1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 77:

      là đau!” Lạc Tích Tuyết khổ sở thở hổn hển, chân mày nhăn lại thành đống,tay của lơ đãng chạm dưới làn váy lại phát nơi đó mảnh ướt nhẹp.

      giật mình cúi đầu mà xem xét, phát hiệnmáu đỏ thẫm chậm rãi theo bắp đùi chảyxuống, mùi máu tanh nhìn thấy mà ghê!

      Lac Thiên Uy cả người ngẩn ra, trong mắtxẹt qua nhất mạt khủng hoảng, nhanh chóng ôm lấy , nóng nảy hô:”Lạc Tích Tuyết, em rốt cuộc làm sao?”

      “Mau ôm chị trở về phòng, là đau!” nửa khép nửa mở mắt, níu lấy cổ áo .

      “Được, em đừng sợ, tôi lập tức gọi bác sĩ tới”. mạch vừa ôm lên lầu, vừa dịu dàng an ủi.

      Vừa về tới phòng, từ người của liền trượt xuống chạy thẳng mạch vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại.

      Lạc Thiên Uy hiểu định làm gì,nóng nảy gõ cửa ngoài hô ta:”Tích Tuyết, emở trong đó làm gì? Mau ra đây, tôi gọi bác sĩ tới”.

      Tim của như muốn nhảy ra ngoài rồi, hạ thể của đều là máu, lại từng có quan hệ với Tiếu Vũ Trạch phải sảy thai đóchứ?

      Lòng của bây giờ như lửa đốt, nhanhchóng móc điện thoại di động trong túi ra, nhẫn nút gọi cho bác sĩ tư của lạc gia.

      cần gọi bác sĩ”. đột nhiên từphòng vệ sinh ra, sắc mặt như cũ rất khó coi, chỉ là lắc đầu :”Chị sao”.

      sao, dáng vẻ của em bây giờ mà dám sao? Lạc Tích Tuyết, em đừngcậy mạnh”. hiển nhiên hiể, tốtnhất vẫn nên gọi bác sĩ đến dù sao vẫn cảm thấy an tâm hơn.

      đoạt lấy điên thoại trong tay , bất đắc dĩ nhìn :”Chị sao rồi,em yên tâm ra ngoài ”.

      xong, nhanh chóng bò lên giường đem chăn trùm kín cả người.

      vừa rồi cũng lo lắng nghĩ mình mang thai nhưng tính toán lại hôm nay đúng là ngày có kinh nguyệt, đây là những ngày hành hạ cuộc sống của .

      tại rất nhớ bàn tay của mẹ, mỗi lần đau như thế này luôn có bàn tay của mẹ vuốt ve bụng của .

      tựa đầu vào trong chăn, giọng nức nở, tự với mình: phải kiên cường.

      Cho dù có mẹ ở bên nhưng vẫn phải gắng gượng trải qua.

      lúc ấy bàn tay kéo chăn củacô ra, nằm xuống bên cạnh , ôm thậtchặt.

      Tựa hồ cảm thấy tìm được nơi ấm áp nên theo bản năng càng hướng vào trong ngực của .

      “tích Tuyết, em bị bệnh nghiêm trọng như thếtại sao lại cần bác sĩ đây?” Lạc ThiênUy ôm lấy muốn đem chút hơi ấm của hắnmang lại cho , nhàng thở dài :”Ngoan, để cho tôi gọi bác sĩ tới có đượchay ?”

      trong chăn ôm , trán của dí lên trán của .

      Động tác lơ đãng này lại làm cho nhớ lạihồi còn bé, mỗi khi ngã bệnh mẹ đếu ôm cho biết cần sợ, tất cả sẽkhông có chuyện gì.

      nghĩ tới gia đình của ngày tan vỡ, tại người ôm lại là em traicùng cha khác mẹ với .

      Trong lúc nhất thời cảm xúc của ngổnngang vô cùng.

      Giờ phút này cái trán nóng như lửa của , môi của gần như thế, chỉ cần mở miệng là đụng trúng.

      Tim của lần nữa đập nhanh, nhớ kể từ tối hôm qua đây là lần thứ mấy nhìn thấy mà tim đập nhanh như vậy rồi.

      Tựa hồ đối với cảm giác ngày càngmãnh liệt, ngay cả đối với Vũ Trạch cũng chưa lần nào rộn ràng như thế.

      bị chính phản ứng này của mình làm cho hết hồn, dám them nữa càngkhông dám thở mạnh.

      Thời điểm đẩy ra, thiếu chút nữathở thông, từng ngụm từng ngụmthở làm cho đại não bổ sung dưỡng khí.

      “Tôi gọi bác sĩ”. bá đạo , mặc dùhắn rất cưng chìu nhưng thể quan tâm được, ít nhất cho đem sức khỏe của ra giỡn.

      cần”. Lạc Tích Tuyết vội vàng kéoống tay áo của , đỏ mặt, mực lắcđầu:”Chị sao”.

      Lạc Thiên Uy chần chừ nhìn , thấy bộ dáng xấu hổ, nghi ngờ hỏi:”Rốt cuộc là em thoải mái chỗ nào?”

      “Chị chính là..” lòng bàn tay của rỉ ra mồ hôi, vẻ mặt lúng túng, biết nên giảithích với như thế nào.

      “Chính là cái gì?” vẫn hỏi tới, chuyện lien quan đến sức khỏe của nhất định phải làm .

      “Chính là thời kỳ đó của chị đến rồi.” thấy Lạc Thiên Uy bộ muốn làm cho tình huống nếu bỏ qua cho , nên chỉ có thể lấy hết dũng khí cho biết.

      Chỉ là sau khi nhanh chóng xong câu đó, liền trốn vào trong chăn, bởi vì rất mất mặt.


      Lạc Thiên Uy ngẩn ra, ngay sau đó lộ ra nụcười nhàn nhạt:”Còn đau ?”

      “Ừ”. gật đầu cái, che kín chăn:”Emrót giùm chị cốc nước nóng ”. tai mặt của như bị lửa đốt, ánh mắt của sáng quắc như thế cứ nhìn chằm chằm , làm côkhông có cách nào đành mượn cớ làm chohắn rời khỏi.

      “Đươc, em chờ chút, tôi đem lại cho em ngay”. lập tức rời .

      hồi tiếng bước chân gấp gáp tới, ly nước ấm cùng với mấy viên thuốc giảm đauđưa trong tay Lạc Tích Tuyết.

      uống xong mấy viên thuốc đó bụngdưới giảm đau ít.

      định thở phào cái chợt bắt gặp Lạc Thiên Uy cởi quần áo của ,muốn hướng bên người nằm xuống.

      bị giật mình, mắt phòng bị nhìn :”Emđịnh làm gì?”

      “Nghe bàn tay và thân nhiệt của người đàn ông có thể giúp người con giảm bớt đau đớn ở phương diện này”. đem bàn tay ấm áp của mình đặt bụng của , dịudàng .

      biết vì sao đột nhiên nghe như thế làm cho có cỗ xúc động muốn khóc.

      “Tại sao lại đối với chị tốt như vây?” Lạc Tích Tuyết đột nhiên hỏi mọt câu nhưng kỳthật muốn hỏi tại sao lại thích ?

      Lạc Thiên Uy nâng mặt của lên, trong mắt tràn đầy chân thành, ra những lời vẫn là bá đạo như cũ:”Tôi đối tốt với em, bởi vì em vốn là người con của tôi.”

      Môi của từng bước từng bước đến gần cho đến khi chạm lên cánh môi lạnh lẽocủa , thở ra từng ngụm khí nóng gò má của :”Lạc Tích Tuyết, tôi em, vô luận cái gì tôi cũng có thể cho em chỉ cần là thứem muốn”.

      Than thể hồi chấn động, cảm giác lòng mình như nhảy lên, tim như ngừng đập.

      Bất kỳ người đàn ông nào với người phụ nữ câu này tin tưởng ai cảm động, tất nhiên cũng ngoại lệnhưng kèm theo đó là nỗi sợ nênlời.

      Lạc Thiên Uy nằm ở bên cạnh , môt tay khoác lấy vai của để hoàn toàn dựa vàolồng ngực của , lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của .

      Bụng dưới đau đớn nhưng nhờ có bàn tay nóng rực hóa giải, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

      Mùi hương người tựa như con ngườicủa làm cho dang yên tâm dứt.

      Chỉ là cảm giác như vậy chỉ tồn tại tron nháymắt, tự nhủ với lòng thể tham luyến cái ôm này của quá nhiều, cũng khồngthể tham luyến ấm áp mà mang lại cho .

      Nhưng vòng tay của làm cho cảm thấyan ổn nên rất nhanh tiến vào mộng đẹp, trong mộng đều là những giấc mơ ngọt ngào.

      Lúc tỉnh lại là vào nửa đêm chỉ thấybụng mình hồi kêu vang, lúc này mới nhớ ngày có gì vào bụng.

      Rón rén ra khỏi phòng, xuống bếp tìm thức ăn, chỉ tiếc trong tủ lạnh ngoài cốc nước trái cây ngoài ra cái gì cũng có.

      “Em đói bụng sao?” Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng của Lạc Thiên Uy.

      “A, Thiên Uy? Khụ khụ…” vừa cầm cốctrái cây uống lại đột nhiên truyền đến thanh làm cho thiếu chút nữa bị sặc.

      nhanh chóng vỗ ngực cho :”Sợ tôi nhưvậy sao?”

      “Ai biểu em có tiếng động, dọa người khác mới là lạ”. tứcmiệng , háy hăn cái.

      “Được, được, là tôi đúng”. cưngchìu ôm , cười xin lỗi.

      ngược lại cảm thấy được tự nhiên,sao đột nhiên cảm thấy nụ cười của mang theo nhất mạt mập mờ kỳ quái.

      là đói, chị muốn ra ngoài mua chút đồ ăn khuya!” nhìn tủ lạnh trống trải bất đắcdĩ nhún vai .

      Lạc Thiên Uy kéo trở lại bàn, kéo ghế cho ngồi:” trễ thế này rồi, môt mình em ra ngoài tôi yên tâm”

      “Nhưng cũng thể đê bụng đói như thếnày được?” Lạc Tích Tuyết buồn bực .

      “Tôi sớm chuẩn bị cho em rồi, canh thịt bò Ý, nêm thử chút tài nấu nướng của tôinhư thế nào?” Tâm tình vui vẻ đem thức ăn sớm chuẩn bị mang ra cho .

      Nhìn bàn thức ăn phong phú trước mắt, côkinh ngạc trợn to mắt :”Thiên Uy, tất cả những chỗ này đều là do em làm hả?”

      tự hào ngẩng cao đầu, cười :”Đúngvậy, làm lúc em còn ngủ, lần đầu nấu biết mùi vị như thế nào em nếm thử .”

      “À? Ờ”. ngẩn cả người, nhận lấy cái muỗng đưa tới, múc hớp bo vào miệng.

      “Ăn ngon ?” lạc Thiên Uy nhìn chằmchằm , tựa hồ rất mong đợi đáp án của , đây là lần đầu tiên chủ đọng xuống bếp nấu choc con ăn.

      giãn long mày, khen:”Ừm, đệ đệ tài nghệnấu ăn của em quả tệ nha”.

      “Này!” Lạc Thiên Uy vui nhắc nhở cômột câu.

      “Cái gì?” hiểu ý .

      bá đạo :”Gọi tôi Uy! Về sau nhớ gọi tôi vơi cái tên này”.

      “Nhưng” có chút khó khan , gọi như vậy có phải than thiết quá hay ?

      có nhưng là, nếu như em đồng ý chén cơm này em cũng cần ănnữa”. uy hiếp .

      Lạc Tích Tuyết mới dễ dàng như vậythỏa hiệp, đưa tay phải ra giựt lại:”Đừnghẹp hòi như vậy,đưa cơm cho chị, thiếu niênxấu xa”.

      “Em gọi tôi là gì?” lạc Thiên Uy càng themkhông vui.

      “Chị có gọi sai sao? Chỉ có những thiếu niên xấu xa mới cho chị của mình ăn cơm”. phục hừ hừ , chớp mắt đem cơm thịt bò về tận tay.

      Chỉ là còn chưa kịp ăn lạc Thiên Uy động tay động chân rồi “Gọi tôi xấu xa, để xem tôi có trừng phạt em ?” khôngbiết mệt đối với giở trò.

      nhịn được bật cười, né tránh khôngngừng:” được, nhột quá, chị muốn báo thù”

      Hai chị em trong phòng bếp chơi đùa vui vẻ,tiếng cười trong khí ấm áp động lòng người.


      ta nhớ là link đầu đó Chơi đùa thời gian, đem hết tất cả các thức ăn mà làm được cho dùng,trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhìn người con mình thương ăn thức ăn do chính làm ra, cái loại cảm giác thỏa mãnđó khó có thể hình dung được.

      Nằm ở giường, có chút mệt mỏi dụi dụi con mắt, nhưng nhịp tim lại nhât thời khócó thể bình phục lại như cũ.

      tham luyến khoảng thời gian vui vẻ vừa rồi của cùng

      “Reng…” Chiếc điện thoại bàn rung lên, bắt máy là do Tiếu Vũ Trạch gọi đến.

      “Tích Tuyết ~” giọng dịu dàng của từ đầu dây kia truyền đến.

      Than thể run lên, giống như giọng này đối với bây giờ trở nên xa lạ vậy.

      Vũ Trạch” trong lòng có điểm chột dạ, giống như vừa làm chuyện cólỗi với trễ thế này, còn gọi điện thoại cho em có chuyện gì vậy?”

      “Tích Tuyết, chuyện cầu hôn em hai ngày trước em suy nghĩ kỹ chưa?” có chút chờ đợi, bộ mặt khẩn trương.

      “À? Chuyện này” Lạc Tích Tuyết toàn than chấn động, trong mắt thoáng qua vẻ kinhngạc, nếu phải Vũ Trạch gọ điệnnhắc nhở chắc có lẽ quên mất rồi.

      Quen nhau bao nhiêu năm bây giờ hướng cầu hôn thế nhưng lại quên mất.

      “Tích Tuyết? Em suy nghĩ kỹ chưa?” thấy cônửa ngày có phản ứng Tiếu Vũ Trạch chỉ có thể lên tiếng hỏi lần nữa, sựkhông phải muốn ép nhưng chờ mong đáp án từ .

      Vũ Trạch, em” mặt bây giờ là mảnh khó xử, vốn là chuyện rất đơn giản nhưng giờ phát lòng mâu thuẫn.

      kinh ngạc trước ảnh hưởng của LạcThiên Uy với , mới mấy ngày ở gần nhaunhưng có thể làm cho thay đổi thái độđối với bạn trai mà quen mấy năm qua, nhưng dù có như thế cũng chẳng thay đổiđược gì.

      “Được, em đồng ý”. Trầm mặc lát thậtlâu, vẫn gật đầu đồng ý.

      cùng Vũ Trạch quen nhau nhiều anwm như thế vả lại cũng có tình cảm vớianh nên việc chấp nhận lời cầu hôn của là chuyện lẽ mong đợi phảo sao?Với lại thừa dịp còn chưa có cái gìgọi là bắt đầu nên kịp dừng lại, phải quay trở về bên cạnh Vũ Trạch đúng lúcthôi.

      muốn gả cho Vũ trạch đây là ước mơ thời từ của , chưa bao giờ thay đồi.

      “Tích Tuyết, là sao? Em quyết định gảcho sao?” Tiếu Vũ Trạch mừng rỡ, tâmkích động hỏi lại, việc này đối với nhưmột giấc mơ vậy.

      Lạc Tích Tuyết cười đối với :”Đúngvậy, em muốn gả cho , mấy ngày nữa em cùng với qua ra mắt gia đình em”. Côhiểu nếu muốn cùng Vũ Trạch cùng mộtchỗ và chấm dứt ý định kia chỉ còn lúcnày thôi.

      “Tốt, đến lúc đó tới đón em”. Tiếu Vũ Trạch ngiêm túc gật đầu, đối với tươnglai của bọn họ hoàn toàn mong đợi.

      Kết hôn mặc dù là chuyện vui mừng nhất củamột người con nhưng lại có chút vui vẻ như trong tưởng tượng.

      cứ như thường lệ, hằng ngày học tanhọc lại về nhà, chỉ là trong lòng mong đợichuyện kết hôn với Vũ Trạch khôngdiễn ra nhanh như thế.

      “Haiz, người đàn ông này tốt, vì ngườicon mình mà sẵn sàng buông bỏ mọithứ, chỉ tiếc người con đó lại có tim có phổi, lại muốn gả cho người đàn ông khác” Trần Tiểu Mạt trong tay cầmmột cuốn tiểu thuyết, nhịn được cảmkhái tiếng, tức giận trong lòng :”Mình ghét nhất loại con cứ như vậymà làm tổn thương người đàn ông lúc nàocũng vì mình”.

      “Nhưng ngộ nhỡ này có nỗi khổ tâmthì sao đây? ví dụ như ta cùng vớingười con trai đó có quan hệ máu mủ, bọn họkhông thể ở chung chỗ nên mới đành lòng buông xuôi như thế”. Lạc Tích Tuyết độtnhiên cãi lại với bạn tốt Tiểu Mạt.

      Ai ngờ Trần Tiểu Mạt khinh bỉ lườm cái:”Mình cho cậu nghe Tích Tuyết, tại là thời đại nào rồi, là thế kỷ 21 rồi,cậu còn có tư tưởng quê mùa như vậy sao? Hai người lòng nhau chuyện gì cũng có thể vượt qua được, dù là quan hệ máu mủ sao? Nếu như bọn họ thực thích đối phương, việc bọn họ ở chung chỗ có gì là sai, chỉ là việc có đứa bé là khókhan thôi, còn lại phải ảnh hưởng gì đến tình của họ hay sao?”

      “Nhưng có rất nhiều người phỉ nhổ cùng xem thường tình đó”. nâng má trầm tư, chung quy vẫn có rất nhiều người khônghiểu.

      “Nếu quyết định có dũng khí”. Trần Tiểu Mạt phát biểu ý kiến nhất quán của mình, đối với tình mơ ước:”Nếuđời này có người dám dám hận quả là có sống cũng uổng”.

      Dám dám hận sao? lặp lại lời của bạn tốt, có thể làm như vậy sao? Cái gì cũngkhông cần để ý, chỉ cần thôi?

      lắc đầu cái, vẫn có biện pháp thuyết phục bản than được. Có lẽ tình đối với Thiên Uy đủ sâu, tại có thể bất chấp tất cả vì nhưng lại làm được

      “Lạc Tích Tuyết, cậu làm sao vậy? Sao tự nhiên cảm thấy hứng thú với vấn đề này? phải cậu cùng Vũ Trạch xảy ra chuyện gì chứ?”

      Lạc Tích Tuyết thản nhiên cười tiếng, nghi ngờ :”Mình với Vũ Trạch rất tốt,chúng mình dự định kết hôn, sao cậu lại hỏinhư thế?”

      “Cậu muốn kết hôn?” Trần Tiểu Mạt kinh ngạc, bật thốt lên:”Mình hai ngày trước ởtrên đường, nhìn thấy Tiếu Vũ Trạch cùngvới người con xa lạ dạo phố”.

      còn tưởng rằng ta chia tay vớiTích Tuyết nên dám hỏi sợ buồn, nghĩ tới hôm nay lại nghe được tin chấn động như thế.

      “Mình biết, ta là Phí Lệ, là vợ chưa cưới của Vũ Trạch”. giải thích nhưngtrong mắt là mảnh phức tạp.

      “Cậu nếu như đá biết tại sao còn đồng ý kết hôn với ta?” Đối với tình cảm của người bạn than này có chút hiểu.

      Lạc Tích Tuyết cười tiếng, nửa đùa nửathật đáp:”Có lẽ mình muốn thử chút cảm giác thế nào là bất chấp tất cả”

      rất dễ nhưng tại trong lòng côlại rất nặng nề, biết lúc này phải là thời cơ tốt nhất để gả cho vũ Trạch,người ngoài nghĩ là kẻ thứ ba.

      Nhưng mặc dù như vậy cũng cònlựa chọn nào khác, thể cứ như vậyhãm sâu vào trong cái hầm tình cảm của côvới em trai mình, co nhất định phải dứt khoát chặt đứt dây nghiệt duyên này.
      Cùng với Vũ Trạch kết hôn là biện pháp tốt nhất giờ.


      Ngồi xe riêng trở về nhà, lạc Tích Tuyếtchỉ nhìn ngoài cửa sổ, hồi trầm mặc.

      Mà Lạc Thiên Uy an vị ở bên cạnh vẫnđang dùng laptop để xem tài liệu, mấy ngàynay tựa hồ rất bận, trừ thời gian đưa đón học cơ hồ còn thời gian nào trốngnữa, dùng cơm với cũng được.

      Ahi người cứ như vậy ngồi vào ghế ngồi, ai cũng gì.

      Xe bất chợt dừng lại truyền đến trận thắng gấp vang dội.

      “Xảy ra chuyện gì?” Phản ứng đầu tiên củahắn là ôm lấy thân thể của , thận trọng chechở , hướng về phía người tài xế hỏi.

      “Này thiếu, hình như trước mặt có người cảnđầu xe”. Tài xế kinh ngạc nhìn người dùng thân thể chặn đầu xe lại, người đàn ông liều mạng này nếu phải ông thắng kịp thờithì chắc cái mạng của ta cũng còn.

      Người đàn ông này vóc người cao, toàn thân mặc chiếc áo T-shirt, phía dính đầy bụi bặm cùng vấy mỡ, thấy xe hơi ngừng lại, lập tức chạy về phía sau, liều mạngnhìn vào bên trong xe kêu to.

      “Này thiếu, Uy thiếu tôi sai rồi, cậu cho tôi them cơ hội nữa ”.

      Lạc Thiên Uy bảo tài xế đem cửa sổ kéo xuống, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt càng khôngcó tí nhiệt độ nào:”Ông nuốt hàng của tôi,còn muốn tôi buông tha cho ông? Ông cho tôilà ai?”

      “Này thiếu, tôi sai rồi, tôi cũng muốnlàm như vậy, nếu phải bọn họ bắt chịcủa tôi uy hiếp tôi, tôi cũng còn cáchnào khác” người đàn ông quỳ xuống, ở bên đường người người qua lại lại quỳ xuốngdập đầu trước mặt Thiên Uy:”Ngàn sai vạnsai đều là lỗi của tôi, van cậu thủ hạ lưu tìnhtha cho chị tôi , cậu trừng phạt tôi thế nàocũng được, ngàn vạn lần đừng tổn thương chị của tôi”.

      Sắc mặt của Lạc Thiên Uy tia xúc động, chỉ là lành lạnh vuốt ống tay áo, nhanh chậm :”Chị của ônglén nghe bí mật của tôi, phải để cho takhông thể mở miệng được nữa, đó là quy cũ!”

      Thân thể Lạc Tích Tuyết chấn động, đến tộtcùng Thiên Uy có bí mật gì? Chị của người đàn ông này chính là người phụ nữ ở ngoài phòng lén nghe bí mật của sao?

      Nhớ tới biện pháp trừng phạt của em trai ,cả người cũng đều run lên, chẳng lẽ hắnmuốn đối với người phụ nữ như thế.

      Trời ơi, quá tàn nhẫn rồi!

      “Này thiếu, van xin cậu đừng đụng tới chị của tôi, chị ấy phải kết hôn với người khác nếu cậu đụng tới chị ấy cuộc đời của chị ấyxem như xong rồi!”. Người đàn ông liềumạng dập đầu, đến nỗi trán chảy máu nhưng cũng dừng lại:”Tôi sai lầm rồi, tôi sài lầm ròi. Tất cả đều là lỗi của tôi, van cầu cậu tha cho bọn tôi lần này thôi!”

      “Ông bậy gì đó, tôi động đến chị của ôngkhi nào?” Lạc Thiên Uy hướng ta gầmnhẹ, khẩn trương xoay đầu nhìn Lạc TíchTuyết cái chỉ sợ hiểu lầm.

      Chỉ là động tác vừa rồi của đều rơi vàotrong mắt của người đàn ông quỳ.

      “Vị này nhất định là Uy thiếu phu nhân, Uy thiếu có mắt, vợ ngài rất xinh đẹp”. Người đàn ông lập tức hướng lạc TíchTuyết khom người chào.

      “Tôi…” nghĩ tới người đàn ông nàysẽ như vậy nhất thời cũng ngây ngẩn cảngười. chớp chớp đôi mắt, trong mắt xẹtqua phức tạp.

      Ba giao nghiệp cho nên cũng cần quan tâm nhiểu nhưng hôm nay tựa hồmuốn can thiệp vào chuyện này.

      “Thiên Uy” Lạc Tích Tuyết kéo ống tay áo của , ý bảo nên làm khó người đàn ông này quá.

      thế nào người đàn ông này cũng vì chịcủa nên mới làm như thế, coi như hắnkhông đúng em trai cũng nên làmlien lụy đến người vô tội.

      Lạc Thiên Uy vỗ vỗ bả vai của , con ngươinhu hòa hẳn, mong chuyện củangười đàn ông này dọa đến , dĩ nhiên cũng hy vọng hành vi của làm cho chán ghét.

      “Ông về nhà trước , chuyện đó tôi suy nghĩ sau”. hiếm khi nhượng bộ như thế, chỉ vì muốn được vui vẻ.

      Người đàn ông khom người chào , trong miệng luôn cảm kích, chỉ là lúc cúi đầu trong mắt xẹt qua mạt lạnh lùng.

      Về đến nhà, hai người trở về phòng.

      Lạc Tích Tuyết đêm luận văn đóng lại, nhớtới việc đồng ý kết hôn với Vũ Trạch,ngủa mặt lên trời thở dài hơi.

      Rốt cuộc có nên cùng Thiên Uy chuyệnnày hay ? tại muốn rờixa như thế, nếu để cho biết chuẩnbị kết hôn, nhất định rất đau lòng.

      Nhưng dù cho có đau lòng sớm muộn gìhắn cũng biết.

      Đẩy cửa phòng ngủ ra tới phòng củaLạc Thiên Uy.

      Lúc này, ở trước bàn làm việcnghiêm túc em tài liệu, ánh trăng tỏa sánggương mặt tuấn mỹ của , gò má hoàn mỹ vừa đẹp lại vừa ưu thương.

      Gió lạnh từ cửa sổ thổi qua người làm cho ho , lo lắng cảm lạnh nênlập tức cầm cái áo sofa khoác lên người .

      “Tích Tuyết, sao em lại tới đây?” Lạc ThiênUy bất ngờ nhìn thấy , trong con ngươi che giấu được mừng rỡ, kéo lại bên người.

      “Chị chỉ tới thăm em chút” sắc mặt có chút lúng túng, biết nên mở miệngnhư thế nào, với chuyện muốn kếthôn.

      Lạc Thiên Uy ôm lấy bả vai của , đem bao phủ trong vòng tay của :”Tìm tôi có việc gì sao?” biết vô duyên vô cớ tìm như thế này.

      “Ừ, chị” Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, mày nhíu lại thành đoàn:” ra ”.

      “Rốt cuộc là có chuyện gì?” vuốt vuốtsóng mũi thanh thoát của , cưng chìu lại dịu dàng nhìn :”Em muốn xin cho ngườiđàn ông lúc chiều”.

      , phải” vội vàng lắc đầu, bịđộng tác cưng chìu này của hù dọa, nóithế nào cũng là chị của sao giờ ở trướcmặt có cảm giác như mình là em của vậy.

      , nhất định phải cùng xác địnhrõ quan hệ.

      “Thiên Uy, em mới mười sáu tuổi” hít sâumột hơi, đối với nghiêm chỉnh mà .

      muốn cho biết còn thích hợp chuyện tình cảm, có lẽ tại thích nhưng chờ lớn lên chút nữa có thể gặp người khác và thích người đó.

      “Tôi phải cả đời đều mười sáu tuổi”Lạc Thiên Uy cắt đứt lời của , ánh mặt nhìn trở nên nóng rực hơn.

      bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng bàn tay mồ hôi rịn ra, ngước mắt nhìn thẳng :”Nhưng chị cũng thích em trong lòng của chị chỉ có Vũ Trạch, hơn nữachúng tôi chuẩn bị kết hôn”.

      “Rồi em thích tôi” giọng kiên định mànói, ánh mắt cố chấp nhìn .

      cố gắng hít sâu, khiến trong thân thể tràn đầy khí, nắm chặt hai tay thànhnấm:”Chị chỉ coi trọng em thể nào thích em được, em tốt nhất nên bỏ cái ý niệmđó ”.

      Co muốn thẳng với như vậy,càng muốn tổn thương nhưng dohắn cứ nhát định ép , cứ như vậy thẳngthừng cho biết, mặc dù biết như vậy tổn thương .

      “Đây phải là chuyện em có thể quyết định được” Lạc Thiên uy ôm thân thể của , giọng bá đọa , mang theo hương đầu đọclòng người. muốn nên tuyệt đối khôngcho bất kỳ ai cướp .

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy mệt mỏi nên dựa vào người , cảm nhận hơi thở đặc biệt của phái nam, trong lòng đột nhiên dâng lên cảmgiác vô lực.

      Nhưng cam lòng, cam lòng cứ như vậy để sắp xếp, ngẩng đầu lên nhìn , lần cuối cùng :”Em , mặc dù chỉ muốn có cầu gì em cũng đều sẽđáp ứng đúng ?”

      “Ừ” cười cười, cúi người bên tai nóinhỏ:”Trừ chuyện em rời bỏ tôi cầunào cũng được”

      hoàn toàn vô lực!







      chẳng có mục đích trong sân trường,Lạc Tích tuyết ngước nhìn trời cũng khôngmuốn vào trong lớp học, càng có ý niệm về nhà, đầu óc của lúc này là mộtmảng mê mang, biết về nơi nào.

      Chẳng biết từ lúc nào ra khỏi sân trường tới quán rượu cao cấp.

      thường tới những nơi này, nhưng quán bar này hồi trước có cùng Vũ Trạch vào lần nên yên tâm mà đẩycửa vào.

      Quầy rượu hạng sang đầy những chàng trai mặc quần áo sang trọng ngồi nóichuyện và tán tỉnh nhau, dù quán bar này bên ngoài có sang trọng thế nào mục tiêu mà họ đến đây chỉ để tìm giải trí và cảmgiác phóng túng.

      Lạc Tích tuyết tìm góc hẻo lánh ở bên trong ngồi xuống, gọi ly nước trái cây, mình ngồi nhàm chán uống.

      ít nam nhân xa lạ muốn đến gần nhưng đều uyển chuyển cự tuyệt.

      ngồi hồi cảm thấy ngột ngạt nên ra ban công hóng mát chút.

      nghĩ tới việc nhìn thấy nhoài người ra lan can nôn mửa, thân mùi rượu.

      Lạc Tích Tuyết đành lòng liền lấy mộtly nước suối cho ta:”Uống tí nước ”.

      “Cám ơn”. nhận lấy ly nước hướng côcười tiếng.

      Ai ngờ khi bốn mắt nhìn nhau kia bọn họ mớinhận ra lẫn nhau, đối phương đều là bạn học cùng trường.

      “Cẩm Tư Liên?”.

      “Lạc Tích Tuyết?”

      Hai người đều kinh ngạc kêu lên, sững sờ sau hai giây, nhìn nhau cười tiếng.

      làm sao lại ở chỗ này?” Lạc Tích Tuyếtkhông hiểu mở miệng hỏi thăm, khôngphải chủ động nghĩ học gả vào nhà giàu cólàm thiếu phu nhân sao? Sao lại ở chỗ này trong bộ dáng say mèm như thế này?

      Cẩm Tư Liên vừa định mở miệng, trong dạdày đột nhiên dâng lên cỗ cảm giác khóchịu, lại bắt đầu nôn mửa.

      Lạc Tích Tuyết tới bên người , đưa tay vỗ lưng của , từ trong túi móc ra mộtcái khan tay đưa cho ta.

      “Cám ơn” Cầm Tư Liên giọng khàn cầm khan tay mà khóe mắt có giọt nước mắt trơn trượt chảy xuống.

      Đợi ói xong hết lại ngồi bệt xuống đất, che miệng giọng nức nở.

      “người đàn ông kia bỏ rơi tôi rồi”. Cầm TưLiên bi thương

      Lạc Tích Tuyết nhìn với đôi mắt đầy thông cảm, lại biết nên an ủi như thế nào. Vì người đàn ông mà buông tha việc học lạibị vứt bỏ như thế này đối với người con nào cũng thể chịu đựng được.

      Hai người dựa lưng vào nhau, tựa sát lẫnnhau, nghe đối phương thổ lộ tâm tình.

      Từ quầy rượu ra Lạc Tích Tuyết nhận được điên thoại của Tiếu Vũ Trạch, bọn họhẹn ngày mai đăng ký kết hôn.

      Tất cả đều kết thúc, khép lại điện thoại di động, đột nhiên cảm thấy mình bình tĩnhđến lạ thường.

      “thiên Uy, ngày mai sau khi tan học, chị về nhà cùng em được, Trần Tiểu Mạt muốn chị dạo phố cùng ấy”. Về đến nhà, gõ cửa phòng Thiên Uy nhàn nhạt cho biết tiếng.

      “Ừ” Lạc Thiên Uy trả lời câu, như cũ cúiđầu vào đống tài liệu.

      Mấy ngày nay tựa hồ rất bận cũng biết rốt cuộc bận những việcgì nhưng biết mình gánh vác côngty nhất định rất vất vả.

      them gì nữa, về phòng nghỉ ngơi.

      Ngày hôm sau sau khi tan học, Lạc Thiên Uy ngồi xe riêng rời .

      “Tích Tuyết, mau lên xe !” Tiếu Vũ Trạch dừng xe ngay cổng trường học, kéo cửaxe xuống đứng đối diện ở sạp báo ngoắc tayvới .

      Vũ Trạch!” Tích Tuyết cũng hướng phất tay cái, vừa định đội mưa chạy đến thấy cầm ô chạy về phía của .

      Nhớ tới hôm nay là ngày hai người bọn họ đăng ký kết hôn nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó thoải mái, mặc dù trận hônnhân này tiến hành trong bí mật nhưng việc bọn họ quen nhau năm năm cũng nên để tình này đơm hoa kết trái rồi.

      Vũ Trạch, ở nơi đó chờ em, lần này em chạy về phía ”. Lạc Tích Tuyết độtnhiên nghịch ngợm hướng về phía hô.

      Tiếu Vũ Trạch trước tiên là ngẩn người sauđó nở nụ cười cưng chìu đối với :”Được thôi!”

      nhấc làn váy cầm túi xách để lên đỉnh đầu, hướng vê phía chạy tới.

      Đúng lúc này chiếc xe màu trắng dúng tốc độ cực nhanh chạy về phía , còn chưa kịp phản ứng chiếc xe này đột nhiên mở cửa ra.

      Mấy người đàn ông mặc áo đen vóc người vạm vỡ vọt tới chỗ , ở thời điểm muốn kêu cứu bị chúng bịt miệng và kéo vàotrong xe.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 78:

      “Ưm” Lạc Tích Tuyết dùng hết toàn lực giùng giằng, những người đàn ông thấy vậy lôi kéo trở lại, xé làn váy của làm ra hai đùi trắng nõn.

      “Lái xe nhanh !” người đàn ông giọng thô bạo .

      Lạc Tịch Tuyết liều mạng gõ cửa sổ xe, chỉ tiếc dù có gõ như thế nào bên ngoài cũng thể nào nhìn tháy tình huống bên trong xe được.

      Tiếu Vũ Trạch ở chung quanh vẫn tìmkiếm , như thế nào mà lúc nãy vẫn còn ở đây chớp mắt lại thấy đâu.

      Trong xe vẫn dùng sức kêu to, sợ dẫn đếnsự chú ý của bên ngoài nên chúng đành dứt khoát đánh bất tỉnh.

      Trước mặt phút chốc bỗng tối sầm, cái gì cũng biết.

      Tiếu Vũ Trạch vì tìm thấy , sợ gặp chuyện nên liền bấm số điện thoại củaLạc Thiên Uy.

      “Thiên Uy, là tôi Tiếu Vũ Trạch đây chị củacậu về nhà chưa?” Tiếu Vũ Trạch hỏi.

      “Chị?” Lạc Thiên Uy kinh ngạc sửng sốt:”Tích Tuyết phải cung với TiểuMạt dạo phố sao?”

      Tiếu Vũ Trạch nóng nảy giải thích:”THiênUy, là như thế này, hôm nay tôi hẹn với chị của cậu bí mật đăng ký kết hôn nhưngcô ấy giống như bị mất tích, cậu có thể giúptôi tìm ấy được ?”

      Điện thoại bên kia nhất thời trầm mặc.

      Lạc Tích Tuyết? ấy thế nhưng dám dối gạt , len lén chuẩn bị kết hôn cùng Tiễu Vũ Trạch? Trong mắt của Lạc Thiên Uy dấy lên cỗ lửa giận, hung hang nắm chặt hai tay lại thành nấm đấm.

      “Thiên Uy, cậu còn nghe ?” Tiếu VũTrạch thấy điện thoại bên kia lâu khôngcó ai trả lời khỏi buồn bực.

      “Tôi tìm được ấy!” Lạc Thiên Uy cắn rằng, quăng xuống câu, ngay sau đó cúp điện thoại.

      Khi Lạc Tích Tuyết từ trong hôn mê tỉnhlại sắc trời tối hẳn. luồng ánh sáng yếu ớt của ánh trăng chiếu vào. khíbốn phía tràn ngập hương vị khó ngửi.

      chậm rãi mở đôi môi khô khốc ra, cặp mắtnhìn hoàn cảnh xa lạ trước mắt, khỏi sửng sốt, mọi chuyện trước khi hôn mê như thủy triều ào tới trong đầu .

      , bị người ta bắt cóc!

      Lúc này chân tay bị dây thừng buộc chặt,trong miệng đút khan long, chỉ có thể phát ra những thanh ô ô.

      Rốt cuộc là ai bắt cóc đây? tự hỏi mình chưa từng đắc tội với ai.

      lúc này, cánh cửa sắt bị người ta đẩy ra, khuôn mặt quen thuộc ra trước mặtcô.

      ?

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhận ra người đànông này, chính là người lần trước chặn đẫu xe của Thiên Uy và quỳ xuống đất cầu xinhắn.

      “Lạc tiểu thư, lâu gặp”. Tiêu Ba Đao khẽ động khóe miệng, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

      cố gắng trấn tĩnh tinh thần, ngẩng đầulên, căm tức hướng tới .

      thậm chí còn vì người đàn ông này ở trướcmặt Thiên uy xin tha cho , nghĩ tới người đàn ông này ân báo còn bắt cóc .

      hổ là người đàn bà mà Lạc Thiên uycoi trọng, da thịt nhẵn mịn, nhìn thôi tôi cũngthấy động lòng rồi” Tiêu ba Đao đưa tay vuốt khuôn mặt trắng nõn của , trong mắt che giấu chút dục vọng nào.

      Lạc Tích Tuyết nức nở, dùng sức giãy giụa,sắc mặt lập tức tái nhợt.

      “Còn quật cường!” thấy liều mạng chống cự, Tiêu Ba Đao ngược lại còn cảm thấy hứngthú, đem bàn tay thô ráp hướng tới đùi ngọc của mà mò mẫm.

      Trong bụng trận run rẩy, ánh mắtcăm hận trừng về hướng .

      hung hang cho bạt tai:”Mẹ kiếp, lão tử muốn ngươi là phúc khí mấy đời nhà ngươi rồi, vậy còn làm bộ phản kháng, phục phải ?”

      cái tát này của làm mắt nổi đomđóm, trong miệng đều là mùi máu tanh.

      “Tiêu ca, rat ay chút”. Mấy tên khác tiến vào, thấy đưa tay kéo tóc của ngăn lại:” xem ta da thịt non mềmnhư vậy, sức đề kháng chịu được cái đánh này của sao? nhất định phải cẩn thận, bọn em còn muốn kiếm tiền nữa”.

      “Lão tử rất lâu có đụng vào phụ nữ, lạinói người đàn ông đó làm như vậy với chị của ta ta làm lại như vậy với ả đàn bà của nó coi như phụ lòng nó”. Tiêu Ba Đao cam lòng quệt khóe miệng, vẻ mặt vôcùng bỉ ổi

      “Trước tiên gọi điện thoại đòi tiền ,,chính xong xuôi nghĩ muốn chơi như thế nào tụi em cũng có ý kiến”. Bọn họchịu tham gia vào việc bắt cóc Lạc Tích Tuyết đều là muốn đắc tội với Lạc Thiên Uy.

      Tiêu Ba Đao nghe xong gật đầu cái, đưamiếng khan trong miệng kéo xuống, để cônghe điện thoại với Lạc Thiên uy,.

      “Cầm! Ta muốn gọi điện thoại cho ,bảo chuyển vô tài khoản của tôi ba mươitriệu!” Tiêu Ba Đao hung dữ uy hiếp.

      “Tôi phải là người phụ nữ của !” thân phận cho biết, bọn họ nghĩ Thiên Uy là bạn trai nhưng Tiếu VũTrạch mới là thân phận đó.

      “Vậy sao?” bỉ ổi cười, hí mắt đến gần ,tầm mắt dừng thân thể của “Cơ thê và khuôn mặt xinh đẹp như thế chẳng lẽ chưa từng đụng qua ”.

      “Mặc kệ ông có tin hay tôi là chị của chứ phải là người phụ nữ củahắn” Lạc TÍch Tuyết căm tức hướng .

      “Chị?” Mấy người đàn ông kia đều phá lên cười ha ha:”Tiểu tử Lạc Thiên Uy kia bất lực như thế sao ngay cả người phụ nữ cũng có phải thích chị mình sao?”

      bị tiếng cười của bọn làm cho rợn cả tóc gáy, nhưng vẫn biết giải thích nhưthế nào?

      “Ông đây cần biết cùng cóquan hệ gì, tóm lại hãy nhanh gọi điện chohắn!” Tiêu Ba Đao hung hang níu lấy tóc ,khiến cho tầm mắt của chỉ có thể nhìn , hung hang cắn rang từng câu từng chữ.

      sợ kiên định chậm rãi khạc ra ba chứ:”Tôi gọi”.

      “Tiện nhân!” Tiêu Ba Đao giận dữ, lần nữacho cái bạt tai, chỉ là lần này so vớilần trước càng dùng sức hơn.

      Mặt của bị đánh lệch sang bên, trong miệng tràn đầy mùi máu tươi.

      Thấy chịu làm liền tới góc tường đem điện thoại của lấy ra.

      Lúc này hồi chuông thanh thúy vang lên.

      Sắc mặt của trong nháy mắt trở nên trắng bệch, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm chiếcđiện thoại di động tay Tiêu Ba Đao, bên trong truyền đến giòng lo âu của Thiên Uy:”Lạc Tích Tuyết, em ở đâu?”

      “ha ha, Uy thiếu, người mà cậu tìm có phải là vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh tôi ?” thanh của rất vui vẻ, biết còn cười hỏi.

      Lòng của thót lên đến cổ họng, bọn họsẽ uy hiếp em trai như thế nào đây?

      “Người đàn bà của mày, chuẩn xác phải là chị của mày ơ trong tay tao, mày nếu muốn ta sống đừng giở trò,làm theo lời tao !” Tiêu Ba Đao hướngphía điện thoại hung hãn .

      Điện thoại bên kia yên lặng trong mấy giây, chỉ mấy giây mà tựa hồ như cả thể kỷ.

      ở thời khắc mọi người nín thở giọng nhàn nhạt vang lên:”Các ngươi muốn như thế nào?’

      “Tao cho mày tiếng để chuẩn bị 30 triệutiền mặt, tự mình đưa đến đây, tao cho địachỉ sau”. Tiêu Ba Đao cười bí hiểm, mặt là vết sẹo dài có vẻ dữ tợn mà kinh khủng.

      Những người đàn ông khác ở đây cung cười,bọn họ cơ hồ cũng ngửi được mùi tiền, xem ra bắt cóc người con này sai.

      Ai ngờ chở trong năm giây mà bên kia cũngkhông phản ứng lại.

      “Này, Lạc Thiên Uy…” Tiêu Ba Đao khôngkiên nhẫn hướng phía điện thoại thúc giục,nhưng bên kia dường như cúp máy. mặt biểu tình khó tin những người đan ông khác cũng vậy.

      “Ngươi với cãi nhau?” lên mộtphát kéo tóc .

      “Chuyện lien quan đến ngươi!” Lạc Tích Tuyết phản bác trở lại, mặc dù nội tâm của cũng buồn bực, tại sao lại đột nhiên quan tâm đến .

      Tiêu Ba Đao cầm điện thoại di động lên lầnnữa gọi lại số vừa rồi.

      Điện thoại vừa được kết nối, trực tiếp quẳng xuống mấy câu:”Lạc Thiên Uy, mới vừa rồi tao điều kiện mày có đồng ý ? Chớ giở trò với tao, tao có nhiều kiên nhẫn, nếu như mày muốn ảta bị làm nhục rồi chết tại chõ này liền ngoanngoãn đem tiền tới đây”.

      “Ha ha”. Lạc Thiên Uy đột nhiên nỏ nụ cười, thanh còn lạnh lùng hơn cả tảng bang ngàn năm:”Tiêu Ba Đao, mày cho rằng bắt cóc ả đàn bà là có thể uy hiếp được tao sao? Vậy mày hiểu tao rồi. Chỉ là mộtả đàn bà, mày cho rằng có giá trị đến vậysao?”

      “Mày có ý gì?” Tiêu Ba Đao cầm điện thoại tay mà run rẩy,nghe giọng điệu chẳng lẽ người phụ nữ này ảnh hưởngchút nào đến ?

      “trước làm nhục sau giết đúng ? Tốt thôi, mày cứ làm như thế, tao cầu còn được”.

      Lạc Thiên Uy lạnh lẽo mà mang đến tràng cười trào phúng, vẻ mặt của mọi ngườicứng lại bao gồm cả Lạc Tích Tuyết.

      Ngón tay của trắng bệch, toàn thân lạnhlẽo, nhe vậy phải ràng là mặc kệ rồi sao, còn bọn họ cường bạo ? Quá ghê tởm, vậy mà lúc nãy còn lolắng cho ?

      “Lạc Thiên Uy, mày quan tâm đếnsống chết của ta? ta phải là đànbà của mày hay sao?” Trong lòng tay rịn ra tầng mồ hôi lạnh.

      “Tiêu Ba Đao, mày bắt con tin uy hiếp tao sao tìm hiểu trước. ta là Lạc Tíchtuyết, là chị cùng cha khác mẹ với tao, màygiúp tao giết ta càng tốt, tao ngược lại sẽrất cảm kích mày, ta sống đời này cũng chỉ cùng tranh đoạt tài sản với tao mà thôi” lạc Thiên Uy chút để ý , ,giọng thể nào lạnh lùng hơn nữa.

      “Khốn kiếp!” Tiêu Ba Đao tức giận vung tay cái, tức giận quát to “Mẹ kiếp, bị Lạc Thiên uy này đùa bỡn, ả ta phải làngười phụ nữ của ”.

      thể nào, ta nhìn như nước, dáng dấp cũng tệ, chẳng lẽ cũng khôngcần?” người trong bọn họ lắc đầu thởdài.

      Tiêu Ba Đao trong lòng tức chịuđược:”Mày nghe vừa rồi hay sao? ta là chị của , muốn cùng tranh đoạt tài sản, đương nhiên hy vọngmượn tay chúng ta xử ả, khỏi mắc công hắnđộng thủ”.

      “Vậy chúng ta bây giờ nên làm cái gì? Giết côta phải quá tiện nghi cho sao, giết ta lỡ ta báo cảnh sát thìsao?” Những tên còn lại rối rắm, xem ra bọn cầm trúng củ khoai lang nóng hổiđến phổng tay rồi.

      Ánh mắt của tiêu Ba Đao nhìn chằm giữa haichân của :” ta bề ngoài cũng tệ, chờ lão tử thoải mái xong giải quyết sau”.

      Lạc Tích tuyết dùng hết toàn thân phản kháng, lại trốn thoát kiềm chế của , cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họtừ từ tới gần với nụ cười dâm đãng.

      chưa từng căm hận Lạc Thiên Uy như bâygiờ, tại sao có thể đối với như thế, cứu nhưng ít nhất cũng có thể gọiđiện thoại báo cảnh sát giúp mà, cư nhiên cứ như vậy chọc giận bọn cướp, chẳng lẽ nghĩ muốn cùng tranh đoạt tài sản, nên mượn cơ hội này mượn dao giếtngười sao?

      Lạc Tích Tuyết bị khiêng vào trong khohàng, quăng mặt đất lạnh lẽo.

      Bụi bặm mặt đất xông vào mũi làmcho thiếu chút nữa thở được, mũi cây đến mức phải bức nước mắt chảy ra.

      Xương cung đau nhức khắp người nhưng bọn lại cười ha hả.

      hồi cuồng tiếu, Tiêu Ba Đao đột nhiên lạnh lùng ngồi xuống, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của , diện mạo càngthem khủng bố:”Nếu lạc thiên uy có ý định cứu ngươi, thiếu nợ ta thôi ngươithay trả nha!”

      “Tại sao? Tôi cùng có quan hệ,buông tôi ra”. ra sức giùng giằng.

      Tiêu Ba Đao sờ soạng người , cười lạnh :” đúng là vô tội, ai biểu là chịcủa làm chi, làm những chuyện đồi bại như thế với chị tôi tôi tìm lại chị chơi như vậy cung rất hợp lý mà đúngkhông?”

      xong, bắt được cánh tay của ấn mặt đất, quần áo mỏng manh theo tiếngxé của mà rách ra, lộ ra áo bra màu trắng.

      Ánh lửa trong mắt bắn ra tán loạn, hắnđiên cuồng hôn lên cánh tay của , sờ soạngkhắp người .

      “A cần buông tôi ra!” lạc Tích Tuyếtsợ đến rơi nước mắt, liều mạng giùng giằng, quần áo người lại bị từng cái xé nát, bàn tay tà ác đánh úp tới eo của , biết thời điểm đó lấy đâu ra sứcmạnh mà giơ chân đá cước.

      “Đàn bà chết tiệt, dám đánh tao?” tiêu Ba Đao ôm bụng dưới kêu đau, liền hung hangtát bạt tai nữa.

      Lần này máu từ khóe miệng tràn ra nhiềuhơn, thuận thế đem tóc kéo lên, từng mảnh từng mảnh áo lót người bị giậtra.

      “buông ra, buông tôi ra!” khàn khàn hô,thanh tuyệt vọng.

      Nước mắt mơ hồ chảy ra che cả tầm nhìn của , thấy người đàn ông trước mắt cởi quần áo của ra, càng mãnh liệt lắc lắc đầu, nước mắt giống như những viên trân châu đứt dây rơi xuống.

      tại ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng có.

      Ngay tại địa phương hoang vu này ái cứu được , chỉ hy vọng tất cả nhanh mộtchút, hy vọng đưa qua khổ sở này.

      Vũ trạch, đột nhiên rất nhớ , hối hận tại sao lại phân vân, chỉ sợ sau này bọn họ có duyên.

      ở thời điểm nhắm mắt lại, đột nhiên ngoài cửa truyền đến hồi tiếng nổ lớn.
      kinh ngạc mở mắt ra, mấy tên trong kho hoảng sợ hấp tấp cầm dao gậy lên, cổng sắt to như thế cuối cùng cũng bị phá vỡ.

      người đàn ông mặc áo da màu đen, phíasau có khoảng ba bốn chục người cầm dao xông đến, chỉ trong chớp mắt cho bọnngười của Tiêu Ba Đao vây vào giữa.

      “Các ngươi to gan ngay cả người con của Uy thiếu mà các ngươi cũng dám đụng”Mực Cảnh ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.

      Tiêu Ba Đao giờ phút này cũng xá gì nữa, hướng đám người của Mực Cảnh kêu gào:”Các ngươi là người nào? Ít lo chuyện của lão tử ”.

      Xem ra cho các ngươi nếm thử chút mùi vị chắc biết sợ là gì?” Mực Cảnh cầm điếu thuốc trong tay dập tắt, đưalên ánh nhìn hung dữ, ý bảo người phía sau đồng loạt tiến lên.

      Tiêu Ba Đao thấy bọn họ người đông thể mạnh nhất thời tâm tư có e sợ chút, chợt nhìn đến Tích Tuyết trong góc phòngnên nắm tóc kéo ra, hung hang hướng cổhọng của mà bóp:”Tụi bây ai dám tới đâytao lập tức giết ả”.

      “Mày dám động đến cọng tóc của ấy tự mà bảo toàn mạng sống cảu mình ”.Mực Cảnh rống giận uy hiếp, nhưng Tiêu Ba Đao hiển nhiên cũng đem lời cảnh cáo của để vào trong mắt.

      Ngược lại còn khiêu khích hiểmcười:”Tốt, tại tao liền giết ta, xem thửtụi bây có thể làm gì được tao”.

      Ói xong, bóp chặt cổ hong của , làm cho thể nào thở được.

      Lạc Tích Tuyết gian nan thở dốc muốn phản kháng nhưng lại bị kiềm hàm ở tay chân.

      “Phanh!!!” chỉ nghe tiếng súng vang lên.

      Lạc Tích Tuyết hoảng sợ trợn to hai mắt,thấy người đàn ông bóp cổ họng cua mình trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm , tương đối kinh khủng.

      Bên thái dương của dần dần có máu chảyxuống, đỏ thâm như thế, cứ thế xuống, giọt, hai giọt ngày lại càng nhiều hơn, nặng nề ngã về sau, sau đó cả thân thểđập xuống đất.

      “A….” Lạc Tích Tuyết hoảng sợ nhìn thân thể của Tiêu Ba Đao ngã xuống, cả tâm nhưmuốn từ cổ họng trào ra.

      Chết rồi, sinh mạng còn sống sững sờ lại đột nhiên biến mất trước mặt .

      thét lên vội lấy tay che miệng lại, khó có thể tin màn trước mắt như vậy, cả người nhất thời cứng nhắc.

      đôi cánh tay có lực, rất nhanh đem vây chặt vào trong lòng, che tầm mắt của để khỏi phải nhìn thấy màn ghê tởm như thế này

      xin lỗi”.

      Lạc Thiên Uy đau lòng ôm , sắc mặt vìkhẩn trương mà tái nhợt, lòng biếtbao nhiêu sợ hãi:”Cũng may, chuyện gì cũngkhông có xảy ra, sao, có việc gìrồi!’

      dám tưởng tượng nếu đến trễmột chút chuyện gì xảy ra?

      Thân thể mảnh khảnh của ngừng run rẩy, ánh mắt mê mang có tiêu cự.

      “Buông ra, buông tôi ra!” đột nhiên dùng sức hét lên, vội vã muốn tránh thoát khỏi lồngngực của .

      tại sao lại ở chỗ này? phải muốn bị mấy tên đó hãm hại hay sao? Chẳng lẽ vừa rồi chỉ khích tướng, cố ý kéo dài thời gian để tìm .

      Nhưng dù giờ này có chạy kịp tới vậy thìthế nào?

      Nếu như phải tàn nhẫn như thế,tìm người vũ nhục chị của Tiêu Ba Đao cũng tính toán chuyện bắt cóc làm gì, càng có chuyện đối với làm ra việc đáng sợ như thế, tất cả việc này là do tạo thành, là do đứa em trai duy nhất củacô tạo nên.

      Lạc Thiên Uy có buông ra, nhìn run rẩy muốn hất tay ra, càng themsốt ruột, tay kéo trở về trong ngực.

      “Đừng sợ, đừng sợ, tôi để bọn họ thương tổn em nữa đâu, tôi bảo vệ em!”

      xin thề đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng để bị tổn thương như thế này, nhìn quần áo người khôngcòn nguyên vẹn biết nhất định bịtên đáng chết kia đụng chạm.

      Đáng ghét, cái tên Tiêu Ba Đao đó dám độngđến người con của , mới vừa rồi nên cho ta nhát súng tiện nghi như thế.

      chết rồi, cần sợ nữa!”LạcThiên uy hung ác trong con ngươi cónồng đậm lệ khí.

      Thân thể sau khi nghe lời của càng run rẩy lợi hại hơn.

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy người chết, hơn nữa còn là do chính người đàn ông đangôm trong ngực này gây ra.

      Mặc dù Tiêu Ba Đao đáng chết nhưng bào giờ nghĩ tới Thiên Uy lại vì mà xem mạng người như cỏ rác như thế.

      “Ọe….” Vừa nghĩ tới cái chết của Tiêu Ba Đao cũng nhịn được nữa nôn ra trận.

      Sau lưng thủ hạ của Lạc Thiên Uy đem thithể của Tiêu Ba Đao khiêng , bắt đầu dọn dẹp trường.
      Lạc Thiên Uy lại tỉnh táo đến khác thường sau khi làm ra chuyện như thế, tới trước mặt an ủi . Giống như chuyện vừarồi chưa từng xảy ra.

      ngồi xỗm xuống bên người , ôm thân thể mảnh khảnh của , giọng anủi:” sao! cần phải sơ, mọichuyện đều ổn rồi!”.

      được đụng vào tôi!” lạc Tích Tuyết liều mạng giùng giằng .

      Lạc Thiên Uy sửng sốt chút, thất bạibuông ra, bởi vì muốn dùngánh mắt lạnh lùng như thế nhìn , nhưng trong nháy mắt lại có cách nàokhắc chế được bản thân lại ôm vào lòng.

      “Tại sao lại chán ghét tôi như vậy? Tại sao để tôi được ôm em? Là do tôi tới chậm, cần giận tôi có được hay ?” dùng giọng hết sức ôn nhu và nhàngdụ dỗ .

      gì chỉ cố gắng ôm thân thể đangkhông ngừng run rẩy của mình, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

      thể ở cùng nữa nếu nhất định thở nổi.

      muốn gặp lại nữa!


      “Em chạy đâu?” Lạc Thiên Uy tay mắtlanh lẹ tay kéo lại, nơi đây là ngoại ô hoang vắng mình ra ngoài rất nguyhiểm.

      cần ngươi quan tâm”. Hai mắt đẫm lệ cố gắng mở tay của ra, pháthiện người mà bây giờ muốn gặpnhất là , chỉ là nghe giọng của giống như bé thích gây .

      khẽ thở dài cái, bàn tay đột nhiên dùng sức ôm chặt co vào trong ngực”Ngoan,đừng nháo nữa!”

      Lạc Tích Tuyết nhúc nhích để cho hắnôm, chỉ là nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn, nhớ tứi mọt màn kia cả người đều run rẩy.

      Con ngươi của bỗng chốc tối sầm lại,vươn tay để ý đến giãy giụa của bế lên, hướng chiếc xe hơi bên ngoài tới.

      “Buông tôi ra!”Lạc Tích Tuyết khước từ lồng ngực của giống như là ác ma đáng sợ. nên dựa vào quá gần.

      Đối với việc cố tình gây , chỉ nâng đôi long mày tuấn, thanh trầm trầmlạnh lùng lại lộ ra vô tận cưng chiều:”Nếukháng nghị nữa tôi mặc kệ em ở nơi này”.

      Thân thể đột nhiên chấn động, nhớ tới màn vừa rồi, nghĩ tới tình cảnh đáng sợ trong đó toàn thân đều nổi da gà.

      Lòng vô cùng sợ hãi, thể khôngvùi đầu vào trong ngực của người đàn ông này, để mặc ôm bế lên chiếc xe hơi sang trọng.

      “Rầm!” tiếng kinh thiên vang lên, sau lưng cả kho hàng chìm trong biển lửa.

      Lạc Tích Tuyết xuyên qua cửa xe sững sờ nhìn kho hàng khiếp sơ ra lời.

      đưa đôi tay che tai của mình lại, tránh tiếng nổ vang dội này, thân thể nhịnđược lại run rẩy.

      Trong mắt của Lạc Thiên Uy dâng lên tiadao động, nhịn được ôm vàolòng.

      “Lái xe!” vỗ lưng của , ngẩng đầu lên hướng phía tài xế trầm giọng phân phó.

      đường cái vắng vẻ có chiếc xelimousine từ từ vào biệt thự núi, khắphai bên đường đều là những bụi hoa, gió thổi bay tới.

      Biệt thự dần dần ra, mang theo phong cách châu Âu đại, tọa đỉnh cao nhất của ngọn núi, bốn phía có hàng rào bao quanh, đến gần là mảng sân cỏ xanh lá, phía trồng đầy những loại hoa cùng câycỏ, mà sau lưng là mảng sườn treo váchđứng trong bong đêm càng có vẻ quỷ dị thầnbí.

      Xe vững vàng dừng trước cổng biệt thự, mộtông lão lưng gù mở cánh cổng sắt lớn của căn biệt thự ra, khom người cúi chào.






      Lạc Thiên Uy ôm người con ngủ saytrong ngực, chậm rãi bước xuống xe, cấtbước bước vào trong biệt thự.

      Phòng khách đèn sáng rỡ, chiếc đèn thủy tinhánh kim cương bên ngoài mặc dù đèn được mở nhưng ánh sáng rực rỡ của kim cương vẫn chiếu sáng góc.

      “Thiếu gia”. Quản gia lưng gù lên trước,nhìn người con trong ngực thiếu gia khỏi kinh ngạc:” ấy là?”

      “Từ Phúc, lấy hòm thuốc”. Lạc Thiên Uy để ý đến tò mò của , mà thanh trầm thấp ra lệnh.

      Từ quản gia chần chờ nhìn lạc Tích Tuyếttrong ngực cái, ngay sau đó gật đầu cái:”Dạ!”

      Rất nhanh, Từ Phúc đem hòm thuốc đểtrên bàn, trong rương muốn thuốc nào có thuốc đó. dò xét Lạc Thiên Uy, sau đó thận trọng hỏi:”Thiếu gia, cậu có cần tắmkhông ạ? Nước tắm vì cậu chuẩn bị tốt,giao vị tiểu thư này cho tôi làm là được rồi”.

      Lạc Thiên Uy cau mày, nhìn Từ Phúc mộtcái, tựa như cảnh cáo cần nhiều chuyện, Từ Phúc biết tính khí LạcThiên Uy nên lập tức gật đầu.

      lấy đồ trong hòm thuốc ra theo thứ tự, bông, thuốc khử trùng, bang gạc, động tác lưu loát thuần thục.

      ôm chầm lấy , để cho thoải mái nằmtrên người của , dùng bông dính chútthuốc khử trùng, nhàng thấm lên vếtthương người .

      Mặc dù sợ thức dậy nên động tác hết sức dịu dàng nhưng vết thương người đột nhiên lại có cảm giác nhoi nhói làm cho lập tức tỉnh dậy.


      “A, là đau!” kinh sợ hét ra thanh chói tai, mới vừa mở mắt ra lại thấy hoàn cảnh vô cùng xa lạ.

      ngồi dậy, đưa mắt quét vòng khắpbiệt thự, nhất thời kinh ngạc thôi:”Nơinày là nơi nào?” đây phải là biệt thự Lạc gia.

      “Đây là biệt thự riêng của tôi” Giọng nóiquen thuộc của Lạc Thiên Uy truyền đến, quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hắnđang ngồi bên cạnh .

      “Biệt thự này của em?” Lạc Tích Tuyết hiểu ý tứ trong lời của , cái gì gọi là biệt thự của , chẳng lẽ có ngôinhà khác sao?

      “Em về sau phải ở lại đây?” Lạc Thiên Uy bá đạo tuyên cáo.

      “Em cái gì?” thiếu chút nữa khôngphản ứng kịp, đôi con ngươi trong suốt như thủy tinh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.

      Gò má tuấn mỹ ai bì nổi của tiến đến gần , nhìn :”Bắt đầu từ hôm nay,em phải ở lại đây, chính thức trở thành ngườicon của tôi”.

      “Cái gì?” Sắc mặt của trắng xanh mộtmảng, lòng muốn chạy ra ngoài ngay lập tức.

      cho phép phản kháng đem thân thể của ôm lấy nâng lên làm cho khiếp sợ hành động của , dùng sứcgiãy dụa là phí công.

      “Buông tôi ra, Lạc Thiên Uy, em muốn làm gì vậy?” Lạc Tích Tuyết hô to lên, liều mạng đánh trước ngực , ra muốn trốn thoát.
      Chỉ là sức lực của người đàn ông và người phụ nữ có chênh lệch rất lớn, làm sao có thể thắng đây?

      Rất nhiều năm về sau mới suy luận ra điều, quả là chòm sao Bạch Dương còn là chòm sao Sư Tử. nhất định sẽăn hết !
      Trước kinh sợ cộng them gánh nặng tâm lý nên liều chết phản kháng, hao phí quá nhiều sức lực.

      Lúc này còn chút hơi sức nào nữa,thân thể mệt mỏi của dựa hẳn vào trênngười , để mặc ôm hướng đến phòng ngủ.

      Lạc Tích Tuyết bị đưa vào căn phònghoàn toàn xa lạ mặc dù căn phòng này đượcbài trí xa hoa, lộng lẫy, nhưng lại cóchút tâm trạng nào để thưởng thức.

      Lúc này mình độc, ngồi co rúc ở chân giường, cuộn thành đoàn tự ôm lấymình, có vẻ thê lương mà cũng đầy khủng hoảng.

      Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, đó là thanh Lạc Thiên Uy tắm, vốn dĩ muốn bế cùng tắm chungvới nhưng cứ giãy dụa ngừng làm cho rốt cuộc bỏ qua’, mình bước vào phòng tắm.

      Lòng của lo lắng thôi, cả người bị Lạc Thiên Uy mang vào trong căn phòng này,khẩn trương thể nào đè xuống được.

      Trong đầu ngừng nghĩ tới vấnđề.

      Thiên Uy đột nhiên mang đến biệt thự xa lạ này, đến tột cùng là muốn làm gì? Muốngiam lỏng sao?

      Chỉ là tại sao có thể đối với như thế? là chị của , sao có thể nhốt chị của , làm ra những chuyện trái đạo đức như thế.

      Vốn những ngày qua đối với dịu dàng che chở, đúng lúc lại xuất cứu , để chocô có cảm xúc mềm mại nào đó dưới đáylòng.

      Nhưng bây giờ sao? đối với làm ra những hành động như thế, chút hảo cảmcô có với bị hủy diệt rồi.

      Mặc kệ như thế nào là chị của ,thân thể của bọn họ chảy cùng dòng máu, đâylà chuyện thể nào thay đổi được.

      Nhưng đến giờ vẫn chịu chấp nhận, lặp lặp lại những suy nghĩ như thế, đến bây giờ có tang chứ giảm, cư nhiênnhốt như thế, ý đồ rất ràng!

      muốn ! Tâm của Lạc Tích Tuyết trànđầy lo lắng, đối mặt với đứa em trai bá đạonhư thế nhưng lại mang tình cảm mãnh liệt càng nghĩ tránh lại càng siết chặt.

      Cuối cùng vì quá mệt mỏi nên chỉ có thểnhắm hai mắt lại dần dần thiếp .

      Vừa lúc đó cửa phòng được mở ra, Lạc Thiên Uy cả người chỉ quấn chiếc khan tắm che bộ phận bên dưới.

      Giờ phút này, da còn lưu lại vài giọt nước đọng lại sau khi tắm, cảm giác nhưmột bức tượng thần Hy Lạp cao lớn, từngđường nét cơ thể rắn chắc nhưng mất sinh động tuấn mỹ! Bắp thịt to lớn, lànda màu đồng, làm cho toàn thân tỏa ra cỗ sức quyến rũ thể nào ra được.

      “A!” lạc Tích Tuyết khó có thể ức chế phát ra tiếng thét chói tai, lập tức cầm chăn che mặt của mình lại, trời ơi, sao có thể ăn mặc như thế xuất trước mặt .
      cần che, dù sao phải là lần đầu em nhìn thấy tôi như vậy!” Lạc Thiên Uy nhướng mày, đưa tay kéo chăn xuống buồn cười .

      Mặt của đỏ rần lên,vội :”Lần trước chỉlà ngoài ý muốn!”

      “Vậy lần này phải là ngoài ý muốn rồi đúng ?” long mày của nhướng lên, bên môi nâng lên độ cong mê hoặc, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của , ngược lạihứng thú càng đậm.

      Cúi đầu ở trán của ấn xuống nụhôn êm ái:”Ngoan, em về sau hãy dần dần thích ứng”.

      Từ từ thích ứng? Thân thể của lập tức cương cứng, ngụ ý của chẳng phải là sau này bọn họ phải sống chung sao?

      Trời ơi, cần, nên để cho hắnnhốt ở chỗ này như thế.

      “Tới đây!” lau khô tóc, ngồi ở mép giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo qua.

      cần!” cần suy nghĩ nhiềuliền lắc đầu môt cái, kháng cự với đến cùng.

      “Tới đây, tôi bôi thuốc cho em!”Lạc Thiên Uychỉ hòm thuôc bàn, lần nữa hướng ra lệnh.

      Lạc Tích Tuyết ôm lấy thân thể của chínhmình, đưa đầu vào giữa hai đầu gối, đem lờicủa như lời gió thổi bên tai.

      Nếu đổi lại là bất cứ người nào dám coi thường lời của như thế làm cho kẻ đó biến mất khỏi thế gian này, thân là vương giả, cho phép bất luận kẻ nào vâng lời, nhưng chỉ có mộtngười có thể làm trái quy luật đó của cũng chỉ có ngươi đó mới làm cho xương của như mềm ra, đó chính là Lạc Tích Tuyết.
      Lạc Thiên Uy thở hơi, có nổi giận mà trong tay cầm bông cùng thuốc sáttrùng tự mình tới bên cạnh .

      Mắt thấy chỗ ngồi bên cạnh tự nhiên lõmxuống, thân thể của càng run rẩy lợi hạihơn, đến tột cùng muốn như thế nào?

      Thấy vẫn như cũ nhúc nhích nhưng vết thương từ tay và chân vẫn cứ như thế rỉ ra, nhất định bị thương , nhất định do vừa rồi giãy dụa nên làm động vết thương.

      Con mắt của tối sầm lại, lập tức bắt được cánh tay của , lôi đến trước mặt .

      thấy hai hàng nước mắt còn đọng lạitrên khoum mặt nhắn, phía mặt còn dính bùn, tuấn nhan của thoáng qua tia kinh ngạc.

      Ngay sau đó đau lòng hướng quát:”Emkhóc cái gì?”

      Lạc Tích Tuyết chậm rãi ngước mắt nhìn vềphía người đàn ông đáng sợ hơn ác ma này, cò là dứa em trai mà năm đó che chở, còn đáng sợ hơn ma quỷ, chỉ biết chiếm đoạt cũng chỉ biết giết người.

      Nước mắt mờ mịt, tầm mắt mơ hồ, có lẽ ngaytừ khi bắt đầu hiểu người đànông này.

      Đột nhiên trong lòng dâng lên phẫn nộ,nâng lên quả đấm hướng lồng ngực mà hạ xuống:”Thả tôi ! Thả tôi ! Tôi muốn ở lại chỗ này, cần!”

      Lạc Thiên Uy ôm lấy hai vai của , để cho trán của cùng với trán của đụngchung chỗ:”Tôi vừa mới rồi, em về sau đều phải ở lại chỗ này, muốn tôi thả em , tuyệt đối có khả năng”.

      Lòng run lên, giùng giằng ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt tràn đầy của người đànông trước mắt:”Lạc Thiên Uy, chẳng lẽ ngươi quên tôi là chị của em? Làm sao có thể giam lỏng chị của mình như thế”.

      Tròng mắt nheo lại, đưa tay vén những sơi tóc xốc xếch của lại:”Chỉ cần có mìnhem là đủ rồi, tôi quan tâm những thứ khác”.

      khóc ra nước mắt sao có thể như thế, căn bản là ác ma nóilý lẽ.

      quá ngây thơ rồi, còn trông cậy vàoviệc nghĩ đến tình chị em mà suy nghĩ lại, chỉ tiếc căn bản quan tâm.

      “Thả tôi , tôi cầu xin cậu cần dây dưa nữa!” nước mắt của ngừngchảy xuống, cả người tràn đầy cảm giác bi thương, vô lực .

      Thân thể Lạc Thiên Uy chấn động, trong mắtxẹt qua nhất mạt ưu thương:”Tại sao?”

      “Tôi đồng ý gả cho Vũ Trạch rồi!” Lạc Tích Tuyết thẳng lý do cho biết, chỉlà giọng khàn khàn ra cơ hồ chính cũng nghe .

      Sắc mặt Lạc Thiên Uy lập tức thay đổi, trái tim dấy lên cỗ ngọn lửa vô danh, phong tỏa lục phủ ngũ tạng của , cực kỳ khó chịu, gắt gao nhìn chằm chằm tuấnnhan mảng ghen tức ngập trời.

      Trầm mặc, trầm mặc, hai người cứng đơ vẫn trầm mặc như cũ ai chịu nhượng bộ.

      Cuối cùng nhẫn được nữa nắmchặt hai vai của , ánh mắt thẳng tắp hướngvề phía gằn từng chữ :”Lạc Tích Tuyết,tôi em, từ nay về sau bao giờ tôi đểem rời xa tôi, em cũng đừng nghĩ được,sau này em chỉ có thể là của tôi, chophép em còn bất cứ quan hệ nào với Tiếu VũTrạch, muốn rời khỏi tôi để kết hôn với ,em tốt nhất nên bỏ ý định này , tôi tuyệt đối cho em rời khỏi tôi, cang để choem gả cho , trừ khi tôi chết ”.

      hơi, đem những suy nghĩ trongnội tâm bộc lộ ra.

      làm cho tia thở dốc cũngkhông có, nhất định muốn .

      Đau đớn thân thể cộng them tâm hồnmột lần nữa bị đả kích, khiến cho mệt rã muốn ngất .

      vô lực nhắm hai mắt lại, bây giờ cóhơi sức cùng tranh luận.

      Mặc người chém giết, đây là mạng của cônhưng giờ chỉ còn hy vọng Vũ Trạchsẽ mau phát và đến cứu , đến cứu côđi.

      Nhìn vẻ mặt khổ sở của , lạc Thiên Uy nhẫn tâm ép nữa, giơ tay lên ởtrên thân thể của bôi từng chút từng chút lên vết thương của .

      cảm giác man mát lành lạnh đánh tới, Lạc Tích Tuyết cảm thấy vết thương bớtđau đớn hơn lúc nãy, theo bản năng mởmắt ra nhìn thấy Lạc Thiên Uy trước mặt ngạc nhiên.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 79:

      Vẻ mặt của thành giúp bôi thuốc.

      Ngũ quan hoàn mỹ chăm chú, hình dángrõ ràng của hai gò má hữu trước mặt .

      Lạc Tích Tuyết sửng sốt, trong phút chốc, đáy lòng xẹt qua dòng nước ấm khác thường.

      Dịu dàng như vậy, tỉ mỉ che chở cho nhưthế , loại cảm giác này từ khi mẹ qua đời rất lâu rồi có nhận được.

      Giờ phút này cả người của tràn ra khítức dịu dàng mang lực hút trí mạng, thiếu chút nữa hòa tan lòng của , ngờ em trai lại có vẻ mặt ôn nhu như vậy.

      Chỉ tiếc ác ma đến cuối cùng vẫn là ác ma ấmáp là ngắn ngủi, tà ác mới là bản chất thậtcủa .

      Bôi thuốc xong vén góc chăn lên ôm cùng nằm xuống.

      “A!” cả kình, phản xạ có điều kiện muốnđẩy ra, tự mình chon chặt trong chăn.

      biết mình nên tin tưởng ác ma này,mới vừa rồi còn nghĩ ôn nhu, rànglà giả tạo, bội thuốc biết đâu sau đó lại đem ăn hết, đó mới là mục đích của .

      Lạc Tích Tuyết kinh hoảng nhảy xuốnggiường, trong lòng mong muốn được nhanhchóng rời khỏi đây. Chỉ là còn chưa kịp tránh ra chợt sau lưng có cánh tay mạnh mẽ kéo lao vào trong ngực.

      đem vây vào trong ngực, bên tai vang lên thanh trầm thấp:”Ngoan ngoãn nằmxuống ngủ!”

      !” thanh thê lương của vang lên, tuyệt đối thỏa hiệp với người đan ông này.

      nên chọc tôi tức giận!” Lạc Thiên Uy cau mày, thanh chợt trở nên giảm xuống, lạnh đến cực điểm.

      vẫn kiên trì như cũ, giọng mang theo run rẩy:” cần, cậu bỏ qua cho tôi !” thuyết phục chính mình cũng là thuyếtphục , nên cùng ngủ chunggiường cả đêm được.

      hồi trời đất quay cuồng, hai tay của bị giữ chặt, bế lên, đặt giườnglớn.

      phản xạ muốn ngồi dậy, muốn né ra aingờ nhanh hơn , tỷ lệ hoàn mỹ của cơ thể bao trùm lấy , vững vàng áp chế .

      Lúc này người của hoàn toàn trần truồng, hạ thân chỉ quấn cái khan tắmđắt giá hạng sang, nhưng dây buộc lỏng cơ hồ tùy thời rớt xuống.

      sợ đến mức toàn thân cứng nhắc, ánh mắt đề phòng nhìn . lạc Thiên Uy dùng cặpmắt trầm hề chớp đáp lại , từ cao nhìn xuống , ánh mắt nguy hiểm trí mạng, trong con ngươi dáy lên ngọnlửa dục vọng.

      “Buông tôi ra!” thân thể của dựa vào ngày càng gần, Lạc Tích Tuyết hoảng sợ khước từ lồng ngực của , nhưng lại khôngthể nào rung chuyển cơ thể săn chắc này củahắn.

      theo bản năng sợ hãi cùng run rẩy, nhưng nắm chặt hai tay của , đè thân thểcủa xuống, hoàn toàn khống chế .

      Ngón tay của chậm rãi vuốt ve gươngmặt xinh đẹp của , sóng mắt liễm diễm, lưuchuyển bóng đêm đẹp đẽ cùng mị hoặc.

      “Tích Tuyết, tôi sớm em, có lẽ em hiểu nhưng mà trong lòng của tôi, em vĩnh viễn là độc nhất vô nhị, ai có thểthay thế được địa vị của em trong lòng tôi!” nhìn sâu, ý vị sâu xa câu.

      Lạc Tích Tuyết mê hoặc nhìh , hiểuhết lời thâm ý của , quả khônghiểu nhất định vì sao phải chấp nhất tình cảm đó với như thế.

      “Đừng như vậy Thiên Uy, đừng để tôi phảihận em, em thả chị ra ”. Đôi tay bị kiềmchặt, giãy dụa ngừng, Lạc TíchTuyết kinh hô, đáy mắt thoáng qua phòngbị.

      “Haha, nếu như tôi muốn em emlàm sao có thể cự tuyệt được”. Trong miệngcủa tràn ra tiếng cười khẽ, đôi môi mỏng của tiến đến bên tai , từng hơi thở phà lên cổ .

      ‘Tối nay em bị nhiều kinh sợ như thế, thân thể lại bị thương nên tôi cưỡng báchem!” trầm giọng .

      Nghe được câu này, thần kinh căng thẳngcủa buông lỏng xuống, thầm thở hổn hển hơi, nhưng ngay sau đó giọng củaác ma lại vang lên lần nữa.

      “Nhưng em phải hiểu điều em là ngườicon mà Lạc Thiên Uy tôi coi trọng, nhấtđịnh trốn thoát đâu, cả đời này em chỉ có thể thuộc về mình tôi, môt đời cũng đừng nghĩ thoát được, tôi khiến em tôi, vĩnh viễn đều thể rời khỏi tôi!!!”

      Lòng của lại lần nữa run lên, toàn thân càng them cứng ngắt.

      Cả đời trốn thoát? Đây là ma chú màhắn dành cho sao? Nếu đúng như vậy rất đáng sợ. Cứ như vậy bị giam cầmcả đời, tình nguyện tìm đến cái chết!

      Bị ôm khít khao làm cho thở thông,lạc Tích Tuyết cứ như vậy bị ôm trongngực, lại run chuyển được nửaphân.

      Cuối cùng chỉ có thể buông tha, vô lực để hắnôm lấy.

      Qua lâu, hai cánh tay ôm mình vẫn buông ra, vốn định thừa dịp hắnngủ len lén chạy ra ngoài, nghĩ tới vừa nhúc nhích Thiên Uy theo bảnnăng càng ôm chặt hơn.

      ôm lấy thân thể mảnh khảnh của như ôm bảo vật trân quý, bảo bối thất lạc mười năm qua của , chờ đợi khálâu, rốt cuộc cũng tìm được , nhưthế nào có thể dễ dàng buông tay để chạy mất đây?

      , , muốn cứ như vậygiữ lấy , làm người đàn ông của , vĩnhviễn, cả đời cũng muốn tách ra lần nữa.

      Có lẽ là quá mức mệt moi, mặc dù ôm trong ngực làm cho thở thông, càng làm cho lo lắng, nhưng đến cuối cùng côcũng chìm vào giấc ngủ.

      đêm này, Lạc Thiên Uy ngủ vô cùng an ổn, có gặp ac mộng nhiều năm qua trong mộng vô cùng ngọt ngào, bởi vì có người con bên cạnh sẽkhông cần lo lắng bị người khác cướp nữa.

      hôm sau ánh mặt trời sáng rỡ, xuyên qua rèm cửa mỏng manh, chiếu rọi cả căn phòng, LạcTích Tuyết mệt mỏi ngủ cho đến nửa trưa cômới từ trong mộng tỉnh dậy.

      theo bản năng đưa tay sờ sờ đồng hồ báo thức ở đầu giường,kỳ quái, sáng sớm hôm nay đồng hồ báo thức reo?

      Nghi ngờ hơn nửa ngày, cũng tìm đượcđồng hồ báo thức quen thuộc, mới giậtmình nhớ tới bị em trai mình mang tới căn biệt thự xa lạ.

      Ngồi dậy, cảm thấy đầu có chút ong ong,day day huyệt thái dương, khóe mắt lơ đãngnhìn qua ngực của mình.

      Toàn thân cao thấp đều là vết hôn, nhất làtrước ngực mềm mại, vết hôn trải rộng càng nhiều, mảng hồng lớn.

      "Lạc Thiên Uy!!!!"

      cơ hồ là dùng toàn lực hô lên, cỗ tứcgiận xông thẳng lên đỉnh đầu, đáng ghét, cư nhiên khi dễ như thế! Thừa dịp ngủ say ở người táy máy tay chân.

      Còn may là chỉ hôn , hoàn hảo khôngcó làm việc gì quá đáng. Như vậy nhiều lắmchỉ tính là bỉ ổi, giữa bọn họ còn là quan hệchị em.

      Nhưng với em trai mình ngủ chunggiường, khó tránh khỏi lần sau làm ra chuyện gì quá đáng, cách nào bảođảm, biện pháp duy nhất chỉ có thể rời .

      Thừa dịp tại còn chưa làm ra nhữngviệc nông nổi, nhất định phải ngăn chặn, tìm cơ hội chạy ra khỏi nơi này.

      định đứng dậy xuống giường, cửa kenkét tiếng bị đẩy ra, bước vào là mộtngười phụ nữ sắp sửa ba mươi bước vào.

      ta mặc chiếc tạp dề, trong tay còn bưngđiểm tâm, cách tấm màn nhàng hỏi:"Tiểuthư, dậy rồi sao?"

      Lạc Tích Tuyết cảnh giác nhìn ta, do dựgật đầu cái:"Ừ, là ai?"

      "Tiểu thư, tôi là Ngũ Khiết, thiếu gia phân phó tôi muốn tôi từ nay về sau đặc biệt chăm sóc ". Ngũ Khiết để thức ăn xuống bàn khẽkhom người, rát lễ phép đáp.

      "Ừ" Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt trả lời mộtcâu, đứng dậy thay áo ngủ, thuận miệnghỏi:" tại mấy giờ rồi? Giúp tôi chuẩn bịmột chiếc xe tôi muôn đến trường học".

      Ngũ Khiết sửng sốt, lập tức lắc đầu:"A? Tiểu thư thiếu gia phân phó nếu có mệnh lệnh của thiếu gia tiểu thư được rời khỏi biệt thự nửa bước".

      " được ra ngoài? Vậy tôi muốn đến trường làm thế nào?" Lạc Tích Tuyết imlặng liếc mắt, cũng gần tốt nghiệp rồi, thể đến trường được.

      "Thiếu gia xin cho tiểu thư nghỉ học, tiểu thư an tâm ở lại chỗ này ". Ngũ Khiếtthanh thấp .

      Lạc Tích Tuyết thở dài cái, đối với đửa em trai bá đạo này của , sớm đượclĩnh giáo, biết phản kháng cũng vô dụng, chi bằng tạm thời lưu lại đây, đợi đến khi có cơ hội rời .

      "Giúp tôi chuẩn bị nước , tôi muốn tắmrửa" nhàn nhạt mở miệng.

      Ngũ Khiết gật đầu, lập tức làm theo.

      Vào phòng tắm làm ấm mình, thay bộ đồkhác tới bàn sử dụng bữa ăn sáng.

      Á́nh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ, chiếu vào trong phòng, tạo nên khung cảnh trầm mặc yên tĩnh.

      sợ sệt ngồi ở chỗ đó, an tĩnh ăn bữa ănsáng, mắt đẹp cụp xuống, da thịt trắng noãn lộ ra ngoài. Nhưng nếu nhìn kỹ phát ngay chỗ xương quai xanh có những dấu hônhồng hồng.

      Mới vừa rồi rất nỗ lực đem nó tẩy sạch nhưng vẫn vô dụng, nụ hôn này quá sâu,giống như dấu ấn lưu lại người củacô, căn bản thể xóa được nó.

      biết đây là cố ý, ghen với Vũ Trạch bời vì Vũ Trạch từnglưu lại người vài vết hôn, kích thích cho nên càng muốn ở người của côlưu lại dấu ấn của riêng .

      Người đàn ông này vô cùng cố chấp, nhưng cũng có chút ngây thơ.

      Cơm nước xong, mặc thêm chiếc áokhoác, chuẩn bị dạo quanh biệt thự nàytìm hướng để sau này chạy trốn.

      Chỉ là vừa mới mở cửa ra ngoài cửa có những pho tượng sống trông chừng .

      giương mắt giật mình kinh ngạc chút,ngay sau đó lạnh mặt xuống :"Là pháicác ngươi tới coi chừng ta sao?"

      Người đàn ông này biết gọi là Mực cảnh, vẫn luôn theo sau em trai, là trợ thủđắc lực nhất của .

      Chỉ là hiểu người đàn ông tê Mực cảnh này ràng hơn hai mươi, hơn nữadáng vóc bên ngoài phải người tầmthường, như là người trong giới mafia nhưnghắn lại thế nào cam tâm tình nguyện làm việc cho Lạc Thiên Uy.

      Mực Cảnh hướng Lạc Tích Tuyết cung kính gật đầu cái, kiêu ngạo cũng khôngnịnh bợ :"Tiểu thư hiểu lầm rồi, thiếu giađi ra ngoài có việc, nên phân phó cho chúng tôi vì an toàn của tiểu thư nên phảiđứng đây bảo vệ ".

      "Đó phải là giám sat tôi sao!" tứcgiận , còn ngày đêm trông chừng, muốn chạy thoát phải là vô vọng sao?

      "Đây là kim hoa trà, lúc thiếu gia gần phan phó cho thuộc hạ chờ tiểu thư tỉnh dậynhất định phải mang cho thưởng thức".Mực Cảnh để cái khay xuống, đem ly trà sâm đến trước mặt .

      Lạc Tích Tuyết có chút chán ghét nhíu mày:"Tôi uống!" Tại sao cứ thích làm những việc muốn mà hỏi ý kiến của ?

      "Nhưng thiếu gia có giao phó phải chờ cho đến khi tiểu thư uống xong". Mực Cảnh đưa tay chặn đường của lại.

      Lạc Tích Tuyết lạnh lùng liêc cái,nhânj ra điều nếu uống hết tách trà này thể nào được.

      Chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống:" rốt cuộc muốn gì? Tôi tại khát nênkhông uống!"

      Mực Cảnh ngẩng đầu lên, truyền đạt lại toànbộ ý của Thiên Uy:"Đây là việc thiếu giaphân phó!" ai có thể tuân thủ.

      Chỉ là câu sau nghĩ thầm trong bụngkhông ra vì biết là ngoại lệ.

      "Được rồi". do dự chút, cuối cùngvẫn gật đầu cái.

      Cầm tách trà lên, Lạc Tích Tuyết ngửa đầuđem uống hết hơi. Ly trà năng nề được đặt lại khay, kiên nhẫn nhìn chằm chằm :"Như vậy được chưa?"

      Mực Cảnh mỉm cười cung kính gật đầu:"Tiểuthư muốn nơi nào? Tôi có thể đưa tiểu thư tham quan nơi này chút".

      " cần!" lạnh lùng cự tuyệt, cũng muốn vừa tản bộ mà sau lưng cònmang theo chiếc máy theo dõi.




      Lạc Thiên Uy buổi chiều mới trở về, thờiđiểm đẩy cửa phòng ra thấy ngồingẩn ngơ bên cửa sổ.

      Nhìn thấy tiến vào, theo phản xạ muốnné tránh:”Tôi cảm thấy hơi đói muốn xuốnglầu xem thử Ngũ Khiết chuẩn bị cái gì”.

      muốn gặp tôi như vậy sao?” LạcThiên Uy ngăn lại, ánh mắt lấp lánh có hồn.

      “Tôi có” tuy là lắc đầu nhưng bước chân ngừng dời , tuyệt đối khôngmuốn gặp .

      “Còn ?” trong mắt của Lạc Thiên Uy dâng lên cảm giác thất bại, rấtnhanh bắt lấy chiếc eo thon của , kéo vào trong ngực, hung hang hướng môi của hôn xuống.

      Nụ hôn nóng bỏng, bá đạo cánh môi ngừng càn quét, lưỡi cố cạy hàm rangcủa ra, cùng với hương vị ở đầu lưỡi củacô quấn quýt.

      cần, Thiên Uy! Cậu đụng đến tôi, thương thế của tôi còn chưakhỏe!” Sống lưng của cứng nhắc, cả ngườitóc gáy đều dựng lên, thanh run rẩy khước từ .

      “Em sợ tôi?” Gương mặt tuấn tú của trầm xuống, tay nâng cằm của lên, conmắt nhất thời ánh lên tia sắc lạnh.

      Lạc Tích Tuyết cúi đầu, gương mặt đỏ nhưphát sốt, cắn môi :” phải, tôi chỉ là quen” lo lắng phát điên lên, đem ăn chừa chút xương nào.

      quen? Nếu như bây giờ bên cạnh emlà Tiếu Vũ Trạch có phải em quen hơn ?” con ngươi tĩnh mịch của nhìn côkhông chớp, trong mắt là cỗ ghen tức.

      Con ngươi của rũ xuống vô cùng thấp, tayníu lấy vạt áo của mình, hiểu vì sao cứ đem Vũ Trạch mà với đây,thực chất mà đây là hai loại tình cảmkhác nhau.

      “Nhìn tôi!” Thấy lời nào, giốngnhư là chấp nhận, Lạc Thiên Uy càng themtức giận.

      chỉ có thể ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tộichống lại con ngươi hung bạo của , biết đến tột cùng là giận cái gì?

      Đôi con ngươi của giờ phút này bởi vì ghen tị biến thành màu đỏ như máu.

      trốn tránh cùng coi thường làm cho hắnnổi điên, là của , là người con mà từ cho đến lớn ao ước có nhưng tại sao trong lòng chỉ có mình Tiếu Vũ Trạch?

      Nhìn thấy trong mắt có cỗ tức giận cuồngnhiệt, lòng hít thở thông, sợ lại làm ra việc gì điên cuồng, theo bản năng mơ miệng, muốn cho biết:” ra Vũ Trạch có gì hết”.

      muốn cho biết là cùng Vũ Trạch trong sạch, mặc dù bọn họ nhaunăm năm nhưng Vũ Trạch là chính nhân quân tử có ý đồ gì với , cho dù nhẫn chịu đựng cũng làm tổn thương.

      “Cởi quần áo ra, lại đây hôn tôi!” lạc Thiên Uy đột nhiên cắt đứt lời , nằm xuốnggiường bá đạo ra lệnh.

      Lạc Tích Tuyết sửng sốt chút, mặt khó nén nhất mạt khó chịu, sao có thể bắt làm chuyện như thế?

      “Nhanh lên qua đây!” Thấy nhúcnhích, hoàn toàn có ý tứ làm theo lời làm cho khỏi nhắc lại lần nữa.

      !” đầu ngón tay của chuyểnsang trắng bệch, thanh lộ ra quật cường,trong lòng càng them kháng cự.

      muốn sao?” Lạc Thiên Uy tà ácnhướng mày, khuôn mặt lạnh lẽo, lời cảnh cáo từng câu từng câu ra:” sao, em có thể cự tuyệt, chẳng qua là tôi đảmbảo tôi khống chế được tình cảm làm ra những chuyện như thế nào!”

      xong kéo hai vai của ra, vuốt ve hôn từng tấc da thịt của .

      Thân thể của khẽ run, là bởi vì tức giận cũng bởi vì ngượng ngùng.

      Đáng ghét, cùng Vũ Trạch quen nhaunhiều năm như thế, trêu chọc nhiều nhất là chỉ muốn hôn lên má thôi, chưa từng có cầu quá đáng nào khác,nhưng Lạc thiên Uy ràng là em trai côcư nhiên đối với đưa ra cầu quá đángnhư thế.

      đến cùng muốn làm gì? Lạc Tích Tuyếttrong lòng đột nhiên cảm thấy buồn cười, mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại, cuốicùng chịu được nữa nên ra sức giãydụa:”Thiên Uy, nên ép tôi! Cầu xin cậu!”

      “Là tôi ép em sao?” nghe được khẩn cầu của co ngược lại càng chọc giận , côkhông tình nguyện đụng vào sao?

      “Nếu như phải em muốn bí mật kếthôn với Tiếu Vũ Trạch, tôi cũng đem em giam cầm ở đây, tôi nhắc lại cho em nhớ em là người con của tôi, chỉ có thể là của tôi, ngoại trừ tôi ra thể gả cho bấtkỳ người đàn ông nào khác”.

      Con ngươi của co rút lại, trong mắt thoángqua nhất mạt nghi ngờ, nhìn Lạc Thiên Uy :”Làm sao cậu biết tôi cùng Vũ Trạchkết hôn?”

      nhớ chuyện này chưa cho biết.

      Lạc Thiên Uy bí cười tiếng:”Chínhngười đàn ông mà em thương nhất nóicho tôi biết”.

      thể nào!” Vũ Trạch nóichuyện kết hôn này là bí mật đợi sau khi hoàn thành mọi chuyện mới công khai cho mọi người biết.

      tin sao? Em có thể mở di động của tôi ra, trong đó có cuộc chuyện của tôi với tàn nhẫn , giọng điệu nghe rấtchâm chọc.

      lắc đầu dám tin:”Tôi tin,nhất định là có người giả mạo, hoặc là cầm điện thoại của ấy”.

      “Ha ha, phải ?” Lac Thiên Uy lạnhlùng cười tiếng, thanh nhanhkhông chậm , cũng là trúng tim đen của :”Chỉ sợ rằng chuyện hai người bí mật kết hôn sợ ai biết”.

      Trong đầu nhất thời trống rỗng, cảm giác cả người lạnh lẽo, duy chỉ có mặt nóngrực.

      Vũ Trạch vì sao đem chuyện kết hôn nóicho Thiên Uy biết? Chẳng lẽ biết gia đình chấp nhận chuyện kết hôn của hai người? cho Thiên Uy biết khác nào ba của cũng biết chuyện này.

      Môi dưới của bị cắn đến chảy máu, sắc mặt phức tạp rối rắm dứt.

      “Cậu biết được khi nào?” chợt ngẩng đầunhìn về phía nhịn được hỏi.

      “Chỉ cần là chuyện của em có chuyện gì là tôi biết” Lạc Thiên Uy lần nữa nhíu mày, đối với câu hỏi của dầy sựchâm chọc.

      Đúng vậy, luôn theo dõi nhất cử nhấtđộng của thử hỏi có chuyện gì mà hắnkhông biết.

      Chỉ là Vũ Trạch sao lại làm như vậy?Chẳng lẽ có nỗi khổ tâm?

      Hai vai run rẩy, nhưng Lạc Thiên Uy mất kiên nhẫn, hai mắt như máu, như dã thú hung ác nhìn chằm chằm , dường như muốn đem ngụm ăn vào trong bụng.

      “Tới đây!” tròng mắt đen láy của như ác ma, khóe môi cong lên độ congkhác thường.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, buồn bã hít sâu hơi.

      Vì để tránh cho điên cuồng nên chỉ có thể hạ quyết tâm tới trước mặt , cáchhắn vị trí nhất định liền đứng lại.

      đưa tay ra cởi từng nút áo trước ngực mình, nút lại nút lại nặng giống như ngàn cân.

      Khi cởi tất cả các nút ra màu tráng của chiếc áo ngủ thuần khiết của như vậy chậmrãi rơi mặt đất, chỉ còn lại bộ đồ lótmàu đen, thân thể nữ tính thuần khiết như ngọc xuất trước mắt của người đàn ônglàm con ngươi của trong nhất thời càngnhuốm màu dục vọng.

      chưa từng thấy qua thân thể nàohoàn mỹ như thế, tỳ vết, da thịt trắngmịn giống như tản mát ra ánh sáng bạchngọc.

      Ánh sáng mờ ảo của đèn phòng vẩy trênngười , đứng đấy như tiên nữ dao trì, tinh xảo như thế, đẹp như thế cơ hồ trongnháy mắt dưới bụng của Lạc Thiên Uy truyền đến luồng nhiệt lưu lan khắp toàn thân,máu muốn sôi trào.

      chờ đến lúc tới gần kéo thân thể của qua, đem vây chặt trong ngực.

      Người con này khát vọng mười năm, bình thường chỉ cần ánh mắt của cũng làm cho nửa ngày ngủ yên, huống chi tại cả người gần như xích lõa nằm trong ngực của , dục vọng muốn cứ như vậy lộ ra chút nào che giấu.

      Nhưng là tại bị thương hứa đung đến , nuốtlời, càng muốn làm càng them ghéthắn.

      Cho nên chỉ ôm chặt, dùng hết sức lực toàn thân mà ôm cũng làm cho côkhông thể nào thở nổi.

      “Thiên Uy, buông ra” giùng giằng đẩy ra mặt đỏ như quả gấc.

      Lạc Thiên Uy bất tri bất giác buông ra chỉ là ánh mắt vẫn nóng rực như cũ.

      “Mau, hôn tôi!” chịu buông ra, đưa mắt nhìn bá đạo cầu.

      Lạc Tích Tuyết sửng sốt chút, mặtthoáng quan nhất mạt khó chịu, muốn chủ động hôn em trai mình, đối với làmột chuyện thể nào làm được.

      Nhưng vẫn cứ kiên trì giống như hôn cũng bỏ qua.

      Bất đắc dĩ, Lạc Tích Tuyết chỉ có thể hoãn tâm lại, nâng trán của lên đặt nụ hônnhẹ lên đó.

      Mặc dù chỉ là đơn giản sượt qua nhưng mặt của Thiên Uy tránh khỏi việc đỏbừng, khát vọng lâu như thế, cho dù chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước vừa rôicũng có thể làm cho tim đập nhanh nhịp.

      Chỉ là nụ hôn vừa rồi là nụ hôn của mộtngười chị dành cho em trai của mình, cái mà muốn là nụ hôn giữa người đàn ông và người phụ nữ.

      “Em cùng Tiếu Vũ Trạch nhau nhiều năm như vậy cũng chỉ dừng ở mức độ này thôi sao?” Ánh mắt sâu lãnh của nhìn , hai mắt mang theo tia trào phúng nhìn .

      “Chúng ta đương nhiên chỉ như vậy!” tức giận cau mày , đối với cầu quá đáng của làm tới mức này là quálắm rồi, đối với hôn môi chỉ dành cho những người lòng thương nhau mà thôi.

      Nụ cười cợt nhã môi biến mất tron nháy mắt, thay vào đó là nồng nặc lửa giận.

      có thể hôn Tiếu Vũ Trạch nhưng lại hôn , điều này lên cái gì? Địa vị của cùng Tiếu Vũ Trạch trong lòng côthật rất khác nhau.

      Chỉ là tuyệt đối muốn làm em traicủa , muốn làm người đàn ông của ,muốn chủ động hôn !

      “Hôn môi tôi!” nghiêm mặt ra lệnh.

      sửng sốt chút, sống lưng trong nháymắt rịn ra tầng mô hôi lạnh.

      cư nhiên ép hôn môi ? ép làmra loại chuyện này? Nếu như làm vậykhông phải là thừa nhận mối quan hệ với hắnsao?

      “Em làm được tôi trực tiếp muốnem ngay tại đây” thấy chần chừ hề cử động uy hiếp .

      cần!” lập tức lắc đầu, trong mắt lướt qua nhất mạt kinh hoàng, chỉ có thể tình nguyện gật đầu:”Được rồi”.

      Hít sâu hơi, nâng khuôn mặt tuấn của lên, đem cánh môi hồng nhuận củamình từ từ chạm lên đôi môi mỏng của .

      Rầm!!!

      Trong thoáng, lòng của Lạc Thiên Uy kích động ngừng, lâu có rung động như vậy, tràn ngập toàn thân .

      Đây mới là cảm giác muốn.

      Chap này Uy nhà ta "cute" dễ sợ!!!
      Giữa nụ hôn rung động của những người yêunhau chỉ có mới đem lại cho cảm giácnhư thế.

      Nhưng đến cuối cùng cũng phải nén lòngbuông ra, mặc dù nội tâm của khát vọngcô biết chừng nào nhưng muốn làm tổn thương , hy vọng có ngày tình nguyện tiếp hận chứ phải bị ép buộcnhư thế này.

      Đối với hành động ngoài dự đoán của , Lạc Tích Tuyết kinh ngạc thôi, cho là hắnsẽ dùng sức mạnh áp chế , nghĩ tới cuối cùng chỉ hôn sâu rồi buông ra.

      thở dài hơi, mặc kệ như thế nào, cửa ải đêm nay cuối cùng cũng qua.

      Nhưng biết những ngày sau này có bỏ qua cho dễ dàng như vậy ? Hay lạihiện nguyên hình của ác ma, tìm mọi cách dày vò .

      dám tưởng tượng đến hậu quả đó.

      Nhưng mỗi ngày sau đó đều giống như nghĩ, mặc dù mỗi đêm đều ngủ ở phòng củacô nhưng chỉ đơn giản là ôm ngủ cóbất kỳ hành động nào hơn.

      cố gắng khống chế dục vọng của bản thân, có đụng đến nhưng chỉ có mới biết nhẫn nại khổ sở đến cỡ nào, bởi vì mỗi đêm đều ôm nhưng càng lúc lại càng sâu hơn,hôn đến khi run rẩy chịu nổi mới buông thân thể ra.

      Lien tục mấy ngày cũng có thói quen đến hừng sáng mới tỉnh lại, việc làm đầu tiên mà làm là tắm rửa, muốn rửa sạch thân thể củamình, càng muốn tẩy những dấu hôn lưulại người .

      Ánh nắng buổi chiều xuyên qua rèm cửa sổ chiếu sáng mộ góc phòng, Lạc Tích Tuyết ngồingẩn ngơ trước cửa sổ, ngắm nhìn trời chiều xa.

      Nhìn cảnh tượng quen thuộc, lòng của lại khống chế được rung động hồi.

      nhớ đó là năm mùa hè khốc liệt nhất, đứng dưới tòa nhà Lạc thị ngước đầu nhìn lên , thấy chân trời lúc đó cũng là mảng màu đỏ xanh như thế này.

      năm đó, vừa mới mất người mẹ mà côyêu thương nhất cũng là người nhất đời này, nhưng cũng chính năm đó ba lại cưới người vợ mới, mùi vị đau thương nồng nặc tích tụ lại trong lòng thể nào tan được,cũng chính năm đó có vị thiếu niên tiến vào trong sinh mệnh của làm thấy cuộc đờinày ít ra còn có người thương .

      “Xin chào, tôi là Tiếu Vũ Trạch”. duỗi tay về phía , đầu ngón tay ấm áp nhưng có lực.

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn , chần chừtrong chốc lát, cầm tay của , cùng mỉmcười gật đầu. Lúc đó, trời rất nóng, khắp nơi đều là thanh của xe cộ, bụi bậm quẩn quanhnhưng trong cái chớp mắt cảm giác quanh mình đột nhiên trở nên yên tĩnh, khôngmột tiếng động.

      Trong mắt của , trong lòng của chỉ có người thiếu niên tuấn tú trước mắt, mỉmcười bàn tay ấm áp giống như biểu thị chính đôitay này bảo vệ và dẫn dắt qua suốtchặng đường còn lại của cuộc đời.
      “Tiếu Vũ Trạch, em muốn ăn kem”.

      “Tiếu Vũ Trạch, mua cho em cái đó !!”

      “Tiếu Vũ Trạch, về sau em gọi VũTrạch được ? Như vậy chúng ta có thểthân mật hơn”.

      Vũ Trạch, ngày mai đến trường với em được ? Bạn bè em đều muốn nhìn thấy !”

      Vũ Trạch”.

      , cưng chiều , mọi việc đều làm theo ý .

      Từ đó trong lòng của đều là hình bóng củahắn, chiếm cứ địa vị quan trọng trong lòng ,chính là người thiếu niên tên Tiếu Vũ Trạch.

      Ở sau lưng người đàn ông, thân quần áo đen, vóc người cao lớn, cũng mực thầm yên lặng nhìn chăm chú.

      Người này chính là Mặc Cảnh, phụng mệnhcủa Lạc Thiên Uy bảo vệ , cho nên nhất địnhphải ở bên cho đến khi nào Lạc Thiên Uy trở lại, đây là chức trách của .

      Người con trước mắt thân áo trắng, thân thể tuyệt mỹ, tóc dài phiêu dật, ngồi nghiêm trước cửa sổ, giống như tiên nữ hạ trần.

      biết từ lúc nào ánh mắt của bị cuốn hút vào. Quá giống, nhìn Lạc TíchTuyết, rất giống người con mà hắnyêu thương, tâm tự chủ được run lên.

      cùng người con mất trong lòng rất giống nhau.

      cảm xúc xông tới, Mặc Cảnh cứ như vậy ngắm nhìn trước cửa sổ, ánh mắtkhông tự chủ mê ly.

      làm thủ hạ của Lạc Thiên Uy lâu như vậy, chưa có người phụ nữ đẹp nào mà chưa thấy qua, tác phong làm việc của kín đáo, đối với phụ nữ có nhiều hứng thú, duy chỉ có hấp dẫn chú ý của như thế.

      Cho tới khi thiếu gia thấy thân thể nhanh nhẹn lại đối với phụ nữ vốn lạnh lùng kiên địnhnên mới giao nhiệm vụ bảo vệ cho , hắnnhất định làm thiếu gia thất vọng.

      “Mặc Cảnh, ra ở đây!” Trì Nhược Huân toàn thân diện chiếc quần cụt đỏ tươi, thể hở hơn, nhìn thấy Mặc Cảnh vốn lãnh khốc lại nhìn cái gì mà mê mẫn như thế, theo ánh mắt của liến phát bóng dáng trắng của Lạc Tích Tuyết.

      ta tại sao lai ở chỗ này?” Trì Nhược Huânkinh ngạc trừng lớn mắt

      Gian phòng này được xem là căn phòng bí mật,bình thường chỉ có Tôn chủ Lạc Thiên Uy với những sát thủ cấp cao mới có tư cách vào, ta tại sao lại ở chỗ này?

      Liệt Diễm Môn là tổ chức sát thủ hắc đạo, làm người ta nghe tên thôi cũng đủ hồn vía lên mây, người sáng lập nhưng chỉ có nhữngngười trong tổ chức mới biết, người đứng đầu tổchức này là Lạc Thiên Uy, lãnh khốc vôtình.

      Những năm gần đây, Liệt Diễm Môn nhiềulần làm oanh tạc thế giới, chỉ là mỗi khi hành động đều cực kỳ bảo mật. Biệt thự này được xây ở vùng hoang vắng như thế này cũng vì lý do đó. Mà Lạc Thiên Uy chưa bao giờ đem bất cư người con nào đến nơi này thế nhưng hôm nay lại mang Lạc Tích Tuyết đến đây, đại biểu cho việc có vị trí quan trọng trong lòng .

      biết ấy?” Mặc Cảnh kinh ngạc, nhìn Trì Nhược Huân đối với Lạc Tích Tuyết tràn đầythù địch, có thể làm cho Trì Nhược Huân người vô cùng tự tin có ánh mắt như nhìn thù địch như thế nhiều.

      “Tôi ở nhà tôn chủ có gặp qua ta, ngờ ả quyến rũ tôn chủ đến mức để được đếnnơi này”. Giọng của Trì Nhược Huân sắc bén.

      Trong mắt Mặc Cảnh xẹt qua tia vui, hắnlạnh lùng khiển trách:”Nhược Huân, đây phải là chuyện mà những thuộc hạ như chúng ta có thể quan tâm, việc riêng của tôn chủ côkhông thể xen vào”.

      “Ha ha, tôi ngờ Mặc Cảnh lạnhnhư bang sơn mà tôi biết lại vì người congái mà mở miệng nhiều như vậy!” con ngươicủa ta đảo quanh nhìn Mặc Cảnh như có thâm ý, cười lạnh :” sai, tôi thừa nhậnđối với tôn chủ tôi có tình cảm, điều này mọi người trong khắp Liệt Diễm Môn đều biết,chỉ là chỉ biết tôi sao nhìn kỹ lại mình lúc nãy nhìn cái gì?”

      mặt vốn lãnh ngạo của Mặc Cảnh hiên lên đầy mây đen:”Tôi hiểu gì?”

      “Tốt nhất là hiểu”. Trì Nhược Huân lãnh cười, khuôn mặt xinh đẹp bỗng lạnhnhư bang:”Nếu để cho tôn chủ biết, mơ ướcđến người con của tôn chủ, xem nếu dựa theo quy cũ của Liệt Diễm Môn sẽcó kết quả gì?”

      Mặc Cảnh hoàn toàn bị chọc giận, con ngươilạnh lùng thoáng qua tia khắc nghiệt:”Tôn chủ chỉ phái tôi bảo vệ ấy, đừng ở đây ăn bậy bạ”>

      Trì Nhược Huân như cũ cả gan tiếp:”trựcgiác của người phụ nữ cho tôi biết, anhđối với ta đơn giản, đại sư huynh, tôichỉ lo lắng cho thôi, dù sao nữa ta cùng với người trong lòng dáng dấp rất giống nhau phải sao?”

      xong, ta còn cố thở dài cái biểu tìnhlo lắng, xoay người ra khỏi cửa.

      Vốn ta lo lắng xuất của người con kia phá hủy kế hoạch của , nhưng xem ra với tâm tư của Mặc Cảnh như thế này thìchuyện sau này càng dễ giải quyết.

      Đêm đến, Lạc Thiên Uy ở trong thư phòng xa hoa, giải quyết tài liệu.

      Lạc Tích Tuyết gõ cửa, bưng ly cà phê tới trước mặt , để bàn.

      “Cái đó…” hai tay níu chặt quần áo, do dự biết nên mở miệng như thế nào.

      Lạc Thiên Uy nhìn muốn lại thôi, khỏi khẽ chau mày:”Em muốn gì?”

      “Thiên Uy, vết thương người của tôi đỡ hơn rất nhiều rồi, tôi có thể được chưa?” Lạc Tích Tuyết khẽ cắn rang . Mặc dù biết đề cập đến việc rời khỏi đây làm cho tức giận nhưng cũng thể ở lại nơi này mãi, quen biết bất cứ ai ở đây, mọi thứ đối với xa lạ.

      Trong mắt thoáng qua tia phức tạp, thanhâm thấp :”Đợi them mấy ngày nữa rồi tính”.

      “Nhưng tôi ở lại đây ai biết, cậu lại cho tôi lien lạc với bất cứ ai bên ngoài tôi sợ họ tìm được tôi lo lắng” Lạc Tích Tuyết nhíu mày , lòng có chút nóng nảy sựkhông chờ được nữa rồi.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80:

      Ở chỗ này có điện thoại di động để trò chuyện với người bên ngoài, ngay cả ti vi cũngkhông có trang bị tuyến, đối với thậtkhông khác nào ngoài tù.

      “Bọn họ? Em muốn đến Tiếu Vũ Trạch sao?” Gương mặt tuấn tú của Lạc Thiên Uy trầm xuống, giọng có chút độ ấm nào:”Em cần lo lắng,bản thân còn lo xong làm sao có thời gian để lo lắng choem”.

      “Tự lo xong?” Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, trong mắt xẹt qua nhất mạt lo lắng, chẳng lẽchuyện cùng Vũ Trạch bí mật kết hôn bị phát nên gặp rắc rối.

      ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” nóng nảy hỏi.

      Lạc Thiên Uy cũng nhanh chậm rút báo từ trong ngăn tủ ra, đưa tới trước mặt .

      “Em nhìn báo này chút ”. chỉ chỉtựa đề của tờ báo, trong mắt lóe lên tia sáng quỷ dị.

      Lạc Tích Tuyết hiểu nhận lấy tờ báo,từng tờ lật xem, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, trang đầu của báo lên dòng chữ to,người thừa kế công ty Lạc thị Tiếu Vũ Trạchbị nghi buôn bán thuốc phiện.

      “Rầm…” đại não của hoàn toàn trống rỗng, Vũ Trạch làm sao lại có thể là kẻ khả nghi giao dịch buôn bán ma túy được?

      bất ngờ đúng ?” ánh mắt của LạcThiên Uy quét qua khuôn mặt tái nhợt của ,ánh mắt sắc bén mà thâm thúy.

      “Tuyệt đối có khả năng này, nhất định là có người hãm hại ấy” đầu ngón tay của trắng bệch, trong ngực phập phồng cỗ tứcgiận.

      Lạc Thiên Uy hờ hững nheo tròng mắt lại:” tin là chính làm sao?”

      thể nào, Vũ Trạch tuyệt đối thể làm chuyện phạm pháp như thế” kiênquyết phản bác.

      Lạc Thiên Uy cực kỳ vui cau mày lại, vẻ mặt lạnh lùng :”Em cứ tin tưởng nhưvậy? Có lẽ lừa gạt em sao?”

      Lạc tích Tuyết cắn cánh môi, ánh mắt kiên định, ra ba chữ:”Tôi tin ấy”.

      Lòng của như có cái gì đó rung động, hắnkhông nghĩ tới lại tin tưởng ta như thế,thậm chí đối với ta chút nghi ngờ cũngkhông có.

      Chẳng lẽ ngoại trừ người đàn ông này trong lòng mảy may chứa người nào khácđược nữa hay sao?

      bây giờ bị cảnh sát bắt rồi” Lạc ThiênUy xoay đầu lại nhìn chằm chằm , con mắtsắc tĩnh mịch, lạnh lẽo nhếch môi :”Ma túy là trọng tội, trừ khi tìm được chứng cứ chứng minhhắn vô tội bằng có lẽ phải chịu án tù chung thân rồi”.

      “Cái gì?” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, trong nháymắt sắc mặt càng them tái nhợt, Vũ Trạch,xin đừng có chuyện gì!

      “Như thế nào? Có phải em hối hận sai người rồi hay ?” đôi môi mỏng của hướng tới vành tai của , ở bên tai thổi khí nóng, khóe miệng lên nụ cười sâu:”Emvề sau phải ở lại chỗ này, làm người con củatôi, tôi bảo đảm tôi em nhiều hơn !”

      xong, kéo hai vai của qua, đem chống đỡ bàn, môi mỏng cường thế đè lại.

      “Cậu nghĩ làm… Ưm…” ngốc trệ hai giây, theo bản năng giãy dụa tránh né nhưng LạcThiên Uy cho cơ hôi này.

      Môi của rơi môi , tay nâng ótcủa lên, tay nắm cả hông của , hoàn toàn cho chút cơ hội phản kháng nào.

      Nụ hôn nóng bỏng, bá đạo, giống như muốn đem gặm cắn nuốt vào, cảm giác ẩm ướt nơi khóe miệng lan đến khắp toàn thân.

      liều chết cắn chặt rang lại, cho lưỡi của chen vào, nhưng Lạc Thiên Uy lại luồnhai tay sau lưng vuốt ve lên xuống, từ eo trờlên hai vai lại từ hai vai trở xuống eo,động tác nhàng linh hoạt từ từ luồn tay vào trongáo, mở khóa áo ngực của ra.

      được!” Lạc Tích Tuyết theo phản xạmở miệng , nhưng vừa mở miệng mới phát bản thân phạm phải sai lầm trí mạng.

      Đầu lưỡi của thừa dịp mà mơn trớn vào, tay càng ở bên trong thăm dò cơ thểcủa , chút kiêng kị vuốt ve địa phươngmềm mại nhất.

      nhịn được rên rỉ tiếng, toàn thân nóng ran thể nào khống chế được.
      Có lẽ tiếng rên rĩ của khích lệ Lạc Thiên Uy, hôn càng ngày càng kịch liệt hơn, chút kiêng kỵ đoạt lấy từng tấc hơi thởcủa , vô luận lưỡi của Tích Tuyết tránh nénhư thế nào cũng có thể vướng víu níu chặt lấy, trốn cũng thể trốn, rồi sau đó lưỡi cung chiếc lưỡi tinh xảo của liều chết dây dưa.
      Tất cả khí trong lồng ngực của đều bịhắn nuốt lấy, lâm vào hít thở thông,trong đầu trống rỗng, trận mê muội.

      Lạc Thiên Uy rất nhanh liền phát có gì đó thích hợp, trong ngực ngừng run rẩy, nhưng hô hấp ngày càng khókhăn.

      Lòng cả kinh, vội vàng buông ra, vỗ vỗ mặt , gầm :”Đứa ngốc, mau thở !”

      Lạc Tích Tuyết bỗng dung hoàn hồn, mặt mũi thể nào đỏ hơn, từng ngụm từng ngụm hítvào, tức giận nhìn .

      Lạc Thiên Uy có buông ra, ngược lại càng cúi đầu tiến gần hơn, hơi thở nóng rựcphun gò má trắng nõn chút tỳ vết củacô.

      cầm chặt cổ tay mảnh mai của , trongmắt mang theo cuồng vọng cho cự tuyệt,thanh trầm thấp mê hoặc:”Mới vừa hôn, có thích ?”

      Thân thể chấn động, lời của làm cho tậnđáy lòng rét lạnh đến thấu xương. Nụ hôn nóng bỏng giữa chị em, coi như đó là nụ hôn triền mien nữa cũng vẫn là tội ác, trừ sợ, hoảng, ghê tởm còn cảm giác nào khácđược?

      Lạc Thiên Uy cũng tức giận ngược lạidùng từ ngữ mập mờ bên tai :” sao, chỉ cần em ở chỗ này, ngày nào đó em thích tôi thôi”.

      Lạc Tích Tuyết xấu hổ nhìn chằm chằm ,khẽ cắn rang, nhất định phải hỏi cho ràng:”Cậu rốt cuộc khi nào thả tôi ra ngoài?Tôi muốn gặp Vũ Trạch”.

      tại Vu Trạch có chuyện, so với bất cứ lúc nào càng nên có mặt bên cạnh hơn.

      “Em còn suy nghĩ về ?” ánh mắt của chợt lạnh lẽo, đôi tay nắm chặt bả vai củacô, buộc đối mặt với cơn thịnh nộ củahắn:”Tôi phải qua với em là bị giam sao? Em tại sao còn suy nghĩ về ?”

      Ngực phập phồng hồi, ngước mắt nhìn thẳng Lạc Thiên Uy:” ấy là bạn trai của tôi cũng là người tôi lòng , tại ấy có chuyện tôi đương nhiên phải lo lắng”.

      “Đáng chết, em cứ như vậy mà sao?” Lạc Thiên Uy gầm tiếng, trong mắt có ngọn lửa tức giận thiêu đốt, trán đầy mạch máu, nghĩ tới Tiếu Vũ Trạchsắp ngồi tù rồi mà còn nghĩ về như thế.

      Chẳng lẽ trong lòng bằng tên Tiếu Vũ Trạch sao? Phải biết rằng tình dành cho so với tên Tiếu Vũ Trạch kia ít.

      Trong mắt của lên tia sắc lạnh, âmthầm cắn rang, lực đạo mạnh mẽ như muốn đemcô nghiền nát:”Tôi cho em biết, em và vĩnh viễn cũng thể gặp nhau nữa đâu, bắt đầu từ hôm nay cho em nghĩ đến nữa”.
      (Từ đoạn này mình đổi xưng hô xíu nhé! Dù Tích Tuyết lớn tuổi hơn nhưng cứ gọi Thiên Uy là cậu hay ngươi thấy kỳ quá nên mình chuyểnsang nhé!!!)

      “Đây phải là chuyện của !” Lạc TíchTuyết tức giận lớn tiếng với .

      lạnh lùng đẩy ra, chạy về phòng hung hang ngã sấp lên giường. Đây là chỗ của , ít raở tại căn phòng này có thể bộc lộ cảm xúc của mình.

      tại mọi thứ của đều nằm trong tay ,tự do của , người đàn ông , nhưng côcó thể làm được gì chứ ngoài việc nằm trongphòng và khóc như thế này.

      lát sau, nghe thấy tiếng đóng cửa thậtlớn, từ thư phòng của Lạc Thiên Uy phát ra. Rất nhanh, dưới sảnh truyền đến thanh của xe hơi, nhìn thấy tức giận lái xe rời .

      Đây là lần đầu tiên tới nơi này mà đêm đến có ôm ngủ. tưởng rằng khôngcó bên cạnh có thể an ổn ngủ, cảm thấyvui vẻ. Nhưng biết từ lúc nào, hìnhthành thói quen có bên cạnh, cùng nằm trong chăn, ôm thân thể của trong ngực, sử dụng thân thể nóng bỏng của đẻ sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của , như vậy mới có thể vào mộng đẹp.

      ra sớm hình thành thói quen có hắnbên cạnh, chỉ là thói quen này rất đáng sợ.

      đêm này, cả biệt thự như chìm vào trong an tĩnh đến sợ, Lạc Tích Tuyết ôm lấy hai vai của , tựa vào đầu giường ngồi cho đến trờisáng, mà Lạc Thiên Uy cũng chưa có trở lại.

      cả đêm qua ngồi xe khắp thành phố, tay kẹp điếu xì gà tay cầm vô lăng,vòng khói lờ mờ quanh gò má tuấn mỹ của , nhưng gương mặt là mảnh đau thương.

      rất , muốn chân chân thiết thiết có bên cạnh. phải bạo đồ, hy vong nhìn thấy người con mìnhyêu suốt ngày rơi lệ, nhưng đồng thời cũngrất tham lam, chỉ muốn được người của mà còn muốn được lòng của .

      Cho nên lien tục mấy ngày nay, mặc dù ẩnnhẫn rất khổ sở nhưng cũng cố gắng khắc chếdục vọng của mình, có cưỡng bách .

      hy vọng Tuyết nhi của ngày phát ra tâm, tình nguyện cũng như đem mình giao cho phải do ép buộc.

      Chỉ là ngoài dư liệu của , Lạc Tích Tuyết đốivới Tiếu Vũ Trạch tình cảm rất sâu nặng. Mặcdù khiến Tiếu Vũ Trạch ngồi tù nhưngxem phản ứng của ngày hôm nay có lẽ sẽkhông quên ta dễ dàng như thế, càng dễ gì vứt bỏ để theo .

      Như vậy, nếu muốn có được chỉ có thểdùng phương thức chiếm đoạt mà thôi. Mặc dù như vậy làm tổn thương nhưng mà tin chắc, tình cảm dịu dàng của làm hồitâm.

      Gió đêm thổi qua, phất qua gương mặt của . cho đến khi điếu xì gà trong tay gần hết, mới từ trong trầm tĩnh dần tỉnh táo lại…

      Đô thị phồn hoa, đêm đến càng them mê người.Ánh đèn lóng lánh, quang sắc mê ly, huyền bí, dòng xe cộ qua lại dứt.

      quán rượu cao cấp chỉ dành cho những nhà hào môn quý tộc, chỉ tiếp đón những hội viênVI P, nếu như phải khachs quen thuộc hay ai giới thiệu dù có tiền cũng thể vào được. Trong căn phòng sang trọngnhưng yên tĩnh, Lạc Thiên Uy ngồi chiếc ghế da màu đỏ sang trọng, thỉnh thoảng có vài người phụ nữ qua lén nhìn nhưng đều bịthủ hạ của ngăn vào.

      tự rót cho mình ly lại ly, chất lỏng màu đỏ ngừng được đưa vào trong miệng. chỉ hy vọng nơi xa hoa lãng phí này với tác dụng của cồn có thể làm cho tê dại xua hình bóng của trong đầu .

      rất rất , toàn tâm toàn ý chỉyêu mình , đáng tiếc lại hiểu, tronglòng chỉ có Tiếu Vũ Trạch, biết làmsao để đem ở lại bên cạnh .

      “Này, thế nào thời gian lâu như vậy có lien lạc với em?” thanh kiều mỵ tê dại đến tận xương vang lên.

      An Ny Na thân quần đùi ngắn ngủn, đôi môi đỏ mọng mê người, ở trước mặt của bàyra đường cong chữ S hoàn hảo của cơ thể, ngaysau đó mị hoặc cười, phong tình vạn chủng dán lên ngực , ngón tay như ngọc cứ vẽvòng ngực .

      Lạc Thiên Uy có chút chán ghét liếc nhìn ả, nếu như phải lúc ở Úc nhàm chánnên tìm ta làm chút chuyện đối với ả mà chút hứng thú cũng có,nhưng tối nay lại có ý định đẩy ta vì có thể nhờ ta mà quên hình bóng ngự trị trong lòng.

      Cũng nên phóng túng bản thân chút, kể từ khi có , lâu có đụng đến phụ nữ, chỉ muốn làm cho bản thân sạch chútđể xứng với , ai biết tàn nhẫn đến mứckhông cho cơ hội nào, ăn mòn hết hy vọngcủa nên tối nay muốn nhẫn nữa.

      “Chuẩn bị xong chưa?” Lạc Thiên Uy nhếchmiệng nâng lên nụ cười tà mị, đột nhiênduỗi cánh tay ra đem An Ny Na kéo đến ghếsofa.

      đợi ta có phản ứng lật người đè lên, cúi đầu chút khách khí hôn lên môi ả, mặt lên mơ hồ tức giận. An Ny Na giống như bị khích lệ điên cuồng hôn đáp trả lại , đầu lưỡi hai người dây dưa qua lại, hai cánh tay chủ động bấu víu vào cổ áo của , thân thể mềm mại càng dán sát vào cơ thể .

      Trong mắt Lạc Thiên Uy chợt dâng lên mộtngọn lửa nóng bỏng, bàn tay càn rỡ người ta lục lọi, như gió lốc mưa rào hôn khắp dathịt trắng nõn của ả, động tác rất nhanhgiống như cực lực muốn thoát khỏi cái gì.

      “Này, lâu như vậy có ghé thăm người ta, người ta rất nhớ nha!” An Ny Na kiều mỵ cong môi lên, càng them thân mật ôm chặt , ngón tay thon dài lại càng làm xấu người , thỉnh thoảng lại cởi áo mình.

      “Nóng lòng vậy sao!” Lạc Thiên Uy khinh thường nhếch môi, vẻ mặt tỉnh táo khác thường,hoàn toàn có nửa phần say mê kích tình.

      Chỉ là phục càng để bản thân nhận thua, tin trừ ra có bấtkỳ người phụ nữ nào làm hứng thú.

      Trong khí mập mờ lửa dục vọng, LạcThiên Uy hung hang đem An Ny Na đè ở phía dưới, đầu ngón tay đẩy nút áo của ta ra, cho đến khi chiếc áo bị quăng khỏi ghế.

      “Này!” trong mắt An Ny Na lóe lên tia lửa hung phấn, kích động càng them to gan chủ độngvòng qua hông , tựa như cực lực khẩn cầu cái gì.

      rất nhớ , kể từ khi biết ở Mỹ, lòng của tự chủ được trầm luân, thậm chí theo đến tận Trung Quốc. luôn chủ động muốn chú ý, nghĩ tới tối nay có thể thành công như vậy.

      An Ny Na trong lòng vui mừng, si mê nhìn vào khuôn mặt tuấn dật của Lạc Thiên Uy, tay gắtgao ôm lấy vai , kịp chờ muốn hôn lênmôi của .

      “Cút!!” Lạc Thiên Uy đột nhiên dừng lại mọiđộng tác, hề lưu luyến đầy người phụ nữphía dưới ra, thanh lạnh lẽo mang theo chút độ ấm nào.

      “Này, em làm sai điều gì sao?” An Ny Na ngẩn ra, che giấu bi thương cùng khó tin trongmắt, vội vàng từ phía sau ôm lây .

      “Biến, nên để tôi lại lần thứhai!”giọng trầm thấp lộ ra khí phách cho kháng cự, dôi mắt sắc bén lạnh lùng.

      Hôn người đàn bà này làm cho cảm thấyghê tởm, theo bản năng kháng cự ta, muốn thấy ta thêm giây phút nào nữa.

      “Này, em rất nhớ , em nhất định làm thoải mái mà!” An Ny Na cam lòng mím môi , lẫn nữa phong tình vạn chủng dán lên cơ thể , đôi môi đỏ rực ngừng ở trước ngực hôn dọc xuống, muốn khơi lên dụcvọng của lần nữa.

      “Nếu như muốn chết cút nhanh cho tôi!” Lạc Thiên Uy kiềm chế được cơngiận nên bóp lấy cổ ta, hài lòng nhìn khuônmặt vì thiếu dưỡng khí mà trở nên trắng bệch, chán ghét là loại phụ nữ bám mãi khôngbuông như thế này.

      Trong nháy mắt An Ny Na hít thở thông kia, Lạc Thiên Uy đột nhiên buông lỏng ta ra, lạnh lùng ném ta mặt đất, nhấc chânbước qua cơ thể của ta vẻ mặt biểucảm nhanh ra ngoài.

      “Xử lý sạch , tôi hy vọng thấy ta ởchỗ này nữa”. Dừng trước cửa, mặt đốidiện với thủ hạ của ra lệnh.


      Trời rạng sáng, Lạc Tích Tuyết phờ phạc đixuống lầu, cả đêm chưa chợp mắt được, muốn pha ly trà hoa cúc để tinh táo đầu óc.

      Vốn cho rằng lo lắng cả đêm là vì Vũ Trạch nhưng nghĩ tới suốt đêm này ngườiđàn ông mà nhớ đến lại là Lạc Thiên Uy.

      nhất định là bị điên rồi, cư nhiên lại lo lắng cho , có cái gì tốt để phải lo? tớinơi này mới biết Thiên Uy có thế lực rấtlớn, thậm chí hoài nghi người đàn ông mỗiđêm ôm ngủ có phải là em trai của Lạc Thiên Uy hay ?

      “Tiểu thư, muốn dùng chút bữa sáng khôngạ?” Ngũ Khiết với .

      cần!” Lạc Tích Tuyết lắc đầu cái, lúc xoay người đột nhiên dừng bước chân lại, quay đầu lại hỏi:” trở về chưa?”

      Ngũ Khiết ngẩn người, mới nhớ tới trong miệng là chỉ thiếu gia nên vội trả lời:”Thiếugia vẫn chưa về, nhưng mà lúc sáng thiếu gia có gọi điện chuẩn bị bữa sáng sữa cùng bánh ngọt cho tiểu thư”.

      Chẳng biết tại sao nghe Ngũ Khiết như thế,lòng của Lạc Tích Tuyết bỗng trở nên trống trải.

      Trong đầu của đầy những nghi vấn:”LạcThiên Uy nơi nào? Có phải đêm qua ôm ấp người phụ nữ khác ? Có phải cũnghôn người phụ nữ đó như từng làm với ?”

      Ro ràng chỉ là em trai của việc lên giường cùng người phụ nữ khác cũng có lien quan gì đến , nhưng tại sao cứ phảiđể ý như vậy?

      “Tiểu thư, nhìn sắc mặt của tốt có phải hôm qua ngủ được hay ?”Ngũ Khiết tới, lo lắng nhìn sắc mặt của Lạc Tích Tuyết.

      “Hả?”Lạc Tích Tuyết sửng sốt chút, khổ sởlắc đầu.

      “Tiểu thư, hay ăn chút bữa ăn sáng này rồi lên lầu nghỉ ngơi, thiếu gia biết bình thương thích ăn bánh ngọt nên đặc biệt gọi điện về bảotôi chuẩn bị cho ”. Ngũ Khiết có ý tốt khuyện bảo.

      Trong lòng thoáng chảy qua dòng nước ấm, nghĩ tới Lạc Thiên Uy còn nhớ đến sởthích ăn bánh ngọt của .

      “Được!” ngồi vào bàn ăn, chờ Ngũ Khiếtđem bữa sáng ra. Khóe mắt lơ đãng nhìn thấy tờ báo sáng nay bàn phòng khách. Phía trênbáo vẫn là tin tức lien quan đến Tiếu Vũ Trạch, hơn nữa lần này còn đề cập đến việc đangbị giam giữ.

      Lòng của xúc động mạnh, trong mắt xoẹt qua nhất mạt tự trách, bạn trai còn bị cảnh sátgiam giữ vậy mà còn ngồi đây ăn bánh ngọt. nên sớm gặp mới đúng.

      “Tôi ăn nữa!” Buông chén đũa xuống, đứng dậy chạy nhanh về phòng.

      Nằm giường mềm mại, Lacj Tích Tuyết rấtnhanh tiến vào mộng đẹp, trong mộng đều là bóng dáng của Tiếu Vũ Trạch. Nếu có người hỏi khỏi thời gian hạnh phúc nhất của từ khi mẹ qua đời là lúc nào? chần chừ mà đó là khoảng thời gian cùng Vũ Trạchquen biết, năm năm trời. Năm năm này cơ hồ cưng chiều đến tận trời cao,đó là khoảng thời gian vô cùng ấm áp.

      Có lúc an tĩnh xem tài liệu, an tĩnh đọc báo, trong lúc lơ đãng đồng thời ngẩng đầu, nhìn nhau cười tiếng.

      Có lúc len lén mang cơm đến công ty choanh, mà cũng vì mà sẵn sàng bỏ hết côngviệc trong ngày để bồi chơi.

      Có lúc….
      Rất nhiều những cái có lúc như vậy. Năm năm,đó là khoảng thời gian khá dài, thời thanh xuân tốt đẹp nhất của đều là dành cho , mà anhcũng đem tất cả thương cùng che chở bảovệ cho .

      Bọn họ nhau, hiểu nhau, tương cứu nhaulúc hoạn nạn, quen thuộc từng thói quen của đối phương, thậm chí là cái ánh mắt lập tức họsẽ hiểu đối phương muốn gì.

      Đoạn thời gian màu hồng này là ký ức mà LạcTích Tuyết trân quý nhất.

      Chỉ là ngờ tới, khi Lạc Thiên Uy chen vào cuộc sống của cũng là lúc nó hoàn toàn đảo loạn.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chưong 81


      Mấy ngày kế tiếp Lạc Tích Tuyết đều tận lực sống hòa thuận với Lạc Thiên Uy, chốnglại nữa. Chỉ là khi tìmmọi cách để sau này trốn ra ngoài, có điều chỉ làm thất vọng thôi. Nơi này chỉ địa hình hiểm trở mà còn vệ sĩ đều canh giữ 24h, trong biệt thự chỗ nào là cài đặtcamera, nhất cử nhất động của cơ bản thoát khỏi tầm mắt của Lạc Thiên Uy.

      Đây quả thực so với việc ngồi tù khácnhau là mấy, tự do của đều nằm trong tay của . thất hồn lạc phách ngày này qua ngàynọ, khát vọng của Lạc Thiên Uy đối với càng ngày càng tăng. Vừa mới bắt đầu chỉ đơn giản ôm ngủ, nhiều nhất chỉ là hôn màthôi. Nhưng kể từ đêm về đó, đối với càng chiếm giữ hơn bất cứ lúc nào, khôngchỉ hôn thân thể của mà còn bắt chủ động hôn lại .

      Cuộc sống như thế, ngày cũng thể trải qua nỗi nữa rồi, nghĩ muốn lập tức rời khỏi nơi này, rời khỏi tên ác ma này.

      Chỉ là muốn rời khỏi nơi này cũng dễ dàng cần người trợ giúp, nếu căn bản bao giờ rời khỏi đây được.

      Muốn tìm ai giúp tay đây? Người nơi nàycô hoàn toàn biết, duy chỉ có tiếp xúc qua với Mặc Cảnh và Ngũ Khiết, Mặc Cảnh cả ngàykhuôn mặt đều lạnh lẽo, đối với Lạc Thiên Uycơ hồ nghe theo nên tất nhiên sẽkhông giúp .

      tại người mà hy vọng nhất chi có NgũKhiết thôi.

      Hôm nay, Lạc Thiên Uy phải làm sớm, vừa ra khỏi cửa quay đầu lại với :”Tôi ra ngoài làm việc trong năm ngày, em ngoan ngoãnở lại đây, có chuyện gì em cứ với NgũKhiết”.

      Lạc Tích Tuyết thuận theo gật đầu, trong lònglại hồi mừng thâm, cơ hội lớn đến rồi!

      tuyệt đối có khả năng ở lại nơi này,làm người con của . giữa bọn họ chắc chắn có kết quả.

      Lạc Thiên Uy thấy ngoan ngoãn như thế lộ ra nụ cười thỏa mãn, cúi đầu ôm triềnmien hôn phen, lúc gần ghé vào bên tai :”Ngoan, chờ tôi trở lại”.

      Lạc Tích Tuyết quay mặt sang, im lặng liếc mắt, coi là người con của rồi.

      Đợi đến khi Lạc Thiên Uy rời , mớibuông lỏng thần kinh ra. Người đàn ông này cho áp lực quá lớn, ở trước mặt lúc nào cũng ở trong trạng thái phòng bị.

      Cũng may bây giờ rồi, rốt cuộc cóthể buông lỏng.

      Lạc Thiên Uy sau khi được hai ngày Lạc Tích Tuyết vẫn ở nhà an phận thủ thường, xác định được có phải rời hay chỉ muốn dò xét . Hôm nay là ngày thứ ba, đoán chừng trở về,muốn rời khỏi đây đây là cơ hội tuyệt vờinhất.

      Lúc tối, Ngũ Khiết như thường lệ tới phòng , Lạc Tích Tuyết thấy thời cơ chín muồi nênlập tức nắm tay Ngũ Khiết:”Van cầu , giúp tôimột chút , nơi này chỉ có thể có giúp tôi thôi”.

      Ngũ Khiết sợ hết hôn, kinh ngạc mà nhìn Lạc Tích Tuyết:”Tiểu thư, có chuyện gì cần tôi giúp? chỉ cần tôi tiếng là được rồi”.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, trong mắt chứa đầynước mắt, khẩn cầu :”Ngũ Khiết, tôi biết côlà người tốt giúp tôi rời khỏi nơi này được ?”


      Ngũ Khiết há hốc mồm, lập tức luống cuống :”Tiểu thư, có cầu xin tôi cũng vô dụng,Ngũ Khiết chỉ là người làm có thể giúp cônhư thế nào được? Lại thiếu gia đối với rất tốt, tiểu thư tại sao lại muốn rời khỏi? Tôichưa từng thấy qua thiếu gia đối với ngườicon nào tốt như vậy?”

      “Ngũ Khiết đó là do biết?” Lạc TíchTuyết thoáng qua nhất mạt đơn, khổ sở nânglên khóe môi:” ra …”

      “Tiểu thư phải thiếu gia đối với tiểu thư rất thương cùng cưng chiều sao? Tiểu thưnên an tâm ở lại nơi này chờ thiếu gia trở về”. Ngũ Khiết tốt bụng khuyên .

      “Nếu như hai người có quan hệ máu mủ làmsao có thể sống chung với nhau ngày qua ngày đây?” khổ sở ngước mắt nhìn Ngũ Khiết,nước mắt chảy thành hai hàng.

      Ngũ Khiết liền biến sắc:”Tiểu thư, người vậylà có ý gì?”

      Lạc Tích Tuyết cúi đầu, thở dài hơi:”Thậtra , tôi là chị của Lạc Thiên Uy, tên của tôi là Lạc Tích Tuyết chúng tôi là chị em ruột thịt”.

      “Cái gi?” Ngũ Khiết kinh ngạc trợn to mắt, khó có thể tin:” cùng thiếu gia là chị em ruộtthịt”.

      “Đúng vậy, chúng tôi là chị em cùng cha khác mẹ, người chúng tôi có chung dòng máu”.Lạc Tích Tuyết khẳng định gật đầu.

      Ngũ Khiết trầm mặc vẫn lo lắng lời nào, chỉ là miệng há to, nhịp tim như trốngđánh.

      “Ngũ Khiết, van cầu , giúp tôi , ở chỗ này tôi chỉ có thể tin tưởng được mình thôi”. Lạc Tích Tuyết nắm lấy tay của Ngũ Khiết khẩn cầu.

      Ánh mắt của Ngũ Khiết có chút phức tạp, do dự :”Biệt thự này mỗi ngày đều có người trông chừng, nếu tôi giúp tiểu thư mình tôi cũng đánh bất lực, huống chi nếu chờ thiếu gia trở về phát còn ở đây biết như thế nào?”

      Thấy Ngũ Khiết lo lắng, vội vàng trấnan:”Chỉ cần giúp tôi, tôi đồng ý vì làm bấtcứ chuyện gì, tôi là thiên kim Lạc thị, chỉ cân tôira khỏi nơi này Thiên Uy chắc chắn dámnổi giận với tôi, đến lúc đó tôi nhất định báođáp đoạn ân tình này”.

      Ngũ Khiết nghe xong ràng có chút rung động.Lạc Tích Tuyết vội vàng :”Tôi biết biệt thự này có người canh chừng suốt 24h, nhưng thờiđiểm buổi sáng bọn họ thay ca, cho tôi mượnáo của để tôi lén ra bên ngoài, chờ lúc hừng đông bọn họ thay ca sau, trở ra ngoải, chỉ cần có thể ra khỏi biệt thự này chắc chắn ra được bên ngoài thôi”.

      Ngũ Khiết cắn môi, hai tay đặt làn váy do dự

      “Ngũ Khiết, chỉ cần giúp tôi chút thôi, nếu quả bị phát tôi nhất định nhận tội về mình, lien lụy đến đâu” LạcTích Tuyết nhanh chóng , chỉ cần có thể rời khỏi Lạc Thiên Uy muốn làm gì cũng được.

      Ngũ Khiết ôm vai của Lạc Tích Tuyết vỗ lưng của an ủi.

      Qua hồi lâu cho rằng Ngũ Khiết khônggiúp lại nghe :”Được rồi, Tuyết tiểu thư, tôi đồng ý. Thiếu gia là em trai của lạilàm ra việc này thích hợp”.

      Lạc Tích Tuyết thấy Ngũ Khiết rốt cuộc cũngđồng ý lập tức vui mừng đến chảy nước mắt:”Cám ơn , rất cám ơn , Ngũ Khiết người tốt”.

      “Tuyết tiểu thư, chúng ta nên nhanh chóng thay quần áo, chờ bọn họ đổi ca tôi dẫn ra khỏinơi này”. Ngũ Khiết lấy chìa khóa phòng đưa cho .

      “Cám ơn. Cám ơn , Ngũ Khiết” Lạc TíchTuyết lại cảm động tiếng cảm ơn lần nữa, lôi kéo Ngũ Khiết vào phòng trao đổi quần áo cho nhau.

      “Tiểu thư, cố gắng ra đến cửa, nếu cẩn thận rất dẽ bị người làm phát ”. Ngũ Khiết cẩn thận dặn dò.

      “Ừ, tôi biết rồi”. Lạc Tích Tuyết gật đầu mộtcái, đơn giản mang theo vài món đồ chuẩn bị lặng lẽ mở cửa ra ngoài.

      Đến ban đêm, biệt thự bị thủ hạ của Lạc ThiênUy canh giữ càng nghiêm ngặt hơn, Lạc TíchTuyết cúi đầu, muốn ra ngoài nhất định phải quađược cửa ải này.

      Có vài tên ngăn cản đường của :”Đứng lại, muốn nơi nào?”

      trong bụng căng thẳng nhưng mặt vẫnduy trì trấn định, dùng giọng khàn đụcnói:”Tôi mang quần áo dơ của tiểu thư giặt”.

      Thủ vệ nhìn thấy tay có vài bộ quần áohàng hiệu , nên ngay sau đó nghi ngờ gì cho . Lạc Tích Tuyết coi như qua đượcmột cửa ải, trong lồng thầm thở dốc.

      Lạc Tích Tuyết cầm chìa khóa rón ra rón rénđến phòng của Ngũ Khiết, phòng này nhìn đơn sơ, ngay cả cái giường cũng có, xem ra rất hà khắc với người làm. Gianphòng thấp, vừa có cửa sổ, nằm trongchăn nệm dưới đất trằn trọc trở mình, trong đầuchỉ nghĩ tới chuyện chạy trốn.

      Ước chừng thời điểm sáng sớm, thừa dịp bọn thị vệ đổi ca Ngũ Khiết quay lại. rót cho Tích Tuyết ly nước lạnh, cả hai cùng nghĩ kế sách chạy trốn sao cho thuận lợi.

      Theo ý Ngũ Khiết, chiều hôm nay có nhóm người thành phố mua thực phẩm, đến lúc đó Tích Tuyết ăn mặc như người giúp việc xâm nhập vào đó, mới có thể thoát ra ngoài.

      Hai người bàn luận xong buồn ngủ quá nên nằm luôn sàn, chuẩn bị nghỉ ngơi để chiều chạy trốn.

      Nhưng là, ngàn nghĩ vạn nghĩ cừng ngờ chuyện mình tỉ mỉ bày kế hoạch chạy trốn như thế những thành mà còn ảnhhưởng đến rất nhiều người vô tội.

      Đến buổi trưa hai người như cũ vẫn còn chìmtrong giấc ngủ say, đột nhiên tiếng gõ cửabén nhọn phá vỡ khí yên lặng trong cănphòng.

      Lạc Tích Tuyết cả kinh, lo sợ ngồi dậy:” xảy ra chuyện gì?”

      Ngũ Khiết cũng thức dậy, vỗ vỗ bả vai củaLạc Tích Tuyết:”Đừng lo lắng, tôi xem chút”.

      Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, trong lòng dâng lên cỗ dự cảm lành.

      Ngũ Khiết mở hé cửa, thấy Philenne hỏi:”Cóchuyện gì vậy?”

      Sắc mặt Philene có chút khó coi:”Ngũ Khiết, thiếu gia trở về, thấy tiểu thư mất tích nên rất tức giận muốn hỏi hết người làm trong nhà”.
      Ngũ Khiết trong lòng hoảng hốt, tận lực giữ tỉnh táo:”A, tôi hiểu rồi, tôi thay đồ rồi qua liền”.

      Lạc Tích Tuyết nghe được đoạn đối thoại củabọn họ nhất thời sợ đến ngây người.

      về rồi sao? phải năm ngày sao? Hôm nay mới chỉ là ngày thứ ba thôi mà?Lòng của tại rất rối, Ngũ Khiết cũng đầu đầy mồ hôi, làm thế nào bây giờ, thiếu gia trởlại, muốn đem tiểu thư ra ngoài lúc này là hếtsức khó khan.

      Lạc Tích Tuyết lo lăng bồn chồn, tới lui trong phòng, trong lòng bàn tay rỉ ra mồ hôilạnh, coi như nếu bị phát cũng tụmình gánh lấy để lien lụy đến Ngũ Khiết.

      tới, kéo tay Ngũ Khiết, vừa định mởmiệng Ngũ Khiết cầm ngược tay của côlại:”Tiểu thư, trước hết ở trong tủ quần áo tránh chút , tôi ứng phó với thiếu gia”.

      “Việc này được ?” lạc Tích Tuyết caumày, có chút yên lòng:” tìmđược tôi làm khó dễ ”.

      “Thiếu gia đoán chừng chỉ gọi tôi đến hỏichuyện, chắc làm khó tôi đâu”. Ngũ Khiết giọng an ủi.

      Lạc Tích Tuyết vẫn yên lòng, dù sao tínhkhí của là người nhất, nếu như biếnmất, theo tính của nghĩ dù có sâu bathước cũng đem lên.

      Chỉ là tình huống bây giờ cho suy nghĩ nhiều, bởi bên ngoài cánh cửa truyền đến tiếng rầm rầm, người gõ là người phụ trách canh chừng Mặc Cảnh, còn Lạc Thiên Uy lạiđứng bên cạnh .

      Lạc Tích Tuyết sợ đến toàn thân đều run rẩy, khẩn trương tựa hồ hô hấp cũng quên mất.

      Còn Ngũ Khiết đứng bên cạnh phản ứngnhanh liền vọi vàng kéo giấu trong tủ, lúc tủ vừa đóng lại cũng là lúc cửa phòng bị đá văngra.

      “Ngũ Khiết, chuyện gì xảy ra, tại sao tiểu thư có trong biệt thự?” Lạc Thiên Uy giốngnhư cơn bão gào thét.

      “Cái gì? thấy Tuyết tiểu thư, tối hôm qua tôi còn tận mắt thấy tiểu thư ngủ ở phòng sao hôm nay lại thấy chứ?” Ngũ Khiết diễn kịch rất đạt, coi như lừa dối qua.

      theo tôi?” Lạc Thiên Uy có hoài nghi, mà chỉ ra lệnh cho cùng đến phòng của Lạc Tích Tuyết chút, ngược lạiMặc Cảnh lại quan sát tủ quần áo từ lúc vô cho đến giờ.

      Ngũ Khiết theo Lạc Thiên Uy ra ngoài, cửa phòng đóng lại. Lạc Tích Tuyết thở hơi nhưng sau lưng ướt đẫm mảnh.

      Lạc Thiên Uy đối với Ngũ Khiết làm ra chuyện gì chứ, dù sao là người bỏqua bất kỳ sai sót nào. trong lòng lo lắngnghĩ. Ngũ Khiết lâu lâu cũng có trởlại làm càng ngày càng lo lắng.

      lát sau, chỉ nghe thanh của Lạc Thiên Uy từ dưới lầu truyền đến:” đội, theo tôi,đội còn lại lục soát hết tất cả ngõ ngách ở biệtthự này ngay cả chỗ cũng được bỏqua”.

      ra lệnh nhất thời cả biệt thư náo loạn hẳnlên. Lạc Tích Tuyết sợ đến thót ở cổ họng, muốn tìm ra cho đến cùng, lần nàylành ít dữ nhiều rồi. có thể tránh được sao? khẩn trương trốn trong tủ quần áo, thân thểngồi dựa vào thành tủ, lòng bàn tay siết chặt, móng tay cung bấm vào trong gia thịt.

      trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọngkhông có ai lục soát ở nơi này, nếu biết Lạc Thiên Uy làm ra chuyện gì với và Ngũ Khiết. Cảm giác sợ hãi ngừng đánhtới .

      Đột nhiên cửa phanh tiếng bị đẩy ra, toàn thân cứng ngắt, ngừng thở, khẩn trương đếnmức long măng đều dựng đứng lên. Nhanh như vậy lục soát ở nơi này sao? thể nào?

      Có tiếng bước chân tiến vào, bỗng có người :”Mặc thiếu, nơi này có ai hết”.

      tiếng cửa đóng lại, lòng của bị treongược nãy giờ rốt cuộc cũng được buông xuống, trong lòng thầm vui mừng vì thoát qua được kiếp. Chỉ là giây tiếp theo, cánh cửa tủ quần áo bỗng bị mở ra, sợ đến mứcsắp nữa hô ra tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, ngờ là ?

      Mặc Cảnh?

      theo lệnh của Lạc Thiên Uy đẫn người tìm kiếm khắp biệt thự nhưng thấy ánh mắt củaNgũ Khiết né tránh, kinh nghiệm lãnh đạo cho biết Ngũ Khiết có lien quan đến chuyện này ngờ lại trốn trong tủ quần áo phòng Ngũ Khiết.

      Lúc này, hai con người tĩnh mịch lúc nào cũng lạnh nhạt nhìn chằm chằm, chau mày. LạcTích Tuyết sợ đến sắc mặt tái nhợt, chữcũng dám ra, nước mắt kiềm chế được ở trong hôc mắt đảo quanh.

      Xong rồi xong rồi, ở trong lòng mình tự thương tiếc, bị người nào phát cũng đềuđược ngờ lại bị chính tên Mặc Cảnh nàyphát , trung thành với Lạc Thiên Uy như thế chắc chắn chút do dự tóm

      Ánh mắt bi thương nhìn , Mặc Cảnh cũng nhìn lại , hai người cứ như vậy cứng đờ, thờigian trôi qua cũng khá lâu.

      “Mặc thiếu!” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi.

      Mặc Cảnh con mắt sắc lạnh, nhanh chóng khéptủ quần áo lại, xoay người rời khỏi phòng. Tấtcả khôi phục lại bình tính như chưa có chuyệngì xảy ra. Lạc Tích Tuyết xụi lơ trong tủ, thở ra hoi nhõm dài.

      Còn như vậy them lần nào nữa chắc chếtvì bệnh tim quá. Qua hồi lâu, cửa phòng he hé mở ra là Ngũ Khiết trở lại, hai chân của sớm nhũn ra sắc mặt tái nhợt, cả người đều là mồ hôi lạnh.

      “Ngũ Khiết có sao ? Bọn họ có làm khó dễ ?” Lạc Tích Tuyết lập tức lên phía trước cầm lấy tay của .

      Ngũ Khiết lắc đầu cái:” có việc gì, may bọn họ có nghi ngờ gì, cũngkhông phát ra tiểu thư”. chính là sợ , nhớ tới màn vừa rồi, ánh mắt của thiếu gia quá mức kinh khủng làm cả người đều run lên.

      Nếu tiểu thư tìm thấy, thiếu gia có khi giết người cung nên.

      “Ngũ Khiết, cảm ơn , để cho vì tôi mà bị lien lụy” Lạc Tích Tuyết cảm kích .

      Ngũ Khiết nắm tay của nhàn nhạt lắc đầu cái:”Tiểu thư, người tiểu thư nên cảm ơn phải là tôi người nên cảm ơn là Mặcthiếu vì che giấu cho ”.

      “Có ?” Lạc Tích Tuyết lập tức kíchđộng , nhớ tới việc lúc nãy nhìn thấy nhưng lại bắt ra.

      Ngũ Khiết khẳng định gật đầu cái:”Dạ, Mặc thiếu với tôi là mọi chuyện ổn rồi, tiểu thư hãy yên tâm trợ giúp tiểu thưsẽ chạy trốn được thôi”.

      Lạc Tích Tuyết cực kỳ an tâm với câu này của Ngũ Khiết, nhưng trận lục soát vừa rồi của Lạc Thiên Uy làm cho sợ , giờcô mệt rã rời chỉ muốn ngã giường nghỉ ngơi giấc.

      Ngũ Khiết mang đến cho chút đồ ăn chỉdùng chút muốn ăn nhiều. tái suy nghĩ duy nhất của là làm sao chạy khỏiđược nơi này , vừa nhắm mắt khuôn mặt nổigiận hung ác của Lạc Thiên Uy lại lên.

      Rốt cuộc cũng đến buổi tối, Lạc Tích Tuyết ở trong phòng chờ Mặc Cảnh an bài cho người tớidẫn . đột nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng thét thảm, trong bụng của cả kinh, xảy ra chuyện gì?

      Chỉ nghe thanh giận dữ của Lạc Thiên Uy truyền đến:”Đánh mạnh lên cho tôi, tôi được để cho tiểu thư chạy thoát nhưngbây giờ sao? Các người xem có đáng bịđánh ?”

      ra trừng phạt những người trực bang ngày hôm qua.

      “A a!” hồi tiếng kêu thảm từ dưới lầu truyền đến, điện bổng vô tình đánh vào trênngười của tất cả bọn họ.

      Lòng của bị níu lấy, đều là tại hại bọn họ,làm thế nào bây giờ? Bọn họ có thể bị đánh chết? Nhưng nếu như bây giờ chạy ra sẽlàm lien lụy tới Ngũ Khiết.

      cho cùng đều là lỗi của nhưng tại sao lại vô tình như thế ,cư nhiên lại lạm dụng bạolực biết làm như vậy là vi phạm pháp luật hay sao?

      “Thiếu gia, chúng tôi có nhìn thấy tiểu thư ra ngoài, thiếu gia tin tưởng chúng tôiđi” Mấy thử vệ cố nén đau, đứt quãng thở dốc cầu khẩn.

      “còn xạo, nơi này ngoài tram dặm cũng lục soát qua, trong biệt thự cung có chẳng lẽ ấy có cánh bay ra ngoài? Nhất định trong tất cả các người có kẻ giúp tiểu thư trốn thoát.Nhanh thành chút tôi truycứu nữa!” con ngươi của Lạc Thiên Uy thoáng qua vằn máu ràng.

      “Thiếu gia, xin ngài tin tưởng chúng tôi, chúng tôi có”. Mấy người bọn họ kêu lên.

      Lạc Tích Tuyết tay chân luống cuống ở trongphòng tới lui, trợn tròn mắt, mở cửahướng nơi phát ra thanh nhìn sang thấy mặt đất đanh có vài người bị trói bên cạnhcó đám người mặc y phục màu đen, cầm trong tay điện bổng, bọn họ ai nấy cung đều bị đánh đến trầy da trốc vẩy.

      Trong lòng hồi khó nhịn, quả đành lòng bỏ mặc những người đó bịđánh như thế, tất cả đều là lỗi của làm lienlụy đến họ.

      “Tốt thôi, các ngươi chịu thành thậtkhai báo tôi hôm nay làm cho các người sống bẳng chết, xem các người còn mạnhmiệng được nữa ” lạc Thiên Uy còn kiên nhẫn nữa, ra lệnh những người áo đen chung quanh lên.

      Tiếng kêu rên vang lên trong khoảng , LạcTích Tuyết còn biện pháp nào nữa mở cửa xông ra ngoài.

      “Dừng tay lại!”

      Bóng đêm đen tối, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Lạc Thiên Uy, gian lúc này là mảng an tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn hai người giằng co.

      Lạc Tích Tuyết lúc nãy quần áo lam lũ, mặcquần áo của người làm, đầu tóc rối bời, nhìn qua có chút bộ dạng tiểu thư thượng lưu chútnào.

      Nhưng ánh mắt của vẫn kiên định như thế, ngẩng cao đầu, hụng hang nhìn chằm chằm LạcThiên Uy trong đôi mắt cơ hồ muốn toát ra lửa.

      biết thể yếu thế trước mặt nóithế nào cũng là chị, dạy dỗ tốt cho còn biến trở thành tên ác magiết người chớp mắt.

      biết gia nhập thế giới hắc đạo từ lúc nào, thời điểm cầm súng cũng khôngbiết, mười năm gặp có quá nhiềuchuyện xảy ra mà biết.

      Nhưng có việc có thể xác định được đólà Lạc Thiên Uy bây giờ còn là cậu bé bị giam trong căn phòng tối đáng sợ năm đó nữa, tại lớn trở thành ác mà khátmáu người.

      Những người vô tội này nếu bị đánh chết thìsuốt cả cuộc đời bao giờ an tâm, cho nên mới xuất muốn cứu nhữngngười phải chịu tội vì này.

      Dưới ánh trăng lành lạnh hai người cứ giằng co nhau mãi, khí xung quanh cũng gần như hạ xuống mấy độ C, mọi người ngừng thở cảmthấy có cỗ áp bức khổng lồ tiến đến.

      Qua hồi lâu, Lạc Thiên Uy từng bước cất bước chậm rãi hướng chỗ tới. Ánh mắt như mãnh thú nhìn chằm chằm dường như muốnnuốt chửng lấy .

      đối với vẫn chưa đủ tốt sao? Mọi chuyệnđều theo ý của , mọi việc cũng lấy làm đầuhắn cơ hồ muốn đem cưng chiều lên tận trờixanh nhưng cứ tram phương ngàn kế muốn chạy trốn khỏi .

      Trái tim của bị làm tổn thương hết lần này đến lần khác, cho rằng nếu cho cơ hội ngày vì tất cả những việc hắnlàm mà cảm động, thương ngờ mọi chuyện lại như nghĩ.

      Vì muốn cho ấn tượng tốt, vì muốnlàm cho bị tổn thương nên lại lần nữakhắc chế dục vọng của chính mình, trời mới biếthắn cỡ nào khát vọng thế nhưng lại đánh chết ý nghĩ điên rồ đó vẫn nhẫn cóđụng , nhưng tại sao đối với vẫn lạnhnhạt như vậy.

      Điều này làm cho tim của bị tê liệt khổ sở,càng có cạch nào tha thứ cho lừa gạt của .

      Lạc Thiên Uy lúc nãy tựa như con mãnh thú bị chọc giận, ngay cả khi đứng cách khoảng khá xa cũng có thể cảm nhậnđược cơn tức giận của , cách khí mà hướng tới phía tựa hồ muốn đem tất cả xungquanh thiệu cháy hết.

      tới trước mặt đôi tay hung hang đặt bả vai của , hơi đùng sức như muốn đem nó bóp nát.

      Lạc Tích Tuyết cau mày nhìn chỉ thấy gương mặt trầm của hấn, chiếc cằm cứngngắc, đôi môi mím chặt giống như nhẫn cái gì đó.

      “Em, tại sao lại muốn chạy trốn?” căm tức nhìn tâm kìm nén được đau đớn vôcùng.

      để ý đến việc chất vấn, chỉ là mắt chút gợn sóng nhìn :”Đe, thả bọnhọ ra, chuyện này lien quan đến bọn họ”.

      quyết định đối kháng với , muốn lien lụy đến người khác.

      “Bản thân em còn lo xong mà còn muốn cứu họ?”Lạc Thiên Uy vô tình chế nhạo , hung hang ra lệnh:”Tiếp tục đánh, tiểu thư trốn cũng biết, thất trách”.

      cần, là tôi tự mình chạy trốn lien quan gì đến bọn họ đánh mình tôi là đượcrồi”. ngăn trước mặt thủ vệ .

      Những người áo đen ngừng hành động lại nhìnvề phía Lạc Thiên Uy chờ chỉ thị tiếp theo.

      cần khiêu chiến nhẫn nại của tôi”Lạc Thiên Uy kềm ở cằm của , giữa hai hànglong mày nhăn lại.

      chịu thua chống lại ánh mắt củahắn:”Người nào làm người đó chịu, phạt tôiđi lien quan gì đến bọn họ”.

      Đôi tròng mắt của tĩnh mịch tựa như biển, cả người có cỗ lệ khí phát ra nhẫnlửa giận của mình, để ý đến phản khángcùng giãy dụa của Lạc Tích Tuyết liền ôm lên.

      Lạc Thiên Uy tức giận đằng đằng ôm trở về phòng.

      “Thiếu gia, tiểu thư ấy…” Ngũ Khiết thấy vậy cuống quýt cả lên, nhìn lửa giận ngập trởi của Lạc Thiên Uy khỏi vì mà tuôn mồ hôi lạnh.

      “Biến, tất cả cút ra ngoài cho tôi, cómệnh lệnh của tôi bất cứ ai cũng được vào”. Lạc Thiên Uy cước đá văng cửa phòng cuồng lệ rống giận, cắt đứt lời của Ngũ Khiết.

      Tiếng vừa dứt trong biệt thự người ngườiđều co rúm lại lặng lẽ lui ra ngoài, chỉ sợ chậm bước khó mà giữ được cái mạng này.

      nặng nề khép cửa phòng lại, đem để giường lớn, lời, chỉ là từ cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm , cả người tỏa ra hơi thở lạnh như bang.

      Sắc mặt của tái nhợt, trái tim bởi vì sợ màcuồng loạn đập ngừng, sợ hãi trợn tròn cặp mắt nhìn , người đàn ông trước mắt như ác ma tùy thời se đem nuốt vào bụng.

      “Tôi có phải nên cho em biết làm trái lại ý của tôi nhận hậu quả như thế nào ?” trầm tiến tới, gương mặt thể nào tuấn tú hơn kề sát gương mặt của chỉ cách mộtkhoảng cự ly ngắn, tầm mắt sắc bén như chimưng nhìn chằm chằm vào mắt .

      muốn làm gì?” nuôt nước miếng, mọthồi lâu mới tìm lại được thanh của chínhmình, biết lần chạy trốn này nếu để bắt được hậu quả khôn cùng.

      “Tại sao lại muốn chạy trốn? Chẳng lẽ em cứnhư vậy muốn rời khỏi nơi này?”Lạc Thiên Uychợt cúi người xuống, ánh mắt trầm quan sátcô, hơi thở nguy hiểm quanh quẩn .

      “Chỉ có thể rời khỏi , cách nào tôi cũng thử!”Lạc Tích Tuyết sợ đáp trả lại ,dù sao cũng bị bắt rồi.

      “Tại sao? Tại sao lại muốn rời tôi ? em biết tôi em nhiều như thế nào, lòng của tôi cũng chỉvì em mà khổ sở” tim của như ngừng đập,chỉ cảm thấy ngực như bị xé rách, đau đến tận cùng.

      buông ra, sao có thể đạo lý như vậy? Tôi là chị của , thể thích tôi được, có hiểu điều này ?” dùng sức giùng giằng, trong mắt xẹt qua tia bất đắc dĩ, lạnh lùng .

      “Tôi mặc kệ! Tôi chỉ biết là tôi thích em, mặc kệ em có phải là chị của tôi hay , tôi chính là vẫn thích em vẫn muốn em như vậy!” Lạc Thiên Uy cố chấp quát “Tôi cho em cơ hội cuốicùng, lấy lòng tôi, tôi bỏ qua chuyện lần này”.

      cần, càng thể nào có chuyện nưh vậy được”. Trong bụng chấn động hồi, nhận thấy được ý đồ của , lập tức cuồngquýt bảo vệ ngực của mình, ra sức đẩy Lạc Thiên Uy ra nhảy nhanh xuống giường, ý đồ mởcửa phòng ra chỉ tiếc là tốn công vô ích.

      “Em cứ chán ghét tôi đụng vào em như vậysao?” sắc mặt trong nháy mắt đen đến đáng sợ, trong mắt ghen tỵ như muốn phun ra lửa,người con đáng chết này chủ động hôn tiếu Vũ Trạch nhưng ngay cả đụng vào cũng né tránh như thế, ghét nhưvậy sao?


      “Em phải muốn qua sao?” Lạc TíchTuyết hô hấp dồn dập, chống đỡ lưng cửa,con ngươi trong suốt sợ hãi vô cùng, tâm tìnhthoáng qua tia chán ghét, nếu như hắnmuốn trừng phạt bằng cách cường bạo tình nguyện bị đánh chết còn hơn.

      Lạc Thiên Uy bị ánh mắt chán ghét của kíchthích, cảm giác đau lòng sao tả nổi, trán gân xanh đều ra, níu lấy cánh tay của , thân thể của bị kéo qua, lầnnữa ngã nhào ở giường.

      Lạc Tích Tuyết lập tức đứng dậy, co người lại nhanh chóng trốn ở gốc giường, đôi tay liều mạng ôm chặt lấy ngực, muốn chống cự đến cùng.

      Nhưng mà giờ phút này bị chọc đến nổiđiên, làm sao có thể cho phép cự tuyệthắn như thế?

      dễ dàng đem đặt dưới thân thể cườngtráng của , cánh tay như gọng kìm giam chặt , giữ ở chiếc eo mảnh khảnh của , bấtchấp tất cả cúi đầu chần chừ hôn lên đôi môi đỏ hồng của .

      “Chát!”

      Chỉ nghe thanh thanh thúy vang lên, má của Lạc Thiên Uy nhanh chóng lênnăm dấu tay ràng.

      Lạc Tích Tuyết sớm biết trước hôn , nhưng lại có cách nào tránh né nên chỉ có thể cho cái tát.

      “Tôi là chị của điểm này cũng khôngbao giờ thay đổi được, tôi tuyệt đối làm người phụ nữ của từng câu từng chữ cho biết.

      Lạc Thiên Uy vẫn nhúc nhích chỉ có điều là cả người ngừng run rẩy, đôimắt thâm thúy lãnh của qua nhấtmạt đau lòng cùng chua xót, tâm vì câu nóicủa mà thương tích thể nào chữa lành.

      đây là cho biết, bọn họ vĩnhviễn thể nào sao? Vô luận như thế nào cũng tiếp nhận .

      Ánh mắt lạnh đến kinh người, sắc mặt càng ngày càng trầm, khổ sở nhắm hai mắt lại, cất giọng hô lớn:”Người đâu!”

      Mấy người áo đen ngoài cửa lập tức vào, chờđợi Lạc Thiên Uy phân phó.

      “Đem Ngũ Khiết vào đây!” nắm chặt haiquả đấm, giọng cực kỳ rét lạnh.

      “Dạ!”

      Cũng lâu lắm ngoài cửa liền xuất hiệnmáy người áo đen trói Ngũ Khiết vào.

      “Các ngươi muốn làm gì?”

      Nhìn Ngũ Khiết bị trói tay chân cùng sắc mặt đều trắng bệch, loại dự cảm xấu đánh úp trong lòng Lạc Tích Tuyết, khàn khàn giọnglo lắng hỏi.

      Lạc Thiên Uy mặt vẻ gì nhìn cái, con ngươi trầm thoáng qua tia rét lạnh, cũng có trả lời vấn đề của mà trựctiếp quay đầu , hướng về phía Ngũ Khiết quát:”Tôi sớm cảnh cáo nếu tiểu thư chạy phải chịu hậu quả khôn lường, bộ quên rồi sao?”

      “Thiếu gia, là tôi sơ sót, kính xin thiếu gia jtha thứ cho tôi lần này”. Ngũ Khiết sợ đến mức hai đầu gối lập tức quỳ xuống đất, sắc mặt hốt hoảng lo lắng, cúi thấp đầu cầu khẩn.

      “Sơ sót? Chỉ là sơ sót thôi sao? căn bản có lòng giúp ấy chạy trốn” tròng mắt đen củahắn hung ác, lệ sắc nồng đậm, dần dần dâng lên cỗ khí ngày càng lạnh lẽo:”Người đâu. Dạydỗ ta cho tôi”

      Vừa dứt lời mấy người áo đen động tác nhanhchóng đem Ngũ Khiết đè xuống đất, giơ lên câyđiện bổng, nhẫn tâm hướng về phía mà hạ xuống.

      “Dừng tay, dừng tay mau!” lạc Tích Tuyết trongbụng chấn động, vội vàng chạy lên trước chắn trước người của Ngũ Khiết, lớn tiếng hô.

      Mấy người áo đen do dự nhìn Lạc Thiên Uy cái, thấy có chỉ thị gì khác chỉ có thể đem Lạc Tích Tuyết kéo qua bên tiếp tục đanh Ngũ Khiết.

      , các người mau dừng tay lại, mau dừnglại, các người lạm dụng tư hình đây làphạm pháp”. kinh sợ hét lên những thanh chói tai, nhìn sắc mặt của Ngũ Khiết càng ngày càng trắng bệch, người quần áo bị rách nát và máu rượm ra ngày càng nhiều hơn làm tim của đau như dao cắt.

      cầu xin ấy mang rời , là làm lien lụy đến ấy, đây tất cả đều là chuyện của cùng Lạc Thiên Uy nhưng lại làm Ngũ Khiết chịu ảnh hường như thế này.

      Mấy người áo đen ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục hung dữ quật roi, thiếu gia có hô ngừngbọn họ làm gì có lá gan mà ngừng lại.

      “Tiểu thư, đừng lo lắng, Ngũ Khiết có việc gì”. Ngũ Khiết cố nén đau người, đột nhiên ngẩng đầu lên hướng Lạc Tích tuyết yếuđuối cười tiếng.

      Chỉ là càng như vậy lại càng khiến cho Tích Tuyết càng them xấu hổ cùng tự trách, là chủ động cầu xin Ngũ Khiết giúp bỏ trốn, tại sao có thể đứng trơ mắt nhìn Ngũ Khiếtthay chịu khổ như thế?

      !!” Rốt cuộc, sợ hãi rống lên tiếng, sau khắc quản được cái gì nữa ra sức kéo mấy tên thủ hạ ra hướng người của Ngũ Khiết nhào qua.

      Mấy người áo đen hiển nhiên ngờ rằngLạc Tích Tuyết lại làm chuyện như vậy còn chưa có phản ứng kịp đến tột cùng xảy ra chuyện gì nên tay điện bổng vô ý thức dùng sức vung .

      “A………..” bị đánh mạnh vào lưng, từng trận từng trần đau đớn truyền đến tứ chi, cảm giác đau đớn làm gần như bất tỉnh, nước mắt xen lẫn máu, hòa lẫn vào trong miệng nhưng lại bị nuốt vào trong bụng.

      Con ngươi của Lạc Thiên Uy bị chấn động mạnh, thân thể bị cứng còng, nhìn làn da tuyết trắng của lên vệt đỏ rướm mau ràng làm tim của lộp bộp trùngxuống.

      chần chừ, nhanh chóng chạy vội đếnbên người , đem ôm chặt vào trong ngực, trợn mắt quét ngang mấy tên thủ hạ cái, bực tức quát:”Các người toàn bộ xuốnghết cho tôi, chờ xử lý ”.

      Mấy tên thủ hạ sợ đến mức rối rít ra khỏi phòng như ong vỡ tổ, tiện thể đem Ngũ Khiết rời khỏi luôn.

      Trong lúc nhất thời, tại căn phòng to lớn hàohoa chỉ còn lại mình Lạc Thiên Uy cùng LạcTích Tuyết.

      “Đáng chết, em ngu ngốc sao? Ai bảo em ngăn cản?” đem ôm đến giường, vén áo của lên, cẩn thận giúp xem xét vếtthương.

      “Tránh ra, nên đụng vào tôi!” hờ hữngtránh ra, trong mắt lên tức giận, khôngquên lúc nãy xem thường lời cầu xin của như thế nào.

      nên chọc giận tôi!” gương mặt tuấn túcủa Lạc Thiên Uy trầm xuống, làm cho đối mặt với , nhẫn .

      chán ghét chau mày, nhanh chóng lau nướcmắt mặt, thanh lạnh lùng :”Muốnnhư thế nào mới có thể bỏ qua cho Ngũ Khiết!” muốn liên lụy đến bất cứngười nào nữa.

      ta dám can đảm cãi lại mệnh lệnh của tôi, nên bị trừng phạt”. Lạc Thiên Uy để lộ vẻ xúc động , giống như trần thuật câuchuyện của người cùng có quan hệ gì còn vương giả cao cao tạithượng.

      “Là tôi cầu xin ấy giúp tôi, liên quan đến ấy” lạc Tích tuyết lần nữa cường điệu .

      Tròng mắt của xẹt qua nhất mạt thâm trầm, đột nhiên cúi đầu đè Tích tuyết ở dưới, mắt chớp nhìn chằm chằm :”Nếu như muốn cứu ta, phải xem biểu của em như thếnào?”

      Thân thể của run lên, ý thức được thâm ý trong lời của , nâng lên con ngươi tức giận nhìn trừng trừng .

      Vốn định cùng thương lượng phen cũngtrong lúc này khóe mắt của đảo qua súng lục được giấu trong áo , nhất thời nảy sinh chủ ý.

      “Tốt, tôi đồng ý với , bỏ trốn nữa”. đè xuống ý lạnh trong lòng, giọng của côtận lực êm ái mà . Trong lòng tínhtoán làm sao đoạt lấy cây súng trong ngực củahắn.

      “Em ??” trong mắt của xẹt qua nhất mạt hoảng hốt cùng vui vẻ, nhưng cung nghi ngờ cau mày, hăn hiển nhiên ngờ được đột nhiên trở nên mềm mai như thế.

      “Đúng vậy, chỉ cần chịu bỏ qua cho NgũKhiết”. cắn môi, tình nguyện mà .

      lại mừng rỡ lần nữa, hung phấn đem kéo đến bên cạnh mình, đưa tay vuốt ve gương mặt của :”Chỉ cần em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, cái gì tôi cũng làm theo ý em”.

      “Ừ”Lạc tích Tuyết gật đầu, lòng bàn tay rịn ra tầng mồ hôi lạnh, tại tất cả ý địnhcủa chỉ tập trung vào viêc làm sao lấy được cây súng trong ngực của .

      Hít sâu hơi, đôi tay của đột nhiên vònglấy hông rắn chắc của , chủ động đem môicủa mình dâng lên cho .

      Lạc Thiên Uy thoáng sửng sốt, tựa như khôngnghĩ tới lại chủ động hôn , mặc dù lýtrí chuyện này hết sức khác thường nhưng lại biết chỗ nào đúng, nhất thời cảm xúc mèm mại ào đến, xen lẫn ngọt ngào làm cho suy nghĩ nhiều thêm nữa.

      Rất nhanh liến đổi bị động thành chủ động, sâu hôn , mang theo nồng đậm say đắm cùng thân thiết, trằn mọc mút thỏa thích, nhiệttình triền miên, ngón tay thon dài đem Lạc tích tuyết gắt gao ôm lấy, giống như sợ rằng buông ra tự nhiên biến mất vậy.

      Lạc Tích Tuyết lần này có phản kháng,cũng có giãy dụa, chỉ là yên lặng thừa nhận thậm chí còn bắt đầu đáp lại , điều nàylàm cho Lạc Thiên Uy cảm thấy khỏi càng thêm hung phấn, lửa nóng ngày càng trởnên nóng bỏng hơn, tiếng thở dốc cũng ngày càng tăng lên, trong mắt càng thêm vẻ nồng đậm của dục vọng.

      ở thời điểm ý loạn tình mê, tay của côbắt đầu dao động người của , Lạc TíchTuyết giả bộ tới gần thân thể của tay mò vô ngực chộp nhanh cây súng lục.

      Nhanh chóng đem súng lục rút ra, chống đỡ trênngực đẩy ra trong mắt lên đạo sát ý:”Lạc Thiên Uy, mau thả tôi cùng Ngũ Khiết ra nếu tôi nổ súng”.

      ngờ lại hành động như thế, cảm giác đâu đớn đánh úp trái tim vừa mớivui mừng của , lòng của trong nháy mắtrơi thẳng xuống địa ngục, biết thểnào chủ động hôn như thế.

      Mặt bỗng chuyển sang lạnh lùng, trong mắtlóe lên tức giận khôn cùng, ánh mắt sángquắc nhìn thẳng :”Em cứ như vậy muốn trốn khỏi đây?”

      sai, tôi nhất định muốn rời khỏi đây”. giọng kiên định , cũng chịuđược cuộc sống bị chính em trai của mình nhốtlại như thế này, toàn bộ kết thúc trong ngày hôm nay.

      Hoặc là chết, hoặc là rời có lựachọn nào nữa!!

      “Mau thả tôi !” dùng súng chỉ vào Lạc Thiên Uy, trong mắt bắn ra từng trận hận ý, thân thể từng bước từng bước lui về phía sau, biếthắn có luyện tập từ nếu đứng gần nhất định súng bị cướp .

      “Em cho rằng như vậy có thể chạy trốn sao? Muốn rời khỏi nơi này quả thực là chuyện si tâm vọng tưởng!” che giấu trong mắt lệ khí,tròng mắt sắc bén đen nháy bình tĩnh đến đáng sợ, giọng có chút nhiệt độ nào mangtheo phi thường châm chọc.

      từ năm 10 tuổi lăn lộn trong bạch đạohắc đạo có máu tanh gì mà chưa từng trải qua nên việc uy hiếp càng là thể nào.

      “lạc Thiên Uy, nếu như hôm nay thảtôi , tôi liền nổ súng giết chết ” Lạc Tích Tuyết nắm chặt súng lục ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt , nội tâm của mặc dù hoảng hốt ít nhưng đầy là cơ hội duy nhấtcủa , nếu muốn ra khỏi căn biệt thự này nhất định phải thành công.

      Lạc Thiên Uy hạ mày kiếm ánh mắt tĩnh mịch nhìn :”Lạc Tích Tuyết, em cho rằng uy hiếptôi như vậy tôi thả em sao? Tôi sớmnói qua em là người của tôi, tôi thể nàođể em chạy mất được nếu như em muốn rời đinhư thế bằng bóp cò bắn chết tôi ”.

      đừng cho là tôi dám?” cố đèxuống cõi lòng e ngại, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào mắt lạnh lùng .

      “Vậy em nổ súng , tốt nhất là phát bắn chết tôi để có thể rời ”. từng bước từngbước tới gần , trong mắt lóe lên tia khát máu như địa ngục tu la.

      đừng bước tới đây, nếu còn tới nữa tôi sẽnổ súng!” sắc mặt của ngày càng tái nhợt liền tiếp lui về sau, đôi tay nhịn được run rẩy.

      là lần đầu tiên cầm súng càng là lần đầu tiên chỉa súng về phía người khác, đối tượng lại là em mình.

      Trong mắt của Lạc Thiên Uy xẹt qua tiasáng loáng, câu khóe miệng, ánh mắt làm cho người khác phải rùng mình:”Tuyết nhi, em dám nổ súng đâu, tới đây, ngoan đưa súng cho tôi”.

      , cần, còn tới nữa tôi nhất định nổ súng!”thân thể của Lạc Tích Tuyết cứngnhắc, đề phòng nhìn chằm chằm môi động tác của Lạc Thiên Uy, bị dồn đến cửa, thể lui được nữa.

      “Tuyết nhi, em biết dùng súng để tôi tớidạy em” thân thể từng bước hướng gần vềphía khí phách bá đạo từ thân thể tản mát ra, giờ phút này như con thú rìnhmồi, ăn hết .

      …” lý trí của sớm bị sập đổ, thấy ghét hơn bao giờ hết.

      Tất cả đều là tội ác, thể nào chịu đượcmối quan hệ tội ác này thêm chút nào nữa.

      “Pằng!” thanh vang dội của tiếng súng phá vỡ chân trời, toàn bộ lý trí của bị phá hỏng, thét chói tai bóp cò trong vô thức.

      Mà viên đạn kia xuyên thẳng qua vai trái của Lạc Thiên Uy, trong nháy mắt máu đỏ tươi trào ra, vẩy mặt người nhiễm đỏ mảng.

      “A tôi giết người rồi” Lạc Tích Tuyết hoảng hốt vội bỏ súng xuống, sắc mặt trắng xanh, cả người run rẩy, mặt đầy khiếp sợ nhìn quần áo Lạc Thiên Uy màu đỏ tươi, nhất thời trongđầu trống rông.

      “Tuyết nhi, đừng sợ!” Lạc Thiên Uy lấy tay che vết thương, nơi đó máu chảy ra ngừng, mặc dù biết tính mạng của bị đe dọa nhưng tim của thủy chung vẫn chỉ nghĩ đến , nếu như có chết cũng muốn được chết ở bên cạnh .

      là nhiều máu!” nhìn quần áo trênngười bị nhuộm thành mảng đỏ rựclòng bỗng kinh hãi nhiều hơn, có cảm giác hai tay của mình đầy máu tươi, trong đầu chỉ còn lại lo lắng.

      Nếu có chuyện gì làm sao với ba, với lương tâm của đây?

      “A…..” Lạc Tích Tuyết luống cuống hét lên môt tiếng, đôi tay ôm lấy tai của mình chặt, nước mắt ngừng chảy xuống.

      xin lỗi!” sắc mặt của tái nhợt ra những lời này, ở tại giờ phút này vô lực nhưvậy.

      Trong mắt chứa đầy vẻ đau xót, khóe môi giương lên nụ cười yếu ớt, giống như là cười khổ.

      “Em cứ như vậy muốn rời khỏi tôi sao?” ho tiếng, nắm tay của đặt lồng ngực của , lạnh lùng mở miệng:”Nếu như em muốn rời , hãy bắn tôi lần nữa ”.

      “Thiên Uy!” Lạc Tích Tuyết mở to mắt , đôi tayrun rẩy nhìn về phía .

      “Nơi này thể làm tôi chết được, em chỉ có thể giết chết tôi khi bắn ở đây thôi!” Lạc thiên Uy nắm chặt tay của , tròng mắt đen u lãnh, từng câu từng chữ :”Tôi rồi, nếu muốn tôi thả em , trừ khi tôi chết. Em muốn rời , nhất định phải giết chết tôi, mà phải chỉ có vết thương như thế này!”

      Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc, hai con mắt mở lớn nhìn , trái tim cơ hồ giờ khắc này như muốn ngừng đập.

      hoàn toàn nghĩ tới, em trai lại đối vớicô cố chấp như vậy, dù là quan tâmnhưng nhất định phải lấy được . vô lực sững sờ tại chỗ, nhúc nhích, giống nhưđang lạc vào trong cơn ác mộng.

      Cùng lúc đó, người làm cùng những hộ vệ của biệt thự nghe tiếng súng cũng chạy ngay vàotrong phòng.

      “Thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Mặc cảnh vội vàng vịn Lạc Thiên Uy, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc tích Tuyết cái, mặt lên lo lắng.

      Những người còn lại trong phòng cũng thể nào tin được việc trước mắt nên cũng đều trừng lớn mắt nhìn về phía Lạc Tích Tuyết.

      Lấy sức lực của thiếu gia thể nào dễ dàngđể người con đả thương đến như vậy trừ khi thiếu gia cố ý để mình bị thương, nhưng thiếu gia tại sao lại làm như vậy?

      “Tôi sao, các người lui ra cả !” nhàn nhạt .

      Trong biệt thự tất cả mọi người đều lui xuống duy chỉ có Mặc Cảnh là vẫn còn ở lại, đemhòm thuốc đến, ở bên người Lạc Thiên Uy ngồixổm xuống:”Tôi trước bang bó cho thiếu gia”.

      Lạc Thiên Uy có phản bác, chỉ là ánh mắtbình tinh nhìn , mà chỉ biết trầm mặc cúiđầu, xảy ra tình huống như thế làm cho côkhông biết đối mặt với như thế nào nữa.

      Trong lúc nhất thời, Mặc Cảnh xử lý vếtthương cho Lạc Thiên Uy xong, hai người nhưcũ cứng đờ đối mặt với . Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

      Lạc Tích Tuyết gắt gao cắn chặt đôi môi đên trắng bệch, tâm tình hỗn loạn ngừng.

      Rốt cuộc, Lạc Thiên Uy nâng lên hai chân về phía , mỗi bước đều giống như nặng cả ngàn cân, cảm thấy như cánh cổng địa ngục tiến đến gần chỗ .

      mặt của có chút gợn sóng nào, vì mất khá nhiều máu nên sắc mặt của hiệngiờ trắng bệch.

      tới trước mặt của , cúi đầu nhìn hồi lâu, lúc cúi xuống ôm vào trong ngực,mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mắt , hơi thởdung hòa, ánh mắt của bọn họ như nhìn vềchung điểm

      “Đồng ý sau này bao giờ rời khỏi tôi” trầm giọng ra lệnh, cho có chútkháng cự nào.

      Lòng của run lên, mắt khép hờ, cắn môi .

      Vẻ mặt của trầm xuống, nhìn quật cường ngậm miệng, hung hang ra lệnh lần nữa:”Lạc Tích Tuyết, em rời khỏi tôi, em vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, nóimau!”

      Mười ngón tay của đan xen vào nhau, vẫn trầm mặc cúi đầu như cũ.

      Kiên nhẫn của cơ hồ như bị cuốn trôi hết, hung hang nhắm mắt lại, chợt cúi đầu gặm cắn lên chiếc cỗ trắng nõn của .

      giống như dã thú, tựa hồ muốn ăn thịtcô, uống máu của đem nuốt vào bụng.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi đè xuống cảm giác bị đau, nhưng lực của càng ngày lại càng lớn tay cũng bắt đầu an phận dao động thân thể của .
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :