1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cứu thế đi nhân vật phản diện - Tam Thiên Lưu Ly (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Edit: Sulli
      Chương 38: Tôi thể sai lầm

      "Sư huynh."

      "Sư huynh, làm sao vậy."

      . . . . . .

      Thiếu niên bị giọng kia kéo khỏi khiếp sợ ngắn ngủi, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của , nhếch miệng lên theo thói quen, lộ ra nụ cười ôn hòa trước sau như , " sao, chỉ là nghĩ đến việc." Tư liệu mà Lục Minh Duệ cho , tuyệt đối có chỗ xảy ra vấn đề.

      "Ừm. . ." Cảm thấy Mục sư huynh dối —— Trong lòng đột nhiên dâng lên ý nghĩ như vậy, nhưng ngay sau đó khẽ lắc đầu. Cho dù là thế, đây cũng là chuyện cá nhân của sư huynh, nếu định , vậy cũng có tư cách truy tìm căn nguyên, dù sao. . . Quan hệ của bọn họ thân thiết đến mức đó.

      Ngay sau đó, hai người đặt bóng rổ lên xe đẩy để dễ dàng vận chuyển, lại cùng nhau ra khỏi nhà kho.

      "Sư muội, sau khi trận đấu kết thúc nhờ người trực tiếp tới sân đấu thu lại bóng rổ và xe đẩy."

      "Vâng, được."

      Mục Tử Du cười cười, cùng lúc đó, giơ tay lên nhìn giờ.

      Cho dù luôn bị Thạch Vịnh Triết đánh giá là "Đồ ngốc", Mạc Vong cũng lờ mờ hiểu được ý của thiếu niên: "Sư huynh, có việc sao?"

      "Xem như vậy." Thiếu niên vuốt cằm, ngay sau đó nhíu mày như phiền não, "Nhưng bóng. . ."

      " thành vấn đề, mình em có thể đẩy được!"

      " thành vấn đề ư?" có thể dễ dàng ném xe đẩy như bao cát, thấy thế nào cũng thành vấn đề.

      "Vâng!"

      Thiếu niên nghiêng đầu, lộ ra nụ cười dịu dàng như thánh quang chiếu rọi: "Vậy , lần sau gặp, sư muội."

      bị chiếu đến lắp bắp: "Lần, lần sau gặp." Ngẩn ngơ.

      Cho đến khi bóng dáng thiếu niên biến mất ở góc rẽ, Mạc Vong mới phục hồi lại tinh thần, yên lặng cảm khái: Mục sư huynh quả là người tốt, chỉ có người tốt mới cười dịu dàng như vậy. tốt, hi vọng chính cũng có thể biến thành người như thế.

      Nghĩ thế, nhìn cửa sắt của nhà kho, bắt chước nở nụ cười.

      —— , hình như khóe miệng phải nhếch cao chút.

      —— A, lúc này phải thấp chút mới được.

      —— Giống như đủ hòa ái.

      —— Lần này hơi giống rồi.

      —— Lại thêm lần. . .

      Cho đến khi phía sau đột nhiên truyền đến câu ——

      "Cậu làm gì?"

      "A!" Mạc Vong kêu sợ hãi, quay người lại, cẩn thận làm đổ xe đẩy bên cạnh.

      "A!" Người tới cũng kêu tiếng, bởi vì thiếu chút nữa bị xe đẩy đè bẹp.

      " xin lỗi!" vội vàng giải thích, "Cậu . . ." Sao lại là chứ! qua kéo thiếu niên bị ngã xuống đất lên, "Cậu tới nơi này làm gì?"

      "Lời này hẳn là tôi hỏi cậu mới đúng?" Thạch Vịnh Triết bò dậy, hừ khẽ tiếng, " yên đẹp cậu chạy tới đây làm gì?" Làm phải tìm.

      "Nhìn thôi phải là biết rồi." lật xe đẩy, "Nghe bóng rổ đều bị hỏng hết rồi?"

      ". . . . . ." Thạch Vịnh Triết xoa trán.

      "Được rồi, tôi biết." Mạc Vong cũng xoa trán.

      Thiếu niên nhặt giúp bóng rổ dưới đất, sau khi đặt hết lên xe, vô tùng tự nhiên nắm tay cầm của xe đẩy: " thôi."

      "Ừm." sang bên phải của thiếu niên theo thói quen, sóng vai cùng .

      "Đợi . . ."

      "Cái gì?"

      Thiếu nữ trả lời vô cùng ràng: "Tôi đâu có chứ."

      ". . . Vậy mấy thứ này lấy đến như thế nào?" Dự cảm tốt.

      "Nhưng Mục sư huynh có."

      Thạch Vịnh Triết bỗng dừng bước, quay đầu nhìn bên cạnh, "Vừa rồi cậu vẫn luôn ở cùng tên mặt trắng kia?"

      ". . . . . ." Mạc Vong bị giọng đột nhiên cất cao của dọa sợ, ngay sau đó bất mãn hô to, "Cậu lớn tiếng như vậy làm gì chứ? Hơn nữa, xưng hô như vậy với sư huynh. . . cũng hơi có chút lễ phép."

      "Cậu đừng quản tôi!" Vì tên khốn kia mà trách mắng !

      ". . . Cậu có bệnh hả?" Đột nhiên nổi giận làm gì?

      "Cậu có thuốc ?"

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Bốn mắt nhìn nhau.

      bật cười "phốc" tiếng: "Có, cậu uống ?"

      ". . . Hừ!"

      "Lại , cậu có tư cách tôi sao?" Mạc Vong đột nhiên nhớ tới việc vừa nghe được, trong lòng bỗng dấy lên ngọn lửa, "Người đứng đầu cuộc thi vào trường!"

      ". . . . . ." Thạch Vịnh Triết ngây người, "Cậu. . ." hoàn toàn cố ý giấu giếm được chứ? Chỉ là thấy sau khi nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng đạt được ước muốn, lời có vẻ giống như đả kích. . . ra được! Hơn nữa so với việc "Bọn họ còn học cùng trường", chuyện của mình cũng quan trọng gì, dần dà cũng quên rồi. rốt cuộc là. . . Mục Tử Du, nhất định là tên khốn kia!

      sững sờ, kéo lấy xe đẩy từ trong tay , hừ tiếng rồi bước .

      Thiếu niên: ". . . Này."

      Tiếp tục .

      "Mạc Vong!"

      tiếp.

      "Tức giận sao?"

      Vẫn .

      ". . . Được rồi, được rồi, tôi biết, trưa mai tôi đãi, cậu ăn gì cũng được, được ?"

      Lúc này, rốt cuộc thành công khiến quay đầu lại: " chứ?"

      "Ừm." Chỉ cần tức giận, thế nào cũng được.

      Mạc Vong bỗng lộ ra nụ cười gian xảo: "Vậy nhớ đấy!"

      ". . . Thực ra cậu vốn tức giận?" Thạch Vịnh Triết rốt cuộc phát ra, phải do chỉ số thông minh của cao, mà là đôi khi hoàn toàn dùng đến chỉ số thông minh.

      "Ai biết được."

      "Này!" Khi hai người trở lại sân bóng rổ, trận đấu kia vẫn còn tiếp tục.

      Cho đến khi xe đẩy chỉ còn lại quả bóng, hai thanh niên mới phân thắng bại, kết quả là. . . thắp nến.

      Mạc Vong yên lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng lệ rơi mà của Grays, thào : " thành vấn đề ư?"

      Thạch Vịnh Triết: ". . . Có lẽ?" Mèo trắng biết từ lúc nào ngồi vai , " hổ là Esther đại nhân, là quá đẹp trai rồi!"

      ". . . . . ." Tóm lấy, quăng !

      Tuy trận đấu của Esther và Grays rất kịch liệt, nhưng thực ra vẫn chưa trì hoãn quá nhiều thời gian, trận bóng rổ bị gián đoạn lúc trước lại tiếp tục, mà trọng tài cũng trở thành vị nam sinh nào đó trong lớp.

      Eshter?

      Nếu phải sinh ra mang ánh sáng "Người lạ chớ tiến gần", chỉ sợ ít người tới xin chữ ký rồi.

      Nhưng mà, mới lát, người vốn nhìn chăm chú vào thanh niên bị nhìn chăm chú lại, đều yên lặng quan sát trận đấu —— ác ma mặt lạnh quả là đáng sợ! Ánh mắt có thể đóng băng người khác.

      Đương nhiên cũng có ngoại lệ.

      Ví dụ như ——

      "Meo! Meo meo meo meo meo! Meo meo meo meo!" Ôm lấy bắp chân, bị kéo !

      —— Esther đại nhân, tôi rất sùng bái ngài! Vì sao chủ nhân của tôi phải là ngài? ? ?

      "Meo! Meo meo! Meo meo meo meo! Meo meo meo meo meo meo!"

      —— A! Sắp có điện rồi, chờ tôi nạp đầy điện rồi trở về, Esther đại nhân, nhất định phải chờ tôi!

      Lại như ——

      "Cho !" mỉm cười đưa qua bình nước, trước khi thanh niên cảm ơn liền ngắt lời của , "Cho dù có chuyện gì, uống nước xong rồi lại !"

      ". . . Vâng."

      Tuy là vậy, sau khi nhận lấy nước, thanh niên lại im lặng lùi về sau mấy bước, sau đó mới mở nắp bình.

      có chút hiểu, nhìn chăm chú vào thanh niên uống nước lát, theo bản năng tiến lên bước, ngay sau đó, lại thấy thanh niên lui về sau.

      : ". . . . . ." Ảo giác ư?

      Lại tới.

      Lại lui về sau.

      ". . . . . ." là lũ lụt thú dữ sao? QAQ

      "Bệ hạ. . ." Esther xoay nắp bình, giọng , "Thứ thuộc hạ thất lễ, tạm thời xin đừng tới gần thuộc hạ."

      "Hả? Vì sao?"

      Trong mắt thanh niên lên vẻ xấu hổ: "Vừa rồi chiến đấu hơi kịch liệt, người tôi. . . tóm lại, trước khi tắm rửa sạch , xin giữ khoảng cách với thân thể sạch của tôi."

      ". . . . . ." Ý của là. . . Chảy mồ hôi? Chỉ chảy mồ hôi mà thôi, đừng phức tạp như vậy được chứ?

      Mạc Vong bất đắc dĩ thở dài, xoay người lấy chiếc khăn lông bàn: "Ở trường học tắm rửa được, tạm thời dùng cái này lau chút ."

      "Vâng!"

      Thanh niên sửng sốt nhận lấy khăn lông, đột nhiên mở miệng lần nữa, giọng : "Bệ hạ."

      "Cái gì?" Thanh niên vuốt tay phải, lại đặt khăn lông sạch màu trắng vào lòng bàn tay: "Có thể đặt tay ngài ở mặt ?"

      "Ừm. . . Được." gật đầu, đặt tay phải lên, trong lòng lại nghi hoặc, muốn làm gì?

      Ngay sau đó, Mạc Vong thấy thanh niên chậm rãi nắm chặt tay cách khăn lông, giọng lại trịnh trọng : "Giờ này khắc này, tuy thể hành lễ trực tiếp được, nhưng xin cho phép tôi," cúi xuống, cách khăn lông mỏng manh hôn lên mu bàn tay , "Dâng hiến thắng lợi và vinh quang cho ngài."

      ". . . . . ." Mạc Vong nhìn trái nhìn phải, may mà có ai chú ý đến bọn họ, nhưng vẫn vội vàng thấp giọng , " làm cái gì chứ?"

      "Bệ hạ, mời —— ta nhận."

      Để kết thúc cảnh tượng xấu hổ này, vội : "Tôi, tôi nhận." Rồi sau đó từ lòng bàn tay của thanh niên, rút tay mình về, "Vừa rồi làm cái gì?"

      "Đó là tập tục của ma giới."

      "Hả?"

      "Nếu đạt được thắng lợi trong chiến đấu, nhất định phải hiến phần vinh quang này cho chủ nhân mình hầu hạ trước."

      ". . . đúng là tập tục kỳ quái." Mạc Vong bỗng thấy tò mò, "Nhưng làm vậy trước tiên?" ràng uống nước trước!

      "Xin ngài thứ tội!"

      Mắt thấy đối phương sắp quỳ xuống, bỗng thấy áy náy, luống cuống tay chân ngăn lại : "Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, đừng khẩn trương như vậy!" Ngay sau đó bỗng nhớ tới, "A! Hình như đây là mệnh lệnh mà tôi hạ?"

      "Mặc kệ có chuyện gì, uống hết nước rồi lại !" Cái gì, cho nên ——

      "Đây hoàn toàn là lỗi của tôi!" Người này. . . Có thể đừng đổ hết trách nhiệm lên người mình chứ?

      ", bệ hạ ngài tuyệt đối có khả năng phạm sai lầm."

      "Nếu tất cả mọi người đều thấy tôi sai?"

      "Vậy nhất định là mọi người sai."

      ". . . Nếu cả thế giới này đều thấy tôi sai?"

      "Vậy nhất định là thế giới sai."

      ". . . Đủ rồi." Ý tưởng cố chấp đến cực điểm này thành vấn đề sao?!

      Cho đến giờ phút này, Mạc Vong cuối cùng có cảm giác làm "Nhân vật phản diện", nên cảm thấy đáng mừng sao? , thầm nghĩ rơi lệ đầy mặt được chứ?!

      lâu sao, trận đấu bóng rổ của các thiếu niên kết thúc.

      Thắng lợi là lớp của Mạc Vong, tuy rằng các thiếu niên thiếu nữ đều vui mừng khôn xiết, nhưng bởi vì thời gian còn sớm, mọi người cùng nhau ăn mừng mà trở về nhà —— dù sao đây cũng chỉ là vòng loại, sau đó còn có vài trận đấu, đến lúc đó lại ăn mừng cũng muộn —— nếu có "đến lúc đó".

      Hôm nay, thiếu nữ và thiếu niên vẫn vừa cãi nhau vừa tản bộ về nhà.

      Lại tuyệt đối ngờ tới, khi đến dưới lầu, lại nhìn thấy người kia.

      ". . . Ba ba?"

      "Mạc Vong. . ."

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 39: TÔI CÓ KHẢ NĂNG DỐI


      Người đàn ông trung niên đứng yên cạnh bồn hoa, người có chút hương vị phong trần mệt mỏi, ông vốn đưa lưng về phía hai người, nhưng dù vậy, vẫn nhận ra đối phương vào giây phút đầu tiên.

      "... Ba"

      có lý do gì đặc biệt, chỉ là phản ứng vô cùng tự nhiên.

      Nếu như có, đại khái vì ông là thân nhân của – thân nhân sống chung mười năm dưới mái nhà.

      Gia đình họ, cũng từng ấm áp như gia đình thiếu niên, mỗi ngày trôi qua đều ngập tràn ánh mặt trời và tiếng cười vui.

      “Tiểu Vong...” Nghe thấy tiếng , thân hình người đàn ông run lên, xoay người lại rất nhanh, nếu có người cẩn thận quan sát, phát ra bộ dạng của ông ta và Mạc Vong rất giống nhau, “Con trai giống mẹ, con giống cha” câu tục ngữ này chỉ dùng được ở nhà họ Thạch, mà ở nhà họ Mạc cũng thế. Nhưng tóc của xoăn như ông ấy, mà đen dài thẳng tắp do được di truyền từ mẹ, hình dạng gương mặt và ngũ quan cũng nhu hòa hơn.
      (*)Ngũ quan: mắt, mày, tai, mũi miệng.

      Gần như trong cùng giây.

      Thiếu niên chắn trước mặt theo bản năng, vững vàng bảo vệ sau người.

      Ba người cùng sửng sốt.

      Mạc Lâm lớn tuổi nhất có phản ứng trước, ông cười, gật gật đầu với Thạch Vịnh Triết: “... A Triết cũng về rồi”.

      "... Vâng." Đến lúc này thiếu niên mới phát mình làm ra chuyện gì, xấu hổ trốn tránh ánh mắt đối phương, “Chú Mạc”. Thế nhưng, vẫn tránh ra, đại khái là vì sâu trong lòng vẫn luôn cảm thấy – người đàn ông trước mắt này, tổn thương .

      Đột nhiên, bàn tay cầm lấy cánh tay .

      Thạch Vịnh Triết nghiêng đầu, phát cũng nhìn , trong mắt hề có ý trách cứ hay tức giận, mà ngược lại chứa đầy ý cười bình thản mà rất ít gặp, hình như còn kèm theo chút cảm động.

      Hai người im lặng nhìn nhau lúc.

      mìm cười kéo kéo cánh tay , lại lắc lắc đầu.

      Hiểu được ý , chàng trai do dự lui từng bước, đứng bên cạnh .

      “Ba, sao lại đứng dưới lầu, ba quên mang chìa khóa sao?”.


      Mạc Lâm đứng ngẩn ra nhìn chăm chú vào chạy đến trước mặt mình, nụ cười của tự nhiên như thế, hoàn toàn chút lo lắng, tựa như phải ông xa lâu ngày về, mà chỉ là tan tầm trở về nhà quên mang chìa khóa bình thường mà thôi.

      Đứa này... hiểu chuyện hơn trước kia nhiều.

      Thân là cha, hẳn là phải cảm thấy vui vẻ nhỉ? Nhưng ông lại cảm thấy lòng đặc biệt chua xót.

      Bởi vì trưởng thành này, vốn phải là vô tư ngây thơ mà ông ta nên tự mình bảo hộ.

      “Ba?” nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn chăm chú vào người đàn ông vẫng ngẩn ra.

      “À, ừ, đúng vậy, Tiểu Vong, con có đem chìa khóa ?” Mạc Lâm cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười, vươn tay sờ sờ đầu .

      “Đương nhiên rồi!” đè lại bàn tay to đỉnh đầu, ngẩng mặt nở nụ cười thoạt nhìn vô cùng tươi sáng, “Chúng ta về nhà ”.

      "Ừ, chúng ta... Về nhà."

      Sau khi lên lầu, Thạch Vịnh Triết kinh ngạc phát , ngờ cha già nhà mình cũng đứng ở cửa – hôm nay làm sao vậy? Mấy người này đều chạy ra ngoài đứng.

      Cha Thạch thèm nhìn thằng con trai ngốc của mình, mà quơ quơ cái túi trong tay với Mạc Lâm: “Lão Mạc, cái túi của quăng trong nhà tôi nè”.

      “...” Thiếu niên tỏ vẻ biết gì với cha nhà mình, ràng mới ba bốn chục tuổi, mà xưng hô với người khác đều là “lão XX”, còn để cho người khác gọi lại mình như thế, già chút như “XX lão”, nghe đặc biệt oai phong.

      “Nghĩ bậy bạ gì trong đầu đó”. Lão Thạch vỗ lên đầu con mình cái, trực tiếp xách về nhà.

      “...” Ông ấy có thuật đọc tâm sao?

      " có, là do vẻ mặt của con rất ngu xuẩn."

      “...” tuyệt đối phải là con ruột của ông ấy!

      "Ba cũng thấy vậy."

      "... Đủ rồi đó ba già!"

      Ba Thạch vẫn cười “hắc hắc”, ngồi lên sô pha rồi cầm tờ báo lên, lát sau, ông ngẩng đầu nhìn về phía thằng con từ khi vào nhà vẫn cứ ngẩn người nhìn chằm chằm vào cửa nhà: “Sao? Lo lắng hả?”.

      "Ai, ai lo lắng !" Dù tất cả lời cũng như hành động của đều giống như liều mạng tuyên bố “tôi sao, tôi sao”, nhưng mà, ... có gì ư?

      “Con có lo lắng cũng vô dụng, đó là chuyện giữa cha và con bọn họ.

      Nghe giọng điệu lạnh lẽo của cha già nhà mình, thiếu niên nổi giận, chút nghĩ ngợi mà quay đầu lại hét: “Lúc cần đối đãi với ấy như bảo bối, cần nữa liền vứt bỏ, có người làm cha mẹ như vậy sao? Còn nữa, đến bây giờ, ông ấy chạy về đây làm cái gì?” Rốt cuộc còn muốn tổn thương đến mức nào nữa rồi mới chịu bỏ qua đây?!

      ——ngày đó khóc như thế, hoàn toàn muốn thấy lần nữa...

      Đối mặt với phẫn nộ của con trai, ba Thạch vẫn giữ bình tĩnh: “Làm sao con biết ông ấy cần Tiểu Vong?”.

      "Con biết thế đấy!"

      " là càn quấy."

      "Con..."

      “Nhưng mà”, Thạch Vũ Trạch khép tờ báo lại, “Làm cha như ông ấy, quả thực là thất trách”.

      "Thế nên..."

      "Thế nên con muốn sao?" Người đàn ông trung niên ngồi vững vàng sô pha, cầm tách trà lên, uống ngụm, rồi tiếp: “Trực tiếp đá văng cửa cướp người?”.

      "..."

      "Hay vác bả đao giết người?"

      Thiếu niên đầu đầy vạch đen: "... Ba giỡn với con đó hả?"

      bị nhìn ra rồi sao?” Ba Thạch cười “ha ha”, “Thực ra con cũng hiểu được đúng ? Dù cho con có cướp người, Tiểu Vong cũng ngoan ngoãn theo con, giết người ấy hả... con có quyền chọn làm hay làm, nhưng phải trước, con mà có bị nhốt vào tù, ba cũng đưa cơm đâu”.

      “...” Còn người ta, có ai làm cha như ông ấy ?!

      “Hoặc là ba cho con cách”.

      "Cái gì?"

      “Thừa dịp đêm khuya gió lớn, từ sau lưng trùm bao bố vào lão Mạc, sau đó đánh ông ta chút”.

      "... Này!"

      “Chỉ cần con lên tiếng, ổng cũng biết người đánh là con. Yên tâm , nếu có cảnh sát tới hỏi, ba ngụy tạo chứng cứ cho con”.

      Rốt cuộc Thạch Vịnh Triết cũng thể nhịn nổi nữa, hỏi lại: “Thế sao ba tự đánh ?”.

      Nhưng ngoài dự kiến của , Thạch Vũ Trạch lại đáp: “Ba đánh chứ”.

      “Hả?” Ba già của giỡn hay vậy? Nhìn bộ dạng thấy giống dối... Vấn đề là, “Chừng nào ba đánh?”.

      “Vừa nãy”. Ba Thạch lại uống ngụm trà, chậm rãi , “Lúc ba quăng rác thấy người đứng ngoài cửa, bèn mời ông ấy vào nhà ngồi, nhân tiện đánh ông ấy chút”.

      "... Ba sợ Tiểu Vong biết được hả?"

      "Ba cũng đâu có đánh vào mặt”.

      "..."

      “Hơn nữa chuyện bị người ta đánh này, bình thường đàn ông khóc lóc kể lể với vợ con đâu, thành vấn đề”.

      "..." • vô • sỉ! Nhưng mà thích!

      Ban đầu thiếu niên còn tự hỏi xem chuyện “trùm bao bố” có thể làm ...

      Dù thoạt nhìn như cãi nhau, nhưng bầu khí của cặp cha con này lại hòa hợp thể nghi ngờ, còn nhà họ Mạc ở cách vách, lại là cảnh tượng khác.

      Về đến nhà rồi, phản ứng đầu tiên của Mạc Lâm chính là – xa lạ, loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn những lần trở về trong dĩ vãng. Nếu trước đây còn có thể nhận ra dấu vết sinh hoạt nhà của họ trong ngôi nhà này, giờ, khó có thể tìm ra.

      Dường như hoàn toàn hề chú ý tới điểm này, đến cạnh bàn cầm lấy chiếc cốc được Esther rửa đến tỏa sáng lòe lòe: “Ba, ba muốn uống nước ?”.

      "Ừ, được."

      vừa rót nước, vừa thầm thở ra, may Grays “lệ rơi mà có trở về, nếu tình chẳng biết phải giải thích thế nào với ba – trong nhà đột nhiên có thêm đàn ông.

      Về phần người còn lại...

      Mạc Vong có thể cảm giác được, Esther luôn luôn ở bên cạnh mình, tin nhất định óc thể xử lý tình huống này cách thích đáng.

      Chờ bưng nước đến cạnh ba, lại bất ngờ nhìn thấy, ông bày ra đống quà sô pha.

      "Đây là..."

      "Đều là ba mẹ mua cho con, có thích ?"

      “...” nhìn về phía người đàn ông cười hòa ái trước mặt, có thể cảm thấy được... Trong mắt ông có ý tứ muốn lấy lòng khó có thể bỏ qua – đây phải là nụ cười của ba, nụ cười của ba phải thế này – nhưng, người này lại đúng là ba , từng... , cho dù là giờ cũng thích nhất thích nhất là ba.

      Vì sao phải làm ra vẻ mặt như vậy?

      Giống như trước đây được sao?

      Hay là ... Ông quên nên cười như thế nào với .

      Lòng Mạc Vong đột nhiên dâng lên nỗi xúc động, muốn đem ném hết mấy thứ kia, với ông rằng – con thích chút nào hết!

      Nhưng đồng thời, cũng cảm thấy được, đó là cách làm gần như tàn nhẫn.

      khi làm vậy, có lẽ phát sinh hậu quả khó nên lời.

      giờ, cũng biết bản thân có thể gánh vác hậu quả kia hay , cũng đến tận giờ phút này, mới gần như kinh ngạc phát , ra ở sâu trong lòng, kỳ vẫn oán hận cha mẹ.

      Đây là chuyện thể nào phủ nhận được.

      Nhưng, dù vậy --

      Vẫn thương nhiều hơn hận.

      Cây đại thụ thương che trời mất mười mấy năm để lớn lên, so với nỗi oán hận chỉ vừa mới nhen nhóm, phải hơn rất nhiều rất nhiều lần.

      Đây là chuyện thể phủ nhận.

      cho cùng, người trước mắt này, cũng gấp gáp trở về vì .

      Ông hoàn toàn có thể cần làm vậy.

      Vậy nên, ba vẫn quan tâm đến ... đúng ?

      Hoặc là , hy vọng là thế.

      Cho nên, yên lặng cầm lấy con gấu bông khéo léo, nở nụ cười vô cùng vô cùng vui sướng: “Ồ, con thích lắm!”.

      Ở cách đó xa, thanh niên lẳng lặng quan sát thiếu nữ, lòng vừa động, liền lôi quả cầu thủy tinh từ trong ngực ra, nhìn chăm chú vào giá trị ma lực ràng giảm sút trong đó, khép lòng bàn tay, trong mắt đong đầy lo lắng: “Bệ hạ...”.

      Mà vị thanh niên khác bên cạnh lại cười giễu ra tiếng: “Hừ, là con người dối trá”.

      "... Dối trá?"

      “Nhìn con theo diễn trò hầu mình, vui như vậy sao?”.

      "..."

      “Cũng đáng giận như việc ép người khác khóc về nhà!”.

      "..." có ai ép buộc hết có được ?

      Mà trong phòng, sau khi nghe thấy như vậy, mặt người đàn ông cũng ra vẻ nhõm, “Vậy tốt rồi”. Biết đó có lẽ phải là lời , nhưng lại giống như được tha thứ....

      Cha mẹ luôn dạy con cái là: “ được dối”, thế mà có rất nhiều lúc, bọn họ lại thường tự mình dạy đứa phải dối như thế nào.

      Con cái biết dối là đúng”, thế mà lại có rất nhiều lúc, lại khát vọng có thể dùng lời dối để nhận được thương của cha mẹ.

      Rốt cuộc ai mới là người quá đáng chứ?
      Last edited: 26/10/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 40: TÔI THỂ YẾU ĐUỐI
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ


      “Đúng rồi, mai là chủ nhật, ba dắt con khu vui chơi chịu ?”.

      "Khu vui chơi?"

      “Đúng vậy, trước đây con vẫn muốn đến đó, ban ngày chúng ta đến khu vui chơi, buổi tối xem phim, lúc trở về ba nhìn thấy, hình như bộ phim hoạt hình con thích có chiếu phần mới. Đúng rồi!”. Có lẽ do từ chối quà tặng của mình, nên giọng điệu của người cha cũng dần dần lưu loát tự nhiên lên, “Dẫn A Triết cách vách cùng thế nào?”.

      "..." Mạc Vong muốn lại thôi.

      "Sao... con muốn hả?"

      ", " lắc lắc đầu, "Con vui lắm ..."

      “Được, quyết định vậy ”. Mạc Lâm rồi đứng lên, “Cơm chiều con muốn ăn cái gì?”.

      “Cơm chiều à?” tự hỏi lát, mới trả lời, “Ăn mì được chứ ạ?”.

      “Đương nhiên thành vấn đề, đến tiệm mì thịt bò con thích ăn nhất ở phố bên ăn ”. d⊰đ⊰l⊰q⊰đ⊰ Người đàn ông vừa vừa bước ra cửa, được vài bước ngừng lại, có chút nghi hoặc nhìn về phía còn đứng tại chỗ, “Tiểu Vong?”.

      “Ba...”

      “Sao?”.

      “Bác Vương về với ông bà vào mấy tháng trước rồi”. “Bác Vương” kia chính là chủ tiệm mì, do trước đây thường xuyên đến, nên nhà họ Mạc rất thân thuộc với đối phương

      "... Vậy sao." Mạc Lâm sửng sốt, mặt ràng có vẻ xấu hổ.

      ràng cần như thế, nhưng lại nhịn được nỗi xúc động mà ra miệng, trong lòng càng ngừng cuồn cuộn ý nghĩ --

      Nếu vẫn ở bên cạnh , sao có thể biết loại chuyện này?

      Dù có tạm thời rời , bọn họ vẫn là người nhà chứ?

      Nếu vậy, sao còn muốn bày ra bộ dạng nóng lòng muốn bù đắp như thế?

      giống như ông làm ra chuyện gì đó có lỗi với .


      Nếu là như vậy...

      —— có phải cũng đại biểu cho việc, ba, ba từng nghĩ muốn vứt bỏ con?

      chỉ có thế, dùng lời để tổn thương đối phương như bây giờ, ngoại trừ việc áy náy ra, còn có loại cảm giác thỏa mãn khác thường.

      biểu ràng, nhưng nó có tồn tại, giống như thế giới này còn tồn tại “Mạc Vong” khác, d˘đ˘l˘q˘đ dùng nụ cười lạnh lùng để chế giễu người đàn ồng trước mặt – đau lòng ư? Khổ sở ư? Đó chính là điều ba nên nhận lấy, vì ba cũng dành nó cho con!

      như thế này rốt cuộc là... làm sao vậy...

      được!

      Như vậy là đúng !

      hiểu, thể cho phép cảm xúc kia tiếp tục lan tràn, nếu , chỉ có ba, mà có lẽ ngay chính bản thân cũng sinh ra loại thay đổi hoàn toàn muốn nghĩ đến.

      May mắn, hết thảy vẫn còn kịp.

      "Vậy... Tiểu Vong con muốn ăn thứ gì khác ?"

      "Con muốn ăn mì ba làm!"

      “Ba làm?” Mạc Lâm có hơi lắp bắp, ngay sau đó, ông thấy cười lên, chính là nụ cười mà ông từng nhìn thấy vô số lần, tựa như hoàn toàn giao hết thảy tín nhiệm vào tay ông, chút hoài nghi và phẫn uất.

      "Dạ! Mì ba làm là ngon nhất."

      Vào khoảnh khoắc ấy, trong lòng người đàn ông chợt dâng lên cảm giác chua xót mãnh liệt, tựa như nuốt phải quả chanh còn chưa chín vội hái khỏi cành, chua xót đến nỗi khiến cổ họng ông có chút nghẹn d˘đ˘l˘q˘đ : “Được...” Rồi sau đó rốt cuộc cũng thốt lên được cách khó khăn.

      nhìn chăm chú vào bóng dáng người đàn ông vào bếp, bất giác thở phào, giơ tay lên, nhìn chăm chú vào lòng bàn tay bị bấm đến bầm tím. Tiếp đó, tầm mắt của bị hấp dẫn bởi hình ảnh ba tìm trái tìm phải. Sửng sốt lát, rồi mới bừng tỉnh ra – từ sau khi Esther đến, trong nhà có rất nhiều thứ thay đổi vị trí... Mà hình như đến tận giờ phút này mới phát ra điều đó.

      Nhưng hỏi thẳng là được mà, sao ba lại tình nguyện chọn cách tự mình tìm kiếm chứ muốn chuyện với , là do cảm thấy quá sức sao? Nhưng cũng có tư cách gì trách ông đâu? ràng cũng cảm thấy thế mà.

      Bọn họ ràng là cha và con , vì sao phải đến mức này chứ?

      Vào khoảnh khắc ấy, cũng cảm thấy lòng mình dâng lên cảm giác chua xót vô cùng mãnh liệt.

      Có lẽ đây chính là thiên tính giữa ba và con

      Nhưng đồng thời, cũng ý thức được cách mãnh liệt – dù cho có cẩn thận đến đâu nữa, cũng có thứ gì đó vỡ nát khó lòng khôi phục.

      , có lẽ vẫn có thể phục hồi, nhưng cần rất nhiều thời gian, cũng như rất nhiều sức lực. Nhưng dù vậy, cũng giống như bình hóa ném vỡ dán lại, nếu nhìn kĩ, vẫn có thể phát vết nứt bé.

      Chưa lúc nào cảm thấy ràng như bây giờ -- ba thay đổi, và cũng thế.

      loại cảm giác đau thương dày đặc vây lấy Mạc Vong, loại cảm giác ấy chưa từng cảm nhận được trong quá khứ. , vây lấy phải chỉ có đau thương, mà còn có thứ cảm giác vô lực giống như dù có phí hết sức lực cũng thể thay đổi .

      Đau thương và bất lực, chúng nó tựa như loài hoa song sinh, cành lá sinh sôi quấn chặt lấy , thế nên trong khoảnh khắc, thậm chí còn cảm thấy khó thở, ánh mắt cũng dần mơ hồ.

      đáng ghét...

      "Bệ hạ..." Thanh niên vẫn đứng quan sát cách đó xa, biết túm chặt vạt áo trước ngực tự bao giờ.

      —— lại tới nữa, loại biểu cảm ràng khóc nhưng càng khiến người ta đau lòng hơn.

      “Chỉ gọi có ích lợi gì?” Grays hừ tiếng, “ là ngoan độc, hai là nhẫn nhịn, chứ chẳng lẽ còn có con đường thứ ba sao?”.

      “...Đó là cha ruột của bệ hạ”. Nếu gây thương tổn hoặc giết chết người đàn ông ấy có thể đạt được mục đích, d˘đ˘l˘q˘đ Esther biết chính mình chút do dự, nhưng mấu chốt là – biết , lòng dạ bệ hạ cao thượng bao nhiêu, cho dù thương tâm đến mức ấy, cũng muốn thấy cha mình chịu bất kì thương tổn nào.

      "... Chậc!" Grays cũng hiểu rất điểm này, nhưng dù vậy, vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, “Chẳng lẽ chỉ có thể đứng nhìn như vậy sao?”.

      ", dù là bây giờ, ta vẫn cảm thấy..."

      "Thấy gì?"

      "Nếu là bệ hạ mà , thành vấn đề."

      "... Lời này của ngươi đúng là vô trách nhiệm."

      "..."

      Thanh niên tóc tím quay đầu, phóng ánh mắt nhẫn về phí im lặng trọng phòng: “Nhưng, ra ta cũng nghĩ thế”.

      "Grays..."

      “Lại , dù sao ta cũng là người thủ hộ, làm sao có thể tin tưởng chủ nhân của mình. Esther, đừng có coi thường ta quá”.

      "..."

      Vào lúc ấy, trong lòng vẫn ngập tràn cảm giác chán ghét.

      Nhưng, thứ chán ghét, phải là ba , mà là chính bản thân mình

      đến mức này, nhưng vẫn hối hận như trước, bản thân mình trừ khóc ra chẳng làm được tích gì.

      ràng nhận ra từ lâu, rằng khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

      ràng lâu trước đó quyết định, phải sống tốt.

      Thế nhưng vẫn thay đổi, vẫn được.

      Tuy thể thay đổi ngay, nhưng ít ra...

      đột nhiên vươn tay, xoa mạnh mặt mình, rồi sau đó mới hô lên với người đàn ông trong bếp: “Ba, để con giúp tay!”.

      “Tiểu Vong?” Mạc Lâm kinh ngạc quay đầu lại.

      tươi cười, lặp lại lời của mình: “Con cũng đến giúp tay, gần đây con rất cố gắng luyện tập nấu ăn đó!”.

      "..."

      Ít nhất cũng phải có bước đầu như vậy.

      Dẫu sao cũng phải có người bước ra trước bước mới được, nếu chiếc bình kia vỡ nát vĩnh viễn.

      Đây cũng phải là thỏa hiệp.

      ra Mạc Vong vẫn hiểu rất , chỉ vì ba mẹ nhát gan, sợ hãi, yếu ớt, thế nên hết thảy mới trở thành bộ dạng hôm nay.

      Nhưng giống với họ.

      rất dũng cảm.

      Có lẽ vĩnh viễn cũng thể biến ra bộ dáng có thể khiến ba mẹ cảm thấy kiêu ngạo, nhưng ít ra cũng có thể kiêu ngạo vì chính bản thân mình.

      cũng thể vĩnh viễn sống vì kì vọng của ba mẹ, phải học được cách sống vì chính mình.


      Hôm sau, Mạc Lâm mang Mạc Vong và Thạch Vịnh Triết đến khu vui chơi và rạp chiếu phim.

      Ba người chơi rất vui vẻ, ít nhất là mặt ngoài có vẻ thế. Thậm chí còn có lúc Mạc Lâm có loại ảo giác, rằng quá khứ ra chưa từng xảy ra, ông và con ông, cũng chưa từng xa lạ. Riêng thiếu niên thầm cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại mơ hồ nhận ra ý nghĩ trong lòng , thể nên cũng vô cùng phối hợp.

      Mạc Lâm ở nhà tổng cộng năm ngày.

      Ngày thứ sáu, ông lại .

      Do ông xe chiều, nên xin phép đưa ông , khiến thiếu niên tan học về, vội vàng chạy lên ban công, phát ngồi phơi nắng chiều ở ban công cách vách.

      đặt hai tay lên lan can, lười nhác nhìn chăm chú vào bầu trời bị nhuộm thành màu vỏ quýt. Ánh chiều tà rơi lên gương mặt và những sợi tóc mềm bay lượn, tùy ý xoay đầu, nở nụ cười đầy ánh mặt trời với .

      Tình cảnh này thành công khiến Thạch Vịnh Triết đỏ mặt.

      vội vàng ho tiếng rồi quay đầu , do dự lát, mới chần chừ hỏi: “Ông... Chú Mạc... rồi à?”.

      “Ừ, rồi”. Mạc Vong trả lời rất dứt khoát.

      "Vậy..."

      “Tạm thời về, nghỉ đông cũng , vì ngày sinh dự tính của mẹ rơi vào thời điểm ấy”.

      “... Ngày sinh dự tính?” Thiếu niên sửng sốt, loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên nghe .

      “A, đúng rồi, cậu vẫn chưa biết”. cười cười giải thích, “Tôi sắp có em trai hoặc em , hoặc cả hai? Còn mau chúc mừng tôi ”.

      “...” ấy giỡn đó sao? Loại chuyện này, có cái gì đáng chúc mừng chứ!

      "Quả nhiên lừa được câu." Mạc Vong nằm úp sấp người, tay chống má nhìn về phía thiếu niên, “ ra tôi rất đau lòng”.

      "Cậu...”.

      “Nhưng, dù vậy, cũng đâu thể thay đổi được , đúng ?”.

      Thạch Vịnh Triết chậm rãi nắm chặt đôi tay khoác lên lan can, trong khoảnh khắc, biết nên gì mới phải. Hoặc là vì biết, giờ khắc này có gì cũng đều vô dụng, lời an ủi nhạt nhẽo ấy thể an ủi được .

      Vậy nên, lựa chọn hành động.
      Last edited by a moderator: 24/10/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41: ngờ cũng có ngày bị quật ngã

      Vì vậy, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi người thiếu niên đứng yên tại chỗ đột nhiên xuyên qua lối giữa ban công đến trước mặt . Rồi sau đó vươn tay, ôm chặt.


      “... .....”

      Đến tận giây phút này Thạch Vĩnh Triết mới cảm nhận được ràng cơ thể thiếu nữ trong lòng lại mềm mại đến như vậy, giống như chỉ cần hơi dùng chút sức lực là có thể hòa tan vào thân thể vậy....vừa mảnh khảnh lại mềm mại. , chỉ có vậy, vào lúc này, mỗi lần hít thở đều có thể ngửi được hương thơm ngát nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể , có lẽ là do phơi nắng quá lâu nên trong mùi hương này còn xen lẫn thêm chút lạnh nhạt của ánh nắng chiều.


      Thịch


      Thình thịch


      Thịch thình thịch


      Tim của cẩn thận lại loạn nhịp lần nữa.


      ràng ý định ban đầu là muốn đến an ủi , nhưng bây giờ lại quên sạch mục đích ban đầu, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong đầu càng thêm trống rỗng. Điều duy nhất có thể nghĩ tới là ôm chặt lấy người trong ngực.


      Vĩnh viễn buông tay mới là tốt nhất.


      Hoặc là, hãy để cho thời gian dừng lại tại giây phút này .


      “Thạch Vĩnh Triết?”


      “Cậu muốn tôi chết ngạt sao?”


      “Này!”


      Tiếng kêu của gọi về chút ý thức của Thạch Vĩnh Triết, theo bản năng buông lỏng lực cánh tay, nhưng suy nghĩ vẫn hoảng hốt và u mê như cũ.
      Thiếu niên mở môi rồi lại khép môi, giống như muốn điều gì đó nhưng lại biết nên gì. Nhưng ngay sau đó, bi kịch lựa chọn thay .



      “A!”



      Vì sao lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy?


      Bởi vì đấm quyền vào bụng của .


      “Hự!”


      Vì sao lại phát ra tiếng kêu đau đớn như vậy?


      Bởi vì trực tiếp xách thắt lưng lên rồi quăng xuống đất.


      “……..” Do bị đau đớn kích thích, cuối cùng thiếu niên cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Bình thường dưới tình huống này, hẳn là nên xấu hổ, bởi vì trước đó cẩn thận gây ra tình huống như vậy, nhưng mà! Đối diện với cú đấm trước mặt….. làm được!


      Thạch Vịnh Triết lật người cái liền tránh thoát được đấm của Mạc Vong, mặt đầy nước mắt kêu lên: “Cậu làm cái gì vậy?” Chỉ ôm chút thôi, cần phải có phản ứng mạnh như vậy chứ? ràng khi còn bé còn cùng ăn cơm, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ngủ chung nữa mà!


      “Ai?” Quên sửng sốt, giống như phát ra chuyện thể tượng tưởng nổi, lát sau mới cẩn thận hỏi từng li từng tí: “Cậu là Thạch Vịnh Triết?”


      “…….Nếu còn có thể là ai ?”


      “……Cái gì, tôi còn tưởng là ta lại ra.”


      Thiếu niên: “……..” Từ sau khi chính thức hòa hợp với “Linh hồn dũng giả” , đương nhiên biết ta ” là chỉ người nào, nhưng vấn đề ở chỗ, đối xử tàn nhẫn với thân thể như vậy có vấn đề gì sao?


      “Đều, đều là lỗi của cậu!” Biết mình đánh nhầm người, hơi lúng túng rút tay về, họ ra tiếng, “Ai bảo cậu bỗng nhiên hành động kì quái như vậy, tôi… tôi… tôi… tôi hành động như vậy cũng rất bình thường thôi!”


      “…….Đều là lỗi của tôi ư?”


      “Đúng vậy!”


      “………” Thạch Vịnh Triết im lặng nghẹn lời.


      “Được rồi, tôi nhận lỗi với cậu.” quên phục hồi vẻ mặt, mặc dù như thế nào chăng nữa, đánh người quả đúng, hơn nữa, nếu như có đoán sai, ý định ban đầu của người này là…… cúi người xuống, giơ tay về phía thiếu niên, “Tôi sai rồi, thứ lỗi cho tôi có được hay ?” Lắc lắc tay.


      Bởi vì “Thẹn trong lòng”, thiếu niên cũng cảm thấy mình có lí do gì để tức giận, hơi được tự nhiên, nắm lấy tay của , bị dễ dàng kéo lên _____ lại sức lực của cũng quá lớn ? Bất luận bao nhiêu lần đều thể thành thói quen được!




      Đứng thẳng người, Thạch Vịnh Triết muốn phủi bỏ bụi bặm phía sau lưng, nhưng ngay tại khoảnh khắc đó, cảm giác cả cơ thể đều bị đẩy tựa vào lan can, làm giật mình sợ hết hồn: “Này, cẩn thận chút……..” Tiếng của dừng lại giữa chừng.



      _______Đây…..,
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: thể nào bị đả kích.

      Đinh linh linh____”


      Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt cuộc chuyện của hai người, Mạc Vong vội vàng tiếng với Thạch Vịnh Triết, rồi chạy vào phòng.


      Vẫn tựa vào ban công, thiếu niên lặng lặng nhìn theo bóng lưng của , sau lưng là bầu trời rộng lớn nhuộm màu ráng đỏ, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên áo sơmi của , từ xa nhìn lại, giống như phủ lên tầng ánh sáng màu vàng nhạt.


      Nếu như bây giờ ở đây, tám phần cười thành tiếng, “Thạch Vịnh Triết, cậu phát sáng kìa!”


      Đáng tiếc, có ở đây.


      Thạch Vịnh Triết đứng thêm lúc, mới nhấc chân trở về nhà mình.


      Vẻ mặt có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại như vậy.


      Bởi vì phát ra chuyện khiến cho bản thân trở nên hoang mang____ vào lúc biết đột nhiên trưởng thành rồi, cũng cách ….xa hơn.


      ràng quyết định muốn bảo vệ , kết quả, chuyện gì cũng chưa làm được.


      Chỉ có thể bất lực nhìn lột xác, có lẽ mọi người cho rằng “Trưởng thành” là chuyện tốt, nhưng điều quan tâm là, quá trình thay đổi này phức tạp như thế nào, phải đấu tranh ra sao, phải trải qua đau đớn như thế nào….


      biết.


      Lúc đầu vốn là cùng nhau, tại, trước bước, rơi lại phía sau.


      Dù muốn đuổi theo, nhưng biết cuối cùng nên chọn phương án nào.


      Chẳng lẽ chỉ có thể nhìn chăm chú vào bóng lưng như vậy, cách bản thân càng ngày càng xa……..Cuối cùng hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt sao?


      Chuyện như vậy…..


      Từ khi sinh ra cho tới bây giờ, chưa từng nghĩ tới, cũng có cách nào tưởng tưởng.


      Bởi vì từ khi sinh ra tới giờ bọn họ đều ở chung chỗ, vậy còn, tương lai sao đây?


      Trong lòng thiếu niên nhịn được lại càng hoảng sợ, bất an đối với cái gọi là “Ngày mai” cách nào nắm chắc, và cảm giác sợ hãi bất an khi bị mất .


      Những cảm giác này quấn quanh lại với nhau, bao phủ toàn bộ tâm trí , rất khó trốn chạy.



      Trong lúc vô ý thức, tới phòng khách.


      làm việc, ba Thạch ngồi sô pha xem báo, cũng ngẩng đầu lên hỏi: “Thế nào?”


      “……Dạ?” Vừa lúc qua ba mình, Thạch Vịnh Triết ngơ ngác quay đầu, có chút mà hỏi.


      “Có lên được cấp hai ?”


      “………” Sững sờ lát, khuôn mặt đỏ hồng lên, “.. cái gì vậy!”. Lão già thối tha này, rốt cuộc tư tưởng đen tối đến mức nào hả!


      “Xem ra là có”. Ba Thạch nghiêng đầu nhìn con trai cái, lại cúi đầu bình tĩnh lật tờ báo trong tay, “ là vô dụng.”


      “Này! Ai vô dụng hả?”


      “Từ là cấp , kết quả đến hôm nay vẫn thể đột phá lên cấp hai, có chỗ nào hữu dụng?”


      “……” Ở nơi này quá quan tâm đến việc dạy chuyện ân ái giữa vợ chồng, Thạch Vịnh Triết vô cùng ràng, cái gọi là “Cấp cấp hai cấp ba” chính là ám chỉ “Nắm tay, hôn môi, bành bạch”, mà nếu “Đánh toàn tập”….. khụ khụ…khụ khụ chính là ý cái nên làm cũng làm.


      Đương nhiên ba Thạch là cao thủ đánh toàn tập, bởi vậy trong mắt người thắng, con của ông, Thạch Vịnh Triết quả thực là yếu kém! Vô cùng yếu kém! Yếu kém tới cực điểm!



      “Trong lòng ba nghĩ cái gì vậy hả!”



      “Thẹn quá hóa giận sao?" Ba Thạch bình tĩnh mở lời giễu cợt: “Cơ hội tốt như thế, lại nắm lấy,”


      “Con có hèn hạ như vậy!”


      “Cơ bản là biết nắm bắt cơ hội thôi.”


      “……….Ba có tư cách con sao? !” Thạch Vịnh Triết thực bùng nổ, “Ba phải là vì ai cần nên mới được mẹ miễn cưỡng lấy về hay sao?”
      Đón nhận lời đả kích như vậy, nhưng ba Thạch lại tám gió thổi cũng động phát ra tiếng cười: “Ha ha.”


      “…….Tiếng cười tràn đầy ý châm chọc này là chuyện gì đây?”


      “Cười con quá ngốc quá ngây thơ.”


      “……”


      Thấy con trai giận tới muốn lật bàn, rốt cuộc ba Thạch cũng chịu buông tờ báo trong tay
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :