1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưới cô nàng keo kiệt - Lương Hải Yến (16c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 15

      Ngực bị bàn tay thuần thục của vuốt ve rồi từ từ xuống, ngón tay thon dài lướt qua phần bụng mềm mại tinh tế, đẩy ra hai chân trắng noãn, trước mắt liền ra vùng đất ấm áp mê người, chạm tới địa phương trắng noãn mềm mại ướt á, biết chuẩn bị sẵn sàng.

      . . . . . .

      Kích tình qua , Quan Hà Châu ôm Diêu Hiểu Thư chặt, mà Diêu Hiểu Thư sớm mệt mỏi đến còn hơi sức, gối đầu ngực , lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn mà có lực.

      Diêu Hiểu Thư chưa từng nghĩ, ra là nằm trong ngực lại thoải mái như vậy, từ trước đến nay lòng luôn bình tĩnh, Quan Hà Châu giống như mọc rễ bám chặt, tồn tại trong lòng , giúp sợ hãi, chỉ có an tâm.

      “Nghĩ cái gì?” Quan Hà Châu ôm , để tựa vào lồng ngực mình, bàn tay ở gò má êm ái của vuốt ve, thỉnh thoảng cầm lọn tóc quấn quanh ngón tay mình, thoải mái.

      “Em phát . . . .em hình như biết gì về .” Diêu Hiểu Thư trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi ra câu này, “Quan hệ của chúng ta khi nào trở thành người vậy?”

      Đến bây giờ, Diêu Hiểu Thư còn mơ mơ màng màng, chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này làm nàng cảm thấy là lạ, giống như chuyện lừa gạt, lòng có chút lo lắng, đầu cũng hơi chóng mặt, cảm giác mình giống như nằm mơ.

      Hơn nữa cho đến bây giờ, Diêu Hiểu Thư mới biết, mình hiểu người đàn ông cùng mình quan hệ thân mật này, mặc dù bọn họ cùng nhau lớn lên, nhưng hoạt bát hiếu động, thích chạy nhảy bên ngoài, rất ít khi cùng chung đụng.

      Phải thời gian hai người chân chính tiếp xúc là khi họ chuyển ra ngoài ở chung, dù là như vậy, lúc đó bọn họ cũng thân mật lắm, qua thời gian sau, bọn họ mới chính thức thân mật.

      Ai ngờ, cuộc sống ngày ngày trôi qua, quan hệ trai ‘‘tạm thời” của bọn họ, lại giống như vẫn nghĩ, ngược lại càng ngày càng phức tạp, mà quan hệ của hai người bọn họ, càng trở nên thân mật hơn, theo tình hình này phát triển có lẽ càng ngày càng thân mật.

      Ai, là khó hiểu, chuyện sao lại tới bước này? Càng làm cho buồn bực là từ đầu đến cuối Quan Hà Châu vẫn bình tĩnh tự nhiên, cứ như gấp gáp, hiểu chỉ có mình Diêu Hiểu Thư thôi.

      “Em muốn hiểu sao?” Quan Hà Châu biết nên giải thích tâm tình giờ phút này của mình thế nào.

      Tóm lại, có chút phức tạp, bọn họ cùng nhau lớn lên, mà dám hiểu , nhưng mà, trong lòng lại vui mừng, vui mừng rốt cuộc cũng muốn hiểu , nghĩa là có ảnh hưởng với .

      nhảm!” Khoé mắt Diêu Hiểu Thư giựt lên, “Em làm sao mà muốn hiểu hả?”

      Giống như nghe thấy lời nhàm chán của , Diêu Hiểu Thư tức giận trừng .

      “Ha ha, sao?” Quan Hà Châu phát ra tiếng cười trầm thấp, như gió xuân ấm áp thổi vào lòng Diêu Hiểu Thư, làm cho khoé môi của khẽ cong lên.

      như vậy, vậy chờ, chờ đến khi em hiểu .” Quan Hà Châu cúi đầu dịu dàng nhìn đỉnh đầu , trong mắt tất cả đều là cưng chiều mà Diêu Hiểu Thư thấy được.

      Diêu Hiểu Thư nghe vậy, trong lòng ngọt ngào, là vì giọng dịu dàng, hay bởi vì giọng của tràn đầy mong đợi đây? cũng , tóm lại, chính là vui mừng, hết sức vui mừng!

      Diêu Hiểu Thư thuộc phái hành động, muốn hiểu Quan Hà Châu liền lập tức thi hành, sáng sớm liền rời giường, tính làm bữa sáng dấu cho , trước kia, đều là Quan Hà Châu làm cho , bây giờ muốn làm cho ăn, mà phát tài nấu nướng của tệ.

      “Ha ha, mặc kệ thế nào phòng bếp vẫn là địa bàn của phụ nữ, mình tuyệt đối thể thua.” Diêu Hiểu Thư thầm động viên bản thân, sau khi muốn hiểu Quan Hà Châu, cảm thấy mình lại gần chút.

      ra muốn hiểu người phải dùng tâm mình đánh đổi, trước kia nghĩ cứ tuân theo tự nhiên, nhưng hôm nay mới phát phải vậy, nếu như mình dụng tâm đối với người, vậy làm sao hiểu người đó đây.

      “Em ở đây làm gì?” Cửa phòng bếp đột nhiên truyền đến giọng trầm thấp.

      Diêu Hiểu Thư giật mình, dao trong tay chút nữa là cắt trúng mình.

      “Đáng chết, em ở đây làm cái gì?” Trái tim Quan Hà Châu sắp đình trệ rồi, bước nhanh về phía trước lấy dao từ tay , màn mới vừa rồi là quá nguy hiểm, “Em điên rồi sao, sáng sớm ở đây chơi dao?”

      “Em có!” Diêu Hiểu Thư uỷ khuất , “Em có chơi dao.”

      “Vậy em làm gì?” Quan Hà Châu thấy cầm dao, bị doạ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, “ có việc gì cầm dao làm gì?”

      “Em muốn vì làm bữa sáng.” Diêu Hiểu Thư bĩu môi , “Trước kia đều là làm, em cũng muốn giúp đỡ, để cho em bộc lộ tài năng .”

      Quan Hà Châu dở khóc dở cười, còn muốn bộc lộ tài năng, “Cám ơn em. . . .em chỉ cần ngồi chờ ăn, chính là giúp đỡ tốt nhất.”

      xem thường em?” Diêu Hiểu Thư trợn to mắt nhìn .

      “Là xem thường tài nấu nướng của em, phải xem thường em.” Quan Hà Châu kéo cách xa chỗ nguy hiểm, để đứng ở bên, sau đó cuộn ống tay áo lên, lưu loát cầm dao bắt đầu làm việc.

      “Vậy có khác gì đâu?” Diêu Hiểu Thư theo dõi bộ dáng sử dụng dao, là đẹp trai! Cực kỳ đẹp trai!

      Ưmh, sao làm được vậy? Trước kia mẹ luôn ở bên tai càu nhàu tốt bao nhiêu, bây giờ, mới biết người đàn ông này tốt, khó trách mẹ hay , có rất nhiều dì muốn đem con giới thiệu cho , làm sao may mắn như vậy?

      “Hà Châu, sao lại thích em?” Diêu Hiểu Thư tò mò, sao nhiều mĩ nữ vậy mà muốn, lại muốn mình ?

      “Em tự suy nghĩ.” Quan Hà Châu vừa quấy cháo, vừa cầm nguyên liệu thêm vào trong nồi.

      “Em nghĩ ra.” ghé vào cạnh , chóp mũi ngửi được hương thơm trong nồi bay tới, tự chủ được nuốt nước miếng, “Thơm quá, em thích ăn cháo trứng muối thịt nạc nhất, còn có salad khoai tây, Hà Châu, tuyệt!”

      “Dọn chén đũa ra .” Quan Hà Châu khẽ mỉm cười, thấy vẻ mặt thèm thuồng của , bất đắc dĩ lắc đầu.

      “Tuân lệnh!” Diêu Hiểu Thư lập tức xoay người chuẩn bị bàn ăn.

      Quan Hà Châu đem cháo trắng đặt bàn, sau đó lại vào đem rau trộn bưng ra, nhìn thấy bé ngốc đó chờ kịp rồi.

      “Ăn từ từ thôi.” Trong chén cháo vẫn còn bốc lên hơi nóng, bị húp cạn mấy ngụm.

      “Chậm chút, coi chừng nóng.” Quan Hà Châu vội vàng dặn dò.

      “Ưmh. . . . .biết, em có kinh nghiệm, ha ha.” Diêu Hiểu Thư cười hả hê, giống như đây là chuyện bình thường.

      này, sợ nóng sao? Quan Hà Châu cười lắc đầu, đôi đũa trong tay cũng tự giác vì gắp chút thức ăn thích, để vào chén , Diêu Hiểu Thư khách khí hưởng thụ phục vụ của , ăn liên tiếp mấy chén, cơ hồ đem nửa nồi cháo ăn vào bụng mình.

      lát sau, đưa tay vuốt cái bụng hơi nhô lên, thoả mãn , “No quá. . . .”

      “Trong tủ lạnh còn chè yến mạch em thích nhất, buổi trưa nếu đói lấy ra hâm lại ăn, biết ?” Quan Hà Châu thu dọn chén đũa, chuẩn bị làm, trước khi còn đặc biệt dặn dò .

      Đôi mắt híp lại của Diêu Hiểu Thư lập tức mở ra, mong đợi hỏi, “Buổi tối có về ăn cơm ?”

      “Có.” Quan Hà Châu chút do dự trả lời.

      “Ừ, em chờ về ăn cơm.” Trong lòng Diêu Hiểu Thư thầm bàn kế hoạch.

      “Ở nhà ngoan nha.” xong, Quan Hà Châu ở trán nhàng ấn xuống nụ hôn, liền xoay người rời .

      Diêu Hiểu Thư nhìn quanh căn nhà, trong lòng cảm thấy tịch mịch, vừa mới , bắt đầu nhớ nhung rồi, tại sao lại như vậy? Trước kia đâu có cảm giác như thế này!

      ra đây là cảm giác khi trong nhà có ai, là tịch mịch!

      làm sao có thể để mình ở nhà mình ên?” Diêu Hiểu Thư tự lẩm bẩm.

      nghĩ tới từ khi bọn họ ở chung cho đến nay, mỗi ngày đều ở bên ngoài đến rất khuya mới trở về, mà Quan Hà Châu ở nhà mình, cảm giác có phải hay cũng giống bây giờ? Hà Châu chỉ biết nấu cơm, mà toàn nấu món thích, thích , hiểu , nhưng chút cũng biết thích gì, ghét gì. . . .Ô, sao có thể như vậy?

      Diêu Hiểu Thư ngừng chán ghét mình, qua lâu mới lên tinh thần, chuẩn bị uốn nắn sai lầm của mình, xoay người chạy về phòng gọi cho mẹ Quan cầu cứu, muốn biết Quan Hà Châu thích cái gì phải nhờ vào mẹ Quan thôi.

      Buổi tối, Quan Hà Châu vừa vào cửa ngửi thấy mùi cơm chín, cảm thấy kỳ lạ liền tới phòng bếp, thấy Diêu Hiểu Thư ở trong phòng bếp chiến đấu hăng say, quần áo người có chỗ nào sạch , phòng bếp giống như chiến trường, thê thảm đến nỗi nỡ nhìn!

      “Hiểu Thư?” Quan Hà Châu đứng ở cửa gọi , lại dám tiến lên bước.

      “A, về, chờ chút, em sắp xong rồi.” Diêu Hiểu Thư phất tay với , lát sau liền bưng ra món nhìn ra là món gì, “Đây là món cuối cùng, có thể ăn cơm rồi.”

      Quan Hà Châu theo phía sau tới bàn ăn, nhìn từng món ăn bàn, liền kinh ngạc.

      “Chuyện này. . . .là em làm?”

      “Lợi hại , tất cả đều là em làm!” Diêu Hiểu Thư ngửa cằm lên, vỗ ngực cái, hả hê nhìn khoe khoang.

      “Em. . . .sao lại làm vậy?” Quan Hà Châu nhìn ra được đều là món ăn thích, này cố ý.

      “Đây là em tốn thời gian ngày hỏi mẹ Quan, là dì từng bước từng bước dạy em làm, ha ha, mặc dù nhìn ra hình dáng gì, nhưng có thể ăn được.” đến đây, giọng Diêu Hiểu Thư tất nhiên thể khẳng định.

      nhìn thức ăn bàn, có dũng khí nếm thử, biết ăn . . . . .Vừa mới nghĩ như vậy, Quan Hà Châu ngồi xuống, cầm lên đôi đũa gắp thức ăn, Diêu Hiểu Thư khẩn trương theo dõi , loại cảm giác đó giống như chờ đợi quan toà tuyên bố, làm cho người ta khẩn trương dứt.

      “Như thế nào?”

      “Ừ, nhìn ra hình dáng gì, nhưng mùi vị tệ.” Quan Hà Châu cười với , “Có tiến bộ.”

      “Có ?” Khuôn mặt nhắn của Diêu Hiểu Thư lập tức sáng lên, ngồi xuống cầm lên đôi đũa cũng ăn theo, “Oa, sao lại mặn như vậy!”

      Diêu Hiểu Thư vội vàng nhổ miếng thịt trong miệng ra, sau đó với , “Đừng ăn nữa, mặn như vậy sao lại ăn?”

      sao, lần đầu làm như vậy là tốt rồi.” Quan Hà Châu vẫn như cũ ăn món ăn làm.

      Lỗ mũi Diêu Hiểu Thư đau xót, hốc mắt nóng lên, nước mắt trong nháy mắt tràn đầy, “ Cái tên đần độn này!”

      đoạt lấy đôi đũa của , cho tiếp tục độc hại dạ dày của mình, “ cho phép ăn! Món ăn khó ăn như vậy, làm sao nuốt trôi? Mẹ Quan bị đau bao tử, em muốn ăn!”

      Quan Hà Châu nhìn , thấy sắp khóc, có chút đau lòng, đứng dậy kéo đối mặt với mình, “Sao vậy?”

      “Em muốn như vậy, nên miễn cưỡng mình ăn những món khó ăn như vậy.” thông minh như vậy, làm sao lại thích cái người biết gì hết? thua thiệt cho mà.

      “Đứa ngốc, có miễn cưỡng, ngược lại rất vui vẻ.” Quan Hà Châu nhàng lau nước mắt cho , “Đây là lần đầu tiên em làm cho ăn, rất vui vẻ, .”

      “Hà Châu, em thấy là người ngốc nhất.” ràng thông minh như vậy, sao lại thích người làm gì cũng sai như ? Diêu Hiểu Thư nén nước mắt, tức giận , “ thua thiệt mà.”

      “Thiệt thòi như vậy, nguyện ý.” Quan Hà Châu ôm , nhàng an ủi, “Sau này lại cố gắng chút, như vậy em có thể bắt được dạ dày của rồi, đương nhiên, được cũng sao, bắt dạ dày em là được.”

      “Ô, ghét, sao luôn những lời làm em muốn khóc, ghét ghét. . . . .” Qủa đấm nhàng của Diêu Hiểu Thư rơi vào ngực , lỗ mũi ê ẩm, nước mắt sắp nhịn được rơi xuống rồi.

      sao, ghét là được.” Quan Hà Châu rất thích Diêu Hiểu Thư bây giờ, tràn đầy tư vị con , quan trọng hơn là nhìn thấy tình cảm của , hơn nữa cũng bắt đầu hưởng ứng.

      Tất cả đau khổ bây giờ biến mất rồi.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương cuối – Chương 16

      Diêu Hiểu Thư và Quan Hà Châu nhau, chính thức ở trong căn nhà này phát triển tình cảm, chưa bao giờ Diêu Hiểu Thư nghĩ rằng tình có thể làm thay đổi con người, trước kia, sống mình vẫn ăn no mặc ấm, nhưng mà bây giờ, mỗi ngày đều nghĩ xem hôm nay Quan Hà Châu trải qua ngày thế nào, có nghĩ đến như nghĩ đến .

      Tất cả cũng bởi vì tình cảm của bọn họ, lúc bắt đầu cho đến khi phát triển cũng giống ai, thế giới của hình như càng ngày càng tươi sáng, mỗi ngày trôi qua đều như chìm trong giấc mộng.

      Nếu như ban đầu Quan Hà Châu đề nghị, bọn họ có phát triển thành quan hệ này ? Diêu Hiểu Thư luôn nghĩ đến vấn đề này, sau khi , càng hay buồn hay có cảm xúc, thỉnh thoảng nghĩ số chuyện hay, luôn lo lắng, cho rằng người đàn ông tốt như Quan Hà Châu nên thích mình.

      Dần dần, từ vui vẻ hưng phấn, chuyển thành hoài nghi, thậm chí là thiếu tự tin.

      “A, mình suy nghĩ lung tung gì vậy?” ở chung hơn nửa năm rồi, tại mới quan tâm tới những chuyện này có phải muộn rồi ?

      Diêu Hiểu Thư nhịn được chụp lấy đầu mình, tự chửi mình ngu ngốc.

      Nhưng mà, mấy ngày này sống chung với Quan Hà Châu, càng hiểu , lại càng thấy mình xứng với , bởi vì là quá tốt, tốt đến nỗi bắt đầu tự ti rồi.

      “Ô. . . . .làm sao giờ, nếu cứ như vậy, mình phát điên mất.” lung tung xoa nắn tóc của mình, ăn năn hối hận .

      “Sao vậy?”

      ngày nào đó, Quan Hà Châu về nhà liền thấy cảnh ngược đãi tóc mình, mấy ngày nay phải phát khác thường, cho là bọn họ có thể giải quyết, nghĩ đến tới hôm nay vẫn chưa xong.

      cho biết, em có chuyện gì giải quyết được?”

      “Hà Châu, có quan tâm em ? ngày nào đó, có phát , có tốt hơn em, sau đó ấy ?”

      Quan Hà Châu dở khóc dở cười, ra của vì chuyện này mà phiền não, “Em tin , hay là tin bản thân mình?”

      “Em.” Diêu Hiểu Thư bĩu môi, hai vai sụp xuống, đủ tự tin để trả lời.

      “Đứa ngốc, chuyện này cần phải hỏi.” Quan Hà Châu cúi đầu hôn , “Chuyện em lo lắng, vĩnh viễn xảy ra.” Diêu Hiểu Thư ngẩng đầu nhìn , biết lấy tự tin ở đâu.

      , hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

      xong, dắt tay , ra cửa, Diêu Hiểu Thư chỉ có thể ngoan ngoãn cùng ra ngoài, nhưng vướng bận trong lòng vẫn thể tiêu tan.

      Đúng lúc Diêu Hiểu Thư trong bầu trời khổ não của mình, mẹ Quan kiêm mẹ chồng tương lai cho vật thần bí.

      ngày nọ, Diêu Hiểu Thư len lén mở cửa, vào phòng sách, muốn tìm cuốn sổ màu rám nắng như mẹ Quan .

      “Kỳ ghê, sao mẹ Quan lại đáp án ở bên trong?” Diêu Hiểu Thư kiểm tra toàn bộ phòng sách, cuối cùng cũng tìm được quyển sổ thần bí dấu trong ngăn kéo.

      Diêu Hiểu Thư cẩn thận từng li từng tí mở ra, muốn xem bên trong rốt cuộc viết bí mật động trời gì, vừa mới mở tờ thứ nhất, nhìn thấy bốn chữ “kế hoạch lấy vợ” cường tráng mạnh mẽ được viết bằng bút máy.

      hiểu nhìn chằm chằm bốn chữ này, lẩm bẩm: “Đây là sổ sách kỳ quái gì vậy?”

      Diêu Hiểu Thư tiếp tục lật tờ thứ hai, mới nhìn xuống, sắc mặt liền khẩn trương, mỗi khi lật từng tờ từng tờ, sắc mặt càng khiếp sợ, đến cuối cùng trở thành đau lòng mà tràn đầy tình cảm.

      Người này, mỗi lần đều chê ngốc, ra người ngốc là mới đúng, Diêu Hiểu Thư đóng lại quyển sổ, nội tâm lâu thể bình tĩnh, rốt cuộc hiểu tại sao mẹ Quan lại đáp án ở bên trong, cũng hiểu, tại sao Quan Hà Châu vĩnh viễn xảy ra những chuyện đó.

      ra là. . . . . ra lại làm nhiều chuyện biết, người này nhất định là rất , cái gì mà “kế hoạch lấy vợ”, căn bản là nhật ký của , ở trong đó ghi lại ràng tình cảm dành cho nhiều năm qua, nếu những thứ kia là “khoản nợ”, chính là muốn lấy “con nợ”.

      “Ô. . . .tại sao có thể như vậy.” Làm thua khoảng cách xa như vậy, làm sao đuổi theo , giống như bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy?

      Diêu Hiểu Thư ôm quyển nhật ký, lặng lẽ chảy nước mắt, nhớ lại những việc trước đây làm cho , còn biết gì đem cho khác, là đáng ghét!

      Nước mắt cứ như vậy rơi xuống, ngay cả khi có người đến cũng hay.

      “Hiểu Thư?” Vừa trở lại phòng sách, Quan Hà Châu nghe tiếng khóc thút thít truyền tới, nóng lòng chạy vào.

      Vừa lại gần thấy ngồi xổm mặt đất, nước mắt ngừng rơi, doạ trái tim sắp ngừng đập, vội vàng ôm đứng lên.

      “Em sao vậy?” Quan Hà Châu thay lau nước mắt, “ nên làm sợ.”

      . . . . . hư.” Diêu Hiểu Thư đem nhật ký đẩy về phía , “Tại sao lại làm em đau lòng như vậy?”

      Quan Hà Châu thấy ràng vật trong ngực mình, liền biến sắc, “Đau lòng? Em nhìn thấy cái này cũng chỉ có đau lòng?”

      sao lại như vậy, làm cho em cảm thấy thiếu rất nhiều, làm cho em. . . . .” Diêu Hiểu Thư được nữa, phát mình sâu đậm rồi.

      cần đau lòng, cũng cần cảm thấy thiếu.” Giọng của Quan Hà Châu trở nên lạnh nhạt rất nhiều, ngờ từ đầu đến cuối cũng chỉ có đau lòng và thiếu, đây phải cái cần, cái cần chính là ! “Đây là kế hoạch của , liên quan tới em, em cần cảm thấy thiếu .”

      Lúc này Diêu Hiểu Thư mới phát khác thường, “ làm sao vậy, tại sao như vậy?”

      “A.” Quan Hà Châu cười thê lương, “Cho tới bây giờ muốn em cảm thấy đau lòng và thiếu, phải!”

      “Hà Châu?” Diêu Hiểu Thư hoảng sợ rồi, tại sao thái độ của lại lạnh lùng như vậy, sợ hãi, “ cần như vậy, em sợ. . . . “

      “Ô. . . . . .” nhịn được bật khóc, “Người ta chỉ cảm thấy đau lòng, cảm thấy áy náy vì những việc làm trước kia làm với thôi, sao lại thay đổi thành như vậy, ô. . . . .em muốn trở thành như vậy!”

      “Trừ điều này ra, chẳng lẽ em chút nào sao?” Quan Hà Châu giùng giằng, muốn tìm tia hy vọng cuối cùng cho mình.

      “Ô. . . . . mà, đương nhiên , nếu thương, người ta cùng làm chuyện đó đâu.” Mặt Diêu Hiểu Thư tèm lem nước mắt nước mũi, trong lòng vẫn còn vì thái độ của mà khổ sở.

      Nhưng mà, Quan Hà Châu như vậy, nghe được điều quan trọng nhất, hai mắt sáng lên, bàn tay đè lại bả vai , vẻ mặt kiên định lạ thường , “Hiểu Thư, muốn nghe chính miệng em với lần nữa, em !”

      “Cái gì, chỉ với em lần, tại sao muốn em hai lần?” Diêu Hiểu Thư thuận theo bĩu môi.

      Quan Hà Châu cười, là tiếng cười phát ra từ nội tâm, sao lại ngu như vậy, cái ngốc này sao lại thương đây? Tại nghe những lời của , quá mức hoảng loạn mới mất lý trí, với cá tính đơn thuần của , nếu có tình cảm với , chắc chắn cùng lên giường.

      tốt, hôm nay uổng công, chỉ là hơi tiếc, “kế hoạch lấy vợ” bí mật của bị phát rồi, vậy tương lai những ngày bị ăn sạch, chắc là đếm xuể, ai. . . .

      sao?” Vẻ mặt Quan Hà Châu tiếc hận, buồn bã đến nỗi khiến Diêu Hiểu Thư đành lòng.

      “Em !” Diêu Hiểu Thư chính là dễ mềm lòng như vậy, làm sao chịu được khi thấy uất ức.

      cũng vậy.” Quan Hà Châu ôm lấy , trong lòng thoả mãn thở dài.

      “Hừ, sau này em nhiều hơn nữa, là có thể so với rồi.” Diêu Hiểu Thư nhớ tới quyển nhật ký bí mật của , khoé miệng kìm được mà nâng lên, vẫn còn rất thông minh ra điều kiện với , “Hà Châu, em mượn tiền, có thể cần trả phải ? Dù sao tiền của là cho vợ dùng, vậy chính là em rồi, còn nữa, sau này em mượn tiền, có thể mượn nhiều chút ? Còn có. . . . .”

      Quan Hà Châu nhanh chóng cúi đầu hôn lên cái miệng cầu ngừng của , biết nhìn thấy quyển nhật ký trở thành như vậy mà, ai!

      Chỉ là, mặc dù bị bắt được, nhưng có rất nhiều nhược điểm, lại lợi dụng rất khá, tương lai vẫn còn rất dài, người nào ăn người nào, còn chưa biết.

      HOÀN

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :