1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưới chui, tổng giám đốc xin bình tĩnh - Ngu Thiên Tầm (85/107+kết cục) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 6: Hai mươi tám phút lẻ ba mươi giây

      Bốn năm trước...

      "Phu nhân, đây là giấy hôn thú của và tổng giám đốc Trình, xin cất kỹ."

      Tô Nhan nhìn tờ giấy đỏ chót tay, kinh ngạc đến mức được, chỉ nhìn Hàn Lỗi.

      ", chuyện, chuyện này, ở đâu ra? Tôi, tôi đâu có... với ta..."

      "Là như vầy, phu nhân, xin hỏi có phải đồng ý kết hôn với tổng giám đốc Trình ?"

      "Đúng, hình như là như thế..."

      "Vậy là được rồi, đồng ý, vậy xin cầm giấy hôn thú, đừng có vứt nó, tôi còn có việc phải trước."

      "Này, ..."

      Tô Nhan dựa vào vách tường, lắc đầu, thở dài cái, đến bây giờ vẫn còn rối rắm, giấy hôn thú này sao có thể là chứ? Nhưng lại thể tin đây là .

      Bởi vì bọn họ kết hôn, là vợ chồng hợp pháp.

      Nhưng bọn họ chỉ mới gặp mặt có lần, cũng chưa đến cục dân chính với ta, sao lại có giấy đăng ký?

      Ngày đó, ở xe...

      "Tô Nhan, kết hôn với tôi, tôi có thể cho em sang Pháp du học."

      Chỉ câu , khiến tim đập liên hồi, từ em được học trường nó muốn, nhưng mộng đẹp của em trai luôn là nhà thiết kế xe hơi.

      Cho nên, dao động, vì mộng đẹp của em, bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý, nhưng vừa xuống xe hối hận, nhưng còn chưa có cơ hội để đổi ý trợ lý của ta giao giấy hôn thú cho rồi.

      Mà em trai cũng được Pháp như ý nguyện, học trường nó muốn học nhất, nghe có người giúp đỡ, nhưng biết, ta thực lời hứa của mình.

      Nhưng mà, sao lại là ? Muốn kết hôn với vậy sao suốt bốn năm trời lại chưa từng xuất trước mặt ?

      Là vì cái gì?

      Giờ phút này, Tô Nhan nghĩ mãi nhưng vẫn ra, mãi đến rất lâu sau đó, mới biết được nguyên nhân...

      Lấy điện thoại ra xem giờ, được ba mươi phút, nửa giờ, chắc ta rồi.

      ta là người bận rộn thế mà, nghĩ nghĩ rồi cất di động , bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng vừa ra khỏi cửa lui về phía sau mấy bước, mở to hai mắt nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hành lang.

      Vẻ mặt giống như gặp quỷ, ai có thể cho biết, sao ta lại ở đây, hơn nữa, còn có vẻ như đợi người?

      Đợi người?

      Cả cái nhà vệ sinh chỉ có mình , phải là đợi đó chứ?

      Suy nghĩ này khiến lạnh người, rợn cả tóc gáy.

      Nếu xoay người trở lại phòng vệ sinh, vậy có lộ liễu quá ?

      Suy nghĩ chút, Tô Nhan cắn răng, nhắm mắt tới, đến trước mặt ta dậm chân, khẽ gật đầu cái rồi .

      "Chào tổng giám đốc Trình." Tô Nhan xong định lướt qua người ta, rời khỏi mảnh đất thị phi này.

      Tuy nhiên, lại nghe ta ...

      "Hai mươi tám phút lẻ ba mươi giây, tôi cho là ba mươi phút sau em mới ra."

      Dọa người...

      Quá đỗi kinh hoàng...

      Tô Nhan kinh sợ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, Trình Tự Cẩm, nửa kia danh nghĩa của , gọi tắt là chồng.

      Giờ phút này, Trình Tự Cẩm nhìn bằng vẻ mặt cười như cười, nhưng ánh mắ lại thâm trầm nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào, chứ đừng là cười.

      Cho dù có cười cũng là cười nhạo hoặc cười lạnh mà thôi.

      Tô Nhan an ủi nhịp tim hỗn loạn, nuốt ngụm nước bọt rồi nhìn ta, cười : "Tổng giảm đốc Trình, sao lại ở đây?" Đúng vậy đó, sao lại ở đây?

      phải ở bên cạnh Bạch Khuynh sao? Sao lại chạy đến trước nhà về sinh chờ ba mươi phút, , là hai mươi tám phút lẻ ba mươi giây...

      Trong lúc thất thần cảm nhận được hơi thở vờn quanh, khiến bừng tỉnh ngay lập tức, đưa mắt nhìn, biết từ lúc nào ta đứng trước mặt .

      Hơn nữa, khuôn mặt còn tiến sát đến mặt , khoảng cách ngày càng ngắn lại...

      "..." Tô Nhan kinh hãi trợn to mắt, lập tức lùi về phía sau theo bản năng...








      Chương 7: có ly hôn, chỉ có ở góa

      Tô Nhan lui về phía sau mấy bước, ổn định tinh thần, nuốt nước miếng, hít sâu hơi rồi nhìn Trình Tự Cẩm.

      "Tổng giám đốc Trình, ngài chờ tôi ở đây có chuyện gì thế?"

      Trình Tự Cẩm nhìn dáng vẻ cảnh giác của Tô Nhan, hơi nghiêng đầu, hai mắt híp lại nhìn thẳng vào , cười tiếng .

      "Có vẻ như em vẫn thay đổi, giống hệt như bốn năm trước."

      Tô Nhan nghe thế khoảng cong môi, định thế nào đây? Tìm ôn chuyện? Nhưng mà hình như quan hệ giữa họ phải là loại có thể ôn chuyện.

      Hơn nữa cũng chả có chuyện cũ gì mà ôn.

      "Là sao? Cảm ơn..." Tô Nhan muốn tiếng cảm ơn, có thể hiểu ý của ta là trong bốn năm qua hề thay đổi, hề già sao?

      Nhưng lại bị câu tiếp theo của ta đánh về nguyên hình...

      "Vẫn có chút phẩm chất nào."

      Rào....

      Tiếng cõi lòng tan nát...

      Vẻ mặt Tô Nhan có chút lúng túng, còn có chút nóng vội, nhìn đôi mắt đầy vẻ tìm tòi của Trình Tự Cẩm, cố thở ra hơi, giữ tâm tình bình thản .

      "Vậy à, cảm ơn khen. Tổng giám đốc Trình, tôi còn có việc, trước vậy, ngài cứ tự nhiên." xong, liền khẽ gật đầu lướt qua người ta.

      Lần này, Trình Tự Cẩm ngăn lại, chỉ hơi nghiêng người, nhìn bóng lưng , cong đôi môi mỏng, trầm giọng .

      "Nhìn dáng vẻ chắc là mấy năm qua em sống rất tốt nhỉ."

      Tô Nhan nghe lời của ta, cũng nghĩ nhiều, dĩ nhiên là phải tốt rồi, mặc dù học phí và phí sinh hoạt của em trai đều cần quan tâm, nhưng còn phải chuẩn bị đồ cưới cho mình, khoan , đồ cưới...

      Hình như quên mất gì đó?

      Đồ cưới...

      Hình như là lập gia đình, còn độc thân nữa rồi...

      Nhận thức này khiến Tô Nhan như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, lập tức xoay người nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.

      lại quên mất chuyện rất quan trọng, đó là phải nhanh chóng khôi phục lại thân phận độc thân, mấy năm nay vẫn luôn để ý đến chuyện đương, nhưng có nghĩ là sau này cũng có.

      Nếu cứ giữ mãi cái thân phận kết hôn này, còn đương cái gì nữa chứ?

      Suy nghĩ lát, Tô Nhan bước nhanh đến trước mặt Trình Tự Cẩm, nhìn ta .

      "Chuyện là, tổng giám đốc Trình, giờ ngài có rãnh ?"

      Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt nôn nóng của , cau mày trầm giọng : "Em muốn hẹn tôi?"

      Tô Nhan rất sảng khoái gật đầu, lại mở miệng : "Nếu ngài có thời gian đến cục dân chính với tôi chuyện đó, chúng ta chứng nhận ly hôn."

      Nghe vậy, khóe môi vừa cong lên khi nghe thấy câu trước của lập tức sụp xuống, mím lại thành đường. Hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào bộ dáng gấp gáp của , lạnh lùng : "Em gì?"

      Tô Nhan cho là ta nghe nên tốt bụng lặp lại lần nữa: "Đến cục dân chính, chúng ta làm giấy ly hôn."

      Trình Tự Cẩm trưng mặt chút biểu cảm nhìn : "Em muốn ly hôn."

      "Tổng giám đốc Trình, lúc nào chúng ta nhận giấy hôn thú thế nào tôi còn biết, cho nên, chúng ta vẫn nên nhanh chóng ký giấy ly hôn , nếu làm trễ nãi ngài có phải ? Ngài xem, vạn nhất nếu như Bạch tiểu thư biết, vậy tốt cho ngài chút nào, vậy nên chúng ta vẫn nên làm cho xong thủ tục , nhanh chóng khôi phục lại thân phận kim cương vương lão ngũ cho ngài."

      Tô Nhan nhìn ra được sắc mặt ta tốt, cho là vì chủ động đòi ly hôn trước nên ta mới tức giận, lập tức chọn lọc từ ngữ giọng nịnh nọt ta.

      Trình Tự Cẩm lại cong khóe môi, cười lạnh : "Vậy là, em trai em dùng tiền của tôi tốt nghiệp xong rồi nên giờ em muốn ly hôn với tôi, là ý này đúng ?"

      Nghe vậy, Tô Nhan chớp chớp hai tròng mắt, hình như, đúng là ý này...

      Hình như có chút tốt...

      Nhưng mà, người vì mình trời tru đất diệt...

      "Tổng giám đốc Trình, tôi biết lúc đầu tại sao ngài lại muốn kết hôn với tôi, sau khi kết hôn xong lại biến mất, ngài xem chúng ta cũng treo cái danh vợ chồng này bốn năm rồi, lúc này cũng nên đem cái quan hệ này ..." thanh lý.

      "Muốn chết phải ?"

      "..." Tô Nhan trợn to hai mắt, thể tin nhìn Trình Tự Cẩm, nhưng vẫn lắc đầu.

      phải, phải, hoàn toàn phải...

      Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của , đột nhiên đến gần , chống lại đôi mắt trợn to của , trầm giọng gằn từng chữ: "Tô Nhan, bốn năm trước tôi nhớ tôi có với em câu."

      ", cái gì?"

      "Trình Tự Cẩm tôi có ly hôn, chỉ có ở góa."
      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 8: Ôm cây đợi thỏ

      Tô Nhan nghe xong, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, mặt cũng trở nên cứng ngắt, hai mắt mở to nhìn dung nhan tuấn mĩ của Trình Tự Cẩm.

      ", thế là có ý gì?"

      Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt nhắn cứng lại của , nắm eo xoay người cái đè lên vách tường hành lang, nâng cằm lên, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt .

      "Em xem là có ý gì?"

      Tô Nhan ngừng nháy mắt, ý thức được tư thế của hai người lúc này có chút mờ ám, liền bắt đầu phản kháng, đôi mi thanh tú cũng nhíu lại chặt.

      "Tổng giám đốc Trình, làm cái gì thế? mau buông ra."

      Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt nhắn gần trong gan tấc của , khóe môi cong lên, gương mặt tuấn tú tiến lại gần , môi mỏng khẽ động, trầm giọng .

      "Tôi tới để cho em biết, tôi làm gì." xong, liền giữ chặt cằm rồi hôn lên môi .

      "Này ưm..." Tô Nhan kinh ngạc trơn to mắt, nhìn người đàn ông đột nhiên hôn mình, lại nhìn sang đôi mắt thâm trầm sâu thấy đáy kia, nhịp tim đập ngày càng nhanh.

      Nhưng mà, Tô Nhan phản ứng cũng rất mau, nghiêng mặt sang bên, nâng tay quăng cái tát, tức giận nhìn ta, gần như là nghiến răng nghiến lợi .

      "Tổng giám đốc Trình, xin tự trọng."

      Bên má của Trình Tự Cẩm bị đánh, nhưng tức giận, chỉ có đôi mắt là trầm xuống, lạnh lùng nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Tô Nhan, lại nhìn sang hai vai run rẩy của , khẽ cười tiếng .

      "Tự trọng? Sao tôi phải tự trọng, Tô Nhan, em là vợ tôi, hôn em là việc làm được luật pháp bảo vệ."

      Tô Nhan nghe thế lông mày giật giật, nhìn chằm chằm ta.

      "Tôi phải, tôi với hữu danh vô thực, vốn phải là vợ chồng thực , có tư cách làm chuyện như thế với tôi."

      Nghe vậy, hai tròng mắt của Trình Tự Cẩm híp lại cách đầy nguy hiểm, nhìn đối diện, nhìn khuôn mặt nhắn quật cường của , khóe môi cong lên, đưa tay giữ chặt gáy để nhìn thẳng vào mình.

      tiếp tục làm gì , chỉ là khoảng cách lúc này giữa hai người gần như bằng .

      "Cho nên, em cho tôi biết, muốn cùng tôi trở thành đôi vợ chồng hữu danh hữu thực đúng ?"

      Mặt Tô Nhan đỏ lên, nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, nghe giọng trầm thấp của , trong lúc nhất thời quên cả việc phải đẩy ra, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm.

      Hai người cứ nhìn nhau như thế, ai gì.

      "Các cậu có thẩy Cẩm ?"

      "Hình như là tổng giám đốc Trình về phía này."

      "Đến phòng vệ sinh sao?"

      Cách đó xa truyền đến giọng của Bạch Khuynh, kéo suy nghĩ của Tô Nhan trở về, dùng sức đẩy Trình Tự Cẩm ra, nhíu chặt mày lại, dùng ánh mắt hiểu quan sát ta, mím môi .

      "Tổng giám đốc Trình, tôi biết mục đích lúc đầu của là gì, tôi chỉ muốn tìm thời gian để xử lý cho xong chuyện của chúng ta, còn chuyện học phí của em trai tôi, tôi trả lại cho , mặc dù thể trả hết lần, như nửa vẫn được."

      xong, Tô Nhan liền xoay người chạy , thể để Bạch Khuynh bắt gặp, nếu , chén cơm của cũng mất theo.

      còn phải dựa vào chén cơm này để chuộc thân cho mình!

      Trình Tự Cẩm đút hai tay vào túi, nhíu mày nhìn theo hướng Tô Nhan rồi , khóe môi cong lên.

      Lúc đầu quả cũng có ý định đợi ở đây, nhưng khi nhìn thấy tất cả mọi người đều chào đón mình, chỉ có là len lén bỏ trốn mới sinh ra ý nghĩ như vậy.

      Mà cuối cùng, ôm cây đợi thỏ đợi đến khi ra ngoài.

      Ôm cây đợi thỏ?

      Thành ngữ này hình như cũng tệ...

      Chương 9: muốn ly hôn

      "Cẩm, sao lại ở đây?" Bạch Khuynh nhìn thấy Trình Tự Cẩm vội vàng chào đón, khoác lên tay giọng .

      Trình Tự Cẩm chỉ liếc mắt nhìn sang, cười tiếng vô cùng quyến rũ: "Nhà vệ sinh."

      "Em dạo diễn quay cảnh của người khác trước, chúng ta ăn cơm , cả buổi sáng rồi, em rất đói." Bạch Khuynh ra vẻ đáng thương .

      "Ăn cái gì?"

      "Ăn cái gì cũng được, chỉ cần ăn với em."

      Mà cách đó xa, Tô Nhan núp ở góc tường nghe cuộc đối thoại giữa hai người, dùng sức chà xát môi mình.

      nhất định phải nhanh chóng làm xong thủ tục ly hôn, nếu chẳng lẽ phải gánh cái hư danh này cả đời?

      được, tương lai của là phải kết hôn với người đàn ông mình thích, nếu ly hôn trước, chẳng phải phạm vào tội trùng hôn hay sao?

      Cái này là chuyện lớn đó...

      phải nghiên cứu kỹ, tìm luật sư để tư vấn cho mình.

      Nghĩ lát, Tô Nhan gật đầu cái rồi xoay người rời khỏi...

      Kết quả, cả buổi chiều Bạch Khuynh cũng trở lại, cũng biết chắc là Bạch Khuynh trở về trường quay, lúc dọn đồ nghe tiếng mắng chửi của đạo diễn và nhà sản xuất phim.

      "Thứ gì vậy chứ? Ỷ có tổng giám đốc Trình làm chỗ dựa cho ta, dám trốn việc, có đạo đức nghề nghiệp thế?"

      "Được rồi, ít vài lời , người đầu tư là tổng giám đốc Trình, trường quay cũng là do tổng giám đốc Trình cung cấp, người ta nóng, với tôi gấp cái gì?"

      "Hừ, tôi chả ưa được bộ dạng của cái Bạch Khuynh đó, kiêu ngạo hống hách, cho rằng mình là ngôi sao lớn của Hollywood sao, cũng chỉ là diễn viên dựa vào quan hệ mà ngoi lên thôi."

      "Được rồi, bớt tranh cãi ."

      Tô Nhan nghe, thu dọn đồ đạc xong liền đứng dậy rời , Bạch Khuynh trở lại khiến rất vui vẻ, dành ra buổi chiều để tìm luật sư của sở vụ hỏi tình huống của Tô Nhan và người đàn ông Trình Tự Cẩm kia.

      tới sở vụ, Tô Nhan liền kể hết đầu đuôi mọi chuyện của cho luật sư nghe, dĩ nhiên, tự động giấu ba chữ Trình Tự Cẩm.

      "Ừm, là thế này, Tô tiểu thư, hôn nhân của và tiên sinh kia mặc dù được luật pháp bảo vệ, nhưng hai người lại là hữu danh vô thực, có thể đưa đơn tố tụng lên tòa án, cầu ly hôn, theo luật pháp quy định, sau khi cưới nếu hai người ở riêng năm là có thể tự động ly hôn, đưa đơn lên tòa án để giải quyết, nhưng tôi đề nghị nên tìm tiên sinh nhà để thương lượng với nhau trước xem có thể ly hôn trong hòa bình được hay ."

      Tô Nhan nghe xong lại nhớ tới câu kia của Trình Tự Cẩm, có ly hôn, chỉ có ở góa, lắc lắc đầu .

      "Tôi rồi, ta chịu ly hôn, cho nên, nếu tôi muốn ly hôn, tỷ lệ thành công là rất lớn đúng ?"

      "Đúng vậy, nếu nhất định phải ly hôn, tòa án có thể xử hai người ly hôn, xin hỏi, hai người có cần phân chia tài sản gì ?"

      Tài sản?

      Tô Nhan suy nghĩ lát rồi lắc đầu: " có."

      “Được rồi, tôi hiểu được đại khái tình huống, tôi trình đơn khởi tố lên tòa án, sau đó gửi văn hàm luật sư cho chồng . Xin hỏi, chồng tên gì? Địa chỉ nhà hoặc địa chỉ đơn vị công tác nữa."

      Tô Nhan nhìn vị luật sư đối diện, nếu chồng là tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, Trình Tự Cẩm, ta có tin hay ?

      " cứ khởi tố trước , bữa khác tôi trở lại, đây là số điện thoại của tôi."

      "Vậy cũng được, thong thả."

      "Được, tạm biệt."

      "Tạm biệt."

      Ra khỏi sở vụ, tâm tình Tô Nhan rất tốt, tâm trạng tăm tối của buổi sáng cũng biến mất thấy.

      Trình Tự Cẩm, chờ thư luật sư của tôi .

      Tâm tình rất tốt, môi cũng bất giác cong lên, bắt chiếc taxi trở về phòng trọ của mình.








      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 10: Quay phim ở Pháp

      Ba ngày sau...

      "Nhan Nhan, nghe cậu phải Pháp để quay phim với Bạch Khuynh, hình như là khoảng bảy ngày, hâm mộ cậu mà."

      "Đúng vậy, nước Pháp, Paris đó, tới lúc nào mình mới được làm trợ lý cho ảnh hậu chứ, ngoài công việc ra còn có thể dạo khắp nơi."

      Tô Nhan nghe mấy người đó , chỉ giọng cười cười: "Tớ làm việc, chứ phải du lịch."

      "Khác gì đâu, ít nhất cậu còn có thể ra khỏi nước, còn được bao toàn bộ chi phí, đâu tìm chuyện tốt thế này chứ."

      Tô Nhan cũng chỉ cười cười, dọn balo đeo lên vai xong cười với bọn họ: "Được rồi, tớ trước, nếu có thời gian có thể dạo chút, mua quà cho mọi người."

      "Ừ, tạm biệt, lên đường may mắn."

      "Lên đường bình an."

      "Bạch tiểu thư, chuẩn bị xong hết rồi, có thể lên đường."

      Bạch Khuynh kéo kính mát nhìn Tô Nhan, vui : "Sao lại chậm như vậy, nhanh lên xe ."

      "Xin lỗi." Tô Nhan gật đầu cái rồi lên xe, ngồi ở ghế trước thở dài cái.

      Sau khi lên máy bay, trải qua mấy giờ đồng hồ, cuối cùng cũng tới Paris, Tô Nhan nhìn khắp chung quanh, nước Pháp, em trai cũng ở đây.

      Nhưng cho em trai biết, nghĩ, nếu có thời gian có thể đến thăm em trai, cho em ấy ngạc nhiên.

      Tô Nhan suy nghĩ, khóe môi cong lên đầy vui vẻ, mong đợi...

      "Có chuyện gì mà cười vui thế?" Bạch Khuynh nhìn lướt qua Tô Nhan, hỏi.

      " có gì, chỉ muốn gặp em trai, nó học ở đây, cũng sắp tốt nghiệp rồi." Tô Nhan nghĩ đến em trai, nụ cười mặt cũng rực rỡ hơn mấy phần.

      Bạch Khuynh nghe thấy nhìn về phía , quan sát cái, : "Em trai học ở Pháp?"

      "Vâng."

      "Học cái gì?"

      "Thiết kế ô tô."

      Bạch Khuynh chỉ gật đầu cái, hỏi gì thêm.

      Đến khách sạn, Tô Nhan đưa Bạch Khuynh lên phòng, sau đó trở lại phòng mình, mặc dù xa hoa như phòng của Bạch Khuynh, nhưng lại là phòng đơn, ở trong mắt thế này là xa hoa rồi.

      hổ là Chính Hằng, ra tay hào phóng, phòng của trợ lý cũng tốt đến vậy, như lúc tước, chụp ngoại cảnh còn phải chen chung với người khác trong cái phòng.

      Nghĩ đến người kia, thiếu chút nữa quên mất chuyện chính, lập tức lấy di động ra gọi điện thoại cho vị luật sư kia.

      "Alo, chào luật sư Vương, là tôi, tôi là Tô Nhan."

      "Tôi muốn hỏi chuyện của tôi tiến triển thế nào rồi?"

      "Tốt rồi phải ? Được lắm, giờ tôi ở Pháp, có lẽ khoảng bảy ngày nữa mới về nước, sau khi trở về tôi đến, ừ, được, tạm biệt."

      Ngắt điện thoại xong, Tô Nhan nằm xuống giường lớn, Trình Tự Cẩm, Trình Tự Cẩm, Trình Tự Cẩm...

      Cũng chỉ là gã đàn ông dùng tiền đùa giỡn phụ nữ, cũng cả đời này có dính dáng gì đến ta.

      Còn khoản tiền kia, nhất định trả lại...

      Ngày hôm sau bắt đầu quay phim, đến ngày cuối cùng, chỉ buổi sáng buổi quay hoàn thành thuận lợi, cho nên, buổi chiều mọi người có thể tự do hoạt động.

      Tô Nhan nhìn Bạch Khuynh ngồi xe rời , cũng gọi điện cho em trai đến thăm.

      Trước cửa trường học, Tô Nhan nhìn bóng dáng cao lớn hấp tấp chạy tới của em trai, cười tươi.

      "Tiểu Hạo."

      Tô Hạo nhìn thấy Tô Nhan chạy ôm vào ngực xoay vài vòng, vui vẻ .

      "Chị, sao chị lại đến đây?"

      Tô Nhan cũng rất vui, vỗ vai em trai cười : "Được rồi, nhiều người nhìn như thế, thả chị xuống ."

      ", em rất nhớ chị, chị, chừng nào chị ?" Tô Hạo giống như đứa trẻ ôm Tô Nhan buông, lại như làm nũng.

      Chương 11: Theo dõi

      "Chị theo tổ quay phim đến đây ghi hình, mới vừa quay xong, sáng mai về, cho nên muốn tới thăm em chút."

      Tô Hạo nghe xong đặt Tô Nhan xuống, nhìn cau mày : "Mai ?"

      "Ừ."

      "Nhanh vậy sao?"

      "Cũng tốt rồi, chị còn tưởng được gặp em, Tiểu Hạo, có phải em lại cao lên ?"

      "Hình như là thế."

      Tô Nhan vỗ vai em trai, trong lòng cảm khái vạn phần, nhìn thấy em trai của ngày hôm nay, thấy hề hối hận lúc đầu đồng ý kết hôn với Trình Tự Cẩm.

      tóm lại là, cũng có làm gì...

      "Được rồi, chị đói rồi, dẫn chị ăn , chúng ta vừa ăn vừa chuyện."

      "Được, em dẫn chị ăn, gần trường em có quán ăn , thức ăn cũng tệ..."

      Buổi trưa, hai người Tô Nhan và Tô Hạo vừa vừa cười, đoán chừng đây là thời gian hạnh phúc nhất của Tô Nhan, dắt tay em trai đường cái, nụ cười vô cùng rực rỡ.

      Lại hề biết, nhất cử nhất động của đều bị người khác chụp lại.

      Khoảnh khắc hạnh phúc vẫn luôn ngắn ngủi, tại sân bay, Tô Hạo tiễn Tô Nhan, ra Tô Nhan muốn em trai đến tiễn mình, rất ghét cảnh biệt ly.

      sợ em trai kiềm chế được.

      "Được rồi, nửa năm nữa là em tốt nghiệp rồi, đến lúc đó có thể được ngày ngày ở bên chị rồi." Tô Nhan nhìn em trai, lưu luyến .

      Tô Hạo nhìn Tô Nhan, ôm chặc vào ngực, : "Chị, mấy năm nay chị cực khổ nhiều rồi, chờ em tốt nghiệp, em nuôi chị."

      Tô Nhan chỉ cười vỗ vai Tô Hạo: "Ừ, được, chị phải vào rồi."

      "Chị, đây là tiền mấy năm nay em làm, cũng được mấy vạn, chị cầm ." Tô Hạo buông Tô Nhan ra, lấy tờ chi phiếu đưa cho Tô Nhan, .

      Tô Nhan nhìn tấm chi phiếu em trai đưa, rất là cảm động.

      "Tiểu Hạo, tiền em tự kiếm được em cứ giữ , chị thiếu tiền, chị đây." xong, Tô Nhan xoay người rời .

      Dọc theo đường đều quay đầu lại, mãi đến khi lên máy bay, vành mắt Tô Nhan mới đỏ lên.

      sao, bốn năm cũng qua, nửa năm có là gì, nửa năm sau chị em họ được gặp lại.

      Nhưng mà, nửa năm ngắn ngắn, đủ để thay đổi tất cả mọi chuyện, lúc gặp lại nhau tất cả khác.

      "Người vừa nãy là em trai à?" Bạch Khuynh vừa xem tạp chí vừa uống cà phê, hỏi.

      "Vâng, là em trai tôi."

      "Dáng người tệ, có ý định vào làng giải trí ?"

      Tô Nhan lắc đầu cái, cười : "Nó có giấc mơ của riêng nó."

      Máy bay hạ cánh an toàn, tất cả nhân viên đều được nghỉ ngày, mọi người về nhà nghỉ ngơi. Tô Nhan cũng về, ngủ giấc dài để sửa lại múi giờ.

      Tập đoàn Chính Hằng...

      "Tổng giám đốc Trình, đây là ở nước Pháp gửi về." Hàn Lỗi nhìn người đàn ông ngồi ghế, .

      Trình Tự Cẩm buông cây bút máy trong tay xuống, nhận lấy phong thư, rút mấy tấm hình ra xem, trong ảnh là cảnh chị em Tô Nhan dạo phố, ăn com.

      Mỗi tấm đều là khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Tô Nhan, nụ cười chân nhất. Đôi môi xinh đẹp cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng, hai lúm đồng tiền nho lộ ra vẻ đẹp mỹ lệ.

      Trình Tự Cẩm nhìn lát rồi đặt xấp hình xuống, ngẩng đầu nhìn Hàn Lỗi, giọng : "Gần đây ấy làm gì?"

      "Mấy ngày trước ấy có đến tìm luật sư của sở vụ." xong, Hàn Lỗi hơi cúi đầu.

      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 12: Nhất định phải ly hôn

      Hàn Lỗi cúi đầu, mở miệng : "Tổng giám đốc Trình, có cần tôi xử lý hay ?"

      Trình Tự Cẩm nhìn vào khuôn mặ tươi cười trong ảnh của , có vẻ rất vui, cưới , phải là để vui vẻ.

      " cần, những kẻ quật cường đều phải đụng đến bể đầu chảy máu mới biết quay đầu lại, phải sao?" Trình Tự Cẩm cười , cầm tấm hình chỉ có mình Tô Nhan lên.

      Khóe môi từ từ cong lên.

      "Còn Tô Hạo..."

      " hề gì, bây giờ còn chưa cần đến cậu ta, cậu ra ngoài trước ."

      "Vâng, tổng giám đốc Trình." Hàn Lỗi gật đầu cái rồi xoay người ra khỏi phòng làm việc, thở dài tiếng.

      Bên này, Tô Nhan vừa ngủ dậy, thay quần áo xong, nhìn sang cái tủ bên cạnh, ngồi xổm xuống lấy tờ giấy chứng nhận màu đỏ bên trong ra, bên trong có hình hai người chụp chung, có lẽ là hình ghép máy tính.

      Hình của hình như là lấy từ học bạ, còn ta...

      Nhìn tấm hình, hai người rất có tướng vợ chồng...

      Tướng vợ chồng?

      Tô Nhan mày điên rồi sao? Tô Nhan hoảng sợ gạt phăng ý tưởng trong đầu, cầm lấy tờ giấy ra khỏi phòng, đến gặp luật của sở vụ.

      Sở vụ...

      "Tô tiểu thư, chúng tôi chuẩn bị xong."

      Tô Nhan lật xem chút, cuối cùng đưa tờ giấy hôn thú cất trong tủ nhiều năm ra, sau đó nhìn luật sư .

      "Chồng của tôi chính là ta."

      Luật sư nhận lấy tờ giấy hôn thú, nhìn tấm ảnh xong chút nữa rớt cả mắt kính, vì để tránh nhận lầm người, lại nhìn sang tên, con ngươi cũng sắp dán chặt lên tờ giấy.

      Ngước mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tô Nhan, ông ta xác định hỏi: "Tô tiểu thư, chồng của là...”

      "Luật sư, ông nhìn nhầm, chồng tôi chính là tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, Trình Tự Cẩm."

      "Cái gì? Chuyện, chuyện này..." Luật sư nhìn tờ giấy hôn thú trong tay, kinh ngạc vạn phần.

      lát sau, ông ta mới nhìn Tô Nhan, hỏi lần nữa: "Tô tiểu thư, phải nghĩ kỹ, chắc chắn muốn đưa đơn lên tòa?"

      Tô Nhan kiên định gật đầu: "Đúng, luật sư, tôi nhất định phải ly hôn, nhất định...."

      Mặt luật sư Vương vẻ khó xử, nhìn tờ giấy hôn thú trong tay, như củ khoai lang nóng phỏng tay, chỉ muốn ném , Trình Tự Cẩm kết hôn, quá bất ngờ mà.

      "Tô tiểu thư, nếu nghĩ kỹ, vậy ký vào đây ."

      "Được, tôi ký." Tô Nhan nhận lấy bút máy, hai lời ký tên của mình vào.

      "Luật sư Vương, lúc nào tôi mới nhận được giấy ly hôn của tòa án?"

      Luật sư Vương nâng gọng kính, đưa trả lại tờ giấy hôn thú: "Nếu có gì bất ổn trong vòng ba tháng xử lý xong."

      Tô Nhan nghe xong gật đầu cái, sau đó lại nhìn ông ta, hỏi: " có gì bất ổn? Có ý gì? Có gì bất ổn chứ?"

      Luật sư Vương nhìn Tô Nhan, lắc đầu : " có, tôi chỉ thế thôi, Tô tiểu thư cứ về chờ tin tức , có tin tức gì tôi báo lại cho ."

      "Được, luật sư Vương làm phiền ông rồi, nhưng tôi còn có việc, tôi và Trình..."

      "Tô tiểu thư yên tâm, thông tin cá nhân của khách hàng tôi tiết lộ ra ngoài, mỗi nghề đều đó quy tắc riêng của nghề đó, xin yên tâm."

      "Được, vậy cảm ơn luật sư Vương, tôi trước."

      "Được, tiễn."

      "Ừ, cần tiễn, tạm biệt."

      Luật sư Vương nhìn Tô Nhan rời khỏi phòng làm việc, cúi đầu nhìn lại tập văn kiện trong tay, cuối cùng gấp văn kiện lại.

      "A Văn, vào chút."

      "Luật sư Vương."

      "Ừ, nộp cái này lên tòa án ."

      "Vâng."

      Luật sư Vương nâng gọng kính, có dự cảm, vụ ly hôn này thành.

      Hiển nhiên, tâm tình Tô Nhan rất tốt, ra khỏi sở vụ liền lấy di động ra gọi cho bạn tốt của mình.

      "Tiểu Bạch, ở đâu? Chị đây mời cậu ăn cơm có được ?"

      "Được, lát gặp."









      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      SCR0811 viết:
      Truyện này tạm ngừng tuần nhé, tuần này mình có việc bận rồi, edit được, thứ 2 tuần sau đăng trở lại http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

      Oa Oa Oa hươu cao cổ rồi. up tuần này cũng đc tuần sau bù là được hehe. Cố lên nhé ủng hộ truyện.

      Chương 13: Đến bar ăn mừng

      Trong quán bar hỗn loạn, ánh đèn neon lấp lánh,

      "Cạn ly, chúc mừng tớ sắp khôi phục thân phận độc thân..." Tô Nhan giơ ly rượu lên, nhìn đứa bạn Tiết Cầm Cầm của mình, hét lớn.

      "Cạn... Hả? Cậu vừa cái gì thế?" Tiết Cầm Cầm vừa định cạn chén với liền nhìn chằm chằm, hỏi.

      Tô Nhan cười cười, ghé sát vào Tiết Cầm Cầm lớn tiếng : "Cậu nghe lầm, tớ muốn đưa đơn lên tòa, tớ muốn ly hôn, tớ muốn trở về thân phận độc thân."

      Tiết Cầm Cầm nghe đặt ly rượu xuống, kéo qua, hỏi: "Cái gì? Cậu cậu muốn đưa đơn lên tòa tố tụng ly hôn?"

      "Ừ, đúng thế! Sao cậu lại có vẻ mặt đó?" Tô Nhan nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiết Cầm Cầm, hiểu hỏi.

      Tiết Cầm Cầm nghe thế co vai lại, : "Xong rồi, tớ bị giáng cấp từ bạn thân của Trình phu nhân xuống thành bạn thân của Tô Nhan rồi..."

      "..."

      "Này, Tiết Cầm Cầm, cậu muốn chết sao? Cậu thế là có ý gì? Làm bạn thân của Tô Nhan tớ cậu mất thể diện lắm sao? Còn nữa, cái vẻ tiếc hận mặt cậu là thế nào hả?" Tô Nhan nghe , sầm mặt xuống, căm tức nhìn đối diện, có xúc động muốn bóp chết ấy.

      Hai người là bạn vô cùng thân, từ cấp 3 đến đại học đều học chung với nhau, mãi đến sau khi tốt nghiệp, vì nơi làm việc khác nhau nên mới tách ra, nhưng dù sao vẫn chung thành phố, nên cứ đến Chủ Nhật là hai người lại hẹn gặp nhau.

      Tiết Cầm Cầm nhìn khuôn mặt nhắn tối sầm của bạn, vội trưng ra nụ cười, nhích đến gần , nắm bả vai hỏi.

      "Nhan Nhan, cậu hối hận chứ? ta là Trình Tự Cẩm, là Trình Tự Cẩm đó, chỉ với ba chữ này thôi cũng đủ để cậu ngang ở các thành phố X này rồi, cậu lại muốn ly hôn với ta?" xong, Tiết Cầm Cầm vờ đặt tay lên trán .

      Tô Nhan đen mặt tránh cái tay đưa tới của , cắn răng : "Tiết Cầm Cầm, cậu có ý gì? Chuyện giữa tớ và Trình Tự Cẩm thế nào cậu phải biết, lúc đầu cậu gì với tớ? Có phải cậu quên hết rồi ?"

      Tiết Cầm Cầm cong khóe môi, hồi tưởng lại ngày nào đó của bốn năm trước...

      "Cái gì? Cậu kết hôn với tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng Trình Tự Cẩm? Tô Nhan, cậu xem tớ là đứa nhóc ba tuổi sao? Cậu kết hôn với ta, tớ cho cậu biết, ra tớ sớm kết hôn với Beckham? Cậu có muốn khoác lác cũng nên nhìn lại gương ? Người ta là Trình Tự Cẩm, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tiền tài có tiền tài, muốn quyền lực có quyền lực, người ta dựa vào đâu mà phải kết hôn với cậu, cậu đừng có nằm mộng, quốc sắc thiên hương trong tay ta xếp cả xấp dày, cậu chỉ là bông hoa dại..."

      Tiết Cầm Cầm say sưa ca thán, vừa quay đầu bị tờ hôn thú đập thẳng vào mặt, khiến trợn tròn hai mắt...

      Thu lại suy nghĩ, Tiết Cầm Cầm lắc đầu, nhìn Tô Nhan.

      "Nhưng mà, sao đột nhiên cậu lại muốn tố tụng ly hôn? phải mấy năm nay vẫn sống rất tốt sao? À, tớ biết rồi, Tô Hạo sắp tốt nghiệp, cho nên cậu cần nhờ đến giúp đỡ của ta nữa, cậu muốn qua cầu rút ván?"

      Tô Nhan nhìn chằm chằm, gõ mạnh vào trán .

      "Cậu nhăng cuội cái gì đó, nếu ly hôn, chẳng lẽ tớ phải sống như thế cả đời sao, cậu cũng nghĩ thử xem, ta dựa vào thân phận độc thân kim cương của mình trêu chọc cả đại đội bươm bướm, tớ cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, mặc dù bọn tớ phải vợ chồng thực , nhưng thời gian lâu dài tớ được cái lợi gì chứ?"

      Lúc này Tiết Cầm Cầm mới chợt hiểu ra, vỗ vai : "Ha, tớ quên mất chuyện đó, cậu tớ cũng quên, quên cậu cũng phải gánh cái danh kết hôn, thể chuyện đương như người bình thường, đúng, đúng, cũng đến lúc nên ly hôn rồi, chúc cậu ly hôn vui vẻ."

      Lúc này Tô Nhan mới nở nụ cười, hai nâng ly chúc mừng: "Cạn ly..."

      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 14: Điên vì rượu

      "Cậu sao chứ? là, ly hôn có cần phải vui đến thế ? Này, bà chị, cậu đứng thẳng lên cho tớ, má ơi, bên kia là tường, cậu muốn đâm đầu à..." Tiết Cầm Cầm khiêng Tô Nhan say khướt, cắn răng bước ra ngoài.

      Tô Nhan uống thỏa thuê, say đến biết trời trăng, khuôn mặt bé đỏ hồng, vừa hát vừa cười khúc khích.

      "Chia tay vui vẻ, chia tay vui vẻ, tôi, tôi có thể tìm được người tốt hơn..."

      Tiết Cầm Cầm cảm nhận được những ánh mắt nhìn mình dọc đường, nhưng muốn tốn hơi thừa lời, con nữ này, chỉ biết hãm hại thôi.

      Còn Tô Nhan cứ mãi ca hát!

      "A a a a a a a, rượu ngon Tây Hồ, trời tháng ba...." Giọng hát vừa cất lên, mọi người lại lại đều nhìn hai .

      Tiết Cầm Cầm cúi đầu, có xúc động muốn ném luôn ở đây, mắc cỡ chết người, mắc cỡ chết người...

      Trời ơi...

      "Cậu đừng có hát nữa có được , bà của tôi ơi, ngại chưa đủ mất mặt có phải ?"

      "Ha ha, ly hôn vui vẻ, ly hôn vui vẻ..."

      Tiết Cầm Cầm đen mặt, định tiếp, chuyện với con ma men chả khác gì đàn gảy tai trâu.

      Nhưng ai ngờ, đột nhiên Tô Nhan đẩy Tiết Cầm Cầm ra, bắt đầu nhảy nhót đường, vừa nhảy vừa hát.

      "Thiên lý hữu duyên lai tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng..."

      Tiết Cầm Cầm trợn mắt há hốc mồm, đứng nép vào vách tường, nhìn con bị Bạch nương tử nhập vào trước mắt, chỉ muốn xoay người chạy trốn, con điên này ở đâu chui ra vậy?

      Cơn điên vì rượu cũng lợi hại...

      "A a a... Hứa Tiên, chàng ở đâu?" Tô Nhan .

      Mọi người ngang đều chỉ chõ cười nhạo, Tiết Cầm Cầm còn mặt mũi gặp người, bụm mặt cúi đầu, cố hết sức rồi.

      Mà cách đó xa, Hàn Lỗi nhìn Tô Nhan vừa hát vừa nhảy kinh ngạc phen, cuối cùng mím môi vào gian phòng bao.

      Trong phòng, Hàn Lỗi thẳng tới chỗ Trình Tự Cẩm ngồi, khom người ghé vào tai gì đó rồi lui sang bên.

      Biểu cảm của Trình Tự Cẩm từ đầu đến cuối cũng thay đổi gì nhiều, chỉ bưng ly nhìn mấy lão già bụng phệ, .

      "Phó thị trưởng, thư ký Lưu, Trình mỗ có chuyện phải trước, ly rượu này tôi xin cạn hết, tất cả chi phí tối nay đều do tôi trả, đương nhiên, các vị nhìn trúng cái gì cứ thỏa sức mà vui vẻ."

      "Nếu tổng giám đốc Trình có chuyện chúng tôi cũng tiện giữ lại, bữa khác gặp."

      Trình Tự Cẩm cong môi, khẽ cười : "Dĩ nhiên, tôi xin trước." xong, liền chậm rãi đứng dậy rời khỏi, Hàn Lỗi cũng cúi người chào họ rồi chạy theo .

      Quả nhiên...

      "A a a a a, rượu ngon Tây Hồ, trời tháng ba..."

      Tô Nhan vừa hát vừa nhảy, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên, những người ngang qua đều ghé mắt nhìn , bên cạnh còn có bụm mặt cúi đầu.

      Cuối cùng, Tiết Cầm Cầm thể nhịn được nữa, hô lớn: "Đủ rồi, Tô Nhan, cậu câm miệng lại cho tới, phải chỉ là ly hôn thôi sao, có cần phải vui tới mức đó ? Hứa Tiên ở đâu? Cậu coi mình là Bạch nương tử rồi hả? Dừng lại cho tớ."

      Tiết Cầm Cầm chỉ vào Tô Nhan huơ tay múa chân mà hò hét, Tô Nhan ngừng lại , nhìn vào mặt Tiết Cầm Cầm, hai mắt trợn lên rồi ngã xuống.

      Tiết Cầm Cầm trợn to hai mắt, còn chưa kịp bước tới có người đỡ ấy, vội vàng cám ơn: "Cám ơn, cám ơn , bạn tôi uống nhiều quá..."

      Tiết Cầm Cầm xong liền ngẩng đầu, nhìn Hàn Lỗi, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông phái sau hít hơi sâu, mắt mở trừng trừng.

      Vẻ mặt hệt như gặp quỷ...

      Còn Tô Nhan dù có ngã xuống, miệng vẫn lầm bầm hát...

      "Ly hôn vui vẻ, ly hôn vui vẻ, tôi có thể tìm được người tốt hơn..."

      Hàn Lỗi đỡ được , nghe hát, khóe mắt co rút mạnh.

      "Tổng giám đốc Trình."

      Chương 15: Tô Nhan uống say

      Trình Tự Cẩm tới trước mặt Tô Nhan, nhìn khuôn mặt nhắn ửng hồng của , đầu gác lên vai Hàn Lỗi, nghe lời hát trong miệng , hai tròng mắt hơi híp lại.

      trầm giọng : "Mang lên xe ."

      "Dạ." Hàn Lỗi đáp tiếng rồi đỡ Tô Nhan rời .

      loạt những động tác diễn ra, Tiết Cầm Cầm chỉ kịp trợn mắt há hốc mồm nhìn theo, xoay xoay cái cổ cứng ngắc nhìn Tô Nhan bị mang , lại nhìn Trình Tự Cẩm đứng bên cạnh.

      ", , ..." Mặc dù Tiết Cầm Cầm uống say, nhưng lúc này đây cũng mắc chứng cà lăm.

      Người đàn ông này từ đâu chui ra thế?

      Trình Tự Cẩm ghé mắt, liếc nhìn cái rồi xoay người rời , chỉ để lại Tiết Cầm Cầm hóa đá.

      Đến khi lấy lại được thần trí, muốn đuổi theo xe chạy mất, chỉ còn biết tức giận dậm chân.

      "A, xong đời rồi, xảy ra chuyện gì chứ?" Vừa nãy nhìn lầm chứ, người đàn ông kia là Trình Tự Cẩm sao? Tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, chồng của Tô Nhan?

      ta mang Tô Nhan , xảy ra chuyện gì chứ?

      Tô Nhan té xuống ghế xe, mở mắt nhìn chung quanh chút, cuối cùng ngồi dậy nhìn người đàn ông bên cạnh, lắc lắc đầu, giọng .

      "Ôi chao! Đẹp trai quá! , từ đâu ra thế?"

      Trình Tự Cẩm thèm để ý đến , chỉ chăm chú nhìn vào máy tính tay, mi mắt cũng chớp cái, như thể con ma men Tô Nhan bên cạnh chỉ là khí.

      Tô Nhan uống say như bị mất trí nhớ, thấy Trình Tự Cẩm để ý đến mình, tức giận liền quăng cái tát

      "Ha, tôi, tôi chuyện với nghe sao? Có lễ phép vậy? A?"

      Hàn Lỗi lái xe phía trước, nghe được tiếng động đó liền nhanh chóng nhìn vào gương, quả nhiên, mặt Trình Tự Cẩm trầm xuống. cong khóe môi, ánh mắt rơi vào Tô Nhan nửa giây sau đó nhanh chóng dời chỗ khác.

      ", chuyện với ..."

      Trình Tự Cẩm quay đầu, híp mắt nhìn , sắc mặt tốt, trầm giọng : " còn biết mình tên gì ?"

      Tô Nhan hất hàm : "Dĩ nhiên là biết, tôi đây đổi tên, ngồi đổi họ, tên là Tô Nhan."

      Trình Tự Cẩm híp hai tròng mắt, khóe môi cong lên, đột nhiên giữ chặt gáy , kéo nhích lại gần mình, tầm mắt rơi vào khuôn mặt phớt hồng của , giọng .

      "Vậy biết tôi tên gì ?"

      Tô Nhan cố gắng mở to hai mắt ngước nhìn lên , chỉ biết dáng dấp người này tệ.

      "A, đẹp trai, , nhìn quen mắt ghê nha, tôi, có phải chúng ta gặp nhau ở đâu rồi ?"

      Trình Tự Cẩm trả lời, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm, nhìn bóng dáng trong đôi mắt ngơ ngác lại mê mang kia.

      Đột nhiên, Tô Nhan bắt đầu hát lên.

      "Dường như chúng ta từng gặp mặt, có nhớ ?"

      Trình Tự Cẩm cau mày, nhìn uống say kia, quả chưa từng thấy này uống say rồi làm loạn như thế, trong mắt thoáng vẻ ghét bỏ, lúc định hất ra, lại nghe lầm bầm .

      "À, tôi nhớ ra rồi, tôi biết tên gì rồi..." Tô Nhan ra vẻ bừng tỉnh, nhìn người đàn ông kinh ngạc trước mặt, .

      Trình Tự Cẩm nhăn mi, cười như cười nhìn .

      Nhưng mà...

      ", tên là, tên Cái Rắm..." xong, cả người Tô Nhan gục xuống đùi , ngủ như chết.





      Chương 16: Muốn ly hôn, kiếp sau

      Trong gian hẹp, bầu khí dần bị đè nén, Hàn Lỗi vừa lái xe vừa nghe ngóng động tĩnh phía sau, thiếu chút nữa đạp phải chân thắng, len lén nhìn khuôn mặt của Trình Tự Cẩm, quả nhiên đen như đáy nồi.

      khỏi đổ mồ hôi thay Tô Nhan.

      Sắc mặt Trình Tự Cẩm trầm, nhìn ngã đùi , nhất là khi nhìn thấy chất lỏng trong suốt sềnh sệch chảy ra từ miệng , mặt u như sắp có sấm sét.

      Gân xanh trán giật giật hai cái, nắm lấy tóc muốn ném ra ngoài.

      Nhìn mảng ướt nhẹp quần tây của mình, cố nén cơn giận, lạnh lùng : "Lái nhanh chút."

      "Dạ." Hàn Lỗi dám ngó nghiêng lung tung nữa, mắt nhìn thẳng về phía trước.

      Tô Nhan bị đau, chỉ "ưm ưm" hai tiếng nhưng hề tỉnh lại.

      "Tổng giám đốc Trình, đến rồi."

      Vẻ mặt Trình Tự Cẩm như đưa đám bước xuống xe, nhìn trong xe trầm giọng : "Mang lên."

      Hàn Lỗi nhìn Trình Tự Cẩm cái, gật đầu đỡ Tô Nhan ra ngoài.

      Tô Nhan vừa được thả xuống giường lăn hai vòng, thở mạnh tiếng, thỉnh thoảng còn lầm bầm.

      "Ly hôn vui vẻ..."

      Trình Tự Cẩm đứng ở bên giưởng, từ cao nhìn xuống , tròng mắt trầm chút độ ấm, khóe môi lại cong lên, cúi người nắm lấy cằm , nhìn gương mặt xinh đẹp của , thấp giọng .

      "Muốn ly hôn, kiếp sau ."

      Ngày hôm sau, Tô Nhan vừa tỉnh lại thấy đầu choáng váng, còn chưa mở mắt lắc lư hai cái khởi động thân thể, sau đó mới chậm rãi mở mắt, đầu tiên là nhìn xung quanh vòng sau đó nhắm mắt lại, ba giây sau mới từ từ mở mắt ra, nhìn căn phòng xa lạ mà mình ở.

      Tô Nhan trợn to hai mắt nhìn căn phòng xa lạ, lại cúi đầu nhìn mình, thấy quần áo, trần trụi hoàn toàn...

      Trong nháy mắt, mặt Tô Nhan liền đổi sắc, bắt đầu cố gắng hồi tưởng chuyện xảy ra tối qua.

      Hình như là ăn mừng với Tiết Cầm Cầm, sau đó sao?

      Sau đó xảy ra chuyện gì?

      Tô Nhan ôm đầu, nghĩ thế nào cũng ra, mày cau lại chặt, định vén chăn đứng dậy nghe "cạch" tiếng, là tiếng cửa phòng bị đẩy ra.

      Cả người Tô Nhan đều ngây ngẩn, nhưng nhìn qua đó, mà do trong đầu lên ba chữ.

      Tình đêm!

      uống say, sau đó xảy ra quan hệ với đàn ông...

      Chuyện cẩu huyết như vậy, tin xảy ra người mình, nuốt hớp nước miếng, đặt tay xuống, chuyển động cái cổ cứng ngắc nhìn sang.

      Trong nháy mắt, có cảm giác như bị sét đánh...

      Mà biểu tình mặt Tô Nhan lại càng thêm đặc sắc.

      Kinh ngạc, thể tin, tức giận, cuối cùng là tuyệt vọng, từng biểu cảm luân phiên mặt hóa đá của .

      Tô Nhan nên lời, chỉ trợn to mắt như hạt châu, chỉ tay vào người đàn ông đứng ở cửa.

      Trình Tự Cẩm tựa vào cạnh cửa nhìn biểu tình xốc xếch của , cong môi : "Bà xã, em tỉnh?"

      Bà, bà xã...

      Tô Nhan bị cái tiếng đó đánh trúng, nhìn Trình Tự Cẩm xuất ở cửa, như hoài nghi mắt mình có vấn đề, ngừng chớp mắt nhìn chằm chằm.

      "A a a a.. , , , ...." Đầu tiên, Tô Nhan kêu lên tiếng đầy sợ hãi, tiếp đó nửa ngày trời cũng ra câu đầy đủ, chỉ ngừng kêu ""

      Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt nhắn đan trắng bệch ra của , độ cong của môi ngày càng lớn, đóng cửa cầm quần áo đặt ghế salon, nhìn , giọng :

      "Bà xã, quần áo mới để ở đây."

      Tô Nhan nghe nhịp tim mình đập loạn cào cào, hoàn toàn luống cuống.

      ", sao lại xuất ở đây?"

      "Nhà tôi, tôi ở đây ở đâu?" Trình Tự Cẩm khẽ cười tiếng, , tựa hồ như cười nhạo.

      Chris, tú cầutrangmai1234 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :