1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưới chui, tổng giám đốc xin bình tĩnh - Ngu Thiên Tầm (85/107+kết cục) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 81: Nhẫn cưới. Rất xin lỗi, tha thứ cho tôi.

      Editor: dohuyenrua

      "Nếu hôm nay tôi cùng ?" Sắc mặt Tô Nhan tái xanh nhìn người đàn ông trước mắt, hận thể bóp chết , tại sao có thể lợi dụng tình cảm để tổn thương ?

      mang lần đầu tiên quý báu nhất, tình đầu quý báu nhất, toàn bộ đều cho , nhưng đối xử với như thế nào?

      Bởi vì cha mẹ , làm cho chiếm được tình vây khốn cả đời, cho nên cũng muốn vây khốn trong tình cảm của cả đời sao?

      Nhưng, cả đời dài như vậy, có cách nào.

      Trình Tự Cẩm lại như nhìn thấy sắc mặt khó coi của , nắm tay của lên, lòng bàn tay nhàng phủ * vuốt vị trí ngón áp út của , ánh mắt tĩnh mịch.

      "Nghe lời chút."

      Tô Nhan hận chết , vô cùng tức giận, cười lạnh tiếng : "Rốt cuộc làm sao đến? Sau khi tôi biết tất cả mưu của còn có thể như có chuyện gì xảy ra như vậy xuất tại trước mặt của tôi, thế nào? Còn có tôi biết mưu bây giờ tiến hành?"

      Trình Tự Cẩm lại cong khóe môi lên nhàn nhạt, bàn tay khẽ xoa gương mặt của , lại bị Tô Nhan chán ghét dời , Trình Tự Cẩm lại giữ khuôn mặt nhắn của trầm giọng .

      "Xem ra em rất hiểu tôi."

      Tô Nhan nghe tâm cũng run lên, ngước mắt chống lại đôi mắt sâu như biển của , nhưng hình như có thêm nhiều cảm xúc mà nhìn hiểu.

      Hình như mang theo chút tình thế bắt buộc, mang theo chút nóng bỏng.

      " muốn làm gì?" Tô Nhan sợ, người đàn ông trước mắt này có bao nhiêu phúc hắc, lòng dạ sâu, biết rất ràng.

      Nếu như người đàn ông này còn có tính toán gì, còn có mạng sống sót sao?

      Ông trời để cho biết mưu của người đàn ông này trước thời hạn, phải là cho mình cơ hội thoát khỏi.

      Trình Tự Cẩm thấy loé lên tia sáng sợ hãi, sắc mặt cũng trở nên hơi tái nhợt, ánh mắt càng phát phức tạp, nhưng sâu sắc nhìn nàng, tiếng trầm thấp kỳ cục.

      "Tôi muốn làm cái gì?"

      Hai mắt Tô Nhan nhanh chóng chớp chớp, nhìn : " muốn làm gì cứ tới, biết bộ mặt của , tôi bị đầu độc."

      "Bộ mặt sao?" Trình Tự Cẩm cười trầm tiếng, giây kế tiếp lại sắc mặt xanh mét mạnh mẽ kéo vào trong xe, Tô Nhan cả kinh.

      " làm gì đấy, buông tôi ra, buông tôi ra..."

      "Câm miệng."

      Tô Nhan bị Trình Tự Cẩm bắt lên xe, bị đè ở ghế xe, lòng của luống cuống, biết muốn làm cái gì, bởi vì bây giờ sắc mặt vô cùng tốt.

      Dường như tức giận, giận dữ...

      Nhưng, vì cái gì? Lại dựa vào cái gì?

      "Có phải trong mắt em người làm chuyện sai đều bị phán tử hình, hả?"

      Tô Nhan ngẩn ra, nhìn mặt của trầm của , hiểu...

      "Tôi có quyền xử người tử hình, nhưng mà ta lại hoàn toàn có thể theo tim của mình, như vậy, cho tôi biết, người vô tội phải tiếp nhận trừng phạt mà họ có trách nhiệm sao?"

      Trình Tự Cẩm trầm mặc, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm càng thâm trầm, môi mỏng mím chặt.

      "Cho nên, em nhận định tôi tổn thương em?"

      Tô Nhan nghe vậy, tức giận cũng cười, cười đến cuối cùng hốc mắt cũng dần dần ửng đỏ, dùng sức cắn răng, cố nén để cho mình rơi lệ xuống.

      " tổn thương tôi sao? làm chuyện này phải là vì muốn hung hăng tổn thương tôi sao."

      "Tôi tổn thương em sao?"

      " tổn thương tôi sao? Đó là bởi vì tôi trước tố giác mưu của , để có cơ hội thương hại tới tôi, Trình Tự Cẩm, bây giờ tôi nhìn gương mặt dối trá của là ghê tởm, nhất định thể cùng ở cùng với người con , ưmh ừ..."

      Cánh môi bị dùng sức chặn lại, thô bạo hôn, cướp hô hấp của , sắp hít thở thông, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên.

      "Ừ ưmh..."

      "Tôi làm cho em biết rằng, rốt cuộc tôi có thể ở cùng người con tôi hay ."

      Tô Nhan quay đầu thở hồng hộc, trong nháy mắt đại não thiếu dưỡng khí, nghe ràng rốt cuộc cái gì.

      "... buông tôi ra..."

      "Lái xe."

      Trình Tự Cẩm chỉ cầm tay của chặt, dừng xe ở cửa hàng đá quý, dẫu có chết Tô Nhan cũng muốn xuống xe, sắc mặt của Trình Tự Cẩm trầm xuống.

      " muốn quá khó coi xuống xe."

      " cho rằng tôi sợ?" Tô Nhan cười lạnh tiếng, cái tay khác ôm cái ghế ở trước mặt chặt.

      Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ trầm nhìn , nhìn Tô Nhan hoảng hốt dứt, mạnh mẽ kéo xuống xe, khi sắp ngã giữ an toàn vào lòng, kéo vào tiệm đá quý.

      "Rốt cuộc muốn làm gì?"

      "Lấy toàn bộ nhẫn cưới ra." Trình Tự Cẩm tới trước quầy nhìn nhân viên phục vụ có chút sợ trầm giọng .

      "Cái... cái gì?"

      "Nhẫn cưới."

      "Ặc, được, tốt, xin chờ chút..."

      Hai người Trình Tự Cẩm và Tô Nhan xuất dẫn tới chú ý của mọi người trong tiệm, khách hàng vốn mua này nọ cũng đều chú ý tới hai người, ngay cả nhân viên phục vụ bán hàng ở quầy cũng kinh ngạc thôi, hai người trước mắt này bị nghị luận hai người lại xuất tại nơi này.

      Tô Nhan nhìn quanh chung quanh cái, phát tất cả mọi người nhìn họ bàn luận xôn xao, khỏi hạ thấp giọng, mặt nóng giận.

      "Rốt cuộc muốn làm gì?"

      Trình Tự Cẩm chỉ nhìn lướt qua ngón áp út của , giơ lên, nhìn chằm chằm trầm giọng : "Đúng lúc nên công bố thân phận của em."

      Lời của Trình Tự Cẩm khiến Tô Nhan bị kinh sợ, tại công bố phải là tốn cho nhà ngục lớn, khiến về sau rất khó chạy , được, tuyệt đối được.

      lắc đầu, sắc mặt có chút trắng bệch, giọng lại kiên định : " được, cần, thể làm như vậy."

      "Tại sao được, em là vợ của Trình Tự Cẩm tôi." xong, liền cường ngạnh kéo tới quầy, lấy ra lần lượt nhẫn kim cương đeo vào ngón tay áp út của .

      Sắc mặt Tô Nhan trắng bệch, nếu còn chẳng hay biết gì rất cảm động với hành động của , rất vui vẻ, kích động thôi, nhưng bây giờ, cũng vạch mặt rồi, rốt cuộc tại sao còn muốn như vậy.

      "Tôi , buông tôi ra, tôi đeo, tôi đeo..."

      " thể thuận theo em." Đeo cho chiếc nhẫn kim cương sau đó giữ lấy khuôn mặt nhắn của hôn xuống.

      "Ừ ưmh..."

      Tô Nhan nhíu chặt mày, ngón áp út bị chiếc nhẫn cạo có chút đau, hai mắt vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm tuấn dung trước mắt này, con mắt thâm thuý nhìn sâu, nhưng bị đôi mắt này đầu độc nữa, giữa bọn họ cách bốn điều sinh mạng, đủ để cho tỉnh táo.

      Coi như đáy lòng có nhiều cam lòng cùng muốn hơn nữa, cũng đều muốn xuống, hận, có tư cách, , dám, quên, chỉ có thể cố gắng.

      Dùng sức cắn cánh môi của buông ra, nhưng Trình Tự Cẩm chỉ giật giật mi tâm, nắm được cằm của khẽ dùng sức, Tô Nhan bị đau miệng buông ra.

      Liền thấy sử dụng ngón tay thon dài trắng muốt của nhàng xẹt qua cánh môi chảy ít máu của , ánh mắt tối tăm xuống, trầm giọng : "Những thứ khác cũng bọc lại."

      Tô Nhan nhìn mình nhẫn cưới ngón vô danh, chiếc nhẫn kim cương kia loé sáng làm hai mắt của đau, liền muốn tháo xuống, bị ôm vào lòng lần nữa.

      "Bỏ xuống thử xem, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi nữa, biết ?"

      Tô Nhan uất ức đỏ hai mắt, biết rốt cuộc nghĩ muốn cái gì, loại nhẫn cưới giả dối này, cần.

      Nhưng khi mọi chuyện đều an bài tốt, thể cứng đối cứng với , cần chính là tự do, là có thế giới của , cần cuộc sống lần nữa, bắt đầu lại lần nữa.

      Tô Nhan thể làm gì khác hơn là đỏ hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm , muốn nhớ kĩ sắc mặt của .

      Trình Tự Cẩm thấy nghe lời, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, đưa ra khỏi cửa hàng đá quý, đường ra ngoài, bị người vây xem ngừng chụp hình, ngừng nghị luận.

      Tô Nhan biết, nếu bước chân mau hơn, muốn rời khỏi lại rất khó khăn, rất phiền toái rồi.

      Khi sau lên xe, chuyện làm thứ nhất chính là tháo chiếc nhẫn xuống, chút muốn, chút do dự liền ném ra ngoài cửa sổ, rơi góc nào đó mặt đất.

      Hình như Trình Tự Cẩm để ý nhiều, nắm ngón áp út của trầm giọng : "Em có thể tùy tiện ném, những thứ kia cũng chỉ là tạm thời, tôi tìm người khác thiết kế nhẫn cưới."

      "... Rốt cuộc muốn làm gì?" Tô Nhan giận đến vô lực.

      "Em nhìn ra chính tôi làm cái gì sao? Dùng hôn nhân buộc em lại cả đời, chuyện ràng như thế nào."

      "... khốn kiếp, ma quỷ, tôi để cho toại nguyện, tôi tuyệt đối ..."

      "Nhan Nhan, đời này em thể thoát khỏi bàn tay tôi, cả đời này, em đều phải ở bên cạnh tôi."

      Tô Nhan bị Trình Tự Cẩm kích thích, kích thích sâu, hoàn toàn chú ý lời này của , càng chú ý dùng vẻ mặt quan tâm ra sao.

      chỉ hoảng hốt muốn né ra...

      ", chuyện cha mẹ tôi có quan hệ với tôi, cho dù có quan hệ, bốn năm rồi, cũng nên trả sạch, lấy được tất cả của tôi, còn nghĩ đến cái gì, còn muốn tôi làm sao? thể bỏ qua cho tôi sao?"

      Trình Tự Cẩm từ từ nhắm đôi mắt lại, ôm vào trong ngực, trầm giọng : " phải chuyện đời trước, mà là chuyện của tôi và em, Nhan Nhan, tại, cho dù như thế nào cũng thả em nữa."

      Tô Nhan nghe , lòng lạnh rồi, triệt triệt để để lạnh, người đàn ông lại lòng muốn cho khổ sở chịu nổi.

      " cứ hận tôi như vậy? Rốt cuộc hận tôi như nào, có thể giả bộ làm như có chuyện gì xảy ra ? Tại sao giết chết tôi ở đây bốn năm trước, có lẽ tôi liền khổ sở giống như bây giờ, Trình Tự Cẩm, tôi chán ghét , tôi chán ghét , hu hu..."

      Tô Nhan thét lớn với , đôi tay ngừng đánh , mà Trình Tự Cẩm chỉ ôm chặt vào trong ngực, để cho làm xằng làm bậy.

      "Rất xin lỗi, tha thứ cho tôi."

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 82: Rời .

      Editor: dohuyenrua

      Tô Nhan sửng sốt, tưởng rằng tai mình có vấn đề, khó hiểu nghi ngờ nhìn về phía , nhưng bối rối ba giây, ánh mắt liền trở nên sắc bén.

      " Có phải muốn đầu độc tôi ? Tôi lại mắc mưu nữa."

      Đôi mắt màu mực của Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm , mày hơi nhíu lại, giọng trầm ấm : "Tôi làm em tin tưởng."

      "Bất luận như thế nào tôi cũng tin tưởng bất kì lời nào của nữa, nếu như tôi còn có thể tin tưởng lời của , vậy tôi là người ngu ngốc nhất đời này." Tô Nhan xong, mặt hoàn toàn là vô cùng giễu cợt.

      "Em tin ."

      Tô Nhan chỉ dời tầm mắt nữa nhìn nữa, trong lòng cũng dời sông lấp biển, thể bị lời của mê hoặc, tuyệt đối thể.

      Nhẫn nhịn chút, nhịn chút nhất định phải rời khỏi nơi này.

      Xe dừng ở tiểu khu chỗ Trình Tự Cẩm, sắc mặt Tô Nhan tái nhợt, gắt gao nhìn chằm chằm .

      "Tôi muốn lại ở nơi này."

      "Xuống xe." đôi mắt đen thâm trầm dứt của Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm .

      Tô Nhan cắn môi nhìn , ánh mắt chợt lóe, từ từ xuống, nhưng sau khi hai chân của đều chạm đất, đưa hai tay ra dùng sức đẩy ra rồi muốn chạy .

      Nhưng hình như Trình Tự Cẩm đoán được làm như vậy, (l3%huyen#quy@donn) cánh tay dài ôm lấy muốn xông ra vào lòng dễ như trở bàn tay, môi mỏng dán chặt ở bên tai của trầm giọng .

      "Sao em lại ngoan như vậy?"

      " buông tôi ra, Trình Tự Cẩm, sao khốn kiếp như vậy, buông tôi ra..." Tô Nhan chạy trốn chưa thành công, bị tức sắp nổ tung, xoay người lại bắt đầu chống cự.

      " buông tôi ra, buông tôi ra, thế giới cũng tìm được người xấu xa hơn nữa, làm sao còn có mặt mũi, buông tôi ra, tôi muốn gặp lại ..."

      "Dù là khốn nạn, tôi cũng thể nào buông tay em."

      Nghe vậy, hai mắt Tô Nhan dần dần ửng hồng, quát: " nhất định phải bức tôi như vậy sao? Đúng, hận bức tử tôi được... Nếu tôi chết nhất định rất vui vẻ, nhất định..."

      "Câm miệng." Trình Tự Cẩm nghe lựa lời, gầm lên tiếng.

      Nhưng Tô Nhan chỉ vô lực cười tiếng, con mắt đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm , rất có loại dáng vẻ đồng quy vu tận (*).

      (*) cùng nhau chết.

      "Để cho tôi , nếu , tôi chết cho xem."

      Nghe vậy, ràng nhìn thấy trong nháy mắt mặt của trở nên lo lắng vô cùng, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng vài phần, mang theo vài phần nhẫn.

      " muốn nhìn thấy tôi như vậy?"

      "Đúng, tôi muốn nhìn thấy , chút cũng muốn nghĩ." Mặt Tô Nhan kiên định cũng lớn tiếng .

      Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm hồi, khóe môi cong lên, trầm giọng : "Cút."

      Tô Nhan nghe , hai mắt chợt lóe, hai lời, cũng quay đầu lại xoay người rời , chút lưu luyến và muốn cũng biểu ra.

      Mà lúc xoay người, Trình Tự Cẩm nhíu chặt mày, nhưng biết, lần này, nhiều năm như thế, xa như thế.

      Tô Nhan sải bước ngừng về phía trước, được mười phút, rất lâu sau mới dừng chân lại, chậm rãi xoay đầu, thấy cửa lớn tiểu khu đó, lúc này Tô Nhan mới cắn chặt lấy cánh môi, cố nén để cho nước mắt rơi, nhưng cuối cùng nhịn được.

      "A Cẩm, hẹn gặp lại, tôi hi vọng sau này chúng ta cũng cần gặp lại, trở thành đau đớn cả đời tôi, mặc dù đối xử với tôi như vậy, tôi vẫn hi vọng sau này vui vẻ, hạnh phúc."

      xong, Tô Nhan hung hăng lau nước mắt sau đó mới xoay người rời .

      Trở lại nơi Tiết Cầm Cầm ở, Tô Nhan nhìn va li hành lý to như vậy trong phòng khách.

      " chuẩn bị xong?"

      "Rồi, chuẩn bị xong." Tiết Cầm Cầm liếc mắt nhìn va li hành lý, nhíu mày chặt, ánh mắt ửng hồng nhìn về phía Tô Nhan, nhịn được tiến lên ôm chặt lấy .

      "Nhất định phải sao?"

      Tô Nhan cũng chỉ ôm ấy chặt, giọng mang theo nghẹn ngào : "Cầm Cầm, ở thành phố này có người tớ bỏ xuống được, cho nên, tớ nhất định phải , Tiểu Hạo nơi đó, cậu tìm thời gian cho nó biết, tớ nhất định phải nơi nào, chờ tớ yên ổn, tớ cho cậu biết."

      "Cả đâu cậu cũng chưa quyết định sao?"

      "Ừ, gọi xe giúp tớ được ? Có thể tin được ?" Tô Nhan khe khẽ đẩy ấy ra, lau nước mắt.

      "Ừ, đây là người đồng nghiệp của tớ trước kia, bây giờ mở lái xe riêng, cậu hãy yên tâm ."

      "Ừ, tớ đây, nếu như ấy tìm cậu, cậu có thể tất cả cho ấy biết, đừng làm bản thân khó xử."

      Tiết Cầm Cầm hiểu tại sao Tô Nhan còn xác định nơi nào, chỉ vì suy nghĩ, nếu như biết, nên cũng có chuyện gì.

      "Tớ tiễn cậu."

      " cần, tớ từ cửa sau, nơi đó có camera, Cầm Cầm, chờ tin tức của tớ." Tô Nhan kéo va li hành lý, đeo cái túi, trước khi lại dùng sức ôm lấy lần nữa, vào giờ khắc này hai người lẳng lặng ôm nhau.

      Có thể thấy được các bỏ được như thế nào, vài chục năm tình cảm.

      "Nhan Nhan, tớ rất luyến tiếc cậu làm sao bây giờ?"

      "Tớ cũng vậy bỏ được cậu, nhưng tớ có cách nào, nếu như rời , căn bản là tớ hết cách rồi, có lẽ, lần này tớ rời ấy còn có thể tìm được tớ, vậy tớ cũng muốn thử lần, tớ có thể bỏ xuống tất cả."

      "Cậu nhất định phải liên lạc với tớ."

      "Tớ biết , nhớ, khi A Ken tìm tớ đưa cho ấy cuộn băng ghi hình đó, tớ đây."

      "Được, tớ biết rồi, mình cậu nhất định phải cẩn thận." xong, còn liếc va li hành lý của .

      "Yên tâm."

      Tiết Cầm Cầm đưa Tô Nhan , ngồi ở trong phòng khách ngẩn người mình, cho dù hai người làm cái gì cũng đều ở chung chỗ, @lee,quyy,ddoon,huyenn, mặc dù kể từ ra ngoài xã hội công việc của hai người giống nhau, chỗ ở cũng gần, nhưng mỗi tuần ít nhất cũng gặp được hai lần, bởi vì thấy mặt rất nhớ nhung.

      Lần này Tô Nhan vừa , biết lúc nào trở lại, lúc nào có thể thấy mặt, có thể liên lạc với nhau, ở thành phố lớn xa hoa như thế này, còn mình người đơn rồi.

      Nhưng càng đau lòng hơn Tô Nhan, từ nay về sau, đơn nhất tịch mịch chính là .

      có người nhà, có thân thích, có bạn bè...

      Chỉ có chính .

      Tiết Cầm Cầm lo lắng đề phòng hai ngày cũng có nhìn thấy Trình Tự Cẩm, rất là buồn bực, chẳng lẽ, ta bỏ qua cho Nhan Nhan rồi hả ?

      Ngày hôm nay, trao giải trong dạ tiệc, Tô Nhan giành giải thưởng ảnh hậu, nhưng, ánh đèn huy hoàng sân khấu, khi người chủ trì đọc lên tên tuổi Tô Nhan, lại đơn thấy bóng dáng của .

      Mà là A Ken thân là người đại diện thay thế lên sân khấu lĩnh thưởng với các phóng viên: "Tôi là A Ken, thay thế Tô Nhan nhận thưởng, bởi vì lí do riêng, sau đó, tôi thay thế Tô Nhan tổ chức buổi họp báo, xin các vị ký giả truyền thông các bạn tham dự đúng giờ, cám ơn mọi người, ta nghĩ Tô Nhan nhất định rất vui vẻ."

      A ken xong cầm cúp xuống sân khấu, nhận thấy khoảnh khắc bắt đầu lên sân khấu thay thế Tô Nhan được, ánh mắt thâm trầm bén nhọn vẫn nhìn vào người , biết làm sao có thể đứng ở sân khấu xong đoạn lời kinh hồn bạt vía kia.

      Trở lại chỗ ngồi của mình, hiển nhiên A Ken có chút chưa tỉnh hồn lại, nhớ tới ngày hôm qua liên lạc được với Tô Nhan, cho nên liền tìm Tiết Cầm Cầm.

      Bởi vì có lần Tô Nhan từng qua, nếu như tìm được , vậy có thể tìm bạn thân nhất của Tiết Cầm Cầm, còn giữ lại số điện thoại của Tiết Cầm Cầm.

      Thế nhưng khi nhìn thấy Tiết Cầm Cầm, nhìn ấy giao cho mình băng ghi hình, hơn nữa Tô Nhan rời rồi, có chút u mê.

      hỏi: " ấy đâu?"

      Nhưng khi đó Tiết Cầm Cầm trả lời cái gì?

      : " nên hỏi tôi đâu rồi, bởi vì ngay cả tôi ấy cũng cho, còn nữa, ấy bảo tôi với câu."

      "Nếu như là người của Trình Tự Cẩm, như vậy có thể coi phần tiền bạc kiếm được nhiều như vậy vì ta, giúp ấy tổ chức cuộc họp báo, công bố băng ghi hình này ở đời ."

      Lúc đó rất khiếp sợ Tô Nhan biết ra là người của Trình Tự Cẩm, lắm vì sao Tô Nhan lại biết, chẳng lẽ là Trình Tự Cẩm cho biết?

      Nhưng lại cảm thấy hình như chuyện đơn giản như vậy, nhìn đôi mắt mang theo đau thương của Tiết Cầm Cầm đối diện, trầm mặc nhìn đứng dậy rời .

      Vì vậy khi về đến nhà mở băng ghi hình ra xem, khiếp sợ trong lòng ít rất nhiều rất nhiều, nhưng để lại cho là vô hạn rung động.

      Hình như rung động Tô Nhan lại làm ra quyết định này, làm ra quyết định này là dũng khí muốn buông bỏ như thế nào.

      lâu đều có cách phục hồi tinh thần lại.

      biết sau lễ trao giải phát ra băng ghi hình tạo ra sóng gió như thế nào, nhưng, làm người đại diện của , đây là nên làm vì .

      Sau khi buổi lễ trao giải kết thúc, phòng họp trong khách sạn, A Ken đứng ở phía trước, ánh mắt nhìn đến người đàn ông thâm sâu nhìn , hít hơi sâu.

      "Các vị ký giả truyền thông các bạn, chào mọi người, cuộc họp báo này là do nghệ sĩ thuộc quyền quản lí của tôi, Tô Nhan tổ chức."

      "Người đại diện, xin hỏi, buổi lễ quan trọng này, tại sao Tô tiểu thư tự mình xuất lĩnh thưởng, mà là để cho thay thế? Có thể tiết lộ chút là vì sao ?"

      "Tô Nhan cách nào tự mình xuất lĩnh thưởng là bởi vì lúc này ấy có ở thành phố X, mọi người có nghi vấn gì có thể hỏi sau khi xem qua băng ghi hình của Tô Nhan."

      Các ký giả đều trố mắt nhìn nhau, mặt mê mang vẻ mặt @Huyen#l3$quy%don biết xảy ra chuyện gì, đối với người nghệ sĩ mà , giải thưởng ảnh hậu khó có được cỡ nào? Hơn nữa còn phải là mình lĩnh thưởng.

      Đây rốt cuộc có tình gì đây?

      Đều rất tò mò Tô Nhan ghi hình cái gì, có ai phát người đàn ông ngồi phía sau cùng, trừ A Ken.

      Từ từ, màn hình lớn xuất người, Tô Nhan, đây là bộ dạng ở nhà của , chút trang điểm.

      "Các vị ký giả truyền thông, chào mọi người, tôi là Tô Nhan..."

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 83: Băng ghi hình

      Editor: dohuyenrua

      "Đầu tiên rất cảm ơn mọi người thích tôi, để tôi trở thành tân ảnh hậu, tôi nghĩ, từng nghệ sĩ đều tha thiết ước mơ giải thưởng này, nhưng , sau đây tôi muốn tuyên bố tin tức..."

      "Từ nay về sau, tôi rời khỏi làng giải trí..." Tô Nhan cười nhạt về phía ống kính, tất cả mọi người trong phòng hội nghị sôi trào lên.

      dám tin nhìn màn ảnh lớn.

      "Trời ạ, thể nào, Tô Nhan muốn rời khỏi Làng Giải Trí, có phải muốn kết hôn ? Mấy ngày trước có người ấy và Trình tổng mua nhẫn cưới đó?"

      "Nhưng, mới vừa cầm giải thưởng ảnh hậu liền tuyên bố rời khỏi Làng Giải Trí, đây chính là tin tức lớn..."

      A Ken đứng ở sân khấu, nhìn ký giả bàn luận xôn xao vô cùng kinh ngạc dưới sân khấu, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông xa nhất, ràng nhìn thấy sắc mặt của khó coi, mặt mũi trầm xuống, hai mắt càng thêm lạnh lẽo dứt nhìn chằm chằm băng ghi hình của Tô Nhan.

      A Ken chỉ nhanh chóng dời tầm mắt, biết sau tin tức tạo thành khiếp sợ và hỗn loạn như thế nào.

      "Còn nữa, tôi muốn thẳng thắn chuyện với mọi người, bốn năm trước, tôi đăng kí kết hôn, đối tượng là chủ tịch tập đoàn Chính Hằng, Trình Tự Cẩm, tôi biết, mọi người nhất định rất giật mình, nhưng đây cũng là , tiếc nuối chính là, bốn năm này tôi cách nào gánh vác thân phận này, về sau cũng thể gánh vác thân phận này."

      "Cho nên... Ông xã, diễn tình cảm tôi diễn được, tôi thua, nhưng tôi biết cũng phải là người chân chính thắng." Tô Nhan khẽ cười xong, sau đó lấy ra phần giấy thỏa thuận li hôn, bên nữ ký xong, về phía ống kính.

      "Bốn năm rồi, đoạn nghiệt duyên này đúng lúc nên kết thúc, tôi gởi bưu điện phần đơn này cho , hôm nay tôi buông tha tất cả, chỉ đổi có thể ký tên." xong, liền chậm rãi đứng dậy từ từ biến mất, băng ghi hình chấm dứt như vậy.

      Nhưng Tô Nhan hồi sớm nhấc lên phen sóng gió, dưới đài các ký giả cũng khiếp sợ thôi bàn luận xôn xao, hai mặt nhìn nhau.

      "Người đại diện, Tô tiểu thư đều là sao? ấy nhận giấy chứng nhận kết hôn cùng Trình tổng vào bốn năm trước?"

      "Người đại diện, xin hỏi Tô tiểu thư đột nhiên rời khỏi giới văn nghệ là vì cái gì?"

      "Tại sao Tô tiểu thư muốn ly hôn với Trình tổng, có quan hệ trực tiếp với việc Tô tiểu thư thối lui khỏi Làng Giải Trí sao?"

      " có biết bây giờ Tô tiểu thư ở đâu ?"

      "Có thể tiết lộ chút ..."

      A Ken trầm giọng về phía ống kính: "Về hai người bọn họ, nếu như muốn biết có thể hỏi chính họ, tôi ràng lắm, cuộc họp báo chấm dứt như vậy, cám ơn các vị."

      xong, A Ken liền xoay người rời , rời đất thị phi này, khỏi nghĩ đến.

      Tô Nhan, điên rồi!

      Các ký giả thấy A Ken rời , cũng như ong vỡ tổ theo ra ngoài.

      "Tô tiểu thư ấy ở nơi nào, có thể tiết lộ chút nữa ?"

      "Người đại diện, chờ chút..."

      chú ý của mọi người đều đặt ở người của A Ken, người nào chú ý tới trong phòng hội nghị này còn tồn tại người đàn ông, tất cả ký giả cũng rời khỏi phòng họp.

      Sắc mặt Trình Tự Cẩm lo lắng đứng lên ra ngoài, nhìn Hàn Lỗi đứng ở cửa sắc mặt khẩn trương, lạnh giọng : "Tìm ấy ra cho tôi."

      "Dạ, tôi lập tức đến tìm." Hàn Lỗi khỏi khẩn trương xấu hổ, đứng ở cửa nhưng đem đều nghe rất ràng những lời bên trong, khỏi bội phục can đảm của Tô Nhan, thế nhưng tuyên bố rời khỏi làng giải trí, vẫn công khai quan hệ của hai người , còn muốn ly hôn với đại gia tổng giám đốc của bọn họ.

      Mới vừa rồi cũng sắp bị sợ vỡ mật, sắc mặt của đại tổng giám đốc nhà bọn họ đen như đáy nồi, chỉ sợ tai họa vô tội.

      Nhìn bóng lưng đại tổng giám đốc nhà lạnh lẽo nặng nề, Hàn Lỗi nặng nề thở ra hơi vội vàng theo.

      Nhưng kết quả ngày, chỉ tra được ngày hôm qua Tô Nhan mua vé máy bay bay nước Đức.

      "Trình tổng, tôi tra được phu nhân mua vé máy bay Đức, nhưng ấy lại chiếc máy bay kia." Hàn Lỗi đặt tài liệu phi hành (hành khách bay) và danh sách ở mặt bàn của Trình Tự Cẩm.

      Trình Tự Cẩm chỉ nhìn lướt qua, sắc mặt lo lắng, cười lạnh tiếng, "Giương đông kích tây?"

      Ném tài liệu vô dụng vào thùng rác liền đứng lên từ ghế rời phòng làm việc, mà Hàn Lỗi chỉ xấu hổ thở dài hơi.

      Mà Tiết Cầm Cầm bởi vì thương tâm quá độ, nghỉ trọn tuần lễ, khi ngồi ở phòng khách nhìn thấy truyền hình trực tiếp cuộc họp báo, thần kinh của căng lên.

      Ngồi ở phòng khách suốt cả ngày, ti vi chưa bao giờ chuyển qua, rốt cuộc chờ đến khi vang lên tiếng chuông cửa.

      Tiết Cầm Cầm quay đầu nhìn lại, tim đập rộn lên mấy nhịp, nhắm hai mắt lại hít hơi sâu, để gối ôm trước ngực xuống tới cửa, nắm lấy tay cầm cái cửa, lại nằng nặng thở ra hơi, lúc này mới mở cửa phòng ra.

      Quả nhiên nhìn thấy hai người đàn ông này đứng ngoài cửa, sắc mặt Tiết Cầm Cầm lạnh nhạt, tránh ra chút : "Tôi chờ các người lâu rồi."

      Vừa mới xong, lại nhận lấy ánh mắt sâu sắc như biển của Trình Tự Cẩm, Tiết Cầm Cầm trong bụng run lên, vội vàng dời tầm mắt xoay người tới trước sô pha ngồi xuống lần nữa, hai cánh tay ôm ôm gối lại biết cảm thấy dùng sức.

      Mà Trình Tự Cẩm vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Tiết Cầm Cầm, lòng lại luống cuống phen, phải hình dung tâm trạng kinh ngạc khi nhìn thấy băng ghi hình kia như thế nào, rất hoảng hốt, vốn muốn cho thời gian, khi lĩnh thưởng ...

      Nhưng chờ tới cũng là rời khỏi làng giải trí chào mà , rất tức giận, tức lại dám ở trực tiếp lấy đơn lí hôn ký tên ra.

      chấp nhận sao?

      Vẫn cảm thấy có thể rời ? Ạnh tìm được .

      "Ta thấy truyền hình trực tiếp rồi, tôi biết sớm muộn gì cũng đến, muốn biết cậu ấy đâu phải ?" Tiết Cầm Cầm quay đầu nhìn hỏi người đàn ông đứng ở cửa.

      Sắc mặt Trình Tự Cẩm lo lắng nhìn , coi như mở miệng chuyện, lại làm người ta có loại áp lực cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt.

      Tiết Cầm Cầm hít sâu hơi, chậm rãi ra: "Tôi biết." Sau khi xong câu đó, Tiết Cầm Cầm ràng cảm thấy hình như khí chung quanh cũng ngưng kết lại, khí chung quanh cũng biến thành lạnh lẽo.

      Sắc mặt khỏi biến đổi, phải biết người đàn ông này là Trình Tự Cẩm, sao chọc nổi, nhưng vì hạnh phúc cả đời của Nhan Nhan , muốn nhịn xuống, kiên trì.

      Nghĩ tới, liền ngẩng đầu nhìn về phía , "Tôi biết, cũng biết cậu ấy là loại người nào, cậu ấy sợ làm khó tôi, cho nên cũng cho tôi biết nơi đến, ngay cả rời tôi cũng tiễn cậu ấy, cảm thấy tôi có biết ? Nhưng cậu ấy để lại câu , hai năm sau cậu ấy trở về. Cho nên, coi như bức bách tôi, uy hiếp tôi, tôi cũng biết, bởi vì cậu ấy vì giúp tôi, cho tôi."

      Trình Tự Cẩm nghe sắc mặt tối tăm đen tối, cuối cùng cười trầm tiếng, lạnh lùng : "Cho là có thể chạy thoát được khỏi lòng bàn tay của tôi?"

      Tiết Cầm Cầm nghe giọng bén nhọn của , khỏi lạnh run cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      Cho đến khi rời , Tiết Cầm Cầm mới trở lại bình thường, té ở ghế sa lon hô hấp sâu, hồi bản lãnh, sắp hít thở thông, biết làm sao Tô Nhan có thể sống chung lâu ngày với ta .

      Nghĩ đến cái người đàn ông lòng dạ cùng xấu xa này, đến bây giờ còn kinh hãi ban đầu lại dám vọt tới phòng làm việc của ta dám rắc muối lên người ta.

      Bây giờ suy nghĩ chút cũng sợ .

      Tay khỏi an ủi trái tim đập thình thịch của mình, khỏi thở dài : "Nhan Nhan ơi Nhan Nhan, nhìn bộ dạng của Trình Tự Cẩm nhất định bỏ qua cho cậu, nhưng cậu nhất định phải coi chừng, nên bị ta phát ."

      Trong lúc nhất thời, hai chữ Tô Nhan này lại lần nữa nhấc lên sóng gió, gần như cả thành phố X mọi người khiếp sợ chuyện Tô Nhan và Trình Tự Cẩm nhận giấy chứng nhận kết hôn vào bốn năm trước.

      Càng khiếp sợ chính là, Tô Nhan tuyên bố rời khỏi làng giải trí, hơn nữa muốn ly hôn với Trình Tự Cẩm, trong nháy mắt, hai chữ Tô Nhan này trở thành người tất cả phụ nữ hướng tới trong lòng.

      Nữ thần trong lòng đàn ông, tán dương bị danh dự tiền bạc lay động.

      Mà Trình gia, vợ chồng Trình gia sắp bị chọc giận điên rồi, kể từ khi biết được nguyên nhân từ đầu tới cuối, hai mắt Nam Hải Lan ửng hồng, gắt gao nhìn chằm chằm con trai của mình.

      "Cái tên khốn kiếp này, làm sao tôi lại sinh ra tên khốn kiếp này? Trả thù? May nhờ nghĩ ra được, Tiểu Tuyết chết có quan hệ gì với Nhan Nhan? May nhờ nghĩ ra, cái tên khốn kiếp này, đáng đời bị vứt bỏ, tôi cho, vội vàng ký tên ly hôn cho tôi, đừng gieo họa người ta, nếu , xong với tôi."

      Hai ngày trước sau khi bà thấy truyền hình trực tiếp, cả người cũng tốt, phụ hai ngày bà ngóng trông tin cháu trai bà ra đời, ngờ thấy tin tức trực tiếp làm người ta kinh sợ như vậy.

      Sau đó, bà nhận được điện thoại của Tô Diệu Mạn, hai người hẹn gặp mặt, từ ấy mới biết chuyện xảy ra, lúc ấy bà tức giận đến cái bàn đều phát rồi.

      Trở về liền cãi nhau trận với Trình Hạo Thiên, còn gọi hai đứa con trai trở về.

      Mà sắc mặt của Trình Tự Cẩm hiển nhiên tốt, trước khi tới biết được cũng tra được vị trí của Tô Nhan, bắt đầu trở nên phiền não hiếm thấy.

      Khi biết Tiết Cầm Cầm lấy tiền từ các ngân hàng khác nhau đưa cho Tô Nhan, khỏi cười, vốn nghĩ, chỉ cần khi lấy tiền hoặc là tiêu phí, biết tin tức của trước.

      Nhưng ngờ nghĩ đến cả chuyện này, cắt đứt con đường này, mang theo trăm vạn tiền mặt rời .

      Nhưng có ghi chép lên máy bay, dĩ nhiên ngồi máy bay, vali tiền, trở thành tội phạm thôi.

      Nhưng vậy mà tìm được tung tích của , Tô Nhan biến mất tựa như hư , Trình Tự Cẩm nổi giận, đập phá phòng làm việc, tức giận quyết tâm rời .

      Lại thiết kế hoàn mỹ tỳ vết như vậy, mua vé máy bay giương đông kích tây, lại mang vali tiền rời , ngay cả bạn thân nhất của mình cũng cho.

      Tôi cũng muốn nhìn xem em có thể trốn đến nơi nào, có thể trốn xa hơn.

      " nước Pháp."

      "Vâng."

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 84: Bốn năm sau

      Editor: dohuyenrua

      Thời gian vụt qua lát là bốn năm, bốn năm, hơn ngàn ngày ngày đêm đêm, thay đổi chỉ là thành phố, mà còn là lòng người.

      "Tô Biện, chúng ta thôi."

      Tô Nhan đeo mắt kính, tóc dài sớm cắt ngắn, thời gian bốn năm dài cũng ngắn, xem ra có rất nhiều người quên , như vậy rất tốt, lần này trở về, chỉ là vì công việc thể trốn tránh.

      "Được, lập tức liên lạc người phụ trách của công ty đối phương, mau sớm giải quyết chúng ta rời ."

      "Được, tôi lập tức liền liên lạc với công ty đối phương."

      "Ừ."

      Trở lại khách sạn, Tô Nhan tháo kính xuống, dung nhan xinh đẹp trước sau như , đôi mắt lại lắng đọng tích tụ gì đó rất nhiều, là trưởng thành, là chín chắn.

      Thành phố X, trở lại...

      Cố nhân, các người sống tốt chứ?

      Bốn năm này, chưa liên lạc với bất kì người nào, kể cả em trai của .

      Bốn năm rồi, gặp bạn tốt của Tiết Cầm Cầm bốn năm rồi, lần này, muốn gặp hay gặp?

      Cốc cốc...

      "Mời vào."

      "Tô Biện, hẹn người phụ trách công ty đối phương, bốn giờ hẹn ở quán cà phê Lộ Thiên."

      "Được, cho người đó biết, tôi đến đúng giờ."

      "Được."

      Tô Nhan nhìn thành phố này đổi thay, nhà cao tầng vạn trượng ngày càng nhiều nhìn thẳng nhìn lại, toà cao ốc kia, Chính Hằng...

      Nhớ tới người đàn ông qua trong cuộc đời , hơn nữa để lại dấu vết thể xoá , ánh mắt Tô Nhan trầm , cuối cùng khóe môi cong lên, thu hồi tầm mắt xoay người...

      Quán cà phê Lộ Thiên, Tô Nhan nhìn người đàn ông đối diện, cười nhạt giọng : "Ngài vẫn kiên quyết bán sao?"

      Gương mặt người đàn ông ràng địch ý, nhìn Tô Nhan giọng điệu rất tốt : "Tôi bao nhiêu lần rồi, tôi bán, kiên quyết bán."

      Tô Nhan chỉ gật đầu nhíu mày, lấy ra bản hồ sơ từ trong túi đẩy qua, ngước mắt nhìn về phía người đó, cầm ly cà phê lên từ từ thưởng thức.

      "Coi như tuyên bố phá sản cũng đồng ý bị công ty chúng tôi thu mua sao?"

      "Này, tôi..."

      "Tôi có thể hiểu muốn công ty mà thế hệ của ông nội hủy ở trong tay , như vậy , trước xem hợp đồng này, #l3quydon#huyen<3 nếu như cảm thấy có thể, vậy chúng ta ký tên, nếu như được, chúng ta ." Tô Nhan khẽ cười, vung tay lên chỉ về phía túi hồ sơ.

      Người đàn ông cau mày, nghi ngờ cầm lấy hợp đồng bàn, mặt kinh ngạc : "Các người có tiếp tục để tôi ở lại công ty, làm tổng giám đốc?"

      Tô Nhan cười cười : "Đúng, đơn giản mà chút, chúng ta chỉ là trợ giúp lẫn nhau mà thôi, công ty của các gặp nạn, công ty chúng tôi có tiền, chúng tôi bỏ tiền, giúp công ty chúng tôi kinh doanh, dù sao nhất thời bán tìm được người thích hợp đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc của các so với , như thế nào?"

      Tô Nhan dứt lời, ràng nhìn thấy mặt ta đung đưa bất định.

      "Như vậy, trong vòng năm năm, nếu như có thể gom đủ giá tiền ban đầu chúng tôi thu mua công ty , tôi liền giao trả công ty cho , như thế nào?"

      Nghe vậy, mặt người đàn ông trừ khiếp sợ còn thấy hi vọng, siết chặt hợp đồng trong tay.

      " , nếu trong vòng năm năm tôi gom đủ số tiền này, các người đồng ý trả lại công ty cho tôi?"

      "Dĩ nhiên, có thể thêm điều này vào hợp đồng."

      Người đàn ông cúi đầu tự hỏi, Tô Nhan nhanh chậm uống chén cà phê giọng ra: " ra, tôi cũng chỉ là người làm công, thời gian năm năm, có lẽ còn có hi vọng, còn có mong đợi, nhưng nếu như tuyên bố phá sản, cũng có cơ hội nhiều lắm, đông sơn tái khởi, làm lại lần nữa lại có mấy cơ hội?"

      Người đàn ông nghe , khỏi gật đầu cái, những điều kiện này quả rất mê người, cuối cùng gật đầu : "Được, tôi đồng ý bị công ty các người thu mua."

      "Vậy tốt, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, sau đó tôi đưa hợp đồng mới đến công ty cho ngài." xong, Tô Nhan đứng lên bắt tay với ta, sắp xoay người, lại quay đầu nhìn ta .

      "Về phần bị thu mua, có thể giấu giếm nhân viên công ty , có thể là được giúp đỡ, chuyện này có lợi rất lớn với ."

      "Cám ơn , vô cùng cảm tạ."

      " khách khí, giúp người thuận lợi là do bên tôi tiện thôi." Tô Nhan gật đầu cái, đeo kính lên liền rời .

      Nhưng trong góc, Quyền Hạ vừa nâng mắt nhìn thấy Tô Nhan xoay người trong nháy mắt, ngây ngẩn cả người, lại nhìn thấy xoay người câu gì, lúc này mới đứng lên, nhìn bóng lưng Tô Nhan rời .

      "Tô Nhan..." Quyền Hạ nhớ tới hai chữ này, giọng điệu trầm trọng.

      cũng quên, rời tháng liền tin tức, khiến người đàn ông luôn luôn lạnh lùng lạnh nhạt giống như con kiến bò chảo nóng.

      Vận dụng tất cả lực lượng chỉ vì tìm người con , tháng có ký bất kỳ hợp đồng nào, tổn thất hơn tỷ.

      nhớ, lúc ấy Cố Nghị ra câu, cậu ấy là trả lời thế nào?

      Cố nghị nhìn người đàn ông say khướt ghế sa lon trầm giọng : "Sớm biết có hôm nay sao lúc trước còn như thế, chẳng bằng thôi."

      Mặc dù trả lời mơ mơ hồ hồ, nhưng bọn họ đều nghe ràng chân chân .

      "Thôi? Sao có thể thôi rồi, vất vả người lần nữa, làm sao tớ lại thôi? Sao bỏ được?"

      Lúc ấy hai người cũng cực kỳ phức tạp nhìn , lúc này ra lời , nhưng người có ở đây.

      Phục hồi tinh thần lại, Quyền Hạ câu ‘ Rất xin lỗi ’ với bạn mình @di@n$d@an7Le9uyd0n,huỳen! rồi ra ngoài.

      Ngồi ở thang máy khác, nhìn thang máy xuống nhanh hơn chút, Quyền Hạ hít hơi.

      " , Tô Nhan."

      Toàn bộ thang máy của quán cà phê Lộ Thiên đều được chế tác bằng thủy tinh trong suốt, ra nhìn Tô Nhan lên chiếc BMW màu đỏ, cũng vội vàng lên xe của mình, đường vội vàng theo.

      Dừng lại ở quán rượu, Quyền Hạ tựa vào ghế ngồi hồi lâu, lấy điện thoại di động ra gọi đến số của bạn tốt mình, hồi lâu mới truyền đến thanh trầm thấp.

      "Này."

      "Cẩm, cho cậu biết tin, tớ nghĩ cậu rất khiếp sợ."

      "."

      "Tớ cảm thấy cậu nên cảm tạ tớ, đưa tớ chút cổ phần của Chính Hằng làm quà tặng, bởi vì..."

      "Cúp..."

      "..."

      "Tớ nhìn thấy Tô Nhan rồi."

      Đối diện trừ có chút tiếng hít thở nặng nề, trong lúc bất chợt im lặng.

      "Này, này?" Quyền hạ nhìn điện thoại di động hiển thị gọi điện thoại.

      "Này, tớ tớ nhìn thấy Tô Nhan rồi, ngay vừa mới rồi, quán cà phê Lộ Thiên, tớ sợ nhận lầm, cho nên theo đường."

      "Ở đâu?" Đầu kia, truyền đến giọng trầm thấp hơi khàn của Trình Tự Cẩm.

      "Cậu muốn biết? Công ty cổ phần..."

      " ấy ở đâu?"

      "Khách sạn Côn Luân." xong, người đầu kia cũng cúp, Quyền Hạ khẽ cười tiếng, vừa định nổ máy xe, nghĩ tới điều gì cũng chưa có, vẫn ngồi ở trong xe đợi.

      bên nhìn đồng hồ đeo tay vừa tính toán thời gian, quả nhiên, hai mươi phút sau nhìn thấy chiếc xe kia của cậu ấy. Quyền Hạ thể nín được cười.

      "Đây cũng quá thần tốc?" Nếu như phải là tận mắt nhìn thấy cậu ta xuống xe, muốn hoài nghi có phải cậu ấy bay tới , từ công ty cậu ấy tới đây, nhanh nhất cũng mất bốn mươi phút, vậy là dưới tình huống tất cả đèn giao thông đều là đèn xanh.

      Có thể thấy được lòng cậu ấy như mũi tên, dĩ nhiên, ở nơi đó có người con cậu ấy tìm bốn năm, nhưng mà rất hiếu kỳ, sao Tô Nhan có thể tránh thoát chỗ Trình Tự Cẩm lục soát?

      Biến mất bốn năm, sao lại đột nhiên trở lại, hình như mới vừa rồi ở phòng cà phê chuyện với người nào.

      Tô Nhan trở lại khách sạn, tắm thay áo choàng tắm ngồi trước máy vi tính in phần hợp đồng nữa, uống ly sữa tươi, in hợp đồng ghim lại.

      Chuông cửa bị ấn vang, nghĩ chắc là trợ lí của , bởi vì trước khi vào phòng ấy với muốn lấy hợp đồng mới.

      "Đây là mới..." Tô Nhan mở cửa phòng, đưa hợp đồng ra, muốn , nhưng lọt vào mắt là...

      Sắc mặt của Tô Nhan chỉ thay đổi trong chớp mắt, l33quyydoônhuyeen nhìn người đàn ông đột nhiên xuất ngoài cửa, đáy lòng khỏi có chút hối hận, về tới đây quyết định sai lầm.

      Chỉ là, qua 4 năm rồi, nên...

      Trong lúc nhất thời hai người nhìn nhau, cũng người nào mở miệng chuyện, mà đôi mắt của Trình Tự Cẩm lại thâm trầm dứt nhìn chằm chằm người con trước mắt, đầu tóc ngắn có vẻ tinh xảo lão luyện.

      Nhìn xem chỉ kinh ngạc lúc đầu, nhìn bây giờ lạnh nhạt...

      Tim hình như có gì đó quay cuồng, chỗ sâu dưới đáy mắt cũng có tâm tình gì ngừng trầm xuống xuống tiếp, gần như là nghiến răng nghiến lợi đọc ra tên người con làm hồn khiên mộng nhiễu (*) bốn năm.

      (*) Mất hồn quấy nhiễu giấc mơ

      "Tô Nhan."

      Tô Nhan chỉ nhàn nhạt nhìn người đàn ông cảm xúc có chút dao động, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng : "A Cẩm, lâu gặp."

      biết Trình Tự Cẩm bị câu nào của kích thích, sắc mặt trầm xuống, đôi tay giữ chặt hai vai của cùng vào phòng, trực tiếp đẩy lên giường lớn.

      Mà mặt Tô Nhan liền biến sắc, cảnh giác nhìn người đàn ông đè giường, tận lực để tâm tình bình thản .

      "Trình tổng, phải còn muốn coi trọng vợ trước của chứ?"

      Quả nhiên, sắc mặt vốn trầm của Trình Tự Cẩm càng trở nên trầm, nghe lời , mở miệng tiếng A Cẩm, mở miệng tiếng Trình tổng, câu lâu gặp, câu vợ trước.

      "Tô Nhan, tôi muốn giết chết em." xong, hai mắt lạnh lẽo mang theo chút tia máu, bàn tay liền đặt lên cổ mảnh khảnh của .

      Nhưng Tô Nhan chỉ khẽ cau mày, hai tay nắm cổ tay cường tráng của , thậm chí có thể cảm thấy mạch đập của , cảm thấy mạch máu cùng gân mạch nhảy lên của .

      nghĩ, muốn bóp chết thôi.

      "Trình tổng, là muốn giết tôi , hình như, nghiêm trọng như vậy, giết người là phạm pháp, dù quyền lực lớn, tài lực nhiều hơn nữa, cũng bù được đạo đức luật pháp, cho nên, buông tay , tôi ừ ô..."

      Tô Nhan nhíu chặt mày, hai mắt trợn to, nhưng bởi vì người đàn ông này đè lên người , lòng bàn tay bắt đầu dùng sức...

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 85: Trí tuệ và tình

      Editor: dohuyenrua

      Hô hấp của Tô Nhan bị ngăn cản, cau mày nhìn người đàn ông phía , trong mắt đều là phẫn nộ hung dữ, tức giận? Tức giận cái gì?

      Xem ra, trở lại quyết định sai lầm, cho là bốn năm rồi, có số việc sớm nên phai nhạt , bốn năm, bao nhiêu chữ quen thuộc và xa lạ, vẫn là nghĩ quá ngây thơ rồi sao?

      Bốn năm, bốn năm làm sao giữa bọn họ người nào, nếu như có thể phai nhạt, sớm phai nhạt rồi.

      Bốn năm nay buông bỏ việc tìm kiếm , vậy còn biết tin tức trở về rất nhanh.

      Có lẽ là thiếu tập trung của , chọc cho Trình Tự Cẩm gần như nổi điên, nhìn ánh mắt mơ hồ bất định của , đôi tay giữ chặt đầu của liền hôn lên cái miệng nhắn của .

      nhất định nhớ nhung đôi môi này muốn nổi điên, trong mơ, thường hôn giống như vậy, bây giờ, rốt cuộc hôn , nhưng lời từ cái miẹng này ra, khiến cho người vui vẻ.

      "Ừ ưmh ưmh..." Đôi mày thanh tú của Tô Nhan nhíu chặt lại, hình như có chút kinh ngạc, người đàn ông này làm gì?

      Tô Nhan muốn tránh né hôn, nhưng biết làm sao đầu của bị giữ cố định chặt, chỗ có thể trốn.

      "Ô ừ..." Tô Nhan là tức giận thôi, nhưng lại có cách nào, chỉ có thể khép chặt hàm răng để cho có cơ hội dùng, chủ yếu nhất là, nụ hôn của , vẫn làm tim đập nhanh.

      Rung động như vậy khiến cho kinh hãi thôi, cũng khủng hoảng dứt, sai, trước kia người đàn ông này sâu đậm, nhưng bốn năm qua rồi, phần tình kia phần kia, cho là sớm nên bị thời gian làm phai nhạt , ra là...

      Cũng phải...

      Tô Nhan buồn bực ánh mắt trầm xuống, há mồm, để lưỡi dài của đưa vào, lúc này, chút khách khí liền cắn, trong nháy mắt mùi máu tanh tràn ra giữa môi và lưỡi của hai người.

      "Hừ..." Trình Tự Cẩm bị đau, mày khẽ nhúc nhích, đôi mắt vốn là hưởng thụ mở ra, nhìn thấy là phía dưới ánh mắt lạnh lùng của người phía dưới, lòng khỏi co rút đau đớn, còn đau hơn so với đầu lưỡi, có thể thấy được hạ miệng có bao nhiêu lực.

      Bất đắc dĩ, rời khỏi miệng của , từ từ rời khỏi môi của , lúc này, cánh môi hai người cũng dính máu tươi, mặt của hai người đẹp, lúc này càng thêm lộng lẫy.

      Tô Nhan thấy rời khỏi môi của mình, dùng sức đẩy, thân thể lăn vòng ra khỏi dưới thân thể của , nằm ở giường vừa dùng lực xoa xoa máu của môi, tựa như lau tim mới đập nhanh.

      Quay đầu lạnh lùng nhìn nằm ở giường, người đàn ông lại thâm sâu nhìn chằm chằm , mi tâm nhíu chặt.

      " ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi."

      Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ cong khoé môi lên, trầm giọng cười : "Tại sao trở về?"

      Tô Nhan sững sờ, nhìn khuôn mặt của , khẽ nhếch khóe môi, nụ cười giảm, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm của cũng lạnh lẽo mười phần, chút ý cười cũng có.

      Tầm mắt khẽ dời , môi đỏ mọng mấp máy giống như có bất đắc dĩ : "Vạn bất đắc dĩ (*)."

      (*) Buộc lòng phải làm vậy.

      "Vạn bất đắc dĩ?" Trình Tự Cẩm chậm rãi ngồi dậy, ngồi ở bên giường, ánh mắt sắc bén giống như báo săn, gắt gao nhìn chằm chằm con mồi của mình.

      " trở về, có cơ hội rời ."

      Tô Nhan nghe vậy, chỉ cau mày, môi đỏ mọng mím chặt, muốn thảo luận đề tài này với , huống chi, chân dài ở người của , nếu muốn , còn có thể ngăn hay sao?

      "Chúng ta ly hôn."

      Nghe vậy, ánh mắt Trình Tự Cẩm trầm, ánh mắt thâm thúy như đầm đen nhìn chằm chằm , cười tà tiếng : "Ly hôn? Lúc nào? Tên của em vẫn còn ở hộ khẩu của tôi, cần tôi chứng minh cho em xem sao?"

      Hình như Tô Nhan bất người như vậy chút nào, nhưng nghĩ xong đường lui, quay đầu nhìn đôi mắt đen thâm thúy của , thản nhiên .

      "Coi như bây giờ là vậy, rất nhanh phải, nếu tôi trở về, vậy tìm thời gian giải quyết thủ tục li hôn, ban đầu phần băng ghi hình kia tôi tin tất cả mọi người thấy được, đây chính là truyền hình trực tiếp, coi như ở đây có thể nhịn, trường truyền hình trực tiếp cũng biến mất, căn cứ phần băng ghi hình kia, còn có chứng cớ thời gian bốn năm tôi , tôi muốn cầu ly hôn, có phần thắng, Trình tổng, chúng ta vẫn nên hảo tụ hảo tán(*)."

      (*) đến trong tốt đẹp, ra trong êm thấm.

      Gương mặt Trình Tự Cẩm có chút mơ hồ, đứng lên chậm rãi về phía , Tô Nhan thấy về phía , thân thể có chút căng thẳng, nhưng có động tác, bởi vì cảm thấy, quá khứ lâu như vậy, nên sợ như bốn năm trước.

      trở nên dũng cảm, nghĩ như vậy, khuôn mặt nhắn đều là vẻ lạnh lùng, nhìn đứng ở trước mặt , nâng tầm mắt lên nhìn .

      Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt nhắn của hồi lâu, cười trầm tiếng : "Bốn năm gặp, em lại có tiến bộ."

      Tô Nhan chỉ là cười nhạt tiếng mà : "Nhận khích lệ, ngược lại da mặt Trình tổng càng ngày càng dày."

      Trình Tự Cẩm giận dữ cười, phải là giận, mà là tức giận quá mức, lại cười ra ngoài.

      "Tô Nhan, đừng có cho sướng miệng, lần này, cho em né ra."

      Tô Nhan chán ghét , có thể quả thực là hận chết bộ dạng nắm giữ tất cả này của , bộ dạng cái gì ở đây đều trong lòng bàn tay của , như vậy làm người khác cảm thấy, trốn thoát lòng bàn tay của , là chim trong lòng bàn tay .

      Sắc mặt khỏi lạnh xuống, môi đỏ mọng vẽ ra độ cong trào phúng, "Trình tổng, có tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức đó chính là tự phụ rồi, bốn năm trước tôi có thể rời , bây giờ, tôi có thể rời như cũ, tại tôi muốn nghỉ ngơi, phiền ra ngoài."

      Trình Tự Cẩm buồn bực bởi vì lời , bàn tay chỉ xoa khuôn mặt nhắn của , Tô Nhan theo bản năng muốn né tránh, lại nghe thấy giọng trầm thấp hơi khàn của .

      "Đừng động, nếu , đêm nay tôi ."

      Tô Nhan nghe vậy quả nhiên có né tránh, còn hơn rời , tình nguyện để cho sờ mặt.

      Trình Tự Cẩm nhìn gương mặt Tô Nhan tâm bất cam tình bất nguyện, có chút chua xót, càng muốn cười khổ, muốn gặp , nhưng cho dù muốn gặp lại , cũng thể buông ra nữa.

      Bốn năm sai lầm ngu ngốc, bốn năm sau tuyệt đối có khả năng tái phạm.

      Ánh mắt Trình Tự Cẩm trầm xuống, đột nhiên vươn tay ôm vào trong lòng, môi mỏng dính sát vào tai của , giọng trầm thấp lại tà mị, mười phần mê hoặc.

      "Nhan Nhan, số mạng để cho chúng ta dây dưa, sao em lại né tránh? Chúng ta lãng phí hai lần bốn năm, tôi lại cho em bốn năm."

      Tô Nhan nghe , hoảng loạn trong nháy mắt, đợi phục hồi tinh thần lại, Trình Tự Cẩm khẽ hôn lên gò má của liền rời , đôi mắt Tô Nhan chớp chớp nhìn bóng lưng rời .

      cứ như thế? Đúng ? tuỳ tiện như vậy...

      Số mạng để cho bọn họ dây dưa sao?

      Nhưng tin số mệnh, cho tới bây giờ chỉ tin chính mình.

      Tô Nhan nặng nề thở ra hơi, ngã giường lớn, hình như chăn đơn còn dính hơi thở người của , đôi mày thanh tú nhíu lại, đứng dậy liền kéo chăn đơn xuống vào phòng vệ sinh.

      Nghe hơi thở của , nhất định mất ngủ.

      Mà sau Trình Tự Cẩm ra khỏi phòng, sắc mặt trầm, ánh mắt lại lộ ra vui sướng, lấy điện thoại di động ra trầm giọng : "Tô Nhan trở lại, ở khách sạn Côn Luân, tìm người theo dõi ấy, nếu để cho ấy chạy, cậu cũng cần trở lại."

      Đầu kia, Hàn Lỗi lập tức kinh hãi, nghe thấy cái gì? Tô Nhan trở lại? ở khách sạn Côn Luân?

      Hàn Lỗi phút cũng dám trì hoãn, cầm điện thoại di động lên đến công ty.

      Đại của trời cũng bằng đại bây giờ, đây là đại hạnh phúc cả đời của đại tổng giám đốc nhà bọn họ.

      Trình Tự Cẩm từ khách sạn ra ngoài, đứng ở cửa châm điếu thuốc lá, vẫn chưa rời , mà Quyền Hạ muốn rời nhìn thấy người đàn ông xuất tại cửa, khỏi cười khẽ tiếng, rất tò mò mở cửa xe xuống xe, tới.

      tới bên cạnh , Quyền Hạ phát hình như trầm tư, ngay cả đứng ở bên cạnh cũng biết, Quyền Hạ lại lần nữa ngưng cười.

      "Ê, nghĩ gì thế?"

      Trình Tự Cẩm ghé mắt nhìn cái, vứt điếu thuốc lá trong tay, trầm giọng : "Cậu còn chưa ?"

      "Tớ , chẳng qua ngược lại tớ rất tò mò, làm sao cậu nhanh như vậy?" Quyền Hạ khẽ cười tiếng, nhíu mày nhìn cậu ấy đều là nhạo báng, nhìn ra, người em này của tâm tình có chút phiền não, từ tần số cậu ấy hút thuốc cùng vẻ mặt đủ để nhìn ra.

      "Hàn Lỗi còn chưa tới."

      Quyền Hạ sững sờ, nhìn sườn mặt của , cũng ở nhạo báng , lại thở dài tiếng : " em, nếu quả muốn để ấy rời , cậu phải nghĩ biện pháp khiến ấy ở lại, cam tâm tình nguyện ở lại, người cường thủ hào đoạt chỉ làm người khác càng muốn cách xa cậu." xong, Quyền Hạ còn vỗ vỗ bờ vai của .

      Trình Tự Cẩm nghe , chỉ là quay đầu nhìn ấy, môi mỏng mím hồi lâu, mới trầm giọng hỏi: "Phải làm sao?"

      Nhưng Quyền Hạ chỉ nhướng mày cười tiếng, chỉ chỉ đầu của trêu : "Trình tổng thông minh như vậy đầu nên chỉ biết làm ăn, tình , chơi đùa cũng là chỉ số thông minh."

      Quyền Hạ xong cũng khoác tay lên bả vai , khoát tay áo : "Được rồi, tìm người giúp cậu, tớ muốn trấn an tiểu bảo bối của tớ rồi, tớ lãng phí thời gian hẹn hò của tớ."

      Trình Tự Cẩm trầm mắt, thủ đoạn và thông minh...

      Rất nhanh, Hàn Lỗi liền chạy tới, còn mang theo vệ sĩ chuyên dụng của Trình Tự Cẩm.

      "Trình tổng."

      "Phòng 1011."

      "Được, tôi biết rồi."

      Trình Tự Cẩm xong cũng muốn rời khỏi, Hàn Lỗi có chút ngạc nhiên liền mở miệng dò hỏi: "Nhưng, Trình tổng, ngài phải đâu?" Đây chính là bà xã .

      "Làm việc."

      Khóe môi Hàn Lỗi căng ra, nhìn đại tổng giám đốc nhà rời .

      Mà Tô Nhan biết, Hàn lỗi vào ở đối diện với , mãi cho đến sáng sớm, bốn năm này có thói quen chạy bộ sáng sớm, lúc năm giờ, mở cửa phòng, nhìn thấy người đàn ông đối diện nhô đầu ra, hình như còn chưa tỉnh ngủ.

      Nhưng khi Tô Nhan nhìn thấy cái đầu kia, sắc mặt liền lạnh xuống, mặt mũi cũng trầm xuống.

      "Hàn Lỗi."

      "À?" Hàn Lỗi mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn khuôn mặt nhắn lạnh lùng của Tô Nhan, lập tức liền tỉnh táo lại.

      "Phu, phu nhân..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :