1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưới chui, tổng giám đốc xin bình tĩnh - Ngu Thiên Tầm (85/107+kết cục) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 74:
      Edit + beta: dohuyenrua

      "Trời, thể nào, đứa bé của Bạch Khuynh là của Trình Tự Cẩm?"

      " thể nào?"

      "Nếu phải, vì sao Tô Nhan muốn đẩy ấy?"

      "Đúng, đúng vậy..."

      Tô Nhan nghe những lời bậy loạn ngữ này, chỉ sắp có phần ngẩn ngơ lộ ra mắt chuyển đến người Trình Tự Cẩm, thấy u nghiêng mặt nhìn Bạch Khuynh, điều này làm cho lòng Tô Nhan chấn động.

      quan tâm đến mình cộng thêm ánh mắt nhìn kỹ của , chỉ gian nan khẽ động khoé môi, giọng có phần run rẩy hỏi: "Đứa bé..."

      Trình Tự Cẩm nghe , quay đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt, mày khẽ động.

      Tô Nhan vẫn còn chờ hỏi ra miệng, thân thể lung lay lúc, Trình Tự Cẩm trì hoãn, vài bước đến bên cạnh , ôm vào lòng, phát thân thể run nhè , lại càng lạnh lùng.

      Sắc mặt u doạ người, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bạch Khuynh, giọng lạnh lùng : "Bạch tiểu thư, tôi hỏi , đứa bé trong bụng là của ai?"

      Bụng Bạch Khuynh rất đau, nhưng khi ta nâng mắt thấy cặp mắt rét lạnh hề có độ ấm khi đó, cảm thấy kinh sợ, nhưng ta sớm có đường quay về.

      Ôm bụng dưới, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, giọng run : "Là của , Trình tổng, thực là của , lúc chúng ta lần làm cuối cùng, uống..."

      Cảm giác được cơ thể người trong lòng càng ngày càng run rẩy, ánh mắt u ám rét lạng nhìn chằm chằm Bạch Khuynh, làm cho ta thể mở miệng tiếp tục hết, đành phải cắn môi đỏ mọng điềm đạm đáng nhìn đám người xung quanh.

      "Các người giúp tôi, gọi xe cứu thương giúp tôi, đứa này là của Trình Tự Cẩm, tôi dối, là Tô Nhan biết sau đó hung hăng đẩy tôi, , tin, hỏi các ấy, các ấy đều thấy." xong, Bạch Khuynh liền vươn ngón tay tràn đầy máu tươi ra, chỉ về phía mấy người phụ nữ đằng sau Tô Nhan.

      Gần như, tức , tất cả tầm mắt đều chuyển dời đến người mấy người phụ nữ kia, mấy người phụ nữ thấy ánh mắt mọi người đều nhìn các , cái gì cũng nghĩ nhiều mở miệng .

      "Đúng, chúng tôi thấy rồi."

      "Chúng tôi thấy Tô tiểu thư dùng lực đẩy Bạch tiểu thư ra."

      Bạch Khuynh nghe thấy, cúi đầu khóc thút thít, khoé môi lại nhếch lên độ cong thị huyết (ác độc), nhất là thấy máu tươi ngừng tràn ra từ giữa hai đùi ta.

      "Xem ra chính là như vậy, nhưng Tô Nhan này cũng quá độc ác."

      "Đúng, phụ nữ đúng là đáng sợ."

      "Người này, thể nhìn tướng mạo..."

      Tô Nhan quan tâm những người khác thấy thế nào, gì, dùng lực nắm lấy tay của Trình Tự Cẩm, nâng mắt đỏ bừng hết sức căng thẳng nhìn chằm chằm Trình Tự Cẩm, đối diện mắt rét lạnh của , vậy mà cười khẽ tiếng.

      "Là của sao?"

      Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, nhìn khoé môi nhếch lên, trầm mặc, môi mỏng hơi nhếch lên.

      Trong lòng Tô Nhan suy nghĩ, nếu phải, như vậy tin tưởng, lựa chọn tin tưởng , rất muốn lựa chọn tin tưởng , chỉ là, vì sao lại trầm mặc?

      Chẳng lẽ biết trầm mặc biểu thị cho cái gì sao?

      Trầm mặc biểu thị ngầm thừa nhận.

      Cho nên, ngầm thừa nhận Bạch Khuynh sao?

      Vậy tin tưởng sao?

      Tô Nhan chỉ cảm thấy đầu choáng váng, hồi trời đất quay cuồng cơ thể mềm nhũn ngã về phía sau.

      Trình Tự Cẩm biến sắc, phản ứng cực nhanh ngay khi cơ thể mềm nhũn ra trong nháy mắt bế lên, lại nghe thấy lời của khi té xỉu.

      : phải em đẩy...

      Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt nhắn của Tô Nhan, ánh mắt u ám thôi, ôm Tô Nhan rời khỏi hành lang toilet, liếc qua Long Việt Trạch nhíu mày bên cạnh trầm giọng : "Đưa ta bệnh viện."

      ta, đương nhiên là Bạch Khuynh.

      Bạch Khuynh thấy Trình Tự Cẩm ôm Tô Nhan rời khỏi, hai tay nắm chặt vào nhau, hô to câu.

      "Trình tổng, đây là con của , quan tâm sao?"

      Mà Trình Tự Cẩm ôm Tô Nhan ngừng bước liền rời khỏi.

      Bạch Khuynh gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rời , cánh môi đều bị ta cắn chảy máu rồi.

      "Người đàn ông này là, chỉ lo tân hoan (1), sớm quên tình cũ, cho dù là máu mủ của mình cũng quan trọng."

      (1) tân hoan: niềm vui mới. Ở đây chỉ Tô Nhan.

      "Đúng vậy. Bạch tiểu thư, vẫn là bệnh viện trước ..."

      Lúc này Long Việt Trạch mới tới, nhìn Bạch Khuynh nhíu mày giọng : "Bạch tiểu thư đúng , yên tâm, nếu là con của Cẩm, chúng tôi phụ trách, nếu phải, hậu quả..."

      Bạch Khuynh vừa nghe, thân thể run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Long Việt Trạch, giọng ràng ôn hoà như thế, nhưng cặp mắt kia lại băng hàn thấu xương.

      Thấy Bạch Khuynh sợ hãi, cắn môi cứng đờ : "Đứa , là của Trình Tự Cẩm."

      Long Việt Trạch chỉ nhíu mày nhìn ta, khoát tay áo khẽ: "Mang ta bệnh viện."

      Hai người phục vụ nam nâng Bạch Khuynh dậy liền ra ngoài, mà Bạch Khuynh cũng từ chối, chỉ là lúc ra khỏi khách sạn, tất cả đều là vẻ mặt thương xót.

      Điều này làm cho các phóng viên núp ở chỗ xa đều tận tình chụp ảnh.

      Bệnh viện, bác sĩ cho Tô Nhan làm cộng hưởng từ và chụp CT toàn thân, phát trong đầu Tô Nhan có khối tụ huyết (2) .

      (2) tụ huyết: máu bầm, ứ máu.

      "Trình tổng, chúng tôi phát vị trí Tô tiểu thư va chạm có khối tụ huyết, đây là tình huống xuất lúc ấy." Bác sĩ nhìn ảnh CT não Tô Nhan .

      Trình Tự Cẩm nghe , nhìn thoáng qua Tô Nhan nằm ở giường, nhíu mày lại, trầm giọng : "Có nguy hiểm ?"

      "Theo lý thuyết nguy hiểm, tiến trình tụ huyết này là cần thời gian, đương nhiên, tiêu tan cũng cần thời gian, chắc tạo thành nguy hiểm, chỉ đừng để Tô tiểu thư chịu kích thích, nếu nhận được kích thích, thần kinh não hăng hái, cũng bị khối tụ huyết kia ép lên, tạo thành mê man trong thời gian ngắn, nhưng nguy hiểm, cố gắng đừng để cho ấy chịu kích thích, nếu thường xuyên để thần kinh não chịu dồn nén, lâu ngày (3) xuất choáng váng, nếu nghiêm trọng đè lên võng mạc, tạo thành mù. Cho nên, cố gắng đừng để cho cảm xúc lại kích thích đến người bệnh."

      (3) lâu ngày: nguyên văn là cửu nhi cửu chi.

      Mắt Trình Tự Cẩm thâm trầm nhìn chằm chằm Tô Nhan chốc lát, mới trầm giọng : " ra ngoài trước ."

      "Được, tôi ra ngoài trước."

      Trình Tự Cẩm vài bước đến bên giường, nhìn khuôn mặt nhắn của ngủ say, chuông điện thoại di động vang lên.

      "Alo."

      " Cẩm, người phụ nữ kia đưa đến bệnh viện, chỉ là, đứa bé còn."

      Nghe , sắc mặt Trình Tự Cẩm lại càng u ám thôi, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của Tô Nhan, mắt Trung Quốc ánh sáng đen tối liên tục, phức tạp khó phân biệt, chỉ nghe trầm giọng mở miệng : " biết, chuyện này cho em nhúng tay, bây giờ về nhà."

      "Được, em cũng nhúng tay vào chuyện của , chẳng qua bây giờ Tô Nhan là chị Nhan của em, hi vọng có ngày, em còn có thể gọi tiếng rể."

      Trình Tự Cẩm nghe , lực nắm di động càng lớn hơn, ánh mắt nhìn Tô Nhan cũng càng toả ra thâm thuý u ám.

      "Cách xa ấy chút." xong, Trình Tự Cẩm ngắt điện thoại di động, tiến lên bước, tay nhàng xoa trán của , thâm sâu nhìn chằm chằm , trầm giọng .

      "Nhưng mà bộ dạng lúc này của , vậy sau này?"

      Hình như Tô Nhan cảm nhận được cái gì, mày khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn tỉnh lại.

      Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hàn Lỗi liếc mắt nhìn hai người mở miệng : "Trình tổng, những truyền thông này có muốn ?"

      Trình Tự Cẩm chỉ thu tay trở về, nhìn Tô Nhan chốc lát, mới trầm giọng mở miệng : " cần."

      Hàn Lỗi nhíu mày, nhìn thoáng qua Tô Nhan giường lại tiếp tục, tiếp tục : "Bạch tiểu thư..."

      Trình Tự Cẩm chậm rãi xoay người lại, nhìn thoáng qua Hàn Lỗi trầm giọng hỏi: "Phòng bệnh."

      "302."

      " ở trong này nhìn ấy."

      "Vâng ạ."

      Trình Tự Cẩm ra khỏi phòng bệnh, Hàn Lỗi nhìn Tô Nhan thở dài mạnh hơi, hình như, đại tổng giám đốc nhà bọn họ còn thay đổi ý nghĩ lúc ban đầu được, đây cũng phải là chuyện tốt.

      Trình Tự Cẩm đẩy cửa phòng bệnh Bạch Khuynh ra, Bạch Khuynh nâng mắt nhìn lại, biến sắc, hai tay khẩn trương nắm chặt ga giường.

      "Trình, Trình tổng."

      Trình Tự Cẩm chỉ nhìn ta nhàn nhạt cái ngồi ghế sofa, cũng nhìn ta, rút ra điếu thuốc lá châm lên, nhưng hai tròng mắt sắc bén nheo lại, nhìn ta trầm giọng .

      "Đứa bé của người nào?"

      Sắc mặt Bạch Khuynh trắng nhợt, tay nắm chặt chăn đơn càng dùng lực, ánh mắt nhìn có chút loé lên, lại càng dám đối diện cặp mắt sắc bén kia của .

      "Đứa bé là của ."

      Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ hít hơi khói, nhàng thưởng thức ngón tay cầm thuốc lá, trầm mặc làm cho tim Bạch Khuynh ngừng gia tốc.

      "Là của tôi?"

      "Vâng, là của ."

      Lúc này Trình Tự Cẩm mới chậm rãi nâng mắt, thâm sâu nhìn ta.

      Mà Bạch Khuynh lại cảm thấy đáng sợ...

      Hôm sau, mỗi toà soạn báo lớn đều đưa ra chuyện xảy ra hôm qua tại hội từ thiện, chuyện Tô Nhan làm đầu tiên là nhìn tin tức này, lòng khỏi lạnh cả người, gắt gao nắm di động.

      Trình Tự Cẩm, chung quy làm em thấy vọng rồi phải ?

      Nếu cho phép của tin tức này, làm sao có thể bị đưa tin trắng trợn, tối đa cũng chỉ người trong cuộc hiểu tình hình, làm sao có thể xôn xao dư luận, người ngoài đường cũng biết.

      nghĩ ngợi, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tô Nhan nhìn Trình Tự Cẩm mang theo đồ ăn tới, Tô Nhan nắm chặt điện thoại di động, giọng khàn khàn.

      "Cút ra ."

      Trình Tự Cẩm nhíu mày lại, nhàn nhạt nhìn lướt qua di động trong bàn tay , chậm rãi qua lấy cháo tổ yến từ bên trong ra, rút di động trong tay giọng hỏi.

      "Đói ?"

      Tô Nhan nâng mắt, trừng mắt nhìn , biết suy cho cùng cái gì tạo thành , làm sao có thể vô liêm sỉ như vậy.

      Vô liêm sỉ đến nước này.

      Tô Nhan muốn để ý đến , cho nên lựa chọn chú ý ...

      Trước mắt còn là những cái tin giống như thế.

      cái gì, tâm địa độc ác, làm mất đứa của Bạch Khuynh, mà đứa bé kia còn là của Trình Tự Cẩm.

      * trong lúc đó, Bạch Khuynh nhanh chóng hot trở lại, tỉ suất view page gia tăng biết bao nhiêu lần, mà mất người hâm mộ biến thành người mà người phỉ nhổ.

      đúng là thế vô thường...

      Nhớ lại, Tô Nhan nhịn được khẽ cười tiếng, làm sao nhân sinh của có thể cẩu huyết (1) như vậy, cẩu huyết bị nhìn trúng, cẩu huyết gả cho , hơn nữa cẩu huyết .

      (1) cẩu huyết: máu chó. những tình tiết có thể là kinh điển của kinh điển, quen thuộc đến nỗi nhàm chán, đôi khi rất sến.

      Chuyện cẩu huyết lại luôn luôn xảy ra người , biết sau này lại vẫn có thể có chuyện càng cẩu huyết hơn so với những thứ này .

      "A..."

      Trình Tự Cẩm thâm sâu nhìn cái, múc thìa cháo tiến đến bên miệng của , lại bị Tô Nhan lui xuống phen, diieenddaannleeqquuyyddoonn đạm mạc quay đầu, hai tròng mắt càng tràn ngập chán ghét nhìn , nhàn nhạn .

      " Trình Tự Cẩm, nếu có ngày tôi bị bức điên, có thể có cảm giác tội ác hay , sau khi tôi mất hằng đêm mơ thấy tôi?"

      Nghe vậy, hình như sắc mặt Trình Tự Cẩm có chỗ chuyển biến, nhìn tất cả trào phúng mặt , khẽ: " có gì muốn hỏi sao?"

      Tô Nhan chỉ cười nhạo tiếng lại chuyển tầm mắt từ mặt , nhìn về phía nơi khác.

      Trình Tự Cẩm lại cầm tay của khẽ: "Nhưng có lời muốn với em."

      Nhưng khuôn mặt nhắn của Tô Nhan lạnh lùng, bất vi sở động (2), hình như hay thèm để ý, cũng có vấn đề gì với .

      (2) bất vi sở động: có động tĩnh, có phản ứng gì.

      "Đứa phải là của ."

      Hai tròng mắt Tô Nhan chỉ loé lên, vẫn trầm mặc như cũ, nhưng theo ý , phản ứng cho ngày hôm qua cho , ngầm thừa nhận rồi.

      Trình Tự Cẩm nhìn trưng bày khuôn mặt nhắn lạnh lùng, nắm chặt tay của khẽ: "Bảo bối, chúng ta vừa mới hoà hảo, chẳng lẽ em nghĩ muốn tiếp tục như vậy?"

      Nghe vậy, lông mi Tô Nhan khẽ chớp, quay đầu nhìn gương mặt ôn hoà của , mày hung hăng nhăn lại.

      " Trình Tự Cẩm."

      "Hả?"

      " , , có phải là kiếp nạn đời này của tôi ?"

      Nghe vậy, Trình Tự Cẩm nhìn ánh mắt của u ám rất nhiều, nhìn khuôn mặt nhắn của tràn đầy ưu sầu, lòng bàn tay khẽ xoa khuôn mặt nhắn của vẻ mặt có chút phức tạp.

      "Cho nên, em hối hận rồi hả?"

      Bây giờ Tô Nhan cũng kéo tay ra, chỉ là chống mặt mắt của : "Vâng, tôi hối hận, là di3nd@nl3qu7d0n ngừng làm cho tôi hối hận, làm cho tôi lùi về phía sau."

      Trình Tự Cẩm nhìn chốc lát, nhàng ôm vào lòng, khẽ: "Chuyện này xử lý, tạm thời tin tưởng có được ? chắc chắn làm em thất vọng."

      Tô Nhan nghe chớp chớp hai tròng mắt, cái mũi chua xót, cuối cùng hỏi .

      " muốn làm cái gì, tôi nhìn thấu, tôi chỉ muốn biết, đứa , đến cùng có phải của hay ."

      Trình Tự Cẩm nhìn mặt mày của , lòng bàn tay nhàng quét qua, giọng hỏi: "Nếu phải, em muốn như thế nào?"

      Tô Nhan chỉ vô lực nở nụ cười, nhìn : "Tôi còn có thể như thế nào? Tôi có thể làm sao? Ly hôn sao? buông ra, tôi ly được sao?"

      "Đứa bé phải của , làm sao có thể để cho người phụ nữ khác có chung của , đứa bé của , tương lai chỉ có em có thể sinh." xong, bàn tay to của Trình Tự Cẩm hạ xuống bụng dưới của nhàng xoa.

      Nhưng cơ thể Tô Nhan cứng đờ, ánh mắt của chính mình cũng rơi vào bụng dưới của mình, bọn họ chưa từng làm bất kì biện pháp gì, có thể hay , trong bụng bắt đầu phát triển sinh mệnh mới?

      Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt nhắn của Tô Nhan thất thần, nghiêng người qua đè lên người của , cúi đầu trán chạm trán của thấp giọng .

      "Tin tưởng , hử?"

      Tô Nhan nhìn đôi mắt ôn nhu của , căn bản vô lực từ chối, cũng có thể , nỡ cự tuyệt.

      "Có thể làm em thất vọng ?" Tới cùng Tô Nhan vẫn chống cự lại ôn nhu của .

      Nhưng có ngày, tất cả tất cả xảy ra trước mắt , lạnh lùng của , nghĩ tới, lạnh lùng của là tất cả động lực của .

      "Làm sao có thể? Trước em chăm sóc cơ thể cho tốt, những cái tin này nên tưởng , xử lý."

      Tô Nhan nhìn mắt đen như mực của , ngoại trừ sâu sắc vô tận ra, nhìn ra bất kì cái gì, chỉ có thể là do chính lòng của . Lòng của , ngừng dựa sát vào , có cách nào cự tuyệt.

      "Được."

      Lúc này Trình Tự Cẩm mới nhếch khoé môi, bưng cháo lên từ từ cho ăn.

      Tô Nhan cũng từ chối, có lẽ, có thể tin tưởng , nhìn tình hình này của , càng giống vật trong bàn tay.

      " Bạch Khuynh, đứa của ta..."

      "Mất."

      Tô Nhan sửng sốt, ánh mắt nhìn Trình Tự Cẩm có chút hoảng hốt, khẽ: "Em cố ý muốn đẩy ấy, là ấy..."

      " biết, là ta tự làm tự chịu, huống hồ, cho dù em đẩy ta, đứa bé kia cũng giữ được. liên quan đến em."

      Tô Nhan nhíu mày, nhìn mặt lạnh lùng, "Vì sao?"

      Trình Tự Cẩm nhìn cái trầm giọng : " ta hút thuốc phiện, vốn đứa thể giữ, huống hồ trước khi em đẩy ta, ràng cũng có dấu hiệu sinh non."

      Nghe vậy, Tô Nhan mới hiểu được, nhớ tới Bạch Khuynh với tất cả, thể tin chớp chớp hai mắt.

      " ta, ta cố ý, ta trù tính giỏi, muốn đổ chuyện này lên người em?"

      Trình Tự Cẩm chỉ thổi cháo nóng, để sát vào miệng của , thấp giọng : "Há miệng."

      "Vậy, đứa là của ai?"

      "Là của người nào đều quan trọng, em chỉ cần biết rằng phải của là được."

      Tô Nhan há miệng ngậm chặt thìa, có chút kinh sợ.

      " ta đúng là tính toán mưu kế tường tận, bây giờ ta mãn nguyện, lòng dạ độc ác, tâm địa ác độc, em cũng ngồi thấy rồi."

      " cần nghĩ quá nhiều, rồi, giao cho ."

      Tô Nhan quay đầu nhìn , cười khẽ tiếng : "Thiếu chút nữa quên là ai."

      "Hả?" Trình Tự Cẩm hơi ngẩn ra, nhìn đột nhiên mở miệng cười.

      Tô Nhan nhìn khẽ: "Thiếu chút nữa em quên là Trình Tự Cẩm, làm sao có thể thừa nhận đứa bé của người đàn ông khác, thiếu chút nữa em quên chuyện trọng yếu như vậy."

      Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, nhìn qua khuôn mặt lo lắng của trầm giọng : "Em hiểu như vậy?"

      Nhưng Tô Nhan dần đần thu ý cười, nhìn mắt đen của lắc đầu : ", em hiểu chút nào."

      Trình Tự Cẩm chỉ sờ đầu của , trầm giọng : "Vậy em nghỉ ngơi cho tốt."

      "Được." Tô Nhan hỏi muốn làm gì, cũng hỏi muốn làm thế nào.

      Đây phải nên lo lắng, để bụng những người đó như thế nào, quan tâm chân tướng việc là như thế nào.

      Tiếng chuông đặc chế của điện thoại di động kéo suy nghĩ của lại, nhìn hiển thị điện thoại nước Pháp, khoé môi Tô Nhan khẽ nhếch lên.

      "Tiểu Hạo."

      "Chị, sao bài báo sáng nay lại thế này? Có phải bọn họ hãm hại chị ?" Tô Hạo ở phố nước khác, Di_en_dan_le_qu_y_d_on giọng có chút kích động, mang theo phẫn nộ gào thét với Tô Nhan ở đầu kia di động.

      "Em tin tưởng chị em bị bọn họ hãm hại như vậy?"

      "Đó đương nhiên, em còn chưa hiểu chị ruột của em sao? Vậy tin tức kia làm cho người ta tức giận, vị rể siêu năng lực kia giúp chị trút giận sao?"

      rể siêu năng lực?

      Tô Nhan nghe cười, nhận được điện thoại của em trai đương nhiên tâm tình tốt rất nhiều.

      " ấy xử lý, em cần thiết phải tức giận vì những chuyện này."

      "Tại nước Pháp em thường xuyên lên mạng lúc tìm kiếm tin tức của chị, chị thể để cho em bớt lo lắng sao? hồi vào bệnh viện, hồi lại có chuyện lớn như vậy, em còn biết chị ruột của em có thể chịu đựng như vậy."

      "Tiểu tử thối, em tố khổ chị ruột của em sao?"

      "Em nào dám móc chị, đây là em khen chị, chị."

      "Ít ba hoa với chị, chị em sao, cần lo lắng cho chị."

      "Ài, nếu muốn để cho em lo lắng, vậy đừng làm ra việc này nữa, em biết chị thích diễn, thích ở sân khấu, cho nên em cũng phản đối chị tiến vào làng giải trí, mà, em tin tưởng chị."

      Tô Nhan nghe em trai mà ấm lòng, khoé môi khẽ nhếch lên độ cong, khẽ: "Chị chờ em về."

      "Ừ, em trở về rất nhanh, chị phải chăm sóc kỹ lưỡng bản thân, thay em gửi lời chào đến rể siêu năng lực, nhưng mỗi ngày em đều chú ý tin tức của chị."

      "Được được, em ngủ ."

      "Được rồi, em ngắt."

      "Ừ."

      Tô Nhan ngắt điện thoại di động, thấy Tiết Cầm Cầm gửi tin nhắn đến, trả lời câu có chuyện gì vẻ mặt thảnh thơi.

      "Tô đại tiểu thư, ghét bỏ chính đủ hot sao?"

      Tô Nhan nâng mắt nhìn lại, là A Ken, nhếch khoé môi : "Tôi biết nhất định đến."

      "Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi có thể tới sao? Tới cùng sao lại thế này?" A Ken trừng mắt hỏi Tô Nhan.

      " ta tự dẫn tự biên tự diễn hồi diễn trò hãm hại tôi."

      " lại vẫn rất thoải mái tự tại, phải đó là đứa bé của Trình tổng à? Nhìn kiểu này của , có phải sinh non cũng là giả ?" A Ken thấy có cảm xúc gì, mới mở miệng hỏi.

      "Sinh non là , nhưng đứa phải là của ấy."

      A Ken nhíu mày, trêu chọc : " khẳng định như vậy? Là Trình tổng tự mình với ?"

      " ấy với tôi, nhưng tôi càng tin tưởng đàn ông như Trình Tự Cẩm xuất loại sai lầm này."

      A Ken nhìn lát, lắc đầu : "Có đôi khi tôi cũng nhìn hiểu ."

      "Tôi? Tôi làm sao vậy?"

      "Có đôi khi , cực kỳ ngu dốt, nhưng có khi cực kỳ thông minh lanh lợi, chuyện này làm dư luận xôn xao, nhìn đương cũng có gì, tôi cũng cần sốt ruột, nhưng, Trình tổng có với nên xử lý chuyện này như thế nào ?"

      Tô Nhan lắc đầu : "Tôi hỏi, tôi chỉ xem kết quả, yên tâm , nếu đứa bé kia phải là của ấy, người như ấy vô duyên vô cớ cài cái mũ này lên đội?"

      A Ken nhíu mày, gật đầu, nhìn : "Tôi nhận được tin tức, Bạch Khuynh cũng ở trong bệnh viện này."

      Tô Nhan nghe , lúc này mới nhìn về phía A Ken, nhíu mày lại, "Bạch Khuynh cũng ở trong này."

      "Đúng."

      Tô Nhan nhíu mày lại, trầm mặc lát nhìn A Ken hỏi: "A Ken, có cách nào giúp tôi tới phòng bệnh của ấy ?"

      " muốn làm gì?"

      "Tôi có thể làm gì, đương nhiên là nhìn ấy."
      Chris thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 75.1: Kích thích Trình Tự Cẩm

      Editor: dohuyenrua


      Tô Nhan đứng ở ngoài phòng bệnh của Bạch Khuynh, nhìn Bạch Khuynh ngồi giường bệnh, sắc mặt khó coi gì đó với điện thoại di động, từ lúc bắt đầu kích động cuối cùng kinh ngạc, lâu sau cũng chưa hồi thần, cuối cùng chậm chạm ngắt điện thoại di động.

      Tô Nhan nhìn loạt cũng có chút nghi hoặc, gõ cửa phòng tượng trưng, thấy Bạch Khuynh còn giống như ở trong cảm xúc của cuộc điện thoại vừa rồi, chờ sau khi vào, Bạch Khuynh mới giật mình ngẩng đầu lên.

      Trong nháy mắt khi nhìn thấy Tô Nhan đó, cảm xúc trong mắt là ngàn thuận vạn biến (1).

      (1) ngàn thuận vạn biến: (cảm xúc) liên tục thay đổi.

      " có khoẻ ?" Tô Nhan nhìn hiểu ánh mắt lúc này của ta là có ý gì, chỉ là nhìn ra, thân thể của ta cực kỳ suy yếu, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt.

      Bạch Khuynh chớp chớp hai mắt, dường như hồi thần lại, sau khi nhìn Bạch Khuynh trầm mặc hồi lâu mới giọng khàn khàn .

      "Nhìn thấy tôi như vậy có phải cực kỳ vui vẻ ?"

      Tô Nhan có thói quen ta xem mình như quân địch giả, cho nên cũng để ý lời của ta.

      " Bạch Khuynh, như thế nào, hai người chúng ta đều làm việc lâu như vậy, tôi muốn đường trượt dốc, nếu có thể buông bỏ oán hận với tôi, ..."

      "Tôi buông bỏ." Đột nhiên Bạch Khuynh cười thoải mái, nhìn Tô Nhan cười .

      "Cái gì?" Đương nhiên Tô Nhan sửng sốt.

      Nhưng Bạch Khuynh chỉ nhìn cười : "Tôi tôi buông bỏ oán hận với , Tô Nhan, chúc tốt lâu, ngày mai, có thể nhìn thấy tôi ngã xuống đáy cốc như thế nào, nhưng nhớ kỹ, có ngày tôi cũng dẫm lên bò lên , đây là hứa hẹn của tôi với ." Nhưng cũng là hứa hẹn của người kia với tôi.

      Tô Nhan hiểu quá ý trong lời của ta, nếu buông bỏ lại vì sao muốn dẫm lên bò lên ?

      Tô Nhan cảm thấy chính mình nhiều lời vô ích, chỉ nhìn ta khẽ : "Tôi hi vọng đừng sai tiếp nữa, hãm hại tôi như vậy là vô ích."

      Nhưng Bạch Khuynh chỉ cười nịnh tiếng : " yên tâm, ngày mai tin tôi hãm hại tung ra, tạm thời, tôi cũng biến mất khỏi tầm mắt của , nhưng cũng chỉ là tạm thời, nhớ kỹ, tôi trở về, Tô Nhan, chờ ngày nào đó tôi trở lại, là ngày xuống đài."

      xong, ánh mắt Bạch Khuynh nhìn Tô Nhan mang theo hưng phấn, làm Tô Nhan nhìn hiểu hưng phấn điểm nào.

      Nhưng A Ken chỉ nhíu mày, lôi kéo tay Tô Nhan thấp giọng : "Chúng ta nhanh , nếu như bị người thấy là tốt."

      Tô Nhan nhíu mày, gật đầu, nhìn Bạch Khuynh thở dài tiếng, cuối cùng : "Chăm sóc thân thể cho tốt."

      xong, Tô Nhan xoay người theo A Ken rời khỏi phòng bệnh, lại biết trong khoảnh khắc kia Bạch Khuynh bấm dãy số của người kia.

      "Tôi đáp ứng , hi vọng có thể được làm được."

      Quả nhiên, ngày hôm sau, tuôn ra là Bạch Khuynh vì chính mình hút thuốc phiện cho nên dẫn đến sinh non đứa , đến đứa cũng phải của Trình Tự Cẩm.

      Nhưng vì cảm xúc Bạch Khuynh có vấn đề, sinh ra tranh chấp với Tô Nhan, mà Tô Nhan ở vào thế phòng vệ.

      Tô Nhan nhìn tin tức này, đôi mày thanh tú nhíu lại, với năng lực của Trình Tự Cẩm, muốn huỷ diệt d_ien_dan_l3_quy_dôn Bạch Khuynh triệt để là chuyện dễ dàng, nhưng, như vậy xem ra, hình như thủ hạ lưu tình rồi.

      Vì sao?

      Tô Nhan nhớ lại, trong nháy mắt nâng lên hai mắt, trong mắt có vẻ kinh ngạc, Tô Nhan, suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ nghĩ muốn Bạch Khuynh chết đến nỗi đó?

      Vai bị ôm, thân thể bị vòng ôm quen thuộc ôm lấy.

      "Làm sao vậy?"

      Tô Nhan nhớ lại phản ứng ngày hôm qua của Bạch Khuynh, chậm rãi xoay người lại nhìn mặt Trình Tự Cẩm ôn hoà khẽ: "Em cảm giác có vấn đề gì."

      Trình Tự Cẩm nhíu mày, nhìn thấp giọng hỏi: "Làm sao?"

      Tô Nhan nhíu mày, nhớ lại phản ứng của Bạch Khuynh khi thấy : "Ngày hôm qua em gặp Bạch Khuynh, ấy chuyện, có phần..."

      Nhe vậy, Trình Tự Cẩm nâng mắt, ánh mắt sâu sắc nhìn chằm chằm , trầm giọng : "Ngày hôm qua em gặp ta rồi hả?"

      "Ừ."

      " gì?"

      Tô Nhan nhìn cặp mắt đen của Trình Tự Cẩm, chớp chớp hai mắt : " chút giống như lời của ấy, có chút là lạ, đối với ấy, có phải thủ hạ lưu tình rồi hay ?"

      câu cuối cùng, Tô Nhan giọng điệu đùa , lại đổi lấy Trình Tự Cẩm thâm sâu chăm chú nhìn mắt của .

      Tô Nhan sửng sốt, "Sao vậy?"

      Ánh mắt Trình Tự Cẩm sâu sắc chăm chú nhìn , trầm giọng : "Em cảm thấy được còn chưa dứt tình với ta, cho nên thủ hạ lưu tình?"

      Tô Nhan nhíu mày, khoé môi nhếch lên, tay khẽ xoa khuôn mặt đẹp trai của , khẽ: "Chẳng lẽ đúng?"

      "Em cho rằng đúng?"

      " phải?"

      Trình Tự Cẩm sâu sắc nhìn mắt tràn đầy ý cười của , tay to xoa tay của , tay khác cầm điện thoại bấm dãy số, nhưng hai tròng mắt thâm trầm chăm chú nhìn .

      "Hàn Lỗi, làm cho Bạch Khuynh xuống đài triệt để..."

      Tô Nhan vừa nghe, sắc mặt hơi đổi, cướp lấy di động vội vàng : "A, cần, cần, ấy đùa tôi, trợ lý Hàn, bận rộn."

      xong, Tô Nhan liền ngắt điện thoại di động, lập tức trơn tròn tròng mắt trừng người đàn ông nhếch môi cười nhạt, bực bội đánh vai cái.

      " cố ý phải ?"

      Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ giữ chặt đầu , khuôn mặt tuấn tú tiếp sát vào khuôn mặt , môi mỏng chỉ cách môi đỏ mọng của có vài milimét, nhàng căng ra vừa động cũng động vào môi đỏ mọng mềm mại của .

      "Người nào cố ý, hả?"

      ", , cố ý, biết là em đùa."

      Trình Tự Cẩm chỉ mở môi mỏng ra, ngậm môi đỏ mọng non mềm của vào trong miệng, khẽ cắn.

      "Ưm ưm..."

      "Em ngốc như vậy, nếu bịt kín đường của ta, người khác nhìn em thế nào? Từ trước đến nay sao cả."

      Nghe vậy, Tô Nhan sửng sốt, đương nhiên nghĩ tới, Trình Tự Cẩm đứng ở góc độ của suy nghĩ, lúc này Tô Nhan cảm động dứt, nhưng lâu sau này, mới phát chính mình buồn cười giống kẻ ngu ngốc.

      "A Cẩm..."

      Ánh mắt Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm càng phát ra trầm, hơi thở thở ra cũng càng ngày càng nóng, phả vào mặt Tô Nhan, làm tổn thương da thịt của .

      ", đứng dậy, em, em còn phải tham gia hội họp báo."

      Trình Tự Cẩm chỉ hôn khuôn mặt , đứng dậy nhìn , ánh mắt u ám : "Buổi tối, phòng tắm ba lần."

      "Cái gì?" Tô Nhan cho rằng mình nghe lầm, lại đối diện cặp mắt sáng hàm xúc lắm khi đó, sắc mặt đỏ lên.

      " chết ." Đẩy ra đứng dậy rời , giống như sau lưng có người đuổi theo .

      Trình Tự Cẩm nhìn bóng lưng của rời , khoé môi nhếch lên độ cong dần biến mất thấy, sắc mặt có chút tối tăm, lấy di động bấm #dấu hiệu dãy số như thế.

      "Lập tức rời , đừng lại xuất trước mặt bất kì kẻ nào, nếu đóng được miệng, tôi ngại tìm người giúp ."

      Ngắt điện thoại di động, ánh mắt Trình Tự Cẩm trầm tối như vũng nước đọng.

      Trong cuộc họp báo Tô Nhan chỉ ba câu.

      "Tôi truy cứu."

      "Tôi quay phim tốt."

      "Cảm ơn các fan của tôi."

      Chỉ là ba câu này, giải quyết chuyện vốn được chú ý, có người thay Tô Nhan bênh vực kẻ yếu, có Tô Nhan đại lượng thiện lương, đáng so đo, dù sao bình luận tốt về Tô Nhan càng ngày càng nhiều.

      Mà Tô Nhan cho rằng đây là Trình Tự Cẩm nghĩ chu đáo, sai, Trình Tự Cẩm là muốn làm tạo hình tượng tốt nhất.

      Sau khi Tô Diệu Mạn xem xong tin tức, thở dài tiếng, nhìn Tô Nhan diễn cách đó xa.

      "Nhan Nhan, em đúng là vẫn còn chưa làm cho Cẩm động lòng với em chút sao? Đâu thèm lòng trắc ."

      biết, chuyện Bạch Khuynh nhìn như giải quyết, nhưng là biết, đơn giản như vậy, vì chuyện thượng vị (vị trí ) như vậy, người phụ nữ làm ra được loại chuyện này, sao cứ cam tâm lui như vậy?

      Sau lưng của ta nhất định là có người chống đỡ ta.

      Mà năng lực người kia lớn đến nỗi làm cho Bạch Khuynh chủ động tạm thời thoái vòng luẩn quẩn tràn đầy hào quang này.

      Tô Diệu Mạn nhìn Tô Nhan diễn ở đối diện, chuẩn bị tiến vào trạng thái quay phim, mày vừa động, hình như nghĩ đến cách tính là cách, nếu...

      Cầm điện thoại ra, quay lại đoạn phim ngắn Tô Nhan diễn hôn tình cảm mãnh liệt * với nam chính gửi qua cho Trình Tự Cẩm, Tô Diệu Mạn nhìn chăm chú di động chốc lát, nhưng làm cho thất vọng rồi, đầu kia có bất kì phản ứng gì.

      Ánh mắt Tô Diệu Mạn phức tạp bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Nhan, Nhan Nhan, chị Diệu Mạn bất lực, Cẩm cố chấp, ai có thể thay đổi.

      Chị Diệu Mạn hi vọng em có thể thay đổi bao nhiêu, nhưng là nghĩ đơn giản rồi.

      Nhưng Tô Diệu Mạn biết, vốn Trình Tự Cẩm họp ở Chính Hằng khi nhận được tin nhắn Tô Diệu Mạn gửi , sắc mặt vừa thay đổi phen, tất cả căn phòng hội nghị hiểu biết tính tình vị chủ này mọi người ưỡn thẳng sống lưng.

      Trong video clip, Tô Nhan bị người đàn ông đè giường lớn kịch liệt ôm hôn, áo sơ mi trắng bị dùng lực kéo ra, bờ vai khêu gợi liền trần trụi lộ ra, người đàn ông ngừng hôn lên vai Tô Nhan, vẻ mặt hai người đều cực kỳ khát vọng, đều rất vội vàng, nhiệt tình.

      Hàn Lỗi đứng ở sau người Trình Tự Cẩm, liếc mắt cái nhìn thấy nội dung trong clip, khỏi hung hăng giật giật khoé môi, nhìn như vậy, là quay phim.

      Cảnh nóng này, cũng quá tình cảm mãnh liệt, làm cho giống , phát đại tổng giám đốc nhà đều đen mặt sao?

      "Tổng, tổng giám đốc?" ở họp báo cáo nhân viên làm việc nhìn mặt Trình Tự Cẩm đen, sợ tới mức chuyện cà lăm, cho rằng chính mình làm tốt, làm lỗi.

      Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ híp hai tròng mắt, nhìn video clip gián đoạn chỗ đặc sắc nhất, điều này làm cho sắc mặt Trình Tự Cẩm đen giống như than đen, tất cả căn phòng hội nghị đều trở nên lạnh lẽo vì toả ra khí lạnh.

      "Tan họp." Lạnh giọng hai chữ này liền đứng dậy rời khỏi phòng họp.

      Để lại đám người đưa mắt nhìn nhau, cả đám đều biết xảy ra cái gì, làm sao biến thành như vậy, đám mắt to trừng mắt , cuối cùng thống nhất trừng về phía Hàn Lỗi.

      Vẫn là lần đầu Hàn Lỗi nhận được lễ chú mục (1) của cấp cao, khoé mắt hơi co lại, tiếng ràng : "Vậy mọi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 76: Nam Hải Lan

      Editor: dohuyenrua

      Sau chuyện trừng phạt Tô Nhan tiếng, xảy ra chuyện gì trong tiếng này, lòng dạ mọi người biết , cả người Tô Nhan đều ru rú trong lòng .

      Màu hồng khuôn mặt còn chưa biến mất, thở hơi hổn hển , "Sau này em có mặt mũi gặp người rồi."

      Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ hôn môi của , ràng giống con mèo meo meo * thành công, tiếng mang theo sau dục vọng khàn khàn.

      "Sau này, diễn hôn, diễn * cũng cho phép quay."

      Nghe vậy, Tô Nhan khẽ đẩy ra, vẻ mặt đồng ý nhíu mày nhìn : "Vậy làm sao có thể? Đây là thể tránh được."

      " cho phép là cho phép." Sắc mặt Trình Tự Cẩm khẽ thay đổi trầm xuống, nắm cằm của , hai tròng mắt bá đạo nhìn , vưu vật như vậy, làm sao có thể cho người khác thưởng thức, huống hồ vẫn là người phụ nữ của , cho dù là diễn cũng thể nào đụng chạm.

      Tô Nhan bất mãn trừng mắt nhìn , cuối cùng lườm , ủ rũ : "Còn bằng làm em rời khỏi làng giải trí thôi, náo có diễn viên diễn hôn môi diễn *?"

      Nghe vậy, hai tròng mắt Trình Tự Cẩm chớp, cúi xuống chỗ trán của trầm giọng hỏi: "Nếu , rời khỏi thế nào?"

      " thế nào, em rất thích quay phim, càng thích xem phim truyền hình của chính mình."

      Trình Tự Cẩm chỉ thâm trầm nhìn , trầm giọng : " có thể tìm người đóng thế cho em."

      "Đóng thế? sao chứ?"

      " quyết định."

      Tô Nhan bĩu môi, chuyện, nếu có thể dùng đóng thế cũng tốt, những cảnh diễn hôn, diễn *, cũng rất bằng lòng quay.

      "Được rồi, nếu đạo diễn..." thấy gương mặt cười như cười (1).

      (1) nguyên văn là tựa tiếu phi tiếu.

      khỏi bĩu môi, đúng, quên, làm sao đạo diễn có thể đồng ý, tin chắc nếu cả cảnh đều dùng đóng thế, e rằng đạo diễn cũng dám cái gì.

      Người này có tiền chính là có lợi.

      Tô Nhan giống như nghĩ tới cái gì, giữ chặt cánh tay Trình Tự Cẩm cười : "Em trai em Tô Hạo, nó sau khi trở về muốn gặp rể ."

      Nghe vậy, Trình Tự Cẩm nâng mắt nhìn nét mặt tươi cười như hoa của , "Em cho cậu ấy chúng ta kết hôn rồi hả?"

      ", chính nó muốn gọi như vậy, nó gọi rể siêu năng lực."

      Trình Tự Cẩm chỉ cười xoa chóp mũi của , Tô Nhan cũng chỉ cười, đúng là tuyệt đối nghĩ tới, cũng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 76.2

      Editor: dohuyenrua

      Điện thoại di động lại có tin nhắn đến, mở vừa thấy là tin nhắn từ Tô Diệu Mạn, ánh mắt Tô Nhan nhàn nhạt đảo qua nhìn người đàn ông bên cạnh, mở xem.

      Nội dung là như vậy...

      "Nhan Nhan, chị đoán em nhất định muốn biết chị muốn gì với em, em tò mò vì sao đột nhiên Cẩm xuất tại studio sao, đó là bởi vì chị gửi cho nó đoạn video clip, cho nên nó mới gấp rút chạy tới."

      Tô Nhan buồn bực là video clip gì, Tô Diệu Mạn liền gửi video clip đến, Tô Nhan vừa mở thấy, hiểu ra rồi...

      tiếng cười ra.

      "Phốc, ha ha..."

      Trình Tự Cẩm nhíu mày, nhìn người phụ nữ đột nhiên thoải mái cười to, nhíu mày lại, khỏi hiếu kì hỏi: "Làm sao vậy?"

      Tô Nhan chỉ nhìn , đôi lông mày cười nhướng lên, áp sát vào gương mặt tuấn tú của , khó nén vui vẻ trong lòng.

      "Em biết vì sao đột nhiên xuất tại studio của em rồi."

      Trình Tự Cẩm liếc mắt nhìn , chỉ thấy mở đoạn video ra, sau khi người nào đó nhìn thoáng qua sắc mặt liền đen, trầm giọng : "Xoá ."

      Nhưng Tô Nhan lại hứng trí, lắc đầu : "Vì sao? Em cảm thấy em diễn cũng tệ lắm."

      Nhưng sắc mặt người nào đó càng ngày càng trầm, cũng sắp đen thành than, lúc này mới vui tươi hớn hở : "Được được, em xoá em xoá, hoá ra để ý em như vậy, vì cái này mà chạy tới rồi."

      Trình Tự Cẩm chỉ mím môi mỏng, quay đầu nhìn vẻ mặt vui rạo rực của người con , ánh mắt thâm thuý như biển.

      Tâm tình Tô Nhan sung sướng, nghiêng đầu : "A Cẩm, hai loại quay diễn * này, có phải đàn ông đều có phản ứng?"

      Quả nhiên, sắc mặt Trình Tự Cẩm trầm nhìn , nhưng khoé môi thản nhiên cong lên độ cong, khẽ cười tiếng.

      "Em là cho biết, các người có cảm giác rồi hả?"

      Tô Nhan thấy vẻ mặt này của , vội vàng lắc đầu : ", có, em, em làm sao có thể..."

      "Cho nên, là cậu ta?"

      "A, dạ, đúng đúng..." Tô Nhan nhìn khoé môi càng mở rộng độ cong, khỏi giật giật khoé mắt, giống như chơi đùa có chút quá trớn, bây giờ vẻ mặt của người nào đó đều cực kì bình thường.

      "Vậy, bây giờ chúng ta đâu?"

      Trình Tự Cẩm chỉ híp hai mắt lại, thấp giọng : "Vốn là muốn mang em đến bữa tiệc lớn, nhưng..."

      Nghe vậy, lòng Tô Nhan cũng run rẩy theo, hỏi cẩn thận: "Nhưng cái gì?"

      Trình Tự Cẩm chỉ cười như cười liếc mắt nhìn cái : "Có con mèo đặc biệt nghe lời, trừng phạt còn chưa đủ."

      Tô Nhan nghe , sắc mặt đỏ xanh, xanh lại đỏ, trừng mắt nhìn nghiến răng nghiến lợi : "Em muốn ăn cơm, quay phim sắp được ngày, em rất đói."

      # che chắn#

      "Ừ, lát nữa phát huy mấy từ này cực kì chính xác."

      "..."

      # che chắn#

      Tô Nhan cảm giác được thân thể Trình Tự Cẩm cứng đờ, cả xe cũng lắc lư cái.

      "A..." Thắng xe gấp cái, liền dừng ở ven đường đêm khuya yên tĩnh.

      Tô Nhan có chút bị doạ sợ, hai tay ôm chặt cổ .

      "Sao đột nhiên dừng xe? Làm em sợ muốn chết." xong liền ngẩng đầu nhìn về phía , phát ánh mắt ám trầm thôi nhìn , giống như ánh mắt con sói đói nhìn con tiểu bạch thỏ.

      Muốn ăn nàng luôn, ăn luôn!

      # che chắn#

      "A, , làm gì? Em em, em cảnh cáo , đừng xằng bậy, bây giờ em là nhân vật của công chúng, , đừng..."

      # che chắn#

      "Em, em lúc nào?" Tô Nhan thể tin mở to hai mắt trừng .

      Trình Tự Cẩm chỉ nâng tay của xoa lỗ tai của , Tô Nhan mở to hai mắt, phát tai bị cắn lại nóng như vậy, vừa để sát vào thấy, cả tai đều đỏ đỏ, đủ đỏ rồi.

      Tô Nhan thấy thế, khoé mắt hung hăng căng lên, đôi mắt nhìn loạn, dám nhìn tới cặp mắt cực nóng u tối nặng nề kia của .

      "Cái kia, cái kia, em, phải em cố ý, em..."

      # che chắn#

      "Ngày mai nhất định có tin tức."

      "Hả?"

      Tô Nhan nhìn chút để ý, hận đến nghiến răng ngứa, nhưng toàn thân chút khí lực nào, bị ép khô triệt để, thắt lưng cũng chua xót, chân cũng đau.

      " cho phép đụng vào em ba ngày." Tô Nhan tức giận thôi, nghiến răng nghiến lợi.

      Nhưng ngươi nào đó chỉ cài cúc áo sơ mi lên, thản nhiên liếc cái, trầm giọng : "Vẫn còn khí lực tức giận? Lại lần?"

      Nghe vậy, đôi mắt của Tô Nhan mở lớn, cuối cùng cam lòng nhắm mắt lại, có phản ứng với , nhưng cảm nhận được dư thừa tinh lực của , cho dù thời gian địa điểm cũng có thể tỏ ra oai phong, vẫn nên ít chọc mới tốt.

      Nhìn lông mi của Tô Nhan ngừng run rẩy, khoé môi khẽ nhếch lên, nghiêng người từ tự tựa về phía .

      Tô Nhan cảm giác được hơi thở của đột nhiên đập vào mặt, nháy mắt mở hai mắt, thân thể co rụt về phía sau, hai tay nắm chặt âu phục người, đôi mắt thuỳ mị mang theo cảnh giác nhìn .

      " làm gì?"

      Trình Tự Cẩm thấy vẻ mặt này của , ràng giống con chuột thấy mèo. khỏi nhíu mày lại.

      "Em muốn trần truồng?"

      "Em..." Tô Nhan nhìn , cho rằng nghĩ muốn, còn phải làm hại toàn thân vô lực, eo mỏi lưng đau.

      "Giúp em mặc quần áo, ăn cơm."

      Tô Nhan vẫn cảnh giác nhìn , ràng tin lời .

      "Vậy chính em mặc."

      "Em còn sức."

      " tới mặc."

      "Vậy bảo đảm được làm bậy."

      "Cuối cùng mặc hay ?"

      "Mặc..."

      Đến chỗ nhà ăn, Tô Nhan mở cửa xe xuống xe, hai chân mềm nhũn, cũng run run, trong xe bị hung bạo lăn qua lăn lại giờ như vậy.

      Trình Tự Cẩm thấy bộ dạng này của , khỏi khẽ cười tiếng, đến bên người kéo lại gần người , chống đỡ .

      Tô Nhan ngẩng đầu gắt gao trợn mắt nhìn , thầm nho : "Đều tại , em cũng sắp đứng nổi rồi."

      "Buổi tối cho em trở về bắt nạt."

      "Em trực tiếp thiến ."

      "Mưu sát chồng?"

      "Cút."

      "..." Tô Nhan khỏi á khẩu trả lời được, thời gian tiếp xúc cùng càng dài, mới phát có tiềm chất lưu * manh, giống cảm giác ban đầu của vậy.

      Đương nhiên, khi đó lạnh lùng, còn đây đúng là .

      Thế cho nên về sau mỗi lần nhớ tới tranh cãi ầm ĩ xảy ra giữa bọn họ đều làm cho cảm thấy là giấc mộng. giống như cho tới bây giờ chưa từng xảy ra.

      đúng như Tô Nhan dự đoán, hình ảnh hai người ở trong này bị chụp được, lên đầu đề, đó ràng biển số xe, chỉ sợ có cách phủ nhận rồi.

      Tiêu đề nóng: Hai người xa chấn (1) giờ, sau đó cùng có bữa tối ngọt ngào!

      (1) xa chấn: xe chấn động. Ở đây là tuỳ người đọc hiểu như thế nào. Nhưng có thể giải thích với ngữ cảnh kiểu như là hai chị "làm" trong xe giờ.

      Tô Nhan nghĩ tới ngày này mà nhận được điện thoại của mẹ Trình Tự Cẩm, điều này làm cho Tô Nhan kinh sợ hồi lâu.

      "Alo, xin chào, đây là?"

      " Tô Nhan phải ?"

      "Vâng, đúng là tôi, xin hỏi bà là?"

      "Nam Hải Lan, mẹ của Tiểu Cẩm."

      Nghe vậy, Tô Nhan kinh ngạc đứng lên, cầm di động hồi lâu trả lời, trái lại người bị doạ sợ bên.
      Chris thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 77: Muốn có em bé.

      Editor: dohuyenrua

      Quán cà phê...

      "Tô tiểu thư, chúng ta liền trắng ra." Nam Hải Lan nhìn mặt Tô Nhan ràng khẩn trương khẽ cười tiếng .

      "Vâng, bác , bác, mời bác ." Đôi bàn tay Tô Nhan khẩn trương nắm lại, nắm tay trong lòng * rồi.

      "Cháu và Tiểu Cẩm..." Nam Hải Lan , nhìn đôi mắt linh động của Tô Nhan, khoé môi nhếch lên, bưng cà phê lên uống hớp .

      Lúc này thần kinh của Tô Nhan căng quá mức, trong đầu lên các loại phiên bản hình ảnh.

      Chẳng hạn như, giây sau mặt bản thân bị hắt cà phê, bị cảnh cáo, bị khinh bỉ, bị xem thường.

      Chẳng hạn như, giây sau tấm chi phiếu giá trời xuất trước mặt , khuyên rời khỏi Trình Tự Cẩm.

      Chẳng hạn như...

      "Khi nào Tô tiểu thư kết hôn với Tiểu Cẩm nhà chúng tôi?"

      "..."

      "A?" Tô Nhan bị sợ ngây người, hiển nhiên có chút thẫn thờ, nhìn vẻ mặt có ý cười của người phụ nữ đối diện.

      Trình Tự Cẩm cũng ba mươi tuổi, làm sao người mẹ này giống như cũng hơn - ba mươi tuổi vậy, đây hẳn phải là mẹ kế chứ? Sau đó từng có cái gì cùng Trình Tự Cẩm trước kia?

      Nhớ lại, Tô Nhan khỏi lạnh run cái, thể nào? Ác tục (hung ác + dung tục) như vậy, cẩu huyết như vậy?

      "Bác, bác , bác, bác vừa cái gì?"

      Nam Hải Lan chỉ cười, tiến lên cầm tay Tô Nhan, ôn nhu : "Tô tiểu thư, a, đúng, rất nhanh là người nhà, bác gọi cháu là Nhan Nhan , khi nào cháu và Cẩm nhà chúng ta kết hôn?"

      Nghe vậy, Tô Nhan khỏi hung hăng giật giật khoé môi, đối với thay đổi cực nhanh của vị này, là làm trong lúc này phản ứng kịp, tưởng tượng qua các phiên bản, nhưng phiên bản như vậy.

      Nhìn người đàn bà trước mắt, , phải là phụ nữ, chút nếp nhăn nào ở khoé mắt, làn da cũng cực kì đẹp, nhưng nhìn mặt ba phần giống người nào đó, rốt cục tin tưởng, đây là mẹ ruột.

      "Bác, bác , cháu, cháu..." Trong lúc này đại não của Tô Nhan có phần theo kịp tiết tấu, não mở to cực kì lớn, lại càng phản ứng kịp.

      "Ừ, bác biết, bác biết, như vậy , ngày nào đó tìm thời gian bác thăm hỏi nhà cháu lần, tìm thời gian chúng ta đính hôn trước."

      "A..." Tô Nhan nhìn khuôn mặt ôn nhu của Nam Hải Lan, hoài nghi nghiêm trọng có phải rất muốn tìm con dâu hay ? Chẳng lẽ con của bà ấy có bệnh gì tiện ra?

      Sai, cái này có thể hoàn toàn phủ nhận rồi...

      "Vậy, bác , mấy năm trước cha mẹ cháu qua đời trong tai nạn xe cộ."

      Nam Hải Lan nghe sửng sốt, lập tức gương mặt bộ dáng từ ái đau lòng, nắm chặt tay của Tô Nhan khẽ: " ngại, vậy cháu nhất định rất đau lòng, trong nhà còn có ai ?"

      "Cháu còn có em trai, du học tại Pháp."

      "Vậy sao, tồi."

      Cả người Tô Nhan đều tỉnh, và hoá ra tâm tình hoàn toàn bị đảo lộn, hoàn toàn dựa theo kịch bản của , loại gia đình giống nhà Trình Tự Cẩm mà coi trọng môn đăng hộ đối.

      đúng là hiếm thấy, người hỏi cái gì đành phải thành trả lời rồi.

      "Nhan Nhan, cháu và Tiểu Cẩm quen biết bao lâu rồi?" Nam Hải Lan nhìn khuôn mặt nhắn của Tô Nhan có chút xấu hổ, chỉ cười cười tiếp tục hỏi.

      đến cái này...

      Tô Nhan nhìn Nam Hải Lan, tuy nhiên chút kiêu căng, nhưng làm sao lại cảm nhận được thích hợp như vậy?

      "Quen ạ, vậy, hẳn là ba năm rưỡi trước, sắp bốn năm rồi..."

      thề, thấy đôi mắt vốn có ý cười liên tục của Nam Hải Lan toả ra kinh ngạc, mà còn là loại thần sắc cực kì kinh ngạc, sau đó, thấy đôi mắt nhìn lướt qua mặt và người , biết nhìn cái gì.

      Cuối cùng, hình như có phần xác định hỏi: "Ba năm trước hai người quen nhau rồi hả?"

      Đối mặt với khẩu khí ràng mang theo hoài nghi của vị này, làm cho Tô Nhan suýt nữa hoài nghi có phải chính mình nhờ lầm hay , nhưng, ngày tháng giấy chứng nhận kết hôn kia, đến chết cũng quên.

      "Vâng. Đúng ạ."

      Tóm lại sao lại thế này? Tình huống gì đây? Ai có thể giúp ?

      Rốt cuộc diễn cái gì vậy?

      "Trời ạ, các con giấu diếm cũng quá lâu, vì sao gần đây tin đồn nhiều như vậy, có phải quyết định kết hôn hay ? Tên tiểu hỗn tử này, giấu diếm cả chính cha mẹ ruột của mình, quá kì cục, xem ra trừng trị nó như thế nào, vậy mà giấu con dâu xinh đẹp như vậy mà cũng cho mẹ và cha nó." xong liền lấy điện thoại ra ngoài.

      "Bác..." Tô Nhan cũng kịp cái gì, thấy bà ấy trừng mắt với di động : "Cho con mười phút đến chỗ mẹ."

      "Cái gì? có thời gian? Mẹ con tìm con con phải vui mừng? Con muốn tạo phản?"

      Nghe , khoé môi Tô Nhan nhịn được giật giật, nhìn mẹ chồng của mình, hình như giống tưởng tượng của , ít nhất, nhìn qua là người rất dễ chung sống với nhau.

      "OK, con có thời gian, mẹ đây liền tâm tốt với Nhan Nhan." xong, chỉ thấy Nam Hải Lan ngắt di động, vẻ mặt hưng phấn nhìn hỏi.

      "Nhan Nhan con , mười phút sau nó có tới hay ?"

      Tô Nhan chỉ giật giật khoé mắt, cười gượng hai tiếng : "Hẳn là, , đến."

      "Chúng ta cùng chờ, chúng ta tiếp tục trọng tâm đề tài của mình, con thích hôn lễ kiểu Trung Quốc hay thích kiểu Tây Âu? Nếu hôn lễ ngoài trời ..."

      Tô Nhan nghe, khoé môi vẫn duy trì mỉm cười...

      Quả nhiên mười phút sau Trình Tự Cẩm đến, liếc mắt cái nhìn thấy vị trí của hai người phụ nữ, thấy vẻ mặt Tô Nhan cười gượng, hình như có chút xấu hổ.

      "Mẹ."

      tiếng mẹ, cắt ngang suy nghĩ của hai người, Tô Nhan vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, nháy mắt với Trình Tự Cẩm, hai mắt toả sáng, giống như thấy cứu tinh.

      Trình Tự Cẩm đối diện Tô Nhan nhìn lại ánh mắt, đôi mắt sóng lăn tăn, chính trông mong nhìn , giống như chú chó con mừng chủ nhân.

      Nhưng Nam Hải Lan chỉ hừ lạnh tiếng : "Con vẫn biết ta là mẹ con? Con ngồi xuống cho mẹ, mẹ có việc hỏi con."

      Trình Tự Cẩm nhìn mẹ chưa hết tính trẻ con của mình khỏi có chút đau đầu, từ đến lớn,hai em bọn thiếu bị tai hoạ, luôn luôn ăn mặc cho bọn thành con .

      Cũng chỉ có cha bọn mới thích mẹ như vậy.

      Trình Tự Cẩm mím môi, ngồi ở bên cạnh Tô Nhan, cánh tay dài chẳng kiêng dè chút nào ôm eo Tô Nhan.

      Cơ thể Tô Nhan cứng đờ, nâng mắt nhìn sườn mặt tuấn tú của , cảm thấy khẽ động.

      Nam Hải Lan vốn có vẻ mặt tức giận khi nhìn thấy hành động của con trai khi đó, lập tức liền cười nheo hai mắt, nhìn hai người kề sát, khỏi hỏi.

      "Tiểu Cẩm à, mẹ nghe Nhan Nhan các con quen nhau được ba năm, lúc đó, mẹ còn tưởng rằng con..."

      "Mẹ, hôm nay mẹ có việc?" Trình Tự Cẩm nhìn bà, trầm giọng ngắt lời .

      Nam Hải Lan thấy sắc mặt con trai lạnh lùng, hình như hai tròng mắt có chút cảnh cáo, vội vàng ra liên quan đến chuyện kia, nhìn khuôn mặt nhắn của Tô Nhan, cười cười.

      "Hôm nay mẹ tới là muốn hỏi hai con tính toán khi nào kết hôn, các con ba ngày hai bữa lên tin tức, cha con cũng cho mẹ hỏi chút." Nam Hải Lan nhìn hai người hỏi, trước kia cũng có tin tức tương tự, bọn họ cũng chưa coi là quan trọng, bọn họ cũng rất ràng con trai của bọn họ dạng gì.

      Chẳng qua là chơi đùa mà thôi, nhưng hình như lần này phải, làm toàn bộ chuyện cũng phải là phong cách của nó.

      Cho nên hôm nay bà tới đây chuyến, trước kia thấy thường xuyên có chuyện xấu với số nữ minh tinh, bọn họ cũng quản được, có đàn bà tốt hơn so với có đàn bà.

      Từ sau khi chuyện kia xảy ra, bọn họ từng cho rằng cả đời này con trai của họ cũng chỉ tưởng nhớ Tiểu Tuyết nữa, lại càng cưới nữa.

      Bởi vì bà từng , con tốt thế giời vẫn còn rất nhiều, nhưng đổi lấy câu của , đời này chỉ cưới người.

      Đến mức thế nào, trong lòng mọi người đều rất ràng.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :