1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 140: màn làm người ta đỏ mặt tim nhanh.

      Editor:lovelygirl262

      "Haha, Tích Tuyết đúng là đại mỹ nhân, bất quá cũng dằn lòng được muốn thưởng thức, ngộ nhỡ tôi và em ở chung chỗ mấy ngày liền mất hứng thú, phải làm sao đây?"Lãnh Khinh Cuồng nhíu mày, khó xử suy nghĩ.

      Bên cạnh cũng thiếu phụ nữ đẹp,nhưng chân chính làm cho để vào mắt,muốn cùng hết cuộc đời vẫn chưa có, hắnmặc dù bất cần đời, nhưng cũng biết hôn nhân là chuyện thiêng liêng, nếu như xác định muốn cùng người phụ nữ ở chung, cả đời chỉthích mình ấy, nhưng người phụ nữ nàyanh nhất định phải thận trọng tìm kiếm.

      "Cha, con vừa trở về, những chuyện này để sau hãy ." Lạc Tích Tuyết chủ động lên tiếng, cha cứ như vậy mang đẩy ra ngoài, giống nhưcô có ai muốn vậy.

      bất kỳ ai nữa, lòng đóngchặt, bao giờ...có người đàn ông nào tiến vào lòng nữa.

      "Tích Tuyết, trước tiên đừng cự tuyệt, ra con người của Khinh Cuồng tệ, cũngkhông phải loại người giống con nghĩ, có nó ở bên cạnh chăm sóc con, cha cũng có thể bớt lo lắng, đồng ý với ta, trước là chung sống với nómột thời gian xem sao." Phương Tiêu Thần thành khẩn khuyên.

      Nhìn gương mặt khẩn thiết của cha, Lạc Tích Tuyết thoả hiệp, nếu như phải như vậy,, là ai đúng với cũng sao cả, coi như là vì hiếu thuận với cha !

      "Nếu ấy đồng với, con cũng có ý kiến." Lạc Tích Tuyết chỉ có thể gật đầu cái.

      Phương Tiêu Thần lập tức mang ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lãnh Khinh Cuồng, giống nhưnếu đồng ý, ông hung hăng dạy dỗhắn.

      Lãnh Khinh Cuồng nhún vai, cười tà khí: "Ok,dù sao cũng có người đẹp chịu làm vợ của con, muốn cũng uổng!"

      Phương Tiêu Thần giận đến tím mặt, cảnh cáo : "Con gì vậy, nếu con dám Tích Tuyết tốt, ta nhất định bỏ qua cho con."

      Đôi mắt đào hoa của Lãnh Khinh Cuồng, mậpmờ quan sát người Lạc Tích Tuyết, đột nhiên có loại cảm giác khác thường xông lên đầu.

      Cha nuôi mang ấy gả cho mình, ông là bởi vì nhớ lại chuyện cũ mà bi thương quá độ, hay bởi vì cùng con ruột gặp lại mà hưng phấn quámức? Mới nghĩ ra chủ ý này.

      Bất luận thế nào, có cơ hội đến gần , đốivới chuyện vô cùng hưng phấn.

      Sau này, chính là bạn danh chính ngôn thuận của , nghĩ đến đây, nụ cười khoémôi Lãnh Khinh Cuồng càng sâu hơn, xóa sạch nụ cười như có như .

      Cùng nhau ăn trưa xong, Phương Tử Nhan lấy chiếc xe thể thao thích, đến từng địa điểm, Phương Tử Nhan luôn luôn thích thú bừngbừng liên tục lôi kéo vừa ngừng chuyện, Lạc Tích Tuyết vui sướng nhìn , pháthiện em cùng cha khác mẹ này, làmột trong sáng.

      Nơi bọn họ ở chính là toà biệt thự tư nhân caoquý nhất khu.

      Ở đây phong cảnh tươi đẹp, cây cối xanh biếc, còn có thể thấy sóng biển bao la hùng vĩ.

      Lạc Tích Tuyết nhàn rỗi dạo bờ biển, côđã đến Nam Mĩ cũng khoảng thời gian, cha cả ngày bận bịu thấy bóng dáng, chỉ cóPhương Tử Nhan ở bên cạnh , hai chị em sống rất vui vẻ.

      Dĩ nhiên trừ chuyện, chính là Lãnh KhinhCuồng.

      Mỗi lần cha cố ý sắp đặt, cùng Lãnh KhinhCuồng hẹn hò, Phương Tử Nhan mặt luôn tràn đầy buồn bã và tủi thân, biết nhỏnày tám phần là rơi vào lưới tình.

      Cũng giống như Phương Tử Nhan, Trần TiểuMạt cũng là ngây thơ đơn giản, luôn thích Lãnh Khinh Cuồng tiêu sái kềm chế được, nhìn qua người đàn ông phong lưuphóng khoáng, các cảm thấy phong độ nhàng.

      Nhưng với Lạc Tích Tuyết , cũng hoàn toàn như vậy.

      Theo thấy Lãnh Khinh Cuồng bất quá là người đàn ông tự cho là phong lưu, nghĩ đến cặp mắt đào hoa kia của , dụ dỗ phụ nữ khắpnơi, liền khỏi thấy ác cảm.

      biết tại sao cha lại muốn sắp đặt nhưvậy? Lại muốn mang giao phó cả đời cho Lãnh Khinh Cuồng, chẳng lẽ cha nhìn ra tâm ý của em sao?

      vẫn là thích loại đàn ông có mùi vị đàn ông, tựa như Lạc Thiên Uy vậy. Mặc dù bá đạo,nóng nảy dã man, nhưng tuyệt đối là quan minhchính đại, người đàn ông đội trời đạp đất.(loại đàn ông có mùi vị đàn ông: Nam tính)

      Vừa nghĩ đến , trong lòng Lạc Tích Tuyết liền xẹt qua dòng nước ấm.

      "Tiểu thư, ông chủ trở lại, vừa mới tìm đấy." Dì Ngô đến bờ biển cho biết.

      Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, lập tức trở về biệt thự.

      "Cha !" Lạc Tích Tuyết vừa vào cửa, thấy cha mệt mỏi thưởng thức trà.

      Phương Tiêu Thần ra hiệu ngồi xuống, thưởng thức ngụm trà, trong mắt như có điều suy nghĩ : "Tích Tuyết, Lãnh Khinh Cuồng vừa mới làm nhiệm vụ trở về, tại nóbị thương, con xem nó chút ."

      Lạc Tích Tuyết ngớ ra, cũng tiện từ chối,dù sao cũng đồng ý với cha, cùng Lãnh Khinh Cuồng qua lại thời gian.

      về phòng thay quần áo, ngồi vào xe riêng, đến công ty phân phối Nam Mĩ của Lãnh KhinhCuồng.

      Vào thang mấy, Lạc Tích Tuyết thẳng đến phòng làm việc ở tầng cao nhất.

      Nhưng mà, Lãnh Khi Cuồng ở trong phòng làm việc, lúc này trình diễn màn làm cho người ta huyết mạch phun trào.

      Lãnh Khi Cuồng lười biếng ngồi ghế xô-pha, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, ánhmắt lạnh băng.

      "Lãnh thiếu, người ta muốn mà!" Thân thểngười phụ nữ lẳng lơ như thuỷ xà, biết lúc nào dán vào, ngồi ở đùi Lãnh KhinhCuồng.

      Hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn lêo lên cổLãnh Khinh Cuồng, ghé vào lỗ tai thổi khí, tay mập mờ lần mò quần của , muốn cởi khóa kéo quần của xuống.

      Lãnh Khanh Cuồng đưa tay ngăn cản động tác này của ta, con ngươi kiên nhẫn, trênkhuôn mặt tuấn tà mị của là nụ cườithản nhiên, khẽ mở môi mỏng: "Tôi thích tựmình chủ động với phụ nữ!"

      Người phụ nữ nghe xong, ngẩng đầu lên, mặtyêu kiều nhìn .

      " là xấu!" Ngón tay thon dài của ta mơn trớn khuôn mặt có đường nét kiên nghị của Lãnh Khinh Cuồng.

      xong cũng bắt đầu ỡm ờ, chỉ là ánh mắt vẫn mơ màng như cũ nhìn chăm chú vào người đàn ông tuấn như thiên thần trước mặt.

      Cổ áo sơ mi của bị ta cởi ra, hiệnda thịt màu đồng hoàn mỹ của , người phụnữ nhịn được phấn khởi nuốt nước bọt.

      Rất nhanh, ta mang mình cởi còn mống, thân thể xinh đẹp như hoa như ngọc để lộ trong khí, người phụ nữ dùng ánh mắtmời gọi nhìn Lãnh Khinh Cuồng.

      Chỉ là Lãnh Khinh Cuồng lại nổi lên bấtkỳ hứng thú nào.

      Chuyện vui dứt trong quá khứ, nhưng lúc này lại làm cho cảm thấy tẻ nhạt vô vị?

      Trong mắt và trong lòng của , tất cả đều chỉcó hình dáng, mặc dù thanh lệ thoát tục, giống người phụ nữ trước mặt này, nhưnglại làm cho mê muội.

      Để cho khát vọng.

      Ngoài , căn bản muốn những người khác.

      Mặc dù người phụ nữ này dây dưa với lâu, đối với ngoan ngoãn phục tùng, hômnay mang ta đến đây chính là muốn tạmgiải toả tâm tình chút, nhưng cho dù tacởi hết để lộ trước mặt mình, vẫn có bất cứ hứng thú gì.

      Đây là tại sao chứ? Lãnh Khinh Cuồng nghihoặc...

      Ngay lúc này, Lạc Tích Tuyết đẩy cửa vào, khithấy màn làm người ta đỏ mặt tim nhanhtrong phòng làm việc, sửng sốt.
      Chương 141: Nhớ nhung điên cuồng.
      Editor: Trâm Trần

      Lạc Tích Tuyết trợn to mắt, sửng sốt chợp mắt cái, rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần lại.
      " xin lỗi, quấy rầy!"
      vội vã đóng cửa, lúng túng rời .

      Lãnh Khinh Cuồng cơ hồ bất chấp tất cả thậtnhanh tông cửa xông ra ngoài.

      Mặc dù màn ân ái này biết đãtrình diễn qua với biết bao nhiêu người đàn bà nhưng khẩn trương như vậy, nóng lòng muốn giai thích như thế đây là lần đầu tiên.

      "Tích Tuyết, tôi" đuổi theo Lạc Tích Tuyết,muốn giải thích với nhưng rồi lại biếtmở miệng như thế nào.

      Lãnh Khinh Cuồng chưa từng có thói quengiải thích với bất cứ ai nhưng hôm nay lại là nên sợ.

      " có gì đâu" Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt cắt đứt lời , mặt nhìn ra tiakhông vui nào.
      Thấy biểu gương mặt của có nửa điểm quan tâm cũng như ghen tuông này nọ long của Lãnh Khinh Cuồng khỏi cảm thấy hụt hẫng, thất vọng hỏi:”Chẳng lẽ em hy vọng tôi ở cùng với ta?”

      “Tuỳ thôi, ba bị thương nên muốn tôi ghé thăm chút, bây giờ sao rồi vậy tôi trước”. Vẻ mặt có chút biểu nào, xong liền muốn rời ngay.

      Nhưng Lãnh Khinh Cuồng lại ngăn cản , mộttay kéo lại ôm vào trong ngực.
      “Tích Tuyết, tôi rất nhớ em, tôi thề là tôi chưatừng có cảm giác nhớ nhung người con nào như thế này, nhưng trong khoảng thời giangần đây trong đầu của tôi lúc nào cũng xuất hình bong của em, em phải lấy làm vinh hạnh vì được tôi đấy. Tôi với cha nuôi cho tôi được cưới em”.

      Lãnh Khinh Cuồng những lời này mà cứ nhưchuyện đó vốn là đương nhiên vậy, hình như đưa ra quyết định trọng đại và cũng hy sinh rất nhiều.

      Lạc Tích Tuyết liếc cái, hung hăng đẩy ra:”Lãnh Khinh Cuồng, nhớ cho kỹ, tôi chỉđồng ý với ba là qua lạ với thời gian,chỉ vì muốn ông tức giận mà sinh bệnhkhông có nghĩa là tôi cũng có cảm giác với ”.

      “Tại sao? Tại sao em đối với tôi lại có tí cảm giác nào? Em thích tôi hay đối với tôi em có chỗ hài long?” Lãnh Khinh Cuồng nóng nảy hỏi tới, long ngừng trầmxuống, nóng long muốn giải thích chuyệnvừa rồi:”Mới vừa rồi em cũng tận mắt thấy rồi, tôi là vì em mà thủ than như ngọc, chưa từng có người con nào mà để Lãnh Khinh Cuồng tôi lại cam tâm tình nguyện nhưthế, nhưng em là ngoại lệ chảng lẽ em còn chưa tin tưởng vào tình cảm của tôi sao?”

      Lạc Tích Tuyết bĩu môi sau đó thẳng:”Anhđối với tôi có tình cũng được hay giả vờ cũngkhông sao, tôi đều quan tâm. Bởi vì vấnđề phải ở mà là ở tôi, tôi đối với anhmột chút cũng thích , xin lỗi, chúng ta cứ làm bạn bè như bình thường là đượcrồi”.

      “Em tại sao lại tiếp nhận tôi? Chẳng lẽ ở trong long của em vẫn chỉ có mình Tiếu VũTrạch?” Vẻ mặt Lãnh Khinh Cuồng vô cùng đaukhổ, lần đầu tiên bộc bạch long của mìnhvới người con nhưng lại bị cự tuyệt, chưa từng thất bại qua như vậy.

      “Tôi” ánh mắt né tránh, thà để cho tahiểu lầm là Tiếu Vũ Trạch còn hơn ra ngườilàm nhớ nhung trong long là Lạc Thiên Uy.

      cho em nghĩ đến nữa, cha nuôi đãgả em cho tôi em chỉ có thể là người của tôi, chi có thể nghĩ đến mình tôi” Lãnh Khinh Cuồng cố chấp vặn hai vai của qua, bá đạo tuyên bố.

      Lạc Tích Tuyết vừa định muốn phản bác lại nhưng vừa ngẩng đầu lên lại phát người đàn ông trước mặt cúi đầu xuống.

      Hô hấp nóng rực phun tại gò má trắng mịn củacô, đôi môi nhu nhu cực nóng dán tại cánh môimềm mại của , than thể Lạc Tích Tuyết độtnhiên chấn động.

      Nhưng nụ hôn của Lãnh Khinh Cuồng càng ngày càng nóng rực, như muốn cắn nuốt cả cánh môi của , lưỡi đưa qua đưa lại muốn xâmnhập vào trong nhưng Lạc Tích Tuyết nhíu mày dung sức đẩy ra.

      “Lãnh Khinh Cuồng mới vừa rồi tôi vô cùng rang, giữa chúng ta thể nào, hy vọng từ nay về sau đừng lặp lại chuyện nàynữa” tức giận quát, xong liền xoay ngườichạy ra ngoài.

      Lãnh Khinh Cuồng nhìn bong lưng gấp gáp rờiđi của cũng có đuổi theo, chỉ là trong đôi mắt thoáng qua tia thâm trầm.

      Nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt vừa rồi tuy chỉ làmột cái chớp mắt ngắn ngủi nhưng cũng đủ làmcho say mê.

      , mặc kệ hiên tại có chấp nhận hay cũng buông tha.

      lien tục mấy tháng qua Lạc Thiên Uy vẫn ăn uống, cả đêm cũng ngủkhông nghỉ, trong đầu chỉ có có hình ảnh củamột người con đó chính là Lạc Tích Tuyết.

      rất nhớ , thỉnh thoảng chỉ nhắm mắt xíu thôi xuất trong mộng của rồi, nhưng mở mắt ra là mộng tỉnh, lại phát hiên ra thực phũ phàng là còn ở bên cạnh của nữa.

      Cái loại khổ sở đó, ngày đêm hành hạ , cũng bị nhớ nhung này dày vò đến điên rồi.
      Vẻ mặt đơn đứng mình trong phòng của Lạc Tích Tuyết, nơi này có mùi hương của ,bong dáng của , tất cả, hồi tưởng lại nhữngngày tháng bọn họ từng ở bên nhau, mỗi ký ức cũng đủ dằn vặt cả đời này rồi.

      Cả người của lảo đảo muốn ngã xuống.
      “Thiếu gia, ngài sao chứ?” Phong Dạđứng bên cạnh cửa từ đầu đến cuối thấy mộtmàn này của Lạc Thiên Uy vội vàng chạy tới đỡ dậy.

      Lạc Thiên Uy lắc đầu cái, sắc mặt khẩn trương hỏi tới:”Có tin tức của ấy chưa?”
      Phong Dạ dừng lại, do dự lâu có mở miệng.

      biết thiếu gia cực kỳ người con nàynhưng than phận của Lạc Tích Tuyết vô cùng đặc biệt, biết rốt cuộc có nên cho thiếu gia biết hay ?

      mau, có hay ?” Lạc thiên Uy lắc lắcbả vai của Phong Dạ.
      “Có, chỉ là…” trầm mặc hồi lâu rốt cuộc Phong Dạ cũng gật đầu.

      Lạc Thiên Uy mừng rỡ vô cùng, lập tứchỏi:”Còn mau cho tôi biết, ấy rốtcuộc ở đâu?”
      ấy ở Nam Mĩ, Argen tina!” Phong Dạ bình tĩnh .
      “Argen tina? Sao ấy lại ở Argen tina?” Lạc Thiên Uy khó có thể tin, chẳng trách pháinhiều người tìm như thế nhưng cũng có tin tức của .

      Phong Dạ nhìn Lạc Thiên Uy, con ngươi phức tạp, trận trầm mặc sau đó lại mở miệng:”Làcha ruột của tiểu thư mang ấy , căn cứ theo điều tra của thuộc hạ thiếu gia cùng tiểuthư có quan hệ máu mủ, cha ruột của tiểuthư là người khác”.

      “Ngươi cái gì?” Lạc Thiên Uy rung mìnhmột cái, cho là mình nghe lầm.
      Phong Dạ chăm chú nhìn , lần nữa khẳngđịnh:”Thiếu gia, nếu như tôi điều tra saithì Lạc tiểu thư phải là chị em ruột thịt với ngài”.

      ấy phải là chị của tôi? ấy thậtkhông phải là chị của tôi?” Lạc Thiên Uy lẩm bẩm lại lời của Phong Dạ , trong lúc nhấtthời mừng như điên còn tưởng là mình nằm mơ.

      là ngoài ý muốn của , từng có vô số đêm, nằm mơ cũng hy vọng rằng anhcùng Lạc Tích Tuyết có bất kỳ máu mủnào, như vậy cam tâm tình nguyện mà tiếpnhận , bọn họ có thể ở chung chỗ, chỉlà có mơ cũng ngờ được có ngàyước muốn và suy nghĩ của có thể trở thànhhiện thực như thế này.

      Phong Dạ nhìn bộ dạng hưng phấn của LạcThiên Uy, trong long càng them âu sầu, biếtnếu ra khác nào dội cho thiếu gia gáo nước lạnh nhưng vẫn thể khôngnói .

      “Thiếu gia, chẳng lẽ ngài muốn biết cha ruột của Tích Tuyết tiểu thư là ai sao?”

      Chương 142: Là kẻ thù hay là người ?
      Editor: Trâm Trần

      “Mặc kệ ấy là con của ai tôi vẫn ấy, nhất mực ấy”. Lạc Thiên Uy bất chấp tất cả, còn có chướng ngại nào ngăn cáchbọn họ như tầng quan hệ máu mủ ruột rà kia.

      “Nếu như ấy là con của Phương Tiêu Thần sao?” Phong Dạ thâm trầm nhìn , hề giấu giếm nữa, mà là trực tiếp nóithẳng ra.

      “Cậu cái gì?” Lạc Thiên Uy liền biến sắc, tâm tình vui mừng vừa rồi bị câu nàymà chim vào đáy cốc.
      Phong Dạ chăm chú nhìn , gằn từng chữnói:” ấy là con của Phương Tiêu Thần!”

      “Điều này sao có thể?” Lạc Thiên Uy hoảng sợ lắc đầu qua lại, trong lòng có cỗ sợ hãi, điên cuồng giận dữ hét lên:”! Tôi khôngtin, có chết cũng tin, ấy sao có thể là con của Phương Tiêu Thần được?”
      Phương gia xưa nay vốn là kẻ thù đội trời chung với Lạc gia, vô luận ở thương trườnghay bang phái, bạch đạo hắc đạo bọn họ cũng đều đối địch nhau.

      Phong Dạ nhìn bộ dáng điên cuồng của LạcThiên Uy khỏi thở dài cái, biếtnếu ra thiếu gia nhất định cáchnào tiếp nhận.

      “Thiếu gia, mặc kệ ngài có chấp nhận haykhông chấp nhận đây đều là ” Sau khi xong ánh mắt của phức tạp nhìn Lạc Thiên Uy, tựa như chờ quyết định của .

      vất vả mới có tin tức của làm cho anhphấn chấn vô cùng còn là tin tức bọn họ khôngcó quan hệ máu mủ nữa, nhưng có nghĩ cũng dám nghĩ đến thế nhưng lại là con của kẻ thù.

      Nếu đây là ba sao có thể đồng ý cho bọn họ ở chung chỗ đây?
      được, tôi muốn tìm ba hỏi !” Lạc Thiên Uy lấy chiếc áo khoác, để ý đến cơ thể còn yếu chứ như vậy mà xông ra ngoài.

      Trong đầu chưa bao giờ có ý niệm mãnh liệtnhư thế, muốn tìm ba hỏi cho rang, để cho chính miệng ba cho biết đây khôngphải là .

      Khuôn mặt già nua của Lạc Chấn Long chìmtrong phòng tối, ông ngồi ghế sa lon, khuôn mặt tái nhợt, nhìn ông càng ngày càng tiều tuỵ.

      Đối mặt với lời chất vấn của con trai ông phản bác, chỉ bình tĩnh hút thuốc.
      “Thiên Uy, con cam chịu số phận ! Cả đời này con cùng Tích Tuyết có duyên mà có phận, coi như các con phải chị em ruộtnhưng tuyệt đối có khả năng ở cùng nhau”. Ông ngẩng đầu lên nhìn đứa con cố chấptrước mặt mình, giống như hồi tưởng chuyệnxưa mà tiếc hận thở dài mấy tiếng.

      “Tại sao? Vì ấy là con của Phương TiêuThần sao?” Lạc Thiên Uy nổi điên rống to lên, hoàn toàn thể nào tiếp nhận chuyện nàyđược.

      phải là con được thích nó mà làPhương Tiêu Thần tuyệt đối để cho con cùng con của ông ta ở chung chỗ đâu” Ánh mắt Lạc Chấn Long thâm trầm, giọngnói mang theo u oán mà thê lương.

      Ông biết Phương Tiêu Thần hận ông cả đời này, hận ông năm đó cướp người con ta nhất, làm sao để cho con trai của kẻ thù cưới con của mình đây? Tuyệt đối thểnào!

      “Tại sao” Đây rang là ân oán của ba và ôngta ở kiếp trước sao lại muốn để đời chúng congánh chịu hậu quả?” Lạc Thiên Uy kích độngđiên cuồng hét lên, sắc mặt tái nhợt mà tuyệtvọng.

      Lạc Chấn Long ngẩng đầu lên nhìn về phía con trai, ánh mắt ủ dột:”Con cho rằng chỉ là ân oán của kiếp trước sao? Phương Tiêu Thần khôngbao giờ tiếp nhận con làm con rể của khôngđơn thuần chỉ vì con là con trai của Lạc ChấnLong ta mà nguyên nhân sâu xa hơn đó chính là con là người giết vợ của !”

      “Ba, người cái gì vậy? Giết vợ? Con làm saocó thể giết vợ của ông ta được?” Sắc mặt của Lạc Thiên Uy chấn động khó có thể tin.

      Lạc Chấn Long ánh mắt nghiêm nghị nhìn vềphía , từng câu từng chữ ro rang:”Chẳnglẽ con quên, lần đầu con gia nhập tổ chức sát thủ, con giết chết người đàn bà rồi sao? ta chính là vợ của Phương Tiêu Thần tên là Chung Tâm Hoa, cũng là mẹ kế của Lạc Tích Tuyết”.

      Sấm sét giữa trời quang, Lạc Thiên Uy lập tứcđờ đẫn sững sờ ngay tại chỗ.

      “Thiên Uy, con bình tĩnh chút, con cùng Tích Tuyết là thể nào cho nên về sau conđừng nghĩ đến nó nữa, quên được cứ quênđi” Lạc Chấn Long thở dài hơi nhàngkhuyên nhủ.

      Lạc Thiên Uy cảm thấy tâm lúc này quá ư là mệt mỏi, chân tướng tàn nhẫn mang lại cho đả kích quá lớn, cảm giác mình ở thiên đường được bao lâu là bị quăngxuống địa ngục, vượt quá xa sức chịuđựng của rồi!

      “A!!” rốt cuộc chịu được nữa gao thét lên, đôi tay nắm thành cú từ từ ngã xuốngđất.
      Liên tục mấy ngày Lạc Thiên Uy ăn cũng uống, tỉnh lại chút rồi lại rơi vào hônmê, cơ hồ như muốn tỉnh lại nữa.

      có Tích Tuyết bên cạnh cuộc đời củaanh là mảnh xám xịt, thấy được tình nguyện chết .

      Giữa có nhiều kỷ niệm là thế, vui có buồn có, cũng nhiều hận thù rối ren như vậy,khổ sở như vậy nhưng lại khắc cốt ghi tâm, để cho càng khó có thể quên .
      , chết, , muốn gặp , nhớ thành thói quen đáng sợ!

      Phong Dạ nhẫn tâm nhìn chủ nhân củamình sa sút như vậy nữa nên trong đêm lenlén đưa cho Lạc Thiên Uy tờ giấy bên trong có địa chỉ của Tích Tuyết ở Argen tina.

      Lạc Thiên Uy chút nghĩ ngợi nhổ ốngtiêm ra, vọt ra khỏi phòng bệnh trực tiếp lái xeđến sân bay.
      Phong Dạ đuổi sát theo sau rốt cuộc cũng tìm thấy Lạc Thiên Uy ở sân bay:”Thiếu gia, để tôi cùng ngài” lo lắng, thiếu gia còn yếu như vậy lại mình biết đến đóPhương Tiêu Thần có làm khó thiếu gia như thếnào đây.

      Lạc Thiên Uy vốn muốn cự tuyệt nhưng mấyngày nay ăn nghĩ, than thể mệt rã rời nếu cho Phong Dạ theo cùng chắc chống đỡ nổi máy bay nữa.

      Mấy tiếng sau máy bay đến Argen tina.
      Thời điểm màn đêm buông xuống, theo điều tracủa Phong Dạ bọn họ cũng tìm được chỗ ở của Lạc Tích Tuyết đó alf biệt thự vô cùng xa hoa.
      Biệt thự này có tường được xây dựng rất cao, bên trong còn có hộ vệ.
      “Thiếu gia, ngài vào trước , tôi thám thính tình hình, tiểu thư ở căn phòng ở lầu ba”. Phong Dạ chỉ vào gian phòng có ánh sang yếu ớt.

      Chương 143: Mấy tháng sau, cuối cùng cũng gặp lại. . .

      Edit : babynhox

      Lợi dụng bóng đêm, Lạc Thiên Uy trèo quavách tường, nhưng trong phút chốc chạm đất, cảm thấy từng cơn chóng mặt.

      Bởi vì nhớ Lạc Tích Tuyết, liên tục vài đêm có nghỉ ngơi tốt, vừa nảy chỉ ngủ mộtlát máy bay, thể lực vẫn thể chống đỡ nổi.

      Nhưng cho dù như thế, vẫn ngăn cản được quyết tâm muốn gặp Lạc Tích Tuyết.

      Đêm lạnh như nước, từng cơn gió đêm thổi lên.

      Chỉ mình Lạc Thiên Uy xông vào biệt thự,tìm kiếm phòng Lạc Tích Tuyết.

      Cuối cùng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏnhắn nằm giường khiến cho nằmmơ cũng thấy này, loại cảm xúc kích độngnảy lên trong lòng.

      Trong lúc ngủ mơ, Lạc Tích Tuyết khép chặtmắt, lông mày nhắn hơi hơi nhăn lại, vẫnxinh đẹp rung động lòng người, giống như phong cảnh mê người, khiến cáchnào dời tầm mắt ra khỏi người .

      Nhưng mà nhiều tháng gặp, vừa gầy, sắc mặt cũng tái nhợt hơn, Lạc Thiên Uy nhìn mà đau lòng.

      phải Phương Tiêu Thần là ba ruột của côsao? Sao lại chăm sóc tốt cho ?

      Lạc Thiên Uy đến bên giường , đưa tay khẽxoa lên mặt của , nhìn bộ dáng mềm mại đángyêu trong cơn ngủ mơ của , cứng rắn ở chỗ sâu nhất trong lòng lẳng lặng hòa tan.

      Trong cơn ngủ mơ mơ thấy mình sao? Hay là, trong mộng của vĩnh viễn chỉ xuất hiệnmột người là Tiếu Vũ Trạch?

      Nhưng có biết hay , bản thân cóbao nhiêu ! ?

      Lúc ở bên cạnh , nhưng cách nào gần gủi với cái loại tư vị này làmcho đau lòng phệ cốt; sau khi rời khỏihắn, tất cả bi thương, tất cả đều bừng lên, cảngười liền khó chịu giống như bị đào khoét lấymất trái tim!

      Tình đối với Lạc Thiên Uy mà , giống như là vũ khí sắc bén có thể dễ dàng đâm bị thương, nhưng mà vì Lạc Tích Tuyết, cam tâm tình nguyện chấp nhận, dù cho muốnhắn gặp khó khăn đau khổ nhất trong cuộc sống,chỉ cần có thể cùng chỗ, đều camtâm tình nguyện.

      tại, rốt cuộc cũng gặp lại , cái loạicảm giác thỏa mãn cùng vui sướng này khó nóilên lời .

      kìm lòng nổi cúi người, muốn hônmôi lên cái trán của , đôi má, môi đỏ mọng nhưng Lạc Tích Tuyết chú ý chuyểnngười lại, khiến cho chụp hụt.

      Lạc Thiên Uy khỏi cười khổ: "TíchTuyết, chẳng lẽ ở trong mơ, em cũng phải tránhné sao?"

      Tay nhàng lật thân thể qua, từ từ cúi khuôn mặt tuấn tú xuống, lúc cách chỉ cònmột cm, bỗng nhiên dừng lại.

      lẳng lặng nhìn , cảm nhận được rất ràng hô hấp cùng nhịp tim của , còn có tiếnghít thở nặng nề của .

      luôn luôn có thể dễ dàng trêu chọc lên dụcvọng của , đối với có sức hấp dẫn trímạng, làm cho nhịp tim của kìm nén được mà tăng nhanh.

      Môi gần như là thể khống chế , phủ cánh môi của .

      Tình cảm nhớ nhung trong lòng, hóa thành nụhôn thân thiết nóng bỏng nồng đậm.

      Đôi môi ướt át của , thấm lạnh, thấm ướt cánh môi khô ráo của , cũng rót dòng nước ấm vào nội tâm .

      Lạc Tích Tuyết ưm vài tiếng, răng môi mở ra, nghênh đón nụ hôn nồng nhiệt của .

      Môi miệng hai người dây dưa, tia lửa va chạmkịch liệt trong khí.

      Mãi đến —— công chúa bạch tuyết rốt cuộc cũng tỉnh dậy bởi nụ hôn của hoàng tử. . . . . .

      Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, quả thực khôngthể tin được, khuôn mặt vừa mới xuất trong giấc mơ của mình, vậy mà phóng đại ở trước mặt mình, chân chân thực thực hôn mình.

      "A? Là !"

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc kêu tiếng, vẻ mặt có chút hoảng hốt. nằm mơ sao? Vì cái gì mỗi ngày buổi tối đều xuất trongmơ? Lạc Thiên Uy ác ma này rốt cuộc khi nào mới bằng lòng buông tha mình?

      "Tích Tuyết, em thức dậy!"

      Lạc Thiên Uy nhìn thiên hạ trong lòng mở đôi mắt xinh đẹp ra, giọng vô cùng dịudàng .

      Trong lúc này, hai người nhìn nhau, mà đều có loại cảm giác dường như xa cách rất lâu.

      Bọn họ nằm mơ sao? Nếu vậy , có thểvĩnh viễn cũng tỉnh lại hay .

      "" Lạc Tích Tuyết tỉnh táo lại trước, vộivàng đẩy Lạc Thiên Uy ra, trốn tới bên kia giường, khẩn trương : ", nên đụng tôi!"

      Ý cười mặt Lạc Thiên Uy ngưng lại, nhìn vẫn theo bản năng mà bài xích mình, trái tim Lạc Thiên Uy lại đau.

      Sao có thể quên, dùng hết tâm tư lẫn trốn mình? muốn rời khỏi như vậy, làm sao có thể còn muốn nhìn thấy ?

      Nhưng mà, trái tim nhớ nhung , cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, camlòng cứ rời khỏi như vậy.

      "Tích Tuyết, đừng sợ, tổn thươngem. chỉ là muốn ôm em chút, xa nhau lâu như vậy, em có biết rất nhớ em ?"Lạc Thiên Uy vừa xong tiến lại gần LạcTích Tuyết, cố gắng duy trì tươi cười dịu dàng mặt, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.

      Cho tới bây giờ, chuyện duy nhất muốnlàm, chỉ đơn giản là muốn ôm chút, chỉcần chút, chút là có thể làm cho hắngiảm bớt nổi khổ nhớ nhung mấy ngày nay.

      biết mình cách nào làm chuyện gì với nửa, tất cả đều qua, mặc kệ là tốt, xấu , giữa bọn họ có thể còn lại chỉ là kỷ niệm tưởng nhớ mà thôi.

      " phải là em trai của tôi rồi!" Lạc Tích Tuyết sững sờ quan sát nửa ngày, sau cùng đột nhiên ra câu như vậy.

      Trái tim Lạc Thiên Uy hung hăng co rút đauđớn, đương nhiên hiểu ý nghĩa những lờinày của Lạc Tích Tuyết, khôngphải là em trai của , cho nên ngay cả tư cáchôm cũng có phải hay ? Bây giờ đối với , chỉ là người xa lạ có chút quan hệ gì rồi sao?

      Nghĩ tới đây, sắc mặt Lạc Thiên Uy vốn tái nhợt bỗng nhiên càng thêm khó coi. cầnlàm em trai của , lại càng muốn trở thành người xa lạ với , khát vọng duy nhất của chỉ là hi vọng có thể coi là mộtngười đàn ông, chỉ là hi vọng này căn bản làhy vọng xa vời mà thôi.

      " làm sao vậy?" Nhận thấy được khácthường của , Lạc Tích Tuyết khó có thể kềm chế lo lắng trong lòng.

      Sắc mặt Lạc Thiên Uy nhìn qua rất kém, chẳng lẽ sinh bệnh gì sao? Hay là rời khỏi mấyngày nay, cũng tốt?

      ", có việc gì." Lạc Thiên Uy kiên cường chống đỡ thân thể, lắc lắc đầu.

      Trong mắt Lạc Tích Tuyết thoáng ra nét lolắng: "Nhưng mà sắc mặt của rất kém!"

      Vì cái gì nhìn được như ý như vậy, đơn như vậy, rời khỏi mấy ngày nay, xảy ra chuyện gì?

      "Ha ha, Tích Tuyết, ra em vẫn còn quan tâm ." Lạc Thiên Uy vui mừng cười, chỉ là tươicười này ít nhiều có vài phần mùi vị bi thương.

      Lạc Tích Tuyết lạnh nhạt, ảo não trả lời : "Tôi có, cần tự mình đa tình."

      "Phải ? Ha ha, từ khi gặp em, chính là người tự mình đa tình!" Lạc ThiênUy đau khổ đóng hai mắt lại, chua sót nhếchmôi : " biết, em thích , cho nênmới muốn chạy trốn khỏi , nhưng mà tình của đối với em, trước giờ chưa từng thay đổi! !"

      mở mắt ra nhìn , ánh mắt ôn nhu chưatừng có, giọng điệu cũng là thê lương chưa từngcó.

      Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên, đây là người em trai cao cao tại thượng, bá đạo kiêu ngạo sao?

      phải, ràng là phải, ở trước mặt tình , người kiêu ngạo cũng trở nên hèn mọn.

      Lòng của , bỗng nhiên cũng bắt đầu đau xót.

      Chương 144 : em, đến hết thuốc chữa

      Edit : babynhox

      " phải là ngã bệnh chứ?"

      Lạc Tích Tuyết nhìn sắc mặt tái nhợt của , cực kỳ tiều tụy, giọng điệu chuyện cũng là có hơi có sức, giống người đàn ôngcuồng ngạo bá đạo thường ngày kịa.

      Lạc Thiên Uy chỉ là cười cười đơn: "Từ khi gặp em, luôn luôn bị bệnh, lâu như vậy,chẳng lẽ em cũng có phát sao"

      Lạc Tích Tuyết gì liếc nhìn cái, biết cố nhất như vậy là vì cái gì? cam lòng sao? Hay là rất thích ?

      Nhưng mà, bên cạnh hề thiếu phụ nữ, Trì Nhược Huân kia phải là có mang con của sao?

      Nghĩ tới đây, tim Lạc Tích Tuyết vừa mới có tia xúc động, lại vừa cứng lạnh xuống.

      " , nếu như bị ba tôi phát , liền được!" quay mặt qua chỗ khác, épbuộc bản thân nhìn nửa.

      Nhưng Lạc Thiên Uy rất dễ dàng mới nhìn thấy , làm sao lại đồng ý cứ rời khỏi nhưvậy.

      "Tích Tuyết, rất nhớ em, để cho ôm em chút, có được hay ?" đến gần ,khát vọng .

      "Lạc Thiên Uy, có thể tỉnh táo chútkhông?" Lạc Tích Tuyết lui ra phía sau bước, cho tiếp sát.

      Tiếp tục cố chấp cũng chỉ là hành hạ lẫn nhau,nếu như vậy, còn bằng kết thúc như vậy,như thế, ai cũng nợ ai cái gì?

      "Van xin em để cho ôm ngươi cái, anhthật rất nhớ em, nếu ôm em, sẽchết !" Lạc Thiên Uy dùng ánh mắt đau thương nhìn , trong ánh mắt phủ đầy tình cảm dịu dàng.

      Thương xót nhìn bộ dáng tuyệt vọng của ,cuối cùng trái tim Lạc Tích Tuyết cảm động. biết vì sao, như vậy, bỗng nhiênkhiến cho cảm thấy rất đau lòng. caongạo như vậy, chưa bao giờ chịu vì bất cứ việc gì cúi đầu trước ai, nhưng hôm nay là vì cáiôm mà cầu xin . . . . . .

      "Được rồi." cắn môi gật gật đầu, khi LạcThiên Uy gấp rút chờ kịp ôm vàolòng, lại bổ sung câu: " ôm tôi rồi,hãy mau rời khỏi ."

      biết ba vẫn rất hận Lạc Thiên Uy, nếu đểcho ông biết Lạc Thiên Uy chủ động đưa tớicửa, nhất định giết .

      "Tích Tuyết" Lạc Thiên Uy gắt gao vòng thân thể vào trong lòng, khẽ ngửi mùi hương quen thuộc người , có loại cảm giác vui vẻ thoải mái.

      Bệnh của , phải thân thể bị ốm đau, mà là được bệnh tương tư, mà Lạc Tích Tuyếtchính thuốc giải của .

      Lạc Tích Tuyết vô ý ngẩng đầu, chóp mũi cũngngoài ý muốnđụng phải cánh môi của người đànông, ngay tại lúc này, rốt cuộc Lạc Thiên Uykhông nhịn được nhớ nhung trong lòng, môi của nhanh chóng hạ xuống.

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, muốn cự tuyệt, lại bị Lạc Thiên Uy ôm chặt, căn bản là đường vùng vẫy nào, chỉ có thể tùy ý cổ mình, mặt, cánh môi, lỗ tai, hạ xuống từng cái từng cái hôn ngân chi chít.

      Căn bản cách nào né tránh, chỉ có thể bị ép tiếp nhận, trong đầu trở nên hỗn độn, cáiloại cảm giác quen thuộc lại nổi lên.

      Thấy Lạc Tích Tuyết dần dần thích ứng, LạcThiên Uy biến đổi thành nụ hôn nóng cháy màmãnh liệt, đầu lưỡi của cạy mở hàm răng , ở trong miệng dây dưa lăn lộn, liếm quamỗi ngóc ngách trong miệng , kịch liệt , giống như muốn chạm đến linh hồn của .

      "Ưm" Lạc Tích Tuyết cảm thấy khí tronglồng ngực càng ngày càng mỏng manh, kìm nén nổi xầm xì tiếng, chủ động ôm lên cổ .

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, của đột nhiên xâm nhập, khiến cho trong lòng rất bất an.

      phải vừa nảy chỉ là cái ôm sao? Vì cái gì kau5 phát triển thành như vậy?

      Đầu ngón tay của bới móc cúc áo lót của , bàn tay to trực tiếp vào dò xét, môi mỏng lại càng tới bên gáy , chỗ xương quai xanh,ngón tay thon dài nhiệt tìnhvuốt ve thân thểxinh đẹp của bắt đầu nóng lên, mộtđường trợt xuống

      "Làm sao bây giờ? Tích Tuyết, em,thực đến hết thuốc chữa rồi!"

      Lạc Thiên Uy say sưa nỉ non, dứt bỏ tất cả tạpniệm, chỉ lòng muốn ôm cùng chỗ,nếu bọn họ có thể ôm hôn như vậy mãi, làtốt bao nhiêu?

      Chỉ tiếc, toàn bộ đều là hy vọng xa vời.

      Rốt cục, sau cái hôn sâu lâu dài, buôngcô ra, lui ra cách vài bước khoảng cách an toàn, sợ bản thân khống chế nổi, muốn .

      Lạc Tích Tuyết vô lực đóng hai mắt lại: " , ra khỏi cái cửa này, về sau cũng đượctrở lại tìm tôi, về sau chúng ta là người lạ."

      "Em đều biết hết rồi sao ?" Đột nhiên Lạc ThiênUy băng lãnh mở miệng, Lạc Tích Tuyết xacách làm cho đau triệt nội tâm.

      Lạc Tích Tuyết buông mắt xuống, thầm gậtđầu: "Đúng vậy, ba cho tôi biết tất cả."

      "Tất cả?" Bên môi Lạc Thiên Uy thoáng ýcười bi thương.

      "Ừ, tôi biết thân thế của tôi, cũng hiểu vì cái gì ba lại hận như vậy—— cho nên,chúng ta là có khả năng ." Trong mắt Lạc Tích Tuyết tự giác ra tầng hơi nước.

      cũng muốn như vậy, nhưng thực sựLạc Thiên Uy giết mẹ của Phương Tử Nhan , là vợ sau của ba, làm sao ba có thể đồng ý cho ở cùng chỗ?

      rất dễ dàng mới tìm được gia đìnhchân chính của mình, làm sao có thể cùng người nhà chia cắt? Cho nên kiếp này của bọn họ nhất định vô duyên rồi.

      "Ân oán thế hệ trước, có có cần thiết kéo dài đến đời sau của chúng ta sao?" Lạc Thiên Uy ngẩng đầu lên, đau khổ nhìn .

      "Giữa tôi với , đơn giản là chuyện của đời trước, liền tính ân oán của ba mẹ, tôicũng cùng chỗ." Lạc TíchTuyết ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng: "Bởi vì —— tôi hề ."

      "Ha ha, sớm biết rằng, em thích ,nhưng mà em." Lạc Thiên Uy đau lòn rơi xuống mặt đất, dĩ nhiên có nửa phầnhơi sức.

      Râu má che kín khuôn mặt , cả ngườixem ra gầy gầy đen sẫm , hoàn toàn cókhí thế, chỉ là người đàn ông bị tình yêulàm tổn thương.

      Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, nhìn thấy khuôn mặtđau khổ của , tuy khuôn mặt này vẫn anhtuấn mê người như cũ, lại tràn ngập đau xót nên lời.

      " hãy quên tôi ." thở dài hơi thậtsậy, ngồi xổm người xuống tựa vào bên cạnh , khuyên giải an ủi từ đáy lòng: "Kỳ tôicũng có tốt như tưởng tượng, đáng để vì tôi như thế này."

      Con ngươi Lạc Thiên Uy giật giật, nhìn động lòng người : "Mặc kệ em tốt bao nhiêu, rồi , Lạc Tích Tuyết, em, bất kể em là ai, có thân phận gì, đều em!"

      "" Lạc Tích Tuyết cảm thấy mệt mỏi, tháiđộ cố chấp của , khiến cho chỉ muốn trốn tránh: "Tình của , làm cho tôi có cách nào thở được!"

      " biết trước kia đối với em như vậy, nhất định em rất giận , có thể cũng là vì abg quá sợ hãi mất em." Lạc Thiên Uy bỗng nhiên nắm tay , sám hối từ đáy lòng: "Tích Tuyết, biết sai rồi, nhưng mà vì em, cho dù sau này khi chết phải xuống mười tám tầng địa ngục, cũng đồng ý !"
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 145: Tích Tuyết, cùng
      edit: Fannie93.


      Lạc Tích Tuyệt giật mình, người đàn ông nàynhư vậy lại xin lỗi với sao?

      Nhưng, quá khứ tổn thương của bọn họ, đãkhiến nội tâm đau như thế, còn có thể dễdàng bù đắp lại sao?

      “Tích Tuyết, hôm nay tôi tới đây, là muốn nóixin lỗi với em, hi vọng em có thể tha thứ chotôi, chỉ cần em còn nguyện ý cùng với tôi,về sau tôi nhất định cho em gian lớnnhất cùng tự do, tuyệt đối như trước kia mà hạn chế em”. Lạc Thiên Uy ôm tia hi vọng cuối cùng mở miệng.

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn : “ còn muốn tôi với ở chung chỗ sao?”

      “Tích Tuyết, em theo tôi , về sau tôi nhấtđịnh đối đãi em tốt, tuyệt làmcho em uất ức”. Lạc Thiên Uy nắm chặt tay , khẩn cầu : “Chúng ta có thể nơiẩn cư, chỉ có cuộc sống của chúng ta, em thấyđược ?”

      được!”. Lạc Tích Tuyết tránh khỏi tay , lui về phía sau bước, “ mìnhanh rời , tôi vĩnh viễn muốn gặp lại , đây là lần cuối chúng ta gặp nhau!”.

      !!”. Lạc Thiên Uy thể chấp nhận, lần nữa đến gần, con ngươi khóacô chặt:
      “Tích Tuyết, em tôi, đúng ? Tôi hiểu , em tôi đấy!”.

      “Tôi !”. Lạc Tích Tuyết lạnh lẽo cắt đứt lời , từng chữ từng câu ràng:
      “Tôi vĩnh viễn người đànông cường bạo như , tôi hận còn hết, làm sao ? Lạc Thiên Uy, cần làm tiếp giấc mộng nữa, cũng cần ôm chút ý nghĩ nào với tôi nữa,giữa chúng ta hoàn toàn thể nào, anhđi , tôi muốn phải nhìn nữa”.

      ”. Lạc Thiên Uy đưa tay kéo , ánh mắt cố chấp: “Nếu như, em cùng mộtchỗ mà rời khỏi tôi, tôi nhất định ,Lạc Tích Tuyết, tôi em, thể khôngcó em!”

      Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt khổ sở làm cho lòng người đau, cảm giác đau bi thương từ quanh thân tản ra.

      Lạc Tích Tuyết thấy bộ dạng này của ,lòng dạ ác độc co rút đau đớn chút, nhịn được nước mắt rơi.

      hạ quyết tâm, phất tay đẩy ra, cả giận : “Đủ rồi, đủ rồi, Lạc Thiên Uy, bỏ qua cho tôi ,chúng ta vĩnh viễn cũng thể, bỏ qua cho tôi ”.

      cần, tôi muốn thả em ra, Tích Tuyết, van cầu em đừng vứt bỏ tôi, đừng xa cách tôi…. Tôi thể có em, có em tôi chết!”. Lạc Thiên Uy dùng sức ôm lấy , giống như muốn đem thân thể của vào trong người mình.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, lạnh nhạtnói: “Tôi thể tiếp nhận người đàn ông cường bạo nữa, bởi vì thô bạo, làmhại tôi cả tư cách làm mẹ cũng có, tấtcả quá khứ tôi muốn so đo với nữa, tôi chỉ muốn bắt đầu tất cả lần nữa, tương lại của tôi cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng tương lai !”

      Thân thể Lạc Thiên Uy, giống như bị cái gì đánh vào, thanh run rẩy của lớn tiếng :
      “Tích Tuyết, tôi sai lầm rồi, tôi sai rồi, cầu xin em, cần ác độc như vậy, tôi muốn xa cách…. Tôi chỉ muốn ở lại đây cùng em”.

      vừa xong, đôi mắt lại chảyxuống nước mắt.

      “Tôi thề với trời, chỉ cần em chịu ở lại bên cạnh tôi, tôi nhất định bỏ tất cả mọingười, chăm sóc em tốt, cuộc sống ổnđịnh với em”.

      “Đủ rồi, cần phải nữa!”. Lạc Tích Tuyết lắc đầu, đẩy ra, cắn răng rơilệ :
      “Lạc Thiên Uy, tỉnh táo lại ! Chúng ta vĩnh viễn cũng thể, đừng nằm mơ, bố quyết định tôi cùng Lãnh Khinh Cuồngđính hôn, tôi về sau cũng cùng với ấy, tôi muốn nhìn thấy nữa”.

      “Cái gì? Em phải cùng Lãnh Khinh Cuồngđính hôn sao?”. Lạc Thiên Uy chỉ cảm thấy sấm sét giữa trời quang, trong đầu tất cảniềm tin bị phá vỡ.

      Thân thể phát run, sắc mắt tái nhợtkhông có chút huyết sắc nào, liên tiếp vài chục ngày tương tư, ngủ nghỉ hành hạ mình, thân thể sớm vô cùng suy yếu, giờ phút này người phụ nữ cự tuyệt đả kích , tứ chi Lạc Thiên Uy vô lực xuống, đầu choáng váng mờ mịt, cũng nhanh té xỉu mặt đất.

      Lạc Tích Tuyết nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của , chợt hối hận thôi, có mới vừa nặng nề quá , nhưng nóinhư vậy, làm sao có thể rời đây?
      muốn tiến lên dìu, chợt cửa phòng bị đẩy ra.

      “Lạc Thiên Uy, nghĩ rằng tựchui đầu vào lưới!”. câu vô cùng uy nghiêm thãnh lãnh khốc truyền đến, Lạc Tích Tuyết quay đầu nhìn, bố Phương Tiêu Thần được Phương
      Tử Nhan nâng đỡ, chậm rãi vào phòng .

      Lạc Tích Tuyết trong bụng trầm xuống, cơ hồ vô thức, để đầu khống chế liền chạy tới bên người Lạc Thiên Uy, lo lắng : “Thiên Uy, , bố tới, mau!”

      “Tôi , trừ phi, em theo tôi cùng !”.Ánh mắt Lạc Thiên Uy kiên định, nghiêmtúc.

      đùa gì thế, đến lúc nào rồi, nhanh rời , về sau cũng cần tới tìm tôi”. Lạc Tích Tuyết vội vã đẩy đến bên cửa sổ.

      Nhưng Lạc Thiên Uy cũng có ý định muốn rời , sống chết bắt lấy tay : “TíchTuyết, em theo tôi cùng !”

      “Tôi cùng !”. Mặt Lạc TíchTuyết cúi thấp, ánh mắt ảm đạm.

      Chỉ là lời của cứng rắn vừa mới , ngườicủa Phương Tiêu Thân vào phòng, baovây bọn họ rồi.

      “Lạc Thiên Uy, to gan, lại dám xôngđến địa bàn của tôi, còn dám uy hiếp con tôi rời với sao?”. Ánh mắt PhươngTiêu Thần tức giận, mặt mũi già nua, lạnh lẽonhư băng.

      “Bố, phải như vậy, chúng con có”. Lạc Tích Tuyết vội vã giải thích với bố.

      Nhưng Phương Tiêu Thần căn bản khôngquan tâm, hướng người bên cạnh ra lệnh: “Đem tiểu thư mang ! !”

      Mấy vệ sĩ lôi kéo Lạc Tích Tuyết rời , mà vệ sĩ còn lại vây lại hướng Lạc Thiên Uy, tay đấm chân đá vào .

      cần, bố, con muốn , người cần phải tổn thương ấy, thả ấy thôi”. Lạc Tích Tuyết vội vàng giãy giụa, kéonhững người đánh Lạc Thiên Uy ra, lại ngã quỹ trước mặt Phương Tiêu Thần, khẩn cầu.

      Phương Tiêu Thân cau mày, thất vọng nhìn con : “Muốn ta thả ta sao? TíchTuyết, chẳng lẽ con quên ta trước kia đốivới con thế nào sao?”

      ấy trước khi làm con bị tổn thương,nhưng đủ để dùng tính mạng trao đổi, huống chi ba cùng Lạc gia phải ân oán đời trước,Lạc Thiên Uy liên quan! Bố,con cầu xin bố bỏ qua cho ấy đượckhông?”. Lạc Tích Tuyết hết sức khuyên,trong lòng lo lắng dứt.

      Muốn tận mắt thấy Lạc Thiên Uy chếttrước mặt , tuyệt đối làm được,huống chi tối nay bởi vì tìm , mới bịngười của bố phát , tại sao có thể khoanh tay đứng nhìn? !

      Phương Tiêu Thần hất tay con , giận dữ:“Làm sao có thể có quan hệ gì với cậu ta? Em mẹ con, năm đó chết tay tên ác ma này, cậu ta cùng bố cậu ta Lạc Chấn Long lòng độc ác, thậm chí Bỉ Lạc Chấn Long năm đó còn lòng dạ độc ác hơn, tuổi như vậy mà giết người hàng loạt, nếunhư hôm nay bố thả cậu ta, tương lai cậu ta nhất định trả thù chúng ta, ta tuyệt đối thể để chuyện đó xảy ra, cho cậu ta về sau có cơ hội tìm chúng ta báo thù!”

      Chương 146: có em, thế giới của vùng tăm tối.

      Edit: Fannie93


      Ánh mắt Phương Tiêu Thần lạnh thấu xương, từng chữ từng câu trừ đường sống nàonói, trong lòng Lạc Tích Tuyết run cầm cập.

      hiểu bố rất hận Lạc gia cho tới bây giờ, căm ghét Lạc Thiên Uy, tại Lạc ThiênUy rơi vào trong tay bố, ông còn có thể bỏqua cho sao?

      “Lạc Thiên Uy, nếu con của tôi vì cậu màcầu xin, bây giờ tôi có thể cho cậu lựa chọn, lựa chọn cách cậu chết! !”. Phương Tiêu Thần cao nhìn xuống Lạc Thiên Uy tê liệt ngãxuống mặt đất, thanh lạnh lẽo, như cho tha thứ lớn lao.

      Lạc Thiên Uy cắn răng đứng lên, miễn cưỡngchống đỡ thân thể để mình ngã xuống.

      mở ra bước chân, từng bước từng bước tới bên người Lạc Tích Tuyết, vài bướcngẳn ngủi, thế mà lại xa như thế kỷ.

      Môi khô nứt, sắc mặt tái nhợt, ngườimang theo vết thương ẩu đả, cũng nỗ lực nởmột nụ cười dịu dàng với Lạc Tích Tuyết.

      “Tích Tuyết, cho dù muốn chết, tôi cũng muốn chết bên cạnh em!”. Thân thể cao lớn của ngã xuống.

      Lạc Tích Tuyết thuận thế vịn , kinh hãinói: “Thiên Uy, Thiên Uy sao vậy hả?”

      “Đem tiểu thư kéo ra!”. Phương Tiêu Thần ralệnh tiếng, lập tức có 2 người đàn ôngcao lớn tiến lên.

      Lạc Thiên Uy ôm Lạc Tích Tuyết lui về phíasau, nhưng phía sau của căn bản cũng có đường lui, cũng bởi vì mười mấykhẩu súng của đối phương, đối diện với .

      “Bố, van xin người, bỏ qua cho ấy thôi”.Lạc Tích Tuyết vội vã hướng bố khẩn cầu.
      Phương Tiêu Thần lộ vẻ xúc động, ánhmắt u mà , “Trước cho cậu ta chútgiáo huấn!”

      Vừa dứt lời, lập tức có người dùng cây giáo làm kích, đánh vào sau đầu Lạc ThiênUy, liền có dòng máu tươi thuận dòng mà xuống.

      Lạc Tích Tuyết sợ mà thét chói tai, phấn đấuquên mình muốn xông lên bảo vệ , lại bị 1 đám thủ hạ kéo thể nhúc nhích.

      Mấy tên đàn ông lập tức vây lại lần nữa, đánh đấm Lạc Thiên Uy, đánh ngã xuốngđất.

      Lạc Tích Tuyết khàn khàn thét chói tai, hô hấp cũng thiếu chút nữa là quên, cả ngườicảm thấy khó thở, nhịp tim cũng gần như ngừng đập.

      Phương Tiêu Thần dùng ánh mắt lạnh lùng, khinh thường nhìn người bị đánh ngã trênmặt đất, Lạc Thiên Uy máu me đầy người.

      Đánh thô bạo như vậy, tiếng cậu ta cũngkhông , hiển nhiên sợ Lạc Tích Tuyết lo lắng.

      Nếu cậu ta thích con ông như vậy, vì TíchTuyết, thậm chí cả tính mạng cũng khôngcần. Phương Tiêu Thần híp mắt, chợt nghĩđến kế hoạch hoàn hảo.

      Ông phất tay bảo thủ hạ dừng tay, đem Lạc Tích Tuyết tới trước mặt Lạc Thiên Uy.

      “Tích Tuyết, con xem tại dáng vẻ nhếchnhác này của cậu ta chút ”. Ông cố ý muốn cho con thấy tình trạng thê thảm của Lạc Thiên Uy.

      Lạc Tích Tuyết chỉ lắc đầu, nước mắt rơi.

      Lạc Thiên Uy khổ sở quát: “Phương Tiêu Thần, ông giết tôi ”.

      “Muốn chết? Cậu mới vừa muốn chết cạnh Tích Tuyết, cậu rất thích con của tôi phải ? Vậy cậu biết , con tôirốt cuộc có cậu hay sao?”. Phương TiêuThần nở nụ cười tĩnh mịch.

      Lạc Thiên Uy tim cứng lại, lời PhươngTiêu Thần khoong thể nghi ngờ khi vừabị thương mà trong lòng cũng đau, nếu như Lạc Tích Tuyết thương , mới vừa thế nàolại muốn cùng rời khỏi đây?

      “Bố”. Lạc Tích Tuyết quay đầu, muốnkhuyên bố cần ép Lạc Thiên Uy nữa.

      Lại ngờ rằng Phương Tiêu Thần lại đột nhiên mở miệng hỏi câu: “TíchTuyết, con thích cậu ta sao?”

      “Cái gì?” Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn về phía bố, hiểu ông hỏi như vậy, rốt cuộc có ý gì?

      “Tích Tuyết, nếu như con thích LạcThiên Uy, bố có thể tha cho cậu ta, nhưng nếu con thích cậu ta, ta liền giết cậu tan gay!”.Phương Tiêu Thần nhận lấy khẩu súng lục từ tay thủ hạ, để đầu Lạc Thiên Uy.

      được bố, cần giết ấy!”. Lạc Tích Tuyết cơ hồ theo bản năngphản ứng, giang hai cánh tay, chắn trước mặt của Lạc Thiên Uy.

      “Bố có thể giết cậu ta, nhưng con phải trả lời bố, con rốt cuộc có thích cậu ta ?”. Phương Tiêu Thần muốn thulại khẩu súng, chỉ nghiêm nghị hỏi con .

      “Con”. Lạc Tích Tuyết giật mình nhìn bố, lạinhìn Lạc Thiên Uy chút, do dự khôngbiết trả lời thế nào.

      tại tâm tình Lạc Thiên Uy mất khống chế, nếu lại thích , chỉ sợ ý nghĩ sống của còn có, nhưng nếu thích , bố cũng bỏ qua cho .

      “Tích Tuyết, nếu như con suy nghĩ quá lâu, nếu bố giết cậu ta, cậu ta cũng chảy máu đến chết mà thôi!”. Phương Tiêu Thần trầm thấp giọng nhắc nhở.

      Mắt Lạc Tích Tuyết lo âu, lo lắng hỏi:“Bố, rốt cuộc muốn làm như thế nào, bố mớichịu thả ấy?”

      “Bố muốn con đáp ứng bố, vĩnh viễn khônggặp lại cậu ta, nhất định gả cho Lãnh Khinh Cuồng!”. Phương Tiêu Thần từng câutừng chữ.

      !”

      ! !”

      Hai thanh đồng thơi vang lên, là Lạc Thiên Uy, là Lạc Tích Tuyết.

      “Tích Tuyết, dù tôi có chết, cũng khiến em gả cho những người khác!”. Lạc Thiên Uy căm hận .

      Sắc mặt Lạc Tích Tuyết cũng tái lại, lắc đầu : “Bố, con thích Lãnh KhinhCuồng, con đồng ý với người về sau tiếp tục gặp Lạc Thiên Uy nữa, nhưng khôngcần gả cho Lãnh Khinh Cuồng được ?”

      được, chỉ có con gả cho người khác,tên tiểu tử này mới có thể từ bỏ con!”.Phương Tiêu Thần lạnh lẽo cự tuyệt: “Nhà họ Phương chúng ta, thù đội trời chung với nhà họ Lạc, con cùng cậu ta tuyệt thể có nửa điểm dính dáng tới nhau!”

      xong, khẩu súng lục của ông lần nữachạm vào đầu Lạc Thiên Uy.

      Lạc Tích Tuyết sợ đến mức nhảy tới cổ họng, chỉ có thể gật đầu: “Được, con đồng ý, con gả cho Lãnh Khinh Cuồng, bố cần tổn thương Thiên Uy!”

      Phương Tiêu Thần hài lòng thu lại súng, nhìn con khóc, trong lòng ông cảm thấy khôngđành lòng: “Lạc Thiên Uy, xem như vì TíchTuyết, hôm nay tôi bỏ qua cho cậu, nhưng cậu phải nhớ, tôi thể giết cậu, khôngphải vì sợ Lạc gia các người, ngày nào đótôi muốn tự mình tới ba cậu mà thanh toán món nợ này ràng! này, thừa dịp tôi chưa thay đổi ý nghĩa, cút ra khỏi địa bàn của tôi!”

      “Tôi !”. Lạc Thiên Uy chợt cười, mặt thay đổi vẻ mặt, chỉ là như cũnói: “Trừ khi ông để Lạc Tích Tuyết cùng với tôi, nếu tôi rời , ông giếttôi còn tốt hơn!”

      Phương Tiêu Thần giật mình kinh ngạc, Lạc Tích Tuyết cũng giật mình nhìn Lạc Thiên Uy.

      Trời ơi, vất vả mới cầu xin được bố, tranh thủ cơ hội còn sống cho , lại quý trọng như vậy, còn muốn chết sao? ràng với , rời đitheo !

      “Lạc Thiên Uy, cần dây dưa nữa, , tôi cầu xin !”. Lạc Tích Tuyết lại khẳng định, làm với Lạc ThiênUy.

      Nhưng Lạc Thiên Uy chỉ lắc đầu cái, âmthanh khàn khàn: “Tích Tuyết, con đường là tự tôi chọn, tôi em, cho dù là chết, tôi cũng thể buông tay với em!”. Nếu nhưthế giới của , đó chính là địa ngục, thay vì sống bằng chết, cònkhông bằng bây giờ kết thúc tính mạng luôn.

      Nhìn Lạc Thiên Uy với con cố chấp tìnhcảm, Phương Tiêu Thần chợt nhói đau nhớtới hồi ông còn trẻ nhau với Tống ThángNhư, trong lòng chợt xẹt qua tia đành lòng.

      Chương 147: Giết , Tích Tuyết

      Editor: lovelygirl262

      "Tử Nhan, gọi bác sĩ tư gia đến đây?"PhươngTiêu Thần thấy Lạc Thiên Uy ngã thoi thóp trênvũng máu, ra lệnh cho bên cạnh.

      Phương Tử Nhan ngớ ra, làm theo lời cha.

      "Cha?"Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn cha, vốn cho là ông giết Lạc Thiên Uy, nghĩ đến ông ngược lại cứu .

      "Con đừng hiểu làm, cha cứu , bất quá là thấy đối với con có mấy phần tình cảmchân thành, nhưng con muốn ở chung chỗ với , cha tuyệt đối đồng ý." Phương Tiêu Thần ánh mắt thâm trầm .

      Lạc Tích Tuyết nuốt xuống nước mắt, phấnkhởi gật đầu: "Cảm ơn cha, cảm ơn cha."

      "Tốt lắm, người đâu, đưa tiểu thư về phòng."Phương Tiêu Thần vô tình , ông đểcon của mình, ở lại bên cạnh kẻ thù.

      Vài vệ sĩ bước lên, mang Lạc Tích Tuyết dẫn .

      Lạc Thiên Uy kéo ống tay áo chặt, cũng giống như kéo, cuối cùng vẫn rời .

      Lạc Tích Tuyết hiểu, đây là điều cha nhượngbộ lắm rồi, nếu phải nể mặt mình, theonhư thù hận của cha với Lạc gia, làm sao có thể bỏ qua khi Lạc Thiên Uy tự động đưa đến cửa, biết trong lòng cha rất khó chịu.

      Có thể giữ được tính mạng Lạc Thiên Uy, cũng dám vọng tưởng gì nữa, chỉ cần có thể bình an rời khỏi, yên lòng.

      Sau khi Lạc Tích Tuyết , Phương Tiêu Thầnđể bác sĩ chữa trị cho Lạc Thiên Uy, đơn giản xử lý vết thương, thân thể cũng hơi khôi phục chút, Phương Tiêu Thần bảo thuộc hạ ra, trong phòng chỉ còn lại hai người là ông và Lạc Thiên Uy.

      "Tiểu tử, cậu có thể , nhưng mà tôi cảnh cáo cậu, đừng trở lại làm phiền Tích Tuyết, nó với cậu là thể." Phương Tiêu Thần nghiêmkhắc cảnh cáo.

      Lạc Thiên Uy yếu ớt mở miệng: "Tôi ấy, vứt bỏ ấy!"

      Phương Tiêu Thần kiên nhẫn nhíu mày,lạnh lẽo để lại câu: "Trừ khi tôi chết, nếu đời này cậu cũng đừng vọng tưởng đếngần con tôi." xong, ông xoay người rời khỏi.

      Đêm hơi lạnh, Lạc Tích Tuyết ở trong phòngthật lâu ngủ được, trong lòng lo lắngcho Lạc Thiên Uy, biết thương thế của thế nào.

      Nhưng cha cho phép gặp , cha nếu gặp , ông liền lấy mạng Lạc Thiên Uy.

      Nghe lời cảnh cáo, dám gần thêmnữa.

      "Chị Tích Tuyết, sao chị còn chưa nghỉ?"Phương Tử Nhan đúng lúc ngang qua, thấyLạc Tích Tuyết mình ngồi trước giườngngẩn người, khỏi đẩy cửa vào.

      "Chị..." Lạc Tích Tuyết nhìn Phương Tử Nhan khờ khạo ngây thơ, cũng biết trả lời như thế nào, suy cho cùng Lạc Thiên Uy cũng làhung thủ giết mẹ .

      "A, em đoán, chị nhất định suy nghĩ về cái người tên Lạc Thiên Uy đúng ?" Con ngươi Phương Tử Nhan xoay chuyển, cười hỏi:"Chị Tích Tuyết, chẳng lẽ chị ?"

      "Chị có, em đừng lung tung." Lạc Tích Tuyết khẩn trương che miệng Phương Tử Nhan.

      Phương Tử Nhan kéo xuống, giống như rất có kinh nghiệm giọng : "Nếu như khôngphải chị , tại sao lại lo lắng cho , lo lắng đến ngủ được? Hơn nữa trước kiahắn đối với chị như vậy, chị những khônggiận , ngược lại vẫn còn muốn , đủ đểchứng minh chị thích !"

      Lạc Tích Tuyết hạ lông mi: "Chị chỉ là nghĩ anhấy tìm kiếm chị vất vả thôi!"

      "Nếu chị muốn chịu khổ, tốt nhất tự mình khuyên rời khỏi, cha vừa mới thả , nhưng chính muốn , nhấtđịnh phải dẫn chị cùng nhau rời khỏi!" Phương Tử Nhan có lòng tốt nhắc nhở .

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu cái, lo lắng : " được, cha cho chị gặp ấy, nếu để cha biết chị gặp ấy, ba nhất định giết ấy!"

      "Cha biết giết , nhưng nếu cha biết sao? Chỉ cần để cho cha biết, được sao?" Phương Tử Nhan nhún vai, thấpgiọng để sát vào bên tai Lạc Tích Tuyết.

      "Như vậy có thể ?" Lạc Tích Tuyết do dự cắn môi.

      "Dĩ nhiên là thành vấn đề, em nghe được,ngày mai cha Singapore thảo luận chuyện làm ăn, từ Nam Mĩ đến Singapore ít nhất cũng tuần, chị nhân khoảng thời gian này, chuyện với ." Phương Tử Nhân nghiêmtúc .

      Lạc Tích Tuyết dựa vào mép gường, trong lòng suy nghĩ chốc lát, gật đầu: "Ừ, đây là biện đápduy nhất."

      Ngày thứ hai, Phương Tiêu Thần ngồi máy bay riêng rời khỏi.

      Trước khi ông còn đặc biệt căn dặn, muốn vệsĩ trông chừng kỹ, cho Lạc Tích Tuyết gặp Lạc Thiên Uy.

      Nhưng dựa vào tính cách tinh quái của Phương Tử Nhan, cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp.

      và Lạc Tích Tuyết đổi quần áo cho nhau, rồi dùng cách khác để thu hút chú ý của vệ sĩ, cứ như vậy qua được cửa ải, làm cho Lạc Tích Tuyết vào phòng được của Lạc Thiên Uy rồi đóng cửa lại.

      "Tích Tuyết?" Lạc Thiên Uy vẫn ở trong phòng suy nghĩ làm thế nào có thể gặp được , khôngnghĩ đến vừa ngẩng đầu, người ngày nhớ đêm mong xuất trước mắt mình.

      "Thiên Uy!" Lạc Tích Tuyết chậm rãi đến bên cạnh , ánh mắt u sầu nhìn : "Tôi đến kếtthúc ân oán giữa chúng ta."

      Vừa , móc ra từ trong túi cây súnglục, chỉa vào ngực Lạc Thiên Uy.

      Lạc Thiên Uy nhìn mũi súng hướng về phía ngực mình, giống như được giải thoát cười mộttiếng: "Cầm nó...giết , cảm ơn!"

      Lạc Tích Tuyết sửng sốt, ngạc nhiên : "Anhthật muốn tôi giết ?"

      Trong mắt Lạc Thiên Uy lấp lánh nước mắt,buồn bã thở dài: " biết em thươnganh, nhưng thể , nếu em chịu ở cùng chỗ với , vậy cầmnó giết , có thể chết trong tay người phụ nữ mình nhất, kiếp này cũng tiếc."

      Lạc Tích Tuyết cau mày, tức giận : "LạcThiên Uy, có thể đừng cố chấp như vậy haykhông?" Vừa , đau đớn nghẹn ngào.

      Lạc Thiên Uy nhìn bộ dạng thương tâm của , trong lòng đau xót: "Nếu như chết, có thểlàm cho lòng em dễ chịu hơn, em hãy giết anhđi. trách em, Tích Tuyết, em như vậy, làm sao lại trách em được."

      "Ngu ngốc!" Lạc Tích Tuyết nhắm mắt lại khóc nức nở, mang súng lục tay nhét vào trong tay Lạc Thiên Uy, rồi lùi lại sau: "Cầm nó, , sau này tôi muốn gặp lại ."

      "!" Lạc Thiên Uy ngăn muốn ra khởi cửa, chăm chú nhìn , kiên trì : "Nếu như, em cùng , nhất định ."

      "Đủ rồi, Lạc Thiên Uy, hãy tha cho tôi ."Lạc Tích Tuyết khó chịu bịt lỗ tai: "Tôi sắp điên rồi."

      "Tích Tuyết." Lạc Thiên Uy cắn răng, gằn từngchữ: "Nếu như, em cùng , sẽkhông , thà rằng rơi vào tay cha em chịu khổ, chí ít như vậy, còn có thể gặp đượcem."

      " có thể đừng nổi điên như vậy được hay ." Lạc Tích Tuyết biết làm sao, vừađịnh thêm gì đó, đúng lúc có vệ sĩ vào,thấy hai người ở chung chỗ.

      Lạc Tích Tuyết sốt ruột đẩy Lạc Thiên Uy, lớn tiếng : "Ngu ngốc, Lạc Thiên Uy, cái tênngốc này, mau."

      đợi Lạc Thiên Uy lên tiếng, có nhómvệ sĩ chạy đến, bao vây ở cửa.

      Lạc Tích Tuyết lúc nguy cấp chợt nảy ra cách đối phó hữu hiệu, kéo tay cầm súng củaLạc Thiên Uy chỉa vào đầu mình, thấp giọng nóivới : "Giữ chặt hai bên tôi, để bọn họ thảanh ."

      Chương 148: Chỉ cần em bên tôi ngày cuốicùng thôi!

      Editor: Trâm Trần

      Lạc Thiên Uy ôm Lạc Tích Tuyết đường rời , rốt cuộc tới trươc bãi biển. Lạc ThiênUy buông ra thâm tình khẩn thiết :”TíchTuyết, chúng ta cùng , tôi thể có em”.

      Lạc Tích Tuyết cười khổ cái:” hãy , tôi cùng với , giúp trốnđược lần này coi như tôi và khong còn nợ gì nhau”.

      Mặc kệ tương lai xảy ra bất kỳ chuyện gì cùng đều có bất kỳ lien hệ nào, quá khứ khở sở trước kia lại chướng ngại tương lai sau này bọn họ chung quy thích hợp ởchung chỗ.

      !” Lạc Thiên Uy vẫn cố chấp kiên trì như cũ:”Tôi rồi, em tôi cũng ”.

      “Vậy cứ ở lại đây , chờ ba của tôi tìm ra sau đó giết chết , nếu cứ ở lại đây , tôi mặc kệ !” Lạc Tích Tuyết tức giận quát, xoay người định rời .

      “Có thể dành ngày cho tôi được ?”Lạc Thien Uy từ phía sau ôm chặt lấy :”Chỉcần ngày thôi, em chỉ cần ở bên cạnh tôi ngày thôi là tốt rồi”.

      !” Lạc Tích Tuyết ngẩn người, hiểuvì sao Lạc Thiên Uy lại cố chấp như vậy.

      “Tôi biết bây giờ tôi chưa có đủ năng lực đề dành được em, ba em và na tôi đều đồngý cho chúng ta ở bên cạnh nhau chỉ là Lạc TíchTuyết, em yên tâm , ngày nào đó tôi trởnên cường đại, đến lúc đó có ai đemchúng ta tách rời ra được”. Lạc Thiên Uy ôm , đau long ra từng câu từng câu .

      phải nhận thức được tình hình thực tế, chỉ là muốn đối mặt mà thôi, muốn tách khỏi phút giây nàocả, nhưng bây giờ tình huống xem ra thể cùng chia lìa. Nhưng khôngbỏ qua, có ngày khi có đủ năng lực tay che trời, ai cũng ngăn cản được anhyêu .

      “Thiên Uy!” Lạc Tích Tuyết xoay người, nhìn người con trai hơn 4 tuổi trước mặt này,đối với lời thề của chợt cảm thấy vô cùng mờ mịt.

      Bọn họ có thể ? Vứt bỏ tất cả chỉ vì tình , vì muốn ở chung chỗ.

      Nhưng Lạc Thiên Uy tại mới mười bảytuổi, đối với có thể duy trì cảm giác lâudài đó được hay , biết nhưng côbiết điều rằng giờ phút này đưa ra cầu với , căn bản có cách nào cự tuyệt được.

      “Tích Tuyết, đồng ý với tôi, hãy theo tôi mộtngày, tôi chỉ muốn ngày cuối cùng này được ở bên cạnh em thôi” Ánh mắt của anhthẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt , giọng nóicố chấp.

      “Tốt, tôi có thể cùng , chỉ là…” Lạc TíchTuyết cắn môi gật đầu cái, chợt ngẩng đầulên:” phải đồng ý với tôi, ngày mai nhấtđịnh phải bình an rời khỏi chỗ này”.

      “Được, chỉ cần có thể cùng em ở chung mộtchỗ, như vậy cũng quá tốt rồi!” Lạc Thiên Uy hưng phấn ôm , hai người bãi cát trắng bắt đầu rượt đuổi nhau, người chạy người bắt.

      Trời xanh trong, biển xanh trong, hai người hạnhphúc nắm tay nhau cùng bãi cát trắng mịn, cùng dựa vào nhau.

      Nhưng bọn họ chú ý ở bãi cát phía sau, có hai mục quang chăm chú quan sát họ.

      “Ba, phải làm như vậy sao?” Phương TửNhan nhìn bọn họ cười vui vẻ như vậy, thậtkhông đành long phá hư thờia khac tốt đẹp nhưvậy.

      “Tử Nhan, chẳng lẽ con quên năm đó Lạc ThiênUy giết chết mẹ con như thế nào rồi sao?” Phương Tiêu Thần nheo tròng mắt lại, trong conngươi thoáng qua tia lãnh:” Đây là báo ứngcủa , chúng ta phải trả thù cho mẹ con”.

      Dù phải lợi dụng đứa con mềm yếu của mình là Lạc Tích Tuyết, ông cũng tiếc đưa Lạc Thiên Uy vào chỗ chết.

      “Nhưng nếu chị sau này biết chân tướng ,có thể hận chúng ta hay ?” Phương TửNhan khó tránh khỏi lo lắng hỏi lại, tối hôm qua ba muốn lừa gạt chị Tích Tuyết gặp Lạc Thiên Uy, những lời dối trá kia với chị của mình, đến bây giờ vẫn thấy khó chịu trong long.

      ngày như vậy đâu, Tích Tuyết vĩnh viễn thể nào biết được là chúng ta giết Lạc Thiên Uy!” Phương Tiêu Thần vẻ mặtkiên ddingj , nắm chặt quả đấm lại thành mấyphần.

      Để cho bọn họ hạnh phúc them chút nữa ,ngày mai bọn họ phải đối mặt với sinh ly tử biệt.
      Đêm khuya, mặt trời buổi chiều dần dần lặnxuống phía tây, bầu trời xanh thẳm cùng biển trong vắt tiếp giáp chung chỗ tạo thành cảnh tượng thể nào tuyệt vời hơn.

      Lạc Tích Tuyết đứng trước biển, giang hai tay ra, như ôm ấp biển rộng cùng bầu trời vào người vậy, nhắm mắt cảm thụ phần cảm giáckhó có thể nào quên được này, vô cùng dễ chịuvà thoải mái.

      Nếu như thời gian có thể ngừng lại vào giờ khắc này tốt biết mấy, chỉ tiếc ngày chỉcó 24h mà thôi.

      nhìn cái gì??” Lạc Thiên Uy bước từngbước chân linh hoạt cùng nhàng bước đến phía sau của , vòng tay ôm lấy eo , cằmchống đầu vai của , ngửi hương thơm nhènhẹ mà say mê từ người của .

      “Ánh trời chiều”. Ánh mắt của Lạc Tích Tuyếtnhìn chân trời xa xa, tựa như rất tự nhiên mà đáp.

      “Ánh mặt trời chiều cũng đẹp bằng em!”Lạc Thiên Uy khẽ nghiêng mặt sang bên, si mênhìn dung nhan xinh đẹp của người con trong ngực mình, tay khẽ vuốt lên mái tóc mượt mà của .

      Lạc Tích Tuyết cười cười, gì. Cảmthấy tấm mắt nóng rực của Lạc Thiên cũngkhông có trốn tránh, chăm chăm nhìn vềphương xa, tựa như đón nhận những động tácthan mật của , có giãy giụa, mà là buông lỏng than mình hơn đem toàn bộ sứcnặng đặt người của , xem như là điểm tựa của cuộc đời mình.

      Lạc Thiên Uy thấy vậy càng ôm chặt hơn, bên môi dâng lên nhất mạt nụ cười thoả mãn, cúi đầu, lửa nóng bao phủ lấy cần cổ trắngnõn của , lưu lại những dấu hôn nóng bỏng.

      “Thiên Uy, đừng như vậy, bị người khác thấyđó”. Lạc Tích Tuyết ngừng né tránh, than thể ngày càng khẩn trương hơn, ngừng được mà run rẩy.

      “Đừng lo lắng, có ai nhìn thấy đâu!!”Lạc Thiên Uy càng ôm chặt hơn, bàn tay leo lên trước ngực của dò xét vào, cách lớp áo lót mỏng vuốt ve dịu dàng.

      “Nhưng em có thói quen như vậy, ưm!”Mặt của đỏ như trái cà chua, cuống quýt nghiêng đầu, muốn tránh xâm phạm củaanh.

      Ai ngơ cú tránh né này lại làm cho gò má của dính sát vào môi của .
      “Tích Tuyết, tại sao em luôn hấp dẫn như vậy? muốn tách ra với em, muốn!” Lạc Thiên Uy cắn vành tai củacô, đầu lưỡi nóng rực liếm khắp nơi, giọng khànkhan vì than thể dâng lên dục vọng quen thuộc, trong mắt cũng là mảng lửa nóng.

      trước để… ưm” Lạc Tích Tuyết vừa địnhđẩy Lạc Thiên Uy ra ngờ môi đỏ mọng lại vừa khắc rơi gò má tuấn tú của .
      đắm đuối nhìn , hôn lên cánh môi của ,nồng đậm nhu tình, từng thời điểm mà thưởngthức hương thơm thuộc về .

      Lửa nóng trằn trọc dây dưa trong khoang miệngcủa , hai ngưỡi quấn lấy nhau, khí chung quanh cũng ngừng ấm lên.

      “Tích Tuyết, nghĩ muốn em!” Lạc Thiên Uyđột nhiên buông Lạc Tích Tuyết ra, con ngươithâm trầm quan sát co, trong mắt càng dâng lênngọn lửa nóng mãnh liệt.

      Chương 149: Dã chiến ở bờ biển.


      Editor: Trâm Trần

      Lúc này Lạc Tích Tuyết mặc người bộ váy tơ tằm màu trắng thuần khiết, theo gió biển mà thổi phất phơ càng tôn thêm dáng người lung linh của .

      Đôi chân thon dài trắng nõn mê người, bộ ngựcđầy đặn nửa che nửa hở trong khí, đôi chân nhón lên để hôn , hình ảnh phongtình vô cùng.

      Cổ họng của Lạc Thiên Uy gian nan động đậy,ánh mắt sớm bị người con trước mắt hấpdẫn, si mê nhìn , con ngươi nồng nàn đến mức như bị cuốn sâu vào dòng nước xoáy, chính là như thế luôn thể nào thoát khỏisự hấp dẫn của người con trước mắt này.

      “A, nên như vậy!” Lạc Tích Tuyết nhìn thấy trong mắt càng ngày càng nồngđậm ánh lửa của dục vọng sợ đến mức vộivàng xoay người chạy trốn, lại bị Lạc Thiên Uynhanh chóng bắt được vòng eo mảnh khảnh.

      ôm chặt ở trong lòng mình, đưa tay hung hăng xé quần áo của ra, nửa vai của Lạc TíchTuyết cứ như vậy mà lộ ra trong khí.

      “Thiên Uy?” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn vềphía , khó có thể tin được hành động điên cuồng của .

      Nhưng Lạc Thiên Uy lại lên tiếng, trực tiếp vòng tay qua vòng eo nhắn của côrồi bất ngờ ôm lên, vội vàng hôn lên đôi môinhỏ nhắn mê người của .

      “Ưm” Lạc Tích Tuyết khó nhịn phát ra tiếng rên khẽ, thân thể nhạy cảm run rẩy ngừng.
      theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng Lạc Thiên Uy lại mút ngày càng sâu hơn, cúi người đè lên thân thể của , thô lỗ đưa taynhấc chân của lên mò mẫm vào bên trong.

      cần, nơi này là bờ cát!” Lạc Tích Tuyếtvội vàng khước từ , nhịp tim đập càng ngàycàng nhanh.
      Lạc Thiên Uy vuốt ve gò má ửng hồng của , thấp giọng cười:” Đừng lo lắng, có ai thấy đâu!”

      “Nhưng…” Lạc Tích Tuyết dĩ nhiên yên lòng, gương mặt đỏ bừng như hoa đào nở rộ.
      “Tích Tuyết?” tròng mắt của Lạc Thiên Uy đỏ ngầu, lửa nóng dục vọng che giấu chútnào mà bày ra trước mặt , hướng về phía gòmá của mà thổi khí nóng.

      “Thiên Uy” Lạc Tích Tuyết kìm hãm được nữa mà toàn than run rẩy, bộ mặt bấtđắc dĩ nhìn về phía . Mặc dù biết rằng nếu đồng ý cùng ở chung ngày tránh khỏi phát sinh những việc này nhưng có nghĩ đến kiềm chế được mà ở bãi biển này làm chuyện đó.

      “Tích Tuyết, an tâm, có chuyện gì đâu!”Tay của Lạc Thiên Uy chui vào trong quần lót của , nhếch môi ở bên tai mềm giọng dụdỗ.

      Lòng của Lạc Tích Tuyết khẩn trương vô cùng, kinh hoàng nhìn lại bốn phía, khẩn cầu anhnói:”Chúng ta trở về được .”

      Dù sao nữa đây cũng là giữa thiên, ngộ nhỡ bị người ngoài nhìn thấy vậy cũng tốt lắm!
      “Nhưng nhịn được nữa rồi!” Lạc Thiên Uy lần nữa chui vào trong váy của ,tinh tế hôn từng da thịt nóng hừng hực của , hơi thở lẩn quẫn bên tai của Lạc Tích Tuyết.

      “Nhưng, tôi sợ” Lạc Tích Tuyết thở hổn hển, đôi mắt đẹp nhìn theo từng động tác củaanh mà trừng to, nét mặt của cứng đờ tới cựcđiểm.

      “Ngoan, đừng sợ!” Lạc Thiên Uy trêu chọc nhiệt tình của , bàn tay to của dời lên bộngực đầy đặn của , nhào nặn hai quả mềmmại đó, cho đến khi thân thể của cũng bốc cháy như thân thể của .

      “Ô ngừng, dừng lại, nên như vậy!”
      Lạc Thiên Uy nhìn với ánh mắt mập mờ, ănvạ cười cười:”Tích Tuyết, thân thể của em cũng kêu gào đấy”.

      “A, dừng lại Thiên Uy, mau dừng lại, nên ở chỗ này!” Lạc Tích Tuyết cố gắng duy trì tialý trí cuối cùng.

      cần? cần cái gì? muốn sao? Hay là muốn dừng lại?”
      cần, cần dừng lại!” Lạc TíchTuyết nhịn được nữa mà kêu ra tiếng,gương mặt phiếm hồng, gian nan nuốt nướcmiếng, thở ra khí nóng.

      “Haha, Tuyết nhi, em rất ngoan để thương em!” Lạc Thiên Uy hài lòng vuốt vegương mặt của , đưa lưỡi đánh vòng khắp dathịt của , lần nữa khơi dậy khát vọng ở sâu trong thân thể của .

      “Ừ” Lạc Tích Tuyết thốt ra tiếng, trong đầu đều là mảnh hỗn độn.
      Lạc Thiên Uy nhanh chóng cởi quần áo củamình xuống, bày ra mặt cát, lại đem Lạc Tích Tuyết ôm lên, chính cũng ngồi dậy.

      ôm chặt, cho nên ngay cả phân hở ra cũng có, giống như giờ này khắcnày ôm cả thế giới vào trong lòng vậy. là của , buông tay vĩnh viễn cũng buông tay.

      “Thiên Uy, có thể đổi chỗ khác được ?”Lạc Tích Tuyết khó nhịn uốn éo người, trong đôi mắt ầng ậc hơi nước, rất xấu hổ khi làm ở đây.

      “Cứ như vậy, ngoan, nhất định làm cho em vui vẻ” Lạc Thiên Uy hôn cái trán của chút, trong mắt vì dục niệm mà càng thêm thâm trầm, bàn tay cũng an phận mà đường chạy xuống dưới.

      Cho đến khi hạ thân của chợt trầm xuống, hoàn toàn đoạt lấy .
      Lạc Tích Tuyết dần dần phối hợp với động tác của , rất nhanh liền thích ứng.

      Lần đâu tiên phát ra ra chuyện hoan ái của nam nữ lại tốt đẹp như vậy, cái cảm giác sung sướng đó chưa trải nghiệm bao giờ, giống như cảm giác uất ức trước kia, lầnnày rất vui vẻ, cơ hồ quên mất côđang ở chỗ nào mà làm chuyện như thế này.

      Lạc Thiên Uy thâm tình nhìn người con trong ngực mình, lúc này gò má phiếm hồng, lông mi dài, vài giọt mồ hôi chảy xuống càng tô thêm vẻ đẹp mê người của . đè nén bản thân, cắn môi dưới, sợ mình khống chế được mà kêu thành tiếng, nhưng hạ thể ràng là càng ngày càng nóng.

      “Tích Tuyết, em!” Lạc Thiên Uy thở hổn hển, tăng tốc càng ngày càng nhanh.
      “Ưm a!” Lạc Tích Tuyết rốt cuộc kiềmnén được nưa nhàng bật ra tiếng, Lạc Thiên Uy lại hưởng thụ tiếng rên say lòng ngườicủa , thích chiếc miệng nhắn của côkhông cầm lòng được mà bật ra những tiếng rênđê mê, giai điệu tuyệt vời.

      Thanh dần dần từ chuyển sang lớn, cuối cùng thay thành phóng đãng thể nào kiểmchế được, vang vọng khắp bờ cát.

      Bọn họ tại dưới trời chiều này mà liều chết triềnmiên, trình diễn khúc nhạc động lòng người như thế này.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 150: Sinh Ly, Tử Biệt

      Edit : babynhox

      Tình cảm mãnh liệt qua , Lạc Thiên Uy ôm chặt lấy Lạc Tích Tuyết, vùi đầu vào trước bộ ngực hít thở : "Tích Tuyết, xin lỗi, khống chế nổi."

      Vừa rồi rất đẹp, gần như chế nổi bản thân muốn , hơn nửa sau khi hai người cùng qua ngày này, lại biết qua bao lâu nửa mới có thể gặp lại.

      Lạc Tích Tuyết ôm lại , bật ra hơi thở như hoa lan, cũng có ý trách cứ: "Em biết!"

      Lạc Thiên Uy thở mạnh hổn hển, nắm chặt taycủa Lạc Tích Tuyết, đan chéo cùng chỗ với , mười ngón đan xen nhau: "Tích Tuyết, đồng ý với , bất kể xảy ra chuyện gì, cũngphải chờ trở lại."

      Lạc Tích Tuyết lấy lại bình tĩnh, đưa tay vuốt vesợi tóc hỗn độn của , gật đầu đồng ý: "Ừ, em luôn chờ ."

      " sao?" Lạc Thiên Uy nhịn được vui mừng hỏi, dường như trái tim còn run rẩy.

      "Chỉ cần buông tay em, nhất định emsẽ buông tha ." Lạc Tích Tuyết bảođảm lời thề son sắt với .

      Lạc Thiên Uy nhếch môi cười, cảm thấy LạcTích Tuyết dần dần bị cuốn hút, cũng bắtđầu tiếp nhận , rất hưng phấn.

      Nhưng mà nghĩ tới vừa rồi mình ngang tàng bạo ngược, lòng lại áy náy: "Vừa rồi, có làm đau em ?"

      muốn làm đau, nhưng mùivị của rất ngon rất đẹp, nhịn được muốn nếm trải nhiều chút, duytrì qua lúc lâu.

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu,vẻ mặt xấu hổ.

      Lúc này giọng điệu Lạc Thiên Uy mới thảlỏng xuống, cầm áo khoác choàng lên người Lạc Tích Tuyết, bế vào trong xe hơi, xuất phát vào thành phố.

      "Oanh ——" kèm với tia chớp chói mắt,ngay sau đó tiếng sấm đánh khiến lòng ngườirun sợ, sắc trời u, mưa to tầm tã.

      Đêm mưa vô tình, cũng là lúc người xa cách.

      "Chị Tích Tuyết, chúng ta nên rời khỏi." Đúng lúc Phương Tử Nhan tiến lên thúc giục, cho dù lúc này Lạc Tích Tuyết được Lạc Thiên Uy gắt gao .

      "Ừm." Lạc Tích Tuyết cắn môi gật gật đầu, đè nén nước mắt nhìn Lạc Thiên Uy, liếc mắt nhìn lần cuối, rốt cục vẫn lên xe có rèm che của Lạc gia.

      Mưa lớn hung hăng rơi rãi đất, tích đùng đoàng bốp tiếng vang ngừng hạ xuống cửa kính xe.

      Xe chuyển động, Lạc Tích Tuyết ép buộc bản thân được quay đầu lại, nhưng vẫn cóthể nghe thấy tiếng Lạc Thiên Uy đuổitheo sau xe có rèm che của , miệng vẫn còngọi tên .

      Nhưng mà thể dừng lại, có thể cùnghắn trải qua ngày vui vẻ, đối với hai người bọn họ mà là xa xỉ rồi.

      "Tích Tuyết, em nhất định phải chờ !" Dưới trận mưa to, Lạc Thiên Uy hô to với chiếc xe có rèm che rời , nhưng mà giọng của rấtnhanh bị chìm ngập giữa tiếng sấm.

      xụi lơ mặt đất, cười thê thảm. Nhiều năm trong đời chỉ muốn truy đuổi mình mà thôi, tiếc là trời cao thỏa lòng người, rất dễ dàng mới chứng quanhệ của bọn họ là chân , mà lại bị chuyện tànkhóc này đánh vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

      Tình , khiến cho nếm đủ chua sót trong cuộc sống, có Lạc Tích Tuyết, sốngcũng có ý nghĩa.

      "Ông chủ, chúng ta trở về ." Phong Nặc mực yên lặng theo bên người Lạc Thiên Uy,thấy bị thương vì tình, ta cũng giúp được việc gì, chỉ có thể ở trong đêmmưa lạnh lẽo bung dù cho .

      Lạc Thiên Uy di chuyện bước chân, chỉlà hai mắt hề chớp về hướng Lạc Tích Tuyết rời , qua nửa ngày, mới khẽ lên tiếng: "Ừm."

      "Ông chủ, ngài ở đây chờ tôi, tôi lái xe tới."Phong Nặc đưa dù cho Lạc Thiên Uy, còn mìnhthì quay đầu lái xe.

      Ai ngờ mới vừa xoay người, liền thấy trước mặt có chiếc xe Jeep hướng thẳng về phía Lạc Thiên Uy ——

      Vẻ mặt Lạc Thiên Uy vốn ngẩn ngơ, mới vừa ngẩng đầu, ngọn đèn chói mắt chiếu trước mắt mảnh mơ hồ.

      Ánh chớp cùng tiếng vang lớn, máu đỏ vẩy lên cửa kính xe, thân thể giống như diều đứt dây, rơi xuống đến ngoài giữa khe núi mấy chục mét. . . . . .

      Lúc Lạc Chấn Long nhận được tin tức, lúc sốt ruột chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Lạc ThiênUy được đẩy ra từ cửa phòng mổ, toàn thân cắm đầy ống tiêm.

      "Bác sĩ, con tôi, nó như thế nào?" Lạc ChấnLong lòng nóng như lửa đốt hỏi bác sĩ.

      Bác sĩ thở dài: "Thực xin lỗi, chúng tôi cốgắng hết sức rồi."

      "Cố gắng hết sức? Cố gắng hết sức là ý gì ?"Lạc Chấn Long gầm thét, mạnh mẽ bắt lấy vạtáo của bác sĩ : "Nếu ông cứu sống con tôi, tôi muốn cả nhà ông cùng chôn chung."

      Bác sĩ bất đắc dĩ : "Tiên sinh, ngài bình tĩnhmột chút, vị tiên sinh này bị xe đụng vàođầu,chảy máu quá nhiều, cách nào cứu lại,thừa lúc bây giờ cậu ta vẫn còn hơi thở,ngài có cái gì muốn nên nắm chặt thời gianmà với cậu ta ."

      "Thiên Uy, Thiên Uy, ba là ba đây, con có nghethấy ba ?" Lạc Chấn Long liều mạng đong đưa bả vai con trai.

      Nhưng Lạc Thiên Uy còn sức sống, há miệng thở dốc, lại phát ra tiếng .

      "Thiên Uy, con cho ba biết, là ai đụng con? Là ai hại con ?" Lạc Chấn Long kích động hỏi, trong mắt che đầy ngọn lửa thù hận.

      "Tích Tuyết" Lạc Thiên Uy cố gắng ôm lấy hai chữ từ cổ, lại tiếp tục té xỉu, rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại.

      "Cái gì? Thiên Uy con cái gì?" Vẻ mặt Lạc Chấn Long chấn động, ông khó có thể tin: "Thiên Uy, con vừa Tích Tuyết lái xe đụngcon?"

      Ánh mắt Lạc Chấn Long đờ đẩn, ông nhìn Lạc Tích Tuyết lớn lên, làm sao có thể biếttình tình của , làm sao có thể giết con trai của ông? Trừ phi con ông bắt buộc cái gì,chẳng lẽ Thiên Uy Argen tina gặp , giữa bọnhọ xảy ra chuyện gì?

      Lạc Chấn Long vẫn còn suy tư, nhưngLam Thư Đình ở bên cạnh ông lại mượn cơ hội châm ngòi: "Chấn Long, tôi nóiLạc Tích Tuyết phải là người tốt gì, trước kia lúc ta ở Lạc gia thường xuyên dụ dỗ Thiên Uy, tại trở lại Phương gia, khẳng định là thấyThiên Uy để ý tới ta, mượn cơ hội dây dưa chưa thỏa mãn, dưới cơn giận dữ sát hại Thiên Uy."

      Con ngươi Lạc Chấn Long thâm trầm, ông bìnhtĩnh suy nghĩ phút chốc, hạ quyết tâm: "ThưĐình, giúp tôi hẹn Phương Tiêu Thần."

      "A, Chấn Long? Ông muốn gặp Phương TiêuThần?" Lam Thư Đình sửng sốt, vội vàng ngăn cản: "Lão gia, cần, đó là Nam Mĩ, là địabàn của ông ta, ông gặp ông ta nhất định sẽchịu thiệt ."

      "Ân oán giữa tôi và ông ta, nên có cái kết rồi."Lạc Chấn Long thở hơi dài nhõm, giọng khàn khàn.

      Nhìn thấy Lạc Chấn Long dứt khoát, trong lòngLam Thư Đình nhịn được lo lắng, lần này lão gia gặp Phương Tiêu Thần hơn phân nửalà quyết tâm ôm ông ta cùng chết, vậy sau này bà phải làm sao, bà cũng muốn ở góa.

      "Thư Đình, bà yên tâm , bà theo tôi nhiều năm như vậy, di chúc tôi sớm lập rồi, sẽkhông bạc đãi bà ." Lạc Chấn Long giống nhưnhìn ra suy nghĩ của Lam Thư Đình, trầm giọngnói: "Thiên Uy mất, sau này Lạc thị phải nhờ vào bà, bà để cho Tĩnh Nam và Hàn Diệp Thầnmau chóng kết hôn, có cậu ta giúp đỡ mẹ con hai người, tôi cũng an tâm rồi."

      Lam Thư Đình vừa nghe Lạc Chấn Long nóinhư vậy, liền mừng rỡ trong lòng, thể tưởng được toàn bộ tài sản mà mất công sức.

      "Lão gia yên tâm, chỉ cần ngày có tôi, nhất định hẳn phụ tâm huyết nhiều năm của ông ." Bà ngượng ngùng bảo đảm, nhưng trong lòng lại cười lạnh, sau này toàn bộ Lạc thị đều là thiên hạ của Lam Thư Đình bà rồi.

      Chương 151: kết thúc —— Tất cả ân oán tìnhhận đều chấm dứt.

      Edit : babynhox

      chỗ ngoài ngoại ô vắng vẻ, gió lạnh vù vù kéo tới, làm cho người ta nhịn được lạnhrùng mình.

      Hai người đàn ông lớn tuổi đứng song song, hai bên tóc mai của bọn họ đều là hoa râm, nhưng phong thái uy phong tuấn lãng của năm đó giảm chút nào, đôi mắt tinh sáng ngời sâu sắc mà có thần nhìn về phía bên kia, đáymắt chỉ có lãnh khốc cùng thù hận vô tận.

      ai biết xảy ra cái gì, cũng có người nào biết bọn họ với nhau chuyện gì, chỉ có trận tiếng súng vang đột ngột truyềnđến, chim ở trong rừng cây ngoại ô dồn dập bay xuống. . . . . .

      Phương Tiêu Thần cùng Lạc Chấn Long lần lượtngã xuống giữa vũng máu, bọn họ cùng hủy diệtnhau rồi.

      "Ba, ba thể chết được." Phương Tử Nhan vọt tới, nước mắt chảy dài xuống, gắt gao ôm thân thể Phương Tiêu Thần.

      Lãnh Khinh Cuồng cùng chạy tới cũng sợngây người, như thế nào cũng dựđoán được là loại kết cục này, ràng Lạc Chấn Long tới địa bàn của bọn họ, nghĩa phụ giếtông ta dễ như trở bàn tay, vì sao ông còn mộtlòng muốn chết chứ?

      "Các người—— đều tới!" Phương Tiêu Thần miễn cưỡng hé miệng, phát ra tiếng mỏngmanh.

      "Ba nuôi, con cho ba chết, con nhất định báo thù cho ba!" Lãnh Khinh Cuồng gắt gao cắn răng

      "Thời gian của ba vốn còn nhiều, là oán hận làm cho ba kiên trì sống đến bây giờ, bây giờ gặp Lạc Chấn Long lần, tất cả ân ân oán oán năm đó, chúng ta đều vừa kết thúc rồi,các con cần thiết vì ba mà đối địch với người của Lạc gia ." Phương Tiêu Thần đứt quãng.

      Lãnh Khinh Cuồng cố nén đau thương, ghé vàotrước người Phương Tiêu Thần: "Ba nuôi, từnhỏ con theo ba sống nương tựa nhau,sao ba có thể bỏ rơi con và Tử Nhan? Sau này,chung con phải làm như thế nào?"

      Lãnh Khinh Cuồng thu thu lại thói quen đùa giỡn mặt, chưa bao giờ thất lễ giống như thế này, nhưng giờ cha nuôi đối với ân trọng như núi muốn rời bỏ , nước mắttrong con ngươi tối đen nhịn được mà tràn ra.

      "Nhan Nhan!" Phương Tiêu Thần gian nan giơcánh tay lên, vuốt ve đầu con , thương : "Sau này con theo KhinhCuồng, ba có con trai, gã Lạc Tích Tuyết chị của con cho Lãnh Khinh Cuồng, sau này nó là rễ của con, con phải ngoan ngoãnnghe lời nó."

      "Hu hu, ba ba cần chết, ai Nhan Nhan cũng nghe, chỉ nghe lời ba!" Phương TửN0han liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa.

      Phương Tiêu Thần thở dài lắc đầu, đảo mắt nhìn về phía Lãnh Khinh Cuồng, cố hết sức nhúcnhích môi: "Khinh Cuồng, sau này hai đứa con cùng với công ty, tất cả đều nhờ vào con rồi."

      "Ba nuôi, người yên tâm, con đồng ý với ba,nhất định chăm sóc bọn họ, ba cần chết!" Lãnh Khinh Cuồng dùng sức gật đầu, siếtcầm bàn tay lãnh lẽo của Phương Tiêu Thần.

      Nhưng mà vừa dứt lời, tay của Phương Tiêu Thân từ tay rớt xuống, thân thể đãkhông nhúc nhích rồi.

      "Ba! !" Phương Tử Nhan la hét thê lương, vangvọng mảnh.

      Mà bên kia, Lạc Chấn Long cũng hấp hối.

      Chỉ là ông kiên trì, lưu lại hơi thở cuối cùng, nhất định phải chờ Lam Thư Đình đưa HànDiệp Thần tới gặp ông.

      "Bác trai, bác như thế nào? Con đưa bác bệnhviện?" Hàn Diệp Thần họp ở Nam Mĩ, nhận được điện thoại của Lam Thư Đình, lập tức ngồi máy bay trực thăng chạy đến.

      " cần." Lạc Chấn Long khoát tay, là có khí vô sức: "Sau này Lạc thị nhờ con, con làcon trẽ tốt nhất mà ta nhận định."

      "Bác trai, bác đừng như vậy, kỳ con. . . . . ." Hàn Diệp Thần cảm thấy xấu hổ, hắnkhông nghĩ tới Lạc Chấn Long coi trọng như vậy.

      "Con nhất định phải cưới Tĩnh Nam, sau này Lạc thị xác nhập với Hàn thị, Thiên Uy mất, bác đem toàn bộ sản nghiệp chuẩn bị cho nó giao lại cho con, nhưng con phải đồng ý với bác, cưới Tĩnh Nam, quản lý tốt Lạc thị." Lạc Chấn Long đưa ra cầu cuối cùng.

      Hàn Diệp Thần lộ vẻ khó xử, người trong lòng là Lạc Tích Tuyết, muốn trái lòng mà cưới Vi tĩnh Nam, Nhưng mà bác trai hấp hối, dù sao cũng thể cựtuyệt cầu của người sắp chết.

      "Diệp Thần, con mau trả lời , lão gia cũng như vậy, chẳng lẽ con muốn ông ấy chết khôngnhắm mắt sao?" Lam Thư Đình thúc giục, nước mắt cũng rớt xuống.

      Suy cho cùng bà cũng theo Lạc Chấn Long nhiều năm, tuy biết bản thân vĩnh viễn chỉ là thế thân, nhưng dù sao bà cũng có chút tình cảm với ông, nghĩ tới nhanh như vậy ông phải rời khỏi bà rồi.

      "Lão gia, ông thể chết được, lão gia, ông chết tôi phải làm sao bây giờ?" Lam Thư Đìnhnằm rạp lên người Lạc Chấn Long, còn liên tụckhóc.

      "Thư Đình, mấy năm nay theo tôi ủy khuất cho bà, sau khi tôi , bà tìm người tốt để tái giáđi." Lạc Chấn Long thở dài hơi, bỗng nhiên hai bên ngực nảy lên ngụm máu, ông ho khan vài tiếng, trút hơi thở cuối, cũng theo Phương Tiêu Thần.

      Hai người đàn ông tranh đấu cả đời, kết thúc ânoán nhiều năm, cuối cùng cũng chỉ trong cáinháy mắt.

      Người nhà hai bên khóc lóc nức nở, khóc khôngthành tiếng, đắm chìm giữa đau thương nồngđậm.

      Lúc Lạc Tích Tuyết nhận được tin tức, tất cả đều còn cách cứu vãn nửa rồi.

      Bất luận là ba ruột, hay là ba nuôi, cũng thể nhìn mặt bọn họ lần cuối.

      Nhìn hai người đàn ông ngã trong vũng máu, kinh hãi mở to hai mắt, giọng run rẩy: "Saolại thế này? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao lại như vậy?"

      "Tích Tuyết, em đến rồi?" Hàn Diệp Thần quay đầu lại, là người đầu tiên phát Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn : "Hàn Diệp Thần, sao lại ở đây?"

      "Chị Tích Tuyết, ba chết, ba rời khỏi chúng ta!" Phương Tử Nhan đột nhiên vọt vào trong lòng Lạc Tích Tuyết, khóc lóc nức nở.

      "Cái gì?" Thân thể Lạc Tích Tuyết cứng đờ, thiếu chút nữa đứng vững.

      tồi lãnh hết sức lông bông đúng lúc chạy tới, đỡ .

      "Ba nuôi vừa mới quyết đầu với Lạc Chấn Long ở đây, bọn họ cùng trúng đạn mà chết!" Lãnh Khinh Cuồng do dự lâu, mới nghiêmtúc cho biết.

      Nước mắt trong mắt Lạc Tích Tuyết liền dânglên, khó có thể chấp nhận: "Tại sao có thểnhư vậy, vì sao lại như vậy?"

      Nhưng, chuyện càng làm cho khó có thểchấp nhận, còn ở phía sau.

      Nghe xong vấn đề của , tất cả mọi người đềutrầm mặc, nên với như thế nào, chuyệnLạc Thiên Uy qua đời?

      Thoáng cái hai người ba chết, lại thêm tin tứcem trai bị tai nạn xe mà chết, yếu ớt nhỏbé này nhất định sụp đổ.

      "Các người làm sao vậy? Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Ba yên lành vì sao lại quyếtđấu, rốt cuộc toàn bộ xảy ra chuyện gì?" Lạc Tích Tuyết thấy tất cả mọi người lời nào, lại càng sốt ruột.

      khí ngột ngạt. . . . . .

      "Tích Tuyết, tốt nhất em phải chuẩn bị tâm lý."Lãnh Khinh Cuồng dùng ánh mắt nặng nề nhìn .

      Ngực Lạc Tích Tuyết cứng lại, có thể để cho Lãnh Khinh cuồng luôn luôn đùa bỡn lộ ra vẻmặt khó xử như vậy, nhất định là xảy ra chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

      Quả nhiên, giây sau, nghe được mẹ kếLam Thư Đình căm giận mở miệng.

      "Nếu phải Thiên Uy đến gặp mặt mày, làm sao có thể xảy ra tại nạn xe cộ mà chết?"

      Chương 152: Lạc Thiên Uy chết! !.
      edit: Fannie93


      “Bà cái gì?”. Lạc Tích Tuyết chợt runlên, toàn thân như rơi vào băng.

      Lam Thư Đình hừ lạnh tiếng, với Lạc Tích Tuyết: “Chính vì con người này, làm hại Thiên Uy tới tìm mà bị tai nạn xe cộ, lãogia vì báo thù cho Thiên Uy, mới tìm được Phương Tiêu Thần quyết đấu, nếu phải vì , bọn họ cũng chết!”

      “Thiên Uy bị tai nạn giao thông?”. Lạc TíchTuyết lẩm bẩm lại lời của Lam Thư Đình, vẻ mặt trong nháy mắt ngơ, trợn to hai mắtkhông dám tin.

      “Tích Tuyết, em sao chứ?”. Lãnh Khinh Cuồng lo lắng ôm thân thể xiêu vẹo sụp đổ của Lạc Tích Tuyết, trợn mắt cảnh cáo nhìn Lam Thư Đình cái.

      Lạc Tích Tuyết mới biết được chuyện Lạc Chấn Long cùng Phương Tiêu Thần qua đời, làm thế nào chịu được những thứ khác đảkích đây? Huống chi còn là chuyện Lạc ThiênUy xảy ra tai nạn xe cộ.

      “Khinh Cuồng, cho em biết, bà ấy nóiđúng ? Thiên Uy, ấy xảy ra tai nạnxe cộ mà chết rồi sao?”. Lạc Tích Tuyết chợt thoảng qua thần trí, tóm chặt lấy tay áo LãnhKhinh Cuồng, trong mắt tất cả tình cảm uất ức vào giờ phút này đều chảy xuống.

      “Tích Tuyết” Lãnh Khinh Cuồng há miệng, nhưng cách nào mở miệng cho biết, con mắt ảm đạm ngưng tụ thành cảmgiác bi ai rất nhiều.

      Lạc Tích Tuyết trong lòng lập tức xét qua tia đau thương, vết thương này vừa sâu lại vừa đau, khiến khó hít thở.

      Nét mặt của Lãnh Khinh Cuồng cho côtất cả, mẹ kế đều là , chỉ có bố rời khỏi ,ngay cả em trai cũng rời khỏi ….

      “Ha ha!”. đột nhiên bật cười, cực hạnđau, cũng chỉ còn lại nụ cười lạnh.

      Chỉ tiếc nụ cười này là tự giễu, cười chính . phải vẫn luôn hy vọng Lạc ThiênUy dây dưa với nữa sao? tạianh chết rồi, thỏa mãn tâm nguyện của rồi, nên rất vui vẻ mới đúng, tại sao tronglòng đau như vậy?

      ta chết, rốt cuộc chết!”. Lạc TíchTuyết vừa gật đầu vừa lắc đầu, khóc thành tiếng, cổ họng của như bị cắt rách,khó chịu.

      “Tích Tuyết”. tất cả mọi người lo lắng nhìn , nhưng cũng biết an ủi thế nào.

      “Thiên Uy, Lạc Thiên Uy …. nên chết, làm sao có thể rời khỏi em?”. LạcTích Tuyết hiểu chuyện gì xảy ra, hắnggiọng, trái tim đau lòng kêu lên tên LạcThiên Uy, trong lòng chưa khổ sở vô tận.

      Cứ để cho vừa vừa hận,người đàn ôngdây dưa với dài như vậy, cứ như vậy mà bỏ , vĩnh viễn xa rời rồi.

      khó có thể tiếp nhận,cũng thể nào tin nổi.

      Chỉ biết vào giúp phút này, lòng của hung hăng bị xé rách.

      ra cũng quan tâm nhu vậy, chẳng qua khi hiểu giờ phút này, tất cả đều muộn.

      say đắm, chôn, chỉ có chờ đời sau lại .

      Sắc mặt Lạc Tích Tuyết trắng bệnh, trong lòng cũng trống rỗng, tuyệt vọng lại thét lên chói tai khàn khàn xẹt qua phía chân trời, “Này”.

      Hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống, cảngười cũng lảo đảo muốn ngã, ngã xuống đất….

      Lãnh Phong mát mẻ, mấy buổi tối liên tục,Lạc Tích Tuyết đều mơ 1 giấc mộng giốngnhau.

      Vách núi bên cạnh, Lạc Thiên Uy đứng cáchcô rất xa, dưới chân của chính là vựcthẳm.

      “Thiên Uy, muốn làm gì?”. Sắc mặt Lạc Tích Tuyết khẩn trương hỏi.

      “Em phải chán ghét tôi sao? Lúc tôicòn sống, em chưa bao giờ để ý tôi, tại tôi chết, em vui vẻ chứ? Em có thể tìm người đàn ông mình , cùng ta sốngchung chỗ rồi”. ánh mắt Lạc Thiên Uy u sầu .

      “Em có chán ghét , Lạc Thiên Uy,em chán ghét ”. Lạc Tích Tuyết vội vàng phủ nhận, đầu nhức khỏi dao động.

      “Nhưng em cũng thương tôi, Lạc TíchTuyết em biết tôi cần cái gì ?Được em , em mà thôi. Tôi vốn muốn cùng em sống đến già, chăm sóc em cả đời,nhưng bây giờ, nguyện vọng này cáchnào đạt được. Chỉ có với em đó gọi là chuyện tốt, em có thể thoát khỏi người xấu là tôi, cùng người đàn ông em ở cùng nhau,cùng ta sống đến khi đầu bạc”. Lạc ThiênUy tự giễu nhếch môi, mặt có nét tiếcnuối cùng ưu thương.

      “Lạc Thiên Uy, cho rời em có chán ghét , em cần anhphải chết! !”. Lạc Tích Tuyết nhăn chặt mày, khổ sở lắc đầu.

      còn kịp rồi, Tích Tuyết, tôi muốn rời . Đồng ý với tôi, phải sống tốt, hạnh phúc về sau, trời phù hộ em, em phải tìm được người đàn ông mình mà sống, nhất định phải hạnh phúc! Nếu chết cũng bỏ qua cho em”. LạcThiên Uy bi ai cười, ánh mắt nhìn về bầu trời.

      cần, Thiên Uy, đừng bỏ em”. Lạc Tích Tuyết khóc nước mắt rơi đầy mặt, nóng lòng đưa tay bắt lấy Lạc Thiên Uy,nhưng thế nào cũng bắt được.

      “Tích Tuyết, hứa với tôi, đời sau cùngvới tôi!”. Ánh mắt Lạc Thiên Uy xót xa, khóe miệng khổ sở từ từ nâng lên, ngửangười hướng vách đá sau lưng rơi xuống.

      “Này”. Lạc Tích Tuyết trong bụng trầmxuống, giọng khàn khàn thét chói tai, lại lần nữa từ trong cơn ác mộng giật mìnhtỉnh lại.

      Lạc Thiên Uy chết được gần tuần lễ, những người qua Lạc Tích Tuyết ăn cũng uống, cũng ngủ được,trong lòng chỉ là liên tục nhớ , lầnnữa mơ thấy ác mộng, luôn xuất trong giấc mơ của .

      Liền mới từ giấc mộng kia tỉnh dậy, làm vô số lần, mỗi lần tỉnh lại, có áo với gối dính ướt, lệ rơi đầy mặt.

      Có lúc, con người chính là như vậy, mất đimới hiểu phải trân trọng; có ở đây,mới hiểu .

      Trước kia luôn cảm thấy, chỉ cần Lạc Thiên Uy ở bên cạnh , có thể sốnghơn trước rất nhiều; nhưng khi rời , mới phát ra phảinhư vậy.

      trong lúc vô hình trở thành phần trong cuộc sống của , căn bản thểrời bỏ , có lẽ trong suy nghĩ tiếpnhận , , chỉ là chính cứ mãi thừa nhận.

      Cứ nhu vậy, Lạc Tích Tuyết vô tri vô giác qua ngày lại ngày, người càng ngày càngtiều tụy.

      Tang lễ của Lạc Thiên Uy dám ,có lẽ ở trong sâu nội tâm của còn chưachấp nhận chuyện chết, nhiều chuyện cũ khắc cốt ghi tâm , muốn quên cần thời gian dài.

      Làm xong tang lễ cho bố, Lạc Tích Tuyết bịbệnh thời gian dài. Hết, muốn gặp lại ai, người thầm rời , chỉ đểlại cho bọn họ phong thư.

      Tất cả sản nghiệp của Phương Tiêu Thân giaocho Lãnh Khinh Cuồng xử lý, Lãnh KhinhCuồng trải qua mọi chuyện thay đổi, còn là đại thiếu gia bất cần đời ngàytrước, Lãnh thị cùng Phương thị do quản lý từ từ vào quỹ đạo.

      Nửa năm sau, Hàn Diệp Thần cùng Vi Tĩnh Nam đính hôn, tại phụ trách nghiệpvụ của Hàn thị cùng Lạc Thị, tên công ty dưới xử lý của cũng phát triển ngừng.

      Lãnh Khinh Cuồng cùng Hàn Diệp Thần từ từ tạo thành chủ của 2 thế lực mạnh dẫnđầu….

      Chương 153: Ba năm sau, bắt đầu mới.
      edit: Fannie93


      Ba năm sau.

      Đầu mùa hè, mặt trời nóng bức nướng cảvùng đất.

      Ở tầng chót trong tòa nhà văn phòng,toàn thân Lạc Tích Tuyết giỏi giang mặc đồ công sở, ngồi ngay ngắn ở cửa sổ sáng ngời phía trước, lông mi dài khóa chặt, chiếc bút máy trong tay gõ lên mặt bàn, xuyên thấuqua bàn kính, phát ra tiếng vang thanh thúy.

      Ánh mắt của sáng có hồn, lóe ánh trí khốn, hình dáng tuyệt mỹ, trang phục hạng sang, tỏa ra khí chất cao quý.

      Giờ phút này, nghiêm túc suy tư ra kế hoạch trong tay, rốt cuộc có thời gianhợp lý, tỉ mỉ nhớ kỹ.

      Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng rỡ, thời gian rảnh rỗi, lẳng lặng vì mình mà pha 1 ấmtrà, trà hương nhàn nhạt, mím môi thưởngthức.

      Đây chính là cuộc sống bây giờ của , làm trong công ty , mặc dù bình thường,những sống cũng rất dễ chịu.

      tiếng gõ cửa , sau khi được Lạc Tích Tuyết đồng ý, Cầm Tư Liên mới đẩy cửa vào, sớm từ nhà hội sở kia từ chức, bây giờ cùng Lạc Tích Tuyết là đồng nghiệp.

      “Tích Tuyết, đây là hoa hồng của cậu, vừa 999 đóa, mỗi ngày bố, xem ra ta rất có nghị lực”. Cầm Tư Liên đem hoa hồng đỏ vào bàn làm việc của Lạc Tích Tuyết, cườitrêu ghẹo .

      “Trời ơi! Lại đưa! Mỗi ngày lúc này, cũngmột bó như vậy, người nào chịu được chứ, Tích Tuyết cậu nên đồng ý với ta thôi”. Đồng nghiệp Tần Hương tốt bụng gàokhóc tiếng, vẻ mặt tươi cười.

      Lạc Tích Tuyết lay mắt, lông mày khôm thành đường cong đẹp mặt: “Hai người các cậu đừng chỉ biết tớ, người muốn hẹn hò với các cậu còn phải xếp hàng dài sao, thế nào rồi, chuẩn bị kết hôn chưa?”

      “Người theo đổi của chúng ta, tại sao có thểso với cậu chứ? Tớ với Tiểu Mạt cũng rất quan tâm cậu nha, thế nào rồi, cậu quyếtđịnh chưa?”. Cầm Tư Liên vỗ Lạc Tích Tuyết bả vai, hỏi thâm tình.

      Đôi mắt Lạc Tích Tuyết sáng chớp chớp: “Quyết định gì hay chưa?”

      Cầm Tư Liên oán trách liếc cố cái, cố gắng khuyên: “Chớ giả bộ với tớ, ta a,ngày ngày tặng hoa cho cậu, Hàn Diệp Thần, tớ cảm thấy ta tệ, cậu có thể suy tính a”.

      “Tớ bây giờ còn chưa có ý kết hôn”. Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu cái, trả lời dứt khoát.

      có ý định, sao chưa nghĩ chứ? ra người phụ nữ cso lúc thích nhất là lừa gạt mình, Tích Tuyết, cũng nhiều nămnhư vậy, cậu cũng nên quên chuyện qua, tìm người nào chứ?”. Cầm Tư Liên nhìn thông suốt, gương mặt nghiêm túc nhìn LạcTích Tuyết.

      “Tớ có bạn trai a, Lãnh Khinh Cuồng”. Lạc Tích Tuyết cười, trả lời vô tư.

      “Làm ơn, ta là công tử hòa hoa a, thầnlong thấy đầu chứ thấy đuôi, cậu phải gả cho ta, bị mỗi ngày chờ phụ nữ tìm tới cửa đấy chứ?”. Tần Hương im lặngbĩu môi.

      “Nhưng ấy là người mà ba mình trướckhi mất phó thác đấy”. Lạc Tích Tuyết miệngméo .

      “Nếu là giao phó, ban đầu Lạc Chấn Long cũng phải đem Vi Tĩnh Nam giao cho Hàn Diệp Thần, nhưng người nào biết thế lợi thế nào của Vi Tĩnh Nam, nhìn thấy Lạcthi sa sút chút liền chạy với người khác, tình cảm phải nhìn vào cảm giác củamình”. Tần Hương đồng ý phản bác.

      Lạc Tích Tuyết chau mày: “Được rồi, biếtcác cậu đều hâm mộ Hàn Diệp Thần, tớ sẽchú ý đến ấy chút được chưa”.

      Cầm Tư Liên thu lại vẻ đùa giỡn trong mắt, vẻ mặt nghiêm túc : “Tích Tuyêt, tớ giúpcậu điều tra Hàn Diệp Thần, ta chưa yêuai hay kết hôn, đối với cậu vẫn lòng mộtdạ, huống chi cậu đến công ty này, phải muốn có cuộc sống đơn giản sao? Cuộcsống như vậy, chỉ cso người đàn ông dịu dàngnhư Hàn Diệp Thần mới có thể cho cậu… cậusuy nghĩ kỹ , tớ với Tiểu Mạt còn có hẹn, trước”.

      Giờ tan việc, Lạc Tích Tuyết mình trênđường về nha, chợt có cảm giác đơn.

      thể phủ nhận, lời của Cầm Tư Liên,chính xác đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng , ba năm qua rồi, nhiều chuyện nên buông xuống.

      biết cần người đàn ông, cần người để dựa, bắt đầu tình mới, tất cả lần nữa bắt đầu.

      Nhưng cũng ràng hiểu tình cảnh củamình, thể mang thai, đối với người là , cùng người đàn ông kết hôn đâylà điều công bằng.

      Chuyện này với ai cũng chưa , cho nên hai bạn tốt mới có thể hết sức khuyên
      như vậy.

      Có lẽ, nên suy tính kết hôn, nhưngcó tìm đối tượng để rồi.

      Chỉ là người này, nghĩ tới nghĩ lui còn Lãnh Khinh Cuồng là thích hợp, ít nhất vớiloại công tử đào hoa chính là vui đùamột chút, cảm thấy gánh nặng,cũng thấy áy náy, huống chi bố trướckhi chết còn đưa giao phó cho .

      Điều chú ý duy nhất là thân phận bây giờ của Lãnh Khinh Cuồng, bây giờ là nhânvật số 1 nổi tiếng trong nước, tại cùng với , nhất định lại quay về với cuộc sống ngày trước.

      muốn lại làm đại tiểu thư, làmthiếu phu nhân, chỉ muốn được bìnhthường, người bình thường nhất, cuộcsống mỗi ngày trôi qua rất dễ dàng, rất vuivẻ, hài lòng nhất.

      Đây cũng là nguyên nhân muốn tiếpnhận Hàn Diệp Thần, thế nào cũng là chủ tịch của công ty, mặc dù cũng ưa cuộc sống an nhàn, nhưng muốn cuộc sống thế nào và sống thế nào là hai việc khácnhau.

      tại chỉ muốn tìm người đàn ông bình thường chút, ngày đơn giản qua ngày, như vậy là đủ rồi.

      Ở ngã tư đường giao nhau, Lạc Tích Tuyết đứng bên chuẩn bị gọi chiếc taxi, độtnhiên, chiếc xe hơi màu xanh dương vèo tiếng dừng ở trước mặt .

      Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong lộ ra khuônmặt trẻ tuổi tú, Hàn Diệp Thần hướng cônháy mắt, cười : “Lên xe”.

      Lạc Tích Tuyết có chút kinh ngạc, vội vàngkhoát tay, “Ách cần em tự gọi xe đượcrồi”.

      “Lên xe , cũng ăn em, làm gì sợ vào xe của như vậy”. Hàn Diệp Thần mộtlần nữa cầu, trong mắt bao hàm mongđợi, chờ sau khi tan việc đúng 1 giờ, vẫn chờ tới bây giờ.

      phải vậy, em muốn làm phiền , trước ”. Lạc Tích Tuyết còn chưa bằng lòng, với thân phận bây giờ củaHàn Diệp Thần, bọn họ nên quá gần.

      Bầu trời lúc này bắt đầu mưa bụi mù mịt, bắtđầu có tiếng sấm vang lên, mây đen tứ bốnphía tụ tập tới đây, càng mưa lớn, khuôn mặttuyệt mỹ của Lạc Tích Tuyết bị ướt, chỉcầm lên cặp che kín đầu, tránh né mưa làmmất tầm mắt của .

      “Mưa lớn như vậy, rất khó gọi xe, đưaem đoạn thôi”. Hàn Diệp Thần mỗingày công tốt, đồng thời mở miệng .

      “Được rồi”. Lạc Tích Tuyết hề cựtuyệt nữa, mở cửa xe, ngồi lên vị trí kế bên tài xế.

      Hàn Diệp Thần nâng lên khóe môi, hài lòngcười với tiếng, khởi động chân ga, xe như tâm tình trong lòng chủ nhân chiếc xe,hết sức hăng hái xông về phía trước ra ngoài.

      Vừa lái xe, Hàn Diệp Thần hướng Lạc Tích Tuyết mỉm cười: “Cơm tối, muốn đâu ăn?”

      “Em muốn về nhà”. Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt .

      tại tan làm, cũng trở về siêu thị mua thức ăn, tự làm cho mình ăn.

      bằng, mời ăn cơm ?”. HànDiệp Thần chợt đề nghị.

      “A?”. Lạc Tích Tuyết ngơ ngẩn, nghĩ rằng như vậy.

      xin lỗi, em rất lâu ra ngoàiăn, có thói quen ăn món ở đó”. Lạc Tích Tuyết xin lỗi khước từ .

      Hàn Diệp Thần nhíu mày: “ muốn em mời ra ngoài ăn cơm, chỉ muốn ăn cơm em làm”.

      “A, em làm cơm, nhưng hắt xì ! !”. Lạc TíchTuyết mới được nửa, liền hắt hơi mộtcái, vội vã xin lỗi: “ xin lỗi, xin lỗi!”

      “Thế nào? Em thoải mái sao?”. HànDiệp Thần lập tức khẩn trương hỏi, đưa tay chạm vào trán , có chút nóng.

      Lạc Tích Tuyết lúng túng cười: “Có thể mớivừa rồi mắc mưa, có chút lạnh!”

      đưa em bệnh viên”. Hàn Diệp Thần lập tức quay đầu xe.

      Lạc Tích Tuyết vội vàng : “ cần, emkhông bệnh viên”.

      bệnh viên?”. Hàn Diệp Thần sửng sốt chút, cũng có ép buộc . “Vậyanh đưa em về nhà thôi”.

      đạp chân ga, tăng tốc độ xe.

      Chỉ chốc sau, xe hơi hạng sang của dừng lại tại cửa chung cư của Lạc TíchTuyết, đây là phòng trọ bình thường, Lạc Tích Tuyết thuê buồng 2 phòng, ở tầng 8.

      “Tích Tuyết, đến đây!”. Hàn Diệp Thần khẽđẩy cái Lạc Tích Tuyết dựa vàocửa sổ ngủ thiếp .

      “Hả? !”. Lạc Tích Tuyết mơ màng tỉnh lại, có lẽ bởi vì phát sốt, ý thức của có chút tỉnh táo, nhìn người trước mặt có chút mơ hồ.

      Người đàn ông trước mắt, cực kỳ giống cáingười trong trí nhớ kia….

      Vóc người cao lớn, hình dáng tuấn tú, cònquan tâm cười với .

      run run đưa ra ngón tay, vuốt ve gò mắtngười đàn ông trước mặt, đầu ngón tay nóng, truyền mặt Hàn Diệp Thần, hơi ngẩn ra.

      sốt, hơn nữa còn mê man.

      “Thiên Uy, gầy quá!”.

      Lạc Tích Tuyết nhìn chằm chằm Hàn Diệp Thần hồi lâu, chợt ra câu nhưvậy, đau lòng .

      Tâm tình của Hàn Diệp Thần nhất thời rơixuống đáy vực, lâu như vậy, vẫn chưa quênđược cậu ta sao? Cho dù ta biết mất khỏi đây, vẫn có cách nào quên cậu ta.

      Thậm chí lúc bị bệnh, mơ hồ kêu tên cậu ta, coi như Lạc Thiên Uy.

      Ông trời, căn bản dáng dấp của cùng Lạc Thiên Uy cũng giống như vậy phải ? Nếu cực kỳ nhớ người đàn ông kia, thế nào lại nhìn nhầm ra LạcThiên Uy đây?

      “Thiên Uy, tại sao lâu như vậy cũng tới thăm em?”. Lạc Tích Tuyết nhíu mày, chợt làm bộ dạng đáng thương , nũngnịu chui vào trong ngực Hàn Diệp Thần.

      Thân thể Hàn Diệp Thần như bị cái gì đánhvào, cảm giác chua xót chạm vào đầu.

      nhìn lâu, chợt phát bắt lấy tay , đặt ở bên môi hôn , bao hàm tìnhyêu say đắm nhìn .

      Phần ngọt ngào này từng thuộc về LạcThiên Uy, bây giờ là của Hàn Diệp Thần anhđược rồi, chỉ tiếc, chỉ có thể làm thế thân, cảm giác như mình là ăn trộm vậy, trộm chức vụ làm người ta hạnh phúc.

      “Tích Tuyết, đưa em lên lầu, em bị bệnh”. Cuối cùng buông , lễ phép rútvề, mở cửa xe cho xuống.

      Ai ngờ Lạc Tích Tuyết cũng buông thachu miệng lên: “Umh, Thiên Uy, đầu của em choáng váng a, ôm em về nhà được ?”
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 154: Tranh đoạt: thuộc về ai?

      Editor: lovelygirl262


      Hàn Diệp Thần sững sờ chút, ôm ngangthân thể nhắn của , nhanh về phía lầu của nhà trọ.

      "Tích Tuyết, trong nhà em có thuốc hạ sốt ?" nhàng xoa hai má nóng hổi của .

      "Ừ." Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, mang thân thể dựa vào trong ngực Hàn Diệp Thần.

      Hàn Diệp Thần ôm , đến cửa thang máy, vừa chuẩn bị bấm, chợt cửa thang máy mở ra.

      Phương Tử Nhan đúng lúc từ bên trong ra,thấy tư thế ôm nhau mờ ám của hai người, cơn tức giận từ trong mắt phun ra.

      "Này này, Hàn Diệp Thần, lòng tham khôngđáy! Bình thường hay tặng hoa quấy rối chịtôi coi như xong, hôm nay còn dám ôm chị ấy, ngang nhiên tiến dần từng bước?"

      Phương Tử Nhan chống nạnh hai tay, cực kỳ bấtmãn tức giận .

      Khuôn mặt tuấn của Hàn Diệp Thần vẫn dịudàng như cũ, tức giận nhìn nhỏđang la hét trước mặt, lấy ra tay, làm động tác xuỵt với .

      Phương Tử Nhan đâu thèm để ý đến động củahắn, chỉ là vừa nhìn thấy chiếm tiện nghicủa chị , liền tức giận.

      "Hàn Diệp Thần, có tin tôi bất cứ lúc nào cũng có thể kêu người đến, mang từ nơi này ném ra!" Phương Tử Nhan bộ mặt bất thiện uyhiếp: "Lãnh Khinh Cuồng về đến, cha tôi cònsống, mang chị tôi giao cho Lãnh Khinh Cuồng, tuyệt đối có cơ hội, bây giờtôi đếm đến ba, nhanh chóng buông chị tôira, rời khỏi nơi này, nếu tôi kháchkhí với ."

      Phương Tử Nhan bày ra tư thế đấu võ, nhưng Hàn Diệp Thần chỉ nhìn về phía cười cười, kề sát vào bên tai thấp giọng : "Xuỵt, giọng chút, Tích Tuyết ngủ, ấy lên cơn sốt."

      "Hả, chị tôi bị bệnh?" Phương Tử Nhan kịpphản ứng, vội vàng sốt ruột hỏi tới: "Chị tôi tạisao phát sốt, có phải bắt nạt chị ấy hay ?"

      Hàn Diệp Thần đành chịu nhún vai, ôm LạcTích Tuyết vào thang máy, rời khỏi.

      Phương Tử Nhan tức giận đạp cửa thang máy: "Cái gì, lại dám đợi tôi, tự tôi lên!"

      Hàn Diệp Thần mang Lạc Tích Tuyết đến phòng của , tìm khăn lông ướt lạnh ngắt, đắp lên trán , lại đến ngăn kéo tìm thuốc hạ sốt, đút mơ màng uống.

      bên chăm sóc , quan tâm giúp quạt gió, bộ mặt thâm tình ngắm nhìn người làm cho mong nhớ ngày đêm.

      Qua nửa giờ, cơn sốt của Lạc Tích Tuyết cuốicùng giảm bớt, dần dần tỉnh lại.

      "Nước" nhúc nhích môi, lẩm bẩm kêu lên.

      Hàn Diệp Thần nghe được thanh của , lậptức mang ly nước đến trước mặt .

      "Tới, uống nước!" đỡ thân thể Lạc TíchTuyết dậy, chèn cái đệm thoải mái vào sau lưngcô.

      Lạc Tích Tuyết mở miệng uống xong nước, cảm thấy thân thể tốt hơn, cổ họng cũng đau đớn nữa.

      ", tại sao vẫn còn ở đây?" Sau khi uốngnước xong, Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt Hàn Diệp Thần lo lắng cho , ánhmắt xa lạ hỏi.

      Lòng Hàn Diệp Thần lập tức lạnh xuống.

      tỉnh lại, cho nên muốn nhìn thấy .

      "Tích Tuyết, quên ta ." Đột nhiên, lấyhết can đảm với .

      Lạc Tích Tuyết dời mắt : "Tôi, hiểu."

      "Em hiểu, em thông minh thanh khiết như vậy, làm sao nhìn ra tâm ý của đối vớiem?" Hàn Diệp Thần ngắt lời , gấp gáp truy hỏi.

      Trong mắt Lạc Tích Tuyết tràn đầy đau khổ, côkhông nghĩ đến sau khi tỉnh, lại bị ép chọn lựa.

      Như vậy, cũng chỉ có thể tổn thương .

      "Hàn Diệp Thần, tôi biết rất tốt với tôi, bấtquá trong lòng tôi, chỉ xem như trai củatôi." nghiêm túc cho biết.

      Trái tim của Hàn Diệp Thần lập tức chùng xuống, trong mắt thoáng qua chút bi thương, nhưng vẫn cố chấp như cũ.

      " sao, ngại làm trai emtrước." tự giễu cười cười, an ủi mình rằng Lạc Thiên Uy cũng từng là em trai của Lạc Tích Tuyết, nhưng cuối cùng cũng có thểbước vào tim phải sao?

      tin cũng có thể.

      " được, Hàn Diệp Thần, đừng đối tốt với tôi như vậy." Lạc Tích Tuyết lắc đầu kháng cự, trong lòng xuất chút mắc nợ.

      Hàn Diệp Thần lại cười cười, cầm tay : "Tấtcả đều là tự nguyện. Tích Tuyết, quên anhta , thử tiếp nhận , thế giới người đànông thương em, cũng phải chỉ có Lạc Thiên Uy? ta chết, em định cả đời lấy chồng sao?"

      "Nhưng, tôi sợ." Lạc Tích Tuyết im lặng thậtlâu, giọng đột nhiên run rẩy ra chữ "Sợ"

      Đúng vậy, sợ, sợ vô cùng. trải qua tìnhcảm khắc cốt ghi tâm như vậy, sợ sau nàymình cũng nữa.

      Nhưng đúng như lời Hàn Diệp Thần , thể cả đời cứ độc thân như vậy, làm người là phải nhìn về phía trước, tất cả nên có bắt đầu mới.

      "Tích Tuyết, biết quá khứ đối với em rấtquan trọng, nhưng tương lai đối với em quan trọng hơn, tại sao muốn đem mình phủ đầy bụivới bóng ma của quá khứ? Nếu Lạc Thiên Uy còn sống, biết em tại thế này, ta cũng vui, ta cũng hy vọng em có thểhạnh phúc phải sao? hy vọng có thể thay ta chăm sóc em, để em nữa đời sau trôiqua hạnh phúc."

      Hàn Diệp Thần nghiêm túc nhìn , mặt lộvẻ mong đợi, nhàng đưa tay vuốt mái tóclộn xộn của .

      biết thường ngày giỏi chuyện,hôm nay chịu những lời này với , nhất định là hết sức quyết tâm, phải đùa, mà nghiêm túc cùng thảo luận về tương lai.

      Chỉ là hôm nay, còn tư cách chọn lựa sao?

      thương nhìn , vừa giúp lau nước mắt, vừa vô cùng dịu dàng áy náy với : "Đừng khóc, Tích Tuyết, đừng khóc. Là quá gấp, nên ép em."

      Lạc Tích Tuyết nghe thế, ngược lại càngkhóc dữ dội hôn, nước mắt trong suốt đầm đìatuông ra, giống như đứa trẻ uất ức, vẻ mặt thống khổ đáng thương làm cho Hàn Diệp Thần thấy cũng thêm đau lòng.

      nhịn được chìa tay, mang Lạc Tích Tuyết ôm vào ngực, vỗ lưng : "Saunay bao giờ...ép em nữa, để em rơi giọt nước mắt."

      "Ho khan tiếng..."

      Đúng lúc này, ở cửa phòng xuất bóng người cao lớn mị hoặc, khéo miệng Lãnh KhinhCuồng lười biếng cười, mặt thâm ý nhìn haingười ôm nhau giường.

      "Lãnh Khinh Cuồng?" Lạc Tích Tuyết thấy trước tiên, giật mình trợn to hai mắt.

      Phương Tử Nhan phải công táctuần sau mới trở về sao? Tại sao lại về nước nhanh như vậy?

      "Thân ái, thế nào tôi mới có mấy ngày, em chịu được đơn, cùng thông đồng ở chung chỗ, có biết hay , tôi đau lòng!" Môi Lãnh Khinh Cuồng xiêu vẹo, cố làmra vẻ đau lòng, thuận thế dựa vào vai LạcTích Tuyết.

      Chỉ là quỷ kế của sớm bị Lạc Tích Tuyếtnhìn thấu, thân thể linh hoạt tránh ra, sớmđoán được có hành động như vậy, giả bộ đáng thương kỳ thực là muốn sàm sở .

      " cách xa tôi chút!" giận tím mặt,cảnh cáo .

      biết tại sao cha lại muốn mang gả cho người đàn ông phong lưu như vậy, e rằngđây là quyết định sai nhất trong đời cha, nhìnnét mặt đào hoa của , lại còn cái dáng vẻ vô lại, thấy nỗi giận.

      Chỉ là đợi Lạc Tích Tuyết lên cơn, LãnhKhinh Cuồng vượt lên trước bước, đánh đòn phủ đầu.

      "Tích Tuyết, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Em giải thích cho tôi, hai người cuối cùng là có quan hệ thế nào? Nếu , đừng nghĩ rời khỏi!"

      Lãnh Khinh cuồng giống như người chồngcăm giận, vừa bắt được vợ ngoại tình, dường như muốn vặn hỏi đến cùng.

      Hàn Diệp Thần ngớ ra, vừa định giải thích gì đó, lại bị Lạc Tích Tuyết ngăn cản, người đàn ông này là cố tình gây , rảnh cùng hát ca, chỉ là Hàn Diệp Thần hiểu LãnhKhinh Cuồng, còn tưởng tức giận .

      "Hàn Diệp Thần, cậu ngông cuồng? Lại dám đến nhà tôi, dụ dỗ vợ của tôi, còn bị tôi bắttại trận? Dám đụng đến người phụ nữ của tôi,cậu cho rằng cậu có thể toàn vẹn ra khỏi đây sao?" Khuôn mặt tuấn của Lãnh Khinh Cuồng lạnh xuống, tức giận chỉ vào Hàn DiệpThần hỏi.

      Lạc Tích Tuyết bị làm tức giận, vội vàngđính chính: "Xin hỏi, tôi là vợ từ khi nào? cần gọi loạn!"

      "Dù sao cha nuôi cũng mang em gả cho tôi,cho dù phải bây giờ, nhưng sớm muộn gì cũng phải. Được rồi, ngoan, lần này tôi bỏ qua cho em trước, tôi công tác lâu như vậy, nhớ muốn chết, ngoan ngoãn đến đây, để tôi em ômđược ?"Lãnh Khinh Cuồng mở rộng hai cánh tay, thân thiết lại mập mờ cười với LạcTích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết hung hăng trừng mắt về phía , tên đàn ông đào hoa này, hôm nay cố ý trêu chọc .

      Nhưng Hàn Diệp Thần lại tin là : "Hai người các người, các người."

      nhìn Lạc Tích Tuyết và Lãnh KhinhCuồng, giống như vợ chồng ân ái nhiều năm, tạisao ông trời tàn nhẫn với như vậy? vấtvả Vũ Trạch mới rời khỏi, Lạc Thiên Uy chết, tại lại xuất Lãnh Khinh Cuồngcùng tranh giành phụ nữ?

      Đáng hận, tại sao cuối cùng lại gặp ?

      "Chúng tôi có gì!" Lạc Tích Tuyết khôngthể giải thích, nhìn khéo miệng LãnhKhinh Cuồng cười sâu xa, muốn giếtngười.

      Nhưng ra những lời này, lại hối hận, tại sao phải cùng Hàn Diệp Thần giải thíchnhiều như vậy.

      Đối mặt với hai người đàn ông có ánh mắt nóng rực giống nhau này, Lạc Tích Tuyết chỉ cảmthấy đầu xuất trận tê dại, rất muốn trốn tránh rời khỏi.

      "Tôi muốn ra ngoài chút, các người khôngcần theo!" đứng lên, ra cửa.

      Lãnh Khinh Cuồng và Hàn Diệp Thần nhìnnhau, rất ăn ý cũng làm phiền .

      Lạc Tích Tuyết từ nhà trọ ra, gió bên ngoàithổi qua mái tóc đen nhánh mềm mại của .

      "Lạc Tích Tuyết tiểu thư, thiếu gia của chúngtôi có lời mời!"

      "Thiếu gia?" Lạc Tích Tuyết ngơ ngác, khônghiểu hỏi: "Thiếu gia các người là ai?"

      lâu tiếp xúc với đại nhân vật nào,duy nhất chỉ có hai người Lãnh Khinh Cuồng vàHàn Diệp Thần đều ở lầu , vậy "Thiếu gia"kia là ai?

      "Lạc tiểu thư theo chúng tôi biết!" Vệ sĩ cười thần bí, tự mình mở cửa cho .

      Mới bắt đầu


      Chương 155: Lạc Thien Uy chết rồi sao?
      Editor: Trâm Trần

      Lạc Tích Tuyết ngồi lên chiếc xe hơi sang trọng,tới khu vực ở thành thị. Nơi này là cơ quan trụ sở trọng yếu, bình thường nếu là người có thân phận đặc biệt vào được nơi này.

      “Thiếu gia của các người là ai?” Lạc Tích Tuyết chú ý đến những hộ vệ đứng nghiêm này, bọn họ đều mặc quân trang.

      “Thiếu gia cho tiểu thư biết”. Nam tử mặc âu phục màu đen quay đầu lại do dự chút rồi .

      Xe hơi chạy qua khu vực kiểm tra, tới cánh cổng màu đen lớn, trước cổng cũng cóngười mặc âu phục chỉnh tề canh giữ. Camera nhìn thấy xe của bọn họ sau đó tự động cổng lớn được mở ra.

      Trải qua từng vòng kiểm soát cẩn thận, xe dừng trước ngôi nhà thần bí. người đàn ông mặc quân trang xuống, tự mình mở cửa xe cho Lạc Tích Tuyết, ý bảo xuống xe cùnghắn.

      “Thiếu gia đợi ”. Người đàn ông mở cánh cửa cung kính lễ độ .

      Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, cất bước vào.
      tới căn phòng khách, bong dáng của mộtngười đàn ông cao lớn đứng trước cửa sổ chạm đất. ta quay lưng về phía , đangngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

      Gió nhàng thổi đem sợi tóc của cũng phất phơ theo.
      Lòng của hiểu vì sao mà rung độngkhông ít, từ khi tiến vào căn phòng này và nhìn thấy bóng lưng kia hiểu sao lòng của côkhông ngừng nhảy nhót.

      gắt gao nhìn chằm chằm , dường nhưmuốn từ người của người đàn ông này tìm kiếm bóng hình của người thiếu niên kia.
      Giờ khắc này cơ hồ quên cả cách hô hấp.

      Người đàn ông tựa hồ như nghe được tiếng động nên từ từ xoay người lại.
      Lòng của Lạc Tích Tuyết đột nhiên chấn độngmạnh.
      !

      nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, tìm thế nhưng lại tìm thấy trước!
      còn dịu dàng cười với như vậy, hướng ưu nhã tới, cho đến khi dừng trước mặt của .

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn , chợt tronglòng dâng lên cảm giác xa cách khó nênlời.
      giang hai cánh tay ra ôm vào trongngực:”Tích Tuyết, sớm nên liên lạc với em mới phải, nhưng vài năm qua luôn có nhiệmvụ phải làm nên rất xin lỗi, để cho em chờ lâu”.

      Thanh của vẫn dịu dàng như trước kia, rất cảm động, đôi đồng tử màu đen lóe sáng nhưánh sao, ánh mắt của dần dần ướt .

      Vũ Trạch!”

      giọng khẽ gọi, chỉ cảm thấy thanh của mình thấp, cổ họng giống như có cái gì đó chặn lại, ngay cả lời tiếp theo cũng rất khó khăn để .

      “Em vẫn thay đổi, rất mỹ lệ, làm cho người khác phải động long, nhưng càng làm cho hơn bao năm qua cả ngày lẫn đêm đều nhớnhung vô cùng”.

      Tiếu Vũ Trạch dịu dàng nhìn vào ánh mắt của , con ngươi vẫn trong suốt như vậy, khuônmặt tinh xảo nhưng kém nhu tình, khí chất thanh nhã u tĩnh, cùng bộ dạng của năm đó khác nhau là mấy, làm cho mê muội thôi.

      “Vậy sao?” Lạc Tích Tuyết bị lời của làm cho ngượng ngùng, lẳng lặng hạ mí mắtxuống, gương mặt xấu hổ.

      Tiếu Vũ Trạch nâng cằm của lên, đồng tử lóesáng chớp mắt nhìn :”Tích Tuyết, thậtxin lỗi, những năm này rời khỏi em quá lâu, chẳng qua là đồng ý với em, chờ anhlàm xong nhiệm vụ cuối cùng này chúng ta liềnkết hôn được ?”

      “Kết hôn?” Lạc Tích Tuyết chấn động.

      “Đúng vậy, Tích Tuyết chẳng lẽ em quên chúng ta từng ước định sao?” Tiếu Vũ Trạch nhìn do dự trong mắt xẹt qua nhất mạt thất vọng.
      “Em nhớ”. Lạc Tích Tuyết nhàng gật đầu cái, trong lòng như có kim châm đau.

      Tại sao số phận lại trêu đùa như vậy? ràng duyên phận của và Tiếu Vũ Trạch trong quá khứ hết rồi, ông trời tại sao lại an bài bọn họ gặp nhau như thế này?

      bây giờ,phải như thế nào tiếp tục lời thề củabọn họ đây?

      “Tích Tuyết, chờ làm xong nhiệm vụ cuối cùng này, chúng ta kết hôn?”Tiếu Vũ Trạchvặn bả vai của qua, rất nghiêm túc mà nhìn .

      Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, cách nào khắc chế được nỗi đau trong long.
      muốn cự tuyệt nhưng khi nhìn thây bộ dạng đầy mong đợi của lại đành lòng tổn thương .

      ngẩng đầu lên đè nén chua xót dưới đáy lòng, đột nhiên hỏi:” Vũ Trạch, có thểnói cho em biết những năm vừa rồi đâu ?”

      Ánh mắt của Tiếu Vũ Trạch bỗng trở nên u ám.

      đốt lên điếu thuốc, ngồi ghế sa lon, thở dài hơi sâu:”Tích Tuyết, nhữngnăm này làm cảnh sát”

      “Cảnh sát?” Lạc Tích Tuyết quả thểtin được, Vũ Trạch áo có thể làm cảnh sát.

      “Thời điểm công ty phá sản, châu Âu,sau đó cha mẹ của bị bọn người trong bang áo đen bắt , nhiều phen thăm dò, tìm được tin tức của bọn họ nên muốn gia nhập bang phái nào đó cho dễdàng hơn, thi vào cảnh sát và được trúng tuyển” Tiếu Vũ Trạch sâu kín nhớ lại .

      Lạc Tích Tuyết nhăn hai đầu chân mày lại, lẳng lặng chăm chú nhìn :” làm cảnh sát thếnào lại liên lạc với em? Em dung hết tấtcả các phương pháp nhưng cũng tìmđược ”.

      Tiếu Vũ Trạch lại thở dài cái, dập tắt điếuthuốc, tới trước mặt của Lạc Tích Tuyết, ánhmắt nhìn thẳng :”Bởi vì làm cảnh sát nằm vùng”.

      “Cái gì?” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc che miệnglại.
      Vũ Trạch thế nhưng lại là cảnh sát nằmvùng?

      Khó trách khi tới đây lại có vẻ thần bí như vậy, mà cũng nhiều năm liền có lien lạc với ?

      bây giờ vẫn còn nằm vùng sao? Mới vừa rồi với em phỉa làm nhiệm vụ cuối cùng đó là nhiệm vụ gì?’ Lạc Tích Tuyết hồi tưởng lạiđiều Tiếu Vũ Trạch , khoi có chút bận tâm.

      Tiếu Vũ Trạch nghiêm túc gật đầu cái:”Đúng, bây giờ còn cảnh sátnằm vùng, chỉ là cố ý tìm em lần này cũngvì có liên quan đến nhiệm vụ lần này của ”.

      “Em có liên quan đến nhiệm vụ của sao?” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc.

      “Đúng vậy, Tích Tuyết”. Tiếu Vũ Trạch kéo ngồi vào ghế sa lon, mở máy vi tính xáchtay của mình ra,, bắt đầu tìm kiếm tài liệu.

      “TÍch Tuyết, những năm này mặc dù khôngcó lien lạc với em nhưng đối với những chuyệnbên cạnh của em cũng có nghe thấy, năm đóba của em cùng em trai của em tới thời điểm kia có ở bên cạnh em vượt qua giai đoạn khó khăn kia, vẫn luôn tự trách bản thân”. Tiếu Vũ Trạch có chút ấy này .

      Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt quay môi:”Đều qua rồi”.

      “Nhưng Tích Tuyết, đệ đệ của em Lạc Thiên Uythật ở trong vụ tai nạn đó tử vong sao?” TiễuVũ Trạch tìm kiếm tài liệu, ngẩng đầu lên sắcmặt nghiêm nghị .

      “Thiên Uy?” trong bụng Lạc Tích Tuyết chấn động, khóe miệng xẹt qua nhất mạt khổ sở, cảm giác đau lòng lại dâng lên.

      “Thiên Uy mất ba năm rồi” Vẻ mặt ảm đạm .

      Tròng mắt của Tiếu Vũ Trạch nghiêm nghị:”Emxác định là em ấy chết rồi sao? Em có thấyqua thi thể của Thiên Uy ?”

      Lạc Tích Tuyết nhàng lắc đầu, mặt khó nén đau thương:”Em có tham gia tang lễ nhưng đúng là Thiên Uy bị xe đụng chết”.

      “Tích Tuyết, nếu như em trai của em bị xe đụng chết, vậy người này là ai?” trong mắt của Tiếu Vũ Trạch dâng lên nhất mạt nghi ngờ, đem hình ảnh của người trong màn hình máy tính hướng về phía .

      Chương 156: Khiếp sợ gặp nhau tại bữa tiệc.
      Editor: Trâm Trần

      “Thiên Uy?!” Lạc Tích Tuyết nhìn Tiếu Vũ Trạch đưa hình ảnh máy tính đến gần chỗ nhất thời khiếp sợ kêu lên.

      Nguoi xuất trong tấm hình này có dáng dấpy chang Lạc Thiên Uy, nếu biết Lạc Thiên Uy chết chắc chắn nghĩngười trong hình này chính là .

      “Tích Tuyết, em cũng cảm thấy người trong hình này chính là Lạc Thiên Uy đúng ?”Tiếu Vũ Trạch đem hình phóng đại nhìn nghiêm túc hỏi.

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu cái, con ngươi tràn ngập phức tạp:”Em cũng biết, ThiênUy chết rồi, nhưng hình của người này lại cóbề ngoài y hệt Thiên Uy, hai người bọn họ rất giống nhau, Vũ Trạch, thửxem đời này có hai người giống hệt nhau đến như thế ?”

      Tiếu Vũ Trạch cũng nghi ngờ :” chưa từng thấy qua hai người nào lại có bề ngoàigiống nhau như vậy, cho nên mới cố ý tìm em hỏi chút”.

      Vũ Trạch, người này rốt cuộc là ai?”Trong mắt lên nhất mạt nghi ngờ.

      Tiếu Vũ Trạch nhìn chằm chằm màn hình máyvi tính, trong mắt thoáng qua u quang:” là tên trùm tổ chức buôn lậu quốc tế, cùng với giới hắc đạo mua bán, có ít hình cảnh quốc tếđang truy nã ta, nhưng nghe cách đâymấy ngày có đến Trung Quốc, cấp ra lệnh cho tiếp cận , len lén điều tra chứngcứ phạm tội của , mà nhìn hình của ta cứ lien tưởng đến Lạc Thiên Uy, lúc nàymới tìm em hỏi chút”.

      là phẩn tử tội phạm sao?” Chẳng biết tại sao, Lạc Tích Tuyết nghe tin tức đó xong trong long xẹt qua tia thất vọng.

      Vốn vẫn còn mong đợi người này có thể là Lạc Thiên Uy của , năm đó Thiên Uy của thể chết nhưng nghe Tiếu Vũ Trạch như thế tình nguyện ngườiđó phải là Lạc Thiên Uy của .

      Ở trong mắt Lạc Thiên Uy là thiếu niênngoài lạnh nhưng trong ấm, tuyệt đối làm ra chuyện phạm pháp càng có lien hệgì đó với tổ chức buôn lậu quốc tế.

      Huống chi nếu như Lạc Thiên Uy còn sống, sao có thể tìm đến đây?

      gọi là Chiêm Mỗ Tư, quốc tịch Mỹ, nhiệm vụ lần này của có lien quan đến , cần tìm chứng cứ phạm tội của ta để giao cho cấp ”. Tiếu Vũ Trạch cẩn thận trả lời.

      Vốn những điều này đều là thong tin cơ mật,nhưng lần này dù sao cũng cần Lạc Tích Tuyết giúp đỡ tay, huống chi cứ có cảm giác người này cùng Lạc Thiên Uy có quan hệ gì đó.

      phụ trách điều tra ta sao? Có thong tin gì chưa?’ Lạc Tích Tuyết quan tâm hỏi.

      Con ngươi của Tiếu Vũ Trạch trở nên trầm,nhàn nhạt lắc đầu cái:”Tạm thời chưa có, chỉ là tối nay có bữa tiệc, noi là tiệcnhưng thực chất là bọn tiến hành giao dịchtrong nội bộ, tham gia chừng có thể điều tra ra thong tin quan trọng”.

      Lạc Tích Tuyết suy nghĩ chút, cắn môi đề nghị:” Vũ Trạch, có thể dẫn em cùng được ?”

      “Em muốn cùng sao?” Tiếu Vũ Trạch kinhngạc, lập tức lắc đầu:” được, thi hành nhiệm vụ em theo quá nguy hiểm”.

      “Nhưng em rất muốn biết ta có phải là Lạc Thiên Uy hay ? Có lẽ Thiên Uy chưa chết?” Lạc Tích Tuyết ôm tia hy vọngnói.

      “Bữa tiệc tối nay diễn ra ở Địa Toàn, chỉ có những người đứng đầu của các bang phái thamgia, vừa mới gia nhập cảnh sát ngộ nhỡ bịphát than phận, hậu quả thể nào tưởng tượng được nên có thể đáp ứng yêucầu của em nhưng em cũng phải tự giữ an toàn cho chính mình” Tiếu Vũ Trạch có ý khuyênbảo.

      Vũ Trạch, em lo được nhiều nhưvậy, kể từ khi nhìn thấy những hình ảnh của người này, lòng em yên rồi. Vũ Trạch, dẫn em cùng có được ? Nếunhư người tên Chiêm Mỗ Tư này là LạcThiên Uy em có thể nhận ra được”Lạc Tích Tuyết chau chặt long mày nóng nảy lôi kéo tay của Tiếu Vũ Trạch khẩn cầu.

      Ba năm, đều xuất trong giấc mơ của , là điều dễ dàng khi có tin tứcvề làm sao có thể kiềm chế được đây? nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới cóthể an tâm được.

      “Được rồi!” Tiếu Vũ Trạch thấy Lạc Tích Tuyết chấp nhất như vậy, cũng ngăn trở nữa “Nhưng em phải đồng ý với , buổi tối ở bữatiệc em phải nghe lời , nếu như tình thếkhông ổn em phải lập tức rời ngay lậptức”.

      “Được rồi, Vũ Trạch em đồng ý với ”Lạc Tích Tuyết cảm kích cười tiếng.

      Đêm đến bữa tiệc được tổ chức ở ngoài trời, lúcnày huyên náo tiếng người trò chuyện, các tânkhách ăn uống linh đình, tiếng cười khắp nơi.

      Ngay giữa sảnh lớn có vòi phun nước theo nhạc, nhạc kết hợp với ánh đèn khôngngừng tạo ra hình dáng biến ảo.

      Chung quanh có rất nhiều người áo mũ chỉnhtề,đứng chung chỗ chuyện, bàn về buôn bán hoặc là tình hình chính trị đương thời.

      Tối này cử hành cuộc họp của giới ngầm.
      “Tích Tuyết, người ở đây rất nhiều, em theoanh” Tiếu Vũ Trạch nắm chặt tay của Lạc TíchTuyết, giong trấn an.

      “Vâng” Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, theo sát sau lưng của Tiếu Vũ Trạch.
      Thành, tới rồi” người đàn ôngước chừng khoảng bốn mươi tuổi hướngchỗ của bọn họ tới, dáng người của cao to, than tây trang đắt tiền, nhìn sơ qua cũngbiết đây phải là nhân vật bình thường.

      Tiếu Vũ Trạch lập tức phản ứng kịp, tên Thành này là biệt danh lấy để nằm vùng lầnnày.

      “Khâu tổng, mạnh khỏe!” lễ phép cùng người đàn ông này chào hỏi.

      Khâu Kiều cũng cười đáp lại, ánh mặt lại liếc qua khuôn mặt thanh lệ của Lạc Tích Tuyết,nhìn Tiếu Vũ Trạch :” Thành, giới thiệu chút về người đẹp bên cạnh với tôi sao?”

      “À! Tôi quên. ấy là bạn của tôi” Tiếu Vũ Trạch ôm lấy eo nhắn của Lạc Tích Tuyết, qua loa:”Nếu như Khâu tổng còn chuyện gì nữa vậy tôi xin trước”.

      Khâu Kiều có ngăn trở nhưng ánh mắtnóng rực thủy chung vẫn dán người của Lạc Tích Tuyết, ta muốn người phụ nữ này,những thứ muốn trước giờ có gì là lấy được.

      “Mấy người các ngươi theo bọn họ, nghĩcách tách hai người bọn họ ra” quay đầu,đối với hai hộ vệ bên cạnh hạ lệnh.

      Hai người bọn họ lĩnh mệnh lập tức rời .

      Lạc Tích Tuyết tìm chỗ ít náo nhiệt nhất ngồi xuống, đưa mắt nhìn xung quanh nhằm tìmkiếm bong dáng của người.

      Tiếu Vũ Trạch có với tối nay người đàn ông tên Chiêm Mỗ Tư đó cũng xuất ,nhưng cho tới tận bây giờ vẫn thấybong dáng đó.

      lát sau, nhạc du dương nhất thời vang lên, cả đèn trong bữa tiệc dần tối . Xung quanh bao trùm màu đen, chỉ có ánh đèn theo bong dáng của người đàn ông ở phíaxa tiến vào.

      “A! Là Chiêm Mỗ Tư” Mấy người phụ nữ có mặt trong bữa hưng phấn thét lên.

      Nhất thời cả hội trường vừa mới ồn ào lại yên tĩnh trở lại, ánh mắt của mọi người hẹn mà cùng bắn về phía người đàn ông vào.

      Thời gian như ngưng đọng tại giây phút này.Con ngươi của Lạc Tích Tuyết trợn to, khó có thể tin nhìn chằm chằm người đàn ông đột nhiên xuất này, khiếp sợ ra lời.

      Chương 157: Trưởng thành, hình như từng quen biết

      Edit : babynhox

      Lạc Tích Tuyết cũng nâng mắt nhìn qua, chỉthấy người đàn ông chậm rãi bước xuống cầu thang,hai chân thon dài thẳng tắp bướcxuống từng bước

      bữa tiệc, có vô số ánh mắt nhìn về phía , lại trầm tĩnh tao nhã, bình thản ungdung.

      Bộ âu phục gọt giũa vừa vặn cả người, thân hìnhcao lớn tuấn dật, khuôn mặt góc cạnh ràng, đôi mắt xanh lam hơi hơi xếch lên, mangtheo vài phần tà mị mê hoặc, khóe miệng hơihơi giơ lên, lại có vài phần hời hợt ngạo mạn, góc cạnh bén nhọn như ra mũi nhọn sắc bén sâu thẳm của thanh kiếm vượt ra khỏi vỏ, người đàn ông như vậy từ đứng ở cao, mặc cho người khác ngưỡng mộ.

      Phụ nữ ở đây, vẫn vì xuất của người đànông này mà cảm phục.

      Lạc Tích Tuyết sợ đến ngây người.

      Quá giống, quá giống!

      thế giới này có hai người giống nhau sao?

      Người trước mắt là Chiêm Mỗ Tư, quả thực so với tưởng tượng của về Lạc Thiên Uy sau khi trưởng thành có gì khác nhau!

      Lúc này, người xung quanh cái gì, tất cả đều nghe được.

      Hai mắt chỉ chăm chú nhìn chằm chằm ngườiđàn ông kia, trong mắt lộ ra nhiều cảm xúc phức tạp.

      Đột nhiên, như là cảm nhận được, bỗng chốctầm mắt của Chiêm Mỗ Tư cũng rơi vào thân thể , giữa khoảng cách và vô số ngườihắn dùng đôi mắt câu hồn đoạt phách cùng ánhmắt của giao nhau, lại lạnh nhạt mà bình tĩnh.

      Lạc Tích Tuyết nghe thấy tiếng lòng run rẩy của bản thân, cổ họng của như có thứcứng rắn gì ngăn chặn, khó mà hít thở, chỉ cóthể mở mắt nhìn thẳng vào .

      Đúng lúc này, đột nhiên có đôi tay ấm áp gắt gao bọc lấy , Lạc Tích Tuyết nhanh chóng quay đầu nhìn.

      Tiếu Vũ Trạch gần bên , dịu dàng hỏi: "Làmsao vậy? Em nhìn thấy cậu ta rồi hả ?"

      "Ừm, ta rất giống Lạc Thiên Uy."Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, ánh mắt lại nhìnqua.

      Chỉ là lúc này Chiêm Mỗ Tư' bị đoàn traigái vây quanh, mấy người đàn ông vội vàng hỏihan ân cần, thân thiện thể tưởng nổi. Mấy người phụ nữ lại nhìn tràn đầy khiêu khích, hận thể dùng hết tất cả thủ đoạn, chỉ vìđể cho đàn ông liếc mắt nhìn trúng mình.

      "Xem ra chúng ta chen vào được." Tiếu Vũ Trạch tiếc , cho rằng đưa Lạc Tích Tuyết tới bữa tiệc này, liền có cơ hội tiếp xúcvới Chiêm Mỗ Tư, lại nghĩ căn bản là bọn họ cách nào tới gần .

      "Trước tiên đợi chút, có lẽ lát mọingười có thể tản ra." Lạc Tích Tuyết kiên nhẫn khuyên bảo. Nếu đến đây, muốn điều tra ràng.

      Lạc Tích Tuyết kéo cánh tay Tiếu Vũ Trạch, lấy ly nước trái cây tay người hầu, sau đó tới nơi thoáng mát, nhưng cóphát phía sau có ánh mắt thủy chung, gắt gao theo .

      Bốn phía Chiêm Mỗ Tư vẫn đứng đầy người, vẫn mỉm cười nhìn mọi người, nhưng bấtluận bọn họ cái gì, cũng phản ứng lại ai, chỉ có ánh mắt thủy chung ngóng vềmột hướng hư vô.

      "Tích Tuyết, hay là chúng ta về trước ?"Đợi gần tiếng, Tiếu Vũ Trạch thấy sắc trờiđã tối, nơi này lại là những người phức tạp, bọn họ trở về lo lắng có nguy hiểm.

      Lạc Tích Tuyết nhìn ra lo lắng trong mắt TiếuVũ Trạch, cho dù còn muốn ở lại đợi lát,nhưng cũng thể gật gật đầu:"Được, em nhà vệ sinh chút."

      xong, rời khỏi Tiếu Vũ Trạch, mình người vào nhà vệ sinh.

      Lúc từ nhà vệ sinh ra, Lạc Tích Tuyết nhìn đồng hồ, mười giờ đêm, quả nên rời khỏi.

      Lại nghĩ rằng, lúc rẽ ngoặt, dưới chânlại giẫm lên nước đọng mặt đá cẩm thạchtrơn trượt.

      "A!" Lạc Tích Tuyết hoảng sợ hét tiếng.

      Đồng thời, thân thể cũng mất thăng bằng nhanhchóng ngã về phía trước.

      Bỗng nhiên, mắt thấy khuôn mặt nhắn củacô sắp phải hôn môi với mắt đất lạnh băng, đúng lúc cánh tay rắn chắc nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của , dùng chút sức,bỗng nhiên thân thể của ngã vào lồngngực rắn chắc ấm áp.

      Nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông xuyênqua quần áo mỏng, thấm vào da thịt của .Lưng của gắt gao dán vào trong ngực , thậm chí cũng có thể cảm giác được nhịp tim trầm ổn mà có lực ở giữa ngực người đàn ông.

      "Cám ơn , Vũ Trạch!"

      Đương nhiên Lạc Tích Tuyết cho rằng, người cưu chính là Tiếu Vũ Trạch, mà khi ra ba chữ " Vũ Trạch" , ràng cảm nhận được thân thể người đàn ông ôm eo của run lên.

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiênnhìn vào giữa đầm suối sâu thẳm của người đànông.

      Chớp mắt cái, dường như bị đứng yên rồi.

      Ông trời, khuôn mặt người đàn ông này, giống như đúc bộ dáng Lạc Thiên Uy.

      Ngoại trừ đôi con ngươi kia ——

      là màu xanh lam, mà Lạc Thiên Uy là màu đen giống .

      Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chóp mũi tràn đầy toàn bộ mùi hương đặc trưng cơ thể đàn ông, suy nghĩ của càng thêmhỗn loạn.

      Đột nhiên, bắt lấy tay Chiêm Mỗ Tư, quảthật trong nháy mắt cách nào suy nghĩ: "Thiên Uy, là sao?"

      Con ngươi lạnh của Chiêm Mỗ Tư dừng người , đáy mắt thoáng vẻ khinh thườngrồi biến mất, cười khẩy : " , đây là em muốn thu hút chú ý của tôi, cùng diễn tròlạt mềm buộc chặt với tôi sao?"

      Thân thể mảnh khảnh của Lạc Tích Tuyết bỗngrun lên, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

      Vậy mà nghĩ cố ý quyến rũ ?

      "Tôi chỉ là cảm bộ dáng của rất giống vớimột người bạn của tôi." Lạc Tích Tuyết cố gắng giải thích, nhưng cũng là thăm dò.

      Cho dù biết, khả năng là Lạc ThiênUy lớn, nhưng cũng hi vọng có thểthật làm ràng.

      "Phải ?" Chiêm Mỗ Tư' chế giễu cườilạnh, giống như sớm dự đoán được nóinhư vậy, loại tiết mục bắt chuyện này, mỗi ngàycũng biết ứng phó với bao nhiêungười phụ nữ như vậy.

      "Tiếp theo, phải là muốn cách thức liênlạc với tôi chứ?" khinh thường liếc .

      Lạc Tích Tuyết ngớ ra , hai mắt sựnhìn quan sát từ đầu đến cuối, lắc đầu thào: " cần, phải là ấy."

      Cho dù bọn họ rất giống, nhưng người là người Trung Quốc, người là ngoạiquốc, nhìn kỹ vẫn có khác nhau .

      Huống chi, thái độ người đàn ông này lại ngạo mạn vô lễ, thái độ này tuyệt đối phải làLạc Thiên Uy.

      Lạc Tích Tuyết xoay người muốn rời .

      Nhưng ánh mắt Chiêm Mỗ Tư vẫn dừng ởhướng rời khỏi.

      "Ông chủ, bọn họ mời ngài và bạn nhảy mộtđiệu nhảy!" Phía sau có người tùy tùng theo.

      Chiêm Mỗ Tư gật gật đầu, ánh mắt rất nóng lòng muốn thử tìm kiếm phụ nữ làm bạn nhảy của .

      Bỗng nhiên, khóe mắt thoáng nhìn, thấy Lạc Tích Tuyết kéo cánh Tiếu Vũ Trạch, haingười chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc.

      để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, bước nhanh ra phía trước, ngăn trước mặt bọn họ.

      " còn có chuyện gì sao?" Lạc Tích Tuyết cùng Tiếu Vũ Trạch đưa mắt nhìn nhau, giậtmình nhìn người đàn ông ngăn cản trước mặt họ.

      khuôn mặt lạnh lùng Chiêm Mỗ Tư thoánghiện vẻ sâu xa, đột nhiên cúi người, nho nhã lễ độ tới trước mặt Lạc Tích Tuyết.

      "Tiểu thư, có thể có vinh hạnh mời em nhảy điệu nhảy hay ?"

      Khóe miệng hơi hơi giơ lên, cúi người nhìn , vươn bàn tay thon dài hoàn mỹ ra, mời cùng nhảy.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 158: Cùng nhảy điệu nhảy có tình cảm nóng bỏng mãnh liệt.


      Edit : babynhox

      Lạc Tích Tuyết sững sờ , lại mời cùng nhảy?

      Dường như tất cả phụ nữ trong bữa tiệc đều ném ánh mắt ghen ghét về phía .

      như tầm ngắm cho mọi người chỉ trích,bỏ qua những mũi nhọn kim châm, hai mắt nghihoặc nhìn người đàn ông trước mắt.

      Lạc Tích Tuyết chống lại ánh mắt của , khẩn trương nắm chặt tay Tiếu Vũ Trạch, có thể thấyđược rất khẩn trương.

      Cuối cùng, cứng nhắc gật đầu: "Được."

      mê man, rút tay ra khỏi tay Tiếu Vũ Trạch,đặt vào giữa lòng bàn tay Lạc Thiên Uy.

      Người đàn ông mỉm cười, đưa ra giữa sân nhảy, tiếng nhạc vang lên, là khúc Waltz.

      Trong mắt Lạc Tích Tuyết chỉ nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam mê hoặc của , cảm thấybản thân xoay tròn, xoay tròn, khôngngừng di chuyển tiến lên lùi về theo hai chân của , nhảy ra điệu Waltz xinh đẹp.

      Tay đặt ở eo , nóng bỏng làm cho cách nào hít thở.

      khúc Waltz dừng, tiếng nhạc bỗng nhiên trởnên mạnh mẽ.

      Là điệu nhạc Tăng gô.

      Đột nhiên bước chân Lạc Thiên Uy biến đổi,trong chớp mắt khuôn mặt tuấn tú tựa vào trênmặt , kề sát thân thể , nhảy lên điệuTăng-gô có cảm xúc mãnh liệt.

      Điệu Tăng-gô, là khúc nhạc có tình cảm mãnh liệt , nhiệt huyết dâng trào, thuộc loại vũ đạo dâng trào vui thích. Vũ đạo lúc bắt đầu giống như ngọn lửa tình cảm mãnh liệt, lại giống như bày tỏ tình giữa nam và nữ, nồngđậm sôi nổi như vậy. Bản nhảy nhảy điệu Tăng-gô, khi đối diện ánh mắt, giống như đôitình nhân nhau cuồng nhiệt.

      Thân thể bọn họ kề sát cùng chỗ, hình như Lạc Tích Tuyết cũng ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ người .

      "Rốt cuộc là ai?" Lòng của cũng nhanh nhảy tới cổ họng.

      Nếu bọn họ là hai người khác nhau, vì sao trênngười có mùi hương giống hệt Lạc Thiên Uy như vậy, cái loại hương vị riêng biệt thuộc vềhắn, cả đời cũng thể quên được.

      Người đàn ông cười câu hồn: "Gọi tôi ChiêmMỗ Tư là được."

      mở ra bước chân, tay cầm tay cùngnhảy lên điệu Tăng-gô.

      Lạc Tích Tuyết theo bước chân của , tuylà khiêu vũ, nhưng tập trung.

      Lạc Thiên Uy mạnh mẽ ôm chặt eo nhắn của , kéo vào trong ngực, cúi xuống lỗ tai : " , khiêu vũ với tôi, thể khôngtập trung!"

      xong, ôm lấy , nhảy điệu nhảy mang tình cảm nóng bỏng mãnh liệt.

      người đàn ông tài giỏi có thể rất dễ dàngdẫn đắt bạn nhảy khiêu vũ, mặc dù bạn nhảynày biết khiêu vũ, cũng có thể khiến cho động tác của lưu loát.

      Mà nếu người đàn ông tài giỏi cùng ở mộtchỗ với bạn nhảy xinh đẹp, như thế mang đến cho mọi người chỉ là vũ đạo, mà là hưởngthụ, đó là nghệ thuật.

      Lạc Tích Tuyết xuất thân từ xã hội thượng lưu, đương nhiên cũng nhảy loại vũ đạo này, mà kỷ thuật nhảy của cũng là người bạnnhảy tốt nhất.

      cùng ở giữa thoải mái nhảy múa.

      Đôi mắt đối diện, giữa ánh mắt đối diện của bọn họ có tia lửa bắn tung tóe,thân thể ma sát dần dần dâng lên lửa nóng dục vọng.Điệu nhảy tăng gô này mãnh liệt hoang dã mà sôi nổi, gần như làm cho người ta say mê trong đó.

      Cuối cùng, cái động tác mạnh mẽ, khom lưng, mà cúi đầu nhìn sâu. Trong nháy mắt đó, cùng gần như say mê sau trong ánh mắt đó.

      Lúc này, gần như cái gì cũng quên, tất cảbên tai cũng tan biến.

      Tiếng vỗ tay, tiếng thảo luận, kêu la, đều tan biến.

      chỉ nhìn thấy ánh mắt , sâu sắc trầm tĩnh,nhìn chằm chằm cp6, có ngọn lửa bốc cháy trong mắt .

      Điệu nhảy của bọn họ liền dừng, mãi đến khi Tiếu Vũ Trạch tới, Lạc Tích Tuyết mới xấu hổ đẩy Chiêm Mỗ Tư ra.

      "Tích Tuyết, chúng ta có thể về chưa?" Giọng Tiếu Vũ Trạch có chút chua xót, vừa rồi thấy bọn họ nhảy nóng bỏng, giống như bọn họ mới đúng là đôi, mà việc làm trong lòng hắnkhông thoải mái nhất chính là ánh mắt người đàn ông này nhìn Lạc Tích Tuyết.

      dùng trực giác người đàn ông, có thể cảm giác được Chiêm Mỗ Tư này có hứngthú say mê Tuyết Nhi của .

      "Ừm, được!" Lạc Tích Tuyết buông tay LạcThiên Uy ra, chủ động nắm cánh tay Tiếu VũTrạch chuẩn bị cùng rời khỏi.

      Nhưng mà, trong lúc bọn họa xoay người, đột nhiên Chiêm Mỗ Tư tiến lên, kéo cánh tay Lạc Tích Tuyết lại.

      "Tiểu thư, có thể cho tôi biết tên của em ?"

      Những lời này vừa hỏi ra miệng, toàn bộ mọi người kinh ngạc thét chói tai.

      Người đàn ông cao cao tại thượng, coi ai ra gì như vậy, cũng hỏi tên người phụ nữsao? Xem ra Chiêm Mỗ Tư' đối với vị tiểu thưChâu Á này, cũng phải là hứng thú bình thường nhỉ?

      "Tôi" Lạc Tích Tuyết còn do dự, có nên cho biết hay , nhưng Tiếu VũTrạch bên cạnh lại trả lời thay : " ấy tên là Jenny, là trợ lý của tôi."

      Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, nhưng cũng phối hợpgật đầu.

      Người đàn ông này ở trong hắc bang là đại ca đứng đầu, nhất định là Vũ Trạch lo lắng an toàn của , mới cho biết tên của .

      Như vậy cũng được, dù sao cũng khôngphải Thiên Uy, cho dù bọn họ vừa mới nhảy múa vẫn làm cho hiểu được, khôngnên có quan hệ cùng người đàn ông thuộc về mình.

      "Thời gian còn sớm, Chiêm Mỗ Tư tiênsinh, ta và trợ lý phải trước." Sau khi Tiếu Vũ Trạch khách sáo bắt tay với , đưa Lạc Tích Tuyết cùng rời khỏi.

      Chiêm Mỗ Tư cũng có ngăn cản, chỉ nhìnbóng lưng bọn họ rời khỏi, trong mắt thoánghiện lên nét thâm thúy phức tạp.

      Hai người tới bên ngoài bãi đỗ xe.

      Gió đêm rất lớn, Tiếu Vũ Trạch cởi áo khoác, quan tâm phủ thêm người Lạc Tích Tuyết.

      "Cám ơn!" Lạc Tích Tuyết cảm kích cười, cúi đầu ngồi vào vị trí ghế phụ.

      Tiếu Vũ Trạch khởi động động cơ, vừa mớichuẩn bị nhấn ga đưa xe có rèm che rời khỏi, lúc này bãi đỗ xe chợt xông vào mấy người đàn ông.

      "Mau đuổi theo, nhất định còn chưa xa!"Tiếng bước chân vỗi vã hỗn loạn đuổi bắt.

      "Lách cách!"

      "Phanh!"

      Là tiếng súng! Lạc Tích Tuyết sợ hãi vội vàng trốn vào lòng Tiếu Vũ Trạch.

      "Tích Tuyết, đừng sợ!" Tiếu Vũ Trạch vừa ôm giọng an ủi, vừa cẩn thận nhìn ngoài cửa sổ.

      Bọn họ gặp phải hắc bang tranh đấu với nhau rồi sao? Hay là có tình khác?

      Người trong này quả thực là nhịn được,muốn bắt đầu ra tay rồi.

      đưa Lạc Tích Tuyết tới đây, phải có trách nhiệm bảo vệ tốt an toàn của , thể liên lụy đến .

      Tiếu Vũ Trạch đè phía sau lưng Lạc Tích Tuyết lại, cùng nằm bò ở trong xe.

      Xe của bọn họ bị thủng mấy lỗ đạn.

      Tiếng súng cùng với tiếng bước chân từ từ đến gần xe của bọn họ.

      "Bang bang"

      "Bang bang bang"

      "Đồ đâu? Nhanh lấy ra!" biết là giọng của người đàn ông nào lai lạnh như băng truyền đến.

      "Tôi có" Giọng yếu ớt của người đàn ông khác vang lên, kèm theo vài tiếng ho khan, có lẽ ta bị thương!

      " có? Xét!" Người đàn ông ràng là tin, tiếng kêu rên cùng tiếng chữi mắng ràng vọng lại bãi đỗ xe.

      "Hổ ca, tìm thấy!"

      Người đàn ông mắng thô tục, tiếp theo truyềnđến trận kêu rên.

      "Làm sao bây giờ, Hổ ca?"

      "Nhất định là người người khác! Bọn A Xương đuổi theo chưa?"

      "! Hổ ca, chúng ta khẩn trương bắt tên kia, cướp được đồ, nếu bị đoạt công đầu!"

      "!"

      "Tên kia làm sao bây giờ?"

      "Trực tiếp giết !"

      "Phanh!Phanh!Phanh!" Ba tiếng súng nổ vang ở bên tai Lạc Tích Tuyết, sợ dám lên tiếng.

      biết qua bao lâu, những người đó ,tiếng bước chân cũng dần dần xa.

      Lạc Tích Tuyết thở dài nhõm hơi, nghĩ đến người đàn ông nằm giữa vũng máu bên cạnh xe, im hơi lặng tiếng. quay đầu , có lẽngười này chết.

      có chút sợ hãi co rúm thân thể lại, ở đây quả nhiên là long đàm hổ huyệt, mới có bản lĩnh như vậy, mạng người liền là gì.

      Nhưng Tiếu Vũ Trạch lại kích động vọt tới.

      "Trì Huân!"

      Vừa rồi chỉ lo bảo vệ Lạc Tích Tuyết, còn tưởng rằng là báo thù hắc bang gì, cũng hỏi. Nào biết người đàn ông ngã trong vũng máu này, chính là đồng nghiệp cùng cảnh đội?

      "Vũ Vũ Trạch" Người đàn ông ở giữa vũng máukêu tiếng, còn chưa chết! !

      Tiếu Vũ Trạch vội vàng chạy tới bên cạnh , nâng dây: "Trì Huân, tôi đưa tới bệnhviện!"

      " cần, tôi được, giúp tôi lấy cái kia" Ánh mắt của quét xuống đáy xe củabọn họ.

      Lúc này Lạc Tích Tuyết cũng nhảy xuống xe,nhìn theo ánh mắt của , quả nhiên phát có cái gì đó màu đen ở dưới xe.

      lấy thứ kia ra, chỉ thấy đây là lát cắtnhựa vòng tròn màu đen, nhìn ra có chỗ đặc biệt gì.

      "Cho !"

      Lạc Tích Tuyết đẩy lát cắt đó tới, đoán rằng đâylà thứ gì đó mà đám người vừa rồi tìm.

      Nhưng mà cũng khó trách đám người tìmđược, ra đem giấu phía dưới xe bọn họ, xem ra cảnh sát Trì Huân này là cố ý tới ởchỗ này chờ Tiếu Vũ Trạch .

      Hai tay người đàn ông run rẩy tiếp nhận lát cắt,đặt nó vào lòng bàn tay Tiếu Vũ Trạch.

      "Vũ Trạch, đây là chứng cứ phạm tội của bọn họxin giúp tôi giáo nó cho " Giọng người đàn ông khàn khàn nghe .

      "Tôi biết, tôi giao cho Chu cục." Tiếu VũTrạch hiểu ý của .

      " cần giao cho" Giọng người đàn ông hấp hối, đột nhiên kêu lên tiếng.

      Nhưng mà đúng lúc này, lại trận tiếng súng cùng với tiếng bước chân nóng lòng truyền tới.

      Người đàn ông kinh hãi, vội vàng đẩy Tiếu Vũ Trạch ra: " còn kịp nửa các người mau"

      Tiếu Vũ Trạch quay đầu, lờ mờ thấy vài bóng người chạy tới bên này, bọn hị người đông thế mạnh, Trì Huân lại chết, chỉ có kéo thi thể của ta tới nơi dấu, lại khẳn trương kéo Lạc Tích Tuyết lên xe.

      Hoàn thành loạt động tác, chỉ dùng mộtphút đồng hồ, nhưng chậm bước.

      Lúc Tiếu Vũ Trạch đóng cửa xe, có đámngười áo đen vây quanh bọn họ.

      "Xuống xe!" Người áo đen lấy súng để lên đầubọn họ, cầm đầu chính là Hổ ca kia.

      "Hổ ca, có chuyện gì sao?" Tiếu Vũ Trạch cũngbiết , làm bộ như thấy biến sợ hãi ôm Lạc Tích Tuyết xuống xe, chuẩn bị qua.

      "Vừa rồi các người có thấy người đàn ông nằm ở đây ?" Hổ ca kiên nhẫn hỏi.

      "Tôi và bạn vừa từ bữa tiệc rời khỏi, khôngnhìn thấy cái gì." Tiếu Vũ Trạch vội vàng chedấu.

      "Phải ? nhìn thấy cái gì?" Hổ ca nheo mắt, quan sát người Tiếu Vũ Trạch và Lạc Tích Tuyết, bỗng nhiên ánh mắt nhìn bên cạnh ống tay áo của Lạc Tích Tuyết, đưa tay liền kéo qua: "Máu người phụ nữ này là xảy ra chuyện gì?"

      "Đây là máu tôi tự té bị thương." Lạc TíchTuyết khẩn trương trả lời.

      Hổ ca nở nụ cười lạnh, xé cánh tay áo của : "Tại sao thấy miệng vết thương?"

      Lạc đau tiếc tuyết ngẩn ra, lúc này mới ý thứcđược bậy rồi.

      "Người đâu, dẫn bọn họ về, cẩn thận tra hỏi!"Hổ ca ra lệnh.

      Tiếu Vũ Trạch vừa định ra tay, đột nhiên lại có đám người to lớn vây quanh họ.

      "Buông người phụ nữ đó ra ! !"

      Chương 159: nửa thân thể , là !.
      edit: Fannie93

      Bảo trước nhé: Trong bản raw lẫn lộn cócả tên Lạc Thiên Uy với Chiêm Mỗ Tư vớinhau, tớ vẫn để nguyên nhé, các cậu đọc thìbiết đó đều là 1 người nhé =D. Chương này là 1 luôn.

      “Ôi, ra là Khâu nha!”. Hổ khinhthường ngoắc ngoắc môi.

      “Lão Hổ, đưa ta cho tôi!”. Khâu Kiều đểthủ hạ của mình bao quanh bọn chúng, ánhmắt lại rơi thẳng vào mặt Lạc Tích Tuyết.

      “Nhưng ta bị tình nghi có đồng bọn là tên cảnh sát kia, tôi phải tự mình bắt ta tra hỏi”. cái ánh mắt của lão Hổ, ý bảo thủ hạ coi trừng Lạc Tích Tuyết.

      Khâu Kiều năm chặt hai quả đấm, cắn răng:“ như vậy có nghĩa là giao người phải ?”

      Thủ hạ của võ trang đầy đủ vây quanh bọn họ.

      “Hừ, người nào giành trước đó là củangười đó!”. Lão Hổ mặt lạnh chê cười, nghĩ bắt người phụ nữ này tranh công đến trước mặt lão đại, cho ta có cơ hội này.

      như vậy, muốn giao người?”.Khâu Kiều híp mắt nhìn thẳng , trongmắt dấy lên đám lửa.

      “Hổ tôi bắt người, cũng dám giành?”.Lão Hổ nghiêm khắc cảnh cáo: “Người phụ nữ này, là của tôi!”

      “Được, muốn giao người phải ? Các huynh đệ, lên cho tôi!”. Khâu Kiều mù quáng mất công sức với anhta, lòng chỉ muốn sớm chút lấy được Lạc Tích Tuyết.

      Hai bang phái đánh lẫn nhau.

      Tiếu Vũ Trang thừa dịp đánh ngã người bên cạnh, nắm tay Lạc Tích Tuyết,hướng bãi đậuxe bên ngoài xông ra.

      “Đừng chạy, các người thoát khỏiđược đâu!”. Lão Hổ thấy thế, vội vàng mang thủ hạ đuổi theo.

      Tiếu Vũ Trạch đánh với họ, lại đem miếngcán mỏng vào trong lòng bàn tay Lạc Tích Tuyết, đem vào trong chiếc xe phế liệu.

      “Tích Tuyết, em trước !”. Tiếu Vũ Trạchhướng hô to.

      được a….., Vũ Trạch, làm sao bây giờ?”. Lạc Tích Tuyết nóng nảy hỏi,trong lòng rối loạn.

      “Đừng lo cho , em trước !”. Tiếu Vũ Trạch vừa đánh vừa .

      Lạc Tích Tuyết nhìn tình thế trước mắt, muốn cả hai người cùng hiển nhiên là thể nào, nên trước, tí nữa báo cảnh sát tới cứu Vũ Trạch là tốt rồi.

      Nghĩ như vậy, Lạc Tích Tuyết vội vàng khởiđộng xe, tính từ thiên môn chạy ra ngoài.

      Ai ngờ còn chưa kịp , có khẩu súng lực chống ở đầu .

      “Mỹ nhân, em còn muốn chạy sao?”. Khâu Kiều bao vây , trong ánh mắt lóe vẻ kiêucăng tình thế bắt buộc.

      Lạc Tích Tuyết cau mày: “Tôi biết ”.

      “Ha ha, qua tối nay, chúng ta rất quen thuộc”. Khâu Kiều cười bỉ ổi, chặn ngang bếcô lên.

      “A, muốn làm gì?”. Lạc Tích Tuyết sợthét chói tai.

      Tiếu Vũ Trạch lập tức chạy tới, đem Lạc Tích Tuyết lại bên cạnh.

      “Khâu Kiều, ấy là người phụ nữ của tôi”.Tiếu Vũ Trạch trợn mắt nhìn.

      Khâu Kiều khinh thường bĩu môi: “Chờ anhtrải qua cửa của Lão Hổ này rồi hẵngnói, nếu đánh lại được bọn , người phụ nữ của tôi liền mang ”.

      Mấy người của bang phái lại xông tới, cùngTiếu Vũ Trạch lần nữa đọ sức.

      Lạc Tích Tuyết trong lòng lo âu, sợ hô tô, nhưng Khâu Kiều cũng đùa giỡn ôm , bàn tay ở người an phân vuốt ve.

      cần chạm vào tôi!”. Lạc TíchTuyết tránh tar a.

      Mặt Khâu Kiều tràn đầy mê loạn: “Tôi đốivới em rất có hứng thú, bằng em theo tôi, theo tôi ”.

      , tôi rời khỏi ấy!”. Lạc Tích Tuyết cau mày, kiên quyết chịu.

      “Trừ phi ta chịu , nếu anhta nhanh chóng bị người ta đánh chết rồi”.Khâu Kiều híp mắt cười lạnh, hài lòng nhìn sắc mặt Lạc Tích Tuyết biến đổi, ôm sátcô: “Nếu như em chịu theo tôi, tôi liền để cho người của tôi giúp ta!”.

      Lạc Tích Tuyết giận dữ trợn lên nhìn ta, ánh mắt lãnh liệt: “ đừng mơ tưởng!”

      Tròng mắt Khâu Kiều tối sầm lại, tức giậnôm cổ Lạc Tích Tuyết, vừa định cúi đầu hôn , lúc này chợt có nhóm hàng ngủ tới bao vây nơi này.

      Ngay sau đó là tiếng súng vang, chỉ nghecó người hô: “Lão đại đến rồi! !”

      Tất cả mọi người ngừng tay, lại dámchuyển động, ngay cả Khâu Kiều mới vừađùa giỡn Lạc Tích Tuyết cùng lão Hổ ngạo mạn, đều cúi đầu lộ vẻ mặt dạ dạ vâng vâng.

      cả!”. tiếng gào cung kính, gọi về trầm tư Lạc Tích Tuyết, khỏi ngẩngđầu nhìn theo tiếng .

      Chỉ thấy cửa kho hàng nơi mà bọn họ đánhnhau, thấy hàng mười mấy chiếc xe hơi sang trọng tới, tất cả chiếc xe đều là nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, đầu chính là chiếc xe dài chừng 8 mét cao cấp màuđen xe hơi Rolls-Royce.

      Từ cửa kho hàng đến bên cạnh chiếc xe hơi, có mấy trăm tên mặc đồ màu đen đứng thẳng, đeo kính đen bí hiểm, bọn họ cũng đứngthành hai hàng, theo thứ tự đứng ngay ngắn, bên hông có khẩu súng lục, vẻ mặt nghiêmnghị chắp tay đứng thẳng.

      Lạc Thiên Uy từ trước chiếc xe Rolls-Roycekia xuống, người thay đổi bộ âu phụctiệc sang trọng, mà là chiếc áo choàng tomàu đen.

      Trong miệng ngậm điếu xì gà, ngũquan tuyệt mỹ siêu nhiên, góc cạnh ràng, mím chặt môi mỏng, khóe miệng như có như khơi lên nụ cười đủ làm người ta khiếp sợ, toàn thân như là vua chúa, khíthế đủ để người ta hoảng sợ.

      “Chuyện gì xảy ra?”. từ trong ghế xe xuống, nhìn hình ảnh thủ hạ là hai bang pháiđánh nha, chân mày vui nhíu lại.

      Lão Hổ cung kính tiến lên cúi người chào:“Lão đại, hai người bọn họ có thể là kẻ thù, ý định của tôi dẫn bọn họ về tra hỏi, nhưng người của Khâu Kiều cho, nhất định lưu lại ta, tôi xem ta tám phần là coi trọng này rồi”.

      Chiêm Mỗ Tư nguy hiểm híp mắt, thâm thúy nhìn qua Lạc Tích Tuyết, trong mắt lóe ra tiasáng mà người ta nhìn thấu được.

      “Dẫn ấy vào trong xe tôi”. chỉ vào , biến sắc ra lệnh, xoay người lại vàotrong xe.

      “Các người muốn làm gì?”. Lạc Tích Tuyết kịp phản ứng, có hai người áo đen động thủ kéo lên chiếc xe limousine trị giáhơn ngàn vạn.

      gian thu hẹp trong xe, Lạc Tích Tuyết gần với người đàn ông Chiêm Mỗ Tư cùngmột chỗ, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn hồi, thiếu chút nữa thể thở nổi.

      là giống ấy, mới vừa rồi tỉ mỉquan sát, bọn họ ngay cả giọng lẫn phương thức đều giống nhau.

      Nhưng vì cái gì là con ngươi màu lam đây? ràng là màu đen lúc ban ngày mà?

      Lạc Tích Tuyết vẫn còn nghiên cứu màu mắtcủa người đàn ông này, Chiêm Mỗ Tư đãchậm rãi đến gần , nhếch miệng lên độ cong trêu chọc.

      tên là Jenny?”. mi hoặc lại gần thấp hỏi.

      Cảm giác quen thuộc lại ập vào, tâm Lạc Tích Tuyết bắt đầu rối loạn, hốt hoảng biếtlàm sao.

      ngẩng đầu chống lại đôi mắt màu xanhdương của Chiêm Mỗ Tư, nuốt nước miếngmột cái, chột dạ gật đầu cái.

      “Tên tiếng trung của là?”. Chiêm Mỗ Tư vén tóc bên tai của lên, đặt ở chót mũi ngửi , bỗng nhiên hỏi.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, cả ngườicứng ngắc đáp: “ cứ gọi tôi là Jenny , tên tiếng trung kia rất tầm thường”.

      “Vậy sao?”. Chiêm Mỗ Tư có thâm ý khác cười, ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Lạc Tích Tuyết.

      Quan sát với khoảng cách gần như vậy, tầmmắt lửa nóng của người mập mờ giao động, đầu do dự, đem tóc dài buộc lên cao, cổ trắng như tuyết lộ ra, lại theo vật hình tròn nhìn xuống, bộ ngực đẹptrắng nõn đầy đặn như như ….

      Lạc Thiên Uy hô hấp cứng lại, trong nháymắt, chỉ cảm thấy huyết mạch bành trước,mình ít có thể.

      Trong đầu bắt đầu mơ tưởng viễn vông,nếu như đem người phụ nữ này đè ở phíadưới, tuyệt vời như thế nào.

      Trong lòng có khát vọng mãnh liệt, muốn đem ở lại bên cạnh mình,giống như xa cách sau gặp lại, thân thể của tìm đượcmột nửa còn thiếu.

      vươn cánh tay, tự chủ ôm chặt lấy , ràng, cảm thấy người phụ nữ trong ngực khẽ run lên, tiếp theo trở nên cứng ngắc vô cùng.

      “Tiên sinh, mời tự trọng chút”. Lạc TíchTuyết phí sức đẩy ra, khuôn mặt nhỏnhắn tinh sảo đỏ lên.

      Lạc Thiên Uy mới ý thức được thất lễ của mình, cố nén quyết tâm cảm xúc quay cuồng, buông ra, tròng mắt tĩnh mịch phứctạp quan sát .

      “Em theo tôi cùng chỗ mà rời khỏi!”. bá đạo ra lệnh.

      Lạc Tích Tuyết cau mày: “ là cái gì màtôi phải theo ?”

      “Nếu như em theo tôi, ta, sẽchết!”. Lạc Thiên Uy lạnh lẽo con người nhìn chăm chú vào , chút lưu tình .

      Lạc Tích Tuyết trong bụng run lên, vội kêu lên: “ nên, đừng giết ấy!”

      “Vậy hãy cùng tôi !”. Lạc Thiên Uy có chútbuồn bực , thấy gấp gáp vì người đàn ông kia, trong lòng của khỏi phiềnnão.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, do dự mấy giây, chợtngẩng đầu lên hỏi : “Nếu như tôi theo , có thể thả ấy ra ?”

      được, ta có thể là kẻ thù, tôi tuyệt đối có khả năng bỏ qua cho mộtkẻ thù”. Lạc Thiên Uy lạnh lẽo cự tuyệt.

      cũng , là có thể, cũng chắc chắn đấy chứ?”. Lạc Tích Tuyết nhún vai hỏingược lại, chậm rãi : “Dù sao người của nhiều như vậy, coi như thả ấy ra, ấy cũng trốn thoát, chờ xác nhận ấy là kẻ thù, lại phái người bắt ấy cũng muốn a”.

      Chiêm Mỗ Tư dừng lại, nhìn khuôn mặt tươi đẹp của , chợt thấy chỉ cần có , cái gì cũng có thể quan tâm.

      bị chính suy nghĩ của mình như vậy dọa sợ hết hồn, người phụ nữ thậm chí có ma lực tới , tuyệt muốn cho đaulòng, thậm chí thấy cau mày cũng khôngđược.

      “Nếu như mà tôi thả ta ra, em camtâm tình nguyền cùng theo tôi?”. thửdò xét hỏi.

      Lạc Tích Tuyết run sợ rung động, muốn cùng thủ lĩnh hắc bang cùng chỗ mà rời khỏi, vấn đề an toàn thành nỗi lo lớn nhất, làm sao lại có thể cam tâm tình nguyện đây?

      Nhưng đối với tò mò, huống chi Tiếu Vũ Trạch vẫn còn ở tay , làm sao có thể khoanh tay chịu trói đây?

      “Được rồi”. miễn cưỡng gật đầu cái.

      Chiêm Mỗ Tư trong lòng dâng lên niềm vui khó , khẩn cấp muốn nếm thử hương vị mê người đôi môi đỏ mọng của .

      Đột nhiên, cúi người, đôi tay nâng mặt lên, nhanh chóng hôn môi , nụ hôn của như loại thổ lộ, cũng giống như đoạt lấy, cho bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

      Lạc Tích Tuyết nháy mắt ngơ ngác, tiếp theochuyển thành kịch liệt giãy giụa, cứ nhưvậy ở trong xe hôn , để cho tự donhớ tới màn xưa Lạc Thiên Uy từng trong xe muốn .

      Cơn ác mộng quen thuộc y hệt trong trí nhớ,như thủy triều vọt tới, cảm giác hoảng sợ lạnh lẽo lan kháp toàn thân, tự chủ được run rẩy, khàn khàn : “!”

      Tròng mắt đen Chiêm Mỗ Tư nhanh híp lại,thân hình cao lớn đè lên chỗ ngồi của , bắt được cái tay lung tung của , cài lại lên đỉnh đầu, môi mỏng điên cuồng hôn gương mặt của , tại cổ, xương quai xanh, chậm rãixuống phía dưới.


      Chương 160: Tối nay, em là của tôi!
      edit: Fannie93


      Lạc Tích Tuyết cảm thấy hoảng sợ, chỉ cảmthấy vô cùng xấu hổ.

      Sắp tức giận, hạ quyết tâm, cắn đầu lưỡicủa .

      Mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng, Lạc Thiên Uy bị đau cau mày, khôngthể buông lỏng ra.

      , lá gan em cũng , dám cán tôi?”. Lạc Thiên Uy bắt cổ tay Lạc TíchTuyết, ánh mắt lạnh điên cuồng.

      Lạc Tích Tuyết ưỡn ngực ngẩng đầu lên: “Xin tôn trọng tôi chút!”

      “Em, muốn cứu ta rồi sao?”. Lạc Thiên Uy nheo lại tròng mắt, ánh mắt lạnh nguy hiểm nhìn gần .

      Sống lưng Lạc Tích Tuyết bỗng vọt lên rùngmình, cũng nắm chặt quyền, cắn răng :“Tôi đồng ý theo , nhưng xin tôn trọng chút!”.

      Ánh mắt Lạc Thiên Uy lạnh lẽo, con mắt đen tĩnh mịch quét qua gương mặt tươi đẹp củaLạc Tích Tuyết, dám như thế mà khiêu khích uy nghiêm của , còn cự tuyệt người , là người đầu tiên!

      “Lái xe!”. lát sau, ngẩng đầu phânphó tài xế, khóe miệng lại nâng lên nụ cườilãnh khốc: “Đem người đàn ông thả ra!”

      Lòng Lạc Tích Tuyết thoáng thở phào nhõm, Vũ Trạch rốt cuộc sao.

      Chỉ là vẻ mặt thả lỏng của rơi vào trong mắt Lạc Thiên Uy, lại thành ý tức khác,tay của tự chủ nắm chặt.

      Xe chậm rãi lái vào căn cứ bí mật

      Cái này tổ chức trung tâm Mafia, chỗkhông để mắt trong rừng rậm, nhưng lướtqua rừng rậm là tòa nhà cổ xưa.

      Lạc Tích Tuyết tựa vào bên cửa xe, ngủ.

      Xe hơi dừng ở biệt thự trước mặt, Lạc Thiên Uy tự mình ôm xuống xe, bước vào trong biệt thự.

      Trong phòng khác, người làm cùng vệ sĩ cung kính đứng thành hai hàng, chứng kiến Lạc Thiên Uy ôm người phụ nữ lúc tiến vào,đều là khuôn mặt khác biệt.

      Ông chủ của bọn họ ngày thường lãnh khócvô tình như vậy, lại có thể mang người phụ nữ trở lại?

      “Ông chủ!”. người quản gia trung niên tiến lên cúi cái.

      Lạc Thiên Uy đem Lạc Tích Tuyết đặt trênghế salon, quay đầu phân phó : “Cho ấy an bài gian phòng, để cho ấy ở lại đây”.

      Quản gia kinh ngạc cái chớp mắt, ngay sau đó gật đầu: “Vâng, ông chủ!”

      Lạc Tích Tuyết vẫn còn ngủ say, chợt cảmgiác có người kéo ống tay áo của , khẽ gọi: “Tiểu thư, tỉnh chút!”

      mông lung mở mắt ra, đập vào mắt là mộtgương mặt người đàn ông trung niên, hướngtới bốn phía nhìn sang, khung cảnh xa lạ khiến khẽ cau mày.

      “Nơi này là nơi nào?”

      “Là ông chủ dẫn trở về, tiểu thư xin mờitheo tôi”. Quản gia cúi đầu.

      Lạc Tích Tuyết theo ông vào căn phòng, quản gia đơn gian giao phó mấy tiếng,rồi rời .

      có chút mệt mỏi vuốt đầu, chuẩn bị vào phòng tắm.

      Mặc kệ thế nào, trước sắp xếp lại, phải điều tra lại bối cảnh của Chiêm Mỗ Tư.

      Có lẽ, với Lạc Thiên Uy có cái gì sâu xa đây.

      Lạc Tích Tuyết cởi giàu cao gót cùng lễ phục, tới trước ngăn tủ tìm kiếm bộ quần áo thích hợp, bỗng nhiên cảm giác có ánhmắt quét tới.

      theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, khi thấy Chiêm Mỗ Tư thoải mái tới gian phòng của .

      Ánh mắt của dừng lại thân thể mềm mại của , càn rỡ nhìn chằm chằm thưởng thức, giống như nơi này là nhà , mà là vợ củaanh vậy.

      vào làm gì? có ý gì?”. Lạc TíchTuyết cau mày trừng mắt về phía , trong mắt dâng lên tia phòng bị.

      Đôi tay Lạc Thiên Uy ôm quyền, giả vờ ngủ say liếc nhìn : “Ai biết em có chạy trốn haykhông?”

      Lạc Tích Tuyết im lặng liếc mắt, chạy trốn? nghĩ ngược lại, nhưng, có cơ hội này sao?

      Vì tránh khỏi ánh mắt nóng rực của , chỉ có thể kéo qua ga giường bên cạnh đắp lên người mình, bả vai buộc lại kết.

      sải bước hướng Lạc Thiên Uy tới, tóc xoăn gợn sóng theo bước chân của khôngngừng lắc sóng gợn, nhọn nhạo ra mỹ cảm.

      Đèn chiếu sang bên trong nhà chiếu lên lànda trắng noãn của , làm cho người ta khôngkhỏi có cảm giác bị dụ dỗ.

      “Mời ra ngoài!”. chỉ vào cửa, quát .

      rất im lặng, người đàn ông này rốt cuộc còn có chút phong độ đàn ông nào ? Tự động nhìn lén phụ nữ thay quầnáo, chuyện gì xảy ra sao?

      Môi mỏng Lạc Thiên Uy nâng lên, hềrời , ngược lại dựa vào càng gần.

      cũng định rời .

      Lạc Tích Tuyết ảo não, lông mày nhắn chau chặt.

      rốt cuộc muốn thế nào? Nhìn lén phụnữ thay quần áo, hảo hán kiểu gì vậy?” bực tức chất vấn, từng bước lui về phíasau, cho đến bị bức vào góc tường.

      Lạc Thiên Uy nhàn nhạt nghẹn miệng, buồn cười : “Tôi mình là hảo hán”.

      chống cánh tay, đem vững vàng ở trong góc, cách nào nhúc nhích.

      Lạc Tích Tuyết trong lòng vô cùng ảo não, trừng mắt về phía , “ cũng biết mìnhkhông phải hảo hán, là tiểu nhân!”

      Lạc Thiên Uy chợt bắt được cổ tay bé của , tay kéo vào trong ngực, cũngkhông ngại: “Tôi vốn cũng phải làngười tốt”.

      ”. Lạc Tích Tuyết khó khăn theo dõi , muốn thoát khỏi lồng ngực của , lạibị ôm chặt hơn.

      Lạc Thiên Uy tà ác liếc nhìn , trong mắtthoáng qua ngọn lửa chiếm đoạt, tự tayngăn ga giường người .

      Chỉ thoáng, thân thể mềm mại của côhoàn toàn rơi vào trong mắt .

      Da thịt nõn nà của , trắng nõn trong suốt, tóc dài đen nhánh khoác lên hai vai, trắng đen xen kẽ tạo thành chênh lệch ràng,mê người, ngạo nghễ đứng thẳng, còn tay nắm vào eo nhắn….

      Tất cả đây, vô cùng khiêu khích thần kinhyếu nhất của người đàn ông.

      Lạc Thiên Uy chỉ cảm thấy trong thân thểchính mình cảm thấy nhiệt tình, trong nháymắt xông lên.

      tà ác híp mắt, hề chớp mắt nhìn toàn thân Lạc Tích Tuyết từ xuống dưới, tầm mắt cuối cùng rơi vào hai luồng rất tròn trước ngực , trong mắt lập tức liền bị ngọnlửa nồng thay thế.

      chưa bao giờ thấy người phụ nữ xinhđẹp mê người như vậy, vẻ đẹp của , khôngphải cố ý ăn mặc kệch cỡm, mà là tự nhiên duyên dáng bẩm sinh, linh hoạt khéo léo lộ ra thanh lịch, trong sạch nhưng quyến rũ mê hoặc, khiến khỏi điên cuồng.

      “Quay mặt !”. Lạc Tích Tuyết theo bản năng ôm ngực, che kín cảnh xuân mê người,tức giận nhìn chằm chằm Lạc Thiên Uy, vừa thẹn vừa tức quát lên.

      Lạc Thiên Uy tay ôm chầm eo củacô, đem cả người mang vào trong ngực:“Làm người phụ nữ của tôi!”

      cái gì?”. Lạc Tích Tuyết thiếu chútnữa cho là mình ù tai nghe nhầm rồi.

      Cái này mới lần gặp qua ngườiđàn ông như vậy, cư nhiên to gan đề cập yêucầu vô lễ này với .

      Coi như dáng dấp giống Lạc Thiên Uy thế nào? phải ấy!

      chưa từng nghĩ tới muốn tìm thế thân, tới thay thế vị trí trong lòng .

      Lạc Tích Tuyết khiếp sợ nhìn , quả thậtkhó tin.

      Ánh mắt Lạc Thiên Uy hơi thu lại, mười phầnlực uy hiếp trong mắt lóe lên tia bá đạo tham muốn giữ lấy.

      Lạc Tích Tuyết còn chưa kịp phản ứng, anhđã cúi đầu, cưỡng thế chiếm lấy đôi môi đỏmọng của .

      cần, umh”. Lạc Tích Tuyết kinhngạc, dùng sức giằng co, lại bị Lạc Thiên Uytìm đúng ngăn cản, trực tiếp xông vào hương thơm của .

      Lạc Tích Tuyết còn muốn sử dụng chiêu đó,hạ độc, hướng lưỡi cắn.

      Nhưng Lạc Thiên Uy đoán trước được ý địnhcủa , đột nhiên nhéo cằm , khiến LạcTích Tuyết ngẩng đầu lên, mới cắn.

      buông ra cánh môi, ánh mắt cố chấpnhìn chăm chú vào : “Em hãy nghe cho kỹ,tôi : muốn em làm người phụ nữ của em”.

      “Tôi muốn!”. Lạc Tích Tuyết khôngchút do dự cự tuyệt, trợn mắt nhìn chằm chằm, trực tiếp nhắm vào chỗ yếu củangười đàn ông, hung hăng đá .

      rất ghét , đem trở lại liền ép buộc , đây cũng là quá mức rồi.

      Chỉ là người đàn ông này so với suy đoán của thông minh rất nhiều, trực tiếp chạmvào bắp đùi của , đem cả thân thể bế lên,môi mỏng lần nữa đặt lên .

      “Em trốn thoát!”. Lạc Thiên Uy lửa nóng hôn Lạc Tích Tuyết, thanh khàn khàn, tiết lộ ra khát vọng của .

      Lạc Tích Tuyết cứng lưng, mi lộ ra lửa giận, ra sức muốn đẩy ra, nhưng hai cánhtay của vững chắc ôm , khiến căn bản cách nào nhúc nhích.

      Đột nhiên hai chân cách mặt đất, thân thể bị ôm lấy, Lạc Thiên Uy tùy ý điên cuồng bắt đồng ý, vừa ôm lấy , đặt lên giường.

      giây kế tiếp, đến thẳng .

      Lạc Tích Tuyết né tránh kịp nữa, thân thế cứng lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoảng cùng xấu hổ: “ được”.

      Lạc Thiên Uy đến gần sát bên tai , khôngche giấu chút khát vọng trong đáy mắt : “Tốinay, em là của tôi!”

      Đầu lưỡi xẹt qua tai nhạy cảm của , chậmrãi xuống phía dưới.

      Bàn tay lửa nóng đặt lên bóng lưng trơn của , ngừng vuốt ve qua lại dao động, tùy ý trêu đùa, đầy trong tay vuốt ve, biến ra các loại hình dáng.

      Lạc Tích Tuyết biết, hiểu muốn tới ,sức lực nam nữ cách xa, phản kháng vôvọng thôi.

      Đột nhiên, bỏ qua chống cự.

      Chỉ là cái khó ló cái khôn hỏi lên, muốn dờiđi chú ý của : “ vừa rồi muốn tôi làm người phụ nữ của ? Tại sao tôi phảiđồng ý?”

      Lạc Thiên Uy thấy phản kháng nữa,hình như còn có thời gian thương lượng, cũng thích ép buộc phụ nữ, biết thời điểm quá tốt.

      “Em cảm thấy em còn có lựa chọn sao?”. Anhnâng cao nâng cằm của , con mắt chăm chúnhìn vào .

      Lạc Tích Tuyết trong lòng thoáng qua tiathống hận, nhưng vẻ mặt như cũ trấn định, côcố ý hỏi ngược lại: “Nếu như tôi đồng ý làm người phụ nữ của , có thể có lợi gì? có thể cho tôi cái gì?”

      Lạc Thiên Uy híp mắt, cười như điên :“Em muốn cái gì? Tôi đều có thể cho em!”

      Lạc Tích Tuyết hoài nghi trừng mắt về phíaanh: “Nếu như tôi muốn ánh trang bầu trời sao? có thể hái xuống cho tôi sao?”

      Lạc Thiên Uy chút do dự gật đầu: “Cóthể!”

      “Đừng có mạnh miệng, trăng sáng có thể hái xuống sao? có thểcho tôi? Cho thế nào?”. Lạc Tích Tuyết im lặng liếc mắt, người đàn ông này thiết thực như vậy.

      “Tôi có thể cho em là có thể cho em! Chỉcần em nguyện ý làm người phụ nữ của tôi,em muốn cái gì, tôi đều có thể cho em! Chodù là sao trời hay trăng sáng tôi đều cóthể vì em hái xuống!”. Lạc Thiên Uy nhíu mày, giọng cuồng vọng, “Em muốn tiền muốn vật, chỉ cần em mở miệng, tôi có thể vì em làm được!”

      Lạc Tích Tuyết trầm mặc, tiếp tục trảlời .

      Nếu như muốn em trai của Lạc Thiên Uy sống lại? phải lần nữa cừ khôi làm cho chứ?

      “Làm người phụ nữ của tôi, đối với em mànói, cũng có điều xấu!”. Lạc Thiên Uy thấy trầm mặc, tiếp tục khuyên giục.

      Phải biết, có bao nhiều người phụ nữ muốnleo lên giường của , nhưng lạgì, chỉ muốn mình mà thôi.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :