1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưới chui, tổng giám đốc xin bình tĩnh - Ngu Thiên Tầm (85/107+kết cục) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59: Chị dâu cũ?

      Editor: dohuyenrua

      Tô Diệu Mạn chỉ nhìn cười, nhìn vẻ mặt Tô Nhan khó chịu khẽ cười tiếng, chủ động cầm bàn tay bé lạnh như băng của giọng .

      "Tiểu Cẩm, nếu em gì, Nhan Nhan có thể bị em doạ sợ."

      Tô Nhan kinh ngạc nâng mắt nhìn cặp mắt cười của Tô Diệu Mạn, có chút nghi hoặc nhìn về phía Trình Tự Cẩm.

      Trình Tự Cẩm nhìn thấp giọng : "Diệu Mạn, là chị dâu cũ của tôi, bây giờ là bạn tốt."

      "..." Tô Nhan bị tin tức này làm chấn động.

      Chị dâu cũ?

      Quan trọng hơn là giữa họ phải là loại quan hệ này, mà vẫn nghĩ đến ...

      Tô Diệu Mạn nhìn vẻ mặt cứng ngắc của nhướng mày thanh tú cười : "Nhan Nhan, em có thể che giấu kĩ, thể tưởng được từ lâu hai người ở cùng chỗ."

      Bây giờ vẻ mặt của Tô Nhan thể quái dị, chỉ co khoé môi : "Chị Diệu Mạn..."

      Tô Diệu Mạn chỉ cười, liếc mắt cái nhìn Trình Tự Cẩm : "Nhan Nhan, em gọi chị tiếng chị, chị Diệu Mạn có bộ dáng của người chị, sau này nếu Tiểu Cẩm bắt nạt em, cho chị Diệu Mạn, chị Diệu Mạn giúp em trừng trị nó."

      Tô Nhan nghe chỉ cười gượng hai tiếng, Ô Long (rồng đen) lớn ...

      Ánh mắt vụng trộm nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, lại phát chỉ cười như cười nhìn chằm chằm , điều này làm cho khuôn mặt nhắn của Tô Nhan nhanh chóng đỏ ửng.

      cảm giác, cảm thấy lúc này ánh mắt thâm thuý mang theo châm biếm, cười ...

      "Cái kia, chị Diệu Mạn, em, em thay quần áo trước..." xong liền xoay người tới phòng thay đồ.

      Đạo diễn thấy thế cũng ràng đành hắng giọng : "Cũng chuẩn bị bắt đầu làm việc, camera, ánh đèn chuẩn bị xong chưa?"

      Đạo diễn vừa mở miệng, tất cả người muốn xem náo nhiệt đều tự trở về cương vị chuẩn bị. Còn lại hai người đứng ở nơi đó.

      Ý cười khoé môi Tô Diệu Mạn chậm rãi thu lại, nhanh chóng cau mày nhìn người đàn ông bên cạnh trong lòng sâu người đàn ông giống Trình Tự Cẩm đến tám phần giọng mở miệng .

      "Là ấy sao? bé bốn năm trước kia?"

      Ánh mắt Trình Tự Cẩm trầm xuống, khẽ liếc mắt, khoé môi như có như nhếch lên chút cười như cười.

      "Chị cho rằng thế nào?"

      Tô Diệu Mạn nghe chỉ nhìn cực kì phức tạp tiếp tục : "Tuy rằng chị tiếp xúc với ấy lâu, nhưng cho dù người giả vờ cũng che giấu được lòng dạ của chính mình, Tô Nhan là có tâm hồn tinh khiết. Em chắc chắn em tiếp tục như vậy? Dù sao, ấy biết cái gì, ấy cũng là người bị hại, hơn nữa..."

      "Diệu Mạn."

      Tô Diệu Mạn sửng sốt, nhìn sâu trong mắt u ám lâu thể bình tĩnh đau xót.

      "Chị chỉ muốn người đau khổ."

      Tô Diệu Mạn nhìn Trình Tự Cẩm như vậy, khỏi hít hơi, hiếm thấy Trình Tự Cẩm như vậy, mặc dù bọn họ từ cùng nhau lớn lên, mặc dù lớn hơn hai tuổi.

      Bốn năm trước cố, mang tất cả của , cả linh hồn ...

      lâu, Tô Diệu Mạn nhìn Tô Nhan ra từ phòng thay đồ, nhìn lén lút qua sát bên này, từ từ giãn mày nhíu chặt.

      "Tiểu Cẩm, kế hoạch luôn thay đổi nhanh, đau đớn của em chị biết, nhưng chị muốn em tiếp tục, Tô Nhan là tốt."

      Trình Tự Cẩm chỉ mím môi mỏng, nhìn Tô Nhan vào phòng hoá trang, nhìn ngẩng đầu đối diện ánh mắt của lại vội vàng di chuyển.

      "Tiểu Cẩm, chị biết lúc này để cho chị và Tô Nhan gặp nhau cũng phải ngoài ý muốn, em , muốn chị làm cái gì?" Tô Diệu Mạn thu hồi tầm mắt nhìn hỏi thẳng.

      Ps: Trời ơi, Trình đại tổng giám đốc của chúng ta có phải rất phúc hắc hay ? Bảo ngươi phúc hắc, bảo ngươi giỏi bày trận, đánh tâm kế, ta nhất định trừng trị ngươi, hừ~~ mặt khác, hi vong mọi người bình luận nhiều hơ, nếu mỗi ngày 50 bình luận ta thêm chương, 100 bình luận ta thêm hai chương, về sau cũng như vậy!!! Mọi người đứng lên!!
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60: Lại là bốn năm trước

      Editor: dohuyenrua

      Trình Tự Cẩm lười biếng thu hồi ánh mắt chỉ nhìn Tô Diệu Mạn khẽ cười : "Diệu Mạn, trừ của em, Quyền Hạ và Cố Nghị, chị là hiểu em nhất."

      Tô Diệu Mạn chỉ cười lấy lòng tiếng : "Vậy còn mau dụng ý của em."

      "Em muốn chị giúp đỡ ấy tồn tại có chỗ đứng trong vòng luẩn quẩn này, để ấy có địa vị ngang hàng với chị." Ánh mắt Trình Tự Cẩm xa xăm trầm giọng .

      Tô Diệu Mạn nghe cảm thấy trầm xuống, ánh mắt cũng vài phần phức tạp thử hỏi : "Tiểu Cẩm, phải là em muốn..."

      Trình Tự Cẩm chỉ nhìn lướt qua nhếch môi cười : "Chị hiểu được em."

      Đôi môi đỏ mọng của Tô Diệu Mạn mím chặt, nửa ngày mới mở miệng : "Tiểu Cẩm, có phải quá tàn nhẫn hay ?"

      "Tàn nhẫn? Chẳng lẽ đối với em cũng tàn nhẫn sao? Diệu Mạn, chị có biết bốn năm qua em trôi qua thế nào, nhìn em bốn năm trước, chị còn muốn hai chữ tàn nhẫn này sao?"

      Trong lòng Tô Diệu Mạn co rút lại. Đúng vậy, bốn năm trước trải qua cái gì tận mắt nhìn thấy, nhưng ...

      Ai ...

      Chỉ mong quá trình này phát sinh tình huống ngoài ý muốn, tiếp tục như vậy, đau khổ vẫn là .

      "Được, chị biết, chị giúp ấy có chỗ đứng ở làng giải trí, chỉ là, Tiểu Cẩm..."

      "Hả?"

      Tô Diệu Mạn nhìn gò má Trình Tự Cẩm lạnh lẽo khẽ cười tiếng : " có gì, đường sao? Dài như vậy, ai biết có thể xuất ngã rẽ hay ."

      Trình Tự Cẩm chỉ cau mày, vẫn chưa trả lời. Mà Tô Diệu Mạn cũng chỉ thở dài tiếng.

      Cả đời dài như vậy, chẳng lẽ có bất ngờ xuất ?

      Tô Nhan ngồi ghế, lúc này suy nghĩ rất ràng, lên cặp mắt dịu dàng của Trình Tự Cẩm, làm cho trái tim đập lỗi nhịp.

      Nghĩ tới, Tô Nhanh ôm ngực của mình chặt, cặp lông mày nhíu chặt vào chỗ.

      Thợ trang điểm thấy thế nghĩ là khó chịu chỗ nào dám chậm trễ, vội vàng mở miệng dò hỏi: "Tô tiểu thư, ngài làm sao vậy? Có phải thoải mái chỗ nào hay ? Có muốn gọi Trình tổng đến đây ?"

      Tô Nhan nghe lập tức mở to mắt lắc đầu : ", tôi sao, suy nghĩ chút chuyện mà thôi."

      "A, tốt."

      Đợ đến lúc trang điểm xong thấy Trình Tự Cẩm, tưởng là rời , dù sao bận rộn như vậy.

      "Tiểu Cẩm vừa mới rồi."

      Tô Nhan xoay người nhìn nụ cười ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc) mặt Tô Diệu Mạn, khuôn mặt nhắn đỏ lên, ánh mắt có chút né tránh : "Chuyện kia, chị Diệu Mạn, xin lỗi, em cố ý giấu diếm, là, phải ..."

      Lúc này Tô Nhan cũng biết giải thích thế nào, phải quan hệ của bọn họ, đích thực là vừa thay đổi.

      Tô Diệu Mạn nhìn tay bé của Tô Nhan dồn dập kéo khẽ cười : "Chị biết, bốn năm trước chị chỉ biết em, chỉ là vẫn chưa có cơ hội, bây giờ cũng tiện phải ?"

      Nghe vậy, Tô Nhan cả kinh, thể tin nhìn Tô Diệu Mạn hỏi: "Chị Diệu Mạn, chị, chị có biết em và ấy, ấy..."

      Tô Diệu Mạn gật đầu giọng : "Chị biết, chỉ có chị, trai của Tiểu Cẩm biết, chị ly hôn với của nó là chuyện từ năm trước."

      Tô Nhan nghe gật đầu, suy nghĩ có chút theo kịp, cho là hôn nhân của bọn họ có người thứ tư biết, hoá ra...

      Nhưng vì sao Trình Tự Cẩm lại cho trai và chị dâu của ?

      Tô Diệu Mạn nhìn vẻ mặt mê muội của Tô Nhan chỉ nhếch môi đỏ mọng, đúng, biết, cũng là ngoài ý muốn biết được, bọn họ đều ngoài ý muốn biết được.

      Bốn năm trước, ba ngày ba đêm liên lạc được với Trình Tự Cẩm, khi bọn họ tìm được , uống say như chết ở căn phòng kia, phòng đầy mùi rượu, chai rượu đầy đất, nhưng lại lộ ra giấy hôn thú ở bên chân .

      Mà người giấy hôn thú làm cho bọn họ đều chấn động, phải cái việc người đàn ông cưới người phụ nữ khác, mà thân phận của người phụ nữ đó là...
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61: nghĩ tới

      Editor: dohuyenrua

      Điều này làm cho mấy người bạn tốt bọn họ lo lắng rất laau, lâu đến có hành động, hơn nữa là bốn năm, dường như bọn họ cũng quên.

      nghĩ tới...

      Tô Diệu Mạn nghĩ tới!

      Nhìn ánh mắt Tô Nhan càng phức tạp khó khăn, tiến đến cầm tay bé của , nhìn sâu nghiêm túc .

      "Nhan Nhan, Tiểu Cẩm phải là người xấu, nó chỉ là làm chuyện có chút cực đoan, nếu có thể, chị hi vọng em có thể sử dụng tình cảm chân của em để đối xử với nó, cũng muốn dùng tấm lòng của em đối xử với nó, nó đối xử với em giống bình thường, cố gắng làm cho nó em được ?" Chỉ cần ấy, như vậy mọi chuyện cũng xảy ra. Đây là biện pháp tốt nhất đáng tin cậy nhất.

      Tô Nhan sững sờ nhìn Tô Diệu Mạn, biết lúc này người phụ nữ có chỗ ở trong làng giải trí này phải giả vờ, mà là lòng cho .

      Làm cho Trình Tự Cẩm ? với giống bình thường?

      Là như thế này sao?

      lâu...

      "Được."

      Tô Diệu Mạn thấy đồng ý, thở dài nhõm hơi nhiều hơn là lo lắng.

      Tô Nhan, em nhất định phải làm cho Tiểu Cẩm em, nếu ...

      Thu hồi tâm tư này, cười vỗ vai của : " thôi, đến lượt chúng ta."

      "Vâng."

      "Nhan Nhan, ở phương diện diễn xuất em rất có thiên phú, xem ra Tiểu Cẩm còn rất để tâm đến em, nếu cũng mời chị dẫn dắt em." Tô Diệu Mạn xong.

      Mà Tô Nhan nghe vào trong tai lại là cách nghĩ khác, nhìn Tô Diệu Mạn hỏi.

      "Chị Diệu Mạn, chị vừa mới , là ấy mời chị đến dẫn dắt em?"

      Tô Diệu Mạn nhìn Tô Nhan, vẻ mặt đầy ý cười : " phải vậy, em cho là trùng hợp như vậy sao? Chị hiểu nó, sau lưng nó khẳng định động tay động chân vào chuyện này."

      Nghe vậy, trong lòng Tô Nhan nổi lên từng đợt rồi từng đợt gợn sóng, tim đập nhanh thể khống chế.

      Tô Diệu Mạn nhìn mặt đỏ ửng, ánh mắt loé lên, quả nhiên là như vậy.

      biết là tốt hay xấu, nhưng kết quả như thế cũng là vấn đề sớm hay muộn.

      (Tô Diệu Mạn) rất sức hấp dẫn của những người đàn ông Trình gia, đủ để phụ nữ đến lạc mất tâm trí.

      Cùng lúc đó, Bạch Khuynh nhìn tin tức truyền ra, nhìn hành động của hai người trong TV, nhất là thấy Trình Tự Cẩm ra mặt vì Tô Nhan, bảo vệ hộ tống vì ấy.

      "Tô Nhan, tôi bỏ qua cho , tôi tuyệt đối tuyệt đối bỏ qua cho , là đoạt tất cả của tôi, tôi bắt trả giá lớn."

      Hai tròng mắt hung tợn nhìn chằm chằm màn hình, cơ thể run run cắm ống tiêm vào da thịt cánh tay, cơ thể co quắp hung hăng run lên, hai tròng mắt lại hề chớp mắt nhìn chằm chằm tin tin được đưa tin màn ảnh.

      hận, cam lòng...

      sớm nên biết được, lúc Tô Nhan nhận vai diễn nữ thứ nên biết được, từ đó về sau liên lạc được với Trình Tự Cẩm, tới phòng làm việc của cũng bị xem .

      thể nghi ngờ gì hỏi, bị Trình Tự Cẩm phán quyết bị knockout, vì Tô Nhan.

      thể nghi ngờ, ở bên ngoài studio Tô Nhan quay phim, Trình Tự Cẩm chờ lâu, tuy rằng cũng có phóng viên ở gần đấy lại dám tiến đến.

      Tô Nhan và Tô Diệu Mạn ra liền thấy chiếc xe kia.

      "Chị lần đầu tiên thấy nó chờ người như vậy, Nhan Nhan, em còn mau ?" Tô Diệu Mạn nhìn khuôn mặt nhắn của Tô Nhan ngạc nhiên vui mừng trêu chọc .

      Tô Nhan chỉ khẽ cúi đầu, sau đó hỏi: "Chị Diệu Mạn, vậy còn chị?"

      "Trợ lý của chị lấy xe, em trước ."

      Tô Nhan nghe thấy cách đó xa có xe chạy lại đây gật đầu liền đến chiếc xe, bên phóng viên đều nắm chặt chụp ảnh.

      Mãi cho đến khi người đến trước xe, cửa xe mở, Tô Nhan nhìn bên trong xe Trình Tự Cẩm cởi áo vét tay trang chỉ mặc áo sơ mi trắng, hai chân vắt chéo, cầm mấy bản hợp đồng.

      "Sao lại lên?"

      Tô Nhan chớp chớp hai mắt, trong khi những phóng viên chụp ảnh lên xe.

      Ngồi xe, đôi tay bé của Tô Nhan nắm chặt, lời của Tô Diệu Mạn còn ở bên tai .

      Im lặng, im lặng quá mức...

      Chỉ có tiếng lật trang giấy, cùng với tiếng xoát xoát ký tên.
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62 (1): 1 vạn chữ.

      Editor: dohuyenrua

      " suy nghĩ gì?" Trình Tự Cẩm buông bản hợp đồng trong tay ôm eo của Tô Nhan thấp giọng hỏi.

      Cơ thể Tô Nhan hơi cứng ngắc, nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt thâm trầm, nhìn hiểu hai mắt này.

      "Trình Tự Cẩm, em có lời muốn ."

      Nghe vậy, Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, bàn tay to nhàng xoa mặt của giọng : "Ừ, em ."

      Tô Nhan nhìn Trình Tự Cẩm dịu dàng như vậy, lòng sớm nghe theo lời của , hít sâu hơi, hai tròng mắt chân thành tha thiết nhìn cặp mắt đen như mực của .

      "Em phải là rất thông minh, nhưng cũng phải là rất ngu ngốc, , từ nay về sau chỉ có em, nhưng lời này là sao, nếu bây giờ hối hận còn kịp, phải chăng chỉ cần mình em mà buông tha cho vườn hoa hoa cỏ cỏ."

      Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm hai mắt của , ánh mắt của cho biết, rất nghiêm túc.

      lâu sau, Trình Tự Cẩm chỉ nhìn sâu cũng mở miệng chuyện, lâu đến nỗi Tô Nhan nghĩ hối hận, đè xuống chua xót tràn ra từ đáy lòng giật khoé môi.

      "Nếu..."

      "Chỉ cần em, cũng chỉ có em, từ nay về sau tôi chỉ cần em." Bàn tay Trình Tự Cẩm kéo khuôn mặt nhắn của trầm giọng .

      Mà Tô Nhan lại ngây ngẩn cả người, trong hơi thở là mùi người , là hơi thở của ...

      Trình Tự Cẩm nhìn bộ dáng ngu ngơ của , khoé môi nhếch lên liền hôn đôi môi đỏ mọng mềm mại của , phủ nhận sau khi hưởng qua tư vị của , là tốt nhất, người phụ nữ hợp khẩu vị của nhất.

      Trong nháy mắt hôn , nghe được trong đáy lòng có tiếng đồ vật gì đó nứt ra.

      Nhìn khuôn mặt tuấn của , Tô Nhan chậm rãi nhắm đôi mắt lại, đôi tay bé cũng thuận theo ôm lấy eo rắn chắc của , tự nhủ thế này.

      Cứ như vậy , cứ như vậy ...

      Diễn tình cảm có kịch bản!

      Cảm giấc được đáp lại của , ánh mắt Trình Tự Cẩm trầm xuống, bụng xuất luồng nhiệt, lưỡi dài hung hăng cuốn lấy cái lưỡi của , đòi lấy mật ngọt trong miệng .

      Vừa hôn lại càng thể cứu vãn...

      Mãi cho đến khi Trình Tự Cẩm kiềm chế được, mới phải tách khỏi đôi môi đỏ mọng của vùi đầu vào cổ ngửi mùi hương của , bình phục ham muốn xao động kia trầm giọng .

      "Hàn Lỗi, nhanh lên chút."

      Đầu óc Tô Nhan choáng váng, sau khi nghe được lời khàn khàn của người đàn ông khuôn mặt nhắn càng thêm đỏ, chỉ là khoé môi lại hơi nhếch lên thành đường cong .

      Mà Hàn Lỗi ở phía trước tuy rằng liếc mắt nhìn về phía sau cái, nhưng biết là lửa đằng sau dậy, đành phải kiên trì cắn răng mà đạp chân ga.

      Lộ trình hai mươi phút đến nơi chỉ mất 10 phút.

      Mà trong cặp mắt u ám của Trình Tự Cẩm có ngọn lửa cháy, ôm Tô Nhan đến chung cư, để lại Hàn Lỗi thở dài tiếng. Nhìn bóng dáng hai người nhíu mày, cảm giác có cái gì đúng.

      Hai người vừa đến phòng ngủ liền hôn say đắm, lúc này, Tô Nhan có đáp lại . Hình như cái lưỡi ướt át luồn vào khoang miệng của chuyển động.

      Cơ thể Trình Tự Cẩm cứng đờ, dùng sức đè Tô Nhan vào tường, trán hình như nổi lên gân xanh, đôi mắt bị nhiễm dục vọng nhìn chằm chằm Tô Nhan mặt đỏ tim đập.

      Lúc này Tô Nhan vô lực tựa vào tường, nhàng thở, đôi môi kiều diễm sưng đỏ hơi mở ra, hai mắt lại chứa hơi nước mị hoặc ngớt nhìn .

      Trong miệng tiếng rên rỉ kiềm chế được tràn ra khỏi môi.

      "A Cẩm..."

      Chỉ thấy ánh mắt Trình Tự Cẩm càng tối tăm hơn, tối tăm đến nỗi làm cho Tô Nhan muốn lùi về phía sau, tối tăm như cái giếng sâu thấy đáy.

      Trình Tự Cẩm chỉ nhếch khoé môi lại đè lên người lần nữa, nhàng cắn tai của tiếng trầm thấp.

      " Tô Nhan, tinh này, muốn giết chết em."

      Đơn giản, Tô Nhan nghe lời như thế thân thể càng mềm nhũn...

      Hai luồng dục vọng vùi lấp cơ thể, trong phòng dây dưa ngớt...

      Sáng sớm, Trình Tự Cẩm đứng ở ban công, giữa tay phải kẹp điếu thuốc lá, tay trái cầm di động, hình như sắc mặt tốt lắm.

      " cả, em làm như vậy hình như em và đều có lợi, ít nhất cho biết Diệu Mạn ở đâu."

      "Được, biết, xử lí." xong liền ngắt điện thoại, xoay người nhìn Tô Nhan ngủ say giường, hung hăng hít hơi thuốc lá.

      thể phủ nhận, lại lần nữa khống chế được...

      Thân thể người phụ nữ này lại làm cho mê mẩn lần nữa...

      Hôm sau, tin tức Trình Tự Cẩm tập đoàn Chính Hằng ngôi sao mới Tô Nhan truyền khắp phố lớn ngõ thành phố X, dù là ở thương giới hay là làng giải trí đều xui xẻo trở thành đề tài nghị luận của mọi người sau khi ăn xong.

      Mà danh tiếng của Tô Nhan lên cao, từ người mới có chút danh tiếng trở thành ngôi sao mọi người đều biết.

      Kịch bản này đến kịch bản kia, người phát ngôn này đến phát ngôn kia, thảm đỏ này đến thảm đỏ kia.

      Tô Nhan là ngôi sao mới chạm tay có thể bỏng!

      "Nhan Nhan, chị vừa nhận được tin tức, đề cử giải thưởng tài năng mới có em, em làm việc chuẩn bị nhận giải thưởng sao?" Tô Diệu Mạn nhìn khuôn mặt nhắn hồng hào trơn bóng của Tô Nhan cười .

      Từ sau đêm đó Tô Nhan, quan hệ với Tô Diệu Mạn cũng càng thân thiết hơn, có thể Tô Diệu Mạn trở thành đối tượng có thể bày tỏ tất cả những lời trong lòng.

      Tô Nhan chỉ cười : "Có em? ?"

      Tô Diệu Mạn chỉ nhíu mày : "Như thế nào, tin mạng lưới điều tra của chị?"

      Tô Nhan chỉ cười : "Đâu có, em chỉ có chút kinh ngạc."

      "Có cái gì kinh ngạc?? Em được đề cử tới mới làm chị kinh ngạc, em phải biết rằng bây giờ em là người được tìm kiếm nhiều nhất."

      Tô Nhan chỉ cười, trong ánh mắt đều là tình ngọt ngào phụ nữ nên có, mặt ý cười giảm.

      Tô Diệu Mạn nhìn trong mắt chỉ cười nhạt .

      Sau khi diễn phim cổ trang xong Tô Nhan lại nhận vai diễn, chỉ tham dự hoạt động, phát ngôn( đại diện) ... quảng cáo.

      Hôm nay, nhận được điện thoại từ nước Pháp.

      "Chị, em hỏi câu, người đại diện nước hoa nước Pháp này có phải là chị ?"

      Tô Nhan nghe giọng vững vàng của em trai có ngoài ý muốn chút, vẫn chưa cho em trai biết tin vào làng giải trí.

      "Phải."

      lúc lâu, đầu kia của di động trầm mặc lúc...

      "A, chị, chị có phải chị ruột em hay , bây giờ chị thành đại minh tinh cũng cho em biết, còn có, Trình Tự Cẩm tập đoàn Chính Hằng, chị, phải hai người hẹn hò chứ, có phải ? Em cho chị biết, tốt nhất là chị nên khai báo thành ."

      Tô Nhan liền tranh thủ để di động ra xa chút cười : "Ừ, phải."

      "Trời ơi..."

      "Chị, chị là thần tượng của em, chị cũng quá trâu bò, đây hoàn toàn là nhịp điệu ma tước thành phượng hoàng (1) sao..."

      (1) ma tước thành phượng hoàng: chim sẻ hoá thành phượng hoàng. Đại ý của câu này là được bay lên cành cao từ nơi thấp hèn được lên sang giàu trong thời gian ngắn.

      "..."

      "Tiểu tử thối, em ai là chim sẻ?"

      "Ặc, ha ha, chị, đến năm nữa em tốt nghiệp, em tính về nước phát triển."

      Tô Nhan vừa nghe đương nhiên là vui vẻ thôi.

      "Tốt lắm, chị cũng hi vọng em trở về, cũng muốn xa cách em."

      "Vâng, em cũng nghĩ như vậy, chị, em với chị nữa, em còn phải học, em cúp trước, chờ sau khi em về nước chị nhất định phải giới thiệu rể tương lai cho em, tút..."

      Tô Nhan nhìn di động khẽ mất hồn, rể tương lai?

      Bỏ hai chữ tương lai có phải chuẩn xác hơn hay ?

      Đến lúc đó biết tiểu tử này có thể ngất xỉu hay ...

      "Hắc, tớ , cậu ngẩn người làm gì?" Tiết Cầm Cầm mở cửa xe ra nhìn trêu trọc .

      Tô Nhan trừng mắt liếc Tiết Cầm Cầm lên xe, tháo kính xuống trực tiếp xông đến.

      "Cầm Cầm, người ta rất nhớ cậu..."

      Quả nhiên, khuôn mặt nhắn của Tiết Cầm Cầm trở nên hơi vặn vẹo, hung hăng lạnh run đẩy Tô Nhan ra với vẻ mặt ghét bỏ .

      "Cậu cút cho tớ."

      Tô Nhan chỉ bĩu môi : "Ai, đau lòng."

      "..." Tiết Cầm Cầm chỉ giật khoé môi liếc nhìn .

      "Gần đây cậu bận việc ngay cả cuộc điện thoại cũng có, đại minh tinh..."

      "Cho nên tớ đây phải đến chịu đòn nhận tội với cậu đây sao? Muốn ăn cái gì?" Tô Nhan tự biết đuối lý vẻ mặt lấy lòng .

      Tiết Cầm Cầm lập tức hất cằm lên giống như nhị ngũ bát vạn.(2)

      (2) nhị ngũ bát vạn: Nhị ngũ bát là chược trong trò chơi mạt chược, có quy định khi chơi bắt buộc phải có đôi chược mới coi là huề ván nên nhị ngũ bát rất quan trọng, vì quan trọng nên mới vênh váo kiêu ngạo. Do đó mới có câu này.

      "Thế này còn được, đương nhiên muốn nhà hàng đắt tiền nhất."

      "Được, nghe lời cậu."

      Hai người vào nhà hàng Quốc Hối.

      "Hai vị bên này mời."

      "Oa, Nhan Nhan, nhờ phúc của cậu, lần đầu tiên tớ tới nơi như thế này." Tiết Cầm Cầm kéo tay Tô Nhan giọng .

      Tô Nhan chỉ cười, sau đó đưa qua giọng : " ra, đây là lần thứ hai tớ đến."

      "Vậy lần đầu tiên cậu cùng ai?"

      Tô Nhan chỉ nhìn ấy cái, Tiết Cầm Cầm hiểu ra chép chép miệng : "Được rồi."

      Hai người gọi ít món ăn menu lại uống nước trái cây, Tiết Cầm Cầm buông cái ly xuống nhìn Tô Nhan hỏi: "Nhan Nhan, bây giờ cậu đối với ấy, hai người..."

      Tô Nhan biết ý của bạn tốt, gật đầu : "Cầm Cầm, nếu cậu nhìn người đàn ông mà tim đập nhanh, người đó tới gần làm đầu óc của cậu tạm thời trống rỗng, có phải biểu là người phụ nữ này thích người đàn ông đó hay ?"

      Nghe vậy, vẻ mặt Tiết Cầm Cầm chăm chú nhìn Tô Nhan.

      "Nhan Nhan, cậu thích ấy?"

      Tô Nhan chỉ nhìn ấy .

      Tiết Cầm Cầm thấy như vậy, thở dài tiếng : "Ai, ra tớ thấy ngoài ý muốn chút nào, dù sao rất ít phụ nữ bị đàn ông như Trình Tự Cẩm mê hoặc. Chỉ là, Nhan Nhan..."

      "Cầm Cầm, tớ biết cậu muốn cái gì? Nhưng tớ còn có lựa chọn khác sao? Giấy hôn thú kia của tớ nửa là ấy, lấy thân thể tớ cũng là ấy, bây giờ người trong lòng cũng là ấy, tớ còn có đường khác để sao?"

      Tiết Cầm Cầm trầm mặc, nghiêng đầu nhìn hết sức nghiêm túc : "Vậy cậu ta sao?"

      Tô Nhan lắc đầu : "Tớ biết."

      Tiết Cầm Cầm nhìn thở dài tiếng : "Quên , cậu rất đúng, cậu có đường khác để rồi, bây giờ chỉ còn lại con đường, phải làm cho ta cậu, mê muội cậu."

      "Cậu đơn giản, ấy cao thâm khó lường như vậy..."

      "Cậu đừng tin, cậu phải tin tưởng, trước đoạt lấy thân thể ta, làm cho ta thân thể của cậu, sau đó nắm bắt khẩu vị của ta, cuối cùng nắm lấy tim của ta, cậu phải cố lên."

      Tô Nhan giơ ly nước trái cây trong tay lên : "Vậy cạn ly vì tớ ."

      "Cạn ly..."

      Hai người cười cười ăn, chợt nghe thấy...

      "Trình tổng, phòng bao bên này mời."

      Tô Nhan nghe liền ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy vài người, trong đó có . Vừa muốn mở miệng chợt nghe thấy Tiết Cầm Cầm kinh ngạc kêu lên.

      "Trời, người đàn ông của cậu vào với Quyền Hạ và Cố Nghị sao?"

      Tô Nhan thấy vẻ mặt ấy sợ hãi thôi cũng khỏi tò mò hỏi: "Bọn họ là ai?"

      "Cậu đúng là..."

      "Bên trái ông xã cậu là Quyền Hạ, biết Sở Luật chính chứ? ta là kim bài luật sư gia thế tốt, năng lực tốt, diện mạo đẹp, chủ yếu là cho dù nhiều khó khăn ngầm chỉ cần ta tự mình nhận thua kiện, quả thực chính là Chiến thần thần thoại."

      Tô Nhan nghe gật đầu.

      "Vậy còn người bên phải kia?"

      "Người bên phải, Cố Nghị, cậu biết? Cậu cũng xem TV sao? Cố Nghị, quan phiên dịch trẻ tuổi nhất đẹp trai nhất có năng lực nhất trong lịch sử, thường xuyên xuất ở nơi gặp mặt của các lãnh đạo cao cấp của các quốc gia."

      Nghe vậy, Tô Nhan mới có chút ấn tượng...

      Nhìn ba người kề vai sát cánh, khó nhìn ra quan hệ của ba người.
      Tiết Cầm Cầm nhìn ba người bước tiêu sái ( phóng khoáng, vướng bận) cầu thang lên lầu, vội vàng quay đầu nhìn Tô Nhan, hai mắt toả sáng .

      " Nhan Nhan, có phải bạn tốt có thể vì giúp bạn tốt mà tiếc cả mạng sống phải ?"

      Nghe vậy, Tô Nhan chỉ cảm thấy tốt lắm.

      "Ý của cậu là muốn chém tớ đao?"

      "..." Tiết Cầm Cầm trừng , cuối cùng hô lớn.

      "Phục vụ."

      "..." Tô Nhan trợn to hai mắt, tiếng này hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người đến?"

      Quả nhiên, người đàn ông vốn cầu thang quay đầu nhìn lại, tầm mắt chạm vào tầm mắt của Tô Nhan vừa mới nâng mắt nhìn qua.

      biết có phải ảo giác của hay , trong nháy mắt Trình Tự Cẩm nhìn thấy ánh mắt trầm xuống.

      Tô Nhan thầm nghĩ đào hố chôn mình, nhìn Tiết Cầm Cầm.

      "Cậu..."

      Vẻ mặt Tiết Cầm Cầm đê tiện cười hề hề, sau đó đứng lên nhìn Trình Tự Cẩm vẫy vẫy tay : "Hi, Trình tổng, chúng ta lại gặp mặt."

      "..." Tô Nhan đành phải giơ thực đơn che mặt mình lại, ngăn tầm mắt của người dùng cơm nhìn đến.

      "Biết?" Quyền Hạ nhìn lướt qua khuôn mặt nhắn tươi cười sáng lạn của Tiết Cầm Cầm nhìn thoáng qua bạn tốt hỏi.

      "Hình như là đối diện vị tiểu thư kia." Giọng ôn hoà của Cố Nghị vang lên.

      Hai người nhíu mày, đồng thời nhìn về phía bạn tốt.

      Trình Tự Cẩm chỉ trầm giọng : "Các cậu vào, tớ vào sau." xong bước xuống cầu thang.

      Để lại hai người cười nhạt , nâng bước tiếp tục .

      Tiết Cầm Cầm nhìn người tới còn giọng : "Ê, ông xã cậu đến."

      Dễ nhận thấy Tô Nhan sửng sốt, ông xã....

      Trình Tự Cẩm chậm rãi tới, nhìn thoáng qua người phụ nữ ngồi co lại, khoẽ môi khẽ nhếch lên, nhìn Tiết Cầm Cầm trầm giọng .

      " Tiết tiểu thư."

      Đôi mắt thanh tú của Tiết Cầm Cầm nhìn lên vội vàng cười : "Ha ha, Trình tổng, tôi bị kinh ngạc."

      Tô Nhan chịu nổi Tiết Cầm Cầm, đành phải bất chấp khó khăn buông thực đơn xuống, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt nhắn lên hai má đỏ ửng khả nghi.

      "Đến đây ăn cơm?"

      Tiết Cầm Cầm nghiêng minh xem thường hề nghĩ ngợi : " hỏi câu này vô nghĩa, chẳng lẽ đến đây ca hát?"

      "..." Tô Nhan tình cảm thấy đến đây với người con thiếu dây thần kinh này là sai lầm.

      Trình Tự Cẩm chỉ kéo tay bé của giọng : "Ăn xong rồi?"

      "Ừ." Khuôn mặt Tô Nhan đỏ ửng gật đầu, vì ít người nhận ra họ, còn cầm điện thoại chụp hình.

      "Vậy cùng tôi lên , giới thiệu hai người cho em biết."

      Tô Nhan đứng lên gật đầu, Tiết Cầm Cầm phía sau mở miệng : "Cái kia, hai vị, bỏ rơi tôi lại đây tốt lắm đâu?"

      Trình Tự Cẩm nhìn qua Tiết Cầm Cầm thấp giọng cười : "Đương nhiên, Tiết tiểu thư cùng ."

      Lúc này Tiết Cầm Cầm vui mừng, nháy mắt ra hiệu với Tô Nhan.

      Tô Nhan lựa chọn xem ấy...

      phòng bao ở tầng hai, Tô Nhan kéo cánh tay Trình Tự Cẩm giọng dò hỏi: " và các bạn cùng đến, có phải bất tiện hay ?"

      Trình Tự Cẩm nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhắn phấn nộn của Tô Nhan nhịn được vươn tay véo thấp giọng : " sao, sớm muộn gì cũng phải giới thiệu cho em."

      Nghe vậy, trong lòng Tô Nhan vui vẻ, giới thiệu cho bạn bè của biết!

      bên, Tiết Cầm Cầm nhìn hai người động chạm trong lúc đó nhíu mày lại ràng: "Khụ, khụ, trong... Muốn thân thiết về nhà . Bắt nạt nương ta lẻ loi mình phải ?"

      Khuôn mặt của Tô Nhan đỏ lên trừng mắt nhìn bạn tốt từng bước đến gần lại bị Trình Tự Cẩm ôm eo đặt trong lòng.

      "Ai ô a, tôi chưa thấy cái gì hết." Tiết Cầm Cầm che mặt, lộ ra giữa khe hở là ánh mắt gian xảo.

      "..."

      vào phòng, đẩy cửa phòng ra, bên trong hai người đàn ông cởi áo vét chỉ mặc áo sơ mi đồng thời nhìn qua.

      Tô Nhan nhìn hai người đàn ông này rốt cục hiểu vì sao Tiết Cầm Cầm kích động như vậy, hai người đàn ông này hoàn toàn thua kém gì người đàn ông bên cạnh .

      Quyền Hạ nhìn Cố Nghị, khoé môi nhếch lên chút ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc) cười nhíu mày hỏi: "Cẩm, tớ cậu làm cái gì, hoá ra mang đến hai vị giai nhân, giới thiệu chút sao?"

      Trình Tự Cẩm chỉ nhếch khoé môi ôm Tô Nhan kéo ghế cho giọng : "Ngồi."

      (Ở đây kéo ghế ra cho phụ nữ là hành động thường làm của đàn ông khi ăn uống với họ. Hành động này để chứng tỏ ga lăng lịch thiệp của người đàn ông.)

      Khuôn mặt của Tô Nhan đỏ lên, trong lòng hung hăng giật mình chậm rãi ngồi xuống: "Cảm ơn."

      Trình Tự Cẩm nhìn lướt qua đôi mắt giống như nhìn thấy vàng của Tiết Cầm Cầm nhìn vào hai người bạn tốt của , khẽ cười tiếng .

      " Tiết tiểu thư..."

      Tiết Cầm Cầm vội vàng kéo ghế cho mình rồi ngồi xuống, cười sáng lạn, khoé môi cũng sắp kéo ra đến tận mang tai.

      " Ha ha, Trình tổng, làm sao tôi dám để cho kéo ghế ra giúp, tôi tự mình làm, tôi tự mình làm..."

      Trình Tự Cẩm khẽ nhíu mày rồi ngồi bên cạnh Tô Nhan, chỉ thấy Tô Nhan có chút xấu hổ.

      Đúng vậy, Tô Nhan có chút xấu hổ, vì khuê mật (3) ngốc nghếch.

      (3) khuê mật: bạn thân thiết cùng giới. Ở Trung Quốc giới trẻ hay dùng từ này để về người bạn thân cùng giới của mình.

      "Giới thiệu chút, Quyền Hạ, Cố Nghị, bạn lớn lên từ với tôi."

      Tô Nhan nghe gật đầu với hai người : "Chào hai người, tôi tên là Tô Nhan."
      Cố Nghị chỉ gật đầu với Tô Nhan, nhưng mày kiếm của Quyền Hạ lại nhíu lại, đôi mắt hoa đào khẽ híp lại, ánh mắt giống như đánh giá nhìn lên người Tô Nhan, hơn nữa còn rất thâm ý .

      "Tôi đương nhiên biết , Tô Nhan."

      Tô Nhan ngẩng đầu nhìn lại, chống lại ánh mắt ý tứ hàm xúc đến nỗi nhìn hiểu.

      Tô Nhan nghĩ ta thấy mình qua ti vi, nhưng theo bản năng cảm thấy, phải như vậy, lúc này người đàn ông tên Quyền Hạ này dùng ánh mắt chứa thâm ý nhìn .

      loại thâm ý mà nhìn hiểu.

      Mà Trình Tự Cẩm chỉ thản nhiên nhìn lướt qua Quyền Hạ liền thấp giọng : "Đừng doạ ấy."

      Quyền Hạ thấy thế cười ra tiếng, nhìn Tô Nhan : "Chào em dâu, nghĩ tới lần đầu chúng ta gặp mặt như vậy, nếu nhất định mang phần lễ vật tân hôn cho hai người, tuy rằng muộn bốn năm."

      Nghe , Tô Nhan sửng sốt, giống như phản xạ có điều kiện nhìn Trình Tự Cẩm bên cạnh.

      Trình Tự Cẩm nhìn cười : "Bọn họ biết."

      Tô Nhan giật mình, nhớ Tô Diệu Mạn từng , biết đến cũng chỉ có vài người bọn họ, hiển nhiên, hai người đàn ông này biết.

      Ngược lại Tô Nhan có chút ngượng ngùng.

      " sao, gặp mặt các vui mừng."

      Quyền Hạ chỉ nhìn Trình Tự Cẩm cười, tầm mắt chuyển đến người vẫn ngây ngô cười bên, ánh mắt ta và Cố Nghị đều chuyển động người Tiết Cầm Cầm.

      "Vị này là?"

      Tô Nhan vừa định mở miệng giới thiệu, bị Tiết Cầm Cầm giành trước cho mình.

      "Luật sư Quyền, chào , tôi tên là Tiết Cầm Cầm bạn thân của Trình phu nhân, rất rất vinh hạnh khi được gặp các ." xong, Tiết Cầm Cầm đứng lên chìa tay bé ra. (#Rùa: phải mình edit nhầm hai từ "rất rất" đâu, tác giả viết vậy đó, chắc để thể mê trai của chị Cầm.)

      Quyền Hạ thấy thế nhíu mày, quét mắt liếc mấy người cái, nhìn vẻ mặt Tô Nhan xấu hổ rối rắm cười .

      " Tiết tiểu thư, biết tôi?" xong, vẫn rất nể tình đưa bàn tay thắng qua vô số vụ kiện tới, cầm tay của Tiết Cầm Cầm.

      Tiết Cầm Cầm kích động, chính là cái loại kích động khi nhìn thấy thần tượng.

      " Đúng vậy đúng vậy, Quyền đại luật sư, chưa từng thất bại trong vụ kiện nào, đương nhiên biết, biết vẫn là người sao?" (#Rùa: hết nổi chị này!)

      "..." Tô Nhan nghe khoé môi hung hăng giật, nhìn chằm chằm vẻ mặt háo sắc của mỗ nữ, có loại xúc động muốn ném ấy ra khỏi phòng này.

      Quyền Hạ nghe chỉ nở nụ cười, nhìn lướt qua Cố Nghị lạnh nhạt như sương bên cạnh nhíu mày : "Vậy người bên cạnh tôi sao? biết Tiết tiểu thư có biết ?"

      Tiết Cầm Cầm buông bàn tay của Quyền Hạ ra, chuyển hướng nhìn người đàn ông lạnh nhạt ngồi bên, cười càng sáng lạn.

      "Đương nhiên biết, quan phiên dịch trẻ tuổi nhất đẹp trai nhất có năng lực nhất trong lịch sử, Cố Nghị."

      Quyền Hạ nhíu mày, rốt cục Cố Nghị nhìn qua, thấy Tiết Cầm Cầm hỏi: "Ô, Tiết tiểu thư biết nhìn người, ngay cả ta mà cũng biết."

      Tiết Cầm Cầm nghe khuôn mặt đỏ lên, ngượng ngùng gãi đầu : "Mỗi ngày tôi đều xem tin tức..."

      Quyền Hạ thấy được chút tình cảm lên trong mắt ấy, thấy qua vô số phụ nữ nên biết đó là gì.

      " biết Tiết tiểu thư nhìn người? Hay là xem tin tức?"

      Tiết Cầm Cầm nghe lập tức giống như con nhím : "Tôi, tôi, đương nhiên xem tin tức, xem tin tức..."

      Nghe vậy Tô Nhan lại nhìn qua, nhìn mặt Tiết Cầm Cầm mất tự nhiên, cảm thấy kinh ngạc.

      hiểu rất người bạn này, bộ dạng này...

      Chẳng lẽ là...

      Nghĩ, Tô Nhan nhìn qua chỗ Cố Nghị, người đàn ông này sở hữu khuôn mặt đủ để mê hoặc vô số phụ nữ, lại làm cho người ta thấy loại cảm giác khó có thể tiếp cận, cảm giác cách xa người ngàn dặm.

      Nhìn đến xuất thần, cảm giác eo hơi đau, cúi đầu vừa thấy hoá ra là bị véo.

      Tô Nhan hơi lờ mờ, ngẩng đầu lên hỏi: "Sao lại véo em?"

      Nhưng lại nghe Quyền Hạ giải đáp: "Em dâu, sợ là Cẩm thấy em nhìn chằm chằm vào Nghị, ghen tị."

      Nghe , Tô Nhan đương nhiên tin nhìn Trình Tự Cẩm, cảm thấy phải như vậy.

      Ai ngờ...

      "Sao vẫn nhìn ? Khuôn mặt như khối băng có cái gì đẹp, nhìn tôi."

      "..." Tô Nhan nghe thế như là nghe được kinh thế kì văn ( tiếng, chữ lạ làm kinh động lòng người), đôi mắt mở to, lại vẻ mặt kinh ngạc, vẻ mặt thể tin.

      "A, tôi , sao em dâu lại có vẻ mặt này?"

      Tô Nhan chỉ co khoé môi khuôn mặt nhắn lườm qua : ", có gì..." có thể bị doạ?

      Hai mắt của Trình Tự Cẩm bình tĩnh nhìn đôi môi đỏ mọng của run rẩy, tối hôm qua miệng lưỡi giao hoà hôn nồng nhiệt...

      "Lúc nãy em ăn rồi, ăn thêm chút?"

      Tô Nhan gật đầu : "Được." xong nhìn về phía Tiết Cầm Cầm, phát ấy nhìn chằm chằm thẳng vào Cố Nghị, trong lòng càng xác định phán đoán.

      đúng là nghĩ tới...

      Vậy mà cậu ấy thích Cố Nghị?

      Nhưng nhìn xem, ấy nhìn chằm chằm đàn ông như vậy, sợ là ai có mắt cũng nhìn ra, lòng của Tư Mã Chiêu (4).

      (4) Lòng của Tư Mã Chiêu: Tào Ngụy (曹魏) là trong 3 quốc gia thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Hoa,kinh đô ở Lạc Dương. Tào Ngụy do Tào Tháo xây dựng tiền đề nhưng người chính thức lập nên Tào Ngụy là Tào Phi-con trai Tào Tháo. Tào Phi trở thành vị hoàng đế đầu tiên của Tào Ngụy, nhờ phần công lao rất lớn của Tư Mã Ý ( nhà chính trị, quân ). Sau khi Tào Phi mất, Tào Duệ lên ngôi. Lúc này, hai con trai của Tư Mã Ý là Tư Mã Sư và Tư Mã Chiêu có dã tâm soán vị ngày càng hiển lộ . Đến đời vua thứ ba của nhà Ngụy là Tào Phương lên ngôi, khi Tư Mã Ý mất, Tư Mã Sư lên thay chức vị của cha, phế Tào Phương, lập Tào Mao lên làm bù nhìn. Có lần Ngụy đế Tào Mao tức giận với các đại thần: “Lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều .” Sau đó tình bại lộ, Tào Mao bị Tư Mã Chiêu giết chết rồi soán ngôi. Từ đó về sau, trong triều Ngụy còn ai dám công khai phải đối thống trị của họ Tư Mã. (Nguồn: Baike.baidu.com và Wikipedia). Từ đó mới có câu này.
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62 (2)

      Editor: dohuyenrua

      "Cái kia, Cầm Cầm, vừa rồi cậu cũng chưa ăn gì, nhìn xem cậu còn muốn ăn cái gì." Để tránh phát sinh chuyện gì xấu hổ, Tô Nhan mở miệng nhắc nhở bình thường.

      Tiết Cầm Cầm nghe quả nhiên thu hồi tầm mắt cười : "Vậy phần canh khoai tây, phần vịt muối tương, phần tôm ngâm rượu, phần đậu hũ trộn đá, bánh bao hấp thịt bò, sau đó là phần mì tam tiên, sau đó ..."

      xong, Tiết Cầm Cầm ngẩng đầu từ thực đơn, phát mấy người đều nhìn , Tô Nhan vẻ mặt kinh ngạc, mà Quyền Hạ cũng chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm , mà ngay cả Trình Tự Cẩm cũng nhìn ra đây.

      Đương nhiên, Cố Nghị cũng nhìn .

      Tiết Cầm Cầm sửng sốt, lập tức phản ứng lại, mới biết rằng vừa rồi mình từng chọn cái gì, vội vàng khép lại thực đơn căng khoé môi cười khan .

      "Cái kia, tôi, tôi phải là chọn hơi nhiều, tôi có thể..."

      " Tiết tiểu thư."

      "A?" Tiết Cầm Cầm nhìn về phía Quyền Hạ phát ấy dùng vẻ mặt chăm chú nhìn , điều này làm cho lòng của hơi giật mình.

      "Vừa rồi chọn những món đó..."

      Đó...

      Tiết Cầm Cầm nuột ngụm nước bọt, vừa định chuyện chợt nghe Trình Tự Cẩm thản nhiên mở miệng .

      "Đều là những món A Nghị thích ăn."

      "Phù... Khụ, khụ khụ..." Tô Nhan chỉ uống trà hoa lài, vừa nghe lời này, cả người đều bị sặc, vẻ mặt giống nhìn ấy giống như nhìn thấy quỷ.

      Trình Tự Cẩm thản nhiên thu hồi tầm mắt, bàn tay nhàng vuốt sau lưng Tô Nhan.

      " Cẩn thận chút."

      Tô Nhan nhìn cái, vội vàng rút khăn tay ra lau miệng, hôm nay biết quá nhiều...

      Xấu hổ nhất là Tiết Cầm Cầm, đành phải gượng cười .

      "A, là, sao? Ha ha, kia, kia đúng là trùng hợp, vậy, vậy cho Cố phiên dịch ăn , trái lại, dù sao vừa rồi tôi cũng ăn uống đủ rồi, ha ha..." xong, Tiết Cầm Cầm quên nhìn về phía Tô Nhan, quăng ánh mắt cầu cứu.

      Tô Nhan thấy được, nuốt nước bọt, nhìn về phía Cố Nghị, phát ta nhìn chằm chằm Tiết Cầm Cầm.

      "A, đúng, bình thường Cầm Cầm thích ăn những món này, chắc vừa rồi ấy cũng ăn no, vậy để Cố phiên dịch ăn ."

      Tiết Cầm Cầm cảm kích cười, chỉ thiếu nước ôm đùi Tô Nhan cảm tạ.

      Tô Nhan chỉ giật giật khoé môi, vội vàng thu hồi tầm mắt, này, rất kinh sợ, sau khi trở vể nên gặng hỏi ràng.

      Quyền Hạ thấy thế cũng thêm cái gì, chỉ là hứng thú liếc nhìn Cố Nghị cái.

      Tuy rằng Cố Nghị chưa bao giờ chuyện nhiều, nhưng Tiết Cầm Cầm biết giọng của rất quyến rũ, rất êm tai.

      Trước hết thích giọng của ...

      Đột nhiên, Tiết Cầm Cầm lấy điện thoại di động ra nhìn, sau đó vẻ mặt xin lỗi nhìn mấy người : "Cái đó, xin lỗi, công ti có việc gấp, tôi phải trước."

      Tiết Cầm Cầm vừa nghe, chân phải hung hăng đâm vào ghế, vẻ mặt thú vị.

      "A, cần, mọi người từ từ ăn, tôi trước."

      " Nhan Nhan, Trình tổng, tôi trước, tạm biệt." xong, đợi Tô Nhan chuyện bỏ chạy ra khỏi phòng bao. Giống như đằng sau có gì truy đuổi ấy.

      Tô Nhan thấy thế cũng chỉ căng khoé môi, cười gượng hai tiếng chuyện, đành phải nhìn về phía Trình Tự Cẩm.

      Mà Cố Nghị chỉ thản nhiên thu hồi tầm mắt nhìn cửa, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

      Điều này làm cho Tô Nhan cảm thấy Cố Nghị này phải cách xa người ngàn dặm, mà là người dính khói lửa nhân gian, tin ta nhìn ra cái gì.

      Quyền Hạ thấy thế chỉ cười hai tiếng : "Em dâu, bây giờ em là ngôi sao nóng chạm tay có thể bỏng."

      Tô Nhan vừa nghe chỉ cười ngượng ngùng : "Tàm tạm, tàm tạm..."

      "Em dâu, cần khiêm tốn như thế, bây giờ khắp nơi đều nhìn thấy tin tức của em." Quyền Hạ xong, nhìn Tô Nhan sâu trêu chọc.

      Tô Nhan chỉ tiếp tục cười, lắc đầu : " , thầy giáo quá, làm người phải khiêm tốn."

      " Ha ha, em dâu, em đúng là rất khác, lạ khi có thể tóm được Cẩm." Quyền Hạ nghe cười to lên tiếng .

      Mà ngay cả khoé môi Trình Tự Cẩm cũng hơi gợi lên hình vòng cung, tuy rằng rất thấp, nhưng Tô Nhan vẫn nhìn thấy, tâm tình hiểu vì sao tốt lên.

      đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trình Tự Cẩm, khó nhìn ra tình cảm của Trình Tự Cẩm trong mắt.

      Đối mặt với ánh mắt như vậy, Trình Tự Cẩm đến gần, giữ chặt gáy của , nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của .

      Điều này làm cho Tô Nhan kinh ngạc, hoàn toàn nghĩ tới hôn trước mặt người khác, ngây ngẩn cả người.

      Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cười của Quyền Hạ, lúc này khuôn mặt nhắn mới nhanh chóng đỏ lên, vội vàng đẩy cúi đầu ra giọng : "Tôi, tôi toilet." xong liền đứng dậy ra khỏi phòng.

      Trình Tự Cẩm chỉ nhếch môi mỏng, cầm ly rượu lên uống, thần sắc đổi, nhưng ra Quyền Hạ thấy Tô Nhan rời mới nhìn nghiêm mặt .

      " Cẩm, cậu muốn làm gì? Tô Nhan nhìn qua tệ."

      Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày nhìn bạn tốt hỏi: "Tại sao cảm thấy tớ nhất định làm gì?"

      Cố Nghị vẫn chưa mở miệng chuyện lúc này mở miệng, giọng thuần hậu (thành chất phác) dễ nghe.

      " làm cái gì, vậy là cậu?"

      Trình Tự Cẩm chỉ nhếch môi cười nhìn hai bạn tốt, ngón tay thon dài nhàng gõ mặt bàn trầm giọng : "Hiếu kì như thế?"

      Cố Nghị chỉ nhìn , Quyền Hạ mở miệng : "Cẩm, đứng ở góc độ của người ngoài, Tô Nhan vô tội, nhưng đứng ở góc độ của cậu, tớ chỉ có thể nếu cậu làm gì sau đó có thể vui vẻ chút, làm bạn bè, phản đối."

      Cố Nghị chỉ nâng ly rượu lên, ý tứ giống Quyền Hạ, cần cũng biết.

      "Tớ từng đọc quyển sách, dùng báo thù bắt đầu tình cảm, cậu đoán kết cục là gì?" Cố Nghị nhìn giọng lạnh lùng .

      Trình Tự Cẩm chỉ châm điếu thuốc lá, hai tròng mắt híp lại, trong sương khói ánh mắt thâm thuý mà nặng nề u tối, làm cho người ta nhìn ánh mắt của lắm.

      "Là gì?"

      "Sau này cậu biết."

      Trình Tự Cẩm chỉ nhếch khoé môi, ánh mắt có chút sắc bén, nhìn hai người giọng lạnh lùng : "Các cậu cho rằng cuối cùng tớ ấy."

      Quyền Hạ chỉ khẽ nhíu mày nhìn , "Cẩm, loại trừ khả năng này, khi cậu ấy, kết quả tốt nhất chính là hai người tiếp tục hạnh phúc, kết quả xấu nhất chính là ấy biết được chuyện cậu muốn làm với ấy, hai người ..."

      " có ngày đó, nếu thực có ngày đó, tớ thả ấy ." Lúc này sắc mặt Trình Tự Cẩm lạnh xuống, giọng cũng sắc bén hơn vài phần.

      Quyền Hạ chỉ nhìn thoáng qua Cố Nghị gì, chỉ đăm chiêu.

      Khi Tô Nhan trở lại phòng bao, nhìn ba người đàn ông trầm mặc, cảm thấy khí là lạ, cuối cùng dừng người Trình Tự Cẩm, tay bé đặt lên bờ vai của giọng .

      " Làm sao vậy?"

      Trình Tự Cẩm chỉ trầm mắt, ánh mắt như có như nhìn hai người kia cái, cầm tay bé của trầm giọng : " sao, ngồi xuống."

      "A, được."

      Mặc dù như vậy, nhưng Tô Nhan cảm thấy dường như khí khác, mãi cho đến khi Trình Tự Cẩm kéo tay của đứng lên trầm giọng .

      "Các cậu ăn, nhớ ghi vào tên tớ." xong liền kéo Tô Nhan ra ngoài.

      "A, a, a Cẩm..." Tô Nhan biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy người đàn ông này sắc mặt tốt lắm, trong nháy mắt cuối cùng ra khỏi phòng, thấy hai người Quyền Hạ và Cố Nghị nhìn sâu.

      Điểm ấy làm cho rất nghi hoặc.

      Chẳng lẽ sai cái gì rồi sao?

      "A Cẩm, làm sao vậy?"

      Trình Tự Cẩm nghe được lời của , xoay người rất nhanh ôm eo của đặt tường hành lang, hôn lên. Làm cho Tô Nhan kinh ngạc thôi.

      "A ô, ô ..." Tô Nhan khẽ phản kháng, dù sao đây cũng phải là phòng bao riêng, bất kì lúc nào cũng đều có khả năng gặp khách ra từ các phòng khác.

      Nếu bị chụp được lại phải khổ phen.

      "A ô..." Tô Nhan nhíu mày, nhìn đôi mắt thâm trầm của , hai tay chỉ gắt gao véo ngực , có chút vô lực, bất đắc dĩ tiếp nhận hôn bất thình lình.

      biết vì sao, nhìn đôi mắt Trình Tự Cẩm lúc này hình như con ngươi đen nhẫn, trong lòng Tô Nhan đau xót, cảm thấy tâm tình của giống lúc nãy.

      Cho nên, chậm rãi nhắm hai tròng mắt lại, chậm rãi tiếp nhận nụ hôn bá đạo nồng nhiệt của , đôi tay bé dần dần ôm lấy eo của , vươn đầu lưỡi bắt đầu đáp trả dây dưa ngừng.

      đáp lại của làm cho thân thể Trình Tự Cẩm cứng đờ, vốn là ánh mắt thâm trầm lại càng u tối hơn, chân thon dài chậm rãi xâm nhập giữa hai chân Tô Nhan. Chân. . Đúng lúc này, bàn tay ấm áp bắt đầu trở nên kiên nhẫn chuyển động.

      Tô Nhan bị nhiệt tình của thiêu đốt, thân thể dần dần trở nên mềm mại vô lực, thậm chí cũng ngồi ở đùi mạnh mẽ mà có lực của , khuôn mặt nhắn đỏ ửng thôi.

      Thân thể bị ngừng truyền đến nhiệt tình cuồn cuộn thiêu đốt.

      Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chụp ảnh và kinh hô cách đó xa, mới làm cho Tô Nhan ở trong nhiệt tình của dần dần phục hồi tinh thần lại.

      Quay đầu liền thấy, nam nữ ở chỗ rẽ chụp ảnh bọn họ, điều này làm cho Tô Nhan vội vàng cúi đầu, khuôn mặt nhắn đỏ ửng thôi chôn ở lồng ngực của , đôi tay bé khẩn trương kéo quần áo của , giọng mềm mại như tơ .

      "A Cẩm, có người..."

      Trình Tự Cẩm giữ chặt gáy của , đôi mắt có vài phần *, hơi thở hỗn loạn mới vững vàng chút chậm rãi quay đầu nhìn đôi tình nhân cách đó xa.

      Hai người vừa thấy, vội vàng luống cuống tay chân xoay người rời , nhưng lời kích động của hai người lại lọt vào tai của hai người (TTC và TN)

      "Em rất kích động, đó là Tô Nhan sao? Còn có người đàn ông đẹp trai làm người ta thể khép chân (? biết có dịch đúng nữa @.@) có phải là tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng phải ?" năng lộn xộn.

      "Cái gì gọi là đẹp trai đến thể khép chân? Chẳng lẽ em nhìn có thể khép chân lại?" Người con trai hơi bất mãn .

      "Em đại ca, là cấp bậc gì, người ta là cấp bậc gì, xoài thể cùng giá với quả táo được?"

      "Đúng, Tô Nhan người ta là đại minh tinh, dáng người đẹp, khuôn mặt đẹp, đúng cùng cấp bậc."

      ", vậy sao lại lên xin chữ kí? thích người ta như vậy?" có chút ghen .

      "Em mù à, thấy tình huống vừa rồi sao?"

      " mới mù đó, nhìn xem người ta hổ là tổng giám đốc bá đạo, hôn môi cũng bá đạo như vậy, ai giống , ài, làm gì thế?"

      "Cho em biết cái gì là bá đạo..."

      Tô Nhan dựa vào trong lòng Trình Tự Cẩm nghe đôi tình nhân kia rất đúng, khỏi cười khẽ tiếng. Lại cảm thấy có chút hâm mộ.

      Đương nhiên Trình Tự Cẩm cũng nghe thấy, đảo qua tâm tình uất ức vừa rồi, nâng cằm của người phụ nữ lên, nhìn khoé môi gợi lên ý cười, tuấn mi khỏi nhíu lại.

      "Được đàn ông thích vui vẻ như vậy?"

      Nghe vậy, ý cười ở khoé môi của Tô Nhan càng sâu, đôi mắt thanh tú nhìn lên.

      " Làm sao? ghen à?"

      Trình Tự Cẩm chỉ cười nhạt , hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của : "Ừ?"

      Tô Nhan chỉ đảo cặp mắt : "Em đâu có, em chỉ hâm mộ bọn họ mà thôi."

      Ánh mắt Trình Tự Cẩm xâm lược sâu, nhìn chăm chú, "Hâm mộ? Hâm mộ cái gì?"

      Tô Nhan liếc mắt : "Đương nhiên hâm mộ, vừa thấy chàng trai trẻ và kia là sinh viên, làm thuê trong này, nhiều ngọt ngào, nhớ ngày đó cuộc sống đại học của em, ngoại trừ học tập chính là làm thuê, thế nhưng ngay cả rung động oanh oanh liệt liệt lòng người luyến ái cũng lần đến, hơn nữa bị lừa được, lại tiếp đây đúng là người nghe bi thương, người rơi lệ khi thấy chuyện xưa(5) ..."

      (5) người nghe bi thương, người rơi lệ khi thấy chuyện xưa: Nguyên văn là 听者悲伤, 见者落泪的故 事啊. Mình đoán chắc là thơ trong bài thơ nào đó. Mong mọi người thứ lỗi cho mình dốt nát biết cái này là gì.

      "Ừ, nghe người bi thượng, người rơi lệ khi thấy chuyện xưa..." Ngón tay thon dài của Trình Tự Cẩm nhàng thưởng thức người của , giọng điệu thản nhiên, ý tứ hàm xúc lại lặp lại mười phần câu cuối cùng của .

      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :