1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 120: Suối nước nóng

      Mặt liền biến sắc, nhịp tim nhất thời đập nhanh như trống đánh. Sao có thể đoán được cái muốn chứ?

      Chỉ là tại vẫn chưa muốn ra!
      “Mang thai? Làm sao có thể chứ? Tôi chỉ là lolắng mình mang thai nên mới hỏi mộtchút thôi.” gượng cười, ánh mắt lúng túng.
      Con ngươi thâm u của Lạc Thiên Uy nhìn chằm chằm , hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:”Tôicó thói quen làm trực tiếp sử dụng biện pháp nào cả”.

      “Cái gì?” Vẻ mặt của như vừa trải qua biến động lớn, trong mắt lên tia chỉ tríchkhông vui:” ý của sử dụng bất kỳbiện pháp phòng ngừa nào cả”.

      “Có cần thiết ? Nếu như em mang thai vừa hay có thể gả cho tôi, em có chạy cũng thoát được”. Lạc Thiên Uy liếc nhìn ,cười hả hê .

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy nu cười kia vô cùngchói mắt. Lòng của cũng bị những lời nàycủa mà hoàn toàn chìm vào đáy cốc.
      Trời ơi, ta quả nhiên sử dụng bất kỳ biện pháp nào cả, bọn họ làm nhiều lần như vậy,rất có thể là mang thai rồi.

      Phải làm thế nào đây? Chưa kết hôn lại có thai những vậy cha đứa bé lại chính là em trai cùng cha khác mẹ của nữa, hỏi sau này làm sao có thể gặp được ai, chưa kể đứa bé sinh ra có bình thường hay , điều này đối vớiđứa trẻ là công bằng!

      Lạc Tích Tuyết lo lắng suy nghĩ giậtmình khi bị Lạc Thiên Uy ôm ngang người rời khỏi giường.
      mang tôi đâu?” theo bản năng ômcổ của Lạc Thiên Uy, cả kinh kêu lên.

      “Chúng ta suối nước nóng.” Lạc Thiên Uy ôm vào căn phòng được trang trí đặc biệt. Gian phòng này là phòng chuyên dụng của LạcThiên Uy, trừ ra cho phép bất kỳkẻ nào vào, càng cho nơi này dính bấtkỳ hơi thở của bất kỳ người đàn bà nào.

      đặt đến cạnh hồ, thử chút độ ấm củanước, mới dịu dàng cởi quần áo cho .
      “Tôi tự làm được!” Lạc Tích Tuyết đẩy ra, đối với đụng chạm của còn quen.

      Lạc Thiên Uy gì, chỉ ở bên tự cởi quần áo của chính mình. Lạc Tích Tuyếtphủi môi dưới, cũng biết mang đến đây nhất định có ý tốt đẹp gì, quả nhiên là muốn cùng tắm uyên ương.

      Có lẽ ánh mắt của quá chói mắt nên Lạc Thiên Uy xoay người lại, thở dài cái:”Tôiđến suối nước nóng đối diện, em có chuyện gì cứ gọi tôi!”
      Cho đến khi xác nhận rời mới bắt đầu cởi từng cút quần áo của mình. Quần áo ở trong tay từ tự trượt xuống, lộ ra cơ thểtrắng noãn, đường cong lung linh như nhưhiện, lượn lờ trong lớp sương mù hơi nước mờ ảo.

      thoải mái!” Lạc Tích Tuyết nhắm hai mắtlại, lười biếng ngồi cạnh hồ, hưởng thụ cảm giácđang ngập tràn, kiềm được lẩm bầm .

      Thần kinh buông lỏng cũng làm cho suy nghĩ của dừng lại, trong đầu giờ phút nàychỉ toàn chuyện nếu mang thai.

      Rối rắm suy nghĩ bất tri bất giác, cảm thấytrong ngực dâng lên nguồn nóng, trong đầu óc lúc này hồi hoa mắt, choáng váng khó chịu. nhưng lại tham luyến nhiệt độ của suối nước nóng này, thân thể dần dần trượt xuống,…

      Bùm tiếng, Lạc Thiên Uy nhày xuống nước, ôm cả người choáng váng vào trong ngựclên bờ.

      “Ngốc, thở !” lo lắng vỗ vỗ gương mặtcủa , giọng vẫn bá đạo như cũ.

      “Ưm” Lạc Tích Tuyết ngừng húp từng trận khí, lúc này mới cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.

      “Em nghĩ cái gì? Sao lại chuyên tâm như vậy?” Lạc Thiên Uy thấy vẻ mặt của dần tỉnh lại mới thở dài hơi.
      có gi” liền hoãn thần lại, vô ý thức cúi đầu, lúc này mới phát toàn thân côkhông có bất kỳ miếng vải nào che đậy, khó trách lại cảm thấy mát mẻ như vậy.

      “Á, cho nhìn, mau đưa quần áo cho tôi!”Lạc Tích Tuyết hét lên tiêng,vội vàng dùngtay che ngực, quay lưng , hướng Lạc Thiên Uy hét to lên.

      “Của em đây!” Lạc Thiên Uy cầm quần áo đưacho , buồn cười nhìn phản ứng của :”Thân thể của em tôi nhìn biết bao nhiêu lần,mặc hay cũng có khác biệt gì lắm!”

      Lạc Tích Tuyết trừng mắt liếc cái, nếu là bình thường bị nhìn còn chưa tính nhưng tại mang thai thể kích thích dục vọng của người đàn ông này được nếu khôn biết ta làm ra chuyện gì.

      nhanh chóng cầm quần áo lên mặc vào, bởivì biết lúc nào bộc phát nên động tác của nhanh hơn so với bình thường rất nhiều, hai gò má cũng đỏ hẳn lên.

      Do cơ thể còn ướt nên bộ quần áo sát người làm cho da thịt của dán chặt vào vải, ra dáng người mỹ lệ, toàn thân cao thấp toả ra hươngthơm quyến rũ.

      Lạc Thiên Uy kìm hãm được đưa cánhtay mạnh mẽ từ phía sau ôm chặt

      Khuôn mặt nhắn của dán chặt cánhtay của , cảm giác bắp thịt khít khao có lực, nghe được tiếng tim đập của . xấu hổ ngẩng mặt lên, chr thấy ánh mắt loé sángnhìn chăm chăm , sau đó cúi người hôn lên bờ môi đỏ mòng.

      Lửa nóng bao trùm toàn thân hai người, hơi thởnam tính phun gò má mịn màng của , đểcho cùng say mê, tự chủ được hé mở đôi môi chào đón . Hai người hôn như si như say, lửa kích tình cơ hồ như muốn bốc cháy.

      Ngay tại lúc này Lạc Thiên Uy thế nhưng lại buông ra, đáy mắt mảng đỏ rực, thở hổn hển, đôi môi mím chặt, toàn thân bắp thịt cứng ngắc, tựa hồ như trong thân có cái gì đó muốn bộc phát.
      “Chúng ta về thôi!” khàn giọng , lửa dụcẩn nhẫn.
      “Hả?” Lạc Tích Tuyết thiếu chút nữa phản ứng kịp, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhắn hiểu nhìn .

      ta thế nhưng chịu tha cho ? Làm sao có thể?

      quá tin tưởng nhưng thực tế Lạc Thiên Uy làm như vậy. nhặt quần áo rơi đầy đất, bàn tay vươn ra ôm ngang bướcra khỏi suối nước nóng này.

      ngớ ngẩn đôi tay bấu víu cổ của , mặtdựa vào , đáy mặt vẫn còn nghi ngờ, sao có thể bỏ qua cho đây?

      “Em trước về nhà , ở chỗ này xử lý chútchuyện” Bọn họ trở lại phòng, giúp thay quần áo sạch sau đó với .

      Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, Mặc Cảnh hộ tống rời , chỉ là khi qua khúc quanh côbắt gặp đẹp tuyệt trần vào phòng của Thiên Uy.
      Trong bụng căng thẳng chẳng lẽ có ngườicon khác?


































      Chương 121: Đứa bé, có nên muốn haykhông?

      Về đến nhà, ngủ sớm, đợi đến khi Thiên Uy trở về sớm chìm vào mộngđẹp. Liên tiếp mấy ngày Lạc Thiên Uy tựa hồ như rất bận, sớm về trễ, bọn họ chạm mặt nhau cũng khó.

      Tình hình nôn mửa ngày càng nhiều hơn, cơm tựa hồ như nuốt trôi, sau mấy ngàycô dứt khoát xin nghỉ ở nhà. Chuyện càng ngày càng cấp bách cần phải làm kiểm tra gấp.

      lấy lý do đến nhà bạn có chuyện nên thừadịp ai chú ý len lén quẹo vào phòng khám tư nhân, làm các thủ tục đơn giản để kiểm tra cơ thể. Thời gian từng giây từng phút trôi qua Lạc Tích Tuyết như ngừng thở, ở hành lang tới lui chờ đợi kết quả.

      Rốt cuộc, kết quả cũng có. Bác sĩ gọi vào phòng, vui vẻ cho biết có thai.
      “Rầm” Lạc Tích TUyết cảm thấy đầu mình nhưmuốn nổ tung “ sao? Bác sĩ xác định kết quả là tôi có thai sao? Có nhầm lẫn gì xảy ra ?” ôm lấy tia hy vọng cuối cùng hỏi lại.

      sai, căn cứ vào báo cáo kết quả xétnghiệm đúng là có thai rồi”. Giọng của bác sĩ đầy khẳng định, cũng như đemtia hy vọng cuối cùng của đánh tan tành.

      Trong đầu giờ phút này hoàn toàn trống rỗng, cảm thấy thế giới như sụp đổ rồi. có thai còn là con của em trai mình. Điều này là như thế nào đây?

      Nếu như chỉ là ngoài ý muốn mang thai của bấtkỳ người đàn ông nào cũng có dũng khí đểthừa nhận và sinh đứa bé ra. Nhưng đây lại là kết tinh của tội ác, muốn làm sao giữ lại đây?

      “Tiểu thư, có cần tôi đưa ít thuốc dưỡngthai ?” Bác sĩ nhìn sửng sốt hồi lâu cũng có phản ứng cho là quá mức vui mừng.

      , cần” Lạc Tích Tuyết vội vàng lắc đầu, đáy lòng hoảng hốt dứt.
      do dự biết có nên giữ đứa bé lại haykhông. Suy nghĩ hồi lâu quay lại hỏi bác sĩ “Bác sĩ, tôi muốn hỏi chút, nếu như hai người có quan hệ máu mủ đứa bé sinh ra có như những đứa trẻ bình thường khác ?”

      Bác sĩ hạ mắt nghiêm túc trả lời:”Việc này cònphải xem thứ quan hệ của bọn họ là trực hệ hay là mối quan hệ đời thứ mấy trong họ hàng, nếulà trong quan hệ ba đời đứa bé sinh ra rất dễbị dị dạng, tỷ lệ sống cũng cao nhưngkhông phải hầu hết đều như vậy”.

      “Cảm ơn bác sĩ”. Lạc Tích Tuyết gật đầu mộtcái, trong đầu mảnh hỗn độn.

      Thời điểm từ bệnh viện ra, cảm thấy cả người xụi lơ, ánh mặt trời chói chang chiếu vào người càng làm thêm chói mắt

      Từ khi cùng em trai mình phát sinh quan hệđến bây giờ lỡ mang thai tất cả đều giống nhưcơn ác mộng, chỉ tiếc ác mộng đó lại là .

      Phờ phạc rũ rượi về nhà, dì Ngô lập tức tiến lên đón:”Tiểu thư, trở về vừa lúc tôi làmxong cơm”.

      “Dì Ngô, cháu cái gì cũng muốn ăn, có khẩu vị phiền dì làm cho con chén cháo đậu đỏ” Lạc Tích Tuyết còn sức nóichuyện, trở về phòng liền trực tiếp nằm lêngiường nghỉ ngơi.

      Như vậy liền mang thai? tại trong bụng của sinh mệnh?

      vuốt ve bụng mình, trong lòng trận chua xót.
      dám tưởng tượng nếu cả nhà biết chuyện này kinh thiên động địa như thế nào nữa, vũ nhục chửi bới, đùa cợt nhất định theonhau tới.

      Mặc dù em trai rất thương cũng nhất địnhmuốn sinh đứa bé này ra, nhưng làm sao đểvượt qua khình miệt của xã hội đây.

      muốn con của mình bị cười nhạo cuộc sống bị mọi người chỉ trích, còn bằnghiện tại giết chết .

      Ăn chén cháo đậu của dì Ngô xong Lạc TíchTuyết mệt mỏi nhắm mắt ngủ.
      Đúng lúc này Lạc Thiên Uy đẩy cửa vào. Anhngồi bên giường đưa tay sửa sang lại mái tóc xốcxếch bên trán của , êm ái hỏi:”Tích Tuyết, hôm nay em khám bác sĩ như thế nào?”

      “Ừm” gật đầu cái, trong lòng có chút lo lắng, biết có biết mang thai hay .
      “Bác sĩ thế nào?” Lạc Thiên Uy hỏi lại,gương mặt tràn đầy quan tâm.
      có gì đáng ngại, vì ăn uống đúnggiờ giấc nên bệnh bao tử tái phát lại”. Lạc TíchTuyết nhàn nhạt trả lời.

      Lạc Thiên Uy dừng lại chút, suy tư lát lại hỏi:”Sau này tôi bắt em dùng cơm đúng giờ”.
      “Được!” Lạc Tích Tuyết cũng cự tuyệt.
      Lạc Thiên Uy thấy mềm mại như thế thoáng an tâm lại, ngồi bên giường cầm taycủa lẳng lặng nhìn . Đường cong gò máanh tuấn đầy nhu quang, ánh mắt thâm thuý giữa hai hàng lông mày ngưng kết lại lo lắng.

      Trái tim khỏi đau xót, chỉ cảm thấy thê lương nên lời, đời này kiếp này còn có thể kết hôn được sao? Có lẽ nhiều nămsau này bao giờ quên được từngcó đứa bé giữa và Thiên Uy.

      Nghĩ tới đây, nước mắt của cơ hồ tràn mi.
      Chương 122: Chuộc tội —— đau, đau, đau! ! !

      Edit : babynhox


      Lạc Tích Tuyết liều mạng kìm nén nước mắt,đứng dậy ôm lấy Lạc Thiên Uy, đầu để bờ vai , nước mắt liền chảy xuống, giọt thấm vào quần áo .

      "Tích Tuyết, em làm sao vậy?" Nhận ra được khác thường của , Lạc Thiên Uy cúi đầu nhìn .

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu, chịu ngẩng đầulên, muốn để cho Lạc Thiên Uy nhìn thấy nước mắt của mình.

      " có việc gì, chỉ là muốn ôm ." vô lực .

      Lạc Thiên Uy dơ tay ôm vào lòng, hôn môi lên trán : "Ngoan, ngày mai ba muốn pháitôi công tác ở nước ngoài, chờ tôi trở lại."

      Em trai muốn công tác sao? Trước mắt Lạc Tích Tuyết liền sáng lên, cơ hội tốt như thế.

      Suốt cả buổi tối, Lạc Thiên Uy ôm vào giấc ngủ, Lạc Tích Tuyết cũng có vùngvẫy.

      Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Thiên Uy mới lưu luyến rời chào tạm biệt , mà côcòn rất bình tĩnh kêu đường cẩn thận.

      Đến lúc giữa trưa, người hầu Lạc gia thay ca,Lạc Tích Tuyết thừa dịp mấy bảo vệ canh giữcô ăn cơm trưa, len lén chạy tới nhà thuốc gần đó.

      mua thuốc phá thai! !

      Bởi vì lo lắng đến bệnh viện, chuyện mìnhmang thai bị lộ, đành phải tự mình nhà thuốc mua thuốc, chuẩn bị xoá sạch đứa .

      Nhìn mấy viên thuốc màu đen trong tay, LạcTích Tuyết chỉ cảm thấy từng đợt sợ hãi chuivào trong lòng.

      Uống những viên thuốc này, con của liềnkhông còn nửa, quan hệ của cùng em trai sẽkết thúc chứ? Tội ác này nên kết thúc, dù cho phải trả giá bằng máu và tính mạng.

      Con à, thực xin lỗi, nên trách mẹ, mẹ cũng có cách, con căn bản nên đến thế giới này!

      Trở lại phòng ngủ, Lạc Tích Tuyết cài chốt cửa lại, ngồi ở bên giường, ngẩn người nhìn chằmchằm mấy viên thuốc.

      hạ quyết tâm, nhưng suy cho cùng cũng là máu mủ ruột thịt của bản thân, muốn chínhtay bóp chết nó, bao giờ cũng cần chútdũng khí .

      Lúc này, “Ầm” tiếng chốt cửa phòng liền bị đá văng, Lạc Thiên Uy đứng ở ngoài cửa.

      Em trai trở lại? Làm sao có thể nhanh như vậy?

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết luống cuống, cầm mấy viên thuốc lên nhét vào miệng, sau đó bưngnước lên uống vào, thuốc vào bụng.

      Lạc Thiên Uy tới, khuôn mặt tuấn chứa tức giận: "Lạc Tích Tuyết, ban ngày ban mặt em đóng cửa chặt như thế làm gì?"

      "A? Tôi" Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, ấp úng bịa chuyện để viện cớ: "Tôi có chút thoảimái, muốn nghỉ ngơi chút, sợ bị người khácquấy rầy."

      " thoải mái?" Quả nhiên lấy cớ này rất có ích, Lạc Thiên Uy vừa nghe thoải mái, giận dữ liền biến mất, vội vàng chạy tới bênngười , ân cần hỏi: "Bụng vẫn thoải mái sao? , tôi đưa em bệnh viện xem xem, đừng nên kéo dài bệnh thêm."

      " cần! Tôi sao, chỉ là có chútchoáng váng đầu." Lạc Tích Tuyết lập tức giữchặt , nhân cơ hội sang chuyện khác: "Đúng rồi, phải công tác sao? Sao trở về nhanh như vậy?"

      "Hạng mục này bị Lãnh Khinh Cuồng đoạt lấy,gần đây cũng biết ta làm sao, luôn đoạt mối làm ăn của Lạc thị." Đôi mắt sâu thẳmcủa Lạc Thiên Uy đảo quanh mặt Lạc TíchTuyết.

      Lạc Tích Tuyết vội vàng vì bản thân mà cãi lại:“ đừng nhìn tôi như vậy, cũng liên quan tới tôi! Tôi rất lâu chưa gặp ấy rồi."

      "Tôi phải nghi ngờ em, chỉ là cái tênLãnh Khinh Cuồng này gần đây càng ngày càng hung hăng càng quấy, sớm muộn gì tôi cũng tiêu diệt ta!" Trong mắt Lạc Thiên Uy hiệnlên tia thâm hiểm.

      Lạc Tích Tuyết bĩu môi gì, đàn ông chỉ thích tranh giành, thực có ý nghĩa.

      " có việc vội vàng trước , tôi muốn ngủ." ngáp cái, nghĩ đến hồi thuốc có tác dụng, muốn đẩy rời khỏi sớm chút.

      Ai ngờ Lạc Thiên Uy chẳng những có ý rời khỏi, ngược lại cởi quần áo ra, đến nằm bên cạnh Lạc Tích Tuyết.

      "Hôm nay dậy sớm, tôi cũng mệt mỏi, ngủ cùng em lát." ôm từ phía sau.

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết kêu khổ, dường nhưông trời cũng quan tâm , rất dễdàng mới có cơ hội này, chẳng lẽ cứ bị phá hủy như vậy sao?

      Nhưng mà vừa lúc, đem thuốc phá thai uống hết, đến lúc đó chỉ có thể là tự nhiênsanh non, mới có thể lừa gạt qua cửa?

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lạc Tích Tuyết nằm ở giường, giống như tù binh chờđợi tuyên án, biết bản thân sắp gặp phảicái gì, giờ phút này giống như là người chết đuối, khẩn trương, sợ hãi từng đợt rồi lại từng đợt đánh úp về phía .

      Lạc Thiên Uy ở bên cạnh ngủ say, trong lúc ngủ mơ lại vẫn ôm chặt , mặt cườinhẹ an tâm.

      Bên trong mở điều hòa, nhiệt độ rất thấp, nhưng Lạc Tích Tuyết lại khẩn trương rơi xuốngmột giọt mồ hôi lớn, trong lòng sốt ruột mãi.

      muốn nhàng đẩy ra Lạc Thiên Uy xuốnggiường, tìm góc trốn để chịu đựng đau đớn, ai ngờ cánh tay sắt của chútđộng đậy.

      Đợi lâu thuốc còn chưa có tác dụng, khỏi lo lắng: cái thuốc phá thai này có phải là hay ? phải là mua thuốc giả ở nhà thuốc chứ?

      Lại mấy chục phút trôi qua, đối với Lạc Tích Tuyết mà mỗi phút cũng là sống mộtngày bằng năm, rốt cục, bụng dưới truyền đến từng cơn đau bụng ỷ.

      Bởi vì thường đau bụng kinh, sợ nhất là đau đớn, bất luận đau đớn gì đều khiến cho sợ hãi, khó chịu thôi.

      Nhưng đứa này nhất định phải xóa sạch,đau đớn lần này cũng nhất định phải chịuđược.

      Dần dần, cơn đau bụng tăng mạnh, cắn chặt răng, hai má trắng xanh, mồ hôi rơi như mưa,hai tay gắt gao ấn chặt bụng, hi vọng làm như vậy có thể giảm bớt đau đớn.

      Nhưng nghĩ tới đau đớn khi sẩy thai, so với đau bụng kinh mãnh liệt hơn nhiều.

      Đau đớn trong cơ thể theo thời gian trôi qua càng ngày càng gay gắt, càng ngày càng mãnhliệt, giống như thanh đao quấy rối ởtrong bụng , vượt qua khả năng chịu đựngcực hạn của .

      Rốt cục, chịu đựng được, cắn nát môi, khẽ lên tiếng rên rĩ.

      Tiếng rên rĩ xì xầm làm Lạc Thiên Uy tỉnh ngủ, tỉnh ngủ mở to mắt, quay đầu vừa thấy, liền sợ hãi.

      "Tích Tuyết, em làm sao vậy? Sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy? Chỗ đó thoảimái?" đỡ bờ vai , thất thanh hô to.

      Lạc Tích Tuyết há to mồm, nhưng mà cuối cùngvẫn có sức trả lời , cảm giác bây giờ của giống như là lóc từng miếng thịt, toàn thân đều chịu đựng cực hình, trong lòng mảnh thê lương.

      Đây là của báo ứng của sao? Cùng em trai xảy ra quan hệ trái đạo lý, bị ông trời trừngphạt, đau khổ này nhất định là để chuộc lỗi cho tội ác!

      "Em, có phải có kinh rồi hay ?" Lạc ThiênUy do dự chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của hỏi.

      nhớ lần trước lúc có kinh, cũng là đau thành cái dạng này, chỉ là bây giờ nhìn qua hình như là nghiêm trọng hơn lần trước.

      Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, nước mắtđan xen mồ hôi làm tầm mắt của lờ mờ.

      Muốn như thế nào với em trai? cho biết tàn nhẫn như vậy, chính tay xóa sạch con của bọn họ hay sao?

      Bụng dưới đau đớn như sóng lớn cuộn tràomãnh liệt, càng ngày càng mãnh liệt, giờ phút này, có hơi lực để ý tới Lạc ThiênUy, chỉ cảm thấy cổ hơi nóng phá vỏ trào ra.

      cảm giác được ràng, dòng chất lỏng có mùi tanh giống như dòng suối chảy ra bên ngoài cơ thể, lập tức ướt sũng quần áo mỏng manh.

      Lúc mơ hồ, Lạc Tích Tuyết thấy được trênquần, giường, mặt đất đều dính đầy máu tươi.

      Nhiều máu như thế, chói mắt như thế.

      Lạc Thiên Uy cũng thấy được, nhất định làhiểu được xảy chuyện gì, hét lớn tiếng, liền ôm lấy Lạc Tích Tuyết xông ra ngoài.

      Giữa đau đớn, Lạc Tích Tuyết cảm giác máu ở phía dưới cơ thể mình vẫn ngừng chảy ra, hơi sức trong cơ thể tựa như bị rút ra từng chút, ý thức mất từng chút.

      Giọng Lạc Thiên Uy run rẩy khẩn trương ở bên tai vang lên : "Tích Tuyết! Tuyết Nhi củatôi! Đừng sợ, tôi đưa em đến bệnh viện!"

      Chỉ là ý thức của Lạc Tích Tuyết càng ngàycàng mơ hồ, lúc này ngón tay chút hơisức gắt gao ôm lấy cánh tay Lạc Thiên Uy, rốtcục mệt mỏi rũ xuống, cuối cùng, rơi vào hôn mê.

      Trong bóng đêm, tựa hồ có tiếng bước chân qua lại vội vã, tiếng chuyện ồn ào, có tiếngquát tháo vội vã cuồng loạn, vang lên ở bên tai.

      Dần dần, dần dần, toàn bộ đều cách xa , giống như ngã vào giữa vực sâu vạn kiếp bất phục.

      Giống như cách thế kỷ lâu như vậy, Lạc Tích Tuyết rốt cục chậm rãi tỉnh lại, chỉ là bụngdưới vẫn thỉnh thoảng truyền đến từng cơn đau nhức, giống như tới cửa địa phủ mộtchuyến.

      nặng nề mở mí mắt, chiếu vào mắt là vẻ mặtlo lắng của Ngũ Khiết, Lạc Thiên Uy điềuNgũ Khiết trở lại chăm sóc .

      Nhìn thấy Lạc Tích Tuyết tỉnh dậy, Ngũ Khiếtlộ ra nét tươi cười vui mừng: "Tiểu thư, thức dậy. Muốn uống nước ?"

      Lạc Tích Tuyết suy yếu gật đầu, liền uống vài ngụm nước trong cốc tay Ngũ Khiết.

      Mà khi quay đầu vừa thấy, Lạc Thiên Uyđang ngồi ở sofa trong góc phòng bệnh, đôicon ngươi sắc bén lạnh lẽo gắt gao nhìn chằmchằm .

      Khuôn mặt của u ám lại tiều tụy, trong mắt đầy tơ máu, tựa như là cả đêm đều có chợp mắt, ngay cả râu cũng dài hơn.

      Em trai giống như trong vòng đêm lớn hơn rất nhiều.

      hiểu sao trong lòng Lạc Tích Tuyết rùngmình cái, khó hiểu nhìn qua Ngũ Khiết,nhưng Ngũ Khiết lại tránh được tầm mắt của , được lời, cúi đầu ra ngoài cửa.

      Tất cả phòng bệnh đều an tĩnh, khôngkhí quái dị nên lời quanh quẩn ởchung quanh, đây, đều là vì Lạc Thiên Uy.

      Tuy nhiên lời, nhưng màgiống như áp lực vô hình đè lên Lạc Tích Tuyết, chỉ cảm thấy khí hít thở thông ngay cả hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.

      Lạc Tích Tuyết lấy hết dũng khí nhìn qua Lạc Thiên Uy, chỉ thấy khuôn mặt tiều tụy của ngưng tụ đau khổ, đúng, là đau khổ, đau khổ khắc cốt ghi tâm.

      Lạc Tích Tuyết ngơ ngác nhìn , trong đaukhổ còn kèm theo phẫn nộ, mà dưới ánh nhìn chăm chú của , phẫn nộ này càng ngàycàng mãnh liệt, bổ nhào thẳng về phía .

      Ngay sau đó, Lạc Thiên Uy đến trước giường,hai tay nắm chặt bả vai Lạc Tích Tuyết, sức lựcto lớn, quả thực muốn bóp nát bả vai .

      Lạc Tích Tuyết nhíu mày, kêu đau tiếng:"Đau!"

      "Em người phụ nữ nhẫn tâm này, ra em cũng đau!" Lạc Thiên Uy nghiến răng nghiến lợi rống to với .

      Lòng Lạc Tích Tuyết trầm xuống, chỉ cảm thấygiọng gầm thét chấn động của làm cho đầucô bị choáng.

      giương mắt nhìn về phía Lạc Thiên Uy, chỉ thấy trong mắt chỉ có tơ máu còn bị lõm xuống, còn chứa đựng phẫn nộ, thậm chícòn có hận ý.

      Lạc Tích Tuyết cứ nhìn như vậy, bỗngnhiên hiểu ra cái gì, cuối cùng là mệt mỏi nhắmmắt lại.

      , rốt cục cái gì cũng biết rồi.

      , chính tay bóp chết con của bọn họ.

      Chương 123: Rốt cuộc ác ma cũng đồng ý buông tay

      Edit : babynhox


      biết hận !

      Nhưng mà, lại có lựa chọn nào khác——

      Đứa này căn bản là thể tồn tại, côtuyệt đối thể giữ nó lại.

      Lạc Thiên Uy nhìn vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt hề áy náy của Lạc Tích Tuyết, lửa giận của bị kích thích đến cực hạn.

      mạnh mẽ bắt lấy bờ vai , dùng sức lay động: "Lạc Tích Tuyết, em dám lừa gạt tôi, xoá sạch con của chúng ta! ! Tôi phải cho em biết cái giá em làm như vậy!"

      Đau! ! !

      Lạc Tích Tuyết cắn răng nhíu mày, bị lay động đến chóng mặt, hình như hạ thân lại bắt đầu chảy máu.

      Nhưng mà, là tìm được đường sống trongchỗ chết, người từng trải qua cái chết, lại cógì đáng sợ?

      Oan uất cùng oán hận vẫn chôn dưới đáy lòng hình như cũng bị châm đốt, ánh mắt lạnh lùng của Lạc Tích Tuyết giống như thanhkiếm bắn xuyên qua .

      "Lạc Thiên Uy, tôi chỉ là sủng vật để đùagiỡn thôi, ngoại trừ làm công cụ cho , chẳng lẽ còn muốn tôi sinh con cho nửa sao?" thê lương cười lạnh.

      Nếu ép buộc , chiếm đoạt , sao có thể mang thai con của em trai, chuyện xấu hổ như vậy?

      Toàn bộ đều là làm hại, bởi vì mới có thể gặp chuyện tội lỗi như vậy, tại có tư cách gì phẫn nộ trước mặt ?

      Bộ dáng bướng bỉnh khuất phục biết sống chết của Lạc Tích Tuyết hoàn toàn chọc giận , liền giương tay tát cáivang dội, "Bốp" tiếng, gò má liền đau nhứcnóng rát.

      Nước mắt Lạc Tích Tuyết liền chảy xuống, đâylà cái thế giới gì? Bóp chết đứa con, người đaukhổ nhất là , thân thể của còn phải chịu đựngđau đớn sâu sắc, mà bây giờ lại đến tráchmóc cùng phẫn nộ của Lạc Thiên Uy, vì cái gìcô phải chịu đựng những thứ này?

      Sắc mặt Lạc Thiên Uy xanh mét, trong mắt có hai ngọn lửa bốc cháy hừng hực, gần nhưlà nghiến răng nghiến lợi mà : "Tôi đối vớiem lòng dạ, dùng trái tim che chở em, cưng chiều em, em, ra em vẫn chính lànhư thế!"

      dùng sức quơ lấy cái ghế dựa bên cạnh némvăng ra ngoài,"Oanh" tiếng, ghế dựa đâmvào tường, liền vỡ thành đống.

      Tiếp theo là cái ghế dựa khác, còn có sôpha, cái nào may mắn thoát khỏi.

      Trong mắt là lạnh lẽo nổi giận và tàn nhẫn,toàn thân tản tản ra vẻ kiêu ngạo muốn pháhủy tất cả, giống như nổi cơn điên, mất lý trí.

      Lạc Tích Tuyết chỉ yên lặng nhìn , mím môi, câu cũng .

      Dù sao bọn họ vẫn nên có cái kết, nếu saukhi bữa tiệc phát tiết này, đổi lấy được tự do của , cho dù là đánh chết, đập bể toàn bộnhững thứ ở đây cũng sao.

      Lạc Thiên Uy phát tiết đủ rồi, tới, nắm chặtvạt áo Lạc Tích Tuyết, trái tim đau đớn rống to:"Em có đứa , vì cái gì cho tôi biết? Vì cái gì muốn giấu diếm tôi mình xóa sạch đứa ? Chẳng lẽ em tin tưởng tôi như vậy?"

      Lạc Tích Tuyết chỉ là cười lạnh, sắc mặt trong veo mà lạnh lùng nhìn : " lại tin tôi sao? chỉ là muốn nhốt tôi, đùa giỡn tôi, biết chúng ta là chị em, ba ba cũng sắp xếp vịhôn thê cho , vì cái gì vẫn còn khăng khăng mực, muốn tôi lòng dạ với ? Tôi tùy ý để đùa giỡn, còn muốn như thế nào? Muốn tôi móc trái tim ra cho cho ? Làm được!"

      Lạc Thiên Uy trừng mắt nhìn , ánh mắt đỏ lênbởi vì phẫn nộ gần như muốn máu ra : "Em muốn tôi hận em sao? Được, em , bây giờ em liền , lập tức biến mất! Em phải vẫn muốn ly khai trời khỏi tôi sao? Từ giờ trở , tôisẽ tha cho em! Về sau cũng tới dây dưa với em nửa!"

      Ha ha, rốt cục cũng đồng ý đến gần nửa, rốt cục có thể giải thoát rồi sao?

      “Được, đây là !" cầu còn khôngđược.

      Như là sợ giây sau đổi ý, Lạc TíchTuyết vội vàng đứng dậy, vùng vẫy xuốnggiường.

      Cho dù lúc này phía dưới vẫn chảymáu, nhưng thân thể đau đớn vĩnh viễn bằng tổn thương tâm hồn Lạc Thiên Uy cho .

      Ác ma này rất dễ dàng mới nguyện ýbuông tay, làm sao có thể bỏ qua cơ hội rời khỏi lần này?

      Lạc Tích Tuyết băng bó bụng dưới, lảo đảo đến phòng điều trị ở ngoài, bao giờ muốn gặp nửa.

      Cửa, người ở phía sau mạnh mẽ đóng lại, truyền tới bên tai tiếng gào thét điên cuồng của LạcThiên Uy.

      Chỉ là Lạc Tích Tuyết để ý tới, tại chỉ muốn rời khỏi .

      Mới vừa đến chỗ rẽ cầu thang, gặp NgũKhiết đứng ở đó, vậy đối thoại vừa rồi của cùng Lạc Thiên Uy, ấy nghe thấy được.

      Ngũ Khiết là người duy nhất biết quan hệ của côcho dù ấy là Lạc Thiên Uy phái tới theo dõicô.

      Lạc Tích Tuyết suy yếu tựa vào bức tường bệnh viện, thân thể liền muốn rơi xuống dưới, NgũKhiết vội vàng chạy đến đỡ , Lạc Tích Tuyếtliền thuận thế khoát lên bờ vai ấy, dướichân vẫn nhịp nhàng bước vội xuống lầu dưới.

      phải rời khỏi ác ma kia, lập tức, lập tức! ! !

      "Tiểu thư, lời vừa rồi của ông chủ cũng lòng, cậu ấy chẳng qua là nhảmmột lúc, đừng rời khỏi cậu ấy, rồi, cậu ấy nổi điên !" Sắc mặt Ngũ Khiết lo lắngkhuyên bảo.

      Lạc Tích Tuyết rưng rưng lắc đầu: ", tôi muốn rời khỏi ta! Quan hệ của chúng tôi dù sao cũng kết thúc!"

      Cho dù tại đành lòng, cuối cùng cũng có ngày bọn họ tách ra, đau dài bằng đau ngắn.

      Ngũ Khiết nữa, ấy hiểu LạcTích Tuyết khổ sở, dù sao quan hệ chị em cũngkhông phải quan hệ vợ chồng, có bất cứtình nào bảo đảm, đối với hai bên mà nóitiến tới càng lâu lại càng là hành hạ, là ngườingoài cuộc cũng quyền cái gì nữa.

      Lạc Tích Tuyết cắn chặt răng, từng bước mộtbước xuống cầu thang, nhưng nửa thân dưới vẫn chảy máu.

      Đối với , tại mỗi bước đềunhư là dẫm nát mũi đao, mũi khoan đau buốt thấu xương! !

      Rốt cục liều chết chống đỡ đến lầu , cảm giác máu trong thân thể đều muốn chảy hết,phẫn nộ, đau đớn, giày vò đau lòng, chỉ cảm thấy từng cơn chóng mặt truyền đến trong đầu.

      Nhưng mà, cố gắng với bản thân,"Tuyệtđối thể ngã xuống! Cũng sắp thoát khỏi ác má Lạc Thiên Uy, cũng sắp nhìn thấy ánhsáng rồi !"

      y tá trong bệnh viện hoảng sợ phát toàn thân đều là máu, sợ tới mức hét lên.

      Mấy y tá cùng bác sĩ lập tức tuôn ra, cố hết sức khuyên bảo: "Tiểu thư, mới vừa sinh non, thể lộn xộn, mau trở về nghỉ ngơi!"

      ", tôi muốn rời khỏi!" Lạc Tích Tuyết kiên trì, chỉ là trán mồ hôi ứa ra.

      "Tiểu thư, đây là tại lấy tính mạng đùa giỡn, ra ngoài như vậy, khẳng định xảy ra chuyện." bác sĩ nét mặt nghiêm túc .

      Lạc Tích Tuyết nghe khuyên bảo, vẻhướng về phía trước, miệng lẩm bẩm : "Tôimuốn rời khỏi đây, buông ra! !"

      Chỉ cần có Lạc Thiên Uy, đời người của liền có vết nhơ, rốt cuộc chịukhông nổi loại hành hạ phải người này rồi.

      "Tiểu thư, cần như vậy, bình tĩnh chút!" Mấy cái y tá liều mạng ngăn cản.

      Bỗng nhiên, giọng phẫn nộ của Lạc ThiênUy từ lầu vang tới: "Để cho ấy ! ! !"

      Tất cả mọi người chấn động, dám di chuyển.

      Đây là bệnh viện tư nhân, là sản nghiệp của LạcThiên Uy, nếu ông chủ cũng lên tiếng, nhữngbác sĩ cùng y tá này đâu còn dám dị nghị gì.

      Lạc Tích Tuyết được Ngũ Khiết dìu đỡ rời khỏi cửa lớn bệnh viên, quay đầu nhìn về phía em trai, tạm biệt, Lạc Thiên Uy!

      rốt cục rời khỏi , bọn họ còndây dưa nửa!

      Như là thở phào nhõm, cả người Lạc Tích Tuyết liền thả lỏng xuống, thân thể còn có chút sức lực chống đỡ nào, mềm nhũn ngồi phịch ở mặt đất, té xỉu. . . . . .

      Trong bóng đêm, có tấm lưới lớn vô hình, bao vây chặt chẽ .

      Lạc Tích Tuyết liều mạng muốn chạy trốn,trốn, trốn, sao làm thế nào cũng trốn thoát.

      ác má hung ác há miệng rộng đầy máu bổnhào về phía , gắt gao bắt lấy thân thể , LạcTích Tuyết cách nào vùng vẫy, chỉ có thểthét chói tai nhìn ác ma, trong nháy mắt, ác ma kia liền biến thành Lạc Thiên Uy.

      mặt bốc cháy phẫn nộ cùng đau khổnhư được đao khắc, đôi tay gắt gao ấn chặtcổ của .

      "A! !" Lạc Tích Tuyết hoảng sợ kêu to, từ trong hôn mê tỉnh lại.

      Ý thức hỗn loạn , vẫn vướng vào ác mộngvừa rồi, bộ ngực lên xuống cao thấp dữ dội .

      Lạc Thiên Uy, ác ma này, ngay cả nằm mơ cũng nguyện ý buông tha !

      lát sau, Lạc Tích Tuyết mới bình phục nhịp tim, tinh thần dần dần tỉnh táo chút.

      cố sức mở mắt ra, phát bản thân đangnằm cái giường sạch , Ngũ Khiết canh giữ ở bên giường, lo lắng nhìn .

      Lạc Tích Tuyết hé miệng, giọng khàn khàn rất , ràng hao hết sức lực, lại giống muỗi rì rào kêu: "Ngũ Khiết, đây là đâu?"

      Ngũ Khiết đỡ ngồi dậy, đem cái gối mềmmại lót phía sau lưng Lạc Tích Tuyết, nhàngnói: "Tiểu thư, đây là nhà tôi, yên tâm ở trong này, dưỡng bệnh tốt rồi ."

      "Nhà ?" Lạc Tích Tuyết ngẩn người, lập tứclại ảm đạm gật đầu.

      Đúng vậy, mới vừa sẩy thai xong, thân thể lạiyếu như vậy, Lạc gia khẳng định là thểtrở về, còn bằng ở chỗ Ngũ Khiết tĩnhdưỡng, ít nhất còn có ấy quan tâm .

      "Cám ơn ." tự đáy lòng .

      Ngũ Khiết cười cười, xua tay an ủi : "Cóđai tiểu thư như ở nhà tôi như vậy, là tôi có phúc, cứ xem là nhà của mình, chỉ cần côkhông ghét bỏ, ở bao lâu cũng có thể."

      Nghe được ấy hồi, Lạc Tích Tuyết cảm kích sắp rơi nước mắt, vốn là cónhà để về, có chỗ ở ổn định, là phải cảm tạ Ngũ Khiết đồng ý thu nhận và giúp đỡ .

      Bằng trở lại Lạc gia, để cho ba ba biết tấtcả, nhất định đánh gần chết, đuổi ra khỏi nhà.

      "Tiểu thư, đừng nghĩ nhiều, tại quan trọngnhất là điều dưỡng thân thể tốt, mêman hơn ngày, làm tôi sợ muốn chết. Tới, trước tiên uông thuốc ." Ngũ Khiết xongbưng tới chén nước, cùng mấy viên thuốc.

      Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, đem thuốc bỏ vào trong miệng, lấy nước uống xuống.

      Ngũ Khiết tiếp nhận cốc nước, lại cảm thán tiếng: "Tiểu thư, cũng cần tức giận vớiông chủ, là quá lớn mật, cho dù khôngcần đứa này, cũng có thể thương lượngcùng ông chủ tiếng, tới bệnh viện lớn xóa bỏ nó. Chính chỗ tiệm thuốc mua thuốcphá thai uống, may mắn đúng lúc ông chủ đưacô bệnh viện, nếu hậu quả thể tưởng tượng nổi."

      "Tôi biết, chỉ là tôi muốn để cho người khác biết." Lạc Tích Tuyết áy náy cúi đầu.

      Quan hệ của cùng em trai là có thể lộra ánh sáng, chẳng lẽ muốn em trai công khai cùng bệnh viện phá thai sao? Huống chiem trai mới mười sáu tuổi, sao có thể có thể nuôi dưỡng được đứa con đây? Chính bản thân vẫn còn là đứa trẻ.

      Những điều bí mật muốn người biết, cũnglà trái tim Lạc Tích Tuyết đau nhất, nhưng mànói nên lời.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 124: Tình cảm khó tiếp tục, tất cả trở về số .

      Editor: lovelygirl262

      Từ ngày đó trở , Lạc Tích Tuyết được thu xếp ở trong nhà Ngũ Khiết.

      Nhà ấy lớn, nhà ba người, giống như kiểu nhà trọ.

      Chồng Ngũ Khiết là tài xế taxi, thừơng xuyên đira ngoài, bọn họ có năm sáu tuổi, họcở nhà trẻ, mỗi ngày Ngũ Khiết trừ đưa đón congái học, thời gian còn lại điều ở nhà chăm sóc Lạc Tích Tuyết.

      Mặc dù nhà bọn họ giàu có, nhưng từ khi Lạc Tích Tuyết đến, Ngũ Khiết ba bữa luôn làm những loại thức ăn bổ dưỡng cho ăn. phụ nữ sinh non cũng giống như ở cữ, phải đợichảy máu sạch , có cái mười ngày nửatháng là được, còn đặc biệt dặn dò thể để bị lạnh, cũng được thấmnước lạnh...

      Lạc Tích Tuyết mỗi ngày đều bị bắt buộc uốngthuốc, lúc đầu hạ thể còn truyền đến đau nhức,nhưng nhờ chăm sóc của Ngũ Khiết cũng dầndần chuyển biến tốt.

      Ngũ Khiết là người xuất thân từ nhà nông dân,chỉ là đến thành phố làm, cũng rất lươngthiện, chất phác, đối với chăm sóc tận tình.Lạc Tích Tuyết thầm ghi nhớ trong lòng, quyết định sau khi trở về Lạc gia nghĩ cách báo đáp người trong nhà này.

      Hơn nửa tháng qua, thân thể Lạc Tích Tuyếtcuối cùng có chuyển biến tốt.

      thề đời này bao giờ...sinh non nữa,loại giày vò đau đớn tận xương tuỷ này, căn bảnkhông phải là người bị.

      Những lúc khó khăn chịu đựng đau khổ, nghĩ đến Lạc Thiên Uy, nhớ đến dáng vẻ thịnh nộ của ngày đó, nhớ đến những lời tuyệt tình của sau khi sẩy thai, lòng mơ hồ đau.

      Nhưng cũng may, bỏ qua cho mình, sau khi trải qua chuyện này, chắc chắn cũng rất hận , sau này bọn họ cũngkhông thể ở chung chỗ.

      Mà Lạc Thiên Uy cũng xuất hiệnnữa, kể từ ngày ở nhà Ngũ Khiết điều dưỡng, ngay cả cú điện thoại, thậm chí tin nhắn quan tâm an ủi cũng có.

      Mỗi ngày Lạc Tích Tuyết mở điện thoại di động ra mà trong lòng đầy oán trách, dù sao cũng vì mới chịu nhiều đau khổ như vậy, mà lạicứ như vậy liên lạc với , là tuyệt tình !

      Bất quá mỗi ngày đều có thể thấy Lạc Thiên Uy.

      ti vi, trong giải trí Star News, lại còn cười duyên trước ống kính.

      Trong tạp chí, ở trang đầu, minh tinh, người mẫu, liên quan đến tân Lạc thị tổng giám đốc, địa vị cao tại thượng.

      Tin hấp dẫn nhất hôm qua là: Ngọc nữ trong sựnghiệp và tình gặt hái được nhiều thành công, được ở bên cạnh Lạc thị tổng giám đốc giống như chuyện tốt đến gần!

      Xem ra muốn quên , cùng nhiều minh tinh có xì căng đan như vậy, cầnphải mấy ngày nay khẳng định là rất tốt.

      "Tiểu thư, cần lo lắng, cậu chủ nhất định thích những đó !"

      Ngũ Khiết đón con về nhà, thấy Lạc TíchTuyết xem TV, bên trong là hình ảnh Lạc Thiên Uy cùng nữ minh tinh, khôngkhỏi thở dài, bước lên khuyên Lạc Tích Tuyết.

      " quan trọng, dù sao tôi cùng ta chia tay, chỉ là tùy tiện chuyển đài, đúng lúcthấy được." Lạc Tích Tuyết nghĩ đằng nẻo, ra trong lòng vẫn rất tức giận.

      Ngũ Khiết thở dài lắc đầu cái, vào bếplàm cơm tối.

      Lạc Tích Tuyết chơi đùa cùng với con NgũKhiết, thấy tiểu Nhiễm khả ái như vậy, lòng côđột nhiên có chút xúc động, nếu con khôngmất, có thể sau này cũng đáng như tiểuNhiễm hay ?

      rơi vào trầm tư, sau đó lắc đầu ảo não, côkhông thể nghĩ như vậy, đứa bé là kết quả củasai lầm, nhất định thể giữ lại.

      Hôm nay có niềm vui khác, mà thân thể cũng dần bình phục, tất cả đều trở về với quỹ đạo.

      Lại qua mấy ngày, Lạc Tích Tuyết đến bệnh viện gần đó kiểm tra thân thể, kết quả hoàn toàn bình phục, tạm biệt với người nhà Ngũ Khiết, quyết định trở về biệt thự Lạc gia.

      Trước khi đến nhà Ngũ Khiết, với cha là ra nước ngoài khuây khoả, lúc này có thể kết thúc hành trình quay trở về nhà.

      Bầu khí trong lành, Lạc Tích Tuyết kéohành lý trở về biệt thự Lạc gia.

      Dưới góc cây, nhìn thấy bóng người quen thuộc.

      "Tích Tuyết, em rốt cuộc cũng chịu xuất !"Tiếu Vũ Trạch mặc chiếc áo sơ mi màu đen, haitay đút trong túi quần, dựa lưng vào chiếc xemàu đen, dưới ánh mặt trời càng thêm tuấn tú.

      "Vũ trạch ca, sao lại ở chỗ này?" Lạc TíchTuyết giật mình hỏi.

      Tiếu Vũ Trạch cưng chiều cười: "Ở chỗ này chờ em, bác trai hôm nay em trở về, thế nào, ra nước ngoài nghỉ phép có tốt ?"

      "Ừ, cũng tệ lắm." Lạc Tích Tuyết nhànnhạt gật đầu, chỉ là tâm tình phức tạp nặng nề.

      rất mục đích Tiếu Vũ Trạch đến nhà chờcô, nhưng mà bây giờ còn tư cách gì ở cùngmột chỗ với ?

      Tiếu Vũ Trạch chủ động qua, xách hành lý lên, giống như rất đỗi bình thường, sánh vai đến gần biệt thự Lạc gia.

      "Đại tiểu thư, Tiếu thiếu gia, hai người trởvề?" dì Ngô khuôn mặt tươi cười chào đón, nhìn thấy Tiếu Vũ Trạch càng thêm vui mừng.

      "Dì Ngô, lâu gặp, Tích Tuyết may mà có dì chăm sóc!" Tiếu Vũ Trạch thân thiện chàohỏi dì Ngô.

      Dì Ngô khẽ cười: "Chăm sóc tiểu thư là bổnphận của tôi, hiếm khi thấy Tiếu thiếu gia đưatiểu thư về, bằng hãy ở lại ăn bữa cơm."

      "Ở lại? Có được hay ?" Tiếu Vũ Trạch cóchút do dự, khách sáo hỏi.

      " có gì là tiện, lão gia mang tam phu nhân ra ngoài tham gia yến tiệc, Uy thiếu gia cũng sớm ra ngoài, tại cậu và tiểu thư hai người dùng cơm, tôi cũng hiểu khẩu vị các người, làm rất dễ." Dì Ngô cười .

      Tiếu Vũ Trạch gật đầu cái, đồng ý ở lại, còn Lạc Tích Tuyết trong lòng có chút nghi hoặc.

      "Em trai ra ngoài?" Cuối cùng cũng nhịn được hỏi.

      "Đúng vậy, kể từ lúc tiểu thư ra nước ngoài dulịch, thiếu gia với lão gia là muốn tự lập nên cũng ra ngoài ở." Dì Ngô khẳng định .

      Lạc Tích Tuyết cau mày: "Tốt, sao lại muốn rangoài?"

      "Đại tiểu thư vừa mới trở về nên biết,từ ngày báo chí đưa tin xì căng đan của thiếu giavà nữ minh tinh, tôi nghĩ thiếu gia muốn ra ngoàiở để có tự do chút, chơi đùa với phụ nữ cũng dễ dàng, dù sao cậu ấy ở tuổi này, tinh lực tràn đầy." Dì Ngô có chút im lặng cảm thán.

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết nỗi lên vướng mắc, thế nào từng ở chung mộtchỗ, tại đột nhiên nghe được chuyện phong lưu của , dĩ nhiên là thoải mái.

      Chuẩn bị cơm tối, cũng ăn yên, ngượclại Tiếu Vũ Trạch bên cạnh suy nghĩ cách dụ dỗ vui vẻ.

      nhìn ra như vào cõi thần tiên, nhưngkhông vạch trần . Nếu như cần với , giúp , , cũng sẽlặng lẽ bảo vệ .

      "Tích Tuyết, tháng sau sang chi nhánhcông ty ở nước ngoài, hi vọng em có thể cùng ." Sau bữa cơm tối, Tiếu Vũ Trạch cầmtay Lạc Tích Tuyết, nghiêm túc với .

      "Em..." Lạc Tích Tuyết ngẩn người, vẻ mặtcuống quýt: "Em muốn suy nghĩ."

      Nếu như có thể ra nước ngoài thả lỏng, khôngphải là chuyện tốt, chẳng qua chính là do dự, có nên cùng Vũ Trạch ca hay .

      Dù sao tại còn là Lạc Tích Tuyết trước đây, cùng em trai xảy ra sai lầm, cảm thấy mình dơ bẩn, còn có thể lựa chọn người đàn ông khác, có dũng khí theo đuổi tình của mình sao?

      Chương 125: Thiên Uy, em nữa sao?
      Editor: trâm trần
      Chương này dài kinh khủng khiếp. Huhu!!!

      "Này, Tích Tuyết, em trai của cậu dạo gần đâyrất đào hoa đấy?"

      Lạc Tích Tuyết ở căn tin của trường dùngcơm Trần Tiểu Mạt từ phía sau tới vỗ vào vai , đem quyển tạp chí vừa mới mua đượcđẩy tới trước mặt của Lạc Tích Tuyết.

      "Cậu xem các trang nhất của tất cả các tạp chí gần đây đều là hình ảnh của Lạc Thiên Uy khoát tay đại minh tinh này cũng là đại minh tinh khác, phải nhà cậu tính đầutư vào lĩnh vực giaỉ trí chứ?"

      "Mình biết!" Lạc Tích Tuyết tức giận trảlời câu.

      biết dạo gần đây thế nào mà đâu cũng đều là hình ảnh và chuyện liên quan đến Thiên Uy, ti vi tạp chí khắp nơi đều là hình ảnh củaanh chịu nổi nữa rồi.

      Người muốn quên nhất cứ xuất trước mặt như vậy làm muốn quên cũng thể nào quên được.

      "Tích Tuyết, cậu sao chứ?" Trần TiểuMạt thấy bạn tốt có chỗ thích hợp nênquan tâm thăm hỏi.

      "Mình sao, chỉ cảm thấy mệt mỏi chútthôi." Lạc Tích Tuyết khó khăn lắm mới kếtthúc bữa ăn của mình, cảm thấy trong óc mộthồi mê man "Tiểu Mạt, cậu giúp mình xin nghỉhọc chiều nay được mình muốn đượcnghỉ ngơi lát".

      "Được thôi, để mình đỡ cậu về phòng nghỉ".Trần Tiểu Mạt gật đầu cái lo lắng nhìn bạn tốt.

      ở phòng y tế nghỉ ngơi lát đến khi thấykhá hơn mới ra cổng trường chuẩn bị đón xe về.

      Trước cửa trường học xuất chiếc Lamborghini màu trắng thu hút ánh mắt qua lại của nhiều người.

      thấy chiếc xe quen thuộc cho là của Lạc Thiên Uy trong lòng khỏi run lên, cũng tự chủ được mà tìm kiếm bóng dáng của người trong xe.

      Cửa xe mở ra bóng dáng cao ráo tuấn dật bước xuống xe, thân tây trang được cắtmay cách đơn giản nhưng đầy tinh tế, bên trong phối hợp với chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, trước ngực có vài nút cài làm lộ ra mảng cơ ngực màu mật ong, làm cho ngườita có cảm giác liên tưởng mơ mộng đến vàithứ, phong thái tà mị bất cần đời.

      "Tích Tuyết, là Lãnh Khinh Cuồng đó" Trần Tiểu Mạt kích động lắc tay của , Lãnh Khinh Cuồng là thần tượng đời của à.

      Lạc Tích Tuyết thấy người trong xe phải là Thiên Uy cảm thấy có chút mất mát.

      "Tích Tuyết, tôi vừa từ nước ngoài trở về em ngại cùng tôi hóng gió chút chứ?"Lãnh Khinh Cuồng bước đến trước mặt của , cười xấu xa, khoé miệng ve ra độ cong mê người.

      Lạc Tích Tuyết còn chưa kịp trả lời bên kia Trần Tiểu Mạt hưng phấn bắt đầu giới thiệu về bản thân.

      "Lãnh thiếu gia, tôi là bạn tốt của Tích Tuyếttên là Trần Tiểu Mạt, lần trước cảm ơn cứu chúng tôi!" Trần Tiểu Mạt nhìn người đànông tuấn bất phàm trước mặt tươi cười .

      Lãnh Khinh Cuồng nhíu may, nhàn nhạt liếc Tiểu Mạt cái sau đó đùa giỡn :" ra là bạn của Tích Tuyết, cần khách khí tôicùng Tích Tuyết quen biết nhiều năm như vậy chuyện giúp đỡ là phải!"
      xong tay của khoác lên vai của Lạc Tích Tuyết làm ra tư thế như hai người thân rấtlâu vậy.

      Lạc Tích Tuyết trừng mắt liếc cái, vừa quay đầu định gì với Tiểu Mạt nhưng pháthiện vẻ mặt đầy kinh ngạc của , Tích Tuyếtchắc rằng Tiểu Mạt nhất định nghĩ giữa và Lãnh Khinh Cuồng có cái gì đó.

      vừa định mở miệng giải thích nhưng TiểuMạt lại đột nhiên cười thấu hiểu, :”Tôi quấy rầy hai người nữa, tôi có việc xin trước”.

      “Tiểu Mạt!” Lạc Tích Tuyết có cản cũng khong được.
      cần kêu, ấy quyết định nhườngem cho tôi rồi”. Lãnh Khinh Cuồng tà khí nhếchmôi, cố ý những lời mờ ám.

      Lạc Tích Tuyết quay đầu trừng :” tới trường của tôi tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
      “Em phải muốn cảm tạ tôi mời tôi ăn sao? Làm sao mà nhiều ngày như vậy rồi mà tôi vẫn thấy có chút động tĩnh nào hếtvậy?” Lãnh Khinh Cuồng cúi đầu nghiêm túc với .

      Sắc mặt của Lạc Tích Tuyết cứng đờ, vò đầu xin lỗi.”Tôi quên mất”.
      “Cũng biết là em quên nên hôm nào bằnghôm nay tôi nay em mời tôi dùng cơm luôn ”. Lãnh Khinh Cuồng nhân cơ hội ra cầu.
      “Tối nay?” Lạc Tích Tuyết sửng sốt, vẫn còn do dự có nên đồng ý hay .
      Lãnh Khinh Cuồng mở cửa xe bên ghế tài xế, kéo vào:”Chúng ta hãy lên đường thôi!”
      Lạc Tích Tuyết có biện pháp chối từ nên chỉ có thể ngồi lên xe của , ai kêu còn thiếu bữa cơm đây.

      mặt của Lãnh Khinh Cuồng nhiều hơn mộtnụ cười, chiếc Lamborghini lái với tốc độ nhanh chẳng mấy chốc đến nhà hàng sangtrọng.

      “Đến rồi, em xuống xe !” Lãnh Khinh Cuồnghướng cười cười. Lạc Tích Tuyết đẩy cửa xe xuống, đưa mắt quan sát quang cảnh xung quanh mặc dù nơi này có chút vắng vè nhưng khó tường tượng tại nơi vắng như thế này mà lại có bãi đậu xe rộng lơn như vậy và thiếu bất kỳ chiếc xe nào thế giới. Chắc hẳnnhà hàng này kinh doanh rất tốt.

      “Tại sao lại dẫn tôi tới đây?” Lạc Tích Tuyết quay đầu hỏi .

      “Rất đơn giản vì đây là nhà hàng do tôi mở!”Lãnh Khinh Cuồng thích ý trả lời:”Dù sao hôm nay cũng là do em mời tôi nên tôi phải kiếm chút chát cho nhà hàng của mình chứ!”

      Lạc Tích Tuyết im lặng liếc nhìn :” đúng là tính toán tỉ mỉ.”

      Nhà hàng được thiết kế vô cùng đặc biệt, diện tích rất lỡn mỗi tầng đều được thiết kế theo phong cách khác nhau

      Lãnh Khinh Cuồng là ông chủ của nơi này nênđương nhiên các nhân viên ở đây đối với rất cung kính, dẫn bọn họ lên lầu ba tìm gian vắng vẻ để ngồi.

      Ánh mắt của lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổlẳng lặng chờ đợi thức ăn được mang lên. LãnhKhinh Cuồng bên vừa thưởng thức rượu đỏ bên dừng khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Tích Tuyết, khi vô tình quay lại có chúthốt hoảng mà dời mắt .

      sợ nếu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ấy của bao tâm tư giấu kín của bị nhìn thấy mất.
      Mặc dù bất cần đời đối với đàn bà chỉ là vui đùa chút, tự cho mình phóng túng nhưng đối diện với người con mình thích thìlòng có chút hoang mang, huống chi biếttrong lòng của luôn chỉ có mình Tiếu VũTrạch.

      Lạc Tích Tuyết vẫn duy trì bộ dạng trầm mặc từlúc đến giờ, biết làm sao để chú ý đên dù chỉ là chút. Tiền bạc sao? là thiên kim đại tiểu thư của Lạc gia nên tiềnbạc tất nhiên thiếu. Cưỡng đoạt sao? Đây phải là phong cách của Lãnh Khinh Cuồng huống chi có thể càng hận anhthêm.

      “Tôi muốn toilet!” thời điểm còn chìm trong suy nghĩ của bản thân Lạc Tích Tuyết mở miệng đứng dậy rời .

      nhận thấy rằng ánh mắt nóng rực kia của Lãnh Khinh Cuồng làm cho cảm thấy áp lựcrất lớn, nên muốn rời chút.

      qua căn phòng bên cạnh, chuẩn bị trở vềphòng của mình sau khi toilet về, bỗng mộtâm thanh quen thuộc hấp dẫn chú ý của .
      “Này thiếu, sao giờ mới đến nha, người ta chờ hơn 10 phút rồi đó” giọng mềm mạinũng nịu vang lên.

      Lạc Tích Tuyết nghe thấy tên của em trai mìnhthì lập tức xoay người, từ cửa phòng len lén nhìn vô
      Chỉ thấy mỹ nhân có vóc người quyến rũlúc này ngồi đùi của , khẽ cong đôi môi đỏ mọng cả thân người mềm mại đều dựa vào trong ngực của lạc Thiên Uy.
      “Vân Vân, nóng vội lắm sao?” Lạc Thiên Uy ôm cái eo của ta, khoé môi nâng lên nụ cười tà:” phải tới rồi sao?”

      tới phải bồi em cả buổi tối đấy”. ta đung đưa vòng eo nhắn, ánh mắt trêu đùa nhìn Lạc Thiên Uy, tay thon bắtlấy cà vạt của , ánh mắt quyến rũ đưa tình.

      “Tiểu tinh, nếu em còn vội vã như thế nữa cẩn thận ở tại chỗ này muốn em đấy” Lạc Thiên Uy đem chống đỡ lên ghế sofa, ánh mắt nóng rực quét qua nơi đẩy đà của .
      “Ghét!” nũng nịu cười, lại chủ động dângđôi môi đỏ mọng của mình lên.

      Hai người cứ như vậy ở ghế sofa thân mậttrao nhau nụ hôn nóng bỏng. Đâu ai biết rằng bên ngoài cửa phòng cơ thể dần dần cứng ngắc, đại não trống rỗng, muốn lập tức bỏ nhưng chân như mọc rễ căn bản bươc cũng thể nào bước được huống chi là chạy.

      quả nhiên có người con khác, nếu như phải tận mắt chứng kiến có lẽ còn tự lừa mình dối người, nhưng bây giờ nhìn thấy màn như vậy còn có thể gì được nữa đây?

      Lạc Thiên Uy, còn .
      Từ toilet trở về lại phòng ăn sắc mặt của càng tái xanh hơn nữa, Lãnh Khinh Cuồng thấy vậynhưng biết mở lời hỏi như thế nào.

      xin lỗi, hôm nay tôi có tâm tìnhdùng bữa tôi xin được về trước hôm nào tôi sẽđãi sau”. Lạc Tích Tuyết cảm thấy sựrất khó thở, vừa nghĩ đến cảnh vừa rồi lại thể nào thở được.

      Lãnh Khinh Cuồng quýnh lên, mấy bước bắt được tay của :”Thế nào? Có phải món ăn ở đây hợp với khẩu vị của em ? bằng chúng ta nhà hàng khác được ?”

      Lạc Tích Tuyết muốn cự tuyết nhưng thấy ánhmắt chân thành cùng thành khẩn của như vậy lại đành lòng nên vẫn do dự gật đầu:” Được” cũng thể đem tứ giậnvới Lạc Thiên Uy trút lên người .

      Hai người dùng bữa đến khi màn đêm dần buônxuống Lãnh Khinh Cuồng mới lái xe chở về nhà.
      Phòng khách biệt thự Lạc gia mảnh hắc ám, ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn tườngkhông có mở , khỏi cau mày chẳng lẽ trong nhà có ai sao?

      về phía tường chuẩn bị mở đèn chợt có cánh tay có lực mãnh mẽ từ phía sau đem nhốt chặt vào trong ngực, mùi hươngquen thuộc xộc vào trong mũi, cả người của côcứng lại.

      Thiên Uy, ta ở nhà sao?
      Trái tim của chấn động, nhớ tới màn hồichiều lập tức đẩy ra, muốn chạy khỏilồng ngực vừa xa lạ mà lại vô cùng quen thuộcnày. Nhưng càng giãy giụa Lạc Thiên Uycàng ôm chặt hơn.

      “Thế nào, mới đó mà ghét tôi như vậy sao?” Lạc Thiên Uy hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Tích Tuyết, đáylòng sinh ra lửa giận.
      Đáng chết, người con này thế mà lại dùng bữa cùng với người đàn ông khác.

      Chương 126: Có bao nhiêu hận, có bấynhiêu !.
      edit: fpurplebrown23


      Lạc Tích Tuyết nhíu mày, có chút mệt mỏinói: “Tôi rất mệt, muốn gây gổ với ”.

      Lạc Thiên Uy tức giận đến phát điên, dùng lực nắm lên cánh tay phải của : “Mệt mỏi sao? Cùng tên kia ăn bữa cơm trởvề, kêu tôi mệt mỏi, em mới vừa lêngiường cùng có phải ? !”.

      chém gió cái gì vậy, tôi có”. Sắcmặt Lạc Tích Tuyết trắng nhợt, dùng hếttoàn bộ sức lực muốn đẩy tay của .

      Nhưng Lạc Thiên Uy cũng cho cơhội né tránh, đem hai tay khóa ở sau lưng, cả người nhốt vào 2 cánh tay bên trongcủa , làm ngay cả gian giãy giụa cũng có.

      Lạc Tích Tuyết chỉ có thể oán hận nhìn , nhìn bộ ngực kịch liệt phập phòng,nhìn trong mắt vật lộn cùng lửa giận.

      Trong biệt thự yên tĩnh, tất cả người giúpviệc về trước khi Lạc Tích Tuyết về, bịLạc Thiên Uy cho nghỉ việc, lúc này khônggian tĩnh mịch chỉ có 2 người bọn họ, cơ hồ cóthể nghe được nhịp tim của nhau.

      Lạc Tích Tuyết kịp giãy giụa, pháthiện ra tầm mắt Lạc Thiên Uy rơi vào môicô, trong lúc nhất thời, có cảm giác bị áp bức, muốn há mồm , nhưng lại bị hung hăng chiếm lấy đôi môi đỏ mọng.

      Đầu lưỡi của linh hoạt thăm dò vào trongmiệng , lưu lại chút đường sống nào,để cho cách nào thở dốc, sức lực cứng rắn chút khách khí chuyển độnggiằng xéo trong miệng , tham lam liếm láp từng góc .

      “Umh”. Lạc Tích Tuyết hoảng hốt né tránh, nhưng có cách nào thoát được.

      Lạc Thiên Uy như dã thú gặm cắn cánh môicô, bàn tay xấu chạm tới ngực , mềm nhẵnmà đầy đặn khiến yếu thích buông tay, trằn trọc lưu luyến, quần áo ngăn cách khiến vui mà cau mày.

      Hôn tăng thêm sức lực, trực tiếp nhấcváy Lạc Tích Tuyết lên, vuốt ve chân trắngnuột nhạy cảm, đưa tay vào chỗ nhạy cảmgiữa 2 chân thăm dò dao động.

      cần phải bộ dạng như vậy”. Lạc Tích Tuyết hốt hoảng né tránh, thân thể đangdần dần phát lạnh, khó chịu khước từ.

      nên như vậy, vậy muốn như thế nào?”. Lạc Thiên Uy nhíu mày mi hoặc nhìn , đưa ra đầu lưỡi ướt nhẹp liếm qua tai củacô, sau đó ngậm trong miệng mút thỏa thích,“Như vậy chứ gì? Muốn ?”

      cần”. Thân thể Lạc Tích Tuyết run rẩy, theo bản năng tránh né, eo lại sớm bị đối phương ôm, chuyển động chút, tay kia thu chặt chút, cho đến thân thể hai ngườidán chặt còn khe hở.

      “Tích Tuyết, em như vậy mà lại hẹn hò với người đàn ông khác sao? Mới vừa vặn cùngtôi chia tay, em cứ như vậy kịp chờ đợiliền chui vào ngực người đàn ông khác sao?” Lạc Thiên Uy ở bên tai nhàng , nhưng ngọc châu rơi xuống hoặc từ cảm giácthanh tuyến, chứa lực hấp dẫn lớn: “Cho nên cần phải trừng phạt, phải sao?”

      Lạc Tích Tuyết kịp phản ứng, Lạc Thiên Uy ôm ngang lên đem ngangtrên khay trà trước ghế sofa.

      Khay trà dài hơn mét đủ để thân thể mảnh khảnh của Lạc Tích Tuyết đó, chỉlà sau lưng là thủy tinh lạnh lẽo chạm vào đó, lập tức giật mình tỉnh lại, muốn giãy giụarời .

      # che giấu #

      “A umh”. Lạc Tích Tuyến cau mày, thân thểcủa mới vừa hồi phục, thế nào chống lại giày vò của như vậy.

      là đau a, buông tôi ra”. đánhlồng ngực của Lạc Thiên Uy, thở hổn hển.

      Lạc Thiên Uy cúi đầu, lấy thế thể đỡ mà dùng sức cậy ra hàm răng của , bắt đầu mạnh mẽ mà bú liếm, bàn tay nóng lên cũngtùy ý vuốt ve thân thể phía dưới mềm mại, đường trợt xuống.

      Lạc Tích Tuyết chỉ cần nghĩ tới còn chạmqua những người phụ nữ khác, liền chán ghét cau mày, vội vã muốn rời , nhưng lực của Lạc Thiên Uy lại càng hôn mạnh hơn, đầu lưỡi liếm mút môi của , điên cuồngngậm, dây dưa, cho phép trốn tránh.

      vừa khinh vừa sợ, ra sức giùng giằng, hámồm căn đôi môi xâm lược hứng thú của ,trong miệng nhất thời tràn ra máu tươi.

      Lạc Thiên Uy rên lên tiếng, sau đó chậmrãi từ cái hôn này hút ra, rời khỏi đôi môi mềm mại sưng đỏ của .

      “Lạc Tích Tuyết, em càng ngày càng quáđáng! chịu đựng của tôi có giới hạn!”. Lạc Thiên Uy dừng lại động tác liếm khóe miệng,tròng mắt lại mang theo tia nguy hiểm, nheolại mắt.

      Bàn tay to của giữ chặt eo của , đưa lên , rơi xuống vào đỉnh đầu mạnhmẽ, nam tinh cứng rắn khổng lồ nặng nề tiếnvào thân thể của .

      “A, là đau! !”. Lạc Tích Tuyết thẳng kêu đau, cảm giác mình như bị lưỡi dao sắc bén bổ ra thành hai nửa.

      “Tại sao còn bỏ qua cho tôi? Chúng ta phải chia tay sao? dây dưa với tôi nữa cơ mà?”. Trong mắt của đặt lên tầng hơi nước, vừa thẹn vừa tức trợn mắt giận dữ nhìn .

      “Em cứ như vậy muốn tránh ra khỏi tôisao?”. Lạc Thiên Uy chạm vào lỗ tai , nhìn chằm chằm vẻ mặt khổ sở của , giọng lạnh chất vấn.

      Lạc Tích Tuyết thở hổn hển, sống lưngđã đầy mồ hôi lạnh, cắn răng từng chữ từngcâu: “ thả tôi ra! ?”.

      “Thả em?”. Lạc Thiên Uy cười lạnh, toàn thân tràn đầy hơi thở nguy hiểm, ánh mắt tà nịnh mà quỷ dị: “ sai, tôi đồng ý thả em, chỉ là từ nay về sau, tôi giống như trước kia mà quý trọng em như vậy nữa! Tôi chỉ muốn thời điểm, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, em đều phải thỏa mãn tôi!Em có thể tìm người đàn ông khác, nhưngtôi dừng lại đoạt lấy em! ! !”.

      biến thái!”. Lạc Tích Tuyết bị lời nóicủa làm cho ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy lên người.

      giây kế tiếp, Lạc Thiên Uy thô lỗ xé ra quần áo của , giãy giụa được 2lần, đôi tay bị dùng thắt lưng cột vào đỉnh đầu, y phục người bị xé mà nửa lõa lồ, thân thể mềm mại của như như .

      Trong con ngươi Lạc Thiên Uy che giấu sắc dục, ngón tay dài của bóp bộngực mềm mại của Lạc Tích Tuyết, nhìn nó đầy đặn ở trong tay mà bị nắn bóp thành hình dáng, nhịn được cúi đầu hung hăng tạo nên dấu vết của .

      “Tại sao tôi? Tại sao muốnsinh con cho tôi? Em ! ! Tại sao? !”. Lạc
      Thiên Uy cơ hồ gầm hét lên, trong ánh mắtphát ra tia tuyệt vọng.

      như vậy, thương như vậy,trong mắt cùng trong lòng cho tới bây giờ chỉ có , nhưng lại tàn nhẫn như vậyđối với ! Thâm chị liền mang thai con của , cũng muốn cho biết, gọi làm sao hận ? !

      quá sâu, chỉ còn hận thù, lúc này với LạcThiên Uy, tất cả lửa giận đối với Lạc TíchTuyết là căm thù tới thấu xương.

      lật thân thể của Lạc Tích Tuyến, bàn tay chạm vào bắp đùi thon dài của , khiến đưa lưng về phía quỳ mặt đất, làm tư thếcực kỳ nhục nhã, vừa nhanh lại vừa sâuchạy nước rút, đụng vào.

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy toàn thân đau, nhưng trong tim đau, giống như bị rơixuống, bị hút vào, cũng thể leo lên.

      Chương 127: Rốt cuộc là người nào tổn thương người nào?
      edit: fpurplebrown23


      Cảm thấy khổ sở, thân thể lạnh lẽo tê dại đixuống.

      Đau, sắc nhọn mà điên cuồng!

      Trước mắt là mảnh trắng xóa, ánh đèn sáng loáng, lay động qua lại!

      Lạc Tích Tuyết sức lực khốn cùng, giương mắt chỉ thấy bác sĩ mặc áo khoác trắng ởtrước mắt, chuyện gì xảy ra? lại ở trong bệnh viện sao?

      kịp suy nghĩ nhiều, cảm giác đau đớn lại tiến tới, lại hôn mê lần nữa.

      “Làm sao có thể vào lúc này muốn ấy chứ?” Trong thoáng chốc, nghe thấy được tiếng chỉ trích của bác sĩ.

      Ngay sau đó nghe thấy tiếng xin lỗi ảo nãocủa Lạc Thiên Uy: “ xin lỗi, tôi khốngchế được”.

      có biết , vợ thiếu chút nữa bị xuất huyết đấy!”. Bác sĩ phụ sản ánh mắt chỉtrích nhìn sang, chưa từng người chồngnào trách nhiệm như vậy.

      Vợ mới phá thai xong, thân thể vẫn chưahoàn toàn hồi phục, ta chờ đợiđược, vẫn bạo lực như thế, coi phụ nữ là người.

      Lạc Thiên Uy lập tức bắt được tay của bác sĩ,lo lắng hỏi: “ ấy còn nguy hiểm nữa ?”

      tại còn biết lo lắng nữa sao?”. Bác sĩ tức giận liếc cái, thở dài :“Nguy hiểm đến tính mạng vượt qua, chỉ là thân thể vợ quá yếu, trước sinh non lại vào bệnh viện, có khả năng lưu lại di chứng sau này”.

      “Di chứng? có di chứng sau này ư?”. Sắc mặt Lạc Thiên Uy tràn đầy âu lo.

      Bác sĩ lắc đầu cái: “Bây giờ còn chưa biết, nhưng tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, vợ có thể về sau cũng thể sinh con”.

      thể sinh con? Bác sĩ đùa cái gì vậy?”.Lạc Thiên Uy giật mình, quả khó tin.

      “Tôi chẳng có thời gian đùa giỡn với , 2 người trẻ như vậy, thích làm loạn, làm bụnglớn cũng vào bệnh viện, tùy tiện mua thuốc sẩy thai, sinh non lại có điều trịtốt”.

      Bác sĩ liên tục, nghe vào tai Lạc Tích Tuyết, trong lòng cảm thấy đau nhói.

      Về sau thể mang thai sao? Tại saophải như vậy?

      Hai mắt của bắt đầu có nước mắt, bốn phía lại sa vào vùng tăm tối.

      Thời gian lại vừa dừng lại.

      Khi Lạc Tích Tuyết lần nữa khôi phục lại ý thức, mùi thuốc nồng nặc xâm nhập vàochóp mũi .

      Mùi thuốc kích thích nồng nặc, thểkhông tỉnh lại.

      Mơ hồ, nhìn thấy bóng dáng ngồi bêngiường quen thuộc, Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, Lạc Thiên Uy nhanh chóng nhìn .

      Nhìn thấy tỉnh, lập tức vui mừng cầm tay : “Tích Tuyết, em tỉnh rồi sao?”

      Lạc Tích Tuyết tránh tay ra, gì, vẻ mặt xa cách dứt.

      Ác ma này, chính là khiến thành bộ dạng này!

      Nhớ tới lúc trước khi hôn mê, tàn nhẫnhành hạ , còn có lời của bác sĩ, nội tâm củacô khó mà bình phục.

      “Tích Tuyết, xin lỗi, là tôi sai, để cho em chịu khổ!”. Lạc Thiên Uy đau lòng tự trách,đôi mắt đen nhánh bởi vì cả đêm chưa ngủmà đầy tia máu, đưa bàn tay khẽrun vạch ra
      vài sợi tóc rơi gương mặt .

      Lạc Tích Tuyết trong lòng hơi xúc động, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn , mộtlời.

      tại trở lại xin lỗi còn có tác dụng gìnữa, tất cả hậu quả đều xảy ra, thể
      quay lại.

      dịu dàng như vậy khiến chịunổi, bởi vì biết loại dịu dàng sau lưng,là tàn bạo đau nhức đến thế nào

      chịu đủ rồi!

      “Tích Tuyết, thân thể còn chỗ nào thoải mái?” thanh Lạc Thiên Uy êm dịuhỏi.
      Lạc Tích Tuyết trầm mặc như cũ, trảlời .

      “Tôi hiểu em trách tôi, nhưng em biếtkhông? Trong khoảng thời gian này,tôi lúc nào cũng nhớ em, ngày đó ở trong bệnh viện tôi đều là nhảm, em rời khỏi bệnh viện tôi liền hối hận, bỏ được mặt mũi theo đuổi em, lo lắng em xảy ra chuyện, mới để cho Ngũ Khiết chăm sóc em, nhưng thân thể em vừa bình phục lại ôm người đàn ôngkhác, tại sao tôi có thể tức giận chứ?”

      Lạc Thiên Uy ngước mắt nhìn , mặtmột mảnh tự trách, hốt mắt hãm sâu, râu rìaxồm xàm, hoàn toàn có thần thái của thiếu gia nhà giàu nữa.

      Lạc Tích Tuyết mặc dù đau lòng, nhưng gì nữa. Vì ở chung chỗ với em trai mình, đoạn nghiệt duyên này, khiến mất tư cách làm mẹ, tất cả nên kết thúc, nên tiếp tục nữa.

      Ánh mắt lạnh nhạt nhìn cái, nhìn như người xa lạ quen biết.

      cùng , từ nay về sau, đều có quan hệ gì nữa.

      “Tại sao lời nào?”. Thấy Lạc Tích Tuyết chậm chạp lời nào, Lạc Thiên Uy phiền não, sắc mắt u ám hướngvề phía .

      Lạc Tích Tuyết cười lạnh, nhanh như vậy đãkhôi phục diện mạo ác ma rồi sao? Đây mới là diện mạo của , dịu dàng thuộc về .

      “Chính tôi với em!”.

      Hai tay Lạc Thiên Uy nắm ở bả vai , liều mạng lắc.

      Trong lòng hận muốn chết, mởmiệng xin lỗi , còn muốn thế nào đây? Tại sao vẫn muốn để ý đếnanh?

      “Tôi cầu xin em câu cho tôi!”.

      Rốt cuộc, khí thể của Lạc Thiên Uy mềm nhũn, tâm tình cũng nhanh muốn sụp đổmất, tại chỉ cần chịu mở miệng nóichuyện với , hiểu rồi!

      “Giữa chúng ta còn cái gì để sao?” Trầm mặc hồi lâu, thành khàn khàn củaLạc Tích Tuyết vang lên.

      Giữa bọn họ phải có kết thúc, chịu nổi.

      “Chuyện em bé, tại sao em lại giấu tôi?” thành Lạc Thiên Uy khàn khàn, trong đôimắt.

      Lạc Tích Tuyết cười: “Nếu như tôi cho biết, thế như thế nào đây?”

      mới 16 tuổi, có năng lực nuôi dưỡng mộtem bé sao? Có lẽ thiếu tiền, nhưnganh thiếu chính là tâm trí, ít nhất ở trong mắt Lạc Tích Tuyết, người đàn ông 16 tuổi đủ trách nhiệm để gánh vác. Huống chi bọnhọ còn là chị em.

      Thay vì hai người khổ sở, bằng đừng biết, có lẽ trách , nhưng chỉ có thế này mới giải thoát được.

      Lại màn khiến người ta khó thở trầm mặc.

      “Em cho tới bây giờ cũng muốn nóicho tôi biết tin này ?”. Lạc Thiên Uy đau lòng chất vấn.

      Lạc Tích Tuyết hờ hững nhìn , khóe miệng ngoắc, cũng đáp lại.

      nghĩ thế nào cũng sao, dù sao đứabé còn, cũng thể sinh con, tất cả cũng kết thúc.

      Tim Lạc Thiên Uy như bị rạch vết, cảmgiác đau đớn thể ra được.

      “Qủa hiên bị tôi đoán trúng rồi”.

      thở dài tiếng, trong mắt như có cáigì, muốn phun trào ra—

      “Em tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Đó cũng làcon của tôi! Ít nhất, tôi có quyền được biết!”.

      cuối cùng cũng biết phải ?” Lạc Tích Tuyết chậm chọc cười .

      chỉ mất đứa con, sau này vẫn có những người phụ nữ khác giúp sinh, nhưng vĩnh viễn cũng thể sinh con nữa, đoạn tình này, rốt cuộc ai bỏ ra nhiềuhơn?

      “Em có thể ngay từ đầu tới cuối, cũng nghĩ tới muốn đứa này? Phải ?”.Lạc
      Thiên Uy nhìn chằm chằm, tức giận xen lẫn tuyệt vọng, khiến cho lòng dạ ác độcrun rẩy.

      Lạc Tích Tuyết quay mặt ra chỗ khác, tuyệt tình : “ sai! Tôi muốn đứa bé này, bởi vì cho tới bây giờ tôi ! Như thế nào lại muốn mangthai con của người đàn ông vô sĩ chiếm đoạttôi chứ?”

      “Em quả nhiên thừa nhận!”. Lạc Thiên Uy trong mắt xẹt qua tia bi thương,lời vô tìnhcủa kích thích lòng .

      nắm được cằm , phát điên quát: “LạcTích Tuyết, em rốt cuộc có tim vậy? Tôi hiểu em hận tội, hận tôi giày vò thân thể em, nhưng, em cũng được công chà đạp vào trái tim tôi, hai chúng ta ai mới người tàn nhẫn hơn đây?”

      “Tàn nhẫn sao?”. Lạc Tích Tuyết đột nhiên bi thương bật cười, chợt hất tay Lạc ThiênUy ra, nhìn vào mắt tràn đầy tức giận cùng căm phẫn: “Lại tàn nhẫn, cả đời sinh con được nữa tàn nhẫn sao? Khôngtrách tôi độc ác phá hủy con của , tôicũng bị trời cao trừng phạt, như vậy còn chưa đủ sao? còn muốn thế nào nữa?”

      “Tích Tuyết, em biết rồi sao?”. Lạc Thiên Uykhó tin nhìn , thanh run rẩy, vẻ mặtbiến đổi, cuối cùng vẫn là đau lòng cùng lo lắng.

      Lạc Tích Tuyết khẳng định gật đầu, nước mắtlập tức chảy ra: “Đúng, vừa rồi tôi đều nghe thấy”.

      Lạc Thiên Uy ôm chặt vào trong ngực, đem mặt của dán lên mặt : “Tích Tuyết, đều tại tôi được, tôi nên nhất thời xúc động, trút giận lên em, em nhấtđịnh cso việc gì, bác sĩ nhất định sẽchữa trị tốt cho em”.

      Lạc Tích Tuyết gì, chỉ cắn môi,đụng tới lồng ngực , nhất thời, uất ức, khổsở, khí chịu đồng loạt xông lên đầu, nước mắtchảy ra.

      “Tích Tuyết, đừng khốc, tôi nên đối với em như vậy!”. Lạc Thiên Uy hôn lên nước mắt của , dung nhan tuấn tú nhuộm đầy u sầu, vừa xin lỗi, lại dỗ dành .

      Nhưng Lạc Tích Tuyết lại khóc dữ tộn hơn,trong mắt căn bản cách nào ngừng.

      Người đàn ông vĩnh viễn hiểu được,người phụ nữ mang thai mà bị sẩy thai cũng rất đau buồn, ai chỉ có mình LạcThiên Uy đau lòng, Lạc Tích Tuyết cũng rất khổ sở.

      Nhưng có thể làm sao đây? Con bản thân còn chưa trưởng thành.

      Tựa vào trong ngực Lạc Thiên Uy, Lạc TíchTuyết dần dần ngủ.

      Đợi đến khi tỉnh lại, là ngày hôm sau,mà Lạc Thiên Uy vẫn như cũ ở bên giườngcô.

      Bác sĩ tới đối mặt và truyền nước biển cho , Lạc Thiên Uy vẫn ở bên cạnh, còn đặcbiệt mời chuyên gia dinh dưỡng, giúp điều chỉnh thân thể.

      Ở bên cạnh chăm sóc tỉ mỉ của , thân thể Lạc Tích Tuyết từ từ khôi phục.

      Nhưng chuyện sinh non bị thương nặng này,thành ra hậu quả có cách nào bù đắp.

      Lạc Thiên Uy quan tâm, chỉ cần có thể cùng với , dù cả đời khôngcó em bé, để ý.

      Lạc Tích Tuyết khổ sở cười, mộtlời.

      Đêm yên tĩnh, Lạc Thiên Uy nằm bên cạnh , đưa ra cánh tay ôm .

      Lạc Tích Tuyết có đẩy ra, chỉ là dùng hai con mắt nhìn lên trần nhà, sững sờđến ngẩn người.

      cảm thấy chính mình rất buồn cười, quayvề mootj vòng, vẫn thoát khỏi ma lực của người đàn ông này.

      Tất cả xảy ra như trò chơi vậy, mình viễn viễn bị động, thương tích khắp người, cuối cùng, vẫn thể trở lại nguyên hình.

      Cảm giác được tâm tình tiêu cực của , Lạc Thiên Uy ôm , ôm chặt, tay nhè nhẹlau khuôn mặt của .

      “Tích Tuyết, theo tôi, để cho em chịu uất ức. xin lỗi!”. Trán của đụng phải : “Em phải tin rằng tôi rất em, mộtngày nào đó tôi khiến em trở thành vợ chính thức của Lạc Thiên Uy tôi đây, ai cũng cản trở được!”.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 128: Vật nuôi bị nhốt.
      Editor: Trâm Trần

      Mấy ngày nay cả người của Lạc Tích Tuyết đều có tinh thần, dễ dàng mệt mỏi, bác sĩ nóivới đây là triệu chứng thiếu máu nghiêmtrọng.
      Lạc Thiên Uy mỗi ngày đều tự mình đốc thúc uống thuốc bổ, cái gì táo đỏ, canh gà đen đều bị ép ăn hết, giờ nhìn những thứ này làm thấy buồn nôn, nhưng thể từ chối sụ quan tâm của được vì Ngũ Khiết đây đều lànhững thứ đích thân xuống bếp làm.

      Mặc dù đối với chăm sóc có thừa nhưng thân thể của Lạc Tích Tuyết vẫn càng ngàycàng sa sút như vậy. Bởi vì mất quá nhiều máunên sắc mặt tái nhợt, dễ nhiễm lạnh, cho dù trời rất nóng tay của vẫn rất lạnh,buổi tối lại càng thêm sợ lạnh, Lạc Thiên Uybình thường ôm vào ngực dùng nhiệt độ của thân thể để sưởi ấm cho .

      Thỉnh thoảng trong đêm khuya yên tĩnh, Lạc Tích Tuyết cũng từ trong mộng tỉnh lại, thấy Lạc Thiên UY tựa vào đầu giường hút thuốc, tay vẫn quên ôm chặt .
      biết, mỗi ngày đều chăm sóc ra vẫn còn rất nhiều việc để lo, thay ba phụ trách công ty của gia đình còn có tổ chức sát thủ mà tự tay sáng lập, các gánh nặng đều đổ dồn lên vai , đối với người thanh niên ở độ tuổi nàymà quả là hết sức cực khổ.
      Có lúc phải ra ngoài lâu thể gặp được dẫn mua những đồ cần thiết để dùng, làm cho vô cùng cảm động.

      Ngũ Khiết thấy thần sắc của Lạc Tích Tuyếtđang từ từ chuyển biến tốt hơn rất vuimừng, phải là người lắm miệng nhưng mỗi khi rãnh rỗi lại khuyên Lạc TíchTuyết:”Thiếu gia đối với tốt nha, vớithân phận tại của thiếu gia việc có nhiềungười đàn bà bên cạnh là hết sức bình thườngnhưng thiếu gia vẫn chỉ toàn tâm toàn ý có mìnhtiểu thư thôi nha, nên tiểu thư nhất định phảibiết trân trọng thiếu gia đừng để mất mới hối tiếc”.

      Lạc Tích Tuyết cười khổ, còn có lựa chọn nào khác sao? Tất cả đạo đức, pháp luật kỷ cương đánh mất người của Lạc ThiênUy hết rồi, mà đối với cũng dần dần cởimở hơn rồi.

      dần trở nên hư hỏng đúng ?

      Thân thể của Tích Tuyết phải trải qua mấytháng mới hồi phục lúc này Thiên Uy cũng đãmười bảy tuổi rồi. Lạc Tích Tuyết rời khỏi bệnhviện cũng là rời khỏi Lạc gia, mặc dù khôngmuốn xa dì Ngô nhưng Lạc Thiên Uy vừa đấmvừa xoa nên chỉ có thể dời qua ở chung chỗ với .

      cảm thấy như mình được em trai nuôivậy, trường học thể đến nữa rồi, tốt nghiệp còn thi lấy đâu mà có bằng.
      Đúng ra với độ tuổi này của ra ngoài xin việc làm rồi nhưng lại bị em trai mình nuôi nhốt ở trong phòng, thỉnh thoảngcó rãnh rỗi cùng dạo, thời gian còn lạicô chỉ có thể ở trong biệt thự, chạm mặt với bất cứ ai.

      Lạc Thiên Uy đối với càng ngày tính chiếm hữu càng cao, nhất là khi bắt gặp dùng cơmvới Lãnh Khinh Cuồng lại nghĩ là tìm cách thoát khỏi , cùng người đànông khác kết giao điều này làm cho lòng của anhcực kỳ lo lắng.
      càng lo lắng lại càng muốn khống chếcô, nhưng sợ ghét bỏ, kể từ khi ra viện đến giờ có chạm vào .

      biết trước kia mỗi lần cùng làm rachuyện đó đều rất vất vả nhất là sau khi sanh non, Lạc Tích Tuyết đối với những chuyện nhưvậy càng bài xích hơn, giống như trong lòngcủa có ám ảnh thể nào xoá được, cũng muốn bức bách , chỉ muốn từ từ cảm hoá để ngày cam tâm tìnhnguyện mà đem bản thân giao cho .

      Mọi chuyện diễn ra bình thường và tốt đẹp nhưvậy cho đến ngày.
      Ngày hôm đó, Lạc Thiên Uy có chuyện quan trọng muốn làm ngay cả Mặc Cảnh ngườisuốt ngày bên cạnh Tích Tuyết bảo vệ cũngmang theo.
      Lạc Tích Tuyết thân đứng đợi ở biệt thự, chỉ có vài người áo đen theo phía sau. ở trong hoa viên tản bộ, chợt xoay người cái liền thấy người phụ nữ mị đứng trước mặt .
      Lạc Tích Tuyết cảm thấy da đầu tê dại, nhìn người phía trước biết có ý tốt gì, nhất là ánh mắt của ta rất sắc bén nhưng cũng đầyhả hê.

      ngẩn người hồi lâu mới có phản ứng:” là thuộc hạ của Thiên Uy?”
      còn nhớ lần đó ở biệt thự Lạc gia, thấycô ta ở trong phòng cùng Thiên Uy chuyện,nhất là dùng giọng của nam điều này để lại ấn tượng trong lòng Lạc Tích Tuyết rất sâu sắc.

      “Tôi là Trì Nhược Huân, là người con củaUy cũng là người phụ nữ đầu tiên của ấy”. cười xinh đẹp, xấu bụng liếc nhìn LạcTích Tuyết cố ý cường điệu từ ‘đầu tiên’, hài lòng thấy sắc mặt của Tích Tuyết biến hoá,trong lòng càng thêm hả hê.

      Nhận thấy Lạc Tích Tuyết rất dễ bị lừa nên ta ngại thêm vài lời để đổ thêm dầuvào lửa.
      “Vốn trước kia Thiên Uy sủng tôi nhất nhưng vì xuất nên có đoạn thời gian Uy bị mê hoặc, đụng đến tôi nữa. Nhưng gần đây ấy lại đến tìm tôi, cũng biết dũngmãnh của Uy rồi thân thể của tôi bị ấy muốn như muốn lìa ra vậy, rất mệt mỏi nha!” xong ả còn ngượng ngùng cười.

      Lòng của Lạc Tích Tuyết bỗng nhiên co rút nhanh, cảm giác chua xót dâng lên, thế nhưng những ngày qua có người con khác. thất vọng sao? chẳng phải sớm biết với thân thế và bề ngoài đó của còn mong đợi việc thủ thân như ngọc sao? Cônên cảm thấy may mắn phải sao? Có lẽ thời gian lâu dài ghét , đem chú ý dời người phụ nữ khác, lúc đó được tự do phải sao?

      tới đây phải để cho tôi biết mấy chuyện này thôi chứ? rốt cuộc muốn gì, thẳng ” lạc Tích Tuyết lạnh lùng nhìn ả, lạnh nhạt hỏi.

      Trì Nhược Huân căm hận nhìn chằm chằm ,trong mắt tràn đầy địch ý:”Tôi muốn rời , phải ngay cả chút cũng thương ấy sao? Ngay cả con của ấy màcô cũng muốn bỏ, như vậy tại sao còn mặtdày mày dạn ở lại bên cạnh ấy?”

      Con ngươi lành lạnh của Lạc Tích Tuyết nhìn thẳng ta, hận ý trong mắt của người con này làm cho khiếp sợ, ta chất vấn như vậy là có ý gì? Muốn cùng thị uy sao?

      “Chuyện của tôi cùng Thiên Uy còn chưa đến phiên người ngoài như nhúng tay vào, có thể rồi!” Lạc Tích Tuyết trực tiếp hạ lệnh đuổi khách. Chỉ là Trì Nhược Huân có tức giận mà còn cười tĩnh mịch.

      “Người ngoài?” ngoắc ngoắc khoé môi, con ngươi sắc bén :”Nếu như tôi mang thaiđứa con của Thiên Uy xem tôi có còn là người ngoài nữa ?”

      Chương 129: Quyết định rời khỏi

      edit : babynhox

      " mang thai?"

      Lạc Tích Tuyết trợn to hai mắt, trong lòng lộp bộp cái liền rơi xuống đáy cốc.

      "Đúng vậy!" Trong mắt Trì Nhược Huân chợthiện tia sáng kỳ lạ, nhìn khiêu khích , cườilạnh : "Mỗi lần Uy đều làm cho tôi đạt đếnkhoái cảm dục vọng, tôi muốn mang thai cũng được."

      Lạc Tích Tuyết chua sót nhếch môi, , vẫn còn chạm vào người phụ nữ khác, còn làm chobụng của họ lớn ra!

      Như vậy phải rất tốt sao? TrìNhược Huân này có con với em trai, nhất địnhem trai và ấy ở cùng nhau, cuối cùng có thể giải thoát rồi, phải sao?

      " có con với ta, nên với ta, tìm tôi có ích lợi gì?" Lạc Tích Tuyết hờhững .

      Trì Nhược Huân dùng ánh mắt ai oán trừng :" nghĩ rằng tôi muốn với ấy sao? Nhưng mà ngày nào còn có , ấy vĩnhviễn cũng ở cùng với tôi, càng khôngcần đến đứa này, căn bản là ấy giữ lại!"

      Lạc Tích Tuyết nheo mắt, hờ hững hỏi: "Côđến, cuối cùng là muốn với tôi cái gì?"

      Trì Nhược Huân nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ , lớn tiếng : "Tôi muốn rời khỏi ấy!"

      "Rời khỏi? Tôi cũng muốn." Lạc Tích Tuyết cười lạnh, vẻ mặt bi ai: "Nhưng căn bản là ta có khả năng buông tha tôi, nếu có thể,tôi cũng muốn ở trong này thêm ngày."

      " ? Chỉ cần có cơ hội, đồng ý rời khỏi ấy?" Ánh mắt Trì Nhược Huân khôngtin lắm liếc nhìn người Lạc Tích Tuyết .

      "Đúng vậy, tôi đồng ý!" Lạc Tích Tuyết gật đầu khẳng định.

      "Tốt lắm, tôi có thể giúp !" Con ngươi của TrìNhược Huân xoay xoay, lại hỏi bổ sung câu: "Nhưng mà phải xem có đồng ý hay ?"

      Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: "Cômuốn giúp tôi như thế nào?"

      " tại người duy nhất có thể ngăn cản Lạc Thiên Uy, chính là ba của Lạc Chấn Long,chỉ cần trở về Lạc gia, với Lạc Chấn Long phải rời khỏi Trung Quốc, với sắp xếp của ông ấy, Lạc Thiên Uy nhất định tìm thấy ." Trì Nhược Huân giúp nghĩ ra cách.

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu, thở dài: "Chỉ tiếc ngaycả tòa biệt thự này tôi cũng ra được, làm sao có thể gặp được ba ba chứ?"

      Tòa biệt thự này có hệ thống giám sát tự động, còn có ít vệ sĩ canh giữ, cho phép của Lạc Thiên Uy, căn bản là có khả năng chạy trốn.

      "Nếu muốn ra ngoài khó, chỉ cần tôi ra tay, nhất định có thể giúp rời khỏi biệtthự mấy tiếng, nhưng phải trở lại ngay khi đãgặp Lạc Chấn Long, chuyện hôm nay cũngkhông được với người khác." Trì NhượcHuân tràn đầy tự tin .

      "Được, tôi đồng ý." Lạc Tích Tuyết do dự gật đầu.

      Nếu người phụ nữ này là có con với em trai, như thế sớm muộn cũng phải rời khỏi, cho dù bây giờ , sau này người phụ nữ này và em trai kết hôn, sớm hay muộn cũng phải rời khỏi .

      Trì Nhược Huân gian xảo híp mắt lại, khóemiệng thoáng nụ cười đắc ý.

      Lúc trở về biệt thự Lạc gia, Lạc Tích Tuyết mới phát , mấy ngày về nhà, Lạc giađã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

      Mà tin tức khiến cho giật mình —— Lạc Chấn Long bị ung thư, bây giờ trongbệnh viện.

      Nghe được tiếng nức nở của vú Ngô ở trongđiện thoại, sắc mặt Lạc Tích Tuyết đồng dạng, tay cầm điện thoại cũng run run.

      Ba ba bị ung thư, chuyện lớn như vậy, tại sao Lạc Thiên Uy với ?

      kịp suy nghĩ nguyên nhân, Lạc Tích Tuyết vội vả bắt chiếc xe taxi, thẳng đếnbệnh viện.

      Trong phòng bệnh

      Lạc Chấn Long suy yếu nằm ở giườngbệnh, sắc mặt ông trắng bệch, nhìn qua thân thểgiống như khúc gỗ mục nát, nếu phải ngực còn hơi hơi lên xuống, thực chút sức sống.

      Lạc Tích Tuyết nhận ra, đây là ba người tung hoành ngang dọc oai phonglẫm liệt thương trường? Mấy tháng trước tóc vẫn còn là màu đen, giờ toàn bộ đều làmàu trắng.

      Lạc Chấn Long nằm ngửa mặt, cảm giác an tĩnhkhông có chút sống.

      "Ba ba" Lạc Tích Tuyết chạy tới bên cạnh mép giường, giọng kêu gọi, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

      "Tích Tuyết! !" Lạc Chấn Long nghe được giọng của con , cố sức mở mí mắt nặng nề ra, thương đưa tay ra tìm kiếm đầu củacô.

      Nghe được giọng mệt mỏi của ba, nước mắt của Lạc Tích Tuyết càng tuôn ra.

      Ở trong mắt ba vẫn là người đàn ông đội trờiđạp đất, mặc dù uy nghiêm nhưng từ ái, làm sao lại bất hạnh bị mắc bệnh ung thư như vậy?

      "Tích Tuyết, sao lại khóc?" Lạc Chấn Long vỗlưng , ấm giọng an ủi,"Người lúc nào đó rồi chết, Tuyết Nhi, phải kiên cường. Ba ba khôngthể sống cùng con cả đời ."

      "Ba, ba chết , bác sĩ nhất định có thể chữa khỏi cho ba!" Lạc Tích Tuyết cúi người,gắt gao ôm ba mình.

      Người nào cũng biết cha mẹ thể sống với mình cả đời, nhưng thường thường, đứa con có hiếu cũng thể cả ngày quấn lấy cha mẹ mình, muốn tự mình học tập, nghiệp, vợ chồng, con cái. Đến khi cha mẹ già rồi, phải rời khỏi, mới cảm thấy hối hận, sớm biết, lúc trước nên ở bên cạnh bọn họ nhiều hơn.

      "Đứa ngốc, lớn như vậy rồi, còn khóc!" Lạc Chấn Long vuốt ve mặt , nghiêm túc : "Babị ung thư giai đoạn cuối, chỉ sợ còn bao nhiêu thời gian, lần trước ba với con chuyệnđó, con nghĩ như thế nào?"

      "Chuyện đó?" Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên,lau nước mắt.

      Lạc Chấn Long kiên nhẫn với co: "Khôngphải là ba hỏi con, còn muốn cùng Tiếu Vũ Trạch ở chung chỗ ? Cậu ta ranước ngoài, mấy ngày nay có liên lạc vớicon, trước hết qua lại với nhau. Nếu conmuốn , ba có thể giúp con sắp xếp nướcngoài học đại học, sau này con theo VũTrạch, ba cũng yên tâm."

      "Nhưng mà, tại ba bị bệnh nghiêm trọng như vậy, sao lúc này con có thể rời khỏi ba được?" Lạc Tích Tuyết liều mạng lắc đầu, kiênquyết chịu.

      "Tuyết Nhi trưởng thành, sớm hay muộn cũng phải lập gia đình, ba thể chăm sóc con cả đời, có người đàn ông thực lòng con ở bên cạnh chăm sóc con, ba có chết cũng có thể nhắm mắt, cùng Tiếu Vũ Trạch , ba tin tưởng cậu ta mang lại hạnh phúc cho con ."Lạc Chấn Long bình tĩnh , trong mắt trànđầy thương.

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết trận cảm động, cho rằng ba vẫn xem mình, khôngngờ ba đúng là vì tương lai của mà suy xétcẩn thận như vậy.

      "Cám ơn ba." nén nước mắt trong mắt, cảmkích gật đầu.

      Lúc này, mẹ kế cùng bác sĩ tiến vào phòngbệnh.

      "Tích Tuyết, con nhường chỗ chút, để bác sĩ kiểm tra thân thể cho ba con." Lam Thư Đìnhcăn dặn lưu loat .

      "A." Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, vừa định lui qua bên, bàn tay mềm lại bị Lạc Chấn Long nắm.

      "Trong ngăn tủ thứ hai bên tay trái ở thư phòngcủa ba, có số giấy chứng nhận tài sản con hãy ký tên vào, con về nhà lấy liền rời khỏi,càng nhanh càng tốt!" Lạc Chấn Long lo lắngnhắn nhủ lại.

      Lạc Tích Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.

      Mặc dù biết bản thân nên rời khỏi ba vào lúc này, nhưng đây là tâm nguyện của ba trướckhi chết, huống chi ba vừa chết, toàn bộ Lạc giasẽ rơi vào trong tay em trai, phải bảo vệ tốt phần di sản mà ba giữ lại cho , bởi vì những thứ đó đều thuộc về mẹ.

      Chương 130: Sa đọa rồi sao? Lạc đường rồi sao?

      edit : babynhox

      Gió đêm phất phất, gian phòng cực kỳ yên tỉnh, chỉ có gió thanh sàn sạt của gió thôi bay màn tơ ở cửa sổ sát đất.

      Lạc Tích Tuyết tắm rửa xong, thay áo ngủ nằm ở giường, nhưng hoàn toàn có buồnngủ. Trong đầu ngừng suy nghĩ lời của ba, còn có chuyện Trì Nhược Huân có thai.

      Tòa biệt thự cũng ở nổi nửa, phải đổi nữ chủ nhân mới thôi. Cho dù em trai khôngthích Trì Nhược Huân nữa, nhưng ta có con với , thế nào cũng giữ ta bên người .

      Chẳng trách từ sau khi xuất viện, Lạc ThiênUy cũng có chạm vào , ra là bởi vìhắn có niềm vui khác, làm sao có thể muốnmình chứ?

      vừa hiểu lời vừa biết nhìn sắc mặt , cũng thành thạo và vui vẻkhuất phục, Trì Nhược Huân kia vừa nhìn liền biết chính là bộ dáng mị thấu xương,khẳng định ta dễ dàng làm vui lòng đàn ông?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Lạc Tích Tuyết giốngnhư bị tạt acid sunfuric, đau đớn ăn mòn suy nghĩ của , đau lòng, dằn vặt, chịu đủloại hành hạ.

      Cửa bòng bỗng nhiên mở ra, tiếng bước chân trầm ổn bước đến.

      Lạc Tích Tuyết khẩn trương nhắm mắt lại, chỉcảm thấy bên cạnh giường lớn phút chốc bị lõm xuống, bỗng chốc mùi hương mạnh mẽ đặc biệtcủa đàn ông vây quanh .

      Cho dù mở mắt, cũng biết người đến là ai, chỉ là suy nghĩ đến chuyện của cùng Trì Nhược Huân, theo bản năng Lạc Tích Tuyếtcũng để ý tới .

      Nhưng Lạc Thiên Uy vươn tay ôm , tựa đầu đặt ở bên gáy , cái mũi ngay thẳng ngừng vuốt ve da thịt nhẵn nhụi nhạy cảm ở xương quai xanh của , hơi thở nóng bỏng mang theo tiếng trầm thấp ái muội ở bên tai vang lên: "Tích Tuyết, tôi rất nhớ em."

      Trong khoảng thời gian này có khá nhiềuviệc, phải thường công tác nước ngoài, trờimới biết trong lòng ĩ nhớ như thếnào, ở bên cạnh mình mấy ngày này, cơm nuốt trôi, ăn mà biết mùivị!

      Thân thể Lạc Tích Tuyết theo bản năng cứngđờ, cảm nhận được nóng bỏng của để giữahai đùi mình, hít vào ngụm khí lạnh.

      Nhớ tới hình ảnh ô uế của cùng Trì Nhược Huân dây dưa với nhau, cách nào bình tĩnh hòa nhã tiếp nhận đụng chạm của , khiên cho cảm thấy bản thân mình cực kỳbẩn, phải là đồ chơi của ,, dựa vào cái gì đụng chạm người phụ nữ khác, vẫn còn tới trêu chọc ?

      "Lấy cái tay bẩn thỉu của ra!" chán ghét khiển trách.

      Lạc Thiên Uy bị lửa giận của khiến cho hiểu gì cả, kinh ngạc nhìn , hoang mang truy hỏi: “Tích Tuyết, em làm sao vậy? Có phải có chỗ nào thoải mái rồi hay ? thời gian dài tôi có đụng vào em, rất nhớ em!"

      Trước kia mỗi ngày có thể nhìn thấy , còn có thể an ủi bản thân, miễn cưỡng đè nén dụcvọng. Nhưng tại vài ngày thấy, dục vọng muốn liền giống như nước lũ tràn ra, quả thực nhanh đến mức thể cản!

      Khóe miệng Lạc Tích Tuyết thoáng lên cười lạnh: "Nhớ tôi? phải rất bận rộn sao?"

      "Tích Tuyết, em trách tôi thời gian bên cạnh em sao?" Lạc Thiên Uy thấp giọng thở dài, vội vàng giải thích: "Gần đây có rất nhiều việc, tôi thoát thân, những chuyện nàyqua , tôi đưa em nước ngoài du lịch, có được hay ?"

      Lạc Tích Tuyết khẽ hừ tiếng, khóe miệngchứa tia châm biếm, đương nhiên bề bộnnhiều việc, chỉ sợ phải là bận công tác,mà là bận xông lên giường Trì Nhược Huân, bằng sao ta có thể mang thai?

      tại bội phục em trai cũng được, muốn giữ tình cảm với , còn làmchuyện như vậy với người phụ nữ khác, ở giữahai người phụ nữ, mệt mỏi sao?

      "Dù sao, mặc kệ làm gì, tôi cũng khôngmuốn hỏi." tức giận quay mặt qua chỗ khác,giữa con ngươi chợt lóe lên chán ghét.

      Toàn bộ đều lọt vào trong mắt Lạc Thiên Uy ——

      Cái người phụ nữ này dám ghét bỏ ? Tim Lạc Thiên Uy bắt đầu run rẩy, theo bản nănghắn dựa sát vào, vươn tay ra, muốn ôm vàolòng, Lạc Tích Tuyết lại giống như là hoảng sợ đẩy ra, lập tức trốn xa!

      "Vì cái gì muốn né tránh tôi? Em có biết tôi có bao nhiêu nhớ em ? Chết tiệt, em lại đâycho tôi, ta nhớ em sắp phát điên rồi!" Lạc ThiênUy đe dọa, kịp chờ đợi muốn ôm ấp ,trong mắt còn đan xen khát vọng.

      Ánh mắt Lạc Tích Tuyết trong veo mà lạnh lùng nhìn , khuôn mặt nhắn tràn đầy bi thương gay gắt cùng trào châm biếm: "LạcThiên Uy, cần giả vờ, hư tình giả ý của chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm. Tôi còn tưởng tôn trọng tình cảm của mình, nghĩ tới là làm tôi quá thất vọng rồi, có người phụ nữ khác, nên đốixử tốt với ấy mới đúng, vì cái gì vẫn còn dâydưa với tôi rời?"

      Lạc Thiên Uy ngừng chút, mày xoắn xuýtnhăn lại: "Tôi có người phụ nữ khác? TíchTuyết, cầu xin em có thể suy nghĩ lung tung được ? Trừ em ra làm sao tôi còn có thể có những người phụ nữ khác? Em như vậy là áp đặt tội danh lên người tôi? Chẳng phải tôi oan uổng rồi sao?"

      Lạc Tích Tuyết vừa định mở miệng ra tên trì Nhược Huân, có thể tưởng tượng, khôngcó chứng cứ ràng, cho dù cũng khôngchắc chắn Lạc Thiên Uy thừa nhận, huốngchi cũng đồng ý với Trì Nhược Huân .

      "Hừ!" chỉ là hừ lạnh tiếng, xoay ngườinằm xuống, căn bản muốn lại để ý đếnhắn.

      Lạc Thiên Uy nhìn vẻ mặt của đối với mìnhtránh kịp, trong lòng đột nhiên sinh ra loại tức giận, vì cái gì luôn luôn khư khư cố chấp, kết luận bừa? Đối với mình, chút tin tưởng cũng có sao? , thìngười phụ nữ khác ở trong mắt chỉ là gió thổi mây trôi, căn bản là nhìn mà như khôngthấy!

      "Mặc kệ tôi có cái bao nhiêu người phụ nữ, tôi chỉ để ý mình em, người có thể tác động hếtthảy tình cảm của tôi chỉ có mình em." Lạc Thiên Uy chuyển mắt nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, gằn từng chữ.

      Trong mắt chớp động ngọn lửa cướp đoạtnguy hiểm, đột nhiên cúi người tới, bắt lấybả vai Lạc Tích Tuyết, cúi đầu phủ lên đôi môiđỏ mọng của .

      Hôn môi, đầù lưỡi khiêu khích, lướt qua, trànngập khát vọng mê hoặc.

      Si mê quấn quýt đầu lưỡi của , vuốt ve, liên tục quấn sâu vào cổ họng .

      Cảm giác ẩm ướt tê dại, khiến cho đầu óc và thân thể Lạc Tích Tuyết đều tê dại, có ý nghĩ thôi thúc muốn ôm . Nhưng chút lý trí còn lại khiến cắn chặt răng, quật cường cho lưỡi của xâm nhập.

      Nhưng đầu lưỡi nóng bỏng của Lạc Thiên Uy lại linh hoạt lướt qua gương mặt , liếm hôn vành tai mẫn cảm của , sau cùng ngậm trong miệng, dùng kỹ xảo trêu đùa ngậm mút , mà bàn tay ấm áp của rời khỏi eo , dao động đến trước ngực , cởi bỏ từng cúc áo của .

      " cần!" Cảm nhận được ý đồ của , Lạc Tích Tuyết kinh hãi mở mắt ra, theo phảnxạ hé miệng, muốn hô to.


      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, loại xâm nhập này làm cho trong lòng rất bất an,nhưng thân thể lại rất hưng phấn khát vọng , có thể cảmgiác được thân thể mình có bao nhiêu khát vọng.

      Trời ạ, lại khát vọng như vậy, chẳng lẽ cũng sa đọa rồi sao? Bị lạc rồi sao?

      Chương 131: Quấy rầy, các người cứ tiếp tục
      Editor: Trâm Trần

      Chiếc lưỡi điêu luyện của Lạc Thiên Uy khôngbỏ qua ngõ ngách nào trong miệng của Lạc Tích Tuyết, chút kiêng kỵ mà chiếm đoạt dường như muốn chạm đến linh hồn của .
      Lạc Tích Tuyết cảm thấy khí trong lồngngực như bị hút , kiềm hãm được bản thân mà rên lên tiếng, ưỡn sống lưng,gương mặt đỏ ửng, đôi hàng mi nhàng lay động.

      Nhìn phản ứng thẹn thùng của như vậy thìtrong thân thể của Lạc Thiên Uy máu như chảy ngược lại, nụ hôn của càng ngày càng trở nên nóng bỏng hơn giống như muốn gặm nuốtcô, hoặc như muốn hoà tan vào trong cơ thểcủa , cậy mạnh mà dây dưa.

      Trong đầu giờ phút này chỉ còn là mảng hôn mê, chớp mũi đều là hương vị đặc trưng củangười đàn ông trước mặt này, căn bản biết giờ phút này phải làm cái gì nữa, chỉ cảmthấy cả người nóng lên, da thịt mỗi khi đụng chạm với là như muốn thiêu đốt.

      Nụ hôn của lúc này mới dời xuống chiếc cổ trắng ngần của , lần xuống xương quai xanhgợi cảm, ngón tay xinh đẹp thon dài bắt đầu tuỳ ý vuốt ve cơ thể nhắn của , đườngtrượt xuống.
      Cảm thấy trước ngực có cảm giác mát lạnh Lạc Tích Tuyết tự chủ được khẽ rùng mìnhmột cái, áo ngủ biết bị người đàn ông trước mặt này thoát khi nào.

      Bàn tay an phận của từ từ dời lên , ở nơi an tĩnh như thế này lại là ban đêm càng thêm nghe tiếng thở gấp của . Thân thể nhạy cảm của bị trêu chọc khó có thể kiềm chế mà phát ra từng trận dậy sóng, trải qua nhiều lần triền miên như vậy Lạc Thiên Uy ràng nắm được những điểm mẫn cảm thân thể của , còn cố ý ở nhữngnơi mẫn cảm đó mà dao động qua lại, chọc chocô run lên mà bật ra tiếng rên rỉ nghe như có như .

      Bàn tay quái ác lại đường tới xương quaixanh nhưng dần dần hạ đầu xuống, ngay tại vị trí xinh đẹp này mà cắn đưa tới cho tiếng rên rỉ thấp. mặt của Lạc Tích Tuyết giờ phút này mảng xuân tình, Lạc Thiên Uy nâng khoé môi lên, ở bên tai của thở ra khí nóng, thanh thấpnói:”Tích Tuyết, bằng chúng ta làm ”.

      “A!” Thân thể của trong nháy mắt căngthẳng, nhịn được kêu lên tiếng rồi đẩy ra, trực tiếp cự tuyệt:” được!”
      “Tích Tuyet của thành thực nha!” Lạc Thiên Uy khẽ nheo mắt lại, lộ ra nụ cười mị, đùa giỡn :” Đều ướt cả rồi?Còn muốn?”

      “Tôi có, Ưm” Lạc Tích Tuyết còn muốn cãi lại nhưng Lạc Thiên Uy cúi đầu hôn lên môi của , vội vã hôn, nhất thiết quấn quanh. Thân thể của lại trận run rẩy, loại kíchthích mãnh liệt này làm cho dục vọng vốn được kiềm chế trong người lần nữa lại thức tỉnh, níu lấy cái chăn ở phía dưới, tronglòng mâu thuẫn vô cùng.

      Lạc Thiên Uy si mê nhìn bộ dáng mê người của , bắt đầu thoát quần áo của cả hai để cho bọn họ càng thêm gần sát. Dần dần, bị trêu đùa mà cả người lại run rẩy, bốc cháy lên, bắt đầu bị lạc trong nụ hôn của .

      lúc ấy giọng trầm thấp vang lên:”Thiếu gia, nơi này còn có mấy phần tài liệu chờ người đến xử lý đấy ạ”.

      Mặc Cảnh trực tiếp đẩy cửa vào, thể ngờ lại thấy được màn ướt át như vậy. Lúc nàyLạc Tích Tuyết mảnh vải bị Lạc Thiên Uy áp ở dưới thân, bọn họ tứ chi quấn lấy nhau, toàn thân phiểm hồng, hình như bọn họ chuẩn bị đến bước mấu chốt nhất nhưng khôngmay lại bị Mặc Cảnh thức thời xông vàocắt đứt.

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn người tới, sắcmặt lập tức trở nên trắng bệch nhịp tim đập càng ngày càng nhanh, nghĩ tới Mặc Cảnhlại gõ của mà trực tiếp vào như vậy.
      Mặc Cảnh thể nào dời tâm mắt người của Lạc Tích Tuyết mà dời được,vóc người của đầy đặn mê hoặc, tản ra mùi vị đủ đê đầu độc bất kỳ người đàn ông nào thế giới này, để cho nhiệt lưu trong bụng dưới của lập tức xông lên.

      Qua lúc lâu, mới hung ác bấm ngón taycủa chính mình cố gắng bình phục lại tâm tìnhlấy lại tinh thần :”Ngại quá, quấy rầy, cácngười cứ tiếp tục !”
      xong, nhanh chóng chạy tra khỏi cửađóng cửa lại trước khi cơn tức giận của Lạc Thiên Uy bùng nổ.

      Ra tới bên ngoài biệt thự gió đêm thổi lạnh lẽocũng thể làm cho tâm tình của bình yên lại được. Chỉ cần nghĩ đến gương mặt thanh lệ tuyệt luân cùng vóc người hoàn mỹ như thế cũng cảm thấy hồi miệng đắng lưỡi khô.

      Khó trách thiếu gia cả ngày chi muốn ở cùng , căn bản đụng đến bất kỳ người đàn bà nào khác, lại càng thèm nhìn bọn họ lấymột cái, người con như đối với đàn ông mà có cách nào kháng cự, dĩ nhiên dù có muốn cũng được, vô luận như thếnào cũng chỉ là đem đau khổ cho mình màthôi.

      Tròng mắt của Mặc Cảnh ra khát vọng khó kiềm nén, cũng muốn nếm thư chút hươn vị thuộc về chỉ tiếc lại là người phụ nữ củathiếu gia, người trung thành nênkhông thể nào có ý định như vậy được.

      “Thế nào? Vẫn còn dư vị đối với chuyện vừa rồi sao?” Chợt có bóng dáng của người từ phía sau tới.
      Mặc Cảnh kinh ngạc quay đầu, thấy người đếnlà Trì Nhược Huân lại quay trở lại lạnh lùngnhư ban đầu. Mới vừa rồi chính là ta cho biết thiếu gia mình trong phòng đó nên mới kiêng nể gì mà xông vào như vậy nhưng ai biết được nơi ấy thiếu gia cùng Tích Tuyết màn dây dưa.

      cố ý cho tôi thấy sao?” híp mắt lại, TrìNhược Huân quả ghê tởm dám tính kế với .
      Khoé môi của Trì Nhược Huân lên nụ cười lạnh:”Chẳng lẽ thân thể của ta khôngđẹp sao? nên cảm ơn tôi mới đúng nêu như có tôi trợ giúp có được thấy hìnhdạng mê người của ấy như vậy đây?”

      Mặc Cảnh nắm chặt tay lại thành quyền, ánhmắt hung dữ nhìn chằm chằm ta:” muốn làm cái gì?”
      Trì Nhược Huân cười cười, chậm rãi :”Tôichỉ muốn hợp tác với thôi!”
      “Hợp tác?” Mặc Cảnh hừ lạnh cái, thanhâm giấu được khinh bỉ cùng coi thường “Tôi với có gì để hợp tác? Nực cười!”

      Trì Nhược Huân nhịn xuống khiêu khích cùng ngạo mạn của Mặc Cảnh, chỉ là con mắt chống lại :”Mặc Cảnh, nên sớm như vậy, ít nhất tôi với có chung mục đích, chúng tađều hy vọng hai người bọn họ ở chungmột chỗ với nhau đúng ?”

      Vẻ mặt của Mặc Cảnh lạnh nhạt :”Tôi biết côyêu thiếu gia, trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ bọn họ nhưng tại sao lại hợp tác với tôi?”

      phải cũng có ý nghĩ độc chiếm LạcTích Tuyết sao?” Trì Nhược Huân cười lạnhnói, sớm thấu lòng của Mặc Cảnh:” Đừng với tôi là chỉ xem ấy như chủ nhân để hoàn thành nhiệm vụ mà thiếu gia giao cho, mỗi lân phụng mệnh bảo vệ ta là cứ xemcô ta như nữ thân trong lòng mà dốc lòng bảovệ, đừng cho là tôi nhìn ra? Chỉ là tôi tòmò là nếu thiếu gia biết mơ ước người đànbà của thiếu gia có hậu quả như thế nào?”

      “Câm miệng!” Con ngươi lãnh khiễn trách,khẽ cắn răng hỏi:” đến tột cùng là muốn tôihợp tác chuyện gì?”

      Chương 132: Ý loạn tình mê trong phòng tắm

      Edit : babynhox

      Trong phòng, khí cực kì cứng nhắc.

      Trong ngực Lạc Thiên Uy có dòng lửa giận bốc cháy , cho phép bất cứ người đàn ông nào mơ ước tới người phụ nữ của ,đương nhiên bao gồm thuộc hạ của .

      Nhưng vừa rồi Mặc Cảnh nhìn thân thể của Lạc Tích Tuyết, vẻ mặt vừa kinh ngạc lại vừa ham muốn, khiến cho cực kỳ khó chịu!

      Người phụ nữ của chỉ có thể là của ,thân thể cũng chỉ có thể cho mình nhìn, mình mò mẫn!

      Lạc Tích Tuyết nhìn thấy trong mắt em trai đè nén lửa giận, lo lắng làm ra chuyện gì thể khống chế được, vội vàngđẩy ra, nhảy xuống giường : "Tôi tắmtrước!"

      Nhìn vội vàng xong câu đó, dường như là bỏ chạy, trong lòng Lạc Thiên Uy càng khôngvui hơn, cùng đơn độc chỗ lại khiến cho né tránh muốn chạy trốn như vậy?

      Chỉ tiếc cho cơ hội này, bởi vìcô đốt lửa của , khi như vậy, thìcô phải có trách nhiệm dập tắt.

      Lạc Thiên Uy cũng nâng bước theo, đuổi theo hướng của Lạc Tích Tuyết.

      Trong phòng tắm, dưới ánh đèn ảm đạm, sươngmù dày đặc, bao phủ bầu khí ám muội kiều diễm.

      Lạc Tích Tuyết cởi bỏ quần áo người, nhắm mắt nằm ở bên cạnh bồn tắm nghỉ ngơi, mặc chonước ấm trong bồn đắm chìm toàn thân da thịtcủa , giảm bớt thần kinh mệt mỏi và căngthẳng của .

      Tóc đen như thác nước rải rác ở trong nước, giọt nước sáng trong rơi xuống dạ thịt trắng nõn trơn bóng, êm dịu chảy theo đường cong lunglinh, toát ra ánh sáng tươi đẹp.

      Trong bồn tắm tí tách tiếng nước chảy, LạcTích Tuyết nhắm mắt nghĩ ngơi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tự nhiên cửa phòng tắm mở ra, Lạc Thiên Uy tới.

      Vòng eo mảnh khảnh, thân thể mềm mại cùnghai chân tuyệt mỹ cuộn tròn, giống pho tượng điêu khắc tinh xảo tuyệt mỹ, tản ra vẻ đẹp lay động khiến lòng người run sợ.

      Theo bản năng hô hấp của Lạc Thiên Uy cứng lại, cái nào đó ở hạ thể lại bắt đầu rục rịch, bước đến gần lạc Lạc Tích Tuyết, ánh mắt nóng bỏng luôn luôn nhìn thân thể .

      Cảm giác được có người nhìn chằm chằm mình,Lạc Tích Tuyết nghi ngờ mở mắt ra, quay đầuliền nhìn thấy Lạc Thiên Uy cởi áo khoác, mặc bộ áo tắm đứng ở trước mặt .

      "A a" Lạc Tích Tuyết hoảng sợ hét lên tiếng, lập tức từ trong hồ đứng lên, ý thức được bản thân mình có mặc quần áo, lại thét tiếng chói tai, vội vàng lùi thân thể về trongbồn tắm.

      "Ha ha, Tuyết Nhi phải là em chưa từngthấy qua thân thể của tôi, sao lại giật mình như thế?" Lạc Thiên Uy nhàn nhạt kéo môi mỏng, nét mặt thoáng tươi cười làm trò ác, xong, bắt đầu cởi bỏ áo áo tắm của .

      "A, ra ngoài!" Lạc Tích Tuyết kinh hoảng biết làm phải sao, quần áo của để tủ ở xa, với tới, mà Lạc Thiên Uy lại cởi quần áo ra về phía , phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại muốn nhìn lén tắm rửa sao?

      "Tôi cũng cần phải tắm!" Lạc Thiên Uy tà mịmà chớp mắt sáng, vừa nhấc chân muốn bước vào bồn.

      " cần, tôi tắm xong, ra ngoài trước."Mặt Lạc Tích Tuyết đỏ bừng, khẩn trương đứng lên, muốn nhường chỗ cho .

      Mái tóc dài mà xinh đẹp thanh tú khoát lên vai, lộ ra da thịt trắng nõn trơn bóng, tuy là kiên trì ở trong bồn tắm ra, nhưng cũng bị thấy hết, dù sao ở trong bồn tắm vẫn an toàn hơn cùng chỗ, dù sao thân thể của cũng thấy hết.

      "Tích Tuyết, em đẹp!" Phía sau truyền đến tiếng than thở của Lạc Thiên Uy , ánh mắt sâuxa giống như đại dương: "Đẹp đến mức khiến cho tôi hận thể lập tức ăn em ngay chỗ này!"

      Mặt Lạc Tích Tuyết lập tức đỏ bừng đến tận cổ.

      nóng lòng muốn chạy trốn khỏi ánh mắtnóng bỏng của , ngờ quá nhanh, lại bị trượt chân, cả người ngã về sau.

      Xuất phát từ bản năng, đưa tay bắt lấy cái gì đó, lại nghe thấy…. tiếng gầm của đàn ông.

      Giương mắt nhìn qua, lúc này mới phát , cầm lấy là chính là cái kia của —— Vật cứng!

      Nóng quá, nóng quá, lại căng ra nửa! ! !

      Bị dọa sợ nên sắc mặt đỏ bừng, khẩn trươngbuông lỏng tay ra.

      Vốn tưởng rằng trượt chân tráng lệ, khôngngờ bị Lạc Thiên Uy kéo tới, theo bản năng LạcTích Tuyết vùng vẫy, tay lại nắm chặt, cùng ngã quỵ tiến vào bồn tắm.

      Lúc này, bọt nước văng khắp nơi, người hai người đều ướt hết.

      Lạc Tích Tuyết đập hai cái vào nước, lập tức xoay người đứng lên, vừa định rời khỏi, lại bị người đàn ông phía sau nhanh tay ôm lấy eo của .

      "Em người phụ nữ ngốc!" Lạc Thiên Uy nghiêng người để sát vào mặt ,giọng hỗn loạn hài hước.

      Mặt Lạc Tích Tuyết lại đỏ lên, nhịp tim lại tăngnhanh.

      "Buông!" vội vả muốn thoát khỏi .

      Nhưng Lạc Thiên Uy lại ôm chặt hơn, dường như vẫn chưa có y muốn thả ra.

      Đột nhiên tay của chặn ngang trướcngực Lạc Tích Tuyết, lãnh mị nheo nheo đôi mắt tuấn tú, cười tà ác : "Giúp tôi tắm rửa!"

      " cần!" Lạc Tích Tuyết hề nghĩngợi liền từ chối, có tay có chân vì cái gìmuốn giúp tắm? cũng phải lànữ giúp việc của ?

      "Vậy cùng tắm." Trong mắt Lạc Thiên Uy chớp động ánh sáng ái muội, nhìn bộ dáng xấu hổ thẹn thùng của Lạc Tích Tuyết, sớm muốn làm như vậy rồi.

      xong, nặn chút sữa tắm, xoa xoa vài cái trong tay, bôi chút lên bản thân, lại bôi lên người Lạc Tích Tuyết.

      "Này, cần quá phận!" Lòng Lạc Tích Tuyết bối rối, ra sức xoá sạch tay , nhưngLạc Thiên Uy di chuyển chút nào, vẫn chuyên tâm xoa nắn .

      Bọt nước lan ra từ lòng bàn tay của , màuhồng phấn trong suốt, mùi hương hoa hồng bay theo gió, xoa ở da thịt mềm mại, đáng tiếc hương thơm bị nước ấm dội xuống, còn lại chính là lòng bàn tay nóng bỏng của , daođộng thân thể của Lạc Tích Tuyết.

      Dường như cảm giác được bàn tay to của sờ tới sờ lui thân thể mình, Lạc Tích Tuyếtchỉ cảm thấy từ trong thân thể của liên tục nóng lên, hơn nửa càng ngày càng nóng, côngẩng đầu lên, để cho bản thân hít thở chút khí mới mẻ, làm cho mình tỉnh táo.

      Khi bàn tay trượt từ cổ đến hai vài gầy, lại xoa nắn lên xuống ổn định trước ngực , Lạc Tích Tuyết liền cảm thấy hô hấp khôngthoải mái, trái tim cũng muốn nhảy ra, bất an đánh vào nước, bọt nước lần lại lần bắn tóe lên.

      Mà tay của Lạc Thiên Uy có ngừng lại, ngược lại vòng qua ngực của , vuốt ve đùi củacô.

      Lạc Tích Tuyết vội vàng bắt lấy tay , kinh hoảng nhìn lên : " cần, thả tôi ra!"

      Lạc Thiên Uy cười mị hoặc kề sát vào mặt ,đột nhiên ôm lại, trong nháy mắt, môi liền của chống lại .

      "Làm tôi cao hứng, tôi tha cho em."

      Hơi thở của hai người gần gũi quấn quýt, trong gian hẹp, nhất là đụng chạm dễ dàng làm cho người ta ý loạn tình mê.

      Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Lạc Thiên Uy,giảm bớt bá khí trước kia, thay vào đó là tìnhcảm dịu dàng, đôi mắt đung đưa mị làmngười mê hoặc lòng người, giống như linh hồn của bị hút vào trong phút chốc.

      Rốt cuốc Lạc Tích Tuyết cách nào giữtỉnh táo, mặt đỏ hồng giống như quả táo, thẹn thùng giống như có thể ra máu.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 133: Liều chết triền miên trước khi biệt ly

      Editor: lovelygir262

      Lạc Tích Tuyết xoay mặt sang chỗ khác, bướng bỉnh, dễ dàng khuất phục như vậy, cắn chặt môi, muốn mở miệng.

      "Em ngoan a." Lạc Thiên Uy giọng , khuôn mặt tuấn tú bất ngờ nghiêng lạigần, chóp mũi vô tình hay cố ý cọ cọ .

      Lạc Tích Tuyết ngượng ngùng rủ mí mắt, Lạc Thiên Uy lại nâng mặt lên, hung hăng hôn lên môi , thưởng thức hương thơm trong miệng .

      Răng môi kịch liệt dây dưa, quấy nhiễu ,lần nữa ra lệnh: "Gọi Uy!"

      Lạc Tích Tuyết bị hôn gần như thởđược, bị động thừa nhận nụ hôn nóng bỏngcủa , có phải hay nếu gọitên , cũng định bỏ qua cho , từ trong ánh mắt đọc lên được điều đó.

      Nước trong bồn tắm chưa tắt, ngừng chảyxuống, dòng nước chảy lên da thịt, thân thể hai người đều ướt nhẹp.

      Lạc Thiên Uy ngưng hôn Lạc Tích Tuyết, chăm chú nhìn . Nước cũng thể làmgiảm nhiệt độ của hai người, nhịp tim cũng tăngnhanh. Ngực hai người liên tục phập phồng,miệng thở hổn hển.

      "Gọi Uy, mau gọi ...Uy!" gần như khống chế được, lần nữa ôm Lạc Tích Tuyết vào trong ngực, đầu lưỡi ngừng ở môi nhàng liếm, bá đạo lại mập mờ ra lệnh cho .

      "Uy...Uy...Uy" sợ nếu gọi , khống chế được mà muốn , ngay cả khi kêu ba tiếng vẫn thoát khỏi, chuẩn bịđứng dậy rời .

      Con ngươi Lạc Thiên Uy tối lại, tay nâng gáy Lạc Tích Tuyết, lần nữa cúi đầu hôn lên môi , tay khác lần mò lên, vuốt venơi mềm mại đó.

      # che giấu #

      "Đừng..." khó chịu thở mấy tiếng, lý trí dần bị lạc mất, đưa tay bé đẩy lồng ngực của , đáy lòng ngừng nhắc nhở mình, thể cứ như vậy trầm luân.

      Lạc Thiên Uy đột nhiên bắt lấy tay bé của , càng mãnh liệt hôn : "Tích Tuyết, em là của , chỉ thuộc về mình , ai có thể từ trong tay cướp em , biết emcũng thích , giống như thích em vậy."

      Nụ hôn của tinh tế cùng tham lam che lạimôi , hơi thở nam tính từ từ vào trongkhoang miệng nhắn của , đồng thời cũng cướp hơi thở của .

      Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, muốn cầu xin hắndừng lại, lại thấy mặt vì kích tình mà đỏ rực, con ngươi mị hoặc vào lòng người.

      tia điện trong nháy mắt, linh hồn dườngnhư bị bắt được, hoàn toàn mê muội trước sức quyến rũ của .

      Trầm luân , để cho lần cuối trầm luân,qua đêm nay, bọn họ phải xa cách, cũng thuộc về người phụ nữ khác.

      Lồng ngực Lạc Thiên Uy ngừng phậpphồng, nụ hôn cuồng nhiệt từ môi Lạc TíchTuyết dần xuống, lướt qua cổ , rồi đến bộ ngực mỹ lệ, tinh tế hôn mút lên da thịt mịn màngcủa .

      Thân thể mềm mại trống rỗng của Lạc Tích Tuyết ngừng run rẩy, lập tức để lộ tình cảm .

      # che giấu #

      Lời của khích lệ , đưa tay vòngqua lưng , kềm được mút lấy môi ,mạnh dạn đáp lại.

      "Tích Tuyết, em." Cảm nhận được côchủ động, trong lòng Lạc Thiên Uy lập tức mừng rỡ, càng thêm điên cuồng hôn , bá đạonhưng mất dịu dàng, triền miên bộclộ tình cảm.

      trận hôn cuồng nhiệt, thế giới xung quanh giống như xoay chuyển, bọt nước giữa haithân thể tràn ra, toả ra hương thơm mê người.

      Lạc Tích Tuyết hoàn toàn vứt bỏ ngượng ngùng, mang cả người dựa sát vào , dùng đườngcong cơ thể mình cảm thụ đường cong thân thể cường tráng của .

      Lạc Thiên Uy gầm tiếng, nâng hai chân quàng qua eo , hạ thấp người, gậy sắtnóng bỏng trong nháy mắt tiến vào cơ thể , đểcô hoàn toàn bao bọc lại .

      "A..."

      "Ừ..."

      khắc kết hợp kia, hai người đều phát ra tiếng thở gấp, cuộc vừa mới bắt đầu, vàcô cũng vứt tất cả, hơi thở mê muội hoà vàonhau.

      # che giấu #

      Kích tình qua , toàn thân vô lực xụi lơtrong ngực Lạc Thiên Uy, miệng nhắn vẫn còn thở hổn hển, toàn thân ửng đỏ, hoàn toàn chìm đắm trong trận kích tình vừa qua.

      "Thích ?" Lạc Thiên Uy đột nhiên từ phía sau ôm eo , môi mỏng khẽ hôn lên phần lưng trắng hồng của .

      "Tôi..." Lạc Tích Tuyết hoàn hồn, trong mắt cóchút do dự, nhưng tự trách nhiều hơn, tại saolại có thể cùng xảy ra quan hệ?

      "Nếu , chúng ta thử lại lần?" Lạc Thiên Uy mắt sáng lên, ngực trần cường tráng lần nữa đè lên thân thể Lạc Tích Tuyết.

      "A? muốn" Lạc Tích Tuyết giật mình vùng vẫy, nhưng Lạc Thiên Uy để ý đếnphản kháng của , ôm từ trong bồn tắm lên,sãi bước vào phòng ngủ, đặt lên gường.

      "Dù sao chúng ta cũng vừa mới làm lần,thêm lần nữa có gì khác nhau, bằng mấylần cũng được." Lạc Thiên Uy áp thân thểcô, cùng khoảng cách rất gần bốn mắt nhìnnhau, hơi thở ấm áp của lướt qua mặt , khiến hô hấp rối loạn.

      "..." Lạc Tích Tuyết mặt đỏ lên vì tức giận, mồ hôi nóng trán nhất thời hoá thành mồ hôi lạnh, lại ra phản bác, chỉ cảm thấyngười đàn ông này da mặt rất dày, luôn muốn khi dễ .

      Lạc Thiên Uy mỉm cười giúp lau mồ hôi lạnh trán, ôm eo lần nữa hôn xuống, vật nam tính phía dưới cũng nhanh chóng chôn vào thân thể , lấp đầy đáy lòng trống rỗng của .

      Dưới ánh đèn vàng nhạt, thâm tình ngắm nhìn ánh mắt , mang theo tình cảm nhàng cùng quý trọng, tay chống đỡ bên người , tay khác dịu dàng vuốt ve mặt , vùi vào giữa mái tóc , động tác nuông chiều.

      Lạc Tích Tuyết ngước mắt nhìn , bắt gặp ánh mắt thương của , trái tim nhấtthời run lên, cả người cũng bị hoàn toàn chinh phục, chỉ muốn làm người phụ nữ của .

      che đậy, buông xuống ràng buộc, trongthời khắc này trở thành vĩnh hằng!

      Hoặc giả con người đều ích kỷ, tình ở trướcmặt, chỉ có rung động, mới có thể làm cho con người say đắm!

      "Tích Tuyết, em, bất luận xảy ra chuyện gì, đều muốn mất em." Lạc Thiên Uy cúi đầu hôn lên môi , chútdịu dàng tiến quân thần tốc, kịch liệt luận động.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết trong nháy mắt căng thẳng, phía dưới mỗi lần đụng chạm sâu cũng giống như sâu vào trong đáy lòng , hai tay nắm chặt, lúc này bị loại tiết tấu vừa ngọtngào vừa thống khổ giày vò, trầm luân.

      cách nào trốn tránh, biết là thống khổ hay là vui vẻ, chỉ cảm thấy mìnhngoài người đàn ông trước mắt này, cái gì cũng thể suy nghĩ, mà cũng dámsuy nghĩ.

      Mặc dù trong lòng biết, vui vẻ thế này sẽkhông có ngày mai.

      Cuối cùng, sau khi trải qua triền miên dài như thế kỷ, Lạc Thiên Uy rốt cuộc lấy đượcthỏa mãn thân thể Lạc Tích Tuyết, từtừ trong thân thể rút ra ngoài, nhưng tay vẫnôm eo , hôn lên trán , môi .

      "Em là số kiếp của , mỗi lần đều làmanh cảm thấy đủ." Đầu ngón tay nhàng lướt qua khuôn mặt mịn màng của , dịu dàng ôm , hôn lên gáy .

      "Đừng như vậy, tôi mệt quá, muốn ngủ." Lạc Tích Tuyết né tránh, sợ lại muốn , thể làm gì hơn là nhanh chóng nắm lấychăn, mang chăn trùm kín người.

      "Vậy và em cùng nhau ngủ." Lạc Thiên Uy kéo chăn ra, tay thăm dò sau lưng , lưu luyến vuốt ve.

      "Tôi xin !" Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ quay mặt , ai oán nhìn : " để tôi ngủ mộtchút, chỉ chút."

      Ánh mắt sáng rực, mặt có chútdấu hiệu mệt mỏi.

      Toàn thân đau nhức đến đáng thương, tứ chi mỏi nhừ, đầu nặng trĩu, tại ngoài muốn ngủ, chính là muốn ngủ.

      Hai tay Lạc Thiên Uy vòng quanh eo Lạc TíchTuyết, đột nhiên mở miệng : "Tích Tuyết, chúng ta ra nước ngoài đăng ký kết hôn ."

      Ở Trung Quốc đủ tuổi kết hôn pháp luật, nhưng họ có thể ra nước ngoài đăngký, cũng chính thức trở thành vợ của .

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run rẩy, gả cho em trai? Làm sao có thể?

      tin mở to mắt, trong chớp mắt ảmđạm xuống, sắc mặt bình tĩnh lạ thường.

      " thích tôi sao?" Mặc dù bọn họ thểnào kết hôn, nhưng cũng biết cảm giác củahắn đối với , dù sao cũng là người đànông đầu tiên của .

      " em! Tích Tuyết." Lạc Thiên Uy khôngchút do dự trả lời, mặt cọ lên tóc , cực kỳ nghiêm túc .

      " sao? từng qua với rất nhiềungười phụ nữ?" Lạc Tích Tuyết thể tin tưởng, chẳng qua là ở trong lòng cười lạnh, emtrai mặc dù tuổi lớn lắm, nhưng rất biếtcách dối dụ dỗ phụ nữ, nếu cũngkhông thể dụ dỗ Trì Nhã Huân cùng lêngiường và có con với .

      Con người Lạc Thiên Uy như có điều suy ngẫm, nghiêm túc nhìn Lạc Tích Tuyết: "Em là ngườiduy nhất những lời này."

      " sao?" Lạc Tích Tuyết càng tin,ngược lại cố ý cười hỏi: "Vậy tình của anhđối với tôi duy trì bao lâu, tuần, tháng,hay là năm?

      "Cả đời!" Lạc Thiên Uy xoay người qua giữchặt, nhìn sâu vào mắt .

      "Đừng tuỳ tiện cam kết ở chung với mộtngười phụ nữ cả đời, làm được thìđừng tuỳ tiện mở miệng, cho người phụ nữ ấyhy vọng rồi lại tự tay phá vỡ hy vọng đó. Anhcảm thấy chơi vui lắm sao?" Lạc Tích Tuyết lạnh lùng nhìn , nắm lấy chăn trùm qua đầu mình, xoay người , nước mắt chảy xuống.

      Lúc mang nhẫn kim cương đeo vào tay , cũng tin tưởng , nhưng cuối cùng như thế nào?

      chỉ có vị hôn thê, còn có con vớingười phụ nữ khác, giữa bọn họ chỉ vìquan hệ chị em thể nào, cho dù có quan hệ cấm kỵ trói buộc, nhưng chuyện tình cảm của như vậy, cũng muốn!!

      Chương 134: rời sao?


      Editor: Trâm Trần

      Lạc Thiên Uy ngồi dậy ánh mắt tĩnh mịch nhìn Lạc Tích Tuyết, mấy lần muốn mở miệng nóinhưng lại nuốt trở vào, cuối cùng nhịn được nữa :”Tôi cho tới bây giờ cũng tin mình có thể người con như vậy.Từ em cứ như là kiếp số của tôi! Từ lần đầutiên nhìn thấy em, tôi cách nào chống cựlại sức hấp dẫn của em, vô luận dùng phương pháp nào đều muốn em trở thành người phụ nữ của tôi, là người con được tôi cưới hỏi đàng hoàng về làm vợ”.

      Lạc Tích Tuyết phản bác , trải quatrận kích tình vừa rồi làm cho mệt mỏi đếnnói ra lời, lời của Lạc Thiên Uy mặc dù rất xuôi tai, nhưng trong lòng biết rất rõràng đó là chuyện thể nào, bởi vì sẽphải lập tức rời di.

      Lạc Thiên Uy cũng nữa, tin chỉcần dùng hành động chứng minh ngày nào đó cam tâm tình nguyện trở thành vợcủa .
      Lạc Tích Tuyết nhắm mắt lại, chìm vào giấcngủ.

      Mặc dù biết lời của thể nào trở thành thực nhưng trong lúc ngủ mơmột giấc mơ đẹp, mơ thấy cùng có cuộcsống như đôi vợ chồng , cùng sinhhoạt, cùng ăn cùng ngủ, cùng sinh con đẻ cái, những đứa con của họ kháu khỉnh, côkhoác mình chiếc áo cưới trắng tinh cùng bước vào lễ đường.

      Có lẽ trong tiềm thức tình nguyện tin tưởng , mặc dù biết như thế nhưng vẫn ôm tia hy vọng trong long, mong mỏi chờ đợi.
      Chỉ chờ đợi như vậy vĩnh viễn cũng có kết quả.
      Rốt cuộc vẫn là rời !

      Ngày hôm nay, Trì Nhược Huân cho biếtLạc Thiên Uy nước ngoài dự hội nghiquan trọng, ta cùng với , tìm cơ hộitắt điện thoại di động của để khôngcách nào lien lạc với những vệ sĩ bên này.
      Lạc Tích Tuyết nhận được tin nhắn của ta bắt đầu ở trong phòng thu dọn đồ đạc.

      Mặc kệ như thế nào cũng thể cùng em trai mình sống cùng nhau, thể sinhcon, mà Trì Nhược Huân mang thai đứa bé hai người bọn họ dù tại có tình cảm thìđứa bé sinh ra giúp hai người lại gần với nhau hơn, thay vì tương lại khổ sở bằng tại nhất đao lưỡng đoạn (chặt đứt).

      có con của , có gia đình của , ở lại bên cạnh đối với và Trì NhượcHuân còn có đứa bé trong tương lai của họ là công bằng.
      Rời , vốn hy vọng điều này từ lâu rồi phải sao?

      Như hạ quyết tâm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chú ý tới sau lưng có bong dángđang lặng lẽ hướng tới gần.

      phải rời ?” giọng trầm ổn vang lên, than thể của Lạc Tích Tuyết đột nhiên cứng đờ.
      “Là ?” quay đầu lại, nhìn người tới là Mặc Cảnh hơi kinh ngạc, sau đó lại thờ phàonhẹ nhõm.

      May mắn phải là Thiên Uy! Nhưng Mặc cảnh là hộ vệ mà Thiên Uy tin tưởng nhất pháiđến bên cạnh đồng dạng cũng giống như là .
      gạt thiếu gia? Len lén rời ?” Mặc Cảnhmột đôi tay ôm ngực đứng ở cửa đôi mắtmê người nhìn chằm chằm rương hành lý trong tay của , chất vẫn mở miệng hỏi.

      Lạc Tích Tuyết do dự lâu, rốt cuộc quyếtđịnh giấu giếm nữa gật đầu cái:” Ừ”.
      Nếu bị Mặc Cảnh phát cũng khôngmuốn giải thích cái gì cả, nếu như ta muốnnói cho Thiên Uy biết cũng có cách nào ngăn cản.

      Mặc Cảnh bước nhanh đến phía trước, nắm cánh tay mảnh khảnh của lên, chất vấnhỏi:”Rời khỏi thiếu gia muốn đâu?”

      biết?” Mặc Cảnh híp mắt hiển nhiênkhông tin:”Vậy muốn ?”
      Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, khoé miệng xẹt quanhất mạt chua chat, quan tâm đến chất vấn của mà tiếp tục sắp xếp quần áo.
      Mặc Cảnh vặn hai vai của qua, ánh mắt phứctạp nhìn :” muốn tìm Tiếu Vũ Trạchđúng ? muốn cùng ta quay lạisao?”

      “Tôi tìm ấy!” Lạc Tích Tuyếttrả lời rất dứt khoát.

      tìm ?” Mặc Cảnh ngẩn ra, vui mừng hỏi tiếp:”Tại sao lại tìm ? phái rất thích ta sao?”
      Lạc Tích Tuyết nhàng lắc đầu, trong conngươi thoáng qua ảm đạm:” Đó là quá khứ”.
      Bây giờ Lạc Tích Tuyết đến thiên chức làm mẹ còn có làm sao có thể xứng với người cao quý như Vũ Trạch đây.

      với ba rời , cũng chỉ là muốn ba an tâm, cũng có thể thoát khỏi Thiên Uy nhưng thậtsự biết nơi nào, ít nhất khôngtìm Vũ Trạch.

      từ sống an nhàn sun sướng, rời khỏiLạc gia có thể thích ứng sao?” Mặc Cảnh khó tránh khỏi âu sầu, mặc dù hôm nay phát đối diện với nhiều hơn thườngngày.

      Lạc Tích Tuyết chậm rãi nhắm mắt rồi lại mở mắt, giọng nghiêm túc mà kiên đinh:”Vôluận như thế nào tôi đều mong muốn được thửmột lần, tôi muốn nửa đời sau của tôi lại như vật nuôi bị nhốt trong lồng”.
      phải là sủng vật của em trai càngkhông phải là đồ chơi của , có tự do củacô càng có cuộc sống của .

      Mặc Cảnh chăm chú nhìn :” quyếtđịnh muốn rời khỏi thiếu gia”.
      Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, tựa như ngờMặc Cảnh hỏi như thế, vẫn như cũ chấpnhất:” Ừ!”
      quyết định và bao giờ trở lạinữa.
      Mặc Cảnh ngưng mắt nhìn , than :” Được rồi, tôi giúp ”.
      “Cái gì? giúp tôi?” Lạc Tích Tuyết lấy làmkinh hãi, quả thể nào tin được.
      Mặc Cảnh phái tuyệt đối trung thành vớiThiên Uy hay sao? Tại sao lại giúp ?

      “Tôi giúp rời nhưng phải đồng ý với tôi chuyện, đó là phải ở chỗ của tôi” Conngươi của Mặc Cảnh khoá chặt .

      Sắc mặt của Lạc Tích Tuyết cứng đờ:” cái gì?”
      “Dù sao cũng có nơi nào để bằng tới ở chỗ của tôi, sau này hãy tính tiếp,như thế nào?” mặt của Mặc Cảnh khótìm được nụ cười dịu dàng như vậy, tronglong của chờ đợi câu trả lời của .

      Lạc Tích Tuyết quả bị doạ sợ hết hồn, côchưa bao giờ nghĩ tới, Mặc Cảnh đối với lại có phần tâm tư này? Là bắt đầu từ lúc nào?
      Nhìn thấy do dự của trong long của an xẹt qua nhất mạt bi thương, thở dài cùng với côbảo đảm :” yên tâm, cho phép của tôi cưỡng chế bất cứcái gì cả. Dù sao tôi cũng rời khỏi nơi nàynên tôi dẫn chỉ là cho them cơ hội để lựa chọn mà thôi”.

      “Chỉ là cho tôi cơ hội lựa chọn sao? Nếu như tôimuốn rời khỏi tuỳ thời mà bỏ qua cho tôi sao?” Lạc Tích Tuyết yên long hỏi, côkhong muốn sống mà cứ như ở trong tù, từ nhà tù này lại nhảy sang nhà tù khác.

      “Bất cứ lúc nào muốn, tôi hạn chế tự do của ”. Mặc Cảnh nghiêm túc trả lời, vươn tay muốn vuốt mặt của nhưng lại bị kinh hoảng né tránh.
      “Được rồi, tôi đồng ý theo , nhưng tốt nhất hãy tuân thủ lời hứa của mình, nếu tôi chạy trốn tiếp”. Lạc Tích Tuyết cảnh cáo, nhưng trong long hiểu rằng nếu như rời khỏi Mặc Cảnh cũng có nơi nào để .
      Ăn xong cơm trưa, Mặc Cảnh đánh lừa bọn hộ vệ, tự mình lái xe đưa tới sân bay. Lúc nàycó mấy người áo đen lên đón:” là tiểu thư Lạc Tích Tuyết?”


      Chương 135: Rốt cuộc cũng thoát khỏi ác ma.

      Editor: Trâm Trần

      “Các người là?” Nhìn đám người áo đen này,long của đột nhiên chấn động, bọn họ khôngphải là do Lạc Thiên Uy phái tới đưa về chứ?
      trong số những người áo đen đó tiến lênđưa danh thiếp ra, giới thiệu thân phận:”Chúngtôi là do lão gia phái tới hộ tống tiểu thư rời ”.

      ra là người của ba, Lạc Tích Tuyết thở nhẹtrong long “Tôi là Lạc TÍch Tuyết, xin hỏi chúng ta bây giờ có thể được chưa?”

      “Vâng!” Người áo đen cung kính gật đầu mộtcái, dẫn Lạc Tích Tuyết rời .
      Lạc Chấn Long an bài bãi đậu máy bay rất bí mật, phía trước trừ có chiếc máy bay tưnhân còn có hơn 10 người hộ vệ.
      Bọn họ nhận lấy hành lý của , bảo vệ lênmáy bay cũng chặn Mặc Cảnh lại.
      “Xin lỗi, vị tiên sinh này, Lạc lão gia có phân phó là chỉ đưa mìn tiểu thư mà thôi”. Hộ vệ mặc áo đen sắc mặt nghiêm nghị .

      Ánh mắt của Mặc Cảnh loé lên, cũng them cái gì nữa, mà là thẳng tới bên ngườicủa Lạc Tích Tuyết.
      ngồi rời trước tôi phái người sang bênkia tiếp ứng” Thanh của mang theo dịu dàng khó thấy.
      “Được” Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, nóitạm biệt .
      Máy bay chậm rãi cất cánh, càng ngày càng rời xa mặt đất. Từ máy bay nhìn xuống, nơi mà được sinh ra, lớn lên, nơi cho biết baonhiêu niềm vui cùng nỗi buồn giờ phút này chỉnhỏ như long bàn tay vậy.

      Rời ? Rốt cuộc cũng được rời ! Mặc dù trong long có muôn vàn cảm xúc nhưng vẫn phải lời tạm biệt.
      Tạm biệt, Lạc Thiên Uy!
      Trong long vô cùng sầu não, chỉ có thể cắn cánh môi ngăn cho nước mắt tràn đầyhốc mắt chảy xuống.
      Về phần Lạc Thiên Uy họp ở Mỹ luôn cảm thấy thấp thỏm, bất an, thể nào tập trung được, tâm run rẩy đáng sợ, làm cho cảm thấy hết sức lo lắng.

      Bước ra phòng họp nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Mặc Cảnh nhưng ngờ điện thoại bị tắt máy từ lúc nào.
      “Trì Nhược Huân, chuyện gì xảy ra?” trong mắt Lạc Thiên Uy lên hoài nghi, điện thoại của chưa bao giờ vô duyên vô cớ mà tắt máy như vậy.

      Trì Nhược Huân trấn định cười tiếng, nhậnlấy điện thoại di động của , xin lỗi:”Thậtxin lỗi, Thiên Uy tại ngày hôm qua vội quá nênquên giúp sạc điện thoại cho ”.
      “Làm cái gì? Điện thoại di động của đâu chotôi mượn” Lạc Thiên Uy nhíu mày hiển nhiênkhông vui.

      Trì Nhược Huân do dự lấy điện thoại đưa choLạc Thiên Uy, thấy nhấn số gọi cho Mặc cảnh long của hơi yên tâm lại.
      Xem ra tìm Mặc Cảnh để hợp tác quả nhiên tìm đúng người, người được Lạc Thiên Uy tin tưởng nhất quả nhiên là Mặc Cảnh.

      “Mặc Cảnh, bên đó có chuyện gì xảy ra ? ấy có khoẻ ?”
      “Thiếu gia xin cứ yên tâm, Lạc tiểu thư rất tốt” Mặc Cảnh nhanh chậm .
      “Ừ, vậy tốt!” Lạc Thiên Uy thở phào nhõm, nhưng vẫn cảm thấy yên long:” Đưa điện thoại cho ấy !”

      Mặc Cảnh khẽ híp mắt lại, tỉnh táo :”Thiếugia, tiểu thư vừa mới chợp mắt ngủ rồi ạ”.

      “Ngủ rồi sao?”Lạc Thiên Uy nhìn đồng hồ đeotay, nghĩ đến thời gian chênh lệch của hai nướcnên cũng nghi ngờ gì mấy.

      “Vậy có cần đánh thức tiểu thư ạ?” Mặc Cảnh cố ý hỏi lại.
      cần, cứ để cho ấy nghỉ ngơi tốt” Lạc Thiên Uy dĩ nhiên đành long quấyrầy giấc mộng của rồi nhưng ngờ lạitrúng kế của Mặc Cảnh.

      đơn giản them vài câu sau đó quăngđiện thoại trả lại cho Trì Nhược Huân vào hộitrường.
      Sắc mặt của Trì Nhượ Huân càng tươi hơn,khoé môi khẽ nhếch, cửa ải này rốt cuộc cũngqua.

      Xem ra Mặc Cảnh thành công đem Lạc TíchTuyết rời , chỉ cần Lạc Thiên Uy tìmđược ta nữa mới có thể vĩnh viễn thuộc về .

      cúi đầu, vội vã gọi cú điện thoại:”LãnhKhinh Cuồng, tất cả các bước đều thuận lợi”.
      “Rất tốt!” đầu bên kia điện thoại Lãnh Khinh Cuồng cười, ngón tay gõ gõ đầu bàn:”Chuyệnkế tiếp tôi tự giải quyết cần nhúng tay vào”.

      xác định có thể để cho ta bao giờ xuất nữa?” Trì Nhược Huân an long hỏi.

      Nếu để cho Lạc Thiên Uy tìm được Lạc TíchTuyết người gặp nạn đầu tiên chính là .
      “Yên tâm , từ nay về sau ấy xuất trước mặt của Lạc thiên Uy nữa” LãnhKhinh Cuồng chắc chắn cười , quảng điện thoại xuống.

      Máy bay của Lạc Tích Tuyết hạ cánh, tới mộtđất nước xa lạ.
      “Tiểu thư, trước mắt có bão tuyết, chúng ta ở đây chờ mấy giờ đợi nó qua cất cánh tiếp”.Hộ vệ đưa cho ly nước trái cây thuận tiện bẩm báo.

      “Ừ!” Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, ngướcmắt ngó ra ngoài cửa sổ.
      Mặc dù đây phải là lần đâu tiên nước ngoài nhưng tâm trạng lần này nặngnề quá, lần này biết có quay về hay .

      “Lạc tiểu thư, đây là địa chỉ của Tiếu thiếu gia ở , lão gia trước khi đặc biệt phân phó tôigiao cho ”. hộ vệ lấy ra cái thẻ trong ngực giao cho Lạc Tích Tuyết.

      nhận lấy cái thẻ nhìn cũng them nhìn lấy cái, trưc tiếp bỏ vào trong túi.
      cùng Tiếu Vũ Trạch cả đời này có nợ mà có duyên, như vậy còn tìm là gì? băng đem tất cả những gì trân quý và tốt đẹp nhất giữ lại làm những hồi ức có lẽ sẽtốt hơn.

      “Tôi muốn ra ngoài dạo chút!” cảmthấy tâm tình phiền muộn muốn ra ngoài cho khuây khoả.

      “Tiểu thư, lão gia dặn dò nhất định phải đưa tiểu thư đến Ý bình an, chúng tôi mới có thể rờiđi” hộ vệ đưa tay ngăn cản , cung kínhnói:”Xin hợp tác với chúng tôi!”

      “Tôi hiểu ý của ba tôi chỉ là tại tôi muốnđược yên tĩnh lát, bằng tôi tới quán cà phê đối diện kia, các người ở chỗ này chờ tôi nhịn được đưa ra thương lượng.

      Hộ vệ cũng tiện gì them nữa, chỉ ở khoảng cách xa mà bảo vệ .
      lạc Tích Tuyết đẩy cửa quán cả phê ra lập tức có hai nhân viên lên đón nhưng phải như những nhân viên ở quán cả phê thong thườngmà lại trực tiếp hỏi :”Xin hỏi có phải là tiểu thư Lạc Tích Tuyết ạ?”
      Lạc Tích Tuyết sửng sốt cho là người của Mặc cảnh phái đến dẫn nên vội vã gật đầu:”Đúng vậy, là tôi!”

      “Vậy mời theo tôi!” Ánh mắt của nhân viên tạp vụ phức tạp quan sát cái lấy trong túira tấm hình so sánh với chút sau đó dẫn .

      Lạc Tích Tuyết cũng có suy nghĩ nhiều liền theo ta, rời khỏi tầm mắt của những người hộ vệ.
      Khi đến góc tường lập tức có người từphía sau dung vải trắng bụm miệng của lại, giùng giằng nghĩ muốn kêu cứu nhưng lại ngửi thấy mùi kỳ dị, tiếp đến trước mắt bỗng tối sầm, ngất .

      Chương 136: Đánh mất tình .

      edit: Fannie93


      Trong biệt thư, thanh phá hỏng vang lênmạnh mẽ.

      Hai mắt Lạc Thiên Uy đỏ, gân xanh trán tuôn ra, quả thận hận được giết người, toàn thân cũng có tia đau thươngtrong hơi thở.

      “Các người nhìn người kiểu gì vậy? Tự nhiên cho ấy rời sao?”. cắn răng nghiếnlợi, từng chữ từng câu chất vấn.

      Tất cả vệ sĩ cúi thấp đầu, chẳng dám thởmạnh, chỉ có Trì Nhược Huân may mắn, rốt cuộc cũng đưa được người phụ nữ này .

      “Này, cũng đừng trách cứ nữa, có lẽ tựLạc Tích Tuyết sao? nghĩ xem, ấy ngay cả con của muốn sinh ra, khẳng định muốn ở đây cùng , đừng nhớ tới ta nữa”. Trì Nhược huân bạodạn tới gần Lạc Thiên Uy, lại bị Lạc ThiênUy mãnh mẹ đẩy tay ra.

      “Im miệng!”. hung hăng quát, vừa nghĩ tới lời của Trì Nhược Huân, trong mắtđều là tia máu.

      “Ngày hôm qua nếu phải là tắt điện thoại của tôi, Tích Tuyết làm sao có thể tìmkhông thấy chứ, tôi thấy ràng làmtrò quỷ quái gì đó?!”. Lạc Thiên Uy mạnh mẽ cầm lấy váy Trì Nhược Huân,trong mắt lóelên tia lủa giận giữ.

      Thân thể Trì Nhược Huân chấn động, chột dạkhông dứt.

      “Này, sao có thể vậy? Ngày hôm qua em cùng ra ngoài, làm sao chuyện này có liên quan tới em?”. thanh của run rẩy cãi lại.

      Lạc Thiên Uy hừ lạnh tiếng, ánh mắt tàn khốc cảnh cáo: “Hừ, tốt nhất liên quangì tới , nếu tôi phát ra, chuyện này có tham dự, tôi nhất định bỏ qua cho !”.

      Đáy mắt Trì Nhược Huân thoáng có tia hoảng sợ, biết thủ đoạn của Lạc Thiên Uy, thay vì bị tự mình tra được chuyện gì, còn bằng chủ động đưa ra việc đó.

      “Này, em nghĩ chuyện này người nghi ngờnhất là Mặc Cảnh!”. Trì Nhược Huân từ dưới đất đứng lên, sắc mặt nghiêm nghị .

      “Mặc Cảnh?”. Lạc Thiên Uy híp mắt, thoáng qua tia thâm thúy.

      Trì Nhược Huân khẳng định gật đầu, lấy cơhội khích bác: “Đúng vậy, nếu em thìnhất định là Mặc Cảnh làm, xem ta bình thường có chuyện xuất đầu tiên, hôm nay tới giờ vẫn thấy ta đâu,nhất định là đem Lạc Tích Tuyết !”.

      Hai quả đấm của Lạc Thiên Uy nắm chặt,gân xanh nổi lên mu bàn tay, Mực Cảnh, người mà luôn coi là em của mình, ta như thế mà lại phản bội sao? Mang người phụ nữ mến nhất? !

      “Ông chủ, Mặc Cảnh đối với người trung thành, tôi thấy phải là ấy, cần phảiđiều tra trước rồi mới biết được”. Phong Dạ tức thời khuyên, vui nhìn Trì Nhược Huân cái, ghét nhất là loạiđàn bà khích bác nội tình thế này.

      “Ừ, Phong Dạ, tại Mặc Cảnh cóở đây, chuyện này toàn quyền giao cho làm!”. thanh Lạc Thiên Uy trầm thấp, lạnh lùng ra lệnh: “Nhất định tìm được LạcTích Tuyết, đem bình yên trở về! !”

      , tuyệt cho phép mình mất .

      Coi như có thể có tất cả, nhưngkhông thể .

      “Dạ!”. Phong Dạ nghe lệnh, lập tức xuống.

      Lạc Thiên Uy đến cửa sổ, bóng dáng cao ráo, bóng lưng đơn, dưới ánh trắng, xenlẫn trở thành hình ảnh vô cùng bi thương.

      Tích Tuyết, em rốt cuộc đâu? Tại saomuốn rời khỏi tôi?

      Cảm giác đau nhói từ trong tim lộ ra, anhbây giờ mới hiểu được, cảm giác mất đau lòng thế nào.

      Đây là cảm giác chịu đựng nổi, đả kích trí mạng.

      lấy ra điếu thuốc, đốt. Cảm giác mắtcó chút chua xót, thân thể cao lớn như dãynúi đứng sừng sững cương nghị, thân thểcăng thẳng cũng khỏi run rẩy lo lắng.

      Nếu như mất , nhất định chết.

      Trước cửa sổ, đứng cả đêm, thuốc lá cũng hút tới mấy hộp.

      Trong mắt Lạc Thiên Uy đầy tia máu, từ khi lúc bắt đầu biết Lạc Tích Tuyết mất tích, hai ngày ba đêm ngủ.

      phải là ngủ, mà ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt lại, chỉ nghĩ thấy rời khỏi , cũng đau lòng tỉnh dậy.

      “Ông chủ!”. Phong Dạ điều tra cả đêm, vẻ mặt có chút nặng nề.

      “Như thế nào? Có tin tức của ấy sao?”.Sắc mặt Lạc Thiên Uy khó coi xoay người ra chỗ
      khác, thanh có chút khàn khàn.

      có”. Phong Dạ lắc đầu cái, mangtheo sắc mặt lo lắng, đúng Lạc Thiên Uy lo lắng.

      biết, Lạc Tích Tuyết là của ấy, mất , lo lắng ông chủ gượngdậy
      nổi.

      Lạc Thiên Uy thoáng qua tia thất vọng, âmthanh giận hỏi: “Mặc Cảnh đâu?”

      “Tung Tích của Mặc Cảnh cũng khôngthấy!”. thanh của Phong Dạ có chút khẩn trương.

      “Khốn kiếp! ta lại dám phản bội tôi sao?Phản bội toàn bộ Xích Diễm sao?!”. Lạc Thiên Uy giận kìm được, nghĩ đếnmình bị người mình tin tưởng nhất phản bội, trong lòng cảm thấy đau giống như cảmgiác mất .

      Mọi thứ đả kích đánh tới, cơ hồ đữngcũng vững.

      Phong dạ gì, chỉ là trong lòng cũng thầm oán trách Mặc Cảnh, ông này,luôn luôn làm việc thầm, tại sao vào cái lúc mấu chốt này, vì người phụ nữ liên quan gì phản bội ông chủ, đánggiá ?

      “Tiếp tục tìm, hai người bọn họ đều phải tìm cho tôi!”. thanh Lạc Thiên Uy lạnh lẽo ra lệnh.
      Phong Dạ do dự chớp mắt, nhíu mày hỏi: “Ông chủ, có đôi lời tôi biết có nên nóihay !”

      !”. Lạc Thiên Uy cứng rắn mặt lạnh, từtrong miệng tóe ra chữ.

      Phong Dạ trong mắt lóe sáng, vẻ mặt tĩnhmịch: “Chuyện Lạc tiểu thư rời , tôi nghĩ làdo Lạc lão gia an bài”.

      điều tra qua rồi, hiểu đườngLạc Tích Tuyết rời , tuyệt đối là dùng máy bay tư nhân, điểm này Mực Cảnh thể nào làm được, duy nhất có thể an bài đưacô ra là người của ông chủ, chỉ có thể là bố của ông chủ -- Lạc Chấn Long.

      “Bố?”. ánh mắt Lạc Thiên Uy dừng lại, dungnhan tuấn tú càng ngày trở nên nặng nề. Chẳng lẽ bố biết quan hệ của bọn họ, chonên mới cố ý đưa chị rời khỏi sao?

      “Vâng, có thể, có nên”. Phong Dạ lần nữa gật đầu, ánh mắt lóe lên. Nếu như Lạc lão gia cho người khởi xướng, đây chính là chuyện nhà họ Lạc, những người ngoài như bọn họ dĩ nhiên tiện nhúng tay.

      “Tôi biết rồi!”. Ánh mắt Lạc Thiên Uy nặngnề, trong mắt phát ra tia lạnh lẽo, môi mỏng kéo lên: “ xuống trước ”.

      “Vậy bây giờ còn phải tiếp tục điều tra vị trícủa Lạc Tích Tuyết sao?”. Phong Dạ do dựhỏi.
      Lạc Thiên Uy mặt tuấn tú lộ ra đường cong có chút tối: “Bỏ qua Lạc Chấn Long, thầm điều tra”.

      Nếu như Tích Tuyế là bố an bài rời , càng tìm kiếm, hiểu Lạc Chấn Long, nhất định giấu Lạc Tích Tuyết.

      “Dạ!”. Phong Dạ hiểu ý của Lạc Thiên Uy,liền xuống.

      Căn phòng trống trái chỉ còn lại mìnhLạc Thiên Uy, chán nản ngồi ở ghế salon
      sang trọng, đau lòng vô cùng….

      Lạc Tích Tuyết bị ép buộc phía sau, giãy giụanhiều lần, cuối cùng bị đưa tới nơi trongtrang viên.

      vẫn ngủ mê man, qua ngày đêm,mới tỉnh lại.

      Mở mắt ra, thấy mọi thứ xa lạ, khỏi hoang mang, nơi này là nơi nào?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 137: Ông ta là cha ruột?

      Edit : babynhox

      Lạc Tích Tuyết hoảng hốt lo sợ ngồi xuống giường, số ký ức trước khi hôn mê rải ráctrong đầu.

      nhớ mình trong quán cà phê ở sân bay, bịngười ta bắt cóc.

      Những người này là ai? Bắt tới đây có mục đích gì?

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết bắt đầu bất an, nhớtới mình từng bị bắt cóc lần, vẫn sợ hãi chưa ổn định .

      "Chị, chị tỉnh rồi?" mặc bộ quầnáo hồng nhạt, chớp chớp con ngươi đen tuyền, bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra, tới bên giườngcô.

      "Em là ai? Đây là đâu?" Lạc Tích Tuyết kinhngạc nhìn người tới, bộ dáng của này rất ngây thơ, nhìn qua giống như là ngườixấu a.

      "Chào chị, em tên là Phương Tử Nhan!" tươi cười bắt tay với : "Sau này chị gọi em là Tiểu Nhan, hoặc là Nhan Nhan là đượcrồi."

      "Sau này?" Lạc Tích Tuyết giật mình, chẳng lẽ vẫn còn ở trong này lâu sao?

      gật gật đầu, hình như rất vui vẻ:"Đúng vậy, sau này chị ở nơi này, cùng ở mộtchỗ với em."

      "Tôi với em ở cùng chỗ? Hình như tôi quen em a?" Lạc Tích Tuyết cảm thấy cóchút khó hiểu, nhìn bộ dáng của này hình như rất quen thuộc với , nhưng căn bản là biết em ấy.

      "Chị đừng sốt ruột, trước tiên chị xuống giườngăn chút gì , hồi em đưa chị gặp mộtngười, tất cả bí mật cùng nghi hoặc của chị liền có đáp án." cười trấn an, tiếng trong trẻo.

      Lạc Tích Tuyết chớp chớp con ngươi, thấy côgái cũng có ác ý, liền yên tâm xuốnggiường, cùng dùng bữa sáng.

      Xem ra toàn bộ đáp án, chỉ có thể đợi người trong lời của này xuất , mớicó thể công bố.

      Gian trang viên này rất lớn, Lạc Tích Tuyếtdừng lại ở gian biệt thự độc lập, cả tòa trangviên có năm cái biệt thự tương tự, nhìn ra đượcnơi này tuyệt đối là người có tiền bạc mới có thểở được.

      Để dẫn đường cho , nhìn qua bộ dáng cũng mười bốn mười lăm tuổi, bất quádáng người rất tốt, nhất là da thịt toàn thân non mịn lại trắng nõn, nhìn qua giống nhưhoàn toàn là người Trung Quốc.

      "Em là con lai sao?" Lạc Tích Tuyết nhịn được thắc mắc.

      Phương Tử Nhan nhún nhún vai: "Con lai mộtphần tư, bà cố em là người Ý."

      "Đây là ở nơi nào? Ý?" Lạc Tích Tuyết tiếp tục nghi hoặc.

      Phương Tử Nhan lắc đầu: ", nơi này là Argen tina."

      "Argen tina?" Lạc Tích Tuyết sửng sốt, khó có thể tin trừng lớn hai mắt.

      ra tới phía nam Châu Mỹ, khó trách cảm thấy hoàn cảnh nơi này cùng nơi thấytrước đó giống nhau. Phía nam Châu Mỹ là lần đầu tiên tới.

      Nơi này cách Trung Quốc, chỉ có cái Thái Bình Dương ngăn cách, còn là hai cái bán cầu từ bắc tới nam, xem ra khoảng cách của côvà Lạc Thiên Uy càng ngày càng xa rồi.

      Trong phòng ăn có bữa sáng phong phú, rấtnhiều thức ăn ngon địa phương Argen tina, chỉ làLạc Tích Tuyết có khẩu vị, chỉ là ăn đơn giản chút, trở về phòng mình.

      Phương Tử Nhan quan tâm đưa ly sữa cho , Lạc Tích Tuyết nâng niu trong tay, vừa uống,vừa tới trước cửa sổ.

      Cửa sổ ra từng hoa văn chạm trổ tỉ mỉ xinhđẹp, con ngươi trong suốt an ổn của Lạc TíchTuyết ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ. Phía đôngtrang viên có ao hồ sóng nước mênh mông, bên cạnh hồ nước có đủ loại mạn đà la (cà độc dược), mạn đà la màu xanh biếc, đại diện cho— bao giờ ngừng hi vọng.

      Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, hình như có trực giác, Lạc Tích Tuyết kinh ngạc quay đầu lại.

      Chỉ thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi, tớitrước mặt .

      "Ba ba!" Phương Tử Nhan cười nghênh đón.

      Người đàn ông cưng chiều sờ sờ đầu : "NhanNhan, đưa người đến rồi hả ?"

      "Chị ấy là Lạc Tích Tuyết." Phương Tử Nhan chỉ vào Lạc Tích Tuyết .

      Ánh mắt người đàn ông lập tức di chuyển, ánh mắt sâu thẳm phức tạp, trong lòng lại càng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang nênlời.

      trước mắt, mày ngài thanh tú ra chút trưởng thành, cặp mắt trong suốt giống như gương như xưa, như sáng trăng sáng chói, xinhđẹp mà trong suốt. Chỉ khác trước là, nó cởibỏ vẻ trẻ con đơn thuần, vững chắc hơn sau khitrải qua vô số gian khổ.

      Người đàn ông bình tĩnh chăm chú nhìn LạcTích Tuyết rất lâu, hai tròng mắt sáng ngời cóthần, quả nhiên xinh đẹp giống như trong tấmảnh, hơn nửa còn càng lúc càng giống mẹ củacô.

      Lạc Tích Tuyết hoang mang nhìn người đàn ôngtrước mắt này vẫn nhìn chằm chằm , bất giácda đầu hơi run lên, bởi vì ánh mắt của người đàn ông này là phức tạp, có vui sướng, kích động, tìm tòi nghiên cứu, còn giống như muốnxuyên thấu qua để tìm kiếm bóng dáng người nào đó.

      "Xin hỏi, chúng ta quen biết sao?" Rốt cục nhịn được mở miệng chất vấn.

      Người đàn ông nhướng mày cười cười, giấuchua sót trong lòng : "Con vẫn biết tồn tại của ta sao?"

      "Ông là ai?Tôi nên quen biết ông sao?" Lạc TíchTuyết nghiêng đầu, ngơ ngác biết nên cái gì, sau cùng vẫn do dự hỏi.

      Người đàn ông than hơi, bỗng nhiênánh mắt trầm xuống nặng nè, do dự lúc lâu,nhiều lần do dự, lần này hạ quyết tâm, giọng khàn khàn : "Tuyết Nhi, ba mới là ba ruộtcủa con."

      "Cái gì?" Lạc Tích Tuyết trừng lớn hai mắt, quảthực khó có thể tin: "Ông ông vừa cái gì?"

      Người đàn ông nhếch môi cười gượng gạo, miễn cưỡng tìm kiếm nét từ ái, mà lại cười rất đau thương, lại gật đầu: "Tuyết Nhi, ba là PhươngTiêu Thần là ba ruột của con, tên của con là Phương Ảnh Tuyết, là con của ba."

      ", chuyện này có khả năng! !" LạcTích Tuyết lắc đầu, cách nào chấp nhận:"Ông là ba của tôi? Sao ông có thể là ba củatôi?"

      sống trọn vẹn hai mươi năm, chỉ biết là có người ba là Lạc Chấn Long, làm sao có thể có người bắt cóc , tự nhiên khiến cho có thêm người ba, rốt cục là có chuyện gì xảyra?

      Nhìn Lạc Tích Tuyết chịu nhận thức ông,sắc mặt người đàn ông lập tức khó coi, ông nhíu mày, từ giữa kẽ răng rít ra mấy chữ: "Mẹ của con và ba mới đúng là đôi, là Lạc Chấn Long ép cưới ấy, người ấy là ba, mà con cũng là con duy nhất của ba vàmẹ con ."

      " có khả năng, tuyệt đối có khảnăng này! !" Lạc Tích Tuyết liều mạng lắc đầu,cả người đều ngớ ngẩn. nhớ mẹ ruột , vẫn vì chuyện ba ngoại tình ở ngoài mà buồn bực vui, người mà mẹ ràng là ba mới đúng, người đàn ông này lại là từ nơi nào xuất ?

      Với lại phải con đều giống ba sao? ngẩng đầu cẩn thận tìm kiếm cùng ngườiđàn ông trước mắt này có chỗ nào giống nhau, đúng là tìm ra điểm nào, bọn họ sao có thể là cha con?

      Người đàn ông u sầu trong phút chốc, bỗng nhiên : "Được, cha con chúng ta gặp nhiều năm như vậy, có lẽ lời của ba con sẽkhông tin, nhưng có người, con nhất định sẽtin ! !"

      "Người nào?" Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu, bỗngnhiên khó hiểu hỏi.

      Người đàn ông quay đầu, với Phương TửNhan bên cạnh: "Nhan Nhan, mời ngườivào!"

      Phương Tử Nhan gật đầu, ra ngoài cửa, chỉchốc lát sau dẫn theo bóng người quen thuộc trở lại phòng.

      Lúc Lạc Tích Tuyết nhìn người tới, khỏi mở to hai mắt. . . . . . Người đó, thực ra là? !

      Chương 138: Nghiệt duyên, sai lầm gặp nhau!
      edit: Fannie93


      “Vú Ngô? !”

      Lạc Tích Tuyết khó tin người tới, con ngươi trừng tròn xoe.

      Vú Ngô? Tại sao bà lại ở đây? nhìn lầm chứ?

      Lạc Tích Tuyết trừng mắt nhìn, lúc này mớixác định người trước mắt chính là vú Ngô.

      “Đại tiểu thư!”. Vú Ngô cũng lên trước,kéo chặt tay Lạc Tích Tuyết, vẻ mặt kíchđộng dứt.

      “Vú Ngô, ông ấy ông ấy là cha ruột của tôi, đây là sao? Rốt cuộc có chuyệngì xảy ra?”. Mặt Lạc Tích Tuyết mong đợinhìn vú Ngô, nghi hoặc nhìn Phương Tiêu Thần, có rất nhiều nỗi băn khoăn cần giảithích.

      Vú Ngô nắm chặt tay của , bày tỏ an ủi,lại quay đầu nhìn về phía Phương Tiêu Thần, thấy ông nhắm mắt gật đầu cái, bà thở dài sâu hơi, chắc hôm nay là ngày chođại tiểu thư biết chân tướng rồi.

      sai, đại tiểu thư, ông ấy là cha để của !”. Vú Ngô khẳng định gật đầu, khuôn mặt đau buồn tươi cười lộ ra tia khổ tâm.

      “Cái gì?”. Trong đầu Lạc Tích Tuyết nhất thời trống rỗng, đôi môi ngừng run rẩy.
      Vú Ngô lại thở dài cái, lập tức suy nghĩlại nhớ tới đến 20 năm trước.

      liên tục…..

      Khi đó người đó là đại tiểu thư Tống gia,cũng chính là mẹ của Lạc Tích Tuyết --- Tống Tháng Như,bà là người giúp việc giúp đỡ bên cạnh.

      Tống Tháng Như từ là con mộtnhà họ Tống, là hòn ngọc quý tay, mặcdù là con , nhưng người nhà họ Tống vẫn cực kì thương , sản nghiệp cũng tới bây giờ cũng ngầm thừa nhận là người thừa kế.

      Năm ấy Tống Tháng Như 14 tuổi, người củaTống gia an bài đính hôn cho , đối tượngđính hôn cùng bà lúc đó chính là Phương Tiêu Thần, cũng chính là cha đẻ của Lạc Tích Tuyết.

      Hai người từ cùng nhau chơi đùa đến lớn, nam lớn lên đẹp trai, dáng dấp nữ rất đẹp, trong mắt mọi người là do trời đất tạonên, rất xứng đôi.

      Ở trong lòng Tống Tháng Như, cũng nhận thức rằng Phương Tiêu Thần chính là chồng tương lai của mình, chỉ có diệnmạo tuấn tú, hơn nữa lại rất tương xứng, có tư thế của công tử nhà giàu, đối với dịu dàng săn sóc, cực kì sủng ái.

      tin rằng bọn họ nhất định có mộttương lai hạnh phúc, ý nghĩ này ăn sâubên trong lòng Tống Tháng Như, chưa từngthay đổi, cũng nghĩ tới, cũng khôngdám.

      Cho đến đêm mưa hôm đó, gặp phải Lạc Chấn Long trong đời, mới là bước ngoặt thayđổi số mệnh của .

      Đêm hôm đó, Tống Tháng như mới từ nhàbạn tham gia tiệc, che dù, ngồi vào trong xe riêng sang trọng.

      Lúc đó là 11 giờ tối,lại có mưa xối xả nhưtrút nước, lối bộ ai, ngay cảxe hơi cơ hồ cũng nhìn thấy chiếc nào.

      Đài khí tượng vừa thông báo có bão, mọi người nên về nhà ngay, nhớ đóng kỹ cửa sổ.

      Xe hơi lối bộ người, trong đêmmưa, đen xe bập bùng vô cùng bắt mắt.

      Tống Tháng Như lẳng lặng tựa vào bên cửaxe, hai mắt nhìn mưa ngoài cửa sổ như trút nước.

      Chợt thanh bén nhọn truyền đến, xeđột nhiên thắng xe nhanh chóng, thân thểTống Tháng Như đề phòng tiến về phía trước, cũng may là kịp thời vịn.

      “Chuyện gì xảy ra?”. ổn định thân thể,hỏi tài xế trước mắt.

      “Đại tiểu thư, xin lỗi!”. sắc mặt tài xếchợt tái nhợt, chỉ vào kính phía trước, thanh run rẩy : “Hình như tôi đụngngười”.

      “Đụng người sao?”. Tống Tháng Như ngồithẳng người, bình tĩnh lại, xác định hỏi lại: “ xác định được sao?”

      “Dạ dạ, máu, là nhiều máu a”. toàn thân tài xế phát run, thanh nổ bầutrời vang lên, ta sợ quát to lên.

      Hạt mưa dày đặc lồ vẫn đánh vào xe, kèm theo mùi máu tanh nồng lên, kính cửa sổxe hơi cũng bị nhiễm đỏ.

      “A – “. Tống Tháng Như sợ hét lên tiếng, vôi vàng đem thân thể của mình co lại.

      Trời ơi, chưa bao giờ thấy nhiều máu như vậy, tài xế đụng như vậy, cũng biếtđụng người kia là chết hay bị thương, tạiđêm lại mưa to, thần bí chút, chính làcó quỷ xuất .

      “Làm ơn làm ơn, ông trời, ngàn vạn phù hộ, làm cho người kia chết”. Đôi tay Tống Tháng Như chập lại cầu nguyện.

      còn kịp gọi cấp cứu 120, chi nghetiếng “Phanh” đóng cửa,lái xe ngồi ở vị trí tài xế, bởi vì sợ bắt được, bỏ xe lẻn trốn rồi.

      Cả người Tống Tháng Như rối loạn, trong đầu trống rỗng, ở nơi này mưa lớn gió giậtban đem, bên trong xe chỉ có mình , trước mắt còn người biết sống chết thế nào, phải làm sao đây?

      Lúc đây mất bình tĩnh rồi.

      Đúng lúc ấy, thanh ở kính cửa xe vanglên: “bộp,bộp,bộp!”.

      “Mở cửa, mau cứu tôi!”. Thấy mấy tiếng gõ,ngoài cửa xe, giọng nam yếu đuối vang lên.

      Thân thể Tống Tháng Như ngẩn ra, sợ quayđầu, nhìn thấy người bị đụng ngoài cửa sổ nhờ giúp đỡ.

      nuốt nước miếng, có đè xuống hoảng sợ,mới chầm chậm mở cửa xe.

      , cứu tôi ---- nếu , tôi giết chết !”. vừa mới xuống xe, ống quần liền bị đôi tay máu me kéo lấy, thanh lạnhlẽo ràng từ trong miệng người con trai ngãxuống đất kéo ra.

      Lòng của Tống Tháng Như run cái, côkhẩn trương nhìn về người con trai, chỉ thấy toàn thân dưới toàn vết thương lớnnhỏ, có vết súng cũng có vết dao, dĩ nhiên cũng có vết mới bị đụng, áo khoác đen nhanhtrên người cũng bị máu tươi nhiễm đỏ, nổi lên vết màu đỏ tím.

      Nhìn qua, vết thương của ta rất nghiêm trọng, nếu lập tức đưa bệnh viện,ông có thể qua được tối nay.

      Tống Tháng Như nhíu mày, chưa bao giờ nghĩ rằng mình gặp phải chuyện thế này,người thiếu niên này nhìn qua ràng tuổi lớn lắm, người làm sao chịu được những vết thương nghiêm trọng như vậy?Chẳng lẽ gặp phải kẻ thù chém giết sao?

      có khỏe ?”. ngồi xổm người xuống, thử vươn tay đụng vào da thịt máu củangười thiếu niên.

      xem bộ dạng của tôi, có phải là khỏekhông?” Thiếu niên khẽ nâng đầu, nhìn đau đớn thân thể, khàn giọng : “Cứu tôi,nếu trước tôi chết, tôi giết ”.

      Tống Tháng Như lúc này ngẩn người, cầu xin cứu mạng sao? Nghe giọngnói mang theo lạnh lùng uy hiếp, người con trai này cũng chẳng có ý tứ gì.

      “Nhanh lên chút, nghe được tôi nóisao? Cứu tôi?”. Thiếu niên thấy Tống Tháng Như ngẩn người nửa ngày tại đó cóphản ứng, khỏi đè nén đau đớn, vui mở miệng thúc giục .

      “Nhưng, nơi này cách bệnh viện rất xa, tôi sợanh chống đỡ được”. Tống Tháng Như liếc qua vết thương của , tỉnh táo phân tích.

      “Ai cho mang tôi bệnh viện, cho bệnh viện!”. Thiếu niên cau mày, kích độngquát.

      tại kẻ thù của vẫn còn đuổi giết , nếu bệnh viện, tung tích của có thể bại lộ.

      “A như vậy ”. Tống Tháng Như nghĩnỗi băn khoăn của thiếu niên, hơi suy tư, khổ sở : “Nếu như chê, tôi đưa về nhà tôi trước, tôi học qua sơ cứu, có thể chữa trị giúp ”.

      “Ừ”. Thiếu niên đáp tiếng, bày tỏ đãhiểu. thực tế, vết thương người bây giờ, được phút trì hoãn.

      Tống Tháng Như nhân từ cầm tay củaanh đỡ lên, vật vả đưa lên xe, mà thiếu niên vì tác động của vết thương, hơn nữa mất máu quá nhiều, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

      Khi tỉnh lại, thiếu niên phát mình ởtrong căn phòng xa lạ, ánh sáng bên trong phòng rất tối, có cửa sổ, chỉ cóđèn tường mới chiếu sáng.

      người băng quấn, vết thương toàn thân cũng được tỉ mỉ xử lý qua, đều là vếtthương ngoài da, chỉ là vết thương đùi tương đối nghiêm trọng, nếu kịp hành động chỉ sợ liền.

      Cạnh đầu giường, mười mấy tuổiđang nằm, Tống Tháng Như ngủ rất say, dáng vẻ cũng rất đẹp, giống như mơ giấcmộng đẹp, gương mặt của hồng phác, lông mi cuốn dài, thêm bất kỳ sửa chữa nào,khiến người con trai bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải si mê.

      cứ như vậy lẳng lặng nhìn , bất giác nhìn ngây dại.

      Mấy ngày tiếp theo, bởi vì hai chân thiếu niênbất tiện, Tống Tháng Như đành phải giữ tại tầng hầm ngầm ở nhà mình, mỗi ngày tự mình đến đây chăm sóc .

      Đối với , tựa như thiên sứ cứumạng, mỗi ngày khóe miệng cũng cười ônhòa, mặc đồng phục học sinh màu trắng, tới trước mặt , thời gian đó cũng là những ngày đẹp nhất trong cuộc đời .

      Mỗi ngày đều mong mỏi đến, mộtngày thấy , trong lòng khó chịunhư mất cái gì đó.

      Dần dần, trong mắt của chỉ có , nhịptim rung động như vậy, chỉ có nhìn thấy mới nhanh xuất như vậy.

      Mặc dù còn , nhưng tâm trí sớm biết , cảm giác này là thế nào, nghĩ anhyêu .

      Nhưng là sao thuần khiết, tự nhiên như vậy, thuộc về thế giới của .

      hoang mang, sầu lo, nhưng càng thêm khó chịu, vết thương đùi cũng dầndần khỏi.

      phải rời khỏi đây.

      “Tại sao lại cứu tôi?”. Trước khi rời ngày, đột nhiên hỏi .

      Mặc dù mấy ngày nay gặp nhau, biết đại khái nhà có tiền, nhưng có tiền cùng gan lớn hoàn toàn là 2 việc khác nhau. Vào đêmmưa đó, gặp phải người đầy máu me như , còn có dũng khí dẫn về nhà, đúng là hiếm thấy.

      “Bởi vì”. Tống Tháng Như đột nhiên nhảytrước mặt thiếu niên, toàn thân chăm chúnhìn :
      “Dáng vẻ lúc bị thương, rất giống người tôi biết”.

      “Người nào? Bạn trai của sao?”. có ýthử hỏi .

      cũng giấu diếm, trực tiếp trảlời: “Vị hôn phu của tôi”.

      “Vị hôn phu?”. Thiếu niên trước mặt đau lòng, sắc mặt chợt ảm đạm xuống, thế mà có vị hôn phu rồi sao?

      Nhìn vẻ mắt thiếu niên thoáng qua vẻ kỳ quái kinh ngạc, Tống Tháng Như gãi đầu, lúng túng cười: “Chúng tôi biết nhau từ bé, thanhmai trúc mã”.

      Thiếu niên thêm gì nữa, ánh mắttĩnh mịch nhìn , cũng chính vào thời điểm kia, quyết định.

      Mà quyết định này, thay đổi cuộc đời TốngTháng Như khi còn sống.

      muốn người phụ nữ này, trước mắt chưacó ý định giữ lấy trong đầu , hậnkhông được ôm vào trong ngực bây giờ.

      Ngày thứ hai, thiếu niên rời , chỉ để lạitờ giấy cáo biệt.

      Mấy chữ được viết tờ giấy: “Tôi tên là Lạc Chấn Long, chúng ta còn gặp lại”.


      Chương 139: Tình Cừu – đội trời chung.
      edit: Fannie93


      Từ ngày đó về sau, mỗi ngày trôi qua lại nhưbình thường.

      Tống Tháng Như cơ hồ quên mất, mình từng có đêm mưa gió, cứu người thiếuniên bị thương.

      Cho đến khi ngày cùng Phương Tiêu Thần kết hôn, mặc váy dâu, chuẩn bị vào trong giáo đường cử hành hôn lê với Phương Tiêu Thần.

      ngờ xe hoa của đường bị ngườichặn cướp xuống, mấy người áo đen đem tới biệt thư sang trọng, mà Lạc ChấnLong ở trong đó chờ .

      Mới đầu, Lạc Chấn Long cầu khản đừnggả cho Phương Tiêu Thần, nhưng TốngTháng Như nghe, cố ý muốn kếthôn.

      Phương Tiêu Thần dưới cơn nóng giận,cưỡng bức chiếm thân thể Tống Tháng Như,còn muốn nhốt ở trong biệt thư, ba thángkhông cho liên lạc với bên ngoài.

      Tống gia lúc ấy có địa vẻ cao trong giới chínhtrị, vốn Tống Tháng Như có xuất ở giáo đường hôn lễ, khiến Tống gia mất mặt, nếu truyền tin quan hệ với người trong hắc đạo, nhất định làm hỏng danhtiếng của gia tộc.

      Cho nên, khi Lạc Chân Long đem chuyện cướp hôn ra bên chủ động tới cửa thôngbáo, với người của Tống gia muốn kết hônvới Tống Tháng Như, mặc dù lòng trongngười Tống gia cũng tức, nhưng vì cố giữ mặt mũi nên đồng ý.

      Cứ như vậy, Lạc Chấn Long danh chính ngôn thuận thành con rể, nhưng ngay khi trưởngbối
      Tống gia qua đời, ông cũng lộ ra diện mạo , ông chủ động xâm chiếm tài sản Tống gia, đem Tống thị đổi tên thành Lạc thị, biến thành sản nghiệp của chính ông.

      Nhưng ông đối với Tống Tháng Như, vẫn cựckì thương, nhất là khi con đầu tiênLạc Tích Tuyết ra đời, Lạc Chấn Long lại càng thương vợ con hơn, người nhà hòa thuận chung sống mấy năm, mấy năm nay cũng là tuổi thơ đẹp nhất của Lạc TíchTuyết.

      Nhưng tiệc vui chóng tàn, Lạc Chấn Long nhanh chóng đối xử lạnh lẽo với mẹ con TốngTháng Như, nguyên nhiên là ông phát raLạc Tích Tuyết căn bản phải con ruột của ông, mà là con riêng của bạn trai bên cạnh Tống Tháng Như, phản bộiông.

      Ông phẫn uất đạp cửa mà , vì mà sinhhận Tống Tháng Như, vì trả thù Tống Tháng Như, ông bên ngoài ngừng tìm gặp phụnữ, ngừng tìm mọi người phụ nữ muôn vẻ làm ông si mê, trong đó có người cũnglà mẹ của Lạc Thiên Uy, chẳng những cùngLạc Chấn Long lâu nhất, mà còn vì ông sinh ra Lạc Thiên Uy, vì vậy Lạc Chấn Long càngcực kì sủng ái bà, cả ngày về nhà.

      Tống Tháng Như có chồng thương , lại thể cùng người đàn ông định mệnhmình , vì vậy buồn bực vui, rốt cuộc bệnh qua đời.

      Vú Ngô đau lòng xong, nước mắt sớm rơi đầy mặt.

      Phương Tiêu Thần cũng nhịn được rơi nước mắt, vì chuyện cũ mà đau lòng, lại đaulần nữa khiến ông đau khổ thêm!.

      Lạc Tích Tuyết càng thêm kinh ngạc, rốtcuộc hiểu ra, vì sao vú Ngô luôn muốn côcùng em trai tranh tài sản, ra tài sản Lạc gia vốn là của ,căn bản cũng nên do em trai thừa kế.

      “Đại tiểu thư, bây giờ cũng biết rồi, Lạc chấn Long phải cha đẻ của , cha đẻcủa là Phương Tiêu Thần, ông mới là cha ruột của ”. Vú Ngô bắt được tay Lạc TíchTuyết, dẫn đến trước mặt Phương TiêuThần.

      Lạc Tích Tuyết nhìn người đàn ông trung niên trải qua đau khổ trước mắt, nghe xonglời vừa rồi của vú Ngố, sớm còn gạt bỏ, chỉ còn đau lòng vô tận, nước mắt đãrơi xuống.

      “Tại sao? Đến bây giờ các người mới cho tôi biết? Tại sao?”. Nước mắt của nháy mắt càng nhiều hơn.

      Phương Tiêu Thần nhìn người con khóctrước mắt, ngừng nội tâm bi thương,ôm chặt vào lòng, vỗ nhè phía saulưng , an ủi :

      “Khóc , đứa bé đáng thương, khóc lớn lên ! Là bố tốt, bố có năng lực bảo vệ tốt 2 mẹ con, những năm nay khiến cho 2 người chịu khổ”.

      Vú Ngô lau nước mắt, khuyên nhủ Lạc Tích Tuyết: “Tích Tuyết, kể từ Lạc Chấn Long bức hôn mẹ , lại biết phải con ruột của ông, liền mưu kế khiến Phương TiêuThần ngồi tù, ba ở trong tù ngồi hơn 10 năm, từ trong tù ra lại muốn đánh liều sựnghiệp, dĩ nhiên tiện nhận , phảihiểu nỗi khổ của ông”.

      Lạc Tích Tuyết bên khóc bên gật đầu cái, cũng nhịn được nữa, té nhào vào trongngực cha ruột mình, khóc lớn.

      “Bố!”. chợt khẽ gọi ông tiếng.

      Thân thể Phương Tiêu Thân run lên, nghe thấy thanh lâu muốn nghe, ôm con gaithật chặt, giờ khắc này, quá lâu rồi!

      Lâu sau, ông mới khôi phục tâm tình, yêuthương lau nước mắt mặt Lạc Tích Tuyết, giọng bi thương :

      “Tuyết Nhi, con bây giờ phải hiểu chúng ta cùng Lạc gia là chung mối thù . Lạc Chấn Long bức hôn mẹ con, nhưng lại khôngquý trọng mẹ con tốt, ép bà buồn bực sầu não mà chết, mà tài sản Lạc gia vốn thuộc về con,mà ông ta để cho con trai Lạc Thiên Uy thừa kế,
      Lạc gia bọn họ thiếu của chúng ta, chúng ta nhất định phải đòi lại! !”

      “Đòi lại? !”. Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩng, cóchút nhịn, dù sao ở Lạc gia cũng 20 năm, coi như cùng Lạc Chấn Long có máu mủ, nhưng tình ý dưỡng con vẫn có.

      Vú Ngô nhìn ra lo ngại của Lạc Tích Tuyết,biết tâm địa thiên lương, lập tức : “Đúng vậy ạ, tiểu thư, mới người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Tống, LạcThiên Uy tiểu tử kia căn bản xứng, bắt đầu từ hôm nay, hãy cùng Phương lão gia học làm ăn tốt, đem tất cả toàn bộ tài sảnLạc gia tới đây, cũng an ủi mẹ dưới suối vàng”.

      “Tôi”. Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy trong đầu rối loạn, đột nhiên nghe được thân thểcủa mình, luôn có thời gian tiêu hóa: “Đểcho tôi suy nghĩ kỹ ”.

      Phương Tiêu Thần vặn bả vai của : “TíchTuyết, từ nay về sau, chúng ta đội trời chung với Lạc gia, bố hi vọng con có thểquên tất cả ở Lạc gia, bao gồm Lạc Thiên Uy con trai Lạc Chấn Long, con có thể duy nhấtnhớ về họ, chỉ có thù hận”.

      “Quên?” Lạc Tích Tuyết tự lẩm bẩm, đột nhiên giật mình, những chuyện cũ bi thảmkhắc cốt ghi tâm, làm sao có thể dễ dàng!

      “Đúng! Con nhất định phải quên, bắt đầu tấtcả lần nữa! Nhất là Lạc Thiên Uy, hai ngườicó thù đội trời chung, tuyệt đối khôngthể xảy ra cái gì!”. Giọng Phương TiêuThần lần nữa khẳng định nhấn mạnh, ánhmắt dò xét về phía Lạc Tích Tuyết, lời đồnbên ngoài khiến ông thể lo cho con .

      “Tích Tuyết, con với Lạc Thiên Uy, cógì chứ?”. Ông thử hỏi khẽ.

      Sắc mặt Lạc Tích Tuyết hơi chậm lại, chột dạ cúi đầu, thanh cực thấp trả lời: “Khôngcó!”

      Nhưng trong lòng lại nghĩ tới, nếu như Lạc Thiên Uy phải em trai , như vậy bọn họ có thể với nhau hay ?

      Suy nghĩ của còn chưa dấy lên, liền nghethấy thanh trầm thấp của Phương TiêuThần : “ có là tốt rồi, về sau con cần gặp nữa, cũng cần liên lạclại, lần tới gặp chính là kẻ thù!”

      “Nhưng, đó phải là ân oán đời trước sao? Tại sao muốn giận lây sang đời sau chứ? Thiên Uy vô tội a”. Lạc Tích Tuyết theo bảnnăng bật thốt lên.

      “Tích Tuyết, con?”. Sắc mặt Phương TiêuThần xanh lên.

      Vú Ngô nhanh lên khuyên can: “Tiểu thư, cônói cái gì vậy? Làm sao có thể bảo vệ kẻ thù chứ? Coi như Uy thiếu gia khong có , cậu ta cũng là con trai của Lạc Chấn Long, huống chi nếu phải mẹ của cậu ta xuấthiện, mẹ làm sao bị đối xử lạnh nhạt,con người tôi ở Lạc gia vài năm như thế nào mà được coi trọng đây?”

      Lạc Tích Tuyết bị mấy câu của vú Ngô, hỏi tới á khẩu trả lời được. đúng là quá chủ quan rồi, vì cùng lên giường với LạcThiên Uy mấy lần, có ý thức giúp ,đúng là đầu óc bị hỏng.

      Chẳng lẽ khiến bị tổn thương như vậy chưa đủ sao? Cậu ta cũng có con với TrìNhược Huân, cũng muốn trở thànhnhư mẹ lần nữa.

      “Hiểu, về sau tôi gặp lại cậu ta!”.Lạc Tích Tuyết ảm đạm cúi đầu.

      Đúng lúc ấy, tràng cười từ ngoài cửatruyền đến, Phương Tử Nhan vừa nghe thấytiếng cười này, lập tức vui vẻ chạy tới.

      Khinh Cuồng!”

      Lãnh Khinh Cuồng đem Phương Tử Nhan bế lên, quay vòng, khóe môi nâng lên nụcười tà như có như , hướng tới bọn họ tới.

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc sững sờ tại chỗ, hiển nhiên ngờ rằng, Lãnh KhinhCuồng lại xuất tại đây.

      “Tích Tuyết, chúng ta lại gặp mặt”. Lãnh Khinh Cuồng thấy vẻ mặt đờ đẫn, tới ôm eo nhắn của , nhịn được muốn trêu chọc .

      Nhưng Phương Tiêu Thần lại ho mộttiếng, cắt đứt hành động của Lãnh KhinhCuồng.

      “Cha nuôi!”. Lãnh Khinh Cuồng lập tức thulại vẻ cợt nhả, sắc mặt nghiêm nghị quay đầu.

      Cha nuôi? Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên lần nữa, thế nào Lãnh Khinh Cuồng lại gọi bốmình là cha nuôi?

      “Ừ, ngồi ”. Phương Tiêu Thần gật đầu mộtcái, ý bảo ngồi lên ghế salon.

      Lãnh Khinh Cuồng thấy được mệnh lệnh của ông, liền lập tức đưa Lạc Tích Tuyết ngồixuống.

      Lạc Tích Tuyết chỉ hơi khó chịu, nhưng nétmặt Phương Tử Nhan rất khó nhìn, nhìn ra được ấy rất thích Lãnh Khinh Cuồng.

      Lạc Tích Tuyết vừa định mở miệng gọi LãnhKhinh Cuồng sang ngồi, cũng muốn mới về nhà lần lại khiến em khó chịu, nhiều tình địch, lúc này, Phương Tiêu Thần lên tiếng.

      “Tuyết Nhi, Lãnh Khinh Cuồng là trợ thủ đắc lực nhất của bố, lần nữa chúng ta gặp lại,bố biết hai người quen biết nhau ở ngoài, còn muốn đem con gả cho cậu ấy!”.

      câu vừa ra, Phương Tử Nhan khóc rờiđi.

      Lạc Tích Tuyết giật mình, bố thế nào lại có ý định này?

      “A, ra là cha nuôi tìm con gấp thế này,chính là để cho con lấy thân báo đáp con của người à?”. Lãnh Khinh Cuồng tà tà nhíumày, bất cần đời cười .

      Phương Tiêu Thần giận tái mặt: “Thế nào? Để cho lấy con tôi còn oan ức với anhsao? Con người công tử lang thang như ,cũng nên kiềm chế tư tưởng ”.

      “Thế nhưng sao nhanh lấy vợ sinh con, chỉ sợ cha mẹ con bên kia đồng ý! ?”. LãnhKhinh Cuồng nắm bả vai Lạc Tích Tuyết,uyển chuyển cự tuyệt.

      “Khốn kiếp!”. Phương Tiêu Thần giận kiềm được, vừa nhìn thấy bộ dạng sao cả của Lãnh Khinh Cuồng, ông liền đau đầu dứt.

      Thủ hạ của ông chính là tình cũngkhông ràng,chơi bời trăng hoa kiềm chế được, khắp nơi chọc hoa, ông cũng yên lòng giao con cho cậu ta.Nhưng bây giờ tình cảm của Tích Tuyết còn chưa xuống, ông làm như vậy muốn sớm cắtđứt chút suy nghĩ của , cho cuộc sống hoàn toàn mới.

      “Con tôi có điểm nào xứng vớicậu? Cha mẹ cậu bên kia cũng hi vọng cậu cóthể nhanh tìm người phụ nữ lòng, lập gia đình rồi!”. Phương Tiêu Thần caumày, thanh trầm thấp quát lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :