1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 102: Là mộng xuân hay là cơn ácmộng?

      Editor: lovelygirl262

      Lạc Tích Tuyết trốn đằng sau cây cột to, cảm giác mình tại giống như kẻ trộm, ràng mình có làm chuyện xấu, nhưnglại có can đảm bước ra đón nhận ánh mắtcủa , càng muốn cứ như vậy bắt gặphắn cùng người phụ nữ khác ở chung chỗ.

      Vốn chỉ là nghe Trần Tiểu Mạt mấy ngày nay mặt hình dung, có cảm giác gì nhiều, nhưng bây giờ để tận mắt hình thấyhai người ở chung chỗ, lòng lập tức chùng xuống.

      Đến cùng là người đàn ông đầu tiên của mình, thấy cùng những người phụ nữ khác ở chung chỗ, có loại cảm giác bị vứt bỏ.

      Loại cảm giác này khổ sở, giống như là bị người ta phản bội, lòng đau giống như bị người ta xé ra.

      Chẳng lẽ chính là cố ý trả thù sao? Trả thù muốn cùng ở chung chỗ, cho nên thà rằng chọn cùng người phụ nữ khác, cũng cần ?

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy trong lòng mình hoảng sợ, cũng biết Lạc Thiên Uy quá tuổi, nóithích , tám chín phần là hành động theo cảmtính, chỉ là nghĩ đến có mới nới cũ so với người thường còn nhanh hơn.

      Ai!!! khẽ thở dài, gãi đầu, biết là thế? Trái lại còn khát vọng em trai say đắm?

      lắc đầu chán nản, có thể dây dưavới nữa phải là chuyện tốt sao? cuối cùng cũng hy vọng cùng em trai cóchút gì đó sao? Sau này cứ tiếp tục là chị củahắn, bọn họ trở lại quan hệ chị em, bình thườngmới phải.

      Nhưng mà nhiều năm sau mới biết, ra lúcnày cũng bắt đầu đối với Lạc Thiên Uy có tình cảm, chỉ là chính cũng ràng, hoặc là chính xác mà , dám thừanhận.

      Lúc về đến nhà, rất khuya. Từ khi nhìn thấy Lạc Thiên Uy cùng Annie Na hẹn hò, Lạc TíchTuyết vẫn luôn có tâm trạng về nhà, chỉ mình lang thang.

      Nhưng làm nghĩ đến chính là, cưnhiên lúc này vẫn chưa về, lòng lại chùngmấy phần, Lạc Thiên Uy nhất định là đihẹn hò với Annie Na.

      người đúng là như keo như sơn, cũng vào thời điểm này, ko theo ko chịu thôi.

      "Đại tiểu thư, trở lại!" Dì Ngô nhìn thấy Lạc Tích Tuyết trở lại, lập tức cười chào đón, giúp cần túi xách.

      "Ừ." Lạc Tích Tuyết uể oải đáp tiếng, trực tiếp lên lầu.

      Dì Ngô nghi hoặc gọi lại: "Đại tiểu thư, cơm tối làm xong, ăn cơm trước sao?"

      ", cháu đói bụng." Lạc Tích Tuyết phờ phạc lắc đầu cái, trờ về phòng lầu,đóng kỹ cửa phòng.

      Đầu óc chút cũng có đáp án vấn đề:Lạc Thiên Uy tại sao vẫn chưa về? cùng Annie Na đâu? Có phải hay cũng sẽcùng Annie Na lời tâm tình? Còn hôn người phụ nữ khác giống như hôn ?

      cảm giác mình nhất định điên rồi, cho nên đầu óc đều là hình dáng của Lạc Thiên Uy, hay là cũng vào phòng tắm nhanh chóng tắmnước lạnh, để cho mình tỉnh táo chút,

      Khi nước lạnh như băng từ đỉnh đầu trút xuống, thấm vào da thịt , lúc này mỗi tế bào bên trong thân thể đều đau đớn, cuối cùng côcũng hiểu, và Lạc Thiên Uy là thể.

      Quan hệ chị em, tình tội lỗi, hoặc giả hắnmột lần nữa lựa chọn đúng.

      Như vậy, coi như tất cả là cơn ác mộng , qua khứ , tất cả đều là quá khứ.

      Lạc Tích Tuyết tắm xong, lại uống chút nước,sau nhiều lần kiên định ý chí của mình, mới an tâm bò lên giường, hai mắt nhắm lại.

      Cả người mệt mỏi ngày, rất nhanh vào trạng thái nửa mơ hồ, dần dần rơi vào mộng đẹp.

      Ngủ, đột nhiên cảm thấy nóng, thân thể từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều có cảm giácnóng rang lạ thường chịu nổi, da cũng cóchút tê dại.

      Lạc Tích Tuyết tựa như mơ mà phải mơmở mắt ra, cảm giác có người sờ , còn đè ở người ! thể tưởng tượng nổinhìn bàn tay người mình.

      theo bản năng muốn phản kháng, nhưng màthân thể chút sức lực.

      Chỉ có thể nhìn người đàn ông có khuôn mặt quyến rũ người, cảm giác tốt đẹp giống nhưbuổi sáng sớm, con ngươi khí thế lạnh lùng, kiềm chế được, kiêu ngạo, từ người toả ra sức mạnh kinh người.

      Khoảng cách gần như thế, hô hấp xen lẫn quấn cùng chỗ, cơ thể người đàn ông quen thuộc lại có mùi xa lạ làm tim đập nhanh.

      Chỉ là đè ép , cho nên cảm giác được sức nặng, cũng có cảm giác bị chèn ép.

      Mà thân thể theo bàn tay dao động của ,dần có cảm giác nhấp nhô lên xuống, bắt đầunóng lên.

      # che giấu#

      "Đừng" đinh thấp tiếng, muốn động,muốn giãy giụa, nhưng mà thân thể nghe sai khiến.

      mình người đàn ông chợt chống cơ thể lên, lộ ra con ngươi sâu đen xinh đẹp, yên lặng nhìn , che đôi đồng tử thay đổi càng thêm đỏ ngầu, giống như thưởng thức vẻ mặt lúc này.

      Lạc Tích Tuyết tim đập rộn lên, nửa là sợ hãi, nửa là khẩn trương.

      tận lực cắn môi phát ra thanh,nhưng người đàn ông giống như ác ý chọn những nơi nhạy cảm của mà ra tay, thân thể , so với chính còn hiểu hơn, ngừng nghỉ, hôn ngừng ở người ,cổ, trước ngực lưu lại dấu vết.

      # che giấu# "A!" thét lên ngồi dậy, độtnhiên mở mắt, đêm trải qua rất sâu.

      Là mộng? !

      Tim Lạc Tích Tuyết gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bởi vì sợ hãi, tay chân đều phát run.

      đứng dậy thăm dò nhìn cửa phòng khóa, giống như lúc ngủ đóng lại, có bất kỳbiến hóa nào.

      Cửa sổ ban công sát đất cũng vậy, rèm cửa sổ bịghế đè ép, cửa sổ cũng chút dấu hiệu bị mở ra.

      Cả phòng cũng có dấu hiệu bị người lẻn vào.

      Như vậy, nhất định là mộng.

      Gương mặt Lạc Tích Tuyết đỏ kịch liệt, hô hấp cực kỳ ổn định, có chút mờ mịt trở lạingồi giường, nhịp tim vẫn còn ngừngđập mạnh.

      Tại lại nằm mơ thấy Lạc Thiên Uy? Hơn nữa còn chân như vậy.

      Thân thể khao khát chạm vào, nó mong đợi cùng lần nữa kết hợp, ngay cả nằm mơ cũng muốn ? !

      cách nào dễ dàng tha thứ cho mình, tại sao có thể khát vọng thân thể em trai mình đây?

      Nơi đó ẩm ướt dinh dính, là phản ứng của độngtình, đây là hai mươi mốt năm qua, lần đầutiên làm như vậy, mà trong mơ người đàn ông lại là em trai của ...Lạc Thiên Uy.

      Trong mơ, cảm giác được ngón tay của LạcThiên Uy ở người , là chân như vậy, còn có đầu lưỡi hơi lạnh, ánh mắt thoả mãn.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết theo bản năng run lên, loại tự trách và xấu hổ trước nay chưa từngcó kéo đến.

      thậm chí ngay cả nằm mơ cũng muốn em trai, còn khát vọng dịu dàng và hôn sâu, là thế nào đây?

      Vội vàng đứng dậy vào phòng tắm xối nước lạnh lần nữa, lúc ra Lạc Tích Tuyết đột nhiên cảm thấy đói bụng, từ lúc trở lại đến giở vẫn chưa ăn gì, nhìn thấy dì Ngô ngủ, tự mình xuống bếp tìm đồ ăn.

      Trong tủ lạnh ở nhà bếp có bình nước đá lớn, Lạc Tích Tuyết chút nghĩ ngợi liền cầmlên, nhanh chống rót hết.

      muốn tỉnh táo, nhất định duy trì tỉnh táo hoàn toàn, việc mình cùng em trai triền miên, đây là chuyện xấu hổ cở nào, thể, tuyệt đối thể xảy ra nữa.

      "Em rất khát hả?" Lạc Thiên Uy biết từlúc nào xuất phía sau , giọng trầm thấp ở bên tai, cảm giác ấm áp quen thuộc kéo đến.

      Lạc Tích Tuyết phải vất vả lắm mới kiên định được ý chí, nghe giọng em trai Lạc Thiên Uy ở phía sau, thiếu chút nữa làm rớt bình nước.

      ngừng thở, dùng sức lắc đầu cái, dám ngẩn đầu lên nhìn ánh mắt : " có, tôi có, chỉ là muốn tìm ít đồ ăn."

      "Em đói bụng?" Trong mắt Lạc Thiên Uy xẹt qua chút lo lắng, lập tức kéo tay , : "Tôi làm món Tây cho em ăn."

      " cần, tôi đột nhiên lại đói nữa."Lạc Tích Tuyết cổ họng nghẹn lại, vội vàng muốn né ra.

      Lạc Thiên Uy bước lên trước ngăn lại, màu mắt u: "Em tránh né tôi?"

      " có, tôi có." Lạc Tích Tuyết lậptức phản bác, nhưng mà dưới chân vẫn tựchủ được lui về sau mấy bước.

      Nhớ tới việc xấu hổ khi nảy, mặt đỏ lên, bây giờ còn mặt mũi để đối với em trai, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng trở về phònggiam mình lại.

      " cho phép tránh tôi !" Lạc Thiên Uykhông giải thích kéo lấy tay , mang chặnngang bế lên, thả vào bàn ở nhà bếp.

      "A? muốn, thả tôi xuống!" Lạc TíchTuyết sợ hãi thét chói tai, sao có thể to gan như vậy, mà mang ôm đặt lên mặt bàn ở nhà bếp, nếu bị người gúp việc và người nhà nhìn thấy, phải làm sao?

      Lạc Thiên Uy khẽ hôn lên vành tai , tay xấu xa đưa vào trong quần áo , "Yên tâm , bọn họ ngủ hết rồi, có ai phát chúng ta đâu !"

      Hơi thở nóng bỏng quen thuộc phun ra phía saulỗ tai , Lạc Tích Tuyết cảm thấy thân thể mềm nhũn, Lạc Thiên Uy tinh tế hôn lên cổ và lỗ tai , hơi thở càng ngày càng nóng, cổ tỉ mỉ mút để lại dấu vết màu hồng, tay thămdò vào trong váy vuốt ve đường lên.

      "Ừ Thiên Uy" Lạc Tích Tuyết kêu lên, thân thể bên trong mềm mại trống rỗng, làm cho nóichuyện yếu ớt, ngược lại giống như kiều van xin.

      "Tôi biết bảo bối, ngoan, tôi làm em thoải mái !" Giọng khàn khàn dụ dỗ , dịu dàng ngậm môi , mút, trằn trọc.

      Tay của đến trước ngực , phủ lên nơitươi tốt của , bóp lần, hề thoả mãn, ngón tay thành tạo mở ra khoá áo ngựcphía sau , vén áo lót lên, vừa muốn trựctiếp chạm đến nơi mềm mại của .

      Chợt, Lạc Tích Tuyết mở hai mắt ra, trong mắt xuất tia chán ghét, muốn đẩy ra, vừa vội vừa tức thét: "Đừng dùng đôi tay dơ bẩnđã chạm vào người phụ nữ khác chạm vào tôi!"
      Chương 103: Cả đêm dây dưa.

      Editor: Trâm Trần

      “Em”

      Lạc Thiên Uy hoàn toàn ngờ rằng LạcTích Tuyết lại có phản ứng lớn như vậy, trong lúc nhất thời cơ hồ chỉ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc nhìn về phía .

      “Tích Tuyết, em cái gì?”

      Đến khi tỉnh tảo hẳn mới ý tức mình lỡ lời, vội vã cúi đầu, trong mắt loé lên tia ảo não. tại sao có thể ở trước mặt ta chỉtrích ta tìm người đàn bà khác đây?Điều này phải chứng tỏ là đangghen sao?

      Trong lòng thầm mắng chính bản thân mình, ngoài miệng lại lập tức sửa lại lời đãnói:” có gì, tôi chỉ bậy thôi”.

      Nhưng vẻ mặt ngượng ngùng, ảo não của làm sao có thể tránh được ánh mắt của LạcThiên Uy.

      lập tức giữ chặt hai vai của , trong mắt mang theo tia vui mừng thể nào tin nổi:”Tích Tuyết, em ghen sao?”

      Nghe được thanh của che giấuchút nào vui vẻ cùng đùa giỡn, Lạc TíchTuyết chỉ cảm thấy bản thân càng có đất dung thân, dùng sức đẩy ra.

      “Tôi có. có bạn tôi vui mừngcòn kịp sao lại phải ghen, như vậy ítnhất làm phiền đến tôi nữa, tôivui mừng còn kịp đây”.

      tự nhiên lại hơi, càng như càng phơi bày quan tâm của đối với anhvậy.

      “Haha, ra Tích Tuyết quan tâm tôi như vậy à”. Lạc Thiên Uy cười đến khépmiệng được, bàn tay kịp chờ đợi đặttrên vòng eo nhắn của , ở gương mặt oánh nhuận của hạ xuống cái hôn trộm.

      Lạc Tích Tuyết hung ác trừng mắt liếc cái, mặt đỏ lên:”Tôi có, đừnghoang tưởng”.
      “Em có gì?” Lạc Thiên Uy nâng nhẹlông mày, tà khí tiến đến gần .

      Lạc Tích Tuyết bị hơi thở của càng ngày càng tiến tới gần làm cho suy nghĩ của bị rối loạn, giùng giằng muốn nhảy xuống kệ bếp:”Tôi để ý đến nữa, tự luyến mình , mau buông tôi ra”.

      thả!” Lạc Thiên Uy gắt gao ôm chặtcô, kiên trì chịu buông.

      Lạc Tích Tuyết giận tái mặt, uy hiếp :”Nếu buông tôi giận đấy”.

      Lạc Thiên Uy ngẩng đầu lên, tà ác hí mắtcười tiếng, bất chợt cúi đầu, cách lớp áongủ mỏng chút khách khí cắn lên đôi vú mềm mại trước ngực của .

      “A ưm”.

      “A Thiên Uy”.

      Lạc Tích Tuyết bị bất ngờ nhịn đượcgọi ra tên của , cảm giác sảng khoái cùng bành trướng làm cho ánh mắt của càngngày càng trở nên mê loạn.

      “Có cảm giác rồi sao?” nụ hôn ẩm ướt của Lạc Thiên Uy rơi xuống khắp phần cổ của , bên hôn bên nhiệt tình hỏi:”Có phải muốn tôi ?”

      “Tôi có!” Lạc Tích Tuyết kiên quyết chịu thừa nhận, chết cũng cắn chặtmôi, để cho những tiếng rên khiếnngười khác đỏ mắt tía tai của mình tràn ra ngoài.

      “Tích Tuyết ngoan, chịu nóithật nên phải chịu phạt” Lạc Thiên Uy tà tứcười, bàn tay từ dưới váy ngủ của đưa vàotrong, đặt lên ngực của .

      Lực lớn làm cho Lạc Tích Tuyết bị đau kêu lên tiếng, Lạc Thiên Uy sớm chuẩn bịnên nhanh chóng chui vào miệng , dây dưa lưỡi của , nhiệt liệt khuấy động. Đấu lưỡitrêu đùa, lướt qua, tràn đầy dụ hoặc và khẩn cầu.

      Đầu lưỡi quấn chặt si mê, chống đỡ ngay cổ họng của . Lạc Tích Tuyết cảm giác mìnhhít thở thông, tay của đặt tại trênvai của , chút cũng thể cửđộng được, bị buộc hé miệng, cố gắng hô hấp,lại đổi lại việc càng dây dưa nhiều hơn.

      Nụ hôn lúc này tới cổ của , ngayxương quai xanh, ngón tay thon dài bắt đầuvuốt ve từng chút thân thể của , mộtđường trợt xuống. Theo bản năng thân thể của càng ngày càng run lẩy bẩy, tronglòng rất lo lắng biết bọn họ là chị em khong thể nào xảy ra quan hệ cấm kỵ như vậy.

      Nhưng bản thân lại phản bội chính bản thânmình, hưng phấn khác thương, có thể cảm thấy thân thể của mình đối với có khátvọng cỡ nào.

      “Tích Tuyết, nghĩ muốn em!” Lạc Thiên Uy thở gấp, khí nóng trong miệng dâng lên từng tầng sóng nhiệt, hai tay nâng gương mặt của lên, tròng mắt tĩnh mịchnhư biển sâu khoá chặt .

      “Chúng ta…” nhìn với ánh mắt do dự,hàm răng trắng bóng khẽ cắn chặt môi dưới, bởi vì dùng sức mà nơi đó lưu lại đạo dấu răng.

      thể phủ nhận là cũng rất muốnanh, nhưng xấu hổ nên thể nào mởmiệng được.

      Với chướng ngại quá lớn trong lòng thể nào chấp nhận khát vọng đối với ,cùng tiếp tục duy trì mối quan hệ bình thường này.

      Lạc Thiên Uy đợi trả lời, chợt kéo cổ áo ngủ của xuống, xé cả nội y, hung hăng cúi đầu ngậm bên ngực mềm mạicủa .

      “A!!!” Lạc Tích Tuyết kêu đau nhưng lại bịanh lần nữa dùng miệng chặn lại.

      Kịch liệt hôn, quên mình dây dưa, môi củaanh mang theo khí tức đè xuống, hơi thởcường thế bao trùm lấy .

      Trong nháy mắt ngọn lửa kích tình được đốtlên.

      mặt của Lạc Thiên Uy lúc này là vô cùng thoả mãn, tự tay lấy những sợi tócướt mồ hôi mặt của ra, vốn là mộtgương mặt tuyệt mỹ nhưng giờ phút này bởi vì tình triều mà càng thêm ửng đỏ mê người.
      nhìn , nhìn đến ngây dại.

      Cho tới bây giờ thấy được , đầu óc của anhsẽ tự động mất năng lực suy tư, từng vẻ mặt của , mỗi câu cũng có thể nắm giữý chí của , ảnh hưởng tâm tình của .

      nghĩ muốn , giống như mọt thiếu niênmới lớn muốn được nếm thử hương vị của tình , muốn có được người con mà mình mến, cơ hồ cần lý trí và logic.

      , tại liền muốn triệt triệt để để cảm thụ !
      Lạc Thiên Uy bắt đầu luật động, hơn nữacàng ngày càng kịch liệt, càng ngày càngkhiến khó thở.

      “Ừ ừm chút!” đè nén bản thân,khuôn mặt nhắn đỏ bừng chôn ở trước ngực của , cầu xin .
      Lạc Thiên Uy bị vẻ mặt nhẫn cùng ngượngngùng này của kích thích, căn bảnkhông thể nào dừng lại được, ngược lại phía dưới càng lúc càng luật động nhanh hơn, càng lúc càng mất khống chế.

      Lạc Tích Tuyết cắn răng, né đầu qua lại, khổ sở nhẫn. Bọn họ tại ở trong phòng bếp cách phòng khách xa, ngộ nhỡ ban đêm có người giúp việc thức dậyphát ra bọn họ hỏng bét, dám lên tiếng.

      Nhưng càng khẩn trương thân thể lạicàng căng thẳng, Lạc Thiên Uy chỉ có thể nâng hông của lên, nặng nề đẩy vào, lực càng lúc càng lơn.

      “Ngoan, thả lỏng , em càng như vậy tôi lạicàng nhịn được mà muốn em”. Anhnặng nề thở hổn hến, đầu lưỡi liếm lỗ tai củacô, tà tứ trêu chọc.

      Thân thể của khẽ run chút, cắn môidưới:”Thiên Uy, chúng ta vào phòng có đượchay ? Bên này cách tốt lắm, cần ở chỗ này!!!”

      Lạc Thiên Uy nhiệt huyết sôi trào, côngượng ngùng làm cho bành trướng, cả động tác cũng thô lỗ , làm gì còn có tâm tình mà đổi địa phương.

      Tiêng thở dốc tràn đầy cả căn phòng bếp, hai người ôm nhau chặt, dây dưa như loại dây leo, trong khí tràn ngập tư vị hoanái.
      Ngay tại lúc này trong phòng khách chiếc đèn tường chợt sáng lên, tiếp đếnlà tiếng bước chân của người nào đó

      Lạc Tích Tuyết ngừng thở, vội vàng đưa tayra che miệng của Lạc Thiên Uy lại, tay khác che miệng của mình, sợ bọn họ sơ suấtmột cái làm cho ho bị phát hiên ra.

      Lạc Thiên Uy vẫn như cũ hề cấm kỵ gì mà muốn lúc này so với lúc trước càng lúc càng mãnh liệt hơn. tâm lý đè nặng cộngthêm thân thể bị hành hạ làm cho Lạc Tích Tuyết biết làm sao.

      há miệng cắn cái mạnh bả vai của Lạc Thiên Uy, dùng ánh mắt cảnh cáoanh. Nhưng vẫn hoàn toàn để ý đến dáng vẻ uy hiếp của , thoáng lui chút sau đó lại đột ngột đâm mạnh vào.

      Lạc Tích Tuyết lấy tay nắm chặt kệ bếp, nức nở khẩn cầu dừng lại, hoặc là trở về phòng tiếp tục, nhưng Lạc Thiên Uy cứ muốnlén lút như vậy để tăng kích thích.

      “A!” rốt cuộc, dưới kích thích xấu xa củaLạc Thiên Uy, nhịn được thét lênmột tiếng chói tai.
      Cũng vì tiếng la này dẫn đến chú ý của các người làm nữ chuyện ở trongphòng khách.

      “Người nào ở trong bếp?” người làm nữ ngheđược thanh từ phòng bếp phát ra nên cấtbước hướng phía phòng bếp đến.

      Cả người Lạc Tích Tuyết cứng đơ, nếu để cho người khác phát cùng em trai nửa đêm ngủ, ở trong phòng bếp vụng trộm, truyền tới tai của ba họ xong đời.

      dùng tay níu lấy áo của Thiên Uy, cả người co rút nhanh. Lạc Thiên Uy thể ức chế được gầm , này nhất định là cố ý muốn lấy mạng đây mà.

      “Là tôi, các người trở về phòng ách giọng hướng người bên ngoài phòng bếp quát. Người làm nữ vừa bắt đầu còn chưa hiểuchuyện gì xảy rra nhưng khi nghe được bên trong truyền đến tiếng rên rỉ đè thấp lập tức phản ứng kịp chuyện gì.

      Thiếu gia tại cùng An tiểu thư tìnhyêu cuồng nhiệ, người trẻ tuổi tìm kiếm kích thích cũng rất bình thường, bọn họ còn chưamuốn quấy rầy để bị đuổi việc đâu.

      Nghe được tiếng bước chân xa, Lạc Thiên Uy lúc này mới từ phòng bếp lấy quần áo rơi đầy mặt đất quấn chặt ôm Tích Tuyếttrở về phòng.

      Lạc Thiên Uy giày vò đến tờ mở sáng mớibắt đầu cho ngủ, cái buổi tối này khôngbiết muốn bao nhiêu lần, mỗi lần đều khiến nức nở cầu xin. cách nào kháng cự cám dỗ mà mang đến choanh, chỉ cần có cho dù muốn chết cũng nguyện ý.

      Lạc Thiên Uy vòng tay ôm , giúp lau mồhôi, khẽ hôn lên bả vai ướt đẫm mồ hôi củacô. Lạc Tích Tuyêt cũng mềm nhũn trongngực của , để mặc ôm tắm rửavà dịu dàng lau hạ thân cho .

      Nhìn động tác tỉ mỉ của , ánh mắt thâm tình, lòng của nhịn dược run rẩy.chỉ là kích tình qua, cái cảm giác tội lỗi đó như cũ lăng trì lòng của .

      “Chúng ta sau này đừng như thế này nữa, có bạn rồi, tối nay coi như là đêm cuối cùng của chúng ta thôi”.



      Chương 104: Hậu quả của việc chọc giận .

      Giọng của bình tĩnh đến mức kỳ lạ, nhưng trong lòng lại ngừng kịch liệt đấutranh.

      thể cùng em trai của mình tiếp tục mối quan hệ thân xác điên cuồng này nữa, bọn họ là chị em thỉnh thoảng vụng trộm nhưthế này là tội ác rồi thể đem mối quan hệ này kéo dài được.

      Hãy để cho việc này kết thúc , khổ sở nhắm hai mắt lại, lông mi dài còn ứ đọng những giọt nước. Lạc Thiên Uy cúi ngườixuống, con ngươi hề chớp nhìn chằmchằm , trong mắt chứa ý lạnh thâm trầmphức tạp.

      Bất chợt, bên tai Tích Tuyết truyền đến âmthanh chói tai của tiếng kéo, kinh ngạc mở to hai mắt, lại thấy Lạc Thiên Uy cứ như vậy mạnhmẽ đâm vào .

      “Thiên Uy bây giờ là buổi sáng!” giùng giằng tốt bụng nhắc nhở , trời sáng rồi. Lạc Thiên Uy gì, chỉ nâng eo của lên mặc kệ bất kỳ lời nào của , dùng sứcmạnh mẽ đâm vào, mõi lần đâm là đâm đến chỗ sâu nhất.

      “A Thiên Uy, cần, tôi chịu nổi!”thân thể của thể nào chịu đựngđược nữa, muốn cả đêm rồi, lại còn đòilấy như vậy nữa, cảm thấy cả người như sắp hỏng mất, nếu tiếp tục nữa chết mất.

      Lạc Thiên Uy liều mạng, trong mắt đỏ thẳm con tức giận, liên tục va chạm, có ngừng nghỉ. giống như dã thú, ở người liên tụcgặm cắn tạo ra vô số vết đỏ, như chảymáu dừng tay vậy.

      Lạc Tích Tuyết bị hành hạ quả đaumuốn bất tỉnh, trong miệng ngừng kêu:” cần, cần ô ô”.

      Cuối cùng chịu đựng được nữa màkhóc rống lên, Lạc Thiên Uy nhìn thấy khócthảm thương như vậy thân thể cứng đờ, lui ra ngoài, tâm cũng muốn nhéo lại. Nhưng lâu sau đó lại tiếp tục nhào tới, lần nữa giữchặt eo của , so với vừa rồi càng dùng sức hơn.

      Đau, đau, đau. Đây là ý thức còn sót lại duynhất của Tích Tuyết. Lúc trước ở trong phòng bếp quấn quýt với là cảm giác mỹ diệu, tại cảm giác đó còn nữa mà chỉ còn lại toàn thân như bị xé rách, mỗi cái đụng của đối với đòi mạng.

      đem thân thể của lần nữa kéo tới, điềuchỉnh tư thế để cho nửa quỳ nửa nằm trêngiường lần nữa dã man đâm tới. Đau đớn mãnhliệt lần nữa kéo tới làm cho gian nan thở hổn hển, đến cuối cùng ngay cả hô hấp cũng khókhắn.

      Chiếm đoạt ngừng nghỉ, Lạc Thiên Uy giống như con thú bị nổi điên, lại đem hành hạ suốt cả buổi sáng. Cả đêm cộng vơicả buổi sáng làm cho toàn thân Tích Tuyết rãrời, hoàn toàn có chút hơi sức nào.

      khóc đến khàn cả tiếng, cuối cùng Lạc Thiên Uy xỏ xuyên qua đâm đến nơi sâu nhất, sau đó ngã xuống giường giống như mất toàn bộ sức lực. Cả quá trình Lạc Thiên Uy câu cũng , vẫn duy trì trầm mặc, dùng sức tàn phá . Khi tất cả kết thúc, vẫn nhưcũ gì, Lạc Tích Tuyết cho là sẽgiống như trước đây cưỡng bách ra lời thương . Nhưng lần này có, môt câucũng có. Thậm chí có nhìn lấymột cái, chỉ kéo khoá quần trong mắt cóchút độ ấm nào, cứ như vậy xoay người rời .

      Lòng của trong phút chốc rơi xuống đáy cốc, coi là cái gì đây? Công cụ ấm giường hay là con điếm? Thân thể đau đến chếtlặng, khuôn mặt nhắn tiều tuỵ của côcòn chưa khô nước mắt, tuyệt vọng cùng vô dụng cắn nuốt , nằm lỳ ở giường, khóc ngất . Thời điểm mở mắt ra lần nữa là buổitối.

      vầng trằng sáng xuyên thấu qua rèm cửa,thẳng chiếu chiếc giường của . Tích Tuyết miễn cưỡng chống thân thể lên, bước từng bước về phía phòng tắm, bất tri bất giác đểnước nóng xối lên những vết thương, đau khiến cho phải hít hơi lạnh.

      vất vả mới tắm xong ra ngoài, dì Ngô gõ cửa, muốn xuống phòng khách là cókhách tới nhà. Lạc Tích Tuyết khẽ lên tiếng, đơn giản sửa sang lại mọi thứ liền đẩy cửa đixuống lầu.

      Ai ngờ vừa mới xuống lầu đập vào mắt là mộthình ảnh vô cùng chói mắt. An Ny Na thân quần áo ngắn cũn cỡn giờ phút này ngồi dạng hai chân đùi của Lạc Thiên Uy, kê vào lỗ tai của những điều thù thầm gì đó màcả gian phòng khách ngừng truyền đếnâm thanh cười đùa của hai người.

      An Ny Na đầu tóc quăn xinh đẹp vén lên, gương mặt xinh đẹp động lòng người nhưng mất quyến rũ, kéo cánh tay của Lạc Thiên Uy thân mật dựa bả vai của , đôi mắt to sáng ngời cộng thâm hạnh phúc trêngương mặt càng làm cho ta thêm phần sinh động đầy sức sống.

      Lạc Tích Tuyết cưỡng bách dời tầm mắt củamình, đáy lòng toát ra tia khổ sở, An Ny Na khoé miệng hạnh phúc cười làm cảm thấy châm chọc cho bản thân mình. Mấy giờ trước,Lạc Thiên Uy còn đè ép cùng làm rachuyện thân mật như vậy nhưng trong chớp mắt lại có thể ôm người con khác, còn cho ta nụ cười sủng ái.

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy vô lực, tâm tình buồn bực vui sớm loạt vào mắt của Lạc Chấn Long.
      “Tích Tuyết, con khoẻ chỗ nào sao?”Lạc chấn Long quan tâm nhìn , phát sắc mặtcủa rất kém.

      Lạc Tích Tuyết nhàng lắc đầu cái:”Conkhông sao, có thể do lạnh nên cảm thấy trongngười thoải mái”.
      “Tích Tuyết, con phải chăm sóc tốt cơ thể, có gì ba mời bác sĩ riêng đến xem cho con?” Lạc Chấn Long vuốt ve mái tóc dài của , lo lắng hỏi.

      cần đâu ba, con sao”. Lạc Tích Tuyết cạy mạnh , muốn để choThiên Uy biết mà cảm thấy khó chịu.

      Hít sâu hơi, Lạc Tích Tuyết chuẩn bị đến phòng ăn dùng cơm, chợt sau lưng truyền đếnâm thanh của An Ny Na gọi lại.
      “Chị!” An Ny Na cười ngọt ngào đến trước mặt của Lạc Tích Tuyết. Thân thể của TíchTuyết cứng lại, chị? cùng ta có quen thuộc như vậy nha, nhanh như vậy theoem trai gọi là chị rồi sao?

      “Chị!” An Ny Na lần nữa thân mật gọi, giơ mộtmón quà tặng được gói tinh xảo lên trước mặtcủa Tích Tuyết “Chị, đây là quà mà em cùng Uy chọn cho chị, hy vọng chị thích nó!”

      “Cảm ơn, em quá khách sáo rồi!” Lạc TíchTuyết nhận lấy quà tặng, lịch cười nhạt đáplại.

      cần khách khí như vậy, đây cũng coinhư là lần đầu tiên em ra mắt chị, nên tặng chịmột món quà!” An Ny Na cười nhàng, lại lấy thêm hộp quà đưa đến trước mặt của Lạc Chấn Long:”Bác trai, đây là cháu đặc biệtvì bác mà chuẩn bị”.

      “Ny Na, về sau con chỉ cần đến chơi là được rồi, đều là người nhà, cần khách khí như vậy làm gì” Lạc Chấn Long cưng chìu nhìn về phía , tựa hồ đối với đứa con dâu này ông rất là hài lòng.

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy trong lòng buồn bực,ba người nhà là có ý gì? quyếtđịnh cho Thiên Uy cùng Ny Na đính hôn chứ?

      lúc ấy ngoài cửa truyền đến thanh , sau đó là bóng dáng tây trang của Hàn DiệpThần vào. tay cũng cầm quà tặng, vừa vào đến cửa lễ phép chào hỏi ngườicủa Lạc gia.

      “Bác trai, bác , chào mọi người!”
      “Diệp Thần, đến rồi à!” Lạc Chân Long đứnglên, tựa hồ như việc của Diệp Thần đến đây được ông đoán trước vậy.

      Hàn Diệp Thần lễ phép cùng Lạc Chấn Longhàn huyên mấy câu, sau đó liền tới bên ngườicủa Lạc Tích Tuyết.

      “Tích Tuyết, lâu gặp!!!” khoé miệnganh lên nụ cười ấm áp, vươn tay bắt tay vớicô.
      “Đúng vậy, lâu gặp!” Lạc Tích Tuyết cũng lịch vươn tay đáp lại .

      Trong đầu suy nghĩ tại sao ba lại mời cả HànDiệp Thần và An Ny Na đến nhà? Ba có ý gì đây? Nhưng đợi suy nghĩ lâu, chỉ thấy Vi Tĩnh Nam nhào đến trong ngực của Hàn Diệp Thần:” Diệp Thần, đến rồi?”

      “Tĩnh Nam, chào em!” Hàn Diệp Thần khách khi chào .
      Vi Tĩnh Nam thuận theo bĩu môi, bên Lam Thư Đình khuyên:”Diệp Thần, con cũng cùng với Tĩnh Nam chuẩn bị đính hôn rồi, sao còn chuyện khách khí như thế”.

      Hàn Diệp Thần gì, bên môi vẫn nhàn nhạt nụ cười, chỉ là khoé mắt lại luôn nhìn vềphía Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết nghe vậy khỏi kinh ngạc,Hàn Diệp Thần lúc nào biến thành vị hôn phu của Vi Tĩnh Nam rồi? Ba dự tính chuyện gì đây?
      Cả nhà ngồi ăn cơm, khí bàn ăn thậtquỷ dị. Lạc Thiên Uy và An Ny Na luôn nóicười bàn ăn, còn Hàn Diệp Thần vẫn khôngchút nào để ý đến Vi Tĩnh Nam,ngược lại khôngngừng gấp thức ăn cho Tích Tuyết, làm cho Vi Tĩnh Nam vô cùng tức giận còn Lạc Tích Tuyếtthì lại vô cùng lúng túng.

      “Con ăn no rồi, con xin lên phòng trước”.Côcảm thấy nếu còn tiếp tục ở trong này nữa thở được mất, nên muốn trở về phòng của mình.

      Bóng đêm mê ly, ánh trăng ngoài cửa sổ vừasáng lại vừa tròn, chỉ là có tâm tình để thưởng thức. nhắm mắt nằm ở giường,vừa nghi tới tình cảnh tại sao chợp mắt được.

      Đến tột cùng ba có ý gì đây? hiểu cũng rất nghi ngờ. Chỉ là nghĩ tới hình ảnh củaThiên Uy cùng An Ny Na đùa giỡn là tâm côchợt lạnh.

      Mở mắt ra, chợt nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Lạc Thiên Uy phóng đại ngay trước mặt làm cho giật mình ít. Vỗ vỗ ngực bị hoảng sợ, vui oán trách câu:” muốn hùchết tôi đúng ?”

      Lạc Thiên Uy trả lời chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm .
      muốn làm gì?” Lạc Tich Tuyết bị nhìn như muốn tê cả da đầu, vừa định nhảy xuốnggiường rời lại bị đưa tay kéo lại, lật ngườiđè ở dưới thân.

      “Buông tôi ra! Lạc Thiên Uy!” ngừng giãy dụa ở dưới thân, nhớ tới màn của anhcùng An Ny Na là cảm thấy vô cùng khóchịu.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 105: sao cả, dơ bẩn liền dơ bẩn .

      Nụ hôn rực lửa, cứ như vậy đè lại, rơi thẳng cánh môi của Lạc Tích Tuyết. Lạc Thiên Uy gần như cuồng nhiệt hôn , giống như vô hạn nhớ nhung đề đặt trong nụ hôn này nhưng bên trong đó vẫn kèm theo trừng phạt giống như ngoan vậy, lưu chút khe hở nào, hung hăng hôn lên moi .
      cần ô” Lạc Tích Tuyết vô lực phảnkháng, lưỡi của càng thuận thế tiến vào, sâu quấn lấy lưỡi của . chỉ cảm thấyquanh thân giống như có cỗ nhiệt lưu động,Lạc Thiên Uy hé miệng bú liếm cái lưỡi của ,đem lòng của trùng xuống.

      , em rời tôi mà !” nặngnề đè ép , hung hăng hôn môi , môi lưỡiquấn quýt dây dưa. Lạc Tích Tuyết trầm mặc , cho bất kỳ đáp ánnào.

      ở trong lòng cười lạnh, ta có bạn gáivậy mà còn muốn ở bên cạnh sao?
      Lạc Thiên Uy thấy trả lời, liền kéo cái chân của qua, cho bất kỳ cơ hội thích ứng nào, liền hung hăng chạy nướcrút vào. Lạc Tích Tuyết bị đau, chỉ là còn chưa kịp bất mãn bị Lạc Thiên UY điên cuồng luật động.

      Liên tiếp vài đêm như vậy chuyện xảy ra cũngnhư thế, mỗi ngày ngay lúc chuẩn bị ngủthì Lạc Thiên Uy xuất , mà xuất chỉ có mục đích duy nhất chính là muốn .mỗi đêm hành hạ cho đến trời sáng mớithôi, trong miệng ngừng lẩm bẩm đó là được rời xa .

      Và tất nhiên là thể nào chấp nhận cầu đó của , mỗi lần đồng ý là anhlại càng nóng lòng chinh phục hơn. Mỗi đêm đều triệt để muốn , đến trời sáng dừng tay.

      Vừa mới bắt đầu thể nào thích ứng được nhưng càng về sau nó như trở thành thóiquen. Cùng lắm là bị hành hạ chút thôi, côcũng muốn sớm được giải thoát.

      Dù sao cả đời này bẩn thỉu chịu nổi rồi, chỉ cần ở cùng em trai mình thêm ngày nào nữa giống như là ở trong địa ngục vậy.

      Tâm, sớm còn.
      Bẩn liền dơ bẩn thôi.

      “Tích Tuyết, dạo gần đây cậu sao thế? Cả ngày phờ phạc rũ rượi?” Trần Tiểu Mạt sớm chú ý đến tâm tình của Lạc Tích Tuyết dạo gần đây, chỉ là chưa muốn hỏi nguyên nhân vì sao mà thôi, trong khoảng thời gian này Tích Tuyết rấthay học trễ.

      có gì, chỉ là có chút mệt mỏi thôi!” Lạc Tích Tuyết xong lại mệt mỏi ngáp cái.
      chút thôi sao? Mình thấy cậu như là mệtmuốn gần chết vậy đó. bộ dạng cậu như thế này làm tớ tưởng cậu cả đêm ngủ đấy” Trần Tiểu Mạt quan tâm nhìn bạn tốt, cười trêu ghẹo.

      Lạc Tích Tuyết thở dài cái sâu, cả đêmkhông ngủ? A, của cũng saibiệt lắm.
      Mỗi đêm đều làm, hơn nữa động tác của càng lúc càng cuồng dã, đem làm thiếusống thiếu chết là may lắm rồi, còn sức để học coi như tệ.

      “Tích Tuyết, cậu cãi nhau với em trai à?” Trần tiểu Mạt chợt tò mò hỏi tiếp.

      “Cãi nhau? có” Lạc Tích tuyết nhàng lắc đầu cái, bọn họ chỉ là nóichuyện nhiều với nhau thôi.

      Trần Tiểu Mạt buồn bực vò đầu “Nhưng tạihắn mỗi lần nhìn thấy cậu cũng lạnh lẽo vô cùng nha, cũng đưa bữa sáng tới cho cậu”.

      có bạn rồi đương nhiên chị như mình cần đếm xỉa gì nữa rồi” Lạc Tích Tuyết thay tìm lý do.

      phải, mình cảm thấy cách đối xửvới cậu có gì đó đúng”. Trần Tiểu Mạt chống cằm suy tư.

      giống nhau? giống nhau ở đâuhả?” Lạc Tích tuyết ngẩn người hỏi lại.


      Tích Tuyết, mình cảm thấy giận cậu giống như cơn giận của tình nhân với nhau”.Trần Tiểu Mạt kéo tay qua . Vẻ mặt của Tích Tuyết liền có chút khó coi, kinh ngạc :” phải đâu, Tiểu Mạt cậu nghĩ nhiều rồi”.

      phải là em trai của cậu thầm mến cậu đó chứ”. Trần Tiểu Mạt hoạch toạc ra. Lòng của theo những lời của bạn tốt nàymà trầm xuống.

      “Tiểu Mạt, cậu suy nghĩ nhiều rồi? Mình cùngThiên uy có quan hệ máu mủ thể nào nhưcậu được đâu” cố gắng duy trì vè mặt trấn tĩnh, nhưng trong nội tâm lại ngừnghoảng hốt.

      Trần Tiểu Mạt bĩu môi:” tại tư tưởng cũngcởi mở hẳn ra, dù là chị em ruột như thế nào,chỉ càn nhau có thể ở cùng nhau đượcmà”.

      “À!” Lạc Tích Tuyết bị giật mình, nghĩtới bạn tốt lại có suy nghĩ sáng suốt như thế, ở trong sân trường, vừa cầm quyển sách vừanghĩ lại những lời Tiểu Mạt .
      Chợt có mấy nữ sinh ăn mặc rất kỳ quái xôngtới đem Lạc Tích Tuyết vây ở bên trong.

      chính là Lạc Tích Tuyết?” cầmđầu trong tay có cầm điếu thuốc, mặc áo hở rốn,nhìn bên ngoài là biết chẳng đàng hoàng gì.

      lạnh nhạt gật đầu cái, giọng có chútkhông kiên nhẫn”Chính là tôi, xin hỏi các ngườitìm tôi có chuyện gì?”

      “Ừ tính khi vẫn còn lớn đấy!” tiến lên đẩy cái, lấy ra cái dao nhọn “ theo chúng tôi chuyến”.

      “Các người muốn làm gì?” Lạc Tích Tuyết phòng bị nhìn con dao trong tay họ, có chút hối hận vì mình khinh địch, mấy này xem ra đến đây có chút ý tốt nào.

      cần nhìn, có người đến đây để cứu đâu, muốn bị đau theochúng tôi nhanh lên!” vung tay về phía hung ác uy hiếp.

      Lạc tích tuyết bị bất đắc dĩ chỉ có thể theo những người này tới bãi đất trống. Nhìn bốn phía bóng người, trong lòngcủa nổi lên lo lắng.
      Mấy người con đó dần dần tản ra, từ đăng sau lên người con khác ai khác chính là An Ny Na.

      “An” vừa định mở miệng gọi ta nhưngkhông ngờ cái tát tai mạnh giángxuống.
      “Tiện nhân!!!” hung hăng quát, cái tátvừa ngoan vừa chuẩn, má phải của Lạc Tích Tuyết ngay lập tức lên năm dấu tay ràng.

      làm gì đấy?” Lạc Tích Tuyết che gò má củamình khó tin mà nhìn ả.

      “Làm gì? Ai cho ngươi cái quyền quyến rũLạc Thiên Uy?” sắc mặt của An Ny Na bănglãnh, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằmcô:”Lạc Tích Tuyết, ngươi biết xấu hổ, ngay cả em trai ruột của mình mà cũngkhông bỏ qua”


      Chương 106: Lăng nhục biến thái

      Edit : babynhox


      Lạc Tích Tuyết biến sắc: "Tôi hiểu cái gì?"

      "Nghe hiểu sao? Dám làm còn dám thừa nhận hả?" Annie Na căm hận gào thét, haitay nắm chặt: "Đừng cho là tôi biếtmỗi buổi tối các người làm cái gì?"

      Lòng Lạc Tích Tuyết kéo căng, biết tạisao Annie Na lại khẳng định cùng em trai xảy ra quan hệ như vậy, là em trai cho côta? Hay là bạn của em trai quá nhạy cảm?

      "Rốt cuộc muốn làm gì?" Lạc Tích Tuyết hờhững hỏi, cũng có tâm tình giải thích với ta cái gì.

      Annie Na bước đến trước mặt , níu vạt áocủa lên, nhìn sát vào đôi mắt lạnh nhạt, rất khách khí : "Lạc Tích Tuyết, tôi cảnhcáo chị, cách xa Lạc Thiên Uy chút!"

      Ánh mắt Lạc Tích Tuyết ngay thẳng trong veomà lạnh lùng, chỉ là hờ hững cười: "E rằng chuyện này nên với Lạc Thiên Uy, chỉcần gật đầu đồng ý buông tha tôi, tôi cầu còn được, nếu muốn cùng chỗ, phải có bản lĩnh cột lại mới được."

      Nếu Lạc Thiên Uy có thể dời tất cả lực chú ý đặt ở người Annie Na, nhất định rất vui mừng , phải biết rằng liên tục bị hành hạ nhiều đêm như vậy, sớm chịu nổi rồi.

      Annie Na tới uy hiếp có ích gì, muốn ở đây diễn xuất vẻ mặt cho ai xem? Ha ha, ôngtrời có thể làm chứng, tình phải cômuốn cướp đoạt người đàn ông của ta, cũng là thân bất do dĩ.

      Annie Na hung hăng bóp chặt cằm dưới của ,chớp mắt suy tính quan sát dưới lần, lời xem thường: "Phụ nữ ghê tởm! ! Chị ở trước mặt tôi giả bộ vĩ đại cái gì? Đừng tưởngrằng bản thân có chút sắc đẹp giỏi lắm, tôi là khâm phục chị, chị có thể thẳng lên giường em trai mình ngủ, mỗi buổi tốicòn cùng em trai mình quan hệ thân mật chỉ cóvợ chồng mới có thể, làm sao chị lại thấp hèn như vậy! ! là tiện nhân cảm thấynhục nhã! ! !"

      Khóe môi Lạc Tích Tuyết gợi lên quét xuống nụ cười lạnh lẽo thê lương, cùng em trai mình lêngiường, sớm đoán được ngày nhưvậy, bản thân chịu ngàn người chỉ trỏ! !

      Ở trong mắt bọn họ, là biết liêm sỉ dụdỗ em trai sao? Dù sao hai mươi tuổi, là người trưởng thành rồi, vậy mà bị thanh niên mười sáu tuổi ép buộc, ai cũng tin!!

      Càng ai biết, trong lòng có bao nhiêuđau khổ ——

      Dấn thân sa vào trầm luân, mỗi ngày lên giườngvới em trai, còn phải trải qua cuộc sống địa ngục như thế nào?

      Từ mẹ với , thiếu nữ phải giữ mình trong sạch, cho nên cùng Tiếu Vũ Trạch quenbiết năm năm, cũng có tiếp xúc thân thể, nhưng mà toàn bộ mộng đẹp đều bị em traiLạc Thiên Uy phá vỡ rồi.

      bá đạo đòi hỏi , ép buộc , lần lạimột lần ép vào khuôn khổ, cho đến hômnay, hề hay biết theo lên giường.

      Nhất định là như vậy, thân thể giao hợp, là thỏamãn dục vọng mà thôi! ! !

      "Nếu có bản lĩnh dụ dỗ lên giường của , tôi rất biết ơn !" nhìn Annie Na, đột nhiên sao cả cười cười.

      "Bốp!" Lại cái bàn tay, hung hăng đánh vào mặt bên kia của .

      Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên, người phụ nữ nàycũng dám vô lễ với như vậy, liên tục đánh côhai bạt tay?

      muốn xoay tay lại đánh lại, nhưng mà mấy ở phía sau Annie Na, lại cầm dao găm uy hiếp.

      "Tiện nhân, dám can đảm dụ dỗ người đàn ông của tôi! ! !"

      Annie Na phẫn nộ gầm lên, đánh Lạc TíchTuyết hai bạt tay vẫn còn oán hận, ta bổnhào về phía , hai tay gắt gao bóp chặt cổ LạcTích Tuyết, hung tợn quát:

      "Từ lúc lần đầu tiên tôi nhìn thấy ấy,cũng thích ấy, sau khi lớn lên, tôi lại càng ấy sâu nặng hơn, đúng là ấychưa từng quý trọng tôi, càng chưa bao giờ liếcmắt nhìn tôi cái, vì cái gì? ấy khôngthích tôi, nhưng mà lại cứ thích chị?"

      Lạc Tích Tuyết lạnh lùng cười, trong mắt có vài phần đồng tình, ta bất quá chỉ là nạn nhân chịu đủ dày vò trong tình , gần như là người phụ nữ lạc đường đáng thương.

      "Chị ràng là chị của ấy, ấy tìnhnguyện thích chị của mình, cũng nguyệný thích tôi? Tôi cam lòng, tôi cóchỗ nào thua kém chị, dựa vào cái gì, mình chị iền hưởng hết cưng chiều của ấy? Chiếm đoạt toàn bộ trái tim của ấy, bây giờ tôi phá hủy chị, xem chị sau này làm sao dụ dỗ ấy?"

      Annie Na phát cuồng, ta bất kể hậu quả bóp chặt cổ Lạc Tích Tuyết, sức lực trongtay càng ngày càng mạnh, Lạc Tích Tuyết liền bắt đầu cảm thấy khó thở.

      "Buông, buông tay" khí mỏng manh, Lạc Tích Tuyết dùng sức gỡ tay Annie Na ra khỏi cổ mình, ra sức vùng vẫy .

      Bỗng nhiên, Annie Na vừa buông tay, thân thể Lạc Tích Tuyết như lá cây giữa mùa thu, ngãnhào đất.

      Annie Na tới gần , ánh mắt hung dữ: "Yên tâm , tôi cho chị chết thoải mái như vậy ."

      "Rốt cuộc muốn như thế nào?" Lạc TíchTuyết liên tục thở hổn hển vài cái, mới khôi phục chút hơi sức, sắc mặt trắng bệchhỏi.

      Cũng biết kiếp trước bản thân có phải là thiếu nợ Lạc Thiên Uy hay , bây giờ buổi tối bị hành hạ còn chưa đủ, ban ngày cònbị bạn của hành hạ? tại xem ra, Annie Na cùng Lạc Thiên Uy đúng là thích hợp,đều là nhân vật tựa như ma quỷ.

      "Như thế nào?" Annie Na đột nhiên ngửa đầu cười to, trong mắt phụt ra ánh sáng ác độc : "Tôimuốn Lạc Thiên Uy hoàn toàn hết hy vọng với chị, chị xem nếu chị bị vài người luân phiên cường bạo, mà mấy người luân phiên cường bạo chị lại là phụ nữ, chị đoán về sau ấy còn có thể mỗi ngày đều muốn chị sao?"

      " muốn làm gì? điên rồi sao?" Lạc TíchTuyết sợ hãi mở to hai mắt, thực khôngthể tin.

      Annie Na sao có thể ác độc như vậy, nghĩ ra phương pháp như vậy để đối phó với , chẳng lẽ hận như vậy sao?

      "Lạc Tích Tuyết, cần khẩn trương như vậy, có thể cùng em trai của mình lên giường,chị còn có chuyện gì làm được đâu? Tôitìm mấy người phụ nữ tới cưỡng bức chị, đâyxem như là bắt đầu, đối với phụ nữ biếtliêm sĩ như chị, như vậy có lợi cho chị rồi! !"

      Annie Na hiểm cười lạnh, trong mắt lênmột nét tà ác, lui ra phía sau bước, ra lệnhmấy phía sau: "Hầu hạ chị ta tốt chotôi! ! Sau cùng đem chị ta đùa đến chết! !"

      Lạc Tích Tuyết kinh hãi ngừng lui về phía sau, muốn chạy trốn, lại bị mấy nàychế trụ cổ tay, chặn ngang ngã ở mặt đất.

      vùng vẫy theo bản năng, cũng nghĩtay chân đều bị người khác kẹp cố định.

      "Buông, buông ra! !" Khàn giọng hô to, thanhâm lại có vẻ vô lực như thế.

      Mấy lên, điên cuồng xé rách quần áo của .

      Ngoài đau nhức ra, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy ghê tởm nghĩ muốn nôn.

      chưa từng nghĩ đến, ngày mình lại bị phụ nữ cưỡng bức.

      Đây là ông trời trừng phạt sao?

      Phản bội Trạch Vũ, phản bội cha, chỉ cùng em trai nảy sinh tình , mỗi đêm còn liều mình dây dưa cùng em trai , nhất định trốnkhông thoát trừng phạt của ông trời.

      Đây, nhất định là báo ứng nên nhận! !

      Có người xé nát áo của , cái bàn tay nữ chui vào trong áo lót của , hung hăng vuốt ve .

      quả thực ghê tởm muốn nôn, ánh mắt trống rỗng làm cho người ta sợ hãi, đó là loại lạnh lẽotuyệt vọng .

      Chương 107: Dám đụng đến người phụ nữ của tôi, Chết! ! !

      Edit : babynhox


      Trong đầu, xen lẫn từng hình ảnh dây dưa cùng Lạc Thiên Uy.

      từng cho rằng, cùng em trai ruột của mình lên giường, đủ ghê tởm rồi.

      ngờ tại, bản thân còn bị mấyngười phụ nữ cưỡng bức.

      Loại cảm xúc sụp đổ tuôn ra, nước mắt liềnkhông khống chế được rơi xuống dưới.

      Thiên Uy Thiên Uy

      Ở trong lòng lẩm bẩm cái tên, giống như làm như vậy có thể quên đau đớn, để cho giờ phút này nhanh chóng trôi qua.

      Bàn tay lớn của người phụ nữ, vuốt ve dướitoàn thân , da thịt của nổi lên mộtmảng da gà.

      lúc cực kỳ tuyệt vọng, bỗng nhiên mộtngười đàn ông dùng khí thế sét đánh kịpbưng tai ôm lên, đá nhanh mấy cái, đá tan tátnhững người phụ nữ muốn cưỡng bức .

      Lạc Tích Tuyết thấy người bên người mình, rấtlâu có động tĩnh, từ từ mở to mắt.

      Đập vào mắt, là gương mặt tuấn chứa đầy lolắng.

      Lãnh Khinh Cuồng đau lòng nhìn , giờ phútnày Lạc Tích Tuyết nằm mặt đất quần áokhông chỉnh tề, vết thương phủ đầy thân thể bé yếu ớt, lạnh run .

      Làm đau lòng nhất là giờ phút này ánh mắtvô tội hoang mang của , cặp con ngươi thương cảm nhàng chớp động, hình như biết được là tới.

      "Em, sao chứ?" Lãnh Khinh Cuồng cầmchặt bàn tay bé lạnh lẽo của , từ từ đỡ dậy từ mặt đất, thấp giọng quan tâm hỏi.

      Lạc Tích Tuyết vẫn rơi lệ, mở to hai mắt ngơngác nhìn người đàn ông trước mắt, kịp phản ứng mọi thứ vừa mới xảy ra.

      Nhưng mà, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của , ấm áp khiến cho cảm thấy sợ hãi nửa.

      Lãnh Khinh Cuồng thấy nức nở, kinh sợ quá độ gần như nên lời, nhịn được vươn hai tay ra, ôm vào trong lòng.

      " sao, cái gì cũng chưa xảy ra có việc gì , có việc gì rồi." Lòng vẫn cònsợ hãi.

      Nhớ tới màn vừa rồi liền sợ hãi, nếukhông phải gần đây có bạn mới là giáo viên ở trường học này , hôm nay cũng cố ý lái xe đến đón bạn ăn cơm, đúng lúc thấy mấy người phụ nữ có ý tốt bao vây Lạc Tích Tuyết, mặt ngạcnhiên nghi ngờ, mặt liền đuổi theo nhìn xem.

      nghĩ tới quả thực xảy ra chuyện.

      Mấy người phụ nữ này, sau khi nhìn thấy ,đều sợ tới mức chạy trốn hết rồi.

      Lãnh Khinh Cuồng ôm chặt Lạc Tích Tuyết vàotrong ngực, lo lắng hỏi: "Tích Tuyết, rốt cuộc làem đắc tội với người nào? Vì sao bọn họ muốn đối phó em như vậy?"

      Lạc Tích Tuyết chỉ ôm đầu, cuộn tròn thân thể lại khóc.

      Muốn với như thế nào, là vì cùng em trai lên giường, cho nên làm bạn em trai mất hứng, mới tìm gây phiền phức .

      Căn bản là khó có thể mở miệng.

      "Em sao " Lạc Tích Tuyết cố nén cảm xúc đau khổ, muốn bản thân mình có việc gì, để cho Lãnh Khinh Cuồng có thể rời khỏi, nhưng mà nước mắt lại thể khốngchế được rơi xuống.

      Trải qua chuyện vừa rồi, bị hù dọa khôngnhẹ.

      " đưa em đến bệnh viện, em bị thương rồi!"Lãnh Khinh Cuồng nhìn thấy dấu móng taycùng hôn ngân người , chỉ cảm thấy vôcùng chói mắt.

      lập tức cởi áo khoác, khoác lên người Lạc Tích Tuyết, đỡ khỏi trường học lên xe của .

      Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, bộ dáng tại củacô, đúng là thể về nhà .

      Chỉ là vừa đứng lên, dưới chân lại tê rần, xémchút là té ngã.

      "Em làm sao vậy?" Lãnh Khinh Cuồng quayđầu, khẩn trương hỏi.

      Lạc Tích Tuyết đỡ lấy hai đầu gối của mình, nhíu mày: "Chân bị chuột rút rồi."

      Lãnh Khinh Cuồng hiểu ôm lên, thương tiếc vuốt vuốt mái tóc của : " ôm em ."

      Lạc Tích Tuyết có cự tuyệt, chỉ là uất ứcrúc vào trong lòng Lãnh Khinh Cuồng, nén nước mắt trong lòng.

      Nếu phải ôm , bộ dáng bây giờ củacô, thực có can đảm ra cửa chính trường học.

      "Tích Tuyết, đừng khóc, có đau ?" Lãnh Khinh Cuồng cúi đầu, giọng mềm hỏi.

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu, lại gật gật đầu, trong đầu rối loạn bất an.

      Thực ra người vẫn rất đau, e rằng nơi bịmấy kia đụng vào nổi lên cục xanh cục tím , nhưng thân thể đau đớn, vẫn thua kém với trái tim bị đả kích làm càng thêm đau khổ, vềsau để lại ám ảnh trong lòng .

      " có việc gì , đừng sợ, lát nửa chúng ta đến bệnh viện, bác sĩ xem xong rồi nghĩ ngơi vài ngày, có chuyện gì." Lãnh KhinhCuồng vỗ phía sau lưng , giọng an ủi .

      Lạc Tích Tuyết rưng rưng gật gật đầu, cảm kích vùi vào trong lòng : "Cám ơn !"

      " cần khách khí, coi như làm chuyện tốt miễn phí lần, biết có thể cho là chuộc tội vì những chuyện xấu trước đâyhay ." Lãnh Khinh Cuồng tà mị nháy mắt với .

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết được trấn an chút, người đàn ông này, lúc này vẫn còn quên đùa.

      " ra tan học về nhà đúng giờ, là ở đâyhẹn hò." tiếng lãnh quen thuộc bay tới.

      Lạc Tích Tuyết vừa quay đầu nhìn, nghĩtới ra là em trai Lạc Thiên Uy.

      Chỉ thấy bày ra gương mặt lạnh lùng, trongđôi mắt đen sáng gần như muốn phun ra lửa, gắt gao nhìn chằm hai người ôm nhau, nhiệt độ khắp người gần như đều rớt xuống khôngđộ.

      Sát khí tràn ngập.

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết có linh cảm tốt, níu vạt áo Lãnh Khinh Cuồng, ý bảo hắnđể xuống.

      Chỉ là, còn chưa kịp đứng vững, thấy Lạc Thiên Uy xông tới, tách và Lãnh Khinh Cuồng ra, đánh tới quyền mạnh.

      Lãnh Khinh Cuồng né tránh, miễn cưỡng chịu quyền, máu mũi liền phun ra.

      "A! Lãnh Khinh Cuồng" Lạc Tích Tuyết kinhhãi hô to, muốn qua xem vết thương củaLãnh Khinh Cuồng, lại bị Lạc Thiên Uy chặn ngang kéo vào trong lòng.

      "Buông, Lạc Thiên Uy, sao lại phân tốt xấu đánh người lung tung." Lạc Tích Tuyết phẫn nộ trừng mắt em trai mình, như thế nào Lãnh Khinh Cuồng cũng cứu , sao có thể đánh người ta?

      "Ai cho ta đụng em!" Lạc Thiên Uy tức giận, vẻ mặt u ám, hai tròng mắt hung ác nhamhiểm trợn nhìn Lãnh Khinh Cuồng, tàn nhẫn cảnh cáo: "Sau này nếu còn dám đụng vàocô ấy, tôi liền chặt đứt hai tay của ."

      "Lạc Thiên Uy, mời chuyện khách sáo vớibạn tôi chút, dựa vào cái gì mà đánhngười lung tung?" Lạc Tích Tuyết đẩy em trai cái, bức tức cũng dâng lên.

      mới bị người ta ức hiếp, nhưng khôngngờ, vừa tới liền đánh người cứu côLãnh Khinh Cuồng, cũng hỏi vừa xảy ra chuyện gì, cho rằng là ai vậy.

      "Em giúp ta? ? ?" Lạc Thiên Uy thể nghi ngờ nhìn , trong mắt có đau xót.

      Lạc Tích Tuyết tức giận trừng em trai: " sai, hỏi ràng tình huống liền đánh người lung tung, quả thực là người ngangtang bạo ngược, cần phải xin lỗi người ta!"

      "Em muốn tôi xin lỗi ta! ?" Lạc Thiên Uy bị tổn thương rống to.

      Lạc Tích Tuyết thấy vẻ mặt ngang bướng củaem trai, chắc cũng xin lỗi.

      trợn mắt nhìn , xoay người tới bên cạnh Lãnh Khinh Cuồng, thấy bên khóe miệng đều chảy máu, liền cảm thấy rất áy náy.

      như thế nào cũng cứu mình, lại bịem trai phân biệt nguyên nhân đánh mộtquyền, cảm thấy rất áy náy.

      "Thực xin lỗi, Lãnh Khinh Cuồng, là em liên lụyanh rồi !" mặt của côtràn ngập xin lỗi.

      " có việc gì, em trai của em cũng là lo lắng em." Lãnh Khinh Cuồng nhún nhún vai,đưa tay lau vết máu khóe miệng, chuyển mắt dự định giải thích với Lạc Thiên Uy: "Uy thiếu, thực ra vừa rồi"

      "Tôi cảnh cáo , cach xa Lạc Tích Tuyết mộtchút!" Lạc Thiên Uy cắt ngang , vẻ mặt cựtuyệt ngoài ngàn dặm.

      xong, chặn ngang ôm lấy eo Lạc TíchTuyết, ở cửa trường học, trước mắt bao nhiêu người, nhét vào của xe riêng của .

      Lạc Tích Tuyết bị đặt ở hàng ghế phía sau có màn che, tiếp theo Lạc Thiên Uy cũng ngồi vào ôm lấy , nhưng có nhìn , mà là xoay đầu , tầm mắt vẫn ngóng nhìn về hướngLãnh Khinh Cuồng ngoài cửa sổ.

      cảm thấy rất áy náy, cứu , còn kịp cảm ơn và áy náy, bị e trai vừa hiểu lầm vừa cưỡng ép đưa .

      Em trai đây là tại phát tát tính thiếu gia, bản thân phân tốt xấu liền đánh người, đánh người còn xin lỗi, đạo lý. lại bao giờ để ý đến nửa.

      Chiếc xe màu đen có rèm che ở trong tầm mắtcủa mọi người nhanh chậm khởiđộng chạy , từ đầu tới cuối Lạc Tích Tuyết lo lắng nhìn về phía Lãnh Khinh Cuồng ngoài cửasổ, ánh mắt của trước sau cũng thayđổi.

      "Làm sao vậy, em luyến tiếc ta?" Lạc ThiênUy vươn ngón tay nắm cằm Lạc Tích Tuyết, ývị thâm sâu nguy hiểm hỏi.

      Lạc Tích Tuyết hất tay ra, giận dữ trợn mắtnhìn : "Sao lại muốn đánh ấy?"

      Đôi mắt Lạc Thiên Uy tối sầm u ám, giữa con ngươi có loại cảm xúc xoay chuyển thâm thúykhó dò: "Tôi đánh ta, em đau lòng rồi sao?"

      " nên tùy tiện đánh người." Lạc TíchTuyết tức giận mắng mỏ.

      " ta nên tùy tiện đụng vào em." Lạc Thiên Uy nhẫn lửa giận, ôm Lạc Tích Tuyếtvào trong ngực mình, là của , chỉ cóthể cho phép thân thể có mùi của ,những tên đàn ông khác tuyệt đối được.

      "Ánh ngang ngược phải trái!" Lạc Tích Tuyết quả thực cảm thấy thể lý với em trai, phẫn nộ đẩy ra, nổi giận kêulên: " nên đụng tôi!"

      Toàn bộ đều là làm hại, nếu phải , sao Annie Na có thể tìm gây phiền phức,lúc bị những người phụ nữ kia ức hiếp, ở đâu? Liền phân biệt nguyên nhậnđánh người lung tung, cũng biết hỏi chút rốt cuộc là chịu bao nhiêu uất ức, côthật rất tức giận.

      Lạc Thiên Uy nhăn đầu lông mày, nhìn động tác kháng cự của , lòng của hiểu sao liền vui.

      Vừa mới cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, lúc này lại chống đẩy ra, chẳng lẽ có người đàn ông khác rồi hả ? Là tên Lãnh Khinh Cuồng kia sao?

      lại vươn tay, để ý phản kháng cùngvùng vẫy của Lạc Tích Tuyết, lại ôm vào trong ngực mình, bàn tay theo cổ áo của dò xét vào.

      "Buông! nên đụng tôi!" Lạc TíchTuyết xấu hổ và giận dữ trừng Lạc Thiên uy, giống như người có vi khuẩn lâybệnh cho , chán ghét, càng bài xích!

      Lạc Thiên Uy thấy như thế, càng thêm tức giận, trực tiếp đưa tay vào trong áo lót của thăm dò, vuốt ve trước ngực no đủ của , tận tình vuốt ve.

      "A! " Lạc Tích Tuyết khó có thể tin hànhđộng của em trai, muốn mở miệng ngăn cản, lại sợ tiếng kêu của mình bị tài xế phía trước nghethấy, chỉ có thể xấu hổ và giận dữ trừng .

      Lạc Thiên Uy chèn ép thân thể lên, ấn cái nútbên chỗ ngồi cái, phía sau ô tô được tấmmàn đen che chắn.

      Trong gian hẹp chỉ còn lại hô hấp cùng tiếng tim đập của hai người.

      lập tức xốc áo đồng phục của Lạc Tích Tuyết ra, cởi bỏ mấy nút áo trước ngực, khôngchút do dự vùi đầu vào nơi cao ngất mềm mạicủa , môi ra sức bú mút, ngậm chặt ——

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 108: Ác ma hơn kém.

      Edit: fpurplebrown23


      “Em trai, a cần”. thân thể Lạc TíchTuyết khẽ run, đôi mắt đẹp chớp động lo lắng cùng hoang mang, sợ hãi hét lên.

      Bọn họ bây giờ vẫn còn ở trong xe, cửa sổ xe đóng, tại sao em trai có thể cởi y phục của mà hôn ngực chứ?

      Ngày, quả khó có thể tiếp nhận, vừa mới chút nữa bị đám người kia sỉ nhục, tại lại bị em trai đùa giỡn như vậy, làngay cả lòng cũng muốn chết rồi.

      “Lạc Tích Tuyết, những vết bầm tím người em là sao ?” Lạc Thiên Uy nắm được cằm của , ép đối mặt với mặt lãnh khốc của , thanh lạnh lẽo tới tận xương.

      liên quan gì tới !”. Lạc Tích Tuyết quay đầu ra chỗ khác, bản năng muốn để ý tới . Trong lòng mâu thuẫngay gắt với .

      ?” Lạc Thiên Uy lại gần, vui nheo mắt, tầm mắt lửa nóng quét quatoàn thân của , sức lực trong tay tăng nhanh vuốt ve ngực .

      chút sau, sức lực mạnh cũng , khiến toàn thân Lạc Tích Tuyết cảm thấy hết sức ràng, đồng thời càng cảm thấy càng thêm nhục nhã.

      Nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống, uất ức trong lòng vô tận, hai vai sợ hãi run rẩy.

      muốn rời ra, nhưng Lạc Thiên Uy tà ác càng nắm càng chặt.

      “Thiên Uy, cần, bỏ qua cho tôi ,chúng ta xe đấy a….?” Lạc TíchTuyết nhăn mày lại, chỉ có thể cùng em trai thỏa hiệp.

      “Biết sợ?”. Lạc Thiên Uy khẽ chạm vào môiđỏ mọng của , môi mỏng nâng lên đường cong tà ác: “Ha ha, cần lo lắng,đây là kính phản quang, xem ở bên ngoài thấy”.

      Lúc này các động tác kích thích trong thân thể tà ác của đều bị tránh né, Lạc Tích Tuyết càng sợ càng muốn kháng cự, lạicàng muốn ở chỗ này ăn .

      để tay xuống vuốt ve , ngược lại ômlấy hông của , môi mỏng bật hơi ở vai , hai cánh tay vòng quanh chặt lấy .

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, nụ hôn của trợt xuống của , bắt đầu hướng quai xanh trắng nõn tiến công.

      Lòng của đột nhiên vô cùng hoảng loạn,đua tay khước từ lồng ngực của :
      …. nên, tôi muốn ở chỗnày!”.

      Ngón tay bé của khước từ bộ ngực dathịt của người đàn ông, giống như là đốt lên ngọn lửa người của , Lạc Thiên Uynhịn cảm giác lửa nóng sôi trào, cầm tay ngọcngà của , liếm láp qua, bật ra tia cười khẽ: “Tích Tuyết, động tác này của em tôi có thể lý giải là muốn mời mọc tôi sao?”

      “Tôi có!”. Lạc Tích Tuyết hơi đỏ mặt,lập tức xấu hổ phản bác.

      Lạc Thiên Uy cười câu hồn, tròng mắt nóngbỏng sâu nhìn vào đôi mắt của : “
      phải muốn mời mọc sao? Hay chính là đangdụ dỗ đây?”

      “Tất cả đều phải ưm”. kiên nhẫn quát, lại thấy Lạc Thiên Uy cúi đầu xuống, hôn ngăn lại đôi môi của .

      Lưỡi của linh hoạt thăm dò vào, khônglưu lại chút đường sống nào tiếp tục dây dưa, khiến Lạc Tích Tuyết có cách nàothở được.

      # che giấu #

      Lạc Thiên Uy ôm vào trong lòng chặt mộtchút, chặt chẽ nhồi vào .

      Đợi thích ứng, mới từ từ luật động.

      Trong gian thu hẹp, thể nắm chặt eo của tận tình từ xuống dưới, thể làm gì khác ngoài cắn răng chịu đựng, ôm ở trong khuỷu tay, từ từ cọ xát.

      Lạc Tích Tuyết dám phát ra bất kỳ thanh gì, sợ hãi bị tài xế trước mặt nghe được, chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng,giống như tiếng nức nở nghẹn ngào cực như tiếng mèo, núp ở trong ngực Lạc Thiên Uy, lắng nghe nhịp tim cực nhanh của .

      ra cũng biết sợ, chỉ là cảm giác vụng trộm kích thích như vậy, khiến cho biết mệt lần rồi lại lần chơi đùa, ngừng nếm thử.

      Lúc này, xe qua trạm thu phí, bánh xe liên tiếp lăn chậm lại dần, xe chậm lại manglại cảm giác hơi sóc lên.

      Lạc Thiên Uy thừa dịp bánh xe lăn qua mộtchậm lại, tiếp tới va chạm nặng nề, bàn tay đèlại vào ngực Lạc Tích Tuyết, kêu được.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết truyền đến cảm giácmột hồi run rẩy, cảm giác xa lạ lại quen thuộc khiến xấu hổ chui vào trong ngựcLạc Thiên Uy, cũng thể ngóc đầu lên được.

      Tại sao có thể, phản ứng với em trai nhưvậy chứ?”

      phải hận đối xử với chính mình như vậy sao? Tại sao thân thể lại có thể theobản năng đáp lại chứ?

      quả xấu hổ vô cùng.

      “Ha ha, ra là Tích Tuyết cũng muốn anhsao?”. Môi mỏng của nâng lên, tràn đầy hứng thú liếm vành tai của Lạc Tích Tuyết,mà động tác ở phía dưới cũng tăng nhanh lúc này.

      Nếu thân thể của Tích Tuyết cũng như vậykhẩn cầu , cũng cần chịu đựng cái gì nữa, công chiếm, đoạt lấy trong thờigian này là quan trọng nhất.

      Trong sườn xe đường lắc lư, kéo theotiếu tấu kích thích, đường trở về biệt thựnhà họ Lạc trình diễn.

      Khi đến lúc xe dừng ở cửa biệt thử nhà họLạc, toàn thân hai người đều đầm đìa, quần áo xốc xếch.

      Như vậy xuống xe hiển nhiên bị hoài nghi.

      Lạc Thiên Uy đè nén lửa giận, nghĩ thầm: Tài xế này mở nhanh như vậy làm gì? muốn còn chưa đủ đây sao?

      “Đến đây!”. Lạc Tích Tuyết chui ở trướcngực , giọng nhắc nhở : “Mau ra đây!”.

      Nhưng Lạc Thiên Uy cũng nghĩ nhưvậy mà thả ra, híp mắt, đem âu phụctreo bên cánh tay, cứ ôm Lạc Tích Tuyết như vậy xuống xe.

      “A? ”. Lạc Tích Tuyết quả khó tin,người đàn ông tà ác, như vậy cũng quá đáng thôi.

      Bọn họ cứ xuống xe như vậy, dưới ban ngày ban mặt, thân dưới quấn quanh chặt cùng nhau, nếu bị người giúp việc phát ra làm sao đây?

      liều mạng đánh , ý bảo Lạc Thiên Uyđể ra, đặt về trong xe.

      “Đừng động!”. thanh Lạc Thien Uy khàn đục quát, hạ thân còn có dính của chút.

      biết mình bây giờ đối với hắnquyến rũ thế nào sao? Trêu chọc nữa, chừng bây giờ liền đè xuốngmặt đất hung hăng muốn .

      ” Lạc Tích Tuyết cắn môi, mặt đỏ bừngtức giận, nhưng nên mắng , chỉ có đè nèn tức giận.

      Lạc Thiên Uy cứ như vậy ôm , hương biệt thư nhà họ Lạc tới.

      Dọc theo đường đều có người nhìn, LạcTích Tuyết cả mặt đỏ bừng trốn vào trong ngực Lạc Thiên Uy, còn mặtmũi nào thấy người nữa.

      Nhưng Lạc Thiên Uy đâu, mỗi bước đềucố ý để tốc độ nặng, vài bước liền hunghăng đặt hạ xuống, vừa mới đến cửaphòng, thiếu chút nữa là run rẩy.

      Vừa định tức giận cắn ngực Lạc Thiên Uy,lúc nào lại có người phụ nữ chợt ranghênh tiếp.

      “Đại tiểu thư, thiếu gia, hai người trởlại!”.

      Cung kính kêu xong, thuận thế đưa tay ra, muốn cầm lấy âu phục cánh tay LạcThiên Uy.

      Lạc Tích Tuyết sợ lập tức ngăn cản: “Khôngnên tới!”.

      Người giúp việc sững sờ, hiểu đại tiểuthư sao vậy?

      Mắt lạnh Lạc Thiên uy liếc nhìn : “Thân thể tiểu thư thoải mái,tất cả các người xuống , tôi trực tiếp đưa chị ấy về phòngnghỉ ngơi”.

      Người giúp việc yên lặng gật đầu, khó tráchtiểu thư lại muốn thiếu gia ôm trở lại.

      Lạc Thiên Uy ôm Lạc Tích Tuyết trở về gian phòng, vừa vào, còn chưa kịp đóng cửaphòng,
      kịp đợi ôm lấy trong trung, chống đỡ ở tường.

      Hai chân Lạc Tích Tuyết cách mặt đất, thân thể lập tức mất thăng bằng, chỉ có thể thét lên ôm em trai.

      Lạc Thiên Uy vừa đúng đưa tay, xuống giữ chặt eo của , vừa nhanh lạivừa mạnh mẽ.

      Mới vừa ở xe căn bản có thể hưởng thụ, bây giờ ở trong phòng rộngrãi hơn rất nhiều, có thể quên mình chạynước rút.

      nên như vậy cửa còn mở đây chẳngphải sao?” Lạc Tích Tuyết hoang mang sợ hãi khước từ , nhìn cửa chính mở lớn nhưvậy, trong lòng khỏi hồi hộp.

      Ngộ nhỡ lúc này có người vào, vậy phải làm thế nào đây?

      Lạc Thiên Uy hoàn toàn chú ý tiếp tục nhu cầu, bàn tay có lực cố định giữ cặp chân của , đem hướng vào trong thân thể của mình, cờ hồ muốn hòa làm thể với .

      “A umh”. Lạc Tích Tuyết vừa định thét chóitai, đôi môi bị Lạc Thiên Uy chặn lại.

      Gương mặt tuấn tú phóng đại của ép tới, chính xác chiếm lấy đôi môi đỏ mỏng kiềudiễm ướt át của , dùng sức hôn .

      Đầu lưỡi như lửa tiến nhanh thần tốc, nồngliệt mà nóng bỏng mang theo điên cuồng kịch lực cắn nuốt, trong nháy mắt xâm chiếm hếttất cả nhận thức cảm giác của .

      Lạc Tích Tuyết muốn bật lên tiếng king hô trong nháy mắt lại biến thành tiếng uyển chuyển mê người ưm.

      Cách chất vải may mặc mỏng, có thểcảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, kịch liệt hôn, cuồng nhiệt như vậy, tràn đầy chiếm giữ.

      Lạc Tích Tuyết bắt đầu truyền đến từng trậnmê muội, bá đạo hôn sâu, khiến chân củacô cũng bị tê dại rồi.

      luồng sóng bao phủ lấy họ, ngay cảkhông khí cũng nóng lên.

      Cuối cùng Lạc Tích Tuyết từng trận run rẩyở bên trong, té xỉu ở trong lòng em trai.

      Lúc thức dậy, bầu trời bên ngoài cũng tối .

      Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, cảm thấy trênngười lạnh buốt, cúi đầu nhìn, ra em trai ôm tắm rửa tốt.

      mà đổi ga giường và đệm chăn mới,để cho có thể ngủ thoải mái.

      Mà những vết thương ứ đọng máu người kia, có nứt ra, vết đỏ, được bôi thuốc, còn đau nữa.

      Cửa phòng bị mở ra, toàn thân Lạc Thiên Uymặc áo sơ mi đen, tuấn tú siêu phàm, trong tay đem bát cháo trắng, vừa vào cửa ngồi trước giường Lạc Tích Tuyết.

      xin lỗi, tôi biết rằng ta đối với em như vậy!”. thở dài cái, trầmmặc hồi, chủ động lời xin lỗi .

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc chớp mắt, lạnh lùng bĩu môi: “ sao cả, tất cả đều đãqua rồi!”.

      “Em yên tâm, tôi nhất định bỏ qua cho ta!”. Đôi tay Lạc Thiên Uy nắm quyền,bán trán gợi lên gân xanh.

      buông tha cho ta phải làm sao đây? Tôi cũng bị tổn thương rồi”. Lạc Tích Tuyết ngoắc ngoắc môi, có chút tự giễucười cười, đây là báo ứng của , ai bảobản thân cùng em trai lại quan hệ dính dáng như vậy.

      “Em như vậy là trách tôi?”. Lạc Thiên Uy sắc mặt ảm đạm nhìn , hai hànglông mày nhíu chặt.

      Lạc Tích Tuyết thẳng thắn chống lại mắt củahắn: “Tôi có trách , chỉ là tôi hiểu, có Annie Na, tại sao còn gắt gao bắt tôi thả chứ? Nếu nhưkhông phải ở đây cùng tôi mập mờ , đung đưa chừng, ta cũng phải tìm mấy người phụ nữ đó bắt nạt tôi sao?”

      cho cùng, tất cả đều là lỗi của em trai, côtin rằng bất kì người phụ nữ nào thểchấp nhận nổi việc bạn trai của mình mặt kết giao, mặt lại cùng những người phụ nữ khác quan hệ.

      “Em --- ghen tỵ sao?”

      Chương 109: Chinh phục em.
      edit: fpurplebrown23


      Lạc Thiên Uy nhìn thái độ khác thường của lại nhiều lời như vậy, tất cả đều lên án mạnh mẽ, bừng tỉnh hiểu ra!

      “Ghen tỵ? đùa gì vậy?”

      Lạc Tích Tuyết lạnh lùng cười tiếng, chút khách khí phản bác :

      “Chẳng lẽ thừa nhận, ghen tỵ là việc mà 2 người nhau mới có sao? Tôi với yêunhau sao? Hai chúng ta cũng chỉ duy trì mối quan hệ thân thể mà thôi, tại sao có tình cảm được mà ghen tỵ được đây?”

      Lạc Tích Tuyết đem tất cả bất mãn tronglòng mình phun ra, giọng bao hàm châm chọc, cơ hồ khống chế được đầu lưỡi của mình, cứ như vậy buột miệng ra.

      Có thể trong tiềm thức, tại vấn đề Annie Na, sớm muộn ầm ĩ với Lạc Thiên Uyrồi.

      Mặc dù mỗi đêm đều muốn , mỗi ngày đều với như vợ chồng , cũng có gạt bỏ tuân theo.

      Nhưng sâu trong nội tâm, luôn có ítkhông vui vướng mắc.

      Cùng lên giường là mình, nhưng quan hệ bạn danh nghĩa lại là Annie Na.

      cũng bắt đầu căm giận việc cùng em trai quan hệ, điều này làm cho cũng thể thả tay ra để , ngay cả hận cũng thể hận hoàn toàn.

      “Em phải tôi sao? Vậy em thíchai?”. Lạc Thiên Uy trong lồng ngực tràn đầy lửa giận, nhìn chằm chằm hồi,cuối cùng cho kết luận, như vậy vì mục đích chỉ có là chạy trốn khỏi mối quanhệ với , lại muốn chạy trốn cơ hội yêuhắn.

      Chẳng lẽ cho tới nay, đối với chỉ cóquan hệ như vậy thôi sao, có cảm giácgì sao? Cho dù bọn họ làm nhiều lần như vậy, cũng thấy đáy lòng đối với hắnmột tia rung động!

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, lãnh ngạo nhìn chăm chú vào : “Lạc Thiên Uy, mỗingày
      đều ăn hiếp tôi, ép tôi để cho đụng vào người, chỉ có biến đổi đa dạng, mỗi lần đều hành hạ tôi thiếu chút nữa chết, như vậy mà gọi là tôi sao? Như vậy cứ hành hạ tôi, còn hi vọng ngày tôi có thể sao?”

      Lạc Thiên Uy nắm chặt hai nắm đấm, xươngcốt kẽo kẹt rung động, cố gắng kiềm chếlửa giận sắp bộc phát, bất đắc dĩ giọngthan thở: “Rốt cuộc muốn tôi làm thế nào? Em rốt cuộc muốn tôi làm gì , mới bằng lòngtin tưởng tôi đối với em là lòng đây?”

      “Tha cho tôi, cần tiếp tục quan hệ tội ác này nữa, tôi chịu nổi nữa!”. Lạc Tích
      Tuyết kêu gào gần như tan vỡ.

      thể nào, tôi muốn em, nhất định phảilấy được em, đối với em tuyệt đối thể buông tay! ! !”.

      Giọng điệu của Lạc Thiên Uy kiên định , khong có tia thương lượng, chỉ là thấy mặt ảm đạm của Lạc Tích Tuyết, tim của lại nhói đau.

      “Trừ cái này, cái gì tôi cũng có thể vì em mà làm!”. hướng bảo đảm.

      Lạc Tích Tuyết biết vậy nên mệt mỏi, kinh ngạc nhìn , thở dài sâu: “Thay vì ba người chúng ta khổ sở xuống như vậy, bằng nhanh chóng kết thúc mối quanhệ của chúng ta, lòng dạ với ta tốt sao?”

      thể vậy!”. Lửa giận trong lòng Lạc Thiên Uy giống như bị đốt lên rồi, khống chế được nắm chặt bả vai gầygò của , cắn răng nghiến lợi điên cuồng, gào thét :
      “Đáng chết, em nhu vậy mà lại muốn đem tôi cho người khác sao?”

      hận muốn chết, mỗi câu racũng gõ cửa tâm nhạy cảm của , đốivới thâm tình sâu nặng, chẳng lẽ khôngthấy được sao?

      chỉ muốn , chỉ muốn mình mà thôi!

      Lạc Tích Tuyết thấy cơn giận của ,thẳng thắn ra : “Tôi là chị của , ấy là bạn , ngày nào đó sẽlấy những người phụ nữ khác, mà tôi cũngkhông thể cả đời lấy chồng, tôi với cuốicùng ngày mà mọi thứ trở về bình thường”.

      Lạc Thiên Uy ôm sát , như sợ mất , thắng thắn nhìn vào mắt : “Tích Tuyết,em cho tôi thêm chút thời gian đượckhông? Bây giờ tôi với em thể côngkhai quan hệ, nhưng tôi nhất định để em chịu uất ức, ngày nào đó tôi sẽcông bố với toàn thế giới, em Lạc Tích Tuyết chính là người phụ nữ duy nhất của LạcThiên Uy tôi, em phải tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể vì em làm được! !”

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu, lạnh lùng nhìn :“Đến bây giờ vẫn chịu thừa nhận ---- là ích kỉ muốn làm tổn thương tôi sao?Vốn chúng ta mỗi ngày có thể sống tốt, bình an vô , có thể có nhiều bạn , tôi có bạn trai của tôi, nhưng nhất định épbuộc tôi ở chung chỗ với , muốn cóchuyện cũng theo ý mà phát triển, LạcThiên Uy, nghĩ là ai chứ? là trờisao? Tại sao mọi người chúng tôi đều phải nghe lời , đều chịu định đoạt của ?”

      “Vậy em rốt cuộc muốn làm thế nào? Rối cuộc em nghĩ tôi thế nào? ta làm em bị tổn thương, chẳng lẽ còn muốn tôi tha cho ta sao?” Lạc Thiên Uy quả tức giận hét to, cư nhiên trách cứ mình, liền vì Annie Na liên quan, tại sao có thể?

      Lạc Tích Tuyết hít sâu hơi, ánh mắt lạnh nhìn thẳng: “Nếu nhu chúng ta trở về vị tríban đầu, Annie Na còn tìm tới tôi sao? Tôi muốn tham gia vào chuyện của cácngười, cũng muốn trở thành người bị hại, nên tìm ta, cùng ấy giảithích , chỉ cần bỏ qua cho tôi, 2 ngườicó thể bắt đầu lần nữa”.

      Lạc Thiên Uy mặt xanh, chưa bao giờ tứcgiận tới như vậy, người phụ nữ ngốc nghếch này, chẳng lẽ nhìn ra sao? đâucó thích Annie Na, chỉ là làm dáng chútcho Lạc Chấn Long nhìn thôi, trong lòng người chân chính chỉ có mình LạcTích Tuyết.

      Chỉ vì tại ngại mối quan hệ chị em của bọn họ, nếu như công khai tình của họ, nhất định có người cười nhạo, mà người phản đối họ đầu tiên cũng là bố của 2 người.

      Cho nên tai nhất định phải cố gắng, chờ tới ngày, khi có thế lực khổng lồmột tay che trời, cõi đời này còn ai dám dùng quan hệ chị em này chia rẽ họ nữa!!

      “Lạc Tích Tuyết, em nghe cho tôi ---- em là người phụ nữ duy nhất cả đời của tôi, cả đời này tôi buông tay em, trừ khi tôi chết, nếu em đừng mong né tránh tôi, tuyệt đối thể nào! ! !”

      cắn răng nghiến lợi quát, trong ánh mắtbắn ra tia lạnh lẽo sát khí, lý trí biến mất,lúc này trong mắt chỉ có gương mặt hoànmỹ mê người của Lạc Tích Tuyết, bộ ngựcnhư như , xương quai xanh mảnhkhảnh.

      Tất cả của , tất cả đều hấp dẫn trímạng.

      muốn chinh phục ! ! !

      Để cho hoàn toàn trầm luân ở phía dướihắn, muốn cho vĩnh viễn nhớ ra làngười phụ nữ của ai! !

      Lửa giận chuyển nồng đậm, phen kéo thân thể Lạc Tích Tuyết, hung hăng ởbên tai quát:

      “Lập tức cởi quần áo xuống, tôi muốn em!”

      Nước mắt khuất phục nhất thời rơi xuống mặt đất, cũng biết em trai bỏ qua cho .

      Tại sao có người phụ nữ khác, còn đối với kéo chặt lấy tha, muốn tiếp tục nữa.

      Cái tội ác này, lúc nào mới có thể kết thúc đây?

      Cuối cùng chống lại sức lực cứng rắn của được, Lạc Thiên Uy mặt cởi quầnáo của mình, vừa đẩy ngã giường,giống như loại dã thú đói bụng lại tức giận nhào tới, dốc sức giãy giụa.

      Trong phòng chỉ có lại tiếng nức nở nghẹnngào của người phụ nữ cùng tiếng thở dốc chinh phục của người đàn ông.

      Chương 110: Rời , cùng !
      edit: fpurplebrown23


      muốn xé rách , vò nát , chinh phục ! ! !

      Dẫn tới nơi sâu nhất trong đại ngục, cùng ở đây trầm luân mãi thôi.

      Cả thân thể Lạc Tích Tuyết run rẩy, đôi môi tái nhợt, tay gắt gao nắm lấy ga giường phía dưới.
      Chỉ hi vọng mỗi lần tội ác này có thể kết thúc nhanh.

      Hai mắt nhắm lại, trong lòng yên lặng đếmthời gian.

      Lạc Thiên Uy cúi đầu, khi nhắm mắt liền dừng lại việc hôn mãnh liệt, đầu lưỡi liếm hai hàng lông mi sáng trong.

      “Mở mắt! Xem tôi muốn em như thế nào ! ! !”. nhéo cằm mảnh khảnh của , bắt ép phải mở mắt.

      Lông mi Lạc Tích Tuyết kích động, run rẩy mở mắt ra nhìn, nhìn ra vào trong cơ thểcủa , cảm giác nhục nhã trước nay chưa từng ập vào lòng.

      cũng chịu đựng được nữa, khóc rống lên.

      Nhưng lúc này đây Lạc Thiên Uy cónhư trước mà dụ dỗ , càng khóc, anhcàng muốn sâu hơn.

      Cuối cùng vừa khóc vừa la, mấy lần đau đến hôn mê rồi lại tỉnh, nhưng Lạc Thiên Uylại nằm người của , từ đầu đến cuối dừng lại việc chiếm đoạt.

      Lạc Tích Tuyết biết rời lúc nào,chỉ nhớ mang máng, lúc Lạc Thiên Uy rời đichỉ cho bóng lưng lạnh lùng.

      Tất cả những thứ khác nhớ , bởi vì lúc ấy bị hành hạ đến muốn chết.
      Liên tiếp mấy ngày sau, Lạc Tích Tuyết cũngkhông có gặp lại Lạc Thiên Uy.

      Vừa hỏi người giúp việc nhà mới biết, ra là em trai công tác.

      Vốn là rời , phải cảm thấy thoảimái, nhưng về sau, lại cảm giác nhớ .

      Lạc Tích Tuyết bị ý nghĩ của chính mình màrun sợ, tại sao lại nhớ chứ? Như vậy làkhông đúng, tuyết đối có khả năng nhớ bản thân em trai mình! !

      Nhưng vừa nghĩ tới nhiều ngày nay đụng , có thể chịu được tìm những người phụ nữ khác hay , lòng của lại thấy trống trải.

      Dù sao em trai bây giờ còn trẻ, huyết khi sôi trào, coi như cùng với người phụ nũ có chuyện gì đó bên ngoài, cũng là bình thường,nhưng tại sao lòng , lại cảm thấy mất mácđây?

      “Tiểu thư, lão gia bảo tới thư phòng của ông!”. Ngoài cửa truyền đến thanh của người giúp việc.

      Lạc Tích Tuyết trả lời câu, đứng dậy tới thư phòng của Lạc Chấn Long.

      Kể từ lần gia đình tụ họp, có nhiều ngày thấy bố, lần này bố gọi tớithư phòng là có chuyện gì đây?

      Mang theo nghi ngờ, Lạc Tích Tuyết tới phòng của Lạc Chấn Long, sau khi gõ cửa, trực
      tiếp bước vào.

      “Ba!”.

      Lạc Chấn Long còn đắm chìm trong kýức, nghe thấy thanh của con , ông mới phục hồi tinh thần lại.

      Ông khoát tay áo, mỉm cười, “ngồi ”.

      Lạc Tích Tuyết khéo léo ngồi xuống ghế sofa,“Hôm nay bố tìm con tới đây, có chuyện gìkhông?”

      “Ừ”. Lạc Chấn Long day day huyệt tháidương, nhìn qua có vài phần mệt mỏi. “Tốihôm qua, bố lại nằm mơ thấy mẹ con”.

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bố. Bố phải mực hận mẹ sao? Thế sao lại mơ thấy bà?

      “Mẹ con trách bố, có chăm sóc con tốt!”. Lạc Chấn Long thở dài cái, vẻ mặt có chút phức tạp: “Những năm nay, ba đíchthật là có chút cố chấp, oan ức cho con rồi!”.

      “Bố?”. Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, khó tin nhìn bố, ông lại xin lỗi sao? Nước mắt lậptức bừng lên.

      Lạc Chấn Long đốt lên điếu thuốc, tới bệ cửa sổ hít sâu cái, bỗng nhiên : “Nghe những ngày qua Tiếu Vũ Trạch tìm con,con đều cự tuyệt sao?”

      “Vâng, thưa bố!”. Lạc Tích Tuyết gật đầu cái.

      Nếu Trạch Vũ đính hôn, cũng bị người đàn ông khác đoạt lấy, giữa bọn họ quay về được nữa, gặp mặt chỉ thêmđau xót mà thôi, còn bằng nên quên đithôi.

      “Tích Tuyết, con còn thích cậu ta sao?”. Lạc Chấn Long chợt xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía con .

      “Con”. Lạc Tích Tuyết bị Lạc Chấn Long hỏivề vấn đề này, biết làm sao.

      Còn thích Trạch Vũ sao?

      biết.

      Quả , hồi ức lúc họ còn trẻ khiến rấtmuốn quay về, lòng của từng bị làmcho rung động.

      Nhưng bây giờ sao?

      Khi thân thể bị người đàn ông khác đoạt lấy, lòng còn có thể thủy chung như sao?

      “Tích Tuyết, con nên cùng cậu ta thôi”.Lạc Chấn Long trầm tư lâu, lại từ từ mở lời.

      “Bố?”. Lạc Tích Tuyết quả thấy khiếp sợhơn, ngờ bố là vì Tiếu Vũ Trạch tìm , càng nghĩ tới, bố lại có thể như vậy.

      Ông muốn cùng Trạch Vũ sao? Chẳng lẽ ông sắp đặt hôn nhân cho nữa sao?

      từng nhớ, ngày muốn cùng anhTrạch Vũ quan hệ, bố lại an bài việc xem mắtcho , chia rẽ bọn họ.

      Ít ngày trước, bố kêu Hàn Diệp Thần tới nhà, cho là bố muốn việc xưa nhắc lại, khôngngờ ba kín đáo đưa Vi Tĩnh Nam cho Hàn Diệp Thần.

      ra là bố đối với lại có sắp đặt khác,muốn cho cùng Vũ Trạch hợp lại.

      “Tiếu Vũ Trạch cùng Bùi tiểu thư đínhhôn, cũng là bất đắc dĩ, lúc ấy thân thể cậu ta ở trong tù, chỉ có Bùi gia ra mặt bảo lãnh, cậu ta nhất định cho Bùi gia công đạo. Chỉ là trong lòng cậu ta nghĩ tới con, thủychung với con, trước đây lau cậu ta cùng Phỉ Lệ chia tay, vì thế Tiếu gia phásản, còn như trước nữa”. Lạc ChấnLong xong, rít hơi sâu.

      “Cái gì? Tiếu gia phá sản rồi sao?”. LạcTích Tuyết kinh hãi, thân thể như bị cái gì nặng đụng vào.

      Trạch Vũ, xin lỗi, em nênkhông nhận điện thoại của !

      Lạc Chấn Long nhìn lên trời, đưa lưng vềphía con , gương mặt già nua có bóng lưng nhàn nhạt: “Bố nghĩ thông suốt rồi, qua nhiều năm như vậy, cho cùng, tất cả đều là lỗi của bố, bố thực xin lỗi mẹ con. Chỉ là đời này bố phụ mẹ con, cách nào quay lại, bố hi vọng, nửa đời sau của con có thể troi qua dễ dàng chút, ít nhất có thể cùng người ở chung chỗ, cơm áo vô tư!”.

      Nghe bố như vậy, nước mắt Lạc TíchTuyết dâng lên, ở trong hốc mắt đảo quanh, nhớ tới Trạch Vũ, trong lòng của côkhông phải có cảm giác.

      Chỉ là nếu như cùng với , Lạc Thiên Uy thi sao?

      “Bố biết, Thiên Uy đối với con rất tốt, thậm chí còn tốt quá xa, chỉ là làm em trai, khôngthể ở bên con cả đời. Có Tiếu Vũ Trạch nặngtình nặng nghĩ chăm sóc con cả đời, ba cũng yên tâm”. Lạc Chấn Long tình ý sâu xa.

      Lạc Tích Tuyết nghe xong tê dại, bố như vậy có ý gì? Cái gì gọi là em trai đối với tốtquá xa ư? Chẳng lẽ bố biết quan hệ tội ác của với em trai.

      “Bố, con”. Lạc Tích Tuyết nóng lòng muốn giải thích, lại bị Lạc Chấn Long cắt đứt.

      “Tích Tuyết, bố đem nửa sản nghiệpcó tên con, bố trước kia phải trọngnam khinh nữ, chẳng qua cảm thấy mộtngười con như con xử lý công ty quá cực khổ, tại có Tiếu Vũ Trạch bên cạnh trợ giúp con, bố cũng yên lòng, các con cùng chỗ mà rời , có phần tài sản này nửa đờisau quá khổ”.

      Chương 111: Giải vây, bí thân thế.

      Editor: lovelygirl262

      Ban đêm, nơi xa hoa truỵ lạc PUB.

      Ánh đèn lấp lánh, trai trẻ tuổi uốn éo thân thể nhảy múa, nhạc điên cuồng vang lên bên tai.

      Ba trẻ tuổi ngồi vây quanh chỗ, cơhồ muốn làm toàn bộ PUB high.

      Người phụ nữ có phong thái xinh đẹp bên trái là Cầm Tư Liên, lần này tụ họp là do đề xuất,lúc này mặc bộ lễ phục màu trắng, phía trướcđược cắt may đơn giản, phía sau để lộ phần lưng trần xinh đẹp đến eo, dáng người quyến rũ như nước.

      Người bên phải cầm mấy ly rượu, mặc quần nữ sinh cực ngắn uống hơi rượu, là Trần Tiểu Mạt, lần đầu tiên đến loại chỗ thếnày, hơi lộ vẻ cẩn trọng, chuyện càn rỡ lớn tiếng, chỉ sợ người khác nghe được.

      Còn lại là Lạc Tích Tuyết mặc chiếc váymàu lam ngồi ở giữa, trang điểm , lộ ra khí chất thanh thuần, chỉ là luôn im lặng cúi đầuuống rượu, chuyện.

      "Tích Tuyết, cậu muốn cùng Tiếu VũTrạch rời khỏi nước sao?" Cầm Tư Liên đẩycánh tay Thương Đồng, hỏi.

      Ly rượu trong tay Lạc Tích Tuyết bị lung lay, nhàng lắc đầu: " biết, tớ còn suy nghĩ."

      và Vũ Trạch xa cách lâu như vậy, rất nhiềuchuyện thể trở lại giống trước kia, hợp lạilần nữa biết có trở lại như trước .

      "Còn suy nghĩ cái gì a, dĩ nhiên là đồng ý." Cầm Tư Liên cười khuyên: "Phụ nữ đến cùng làmuốn tìm người đàn ông của mình, chung sống cả đời."

      Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt thở ra, tâm tư trở nênphức tạp, người đàn ông của mình, Lạc Thiên Uy có tính hay ? Nếu như phải là em trai, bọn họ có phải hay mà có thể?

      "Ơ, Tiểu Mạt đâu?" Lạc Tích Tuyết suy nghĩ miên man, chợt nghe Cầm Tư Liên bên cạnh sợ hãi kêu lên.

      Lạc Tích Tuyết nhìn bên cạnh, quả nhiên thấy bóng dáng Trần Tiểu Mạt.

      "Cậu ấy mới vừa rồi vẫn ngồi đây mà?" cũng kinh ngạc

      "Chúng ta chia nhau tìm , tớ thấy cậu ấyvừa rồi uống ít, nơi này nhiều người nhưvậy, hy vọng xảy ra chuyện gì." Cầm TưLiên yên lòng, nhìn Trần Tiểu Mạt bộ dạng đơn thuần, hy vọng bị những ngườiđàn ông khi dễ.

      "Ừ." Lạc Tích Tuyết gật đầu, cùng Cầm TưLiên chia nhau tìm người.

      Tìm vòng phía dưới PUB cũng thấy Trần Tiểu Mạt, Lạc Tích Tuyết cuống lên, lênlầu hai, đến từng ghế tìm người.

      Cuối cùng, ở chiếc ghế sô pha, tìm đượcbạn tốt.

      Trần Tiểu Mạt say còn ý thức, quần áolộn xộn, bị hai người đàn ông đè ở phíadưới, bọn họ giở trò với , bàn tay da thịt trắng noãn nà của , sờ loạn.

      Lạc Tích Tuyết đến gần, hận thể cho hai tên kia quyền.

      Nhưng mà cũng là người con yếu ớt, tuỳ tiện xông vào chỉ có thua thiệt, nhanhchóng lấy điện thoại ra gọi cú điện thoại, sau đó liền xông thẳng vào.

      "Các người muốn làm gì? Dừng tay !" Lạc Tích Tuyết đẩy hai người đàn ông ra, tiến lên bảo vệ Trần Tiểu Mạt.

      Hai người đàn ông nhìn chăm chú, cười lớn ômlấy vai của Lạc Tích Tuyết: "Chúng tôi cònđang lo em làm sao chia, nghĩ đến lại có thêm em tự đưa đến cửa."

      "Đừng đụng vào tôi!" Lạc Tích Tuyết chán ghét né tránh, móc ra xấp chi phiếu đưa đến trước mặt hai người đàn ông: "Hay là các ngườira ngoài tìm thú vui, nơi này có tiền mặt, còn có thẻ nữa, mật mã là 8565223, các người cầm ,tìm những người phụ nữ khác, thả chúng tôi ."

      Hai người đàn ông nhìn nhau cái, có tiền,họ dĩ nhiên là vui lòng.

      Nhưng mà dưới quan sát Lạc Tích Tuyết cái, bọn họ cam lòng, người phụ nữ kia có thể thả, nhưng người đẹp trước mắt này,ngũ quan xinh xắn, da thịt mịn màng, liếc mắtnhìn liền muốn hôn vài cái.

      Mà thực là họ cũng muốn làm như thế, tay mở tay Lạc Tích Tuyết lấy chi phiếu, haingười đàn ông nhanh chóng mang Lạc TíchTuyết đè xuống ghế sô pha.

      Cũng ngay lúc này, cửa chính ở sô pha vang lênmột tiếng ầm ầm ngã xuống đất.

      Lãnh Khinh Cuồng mang theo đoàn ngườixuất ở cửa, trước, nhìn ai, hai chân liền đem hai gã kia đá văng.

      "Thay ta dạy dỗ bọn chúng." giận dữ hạlệnh.

      Lập tức có người mang hai người đàn ông kéo , ở cửa tay đấm chân đá bắt họ đứng lên.

      "Em sao chứ." Lãnh Khinh Cuồng cởi áo khoác xuống khoác lên người Lạc Tích Tuyết, thấp giọng hỏi .

      "Ừ." Lạc Tích Tuyết cắn môi ngồi dậy, gật đầu cười cười với : "Lại làm phiền ."

      Gặp loại chuyện như thế, cũng biết nên tìm ai, chỉ là trước kia Lãnh Khinh Cuồngnói qua bên cạnh có nhiều thuộc hạ, đoán chừng tình huống như thế này có thể giải quyết.

      Dù sao nợ lần, coi như thiếu lầnnữa, lúc khác trả hết lượt.

      Lúc rời khỏi PUB, Lãnh Khinh Cuồng để mấy em đưa Trần Tiểu Mạt và Cầm Tư Liên về, vẫn ôm Lạc Tích Tuyết, Cầm Tư Liên có thâm ý khác nhìn Lãnh Khinh Cuồng cái, mới theo thuộc hạ của ngồi vào xe rời .

      Lạc Tích Tuyết vừa định lời từ biệt, liềnnhìn thấy đám côn đồ, chợt vây quanh đếnđây.

      Dẫn đầu là tên mập, cũng là đặc biệt quản lý khu vực này, vừa thấy Lãnh Khinh Cuồng lập tức khom lưng cúi đầu chào đón.

      vừa định mở miệng nhận lỗi, hai người đànông lập tức tiến lên gọi: "Lão Đại!" (hai gã khinãy)

      "Đại cái đầu mày!" tên mập lập tức quát, mộtcước đá hai tên này.

      Hai tên này có mắt, phụ nữ của đạica bọn họ cũng dám động, tại gây ra hoạ lớn, bất quá cũng nhờ phúc của bọn họ, mớicó cơ hội chân chính nhìn thấy đại ca.

      Tên mập lập tức xin lỗi với Lãnh Khinh Cuồng,khuôn mặt Lãnh Khinh Cuồng u lạnh lẽo,đưa mắt nhìn bọn thuộc hạ.

      cái ghế nặng nề đập vào lưng tên mập, nhanh chóng làm ngã gục xuống. Trong đường quy, thuộc hạ gây hoạ, lão đại phải gánh.

      Tiếp theo đó là trận đấm đá.

      Lạc Tích Tuyết còn chưa phản ứng, chỉ thấythuộc hạ của Lãnh Khinh Cuồng đến bẩm báo: "Đại ca, tên mập này vô dụng, gảy ba xương sườn!"

      "Đánh đến khi thất thiếu chảy máu mớithôi, như vậy mang thuộc hạ, giả mạolà thuộc hạ của ta!" Lãnh Khinh Cuồng đốt điếu thuốc, mặt u ám ra lệnh: "Coi như cho cácanh em hoạt động gân cốt."

      "Phải." Thuộc hạ lập tức nhận lệnh.

      Lạc Tích Tuyết trong lòng sợ hãi, có chúthối hận khi tìm Lãnh Khinh Cuồng, cứ như vậy đánh đập, hai người kia phải là bị hắnđánh chết hay sao.

      "Lãnh thiếu gia, hay là thôi , như vậy đánh chết bọn họ." kéo ống tay áo Lãnh Khinh Cuồng.

      "Em xin tha cho bọn họ?" Lãnh KhinhCuồng nhìn chằm chằm vào , chợt hài hước trêu ghẹo: "Nếu tôi bỏ qua cho bọn họ em sẽcho tôi lợi ích gì."

      Lạc Tích Tuyết nhìn ánh mắt nóng rực của , theo bản năng làm động tác che ngực: "Anhmuốn lợi ích gì?" Trong lòng sốt ruột, biếtsớm tìm Lãnh Khinh Cuồng giúp đỡ.

      Lãnh Khinh Cuồng ánh mắt si mê nhìn : "Haylà tối nay, em theo tôi"

      "A! " Lạc Tích Tuyết sợ quát to, trong lòngchợt lạnh xuống. Người đàn ông này quả nhiên có ý đồ với .

      "Tối nay theo tôi ăn cơm, thế nào?" Lãnh KhinhCuồng mặt vô tội nhìn , môi ra sức nín cười.

      Lạc Tích Tuyết dừng lại, tâm trạng cứ như ngồixe cáp treo, lại rơi xuống.

      Người đàn ông này, cố ý mập mờ ,làm hại thiếu chút nữa nghĩ là muốn cái kia.

      "Tốt!" sảng khoái đồng ý, đúng lúc cũngđói bụng.

      Chính lúc này, chiếc BMW màu đen chạy đến, nhìn người đến từ chiếc xe, Lạc Tích Tuyết kinh ngạc.

      "Vũ Trạch ca, sao lại đến đây?" Lạc TíchTuyết vùng ra Lãnh Khinh Cuồng, cứ như vậynghênh đón.

      Tiếu Vũ Trạch nắm chặc tay : "Tích Tuyết, thế nào, sao chứ?"

      " sao." Lạc Tích Tuyết mỉm cười với , ý bảo an tâm, lúc cúi đầu thấy mang dép lê: "..."

      " nghe Tư Liên em ở PUB xảy ra chuyện, làm giật cả mình... ngủ!"Tiếu Trạch Vũ có chút nhức đầu xin lỗi, ngay cả giày cũng chưa kịp đổi, đường vượt mấy cái đèn đỏ để đến đây.

      Thấy vì mình mà lo lắng, Lạc Tích Tuyết trong lòng mềm nhũn, cảm giác quen thuộc lạinổi lên.

      Chỉ là nhìn chằm chằm vào mặt Vũ Trạch ca, khỏi cảm thấy kỳ lạ, gò má hồng lên bình thường, ánh mắt phát sáng, taynhiệt độ cũng cao kinh người.

      "Vũ Trạch ca, phát sốt?" Lạc Tích Tuyết sờtrán của , rất nóng, khỏi nhíu mày.

      "Ừ, có chút." Bị nhắc đến tỉnh, Tiếu VũTrạch vừa rồi căng thẳng buông lỏng chút, nhất thời cảm thấy cả người vô lực.

      sáng nay phát sốt, đến bây giờ còn chưakhỏi, mới vừa rồi ngủ li bì.

      "Em đưa về nhà."Lạc Tích Tuyết móc chìakhóa ra từ trong túi Tiếu Vũ Trạch, chủ động kéo vào xe. Lên cơn sốt cũng biếtnghỉ ngơi tốt, chạy đến cứu ngộ nhỡ có chuyện gì phải làm sao?

      "Lãnh Khinh Cuồng, chuyện hôm nay cảm ơn giúp tay, hôm nào tôi đặc biệt mời ăn cơm, tối nay tôi muốn đưa Vũ Trạch ca về trước." Lạc Tích Tuyết quên Lãnh Khinh Cuồng, gật đầu với .

      "Tốt, nhớ lời hứa của chúng ta." Lãnh KhinhCuồng hướng kỳ lạ cười cười, cũng khôngnói thêm gì.

      Cho đến khi thấy Lạc Tích Tuyết cùng xe củaTiếu Vũ Trạch biến mất trong màn đêm, mới nhanh chậm từ trong ngực móc điện thoại di động ra.

      Trong điện thoại từ trước đến nay chỉ có mộtdãy số.

      "a lô, cha nuôi" Lãnh Khinh Cuồng thu vào gương mặt bất cần đời, vẻ mặt trở nên nhún nhường kính cẩn lạ thường.

      "Ừ." Bên kia điện thoại truyền đến giọng trầm thấp, trong giọng lộ ra vẻ lo lắng: "Côấy thế nào?"

      "Yên tâm cha nuôi, Tích Tuyết bình an vôsự, mới vừa rồi chỉ là mấy tên côn đồ gây chuyện, bị con giải quyết." Lãnh KhinhCuồng trả lời.

      "Vậy tốt!" Người đàn ông bên kia điện thoại cuối cùng yên tâm, lại có lực uy hiếp ra mộtcâu: "Nhớ mau sớm mang ấy bình an về gặp ta!"

      Lãnh Khinh Cuồng gật đầu cam đoan: "Dạ vâng, cha nuôi! Gần đây trong khoãng thời gian này,người Lục gia canh giữ ấy rất chặt chẽ, chờ có cơ hội con nhất định mang ấy về đoàn tụ cùng người."

      Màn đêm suy yếu, Lãnh Khinh Cuồng đuổithuộc hạ rời khỏi, mình ở bên cạnh xe đốtđiếu thuốc.

      Suy nghĩ của nhớ lại Lạc Tích Tuyết ở quán rượu đêm kia, đêm hôm đó vốn là có ý định bỏ qua cho , nhưng khi thấy cái bớt phía rốt , dừng lại tất cả động tác.

      là con thất lạc của cha nuôi nhiều năm nay.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 112: Ác ma trở về.

      Lạc Tích Tuyết lái xe đưa Tiếu Vũ Trạch về nhà trọ của . Tiếu thị phá sản, cha mẹ củaTiếu Vũ Trạch nước ngoài, mình ở đây mướn căn phòng trọ để ở chủ yếu là vìcó thể thường cùng Lạc Tích Tuyết gặp mặt nếu cũng với cha mẹ của mình.

      Lạc Tích Tuyết quay đầu nhìn người đàn ôngbên cạnh mình thấy ngủ từ lúc nào, nhìn dáng vẻ của tựa hồ như rất mệt mỏi.

      Vũ Trạch, cảm thấy thế nào? Có muốn bệnh viện ?” Lạc Tích Tuyết laylay , thanh dịu dàng hỏi.

      cần”. Tiếu Vũ Trạch lắc đầu cái, hỗn loạn bắt được cánh tay trắng mịn của , thở dài hơi nhõm:” sao”.

      Lạc Tích Tuyết dừng chút, lúc này mới nhớ tới sợ nhất là đến bệnh viện, trước kia mỗi lần bị thương, đều khóc lóc cầu xin bệnh viện nhưng chỉ nhàng nắm taycô, dịu dàng cười cười, kêu là đứa ngốc rồibảo” có việc gì đâu” luôn luôn nóinhư vậy.

      Hốc mắt của nóng lên, từ trong hồi ức tỉnhlại, miễn cưỡng nữa.
      “Em đưa lên lầu” Lạc Tích Tuyết xuống xe, qua bên kia mở cửa xe, đỡ Tiễu Vũ Trạch ra ngoài. vất vả mới đỡ lên lầu được, có lẽ là vì ra gió nên nhiệt độ của cao hơn rất nhiều.

      Lạc Tích Tuyết tìm kiếm mấy viên thuốc hạ sốt, đưa Tiếu Vũ Trạch uống, lâu mà cũngkhông thấy có biến chuyển gì tốt.

      sốt ruột vô cùng, tìm ít đá trong tủ lạnh rồi chùm khăn đắp lên cho . Giày vò cả nửa đêm mới có dấu hiệu hạ sốt.
      Thấy sao tính nhưng nghĩ lạiđem người bệnh ở mình như thế côcảm thấy an lòng nên quyết định ở lạichăm sóc cả đêm.
      Sáng sớm hôm sau, Tiễu Vũ Trạch tỉnh lại thấy cả toàn thân đều đau, cổ họng lại rát vô cùnganh nhắm mắt khổ sở hừ tiếng.

      Lạc Tích Tuyết bị thanh của làm tỉnhgiấc, dụi dụi con mắt:” Vũ Trạch, tỉnh rồi sao? Cảm giác như thế nào rồi?”

      “Tích Tuyết?” Tiếu Vũ Trạch kinh ngạc nhìnngười trước mắt, cho là sớm rời khỏiđây. Lạc Tích Tuyết dò xét trán của thấy hết sốt rồi mới an lòng.

      “Muốn ăn cái gì? Em làm bữa sáng cho ?”
      “Ăn gì cũng được.” Tiễu Vũ Trạch mong đợi .

      Lạc Tích Tuyết cười :”Em nấu cháo cho được ? vừa mới khoẻ lại nên ăn đồnhẹ mới tốt.”

      Tiếu Vũ Trạch gật đầu cái, rời giường rửa mặt, liền ngồi salon đợi bữa ăn sáng do chính tay làm.

      Lạc Tích Tuyết bân rộn ở trong phòng bếp, chỉ là đại tiểu thư như thường xuống bếpnên vừa định đổ cho Tiếu Vũ Trạch cáitrứng ráng dầu trong chảo văng lên ngườicủa .

      “A!” kinh hô, tay trái bị dầu văng lên làm lên mảng lớn đỏ ửng.
      “Tích Tuyết!” Tiếu Vũ Trạch lập tức đứng dậy chạy ngay vào phòng bếp, vội vàng nắm lấy tay của xả nước lạnh. Nước lạnh lao xuống, bên vừa đau lòng vừa than thở:”Anhbiết ngay có cái phúc ăn đồ ăn em nấu mà”.

      Lạc Tích Tuyết vốn bị đau nên nước mắt cũng trào xuống nhưng bị trêu chọc như thế nên cũng cười lên.

      “Nổi bóng rồi, hay là bệnh viện xem mộtchút”. Tiếu Vũ Trạch yên lòng .

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu:” cần, cũng phải cũng thích bệnh việnsao”
      Tiếu Vũ Trạch sửng sốt, ngay sau đó trong lònganh cảm thấy ấm áp vô cùng:”Vậy xuốngdưới lầu mua ít thuốc phỏng cho em”.

      “Ừm”. Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, đợi Tiếu Vũ Trạch ra ngoài thuận tiện giúp sửasang căn phòng lại chút.

      Lúc Tiếu Vũ Trạch trở lại, thoa thuốc phỏng cho sau đó hai người dùng bữa ăn sáng.

      Hai người cùng nhau vừa cười vừa dùng bữa sáng. Lúc bôi thuốc giúp hết sức tỉ mỉ,nhìn vẻ mặt ửng hồng ngượng ngùng của , tâm Tiếu Vũ Trạch hơi dao động, thể tiếp tục kiềm chế say đắm trong lòng được nữa giống như mê muoojj mà nhìn Lạc Tích Tuyết.

      giây kế tiếp, thân thể cường tráng của tự chủ được cúi xuống đợi kịp phản ứng lao lên hôn đôi môi nhắn đỏ mọng của , đôi môi mà thời gian vừa qua hắnvô cùng nhớ mong, khó có thể mà dứt bỏ.

      Nụ hôn của mềm mại mà ấm áp khônggiống như nụ hôn đầy bá đạo cùng chiếm hữucủa Lạc Thiên Uy, thận trọng nhàng đụng vào môi , chỉ sợ làm đau dù chỉ là mộtchút, chỉ dừng lại rồi lướt qua thôi, cũngkhông có xâm nhập gì hết.
      Lạc Tích Tuyết nhắm nghiện hai mắt lại, hưởngthụ cảm giác tốt đpẹ này, nụ hôn của làm an tâm, phải xâm phạm càng phảilà độc chiếm, chỉ là an ủi, thấu hiểu giống nhưgiúp buông lỏng đè nén cùng trầm muộn trong lòng vậy.

      Đại não của trống , Tiếu Vũ Trạch dịu dàng cùng thương cho cảm giác như được quay về lúc trước kia. Nhưng khi tay củaanh lần xuống ngực của , thăm dò vào làn váy của làm bỗng nhiên thức tỉnh. Trong đầucủa Lạc Tích Tuyết thoáng qua gương mặt lạnh lùng của Lạc Thiên Uy, bên tai là lời cảnh cáo của .

      đối với có tính độc chiếm mạnh như thế, nếu biết hôn môi với người đàn ông khác ngoài , biết lại làm ra chuyện điên cuồng gì.

      Lạc Tích Tuyết giật nảy mình, thấy lạnh cảngười, lập tức đẩy Tiếu Vũ Trạch ra, lòng còn sợhãi câu xin lỗi. xong lập tức chạyđi ra khỏi cửa. Tiếu Vũ Trạch nhìn bóng lưng biến mất của , khỏi bi ai cười khổ mộttiếng, trách sao?

      Lạc Tích Tuyết đườn chạy về nhà, dọc theo đường tâm tình của bất định. khôngmuốn cự tuyệt Vũ Trạch, muốn làmtổn thương , nhưng nghĩ tới tình trạng của côhiện tại bây giờ cảm thấy bản thân rất bẩn, xứng với .

      vũ Trạch đáng gặp người con tốthơn, mặc dù trong lòng của vẫn còn rất nhiều, nhưng muốn cứ ích kỷchiếm lấy như vậy. Thất hồn lạc phách trở lại Lạc gia, rã rời bước từng bước về phòng của mình.

      ngồi thơ thẩn trước bàn trang điểm, nhìn vết thương băng bó cánh tay trái. Vừa ngẩngđầu lên, giật mình phát , Lạc Thiên Uyđang từ giường của từ từ ngồi dậy, mặt tốttăm nhìn .

      Lạc Tích Tuyết khiếp sợ thiếu chút nữa hét ra tiếng, liều mạng bưng kín miệng của mình “làmsao lại ở chỗ này?”

      khó tin nhìn em trai trước mắt mình, thấp thỏm bất an trong lòng hỏi, phải ởtrong phòng chờ cả đêm đấy chứ.



      Chương 113: ngoan, dịu dàng trừng phạt.
      Editor: Trâm Trần

      “Suốt đêm về, em đâu?” con ngươisắc bén của Lạc Thiên Uy nhìn chằm chằm , trong đôi mắt tràn đầy lửa giận mãnh liệt.

      Lạc Tích Tuyết trong lòng cả kinh, tựa hồ như nghe trong giọng của tràn đầy thuốcsúng, có điềm báo mưa gió sắp đến làm tronglòng vô cùng bất an.

      được thể để cho biết là tìm Tiếu Vũ Trạch được
      “Tôi tới nhà bạn” xạo.

      phải mềm yếu cũng phải là dám thừa nhận chỉ là lo lắng cái tên điên cuồng trước mặt này nổi cơn thịnh nộ, đối với Vũ Trạch làm ra chuyện gì.

      “Bạn nào?” Lạc Thiên Uy nhất quyết thahỏi tiếp.
      “Chính là Trần Tiểu Mạt, tối hôm qua tôi cùngvới ấy PUB chơi”. Lạc Tích Tuyết trả lời nửa nửa giả, đôi tay lo lắng lơ đãng cham vết thương của mình, đau đến nhíu cảchân mày.

      “Em bị thương?” Lạc Thiên Uy vốn đè nén được cơn tức giận nhưng khi thấy miếngdán tay của tâm khỏi mềm nhũn ra.

      Lạc Tích Tuyết thấy chú ý đến vết thươngcủa ngay lập tức chuyển sang chuyện khác:”Đúng vậy, tối hôm qua ở trong PUB gặp phải mấy tên lưu manh, muốn chiếm tiện nghi của tôi cũng may là mọi chuyện sao”.

      “Lưu manh? Ai dám động đến em?” Lạc Thiên Uy nghe đến đây lại càng thêm tức giận, dám động đến người phụ nữ của .
      “Chỉ là mấy tên đầu đường xó chợ mà thôi, tôi có bị họ chiếm tiện nghi đừng quá lo lắng”. Lạc Tích Tuyết thuận miệng trả lời, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn là khóc.

      Lạc Thiên Uy ôm lấy , đem đặt ở trêngiường, kiềm chế tâm tình :” sao rồi,em trước hãy nghỉ ngơi ”.

      Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, trong lòng thầmcầu nguyện cho mấy tên lưu manh đêm hôm qua. Hai tên lưu manh đó hôm qua bị LãnhKhinh Cuồng chỉnh cho trận xem ra lại khó thoát khỏi Lạc Thiên Uy nữa rồi.

      Ngẩng đầu lên thấy ánh mắt thâm trầm của Lạc Thiên Uy nhìn chằm chằm mình, cảm thấy được tự nhiên:”Thiên Uy, tôi muốnđi tắm trước, ra rất nhiều mồ hôi người rất khó chịu”.

      biết rất tinh ý, nên tốt nhất nên tắmrửa cho sạch , tránh để phát ra hương của người đàn ông khác người của .

      Lạc Thiên Uy gì nhưng trong lòng lại tích tụ lửa giận, tại rất muốn giếtngười. Lạc Tích Tuyết dám nhìn vào mắtanh, giống như chạy trốn mà chạy nhanh vào phòng tắm. cố ý tắm lâu để phải ra ngoài gặp .

      Nhưng vừa mới mở phòng tắm ra thấy LạcThiên Uy có nhúc nhích ngồi ở bên giường, sắc mặt cuả anhn lúc này còn tệ hơn so với vừa rồi.
      trong lòng thầm kêu khổ, sao ta vẫn chưa ?

      Dưới ánh mắt khiếp người của Lạc Thiên Uy chỉ có thể ngoan ngoãn quay trở về giường và nằm xuống. Có lẽ vì hôm nay phải chăm sócTiếu Vũ Trạch suốt cả đêm nên hơi mệtmỏi, nằm xuống lâu chìm vào giấc ngủ.

      Lạc Thiên Uy có rời vẫn nằm ở bên cạnh , nhìn cứ như vậy mà điềm nhiên ngủ làm trong lòng có chút khó chịu.
      Tích Tuyết đến tột cùng cần phải cho em thêmbao nhiêu thời gian nữa em mới hoàn toàn quên được ? Tôi biết thời gian năm năm em ở bên cạnh muốn em quên là điều dễdàng nhưng tại sao em lại gạt tôi?

      Ánh mắt thê lương của nhìn say mê ngườicon yên giấc giường, tự chủ được đem ôm chặt hơn.

      ngủ rất trầm ổn, tiến dần vào mộng đẹp nhưng trong mộng đều là hình ảnh của LạcThiên Uy, tất cả đều là hình ảnh của hai người bọn họ.
      cơ thể màu đồng rịn tầng mồ hôithật mỏng dán chặt vào từng đường cong thân thể của , da thịt kết hợp hoàn hảo đến mứckhông có khe hở, lửa nóng khổng lồ vẫn chôn trong cơ thể

      “Ưm” hơi ngọ nguậy thân thể, gương mặt dần dần nóng lên, gần đây thường xuyên mơthấy những cảnh tượng như vậy cùng chính em trai của mình giường triền miên.
      Vì suy nghĩ còn ở trong mộng nên thích ứng kịp với tình trạng thực tế, hạ thân truyền đến cảm giác quen thuộc.

      Lạc Thiên Uy thân thể của hai tay chống hai bên sườn mặt của để tránh thânhình cao lớn đè ép . Thấy dần dần tỉnh lại cả người liền hạ xuống che đôi môi đanghé mở của , duỗi thẳng đầu lưỡi vào.

      Cắn mút ngừng chiếc lưỡi trơn trợt, khuôn miệng của tràn ngập mùi vị nam tính,cánh mũi nho dần dần cũng khó thở, cảngười giằng co, thân thể bởi vì giãy giụa màcàng thêm khó chịu. Mắt thấy sắp ngất thở được, Lạc Thiên Uy mới buông đôi môi của ra, ra sức hít khí mà bộ ngực cũng phập phồng theo.

      “Này” Lạc Tích Tuyết buộc miệng gọi tên ,muốn cự tuyệt nhưng hai chân ý thức được cong lên, quấn lấy cái hông săn chắc của khó chị giãy giụa. Lạc Thiên Uy vỗn là ôm bụng tức để phát tiết nhưng lại bị trêuđùa vô ý của làm cho mừng như điên.

      “Em là vật đày đoạ mà” hung hăngcắn cái miệng nhắn sưng đỏ của , nặng nề vùi sau vào. Thân thể bị xông vào làm cho thân thể của Lạc Tích Tuyết tự chủ được ưỡn cong lên:” Ưm ưm”.

      thích bộ dáng của ở dưới thân của trằn trọc, thích nghe trong miệng của phát ra những tiếng động tình, vậy làm cho cả ngườianh cảm thấy thoả mãn hơn.

      “Gọi tên tôi!” thở hổn hển mỗi lần đưabản thân vào chỗ sâu nhất của là lập tức rútra khôn cho đạt cực khoái.

      “Ư” Lạc Tích Tuyết dần dần chịu nổi,khoc thút thít, dùng thanh uyển chuyển nhất kêu tên “Này”.

      Lạc Thiên Uy hài lòng nhìn , bộ dáng động tình mà toàn thân e thẹn sao nênlời.
      em tôi!” đẩy mạnh vào trong người và co rúm bên trong, thầm bên tai .
      Hai gò má của Lạc Tích Tuyết đỏ bừng, khínóng ở bụng lại lần nữa xông lên.

      chịu nổi cơn khoái cảm như vậy nữa nên ngất . Lạc Thiên Uy ôm vuốt ve da thịt của , cứ như vậy ôm trong ngực, chođến khi giấc ngủ dài rồi mới tỉnh lại.

      “Làm sao vẫn còn ở đây?” Lạc Tích Tuyết tỉnh lại, nhìn thấy còn ở bên cạnh khỏi lấy làm kinh hãi.

      Con mắt của Lạc Thiên Uy cong lên nhìn chằmchằm , hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng “Lạc Tích Tuyết chúng ta chuyện chút”.



































      Chương 114: Em cùng qua đêm rồi hả?
      Editor: Trâm Trần

      Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn nhưng vẫn là bộ dángchưa tỉnh ngủ.

      cuốn chặt chăn nhắm mắt lại:"Nhưng tôi còn muốn ngủ"
      "Em ngủ lâu như vậy rồi, cũng nên ăn chút gì đó" thanh của khá dịu dàng nhưng nghe kỹ nó vẫn mang tức giận trong đó.

      Lạc Tích Tuyết mềm mại vô lực nằm trong ngực của , vuốt vuốt đôi mắt buồn ngủ:"Anhmuốn cái gì?"

      "Tôi cảm thấy giữa chúng ta nên thẳng thắn!"Lạc Thiên Uy nghiêm túc mở miệng.

      Lạc Tích Tuyết ngồi dậy, cười lạnh :"Nhữngchuyện nên làm cũng làm rồi còn chưa gọi là thẳng thắn sao?" ta còn muốn nhưthế nào nữa?

      Ánh mắt của Lạc Thiên Uy đánh thẳng vào , đáy mắt nhẫn cơn tức giận. rất muốn cho biết hôm qua máy bay chuẩn bị đếnMỹ để bàn chuyện làm ăn, máy bay còn chưa hạcánh Mặc Cảnh điện thoại cho biết cùng với bạn đến quầy rượu và gặp phiền toái với mấy tên côn đồ nhưng sau đó lại được Lãnh Khinh Cuồng giải vây. Nghĩ đến việc côgặp nguy hiểm cho máy bay quay đầu trở về điểm xuất phát. Nhưng sau đó lại ngheMặc Cảnh báo lại là ở nhà của Tiếu VũTrạch làm cho nghe xong mà trong mắt bốchoả.

      Ngay lập tức cúp điện thoại của Mặc Cảnh,giơ tay lên nhìn đồng hồ là rạng sáng hai giờ rưỡi rồi.

      Tích Tuyết, Tích Tuyết, từ tận đáy lòngkhông ngừng kêu tên , lúc này vội vã muốn thấy , phải ở trong lòng ngực của người đàn ông khác mà ngủ say chứ?

      Từ trong hồi ức tỉnh dậy, tròng măt của Lạc Thiên Uy ngập đầy lửa giận.

      đột nhiên giữ lấy hai vai của , cấp bách nhìn chằm chằm " cho tôi biết, còn bao lâu nữa? Phải mất bao lâu nữa em mới có thể quên được ?"

      "Thiên Uy, ở đây lung tung gì vây?" Lạc Tích Tuyết giả bộ hiểu, trong lòng cũngđồng dạng trầm xuống.

      "" trong miệng là ai làm sao có thểkhông biết được chứ nhưng thể nào đối mặt với vấn đề này được.

      "Em tối hôm qua rốt cuộc ở đâu?" Lạc ThiênUy cố gắng nhẫn cơn tức giận muốn bộc phát, cao nhìn xuống đầy lạnh lùng.

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết hồi hốt hoảng, cũng muốn lừa gạt nhưng vừa nghĩtới ánh mắt độc chiếm cùng những lời cảnh cáobá đạo lại lo làm ra những chuyện điên cuồng gì đối với Tiếu Vũ Trạch.

      Cho nên chỉ có thể nhắm mắt dối lần nữa:"Tôi vẫn cùng Tiếu Vũ Trạch ở chung mộtchỗ"

      Ánh mắt của ngày càng hồng hơn, hung hăng nện quyền vào đầu giường:"Còn muốn gat tôi? Em ràng ở trong nhà của Tiếu Vũ Trạch suốt cả đêm, lại dối tôi cùng bạnở chung chỗ, em có thể gạt tôi mà khôngđổi sắc, tôi là xem thường em rồi".

      Lạc Tích Tuyết lo lắng hơn quả nhiên cái gì cũng đều biết. tựa như con nai tơ diễn trò nhưng lại trốn khỏi ánh mắt sắc bén của thợ săn.

      "Lạc Tích Tuyết, làm sao em có thể thừa dịp tôi ra ngoài mà qua đêm với thằng đàn ông khác? Em có nghĩ cảm xúc của tôi như thể nào ?Vậy mà em vẫn tính gạt tôi đến cùng."

      Cơn giận dữ trong lòng Lạc Thiên Uy càng ngàycàng lơn, cắn răng nghiến lợi mà ra những lời này,tức giận đến mức toàn thân đêuphát run.

      Lạc Tích Tuyết nhìn ánh mắt khát máu của , thân thể đột nhiên rùng mình cái. biết tức giận , hoàn toàn chọc giận biết tiếp theo gặp chuyện đáng sợ như thế nào đây?

      "Tôi cùng Vũ Trạch xảy ra chuyện gì hết". suy nghĩ hồi lâu ra câu nhưvậy, cố gắng giải thích.

      "Nếu như có chuyện gì xảy ra vậy tại sao em cứ giấu giếm tôi, vẫn lừa gạt tôi? Tôi cho em rất nhiều cơ hội nhưng em trăm phươngngàn kế vẫn muốn gạt tôi? Lạc Tích Tuyết, emcho rằng tôi cưng chiều em, em em muốn làm gì làm sao?"

      Trong mắt của lửa giận dâng lên cao, lửaghen tràn đầy lồng ngực.

      "Chúng tôi có chuyện gì xảy ra, mặc kệ có tin hay tuỳ " khổ sở .

      "Rốt cuộc so với tôi có gì tốt? tại sao em cứ quên được như vậy? Cho dù tổn thương tôi, chọc giận tôi cũng muốn ở chung chỗ với ta, em tiếc bất cứ giánào để bảo vệ sao?" Lạc Thiên Uy giận dữ lắc bả vai của , đau lòng chất vấn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

      Đáy lòng chợt lạnh, tận lực bình tĩnh hạ giọng:" ấy sốt nên tôi ở lại nhà chăm sóc cho ấy, ấy sốt phần là vì tôi, tôi chăm sóc ấy cũng coi như là nghĩa vụ nênlàm".

      "Phát sốt? Em cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi để tin vào cái lý do hoang đường như vậy sao?"Lạc Thiên Uy hiển nhiên tin, lời mau lẹ:" sốt sao em đưa bệnh viện? mà nhất định là phải ở lại nhà ? Xem ra haingười các ngươi làm ra chuyện mà dám nhận".

      Chương 115: Đau, làm cho em nhớ kỹ ai mới đúng là người đàn ông của em.

      Edit : babynhox


      Chuyện gì dám nhận? Sao nóithẳng, bò lên giường Tiếu Vũ Trạch?

      như vậy, cùng với hình dung thànhmột dâm —— phụ có gì khác nhau?

      "Tôi cùng Vũ Trạch là trong sạch , tùy anhcó tin hay !" Lạc Tích Tuyết hít sâu mộthơi, vẫn là quyết định nên vì bản thân giải thíchrõ.

      Lạc Thiên Uy chống lại ánh mắt của , lòng đố kị trong lòng cuồn cuộn dâng lên, nghiến răngnghiến lợi: "Vậy trong lòng em? Em dám —— em thích chút nào?"

      Thân thể Lạc Tích Tuyết chấn động, đúng làkhông phản bác được.

      cúi đầu, cũng thêm gì.

      "Trả lời tôi!" Lạc Thiên Uy nắm tay lại ra lệnh,tức giận trong lòng cách nào kiềm nén được lập tức dâng lên.

      im lặng, làm bị tổn thương rồi.

      chưa từng cưng chiều người phụ nữđến như thế, càng chưa bao giờ lo lắng đến cảmnhận của bất cứ ai, chỉ có đối với , vừacẩn thận vừa quan tâm, hi vọng có ngày côcó thể bị tình của mình làm cho cảm động.

      Nhưng mà , lại chẳng thèm ngó tới mình, thậm chí vẫn chạy tới câu kết làm bậy với ngườitình đầu, sao có thể tức giận?



      Lạc Tích Tuyết vẫn im lặng như cũ, khôngcách nào cãi lại, nhắm hai mắt lại.

      Trong mắt Lạc Thiên Uy lên tia lửa phẫn nộ, gượng gạo nhấc mặt lên, cưỡng bức đối mặt với mình: "Tôi cảnh cáo em, được nghĩ đến ta, trong lòng em chỉcó thể có tôi!"

      Lạc Tích Tuyết biết sợ cười lạnh.

      " có thể chà đạp cơ thể của tôi, chà đạp tự tôn của tôi, còn muốn khống chế trái tim của tôisao? Trái tim của tôi vĩnh viễn thuộc về bản thân tôi, người đàn ông trong lòng tôi vĩnh viễnlà Tiếu Vũ Trạch, phải là ! ! ! Muốn tôi , chết tâm , đời này cũngkhông có khả năng! ! !"

      lúc, từ đầu đến chân Lạc Thiên Uy đềunguội lạnh, đến cả tứ chi cũng bị lời nhẫn tâm ác độc của làm cho đóng băng đến lạnh thấu xương!

      tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm người phụnữ làm cho vừa vừa hận, trong conngươi nổi lên ánh sáng khát máu , tàn khốc quát: "Em tin tôi có thể chính tay vặn đứtđầu Tiếu Vũ Trạch, đưa đến trước mặt em?"

      "Tôi tin, tôi đương nhiên tin!" Lạc Tích Tuyết chút nào sợ hãi ngẩng cao đầu lên, đôi con ngươi trong suốt gắt gao theo dõi : "Anhlà ma quỷ, có chuyện gì mà làm khôngđược? Bất quá —— cho dù là Vũ Trạchchết, tôi cũng chỉ ấy, ! ! !"

      Nét mặt Lạc Thiên Uy đột biến, vào giờ phút này tất cả kiên nhẫn của quả thực bị hao mòn gần như còn nửa rồi.

      lại thể , cho dù chếtcũng ! tuyệt vọng, nóng nảy, ghen tị cũng sắp phát điên rồi!!

      Trong đầu tất cả đều là đêm qua cùng chỗ với Tiếu Vũ Trạch, hình ảnh hai người ôn nhu ngọt ngào, chịu được nửa.

      Thù hận trong mắt, dần dần tích tụ lại thành mộtcổ u ám, hơi thở lạnh lẻo, theo khóe miệng lan ra.

      "Người đâu, gia pháp đợi lệnh! ! !" Lạc Thiên Uy hướng ngoài cửa hét lớn.

      Lòng Lạc Tích Tuyết liền đông cứng, khó cóthể tin nhìn em trai, trong đầu liền thành mảnh trống .

      Em trai muốn làm gì? phải là muốn đánh chứ?

      Vú Ngô nghe được tiếng quát của Lac Thiên Uy, hoảng sợ, bà khẩn trương vọt vào phòng ngủLạc Tích Tuyết.

      "Thiếu gia, cậu muốn làm gì? Cậu muốn đánhđại tiểu thư?"

      Nét mặt Lạc Thiên Uy cứng rắn lạnh lẽo, trong mắt lên nét ngoan độc tàn bạo: "Chị ấy thân là trưởng nữ Lạc gia, đêm về ngủ, chẳng lẽ nên chịu chút giáo huấnsao?"

      Sắc mặt vú Ngô hoảng hốt, khẩn trương :"Thiếu gia, Tích Tuyết là chị của cậu, làm sao cậu có thể ra tay đánh chị của mình? Đây là việc trái đạo đức rất nghiêm trọng!"

      "Vú Ngô, bà ở Lạc gia nhiều năm như vậy, nênbiết phép tắc của Lạc gia, con trai lớn có quyền thay thế cha chấp hành gia pháp, tại chị có lỗi, tôi thân là con trai lớn Lạc gia chấp hành giapháp, có cái gì đúng?" Lạc Thiên Uy kéo căng con ngươi đen, giọng tối tăm, lạnh đến làm cho người ta run rẩy.

      Trái tim vú Ngô chìm xuống: "Đúng"

      " xuống! !" Lạc Thiên Uy tiếp nhận roi da trâu, híp mắt khiển trách, trong mắt thoáng hiệnsát khí!

      Vú Ngô chỉ có thể lắc đầu lui ra, ánh mắt đồngtình lại thương tiếc nhìn về phía Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết cười thê lương, xem ra em traicô chỉ là người hung ác, còn là mộtngười tàn khốc đẫm máu.

      Trong tay cầm cái roi kia, là dùng da trâusắc bén làm ra, đánh vào người liền da tróc thịt bong.

      Cái gia pháp này vốn là tổ tiên Lạc gia định ra, nhiều năm có dùng, giờ em trai cóthể nhớ tới, sợ là nghĩ tới việc từng trải vui lúc .

      Khi đó Quản gia dùng cái roi da trâu này đánh , tại muốn lấy cái roi này đánhmình, là trả thù cho bản thân sao?

      Khóe miệng Lạc Tích Tuyết thoáng gợi lên nụcười châm chọc, xem ra có số việc nên chịu, vẫn tránh khỏi!

      Lạc Thiên Uy oán hận nhìn người phụ nữ trước mắt làm cho gần như khống chế được, sắc mặt tái nhợt, khiến cho trái timcủa xoắn lại đau buốt, đúng là chỉ cần nghĩ tới, lại dám phản bội mình, để cho người đànông khác đụng vào , cũng hận đếnnghiến răng.

      "Lạc Tích Tuyết, tôi cho em cơ hội cuối cùng,rốt cuộc em có nguyện ý tôi hay ? Có nguyện ý quên ta hay ?"

      Sắc mặt Lạc Thiên Uy u ám đến bên người , ánh mắt sắc bén nhìn , ghen ghét gằn từng tiếng hỏi.

      Đây là cơ hội cuối cùng cho !

      Chỉ là Lạc Tích Tuyết cũng nguyện ý tiếp nhận tình cảm này.

      Nếu bị đánh trận roi, chính là trừng phạt của , vui vẻ chịu đựng. Chỉ cần sau khi chịu trận roi này, hiểu được ràng, vàcô vĩnh viễn có khả năng, chịu trận roi có là cái gì?

      Đau đớn, làm cho người ta tỉnh táo, càng có thểlàm cho người ta quên .

      Để cho tàn nhẫn đánh roi lên người , đemtất cả nhung nhớ vừa dấy lên của đối với , toàn bộ đều xóa !

      biết sợ ngẩng đầu, kiên định mà ràng phun ra mấy chữ: " có khả năng! Tôituyệt đối quên ấy, cũng khôngyêu !"

      Đôi mắt Lạc Thiên Uy, hận ý ở trong lòng từng chút từng chút tích tụ lại.

      "Được rồi, em tôi như vậy, như thế tôi liền đem tất cả tình say đắm cùng thương tiếc đều thu lại, thái độ của em chỉ xứng đáng để tôi đối với em như vậy, tôi muốn để cho đau đớn chân này thay thế chỗ ngọt ngào của em và ta, tôi ngược lại muốn nhìn xemđánh roi này, em còn có thể nhớ ta ? ! !"

      tin chắc, có người phụ nữ nào bản thân mình chinh phục được. vì ngườiđàn ông kia, tiếc đối nghịch với mình, rấttốt, cho giáo huấn suốt đời cũngkhông quên, đau đớn làm cho nhớ kỹ, rốt cuộc là người phụ nữ của ai! !

      số việc của thể đụngvào, nhất định phải để cho hiểu , chịu vào khuôn khổ, dù làm như vậy cũng trả giá lớn đầy máu!

      "Có lẽ tôi có sức chống lại trừng phạt củaanh, nhưng phải nhớ kỹ, chỉ cần tôi sốngmột ngày, đối với chỉ có oán hận, vĩnhviễn có cách nào vào trái tim của tôi,càng đừng vọng tưởng trở thành người đàn ông trong lòng tôi" Ánh mắt Lạc Tích Tuyết trongveo mà lạnh lùng nhìn thẳng , ánh mắt kiên định.

      Lạc Thiên Uy hoàn toàn bị chọc giận.

      "Người đàn bà đê tiện! Em muốn chết! Lạc Tích Tuyết —— Trận roi này là em tự chuốc lấy, đừng có trách tôi!"

      tuyệt vọng nhìn , điên cuồng giơ roi trongtay lên tàn nhẫn quất xuống.



      Chương 116: Tình nghẹt thở, đau như cắt.

      Edit : babynhox


      "A ——"

      Lạc Tích Tuyết sợ hãi hét lên tiếng, sợ tớimức bịt chặt đôi mắt, toàn thân run rẩy.

      "Bốp! ! !"

      Tiếng roi quất xuống, lại bắt đầu kêu thảm thiết.

      Nhưng mà, thân thể lại có đau đớn như nghĩ ——

      Lạc Tích Tuyết nghi ngờ mở mắt ra, phát hiệnphía sau lưng mình là hoàn hảo tổn thương gì, da thịt toàn thân dưới cũng chỗ nào bị thương.

      Đây là có chuyện gì?

      ngơ ngẩn khó hiểu

      Nhưng tiếng roi quất bên tai, có ngừnglại.

      "Bốp, bốp, bốp! ! !"

      roi lại roi, giống như cắt đứt trái timcủa .

      kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Lạc Thiên Uy điên cuồng vung roi, roi lại roiquất lên thân thể của mình.

      "A?!!" Đôi mắt trợn to, quả thực khó có thểtin.

      Đôi mắt Lạc Thiên Uy, hung hăng vung roi, nặng nề quất lên phía sau lưng mình, quần áo mỏng người bị rách ra, vài đường vết roi nổi bật nối liền da thịt.

      Nháy mắt cảm giác đau đớn nóng rát truyềnkhắp toàn thân, chạy đến tứ chi, Lạc Thiên Uylại liều chết cắn môi, giống như tất cả đau đớn tồn tại, tàn nhẫn quất chính mình.

      "Trời ơi, làm cái gì? điên rồi sao?" Lạc Tích Tuyết trợn tròn mắt, khiếp sợnhìn .

      Lúc này nét mặt Lạc Thiên Uy tràn đầy quật cường, trong mắt ôm nỗi hận, mang theo tức giận roi lại roi quất chính mình.

      Thân thể vô cùng thê thảm, màu máu đỏ tươi dính đầy toàn thân, ngay cả roi màu đen cũng biến thành màu đỏ sậm.

      "Dừng tay, dừng tay, cần như vậy! !" Trái tim Lạc Tích Tuyết tan nát hô to.

      Nhưng Lạc Thiên Uy giống như là nghe thấy, vẫn làm theo ý mình, tự mình hại mình .

      Đường vân ràng bắp thịt, dấu vết củamáu có thể thấy được ràng.

      Trong nháy mắt, mắt Lạc Tích Tuyết cũng đauđớn.

      điên cuồng chạy tới, muốn đoạt cái roi trongtay , nức nở hô to: " cần! ! Dừng tay, tôi xin dừng tay, cần tổn thương bản thân tàn nhẫn như vậy!"

      Lạc Thiên Uy để ý đến, bàn tay to dùng sức vung lên, đẩy Lạc Tích Tuyết ra.

      Lạc Tích Tuyết bất ngờ đề phòng, khôngđứng vững, thân thể lảo đảo lui về phía sau, đụng vào góc bàn phía sau lưng.

      "A, đau quá!" bị đau hét lên, nước mắt lập tức trào ra.

      Cái này gọi là tiếng cùng nước mắt, mà lại thànhcông ngăn cản Lạc Thiên Uy tự ngược!

      "Tích Tuyết!"

      Sắc mặt căng thẳng, lập tức bỏ roi trong tay, để ý đau đớn người, chạy tới bên người , nâng dậy.

      "Em như thế nào? Có bị thương hay ?" Vẻ mặt đầy lo lắng hỏi.

      Lạc Tích Tuyết nâng mắt lên nhìn , độtnhiên nước mắt giống như suối trào.

      " ngu ngốc phải ? Vì cái gì phải làmnhư vậy? Vì cái gì muốn đả thương bản thân?" đau lòng chất vấn, phải biết rằng mỗi roihắn đánh xuống, tuy là đánh vào thân ,nhưng trong lòng lại đau đớn.

      Lạc Thiên Uy rũ mắt xuống, ánh mắt phức tạp thâm trầm, im lặng lúc lâu, mới chậm chạp phun ra câu: "Tôi thể tổn hạiđến em!"

      lòng nghĩ muốn trừng phạt , sai, đúng là lúc quất roi xuống, vẫn cách nào đem căm giận của mình, trút lên thân thể .

      Suy cho cùng cũng là người phụ nữ yêunhất, cho dù làm tổn thương như vậy, ởtrong lòng vẫn nỡ động vào nửa sợilông của , chính là như vậy, tìnhnguyện thương tổn bản thân, cũng nguyện thương tổn .

      "Vậy liền thương tổn chính sao?" Lạc Tích Tuyết tràn đầy đau xót, trong mắt lập lòe nước mắt: "Thiên Uy, vì cái gì ngốc như vậy?Nếu tôi làm cho đau khổ chịu nổi, vì cái gì lựa chọn buông tha tôi? Tôi đáng cho vì tôi làm như vậy!"

      Trong lòng Lạc Thiên Uy căng thẳng, lập tức gắt gao kéo ôm vào trong lòng: "Đối với em ——tôi buông tay , tuyệt đối ! ! Tôi em, Tích Tuyết, ta rất rất yêuem, thể có em. Chúng ta cùng mộtchỗ thân mật lâu như vậy, chẳng lẽ chútcảm giác cũng cảm giác được tim của tôiđối với em sao?"

      "Thiên Uy, cần như vậy, như thếnào tôi cũng là chị của , vì tôi như vậy, sao phải khổ vậy chứ?" Lạc Tích Tuyết né tránh , nhìn miệng vết thương dữ tợn ngườihắn, xót xa thở dài.

      Người, vì cái gì thích theo đuổi những thứ chiếm được gì đó? biết bọn làchị em, là có kết quả . Vì sao vẫn còn cố chấp lặp lặp lại nhiều lần, tại vìcô làm cho toàn thân đều bị thương, cái này làm sao chịu nổi chứ?

      "Rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào, em mớibằng lòng tiếp nhận tôi? Vì cái gì, em luôn luônmuốn cự tuyệt tôi? Rốt cuộc ta có chỗ nào tốt, làm cho em hài lòng, em cho tôi biết, tôi có thể thay đổi! Ta có thể vì em thay đổi toàn bộ, chỉ cần em đồng ý rời xa tôi, thử thích tôi, tôi nhất định làm cho em hài lòng mới thôi!" Lạc Thiên Uy thống khổ ôm lấy Lạc Tích Tuyết, gần như tuyệt vọng hỏi.

      rất hận —— hận bản thân vô năng, vậy màkhông có cách nào đạt được lòng của người phụnữ mình !

      Ngay lúc giơ roi lên đánh chính mình, rốtcục hiểu cái gì gọi là đau như cắt! !

      Tình của đối với xâm nhập vàoxương tủy, cả đời cũng khó có khả năng buôngtay. , chết .

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu than : "Thiên Uy, vì cái gì vẫn ? Ánh rất tốt, cũngkhông có sai, sai chính là nên tôi. Tôi là chị của , tôi làm bị mọingười tổn hại, tôi thể tiếp nhậnngười đàn ông tuổi hơn tôi, huống chi còn là em trai của tôi, tôi với cùng chỗlàm cho ta cảm thấy được cuộc sống mỗi ngày đều là tội ác! ! !"

      Lạc Thiên Uy cười khổ, vẻ mặt có chút sa sút, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp như cũ.

      "Nếu có thể lựa chọn, tôi cũng tuyệt đối hi vọngmình là em trai của em, nhưng mà ông trời lại sắp xếp như vậy, tôi cách nào thay đổi, nhưng tôi cũng khống chế nổi bản thânđừng em. Chưa từng có người phụ nữ nào,có thể làm cho trái tim tôi rung động, chỉ cần em nguyện ý tiếp nhận tôi, tôi có thể vì em buôngbỏ tất cả, cho dù là muốn tôi mất tất cả, tôicũng hối hận!"

      "Nhưng mà có nghĩ tới hay , tình yêucủa —— làm cho tôi nghẹt thở! Có lẽ có thể tiếp nhận tình chị em, nhưng cũng có nghĩa là tôi cũng có thể, tôi hi vọngtìm bạn trai thành thục chững chạc, mà phải thanh niên so với tôi còn là mộtđứa trẻ!" Lạc Tích Tuyết bi ai .

      Có phụ nữ nào hi vọng, bạn trai của mìnhcó thể cho mình dựa vào, khó có thểtưởng tượng đương với đứa trẻ, điều này làm cho cảm thấy bản thân giống như là đeo cái thăt lưng, mà phải tìm mộtngười đàn ông gửi gắm suốt đời.

      Về phương diện này vẫn tương đối theo truyền thống, cho nên tạm thời vẫn cáchnào tiếp nhận .

      "Tôi đòi hỏi em báo đáp tôi cái gì, tôi chỉhi vọng em có thể cho tôi cơ hội, cơ hộitranh giành công bằng, cần luôn luôndùng cớ tôi là em trai em để ngăn cản tôi, chỉcần em cho tôi cơ hội em, tôi nhất địnhsẽ em gấp trăm lần." Lạc Thiên Uy cố chấpnắm giữ hai vai .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 117: nếu như đây là địa ngục, để cho em và cùng nhau rơi xuống.



      edit: fpurplebrown23


      Lạc Tích Tuyết vốn còn muốn mình đánhthức em trai, nhưng khi nhìn người hắnkhông ngừng có máu chảy ra, máu tươi theo gò má say mê lại tuấn dật giọt lại mộtgiọi rơi xuống, lòng của nhất thời đau đớn.

      Lời cự tuyệt bị nuốt xuống, thở lạinhìn lại .

      Nếu như đây là địa ngục, để cho cùng cùng nhau rơi xuống thôi.

      Dù sao, sớm còn đường để luinữa! ! !

      “Chúng ta chữa thương trước được ?” ngồi xổm người xuống, ân cần .

      “Em – quan tâm tới tôi sao?”. Lạc Thiên Uyvui mừng nhếch môi, khóe môi dâng lên chút ý cười.

      Lạc Tích Tuyết trả lời, lo lắng gọi vú Ngô.

      Vú Ngô nghe được tiếng kêu, lập tức ôm hòm thuốc chạy tới.

      “Đại tiểu thư, có làm sao ? Có bị thương ?”. Vú Ngô còn tưởng là Lạc Tích Tuyết bị thương, khẩn trương hỏi.

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu cái: “ phải của tôi, là Thiên Uy!”

      Vú Ngô sững sờ quay đầu, khi thấy vếtthương phía sau của toàn thân Thiên Uy, bà quả khiếp sợ ngay tại chỗ.

      Thiếu gia làm sao lại bị thương như vậy? cậuấy bị điên rồi sao? Nếu như để cho lão giabiết chuyện, như vậy cũng được sao?

      Lạc Tích Tuyết nhận lấy hòm thuốc trong taybà, vội vang giao phó: “Vú Ngô, bà nhanh gọiđiện thoại cho bác sĩ tư nhân tới đây chuyến”.

      Vú Ngô sửng sốt nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần: “A, đúng vậy đại tiểu thư!”.

      Bà kinh hồn bạt vía xoay người, chuẩn bị cầm điện thoại lên gọi, Lạc Thiên Uy lại gọi bà lại.

      cần, bà xuống trước ”. Lạc Thiên Uy đuổi vú Ngô rời .

      Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn em trai, vếtthương của nghiêm trọng như vậy, khônggọi bác sĩ tới đây, ngộ nhỡ gây nhiễm trùngthì làm thế nào?

      Lạc Thiên Uy nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của côdành cho , thỏa mãn cười tiếng, có cảm giác quan tâm, làm cho ham mê nha.

      tự tay nhàng kéo cánh tay của , dụ dỗ: “Vết thương này , có chuyện gìđâu, em giúp tôi băng bó lại là được”.

      “Nhưng”. Lạc Tích Tuyết có chút do dự, nhìn vết thương vô cùng thê thảm của , côkhông yên lòng khuyên can: “Vẫn nên để bác sĩ tới xử lý thôi”.

      Ánh mắt Lạc Thiên Uy cố chấp: “ cần, tôi muốn em tự tay băng bó vì tôi, cho em thấy dấu vết đau vì em của tôi!”.

      Lạc Tích Tuyết im lặng nhìn , chỉ có thể lắc đầu mở hòm thuốc ra.

      dùng cây kéo cởi ra áo khoác với áo sơ mi của , mặc dù sớm chuẩn bị tâm tư, nhưng nhìn vết thương gần trong gang tấc như vậy, ánh mắt hung hăng đau nhói của vẫn thế.
      , người đàn ông tàn nhẫn!

      Đối với mình cũng nhẫn tâm xuống tay nặngnhư vậy, chẳng lẽ biết đau sao?

      nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng, huốngchi còn phải trực tiếp bị quất roi.

      Ngón tay lạnh lẽo chạm vào bả vai rộng của , trong lòng Lạc Tích Tuyết bỗng nhiên cảm thấy khác thường, trong hốc mắt dânglên nước mắt.

      Khi nước mắt của , rơi xuống đầu vai Lạc Thiên Uy, tim của đột nhiên cảm thấy, thân thể cư nhiên có phản ứng.

      “Em vì tôi mà đau lòng sao?” nâng mặtcủa lên, ánh mắt nóng rực nhìn .

      Lạc Tích Tuyết ngượng ngùng quay đầu: “Tôi có!”.

      sao?” Lạc Thiên Uy ôm chặt trong ngực, cười chế nhạo : “Chẳng lẽ em hi vọng tôi liền chết như vậy sao? Như vậy em có thể danh chính ngôn thuận cùng Tiểu Vũ Trạch ở chung chỗ sao?”

      “Dĩ nhiên phải!”. Lạc Tích Tuyết theobản năng phản bác, chống lại ánh mắt đùa giỡn của Lạc Thiên Uy, sắc mặt đỏ lên, đấm vào lồng ngực của .

      Nhưng ai biết Lạc Thiên Uy đột nhiên ômngực, nhíu mày: “ là đau a!”.

      ”. Lạc Tích Tuyết sợ hết hồn, nhất thờiluống cuống: “Sao vậy, đau chỗ nào vậy?”
      Trong mắt của chứa đầy vẻ sốt ruột, chỉ sợem trai có cái gì lầm lẫn, hoảng hốt :“, đừng nóng vội, tôi kêu bác sĩ tới!”.

      xong, Lạc Tích Tuyết xoay người rời khỏiđi gọi người, ai ngờ Lạc Thiên Uy cư tuyệtôm phía sau cái.

      Cánh tay dài của đưa ra, ôm vào tronglòng.

      Lạc Tích Tuyết kêu lên tiếng, ngẩng đầulên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt thâm tình nóngbỏng của Lạc Thiên Uy, cảm thấy hoảnghốt, thiếu chút nữa quên mất hô hấp.

      đừng ôm tôi chặt như vậy, cẩn thận vết thương, tôi cho rằng có thể tự tìm bác sĩ thôi”. Lạc Tích Tuyết quay mặt , dám nhìn vào trong mắt của .

      Lạc Thiên Uy nâng tay của , chạm vàotrước ngực của mình, khóe chặt con ngườicủa :
      “Tôi ở chỗ này đau, đau lòng! Tìm bác sĩ tớiđây cũng chữa được, chỉ có em mới cóthể chữa được thôi!”

      “À? ”. Lạc Tích Tuyết vội vàng rút tay của mình về, cả người trở nên băn khoăn lo lắng.

      Hơi thở nóng bỏng của Lạc Thiên Uy ở trênmặt , muốn giãy giụa, môi mỏng của hắnđã đè xuống.

      ý loạn tình mê hôn , bá đạo cuồng nhiệt, lại mất dịu dàng, lưỡi thơm thoxông vào trong miệng của , cùng với môi lưỡi của quấn quít chung chỗ.

      Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy hồi tim đập nhanh, trong đầu hồi mê muội, sau lưngbệ cửa sổ chống đỡ, xuống phía dưới chậm rãi chảy xuống, cho đến khi Lạc Thiên Uyđẩy ngã xuống đất, đặt lên thân thể mảnh khảnh của .

      “A! ! !”. mặt đất lạnh lẽo, cả người run lên, đột nhiên giật mình tỉnh lại.

      “Tích Tuyết, tôi muốn em!”. Lạc Thiên Uy chỉ cảm thấy ngọn lửa trong thân thể, cả người đều vì mà phấn khởi.

      cần, người còn có vếtthương”. Lạc Tích Tuyết theo bản năng cự tuyệt, nhưng đôi môi đỏ mọng bị LạcThiên Uy lần nữa che lại: “Umh muốn sống nữa sao?”

      “Ôm mỹ nhân rồi, còn nhớ tới những vếtthương này ? Hư, cần , TíchTuyết, giúp tôi cởi ra y phục”. Lạc Thiên Uy chạm khẽ vào môi đỏ mọng của chút, bàn tay dò vào bên trong váy của , khoáclên mềm mại của , vừa xong lại trêuchọc nhiệt tình của .

      cần, vẫn còn chảy máu đấy! !”.Lạc Tích Tuyết bị ý tưởng to gan của , sợkinh hồn bạt vía.

      “Chỉ cần có thể lấy được em, cho dù chết ở trong ngực em tôi cũng nguyện ý”. Lạc ThiênUy đẩy ngã , hôn vào gương mặt củacô, ghé vào bên tai mập mờ .

      Lạc Tích Tuyết nhất thời cả mặt đỏ bừng, em có phải có điên cuồng quá , cho đến lúcnày, vẫn quên muốn .

      Chỉ là, nhìn ánh mắt thiết tha lại khẩn cầu của , lại đành lòng cự tuyệt.

      Liền theo lần vậy, ai bảo vết thương người , đều là vì mà như vậy.

      Mặc dù trong lòng đề phòng rồi,nhưng ngoài miệng vẫn như cũ cam lòng: “Đừng tôi nhắc tại muốn tôi, đến lúc đó mà chảy hết máu cũng liên quan tới tôi!”.

      Chỉ là chữ sắc đương đầu cây dao, Lạc Thiên Uy sao có thể bỏ qua đây?

      sớm bị vẻ mặt xấu hổ hành hạ của đốt người rồi, gầm tiếng, nâng caochân của , đem lấy chính mình sâu chôn vào.

      “A!”. Lạc Tích Tuyết có chút chịu nổitrực tiếp của , thình lình xông vào, khiến phát ra thanh buồn bực khó chịu.

      Lạc Thiên Uy nâng lên khuôn mặt nhắn của , càng ngừng hôn nóng bỏng, cho đến dần dần bắt đầu thích ứng, mới bắt đầu lực mạnh ra vào.

      Thân thể đau đớn cách nào ngăn chặnnôi tậm kích động thiêu đốt, mỗi động tác củahắn hạ xuống, vết thương nứt ra mấy phần,thân thể cũng càng thêm đau đớn. Nhưng,loại cảm giác đau đớn này, cũng là tồn tàicùng mùi vị sung sướng cực đại.

      ngược lại càng áp chế mạnh mẽ, sức lớn đụng vào.

      “Ừ” Lạc Tích Tuyết bị chuyển động ravào như vậy, nhanh khiến chịu nổi.

      nức nở, nhưng Lạc Thiên Uy lại gắt gao hôn , buông tha miệng của , chỉcó thể mơ hồ la lên, thân thể giãy dụa càngthêm kịch liệt.

      Điều này càng kích thích Lạc Thiên Uy hơn, tay của ở toàn thân cao thấp dao động,khắp nơi thổi lửa, đốt lấy tình triều của . thỉnh thoảng va , thỉnh thoảng xoayquanh cọ xát, hướng thụ cảm giác tuyệt vời mà thân thể mang đến cho mình.

      Thân thể của Lạc Tích Tuyết trải qua dạy dỗ của , trở nên hết sức nhạy cảm, nơi nào còn chống lại nổi , hai tay của lung tung gãi loạn mặt đất, hai chân tuyếttrắng quấn ngang hông chặt, cái hai cái rồi ba cái, bị ngặm chặt cái miệng nhắn kêu ô ô, nước mắt trong mắtcũng chút nữa trào ra.

      “Umh”. Lạc Tích Tuyết giãy giụa sức lực dầnnhỏ , chỉ lát nữa là ngất .

      Lạc Thiên Uy rốt cuộc buông ra miệng củacô, nhìn hô hấp từng ngụm từng ngụm dưới phập phòng, nhịn được hợp ngậm.

      “Bảo bối, tối nay để cho em thậttốt…. em phài toàn lực phối hợp với ”. thở gấp ở bên tai nhắc nhở.

      Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy hỗn độn trongđầu, đè nèn được kêu ra tiếng, thở gấp liên tiếp: “Ừ a”.

      Nghe được người phụ nữ phía dưới đến tiếng rên rỉ động lòng người, Lạc Thiên Uy rốt cuộc hài lòng lại vui mừng cười.

      rốt cuộc chịu tiếp nhận , có đè nén, tùy tâm cảm thụ, cùng trầm luân.
      Thiên, tốt qua, Lạc Thiên Uy trong lòngkhông khỏi hồi vui vẻ, còn che giấu
      khát khao chân đối với thân thể củamình, trời mới biết, đây là ước mơ của hắnđấy!.

      Thở gấp đứt quãng, giống như những nốt nhạc tuyệt mĩ động lòng người, khiến LạcThiên Uy bộc phát trở nên vô vọng.

      hung hăng muốn , nhiệt huyết sôi trào,say mê ở trong vực sâu tuyệt mĩ này, cách nào tự kiềm chế!

      Rốt cuộc, thành công khiến thuần phục ở phía dưới , tháo bỏ tất cả ngụy trang xuống.

      Lạc Tích Tuyết rốt cuộc chịu trung thanh vớithân thể của mình, tận tình thưởng thức mùi vị tuyệt vời mà người đàn ông mang cho . Giờ phút này, muốn bận tâm tới cái khác, chỉ muốn cùng trầmluân….

      “Tích Tuyết, em!”. ở trong tội cùnghết sức, nhịn được ôm chặt , ở bên tai của từng lần gọi tên , ưng thuậnnói lên lời thề thâm tình.

      Đột nhiên Lạc Tích Tuyết mạnh mẽ đẩy côra, mở to hai mắt, trong mắt hình nhưkhông có tia nào, xông thẳng hướng vào phòng tắm.

      Nhưng chưa tới cửa, nhịn đượcnôn ọe.

      “Nôn ---“. ngồi xổm đất, khó chịuvuốt dạ dày của bản thân, ói như điên.

      “Cùng tôi làm, khiến cho em ghê tởm đến thếsao?”. Lạc Thiên Uy nhìn vẻ mặt khổ sở củacô, trong lòng chợt lạnh, cảm giác trong tim đau xót lan khắp toàn thân của .

      còn tưởng rằng bỏ xuống tất cả, đón nhận đấy? ngờ, vào thời điểmcô cùng cao nhất, đẩy ra, nôn mửa. Điều này làm cho trong lòng cảm thấy thất bại, cứ như vậy bài xích sao?

      Hạ thân chưa thỏa mãn xong dục vọng, cứnhư cũ.

      Con mắt Lạc Thiên Uy run lên, lãnh khốc mở miệng : “Nôn xong hay chưa? Xong rồi đứng lên, chúng ta tiếp tục ! ! !”

      Chương 118: Cầm thú, chỉ vì phát tiết

      edit: fpurplebrown23


      Tiếp tục sao?

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, khó tin nhìnem trai.

      Giờ phút này, thân thể của bé mềm yếu, dạ dày càng thêm khó chịu, mệt mỏi, hônmê, các cảm giác khó chịu xen vào chỗ, cảm thấy càng nhanh muốn ngất …..

      Nhưng vào lúc này em trai, còn muốn tiếp tục với sao?

      coi như người sao? Hay trong mắt của , chỉ công cụ có chút giá trị nào sao?

      “Bỏ qua cho tôi , tôi rất khó chịu!”. Lạc Tích Tuyết có chút đau buồn khẩn cầu.

      Tiếc rằng trong mắt Lạc Thiên Uy chỉ có tia chiếm đoạt, hung ác híp mắt: “Tới đây, đến bên cạnh tôi!”.

      Đáy lòng Lạc Tích Tuyết chợt lạnh, khuôn mặt nhắn tràn đầy khổ sở.

      Tại sao chịu bỏ qua cho ? Chẳnglẽ là dã thú sao? Cho dù khó chịu như vậy rồi, cũng để ý, chỉ muốn thân thể mình phát tiết sao?

      Thân thể gầy gò của ngừng run rẩy, muốn .

      Lạc Thiên Uy bị kháng cự như vậy liền tức giận, trong mắt của bỗng dâng lên ngọnlửa, lạnh lùng ra lệnh. : “Tới đây, nằm xuống, tôi tại muốn em”.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, run sợnhìn , cảm giác mình lúc này giống như con cừu đợi làm thịt vậy hèn mọn.

      ra là cái muốn chỉ là vật phẩm theo, để cho có thể phát tiết dục vọng, người phụ nữ khéo léo dịu dàng khôngbao giờ phản kháng . Nhưng, là người, tự nhiên có cảm xúc, có cảm giác, khiến côlàm trái lương tâm mà nịnh nọt, hèn mọn cầuhoan, làm được!

      “Nếu như mà tôi gì?”. Lạc Tích Tuyết giương mắt, mặt vẻ gì chống lại con ngươi thô bạo của , kháng cự .

      Hai quả đấm của Lạc Thiên Uy nắm chặt,bên trán nổi gân xanh: “Em cùng ta mà có thể cam tâm tình nguyện trải qua đêm đẹp, cùng tôi làm lần, em liền ngại mệt mỏi sao? Tại sao em thích ta, khôngmuốn tôi chứ?”

      Ghen tỵ làm Lạc Thiên Uy mất lý trí, giống như dã thú điên cuồng, trong đầu đều là hình ảnh Lạc Tích Tuyết ở phía dưới Tiểu Vũ Trạch vui vẻ hoan ái đan xen, cũngkhông khống chế mình được nữa, đến trước mặt .

      Lạc Tích Tuyết lựa chọn đứng tại chỗ khôngnhúc nhích, biết mình giãy giụa thế nào cũng đều uổng công, cuối cùng vẫn khôngchịu buông tha mình.

      Môi lạnh lẽo bị miệng như lửa bao lại, hung hăng hôn , phát ra tiếng rên rỉphản kháng, lưỡi mạnh mẽ nếm thử hương vị ngọt ngào của , hương thơm bên trong môi khiến say mê.

      Tiết mục quen thuộc lần nữa diễn ra, bàn tayto của cứng rắn xé y phục của , mềm dẻo, chậm rãi vuốt ve bắt đầu dùng sức.

      Lạc Tích Tuyết đau khẽ gọi, nước mắt lập tức dâng lên: “ cần, bỏ qua cho tôi , cầuxin bỏ qua cho tôi”.

      Nhưng Lạc Thiên Uy nổi cơn điên, làm sao có thể dễ dàng thả ra, khó có thể kiềm chế kích tình trong lòng mình, lập tức đemthân thể của chống đỡ bên cửa sổ, trongtròng mắt cơ hồ muốn toát ra lửa.

      muốn , giày xéo , hoàn toàn đoạt lấy .

      còn ngược lại muốn nhìn bị đè ở phía dưới, trong lòng phải nghĩ tới người đàn ông khác nữa.

      , tôi muốn, buông tôi ra”. Lạc Tích Tuyết liều mạng giãy giụa, trong dạ dàycảm thấy buồn nôn, khuấy động khiến hết sức khó chịu.

      kiềm chế được gào lên, nhớ tớingày thường đối với say mê như vậy, nhớ tới lúc bọn họ nhiệt tình hoan ái, tất cảlúc đó đều trở thành nhất thời.

      Miệng cứ luôn miệng , cũngkhông chút thương tiếc nào làm đau ! ! !

      căn bản để ý tới đau đớn của , để ý tới phản kháng và gào thét của , lòng chỉ muốn thỏa mãn thú tính của !

      ra chưa bao giờ , tất cả cũng chỉ là nghĩ lừa mình dối người mà thôi.

      Lạc Thiên Uy hết lửa giận, càng kháng cự, lại càng cho rằng vì Tiểu Vũ Trạchmà thủ thân như ngọc.

      gia tăng tốc độ của ngón tay, hai luồngmềm mại bị nắm, hung hăng dùng sức, Lạc Tích Tuyết lập tức thầm liên tục.

      Thân thể như lửa nóng lập tức liền xông tới, đem thân thể nâng lên, tay cứng rắn tách ra hai chân , để ý tránhnế liền cứng rắn tiến vào…..

      “A ! ! !”

      Lạc Tích Tuyết bị đau, ý thức được mình cuối cùng cũng bị công phá.

      Lạc Thiên Uy phát ra tiếng hô hưng phấn, thể phủ nhẫn, người phụ nữ này ràng mỗi lần đều đem vui vẻ cho .

      rốt cuộc vẫn được như ý muốn vẫnmuốn ! !

      giống như nổi điên công kích mãnhliệt, căn bản dừng lại được.

      Toàn thân Lạc Tích Tuyết bị hành hạ ra mồ hôi lạnh, tho lỗ khiến đâu đến kêugào sợ hãi! Khàn cả giọng!

      Nhưng cuối cùng cũng bị môi của ngăn chặn.

      Lạc Thiên Uy giữ chặt eo của , hunghăng đòi hỏi, càng lo lắng liều mạng né tránh, lại càng thêm đưa tới cho người đànông này ý muốn chiếm đoạt!

      Cuối cùng, chỉ có thể buông tha.

      Cam chịu số phận quay mặt, trận chiến này,người thua nhất định là , chống cứ còn có ích lợi gì nữa đây?

      Nhìn người đàn ông phía chìm đắm trong khoái cảm mà thân thể đem đến cho khổ sở cười tiếng, khổ sở nhắm hai mắt lại.

      Cam chịu số phận , Lạc Tích Tuyết, đâychính là cuộc sống tương lai của ! !

      Lúc bắt đầu có tia mặt trời lên, Lạc Thiên Uy mới rốt cuộc thả ra, ngủ say.

      Lạc Tích Tuyết cúi đầu, phát khắp nơitoàn thân đều là vết tích mà người đàn ông này đem cho, vết hôn màu sắc sâu cạn đồng nhất, làm xấu hổ dứt!

      tùy ý khoác chiếc áo đơn, đứng dậy tới phòng vệ sinh tắm rửa.

      Vừa trong lúc này tới, trong dạ dày lạitruyền tới cảm giác buồn nôn, nhanhchóng chạy ra bồn cầu, ói lên ói xuống đứnglên!

      khó chịu! !

      Bị Lạc Thiên Uy hành hạ cả đêm, mặc dù bắt đầu rất thô bạo, cuối cùng về sau cũng rất dịu dàng, khiến cho mấy lần kiềm chế được cùng hoan ái, thế nhưng rốtcuộc vẫn là cuồng bạo, cũng đồng ý, liền mạnh mẽ đòi lấy, điều này làm cho lòng thoải mái.

      Tiếng nước chảy ào ào, Lạc Tích Tuyết ở trong phòng tắm đem thân mình tỉ mỉ tắmrửa, cho đến khi rửa sạch, người có mùi của , mới mặc áo ngủ ra ngoài.

      Chỉ là vừa ra ngoài, lại cảm thấy buồn nôn, lần nữa lại chạy vào phòng vệ sinh.

      “Tích Tuyết, em làm sao vậy? thoảimái sao?”. Lạc Thiên Uy rốt cuộc phát hiệnLạc Tích Tuyết khác thường, tỉnh lại, ân cần dò hỏi.

      Lạc Tích Tuyết tức giận trừng mắt mộtcái, tối hôm qua nếu phải giày vò , làm sao bây giờ lại khó chịu như vậy, ngày chưa ăn cái gì, nhổ ra đều là a xít dạ dày, tiếp tục như vậy nữa khiến mệtlả.

      “Tôi dẫn em bệnh viên”. Thấy khó chịunhư vậy, Lạc Thiên Uy trong lòng tự tráchmột hồi.

      như vậy, nhưng mỗi lần cãi vã vớicô cuối cùng, tình của cũng biến thành thương tổn.

      muốn như vậy, có chút suynghĩ nào, chỉ là thể khống chế được mình, đố kỵ thiêu đốt đầu óc của ! ! !

      Chương 119: Em mang thai?

      Editor: lovelygirl262

      " cần, tôi uống thuốc dạ dày có chuyện gì." Lạc Tích Tuyết giọng yếu ớt lắcđầu cái.

      Toàn thân tại, chút sức lực cũngkhông có, vốn dĩ cũng muốn chuyển động, càng muốn bệnh viện.

      "Sắc mặt em tốt, ngoan ngoãn ở giường nghỉ ngơi, chờ trở lại. Lạc Thiên Uy dịu dàng .

      Lạc Tích Tuyết quay mặt qua chỗ khác: "Mộtchút nữa tôi muốn gặp bạn, hẹn với bọn họ."

      "Vậy cũng tốt, đừng về quá muộn, pháingười bảo vệ em." Lạc Thiên Uy giọng dụ dỗ .

      đỡ hai vai , tự tay cho uống thuốc, thấy thả lỏng nằm xuống, mới rời .

      Lạc Tích Tuyết gì, chỉ cảm thấy mìnhgiống như con rối mặc người ta định đoạtthật buồn cười, khóe miệng nở nụ cười tự giễu.

      Bảo vệ? ràng là giám thị!

      chính là muốn khống chế , để cho mộtchút gian tự do cũng có sao?

      Giằng co đêm, cũng mệt mỏi, ngủ mộtchút đến chạng vạng.

      Lúc rời giường, qua giờ hẹn cùng bọn CầmTư Liên.

      Vì để tránh chuyện phát sinh giống lần trước ởquầy rượu, lần này các hẹn gặp nhau ở nhà hàng.

      Chờ đến lúc Lạc Tích Tuyết đến, Trần Tiểu Mạtđã rất đói, trề môi oán trách: "Tích Tuyết a, mấy giờ rồi, cậu sao bây giờ mới đến."

      "Xin lỗi, tớ đến trễ!" Lạc Tích Tuyết áy náy .

      Cầm Tư Liên lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt củacô: "Tích Tuyết, cậu sao chứ, xem cậu sắc mặt tốt lắm."

      "A, có thể là tối qua ngủ ngon, dạ dày đau suốt đêm." Lạc Tích Tuyết uể oải trả lời.

      "Nhất định là cậu ăn uống đúng giờ."Trần Tiểu Mạt hiểu , rất ràng thói quenlàm việc và nghỉ ngơi của Lạc Tích Tuyết. Trước kia có Vũ Trạch ca nhắc nhở cả ngày, tại hai người chia tay, đại tiểu thưnày dĩ nhiên là biết tự chăm sóc bản thân.

      "Vậy nhanh chọn món , tớ cũng đói rồi." Cầm Tư Liên mang thực đơn đưa cho hai người bạn tốt.

      Ba người lần lượt chọn mấy món mình thích.

      Chỉ chốc lát sau, thức ăn phong phú tinh xảođược mang lên bàn, Trần Tiểu Mạt khách sáo gắp thức ăn trước, Cầm Tư Liên cũng ăn theo.

      Chỉ có Lạc Tích Tuyết lúc lâu cũng khôngđộng đũa.

      Bàn thức ăn thơm ngon, cũng có chúthứng thú nào, đơn giản gắp vài miếng, nhạt nhẽoăn vào miệng.

      cũng biết mình gần đây tại sao, tâmtình rất tệ, giải thích được phiền não. Rõràng bụng rất đói, nhưng mới vừa ăn vài miếng, lại cảm thấy khó mà nuốt xuống.

      "Tích Tuyết, sao thế? có khẩu vị?" Cầm Tư Liền nhìn ra bạn tốt có điều khác thường,quan tâm hỏi.

      Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, gắp mấy miếng, vẫn cảm thấy có khẩu vị.

      "Tích Tuyết, cậu phải là cảm lạnh chứ?hay thân thể thoải mái sao?" Cầm TưLiên đến gần, thăm dò trán của , cũng khôngcó nóng, phải là cảm mạo.

      Lạc Tích Tuyết giống như còn chút sức lực nào ngẩng đầu lên: "Có thể gần đây nhiều áp lực, tâm tình yên, muốn ăn nhiều."

      "Tích Tuyết, có muốn nếm thử thịt heo quay này ? Đây là bình thường cậu thích ăn nhất." Trần Tiểu Mạt gắp miếng để vàochén Lạc Tích Tuyết.

      Thịt heo quay nằm cơm trắng, vàng óng, nhiều dầu mỡ, bóc lên hơi nóng.

      Lạc Tích Tuyết bưng chén cơm lên, vừa định ănmột miếng, mùi hương thịt quay xông vào mũi, dẫn đến dạ dày trận cuồn cuộn lên, cảm thấy buồn nôn.

      vội vàng che miệng, để ý đến người hai bạn tốt kinh ngạc, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

      Ngồi xổm xuống, "Oa oa" ói ra, ói đến nước mắtcũng rơi xuống.

      Lạc Tích Tuyết trong lòng buồn bực, có bệnh, tại sao lại nôn mửa? Chẳng lẽ đồ ăn làm dạ dày tốt? Nhưng ràng hôm qua côkhông có ăn gì?

      vất vả mới đỡ chút, trở lại chỗ ngồi chuẩn bị ăn tiếp, ngửi thấy mùi thịt trong chén,cảm giác buồn nôn làm dạ dày lại cuồn cuộn lên lần nữa, đẩy chén ra xa, xoay người nônkhan mấy tiếng.

      Cầm Tư Liên vỗ lưng , nắm bàn tay lạnhnhư băng của quan tâm hỏi: "Tích Tuyết, nhìn dáng vẻ của cậu giống như bệnh khôngnhẹ, hay là đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra chút?"

      " cần, tớ sao!" Lạc Tích Tuyết khoát khoát tay, nhè vuốt dạ dày, làm dịu cảm giác khó chịu.

      "Tư Liên, cậu cần lo lắng cho cậu ấy, cậuấy nhất định là ăn uống đúng giờ, uốngmột chút nước trái cây đỡ." Trần Tiểu Mạt gọi ly nước trái cây, đưa đến cho Lạc Tích Tuyết, lo lắng dặn dò : "Cho dù có bạn trai ở bên cạnh, cậu cũng phải biết được chăm sóc tốt cho mình a."

      Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, uống vài hớpnước trái cây, vị chua vừa vào dạ dày, quảnhiên sao.

      "Cảm ơn, tớ đỡ hơn rồi." chậm rãi ,chuẩn bị tiếp tục ăn cơm.

      Cầm Tư Liên ở bên cạnh nhìn , như có điềusuy nghĩ.

      Mà Trần Tiểu Mạt lên tiếng thẳng, trêu nghẹo : "Tích Tuyết, cậu bây giờ vừa óilại thể ngửi mùi thịt, nếu phải cậucùng Tiếu Vũ Trạch chia tay, tớ còn tưởngcậu mang thai đấy?"

      Lời khiến người ta giật mình.

      Lạc Tích Tuyết vẫn còn trầm mặc, lập tức liền tỉnh táo hẳn.

      Mang thai? ! !

      Tim trận thắt chặt, trong đầu lên suy nghĩ đáng sợ.

      Tính ngày, chu kỳ kinh nguyệt cũng qua chừng mười ngày !

      vốn là có đau bụng kinh, chu kỳ mỗi tháng điều đúng ngày, cũng quá để ý. Nhưng nghe Trần Tiểu Mạt vô tình nhắc đến,cũng là phần giống vậy.

      Chu kỳ kinh nguyệt bất thường, cũng thể cảm thấy buồn nôn? cùng ở phương diện này có số vấn đề, để ý, sử dụng biện pháp phòng hộ, cũng phải là cókhả năng.

      Nghĩ như vậy, Lạc Tích Tuyết cảm thấy trán mồ hôi lạnh toát ra, trong lòng hoang mang sợ hãi, phải như vậy, trúng thưởngrồi?

      "Tích Tuyết, cậu sao chứ?" Cầm Tư Liên đẩy cái, chỉ cảm thấy biểu hôm nay tương đối kỳ lạ.

      " có... có sao!" Lạc Tích Tuyết giọng run rẩy, trong lòng rối loạn, mù mịt với hai người bạn tốt: "Tớ có khẩu vị, muốn ăn cơm, các cậu ăn , tớ về nghỉtrước."

      xong, vội vàng đứng dậy rời .

      Cầm Tư Liên và Trần Tiểu Mạt khó hiểu nhìnnhau, cũng ngăn cản, chỉ là nghi hoặc rồi tiếp tục dùng cơm.

      Lạc Tích Tuyết ra khỏi phòng ăn, lo lắng mình có hay mang thai, định qua tiệm thuốc đối diện mua que thử kiểm tra, nhưng vừanhấc chân, chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt .

      "Lên xe, cậu chủ kêu tôi đến đón ." Mặc Cảnh hạ cửa xe xuống, ra hiệu bằng ánh mắt vớicô.

      Lạc Tích Tuyết vốn là muốn , vừa nghĩđến Lạc Thiên Uy liên tiếp điên cuồng mấy đêm, lo lắng nếu nghe theo cầu của , biết lại làm ra chuyện gì, nhắmmắt ngồi vào xe.

      Xe đường đến vùng ngoại thành, tại khu nghỉ mát, ngừng lại.

      "Đây là đâu?" Lạc Tích Tuyết nhìn hoàn cảnhxung quanh, nghi hoặc hỏi.

      "Cậu chủ mua suối nước nóng này, hôm nay đặc biệt sắp xếp tiểu thư đến đây thả lỏng mộtchút, cậu chủ ở lầu hai." Mặc Cảnh vừa vừa mang thẻ phòng đưa cho Lạc TíchTuyết.

      Lạc Tích Tuyết hiểu ý của Lạc Thiên Uy,nhưng mà phong cảnh ở đây rất đẹp, buônglỏng tâm tình chút, nhưng vừa nghĩ đến mình có thể mang thai, trong lòng bỗng cảm thấy nặng nề.

      Đẩy cửa phòng ra, Lạc Thiên Uy ngồi dựa vào ghế sô pha, mới vừa tắm xong, lộ ra vòm ngực khoẻ mạnh và cường tráng, khuôn mặt lạnh lùng, giống như hoàng tử cao ngạo, toàn thân toả ra khí chất cao quý.

      "Tìm tôi có chuyện gì sao?" Lạc Tích Tuyết sắcmặt khó chịu nhìn , chỉ cần nghĩ đến ngườiđàn ông này có thể làm mình lớn bụng, hậnđến nghiến răng.

      Lạc Thiên Uy mặt lộ nét vui vẻ, hôm nay đặc biệt sắp xếp kế hoạch này, chính là muốn nhận lỗi với , hiển nhiên có ý định cùng tranh cãi.

      Bàn tay nhàng đưa đến, nắm cổ tay nhỏnhắn của Lạc Tích tuyết, mang kéo đến bên cạnh mình.

      "Khu nghỉ mát suối nước nóng này rất nổi danh, hôm nay đặc biệt mang em đến đây, nghỉngơi xong đưa em trở về." Lạc Thiên Uy từ phía sau ôm eo , ở bên tai phun ra hơi nóng.

      " cần, tôi mệt quá!" Lạc Tích Tuyết còn hơi sức đẩy ra.

      Lạc Thiên Uy hơi chau mày, quan tâm hỏi: "Thếnào, còn chưa thoải mái sao?"

      "Ừ." Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, trong lòng suy tính có nên đem chuyện mang thai với .

      Gương mặt Lạc Thiên Uy khẩn trương, bận kéotay của , muốn gọi điện thoại: "Để gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em."

      "!" Lạc Tích Tuyết ngăn cản, kéo cánh tay , làm nũng : "Tôi muốn bác sĩ kiểm tra, chắc là bị cảm, ôm tôi chút,ôm tôi chút tôi khó chịu!"

      vẫn có can đảm, cùng đối diệnvới chuyện mang thai, nếu kêu bác sĩ đến bịlộ hết. Dù sao chỉ mới mười sáu tuổi, có lẽ chưa chuẩn bị tâm lý đón nhận sinh mệnhmới, trước hết thử thăm dò phản ứng của rồi sau.

      Dịu dàng xong, đầu dựa vào trong ngực LạcThiên Uy, hai tay ôm chặt eo .

      Lạc Thiên Uy thấy rất ít khi biểu dịudàng nghe lời như thế này, cũng liền ôm , ômlấy Lạc Tích Tuyết đặt xuống giường.

      Thần sắc dịu dàng, vẻ mặt đau lòng, vừa vỗ tay , vừa lo lắng : "Sinh bệnh khôngkêu bác sĩ sao? Hay là bảo Mặc Cảnh mua thuốc cho em, tối qua là quá mãnh liệt, làm em bị thương, xin lỗi!"

      Lạc Tích Tuyết ngớ ra, nghĩ Lạc Thiên Uy chủ động xin lỗi , nhưng bây giờ có ích gì, làm tổn thương, cũng có cách bù đắp.

      "Thiên Uy" vùi mặt trong ngực , sắc mặt có chút do dự.

      "Ừ?" Lạc Thiên Uy ôm eo nhắn của , khẽ lên tiếng.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, ấp úng : "Tôi muốn hỏi chuyện."

      "Chuyện gì?" Lạc Thiên Uy nhàng vuốt tóc , dịu dàng ôm .

      Mặt Lạc Tích Tuyết đỏ lên, xấu hổ mở miệng:"Mỗi lần chúng ta như vậy, cũng cósử dụng biện pháp phòng hộ sao?

      Lạc Thiên Uy giật mình, nâng đối diện vớimặt mình, ánh mắt sâu lắng ở mặt do dự.

      "Em mang thai? "

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :