1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưới chui, tổng giám đốc xin bình tĩnh - Ngu Thiên Tầm (85/107+kết cục) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51: Chỉ có mình em.

      Editor: dohuyenrua

      Trình Tự Cẩm thấy bộ dạng của , chỉ giật giật mi tâm (1), dường như có việc gì thanh cao đến trước mở tủ quần áo ra, cởi khăn tắm lấy quần áo mặc vào.

      (1) mi tâm: hay còn gọi là ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày)

      Mà Tô Nhan thấy thế vội vàng vứt quá tay, khuôn m nhắn lên đỏ ửng khả nghi.

      Làm cho người ta thương tiếc ...

      "Chuyện tối hôm qua xem ra em nhớ rất ràng, vậy cũng nhớ kĩ lời của tôi rồi."

      Tô Nhan nhìn chăn trắng xám, đầu ong ong, tối hôm qua nhiều như vậy, chỉ câu nào?

      Trình Tự Cẩm mặc quần tây trang, xoay người, ngón tay thon dài nhanh chậm cài cúc áo sơ mi trước ngực, nhìn mặt nghiêng hơi đỏ của .

      "Tôi rồi, sau này chỉ có người phụ nữ là em, chẳng lẽ quên?"

      Lập tức, Tô Nhan liền nâng tầm mắt quay đầu nhìn , dường như, ấn tượng rất sâu đối với câu kia, hình như cũng chỉ bởi vì câu kia mới làm cho trong nháy mắt thất thần, lại thất thân!

      Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của , ngơ ngác sững sờ, tâm tình tốt, thắt dây lưng qua, kìm nén thở hai tiếng, hôn lên gò má rồi trầm giọng .

      "Choáng váng? đứng dậy?"

      Tô Nhan có chút kịp phản ứng như cũ, hai tròng mắt chớp chớp nhìn mặt tuấn dật phi phàm của hỏi.

      ", lời vừa mới , có ý gì?"

      Trình Tự Cẩm nhíu mày, có chút hăng hái nhìn thấp giọng cười: "Làm sao ngủ đêm mà đánh mất chỉ số thông minh?" xong liền muốn đứng dậy lại bị cánh tay của Tô Nhan từ trong chăn vươn đến ngăn lại.

      Hạ mắt nhìn cánh tay của , phát cánh tay đều có vài cái dấu hôn, hình như ánh mắt Trình Tự Cẩm biến đổi, tối hôm qua mang cho vui mừng vượt ngoài phạm vi dự tính của .

      Nơi, phải người thứ nhất ngủ với , chỉ là lại cho loại cảm giác giống như vậy. cho nên mới mới phát điên cũng như muốn rất nhiều lần, nhất thời khống chế được in xuống những dấu vết của người của .

      Tô Nhan níu áo sơ mi của chặt, ngẩng đầu nhìn , ", có ý gì?"

      Ánh mắt Trình Tự Cẩm di chuyển, dừng ở hai tròng mắt của , trong suốt sáng ngời, tối hôm qua chính là sa vào trong hai mắt này.

      "Em muốn tôi thay đổi thành lời hứa hẹn?"

      Nghe vậy, cánh tay Tô Nhan cứng đờ, cũng biết như thế nào, níu , phải biết lời của , chỉ là thể tin được lời của mà thôi.

      cái gì sau này chỉ có như vậy, lại càng tin bởi vì mà buông tha cho cả rừng cây.

      Nghĩ tới, cũng phát ra ánh mắt ảm đạm , cánh tay giữ cũng từ từ rơi xuống, chậm rãi cúi đầu tiếng động.

      Trình Tự Cẩm nhìn buông bàn tay bé , ngược lại nâng cằm của , buộc nhìn thẳng , nhìn trong ánh mắt ảm đạm của , khoé môi nhếch lên, ngón tay thon dài nhàng xoa đôi môi đỏ mọng của .

      "Chỉ cần sau này em ngoan ngoãn nghe lời, đàn bà của chỉ có mình em."

      Tô Nhan phục hồi tinh thần phòng còn lại mình , ngoan ngoãn nghe lời?

      Phải nghe như thế nào? Hai tay khó chịu che mặt của mình, ngoại trừ khiếp sợ chỉ còn chua sót, lại càng bất đắc dĩ.

      có cách nào nhìn về phía người vừa mới tỉnh lại ấy trong chớp mắt cãi nhau như người bình thường, tính khí quá nóng nảy, có cách nào khác.

      pháp luật mà , cái này gọi là nghĩa vụ vợ chồng, vẫn còn lý trí.

      Nhưng vì sao tối hôm qua lại mất lý trí?

      Hít sâu, nên xảy ra xảy ra, nên xảy ra cũng xảy ra, ngồi ở chỗ này hối hận là vô dụng.

      Vén chăn lên chậm rãi xuống *, nhưng khi chân của chạm đến sàn nhà, hai chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống, điều này làm cho Tô Nhan kiên quyết cắn răng kêu tiếng.
      Last edited: 22/4/16
      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52: dạo cửa hàng

      Editor: dohuyenrua

      Gian nan tới phòng tắm, nhìn thấy chính mình trong kính dấu vết đầy người, khó chịu dời mắt nhìn quanh người.

      Chờ ra từ trong phòng tắm, phát đại * bộ quần áo, qua lấy mặc vào ra khỏi phòng. thấy Trình Tự Cẩm ngồi bàn ăn.

      bàn ăn bày đầy bữa sáng đẹp đẽ.

      "Lại đây ăn sáng."

      Tô Nhan chặm rãi đến, bởi vì giữa hai chân chua xót làm cho bước rất cố sức, đôi mi thanh tú cũng chau chặt lại vào nhau, vài bước liền ngừng lại.

      Trình Tự Cẩm thấy chỉ nhìn lướt qua hai chân của , lại nhìn khuôn mặt nhắn của rối rắm, khoé môi khẽ nhếch lên, đứng dậy bế lên ngồi chỗ cuối bàn.

      "A, làm gì?" Hiển nhiên, Tô Nhan bị kinh hãi, hai tay ôm cổ theo bản năng.

      "Có thể được?"

      "... ..."

      Đặt ghế mới giọng : "Xin lỗi, tối hôm qua hơi quá mức."

      Nghe vậy, khuôn mặt nhắn của Tô Nhan đỏ, ngay cả tai cũng đỏ ửng, tối hôm qua quả thực rất điên cuồng, lần lại lần, từ lần đầu tiên đau đớn sau đó mỗi lần, đều là đau cũng vui sướng.

      " Hôm nay cần đến quay phim, tôi thông báo qua, sau này chuyển đồ đến đây."

      Tô Nhan nâng mắt nhìn , " để cho tôi chuyển đến đây?"

      Trình Tự Cẩm chỉ bưng cà phê lên nhìn cái : " Thế nào có vấn đề?"

      "Tôi ở chỗ tôi rất tốt, tôi muốn chuyển."

      " bây giờ tiểu khu đó thích hợp cho em ở lại, em phải hiểu được thân phận của em lúc này, cũng phải người phụ nữ có thể đến chợ mua thức ăn."

      "..." Tô Nhan còn muốn gì, chép miệng cũng cái gì, quả thực, bây giờ tiểu khu kia tốt lắm, bây giờ là nhân vật công chúng.

      Trình Tự Cẩm thấy trầm mặc, chỉ biết cân nhắc qua lợi hại, để cà phê xuống nhíu mày : "Hôm nay thưởng cho em, muốn đâu, tôi cùng em."

      Nghe vậy, Tô Nhan như nghe được chữ lạ, ngẩng đầu nhìn khoé môi mỉm cười của .

      " theo tôi?"

      " muốn?"

      Tô Nhan suy nghĩ lắc đầu : " có nơi muốn ." Nếu có thể muốn ở nhà nghỉ ngơi ngày, thân thể là vô cùng mệt mỏi.

      Trình Tự Cẩm nhìn lát mới thấp giọng : " như vậy, hôm nay chuyển đến đây."

      " cần vội vã như vậy."

      "Hôm nay tôi có thời gian, hay là em muốn thời gian quý báu này trôi qua?"

      Nghe vậy, Tô Nhan vội vàng ăn hết miếng cháo : "Chuyển nhà."

      Nhưng Tô Nhan hết ý kiến rồi, chuyển nhà, vì sao lại chuyển đến trung tâm thương mại?

      "Đến đây làm gì?"

      Trình Tự Cẩm chỉ liếc mắt nhìn cái, giữ chặt lấy bàn tay bé của bước vào thang máy khách quý VIP, tới lúc ra ngoài thang máy có nhân viên công tác chờ.

      "Tổng giám đốc, ngài tới, có cần tôi lập tức thanh lọc nơi (1) này ?"

      (1) nguyên văn là 清场, convert là thanh tràng. Có đại ý là bao, thuê tất chỗ đó, để cho mọi người ra khỏi chỗ đó.

      " cần."

      Lúc này Tô Nhan hiểu ra rồi, thương trường này của Trình Tự Cẩm, chỉ biết là cửa hàng gì đó đắt đỏ, nhưng biết cửa hàng này cũng là .

      vào cửa hàng nữ, nhìn lướt qua quản lí cửa hàng thấp giọng : "Gọi cửa hàng trưởng đến đây."

      "Vâng, tổng giám đốc." Quản lí cửa hàng chỉ lén nhìn qua Tô Nhan, mặc dù đeo kính râm, nhưng vẫn nhận ra, là tiểu minh tinh mới nổi gần đây.

      Nhưng tiểu minh tinh này có tài, vậy mà làm cho tổng giám đốc tự mình đưa đến đây, đương nhiên dám chậm trễ.

      Chỉ chốc lát, nữ trưởng cửa hàng theo sau quản lí chạy đến đây.

      "Chào tổng giám đốc."

      "Đưa ấy vào chọn vài bộ quần áo, từ trong ra ngoài." xong liền buông tay bé của Tô Nhan ra đến chỗ sô pha ngồi xuống.

      "Tiểu thư, mời."




      Chương 53: Quan hệ vợ chồng?

      Editor: dohuyenrua

      Tô Nhan nghe vậy chỉ quay đầu nhìn trình Tự Cẩm, đôi mi thanh tú ở dưới kính râm chau vào nhau.

      " phải là muốn chuyển nhà, dẫn tôi tới đây làm gì?"

      "Trong nhà trọ kia của em có cái gì cần chuyển? Ngoại trừ quần áo?" Trình Tự Cẩm ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái.

      Tô Nhan gì, quả thực, ngoại trừ quần áo cần chuyển cái gì, khu nhà cao cấp xa hoa kia của cái gì cần cũng có, ngoại trừ quần áo cũng thiếu cái gì.

      Nghĩ, xoay người theo nữ cửa hàng trưởng vào.

      Trình Tự Cẩm nhìn thoáng qua bóng lưng của , khoé môi hơi nhếch lên, trầm giọng : "Mang những trang phục kiểu dáng mới nhất lên."

      Quản lí sửng sốt, nghe theo gật đầu : "Vâng tổng giám đốc."

      Tô Nhan nghe nữ cửa hàng trưởng giới thiệu lại cho , có loại cảm giác bị theo dõi, ràng phải nguyên nhân này.

      "Tiểu thư, đây là những kiểu dáng mới nhất của cửa hàng, làm thủ công rất đẹp."

      Tô Nhan nhìn cái váy liền áo màu xanh lá cây này, quả rất được, nhưng nhìn giá cái làm cho lòng của cũng run lên.

      Mím môi nghĩ : "Chị chờ tôi chút."

      "Vâng."

      Tô Nhan đến trước mặt Trình Tự Cẩm nhìn : "Tôi có rất nhiều quần áo, cần mua thêm."

      Trình Tự Cẩm ngay cả đầu cũng ngẩng lên : "Em những thứ vải rách trước kia của em?"

      Vải rách?

      Khoé môi Tô Nhan hung hăng co vào cắn răng : "Tuy rằng phải hàng hiệu, nhưng quần áo này cũng che thân thể được chứ? Cũng phải vải rách."

      Trình Tự Cẩm ngẩng đầu, chậm rãi đứng lên lấy kính râm của xuống, nhìn đôi mắt sắp phun ra lửa của giọng .

      "Chẳng lẽ người phụ nữ của Trình Tự Cẩm tôi phải mặc vải rách này?"

      " , phải vải rách, tuy rằng phải hàng hiệu nhưng quần áo này cũng ..." Tô Nhan sắp phát điên.

      " chọn sao? Cũng tốt."

      "Tổng giám đốc, đều đóng gói rồi." Lúc này quản lí chạy tới cung kính .

      Trình Tự Cẩm nhận lấy hoá đơn liền kí đại danh của chính mình xuống, sau đó khi Tô Nhan kinh ngạc kéo tay bé của rời trước mắt bao người.

      "Trình Tự Cẩm, chúng ta chuyện chút được ?" Trong lòng Tô Nhan có chút hoảng, nhìn bóng lưng dày rộng của giọng .

      "Được."

      " nghĩ như thế nào? muốn công khai quan hệ của chúng ta sao?" Tô Nhan rất muốn biết việc này, hơn nữa nhất định phải biết.

      Trình Tự Cẩm liếc mắt nhìn hỏi ngược lại: "Em muốn công khai sao?"

      Tô Nhan nhìn mím môi đỏ mọng : "Nếu tôi muốn công khai sao?"

      Trình Tự Cẩm chỉ nhìn chằm chằm lát, ánh mắt thâm trầm.

      Tô Nhan nhìn hai tròng mắt thâm thuý của , cảm thấy có chút khẩn trương, tần suất loại cảm giác này xuất ngày càng nhiều, cảm giác này tốt.

      Lại nghe thấy thấp giọng : "Tuỳ em."

      Nghe vậy, Tô Nhan thở dài nhõm hơi, bây giờ thân phận của lại càng thích hợp công khai chuyện kết hôn, huống chi là với người đàn ông như vậy.

      Nếu quan hệ của bọn họ bị lộ ra ngoài, chỉ sợ lung lay toàn bộ X thị.

      cũng muốn như vậy ...

      "Nếu có thể, tôi muốn giấu diếm quan hệ của chúng ta."

      Khoé môi Trình Tự Cẩm lại thản nhiên nhếch lên, biết có phải là nhìn lầm hay .

      "Quan hệ vợ chồng?"

      "Ừ."

      "Có thể."

      Chỉ là lúc này Tô Nhan biết, nhất cử nhất động của bọn họ bị camera cách đó xa chụp lại hết, càng biết chờ đợi ngày mai là những lời đồn đại chuyện vô căn cứ.
      Last edited: 4/5/16
      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54: Gợn sóng lớn

      Editor: dohuyenrua

      Sau khi trở lại khu nhà Tô Nhan mới hiểu được, đóng gói cái gì, nhất đống quần áo lớn, đoán chừng cũng mặc đến.

      "Tôi muốn những quần áo này."

      Nhưng người ta căn bản quan tâm , cởi áo khoác thẳng tới thư phòng (1) theo giọng trầm thấp.

      (1) thư phòng: phòng sách, phòng làm việc

      "Tôi có chút việc phải xử lí, em có thể nghỉ ngơi chút."

      Tô Nhan nhìn cửa phòng đóng lại, có chút bất lực nhìn về phía đống lại đống quần áo, thay đổi này là quá lớn, * mà thôi.

      Chẳng qua *, quan hệ của hai người xảy ra cách nhau trời vực.

      Có câu rất hay, là phúc phải hoạ, là hoạ tránh khỏi, hơn nữa, nếu trời cao chủ động bọn họ gặp nhau sau đó dây dưa , cũng phải trốn tránh được.

      Mà Tô Nhan lại hiểu , bốn năm trước cũng tránh khỏi...

      phải thừa nhận Trình Tự Cẩm câu rất đúng, cuộc sống an nhàn bốn năm nay của cho.

      cần phải lo lắng học phí và cuộc sống của em trai, chỉ cần chăm sóc bản thân là được rồi.

      Thư phòng, Trình Tự Cẩm cởi caravat nhìn Hàn Lỗi trong màn hình máy tính trầm giọng : "Xử lí xong?"

      "Đúng vậy, xử lí xong, ngày mai tôi trở về."

      Tô Nhan vào phòng ngủ, cảm giác phút cũng tiếp tục chờ được nữa, hình ảnh tối hôm qua giống như đoạn phim chiếu lại ngừng trong đầu .

      Từ phòng khách đường đến phòng ngủ, để cho thể chấp nhận được, tối hôm qua làm sao mặc cho điều khiển như thế?

      Nghĩ liền cáu giận chính mình chịu được mỹ nam kế của , lên *. Càng nghĩ càng phẫn nộ, càng nghĩ càng khó chịu.

      Phẫn hận xoay người thấy người đàn ông dựa ở cửa, điều này làm cho ngọn lửa giận thiêu đốt trong mắt ràng rơi vào trong mắt của .

      Tô Nhan nhìn lộ vẻ đẹp trai làm cho người ta thể thối mặt ( nguyên văn là chân mặt), ngọn lửa xông thẳng vào đầu, khống chế trừng mắt liếc cái muốn ra khỏi phòng ngủ rượu xông vào ôm lấy eo.

      " buông."

      Trình Tự Cẩm xoay khuôn mặt nhắn của lại khẽ cười tiếng: "Tức giận cái gì?"

      Sau khi Tô Nhan nghe, ánh mắt giống như đao liền bắn về phía , lửa ở trong mắt thiêu đốt.

      ", buông."

      Trình Tự Cẩm lại đứng thẳng người đóng cửa phòng ôm eo của thuận thế ngã vào chiếc giường bọn họ mới hoan ái tối hôm qua.

      Tô Nhan cả kinh, hai tay cứng đờ đè ở chỗ ngực hai người, hai tròng mắt cũng đầy vẻ cảnh giác nhìn .

      ", làm gì? Đứng lên, rất nặng."

      "Vì sao tức giận? phải đồng ý với em sau này chỉ có mình em? Hả?" xong, lại xoa chóp mũi của ngắm nghía, đôi mắt đen lại chăm chú nhìn chằm chằm mắt của .

      Tô Nhan nhíu mày lại, nhìn cặp mắt đen như mực của , đây là đôi mắt dễ dàng khiến cho người ta rơi vào tay giặc.

      Ổn định nhịp tim bị khống chế, ánh mắt khẽ nhìn qua bên, ánh mắt tập trung ở chỗ.

      "Chỉ có mình tôi?" Tô Nhan vừa mở miệng chính liền ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh ngạc, dường như nghĩ tới chính mình ra những lời này.

      Vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, quả nhiên thấy ánh mắt của cười, khuôn mặt nhắn nháy mắt nở ra đỏ bừng, cặp mắt nhất thời biết nhìn hướng nào.

      "Vậy, cái đó ... Tôi, tôi..."

      Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp của , điều này làm cho khuôn mặt Tô Nhan đỏ đến lên trời, đành phải dùng sức đẩy ra.

      ", buông, để cho tôi đứng lên."

      Trình Tự Cẩm nhìn mặt đỏ ửng, dường như cũng nghĩ đến bộ dáng quyến rũ của tối hôm qua.

      Ở * lúc bộc lộ ngượng ngùng tự nhiên và vẻ quyến rũ, làm cho kiềm chế nổi, nhiệt tình đối với làm cho thể nhận thu tự nhiên.

      Nhìn, ánh mắt càng trầm lại, ánh mắt ở sâu trong gợn sóng lớn.
      Last edited: 4/5/16
      ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55: cố ý


      Editor: dohuyenrua


      Tô Nhan nhìn con ngươi thay đổi, cảm thấy cả kinh, giống ánh mắt tối hôm qua, ánh mắt giống với tối hôm qua làm cho kinh hãi vô lực kháng cự.


      cần, buông.” Tô Nhan dùng sức khước từ , lại bị nâng đầu lên, môi mỏng hơn gương mặt của , giọng trầm thấp dễ nghe.


      “Chỉ có người, điều kiện tiên quyết là phải cho tôi ăn nó dưới mọi tình huống.”


      Tô Nhan nghe hung hang cắn chặt răng, trong đầu lên hình ảnh tối hôm qua thân thể đánh thẳng về phía trước, cảm giác thấy từng cơn đau đớn mơ hồ ở chỗ tư mật của .


      , cần, tôi, tôi bây giờ rất thoải mái.” xong câu đó, Tô Nhan cảm giác khuôn mặt nhắn của như thiêu như đốt. đôi mắt nhắm chặt lại chặt, lông mi dài mà cong ngừng run run bởi vì khẩn trương.


      Ttc nhìn chăm chú sâu lát, cuối cùng ngả vào người , khuôn mặt tuấn mỹ chôn ở cổ của thở gấp, hơi thở cực nóng đập vào da thịt của , nóng bỏng mảng.


      Mà thân thể cứng ngắc dám lộn xộn, tim đập nhanh gấp đôi.


      Bên tai là tiếng trầm thấp khêu gợi của .


      “Hôm nay bỏ qua cho em, nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai em còn có chuyện phải làm.” xong, liền từ người của chậm rãi đứng dậy, ra khỏi phòng.


      Hình như Tô Nhan thở dài nhõm hơi, đầu có chút rối loạn, lấy điện thoại di động ra viết tin nhắn gửi .


      “Cầm Cầm, mình cùng . . . ngủ.”


      Rất nhanh, Tiết Cầm Cầm nhắn lại cho .


      ra, bảo bối, cái này mình đoán trước được, cậu có ý kiến gì ?”


      “Làm gì có ý tưởng gì? Bây giờ đầu óc mình thành nồi bột nhão rồi, hoàn toàn biết suy xét.”


      “Giải sầu , nếu cậu là bà xã người ta, đó là nghĩa vụ, bây giờ mình có chút việc, cần vội điện cho mình.”


      “Được.”


      Ngắt điện thoại, Tô Nhan nằm giường trở mình, nhắm mắt lại đều là khuôn mặt tuấn mỹ câu hồn nhiếp phách. Khua mấy cũng tiêu tan.


      Nhưng biết, hôm nay qua , chờ đợi là cái gì.


      Là triệt để trở mình, lại triệt để thay đổi. . .


      Hôm sau, Tô Nhan dậy trong tiếng chuông điện thoại ầm ĩ, vừa nghe chính là tiếng thét chói tai của Tiết Cầm Cầm.


      “Nhan Nhan, cậu xảy ra chuyện gì? Cậu lên TV với báo chí.”


      “Hả?”


      “Mình , chuyện cậu và Trình Tự Cẩm dạo trung tâm thương mại ra vào khách sạn Lâm Thiên hai ngày nay hai đêm bị lộ ra rồi, bây giờ bóa đều là tin tức của cậu, đây là đoạn mở đầu lên giọng công bố thân phận của cậu sao?”


      Tô Nhan lập tức từ trong mờ mịt thanh tỉnh, kịp chuyện gì ngắt điện thoại di động chạy đến phòng khách mở TV, quả nhiên, khắp nơi kênh nào cũng đưa tin tức của .


      TV, có tấm ảnh buổi tối ở trước studio và xe Trình Tự Cẩm, cũng có hình ảnh ở khách sạn Lam Thiên xuống xe cùng , cũng có hình ảnh buổi sáng bọn họ ra. Còn có ảnh chụp bọn họ ở trung tâm thương mại mua sắm.


      Tô Nhan đứng trong phòng khách nhúc nhích, cả người đều cứng ngắc rồi, lâu mới phát bên người có động tĩnh nghiêng người nhìn sang là Trình Tự Cẩm ngồi bàn ăn nhìn .


      Tô Nhan nhìn vẻ mặt bình tĩnh của , thấy rất bình tĩnh nhìn lướt qua TV liề ntraafm giọng : “Ăn sáng.”


      “Sao , sao lại thế này?” Sắc mặt TÔ NHAN có chút tái nhợt nhìn hỏi.


      Trình Tự Cẩm chỉ nhìn nhíu mày : “Làm sao vậy?” Tô Nhan nhìn vẻ mặt giống như phát sinh chuyện gì, lòng có chút lạnh, trong đầu lướt qua những hình ảnh ngày hôm qua chuyện với .


      Hai tròng mắt khẽ trợn to, dám tin : “Là , cố ý?”


      Chương 56: Em sợ hãi cái gì?


      Editor: dohuyenrua


      Trình Tự Cẩm chỉ trầm mắt buông cốc cà phê, thân thể thon dài tới gần cái ghế, cánh tay tùy ý đặt lên bàn ăn nhìn .


      “Phụ nữ quá thông minh cũng đáng .”


      Tô Nhan lùi về phía sau hai bước, chỉ cảm thấy máu trong người có chút lạnh giá, lời ràng như vậy.


      “Vì sao? phải đồng ý với tôi là che giấu quan hệ của chúng ta sao? Vì sao còn làm lộ những hình ảnh đó ra ngoài ánh sáng?” Cảm xúc của Tô Nhan có chút kích động.


      rất khó tưởng tượng bây giờ bên ngoài hỗn loạn như thế nào, lại còn chuyện gì chờ .


      Chỉ cần vừa nghĩ, sợ. . .


      Đây là vòng luẩn quấn như thế nào quá rồi, rốt cuộc dư luận có ảnh hưởng như thế nào cũng rất ràng.


      Tô Nhan hai chữ này có lẽ phải mọi người đều biết, nhưng bây giờ, sau hôm nay, sợ là ai biết.


      Nghĩ, sắc mặt càng tái nhợt, càng khó coi, đầu từng cơn chóng mặt.


      Trình Tự Cẩm nhìn thấy sắc mặt khó coi, chậm rãi đứng lên kéo eo thon của vào, lại đổi lấy cái tát vang dội từ Tô Nhan


      Ba tiếng. . .


      Hai người đều ngây ngẩn cả người, lòng bàn tay Tô Nhan tê tê nhắc nhở vừa làm cái gì rồi.


      Ánh mắt hung hang lóe lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú trước mặt này bị đánh lệch về bên, đôi môi đỏ mọng giật giật, cuối cùng vẫn cái gì.


      tuân thủ hứa hẹn trước, làm cho dứng ở đỉnh nghị luận.



      Trình Tự Cẩm lại trầm mặt, hai tròng mặt híp lại, cánh tay dài dùng chút sức nắm cả eo của , làm cho Tô Nhan khẽ cau mày.


      làm tôi đau, buông ra.” Tô Nhan cảm thấy bên eo sức lực tăng thêm, sắc mặt cũng trắng vài phần muốn đẩy ra.


      Trình Tự Cẩm lại nghiêng mặt , nhìn ánh mắt sâu thẳm dứt, nhìn Tô Nhan dần bỏ việc giãy dụa, sững sờ theo dõi cặp mắt lạnh lẽo của .


      Cuối cùng, Trình Tự Cẩm thở dài tiếng ôm vào ngực, tiếng trầm thấp thành vang lên ở đỉnh đầu .


      “Em sợ hãi cái gì?”


      Tô Nhan bị ôm vào trong ngực, tại phải nghe tiếng tim đập trầm ổn của , tai trái nghe tiếng trầm thấp của .


      sợ hãi cái gì? đương nhiên sợ, hơn nữa sợ muốn chết, sợ bị chết đuối trong nước bọt của mọi người, sợ nghe được tiếng chửi rủa khó nghe.


      Cảm giác được thân thể căng thẳng, hình như giọng của Trình Tự Cẩm mềm mỏng nhiều.


      cần sợ, tồi và em cùng nhau đối mặt.”


      lúc lâu, Tô Nhan bị ôm vào trong ngực mới chậm rãi mở miệng nặng nề : “Vì sao? phải có thể giữ bí mật quan hệ của tôi và .”


      “Theo lời em là quan hệ vợ chồng, chẳng lẽ có người công khai quan hệ đó của tôi và em?”


      Tô Nhan trầm mặc .


      “Yên tâm, tôi để em mình, tin tưởng tôi đây là muốn tốt cho em, hử?”


      Tô Nhan nghe lời của , tỏng lòng lại cười nhạo mình, tin tưởng? còn có thể tin tưởng sao?


      người đàn ông bí hiểm khó có thể nắm bắt như vậy, có thể tin tưởng sao?


      Người đàn ông này là chồng của danh nghĩa, thế nhưng dám tin tưởng .


      nhàng đẩy ra, điện thoại trong tay ầm ĩ ngừng.


      “A Ken.:


      biết đầu kia người ta cái gì, sắc mặt Tô Nhan càng ngày càng khó coi, sức lực cầm di động tăng thêm vài phần.


      Trình Tự Cẩm chỉ khẽ nhíu mày đạot lấy điện thoại của Tô Nhan trầm giọng : “Tôi là Trình Tự Cẩm, ấy ở chỗ của tôi, sau đó tôi đưa ấy đến.” xong liền ngắt điện thoại.

      Chương 57: Nằm mơ


      Editor: dohuyenrua


      Tầm mắt Tô Nhan từ điện thoại di động di chuyển, dừng ở khuôn mặt tuấn mỹ của , hai tay khẽ nắm lại.


      “Tôi cảm ơn .”


      Trình Tự Cẩm chỉ nhếch khóe môi, đưa điện thoại di dộng nhét vào tay , sờ khuôn mặt nhắn lạnh như bang của thấp giọng .


      “Sau này em cảm ơn tôi, em có thể đền bù thịt.”


      Tô Nhan chỉ nhìn cuối cùng cười trào phùng :“Nằm mơ.”


      Trình Tự Cẩm chỉ nhếch môi cái như có như , trầm giọng : “ tắm nhanh, đúng là bên ngoài có rất nhiều người đợi em.”


      Tô Nhan vừa định xoay người di động lại vang lên, lúc này đây cú điện thoại đến làm cho ánh mắt lóe lên, cuối cùng đành phải nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trong mắt lộ vẻ châm chọc


      “Tôi ngu ngốc mới tin lời .”


      Trình Tự Cẩm nhìn lướt qua điện thoại , trực tiếp kéo cả eo của thuận đường đẩy vào trong phòng đóng cửa lại : “Mặc đẹp chút.”


      Tô Nhan cứ như vậy bị đẩy mạnh vào phòng, cánh cửa đóng lại sau đó , có lẽ là theo bản năng muốn trốn tránh Tô Diệu Mạn.


      Chờ sau khi thay quần áo tắm xong ra, hình như Trình Tự Cẩm còn cầm điện thoại của trò chuyện, Tô Nhan thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm .


      Trình Tự Cẩm nghiêng người nhìn trong ánh mắt lên chút ý cười thấp giọng : “Được, gặp lại sau.” Ngắt điện thoại, nhàng nâng cầm lên.


      “Có thể được chưa?”


      Tô Nhan chỉ chớp chớp hai mắt xoay khuôn mặt nhắn, nhìn chằm chằm cửa khu nhà giọng : “Trình Tự Cẩm, chuyện ngu xuẩn nhất đời toi làm chính là có dính líu tới .”


      Nghe vậy, Trình Tự Cẩm chỉ nhếch khéo môi kéo tay về phía cửa, thấp giọng .


      “Vậy sao? Tôi cho rằng đây là mong muốn của toàn bộ phụ nữ.”


      Nghe , Tô Nhan chỉ cười lạnh tiếng.


      tới Studio, từ xa nhìn thấy đám phóng viên ngăn ở cửa, thế trận này làm Tô Nhan có chút kinh hãi.


      đôi tay bé nắm chặt thành nắm đấm, bàn tay lớn bao trùm lên bàn tay bé lạnh như bang của , Tô Nhan nghiêng đầu, nhìn , chỉ thấy đeo mắt kính lên mặt trầm giọng .


      “Lát nữa ngoan ngoãn núp trong lòng tôi, cần cái gì, giao cho tôi.”


      Xe chậm rãi mở cửa, chỉ thấy đoàn phóng viên ùa lên


      “Tô tiểu thư, xin hỏi quan hệ của và Trình tổng là như thế nào?”


      “Trình tổng, mong ngài nhanh chóng tiết lộ quan hệ của ngài và Tô tiểu thư?”


      “Tô tiểu thư, xin giải thích vì sao ở trong khách sạn hai ngày hai đêm cùng Trình tổng. . .”


      “Trình tổng, rốt cuộc quan hệ của ngài và Tô tiểu thư là quan hệ gì?”


      Vấn đề này tiếp theo vấn đề kia vây quanh bọn họ, gần như là nửa bước khó , mà toàn bộ cơ thể Tô Nhan gần như đều núp trong lòng Trình Tự Cẩm.


      Nhưng người đàn ông ôm chặt dường như quen với trường hợp này, vẻ mặt từ khi rời xe vẫn chưa thay đổi, chỉ là những ánh đèn xung quanh trầm giọng .


      “Người phụ nữ của tôi xuất ở khách sạn của tôi, hình như có vấn đề gì.”


      Lời này vừa ra, các phóng viên giống như đào được bảo bối gì.


      “Trình tổng, xin ngài tường tận ràng chút, hình như nữ minh tinh từng có tin đồn với Trình tổng cũng ít, nhưng hôm nay ngài hào phóng thừa nhận Tô tiểu thư là người phụ nữ của ngài, như vậy xin hỏi hai người chính thức lui tới sao?”


      “Trình tổng, hôm nay ngài công bố danh phận của Tô tiểu thư sao?”


      “Trình tổng, có thể mời ngài tiết lộ nhiều hơn chút ?”


      Các phóng viên thấy Trình Tự Cẩm hình như có ý định mở miệng, liền tranh thủ dời cái loa đến người Tô Nhan.
      Last edited by a moderator: 5/5/16
      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58: Các chị hù dọa ấy


      Editor: dohuyenrua


      “Tô tiểu thư, xin hỏi có phải lui tới với Trình tổng?”


      “Tô tiểu thư, có thể lộ ra chút tin tức , có phải hai người tìm hiểu .”


      “Tô tiểu thư, xin hỏi gần đây nhận được mấy bộ phim có liên quan trực tiếp đến Trình tổng ?”


      Cuối cùng, Tô Nhan chịu nổi bịt chặt lỗ tai, Trình Tự Cẩm thấy thế ánh mắt lạnh lùng, giọng lạnh lùng : “Các chị hù dọa ấy.”


      Câu đầu tiên khiến xung quanh vốn hỗn loạn miệng đều yên tĩnh trở lại, Trình Tự Cẩm ngồi chỗ cuối ôm Tô Nhan vào tron lòng ở trong cái nhìn chăm chút của mọi người bước vào Studio.


      Lúc này Tô Nhan nằm trong lòng Trình Tự Cẩm thế nhưng cảm thấy người đàn ông ôm mình trong lòng có thể tin cậy được!


      Dọc đường vào studio, biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt nhìn hai người, khuôn mặt Tô Nhan chôn sâu vào trong ngực , mà Trình Tự Cẩm mặt đổi sắc.


      Vấn đến quay, lúc này đạo diễn và mấy diễn viên cũng có thể là trợn mắt há mồm, bọn họ xem trực tiếp ở mạng, cũng kinh ngạc Trình Tự Cẩm thừa nhận Tô Nhan là người phụ nữ của , bây giờ lại nghênh ngang ôm Tô Nhan vào.


      Mà chỉ Tô Diệu Mạn ngồi bên trầm mặc gì chỉ là ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm hai người dường như nghĩ đến điều gì.


      Miệng đạo diễn cũng có thể nhét quả trứng gà khá .


      “Trình, Trình tổng.”


      Vùi ở trong ngực Trình Tự Cẩm, Tô Nhan nghe được giọng của đạo diễn thân thể cứng đờ, nàng muốn xem vẻ mặt của đạo diễn lúc này như thế nào, chỉ giọng nặng nề : “Thả tôi xuống đây .”


      Trong mắt Trình Tự Cẩm nhìn chốc lát mới thả xuống, nhìn lướt qua người ở chỗ này trầm giọng : “Chuyện của chúng tôi gây bất kỳ phiền toái hay tổn thấy gì cho các người, phiền lòng đạo diễn chăm sóc Nhan Nhan nhiều hơn.”


      Đạo diễn vừa nghe vội vàng cúi đầu khom lưng : “Đâu có, đâu có, đương nhiên chăm sóc Tô tiểu thư tốt, Trình tổng cứ việc yên tâm.”


      Tô Nhan đứng ở bên cạnh Trình Tự Cẩm, cảm nhận được ánh mắt người xung quanh đều nhìn , điều này làm cho có chút dồn dập bất an, hai tay khẽ nắm lại.


      Trình Tự Cẩm lại chỉ nhàng vuốt ve tóc trán thấp giọng : “Quay phim cho tốt, buổi tối tới đón em, hả?”


      Tô Nhan khẽ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt hơi dịu dàng của , làm cho vẻ mặt thoáng qua, gật đầu.


      Trình Tự Cẩm thấy gật đầu, nhàng hôn lên trán , xung quanh vang lên tiếng hít vào khí .


      Tô Nhan cũng kinh ngạc chút, phát hình như sau khi phát sinh quan hệ với , liền trở nên chậm chạp, luôn phản ứng chậm nửa nhịp, hình như có cái gì đó ở trong vô tình thay đổi.


      Mãi cho đến khi Tô Diệu Mạn chậm rãi đứng dậy từ chỗ ngồi về phía hai người, điều này làm cho tức giận trong nháy mắt thay đổi, đống con mắt trợn tròn.


      “Cẩm.”


      Tô Nhan nháy mắt hoàn hồn, quay đầu nhìn Tô Diệu Mạn tới, mặt mang nụ cười thản nhiên, điều này làm cho sắc mặt Tô Nhan thay đổi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, muốn mở miệng cái gì, lại phát có lời nào để , đơn giản là trầm mặc .


      Trình Tự Cẩm nhìn lướt qua Tô Nhan, nhìn mặt Tô Diệu Mạn lên nụ cười thản nhiên.


      “Diệu Mạn.”


      Tô Nhan nghe trong miệng gọi tên ấy, dịu dàng như vậy, hình như Trình Tự Cẩm đối xử với người phụ nữ này giống như thường.


      Nhưng, ví sao trong lòng có loại cảm giác bế tắc.


      Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, có chú ý đến Tô Diệu Mạn nhìn khẽ thay đổi sắc mặt.


      giới thiệu chút sao?”


      Trình Tự Cẩm chỉ nhếch môi cười, kéo Tô Nhan quá cứng ngắc : “ biết sao?”
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :