1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưới chui, tổng giám đốc xin bình tĩnh - Ngu Thiên Tầm (85/107+kết cục) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 77.2

      Editor: dohuyenrua
      Tô Nhan nghe, đành phải dời tầm mắt chuyển qua người Trình Tự Cẩm, biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, muốn kết hôn, ra bọn họ sớm nhận giấy chứng nhận rồi.

      Trình Tự Cẩm nhíu mày, cúi đầu lườm ánh mắt trông mong của người phụ nữ của , khỏi cảm thấy buồn cười, khoé môi tự giác cong lên .

      Nhìn trong mắt Nam Hải Lan là kim quang lấp lánh, còn thiếu cảm tạ trời cảm tạ đất thôi.

      "Khỏi cần kết rồi."

      Nghe vậy, Nam Hải Lan sửng sốt, vừa mới bốc cháy lên chói lọi nháy mắt bị tắt, khỏi nhìn về phía Tô Nhan, thấy có biểu cảm gì, trong lúc này đầu có hơi lớn, nhíu mày nhìn hai người .

      " cần, các con có ý gì? cần kết hôn cái gì? Ý của con là, con và Nhan Nhan cũng chỉ là chơi đùa?" xong, Nam Hải Lan khỏi giận, bà vẫn thích đứa bé Tô Nhan này.

      Nhớ lại, Nam Hải Lan càng tức giận, vỗ bàn, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Làm sao mẹ lại sinh ra đứa con với đức hạnh này? Cùng bộ dạng với con, hỗn đản, con dâu tốt cũng có, nhất định phải có, làm hại mẹ và cha con cũng hơn năm mươi còn chưa ôm cháu, sinh hai đứa con trai có cái dùng P (1), cũng sinh cho chúng ta đứa cháu."

      (1) P: mông. (Tớ chắc đâu nhé. Đoán vậy thôi nhé. Bạn nào biết nhé.)

      Trình Tự Cẩm chỉ giật giật khoé môi, chuyện này...

      "Các con có biết Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại (2) ?"

      (2) Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại : "Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại" là Mạnh Tử , ghi lại trong《 Mạnh Tử ly lâu thượng 》, toàn văn là như sau: "Mạnh Tử rằng: 'Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại. Thuấn cáo mà cưới, vi vô hậu vậy. Quân tử cho rằng lại còn cáo vậy.' "

      Dịch thành có ý là: Bất hiếu có ba loại, lấy tuân thủ trách nhiệm đời sau là tội lớn. cách khác, nguyên ý của Mạnh Tử, cũng phải sinh con là bất hiếu, bất hiếu nhất là kết thúc trách nhiệm đời sau với trưởng bối.

      Sau này "Vô Hậu Vi Đại" mới bị xuyên tạc thành: lấy vợ sinh con, đoạn tuyệt đời sau.

      "..."

      "..."

      "Chúng con kết hôn rồi."

      "Các con kết..." Nam Hải Lan nghe, dừng lại, nhìn về phía hai người khỏi mở to hai tròng mắt, còn tưởng rằng là nghe lầm rồi.

      "Con vừa cái gì, lặp lại lần nữa."

      "Chúng con kết hôn rồi."

      "Khi nào?"

      "Ba năm trước."

      "Cái, cái gì?" Nam Hải Lan kinh ngạc, đứng lên nhìn hai người kinh hô.

      Vẻ mặt con trai nhà mình lạnh nhạt, trái lại Tô Nhan vừa mới trở thành con dâu mình có vẻ mặt xấu hổ.

      "Các con, ba năm trước kết hôn rồi hả? Vậy là có ý tứ gì?"

      Trình Tự Cẩm chỉ nhìn Tô Nhan, thấp giọng hỏi: "Có mang theo giấy chứng nhận kết hôn ?"

      Tô Nhan lắc đầu, cúi đầu giọng : ", có."

      Nam Hải Lan vừa nghe, miệng hơi mở ra, giấy chứng nhận kết hôn?

      "Con, ba năm trước các con lĩnh giấy chứng nhận rồi hả?"

      Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt giật mình thôi của mẹ mình, vẻ mặt lạnh nhạt : "Mẹ có thể thông qua người của mẹ điều tra."

      ", cần rồi..." Tim Nam Hải Lan đập nhanh hơn, chậm rãi đứng dậy cầm di động của mình : "Mẹ, mẹ nhớ ra, mà mẹ còn chưa nấu cơm cho cha con, mẹ, mẹ về trước đây."

      Trình Tự Cẩm lại nhanh chậm câu, " phải cha cấm mẹ tiến vào phòng bếp sao?"

      Sắc mặt Nam Hải Lan đen chút, gắt gao nhìn chằm chằm con trai đẹp trai đến nhân thần công phẫn nghiến răng nghiến lợi : "Con tuyệt đối phải mẹ sinh."

      Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, là nên hoài nghi, tính cách chênh lệch lớn như vậy.

      Nam Hải Lan vội vàng rời , Tô Nhan thở dài tiếng nhìn : "Sao lại ra ngay, có phải doạ bác sợ ?"

      Trình Tự Cẩm chỉ lấy cốc cà phê của qua uống ngụm, nhíu mày : "Lạnh."

      "Em hỏi ." Tô Nhan nhíu mày.

      "Chúng ta cần phải ."

      "..."

      "Em hỏi , có nghe thấy ?"

      "Nghe thấy, mẹ phải bị doạ, mẹ hưng phấn về nhà báo tin vui, hai ngày này em cần chuẩn bị tốt."

      Tô Nhan sửng sốt, nhìn . "Chuẩn bị cái gì?"

      "Gặp cha mẹ."

      "Có ý gì?"

      Trình Tự Cẩm xoay người, nhìn cười cái, véo cằm của thấp giọng : "Con dâu xấu sớm muộn gì cũng phải gặp cha mẹ chồng."

      Tô Nhan chớp chớp hai mắt, chuyện xảy ra quá bất ngờ, hình như nghĩ tới chuyện gì.

      "Trước kia chuyện chúng ta kết hôn với cha mẹ sao?"

      "Ừ, lúc đó cảm thấy có gì cần thiết phải ."

      "Vậy bây giờ cần rồi hả?"

      "Đương nhiên là cần."

      "Em nghe chị Diệu Mạn , chỉ có mấy người bọn họ biết chúng ta kết hôn."

      "Ừ."

      Tô Nhan bị Trình Tự Cẩm kéo tay lên xe, nhưng sớm giấu trong lòng vấn đề bắt đầu quấy nhiễu , nhìn người đàn ông sau tay lái, rốt cuộc mở miệng hỏi.

      "A Cẩm."

      "Hả?"

      "Năm đó, vì sao lại chọn em? Trước đó chúng ta có bất kì quan hệ gì, vì sao chọn em làm vợ của , nhưng lại cho em tuỳ ý bốn năm, còn giúp em đưa Tiểu Hạo ra nước ngoài học, vì sao trước kia , bây giờ lại muốn với cha mẹ ?"

      xong, Tô Nhan phát hình như Trình Tự Cẩm mím môi mỏng.

      " ra, vấn đề này vây hãm trong đầu em rất lâu, hôm nay ràng cho em biết , vì sao?"

      Trình Tự Cẩm liếc mắt thâm sâu chăm chú nhìn rất lâu mới trầm giọng : " rất muốn biết?"

      "Ừ, rất muốn biết."

      "Có lẽ bởi vì bộ dạng em xinh đẹp."

      Nghe vậy, Tô Nhan nhíu mày, nhìn : " đừng cho qua, bên cạnh thiếu phụ nữ xinh đẹp, nếu là vì em xinh đẹp, cũng bỏ mặc em bốn năm rồi."

      Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, thâm trầm nhìn trầm giọng : "Có lẽ ngày nào đó sau này em biết."

      "Cho nên, ý của là, bây giờ muốn cho em biết?"

      Trình Tự Cẩm trầm mặc, Tô Nhan cũng chỉ nhún vai : "Được rồi, , em đây tự mình tìm kiếm đáp án, cuối cùng tìm được."

      "Em đổi chuyện khác, sao? Trước kia lòng người con nào chưa?" biết làm sao Tô Nhan lại hỏi chuyện này, ra biết, tuy giữa bọn họ có nhiệt tình, nhưng tồn tại vấn đề thăng cấp.

      Bọn họ chưa từng ! Nhưng làm!

      Hỏi xong, chính Tô Nhan ngây ngẩn người, nâng mắt nhìn lại, mắt Trình Tự Cẩm sâu sắc thôi, môi mỏng nhếch lên.

      Trực giác phụ nữ cho , người đàn ông này , hơn nữa sâu đậm, có lẽ là vẫn đến xương tuỷ.

      lâu, hai người đều trầm mặc rất lâu, Trình Tự Cẩm mới mở miệng trầm thấp : " ."

      Tô Nhan chớp hai mắt, nhìn sườn mặt của .

      "Vậy, vì sao ở cùng với ấy?" Bởi vì cho cảm giác, dường như còn khó quên, hình như vẫn còn .

      Nhưng, dường như ánh mắt của còn sâu sắc hơn hồi nãy rất nhiều, nhìn hiểu màu sắc đen tối trong mắt .

      "Vài năm trước tai nạn mang bọn họ ."

      "Bọn họ?"

      Tô Nhan bắt được từ mấu chốt, khỏi có chút kinh ngạc, biết vì sao tim đập, có phần nhanh hơn.

      Trình Tự Cẩm chỉ quay đầu, nhìn khuôn mặt nhắn kinh ngạc của , ánh mắt thâm thuý như biển, nhìn chằm chằm khuôn mặt trầm giọng : "Lúc ấy gặp chuyện may mang thai rồi."

      Nghe vậy, Tô Nhan giật mình, dường như thể tưởng tượng nổi Trình Tự Cẩm lại có quá khứ như vậy, khỏi nhớ tới Quyền Hạ từng với , ta Trình Tự Cẩm là người đàn ông có chuyện cũ, nếu có thể, hi vọng có thể tìm hiểu .

      Đây có tính ?

      Nhưng, vì sao dùng ánh mắt như vậy nhìn ? Trong mắt có ánh sáng lạnh lẽo.

      ", làm sao vậy?"

      Trình Tự Cẩm nhìn thấy vẻ nghi hoặc của , chỉ híp mắt trầm giọng : " có chuyện gì."

      Tô Nhan chỉ căng khoé môi, trọng tâm đề tài của hai người dừng ở đây, Tô Nhan đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

      người phụ nữ mang thai con của , người phụ nữ chính miệng , rốt cuộc là như thế nào?

      sâu đậm, chưa từng , nhưng lại .

      Thế cho nên ngày sau này, tự mình nhấm nháp loại cảm giác này, trở lại bình thường, hiểu rồi...

      Làm sao bây giờ? vẫn còn , làm sao đây?

      người còn, có gì để , cũng thể ghen tị.

      rất ràng, chỉ để ý tình cảm của với là loại tình cảm thế nào?

      Trong lúc này khí có phần ngưng đọng, Trình Tự Cẩm liếc mắt nhìn cái, nhìn khuôn mặt cúi xuống mắt trầm tư, chỉ mím môi mỏng gì.

      * này, hai người gì, tắm rửa ngủ.

      ra Tô Nhan mực trầm tư chuyện giữa bọn họ, nhưng trong mắt Trình Tự Cẩm, giận dỗi , so đo với Tiểu Tuyết, cho nên, bây giờ, Trình Tự Cẩm bỏ mặc .

      Chỉ Tiểu Tuyết là được.

      Bất kì kẻ nào cũng thay thế được vị trí của Tiểu Tuyết trong lòng .

      * này, Tô Nhan ngủ, nghĩ lại, Trình Tự Cẩm cũng chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nửa đêm, Tô Nhan ngồi dậy, nhàng xuống giường, đến bên cửa sổ nhìn vầng trăng sáng trời.

      Cha mẹ, hai người thấy con ?

      Hai người phù hộ con và Tiểu Hạo chứ?

      Đúng ?

      Trình Tự Cẩm khẽ nghiêng đầu, nhìn bóng lưng Tô Nhan ngẩng đầu nhìn trăng rằm, nhìn rất lâu sau đó.

      Sáng sớm, Tô Nhan tỉnh trong nháy mắt, ngày hôm qua gần như suy nghĩ cả đêm, quyết định rồi.

      nên vì mà cố gắng.

      Vì tình của mình mà cố gắng!

      Ngẩng đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh, Tô Nhan nở nụ cười, cảm thấy chính mình vẫn hạnh phúc, ít nhất là vợ của , ngủ ở giường của .

      Vươn ngón tay nhàng đụng vào lông mi của , nhưng vừa mới đụng cái tay bị bắt được.

      " dậy rồi."

      Trình Tự Cẩm mở mắt thấy khuôn mặt tươi tắn của Tô Nhan, chỉ chăm chú nhìn .

      Hình như Tô Nhan cảm thấy bình thường, giạng chân ngồi bụng dưới rắn chắc của , cánh tay trắng ngó sen bò lên cổ của , trán đè lên trán của .

      "Chào."

      Ánh mắt thâm thuý như biển của Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của , hai tay cũng đặt lên eo của .

      Tô Nhan thấy lời nào, chỉ nhìn chằm chằm , mặt hơi đỏ, cũng cảm thấy có chút tốt, sáng sớm, dường như có phần nhiệt tình quá mức.

      "Cái đó, cái đó..." Tô Nhan xong, mày càng nhíu chặt, biết nên mở miệng thế nào.

      Trình Tự Cẩm thấy vẻ mặt thẹn thùng, khuôn mặt cũng dần đỏ lên, lúc này mới trầm thấp mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"

      Tô Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú tà mị của , sợi tóc có hơi vểnh lên, thiếu cảm giác hỗn độn, thêm vài phần thân cận.

      Tô Nhan hít hơi sâu, gắt gao nhìn hai mắt của : "A Cẩm, chúng ta có đứa bé ."

      Quả nhiên, thành công thấy hai mắt ngoại trừ đạm mạc hay trêu tức, xuất vẻ kinh ngạc.

      "Em cảm thấy, nếu em lấy thể để trở thành đứa con bất hiếu, cho nên, chúng ta có đứa bé ."

      Trình Tự Cẩm cho rằng chính mình nghe lầm, tiếp tục nghe nàng như vậy, khỏi tối sầm hai tròng mắt, khẽ đẩy ra xa, nhìn khuôn mặt nhắn của cười tươi đẹp, trầm giọng : "Em cái gì?"

      "Em , chúng ta có đứa bé ."

      Nhưng ánh mắt Trình Tự Cẩm chỉ thâm trầm nhìn chằm chằm , ánh mắt càng trầm tối hơn.

      Bị nhìn chằm chằm Tô Nhan có chút khống chế nổi mình, muốn rút lui bỏ trốn, nhìn mắt u ám, lòng Tô Nhan cứng lại, ánh mắt có hơi loé sáng.

      ", có phải muốn có đứa bé ? Vẫn là, muốn em sinh con?"

      Chỉ thấy ánh mắt Trình Tự Cẩm càng trầm tối, ngay lúc Tô Nhan cho rằng có ý này, lại đột nhiên xoay người đè giường lớn.

      "A..." Tô Nhan sửng sốt, nhìn người đàn ông đột nhiên áp đảo mình, chỉ thấy cởi bỏ áo tắm, Tô Nhan có phần suy nghĩ theo kịp.

      ", làm cái gì?"

      Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ nhướng mày, tay bắt đầu du ngoạn cơ thể , trầm giọng : "Sinh em bé."

      "Em, em bây giờ, em chuẩn bị..."

      "Ừ, chuẩn bị tốt rồi."

      ", ưm..."

      Tô Nhan hết chỗ rồi, sinh sinh à? cảm giác sáng sớm đào hố cho mình, sau đó lại chôn mình rồi.

      Trận vận động tạo đứa bé này giằng co hơn bốn mươi phút mới kết thúc, Tô Nhan tinh bì lực tẫn (3), ràng cảm giác được lưu tất cả tinh hoa trong cơ thể .

      (3) tinh bì lực tẫn: tinh thần mệt mỏi, sức lực cạn kiệt.

      Tô Nhan thoả mãn rên * tiếng, toàn thân ẩm ướt ngượng ngùng nằm ở dưới thân thể của thở hổn hển.

      Trình Tự Cẩm chỉ đổ mồ hôi ở cổ của lưu luyến quên về.
      Chris thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 78.1: Chân tướng

      Editor: dohuyenrua

      Quả nhiên, nhớ tới sáng nay Trình Tự Cẩm ý tứ hàm xúc nhìn câu.

      "Lúc đó nên bày ra sức hấp dẫn thần tượng của em."

      Đối mặt với người trong nhà, lúc này Tô Nhan ngồi ghế sofa bằng da , ngồi như kim châm.

      Trình Hạo Thiên, tổng giám đốc tiền nhiệm của Trình thị, Nam Hải Lan, mẹ ruột của Trình Tự Cẩm, ngày hôm qua vừa mới gặp qua lần, nhưng người ngồi ở bên, người đàn ông ngay cả mặt và bộ dạng cũng giống Trình Tự Cẩm đến tám phần là trai của , chồng trước của chị Diệu Mạn, Trình Tự Tuấn rồi.

      hổ là người Trình gia, mặt mũi của cha con ba người này đều là đẹp nghịch thiên, gen truyền lại trăm phần trăm.

      Lúc này đầu Tô Nhan hơi căng, nhớ tới chuyện nửa tiếng trước.

      Vừa mới diễn xong, được báo có người tìm, khi nhìn thấy Nam Hải Lan, chỉ nhíu mày, hôm qua tới, hôm nay lại đến, là quá nhanh chóng.

      Nhưng làm cho bất ngờ ngoài dự đoán là, vậy mà lại theo Nam Hải Lan về nhà của Trình gia.

      Sau đó là cảnh tượng giờ.

      "Cái đó, bác , cháu..."

      "Ài, cũng nhận chứng nhận, nên sửa lại, gọi mẹ."

      Tô Nhan xấu hổ, đôi môi căng mới cứng ngắc : "Mẹ, mẹ..."

      "Ài, sau này chúng ta là người nhà, có vấn đề gì mẹ có thể trực tiếp mở miệng hỏi rồi."

      "Người hỏi." Vẻ mặt Tô Nhan chân thành tha thiết gật đầu .

      "Hai con cũng nhận chứng nhận ba năm, bao giờ tính sinh đứa bé cho chúng ta chơi đùa?"

      "..." Tô Nhan hung hăng giật giật khoé môi, nhìn hai mắt sáng của Nam Hải Lan, sinh đứa bé cho bọn họ chơi đùa? Sinh đứa bé là dùng để chơi đùa sao? Nhớ tới cảnh sáng nay, khuôn mặt nhắn khỏi đỏ lên.

      "Chuyện đó, con, chúng con định có, nhưng còn chưa có..."

      "Vậy sao? Vậy tốt quá, để mẹ bảo phòng bếp làm cho con nước canh bồi bổ, lát nữa Tiểu Cẩm về, cứ coi như nhà mình ." xong, Nam Hải Lan hứng trí chạy vào phòng bếp, bắt đầu nghiên cứu canh tẩm bổ.

      Trình Hạo Thiên nhìn Tô Nhan trầm giọng : "Các con cũng nhận chứng nhận, chúng ta cũng cái gì tốt, sau này sống tốt, sinh cho chúng ta đứa cháu mập mạp, đứa con bất hiếu, có đứa là đủ rồi."

      xong, Tô Nhan thấy Trình Hạo Thiên đứng dậy lườm Trình Tự Tuấn lời.

      Đứa con bất hiếu? Trình Tự Tuấn?

      Tô Nhan nhìn về phía Trình Tự Tuấn, đúng lúc Trình Tự Tuấn quay đầu lại, nhưng sao đôi mắt kia còn phức tạp hơn đôi mắt của Trình Tự Cẩm?

      Chẳng lẽ ta lớn hơn vài tuổi, đạo hạnh càng sâu hơn sao?

      ", cả." Tô Nhan hơi cà lăm gọi tiếng.

      Trình Tự Tuấn nhìn Tô Nhan, gật đầu trầm giọng : "Bây giờ Diệu Mạn dẫn dắt em?"

      Tô Nhan sửng sốt, lập tức gật đầu : "Dạ, dạ, chị Diệu Mạn dẫn dắt em."

      Trình Tự Tuấn chỉ gật đầu, ngón tay giữa dụi tắt đầu mẩu thuốc lá nhìn về phía Tô Nhan.

      "Em , Tiểu Cẩm tính có đứa bé với em sao?"

      Nghe vậy, khuôn mặt của Tô Nhan trắng xanh lập tức đỏ lên, bị trai đẹp trai như vậy hỏi trắng ra vấn đề này, làm sao xấu hổ được, đành phải gật đầu .

      Nhưng Trình Tự Tuấn chỉ khẽ nhếch khoé môi, nhíu mày nhìn Tô Nhan, so với lạnh nhạt vừa rồi, hình như lúc này có chút hứng thú.

      "Bốn năm qua, có ổn ?"

      Tô Nhan cho rằng ấy biết chuyện của và Trình Tự Cẩm, cho nên gật đầu : "Tốt."

      "Chỉ mong sai này em có thể tốt hơn." Trình Tự Tuấn chỉ cười tiếng , liếc di động nghe điện thoại, cũng xem bên cạnh có người trầm giọng với di động.

      "Tắm sạch , đến khách sạn chờ tôi."

      Sau khi nghe Tô Nhan nhíu mày, nhìn bóng lưng Trình Tự Tuấn rời , nhớ tới vẻ mặt thương cảm của Tô Diệu Mạn, nhìn , nữ thần được chúng tinh phủng nguyệt (1) cũng đau lòng, vì người đàn ông.

      (1) chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng sáng. Ý chỉ người được nhiều người vây quanh, chú ý.

      Chỉ thấy Nam Hải Lan đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt tức giận nhìn bóng lưng con lớn : " là tên hỗn đản, càng ngày càng giống tên hỗn đản, làm mất con dâu tốt của ta rồi, Diệu Mạn là đứa con tốt, lại muốn xằng bậy ở bên ngoài, lúc trước phải chết sống lại à, tới cùng xảy ra chuyện gì, ly hôn liền ly hôn. Ài..."

      Nghe vậy, Tô Nhan tò mò qua khẽ hỏi: "Chuyện đó, mẹ, chuyện gì xảy ra giữa chị Diệu Mạn và cả ạ?"

      Nam Hải Lan chỉ thở dài tiếng : "Bọn nó là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, từ sơ trung (trung học cơ sở) bắt đầu đến khi tốt nghiệp đại học kết hôn, tình cảm vẫn tốt, nhưng biết năm trước xảy ra chuyện gì, hai người ly hôn, hỏi nó cũng , hỏi Diệu Mạn, cuối cùng đứa bé Diệu Mạn rưng rưng , duyên phận hết."

      Tô Nhan nghe trợn to hai mắt, tình cảm thanh mai trúc mã, nhiều năm như vậy, cũng chống lại được thân thể phụ nữ mà phản bội sao?

      Nam Hải Lan thấy vẻ mặt Tô Nhan suy tư, cho rằng nghĩ nhiều, cười vỗ vai khẽ: "Con yên tâm , Tiểu Cẩm của chúng ta rất thâm tình, rất chung tình, từng người con đến chết sống lại, thiếu chút nữa bỏ mạng."

      Nghe vậy, Tô Nhan nhìn về phía Nam Hải Lan hỏi: "Là người con ra trong tai nạn xe cộ sao?"

      Nam Hải Lan có chút kinh ngạc nhìn : "Nó với con?"

      "Dạ." ra Tô Nhan muốn lắc đầu, nhưng biết vì cái gì, thúc đẩy gật đầu, có lẽ càng muốn hiểu biết về .

      Nam Hải Lan chỉ thở dài tiếng : "Nếu nó với con, con theo mẹ."

      Tô Nhan theo Nam Hải Lan lên tầng, vào gian phòng bị khoá, đẩy cửa phòng ra, vậy mà tường đều là ảnh, người con xinh đẹp, còn có ảnh hai người chụp chung.

      Tô Nhan thể tâm trạng của lúc này là gì, rung động, vô cùng rung động, hoá ra Trình Tự Cẩm từng như vậy.

      "Lúc Tiểu Tuyết xa, dường như Tiểu Cẩm cũng theo, tai nạn xe cộ mang Tiểu Tuyết cùng đứa bé trong bụng nó , sau đó, Tiểu Cẩm sống mơ mơ màng màng, chúng ta đều cho rằng nó xong rồi, nhưng đột nhiên nó lại tốt, hơn nữa ba năm trước đây nhận chứng nhận kết hôn với con, ra chúng ta vẫn rất tò mò, ngay từ đầu mẹ nghĩ rằng con có chỗ giống với Tiểu Tuyết, nhưng hoàn toàn có."

      Tô Nhan nghe Nam Hải Lan , vào gian phòng, nhìn tấm ảnh chụp, trong tấm ảnh người con cười rất vui vẻ rất hạnh phúc với máy ảnh, có khi là ảnh hai người chụp chung, nhìn ra, bọn họ rất nhau.

      Người nhất ra , biết đó là chuyện đau khổ thế nào.

      Nhưng, sao trong lòng chua vậy.

      "Mẹ, ấy tên là gì?"

      "Long Bội Tuyết."

      "Long Bội Tuyết?" Bỗng nhiên Tô Nhan nhớ tới người, quay đầu nhìn Nam Hải Lan.

      "Vậy Long Việt Trạch là gì của ấy?"

      Nam Hải Lan kinh ngạc phen, sau khi kinh ngạc lại vui vẻ, xem ra cuối cùng con trai của bọn họ cũng thoát ra.

      "Là chị em, Tiểu Trạch là em trai của Tiểu Tuyết."

      Tô Nhan hiểu ra, tối tiệc từ thiện hôm đó, Long Việt Trạch có nhắc tới chị của , nhưng khi đó còn chưa biết, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, khi đó hình như sắc mặt Trình Tự Cẩm tốt lắm.

      Tô Nhan ngẩng đầu, lần nữa nhìn về phía người con , nhíu mày, càng cảm thấy ấy rất quen mắt, giống như từng thấy.

      "Mẹ, Long Bội Tuyết xảy ra tai nạn xe cộ khi nào?"

      Hình như Nam Hải Lan nghĩ, lúc này mới : "Chắc là ngày 25 tháng 7 năm 2011."

      Nghe vậy, sắc mặt Tô Nhan tái mét, dường như cảm giác được tim mình ngừng đập, thể tin trợn hai mắt, chậm chạp quay lại nhìn về phía những bức ảnh tường.

      Sao cảm thấy nhìn quen mắt như thế, sao cảm thấy trong lòng chua xót như thế.

      Bốn năm trước, em trai kêu khóc hô bên tai : "Chị, cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, đâm chết người, tử vong tại chỗ, chị, làm sao bây giờ..."

      Người Tô Nhan mềm nhũn, khỏi lùi về phía sau mấy bước, nước mắt ngừng rơi xuống, lắc đầu thầm : ", , chắc chắn , chắc chắn ..."

      Nam Hải Lan thấy Tô Nhan đột nhiên như vậy, khỏi lo lắng dò hỏi: "Nhan Nhan, con làm sao vậy?"

      Tô Nhan nhìn Nam Hải Lan, trong đầu đột nhiên nảy lên ý nghĩ làm cho kinh hãi, xoay người bỏ chạy ra ngoài.

      "Ài, Nhan Nhan, Nhan Nhan con đâu?"

      Tô Nhan chỉ ra sức lao ra khỏi Trình gia, run rẩy cầm điện thoại di động gọi số của Tiết Cầm Cầm.

      "Alo, Nhan Nhan?"

      "Cầm Cầm, tới nhanh, tới cứu tớ mau, cậu tới nhanh lên huhu..." xong, Tô Nhan đè nén được thất thanh khóc rống.

      Tiết Cầm Cầm kinh hãi, vội vàng đến, nhìn người con ngồi xổm đất lạnh, trong lòng vừa thương vừa tức, kéo lên xe.

      "Làm sao vậy, có phải Trình Tự Cẩm lại bắt bạt cậu ?"

      Tô Nhan chỉ khóc lắc đầu, run rẩy cầm điện thoại, gọi số của em trai.

      "Alo, chị?"

      "Tiểu, Tiểu Hạo, em, em có biết bốn năm trước, bốn năm trước người con cha mẹ đâm chết tên là gì ?"

      "Sao chị đột nhiên hỏi cái này?"

      "Em mau."

      Tô Nhan kêu lớn câu, Tiết Cầm Cầm sửng sốt, Tô Hạo cũng sửng sốt.

      "Hình như, tên, tên là Long cái gì Tuyết."

      Tô Nhan cảm giác được lúc này thân giống như ở hầm băng, toàn thân lạnh lẽo, cảm giác được chút ấm áp, tay nắm di động cũng bắt đầu trở nên trắng.

      "Vậy, lúc đó có phải người con đó mang thai rồi ?"

      "Vâng, em nghe ."

      Tô Nhan để điện thoại rơi xuống xe, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, cả người giống như bị rút hồn phách.

      Thấy thế Tiết Cầm Cầm có chút sợ hãi, biết vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện bốn năm trước, chỉ là bây giờ Tô Nhan làm cho người ta sợ hãi.

      Tô Nhan chỉ nở nụ cười, cười to, liên tưởng lại tất cả chuyện xảy ra, người trước kia, trước kia mà , nở nụ cười, điên cuồng cười to, cười nước mắt rơi ngừng.

      "Aha ha, ha ha, ha ha ha ha ha..."

      Tiết Cầm Cầm biến sắc, ôm chặt Tô Nhan, khỏi đỏ mắt, cắn răng hỏi: " Rốt cuộc cậu làm sao vậy?"

      Tô Nhan chỉ nở nụ cười, cười khóc, cuối cùng biến thành đau đớn tê tâm liệt phế, chỉ khóc...

      Tiết Cầm Cầm chỉ gắt gao ôm , nghe thấy nghẹn ngào .

      "Cầm Cầm, Cầm Cầm..."

      "Tớ ở đây."

      "Cầm Cầm, Long Bội Tuyết, cha mẹ tớ đâm chết người con mang thai đó là người con mà Trình Tự Cẩm nhất, là người con mà Trình Tự Cẩm nhất..."

      Nghe vậy, Tiết Cầm Cầm kinh ngạc, đẩy Tô Nhan ra, nhìn mặt điên cuồng, lòng bắt đầu lạnh.

      "Cậu , người con mang thai bị đâm chết là người của Trình Tự Cẩm?"

      Tô Nhan chỉ cười, cười lớn.

      "Vậy mục đích ta cưới cậu là..." Tiết Cầm Cầm cũng dám tiếp nữa. Nhưng dường như trong lòng càng lạnh rồi.

      "Trả thù, ấy muốn trả thù tớ, ấy muốn trả thù tớ, nhưng ấy muốn làm như thế nào? Muốn làm như thế nào? Cầm Cầm, đưa tớ đến studio."

      " chỗ đó làm gì?"

      "Tớ muốn tìm chân tướng." Tô Nhan hung hăng lau nước mắt khàn khàn .
      Chris thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 78.2: Chân tướng

      Editor: dohuyenrua


      Lúc này Tiết Cầm Cầm cũng luống cuống, nội dung tin tức này quá lớn, cũng suy xét rồi.

      Trình Tự Cẩm chắc biết thân phận của Tô Nhan, làm sao ba năm trước lại lĩnh chứng nhận với Nhan Nhan, ta muốn làm cái gì?

      Đến studio, Tô Nhan chạy vào studio, thẳng đến phòng hoá trang, nhìn mấy nhân viên giọng khàn khàn: "Các người ra ngoài ."

      "Tô tiểu thư, nhưng..."

      "Tôi cho các người ra ngoài."

      Tô Diệu Mạn nhìn Tô Nhan, khỏi cảm thấy kinh ngạc, khẽ: " sao, các ra ngoài trước ."

      "Được rồi." Đợi cho những người khác đều ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại ba người.

      "Nhan Nhan, làm sao em khóc, tóc..."

      "Long Bội Tuyết..."

      Tô Diệu Mạn vốn mang theo ý cười ôn nhu mặt nhưng sau khi nghe thấy ba chữ từ miệng Tô Nhan ra, ngưng cười.

      Tô Nhan lại nở nụ cười, vô lực chống đỡ bên ở bàn hoá trang, Tiết Cầm Cầm lo lắng đỡ lấy , ấy (TCC) cảm giác run rẩy, hung hăng run rẩy.

      "Ha ha, ha ha... Quả nhiên, các người, các người đều biết, đều biết..."

      Sắc mặt Tô Diệu Mạn có chút tốt, đôi mày thanh tú nhíu lại, nhìn Tô Nhan như vậy, vậy mà biết nên sửa như thế nào, tuy nhiên biết sớm muộn cũng có ngày như vậy, nhưng dường như ấy biết sớm.

      "Nhan Nhan, chị..."

      Tô Nhan chỉ giơ tay lên vẫy vẫy, cười lắc đầu nghẹn ngào : " cần, em chỉ muốn biết, em tiến vào làng giải trí này, là ngoài ý muốn, hay là cố ý?"

      Tô Diệu Mạn chỉ trầm mặc, đau lòng nhìn Tô Nhan, sau khi trải qua việc bị phản bội, thấu hiểu rất , hoàn toàn lý giải cảm thụ của Tô Nhan lúc này, nhưng có lập trường càng có tư cách an ủi ấy, vì, cũng là đồng loã.

      Tô Diệu Mạn trầm mặc làm cho lòng Tô Nhan triệt để tan nát, tan nát rồi...

      còn sót lại chút chờ mong cũng tồn tại nữa rồi!

      "Vì sao?"

      "Nhan Nhan, chị..."

      "Hu, chị cần gì, làm cho em nghi ngờ, ấy sắp xếp để em tiếp xúc với làng giải trí, làm cho em trở thành chị thứ hai (2) ở làng giải trí, làm cho em đứng ở cao, làm cho em cao cao tại thượng, vì sao? Chỉ vì tương lai có thể quẳng ngã em thảm hại hơn phải ?" Tô Nhan cười, khỏi cười.

      (2) Ở đây ý chỉ Tô Nhan là người nổi tiếng giống như Tô Diệu Mạn trong làng giải trí. Gọi là Tô Diệu Mạn thứ hai.

      Cười tâm kế của Trình Tự Cẩm, cười nhẫn của , cười đơn thuần của , cười si tình của , đổi lấy chỉ là hồi có ý định trả thù.

      Nghe vậy, Tô Diệu Mạn chỉ căng môi đỏ mọng, nhìn Tô Nhan , có cách nào phản bác lại, biết Tô Nhan thông minh, rất nhanh trở về nghĩ ràng khó hiểu trong đó.

      Tiểu Cẩm, chuyện biến thành như thế này, là em muốn à?

      Tiết Cầm Cầm hiểu ra, nộ khí xông lên tận trời quát Tô Diệu Mạn: "Làm sao thế giới có thể có các loại người bại hoại này? Nhan Nhan làm sai cái gì? Từ đầu đến cuối cậu ấy đều vô tội, vì sao các người làm vậy với cậu ấy?"

      Tô Diệu Mạn phản bác được, làm sao biết Tô Nhan vô tội.

      "Nhan Nhan, rất xin lỗi, chị biết bây giờ chị cái gì cũng bù lại tổn thương trong lòng em, nhưng có số việc chị thể nhúng tay..."

      "Chị thể nhúng tay? Vậy lúc chị với em, để cho em Trình Tự Cẩm, là muốn chứng minh cái gì?"

      "Chị..."

      " cần , em oán hận bất kì kẻ nào, em chỉ oán hận bản thân em, oán hận bản thân em, đường dưới chân, chính mình ..."

      "Chính mình ..." Tô Nhan cười , lung lay xoay người rời khỏi phòng hoá trang.

      "Nhan Nhan..." Tô Diệu Mạn nhìn bóng lưng Tô Nhan, khỏi đỏ mắt.

      Mà sau khi Trình Tự Cẩm trở lại Trình gia thấy Tô Nhan dò hỏi: "Vợ con đâu?"

      Lúc này Nam Hải Lan đóng phích nước tới, nhìn Trình Tự Cẩm : "A, vợ con biết làm sao vậy, sau khi lên phòng Tiểu Tuyết, sắc mặt tốt xông ra ngoài, mẹ gọi cũng gọi được, con ..."

      "Mẹ cái gì?"

      "Mẹ ..."

      Trình Tự Cẩm nhận điện thoại, đầu kia truyền đến giọng của Tô Diệu Mạn.

      "Tiểu Cẩm, Nhan Nhan biết hết rồi, rất đau lòng."

      Trong nháy mắt sắc mặt Trình Tự Cẩm lạnh tới cực điểm, tay nắm chặt di động, ánh mắt lại càng sâu.

      "Làm sao vậy? Ai gọi tới? Sắc mặt khó coi như vậy? Đây là mẹ làm cho Nhan Nhan, mẹ nghe Nhan Nhan các con chuẩn bị sinh em bé, đây là mẹ, ài, con đâu?"

      Tiết Cầm Cầm mang theo Tô Nhan Cherry QQ (chắc là xe của TCC) của , nhìn bộ dạng Tô Nhan lúc này, giống như có bảy hồn sáu phách. Rất nghiêm trọng so với lần trước thấy Trình Tự Cẩm lừa gạt ấy.

      "Nhan Nhan..."

      "Tớ muốn yên lặng chút."

      "Được." Tiết Cầm Cầm dừng xe ở ven đường, lời nào, chỉ nhìn nhắm hai mắt lại, lông mi ngừng run rẩy, ấy biết, cả người run.

      Bọn kinh sợ thôi, đây là cái gì với cái gì? Trình Tự Cẩm kết hôn với Nhan Nhan là chuyện được trù tính trước.

      Tại giới diễn viên nghệ sĩ đều là tay ta an bài, người đàn ông thâm trầm lòng dạ đáng sợ như vậy!

      Hoá ra Nhan Nhan như bây giờ, đều chỉ để tương lai ngã xuống đau.

      Nghĩ vậy, Tiết Cầm Cầm lạnh run chút, chỉ cảm thấy có chút lạnh, biết có phải lòng Nhan Nhan vỡ nát .

      Tô Nhan nhắm mắt, nhớ tới chuyện sáng nay xảy ra, từng cảnh hai người ngọt ngào, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc, biết khi nghe thấy muốn sinh đứa bé, có phải trong lòng cười nhạo lắm , châm chọc ngây thơ của .

      Nhớ tới tối qua khi nhắc tới người con nào ánh mắt của phức tạp, bây giờ, rốt cuộc cũng hiểu.

      Tiếng chuông điện thoại phá vỡ yên lặng, Tô Nhan cũng để ý, bởi vì có thể đoán được là ai.

      Tiết Cầm Cầm nhìn thoáng qua chỗ Tô Nhan, lấy điện thoại thấy cuộc gọi, lửa giận tụ vào chỗ, nhận điện thoại liền mắng.

      " là khốn khiếp, tôi nguyền rủa cũng bị xe đụng chết, tìm được bạn và con của ..." Tiết Cầm Cầm chưa hết điện thoại di động bị lấy .

      "Nhan Nhan, cậu làm gì? Tớ muốn mắng chết ta, tên hỗn đản này."

      Tô Nhan chỉ tắt điện thoại, giọng khàn khàn: "Đưa tớ đến nơi ở cũ, tớ đến lấy đồ đạc."

      Tuy Tiết Cầm Cầm tức giận, nhưng nghĩ lại tâm tình của Tô Nhan lúc này, chỉ đồng ý.

      Trình Tự Cẩm ngắt điện thoại, châm điếu thuốc lá, hạ cửa kính xe xuống, tâm tình phiền não thôi, xem di động báo tên, ánh mắt trầm tối, hít hơi thuốc lá sâu mới nhận.

      "Sau này đừng gọi cho tôi, tôi cho người đưa cho khoản tiền ra nước ngoài, nhớ kĩ, đừng tìm người nên tìm, tự lượng sức mình." l3qu7d0nl3qu7d0n xong, ngắt điện thoại, chiếc xe từ xa chạy lại, đỗ ở bên cạnh .

      "Sao lại hút thuốc?"

      Trình Tự Cẩm liếc mắt, hạ cửa kính xe nhìn Trình Tự Tuấn, bộ dạng bừa bộn, biết làm cái gì, từ chỗ nào đến.

      Vứt nửa điếu thuốc còn lại ra ngoài cửa sổ cười tiếng : " kiêng nể như vậy, dựa vào cái gì? Dựa vào chị ấy ?"

      Trình Tự Tuấn chỉ nhíu mày, ngón tay thon dài gõ gõ tay lái trầm giọng : "Em cảm thấy được?"

      Sắc mặt Trình Tự Cẩm đen, liếc mắt nhìn ta trầm giọng : "Em cảm thấy được? Đứa trong bụng chị Diệu Mạn phải là của , làm sao em cảm thấy có ích sao? Nhưng yên tâm, nếu chị ấy muốn sinh, em là em trai, nhất định bảo vệ mẹ con chị ấy an toàn."

      Quả nhiên, Trình Tự Cẩm thấy ánh mắt sắc bén như dao của Trình Tự Tuấn nhìn về phía .

      "Em cái gì?" Khuôn mặt tuấn tú của Trình Tự Tuấn u, như nổi lên trận bão táp, trầm nhìn chằm chằm Trình Tự Cẩm.

      Trình Tự Cẩm chỉ nhếch môi cười noi: "Tuổi còn chưa quá lớn đến tai điếc chứ." Dứt lời, Trình Tự Cẩm đóng cửa kính xe, xe phi nhanh ra ngoài.

      Mà sắc mặt Trình Tự Tuấn u cầm điện thoại gọi qua dãy số lâu chưa gọi, sau khi nghe thấy Trình Tự Cẩm , chỉ muốn giết người.

      lâu, đầu kia mới nghe.

      "Có chuyện gì sao?"

      "Em ở đâu?"

      "Có chuyện gì sao?"

      " chi hỏi em ở đâu?" Trình Tự Tuấn nghe Tô Diệu Mạn lạnh lùng nhịn được tục.

      Tô Diệu Mạn kinh ngạc, đành phải : "Bệnh viện, có việc gì tôi cúp."

      Trình Tự Tuấn nhìn cuộc gọi bị ngắt, cười lạnh, điện thoại cũng sắp bị bóp nát.

      Tô Diệu Mạn, em cũng dám, vậy mà em dám...

      Mà Trình Tự Cẩm vốn nhếch khoé môi trong nháy mắt khi đóng cửa kính xe căng ra, giẫm chân ga với tai nghe bluetooth của điện thoại giọng lạnh lùng : "Định vị vị trí của Tô Nhan lúc này cho tôi, phút."

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 79: Diễn trong diễn

      Editor: dohuyenrua

      Trở về nhà, Tô Nhan mở tủ đầu giường của mình ra, bên trong theo thứ tự là giấy chứng nhận kết hôn và giấy thoả thuận li hôn.

      Tô Nhan cầm bản chứng nhận kia, nở nụ cười, sau đó dùng sức xé ra, xé đến nỗi nhận ra bộ dạng gì, cuối cùng lấy ra thoả thuận li hôn, đây là lần đầu tiên đóng dấu thoả thuận li hôn, chẳng qua có đất dụng võ mà thôi.

      nhất định phải dùng tới!

      Tiết Cầm Cầm đứng ở cửa nhìn hành động của Tô Nhan, nhìn hai bản giấy chứng nhận kết hôn bị xé nát, ấy biết bây giờ, cho dù thế nào ( Tô Nhan) cũng hối hận.

      Nếu là , cũng hối hận đâu.

      Tô Nhan bỏ thoả thuận li hôn vào trong túi, chậm rãi đứng lên, nhét cả giấy chứng nhận kết hôn bị xé nát vào, xoay người ra ngoài.

      "Nhan Nhan, cậu đâu?"

      "Đưa tớ đến nhà ở của ta."

      "Cậu..." Tiết Cầm Cầm nhìn bóng lưng về phía trước, cắn chặt răng, mắng câu hỗn đản rồi vội vàng theo.

      Sau khi Trình Tự Cẩm lấy được địa chỉ của Tô Nhan trầm mặc lát sau đó mới đến.

      "Cầm Cầm, cậu về trước ."

      "Tớ về, cậu như thế này tớ lo lắng." Tiết Cầm Cầm nhíu mày, đồng ý .

      Nhưng Tô Nhan chỉ nâng mắt nhìn Tiết Cầm Cầm cười khẽ tiếng : "Tớ như thế nào? Bây giờ tớ rất bình tĩnh, bình tĩnh chưa bao giờ có."

      Đúng, sợ hãi quá mức cũng chỉ còn lại lạnh lùng vô tận, bình tĩnh.

      có lúc nào bình tĩnh hơn so với tại, từ khắc biết được chân tướng kia, còn cách nào hình dung được tâm tình của mình.

      Khiếp sợ, đau lòng, phản bội...

      Còn có cái gì so được với hư tình giả ý của .

      có!

      "Cậu về trước , giữa tớ và ta, tớ cần chuyện."

      Tiết Cầm Cầm cực kì lo lắng nhìn Tô Nhan, cuối cùng chỉ : "Tớ đợi cậu ở dưới lầu."

      Tô Nhan gì, Tiết Cầm Cầm cũng chỉ thở dài tiếng xoay người rời .

      Lúc chỉ còn lại mình , Tô Nhan mới chậm rãi nâng mắt, nhìn gian nhà này, sinh sống ở trong này mấy tháng, khắp các ngõ ngách đều có bóng dáng của .

      Cả ...

      Nhớ lại mấy tháng nay thái độ của với cũng thay đổi, Tô Nhan nở nụ cười, vẫn nghĩ rằng diễn viên, nhưng biết, vẫn luôn trong vở diễn.

      Trong vở diễn tay bày ra.

      Tiết Cầm Cầm cũng luôn, mà ở dưới lầu, nhìn xe được lái vào, vội vàng cầm điện thoại nhắn tin cho Tô Nhan.

      ' Trình Tự Cẩm trở lại.'

      Tô Nhan bỏ điện thoại di động xuống, để những mảnh vụn của giấy chứng nhận kết hôn rơi đất, mà chỉ đứng ở đó, hai tay nắm chặt.

      Vốn người sinh rất bình thường, lại xảy ra thay đổi liên tiếp, nếu vụ tai nạn xe kia mang cha mẹ của là tai nạn, sau đó như vậy? Đó là *.

      Tiếng cửa phòng mở ra, Tô Nhan nâng mắt nhìn lại, Trình Tự Cẩm xuất ở cửa, thấy đầu tiên là những mảnh giấy mặt đất, ánh mắt thâm trầm thôi.

      Tiện tay đóng cửa phòng, nhìn người phụ nữ đứng ở nơi đó, chỉ nhìn .

      Lúc này hai người đối mặt với nhau, Tô Nhan nhìn chằm chằm sắc mặt của , xem ra là biết .

      " hận tôi?" Đây là câu đầu tiên mà Tô Nhan , bởi vì cần đáp án, đáp án chính xác.

      Trình Tự Cẩm vẫn trầm mặc như cũ , đôi mắt thâm thuý như biển lại sâu sắc nhìn , trong ánh mắt thâm sâu quay cuồng có những cảm xúc mà Tô Nhan vẫn hiểu.

      Trầm mặc của , Tô Nhan đoán được đáp án, khoé môi cong lên, ngờ, vì sao lúc mới vừa biết được, cảm thấy tan vỡ, có cảm giác trời sập xuống, nhưng lúc này bình tĩnh kiềm chế như vậy.

      Tô Nhan nở nụ cười, tay nhàng vỗ trán, giọng câu: " TMD (1) làm cho người ta ngán."

      (1) TMD: câu chửi bậy của giới trẻ Trung Quốc: con bà nó.

      Trình Tự Cẩm chỉ căng khoé môi muốn đến gần , thấy tay Tô Nhan vỗ trán giơ bàn tay về phía , lắc lắc, ý bảo đừng qua đây.

      " đừng qua đây."

      Hai tròng mắt Trình Tự Cẩm thâm trầm nhìn chằm chằm , dường như nổi lên cảm xúc bão táp, chăm chú nhìn chằm chằm dáng vẻ kháng cự của .

      "Long Bội Tuyết..."

      Ba chữ này vừa ra, Tô Nhan nhìn thấy vẻ mặt trở nên lo lắng, hai mắt cũng trầm nhìn chằm chằm nàng, điều này làm cho trong lòng Tô Nhan là vừa đau vừa khổ.

      Xem ra, là rất người con tên Long Bội Tuyết, cũng đúng, kia còn mang thai đứa bé của , nếu như cố kia, chắc rất hạnh phúc cùng người phụ nữ mình thích nhất và con của mình sống chung chỗ.

      cũng cùng cha mẹ em trai nhà trải qua cuộc sống an nhàn ổn định, bọn họ có gặp nhau lần nào, cũng có tình huống bây giờ.

      Nếu, nếu, nhưng hết lần này tới lần khác có nếu.

      Tô Nhan căng khóe môi chua xót giọng khàn khàn: " ấy như thế, tại sao còn muốn lấy tôi? từng cả đời chỉ kết hôn lần, cũng chỉ là cam kết với ấy, nhưng lại để cho mình lâm vào khổ sở, trải qua đời cùng người con hận nhất, muốn buộc cả đời của tôi lại, bây giờ lại làm cho tôi sâu đậm , đến thể tự kiềm chế, đợi đến tương lai có ngày, khi tôi thể sống thiếu , lấy tất cả * cùng với tôi, đúng, chưa từng có , giả vờ làm cho tôi vô ý tham gia diễn bộ phim này, trở thành diễn viên, tại sao phải muốn tôi diễn? Bởi vì ba năm trước đây khi biết tồn tại của tôi cũng điều tra tôi..."

      " xem qua tư liệu tại đại học của tôi, vở kịch mỗi năm đều là do tôi biểu diễn, suy đoán tôi thích sân khấu, rất thích diễn, thành công đắn đo đến điểm này, tôi chống lại *, bởi vì diễn, sân khấu là ước mơ của ta, tôi vào cái vòng luẩn quẩn này, bước lên đường tốt cho tôi, tại sao? làm cho tôi trở thành người mà mọi người đều biết, diễn viên loé sáng nhất, bị vòng sáng của ảnh hậu vây quanh, bị Trình Tự Cẩm vây quanh, để cho tôi đứng ở nơi cao nhất, cuối cùng, lấy những thứ cho tôi, khi tôi cho là hạnh phúc nhất, tự tay đẩy tôi xuống vực sâu, để cho tôi biết cái gì gọi là rơi xuống từ mây..."

      xong, nước mắt Tô Nhan liền rơi xuống, xong liền bật cười, cuối cùng cười thể khống chế, vỗ tay. Vừa vỗ tay vừa cười .

      "A, ha ha, Trình Tự Cẩm, tôi diễn nhiều như vậy, bày kế lần này diễn tôi vào, rất mê mẩn, hài lòng ? Có hài lòng ? Hả?"

      Trình tựa như gấm nghe lời của , nghe hô to chất vấn, môi mỏng mím rất chặt, sắc mặt vẫn trầm như cũ, hai mắt lại sâu vô cùng nhìn chằm chằm Tô Nhan cười ngừng .

      Cuối cùng bước chân về phía , lại thấy Tô Nhan kháng cự, cầm lên cái gối ôm ghế sa lon ném về phía .

      " đừng tới đây, để tôi trở lại, hài lòng ? đúng, ngươi hài lòng phải ? Bởi vì tôi chưa hoàn toàn theo kịch bản của , vì để tôi tự chịu diệt vong, nhưng tôi biết trước kết cục, biết đây đều là tay bụng dạ khó lường của thao túng, sao có thể hài lòng, thấy tôi chết, làm sao có thể hài lòng?"

      Tô Nhan từ từ ngồi xổm xuống, đôi tay nhàng che mặt của mình, nước mắt xuyên qua khe hở rớt xuống đất.

      " ác độc, rất hung ác, hay cho vở kịch báo thù, bốn năm, ròng rã bốn năm, dùng hôn nhân bỏ để tới buộc lại cả đời của tôi, muốn cho cả đời tôi đều bất hạnh trôi qua, Trình Tự Cẩm, ác độc."

      "Ô ô, làm sao lòng của ác như vậy, mất người con và đứa bé chưa ra đời, tôi hiểu rất khổ sở rất đau lòng, nhưng tai nạn xe cộ kia người bị hại cũng là tôi, tôi cũng mất cha mẹ thương nhất của tôi, còn muốn như thế nào nữa? Tai nạn xe cộ đó, là tai nạn, là ngoài ý muốn, là đột nhiên phanh xe ăn, cha mẹ ta muốn tránh né lại kịp, cứ như vậy đụng nhau, như vậy, nếu như mà tôi , lúc ấy bọn họ có bất kỳ trách nhiệm nhưng trực tiếp đâm vào, có lẽ cũng đâm vào tường, cũng cùng qua đời, tôi nên đòi mạng với người nào đây?"

      Tô Nhan khóc lớn ngã sàn nhà, giống như con mèo bị thương, thút thít ngừng.

      Trình Tự Cẩm tới bên cạnh , đứng ở bên, từ cao nhìn xuống , cũng bất kì cái gì.

      Tô Nhan nhìn giày da sáng bóng của , nhìn xem, ngay cả bây giờ cũng là như vậy, hèn mọn như vậy cúi ở dưới chân của , mà cứ lạnh lùng tự nhiên, mắt nhìn xuống như vậy.

      đáng đời, là mắt bị mù, tim che mắt, lâm vào lưới tình mà tỉ mỉ dệt.

      Tô Nhan lau nước mắt, người lung lay đứng lên, nhìn mặt tối đen , cười.

      "Trình Tự Cẩm, hôm nay tôi mới biết, ra hận người còn có thể đối xử rất tốt với ấy." Nhìn mặt mày lạnh lùng như băng, rốt cuộc tâm chết! " chính là vị thuốc độc."

      loại thuốc độc phá huỷ trái tim của !

      Chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã, từng bước về phía cửa, khi lướt qua , Trình Tự Cẩm giữ cánh tay lại, Tô Nhan cả mắt cũng chớp cái, chỉ là khàn khàn giọng, : "Buông tay."

      Đột nhiên Trình Tự Cẩm lại dùng sức, giống như là đè nén tâm tình gì đó, giữ chặt cổ tay bé của , mà nét mặt Tô Nhan có chút mơ hồ, hình như cũng cảm thấy đau đớn, chỉ là lặp lại hai chữ vừa rồi.

      "Buông tay..."

      "Buông tay..."

      Rốt cuộc Trình Tự Cẩm liếc mắt, nhìn gò má của , đôi mắt sưng đỏ, lông mi còn dính nước mắt, giọng trầm : "Nếu biết, cũng cần làm chuyện vô vị, xé vật kia, em cũng trốn thoát tôi, em biết, tôi tha cho em."

      Tô Nhan chỉ là chuyển động hai mắt, giọng khàn khàn: "Buông tay."

      Trình Tự Cẩm chăm chú nhìn lát, mới buông nàng ra tay, Tô Nhan hề dừng lại chút nào, thuận tay nhặt túi ghế sa lon, cũng quay đầu lại rời nhà trọ.

      Lúc này Trình Tự Cẩm mới ngồi ở ghế sa lon, nhìn chằm chằm những mảnh giấy hôn thú bị xé nát, ảnh hai người là ảnh ghép, từ trong mảnh vụn nhặt lên ảnh hai người, phần thuộc về cũng bị xé ra, còn dư lại Tô Nhan mặt mày hớn hở, nửa nhăn nhúm.

      Lấy điện thoại di động ra trầm giọng : " theo ấy."

      Tô Nhan bước nhanh rời khỏi chung cư, Tiết Cầm Cầm thấy mắt đỏ ra, vội vàng mở cửa xe xuống đón .

      " sao chứ? ta cái gì?"

      Tô Nhan chỉ ngẩng đầu lên, có chút hoảng hốt nhìn bạn tốt của mình, khẽ cười tiếng : " ta thừa nhận tất cả, ta với tớ, đừng làm chuyện vô vị, tớ chạy thoát, cũng bỏ qua cho tớ."

      Bỏ qua cho, và thả! Lúc này ở trong đầu Tô Nhan đều là ý.

      Tiết Cầm Cầm nghe, lập tức nổi trận lôi đình.

      "Tên khốn kiếp này, khốn kiếp, đáng đời ta mất vợ con."

      Tô Nhan chỉ là chớp chớp hai mắt, bi ai cười, mặc dù tức, mặc dù hận, nhưng mà lại thể làm gì , bởi vì cha mẹ thực giết chết Long Bội Tuyết, còn mang đứa bé chưa ra đời của , nên hận, nhưng, lại vô tội.

      Tô Nhan chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, đầu hoa mắt chút, cuối cùng vô lực ngã xuống trong lòng Tiết Cầm Cầm .

      "A, Nhan Nhan, Nhan Nhan cậu làm sao vậy?" Tiết Cầm Cầm nhìn Tô Nhan té xỉu, giật mình, vội vàng đỡ lên xe, trực tiếp đến bệnh viện.

      ở cách đó xa, Hàn Lỗi nhìn màn kia, cau mày bấm điện thoại di động.

      "Trình tổng, vừa rồi phu nhân mới té xỉu, Tiết tiểu thư chở ấy rời ."

      "Dạ, tôi biết rồi." Hàn Lỗi ngắt điện thoại di động liền theo, mà lầu, trình tựa như gấm cầm hình của Tô Nhan, nhìn thấy cảnh đó xảy ra dưới lầu, nhìn té xỉu ở trong lòng Tiết Cầm Cầm .

      Nhưng còn chưa tới bệnh viện, Tô Nhan tỉnh lại, đỡ đầu có chút đau.

      "Cầm Cầm..."

      Tiết Cầm Cầm vừa nghe vội vàng quay đầu nhìn , thấy tỉnh lại khỏi vui mừng.

      "Nhan Nhan, cậu tỉnh, cậu làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng rằng tai nạn lần trước cậu đụng hư đầu."

      Tô Nhan cau mày nâng trán, giọng khàn khàn : "Tớ sao."

      "Hay là bệnh viện khám chút ."

      " sao, lát là hết, cậu về trước ."

      Tiết Cầm Cầm vẫn là rất lo lắng dò hỏi: " sao?"

      " sao."

      " ?"

      "Ừ."

      "Được rồi."

      Tiết Cầm Cầm lái xe đến chung cư ở, đỡ Tô Nhan vào bên trong chung cư, ven đường, Hàn Lỗi giơ điện thoại di động .

      "Trình tổng, phu nhân và Tiết tiểu thư trở lại chung cư Tiết tiểu thư ở, phu nhân tỉnh."

      Hàn Lỗi ngắt điện thoại di động thở dài tiếng, lúc này mới đảo tay lái rời .

      Mà Tô Diệu Mạn ở bệnh viện lấy chút thuốc an thần, lấy điện thoại di động ra bấm số Quyền Hạ.

      "A Hạ, cậu có thể liên lạc với Cẩm ?"

      "Làm sao vậy?"

      "Tô Nhan biết tất cả rồi, tôi rất lo lắng bọn họ, từ sau khi Nhan Nhan rời khỏi nơi này của tôi cảm xúc hình như rất tốt ."

      "Làm sao ấy biết?"

      "Tôi cũng lắm, nếu cậu và Cố Nghị đến xem ."

      "Được, tôi biết rồi."

      "Ừ." Tô Diệu Mạn cúp điện thoại di động nhét vào trong túi xách, nhìn thấy dãy số gọi tới, sắc mặt có chút tốt, hề để ý tới nhét vào trong túi xách.

      Nhưng cũng buồn bực, năm qua chưa từng gọi cho , vì sao đột nhiên gọi tới, giọng điệu vẫn còn rất mạnh, biết, ta tức giận, nhưng có liên quan gì tới ?

      Gương mặt Tô Diệu Mạn lạnh lùng khỏi bệnh viện, nhìn thấy người đàn ông trước mắt đến, thừa nhận, khoảnh khắc kia, lòng của hung hăng lay chuyển, cũng là đau đớn vô tận.

      Sắc mặt dần dần chuyển thành trắng bệch, nhìn có vẻ mặt mờ mịt về phía , có chút hoảng hốt, , tức giận với ?

      Nhưng, tại sao?

      Trình Tự Tuấn tới trước mặt , nhìn , hơn năm nhìn thấy khuôn mặt này, cho dù là đeo kính mát.

      "Tại sao lại ở chỗ này?" Tô Diệu Mạn lấy lại tinh thần, nhìn hỏi.

      Trình Tự Tuấn chỉ nở nụ cười, nhìn túi thuốc trong tay , bởi vì chỉ nhìn thấy chữ 'an', cho rằng là thuốc dưỡng thai.

      Dùng sức đè vai lại tường, lực đập vào làm Tô Diệu Mạn đau đến thay đổi sắc mặt.

      "Đau..."

      "Đau ? , là của ai?" Trình Tự Tuấn nhìn mặt nhăn lên, nhìn bị đụng rơi mắt kính, lạnh lùng .

      Lưng Tô Diệu Mạn đau, bả vai cũng bị đụng vào làm đau, khỏi nổi nóng, ngước mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm .

      " ở đây gì?"

      "Người nào, ."

      "Người nào cái gì? điên khùng gì, buông tôi ra, buông tôi ra..." Tô Diệu Mạn hơi cáu, kính mắt đeo cũng rơi, mặc dù hành lang bên này có người nào, nhưng dù sao cũng là nhân vật công chúng.

      "Tiếp tục giả vờ phải ? Con hoang trong bụng là của ai?"

      Nghe vậy, Tô Diệu Mạn sửng sốt chút, nhìn trầm mặc, con hoan trong bụng?

      Nhưng bộ dạng của trong mắt Trình Tự Tuấn lại là loại vẻ mặt khác, sắc mặt lại trầm rất nhiều, cười lạnh tiếng : "Như thế nào? ngờ rằng tôi biết? Tô Diệu Mạn, người nào cho lá gan này? Hả? ngủ với người đàn ông khác, còn có con hoang của người đàn ông đó, hả?"

      Tô Diệu Mạn nghe hiểu, ta cho là mang thai, mặc dù biết ta lấy được tin tức giả này ở nơi nào, chẳng qua dựa vào cái gì?

      Tô Diệu Mạn cười, dùng sức đẩy ra, ngửa đầu nhìn cười lạnh tiếng : "Tại sao tôi thể ngủ cùng người đàn ông khác ? Chúng ta ly hôn, ly hôn hiểu ? Giữa tôi và có bất cứ quan hệ gì, có thể tìm những người phụ nữ khác thượng **, vì sao tôi thể thượng ** với người đàn ông khác, tôi cho biết, từng ngủ với tôi, chỉ là mình , còn có rất nhiều, nhiều đến..."

      Bốp...

      Tô Diệu Mạn nghiêng mặt, má phải rất tê, nhưng đau cũng là tim của , lòng rất chua xót, khổ sở, biết làm sao mà biến thành như vậy, làm sao người đàn ông đời kiếp thay lòng.

      Tại sao?

      Trình Tự Tuấn nghe giận điên lên mới có thể nhịn được đánh bạt tai, nhìn gò má chếch vì bị đánh của , ngây ngẩn cả người.

      "Mạn Mạn..."

      Tô Diệu Mạn chỉ là chậm rãi quay mặt sang, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn , gằn từng chữ: "Trình Tự Tuấn, nếu tôi kết hôn, tôi hy vọng thấy ở đó." xong liền khom người nhặt mắt kính từ đất lên đeo lên xoay người rời , bóng lưng ấy kiêu ngạo như thế, tựa như con Khổng Tước.

      Trình Tự Tuấn nắm tay chặt, kết hôn, Mạn Mạn, em là của , em còn muốn kết hôn với ai?

      Liếc mắt nhìn bóng lưng Tô Diệu Mạn chưa từng dừng lại, ánh mắt ửng hồng, đột nhiên...

      "Trình Tự Tuấn, tôi rất muốn nhìn thấy bộ dạng ân hận của ."

      Nghe tiếng nhìn lại, là người phụ nữ phi thường xinh đẹp, bọn họ bạn học thời đại học, bác sĩ bệnh viện này, bác sĩ phụ khoa. Trần Nhã.

      Trình Tự Tuấn nhìn ấy, nhìn tới nơi Tô Diệu Mạn vừa mới đứng, từ từ thu hồi ánh mắt, lắc lắc thuốc trong tay .

      "Đây là ấy làm rơi, thuốc ngủ."

      Nghe vậy, ánh mắt Trình Tự Tuấn bén nhọn nhìn chằm chằm , Trần Nhã chỉ là cười : "Thu hồi bộ dáng này của cho tôi, Trình Tự Tuấn, trước kia, tôi vẫn cho là và Mạn Mạn ở cùng nhau thiên trường địa cửu, nhưng tôi sai lầm rồi, đàn ông đều là bội tình bạc nghĩa , xứng ấy, coi như ấy , tương lai có ngày ấy tái hôn, cần ." xong cũng xoay người muốn rời khỏi.

      Trình Tự Tuấn biết là bị câu nào kích thích, rống giận câu: "Từ trước tới bây giờ người phản bội đều phải là tôi, là ấy, là ấy."

      Nghe vậy, Trần Nhã cau mày quay đầu nhìn , " mới vừa cái gì?"

      "Là ấy lừa tôi bỏ con của chúng tôi, là ấy."

      Nghe vậy, Trần Nhã sững sờ, ngay sau đó nghĩ tới điều gì, tới trước mặt , hỏi dò: "Là tháng Chín năm kia sao?"

      Hai mắt Trình Tự Tuấn trầm xuống, giữ bả vai của lạnh lùng : "Làm sao biết?"

      "Bởi vì là tôi làm phẫu thuật cho ấy."

      Nghe vậy, Trình Tự Tuấn trầm, cảm xúc trong lồng ngực quay cuồng, hai mắt đỏ lên.

      "Tại sao, các vì sao ?"

      Vào lúc này dường như Trần Nhã hiểu , hiểu vấn đề khó khăn năm nay của Tô Diệu Mạn, khỏi nở nụ cười.

      "Tại sao? Tôi tới cho biết tại sao, bởi vì ấy nghi ngờ là thai ngoài tử cung, biết cái gì là thai ngoài tử cung sao? Nếu như phá bỏ để cho ấy làm thế nào? Để cho bọn họ cùng chết sao?" xong lời cuối cùng, Trần Nhã gần như là quát lên.

      Trình Tự Tuấn ngây ngẩn cả người, bị ấy quát sửng sốt, hình như có chút khó tin.

      ", gì?"

      Mắt Trần Nhã đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt này cắn răng : "Trình Tự Tuấn, người đàn ông quá ngu xuẩn này, lúc trước, biết khi ấy biết mang thai nàng vui vẻ thế nào , ấy , rốt cuộc ấy có con của hai người, ấy vui vẻ như đứa bé, thế nhưng khi kiểm tra ra là thai ngoài tử cung, có biết là ấy thất vọng thế nào sao? Biết ấy khổ sở thế nào sao? ấy nỡ bao nhiêu sao, ấy khóc với tôi, vẫn luôn muốn có em bé của hai người, ấy khóc lên bàn mổ, ấy khóc cầu xin tôi muốn cho biết, sợ đau lòng, loại đau này, mình chịu đựng là được, nhưng còn , làm cái gì, khi thân thể của ấy còn chưa tĩnh dưỡng tốt, làm cái gì? Cùng người phụ nữ khác thượng **, Trình Tự Tuấn, tôi cho biết, tất cả đau khổ của đều là đáng nhận, biết vậy chẳng làm, bây giờ tới nếm thử chút xem mùi vị thế nào." xong, Trần Nhã rơi lệ, chỉ cảm thấy hoang đường, lau nước mắt cái xoay người rời .

      Khi xoay người câu.

      "Hôm nay tôi cho biết , chính là để cho biết là người khốn kiếp như thế nào, tổn thương ấy nhiều, xứng đáng đến với ấy, còn nữa, rất tính cách Mạn Mạn, buông tay, ấy cần, giữa hai người tuyệt đối có đường quay lại hoà dịu, mang theo tiếc nuối và áy náy cả đời của ."

      Trình Tự Tuấn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

      Khi về đến nhà, nhìn thấy đơn cho phép phẫu thuật phá thai của , khó có thể hình dung tâm tình của mình, thất vọng, khiếp sợ, khổ sở, tràn đầy.

      ấy, khi nhìn thấy và những nữ nhân khác ở * , có phải cũng là loại tâm tình này ?

      "Mạn Mạn..." thầm câu, liền xoay người chạy vội ra ngoài, rốt cuộc tìm được bóng dáng của , vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi số của , lại truyền đến bốn chữ liên lạc được.

      Lại gọi cho Trình Tự Cẩm, hồi lâu, đầu kia mới nghe, chỉ là thanh có chút trầm thấp.

      " ấy ở đâu?"

      " biết."

      "Trình Tự Cẩm."

      "Tìm ấy làm gì, từ bỏ."

      Hình như Trình Tự Tuấn hiểu ràng cái gì, nắm chặt điện thoại di động, lạnh lùng : " ấy mang thai, em ở đây lừa gạt ."

      " có sao? Sớm muộn cũng có ."

      "Trình Tự Cẩm, hỏi lần cuối cùng , ấy ở đâu?"

      " lần cuối cùng, biết." xong, Trình Tự Cẩm cũng cúp điện thoại di động, bởi vì ngồi ở phòng khách hút thuốc lá.

      Mà Trình Tự Tuấn hung hăng vỗ cửa xe, sắc mặt vô cùng khó coi lại gấp gáp.

      "Đáng chết."

      Này *, biết là mấy người ngủ cả đêm, Tô Nhan ngồi cả đêm, Trình Tự Cẩm rút * khói, Tô Diệu Mạn ngẩn người *, Trình Tự Tuấn điên rồi tìm cả đêm.

      Sáng Tô Nhan còn có bài phỏng vấn, vốn là định cùng với Tô Diệu Mạn.

      "Nhan Nhan, cậu nên , bộ dạng này của cậu làm tớ yên lòng a."

      "Muốn ."

      "Nhưng..."

      "Nếu cậu lo lắng, vậy xin nghỉ cùng tớ."

      "Vậy tốt, ta gọi điện *."

      Đến studio, Tô Nhan nhìn thấy sắc mặt Tô Diệu Mạn có chút tốt ngồi ở chỗ đó ngẩn người, người con này phá vỡ hình tượng trong lòng , ấy trải qua đau thương bị người đàn ông nhất tổn thương.

      oán hận ấy, bởi vì, dù sao theo từ bọn họ cùng nhau lớn lên từ , đương nhiên mạnh mẽ hơn so với người ngoài là .

      "Nhan Nhan..." Tô Diệu Mạn ngẩng đầu nhìn thấy Tô Nhan, đứng lên gọi.

      Tô Nhan chỉ gật đầu cái với ấy giọng : "Chị Diệu Mạn."

      Tô Diệu Mạn vừa nghe, vui mừng, về phía , cầm tay của : "Em giận chị nữa hả?"

      "Sao em phải giận chị?" tìm được bất kỳ chỗ nào tức giận.

      "Chị..."

      "Vậy em và Cẩm."

      "Em là em, ta là ta, chị Diệu Mạn, nếu trong lòng chị cảm thấy có chút áy náy với em, vậy phiền chị khuyên nhủ ta, cần kéo tôi xuống ngựa, để cho tôi sống bằng chết, tôi ngại lưới rách cá chết, lôi kéo cùng chết, tôi chỉ có em trai, việc học cũng sắp hoàn thành, mà còn có cha mẹ trai, còn có các chị, còn có thân phận địa vị ai bì nổi."

      Tô Diệu Mạn ngây ngẩn cả người, bị kiên định trong mắt , ấy biết, , nếu Cẩm lại bức , làm ra ít chuyện.

      "Nhan Nhan, em hãy nghe chị ..."

      " cần , nếu như chị có thể tha thứ chồng trước của chị, em nghe chị , nếu , chị Diệu Mạn, chị cần cái gì." Tô Nhan biết, người phụ nữ có cách nào tha thứ cho người đàn ông phản bội ấy, khi ở Trình gia cũng hiểu .

      Tô Diệu Mạn ngây ngẩn cả người, làm sao có thể tha thứ, có chút hoảng loạn tránh nhìn Tô Nhan.

      Cuối cùng cũng chỉ là thở dài tiếng.
      Last edited by a moderator: 22/5/17

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 80: Người sau lưng Bạch Khuynh

      Editor: dohuyenrua

      Cái gì gọi là là phúc phải là họa, là họa chẳng thể ngăn cản?

      "Tô Nhan."

      Tô Nhan quay người nhìn lại, lại là Bạch Khuynh, thân trang phục đơn giản, đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm .

      Tô Nhan theo trực giác xoay người , nhưng lại có bước , trong lòng tồn tại nghi vấn, đó chính là sau khi Bạch Khuynh trải qua chuyện kia đâu, thể nào trong nhất thời mai danh tích.

      Có người , phía sau của ta có người.

      Tất cả mọi người nhao nhao suy đoán người đó là ai, ai lại có năng lực cùng đối kháng với Trình Tự Cẩm.

      Lúc ấy Tô Nhan cũng hề để ý, bởi vì bị tình làm đầu óc mê muội, bây giờ suy nghĩ lại, đúng là có rất nhiều vấn đề.

      "Bạch Khuynh, sao ở chỗ này?"

      Phòng chờ, Bạch Khuynh đóng cửa phòng tới, lấy mũ lưỡi trai đầu xuống, tóc có chút hỗn độn, lại hung hăng nhìn chằm chằm , cuối cùng chẳng biết tại sao lại cười.

      " muốn biết?"

      Tô Nhan nhìn ánh sáng trong mắt ta, cau mày, nhưng chỉ nhìn ta.

      Bạch Khuynh chỉ khẽ cười : " ra, bây giờ tôi nên xuất trước mặt , nhưng..."

      Bạch Khuynh xong, sắc mặt liền lạnh xuống, gắt gao nhìn chằm chằm ."Sở dĩ xuất ở nơi này, là bởi vì ngày hôm qua được người gọi tới, người đó lại cho tôi khoản tiền, để tôi rời khỏi Trung Quốc, quay về đây, nhất là nên xuất ở trước mặt , khi tôi mất mát nhất, bất lực nhất, sau khi hai bàn tay trắng, Tô Nhan, chẳng lẽ muốn biết là ai ở sau lưng đưa tay ra giúp đỡ tôi, thậm chí giúp tôi trốn , đoán người này là ai?"

      Tô Nhan nghe, sắc mặt càng ngày càng trắng, đôi tay nắm chặt, vẻ mặt lại càng ngày càng lạnh, giọng mang theo run rẩy mà chính cũng phát ra.

      " muốn gì?"

      Nghe vậy, Bạch Khuynh cười, hai tay ta mở ra, cười to : "Tôi muốn gì chẳng lẽ đoán ra được sao? thông minh như vậy, đoán thử xem là ai che giấu tin tức của tôi, giấu tôi , hơn nữa còn dốc lòng bồi dưỡng, chỉ vì có ngày có thể xuất trước mặt , hung hăng giẫm ở dưới chân, , là ai ? Sợ là vĩnh viễn cũng đoán được là ai."

      Tô Nhan nghe, cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, tay chân lạnh lẽo, máu trong người cũng đông lại, hô hấp có chút dồn dập, rốt cuộc...

      "Là Trình Tự Cẩm, người bên gối , ta tìm người tỉ mỉ chăm sóc, tốn sức giấu tôi , để người ta phát được tung tích của tôi, cũng chỉ vì tương lai có ngày nào đó ở khi rơi xuống đáy cốc tôi xuất trước mặt , cho kích cuối cùng, như thế nào? Có phải cảm thấy rất hoang đường , có phải rất đau khổ ?"

      Bạch Khuynh cười lớn, xong lời cuối cùng tiến lên nắm lấy hai tay Tô Nhan, đỏ mắt nhìn , gằn từng chữ: " là người phụ nữ đáng buồn cười nhất đời này, cho rằng ta ? Trong mắt của tôi, ta chỉ hận , người phụ nữ ngu xuẩn, ha ha..."

      Tô Nhan chỉ cảm thấy bên tai ong ong, tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, nghe được Bạch Khuynh cái gì, chỉ có cảm giác mình rơi vào vực sâu đáy, thân thể của vẫn, rơi xuống...

      "Ngu ngốc, ta thích , ta hận , ta hận , chỉ tại sao ta đột nhiên quyết định vứt bỏ tôi, tại sao? Có phải bởi vì ta ? Phải ?"

      Tô Diệu Mạn ngang qua phòng chờ của Tô Nhan , hình như nghe thấy bên trong có tiếng , đẩy cửa ra vừa nhìn, lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vội vàng gọi người.

      "Người đâu, người đâu, nhanh lên, có người xông vào, kêu bảo an nhanh lên ..."

      Chưa đến phút, bảo an tiến lên kéo Bạch Khuynh ra, sắp mang ta , Bạch Khuynh lại đột nhiên hô lớn.

      "Tô Nhan, Trình Tự Cẩm ta ... biết vì sao , trước kia khi ở cùng với ta, khi ta đè ở người tôi biết ta gọi cái gì ? Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, trong lòng ta cất giấu người con , làm sao lại , Tô Nhan, đáng buồn so với bất kì người phụ nữ nào, bởi vì ta muốn hai bàn tay trắng, ha ha..."

      Tô Diệu Mạn nghe đến đó, trong lòng khỏi cả kinh, vội vàng nhìn Tô Nhan, phát sắc mặt tái nhợt, thân thể khẽ run, sắc mặt tái nhợt giống người chết.

      "Thất thần làm gì, còn mau dẫn người nhanh lên."

      "Các người buông tôi ra, buông tôi ra, Tô Nhan, tôi chờ, tôi chờ có kết quả giống tôi, có thể còn thảm hơn tôi, ha ha..."

      Bạch Khuynh bị mang , màn kịch khôi hài kết thúc, trong phòng chỉ còn lại hai người con , Tô Nhan lại cười, cười to như phát điên.

      "Ha ha, ha ha, a..."

      "A... Oa ô..." Cười đến cuối cùng khóc làm cho người ta tan nát cõi lòng, là đau triệt nội tâm của , là tê tâm liệt phế (1) của .

      (1) đau triệt nội tâm: đau triệt để trái tim, đau hoàn toàn trái tim; tê tâm liệt phế: xé tim vỡ phổi

      Tô Nhan như vậy khiến Tô Diệu Mạn đổi sắc mặt, biết bị lời của Bạch Khuynh kích thích, khó tưởng tượng ra Bạch Khuynh gì trước khi (TDM) đến, lúc này, Tô Diệu Mạn chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.

      "Nhan Nhan, em..."

      Nhưng sau giây Tô Nhan ngã ở sàn nhà, sắc mặt tái nhợt, lông mi còn đọng lại nước mắt trong suốt.

      Tô Diệu Mạn thấy thế bỗng kinh sợ, vội vàng tới bên cạnh vội vàng kêu: "Nhan Nhan, Nhan Nhan?"

      Tin tức Tô Nhan té xỉu bị đưa bệnh viện ở hội tiếp kí giả rất nhanh truyền đến Chính Hằng, còn có Bạch Khuynh xuất , nhưng đăng lên báo trước, mà là truyền đến nơi này của Trình Tự Cẩm.

      Sau khi Hàn Lỗi ngắt điện thoại di động, sắc mặt có chút nặng nề, tới trước mặt Trình Tự Cẩm, giọng : "Trình tổng, xảy ra chuyện..."

      Bệnh viện, Tô Diệu Mạn khẩn trương đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, ra vào, xoay người nhìn đèn đỏ của phòng cấp cứu sáng lên, nhanh chóng cau mày.

      Đột nhiên, bàn tay to vỗ lên bả vai , Tô Diệu Mạn tưởng là Trình Tự Cẩm, quay đầu...

      "Cẩm, làm sao cậu..." Khi phát là Trình Tự Tuấn (2) mặt của Tô Diệu Mạn lạnh xuống.

      (2) Ở đây tác giả viết là Trình Tự Cẩm nhưng mình thấy là Trình Tự Tuấn mới hợp lí với câu đó.

      Lui về phía sau bước ngước mắt nhìn , nhưng phát ở trong mắt nhìn có ánh sáng lung linh, có kích động, còn có cái gì?

      Riêng loại lạnh lùng trước kia có, nghĩ biết nguyên nhân, khi nhận được điện thoại của Trần Nhã, có loại cảm giác giật mình như cách mấy đời.

      nghĩ tới, nghĩ tới, mười mấy năm nhau cuối cùng cũng tín nhiệm, cuối cùng bị hiểu lầm. Dẫn đến kết cục tại của hai người.

      Tô Diệu Mạn thở dài tiếng, dời tầm mắt , nhìn tới lạnh lùng : "Tôi muốn với bất cứ chuyện gì, ở đây vô ích thôi, ."

      Trình Tự Tuấn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của , chỉ cảm thấy cổ họng có chút khàn khàn, hai mắt tràn đầy ý hồi hận nhìn khuôn mặt nhắn lạnh lùng của , đau lòng thôi.

      "Mạn Mạn, ..."

      " cần nữa, tôi biết muốn gì, bây giờ tôi muốn nghe, nếu như ngậm miệng được vậy ."

      "Được được được, , còn được sao?" Trình Tự Tuấn thấy tức giận, vội vàng , hai mắt lại chăm chú nhìn khuôn mặt nhắn lạnh lùng của , gần như tham lam mà ngắm nhìn, che giấu thiết tha đối với chút nào.

      Tô Diệu Mạn chỉ cau mày lựa chọn để ý, khi rốt cuộc biết nguyên nhân, chỉ cảm thấy là ý trời trêu người, lúc trước , hỏi, cho nên mới biến thành tình trạng này.

      Nhưng ánh mắt của người đàn ông bên cạnh làm cho lòng của an tĩnh được, mãi cho đến khi Trình Tự Cẩm chạy tới.

      "Trình Tự Cẩm, hai em các người đều khốn kiếp như nhau." biết lửa giận của Tô Diệu Mạn từ đâu tới, nhìn Trình Tự Cẩm chạy tới mắng.

      bên, Trình Tự Tuấn chỉ hạ mắt xuống, thừa nhận, rất khốn khiếp với , nắm chắc mang người phụ nữ nhất trở về, để cho thương * .

      Trình Tự Cẩm nhìn lướt qua người đàn ông cúi đầu, nhìn vào ba chữ phòng cấp cứu trầm giọng : " ấy như thế nào?"

      "Như thế nào? Chị biết, tốt nhất em nên cầu nguyện sau khi ấy tỉnh lại điên mất." Tô Diệu Mạn lạnh mặt : "Tiểu Cẩm, chị biết em có thể hư hỏng như vậy, em có biết , Bạch Khuynh với ấy cái gì, em nhìn thấy bộ dạng của Nhan Nhan, nhưng chị thấy được, chị cũng đau lòng, chẳng lẽ sao? chút tình cảm sao? Là bản thân đàn ông các người đều là như vậy?"

      Trình Tự Cẩm chỉ mím chặt môi mỏng lời, cho đến khi bác sĩ từ phòng cấp cứu ra ngoài, lấy khẩu trang xuống nhìn Trình Tự Cẩm lắc đầu thở dài tiếng.

      Trong nháy mắt sắc mặt Trình Tự Cẩm trở nên trầm, ngay cả mắt lạnh nhạt nhìn bác sĩ cũng lạnh rất nhiều, Tô Diệu Mạn thấy thế, trong lòng cả kinh, vội vàng dò hỏi.

      "Bác sĩ, tại sao ông lắc đầu? Ông lắc đầu là có ý gì?"

      Bác sĩ thở dài tiếng : "Tô tiểu thư bởi vì việc lần trước, trong đầu có khối máu bầm tan , vốn là có vấn đề, nhưng tôi dặn dò thể để cho Tô tiểu thư bị kích thích, nếu não tụ huyết, tại Tô tiểu thư hôn mê bất tỉnh, nếu như nội trong 24 giờ còn chưa tỉnh lại, chúng ta phải chọn lựa phẫu thuật lấy khối máu bầm kia ra, chẳng qua..."

      "Chẳng qua làm sao?"

      "Chẳng qua, chúng tôi vừa mới chụp CT não phát máu bầm tan ra đến giác mạc của Tô tiểu thư , nếu như xảy ra ngoài ý muốn, sợ là mù trong thời gian ngắn."

      Nghe vậy, Tô Diệu Mạn lùi về phía sau bước, cuối cùng nhìn mặt Trình Tự Cẩm trầm hỏi "Em hài lòng chưa? Em làm ra nhiều như vậy, phải là muốn nhìn ấy sống bằng chết?"

      xong, Tô Diệu Mạn nhìn bác sĩ : "Bác sĩ, đừng làm phẫu thuật, bỏ mặc ấy để cho ấy tự sanh tự diệt thôi." xong, liền đỏ mắt xoay người rời .

      Trình Tự Tuấn chỉ ngước mắt liếc nhìn Trình Tự Cẩm liền theo Tô Diệu Mạn rời .

      Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ nhìn bác sĩ ngây người lạnh lùng : " cho ấy gặp bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào."

      "Vâng, vâng..."

      Phòng bệnh, Trình Tự Cẩm đứng ở * vừa nhìn Tô Nhan lâm vào hôn mê, màu mắt thâm thúy đen tối, hồi lâu mới mở miệng trầm giọng : "Tôi muốn biết xảy ra chuyện gì."

      "Được, tôi lập tức điều tra. " Hàn Lỗi trả lời câu liền xoay người rời .

      Chờ Hàn Lỗi lấy băng theo dõi phòng chờ là chuyện nửa giờ sau rồi, trong máy vi tính, phát hình hai người Tô Nhan và Bạch Khuynh.

      Nhìn mặt Bạch Khuynh kích động cái gì, thân thể Tô Nhan lảo đảo như muốn ngã xuống, sắc mặt vừa thay đổi, ngay sau đó là Tô Diệu Mạn tìm người lôi ta ra, khi gian phòng còn lại hai người, Tô Nhan đột nhiên cười to, biết những cái gì, lại đột nhiên ngã xuống sàn nhà.

      Trình Tự Cẩm lạnh lùng nhìn quá trình xảy ra trong màn ảnh, lạnh lùng : " cho ta biết, nghe lời dẫn tới phiền toái gì."

      "Tôi lập tức ." Hàn Lỗi xong liền xoay người rời , mà Trình Tự Cẩm cũng đóng máy vi tính, chuyển mắt nhìn về phía người con ràng ngủ yên giường bệnh, mắt càng thâm trầm như biển.

      giường bệnh, hình như Tô Nhan bị cơn ác mộng quấn lấy, mơ thấy mình làm ảnh hậu, khi đứng ở bục lĩnh thưởng muốn tuyên bố cả đời mình may mắn nhìn thấy dưới sân khấu, Trình Tự Cẩm ôm Bạch Khuynh trong lòng, còn có người con thấy mặt lắm .

      mơ thấy mình đứng ở sân khấu bị người mắng, bị ngàn người chỉ trỏ, mà dưới sân khấu người đàn ông chỉ cười nhạt lạnh lùng nhìn .

      với : chưa bao giờ , chỉ vì trả thù mà thôi, tất cả đều chỉ vì làm cho khổ sở mà thôi, ly hôn, muốn đau khổ vùng vẫy trong cuộc hôn nhân này, cả đời...

      "..." Tô Nhan tỉnh dậy, sắc mặt trắng bệch, trán rỉ ra rất nhiều mồ hôi hột, hai mắt có chút ngây ngô, ngồi dậy thở hồng hộc giường bệnh.

      chân thực, là giấc mơ đáng sợ...

      biết qua bao lâu, Tô Nhan mới phục hồi tinh thần lại, bởi vì có chút hơi thở, phòng bệnh của còn có người khác, quay đầu nhìn lại, liền đối diện cặp mắt thâm thuý kia.

      Ánh mắt Tô Nhan chói lên cái, cảnh trong giấc mộng vừa rồi của chân thực như thế, thể ngồi mà chờ chết, tuyệt đối thể, người đàn ông này lòng dạ sâu như thế nào, tâm cơ sâu như thế nào, muốn đẩy vào đáy cốc đau khổ như thế nào, coi như là hoàn toàn lĩnh ngộ được.

      Nhìn , đôi tay rất nhanh kéo chặt chăn, giọng khàn khàn : "Dù tôi biết tất cả mưu của , vẫn chịu buông tha tôi như cũ đúng ?"

      Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ trầm mặc nhìn , nhìn khuôn mặt nhắn của tái nhợt, cho chữ rất chính xác.

      "Đúng."

      Tô Nhan biết là câu trả lời này, nhưng lòng của vẫn đau, trời mới biết, khi nghe lời của Bạch Khuynh phản ứng của là cái gì?

      Hoá ra hận như vậy, chán ghét như vậy, thế cho nên hao tổn tâm trí muốn hủy diệt , nhưng nếu muốn hủy diệt người là chuyện dễ dàng như thế nào, tại sao còn muốn lãng phí nhiều thời gian và tâm trí như vậy.

      Chẳng qua là muốn tự mình hưởng thụ quá trình hạnh hạ .

      Quả nhiên đủ độc ác!

      Tô Nhan cười, tại cho dù nghe cái gì, cũng cảm thấy kinh ngạc.

      "Tôi hiểu tôi thắng được , nhưng, tôi cũng thua quá khó coi."

      Trình Tự Cẩm lại chậm rãi đứng lên về phía , Tô Nhan chỉ dùng sức siết chặt chăn, bây giờ sợ chuyện gì muốn làm với .

      lộ ra sợ hãi và cảnh giác khiến sắc mặt của Trình Tự Cẩm trầm xuống, ngón tay dài dùng sức nắm được cằm của , ánh mắt trầm.

      "Em sợ tôi?"

      Thân thể Tô Nhan có chút run rẩy, hiểu tại sao lại hỏi ra những lời này, sau lưng còn làm công việc bề bộn như vậy, là vì sao?

      Tô Nhan bị ép nâng khuôn mặt nhắn lên nhìn thẳng vào mắt giọng khàn khàn: " đáng sợ như vậy? Tôi nên sợ sao?"

      "Đáng sợ?" Hai mắt Trình Tự Cẩm nhíu lại, ánh mắt bén nhọn nhìn , Tô Nhan cũng khẽ run rẩy, còn kịp nữa đến gần hung hăng hôn lên môi của .

      "Ừ ưmh..."

      Trình Tự Cẩm dùng sức hôn, đúng, phải là cắn xé cánh môi của , răng nanh dùng sức cắn xé cánh môi non mềm của , rất nhanh, mùi máu tanh tản ra ở giữa răng môi hai người.

      "Ừ ưmh..." Tô Nhan bị đau cau mày, đôi tay dùng sức vỗ vào , đẩy ra, tuy nhiên cũng nhúc nhích được chút nào.

      Mãi cho đến khi chịu thả môi ra, sắc mặt tái nhợt, môi đỏ bừng như thế, còn dính máu tươi của , Tô Nhan thở hồng hộc, giơ tay lên định vung tới lại bị chặn lại nửa đường.

      " buông tôi ra." Thân thể Tô Nhan run rẩy, hai mắt chán ghét nhìn , cái tay khác lau cánh môi tràn đầy máu tươi của , muốn cố gắng lau mùi vị của dấu vết của .

      Sắc mặt của Trình Tự Cẩm càng trầm, xoay người qua mặt của trầm giọng : "Tôi buông tay, em cho rằng em có thể sao?" xong, liền xoay người rời , mang khí lạnh bên trong phòng bệnh .

      Tô Nhan nhìn cửa phòng bị đập vang lên, yên lặng quyết định, lấy điện thoại di động của mình ra.

      "Cầm Cầm, cậu giúp tớ làm việc."

      Buổi tối, Tiết Cầm Cầm sang đây thăm cau mày : "Cậu lấy nhiều tiền như vậy làm cái gì?"

      "Tớ muốn lúc này rời thôi, Trình Tự Cẩm là người điên, cậu biết , người sau lưng Bạch Khuynh là ta, là ta ra tay giúp Bạch Khuynh, người đàn ông đáng sợ như vậy, tớ muốn , tớ nhất định phải rời khỏi."

      Tiết Cầm Cầm nghe sững sờ, nhìn có chút lo lắng.

      "Nhưng cậu thế nào? Lấy thực lực của ta, cậu muốn rất khó khăn."

      "Cho nên, tớ cần cậu giúp tớ, Cầm Cầm, cậu nhất định phải giúp tớ."

      "Tớ đương nhiên giúp cậu, nhưng trước tiên cậu cho tớ biết, phải làm sao?"

      Tô Nhan ở lại bệnh viện quan sát ba ngày, sau khi xác định có gì đáng ngại mới ra viện, nhưng khi mới vừa bước ra cửa chính bệnh viện, liền bị Hàn Lỗi ngăn người lại.

      Tô Nhan ngước mắt nhìn, ánh mắt lạnh lùng, lạnh lùng : "Cút ngay."

      Hàn Lỗi chỉ là gật đầu : "Phu nhân, lên xe trước , Trình tổng chờ người ở xe."

      "Ta lại lần, cút ngay."

      "Phu nhân, người tới..."

      Tô Nhan cũng cười lạnh tiếng, nhìn Hàn Lỗi : "Các người cho là tôi sợ, cái ta muốn là tôi thân bại danh liệt, tôi bằng thỏa mãn ta có được ? Còn sợ gì người?"

      Hàn Lỗi nghe , khóe môi căng ra, mãi cho đến khi Trình Tự Cẩm bước xuống xe, ngay cả cái ánh mắt Tô Nhan cũng cho .

      Sắc mặt của Trình Tự Cẩm rất tốt, kéo eo của nhìn khuôn mặt nhắn lạnh lùng của trầm giọng : "Vết thương hết đau sao? Em có tin tôi khiến nhà Tiết gia đất đặt chân ở nơi này ?"

      Tô Nhan vừa nghe, mặt liền biến sắc.

      "..."

      "Trình Tự Cẩm, tôi thấy là người hèn hạ nhất." Vẻ mặt Tô Nhan chán ghét .

      Trình Tự Cẩm lại trầm mặt đến gần , mũi thẳng đẹp nhàng cọ vào mũi của , trầm giọng : "Tôi còn có thể hơn hèn hạ, muốn thử xem ? Hả?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :