1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưới chui, tổng giám đốc xin bình tĩnh - Ngu Thiên Tầm (85/107+kết cục) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 66.1

      Editor: dohuyenrua

      A Ken chỉ gật đầu, sau đó đưa phần văn bản pháp luật qua.

      "Đây là hợp đồng, xem chút, có vấn đề gì kí."

      Tô Nhan lấy lại đây cũng chưa từng nhìn qua kí tên của mình.

      Tiết Cầm Cầm thấy thế liền nhìn về phía A Ken : "Người đại diện, tôi muốn ra ngoài mua cháo cho Nhan Nhan, từ ngày hôm qua đến bây giờ ấy ăn cái gì, ở trong này với ấy lúc."

      "Được, , nhanh lên, buổi chiều tôi còn phải mở họp báo giúp ấy."

      "Được, tôi rồi về." Tiết Cầm Cầm xong cầm ví tiền ra khỏi phòng bệnh.

      Mà lúc này tại tập đoàn Chính Hằng, lòng người hoảng sợ.

      Bởi vì sáng sớm hội nghị thường kỳ, bọn họ thấy hình như sắc mặt tổng giám đốc của bọn họ rất tốt, cho nên mọi người làm việc cũng vô cùng cẩn thận.

      Mà ngay cả Hàn Lỗi cũng hô hấp cẩn thận, bởi vì biết nguyên nhân là gì.

      "Trình tổng, cái kia..."

      Lời của còn chưa xong, ánh mắt Trình Tự Cẩm lạnh lẽo liền nhìn về phía , làm cho Hàn Lỗi cứng đờ, cuối cùng vẫn kiên trì tiếp.

      "Vừa rồi bệnh viện phu nhân tỉnh, có gì đáng ngại, hình như tiểu thư Tiết Cầm Cầm ở cùng ấy."

      Trình Tự Cẩm giống như nghe thấy giọng lạnh lùng : " ra ngoài."

      Hàn Lỗi vội vàng gật đầu, "Vâng" sau đó xoay ngời rời khỏi văn phòng.

      Trình Tự Cẩm mở máy tính ra, trong nhất thời, bằng tốc độ nhanh nhất ảnh Tiết Cầm Cầm chụp microblog đến truyền thông.

      Trong ảnh, Tô Nhan ngồi ở giường bệnh, tóc dài rối tung xoã ra, hạ mắt suy nghĩ, sắc mặt tái nhợt, nhưng có loại vẻ đẹp khi bị bệnh, làm cho người ta nhìn càng thêm thương tiếc.

      Còn có Tiết Cầm Cầm cùng chụp ảnh chung, hai tròng mắt của Tô Nhan cũng nhìn màn hình, đôi mắt long lanh lúc này lại ảm đạm ánh sáng, đau đớn đáng thương.

      trán băng gạc tăng thêm loại mĩ cảm khác thành lời.

      Đôi mắt Trình Tự Cẩm thâm trầm nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp, hình như thấy khoé mắt kia của Tô Nhan có nước mắt trong suốt, biết sao, lòng hơi run chút.

      Ngày hôm qua ở phòng bệnh, cố ý ra lúc ấy ở khách sạn với người phụ nữ khác, cũng chỉ là muốn nhìn phản ứng của .

      Quả nhiên ngoài dự đoán của , thực tức giận, rất kích động, cho nên liền thuận thế tức giận rời .

      thể nghi ngờ, người phụ nữ Tô Nhan này bắt đầu , nhưng vì sao lại có cảm giác kì quái?

      cũng nhìn ra người phụ nữ bị danh lợi địa vị mê hoặc, kiêu ngạo, tự tôn của rất lớn, rất khó tưởng tượng tương lai có ngày để cho biết tất cả, như thế nào?

      sụp đổ, nhưng cuối cùng kết quả chính là bị huỷ.

      Càng nghĩ càng cảm thấy phiền chán, cuối cùng đóng máy tính lại, ý tứ hàm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng nhếch khoé môi nhấn đường điện thoại nội bộ trầm giọng : "Chuẩn bị nước Pháp."

      Mà trợ lí Hàn Lỗi ngây ngẩn cả người, còn tưởng rằng mình nghe lầm, to gan hỏi câu.

      " Trình tổng, ngài vừa công tác nước Pháp? Bây giờ?"

      "Muốn bệnh viện vào khoa tai mũi họng ?" Đầu kia điện thoại truyền đến thanh hơi trầm, Hàn
      [​IMG]
      Christú cầu thích bài này.

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 66.2

      Editor: dohuyenrua


      Trình Tự Cẩm hoàn toàn kịp phản ứng, càng muốn người phụ nữ Tiết Cầm Cầm này đột nhiên đến phòng làm việc của , đôi mắt chậm rãi mở ra, hai tròng mắt sâu nhìn lướt qua hai người đàn ông theo vào phía sau , sắc mặt khỏi trầm xuống.

      Ánh mắt cực kì lạnh lẽo nhìn lướt qua Hàn Lỗi ngây như phỗng ở bên.

      Hàn Lỗi nhất thời giật mình, vội vàng lấy khăn tay ra đưa tới.

      Mà Trình Tự Cẩm lại nhận, chỉ đứng lên lùi về phía sau từng bước, cởi áo vét ra, treo ở cánh tay, lúc này mới nâng mắt nhìn về phía Tiết Cầm Cầm, nhưng mở miệng.

      Tiết Cầm Cầm thấy vẻ mặt đạm mạc, vừa nghĩ tới sáng nay Tô Nhan tránh ở phòng vệ sinh khóc, lửa giận liền xông lên.

      " nhìn cái gì mà nhìn, tôi cho biết, hắt muối là được lợi rồi, tên hỗn đản , tra nam (tra: cặn bã), tôi cảnh cáo , nếu lại có lần sau, nếu để cho tôi thấy Nhan Nhan rơi nước mắt vì , lần sau tôi hắt axit sunfuric, để liều mạng nể mặt khắp nơi lưu tình, dám? Cũng sợ được rồi nhị đệ của mắc bệnh truyền nhiễm."

      "Phốc..." Rốt cục, vẫn là Quyền Hạ xem cuộc vui sau khi nghe thấy lần này Tiết Cầm Cầm hào sảng chí khí rốt cục nhẫn nại được cười ra tiếng. Nhìn bóng lưng Tiết Cầm Cầm tràn ngập ý chí chiến đấu nghiền ngẫm thôi.

      Ngay cả Cố Nghị luôn luôn thờ ơ như băng với việc liên quan đến mình, khi nghe lời của Tiết Cầm Cầm khoé môi cũng hơi nhếch lên.

      Hai người này là sung sướng, có người phiền muộn.

      Sau khi Trình Tự Cẩm nghe xong lời của Tiết Cầm Cầm, nhìn thoáng qua Hàn Lỗi, Hàn Lỗi hiểu ý, vội vàng xoay người, thấy hai người Quyền Hạ và Cố Nghị rất nhanh gật gật đầu rồi rời khỏi chỗ thị phi này.

      Vửa rồi xảy ra chuyện gì? Ánh mắt của ( Hàn Lỗi ) có vấn đề chứ?

      Đại tổng giám đốc nhà bọn họ vậy mà lại bị người hắt muối?

      Đợi cho Hàn Lỗi rời , Tiết Cầm Cầm lại tiếp tục hung tợn : "Tôi cho biết, nếu thích Nhan Nhan, như vậy đồng ý với ấy, kí tên vào thoả thuận li hôn, nếu phải, muốn li hôn nhưng lại xằng bậy cùng với phụ nữ khác ở bên ngoài, tôi là người đầu tiên cho đẹp mặt, nếu trước kia ở bên ngoài như thế nào * có liên quan đến tôi, nhưng hứa hẹn với Nhan Nhan sau này chỉ có mình ấy, lại còn khách sạn với người phụ nữ khác làm chuyện xằng bậy, lần sau tôi dùng pháo nổ rơi nhị đệ của , tin, chúng ta xem, tra nam, khốn khiếp ( con rùa ), phi..."

      xong, Tiết Cầm Cầm nhất thời cảm giác hết giận hơn phân nửa, tối hôm đó nghĩ như vậy, rốt cục hôm nay thấy bộ dáng Tô Nhan rơi lệ nhịn được, đầu óc phát điên bỏ chạy đến đây.

      Quay người lại, thấy hai người đàn ông phía sau chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm , nhất thời cảm thấy da đầu tê rần, lập tức dời ánh mắt dừng ở cửa, tứ chi cứng ngắc ra ngoài.

      Nếu ánh mắt của thoáng di chuyển chút, phát ánh mắt Cố Nghị nhìn có chút khác.

      Đợi cho Tiết Cầm Cầm rời , Quyền Hạ cười to ra tiếng, cười vui cởi mở, rất là vui vẻ.

      "Ha ha, cười chết ta, nương kia ở đâu ra? Cẩm, thế nào, cảm giác bị người khác hắt muối như thế nào? Bị người chỉ vào mũi mắng như thế nào?"

      Như thế nào? Có thể như thế nào? Đời này đây là lần thứ hai, lần đầu tiên là ngày hôm qua, bộ dáng Tô Nhan ngồi giường bệnh thở hổn hển, tuyệt đối thể kém hơn lần này.

      Nghĩ đến Tô Nhan, ánh mắt Trình Tự Cẩm u ám, để áo vét ở bên, nhìn lướt qua hai người giọng lạnh lùng : "Rất vinh hạnh giải trí cho hai vị."

      Hai người đến ngồi xuống ghế sô pha, Quyền Hạ nhíu mày tràn ngập nghiền ngẫm nhìn bạn tốt hỏi: "Cậu làm gì Tô tiểu thư người ta? Làm cho bạn tốt của người ra cũng dám chạy đến công ti chỉ vào mũi của cậu mắng?"

      Sau khi Cố Nghị chậm rãi ngồi xuống, khó có được mở miệng : "Tai điếc sao? nghe là cậu ấy ở bên ngoài khách sạn với phụ nữ khác bị bắt sao?"

      "A? em, nén bi thương, đây đúng là bất hạnh trong bất hạnh." Quyền Hạ nghe ý tứ hàm xúc câu.

      Mà Trình Tự Cẩm chỉ cởi bỏ caravat đổ muối ra, thản nhiên quét mắt nhìn hai người cái, nghe hai người trêu chọc, rốt cục sắc mặt lại nặng nề.

      " có việc gì? có việc gì cút ."

      "U, đây là thẹn quá hoá giận? Vậy cũng nên trút giận vào hai em chúng tôi ?" Ý cười khoé môi Quyền Hạ liên tục, thể là muốn trêu chọc ( Trình Tự Cẩm).

      Lúc này sắc mặt Trình Tự Cẩm đen như than, Hàn Lỗi đẩy cửa vào bưng cà phê, cẩn thận đặt bàn trà.

      "Luật sư Quyền, phiên dịch Cố, mời dùng."

      Cố Nghị nâng cà phê lên nhàng nhấp ngụm liền tiếng lạnh nhạt : "Lần đầu tiên tớ nhìn thấy Cẩm kinh ngạc."

      Quyền Hạ cũng nâng cà phê lên uống ngụm khẽ cười : "Tớ nhớ cũng vậy."

      bên, Hàn Lỗi nghĩ, hai vị ông chủ này đúng là to gan, muốn sống, trước mặt đại tổng giám đốc nhà bọn họ liền thảo luận đại tổng giám đốc nhà họ như vậy.

      Lúc này có phải nên rút lui an toàn ?

      "Trợ lí Hàn."

      "A? Luật sư Quyền." Hàn Lỗi lấy lại tinh thần nhìn vẻ mặt tươi cười của người đàn ông, vội vàng rung hồi chuông báo động, nhưng hình như có chút chậm.

      "Trợ lí Hàn cũng là lần đầu
      [​IMG]
      Christú cầu thích bài này.

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 66.3

      Editor: dohuyenrua


      Trở lại bệnh viện, Tô Nhan chỉ nhìn chằm chằm di động ngẩn người, Tiết Cầm Cầm mím môi đỏ mọng gật đầu với A Ken.

      "Nhan Nhan, tớ trở về."

      Tô Nhan chỉ chớp chớp hai tròng mắt, nhìn Tiết Cầm Cầm cái rồi hạ mắt xuống.

      Điều này làm cho Tiết Cầm Cầm và A Ken nhìn nhau cái.

      A Ken thu hồi tầm mắt dừng ở người Tô Nhan thấp giọng : "Nhan Nhan, nghỉ ngơi cho tốt, tôi trước, có thời gian lại tới thăm , chuyện khác cứ việc yên tâm, giao cho tôi xử lí."

      Tô Nhan chỉ gật đầu giọng khàn khàn : "Cám ơn : "

      "Ừ, rồi."

      Tiết Cầm Cầm gật đầu với ta, chỉ còn lại hai người, Tiết Cầm Cầm qua ngồi xuống nhìn hỏi: "Thế nào? Ăn cháo chưa?"

      Tô Nhan chỉ trầm mặc , nhìn chằm chằm chỗ ngẩn người.

      "Ăn ngon ?"

      Tô Nhan vẫn , điều này làm cho Tiết Cầm Cầm nhíu mày, cuối cùng nhìn : "Tớ mới trở về từ phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng."

      Quả nhiên giây tiếp theo Tô Nhan ngẩng đầu nhìn về phía ( Tiết Cầm Cầm), điều này làm cho Tiết Cầm Cầm vừa tức lại vừa đau lòng thay , ánh mắt nhìn ( Tiết Cầm Cầm ) tràn ngập nghi hoặc, Tiết Cầm Cầm cũng tính giấu diếm, cầm lấy quả táo chuẩn bị gọt vỏ, trực tiếp mở miệng .

      "Tớ mắng ta, còn dúng muối hắt vào người ta, nhưng hỗn đản này, ta vừa mới ra, ta nước Pháp, cặn bã, chẳng lẽ ta biết cậu còn ở bệnh viện sao? ta..." xong, (TCC) tức giận ngẩng đầu, mà khi (TCC) thấy mất mát trong hai tròng mắt Tô Nhan mới biết được mình cái gì.

      Ảo não bỏ quả táo vào đĩa đựng trái cây, hai tay cầm lấy tay của .

      " Nhan Nhan, tớ biết, chuyện tình cảm phải có thể đánh đồng, nhưng cậu nhìn chính cậu xem, vì người đàn ông mà biến thành bộ dạng gì? Đáng giá ?"

      Ánh mắt Tô Nhan loé lên, khi nghe thấy nước Pháp, ngoại trừ đau lòng còn thất vọng.

      tức giận mới lựa chọn nước Pháp sao? Nhưng, tức giận phải là sao?

      " Cầm Cầm..."

      "Ừ? Làm sao vậy?"

      "Tớ muốn ăn táo."

      Tiết Cầm Cầm sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, cầm lấy quả táo vừa rồi tiếp tục gọt vỏ.

      "Được, xin chờ chút, tớ gọt vỏ cho cậu."

      Năm ngày rất nhanh trôi qua, Tô Nhan tháo chỉ, vết sẹo trán chỉ nhợt nhạt hồng nhạt, xử lí vô cùng tốt, chỉ cần làm xử lí giai đoạn sau hẳn là để lại sẹo.

      Phía sau, Tiết Cầm Cầm tức giận cầm tờ báo tới, tức giận ngút trời : " tức chết tớ, đây đều là người nào, vừa mới đưa tin loạn, cậu chết, A Ken vất vả làm sáng tỏ, bây giờ lại xuất đống như vậy, đây đủ đáng ghét."

      Tô Nhan nhìn khuôn mặt tức giận đỏ bừng của Tiết Cầm Cầm, cười hỏi: "Làm sao vậy? Làm cậu tức thành như vậy?"

      "Kia, chính cậu xem ."

      Tô Nhan nhận tờ báo, nhìn thoáng qua, khoé môi cười cứng đờ, cuối cùng chậm rãi thu lại, thần sắc cũng rất lạnh nhạt, năm ngày, hiểu rất nhiều chuyện.

      "Cậu xem xem, cái gì mà người cũ qua, trong lúc cậu bị thương Trình Tự Cẩm chưa từng xuất tại bệnh viện, cũng tỏ thái độ gì, vẫn còn đong đưa Pháp, cậu xem xem, cậu xem xem, mỹ nữ tóc vàng này, trái ôm phải ấp, rốt cuộc ta có ý gì? ta cố ý phải ? Cố ý làm khó cho cậu? Mới có thể chọn trong lúc cậu nằm viện xuất ngoại, sau đó còn bị chụp đến loại ảnh này sau đó nhìn ra?"

      Tô Nhan nhìn trong ảnh người đàn ông tay phải đỡ eo người phụ nữ Pháp, tay kia ôm vai người phụ nữ khác, khoé môi cười như cười.

      Tô Nhan chỉ bỏ tờ báo xuống, nhìn Tiết Cầm Cầm tức giận thôi khẽ cười tiếng : "Vì sao cậu lại tức giận? Tớ còn chưa tức."

      Tiết Cầm Cầm nghe liền nhìn về phía , nhìn vẻ mặt lạnh nhạt, hình như có vẻ mặt tức giận và thương tâm.

      "Cậu, cậu có chuyện gì?"

      Tô Nhan chỉ cười : "Cậu nhìn tớ giống như có chuyện gì sao?"

      " Tớ nghĩ, thuận theo tự nhiên , tình là duyên phận, tớ tin tưởng vững chắc là do
      [​IMG]
      Christú cầu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 67.1: Nhưng phải của em.


      Editor: dohuyenrua


      "Chị Diệu Mạn, em biết từ chị cùng lớn lên với ấy, chị coi Trình Tự Cẩm như người thân, như em trai, nhưng có nghĩ tới cảm nhận của em hay , ở cùng chỗ với ấy, hơn nữa lúc hứa hẹn với em sau này chỉ có người phụ nữ là em, đến vài ngày, chị tận mắt thấy ấy dối, ấy và người phụ nữ khác quấn lấy nhau trong khách sạn, hơn nữa thừa nhận, chị muốn em làm như thế nào? Muốn em làm như thế nào? Chấp nhận ấy lừa gạt phản bội? Vẫn làm như chưa xảy ra chuyện gì? Em làm được, em làm được, em muốn tình nhất định phải sạch , nếu , thà rằng em bỏ cũng cần nữa."

      Tô Diệu Mạn nghe trầm mặc, nhìn đôi mắt Tô Nhan đỏ lên, cũng chịu rơi lệ, ngẩng đầu lên.

      Dường như nhớ tới chính mình năm đó, và lúc này của Tô Nhan, lại giống nhau biết bao.

      Môi đỏ mọng hung hăng mím lại, cuối cùng lên cầm tay của giọng : "Rất xin lỗi, Nhan Nhan, chị biết em chấp nhận nhiều như vậy rồi, em yên tâm, bất luận em làm như thế nào, làm cái gì đều ủng hộ em."

      Tô Nhan chỉ đỏ mắt, cuối cùng nhịn được tựa đầu vào vai Tô Diệu Mạn, giọng nghẹn ngào : "Chị Diệu Mạn, em mệt mỏi quá."

      Tô Diệu Mạn chỉ nhàng vuốt vai của , ánh mắt lại lẫn lộn, càng nhiều đành lòng.

      " có gì, muốn khóc khóc, lần này chị Diệu Mạn đứng ở bên em."

      Tô Nhan lắc đầu giọng : "Chị Diệu Mạn, chị có thể khuyên nhủ ấy , để ấy đồng ý li hôn với em, nếu thương em, có thể thả em ?"

      Thân thể Tô Diệu Mạn cứng đờ, cúi đầu nhìn sắc mặt Tô Nhan tái nhợt, môi đỏ nhếch lên, cuối cùng chỉ : "Nhan Nhan, Cẩm nó, có cho em biết ..."

      Tô Nhan khẽ ngẩng đầu, nhìn Tô Diệu Mạn, chờ lời ấy tiếp tục .

      Tô Diệu Mạn hạ mắt, đối diện với , ánh mắt phức tạp : "Có từng với em hay , cả đời nó chỉ kết hôn lần, cho đến chết."

      Tô Nhan sửng sốt, bị lời của Tô Diệu Mạn rung động sâu, cũng cho rằng Trình Tự Cẩm vì , cho nên cả đời chỉ kết hôn lần.

      chấn động, chẳng lẽ muốn cả đời bị khống chế, bị buộc lại, thể có hạnh phúc của chính mình?

      Cùng dây dưa với đến chết?

      Nghĩ, Tô Nhan nhìn Tô Diệu Mạn, giống như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, hai tròng mắt đầy hi vọng nhìn ấy ( Tô Diệu Mạn).

      "Chị Diệu Mạn, hai người lớn lên cùng nhau, ấy khẳng định nghe lời chị , chị có thể giúp em ? Em muốn tiếp tục như vậy, em lãng phí bốn năm, em , có cách nào tiếp tục cuộc hôn nhân cũng thể lộ ra ngoài ánh sáng cả đời, em cần, đó có khác gì ngồi tù?"

      Tô Diệu Mạn nhìn gương mặt tái nhợt của Tô Nhan, cuối cùng chỉ cầm lấy tay của giọng : "Được, chị với nó."

      Tô Nhan lâm vào trầm tư, căn bản có cảm xúc khác suy nghĩ thái độ và lời của Tô Diệu Mạn, nếu sau đó nghĩ nhiều chút, phát ra có rất nhiều điểm đáng ngờ.

      người bảo Trình Tự Cẩm, đến cuối cùng ra như thế nào đây?

      Sau khi Tô Diệu Mạn về, Tô Nhan trầm mặc, cả đời chỉ kết hôn lần?

      ràng phải người chung tình, lại nên có biểu có chung tình!

      đúng là chuyện cười lớn, chì du như thế sao, cả đời kết hôn vài lần có liên quan gì đến , chỉ cần biết rằng đời này phải có cuộc hôn nhân hạnh phúc là được.

      Mà Tô Diệu Mạn vừa rời khỏi bệnh viện liền lập tức gọi cho Trình Tự Cẩm .

      " Cẩm, chị vừa mới khỏi bệnh viện, chị đến, ấy hạ quyết tâm quyết định li hôn với em." Khi vừa nhận điện thoại Tô Diệu Mạn liền thẳng vào vấn đề .

      lát, bên kia truyền đến giọng trầm thấp của Trình Tự Cẩm.

      "Chị cảm thấy ấy được toại nguyện?"

      Tô Diệu Mạn nghe, khỏi nhíu mày thanh tú, nhớ tới bộ dáng khi Tô Diệu Mạn ở phòng bệnh, và ánh mắt đau lòng của ấy khi lên xằng bậy với người phụ nữ khác ở bên ngoài, chỉ nắm chặt điện thoại di động gằn từng chữ.

      "Cẩm, chị mặc kệ em có tâm hay vô tâm với ấy, nhưng thân là người đàn ông, em muốn phụ trách với ấy, em cưới ấy nhất định ấy giống với những người phụ nữ của em, ít nhất trước khi quyết định li hôn em phải tôn trọng tình cảm của người với người, trung thành, cần biết thị phi ân oán đúng sai, nếu chị khuyên được em buông tay, chị chỉ muốn cho em biết, sau này, ít nhất khi ấy còn là vợ của em, đừng xằng bậy với người phụ nữ khác."

      Trình Tự Cẩm nghe, cuối cùng mới trầm giọng chậm rãi mở miệng : "Diệu Mạn, ấy giống với chị."

      Lời của Trình Tự Cẩm làm Tô Diệu Mạn đau đớn sâu, quay đầu nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ khẽ cười tiếng: "Làm sao giống, đều là chồng, đều , đều biết làm thế nào, sao lại giống nhau? Chị em, Tô Nhan em, em cho chị biết làm sao giống nhau? Giống vậy, em hai người cũng chúng tôi, đúng, có chút giống nhau, chị có thể ly hôn, có thể có được tự do, Tô Nhan lại được, ấy bi thảm hơn chị."

      xong, Trình Tự Cẩm ở đầu kia trầm mặc, hình như Tô Diệu Mạn cũng nhớ đến rất nhiều chuyện tình trước kia muốn nhớ tới, cuối cùng thở dài tiếng .

      "Chị rất áy náy với ấy, lúc áy là chị giựt dây ấy em tốt, cũng chỉ từng bước đẩy ấy vào vực sâu sớm hơn, chị có thể làm gì cho ấy, chị chỉ hi vọng, thân thể của em có thể trung thành cho ấy, về phần lòng của em..."

      "Cứ như vậy , chị cúp." Tô Diệu Mạn xong ngắt di động, tầm mắt nhìn ngoài cửa

      [​IMG]
      Christú cầu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 67.2

      Editor: dohuyenrua



      Trình Tự Cẩm lại chỉ dựa gần vào bên tai trầm giọng : "Chỉ là muốn đánh tan ít lời đồn đại mà thôi."

      Lời đồn đại?

      Làm sao có lời đồn đại gì? Nhưng là có mà thôi.

      Tô Nhan mệt mỏi khép hai mắt giọng : "Trình Tự Cẩm, buông tha tôi được ?"

      đôi mắt dưới kính của Trình Tự Cẩm trầm xuống, ngón tay thon dài xoa môi đỏ mọng mềm mại của trầm giọng cảnh cáo : "Hừ, lần sau được để cho nghe thấy lời nào tốt từ cái miệng nhắn này ra."

      Tâm tình bình tĩnh của Tô Nhan rốt cuộc bị phá vỡ, dường như lộ ra cái lưới bí mật tóm lấy .

      thể nhịn được nữa liền giơ tay lên, bất kể thời gian gì, bất kể trường hợp gì, lại càng quản xem có thích hợp hay , nên sớm thưởng cho cái tát này.

      Ba...

      Tô Nhan sửng sốt, lòng bàn tay chết lặng cho , lại đánh lần...

      Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt bị đánh lệch sang bên, đeo kính, mời xem vẻ mặt của .

      Nhưng ràng nghe thấy xung quanh có thanh hít khí, còn có tiếng phóng viên ngừng kinh hô chụp ảnh.

      Tiết Cầm Cầm nhìn màn này, rất là hết giận giọng : "Xứng đáng, hừ."

      A Ken chỉ nhíu mày, nhìn hai người, cũng dự đoán được Tô Nhan đột nhiên ra tay, nhưng ở góc độ của bọn họ, ràng nhìn thấy hành động của hai người trong lúc đó.

      Tô Nhan chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay, cuối cùng buông ra, dùng sức cắn chặt hàm răng.

      Trình Tự Cẩm chỉ giơ tay lên vuốt má bị đánh, giọng trầm thấp : "Bà xã, đây là lần thứ hai."

      Hai chữ kia kích thích mạnh đến Tô Nhan, có cách tiếp tục đối mặt với , lướt qua muốn lao ra, lại bị ngăn lại, còn ngồi ôm lấy.

      " thả tôi xuống."

      "Hừ, bây giờ tâm trạng tốt, đừng chọc , hả?" Trình Tự Cẩm ôm chậm rãi về phía cửa lớn của bệnh viện.

      Tô Nhan sửng sốt, nâng mắt nhìn cằm cương nghị của cắn răng : " muốn như thế nào?"

      "Bảo bối, lần đầu tiên bị đánh vì là em, thừa nhận, nhưng lần đầu tiên bị hắt muối, em khoản nợ này tính như thế nào?"

      Nghe vậy, thân thể Tô Nhan cứng đờ, nhìn thoáng qua A Ken kéo Tiết Cầm Cầm cách đó xa, Tô Nhan cảm thấy kinh sợ.

      "Trình Tự Cẩm, nếu dám động đến ấy, tôi tha thứ cho , tuyệt đối ..."

      Trình Tự Cẩm chỉ thản nhiên nhếch khoé môi, cúi đầu nhàng hôn đôi môi run run của còn thấp giọng : "Xem biểu của em."

      Tô Nhan cực kì tức giận, ngược lại cười lạnh tiếng : "Trình Tự Cẩm, hoàn toàn đúng là tên khốn khiếp."

      "Nhận được khen ngợi."

      Tô Nhan thề, nếu phải trường hợp thích hợp, nhất định bị người đàn ông biết xấu hổ này tức đến phát khóc.

      Chẳng qua, mắt dưới kính cuối cùng cũng đỏ lên.

      Mà cùng lúc đó, đám phóng viên nhìn hành động hai người đều chụp ngừng.

      Ở trong mắt bọn họ thấy là, người đàn ông ai bì nổi này lại bị người phụ nữ đánh, còn ôm lấy ấy, hôn ấy, đây đúng là chuyện lạ kinh động.

      "Trình tổng, xin hỏi Tô tiểu thư vì sao? Chẳng lẽ hai người chia tay sao?"

      Trình Tự Cẩm ngoài ý muốn trả lời vấn đề của người phóng viên này, cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Nhan run run trong lòng, cúi đầu cọ cọ chóp mũi của thấp giọng cười .

      "Chia tay? Sao tôi lại biết?"

      "Trình tổng, chẳng lẽ ngài xem qua bản tin đưa tin lời tuyên bố của Tô tiểu thư sao?"

      Trình Tự Cẩm lại thấp giọng cười : " ấy chỉ tức giận tôi khi ấy nằm viện có thời gian đến đấy cùng ấy, tức giận tôi công tác, hơn nữa còn có những tấm ảnh cố tình gây , cho nên bảo bối của nhà tôi mới có thể như vậy, tôi đây phải là tự mình đến thỉnh tội sao."

      Nghe vậy, các phóng viên đều hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên, bọn họ rất giật mình khi đối mặt với đáp án này.

      "Như vậy, Trình tổng, tấm ảnh ở nước Pháp của ngài là có chuyện gì xảy ra?"

      "Chỉ là hai vị thư kí của hai công ti muốn hợp tác, các bạn biết, người nước ngoài, đều rất nhiệt tình, rất cởi mở."

      Tô Nhan bị ôm vào trong ngực, nghe lời của

      [​IMG]

      Chương 67.3

      Editor: dohuyenrua



      " Ô ô... Xấu xa, đồ tồi, khốn nạn..." Tô Nhan chỉ biết khóc, lòng hăng hái mắng đồ tồi, khốn nạn, phát tiết tất cả áp lực nhiều ngày của ra.

      Trình Tự Cẩm nghe nghẹn ngào lời ra gì, chỉ ôm sát , thấp giọng : "Rất xin lỗi."

      Hàn Lỗi thiếu chút nữa lỡ chân giẫm lên phanh xe, khẩn trương nuốt nước bọt, chuyên nghiệp lái xe.

      Đây là lần đầu tiên trong sáu năm từ khi làm cho Trình Tự Cẩm tới nay nghe được đại tổng giám đốc của bọn họ ba chữ 'rất xin lỗi' kia?

      Chẳng lẽ cũng là giả vờ? Cũng là giả?

      giả giả, giả giả này đúng là sớm làm cho người ta phân biệt ràng được...

      Tô Nhan vừa nghe được ba chữ kia, nước mắt lại ngừng chảy ra bên ngoài được, khóc đến nỗi áo sơ mi của Trình Tự Cẩm cũng ẩm.

      "Tôi, chán ghét , chán ghét... , ân ô..."

      "Tôi chán ghét ..."

      "Chán ghét ..."

      Trình Tự Cẩm nghe giọng khàn khàn của , chỉ nhàng cúi đầu hôn đỉnh đầu của , còn mang theo mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, nhưng lại biết gay mũi chút nào.

      "Ừ, chán ghét , là đồ khốn, khốn nạn, em đừng khóc, hả?"

      Nhưng Tô Nhan phát , càng như vậy, giọng càng nhàng nước mắt của lại càng nhiều, đến cuối cùng ràng vẫn khóc ngừng cũng cái gì.

      Tiếng khóc lại càng lúc càng lớn, càng ngày càng bi thảm, Hàn Lỗi nghe được lòng đều run rẩy, biết đại tổng giám đốc nhà bọn họ có cảm tưởng gì.

      Bắt nạt người phụ nữ đến khóc rống chảy nước mắt, cũng say rượu.

      Trình Tự Cẩm nghe tiếng khóc của càng ngày càng tê tâm liệt phế (1), ánh mắt thâm trầm thôi, chỉ là lúc này đôi lông mày gắt gao nhíu lại.

      (1) tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng

      Trong tiếng khóc của , nghe được khóc thương tâm bao nhiêu, biết mấy ngày nay có bao nhiêu áp lực, gì đáng trách, người phụ nữ này , hơn nữa còn sâu đậm hơn nghĩ.

      "Bảo bối, đừng khóc, khóc làm lòng cũng nát."

      Tô Nhan để ý đến , chính là khóc, tư thế khóc khô nước mắt thề bỏ qua. Chỉ cầm lấy tay áo Trình Tự Cẩm càng ngày càng chặt.

      Cuối cùng, Trình Tự Cẩm đau đầu nhíu mày, mạnh mẽ lôi ra khỏi ngực , nhưng Tô Nhan cảm giác được đẩy ra, tiếng khóc lập tức tăng thêm.

      "A ô ô..." Đột nhiên a tiếng làm Hàn Lỗi sợ tới mức thiếu chút nữa đụng vào xe hơi phía trước, khỏi liếc mắt đánh giá Trình Tự Cẩm cái, phát khoé môi đại tổng giám đốc nhà hơi co rút.

      khỏi cảm thấy thăng bằng...

      Trình Tự Cẩm thấy khóc lộ ra khuôn mặt hoa lê đẫm mưa (2), đôi mắt

      [​IMG]
      Christú cầu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :