1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 82: Vô tình đoạt lấy

      “Tôi khiến cho em phải vô luận dùng biệnpháp gì tôi cũng làm cho em phải đồng ý” vẻ mặt của lúc này bi thương dứt, haitròng mắt đen như mực để lộ ra tuyệt vọng.

      tự mình lẩm bẩm, cố chấp kiên trì, giống như con thú bị trọng thương ngừng giãy dụa.

      vốn là người cường thế, bá đạo, chỉbiết ra lệnh, tùy ý chiếm đoạt nhưng nếu nhưkhông có được tình của se giốngnhư người mất sinh mệnh.

      muốn cho phép có bất kỳtránh né nào, chỉ có thể thuộc về .

      Trong gian truyền đến tiếng vải bị xé rách, Lạc Tích Tuyết cảm thấy thân thể độtnhiên trở nên lạnh, quần áo mặc tren ngườicứ thế mà biến thành những mảnh vải vụn rơiđầy mặt đất.

      ngắm nhìn như satan ác ma, gầmnhẹ:”Tôi muốn nhìn em như vậy!”

      co rúm thân thể lại, nội tâm kịch liệt hoảng sợ, hai tay cố gắng bảo vệ trước ngực, kinhhoàng nghĩ đến việc muốn chạy trốn.

      Nhưng Lạc Thiên Uy nào để cho có hành động đó, nhanh chóng ôm lá yeo của côném lên chiếc giường lớn

      Thân thể của va chạm mạnh lên thành giườnglàm cho sau lưng truyền đến cảm giác co rút đau đớn, lần nữa mở mắt ra thấy Lạc Thiên Uy đem đè ở dưới thân .

      Tay của bị nắm chặt, trong bụng run lên:” muốn gi?”

      Ánh mắt thâm thúy của giờ đây tràn đầy lửadục vọng, lướt qua thân thể của , đôi tay tham lam vuốt ve mỗi tấc da thịt của , xúc cảmtrắng nõn mịn màng làm cho thể nào buông tay được, lại làm cho phía dưới của bành trướng hơn.

      “Nếu như em thuộc về tôi, có phải hay khôngem còn rời khỏi tôi nữa?”tay của hắnkhông an phận tới trước bộ ngực của , động tác êm ái bóp cái, bắt đầu cởi ra quầnáo đắt giá của mình.

      Chỉ chốc lát sau toàn thân chỉ còn lại chiếcquần lót màu đen, dưới ánh đèn nhu hòa hiệnlên thân thể màu đồng cao lớn mà thon dài.

      chậm rãi đến gần , thân thể cường tráng đem đè ở phía dưới, con ngươi tĩnh mịch lên tầng mờ mịt.

      được tới đây!” sợ tới mức thân thể ngừng lui về sau, cho đến khi đụng đến đầu giường, vươn tay hô to:”Tránh ra, khôngđược tới đây, được đụng vào tôi!”

      Lạc Thiên Uy để ý đến sư giãy dụa củacô, cánh tay duỗi dài nắm lấy mắt cá chân của , đem kéo lại lần nữa.

      đem thân thể của đè xuống dưới, conngươi nóng bỏng thâm trầm nhìn thẳng vàocô:”Tôi muốn em thuộc về tôi, vĩnh viễn cũngkhông thể rời khỏi tôi”.

      thở làn hơi lên gương mặt trắng nõn cùng tin xảo của , làm run trận.

      muốn làm gì? phải là muốn?

      hoảng sợ há to mồm, muốn hô lên tiếng, nhưng lại thể nào phát ra thanh được,bởi vì môi của sớm bị ngăn chặn.

      cường thế lai bá đạo hôn , dùng sức đem hàm rang của mở ra, đầu lươi đỏ tươi cùng ướt át chút khách khí ở trong miệng củacô giày xéo, tham liếm từng ngóc ngách.

      “Ưm”

      theo bản năng né tránh, người đàn ông phía hôn như gió bão mưa rào, hôn khắp mỗi tấc da thịt của , bàn tay nóng bỏng cũngdần tới bên cổ của , lướt qua xương quai xanh, ngòn tay thon dài bắt đầu vuốt ve thân thểcủa người con phía dưới thân, đườngtrượt xuống.

      “A cần!”Lạc Tích Tuyết hoảng sợ gào thét, kèm theo tiếng khổ sợ, thân thể của thếnhưng lại xảy ra phản ứng với , đây là cái màngười ta gọi là khoái cảm sao.

      quả chịu được nữa, thân thể của cư nhiên lại có cảm giác với đụng chạm của ? quả xấu hổ đến mứcmuốn có cái lỗ để chui vào

      “Nếu như thích cứ kêu ra tiếng, tôi thích em như vậy!” ở bên tai thổi khí , thanh từ tính mê hoặc chứa sức hấp dân cựclớn.

      Lòng của càng them run rẩy, gắt gao cắnmôi của mình lại, cho thanh xấu hổđó truyên ra.

      Nhưng Lạc Thiên Uy dường như nhận ra ý củacô nên càng ra sức hôn, đem khát vọng cùng mê luyến của mình gửi gắm qua nụ hôn này.

      kinh hoàng muốn né tránh, thậm chí hunghang cắn xuống chiếc lưỡi nóng bỏng đó của , nhưng Lạc Thiên uy sớm phát ra động cơ của , đột nhiên tay từ trước ngực của vươn lên nắm lấy cằm của , để cách nào thực hành động đó.

      Đầu lưỡi của gặm cắn chiếc cổ xinh đẹp của , mút thỏa thích, đường trượt xuống, chậm rãi tới trước ngực của , tay cầm bên mềm mại của , bên há mồm ngậm lấy, tay khác tại cấm địa của côthoải mái vuốt ve.

      , buông ra!” Lạc Tích Tuyết bất lực lắcđầu, thanh run rẩy vô cùng đáng thương,khàn khàn khóc khẽ, con ngươi xinh đẹp giờ đây tràn đầy màn mông lung.

      Chỉ là còn kịp nữa rồi làm đếnnước này làm sao có thể dung lại dược, hắnlần nữa dùng môi của mình chặn lấy hai cánhmôi ngừng run rẩy của .

      Tay của bằng tốc độ nhanh nhất, đem quần áo còn sót lại người cởi ra hết, thân thểmảnh khảnh mềm mại trắng nõn ra dưới ánh trăng lại càng them mê người.

      Trong nội tâm bông dâng lên cỗ khát vọng cách nào ngăn chặn, để ý đến giãy dụa của , dùng đầu gối đẩy hai chân của ra.

      , van cầu , cần, chúng ta là chịem sao có thể đối với tôi như vậy” Lạc TíchTuyết bị dọa sợ theo bản năng kháng cự, thanhâm run lẩy bẩy.

      “Chị! Lạc Tích Tuyết, em đừng quá ngây thơ!Tôi chưa bao giờ coi em là chị của tôi, trong mắt của tôi em là người con mà tôi và khátvọng suốt cả cuộc đời này” nâng lên khóemôi,con ngươi thâm thúy đỏ ngầu, đó là ánh lửa dục vọng.

      tàn nhẫn thoát chiêc quần lót còn lại trênngười , để ý giãy dụa cùng liều mạng gào thét, dùng sức xỏ xuyên qua , đemphân thân cứng rắn của mình chen vào cấm địachưa có ai nhìn thấy của , cướp lần đầutiên của người con cũng từ đây biến thành người phụ nữ của .

      “A….”


      Chương 83: lần đầu tiên của


      Lạc Tích Tuyết phát ra tiếng thét tê tâm liệtphế, hai mắt mở lớn tràn đầy hơi nước mờ mịt, cái miệng nhắn ngừng thở dốc, côđau đến mức liều mạng đánh người Lạc Thiên Uy, kêu khóc càu xin tha cho .

      Nhưng tất cả những tiếng kêu đó đều bị hắnnuốt vào trong bụng, đầu lưỡi của chui vào trong miệng của , lửa nóng quét qua từngngóc ngách trong miệng của , hơi thở cứ như vậy mãnh liệt xông vào trong tất cả các giácquan của .

      “Ngoan, em là của tôi!” cúi người, lè lưỡiliếm qua dái tai của , bắt đầu mãnh liệt đẩyđưa.

      Đau đớn trận nữa đánh tới, khổ sở nhắmchặt hai mắt lại, nước mắt ngừng chảy xuống.

      Thân thể nhục nhã, trong lòng bị thương nặnglàm cho tuyệt vọng cực kỳ, hận ông trờicàng hận Lạc Thiên Uy hơn tại sao có thể đối với như vậy? là chị của , cư nhiên đối với làm ra loại tình này, cái quý giánhất muốn để dành cho Vũ Trạch trong đêm tân hôn bây giờ bị chính em trai của chiếm mất.

      kêu khóc cầu xin tha thứ nhưng càng muốn giãy dụa Lạc Thiên Uy lại càng them vẻ điên cuồng. Đối với Lạc Thiên Uy mà nóihiện tại trong lòng vô cùng hạnh phúc,giống như thân thể của mây,quả thể tìm được đường ra càng muốn ra.

      rốt cuộc cũng thỏa được mong muốn chiếmđược , Lạc tích Tuyết- người con chờ đợi suốt mười năm qua, , muốn đem tất cả những gì có dành cho .

      Lạc Thiên Uy thể nào kiềm chế được cầu mãnh liệt của bản thân nên động tác của càng ngày càng nhanh, tiếng gào của côcàng ngày càng lớn và nhiều hơn, nước mắt thấm ướt cả mảng da thịt lớn.

      Đau quá!

      giờ phút này chỉ muốn chết !

      Có thể như vậy , vĩnh viễn cần phải tỉnh lại, bao giờ muốn gặp lại tên ma quỷ này nữa.

      Mười ngón tay của nắm chặt ga chải giường,đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, đau đớn khó nhịn, thân thể của càng ngày càng trở nên nóng hơn.

      Rốt cuộc chịu được nữa phải ngẩngđầu lên, suối tóc dài đen nhánh nhu thuận cứnhư vậy đổ về phía sau, cả người đều cong lên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, trắng đen càngthem hòa quyện vào nhau, cơ hồ làm cho đầu óc càng them mê loạn.

      Chỉ nghe được ở cổ họng của Lạc Thiên uy bật ra tiếng gầm , cũng kiền chế đượcnữa, ở người của càng điên cuồng luậtđộng.

      Hương vị của rất ngọt ngào, cảm giácđoạt được rất tốt. cơ hồ chìm đắm vào trong đó, tự động che giấu tiếng đau của , càng ngày càng thâm nhập vào sâu hơn.

      Suốt cả đêm ngừng đòi hỏi, giốngnhư mảnh thú biết thỏa mãn, nhịn được đối với lại càng muốn hơn.

      Cho đến khi người con ở dưới thân khôngcòn chút hơi sức nào nữa, giãy dụa nữa, phản kháng nữa, mới lưu luyếnbuông ra, thương tiếc hôn lên cái trán của .

      “Tích Tuyết, em thuộc về tôi, đừng nghĩ chạy trốn khỏi tôi nữa, cả đời cũng đừng nghĩ”.

      Giọng thô ách, ghé vào bên tai lẳm bẩm, lại chậm chạp chờ mong đáp lại.

      vòng qua hai vai của , sau đó đưa tay ôm lấy khuôn mặt của . Lạc Tích Tuyết cứ như vậy tiếng động nằm trước mặt của ,an tĩnh tiếng vang!

      Lạc Thiên Uy hoảng hốt, trong mắt thoáng hiệnqua tia kinh ngạc. Đây là do khốngchế được lực đạo của mình nên đả thươngđến sao?

      Nhưng hồi tưởng lại thời điểm vừa rồi phản ứng của rất kỳ quái, nhất là lúc xông vàogiống như có chướng ngại ngăn cản ,muốn đẩy ra. thể nào đâu, Lạc ThiênUy có chút kinh hãi nghĩ tới, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên của .

      Nhưng làm phải từng giao mình vớiTiếu Vũ Trạch sao? Lạc Thiên Uy trong lòngkhông ngừng kinh ngạc, đem ánh mắt hoài nghi chậm rãi dời về phía hạ thể của .

      Đỏ.

      mảnh đỏ thẫm.

      chiếc chăn trải giường, lên mảngđỏ thẫm làm nhức mắt người nhìn.

      Lần nữa cúi đầu nhìn vào địa phương bí mật củacô, ở đó còn lưu lại vết máu chưa khô.

      Lạc Thiên Uy chấn kinh ngay tại chỗ.

      còn hoàn chỉnh như vậy, chưa có bất cứ người đàn ông nào chạm qua , cứ như vậy bị triệt để chiếm hữu.

      là người đàn ông đầu tiên của !

      Chẳng lẽ cùng Tiếu Vu Trạch cho tới vây giờ cúng chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      Tâm, trong nháy mắt như có vật gì hung hangđập vào.

      biết hình dung giờ phút này như thế nào nữa, vừa mừng vừa sợ, rồi lại hối hận ảo não tâm tình.

      vẫn cho phải là lần đầu tiên nênmới để ý phản kháng của , mãnh liệt như vậy muốn .

      nghĩ tới…..

      Trời ạ, mới vừa rồi làm chuyện gì vậy?Quả so với cường bạo có gì khácnhau là mấy, trách được lại có phản ứng như thế, đều là do tạo thành.

      Lạc Thiên Uy hối hận ngừng nhìn vềhướng , người con này thuộc về , cũng là chị của , nhưng giờ phút này thống hận làm cho trái tim của run lên bầnbật.

      Mới vừa rồi đáng chết thương tổn .

      Ông trời đây là trừng phạt sao!

      biết nên mới vô ý làm như thế.

      Nếu như sớm biết chưa bị người đàn ôngnào đụng đến có thể đợi, đợi đến lúc toàn tâm toàn ý vì mà tự nguyện.

      Chỉ tiếc tất cả đều còn kịp nữa rồi, bởi vì tổn thương này quá sâu! quá mức nóng lòng thưởng thức tư vị của , lại để quên điều quan trọng nhất, tấm thân xử nữ của , làm sao có thể tiếp nhận điên cuồng như mới vừa rồi?

      áy náy nhìn , theo bản năng đưa tay ra muốn đem ôm vào trong lòng. Nhưng tay vừamới giơ lên nghe Lạc Tích Tuyếtquát:” nên đụng tôi!”

      cũng biết vừa mở mắt ra lại nhìn thấy như thế, chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra cảm thấy hết sức ghê tớm.

      xin lỗi!”

      tự đáy lòng tự trách, cố gắng dùng ba chữ đơn giản nhất này để diến tả nỗi lòng ân hận cùng áy náy của vào giờ phút này.

      Nhưng mà đối với Lạc Tích Tuyết bị thương tích đầy mình như thế này ba chữ này có tí tác dụng nào.
      Chương 84: Ác ma, cầu xin ngươi bỏ qua cho tôi .
      Cũng chính vừa rồi phát ra đêm đó Lãnh Khinh Cuồng có làm gì . Thân thể nguyên vẹn của muốn để dành cho VũTrạch nhưng ông trời xui khiến cuối cùng lại do chính em trai của mình đoạt lấy, muốn khônghận được sao?

      xin lỗi, tôi biết đó là lần đầu tiên của em…” Lạc Thiên Uy áy náy xin lỗi lầnnữa, trong mắt chỉ còn lại đau lòng.

      Lạc Tích Tuyết lạnh lùng hừ lạnh mọt tiếng, sắc mặt trắng bệch.

      “Nếu như tôi biết đó là lần đầu tiên của em, tôisẽ làm ra chuyện như thế này với em đâu!” Lạc Thiên Uy có chút bất lực , dù vậy nhưng cũng quá hối hận chuyện biến thành người phụ nữ của biết sớm muộn gì cũng là của , nhưng ngại điều, tại sao có thể làm tổn thương nhưthế, là người con mà suốt cả cuộc đời này thương nhất.

      “A!” chợt cười lạnh tiếng, chỉ là nụ cườinày hàm chứa biết bao nhiêu nước mắt cùng đaulòng.

      Chính cũng bội phục chính mình, cư nhiênsau khi bị chính em trai của mình cường bạo còn có thể thản nhiên bật cười như thế.

      Chỉ là lời của làm rất muốn cười.

      “Vậy muốn với tôi những chuyện anhlàm lúc nãy là cố ý hả? Tôi biết tên cầm thú hạ lưu, chính là muốn cóđược tôi nên mới đoạt lấy thân thể của tôi như vây đúng ? Chẳng lẽ muốn tôi đối với là lòng biết ơn sao? Cảm tạ vì bị cườngbạo?”

      Lạc Tích Tuyết vừa xong nước mắt khôngkiềm chế được rơi như mưa.

      Nếu như người cường bạo phải là Lạc Thiên Uy, bây giờ báo cho cảnh sát rồi, tự tay đưa người hủy hoại cuộc đời vào trong ngục.

      Nhưng bây giờ sao? Người cường bạo lại là em trai của ? chỉ mở miệng làm cho người đời chê cười mà còn làm cho cuộc đời của phải trải qua trong ngục tù. Điều đó làm được.

      Hiển nhiên thể nào làm được nên chỉcó thể nuốt vào bụng, tự mình chịu thôi!

      “Tích Tuyết, tôi em, tôi là bởi vì quá em nên mới làm như vậy!” Lạc Thiên uy nóng lòng giải thích nhưng thanh lại vô lực,vì dù sao cũng gây thương tổn cho .

      “Câm mồm!” hung hang quát, mặt ra đau lòng:” xứng ở trước mặt tôinói ra ba chữ này, xứng!”

      ghét nhất là việc lấy danh nghĩa để xin lỗi như vậy. Nếu như yêucô, nên tôn trọng phải muốn có được thân thể , muốn có .

      , phải là cái cớ để lấy ra làm lý do cho việc làm đau .

      chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi, chỉ là muốn ích kỷ đoạt lấy, loại người tư lợi vì bản thân như xứng ra ba chữ tôi”. Trong mắt tràn đầy hơi nước, hận nhìn chằm chẳm .

      “Tôi xứng? Tiếu Vũ Trạch xứng sao? Nếunhư đổi lại ngày hôm nay chiếm được em có phải em tức giận như thế này ngược lại còn cảm thấy vui mừng đúng ?” Lạc Thiên Uy bị chọc giận, trong mắt nỗi đau sao biểu đạt, chẳng lẽ thấy vô cùng tự trách hay sao? Nếu như ván đóngthuyền tại sao lại thử chấp nhận ?

      “Tiếu Vũ Trạch? ấy đương nhiên xứng!” lạnh lùng nhìn , ánh mắt u ám nhìn chằm chằm :” ấy là bạn trai của tôi tôi cũng ấy, việc ấy có làm gì tôi cũng có gì gọi là quá phận, nhưng khác, là ác quỷ!”

      “Tôi là ác quỷ?”lòng của chặn lại, đem lònghắn chon chặt lại.

      ra trong lòng người ích kỷ, ácđộc, cố chấp như vậy sao? Thân thể của vốn để dành cho Tiếu Vũ Trạch nhưng bây giờ lại bịhắn cướp , nhất định hận chết .

      Nhưng có biết những năm vừa qua cócô phải trải qua ban đêm như thế nào ? Nếu giờ mà phải sốngnhư thế nào đây?

      Chính vì quá khát vọng cho nên mới tới bước đường ngày hôm nay, chống đỡnhiều năm như vậy cũng chỉ vì , nhưng lại đem để ở trong mắt.

      Lòng của Lạc Thiên Uy bị đậpnát rồi. Tâm của , tình của bj dẫm đạp dưới lòng bàn chân rồi.

      “Lạc Thiên Uy, miệng tôi nhiều như vậy, vậy có biết tình là gì ?” Lạc Tích Tuyết đột nhiên ngước mắt nhìn về phía hỏi.

      Con ngươi bi thương của đau lòng nhìn chăm chú, ngực như có hàng vạn con kiến cắnxé.

      Nhưng quyết định rồi, vô luận hay cũng đem khóa lại bên người ., dù có hận chăng nữa cũng buông tay.

      dường như nhận ra suy nghĩ của , ánh mắt nghiêm nghị nhíu mày nhìn :”Yêukhông phải là ích kỷ đoạt lấy, càng để ý đến suy nghĩ của đối phương mà đòi lấy, là phải bỏ ra phải dâng hiến, biết rằng dù khôngchiếm được nhưng cũng bảo hộ, mà phải đem đối phương khóa lại bên người nhưthế”.

      “Em muốn gì?” lòng của trầm xuống, có loại dự cảm xấu, mơ hồ đoán được muốn gì.

      được như ý nguyện, có thể thả tôi được rồi chứ?” Lạc Tích Tuyết kiên quyết nhìnhắn, trong lòng vô tận xót xa. cư nhiên dùng trong sạch của đời người con để đổi lấy tự do thoát bên người .

      được!” Lạc Thiên uy chút nghĩngợi quả quyết cự tuyệt, ôm chặt lấy cônói:”Tôi để cho em rời khỏi tôi, tôi em, cả đời đều muốn giữ em lại bên cạnh tôi,vĩnh viên cũng buông tay”.

      “Thiên Uy, nên ép tôi hận !” Lạc TíchTuyết tuyệt vọng nhắm mắt lại, tâm đau đến chết lặng.

      Thân thể của chấn động, tâm giống nhưđang chảy máu.

      cũng muốn buông ra nhưng chính cũng muốn buông ra, nếu để cho nhìn việc ở cùng với người đàn ông khác làm phát điên.

      “Tại sao lại được?” thất thanh hét lên, làm sao mới chịu dừng đây?

      “Thiên Uy, tôi muốn hận , hậnanh có biết bao nhiêu gánh nặng, cho nên đừngép tôi!” Lạc Tích tuyết nắm chặt hai quả đấm,thân thể run rẩy ngừng. gian yên ắng như thế đè nén hai người đến thể nàochịu nổi.

      mở ra đôi mắt, nhàng nâng lên:”Thảtôi thôi!”
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85: hận , thể nào tha thứ.

      Thân thể Lạc Thiên Uy run lên, nhìn những giọt nước mắt mỹ lệ của giống như sợi dây chân châu bị đứt, làm cho tim của co rút hồi.

      Nhưng muốn thả ra tuyệt có khả năng.

      “Hận . mặc dù em tôi, nếu nhưmuốn giữ em lại mà làm em hận tôi em cứ hận , ít nhất trong lòng của em còn có tôi, phải sao?” mắt của chớp nhìn , trong mắt có cảm xúc khác thường.

      Lạc Tích Tuyết cắn rang, từ giữa những kẽ răng cố nặn ra mấy chữ:”Tốt, như muốn, tôi hận , vĩnh viễn cũng bao giờ tha thứ cho ”.

      Người con hết lòng thương những thương mà còn hận nhưvậy, nghĩ muốn gì nhưng hé miệng nửa ngày cũng ra được chữ nào. Đến cuốicùng chỉ có thể hít sâu hơi, sâu kín mở miệng đáp tiếng:”Tốt”.

      biết bây giờ vô luận cũng nghe lọt, lo lắng nhìn cái tích tụ đau lòng rời .

      Đến khi có tiếng đóng cửa truyền đến, gỡ bỏhết tất cả những kiên cường, vô lực ngã xuống,nước mắt tự chủ được lăn dài má.

      Cứ như vậy ngủ thôi, ngày mai tỉnh lại, chỉ mong tất cả chỉ là cơn ác mộng.

      Hôm sau tỉnh dậy mơ hồ mở mắt ra nổi. Ánh nắng bên ngoài làm chói mắt của . Lạc Tích Tuyết lê thân thể mệt mỏi, vết thương người chưa lành, vất vả mới ngồi dậy được, cúi đầu xem mình, cơ hồ toàn thân đều là những vết máu ứ đọng, sung đỏ khắp người.

      khác gì ma quỷ, đem giày xéo như vậy. Vốn định rời giường nhưng quần áo của sớm trở thành những mảnh vải vụn, sao có thể mặc lại được. Lạc Tích tuyết lấy ga trải giường bọc lấy thân thể trần truồngcủa mình lại, vừa định bước xuống giường….

      Lúc này, cửa ken két bị đẩy ra, nhất thời cảkinh, ngẩng đầu lên, thân thể cao lớn của LạcThiên Uy di đến trước mặt .

      ” Lạc tích Tuyết hoảng sợ nhìn trongmắt tràn đầy hận ý cùng hoảng sợ.

      gì chỉ chăm chú nhìn , tròng mắt thâm trầm nhìn . Nhìn toàn thân từ xuống dưới tràn đầy những dấu hôn lớnnhỏ, người còn lưu lại những vết cắn làm ứ đọng máu do gây ra cho thấy đêm qua hắnhành hạ tàn bạo như thế nào.

      Nhưng nghĩ lại những lời tuyệt tình của nhất thời lòng của tràn đầy phẫn hận. Người con trước mắt này quả làm cho vừa lại vừa hận, muốn vô tận cưng chiều cônhưng lại cố chấp chịu.

      Lạc Tích Tuyết cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của , nhất thời trong lòng tràn đầychán ghét, quay lưng rời khỏi tầm măt củahắn.

      “Đói bụng ?” Lạc Thiên Uy ngắm nhìn côhồi lâu, cuối cùng từ cổ họng cũng tràn ra mấychữ.

      gì càng đểý đến , đối với lúc này mà tất cả quan tâm của có chút ý nghĩa nào với càngkhông làm cho động tâm.

      “Tại sao lời nào?” nhìn bộdạng im lặng như thế này trong lòng khỏilo lắng, dằn được hỏi

      Tích Tuyết như cũ trầm mặc, chỉ hy vọnghắn cảm thấy chán nản tự động rời đừng làm phiền nữa.

      Nhưng cố tình chịu , chỉ là nhìn côkhông chớp mắt, mong mỏi có thể nhìn hắnlại cái.

      “Em có khỏe ? Có chỗ nào thoảimái ? Có cần tôi kêu bác sĩ tới xem chútkhông?” vẫn cố chấp hỏi, tối hôm qua hắnquá bạo lực đó lại là lần đầu tiên của , sợ bị thương nên vẫn yên lòng.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, trong mắt xẹt qua tia kiên nhẫn, mà mọi cử chỉ đó đều rơi vàotrong mắt của Lạc Thiên Uy.

      “Em tính như vậy trong bao lâu? Vẫn khôngchịu để ý đến tôi sao?” kéo thân thể của côqua bức bách đối diện với .

      muốn tôi gì đây?’ cảm thấy bản thân vô lực, bên miệng dâng lên nụcười châm chọc, lạnh lùng :”Chẳng lẽ sau khitôi bị cường bạo, đối với người đàn ông đó cảm kích sao, tôi rất khỏe có việc gì, yên tâm tôi chết đâu, cảm ơn quan tâm của ”.

      “Tích Tuyết?” thân thể của Lạc Thiên Uy hoàn toàn chấn động, trong con ngươi thoáng qua nhất mạt chua xót.

      “Gọi tôi là chị!” Lạc Tích Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng kiên quyết cường điệu.

      Bọn họ thể mắc them lỗi lầm nàothem nữa, nhất định phải dừng lại đúng lúc.

      “Em cảm thấy có khả năng sao?” trong mắt xẹt qua tia kinh dị, đột nhiên cười lạnh,cũng là tàn nhẫn ra :” tại, em là người phụ nư của tôi”.

      !!” che lỗ tai lại, toàn thân run rẩyhoảng sợ.

      “tại sao lại dám thừa nhận? Em đến tột cùng muốn trốn tránh cái gì?” Lạc Thiên Uy kéo tay che lỗ tai của ra, khóe miệng co quắp, trong giọng mang theo nhàn nhạt châm chọc:”Tối hôm qua em là người phụ nữ của tôi rồi, em nghĩ xem Tiếu Vũ Trạch còn muốn em ?”

      khốn kiếp!” tức giận vung tay về hướng .

      “Chát.” tiếng bạt tai vang dội. Má phải của đỏ bừng lên, tự tay lau khóe miệng rỉ máu, quay đầu nhìn .

      “Rất tốt, cả đời này người đánh Lạc Thiên Uy tôi chỉ có mình Lạc Tích Tuyết em”. Ánh mắtsắc bén của khóa chặt dung nhan kiều diêmcủa , trong mắt thoáng qua tia thâm trầm.

      Lòng run lên nhưng hận ý giảm.


      Chương 86: đến mức phát điên giống như đem nhốt lấy.

      mặt chớp động tia bất lực, nước mắt đau lòng chảy xuống, mặc dù quan trọng đến trinh tiết nhưng lần đầu tiên lại bị chính em trai mình cướp lấy cũng khôngcách nào tiếp thu nổi.

      Lạc Thiên Uy nhìn biểu tình bi thương của tựa hồ biết sầu não vì chuyện gì phát bắt được tay đặt lồng ngực củamình :”Tích Tuyết, em yên tâm tôi đối với em hết lòng” dùng giọng nghiêm túc đảm bảo với .

      “Hết lòng?” Lạc Tích Tuyết đơn cười, nặng nề thở dài cái.

      Coi như bây giờ toàn tâm toàn ý với nhưng ai biết được sau này như thế nào? Tìnhcảm của đàn ông thể nào đoán trước được huống chi bây giờ lại còn trẻ như thế.

      đối với bây giờ có thể chỉ là ảo tưởnghoặc chỉ là tình cảm nông nổi của thiếu niên,làm sao có thể coi lời đây?

      “Em tin tôi?” con ngươi của co rútlại, mặt tràn đây ưu thương.

      phải”.lạc Tích Tuyết giương mắt vô lựcnhìn , hít hơi sâu:”Thiên Uy, nếunhư đối với tôi đêm qua cảm thấy áy náy muốn chịu trách nhiệm với tôi cầu xin sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa”.

      quyết đinh rồi, nếu chuyện xảy ra giờ có trách cứ ai cũng có lợi ích gì, tại chỉ có thể lấy dũng khí gánh chịu hậu quả. Sẽđể chuyện hôm qua bị gió cuốn , coi như cơn ác mộng thôi.

      “Tại sao? Tại sao lại xem như có chuyệngì xảy ra?” lòng đau đớn, khôngtiếp nhận hô to:”Chúng ta ràng ở cùngnhau, đêm qua em trở thành người con của tôi, tôi muốn em trở thành vợ tôi cùng tôi ở chung chỗ”.

      Vợ? Lạc Tích Tuyết im lặng nhắm mắt lại, biêt tại sao lại cố chấp như thế.

      nhìn bất đắc dĩ :”Thiên Uy, chớ dại dột, em còn rất trẻ tương lai có thể còn gặpđược người con mà em toàn tâm toàn ý yêuthương”.

      , tôi muốn gặp bất cứ ngườicon nào khác, tôi chỉ thích mình em thôi Tích Tuyết”. Lạc Thiên Uy cắt đứt câu của , lời thề son sắt bảo đảm với .

      “Lạc Thiên Uy, đừng nên ép tôi!” giận tái mặt, giọng khẽ mang theo tia kiên nhẫn. rất nỗ lực ép bản thân tỉnh táo lạiđể chuyện với , còn muốn như thếnào nữa, muốn cùng dây dưa cả đời sao?

      Ngực khẽ run, nắm vội bả vai của , con ngươi tĩnh mịch hướng nhìn thẳng:”TíchTuyết, tôi có ép em, tôi chỉ đơn thuần muốn ở cùng với em thôi”.

      cần, nên nữa, cần nhắc đến chuyện ngày hôm qua”. Lạc Tích Tuyết lần nữa che lỗ tai lại, khổ sở cau mày:”Tôi rất hối hận, rất hối hận có người em trai như ngươi”.

      Con ngươi của xẹt qua nhất mạt đauthương, tay nhanh chóng nám chặt thành quyền.

      “Tôi đảm bảo với em về sau tôi đối với em tốt, được sao? Tôi đảm bảo hoàn toàn chịu trách nhiệm với em, Tích tuyết em tin tôi được ?” bắt được tay của ,lần nữa thành khẩn nhìn .

      “Lạc Thiên Uy, rốt cuộc em có hiểu hay ?Tối hôm qua chỉ là sai lầm, em cần phải phụ trách gì cảm, chúng ta nên quên nó , cần nhắc đến nó nữa”. lạc Tích Tuyết giờphút này cực nóng nảy.

      cần nhắc đến nó nữa?” sắc mặt của hắnlập tức đen xuống, nắm chặt bả vai của ngừng dùng sức, trong mắt lửa giận càngbùng cháy:”Em muốn nhắc tới, muốn chạy trốn, có phải trong lòng của em vẫn còn tiếu Vũ Trạch ? Em còn muốn cùng chỗ? Còn thích ? có đúng ?”

      Lạc Tích Tuyết im lặng nhìn thở dài cái, nghiêm túc nhìn :”Thiên Uy, đối với tôi công bằng chút có được hay ? Tôi là chị của em, em cùng tôi xảy ra quan hệ tôi muốn truy cứu vì dù sao em cũng là em trai của tôi, nhưng đồng nghĩa tôi đồng ýcho em từ nay về sau cùng tôi chịu trách nhiệm, tôi thích ai, thích ai, đó cũng phảilà chuyện em có thể quyết định, tôi tự xem xét được”.

      “Tôi cho! Tôi cho trong lòng em còn !” nổi trận lôi đình, trán nổiđầy gân xanh, hung hang đem kéo vào trong ngực, chấp nhất :”Em là của tôi, cả đời này em chỉ có thể là của tôi, tôi cho phéptrong lòng của em còn có người đàn ông khác”.

      “Lạc Thiên Uy thể bá đạo như thế! Tôi thuộc về cũng thuộc về bất cứ ai, tôi là chính tôi!” tức giận đánh vàolưng của , từng câu từng chữ với .

      Chẳng lẽ vì sai lầm đêm qua mà phải trởthành tù binh của ? , nguyện ý.

      Lạc Thiên Uy đẩy ra, nhìn gần dung nhan của , hơi thở cả hai dung hòa, lạnh lẽo nhấn từng chữ:”Tôi quyết định rồi, Tích tuyết, tôi muốn nhốt em ở tại nơi này, vĩnh viễn đều thể rời khỏi tôi”.

      “Cái gì? Lạc Thiên Uy điên rồi.” Đôi môi run rẩy , trong mắt lần nữa dấy lên tia hận ý, vốn cho rằng cùng bình tâm chuyệnhắn bỏ qua cho nghĩ tới bứcbách thành ra thế này.

      Khóe miệng lạnh lùng nâng lên:”Tôi là điên rồi, tôi bởi vì em mà điên”.

      “Tôi rãnh cùng nổi điên!” tiếp tụcnhư vậy nữa, biết xảy ra chuyện gì.

      cho !” Lạc Thiên Uy chút dịudàng kéo trở lại, cánh tay đỡ lấy thân thể củacô, đem đè ở giường.

      kịp chuẩn bị cứ như vậy ngã vào trong ngực của , cả kinh kêu lên:” muốn làm gì?”

      Lạc Thiên Uy ép chặt thân thể của , nắmchặt hai tay của để thể nào nhúc nhích, nhìn thẳng vào mắt , vẻ mặt điên cuồng :”Tôi muốn làm cho em tôi”.

      xong đợi kịp phản ứng, ôm eo của môi mỏng trực tiếp hạ xuống.

      Lạc Tích Tuyết ngẩn ra thân thể sợ sệt lui về sau, hoảng sợ giùng giằng:” cần, LạcThiên Uy muốn làm gì? Mau buông tôi ra, buông ra!”

      Chương 87: bằng cầm thú, lần nữa xâm phạm

      “Buông tôi ra, Lạc Thiên Uy được đối xử với tôi như thế”. Lạc Tích Tuyết nghiêngđầu né tránh, dùng sức chống cự, như có loại áp bức đánh vào tim của .

      Hai mắt của bây giờ nhiễm đầy sắc dục, hắnôm chặt hơn, cho tí cơ hội né tránh nào.

      Đem gương mặt tuấn tú tới gần gương mặt xinh đẹp của , giọng điệu kiên định :”Tôi buông, chết cũng buông, tôi vĩnh viễn sẽlàm em ở bên cạnh tôi”.

      ! cần!!” lòng ngực của bỗngco lại dữ dội, ra sức giãy giụa, vội vàng né tránh lồng ngực của .

      Thân thể của hai người hòa hợp đến mức có chút khe hở nào, càng kịch liệt phản kháng càng làm cho thân thể dính chặt vào nhau hơn.

      “Tích Tuyết, tôi em, tôi muốn cách xa em!” Lạc Thiên Uy lần nữa đem Lạc Tích Tuyết áp đảo dưới thân, tay phải dùng sức đem cánh tay ngừng giãy giụa của kéo đến sau lưng, môi mỏng cường thế hạ xuốngcánh môi mềm mại của .

      “Ưm…” bị hôn đến mức đầu óc choáng vàng,trong lúc nhất thời đầu óc hỗn loạn thành mộtmảnh, vô lực phản kháng chỉ đành mặc cho hắnở trong miệng làm bừa.

      Chiếc lưỡi của kiêng nể gì khuấyđộng khắp cả khuôn miệng của , sau đó đột nhiên đem chiếc lưới thơm tho của mút lấy,khẽ cắn, khẽ liếm, lại mút, hơi thở hai người như hòa quyện vào nhau, nhiệt độ càng ngày càngnóng rực.

      Lạc Tích Tuyết vừa xấu hổ lại vừa sợ, kịch liệtgiùng giằng, hai tay đẩy lồng ngực ra:” cần, buông tôi ra, cần!”

      “Tuyết nhi, cần trốn tránh tôi, em chỉ cóthể là của tôi” kéo hai chân của ra, trongmắt lộ ra bá đạo cùng chiếm lấy.

      , tôi là chị của em, chúng ta thểnhư vậy được, thể!” đau lòng la lên, nước mắt ngừng chảy xuống, trong lòng càng lúc càng sợ hãi.

      Liếc thấy trong mắt Lạc Thiên Uy chegiấu chút dục vọng nào, cảm thấy bản thân mình lần nữa bị đoạt lấy.

      , có tội ác lần thứ nhất rồi bọn họ thể phạm them tội ác lần thứ hai nữa, cần, nếu cứ như vậy chịu nổimất.

      bàn tay to của đem hai tay chắnngực của kéo lên đỉnh đầu của , bàn tay khác càn rỡ ve vuốt xoa nắn đôi gò bồng đảo cao ngất.

      Lòng vô cùng kích động cùng hung phấn:”Tích Tuyết, em thích”. môi hắnxuất nụ cười tà xấu xa, chiếc lưới liếmquanh những điểm mẫn cảm của , hai lòngnhìn thân thể của run lên cách lợi hại.

      Lần trước tại quá bạo lực nên lần này hắnsẽ cho đêm dịu dàng nhất.

      “Đừng…Ưm…” khoái cảm lan toàn thân làm cắn chặt đôi môi đỏ mọng nhưng vẫn khôngngăn được tiếng rên rỉ nhè .

      trong lòng thầm khinh bỉ mình, ràngkhông muốn đụng vào như vậy nhưng vì sao thân thể lại bán đứng như thế?

      “Còn em thích?” hàm răng của hắnđang ngừng cắn khắp thân thể tạora những dấu hồng như chứng minh là của , thanh phát ra có chút mơ hồ.

      !” nội tâm của giờ phút này đấu tranh gay gắt, lo lắng giãy giụa thân thể,muốn thoát khỏi cảm giác nóng ran này.

      Nhưng càng giãy giụa càng tiến tới lồng ngực cường tráng của gần hơn, them mộthồi đè ép dục vọng của Lạc Thiên Uy như bịđẩy đến đường cùng.

      “Đáng chết, em làm tôi điên cuồng như vậy!” khó chịu gầm , bàn tay kéo hai chân mảnh khảnh trắng nõn của ra, rướng người tới tập kích.

      “A!!!” tiếng kêu tê tâm liệt phế vang dội khắpcả căn phòng.

      Cả người Lạc Tích Tuyết run rẩy, cả người như chìm vào biển sâu vô tận, trong đầu nháy mắttrống rỗng. lần nữa bị chính em trai củamình đoạt lấy. Nếu như lần đầu là thân bất do kỷ vậy lần này được xem là gì?

      lien tiếp cùng em trai mình xảy ra quan hệnói ra cũng thấy xấu hổ thay cho chính bản thân mình, thân thể này chút nào sạch nữa rồi.

      Lạc Thiên Uy ở người của ngừng luật động, traỉ qua tối hôm qua biết trênngười những điểm nào mẫn cảm, hơi chút trêu chọc kiều thở hổn hển.

      cơ hồ rất hài lòng với việc Lạc Tích Tuyết đáp lại, lần nữa dùng sức, muốn cho bọn họcùng trầm luân.

      Lạc Tích Tuyết nhắm chặt hai mắt, dámnhìn đến dục vọng của càng dám nhìn chỗ hai người kết hợp.

      “Mở mắt ra! Nhìn tôi!” đột nhiên đỉnh đầu vang lên thanh ra lệnh của Lạc Thiên Uy. cắn chặt môi trả lời .

      “Tích Tuyết, em biết chúng ta làm gì ?” Lạc Thiên Uy đột nhiên cúi người xuống, vẻ mặt cực kỳ tà ác ngậm vành tai của , ghé vào đó ra những thanh mê muội:”Chúng ta bây giờ làm tình, làm việc mà chỉ có vợ chồng hoặc những người nhau mới làm, em còn chúng ta là chị em nữa ?”

      “Rầm!!!”

      cảm thấy trong đầu mình phòng tuyến cuốicùng cũng bị phá hỏng, lời của như mộtthanh kiếm đâm thủng màng nhĩ của cũng đâm thẳng vào lòng , toàn thân ngừngrun rẩy.

      Bọn họ làm chuyện mà cả đời này ngườiđời chê cười, cũng thể quay trở về nhưlúc đầu được nữa rồi.

      Đời này, có tư cách cùng người đàn ông mình ở chung chỗ nữa rồi.

      Bởi vì quá dơ bẩn, dơ bẩn đến mức chịu nổi.

      “Đừng khóc! Tích Tuyết đừng khóc!” Lạc Thiên Uy cúi đầu, vô cùng dịu dàng liếm từng giọt nước mắt mặt , khóc bao nhiêulâu dùng bờ môi dịu dàng của mình hôn lên những giọt nước mắt đó bấy lâu.

      “Tin tưởng tôi, Tích Tuyết, tôi thươngem!” dịu dàng trấn an mắt lộ ra thâm tình:”Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi nhất định để cho em chịu bất kỳchút tổn thương nào!”

      cúi người xuống, trêu chọc thân nhiệt củacô, bàn tay nhàng dán lên gương mặt củacô, đầu ngón tay dính nước mắt của mơn trớn mỗi tấc da thịt.

      Nghe xong lời chỉ cười lạnh, ngoan tuyệt hướng :”Chỉ cần tôi còn ở bên cạnh ngày nào ngày đó tôi khôngngừng bị tổn thương”.

      xong bất chấp tất cả cầm cánh tay của Lạc Thiên Uy lên, cắn mạnh vào đó, máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống, trong miệng côtràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.

      Nhưng lại cảm giác được đau đớn,ánh mắt của vẫn thâm thúy nhìn như vậy, trong mắt đều là hình bóng của .

      “Chỉ cần em rời khỏi tôi, cắn bao nhiêulần cũng được, tôi đều sao cả!” khóemiệng của lộ ra nụ cười khổ.

      biết hận , nhưng coi như có hận cả đời, cũng để , đời này muốn chỉ có mà thôi.

      “Tại sao bỏ qua cho tôi?” Lạc Tích Tuyếtbuông hàm răng ra, mắt đẹp vo lực nhìn .

      “Tích Tuyết, chúng ta vượt qua ranh giới của chị em, tôi em, cả đời này tôi để em rời khỏi tôi đâu!” ôm chặt, cho phép có nửa phần thoát .

      “Nhưng tôi thương ! Hơn nữa vĩnh viễn cũng thể nào được” quyết định cùng .

      Lời làm như thanh chủy thủ bénnhọn cắm vào trái tim , màu dầm dề tràn lan lăng trì lòng của . cách nào khống chế được lửa giận trong lòng nên càng ra sứcluật động, cuồng vọng đoạt lấy, hung hang giày xéo, con ngươi ảm đạm có chút ánh sáng nào

      Cứ kéo dài mãi như thế biết qua bao nhiêu lần ngất lúc tỉnh lại lại thấy người của , ngừng hôn cổ của , vành tai, ngực, qua từng địa phương.

      vô lực nhắm hai mắt lại. Nếu đây là cơn ácmộng tốt biết mấy, nếu phải là ác mộng mong sao vĩnh viễn tỉnh dậy nữa.

      Rốt cuộc, biết bao nhiêu lần muốn côcuối cùng cũng kiệt sức ngừng lại. nằmtrên thân thể mềm mại của thở dốc, mồ hôi như mưa, chỉ là phía dưới của chưa có ra khỏi cơ thể của .

      đối vơi that buông được, chỉ cần khẽ đụng vào có phản ứng. Hắnkhát vọng quá lâu, muốn dịu dàng với nhưng khi tiếp xúc với thân thể mềm mại này thìhắn khống chế được thú tính của mình muốn lần ăn hết .

      “Xong chưa? Làm xong rồi mời cho”. cắn chặt môi, lạnh lùng quay sang chỗ khác .


      Chương 88: Sảng khoái chết .

      Nằm ở người thân thể của chợt cứngđờ. nắm chặt hai quả đấm, cư nhiên lòng chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng kết thúc,chẳng lẽ chút cảm thụ kết hợp tuyệt vời của bọn họ hay sao?

      “Ra ngoài, nhanh lên chút!” Lạc Tích Tuyết xoay mặt, thanh lạnh lùng đến mức chính cũng run sợ.

      còn ở trong cơ thể them giây mộtphút nào nữa, đối với đó là ác mộng, chỉ nghĩ đến việc làm sao thoát .

      Con ngươi của trầm nhìn , nhìn thấyvết hôn mới cùng với vết hôn cũ, cảm thấy áy náy vô cùng.

      với dịu dàng đối đãi nhưng mỗi lần đều kìêm hãm đươcdùng sức sâu hơn, muốn đem hòa nhập vào trong thân thể , biết càng làm như vậy lại càng thống hận hơn.

      thở dài hơi, rốt cuộc cũng rút ra khỏithân thể của . tay ôm tiến tới gần vòm ngực rộng lớn của , chỉ là toàn thân thậtlạnh lẽo, cùng với nhiệt độ của người chết cũngkhông có gì khác biệt.

      sợ hãi vội ôm chặt hơn, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra với , hai mắt chăm chú nhìn , nháy mắt cái cũng dám.

      “Tôi muốn uống sữa nóng!” Trầm mặc hồi lâu,rốt cuộc cũng nhàn nhạt mở miệng.

      ngày chưa ăn cái gì rồi, lại bị hắnhành hạ nhiều lần như vậy chỉ cảm thấy như muốn ngất , đầu đau chịu nổi.

      Lạc Thiên Uy lập tức gọi điện thoại, kêu người giúp việc dưới lầu chuẩn bị. Chỉ chốc lát sau, Ngũ Khiết đem lý sữa nóng lên, bên cạnh còn có chút đồ điểm tâm tinh xảo.

      Nhìn hai người xốc xếch giường, lại nghĩ tới mối quan hệ của hai người, Ngũ Khiết chấn kinhmột hôi, tay chân run rẩy, làm sữa đổ mặt đất.

      “Ngươi làm việc như thế hả?” Lạc Thiên Uyrống giận hô. tại tâm tình đủ phiền, này chút việc như vậy mà cũng làmkhông xong làm them phần bực bội.

      xin lỗi, thiếu gia, xin lỗi!” Ngũ Khiếtcúi gập người, khom lưng xin lỗi.

      vô tình nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của LạcTích Tuyết cảm thấy đau lòng thay cho .

      “Nhìn cái gì, còn mau chuẩn bị ly sữakhác mang lên đây!” Lạc Thiên Uy thấy Ngũ Khiết nhìn Lạc Tích Tuyết lập tức cau mày quát.

      “Dạ, thiếu gia!” Ngũ Khiết lập tức gật đầu, ngồi xổm xuống nhặt những mảnh thủy tinh dưới đấtlên. Vốn dĩ nhặt rất cẩn thận nhưng do ánh nhìn như muốn giết người của Lạc Thiên Uy mà làm cho hoảng hốt cắt trúng vào tay làm máuchảy ra.

      Nhìn máu tươi chảy ra từ tay của Ngũ Khiết,trong mắt Lạc Tích Tuyết lên tia suy tính.

      cần lượm nữa, ra trước ”. thanhâm thấp phân phó. Ngũ Khiết ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn Lạc Thiên Uy cái, thấy hắnkhông có ý kiến nên vội vàng lui ra ngoài.

      “Tuyết nhi, muốn ăn chút gì ?” Lạc Thiênuy vén máy sợi tóc xõa trán của lên, hôn lên trán cái, giọng êm ái.

      Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, giờ điều muốn nhất đó là nhìn thấy nữa.

      ra ngoài trước !” nhắm hai mắt lại còn hơi sức để chuyện.

      “Tích Tuyết”. Thân mình nhúc nhích, khắc cũng muốn rời khỏi .

      quay lưng , để lại cho bóng lưnglạnh lùng, gằn từng chữ :”Tôi muốn yên lặng chút, ra ngoài ”.

      Trong mắt lóe ra tia ảm đạm, nhìn co rút ở góc giường làm lòng khẽ có tia xúc động.

      dứt khoát đứng dậy, tay ôm lấy gò má củacô, con ngươi sắc bén :”Tích Tuyết, khôngnên nghi rời khỏi tôi, nếu tôi cũng khôngbiết làm ra chuyện gì nữa”.

      xong lấy chiếc áo phủ lên người rồi rờiđi.

      còn lại sau lần hoan ái mạnh mẽ khôngthể nào ua được, thời thời khắc khắc đều nhắc nhở chuyện vừa mới xảy ra.

      nâng đôi tay ôm lấy thân thể của mình, nước mắt lần nữa từ đôi mắt to chảy xuống. Tâm, từ từ tuyệt vọng/

      biết bỏ qua cho , cũngkhông muốn ở lại nơi bẩn thỉu này them lần nào nữa, giây phút những mảnh thủy tinh kia nằm mặt đất, có ý nghĩ này.

      Có lẽ chỉ có chết mới có thể giải thoát được,mới còn đau khổ như thế này được.

      Lạc Tích Tuyết ngồi xổm xuống, nhặt mảnhthủy tinh lên, trong mắt đong đầy nước mắt “ xin lỗi, Vũ Trạch, em dơ bẩn, còn xứng với nữa, xin lỗi ”.

      cách nào tiếp nhận được chuyện bị em trai chiếm lấy, càng thể tưởng tượng được tương lai sau này của lại do hắnđịnh đoạt, khổ sở đến cỡ nào.

      “Ông trời xin trừng phạt tôi , để tôi xuống địangục di”. Trong mắt lóe lên tia kiên định.

      giơ tay lên, chậm rãi đem mảnh thủy tinh sắc bén kia đặt lên cổ tay của mình. Giờ khắc này, chợt cười, nụ cười đó mới thê mỹ làm sao. Bởi vì được giải thoát.

      “Lạc Thiên Uy, cho rằng có thể hành hạ tôi cả đời sao? Tôi chết , xem còn có thểhành hạ tôi như thế nào?” bi thương .

      Nhìn dòng máu từ trong cổ tay mình trào ra, giọt lại giọt rơi xuống nền nhà, tạothành vũng máu. Sắc mặt của càng ngàycàng tái nhợt, đầu càng lúc càng mơ hồ.

      chết sao?

      A, rốt cuộc cũng có thể được rời , nhưng tốcđộ này chậm quá làm cảm thấy đau đớn vôcùng. Cầm mảnh thủy tinh lên tay lại lần nữa, tàn nhẫn xẹt qua tay mình vết cắt sâu, nhưng kỳ quái ở chỗ còn cảm thấy đaunữa?


      Chương 89: Muốn chết? dễ dàng như vậy!

      Có lẽ những người sắp đối mặt với tử thần sẽcảm thấy thần kinh tê dại hẳn . Như vậycàng tốt, càng đau nhiều càng cảm thấy như tội ác của như được giảm bớt.

      Lần này lại càng dùng sức hơn, cho đến khi mảnh thủy tinh trong tay tràn đầy máu tươi, côngồi vững nữa mới nhàng buông ra…

      Nhắm mắt lại, giờ chỉ việc ngồi chờ thôi, chờ cái chết đến với .

      Chỉ là cuộc sống vốn vô tình như thế, người ta càng muốn cái gì tạo hóa thường ngược lại. Như giờ phút này chẳng hạn, ràng muốn chết như thế thời khắc chuẩn bịnhắm mắt lại cửa lại nặng nề đẩy ra.

      “Đáng chết, Lạc Tích Tuyết, em điên rồi phải ?” Lạc Thiên Uy khó có thể tin được nhìnsự việc diễn ra trước mắt.

      Người con gaí mà dùng cả đời này để thương cứ như vậy nằm trong vũng máu.

      Máu đỏ tươi nhìn qua kinh tâm độngphách. hung hang nhìn , trong con ngươi vừa giận lại vừa bi phẫn, cắn răng rống giậnnói:”Tại sao muốn tự sát? Tại sao em tình nguyện chết cũng nguyện ý ở lại bên cạnh tôi? Tại sao em chịu tiếp nhận tôi?”

      Lạc Tích Tuyết lạnh lùng nhìn , bên môihiện lên nụ cười nhạo.

      cư nhiên tức giận? có tư cách gì để tức giận? bị ép đến đường này người tức giận phải là thôi, mắc mở gì phải tức giận.

      Tại sao lại nguyện ý ở chung với chỗ? Bởi vì ở chung với còn sống bằng chết. Ánh mắt sắc bén của hướng về phía , lạnh lùng :” đúng rồi, đúnglà tôi tình nguyện chết cũng đời nào ở bên cạnh , tôi vĩnh viễn cũng , cho nên mới tìm đến con đường này, tôi chết tất cả mau kết thúc thôi”.

      “Ha ha ha…..” Lạc Thiên Uy đột nhiên đau lòng cười điên cuồng.

      Đau lòng tức giận nhìn chằm chằm , gằn từng chữ :”Em cho rằng chết là có thể thoát khỏitôi sao? Em là người phụ nữ của tôi, tôi thể em thể chết! Tôi còn chưa có chơi đủ làm sao có thể để cho em rời dễ dàng như vậy? Muốn chết, dễ dàng nhưvậy đâu?”

      “Lạc Thiên Uy, cái tên ma quỷ biến thái này!” ngờ lại tàn nhẫn như thế, lời như vậy mà cũng ra được.

      “lạc Tích Tuyết, nếu như em dám chết, tôi nhấtđịnh làm cho những người bên cạnh em phải chôn cùng em đấy!” nắm hai cánh tay củacô, vẻ mặt lãnh cảnh cáo.

      Trong mắt tràn đây thống hận, sức lực tự chủ được, mảnh thủy tinh trong lòngbàn tay càng cứa vào da thịt của hơn. Máutươi theo vết thương chảy ra, đem cả bàn tay của nhuộm thành màu đỏ.

      Chỉ là cảm thấy đau đớn,.

      “Lạc Tích Tuyết, đáng chết, em làm gì vậy?” Lạc Thiên Uy bất ngờ nhìn động tác siếtchặt của làm máu chảy ra nhiều hơn cũng làm tim của như ngừng đập.

      điên rồi? muốn sống nữa sao?

      phải muốn hành hạ tôi sao? Khôngcần phải phí tâm tôi tự mình làm!” Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên nhất mạt kiên quyết.

      Cầm mảnh thủy tinh lên, nhắm ngay vết thươngtrên tay lần nữa rạch xuống. Máu tươi chảyxuống, nhưng đó phải là máu của mà là máu của Lạc Thiên Uy.

      dùng bàn tay của chặn bàn tay củacô, ngăn trở tự làm bị thương chính mình

      “Buông ra!” bực tức quát .

      đời nào!” kiên quyết .

      Lạc Thiên Uy dứt khoát cầm chặt vết thươngtrên tay của ngăn máu chảy ra nữa,hung hang đem kéo lại gần :”Lạc Tích Tuyết, em quậy đủ chưa?”

      có!” hung hang đẩy ra.

      Thấy cùng ở cự ly gần như vậy làm cho có thể nghe được tiếng tim đập nhanh của cảhai. Mảnh thủy tinh cầm tay do dự hướng ngực của đâm tới.

      “Ngươi chết , cái tên ác ma này!” trongmiệng ngừng , cầm mảnh thủy tinh tay ngừng đâm tới trước ngực .

      Từng phát từng phát ….

      Mặc dù mảnh thủy tinh trong tay đủ để lấy mạng nhưng lại có thể làm cho da thịttrên người Lạc Thiên Uy huyết nhục mơ hồ.

      Máu tươi ngừng chảy ra, nhiễm đỏ áo sơ mi của , nhìn qua kinh hãi vô cùng.

      cũng có ngăn hành động điên cuồngnày của lại, nhúc nhích, cam lòngđể làm bị thương chính mình.

      Nếu như làm vậy mà có thể làm giảm bớt thùhận trong lòng đối với hãy để làm .

      Dù sao kể từ khi quyết định ngày đó đem sống chết giao cho rồi, muốn bất chấp tất cả dù cho cần tính mạngcủa chăng nữa.

      Nhưng ngờ lại hận như vậy, sức lực ngày ngoan tuyệt hơn, xuống taykhông chút lưu tình.

      hận như vậy sao?

      hiểu, coi như về sau dùng tất cả cưng chiều cũng thể bù đắp cho lần tổn thương này sao?

      Tại sao lại thấy lòng của ?

      “Tại sao tránh? điên rồi sao?” côkhó có thể tin nhìn người đàn ông trước mắt, rõràng là rất đau nhưng ngay cả chút âmthanh cũng phát ra.

      “Nếu như làm như vậy có thể đổi lất vui vẻ choem tôi cũng cam lòng” ánh mắt nhìn chằm chằm , khóe miệng nâng lên nụcười đắng chát.

      Trong mắt ra tia chán ghét, ghét hắnlấy cái cớ để làm lý do.

      cần bày ra bộ dạng vĩ đại như thế, cho rằng tôi dám giết sao?” thanh âmcủa lành lạnh nâng lên.

      “Nếu quả như chỉ có giết chết tôi mới làm cho em hả giận vậy em hãy động thủ ”. Lạc Thiên Uy nhắm chặt hai mắt lại đau khổ .

      Lạc Tích Tuyết vô cùng ngạc nhiên, như vậy làm cho chần chừ. Vì sao tình lại trở nên như vậy? giơ mảnh thủy tinh trong taylên, vừa định vứt bỏ nó tiếng quátnghiêm nghị ngoài cửa truyền đến.

      “Dừng tay”.
      Chương 90: Thả tôi hoặc để tôi tìm cáichết.

      “Chát” cái bạt tai bén nhọn nặng nề giáng xuống mặt của Lạc Tích Tuyết. khôngphản ứng kịp nên thân thể đứng vững ngãxuống đất, khóe miệng trào ra máu tươi.

      “Tiện nhân! Ngươi lấy thân phận gì mà dám làmbị thương tôn chủ?” Trì Nhược Huân tức giận, ánh mắt lạnh lùng hướng cảnh cáo.

      “Chát!” lời của ả còn chưa hết bị LạcThiên Uy cho lại cái tát.

      “Ngươi dám làm tổn thương Tích Tuyết? Khôngmuốn sống sao?” hung hang bóp cổ họngcủa ta, biểu tình như hàm bang, hận đến mức muốn xé ta ra làm tram mảnh.

      có người nào có thể động đến người congái của huống chi còn ở trước mặt nhưchuyện vừa rồi.

      “Tôn chủ, người phụ nữ này muốn giết ngài?”Trì Nhược Huân vội vàng giải thích, ánh mắt thống hận hướng về phía Lạc Tích Tuyết.

      “Tôi cam nguyện như vậy! Chỉ cần ấy vui vẻ, coi như có bị giết chết tôi cũng chấp nhận”. Bàn tay tự chủ càng ngày càng xiết mạnhhơn, từng câu từng chữ ràng cho tabiết.

      “Tôn chủ người…” Trì Nhược Huân quả khó có thể tin được, đôi mắt trợn trừng nhìnngười đàn ông trước mắt, đáy mắt xẹt qua tia bithương.

      “Cút ra ngoài, nơi này có chuyện của ! tổn thương người con của tôi, món nợ này chút nữa tôi tính với !” hung hang ném ta xuống đất, cả người phát ra cỗ sátkhí.

      “Nhưng tôn chủ, ngài bị thương? Để cho tôi bang bó cho ngài trước có được hay ?” Trì Nhược Huân muốn cứ như vậy rời ,nhìn lồng ngực của mảng đỏ tươi, lòngcô nhói đau, đồng thời đối với Lạc Tích Tuyếtcàng thêm thống hận.

      Lạc Thiên Uy cuồng nộ cau mày:”Lui ra, đừngđể tôi nhắc lại lần thứ hai”.

      Trì Nhược Huân cam lòng cắn môi, trơmắt nhìn Lạc Thiên Uy chảy máu, lại nhìn LạcTích Tuyết cái rồi xoay người bỏ .

      biết tính khí của Lạc Thiên Uy mệnh lệnh của thể nào cãi lại được.

      “Chờ chút!” thời điểm Trì Nhược Huân chuẩn bị đóng cửa rời , Lạc Thiên Uy ở phíasau đột nhiên kêu lên tiếng.

      Trì Nhược Huân lập tức chạy tới:”Tôn chủ, ngàicó gì phân phó?”

      “Cầm hòm thuốc tới đây!” Lạc Thiên Uy trầmgiọng phân phó.

      Vết thương của có chảy máu đến mấy cũng sao cả, nhiều năm như vậy dần quen rồi ngược lại Lạc Tích Tuyết vừa cắt máu tay nếu sơ cứu ảnh hưởng đến tính mạng mặc dù những vết thương này chưa nghiêm trọng.

      Trì Nhược Huân rất nhanh đem hòm thuốc tới.

      cho là Lạc Thiên Uy hồi tâm chuyển ý muốn bang bó cho nên cầm bông bang lên định vì rửa vết thương.

      còn chuyện của nữa, lui xuống !”nhìn cũng thèm nhìn cái, hướng Lạc Tích Tuyết tới.

      Trì Nhược Huân sững sờ nguyên tại chỗ, nhìnsự quan tâm cùng dịu dàng của đối với Lạc Tích Tuyết làm lòng của giống như bị ngàn đao băm vằm.

      Tôn chủ, tôi mới là người lòng ngài đó,tại sao ngài lại đoái hoài gì đến tôi dù chỉlà môt chút vậy?

      “Tuyết nhi, để tôi bôi thuốc cho em!” bưng hòm thuốc đến chỗ của , giọng đè thấp tậnlực dịu dàng.

      cần giả mù sa mưa!” giật tay ra chán ghét .

      “Tích Tuyết” Lạc Thiên Uy nhàng gọi tên của , trong con ngươi tràn đầy đau đớn, hắnkhổ sở kéo môi :”Nếu như quả chỉ có giết tôi mới làm cho em hả giận, tôi nguyện ý chịu đựng, chỉ là….”

      dừng chút, kéo tay qua, chợt ômchặt , chặt vào trong ngực của , thổi khí bên tai gần như tuyệt vọng mởmiệng:”Dù em muốn mạng của tôi tôi cũng sẽcho em, chỉ cần em đồng ý đừng rời xa tôi, vô luận muốn tôi làm gì cũng được”.

      dùng toàn lực ôm , khít khao ôm lấy , khiến khó thở vô cùng, tân lực muốn tránhra, nhắm hai mắt lại, quyết tuyệt :”Tôi muốn ở lại chỗ này, chết cũng khôngthích , nếu như tôi, hoặc đểtôi hoặc để tôi chết!”

      được!” Lạc Thiên Uy vội cắt đứt lờicô:”Cả hai tôi đều cho phép, em là người phụ nữ của tôi, chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi, mình tôi, muốn chết hoặc muốn rời , cả hai ý niệm này đều được, em nên bỏchúng ”.

      như đinh đóng cột, lưu cho cômột con đường sống, để cho đâu, càng để cho chết, nhất định phải làm cho vinh viễn ở lại bên cạnh .

      “Tại sao? Lạc Thiên Uy, tôi hận , là ma quỷ!” thê lương hô to, mặt nước mắt giàn giụa.

      “Tôi biết làm như vậy khiến em càng thêmhận tôi nhưng tôi có biện pháp.” khổsở cau mày, trong con ngươi là thứ ánh sáng ảmđạm, thể làm gì được nữa rồi.

      cần, tôi cần giả nhân giảnghĩa như vậy, buông tôi ra, mau buông tôi ra, tôi chút cũng muốn ở chung chỗvới !” Lạc Tích Tuyết ở trong lòng liềumạng giãy giụa, nhưng lại càng ôm chặthơn.

      “Tích Tuyết, chẳng lẽ em thấy lòng của tôi hay sao? Lòng của tôi rỉ máu vì em? cần hành hạ tôi như vậy nữa có đượckhông?” con ngươi đen nhánh của co rút lại,đau lòng gào thét .

      thương , vô luận có làm gì có chăng nữa cũng thương .

      Trong lòng giống như có con đỉa khát máu, dần dần ăn mòn tâm hồn , sợ hãi, rất sợ.

      mệt mỏi quá, nước mắt làm mơ hồ hình ảnh của người đàn ông trước mặt, rốt cuộc chống đỡ nổi nữa ngã vào vòm ngực rộng lớn của .

      “Tích Tuyết, Tích Tuyết, em làm sao vậy? Em đừng làm tôi sợ?” sắc mặt khẩn trương, lòng như bị thiêu đốt.

      Sắc mặt của giờ phút này tái nhợt như tờgiấy, giống như con búp bê dần mất đisinh mệnh, chỉ cần chạm vào vỡ ngay.

      Lạc Thiên Uy kinh hãi còn để ý đến vết thương trong lòng nữa, nóng nảy hướng ngoài cửa hô:”Người đâu, mau gọi bác sĩ tới cho tôi!”

      “Này, xảy ra chuyện gì?” chỉ mấy phút sau, nhận được tin tức của Lạc Thiên Uy vị bác sĩ vội vàng chạy tới.

      Lạc Thiên Uy chưa bao giờ gọi qua khẩn cấp như thế, còn tưởng có chuyện gì xảy ra, vào phòng chẳng qua chỉ là trong số những người phụ nữ của bị thương mà thôi.

      ấy thế nào rồi?” nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của làm cho chân mày tự chủ nhíu chặt lại.

      Lạc Thiên Uy cảnh cáo :”Vô luận như thế nào, cậu cũng phải cứu ấy!”

      Chu Y gật đầu cái, chưa từng thấy qua Lạc Thiên Uy khẩn trương như vậy bao giờ, khỏi nghiêm túc chữa trị vết thương cho .

      Chỉ là khi cầm tay của lên, làm cho tronglòng của Lạc Thiên uy bùng lên ngọn lửa vôdanh. là người phụ nữ của sao có thể để cho người đàn ông khác tùy tiện đụng vào như thế cho dù có là bác sĩ chăng nữa. (a nì Cute. E thích à nha!!! ^^)

      Khi thấy tay của Chu Y bắt đầu cời bỏ những cút áo trước ngực của , lập tức lao tới ngăn lại, đem ôm tới bên cạnh mình:”Cậulàm gì đấy?”

      “Tôi chỉ muốn giúp ấy thả lỏng chút mà thôi,quần áo của ấy quá chặt gây trở ngại máulưu thông” Chu Y nhàn nhạt trả lời, cũng cảm thấy có gì ổn, chỉ làm theo nghềnghiệp bác sĩ mà thôi.

      Lạc Thiên Uy khẽ cau mày:”Được rồi, cậu lui xuống trước !”

      “Hả?” Chu Y ngạc nhiên , còn chưa cólàm gì mà.

      “Tôi tự bang bó cho ấy, rồi đưa ấy vàobệnh viện”. Sắc mặt trầm .

      “Ừ, như vậy cũng tốt”. Chu Y nhíu mày ,dọn dẹp chút đồ đạc, lúc gần quên bổ sung thêm câu:”Nếu bệnh viện sẵn ghé qua khoa sản luôn, cậu bạo lực như vậy có khi phía dưới của người ta sớm chịu nổiđâu”.

      xong, thấy ánh mắt của Lạc Thiên Uy như muốn giết người, liền chạy nhanh ra ngoài.Lạc Thiên uy lập tức sai người chuẩn bị xe, ôm tựa vào lòng, đường lo lăng chạy tới bệnh viện.

      Sau khi kiểm tra xong, cuối cùng cũng ổn, nhưng do Lạc Thiên Uy mất máu quá nhiều nên cũng ngất sau đó.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 91: đời kiếp cáchnào thoát khỏi.

      “Thiếu gia, người tỉnh?”

      Lạc Thiên Uy vừa mở mắt ra bắt gặp đôi con ngươi lo lắng của Mặc Cảnh.

      chống thân thể ngồi dậy, lòng chỉnhớ đến Lạc Tích Tuyết:” ấy đâu? ấy như thế nào rồi?”

      “Tiểu thư có việc gì cả, tỉnh dậynhưng vừa mới chợp mắt” Mặc Cảnh thànhthật bẩm báo.

      Lạc Thiên Uy vừa nghe đến có chuyện gì tảng trong lòng rốt cuộc cũng để xuống, chỉ là vẫn yênlòng:”Tôi xem chút”.

      xong, vén chăn lên, chuẩn bị xuốnggiường.

      Mặc Cảnh vội vàng ngăn cản:”Lão bản, thân thể của ngài còn rất yếu bác sĩ ngài khôngthể tùy tiện xuống giường lại được”.

      “Tôi sao” nghe lời khuyên của Mặc Cảnh, tới cửa phòng của .

      Vốn tỉnh lại nhưng khi ngoài cửa truyền đến thanh của Lạc Thiên Uy côlại lập tức nhắm mắt lại. muốn nhìn thấy chút cũng muốn.

      “Tích Tuyết!” đến bên đầu giường,thấy mắt của khép chặt, nằm an tĩnh giường bệnh làm cho tâm của khỏi thở phào nhõm.

      có việc gì là tốt rồi, có việcgì là tốt rồi.

      ngừng an ủi mình như vậy. Chỉ làsâu trong nội tâm lại có cái gai cách nào nhổ ra được. Trải qua việc lần này, hắnsợ hận suốt cuộc đời.

      muốn như vậy, làm tổn thương côcũng tựa như làm tổn thương vậy, thậm chí còn cảm thấy đâu hơn .

      Chỉ là, sử dụng phương thức như thế, có thể có được sao?

      Đáp án nhất định là .

      hèn mọn như vậy, sử dụng phương thứcthấp kém như vậy để có được mặc dù biết hận cả đời.

      “Tích Tuyết, em là người phụ nữ của tôirồi, em vĩnh viễn trốn thoát đâu, đời này đều là của tôi! Tôi khiến em tôimột đời kiếp”.

      cúi đầu, tiến gần đến môi của , như ác ma thầm tuyên cáo. nằm trong chăn chợt run lên!

      Bởi vì tức giạn nên mở hai mắt ra, mà LạcThiên Uy sau khi thấy tỉnh lại hai mắtvốn lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng hẳn.

      nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽocủa , nhu tình mở miệng:”Tích Tuyết, emtỉnh rồi!”

      lời nào, chỉ ngoảnh mặt làmngơ đưa lưng về phía . ý của rất ràng rồi, muốn rời , muốn gặp lại nữa.

      sâu thở dài cái, biết mình bây giờ dù có làm gì chăng nữa cũng thể nào đền bù những tổn thương mà gây ra cho .

      Nhưng mặc dù như thế cũng hốihận, vẻ đẹp của , thân thể của và cả trái tim của nữa chỉ có thể thuộc về .

      cứ lẳng lặng nằm giường nóitiếng nào như vậy. Những vết thương nhỏtrên người của khép lại, chỉ có vết sẹo màu nâu xấu xí cứ như vậy hằn tay của .

      Dễ thấy vì nó rất bắt mắt.

      Giống như thời thời khắc khắc đều nhắc nhởcô, bằng cầm thú. tự phong bế bản thân, trừ lúc ăn cơm ra đều ít gặpngười khác.

      Lạc Thiên Uy thỉnh thoảng vẫn đến đây, cólúc trầm mặc cùng cho đến sáng có lúc chuyện với mấy câu, nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng đó với .

      Hai ngày sau được xuất viện, chợt nhiên mở miệng ra bốn chữ:”Tôi muốn về nhà!”

      Lạc Thiên Uy hiểu thấu tâm tư của , nhếchmôi lại gần :”Về nhà, em là người phụ nữ của tôi rồi mà còn muốn về nhà sao?”

      “Tôi phải” Lạc Tích Tuyết chán ghét quay đầu chỗ khác.

      tin tưởng chỉ cần về nhà có ba đụng đến nữa.

      “Em chẳng lẽ quên những ngày chúng ta ở bên nhau vui vẻ và phấn khích như thế nào sao?” cầm tay của , ánh mắt tà tứ nhìn chằm chằm .

      vô sỉ!” sắc mặt cứng đờ, hận thể cầm chiếc ly bên cạnh ném vào mặt .Mà thực tế cũng làm như vậy, chỉ là vẫn khéo léo tránh được.

      “Chúng ta dù sao cũng phát sinh quan hệ,em trốn thoát đâu!” ánh mắt sáng quắc của nhìn chằm chằm :”Trừ gả cho tôi,em còn lựa chọn nào khác!”

      kéo bàn tay bị thương của , đặt ở bên môi nhàng hôn. chán ghét rút mạnh ra, mắt lạnh nhìn :”Muốn tôi gảcho ? Nằm mơ ”.

      Lạc Thiên Uy thể nào kiềm nén cơn tức giận được nữa:”Lạc Tích Tuyết, em nghe cho tôi, tôi làm cho em nhất định phải gả cho tôi!” nắm chặt hai vai của , cương bách đối mặt với , phát điêngàm .

      xong xoay người rời . Thời điểmhắn chạm vào nắm cửa, Lạc Tích Tuyết ở phía sau đột nhiên nhấn mạnh them lầnnữa:”Tôi muốn về nhà!”

      Thân thể của chấn động mạnh, cứ nhưvậy muốn chạy trốn khỏi sao? Hai quảđấm nắm lại chặt, trong mắt lóe lên tia vằn đỏ.

      Từ đó về sau Lạc Thiên Uy có xuất trước mặt của nữa. đáng lý ra được xuất viện từ sớm nhưng chịuxuất viện, kiên trì muốn gặp .

      Chỉ có thể về nhà mới có thể an toàn, đối với làm điều xằng bậy. chống cự đến cùng đến khi gặp được .

      cố ý phát khí với bác sĩ và y tá trong bệnh viện, làm như vậy để làm cho xuất trước mặt .

      Chỉ là quyết tâm của khá cao, chỉ điều nhóm người bảo vệ , dù sao côkhông bị thương là được rồi muốn náo như thế nào cũng được.
      Đến lúc đó chỉ cần đến đón về, ngoanngoãn ở cùng là được rồi. Lạc Thiên Uyvẫn nhịn gặp điều này làm cho hoàn toàn thất vọng.

      Biện pháp cuối cùng sử dụng là tuyệt thực, ba ngày ăn, nước uống cũng khôngđủ làm cho đôi môi xinh đẹp của khô đếnnứt nẻ. Nếu phải hằng ngày đều truyền dịch glucozo chắc chịu nổi đến bâygiờ.

      Mặc Cảnh chịu được nữa nên đem tin tức tuyệt thực báo cho Lạc Thiên Uy. Lạc Thiên Uy vừa nghe đến tuyệt thực liền đemcông việc bỏ sang bên chạy ngay đến bệnh viện.

      Phải nhìn khuôn mặt nhắn tiều tụy củacô lần nữa làm cho tim của như bị ai đónhéo vậy.

      “Ăn chút gì !” bưng chén cháonóng do Ngũ Khiết nấu đến trước mặt .

      Lạc Tích Tuyết ngước mắt lên nhìn trần nhàcũng thèm để ý đến .

      “Hay uống ngụm nước trước được ?” vẫn nhẫn lửa giận, nhẹnhàng với nhưng vẫn trầm mặc như cũ,coi như khí.

      Lạc Thiên Uy cũng nhịn được nữa cầm lấy cằm của , khóa chặt con ngươi củacô, giận dữ hét:”Em đến tột cùng muốn như thế nào? Lại muốn chết sao? Em xem tính mạng của mình đáng đồng sao?”

      “Tôi dù muốn chết cũng quản được!” Lạc Tích Tuyết cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm .

      Có ai lại quý trọng tính mạng của mình chứ nhưng nếu để sống mà phải chịu đọa đày của tên ác ma này thà chết còn hơn.
      “Em hận tôi đến vậy sao?” đau lòngkhông thôi.

      sai!” chút do dự trả lời.

      Lạc Thiên Uy mím chặt môi, khóe mắt co giậtmột cái, thô bạo nắm lấy cánh tay của :”Em cứ như vậy muốn rời khỏi tôi đúngkhông?”

      “Tôi chỉ muốn về nhà việc này có cái gì sai?” tức giận hô lên.

      Lạc Thiên Uy trầm mặc, đôi mắt đen nguyhiểm nhìn chằm chằm . thấy khôngtỏ thái độ gì hết, tiếp tục ngã bài :”Khôngphải dù tôi có về nhà cũng khôngthoát khỏi bàn tay của sao? như vậyanh còn sợ cái gì nữa?”

      “Tôi sợ, chỉ là việc tôi muốn làm ai có thể uy hiếp được tôi, dù em có là ngườicon tôi cũng được!” trong mắtcủa xẹt qua tia mũi nhọn, nghiêng ngườitiến lại gần chống lại ánh mắt của .

      “Tôi về biệt thự đó của đâu, tuyệt đối !” Lạc Tích Tuyết ánh mắt lạnh lẽo với .

      “Rầm!” tức giận hung hang nện lên tường, máu đỏ thẫm từ tay chảy ra. thể công nhận luôn có cáchlàm cho tức giận, chỉ có vài câu cũng cóthể làm cho tức giận như thế.

      hờ hững nhìn cơn phận nộ của , trong mắt có chút sợ hãi nào. Tốt nhất là tức giận đến mức giết luôn , nhưng côkhông hề biết rằng dù có tức giận đếnmức nào cũng đụng đến cọng tóc của .

      muốn ăn sao?” thu lại tức giận,bưng ly trái cây bên cạnh lên hớp miếng sau đó nắm lấy cằm của , môi hướng tới môi của .


      Chương 92: Tiếp tục dây dưa.

      “Ưm…” trợn tròn mắt, theo bản năng muốnphản kháng nhưng lại bị Lạc Thiên Uy giữ cái ót chặt làm thể nào nhúc nhíchđược.

      Nước trái cây trong miệng của lần lượtđược đổ vào trong miệng của , chất lỏng màucam trong suốt cứ như vậy ở hai khoang miệng quấn lấy nhau, nhưng do kháng cự nên có chút chảy ra ngoài khóe miệng.

      Lạc Thiên Uy dùng lực hôn , cùng với cái lưỡi của dây dưa, mút tha, thân thể của hai người càng ngày càng dựa vào gần nhau hơn.

      Lửa nóng từ đáy lòng lần nữa bị kích thích mãnh liệt. Dây dưa đến tận nơi sâu nhất.

      “Ưm” kiềm chế được phát ra tiếng ngâm khẽ, mặt mảng hồngnhuận.

      Nước trái cây được nuốt xuống từ lâu, nhưng hai người bây giờ cứ ôm hôn nhau nhưvậy. hồi đau nhức kịch liệt đánh tới làmcho bừng tỉnh thẹn quá hóa giận cắn lấy đầulưỡi của Lạc Thiên Uy.

      Lạc Thiên Uy bị đau cau mày, vốn còn muốn tiếp tục cùng lưỡi của dây dưa nhưng khôngngờ cứ cắn chặt lưỡi của thả cuối cùng chỉ có thể buông tha cho .

      “Như thế nào? Tôi đút cho em ăn như vậy em thích ?” bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của , trong mắt mang theo tia cuồng vọng, tàmị cười hỏi.

      … ghê tởm!” Lạc Tích Tuyết trợn tròn mắt, mặt hồi trắng hồi đỏ.

      nghĩ ta lại biến thái như thế, dùng cách này ép buộc .

      “Dù sao trong mắt của em tôi vốn phải là người tốt đẹp gì rồi, thêm lần hạ lưu nữacũng sao!” Lạc Thiên Uy nhún vai, như sao cả.

      “Hừ!” quay mặt qua chỗ khác, muốn để ý đến :” ra ngoài !”

      “Chờ em ăn xong những thức ăn này tôi tựnhiên rời !” con ngươi tĩnh mịch của nhìn , bưng lên chén cháo, ân cần :”Uốngchén cháo loãng này trước , nó tốt cho dạ dàycủa em bây giờ hơn”.

      cần quan tâm!” Lạc Tích Tuyết lấytay hất đổ chén cháo mặt đất, trốn trongchăn để ý đến nữa.

      Lạc Thiên Uy cũng có tức giậ, biết côcòn hận nên muốn cho có thời gian thích ứng. Dù sao từ việc người em cùng cha khác mẹ lại biến thành người đàn ông của mình bất cứ người nào cũng khó chấp nhậnngay được.

      “Tích Tuyết, húp chén cháo này !” hướngvề phía người vùi đầu vào trong chăn .

      muốn!” giờ có chút tâm tư nào để ăn uống cả.

      Lạc Thiên Uy nghiêng người tiến tới gần , vén chăn người của ra cúi đầu ngậm lấy vành tai của :”Chẳng lẽ em thích phương thức lúc nãy tôi cho em ăn sao?”

      cần!” lập tức căng thẳng, cảnh giác ngồi dậy nhìn .

      Trong mắt Lạc Thiên Uy chơp động nhu tìnhnhìn , dùng cái muỗng khuấy chén cháo trong tay lên, múc ngụm , nhàngthổi sợ làm bỏng .

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn hành động củahắn, trong ấn tượng của hành động như thếnày chỉ có mẹ mới làm cho thôi.

      Trong lúc nhất thời trong lòng của dâng lên cảm xúc phức tạp.

      hồi như thiên sứ dịu dàng, hồi lại nhưác ma, rốt cuộc đâu mới là con người củahắn đây?

      “Mở miệng nào, ngoan ngoãn húp cháo!”

      để muỗng cháo bên môi của , Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn chần chừ cómở miệng.

      “Rốt cuộc đâu mới là con người củaanh?” lẩm bầm nhịn được mở miệng hỏi.

      Lạc Thiên Uy ngưng trọng nhìn , ánh mắtsáng quắc:”Mặc kệ tôi là ai, cũng cần biết sau này tôi có thành người nào tôi vẫn chỉ là Lạc Thiên Uy của mình em - Lạc Tích Tuyết!”

      Lạc Tích Tuyết giật mình nhìn , nghe đượclời thổ lộ đó của làm cho trong lòng có khó chịu sao tả được.

      người chỉ mới có mười sáu tuổi lại còn là em trai cùng cha khác mẹ của , hai người bọn họ có tương lai sao?

      Đáp án dĩ nhiên là .

      Do bị bắt ép ăn nên thể lực của phục hồi ít, tinh thần cũng sảng khoái hơn rấtnhiều. lạc Thiên Uy cho bác sĩ đến kiểm tra cho lần cuối thấy hồi phục hẳn nên ra lệnhcho thủ hạ làm thủ tục xuất viện cho .

      “Tôi muốn về nhà!” lạc Tích Tuyết lại hướnghắn ra cầu cũ.

      Nhưng lại gì hết, chỉ cầm hành lýcủa lên cưỡng chế ôm vào xe riêng.

      Dọc đường luôn ngừng muốn đòi về nhà nhưng vẫn giữ thái độ trầm mặc như cũ làm thể tức giận.

      Nhưng khi thấy biệt thự của Lạc gia ra trước mắt mình quả mừng rỡ, rốt cuộc cũng làm theo ý của . đợi LạcThiên Uy mở cửa xe nhảy vội xuống xechạy ngay vào biệt thự.

      Vừa vào phòng khách thấy ngay bóng dáng caolớn của Lạc Chấn Long ngồi ghế sofa làmcho quả cân trong lòng dần dần buông xuống.Có ba ở đây đối với giở trò gì.

      “Ba!” lạc Tích Tuyết chủ động tiến lên trướcthân mật ôm lấy cánh tay của Lạc Chấn Long.

      “Tốt rồi, Tuyết nhi trở lại!” Lạc Chấn Long sủng ái sờ sờ cái trán của con , thấy cômấy ngày qua cũng nhớ .

      Mặc dù phải là đứa con mà thích nhất nhưng dù sao cũng là con ruột của nên cũng thương đứa con này vô cùng.

      Lúc này Lạc Thiên Uy cũng từ ngoài cửa vào,Vi Tĩnh Nam vừa thấy lập tức tiến lên đón. chỉ lạnh nhạt chào hỏi liền đẩy ta ra tới trước mặt của Lạc Chấn Long:”Ba!”

      “Ừ!” Lạc Chấn Long đáp lại tiếng, thấy con trai trở về liền nghĩ ngay đến công việc nên bảo Lạc Thiên Uy lên phòng của còn LạcTích Tuyết nghỉ ngơi.

      liền gật đầu đồng ý nhưng vừa mới lên phòng, mở cửa bị đôi bàn tay có lực kéocô vào trong, ngay sau đó đóng cửa phòng lại.

      “A … Thiên Uy!?” Lạc Tích Tuyết kinh ngạcnhìn người trước mắt, phải cùng với ba vào thư phòng của ba chuyện công việc rồi sao? Thế nào lại nhanh như vậy?

      làm gì đấy?” dùng sức tránh , lòngcô vẫn còn sợ vô cùng. Mỗi lần xuất dọa chết mất.

      “Tôi nghĩ, chúng ta cần chuyện chút!”lạc Thiên Uy đốt điếu thuốc, con ngươi thâm u nhìn .

      chuyện gì?” lạc Tích Tuyết sửng sốt, trongmắt xẹt qua tia phức tạp nhưng sau đó gật đầu cái:”Được rồi!”

      “Quan hệ của chúng ta vẫn tiếp tục!” lạc ThiênUy nhanh chậm ra những chữ này.

      “Cái gì?” sắc mặt của tái nhợt, tinđược nhìn :” điên rồi sao? Nơi này là Lạc gia, tôi là chị của

      “Tôi quan tâm đây là nơi nào cũng khôngquan tâm em là ai, tôi chỉ quan tâm em là ngườicon mà tôi nhất, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng đừng mong trốn tránh tôi” Lạc ThiênUy nắm cằm của , ánh mắt lấp lánh nhìn ,giọng bá đạo, cho phép cự tuyệt.

      cho rằng trở về Lạc gia có thể né tránh sao? Về đây chỉ làm thêm có nhiều lý do để gần hơn mà thôi.

      “Cái này thể nào!” thẳng thừng cựtuyệt. “Quan hệ của hai chúng ta thể nào thay đổi được, tuyệt đối thể, dù bây giờ hay sau này chăng nữa cũng vậy thôi!”

      “Vậy nếu như em mang thai của con của tôi sao?” tròng mắt đen của nhíu lại, bỗngnhiên vươn tay ra kéo lại gần, đem chốnglên vách tường, hô hấp nóng rực phun lên gò má trắng nõn của :”Chị thân mến, nếu như chúng ta có đứa bé, em coi chúng ta còn có thể nàolàm chị em được nữa ? Hả?”



      Chương 93: Dơ bẩn, hoàn toàn dơ bẩn.

      sử dụng biện pháp nào hết?” trái tim của Lạc Tích Tuyết căng thẳng, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

      Kể từ khi cùng xảy ra quan hệ cũng được chừng mười ngày rồi, lần đầu tiên rất dễ mang thai, nếu sử dụng bất kỳ biệnpháp ngừa thai nào cả chừng có khả năng mang thai rất cao.

      “Tôi luôn muốn nó trực tiếp nhất!” Lạc ThiênUy mập mở đến gần, đưa tay vuốt ve bụng của :”Nơi này chừng có kết tinh tình của chúng ta rồi đấy”.

      Trong lòng phát lạnh hồi, nhất thời tức giận:”…. Khốn kiếp!”

      Lạc Thiên Uy nhìn hề chớp mắt, sóng mắt tà tứ :”Em tại còn cho rằng tôi vớiem là quan hệ chị em sao? Chuyện thân mậtnhất chúng ta cũng làm?” vừa tay củahắn an phận chui vào trong váy của .

      rốt cuộc muốn như thế nào đây?” trong mắt của giờ phút này tràn đầy tức giận, kiềm nén được lên tiếng cảnh cáo:”Nếunhư đem chuyện của chúng ta cho ngườithứ ba biết, tôi nhất định tha thứ choanh”.

      Khóe môi của Lạc Thiên Uy nhấc lên nụ cười tàác:”Tôi tạm thời còn muốn cho ai ở Lạcgia biết chuyện này đâu,bởi vì tôi cảm thấy…làm chuyện vụng trộm với em kích thíchhơn!”

      …” lạc Tích Tuyết tức giận nhìn chằm chằm , mặt mảng trắng bệch, nhẫn lửa giận:” xong rồi có phải ? Nóixong rồi có thể được rồi!”

      “Tích Tuyết, nhanh như vậy muốn đuổi tôi sao? Nhưng tôi muốn giờ phải làm sao đây?” duỗi cánh tay ra đem cả người của bế lên đặt chiếc giường rộng lớn.

      “Lạc Thiên Uy, muốn làm gì? Buông tôira!” tâm của chợt co rút lại, kinh hoảng hô to:”Nơi này là Lạc gia, thể làm loạn được”.

      “Sợ cái gì? Tôi khóa cửa rồi!” Lạc Thiên Uy lơ đễnh , gương mặt tuấn tú tiến tới gần hơn.

      cần, Lạc Thiên Uy điên rồi có phải hay ?” Lạc Tích Tuyết vội vã lớn tiếng trách móc, mặt mảng đỏ ửng, đôi tay dùng sức đánh ngực .

      Nhưng sức lực của đối với giống như gãi ngứa cho vậy, lòng của nhất thời nóng như lửa đốt.

      “Lạc Tích Tuyết, nếu như em muốn cho tất cả người dưới Lạc gia biết chuyện của chúngta em cứ kêu to lên , tôi có vấn đề gìcả, dù sao ba có tới, tôi cũng dừng lại việc chiếm đoạt em đâu” khóe miệng của hắnnhếch lên nụ cười lạnh, tà ác cắn vành tai của tốt bụng nhắc nhở.

      Thân thể của lập tức cứng lại, biết phải hù dọa , hiểu con người của , có chuyện gì mà hắnkhông làm được đâu? căn bản là ma quỷ,tới đây để hành hạ .

      Lạc Thiên Uy sớm đè thân thể của ở trêngiường lớn, hai cánh tay gắt gao giữ chặt hai cánh tay của làm có muốn giãy giụa cũng được. chỉ có thể oán hận nhìn , bộ ngực vì vậy mà kịch liệt phập phồng, nhìn hai mắt đầy hỏa diễm của .

      Cho đến khi môi của càng lúc càng tiến đếngần , tim của đập càng ngày càng nhanh,tâm như chợt mất .

      “Ưm… đừng đụng vào tôi!” sợ hô to,nhưng kịp nữa rồi, bởi vì chính xác thìLạc Thiên Uy bắt được môi của , có muốn trốn cũng thể trốn được, tránh cũngkhông thể tránh.

      “Dù sao chúng ta cũng từng làm qua, giờ có thêm lần thứ hai hay thứ ba cũng có gì khácnhau đâu?” bên hôn gò má tái nhợt củacô, bên nhàng trấn an.

      Nụ hôn nóng bỏng lại vô cùng cuồng nhiệt.

      Thân mật ma sát, trằn trọc mà mút, đẩy đưa, kẻ trốn ta tìm, Lạc Tích Tuyết chống đỡ lồngngực của càng ngày càng có lực nữarồi.

      Lạc Thiên Uy nhàng dùng lưỡi liếm môi của , nhàn nhạt phát họa nó, cảm giác ẩm ướtlàm cho sợ nhưng cũng kích động vô cùng.

      Nhưng chút lý trí còn sót lại làm cho cắn chặt răng lại, quật cường cho lưỡi củahắn xâm nhập vào trong.

      Lạc Thiên Uy cũng gấp gáp, đầu lưỡi ướt át của lướt qua khuôn mặt của , liếm hônvành tai nhạy cảm của , cuối cùng ngậm trongmiệng thỏa thích mà mút, kỹ xảo vô cùng điêuluyện trêu ghẹo .

      Bàn tay ấm áp của cũng rời mông của côchuyển đến trước ngực, cởi từng cút áo sơ mi người của ra.

      cần!” ý thức được việc làm của , Lạc Tích Tuyết kinh hãi hít vào hơi, theo phản xạ muốn hé miệng hô to nhưng Lạc Thiên Uy lại nhân cơ hội này chiếc lưỡi chui vào trong miệng của , thăm dò mỗi ngõ góc trong miệng của , chút kiêng kị đoạt lấy, kịch liệt dây dưa dường như muốn chạm đến linh hồn của .

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy khí trong lồngngực của mình dần dần bị hút , kiềm hãm được khẽ rên lên tiếng kiều mị, đưa tayôm lấy sống lưng của , gương mặt đỏ ửng,hàng mi nhàng lay động.

      Nhìn bộ dáng thẹn thùng của như vậy làm cho máu trong người của Lạc Thiên Uy như chảy ngược lại vậy, nụ hôn của ngày càng nóng bỏng giống như muốn gặm nuốt vậy.hoặc như muốn hòa tan chung với .

      Nụ hôn này kéo dài như nửa thế kỷ, quần áo của hai người giờ phút này rải đầy mặt đất, nắm chặt bàn tay bé của , mười ngón tay vào nhau, sau đó đột nhiên động thân tiến vào thân thể của , động tác vừa nhanh vừa dứt khoát.

      “A…” Lạc Tích Tuyết thể nào ngăn chặnbản thân phát ra thanh nỉ non như vậy, thân thể bị xâm nhập mang đến cho cảm giác khoái lạc nhưng lý trí lại chấp nhận điềuđó làm cho cả người như rơi vào thế giới thể nào thoát được nữa.

      “Đáng chết! Chặt quá!” Lạc Thiên Uy chửi thềmột tiếng, trong mắt bắn ra tia dục vọng chút nào che giấu.

      cứ chặt khít như vậy giống như lần đầu tiênlàm cho thể nào kiềm chế được.

      “Tại sao bỏ qua cho tôi?’ trong mắt củacô tràn đầy bất lực, mặt mang theo nướcmắt, nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt đen của Lạc Thiên Uy.

      “Bởi vì em là của tôi!” Lạc Thiên Uy cúi đầu, ở bờ môi của rơi xuống nụ hôn êm ái:”Tôimuốn em hiểu, cho dù có trở lại Lạc gia em cũng thể nào tránh được tôi đâu!”

      Bàn tay nóng rực của ôm lấy hông của ,lúc lên lúc xuống, dùng sức bãi động thân thểcủa .

      Thanh quỷ mị lọt vào tai của như thanhâm của ma quỷ làm cách nào tránh néđược.

      cần, tôi muốn, xin bỏ qua cho tôi có được ? nên ở chỗ này, van xin !” lông mi của run rẩy biểu thị sợ hãi trong lòng của .

      kinh hoảng ngừng uốn éo người,nhưng biết lmaf như vậy càng làm cho chỗ hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ. Giờ phút này con ngươi thâm thúy của Lạc Thiên Uybùng lên ngọn lửa mang tên dục vọng, nhiệt độtrên cơ thể như muốn đốt cháy .

      Mặc dù hết sức nhẫn muốn làmcô bị thương nhưng vẻ đẹp của làm cho thể nào kiềm chế được nữa. khôngthể nào khống chế lực đạo được nưa rồi, căn bản dừng lại được nữa, thân thể nghe theo nưa rồi.

      Chỉ biết đoạt lấy, chạy nước rút, rồi lại đoạt lấy,….

      “A, đau quá!” khổ sở kêu lên, vô luận là thân thể hay tâm hồn, đến cực hạn rồi.

      Chỉ là càng như vậy Lạc Thiên Uy lại càng hưng phấn. Cái loại cảm giác khuây khỏađó đưa cả hai người đến thế giới của khoái lạc.

      tay nắm lấy hông của , tay nângchân của lên cao làm cho xâm nhập càng lúc càng sâu hơn, sau đó bắt đầu ở trong thân thể của mạnh mẽ đâm tới.

      Cứ như vậy lần ba lượt. Lạc Tích Tuyết thể nhớ được làm bao nhiêu lần.

      Thống khổ khó tả.

      Là tâm đau hay thân đau.

      Nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi xuống và biến mất ở chiếc gối trắng tinh.

      Cuối cùng còn cảm giác gì được nữa, máy móc theo , để muốn làm gì làm.

      Lạc Thiên Uy ôm chặt thân thể của , cho có đường lui. Ga giường nhăn nhúm,dưới đất trải đầy quần áo của hai người. tất cảđêu bẩn thỉu chịu nổi, quan hệ của bọn họ càng thêm bẩn thỉu chịu nổi, toàn thân cao thấp, từ trong ra ngoài chỗ nào là bẩn.

      Chỉ là ngại như thế chưa đủ bẩn nên hắnkhông ngừng biến đổi tư thế, càng ngừng biến đổi địa phương, làm tình ở mọi góc trongcăn phòng, từ giường, tường, đến mặtđất, bàn, tất cả đều dính đầy dấu vết hoan ái của bọn họ.

      Dơ bẩn, hoàn toàn dơ bẩn!

      Toàn thế giới cũng trở nên dơ bẩn!!!

      Lạc Tích Tuyết trở nên vô lực, chỉ là ánh mắttrống rỗng nhìn trần nhà, chỉ chờ hành hạ này mau chóng kết thúc.

      Tại sao còn kết thúc vậy?

      Chết, được; sống, cũng xong.

      rốt cuộc nên làm gì đây?

      Nươc mắt chảy khô từ lúc nào nhưng người đàn ông ở người vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. còn phải làm bao lâu nữa đây, còn phải chịu bao lâu nữa đây?

      Rốt cuộc cũng đạt đến cảm giác khoái lạc, phát ra tiếng gầm , cả người run rẩy, bắn vào trong người mầm mống của , độtnhiên lúc nãy cửa phòng lại vang lên tiếng gõcửa.

      “Tiểu thư, có ở trong phòng ạ?” làthanh của dì Ngô.

      Thân thể của run lên, sắc mặt đại biến, dì Ngô có chìa khóa phòng của nếu như dì đivào sao? Trong lòng hồi gấp gáp, thân thể cũng căng lên, Lạc Thiên Uy còn ở trong thân thể của nhất thời bị phản ứng này củacô làm cho bùng cháy, nhưng thểkhông kiềm chế lại.

      “Đừng chặt như vậy!” ác liệt cắn vành taicủa , bất mãn nhắc nhở .

      Lạc Tích Tuyết vừa định quay đầu mắng chỉ nghe thấy ngoài cửa lại truyền đến thanh của dì Ngô:”Lão gia!”

      Hỏng bét, phải ba đến tìm chứ?

      Chương 94: Vụng trộm kích thích.

      “Lão gia!” dì Ngô khom lưng, cung kính hô tiếng.

      Lạc Chấn Long ừ tiếng, tới cửa phòng của Lạc Tích Tuyết.

      “Tích Tuyết, nghỉ ngơi xong, cũng nhanh xuống dưới lầu dùng cơm, mọi người trong nhà đềuđang chờ con đấy!” Lạc Chấn Long gõ cửa thúc giục.

      Sống lưng của căng thẳng, thở cũng dám thở mạnh, trợn tròn mắt nhìn chằm chằmcánh cửa, tâm như muốn nhảy ra ngoài.

      Nhưng Lạc Thiên Uy cũng có bỏ qua cho , giống như càng có thêm kích thích, gia tăng tốc độ, như mãnh thú khát máu, ở trong cơ thể của mạnh mẽ đâm tới.

      Lạc Tích Tuyết cắn răng, cực độ xấu hổ. ácý cử động, cộng thêm áp lực ngoài cửa phòng làm cho thân thể của hết sức căng thẳng.

      “Lạc Thiên Uy, đừng như vậy, mau ra !”sắcmặt của vừa khẩn trương lại vừa sợ, hốt hoảng quay đầu nhìn Lạc Thiên Uy, dùng giọngnói hết mức có thể chỉ để hai người nghe được.

      “Em xác định?” Lạc Thiên Uy ngoắc ngoắc môi,ánh mắt cực kỳ mị, nhìn chằm chằm khuônmặt nhắn ngừng hoảng sợ của , đôi mắt lóe ra tia sáng tà ác:”Tôi mà ra ngoàilà em khó chịu đấy!”

      “Khó chịu cái đầu !” tức giận mắng , chợt Lạc Thiên Uy cúi đầu, ngậm hai cánh môihồng nhuận ướt át của , vô thức rên rỉ tiếng.

      Mà thanh này cũng đúng lúc làm cho ngườingoài cửa nghe thấy.

      “Tích Tuyết, con ở trong phòng sao?” Lạc chấn Long có chút tức giận gõ cửa.

      Thân thể của run lên, vừa định trả lời, Lạc Thiên Uy lại cúi đầu ngăn chặn môi của .Chiếc lưỡi nóng bỏng của chui vào trong miệng của , quấn lấy chiếc lưỡi thơm, khôngngừng mút, làm muốn tránh cũng được, thể làm gì khác hơn là dây dưa cùng mang theo thanh cầu xin.

      cần, cầu xin , mau dừng lại ngay , cần ngay bây giờ có được ?” toàn thân run rẩy:”Ba vẫn còn ở bên ngoài”.

      Lạc Thiên Uy chạm khẽ cánh môi hơi sưng của , thở dốc :”Bảo bối, cần khẩn trương, bọn họ thể vào đây được đâu”.

      “Nhưng…” vẫn yên lòng, gấp đến độmuốn rơi lệ, nhưng thân thể lại lần nữa bị xâm phạm làm dần dần run lên.

      “Còn muốn? Có bọn họ đứng ở bên ngoài phải càng tốt hơn sao? Em càngthêm nhạy cảm.” Lạc Thiên Uy ngậm lấy vànhtai của , đôi tay nắn bóp đôi gò bồng đảo củacô.

      ….” chưa hết câu Lạc Thiên Uyhung hăng đâm vào làm nhịn được nữa hô lên tiếng:”A!”

      Lúc này Lạc Chấn Long xác nhận con đangở trong phòng nên thanh của càng ngàycàng dồn dập hơn:”Lạc Tích Tuyết, con ở trongphòng làm gì? Nếu mở cửa ba trực tiếpđi vào đấy?”

      cần! Ba nên vào!” lớn tiếngnói, nhưng Lạc Thiên Uy cơ hồ muốn phân tâm nên gần như cuồng nhiệt hôn , lửa nóng bá đạo ngừng dây dưa với , giây cũng muốn buông ra.

      “Dì Ngô, đem chìa khóa của phòng tiểu thư lại đây cho tôi!” Lạc Chấn Long vô cùng tức giận vì dám nghe lệnh của , sắcmặt càng thêm trầm.

      đem chìa khóa cắm vào lỗ khóa, chuyệnđộng cái đầy cửa vào.

      Nghe được tiếng mở cửa phòng, vô lực nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt vô tình chảy xuống.

      Nếu như ba phát và em trai ở trêngiường làm nên loại tình này biết ba giận dữ cỡ nào, ba có thể trong cơn nóng giận đánh chết hay ? như vậy chứ, bởi vìcô cùng em trai quả dơ bẩn quá rồi.

      Tội ác như vậy đáng bị mọi người khinh bỉ cùng nhổ mạ.

      1 giây trước khi cửa phòng được mở ra, độtnhiên có thanh của người làm nữ vanglên:”Lão gia, tiểu thư ở phòng tắm tại người vào có chút tiện”.

      “Tắm?” Lạc Chấn Long sợ run lên, mặt tức giận dần dần được lúng túng thay thế.

      “Đúng vậy ạ, mới vừa rồi tiểu thư còn phân phótôi chuẩn bị quần áo cho tiểu thư!” Người làm nữ càng kiên định .

      “Vậy ta gọi Lạc Thiên Uy trước!” lần nữa đóng cửa phòng, xoay người hướng người nữ giúp việc phân phó:”Tiểu thư tắm xong ra ngoàingươi tiểu thư động tác nhanh lên chút,ta buổi tối có việc ra ngoài nên có nhiều thời gian để dùng cơm”.

      “Vâng, lão gia!” người làm nữ gật đầu cái, cũng lui xuống theo.

      Nghe được tiếng bước chân của ba cùng người làm nữ, thần kinh của giờ phút này mới đượcthả xuống.

      ra Lạc Thiên Uy sớm đem mọi chuyện anbài thỏa đáng, cho nên mới để ý mọichuyện tiếp tục muốn như vậy, bởi vì tất cảmọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay.

      “Tích Tuyết, sợ sao?” tròng mắt của phát ra tia sáng lung linh. nghiêng người đến gần cánh môi của , ánh mắt càng trở nên mị hoặc“Tôi vẫn còn cảm thấy kích thích đây?”

      … khốn kiếp!” Lạc Tích Tuyết trừng mắt liếc cái, tiện tay cầm lên cái gối,hướng về phía đập tới tấp.

      Lạc Thiên Uy mặc cho đánh , vẫn ômchặt thân thể của như cũ, ở bên tai của côthở hổn hển:”Em còn có khí lực như vậy? Xemra mới vừa rồi tôi chưa có dùng hết sức!”

      xong, khắc chế được, lần nữahung hăng đoạt lấy .

      Đến khi kết thúc là lúc ở trong phòng tắm, dưới ánh đèn mờ ảo, những vết hôn lớn trải dài từ cổ cho đến toàn thân, tên biến thái này chịu tha cho , mỗi lần đều hành hạ đến lúc còn sức lực mới hài lòng.

      “Tích Tuyết, chấp nhận tôi khó như vậy sao?”Lạc Thiên Uy từ phía sau ôm lấy hông của , nhu tình tỉ mỉ hôn đầu vai của .

      đối với khát vọng quá rồi, mà lại nghe lời , mỗi lần đều làm cho tức giận kiềm chế được. Có lẽ lần sau so vớilần này càng thêm mãnh liệt hơn!
      Chương 95: đính hôn.

      Lạc Tích Tuyết gì, chỉ cắn môi yên lặng cầm lấy khăn lông lau thân thể của mình. Lau sạch những nơi mà bị Lạc Thiên Uy hôn qua, sợ bị người khác phát ra có gì đó đung nên cố gắng chà xát thân thể củamình.

      vất vả mới tắm xong, Lạc Tích Tuyết thay bộ quần áo sạch ra ngoài, ngờ Lạc Thiên Uy ở ngoài cửa chờ .

      thôi” Lạc Thiên Uy môi mỏng nở ra nụcười tươi rói, chủ động kéo tay của , đôi conngươi nóng bỏng nhìn hề chớp mắt.

      theo bản năng né tránh lạnh lùng :” xuống trước , hồi tôi xuống”.

      Hai người bọn họ mà cùng xuống khácgì cho mọi người biết giữa hai người có chuyện gì đó mờ ám.

      “Em sợ?” tròng mắt thâm thúy của dâng lên nụ cười tà khí, tựa như xem thấu suy nghĩcủa .

      Lạc Tích Tuyết sợ run lên, liền vội vàng phủnhận:”Tôi có!”

      “Lần sau nên ngoan ngoãn nghe lời tôi, nếu biết tôi lỡ miệng ra quan hệ của chúng ta cũng nên” Lạc Thiên Uy tiến tới gần hơn, bóng dáng cao lớn phủ xuống, uy hiếp .

      dám đem chuyện của chúng ta ra tôisẽ tha thứ cho ”. Lạc Tích Tuyết trừng mắt ngẩng đầu nhìn .

      hạ thấp mặt xuống, đôi môi mỏng hướngđôi môi đỏ mọng của , cuồng vọngnói:” muốn tôi ra cũng được thôi, chỉ cần lần sau em chủ động lấy lòng tôi”.

      Lạc Tích Tuyết lần nữa cảm thấy vô lực, quay đầu chỗ khác, Lạc Thiên Uy tà nịnhcười cười, đôi tay bỏ vào túi quần thẳngxuống lầu.

      Nhìn bóng lưng của rời , trong mắt của côtràn đầy thống hận. chưa từng cảm thấy ghétmột người như thế này.

      chiếm đoạt còn chưa đủ, lại muốn côyêu , lấy lòng ? Điều này sao có thể? Chodù đàn ông khắp thế giới này có chết hết, côcũng .

      Bữa ăn tối tràn đầy hương vị, bàn đầy thứcăn ngon, rượu thơm, cái gì cần có cũng đều có.Lúc Tích Tuyết xuống chọn chỗ ngồi xaLạc Thiên Uy nhất.

      “Ngồi xa như vậy làm gì? Tới gần chút,ngồi bên cạnh Lạc Thiên Uy , hai con là chịem làm gì mà xa lạ như thế?” Lạc Chấn Long bỏtờ báo trong tay xuống, chuẩn bị dùng cơm, thấyTích Tuyết ngồi xa cách như thế liền cảm thấykhông vui.

      “Dạ!” Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ gật đầu cái, chỉ có thể cắn răng ngồi xuống bên cạnh Lạc Thiên Uy, sắc mặt có chút khó coi.

      Lạc Chấn Long nhìn sắc mặt có chút khácthường của con khỏi nghi ngờ hỏi:”Thế nào? tình nguyện sao, khôngphải con với Thiên Uy có gì mâu thuẫn chứ?”

      có, có”. vội vàng lắc đầu,thần sắc có chút khẩn trương.

      có? Nhìn sắc mặt của con kìa, khôngphải tên tiểu tử thúi này khi dễ con chứ?” Lạc Chấn Long suy nghĩ tâm tư của con .

      Lạc Tích Tuyết lúng túng lắc đầu:” có ạ! Thiên Uy rất tốn trọng con!” xong, khôngquên liếc người bên cạnh cái, thấy đangcười nụ cười xấu xa, trong bụng của run lên.

      “Vậy tốt!” Lạc Chấn Long gật đầu cái, ý bảo người nhà có thể dùng cơm.

      khí hòa thuận quay quanh bữa ăn, thỉnhthoảng có vài câu chuyện.

      Vi Tĩnh Nam gấp thức ăn bỏ vào chén của Lạc Thiên Uy, sắc mặt đỏ lên. Còn Lạc Thiên Uy chỉ cười nhạt, chớp mắt đem miếng thức ăn kia bỏvào chén của Lạc Tích Tuyết:”Chị, em khôngthích ăn cá, chị ăn giúp em !” hướng Lạc Tích Tuyết tà mị cười.

      thiếu chút nữa là bị sặc. Còn Vi Tĩnh Nam đem ánh mắt căm tức hướng về phía .Trong lúc nhất thời Tích Tuyết lâm vào tình cảnh tiến thoái lướng nan.

      Đúng lúc ấy giọng của Lạc Chấn Long vang lên:”Tích Tuyết, tuần sau là sinh nhật của con, con muốn quà sinh nhật như thế nào?”

      “Dạ?” Lạc Tích Tuyết sửng sốt chút, lúcnày mới nhớ tới sinh nhật của mình gần đến.

      “Cảm ơn ba, con còn chưa nghĩ ra đợi con nghĩra với ba sau” khẽ mỉm cười, nhàn nhạt . Đối với sinh nhật này cũng quá quan tâm.

      Lạc Chấn Long đột nhiên đề nghị:” bằng ba tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho con”.

      “Ba?” Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, có chút thụ sủngnhược kinh, lớn như vậy nhưng đây là lần đầutiên ba chủ động tổ chức sinh nhật cho .

      Khi còn bé chỉ có mẹ mừng sinh nhật với cônhưng lần này ba lại chủ động làm rất vui mừng.

      “Cứ quyết định như vậy, thời gian cùng địađiểm đến lúc đó ba sau”. Lạc Chấn Longquyết định .

      Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, rất vui vẻ, còn mặt của dì ghẻ cùng Vi Tĩnh Nam trànđầy ghen tị.

      Lớp học.

      “Tích Tuyết, cậu sao chứ?” Trần TiểuMạt quan tâm hỏi thăm .

      “Mình có thể có chuyện gì?’ buồn bựcnháy mắt mấy cái, mấy ngày qua ba vì mà tổchức sinh nhật, Thiên Uy có làm phiền tới , vui vẻ còn kịp có chuyện gì làm buồn chứ.

      “Tích Tuyết chẳng lẽ cậu biêt sao?” Trần tiểu Mạt mở to cặp mắt, lấy hết dũng khí nóivới :”Tiếu Vũ Trạch chuẩn bị kết hôn với PhíLệ”.

      “Cái gì?” toàn thân cứng đờ.

      “Tích Tuyết, cậu sao chứ?” Tiểu Mạt lo lắng hỏi, trong lòng thầm trách mình nhiều chuyện, sớm biết vậy cho TíchTuyết biết.

      sao” Lạc Tích Tuyết lau nước mắt trênmặt, cố gắng bình phục tâm tình, tận lục dùnggiọng bình thường nhất hỏi:”Chuyện khi nào vậy?”

      “Khoảng tuần trước,thời gian mà cậu có ở đây? Mà lúc đó cậu đâu tại sao mình gọi điện cho cậu mà lại liên lạc được, thậm chí đến nhà cậu tìm cậu cũng có cậu ởnhà?” Tiểu Mạt nhắc đến chuyện này kình ngạc hỏi.

      “A, tại mình có việc nên rời khỏi nhà vàingày” Lạc Tích Tuyết hít sâu hơi, đoạn thờigian đó bj Thiên Uy giam giữ nên thể nào liên lạc được với bên ngoài, giờ lại càng nên cho Tiểu Mạt biết.

      “Có việc gì?” Trần Tiểu Mạt tò mò muốn biết nhiều hơn.

      “Chỉ là chuyện gia đình thôi, có gì lớnđâu”. thản nhiên trả lời.

      ra chuyện kết hôn ai cũng biết chỉ có mình ngốc nên mới là người biết sau cùng.

      Lúc về nhà tự nhốt mình trong phòng, hồitưởng lại những kỷ niệm từng trải qua giữa và Tiếu Vũ Trạch, có chút đành lòng.

      Vũ Trạch, chúng ta kiếp này códuyên rồi”. Lạc Tích Tuyết tự lẩm bẩm, mặt đầy ưu thương.

      cho phép em nghĩ đến nữa!” sau lưng đột nhiên truyền đến giọng lạnh lùngcủa Lạc Thiên Uy.

      Lạc Tích Tuyết sợ hết hồn vội vàng để hình xuống, xoay người sang chỗ khác:”Thiên Uy?” kể từ hôm ba tổ chức sinh nhật cho mấy ngày có nhìn thấy .

      cho em nhớ đến nữa! trong lòng em chỉ có thể có tôi!” gương mặt của trầm xuống, tới trước mặt của , nắm chặt hai vai của bá đạo .

      “Chẳng lẽ tôi nghĩ đến ai cũng cần đến cho phép của hay sao?” Lạc Tích Tuyết khôngkhỏi cười lạnh .

      chuẩn bị kết hôn cùng người con khác, nhớ đến em nữa rồi, em còn nghĩ đến làm gì?” mặt Lạc Thiên Uy như băng chút cảm xúc, đoạt lấy tấm hình tay của ,xé nó thành những mảnh .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 96: Đố kỵ làm mất khống chế!

      !!!” Lạc Tích Tuyết vội vàng ngăn cản, tại sao có thể xé bỏ tấm hình của cùnganh Vũ Trạch, đó là tấm hình kỷ niệm còn lại duy nhất giữa hai người.

      Trong mắt Lạc Thiên Uy đè nén được cơn tức giận:”Em cứ như vậy thích ? Biết cùng người con khác kết hôn em cũng tức giận?”

      “Tôi tin tưởng ấy chắc chắn có nỗi khổ tâm, chính tôi cũng xứng đáng với ấy!”Lạc Tích Tuyết đoạt lại tấm hình đem nó giữ chặt ở trong ngực, tròng mắt ưu thương .

      Nếu như phải do nhốt , sớm cùng Vũ Trạch bỏ trốn đến nơi khác, tại Vũ Trạch cưới người khác muốn trách trách tốt phản bội ấy trước.

      là người đàn ông mà em muốn mang lạihạnh phúc nhất? Vậy còn tôi sao?” quảthật bị ghen tỵ làm cho muốn nổi điên, hunghăng nhìn thẳng vào mắt .

      Trời mới biết mấy ngày nay ở bên ngoàigiúp cha kinh doanh, trong lòng có bao nhiêunhớ đến , nhưng sao? Đối với có nửa điểm nhớ nhung, còn nghĩ về đến tên Tiếu Vũ Trạch đó.

      ?” Lạc Tích Tuyết lạnh lùng cười, nhìn tức giận, ngẩng đầu nhìn thẳng :” chỉ là em trai cùng cha khác mẹ củatôi thôi, sao tôi phải đem lại hạnh phúc cho ”.

      Tức giận ở đáy lòng trào dâng, sắc mặt lậptức xanh mét:”Đáng chết, em cứ như vậy nghĩtôi là em trai của em thôi sao?”

      Lạc Tích Tuyết có cãi lại chỉ im lặng như đó là câu trả lời của . Lát sau :” vốn chính là em trai của tôi”.

      “Nhưng tôi muốn em làm chị của tôi!”Lạc Thiên Uy chợt dùng sức ôm , bá đạo tuyên bố:”Tôi muốn chị gì cả, tôi chỉ muốn em! Ngoại trừ tôi ra, cho phép em nghĩ tới bất kỳ người đàn ông nào khác, cũngkhông được thích người đàn ông nào khác”.

      Lạc Tích Tuyết nghe xong vô tình cười lạnh, tựa như cười nhạo tự cao tự đại, càngthêm giễu cợt cố chấp.

      có thể đoạt lấy thân thể của tôi nhưng lòng của tôi bao giờ có được?”

      Lạc Thiên Uy thoáng qua trong mắt nhất mạthung ác, thể nào lãnh hơn:”Tích Tuyết, tôi em, cho nên muốn làm em tổn thương, nhưng em cứ muốn khiêu chiển ranh giới cuối cùng của tôi, nếu như em lấy lòng tôi mà cứ chọc giận tôi như thế, tôi cũngkhông biết đối với em làm ra chuyện như thế nào đâu!” nhìn chằm chằm mắt của , ánhmắt lãnh mà .

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy cả người run rẩy, như vậy là uy hiếp sao? Nếu như tuân theo , đối với Vũ Trạch làm ra chuyện bất lợi sao?

      “Lạc Thiên Uy, có quyến uy hiếp tôi, càng có quyền can thiệp vào chuyện củatôi!” ngẩng đầu lên, chịu thua kém .

      như vậy nhưng thủy chung lạimuốn né tránh như loài rắn rết, chẳng thèmngó ngàng gì đến .

      “Đáng chết, em nghe kỹ cho tôi, em là người phụ nữ của Lạc Thiên Uy này bất cứ kẻ nàodám dòm ngó đến em tôi đem kẻ đó hủy diệt, em chỉ có thể là của tôi thôi”. kéo cánh taycủa , từng câu từng chữ như nghiến răng mànói ra.

      chỉ có nghe như vậy cũng có bất kỳhồi đáp nào, Lạc Thiên Uy thấy dáng vẻ chút nào để ý càng tức giận hơn, kéo mạnh cánh tay kéo ôm vào trong ngực.

      “Á?” sợ hết hồn, vừa phản ứng lại đôi môimỏng của đè lên môi .

      Trời ơi, phòng của giờ có khóa, ngộ nhỡ giờ phút này có ai vào, biết làmsao bây giờ?

      Lạc Tích Tuyết nhanh chóng đẩy ra, nhưngkhông ngờ Lạc Thiên Uy lại ôm càng chặt hơn.

      cần, Ưm!” dùng sức phản kháng, làm cho Lạc Thiên Uy càng dùng sức cạy mở hàm răng của ra, mùi hương bá đạo trongnháy mắt tràn đầy khoang miệng của Lạc Tích Tuyết.

      dùng sức mà chiêm ngưỡng đôi môi của ,giống như muốn trừng phạt , nặng nề gặm cắn.

      Lạc Tích Tuyết bị tấn công mạnh mẽ như thế làm cũng vô lực phản kháng, nhưng lý trí cho biết bọn họ còn chưa có đóng cửa nếu cứ tiếp tục hôn như vậy rất nguy hiểm.

      Thời điểm tưởng chừng như ngừng thở thìhắn lạ buông môi ra nhưng vẫn ôm chặtchẽ như vậy.

      “Tại sao lại phản ứng lại? chẳng lẽ đối với nụ hôn của tôi em cũng chán ghét như vậy sao?” Lạc Thiên Uy cảm thấy mình vô cùng thấtbại.

      Mà Lạc Tích Tuyết chỉ có thể vùi ở trong ngực của , lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của , câu cũng thể được.

      thực tế, đối với những đụng chạm của phải là có cảm giác, nhất là Lạc Thiên Uy còn là người đàn ông đầu tiên của , đối với cảm giác rất khó hình dung.

      Nhưng bọn họ dù sao cũng là chị em, có tầngquan hệ này trói buộc, nhất định bọn họ khôngcó chút tiến triển nào.

      Lạc Tích Tuyết muốn cái gì đó, nhưng độtnhiên nghe được tiếng bước chân ngoài cửaphòng, vội vàng dẩy ra.

      “Đại tiểu thư, A! thiếu gia cũng ở đây!” Người đến là dì Ngô, bà ngờ rằng Lạc Thiên Uy cũng ở trong phòng của tiểu thư.

      Nhìn đôi môi có chút sưng đỏ của bọn họ, quầnáo xốc xếch, nhất thời khí có chút lúng túng.

      “Tôi ra ngoài trước!” Lạc Thiên Uy phá vỡ yên lặng, nhìn cái sâu, xoay người đira ngoài.

      Cửa phòng vừa mới đóng lại,dì Ngô liền đếnbên cạnh của Tích Tuyết, giọng hỏi:”Tiểuthư, cùng thiếu gia quan hệ rất tốt sao?”

      “Cũng tốt”. trong lòng có chút phát run, cố ý tránh ánh mắt của dì Ngô, làm bộ dáng để ý, ngồi trước bàn đọc sách, bổ sung thêm câu:”Có thể là đoạn thời gian mà cóhai chúng tôi ở nhà thôi, nên tình cảm có chúttốt lên”.

      Dì Ngô nhìn Lạc Tích Tuyết:”Chỉ là có chútquen thuôc thôi sao? ràng tôi thấy cùngthiếu gia” có chút kỳ quái. Dĩ nhiên là mấy câu sau cùng bà có ý định ra khỏimiệng.

      và cậu ấy xảy ra chuyện gì chứ?”Ngừng lại trong chốc lát, dì Ngô vẫn yênlòng hỏi tới.

      có! Có thể phát sinh chuyện gì chứ?” Lạc Tích Tuyết lúng túng cười cười, chỉ là dám nhìn thẳng vào ánh mắt của dìNgô, những năm này đều là do dì Ngô chăm sóc nên tâm tư của dì Ngô có thể nhìn thấu.

      Chỉ là cho dù có gan lớn tày trời cũng dám với dì Ngô cùng Lạc Thiên Uy có quan hệ được.

      “Ai, tiểu thư!” dì Ngô thở dài hơi, ý vị sâu xa :”Dì Ngô lắm mồm nhắc nhở tiểu thư mộtcâu, Uy thiếu gia mặc dù là em trai có chungdòng máu của , nhưng dù sao hai người cũng là chị em cùng cha khác mẹ, huống chi năm đómẹ của cùng mẹ của có mâu thuẫn, côcùng thiếu gia nên kết giao quá sâu tốt hơn, tôi thấy Uy thiếu gia là người có lòng dạ rất sâu”.

      Lạc Tích Tuyết trong lòng hồi kêu khổ, dì Ngô nhìn ra, thế nào nhắc nhở sớm hơn? tại tất cả rồi cùng chỉ sợ càng ngày càng lún sâu hơn.

      “Thiên Uy mới 16 tuổi, chỉ là thiếu niên,còn cần dạy dỗ nhiều” Lạc Tích Tuyết nghĩ đằng nẻo, nhưng ở trước mặt dì Ngô muốn để dì Ngô hoài nghi.

      “Tôi thấy Uy thiếu gia bây giờ lòng dạ như mộtngười đàn ông trưởng thành vậy, hôm nay với lão gia cần tổ chức tiệc sinh nhậtcho tiểu thư” dì Ngô tức giận thầm:”Đứanhỏ này bá đạo, muốn lão gia côngbố cùng đều là người thừa kế, sợ tranh gia sản cùng ”.

      Ngày hôm sau, Lạc Tích Tuyết bắt đầu tìm mọi cách tránh né Lạc Thiên Uy, hy vọng khônglàm ra chuyện gì quá phận với . Nhưng côcũng thể để ý đến vẻ mặt trầmcủa , giống như cơn giận của càng ngàycàng nặng chỉ chờ bộc phát.

      Rốt cuộc cũng đến ngày sinh nhật 21 tuổi của Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Chấn Long vì ở nhà cử hành bữa tiệc lớn, mời cổ đông và khách hàng của ông tha gia.
      ngồi trước bàn trang điểm, để thợ trang điểm làm đẹp cho , nhưng cảm thấy càng lúc càng kỳ quái, họ trang điểm cho giống như cho dâu mới.

      Nhưng đây ràng là tiệc sinh nhật chứ phải là tiệc đính hôn?

      Trong phòng chất đầy quà sinh nhật, Lạc TíchTuyết vất vả mới trang điểm xong, lúcmọi người mong đợi, nâng váy bước vào đạisảnh của biệt thự.

      Hôm nay khoác mình bộ dạ phục bó sát người, thiết kế tỉ mỉ, khéo léo, sau lưng để lộmột khoảng lưng trắng noãn, phía trước khoétsâu hình chữ V, chạy dọc chiếc váy là những hạt trân châu, làm lộ ra cảnh xuân mơ hồ. Chiếc váy dài phủ xuống đất, tạo cảm giác cáo quý nhưng thoát tục.

      Dung nhan thanh nhã, mày đen như mực, môiđỏ như hoa, nhìn so qua với bình thường ít phần thanh lệ, lại nhiều hơn phầnquyến rũ.

      “Wow! Tích Tuyết, cậu hôm nay là mộtmỹ nữ mê người! Như công chúa vậy!” Trần Tiểu Mạt khoa trương quanh người Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết chỉ cười nhạt, kêu qua bênkia dùng thức ăn. Cả buổi tối khuôn mặtcủa đều mang theo nụ cười rạng rỡ, làm chói mắt của những người có mặt trong buổi tiệc.

      thời lúc mệt mỏi chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi chút, chợt người đàn ông đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhắn của , mộtmón quà tinh xảo đưa tới trước mặt của .

      “Tích Tuyết, sinh nhật vui vẻ!”


      Bạn editor của truyện này bận số việckhông edit tiếp nửa, mình cùng số bạn hợptác cùng edit tiếp bộ này, mong các bạn vẫn tiếp tục ủng hộ ^^!

      Chương 97: Ba người đàn ông sân khấu

      Editor : babynhox


      "Là ?"


      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn người tới, đôi mắt trợn tròn.

      Bày ra khuôn mặt mê hoặc mọi người, đôi mắtphượng hoa đào phóng điện về phía , bộ âu phục màu đỏ thẳm tôn lên ngoại hình tuấn tú cùng dáng người cao lớn rắn rỏi của , chỉmới vừa xuất ở hội trường bữa tiệc, đãkhiến cho tất cả phụ nữ ở đây đều thét chói tai.

      Lãnh Khinh Cuồng! ! !

      Lạc Tích Tuyết dám tin nhìn gương mặttuấn tú tuyệt mỹ trước mắt, hoàn toàn ngờ rằng xuất ở tiệc sinh nhật củacô, còn tự mình đem quà tặng tới cho .

      "Như thế nào, thích quà của ? Muốnmở ra xem hay ?" Lãnh Khinh Cuồng mịhoặc nháy mắt với , khóe mắt gợi lên nụ cười tà khí.

      " phải." Lạc Tích Tuyết vội vàng lắc đầu, lễ phép mỉm cười với : "Cám ơn."

      nhận quà tặng, tất cả bốn phía đều là ánh mắt hâm mộ.

      Đúng lúc này, ánh đèn sáng lên, giọng trầm ổn của Lạc Chấn Long vang lên.

      "Hoan nghênh mọi người tới tham gia tiệc sinh nhật của con tôi! Mời mọi người tự nhiên!"Toàn thân Lạc Chấn Long mặc bộ âu phục màu đen phẳng phiu, đứng ở giữa sân khấu chào hỏi khách mời.

      Lạc Tích Tuyết ngoan ngoãn đến bên cạnhông, lễ phép mỉm cười với tất cả khách mời.

      Chỉ là lúc khách mới vây quanh , mới pháthiện thấy bóng dáng em trai Lạc ThiênUy ở đây, mặc dù cũng chờ mong hắnxuất , nhưng mà đột nhiên mất tích, hiểu sao trong lòng Lạc Tích Tuyết luôn có cảm giác bất an.

      nghĩ ngợi, chỉ thấy Lãnh Khinh Cuồng đãbưng ly rượu thẳng tới đây, lễ phép chào hỏiLạc Chấn Long.

      "Bác trai!"

      "Là Khinh Cuồng a, con cũng đến đây?" ràng là Lạc Chấn Long ngờ rằng LãnhKhinh Cuồng đến.

      Lãnh Khinh Cuồng nắm vòng eo Lạc TíchTuyết nhìn như rất quen thuộc, khóe môi câu lên: "Con và Tích Tuyết là bạn bè."

      "Ha ha! ? là quá khéo rồi !" Lạc chấn Long vui vẻ cười to, tựa hồ đối với quanhệ của cong ái và Lãnh Khinh Cuồng cực kỳ vừa ý: "Bác còn nghĩ làm thế nào để giới thiệuhai con với nhau đấy!"

      trực giác, Lạc Tích Tuyết cảm thấy ba hi vọng mình cùng Lãnh Khinh Cuồng phát triển, nếu cũng nghĩ giới thiệu bọn họ với nhau!

      Chỉ là tại, làm được sao? Bỏ qua tình cảm của Vũ Trạch , có tên ác ma Lạc Thiên Uy như hình với bóng ở bên người,tinh thần của làm sao có thể ổn định để chuyện đương đây.

      "Bác trai, thực ra là cha cháu thường xuyên nhắc tới bác." Lãnh Khinh Cuồng nho nhã lễ độ hỏi han, Lạc Chấn Long đối với biểu của dường như rất hài lòng.

      Hai người chuyện vui vẻ, hình như đều quên còn Lạc Tích Tuyết đứng bên cạnh.

      lúc Lạc Tích Tuyết cảm thấy xấu hổ, bỗng nhiên ngoài cửa trận nhốn nháo, các phóngviên ngừng chạy theo chụp ảnh.

      kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy em trai LạcThiên Uy ôm lấy xinhđẹp,phách lối tới.

      Lạc Thiên Uy hôm nay mặc quần áo màu đen,cà vạt màu đỏ áo sơ mi trắng, cả người tuấn tú phi phàm. Vừa vào tiệc sinh nhật, lập tức thành tiêu điểm toàn hội trường .

      Bày ra gương mặt tuấn tú vô song, từ người phát ra loại khí thế nguy hiểm như con báo săn chờ hành động, khiến cho bất luận người nào ở đây muốn chú ý cũng khó.

      Lạc Chấn Long đối với khí thế mạnh mẽ của con trai rất hài lòng, mặt mang theo nụ cườitiến tới.

      Lạc Tích Tuyết chỉ có thể hít sâu hơi, đitheo ba cùng nhau nghênh đón.

      còn tưởng rằng tối hôm nay em trai hẳn là tới, nghĩ tới vẫn đến đây,nhưng lại cố ý dẫn theo người đẹp tới, đâylà có ý gì?

      "Chị, sinh nhật vui vẻ!" Lạc Thiên Uy đưa quàtặng của lên, ánh sáng chớp động trong đôimắt thâm trầm hút lấy hồn người .

      Lòng Lạc Tích Tuyết run rẩy, tay trái lén lút kéováy lên cấu vào chân mình, buộc bản thân lộ ra nụ cười rực rỡ,"Cám ơn."

      Nhận lấy quà tăng của , hai người chuyện nhiều.

      "Lạc tiểu thư, chúc mừng, sinh nhật vui vẻ!"Người đẹp bên cạnh Lạc Thiên Uy, cũng đúng lúc chúc mừng Lạc Tích Tuyết Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết lạnh nhạt liếc ta cái,nhận ra ta là người phụ nữ lần trước em trai dẫn về nhà Annie Na.

      "Cám ơn ." Lạc Tích Tuyết máy móc cho qua.

      Hai người chào hỏi giao tiếp, Annie Na lầnnữa lui về kéo cánh tay Lạc Thiên Uy, LạcThiên Uy cúi đầu gì đó bên tai ta, tacười mập mờ, hai người cứ dựa sát vàonhau như vậy mà tiến vào.

      Lạc Chấn Long biến mất vào trong đám ngườicùng khách mời chào hỏi, Lạc Tích Tuyết cũng theo sát phía sau ba mình.

      Đúng lúc này, đám phóng viên xông tới.

      "Lạc tổng, hôm nay ông vì con tổ chức tiệcsinh nhật, là vì người thừa kế Lạc thị có thay đổisao?" tên phóng viên trực tiếp hỏi đến vấn đề mà mọi người quan tâm nhất.

      Lạc Chấn Long trấn tĩnh nhàn nhã, trực tiếp trả lời: "Lạc thị giao cho con trai kế thừa, tiệcsinh nhật lần này chỉ là buổi tiệc chúc mừng sinh nhật con ."

      Càng làm ánh mắt của đám phóng viên nhìn tới Lạc Tích Tuyết: "Lạc tiểu thư xinh đẹp như vậy,có cùng vị công tử nào đính hôn chưa? Hômtrước nghe đồn có quan hệ với Tiếu Trạch Vũ, biết có phải là hay ?"

      "Trước giờ tôi vẫn độc thân." Lạc Tích Tuyết chỉ là nhàn nhạt ứng phó câu, khóe mắt lạitheo bản năng bắt đầu sưu tầm tìm kiếm bóngdáng Lạc Thiên Uy.

      Chỉ thấy dựa cửa sổ, cúi đầu dựa sátAnnie Na, hai người thân mật cái gì đó.

      bĩu môi, trong mắt xẹt qua cái gì đó, nâng váy tiếp tục chào hỏi khách mời.

      Rốt cục đến chỗ đoạn sâm banh.

      Toàn hội trường vỗ tay, ánh đèn liên tục.

      Lúc này cánh cửa đại sảnh bị mở ra, người mỉm cười đẩy chiếc xe đẩy vào, mặt trênđặt thùng nước đá, bên trong là rượu sâmbanh số lượng có hạn.

      Lạc Tích Tuyết nhìn người tới, vô cùng kinh ngạc. Ba cho biết còn có đoạn này?

      Có nhiều người ở đây nhận ra, thấp giọng kinh hô lên: "Là Hàn Diệp Thần!"

      Các phóng viên đồng loạt xông lên, vội vànghỏi: "Hàn tổng hôm nay đặc biệt lên sân khấu,xin hỏi cùng Lạc tiểu thư có quan hệ gì?"

      Hàn Diệp Thần chỉ là tao nhã mỉm cười: "Tôicùng Lạc tiểu thư là nam chưa cưới nữ chưa gả,chẳng qua hôm nay tôi chỉ tới đây với thân phậnlà bạn Lạc tiểu thư để chúc mừng sinh nhật ."

      Câu trả lời nho nhã lễ độ, nhưng cũng mơ hồ suy đoán, để cho mọi người đoán ra, cùng Lạc Tích Tuyết rốt cuộc là quan hệ gì?

      Trong nháy mắt, Hàn Diệp Thần mỉm cườiđẩy xe đến trước mặt Lạc Tích Tuyết,"Lạctiểu thư, sinh nhật vui vẻ."

      Lạc Tích Tuyết có chút xấu hổ bĩu môi, dù sao bọn họ từng có hôn ước, nhưng tại hủy bỏ, Hàn Diệp Thần đột nhiên xuất tiệc sinh nhật của rốt cuộc là cái ý gì? Chẳng lẽ là ba cố ý an bài ?

      kinh ngạc nhìn Lạc Chấn Long bên cạnh,thấy ba mỉm cười gật đầu với Hàn DiệpThần, cũng chỉ buồn cười,"Cám ơn."

      Đổ sâm banh lên tháp, Lạc Tích Tuyết cùngHàn Diệp Thần nâng ly, toàn hội trường vô cùngvui vẻ.

      Trong lúc này, đối với suy đoán quan hệ của bọn họ, thành tiêu điểm của buổi tiệc lần này.

      Hàn Diệp Thần xuất thân từ gia đình danh tiếng,lại là thanh niên đắc chí, uy tín của ba khácao, giờ đặc biệt xuất là khách mớithần bí, có thể thấy được quan hệ của cùng Lạc Tích Tuyết tầm thường.

      Lạc Tích Tuyết trái lại có quá nhiều biểu cảm, chỉ là vẫn chào hỏi khách mời, nhưng đối với xuất của Hàn Diệp Thần, trong lòng vẫn có chút hơi được tự nhiên .

      biết đây nhất định là ba mình an bài , nhưng đối Hàn Diệp Thần có cảm giác, tại ba đột nhiên để cho nhảy dùtrong tiệc sinh nhật của , điều này làm cho Lạc Tích Tuyết rất thoải mái, cảm thấybản thân mình là quân cờ!

      "Ưm, mệt mỏi quá!" Lạc Tích Tuyết vừa ứng phó hết khách mời, ngồi vào bên góc sáng sủa, hơi hơi cảm thấy có chút nhàm chán.

      "Người đẹp bé! ra tiệc sinh nhật của bản thân em cũng nhàm chán a...!" Bên tai truyền đến tiếng diễn trò của Lãnh KhinhCuồng.

      Lạc Tích Tuyết quay đầu lại, nhíu mày: "Anhcòn chưa sao?"

      "Hi vọng như vậy, rất đau lòng ." Lãnh Khinh Cuồng cố ý làm ra tâm trạngđau lòng, khiến cho Lạc Tích Tuyết nở nụ cười.

      Lạc Tích Tuyết giận liếc mắt cái: "Anhthật là, trường hợp này còn muốn đùa giỡn, anhđem bộ dáng công tử đánh nát rồi!"

      Lãnh Khinh Cuồng tùy ý khoát tay, chợp mắt cái chỉnh sửa tốt nhìn về phía : "Đúng rồi, Hàn Diệp Thần vừa rồi có quan hệ gì với em?"

      " là quen biết." Lạc Tích Tuyết quá nghiêm túc trả lời.

      "Chỉ là quen biết sao? Đối với ánh mắt em nhìnhắn cực kỳ mập mờ a, các người phải đãtừng cùng chỗ chứ?" Lãnh Khinh Cuồng chịu tin tưởng, lại đứng đắn hỏi.

      Lạc Tích Tuyết khỏi trợn trừng mắt: " cho là người nào cũng giống sao, độngmột tí liền kéo nữ sinh mướn phòng!"

      chỉ là vô ý , chỉ là sau khi xong, sắcmặt hai người cứng đờ, ánh mắt nhìn nhau đềuđã trở nên phức tạp.

      "!"

      "Em!"

      Hai người như là nhớ tới chuyện gì, đồng thời mở miệng.

      "Ưu tiên phụ nữ, em trước ." Lãnh KhinhCuồng hiếm khi có được làm thân sĩ.

      Trong đầu Lạc Tích Tuyết rất nhanh tổ chức ngôn ngữ, nhưng mà lúc muốn , vẫn à có chút xấu hổ nuốt vào nhả ra: "Đêm đó, cám ơn !"

      vẫn cho là đêm đó Lãnh Khinh Cuồng chạm vào , về sau đối tin nhắn cùng điện thoại củahắn, tất cả đều trốn tránh tiếp.

      Nhưng mà tại xem ra là sợ bóng sợ gió, Lãnh Khinh Cuồng người này tuy bề ngoài có chút quần là áo lượt, nhưng coi như là mộtngười đoan chính.

      Ít nhất về phương diện này, so với em trai Lạc Thiên Uy đủ là đàn ông hơn.

      "Em, đều biết rồi hả ?" Lãnh Khinh Cuồng dừng chút, ánh mắt liền trở nên trầm khó hiểu.

      còn tưởng rằng cái gì cũng biết, nghĩ tới vậy mà biết đêm đó có đụng tới , làm sao mà biết được?Chẳng lẽ

      Nghĩ như vậy , trong lòng Lãnh Khinh Cuồng khỏi nổi lên hồi chua xót.

      Lại có người tiến lên chúc mừng , Lạc TíchTuyết vội vàng xã giao, lễ phép chào tạm biệtLãnh Khinh Cuồng .

      Thời gian qua rất nhanh

      Lạc Tích Tuyết ứng phó hết lượng lớnkhách mời, liền cảm thấy có chút khát nước, điqua phòng chờ chuẩn bị rót ly nước cho mình.

      Lúc này, sức lực mạnh mẽ bỗng nhiên nắm lấy vòng eo của , kịp hoảng sợ, bị đôi tay lớn ôm rồi.

      Hương vị quen thuộc thấm vào mũi, liền biết người đến là ai rồi.

      "Em trai, em ở trong này làm gì?" Lạc TíchTuyết xoa cổ tay đau nhức bị Lạc Thiên Uy nắm, trợn mắt.

      Cả đêm thấy , chừng cùngngười đẹp mềm mai kia phóng đãng, suy nghĩ đến đây, có thái độ tốt.

      Lạc Thiên Uy đóng cửa ban công, xoay ngườilại tới, cười lạnh vài tiếng, lập tức tới gần LạcTích Tuyết.

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết Tâm dâng lên mộtdự cảm bất tường, vừa định né ra, bị đôi tay Lạc Thiên Uy ôm vào, gắt gao đè vào trong lòng, cúi đầu hôn lên cái miệng ngày nhớ đêm mong này.



      Chương 98: Trừng phạt của ác ma

      Editor : babynhox


      "Ưm"

      Lạc Tích Tuyết hoảng sợ trợn tròn mắt, muốnđẩy Lạc Thiên Uy ra, lại dễ dàng bị ôm chặthơn.

      Môi mỏng của trăn trở giày vò cánh môi của , đầu lưỡi cường hãn cạy mở răng môi của ,Lạc Tích Tuyết xấu hổ và giận dữ cắn , hắnbị đau, lập tức lui ra ngoài, lại ngụm cắn lên môi dưới phấn nộn của , trừng phạt lại tăngthêm sức lực.

      "Ưm đau quá" Lạc Tích Tuyết theo bản năngnhíu mày, kêu đau tiếng.

      Lạc Thiên Uy lập tức buông môi dưới của ra, lại nhân cơ hội kẽ hở từ giữa răng tiến quân thần tốc, liên tiếp quấy lên ngọn lửa bá đạo, ép đầulưỡi của cùng dây dưa.

      Ngón tay thon dài mà tinh xảo của , chậm rãixoa lên gò má Lạc Tích Tuyết, động tác bắtđầu trở nên chậm rãi, vươn đầu lưỡi ra, cẩn thận liếm sạch máu tươi làn môi của ,giống như dịu dàng giống như thương tiếc.

      Lạc Tích Tuyết dần dần ngừng giãy dụa, hô hấp lại bắt đầu trở nên hỗn loạn, hơi thở nóng bỏngcủa Lạc Thiên Uy lắp đầy giữa răng và môi củacô, khiến cho gần như hít thở thông.

      Cảm giác rung động từ môi mỏng của dường như mang theo loại ám chỉ kỳ lạ nào đó, dườngnhư từng chút từng chút thôn tính lý trí của .

      "Ừ" Trong lúc lơ đãng răng và môi ngây ngô bậtra, lại làm cho cánh môi Lạc Thiên Uy vô ý vẽra đường cong khiến người động lòng.

      dùng sức ôm lấy eo , nhấc lên lui về phía sau hai bước, để lên lan can sân thượng, bàn tay to di chuyển lên, dao động trênlưng , khiến cho hồi run rẩy.

      Lúc này trong con ngươi Lạc Thiên Uy chứađầy lửa giận, trong ánh mắt u lạnh lẽo nhưbăng, suy nghĩ đến đêm nay luôn chuyệnvới người đàn ông khác, trong lòng liền bốclên ngọn lửa ghen tuông chua xót.

      Nhất là lúc vừa đến nhìn thấy ăn mặc hở hang như vậy, hở ngực lộ lưng, chầm chậmbước , khoe ra làn da trắng như tuyết dưới ánhđèn sáng rực, nhìn đến da đầu cũng kéocăng lên, huống chi là trong buổi tiệc nhiều ánhmắt như vậy.

      thực hận thể ôm rời , đưa tới nơi chỉ thuộc về mình , giấu .

      "Ưm" cảm thấy sức mạnh mãnh liệt trong miệnghắn, Lạc Tích Tuyết đau nhức hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn trong đôi đồng tử đen thẳm của Lạc Thiên Uy, hàn khí bức người lạnh như băng, nhưng lại giống như che giấu ngọn lửa cháy hừng hực.

      Trong lòng chấn động, dùng sức chống đẩyhắn, liều mạng giãy dụa, nhưng bị hai tay Lạc Thiên Uy cố định kẹp chặt ở phía sau đầu, môi mỏng chẳng những có buông cánh môi của , ngược lại vươn bàn tay còn lại ra, từ phía sau tới phía trước, tới chỗ đẫy đà củacô, nắm giữ bên, dùng sức xoa nắn.

      Ngăn cách bởi lớp quần áo mỏng, thở gấp cảm nhận mềm mại của , ngón trỏ khiêu khích vòng cổ giữa hai mảnh vải, vừa dùng chút sức, toàn bộ nơi đẫy đà trắng như tuyết liền bạilộ ra, nhảy tới trong lòng bàn tay .

      tiếp tục si mê vuốt ve, chỉ là hơn phân nửa gò má Lạc Tích Tuyết cũng đỏ bừng.

      quá sợ hãi, dồn sức đẩy ra: "Lạc Thiên Uy! ! !" tức giận hung hăng kêu tên của , hai bàn tay ôm lấy ngực.

      Đáng giận, lễ phục sinh nhật cứ như vậy bị hắnxé hỏng, làm sao ra ngoài.

      Lạc Thiên Uy thấy gương mặt đỏ rực của , môi sưng đỏ lấp lánh dính nước miếng của , vải tơ tằm mỏng che lấy ngực, lờ mờ thấy đượcda thịt trắng tuyết nhấp nhô khiến cho choáng váng đầu.

      Lúc này Lạc Tích Tuyết đứng ở trước mặt , cả người liền hóa thân thành 4 chữ: Vô cùng hấp dẫn.

      Rốt cuộc chịu đựng được, mạnh mẽhôn lên môi , ngừng dùng lưỡi khiêu khích nhiệt tình của , dụ dỗ cùng trầmluân.

      "Ưm cần! !" Lạc Tích Tuyết thẳng lưng,theo bản năng kháng cự nụ hôn nồng nhiệt củahắn.

      Nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay Lạc Thiên Uy lưu lại bên eo , gắt gao ôm chặt, giọng ác ma trầm ổn mà quỷ mị kề sát bên tai ,"Tích tuyết, em cố ý ăn mặc như thế này, phải là muốn quyến rũ tôi sao? Tôi thỏa mãn cầu của em, chúng ta đến ."

      Đến? Đến cái gì?

      Lòng Lạc Tích Tuyết trầm xuống, còn chưa cóphản ứng kịp những lời em trai là có ý gì, đãthấy Lạc Thiên Uy kéo hai tay ngăn trở của côxuống , từ giữa miệng lễ phục xinh đẹp xé rách hai bên.

      Lạc Thiên Uy duỗi bàn tay vào, đụng đến ven bờ vú, vừa xé xuống tiếp, lại cầm bên vú dán lên lan can.

      Lạc Tích Tuyết bị dọa vừa xấu hổ vừa vội, côdùng sức vùng vẫy, nhưng mà Lạc Thiên Uy vẫn chính xác bắt được nơi mềm mại trước ngực , bàn tay to dùng sức xoa nắn.

      "Ừm, tôi muốn" Toàn thân Lạc TíchTuyết run lên, khỏi dùng sức nhấc chân, hung hăng giẫm lên chân Lạc Thiên Uy.

      "A! !" Lạc Thiên Uy bị đau khó chịu, sức từgiày cao gót lại thêm cân nặng của , đầu ngón chân của thiếu chút nữa bị giẫm đứt.

      tức giận nhíu mày, người phụ nữ này đúng là đạp xuống! !

      Lạc Tích Tuyết vừa muốn chạy trốn, lại bị Lạc Thiên Uy chặn ngang bế lên, đặt ở trênlan can, sau lưng Lạc Tích Tuyết trống rỗng,nhìn xuống dưới lại càng sợ tới mức thét chóitai!

      "A! ! ! điên rồi phải , mau thả tôi ra! ! Buông ra! ! !" Mặt đổi màu, dùng sức lớn hơn vùng vẫy.

      Trời ạ, đây là lầu ba a! Té xuống chết cũng bị liệt nửa người, rốt cuộc là muốn như thế nào?

      Phản ứng bản năng, Lạc Tích Tuyết đành phảiôm chặt lấy đầu Lạc Thiên Uy, cả người hướng tới sát bên người .

      "Ha ha, Tích Tuyết, sợ sao?" Lạc Thiên Uy kẹp chặt bên eo Lạc Tích Tuyết, tà mị dùng răng cắnxuống vành tai của , mê hoặc kề sát bên tai : " muốn té xuống, liền ngoan ngoãn phối hợp với tôi! ! !"

      " biến thái! ! !" Thân thể Lạc Tích Tuyết cứng đờ, lông mi dài dài như là tiết lộ sợ hãicủa , run rẩy liên tục , giống như con ve run rẩy ở giữa gió thu.

      ngờ em trai vậy mà sử dùng cách biến thái như vậy để hành hạ , ép vào khuôn khổ, cuối cùng vẫn là ác ma.

      "Tích Tuyết, em rất ngoan , cả buổi tốiđều chuyện cùng những người đàn ông khác, em tươi cười theo chân bọn họ kích thích đến tôi, tại tôi quyết định phải trừng phạt em chút!"

      Trong con ngươi tối đen như đêm khuya củaLạc Thiên Uy lên đám sương mù, đáymắt lộ ra ngọn lửa dục vọng, gắt gaonhìn , đối với vẻ mặt chống cự của , đáy mắt màu nâu của càng thêm ràng.

      Phút chốc, cúi đầu hôn , trằn trọc gặm cắn cánh môi của , mỗi động tác đều mãnh liệt mà điên cuồng, bất chấp bú mút , lưu tình chút nào, giống như là trừngphạt tàn nhẫn với , dường như muốn cắn nuốtcô vào bụng.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết liền cứng ngắc, run rẩy, lúc này Lạc Thiên Uy mở mắt điên cuồnghôn , trong con ngươi sâu đen của liên tiếp lên ánh mắt chinh phục, trong lồng ngực có cảm giác mãnh liệt giống như là xấuhổ và giận dữ, ngừng lung lay nhảy lên khó có thể đè xuống.

      "Ưm đừng như vậy, cần! ! !" vừa thẹn lại sợ, né tránh nụ hôn của , mà lại sợ động tác quá lớn ngã xuống lầu, sau cùng vẫn mộtlần nữa lọt vào giữa ôm ấp của Lạc Thiên Uy.

      Lúc này mặt Lạc Thiên Uy vừa lúc chôn ở ngực , phát ra tiếng cười sung sướng, bỏ qua lớp quần áo ngăn cách ngậm lên đỉnh đẫy đà của .

      "Ưm" Chỗ Lạc Tích Tuyết bị ngậm chặt lan truyền ra từng đợt tê dại, toàn thân đều mất cảmgiác.

      Lạc Thiên Uy giống như mãnh thú cắn lấy nơi mềm mại của , lưu lại vết màu đỏ, dầndần chịu nổi, cả người xụi lơ xuốngdưới, ngã lên đầu vai .

      Lạc Thiên Uy ôm lấy , bàn tay to đè mông tròn của , đè xuống lửa nóng của mình.

      Lạc Tích Tuyết có thể cảm nhận ràng được thứ cứng rắn như thép đó chống đỡ mình.

      Mặt đỏ lên, nóng lòng muốn chạy trốn,nhưng Lạc Thiên Uy cũng tính cứ như vậy mà buông tha .

      nhàng vỗ về trước ngực , giọng khàn khàn ái muội, mang theo hương vị đầu độc chết người: "Muốn tôi sao?"

      Lạc Tích Tuyết bị trêu đùa phân Đông Nam Tây Bắc, gật gật đầu lại lập tức lắc đầu, trong đầu mảnh trống , chỉ cảmthấy tư thế tại của mình và em trai, quá xấu hổ rồi.

      "Ngoan, muốn tôi!" Lạc Thiên Uy thổi hơi nóng vào bên tai , tà ác ra lệnh.

      "! ! !" Lạc Tích Tuyết khuất phụcquay mặt qua chỗ khác, sắc mặt đỏ bừng thiếuchút nữa là ra máu.

      " tôi liền ôm em xuống muốn em, hay là ngay tại nơi này muốn em, chính em lựa chọn cái! !" Lạc Thiên Uy nhướng mày, trong mắt lên suy nghĩ tà khí.

      "? !" mặt Lạc Tích Tuyết hồi trắng hồng, quả thực biết nên mắng như thế nào, em trai như vậy quá đáng rồi, làm sao có thể dùng việc này ép buộc .

      Chỉ là còn chưa đến hai giây do dự, Lạc ThiênUy sốt ruột khó nén lại lần nửa ôm lại lan can.

      "Là em lựa chọn dịu dàng ! !"

      bàn tay gắt gao chế trụ Lạc Tích Tuyết, bàn tay thăm dò dưới váy của , bàn tay to liền dùng sức, ngay cả quần lót của cũng bịhắn xé thành mảnh .

      Bên tai Lạc Tích Tuyết nghe được tiếng kéokhóa thô, liền hoảng hốt.

      "Lạc Thiên Uy —— A!"

      Thét chói tai còn kịp rồi, liền nhưvậy mà tiến vào, thẳng lưng dùng sức, chặt chẽchiếm giữ .

      "Kích thích sao?" tà ác đẩy cái, xấuxa hỏi.

      Sắc mặt Lạc Tích Tuyết tái nhợt tới cực điểm, muốn chửi ầm lên, lại chửi ra tiếng, lúc này cổ họng khô khốc ,cả người bị cái tên đàn ông này chiếm giữ triệt để.

      cúi đầu hôn , hung hăng trằn trọc bú mút môi .


      Lễ phục cứ theo đường cong xinh đẹp thân thể Lạc Tích Tuyết, hoàn toàn rơi xuống mặtđất.

      "Ừm a"

      ban công, đúng lúc tình cảm của bọn họ mãnh liệt như lửa bỏng dầu sôi, đúng lúc này, cửa ban công lại đột nhiên mở ra.

      Lạc Thiên Uy phản ứng cực nhanh, vộivàng ấn đầu Lạc Tích Tuyết vào trong lòng, quay đầu nhìn, là người nào có mắt đúng lúc này lại vào phá hỏng việc tốt của bọn họ.

      Ai ngờ người tới phải ai khác, là mẹ kếcủa bọn họ Lam Thư Đình.

      Lúc này bà dẫn theo đám người đứng ở đó, có phóng viên, có khách, cũng có bạn hợp tác thương nghiệp, mọi người nhìn thấy mànnày, quả thực kinh ngạc đến trợn mắt há hốcmồm.

      Lạc Thiên Uy người thừa kế Lạc gia vậy mà ở sân thượng vụn trộm đương với , này là ai?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 99: Quan hệ sáng tỏ rồi!

      Edit: fpurplebrown23


      Lạc Tích Tuyết gắt gao chui vào trong ngựcLạc Thiên Uy, thân thể run lẩy bẩy, chưabao giờ muốn trở thành khí như lúc này.

      Nhưng phải, nhóm người đứng xem ở ban công náo nhiệt cũng phải.

      Bọn họ tồn tại , mặc kệ có mang mục đích gì chăng nữa, nếu để cho bọn họ biết
      người phụ nữ núp trong ngực Lạc Thiên Uy,cùng kích tình triền miên là chị của Lạc
      Tính Tuyết, dám tưởng tượng ra hậu quả kinh người đến thế nào.

      Từ giây phút bắt đầu cũng Lạc Thiên Uy lên giường, vẫn bất an, mặc lo lắng, sợ quan hệ của bọn họ ra ánh sáng, lo lắng nghe được khiển trách cùng chửi rủa của mọi người.

      Nhưng bất kể cẩn thận thế nào, ngày nay vẫn phải tới ! ! !

      Mẹ kế Lam Thư Đình che miệng giật mình nhìn trước mắt màn, sửng sốt hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần : “Nghe người ta cửa ban công bị khóa trái, tôi còn tưởng do người nào đó nghịch ngợm cơ! Ai biết --- Thiên Uy, làm sao con ở chỗ này à? Bố con tìm con đó? tại dễ dàng ra ?”

      Mấy câu phía sau, Lam Thư Đình hiển nhiên biết lại còn hỏi, nhìn Lạc Thiên Uy bảo vệcô trong ngực như thế, cũng biết là hy vọng đem ra ngoài đến thế nào.

      Chỉ là trùng hợp như vậy bị bắt được, còn mượn đề tài chuyển sang chuyện của mình sao? dám cam đoan nếu lão gia biết chuyện này, nhất định lên án LạcThiên Uy mạnh mẽ, đến lúc đó có cơ hộiđược phân chia của cải nhà họ Lạc, tănglên lớn.

      Lạc Thiên Uy trong lòng phập phồng tức giận, Lam Thư Đình đáng chết này, bà ta ràng là cố ý, hai mắt ghen ghét trừng mắt về phía ! ! ! Mẹ kế, lần này nhớ kỹ cho tôi ! !

      “Tôi chút nữa qua đó!”. Mặt lộ vẻkhông kiên nhẫn, giọng trầm ổn trả lời.

      Lạc Tích Tuyết nghe qua đó”, chỉ cảm thấy trong đầu lập tức muốn nổ tung, trong cơn tức giận há mồm cắn vào ngực Lạc Thiên Uy --- đều là do ta làm hại!Hừ, lại vẫn muốn mặc kệ , cứ nhưthế ! !

      Lạc Thiên Uy hít sâu hơi, đáng chết, vết răng cắn nho của người của , hơi đau nhói, hơn nữa là sáng khoái mãnhliệt.

      Lúc này, thân dưới của còn chôn trongthân thể của , bộc phát bành trướng,chẳng qua trước nhiều người như vậy, anhgiả vờ chẳng có gì cả.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết cũng nhất thời run rẩy, theo nam tính phía dưới càng ngày càng bành trướng, chỉ cảm thấy ê ẩm căng căng từ phía dưới truyền đến, thiếu chút nữa chịu nổi phải kêu lên tiếng.

      “Có cảm giác rồi sao?” Lạc Thiên Uy cúi đầu, môi mỏng dính vào trán của , khóemiệng tràn ra đùa cợt tà ác.

      “Khốn kiếp!”. Lạc Tích Tuyết hung hăng cămtức nhìn, đến mức này rồi, ta vẫn quên đùa giỡn .

      “Bộ dạng em bây giờ thế này, để cho tôi muốn em ở chỗ này sao?” Lạc Thiên Uycúi đầu bên tai đỏ của nhàng .

      Sắc mặt Lạc Tích Tuyết cứng đờ, vùi chặthơn trong ngực : “ cần, đuổi bọn họ van ! ! !”

      chịu nổi, tại hai người trong trạng thái này, còn nhóm người nhìn, bây giờ chỉ muốn thoát khỏiđây.

      Lạc Thiên Uy hài lòng nhìn vẻ mặt hiền thục của , đưa tay nắm eo của , để cho gầnsát mình chặt hơn, quay đầu lại với đám người vô lực kia quát: “Tất cả cút ra ngoài! ! !”

      Nghe được tiếng tức giận quát tháo đằng đằng của Lạc Thiên Uy, mọi người hóa đánghe vậy nhất thời tỉnh ngộ, trong khoảnhkhác rời .

      Nhưng trong đám người khó tránh khỏi mấy người theo dõi tình hình, tò mò núp ở trongkhe cửa nhìn, còn có mấy ký giả to gan muốn trực tiếp lên hỏi.

      “Lạc tổng, ngài nên giới thiệu chút vịtiểu thư trong ngực ngài chứ? ấy có phải bạn mới của ngài ?” Ký giả cả gan tiến lên, lại bị ánh mắt cảnh cáo hù sợ của Lạc Thiên Uy, lúc này cứng đờ tại chỗ.

      “Ba giây đồng hồ, lui ra ngoài,đừng trách vệ sĩ của tôi nể mặt! !”

      Chỉ câu trầm thấp ra lệnh, sắc mặt ký giả hoảng hốt, bị dọa đến chạy ra ngoài, số
      người ở lại trong khe cửa muốn theo dõiriêng tư, cũng sợ rối rít rời .

      Đợi đến khi toàn bộ người rời , ban công lại khôi phục vẻ yên tĩnh.

      Lạc Thiên Uy cúi đầu, hôn cái vào trán Lạc Tích Tuyết, giọng , “Đừng sợ, tấtcả bọn họ đều rồi !”.

      Lạc Tích Tuyết thả lỏng hơi, cả ngườiquả muốn xụi lơ trong ngực Lạc Thiên Uy.

      Cũng may, có bị phát .

      Chỉ là mới trải qua màn kia, hồn của côđã bị dọa được hai lần rồi, tại sao có thể như vậy, những người này làm sao vừa vặn xông tới, còn có nhiều ký giả đứng xem như vậy.

      Nếu như bại lộ thân phận vừa rồi, vậy lòng cũng chết luôn.

      Lạc Thiên Uy lại bắt đầu ở trong thân thể cômạnh mẽ đâm tới, tức giận căm phẫn quảthật muốn giết người, người đàn ông này như thế nào vậy? Như vậy mà vẫn chưa thỏa mãn dục vọng! Mới vừa gặp chuyện may rồi, giờ còn thả ra.

      “Ra ngoài, đừng náo loạn!”. Lạc Tích Tuyết kiên nhẫn quát.

      Lạc Thiên Uy quan tâm, tiếp tục làmchuyện của .

      “Như vậy, ngược lại em lại nhạy cảm hơn!”. càng mạnh mẽ hơn, chiếm cứ như vậy buông tay.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết bị nâng lên, đem chống đỡ ở lan can, mãnh liệt đánh thẳng vào.

      Lạc Tích Tuyết a tiếng, làn sóng đánh tới, thân thể của tự chủ được mềm nhũn ra.

      Hai tay tự chủ ôm trọn cổ của Lạc Thiên Uy, đem lấy chính mình treo ngược ở người . Nhưng giày cao gót màu đen chân còn chưa có cởi xuống, theo thân thể của bị trước sau đụng nhau ở giữa trung lay động.

      Rốt cuộc, kích tình kết thúc.

      Lạc Thiên Uy ở trong thúc giục cùng lo lắng, chỉ vội vã muốn 2 lần liền thôi.

      Giương mắt thấy đầu tóc rối bời, ánh mắt ướt át, y phục càng thêm tan tành chịunổi. Trong mắt của xẹt qua tia đau lòng, cởi áo khoác xuống đắp người .

      Thân thể khom xuống, bàn tay bế ngang , muốn ra ban công.

      cần, tôi muốn ra ngoài!”.Lạc Tích Tuyết cuống quít hô tô.

      “Yên tâm , có chuyện gì”. Lạc ThiênUy giọng an ủi, đem khuôn mặt vùi vào trong ngực, đem áo khoác che lấy cựckỳ chặt chẽ, lúc này mới đá văng cửa ban công, sải bước ra ngoài.

      Người trong đại sảnh cũng làm bộ cóchuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn đồ ăn, nóichuyện phiếm.

      Lạc Thiên Uy tự mình đem Lạc Tích Tuyếtvào gian phòng khách, bảo người ta tìm bộ váy tương tự mặc để cho thay, lại đặc biệt sai người đem Annie Na tìm đến.

      Mới vừa có chuyện, mặc dù tất cả mọi người nhắc lại, nhưng luôn luôn cho mọi người cái công đạo.

      Lạc Tích Tuyết tuyệt đối thể ra ánh sáng, như vậy, chỉ có cách tìm người thay thế rồi.

      “Quấy rầy mọi người mấy phút, cho phép tôivì mọi người mà long trọng giới thiệu bạn gáihiện giờ của tôi ---- Annie Na”. Lạc Thiên Uyôm Annie Na cao quý lần nữa xuất trước mặt mọi người, lên giọng vì mọi người mà giới thiệu.

      Mọi người cơ hồ vây quanh, đặc biệt là ký giả, vội vàng đung đưa trong tay máy chụphình, cố gắng chụp ảnh.

      Sân khách chuyển đổi tràng mới ---- vốn làtiệc sinh nhật của người chị Lạc Tích Tuyết, giờ thay đổi là buổi họp báo công khai tình của em trai Lạc Thiên Uy.

      “Lạc Tổng, xin hỏi cùng với An tiểu thư từ lúc nào?”. Mấy ký giả cầm văn bản phỏng vấn, hỏi cẩn thận.

      “Tôi biết Uy lúc tôi tới nước Mĩ”. Annie Na mặc cỡ đỏ mặt, bộ mặt hạnh phúc nhìn LạcThiên Uy.

      Lạc Thiên Uy vốn là công bố tình cáiliền tuyên bố tan cuộc, ngờ Annie Na lại ngược lại chủ động trả lời câu hỏi của kýgiả, cũng nghiêm chỉnh rời , chỉ có thểnhắm mắt chống đỡ, bồi thêm khuôn mặt tươi cười.

      “Hả? Vậy 2 người là thanh mai trúc mã sao?” Ky giả rất nhanh bắt được tin tức này.

      “Ừ, đúng vậy a”. Annie Na thân mật khoác tay Lạc Thiên Uy, mặt vui vẻ cùng ký giả giới thiệu : “Tôi với Uy là bạn học đấy”.

      Lạc Thiên Uy nghe xong nhíu mày, uống xongmột hợp rượu đỏ bên tay, tâm tình lại càngthêm phiền muộn.

      “Nếu hai vị là thanh mai trúc mã, lại vừa mới thân mật như vậy, chắc hẳn hai vị rất thích đối phương chứ?” Các ký giả đều nở nụ cười.

      Annie Na chậm trễ chút nào liền gậtđầu, nhân cơ hội thêm dầu thêm mỡ, “Đươngnhiên rồi, Uy của tôi là duy nhất, mà tôi cũnglà người phụ nữ ấy thích nhất, ấy đãcam kết với là muốn chăm sóc tôi cả đời này”.

      Lạc Thiên Uy nghe xong lông mày đứng dậy,cả đời? lúc nào những lời như vậy?

      Toàn bộ nữ khách quý ở đây đều đưa tới ánhmắt hâm mộ, người đàn ông cam kết người phụ nữ cả đời như vậy, chẳng phải là thể hiệnmuốn cùng kết hôn sao? Annie Na có thể gả cho Lạc Thiên Uy vừa đẹp trai vừa nhiều tiên như vậy tốt a, bọn họ mới nhau sao?

      như vậy hai vị chuẩn bị kết hôn?” Cácký giả theo lời của Annie Na hỏi liên tục.

      “Ầm!”. Chỉ nghe thấy thành bình thủy tinh vỡ vụn, đó là ly rượu của Lạc Thiên Uy bị vặn nát, hận thể tại chỗ liền quay đầu .

      Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra,Annie Na vội vàng lúng túng cười giảng hòa:“Tôi với Uy cũng tròn 18 tuổi đâu, chuyệnkết hôn, đợi trưởng thành rồi hãy ”.

      Mặt mọi người sáng tỏ, trong lòng cũng chấpnhận với thương người, cũng nhận định Annie Na chính là vợ chưa cưới của Lạc Thiên Uy.

      Trong lúc nhất thời đèn flash liên tiếp, tất cả ký giả vây thành đoàn, vấn đề tiếpmột vấn đề hỏi ra.

      Trong đám người biết có người nào đềnghị: “Nếu hai vị tình cuồng nhiệt,có thể hôn cái, cho chúng tôi chụp hìnhmột cái được ?”

      Tiếng vỗ tay dưới đài và tiếng hoan hô liên tiếp.

      Annie Na ngoắc ngoắc ngón tay cái của Lạc Thiên Uy, ném qua ánh mắt, ý bảo anhhôn .

      Lạc Thiên Uy căn bản đối với có hứng thú, nhưng do áp lực của mọi người,bảo vệ
      Lạc Tích Tuyết bị thương tổn, chỉcó thể nám eo nhắn của Annie Na, chút để ý hôn lên môi của .

      Vốn chỉ tính toán là hôn cái liền buông ra, ngờ Annie Na lại chủ động đưa đầu lưỡi ra ngoài, đôi tay ôm cổ anhkhông tha, Lạc Thiên Uy bất đắc dĩ, chỉ có thể phối hợp màn diễn này với .

      Hai người kịch liệt hôn nóng bỏng, bị ánh đèn flash truyền thông chụp được thường xuyên.

      Dĩ nhiên cũng rơi vào đôi mắt xa của Lạc Tích Tuyết.

      Nhìn em trai trước mặt mọi người ôm lấy người phụ nữ khác hôn môi, trong lòng củacô lại vô ý xẹt qua tia chua xót, nóira được thoải mái.

      lúc ấy , trong đám người có ký giả phát trong góc, mang theo mấy ký giả xúm lại: “Lạc đại tiểu thư, em trai của Lạc Thiên Uy tìm bạn trước mặt rồisao? Là thành viên của nhà họ Lạc, có ý kiến gì với chuyện này ?”

      Chương 100: Chiếc nhẫn kim cương lóe sáng, cưới em ! ! !

      Edit: fpurplebrown23

      Lạc Tích Tuyết nhất thời được gì.

      Người phóng viên này hỏi cái vấn đề thối nát gì vậy, em trai tìm bạn liên quan gì tới , tại sao phải tỏ thái độ a.

      Hàn Diệp Thần chẳng biết lúc nào lại xuất , cười thay Lạc Tích Tuyết giải vây,“Lạc tiểu thư, làm chị, đương nhiên có thể chúc mừng cho em của mình rồi”.

      “Đúng vậy a.”. Lạc Tích Tuyến hướng Hàn Diệp Thần cảm kích cười tiếng, cũng đúng ký giả thân thiệt gật đầu cái.

      Chỉ là mới vừa làm xong động tác này, tự dưng cảm giác đỉnh đầu có tia sắc bén ở đâu bắn tới, khiến cho sống lưng thẳng đưng.

      cần đoán cũng biết, nhất định là tên Lạc Thiên Uy kia uy hiếp , cần cùng Hàn Diệp Thần quá gần.

      Nhưng quản được sao? cũng chỉ làem trai của mà thôi, mới vừa ôm lấy bạn thân thiết công bố tin cưới đấy.

      Quan hệ tội ác của 2 người, viễn viễn thể nào ra ánh sáng, mà ở bên ngoài trongmắt của tất cả mọi người, chỉ có thể là chị củahắn.

      còn chưa sao?”. Lạc Tích Tuyết nhìn cảnh cáo của Lạc Thiên Uy, trựctiếp đến gần Hàn Diệp Thần, tò mò hỏi.

      Hàn Diệp Thần lắc đầu cái, ánh mắt nhu hòa hỏi: “ có a, mực ở bữatiệc tìm em đấy, Tích Tuyết, em mới vừa đâu vậy?”

      Thân thể Lạc Tích Tuyết chấn động, nét mặtnhất thời trở nên cực kỳ mất tự nhiên.

      Nhớ tới mình mới vừa cùng em trai xảy ra màn mắc cỡ, hận tìm được chỗ đất đào nào để chui vào, tại lại bị HànDiệp Thần hỏi đột ngột, đương nhiên có thể ngượng
      ngùng.

      “Thế nào? Sao lại mặt hồng như vậy?”. Hàn Diệp Thần đưa mặt tới, ánh mắt tĩnh mịchnhìn chăm chú vào .

      “Ách cái đó, có gì em chỉ có chútkhong thoải mái, lên lầu nghỉ chút!”.Lạc Tích Tuyết lúng túng cười tiếng, úp úp mở mở suy đoán vài câu, nâng váyrời .

      Chỉ là thấy vẻ mặt hốt hoảng của , tất cảđều rơi vào trong mắt Hàn Diệp Thần, theo ý , Lạc Tích Tuyết nhất định vừa xảy ra chuyện gì đó.

      Chỉ là có liên tưởng đến Lạc ThiênUy, mà cho rằng Lãnh Khinh Cuồng ở cùngvới trong phòng yến hội tìm kiếm Lạc Tích Tuyết chắc tìm được trước, cùng vớicô xảy ra chuyện gì đó.

      Trở về trong phòng, Lạc Tích Tuyết tắm rửasạch ra ngoài, tiệc sinh nhật lầu dưới trongđại sảnh cũng sai biệt lắm tan cuộc.

      đến giường, bắt đầu mở quà sinh nhật.

      Từng cái trong hộp quà tinh xảo, khôngphải mỹ phẩm chính là đồ trang sức sốlượng có hạn, xem ra đều là giá trị xa xỉ.

      từng cái bóc xong, ở bên cạnh ghi chú ràng là ai đưa, những thứ này nhận là nhận, có thể sau cũng muốn trả, nhớ kỹ tên những người này, chờ sau khi bọn họ cửhành bữa tiệc, quà của cũng thể thiếu.

      nhất thời xem xét, khóe mắt hất đến cái hộp, chỉ là chút để ý mở ra, trông thấy có cái gì đó trong hộp, Lạc TíchTuyết trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm.

      Lại là cái nhẫn kim cương? !

      Mặt còn có thiệp, vài chữ cái to viết: em đời kiếp.

      Có lầm hay ? Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn cái nhẫn trong tay, sinh nhật của côcũng phải là kết hôn, tại sao có ngườiác như vậy, đưa nhẫn kim cương làm lễ vậtchứ!

      Nhất định là Lãnh Khinh Cuồng, trong ấn tượng chỉ có loại con nhà giàu như ta,mới có thể trêu chọc như vậy.

      Chỉ thấy tên Lạc Khoản, Lạc Tích Tuyếttrong nháy mắt giật mình.

      Lạc Thiên Uy? ! !

      Lại là em trai đưa?

      Em trai tốt đưa nhẫn kim cương làm gì chứ? Chẳng lẽ muốn cầu hôn sao?
      thể nào? Trong lòng của nhất thờihỗn độn, em trai mới 16 tuổi, hiểu được cái gì là hôn nhân sao?

      Chắc là nhất thời vui mừng, trêu đùa sao?

      Lạc Tích Tuyết ngơ ngắc nhìn nhẫn kim cương trong tay, nhất thời cảm thấy trong tim khó lên lời.

      “Thích ?” Chợt thanh của Lạc Thiên Uy nâng lên, chờ phản ứng kịp thời điểm của Lạc Tích Tuyết, tới trước mặt rồi.

      “Đây là đưa?” Lạc Tích Tuyết buồn bực nhìn .

      “Ừ”. Lạc Thiên Uy khẳng định gật đầu mộtcái.

      tốt, đưa tôi cái này làm gì?”. Lạc Tích Tuyết đem chiếc nhẫn cùng hộp, vứt vào trong ngực Lạc Thiên Uy, giọng khó chịu:“Muốn đưa, cũng nên đưa cho vị hôn thê mà hôm nay công khai ý”.

      “Tích Tuyết” Lạc Thiên Uy sững sờ, nhất thời trong mắt lóe lên tia sáng, hưng phấn : “Em ở đây ghen?”

      “Tôi có rồi đấy!”. Lạc Tích Tuyết trừng mát liếc cái.

      Lạc Thiên Uy lại đến gần, vui vẻ ôm , thâm tình nhìn lại: “Tích Tuyết, Mục Cảnh cho biết, người phụ nữ chỉ tin tưởng vào cam kết kết hôn, thể nào tin tưởng người đàn ông muốn sống đời mà khôngchịu cưới ấy”.

      “Vậy sao?” Lạc Tích Tuyết hiểuhắn tột cùng muốn cái gì.

      Lạc Thiên Uy chợt nâng lên tay của , nóicực kỳ nghiêm túc: “Tích Tuyết, chúng ta kết hôn !”.

      “Cái gì? điên rồi?”. Lạc Tích Tuyết tròng mắt kích động, khó có thể tìn nhìn em trai, hất tay của ra, lạnh lùng nhắc nhở:“Chúng ta là chị em!”.

      “Tích Tuyết, tôi thích em, tôi sớm qua, tôi đối với em phải tình ruột thịt, là tình , tôi phải thích em với tư cách chị mình, tôi muốn biến em trở thành người phụ nữ thích! Hi vọng em có thể hiểu!”.Lạc Thiên Uy cố chấp , ánh mắt chắc chắn.

      Con người Lạc Tích Tuyết co rụt lại, nhất thời á khẩu trả lời được.

      Vốn muốn tìm viện cớ lấp liếm cho qua, ngờ em trai lại nghiêm túc giải thích cho như vậy, muốn cùng kết hôn, phải là sao?

      “Nhưng chúng ta là chị em a!”. bấtđắc dĩ nhìn , cuối cùng lại bổ sung mộtcâu:
      “Chị em ruột!”

      Lạc Thiên Uy cầm tay của , để cho lấy ra, vừa lấy chiếc nhẫn tự tay đeo lên cho , cam kết với : “Tôi muốn, tôi có thểdẫn em rời khỏi đây bất cứ lúc nào, ra nông trường nước ngoài ai biết củachúng ta, bắt đầu cuộc sống mới”.

      giỡn sao?” Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn , đây đối với là em trai, ước mơ xa xôi lắm vậy.

      Người ta, có thể vì tình mà bất chấp tấtcả sao?

      Bỏ xuống tất cả người thân cùng bạn bè, cư, duy trì quan hệ tội ác như thế sao?

      “Tích Tuyết, tin tưởng , chúng ta nhất định có thể”. Lạc Thiên Uy nâng cằm lên,ánh mắt sáng nhìn : “Đến lúc đó, chúng tacó thể ở trong nông trai trông loại cây chúngta thích, nếu như em nguyện ý, chúng ta còn có thể sinh em bé”.

      Lạc Tích Tuyêt nhìn con ngươi đen nhánh của em trai, chỉ cảm thấy ma lực trong đôi mắt kia như nhau, canh chừng , cách nào dời khỏi chỗ khác, chỉ có thể trở mắtnhìn và cánh tay thon dài sạch sờ xoạng hai gò má của .

      thở dài cái: “Em chịu ở lại bên cạnhanh là tốt rồi”.

      Lạc Tích Tuyết giật mình, tâm như bị cái gì đó đụng vào, ánh mát mờ mịt nhìn Lạc ThiênUy, suy tư lời vừa rồi của , có thể sao? Bọn họ có thể ở chung chỗ sao?

      “Khụ ----“. Đột nhiên, tiếng ho khan nặng nề ở cửa ra vào vang lên, phá vỡ gian hai người thâm tình nhìn nhau.



      Chương 101: Ngịch chuyển: người nào rơi xuống, vạn kiếp bất phục!
      Editor: tieuphuchac


      Lạc Tích Tuyết chấn động, vội vàng đẩy LạcThiên Uy ra, nhìn về phía cửa…

      May mắn là vú Ngô, hoàn hảo!

      thở ra hơi, hoàn hảo là vú Ngô, còn tưởng rằng là cha tới đây, tay đeochiếc nhẫn kim cương.

      “Chuyện gì?” Lạc Thiên Uy tựa hồ rất vui khi bị người khác quấy rầy, cau mày trừngvú Ngô.

      Vẻ mặt Vú Ngô ngưng đọng, vừa rồi còn thấymột màn kia.

      Tiểu thư cùng thiếu gia tại sao lại có thể dùngánh mắt như vậy nhìn nhau đây? Thấy thế nàođều là loại mập mờ ra được.

      “Vú Ngô!” Lạc Tích Tuyết lên tiếng nhắc nhở.

      Vú Ngô lập tức hoàng hồn, cung kính cười đối với Lạc Thiên Uy:

      “Thiếu gia, lão gia bảo cậu tới thư phòng, ông ấy chờ.”

      Trong bụng Lạc Tích Tuyết trầm xuống, ba muốn tìm em trai? phải là vì chuyện phát sinh ban công tối nay sao? Còn em trai côngbố Annie Na cùng nó có quan hệ?

      “Tích Tuyết, tôi ra ngoài trước.”

      Lạc Thiên Uy vỗ vỗ tay Tích Tuyết, đứng dậy đira ngoài.

      Vú Ngô kinh ngạc ngẩn người tại chỗ, nhíu mày:

      “Đại tiểu thư, thiếu gia như thế nào lại trực tiếpkêu tên của tiểu thư? Đây cũng quá lễphép, dầu gì cũng phải kêu tiếng chị.”

      Lạc Tích Tuyết giật giật khóe môi, chẳng qua là cười cười như vậy, cũng trả lời.

      Lạc Thiên Uy chỉ gọi là chị mà thôi,nó hơi quá đáng, lại càng lễ phép chuyện này đều biết, gọi chị, sớm quen rồi.

      “Vú Ngô, còn có việc gì sao?” Thấy vú Ngô vẫn còn ngẩn người tại đó, Lạc Tích Tuyết khỏi nghi ngờ .

      Vú Ngô gật đầu cái, vẻ mặt đông lại tới, quan tâm hỏi:

      “Tiểu thư, bây giờ có bạn trai hay ?Hôm nay tôi thấy có Lãnh tổng cùng Hàn tổng, giống như có ý đối với !”

      Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, tựa như nghĩ tới vú Ngô lại như vậy, chẳng qua là thảnnhiên cười cười:

      có, vú Ngô người suy nghĩ nhiều rồi, tôivới bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè bình thườngmà thôi.”

      “Bạn bè bình thường sao?Ai, đại tiểu thư, đừng bảo vú Ngô nhiều càu nhàu nhiều chuyện,Tiếu Vũ Trạch cũng cùng người phụ nữ khácđính hôn, cũng nên quên ta chon người bạn trai khác, nhất là bây giờ thiếu gia cũng công bố bạn , An tiểu thư đó, trong nhà rất có thế lực, nếu là thiếu gia tốt hơn , sợrằng sau này lão gia quan tâm nhiều tớicô nữa.”

      Vú Ngô tâm nhắc nhở, bà chẳng qua chỉ cảm thấy Lạc Tích Tuyết tìm được bạn trai, ít nhất cũng có núi dựa, tương lai ở Lạc gia quá khó khăn.

      “Vú Ngô , ba tôi lần này phải cho phép tôi tổ chức tiệc sinh nhật sao? Chứng minh trong lòng ba vẫn có tôi, ông ấy muốn lo lắng, bởi vì tôi là con ruột thịt của ông.”

      Lạc Tích Tuyết cười trấn an, vú Ngô luôn luônnhắc nhở muốn cùng em trai tranh gia sản, còn muốn ba coi trọng , cuộc sống sau này mới có thể tốt lên, nhưng hiểu, cùng em trai là người nhà, tại sao nhất định phải phân chia ràng như vậy?

      “Ai!” vú Ngô nặng nề thở dài, ánh mắt cực kỳ phức tạp:

      “Đại tiểu thư, có số việc bây giờ tôi khôngthể với được, chỉ có thể khuyên tranhthủ khiến lão gia thương , có ngày kia lão gia phát ra …”

      “Tôi cái gì?”

      Lạc Tích Tuyết nghẹo đầu nghi ngờ, cảm thấy vú Ngô hôm nay có chút kỳ quái, năngấp a ấp úng.

      có gì, đại tiểu thư. Tôi xuống trước, nghỉ ngơi tốt .” Vú Ngô dừng lại, vộivàng lắc đầu cái, kinh hoảng ra ngoài.

      Lạc Tích Tuyết nhìn theo bóng lưng hoảng sợrời của vú Ngô, trong lòng có cảm giác bà ấy che giấu mình chuyện gì đó.

      Sáng sớm ngày thứ hai, nhà quay quần ở bàn ăn điểm tâm, sau khi ăn xong khí trầm mặc, Lạc Tích Tuyết cùng Lạc Thiên Uytheo thói quen cùng nhau ra ngoài.

      “Em trai, tối hôm qua ba tìm cậu tới thư phòng, có chuyện gì ?” Lạc Tích Tuyết đột nhiên đuổi theo Lạc Thiên Uy, vỗ bờ vai của cậu ta hỏi.

      ta tối hôm qua rất muốn hỏi em trai,chỉ là thấy thời gian quá muộn, người trong nhàđều ngủ hết, ngượng ngùng nhớ tới quá khứ khi tới phòng em trai.

      Nhưng là trong lòng rất lo lắng, dù sao cùng em trai cũng xảy ra laoij quan hệ đó, em trai lại tìm Annie na ra làm thế thân, dĩ nhiên cômuốn quan tâm tới thái độ của ba như thế nào,ngàn vạn lần muốn ba hoài nghi điều gìmới phải.

      có gì.”

      Lạc Thiên Uy cố tránh việc Lạc Tích Tuyếtkhoác lên bả vai của mình, thanh cứng rắn lạnh lùng.

      Lạc Tích Tuyết nhất thời sửng sốt tay cứng ở giữa trung, thiếu chút nữa có phảnứng kịp.

      Thái độ của em trai đối với mình, lúc nào trởnên lạnh lùng như vậy? Chẳng những né tránh đụng chạm vào, thậm chí ngay cả lời cũng trở nên cứng rắn như vậy?

      Lạc Tích Tuyết buồn bực nhìn về phía LạcThiên Uy, nhưng cậu ta căn bản là có ý định cùng giải thích, chẳng qua là đẩy tay ra, xoay người ngồi vào xe riêng của mình.

      Dọc theo đường học, hai người đều trầm mặc, Lạc Tích Tuyết mấy lần muốn mở miệng, LạcThiên Uy cũng để ý tới .

      Cuối cùng lúc xuống xe, cậu ta lạnh nhạt bỏ lại câu: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi phụ trách đưa đón học nữa.”

      xong, người biến mất trước mặt Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết sững sờ tại chỗ, chẳng biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy buồn buồn.

      Trở lại phòng học, Lạc Tích Tuyết vừa tìm chỗ ngồi xuống, Trần Tiểu Mạt mặt hề hề như kẻ trộm nhích lại gần.

      “Tích Tuyết?” Tiểu Mạt đẩy vai bạn tốt.

      “Ừ?”

      Lạc Tích Tuyết thờ ơ đáp tiếng, trong đầutràn đầy hình ảnh vẻ mắt lạnh băng kia.

      ra em trai của cậu cùng Annie na là mộtđôi, hai người bọn họ xứng đôi, trai tài sắc!!” Trần Tiểu Mạt lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

      xứng?!! thế nào lại cảm thấy?

      Lạc Tích Tuyết rơi vào ý thức mâu thẫu, bĩu môi: “Làm sao bạn biết?” Tin tức này cũngtruyền tới tai Trần Tiểu Mạt?

      “Này, báo chí cũng qua, hôm nay là tin tức ở đầu của tuần san giải trí đấy? Toàn bộ thế giới đều biết a!”

      Trần Tiểu Mạt đem quyển tạp chí đưa tới, chỉchỉ chõ chõ :

      “Nghe Annie na xuất thân danh môn, với em trai của bạn là thanh mai trúc mã, hai người sớm có hôn ước rồi đó?”

      “Bọn họ có hôn ước sao? Mình thế nào lại biết?” Lạc Tích Tuyết bắt được trọngđiểm trong lời của bạn tốt.

      Trần Tiểu Mạt kỳ quái nhìn về phía Lạc Tích Tuyết:

      “Dĩ nhiên, tạp chí có viết nha, hơn nữa tớ mới vừa xem bọn họ cùng nhau tới, nhe Anniena vì cùng em trai của bạn, chuyển tới trườngcủa chúng ta học rồi đó.”

      “Cái gì? Annie na chuyển tới học ở trườngchúng ta?” Giọng của Lạc Tích Tuyết trongnháy mắt đề cao vài dB.

      Khó trách sáng nay lúc em trai xuống xe vóicô sau này đưa đón học nữa, nguyên nhân là muốn làm hộ hoa sứ giả cho mỹ nữ, chẳng qua đây hết thảy đều phải điều hy vọng?Tại sao tâm lại khó chịu như vậy?

      Trần Tiểu Mạt nâng má trêu ghẹo:

      Annie na đó rất hạnh phúc, giống như lậptức cùng em trai của bạn kết hôn vậy đó. TíchTuyết, bạn có thể rất nhanh có em dâu!!”

      Em dâu? Nghe thế, trái tim Lạc Tích Tuyết chấn động, sắc mặt rất nhanh trắng bạch.

      Buổi tôi hôm qua muốn kết hôn với , hôm nay lại quay ngắt 180 độ, muốn tiếp nhậnnhư thế nào?

      biết quan hệ chị em giữa bọn họ tệ,quan hệ khôi phục lại bình thường sao,nhưng là bây giờ liền khôi phục, có phải haykhông quá nhanh? Gần như là kịpphản ứng nữa, đến tột cùng tối hôm qua ba nóichuyện gì với em trai? Mà em trai lại đội nhiên thay đổi như vậy?

      “Tích Tuyết, bạn làm sao vậy?Sắc mặt kém như vậy?” Trần Tiểu Mạt thấy sắc mặtt của LạcTích Tuyết rất khó coi, lập tức đỡ ngồixuống, hiểu hỏi.

      có gì!”

      Lạc Tích Tuyết cười cười cái, chẳng qua là nở nụ cười miễn cưỡng.

      “Ai, Tích Tuyết, chuyện tình của bạn cùng TiếuVũ Trạch cũng qua, đừng thương tâm nữa.”

      Trần Tiểu Mạt thở dài hơi, cho là Lạc Tích Tuyết nhìn thấy em trai , nhớ lại chuyện tìnhlần trước với bạn trai, tâm khuyên bảo.

      “Ừ, mình biết!”

      Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, chẳng qua là ánh mắt vẫn ảm đạm như cũ.

      Bắt đầu từ hôm nay, Lạc Thiên Uy bắt đầu xa lánh Lạc Tích Tuyết.

      Em trai hề chờ tan học nữa, hề đưa học nữa, cũng những lờimập mờ với nữa, thậm chí thấy đều kêu là chị, giống như lúc trước quấn lấycô.

      Lạc Tích Tuyết rất muốn hỏi em trai tại sao?Thái độ của em trai đối với lúc nóng lúc lạnh,để cho cực kỳ chịu nổi.

      Vừa bắt đầu còn cảm thấy em trai đối với mình như vậy, ngược lại thấy thanh tịnh, nhưngcàng về sau tâm tình càng xuống thấp, càngbuồn bực, nhất là ở trong sân trường mọi ngườiđều bàn tán việc Lạc Thiên Uy cùng Annie na thương nhau, hai người bọn họ luôn cùng xuât cùng thời điểm, chỉ muốn lướt qua.

      Tại sao?!! Em trai đùa giỡn , thậm chí chiếm đoạt rồi, còn có thể công khai cùng côgái khác ở cùng chỗ.

      Phải là trong lòng khó chịu khi bị lừa gạt, lúcnày cảm thấy cảm giác phản bội mãnh liệt, mặc dù cảm giác như thế là bình thường, nhưng nó vẫn sinh ra.

      Chiều hôm đó, Trần Tiểu Mạt muốn hẹn dạo phố, cự tuyệt, trong khoảng thời gian này tâm trạng của bị em trai làm cho phấn chấn, bây giờ có tâm tình ra đường.
      mình qua lại ở lối bộ, nhìn chiếc xe bên cạnh qua lại đường, Lạc Tích Tuyết có cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ.

      Lúc này cách đó xa có cặp tìnhnhân, nắm tay hình như chuẩn bị bộ.
      Nhìn tấm lưng kia rất quen thuộc, Lạc TíchTuyết nhìn kỹ, lại là Lạc Thiên Uy cùng AnnieNa!!
      Lúc này khuôn mặt ngọt ngào của Annie na kéocánh tay của Lạc Thiên Uy cũng có cự tuyệt, vừa với ấy cái gì, cái tay khác còn cầm cái bị lớn.

      Vừa nhìn cũng biết bọn họ vừa mới dạo phốvề, , chính xác mà là cùng ước hẹn.
      Em trai nề bồi cùng ước hẹn, Lạc Tích Tuyết kinh ngạc mở to mắt, nhớ em trai ,cậu ta chán ghét nhất là bồi bên cạnh nữ sinh dạo phố?

      Nhưng cậu ta hiên tại bồi kia dạo phố, chẳng lẽ bồi bên cạnh mình thích, cậu ta cũng chán ghét?

      Ánh mắt của Lạc Tích Tuyết đau nhói nhìn chằm chằm hai bóng lưng xa dần,chợt Lạc Thiêu Uy giống như có cảm giác, quay đầu lại,theo bản năng tìm kiếm người.

      “Này, nhìn cái gì vậy?” Annie na thấybạn trai chuyên tâm kéo ống tay áo, tò mo quan sát theo ánh mắt của bạn trai.

      có, có gì cả biết ấy nhìn cái gì a?

      Nhưng là Lạc Thiên Uy lại nhìn thấy.

      biết----là ấy!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :