1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 301: CHÂN TƯỚNG,MƯU ĐỒ LÂU!




      "Ha ha!!"

      Vĩnh Chí lại cười lớn cách kỳ quái,"Ngườichết, vậy dễ chơi! Trước nhất tôi phảiđi nhìn Lạc Thiên Uy ăn khép nép, dáng vẻcầu xin?"

      Lạc Tích Tuyết hung ác trừng mắt liếc mộtcái: "Rốt cuộc muốn như thế nào?"

      Vĩnh Chí híp mắt, lè lưỡi nhìn máu tươi mũi dao, lưỡi dao chiếu sáng khuôn mặt điên cuồng tươi cười của , bộ dáng kia kinh khủng!

      "Nếu , nhìn từ người xuống, có cái gì khiến chồng của mau đến đây ! cũng muốn chết sao!" Vĩnh Chí liếc nhìn cây dao,lưỡi dao sáng loáng lắc lư trước mặt Lạc TíchTuyết.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết nhịn được màrun lên, dao gần đến tay , bị sợ đến sắp khóc.

      "Gương mặt rất hoàn mỹ, vừa nhìn động lòng! Nhưng ngộ nhỡ đôi mắt ngọc bị mất con, tiểu tử Lạc Thiên Uy kia còn có thểmê luyến sao? dựa vào gương mặt nàyđể mê hoặc , làm hại phải giết em tôi!" Vĩnh Chí đưa tay vuốt ve gò má của Lạc Tích Tuyết, từ từ chà xát, như kẻ thần kinhmà cười to.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, da thịt lập tức nổi lên tầng da gà, ý thức được nghĩ muốn làm gì rồi!!

      muốn phá hủy gương mặt của muốn để cho nếm thử những năm tháng chịu khổcủa Tống Khuynh Vũ!!

      Lạc Tích Tuyết sợ hãi trợn to hai mắt, theo bảnnăng hướng về phía lưng mà lẫn trốn, nhưng lậptức, liền thất vọng, sau lưng, là vách tường lạnh lẽo, nhìn mặt mũi dữ tợn càng lúc càng gầnmình, kinh hãi trợn to hai mắt, có lẽ, đây chính là số mạng của .

      Có lẽ, mất gương mặt mê người của mình, côsẽ ít chút xíu nguy hiểm? Dù sao, chẳngai chú ý đến nếu bộ dáng xấu xí? , còn phải là bởi vì gương mặt này của sao?

      Hàn Diệp Thần cũng tìm Lạc Thiên Uy gây thêm phiền toái, Vĩnh Chí cũng báo thù, cho cùng bởi gương mặt này mà khiến cho thảm hại, đàn ông điên cuồng đuổitheo, phải chỉ vì dung mạo tuyệt sắc của thôi sao?

      Vậy tới , bất chấp mọi thứ rồi, để cho tất cả được giải thoát!!

      Cơ hồ có lẽ cảm thấy phiến dao lạnh trước mặt, Lạc Tích Tuyết sợ mà cười lạnh, trơmắt nhìn nó cách mình càng ngày càng gần.

      Tiếng cười của Vĩnh Chí càng lúc càng lớn, bộ dáng hết sức hài lòng.

      Biến thái!

      Kẻ điên!

      Lạc Tích Tuyết căm hận nhìn chằm chằm vàohắn.

      Thời khắc mạng mình là chỉ mành treo chuông, người đàn ông lấy khí thế bức người xuấthiện, cước bay lên, chính xác có lầmlà đá vào cổ tay Vĩnh Chí, đau đớn tan lòng nátdạ khiến nhịn được mà giọng gàokhóc!

      "Vĩnh Chí, ai cho cậu tổn thương ấy!!" giọng đàn ông lạnh lẽo truyền đến.

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, người tới lại là Mực Cảnh!

      sải bước tới trước mặt , cầm chặt đôitay bé của Lạc Tích Tuyết, chậm rãi đỡ lên, ân cần dò hỏi:

      "Tích Tuyết, sao đó chứ?"

      Lạc Tích Tuyết trợn to hai mắt ngơ ngác nhìn , phản ứng kịp với những chuyện đãxảy ra, nhưng đến với bàn tay ấm áp ấy lại có cảm giác an toàn, để cho sợ hãi!

      Mực Cảnh, vì sao ấy lại ở đây?

      Sau đó, Mực Cảnh xoay người, đem Lạc Tích Tuyết ngăn phía sau mình, thân hình của cao lớn rắn rỏi giống như chận lấy vách tườngcứng rắn, bảo vệ !

      "Mực Cảnh, tại sao cậu muốn ngăn cản tôi? vất vả mới có cơ hội này, cậu có thể buông tay sao?" Vĩnh Chí tức giận bất bình nhìn chằmchằm người tới.

      "Vĩnh Chí, để cho cậu tham gia vào kế hoạchcủa chúng tôi, là giới hạn lắm rồi, ngườichúng tôi muốn đối phó chỉ là Lạc Thiên Uy,Tích Tuyết cũng chỉ là mồi hấp dẫn tới, cậu dám làm tổn thương ấy, tôi là người đầu tiêngiết cậu" Mực Cảnh đưa đôi mắt lạnh lẽo lời cảnh cáo.

      Vĩnh Chí phục trừng mắt về phía :"Được, cậu có gan!" xong, chỉ vào lỗ mũiMực Cảnh rồi ra ngoài.

      "Tích Tuyết, tôi dẫn chỗ khác!" Mực Cảnh ngồi xổm xuống, muốn ôm Lạc Tích Tuyết lên.

      Lạc Tích Tuyết lại cứ lắc đầu, mặt khó nénđược tức giận: "Tại sao? Tại sao lại giống họ? Tại sao lại bắt cóc tôi?"

      "Tích Tuyết, có thể biết, ra tôilà em của Lạc Thiên Uy!" Mực Cảnh thở dài, ánh mắt trở nên phức tạp.

      Lạc Tích Tuyết kinh hãi: "Cậu cái gì?"

      "Năm đó Thẩm Tâm Lam mang thai Chiêm Mỗ Tư, rồi gả cho người đàn ông nước Pháp, sanh ra Lạc Thiên Uy, ra tôi là con củangười đàn ông Pháp đó và vợ trước ông ta, chỉbởi vì có Lạc Thiên Uy mà ba tôi bỏ mặc tôi. Những năm này tôi dùng trăm phương ngàn kếtiếp cận Lạc Thiên Uy, làm giúp , nhưng ra là vì lấy toàn bộ thuộc hạ củahắn! Tôi muốn tổn thương , nhưng mà tôi lấy lại những gì tôi muốn, tuyệt đối buông tha!" Mực Cảnh đem tất cả những gì chôn giấu tất cả trong lòng mình ra.

      Lạc Tích Tuyết khiếp sợ, nghĩ tới Mực cảnh có đoạn thân thế này.

      Khó trách năm đó ưu tú như vậy, cũng thuộc về Lạc Thiên Uy, lại cam tâm tìnhnguyện theo bên cạnh .

      "Năm đó muốn dẫn tôi , cũng vì muốn trả thù Lạc Thiên Uy hả?" Lạc Tích Tuyết độtnhiên phát ra điều gì đó, quay đầu hỏi.

      Mực Cảnh gật đầu: "Đúng, tôi bí mật giám xácnhất cử nhất động của Lạc Thiên Uy, tôi hiểu là người ta , vì trả thù, tôi giành lấy , để cho ta nếm thử tư vị bị ruồng bỏ!Cho nên tôi giúp chạy trốn, ở tại nước Phápxuất để cảnh cáo , ta phải Chiêm Mỗ Tư! Hàn Diệp Thần cũng vì cứu tôi, tôi muốn ấy bị Lạc Thiên Uy giết,cho nên liền thầm cứu ta mạng,mang ta đến tổ chức, cùng nhau hợp tác!"

      Lạc Tích Tuyết chợt cười lạnh: " ra tất cảđều là do sớm sắp xếp! dùng trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn giết Lạc Thiên Uy! ! Ba thiên vị, phải lỗi của Thiên Uy,tại sao lại mưu trả thù ấy? Đến tộtcùng là muốn như thế nào?"

      "Tôi rồi, tôi muốn tổn hại đến bất cứkẻ nào, tôi chỉ muốn có được chỗ di sản thuộcvề tôi, di chúc ba tôi lâm chung, chỉ LạcThiên Uy là người thừa kế thứ nhất, tôi là thứhai, nên chỉ khi nào chết tôi mới có được tấtcả! Nhưng yên tâm, chỉ cần ta chịu đem những gì thuộc về tôi trả lại cho tôi, tôi giết , nhưng Hàn Diệp Thần có muốn mạngcủa hay , tôi thể bảo đảm!"Mực Cảnh thoáng qua chút tính toán.

      Lạc Tích Tuyết rống to, ánh mắt sắc bén: "Mực cảnh, thằng hám tiền! vì tiền cho nên bày mưu tính kế giết người, biết Hàn Diệp Thần hận Lạc Thiên Uy đến tận xương tủy, lợi dụng thù hận này mà địnhgiết người. Vĩnh Chí tìm đến bắt cóc chúng tôi,còn cố ý kết những người có thù oán với LạcThiên Uy lại, phải là muốn mượn tay củabọn , giết em trai của sao, như vậy anhsẽ là người thừa kế hàng thứ nhất rồi!"

      thể tin được, người tính tìnhluôn trầm ổn như Mực Cảnh, trong nội tâm lại là loại người ham tiền. Từ mười năm trước bắt đầu ra mưu giết em trai mình, vẫn dự mưu tínhtoán, cho tới hôm nay lợi dụng kẻ thù của Lạc Thiên Uy mà cướp lấy di sản.

      là bởi vì tài mà chết, vì hám ăn mà chết, chút cũng đáng!! Có thể che giấunhiều năm như thế, có thể thấy được Mực Cảnhrất nguy hiểm!!

      "Được rồi, nên tất cả những gì tôi biết, tại có thể gọi điện cho chồng của , báo bình an?" Mực Cảnh đưa điện thoại diđộng tới.

      Lạc Tích Tuyết quay mặt qua chỗ khác, mới cần làm đồng lõa của ta.

      " thể gọi, cũng chẳng sao, nhưng congái của sốt lên, nó thể chờ quá lâu!!" Mực Cảnh sớm nhìn ra nhược điểm của Lạc Tích Tuyết, uy hiếp .

      Lạc Tích Tuyết căm hận trừng mắt về phía , đáng ghét, thế nhưng ta dám lấy Băng Băngra uy hiếp !

      Mực Cảnh nhìn chằm chằm mắt của , bấm số điện thoại của Lạc Thiên Uy, trong điện thoại di động truyền đến tiếng chuông Lạc Tích Tuyết thích nhất, sau đó điện thoại được tiếp thông.

      "Lạc Thiên Uy, biết tôi là ai ?" Mực Cảnhdùng giọng quen thuộc của mình, cùng LạcThiên Uy chào hỏi.

      Lạc Tích Tuyết chỉ có thể nghe được giọng nho lại Lạc Thiên Uy, lại nghe gì.

      Mực Cảnh tiếp: "Đúng! Họ đều ở bên cạnh tôi, tôi làm bọn họ tổn thương,cũng còn sống !"

      Lạc Thiên Uy tiếp đó lại những thứ gì, cho đến khi Mực Cảnh đưa điện thoại cho Lạc Tích Tuyết, "Chồng muốn chuyện với !"

      Lạc Tích Tuyết nhận lấy điện thoại, lần đầu tiên cảm giác cầm điện thoại lên lại nặng nề như thế

      Trước kia cũng bị bắt cóc, chỉ là khi đókhông có Băng Băng, cũng có nhiều kế hoạch trả thù như vậy, họ chỉ thuần túy là lợidụng , hướng Lạc Thiên Uy uy hiếp rồi đòi ít tiền mà thôi.

      Thế nhưng lần này giống lần trước, đây làkế hoạch do Mực Cảnh tỉ mỉ lên trong nhiều năm qua, Hàn Diệp Thần, Vĩnh Chí, bọn họ đều là những kẻ muốn lấy mạng Lạc Thiên Uy, cả nhà bọn họ lọt trong nguy hiểm.

      "Tích Tuyết?" Trong điện thoại di động là giọng đau lòng của Lạc Thiên Uy, cũng có như trong tưởng tượng là nóng nảy đến phát điên, tuy nhiên nó khiến Lạc Tích Tuyết lã chã rơi lệ.

      muốn đau lòng như thế, chỉ có thể hướng về điện thoại, nhàng gật đầu đáp tiếng: "Ừ."

      "Em và Băng Băng có khỏe ?" Mặc dù rất tỉnh táo, lại lộ ra vẻ lo lắng!

      "Băng Băng sốt cao, em còn tốt." Lạc TíchTuyết cố gắng nhẫn nhìn vết thương cánh tay, tận lực làm cho giọng mình có vẻ bìnhthường.

      "Tích Tuyết, hãy nghe , Mực Cảnh là người khá tỉnh táo, ta cũng làm việc rất có kế hoạch, em đừng tự mình hành động, nếu chọc giận hậu quả rất nghiêmtrọng." Giọng của Lạc Thiên Uy trầm thấp, ý bảo cần bất chấp nguy hiểm mà chạytrốn, phải đợi .

      "Ừ." Lạc Tích Tuyết gật đầu cái.

      Lạc Thiên Uy lần nữa cường điệu: "Em phải chờ , tất cả đều được an bày, đây làân oán nhiều năm trước của tụi , em chỉ cần nhớ kỹ điểm, khi có cơ hội, lập tức ômBăng Băng bỏ chạy. Vô luận xảy ra chuyện gì, đều phải giữ mạng của mình."

      Nước mắt Lạc Tích Tuyết lăn ra ngoài, yên lặng gật đầu.

      Lạc Thiên Ny sợ nghe thấy, lập lạimột lần: "Nghe hiểu ? Em phải mang BăngBăng bỏ chạy, đừng động tới bất luận kẻ nào!"

      "Em biết rồi!" Lạc Tích Tuyết rốt cuộc trả lời: "Thiên Uy, nhất định phải sống"

      Lời của vẫn chưa hết, điện thoại di độngđã bị Mực Cảnh đoạt .

      "Thời gian và địa điểm, tối nay tôi cho biết, yên tâm , tôi chăm sóc tốt cho vợ và con !" Mực Cảnh muốn cắt đứt điện thoại di động.

      Lạc Thiên Uy bên kia biết cái gì, Mực Cảnh đột nhiên quát: " gấp cái gì? Tôi với vợ lâu chưa gặp nhau, đương nhiên làmuốn ôn lại chuyện xưa rồi! Về phần , chờchúng tôi chơi rồi mới đến lượt !"

      Chương 302: , TRÚNG PHÁT ĐẠN!




      " thả con tôi ra , con bé mới ba tuổi,nó vô tội!" Lạc Tích Tuyết hướng về Mực Cảnh thỉnh cầu.

      ta muốn đối phó với Lạc Thiên Uy, vậy thìchỉ cần mình làm con tin là được rồi, cần gì phải liên lụy đến con của , huống chi nghiêm khắc mà tính toán, Băng Băng cùng ta cũng có liên hệ máu mủ, là dùng tâm gì mà hại đây?

      Mực Cảnh nhìn chằm chằm Băng Băng, sau đó hừ lạnh: "Vô tội? Hừ, ai bảo nó là con của Lạc Thiên Uy! !"

      ta ngụ ý là thả cho mẹ con của .

      Lòng của Lạc Tích Tuyết nhéo lên, nhưng vẫnkhông quên khuyên can: "Tại sao phải tuyệt tìnhnhư vậy? phải chỉ hám tiền thôi sao?Nếu như Lạc Thiên Uy chịu đem tất cả tài sản của ấy đưa cho ... có phải nguyện ý cho chúng tôi con đường sống ?"

      "Tôi cần đem cho tôi sao? Tôi muốn dùng sức mạnh của chính mình để đoạt lại!" Mực Cảnh rống to, ánh mắt có chút khí lạnh: " sai, tôi là người mê tìên của, cho nên mới hợp tác cùng Hàn Diệp Thần và Vĩnh Chí, lấy mạng của ta, vì ta có tài!"

      Lạc Tích Tuyết trừng mắt về phía : "Vậyanh cảm thấy dùng phương thức này để có được mạng Lạc Thiên Uy là hèn hạ sao?Chẳng lẽ muốn cùng Lạc Thiên Uy đối đầu, vậy sợ mình thất bại à?"

      Lạc Tích Tuyết đoán chừng chọc giận ta, để cho hốt hoảng, trong tiềm thức biếtMực Cảnh là người tính tình trầm ồn, nhưng nhất định thể chịu đựng được nếu bị người khác chọc giận.

      Mặc dù Lạc Thiên Uy bảo đừng làm gì cả,đừng để xảy ra xung đột, nhưng tình huống bây giờ, quản được nhiều như vậy rồi.

      Nếu như có đầy đủ năng lực, tình nguyện liều mạng với , cũng cần ngồi chờchết, trở thành công cụ để uy hiếpLạc Thiên Uy

      Mực Cảnh nhìn ra Lạc Tích Tuyết suy nghĩ gì, cười lạnh tiếng: " hay!Tôi hiểu muốn chọc giận tôi! Đáng tiếc tôi tức giận! Tôi cho biết, tôi tính giết , lát cũng trực tiếp lấy mạng Lạc Thiên Uy, tôi cho các người cơ hội! Cho ta đến cứu các người, về phần có cứu được hay , cũngkhông liên quan đến tôi!"

      Đôi mắt của sáng lên, trong ánh mắt thoáng qua nụ cười vui vẻ, trong lòng Lạc Tích Tuyết đau nhói, người đàn ông này có mưugì đây?

      lúc ấy Hàn Diệp Thần cùng Vĩnh Chí từ bên ngoài vào, bọn họ với Mực Cảnh:"Tất cả đều chuẩn bị xong!"

      "Rất tốt, cứ theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành!" Mực Cảnh chợt nhíu mày, mang theo Vĩnh Chí ra ngoài.

      Hàn Diệp Thần từ trong túi quần móc ra mộtbọc thuốc hạ sốt, đưa ra ly nước, để choBăng Băng uống.

      "Cám ơn!" Lạc Tích Tuyết còn cảm kích, gật đầu nhìn cái, mặc dù biết naykhông cùng phe.

      Hàn Diệp Thần cũng chuyện, chỉ lấyra thêm băng gạc, giúp Lạc Tích Tuyết băng bó cánh tay bị thương

      "Tích Tuyết, em muốn cùng sao?"Băng bó vết thương xong, hỏi lại vấn đề kia lần nữa.

      " xin lỗi!" Lạc Tích Tuyết chỉ có thể lắc đầu.

      cùng Lạc Thiên Uy chia tay nhiều lần lắmrồi, lần này phải cùng sinh cùng tử, chínhlà chết cũng thể chia lìa.

      "Nếu đây là lựa chọn của em, lúc nữa em chuẩn bị trả giá ." Hàn Diệp Thần xong câu tàn nhẫn, cũng ra ngoài.

      sàn nhà, lại chỉ còn hai người Lạc TíchTuyết và Băng Băng

      khí trong càng lạnh, nhất là sắp tờ mờ sáng, nhiệt độ núi càng hạ xuống.

      Lạc Tích Tuyết ôm chặt lấy Băng Băng, khôngmuốn để cho bé thấy gió rét.

      buồn ngủ, thể lực cả ngày bị tiêu hao lại chẳng có cơm ăn, Lạc Tích Tuyết cảm thấy cảngười còn chút sức lực nào.

      lâu sau, cửa lần nữa bị mở ra, thân thể Lạc Tích Tuyết bị khiêng , lúc chưa kịp phản ứng bị Hàn Diệp Thần nhét vào chiếc màu đen, ngay sau đó là Băng Băng.

      Mực Cảnh tự mình lái xe, Hàn Diệp Thần ngồi ở vị trí kế bên tài xế, biết Vĩnh Chí ởđâu, Lạc Tích Tuyết ôm Băng Băng ngồi ghế sau.

      " dẫn chúng tôi đâu?" Lạc Tích Tuyết lolắng hỏi.

      " gặp Lạc Thiên Uy!" Mực Cảnh trảlời, là Hàn Diệp Thần .

      Xe chạy, hai bên cảnh vật ngã về sau, quả nhiênlà chẳng có người nào núi, hai bên đường,thỉnh thoảng mới xuất vài ngôi nhà .

      Lạc Tích Tuyết biết bọn họ muốn làm gì? Chỉ liều mạng nhớ đến các dấu hiệu đườngđi, đợi cơ hội tốt để chạy trốn

      Tại như núi lại thưa thớt như thế, có thểchạy thoát khỏi đây là chuyện khó khăn, mà xuống núi lại là chuyện khác.

      Mực Cảnh phóng nhanh, hình như nhìn thấy tâm tư của Lạc Tích Tuyết: " cần hết nhìn đông tới nhìn tây!" cảnh cáo .

      Lạc Tích Tuyết chỉ có thể thận trọng ôm Băng Băng, thêm gì nữa.

      Xe càng lên sườn núi, càng lắc lư, dạ dày của và Băng Băng vô cùng khó chịu, rất muốn ói, lại phun ra, sắc mặt tái nhợt.

      "Mực Cảnh, cậu lái xe chậm chút , họkhông chịu được!" Hàn Diệp Thần thương tiếc với Mực Cảnh.

      "Cậu biết cái gì? Thương cảm cho người tình cũ rồi hả?" Mực Cảnh chỉ cười lạnh, ngược lại càngtăng tốc độ xe: "Đừng quên, ban đầu bọn họ đãđối xử với cậu như thế nào đó!"

      Bị câu của làm kích thích, Hàn Diệp Thần thêm gì.

      Lạc Tích Tuyết ngừng động viên bản thân, cố gắng giữ tỉnh táo.

      Rốt cuộc Mực Cảnh dừng xe lại, núi là mảng đất trống, mơ hồ có thể nghe đượctiếng thác nước.

      Mực Cảnh rút chìa khóa xe ra, xuống xe, Hàn Diệp Thần đưa hai mẹ con ra ngoài.

      Lúc này, Mực Cảnh nhận được điện thoại củaVĩnh Chí, nâng lên nụ cười với HànDiệp Thần: "Đến lúc rồi!! Gọi điện thoại choLạc Thiên Uy!"

      Hàn Diệp Thần nhận lấy điện thoại mở sẵn.

      Mực Cảnh lấy trong buồng xe, tìm lấy miếng băng dán màu vàng, trói chặt hai bàn taycủa Lạc Tích Tuyết và Băng Băng, sau đó dùngmiếng dán kín miệng .

      Sau đó dẫn các lên xe, trở lại vị trí tài xế bắt đầu lái .

      " muốn biết kế hoạch của chúng tôi sao? Bây giờ có thể cho biết." xong,nghiêng đầu nhìn chỗ khác.

      Miệng Lạc Tích Tuyết bị phong bế, phátra được thanh.

      Mực Cảnh lầm bầm lầu bầu tiếp: "Tôi muốn đem các người cột ở cái cây to vách núi."

      Xe quay ngược lại đến bên hồ nước, tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, Lạc TíchTuyết biết đó bên vách núi có thác nướclớn.

      Lạc Tích Tuyết hiểu, tại sao muốnlàm như thế?

      Liền nghe Mực Cảnh tiếp tục : "Có phải cômuốn hỏi vì sao tôi làm như thế ko?, hãy nhìn chỗ này xem"

      Lạc Tích Tuyết theo ngón tay nhìn sang, cónúi, có nước, còn cỏ cây, mảnh rậm rạp.

      " hồi tôi đem cột vách núi, LạcThiên Uy lái , nhìn thấy các người gặp nguyhiểm, nhất định qua đó cứu các người. Tôi và Hàn Diệp Thần núp trong rừng cây để thấy, thừa dịp chạy tới cứu cácngười, dùng súng bắn chết, dĩ nhiên, tôi để cho chết ngay lập tức, chỉ bắn súng vào chân , để cho thể động đậy, chỉ có ngần ấy cự ly, nhưng chẳng cứu được các người."

      Mực Cảnh nở nụ cười ha ha, vì kế hoạch của mình mà cảm thấy hài lòng.

      "Vĩnh Chí ở đầu kia, có biết bên đó là mộtđập nước ? Nếu như Lạc Thiên Uy chịu đem những thứ thuộc về tôi trả lại cho tôi... tôisẽ gọi điện cho Vĩnh Chí, nhưng nếu nhưhắn chịu, Vĩnh Chí nhận được điện thoại của tôi xong liền ra tay, nước trôi tới đây, và con liền bị cuốn , trơ mắt nhìn các rơi xuống vách núi đá, mà theo cứu các người!!"

      Nghe đến đó, cả trái tim Lạc Tích Tuyết nhéo lên, Mực Cảnh chính là Mực Cảnh, đến kếhoạch giày vò cũng chu toàn thế, thậm chí là biến thái.

      Nét mặt Mực Cảnh đầy khoa trương, cả ngườinhao nhao muốn thử: " Lạc Thiên Uythấy người mình mến nhất, tiến vào vách đá, nhưng cách nào cứu , như thế nào? hỏng mất!! cầu xin tôi đểcho tìm cái chết!! Sau khi chết, phần của tôi và phần của bao năm qua cố gắng, thuộc về tôi hết! Ha ha!"

      Lạc Tích Tuyết nhìn chằm chằm , chỉ cảmthấy ngực hồi đau nhức kịch liệt, khôngthể tượng tưởng ra trường hợp như thế, tại sao người đàn ông này lại tàn nhẫn như thế?

      Mực Cảnh cười phá lên: "Được rồi, trò chơi củachúng ta bắt đầu! nhất địch phải nhờ trời phù hộ chết nhanh , bởi vì như vậy lời , sau kịch hay là hát hay!"

      Vì vậy, Mực Cảnh lái xe đến vách đá bên thácnước, đem Lạc Tích Tuyết và Băng Băng chia ra cột vào hai nhánh cây đại thụ, lưng Lạc TíchTuyết dựa vào dòng nước chạy, Băng Băngcàng thêm sợ mà khóc lớn.

      "Khóc , khóc , khóc càng vang dội, ba mày càng đến nhanh!" Mực Cảnh hả hê .

      Làm xong tất cả, Mực Cảnh lui về sau, vừa đivừa làm ra vẻ mặt vô tội, nhìn Lạc Tích Tuyếthung hăng nhìn gương mặt dối trá của .

      Cho nên lòng người khó dò, ai có thể nghĩ tới Mực Cảnh lại mai phục bên người bọn họ nhiều năm như thế, tất cả chỉ vì tiền bạc!

      vì giờ khắc này mà tỉ mỉ bố trí, dĩ nhiên dễ dàng buông tha cho .

      Nhưng đối với Lạc Tích Tuyết mà , giờ khắc này giống như là cùng với đau khổ nơi địa ngục giúp con người tu luyện ý chí.

      Chờ đợi, mỗi phút mỗi giây, đều giống như thanh đao nhọn khoét vào trong da thịtLạc Tích Tuyết.

      Quả nhiên Mực Cảnh hiểu lòng người, biếtrõ chuyện tận mắt chứng kiến người thân của mình chết đó là chuyện khiến người ta đau tâm phế phổi.

      Đây là loại đau khổ gì sánh bằng, cái đóthì gì tốt hơn là chết cùng nhau.

      tại điều duy nhất Lạc Tích Tuyết mong đợi chính là Lạc Thiên Uy tới, nên trúng với những gì Mực Cảnh tiên đoán.

      Nhưng làm thất vọng là Lạc Thiên Uy chạyđến rất kịp thời. Làm sao mà có thể cứu và Băng Băng đây?

      phải có lòng tin với , chỉ làquá đáng sợ, thể tin lại có chuyện tàn khốc như thế này.

      Chỉ trong chớp mắt, nhìn thấy Lạc Thiên Uy dừng xe ở cửa tử, rồi chạy đến gần họ.

      Mới tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nhưng làmanh ốm rất nhiều, điều đó chứng tỏ lo lắng rất nhiều cho bọn họ

      cầm điện thoại di động hướng về phía bọn họ, nhất định là bị Mực Cảnh điều khiển.

      Quả nhiên, Lạc Thiên Uy gặp các bị trói bên vách núi, bất chấp tất cả mà chạy vội tớibên cạnh bọn họ.

      Lạc Tích Tuyết muốn hô to, đáng tiếc miệng bị che lại, dùng hết toàn lực để biểu ,đáng tiếc nhìn đến biểu của .

      "Đừng! Lạc Thiên Uy, đừng tới đây! nên tới"

      Vô luận cố gắng thế nào, phát ra chỉ là tiếngkhóc la mơ hồ ràng.

      Nước mắt chảy quanh hốc mắt, Lạc Tích Tuyếtkhông thấy gương mặt nữa, chỉ thấy được bóng người mơ hồ vọt về bên .

      Động tác của nhanh như vậy, mấy bước liền đến gần , chỉ mong bọn họ gặp nguy hiểm.

      Đáng tiếc, chuyện bất hạnh đến, “bằng” tiếng súng vang lên, chấn động cả đỉnh núi.

      Lạc Thiên Uy cứ như vậy té xuống, nằm sân cỏ, nhúc nhích!!

      Chương 303: Cứu , hy sinh tánh mạng!

      Thời gian giống như dừng lại trong thời khắcnày, quanh tất cả đều ngưng lại bất động,trong thiên địa an tĩnh giống như chỉ còn lại hô hấp của cùng tiếng tim đập.

      Lạc Tích Tuyết cả thân thể nhúc nhích,hai mắt nhìn thẳng về phương hướng của LạcThiên Uy.

      cứ như vậy nằm ở nơi đó, chút nàonhúc nhích!

      Chẳng lẽ, chết rồi sao? Mặc Cảnh đánh chết ?

      Lạc Tích Tuyết trợn to cặp mắt, thể tin nhìn qua màn trước mắt, liền hô hấp cũngtrở nên cẩn thận.

      dám khóc lên, sợ tiếng khóc củachính mính cho biết tất cả đều là .

      Băng Băng tựa hồ có chút ý thức, trong miệngbé ngừng kêu"Ba, ba!"

      Nhưng Lạc Thiên Uy vẫn nằm ở chỗ này, dùcon có gọi thế nào, cũng nhúc nhích.

      "Phanh!" Mặc Cảnh chưa từ bỏ ý định lại bắn thêm phát súng, lần này Lạc Tích Tuyết thấy , viên đạn kia trực tiếp xuyên thẳng vào chân trái của Lạc Thiên Uy.

      Máu tươi từ miệng vết thương phun ra ngoài,nhiễm đỏ đầy đất.

      Rốt cuộc, Lạc Tích Tuyết nhịn được thấtthanh khóc lớn, giờ khắc này rốt cuộc cũngcảm nhận được cái gì gọi là ruột gan đứt từng khúc.

      ra người Mặc Cảnh muốn hành hạ khôngphải Lạc Thiên Uy, mà là .

      tận mắt nhìn thấy người đàn ông mình thương chết ở trước mặt mình, nhưng làmgì được, loại cảm giác này giống như là bị ngườighìm chặt cổ, vô luận giãy giụa như thế nào,cũng tránh khỏi!

      Lệ đột nhiên chảy ra ngoài, tại Lạc Tích Tuyết chỉ có loại cảm giác, nếu như chết, muốn cùng , tất cả đềukhông muốn cố kỵ nữa, nhà ba người chết cùng chỗ thôi.

      nhắm chặt hai mắt, tựa hồ nghe thấy cái chếtđang hướng về mình.

      "Phanh! Phanh! Phanh!" Liên tục ba tiếng, Lạc Tích Tuyết gắt gao nhắm mắt lại, lệ cứ như vậykhông nghe lời cứ chảy ra.

      là mẹ của Băng Băng, muốn ởtrước mặt bé khóc, muốn làm cho bé nhìn thấy mình yếu ớt, nhưng vì Lạc Thiên Uy chết rồi, bọn họ ngay cả thi thể đều tha,tại sao lại tàn nhẫn như vậy.

      Giờ khắc này, long của Lạc Tích Tuyết hoàn toàn trống rỗng, lọt vào vực sâu đáy.

      Chung quanh tất cả thanh đều nghe được rồi, bao gồm tiếng khóc của con , tất cả đều che giấu.

      chỉ chờ cái chết khắc lại tới, nhưng chờđợi cũng là cái ôm trong ngực quen thuộc.

      "Tích Tuyết, xin lỗi, để cho em lo lắng!" Là thanh của Lạc Thiên Uy!

      Lạc Tích Tuyết cơ hồ cho là mình nằmmơ, làm sao có thể? Thế nào lại là ?

      khó có thể tin mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy gò má tuấn của người trước mặt mình.

      Thân thể của ôm lấy , có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của .

      còn chưa có chết! !

      Lạc Tích Tuyết trong lòng kích động thôi, vẫn còn sống.

      "" vui vẻ muốn gì, lại phát lời đến khóe miệng lại ra được, chỉ cònlại thanh nghẹn ngào khàn khàn.

      " giúp em cởi dây trói!" Lạc Thiên Uy đem sợi dây cởi ra, lại đem Băng Băng ôm vào trongngực.

      Lạc Tích Tuyết chú ý tới, cách đó xangười nằm ở nơi đó là Mặc Cảnh.

      còn kịp hỏi là chuyện gì xảy ra, lạinghe có tiếng ken két.

      Xong rồi, cây này chịu nổi sức nặng của ba người, nó gảy.

      " , mang theo Băng Băng trước!" Lạc Tích Tuyết khi băng dính được tháo ra, câu nóiđầu tiên của là như vậy.

      "Chúng ta cùng !" Lạc Thiên Uy bắt được cổ tay của , dùng sức ôm than thể ra khỏi đó.

      Nhưng mỗi khi dùng sức chút, tiếng ken két của nhánh cây càng ràng hơn, cây cũngnhanh muốn bẻ gảy, tiếp tục như vậy ba ngườibọn họ cũng rơi xuống nước.

      " đưa con trước , đừng dành nhau nữa, đừng động tới em!" Lạc Tích Tuyết lớn tiếng đốivới kêu.

      Lạc Thiên Uy nghe được tiếng nước mạnhmẽ chảy, đột nhiên cũng hiểu là chuyện gìsắp xảy ra.

      Thế nhưng lại có buông tay Lạc Tích Tuyết ra, ngược lại nắm chặt hơn: "Nắm lấy tayanh!"

      Lạc Tích Tuyết nóng nảy: " trước !"

      Chẳng lẽ có nghe thấy sao?

      Nơi xa nước chảy chạy ào mà đến, phát ra tiếng ù ù lớn.

      Thanh lớn như vậy, thế nhưng có nghe thấy sao?

      Lạc Thiên Uy cố ý muốn dẫn Lạc Tích Tuyếtcùng , tay ôm Băng Băng, tay nắm chặt tay Lạc Tích Tuyết, tuyệt chịubuông ra nửa phần.

      Lạc Tích Tuyết tránh thoát ra, chỉ có thể để ôm lên .

      Rốt cuộc, hơn nửa người rời nhánh cây,chuẩn bị lên bờ.

      Chợt,"Ầm" hồi tiếng nước chảy, vừa nhanh vừa vội cọ rửa tới đây.

      Ba người đồng thời rơi vào nước.

      Nước tràn vào miệng vào mũi, là hồi sặc nước ho khan, từ từ nuốt dần vào bụng.

      Lạc Tích Tuyết biết bơi, nhưng là bây giờ tình huống như thế, cho dù biết bơi cũng cóbiện pháp.

      Bởi vì nước trùng kích lực bây giờ quá lớn rồi,chạy như điên khuynh tiết mà đến nước chảy tựa như vòng xoáy khổng lồ , đem ngườihấp thụ vào, căn bản ra được.

      Huống chi phía dưới chính là thác nước, nướctrùng kích lực đem người cuốn xuống, vôluận kỹ thuật bơi lội cao hơn nữa, cũng khôngthoát khỏi được loại này trùng kích lực.

      Lạc Tích Tuyết suốt cả ngày chưa ăn gì, vừa đói vừa lạnh, bức bách cả đêm, sức lực toàn thân cũng trôi mất, tứ chi mở rộng ra.

      có hơi sức bắt nhánh cây lên bờ,cũng có hơi sức nắm tảng đá, chỉcó thể để than mình theo nước chảy bèo trôi.

      Vẫn đêr cho nước chảy cọ rửa thân thể của ,mang tất cả sức lực của , cho đến khi lấytoàn than hoàn toàn bao phủ..

      Dần dần, Lạc Tích Tuyết còn giãygiụa, hi vọng nước chảy đắm chìm qua mình.

      Hy sinh mình, để cứu những người mà mình thương nhất.
      Trong nước cục đá đánh thẳng vào thân thể của ,thân thể càng phiêu càng xa.

      biết chồng cùng con của như thế nào rồi.

      Nếu như nhà ba người nhất định thểở chung chỗ, nếu như cùng Lạc ThiênUy kiếp này có duyên phận, nếu như ba người bọn họ phải có người hy sinh ——

      hi vọng người này là ! !

      sớm mệt mỏi rã rời lạc Tích Tuyết, cứ nhưvậy nhắm mắt lại, vẫn mực chìm xuống, chìm xuống

      Cho đến khi cánh tay giữ lại.

      Lạc Tích Tuyết hoảng hốt, đột nhiên nghe được có thanh ở bên tai ngừng :"Tích Tuyết, cố gắng chống đỡ, nhất định sẽkhông có chuyện gì!"

      phấn chấn tinh thần lên, ràng cóhơi sức, lại trong thời khắc nắm được bàn tay kia, lại như sinh ra chút sức lực.

      Vì vậy, mở mắt ra.

      Mượn ánh sáng mặt trời chiếu ở mặt nước, nhìn thấy Lạc Thiên Uy tay nắm mộtkhối nham thạch, tay kéo lấy , mà BăngBăng khối nham thạch đó.

      dùng hết tất cả hơi sức, đem Lạc Tích Tuyết từ trong dòng nước giữ lại.

      Lạc Tích Tuyết phối hợp , cố gắng hướngđầu dòng nước..

      Đỉnh đầu ánh sáng càng ngày càng sáng, cônhìn thấy tia hy vọng sinh tồn, nhưng phổi khí lại càng ngày càng mỏng manh, ở thời khắc sắp hít thở thông lần nữachìm xuống bàn tay to từ vịn hông củacô, đổi thành nâng thân thể của lên.

      "Ồn ào" tiếng, rốt cuộc nổi mặt nước.

      Cương mãnh hít hơi, liền bị Lạc Thiên Uy đẩy lên khối nham thạch.

      Đầu vẫn còn có chút trống rỗng, ở trong nước rất lâu, Lạc Tích Tuyết cơ hồ hít thở khôngthông.

      Lạc Thiên Uy bắt được nhánh cây đangtrôi, đem Nham Thạch cố định lại.

      Lạc Tích Tuyết thần chí có chút thanh tỉnh, thuận thế bắt được nhánh cây, hướng bờ bò tới.

      Phía sau là Lạc Thiên Uy cõng Băng Băng.

      Bởi vì nước chảy quá mạnh, bọn họ leo lênnham thạch tùy thời bị dòng nước xiết tách ra rồi.

      Cho nên Lạc Tích Tuyết chỉ có thể dùng hết sứchướng bờ bò, nước bùn bãi sông, lên trước nữa chút chính là bờ rồi..

      Lạc Tích Tuyết giùng giằng bò lên , nhận lấyBăng Băng được Lạc Thiên Uy đưa tới, hai mẹ con bình an lên bờ.

      Nhưng là, khi quay người lại phía saukhông thấy bóng dáng của Lạc Thiên Uy.

      ấy ở đâu?

      Lạc Tích Tuyết long vừa mới hồi phục nay lại lần nữa nhói lên.

      Chạy chồm lăn lộn mặt nước, căn bảnkhông có người.

      xuống chút nữa du nhìn, vẫn có người.

      "Lạc Thiên Uy! !" dắt giọng hô to.

      có người trả lời .

      Lạc Tích Tuyết nóng nảy, liền lăn vòng dọc theo bên bờ chạy: "Lạc Thiên Uy! !"

      Chỉ thấy, ở chỗ xa bên thác nước, thanảnh quen thuộc của Lạc Thiên Uy lăn lộn với nước sông, cùng nhau bị xung xuống thácnước.

      " ——" Lạc Tích Tuyết phát ra tiếnggọi xé long, đau đến tê tâm liệt phế.

      Đây phải là ? ! tin.

      thế nhưng vì cứu , hy sinh chính mình! !

      "Lạc Thiên Uy! ! ! Lạc Thiên Uy! ! ! Lạc Thiên Uy! ! !"

      Lạc Tích Tuyết dùng hết toàn bộ sinh mạng, lớn tiếng kêu tên của .

      Trống trải mặt sông, trừ rào rào tiếng nước chảy, cũng chỉ có tiếng thét khan cả giọng của mà thôi.

      , bị nước chảy mang , cũng về được!

      Lạc Tích Tuyết suýt nữa té xỉu, cả người tâm tình gần như mất khống chế, chạy dọc theo bờ sông .

      Liền định như vậy rơi vào trong sông, theo , nhưng truyền đến từ sau lưng tiếng la khóc của con .

      phải muốn chết, mà là muốn cứ như vậy chết , ít nhất phải tìmcuộc sống yên bình cho con , lúc ấy đimới an tâm.

      "Tích Tuyết! !" Lạc Tích Tuyết yếu đuối thân thể ngã xuống đất, chợt sau lưng sức lực đỡ dậy.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Đại Kết Cục: đến thiên trường địa cửu

      Là thanh của Tiếu Vũ Trạch, có hàng loạt cảnh sát chạy đến.

      " Vũ Trạch, nhanh cứu Thiên Uy, ấybị nước cuốn trôi rồi!" Lạc Tích Tuyết nóngnảy nắm lấy áo của Tiếu Vũ Trạch .

      Tiếu Vũ Trạch ôm : "Tích Tuyết, em tỉnh táomột chút, cảnh sát cứu rồi !"

      " được, em muốn tự mình cứu ấy,các biết ấy bị cuốn nơi nào!"Lạc Tích Tuyết chân bước vào trong nước, hy vọng có thể tìm được .

      Tiếu Vũ Trạch lôi lên, chặt ôm lấy :"Tích Tuyết, tin tưởng , cảnh sát xuốngtìm. Nước chảy mạnh như vậy, em xuống chỉ là chịu chết!"

      "Nhưng em thể trơ mắt nhìn ấy cứnhư vậy chết !" Lạc Tích Tuyết tâm tình mấtkhống chế quát, khóc đỏ cả mắt.

      Tiếu Vũ Trạch nắm bả vai của , chăm chú nhìn : "Tích Tuyết, em hãy nghe , em bây giờ còn có Băng Băng, con của em cần em, em thể như vậy vứt bỏ nó, cái gì đềukhông để ý theo ba của nó như vậy được!"

      Lời của Tiếu Vũ Trạch tựa hồ nhắc nhở ,lạc Tích Tuyết nhớ tới con , ngồi xổm ngườixuống ôm lấy thân thể nho bé của Băng Băng,thất thanh khóc lớn lên.

      Băng Băng cảm thấy Tích Tuyết khóc, trong lúc mông lung cũng ý thức được xảy ra chuyện tốt, bé cũng khóc lớn theo.

      Tiếng khóc của hai mẹ còn làm mọi người xungquanh đều cảm thấy đau lòng!

      Tiếu Vũ Trạch cởi áo khoác xuống phủ lên cho mẹ con , gọi xe cảnh sát đưa và Băng Băng đến bệnh viện.

      Mới vừa trải qua giây phút nguy hiểm kia, hai mẹ con thần chí cũng có chút hoảng hốt.

      "Nơi này giao cho cảnh sát , họ giúp em tìmđược Lạc Thiên Uy ." Tiếu Vũ Trạch cầm bàn tay lạnh lẽo của Lạc Tích Tuyết an ủi, nhưng lại giống như là nghe được lời của , ngơ ngác ngồi ở trong xe.

      Lúc này, trong đầu tất cả đều là màn Lạc Thiên Uy cứu , nếu như lúc ấy trựctiếp ôm Băng Băng lên bờ, có phải hay khôngngười chết !

      biết trở lại cứu , giữa bọn họ chỉ có thể sống , thế nhưng lại đem cơ hội sống sót đó cho .

      Lệ rơi gương mặt lạnh lẽo của ngờ lại nóng đến vậy.

      Lạc Tích Tuyết bất tri bất giác ngẩng đầu nhìn con , đứa bé toàn than đông lạnh đến phát run, may là có thể kịp thời đưa Băng Băng đến bệnh viện.

      Thời điểm vào phòng cấp cứu, Lạc Tích Tuyếtvẫn là mở to mắt , bởi vì biết từ lúc nào nhận được tin tức của Lạc Thiên Uy, cho nên dám ngủ.

      sợ chính mình ngủ thiếp , hoàn toàn mấtliên lạc với .

      Đỉnh đầu ánh đèn màu trắng rất sáng, Lạc Tích Tuyết ngắm nhìn ánh đèn, dần dần trước mắtmơ hồ, biết bác sĩ tiêm thuốc mê cho .

      cánh tay của những vết thương vì ngâm trong nước quá lâu lại kịp thời xử lý, đãbị nhiễm trùng rồi.

      Nhưng quan tâm, Lạc Thiên Uy ngay cả tính mạng cũng bị mất, cánh tay có làcái gì đây?

      Dần dần ý thức mơ hồ.

      Đến tột cùng ngủ bao lâu, biết dù là ngày hay đêm, Lạc Tích Tuyết trong tiềm thứcvẫn muốn tỉnh lại.

      Chung quanh mỗi ngày đều xuất các loạithanh , có Tiếu Vũ Trạch , Trần Tiểu Mạt , Uy Mục , còn có cả thanh của Lãnh KhinhCuồng nữa.

      Nhưng chính là muốn tỉnh lại, vì trong giấc mộng có thể được gặp Lạc Thiên Uy của .

      Có lẽ chỉ có những người này là nhất định phảiđặt ở trong trí nhớ , nhưng chính là khôngmuốn đặt vào trong trí nhớ.

      Vì vậy Lạc Tích Tuyết mực hôn mê, chẳng phân biệt được ngày đêm, ngừng nghỉ.

      Cho đến khi bên cạnh giọng non nớtvang lên: "Mẹ, mẹ! Băng Băng rất nhớ ngươi! !"

      Lạc Tích Tuyết trong tiềm thức hơi giật mình, là Băng Băng!

      Nước mắt của chảy xuống, thấy con sẽchỉ làm khổ sở hơn.

      "Mẹ, ba có ở đây, Băng Băng rất nhớmẹ a, mẹ thể cứ ngủ như vậy, để ý tới Băng Băng rồi !" Tiểu Băng Băng lắc lắc tay của .

      Lạc Tích Tuyết lúc này mới đột nhiên ý thức được, thể tiếp tục như vậy, còn có con .

      Đây là giọt máu của cùng Lạc Thiên Uy nên phải biết quý trọng, sống tốt, mà phải tiếp tục trốn tránh thực tế.

      Vì vậy mở mắt, đem tiểu Băng Băng kéo vàotrong ngực: "Băng Băng, xin lỗi, là mẹ tốt, mẹ nên ngủ lâu như vậy, bỏ lạimột mình con!"

      Từ bệnh viện ra, thời tiết chuyển lạnh,giống như tâm tình của Lạc Tích Tuyết lúc này.

      Uy Mục giúp xuất viện, tự mình lái xe đưa côcùng Băng Băng về biệt thự.

      Bùi Địch lập tức tiến lên đón, cả nhà 3 ngườicùng ôm nhau.

      Cái nhà này trước kia vẫn là bốn người, hôm nay thiếu nhân vật trụ cột nên khí có vẻ khác thường.

      Hai đứa bé tựa hồ cũng hiểu xảy ra chuyện gì, hề ồn ào nữa, dù ngày hay đem cũng biết điều mà ngoan ngoãn.

      Mà Lạc Tích Tuyết, luôn trầm lặng mình,ngủ chiếc giường mà Lạc Thiên Uy thườngngủ.

      Những năm này, đối với tốt, từ lúc mới bắt đầu cự tuyệt, càng vềsau càng kháng cự, cùng giữa phảilà chia tay, chính là gây gổ.

      Dây dưa nghỉ, cơ hồ cho nụ cười, chuyện với cũng rất ít.

      luôn cho là, cướp hạnh phúc của , là thay đổi cuộc sống vốn có của .

      biết, cùng sớm ở chung chỗ, phân nửa cũng rời rồi ! !

      Mỗi buổi tối, đều mơ thấy cùng Lạc Thiên Uy chung với nhau, ra là bọn họ cũng cóvui cười, chỉ là bị quá nhiều hiểu lầm cùng hận ý che mắt.

      thể rời bỏ , tựa như cũngkhông thể rời bỏ .
      Đoạn tình này sớm dung nhập vào tánh mạng của bọn họ, xông vào xương tủy của bọn họ, quấn lấy linh hồn của bọn họ, đời đời kiếpkiếp cũng thể chia lìa.

      Nhưng đáng tiếc là giờ ý thức được điều này quá muộn.

      Tiếu Vũ Trạch gọi điện thoại tới, thanh rất trầm thấp: "Tích Tuyết"

      Lạc Tích Tuyết nhìn thời gian, trễ thế này, đoán chừng có chuyện quan trọng ấy mớigọi như vậy.

      "Cảnh sát tìm được thi thể Lạc Thiên Uy, ngày mai em có thể qua đây nhận thi thể!" Điện thoại bên kia trầm mặc lâu mới mở miệng.

      Lòng của Lạc Tích Tuyết lộp bộp rơi xuống,điện thoại cũng rơi xuống đất.

      Nhận thi thể! !

      Mặc dù nhiều ngày như vậy qua, trong lòng ràng, cơ hội Thiên Uy còn sống cao,nhưng trong tiềm thức vẫn ôm tia hy vọng.

      Nhưng tại sao, ông trời lại tàn khốc như vậy, nhất định bắt tận mắt thấy thi thể của ngườiđan ông thương nhất.

      Lạc Tích Tuyết té xuống nền nhà, đôi tay chống nền nhà, nghẹn ngào ngừng.

      Khóc suốt đêm sang hôm sau, Uy Mục phái người đưa tới bệnh viện .

      Tiếu Vũ Trạch tới sớm đợi , Băng Băng may là có Lãnh Khinh Cuồng chăm sóc, đứa bé còn mong đợi ba có thể tới .

      Nhà xác mặc dù cách xa, nhưng Lạc Tích Tuyết tựa như thế kỷ dài đằng đẵng vậy.

      Rốt cuộc cách cánh cửa bước chân chỉ cần bước vào là xong nhưng lại bỏ qua.

      Cũng quay đầu chạy về hướng ngược lại.

      Bây giờ có dũng khí, cũng hoàn toànkhông có hơi sức, nhìn thấy thi thể Lạc ThiênUy.

      thấy được, nửa đời sau còn có thể lừa mình dối người, lừa gạt mình , còn sống, còn có thể chờ .

      Gặp được, sợ là nửa đời sau sống trong cơn ác mộng này.

      sợ hãi tất cả đều là , cho nên tình nguyện lừa mình dối người.

      "Uy Mục, làm phiền xem chút."

      Lạc Tích Tuyết thanh khàn khàn, đốt lênmột điếu thuốc.

      Tiếu Vũ trạch hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của , Tích Tuyết chưa bao giờ hút thuốc lá.

      ra ngay cả Lạc Tích Tuyết cũng đối với hành động này của mình có chút giật mình, sớm phải là thiếu nữ đoan trang trong mắt Tiếu Vũ Trạch những năm trước nữa rồi, thay đổi, những năm này thay đổi rất nhiều.

      tại, Lạc Thiên Uy chết rồi, chính là thủlĩnh hắc bang?

      Tang lễ ngày đó, tới rất nhiều người.

      Lạc Tích Tuyết toàn bộ giao cho uy mục xử lý, co có bất kỳ tâm tình trông nom.

      Hai đứa bé nhận Lãnh Khinh Cuồng làm cha nuôi, mặc dù về tình cảm có chút an ủi, nhưng vẫn thể nào thay thế được Lạc Thiên Uy.

      Nghe được tiếng khóc của trẻ con, hốc mắt Lạc Tích Tuyết cũng ươn ướt, chỉ là khôngmuốn khóc, ít nhất biết Lạc Thiên Uy khônghy vọng đau khổ như vậy.

      hơn nửa đời cho nụ cười,bây giờ hi vọng mình có thể cho nụ cười hoàn mỹ nhất từ trước tới nay.

      Nhưng có vài người, lại đem mỉm cười của cômà bàn tán, khinh thường.

      "Pằng!" cái tát, hung hăng giáng xuống trênmặt của Lạc Tích Tuyết.

      Là Trì Nhược Huân, ta tức giận nhìn chằmchằm Lạc Tích Tuyết, lớn tiếng ngay trước mặt tất cả mọi người quát: "Tiện nhân này là hạichết Uy , chính là hung thủ! ! tại Uy bị hại chết, thế nhưng chút nước mắt cũng có, rốt cuộc có tâm hay khônghả?"

      Lạc Tích Tuyết cắn môi lời nào, Uy Mục lập tức kéo Trì Nhược Huân lui xuống.

      Trì Nhược Huân như cũ tức giận nhục mạ: "LạcTích Tuyết, biết xấu hổ? Thiên Uyvừa mới chết, để cho hai đứa bé nhậnLãnh Khinh Cuồng làm cha? Có phải là cùngLãnh Khinh Cuồng hợp mưu, cùng nhau hạichết ấy? Mục đích của chính là gia sản của ấy, phải hay ?"

      Mặc dù chỉ chỉ là lời có căn cứcủa Trì Nhược Huân nhưng mọi người xungquanh ái cũng cho là , bàn tán xôn xao.

      Tang lễ cuối cùng cũng kết thúc, cuộc sống của Lạc Tích Tuyết thay đổi rất nhiều. quyếtđịnh cùng Tiều Băng Băng và Tiều Bùi Địch ranước ngoài sinh sống. Hàn Diệp Thần bị bắt giữvì tội chủ mưu.

      Trước khi , Lạc Tích Tuyết xem Hàn Diệp Thần lần cuối cùng.

      Hai người nhìn nhau chẳng gì, câu cũng , cho đến lúc Lạc Tích Tuyết rời ,Hàn Diệp Thần mới mở miệng hỏi có thể tha thứ cho hay .

      Lạc Tích Tuyết trả lời , xoay ngườirồi rời .

      Có thể tha thứ cho sao? Chính cũng biết, nếu như Lạc Thiên Uy chếtcó lẽ có thể, nhưng là bây giờ người chết cũng thể sống lại, việc tha thứ tha thứ, có ý nghĩa gì chứ?

      Tiếu Vũ Trạch vẫn bỏ được , nhưng duyên nợ có, nên có lẽ lần này quay trở về nữa.

      Tại phi trường, tất cả mọi người đều tới tiễn .

      Tiếu Vũ Trạch vẫn cố gắng giữ lại lần cuối:"Tích Tuyết, thể cho thêm cơhội cuối cùng sao?"

      Lạc Tích Tuyết biết, ra lời này là khi hạ quyết tâm, bởi vì Điềm Điềm ởbên cạnh , nghe được câu này của TiếuVũ Trạch khuôn mặt trở nên bi thương.

      Lạc Tích Tuyết cười khổ lắc đầu: " Vũ Trạch, chúng ta trở về được nữa đâu!"

      Lạc Tích Tuyết chuẩn bị xoay người, Tiếu VũTrạch lại kéo tay của : "Chẳng lẽ Thiên Uy có ở đây, em cũng nguyện ý lựa chọn sao?"

      Lạc Tích Tuyết hít sâu hơi: " ấy khôngcó rời , ấy vĩnh viễn sống ở trong lòng của em."

      xong câu đó, Lạc Tích Tuyết liền xoayngười lên máy bay.

      Cái giây phút bước lên máy bay kia, nghe được sau lưng truyền đến giọng lớn của Tiếu Vũ Trạch: "Tích Tuyết, em ! !"

      khắc kia, hốc mắt Lạc Tích Tuyết ươn ướt, phải bởi vì lời của Tiếu Vũ Trạch, mà bởi vì chính nhận ra điều đó quá muộn.

      Nếu như sớm chút chịu tiếp nhận tìnhyêu của , có lẽ cũng có kết cuộcnhư ngày hôm nay.

      Chỉ là có lúc, người ta luôn hiểu được quý trọng đó, cho đến bỏ lỡ, mới phát , đángtiếc là quá muộn.

      Máy bay cất cánh, Lạc Tích Tuyết vẫy tay tạm biệt thành phố này.

      Nơi này có quá nhiều nỗi buồn, cùng Lạc ThiênUy từ bắt đầu đến kết thúc, tất cả đều là ở chỗnày.

      Khi Uy Mục hỏi , có muốn hay lưu lạiở biệt thự gật đầu, muốn bán ngôi biệt thự kia, là bởi vì trong lòng còn nhớ lại.

      Mặc dù biết nơi đó làm đau, nhưng là ngày nào đó chai với cái đau đó, đến lúcđó về nước.


      Đến Mỹ mới đây được ba tháng.

      Lạc Tích Tuyết ở nơi này mở quầy rượu,nhằm giết thời gian và cũng để quên nỗi đau.

      Băng Băng và Bùi Địch đều đến trường học gầnnhà, chúng thích nghi rất nhanh và cũng quen được rất nhiều bạn mới.

      Cuộc sống cứ thế trôi qua lặng lẽ, ngoài công việc Tích Tuyết cũng có đến khu phố người Hoa để chuyện với những người quen.

      Mỗi lần tụ hội, thường có người hỏi , tại saolại ở độc thân, cha của đứa bé đâu.

      chỉ là cười đáp, ra chỉ câuhỏi lơ đãng của mọi người mà lại có thể chạm vào chỗ sâu nhất trong long .

      Cho đến khi Lãnh Khinh Cuồng công tác tới Mĩ tìm , người chung quanh mới dần dần bỏ nghi ngờ đối với , cho là Lãnh KhinhCuồng chính là chồng của .

      ra cùng Lãnh Khinh Cuồng đời này đãrất rang, suốt đời chỉ có thể làm bạn.

      Mặc dù mỗi lần Lãnh Khinh Cuồng đều là mượn cớ đến gặp , nhưng Lạc Tích Tuyết vẫn duy trì quan hệ bạn bè xã giao, ngược lại Băng Băng rất vui vẻ, mực gọi là cha.

      Nhưng kỳ quái là, mỗi lần Lãnh Khinh Cuồngđến nhà , đều cảm giác trong lúc vô hìnhcó người nào đó nhìn mình.

      Loại cảm giác đó rất kỳ quái, hình như là làmgì đúng, bị người khác bắt gặp, dường như có đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào .

      Loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt,nhưng lúc Lạc Tích Tuyết cố ý xem, lại thấy ai.

      Lạc Tích Tuyết khỏi bắt đầu hoài nghi,chẳng lẽ là suy nghĩ quá nhiều?

      Hôm nay, Lạc Tích Tuyết bận đến mức tới nửa đêm mới đóng cưa quầy rượu.

      Lãnh Khinh Cuồng lái xe đưa co về nhà, bắt đầumùa đông, đêm khuya gió lạnh thấu xương,Lãnh Khinh Cuồng cởi xuống áo choàng củamình khoác lên vai .

      "Khinh Cuồng, về sau cần trở lại!"Đứng ở cửa, Lạc Tích Tuyết do dự lâu, độtnhiên xoay đầu lại hướng .

      Lãnh Khinh Cuồng ánh mắt thoáng qua phức tạp và lảng tránh, đột nhiên vươn tay, đem lạc Tích Tuyết ôm vào trong ngực: "Tích Tuyết, đểcho chăm sóc mẹ con em được ?"

      " thể Khinh Cuồng!" Lạc Tích Tuyết đẩyhắn ra, thẳng cự tuyệt: "Trong lòng em cóanh ấy, tiếp nhận bất kỳ người đàn ông nào khác!"

      "Nhưng có ở đây, chẳng lẽ em cả đời đều lập gia đình?" Lãnh Khinh Cuồng cầm tay của , đem lạc Tích Tuyết kéo đến bên cạnh mình.

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu, trong đầu rất loạn: "Em chỉ biết ấy là chồng của em, đời này em chỉ có ấy là chồng!”

      Nước mắt tràn ngập hốc mắt , xong câu đó, mở cửa vào nhà, đem Lãnh Khinh Cuồngngăn cách bên ngoài.

      phải muốn cho cơ hội, chỉ là trải qua đoạn thời gian sống chết cùng LạcThiên Uy như vậy, bây giờ có tâm tìnhbắt đầu đoạn tình khác.

      Nếu thể toàn tâm toàn ý ai vậy chibằng hãy lời cự tuyệt để sau này phải tổn thương ai.

      "Mẹ, người xem cha dạy con xếp gỗ, có lợi hạihay ?" Tiểu Băng băng đột nhiên chạy tới, cầm trong tay xếp gỗ, vui vẻ cùng Lạc TíchTuyết khoe khoang.

      Lạc Tích Tuyết nhìn xếp gỗ trong tay bé, dịudàng sờ sờ đầu tiểu Băng Băng: "Băng Băng thông minh!"

      xong, bắt đầu đổi giày, nhưng vừa đem bao đặt ở ghế sa lon, bỗng nhiên lại nhớ tới lời Băng Băng vừa .

      Cha? Cái gì cha? vừa mới cùng LãnhKhinh Cuồng về tới cổng nhà ai có thể dạyBăng Băng xếp gỗ?

      Lạc Tích Tuyết bất thình lình rùng mình mộtcái, chẳng lẽ là Lạc Thiên ?

      suy nghĩ, trong đại sảnh ngọn đèn vụt tắt.

      Lạc Tích Tuyết giật mình, vừa định kêu to, chỉthấy Băng Băng cùng Bùi Địch đẩy mấy tầng bánh sinh nhật cao ra.

      "Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ! !" Hai đứa bé hưngphấn hát bài hát sinh nhật.

      Nhưng Lạc Tích Tuyết lại cười nổi, bởi vì ràng nhìn thấy sau lưng 2 đứa bé là bongdáng cao lớn của Lạc Thiên Uy.

      Đây là mộng sao?

      Bởi vì biết hôm nay là sinh nhật của , cho nên Lạc Thiên Uy tới nhìn .

      Lạc Tích Tuyết lòng cuồng loạn lên, cơ hồ muốn thất thanh thét chói tai, liền sắc mặt cũng tái nhợt xuống.

      "Mẹ, cha tới chúc mừng sinh nhật của mẹ, mẹ vui vẻ sao?" Tiểu Băng băng nhẹo đầu hỏi.

      Lạc Tích Tuyết nhìn Lạc Thiên Uy chút, lại nhìn đứa bé, khiếp sợ trừng lớn con ngươi.

      Băng Băng cũng có thể thấy Lạc Thiên Uy, như vậy, phải nằm mơ rồi !

      "Bùi Địch, con đưa Băng Băng ra bên ngoài chơi, cha với mẹ có lời muốn !" Lạc ThiênUy dịu dàng ra lệnh .

      Bùi Địch lập tức hiểu chuyện kéo Băng Băng .

      Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lạc Tích Tuyết hề chớp mắt ngây người nhìnngười đàn ông trước mắt này.

      LạcThiên Uy bước về trước bước, khiến Lạc Tích Tuyết có thể thấy ràng.

      a, thế nhưng có chết! !

      Lạc Tích Tuyết theo dõi , cách nàodời tầm mắt của mình, liền mắt cũng khôngkịp nháy.

      "Tuyết Nhi" Lạc Thiên Uy động tình ôm vào trong ngực, ôm chặt lấy.

      Nghe tiếng mạnh mẽ của lồng ngực , Lạc Tích Tuyết càng thêm xác định, vẫn còn sống.

      , vẫn còn sống!

      Trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổnngang, thứ xông ra hốc mắt đúng là nước mắt.

      " còn sống, còn sống?" nghẹnngào hỏi.

      Lạc Thiên Uy ôm chặt , ngừng gật đầu: "Đúng vậy, còn còn sống, người chết kiakhông phải ! Chẳng qua là lúc đó tiếng gió lớn quá, cảnh sát đều ở đây tìm , khôngthể gọi họ được, để cho bọn họ đều cho rằng chết!"

      "Nhưng cũng nên tìm em sớm chứ!" Lạc Tích Tuyết dùng sức đấm lồng ngực của .

      "Được được được, là đúng được chưa? bây giờ phải là tốt sao?"Lạc Thiên Uy buông ra, nắm lấy cánh tay củacô, dùng ngón tay lau nước mắt gò má củacô, giọng dụ dỗ: "Đừng khóc, đừng khóc trở về, bao giờ rời em nữa!"

      Lạc Tích Tuyết ra sức hướng tới giơ quảđấm, trong miệng ngừng kêu: "Làm sao ác tâm như vậy? muốn em vì nhớ tới mà thương tâm đến chết sao?"

      Rống mệt mỏi, Lạc Tích Tuyết lại đem hoa rồibình, khăn trải bàn, cũng hướng Lạc Thiên Uy quăng tới.

      Lạc Thiên Uy cũng tránh, để cho trút giận.

      Cho đến khi phát tiết mệt mỏi, Lạc Thiên Uymới tới kéo lấy tay của .

      " xin lỗi! em!" ánh mắt vô cùng thành khẩn.

      Lạc Tích Tuyết thân thể chấn động, lập tức liền á khẩu trả lời được.

      " hiểu làm như vậy làm em lo lắng, nhưng mà tại có về rồi, về sau để cho em phải lo lắng nữa, ở bên cạnh m, cả đời đều rời nửa bước."Lạc Thiên Uy kiên nhẫn cùng .

      Lần này rời , có lựa chọn bất kỳ kẻ nào, chỉ vì trong lòng , ra là trong lòng cũng như chính vậy!

      Trong lúc nhất thời, trong phòng an tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng long của nhau.

      Mất rồi lại có lại làm trái tim của như đượclấp đây, vùi đầu trước ngực , chủ động ôm lấy .

      Lạc Thiên Uy cũng thuận thế ôm , nhàng nâng cằm lên, hôn xuống đôi môi đỏ mọng.

      Hai người rất nhanh dây dưa cùng nhau.

      Cái loại cảm giác đó vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhàng hôn môi của , gương mặt, ngực, khắp nơi.

      Lạc Tích Tuyết đáp lại nụ hôn của chủ độngduỗi đầu lưỡi vào trong miệng , cùng quấn quít, truy đuổi.

      Lạc Thiên Uy thuận thế liền đem áp đảo ở ghế sofa, Lạc Tích Tuyết giọng rên , bị cởi chỉ còn lại chiếc áo lót.

      Môi của ngừng ở da thịt gặmcắn, bàn tay di chuyển khắp nơi tạo nên những tiếng rên rỉ mê hồn của .

      "Tích Tuyết, rất nhớ em!" cắn vành taicủa , bàn tay mò ra phía sau cởi chiếc cút áo lót, nhanh chóng quăng chiếc áo lót xuống nền nhà, cúi đầu từng ngụm từng ngụm ngậm nơiđẫy đà của .

      "Ừ" Lạc Tích Tuyết kiều diễm rên rỉ , đôi tay phối hợp ôm cổ của , đem lấy đẫy đà củachính mình hướng trong miệng của .

      khẩn cấp muốn đem mình giao phó cho ,cảm thụ tốt đẹp này, nhưng Lạc Thiên Uy lại cốý từ từ liếm, chút xíu hôn da thịt của .

      "Uy" Lạc Tích Tuyết mở ra con ngươi mê ly nhìn , khó nhịn tay ngực vẽ vòng vòng, trong miệng giọng hừ hừ: "Muốnem, em muốn cho !"

      Lạc Thiên Uy từ chân mày của đườnghôn xuống, vừa liếm vừa mút, bàn tay cũng dao động vuốt ve, “Nếu muốn —— hãy gọi "

      "Ông xã" Lạc Tích Tuyết vội vàng gọi , cuốicùng cơ hồ theo ý tứ của , tay bé đặttrên lưng , theo xương cột sống đườngđi xuống, nắm lấy vật đàn ông của .
      "Tiểu tinh!" Lạc Thiên Uy rủa thầm tiếng, vốn còn muốn trừng phạt nhiều hơn,nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng cầmgiữ được nữa rồi.

      đem Lạc Tích Tuyết thả ở giường, cởi sạch quần áo của minh nhanh chóng đè lên người .

      Đột nhiên chạy nước rút, lâu có cảm giác khoan khoái như vậy, để cho cả ngườimột cái giật mình.
      "Tích Tuyết, em, rất em, đồng ý , về sau rời khỏi , vĩnh viễn đều ở lại bên cạnh , làm vợ của !"

      "Ưm, rời , em đồng ý với , vĩnh viễnđều ở cùng với , cũng thể rời khỏiem a, có nghe hay ?"

      "Tuân lệnh, bà xã đại nhân !"

      "Ông xã, em ! !"

      "Em cái gì?"

      "Em , ông xã, em !"

      "Lớn tiếng chút"

      "Ông xã, em ! !"

      "Lớn hơn chút nữa!"

      "Ông xã, em !"

      Mặc kệ con đường của tương lai như thế nào, Lạc Tích Tuyết bây giờ xác định ràng mộtchuyện.

      Đó chính là, niềm vui của cuộc đời chính làngười đàn ông trước mắt này đến cuối cuộc đời, cũng , hai người bọn họ cùng nhau gắn bó, nhau đến thiên trường địa cửu!

      Ngoại truyện (1)

      Trải qua suốt đêm vận công kịch liệt, cộng thêm vui sướng lặp lặp lại, hai người ôm nhau ngủ thẳng tới mặt trời phơi nóng mông.

      Ngày hôm qua Lạc Thiên Uy bảo quản gia hôm nay đến sớm để đưa hai đứa bé học, may là sớm nghĩ trước chuyện này, biếtbọn họ vận động đến trời sáng.

      ôm Tích Tuyết ngủ, mơ hồ mà ngheđược những thanh bên ngoài cửa sổ, mới vận động xong nên nằm giườngnghỉ ngơi, trong ngực là Lạc Tích Tuyết hơi tỉnh giấc, chỉ có thể lật người lại, lấy chăn đắp lên người .

      Quản gia nghe được trong phòng cuối cùng có chút động tĩnh, vội vàng tiến lên nhànggõ cửa, Lạc Thiên Uy lấy chăn đắp kín cho LạcTích Tuyết trong trạng thái mảnhvải thân thể lại, chỉ để lộ ra cái đầu , lúc nàymới dùng giọng trầm thấp trả lời: " vào."

      Quản gia đẩy cửa vào, rất cung kính đứng cách giường hai người đoạn xa, cúi thấp đầu bẩmbáo chuyện sáng nay.

      ra là Uy Mục điện tới, hỏi thăm Lạc Thiên Uy ở nước Mĩ về những hợp đồng chuẩn bị ký, nếu Tích Tuyết di dân tới nơi này, nên toàn tâm toàn ý dời hết nghiệp qua bên đây.

      Chỉ là tối hôm qua khó được chủ độngnghênh hợp, mùi vị ngọt ngào này chẳng cần phải , thưởng thức đến chẳng bỏ bất kỳđiểm nào, ồn ào khiến hai người ngủ rất trễ, những chuyện chánh cần làm ở bữa trưa cũngbị hoãn lại.

      Quản gia lại để cho người làm đưa tới mấy bộđiện thoại di động và Laptop, bên trong là những tin nhắn ngắn và vài số điện thoại xa lạ, tất cả đều tìm Lạc Thiên Uy thương lượng chi tiết của các hợp đòng cần ký vào buổi chiều, xem ra phải rời chuyến, đem tất cả công việc an bài đâu vào đó mới được.

      "Các người lui xuống trước ." Lạc Thiên Uy bảo những người làm trong phòng ra ngoàitrước.

      Người làm nữ đỏ mặt, vừa vừa quan sát cănphòng xốc xếch, đất là quần áo của cả nam và nữ, trong khí ngập tràn hơi thở mậpmờ, cần đoán cũng biết tối hôm qua là màn rất kịch liệt.

      Lạc Thiên Uy thấy bọn họ cũng ra ngoài, cúi người, ôm Lạc Tích Tuyết vào trong ngực hôn cái.

      bỏ được, tình cảm hai người ấm lên, như keo như sơn, thậtsự muốn cả đời này ôm , xa rời.

      Uy Mục lại gọi điện thoại đến thúc giục , Lạc Thiên Uy chỉ đành phải vén chăn lên, rón rén xuống giường, ai ngờ chân còn chưa xuống đất, thân thể mềm nhũn của Lạc Tích Tuyết liền quấn tới, đôi tay ôm ấp lấy hông của , trong miệng mơ hồ phát ra thanh gì đó.

      Lạc Thiên Uy thể nghe Lạc Tích Tuyếtđang gì, chỉ là trái tim vì động tác choàngtay ôm lấy của , mà đập nhanh, từ khi nào mà thân mật với như thế?

      Thời gian quả còn sớm, Lạc ThiênUy ra ngoài nhận điện thoại Uy Mục trở về , Lạc Tích Tuyết tỉnh, nghe ngườiđàn ông bên cạnh phân phó công việc, saukhi tỉnh lại liền ngừng vẻ các vòng tròn quần áo của Lạc Thiên Uy, tay an phận, nên vò tất cả thành cục

      Lạc Thiên Uy thấy bà xã kháng nghị rồi, vội vộivàng vàng bàn giao toàn bộ công việc, quẳng điện thoại xuống liền bắt đầu dụ dỗ .

      "A, Tiểu Tinh lộn xộn, ngoan, khônglộn xộn"

      Lạc Thiên Uy ôm Tích Tuyết từ trong chăn ra, ngồi lên đùi của , vừa dịu dàng ru, vừatheo thân thể giãy dụa của , mà vật cứng rắn trở nên hùng mạnh.

      "Tiểu quỷ, muốn công ty, em ở nhà chút được ?" cố gắng chống lại cảm giác nóng ran, thanh khàn khàn dụ dỗ.

      " được!" Lạc Tích Tuyết quả quyết cựtuyệt, đưa tay nắm lấy cổ của Lạc Thiên Uy, đôi môi ửng hồng cong lên: "Em muốn ở lại bên cạnh em, nơi nào cũng thể !"

      "Nhưng, nhưng oh" Lạc Thiên Uy mới vừa rồi vẫn còn do dự, Lạc Tích Tuyết lại đưa cho liều thuốc mạnh.

      Đột nhiên nằm lên người , hé miệng, khẽ cắn vài cái bờ ngực rắn chắt của .

      Lạc Thiên Uy đau mà hít vào hơi: "Ưmhvật " chiêu này cũng quá ngoan , nhưng mà thích, hì hì!

      "Ông xã" Lạc Tích Tuyết mềm mại gọi mộttiếng, mang theo đôi mắt mê ly của người vừa tỉnh ngủ, việc này có thể thái Lạc Thiên Uythành bánh trán nướng ngay lập tức.

      nuốt nước miếng, vội vàng xoay mặt khôngnhìn đến , yên lặng mặc quần áo vào.

      "Ông xã" Lạc Tích Tuyết lại gọi tiếng,tê tê dại dại, Lạc Thiên Uy cảm giác toàn thângiống như bị điện giật.

      Toàn thân trở nên cứng ngắt, Lạc TíchTuyết liền ôm từ phía sau, đem đường cong lộ liễu của mình ma sát lưng .

      Lạc Thiên Uy gắng chống lại trêu chọc của Lạc Tích Tuyết, đối với , chính là thứ xuân dược mạnh mẽ nhất, chỉ cần ánh mắt, cũng khiến vật nam tính của trở nên cứng rắn

      Lạc Thiên Uy xoay người, mị hoặc cười: "Vậtnhỏ, khiêu khích sao? Em phải gánh chịuhậu quả đó!"

      xong câu đó, bàn tay Lạc Thiên Uy xé chiếc áo sơ mi cách dã man, từng cái nút được cài vào liền rơi ra ngoài. dùng tốc độnhanh nhất tháo xuống tất cả quần áo ngườimình, lật người đè thân thể xuống.

      chiu vào ngực , hôn lên đỉnh núi cao vút của , tay khác đè ngọn núi còn lại, xoanắn để núi tuyết trắng mềm mại bắn ra rồi vònát.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết dần phát ra lửa nóng, thở gấp, ánh mắt mê ly: "Ông xã, phải muốn đến công ty sao?"

      "Em cứ xem?" Giọng của Lạc Thiên Uytrở nên khàn khàn, hôn lên cánh môi đỏ mọngđầy ướt át của , càng hôn càng sâu, càng hôn càng mê muội, tay vuốt ve càng lúc càng nhanh,càng lúc càng xuống dưới

      "Trước tiên phải ăn no !" cười tà, bàn tay đầy lửa nóng ngừng trêu đùa.

      Lạc Tích Tuyết bị trêu chọc mà trở nên vô lực, cả thân thể giống như xụi lơ thành vũngnước xuân, khuôn mặt nhắn đỏ lên, mi mắt tràn đầy tình ý mời mọc

      Lạc Thiên Uy nhẫn ngừng, nhanhchóng đem bốn gốc vải quần của hạ xuống, đem hai phiếm bướm hồng tách ra, khiến cho thân thể Lạc Tích Tuyết trở nên điên cuồng, càng cố ý mời mọc

      "Nắm chắc, tới đây!" cặp mắt tinh quái của Lạc Thiên Uy đỏ ửng, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.

      # che giấu #

      Hai người kết hợp với nhau càng thêm chặt chẽ, Lạc Thiên Uy lớn tiếng rống to, thoải mái càng mạnh mẽ ra vào người

      Lúc này toàn thân Lạc Tích Tuyết chỉ còn chút vải áo lót mỏng, Lạc Thiên Uy nắm thân thể của ngừng vận động, chút vải còn xót lại càng khiến trở nên quyến rũ, nửathân thể càng thêm sáng ngời, để cho dễ dàng ra vào.

      Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết vừa xấu hổ lại vừa đángyêu, như thể đây là lần đầu tiên nếm qua mùi vị này, thua thiệt cho Lạc Thiên Uy khi nghĩnhư thế.

      "Tiểu quỷ, thoải mái ?" Lạc Thiên Uy thở hổn hển hỏi .

      Lạc Tích Tuyết rên rỉ, quay mặt qua chỗ khác, mắc cỡ như thế lại bắt trả lời là sao?


      Ngoại truyện (2)

      Lạc Thiên Uy vui mừng, cặp mắt đỏ ngầu, nâng cái eo mềm mại của lên.

      "Thích ? Có thích hay ?" Giọng nóicủa khàn đặc, nhiệt tình như lửa, thầm bên tai .

      "Ừ" Lạc Tích Tuyết ngượng ngùng gật đầu, haichân ôm lấy cái hông cường tráng của .

      Lạc Thiên Uy vô cùng kích động, sức lực bộcphát kinh người, ngậm lấy khóe môi đẫy đà củacô, nuốt vào miệng mình, dùng sức mút, hạ thângiống như động cơ xe mô-tô, nhanh chóng ra vào thân thể của .

      "Thiên Uy, khó chịu" Lạc Tích Tuyết bị hành hạ sắp chịu nổi, kháng nghị kêu to lên.

      "Tối hôm qua em vừa câu gì, lại lần nữađi" Lạc Thiên Uy cắn vành tai của lừa gạt.

      "Câu nào ạ?" Lạc Tích Tuyết hỏi theo bản năng, tối hôm qua bọn họ nhiều như vậy, làm sao biết thích câu nào.

      Lạc Thiên Uy dùng sức va chạm, giống như là muốn trừng phạt : " biết?"

      Lạc Tích Tuyết có chút mê mang, nét mặt khốn hoặc nhìn .

      tức giận nên lựa chọn thế công dịu dàng nữa, mà tiết tấu lúc gấp lúc chậm, cố ý trêuchọc, khiến cho có cảm giác vô cùng khó chịu.

      Lạc Tích Tuyết càng thêm khó có thể chịu đượcsự tra tấn như vậy, ôm cổ của Lạc Thiên Uy,hung hăng cắn cổ cái,"Lạc Thiên Uy,em !"

      "Tích Tuyết" chăm chú nhìn , thân mật cọ chóp mũi của , trong lòng cảm động đến chẳng có từ nghĩ nào mà diễn tả, " cũng yêuem, em"

      mò tay lên thân thể mềm nhũn của ,khiến hai người kết hợp càng sâu hơn, trong mắtlà ngọn lửa sáng ngời: "Chẳng qua là thích em kêu bằng ông xã! Ngoan, kêu nữa lần!"

      " cần sao" Lạc Tích Tuyết lơ lửng giữakhông trung, đầu choáng váng, thân thể vừathoải mái vừa căng thẳng, tê dại mà hơi đau.

      Lạc Thiên Uy tiếp tục áp dụng thế truy kích, hành hạ đến trời đất quay cuồng , mơ mànggọi hai tiếng,"Chồng ơi"

      Cái miệng xinh xắn đỏ thắm khẽ gọi tiếng ngọt ngào, quả càng khiến Lạc Thiên Uyđiên cuồng hơn, chợt đưa tay xé áo ra, tay còn lại nắm lấy tóc , dùng lực vung lên, sứclực quá lớn khiến tất cả văn tứ tung.

      Chỉ là lâm vào kích tình, chẳng có ai thèmquan tâm những thứ này. Hai người rơi vào trêngiường lớn mềm mại, mồ hôi đỗ như mưa, tận tình biểu đạt tình của mình.

      Lạc Tích Tuyết bị buộc ngừng kêu ôngxã, ý loạn tình mê để những dấu đỏ ngườiLạc Thiên Uy,"Ông xã, ông xã… em !"

      Giọng mềm mại của , khiến cho tinh lực của Lạc Thiên Uy càng thêm bộc phát, ra vào càng thêm mạnh mẽ

      chiếm trọn lấy "này nọ í é í é" "này nọ í é í é", ôm Lạc Tích Tuyết, hai người cùng nhau lên đỉnh du sơn

      Hồi lâu sau, Lạc Thiên Uy mới hài lòng buôngtay ra, ôm lấy thân thể Lạc Tích Tuyết để dán dính vào ngực mình, thở hổn hển hỏi ,"Hôm nay là kỳ an toàn sao?"

      Màn này tiếng hành quá kịch liệt, căn bản nghĩ tới dùng biện pháp tránh thai, lo lắngcô có thể mang thai.

      Lạc Tích Tuyết ngẩng cổ lên nhìn , lại chôn mình trước bộ ngực của " phải ——cũng có quan hệ nha!" Dù sao ở đây cũnglà nước Mĩ, sinh mấy đứa bé cũng chẳng thànhvấn đề.

      "Em nguyện ý sao?" Lạc Thiên Uy mừng như điên.

      Lạc Tích Tuyết dùng ngón tay đâm vào ngựcanh: "Vậy còn phải xem nổ lực cố gắng haykhông!"

      xong, nhanh chóng đẩy ra, LạcThiên Uy chụp hụt, Lạc Tích Tuyết cười hì hì nhảy xuống giường chạy vào phòng tắm.

      Ăn xong cơm trưa Lạc Thiên Uy rốt cuộc vẫn phải về công ty, vừa vào đến phòng nhìn thấy Lạc Tích Tuyết cũng chuẩn bị thay quầnáo, tới, vừa lấy chiếc áo sơ mi mặcvào vừa lơ đãng hỏi,"Muốn ra ngoài?"

      "Ừ." Lạc Tích Tuyết gật đầu, nhón chân lên từ tủ quần lấy chiếc áo choàng lông cừu, Lạc Thiên Uy cài xong cái khuy áo cuối cùng, thuận thế vòng tay ôm vào lòng: "Em muốn gặpcái người mới trò chuyện kia? Người đó là ai"

      Khi vào nhà tắm, điện thoại di động đột nhiên vang lên, cái số lạ, đánh tới mấy lần, anhlà người cầm điện thoại đưa cho .

      "Em gặp Lạc Khinh Cuồng!" Lạc Tích Tuyết chịu nổi vẻ mặt đầy hàm xúc của , dứtkhoát với .

      Lạc Thiên Uy có chút giật mình, ngờ cho biết: " ta tìm em có chuyệngì?"

      " phải ấy tìm em, mà em tìm ấy!"Lạc Tích Tuyết vừa xong, lại tìm chútquần áo thời trang để hợp với chiếc áo choàng.

      "Em tìm ấy có chuyện gì?" Lạc Thiên Uy càng thêm giật mình, chẳng lẽ muốn cùng Lãnh Khinh Cuồng nối lại tình .

      Lạc Tích Tuyết chọn xong quần áo ưng ý lại tìm giày phối hợp.

      thử đôi giày cao gót, chút để ý : "Cũng có gì khác, ấy tôi nay phải về nước, em để cho ấy giúp em tìm chút quà gửi về nước."

      "Quà tặng? Em còn liên hệ với ai trong nước?"Trong lời của Lạc Thiên Uy hơi ghen tức.

      Lạc Tích Tuyết híp mắt cười xấu xa: "Đươngnhiên là mối tình đầu của em rồi, tình đầu chính là tốt đẹp, em chẳng thể nào quên!"

      Lòng của Lạc Thiên Uy lập tức trầm xuống,người đầu tiên phải là , nhưngcuộc đời này lại chỉ mình .

      cố kìm nén lửa giận, hít sâu hơi: "TíchTuyết, hôm nay có thể hay ? hy vọng em gặp lại Lãnh KhinhCuồng, cũng hi vọng em và Tiếu Vũ Trạch đến quá gần!"

      Đôi tay Lạc Tích Tuyết nắm chặt, cố gắng giả vờ ngủ say: "Em cũng có thể , chỉ làtương lai bọn họ trở lại phiền em, cũng đừng nên ăn dấm nữa?"

      "Hả?" Lạc Thiên Uy có chút ý của .

      Lạc Tích Tuyết cười hì hì trêu ghẹo: "Bình dấm của Uy thiếu gia đỗ chưa? Vũ Trạch muốn kết hôn, em chỉ mua chút quà, lấy danh nghĩacủa hai chúng ta đưa cho ấy, cho ấybiết trở về, cũng là cắt đứt tơ tưởng củaanh ấy."

      Lạc Thiên Uy chợt hiểu, Tiếu Vũ Trạch muốnkết hôn, đây cũng là tin tức tốt!

      "Này với Lãnh Khinh Cuồng đấy? Em lại ănmặc xinh đẹp như thế, muốn làm gì?" Lạc ThiênUy có chút ưỡn ẹo hỏi, mới vừa rồi nhìn chọn đông chọn tây, mặc dù biết Tích Tuyết là thiên kim tiểu thư, trước khi ra ngoàiluôn cố gắng chỉnh chu, nhưng muốn đến muốn gặp Lãnh Khinh Cuồng, trong lòng rất thoải mái.

      Lạc Tích Tuyết chủ động xoay lại ôm lấy hông của : "Ông xã, em chỉ muốn mọichuyện với ấy, huống chi mấy ngày nay ở đây, ấy tặng em rất nhiều quà, nay em muốn trả lại!"

      Lạc Thiên Uy ngớ ngẩn, hoá ra là như vậy. Bọn họ cũng kết hôn lâu như vậy, lại chẳng dễ dàngđể ở bên cạnh nhau, nếu đặt niềm tin với nhau, đó là vấn đề lớn.

      "Uy thiếu gia, có muốn cùng em ?" Lạc Tích Tuyết mặc xong quần áo, phải ra cửa.

      Lạc Thiên Uy đứng dậy, điểm cái lên mũi , đem ôm chặt: " , buổi chiều có rất nhiều việc để làm, tin tưởng em!"

      "?" Lạc Tích Tuyết có chút dí dỏm hỏi.

      Lạc Thiên Uy nghiêm túc gật đầu, đặt cái hôn lên trán : "Trước kia luôn hạn chế em rất nhiều việc, muốn buộc chặt em bên cạnhanh, cho phép ai đến gần em. Về sau anhsẽ hạn chế lại, ít nhất học thêm cách bao dung! Cho em gian riêng cùng tự do! !"

      -HOÀN THÀNH-

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :