1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Nụ hôn rung chuyển đất trời

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc ngẩn người, phải sợ bóng tối mà đột nhiên lại có người ôm .

      là ai?” kinh ngạc hỏi, muốn thoátra khỏi ngực của người đàn ông này nhưnglại càng bị ôm chặt hơn. Lúc này cơ thể dán chặt vào trong vòm ngực rắn chắc củahắn chỉ cách hai lớp y phục mỏng.

      muốn mở miệng gì đó nhưng lại bịngười đàn ông ép sat vào vách tường, tỏa ra hơi thở nóng rực, đôi môi mỏng ép sát lên cánh môi như cánh hoa đào của .

      “A…Ưm….”Lạc Tích Tuyết trợn tròn hai mắt, khó có thể nhìn được việc xảy ra trước mắt, hàng lông mi khẽ run. Trong bóng tối, thấy mặt của người đànông này chỉ là ý thức đánh úp vào trongđầu bị cưỡng hôn.

      Giữa hai cánh môi trằn trọc cọ sát lẫn nhau, lưu luyến…Môi có cảm giác ướt átgiống như đóa sen trắng nở rộ váo sáng sớm,mang theo giọt sương kiều diếm tỏa ra hươngvị ngot ngào.

      Người đàn ông cách nào điều chỉnh nụhôn này dược nưa, cái lưỡi như con rắn nước thăm dò hết mọi ngõ ngách trong miệng củacô, thuần thục mở hàm răng của ,quấn lấy lưỡi ở chung chỗ.

      Mà sức lực cũng vừa phải nắm lấy chiếc eo nhắn của , đỡ lấy vòng eo mảnhkhảnh mềm mại của khiến cho mọingười đàn ông đều hung hăng muốn phen.

      Lạc Tích Tuyết tức giận giùng giằng muốn thoát ra nhưng chỉ là phản kháng của côkhông ăn thua gì với sức lực của người đàn ông này. Vô luận đá hay đánh chút nhúc nhích cũng .

      Đột nhiên theo tiếng động bất ngờ truyềnđến ánh sáng trong bưa tiệc được khôi phục lại. Lạc Tích tuyết mở to hai mắt nhìnnhưng trước mắt có bóng dáng củangười đàn ông nào cả, đợi cắn xuống môi biến mất khôngthấy đâu.

      nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi đến tột cùng là người nào vừa làm chuyện như thếvới , thừa dịp đại sảnh cúp điện mà cưỡng hôn .

      Lạc Tích Tuyết tức giận chau mày dùng sứclau cánh môi mình đến mức đỏ lên.

      “Người đẹp, buổi tối có cần người chở côvề ?” Đột nhiên thanh mị hoặc truyền đến tai . Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên chỉ thấy khuôn mặt tà mị cười của Lãnh Khinh đập vào mắt, nghiêng người dựa vào tường; ánh đèn thủy tinh chiếu sángđôi gò mã tuấn mỹ của .

      cần”.Lạc Tích Tuyết mặt kiên nhẫn cự tuyệt , xoay người rời . Nhưngtrong lòng lại phiền muộn vô cùng bay giờ có tâm tình đối phó với tên trăng hoa này.

      “Đừng lạnh lùng như vậy, chúng ta vừa mớithân mật xong mà” Lãnh Khinh kéo côqua đem thuận thế kéo vào trong ngực,cúi người gần khuôn mặt tà mị cười.
      Lạc Tích Tuyết trợn mắt nhìn chằm chằm vàohắn, :” ra người mới vừa rồi là ?”

      “Người đẹp, buổi tối tôi chở em về được ?” Lãnh Khinh lấy ngón tay xẹt qua khuôn mặt , môi cách rất gần, cao 1m9 cơ hồ muốn áp đảo , ánh mắt mập mờ:”Tôi nhất định làm cho em cómột đêm khó quên.”

      Lạc Tích Tuyết thân thể được tự nhiênlui về sau, trong mắt kìm nổi tức giận, nhưng Lãnh Khinh lại vờ như thấy, khuôn mặt tuấn của càng tiếngần vê phía , hô hấp nóng rực quét quabên tai hài lòng nhìn thân thể run lên chút, môi cũng dán gò má của .

      “Các người làm gì vậy?” đạo thanh cuồng nộ vang lên ở phía sau.

      Chương 21: ấy là người đàn bà của tôi.

      “Rầm…”

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc xoay đầu lại, bắtgặp bóng dáng ma mị của Lạc Thiên Uy gần trong gang tấc.

      Hăn nện quyền nặng nề mặt tường,bàn tay nhất thời mảnh đỏ tươi, gân xanh nổi lên mu bàn tay.
      “Tôi rồi, ấy là người đàn bà của tôi”. Con ngươi khát máu nhìn cử chỉmập mờ của hai người trước mặt, trong mắthung ác thanh lại lạnh lẽo như địa ngục tu la.

      Lạc Tích Tuyết run lên trận,lập tức lấysức đẩy Lãnh Khinh ra. hoàn toàn cảmnhận được từ người đứa em trai này tỏa ra cảm giác áp bức, mãnh liệt, bá đạo, dườngnhư làm cho nguoi ta hít thở thông.

      Chỉ có điều hiểu… coi như là em trai nên ra mặt giúp đỡ nhưng có phải là có chút quá khích hay ?

      “Haha, tổng giám đốc Lạc đến đây từ lúc nào vậy? Thế nào mà với tôi mộttiếng?” Lãnh Khinh cuồng tà khẽ nhíu mày, ánh mắt của Lạc Thiên Uy tựa như muốn giếthắn vậy, lần nữa kéo Lạc Tích Tuyết lạigần mình, coi Lạc Thiên Uy như khí.

      “Buông ấy ra!”

      Lạc Thiên Uy điên cuồng hét lên, trong mắtphát ra tia mãnh liệt, lúc này giống như con sư tử hai mắt chăm chú nhìn LãnhKhinh ôm Lạc Tích Tuyết ngay bên hông,cảm giác như con mồi của mình bị giật lấy vậy.

      “Tổng giám đốc Lạc, tôi tốn tới ba tỷ đầu tư hạng mục Aehso-D, chẳng lẽ ngay cả người phụ nữ nho này cũng thểcho tôi được sao?” Lãnh Khinh nâng khóe môi lên, trong câu có ựu uy hiếp ràng.

      Ba tỷ? Lạc Tích Tuyết ngẩn người, bên tránlạp tức rịn ra tầng mồ hôi lạnh, khó trách người đàn ông này trong bữa tiệc lạidám lớn lối như vậy, thậm chí còn cưỡng hôn ra là do đầu tư khoản tiền lớnnhư vậy.

      “Tổng giám đốc Lãnh sợ là hiểu lầm rồi, chí là người đàn bà của tôi mà còn là vợ chưa cưới của tôi, tháng sau chúngtôi kết hôn.”Lạc Thiên Uy nhanh tay kéo Lạc Tích Tuyết qua ôm vào trong lòng mình, đầu ngón tay xoẹt qua khuôn mặt , cưngchiều nhìn :” Đúng , bảo bôi?”

      “Ừ!” Lạc Tích Tuyết sống lưng đổ mồ hôilạnh, khuôn mặt cứng nhắc gật đầu.

      ‘Vợ chưa cưới?” Lãnh Khinh kinh ngạc hồi, lông mày khẽ nhíu lại, chợt cảm thấytrong lòng đủ loại tư vị. hăn vất vả mới tìm được người con gây cho hứng thú như vậy nhưng nghĩ tới sắptrở thành vợ của người khác.

      “Tổng giám đốc Lãnh, thời gian còn sớm rồi tôi đưa vợ chưa cưới của tôi về trước,xin lỗi tiếp ngài được” Lạc Thiên Uy thanh mất lạnh lẽo uy nghiêmnói.
      xong liền nắm tay Lạc Tích Tuyếtkéo ra khỏi bữa tiệc chỉ để lại khuôn mặt kinh ngạc sững sờ của Lãnh Khinh.

      đường về nhà, cả hai người đều trầmmặc gì, chỉ là từng người đều chìmvào trong suy nghĩ của mỗi người.

      Đến biệt thự Lạc gia, quản gia vì bon họ về mà mở cửa, nhìn thấy hai chị em họ cùngnhau trở lại trong lòng càng thêm vui mừng.
      “Đại tiểu thư, thiếu gia hai người trở về?”

      “ừ!” Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, có chút mệt mỏi muốn được nghỉ ngơi chuẩn bị lênlầu, ai ngờ lại thấy người phụ nữ ăn mặcdiễm lệ chạy từ lầu xuống, xông thẳng vào trong ngực của em trai .
      “Thiêu Uy”


      Chương 22: Quyến rũ


      "Thiên Uy, em biết là trở lại mà"

      Vĩ Tĩnh Nam toàn thân mặc bộ váy ngủ trễ ngực màu đỏ sậm, vật liệu hết sức mỏng manh đem đường cong thân thể ta lộ ra cách ràng. Lúc này ta vểnh đôi môi đỏ mọng, đôi tay thân mậtôm cổ Lạc Thiên Uy, thanh nũng nịu đến chảy cả nước.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, gương mặt nhất thời có chút cứng nhắc, kinh ngạcnhìn Vi Tĩnh Nam thân mật với em trai của trong mắt thoáng qua chút phức tạp.

      Vi Tĩnh Nam vốn là con riêng của mẹ kế,năm nay mười tám tuổi, vẫn còn học cấp ba, cùng Lạc Thiên Uy thực tế có quan hệ máu mủ, nhưng thế nào trêndanh nghĩa vẫn là chị của vì sao lại ôm ấp như vậy? Chẳng lẽ mẹ kế muốn con bà ta gả vào nhà danh gia sao?

      "Buông ra!" Lạc Thiên Uy chán ghét đẩy người phụ nữ bám mình của mìnhra, đôi con ngươi thâm u thoáng lên kiên nhẫn, thanh lạnh lẽo .

      "Thiên Uy" mặt Vi Tĩnh Nam thoánghiện qua nghi ngờ những cũng chịu yếu thế, khóe mắt khẽ nhếch lên hướngtới tia nhìn mị hoặc, thân thể xinhđẹp cũng thuận thế hướng vào trong lòngngực của .

      "Á!" Lạc Thiên Uy có ôm mà còn lạnh lùng đẩy ta ra ngoài xoay người rời làm cho Vi Tĩnh Nam ngoài ý muốn độtngột ngã xuống mặt đất.

      hận nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đẹo hàm chứa tức giận, hướng Lạc ThiênUy rống to:"Lạc Thiên Uy! Ngươi quá đáng!"

      Trong đôi mắt băng lãnh của Lạc Thiên Uyhiện lên tia trào phúng, khuôn mặtcương nghị hề có cảm xúc gì, chỉ làtrước sau dùng giọng lạnh lẽo , nhắc nhở :"Đừng quên, ngươi cóthân phận gì trong gia đình này cả"

      "..." Sắc mặt Vi Tĩnh Nam trong nháymắt trở nên trắng bệch, mắt đẹp trừng to, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt thành quyền.

      Lạc Thiên Uy những lời này giống nhưthanh kiếm đâm thẳng vào đáy lòng làm hói đau vô cùng, cảm giác nhục nhãmãnh liệt đủ để cho gắt gao cắn môidưới.

      sai, cũng phải con ruột thịt của cha, mẹ của trong nhà này cũng chỉ là vợ ba nhưng Thiên Uy phảicũng chỉ là con riêng thôi sao, phải do phu nhân chính thức sinh ra. Nếu phảicha xem trọng giao hết mọi sản nghiệpcho cũng cần phải chủ động quyến rũ như thế này.

      "Tam tiểu thư, thuộc hạ có nấu nồi canh, có cần đem chén đến phòng người khôngạ?" Quản gia thấy Vi Tĩnh Nam nhất thờilúng túng có ý tốt muốn phá vỡ bầu khíbế tắc này.

      " cần tốt bụng của các người!" Vi Tĩnh Nam chút khách khí đẩy quản gia ra, giận đùng đùng bỏ chạy.

      "Quản gia" Lạc tích Tuyết vịnh quản giathiếu chút nữa đứng vững quan tâmnói:"Người sao chứ?"

      "Đại tiểu thư?" Quản gia ngẩng đầu nhìn Lac Tích Tuyết, thở dài sâu :"Nếuphu nhân còn ở Lạc gia này loạnnhư thế này đâu"

      Lạc Tích Tuyết nhắm đôi mắt lại, mặt có nhiều suy nghĩ. biết Quản gia Ngô đangnói đến thời còn cùng cha mẹ mộtnhà ba người hạnh phúc, từng ngày đều trôiqua vui vẻ, đoạn thời gian kia là khoảng thờigian đẹp nhất của .

      Chỉ tiếc mẹ hiền mất sớm cha liền cưới liên tiếp hai mẹ kế, còn từ bên ngoài đem LạcThiên UY về; bây giờ trong Lạc gia thầmđọ sức tranh giành tài sản vốn còn là cái nhà nữa rồi.

      "Quản gia, người đem chén canh lên phòng con nha!" lạc Tích Tuyết dịu dàng cười, che giầu tâm tình trong mắt.

      "Đại tiểu thư, người chờ chút tôi bưng lên cho người" Quản gia lập tức gật đầu cái tới nhà bếp, tiểu thư thích nhất là đồ ăn khuya do bà làm.

      Chỉ chốc lát sau, quản gia bưng lên chen canh nóng hổi đưa tới trước mặt của TíchTuyết, nhận chén canh cảm ơn quản gia Ngô, cũng trở về phòng mà tới phòng của Lạc Thiên Uy.

      Chương 24: Vào phòng của

      "Thiên Uy, em có trong phòng ?" Lạc Tích Tuyết tới trước cửa phòng của em trai, gõ của giọng hỏi.

      Cánh cửa khép hờ nhưng bên trong cóai đáp lại.
      "Thiên Uy, là chị" gõ cửa lần nữa,thanh so với lúc đầu to hơn chút. nhưng trong phòng như cũ có tí độngtĩnh nào

      Kỳ quái? Lạc Tích Tuyết trong lòng buồn bực, mới vừa rồi còn thấy trở về phòng mà? Cũng thấy trở ra chẳng lẽ trong phòng xem ti vi nênkhông nghe thấy tiếng gọi

      khỏi tò mò dán lỗ tai vào gần củaphòng chỉ nghe tiếng nước chảy, nghĩchắc em trai của ở trong phòng tắm. Nhìn chén canh trong tay do dự chút cuối cũng vẫn quyết định đẩy cửavào,

      Dù sao tối nay tới tìm là để hòahoãn quan hệ chị em trong nhà, mặc kệmọi người có phải là vợ chính thức hay chính thức sinh ra hay tóm lại đềulà chị em cùng cha khác mẹ về sau phải chung sống hòa thuận hơn.

      Vừa vào cửa mới phát ra căn phòng này lớn gấp mấy lần so với phòng của , phong cách thiết kế cũng cực kỳ xa hoa, tất cả đồ gia dụng đều theo tiêu chuẩn tối tân nhất của Âu Mĩ, xem ra cha đối với đứa con trai là cực kỳ thương và xem trọng.

      loại cảm giác chát chát trong lòng.Lạc Tích Tuyết cưỡng bách mình nênđi so đo với em trai, hít sâu hơi tới kéo rèm cửa bên cạnh, nhìn ra bên ngoàithông qua kính thủy tinh, khỏi nhớ đến mẹ.

      Cha và mẹ hai gia đình môn đăng hộ đối, ban đầu cha cưới mẹ là vì mục đích nghiệpcũng có tình , cưới mẹ xongđối với mẹ cũng tệ, cả nhà ba ngườibọn họ cùng nhau vui vẻ qua mấy năm.

      Cho đến khi mẹ qua đời, cha những lập tức cưới mẹ kế mà còn dẫn Lạc Thiên Uy về. Từ lần đầu nhìn thấy Lạc Thiên Uy,cũng biết là do cha trăng hoa ong bướm với người đàn bà khác bên ngoài mới sinh ra ,mặc dù lúc đó mẹ có biết cha trăng hoa bên ngoài nhưng cũng có vạch trần cha cũng chính vì vậy mà buồn bực vuiđể mắc bệnh nặng bất hạnh qua đời.

      Đối với Lạc Thiên Uy trong lòng rấtmâu thuẫn, mặt muốn giận lâysang bởi vì có tội gì cả mặtkhác chính bởi xuất của cướpđi tất cả những thứ vốn thuộc về . Sảnnghiệp Lạc gia có hơn nửa là do ôngngoại để lại theo đúng nghĩa là cháuông ngoại nên có toàn quyền thừa kế tới lượt người bên ngoài xen vào, nhưng mấy năm qua cha cực kỳ thương Thiên Uy phải bởi vì là con trai,tuổi còn mà năng lực hơn người mà còn vì mẹ là người đàn bà mà cha thương nhất.

      Cha muốn đem những điều tốt đẹp nhất đên cho , mà cũng là con ruột của cha lại chỉ có thể đứng ở bên ngoài, thậm chí khi mẫu thân qua đời vẫn chấp nhận sư lăngnhăng của cha để hòa hoãn moiso quan hệ trong gia đình.

      Suy nghĩ lại chút cảm thấy có chút bi ai. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ làđại tiểu thư của gia đình danh gia vọngtộc nhưng có mấy ai biết đó chỉ là cái danh.

      Lac Tích Tuyết thở dài hơi, kéo rèm cửa lên. quay đầu vừa vặn thấy khunghình bàn làm việc của em trai . Từ góc độ của nhìn sang người tronghình là người con nhưng khôngnhìn khuon mặt ấy.

      Có phải đó là mẹ của ? Có thể làm cho để trước bàn làm việc chắc hẳn đâylà người rất quan trọng đối với .

      Nhưng đối với mẹ của cũng có chút tò mò, biết rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mà làm cho cha nhiều năm sâu sắc như vậy?

      Tò mò tiến từng bước về phía chiếc bàn, đến khi đưa tay cầm khung hình lên người trong hình này là....


      Chương 25: Con mồi

      Dây cung trong đầu Lạc Tích Tuyết vào thời khắc này căng lên, khó có thể tin mà nhìn tấm hình trong tay mình, mắt trừng to.

      Váy tơ sợi may theo kiểu công chúa, sợi tócmềm mại phiêu dật buông xuống hai vai, lànda trắng noãn, gương mặt tinh xảo, đôi mắt to sáng ngời, linh động có hồn giống như công chúa cao quý xinh đẹp bước ra từ truyện cổ tích vậy, làm cho lòng ngườimê mẩn nhưng lại dám đến quá gần.

      Người trong tấm ảnh này phải là sao? Lạc Tích Tuyết cẩn thận đem tấm hìnhquan sát kỹ, lúc mới bắt đầu còn dám tin nhưng đến cuối cùng thìkhông thể nghi ngờ gì nữa, ánh mắt của có chút mê mang, trong đầu nhất thời hỗn loạnmột mảng.

      tin chắc người trong tấm hình chính là , nhưng Lạc Thiên Uy tại sao lại có hình củacô? nhớ là mình có đưa hình cho ? Chẳng lẽ là cha cho?

      Có thể coi là cha cho nhưng Thiên Uy là emtrai của , em trai mà lại đem hình của chịgái đặt trước bàn làm việc như vậy là có ý gì đây? cùng trừ lần gặp nhau lúc còn bé những ngày gần đây bọn họ mới gặp lại nhau, cảm thấy quan hệ của bọn họ thân thiết đến mức này rồi.

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy đau dầu, cơ hồ đứng vững; đúng lúc này có mộtgiọng trầm thấp lạnh lùng truyền đến:”Aiđó?”

      Lạc Thiên Uy có chút nghi ngờ hỏi, vừa mới từ phòng tắm ra cảm thấy có cái gì đó đúng, mơ hồ cảm thấy có người trongphòng của .

      “Tùy tiện vào phòng của tôi đúng là càngngày càng có quy cũ” cho rằng người vào là Vĩ Tĩnh Nam nên giọng tương đối lạnh lùng còn mang theo tứcgiận trong đó.

      “Chị…” Lạc Tích Tuyết hơi run chút, côkhông ngờ Lạc Thiên Uy lại đột ngột xuấthiện như thế, khắc xoay người vô tìnhlàm rơi khung hình trong tay xuống, vỡ nát tan tành, ngay sau đó là tiếng hét của :” Á!!!”

      Lạc Thiên Uy nhìn khung hình vỡ nát trênmặt đất, trong lòng xẹt qua đau lòng, ngẩng đầu lên nhìn thấy người mà mình thương nhớ từng ngày đứng trước mặt mình làm cho sắc mặt hòa hoãn chút ít.

      tại sao lại ở trong này?” nghi hoặc hỏi. Tiến lên tìm tòi nghiên cứu đôi mắt, Lạc Tích Tuyết cảm thấy thần kinh có chút căng thẳng, hoảng hốt cúi đầu, theo bản năngnắm chặt làn váy của mình, thanh khẽ run.

      “Chị, chị… mang canh tới cho em”

      “Tôi có thói quen uống canh” Lạc Thiên Uy lạnh lùng trả lời, đôi mắt lạng băng lóe ra hưng thú khiếp người, giống như là bắt được con mồi ngon.

      bước từng bước dài hướng phía sofangồi xuống, từ bàn lấy ra điềuthuốc, hít sâu mọt hơi mang theo vẻ tà mị nhưng kém phần cao quý.

      Lạc Tích Tuyết có chút ngây người, đồng thờicũng nhíu đôi mày đẹp lại, rất muốn nhắcnhở em trai mình tại chỉ có 16 tuổiđang là tuổi mới lớn, hút thuốc là tốtcho sức khỏe.
      Chỉ là chưa kịp mở miệng thấy LạcThiên Uy liếc cái đột nhiên mở miệnghỏi:” , tìm tôi có chuyện gì?”

      “Hả? À… chị…”Lạc Tích Tuyết khỏicảm thấy có chút lúng túng, đồng thời trong tâm có ảo não khó , ràng là chịcủa nhưng sao mỗi lần đứng trước mặt em trai cứ có cảm giác bị áp bức, muốn điểu gì cũng khó khăn.

      “Chị tới… là hy vọng em trách chuyệnvừa rồi của Tĩnh Nam… về sau cả nhà ta sốnghòa thuận với nhau…chuyện vừa rồi em đừngnói cho cha biết.” đứt quãng giống như phải dùng hết sức lực bình sinh mới xong câu hoàn chỉnh.

      Chỉ là Lạc Thiên Uy cũng có nghe màđôi môi hết ở ra lại khép lại làm cho nhịptim của đập càng lúc càng nhanh. Đột nhiên, đặt tàn thuốc trong tay xuống bước từng bước lại gần , tròng mắt đen tĩnh mịch đem khóa chặt trong phạm vicủa .
      wjuliet43 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Tối nay hãy ở lại đây

      muốn làm cái gì đây?

      Thân thể Lạc Tích Tuyết nhất thời cứng ngắc, thân thể tiếp xúc thân mật như thế làm cho cơ hồ quên hô hấp của chính mình.
      Nhịp tim đập càng nhanh hơn, hai mắt phòng bị nhìn chằm chằm vào , đôi mắt trongnhư nước ánh lên tia sợ hãi, mắt tháy khuôn mặt tuấn của càng ngày càng gầnmình.

      “Lạc Thiên Uy!” căng thẳng dùng sứctoàn thân em trai ra, sợ hãimuốn thoát ra khỏi chỗ này, lạnh lùng quátlên:”Em muốn làm gì?”

      Con ngươi Lạc Thiên Uy tĩnh mịch hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của , cảm nhận được muốn thoátkhỏi , trong đầu giờ phút này ánh lênsuy nghĩ thể để như vậy, bàn tay đem ôm chặt vào lòng, trong mắt tràn đầyngọn lửa chiếm đoạt.

      “lạc Thiên Uy, em mau buông chị ra, chị cònphải trở về phòng” Lac Tích Tuyết dùng sức đẩy ra lần nữa, chịuđược ánh mắt nóng bỏng của em trai nhìnmình như vậy

      “Tối nay hãy ở lại đây” Lạc Thiên Uy càng ôm chặt hơn, thân thể cao lớn ôm cơ thể chặt, ngữ điệu trầm thấp mang theo sựuy nghiêm khó có thể kháng cự.

      cần! Chị muốn trở về phòng của chị”Lạc Tích Tuyết chút do dự đẩy ra, kháng cự muốn rời khỏi đây, nhưng Lạc Thiên Uy lời gì mà chi ôm đặt ở dưới thân của , còn cũng nằm đè lên người .

      “Tích Tuyết” dịu dàng gọi tên của , hai tay chống đầu của , cúi người đến gần cơ thể của . Ngón tay Lạc Thiên Uy mon trớn lưu luyến hai gò má tinh xảo của ,xuống tới cổ rồi xương quai xanh cho đến khi áo lộn xộn làm lộ ra đôi gò bồng đảo tròn tròn.

      Trong mắt của lộ ra khát vọng ràng,nhưng khi tay nâng lên lại dừng giữa trung. Lạc Tích Tuyết hoảng sợ ngước mắt lên nhìn người đàn ông này, tim cơ hồmuốn nhảy ra ngoài, cả người như ở gần ranh giới của sụp đổ.

      Trời ơi, Lạc Thiên Uy làm sao có thể làm như vậy với cơ chứ? Bọn họ là chị em mà.

      “Chị!” Lac Thiên Uy đột nhiên gọi mộttiếng, con ngươi tĩnh mịch bị hết sức đè xuống,thay vào đó là vẻ mặt dịu dàngđáng , thân mật chui vào trong ngực của :” người chị có mùi hương của mẹ”

      trán Lạc Tích Tuyệt ra mấy vạchđen nhưng trong lòng lại thả lỏng hơi. ra Thiên Uy coi như người mẹ đãmất nhiều năm của , may còn tưởng có ý đồ bất chính gì với

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy may mắn vỗ ngực của mình, ngẩng đầu nhìn Lạc Thiên Uytrong mắt khôi phục lại dịu dàng vốn có

      “Thiên Uy ngoan, em ngủ sớm chút, chị ở chỗ này với em” có đẩy ra mà ngược lại còn sờ sờ đầu của đứa em trai này, chủ động ôm vào trong ngực, dùngtình thương của người mẹ mà quan tâmhắn.

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết suy nghĩ, đưa em trai này của cũng cùng có vài điểmgiống nhau, mất mẹ từ ,mặc dù cha thương mẹ nhưng bởi vì mẹ qua đời từ luc còn như vậy, bỏ lẻ loi mình trong cuộc đời này khó trách hắnmới vừa rồi đem trở thành mẹ .

      Lạc Tích Tuyết đơn thuần nghĩ, thuận thế đem Lạc Thiên Uy ôm càng chặt hơn làm cho có thể cảm nhận được chút ấm áp này

      “Chị, chị bỏ em mà đúng ?”Lạc thiên Uy đột nhiên ló cái đầu từ trongngực lên đôi mắt thâm trầm nhìn hỏi.

      biết” lạc Tích Tuyết mỉm cưởi lắcđầu.
      “Có thể ở lại bên cạnh em suốt cuộc đời ?” lạc Thiên Uy lại hỏi

      Lạc Tích Tuyết nhíu chân mày lại, có chút do :” Cái vấn đề nay… chị còn phải lập gia đình nữa mà”
      “Em muốn chị mãi mãi ở bên cạnh em” LạcThiên Uy ôm chặt lấy , giống như sợ người khác cướp vậy

      Chương 27: Lãnh Khinh gọi điện

      Đêm dần khuya, ánh trăng dịu dàng theo cửasổ lẳng lặng đổ xuống, yên lặng mà an bình.Lạc Tích Tuyết ôm em trai vào lòng, đợi cho ngủ thiếp mới khe khẽ đứng dậy ra khỏi phòng. Tối nay nhất định mộtđêm mất ngủ. Trở lại phòng mình, Lạc Tích Tuyết thở dài sâu, lâu thể ngủ được.

      Tối nay thấy được mặt ớt của em trai , đột nhiên cũng liên tưởng đến khicòn bé khát khao tình thương của mẹ như thế nào, nhưng mẹ của hai bọn họ đều quađời sớm nên bọn họ chỉ có thể che giấu cảm xúc của mình dù có đau khổ đến mấy cũngkhông cho ai biết.

      Vậy mà tất cả lại thành như thế này, nếu phải vì cha chung tình khônglàm cho cùng lúc mất tình thương của người mẹ.

      Lạc Tích Tuyết vuốt khuôn mặt đau đớn, xemra sau này phải đối xử với đứa em trai nàytốt hơn chút, em trai còn tuổi như vậy nhưng lại bị cha giao trọng trách quá nặng nề, lại có mẹ quan tâm nhất định cảm thấy áp lực, là chị phải quan tâm em trai mình nhiều hơn mới phải

      Nghĩ nghĩ lại Lạc Tích Tuyết mơ màngngủ.

      Ngày thứ hai đến lớp. Lạc Tích Tuyết vì đêm qua ngủ muộn nên cả ngày hôm nay toàn thân đều mệt mỏi rã rời, ngáp cái, thấy Trần Tiểu Mạt bạn thân của côđang nghiêm túc xem gì đó khỏi tò mò chút.

      “Tiểu Mạt, xem gì đấy?” giọng hỏi, sợ giảng viên giảng nghe thấy.

      “Lãnh Khinh lại lên trang nhất rồi, đẹptrai quá ” Mặt Trần Tiều Mạt kích động lạthường, đôi mắt si mê nhìn chằm chằm tờbáo giải trí trong tay.

      Lạc Tích Tuyết cầm tờ bào lên nhìn bỗngngạc nhiên:”Là ?” Người đàn ông trongbữa tiệc đùa giỡn .

      “Tích Tuyết, cậu biết sao?” Tròng mắt Trần Tiểu Mạt đột nhiên sáng lên.

      biết” lạc Tích Tuyết lắc đầu cái, bổ sung thêm câu:”Chỉ là thấy qua mộtlần thôi”
      có đẹp trai ? Có giống như hìnhtrên mấy tờ báo này ?” Trần Tiểu Mạt thành cây hoa si hỏi tới hỏi lui.

      Lac Tích Tuyết hơi cau mày lại, hiểu nhìn về phía bạn tốt:”Tiểu Mat, phải cậu thích loại đàn ông này chứ? Cậu xem tin tức về nhiều như vậy cũng biết chắc chắn phải là người đàn ông tốt”

      “Ai vậy? chừng đó chỉ là mặt bên ngoài của thôi chứ trong nội tâm lại là chuyện khac đấy?” Trần Tiểu Mạt lập tức phát huy khả năng nâng cao thần tượng củamình lên.

      Lạc Tích Tuyết im lặng liếc cái, biết lúc này thể cùng bạn tốt tranh chấp loai vấn đề vô vị này, đúng lúc tan lớp ôm đống sách vở ra khỏi phòng học

      “Reng…” tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi, cầm lên nhìn thấy dãysố lạ

      “Xin chào, tôi là Lạc Tích Tuyết, cho hỏi ai ở đầu dây vậy ạ?” Do dự chút bấm xuống nút nghe.

      “Người đẹp, còn nhớ tôi là ai ?” Điện thoại ở đầu dây nên kia truyền đến tiếng đùa giỡn của người đàn ông.

      biết” Lạc Tích Tuyết nhíu nhíu mày,giọng này có chút quen thuộc nhưng côkhông biết là của ai

      “Em đoán chút xem…” Tiếng cười bay vào trong tai .

      muốn đoán, nếu có việc gì tôi cúp máy đây” Lạc Tích Tuyết mất kiênnhẫn .
      “Khoan , người đẹp tính khí vẫn còn nóngnhư vậy? là Lãnh Khinh đây.” Khóe miệng khé nang lên chút, dám khôngđể cho chút mặt mũi như thế cũng chỉ có mình .

      “Tích Tuyết tối nay tại khách sạn Kim Lăngcó bữa tốt nghiệp tiệc rượu, cậu với mìnhkhông?” Lúc này, Trần Tiểu Mạt từ phía sauchạy tới vỗ vai Lạc Tích Tuyết thấy đangg chuyện điện thoại khỏi tăng lượng lời lên.

      Lạc Tích Tuyết suy tính chút, bởi vì bạn thân đột nhiên xuất nên nghe câu của Lãnh Khinh là gì, hướng bạn tốt cười cười :” Được thôi”

      Trần Tiểu Mạt cùng với Lạc Tích Tuyết lựachọn thời gian và địa điểm gặp rồi mỗi người rời .

      Mà Lạc Tích Tuyết cầm điện thoại trong tay cảm thấy nhàm chán nên mộtcâu:” ừ, cứ như vậy ”. Noi xong cũng để Lãnh Khinh có cơ hội miệng liềnđem điện thoại cúp.

      Trong căn phong hào hoa của khách sạn, Lãnh Khinh lười biếng nằm trêngiường, khi nghe được tiếng gác máy củađiện thoại tức giận quăng điện thoại sang bên.

      Đáng ghét, lại còn dám ngắt điện thoại củahắn! ấy là người đầu tiên.

      “Khinh, chúng ta làm lẫn nữa chứ…?” đôi tay mảnh khảnh trắng noãn như ngọc từphía sau quấn lên cổ , thân thể người phụnữ đầy đặn vừa mới tắm xong kèm theo mộtmùi hương ma sát phía sau lưng của .

      Chương 28: Bữa tốt nghiệp tiệc rượu.

      “Cạn ly!”

      Buổi tốt nghiệp tiệc rượu này nam nữ ngồi vây quanh nhau, cầm ly rượu chúc mừng lẫn nhau.
      Trong khách sạn ánh đèn mờ mờ ảo ảo, tiếttấu chậm của ca khúc vang lên. Nơi này trànngập khí của rượu, mặt tất cả mọingười đều mang theo nụ cười, chìm đắm trong mùi hương của rượu.

      Lạc Tích Tuyết vừa mới đẩy cửa vào, cẩn thận đụng phải người đàn ông làm ta ngã nằm nền gạch tay còn cầm chai rượu, say đến bất tỉnh nhân .

      sao chứ? Lạc Tích Tuyết tớiđỡ dậy

      Người đàn ông giùng giằng tự mình đứng lên,quát:”Tôi có say ai tôi say tôi còn có thể uống được nữa” xong câu đó, hắnđụng phải ghế sofa nằm luôn đó dậy được nữa.

      Lạc Tích Tuyết nhìn bộ dạng này của lắc đầu cái, tiệc rượu vừa mới bắt đầu mà say thành ra như vậy rồi.

      “Tích Tuyết, cậu tới rồi? Chúng ta mau vào trong ”Trần Tiểu Mạt hướng vẫy vẫytay, cầm tay kéo .

      Trong phòng bạn học vừa thấy Lạc Tích Tuyết tới, tất cả đều vỗ tay huýt sáo, đặc biệt là mấy bạn nam còn từng người tranh giành muốn cùng hát.

      Tích Tuyết vốn là hoa khôi nổi tiếng của trường lại chưa từng công khai bạn trai TiếuVũ Trạch, bình thường chỉ có thể đứng xa nhìn lần này dù sao cũng là buổi tốt nghiệp cuối cùng đương nhiên bọn họ muốn nắm lấycơ hội được gần rồi.

      Thấy bạn bè đối với nhiệt tình như thế nênlạc Tích Tuyết cũng nỡ cự tuyệt, cùng bạn bè ca hát vui vẻ đến mức quên cả thờigian.

      Trong khi đó Lạc Thiên Uy lại chờ ở nhà, kể từ lúc năm giờ tan việc về nhà sắc mặt rất khó coi.

      đợi ba tiếng rồi mà vẫn thấy trở về, rốt cuộc nhịn được nữa gọi điện cho .

      “Alo, ai vậy ạ?” nghe được điện thoại di độngtrong túi rung lên, cầm lấy điện thoại rabên ngoài nhấn nút trả lời.

      phải quên đường về nhà rồi chứ?”Lạc Thiên Uy giọng lúc này khồn được tốtcho lắm, cho là Lạc Tích Tuyết ra ngoàihẹn hò với Tiếu Vũ Trạch, trong lòng vừa mâu thuẫn lại vừa tức giận kèm theo cỗ nồng nặc vị chua.

      “Là em sao, Thiên Uy?” Lạc Tích Tuyết sửng sốt chút, nghe thấy giọng của em trai khỏi nghĩ tới sao đột nhiên lại gọiđiện cho mình:” Có chuyện gì ? Chị vẫn còn ở bên ngoại, em về nhà rồi coi ngủ sớm

      xong nhìn ra ngoài chút, tạibây giờ tám giờ rồi, biết mấy giờ tiệc rượu này mới kết thúc.

      “Lạc Tích Tuyết, trước mười giờ phải cómặt tại nhà, nếu hãy ngủ ở bênngoài luôn ” Lạc Thiên Uy trong mắtthoáng qua ngọn lửa, giọng uy hiếp vang lên sau đó liền cúp điện thoại.

      Lạc Tích Tuyết sững sờ nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, em trai mình hôm nay làm sao vậy giống như ăn phải núi lửa vậy, vôduyên vô cớ lại phát hỏa với cop? Mới támgiờ vội vã thúc giục trở về, chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì sao?

      Lạc Tích Tuyết trong lòng yên nghĩ cuối cùng quyết định về nhà xem chút.

      Vào phòng chào tạm biệt các bạn liền chuẩn bị dời .
      “Tích Tuyết hay để mình đưa cậu về?” Trần tiểu Mạt lôi kéo tay của qua .

      cần đâu, cậu cứ ở lại chơi vui vẻ vớihọ mình tự về được mà” Lạc Tích Tuyết chàotạm biệt rồi xoay người đẩy cửa phòng rangoài.

      Bước ra khỏi khách sạn, gió thổi qua mặtlạnh lẽo, Lạc Tích Tuyết cảm thấy đau đầu, vừa rồi uống quá nhiều. suynghĩ nhiều nữa chạy ra phía trước chuẩn bị đón chiếc xe về.

      Nhưng nghĩ dạ dày đột nhiên bị nhóimột cái, quẹo vào ngõ hẻm, vừa muốnngồi chồm hổm để nôn mửa cỗ máutanh theo hướng gió thổi về phía .

      Lạc Tích Tuyết trong đầu quay cuồng lập tứcý thức được có điều gì đó đúng nên vội vàng rời nhưng bóng đèn đè lên .

      Trong bóng tối, có bàn tay từ phía saulưng che miệng của lại, thanh con dao bén nhọn như muốn cắt vỡ cổ họng của .


      Chương 29: bị thương



      “Ưm…”
      Lạc Tích Tuyết dùng sức toàn thân giãy dụa,chân tay đạp lung tung.

      “Đừng lên tiếng, nếu tôi lập tức giết ” Thanh lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai.

      Lạc Tích Tuyết co rúm lại chút, dừng lạigiãy dụa, phát ra thanh nào.

      Người đàn ông kéo vào góc tối của con hẻm, lâu sau đó họ nghe thấy tiếng bước chân của bọn côn đồ.

      “Tìm thấy người chưa?” tên cầm đầu hípmắt hỏi.

      “Kỳ quái, mới vừa rồi vẫn còn ở đây mà, qua bên kia tìm chút coi” Đôi mắt của Văn ThânNam liếc nhìn xung quanh vòng thấykhông có gì khác thường nên dẫn bọn đàn em chỗ khác.

      Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng xa, thần kinh Lạc Tích Tuyết mới buônglỏng được chút xíu, nghiêng người ý bảo người đàn ông buông ra.

      “là ?” Người đàn ông buông ra, mộtcái chớp mắt nhớ tới khuôn mặt quá mứcanh tuấn dưới ánh trăng đêm đó cả gan làm điều xằng bậy với .

      Lại là Lãnh Khinh?

      như thế nào cũng nghĩ tới gặp trong tình huống như thế này? phải có rất nhiều tiền sao? Sao lại bị đám côn đồ kia rượt đuổi vào trong ngõ hẹp như thế này? phải đắc tội vớingười nào đó chứ?

      “Người đẹp, là em?” Lãnh Khinh ngẩng đầu lên, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm ,khuôn mặt tà mị xẹt qua tia vui mừng như có lại như .

      Nếu phải vì người đẹp này cũng từ ngàn dặm xa xôi nghỉ ngơi đảo mà chạy về đây, nghĩ tới mới về nước lại bị đám người ám sát, bịbọn côn đồ này phục kích thiếu chút nữa làbỏ mạng.

      nghĩ tới lại gặp trùng hợp như thế này, đến tột cùng là ông trời ban cho sao?

      Ánh mắt thâm trầm của Lãnh Khinh nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết thấy gương mặt kiều diễm của phiếm hồng là mê người, nhịn được đưa tay muốn đem ôm vào trong ngực.

      làm gì đấy?” Lạc tích Tuyết cảnh giác lui về sau bước, rất thích ánhmắt nhìn co, càng muốn cùng tiếp xúc quá nhiều.

      đẩy ra, chuẩn bị rời lại thấy sắcmặt của Lãnh Khinh có gì đó ổn.

      Mới vừa rồi Lãnh Khinh bị Lạc Tích Tuyếtđẩy ra nên bị động vào vết thương, làm hắnhít thở có chút khó khăn.

      làm sao vậy?” lạc Tích Tuyết nghi ngờ đến gần, lại thấy trước ngực áo của mảng đỏ tươi, sợ hãi kêu lên: “ bịthương?”

      “Người phụ nữ ngốc” Lãnh Khinh hướng côgầm tiếng, bởi vì để ý vàcoi thường .

      “Vết thương của có nghiêm trọng ?” Lạc Tích Tuyết lo lắng nhếch lông mày lên hỏi, chủ động nâng hai cánh tay của lên gác lên vai của :” , tôi dẫn bệnh viện”.

      “Chính em làm tôi ra nông nỗi này đấy!”Lãnh Khinh tức giận khiển trách nhưng thấycô lo lắng cho trong lòng lại thấy ấmáp vô cùng.

      “Việc này có liên quan gì đến tôi chứ?”Lạc Tích Tuyết dùng hết sức đỡ , buồn bực hỏi. Người đàn ông này ăn gì mà nặngthế!!!

      “Ai cho em dám cúp điện thoại của tôi?” Lãnh Khinh giọng mà căm tức hỏi

      Lạc Tích Tuyết nhíu mày:”Tôi ngắt điện thoại của sao? có gọi điện cho tôi hả?”

      Lãnh Khinh bị câu mà sắc mặtxanh ngắt, gân xanh lên dữ dội, hận thể ngay tại chỗ này bóp chết :”Emlà người phụ nữ có lương tâm, tránh ra”

      hung hăng hướng Lạc Tích Tuyết rống lên câu, sức lực đẩy ra.

      Lần đầu tiên trong đời chủ động gọi điện cho , gặp phải cự tuyệt gì nhưng thậm chí ngay cả điện thoại có gọi cho cũng nhớ nổi, có thể thấy được căn bản có đặt ở trong lòng.

      …” Lạc Tích Tuyết nghi hoặc nhìn , biết tại sao lại có phản ứng lớn như vậy, vừa định mở miệng nhưng khôngngờ đầu đột nhiên hồi mơ màng, côôm lấy đầu té xíu mặt đất.

      Chương 30: Cả đêm kích tình nở rộ

      Nóng…
      Lạc Tích Tuyết nắm giường lớn mềmmại, khẽ cong người lên chỉ cảm thấy cả người nóng ran, có cổ lửa nóng hừng hựcthiêu đốt cơ thể .

      nhíu lại đôi mày thanh tú lại, cảm thấymình hôn mê lâu, toàn thân nóng rực, cảm giác đói khát mạnh mẽ từ trongngười nảy sinh.

      “Người đẹp , em nghĩ là mình bịngười ta bỏ thuốc sao?” Lãnh Khinh mở ánh đèn nhu hòa tường lên, đôi mắt tà mị nghi ngờ nhìn chằm chằm vào người phu nữ có khuôn mặt tinh xảo và nụ cười mê hoặc chúng sinh giường, ánh mắt ngày càngtrở nên thâm trầm.

      Lúc này híp mắt hạnh lại, môi đỏ mọngmân mê, mái tóc xõa tung như tơ lụa, bộ dạngmất hồn, dưới ánh đèn lờ mờ, mỗi đườngcong cơ the như như , hai chânphơi bày ra bên ngoài, thân thể lung linh hấp dẫn mềm mại như vậy lộ ra như đánh vàođiểm trí mạng của người đàn ông, làm cho người ta thể dời mắt được.

      “Ưm nóng quá!” Lạc Tích Tuyết khó nhịn kiều kêu lên tiếng, chủ động đưa tay tháo cút áo trước ngực, nóng quá, trước mắt mơ hồ mảng, cũng ý thức được mình làm gì, chỉ là muốn thôngqua phương thức đơn giản nhất này để làm giảm cái nóng của cơ thể.

      “Người phụ nữ đáng chết, được cởi nữa.”Lãnh Khinh trong mắt dấy lên ngọn lửa dục vọng, theo động tác cởi áo của côthì thân thể cũng lộ ra ít nhiều trước mặt , chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng,hô hấp cũng dần trầm xuống.

      Chỉ là trong ràng Lạc Tích Tuyếtkhông phải là người phụ nữ có thể đụng vào,trước hết bất luận gia thế bối cảnh của cônhư thế nào nữa đối với cócảm giác rung động khác thường nên khôngmuốn chiếm tiện nghi như thế.

      Cho nên rất nỗ lực để áp chế cỗ lửa nóng trào dâng, lý trí cầm quần áo của lên cài từng khuy lại cho , mặc dù tiếp xúc vớicơ thể nhẵn nhụi của nhưng vẫn cắn răng tới bên giường thay lấy thuốc giải.

      Ai ngờ khi vừa mới đứng dậy Lạc Tích Tuyết lại đột nhiên bắt lấy tay dán khuôn mặt nhắn nóng hừng hực củacô, trong miệng rũ rĩ :” cần !” Vũ Trạch.

      Tự chủ vào giờ khắc này của Lãnh Khinhhoàn toàn biến mất nhường cho khát vọng nguyên thủy nhất.

      “Người đẹp, là em chọc tôi” hai mắt đỏ lên, tháo cà vạt vứt qua bên, đem dây lưng bên hông kéo phắt ra, trực tiếp nhào tới

      “Ưm” thân thể đột nhiên chịu sức nặngthật lớn làm cho Lạc Tích Tuyết khó chịu kêu ra tiếng, chỉ là còn chưa kịp đẩy ra thìLãnh Khinh đem hai tay của nắm chặt ở phía dưới.
      Đôi môi nhắn của bị chặn lại,hương vị đặc biệt của người đàn ông chui thẳng vào chóp mũi của , xen lẫn nồng đậmlửa nóng, kích động mập mờ.

      Trong đầu Lạc Tích Tuyết bây giờ chỉ còn là mảng hỗn độn, thân thể cứng nhắcđón nhận nụ hôn mãnh liệt như gió lốc mưarào của người đàn ông ở trê, vốn muốn gì đó nhưng chỉ có thể bị đầu lưỡi nóng bỏng chăn trở lại, cuối cùng tất cả đều hóa thành từng tiếng rên mê người.

      Nụ hôn của điên cuồng kịch liệt đủ để cho thể nào thở được.

      để ý người còn có vết thương,Lãnh Khinh thô bạo xé quần áo của vứt sang bên.
      wjuliet43 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: phòng mập mờ


      Quản gia Ngô vừa mở đèn phòng khách lên thấy khuôn mặt đen thui của Lạc Thiên Uy , ánh mắt lạnh lẽo ngồi sa lon, cảngười toát ra lạnh lùng khó gần, giống như muốn giết người.

      “Thiếu gia, người còn chưa ngủ sao?” Bà sợ hết hồn, giọng cũng theo đó mà run lên.

      Lạc Thiên Uy ngẩng đầu nhìn bà cái, con ngươi đen thâm u giống như quỷ cất giọng hỏi:” Tiểu thư về chưa?”

      “Đại tiểu thư…” nửa ngày sau quản gia mới phản ứng lại, mơi nhớ người Lạc Thiên Uy hỏi là đại tiểu thư, trong lòng tránhđược nghi ngờ từ lúc nào mà thiếu gia quan tâm đại tiểu thư như thế,

      “Đại tiểu thư còn chưa về nhà ạ!” Quản gia Ngô sững sờ trong chốc lát, lại :”Khôngđúng, đại tiểu thư mỗi ngày đều về nhà rấtđúng giờ phải tối nay có chuyện gì rồichứ?”

      Dù sao nghiệp Lạc gia lớn như vậy thỉ đường gặp bọn giặc cướp phải là chuyện khác thường gì.

      Lạc Thiên Uy nghe quản gia Ngô như thếnên trong lòng càng thêm nóng nảy, cũngkhông quản Lạc Tích Tuyết xảy ra là chuyện hay giả, quan trọng là còn chưa có về, cầm áo ra ngoài, vọt ra khỏi nhà.

      “Thiếu gia, trễ thế này người còn đâunữa?” Quản gia Ngô thấy Lạc Thiên Uy độtnhiên lao ra khỏi cửa, kinh ngạc hướng bóng lưng của .

      “Tìm Lạc Tích Tuyết” Lạc Thiên Uy ném lạimột câu, biến mất trong bóng đêm.

      Màn đêm tối đen, bầu trời trắng xám, chỉ le lói mấy ngôi sao . Lạc Tích Tuyết từtừ mở mắt, trước mắt gian xa lạ, thân thể run lên. người chỉ có tấm chăn mỏng, theo động tác ngồi dậycủa mà từ từ trượt xuống.

      Thân thể trần truồng của lộ ra trong khí, người của đầ rẫy nhữngvết hôn lớn bé.

      “Ầm…”
      Sắc mặt Lạc Tích Tuyết cứng đờ, như bị sét đánh, có ai cho biết đến tột cùng làđêm qua xảy ra chuyện gì ?

      Trong đầu chỉ có mảng hỗn loạn,,từng mảnh ghép ký ức nối lại với nhau, nhớ hôm qua sau khi gặp Lãnh Khinh bất tỉnh, sau đó cả người nóng ran, bị mang đến khách sạn, chuyện xảy ra sau đó thể nào nhớ nổi.

      Trong phòng tắm truyến ra tiếng nước chảy. Lạc Tích Tuyết nhìn những vết hôn người mình như thế này sắc mặt đột nhiên trắng bệch, hỏng bét rồi phải đêm qua cùng ai đó…chứ? Còn là Lãnh Khinh xảy ra quan hệ?

      thể nào, ông trời ngàn vạn lần khôngthể đùa cợt như thế được, nhưng cẩn thận suy nghĩ chút đêm qua ràng có phản ứng rất kỳ quái, ràng là bịhạ dược, nhưng là lúc nào chắng lẽ là tại bữa tiệc rượu tốt nghiệp sao?

      Lạc Tích Tuyết nghĩ tới nghĩ lui kẻ nào mà hèn hạ như vậy hãm hại , lúc này trongphòng tắm đột nhiên còn nghe thấytiếng nước chảy nữa.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên. Lãnh Khinh tới đây sao? cần, khôngmuốn đối mặt với bây giờ, cũng muốn để cho nhìn thấy bộ dạng của vào lúc này.

      Bằng tốc độ nhanh nhất Lạc Tích Tuyết vén chăn lên, nhảy xuống giường, nhặt lên chiếc váy và đồ lót rãi rác mặt đất mặc vàongười mình. Sau đó lấy tốc độ chóng mặt rời khỏi gian phòng này.

      Chỉ là vừa chạy ra ngoài nhịn được ảo não chút, mới vừa rồi vì gấp quá nên quên nhất chuyện quan trọng nhất. phải nữ nhân lần đầu tiên đều cólạc hồng hay sao? như thế nào mà hồ đồ như thế kịp kiểm tra chút chạy ra tới đây rồi.

      tại quay trở lại đó là chuyện thểnào, chỉ có thể rời , chỉ là vừa quay mặtlại bắt gặp khuôn mặt quen thuộc.
      Ui ya vậy là bị mất lần đầu tiên rồi hả? truyện này chắc nam phụ soái ca nhiều lắm đây? LTUy uống dấm chua dài dài, thanks


      Chương 32:Bị em trai bắt gặp

      "Tích Tuyết, cậu còn chưa về nhà sao?"

      Trần Tiểu Mạt tối hôm qua ở bữa tiệc uốnghơi nhiều, nên thuê căn phòng trongkhách sạn để nghỉ ngơi, nghĩ tới mới hừng sáng đụng phải bạn tốt Lạc TíchTuyết, phải ấy nên về nhà từ sớm rồi sao? Thế nào mà vẫn còn ở trong khách sạn thế này?

      "Tiểu Mạt" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc quayđầu, nhìn thấy bạn tốt Tiểu Mạt khẽ buông lỏng hơi. là may mắn, nếu đểngười ngoài biết được hôm qua cả đêmkhông về nhà lại làm ra tình này chắc có đất để dung thân luôn

      "Tích Tuyết, sao sắc mặt của cậu lại khó coi như thế? Còn nữa, tối hôm qua chẳng phải cậu về nhà rồi sao, thế nào mà cũng gọi điện báo cho mình biết là cậu bình an?Mình gọi cho cậu cả đêm mà có ai bắtmáy cả. Cậu rốt cuộc hôm qua làm cái gì?" Trần Tiểu Mạt lo lắng nhìn bạn tốt hỏira loạt vấn đề.

      Lạc Tích Tuyết bụng oan ức, bị Trần tiểu Math hỏi liên tục như vậy làm cho tâm tình trong nhất thời biết trả lời như thế nào, trong mắt ướt át mảnh.

      "Tiểu Mạt, mình..." kích động muốn đem tất cả chuyện xảy ra vào tối hôm qua kể chobạn tốt nghe.

      "Tích Tuyết, cậu làm sao vậy? có phải xảy ra chuyện gì rồi ?" Trần Tiểu Mạt khẩn trương lôi kéo cánh tay của Lạc Tích Tuyết, lo lắng hỏi.

      Ở trong mắt , Tích Tuyết vẫn là người con kiên cường, ngay cả khi mẹ của ấy qua đời cũng thấy rất ít rơi nước mắt nhưng hôm nay lại thấy khóc nhiều như vậy.

      "Tiểu Mat, tối hôm qua mình..." Lạc TíchTuyết tận lực khống chế tâm tình của mình, nhưng nước mắt ngăn được cứ rơi xuống.

      Tiểu Mạt càng thêm gấp gáp:"Tối hôm qua như thế nào?"

      "Tối hôm qua mình bị say rượu" Lạc TíchTuyết hít mũi cái, đột nhiên thay đổi giảithích:" Cha cho mình uống rượunhưng tối hôm qua lại say như vậy còn ở trong khách sạn cả đêm, ngộ nhỡ truyện rangoài để giới truyền thông biết được mình chết chắc."

      vừa mới nghĩ đến, tối hôm qua cùngngười đàn ông khác nảy sinh quan hệ, là Lãnh Khinh- là thần tượng của Tiểu Mạt, nếu như cho bạn tốt biết tất cả sựthật tối hôm qua Tiểu Mạt nhất địnhkhông tin tưởng coi như có tin ấy cũng thất vọng, chỉ còn cách mình chịu đựng thôi.

      " ra cậu lo lắng điều này, sao đâu, có mình che chở cho cậu roi." Trần TiểuMạt vỗ vỗ bả vai của , bộ dáng đầy nghĩa khí .

      Lạc Tích Tuyết nhìn cảm kích cười mộttiếng:"Cám ơn cậu, Tiểu Mạt". rầu bộ dáng này của mình, biết làm cách nào để ra khỏi khách sạn đây.

      " cần khách sáo, chúng ta là bạn tốt mà".

      Lạc Tích Tuyết cũng biết trở về nhà như thế nào nữa, chỉ biết ra khỏi khách sạn lập tức gọi taxi chạy thẳng mạch về nhà.

      Tài xế taxi mập mờ nhìn cái, dù sao trong bộ quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bời, bộ dáng hoảng loạn, rất giốngnhư nguời vợ cùng người khác lén lút bị chồng bắt gặp vậy.

      Cố gắng bình phục lại tâm tình, Lạc TíchTuyết làm như chưa có chuyện gì xảy ra đẩycửa vào.

      " còn biết trở về nhà sao?" Lạc Thiên Uy cả người tựa như điều khắc mặt đen lại ngồitrong phòng khách.

      "Em..." Lạc Tích Tuyết giật mình, vốn là muốn lén lút về phòng làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng nghĩ tới lại bị em trai bắt gặp.

      " giọng chút, trong nhà còn có nhữngngười khác nữa." Lạc Tích Tuyết vội vàng ra hiệu cho em trai , khẩn trương kéo quamột bên, giọng .

      Nếu như để mẹ kế biết được có bộ dáng này chừng trước mặt cha nóinày nọ, thể để mẹ kế và Vi Tĩnh Nam phát được.

      "Tối hôm qua đâu? phải tôi là phải về trước mười giờ rồi sao?"Đôi tay của Lạc Thiên Uy nắm lấy eo , đemcô áp thẳng đến bức tường, đôi mắt sắc bénhỏi .

      Chương 33: Dấu hôn cổ.

      "À? Việc đó..."

      Lạc Tích Tuyết chớp chớp hàng mi như cánh bướm, tròng mắt trong suốt luống cuống, vốn cố hết sức để đè nén uất ức nhưng em trai lại hỏi như vậy làm thiếu chút nữa nước mắt lại trào ra.

      "Tối hôm qua chị định nghe điện thoại của em trở về, ngờ lại..." Mặc dùcô rất kiên cường ngăn nước mắt rơixuống nhưng đến đây rốt cuộc được nữa. Chẳng lẽ muốn cho emtrai biết là tối hôm qua bị người ta bỏ thuốc rồi nảy sinh quan hệ với người đàn ông khác sao?

      "Sau đó sao?" Lạc Thiên Uy mặt có vẻ bí hiểm hỏi, càng tiến lại gần , môi mỏng cách gương mặt của chỉ trong mộtcự ly ngắn, có thể nghe được tiếng tim đập nhanh của .

      LẠc Tích Tuyết né tránh ánh mắt của em trai, đây là chuyện khó mở miệng lại bị em trai ép hỏi như vậy làm biết phảilàm sao, đưa tay chống lên lồng ngực củahắn noi:"Em... đừng đứng gần chị như vậy!"

      "Lạc Tích Tuyết, rốt cuộc hôm qua nơi nào?" giọng lãnh khốc của Lạc Thiên Uyđột nhiên nâng lên lượng, thấy ấp a ấp úng nửa ngày cũng hết câulàm cho mơ hồ đoán được nhất định cóchuyện gì đó xảy ra.

      "A, em đừng lớn tiếng như vậy có được ?" Lạc Tích Tuyết vội vàng che miệng của lại, khẩn trương hướng bốn phía nhìn chút, tùy tiện viện lý do tránhhắn:"Chị... chị tối hôm qua uống say nên cùng về nhà của đứa bạn thân ở qua đêm"

      " uống say sao?" Đôi mâu của Lạc Thiên Uy thâm thúy hỏi ngưng trọng nhìn , ánhmắt lên tia nghi ngờ hỏi :"Tại sao lại nhận điện thoại của tôi?"

      "Ngốc, chị say rồi làm sao có thể nhận điện thoại của em được chứ?" Lạc Tích Tuyết tứcgiận mắng câu, bỗng ngáp cái, xoay người lên phòng.

      Cũng chính thời khắc xoay người kia làm Lạc Thiên Uy nhìn thấy dấu hôn cổ của .

      "Lạc Tích Tuyết!!"

      Mấy chữ này cơ hồ là Lạc Thiên Uy ra từ khẽ răng, đáy mắt tĩnh mịch vọt lên tức giận, trong lồng ngực như có ngọn lửasắp bùng nổ, xen lẫn cơn ghen tức cuồn cuộn,quả hận thể đem đốt cháy.

      Người con đáng chết này dấu hôn cổcô là sao đây? Chẳng lẽ tối hôm qua...
      Lạc Thiên Uy quả thể nghĩ thêmđược gì nữa rồi, bước bước lớn về phía Lạc Tích Tuyết, nắm chặt hai vai của ép sát vào trong tường.

      "Thiên Uy, em làm sao vậy?" Lạc Tích Tuyết hiểu tại sao em trai lại kích độngnhư vậy, nâng chân mày lên, lo lắng muốn rời khỏi đây:"Em buông chị ra, chị phải vềphòng"

      "Tối hôm qua ở chung với người đàn ôngnào?" Sắc mặt Lạc Thiên Uy xanh mét, hai hàng lông mày tuấn đầy lo lắng, cắn răng lên những lời này, hơi thở lạnh băng tỏa ra xung quanh.

      "Hả? Chị..." Lạc Tích Tuyết khiếp sợ mở to mắt, ngực hồi co rút, nghĩ tớichuyện tối hôm qua lại bị em trai pháthiện, xem ra thực rất tức giận, hiểu lắm. Đây là bất bình giùm sao?

      " cư nhiên thừa dịp cha có ở nhàlen lén chạy ra ngoài quan hệ cùng người đàn ông khác"Trong mắt Lạc Thiên Uy ra nhẫn của ngọn lửa muốn bùng nổ, thấyLạc Tích Tuyết chỉ cúi đầu , có bộ dáng giải thích làm cho lòng của hắnmột trận đau nhói.

      đúng như nghĩ sao? Tối hôm qua côđi cùng với Tiếu Vũ Trạch còn cùng ...?
      "Chị có." Lạc Tích Tuyết lắc đầu phủnhận, trong lòng cảm thấy chua xót, cắn môi :" Chuyện tối hôm qua là ... chuyệnngoài ý muốn!"

      Trong mắt Lạc Thiên Uy lửa giận càng sâu,ghen tỵ mãnh liệt xé rách tim , hai tay hung hăng nắm thành quyển:" như vậy là thừa nhận hôm qua cùng người đàn ông khác phát sinh quan hệ?"



      Chương 34: Mất khống chế cảm xúc.

      "Chị..."

      Nguc Lạc Tích Tuyết đập phập phòng, móng tay bấm vào lòng bàn tay, cắn cánh môiđến mức trắng bệch, hai mắt khép hờ khôngphản kháng gì được.

      Lạc Thiên Uy nhìn trong bộ dáng này, trong lòng chắc chắn, hai tay nắm chặt lại thành đấm, gương mặt tuấn tú nổi lênmột cỗ khí lạnh khắc nghiệt, cảm xúc cơ hồ mất khống chế.

      "Người đàn ông kia là ai?" Hai mắt đỏ lên, hung hăng nện quyền lên tường gầnsát bên người , khớp xương vang lên răngrắc, mu bàn tay gân xanh nổi lên dày đặc.

      "Á!" Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, hiểu tạisao em trai mình lại kích động như thế.

      "Có phải là Tiếu Vũ Trạch ?" gắtgao nhìn chắm chằm , bàn tay đem bả vai của nắm chặt lại, sử dụng sức lực to lớn của người đàn ông cơ hồ muốn đem vai của bóp nát.

      "Đau quá..." LẠc Tích Tuyết bị đau kêu lên tiếng, nhíu đôi mày thanh tú lại, dúng sức giằng co:"Lạc Thiên Uy, buông chị ra"

      ", tối hôm qua có phải ở cùng với TiếuVũ Trach ? cùng làm những gì? mau, !!!" Sức lực ở tay của Thiên Uy càng tăng thêm nữa, toàn thân tản ra hơithở lạnh lẽo như ma quỷ, kiên nhẫn mấthết còn chút nào, chỉ còn lại sátkhí trong mắt.

      "Thiên Uy, em buông chị ra trước " Tâm tình Lạc Tích Tuyết cũng có chút kích động,đối với cơn ác mộng tối hôm qua, muốn nhắc lại, tiếc là em trai của côcứ nhắc đến việc này có chết cũng khôngbuông ra.

      " buông, phải cho tôi biết đó là người đàn ông nào? Nếu có chết tôicũng buông!" Lạc Thiên Uy cố chấpgiữ lấy , trong mắt tràn đầy tức giận cùng ghen ghét, nắm lấy bả vai khôngbuông lỏng.

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy bất đắc dĩ, tối hôm qua tình xảy ra khiến cho mệt mỏi vôcùng bây giờ có tâm tình để giải thích với đứa em trai cố tình gây này.

      "Thiên Uy, em nghe chị , chị mười támtuổi rồi, chị có thể chịu trách nhiệm với những việc chị làm, em chỉ là em trai của chị,chị cần phải báo cáo mọi việc mà chịlàm cho em biết".

      dùng sức đẩy ra, trong lòng có góc khuất muốn người khác đụng vào, giọng của trở nên nguội lạnh hơn bao giờ hết.

      Trong mắt Lạc Thiên Uy mang theo lửa giậnngút trời,Lạc Tích Tuyết chỉ câu mà như đem tất cả hy vọng của dẫm náthoàn toàn.

      chỉ là em trai của ?

      Những lời này từ trong miệng thoát ra, chỉ coi là em trai, cho nên cótư cách xen vào chuyện của , thậm chí cùng người đàn ông nào phát sinh quan hệ cũng có tư cách biết.

      "Lạc Tích Tuyết, đủ rồi đó" nở nụ cười lạnh như tu la địa ngục, gương mặttuấn tú cương nghị tản mát ra ngọn lửa, ánhmắt nhìn chăm chăm vào trước ngực của thở dốc.

      "Thiên Uy, em muốn làm gì?" Lạc TíchTuyết nhìn đứa em trai của mình có vẻ khácthường, đưa tay ôm ngực, kinh hoảng lùi về phía sau bước, luống cuống hô.

      Lạc Thiên Uy dùng sức ở canh tay cái,liên đem vây tại trong ngực, ngón tay sờ qua gương mặt , tay khác ôm chặt vòngeo nhắn của , làm cho cơ thể của hai người dính sát vào nhau có khe hở.

      "Chị sao?" châm chọc cười tiếng,thanh quỷ mị trầm thấp vang lên bên tai :"Tôi cho biết rằng hôm qua về nhà hậu quả như thế nào!"

      "Xoạt..."

      tàn nhẫn xé rách quần áo của thương tiếc, lộ ra bộ ngực trắng noãn trước mặt .

      "Á á..."

      Chương 35: Tình cấm kỵ

      Thanh hoảng sợ từ trong phòng khách vang lên.

      "Em" Lạc Tích Tuyết vội vàng dùng đôi tayche ở trước ngực mình, thể tin nhìnhành động ác liệt của đứa em trai này, trong mắt chứa đầy oán giận cùng nộ khí.

      quả thể tin được, cùng với em trai cùng cha khác mẹ lại trong nhàcông khai xé quần áo của .

      Lạc Tích Tuyết toàn thân co quắp lại, sắc mặt trắng bệch, Lạc Thiên Uy, đến tột cùng thìhắn muốn làm gì đây.

      Lạc Thiên Uy sắc mặt thấy hổ thẹnđâu hết, tay dùng sức đem toàn thân dán chặt vào trong cơ thể . ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt của cáchmập mờ.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết giống như có cái gìnặng nề đụng phải, kinh hãi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tựa nhe điêu khắc của em trai mình, trong lúc nhất thời quên mất giãydụa.

      Ngay tại lúc này Lạc Thiên Uy nắm cằm của , ánh mắt tĩnh mịch nhưng nóng rực, tầmmắt rơi cánh mội đỏ mọng mê ngườicủa , ngay sau đó nở nụ cười tà mị,nghiêng người nhắm ngày môi mà hôn.

      "Các người làm cái gì vậy?" thanhâm kinh hãi vang lên.

      Lạc Thiên Uy vui chau mày, tình nguyện mà buông Lạc Tích Tuyết ra, dừng lại động tác còn dang dở.

      Mà Lạc Tích Tuyết giờ phút này cũng hoànhồn lại, chỉnh lại quần áo, hướng nơi phátra thanh mà nhìn người đứng.

      Chỉ thấy mẹ kế Lam Thư Đình khiếp sợmột màn trước mắt, trong tay cầm túi lớn đột nhiên tuột xuống chân, sững sờ ngaytại chỗ, cơ hồ quên phản ứng như thế nào.

      "Mẹ kế!" Lạc Tích Tuyết vội vàng đẩy em trai mình ra xa, muốn giải thích với mẹ kế đôichút nhưng lời vừa đên miệng nhưng lại biết mở miệng như thế nào.

      Lúc này quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bời, lại bị em trai ép vào gốc tường, người nàothấy mọt màn như vậy mà liên tưởng đến cảnh mập mờ, huống chi mẹ kế vẫn luôn mơ ước đến gia sản của Lạc gia nên sẵnsàng lấy việc này của cùng em trai báo cho cha biết.

      "Hai người các ngươi vừa mới làm cái gì?"Lam Thư Đình bình phục tâm tình khiếp sơ,thay thành gương mặt lạnh lùng, mởmiệng chất vấn.

      Con ngươi Lạc Tích Tuyết co lại, hàm răngcắn chạt vào đôi môi đỏ mọng, muốn tìm ra lời giải thích hợp lý.

      hiểu tính tình của người mẹ kế này,chuyện vừa xảy ra nêu có lời nào đểnói nhất định bà ta đem mọi chuyện nóicho cha biết sót chứ, đến lúc mặc kệ đối với hay với Thiên Uy đều bất lợi.

      "Haha, ra được đúng ? Các ngươi là lớn mật, là chị em mà dám làm ra loại tình này?" Ánh mắt Lam Thư Đìnhsắc như dao, cười lạnh đùa cợt:" biết khi lão gia biết chuyện này tức mà chết!"

      Lạc Thiên Uy trong mắt thoáng qua tia lạnhlùng sắc bén, đem Lạc Tích Tuyết bảo vệở sau lưng, con ngươi hung ác quét về phíakhuôn mặt người đàn bà với lớp phấn dày, nhướng mày khinh miệt :"Tôi nóichuyện với chị của tôi còn đến phiên người ngoài như bà xen vào"

      "Người ngoài? Lạc Thiên Uy, cậu dám tôilà người ngoài?" Lam Thư Đình bị câu này của Lạc Thiên uy làm cho nóng nảy,vốn là bà còn muốn lợi dụng chuyện vừa rồi của bọn họ để đổi số tiền tại thể báo chuyện này cho lão gia biết.

      "Hừ, đừng cho rằng mới vừa rồi tôi khôngthấy hai người các ngươi làm gì, chờ lão gia trở lại, tôi nhất định đem chuyện này cho lão gia biết thiếu chữ". Mẹ kếghen ghét , khóe miệng nở ra nụ cười hả hê.

      "Tùy bà" Lạc Thiên Uy ôm Lạc Tích Tuyết lên lầu hai, môi mỏng để lại câu, chỉ là thanh ấy làm cho người ta rét mà run, uy hiếp :"Chỉ là mạng của con bà tôi đảm bảo"
      wjuliet43 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Thiếu niên xấu xa

      Lạc Tích Tuyết cùng Lạc Thiên Uy lên lầu,hai người đường đều gì, mà sau lưng còn nghe được tiếng oán trách củamẹ kế.

      "Thiên Uy, chị rất mệt mỏi, em để chịvề phòng của chị được ?" tới cửa phòng, Lạc Tích Tuyết để lạc Thiên Uymở miệng đẩy cửa vào, vội vã tiến vào.

      Lạc Thiên Uy đứng ơ cửa phòng, tròng mắtđen phức tạp, có chút bi thương bất đắc dĩ, cuối cùng cũng nghe lời xoay ngườirời .

      Xem ra muốn để cho tiếp nhận , cũng phải là chuyện sớm chiều dùsao bọn họ cũng là chi em, càn cho thời gian để thích ứng với mối quan hệ biến chuyển này.

      Về phần đêm qua ở cùng với người đàn ông nào, dám động đến nguoi phụ nữ của Lạc Thiên Uy này nhất định chịu hậu quả.

      Lạc Tích Tuyết vừa về phòng cảu mình, chuyện đầu tiên mà làm là tắm, rấtghét người mình có mùi của người đànông khác.

      Ở trong phòng tắm, cẩn thận chà chànhững dấu hôn, đợi đến khi nó đỏ hẳn lên mới thay áo ngủ ra ngoài.

      Có chút mệt mỏi nằm lên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, cả người cứng đờnhư pho tượng.

      Tối hôm qua cả đêm đến tột cùng là có chuyện gì còn chưa hiểu, tại lại xuấthiện thêm đưa em trai kỳ quái, hànhđộng của Lạc Thiên Uy vừa rồi là có ý gì? phải định hôn chứ?

      Lạc Tích Tuyết bị chính ý nghĩ này của mìnhlàm cho giật mình, cơ hồ bật dậy. thể nào, tuyệt đối có chuyện như vậy được,bọn họ là chị em,Lạc Thiên Uy sao lại có ý nghĩ trái luân thường đạo lý như vậy.

      Nhưng nếu phải vừa rồi muốn hôn , chẳng lẽ động tác vừa rồi của là muốn đánh ? Bởi vì đêm qua về còn quan hệ với người đàn ông khác nên sợ mất mặt mũi của Lạc gia nên định cho bạt tai.

      che khuôn mặt của mình lại, tim khôngkhỏi dập liên hồi, nguy hiểm nếu mẹ kếkhông kịp thời xuất có lẽ em trai đãcho bạt tai rồi. lớn như vậy rồi nếu như bị em trai của mình đánh chẳng phảimất thể diện lắm sao?

      Nhưng mà bây giờ em trai phải là vẫn đề phiền toái nhất, mà là mẹ kế, bà ta cho rằng cùng với em trai ở phòng khách quanhệ lén lút, nếu bà ta việc này cho cha biếtthì cha nổi cơn thịnh nộ trừng phạt mới là lạ.

      lạc Tích Tuyết tâm tình phiền não nghĩ, vừamới mở điện thoại di động ra trong đó có nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, nhiều nhất là của bạn trai Tiếu Vũ Trạch.

      Thấy bạn trai lo lắng quan tâm mình như thế, lòng của nhói cái như chìm vào trong đáy cốc. Nếu như đêm qua cùng Lãnh Khinh có phát sinh quan hệ trong sạch của còn làm sao mà xứngđáng với tình của Vũ Trạch dành cho đây.

      Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc Tích Tuyết cảm thấy hổ thẹn với bạn trai của mình, tắt điện thoại di động quyết định ngủ giấc đến sángmai.

      Đợi đến lúc tỉnh lại là gần hoàng hônngày hôm sau rồi, Lạc Tích Tuyết cảm thấy bụng rất đói, rời giường xuống lầu, muốn tới phòng bếp kiếm chút đồ ăn lại phát trong nhà rất yên tĩnh chỉ có mình .

      Chẳng lẽ mẹ kế lại nhanh như vậy bay tớiRussia cho cha biết?

      Trong tủ lạnh có gì, quản gia Ngô biết đâu rồi mà Lạc Thiên Uy thiếu niên xấu xa đó càng biết ở chỗ nào.

      " mắng tôi sao?" Sau lưng bất thìnhlình truyện đến tiếng làm cho lạc Tích Tuyết sợ hết hồn, em trai yên lặng khôngtiếng động đột nhiên xuất làm còn tưởng là quỷ.

      " có, sao chị lại mắng em" Lạc tích Tuyết nặn ra nụ cười, trong lòng thầm nghĩ sao em trai biết được, mới vừa rồi làcô mắng đứa trẻ xấu xa, nhưng chỉ lầm bầm trong miệng thôi chẳng lẽ cóthuật đọc tâm sao.

      " đói bụng sao?" Lạc Thiên Uy thấy Lạc Tích Tuyết tìm thức ăn ở khắp nơi.

      "Ừ, đói" Lạc Tích Tuyết ôm bụng, nhón chân lên ngăn tủ tìm kiếm:" Em biết quản giathường làm điểm tâm để chỗ nào ?

      "Tôi ăn rồi" Lạc Thiên Uy thành trả lời.
      Chương 37: cùng nhau ăn cơm

      "Cái gì?"

      Lạc Tích Tuyết mở to mắt, quản gia chuẩn bịnhững món điểm tâm kia để trong tủ lạnh chẳng lã bị ăn hết.

      "Ai biểu rời giường sớm" Khóe mắtlạc Thiee Uy khe hếch lên tựa như tức giận . ở ngoài cửa đợi ngày rồi.

      Lạc Tích Tuyết chớp chớp hàng lông mi thậtdài, có chút kinh ngạc hỏi:"Chẳng lẽ em chờchị nãy giờ sao?"

      khuôn mặt Lạc Thiên Uy nổi lên mảng đỏ ửng, bị đoán trúng tâm tư nên cóchút quẫn bách :"Hôm nay tôi phải làm"

      "vậy sao?" Lạc Tích Tuyết cố y che miệng lại cười, lại gần mặt của , nhéo nhéo hai má đỏ lên của :"Em dáng "

      Lạc Thiên Uy dù sao cũng chỉ mới mười sáutuổi mặc dù thường ngày thường biểu giống những đứa bạn cùng trang lứa nhưng số tuổi của còn rất .

      "Đừng tôi đáng , tôi là người đànông thành thục" Lạc Thiên Uy bày ra bộmặt nghiêm túc thô lỗ, có bộ mặt phớt lờ cùng Lạc Tích Tuyết giải thích. ghét chị đemhắn thành đứa bé.

      "Được thôi, em là người đàn ông thựcthụ được chưa." Lạc Tích Tuyết cưng chìu sờsờ đầu :" Chị muốn ra ngoài ăn cơm, em có muốn cùng chị ?"

      "Muốn". Lạc Thiên Uy chút do dự gật đầu, tại muốn đâu theo đến đó, muốn bỏ lỡ lần nữa.

      "vậy em ở chỗ này chờ chị, chị lên lầu thay bộ đồ khác "lạc Tích Tuyết giọngnói rồi lên lầu.

      lạc Thiên Uy cũng vội vàng đuổi theo:"Tôi với ". giây đồng hồ cũng muốn tách ra.

      Trong gương, lạc Tích Tuyết đổi thân váy màu vàng nhạt, cổ áo đường viền hoa văn lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, mái tóc đen quăn lọn to buông xuống hai vai, gươngmặt tinh xảo, nhẵn nhụi trơn bóng chỉ là mộtbộ quần áo đơn giản nhưng cũng làm cho người ta rời mắt khỏi được.

      "Chị mặc bộ này xem được , ThiênUy?" Lạc Tich Tuyết quay đầu lại thấy emtrai chớp mắt nhìn , làm khỏi mỉm cười.

      Lạc Thiên Uy vôi vàng gật đầu, tâm tự chủ được nhảy lên:"Rất đẹp!"

      Lạc Tích Tuyết giơ khóe môi lên, tới dắt tay em trai mói:" thôi, hôm nay chị mời, dẫn em ăn bữa ngon"

      Lạc Thiên Uy rất tự nhiên cầm tay , cảmthấy đôi tay lạnh lẽo ở trong tay đột nhiên ấm áp hẳn lên, trong lòng rung lên cảm giác khác thường.

      hai chị em lái xe đến nhà hàng sangtrọng kiểu phương tây. lạc Tích Tuyết chọnmột vị trí gần cửa sổ kéo em trai ngồi xuống.Bàn ăn tinh xảo, ánh đèn thủy tinh rọi cả gian phòng, bên tai vang lên tiếng nhạc, đem lại khí vô cùng tốt cho bữa ăn.

      "Em thích ăn cái gì?" Lạc Tích Tuyết congdôi môi đỏ mọng lên , đưa tờ thực đơn cho Lạc Thiên Uy:"Muốn ăn cái gì tự mình kêu "

      "Chị ăn cái gì em ăn cái đó"Con ngươi nóng rực của Lạc Thiên Uy khóa chặt , khóe môi lênooytj nụ cười tà mị.

      "hả?" lạc Tích Tuyết ngẩn ra, ngay sau đó nhìn thực đơn hướng phía người phục vụ :"trước tiên cho hai ly cam vắt, hai phần bít tết bảy phẩn chín, hai chén canh cá hồi"

      Nhân viên phục vụ nhanh chóng nhớ kỹ những món gọi, tiếng "Quý khách dùng cơm vui vẻ" rồi xuống.

      Hai người ngồi đối diện nhau, Lạc Tích Tuyếtmột tay chống cằm ngó ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

      Mà Lạc Thiên Uy đem toàn bộ chú ý dồn vào người Lạc Tích Tuyết, nhìn cánh môi như hai cánh hoa của khẽ run run căng mọng như có nước bắn ra làm cho tâm trí bay đâu mất, mong ngàynào đó có thể đường hoàng hôn lên cánhmôi kia

      "Thiên Uy, em có bạn chưa?" Lạc TíchTuýết quay đầu lại chợt hỏi ra câu nghi vấn.


      Chương 38: Giới thiệu bạn cho

      " có" Lạc Thiên Uy ngẩn ra, thần sắc kiên định lắc đầu cái.

      Tinh thần của lúc nào cũng tập trungtrên người làm gì có thời gian mà nhìnnhững ngừoi con khác, thích và cũng chỉ muốn mình .

      " có sao?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc "Chị còn tưởng rằng em từ sớm rồi"

      Em trai từ ở nước ngoài, có quen qua đống bạn cũng có gì là lạ.

      Chắc là vì em chỉ mới mừoi sáu tuổi lại chưa quen người con nào nên đối vớicô mới có chút ảo tưởng? Lạc Tích Tuyết liếctrộm Lạc Thiên Uy cái, thấy ánh mắt sáng quắc của vẫn nhìn như cũ càng xác nhận ý nghĩ này.

      Em trai trong thời kỳ trưởng thành, ở cái tuổi này đối với những thanh thiếu niên đều sinh ra rất nhiều hứng thú khác thường,hơn nữa em trai bình thường lại khôngcùng bất kỳ người con nào qua lại, đem tâm tư đặt ngừoi cũng có gì là lạ.

      "Thiên Uy, em có muốn thử qua cảm giác yêukhông?" Cánh môi Lạc Tích Tuyết hé mở, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thiên Uyvới ánh mắt nóng bỏng.

      Nhịp tim của Lạc Thiên Uy như bị lỡ mộtnhịp, có cảm giác rung động khác thườngdưới đáy lòng.

      ấy như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ấythấy tốt? Muốn cùng nhau sao?

      "Cũng được". chậm trễ chút nàogật đầu cái, gương mặt đỏ ửng.

      "Haha, em trai còn biết xấu hổ đấy" Lạc Tích Tuyết cừoi khanh khách, giơ tay lên múc muỗng thức ăn đưa tới bên miệng :"Nếm chút xem"

      "Được" Lạc Thiên uy nghe lời mởcánh môi ra ngậm hớp.

      "Thế nào? Có phải cảm giác vừa đăng đắnglại vừa ngọt ngào đúng ?" Lạc TíchTuyết cười nhìn , đôi thủy mâu sáng long lanh.

      Khóe môi Lạc Thiên Uy nâng lên thành mạthình cung:"Ừ"

      "Chờ em lớn lên chút hiểu, tình yêuvừa ngọt ngào lại vừa đăng đắng như thế"Lạc Tích Tuyết câu, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Vừa ngọt ngào lại vừa đăng đắng, ấy làđang muôn sao? Mỗi lần nhìn thấy Lạc Tích Tuyết ở bất kỳ thời điểm nào đều muốn cùng thân mật hơn, nhưng là luôn tránh né cùng kháng cự , trong lòngcủa lại có mất mác nên lời, cho là thích .

      "Thiên Uy, mấy ngày nữa chờ chị rãnh rỗi,chị giới thiệu cho em vài để em làm quen" Lạc Tích Tuyết đột nhiên giốngnhư nhớ tới cái gì, lấy lại tinh thần, dịu dàng nhìn Lạc Thiên Uy .

      Em trai quan tâm nghiệp quá nhiều, lơlà việc tiếp xúc với các cùng trang lứanên có bổn phận là chị phải giúp thuxếp ổn thỏa chuyện này.

      " cần" Lòng tràn đầy hy vọng củaThiên Uy bị câu của mà rơi xuốngđáy cốc, lạnh lùng khuôn mặt phút chốc trở nên đau đớn.

      biết bao giờ chấp nhận , chỉ xem như em trai, thể nào có chuyện ? gấp như vậy muốn giớithiệu bạn cho , nhất định là để quản cả ngày, như vậy có thể tự do tìm người đàn ông khác rồi.

      Lạc Thiên Uy tay nắm chặt thành quyền,lần đầu tiên trong đời đau thế này và càng căm hận thân phận chị em của bọn họhơn bao giờ hết.

      nếu như phải do tầng máu mủ ruột thịt ngăn trở giờ phút này thổ lộ với , để cho trở thành ngừoi phụ nữ của .

      Lạc Tích Tuyết thấy em trai mình tức giận, cũng hiểu đắc tội với chỗnào, chỉ có thể cúi gầm đầu dùng thìa bạc ăn cơm, muốn nhiều lời nữa.

      "Sao em ăn Thiên Uy?" thấyLạc Thiên Uy đông cũng muốn độngvào thức ăn, khỏi lo lắng hỏi.

      " thích" Lạc Thiên Uy tức giận .

      Lạc Tích Tuyết để thìa xuống, thái độ ônhòa:"Vậy em muốn ăn cái gì?"

      "Tôi muốn ăn... chị..." Con ngươi mị hoặcthâm trầm của Lạc Thiên Uy nhìn , khóe miệng giơ lên nụ cười nhạt, cố ý sát lại gần noi:" Làm cơm cho tôi ăn"

      Chuơng 39: Ngừa thai.

      "Hả?"Lạc Tích Tuyết sửng sốt chút khóe môi cứng đờ.

      muốn nấu cơm cho ăn sao? Nhưng là thiên kim đại tiểu thư có bao giờxuống bếp đâu sao nấu cơm cho ăn đựoc.

      "Chị biết làm sao?" Lạc Thiên Uy tựa hồ nhìn thấu tâm tư của .

      "Ai chị biết làm?" Lạc Tích Tuyết phục hừ cái, cũng muốn cho đứa em trai này cười nhạo đâu, cầmtúi xách lên, nháy mắt với Lạc Thiên Uy:" Chị với em siêu thị mua thức ăn về nấu"

      Hai chị em trả tiền, ra khỏi phòng ăn, tớimột siêu thị lớn đa dạng về hàng hóa dịch vụ.

      Lạc Tích Tuyết vào siêu thị tay cầmmột cái giỏ, nhìn đông nhìn tây chút. LạcThiên Uy im lặng theo sau, đẩy chiếc xe đẩy.

      "Thiên Uy, em thích ăn cái gì đây?" Lạc TíchTuyết dạo nửa ngày mới nhớ tới những thứmình cần mua.

      "Chị ăn cái gì, tôi ăn cái đó" Lạc Thiên Uy vẫn lại câu kia.

      Lạc Tích Tuyết suy nghĩ xíu, cuối cùng quyếtđịnh : "Ừ, chị tính làm mấy món sởtrường"

      Lạc Thiên Uy kinh ngạc nhìn , khuôn mặt thể tin được, tựa hồ như chất vấn: chị mà cũng có những món sở trường sao? Việc căn bản nhất là nấu cơm biếtchị có làm đựoc đây?

      "Thiên Uy, nên dùng ánh mắt hoài nghi như thế nhìn chị, chị mặc dù tự mình xuống bếp nhưng có thấy Vũ Trạchlàm ít lần, nên tối nay có thể đảm bảocho em bữa tối hài lòng." Lạc Tích Tuyết ôm guơng mặt của Lạc Thiên Uy lại tràn đầy tự tin mà .

      Trứoc kia thừong tới nhà Vũ Trạchchơi, có vài món thích ăn muốn Vũ Trạch làm nên xem nhiều tự động cũng quen tay.

      Lạc Thiên Uy tâm nhất thời trầm xuống, caumày hỏi: "Tiếu Vũ Trạch thừong tự xuống bếp làm đồ ăn cho sao?"

      "Đúng vậy" mặt Lạc Tích Tuyết nổi lên nụ cười ngọt ngào, tới bạn trai, cảm thấy rất hạnh phúc.

      Lòng Lạc Thiên Uy đau nhói, đột nhiên cảm thấy nụ cừoi khuôn mặt Lạc TíchTuyết lúc này rất chói mắt, thích vì người đàn ông khác mà cười như vậy, côlà của , cho dù có đối tốt với như thếnào chăng nữa trong tâm cũng chỉ cóTiếu Vũ Trạch mà thôi, tại sao lại là ?

      Lạc Thiên Uy nắm chặt tay thành nấm đấm,khớp xương trắng bệch, ẫn nhẫn tức giận.

      "Thiên Uy, em làm sao vậy?" Lạc Tích Tuyết nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của em trai có chútkhác thường, khỏi lây cái kinh ngạc hỏi.

      Lạc Thiên Uy giật lấy cái giỏ trong tay , trong mắt lóe lên kiên định:"Tích Tuyết, tối nay tôi xuống bếp làm cho chị ăn"

      "Hả?" Lạc Tích Tuyết thiếu chút nữa cho là mình nghe nhầm, gì, muốn tựthân xuống bếp làm đồ ăn cho ăn, nhưng chẳng lẽ biết làm sao?

      "Hả cái gì?" Lạc Thiên Uy đưa tay ôm hôngco, kéo vào trong ngực, dán sát bên tai trầm thấp hỏi: "Tích Tuyết muốn ăn gì?"

      Lạc Tích Tuyết sững sờ tại chỗ nhìn em traicô như người khác, chưa tỉnh hồn lại nên cũng thấy dáng vẻ ái muội của haingười.

      Hai chị em vừa cười vừa mua đống đồlớn, đến quầy thu ngân, Lạc Thiên Uy móc tiền trong bóp ra, còn Lạc Tích Tuyết bịmáy quầy hấp dẫn.

      "Bà xã, em thích hưong vị gì, huơng tiêu, dâutây hay là chanh?" Từ phía sau có đôi vợchồng chọn lựa thức ăn.

      "Ông xã, có thể lấy cái đó ?" Ngừoi phụ nữ dựa sát vào lồng ngực ngừoi đàn ông đỏ mặt giọng : "Người ta vẫn thíchanh chủ động trực tiếp chút"

      " đưoc, bà xã, em quên lần trứoc chúng ta có chuận bị các biện pháp phòng tránh nên em mang thai ngoài ý muốn sao?" Người đàn ông kiên quyết bác bỏ.

      Kế tiếp bọn họ có gì nữa Lạc Tích Tuyết cũng có nghe lọt, trong đầu chỉ có suy nghĩ, tối hôm đó hình như có sử dụng các biện pháp phòng hộ gì cả, vạn nhất ngoài ý muốn có thai nên làm thế nào?

      "Chị cũng muốn mua hộp sao?" Lạc Thiên Uy thanh toán xong tiền hàng, thấyLạc Tích Tuyết vẫn nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn lại với nhận viên: "Thêm hộp nữa"

      Chương 40:

      "Hả?" Nhân viên quầy trán lập tức ra mấy cái vạch đen.

      "Cái đó là sản phẩm bán cho ngườichưa thành niên" Sững sờ trong chốc lát, nhân viên có tinh thần nghề nghiệp mà với .

      "Có tiền vẫn mua được sao?" Guơng mặt tuấn tú của Lạc Thiên Uy lên ẫnnhẫn lại xen lẫn tức giận, lại có người dám bán đồ cho .

      "Thiên Uy, có gì đâu, chị cần cái đó" Lạc Tích Tuyết mới hoàn hồn, liền vộivàng kéo em trai :"Ngốc, chị đâu có làmuốn mua cái kia. , về nhà thôi"

      Lạc Tích Tuyết vừa thẹn vừa giận kéo ThiênUy ra khỏi siêu thị, cho đến lúc tới bãi đậu xe mới buông ra, buồn bực ngồi vào xe thở hổn hển, mặt đỏ mảng.

      Mỡi vừa rồi là mất mặt, Lạc Thiên Uy này biết nghĩ gì trong đầu, cư nhiên trứoc mặt nhiều ngừoi như vậy lại muốn mua cái đồ vật đó, biết làhắn còn chưa trửong thành sao? Cũng may nhận viên đó có trách nhiệm nên bán cho , bằng khi mua về nhà rồi mẹ kế nhất định lại có đề tài để mà vớicha đây.

      đừong về nhà, Lạc Tích Tuyết bĩu môi, thêm gì với Lạc Thiên Uy, ngược lại tâm tình của Lạc Thiên Uy rất tốt, trong đầu ngừng nhớ tới hình ảnh xấu hổđến mức đáng của Tích Tuyết lúc nãy.

      Ngoài cửa sổ ánh trăng lượn lờ, bóng đêmmông lung. tia ánh sáng mong manhxuyên qua rèm che cửa sổ mỏng, chiếu vàogian phòng, soi rọi bóng hình xinh đẹp của người con .

      Lạc Tích Tuyết ngứoc mắt lên nhìn bầu trờiđêm, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ nhưngbuồn rầu.

      Đêm hôm đó cùng Lãnh Khinh rốt cuộc có phát sinh chuyện gì , chút cũngkhông nhớ nổi, nhưng vì để phòng ngừatrừong hợp xấu xảy ra chuyện ngừa thailà rất cần thiết.

      Nhưng vấn đề là, loại thuốc tranh thai này mua như thế nào đây?

      Nếu là ngừoi con tiệm thuốc mualoại thuốc này rất dễ bị hiểu lầm, rất dễ bịngười ta nghĩ là loại phụ nữ lẳng lơ; nhưngnều bệnh viện lại lo lắng bệnh viện báo về cho cha biết, vì để giữ danh dự của Lạc gia nên việc gả cho Lãnh Khinh phải là chuyện thể xảy ra.

      Cho nên bệnh viện là thể , ngày mai chỉ có thể cải trang đến tiệm thuốc mua thôi.

      "Haiz!!!" Lạc Tích Tuyết thở dài hơi, côthật rất mệt mỏi, đợi kịp ThiênUy gọi xuống ăn cơm rồi nên ngủ.

      Đợi đến khi Lạc Thiên Uy làm xong bữa tối, vào phòng phát thấy thế nhưng ngủ thiếp , ngay cả quần áo ngườicũng thay ra.

      chắc mệt lắm rồi.

      Lạc Thiên Uy nghĩ tới điều này đến gần bên giường , muốn giúp thay bộ đồ ngủ để ngủ thoải mái hơn. Tay cách lớp váy thậtmỏng, mơn trớn theo lưng dần xuống, cho đến khi kéo váy ra cách khéo léo, lộ ra thân thể trắng noãn ngọc ngà.

      Ngón tay tự chủ đựoc thăm dò thân thể , bàn tay lạnh của chạm phải thân thể mềm mại làm cho tâm dao động.

      Ánh mắt của Lạc Thiên Uy tối sầm lại, cỗ khí nóng rực từ sâu trong cơ thể gợn sóng. Cơ hồ là chần chừ, nắm vòngeo mảnh khảnh của Lạc Tích Tuyết, đem thân thể mềm mại của ôm vào trong ngực. Cơthể của thoảng mùi hương , quanhquẩn chóp mũi làm kích động dâng trào.

      Lạc Thiên Uy trong lòng khỏi tăng lêngia tốc. Môi mỏng nóng bỏng của tiến lạigần , hô hấp nóng rực, cúi ngừoi đè dứoi thân, nhàng mút cổ lại vừa thoátquần áo của .

      Ngón tay của tháo nút cài dây áo ngực của ra, từng chiếc từng chiếc rơi xuống nền nhà lạnh lẽo, cho đến khi cơ thể hoàn mỹlộ hoàn toàn trước mắt .
      wjuliet43 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật

      "Tuyết nhi"

      Trong bóng tối, gọi tên của , thanh khàn khàn mang theo đè nén lâu, giống nhw đến từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng , tựa như ma quỷ bên tai ni non.

      ôm vào trong ngực, đôi mắt đen tĩnh mịch chăm chú nhìn vào , nhìn đôi môiđỏ mọng mà thèm muốn từ lâu, trong mắt dấy lên tầng sương mù.

      Ngón tay của dừng lại môi của ,xẹt qua gò má bóng loáng, lên mi tâm của ,cảm nhận tồn tại chân nhất của .Mà Lạc Tích Tuyết ngủ say cũng nhúc nhích, như con búp bê khéo léo, ngoan ngoãn để mặc muốn làm gì làm.

      Nếu như thời gian có thể ngừng lại ở thời khắc này tốt biết máy, hy vọng mỗi ngày đều có thể ôm ngủ như thế này, mùithơm của chỉ có thuộc duy nhất về mộtmình , cảm thụ vẻ đẹp của cũng chỉ có mình .

      Chỉ là cũng biết nguyện vọng đơngiản như thế nhưng đối với lại xa xỉ đễn cỡ nào.

      là chị của , là chị em cùng cha khác mẹ với , đứng luân lý đạo đức việchắn say đắm là việc mà người đời thể nào chấp nhận, thậm chí gặpphải những lời nhục mạ của người đời.

      Nếu như muốn cưới , thích , nhấtđịnh dọa đến , mà cha nhất định cũng bao giờ đồng ý, cho nên chỉ có thể che giấu tình cảm của mình, yênlặng làm người em, người bạn bên người .

      Nhưng là, khi biết được có ngừoi đàn ôngkhác chạm vào có biện pháp nào nữa, rất đố kỵ, cách nào làm nguôi cơn giận, thích côlâu như vậy hôn cũng dám hôn nhưng ngừoi đàn ông kia tại sao lại có thểchạm vào nưa thần mà lòng bảo vệnhư thế?

      Lòng của Lạc Thiên Uy hung hăng co rút lạimột chút, trong con ngươi tràn đầy đau đớn.

      "Tuyết nhi, em là của ,là người phụ nữ của Lạc Thiên Uy này" Tay Lạc Thiên Uymạnh mẽ ôm kéo vào ngực, ghé vào bên tai :"Bây giờ và vĩnh viễn về sau, vô luận sống chết như thế nào em cũng phảiở bên cạnh , cùng vĩnh viễn ở chung chỗ"

      ôm chặt, ôm vô cùng chặt, chođến khi thân thể của hai người dán sát khôngcó chút khe hở nào, cho đến khi tay của thể chặt hơn nữa.

      Chuyện đêm qua làm cho sợ hãi. sợngừoi con trong ngực bây giờ nhưmây chỉ là mây khói, chỉ cần cơn gió cũng rời xa , dù có cố gắng thế nào cũng được nữa.

      muốn là em trai của , muốnlà người đàn ông của , cả đời là ngừoi đàn ông của , có như vậy mới co thể mãi mãi ở bên cạnh , vĩnh viễn đều khôngrời bỏ .

      ôm chặt, cảm thụ tồn tại chân của , cảm thụ hưong thơm ngườicô, nghe hơi thở trầm ổn của , có thể đè nén giục vọng của mình xuống để chỉ được ôm như thế này.

      "Ưm..." Lạc Tích Tuyết khó khăn thở, trong mộng cảm thấy có áp lực cừong đại gắt gao trói buộc .

      Lạc Thiên Uy nhanh chóng buông ra, đưatay chà sau lưng cho dễ thuận khí, cánh môi đỏ mộng trơn bóng dứoi ánh đèn thủy tinh càng thêm mê người, trong lòng trận run sợ.

      kiềm chế được chính mình, cúi đầu, đem môi đặt lên môi .

      Cảm giác giống như chạm phải điện, tê dạitrong nháy mắt truyền khắp cơ thể của , môi thơm mềm, làm cho nghiện, tựa như hút phiến, hôn thế nào cũngkhông đủ cuối cùng cũng chỉ có thể trầm luân.

      Rốt cuộc thể thõa mãn chỉ với nụ hôn này, chiếc lưỡi tinh xảo của cạy mở hàm răng của ra, hướng vào sâu trong miệng dò xét.

      Trong nháy mắt lưỡi của cả hai tiếp xúc lẫnnhau, giống như bị giật điện, cả người run lên, ngọt quá, miệng phát ra tiếngrên rỉ mê say.

      Phía dười dục vọng của đàn ông bắt đầu có phản ứng, giãy dụa thân thể, đưa hai tay vòng qua cổ của , hai người dính sát vàonhau chặt.




      Chương 42: Ngủ cùng giường chung gối suốt cả đêm.

      Sáng sớm, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên bóng dáng của hai thân thểđang ôm nhau giường.

      Lạc Tích Tuyết lật người, vô ý thức duỗi lưngmột cái, lại sờ bên cạnh cái cảm thấycó gì đó rất ấm áp, là quản gia Ngô mới đổi cho cái gối ôm mới sao.

      Đôi mắt mông lung còn hơn buồn ngủ của mở ra, lúc này mới phát thứ sờlà lồng ngực của ngừoi đàn ông, mà theo lồng ngực của tầm mắt của di chuyểnlên .

      "A a a...................."
      phát ra tiếng la thất thanh, mắt mở to hết cỡ, thiếu chút nữa làm té xuống giường rồi.

      Lạc Thiên Uy, sao lại ngủ trong phòngcủa ?Mà càng làm cho thể tinđược là bọn họ còn ôm nhau ngủ cùng giường, hai người bọn họ cứ như vậy ômnhau suốt đêm sao.

      Mắt Lạc Tích Tuyết trừng to, thiếu chútnữa té xỉu tại chỗ, việc này làm cho nghĩđến hôm ở khách sạn cùng Lãnh Khinhxảy ra chuyện ấy.

      Nhưng ít ra Lãnh Khinh là người xa lạ, cùnglắm là thất thân mà thôi, nhưng Lạc ThiênUy như thế. là em trai của , hai người bọn họ nằm ngủ chung còn ra thể thống gì nữa.

      Lạc Tích Tuyết cơ hồ dám nghĩ đến hậu quả, sắc mặt trắng bệch hồi, hít thở sâu, đẩy mạnh Lạc Thiên Uy bên cạnh.

      "Lạc Thiên Uy, em tỉnh dậy cho chị, làm sao em lại ở trong này?"

      "Chớ quấy rầy, quản gia Ngô hôm nay tôi đựoc nghỉ phép" Lạc Thiên Uy trẻ con , lật người kéo lấy chân làm cái gối đầu, tiếp tục thoải mái ngủ

      "Lạc Thiên Uy" Lạc Tích Tuyết tức giận vôcùng, hung hăng lấy cái gối đập vào :"LạcThiên Uy, em đứng dậy cho tôi, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao em lạiở trong phòng của chị?"

      tức giận chất vấn, lồng ngực phập phồng, là buồn cười, tỉnh dậy liền thấy em trai bò lên giừong của , hôm qua làm gìnhất định phải cho lời giải thích thỏađáng, xong đâu.

      "Đau" Lạc Thiên Uy cuối cùng cũng tỉnh dây, tròng mắt ủa trong suốt, giống như người vừa mới tỉnh dậy, biết màcòn hỏi:"Chị, sao chị lại ở trong phòng của em"

      "Phòng của em?" Lạc Tích Tuyết hơi nhíu nhíu mày,tức giạn trừng mắt liếc mộtcái:"Cầu xin em ràng chút, đây là phòng của chị"

      "Phòng của chị? Tại sao em lại ở trong phòngcủa chị? Còn nằm ở giường của chịnữa?" Lạc Thiên Uy chớp chớp đôi mắt đẹp,nở nụ cười mờ ám, quái dị.

      Lạc Tích Tuyết im lặng liếc mắt nhìn :"Chị làm sao biết đựoc?Chị cũng đangmuốn hỏi em đây?"

      Em trai vậy là có ý gì? Chằng lẽ là hôm qua mộng du đem em trai về phòng của sao?

      "Em biết" Lạc Thiên Uy sờ sờ cái ót,đột nhiên đem Lạc Tích Tuyết vây vào trong ngực, lật người cái đem đặt dưới thân, dứoi , :"Có phải chị thích emhay , tối hôm qua lẻn vào phòng em ôm em tới đây?"

      "Chị..."Lạc Tích Tuyết khóc ra nươcmắt, lời biện bach cũng có vẻ vô lực:"Làmsao có thể như vậy đựoc?"
      "Hai đứa dang làm gì đó?" Đột nhiên, ở cửatruyền đến thanh lạnh lẽo, tựa hồ còn chứa cỗ tức giận khổng lồ, cắt đứt đối thoạicủa hai chị em.

      Lạc Tích Tuyết ngước mắt nhìn sang, nhất thời chấn động, sống lưng mồ hôi lạnhchảy xuống.

      Cha!!!

      Chương 43: cái tát

      Thần sắc lạc Chấn Long trầm lạnh lùng,trong tròng mắt đen ngưng kết cỗ tức giận, sải bước lên trước, chútdo cho Lạc Tích Tuyết bạt tai.

      "Tích Tuyết, con bây giờ là bộ dáng gì đây?Mẹ kế con tới Russia tìm ta, với ta con cùng Thiên Uy có quan hệ ta còn tin, nghĩ tới khi ta vừa mới trở lại lại để ta thấy tình huông như thế này." Lạc ChấnLong hung hăng trách cứ , đôi mắt hừnghực lửa giận nhìn về phía Tích Tuyết.

      "Cha, chuyện phải như cha nghĩ đâu,hãy để con giải thích " Lạc Tích Tuyết lấytay che bên má phải nóng rực cuả mình, nước mắt cũng theo đó mà tràn ra.

      Thân thể run run, uất ức đáng thương, bả vai run , sắc mặt trắng bệch.

      Cha thế nhưng tìm hiểu nguyên dođã cho bạt tai? Cha biết khôngphải là đứa con như thế mà.

      "Cha, ra ..." Lạc Thiên Uy đau lòngngang nhiên chen vào đỡ bả vai của Tích Tuyết, ngẩng đầu lên tức giận trừng Lạc Chấn Long.

      "Con câm miệng" Lạc Chấn Long quát con trai mình, nhíu mày, ánh mắt lãnh khốc trừng Lạc Tích Tuyết:"Tích Tuyết, em trai con mới mừoi sáu tuổi, nó còn chưa đến tuổivị thành niên, còn con hai mươi tuổi rồi, loại quan hệ nam nữ trái luân thường đạo lýnày đến con nít còn hiểu, cấn ta phảidạy cho con chứ?"

      "Cha..." Lạc Tích Tuyết lắc đầu cái, trong mắt nước mắt càng trào ra hơn. Tại saocha lại như vậy, đây chẳng phải là cha che chở cho Lạc Thiên Uy và chỉ trích sao?

      Tại sao? Cũng bởi vì là con trai, có thể kế thừa gia nghiệp, cho nên cha trọng namkhinh nữ bảo vệ cho sao?

      "Con hiểu được chăm sóc cho em trai là chuyện tốt, nhưng mọi việc dù sao cũng phải có giới hạn, nếu như con vượt qua giới hạn này, nếu có lần sau nữa phải chỉ làmột cái tát đơn giản như thế này. Ta nhưvậy, con hiểu ?" Thanh Lạc ChấnLong tràn ngập cảnh cáo, trong mắt chưa bao giờ tràn đầy hàn khí như thế, giống như Lạc Tích Tuyết phải là con của hắnmà chỉ như lợi phẩm chờ trao đổi màthôi.

      Lạc Tích Tuyết rùng mình liên tiếp, trong mắt chứa đựng nước mắt, chỉ có thể uất ức gật đầu cái:" Dạ, con biết rồi"

      Lạc Chấn Long nắm hai nấm tay phát ra tiếng răng rắc, ánh mắt phức tạp nhìn LạcThiên Uy đứng ở bên, che giấu trong mắt tức giận, chỉ nhànnhạt :"Thiên Uy, chút nữa xuống ănsáng với cha, đem báo cáo của công ty trong mấy ngày qua báo cáo lại cho cha".

      "Dạ" Lạc Thiên Uy gật đầu cái, mặc dùgiọng rất cung kính nhưng đôi con ngươi lại tràn đầy địch ý nhìn cha của mình.

      hận chính bản thân , thế nhưnglại làm tổn thương Tích Tuyết của , lại còn để cho cha trước mặt tát bạt tai.

      nhìn thấy rơi nước mắt làm lòng hắnđau nhói, nếu phải bởi chính đêm qua mê luyến ôm rời sáng nay bị cha bắt gặp, càng làm cho bị đánh, nghĩ tới đây, trong con ngươicủa Lạc Thiên Uy lên tia ảo não.

      Lạc Chấn Long gì nữa rời , chỉ làmang theo tức giận khó nên lời. LạcTích Tuyết khép hờ đôi mắt, lông mi có chút run run, vẻ mặt đau khổ. Cha nghĩ oan cho , chưa bao giờ làm gì làm chathất vọng và bại hoại danh tiếng của Lạc gia.

      Lạc Thiên Uy thận trọng đến gần , cầmchăn phủ lên bả vai yếu ớt cảu , dịu dàng :"Chị ngủ chút , lát tôi tìm cha giảithích"

      " cần, dù sao cha cũng nghĩ là chị sai,em cần phải chịu phạt đâu" Lạc TíchTuyết lắc đầu cái, khẽ thở dài tiếng,nghi ngờ hỏi:"Chị chỉ muốn biết, tối ngày hôm qua giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì hay thôi".


      Chương 44: Ngủ lầm giường.

      "Tối hôm qua tôi uống hơi nhiều nên nhầmphòng" Ánh mắt Lạc Thiên Uy thâm trầm nhìn Lạc Tích Tuyết, thanh thấp.

      vốn tính toán ỷ lại vào , ngờcha lại đột nhiên xuất , còn cho bạt tai, có thể cảm nhận được giờ phút naỳ Lạc Tích Tuyết đau lòng như thế nào, nếu lấychuyện tối hôm qua kích thích chắc có lẽ kích động mất.
      đành lòng thương tổn nữa.

      "Uống nhiều sao?" Lạc Tích Tuyết giống như bắt được cái phao cứu mạng, vội vã nóng nảy hỏi:” phải em chủ động đếnphòng chị, chúng ta có chuyện gì xảy ra hết đúng ?”

      Nhìn đôi mắt bỗng sáng lên, Lạc Thiên Uy chỉ có thể đè xuống ý tà niệm, gật đầu cái:”Đúng vậy, em chỉ ôm chị ngủ suốt cả buổi tối thôi, hai chúng ta xảy ra chuyện gì cả.”

      thực tế tối hôm qua động tác của cùng lắm chỉ là hôn mà thôi, lo lắng Tích Tuyết tỉnh lại nên cũng dám có hànhđộng gì quá đáng.

      “Vậy là được rồi.” Lạc Tích Tuyết thở phào mộthơi, may mắn vỗ ngực. Cũng may, với em trai là trong sạch.

      Xem ra sau này lúc ngủ, nhất định phải đóng cửa kỹ, nếu như tình huống tương tựnhư vậy xảy ra đừng cha tha thứ cho mà ngay cả chính cũng tha thứ cho mình.

      “Chị có khỏe ?” Lạc Thiên Uy lo lắngnhìn sắc mặt trắng bệch của , trong con ngươicó tự trách sâu, đều là hại .

      “Chị sao” Lạc Tích Tuyết miễn cưỡng nặn ra nụ cười gượng, trong lòng đối vớiLạc Thiên Uy nảy sinh cảm giác chán ghét, phiền não :” phải cha vừa lát em qua gặp cha sao? Em ”.

      “Ừ vậy em trước” Lạc Thiên Uy cảm thấy có chút thất bại gật đầu cái, biết lúc nàyngười mà muốn nhìn thấy nhất là ,vẻ mặt phức tạp nhìn Lạc Tích Tuyết mộtcái, xoay người rời .

      Nghe được tiếng cửa đóng lại, nước mắt nhẫn của Lạc Tích Tuyết kìm chế được nữachảy dài má. Cha đánh , cha vì em trai mà đánh ? Cha biết tính tình của , tuyệtkhông thể làm ra cái loại tình quá quắt đó,nhưng cha lại tình nguyện tin em trai mà tin .

      Tâm rét lạnh.

      Lúc mẹ còn sống, cha dành hết mọi quan tâmcho nhưng khi mẹ rồi cũng đem theo tình thương của cha dành cho mất. đem chăn đắp đầu, cả người co rút lại khóc lớn,để giải tỏa ức chế trong lòng.

      Trong thư phòng mảnh an tĩnh. Lạc ThiênUy báo cáo tình hình công ty cho Lạc chấn Long.

      tệ, Thiên Uy xem ra tài quản lý công ty của con rất tốt”. Lạc Chấn Long hài lòng đóngtài liệu lại, vỗ vai của Thiên Uy:”Về sau con ởtrong công ty hãy học hỏi nhiều thêm nữa, gia nghiệp của Lạc gia sau này đều là của con, con đừng làm cha thất vọng.”

      Lạc Thiên Uy gật đầu cái, cũng bởi vì cha khen ngợi mà thấy vui vẻ, mà vội vãmuốn giải thích giúp Tích Tuyết:” Cha, chuyện tối ngày hôm qua ra là chị có sai, là do con uống quá nhiều rượu nên nhầm sang phòng của chị”.

      “Thiên Uy, con là con trai duy nhất của cha, tấtcả của cha đều là của con coi như người cólỗi là con cha cũng thể trách con được” Tròng mắt Lạc Chấn Long thâm thúy :”Nhưng do chị của con bất đồng, nó cũng chỉ là con sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, cha thể dung túng cho nó để nó dựa vào đó mà tranh giành tài sản vớicon."

      Mỗi lần thấy gương mặt của Lạc Tích Tuyết, lại nghĩ đến vợ trước của , năm đó nếu phải do ta cản trở mẹ của Thiên Uythế nào chết được? Trước kia gia sản Lạc gia có nửa là của vợ trước nên mới im hơilặng tiếng sống với ta, nhưng bây giờ vợ trước của chết rồi, đương nhiên khôngthể nào phân chia nửa tài sản đó cho con của ta, Lạc Tích Tuyết sớm muộn gì cũng sẽgả .

      Chương 45: lòng chỉ nhớ thương .

      bàn ăn mảnh tịch mịch. Người trong nhà quây quần ăn sáng nhưng ai cũng trầm mặc gì. Biệt thự to lớn, trang hoành xa xỉ,đồ gia dụng đều là nhập từ nước ngoài về, lúc này lại có vẻ lạnh lẽo khác thường, cóchút cảm giác của gia đình.

      “Cha, con ăn bữa sáng con học trước”.Lạc Tích Tuyết thấy khí như vậy, bây giờcó ngồi xuống cùng gia đình ngồi ăn cũngcảm thấy ngột ngạt vui vẻ gì bằng xin ra ngoài cho thoải mái hơn.

      Lạc Chấn Long gì chỉ nghiêm mặt lại, tiếp tục bữa ăn của mình hoàn toàn bị câu của mà ảnh hưởng đến tâm tình. Mà Lam Thư Đình lại càng thêm lấy cảm tình củahắn liên tục gấp thức ăn bỏ vào chén , nghĩ Tích Tuyết nên ở đây là đúng, trong nhàchỉ cần có mình con bà Vi Tĩnh Nam là đủrồi.

      “Cha, con cũng ăn no rồi”. Lạc Thiên Uy bỏ đũaxuống, cầm áo khoác ghế lên chuẩn bị đuổitheo Lạc Tích Tuyết ra ngoài.

      “Đứng lại”. Lạc Chấn Long quát lên, kêu Thiên Uy tới, ý vị sâu xa với :”Thiên Uy, bây giờ con tuổi phát triển, ăn ít như vậy làm sao mà no được, lại đay ăn thêm chút nữa .”

      “Cha, con no rồi, còn chị ấy…” Lạc Thiên Uy lòng chỉ nhớ tới Lạc Tích Tuyết, vẫn chưa có ăn gì mà ra khỏi cửa nhấtđịnh tốt cho sức khỏe.

      Lạc Chấn Long trầm mặc cắt đứt lời củahắn:”Thiên Uy, chị của con hai mươi tuổi rồi,nó hiểu được phải chăm sóc mình như thế nào,con cần lo lắng cho nó như thế”.

      “Thiên Uy, Tích Tuyết phải có bạn trai, chừng nó có hẹn với Tiếu Vũ Trạchđi ăn sáng rồi, con cứ mặc kệ nó , lại đây nếm thử chút đồ ăn do mẹ nấu ”. Lam Thư Đìnhbiết lão gia thương đứa con trai này nên vộivàng thay lão gia khuyên giải , vừa khôngquên múc cho chén cháo.

      Vốn là Lạc Thiên Uy lo lắng cho Lạc Tích Tuyết, nhất thiết phải đuổi theo để có thời gian suy nghĩ nhưng khi lời mẹ kế để ý sắc mặt trầm của Lạc Chấn Long mà chạy ngay ra ngoài.

      tìm Tiếu Vũ Trạch sao? được, cho hai người đó có cơ hội gặp nhau đâu

      “Thiên Uy, cháo con còn chưa có ăn đây?” Lam Thư Đình còn múc bát cháo còn chưa kịpđem cho lạc Thiên Uy thấy chạy nhưbay ra ngoài, bà làm bộ gào thét vừa lại gần chỗLạc Chân Long oán trách:”Lão gia, người xem Thiên Uy đứa này đối với Tích Tuyết có phải là quá tốt rồi hay ?”

      Lạc Chấn Long có nghe lời Lam Thư Đình , chỉ là sắc mặt càng thêm trầm, trong mắt thoáng xẹt qua cái gì đó, thâm sâukhó dò.

      Lạc Tích Tuyết từ biệt thự ra, đilang thang đường cái rộng lớn, người đến người tấp nập rộn ràng. Người học người đilàm ai cũng vội vã. thở sâu cái, ngẩngđầu nhìn lên bầu trời, cảm giác mặt trời ngàyhôm nay đặc biệt chói mắt.

      Vốn là giờ phút này nên học nhưng nghĩtới cai đêm mình cùng cái tên Lãnh Khinh kia,lại dùng bất cứ biện pháp ngừa thai nào,vì ngăn ngừa hậu họa nên rẽ vào hiệuthuốc trong hẻm.

      Vì tránh để người khác nhận ra mình nên cố ý đeo khẩu trang, mắt kính nhanh chóng muamột hộp thuốc ra trả tiền rồi chạy nhanh ra ngoài.
      “Két……….” Bởi vì khẩn trương nên đinhanh về phía trước cũng chú ý ở phía trước có chiếc xe hơi chạy tới xém chút nữa là đụng trúng . Xe dừng lại đúng bên người , bên trong là gương mặt tuấn tú quen thuộc.
      bornthisway011091wjuliet43 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :