1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưới chui, tổng giám đốc xin bình tĩnh - Ngu Thiên Tầm (85/107+kết cục) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46: Tôi cho.

      Editor: dohuyenrua

      Lông mày Tiết Cầm Cầm giương lên trào phúng : "Tôi còn tưởng rằng còn nhớ tôi rồi?"

      "Vừa rồi Tiết tiểu thư có giới thiệu, làm sao có thể quên."

      "..."

      " ..." Tiết Cầm Cầm , nhất thời mở to hai mắt nhìn, phát người đàn ông này là đáng ghét.

      " Cầm Cầm, buổi chiều cậu có ca làm sao?" Đột nhiên Tô Nhan mở miệng .

      Tiết Cầm Cầm nhìn thoáng qua Tô Nhan, cuối cùng trừng mắt liếc người nào đó, nhìn đồng hồ : "Tớ trước đây, buổi tối cậu cần gọi điện cho tớ."

      "Ừ, tớ gọi người đưa cậu về?"

      " cần, tớ tự mình xe là được rồi."

      "Vậy cậu đường cẩn thận."

      "Ừ." Trước khi Tiết Cầm Cầm còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trình Tự Cẩm mới rời .

      Mà tầm mắt của Tô Nhan cũng nhìn theo người Tiết Cầm Cầm rời , cũng dừng ở người đàn ông đối diện nửa giây xoay người rời .

      Trình Tự Cẩm híp hai mắt nhìn bóng lưng Tô Nhan rời , khoé môi khẽ nhếch lên.

      Xem , dường như cũng là loại cảm xúc của .

      Tô Nhan vào toilet, nhìn chính mình trong gương, dùng nước lạnh rửa bàn tay ẩm ướt, ra vừa rồi khẩn trương, tuy rằng ngoài mặt biểu ra ngoài, nhưng tay đổ mồ hôi.

      "Vù ..." Tô Nhan nâng mắt nhìn về phía gương, thở ra hơi sâu, tay bé đặt lên ngực của mình, hai mắt có chút thất thần trong nháy mắt.

      Đây phải là tượng tốt, trước kia nhìn thấy Trình Tự Cẩm chỉ cảm thấy nhàm chán, có càng nhàm chán, nhưng vừa rồi thấy bọn họ nắm tay tới, thế nhưng lòng của lại rầu rĩ, hơn nữa theo bản năng muốn nhìn thấy .

      Tô Nhan, Trình Tự Cẩm là người đàn ông thể đụng vào, nếu làm diễn viên, vậy diễn tới cùng.

      Hít mấy hơi sâu, bình phục chút buồn bực trong lòng, lúc này mới xoay người ra toilet, thời điểm trở lại phòng nghỉ lại bị sức mạnh kéo vào trong, nhanh đến nỗi tiếng hét chói tai của còn chưa ra khỏi cổ họng.

      "A, ..." Tô Nhan kinh hồn chưa bình tĩnh nhìn người đàn ông kéo vào, sắc mặt có chút tái nhợt trở thành đen.

      " có bệnh?" nhịn được hét lên với .

      Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt nhắn của biến đổi, hai tròng mắt khẽ nheo lại, ngón tay thon dài nâng cằm của , khi chờ đợi quay phim tất nhiên Tô Nhan hoá trang.

      Cổ trang (1) đơn giản, trang sức đơn giản, trang điểm đơn giản, che giấu nữ chủ trong phim thành vai diễn nha hoàn trung thành. Cũng là nhân vật quan trọng thể thiếu.

      (1) cổ trang: quần áo cổ, trang phục cổ, phục trang thời cổ

      " Thế nào? Tưởng rằng vào cái vòng luẩn quẩn này, cánh cứng? Hả?"

      Nghe vậy, Tô Nhan tức giận thân thể cứng đờ, hai tròng mắt hung hăng loé lên cái, thậm chí có chút sững sờ nhìn .

      Hình như Trình Tự Cẩm lại chút cũng phát ra thay đổi của , ngược lại ôm eo của , cọ vào cằm bóng loáng của , đầy hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của trầm giọng .

      " Ngoan chút, đừng làm tôi tức giận."

      Tô Nhan chớp chớp hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên tới gần này, mi tâm cau vào chỗ, "Trình tổng, ngại cho tôi biết chút rốt cuộc muốn tôi làm thế nào? Tôi đoán ra ý , cũng có bản lĩnh đó."

      Lông mày đẹp của Trình Tự Cẩm khẽ nhíu lại, khoé môi khẽ nhếch lên, bàn tay to ở eo nhàng cọ xát, môi mỏng gần sát tai của thấp giọng ái * muội : "Tôi muốn cái gì em biết sao?"

      Khuôn mặt Tô Nhan có bớt chút giật mình, muốn cái gì? có cái gì? Cũng chỉ có cơ thể này còn đáng giá.

      Nếu muốn như vậy ...

      "Được, tôi cho."

      ràng, hình như Trình Tự Cẩm sững sờ, khẽ lùi từng bước, hai tròng mắt thâm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của , phát ánh mắt của có chút xa xăm biết suy nghĩ cái gì.

      "Buổi tối tôi cho người tới đón em." Sau khi nhìn chằm chằm lát, xoa gò má của rồi xoay người ra khỏi phòng nghỉ. Để lại mình Tô Nhan.

      Ps: Hôn mọi người, khi đếm ngược, hi vọng mọi người thích nội dung phía sau, mọi người cần nôn nóng, phần sau xuất rất nhiều nhân vật quan trọng, câu chuyện tiến vào quỹ đạo! Đề cử chút truyện hoàn "*Hôn, bà xã dã man của tổng giám đốc" truyện tồi!
      Last edited: 22/4/16
      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47: đừng lừa tôi.

      Editor: dohuyenrua

      Mãi cho đến khi có tiếng đóng cửa mới làm cho Tô Nhan hồi hồn lại, mới biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhanh chóng xoay người theo thấy bóng dáng của .

      Bên tai là câu kia của : buổi tối tôi cho người tới đón em.

      Sau đó trong nháy mắt khuôn mặt nhắn của Tô Nhan trắng còn chút máu, vịn vào mép bàn ngồi xuống, đầu ong ong.

      Trời, vừa mới cái gì? Làm cái gì?

      Quỷ ám rồi?

      Tô Nhan đỡ trán mi tâm hung hăng cau vào chỗ, vừa rồi phải là muốn cách xa , sao vừa rồi lại dây dưa với nhau?

      Hoặc có thể, giữa bọn họ vốn là dây dưa dứt!

      Đến quá trưa Tô Nhan có chút tâm thần yên, tẩy trang vào phòng nghỉ nghe được giọng mềm mại của Tô Diệu Mạn.

      "Được, vậy em tự về, ừ, Cẩm, tạm biệt."

      Tô Nhan thả tay ngừng chút, sắc mặt có chút tốt, nghe thấy Tô Diệu Mạn giọng : "Nhan Nhan, em đâu, chị cũng phải , tiễn em có được ?"

      Tô Nhan quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhắn của Tô Diệu Mạn, đáy lòng có chút hoảng sợ, đối với ấy và Bạch Khuynh hoàn toàn là hai loại tâm trạng.

      Đối với người phụ nữ dịu dàng hào phóng này, chẳng biết tại sao, đáy lòng có có chút ...

      "A? cần, có người tới đón em."

      Tô Diệu Mạn nghe chỉ gật đầu : "Được, chị trước đây, ngày mai gặp."

      "Ừ, ngày mai gặp." Tô Nhan nhìn bóng lưng Tô Diệu Mạn rời cười khẽ tiếng, vỗ trán, đây là cái gì với cái gì? Nếu theo đạo lý mà , có cái gì phải sợ.

      Người phụ nữ này mới là nhân vật hoảng sợ ? như thế nào bây giờ vẫn còn là người vợ hợp pháp của Trình tổng.

      người vợ hợp pháp ai biết ...

      Bất đắc dĩ nhếch khoé môi, chuông điện thoại di động vang lên, mở ra vừa nhìn thấy thiếu chút nữa làm rơi di động trong tay xuống đất.

      "Ra ngoài."

      Đáy mắt Tô Nhan có chút kinh hoảng, năm chặt di động cắn cánh môi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc liền chạy trốn từ cửa sau, nhưng khi khỏi cửa sau được vài bước sững sờ bất động ngay tại chỗ.

      Nhìn chiếc xe thương vụ kia, lúc này Tô Nhan cảm thấy đất rung núi chuyển, chóng mặt hồi, nếu có thể rất muốn ngất xỉu. Sắc mặt hoàn toàn trắng còn chút máu.

      Vì sao, lại ở chỗ này?

      Hàn lỗi đứng ở bên cạnh xe nhìn Tô Nhan gật đầu : "Phu nhân."

      Tô Nhan há miệng, muốn cái gì nhưng cái gì cũng ra, cuối cùng nhìn cửa kính ở ghế phía sau xe từ từ hạ xuống, sắc mặt càng tái nhợt.

      "Lên xe."

      Tô Nhan nhìn khuôn mặt lạnh lùng của , cuối cùng vẫn từng bước đến, Hàn Lỗi mở cửa xe cho , mà cắn môi nhìn người đàn ông bên trong cố sức .

      ", tại sao lại ở đây?"

      Trình Tự Cẩm nghiêng đầu nhìn , híp hai tròng mắt thấp giọng : " lên xe là muốn chờ phóng viên chụp ảnh?"

      Nghe vậy, sắc mặt Tô Nhan thay đổi, thiếu chút nữa quên, nơi này là nơi có nhiều phóng viên nhất, vội vàng cứng mặt nhắn chui vào trong xe.

      Xe lái rất xa, Tô Nhan cũng đứng ngồi yên, vụng trộm quan sát vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh, suy nghĩ chút .

      "Cái đó, buổi trưa hình như đầu tôi bị điên rồi, quên chuyện gì xảy ra, trong này ... Tại sao lại ở đây?"

      Quả nhiên, hai tròng mắt sâu thẳm của nhìn về phía , nhìn Tô Nhan giật mình, biểu cảm mặt thực là cứng ngắc.

      " nhớ ?"

      Tô Nhan nghe vội vàng gật đầu : "Ừ, ừ, hoàn toàn nhớ ."

      "Nhưng em buổi tối tiến hành thuần hoá tôi, còn muốn đánh bằng roi giọt sáp cái gì với tôi ..."

      Tô Nhan nghe vậy hai mắt mở lớn, vẻ mặt thể tin, giọng cũng nâng cao vài phần.

      " dối, trước giờ tôi chưa từng như vậy! đừng lừa tôi."

      Ps: các đồng chí, đầu tháng năm chưng bày á, mọi người vui vẻ ? Còn mười ngày nữa là có thể chưng bày rồi~~~
      Last edited: 22/4/16
      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: Kí ức vẫn còn mới mẻ.

      Editor: dohuyenrua

      Người nào đó nghe chỉ hơi nhếch khoé môi, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm , chỉ là ý cười lướt qua khoé môi kia có thêm vài phần cảm giác lạnh lẽo.

      Mà Tô Nhan xong cả người đều cứng lại, nhìn khoé môi kia kéo ra nụ cười diêm dúa lẳng lơ giống như cười châm biếm, khỏi rùng mình cái, lừa .

      Thế nhưng lại ngây ngốc bị lừa ...

      Vẻ mặt bớt chút cứng ngắc, ngay cả thở cũng cảm thấy nhàng, dám chống lại cặp mắt sắc bén sâu lường được của , hơi hạ mắt xuống ngậm miệng lại.

      Trình Tự Cẩm thấy thành nhìn vẻ mặt buồn rầu rối rắm của mím môi mỏng gì.

      Dọc đường , hai người cũng nữa, trầm mặc ...

      " Xuống xe."

      Tô Nhan nâng mắt nhìn khu nhà trước mắt, biết khu nhà này, khu nhà ở Lam Thiên, là nơi ở của những người có quyền có thế ở thành phố X.

      Nghe , nhà ở nơi này chính là giá trời!

      Bởi vì nơi này tượng trưng cho thân phận tầm thường của người mua nhà!

      Xuống xe, hai tay gắt gao nắm chặt, nhìn Hàn Lỗi lái xe , lòng của Tô Nhan cũng muốn rời theo xe.

      Nhìn người đàn ông phía trước, cắn cắn môi, kiên trì theo, mãi cho đến cửa nhà, lúc này Tô Nhan mới thể đưa tay ra giữ chặt cánh tay .

      Lúc này Trình Tự Cẩm cũng đưa tay vào nhập mật mã vân tay mở cửa ra, liếc mắt nhìn lướt qua cánh tay bị giữ lấy, cuối cùng tầm mắt dừng khuôn mặt nhắn cúi xuống của , nhíu mày, cũng vội, chỉ thản nhiên nhìn .

      Bởi vì, đêm nay thời gian vẫn còn rất nhiều!

      Tô Nhan chỉ nắm chặt cánh tay , tim đập hơi nhanh hơn, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu ở trong im lặng của , nhìn khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh có thể là có chút lạnh nhạt của .

      Dường như có chút cảm xúc uất ức xuất , ngay cả chính cũng biết vì sao.

      Cắn môi cánh hoa, hít sâu hơi giọng : "Cái kia, chuyện lúc trưa, , có thể làm như có, nghe thấy được ?"

      Trình Tự Cẩm nhìn cẩn thận, trong mắt có lo lắng, chỉ là nhướng mày trầm giọng :"Tai tôi điếc."

      Tô Nhan nghe xong có chút nóng nảy, vội vàng tiếp:"Vậy, vậy có thể làm như xảy ra hay ?"

      "Tôi nhớ rất ràng."

      "Kia ... A ..." đợi tiếp, cả người bị mang vào nhà.

      ", , đừng làm loạn ..." Lúc này Tô Nhan luống cuống, chỉ là người luống cuống, lòng càng thêm luống cuống.

      Đặt cửa, nhìn bộ dáng hoang mang sợ hãi của , thân hình cao lớn áp sát vào , cho đến khi ngực hai người còn khoảng cách, chặt chẽ phân biệt được.

      "Làm loạn? phải tự em theo tới sao?"

      "Tôi ..." Khuôn mặt nhắn của Tô Nhan dần dần ửng hồng, hai tròng mắt ngừng di chuyển, khí xung quanh đều nhiễm mùi hương nhàn nhạt người .

      Khiến đầu có chút rối loạn, suy nghĩ bắt đầu ràng.

      " ..."

      Nhìn khuôn mặt hồng nhuận của , ánh mắt chìm rất nhiều, bàn tay to liền bắt đầu trượt vào eo của , phủ * vuốt da thịt bóng loáng của , ánh mắt cũng càng ngày càng tối.

      Mà cả người Tô Nhan bắt đầu run rẩy, biết ràng là nên cự tuyệt , lý trí cũng cho là nên đẩy ra, từ chối .

      Nhưng lúc này dùng được chút sức lực nào.

      " cần..."

      Trình Tự Cẩm giống như nghe được chuyện cười gì, hôn gò má của , chậm rãi di chuyển đến bên tai , giọng mang theo chút ham muốn khàn khàn.

      " cần? Bảo bối, lát nữa em như vậy."

      ", ưhm, ừ ưmh ..." Tô Nhan còn muốn gì, cái miệng nhắn bị môi mỏng của lấp kín, cực kì chặt chẽ, trong lúc muốn kháng cự, lưỡi dài cũng nhân cơ hội vào, cuốn lấy đầu lưỡi muốn né tránh của cùng nhau cuồng say.

      “Ư ưmh, ừ. . . . . ."
      Last edited: 22/4/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 49: Nhạy cảm

      Editor: dohuyenrua

      Đôi mắt của Tô Nhan mở to, hơi thở của độc chiếm khoang miệng của , làm cho hơi thở của đều tràn đầy mùi hương của , hít vào phổi, đó là chỗ có khoảng cách gần trái tim nhất.

      Cảm giác khác thường này làm cho lòng của Tô Nhan kinh hoàng thôi, nhất cổ tác khí (1) dùng sức đẩy ra, xoay người muốn lao ra, nhưng lại bi thương phát còn có hệ thống phân biệt vân tay.

      (1) nhất cổ tác khí : tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí còn. Sau này ví với nhân lúc hăng hái làm mạch cho xong việc)


      Mà dường như Trình Tự Cẩm bị đẩy ra cũng nôn nóng, ánh mắt biếng nhác lại mang theo chắc chắn cuồng nhiệt xâm * phạm, giống như nhìn con thỏ bị nhốt ở trong lồng, nhìn giãy dụa vô nghĩa.

      Tô Nhan quay đầu, nhìn thấy đôi mắt tối tăm cực nóng của chăm chú nhìn , phải hoàn toàn biết gì cả, loại ánh mắt ràng này làm cho người ta mặt đỏ tim đập, rất là biểu cho cái gì.

      ", thể ép buộc tôi."

      Nghe vậy, hai mắt Trình Tự Cẩm híp lại, ưu nhã cao quý cởi áo vest tây trang xuống, sau đó ném lên ghế sô pha cách đó xa, ngón tay kéo caravat nổi khớp xương, cuối cùng còn tựa vào ghế sô pha, cũng cởi mấy cúc áo ngực, lộ ra lồng ngựclàm người ta sôi trào.

      "Ép buộc? Bảo bối, bốn năm trước tôi chưa từng ép buộc em, bốn năm sau hình như cũng chưa từng."

      Ánh mắt Tô Nhan có chút hoảng hốt, rất đúng, cũng chưa từng ép buộc , bốn năm trước là đầu óc nhất thời nổi điên nên đồng ý kết hôn với , bốn năm sau đầu óc của rất ràng lại thông.

      Dường như lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước.

      "Tôi, chúng ta hề có khả năng làm, làm làm cái loại chuyện quan hệ này, huống hồ, trước giờ thiếu phụ nữ phải sao?" Đúng vậy, muốn loại phụ nữ nào cũng có, cho dù là dịu dàng như Tô Diệu Mạn cũng có.

      Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm khẽ hạ mắt xuống, khẽ nhíu mày, khoé môi cũng nhếch lên, tiến lên bước nắm lấy cằm của .

      "Tôi có thể hiểu là em ghen ?"

      Tô Nhan nghe cắn răng, bị buộc nhìn vào đôi con ngươi đó, liền chớp chớp mắt : "Ghen? suy nghĩ nhiều rồi, tôi có. Tôi đâu có tư cách gì để ghen."

      Nghe vậy, ý cười khoé môi Trình Tự Cẩm càng sâu, mà ngay cả ánh mắt nhìn cũng sâu hơn vài phần, ngón tay thon dài nhàng lướt qua đôi môi đỏ mọng vừa mới bị hôn qua, lúc này nũng nịu hấp dẫn tầm mắt của .

      "Em có, em là người có tư cách nhất."

      Tô Nhan nâng mắt nhìn, thấy khuôn mặt tuấn mỹ của , hơi thất thần vì lời mới , nhưng đợi lại lại tinh thần, lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của , giọng trầm thấp lại .

      "Từ ngày hôm nay, sau này chỉ có em được ?"

      Trong lòng Tô Nhan vẫn căng thẳng như dây cung cuối cùng cũng sụp đổ, nhìn khuôn mặt trước mắt này đến xuất thần, vang vọng bên tai đều là lời vừa mới .

      Đợi đến lúc có ý thức, cả người bị đè ghế sô pha, áo sơ mi người bị cởi ra. Mà dừng lại ở cổ hôn đường xuống phía dưới.

      ngực của lưu luyến muốn rời.

      Làm cho thân thể run nhè theo từng nụ hôn của , hai tay tự nhiên đặt ở đầu , những sợi tóc mềm mại ở trong lòng bàn tay của ra.

      "Trình, cần..." Thân thể Tô Nhan dần nóng lên, ở phương diện này chưa trải qua chuyện gì giống như tờ giấy trắng, người vẽ xuống bức tranh gì chính là cái đó.

      "Hả?" Trình Tự Cẩm ngẩng đầu, nhìn đôi mắt mê mang của nhưng lại trong suốt muốn kháng cự như trước, biết như thế nào, còn có ý muốn trêu đùa , tuy rằng càng muốn xé nát .

      Môi mỏng tới gần bên tai , vươn đầu lưỡi ấm áp vẽ vòng tròn ở tai của , ràng cảm giác được người dưới thân vốn là cứng đờ, sau đó liền run run mềm nhũn xuống.

      Thấp giọng cười : "Nhạy cảm như vậy?"
      Last edited: 22/4/16
      Christú cầu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50: Ở cùng chỗ.

      Editor: dohuyenrua

      Tô Nhan nghe cái gì, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, thân thể dường như cũng càng khó chịu, càng ngày càng khô nóng, cảm giác khác thường này làm cho vô cùng sợ hãi.

      Giống như cọng rơm trôi nổi mặt biền, muốn tóm lấy được chỗ dựa vững chắc nhất.

      ", ..."

      Đôi mắt Trình Tự Cẩm giống như mắt sói lướt qua khuôn mặt nhắn ửng hồng của , khóe môi vô cùng tà mị nhếch lên, thấp giọng * : "Bảo bối, tin tưởng tôi, em thích."

      "Ừ ô..." Lời lại bị cuốn vào, mà chỉ có thể bất lực dựa vào thân người đàn ông này, túm chặt lấy , loại cảm giác sắp hít thở thông này, tật tốt, lại làm động lòng người.

      **!

      Hôm sau, Tô Nhan tỉnh lại trong những tia nắng đầu tiên, híp hai mắt hưởng thụ tắm mình trong ánh nắng này, chỉ là vài giây đồng hồ sau khiến cho tỉnh táo.

      Bởi vì trang trí phòng, vẫn còn mùi trong gian phòng, cũng phải quen thuộc, hơn nữa tối hôm qua cũng uống rượu, khi tât cả đều lên ở trong đầu , cả người cũng khoẻ lắm.

      Chần chừ chút người ngồi dậy, nhìn phòng u tối, ngoại trừ đen chính là trắng, ngay cả đồ vật gì đó đều là màu xám tro.

      Chứng minh người này là người rất u ám.

      Hai tròng mắt kinh ngạc lướt qua thân thể nhếch nhác sắc mặt Tô Nhan trắng bệch hơn nhiều, những hình ảnh vô cùng ràng xâm nhập vào trong đầu .

      Tay chân lạnh như băng, đống hỗn độn đầy đất, quần áo của , còn có quần áo của , còn có khăn tay kia làm cho người ta cảm thấy thẹn...

      Hơn nữa vết máu đỏ tươi khăn tay giống như tia laser đâm bị thương ánh mắt , sần sùi phát đau.

      Thứ quý giá nhất của , còn...

      Cắn chặt môi cánh hoa, cả người lạnh như băng, tay bé tóm chặt chăn trước ngực nhìn chằm chằm sàn nhà bừa bãi kia đến xuất thần ...

      Ngay cả có người ra từ phòng tắm cũng phát ra!

      Quanh hông Trình Tự Cẩm là cái khăn tắm màu trắng lỏng lẻo, từng giọt nước tóc ướt sũng, vừa ra tới thấy người ngồi ở * nhìn lên sàn nhà kia đến xuất thần, sắc mặt hình như có chút tái nhợt.

      Khoé môi nhếch lên, ánh mắt dừng ở vai khiêu gợi của , phía đầy dấu hôn ban tặng.

      "Tỉnh."

      Tô Nhan nghe thấy thanh có chút ngu ngơ quay đầu lại, thấy mỹ nam ra ở cửa phòng tăm cũng có phản ứng gì cả, tất cả trạng thái đều nằm ở sụp đổ.

      Chỉ là ngơ ngác nhìn vài giây đồng hồ, ngơ ngẩn để lộ ra con ngươi khẽ chuyển động, nhưng sắc mặt càng khó nhìn hơn.

      Trước mắt đều là màn tối hôm qua...

      " cho tôi biết, muốn sao?"

      "Tôi a..."

      "Nghe lời, cho tôi biết, hoặc là?"

      "Ừ ..."

      "Ừ? Muốn tôi vào sao?"

      " a..."

      " cần sao? Hả?"

      "Ô ô..." Cuối cùng, hình như khó chịu muốn khóc, nước mắt chảy xuôi xuống dưới.

      "Ngoan, khóc, em chỉ cần cho tôi biết, muốn hay là muốn, hả?"

      "Tôi, tôi... Muốn..."

      "Ngoan..."

      Ngay sau đó, là kêu đau tê tâm liệt phế (1) ...

      (1) tê tâm liệt phế : đau khổ tột cùng

      Tô Nhan dám tiếp tục nhớ lại thêm nữa, những chuyện tối hôm qua , có chút run rẩy xiết chặt cái chăn, là nghĩ mãi mà , vì sao tối hôm qua lại có bộ dạng đó.

      ràng vô cùng tỉnh táo, nhưng tinh thần lại giống như bị mê hoặc.

      "Tôi..." Đầu óc Tô Nhan rối loạn, muốn mở miệng cái gì đó, phát tiếng của khàn khàn kì quái.

      Hơn nữa, dường như tiếng rên rỉ tối hôm qua làm cho người ta mặt đỏ tim đập truyền vào lỗ tai của , phải người khác, đúng là .

      Sắc mặt lại trắng bệch vài phần...
      Last edited: 22/4/16
      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :