1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cứu thế đi nhân vật phản diện - Tam Thiên Lưu Ly (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43: khồng thể nào biết cảm động & bị đẩy ngã.


      Phần , thể nào bị cảm động.



      Mạc Vong biết ở nhà bên cạnh, ba con họ Thạch trải qua cuộc chuyện như vậy, cũng chuyện xong với ba và nghe được ….giọng điệu tràn đầy áy náy của mẹ, sau đó cúp điện thoại. Sững sờ lát sau, đứng lên duỗi lưng cái.


      ràng trong lòng cũng rất khổ sở mà vẫn còn muốn an ủi người khác….Tệ !


      Đối với cả hai bên mà có lẽ đều là như vậy .


      Nhưng mà, tin chắc, vào ngày nào đó, bọn họ vẫn có thể chuyện bình thường với nhau giống như trước đây,


      Bởi vì là người nhà.


      “Bệ hạ.”


      “Esther,” ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên ở ngoài cửa, mặt lộ ra nụ cười tươi tắn,: “ về rồi?” Có lẽ là do được thuận tiện cho lắm, mấy ngày nay, Esther và Grays cũng có tới đây. Ngoài việc biết ơn bọn họ suy nghĩ thay cho mình, còn có chút lo lắng,: “Mấy ngày nay các sống ở đâu vậy?”


      “Bệ hạ, tôi trở về.” Thanh niên có màu tóc trắng như tuyết đầu tiên trả lời vấn đề thứ nhất của Ma vương bệ hạ, ngay sau đó lại trả lời câu hỏi thứ hai,: “Ngay ở gần ngài.”



      “Ngay gần đây?” Mạc Vong đột nhiên dâng lên loại dự cảm xấu trong lòng,: “Chẳng lẽ các sống ở….Đầu đường xó chợ?”


      .”


      Nghe đươc lời phủ nhận, thở phào nhõm, đáng tiếc ngay sau đó lại nghe được câu____
      “Chúng tôi tạm thời ở nhờ khu dân cư bỏ trông phía đối diện.”


      “Ở nhờ phi, phi pháp?” cũng biết! Nhưng mà,: “……..Thôi.” Đây cũng là vì , cho nên cũng có tư cách chỉ trích người khác,: “Trở về là tốt rồi! Đúng rồi, Grays đâu?”


      ta vẫn chưa trở về sao?”



      “Hả? Ngài cũng biết ư?”


      Chủ tớ hai người nhìn nhau trong chốc lát, sau đó đồng thời khôi phục bình tĩnh____một người lớn như vậy, làm sao có khả năng chạy mất đây?


      Đến bữa tối, Esther khiến Mạc Vong bất ngờ vô cùng.


      “Đây là…….”


      nhìn chăm chú vào tô mì bàn, sợi mì như sợi tơ màu vàng sáng, kết hợp với miếng thịt bò được đặt ở bên ,củ cải trắng noãn, rau thơm xanh biếc cùng với màu đỏ au của dầu ớt. Màu sắc hài hòa, nóng hôi hổi, mùi thơm nức mũi, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta nhịn dược phải chảy nước bọt rồi, ban đầu còn quá đói nhưng dường như nháy mắt bụng đói cồn cào. tóm lại……rất hấp dẫn người ta thèm ăn có được ?!


      có gắng nuốt xuống nước miếng “phi nhanh”, bỗng nhiên nhớ ra, trước mặt ba từng mình rất thích ăn “Mì thịt bò”, đối với Esther “Thường xuyên nghe lén”, biết chuyện này cũng có gì là kì lạ.

      “Bệ hạ, mời dùng.” Thanh niên mặc tạp dề màu hồng nhưng vẻ mặt cực kì nghiêm túc khẽ khom người, cung kính đem đôi đũa dâng lên cho ngồi bên cạnh bàn ở trước mặt.



      “Hả, cảm, cảm ơn.” Mạc Vong nhận lấy đôi đũa, nhưng ăn, chỉ ôm lấy tô mì trước mặt nhấp ngụm canh, vừa nuốt xuống, kinh ngạc,: “Mùi vị này….”


      “Mùi vị rất kì lạ sao?” Nhìn chăm chú vào biểu tình kì lạ của , thanh niên từ trước đến nay đều trấn định gợn nên chút gợn sóng trong đôi mắt.


      , ăn rất ngon! Nhưng mà, Esther, làm sao học được cách nấu thứ này?” Lại có thể nấu giống hệt tiệm mì của bác Vương.


      sao?” Biết được mùi vị rất ngon, thanh niên thở phào cái, ngay sau đó giải thích,: “Đúng như trước đây ngài , bác Vương quả về với ông bà rồi, nhưng Trương tiên sinh làm việc trong tiệm mì của ông ấy lúc trước cũng mở tiệm mì ở thành phố bên cạnh, có vài vị khách mùi vị mì của hai người đó làm rất giông nhau.”


      “Vì vậy, tới đó học hỏi kinh nghiệm?” Trong nháy mắt hiểu, tại sao thanh niên vốn ở đây sau khi ba rời lại lập tức trở về. , chỉ có vậy, ngay cả còn ràng về cư dân ở đây, vậy mấy ngày nay ta rốt cuộc tốn bao nhiêu thời gian tìm hiểu ?


      “Đúng vậy.”


      “……..” Mạc Vong chậm rãi nắm chặt tô mì trong tay, lòng bàn tay rất ấm, sau đó nhiệt độ giống như theo mạch máu đường chảy tới trái tim, tim cũng rất ấm.


      rất ràng, cảm giác này là từ đâu mà có.



      Được người khác lo lắng, được người khác quan tâm, được người khác nâng trong lòng bàn tay, cảm giác khiến cho người ta…..


      “Ầm!”


      Đột nhiên cửa chính truyền đến tiếng vang rất lớn.


      đắm chìm trong gian yên lặng hài hòa, hai người đồng thời ngẩng đầu lên, chỉ thấy thanh niên tóc tím hô to: “Bệ hạ” chạy vào, nhưng mà…..


      “Grays…..” Vốn định trách khứ đối phương thiếu lễ độ, Esther bỗng ngơ ngẩn.


      “Grays, tại sao ngươi lại có bộ dạng này?”



      sai, từ trước đến nay luôn duy trì hình tượng “Cao quý” và “Tao nhã”, nhưng tại Gryas hề cao quý tao nhã chút nào, những sợi tóc màu tím được buộc rất xốc xếch, bộ quần áo màu trắng lại có thể dính ít bùn đất, trong đó còn loang lổ đầu những điểm đỏ….Đầy máu?


      xảy ra chuyện gì?” Mạc Vong vội vàng đứng lên.


      “Hả? Cái gì?” Vốn đầy hưng phấn, Grays bỗng ngẩn người, lau mặt theo
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Phần hai: thể bị vấp ngã!


      “Lại là ma pháp sơ cấp ư?” Mạc Vong nghiêng đầu tự hỏi trong chốc lát,: “ thể thăng từ sơ cấp lên trung cấp sao?” Khụ, dĩ nhiên có hứng thú với nữ Đại Lực Sĩ, cho nên hỏi như vậy đều xuất phát từ nghi ngờ, nghi ngờ!


      “Rất xin lỗi, bệ hạ, việc này hình như thể được.” Esther cẩn thận giải thích,: “Năng lượng sơ cấp về thể chất và tốc độ phải cùng nhau tăng lên, mới có thể thăng cấp được.”


      “Là như vậy sao....”


      “Đúng vậy.”


      “Vậy tôi lựa chọn gia tăng tốc độ !”



      “Ngài chắc chắn ư?”


      “Ừm.” cười gật đầu,: “Như vậy nếu lần sau có ngủ dậy muộn, tôi có thể khiêng Thạch Vịnh Triết chạy đến trường nhanh!” Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của , bởi vì cái tên Thạch Vịnh Triết kia tám phần đồng ý.


      Esther: “.......Tôi hiểu.” gần đây học được tivi câu, lặng lẽ vì dũng giả đại nhân thắp nến. Nhưng mà, đối với quyết định của Ma vương bệ hạ tuyệt đối có ý kiến gì, bởi vì dù có làm ra quyết định gì đều là đúng đắn, đây là điều thể nghi ngờ.


      “Về việc triệu hồi.....” Thiếu nữ nhìn trời,: “ phải làm ư? Tôi cảm thấy có và Grays giúp tôi là đủ rồi.”


      “Bệ hạ......”


      “Tôi khuyên tốt nhất vẫn nên triệu hồi .”


      thanh đột nhiên từ cánh cửa phòng ngủ truyền đến, Mạc Vong quay đầu thấy, hóa ra là con vật đượcThạch gia nuôi “Thánh thú” mèo trắng ____ nó tám phần là chạy tới từ ban công.


      “Esther đại nhân” bổ nhà tới, cọ cọ.


      Mạc Vong vô cùng im lặng nhìn mèo trắng ôm ống quần Esther cọ trận mãnh liệt, hơn nữa, lại có thể nhìn ra hạnh phúc từ khuôn mặt mèo trắng.....Cảm giác là kì lạ.


      Esther cúi đầu hỏi: “ Bố Lạp Đức • Beckham, xảy ra chuyện gì?”


      Mèo trắng ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía thanh niên: “Ta có thể cảm nhận được, dũng giả sắp triệu hồi thánh thú khác rồi.” Cầu xin khen ngợi ~ cầu xin khen ngợi~~



      Mạc Vong nâng trán, bán đồng đội như vậy có vấn đề gì sao? Theo khía cạnh nào đó mà , dũng giả là vô cùng xui xẻo, nhưng mà, vấn đề phải ở đây, mà là ở ___ “Bố Lạp Đức • Beckham là cái gì vậy?”


      “Là tên mới do ta tự đặt.” Mèo tắng liếm liếm móng vuốt, lộ ra vẻ mặt vô cùng khí phách và thô bạo,: “Miễn cưỡng có thể đại diện 1% phẩm chất của ta thôi.”


      Esther ngồi xổm xuống □, giơ ra con cá khô.


      “Meo meo ~~~” ngậm, lăn lộn đầy đất, cầu xin sờ bụng!


      Mạc Vong: “…….” Ai có thể cho co biết, rốt cuộc “Phẩm chất” ở chỗ nào vậy?


      “Bệ hạ,” thanh niên ngồi xổm xuống theo tư thế quỳ chân đất, thành khẩn đề cử,: “Nếu đúng như lời nó , tốt nhất ngài vẫn nên triệu hồi nô bộc mới.”


      “Nhưng mà!” Mèo trắng hừ ra tiếng,: “Thỉnh thoảng cũng cần cho Esther đại nhân nghỉ phép đấy!” Sau đó ôm nó cùng nhau dạo phố, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ngủ….Xấu hổ quá, xấu hổ quá!


      Che mặt chạy !


      co quắp khóe miệng nhìn mèo trắng dùng cái móng vuốt che mặt chỉ còn dư lại ba cái móng vuốt nhảy , lát sau trả lời thanh niên,: “……..Tôi biết rồi.”


      Việc này nên chậm chễ, mấy phút sau họ bắt đầu nghi thức triệu hồi.



      Bởi vì lần kinh nghiệm, Mạc Vong giống như trước đây tràn đầy thấp thỏm trong lòng, mà dường như trận ma pháp lần trước Esther dùng phấn vẽ ra sàn nhà cũng có thể sử dụng lại lần nữa, chỉ phải bổ sung chút do trong lúc vô tình lau đường cong ở phía sau, lại lần nữa lấy ra móng tay của trong lọ thủy tinh, cẩn thận từng li từng tí đặt vào bên trong trung tâm trận pháp.


      Ngay sau đó, lại đọc lên chú văn mà cho tới tận bây giờ vẫn nghe hiểu, nhưng mặc dù nghe hiểu, vẫn cảm thấy cảnh tượng này đẹp vô cùng. Tuy giọng người thanh niên lạnh lùng, nhưng lại rất có từ tính, xen lẫn với sức hấp dẫn khó cưỡng, mà khi dùng thanh kia với giọng dịu dàng, thậm chí cho người ta thấy được cảm giác tương phản rất lớn.


      Nhưng giờ phút này lại giống vậy, mặc dù cố ý thả thanh, nhưng tiết trầm thấp từ trong miệng phát ra, giống như nháy mắt liền hợp thành bài thơ thần bí, mỗi nhịp điệu đều trùng khớp với nhịp đập của con tim.


      “Thình!”


      “Thình thịch!”

      [​IMG]



      Chương 44: Cậu thể nào chuyển trường & thể nào được mời.

      Phần .



      “……” Giờ phút này Thạch Vịnh Triết chỉ cảm thấy lòng ngực giống như có hàng ngàn con ngựa chạy qua, thiếu niên đáng thương, trái tim thủy tinh tan nát, trở thành những mảnh vụn, cuối cùng bị gió cuốn ….


      chỉ muốn đến tìm Mạc Vong thôi, kết quả lại bị thế giới này làm cho tổn thương sâu sắc, nhìn thấy cái gì, cái gì, cái gì!


      mình thích lại có thể cùng tên tiểu tử tóc vàng ở cùng chỗ, bị thương dậy nổi!


      Tiểu tử kia, tay của ngươi để chỗ nào thế hả? Eo của ấy là dành cho ngươi ôm sao? Buông ra!


      Đáng tiếc bi kịch lại ở chỗ, dù trong lòng có vạn lời muốn , nhưng khi ra lại chỉ có câu: “Hai người làm gì thế?!”


      “Hả? Làm cái gì cơ?” Mạc Vong vô tội nhìn Thạch Vịnh Triết, thực tế, cũng là người vô tội mà….Là người khó tránh khỏi xui xẻo, phải ai ai cũng giống như cao thủ võ lâm có các tư thế rơi xuống đất vô cùng đẹp mắt, tuy là vừa tăng thêm năng lượng về tốc độ, nhưng còn chưa thích ứng được!

      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ra , cũng thể trách cậu quá khiếp sợ.



      Mọi người đều biết, có Ma vương tất nhiên cũng có dũng giả, tồn tại người tốt như dũng giả đương nhiên là để tiêu diệt Ma vương. Cho nên, ở Ma giới có ít cuốn sách về “Chuyện xưa về Ma vương và dũng giả”, mà trong đó phần lớn đều là tiểu thuyết, còn là loại hơn khoa trương chút.


      Giống như ___ Ma vương cùng dũng giả chiến đầu trăm ngày đêm, cuối cùng giành được thắng lợi, nhưng đáng tiếc đời chỉ còn lại người….


      Hay là ____ Ma vương trải qua trăm nghìn đắng cay, rốt cuộc cũng đánh bại dũng sĩ tà ác, giải phóng Ma tộc cần cù thiện lương…


      Hoặc là còn có ___ Ma vương khắc khổ tu luyện, cuối cùng cũng bắt được vị dũng giả mang về làm hôn thê.



      Khụ khụ khụ….



      Mọi việc chính là như vậy, quá khác biệt.


      Tóm lại, Ma vương là chính nghĩa, thiện lương, vĩ đại còn dũng giả lại chỉ là kẻ tàn bạo bé.


      giờ nhìn xem, quá khác biệt rồi!


      ra lúc đầu Grays cũng khá là kinh sợ, nhưng nhìn bệ hạ nhà mình đánh dũng giả khác gì thái rau ( Thạch Vịnh Triết:…….QAQ), cũng yên tâm.


      lúc sau, Thạch Vịnh Triết trở về nhà, và Grays cũng mang theo quần áo vừa mới mua trở về.


      Sau bữa cơm tối, mọi người cùng nhau thảo luận vấn đề chỗ ở của Thain, cũng may nhà của Mạc Vong cũng , tiêu chuẩn ban đầu là ba phòng ngủ phòng khách, trong khi sửa chữa lại tách ra số gian phòng , ví dụ như là phòng chứa đồ và phòng ăn. Ban đầu là Esther và Grays mỗi người phòng, cuối cùng Thain được sắp xếp ở cùng phòng với Esther ( mặc dù ngỏ lời có thể ngủ dưới chân giờng của Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ cũng sao, nhưng bị nhanh chóng bác bỏ ), mọi người đối với quyết định này cũng có ý kiến gì, vì thế mọi chuyện cứ quyết định như vậy.


      Đêm hôm đó chuyện.

      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Edit: rubymoon2710
      Phần hai.



      Thời gian này phải có học sinh chuyển trường, nhưng khai giảng gần hai tháng mới đến báo cáo nhập học gần như có.


      “Người ngoại quốc?”



      “Tóc màu vàng óng, mắt màu xanh lam, phải người ngoại quốc mới là lạ?”

      “Lưu học sinh?”


      “Chưa từng nghe , hơn nữa bây giờ cũng phải thời gian trao đổi học sinh mà!”



      Thạch Vịnh Triết quay đầu nhìn về phía : “Tại sao tên đó lại đến đây?”


      Vấn đề là Mạc Vong cũng trợn mắt há mồm: “Tôi cũng rất muốn biết!”


      thể , Tôn Hân Như khá hiểu cách “Chỉ huy cấp dưới”, đầu tiên có cắt ngang cuộc ồn ào của các học sinh, ngược lại sau khi cho bọn chúng trao đổi trong chốc lát, mới dần đưa mắt nhìn các học sinh ở phía dưới, vỗ tay cái, cao giọng hô,: “Các em, yên tĩnh chút.”


      Phòng học lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.


      Tôn Hân Như gật đầu cái, mặt lộ ra nụ cười: “Bạn đứng bên cạnh đây, chính là học sinh chuyển trường mới tới.” xong, lui sang bên, ý bảo học sinh mới đứng ở bục giảng.


      Người có thể làm cho thiếu niên thiếu nữ kinh ngạc đến vậy, ngoài Thain còn có thể là ai?


      Chỉ thấy mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, vô cùng lễ phép lời cảm ơn với Tôn Hân Như, sau đó tới trước bục giảng, : “Chào mọi người, tên của tôi là Thain • Hacurtis, vô cùng vinh hạnh khi từ hôm nay trở có thể trở thành bạn học của mọi người.....”


      Tuy lời là lời khách sáo thường thấy, nhưng các học sinh vẫn say sưa nghe, tất cả mọi người đều cảm thấy rằng: Người ngoại quốc này tiếng trung là lưu loát! Học ở đâu vậy? uốn lưỡi và vòm họng phân biệt như thế nào? thêm đôi câu nữa !


      sai, đây chính là cái gọi là vây xem. Nhưng thể , Thain rất có ưu thế trong việc “Lẻn vào bảo vệ”, dù sao tóc vàng mắt xanh dương cái gì vẫn thuộc loại diện mạo khoa học trái đất, cho nên hoàn toàn cần phải ngụy trang.


      “Như vậy, bạn học Thain, em ngồi ở đây…..” Tôn Hân Như nhìn toàn bộ phòng học, trong lòng có chút băn khoăn, số học sinh trong lớp vừa đủ là số chẵn, trong thời gian ngắn tìm được chỗ thích hợp để chen thêm người vào, nếu cho học sinh mới chuyển đến này ngồi vào bàn cuối cùng?


      giáo!” Thiếu niên tóc vàng đột nhiên giơ tay lên,: “Nghe ở đây muốn có ý kiến cần phải giơ tay, xin hỏi em làm vậy có sai chứ ạ?”


      “Ừ, em có vấn đề gì sao?”


      “Em có thể tự lựa chọn chỗ ngồi ạ?”


      Lời vừa ra, các học sinh phía dưới lần lượt giơ yên lặng giơ lên ngón cái: huynh đệ, can đảm lắm!


      Ai cũng muốn câu này với giáo, nhưng vấn đề là có rất ít người thực dám làm như vậy.


      Tôn Hân Như sửng sốt chút, ở trong lòng tự nhủ mấy lần: “Đây là người nước ngoài! muốn chăm sóc tốt bạn bè quốc tế! muốn thể khí phách Trung Quốc!”. Sau đó, mỉm cười hỏi: “Vậy em muốn ngồi chỗ nào?”


      Trong nháy mắt, trong lòng Mạc Vong xuất dự cảm lành : cần đâu, dừng lại!


      Đáng tiếc, quá muộn.


      “Chỗ đó!” Vẻ mặt Thain như ánh mặt trời chỉ tay về vị trí của .


      Tôn Hân Như: “……” Người này rốt cuộc tới làm gì? !


      Các bạn học: “…..” Mẹ nó, lá gan người này là lớn! Lại dám chủ động ngồi gần đại tỷ, này, thiếu niên, nên bị hình tượng tiểu muội yếu đuối của ấy lừa gạt, ra bên trong nàng chính là nữ lực sĩ!


      được đáp lại, thiếu niên lộ rra biểu tình nghi hoặc: “ thể được sao?”


      “Khụ,” Tôn Hân Như ho ra tiếng,: “Bạn học Thain, tại sao em muốn ngồi chỗ đó vậy? Có nguyên nhân đặc biệt sao?”


      được sao? Có thể ạ?” Thain có chút khó khăn nắm tóc, rất muốn : “Tôi muốn ở gần để bảo vệ Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ” á…., nhưng Esther tiền bối đặc biệt nhắc nhở , tuyệt đối được ở trước mặt mọi người hô lên chữ “Bệ hạ”…Nếu , ngài ấy chắc chắn tức giận.


      Các bạn học: “…..” Thiếu niên can đảm, cây nến phía trước chúng tôi tha cho cậu vì cậu khá khen!


      Tôn Hân Như: “…..” Mặc dù im lặng, nhưng rất nhanh phản ứng lại, thương lượng nhìn về phía Thạch Vịnh Triết: “Vậy , Thạch Vịnh Triết, em….”


      Thiếu niên chút nghĩ ngợi trả lời: “Em đồng ý!” câu giải thích được mà đổi chỗ ngồi đấy.


      Tôn Hân Như: “…..” Các người hẹn cùng nhau phá đám sao?


      Các bạn học: “…..” Triết ca thần tượng! Vạn năm đổi!


      Thấy khí dần trở nên lúng túng, Mạc Vong thể nhảy ra lần nữa: “Vậy để em đổi cùng bạn ấy ạ!”


      Thạch Vịnh Triết: “…….”


      Thain: “……”


      Tôn Hân Như mừng rỡ: “Cứ như vậy ,” Qủa nhiên con chính là áo bông thân thiết của giáo viên, so với nam sinh nghe lời hơn rất nhiều.

      [​IMG]


      edit: rubymoon2710
      Chương 45: thể nào bị hù dọa & cậu thể nào là bánh xe dự phòng.

      Phần .


      Nếu như trời cao cho Mạc Vong lựa chọn lần nữa, khách khí chút nào đêm người tên Thain trước mắt này nhét vào Ma pháp Trận ném về Ma giới.

      Đáng tiếc, đời này có “Thuốc hối hận”, mà cũng chỉ có thể khó khăn đối diện với tình cảnh túng quẫn này, mà những học sinh ban đầu vốn sợ ngây người cũng khách khí bắt đầu ồn ào lên, mặc dù chỉ là cười hì hì “Ha~~~”….Nhưng, vẫn khiến cảm thấy vô cùng xấu hổ, là quá quá quá mất mặt rồi.

      Cầu xin cứu gúp, TAT

      Dưới tình huống này, người bất ngò xuất ở cửa.

      “Thain.”

      Thiếu niên vốn nghiêm túc đợi trả lời vội vàng quay đầu, “Ngải…” Đúng rồi, ở trường học phải gọi là, “Thầy giáo Ngải?”

      ___Tiền bối Esther tức giận sao? Ánh mặt đáng sợ!

      Dĩ nhiên, việc này chỉ người quen biết mới có thể nhận ra, bởi vì trong mắt của phần lớn mọi người, “Thầy giáo Ngải” trong truỳên thuyết dù là hỉ nộ ái ố đều là khuôn mặt than, có người còn hoài nghi cơ bắp ở gương mặt trời sinh bị hoại tử.

      Nhưng dù như vậy, những người ở đây đều niết thanh niên tức giận, bởi vì___

      “Cùng tôi ra ngoài chút.”

      Dường như trong lời của có thể rơi ra vụn băng.

      ràng mới chỉ là mùa thu, ít người lặng lẽ cảm thấy mình nên mặc áo bông rồi, chẳng lẽ đây chính là # muội khống ca ca# dễ chọc trong truyền thuyết? Lại mẹ là lớn ( Mạc Vong:…) bản thân trâu bò rồi, lại thêm người trai trâu bò nữa có vấn đề gì sao? Qủa giống như là chó dữ mà người còn treo biển “Người lạ chớ vào”!

      “….Tôi biết rồi.”

      Vì vậy, bạn học Thain cứ thế bị nhéo ra ngoài, cho tới buổi trưa vẫn thể sống sót quay trở lại.

      Mạc Vong thở dài nhõm, dù thế nào chăng nữa, có thể được giải vây là tốt rồi, nếu lòng biết nên làm như thế nào đây ? !

      Đáng tiếc, yên lòng quá sớm….

      Giữa trưa, căn tin.

      “Này, có nghe , hôm nay năm nhất có bạn ngoại quốc chuyển tới.”

      “Ai? ?”

      “Sau đó người nước ngoài kia theo đuổi nữ sinh ngay tại lớp rồi !”

      “! ! Trời ạ, ?”

      đúng, tớ nghe là cầu hôn mà.”

      “Hả? Có thể kết hôn ở tuổi này sao?”

      “Hình như các quốc gia khác có thể hay sao ý.”

      Mạc Vong hộc máu: “......” Xin đừng tùy tiện chuyện bậy bạ, chuyện này thậm chí còn chưa từng nghe qua có được hay ?

      “Phốc.”

      “Đồ Đồ!” trừng mắt về phía bạn xấu vô cùng có lương tâm của mình,: “Cậu còn dám cười?”

      “Xin lỗi, nhưng mà....” Tô Đồ Đồ che miệng lại,: “Tiểu Vong, vận khí cửa cậu là....” Mới học có bao lâu, tin đồn về bay đầy trời. Cái gì “Nữ Lực Sĩ”, cái gì “Sắc ma biến thái”, “Cuồng j □ j” cái gì đó, giờ lại...

      “Tin tức mới trong truyền thuyết.”

      Lâm Lâu bổ đao sắc bén khiến Mạc Vong đau đầu trận, nâng trán: “Các cậu đủ rồi.....” muốn khóc rồi có được ?

      “Nhưng mà,” Tô Đồ Đồ liếc nhìn Thạch Vịnh Triết vẫn lời,: “ lại, nếu như lúc đó thầy Ngải đến, cậu đáp ứng bạn học nước ngoài đó sao?”

      Mạc Vong ngẩn người, nghêng đầu suy tư chốc lát, thành trả lời : “Tớ cũng biết nữa.”

      “......Đây là đáp án kiểu gì vậy.”

      “Bởi vì” buông tay,: “Tớ biết nhảy, đối với đêm khiêu vũ gì đó hoàn toàn có hứng thú! Nếu như nhất định phải mời người, tớ cảm thấy ai cũng có thể mà.” Dù sao cũng chỉ là muốn tới giúp vui.

      như vậy...” Tô Đồ Đồ cười đểu chỉ về hướng thiếu niên,: “Vị này cũng có thể sao?”

      Thạch Vịnh Triết: “... ...”

      Mạc Vong: “......”

      Hai người liếc nhau cái theo bản năng.

      Chẳng hiểu tại sao, thiếu niên thiếu nữ cảm thấy có chút lúng túng, người sau khuôn mặt vốn hơi ửng đỏ, nhưng vừa nhìn thấy người trước so với mình càng đỏ mặt hơn, trong lòng chẳng biết tại sao liền toát ra chút ý tưởng “Xấu xa”, vì vậy nâng cằm, bá vương : “Nếu cậu ấy chịu chủ động mời, tớ có thể suy nghĩ chút.”

      “.....Ai thèm làm vậy!”

      “Vậy coi như xong.” Chẳng lẽ còn muốn chủ động mời sao? có đâu!

      “......” QAQ đừng dễ dàng kết thúc như vậy chứ! Cái kia chỉ là cãi lại theo bản năng thôi, hoàn toàn phải ý tưởng chân trong nội tâm mà!

      Tô Đồ Đồ: “.....” được, người này quá ngốc ròi, có thuốc chữa! Qủa nhiên từ hôm nay trở nên ủng hộ người nước ngoài!

      . Lâm Lâu bình tĩnh uống xong ly trà: “Đồng cảm.”

      Nhưng vào lúc này, Mạc Vong cảm thấy có cái gì đó lông lá cọ vào chân mình, cũng may bây giờ quen với cảm giác này, giống lần đầu tiên thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Mà mang đến loại cảm giác này ____

      “Meo meo~” Mèo trắng trán có nạm đá quý màu đỏ đỏ ngẩng đầu, xông về phía kêu tiếng, dĩ nhiên, với người bình thường, chỉ là đầu nó
      [​IMG]


      edit: rubymoon2710
      Phần hai


      Nếu như nhất định phải dùng bốn chữ để miêu tả cảm giác của Mạc Vong lúc này, đó thể nghi ngờ chính là Bát Qúai Đảng đèu biến mất biến mất biến mất!

      Vượt qua bốn chữ?

      Như vậy có thể thấy được phẫn nộ trong nội tâm ….Xem, đến đầu cũng bị cháy hỏng luôn rồi!

      “Xem ra là .” Lục Minh Duệ sờ sờ cằm, giống như lẩm bẩm lầu bầu.

      phải đâu!” Nếu như trước mặt có cái bàn, Mạc Vong khẳng định lật ngược cái bàn đó lên rồi,: “ có chuyện đó đâu! Chỉ là cậu ấy mời em đến vũ hội Vạn Thánh mà thôi! Hơn nữa em…..”

      “Phốc! Ha ha ha ha……”

      Thấy thiếu niên ôm bụng cười ngả ngiêng, lộ ra vẻ mặt ngây ngô, lát sau mới phản ứng lại ___ hình như bị bắt nạt rồi? là nhớ đánh người làm như thế nào…..Vấn đề là đối phương lại động thủ trước. thể động thủ, đợi lại uất ức, thôi, hay là thôi!

      Ai ngờ người khác lại theo tới: “Sư muội, đừng nóng giận mà ~”

      để ý.

      “Giận ?”

      nhìn.

      hẹp hòi.”

      nghe thấy.

      “Như thế này , để xin lỗi, giúp em hẹn Tử Du có được ?” Dù sao tên kia đến tám cũng phần chen chân vào? Ai bảo có chấp niệm với vị Thạch sư đệ kia đến vậy. Nếu phải là do quá hiểu Tử Du, Lục Minh Duệ có lẽ cho rằng vì tình mà sinh ra thù hận mất.

      “....... cần.” Người này rốt cuộc biến bạn bè thành cái gì vậy?

      “Nếu , em cảm thấy thế nào?” Lục Minh Duệ nhón chân lên, lấy tư thế múa ba lê vô cùng xinh đẹp xoay vài vòng, sau đó đặt hai tay ở nút thắt áo khoắc ở bên hông, làm động tác thục nữ cúi đầu chào, rồi sau đó hề xấu hổ ngược lại còn vinh dự khoe khoang,: “ là người rất giỏi khiêu vũ đấy!”

      • cần • đâu.”

      “Vậy .......”

      “Lục sư huynh.” ổn định bước chân, vỗ vỗ mặt, quay đầu nhìn về phía thiếu niên, hỏi như vậy,: “ biết tại sao dưa muối lại được gọi là dưa muối ?”

      Lục Minh Duệ sửng sốt? Đây là não đột nhiên xảy ra biến đổi? Chỉ là các tiểu nữ sinh đều rất thích trò này, rất phối hợp suy tư lát, lấy loại tinh thần ngại học hỏi kẻ dưới hỏi: “Tại sao chứ?”

      “Bởi vì nó rất mặn!” Sau khi xong, cũng quay đầu lại, rời .


      Thiếu niên đứg tại chỗ, lát sau, bật cười lần nữa, nghiêng đầu cười híp mắt nhìn chăm chú vào bong lưng , đây là mắng rảnh rỗi nhàm chán sao? Chơi vui quá, quên mất thỏ con nóng nảy cũng cắn người.

      Từ trước đến nay luôn là người dễ nguôi giận, cho nên khi nhìn thấy Esther sắc mặt khôi phục như thường. Mà lần này lại phải làm việc tốt, là giúp đuổi chuột ra khỏi nhà kho thóc của nhà gần trường!

      Cũng may có Esther ở đây, mèo trắng lại rất phối hợp chỉ ra chỗ con chuột khoét cửa kho thóc, liền nhào tới!

      tới đây, khỏi cảm thấy may mắn vì mình gia tăng thêm sức mạnh của thuộc tính nhanh nhẹn, nếu làm sao có thể so được với các loài động vật này về tốc độ, nhưng phải lại, đường đường là Ma vương bệ hạ lại lưu lạc tới trình độ cùng con mèo bắt chuột, cũng tránh khỏi quá bi thương ?

      Trải qua phen dày vò, Mạc Vong rốt cuộc cũng thành công nắt được con cuối cùng: “Esther, lồng tre!”

      cái lồng tre được đưa tới gần tay .

      vội vàng nhận lấy rồi đem chuột đồng nhét vào, đóng cửa lồng lại, rồi sau đó thở phào cái dài: “Rốt cuộc.....THAIN?” kinh ngạc phát , người đưa lồng tre hóa ra phải là Esther.

      “Bệ hạ.....” chân Thain quỳ xuống, con mắt màu xanh lam tràn đầy áy náy, ánh sáng vàng lấp lánh từ những sợi tóc dường như cũng rất ảm đạm,: “Xin ngài tha thứ cho ngu rốt của tôi. Nếu như biết hành động của tôi khiến ngài gặp phiền phức lớn như ậy.” Thiếu niên nặng nề cúi đầu,: “Xin hãy trách phạt tôi.”

      cần vậy đâu.” Mạc Vong đứng lên, đặt lồng tre lên kệ,: “Cậu vừa tới đây, phạm sai lầm cũng là khó tránh khỏi, lại phải ngươi cũng đâu có ác ý đâu đúng ?”

      “Nhưng......”

      “Sau này chú ý chút là tốt rồi.”

      “... .......Vâng.”

      cúi đầu nhìn chăm chú vào vẻ mặt có chút u buồn của thiếu niên, cảm giác như thấy được mây đen che kín mặt trời, trong lòng im lặng, người này cùng dạng với Esther, phạm sai lầm nếu như bị “Trừng phạt”, vẻ mặt liền đau khổ ___ Dùng cách của Tô Đồ Đồ gọi cậu là gì nhỉ? À, đúng rồi, M! như vậy, “Khi dễ người” như là S rồi?

      Nhưng như vậy......

      ho lên tiếng: “Nhưng mà, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Thain, ngươi đồng ý dùng hành động của mình để chuộc lại lỗi lầm hay ?”
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46: Cậu thể nào biết thổ lộ & cậu thê nào biết lớn lên.

      edit: rubymoon2710



      Phần

      có giáo viên ở lớp thời gian trôi qua là nhanh.

      Rất nhanh, tiếng chuông báo hết giờ vang lên.

      Dường như là đồng thời, số bạn học nam trong lớp nhảy lên gào ra tiếng,: “Ngao,”

      Những bạn học còn lại tuy có hành động khoa trương như vậy, nhưng đều tự giác mà bật cười, đúng vào lúc này, bọn họ nghe được mười mấy thanh từ truyền sang từ lớp bên cạnh tương tự như “Con sói”, rối rít cười to ngừng.

      Trong tiếng cười vang, Tô Đồ Đồ hỏi bên cạnh,: “Tiểu Vong, hôm nay đến lượt cậu trực đó.”

      “Ừ.” Mạc Vong gật đầu cái, sai, theo thời khóa biểu do giáo chủ nhiệm Tôn lập, hôm nay là đến phiên và Thạch Vịnh Triết, về phần Thain, có lẽ là bởi vì vừa mới chuyển đến, còn chưa có thêm vào thời gian biểu.

      Lâm Lâu cũng hỏi: “Cần giúp tay ?”

      cần đâu.” khoát tay, quan hệ càng tốt càng cần phải khách khi với đối phương, nếu cần nhất định nhờ. Nhưng bây giờ chỉ là quét lớp mà thôi, hai người là đủ rồi, chứ đừng đến bây giờ còn là siêu cấp Đại Lực Sĩ.

      Vì vậy, khoảng ba bốn phút sau, trong lớp chỉ còn lại hai người thiếu niên thiếu nữ.

      Bởi vì quy định của lớp học, mọi người trước khi ra về đều đặt ghế của mình gác ở bàn, khiến người trực nhật dễ dàng quét dọn mặt đất.

      Mạc Vong đứng lên duỗi lưng cái: “Chúng ta bắt đầu ?” Chỉ chỉ,: “Tôi hai tổ bên này, cậu hai tổ bên kia.”

      “Ừ.” Thạch Vịnh Triết cũng đứng lên,: “Tôi lấy nước.” tại vào thu lâu rồi, thời tiết lại khô ráo, bụi rất dễ bay khi quét lớp, mà từ hít quá nhiều bụi bị đau họng.

      “Tôi cùng với cậu.”

      đợi thiếu niên trả lời, thiếu nữa chạy tóe khói đến phía sau phòng học, nhấc hai cái bình phun nước, lại chạy trở lại, đưa cái tới trước mặt tiểu trúc mã: “Ừ.” Mặc dù người xách hai cái cũng có vấn đề gì, nhưng người trước mặt này rất sĩ diện, cho nên hay là thôi .

      Bởi vì suy nghĩ đến vấn đề vệ sinh của khí, cho nên dãy phòng học có nhà vệ sinh, nhưng hai bên ở mỗi tầng đều có phòng rửa tay, hai người tốn bao nhiêu thời gian
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :