1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: nghĩ nhìn thấy .

      “Tích Tuyết, sao em lại ở đây?” Tiếu Vũ Trạch bước xuống xe khó có thể tin được nhìn ngườicon trước mắt, phải Tích Tuyết nênđến trường vào giờ này sao? Sao ấy lại ở trong con hẻm này?

      Vũ Trạch?” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc sửng sốt, sắc mặt lập tức mảng trắng mảng xanh. sai sợ điều gì gặpđúng điều đó, len lén tới con đường hẹpnày để mua thuốc tránh thai, chính là lo sợ bạn trai của biết được mắc công lại giải thích. Nhưng tại tốt rồi bị Vũ Trạch bắt gặp tại chỗ luôn.

      “Tích Tuyết, sao em lại ở chỗ này? Sao sắc mặt em khó coi vậy? Em có sao ?” Tiếu VũTrạch cảm nhận được ánh mắt của có gì đókhông đúng, nên cùng lo lắng hỏi.

      “Em, em có việc gì… có gì. Chắclà do thời tiết nóng quá nên cơ thể cảm thấy có chút mệt mỏi thôi” Nhịp tim của đập loạn lên, đem thuốc tránh thai giấu kỹ trong túi, mặt miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

      “Bị cảm nắng sao?”Tiếu Vũ Trạch vừa nghe bị cảm nắng, vội vàng quan tâm sờ cái trán của , thấy trán rất nóng, lập tức đem kéo lênxe:”Tích Tuyết, dẫn em bệnh viện xem chút”.

      “Bệnh viện?” Lạc Tích Tuyết giật mình, vộivàng tránh tay của Tiếu Vũ Trạch ra, sắc mặtcàng thêm khó coi. Nếu là bệnh viện bị bác sĩ kiểm tra có thai có cách nào giải thích với Vũ Trạch.

      “Em muốn bệnh viện” Thái độ Lạc Tích Tuyết cường ngạnh, giọng cươngquyết, đôi tay níu chặt cửa xe, muốn vào.

      “Nhưng sắc mạt của em khó coi như vậy, bệnh viện biết làm như thế nào?” Tiếu VũTrạch hơi nhíu chân mày, kéo tay của qua, dịu dàng dụ dỗ :”Tích Tuyết ngoan, cùng anhđi bệnh viện được ?”

      !” Lạc Tích Tuyết vội vàng lắc đầu, sắcmặt kém như vậy là tại vì bất ngở gặp Vũ Trạch tại đây, chờ rồi sắc mặt côsẽ đỡ hơn.

      Vũ Trạch, làm sao? làm em tự mình về nhà nghỉ ngơi xíu là khỏerồi”. Lạc Tích Tuyết khéo léo với , giọng êm ái thúc giục mau.

      Tiếu Vũ Trạch đời nào chịu khi thấy trongtình trạng thế này, nắm cằm của Lạc TíchTuyết lên :”Tích Tuyết, em ngã bệnh rồi, làmsao bỏ em lại đây được? Em vẫn là ngoan ngõan cùng bệnh viện thôi”.

      Lạc Tích Tuyết im lặng thở dài, xem ra ấy dễ dàng rời như vậy nhưng cũng thể cùng bệnh viện. Bất đắc dĩ nên cũng chỉ :” Vũ Trạch, em chịu được mùi thuốc trong bệnh viện đâu hay đưa em về nhà của để em nghỉ ngơi mộtchút là được rồi.”

      muốn Vũ Trạch trực tiếp đưa về nhàcủa nhưng nhớ lại những gương mặt xa lạ trong ngôi nhà kia thà ở trong biệt thự của bạn trai nghỉ ngơi chút.

      “Ừ, như vậy cũng được”Tiếu Vũ Trạch vui mừng trong bụng, lập tực gật đầu đồng ý. KHó có cơ hội khi nào Tích Tuyết mở miệng chủđộng đến nhà huống chi ở biệt thự của cũng có bác sĩ riêng, có thể tự tay chăm sóc cho dĩ nhiên là còn gì tốt hơn rồi.

      “Em lên xe , hôm nay làm ở bên cạnh em cả ngày”. Tiếu Vũ Trach dìu Lạc Tích Tuyết lên xe, cài dây an toàn cho , nhìngương mặt diễm lệ của mơ ước được cùng có thời gian bên nhau như thế này lâu rồi.

      Lạc Tích Tuyết ngồi vào trong xe, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng được buông xuống, thở ra hơi sâu, cầm điện thoại lên nhắn chobạn tốt Trần Tiểu Mạt, nhờ ấy xin cho nghỉ ngày hôm nay.

      Chiếc xe đen chạy thẳng đến biệt thự Tiếu gia. chiếc xe Lamborghini khác cũng đồng thờitheo sát sau bọn họ.

      Lạc Thien Uy hung hăng đập tay xuống tay lái,đáng chết, Lạc Tích Tuyết quả nhiên tìm TiếuVũ Trạch, cứ như vậy chờ được muốn gặp tên đó sao?

      Chương 47: Sau khi tắm

      Biệt thự ngay lưng chừng núi, ngói màu đỏ lưu ly dưới ánh mặt trời tản mát ra ánh sáng dịu . Tiếu Vũ Trạch dừng xe bên ngoài biệt thự, dắt tay Tích Tuyết bước vào trong.
      “Thiếu gia, người về!!” người quản giađộ tuổi trung niên tiến lên tiếp đón.

      “Ừ, gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của tôi tới đây” Tiếu Vũ Trạch để Lạc Tích Tuyết ngồi vào ghế sofa, lại sờ sờ cái trán của , ngay sau đó thanh ôn tồn phân phó.

      “Vâng” Quản gia cung kính gật đầu, lập tứcxoay người gọi điện thoại. Lạc Tích Tuyết đứng dậy gọi lại:”Bác Chu, cần phiềnvậy đâu bác , con sao”

      “Thiếu gia, chuyện này…” Quản gia khó xửnhìn về phía Tiếu Vũ Trạch, thiếu gia ra lệnhthì thể nào cãi lời nhưng cũngbiết Lạc tiểu thư luôn có sức ảnh hưởng đến thiếu gia.

      “Tích Tuyết, nghe lời ”Thanh Tiếu Vũ Trạch dịu dàng, ôm eo thấp giọng dỗdành như dỗ đứa trẻ ương bướng.

      mà, Vũ Trạch, người ta khôngmuốn bác sĩ chần đoán gì đâu” Lạc Tích Tuyếtôm cổ của , cong đôi môi đỏ mọng lên hướnghắn làm nũng:” Vũ Trạch, em sao mà, em muốn tắm, tắm xong em ngủmột lát, dậy khỏe hơn thôi.”

      Tiếu Vũ Trạch nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏnhắn xinh đẹp của , khuôn mặt tuấn hiệnlên nhu tình khó tả, cúi đầu hôn lên đôi môi của , cưng chìu :”Được rồi, nghe em”.

      Lạc Tích Tuyết cảm kích hôn trả lại gò má , liền theo quản gia lên lầu hai. Căn phòng lầu hai kia là phòng chuyên dụng của , là Vũ Trạch cố ý để dành riêng cho . Mỗilần tới đây Tiếu Vũ Trạch bảo bọn người làm trong nhà dọn dẹp lại phòng cho ở.

      Đó là chứng tỏ địa vị của tại Tiếu gia cũng làchứng minh vị trí của trong lòng Tiếu VũTrạch, là thiếu phu nhân tương lai của Tiếugia đó là chuyện sớm muộn.

      “Lạc tiểu thư, tôi chuẩn bị nước tắm xong cảrồi”. người làm nữ từ phòng tắm ra, cung kính với tiếng, liền ra cửa.

      Lạc Tích Tuyết ôm áo tắm vào phòng. Thoát quần áo ra ngoài, đem sữa tắm hương thơm dịu thoa người, loại sữa tắm này là do Vũ Trạch cho trồng các loại hoa tươi rồi tựmình điều chế thành sữa tắm cho , mùi hương này tự nhiên thanh nhã nên rất hợp với cơ thể của .

      Lạc Tích Tuyết cũng rất thích mùi hương này,bởi vì đây là do bạn trai tự chế ra nên nó rất cóý nghĩa đối với .

      tỉ mỉ dùng sữa tắm thoa khắp thân thể, đemcơ thể toàn thân rửa sạch lần, cho đến khi người chỉ còn mùi hương dịu này, là mùi hương mà thích mà Vũ Trạch cũng thích.

      Sau khi tắm xong, Lạc Tích Tuyết chỉ khoácmột chiếc khăn tắm, từ trong phòng tắm ra. Trong phòng mảnh tăm tối, chỉ cách đókhông xa bên sofa có cái đèn sáng nhànnhạt. giật mình, ràng lúc vào phòng tắm là đèn lớn được mở.

      Lạc Tích Tuyết vươn tay muốn chạm vào côngtắc đèn nhưng lúc này bóng đen cao lớn đột ngột xuất , tiến đến gần . đôi tay cường tráng có lực đưa tới quấn chặt vòng eo của , ôm thân thể thơm ngát của do vừamới tắm xong vào trong ngực.

      Lạc Tích Tuyết bị hành động bát ngờ của người đàn ông làm cho giật mình, có chút kinh hoảng muốn giãy dụa, nhưng người đàn ông có lẽ đoán được động tác kế tiếp của nên hắnvững vàng chế trụ hai tay cùng hai chân của ,dùng lực vừa dủ để làm bị thương đồng thời cũng làm cho thể nhúc nhích được.


      Chương 48: cầu.

      Vũ Trạch” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc muốn đẩy ra theo bản năng giãy dụa.

      Hai cánh tay Tiếu Vũ Trạch ôm chặt vòng eo thon gọn của , cúi đầu cái lưỡi liếm lấy vành tai của , khẽ cắn, ở bên tai :”Tích Tuyết, nhớ ? mỗi ngày đều nhớ đến em”.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết cứng đờ, lòng bàn tay nắm lại chặt, rất muốn bật thốt lên, cũng rất muốn nhưng lời đến khóe miệng thể nào thoát ra được.

      Hôm nay còn là thuần khiết như lúc mới quen nữa, mặc dù việc đó muốn và người đàn ông đó khôngthích nhưng việc cũng lỡ rồi, trong lòng ít hay nhiều đều có chút tiếc nuối.

      Nếu Vũ Trạch biết đêm đó cùng Lãnh Khinh có phát sinh quan hệ có thể còn giốngnhư bây giờ thích nữa ? Lạc Tích Tuyết trong lòng lo âu, do dự, biết đemchuyện đêm đó với như thế nào.

      “Tuyết nhi” Tiễu Vũ Trạch đưa tay xoa gò mámịn màng của , nhàng đẩy mái tóc dài của ra phía sau, ánh mắt nóng rực ngưng trọngnhìn :”Trước kia, cho rằng em là ngườicon truyền thống nên ngay cả hôn cũngkhông dám hôn em, vì sợ dọa đến em nhưnghiện tại còn lo lắng điều đó nữa vìanh nghĩ Tuyết nhi của rất nên mở lòng ra với ”.

      Tiễu Vũ Trạch nhiệt tình hôn lên đôi môi đỏ mọng của , cuồng nhiệt chiếm lấy , đemlưỡi thăm dò vào trong miệng , quấn lấylưỡi của , làm hô hấp của cả hai trở nên dồndập.

      Lạc Tích Tuyết trong nháy mắt ánh mắt ngơ ra, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, đẩy ra:” được, Vũ Trạch được”

      Vẻ mặt cực kỳ thấp thỏm, trong lòng giống như bị cái gì đó sắt nhọn đâm vào, cực kỳkhó chịu, lời của Vũ Trạch có nghĩa gì? tại sao lại “mở lòng ra”? Chẳng lẽ phát gì rồi sao?

      cần sao?” Tiếu Vũ Trạch dừng hôn lại,có chút kích động nắm bả vai của :”Trongtúi áo của em chứa đầy thuốc tránh thai, chẳng lẽ phải là tính tối nay cho rồi sau đó dùng thuốc sao? Hay em có người đàn ôngkhác?”

      , Vũ Trạch! Em chỉ thích , em có người đàn ông nào cả, em chỉ thíchmình thôi” Mặt Lạc Tích Tuyết biến sắc, vừa vội vừa sợ nhìn hộp thuốc tránh thai trong tay của , trong lúc nhất thời biết giải thích như thế nào, chỉ là vội vã ôm để chứng tỏ trái tim của .

      “Tuyết nhi?!!” Lòng của Tiếu Vũ Trạch nhảylên, ngờ trong tình huống cấp bách lại thổ lộ với như thế, có thể thấy được địa vị của trong lòng của , cái hộp thuốctránh thai này nhất định là tối nay định cho rồi sau đó uống nó để phòng ngừa.

      Tiếu Vũ Trạch trong lòng lướt qua nhu tình cùng vui sướng hả hê, nhìn chớp mắt, đột nhiên cúi người xuống hai tay bế TíchTuyết lên, thân mật ôm lấy :”Tuyết nhi, em cóbiết chờ câu này của em bao lâu rồi ?”

      Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn gì, chỉ lẳng lặng nằm trong lòng Tiếu Vũ Trạch. Chẳng biếtsao nằm trong lòng Vũ Trạch có cảmgiác ấm áp lạ thường.

      Tiếu Vũ Tạch ôm lấy bước từng bước dài vềphía phòng ngủ của , đây là địa phương thuộc về , cho phép có bất cứ mùivị của người phụ nữ nào quanh đây nhưng tốinay là lần đầu tiên phá lệ, bởi vì người con này là Tuyết nhi của , người mà thương ngần ấy năm.

      Con ngươi thâm thúy của tràn đầy ánh sáng nhu hòa, cử chỉ nhàng đem Lạc Tích Tuyết đặt chiếc giường lớn trắng noãn, sau đó cũng tự mình nằm lên.

      đè lên thân thể của , si mê hôn môi , taytháo chiếc khăn tắm che đậy thân thể của ra, bàn tay thô to chiếm lấy thân thể .

      Chương 49: Tâm tình mâu thuẫn.

      “Ưm…”

      Lạc Tích Tuyết nhắm hờ con mắt, đôi môi đỏ mọng phát ra những tiếng rên rỉ mê người, kích thích Tiếu Vũ Trạch hơn nữa.

      càn quét mọi ngóc ngách ngọt ngào trongmiệng , điên cuồng thoát quần áo người ra, chờ được nữa rồi, muốn , muốn cảm thụ những gì tốt đẹp nhất thuộcvề .

      Dưới ánh đèn lờ mờ, tĩnh lặng như nữ thần, chiếc ga giường trắng càng thêm có vẻmông lung mà duyên dáng. Tròng mắt Tiếu Vũ Trach đen láy hứng hực lửa nóng, hềchớp mắt nhìn người con ở dưới thân, đáy mắt có tham muốn giữ lấy lên ràng.

      Vũ Trạch… muốn làm gì….” Lạc Tích Tuyết bị đôi mắt hù dọa, cơ thể co rút về phía sau, mực thối lui về phía cuối giường.

      Nụ cười của Tiễu Vũ Trạch ưu nhã như thườngngày, chỉ là động tác của chút nàodịu dàng kéo lấy chân của , đem lấy lần nữa nằm ở dưới người .

      “Tích Tuyết, đợi em năm năm rồi, tốinay em hãy cho ” Hô hấp cực nóng phun gò má tinh xảo của , trong mắt ràng như muốn nuốt chửng .

      , cần! Vũ Trạch, cần…” trong lòng Lạc Tích Tuyết chấn động, vội vàng hoảng sợ lắc đầu, kháng cự muốn đẩy ra.

      phải là muốn cho mà là tại thể cho được, khôngmuốn ngay cả bản thân có còn thanh bạch hay cũng biết mà cho , cứnhư vậy trao thân cho , muốn làmcho Vũ Trạch đau lòng, nếu như khôngphải là xử nữ nữa tưởng tượngđược Vũ Trạch đau lòng và thất vọngnhư thế nào.

      Bọn họ nhau năm năm, Vũ Trạchcũng chưa từng chạm vào , mà lầnsơ sót xảy ra đêm với Lãnh Khinh, nếu như còn trong trắng làm sao dám đối diện với Vũ Trạch đây.

      cần sao? Tích Tuyết em quên rằng em quên trong túi áo em có thuốc tránh thai đểchuẩn bị cho đêm nay sao, chẳng lẽ nghĩ sai?” Tiếu Vũ Trạch nâng cằm của lên, tròng mắt tuần dât trở nên u ám.

      chờ Tích Tuyết có phản ứng gì, khuônmặt tuấn mỹ của cúi xuống, đặt môimỏng của lên cánh môi của lần nữa,cuồng nhiệt xâm nhập trong miệng , chiếmđoạt ngọt ngào thuộc về , từng chút từng chúthưởng thụ…

      “Ưm…..” Lạc Tích Tuyết cố gắng chống cự, nhưng thân thể Tiễu Vũ Trạch cường tráng nằmrạp người , bất luạn có giãy dụa nhưthế nào cũng làm nhúc nhích nửaphân.

      Môi lưỡi tiếp xúc thân mật như có dòng điện khác thường chạy qua, khiến Lạc Tích Tuyếtvừa vội lại vừa sợ. sợ nếu Vũ Trạch phát ra chân tướng ,phát ra còn thuần khiết như trong tưởng tượng của nữathì như thế nào?

      Dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể cắn môihắn, cố gắng gọi lý trí của quay về. ai ngờ,Tiếu Vũ Trạch chỉ bị đau trong chớp mắt, ngaysau đó đôi môi ấm áp của chạy dọc theo đường cong hoàn hảo trước ngực rồi mộtđường xuống, để lại những dấu hôn nóng rực cùng tê dại….

      Quản gia Chu sắp xếp cho những người hầu dọn dẹp mọi ngõ ngách trong khu biệt thư, thiếu gia khó có được rãnh rỗi mà mang Lạc tiểu thư đến đây nghỉ phép, bọn họ là người làm trong gia đình phải có bổn phận dọn dẹp biệt thựsao cho sạch để lưu lại ấn tượng tốt tronglòng Lạc tiểu thư.

      “Đing đoang…….” Ngoài cổng truyền đến tiếng bấm chuông dồn dập, quản gia ra ngoài mởcổng.

      “Cậu là?” Cổng chính vừa mở ra, đứng phía ngoài là người thiếu niên mặc chiếc áo gió màu đen, người thiếu niên này trong rất quenmắt, giống như quản gia thấy ở đâu đó.

      “Tôi là Lạc Thiên Uy, chị của tôi Lạc Tích Tuyết có phải ở đây ?” Lạc Thiên Uy thân phận của mình ra, hai con mắt sắc bén cứ như vậy nhìn thẳng vào trong nhà.

      Chương 50: Bị bắt gặp

      “À, ra là Lạc thiếu gia”

      Quản gia Chu nghe được lời giới thiệu của LạcThiên Uy nhất thời hai mắt tỏa sáng. chínhlà em trai của Lạc tiểu thư mới mười sáu tuổi được giao trách nhiệm là tổng giám độc của tập đoàn Lạc thị, ti vi cũng có nhiều về , khó trách cảm thấy quen mắt.

      “Chị tôi đâu?” mặt Lạc Thiên Uy là sựlạnh nhạt thường ngày, chỉ lòng muốn mau chóng nhìn thấy Tích Tuyết của .

      “A, Lạc tiểu thư vừa mới cùng thiếu gia lên lầurồi, để tôi gọi ấy xuống”. Quản gia lúc nàymới phản ứng lại, vội vàng nhiệt tình mời ThiênUy vào phòng khách của biệt thự.

      Nghe được tin Lạc Tích Tuyết ở cùng Tiếu Vũ Trạch, đôi mắt hẹp dài của Lạc Thiên Uy ra tia nhẫn.

      Hai tay nắm thành quả đấm chặt, trực tiếp trầm mặt lên lầu:” cần, tự tôi lên tìm chị ấy”.

      “Hả?” Quản gia ngẩn ra, sắc mặt có chút khó xử. lạc thiếu gia cứ như vậy mà xông lên, ngộ nhỡ quấy rầy thiếu gia cùng Lạc tiểu thư sẽkhông tốt.

      “Thế nào?” lạc Thiên Uy ngừng bước chân, trong mắt lóe lên tia sắc bén, xoay đàu lại chất vấn.

      “Việc đó…” khuôn mặt quản gia nở mộtnụ cười,suốt nửa ngày mới tìm được lý do viện cớ:”Lạc thiếu gia, ngài biết dường, để tôidẫn ngài ”.

      xong, với người giúp việc vài điều, tự mình dẫn Lạc Thiên Uy lên lầu hai.

      Bên trái dãy hành lang là phòng mà Tiếu Vũ Trạch đặc biệt vì Lạc Tích Tuyết mà giữ riêng cho , quản gia đương nhiên trước tiên phảiđưa đến đây.

      “Lạc tiểu thư, có ở bên trong ạ?”Quản gia Chu lễ phép gõ cửa gọi .

      Nhưng chờ cả nửa ngày bên trong hoàn toànkhông có người đáp lại. gõ thêm hai cái nữa:”Lạc tiểu thư, em trai của đến tìm , có ở trong đó ?”

      Vẫn là có người đáp lại.

      “Ngươi chắc là chị tôi ở trong này chứ?” Lạc Thiên Uy khỏi có chút nghi ngờ, gõ cửa nửa ngày cũng có người đáp lại, rất ràng là Lạc Tích Tuyết ơ trong đó.

      Trong mắt quản gia cũng nhất thời xẹt qua nghi ngờ, đúng, lúc nãy ràng dẫn vào trong phòng này mà, chẳng lẽ lúc sau thiếu gia lại…….?

      “Lạc thiếu gia, có thể là thiếu gia nhà tôi dẫn Lạc tiểu thư ra ngoài rồi, nếu cậu ở trongphòng khách chờ chút, tôi gọi điện cho thiếu gia?” Quản gia khom người cung kính hỏi.

      Lạc Thiên Uy nhướng mày cũng có suy nghĩ nhiều :”Như vậy cũng được”.

      xong xoay người xuống lầu.

      Chỉ là chân vừa bước được vài bước lại nghe thấy thanh trầm thấp đầy quyến rũ mập mờ phát ra từ căn phòng.

      Vũ Trạch”

      nghe thanh này cũng đủ biết đó là TíchTuyết, ở nơi nào? cùng Tiếu Vũ Tạch làm gì?

      Đáng chết!

      Trong lòng Lạc Thiên Uy bùng lên ngọn lửa lớn, môi mỏng mím chặt thành đường, sảibước đến căn phòng phát ra thanh.

      “Lạc thiếu gia cậu muốn đâu?” Quản gia đuổi theo lên ngăn Lạc Thiên Uy lại, khôngmuốn Lạc thiếu gia phá chuyện tốt của thiếu gianhà họ.

      “Tránh ra!” Tròng mắt đen của Lạc Thiên Uycàng thêm lạnh lùng, môi mỏng cứng rắn ra hai chữ.

      trán quản gia rỉ ra tầng mồ hôi lạnh, thanh lấy lòng :”Lạc thiếu gia, Lạc tiểu thư đãquen thiếu gia nhà tôi năm năm rồi việc xảyra giữa bọn họ là chuyện rất bình thường, cậu đừng quấy rầy bọn họ”.

      “Cút!!!!” Ánh mắt Lạc Thiên Uy run lên, cước dạp quản gia ra, do dự hướnggian phòng tới.

      “Ken két…”
      đẩy cửa phòng ra, cảnh tượng bên trong lọt hoàn toàn vào mắt , hàn trong mắt càng trở nên nhiều hơn.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: Đau lòng rời

      Lạc Thiên Uy cứ như vậy xuất ở cửa. Thân hình cứng lại, đứng thẳng, ánh mắt lắng đọng lạnh lùng, trong lòng lên cỗ khí nóng, môi mỏng mím chặt thành đường.

      Nhìn hai người trong phòng, tròng mắt của lên chua chát, ngay sau đó bị đau lòng cùng tuyệt vọng thấu tâm can thay thế. nắm chặt thành quyền, chiếc cằm căng thẳng, thân thể run run. khẽ mấp máy môi muốn gì đó nhưng cuối cùng cũng thể mở miệng được.

      có thể được cái gì đây? Lấy tư cách gì để ? chẳng qua cũng chỉ là em trai của , trừ cái thân phận này ra căn bản cái gì cũng có.

      Măc dù lòng đầy ngập lửa ghen, muốn xông lên trước kéo Tiếu Vũ Trạch ra khỏi người Lạc Tích Tuyết nhưng làm như vậy có thay đổi được gìđâu? Tiếu Vũ Trạch là bạn trai chân chính của , hai người bọn họ là đôi tình nhân có tư cách gì mà xen vào? lấy lý do là em trai củacô để phản đối sao?

      Tâm, hung hăng co quắp lại, thương thế khắp người làm thể nàothở nổi.

      Lạc Thiên Uy ngẩng đầu lên, cắn răng nhẫn nại, vẻ mặt vì khắc chế mà có chút vặn vẹo.

      “Thiên Uy” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn bóng dáng quen thuộc dứng ở cửa, vẻ mặt hốt hoảng, vội vàng đẩy Tiếu Vũ Trạch ra.

      Tại sao em trai lại ở đây? Làm sao để thấy tình cảnh thân mật giữa côvà Vũ Trạch đây? chỉ mới có mười sáu tuổi thôi, hình ảnh bây giờcủa ảnh hưởng đến em trai .

      Lạc Tích Tuyết vội vàng lấy chiếc khăn tắm lên che người lại, nhưng vừa bước xuống giường Tiếu Vũ Trạch từ đằng sau ôm lại:”Bảo bối, emmuốn đâu vậy?”

      “Thiên Uy, … Ưm………” Lạc Tích Tuyết vừa địn mở miệng Tiếu VũTrạch chặn môi của lại, coi ai ra gì hôn , cố ý trước mặt Lạc Thiên Uy biểu thị công khai là của Tiếu Vũ Trạch .

      Nhìn người trước mắt mình, thân thể bị hôn đến mù mịt, Lạc Thiên Uy cảm thấy lòng mình như chìm xuống đáy bể.

      thể nào tiếp nhận được chuyện người con mà mình thích lại trước mặt mình nằm trong vòng tay của người đàn ông khác.

      Lòng như bị dao cắt, có loại chua xót từ trong cổ họng xông lên, cuối cùng mắt cũng ươn ướt. Kiên quyết xoay người, ánh mắt lạnh lẽo mà trống rỗng.

      thể nào ảo tưởng nữa, càng thể lưu luyến buôngnữa.

      hận , hận cứ như vậy mà chối bỏ ! Tại sao thể đợihắn lớn lên, muốn cũng có thể cho , tại sao chờ ?

      Cũng bởi vì bọn họ là chị em sao? Buồn cười cho tầng máu mủ kia, thể , chỉ có thể trơ mắt nhìn bị người đàn ông khác cướp , dũng khí để đoạt lại cũng có, chỉ có thể nhếch nhác xoay ngườirời .

      Lạc Tích Tuyết, tại sao em lại là chị của tôi? Tại sao?

      “Rầm!” Lạc Thiên Uy nặng nề nện quyền vào tường mu bàn tay ứ đọng máu, nhưng vẫn như cũ điên cuồng đập, ngừng, ngừng. tay phải đầy máu nhưng biết như thể nào là đau, có lẽ mất cảm giác rồi.

      muốn dừng lại bởi nếu dừng lại trong đầu chỉ toàn hình ảnhcủa hai người bọn họ ôm hôn thôi.

      Hình ảnh đó thể nào tiếp nhận được, cái cảm giác đau lòng đó lại ùn ùn kéo tới, đẩy vào địa ngục tuyệt vọng.

      Tại sao, Lạc Tích Tuyết lại là chị của ? Tại sao lại thích chị của mình?

      Biết thể, biết đúng nhưng tự chủ được màđi , bị hấp dẫn, lòng cứ hãm sâu vào.

      Nhưng Tích Tuyết cũng thích , thích Tiếu Vũ Trạch, muốn cùng những người đàn ông khác lui tới, cũng có đủ tư cách để phátan hạnh phúc của .

      biết sao nữa, muốn bị tổn thương nhưng cũngkhông thể bỏ được .

      hy vọng có thể lấy thân phận em trai để yên lặng bên cạnh bảo vệ nhưng đến khi tận mắt chứng kiến cùng người đàn ông khác ôm hôn thìtim của như bị ai đó cứa vào, cái loại cảm giác đó đau đến tê tâm liệtphế, quả đem sống bằng chết.



      Chương 52: Có loại gọi là buông tay.

      Sáng sớm, ánh sáng màu vàng từ mặt trời chiếu vào, gió phất qua lá cây. Tất cả đều là màu sắc mới mẻ.

      Cánh cổng lớn của biệt thự Tiếu gia được mở ra, bóng dáng mảnh khảnh từ bên trong ra. Gió mát thổi qua mái tóc của , quần áo màu trắng tung bay theo gió, bả vai gầy yếu giống như chỉ cần cơn gió thổi qua là bị ngã vậy.

      Lạc Tích Tuyết theo bản năng kéo áo trướcngực che cổ của mình lại, đôi tay ôm lấy thân thể, tay cầm túi xách, bước ra khỏi biệtthự.

      Mới vừa ra khỏi cổng sắt lớn bỗng có sức mạnh mạnh mẽ kéo tới. Đôi tay Lạc Thiên Uy giữ chặt bả vai của , đôi mắttịch mịch mà nóng bỏng gắt gao nhìn .

      “Thiên Uy, em…” thế nào mà lại ở nơi này?

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc trợn to mắt, đôi môi khô khốc, tầm mắt ngưng tụ đôi mắt đầy tơ máu của Thiên Uy.

      Em trai phải đứng ở chỗ này cả buổi tối chứ? nhíu đôi này thanh tú lại, tronglòng dâng lên kinh ngạc khó , chẳng lẽ cảđêm qua ngủ đứng bên ngoài biệt thựcả đêm chờ ?

      cùng Tiếu Vũ Trạch tối hôm qua…..” Đôi tay của Lạc Thiên Uy nắm chặt bả vai của Lạc Tích Tuyết, tròng mắt u ám nhìn thẳng về ,thanh khàn khàn chất vấn.

      còn hỏi hôm qua có chuyện gì ?Chẳng phải cần hỏi cũng biết rồisao, tại sao còn ôm hy vọng hỏi , chẳng lẽnhất định phải nghe từ miệng ra câu đóhắn mới cam tâm sao?

      “Chị cùng với Vũ Trạch ra ……….”Lạc Tích Tuyết mở miệng muốn giải thích gì đó nhưng lại biết từ đâu. Thiên Uy chỉ làem trai , tối qua cùng Vũ Trạch có xảyra chuyện gì cũng nhất thiết phải cho biết.

      Lạc Thiên Uy lôi đến gần , vốn định hỏi lần nữa nhưng khi thấy khắp người đầy rẫy những dấu hôn thân thể cứng lại.

      Những vết hôn này!!!!!!

      Đây là lần thứ hai người thấynhững vết hôn như vậy rồi, chứng minh đây phải là lần đầu tiên của . sớm thuộc về , mà vẫn còn ở nơi này kiên trì, chấp nhất làm gì nữa đây?

      Lạc Thiên Uy có chút mất tỉnh táo mở vạt áocủa Tích Tuyết ra, làn da trắng noãn mịnmàng là hàng loạt những dấu hôn trải rộng khắpcơ thể, xinh đẹp mà chói mắt.

      “Chị quả nhiên …..” trong mắt Lạc Thiên Uy xẹt qua mất mát, bi thương chăm chúnhìn :”Chị là cam tâm tình nguyện sao? Chịmuốn cùng Tiếu Vũ Trạch ở chung chỗ sao?” Kết hôn,gả cho ?

      “Thiên Uy?” Lạc Tích Tuyết hơi buồn cười nhìnhắn, hiểu vì sao Thiên Uy lai hỏi như thế,nhưng thể chấp nhận chuyện em trai lại mở tung vạt áo của ra.

      “Tiếu Vũ Trạch tâm chị sao? Chị rất thích sao?” Lạc Thiên Uy thấy Lạc TíchTuyết lời nào, có chút gấp gápvội vã hỏi:” cả đời đối tốt với chị chứ?Cả đời chỉ thương mình chị sao? có khi nàokhi dễ chị ?”

      “Thiên Uy, Vũ Trạch là bạn trai của chị” LạcTích Tuyết bị ánh mắt của Lạc Thiên Uy hù dọa, giùng giằng bật thốt lên.

      Ngực Lạc Thiên Uy chấn động, trong lòng nổilên nỗi khổ khó thấu như bị khoét thànhmột vết thương rộng.

      “Em hiểu rồi”.

      xoay người rời , khuôn mặt lên vẻ ưu thương.

      “Nếu như lựa chọn của chị mà chị cũng thích em rời , bao giờ quấy rối chị nữa”.

      Chương 53: Hiểu lầm

      Nhìn bóng lưng em trai rời . Lạc TíchTuyết sững sờ như người mất hồn. Tại sao cứ cảm thấy lời của em trai đầy hàm ý? Hơnnữa ánh mắt của nhìn giống ánhmắt của em trai dành cho người chị .

      Loại ánh mắt này có nhìn thấy qua khi đêmqua bị Vũ Trạch đặt dưới thân. Khi đó người , Vũ Trạch đường hôn khắp thân thể của , dù dộng tác của rấtdịu dàng, triền miên nhưng vẫn có thể cảm nhận được ham muốn mãnh liệt chiếm lấy củaanh Vũ Trạch đối với .

      cũng muốn cho , Vũ Trach là ngườiđàn ông mà nhất, cũng hy vọng giao mình cho nên cũng có đẩy ra, chỉ là nhàn nhạt đáp lại , khôngmuốn làm cho Vũ Trạch thất vọng, càngkhông muốn đau lòng.

      Nhưng là khi bọn họ chuẩn bị làm bước cuốicùng, vẫn nhịn được mà khóc lên.

      phải cảm thấy uất ức mà rấtsợ.

      Bất cứ người đàn ông nào cũng muốn lần đầu tiên của người con mình dành chomình sao? Huống chi cùng Vũ Trạch có tới năm năm nhau, nếu Vũ Trạchphát ra còn là xử nữ nữa rồithì nhất định nghĩ phản bội .

      Mặc dù đêm đó là do có người hạ độc nhưngcô cũng thể tha thứ cho chính mình.

      cảm thấy rất có lỗi với Vũ Trạch, sợ phát ra chân tướng của đêm hôm đó.Nếu như đêm hôm đó có chuyện gì xảyra vẫn con là xử nữ nhưng nếu còn là xử nữ nữa Vũ Trạch cóchia tay với ?

      biết cho nên khi Vũ Trạch chuẩn bị tiến vào đột nhiên khóc nấc lên. Tiếu Vũ Trạch cho là hành động của dọa đến nên ão não buông ra, ẫn nhẫn launước mắt măt , dùng nụ hôn ẩm ướt của để lau khô nước mắt cho , đem ôm chặt vào trong ngực.

      cứ như vậy ôm suốt cả đêm, cho đến khi bình minh Tích Tuyết thừa dịp còn ngủ, len lén chạy ra ngoài.

      có cách nào đối mặt với cầu củabạn trai , vốn có lý do cự tuyệt nhưng thể đẩy ra và cònkhóc nữa.

      biết Vũ Trạch rất nên càng có dũng khí để giải thích chuyện đêm đó với . đường nhộn nhịp, bước vàomột quan cà phê tìm vị trí gần của sổ ngồixuống.

      gọi cho Lạc Thiên Uy nhưng điện thoại của liên lạc được. Lạc Tích Tuyết khônghiểu trong lời của là có ý gì? Chẳng lẽ hại em trai đứng suốt đêm bên ngoài nênhắn tức giận?

      Chắc là như vậy rồi!!!

      Lạc Tích Tuyết suy đoán nghĩ, đồng thời tronglòng cũng có chút ảo não, tối hôm qua khôngnên ở lại với Vũ Trạch mà bỏ quên em trai .

      “Tiểu thư, về” Vừa về tới nhà quản giaNgô ra đón , giúp cầm túi xách.

      “Ừ” lạc Tích Tuyết gật đầu cái, vào phòng vệ sinh rửa mặt, ngồi vào bàn ăn chuẩn bị ăn cơm.

      “Hôm nay sao chỉ có mình con ăn cơm vậy bác?” Lạc tích Tuyết nghi ngờ hỏi, nhìn quanhbốn phía cũng có ai, người trong nhà đâu hết cả rồi.

      Quản gia Ngô bưng món ăn lên cho , :”Lãogia buổi tối phải tiếp khách, phu nhân thìmang Tam tiểu thư ra ngoài dạo phố rồi, thiếugia muốn ra nước ngoài nên làm thủ tục rồi ạ’

      “Lạc Thiên Uy muốn ra nước ngoài?” Lạc Tích Tuyết trợn tròn mắt, tưởng rằng chỉ nhất thời giận , nghĩ tới tiểu tử này lạiđi .

      Chương 54: Chờ đêm khuya

      “Này thiếu gia lúc nãy trở lại nhà gặp lão gia nóimuốn ra nước ngoài học tiếp, rồi đùng đùng ra ngoài cũng biết ai chọc giận vị thiếu gia này” Quản gia Ngô múc cho Tích Tuyết chén canh, giọng có chút khinh thường.

      thích việc lão gia trọng nam khinh nữnhư thế, Lạc thiếu gia vừa mới trở lại đemtoàn bộ sản nghiệp giao cho , vậy Tích Tuyết tiểu thư làm như thế nào? Dù gì cũnglà con ruột của lão gia mà.

      Sắc mặt Lạc Tích Tuyết có chút phức tạp, liếcthấy ngoài cửa sổ trời tối, khỏi lo lắng cho em trai.

      Thiên Uy rốt cuộc có tâm tình gì tại sao độtnhiên lại đòi ra nước ngoài? Xem ra cần phải gặp hỏi mới được.

      “Quản gia Ngô, bác ngồi xuống đây ăn cùngcháu ” Lạc Tích Tuyết lôi kéo quản gia ngồixuống, đưa cho bà bộ bát đũa.

      Quản gia Ngô mỉm cười nhìn , cả nhà này chỉ có mình tiểu thư là tôn trọng bà coi bà như người làm.

      Sau khi ăn tối xong, quản gia Ngô quét dọnphòng,còn Lạc Tích Tuyết ngồi sofa tại phòng khách, vừa đọc tạp chí vừa chờ em trai về.

      rất lo lắng cho đứa em trai này, thểnói lý do tại sao có lẽ do bọn họ có máu mủtương thông và cùng mất mẹ từ .

      biết em trai trở về nhà này thíchứng kịp, dù sao Thiên Uy từ cũng chỉ có mình quen cuộc sống đơn ở nước ngoài, có tình thương của mẹ, cha lai khôngở bên cạnh nên nhất định so với người bình thường càng cần nhiều ấm áp hơn.

      Vốn là có thể làm bạn với kết quả tốihôm qua Vũ Trạch mà bỏ quên , nhất định trong lòng Thiên Uy dễ chịu.

      Có lẽ nên kiếm bạn cho , như vậy sẽkhông còn thiếu cảm giác ấm áp nữa, nhưng tuổinày của chuyện đương có lẽ là quásớm.

      Lạc Tích Tuyết suy nghĩ miên man, rốt cuộc mơ màng ngủ lúc nào hay.

      Đợi đến nửa đêm Lạc Thiên Uy trở lại phát trong phòng khách vẫn có đèn sáng, đoán làquản gia Ngô quên tắt đèn, vì vậy lê thân mệt mỏi tắt đèn ngờ lại bắt gặp mộtbóng dáng nho nằm sofa.

      sao? Lạc Tích Tuyết! cư nhiên đợi .

      Tim Lạc Thiên Uy cứng lại, thân thể mệt mỏi của nhất thời phấn khởi hẳn lên, trong lòng lạnh lẽo bỗng có dòng nước ấm chảy qua.

      “Tích Tuyết, về phòng ngủ thôi” tới gần sát mặt , giọng dịu dàng:”Ngủ ngoài này bịcảm lạnh đó”.

      “Ưm” Lạc Tích Tuyết hiển nhiên có nghe thấy lời , lật người đem trọn thân thểnép vào trong ngực .

      Lạc Thiên Uy thuận thế ôm , nhìn người tronglòng ngủ say như vậy, nhịn được vươn tay lưu luyến di chuyển dungnhan diễm lệ của , nhàng đụng vào môicủa , cảm giác mềm mại, ấm áp, làm cho lònghắn dao động lần nữa.

      Lúc ban ngày vừa vặn hạ quyết tâm rời khỏi , tại lại nhịn được nữa tiếp cận .

      Trong giấc mộng, Lạc Tích Tuyết có lẽ là bởi vị khát nước nên đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc.

      Chính hành động lơ đãng này làm cho LạcThiên Uy vô cùng khó khăn, cổ họng căngthẳng, kiềm chế được đem môi khóa lên môi .

      Hai thân thể hòa quyện vào nhau ghế sofa trong phòng khách, ôm nhau trao nhau nụ hôn nóng bỏng, cảm giác tê dại như bị điền giật lầnnữa đánh úp Thiên Uy.

      tham luyến hôn , tay khác thuận thế chui vào áo , xoa bóp da thịt láng mịn.

      say mê vẻ đẹp của , cách nào tự kiềm chế được, còn thỏa mãn vớichạm như vậy nữa rồi mà cạy mở hàm răng của ra, hướng vào trong sâu thẳm nhât của khoang miệng mà đoạt lấy, mà bàn tay cũng dần dần di chuyện khắp người , đặt lên cái tròn tròn.

      “Ưm, Trạch” Lạc Tích Tuyết vô thức ngâm tiếng, vươn tay ôm cổ Lạc Thiên Uy, dần dầnbắt đầu đáp lại .

      Thân thể Lạc Thiên Uy cứng đờ, bả vai ràng run lên, từng trận chua xót trong lòng lại tản ra.

      ra trong lòng trước sau đều chỉ có Tiếu Vũ Trạch, căn bản phải là người đàn ông trong lòng , cái nhận thức này làm cho đau lòng, ngực dâng lên trận chua xót.

      Chương 55: Xem mắt.

      Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu quarèm cửa sổ, chiếu vào phòng của Tích Tuyết, cảcăn phòng trở nên ấm áp cực kỳ.

      Lạc Tích Tuyết mơ hồ mở mắt ra, phát mình phải nằm ghế sa lon cứng nhắcmà là chiếc giường rộng rãi thoải mái hơn rấtnhiều, người mặc áo ngủ, đắp chăn.

      A? Kỳ quái? Lạc Tích Tuyết kinh ngạc vuốtđầu, tối hôm qua phải nằm sa lon chờ em trai về sao? Thế nào mà đột nhiên lạinằm trong phòng thế này?

      Chẳng lẽ đêm qua có ai ôm trở về phòng? Là Thiên Uy sao?

      “Tiểu thư, tỉnh rồi sao?” Quản gia Ngô đẩycửa vào, cằm trong tay hộp quà tinh xảo.

      “Ừ” Lạc Tích Tuyết xoa xoa đôi mắt buồn ngủ cho tỉnh táo hơn, cười yếu ớt hỏi:”Có chuyện gìvậy bác?"

      “Lão gia vừa mới gọi điện thoại về, nhanh chóng rời giường sau đó thay lễ phục tới khách sạn Bắc Hải” Quản gia Ngô đưa lễ phụctới, truyền đạt lời .

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc sửng sốt:”chẳng lẽ cha muốn con cùng cha xuất tại bữa tiệc?”Bình thường loại việc này phải cha hay cùng em trai sao?

      “Đại tiểu thư, xem ra lão gia vẫn rất coi trọng , cho nên cơ hội này phải nắm cho chặt”Gương mặt quản gia Ngô đột nhiên mừng rỡ, vộivàng nhắc nhở Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt gật đầu cái, cũng suy nghĩ gì nhiều, mang dép lê vàotrong phòng tắm.

      Tắm rửa xong soi gương thay lễ phục chavừa gởi tới. Đây là loại váy dài sát đất, lànváy tầng tầng, phía được đính những hạt kim cương , cả người giống như đóa hoa kiều diễm thời nở rộ, đem đường cong hoàn hảo cơ thể phát họa ra sót chút nào.

      Tóc dài đen nhánh phủ xuống vai, cổ đeo chuỗi dây chuyền ngọc trai, gò má tinh xảo nhìnquyến rũ động lòng người, cái nhăn màyhay nụ cười cũng đủ mê hoặc chúng sinh.

      Đây là lần đầu tiên cha chọn lễ phục cho chothấy bữa tiệc này nhất đinh rất quan trọng, LạcTích Tuyết cho là như vậy.

      Khách sạn Bắc Hải nằm trong khu vực cực kỳ đắt giá cảu thành phố này.

      Xe riêng rốt cuộc cũng tới nơi.Cửa xe đượcnhân viên khách sạn mở ra, nghiêm chỉnh phụcvụ chứng tỏ được huấn luyện rất chuyên nghiệp,đối với lạc Tích Tuyết lễ phép :”Lạc tiểu thư,chào mừng đến với khách sạn Bắc Hải”.

      Lạc Tích Tuyết mỉm cười hướng gật đầu,dưới hướng dẫn của nhân viên phục vụ, tới lầu ba, nguyên cả lầu này được Lạc ChấnLong bao hết.

      Lạc Tích Tuyết đứng trước cửa phòng hít sâuhai cái, mới đẩy cửa vào, chỉ là cảnh tượng bên trong làm cho thất kinh.

      có bữa tiệc như trong tưởng tượng củacô càng có tân khách cầm ly rượu bắt chuyện rôm rả, cả gian phòng chỉ có ba người.

      Hai người cỡ độ tuổi trung niên trong đó có mộtngười là cha , còn có bóng dáng cao lớn tuấn dật phi phàm đưa lưng về phía .

      “Tích Tuyết,con tới rồi à?” Mọi người thấy tới mặt đều lộ ý cười.

      Lạc Tích Tuyết nhạy cảm khí có gì đókhông đúng, đứng ở cửa chần chờ biết có nên vào hay .

      “Còn đứng đó làm gì? Tới đây ngồi nhanh lên” Giọng Lạc Chấn Long uy nghiêm chophép cự tuyệt.

      Lạc Tích Tuyết chỉ có thể nhắm mắt vào phòng, ai ngờ còn chưa tới bên cạnh cha bị phu nhân ở ghế sa lon bên kia kéo taycô bắt ngồi gần mình.

      “Con chính là Lạc Tích Tuyết, dáng dấp quảnhiên rất xinh đẹp, cùng con trai của ta rất xứngđôi” Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết tựa hồ rất hài lòng:”Chấn Long, chúng ta quyết định như vậy , Tích Tuyết đứa con này là con dâu của Hàn gia tôi.”

      Thân thể Lạc Tích Tuyết chấn động, kinh ngạctrợn to hai mắt, vị phu nhân này vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cha xếp đặt buổi xem mắt này sao?
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Sao lại là ?

      “Cha…”

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn cha của mình, biết vì sao đột nhiên lại an bài buổi xem mắt này?

      “Vị này là Lâm phu nhân, Đổng trưởng củatập đoàn Hàn thị, cũng là bạn lâu năm của cha, còn mau chào ?” Lạc Chấn Long khônggiải thích nhiều, mà chỉ đơn giản với LạcTích Tuyết câu, liền ra lệnh cho cúichào.

      “Chào Lâm phu nhân.” Lạc Tích Tuyết lễ phép cúi chào người phụ nữ bên cạnh.

      Người phụ nữ này nhìn lướt qua cỡ hơn ba mươi tuổi, người vẫn giống như còn dấu vết của thiếu nữ, thân trang phục màu đen ôm sát đường cong hoàn hảo cơ thể bà.

      “Haha, tôi càng nhìn Tuyết nhi tôi càng thích, Thần, con cũng lại ngồi gần đây xem!” Lâm phu nhân hài lòng lôi kéo tay Lạc Tích Tuyết, giọng mềm mại hướng đứa con trai quý tử .

      “Biết!” Thân hình cao lớn đẹp trai, tựa hồ lần xem mắt áp đặt này của cha mẹ cũng khiến có chút hứng thú nào, cúi đầu , tình nguyện mà tới.

      “Thần, đây là Lạc Tích Tuyết, con của bác Lạc” Lâm phu nhân nhiệt tình giới thiệu hai người trẻ tuổi với nhau “Tuyết nhi, là Hàn Diệp Thần, mới từ nước ngoài về còn khônghiểu lễ nghi Trung Quốc, con đừng trách nólàm gì”.

      sao ạ”. Lạc Tích Tuyết mím môi lắcđầu cái, thấy Lâm phu nhân tích cực giới thiệu cho như vậy, còn cha sử dụngánh mắt đầy ý nhìn , chỉ cứng nhắcvươn tay chào hỏi người đàn ông cúi đầutrước mặt.

      “Xin chào, tôi là Lạc Tích Tuyết”. Coi như làquen biết bằng hữu , dù sao thái độ của ngườiđàn ông này đoán chừng cũng ưa gì .

      “Ừ” Quả nhiên người đàn ông chỉ chữ đầy lạnh lùng, thèm ngẩng đầu nhìn cômột cái.

      “Hàn Diệp Thần!!” Sắc mặt của Lâm phu nhận trầm xuống, làm như vậy chỉ nễ mặtmũi Lạc Tích Tuyết mà còn đem ngườimẹ này để trong lòng.

      “Biết rồi!” Người đàn ông kiên nhẫn nhíu mày, lúc này mới cầm di động bỏ vào túi quần,đưa tay bắt lấy tay Lạc Tích Tuyết:”Chào, tôi là Hàn Diệp Thần”.

      “Là ()” Hai người cùng đồng thanh phátra câu kinh ngạc.

      Lạc Tích Tuyết trợn to hai mắt,người đàn ôngtrước mắt này phải là người mà đụngphải ở công ty của cha hay sao? Sau đó bọn họ cũng gặp lại nhau tại bữa tiệc, chỉ mới gặp nhauvài lần nên cũng để tâm, ngờ lạigặp trong bữa gặp mặt ngày hôm nay.

      “Thế nào? Hai đứa sớm biết nhau sao?” Lạc Chấn Long cùng Lâm phu nhân đều kinh ngạc, hai người trẻ tuổi này nhìn qua thể nào cam tâm tình nguyện chấp nhận buổi xem mắt này, ngờ tới chúng sớm biết nhau.

      “Ở công ty Lạc thị, con gặp qua Lạc tiểu thư” Ánh mắt Hàn Diệp Thần nóng rực nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, thay đổi thái độ lạnh lùng sang vẻ hứng thú.

      Dung nhan thanh lệ của sớm in sâu vàotrong lòng rồi, cũng phái người điềutra nghĩ tới lại gặp trong tình huốngnày.

      Vốn đối với lần xem mắt này chút hứngthú cũng có, nhưng đổi lại người gặp là đó lại là chuyện khác rồi.

      Lạc Chấn Long ý vị sâu xa nhìn Tích Tuyết mộtcái:”Tích Tuyết, vậy sao?”

      “Dạ” lạc Tích Tuyết che giấu phức tạp trongmắt, miễn cưỡng cười tiếng.

      lúng túng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắtcủa Hàn Diệp Thần nhìn chằm chằm, sắc mặtcô cứng đờ, vội vàng rút tay ra khỏi tay hắnnhưng Hàn Diệp Thần lại nắm càng chặt hơn, tựa hồ có ý định buông ra.

      ….” hiểu nhìn .

      Khóe miệng Hàn Diệp Thần cong lên, tayôm eo Lạc Tích Tuyết, hướng Lạc Chấn Long ưu nhã :” Bác Lạc, con rất hài long với hônsự này, kế tiếp có lẽ chúng ta nên thương lượng chút về thời gian tổ chức hôn lễ đúng ạ?”

      Chương 57: Tác hợp đôi.

      xem, bọn chúng xứng đôi”.

      đôi trời sinh”.

      Hai nhà vây quần bên bàn ăn, bàn bày đủloại cao hương mỹ vị, có món ăn mà bìnhthường Tích Tuyết thích ăn nhất. Chỉ là tâmtrạng giờ phút này có hứng thú để ăn, bên tai vang lên tiếng cười đùa vui vẻ của Lâm phu nhân.

      Cha cũng ngừng lên tiếng phụ họa, HànDiệp Thần càng thêm trắng trợn ngừnggắp món ăn bỏ vào bát cho , nghiễm nhiên hai người bọn họ như cặp tình nhân nhau nhiều năm rồi, lần này chỉ chờ hôn lễ mà thôi.


      Chỉ có Lạc Tích Tuyết trong đầu kêu khổ, bưng ly trà bàn lên uống cạn phân nửa.

      là đắng!

      Đây là loại trà gì? Bình thường uống cũng thấy đắng như hôm nay, sao hôm nay nó lại khó uống như vậy?

      Cha rốt cuộc là có ý gì đây? Biết cùng Vũ Trạch nhau nhiều năm như thế, saohôm nay đột nhiên lại an bài cho xem mắt, còn giới thiệu người cho lập gia đìnhnữa.

      Đây phải làm khó cho sao? Vốn Vũ Trạch ngăn cách bởi chuyện đêm hôm đó của nay lại xảy ra việc này làmsao mà giải thích với Vũ Trạch đây.

      “Tích Tuyết, em nếm thử miếng bánh ngọt nàyđi”. Hàn Diệp Thần đột nhiên săn sóc gắp chocô miếng.

      “Cảm ơn”. Lạc Tích Tuyết lễ phép cười cười,chỉ là nụ cười như vậy cũng làm trong lòng Hàn Diệp Thần xôn xao trận.

      Lâm phu nhân nhìn bọn họ than mật qua lại nhưthế cười tươi như hoa, vội lôi kéo tay Lạc chấn Long thỏa thuận hôn kỳ.

      Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy như ngồi đống lửa, sống lưng bắt đầu đổ mồ hôihột, đường đường có bạn trai mà lại chạy tới đây xem mắt, nếu Vũ Trạch biết được chắc chắn giận .

      Nhưng Lâm phu nhân và Hàn Diệp Thần đều là bạn làm ăn của cha, ở bàn cơm này thể làm mất mặt cha được nên chỉ có thểmiễn cưỡng ứng phó, trong lòng hy vọng bữa cơm này nhanh chóng qua.

      Rốt cuộc nhịn được đến lúc bữa cơm kết thúc, Lâm phu nhân lôi kéo cha trước, Lạc TíchTuyết vừa định lên xe riêng Diệp Thần lái xe chạy tới gọi lại.

      “Tích Tuyết, đưa em về”. Hàn Diệp Thần xuống xe, mở cửa xe cho , rất lịch làmđộng tác mời lên xe.

      cần đâu”Lạc Tích Tuyết cự tuyệt, dù sao lúc này là nể mặt cha nên mới ngồi chođến hết bữa cơm, giờ mà còn lên xe của rất có lỗi với Vũ Trạch.

      ‘Tích Tuyết, con cứ để cho Diệp Thần đưa con về nhà , xe riêng hồi cha có chuyện cần phải dùng” Lạc Chấn Long đột nhiên dừng ởsau lưng của Lạc Tích Tuyết, đanh giọng với .

      Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, có chút khó xử, lại chỉ có thể nghe lời cha mà gật đầu:”Con biết rồi’

      Lâm phu nhân từ trong xe nhô đầu ra, cườinói:”Diệp Thần, hồi nhớ mang Tích Tuyết ra ngoài dạo chút, các con chơi về muộn cũng sao.”

      “Dạ, mẹ” hàn Diệp Thần dĩ nhiên là rất vui vẻ đồng ý, thuận thế đem Lạc Tích Tuyết ngồi vào xe, cùng hai vị trưởng bối chào tạm biệt.

      Dọc theo đường , hai người đều trầm mặc gì, nhất là Lạc Tích Tuyết vẫn lo mải mê ngắm cảnh ngoài cửa sổ, muốnnhiều lời với Hàn Diệp Thần.

      Việc hôn này đối với cha là việc buôn bán có lời, nhưng đối với vui vẻ chútnào, trong lòng trước giờ chỉ có Vũ Trạch mà thôi, trừ ra thích bất kỳ người đàn ông nào nữa cả.

      Vốn là thừa dịp riêng với Hàn DIệp Thần như thế này ràng cho hiểu,, khôngngờ tới ngoài cửa xe nhìn thấy em trai LạcThiên Uy ôm hôn người con khác.

      Mạc dù chỉ là thoáng qua nhưng bong lưng em trai nhận ra được, chính là Thiên Uy.

      trễ thế này rồi mà sao vẫn chưa về nhà?

      Chương 58: dẫn con về nhà.

      Em trai có bạn sao?

      Lạc Tích Tuyết nghi ngờ nghĩ, Lạc Thiên Uy ở cái tuổi này có thể được coi là rồi.

      Xe dừng ngay trước cổng biệt thự Lạc gia, Lạc Tích Tuyết sau khi tiếng cảm ơn vội vàngmở cửa xe, nhưng dù có cố gắng như thế nào cửa xe vẫn nhúc nhích, hiển nhiên là có người đem khóa lại.

      “Cám ơn , tôi muốn xuống xe” Lạc Tích Tuyết hướng Hàn Diệp Thần lễ phép gật đầumột cái. Có chút gấp gáp muốn rời khỏi.

      “Ngay cả nụ hôn tạm biệt cũng cósao?” Hàn Diệp Thần xoay đầu lại, cánh taykhoác lên ghế dựa, ánh mắt lấp lánh nhìn LạcTích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết sửng sốt, thân thể khẽ run run, miễn cưỡng nặn ra nụ cười:”Hàn tiên sinh, biết đùa”.

      “Tôi phải đùa” Hạn Diệp Thầnbuông mi xuống, đột nhiên lại gần Lạc Tích Tuyết, đem vây giữa ghế ngồi và lồng ngực của :” Tôi bây giờ được xem là vị hôn phu của em rồi, chỉ hôn vị hôn phu của mình cái thôi phải em cũng để ý đó chứ?”

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, lập tức đẩy lồng ngực của ra:”Hàn tiên sinh, ngài đừng như vậy tôi có bạn trai rồi.”

      “Cho nên….” Hàn Diệp Thần trong mắt khôngcó chút kinh ngạc, sớm đoán được LạcTích Tuyết hẳn có bạn trai rồi, người con xinh đẹp như bên cạnh thể người đàn ông nào?

      Lạc Tích Tuyết bình phục lại nhịp tim, tỉnh táo mở miệng:”Cho nên tôi với thể nào, hôm nay chẳng qua là vở kịch mà thôi, phải muốn làm đó chứ”.

      “Nếu như tôi nghiêm túc sao?” Ánh mắt Hàn Diệp Thần sáng quắc nhìn về hướng trongmắt che giấu chút hứng thú nào.

      “Việc này…” lạc Tích Tuyết giật mình, hai tay luống cuống đan vào nhau, nghĩ HànDiệp Thần như thế, chỉ có thể cúi đầunói xin lỗi:” xin lỗi, tôi chỉ bạn trai củatôi thôi.”

      như vậy là tôi có cơ hội?” hàn DiệpThần nhìn , trong mắt xẹt qua thất vọng.

      “Đúng vậy” Lạc Tích Tuyết khẳng định gật đầumột cái, ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt đầy thiện cảm:”Nếu như ngại bằng về sau chúng ta làm bạn bè bình thườngcũng được mà”.

      Hàn Diệp Thần khổ sở cười cái, ánh sáng trong đôi mắt trầm xuống:”Haiz, xem ra cũngchỉ có thể như vậy”.

      xong mở cửa xe cho Lạc Tích Tuyếtvào nhà.

      Nhìn bóng lưng dần xa, chân mày của tự giác nhíu lại:”Lạc Tích Tuyết, em biếtkhông? Hàn Diệp Thần tôi chưa bao giờ cùng người con nào làm bạn bè, nếu như muốn cùng tôi kết giao bạn bè người con đónhất định phải là vợ tương lai của tôi.”

      Nhờ ánh trăng Lạc Tích Tuyết vào biệt thự Lạc gia,chỉ là còn chưa có đẩy phòng khách ra bên trong truyền tới giọng kiều mịcủa phụ nữ.

      “Ưm, Thiên Uy, là hư... cầnnha, xem thử cái này có xinh đẹp ?’

      Lạc Tích Tuyết theo bản năng nhíu mày, trongđôi mắt đẹp ra nghi ngờ, thanh này giống của mẹ kế hay của Vi Tĩnh Namchẳng lẽ Thiên Uy đem bạn xa lạ về nhà? phải vừa nhìn thấy họ đường đó sao?

      Mang theo nghi hoặc đẩy cửa vào, đập vàomắt là hai thân thể quấn chặt vào nhau.
      vóc người gợi cảm giang chânngồi đùi của em trai , chỉ thấy ta đangtìm mọi cách để mời gọi Thiên Uy, làm ra vẻ ngượng ngùng nhưng thân thể lại như rắn quấn người .

      Đôi môi mềm mại hôn từng chút vòm ngực nam tính của , đôi tay như khôngxương quấn cổ , ngừng thăm dò.


      Chương 59: Ảnh cấm.

      Ánh mắt của Lạc Tích Tuyết trừng lớn, hoàn toàn thể tin được nhìn màn trước mắt.

      là ảnh cấm.

      Người con quỳ gối ghế sa lon, tư thế vôcùng mờ ám.Đây phải là vấn đề sớmmà nó thuộc về việc làm của người trưởng thành rồi.

      Nhìn động tác của hai người thành thạo như vậytựa hồ còn rất chuyên nghiệp nữa?

      Lạc Tích Tuyết cứ đứng sững sờ ra như vậy,khuôn mặt đỏ bừng, mà trước mặt hai người coi ai ra gì tiếp tục thực động táclàm người khác đỏ mặt tía tai.

      “Này, xem người ta mặc bộ áo ngủ này có đẹp ?” An Ny Na õng ẹo, bày ra bộ dángmê người trước mặt của Lạc Thiên Uy, cố đembộ váy trong suốt vén lên cao, còn có cổ áo chữ V khoét sâu làm lộ ra phân nửa bộ ngực.

      ho tiếng, vừa mới chuẩn bị bước lên lầu nhìn thấy bên người em trai dần dần cởi quần áo ra. An Ny Na đầu tiên là cởi quần trong ra trước khiến nó rớt xuốngphân nửa dừng lại, lại kéo dây áo ngủxuống, nửa nửa nếu nhìn kỹ sẽkhông phát ra cảnh xuân bên trong, cảnh xuân trước mắt như vậy làm cho con người ta cả người nóng ran khó chịu.

      “Này thiếu, đến mà!” ta đưa tay đặt ngực của mình tay khác vuốt khắp thân thể của Lạc Thiên Uy, trong ánh mắt đều là lửanóng có ý mời gọi.

      Lạc Thiên Uy khóe miệng chứa đựng nụ cườithản nhiên có đẩy ta ra, trong con ngươi nhìn ra chút xúc động nào, nhưng cũng nhúc nhích mà cứ ngồi ghê như thế mặc ta muốn làm gì làm.

      An Ny Na đương nhiên nghĩ việc Lạc Thiên Uykhông gì chính là khích lệ ta nên bắtđầu ỡm ợ thoát hết bộ áo ngủ mỏng dính người xuống, thân thể tuyệt mỹ cứ thế bại lộ trong khí.

      “Này thiếu, người ta muốn!” An Ny Na thấyLạc Thiên Uy vẫn thờ ơ như cũ dứt khoát đưa tay mở cút áo người xuống, taython dài thăm dò trong vạt áo, trêu chọc bộphận nhạy cảm thân thể .

      Ánh mắt Lạc Thiên Uy run lên, chợt có chút chán ghét đẩy ta ra.

      An Ny Na hiểu tại sao lại phản ứng lạnh lùng như thế, giọng cực kỳ mị hoặc vang lên:’Uy, sao lại thế?”

      Lạc Thiên Uy để ý đến ta, chỉ là ánh mắt tĩnh mịch hề chớp nhìn bóng dángngoài cửa.

      ở ngoài cửa, Lạc Tích Tuyết cơ hồ vô cùngkhiếp sợ, thân thể cứng đờ.

      dù gì nữa cũng hai mươi tuổi rồi, nhưng tình huống như thế này có lẽ vẫn còn quá xa lạ với . Các trẻ bây giờ sao lại lơn mậtnhư thế?

      Có phải quá mức bảo thủ rồi , cùnganh Vũ Trạch suốt năm năm nhau cũngkhông có bước tiến triển nào, đêm đó là togan lắm mới cùng Vũ Trạch làm như thế?

      Lạc Tích Tuyết nhìn có vẻ ngoài hơi lai trước mắt, vừa mới có hành động lớn mật vớiem trai làm cho kinh ngạc hồi.

      “Này, ta là ai thế?” An Ny Na cao ngạo ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy địch ý nhìn TíchTuyết.

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên vừa định cùng An Ny Na giải thích chút quan hệ của với ThiênUy lại nghe thấy giọng ra lệnh đầy lạnh lùng củahắn:” có thể rồi”.

      “Tại sao?” Mặt An Ny Na liền biến sắc, đem Lạc Tích Tuyết quan sát từ xuống dưới, ánh mắt ai oán nhìn Lạc thiên Uy :”Chẳng lẽ tính làm cùng ta?”

      Chương 60: Hồ ly tinh.

      “Cút, đừng để tôi lại lần thứ hai”.

      Lạc Thiên Uy chán ghét chau mày, kiênnhẫn lên tiếng nhắc An Ny Na lần nữa, cho tới bây giờ ghét nhất là người phụ nữ biết thất thời.

      “Này, ta mà cự tuyệt em?” An Ny Na lấy quần áo lên che cơ thể mình lại, trong mắt có cỗ bất mãn cùng tức giận, ánh mặt cừu địch nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết.

      tư thái hoàn mỹ, tóc vàng xoăn gợi cảm,dung nhan tinh xảo, vốn quyến rũ vô vùng màgiờ phút này khuôn mặt xinh đẹp ấy có chútvặn vẹo biến hình, cam lòng cùng lửa giận.

      Lạc Thiên Uy có phủ nhận mà là mặc cho An Ny Na hiểu lầm, cầm ly rượu đỏ cổ cao lên ưu nhã mà thưởng thức nó, trong mắt bén nhọn như dao lại cho người ta hiểu đượchắn nghĩ gì.

      Nếu như có thể cũng hy vọng lời An Ny Na lúc nãy là , cùng Lạc Tích Tuyết đường đường chính chính làm chuyện đó mộtlần, đối với khát vọng từ lâu, nếu có thể cùng tâm hồn huyện làm tốtbiết bao.

      An Ny Na thấy Lạc Thiên Uy lạc vào suy nghĩ của riêng như người mất hồn , hoàn toàn đem lời của ta để trong lòngthì mặt lại càng thêm căm tức, dứt khoátcùng vạch mặt.

      “Lạc Thiên Uy, thế nhưng vì người đàn bàkia mà quan tâm đến tôi? chờ đó, tôinhất định bỏ qua cho các người đâu!” khóc rống lên, nước mắt to chừng hạt đậudần rơi xuống, nhìn qua vừa có điểm đáng yêulại có điểm quật cường.

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy em trai cứ chậmchạp thờ ơ, ngược lại cảm thấy lời của này có ý tứ, mặc dù ấy em trai cônhưng đó là dám dám hận.

      ra , tôi và Thiên Uy…” có ý tốt lên giải thích chút, với Thiên Uy chỉ làquan hệ chị em mà thôi.

      Nhưng Lạc Tích Tuyết chưa hết câu bị An Ny Na đẩy ra, tức giận quát :”Cút ngay, là hồ ly tinh làm cho Thiên Uy còn quan tâm đến tôi nữa!”

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, hồ ly tinh? ta gì vậy?

      này cứ nghĩ là người thứ ba xen vào giữa ta và Thiên Uy sao, chỉ việc xuất hiệnở đây mà ta nghĩ như thế sao? Tại sao ta động não suy nghĩ chút, xuất tại biệt thự Lạc gia phải chỉ là người con củaThiên Uy mà có thể là chị cũng được mà?

      An Ny Na muốn nghe Lạc Tích Tuyết giải thích, ta nhếch nhác ôm quần áo cùng những giọt mặt chạy ra ngoài.

      phải chấp nhất hiểu lầm mà biếttrên đầu giường của Thiên Uy bên cạnh bàn có để khung ảnh của người con , mới đầu biết này là ai, cho là chịhoặc em của Thiên Uy… là người thân của .Cho đến khi vô tình làm rơi khung hình xuống đất Thiên Uy đột nhiên đối với phát khí, còn chính miệng cho biết ngườicon trong ảnh là người con mà Thiên Uy nhất.

      Từ ngày đó trở vẫn thầm người con trai mà trong lòng ta có hình bóng của người con khác, khó trách năm lầnbảy lượt muốn cùng xảy ra quan hệ cũng chịu, chẳng lẽ kia mà giữ sao?

      Mang theo nghi ngờ, vẫn để ý những bên cạnh Thiên Uy nhưng căn bản tìmđược người con trong hình là ai, vì Thiên Uy ít có bạn lại đối với càng ngày càng xa cách.

      Cho đến khi len lén theo về Trung Quốc còn thấy mua nữ trang về nhà, liền đoán được thương cùng chỗ, nhưng vì Lạc Thiên Uy chophép nên thể tới biệt thự Lạc gia, cho tới hôm nay Lạc Thiên Uy cư nhiên gọi điện thoại cho cho cơ hội quý báu này.

      Ai ngờ trùng hợp lại gặp Lạc Tích Tuyết, chỉnhìn lần cũng đủ biết ta chính là ngườitrong khung ảnh mà Thiên Uy hay để đầu giường ngủ.

      Nếu như là người khác còn có cơ hộitranh thủ nhưng trước mắt này lại làngười con mà Thiên Uy nhất nên dù côlàm việc gì cũng là uổng công.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Căn phòng cách vách thở dốc.

      “Thiên Uy, cần đuổi theo ấy sao?” Lạc Tích Tuyết nâng tròng mắt trong suốt lênhỏi Lạc Thiên Uy.

      vừa rồi lòng thích em trai chỉ là hiểu vì sao em trai lại đối với người talạnh lùng như thế, nếu thích người tathì vì sao còn dẫn người ta về nhà?

      Lạc Thiên Uy gì, chỉ mím môi nhìn , trong con ngươi lạnh lùng tỏa ra hơi thởrét lạnh.

      Đáng chết, cứ như vậy hy vọng có ngườicôn khác sao? Chẳng lẽ đối với cùng người con khác qua lại cũng có gì khó chịu sao?

      “Chị hy vọng tôi đuổi theo ta?” Con ngươiLạc Thiên Uy tĩnh mịch nhìn chằm chằm LạcTích Tuyết, hai tay năm lại thành hai quả đấm.

      “Hả?” Lạc Tích Tuyết ngẩn người, chỉ nghĩ tới đau lòng của người con hồi nãy mà gật đầu cái:” ta giống như rất đau lòng, chị cảm thấy em nên…”

      định với em trai là đối với con cầndịu dàng chút, coi như thích người ta cũng có thể uyển chuyển dùng phương thức khác để cự tuyệt, còn những lời mà lúcnãy nghe có vẻ rất tàn nhẫn.

      “Chị nhất định muốn tôi đuổi theo An Ny Na đểchị có thể cùng Tiếu Vũ Trạch bên nhau mà ai quấy rầy đúng ? Lạc Tích Tuyết,chị ích kỷ vô tình” Lạc Thiên Uy lạnh lùng cắt đứt lời , ánh mắt sắc bén như chim ưngmuốn dò vào chỗ sâu nhất trong lòng , thống hận .

      hận , cư nhiên có thể như vậy để ý đến ? Bởi vì sợ quấn lấy , làm cho có cơ hội cùng Tiếu Vũ Trạch chỗsao? Cho nên mới đem cách ly như thế? Tại sao trong mắt thủy chung vẫn dù chỉ chút?Chẳng lẽ cũng bởi vì mối quanhệ máu mủ này sao?

      Nếu là như vậy thành toàn chocô. Lạc Thiên Uy xoay người, khóe miệng nâng lên nụ cười tự giễu, bi thương.

      đợi Lạc Tích Tuyết mở miệng, đãbước chân xoay người rời .

      “Thiên Uy…” Khi đến cửa Lạc Tích Tuyết đột nhiên gọi lại, chỉ gọi tên rồi gì nữa.

      biết nên như thế nào với em trai , cho nên lời đến khóe miệng gì nữa.

      Thôi cứ để giải sầu cũng tốt. Nhưng là có để ý đến, đáy mắt Lạc Thiên Uy đầychua xót, đối với hy vọng cuối cùng cũng tanvỡ mất rồi.

      Những ngày sau đó Lạc Tích Tuyết chưa từnggặp Thiên Uy dù chỉ lần, luôn sớm về trễ hoặc như cố ý tránh mặt , mỗi lần mà có nhà lại có và ngược lại. Cứnhư vậy hai người dù ở chung mái nhà nhưng chưa từng chạm mặt nhau.

      Nhưng có nghe quản gia em trai nay học nhiều thói quen xấu, hay mang theonhững người con khác từ bên ngoài về nhà cũng đem bộ dáng say khướt về.

      Nhưng khi Lạc Tích Tuyết về đến nhà tất cảlại bình thường lại, Lạc Thiên Uy mặc dù mang người con về nhà nhưng chưa bao giờ xuấthiện trước mặt Lạc Tích Tuyết.

      Cho đến ngày gần tối đó, vốn là Tích Tuyết buổitối còn có mấy tiết học nhưng mấy ngày này rất mệt mỏi nên xin nghỉ.

      nằm trong phòng của , muốn ngủ lại nghe được trong căn phong sát bên truyền ra thanh kích động.

      “A………Ừ…………Thiên Uy, nhanh lên chút…………Ưm…..”

      Chương 62: Học xấu.

      “Thiên Uy”.

      Lạc Tích Tuyết nghe tiếng thét chói tai củangười con lập tức ngồi dậy, nhất thời rợn cả tóc gáy.

      Chuyện gì xảy ra? Em trai lại mang con về nhà nữa sao?

      “Bác Ngô!” ra khỏi phòng, tìm quản gia.

      “Ah, đại tiểu thư tối nay sao còn chưa học?” Quản gia Ngô tay cầm khăn tới,kinh ngạc phát lúc này Tích Tuyết còn ở trong nhà.

      “Con tại có chút thoải mái nên con xin nghỉ” Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt giải thíchmột câu, nhớ đến chuyện em trai, nghi ngờ hỏi:”Quản gia, em trai có phải dẫn người con khác về nhà đúng ạ?”

      Quản gia vừa nghe đến tiểu thư hỏi chuyện này thở dài cái:”Đại tiểu thư, biết chứ thiếu gia càng ngày càng hư rồi”.

      “Sao vậy bác? Thiên Uy gần đây xảy ra chuyệngì sao?”Lạc Tích Tuyết lập tức hỏi tới, gầnđây bận chuyện tốt nghiệp nên có thời gian quan tâm em trai .

      Quản gia Ngô sắc mặt có chút phức tạp, bà nhìn phòng ngủ của Thiên Uy cái, kéo Lạc Tích Tuyết đên :” Thiếu gia gần đây thườngmang phụ nữ từ bên ngoài về nhà, mỗi ngày đều qua đêm ở đây, lão gia thi công tác biếtđược chuyện này còn Tam phu nhân nịnhnọt .

      “Cái gì? Thiên Uy thường xuyên mang phụ nữvề nhà sao?” Lạc Tích Tuyết kinh hãi sửng sốt,thiếu chút nữa có phản ứng. Nếu phải chính tai nghe quản gia Ngô thể nào tin được em trai lại hư hỏng như vậy.

      Trước kia tưởng em trai để ý đến con tại lại có hứng thú như thế? Chẳnglẽ Thiên Uy trong thời kỳ trưởng thành nênmới thế.

      Quản gia Ngô sai, nếu cứ để ThiênUy tiếp tục như vậy hư mất.

      được, là chị của nhất định phải tìm chuyện chút.

      “Đại tiểu thư đâu vậy?” Quản gia Ngô thấy Tích Tuyết hướng đến phòng của Thiên Uy tới vội vàng cản trở.

      Lạc Tích Tuyết quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc :”Bác rất đúng thể để cho nó tiếptục làm như vậy nữa, con tìm nó chuyện.”

      “Đại tiểu thư, tìm thiếu gia cần gấp gáp như thế, ngộ nhỡ xông vào như vậy thấy cái nên thấy thiếu gia còn ghét hơn đấy.’

      “Ừ, vậy thôi con trở về phòng chờ ”. Lạc Tích Tuyết suy nghĩ chút, cảm thấy bà đúng, mặc dù là chị nhưng cũng nênquấy rầy chuyện riêng tư của , gật đầu mộtcái :”Bác Ngô, khi nào Thiên Uy ra phiền bác cho con biết tiếng”.

      “Tôi biết rồi đại tiểu thư”.

      Lạc Tích Tuyết trở về phòng ngủ, dù có tườngcách nhưng vẫn nghe được thanh đónên thể nào ngủ được mà ngồi dậy xem tin tức chút.

      Chỉ là nhìn chút nhưng do mệt mỏi cảngày nên dân dần chìm vào giấc ngủ.

      Mơ hồ từ trong giấc ngủ tỉnh dậy phát trước mặt mơ hồ có bóng người, dụi dụi con mắtnhìn kỹ ra là em trai Lạc thiên Uy.

      đứng ở bên cạnh giường hơn nữa còn mặc áo.

      “Thiên Uy” Lạc Tích Tuyết hết hồn, nhìnLạc Thiên Uy ở trước mắt, kinh hoảng lập
      tức ngồi dậy.

      Chương 63: Chỉ vui đùa chút mà thôi.

      “Tích Tuyết tư thế ngủ của chị đáng ” Lạc Thiên Uy xoay người hướng Lạc Tích Tuyết cười mập mờ, cúi người lại gần mặt :”Lại còn chảy nước dãi nữa!”

      “Hả? sao?” Sắc mặt Lạc Tích Tuyết lậptức cứng đờ, có chút khó chịu. Lại bị em trai bắt gặp tư thế ngủ của bất nhã như thế, thậtsự rất mất thể diện, lúng túng hỏi:”Thiên Uy, sao em lại vào phòng của chị?”

      “Nghe quản gia chị tìm tôi?” Lạc Thiên Uy ngồi xuống, mày kiếm chau lại đưa tay nắm lấytay Tích Tuyết.

      “Em…”Lạc Tích Tuyết bị hành động đột ngột đó của hù dọa, thấy tay nắm chặt tay mình nhưng cũng biết mở miệng như thếnào cho buông ra nên chỉ có thể luống cuống gật đầu:”Ừ”

      quả muốn tìm chuyện thậtnghiêm túc, chỉ là tại nên với thả tay của ra trước tốt hơn.

      “Thiên Uy, em có thể thả tay của chị ra ?” lấy hết dũng khí để .

      Nhưng Lạc Thiên UY đột nhiên lại cắt đứt lời của , đem ôm chặt hơn, có thâm ý hỏi:”Tích Tuyết, mới vừa rồi chị ngủ có ngon ?”

      ngon lắm”. Lạc Tích Tuyết , trong mộng luôn nghe được thanh kỳquái, nên ngủ an ổn lắm.

      “Tại sao lại ngon?” Lạc Thiên Uy khóe mắt chau lên, hỏi tiếp.

      đương nhiên biết tại sao lại ngủ ngon, cố ý cùng người con khác thân mật, muốn xem phản ứng của nhưng thực làm thất vọng.

      Khi ra khỏi phòng và đến phòng phát ngủ rồi, cùng người con khác gây động tĩnh lớn như vậy nhưng vẫn có thể ngủ được? Có thể thấy quan tâm đến cỡ nào?

      “Giống như gặp ác mộng” Lạc Tích Tuyết vuốtvuốt đôi mắt vừa tỉnh ngủ, chợt nhớ tới chuyệnmuốn với , vẻ mặt trở nên nghiêmtúc:”Thiên Uy, gần đây em có phải bữa tối rất ít về nhà hay ? Còn dẫn theo con về nhànữa?”

      Tròng mắt Lạc Thiên Uy nheo lại, trái tim xông lên ngọn lửa vô danh:”Chẳng lẽ chị hy vọngtôi đem phụ nữ ra bên ngoài? Rất xin lỗi, nơinày cũng là nhà tôi, tôi muốn làm thế nào cũngđược”.

      “Thiên Uy, phải chị muốn can thiệp vàocuộc sống của em nhưng em cũng nên biết tuổicủa em đủ lớn để làm những chuyện như thế với lại con nhà người ta mà cả đêmkhông về như thế cũng phải là chuyện tốt”. Lạc Tích Tuyết tận lực uyển chuyển biểuđạt ý của mình.

      “Chị rốt cuộc muốn cái gì?” Lạc Thiên Uy có chút giải thích được điều mà Lạc TíchTuyết vừa , trong lòng suy nghĩ vậy là có ý tứ gì có phải quan tâm ?

      Lạc Tích Tuyết hít sâu hơi, rốt cuộc quyết định điều mình muốn :”Thiên Uy, trưởng thành sớm phải là chuyện quá tốt,mặc dù chị biết em từ đến lớn, suy nghĩ cởi mở nhưng cũng nên tiết chế chút, ít nhất nên mang con về nhà làm loạn”.

      “Ai với chị là tôi bọn họ? Lại tôi làmloạn, đối với bọn họ tôi chỉ vui đùa chút thôi”. Lạc Thiên Uy nhíu mày, tràn đây nghiên cứu nhìn , cảm thấy có gì sai .

      “Vui đùa chút cũng được, em còn như vậy sao có thể học những điều xấu đó”. Lạc Tích Tuyết nghe em trai như thế thìquả bị làm cho tức chết. nghĩ gìđây trời?

      “Tôi cũng muốn làm vậy nhưng tôi thíchngười con khác nhưng ấy có thíchtôi nên tôi chỉ có thể tìm những người khác để chơi đùa thôi”. Ánh mắt Lạc Thiên Uy tĩnh mịchnhìn chằm chằm Tích Tuyết, khóe miệng nânglên nụ cười đơn.

      Nếu như có thể thực chỉ muốn có mình , cùng ở chung chỗ, nhưng lại thích , vì quên chỉ có thể tìmkiếm ở những người phụ nữ kia. Chỉ vì muốn quấy rầy đến , nghĩ thành toàn với người con trai mà , chỉ cần côvui vẻ cái gì cũng có thể làm.


      Chương 64: Chị thích em nhất.

      “Em thất tình sao?”

      Lạc Tích Tuyết vẻ mặt phức tạp chống lại đôi mắt thâm thúy của Lạc Thiên Uy, trầm mặc lúc sau mới buông ra câu như thế.

      Khó trách em trai tại sao lại đột nhiên trở nên khác thường như thế, ra là bị người con khác cự tuyệt, cũng biết giải quyết phiềnmuộn trong lòng như thế nào nên mới biến thành bộ dáng bất cần đời như thế này.

      Haiz, đều do gần đây quá bận rộn nên có thời gian quan tâm , chuyện thất tình nhưthế là chuyện hay gặp ở tuổi trưởng thành.

      “Em cần phải quá đau lòng, em là mộtngười con trai ưu tú nhất định gặp kháctốt hơn nhiều, đó là có mắt nên mới cự tuyệt em như thế”. Lạc Tích Tuyết vỗvai Thiên Uy, dùng giọng an ủi với .

      “Chị cảm thấy em rất ưu tú?” Lạc Thiên Uy vui mừng trong bụng, trong mắt chớp động ánh sáng.

      “Ừ, chị thích em nhất” Lạc Tích Tuyết mỉmcười, cúi đầu ngay trán Thiên Uy hạ xuốngmột nụ hôn.

      Lòng Lạc Thiên Uy rang nhảy cẫng lên. Mộtđôi con ngươi thâm trầm lập tức mừng rỡ, haimá tuấn dật đột nhiên đỏ ửng.

      Lạc Tích Tuyết vừa mới cái gì? thích ? có nghe lầm, côthích .

      Chẳng lẽ là lúc trước hiểu lầm, ra trong lòng của cũng có nhưng ngại vì thân phận chị em nên mới dám biểu lộ ra.

      Đôi mắt Lạc Thiên Uy ra ánh sáng như bảothạch, đột nhiên kích động cầm tay của LạcTích Tuyết, ánh mắt nóng bỏng nhìn :”TíchTuyết, em rất vui vì chị như thế.”

      “Đại tiểu thư, lão gia trở lại, cho mời người đến phòng của lão gia có chút chuyện”. Lạc Thiên Uy khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí để chuận bị thổ lộ với nhưng chưa hết câu thìngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của quảngia Ngô.

      Lạc Tích Tuyết vừa nghe là cha tìm chỉ đành gật đầu cái:”Con biết rồi bác Ngô, con qua liền”.

      “Thiên Uy, cha tìm chị có việc, chị qua phòngcha trước, em có chuyện gì muốn chút nữa gặp chị.” Lạc Tích Tuyết cúi đầu, với Lạc Thiên Uy tiếng sau đó xoay người ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng Lạc Tích Tuyết rời , tronglòng Lạc Thiên Uy xẹt qua hưng phấn.

      tốt quá, hôm nay vui vẻ, ra Tích Tuyết cũng thích , vậy cần phải ra nước ngoài, cần ép mình thíchngười khác nữa, chỉ muốn tâm chỉ cócô, to gan theo đuổi Tuyết nhi của là đượcrồi.

      Lạc Tích Tuyết ra khỏi phòng ngủ, từng bước tới phía cuối hành lang lầu ba ở đó có thư phòng của cha.

      “Ken két” tiếng cửa mở ra, Lạc Chấn Longkhông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng như thường ngày, thanh lạnh lẽo lan tràn trongkhông khí:” vào cũng biết gõ cửa sao?”

      “À, con xin lỗi!” Lạc Tích tuyết lập tức xin lỗi, khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua xấuhổ.

      “Hừ” Sắc mặt Lạc Tích Tuyết kiên nhẫn,tròng mắt đen sắc lạnh, trầm giọng chấtvấn:”Tích Tuyết, nghe gần đây Hàn Diệp Thần có hẹn con nhưng con cự tuyệt?”

      Chương 65: Bức hôn

      Lạc Tích Tuyết ngần người ngay sau đó gật đầumột cái. Xem ra đúng như suy đoán cha tìm là vì chuyện của Hàn Diệp Thần.

      Sắc mặt Lạc Chấn Long trầm xuống, tay vỗ mạnh mặt bàn:”Khốn kiếp, con tại sao lạicự tuyệt ? Ta với Lâm phu nhân các con tháng sau đính hôn”.

      “Cha!” Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, ít có thể tiếpnhận được, liều mạng lắc đầu:”, con muốn gả cho !”

      Ánh mắt Lạc Chấn Long lạnh lùng nhìn đứa con của mình, giọng kiên nhẫnquát:”Từ lúc nào đến lượt con được?Công ty Bắc Âu là công ty hệ thống In ternet tốtnhất thế giới, em trai con vừa mới lên chức tổnggiám đốc, khó tránh khỏi Hội Đồng Quản Trị cóngười phục, nếu như nó nắm được cáihợp đồng với công ty Bắn Âu về sau địa vị của nó mới vững chắc trong công ty. Con thânlà chị nó nên dốc lòng giúp cho nó chứ.”

      Nghe cha như thế, lòng Lạc Tích Tuyết nhưchìm xuống đáy cốc, cha tại sao lại trọng namkhinh nữ như thế, chẳng lẽ vì tiền đồ của em trai mà phải hy sinh hạnh phúc cả đời của sao?

      thế nào cũng là con ruột của cha mà, tại sao thái độ của cha đối với và em trai khác nhau trời vực như thế.

      “Cha, con quen Vũ Trạch lâu như vậy rồi, con chỉ thích mình ấy. Huống chi phải trước kia cha đồng ý cho con và ấyquen nhau sao? Tại sao giờ cha lại thay đổi bắt con cưới Hàn Diệp Thần?” Mười ngón tay củaLạc Tích Tuyết bấu lại chặt, tâm tình cóchút kích động hỏi.

      Lạc Chấn Long trong mắt thoáng qua tia sắcbén lạnh lùng:”Bởi vì Tiếu thị đối với ta khôngcó giá trị lợi dụng nữa, con cùng Tiếu Vũ Trạchở chung chỗ cũng có kết quả gì. Ta cảnh cáo con, Lạc Tích Tuyết, tại còn mấy ngày nữa là con phải đính hôn với Hàn Diệp Thần rồi, con được phép qua lại với Tiếu Vũ Trạch nữa, nếu con làm hư chuyện của Thiên Uy về sau con đừng mong đến chuyện thấy Tiếu Vũ Trạch nữa.

      được, cha được làm hại Vũ Trạch.” Trái tim Lạc Tích Tuyết hồi co rútnhanh, vội vã van xin Lạc Chấn Long.

      biết cha có thế lực rất lớn có khả năng lấy sinh mệnh của bất kỳ ai, hyvọng cha làm hại Vũ TRạch.

      như vậy là con đồng ý?” Lạc ChấnLong nheo mắt lại, mặt tiacảm xúc, chỉ có lạnh lẽo bức bách.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi dưới, chỉ có thể đem nước mắt nuốt vào tim:”Chỉ cần Vũ Trạchkhông có chuyện gì con đồng ý cùng HànDiệp Thần qua lại.”

      “Rất tốt, Tích Tuyết, ra Hàn Diệp Thần cũng thích con, nếu như con lòng tiếp nhận ta nghĩ cả hai đều rất thạnh phúc”.Lạc Chấn Long hài lòng nhìn Tích Tuyết, thay đổi giọng điệu ôn hòa .

      “Cha, nếu còn chuyện gì khác con xinđi trước”. Lạc Tích Tuyết cố nhịn nước mắt, trong lòng có uất ức thể nào ra được,chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

      Lạc Chấn Long thấy mục đích đạt được cũng giữ TíchTuyết lại làm gì chỉ phất tayáo bảo rời .

      Đóng cửa thư phòng lại thân thể Lạc Tích Tuyết rã rời ngồi rạp xuống cạnh cửa, nước mắt nhịn được nữa chảy ra ngoài.

      Mẹ, đây là cha của con sao? Tại sao sau khi mẹ chết, cha đối với con thấy chút tình thương nào, ngay cả hạnh phúc cuộcđời của con mà trong mắt cha cũng có thể lợidụng được.

      Cha vì em trai mà dùng tính mạng của người khác bắt cưới người đàn ông mà cótình cảm.

      Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66: Xã giao ước hẹn.

      Lạc Tích Tuyết cầm điện thoại tay thấyngười gọi là Tiếu Vũ Trạch.

      Trời mới biết bây giờ có bao nhiêu khao khátmuốn được nhận cuộc điện thoại này, muốnđược nghe giọng của Vũ Trạch. Nhưngcô lại thể.

      Cha vừa cảnh cáo nếu còn qua lại với Vũ Trạch cha nhất định làm hại ấy.

      Vũ Trạch là người duy nhất cuộc đời này quan tâm từng làm tổn thươnganh quá nhiều nên nhất định thể đểanh có tia thương tổn nào thêm nữa.

      Cho nên chỉ có thể khóc và ngắt máy điện thoại.

      Chỉ mong ngày mai là ngày mới bắt đầu, Vũ Trạch nếu như chúng ta có thể quen nhau chắc có lẽ chúng ta phải khổ như thếnày rồi.

      Sáng hôm sau, Lạc Tích Tuyết rời giường sớm đổi số di động mới. làm như vậy chínhlà muốn Vũ Trạch liển lạc với cônữa. nhắn vài tin nhắn với ý chia tay. Mặcdù trong lòng người Vũ Trạchnhưng bất đắc dĩ vì cha nên chỉ có thể lựa chọn tạm thời rời xa mà thôi.

      Nếu như Vũ Trạch vẫn còn thích , nguyện ý vì mà tiếp tục chờ bọn họ còn có cơ hội chăng? Nhưng nếu trong thời gian đó gặp được người con tốt hơn thìcô cũng vui vẻ chúc hạnh phúc.

      Lạc Tích Tuyết thở dài hơi, ngẩng đầu lên vừa vặn thấy người tới trước mặt là Hàn Diệp Thần.

      “Tích Tuyết, là trùng hợp, ngờ lạigặp em ở chỗ này.” Hàn Diệp Thần ưu nhã cười,trong mắt đầy kinh ngạc và mừng rỡ.

      “Ừ”. Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt cười đáp lại.

      cũng ngờ rằng thế giới này lại có nhiều chuyện trùng hợp như thế, quan trọng hơnlà thấy Hàn Diệp Thần giống công tử nho nhã mà cũng thích dến những chốn này.

      “Tích Tuyết, biết em có thể cho tôi mọtcơ hội mời em bữa cơm ?” Hàn DiệpThần thấy Lạc Tích tuyết có bài xích nên mới đưa ra cầu như vậy.

      Lạc Tích Tuyết xẹt qua kiên nhẫn:” cùng tôi dạo phố trước, giờ tôi vẫn chưa đói”. có ý muốn gây khó khắn cho .

      “Tốt, chúng ta ”. Hàn Diệp Thần cười rất tươi, rất tự nhiên đem cánh tay của Lạc Tích Tuyết vòng qua tay , dẫn dạo.

      Vốn Lạc Tích Tuyết nghi Hàn Diệp Thần khôngthích cùng con dạo như thế này, dạomột vòng phát ra rât quen thuộcvới khu vực ở đây, nhất là các quầy bách hóa,cơ hồ muốn mua cái gì đều mua cho .

      dạo suốt cả buổi sáng, Hàn Diệp Thần mượn ít lý do để tặng cái này cái kia tất nhiên đều là những món quá đắt để côcó thể nhận được.

      có lý do nào để cự tuyệt bữa cơm củahắn nữa nên hai người lại tìm nhà hàngdùng bữa.

      Vừa vào phòng ăn, Lạc Tích Tuyết cảm thấythế giới này rất , thấy em trai dùng bữa với xinh đẹp tóc vàng ngay tại cửa sổ.

      “Ah, Tích Tuyết, em trai em cũng ở đây? Thậtlà trùng hợp, định chào hỏi sao?” Hàn Diệp Thần cũng nhìn tháy Lạc Thiên Uy, địnhkéo Tích Tuyết qua bắt chuyện xíu.

      Lạc Tích Tuyết bĩu môi, nhàn nhạt lắc đầu cái:” cần, chúng ta ngồi bên kia .”

      Chương 67: cách nào thương

      Ánh mắt sắc bén của Lạc Thiên Uy tù khi nhìn thấy Lạc Tích Tuyết vào phòng ăn cùng người đàn ông lạ mặt liền trở nên thâm thúyhơn.

      Nhất là người đàn ông này còn đưa tay nắm taycô, đỡ ngồi xuống sofa, ánh mắt của quả muốn giết người.

      Đáng chết, người con này chút cảnh giác cũng có sao? Bị người ta sờ mó nhưvậy mà chút phản kháng cũng có. Còn chỉ cần đụng khóc nấc lên rồi.

      ra phải Tích Tuyết cảm nhận được tay của Hàn Diệp Thần đặtngang hông của , thực tế cảm thấy được tự nhiên, ràng bàn ăn có thể ngồi đối diện nhau nhưng lại lôi kéo ngồichung phía với .

      chung bọn họ phải rất quen nhau,nếu phải vì danh nghĩa vợ chưa cưới thìtính đúng ra bọn họ gặp nhau tổng cộng còn chưa tới năm lần.

      Năm lần mà thôi, đừng là ngồi cùng mộtphía ăn cơm thân mật như vậy mà ngay cả cái nắm tay cũng cảm thấy được tựnhiên.

      “Cái đó, Hàn tiên sinh’ rốt cuộc nhịnđược nữa, lên tiếng nhắc nhở .

      “Gọi là Thần” Ánh mắt Hàn Diệp Thần sang quắc nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, nhích lại gần , hơi thở nóng rực phun gòmá của .

      Sắc mặt của Lạc Tích Tuyết cứng đờ, trong lòng dâng lên chán ghét, nhích thân thể ra xa, miễn cưỡng nặn ra nụ cười:” Thần, có thể ngồi ra phía kia chút được ? Như vậy là quá gần, tôi có chút được thoải mái.’

      “Tích Tuyết, chúng ta gần đính hôn rồi em nên học cách thích ứng với mới đúng.” Hàn Diệp Thần có ý tứ ngồi nhích ra phía kia,chỉ là ánh mắt nhiệt tình hề chớp nhìn , trong ánh mắt có sắc thái rực rỡ.

      “Như vây?” Sắc mặt biến hóa, thấy Hàn Diệp Thần muốn thả ra trong đầu nhanhchóng nghĩ cách nào ứng phó.

      “Đúng rồi Thần, thường dạo phố sao?’ im lặng trong chốc lát hỏi sang chuyện khác đểtránh vấn đề lúc nãy.

      Hàn Diệp Thần lắc đầu cái, rót cho TíchTuyết chén trà xanh:” phải rấtthường dạo”.

      “Mới vừa rồi tôi thấy quen thuộc đườngphố như thế?” Lạc Tích Tuyết mở to mắt, nghi ngờ hỏi.

      Hàn Diệp Thần cười :”Bởi vì khu phố lúc nãy là thuộc cửa hàng kinh doanh của nhà nên cũng thường hay khảo sát nên mới quen thuộc như thế.”

      như vậy, khu vực mua sắm lúc nãy là củanhà sao?” Lạc Tích Tuyết sững sờ, kinh hãi. Người đàn ông này đúng là thâm tang bất lộ, khó trách mới vừa rồi đối với khu mua sắmkia quen thuộc như thế ra là của nhà .

      “Ừ” Con ngươi đen của Hàn Diệp Thần chớpđộng sáng như ngọc lưu ly, đôi môi mỏng hémở, nghiêng người lại gần Lạc Tích tuyết, bên tai :”Em về sau gả cho thìkhu mua sắm đó cũng là của em”.

      Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, sắc mặt có chút cứng đờ, cho là người con như thế sao?

      phải là loại con ham danh lợi như thế, càng vì thế lực của gia đình hắnmà gả cho , đó là cha nhìn trúng thôi chứ chút nào thích , người trong lòng mà muốn gả nhất là Vũ Trạch.

      bữa ăn cơm mà Lạc Tích Tuyết nóigì, phát cho đến bây giờ và Hàn DiệpThần có gì để , bọn họ cách nhau tới5,6 tuổi. Giữa bọn họ có khoảng cách khá lớn mà cũng có điểm nào chung.

      Nếu như kết hôn e rằng nửa đời sau có mấy hạnh phúc, cũng hy vọng mình ở nhà ngồi làm thiếu phu nhân mà chỉ hy vọng tìm được tình đích thực thuộc về .


      Chương 68: Bá đạo dây dưa

      Rèm cửa sổ màu tím nhạt được kéo lên, khuôn mặt trong bóng tối của Lạc Thiên Uy làm người khác khó đoán được nghĩ gì, cuồng ngạo tà mị, giống như Satan địa ngục, lúc này ngồi trong phòng Lạc Tích Tuyết chờcô về.

      Lạc Tích Tuyết vất vả lắm mới ứng phó với HànDiệp Thần để đưa về nhà sớm, cả người cômệt lả. dùng chút sức lực cuối cùng đẩy cửađi vào định tắm rồi ngủ.

      Ai ngờ vừa mới vào trong đôi mắt thâm u lóe ánh sáng trong căn phòng tối mịt làm sợ tới mức rớt cả túi xách xuống, vội vàngmở đèn.

      Trời ơi, phải gặp quỷ chứ.

      Thế nhưng đôi mắt đó còn nhanh hơn mộtbước, trong nháy mắt tới gần .

      Lạc Tích Tuyết trừng mắt nhìn, nhờ ánh trăngnên mới nhìn ra người ở trước mặt làem trai Lạc Thiên Uy.

      “Thiên Uy, sao giờ này em lại ở trong phòng chịlại còn mở đèn nữa, thiếu chút nữa hùchết chị rồi.” Lạc Tích Tuyết vỗ ngực, cố gắng bình ổn hơi thở, đưa tay muốn mở đèn.

      Đứa em trai này của thế nào mà trốn trong phòng hù phen giật mình.

      Lạc Thiên Uy bắt lấy cánh tay muốn mở đèn của lại, con ngươi đen nhánh, lời nhìn chằm chằm , trong đếm tối có loại quỷ mị khó nên lời.

      “Thiên Uy’ Lạc Tích Tuyết bị hành động độtngột của em trai và ánh mắt của làm cho hếthồn.

      Lòng của khỏi run lên, thanh mang theo chút run rẩy :”Tối như vậy chị nhìn có chút quen, có gì để mở đèn rồi được ?”

      Hai con mắt của Lạc Thiên Uy vẫn là chăm chăm nhìn , mở miệng.

      Lạc Tích Tuyết trong lúc nhất thời biếtlàm sao, em trai bị sao vậy? nhớ là khôngcó đắc tội với ?

      Hai người cứ như vậy mà mặt đối mặt, khí quỷ dị trầm xuống. Cho đến khi Lạc Tích Tuyết chịu nổi nữa, chuẩn bị xoay ngườirời giọng giận dữ của Lạc Thiên Uy lại vang lên:”Chị cùng người đàn ông kia có quanhệ gì?”

      “Người đàn ông nào?” Lạc Tích Tuyết cảm thấycó chút khó hiểu, đến ai, Hàn DiệpThần sao?

      “Đừng có giả vờ, chính hôm nay tôi thấy chị dạo phố cũng người đàn ông còn ăn cơmvới nữa” Lạc Thiên Uy tiến lại gần hơn, đôi tay nắm chặt thành quyền, trong ánh mắt mang theo hàn, giống như cuồng phong ăn mòn lòng người.

      Trước kia cùng với Tiếu Vũ Trach chungvới nhau thể nhúng tay vào vì bọn họlà cặp nhau nhưng bây giờ vớingười đàn ông khác, hình như đầy là người cômới quen.

      phải tuyên bố chỉ thích mình Tiếu Vũ Trạch thôi sao? Vì sao vừa mới thích lâu nay lại cùng với người đàn ôngkhác? cố ý sao?

      Con ngươi Lạc Tích Tuyết trong suốt ánh lên tia thể tin:”Em theo dõi chị?”

      Lạc thiên Uy từ chối cho ý kiến, hung hăng nắm lấy bả vai , ánh mắt phẫn hận chất vấn :”, cùng rốt cuộc có quan hệ gì?”

      Vốn Lạc Tích Tuyết vì tương lai của em trai mà bị cha bức ép cùng người đàn ông khác đínhhôn, việc này làm khổ sở lắm rồi bây giờ lại vô duyên vô cớ bị em trai chất vấn làm càng kiên nhẫn.

      “Chị việc gì phải với em? Em chỉ là em trai của chị, chẳng lẽ chị kết bạn với ai cũng phải cho em biết?” tức giận hất tay củaLạc Thiên Uy ra, có chút chán ghét khí thế báđạo của .

      Chương 69: Thổ lộ

      Lạc Thiên Uy hiển nhiên ngờ rằng LạcTích Tuyết lại đột nhiên đối với nổi giận,mà câu chỉ là em trai của làm cho càng hãm sâu vào vực thẳm.

      Con ngươi tĩnh mịch thoáng qua tia đau xót, hung hăng cắn răng, nổi giận :”LạcTích Tuyết, thân phận của chị tại là đại tiểu thư của Lạc gia, thể tùy tiện kết giao bạnbè, chị tốt nhất là cắt đứt mối quan hệ kia khỏi phải làm cho cha và tôi mất thể diện”.

      Lạc Tích Tuyết nghe lời của em trai trái tim băng giá tới cực điểm, thân thể của khẽ run, cách nào ngăn chặn phẫn nộ.

      cho là muốn có quan hệ với Hàn Diệp Thần sao? Nếu như cha phải vì tiền đồcủa sao lại hy sinh hạnh phúc của , đểcho qua lại với Hàn Diệp Thần.

      còn chưa trách ngược lại chỉtrích như thế.

      ‘’Lạc Thiên Uy, em thể có lý chútsao?” Mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm . Từng câu từng chữ làm ý của mình:”Chịmuốn kết bạn với ai là chuyện của chị, cùng em có quan hệ, nếu như em chê chị kết giaobạn bè mà làm bẽ mặt em em có thể lựa chọnkhông làm em của chị nữa, từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ”.

      câu , mấy cái chữ khiến thế giới củaLạc Thiên Uy như sụp đổ. vừa mới gì? cùng muốn đoạn tuyệt quan hệ sao? dám cùng đoạn tuyệt quan hệ?

      Lòng Lạc Thiên Uy ngay giờ phút này như rơivào đáy cốc, tuyệt vọng, tức giận, căm hận, tấtcả rối rắm chỗ, cuộn lên như sóng biển.

      chỉ nên cùng người lạ lui tới, như vậy mà đồng ý giữ quan hệ với người đàn ông đó mà đòi cùng đoạt tuyệt quan hệ, ra trong suy nghĩ của đáng giánhư thế.

      Lòng của Lạc Thiên Uy lạnh dần, càng bị xé rách hoàn toàn.

      ! Chị thể cắt đứt quan hệ với tôi, tôi cho phép!” đột nhiên lên trước, đem Tích Tuyết ôm lấy, dùng haicánh tay rắn chắc ôm chặt , sức lực to lớn cơ hồ muốn đem hòa nhập vào trong thân thể .

      “Thiên Uy, chị rất mệt mỏi, nơi này tấtcả đều là của em, chị giành bất cứ mộtcái gì cả” Lạc Tích Tuyết nhắm mắt lại, thở dàimột hơi sâu:”Chị rời khỏi nhà này, vềsau tất cả đều thuộc về em”.

      Muốn cùng người đàn ông mà khônghề thương kết hôn thà lựa chọn rời còn tốt hơn.

      “Cái gì? Chị phải rời ? được, tôi khôngcho phép!” Lạc Thiên Uy vừa nghe đến LạcTích Tuyết muốn rời nhất thời càng thêm gấp gáp, tất cả tức giận đều biến mất, hơi thởkhông ổn định thở gấp quát :”! Chị sẽkhông rời khỏi đây! Chị là của tôi!”.

      “Thiên Uy,em…. Em gì vậy? Chị lầnnày thể !” Lạc Tích Tuyết thở hổn hển, muốn tránh nhưng Thiên Uy lại sức lực hơn người nên căn bản thể đẩy ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

      cũng muốn rời cái nhà này , nhưng vấn đề là tại cái nhà này tha cho ,cha nên ép gả cho người mà khôngthương, đối với tên Hàn Diệp Thần gì gì đó chút cảm giác cũng có. thậtkhông muốn lấy hạnh phúc nửa đời sau của côra đùa giỡn, cho nên hiên tại thểkhông .

      được gọi tôi là em trai, tôi muốnlàm em trai của em, em cũng được rời khỏi tôi, tôi thích em, Lạc tích Tuyết, tôi thíchem”. Lạc Thiên Uy giữ chặt bả vai của Lạc TíchTuyết trong lúc nhất thời đem tất cả cảm giáctrong lòng ra hết.

      Trong lòng rất đau, tại sao lại là chị của , rang là thiên sứ của , là nữ thần mà thầm ao ước, tại sao lại là chị của ? Ngay cả khi rời khỏi, ngay cả khi kết giao với bạn bè cũng có tư cách hỏi.

      cần làm chị của , muốn làm người con của , bảo vệ khôngđể bị tia thương tổn nào, là thuộc về .

      Chương 70: Khiếp sợ, cách nào chấp nhận

      "Em, em cái gì?"

      Lạc Tích Tuyết che lồng ngực của mình, cơ hồ là khó có thể tin được lời Lạc Thiên Uy vừa , đầu óc bây giờ hoàn toàn trống rỗng.

      Trời ơi, vừa mới cái gì?

      thích ? Điên rồi là chị của , tại sao có thể thích được?

      "Tôi thích em! Tôi sớm thích em rồi, LạcTích Tuyết" Tròng mắt đen của Lạc Thiên Uy dao động, ôm chặt Lạc Tích Tuyết khổ sở .

      "Em... em..." Lạc Tích Tuyết giật mình, cảngười giống như bị cái gì đó đập mạnh vào, thân thể cứng ngắc thể nhúc nhích.

      là chị em cùng cha khác mẹ, thế nhưng chính miệng em trai lại thích ?Lạc Thiên Uy thế nhưng lại thích ?

      Việc này bảo làm sao tiếp nhận đây, bọn họ là chị em ruột tại sao lại có thể đến chuyện tình này?

      đúng việc này bao giờ xảy ra được.

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu mãi,nỗ lực bình phục nhịp tim của mình, cứ nghĩ là mình nghe lầm, hoặc chính hiểu sai ý tứ của em trai . Lạc Thiên Uy nhất định là thích như thích người chị, đúng, em trai thích chị việc rất bình thường, nhất định là như vậy.

      "Haha!" Lạc Tích Tuyết phục hồi lại tinh thần,xoa đầu Thiên Uy, khuôn mặt tái nhợt mang theo vài phần cưng chiều:"Thiên Uy, chị là chịcủa em nha, em tất nhiên là phải thích chị rồi".

      " phải như thế, em biết tôi đối với em phải là tình cảm của người em trai dành cho người chị , tôi em, LạcTích Tuyết, tôi rất em, đó là tình của người đàn ông đối với người phụ nữ mà họ khát vọng" Lạc Thiên Uy dùng sức nắm bả vai của , hét lên.

      nóng lòng muốn thổ lộ tình cảm trong lòng cho biết, phần tình cảm này cất giấu mười năm rồi, , từ lần đầu tiênnhìn thấy cách nào ức chế việc bị hấp dẫn, vì mà si mà mê, khi đó cũng quyết định biến thành người phụ nữ củahắn.

      Vô luận có phải là chị của hay , đều muốn , hơn nữa cả cuộc đời này chỉ cần .

      "... Thiên Uy, thể như vậy được,như vậy là đúng" Lạc Tích Tuyết nỗ lực tránh né khỏi kiềm chế của , nghiêm túc nhìn :"Thiên Uy, em bình tĩnh chút. Mặc kệ người ta có hết lòng vì như thế nàođi chăng nữa cả đời này chúng ta là khôngthể, đó là vĩnh viễn thay đổi được,chị và em là chị em ruột, sao em có thể thích chị được, cái loại em trai thích chị là mối quan hệ thể nào chấp nhận được từ muôn đời nay!"

      "Tại sao lại thể? Tôi thích em, lòng rất thích em, từ lúc còn tôi thích em rồi. Em em muốn cái gì, chỉ cần em nguyện ý tiếp nhận tôi, tôi đều có thể cho em, chỉ cần em dù là sinh mạng này của tôi tôi cũng tiếc mà cho em. Lạc Tích Tuyết, em là sinh mệnh của tôi, là nữ thần mà tôi hằng ao ước, cả đời này nhất định phải cùng tôi ở chung chỗ". Trong mắt Lạc Thiên Uy lóe lên tia sángcố chấp, ôm chặt hơn, vô luận giãy dụa thế nào cũng buông ra.

      quan tâm cái thân phận chị em naỳ?Chỉ cần bọn họ lòng nhau mối quan hệ này liên hệ gì cả, lòng thíchcô, lòng muốn cùng ở chung chỗ,bảo vệ tốt, nhiều, chỉ cần như thế.

      "Lạc Thiên Uy, em điên rồi! Em thể thích chị được, chị là chị của em, chúng ta có quan hệ máu mủ, thu hồi lại sai lầm của em , như vậychỉ làm cho cái nhà này hổ thẹn, huống chi cha cũng đồng ý cho em làm như vậy, ba quyết định gả chị cho Hàn Diệp Thần rồi, hôm nay người đàn ông em thấy cùng với chịchính là chồng chưa cưới mà cha sắp xếp chochị, bọn chị tháng sau đính hôn!!"

      Lạc Tích Tuyết thấy em trai cứ chấp nhất như vậy, chỉ có thể đem cha cùng Hàn Diệp Thần rachống đỡ. Dù sao Lạc gia ở giới thương nghiệpcó địa vị hết sức quan trọng, tuyệt đối thể có vết nhơ nào, nhất định phải thức tỉnh emtrai để tự hủy diệt tiền đồ củamình và danh dự của Lạc gia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :