1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 71: Em là của tôi.

      “Em phải lập gia đình?”

      Lạc Thiên Uy sững sờ đứng im tại chỗ, nghe được lời của Lạc Tích Tuyết tim của như bị vật sắc bén cứa toạt ra.

      Máu chảy dầm dề, lan tràn…..

      Cha chẳng lẽ an bài cho ấy, nếu như vậy nữ thần trong lòng bị gả ra ngoài.

      “Đúng vậy, tháng sau chị đính hôn, cho nên chúng ta chỉ có thể là chị em thôi”. Lạc TíchTuyết lần nữa cường điệu, sắc mặt trầm tĩnh nhìn Thiên Uy.

      quá mức quan tâm rồi sao? Còn làm hành động gì khiến cho hiểu lầm sao? Vì sao em trai lại đột nhiên thích ? thích vì cái gì, chỉ mới có mười sáu tuổi thôi mà, cái tuổi này hiểu thế nào là sao?

      Khiến cho em trai nảy sinh tình như thế này là chị c cũng phải có trách nhiệm.

      Lạc Tích Tuyết thở dài hơi, trong mắt xẹt qua tự trách. cho là cùng em trai tự động rời , ai ngờ mệt mỏi nằmxuống giường, Lạc Thiên Uy cũng thuận thế nằm xuống theo.

      “Thiên Uy…” Lạc Tích Tuyết đứng phắt dậy, ôm ngực rút vào góc giường, cau mày quát:”Em làm gì đấy? Em trở về phòng , chị cần nghỉ ngơi”.

      Lạc Thiên Uy tay kéo Lạc Tích Tuyết lại trước mặt , ôm chặt vào trong ngực:”Tôi để cho em gả cho người khác, em là của tôi”.

      “Thiên Uy…”Lạc Tích Tuyết thể tin nhìnhắn, bị cử động bất thình lình cùng lời to gan như vậy của làm cho giật mình.

      dùng sức vùng vẫy, muốn đẩy Lạc Thiên Uy ra nhưng vẫn ôm chặt như cũ. Tim LạcTích Tuyết nhảy thình thịch, biết em trai đến tột cùng muốn làm gì, có dự cảm xấu, thân thể tự giác phát run.

      Giống như có dự cảm dùng hết dũng khíngẩng đầu lên, thấy đôi mắt nóng rực của ThiênUy nhìn chằm chằm , trong lúc bất chợt cúi đầu hướng môi mà hôn.

      “A……A………..” Lạc Tích Tuyết quả sợngây người, hai mắt xinh đẹp mở lớn.

      Trời ơi, tại sao lại có thể hôn , còn là trựctiếp hôn lên môi nữa. Lạc Thiên Uy đưa tayvòng chắc hông của , đem thân thể LạcTích Tuyết cố định trong thân thể , cho lộn xộn. Lửa nóng từ đôi môi mỏng hônlên đôi môi đỏ mọng, lưỡi ngừng liếm múthai cánh môi non mềm của , tỉ mỉ mà hôn,miêu tả hình dáng đôi môi đẹp đẽ của , cuồng quyến mà mãnh liệt, mang theo nồng nàn và lưuluyến.

      Đây là nụ hôn đầu tiên của bọn họ, muốn côvĩnh viễn nhớ nụ hôn này, cho phép côcó chút trốn tránh hay phản kháng nào.

      say mê mà hôn , đầu lưỡi ngừngtrêu chọc, liều chết theo đuổi cái lưỡi trốn tránh của , cùng quấn chặt chẽ.

      “A……..Em………….A………..”Lạc Tích Tuyết cảm thấy trái tim của mình như ngừngđập, hoảng sợ kêu thành tiếng, dùng hết lựcđẩy ra, cả người run rẩy, tựa như muốn ngấtđi.

      Lạc Thiên Uy dùng đôi tay to ôm lấy khuôn mặt nhắn của , đem đè xuống dưới, cườngthế mà bá đạo giữ chặt hai tay của , khiến cho thân thể của hai người dán chặt vào nhau.

      “Tuyết nhi………” thầm tên ,tiếnggọi này giống như đến từ chỗ sâu nhất tronglòng vậy, khát vọng biết bao.

      Nụ hôn nóng rực cuối cùng cũng rời khỏi môi , lướt qua cổ, bắt đầu khẽ khàng cắn vành taingọc nhuận, Lạc Thiên Uy dùng đầu lưỡi màliếm khắp vành tai , bàn tay cũng chậm rãi đặt ngực Lạc Tích Tuyết.


      Chương 72: Tôi muốn em

      được, buông chị ra”.

      liều mạng mà hét, vô cùng hoảng hốt, đôi taygắt gao bảo vệ ngực, toàn thân run rẩy thở hổn hển.

      Trời ơi, bọn họ làm cái gì đây? Em trai củacô đối với làm việc gì?

      Lạc Thiên Uy ôm chặt vào trong ngực, để ý tới kháng nghị cùng gào thét của ,bàn tay nóng bỏng mà chạy dọc khắp người vuốt ve, môi mỏng càng thêm điên cuồnghướng hôn.

      là của , tuyệt đối để cho rời , càng để gả cho người khác.

      Thân thể hai người dán chặt chung chỗ, qualớp quần áo mỏng manh cảm nhận được thân thể mềm mại của , mùi thơm người chạy thẳng đến chóp mũi của , cỗ nhiệt xông thẳng lên đầu , cảm thấy thân thể dần dần căng lên, bộ vị nào đó cơ thể ngóc đầu dậy.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết theo bản năng run rẩy, vì Lạc thiên Uy điên cuồng hôn nên sắp hít thở thông.

      “Em là em trai của chị mà” hoảng sợ kêu lên,ý đồ gọi lý trí trở về. Nhìn hai gò má của vì run rẩy mà ửng đỏ, ngọn lửa trong mắt của càng thêm hừng hực, nhắm mắt lại cố đè nén điên cuồng kêu gào trong cơ thể,chỉ vì muốn tổn thương đến .

      “Tích Tuyết, đừng động” Thanh thôkhàn khàn thở gấp.

      Nhưng Lạc Tích Tuyết lúc này chẳng những thân thể ngừng run rẩy mà môi củacô, tay chân của cũng ngừng run. Chuyện mới xảy ra vừa rồi, em trai của thếnhưng lại cường hôn ? thể nào tiếp nhận chuyện này, thể nào tiếp nhận được.

      “Buông tôi ra, nên đụng vào tôi”. yếuớt , còn sức nữa rồi nhưng Lạc ThiênUy vẫn như cũ đường hôn xuống, càng hôn càng sâu, gào ra tiếng, nước mắt cứ như vậykhông khống chế được mà chảy dọc khuôn mặt xinh đẹp.

      vô dụng, ngay cả em trai mình mà cũng làm được gì, rời cái nhà này giống như rời khỏi Vũ Trạch vậy.

      Hôn nước mắt khuôn mặt ướt át của , trong lòng Lạc Thiên Uy chấn động, động táctrên tay chợt ngừng.

      buông ra, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầm đìa nướcmắt của , tâm chợt căng thẳng, sợ hãi.

      thích nụ hôn của , kháng cự , theo bản năng cũng cách nào tiếp nhận được. Lạc Thiên Uy bây giờ hít thởthôi cũng cảm thấy đau, đôi môi lên nụ cười khổ tự giễu, ra là do ép buộc , là do đơn phương, căn bản chút tình cảm với cũng có.

      “Chát”. cái bạt tai vang dội chút nào do dự rơi má phải của Lạc Thiên Uy, đột nhiên gian yên tĩnh hẳn, tiếng độngnào.

      “Em quá đáng!” Lạc Tích Tuyết cứ như vậy mà hét lên, run rẩy :”Chị là chị của em,là chị em ruột, chúng ta có máu mủ, làm sao emcó thể đối với chị như vậy?”

      cách nào tiếp nhận chuyện này, hoàn toàn thể hiểu được, Lạc Thiên Uy thế nhưng lại thích ? Bọn họ là chị em, huống chi ở trong mắt của người ngoài bọn họ còn là người kế thừa tài sản Lạc gia? Cha mẹ của , lại lạnh nhạt với mẹ của , cha cho mẹ danhphận nhưng lại cho mẹ danh phận.Bọn họ vốn phải cạnh tranh nhau mới đúng, cóthể hòa thuận sống chung như thế này là quátốt rồi, còn muốn phải sao?

      Người trong lòng Vũ Trạch, coi như thể cùng người mình ở cùng nhau nhưng có nghĩa là phải tiếp nhận em trai của .

      Lạc Tích Tuyết nhanh chóng sửa sang lại quầnáo, muốn lao thẳng ra cửa, tránh người con trai điên cuồng trước mặt mình càng xa càng tốt.

      Thấy dùng ánh mắt và hành động trốn tránh , cảm giác tức giận xông lên tận đầu, chẳng lẽ cứ như vậy mà thể tiếp nhận sao?

      Chợt tay kéo Lạc Tích Tuyết qua, ánh mắt đỏ ngầu lần nữa nhìn nhốt chặt lại.

      “Lạc Tích Tuyết, em là của tôi, tôi muốn em”Lạc Thiên Uy điên cuồng hôn lên môi của ,thở hổn hển :”Tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi, muốn em vĩnh viễn cũng thể rời khỏi tôi”.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 73: Thí nghiệm

      Lạc Tích Tuyết run rẩy lùi về sau, nghe lời nóisau cùng của Lạc Thiên Uy toàn thân đông cứng lại, run rẩy càng lợi hại hơn.

      “Buông tôi ra, cần” hoảng sợ hô to, dùng sức đẩy Thiên Uy ra. Thế nhưng tiếng lahét mê người ấy đủ để gọi lý trí của Thiên Uy quay trở về, ngược lại càng khiên cho điên cuồng hơn.

      Thân thể của đối với bất kỳ người đàn ôngnào cũng thể kháng cự được sức hấp dẫnnày.

      “A” Sắc mặt trắng bệch, lòng của trầm xuống, giống như rơi vào vực sâu lạnh lẽo.

      Lúc này, cởi từng chút từng chút quần áo người ra, từng cái từng cái rơi xuống đất, Lạc Thiên Uy như cũ tỉ mỉ hôn lên cổ như hôn bảo vật trân quý nhất mà có, đường xuống dưới, cho đến trướcngực của .

      “Tuyết nhi, em đẹp!” Toàn thân Lạc ThiênUy như bị thiêu đốt, tay của bao trùmlên bộ ngực mềm mại, tròn tròn của , xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay truyền tới làm cho căn bản thể nào dừng được nữa.

      Nụ hôn của rơi xuống ngực gây cho cảm giác tê tê, hôn dần lên xương quai xanh, cổ, sau tai, lửa nóng đường hôn xuống dưới, ngay tại bụng của dừng lại, đôi tay chậm rãi cởi quần lót của ra.

      “Tôi muốn em, tôi muốn em, Lạc Tích Tuyết”. ngậm vành tai của ngừng nỉ non.

      thể quản nhiều như thế nữa được rồi, đối mặt với ngay tại thời điểm này, dục vọng của thể nào kiềm nén được nữa, căn bản cũng thể khống chế bản thânđược nữa rồi.

      muốn tiếp tục duy trì mối quan hệchị em với , cũng cần biết có để ý đến hay , chỉ nghĩ muốn ngay bây giờ, lập tức..

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy thân thể của và hắnđang ngừng run rẩy, lòng của vô cùngthê lương, khổ sở tìm được phươnghướng, dám tin, em trai của lại có thể làm hành động như thế này.

      Bọn họ là chị em, tại sao lại có thể thích , coi như thiếu thốn tình thương củamẹ, đối với có chút tình cảm nhưng cũngkhông thể muốn như thế này.

      tại sao làm ra chuyện quá đáng như thếnày, làm sao có thể cởi quần áo của , hoàn toàn ngây người, dám tin người con trai trước mặt này lại là em trai .

      mới mười sáu tuổi, phải còn là mộtthiếu niên sao? Sao có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy?

      Lạc Tích Tuyết đột nhiên ngừng giãy dụa, vô lực khóc, ôm tia hy vọng cuối cùng hét lên:”Chị có người đàn ông mà chị lòngyêu, Thiên Uy, em thả chị ra

      Thân thể Lạc thiên Uy chấn động, tất cả kích tình vừa rồi như chìm vào trong băng cốc.

      Tiếng la khóc của làm cho cảm thấy thếgiới như sụp đổ.

      người đàn ông khác? thế nhưng lạitrực tiếp cho biết người đàn ôngkhác? Là Tiếu Vũ Trạch sao? vẫn thích hắnnhư vậy? Nhưng nếu thích Tiếu Vũ Trạch như vậy sao còn cùng Hàn Diệp Thần kết hôn?

      Trong lúc nhất thời biết chuyện gìđang xảy ra.

      đột nhiên buông ra, nhìn vẻ mặt bi thương của . ra trong lòng vẫn thíchTiếu Vũ Trạch như thế, ra lần thíchhắn nhất kia là giả, toàn bộ đều là giả, là lừahắn.

      “Tích Tuyết!” nắm chặt thành quyền, khóemiệng khẽ động mấy cái, nhưng cuối cùng lại có dũng khí mở miệng.

      “Em , chị muốn thấy em nữa” LạcTích Tuyết cố nhịn cho nước mắt chảy ra, quay đầu chỗ khác , thân thể vẫn còn run.

      Đột nhiên bị chính em trai thích còn bị thô bạo cưỡng hôn, thiếu chút nữa xảy ra quan hệ, nhiều chuyện liên tiếp xảy ra như thế làmcho thể nào tiếp nhận.

      Lòng Lạc Thiên Uy chìm xuống, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng bi thương.

      thừa nhận mình quả có chút kích động, nhưng đó là do cùng người đàn ôngkhác đính hôn, còn đột nhiên có vị hôn phu,mới chọc giận đến vậy.

      Vốn Tiếu Vũ Trạch làm cho đau đầurồi nay lại xuất thêm đối thủ cạnhtranh nữa, đến cùng có bao nhiêu người đàn ông cùng giành Tích Tuyết đây? Tích Tuyếtlà của , cho phép bất cứ ngườiđàn ông nào cướp , biện pháp duy nhất làbiến thành người phụ nữ của .

      cho là cũng phải chịu đả kích quá lớn, vì đây dù sao cũng phải lần đầu tiên của , ngờ đến lại phản ứng kịchliệt như thế.

      Nhìn vẻ mặt tràn đầy nước mắt của , cả ngườinhư con búp bê vải rách nát, tim của hắnđột nhiên căng thẳng, mới vừa rồi quả hắnđã làm bị tổn thương.

      Sợ ngồi dưới đất như thế lạnh nên LạcThiên Uy vì phủ thêm chăn lên người , muốn đến gần hơn “Tích Tuyết, em hãy nghetôi ”.

      “Tôi nghe, tôi nghe!” lạc Tích Tuyết bịch lấy lỗ tai, điên cuồng lắc đầu, lui đếngóc phòng, dùng cái chăn bao chặt mình lại, nước mắt mông lung quát:”Em , , chịkhông muốn nhìn thấy em nữa, bao giờ muốn nhìn thấy em nữa”.

      chịu nổi nữa rồi, nghĩ lại chuyện vừa rồi cảm thấy toàn thân nổi da gà, sợ đến rợn cả tóc gáy.

      cần càng muốn nhìn thấy hắnnữa.

      “Tích Tuyết!” Thấy phản ứng dữ dội của Lạcthiên Uy cảm thấy tâm đau khôn cùng, hunghăng bạt tai chính mình:”Là tôi hồ đồ, xin lỗi nhưng tôi rất em, trong lòng tôichỉ có mình em”.

      “Đừng nữa, đừng nữa!” Lạc Tích Tuyết nghe nổi nữa rồi, rống to, con ngươi sưng đỏ, bên trong tràn đầy nước mắt:”Rakhỏi phòng của tôi ngay, tại, nhanh lên ra ”.

      đến tột cùng có hiểu hay , thể nảo được, bọn họ là chị em, tại sao còn muốn thương , biết điều đó mà.

      “Tích Tuyết!” Lạc Thiên Uy thấp tiếng, lên trước, muốn ôm cho hiểu.

      muốn thấy khóc thương tâm nhưthế, rơi giọt nước mắt làm tim của đau đến ngàn lần, nhìn nổi côuất ức như thế.

      được lại gần đây!” Lạc Tích Tuyết lạnhgiọng quát, ngón tay run rẩy đâm sâu vàolòng bàn tay, ưu thương :”Chị vẫn coi em là em trai của chị, làm sao em lại có thể như thếnày” đến đây thể nào tiếpđược nữa.

      Vì sao tình lại biến thành cái dạng này? Cha vì tương lai của em trai mà gả cho ngườimà , trong khi đó em trai lại , toàn bộ chuyện này là như thế nào?Toàn thế giới như xáo trộn vậy.

      Lạc Thiên Uy nắm chặt tay thành quả đấm, sắc mặt trắng bệch mấy phần.

      Em trai? Quả nhiên trong lòng chưa từng có tồn tại của , câu thích nhất là giả, phải , đó chẳng qua là an ủi thôi.

      Lòng của đau quá, lời của giống nhưmột con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim ,hung hăng róc xương thịt ra, đẩy vào hố sâu vạn trượng.

      ra bị chính người mình thương gây thương tổn là như thế này, tình khổ sở quá,bây giờ nếm được rồi.

      Nhưng cho dù là như thế, cũng khôngbuông tha đâu, nhất định phai làm cho côthích , nhất định là như thế.

      “Tích Tuyết, em nghỉ ngơi cho tốt, hồi nữa tôi quay lại thăm em”. Rốt cuộc Lạc Thiên Uy khẽ cắn răng, cố nén nội tâm thống khổ, xoay người rời .

      Cho đến khi nghe tiếng cửa, Lạc Tích Tuyết mới buông xuống đề phòng, quấn cái mềm ômthân thể bé của mình ngồi mặt đất,nước mắt lã chã rơi.

      Trong nháy mắt bị Lạc Thiên Uy đụng chạm kia làm cho như muốn chết .

      cách nào chấp nhận được, càng khóđối mặt với nó hơn, em trai cùng cha khác mẹlại .

      Than thế giống như bị rút hết sinh khí, trong nãoTích Tuyết bây giờ là mảng trắng , côgiống như đóa hoa trong gió, phiêu diêu.

      Ngoài cửa sổ mưa trút xối xả, giống như những hạt trân châu đứt dây rơi xuống, nghe vào trong tai như thanh bị xé nứt.

      Làm thế nào bây giờ? ngồi giường, tâm cũng chảy máu. Căn nhà này còn chỗ cho dung than nữa rồi.

      Khóe mắt Tích Tuyết giật giật, nước mắt khôngẩn nhận được nữa rơi xuống như đê vỡ.

      Cả đêm chưa chợp mắt, lạc Tích Tuyết khổ sở nhắm mắt lại, vào phòng tắm tẩy sạch than thể sau đó mặc chiếc áo ngủ mỏng mang cứ như vậy ngồi sàn nhà lạnh lẽo.

      Cho đến khi trời sang, mới rón rén đẩy cửa ra ngoài.

      tại sợ nhất là thấy Lạc Thiên Uy, nêu như có thể thấy tốt biết mấy, nhưng ở chung nhà bọn họ luôn chạm mặt nhau.

      Suy nghĩ cả buổi tối, Lạc Tích Tuyết quyết định muốn tìm Vũ Trạch cho biết sau đó cùng chạy đến nơithật xa mà sống chung những ngày tháng hạnh phúc với nhau.

      Vốn vì chuyện của Thiên Uy, them vào đó còn phải đối mặt với Hàn Diệp Thần, bây giờrất mệt mỏi, muốn để ý đến cái gì nữa.

      Biệt thự to lớn, trang sức xa hoa nhưng lại có vẻ tĩnh mịch đến thê lương, lạnh lẽo, có chút cảm giác gia đình.

      Lạc Tích Tuyết thở dài cái, cầm lấy túi xách ra khỏi cổng Lạc gia.

      thất hồn lạc phách đường lớn, trênkhuôn mặt mảng lạnh lung, ưu thương.Lạc Tích Tuyết dung tay ôm lấy vai, bước từng bước về phía trước, đấu tranh tư tưởng lâu, rốt cuộc vẫn quyết định đón chiếc xe taxi đến biệt thự Tiếu gia.

      “Thiếu gia vừa mới cãi nhau với lão gia, giờ ở trong phòng nghỉ ngơi, Lạc tiểu thư mời theo tôi”. Quản gia Chu vừa thấy Lạc Tích Tuyết đến lập tức cung kính tươi cườinghênh đón.

      “A, làm phiền bác”. Lạc Tích Tuyết lễ phép cúi chào, theo quản gia lên phòng của Tiếu Vũ Trạch lầu ba.

      Cửa phòng khóa, quản gia bảo có thểtrực tiếp vào, Lạc Tích Tuyết gật đầu cái vào thấy bóng lung hướng về phía mình,Tiếu Vũ Trạch ngồi ghế sa lon.

      phải tôi bảo các người ra ngoài rồi sao?” Tiếu Vũ Trạch nổi giận quát, xoay đầu lại vừa nhìn thấy người đến là Lạc Tích Tuyết ngây ngẩn cả người.

      Vũ Trạch, xảy ra chuyện gì?” Lạc Tích Tuyết che ngực, kinh ngạc hỏi. chưa bao giờ thấy Vũ Trạch nổi giận như thế.

      Tiếu Vũ Trạch cũng bộ dạng kinh ngạc như , thu lại tức giận, thay vào đó là nét mặt ôn hòa:”Tích Tuyết, sao em lại đến đây?”

      “Em…” Lạc Tích Tuyết sắc mặt lập tức cứngđờ, biết nên trả lời như thế nào.

      Mấy ngày trước vừa đồng ý với cha chiatay Tiếu Vũ Trạch, nhắn cho tin nhắn kia, tại lại xuất tại đây để tìm , cũngkhó trách Vũ Trạch giật mình như thế.

      “Tích Tuyết, có phải cha tìm em rồi đúngkhông?” đợi Tích Tuyết trả lời, Tiếu VũTrạch hỏi trước.

      “Cha ?” Lạc Tích Tuyết ngẩn người, có chútkhông hiểu:”Cha có tìm em sao? Có phải xảy ra chuyện gì rồi ?”

      “Haiz” Tiếu Vũ Trạch thở dài cái, ngồi dựa vào ghế sa lon, ánh mắt trầm rối rắm.

      Thấy bộ dạng này của , Lạc Tích Tuyết càng thấy lo hơn, tới bên cạnh ngồixuống:” Vũ Trạch, rốt cuộc dã xảy ra chuyện gì?”

      Tiếu Vũ Trạch nhíu mày lại, sợi tóc đen rũ xuống trước trán, gương mặt tuấn tú uất ức.

      Trầm mặc lâu sau, mới rót cho mình ly rượu, hớp ngụm, mới mỏ miệng:”Chaanh muốn chúng ta hủy hôn ước”.

      “Cái gì?” Lạc Tích Tuyết sửng sốt, trong mắtkhiếp sợ thôi.

      Bác Tiếu tại sao lại muốn hủy hôn ước giữa côvới Tiếu Vũ Trạch? Chẳng lẽ là do cha đem chuyện đính hôn với Hàn Diệp Thần cho cha Vũ Trạch biết rồi, vì mặt mũi Tiếu gia nên mới làm vậy.

      “Việc kinh doanh của Tiếu gia gặp khókhăn, cần Bùi thị giúp đỡ mới có thể vượt qua cửa ải này, mà đại tiểu thư Phí Lệ của Bùi thị đối với thích lâu, Bùi gia điều kiện duy nhất để họ giúp Tiếu thị là phảicưới Phí Lệ” Con ngươi Tiếu Vũ Trạch trầmảm đạm, từng câu từng chữ , ánh mắtkhông hề chớp nhìn .

      biết nếu thẳng như thế làm tổn thương đến , nhưng chuyện đến nước này đãhết cách rồi, chính miệng với hay hơn là để nghe được từ miệng của ngườingoài.

      “Em hiểu rồi!” Thân thể Lạc Tích Tuyết như bị cái gì hung hang đâm vào, mặt thoáng quasự mất mát, đau long nhìn :” phải cưới Phí Lệ”.

      cho là phụ , ai nghĩ tới bấtđắc dĩ mà cưới người khác, cho là cha đặcbiệt an bài cuộc xem mắt bởi vì sớm biết Tiếu gia thoái hôn rồi, Tiếu Vũ Trạch cưới PhíLệ sao? Cho nên mới để tháng sau liền đinhhôn với Hàn Diệp Thần.

      Dù sao Lạc gia cũng danh tiếng nên việc cùng Tiếu Vũ Trạch có hôn ước là chuyện mọi người đều biết, nếu Tiếu Vũ Trạch đột nhiên cưới người con khác sợ rằng mặt mũi củaLạc gia biết để đâu, đối với danh dự của cũng bị ảnh hưởng lớn.

      ! ” Tiếu Vũ Trạch lập tức phủnhận, nắm chặt bàn tay bé lạnh buốt của lại, đem than thể ngừng run rẩy của ôm chặt vào trong ngực:” cưới người con khác, chỉ thích mình em, Tích Tuyết em biết nhiều năm nhưvậy nhưng cũng chỉ có mình em”.

      “Nhưng nếu cưới ấy, Tiếu thị làm sao vượt qua khó khan này? người trongTiếu gia chẳng lẽ đứng nhìn nó đóng cửahay sao?” Lạc Tích Tuyết đẩy ra, trong mắttràn đầy hơi nước, biết gia đình giau có cũngcó rất nhiều việc bất đắc dĩ.

      Tiếu Vũ Trạch lần nữa đem ôm chặt, hít sâu mùi hương tóc , lẩm bầm thở dàinói:”Tiếu thị nếu phá sản vẫn có thể làm lạitừ đầu, nhưng người cả đời làm vợ Tiếu VũTrạch chỉ có . Chỉ có mình Tích Tuyết,nếu cưới Phí Lệ mất em, tìnhnguyện mất công ty , mất tất cả chứ khôngthể mất em được đâu, Tích Tuyết à!””

      Vũ Trạch!” Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt nhu tình của Tiếu Vũ Trạch, trong long tràn đầy cảm động.

      “Tích Tuyết, có đói bụng ? bảo ngườilàm chuẩn bị bữa ăn sang cho em” Tiếu Vũ Trạch vuốt vuốt vài sợi tóc rơi xuống bên tai , cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo, đoán chừng chưa ăn sang chạy đến đây tìm .

      cần!” Lạc Tích Tuyết lập tức lắc đầu.

      Mới vừa lúc nãy vừa nghe quản gia Chu nóicha con họ cãi nhau, giờ đoán ra đượcnguyên nhân rồi nếu còn ở lại chỉ làm Vũ Trạch khó xử thôi nên muốn trước.

      Tiếu Vũ Trạch kéo vào trong ngực , dịudàng ôm lấy gương mặt của :”Tích Tuyết, chờđi! Chúng ta vài ngày nữa là được ở bên nhaurồi, hôm nay phải em học sao,cũng đừng về nhà hãy ở bên cạnh ”.

      “Nhưng, cha ….” Lạc Tích Tuyết cau mày do dự, mặc dù rất muốn cùng Vũ Trạch ở chung chỗ nhưng vừa nghĩ tới cha có chút khó xử.

      “Đừng lo lắng, cha sang nay phải ra nướcngoài họp, tuần sau mới về” Tiếu VũTrạch nhìn ra khó xử của nên hướng cườicười giải thích.

      Lạc Tích Tuyết trừng mắt nhìn, long khẩn trương được gỡ xuống:” ra cha cóở đây”.

      “Đúng vậy, cho nên hôm nay em phải ở đây bên cạnh ”. Tiếu Vũ Trạch nắm tay chặt, dẫn xuống phòng ăn lầu dưới.

      Here
      viewtopic.php?style=6&f=6&t=322164&p=2037795&style=6&style=2 viewforum.php?style=6&f=137&style=6&style=2
      ta nhớ là link đầu đó Hai người vừa vừa cười, ở cả ngày trong biệtthự. Lạc Tích Tuyết vẫn ôm Tiếu Vũ Trạch, cảmgiác như thế tốt, rất thực tế, tia gò bó, ngược lại có loại cảm giác vô cùng an tâm, đây chính là cảm giác thích người.

      Muốn cùng với cứ lẳng lặng như vậy mà ở gần nhau, gần nhau đến già.

      Cho đến buổi tối ngày thứ hai Tiếu Vũ Trạchmới tự mình lái xe đưa về nhà.

      Lạc Tích Tuyết đẩy cửa xe ra, quay đầu hướnghắn mỉm cười, quan tâm dặn dò câu:”AnhVũ Trạch, lái xe cẩn thận!”

      “Em cứ như vậy mà vào nhà sao?” Tiếu VũTrạch tay kéo thân thể của lại, đôi mắtsáng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn của rời, trong mắt lóe ra tia sáng nóng rực:”Có phải nên cho người bạn trai là mộtnụ hôn nóng bỏng hay ?”.

      “A, Vũ Trạch” Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, mặt xẹt qua tia ngượng ngùng:”Còn chưa đisao, ngộ nhỡ để cha em thấy được hayđâu”.

      Bọn họ bây giờ phải bí mật qua lại, bởi vì cha mẹ hai bên đều đồng ý, bọn họ chỉ có thểlen lén nhau, đợi đến thời cơ thích hợp sẽtrốn ra nước ngoài sống cuộc sống của hai người. đây là kết quả mà mấy ngày nay cùnganh Vũ Trạch thương lượng được.

      “Đừng sợ, ai nhìn thấy đâu”. Tiếu VũTrạch kéo than thể lại gần mình, hô hấp nóng rực phun gò má của .

      lúc Lạc Tích Tuyết do dự, nhanhchóng ôm lên eo của , môi mỏng nhanh chóng đặt đôi môi đỏ mọng của , chiếc lưỡi trơn trượt chui vào trong miệng của , mút hương thơm thuộc về .

      Lạc Tích Tuyết sững sờ nhắm mắt lại, vừa bắt đầu hoàn toàn bị động càng về sau chủ động vòng tay qua cổ , đáp lại nụ hôn của .

      Hai người hôn nhau kịch liệt, chú ý tớingay lầu của biệt thự Tiếu gia đôi con ngươi khát máu nhìn chằm chằm bọnhọ.

      Đáng chết! Lạc Thiên Uy hung hang nắm thànhquyền, bên trán nổi lên gân xanh.

      Người phụ nữ này hai ngày có về nhà,mới vừa về đến cửa cùng với người đàn ôngkhác ôm hôn, thích Tiếu Vũ Trạch như vậysao? chờ kịp muốn gả cho như vậysao?

      Con ngươi ảm đạm hừng hực lửa, Lạc Thiên Uy nện quyền mạnh lên tường, cặp mắt đỏ rực như satan ở địa ngục.

      Vì sao lại chủ động hôn Tiếu Vũ Trạch? cho tới bây giờ cũng chưa từng chủ động hônhắn? vì sao cùng người đàn ông khác hôn nhau cũng có chán ghét cùng kháng cự ngược lại còn rất hưởng thụ?

      hận, đố kỵ!! Cả người như sắp nổi điên.

      Xem ra muốn thuộc về trước tiên phải xử lý xong Tiếu Vũ Trạch, còn ngày ở đây Tích Tuyết vĩnh viễn thể nào tiếp nhận .

      Lạc tích Tuyết trở về phòng, trực tiếp vàophòng tắm rồi ra nằm dài giường. Mới vừatắt đèn, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến mộtloạt tiếng bước chân, ngay sau đó là thanhcửa phòng của bị mở ra.

      núp ở trong chă, biết là ai chậmrãi đến phòng ? Quản gia Ngô sao? Hay Vi Tĩnh Nam? Hay là người em trai mà muốn gặp nhất.

      Cảm thấy bóng người kia cách càng ngàycàng gần, Lạc Tích Tuyết theo bản năng bắt đầukhẩn trương.

      cố gắng giữ vững hô hấp bình thường, lại cảm thấy có đôi bàn tay ấm áp ôm lấy gương mặt .

      “Em đừng cho rằng cứ như vậy tìm có thể làm cho tôi buông tay em ra, tôi phảilà người lương thiện như thế, cho nên tốt nhất em đừng làm những chuyện làm tôi đau long”.

      Ánh mắt sáng quắc của Lạc Thiên Uy chăm chúnhìn , con ngươi tĩnh mịch dần thu lại.

      để ý đên chuyện dã thuộc về người khác hay chưa, chỉ cần tương lai thuộcvề là được rồi. hướng thổ lộ thìngười có thể cùng với chỉ có thể là .

      Trong long Lạc tích Tuyết như có cái gì hung hang đập xuống, em trai như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đối với còn cái chuyện tưởng niệm kia? Còn có nguyện ý thu lạisao?

      Bọn họ là chị em, tại sao mãi mãi cùng hiểu, giữa bọn họ tuyệt đối thể xảy ra mối quan hệ vượt qua chị em được?

      Hai người cứ như vậy mà giằng co, cũng có ai gì nữa.

      Lạc Tích Tuyết làm bộ như mình ngủ,nhưng ra trong lòng lại vô cùng lo lắng, ghét Lạc Thiên Uy can thiệp vào cuộc sống riêng tư của .

      Nhưng đồng thời, cũng dám tìm hắnnói chuyện như trước, sợ lại kích động, lại làm ra cái loại tình như lần trước, trái timcủa thể nào chịu nổi chuyện đó lần thứ hai nữa đâu.

      Mà Lạc Thiên Uy như cũ gì themnữa, đối với Lạc Tích Tuyết là tình thế bắtbuộc, chỉ là hy vọng có thể cam tâm tìnhnguyện mà tiếp nhận , như vậy so với việc mạnh mẽ ép buộc có thể an tâm và hạnh phúc hơn rất nhiều.

      vẫn muốn tổn thương , nhưng hắnđồng thời cũng hiểu muốn tiếp nhận thìchỉ còn cách như thế, dù sao cùng Tiếu vũTrạch quen lâu như thế rồi cần phải làm những việc như thế mới có thể đả động đến .

      Quyết định xong, Lạc Thiên Uy cúi người, nhàng trán của đặt nụ hôn sauđó rời giường ra ngoài

      Trong nháy mắt đóng cửa lại Lạc Tích Tuyết từi giường ngồi bật dậy, lấy tay phủlên cái trán nơi mà vừa đặt nụ hôn qua, cảmthấy cái trán nóng kinh người.

      Trời, lại hôn ! Câu vừa rốt cuộclà có ý gì? Tại sao lại có cảm giác vô cùng lo lắng?

      Em trai mà gây ra bất lợi gì cho Vũ Trạch chứ?

      Sang sớm ngày thứ hai, ánh mắt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa sát đất chiếu rọi vào trongphòng, chiếu rọi lên chiếc bóng xinh đẹp ngủ say giường.

      Lạc Thiên Uy thức dậy từ sớm, chuyện đầu tiên mà làm là tới phòng tìm .

      Hôm nay là chủ nhật, vừa ngày nghỉ muốn cùng dạo chút, coi như lần hẹn hò đầu tiên của hai người.

      Dù sao bọn họ là chị em cứ như vậy mà vào phòng như thế cũng khó tránh làm cho người khác hoài nghi, vừa đúng lúc đó có mộtngười làm hướng phòng Lạc Tích Tuyết tới.

      “Chờ chút, ngươi làm cái gì thế?” Lạc Thiên Uy bước nhanh về phía trước, cản ngườilàm đó lại.

      “Thiếu gia!” Người làm đó hướng Lạc Thiên Uygật đầu cái, cung kính trả lời:”Lão gia bảotôi tớ gọi tiểu thư rời giường”.

      “Cha trở về rồi sao? Cha gọi chị xuống làm gì?”Lạc Tích Tuyết thuận miệng hỏi.

      Người làm suy nghĩ chút :”Hình như là đến chuyện cưới hỏi của tiểu thư, lão gia muốn cùng hai nhà có bữa ăn cơm, đemhôn kỳ của tiểu thư sắp xếp”.

      “Hôm nay đính hôn sao?” Hai đầu lông mày của Lạc Thiên Uy nhăn lại, trong lòng cầmđược nóng nảy, ngờ nhanh như vậy cha lại muốn gả ấy ra ngoài.

      Người làm gật đầu cái:”Đúng vậy ạ, cho nên lão gia bảo tôi lên gọi tiểu thư dậy, chuẩnbị chút”.

      cần!” Lạc Thiên Uy lạnh mặt xuống,giữa hai hàng lông mày thầm ngưng trọngmột mạt thâm thúy:”Tôi gọi chị ấy dậy, côlàm việc của ”.

      “Dạ”. Người làm ngớ ngẩn, kỳ quái nhìn Lạcthiên Uy cái, cúi đầu xuống lầu.

      Lạc Thiên Uy thấy người giúp việc rời , hắnmới xoay người về phía phòng ngủ của .

      Đáng chết, cha thế nhưng muốn đem gả chongười khác, phải nghĩ biện pháp mới được.

      "Lạc Tích Tuyết, dậy thôi!" Lạc Thiên Uy tức giận ở bên ngoài kêu cửa, vừa nghĩ tới việc xem mắt với người đàn ông khác trong lòng của vô cùng tức giận.

      Nhưng gõ cửa nửa ngày, bên trong cũng có ai trả lời, Lạc thiên Uy dứt khoát đem cửaphòng mở ra rồi vào.

      Gian phòng cực kỳ an tĩnh, chỉ có gió lay động màn rèm tơ sát đất.

      Ánh sáng trong phòng cũng tốt, bởi cửasổ vẫn chưa có hoàn toàn mở ra nên có ánh sáng chiếu vào, điều này làm cho cả căn phòng ngủ mập mờ hơi thở.

      Chỉ là mặc dù ánh sáng tốt, nhưng LạcThiên Uy vẫn có thể nhìn người con đangngủ say giường, lên phía trước, nhìn dung nhan ngọt ngào khi ngủ của , chọc người khác trìu mến.

      Vốn chỉ muốn gọi tỉnh dậy cảnh cáo được cùng người đàn ông khác liếc mắtđưa tình rồi liền rời . Nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy chiếc áo ngủ bằng ren của mởrộng mảng lớn trước ngực, hơn phân nửa bộngực mềm mại lộ ra, như như .

      Lạc Thiên Uy cảm thấy hô hấp như cứng lại, cảng đẹp trước mắt làm cho thể nòa dời tầm mắt được.

      kìm hãm được cúi người, hôn lên đôi gò má ngọt ngào của .

      Lạc Tích Tuyết nằm ở giường, vốn hô hấp đều đều ngủ nhưng biết như có mộtsức mạnh đè lên người làm cho hàng mi khẽ run, dùng hết hơi sức toàn thân đẩy sức mạnh người ra, nhưng thử mấy lần cũngkhông thành công nên cuối cùng cũng chỉ cóthể để đè ép mình, vô ý thức hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của .

      Những ngày vừa qua vì áp lực, hơn nữa với vấn đề tình cảm với Vũ Trạch rất lâu khôngđược nghỉ ngơi như thế này nên tối hôm qua saukhi cùng Vũ Trạch bàn bạc cụ thể đãngủ rất an giấc, ngay cả trong giấc mộng cũngkhông ngừng mơ về hạnh phúc sau này của Vũ Trạch, chỉ có hai người bọn họ.

      " vũ Trạch, em rất ".

      trong mộng nỉ non, hoàn toàn chú ý đến biểu tình cực kỳ khó coi của người đàn ông người.

      Lạc Thiên Uy dừng động tác hôn lại, hai mắthằn lên tia máu nhìn chằm chằm, đáng chết, ngay cả trong mơ cũng gọi tên của người đàn ông đó.

      Xem ra người đàn ông kia đối với có ảnhhưởng rất lớn, nhưng là của , sao có thể để cho lòng của nghĩ về người đàn ôngkhác ngoài được.

      Con ngươi Lạc Thiên Uy tĩnh mịch nhìn chằmchằm , trong mắt là loại biểu tình thâm trầm, vuốt sợi tóc mềm mại của , dịu dàng đem chúng vén qua sau tai của , bá đạo :"TíchTuyết, em là của tôi, ngoại trừ tôi ra emkhông thể thích người đàn ông khác được đâu".

      xong, nghiêng người nằm xuống, vươn tay ôm hông của , kéo sát vào trong người , đôi tay nóng rực của dịu dàng mơn trớn khắp cơ thể , đôi môi mất dịudàng mập mờ hôn lên xương quai xanh nhẵn nhụi nhạy cảm của , ngón tay thon dài chậm rãi người trêu đùa.

      trong cơn buồn ngủ Lạc Tích Tuyết cảmthấy người như có cảm giác nóng ran bị khơi dậy, nghi ngờ mở mắt ra, khi đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thiên Uy hồn phách như bay lên tận trời cao.

      Em trai sao lại ở giường của ? nhớ tối qua rồi mà?

      nhất thời kinh hô lên tiếng, cơn buồn ngủnhất thời biến mất hoàn toàn, lập tức thanh tỉnhlại.

      Thời điểm muốn đẩy ra Lạc Thiên Uy lại nhanh chóng đè xuống lại.

      dùng nụ hôn mãnh liệt chặn miệng của lại, lưỡi mau lẹ chui vào trong miệng của , cường bách quấn lấy chiếc lưỡi thơm của , lật khuấy dây dưa, cho chút tránh né nào.

      Tay của dao động lên xuống, hơn nữa thích trước ngực mềm mại của , bắt đầu cách lớp vải mỏng manh vuốt ve qua lại, càng về sau nụ hôn càng nóng bỏng, toàn thân giống như bịlửa đốt.

      Ngón tay của chẳng biết từ lúc nào cởitừng cút áo ngực ra, đầu ngón tay mập mờ cợt nhã, cảm thấy chút lạnh lẽo trước ngực, áo bị cởi ra phân nửa.

      "A? Em...Ưm..." Lòng của Lạc Tích Tuyết hốthoảng vô cùng, sợ hãi nhìn , trong đại não nháy mắt trống rỗng.

      lại lần nữa bị em trai của cưỡng hôn,muốn cùng làm chuyện như vậy?

      chút hô hấp cũng có, khôngphải gặp ác mộng chứ? Nhất định là ác mộng, sai nhất định là như thế bằng rất sợ.

      Trong lòng rất kinh hoảng, mặt khôngnhịn được khó chịu, Lạc Tích Tuyết dùng toàn lực để phản kháng, hốc mắt tự chủ ướt át.


      Lúc thể thở được nữa Lạc Thiên Uy mới lưu luyến buông ra.

      cúi đầu, nhìn hai mắt đẫm lệ của , thởgấp liên tục trong mắt đối với có gì ngoài căm hận và bài xích tim của xẹtqua tia đau đớn vô cùng, ra đối với chút cảm giác cũng có.

      che đôi môi đỏ mọng của lại, có chútphiền não nhìn :"Đừng có gọi, chẳng lẽ em muốn cho tất cả những người trong căn nhà này biết chúng ta giờ làm gì sao?"

      Thân thể cứng đờ, lập tức ngậm miệng chặt lại.

      thể, tuyệt đối có khả năng làm cho bất cứ ai thấy tình trạng em trai hôn ám muội giường như thế này. quên lời cha cảnh cáo càng quên lần kia cha nhìn thấy em trai ở giường của , hề hỏi qua lý do cho bạt tai. ---------------o o o o o O o o o o o-----------
      ---------------o o o o o O o o o o o------------
      Lạc Tích Tuyết bị dọa làm cho hồn bay phách lạc, vội lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, tuyệt đối để cho người khác biếtchuyện này.

      Lạc Thiên Uy hài long nhìn ưng thuận, cúi đầu cố kỵ bắt đầu gặm cắn vành tai , dung đầu lưỡi liếm xung quanh vành tai oánh nhuận.

      Than thể run lên kịch liệt, sắc mặt cực khó coi, nhìn chằm chằm em trai chìm đắmtrong nụ hôn với , kìm được nữa khẽrun lên cái, nước măt chảy xuống lầnnữa, khó hiểu, tại sao lại đốivới như vậy.

      “Em tại sao lại muốn làm như thế này?Chị là chị của em mà?” thể bật thốt nên lời.

      Là trả thù sao?Bởi vì mẹ chiếm đoạt cha làm mẹ ôm hận mà chết?

      Nhưng cha đem tất cả tình thương của mộtngười cha dành cho rồi mà, có hận chính hận mới đúng chứ, vì phải cưới người đàn ông mà mình hề thương, liệu hôn nhân có tìnhyêu có ích gì ?

      “Hừ! Chị sao?Tôi em, vì em mà điên lên, tình tôi dành cho em thua kém bất kỳ ai, tại sao tôi lại có được em?”LạcThiên Uy vừa nghe đến chữ “chị” khôngkhỏi càng them tức giận.

      ghét dung mối quan hệ này làm cái cớ, để mất tư cách , mặc dù là chị của cũng như vậy.

      Lật người lại đem Lạc Tích Tuyết đèxuống phía dưới, hướng về trước ngực của mà hôn.

      “A, cần, van cầu em nên làmnhư vậy!” Ý thức được ý đồ của Lạc ThiênUy nên trở nên khần trương hơn, đưa tay đẩy cả người ra, thanh mang theo cầu xin rang.

      Vì sao tình lại trở nên như vậy? Lạc thiên Uy, rang là em trai của nhưng sao phải quấy rầy như thế này?

      “Em rất chán ghét tôi đụng vào em sao?”LạcThiên Uy dừng mọi động tác lại, dung ánh mắt thâm thúy nhìn , trong long khỏi cảm thấy thất bại chưa từng có.

      đối với Tiếu Vũ Trạch mội chút khước từ cũng có còn chủ động ôm hôn , còn đối với lại chán ghét cùng bài xích vôcùng, chẳng lẽ trong long đángđể cho để ý dù chỉ chút hay sao?

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy cả người lạnh lẽo,giống như rơi vào hầm bang.

      Em trai của hỏi có phải chán ghét đụng chạm của hay ?Cái vấn đềnày còn phải hỏi sao?

      ghét nhưng thể tiếpnhận những hành động đụng chạm này củahắn được.

      “Em là em của chị chúng ta thể cónhững hành động như thế này được” Trong mắt của lên tầng hơi nước, dung ánh mắt bi thương nhìn Lạc Thiên Uy, đáy longcảm thấy nặng.Bọn họ làm cái gì đây?

      “Lại em trai chẳng lẽ trừ lý do này ra em có lý do nào để cự tuyệt tôi nữa sao?” Lạc Thiên Uy cảm thấy lòng có chút chua xót, muốn là chị của .

      Lạc Tích Tuyết co ro thân thể tựa vào bêngiường, cố gắng ổn định nhịp tim của mình, nước mắt trào ra lại bị nuốt trở lại.

      Mặc dù muốn nhưng cùng với em trai nhất định phải có lần chuyện ràng.

      “Thiên Uy, chị hiểu em từ sống ở Mỹ nên có thể tiếp nhận tư tưởng cởi mở hơn chị.Nhưng chị ở phương diện này rất truyền thống, chị chỉ muốn làm những chuyện nhưthế này với người mà chị thương, chị thể sau lưng bạn trai quan hệ lén lút như thế, nếu như em nghĩ muốn tìm kíchthích hay mới mẻ em hãy tìm người khác, đừng đến quấy rầy chị nữa được ?”

      Lạc Tich Tuyết hy vọng những lời này giúp hiểu ra nhưng lại khiến hai đầu chânmày của Thiên Uy nhíu lại càng chặt hơn, sắcmặt càng lúc càng khó coi.

      “Ai với em là tôi đối với em chỉ là vui chơimột chút? Em cho rằng đối với em chỉ là vui chơi tình đêm, chiếm được thân thể củaem để tìm kiếm kcish thích sao?” Rốt cuộchắn nhịn được nữa hướng mà hétlên.

      “Chẳng lẽ đúng sao?” Lạc Tích Tuyết hỏi ngược lại.

      Lạc Thiên Uy bị chọc giận đến điên lên,trong mắt bừa gấp gáp vừa đau lòng.

      Tại sao lại hiểu tim của ? chẳnglẽ nhận ra là tâm sao? Từ lần đầu tiên nhìn thấy tim khống chế được vì mà nhảycẫng lên, mười năm rồi, bao giờnhìn người con nào khác ngoài , trong tâm trí chỉ có bóng hình của thôi.

      “Tôi em phải tình cảm mà người em trai dành cho chị , đây là tìnhyêu của người đàn ông đói với người congái mình , tôi muốn vĩnh viễn ở chung mộtchỗ với em, phương pháp tốt nhất là cùng em kết hôn, cho nên em phải gả cho tôi”. vuốt ve mái tóc của khóe miệng khẽ nânglên.

      “Cái gì? Em muốn cùng chị kết hôn?” Lạc Tích Tuyết quả thể tin được, trừng con mắt to, thở gấp:” thể, chúng ta thể làm như thế?”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 74:

      “Nhưng tôi chỉ thích em, muốn kết hôn vớiem, tại sao em gả cho tôi?” Lạc ThiênUy nhíu mày, đối với vẻ mặt kháng cự của Lạc Tích Tuyết rất hài lòng, cố chấp hướng phía quát lên.

      “Thiên Uy, giờ em còn quá , chuyện kết hôn chờ em lớn lên chút em hiểu” thởsâu hơi, chỉ có thể an ủi như thế.

      “Tôi nhất định làm cho em gả cho tôi”trong mắt Lạc Thiên Uy chớp động, khóemiệng nâng lên nụ cười, mang theo kiên định hiếm thấy “Nhớ. Từ nay về sau em chính là người con cua tôi”.

      xong đẩy ngã xuống dưới, nânglên khuôn mặt nhắn của vong tình hôn xuống. Nụ hôn này rất , rất nhạt nhưngcũng rất nồng, rất .

      Tuy chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng lại đemtoàn bộ tâm tình của Lạc Thiên Uy bộc lộ ra hết, tình cảm đối với tất cả đều ngưngtụ tại nụ hôn này, dường như lúc này khônggian chỉ còn hai người bọn họ mà thôi.

      “Ngoan. Đừng khóc” Lạc Thiên Uy cúi đầu,hôn lên nước mắt mặt của , đè thấpgiọng dụ dỗ “Cha ở dưới lầu chờ chúng ta, nhanh thay quần áo để trễ cha hoài nghi đó”.

      Lạc Tích Tuyết hít mũi cái, phảnứng kịp hỏi lại “Cha đợi chúng ta sao?”

      “Hôm nay cha muốn dẫn em cùng Hàn DiệpThần ăn cơm, thỏa thuận hôn kỳ của cácngười” Tròng mắt đen của Lạc Thiên Uy nheo lại, nhìn về phía .

      “Cái gì?: Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, con ngươi thu lại muốn gả cho HànDiệp Thần.

      Lạc Thiên Uy nắm chặt tay của tựa như đảm bảo cùng “Yên tâm, tôi để cha gả em cho người khác đâu”.

      Sắc mặt cứng đờ chút, có chút khôngthích ứng kịp cúi đầu xuống, nghe những lời như thế của em trai có chút được tự nhiên.

      “Em thay quần áo trước , tôi xuống lầutrước” Ngón tay thon dài của khẽ vuốtkhuôn mặt mê người của , lưu lại nụhôn trán lưu luyến muốn rời.

      Lạc Tích Tuyết nhất thời hiểu nổi, côngồi thừ giường, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì? Em trai của đối với làm chuyện gì hoàn toàn dám nghĩ tới nữa.

      Sau khi rời giường, chạy thẳng tới phòng tắm, đem thân thể chính mình tẩy sạch nhấtlà địa phương mà Thiên Uy vừa hôn qua.

      sợ lưu lại vết hôn cha nhìn thấy, làmcha hoài nghi. Trong gương, Lạc Tích Tuyếtmặt người bộ váy hiệu Chanel thanhnhã, trang điểm nhàn nhạt, nhìn qua vừa chín chắn nhưng lại mất phong tình của tuổi trẻ, rất phù hợp với bộ dạng đại tiểuthư của .

      “Tích Tuyết, chuẩn bị xong chưa? Sao lại lâunhư thế?” kèm theo tiếng trầm thấp là Lạc Chấn Long bước vào phòng. Lạc Tích Tuyết vừa mặc xong quần áo từ trong phòng tắm ra.

      “Trời nóng như thế con mặc áo tay dài làmgì?” lạc chấn Long kinh ngạc mà nhìn con của mình.

      Lạc Tích Tuyết gượng giọng giai thích “Tại hôm nay con có chút thoải mái, phải trong phòng ăn có máy điều hòa sao con sợ cảm lạnh thôi”.

      thoải mái?” Lạc Chấn Long sửng sốt, đoán việc con thoải mái chắc làwor phương diện kia nên cũng hỏi nhiều, liền gật đầu cái “Chuẩn bị xongthì xuống lầu ”.

      “Dạ” Lạc Tích Tuyết thấy cha rời nên thở phào nhõm.
      Trầm mặc cúi đầu, theo sau Lạc Chấn Long xuống lầu , Lạc Tích Tuyết liếc mắtliền thấy Lạc Thiên Uy tây trang nghiêm chỉnh đợi dưới lầu.

      thân màu đen theo phong cách LV, cổ áo sơ mi thấp lộ ra cái cổ màu đồng, đôi mày kiếm bên dưới là đôi mắt thâm thúy, lộ ra ánh sáng mê người, giống như chỉ làm cho người ta nhìn cái, liền trốn thoát .

      Hai tay lơ đãng để trong túi quần, thân hình to lớn cao ngạo cùng khí chất nổi bật bất phàm, đủ cho nhìn qua giống như mộthoàng tử cao quý mê người.

      Hôm nay Lạc Thiên uy ăn mặc rât trangnghiêm, đẹp trai, thiếu chút nữa khôngnhận ra được người con trai nho nhã trướcmắt này lại là em trai của Lạc Thiên uy.

      "Uy thiếu gia hôm nay rất đẹp trai a." Mấyngười làm nữ bàn tán xôn xao, đỏ mặt ở bên giọng thầm.

      Lạc Tích Tuyết sửa lại chút sợi tóc bên tai, kinh ngạc nhìn về phía cha: "Thiên Uy cũng cùng chúng ta sao?" thấy cảm giác hôm nay giống như người xem mắt là em trai .

      "Thiên Uy dù sao hôm nay cũng cóchuyện, cùng chúng ta gặp rễ tương lai cũng tốt." Lạc Chấn Long cảm thấykhông ổn, đối với người con trai này, rấthài lòng.

      Người nhà cứ như vậy lên xe riêng, Lạc Chấn Long ngồi ở phía trước, Lạc Thiên uy cùng Lạc Tích Tuyết ngồi ở phía sau xe.

      Lạc Tích Tuyết thủy chung đưa mắt nhìn bênngoài cửa sổ, mà Lạc Thiên Uy ánh mắt luôn thủy chung quét qua khuôn mặt của co.

      hôm nay cố ý ăn mặc như vậy, chính làmuốn cùng xứng đôi, tại sao có thể để Tích Tuyết của xem mắt đây?

      Xe chạy đến khách sạn, Lạc Chấn Long xuống xe trước, Lạc Tích Tuyết vừa muốn mởcửa xe, Lạc Thiên uy đột nhiên ở phía sau kéo lấy .

      "Tích Tuyết, tôi để cho có cơ hội cưới em ." ghé vào bên tai của co giọng .

      xong, Lạc Thiên Uy thần bí nhìn , xoay người ra khỏi xe.

      Lưu lại lạc Tích Tuyết kinh ngạckhông ngừng, như vậy là có ý gì? Hắnsẽ gây họa chứ?

      Phòng khách sạn phong cách rất cao nhã, rấtphù hợp với Hàn diệp thần.
      Mẹ kế cùng Vi Tĩnh Nam ngồi chiếc xekhác tới, lúc này phu nhân Lâm lôi kéomẹ kế trò chuyện với nhau vui vẻ, vừathấy Lạc Tích Tuyết liền nâng khuôn mặttươi cười tiến lên đón.

      Dù sao hôn nhân này liên quan đến lợi íchbuôn bán của hai nhà.

      "Diệp Thần, mau qua đây, Tích Tuyết đến rồi!" Lâm phu nhân kêu con trai mình lại

      Hôm nay Hàn Diệp Thần mặc bộ âu phụcmàu xám tro nhạt , bên trong là áo sơ mi trắng, thiết kế đơn giản là lộ thân hình cao ráo của , có phong cách của công tửnho nhã.

      "Tích Tuyết, chúng ta ngồi " cười, lên trước rất tự nhiên nắm tay .

      Lạc Thiên Uy lại vượt lên trước bước, kéo qua ngồi bên canh , lạnh nhạt mà : " cần, chị cùng tôi ngồi chungmột chỗ là được rồi!"

      "À?" Lâm phu nhân cùng Hàn diệp thần đều kinh ngạc, tuy chị em tình cảm tốt, nhưngem trai cũng thể bá chiếm chị như thế, để cho chi cùng vị hôn phu ngồi chung chỗ.

      "Thiên Uy, đừng làm rộn." Lạc Tích Tuyết cứng đờ ngồi xuống, chỉ có thể kéo cánh tay , ý bảo được làm bậy.

      Lạc Thiên Uy thấy khẩn cầu, tự nhiênmềm nhũn ra, phất tay cái: "Ừ."

      "Nhưng nếu dám chiếm tiện nghi củachị, chị cần phải cho em biết!"con ngươi của sắc bén mang ý cảnh cáo nhìn Hàn diệp thần cái, kéo thân thể qua nhẹgiọng với .

      Tròn lòng lướt qua cái gì đó khác thường,hướng khẽ mỉm cười: "Ừ."

      Hai gia đình cứ như vậy vây quanh ngồi chuyện, kẻ xướng ngươi họa.

      Chỉ có Lạc Thiên Uy lời nào, vẫn ngồi ở bên trong góc, thưởng thức trànhìn chằm chằm Hàn diệp thần.

      "Tích Tuyết, em thích ăn cái gì? gắp cho em." Hàn diệp thần hướng lạc Tích Tuyết dịudàng cười tiếng, săn sóc hỏi.

      Lạc Tích Tuyết liền vội vàng lắc đầu: "Khôngcần làm phiền, tôi tự làm được."

      "Ăn cá , cá có dinh dưỡng." Hàn diệp thần chủ động gắp cho miếng cá, đặt trongchén của

      "A, cám ơn." Lạc Tích Tuyết sững sờ hai giây, chỉ có thể gật đầu đáp tạ.

      Hàn diệp thần nhướng mày, cười tà đến gần lạc Tích Tuyết, ôm lên eo của : " chủ động gắp thức ăn cho em rồi, Tích Tuyếtcó phải hay cũng nên dắp cho ?"

      "A!" Lạc Tích Tuyết sắc mặt cứng đờ, biếtmình trúng kế, nhưng cũng thể làm gì, chỉ có thể gắng gượng : "Được rồi."

      tình nguyện gắp cho Hàn diệp thần môt miếng cá, trong lòng rất vui mừng,ánh mắt sáng quắc nhìn , dịu dàng vuốt vetóc của .

      Lạc Thiên Uy thấy màn này, tâm như bị dao đâm.

      Đáng ghét, lại dám đụng !

      Cầm lên ly rượu đỏ, ngẩng đầu lên uống hơnphân nửa.

      cảm nhận được mùi rượu thơm ngon, ngược lại có cổ đăng đắng nồng nặc lan tràn trong miệng.

      Thức ăn ngon lần lượt được đưa lên, Lạc Tích Tuyết lời lẳng lặng ăn,Hàn diệp thần săn sóc quan tâm cũngkhông để ý, tại phải làm cho cha tin tưởng, thỏa hiệp, quyết định cùng Hàn diệp thần ở cùng chỗ.

      Chỉ có như vậy, cha mới có thể buông lỏng đề phòng với , lúc đó mới có cơ hội cùng Vũ Trạch bỏ trốn.

      Hàn diệp thần rất thương , đối với dịu dàng chăm sóc, thỉnh thoảng còn có thểchọc vui vẻ, bàn mọi người nhìn ra được, rất thích Lạc Tích Tuyết.

      "Trai tài sắc, hai người các con rất xứng đôi!" Lâm phu nhân đoan trang cao quý, cười nhìn hai người .

      Mẹ kế cũng là lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, Đúng vậy, lão gia, tôi xem Hàn thiếu gia nhấtđịnh là nhân tài, Tích Tuyết có thể gảcho , về sau nhất định rất hạnh phúc."Trong lòng bà mong chờ Lạc Tích Tuyết có thể sớm chút gả ra ngoài, như vậy tài sản Lạc gia, bà có thể có phần rồi.

      "Lạc phu nhân quá khen." Hàn diệp thần bình tĩnh thong dong .

      "Nào có nào có, trong giới kinh doanh ai biết Hàn thiếu gia là nhân tài,Tích Tuyết nhà chúng ta là tu ba kiếpmới được lấy được cậu." Mẹ kế mặt mày hớn hở , nếu phải lão gia sắp xếpxong xuôi, bà muốn đem con của bà gả cho .

      "Lạc phu nhân xin yên tâm, Tích Tuyết gả tớiđây về sau, con nhất định chăm sóc ấy tốt." Hàn diệp thần lập tức tỏ thái độ,nhìn Lạc Tích Tuyết trong mắt tràn đầy nhu tình.

      Lạc Tích Tuyết cũng giơ ra khuôn mặt tươicười, chỉ là nụ cười này giống như đóa hoa rực rỡ, làm cho Lạc Thiên Uy hồi tâm loạn.

      muốn cứ như vậy mang giấu , muốn những người khác cũng có thể thấy nụ cười xinh đẹp của như thế.

      "Lạc tổng, nếu phu nhân cũng rất hài lòng,ngài xem việc hôn này nên tính rồi?" Lâm phu nhân nhìn ra lòng của con trai bà đúnglúc đem vấn đề mấu chốt ra.

      Lạc Chấn Long ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Tích Tuyết, lại nhìn con rể tương lai chút, coinhư là tương đối hài lòng gật đầu cái: "Vậy quyết định tháng sau "

      "Cha, tháng sau con muốn trở về trường ở bên ấy để học tiếp!" Lạc Thiên Uy đột nhiên cắt đứt lời của cha, tuyên bố câu làm mọingười sững sờ.

      "À?" Mọi người đều hiểu, Uy thiếu phải tốt nghiệp tại Mỹ hay sao, bâygiờ chẳng phải giúp quản lý công ty hay sao? Làm sao đột nhiên lại muốn quay lại trường?

      Lạc Chấn Long giận tái mặt , vui nhắcnhở: "Thiên Uy, cha cùng Lâm phu nhân đến hôn của chị con"

      "Chuyện của con chẳng lẽ quan trọng sao? con muốn trở về trường học." Lạc ThiênUy chợt đứng lên, phục nhướngnhướng mày: "Cha thể chỉ thiên vị chịnhư thế."

      "Con" Lạc Chấn Long mặc dù đối với bộdạng vô lễ của đứa con trai này rất khôngvui, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng tiện phát tác.

      Hai cha con cứ như vậy giằng co, mọi ngườitrên mặt rất khó coi.

      Lâm phu nhân hiểu lí lẽ, bà vội vã cười ramặt hoà giải: "Cha con các ngươi có chuyệngì cứ , chúng ta đúng lúc cũng tán gẫumột chút, diệp thần, bồi mẹ ra ngoài dạomột chút."

      "Tĩnh Nam, cũng cùng mẹ ra ngoài ."Mẹ kế thấy tình hình ổn, vội vàng lôi kéo Vi Tĩnh Nam rời .

      Trong phòng chỉ còn lại Lạc Tích Tuyết, LạcThiên Uy, cùng Lạc Chấn Long

      Lạc Tích Tuyết cũng cảm thấy khí có chút khẩn trương, đứng lên: "Cha, con nhà vệ sinh chút"

      xong, cũng lắc mình rời , chỉ là vừa bước ra khỏi phòng liền nghe bên trongtruyền đến tiếng của Lạc Thiên Uy:"Cha, tại sao muốn đem chị gả ra ngoài?"

      khắc kia, chẳng biết tại sao, trong lòngcô có mấy phần xúc động.

      Cha mặc dù bức bách , nhưng em trai thaycô ra mặt, mặc kệ động cơ của là gì, trong lòng rất cảm kích .

      Lạc Tích Tuyết đến phòng toilet, lúc ra vừa vặn điện thoại di động trong túi vang lên.

      "Alo, Vũ Trạch" Lạc Tích Tuyết vừanghe đến người gọi đến là Tiếu Vũ Trạch ,lập tức hưng phấn bắt máy.

      Tiếu Vũ Trạch thẳng thắn biểu đạt tình :"Tích Tuyết, rất nhớ em, em có nhớ anhhay ?"

      "Có." Lạc Tích Tuyết đỏ mặt, gật đầu mộtcái.

      "Tích Tuyết, cuối tuần này em có rãnhkhông? dẫn em chơi." Tiếu Vũ Trạch trong lòng mong đợi.

      Lạc Tích Tuyết cần suy nghĩ liền gậtđầu: "Được ạ."

      Hai người bí mật hẹn ước thời gian địa điểm, lại hàn huyên lâu, ít lời tâm tình, lúc này mới lưu luyến rời cúpđiện thoại.

      Lạc Tích Tuyết rời vừa tới khúc quanh,côkhông thấy đường, đụng phải lồng ngựcrắn chắc của người đàn ông.

      "A, xin lỗi." nóng nảy cúi thấp đầunói xin lỗi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vô cùng quen thuộc.

      Hàn diệp thần, làm thế nào trùng hợp nhưvậy, vừa lúc đụng phải ? !

      "Tích Tuyết, em Chủ nhật tuần này muốn đira ngoài ước hẹn?" con ngươi sắc bén bănghàn của nhìn chằm chằm , có loại hơi thở quỷ dị ở bên cạnh lan tràn ra.

      " nghe sao?" Lạc Tích Tuyết trong bụng run lên, có chút biểu lộ phức tạp.

      "Ừ." Hàn diệp thần trầm giọng từ trong miệng tràn ra tiếng, trong ánh mắtkhông che giấu được nỗi thất vọng: "Em cùng vẫn còn ở cùng nhau?"

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt , thở dài mộthơi: "Tôi chuyện với cha, hủy bỏ hônước của chúng ta ."

      xong, xoay người muốn , nếu bị bắt gặp, cũng cách nào diễn tròđược nữa.
      "Lạc Tích Tuyết!" Hàn diệp thần nắm lấy taycô, bình tĩnh nhìn thẳng , trong đôi mắt thâm u ánh lên tia sáng.

      "Gả cho , nhất định đối tốt vớiem." mở miệng, hướng cam kết.

      Trong mắt lóe lên tia áy náy: "Hàn tiên sinh, tôibiết là người tốt, nhưng rất xinlỗi, tôi đối với có cảm giác gọi là thích." Trong lòng của từ đầu tới cuối đềuchỉ thích Vũ Trạch mà thôi.

      " ngại chuyện đó?" Hàn diệp thần vẻ mặt bị thương dứt, lui bước dài, ánh mắt vẫn như cũ chấp nhất: "Anhhiểu tình cảm là cần phải từ từ bồi dưỡng, sao, nếu như em bây giờ yêuanh, có thể đợi."

      "" Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc nhìn , lắc đầu : " được, như vậyvới công bằng."

      Hàn diệp thần ôm vào trong lòng, cúi đầumuốn hôn lên môi của : "Nhưng thíchem,muốn buông tha em, làmđược."

      "Xin tự trọng!" Lạc Tích Tuyết dùng sức đẩy ra, vẻ mặt xa cách: "Tôi muốn cùnganh chuyện ràng, tôi có bạn trai, xem mắt với là do cha bức bách, nếu như uy hiếp từ cha tôi, tôi gặp rồi"

      "Em chán ghét như vậy sao?" Hàn diệpthần ngơ ngẩn, thể tin nhìn .

      Hai hàng lông mày nhắn của khẽ nhíu lại, ánh mắt lành lạnh: " thể ghét, nhưng là thích, nhưng nếu như anhcó thể chủ động cùng cha tôi hủy bỏ hôn ước của chúng ta, có lẽ chúng ta là nhữngngười bạn tốt."

      "Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ tới, nếu như em gả cho cha em có lẽ an bài em với người khác?" Hàn diệp thần đưamắt nhìn .

      "Tôi biết." Lạc Tích Tuyết mắt khép hờ, thái độ nhàn nhạt ưu sầu.

      Hàn diệp thần cầm tay của lên, vừa định cho hiểu Vi Tĩnh Nam chạy tới, côcũng biết là có chuyện gì, lôi kéo Hàndiệp thần rồi rời .

      Lạc Tích Tuyết khẽ thở dốc hơi, mặc dù bình thường đều thích Vi Tĩnh Nam, nhưng mà giờ phút này xuất của ta ngược lại giúp giải quyết vấn đề khó khăn .

      cuộc xem mắt cứ như vậy kết thúc, Lạc Tích Tuyết về đến nhà, thấy Lạc ThiênUy cùng cha.

      Ngày thứ hai ở trường, bỗng chiếc xeBenz màu đen đắt giá từ cửa trường học chạyvào trong, dừng ngay bên dưới bãi xe trongnháy mắt hấp dẫn chú ý của tất cả các sinh viên trong trường.

      "Oa! ! !" Mọi người đồng thanh kêu lên.

      Nhìn chiếc xe này cũng biết giá cả xa xỉ rồi,người ngồi trong đó nhất định giàucũng quý.

      "Nghe trường học mới chuyển tới đạithiếu gia!"

      "Vậy sao vậy sao? Có đẹp trai ?"

      "Cậu nên hỏi có bạn chưa mớiđúng?"

      "Vậy có bạn chưa?"

      "Hình như nghe vẫn còn độc thân."

      "Wow! Có hi vọng gả vào gia đình giàu córồi!"

      Sau lưng thỉnh thoảng truyền đến tiếng mọi người nghị luận, còn có tiếng thét chói tai củacác , dù sao cho tới bây giờ có rất ítngười giàu có đến đây học.

      Lạc Tích Tuyết để ý nhiều, chỉ là nhìn chằm chằm chiếc xe đó, cứ có cảm giác nhìnquen mắt khác thường. Xe này sao cảmthấy quen thuộc như vậy.

      "Tích Tuyết, cậu đoán người ngồi xe như thế nào?" Trần Tiểu Mạt đẩy cánh taycô cái.

      Lạc Tích Tuyết gì, chỉ là ánh mắtnhìn chằm chằm cửa xe.

      Đầu tiên bước xuống xe là người tài xế, mặc đồng phục làm việc chỉnh tề, cung kính tới phía sau mở cửa.

      Cửa xe mở ra, đạp vào mắt của mọi người là đôi giày da sáng bóng, thân hình thon dàicao từ xe ra, mặc đồng phục học sinh trường bọn họ, tây trang màu đen tranh nhã,da thịt màu đồng như tượng thần HyLạp,gương mặt tuấn tú mê người, tôn lên vẻ tuấn mỹ tà mị của , cả người giống nhưtoàn thân cũng tản ra ánh sáng chói mắt

      "Rất đẹp trai." Sau lưng các bắtđầu hoan hô.

      Mà Trần Tiểu Mạt cũng là vẻ mặt si mê: "Quá đẹp trai xuất sắc rồi, quá hoàn mỹ,mình chưa bao giờ thấy có người mặc đồng phục trường chúng ta mà lại có khí chất như vậy

      "Tích Tuyết, cậu phải ?" quay đầu lại, hỏi ý kiến bạn tốt, nhưng đảo mắt vừa nhìn, thấy bóng dáng của .

      Lạc Tích Tuyết khi nhìn khuôn mặt củangười đó phản ứng đầu tiên chính là trốn.

      núp vào sau cái cây, cả người như giống như bị chạm điện, cứng ở tại chỗ.

      Thế nào lại là em trai ? Thiên Uy làm sao tới học ở trường được? Còn mặc đồng phục? Chẳng lẽ cùng cha chuyện thành công, muốn tới nơi này học?

      "Tích Tuyết, cậu làm sao vậy, làm gì mộtmình trốn ở chỗ này?" Trần Tiểu Mạt tìmnửa ngày mới nhìn thấy Lạc Tích Tuyết.

      Quả nhiên, lớn tiếng thành công hấp dẫn tất cả chú ý của các bạn học, dĩ nhiên cũng bao gồm Lạc Thiên Uy , con ngươi sắcbén vẫn chăm chú nhìn vào .

      Lạc Tích Tuyết bị nhìn tựa hồ có thể cảm thấy tức giận.

      biết em trai nhất định là trách cứ trốn , thế nhưng có thể trách sao? Aibảo tiếng liền chạy đến trường học.

      "Tích Tuyết, cậu sao chứ? Sắc mặt thếnào kém như vậy?" Trần Tiểu Mạt thấy sắc mặt tốt, khỏi quan tâm hỏi.

      " có,mình sao!" Lạc Tích Tuyết phun ra nuốt vào lắc đầu cái, ra trong lòng thấp thỏm yên.

      là tới trường học của học sao? Nhưng nghe cha phải tốt nghiệp ở Mỹ rồi sao? Vậy lần này tớitrường học của phải là vì chứ?

      Nghĩ tới đây, lại nghĩ tới những lời trước kia với , Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy cả người rơi vào hầm băng, thấy lạnh cảngười từ đầu ngón chân lạnh đến đỉnh đầu.

      " phải vậy, phải vậy, nhất định phải như vậy." ý thức hỗn độn lắc đầu, liều mạng ở trong lòng an ủi mình.

      Bên cạnh Trần Tiểu Mạt nhìn giảithích được: "Tích Tuyết, phải cái gì?"

      " có, có gì, trắc nghiệm sắp bắt đầu rồi, chúng ta nhanh ." Lạc TíchTuyết hồi hồn, vội vàng dời đề tài, nở mộtnụ cười gượng, lôi kéo bạn tốt .

      đường chạy, thầy giáo thể dục cầm đồng hồ bấm giờ, nhưng lại có dáng vẻ yên.

      "Này, Lạc Tích Tuyết, chuẩn bị chạy rồi kìa!" Trần Tiểu Mạt lôi kéo ống tay áo bạn tốt, tốt bụng nhắc nhở.

      "Ừ, biết." Lạc Tích Tuyết cố gắng để cho mình tập trung tinh thần, chuyện gì đến sẽđến, lo lắng cũng vô ích, nếu em trai độtnhiên chuyển tới trường học, cần chờ chủ động tới tìm để giải thích cho ràng.

      "Phanh!" tiếng súng vang lên, mọi ngườirối rít từ đường đua chạy tới, Lạc Tích Tuyết cùng Trần Tiểu Mạt cũng chạy theo mọi người.

      Trần Tiểu Mạt trời sanh là người ghét vậnđộng, hơn nữa co ghét nhất chính là chạy bộ, chạy được bao lâu đuối rồi.

      Hai người là những người chạy đến sau cùng,hiển nhiên quá cầu thời hạn, bài thi lần này thất bại, lần sau phải thi lại.

      "Tích Tuyết,cậu hôm nay thế nào cũng chạy chậm như vậy?" Trần Tiểu Mạt tới bên cạnh , kinh ngạc mà nhìn : " phải là cậu cố ý chờ mình đó chứ ? Sợ mình người đơn, nên muốn thi lại với mình?"

      "Đừng nữa" Lạc Tích Tuyết chạy đầu đầy mồ hôi, tức giận thở hổn hển , nếu phải vì đột nhiên em trai đến đây, làm sao lại chạy tốt thế này. Đều docái tên xấu xa đó!

      "Mệt quá ." xụi lơ ngồi xuống, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,"Mình khát quá!"

      Lập tức có chai nước suối ướp lạnh đưa tới trước mặt .

      nhận lấy nước suối, chút nghĩ ngợiliền uống hớp lớn: "Cám ơn cậu, Tiểu Mạt."

      Đem chai nước trả lại cho bạn tốt, lại phát người nhận lấy chai là tay của ngườiđàn ông, theo cánh tay giương mắt lênnhìn, ra là em trai của Lạc Thiên Uy,mà bên Trần Tiểu Mạt sớm sảng khoái ở căn tin của trường.

      Lạc Tích Tuyết nhìn , lập tức nuốt nướcmiếng, cứng đờ cười, : "Thiên Uy, sao emlại tới đây?"

      Lạc Thiên Uy gì, chỉ lôi kéo tay , về trước.

      "A, em dẫn chị đâu?" Lạc Tích Tuyết thuận theo, muốn hất tay của ra.Đây là thái độ gì, nhìn thấy cũng khôngbiết lễ phép kêu tiếng chị.

      Lạc Thiên Uy như cũ lời nào, chỉlôi kéo tay rời , muốn đem ôm vào trong ngực.

      Lạc Tích Tuyết theo bản năng đề phòng, côrất sợ, tại ở trường học, nhiều bạn học như vậy đều nhìn họ.

      "Khụ khụ ——" ho tiếng, dùng giọng nghiêm túc chất vấn: "Thiên Uy, em đến trường chị làm gì?"

      Lạc Thiên Uy nhìn co chằm chằm, đột nhiên đầu đuôi : "Em ăn cơm trưachưa?"

      "Hả? !" Lạc Tích Tuyết ngẩn người, sao hắnđột nhiên lại hỏi vấn đề này, co ăn cơm chưathì mắc mớ gì tới à?

      "!" Lạc Thiên Uy thấy vẻ mặt chần chờ của , liền đem từ bãi tập rời . Chỉ là lầnnày nắm tay của , có hành độnggì quá đáng, cho nên người ngoài nhìn vào chỉthấy mối quan hệ thân thiết của chị em bọn họ mà thôi.

      Lạc Tích Tuyết đột nhiên bị kéo nhưvậy, kịp vài câu với Trần Tiểu Mạt,nên chỉ ở phía xa cùng phất tay cái.

      Lạc Tích Tuyết tâm tình buồn bực bị em traicủa mình kéo ra ngoài.

      Ai ngờ Lạc Thiên Uy lại đem mang tới nhà hàng cao cấp trong trường học, hiểu ra ra là dẫn tới dùng cơm.

      " Chị còn đói bụng!" muốn , nhưng thấy khuôn mặt nghiêm lại của , cảm thấy áp lực, ở đối diện với ngồi xuống: "Nếu chị ở chỗ này cùngdùng bữa trưa với em?"

      "Chị buổi trưa dùng cơm!" Lạc ThiênUy hoàn toàn là giọng khẳng định, mặthiện lên quan tâm, giống như là bạn trai quan tâm đến bạn của mình vậy.

      Lạc Tích Tuyết im lặng, em trai của lúc nào biến thành bảo mẫu rồi, thích chằmchằm vào việc của như thế, ngay cả buổi trưa của cũng muốn quản sao? Chẳnglẽ phái người theo dõi sao? Nếu làm sao biết buổi trưa chưa ăn cơm?

      "Chị là cố ý ăn, chị giảm cân."Lạc Tích Tuyết nâng cằm lên, rất có đạo lýcùng giải thích.

      Lạc Thiên Uy vui ve cười, nghiêm túc: "Dù em có biến thành heo, tôi cũng thíchem như cũ."

      chính là thích , vô luận biến thành hình dáng gì, cũng thích.

      Nhưng là, nhìn thấy thương tiếc mình như thế, ngày ba bữa đều ăn toàn bộ, thể để ý, nhất địnhphải tới tự mình quan tâm , nhìn mỗibữa đều ăn, mới yên tâm.

      Lạc Tích Tuyết cúi đầu, sắc mặt có chút khó coi, nếu những lời này là do người đànông khác ra, có thể cảm động, nhưng là do em trai nên cảmthấy được tự nhiên.

      Chẳng lẽ là đối với ,vẫn tâm niệm như vậy sao?

      Thức ăn bàn dọn lên đầy đủ, tất cảđều là những món Lạc Tích Tuyết thích ăn, khỏi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Lạc Thiên Uy, làm sao biết khẩu vịcủa .

      "Thế nào ăn?" Lạc Thiên Uy thấy chậm chạp vẫn đụng đũa, khẽ caumày.

      Lạc Tích Tuyết đưa ánh mắt hướng tới ,giận dỗi nhìn , : "Chị đói bụng, muốn ăn."

      " muốn ăn sao?" Lạc Thiên Uy độtnhiên tà tứ cười, trong mắt chớp động mập mờ ánh sáng : "Hay là em muôn tôi chính miệng đút cho em ăn?"

      xong, tay của nắm lấy bàn tay nhỏbé của .

      "Hả? Em" chấn động, liền rút tay củamình về: "Nơi này là trường học, em được làm loạn!"

      Lạc Thiên Uy nhíu mày, quan tâm: "Là trường học sao, tôi muốn làm chuyện gì, ai có thể ngăn cản được tôi." Lúc lời này, đôi mắt hề chớp, nhìn chằm chằm .

      Lạc Tích Tuyết trong bụng hồi sợ hãi, biết cái này em trai gì nhấtđịnh làm được.

      nhìn chằm chằm , cắn môi nóilời nào, vẫn là bộ mặt kháng cự.

      Lạc Thiên Uy bất đắc dĩ khẽ thở dài, tự tay bới thêm chén cháo thơm ngon đặt ởtrước mặt của , bá đạo ra lệnh: "Ăn ."

      "Tôi ăn vô." Lạc Tích Tuyết muốn ăn, thế nào cũnglà chị của , phải làm nấy sao, rất mất mặt.

      "Vậy tôi tới đút cho em ăn ?" Lạc Thiên Uy đứng lên, liền đem chén cháo tới, làm bộ muốn ngồi xuống bên cạnh .

      Lạc Tích Tuyết cả kinh, vội vàng : "Đượcrồi, được rồi, em đừng động tay động chân, chị tự ăn được."

      hất mặt, chủ động bưng chén cháo lên ăn.

      Lạc Thiên Uy cong lên khóe miệng, giơ ra nụcười thắng lợi, cuối cùng cũng nghe lời .

      Lạc Tích Tuyết khéo léo uống xong chén cháo, ăn xong cảm thấy hơi đói chút rồi, ngày cũng ăn cái gì, lại chạy nữ, cả người cũng mềm nhũn.

      "Em nhìn ta làm gì? Em cũng ăn !" Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lạc Thiên Uyánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm , trong lòng rất khó chịu.

      "Ừ." Lạc Thiên Uy dời mắt , cũng cúi đầudùng bữa.

      "Em ăn nhiều chút." Vừa ăn, Lạc ThiênUy đột nhiên gắp cho mấy món ăn, quan tâm nhắc nhở: "Mấy ngày nay quản gia Ngô nghỉ, trong nhà người giúp việc cũng có chuyện riêng, cho nên ở nhà cũng có nhiều đồ ăn cho em dùng."

      "Hả ?." Lạc Tích Tuyết ngẩn người.

      hoài nghi cau mày, chú ý tới việcLạc Thiên Uy ngồi cạnh tự bao giờ.

      "A Thiên Uy" kịp kêu lên tiếng,Lạc Thiên Uy đưa tay ôm vào trongngực, cúi người hôn lên bờ môi cóhương vị cháo của .

      Trời ơi, thế nào to gan như vậy, cư nhiên ở ban ngày ban mặt, lôi vào trong ngực ôm hôn, nếu bị những bạn học khác hoặc ngườicó dụng tâm khác nhìn thấy, phải làm sao đây ?

      "Thiên Uy, mau buông chi ra! Như vậy khôngđược!" Lạc Tích Tuyết giùng giằng, sắc mặt khó coi.

      "Có cái gì tốt?" Lạc Thiên Uy khổ sởcười tiếng, trong mắt dâng lên ánh khát vọng: "Tôi thích em, cho nên tôi muốn em."

      Nhìn gương mặt thanh lệ của , trong lồngngực của liền tràn ra hồi cảm giác khác thường, kiềm hãm được tớibên người , ôm lấy .

      trong ngực cảm thấy rất an tâm!

      " thể đươc, thể như vậy, có người nhìn đấy?” Lạc Tích Tuyết sợ sắc mặt đều trắng, hơn nữa chứng kiến trong phòng ăn ít người mập mờnhìn bọn họ, cảm thấy rất sợ.

      Hỏng bét, biết bọn họ có biết Lạc Thiên Uy là em trai của hay ?
      Lạc Thiên uy chút cũng muốn buông tha nhưng khi thấy trong mắtcô ra nước mắt, nhịn được khẽ thở dài hơi, cố đè xuống kích độngtrong lòng : "Tôi có thể thả em ra nhưngem phải hứa với tôi điều."

      "À?" Lạc Tích Tuyết sắc mặt càng thêm khócoi.

      "Em đồng ý?" Lạc Thiên uy tới gần hơn, cố ý nghiêng đầu, bên ngoài nhìn vào, hai người bọn họ giống như là đôi tình nhân hôn nhau vậy.

      Lạc Tích Tuyết chỉ có thể gật đầu: "Đượcrồi."

      Lạc Thiên uy hài lòng đem đĩa thức ăn đẩy tới trước mặt , nhìn ăn hết, mới lôi kéo tay của cùng rời khỏi phòng ăn.

      Về đến nhà, Lạc Tích Tuyết vốn tưởng rằngcó thể thở phào cái, nhưng ai biết ba lại ra khỏi nhà, mẹ kế cùng Vi Tĩnh Nam du lịch, trong nhà người giúp việc cũng bị Lạc Thiên Uy đuổi hết, cũng chỉ còn lại có cùng .

      "Trong nhà chỉ có chúng ta sao?" Lạc TíchTuyết thể tưởng tượng nổi hỏi, tronglòng ra cỗ dự cảm xấu.

      Trong nhà tại có người nào , chẳng phải là cùng nam quả nữ ở biệt thự này mấy ngày sao?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76:

      “Bởi vì em là của tôi!” lạc Tích tuyết khó

      Chương 75:

      "Chỉ có hai người chúng ta tốt sao?"Lạc Thiên uy đem lấy ép sát vào váchtường, tay nâng cẳm của lên, bứcbách nhìn .

      Thế giới hai người? !

      Nghe được từ trong miệng em trai ra mấy chữ này, lạc Tích Tuyết quả muốn chết,quả nhiên là cố ý.

      chính là cố ý muốn mọi người trong nhàrời khỏi, làm như vậy là để đơn độc cùng ở chung chỗ.

      "Em là cố ý? Chị đều với em chúng ta có khả năng , tại sao em còn chịu buông tay?" Lạc Tích trừng , trong lồng ngực phập phòng lửa giận, bực tức chất vấn.

      Ánh đèn vàng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹpcủa , giống như vòng sáng mỹ lệ đội đầu của thiên sứ lạc xuống phàm trần.Lạc Tích Tuyết ngẩng mặt, môi đỏ mọng kiều diễm khẽ mở, giống như dẫn dụ người khác khám phá nó vậy.

      biết vẻ tức giận của mình đến tột cùng có bao nhiều mỹ lệ, nhưng LạcThiên uy lại biết, tầm mắt của khôngcách nào từ đôi môi ấy của dời .

      Hô hấp càng nóng rực, dục vọng như muốnbùng nổ.

      Đè nén được nữa, Lạc Thiên uy cúiđầu, chậm rãi đặt đôi môi mềm mại đỏmọng ấy.

      Khi lạc Tích Tuyết tỉnh hồn lại, chỉ cảm thấy môi bị vật ấm áp bao trùm, ẩm ướt, tê tê. kinh ngạc mở mắt, chỉ thấy khuôn mặtanh tuấn của Lạc Thiên uy gần trong gang tấc.

      "A ưmh"

      Lòng của lần nữa nhảy đến cổ họng, gần như hít thở thông nhìn người con trai trước mắt , vừa nghĩ đẩy ra, lưỡi của nhân cơ hội chui vào trong trongmiệng .

      Nụ hôn nóng cháy, từ mép cổ, dọc theo vành tai trượt đến xương quai xanh, trải rộng đến toàn thân.

      Lạc Thiên uy áp sát thân thể của , hai người chậm rãi hướng ghế sa lon ngã xuống.

      Thân thể cao lớn của che ở người của , khe hở.

      Răng môi giao nhau, đầu lưỡi của chuivào trong miệng tràn ngập mùi đàn hươngcủa đến từng trận tê dại. Lạc Tích Tuyếtvươn tay chống đỡ lồng ngực của , ngược lại làm cho càng thêm dán chặt vào hơn.

      Trằn trọc dây dưa, bốn phía tràn ngập mùithơm từ người tỏa ra hòa với hương vịcủa dục vọng và tình mãnh liệt mà hắndành cho , giống như rượu nguyên chất, cơ hồ làm mê say tất cả giác quan của Lạc Thiênuy .

      Cho đến khi hai người sắp vì vậy nụ hôn nóngbỏng mà hít thở thông, Lạc Thiên uy khẽ buông lỏng ra, vùi đầu vào cổ của cômà thở dốc, thanh mang theo dục vọngkhàn khàn: "Tích Tuyết, em là thơm."

      Lạc Tích Tuyết cả người cứng ngắc, sắc mặttrắng xanh bỗng trở nên đỏ bừng. Bị nóinhư vậy, biết là nên buồn hay nên vui.

      Lạc Thiên uy chống thân thể lên, nghiêm túcnhìn ở phía dưới. Giờ phút này, đôi mắt tia mê loạn cùng hoảng sợ, đôimôi bởi vì mới vừa thô bạo hôn sưng đỏ chịu nổi.

      duỗi ngón tay ra, thương tiếc đụng vào môi của , dịu dàng vuốt ve, đáy mắt có nồngđậm thương.

      "Lạc Tích Tuyết, em hãy làm người con của tôi." ánh mắt kiên định chấp nhất, rồi lại giọng thầm, giống như là sợ hù dọa đến "Tôi muốn em làm chịcủa tôi, tôi chỉ muốn em làm người con của tôi."

      Lời của giống như là viên đạnnặng ký quăng vào lòng lạc Tích Tuyết,thoáng chốc giật mình sóng to gió lớn.

      kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn đôi mắt thâmthúy của ,trong đó có tình phải giả. Huống chi đây cũng phải là lầnđầu tiên hướng lên cầu như thế!

      Lạc Tích Tuyết hiển nhiên hiểu, phải đùa.

      Nhưng coi như thích , cũng có thể làm thế nào đây? Bọn họ là chịem, là thể nào xảy ra quan hệ đó được.

      Cho nên chỉ có cự tuyệt , mặc dù như vậysẽ thương tổn đến .

      nhanh chóng đứng dậy, đẩy ra, xoay người rời .

      " xin lỗi, chị mệt mỏi, chuyện này sau này hãy thôi." chỉ có thể uyển chuyển cự tuyệt, bởi vì Lạc Thiên uy là người con trai cố chấp.

      Nhưng rồi cũng buông tay, tựa hồkhông dễ dàng như vậy, chỉ có thể từ từ đểcho hiểu rằng bọn họ thíchhợp.

      Lạc Tích Tuyết biết mình làm cách nào chạy về phòng ngủ , chỉ cảm thấy dọcđường , sau lưng thủy chung luôn có đôi mắt nóng bỏng dừng ở người của , cho đến khi trốn vào gian phòng, đóng cửa lại.

      đoạn đường ngắn ngủn giống như hao hết tất cả lực khí của , thân thể mảnh khành của theo cánh cửa trượt xuống mặtđất.

      ôm lấy toàn thân mình chặt, trênngười tràn đầy tư vị của , môi tựa hồ còn có thể cảm thấy ít nóng rực mà hắnmang đến cho .

      nỗ lực hô hấp, nỗ lực thuyết phục mình, đây chẳng qua là cho cái hôn chúc ngủ ngon thôi!

      Thế nhưng phải là lần đầu tiên hôn rồi.

      Tựa hồ chỉ có những người nhau mới có nụ hôn nóng bỏng như thế, mới phải có môi lưỡi trằn trọc dây dưa như vậy, thể lừa mình dối người, nhưng cũng thểđối mặt với được.

      lạc Tích Tuyết cả đêm ngủ, trằn trọctrở mình , trong đầu đều là hình ảnh của LạcThiên Uy.

      nghĩ ra tại sao em trai lại thích ?Từ lúc nào bắt đầu?

      cũng hiểu nếu như chỉ là đơn thuần thích, vì sao lại nhất định muốn làm người con của ?

      muốn tiếp nhận sao? Hiển nhiênkhông thể nào. Nhưng là cự tuyệt thế nàođây? sợ làm tốn thương đến lòng tự ái củahắn, lại sợ cự tuyệt hoàn toàn làm hắnmộng tưởng.

      Tất cả, tất cả vấn đề cứ lãng vãng trong đầucủa .

      dễ dàng gì mà chờ đến trờisáng, soi gương thấy có hai đạo quầng thâmdưới mắt, lạc Tích Tuyết thở dài, bất đắc dĩtừ trong ngăn tủ lấy bộ đồng phục thay xongxuống lầu.


      "Tích Tuyết!"

      Trong nháy mắt, đổi xong đồng phụchọc sinh, tới trước mặt .

      Lòng của run lên cứng đờ ngẩng đầu,"Haha, Thiên Uy buổi sáng khỏe!"

      ", tôi dẫn em ăn sáng." Lạc Thiên uy thân mật ôm bả vai của , nhìn thấy quầng thâm dưới măt , nhướng mày: "Emtốihôm qua ngủ ngon sao?"

      "Đúng vậy, vẫn làm cơn ác mộng." Lạc TíchTuyết vừa ra cửa vừa .

      Tối hôm qua lo lắng Lạc Thiên uy có thểhay xông vào phòng của , đối với côlàm ra chuyện gì, còn có thể an tâm ngủngon sao?

      Lạc Thiên uy cúi đầu, quan tâm ôm lấygương mặt của : "Có muốn tôi xin nghỉgiúp em buổi hôm nay ? Hôm nay học?"

      Lạc Tích Tuyết lập tức lắc đầu: " cần đâu, chị gần tốt nghiệp rồi, nghỉ học hay”

      " có việc gì, coi như em tốt nghiệp cũng sao, dù sao về sau tôi cũng nuôi dưỡng em." Lạc Thiên uy ôm lấy ra khỏi biệt thự, giống như là biểu thị côngkhai, rất tự nhiên từ trong miệng ra.

      Lạc Tích Tuyết vẻ mặt ngớ ngẩn, chỉ cảmthấy da đầu hồi tê dại, xem ra em trai đối với chấp nhất buông.

      Lòng của hạ xuống, cứng đờ ngẩng đầu,"Thiên Uy! Buổi sáng tốt lành"

      ", tôi dẫn em ăn điểm tâm." Lạc ThiênUy thân mật ôm bả vai của , nhìn thấyquầng thâm mắt, nhướng mày: "Em tốihôm qua ngủ ngon sao?"

      "Đúng vậy, chị gặp ác mộng." Lạc Tích Tuyết vừa ra cửa vừa .

      Tối hôm qua vẫn lo lắng Lạc Thiên uy có thể hay xông vào phòng của , đối với làm ra chuyện gì, còn có thể an tâm ngủngon sao? .

      Lạc Thiên Uy cúi đầu, quan tâm ôm gươngmặt của : "Có muốn tôi giúp em xin nghỉ hôm nay ? Hôm nay cần học?"

      Lạc Tích Tuyết lập tức lắc đầu: "Khôngđược, chị gần tốt nghiệp rồi, trốn học sẽkhông hay."

      " có việc gì, coi như em có tốt nghiệp cũng sao, dù sao về sau tôi cũng nuôi dưỡng em." Lạc Thiên uy ôm lấy ra khỏi biệt thự, giống như là biểu thị côngkhai, rất tự nhiên từ trong miệng ra.

      Lạc Tích Tuyết vẻ mặt ngớ ngẩn, chỉ cảmthấy da đầu hồi tê dại, xem ra đốivới chấp nhất rất sâu.

      Hai người cùng nhau ngồi lên xe riêng, Lạc Thiên Uy cầm Laptop xử lý tài liệu, bây giờ vừa xử lý chuyện của công ty, vừa đến trường học cùng với .

      ra sớm học xong ở Mỹ, tạiđến trường học của , cũng chỉ là nghĩ mỗingày đều giám thị đến , biết rất ưu tú, khi chưa cưới được , khôngđể có cơ hội cùng ngừoi đàn ông khác tiếpxúc, cho nên muốn tự mình bồi ở bên cạnh .

      Lạc Tích Tuyết tựa vào xe xem tin nhắn, chủyếu là tin nhắn giữa với Tiếu Vũ Trạch,nhớ tới hôm nay chính là ngày hai người hẹn ước, tim đập rất nhanh, tràn đầy chờ mong.

      "Nhìn cái gì chứ?" Lạc Thiên Uy thấy nhìn chằm chằm điện thoại di động, khanh khách cười ngừng, khỏi kinhngạc đưa đầu tới.

      " có gì." Lạc Tích Tuyết lập tức cấtđiện thoại, cũng thể để phát cùng Vũ Trạch vẫn còn len lén luitới.

      "Thần bí như vậy" Trong mắt Lạc Thiên Uy thoáng qua hồ nghi, chất vấn: " phải làem?"

      "Chỉ là điện thoại di động trò chơi mà thôi."Lạc Tích Tuyết quả quyết cắt đứt nghi ngờ của . cũng biết mình tại sao lại dối , tóm lại muốn làm cho phát .

      "Chị?" Trầm mặc lát sau, Lạc Thiên Uychợt ngọt ngào kêu tiếng chị.

      "Làm gì?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc hỏi.

      "Chị qua đây nhìn này " đem kéo đến bên cạnh , chỉ vào trong màn hìnhlaptop, giống đứa bé muốn khoe cái mà hắnmới vừa phát : "Ngày mai có trường nhạc kịch, nhà biểu diễn mà chị thích nhất,tôi dẫn em xem?”

      " nhạc kịch?" Lạc Tích Tuyết sửng sốt, theo Lạc Thiên Uy chỉ, hướng màn hìnhlaptop nhìn, trong lòng rất vui mừng, khókhăn lắm mới có buổi biểu diễn này, đương nhiên muốn xem, chỉ là cùng với .

      Lạc Tích Tuyết do dự, cúi đầu, như có điềusuy nghĩ. cùng xem nhạc kịch, coi đâylà hẹn hò sao?

      Cũng tính là , coi như là chị cùng em trai xem biểu diễn vậy, ngộ nhỡ khiến hắnhiểu lầm làm thế nào?

      "Được." .

      nâng gương mặt của lên, ánh mắtsáng quắc nhìn , trong lòng kích độngmênh mông .

      tốt quá, rốt cuộc có thể cùng quang minh chánh đại hẹn hò.

      "Thiên Uy" lạc Tích Tuyết tựa hồ muốn thứctỉnh , giọng nhắc nhở, tâm cũng run rẩy.

      làm gì thế, phải lại muốnhôn chứ? cần, họ ở trong xe, tài xế nhìn.

      Lạc Thiên uy nhanh chóng nhấn cái nút chỗngồi bên cạnh, ở giữa xuất mặt thủytinh, đem sau xe cùng tài xế ngăn cách .

      Môi của từng chút đến gần, thân thể cũng từ từ đè lên
      Thời điểm hai đôi môi gần chạm vào nhau xe chợt ngừng, hai người lỗ mũi ngoài ý đụng vào nhau.

      là đau a! Lạc Tích Tuyết che mũi mìnhlại, bọn họ dám can đảm ở ban ngày ban mặtlại thân mật, lần này bị trời phạt.

      "Chuyện gì xảy ra?" Lạc Thiên uy lấy rakhăn giấy, thận trọng lau cho ,đầu hướngtrước mặt tài xế, vui hỏi.

      "Thiếu gia, tới trường rồi!" Tài xế rất vô tội .

      Lạc Tích Tuyết vừa nghe, phản ứng rất nhanh, giống như từ ghế sau bật lên , nhanh chóng mở cửa xe.

      Chân trước vừa định bước xuống xe, eo lại đột nhiên bị Lạc Thiên uy ôm, ở bên taicô lưu lại câu: "Sau khi tan học, tôi ở trước cổng trường chờ em."

      "Hả?" Lạc Tích Tuyết ngẩn người, vẻ mặtphức tạp dứt. Hôm nay tan giờ học phải cùng Vũ trạch chuyện.

      "Lạc Thiên Uy" nghĩ muốn với hắnnhưng lại phát .

      Lạc Tích Tuyết chỉ có thể hạ giọng xuống, cúi thấp đầu về phía phòng học.

      "Rầm”

      Lạc Tích Tuyết trở lại phòng học, dùng sứcđem túi sách ném bàn, trong lòng là siêucấp khó chịu.

      "Tích Tuyết, cậu làm sao vậy? Phát lửa lớn như vậy?" Trần tiểu mạt thấy bạn tốt ít khi nào nóng giận như thể, khỏi tiếp quan tâm hỏi.

      "Còn phải là bởi vì em trai tự cho làđúng của mình sao” Lạc Tích Tuyết tứcgiận bĩu bĩu môi.

      Trần tiểu mạt tròng mắt sáng lên, lập tức cười : "Chính là chàng đẹp trai đo sao? thế chọc giận cậu hả ? Mình thấy mỗi ngày đều đưa cậu đến trường, các cậu phải tình cảm rất tốt sao?"

      "Tốt cái gì, mỗi ngày đều theo mình, phiền chết được !" Lạc Tích Tuyết quệt mồm oán trách.

      "Thôi , nếu mình có em trai đẹp trai nhưthế, mỗi ngày đều theo mình , mình vuimừng còn kịp đấy." Trần tiểu mạt xemthường, ngược lại là mặt biểu tình hâm mộ.

      Chân mày Lạc Tích Tuyết lập tức nhăn lại,em trai của đẹp trai là có lỗi, cả ngày quấn theo đạo lý cũng có gì, nhưng mỗi ngày lại hôn , còn với những lời đáng sợ đó bảo làm sao tiếp nhận được đây.
      có nỗi khổ thể ra được, càng thể cho Tiểu Mạt biết được..

      "Reng ——" chuông vào học vang lên, cácbạn học cũng vào lại chỗ ngồi.

      Lạc Tích Tuyết cúi gằm đầu, có chút lòngkhông yên lòng lắng nghe giảng.

      đột nhiên cảm thấy đau đầu, đều do tối hôm qua bị Lạc Thiên Uy quấy rầy, Lmf cả đêm ngủ ngon, tại học ngủ gà ngủ gật.

      Thừa dịp lúc nghỉ giải lao, lạc Tích Tuyết tới phòng vệ sinh rửa mặt, nâng lên tinh thần.

      Thời điểm trở lại phòng học, giật mình pháthiện bàn học của mình xuất phần ăn sáng tinh xảo.

      "Tiểu mạt, cậu mời mình hả?” thểtin được nhìn bạn tốt, tiểu mạt bình thườngtiền tiêu vặt đủ sao lại có đủ tiền để mua phần đồ ăn xa xỉ như thế này cho côđược.

      "Mình có nhiều tiền như vậy, là em trai của cậu mới mang tới.." Trần tiểu mạt , chỉ chỉ bàn : "Mình cũng có phần, em trai cậu là vừa đẹp trai lại đồi với cậu biết săn sóc."

      Lạc Tích Tuyết im lặng liếc mắt, có chút mâu thuẫn mà : "Mình đói bụng, cậu lấy cả phần của mình ăn ."

      Tên xấu xa đó cư nhiên biết thu mua bạn tốt bên cạnh , bữa cơm liền dụ dỗ được Tiểu Mạt.

      "A, phải đâu Tích Tuyết, mình thấy cậu lên lớp mà cứ ngủ gà ngủ gật nên ăn chútgì cho có sức để học tiếp." Trần tiểu mạt đemphần thức ăn đó đẩy về phía , khuyên: "Ănđược chút nào hay chút đó, mới vừa em củacậu chạy đầu đầy mồ hôi, lúc này bữa ăn sáng còn nóng, chớ có phụ lòng tốt của ."

      Lạc Tích Tuyết sắc mặt có chút khó coi, ấy đâu có hiểu, việc này căn bản phải là lòng tốt của mà thực chất là có dụngý khác.

      cũng có cầu xin mua, hắnlàm gì đối với tốt như vậy, làm cho khôngăn bữa sáng chuẩn bị lại là người manglỗi.

      "Được rồi, mình ăn chút vậy." Lạc TíchTuyết gắng gượng , dầu gì hồi tan giờhọc còn phải gặp Vũ trạch, cũng thể ăn, như vậy có sức lực.

      Tiểu hài này đối với đúng là săn sóc, Vũ trạch cũng có tỉ mỉ đối với như vậy.

      Chỉ tiếc là em trai của , giữa bọn họ vĩnh viễn thể nào, bằng có lẽ cho cơ hội.

      Hôm nay muốn gặp Vũ trạch , nhất định là thể trở về cùng Lạc Thiên uy , nhưng cũng thể để cho phát cùng Vũ trạch vẫn còn lén lút lui tới.

      Làm thế nào đây?

      Lạc Tích Tuyết cau mày tự hỏi, trong đầu nhanh nghĩ tới biện pháp giải quyết.

      Đột nhiên tròng mắt quét về phía Trần tiểumạt, nhất thời có chủ ý.

      "Tiểu mạt, cậu xin giáo sư cho mình nghỉ tiếtsau nha." quyết định rời trước, Lạc Thiên Uy tìm được tự mình vềnhà thôi.

      "Hả? Cậu trốn học à?" Trần tiểu mạt kinhngạc nhìn về phía bạn tốt, Tích Tuyết là côgái ngoan ngoãn, chưa bao giờ cúp cua , hôm nay làm sao lại như vậy?

      "Uh, mình có việc gấp nên trước!" Lạc Tích Tuyết nhanh lấy cặp sách, thừa dịpgiáo sư chú ý, từ phòng học cửa sau chạy ra ngoài.

      Ra khỏi trướng lại bị nhắn cho Tiễu Vũ Trạch tin nhắn, rất nhanh Tiếu Vũ trạchđã lái xe tới đến cửa trường học.

      "Hôm nay sớm như vậy liền tan học rồi hả ?"Tiếu Vũ trạch nhìn đồng hồ chút còn chưa đến giờ tan học mà.

      "Em trốn tiêts." Lạc Tây tuyết nghịchngợm le lưỡi, trong lòng lại có loại cảm giác có tội.

      Tiếu Vũ trạch sờ sờ đầu của , dịu dàng cười tiếng, ngược lại khởi động chân ga,xe lái ra ngoài.

      " Vũ trạch , đưa em đâu?" Nhìn cảnh biển ngoài của xe, lạc Tích Tuyết haimắt sáng lên.

      " xem biển, thích ?" Tiếu Vũ trạch tay lái tay nắm chặt tay .

      Lạc Tích Tuyết sắc mặt đỏ lên, xấu hổ cúiđầu.

      Cùng Vũ trạch ở chung chỗ ấmáp, cảm giác cả người cũng buông lỏng, thứ tình cảm này rất thoải mái, có gánhnặng. giống cùng Hàn diệp thần đichung với nhau mà phải ứng phó, cũngkhông giống cùng Lạc Thiên uy vô cùng lo lắng , cả ngày sợ bị người khác phát ra làm chuyện trái luân thường đạo lý.

      Xe ngừng lại, Tiếu Vũ trạch dắt tay Lạc Tích Tuyết xuống xe.

      Xin cáo lỗi với mọi người, hôm nay ta chínhthức quay trở lại và lợi hại hơn xưa. po st truyện đều đặn, mọi người theo dõi nhá!!!


      Lạc Tích Tuyết vừa mới bước xuống xe bịcảnh đẹp trước mắt làm cho mê hoặc.
      chút che giấu chút vui sướng nào mà cười to, bên Tiếu Vũ Trạch nhìn thấy nụ cười vô hại của cũng tự chủ được theo .

      Hai người cùng nhau kéo tay , bờ cát trắng cất tiếng cười to.

      Cởi giày, Lạc Tích Tuyết chân trần cát, mỗi bước chân đều in dấu cát.

      !!” Tiếu Vũ Trạch nắm lấy tay của ,hướng tới biệt thự cách bờ cát đó xa.

      “Đây là nơi nào?” Nhìn căn biệt thự trước mắt Lạc Tích Tuyết khỏi nhơ lại câunói kia “Mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở”.

      Tiếu Vũ Trạch thần bí hướng nháy mắtmột cái, nhanh chóng dẫn vào trong biệt thự.

      Căn biệt thự này còn rất mới, có tất cả ba lầu, chỉ là bên trong còn chưa có tranghoành, vẫn trống rỗng.

      “Noi này là nơi chúng ta làm nhà cưới sau khi kết hôn được ?” Tiếu Vũ Trạch độtnhiên nâng tay của lên, trong con ngươi nóng bỏng phát ra thâm tình sâu.

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc che ngực:” Vũ Trạch, ….”

      Sau khắc, thấy Tiếu Vũ Trạch quỳxuống, từ trong bộ tây trang đắt tiền lấy ra hộp tinh xảo, hướng về phía mở ra, quả nhiên là chiếc nhẫn kim cương vôcùng đẹp.

      Lòng của lập tức lệch mất nửa nhịp, tha thiết ngày này rốt cuộc cùng đến.

      “Tích Tuyết, hãy gả cho , trở thành vợ của được chăm sóc cho emcả đơi này” Tiếu Vũ Trạch thận trọng nhìn , mặt là mảnh thànhkhẩn và nghiêm túc.

      Trong lòng vui mừng khôn xiết, trong mắthiện lên lệ quang trong suốt:” Vũ Trạch” chủ động tiến lên ôm lây cổ của .

      “Tich Tuyết, gả cho được ? anhchờ mong ngày em tốt nghiệp được nữa rồi, chỉ mong được cùng chung sốngvới em thôi”. Ánh mắt của sáng quắcnhìn , trong mắt tràn đầy mong đợi, ước mơ :”Căn biệt thự này chuẩn bị từ trước, biết em thích biển nên cố ý mua căn biệt thự này, chúng ta sau khi kết hôn sống trong căn biệt thự này được ? Nơinày tất cả đều do em bố trí”.

      “Chỉ có mình em bố trí thôi sao? khống sợ em vất vả à?” Lạc Tích Tuyết nũng nịu , nhưng trong nội tâm lại vô cùnghạnh phúc.

      Tiếu Vũ Trạch vội vàng :” . Anhsẽ để cho em cực khổ, mờichuyên gia đến giúp chúng ta thiết kế”. muốn chính bố trí cho tổ ấm hạnh phúc của bọn họ nhưng lại nỡ làm mệtnhọc.

      Lạc Tích Tuyết chỉ có ý định chọc ngờ lại nghĩ cho như thế:”Nếuđã là tổ ấm của chúng ta tất nhiên phải do chúng ta tự bố trí”.

      “Tích Tuyết, như vậy là em đồng ý gả cho ” Hai mắt Tiếu Vũ Trạch sang lên. Trong long mảng kích động thôi.

      ôm cổ , làm nũng :” nha, làm gì mà gấp thế, em còn chưa có tốt nghiệp đó”.

      lo lắng sau khi em tốt nghiệp có người cướp em ” Tiếu Vũ Trạch thuận thếôm lên, lồng ngực màu mật ong dán chặtvào da thịt trắng nõn của , trong nháy mắt lên tầng dục hỏa.

      cúi đầu, đôi môi nóng bỏng đặt lên môi đào mềm mại của ,bàn tay kéo quavòng eo mảnh khảnh đem lung dựa vào vách tường sát cửa sổ, nhiệt tình ôm hôn.

      Hô hấp của hai người quấn lại với nhau, hơi thở của bọn họ như dung hòa làm , lưỡi của trượt vào trong miệng của , liếmláp cánh môi của , chậm rãi xâm nhập, thâm nhập mọi ngóc ngách trong miệng của .

      “Ưm” Trong mắt của dâng lên tầng sương mù, môi tự giác tràn ra tiếngrên rỉ tuyệt vời.

      Hô hấp của Tiếu Vũ Trạch cứng lại, cảm giác như có luồng nhiệt lưu từ dưới bụng vọt lên toàn than.

      vươn tay, từng chút từng chút cởi nút áo của ra, cho đến khi chiếc áo được cởi đến nửa lộ ra bra màu đen.

      cơ hồ là thể nào thở được, hôn lênda thịt trắng mịn của , lên mái tóc dài đen nhánh, lẳng lặng mơn trớn da thịt nhẵn nhụicủa , trắng đen tạo cảm giác khác biệt,kích thích mãnh liệt giác quan của .

      dung đầu lưỡi mô tả khóe miệng của , đôi tay ma thuật vuốt ve bầu ngực của , xúc cảm mềm mại trong tay làm cho thần kinh có chút hung phấn.

      Cơ hồ là chờ đợi được nữa, nhanhchóng ly khai quần áo của mình, trời đất nhưquay cuồng, Lạc tích Tuyết kêu lên tiếng bị Tiếu Vũ Trạch đầy ngã ban công.

      Trong đầu của xẹt qua tiếng cảnh cáo lạnh lung của Lạc Thiên Uy, ở thời điểm mấu chốt này sao tự nhiên lại nhớ đến .

      “Sao vậy? Tích Tuyết?” Tiếu Vũ Trạch cảmnhận được cả người cứng nhắc, nhíu mày nghi hoặc nhìn , trong mắt là mảnh đè nén.

      có chút áy náy nhìn , muốn lạithôi:” Vũ Trạch, em” tại sao lại vàolúc này có thể nhớ tới em trai chứ.

      “tích Tuyết, muốn em”. Tiếu Vũ trach thở hổn hển , trong người bây giờ ngọn lửa mong muốn đượcdập tắt, cúi xuống mút hôn chiếc cổ trắngnõn của .

      “Đừng như vậy Vũ Trạch” Lạc TíchTuyết né tránh, run giọng mở miệng, trongthanh mang theo bất đắc dĩ.

      Chẳng biết tại sao nhớ đến Lạc Thiên Uytrong long lại cảm thấy có lỗi với .

      Tại sao lại có cảm giác này, ngay cả cũng , Tiễu Vũ Trạch là bạn trai của việc cùng bạn trai than mật cũng khong có gì bất thường cả, nhưng khi nghĩđến Thiên Uy lại thể nào làm được.

      “Tích Tuyết, đừng cự tuyệt , chúng ta phải chuẩn bị kết hôn sao? Em yên tâm, chịu trách nhiệm với em”. Tiếu Vũ Trạch mội ngừng ở người củacô lưu lại dấu vết, tận lực đảm bảo với để có thể thả lỏng với .

      Vũ Trạch” cắn chặt môi, hai mắtmờ mịt, bị hơi nước bao trùm:” xin lỗi,em” có biện pháp ép mìnhđược.

      Tiếu Vũ Trạch đè than thể của thấy vẻ mặt như vậy trong con ngươi xẹtqua tia đành long.

      Mặc dù tiểu đệ của vẫn ngẩng đầu lên cao nhưng vẫn cố gắng áp chế chính mình.

      xin lỗi, Tích Tuyết là tốt” hù dọa làm hoảng sợ như thế là do lỗi của lẽ ra chỉ có ý dịnh đưa côđến xem tổ ấm của bọn họ ngờ lại xảy ra tình như thế này.

      khát vọng quá lâu, ròng rã năm năm cũng chỉ vì mà chờ đợi, đối với người đàn ông giàu tinh lực như phải bất cứ người đàn ông nàocũng làm được.

      Lạc Tích Tuyết sung sờ nhìn , trong mắthiện ra nhất mạt cảm kích, vốn là ngườinhư thế cho tới bây giờ miễn cưỡngcô bất cứ việc gì.

      “Tích Tuyết, đói bụng ?” chúng ta cùng nướng đồ ăn ăn được ?” Tiếu VũTrạch nhặt lên quần áo rơi vãi đất tự tay mặc vào cho .

      tận lực sang chuyện khác, chỉ làtrong lòng vẫn có chút thất vọng.

      hiểu vất vả nhẫn, đứng lênnhanh chóng đem quần áo của mình mặc vào cho tốt, chủ động trước.

      chuẩn bị trước” Hai người còn đứngchỗ này nhất định có chuyện xảy ra.

      Trời chiều hạ xuống, bọn họ nướng cá bên bờbiển, cùng nhau ăn.

      Ở chỗ này có ai quấy rầy bọn họ, chỉcó sóng biển và nhịp đập của con tim.

      là người đàn ông vô cùng dịu dàng khiến cho có cảm giác như muốn chìm đắm vàocưng chìu của .

      cái áo khoác tây trang của nam giới khoác người giúp đuổi cái lạnhcủa gió biển.

      ngẩng đầu hướng mỉm cười.

      Hai người rúc vào nhau, mặt trời dần lặnxuống hai cái bóng của họ dần dần mờ .

      Cho đến khi ánh trăng ló dạng, sao quay vềthì Tiếu Vũ Trạch mới đưa rời .

      Vũ Trạch, trước khi đến chuyện kếthôn hãy cho em suy nghí vài ngày đượckhông?” Trước khi chào tạm biệt Lạc Tích Tuyết dột nhiên do dự .

      Ba bây giờ có ở nhà mặc dù dự liệu được ba đồng ý hôn của bọn họ nhưng cũng hy vọng ít ra hôn của bọn họ cũng có lời chúc phúc của người than.

      “Được, Tích Tuyết chờ em”. Gươngmặt của Tiếu Vũ Trạch nhìn vô cũng cưng chìu , mặc dù lập tức đồng ýngay nhưng ít ra cũng có cự tuyệtchứng minh trong long cũng mong đợi hôn nhân này.

      Hai người ôm hôn cáo biệt, nhưng quênmất trong nhà ánh mắt quan sáthết thảy hành động của bọn họ.

      đường ngân nga bài hát trở về biệt thựlạc gia, đắm chìm trong những ước hẹn ngọt ngào của Tiếu Vũ Trạch.

      đẩy cửa phòng ra, khuôn mặt nhỏnhắn là nụ cười rạng rỡ hoàn toàn chúya đến tai góc phòng tối ánh mắt chăm chú nhìn .

      “Ước hẹn rất vui vẻ?” trong căn phòng kháchtrống trải, đột nhiên vang lên thanh âmkhông mang theo chút nhiệt độ nào.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lạc Tích Tuyết trong bụng run lên, hoàn toàn nghí tới Lạc Thiên Uy lại ở trong phòng chờ .

      “Em ở nhà à?” cố gắng nuốt nước miếng, miễn cưỡng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn là khóc.

      Lạc Thiên Uy tới trước mặt , ánh mắtcố chấp nhìn :”Tại sao đợi tôi cùng nhau về nhà?”

      “tại sao lại còn gặp ? Em còn thích sao?” thấy lời nào nên càngtức giận.

      Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy vô lực, biết nên giải thích như thế nào với , đốivới Vũ Trạch còn có loại tình cảmkia….Cảm giác đối với giốngnhau.

      “Em !” Thấy trầm mặc lại càng them nóng nảy.

      “Chị có chuyện gì để , đúng như em nghĩ chị cùng với Vũ Trạch hẹnhò”. ngẩng đầu lên nhìn biểu tình sợ chết cùng .

      phải! phải như vậy!!!” Lạc Thiên Uy đưa tay nắm chặt hai vai của , trong mắt là hồi đau lòng:”Em là của tôi, làm sao em có thể thích ? Tôi chophép, em phải lập tức chia tay , ngay lậptức”.

      “Thiên Uy, em đừng như vậy được ?”Lạc Tích tuyết nghiêm mặt thẳng vớihắn:” Vũ Trạch là người đàn ông chị ,chị chỉ thích mình ấy và cũng chỉ muốn cùng ấy kết hôn, em hãy nhận thức điều này ”.

      câu cơ hồ muốn đem tất cả tâm trí của Lạc thiên Uy phá hủy hết.

      ấy vừa mới gì? cùng với Tiếu VũTrạch kết hôn? Chẳng lẽ tình của đốivới chút ngó ngàng tới?

      Chỉ giây đồng hồ liền đem TíchTuyết đẩy ngã sofa, than thể cao lớn đèlên .

      Toàn than của tản mát ra hơi thở nguyhiểm, hai con ngươi đen tối hừng hực hai ngọn lửa nóng rực.

      “Em là người con của tôi, là của mìnhtôi”. gầm thét, hai cánh tay hữu lực đemcô vây khốn trong thế giới của .

      nhanh chóng xoay mặt, kịp thời tránh đôimôi áp xuống.

      Có lẽ tổn thương nhưng có việc rang mà phải chấp nhận là bọn họtuyệt đối là thể nào.

      Lạc Thiên Uy cặp măt dỏ bừng, lủa giận thiêu đốt lý trí của , hai mắt đỏ thắm nhìn chớp mắt, cảm giác áp bức mạnh mẽ làm cho cơ hồ quên hô hấp.

      làm ra loại tình đó chứ? dám suy nghĩ nữa.

      “Thiên Uy”

      đưa tay đẩy lồng ngực ra, hy vọng có thể níu giữ chút lý trí còn lại của .

      Nhưng Lạc Thiên Uy giữ chặt cằm của , lạnh lung câu:” cần gọi tôi như vậy”.

      Cảm thấy tay của vuốt ve gương mặt của , nhàng lướt qua đôi môi đỏ mọng, trượt dần xuống chiếc cổ mảnh khảnh, hơi ngừng lại, lại từ cổ áo của trượt vảo bên trong.

      Lạc Tích tuyết cả kinh, sợ đến nỗi kêuto:”Trong lòng chị em vẫn mãi là đứa em trai của chị, Thiên Uy em được làm như vậy”.

      Than thể chấn động, đưa tay từ trong vạt áo ra, từ từ buông lỏng thân thể của ra.

      lợi dụng khe hở này nhanh chóng vội lắcngười, chạy cách xa vài mét, nhưng tâm vẫn còn vì lúc nãy mà cuồng loạn khôngngừng.

      Quá đáng sợ, là quá đáng sợ! Cứ tiếp tục như vậy nữa nghĩ ngày nào đó bịbệnh tim mất.

      Thiên Uy thường làm vậy với , thậm chí lúc nãy trong mắt của còn che giấungọn lửa dục vọng.

      Tim của vẫn còn đập rất nhanh, trong đầu mảnh hỗn độn, chẳng qua thời điểm côngẩng đầu lên biết Thiên Uy đến trước mặt từ lúc nào.

      “thiên Uy, em… Ưm…”

      còn kịp nữa vô cùng kinh ngạc, gì mà giữ chặt lấy cái ót của , nụhôn cứ như vậy mà mạnh mẽ hạ xuống.

      “Lạc Thiên Uy, em muốn làm gì? Buống chịra” hoang mang sợ hãi đẩy ra, tứcgiận giùng giàng nhưng lại rung chuyển được nửa phân.

      Trong mắt bây giờ chỉ còn là ngọn lửa chinh phục, long chỉ muốn có , côkhông phải muốn gả cho người khác sao? Nếu biến thành người của nhấtđịnh bỏ ý định ấy.

      bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo của , cuồng bạo hôn lên môi , đườngxuống đôi gò bồng đảo đứng thẳngtrước ngực.

      Cánh tay có lực của cố định chặt trong ngực, để cho nhúc nhích cũng thể nào nhúc nhích được, có thể cảm nhậnđược trong cơ thể có ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt, xuyên thấu qua da thịt thấm vào trong máu của .

      Lạc Tich Tuyết kinh hoảng gào thét, thời điểm muốn buông xuôi Lạc Thiên Uyđột nhiên dừng lại mọi động tác.

      Ánh mắt nhìn chằm chằm, ngây ngốcnhìn trước ngực của , Lạc Tích Tuyết theo ánh mắt nhìn sang, chỉ thấy nửa ngực của bị lộ ra, đó còn in hằn vài dấu hôn, đó là dấu hôn mà Tiếu Vũ Trạch đểlại người trước đó.

      Nhất thời khí như cứng lại, hai ngườiđều trầm mặc gì.

      Lạc Tích tuyết nhìn thấy ánh mắt bi thươngcủa biết nhất định hiểu lầm cái gì chỉlà muốn giải thích mà thôi.

      Sớm muộn gì cũng gả cho Vũ Trạch bao giờ thuộc về nên cứ để chohắn hiểu lầm và tự từ bỏ hy vọng vậy.

      “Em cứ như vậy kịp chờ đợi mà đem mình giao cho như vậy sao? Người đàn ông kia đến tột cùng có cái gì tốt?” nhìn chằm chằm, ánh mắt mất mác lên tầng băng mỏng.

      hiểu so với Tiếu Vũ Trạchhắn có cái gì bằng, tại sao lại cố chấp như thế, tình nguyện thậm chíbỏ học để gặp mà ngay cả nụ hôn cũng them bố thí cho .

      quay mặt sang chỗ khác muốn nhìn thấy biểu mất mác của .

      tự nhủ với long là bọn họ mãi mãi là chịem nên vĩnh viễn thể nào ở bên nhauđược.


      “Tại sao? Em , tại sao?” lạc Thiên uyliều mạng lắc lắc lấy bả vai của , vẻ mặt càng them điên cuồng:”Em ngại hôn , cùng quan hệ tại sao ngay cả cáiôm cũng thể cho tôi? Chỉ cần lưu lạicho tôi chút kỷ niệm tốt đẹp cũng được hay sao?”

      ngại lần đầu tiên của là dànhcho ai càng ngại cùng Tiếu VũTrạch có cái gì, chỉ muốn lần chân chinh khiến thuộc về , cả đời cũng an long.

      Ít nhất cũng từng thuộc về , người con nhất đời này có lần thuộcvề như vậy đối với cũng đủ lắm rồi.

      Mặc dù muốn nửa đời sau độc cũng cam long.

      “Thiên Uy, em còn chuyện nam nữ emcòn chưa hiểu được đâu!” bất đắc dĩ , biết giải thích với về mối quan hệ này như thế nào để hiểu.

      “Tôi hiểu!” Lạc Thiên Uy bắt được cánh taucủa , kéo đến trước mặt :”Lạc Tích Tuyết,em nhớ cho tôi, tôi có thể cho em thờigian để tiếp nhận tình cảm của tôi bao lâu tôicùng chờ nhưng tuyệt đối tôi cho phép em cùng với bất cứ người đàn ông nào ở chung chỗ, em tốt nhất nên sớm quên hắnbởi vì em chỉ có thẻ là của tôi”.
      có thể tin nhìn ánh mắt cố chấp của em trai bây giờ, lại lần nữa ở bên tai hạ xuốngmột câu thần chú đáng sợ.

      “Reng…”

      Chuông vào học vang lên, cả bãi tập thể dụclớn như thế chỉ còn lại mình Lạc TíchTuyết.

      ngồi ở gốc cây, dựa lung vào đó, than thể tìm được nơi để dựa vào nhưng long của mơ hồ có điểm tựa.

      Đây là ngày thứ 3 cúp học rồi, ngồi tronglớp nghe giáo sư thao thao bất tuyệt giảng bài biết tại sao côc chỉ cảm thấy vô cùngchán ghét.

      Kể từ đêm Lạc Thiên Uy hạ xuống tai lờinguyền rủa đáng sợ đó đối với tựa hồ giám sát chặt chẽ hợn trước.

      Mỗi ngày học xong lại cùng ăn cơm, ngay cả khi muốn cùng bạn bè dạo phố cũng theo sau.

      Các bạn học đều ngưỡng mộ ngườiem trai tốt nhưng chỉ có mới biết người em trai này trong nội tâm có bao nhiêu tà ác.

      là chị ruột của hấn mà lại muốn .

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy mình càng ngày càng hư, căn bản còn sức lực dành cho việc học cả ngày tâm tìn yên.

      tới trước bảng thong báo của trườnghọc thấy có công bố tin tức khai trừ sinh viên.

      Cầm Tư Liên?

      Sao ấy lại bị khai trừ? Thấy tên quen thuộc xuất trong bảng thông báo, côkhông nhịn được trong bụng chấn động thôi.

      biết này.

      “Sao Cầm Tư Liên lại bị buộc thôi học?” Trở lại phòng học Lạc Tích Tuyết nhịn được hỏi bạn tốt Trần Tiểu Mạt.

      Trần Tiểu Mạt bỉu môi :” ta co thai nên chủ động nộp đơn xin nghỉ học”.

      ấy có thai sao?” Lạc Tích Tuyết trợn tomắt, ấy giống như người con tùy tiện như thế.

      “Có cái gì kỳ quái đâu, mình nghe tađược người trẻ tuổi giàu có để mắt tớinên chuẩn bị làm thiếu phu nhân rồi”. Trần Tiểu Mạt nhàn nhạt , giống như chuyện đólà vô cùng bình thường, tại chuyện nàykhông có gì là hiếm nhưng vẫn cảm thấy có chut tức giận.

      Lạc Tích Tuyết nghe vậy ánh mắt có chútphức tạp, nhớ lạc Thiên Uy cũng từng với nếu tốt nghiệp được ta nuôi nếu như vậy phải giống Cầm Tú Liên sao?

      liều mang lắc đầu, suy nghĩ lung tung cái gì vậy!

      “Tích Tuyết, luận văn của cậu khi nào thìxong?” Trân Tiều Mạt đột nhiên lơ đãng hỏi.

      “Luận văn? Luận văn nào?” co lấy lại tinh thần kinh ngạc gãi gãi đầu.

      Trần Tiểu Mạt kinh ngạc nhìn về phía :” phải là cậu quên đó chứ? Ngày hôm qua mình vừa nhắc cậu hôm nay là hạn chót nộp luận văn, dạo gần đây cậu sao vậyhay quên như thế?”

      thể nào? Hôm nay là hạn chót sao?” giật mình, mặt đầy ảo não:”Hỏng bét rồi,mình quên mất”.

      Những ngày qua cơ hồ chỉ nghĩ đến việclàm sao để đề phòng Thiên Uy mà quên mất luận văn phải nộp.

      “trời ơi, hy vọng cậu giải quyết được chuyện này” Trần Tiểu Mat cầu nguyện cho .

      Lạc Tích Tuyết vội vàng sửa sang lại túi đeo lung:”Được rồi chỉ có thể liều mạng thôi”. xong cầm mấy cuốn sách chạy như bay về phía thư viện.

      ở trong thư viện thoắt cái đến trời tối, côcũng chú ý tới đến khi có tiếng sấm kinh thiên động địa hấp dẫn chú ý củacô.

      Bên ngoài trời mưa sao? Lạc Tích Tuyết điđến bên cửa sổ nhìn sắc trời tối om.

      Thiên Uy mỗi ngày đều chờ tan học hôm nay trễ như vậy rồi chắc ngu ngốc chờ chứ?

      suy nghĩ chút, cầm lấy cây dù ra khỏi thư viện thấy xe riêng của nhà vẫn còn đậu trước cổng nhưng thấy bóng dáng của đâu.

      “Thiên Uy đâu?” lạc Tích tuyết buồn bực hỏitai xế.

      “Thiếu gia phải muốn cùng tiểu thư hôm nay xem nhạc kịch hay sao?” tàixế tựa vào bên cửa xe ngủ thiếp bị bấtngờ đánh thức, giật mình nhìn còn ở trong trường.

      sửng sốt:”Nhạc kịch, hôm nay là ngày bao nhiêu?”

      “Ngày 12 ạ, thiếu gia hôm nay cùng tiểu thư xem kịch chắc có lẽ giờ thiếu gia vẫn còn chờ ở rạp hát”. Tài xế nghi ngồ ,cũng biết hai chị em nhà này như thế nào nữa.

      “Ngày 12 sao?” lạc Tích Tuyết chợt hiểu cônhớ lại cùng Lạc Thiên Uy có hẹn xem kịchqua.

      “Reng…” Tiếng chuông điện thoại phát ra thanh dẽ e nghe.

      cầm điện thoại nghe, đầu tiên truyền đến tiếng mưa gào rít sau đó là tiếng Lạc Thiên Uy chất vấn :”Lạc Tích Tuyết, đáng chết,em ở đâu?”

      “Hả? À chị ở trường học.” kinh ngạc , có chút lo lắng trả lời.

      “Trường học?” Lạc Thiên Uy thiếu chút nữalà nổi đóa, quát:”Chúng ta phải hẹnnhau hôm nay xem nhạc kịch sao? Tối hômqua tôi cũng nhắc nhở em rồi!”

      xin lỗi, chị quên mất”. Lạc Tích tuyết áy náy cúi đầu, hai ngày nay bởi vì lo lắngkhông biết gây ra chuyện gì đến nên mỗi ngày ở nhà đều mang theo tai phone muốn nghe chuyện.

      Lạc Tích Tuyết vẻ mặt hối lỗi, nhớ chút nào điều nhắc ngàyhôm qua:”Thiên Uy, nếu chị tới em về nhà cũng được mà”.

      Mặc dù trong long nghĩ xem nhạc kịch với cũng chỉ là giữa chị em với nhaunhưng có lẽ đem suy nghĩ đó của hiểulầm thành việc hẹn hò, muốn hắnhiểu lầm như thế.

      Nhưng điện thoại ở đầu dây bên kia có tín hiệu liên lạc nữa, phải giận quánên cúp máy nghe chứ. goị lại lần nữa nhưng vẫn có ai bắt máy.

      lien lạc với được, cũng khôngbiết tại như thế nào? Chắc phải vẫn đợi đó chứ?

      “Tiểu thư, chúng ta có nên tới rạp hát tìm thiếu gia ạ?” Tài xế hỏi, nghe hai chịem bọn họ đối thoại đón chừng thiếu gia ở bên rạp hát quay lại đây.

      Lạc Tích Tuyết vẻ mặt phức tạp, rốt cuộckhông biết có nên tìm hay ?

      được có khi lừa ngắt điện thoại để tới rạp hát tìm , nghĩ như vậynên nhất thời cảm thấy ghét vô cùng, côđộc ác :” cần lo lắng, chúng ta trực tiếp về nhà ”.

      Trở lại biệt thự lạc gia tâm tình của lâu thể bình yên lại, thấy mưa bênngoài càng lúc càng lớn mà vẫn chưa vềnên tâm tình của càng lúc càng lo lắng.

      ở chỗ đó đợi chứ? Mưa lớnnhư vậy nên biết tự mình trơ về chứ?

      Nhưng hai giờ trôi qua vẫn chua thấy trở về thấy mình ích kỷ. ra chỉ muốn cùng xem nhạc kich mà thôi côkhông nên nghĩ về như thế, coi như có thích cũng nên chán ghét dù sao cũng chỉ mới có 16 tuổi vẫn còn con nít lắm.

      Nghĩ như vậy cầm cái ô kịp nghĩchạy vọt vào trong mưa chạy thẳng đến rạp hát.

      nhạc kết thúc từ sớm hội trường trống trải hẳn .

      bầu trời vẫn còn vài giọt mưa tí táchrơi, cầm cái dù bước xuống từ chiếcxe taxi, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng như điêu khắc nhưng lại đầy đơn ngay giữacổng rạp hát.

      Lạc Thiên Uy cứ như vậy đứng ở trong mưa, sắc mặt của so với thường ngày trắngbệch rất nhiều, trong đôi mắt hằn lên tia máu rang, hạt mưa lạnh lẽo tạt vào người của , toàn than dưới có chỗ nào là ướt, tóc thỉnhthoảng có vài giọt nước rơi xuống.

      “Làm sao mà em vẫn còn đứng ở đây?” Lạc Tích Tuyết trong bụng chấn động, vội vàng đilên phía trước che dù cho .

      Lạc Thiên Uy ngẩng đâu lên nhìn về phía bộ mặt đều là nước đem khuôn mặt tựa nhưđiêu khắc của mơ hồ hẳn.

      “Đáng chết, biết mấy giờ rồi ? Sao giờem mới đến?” Giọng của có chútkhan khan, đoán chừng là ở trong mưa rấtlâu nên có chút lạnh.

      Mặc dù tức giận hô lên nhưng mộtchút cũng để ý vì đây là lỗi của , thực đúng lời hẹn của mình.

      “Sao em tự mình về nhà khi thấy chị trễ quá đến? em vẫn đứng chỗ này chờ chị sao? Tại sao lại nghe điện thoại?” mặc dù long có chút áy náy nhưng cũngkhông nghĩ lại ngốc như thế, khỏi hỏi tội .

      “Điện thoại bị hết pin rồi, em biết tôi đứng đây mấy giờ đồng hồ rồi ? Tôi cho rằng em đến, sợ em tìm được tôi nên tôi đứng ngay tại chỗ này cho em dễ nhìn thấy ngu ngơ chờ”. lắc lắc đầu toc ướtnhẹp của mình, trong long mặc dù tức giận nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của lại đành long trách cứ , giọng lộ ra có chút cưng chiều.

      thấy đứng trong mưa hang giờ đồnghồ vì chờ tới trong long cảm thấy có lỗi vô cùng, quả nhiên là đa tâm chỉ muốn cùng xem nhạc kịch là do suy nghĩ nhiều nên cố tình lánh xa .

      Trong long hồi ảo não, đặc biệt là khi nghe cứ ngu ngơ ở đây chờ ,trong long của hiểu sao dâng lên cảm xúc khó tả.

      Nhìn trong khoảng cách gần như thế nàylong của dâng lên cảm giác khác thường.

      Trong đầu đấu tranh kịch liệt, lui về phíasau bước, lại nghĩ đến lạc Thiên uy lại tiến lên bước giang hai cánh tay ôm vào trong ngực.

      Nghe tiếng long của vang lên trầm ổn lần đầu tiên cảm thấy được ôm lại an tâm như vậy.

      Nếu như có thể lựa chọn muốn cứđược ôm như vậy, mực muốn rời.

      Nhưng điều này là thể vì là em trai của , tuyệt đối thể có ý tưởng như thế.

      “Tích Tuyết, chỉ vì em vô luận muốn chờtrong bao lâu cũng được miễn sao sau này có thể có được lòng của em”. Lạc Thiên Uy ôm lấy thân thể của ghé vào bên tai của than .

      Long của như có cái gì đó hung hang chạmnhẹ, vẻ mặt trở nên tối tám phức tạp khôngdứt.

      nâng tay của đặt lên đó nụ hônnhẹ, vô luận có tổn thường long như thế nào chăng nữa cũng nguyện làmcho bữa ăn sang hang ngày, đưa học,làm cận vệ bên người suốt 24h, trời mưa se vì đưa lên cái dù.

      mà nguyện làm tất cả vượt ra ranh giới mà người em trai làm cho chị của mình rồi, nên nhưng chuyện như thế này chỉcó thể quá mà thôi.

      “Tích Tuyết, chúng ta về nhà thôi”. Lạc Thiên Uy vì mà đưa tay lau nước mưathấm gương mặt , cưng chìu vỗ lung của , tay khoác vai kéo vào trongngực tay còn lại cầm dù mà che cho .

      Lạc Tích Tuyết núp ở trong ngực của , nhìn cầm ô vì mà che chắn như thếcủa như thể mà che chắn cả mộtbầu trời.

      Cảm giác như đây là câu chuyện thần thoại, dám tưởng tượng sau này cómột người con trai chân thành thathiết màng sống chết mà chen vào cuộc sống sinh hoạt của .

      người đàn ông vì mà che dù, haingười cứ như vậy mà nắm tay bước chậm từng bước trong mưa.

      Mặc dù người của ướt đẫm, cảngười lạnh lẽo nhưng lại cảm thấy than thểđó sưởi ấm được long .

      Nếu như phải là em trai của tốt biết bao. Giờ khắc này hiểu sao lại có suy nghi như thế.

      Mặc dù biết ý nghĩ như vậy nên có nhưng Vũ Trạch xin lỗi vẫn nhịn được mà tham luyến cảm giác ấm áp và dịu dàng mà Thiên Uy mang lại cho .

      Chỉ là cảm giác khác thường trong mấy giây, sau khắc trở nên thanh tỉnh lại.

      Người đàn ông trước mặt này là em ruột củacô, thể nào có suy nghi như thế nếu nhất địh sau này có tổn thương.

      Cho nên chỉ có thể lựa chọn buông tay.

      Lạc Tích Tuyết thầm hạ quyết tâm, rút tay rakhỏi tay , né tránh cái ôm của .

      Nhưng Lạc Thiên Uy lại lần nữa đuổi theo bắt được tay của kéo trở lại bên người.

      “Em buông chị ra ”. cảm thấy mình vô lực, cũng dung hết sức lực của toàn than nhưng thanh lại yếu ớt như thế:”chịkhông thể nào em được đâu nên em đừngnhư thế”.

      “Em !” cố chấp .

      “Chúng ta có kết quả đâu” làm giọng càng kiên định nhằm làm cho hiểu vấn đề.



      Coi như nữa vì làm nhiều việc hơn nữa cũng thể thay đổichuyện bọn họ là chị em.

      Ánh mắt sáng như đuốc của nhìn chằmchằm , giong trước sau đều bá đạo nhưthế:”Tôi nhất định khiến em phải tôi càng khiến em phải cưới tôi”.

      “Đây là chuyện thể nào!” Lạc Tích Tuyết ràng cắt đứt ý nghĩ của , khoémiệng lên nụ cừoi lạnh, bọn họ là chị em ruột thịt làm sao có thể kết hôn? Hắnđúng là vẫn hiểu.

      Về đến Lạc gia, hai người đều tự mình vềphòng tắm rửa.

      tắm rửa xong, thay quần áo năm trêngiường ngủ nhưng cứ lăn qua lăn lại tài nào ngủ được.

      dầm mưa lâu như thế có thể nào bị sốtrồi ? thế nào việc hôm nay cũngcó phần trách nhiệm của trong đó.

      Suy nghĩ nửa ngày, quyết định đứng dậy về phòng của xem sao.

      Nếu như có chuyện gì tốt còn nếu ngã bệnh cũng kịp thời chăm sóc, chỉ đơn giản như vậy thôi. Lạc TíchTuyết trong lòng suy nghĩ nhưng tại sao vừa tới phòng tim của lại đập nhanhnhư thế.

      Đứng ở trước cửa phòng của Lạc Thiên Uy, do dự gõ cửa, lúc nãy vừa mới cựtuyệt mà nay lại đến phòng quan tâmchăm sóc như vậy có phải mâu thuẫn ?
      Rốt cuộc là có nên vào hay đây? do dự hơn nủa giờ. lúc lấy dũng khíchuẩn bị gõ cửa cửa lại tự động mở ra.

      “Em ở cửa phòng của tôi có chuyện gì?” LạcThiên Uy vừa lau tóc vừa dựa người vào bên cạnh cửa, có chút ngoài ý muốn nhìn chủ động đến tìm .

      “A, Thiên Uy, chị…” vừa định mở miệng ánh mắt lại ngưng tụ vóc người cao lớn loã lồ của , cơ hồ dời mắt được.

      phải là do háo sắc nhưng em trai của mới có mười sáu tuổi như thế nào lạicó vóc người hoàn mỹ như người đàn ông trưởng thành thế này.

      Lúc này vừa mới tắm xong, tóc ướt nhẹp rũ xuống, chỉ quấn cái khăn tắm đơngiản, lộ ra cơ bụng rắn chắc.

      Ánh mắt của liếc đến bả vai rộng của ,lại từ ngực của chuyển dần xuống bụng, cơ bụng sáu múi? thể nào đâu, LạcTích Tuyết cẩn thận đếm quả thực là nghĩ tới chỉ mới mười sáu tuổi lại có mộtvóc ngừoi hoàn mỹ như thế, phải khai láo tuổi đó chứ?

      Ánh mắt của lơ đãng quét xuống phía dưới, chỗ kín hơi nhô ra khiến cho sắc mặt của đỏ lên mảnh.

      ‘Khụ khu….” Lạc Thiên Uy lập tức ho khàn ra tiếng, cắt đứt suy nghĩ bệnh hoạn của , ánh mắt của người con này quá lộ liễu nhưng mà thích như thế.

      Nếu có biện pháp làm cho lậptức trước hết có phải nên làm cho thân thể của trước hăy ?

      “Ưm” được tự nhiên nuốt nước bọt, lập tức dời ánh mắt của mình, mặt côthật nóng.

      “Cũng có chuyện gì. Haha. Chị chỉ làmuốn qua xem thử em ngủ chưa thân thể có thoải mái hay thôi?” Lạc tích Tuyết nhũn nhún vai cố làm ra vẻ tự nhiên.

      “Vậy sao?” tà mị cười, giọng hiển nhiên là tin.

      “Dĩ nhiên, nếu em cho rằng chị quađây là để xem em tắm hay sao?” đỏ mặtlúng túng nhìn chút, xong câu này liền hận mình cắn lưỡi cho rồi.

      “Như Thế nào? Đối với vóc người của tôi, em có hài lòng ?” Lạc Thiên Uy nhíu mày,chợt cười tà ác.

      “Cái gì? Chị biết em muốn cái gì, chị muốn ngủ” trong bụng run lên,trong mắt thoáng qua tia hốt hoảng, vội vãrời khỏi.

      Lúc vừa xoay người co cánh tay có lực vây lấy kéo vào trong lòng, hơi thở cường đại của người đàn ông ngáy mắt baophủ cả người của .

      ‘Em muốn làm gì?” Tim đập nhanh hơn,thân thể trắng nõn nà cứ như vậy mà dán chặt vào thân thể cường tráng của , cảngười của khần trương hẳn lên.

      “Em phải là muốn sờ sao? Tôi cho emsờ cái” Lạc thiên Uy bắt được đôi tayngọc của , đặt ở ngực của , mậpmờ ghé vào bên tai của thối ra luồng khí nóng.

      Trái tim của giống như là chết rồi, vội vàng rút tay về, mặt đỏ như trái cà chua”Ainói là chị muốn sờ?”

      “Ha ha” Lạc Thiên uy vui vẻ cười , lạinhư cũ ôm chặt vào trong ngực.

      tay trượt đến sau lưng của , hết sức mập mờ dao động, đưa tới thân thể của côtừng trận run rẩy.

      Cách lớp vải mỏng, tham lam phác thảo đường cong hoàn mỹ thân thểcủa , dưới lòng bàn tay như toả ra mộtluồng nhiệt làm bỏng thân thể của .

      “Thiên Uy”’ bất đắc dĩ đưa tay đẩy lòng ngực của , nhưng khi chạm vào lồngngực rắn chắc kia xúc cảm mềm mại làmcho chấn động vô cùng.

      “Hả?” lạc Thiên Uy càng thêm đến gần hơn, hơi thở hoàn toàn bao phủ lấy .

      Toàn thân cơ hồ cứng nhắc, ràng trướcđây chuẩn bị tốt nhưng tại thời khắc nàycô vẫn thể nào nhúc nhích được.

      Có loại tình cảm mãnh liệt như muốn đem bao phủ hoàn toàn, hít sâu mới có thểkìm chế thân thể ngừng run rẩy.

      “Thiên Uy, khuya lắm rồi, còn có việcgì nữa chị muốn về phòng trước. cố gắngbình phục nhịp tim của mình, dámngẩng đầu lên lại dám nhìn thẳng vào ánh mắt của lúc này.

      “Nhưng là, tôi buông tay em ra được,giờ phải làm như thế nào đây?” nhíu mi tâm, cúi người dùng môi mỏng có chút lạnh lẽo khẽ chạm vào vành tai bạch ngọc của , thanh khàn khàn mà lười biếng:”Khôngbằng tối hôm nay em ngủ ở phòng tôi ”.

      được!” hồi chấn động, lậptức lắc đầu giãy giụa.

      Nhưng để ý tới kháng cự của , đem bế lên, chân đóng cửa phòng, cùng ngã giường lớn.

      “Em ưm” Thân thể run lên vì môi của đặt da thịt của .

      Môi của vô cùng dịu dàng hôn , từ trênmặt của xuống dần đến cổ rồi đến lưng,trước ngực, từng bước từng bước đều để lại dấu hôn, trân trọng mà êm ái cẩn thận vẫnôm có buông lỏng.

      nghĩ muốn kháng cự nhưng ngờ hành động dịu dàng đó của giống nhưhàng ngàn thiên ngôn vạn ngữ làm cho côtrong nháy mắt quên mất giãy giụa.

      Da thịt màu mật ong dán chặt vào sắc màu hồng của , Lạc tích Tuyết khẽ thở, bộ ngực khẽ phập phồng, khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này có chút đỏ ửng.

      biết mình đây là thế nào nữa cư nhiên những phản kháng màtrong nội tâm còn là mảng mong đợi.

      bị chính ỹ nghĩ này của mình làm cho hếthồn, trời ơi, sao lại có phản ứng như thếkhông được bọn họ thể như vậy được.

      vừa định mở miệng ngăn lại, Lạcthiên uy chợt ngăn môi của lại tràn đầyquyến luyến cùng triền miên, nụ hôn nóngbỏng cuốn lấy .


      ta nhớ là link đầu đó Lạc Thiên Uy cẩn thận êm ái dùng đầu lưỡi phát họa cánh môi của , sau đó dò xét vào, bắt được chiếc lưỡi của quấnquang, thỏa thích mút, giống như muốn cùngcô kết hợp cùng chỗ.

      có như dự đoán, thô bạo cuồng phong nhưng vào giờ khắc này lại tràn đầy dịu dàng chưa từng thấy.

      Lạc Tích Tuyết bị cuốn hút vào đấy, giống như bị dẫn vào mê cung huyền bí,từng đợt từng đợt giống như muốn đem bọn họ cắn nuốt.

      thơ hổn hển, chóp mũi xuyên qua mái tóc oánh nhuận của , tham lam mà hút lấy.

      “Tích Tuyết, giao em cho tôi được , tôi nhất định rất dịu dàng, giao em cho tôiđược ?”. Thanh của khàn khànnhưng vì sợ làm hoảng sợ nên nhẫn lấy.

      Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, thấy trong mắthắn tràn đầy khẩn cầu cùng dịu dàng chưa từng thấy, lòng của như bị cái gì đó hung hang chạm vào.

      cắn môi dưới, dùng sức lưu lại vết dấu sâu ràng, nước mắt cũng đồng thời lănxuống.

      phạm vào lỗi lầm thể nào tha thứ được nữa rồi.

      thể, Thiên Uy, xin lỗi”. Lạc TíchTuyết đột nhiên dùng hết sức lực đẩy ra,nước mắt cũng càng lúc càng lăn xuống nhiều hơn, cuối cùng giống như những hạt trân châu, từng hat từng hat nạng nề rơi xuống.

      Vốn bọn họ nên vượt qua tầng quan hệ này, tại đối với câu lớn mật đó củahắn phải nên giống như trước đây hướng giận dữ, thậm chí đánh mắng hắnkhông phải sao, nhưng bây giờ cảm thấy mình vô lực.

      Mối quan hệ chị em ruột của bọn họ mãi mãi cũng thể nào thay đổi được, chỉ có thể chấp nhận, cho dù giây vừa rồi động tâm với nhưng cảm giác vi diệu kia hoàn toàn đánh bại tầng giới hạn cuối cùng của .

      Bọn họ là chị em, phải nhớ kỹ, bọn họ là chị em. Đây là thể nào thay đổi.

      “Tích Tuyết, đừng khóc, xin lỗi là tôi quávội vàng rồi”. thấy nước mắt của nhất thời hoảng hốt, nghĩ muốn ôm lấy hôn lên những giọt nước mắt của nhưng lại sợ dọa đến nên chỉ có cách cam kết:”Vềsau nếu cho phép của em tôi chạm vào em như thế này nữa”.

      thừa nhận chính mình trong phút giây vừa rồi có chút nóng vội, nhưng đối mặt với luôn là mất khống chế như thế. ràng lúc nãy chỉ muốn true chọc chút nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy lệ của lại nhịn được muốn hôn , hôn lại cảm thấy đủ cuối cùngmuốn đòi hỏi nhiều them nữa.

      vẫn cứ như cũ mà rơi lệ, có cáchnào đối mặt với càng có cách nàođối mặt với chính mình.

      cảm thấy bản than rất mâu thuẫn, ràng hạ quyết tâm giúp thay đổi niệmtưởng sai lầm kia nhưng ngay lúc bắt đầu lạithiếu chút nữa theo phạm phải sai lầm.

      Khi trở lại phòng ngủ cơ hồ là cả đêm chợp mắt được. trằn trọc trở mình, nghĩ tới màn vừa rồi.

      cảm thấy mình rất đáng xấu hổ, thếnhưng lại cùng với đứa em trai cùng cha khácmẹ làm ra loại tình đó, thậm chí còn cảm thấy hứng thú với nụ hôn của . Lần này thể tha thứ cho mình.

      Mãi cho đến buổi trưa, Lạc Tích Tuyết cũngnúp trong phòng, đem của phòng khóa trái, chịu ra ngoài.

      Hôm nay là chủ nhật cần học,nhưng lo lắng nêu ra khỏi cửa thấy hắnnên chỉ có thể tự nhốt mình như thế này.

      Nhịn cả đêm, rốt cuộc bụng cũng réo lên.

      che cái bụng rỗng, mở cửa xuống lầu, lại nhìn thấy Lạc Thiên Uy.

      hiểu sao nhìn thấy trong lòng lại có cảm giác vô cùng trống trải.

      Lạc Tích Tuyết níu lấy cổ áo, từ trong tủ lạnhcầm lấy ly sữa uống, lắc đầu, thấy phải nên cảm thấy may mắn haysao? Thiên Uy có ở đây cùng với Vũ Trạch quang minh chính đại hẹn hò.

      Đột nhiên lúc này nghe thấy phòng của Thiên Uy truyền đến tiếng chuyện của hai người đàn ông.

      là của Lạc Thiên Uy, hai là của mộtngười quen biêt.

      “Người phụ nữ kia biết bí mật này?” Tiếngnói của Lạc Thiên Uy lạnh lùng tràn đây từtính, mê hoặc lòng người.

      “Dạ thuộc hạ hành bất lực”. ngườiđàn ông khác giọng có chút áy náy truyềnđến.

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc trong chốc lát, trong nhà khi nào có khách? phảiluôn chỉ có cùng Thiên Uy sao?

      tò mò đến gần vừa định gõ cửa bên trong lại truyền đến giọng lo lắng của người đàn ông nọ.

      “Tôn chủ, vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?”

      “Giải quyết !” Lạc Thiên Uy chút do dự , trong mắt lóe lên hàn bang sát khí.

      Sắc mặt chấn động, tâm như thót lên đến cổ họng, giải quyết? Giải quyết cái gì? giết người chú?

      hoảng sợ lo lắng, nghĩ tới còn tuổi như thế làm sao làm ra tìnhkia. Chỉ là lời tiếp theo của càng làm cho hoảng sợ hơn.

      muốn đem người phụ nữ kia cho chục người đàn ông hành hạ? Hành hạ mọtngười phụ nữ tàn nhẫn như thế.

      Lạc Tích Tuyết ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, mười ngón tay rét run, đầu ngón tay của lạnh thấu xương.

      Người em trai mười năm gặp rốtcuộc là người như thế nào?

      thể hiểu tại sao đối với dịudàng như thế nhưng đồng thời cũng tàn nhẫn với những người khác như vậy?

      lúc do dự biết có nên gõ cửađi vào hay cửa từ bên trong được mở ra.

      ra phải là môt người đàn ông như dự liệu mà là bóng dáng nóng bỏng củamột đại mỹ nhân tóc vàng.

      nhìn thấy quần áo người ta cũngkhông nghĩ đó là tốt, nhưng sao ấy lại ở cùng với chỗ?

      ?” Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên, cố ý nhìn trong phòng chút xác định là chỉ có trong đó ngoài ra có bóng dángcủa người đàn ông nào khác, lúc nãy vừamới nghe thanh của người đàn ông, phải là từ trong miệng của người phụ nữ nàyphát ra chứ?

      Loại kỹ xão này trong ấn tượng của chỉ có những sát thủ mới làm đượcnhư thế. Vả lại ta vừa ở cùng với hai người đơn độc, rốt cuộc là mối quan hệ gì đây.

      là ai?” Còn chưa đợi Lạc Tích Tuyết mở miệng ta dùng ánh mắt căm thùnhìn chằm chằm .

      “Tôi…” Lạc Tích Tuyết nhìn cái, kinh ngạc khi nghe người phụ nữ trước mắtnày hỏi như thế.

      “Nhược Huân, có thể xuống!” Lạc Thiên Uy giọng lãnh nhắc nhở, vẻ mặtlạnh lùng độ ấm.

      “Thiên Uy, ta là người phụ nữ mới của sao? ả cũng tính lui ra mà còn tứcgiận nhìn Lạc Thiên Uy hỏi thẳng, Tích Tuyếtđoán quan hệ của bọn họ cũng bình thường.

      phải chuyện của , lui ra ” Lạc Thiên Uy trầm cau mày, đôi mắt đen sâuthẳm toát ra tia cảnh cáo cùng hàilòng.

      Trì Nhược Huân nhận được ánh mắt cảnh cáo của chỉ có thể im miệng và lui rangoài.

      Lạc Tích Tuyết vẫn còn đứng bên cửa khônghiểu người phụ nữ này có ý tứ gì sao lại nhìn với ánh mắt như vậy.

      “Em tới khi nào?” đưa tầm mắt thâmthúy quan sát .

      “A. Chị?” Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, sắc mặt lúng túng, biết nên giải thích vớihắn như thế nào.

      nhíu mày, tới trước mặt , nhìn chằm chằm :”Mới vừa rồi tôi em đềunghe hết”.

      “Ừ”. Lạc Tích Tuyết tận lực làm cho vẻ mặtcủa mình được tự nhiên nhưng nhịp tim cứ đập nhanh như thế.

      Lạc Thiên Uy ngưng mắt nhìn , trong mắtcó tia ánh sáng thâm thúy cùng phức tạp, lại có chút u lãnh tìm tòi nghiên cứu, làm cho dađầu của hồi tê dại

      Chân của giống như mọc rễ, đứng nơi đó động cũng dám động, trán là từngtrận mồ hôi.

      vừa mới nghe được bí mật đó của , phải vì vậy mà giết người diệtkhẩu chứ?

      Môt buổi sáng có ăn cái gì bây giờ lại nghe tình như thế làm cho toàn than như muốn ngã quỵ, cơ hồ có chút đứng khôngvững nữa rồi.

      Rốt cuộc, đầu choáng váng, chịu được nữa nên cứ như vậy mà ngã xuống.Nhưng cảm giác đau đớn có xuất hiên, ngược lại than thể của lại rơi vào vòm ngực ấm áp.

      chậm rãi mở mắt ra, thấy khuôn mặt tuấn của Lạc Thiên Uy ở rất gần.

      Lúc này dùng tư thế rất mập mờ ôm , ánh mắt cẩn thận quan sát ,trong con ngươiđen gợn lên từng đợt sóng to mãnh liệt.

      “A” sợ hết hồn vội vàng đưa tay đẩy ra.

      Nhưng Lạc Thiên Uy vẫn cứ nắm chặt lấy eo , sức lực rất lớn, làm cho thể nào động đậy được.

      “Em buông chị ra!” Sắc mặt của đỏ lên, nhịp tim đồng thời như tiếng trống đánh.

      Thạt là mất thể diện vậy mà ở trước mặt thiếu chút nữa té xỉu.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi dám ngẩng đầu lên nhìn , rủ con ngươi lại, vừađịnh mở miệng giải thích với đột nhiên nghe câu:”Tôi với ta chỉ là bạn bè bình thường”.

      “Cái gì?” ngẩn ra, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của , nhịp tim càng đập nhanhhơn.
      ta là Nhược Trì Huân, tôi ở Mỹ biết côta, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thưòng”. Lạc Thiên Uy lại lần nữa kiên nhẫn hướng côgiải thích, chỉ sợ hiểu lầm.

      thoáng kinh ngạc chút, ngay sau đó bình thản :” ra em cần giải thích với chị ràng như thế”.

      “Em vậy là có ý gì?” Ánh mắt của u ám hẳn.

      “Chúng ta chỉ là chị em mà thôi, nếu như em có bạn đó cũng là chuyện bình thường,chị có phản đối”.

      “Em cứ như vậy hy vọng tôi có những người phụ nữ khác?” Lông mày của nhíu lại,trong con ngươi bừng lên ngọn lửa, hung hang nhìn chằm chằm .

      “Thiên Uy”. Lạc Tích Tuyết vô lực nhìn lại,đột nhiên cảm thấy có bi ai tập kích than thể .

      “Em lúc nào đó cũng kết hôn”. hạ quyết tâm thẳng làm vấn đề.

      Trong mắt lóe lên tia tức giận, xen lẫn đau đớn, ánh mắt sáng quắc kiên định nhìn :”Tôi kết hôn, nhưng đối tượng mà tôi muốn lấy chỉ có mình em”.

      “Thiên Uy, em biết đây là chuyện thể nào, chị là chị của em, em thể cưới chị của mình được”. Lạc Tích Tuyết cắn rang, từng câu từng chữ .

      Trong lòng rung lên, tay ôm lấyhông của , toàn than vây lấy , quát:”Emcó phải chi của tôi hay tôi quan tâm, điều mà tôi quan tâm là em có phải là người con của tôi hay thôi”.
      vẫn chưa buông ý định đó? chỉ cảm thấy đầu hồi choáng váng, đôi mắt to trong suốt hoảng sợ đề phòng nhìn .

      “Em buông chị tra trước ”. than thể côcứng nhắc đẩy ra, trong mắt lóe ra ngọnlửa tức giận.

      Chỉ là định vừa mở miệng bụngdưới lại truyền đến cơn đâu co rút dữ dội, sắcmặt của lập tức trắng bệch.

      “Ưm, đau quá!” nhịn được kêu thành tiếng, trán mảng mồ hôi.

      phát giác được có cái gì đúngnên lập tức ôm bả vai của , quan tâm hỏi:”Tích Tuyết, em sao vậy?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :