1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưới chui, tổng giám đốc xin bình tĩnh - Ngu Thiên Tầm (85/107+kết cục) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63 (1): 1 vạn chữ

      Editor: dohuyenrua

      Cơ thể Tô Nhan cứng đờ, nhìn lúc này vẻ mặt của cười như cười, cảm thấy cả kinh, vội vàng vỗ ngực , bàn tay cảm nhận tim đập trầm ổn có lực, khuôn mặt nhắn tươi đẹp lập tức thay đổi cười rất giống như chân chó.

      "Cái đó, Trình tổng, em cười, cười như vậy cái..." xong vẫn quên đánh giá cao thấp lần, ngẫu nhiên nghiêm túc .

      "Có thể gả cho , đây tuyệt đối là kiếp trước em gặp vận cứt chó (đây là nguyên văn của tác giả phải mình bậy đâu. Vận cứt chó là vận may.), làm sao có thể là người nghe bi thương, người rơi lệ khi thấy chuyện xưa (hôm qua dịch nhầm mong mọi người thông cảm), ha ha..."

      Trình Tự Cẩm chỉ nhìn qua khuôn mặt nhắn của , véo má trầm giọng : " thôi."

      "Ừ." Tô Nhan thấy so đo nhất thời thở dài nhõm hơi, đồng thời trong lòng cũng càng ngày càng yên.

      Tình , trước nhất định là người thua.

      Bây giờ, cảm xúc của cũng vì người đàn ông này mà thay đổi.

      Mà việc duy nhất phải làm, là làm cho .

      Nghĩ, Tô Nhan liếc mắt nhìn cái, cho dù cưới bắt đầu từ mục đích gì, nhưng vài năm nay chỉ giúp , cũng làm bất cứ chuyện gì tổn thương .

      Cho nên, vẫn có chút tin tưởng.

      Đều , con đường nhanh nhất để đến trái tim của người phụ nữ chính là thân thể của phữ, nhất là người đàn ông đầu tiên của ấy. Cả đời này cũng quên.

      Hai người ôm nhau rời , hai người lại ra từ phòng thuê.

      "Cậu thấy thế nào?" Quyền Hạ châm điếu thuốc, đôi mắt đào hoa ấm áp chớp mắt, nhìn chằm chằm hướng mà hai người vừa rời .

      "Thấy tốt."

      "..." Quyền Hạ nhìn lướt qua Cố Nghị mặt chút thay đổi khẽ cười tiếng : "Nghị, cậu đừng với tớ, vị Tiết tiểu thư thú vị vừa rồi chọn món ăn đều là món ấy thích ăn. Tớ thấy ấy rất có ý tứ với cậu. Cậu có muốn..."

      Cố Nghị chỉ lạnh lùng : "Người phụ nữ đó thể chạm vào."

      Quyền Hạ chỉ cười mỉa mai tiếng, "Cũng đúng, Cố phiên dịch cậu * cũng phải phụ nữ nào cũng có thể trèo lên, * đều là cố định."

      "A Cẩm." Lên xe, Tô Nhan nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái giọng kêu.

      Trình Tự Cẩm quay đầu nhìn , giọng : "Hả?"

      ", vừa rồi làm sao vậy? Tại sao đột nhiên kéo em rời , có phải tốt lắm hay ?" Tô Nhan đắn đo chút, quyết định hay là hỏi .

      Nhưng ràng cảm giác được sau khi mở miệng hỏi, sắc mặt của hơi trầm, điều này làm cho Tô Nhan liền hơi hối hận.

      "Cái đó, nếu muốn đừng ." xong, Tô Nhan liền cúi đầu nhìn móng tay của mình, sạch , có sơn móng tay và hoa văn gì.

      Trình Tự Cẩm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhắn của cúi xuống, môi mỏng khẽ nhếch lên, nắm tay lái ngón tay gõ hai cái liền bỏ ra, sờ vào khuôn mặt phấn nộn của thấp giọng .

      "Sao vậy? Tức giận?"

      Tô Nhan chỉ lắc đầu, dùng sức bấm móng tay mình vào bàn tay, cắn môi giọng : ", vì sao lại tức giận..."

      Trình Tự Cẩm chỉ khẽ cười tiếng, "Còn tức giận, cằm sắp rơi xuống đất."

      Tô Nhan lại kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía , nhìn khoé môi mỉm cười, trong lòng vốn cảm xúc buồn bực lại tan thành mây khói.

      "Trời, Trình tổng cũng dỗ dành phụ nữ, còn có tế bào hài hước." Tô Nhan cố ý rất khoa trương.

      Trình Tự Cẩm nhíu mày, nhìn đột nhiên hôn má giọng : " chỉ dỗ dành em vui vẻ được ?"

      Lòng Tô Nhan hung hăng nhảy lên, khuôn mặt nhắn nhanh chóng đỏ ửng, quay đầu, cánh môi đỏ ửng trùng hợp lướt qua môi mỏng của , giật nảy mình.

      Gần đây hình như số lần đỏ mặt ngày càng nhiều hơn, hơn nữa cảm xúc chưa bao giờ có cũng càng ngày càng nhiều, giống như .

      Cảm giác chưa Bao giờ có trước kia…

      Tình ?

      Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt có ngây ngẩn, vươn lưỡi dài ra liếm môi đỏ của , trầm giọng : “Muốn biết vì sao sốt ruột kéo em ra?”

      Tô Nhan chớp hai tròng mắt, nhìn về phía vẻ mặt nghi hoặc, “Vì sao?”

      “Bởi vì…” xong, giọng càng ngày càng trầm thấp. “ rất nhớ em.” xong, liền nắm tay bé của đưa về phía đũng quần của .

      Tô Nhan cả kinh, khuôn mặt đỏ lên, muốn rút tay của mình về bị phát dùng sức rất lớn, cứ như vậy lên bao phủ, hai trong mắt trợn to, thể tin nhìn , khuôn mặt nhắn càng ngày càng hồng.

      , …”Vẻ mặt Tô Nhan thể tin nhìn nghẹn lời, trong lòng bàn tay là huynh đệ cứng rắn cực nóng của , lúc này trình độ đó cho biết bây giờ

      , làm sao bây giờ?Lái xe cho tốt , , buông ra…” Khuôn mặt nhắn của Tô Nhan đỏ lên, đôi mắt biết nên nhìn về hướng nào, chuyển động qua lại, xấu hổ thôi.

      Nhưng Trình Tự Cẩm buông tay ra, chỉ là ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm sâu trầm giọng cảnh cáo : “Bảo bối, tốt nhất tay của em nên của động nữa, nếu , khống chế được lúc này liền trấn an nó cho em.”

      …” Tô Nham căm giận nhìn , lại dám cử động tay mình, đành phải cứng ngắc tùy ý đặt tay huynh đệ cứng rắn càng ngày càng ngẩng đầu của .

      Chống lại cặp mắt thâm trầm ánh mắt bắt đầu khởi động khởi động mạch nước ngầm ham muốn, chỉ nghiến răng nghiến lợi:”*…” xong khuôn mặt nhắn đỏ ửng chuyển qua nhìn về phía cửa sổ xe, tay khác chỉ mở cửa kính xe, làm cho gió từ bên ngoài thổi vào trong xe, ý đồ làm thổi tan hơi thở làm cho người ta mặt đỏ tim đập kia.

      Trình Tự Cẩm nhìn tai của hổng lên còn có gáy trắng dần dần bị nhiễm màu sắc đó, bên vang lên lời của hai người bạn tốt trong phòng thuê, ánh mắt sắc dục dần dần tan ít, buông tay ra nắm lấy tai lái thấp giọng .

      “Hù dọa em rồi.”

      Tô Nhan thấy buông tay, vội vàng rút tay về đặt ở hai chân, hình như trong lòng bàn tay còn nhiệt độ đó, làm cho tim đập nhanh rất lâu thể hồi phục.

      Tô Nhan chỉ lo tâm tình của mình, hoàn toàn quên nhìn người đàn ông bên cạnh lúc này mặt tối tăm.

      Ngay lúc trầm mặc, thời điểm khí xấu hổ, di động Tô Nhan vang lên, vừa lấy lấy điện thoại di động ra liền vội vàng nghe.

      “A.A Ken”

      “Bây giờ sao? Tôi…”

      biết đối phương gì, Tô nhan quay đầu nhìn thoáng qua Trình Tự Cẩm, phát ánh mắt ái muội nhìn , khuôn mặt lập tức quay lại.

      “Đúng, cùng … Ở cùng chỗ… A, được, tôi biết, tôi lập tức đến…” Ngắt điện thoại, Tô Nhan nắm di động quay đầu, nhìn giật môi, khuôn mặt nhắn còn nóng chưa tan hết nhìn qua nhiều non nớt, làm cho làm cho lòng người động lòng dứt.

      “Em muốn đâu vậy?”

      Tô Nhan thấy mở miệng hỏi, cũng thuận thế : “Muốn đến công ti, vừa rồi chúng ta ở, ở nhà hàng bị tung ảnh chụp lên mạng, A Ken tìm em có việc.’

      Hình như Trình Tự Cẩm thở dài tiếng trầm giọng :” phải muốn đúng lúc này thu mua công ty giải trí kia của em?”

      Tô Nhan kinh ngạc nhìn , “Hả?”

      Trình Tự Cẩm nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cười :”Đùa em thôi, nhưng buổi tối em phải ở .”

      Lúc này vẻ mặt kinh hách của Tô Nhan biết nên dùng cái gì để hình dung, rất kì lạ, vô cùng rối rắm, nhìn gì.

      “Vậy vẫn nên để em xuống, em tự mình lấy xe .”

      Trình Tự Cẩm nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhắn của toàn tâm toàn ý, bàn tay cầm lấy tay của trầm giọng :”Buổi tối có thể đến đón em, có chút việc.”

      “A, sao, em bảo trợ lí đưa em về là được.” Mặc dù Tô Nhan có chút thất vọng , nhưng cũng biểu ra ngoài, bởi vì biết, gần đây đều là tự mình đưa đón, mà người bộn bề công việc.

      Trình Tự Cẩm nhìn cái, “Ngày mai bảo Hàn Lỗi đưa cho em chiếc xe, sau này thuận tiện hơn.’

      cần, công ty của em phái người đưa cho em, cần mua xe cho em.” Tô Nhan vừa nghe vội vàng cự tuyệt .

      Trình Tự Cẩm nhìn cái tiếp tục đề tài này, lái xe hướng công ty của , lúc sắp xuống xe nắm chặt tay của sâu kín nhìn chằm chằm .

      “Cứ như vậy?”

      “Cái gì?”

      Trình Tự Cẩm bất đắc dĩ liếc nhìn cái, buông bàn tay bé của ra ngược lại giữ chặt gáy của hôn xuống.

      Thế Tô Nhan mới biết ý tứ trong lời của , lông mi cong run rẩy, sau ba giây hai tay vẫn nâng lên nhàng đặt lên vai của đáp lại.

      Cảm giác được đáp lại, Trình Tự Cẩm hôn càng sâu.

      Cuối cùng sau khi hôn xong thở nổi, hai tròng mắt u ám nhìn chằm chằm trầm giọng :” muốn kéo em .”

      Tô Nhan đỏ mặt, làm như hờn dỗi trừng mắt liếc cái vội vàng mở cửa xe xuống xe, nhanh chóng vào công ty.

      Bên trong xe, Trình Tự Cẩm nhìn bóng lưng Tô Nhan cuống quít rời qua cửa kính xe, ngón tay thô dài nhàng chạm vào môi mỏng vừa hôn xong, nhếch lên độ cong trào phúng.

      Lấy điện thoại di động ra, ánh mắt lạnh lẽo, sớm còn ý cười và *sắc vừa rồi.

      “Ra ngoài, đến khách sạn chờ tôi.”

      xong liền ngắt điện thoại mà .

      Mà Tô Nhan vào công ty cảm giác được ánh mắt của nhân viên công ty, còn có nghệ sĩ khác, lựa chọn bỏ qua, chỉ là trong lòng vẫn nhảy nhót.

      Bây giờ như trong tình cuồng nhiệt.

      Dù sao chính là , cũng chỉ là mới trở thành phụ nữ lâu.

      Với tình , chờ mong…

      cúi đầu cười, hẹn mà gặp đụng vào người, vội vàng ngẩng đầu lên xin lỗi.

      “Rất xin lỗi, tôi…” mặt nụ cười còn chưa tan , sau khi thấy mình đụng phải ai, trong mắt nếp nhăn mặt khi cười dần tan .Trong đầu tự động lên bốn chữ.

      Oan gia ngõ hẹp!

      “Bạch tiểu Thư.”

      Bạch Khuynh sớm nhìn thấy Tô Nham cười đến, nhìn ta từ chiếc xe hoa xuống dưới, khuôn mặt nhắn đỏ ửng, khó tưởng tượng hai người làm gì ở trong xe.

      Bạch Khuynh nhìn vẻ mặt thay đổi, đáy lòng cam tâm và oán hận trong lòng càng lộ ra, vẻ mặt khinh miệt nhìn , châm chọc khiêu khích .

      “U, tôi tưởng ai đó, đây phải Tô Nhan gần đây rất hot của chúng ta sao?”

      Tô Nhan chỉ nhìn ta cười giọng : “Lúc nãy rất xin lỗi, tôi thấy phía trước có người.’

      Bạch Khuynh nhìn bộ dạng bình bình đạm đạm của , cơn tức lập tức bùng lên, nhìn chằm chằm khí thế bức người .

      “Làm sao, mở to mắt sao? Nơi này lớn như vậy mù sao? nên đụng vào người tôi? Vẫn , lúc tôi cho làm trợ lý cũng như vậy cố tình tính toán như vậy sao? Lại coi tôi ra gì thông đồng cùng người đàn ông của tôi, bản lĩnh của lớn?” Bạch Khuynh càng càng kích động, giọng cũng nâng cao lên vài phần, ta chỉ cần nghĩ đến Tô Nhan từng sau lưng lại đến với Trình Tự Cẩm, mà giống như kẻ ngốc, cuối cùng còn bị Tô Nhan cưỡi lên đầu, bị Trình Tự Cẩm vứt bỏ.

      Đầu sỏ gây nên chính là Tô Nhan.
      Last edited by a moderator: 4/6/16
      ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63: (2)

      Editor: dohuyenrua

      Tô Nhan vốn muốn tranh luận vói ta, nhưng nhìn khí thế bức người rất phân phải trái của Bạch Khuynh, khuôn mặt bình thản của Tô Nhan cũng trở nên lạnh lùng, hai tròng mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm vẻ mặt oán hận của Bạch Khuynh.

      "Bạch tiểu thư, đụng vào là tôi đúng, hơn nữa tôi cũng xin lỗi, thân là nhân vật công chúng, lòng dạ hẹp hòi như vậy hình như tốt, huống hồ, tôi phải nhắc nhở Bạch tiểu thư nơi này là nơi công cộng, còn làm phiền Bạch tiểu thư chú ý cảm xúc chút."

      ", Tô Nhan, đừng kiêu ngạo như vậy, cho là đặc biệt sao? Tôi cho biết, đàn ông như Trình Tự Cẩm làm sao có thể vì người phụ nữ mà buông tha các phụ nữ đưa đến cửa khác, đối xử đặc biệt với chỉ bởi vì là người ngoài làng giải trí mà thôi, đợi cho ấy hết cảm giác mới mẻ với , giống tôi bị vứt bỏ nhanh chóng, , thảm hơn tôi, tôi nổi như vậy, chỉ sợ ai biết Tô Nhan ."

      xong, mặt Bạch Khuynh vốn do ghen tị mà vặn vẹo trở nên có chút kì lạ, khoé môi đỏ tươi như lửa thản nhiên nhếch lên độ cong, khoanh hai tay lại từng bước đến gần , thấp giọng cười .

      "Đến lúc đó, cuối cùng biết cảm giác ngã từ mây xuống đáy cốc như thế nào, tôi tin tưởng, ngày nào đó quá xa, Tô Nhan, tôi theo dõi , nhìn từ phía ngã xuống như thế nào, tôi nhất định thấy, ha ha..."

      xong, lại qua Tô Nhan, mang theo kính mắt rời , để lại mình Tô Nhan nhíu mày, khẽ nghiêng người nhìn bóng người Bạch Khuynh dần xa.

      Bên tai quanh quẩn lời ta vừa .

      như vậy sao?

      ràng đồng ý với , từ nay về sau chỉ có mình , đồng ý rồi...

      Tô Nhan quay đầu lại nhìn, là A Ken vẫy tay đối diện .

      "A, đến đây."

      Hai người vào thang máy, cảm xúc của Tô Nhan ràng có chút thay đổi so với lúc nãy, lại giảm sút vài phần, A Ken có đôi hoả nhãn kim tình liếc mắt cái nhìn ra.

      "Làm sao vậy? Sa sút như vậy? Vừa rồi bất hoà với Trình tổng sao?"

      Tô Nhan chỉ chậm rãi hạ hai tròng mắt xuống, lắc đầu : "."

      A Ken chỉ nhìn sâu, buồn bã : "Tô Nhan , trong làng giải trí này thiếu nhất chính là tiểu nhân, cho nên nhìn người nhìn việc nhất định phải cảnh giác cao độ, đừng để bị người ta hai ba câu lừa được."

      Nghe vậy, Tô Nhan quay đầu nhìn A Ken, như vậy vừa rồi ấy nhìn thấy đối mặt với Bạch Khuynh.

      " nhìn thấy?"

      "Chỉ thấy ta qua gần , nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của , hẳn là ta gì đó." A Ken chỉ vuốt tóc .

      "A Ken, có biết trước khi tôi chưa gia nhập làng giải trí tôi là trợ lý của Bạch Khuynh ? Tôi theo ta hai năm." Tô Nhan cứ thế từ từ .

      A Ken nhìn cái, "Tôi nghe ."

      Tô Nhan quay đầu nhìn ta hỏi: "Cho nên, có nghĩ tới hay , tôi làm cái gì mới có thể đứng được ở chỗ này?"

      A Ken chỉ liếc nhìn cái ý tứ hàm xúc, bàn tay trắng hơn phụ nữ vỗ vào vai , lời thấm thía.

      "Tô Nhan, trong làng giải trí này, nếu cái gì cũng tin tưởng, chắc chắn là tên ngốc, cho dù làm gì, tôi chỉ nhìn thấy thành công và thất bại, từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, cho dù dùng thủ đoạn gì, đó cũng là bản lĩnh của ."

      Nghe , Tô Nhan lại chỉ nhếch môi chút : "Xem ra cho rằng tôi làm cái gì."

      "Nhan Nhan, quản được người khác suy nghĩ gì, càng muốn quản lại càng quản được người khác nhìn như thế nào."

      "Đúng vậy, tôi quản được..."

      Cuối cùng A Ken nhìn cái tiếp tục đề tài này.

      "Tuần sau phải nhận bài phỏng vấn, còn lại cũng có thể nhận, nhưng việc này, tôi đề nghị nên nhận, mấy ngôi sao Hollywood cũng tham gia việc phỏng vấn lấy tin tức này, tôi thấy nên tôi liền nhận giúp ."

      Tô Nhan chỉ gật đầu : "Ừ, quyết định là được rồi."

      Mà câu kia của Bạch Khuynh luôn quẩn quanh bên tai tản , nhìn thấy A Ken ra khỏi thang máy, lấy điện thoại di động ra nhìn ấy ở bên .

      "A Ken, vào trước, tôi gọi cuộc điện thoại sau đó lập tức vào."

      A Ken biết muốn gọi cho ai cũng thúc giục, chỉ gật đầu : "Vậy được, năm phút, đừng để tôi chờ lâu."

      "Ừ, được, tôi biết rồi."

      Cầm di động đến chỗ có người, nhấn dãy số, cắn môi.

      Tô Nhan, gọi , coi như là cho mình uống liều thuốc yên bình.

      Nghĩ, hít hơi sâu liền đẩy ra ngoài.

      Mà lúc này, sau khi rời khỏi công ti giải trí lúc này Trình Tự Cẩm ở trong phòng tổng thống ở khách sạn của công ti dưới cờ của .

      "Trình tổng, tôi tắm xong." người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp dáng người cao gầy bước ra từ phòng tắm, trước ngực chỉ có cái khăn tắm màu trắng bao quanh, để cho việc phải làm sau đó thuận lợi hơn chút.

      Trình Tự Cẩm đứng ở trước cửa sổ, tay có điếu thuốc lá, nghe được phía sau có động tĩnh chậm rãi xoay người lại, nhìn người phụ nữ phong tình vạn chủng, trầm giọng .

      "Nằm đó."

      Lông mày của người phụ nữ nhíu lại, cười duyên tiếng, chậm rãi về phía , từng bước , khăn tắm kia lỏng ra lỏng ra giống như sắp rơi đến nơi, dáng người phong tình đong đưa.

      "Trình tổng, em còn tưởng rằng sắp tới nhớ tới người ta, nhận được điện thoại của , em rất bất ngờ." đôi tay trắng noãn của người phụ nữ đặt lên cổ , mười phần vẻ quyến rũ, thân thể lung linh thích thú ngừng ưỡn ẹo.

      Khuôn mặt Trình Tự Cẩm bình tĩnh nhìn , bàn tay cầm thuốc ôm eo , mà bàn tay cầm thuốc lá nâng cằm của lên.

      Làm cho người phụ nữ bị hun khói mắt hơi híp lại, cũng mất vẻ kiều mị.

      "Trình tổng, người ta bị sặc."

      Trình Tự Cẩm chỉ nhếch khoé môi, buông eo ra lần nữa trầm giọng: "Đến * lên."

      Người phụ nữ lại là người thông minh, nghe liền dây dưa, kiễng chân hôn lên khuôn mặt tuấn tú của .

      "Nhanh chút, em chờ ." xong, liền xoay người đến bên cửa sổ, chủ động bỏ khăn tắm người, thân thể ngang dọc nằm ở giường, đôi chân thon dài trắng noãn dính vào, tư thế quyến rũ người.

      Trình Tự Cẩm chỉ cười tiếng, hút lần cuối rồi cầm phần còn lại dụi vào gạt tàn rồi .

      đến bên giường, từ cao nhìn xuống toàn bộ thân thể người phụ nữ, giống như người đàn bà chờ đế vương lâm hạnh.

      "Sốt ruột?"

      Người phụ nữ rất hào phóng gật đầu, vén mái tóc dài của mình cười duyên : " Có chút, dù sao tháng rồi Trình tổng chưa đến tìm em, em cũng cảm thấy rất đơn."

      Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, liền đè xuống, bàn tay khớp xương chuyển động da thịt mềm mại trơn bóng của người phụ nữ.

      " tháng?"

      "Vâng, em còn tưởng rằng em bị cho knockout, gần đây tên Tô Nhan kia, nhưng lại có tình cảm với , ai biết..." Người phụ nữ đến đây cười khẽ tiếng, ý tứ cần cũng biết.

      Lại came giác được vốn chuyện làm với * chuyện người đàn ông sờ* bàn tay to chạm vào người tạm dừng chút, tuy rằng rất nhanh nhưng vẫn cảm giác được, lại nhíu mày ngoài ý muốn.

      "Trình tổng?"

      đôi mắt đen như mực thâm trầm của Trình Tự Cẩm hơi híp lại, nhìn người phụ nữ chuẩn bị tốt trước mắt, chậm rãi cở bỏ áo, chuẩn bị hôn người điện thoại của vang lên.

      PS: , ta muốn để cho hai cẩu nam nữ này làm việc, có phải các ngươi dùng nước miếng phun chết ta ? Ha ha~ (đây là lời tác giả>)

      Hai người sửng sốt, nhưng ra người phụ nữ lại cười, tay dừng ở ngực của vẽ vòng tròn, giọng : "Trình tổng, điện thoại của , chúng ta vẫn tiếp tục, hay là?"

      Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm thân thể quyến rũ của người phụ nữ dưới thân, nhíu mày . "Tại sao lại tiếp tục?"

      Người phụ nữ chỉ cười, liền hôn lên yết hầu của , nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn ngừng vang lên, làm cho Trình Tự Cẩm có chút phiền chán, từ người phụ nữ xuống, đến ghế sô pha cầm lấy di động, khi nhìn tên lên màn hình, hai tròng mắt tối thôi.

      Người phụ nữ khẽ nghiêng người nhìn vẻ mặt Trình Tự Cẩm thay đổi trong nháy mắt, rất tò mò ai gọi tới .

      "Trình tổng, sao lại nhận? Nếu muốn nghe, tắt máy là được rồi."

      Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm cái tên lập loè di động, nhìn thoáng qua người phụ nữ trầm giọng : " được lên tiếng."

      Người phụ nữ rất hiểu gật đầu, "OK."

      Di động kết , đầu kia là giọng Tô Nhan hỏi, "A lô?"

      "Ừ, làm sao vậy?"

      Đầu này, Tô Nhan nghe được giọng trầm thấp của , cảm thấy dường như bất an bị xua tan, khoé môi thản nhiên nhếch lên chút.

      " gì? Có việc sao? Hay là, em quấy rầy sao" Giọng điệu của Tô Nhan rất cẩn thận.

      Trình Tự Cẩm trầm mặc hai giây mới trả lời: ", gọi cho có việc gì?"

      " có việc thể gọi cho được sao?" Giọng của Tô Nhan có chút uất ức, lại làm cho Trình Tự Cẩm có chút ngoài ý muốn.

      "Hả? Có việc hay có việc gì?" Trình Tự Cẩm nhìn thoáng qua người phụ nữ cười sáng lạn, khẽ nhíu mày, lại rất bình tĩnh ung dung như trước hỏi.

      Tô Nhan nghe câu hỏi của , biết như thế nào, lại lần nữa nhớ tới lời Bạch Khuynh , tay khỏi nắm chặt điện thoại di động, muốn xuyên qua điện thoại nghe được gì, nhưng im lặng thôi.

      "Làm sao? tiện? phải có phụ nữ bên cạnh chứ?" Tô Nhan tận lực làm cho giọng của mình nghe như đùa, nhưng chỉ có chính biết, lúc này rốt cuộc khẩn trương như thế nào.

      Mà bên này sắc mặt Trình Tự Cẩm càng tối tăm, trầm giọng : "Làm sao có thể như thế?"

      "Trực giác phụ nữ, rất chuẩn xác, A Cẩm, bên cạnh phải là có phụ nữ chứ?"

      Môi mỏng của Trình Tự Cẩm khẽ mím lại, nhín lướt qua người phụ nữ thấp giọng : " có, ở phòng họp."

      * Người phụ nữ nghe thấy lấy tay che miệng lại, ánh mắt lại lộ ý cười.

      Mà Tô Nhan nghe xong cũng an tâm ít, trách gì im lặng như vậy, hoá ra là họp, cho nên, tổng giám đốc chuyện với cấp dưới đương nhiên muốn im lặng chút. Cho nên giọng điệu thoải mái ít, tiếp tục .

      " ? Vậy là tốt rồi, đồng ý với em, sau này có phụ nữ khác, nếu để cho em biết làm được."

      tới đây, Tô Nhan dừng chút, nắm di động cũng chặt vài phần, nhìn cách đó xa cửa bị đẩy ra, A Ken đối diện vẫy tay với .

      Mà Trình Tự Cẩm cũng , tiếp tục chờ hoàn thành lời .

      "Nếu như vậy, A Cẩm, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù thân bại danh liệt em đều ra ." xong, lòng Tô Nhan thoải mái ít, sớm muốn , chẳng qua có cơ hội , cũng dám .

      Là lời vừa rồi của Bạch Khuynh làm bất an, cho nên ...

      có thể dễ dàng tha thứ tất cả, bao gồm cả từ đám mây ngã xuống đáy cốc như lời của Bạch Khuynh, nhưng thể nhẫn nhịn chịu phản bội.

      Tô Nhan chờ gì liền nhanh chóng : "Được rồi, họp , A Ken gọi em, bye bye." Chấm dứt cuộc trò chuyện của hai người, Tô Nhan hít sâu hơi, lúc này mới bỏ di động vào trong túi, về phía A ken.

      Mà ánh mắt Trình Tự Cẩm sâu thẳm, nhìn chằm chằm điện thoại di động như nghĩ tới cái gì, mà ngay cả người phụ nữ dựa vào người cũng phát ra, trong lòng có chút lo lắng.

      Mãi cho đến khi đôi tay ôm eo .

      "Trình tổng, có được ? Em chờ rất lâu."

      Hai tròng mắt Trình Tự Cẩm dần dần rời khỏi điện thoại di động, để đưa điện thoại di động sô pha, xoay người đặt người phụ nữ lên sô pha, tay liền bắt đầu động tác.

      Nhưng tiến hành được nửa, lúc hai chân người phụ nữ kẹp vào eo , muốn đưa thân thể của lên, người đàn ông đè người đột nhiên rút lui.

      "Trình tổng?" Khuôn mặt nhắn đỏ ửng của người phụ nữ, nghi hoặc nhìn thân thể người đàn ông đột nhiên đứng lên.

      " ra ngoài."

      Người phụ nữ hiển nhiên sửng sốt, nhìn mặt của cực kì tối tăm, nghĩ đến vừa rồi luống cuống là vì kịp đợi, bây giờ xem ra, hình như cũng phải.

      "Trình tổng? Em nghe lầm chứ?"

      Trình Tự Cẩm nhìn, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua người phụ nữ, nhìn như thấy những dấu vết người ấy, giọng lạnh lùng: " để cho tôi lần thứ hai."

      Người phụ nữ nhìn lát, chỉ cười : "Được, cho em mặc quần áo."
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63.3

      Editor: dohuyenrua

      xong, liền đứng dậy từ sô pha, cứ việc để cho thân thể lửa nóng còn dư chưa tản , cầm lấy quần áo của mình chậm rãi mặc vào, cuối cùng xoay người nhìn bóng lưng của .

      "Như vậy, Trình tổng em trước, hoan nghênh lần sau gọi cho em." xong, định xoay người rời .

      "Thạch Nhược Lan."

      Người phụ nữ nghe được gọi tên mình sửng sốt, xoay người nhìn người đàn ông đưa lưng về phía có chút hoảng hốt.

      "Trình tổng, tôi rất kinh ngạc, lại nhớ tên của em, dù sao, đây là lần đầu tiên gọi tên của em."

      Trình Tự Cẩm chỉ xoay người, ánh mặt trời bao phủ dáng người cao lớn tuấn mỹ của , khiến thấy dung nhan của lắm.

      "Tôi bảo người đưa cho em số tiền, em cầm tiền tiếp tục cuộc sống ."

      Thạch Nhược Lan sửng sốt, "Trình tổng, ý của là, chúng ta dừng ở đây sao? Sau này, cần gọi em nữa? Để cho em rời khỏi nơi này?"

      "Ừ, muốn thế nào, tôi bảo người sắp xếp." Trình Tự Cẩm chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, lấy điếu thuốc ra châm trầm giọng .

      Thạch Nhược Lan trố mắt nhìn nhàng cười : " cần phải cho em số tiền, bốn năm nay em sống tệ, đưa đồ vật gì đó cho đủ để em sống cả đời rồi, sau đó chính em lựa chọn là được rồi."

      Trình Tự Cẩm chỉ hút hơi thuốc lá, "Ừ, nếu sau này có cần, liên hệ với Hàn Lỗi."

      Thạch Nhược Lan cười gật đầu, nhìn giọng : "Được, như vậy, Trình tổng, tạm biệt." xong, liền xoay người rời , cũng có chút ướt át bẩn thỉu.

      Cho dù theo bên người Trình Tự Cẩm được bốn năm, quan hệ của bọn họ chưa bao giờ công khai, Thạch Nhược Lan, đương nhiên giống với những phụ nữ khác, ít nhất, được Trình Tự Cẩm bảo vệ.

      Ra khỏi phòng Thạch Nhược Lan đứng ở trước thang máy, lấy lấy điện thoại di động ra tìm ảnh của Tô Nhan, nhìn ảnh kia hồi lâu mới chậm rãi mở miệng .

      "Là sao?" Thạch Nhược Lan nhìn lát rồi cất di động, khoé môi nhếch lên chút ý cười.

      "Cho dù có phải hay , Thạch Nhược Lan, sau này sống cuộc sống của mình , nơi này, có quan hệ gì với ."

      Mà Trình Tự Cẩm đến trước cửa sổ, sắc mặt có chút tối tăm, lấy điện thoại di động ra trầm giọng : "Mới đây Thạch Nhược Lan rời , phía người thầm theo dõi."

      Mà Hàn Lỗi cũng sửng sốt ước chừng hơn phút đồng hồ.

      "Làm sao? nghe thấy tôi chuyện?"

      "A? Vâng, tôi, tôi nghe thấy, tôi, tôi sắp xếp, Trình tổng."

      Trình Tự Cẩm phiền chán ngắt di động, vừa rồi lúc muốn cùng Thạch Nhược Lan làm việc như lúc trước, bên tai hình như quẩn quanh lời mềm mại dịu dàng của Tô Nhan.

      , nếu làm được, thà rằng thân bại danh liệt cũng muốn rời .

      , thế nhưng thể tiếp tục làm việc tiến hành, nhưng lại phủ nhận, trước khi Tô Nhan gọi đến, Thạch Nhược Lan lên tên của , trong nháy mắt thất thần, trước mắt lên khuôn mặt tươi cười của .

      "Rời ? Kịch hay giờ mới bắt đầu diễn. Thân là nhân vật chính sao có thể dễ dàng thoát ra."

      Công ty, Tô Nhan nhìn giá cả quảng cáo trong tay, khỏi sợ hãi than tiếng.

      "Ba,ba, ba trăm vạn? quảng cáo?" Tô Nhan nhìn con số trước mặt, kinh ngạc nhìn A Ken .

      A Ken chỉ cười cười : ", ngay từ đầu bọn họ chỉ cho trăm năm mươi vạn, mặt khác trăm năm mươi vạn nữa là tôi làm cho bọn họ tăng giá. cần cảm ơn."

      "..."

      "Nhưng, trăn năm mươi vạn, làm sao bọn họ có thể ra giá gấp đôi, A Ken, làm thế nào?" Sau khi nghe lời của , Tô Nhan lại kinh ngạc.

      "Tôi chỉ với bọn họ có thể đến công ty nào đó chụp cùng loại quảng cáo, nên bọn hạ ra giá càng hấp dẫn người."

      Tô Nhan giơ ngón tay cái với cảm thán : " đúng là, A Ken, thể nhìn vẻ ngoài."

      A Ken nhìn cái : "Được rồi, mang hợp đồng về , tôi thấy buổi chiều tâm trạng của tốt lắm, cho nghỉ nửa ngày, ngày mai chuẩn bị chụp quảng cáo này, chúng ta tranh thủ chụp xong trong tuần, tuần sau còn phải trả lời tin tức."

      Tô Nhan rất vui vẻ lấy hợp đồng gật đầu : "Được, tôi biết rồi, tôi nhất định tranh thủ chụp xong quảng cáo giá trời này trong tuần."

      A Ken chỉ cười tiếng : "Tôi Tô Nhan, cần phải thấy đủ, bây giờ giá trị con người có thể đánh đồng với ngôi sao."

      "Dạ dạ dạ, ít nhiều cũng nhờ người đại diện trâu bò của chúng ta, đại ân đại đức, tiểu nữ suốt đời khó quên." Tô Nhan ngừng gật đầu.

      " , nên làm thế nào làm vậy."

      "Tôi đây, mai gặp." Tô Nhan vẫy tay rồi rời khỏi văn phòng.

      A Ken nhìn bóng lưng Tô Nhan rời , bỏ xuống vẻ mặt yên lặng kính mũi, dưới kính xuống là ánh mắt vô cùng sắc bén.

      Nhìn về phía cửa lâu mới thở dài hơi buồn bã : " biết là phúc hay là họa."

      Tô Nhan rời khỏi công ty liền gọi xe thẳng đến tập đoàn Chính Hằng, muốn cho bất ngời, nhưng ngờ, chờ đợi ...

      "Tài xế, đến tập đoàn Chính Hằng, cảm ơn."

      Đứng ở dưới lầu, nhìn cao ốc trước mắt này, Tô Nhan có chút hoảng hốt, bốn năm nay, qua cao ốc này vô số lần, nhưng mỗi lần đều có gì phập phồng.

      Nếu phải tình cờ qua nơi này, có lẽ nhớ tới người đàn ông kết hôn cùng .

      Tô Nhan đeo kính mắt, vừa định vào, ánh mắt liền nhìn thấy chiếc xe thể thao vừa qua bên, Tô Nhan sửng sốt, theo bản năng lui về phía sau trốn ở sau cây cột.

      thấy người đàn ông xuống từ ghế lái, lòng chợt lạnh, bởi vì khi ở góc độ này, có thể thấy ràng dấu hôn màu hồng nhạt ở cổ của , lúc này Trình Tự Cẩm mặc âu phục, áo sơ mi lại ngay ngắn như vậy.

      khó tưởng tượng...

      Khuôn mặt của Tô Nhan lập tức tái nhợt, đầu ong tiếng, nhớ tới hơn mười phút trước hai người vừa trò chuyện.

      chẳng lẽ bên cạnh có phụ nữ? Sau đó như thế nào?

      Đúng, như vậy, ở công ty họp.

      Đây chính là cái mà gọi là họp?

      Đầu hơi rối loạn, ong ong, lời bén nhọn của Bạch Khuynh lại lần nữa xông vào.

      ta : ' Tô Nhan, đừng kiêu ngạo như vậy, cho là đặc biệt sao? Tôi cho biết, đàn ông như Trình Tự Cẩm làm sao có thể vì người phụ nữ mà buông tha các phụ nữ đưa đến cửa khác, đối xử đặc biệt với chỉ bởi vì là người ngoài làng giải trí mà thôi, đợi cho ấy hết cảm giác mới mẻ với , giống tôi bị vứt bỏ nhanh chóng, , thảm hơn tôi, tôi nổi như vậy, chỉ sợ ai biết Tô Nhan .'

      Hai mắt Tô Nhan đỏ lên lấy điện thoại di động của mình gọi cho dãy số đầu tiên, đặt điện thoại di động ở bên tai, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.

      Mãi cho đến khi Trình Tự Cẩm ném chìa khoá trong tay cho bảo vệ, sau đó lấy di động ra nhìn thoáng qua sau, giống như tạm dừng lúc mới chậm rãi nhận nghe.

      "Nhan Nhan?"

      "Ừ, còn họp sao?"

      "Ừ." Trình Tự Cẩm thản nhiên đáp lời, lại bắt đầu bước vào công ty.

      Tô Nhan nghe 'ừ' tiếng đáy lòng dường như có vật gì đó vỡ ra, rất đau...

      "Sao vậy?" Hình như Trình Tự Cẩm thấy Tô Nhan lúc lâu gì, mở miệng tuỳ ý hỏi câu.

      Tô Nhan cầm di động, nghe giọng của , chậm rãi từ sau cột ra, đứng ở cửa nhìn vào công ti, mãi cho đến khi đứng ở trước thang máy .

      Mắt Tô Nhan ở dưới kính mắt, chậm rãi, có nước mắt tràn ra, tay bé nắm chặt di động.

      " có gì, em gọi cho là muốn cho , tối nay Cầm Cầm tìm em có việc, em về."

      "Ừ, biết rồi." Trình Tự Cẩm cầm di động, thang máy trước mặt mở ra.

      "Nhan Nhan, còn phải họp, nếu có việc gì cúp trước, có cần buổi tối đưa em qua ?" Xuyên qua di động giọng của Trình Tự Cẩm trầm thấp dễ nghe như vậy.

      Đáng tiếc Tô Nhan chỉ có thể nhìn mặt nghiêng của , nếu đối diện , phát vẻ mặt của phiền chán như thế nào.

      " cần, họp, như vậy, em trước, em cúp..." Tô Nhan xong liền ngắt di động, đôi mắt ở dưới kính mắt nhìn chằm chằm Trình Tự Cẩm vào thang máy.

      ràng là vừa mới trở về từ bên ngoài, nhưng lại lừa luôn họp tại công ty.

      Tô Nhan, tên đại ngốc.

      Tô Nhan, là kẻ ngu mới có thể tin tưởng lời dối của người đàn ông này.

      chính là đồ ngốc.

      Đau lòng!

      biết đứng ở nơi đó bao lâu, mãi cho đến khi bảo an lái xe trở về, nhìn đứng ngẩn người ở chỗ đó, tới dò hỏi.

      "Tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì sao?"

      Tô Nhan chậm rãi quay đầu nhìn bảo an, chậm rãi, lắc đầu, quay người lại đụng phải Hàn Lỗi tới.

      va chạm này lại làm mắt kính đeo mặt Tô Nhan rơi xuống.

      "Rất xin lỗi, ..." Trong tay Hàn Lỗi cầm túi hồ sơ kín, biết đụng vào người, nhặt đồ lên vừa định xin lỗi, nhưng khi thấy người tới lời muốn lại mắc kẹt, cũng ngây ngẩn cả người.

      "Phu nhân? Làm sao ..." Hàn Lỗi nhìn đôi mắt ngừng rơi nước mắt, trong lòng cả kinh.

      Tô Nhan chớp hai mắt nhìn Hàn Lỗi, nhàng nở nụ cười, "Ha ha, ha ha..." Cười làm Hàn Lỗi sởn gai ốc (nguyên văn là mao cốt tủng nhiên), chẳng biết tại sao, lại biết chuyện xảy ra.

      "Phu nhân, ..."

      Tô Nhan cũng để ý gì tới Hàn Lỗi, chỉ ngồi xổm xuống nhặt kính lên lại đeo lên, che khuất cặp mắt đẹp đỏ bừng ngừng rơi lệ.

      Cũng tính để ý tới Hàn Lỗi rời .

      Hàn Lỗi xoay người, nhíu mày nhìn bóng lưng Tô Nhan rời , nhíu mày càng chặt, mím môi, đẩy kính mắt vội vàng vào công ty, thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.

      Mà Tô Nhan ở ven đường, hồi lâu, đứng ở trạm xe buýt ngồi xuống ghế dựa, trong đầu đều là màn vừa rồi, áo sơ mi trắng là dấu son môi.

      sai, người đàn ông lừa họp, lại có dấu son môi của phụ nữ, chứng minh cái gì?


      -Hết chương 63-
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64.1

      Editor: dohuyenrua

      Tô Nhan muốn nghĩ đến, lấy điện thoại di động ra.

      " Cầm Cầm, là tớ, cậu có thể tới đón tớ ?"

      Bên này, Hàn Lỗi gõ cửa vào, thấy Trình Tự Cẩm ra từ phòng nghỉ, cánh tay còn cầm cái áo sơ mi, dấu son môi đỏ tươi vừa vặn rơi vào trong mắt Hàn Lỗi.

      Cảm thấy nhất thời kinh hoảng.

      " Trình tổng, nguy rồi."

      Trình Tự Cẩm ngẩng đầu, nhìn Hàn Lỗi nhíu mày.

      "Chuyện gì?"

      Hàn Lỗi nhìn thấy áo sơ mi của Trình Tự Cẩm có dấu son môi, lại lần nữa đẩy kính mắt mở miệng : "Trình tổng, vừa rồi lúc tôi đến cửa công ti thấy phu nhân, ấy..."

      Còn chưa xong, chỉ thấy Trình Tự Cẩm vốn vẻ mặt nhạt nhẽo thay đổi trong nháy mắt, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn .

      " lại lần nữa xem."

      Hàn Lỗi nhìn sắc mặt ông chủ của mình dần dần trầm xuống, nhìn chút tiếp tục .

      "Tôi gặp phu nhân ở cửa công ti, giống như có chuyện gì, tôi cẩn thận đụng vào ấy, làm rơi mắt kính của ấy, nhưng tôi nhìn thấy, thấy phu nhân khóc, ..."

      xong, Hàn Lỗi thấy sắc mặt ông chủ của mình hoàn toàn là vẻ lo lắng, vội vàng ngậm miệng lại tiếp, đặt hồ sơ trong tay mình vào văn phòng.

      "Trình tổng, tài liệu ngài muốn, còn việc gì tôi ra ngoài trước." xong xoay người rời , ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

      " ấy khóc?"

      Bước chân của Hàn Lỗi dừng lại, khẽ nghiêng người, nhìn tuấn dung của ông chủ nhà mình vẻ mặt biến hoá : "Dạ khóc, sau đó cười hai tiếng, cuối cùng rồi..."

      Sắc mặt Trình Tự Cẩm lo lắng, nhìn thoáng qua vẻ mặt có chút cứng ngắc. Hàn Lỗi trầm giọng : "Mang đồ bỏ ra ngoài."

      Đầu tiên, tầm mắt Hàn Lỗi nhìn về phía thùng rác, nhưng trong đó có cái gì, giây tiếp theo chỉ thấy đại tổng giám đốc (tổng giám đốc lớn nhưng mình thấy để thế này hay hơn) nhà ném áo sơ mi tới.

      Hàn Lỗi hai lời tiếp được gật đầu : "Tôi ra ngoài trước." xong, lần nay có vẻ chuồn mất khá nhanh.

      Đợi cho Hàn Lỗi ra khỏi văn phòng, Trình Tự Cẩm đến trước cửa sổ, đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ thấy quá nửa thành phố X, nhìn hơn nửa thành phố X trong mắt.

      Hai tròng mắt híp lại, nhớ lại cuộc gọi vừa rồi, giọng trầm ổn bình tĩnh của , khẽ cười tiếng, khoé môi khẽ nhếch lên độ cong bí hiểm.

      Có chút lạnh lẽo...

      Tô Nhan...

      Xoay người cầm lấy di động, nhìn dãy số vừa rồi, số điện thoại của cũng ghi tên, lại bấm dãy số khác.

      "Chuẩn bị vé máy bay, công tác."

      Hàn Lỗi vừa mới trở lại phòng làm việc của mình, mặt chút thay đổi khó có khi bất đắc dĩ nhìn áo sơ mi trong tay mình, vừa định ném vào thùng rác, lại nhận được điện thoại của tổng giám đốc của mình.

      cho biết chuẩn bị vé máy bay, công tác...

      Nhưng muốn , đại tổng giám đốc? Chúng ta đâu?

      Đây là lữ hành sao?

      cũng dám hỏi, nhìn nơi cần phải công tác gần nhất, đành phải chuyển thời gian lên trước, đặt vé máy bay.

      Ai... Trợ lí cũng dễ làm...

      Mà Tiết Cầm Cầm làm việc nhận được điện thoại của Tô Nhan * , chưa hỏi cái gì chạy nhanh tới nơi Tô Nhan , hình như là phụ cận Chính Hằng.

      "Nhan Nhan, lên xe."

      Tô Nhan nhìn Tiết Cầm Cầm trong chiếc xe QQ, lên xe, chậm rãi tháo kính xuống, đôi mắt sưng đỏ liền rơi vào trong mắt Tiết Cầm Cầm.

      Tiết Cầm Cầm có chút giật mình nhìn Tô Nhan, há miệng thở dốc, còn chờ mở miệng , chợt nghe giọng nhàng của Tô Nhan.

      "Lái xe ."

      Miệng Tiết Cầm Cầm chậm rãi khép lại khẽ nhếch lên, chậm rãi lái xe, dọc đường Tô Nhan trầm mặc , chỉ xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Dọc đường Tiết Cầm Cầm nhìn trộm vài lần, cuối cùng dừng xe ở nhà trọ của (TCC), đóng cửa xe lại nhìn được quay đầu nhìn hỏi.

      " phải, cậu làm sao? xảy ra chuyện gì?"

      Tô Nhan chỉ chớp chớp hai mắt, gì mở cửa xe xuống, về phía nhà trọ.

      Tiết Cầm Cầm nhìn cái, mắng tiếng "kháo"(1) vội vàng xuống xe theo.

      (1) kháo: nghĩa là “dựa vào!” nhưng ở đây còn có nghĩa là “Ta khinh/ta thèm vào!” hoặc ngắn gọn có thể dùng từ “đ*ch” để thay thế cho thuần Việt, từ này cũng có thể giải nghĩa như từ F*ch trong tiếng .

      "Ai, tớ , cậu nhanh như vậy làm gì? Đợi tớ với tiểu thư..."

      Hai người vào nhà trọ, Tô Nhan liền chạy thẳng đến phòng ngủ chính, hơn nữa đóng cửa phòng lại, Tiết Cầm Cầm đứng cởi giày ở giữa cửa hoàn toàn sửng sốt.

      Thay giày xong rồi đóng cửa nhà trọ nhìn cửa phòng lẩm bẩm: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng Tiết Cầm Cầm rất hiểu Tô Nhan, trừ phi chính muốn , bằng tìm hiểu được câu chữ nào.

      Đành phải thay quần áo làm trước rồi vào phòng bếp bắt đầu làm bữa tối, thường quên liếc mắt nhìn cửa phòng cái.

      Đến khi làm xong cơm tối, đặt đồ ăn ở bàn ăn, Tiết Cầm Cầm nhíu mày, tháo tạp dề xuống về phía phòng của mình, giơ tay lên nghĩ có nên gõ cửa gọi ra ăn cơm hay , bên trong Tô Nhan mở cửa phòng trước.

      Tiết Cầm Cầm nhìn thấy Tô Nhan thay áo ngủ của (TCC), khoé mắt hung hăng nhếch lên, muốn gì, nhưng nhìn thấy cặp mắt của lấp lánh nước mắt, vừa thấy là biết vừa khóc.

      "Cái kia, ăn cơm..."

      Tô Nhan nhìn thoáng qua Tiết Cầm Cầm bước tới bàn ăn, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, cầm lấy bát cơm xới cho mình bát cơm, yên lặng ăn.

      Tiết Cầm Cầm nhíu mày càng chặt, đến đối diện ngồi xuống, thường nhìn vài lần, lúc muốn ăn cơm hỏi , nhưng...

      Nhưng nhìn nước mắt ngừng rơi vào bát cơm của , rốt cuộc (TCC) thể nhịn được nữa, khuôn mặt nhắn nghiêm, lập tức đập chiếc đũa trong tay lên bàn.

      "Ê, tớ , cậu ăn cơm đâu? Hay là ăn nước mắt vậy?"

      Tô Nhan nghe lời của Tiết Cầm Cầm, nước mắt càng rơi nhiều, cuối cùng thút thít khóc lên.

      "Ô, ô ô ô..."

      "..." Vẻ mặt Tiết Cầm Cầm như ăn phải phân (#Rùa: !!!), nhìn đôi mắt sưng đỏ của Tô Nhan.

      "Cậu có với tới xảy ra chuyện gì ? Nếu cút khỏi nhà của tớ, lão nương nhìn khuôn mặt của cậu hoa lê đái vũ (2) ta nuốt trôi."

      (2) hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả kiều diễm của người con khi khóc.

      Tô Nhan đặt bát trong tay xuống, nâng mắt nhìn Tiết Cầm Cầm nức nở : "Cầm Cầm, Cầm Cầm..."

      "..." Tiết Cầm Cầm nhíu mày, nghe miệng Tô Nhan gọi tiếng ' Cầm Cầm. Cầm Cầm', cuối cùng thở dài hơi, đứng dậy đến bên cạnh ngồi xuống, ôm vai của giọng dò hỏi.

      "Trước cậu đừng khóc, cho tớ biết trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Tô Nhan chỉ ôm lấy vai Tiết Cầm Cầm khóc, khóc đến nỗi làm lòng Tiết Cầm Cầm cũng xoắn lại.

      "Rốt cục làm sao vậy? Nếu cậu cho tớ tớ gọi điện cho chồng của cậu* hỏi." xong, tiếng khóc của Tô Nhan càng ngày càng lớn, càng ngày càng thảm thiết.

      Điều này làm cho Tiết Cầm Cầm nhận ra, nghiêm mặt, đẩy Tô Nhan hỏi : "Có phải liên quan đến Trình Tự Cẩm?"

      Tô Nhan chỉ khóc, chỉ khóc, vừa nghĩ tới hình ảnh kia, cảm thấy chính mình rất ngốc, rất ngốc, dại dột đáng thương, ngốc đến đáng buồn.

      Sợ là bị Bạch Khuynh đúng, là cái gì? phải cái gì cả...

      Tiết Cầm Cầm nhíu mày, lắc vai của sốt ruột : "Cậu đừng khóc, cậu , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Tô Nhan vẫn lời nào, mực khóc.

      Khuôn mặt nhắn của Tiết Cầm Cầm càng ngày càng khó coi, đứng lên chút : "Cậu, tớ tìm ta cho cậu tính sổ, cái gì vậy, bắt nạt người như vậy?"

      Càng Tiết Cầm Cầm càng tức giận, từ , số lần Tô Nhan khóc tra xét trở lại đây, lần đầu tiên là thời gian cha mẹ qua đời, sau đó là ngày đưa Tô Hạo đến nước Pháp, khóc đến ruột gan đứt từng khúc như vậy.

      "Đừng ..."

      "Vậy cậu ra, rốt cuộc làm sao vậy? Nếu cậu tớ phải tìm ta."

      Tô Nhan nhìn Tiết Cầm Cầm lau nước mắt kể lại tất cả chuyện xảy ra hôm nay cho Tiết Cầm Cầm nghe.

      "Chuyện chính là như vậy, cho nên, Cầm Cầm, cậu đừng ..."

      Tiết Cầm Cầm im lặng nghe, cuối cùng nhìn Tô Nhan rất kì lạ : "Vì vậy cậu khóc thương tâm như thế?"

      Tô Nhan gì cũng lắc đầu, chỉ hơi dời tầm mắt .

      Cuối cùng, Tiết Cầm Cầm thở dài hơi : "Nhan Nhan, cậu Trình Tự Cẩm."

      Tô Nhan nhìn , cuối cùng cắn môi, chỉ khép hai mắt lại.

      Tiết Cầm Cầm thấy muốn chuyện này liền thay đổi vấn đề khác.

      "Vậy nếu cậu biết ta dối cậu, lúc ấy sao cậu chạy đến trước mặt ta chất vấn ta? Hỏi ta vì sao lại lừa cậu còn có dấu son môi là ở đâu ra? Đừng với tớ bây giờ cậu là nhân vật của công chúng, tớ rất hiểu tính cách của cậu, thà làm ngọc vỡ, vì sao lúc ấy cậu lựa chọn trầm mặc làm bộ như biết, vì sao lại chạy đến chỗ của tớ khóc?"

      Tô Nhan bị Tiết Cầm Cầm hỏi vấn đề phản bác lại, vì sao vậy?

      Vì sao lựa chọn trốn tránh, tại sao xông lên chất vấn ?

      "Cậu sợ cái gì?" Tiết Cầm Cầm nhìn khuôn mặt nhắn của lúng túng truy vấn sắc bén.

      "Tớ..."

      "Cậu sợ khi hỏi xong sau khi nghe câu trả lời của ta, cậu sợ cậu lên sau này chuyện hai người khác , Tô Nhan, cậu xong đời rồi, cậu ta, cậu người đàn ông nguy hiểm như vậy." Sắc mặt của Tiết Cầm Cầm hơi khó coi .

      Khuôn mặt Tô Nhan dần dần tái nhợt , hai tay nắm chặt lại, làm sao mà biết người đàn ông kia nguy hiểm như thế nào, từng vô số lần với mình nên tiếp xúc với .

      Nhưng, vẫn rơi vào tay giặc như vậy, vẫn xảy ra quan hệ với , sau đó tất cả đều thay đổi.

      Tiết Cầm Cầm nhìn như vậy, chỉ tiếc rèn sắt thành thép nghiến răng nghiến lợi : "Tô Nhan, cậu xốc lại tinh thần cho tớ, đừng vì tình mà làm cho đầu óc mê muội, cậu là Tô Nhan, cậu nhìn xem bây giờ cậu còn giống sao?"

      Tô Nhan nghe ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Tiết Cầm Cầm, chớp chớp hai mắt.

      "Đúng, tớ thể tiếp tục xuống như vậy, thể để cho ta khống chế lí trí của tớ, thể xuống như vậy, nếu ta làm trái hứa hẹn với tớ, như vậy, tớ vốn cần thiết phải tiếp tục ở chung với ta."

      Tiết Cầm Cầm nhìn Tô Nhan, thở dài hơi, cuối cùng vỗ vai : "Đêm nay ở lại chỗ của tớ nghỉ ngơi, đến ngày mai tớ hi vọng cậu vẫn là Tô Nhan trước kia. Biết ?"

      Tô Nhan nhìn , gật đầu, nhớ tới tuấn dung kia, lòng vẫn co lại chút, cắn răng lắc đầu.

      Tự với mình, bây giờ thấy còn chưa muộn, đúng là ngốc, lịa bị lừa, biết là dạng đàn ông gì phải sao.

      Tô Nhan, coi như bị chó cắn cái, sau đó quên ...

      "Tớ đói bụng, ngồi xuống ăn cơm." xong, liền lại đôi đũa bắt đầu ăn.

      Tiết Cầm Cầm thấy như vậy, chỉ lo lắng liếc nhìn cái, trong lòng có ý tưởng, cũng cầm lấy đôi đũa, hai người cùng nhau ăn tiếp.
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64.2

      Editor: dohuyenrua


      Mãi cho đến khi hai người ăn xong cơm chiều, trong phòng truyền đến từng đợt tiếng chuông, động tác của Tô Nhan cứng đờ, nâng mắt hướng tới Tiết Cầm Cầm, chỉ thấy Tiết Cầm Cầm cũng nhìn về phía .

      Tiết Cầm Cầm nhìn thoáng qua cửa phòng lại dừng tầm mắt ở người nhịn được hỏi câu, " nhận sao?"

      Tô Nhan chỉ nhìn Tiết Cầm Cầm lúc lâu, xoay người lấy điện thoại di động trong phòng ra, vừa thấy là số điện thoại của Ken, Tô Nhan cảm giác lúc đó.

      Thở dài nhõm hơi đồng thời giống như mất mát cái gì.

      " phải ấy." câu liền nhận điện thoại.

      "A lô, A Ken."

      "A, quên cho biết, sáng mai đến đây sớm chút, nơi đó nhắn tin tới điện thoại di động của tôi." Đầu kia di động là giọng của A Ken, hình như ở studio... nơi.


      "Ừ, tôi biết, sáng mai đến đón tôi."

      "Làm sao? Trình tổng đưa tới?" Sau khi A Ken nghe tạm dừng chỉ chốc lát sau mới mở miệng hỏi.

      Hai tròng mắt Tô Nhan rất bình tĩnh tối sầm giọng : "A, tôi ở chỗ bạn thân của tôi, tối nay phải ở cạnh ấy, có lẽ về. Cho nên sáng mai vẫn bảo người tới đón tôi ."

      "..." Tiết Cầm Cầm rất bình tĩnh thu dọn bàn ăn, nghe lời này nâng mắt nhìn lướt qua , rốt cuộc là ai ở cạnh ai?

      A Ken nghe đồng ý : "OK, sau đó đưa địa chỉ cho tôi, tôi còn có chuyện, cúp."

      " Bye bye." Sau khi ngắt di động, đặt ở bên nhìn chằm chằm hồi lâu.

      Mà ngay cả Tiết Cầm Cầm từ phòng bếp rửa bát đũa xong ra, còn đứng ở nơi nào đó nhìn chằm chằm di động ngẩn người. Làm cho (TCC) khỏi cảm thán sức mạnh của ái tình đúng là vĩ đại, hoàn toàn có thể thay đổi người.

      " đợi ta gọi* ?"

      Tô Nhan nhìn chằm chằm di động xuất thần mắt chớp chớp, chậm rãi dời tầm mắt từ di động đến khuôn mặt nhắn của Tiết Cầm Cầm hơi trẻ con cũng rất đẹp đẽ, đừng nhìn khuôn mặt bộ dạng có chút ngây thơ, nhưng thực tế ngây thơ chút nào.

      "..."

      "Khẩu thị tâm phi.(3)" Tiết Cầm Cầm cười nịnh tiếng, lại chậm rãi mở miệng : "Cậu hi vọng ta gọi cho cậu như vậy, cậu nghĩ kĩ nên đối mặt ta thế nào chưa?"

      (3) khẩu thị tâm phi: Miệng đằng lòng (tâm) nghĩ nẻo

      Đối mặt? Tô Nhan nhìn mặt của có chút hoảng hốt, đời này chán ghét người khác lừa gạt , nhất là cảm thấy quan trọng, là người càng để ý lại càng thể chấp nhận lừa gạt của họ.

      Lừa gạt, cũng phải thể, hiểu cái gì là dối thiện ý, nhưng dễ dàng tha thứ cho phản bội.

      Cho nên, có gì hay đối mặt, có thể tiền đồ Trình Tự Cẩm, nhưng thể tiền đồ làm người phụ nữ ngốc.

      phải...

      " ấy lừa tớ."

      Tiết Cầm Cầm nghe , vẻ mặt thu vào, nhìn sâu.

      "Cho nên, ta lừa cậu, lúc đó cậu gọi cho ta, ra là người phụ nữ khác, cậu rời xa ta?"

      Tô Nhan nghe được bốn chữ rời xa và này, ở sâu trong nội tâm lại co vào chút, sắc mặt hơi tái nhợt.

      "Phải."

      Từ trước tới giờ nghĩ tới là tình huống như vậy, nếu trước mắt, rời xa liền rời xa, có chút cảm giác.

      đúng, có cảm giác, cuối cùng là loại cảm giác giải thoát.

      Bị nhốt bốn năm nay, bây giờ hình như, càng giãy dụa càng kiên cố.
      Có gan cướp, là tù, giãy ra...

      Tiết Cầm Cầm còn muốn điều gì, điện thoại trong tay Tô Nhan lần nữa vang lên, lúc này, Tô Nhan nhìn lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt hơn vừa rồi.

      Trong lòng co rút đau đớn kịch liệt, đôi tay gắt gao nắm chặt sô pha bên cạnh.

      Rốt cục biết, vì sao chỉ cần giây, nhưng quên, lại cần cả đời.

      Tiết Cầm Cầm vừa thấy vẻ mặt này của biết là ai gọi điện, đến bên người nhìn thoáng qua tên trong điện thoại.

      A Cẩm...

      Thân thiết như vậy?

      "Nhận hay là nhận?"

      Tô Nhan cắn môi, nhìn thoáng qua Tiết Cầm Cầm : "Cầm Cầm, cậu đừng được ?"

      Tiết Cầm Cầm nhìn ánh mắt chợt loé mà đau, còn sâu trong ánh mắt có kiên quyết, trong lòng càng đau lòng cho ấy hơn.

      Từ trước đến nay cũng biết ta phải là người dứt khoát, nhất là việc về tình .

      "Được."

      Tô Nhan cầm điện thoại hít hơi sâu, bình ổn hơi thở, đôi mắt hơi đỏ.

      "A lô, A Cẩm."

      Tiết Cầm Cầm sửng sốt, nhưng nhìn bộ dáng cố sức nhẫn của lúc này, đành lòng, dời tầm mắt , vẫn trốn tránh, hay là có suy nghĩ gì?

      Đầu kia, lúc này Trình Tự Cẩm ngồi ở văn phòng nghe giọng cực kì bình thường của truyền đến qua di động, nếu phải Hàn Lỗi với , nhất định phát .

      , vậy mà lại giả bộ, làm như chưa phát sinh cái gì sao?

      Nghĩ, trong mắt chợt loé lên châm chọc, khoé môi khẽ nhếch lên chút thành hình cung cười, cũng là độ cong trào phúng.

      " làm gì?"

      "Chuẩn bị ăn cơm. Còn ?"

      "Ở công ti." xong, Trình Tự Cẩm lại thêm câu. "Nhớ em, ngày mai phải công tác, buổi chiều lên máy bay, có muốn tới tiễn ? Hả?"

      Tô Nhan nghe câu " nhớ em" cảm thấy cực kì châm chọc, nắm chặt di động, ngực hơi phập phồng, cuối cùng nhìn về phía Tiết Cầm Cầm tiếng động .

      'Gọi tớ rửa tay ăn cơm.'

      Tiết Cầm Cầm sửng sốt giây, kéo khoé môi gọi lớn: "Nhan Nhan, lại đây ăn cơm nhanh lên chút, nếm thử tay nghề của tớ bây giờ, đến đây nhanh lên chút."

      "A Cẩm, em chuyện với nữa, em phải ăn cơm, cũng phải nhớ ăn cơm tối." xong, Tô Nhan ngắt di động, trong phút chốc nước mắt rơi xuống tại kia.

      Tiết Cầm Cầm vội vàng ôm vai của nhíu mày : "Nhan Nhan, có mấy lời tớ , tớ biết cậu cũng hiểu, chồng, chỉ là đối với người, có lẽ ta phải."

      Tô Nhan khẽ nhắm mắt lại, giọng nức nở : "Cầm Cầm, cắt đứt, hoá ra lại đau đớn như vậy, nhưng tớ muốn khi ta còn tiến bộ tớ rút máu thịt của ấy ra."

      "Ừ, tớ biết, tớ biết, nhưng cậu muốn làm như thế nào?" Đối với biểu vừa rồi của Tô Nhan, Tiết Cầm Cầm biết nhất định muốn làm cái gì mới có thể lựa chọn trốn tránh.

      Tô Nhan tựa đầu vào vai (TCC) chậm rãi ngước lên, lau nước mắt nhàng cười hỏi: "Tại sao cậu biết tớ làm cái gì?"

      Tiết Cầm Cầm đảo mắt trắng : "Đại tỷ, tớ là ai? Tớ là bạn thân của cậu Tiết Cầm Cầm, tớ còn biết sao? , cậu muốn làm gì?"

      Tô Nhan chỉ nhếch khoé môi trêu ghẹo : "Cầm Cầm, vừa rồi đột nhiên tớ cảm thấy, cậu cũng rất có thiên phú diễn kịch, hay là cậu theo tớ vào làng giải trí ."

      Tiết Cầm Cầm biết chuyện vừa rồi giả bộ gọi ăn cơm. Trừng mắt liếc nhìn cái.

      Tô Nhan chỉ cười, cầm di động nhấn dãy số rồi gọi tới, hai tròng mắt dừng ở mặt bạn tốt.

      "A lô, là tôi, luật sư Vương, phiền ông giúp tôi chuẩn bị bản thoả thuận li hôn, sau đó trực tiếp gửi đến văn phòng tổng giám đốc Trình Tự Cẩm tập đoàn Chính Hằng."

      " Đúng vậy, đúng vậy, luật sư Vương, lúc này xin ông hãy giúp tôi, được, cảm ơn ông, tôi biết ông rất khó xử, tôi cam đoan, đây là lần cuối cùng, dùng phần tiền kia là được, cần phân chia tài sản gì, nếu có thể, tôi hi vọng ông có thể đến phòng làm việc của ấy trước buổi trưa ngày mai, được, cảm ơn, tạm biệt."

      Ngắt di động, Tô Nhan nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiết Cầm Cầm cười .

      "Sao lại có vẻ mặt này?"

      Tiết Cầm Cầm chớp chớp hai mắt, khó hiểu : "Cậu muốn li hôn với ta?"

      "Ừ, phải."

      "Vậy vì sao vừa rồi cậu còn..."

      "Nếu tớ giả vờ, lúc ấy với là tớ muốn li hôn với , cậu cảm thấy ấy ngồi chờ chết sao? ấy nhất định tìm tới nơi này, tớ chỉ muốn trước khi ngày mai luật sư Vương gửi đơn cho ấy im lặng chút."

      Tiết Cầm Cầm hiểu rồi, nhìn khuôn mặt của Tô Nhan tái nhợt khẽ nhíu mày. " hối hận?"

      Tô Nhan chỉ cười : " hối hận, nếu bây giờ tớ quả quyết, tương lai nhất định càng hối hận, nắm được cát, tớ nắm chắc. Cho dù nắm trong tay cũng chậm rãi trôi , vấn đề chỉ là thời gian mà thôi."

      Tiết Cầm Cầm nhàng cười : "Tình đúng là... Tớ than thở mà xem thế là đủ rồi."

      Tiết Cầm Cầm nhìn bóng lưng của , vừa mới cái gì? (#: Chắc câu cảm thán là của Tô Nhan nhưng biết sao tác giả viết là Tiết Cầm Cầm.)

      "Là cậu chưa gặp được người để cho cậu tiến về phía trước, nếu có thể, cậu biết, phải cậu dừng lại hai người cùng bước ."

      Giống như và Trình Tự Cẩm? Thời gian bốn năm, hai người xa lạ, trúng đích nhất định cùng xuất .

      Chỉ là cảm thấy, lúc này, cũng li hôn.

      Loại đàn ông giống Trình Tự Cẩm nếu muốn buông tay, ngàn loại biện pháp dây dưa.

      Nhan Nhan, gặp ta, rốt cuộc là may mắn hay may mắn?

      Nhưng làm cho cậu khóc thương tâm như vậy, làm sao thấy may mắn đâu?

      "Ài..."

      Mà tập đoàn Chính Hằng, ở văn phòng tầng cao nhất, đại diện cho thân phận địa vị và tất cả quyền lực tiền tài.

      Nhìn di động ngắt trong tay, hai tròng mắt Trình Tự Cẩm mưu lược trầm xuống, ăn cơm?

      Tô Nhan, để tôi nhìn xem giả vờ được tới khi nào, hưởng thụ vinh dự và tâng bốc trước nay chưa từng có, cho nên sinh lòng tham.

      Sáng sớm, Tô Nhan rời khỏi nhà trọ của Tiết Cầm Cầm, liền nhìn thấy trợ lí lái xe lại đây.

      Lên xe, thấy là A Ken, sửng sốt.

      "Sao cũng tới?"

      A Ken nhìn thoáng qua đôi mắt đen thản nhiên của : "Hôm nay tôi có việc gì, cho nên theo chụp quảng cáo."

      Nghe vậy, Tô Nhan có chút khó tin : " có việc gì? Người như cũng có lúc có việc gì?"

      A Ken nghe sắc mặt có chút khó coi nhìn hỏi: "Làm sao? Tôi cùng , vui?"

      Tô Nhan vừa nghe, nhanh chóng cười làm lành : "Đâu, đâu, có cùng tôi, biết tôi an tâm nhiều. quả thực chính là cứu tâm hoàn (thuốc cứu trái tim, tư tưởng) của tôi."

      "Ba hoa."

      Tô Nhan chỉ cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm hồn hơi bay xa, nghĩ đến lúc ấy nhận được thoả thuận li hôn đó có vẻ mặt như thế nào.

      Lúc này có lẽ Tô Nhan biết, thoả thuận này, đến cuối cùng lấy loại hình thức công khai hơn nữa để chấm dứt nó.

      A Ken nhìn thoáng qua người phụ nữ yên lòng, cái gì.

      Chương 64.3

      Editor: dohuyenrua

      Mãi cho đến khi đến studio, Tô Nhan nghĩ tới trận đầu phải cảnh bay, trong lòng hơi sợ. Nhìn nhân viên công tác làm các biện pháp an toàn cho , cố định và kiểm tra, bảo đảm tuyệt đối thể sai sót nhầm lẫn, vẫn hơi sợ, khỏi khẩn trương mím môi.

      A Ken nhìn vẻ mặt của Tô Nhan, biết sợ hãi, tiến lên vỗ vai trấn an : " phải sợ, rất an toàn, có lần đầu tiên, sau này là ổn."

      "Ừ, nhưng tôi rất khẩn trương."

      A Ken thấy rất khẩn trương khẽ cười : " có gì, thoải mái, nghĩ đến chuyện khác."

      Tô Nhan hít sâu hơi, dùng sức gật đầu : "Ừ."

      Cảnh bay là diễn cơ bản của phim cổ trang, bây giờ cần vượt qua.

      "Chuẩn bị xong chưa? Tô tiểu thư?" Đạo diễn nhìn qua hỏi.

      Tô Nhan nhìn A Ken gật đầu.

      "Chuẩn bị xong, đạo diễn, có thể quay." A Ken xong liền lùi về phía sau đạo diễn.

      "Được, chuẩn bị..."

      "Mở máy."

      Nội dung quảng cáo là loại kẹo màu xanh, là người tâm trạng tốt ăn kẹo vô cùng tốt, làm người phiền não trở nên vui vẻ hạnh phúc, sau đó vui vẻ nhảy xung quanh giữa trung.

      Hai chân Tô Nhan chậm rãi rời mặt đất, lòng cũng hơi khẩn trương, tận lực làm cho mình nghĩ đến ít chuyện vui vẻ, vẻ mặt tươi cười.

      Tóc dài Tô Nhan tung bay, thân quần trắng, chân , hai chân vui run run.

      Chỉ nghe thấy đạo diễn hô to tiếng: " Action."

      Lòng Tô Nhan lại có chút căng thẳng, nhưng hiểu lúc này nên mở to mắt, chậm rãi mở to mắt, người ở giữa trung xoay tròn, đầu lập tức có chút choáng váng.

      Hoảng hốt, giống như nhìn thấy Trình Tự Cẩm ở cửa công ti, cổ áo mang theo dấu son môi màu hồng.

      Lòng căng thẳng, ý cười ở khoé môi có chút cứng ngắc, vẻ mặt cũng càng ngày càng thiếu tự nhiên.

      Lại nghe thấy đạo diễn hô 'Cut'.

      Hiển nhiên, đạo diễn nghĩ đến lần đầu tiên làm cảnh bay, cũng có ý vui, chỉ kéo xuống trấn an.

      "Tô tiểu thư, nghỉ ngơi lát, sau đó chúng ta tiếp tục quay cảnh kia."

      Hai chân Tô Nhan chạm đất, lòng cũng mới hạ xuống, nhìn qua đạo diễn : "Tôi rất xin lỗi."

      Đạo diễn chỉ cười sao.

      Cởi dây an toàn ra, A Ken bước tới, nhíu mày nhìn hỏi: "Vừa rồi suy nghĩ gì, yên lòng?"

      Tô Nhan chỉ trầm mặc , được lời thản nhiên đến khu nghỉ ngơi tìm cái ghế dựa ngồi xuống. Vặn mở chai nước khoáng uống ngụm.

      "Nhan Nhan, cho dù làm người nào ngành nghề nào, loại công việc thế nào, để cảm xúc cá nhân vào trong công việc, là loại chuyên nghiệp."

      "Tôi biết." Tô Nhan chỉ giọng đáp, nhìn thoáng qua thời gian, hẳn luật sư Vương chuẩn bị tốt thoả thuận li hôn rồi.

      A Ken nhìn qua Tô Nhan thở dài hơi : "Nhan Nhan, tôi tin rằng là người rất có năng lực, chỉ cần đồng ý, trở thành nữ vương của làng giải trí này."

      "Ừ."

      A Ken thấy có nhiều cảm xúc lắm chỉ thở dài hơi gì.

      Mười phút sau, Tô Nhan lần nữa treo lên, nhân viên công tác buộc cố định dây an toàn cho .

      A Ken nhìn Tô Nhan, lại nhìn thoáng qua điện thoại của , trong áo của vang lên.

      Tô Nhan thấy di động của mình, liền với nhân viên công tác: "Có thể nhờ lấy điện thoại của tôi đưa cho tôi ."

      "Được, Tô tiểu thư, chờ."

      "Cảm ơn."

      Nhân viên công tác đưa điện thoại di động cho Tô Nhan, Tô Nhan nhìn thoáng qua di ộng lại nhìn thoáng qua nhân viên công tác, nhân viên công tác kia cũng rất có mắt nhìn người.

      "Tô tiểu thư, tôi bên kia lấy đồ, lát nữa quay lại.''

      Tô Nhan cảm kích cười, nhìn thoáng qua A Ken nhìn chằm chằm , liền nhận điện thoại.

      "Luật sư Vương."

      "Trình tự, A, Tô tiểu thư, tôi chuẩn bị tốt thoả thuận li hôn, xin hỏi bây giờ đưa đến tập đoàn Chính Hằng sao?"

      Tô Nhan trầm mặc đến ba giây giọng : "Ừ, được."

      "Vâng, tạm biệt trước, nếu Trình tổng liên
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 28/6/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :