1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 284: ta phải bố con, bố mới phải!
      Edit: Fannie93

      “Lạc tiên sinh, Lãnh tiên sinh, xin tỉnh táochút, nơi này là bệnh viện.” Mấy y tá tới đâynhắc nhở.

      “Tôi đếm tới ba, người liên quan cút ngay cho tôi! !”. Lạc Thiên Uy cầm súngtrong tay, gầm tiếng, đám y tá cùng bác sĩ vội vàng chạy ra.

      “Bằng!”. Lạc Thiên Uy chút do dự bắnmột phát súng, bắn trung vào bên vai trái của Lãnh Khinh Cuồng.

      Lãnh Khinh Cuồng né tránh, mà là ngã xuống đất, trán đổ mồ hôi.

      “A, Khinh Cuồng! !”. Cầm Tư Liên từ trong bệnh ra ngoài, nhìn thấy màn này vộivàng chạy tới đỡ Lãnh Khinh Cuồng.

      “Lạc tiên sinh, điên rồi sao? Coi như Khinh Cuồng có lỗi, cũng thể dùng súng bắn ấy!”. Cầm Tư Liên đaulòng chất vấn.

      Lạc Thiên Uy chỉ lạnh lùng nhíu mày: “Người làm tổn thương tới Tích Tuyết, phải ---- chết”.

      Cầm Tư Liên châm chọc cười lạnh: “ đờinày người tổn thương ấy nhiều nhất chínhlà , có phải nên chết trước haykhông!”

      ”. Lạc Thiên Uy tức giận, nếu Cầm Tư Liên phải là bạn tốt của Lạc TíchTuyết, tuyệt đối tha thứ cho ta.

      “Ông chủ, viện trưởng đến rồi!”. Uy Mục ởsau lưng giọng bẩm báo.

      Lạc Thiên Uy còn phải tới gặp viện trưởng, về bệnh tình của Lạc Tích Tuyết, tạm thờibỏ qua cho Lãnh Khinh Cuồng.

      Nhưng ai biết được, vừa mới xoay người, bé Băng Mông run rẩy nhìn thấy đứng ở cửa phòng bệnh.

      “Băng Băng.” Tất cả mọi người sợ ngâyngười, bé sợ như vậy, chắc chắn là nhìn thấy Lạc Thiên Uy nổ súng bắn vào Lãnh Khinh Cuồng.

      Tiểu Băng Băng lời nào, nhưng sắcmặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào LạcThiên Uy.

      Cầm Tư Liên nhờ y tá đưa Lãnh Khinh Cuồng vào phòng cấp cứu, chuẩn bị tới dỗ bé, ai ngờ tiểu Băng Băng thấy Lãnh Khinh Cuồng phải , vội vàng xông tới.

      “Bố! !”. Bé bỏ qua Lạc Thiên Uy, trực tiếpchạy vội tới trong ngực Lãnh Khinh Cuồng.

      Thân thể Lạc Thiên Uy cứ như vậy đứng yên tại chỗ, trong mắt có vẻ bi thương khó nén,càng thêm hận Lãnh Khinh Cuồng.

      Người phụ nữ của bị ta cưỡng hiếp,con của vẫn còn nhận ta làm bố, cái này bảo làm sao có thể dễ dàng tha thứ đây?

      “Lạc Băng Mộng, con nghe ràng đây, ta phải bố con, bố mới là bố con, con định nhận bừa sao?”. Lạc Thiên Uy đột nhiênhét lên, kéo Băng Băng tới trước mặt mình, tức giận quát.

      Tiểu Băng Băng sửng sốt chút, sau đó khóc òa lên.

      “Hu hu hu, cậu là người xấu, cậu bắt nạtBăng Băng, bắt nạt bố, Băng Băng khôngthích cậu! !”. Tiểu Băng Băng vừa khóc vừa oán trách.

      Lạc Thiên Uy càng thêm tức giận, hung hăngtrừng mắt về phía đứa bé, giọng lần nữacao vút: “Đều theo như con , ta phải bố con, con ràng gì cả !!”

      “Hu hu, con ghét cậu, bố chính là bố, conghét cậu! !”. Tiểu Băng Băng chịukhuất phục, vẫn khóc.

      Cầm Tư Liên đành lòng, “Lạc tiên sinh, ân oán của người lớn cần ở trênđứa trẻ, tuổi Băng Băng còn , bây giờ bécòn hiểu, xin nên kích con bé nữa.”

      “Nhưng tại sao con bé hiểu tôi mới làbố nó? Hả?”. Lạc Thiên Uy khổ sở ôm đầu,quan hệ này càng ngày càng hỗn loạn.

      Vốn Lãnh Khinh Cuồng như vậy đối với TíchTuyết, bắn ta phát làm sao đủ? còn có ý định gửi cho ta để tìm, nhưng con bây giờ ai.

      “Lạc tiên sinh, tuổi đứa bé còn quá , anhnói với bé những thứ này chưa chắc bé hiểu,huống chi lúc có Tích Tuyết, cũng qua rằng muốn Băng Băng từ từ tiếp nhận sao?Dù sao đứa bé có thời gian gắn bó dài vớiLãnh Khinh Cuồng, bây giờ phải là lúc bảo Băng Băng ai là bố, bệnh tình của TíchTuyết mới là quan trọng nhất, phải sao?”. Cầm Tư Liên nhàng khuyên nhủ.

      Uy Mục cũng ở bên nhắc nhở: “Ông chủ, phu nhân vẫn còn hôn mê đấy.”

      Lạc Thiên Uy nghĩ tới Lạc Tích Tuyết, quyếtđịnh tạm thời để xuống ân oán, nhưng chỉ muốn mang phụ nữ của mình về, thểđể cho ở chung chỗ với Lãnh Khinh Cuồng.

      Mặc dù Băng Băng khóc ầm lên, kháng nghị,nhưng vẫn bị thủ hạ của Lạc Thiên Uy đưa .

      Giường bệnh to như vậy, Lạc Tích Tuyết vẫnhôn mê như thế, khuôn mặt đẹp mất màu sắc thường ngày, thay vào đó là mảnh ảmđạm.

      Lạc Thiên Uy chuyện với viện trưởng,biết tỷ lệ tỉnh lại cao, nhưng phải hoàn toàn có hy vọng.

      Nhưng quá trình chờ đợi này khá dài, nhưmuốn xé trái tim của .

      ngồi ở bên giường nắm chặt tay , tinhthường thấy hô hấp có đứt quãng, giốngnhư lúc nào có thể mất liên hệ với cái thế giới này.

      Trong chớp nhoáng, nỗi đau trong lòng càng bị đâm sâu hơn, lan rộng hơn, càng đau đớn, trở thành biển mênh mông.

      “Tích Tuyết, em cần ngủ, đứng lên được ?”

      “”

      “Tích Tuyết, em cần phải rời khỏi ,được ?”

      “”

      “Tích Tuyết, em dậy , cho em biếtmột bí mật.”

      xong, nước mắt từ mắt Lạc Thiên Uy rơi xuống tay Lạc Tích Tuyết, cầm tay lạnh lẽo của , để lên mặt mình, cố gắng sưởi ấm tay .

      Lạc Tích Tuyết vẫn ngủ say, giống nhưtất cả hỗn loạn xung quanh có quan hệgì với .

      Lạc Thiên Uy thở dài cái, bồi bạn với côba ngày hai đêm, với vài đêm, cuối cùng thể lực cạn kiệt ngã xuống trêngiường bệnh của .

      Bác sĩ truyền nước cho Lạc Thiên Uy, gần đầy rất ít ăn cơm, Tích Tuyết tỉnhlại, muốn làm gì, chỉ muốn coi chừng .

      “Tích Tuyết, em tỉnh lại , với Băng Băng đều đợi em!”. Lạc Thiên Uy nâng tay lên, đặt ở bên môi hôn.

      Vốn định đưa con tới bên cạnh mẹ, có thể khiến Lạc Tích Tuyết có chút ý thức.

      Nhưng lần trước Băng Băng bị hù sợ hoảng sợ như vậy, sau đó gì, Lạc ThiênUy cũng biết nên làm cái gì, bác sĩ đềunói đứa bé sức khỏe bình thường, là tiềm thức muốn , đặc biệt muốn chuyện với .

      có biện pháp, mỗi lần chỉ có thể xin Cầm Tư Liên đưa bé tới phòng bệnh.

      Tiểu Băng Băng nhìn thấy Lạc Tích Tuyết chuyện, chỉ khéo léo cuộn thân thểnhỏ vào trong ngực Lạc Tích Tuyết, yên lặng khóc.

      nhớ mẹ, nhưng tại sao mẹ vẫn ngủ?

      Cậu đó với bé những lời rất kì quái, nóicậu mới là bố của bé, nhưng bố của bé khôngphải cậu ấy, tại sao cậu lại như vậy, tại sao cậu muốn bắt nạt bố?

      Bé rất hận cậu, cần để ý tới cậu nữa.

      Nhưng bé để ý tới cậu, tại sao mẹ cũngkhông để ý tới bé?

      Tiểu Băng Băng nghi ngờ núp ở trong ngực Lạc Tích Tuyết, như thế nào cũng hiểu, mình làm sai điều gì, khiến mẹ tứcgiận.

      Hơn mười ngày qua, từ phòng chăm sócđặc biệt chuyển sang phòng bệnh cao cấp,Lạc Thiên Uy mời mười người chăm sóc, mỗingày chăm sóc cho thân thể Lạc Tích Tuyết.

      đưa Tích Tuyết về biệt thự trong nước, tới thành phố mà hồi bé bọn họ ở.

      cho rằng nhu vậy khiến tỉnh, nhưng vẫn thất vọng, Lạc Tích Tuyết vẫn tỉnh, thậm chí ngay cả mí mắt cũng khôngnhúc nhích.

      giống như là pho tượng, hề có mạng sống.

      Lại qua mấy tháng, Lạc Thiên Uy càng gấphơn, Lạc Tích Tuyết hình như có dấu hiệu thanh tỉnh.

      chỉ có thể tất cả mọi chuyện về biệt thựxử lý, tác cũng rời khỏi .

      Bùi Địch học rồi, mỗi ngày sau khi tan học công việc cố định của bé chính là chăm sóc Băng Băng.

      Băng Băng tuyệt để ý tới Lạc Thiên Uy, nhưng chơi với Bùi Địch rất vui vẻ, có lúc Lạc Thiên Uy ra ngoài có chuyện, bé nóivới trai mấy câu, nhưng Lạc Thiên Uy về nhà, bé tuyệt nhiên mở miệng.

      Lạc Thiên Uy biết con xa cách , tuy nhiên thể làm gì, ở trước mặt bébắn trúng vào người bố từ bé thích làLãnh Khinh Cuồng, tại sao đứa bé có thểkhông hận , nên với con thế nào, lãnh Khinh Cuồng đối với mẹ làm chuyện xấuđây?

      mở miệng được, chỉ có thể để bé hận .

      Vết thương người Lãnh Khinh Cuồngcũng dần dần khỏi hẳn, mỗi lần thừa dịp LạcThiên Uy ở đây, cũng tới len lén nhìn Lạc Tích Tuyết. Nhưng dám vào cửa, chỉ ở nơi xa ngắm nhìn,sợ mình đếngần kích thích , cơ hội tỉnh lại của côcàng mong manh.

      Sau giữa trưa, mặt trời lên cao rực rỡ, kimquang như dòng nước từ từ, cực kì chậm rãivà rộng lớn bao trùm ra vùng đất, hoa ở trong vườn, xuân ý dào dạt, tiểu Bùi Địch dẫnBăng Băng vào trong vườn chơi trốn tìm, hai đứa bé chơi rất vui vẻ.

      Lạc Thiên Uy bưng ly cà phê, đứng ởtrên bàn công nhìn màn này, khóe miệngnâng lên thành nụ cười.

      “Tích Tuyết, em xem con chúng ta đều lớn rồi, em nhanh tỉnh dậy , 2 đứa rất nhớ em, cần ngủ nữa!”. Lạc Thiên Uy nắm lấyeo của Lạc Tích Tuyết, tay vuốt ve gương mặt của , híp lại con ngươi kín như bưng.

      Lúc này, có người gõ cửa phòng ngủ, LạcThiên Uy ôm Tích Tuyết, miễn cưỡngnói câu: “Vào !”

      Uy Mục theo tiếng mà vào, cung kính :“Ông chủ, bác sĩ Mai Lực Khắc đến, ấy ở thư phòng chờ ngài!”

      “Ừ.” Lạc Thiên Uy gật đầu cái, nhàng đặt thân thể Lạc Tích Tuyết xuống, đắp kín chăn cho , lúc này mới ra khỏi căn phòng.

      Uy Mục đuổi theo ông chủ tới, mặt lộ vẻkhó khăn.

      “Còn có việc?”. Lạc Thiên Uy nhìn ra khó xử.

      “Còn có người nữa cũng tới, là thăm phu nhân!”. Uy Mục do dự bẩm báo.

      Lạc Thiên Uy cần suy nghĩ liền cựtuyệt: “Để cho ta !”

      Uy Mục lập tức : “ phải LãnhKhinh Cuồng.”

      “Vậy là ai?” Lạc Thiên Uy dừng bước, xoayngười.

      “Là người đàn ông tên là Tiếu Vũ Trạch, ta ta là bạn trước kia của phu nhân!”. Uy Mục trả lời.

      Lạc Thiên Uy hơi kinh ngạc, hơn nữa khôngxác định: “Tiếu Vũ Trạch?”. Cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ!

      Chuyện cũ từng dính dáng tới trái tim, lại để cho nhớ lại quá khứ với Lạc Tích Tuyết.

      Uy Mục thấy Lạc Thiên Uy gì, tiếp tục bẩm báo: “Vị Tiếu tiên sinh này là thịtrưởng vừa đến nhận chức.”

      Nếu như là người bình thường, có thấy cũng sao cả, nhưng thị trưởng tự mình tới đây, bọn họ luôn nể mặt nghênh đón.

      “Được, cậu sắp xếp mấy người dẫn ta đigặp phu nhân!”. Lạc Thiên Uy gật đầu đồng ý, Tiếu Vũ Trạch sở dĩ đến, hơn nửa là biếtrõ tình trạng bây giờ của Lạc Tích Tuyết.

      Vốn là theo quan hệ trước kia của Tiếu VũTrạch cùng Lạc Tích Tuyết, khôngđồng ý cho hai người gặp mặt lại, nhưng bây giờ là thời kì mấu chốt của Tích Tuyết, cũng phải nhìn trúng thân phận thị trưởng của Tiếu Vũ Trạch, điều quan tâm là bạn trai cũ tới thăm , có kích thích Tích Tuyết sớm tỉnh lại hay .

      Lạc Thiên Uy xoay người tới thư phòng, ở đó có bác sĩ Mai Lực Khắc là bác sĩ chuyên khoa về não tốt nhất thế giới, cần nghe bác sĩ khám và ý kiến chữa bệnh.

      Chương 285: chỉ nhớ là em trai.
      Edit: Fannie93


      Lạc Tích Tuyết nằm ở giường, yên tĩnh, nhàng như thiên sứ mỹ lệ.

      Gió thổi qua, thổi lên tấm rèm trắng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp của lộ ra, như mỹ nhân ngư dưới nước khiến người ta động lòng.

      Nhưng mỹ nhân ngư, cứ ngủ say như vậy vẫn chưa tỉnh lại, ngay cả người từng , TiếuVũ Trạch gọi nhưng vẫn tỉnh lại.

      Sau khi Lạc Thiên Uy đưa bác sĩ, vẫn ở bên giường tiếp tục chăm sóc cho .

      chuyện với bác sĩ rồi, chờ khi thân thể Lạc Tích Tuyết hồi phục tốt, đưa nước Mỹ phẫu thuật.

      cúi người, giống như hoàng tử hôn mỹnhân ngư, nhàng hôn.

      “Mỹ nhân ngư này, em bao giờ tỉnh lạiđây?”. Ngón tay đùa bỡn tóc , thành dịu dàng.

      Nhưng Lạc Tích Tuyết phản ứng gì.

      Giống như anhkhông phải chuyệnvới .

      nhàng, có thanh cửa phòng bị đónglại.

      Trong lúc nhất thời, phòng ngủ im ắng yên tĩnh.

      biết qua bao lâu, người giườngkhẽ giật giật, lông mi khẽ chớp, sau đó chậmrãi từ từ mở mắt ra.

      Mắt của hơi ướt, tầm mắt có chút mơ hồ,chớp mấy lần, tầm nhìn mới trở nên ràng,nhưng tất cả ở trong phòng làm cho cảmthấy vô cùng xa lạ.

      Trong thư phòng, Lạc Thiên Uy ngheUy Mục báo cáo công việc.

      Có mấy cuộc điện thoại gọi tới, đều là từ nước Pháp.

      Gần đây thân thể của Thẩm Tâm Lam ngàycàng kém, muốn gặp con trai lần, nhưngLạc Thiên Uy cố ý muốn gặp bà.

      Mẹ con họ có trở ngại, nguyên nhân lớn nhấtlà Lạc Tích Tuyết, nếu phải năm đó Thẩm Tâm Lam làm như vậy, cùng Lạc Tích Tuyết tách ra lâu như vậy.
      Đối với người mẹ này, trong lòng có hận.

      “Ông chủ, trở về gặp lão phu nhân sao?”. Uy Mục đứng bên, thận trọng quan sát mặt ông chủ.

      cần.” Lạc Thiên Uy nhíu mày, mẹ luôn có nhiều tâm tư.

      Uy Mục thở dài, gần đầy tình trang lão phu nhân quả tốt, chỉ là phu nhân bên này lại như vậy, ông chủ thể phân thân.

      lúc ấy , tiểu Băng Băng đột nhiên mở cửa ra, khóc uất ức kêu lên: “Ô ô, mẹ khôngđể ý tới con, mẹ để ý tới con! !”

      “Băng Băng? !”. Lạc Thiên Uy thấy con rốt cuộc chịu chuyện, vừa mừng vừa sợ.

      “Ô ô, mẹ để ý tới con!”. Nhưng trong miệng con luôn lại những lời này.

      Lạc Thiên Uy khỏi ảo não, con cònkhông chịu để ý tới a.

      “Bố!”. tiểu Bùi Địch cũng vọt vào, kéo lấy ống tay áo Lạc Thiên Uy: “Mẹ tỉnh rồi, nhưng mẹ để ý tới chúng ta!”

      “Con cái gì?”. Hai mắt Lạc Thiên Uy tỏa sáng, thân thể cũng run rẩy theo.

      “Bố, mẹ tỉnh rồi, nhưng mẹ để ý tớichúng ta!”. Tiểu Bùi Địch lặp lại lần nữa.

      Lạc Thiên Uy nhanh chóng về phòngngủ.

      giường, hoàn toàn có ai?

      Lạc Thiên Uy lên sân thượng, tìm vòng sau cửa, cũng thấy .

      bắt đầu có chút nóng nảy, chợt quayngười lại, nhìn thấy trong ngăn tủ lộ ra mép váy, lập tức mở cửa tủ ra.

      Thấy Lạc Tích Tuyết cuộn lại trong ngăn tủ, ngơ ngác nhìn .

      mặc váy ngủ màu trắng, vải ren tinh xảotrên váy, mái tóc đen dày xõa hai bên vai, giống như công chúa cao quý mỹ lệ.

      như vậy, để cho nhớ lại lần đầu tiênnhìn thấy , xinh đẹp như vậy, thôngminh, hấp dẫn .

      Nhưng hôm nay, ánh mắt khiến cảm thấy mê mang, mặc dù con ngươi rất mêngười, nhưng lại có chút xa lạ.

      “Tích Tuyết?”. Qua hồi, Lạc Thiên Uymới phục hồi tinh thần lại, thử dò xét kêu tên .

      Lạc Tích Tuyết nghiên đầu, đôi mắt đẹp nghingờ quan sát , giống như nghiêm túc tự hỏi.

      Bỗng chốc, đột nhiên mỉm cười, vô tư nhưvậy, thanh trong trẹo lại mang theo tia ngọt ngào: “Em là em trai?”

      Giống như nhớ lại lúc còn .

      Lạc Tích Tuyết kéo tay Lạc Thiên Uy, cười vui sướng: “Em là em trai Lạc Thiên Uy, bố từng với chị về em.”

      Lạc Thiên Uy ngân ngẩn cả người, giật mình,kinh ngạc, hơn nữa là khó tin.

      Trắm ngàn cảm xúc quanh quẩn trong lòng, biết nên đáp lại thế nào.

      gọi là em trai? Tại sao lại là em trai? ràng là chồng của , thế lại gọianh là em trai?

      “Tích Tuyết, em làm sao vậy?”. Lạc Thiên Uy ôm từ trong tủ ra.

      Lạc Tích Tuyết vội vàng giãy giụa, cau mày nhìn chằm chằm: “Thiên Uy, em làm cái gì vậy? chị là chị của em, làm sao em có thểôm chị?”

      “Chị?”. Lòng Lạc Thiên Uy hơi hồi hộp mộtchút, có dự cảm xấu ập vào lòng.

      Lạc Tích Tuyết từ trong ngực nhảy ra, ở trong phòng quay vòng, bỗng chốc dừng bước, như nhớ tới cái gì, nghi ngờ hiểu nhìn .

      “Vú Ngô đâu? Bà ở đâu rồi? là nhớ nồi canh của bà a.” duỗi lưng cái hỏi.

      Thân thể Lạc Thiên Uy chấn động mạnh, vôcùng kinh ngạc nhìn .

      Tại sao lại nhắc tới vú Ngô? Tại sao lạigọi là em trai? Những tên gọi này nhiều năm chưa từng xuất trong cuộc đối thoại của bọn họ.

      Trong lòng nhấp nhô bất định, nhìn tròng mắt trong suốt của Lạc Tích Tuyết, giống như cố ý ngụy trang, như vậy chỉcó khả năng.

      “Tích Tuyết, năm nay em bao nhiêu tuổi?”. nhìn chăm chú vào hỏi.

      “Thiên Uy, em phải gọi chị là chị rồi, hơn nữa hỏi tuổi của con là chuyện lễ phép!”. Lạc Tích Tuyết có bộ mặt phớt tỉnh,để tay ra sau lưng .

      Lạc Thiên Uy chỉ có thể đổi giọng hỏi : “Vậy chị, có biết em năm nay bao tuổi ?”

      Lạc Tích Tuyết liếc cái: “Năm nayem vừa tròn 16 tuổi sao? Ba ngày trước mớitổ chức sinh nhật cho em, quên rồi sao?”

      16 tuổi? Lạc Thiên Uy ngây dại.

      chỉ có 16 tuổi? vậy chỉ mới có 20 tuổi sao?

      Chẳng lẽ trí nhớ của chỉ dừng lại đoạn bọnhọ mới gặp mặt năm đó sao?!

      “Em trai, em làm sao vậy?”. Lạc Tích Tuyết vươn tay, thấy Lạc Thiên Uy trước mắt hơichoáng váng: “Vú Ngô đâu? Em biết bà đâu rồi sao?”

      Lạc Thiên Uy nặn ra tia cười cứng ngắc:“Vú Ngô về nhà thăm người thân rồi, chị đói bụng, em bảo người giúp việc chuẩn bị cho chị ăn.”

      “Đừng!”. Lạc Tích Tuyết lắc đầu cái, ra tư thái của : “Những người giúp việc làm, cũng dễ ăn! Chị cònphải tìm Vũ Trạch, để ấy làm cho chị ăn!”

      Lạc Thiên Uy chấn động mạnh, Vũ Trạch? Lúc này của Lạc Tích Tuyết, vẫn cùng Tiếu Vũ Trạch thương!

      Trời ơi, sắp điên mất, vất vả đưaLãnh Khinh Cuồng , bây giờ tại sao lại cómột Tiếu Vũ Trạch tiến vào.

      Khó trách Băng Băng lại khóc với , mẹkhông để ý tới bé, bây giờ Lạc Tích Tuyết còn tưởng mình mới có 20 tuổi, làm sao nhớ mình có con đây?

      “A, kì quái, điện thoại của Vũ Trạch thế nào mà gọi được?”. Lạc Tích Tuyết chần chừ hỏi.

      Lạc Thiên Uy bất đắc dĩ, Lạc Tích Tuyết nhớ số của mấy năm trước, dĩ nhiên gọiđược.

      Nhưng mà cũng ngu mà cho biết, số điện thoại bây giờ của Tiếu Vũ Trạch, mặc dù lần đó nhìn qua Lạc Tích Tuyết,cũng để lại phương thức liên lạc rồi.

      “Tích Tuyết, đúng, chị, em cũng biếtnấu ăn, bằng chị đừng tìm Tiếu Vũ Trạch, em làm cho chị ăn được ?”. Lạc Thiên Uy kéo thân thể của qua, cong khóe miệng lên.

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn , nửa tinnửa ngờ: “Em trai cũng biết nấu ăn?”

      “Đúng vậy a, lúc em ở nước Mĩ học qua, nấu ngon nha.” Lạc Thiên Uy cười, nhéonhéo cằm .

      Lạc Tích Tuyết chống cằm lên, quyết định : “Được rồi, cho em cơ hội biểu .”

      Lạc Thiên Uy lập tức dụ dỗ ngồi xuống phòng ăn, tự mình xuống bếp, nấu chút đồ làm ấm dạ dày chút.

      Băng Băng len lén lộ ra cái đầu , Bùi Địch theo phía sau bé.

      Hai đứa trẻ muốn đến gần Tích Tuyết, lại sợ hãi.

      Bởi vì vừa rồi 2 đứa thân mật ôm lấy , lại bị giật mình, còn tự giam mình trong tủ, để cho 2 đứa dám tới.

      Kỳ quái, làm sao mẹ nhận ra bé? TiểuBăng Băng nghĩ ra, hỏi trai củabé, Bùi Địch cũng biết.

      Hai đứa bé thương lượng, quyết định thử mộtlần nữa.

      “Mẹ, con là Băng Băng, mẹ! !”. Tiểu Băng Băng nhào qua, ôm chặt bắp đùi Lạc TíchTuyết.

      Lạc Tích Tuyết bị giật mình, sắc mặt trắngxanh, thân thể ngừng né tranh: “A,tránh ra, tránh ra, nên đụng tôi! !”

      “Mẹ, con là Băng Băng, mẹ!”. Tiểu BăngBăng tin nhận ra bé, vẫn ôm lấy chân thả.

      Lúc này, Lạc Thiên Uy bưng thức ăn nónghỏi ra, nhìn thấy màn này, vội vàngkéo con ra.

      Lạc Tích Tuyết bị hoảng sợ che đầu, sợ hãi về phòng mình, gọi thế nào, cũng chịu ra.

      “Bố, xin lỗi!”. Bùi Địch chạy tới xin lỗiLạc Thiên Uy.

      Lạc Thiên Uy chỉ sờ đầu của bé, tình ý sâu xa: “Mẹ ngã bệnh, mấy ngày nay con đưaem nơi khác chơi, nên tới gần mẹ, biết ?”

      “Vâng.” Bùi Địch hiểu chuyện gật đầu, lôi kéo Băng Băng khóc lóc rời .

      Lạc Thiên Uy có chút phiền não hút thuốc,Tích Tuyết tỉnh, mong tỉnh lại,nhưng bây giờ tỉnh rồi, cũng phải nhớ ra , mà quay lại nhớ về những năm trước.

      Chẳng lẽ với lại quay về lại từ đầu sao?

      Lạc Thiên Uy tìm bác sĩ tư gia, lại mời tới bácsĩ của Lạc Tích Tuyết, mấy bác sĩ hội chấn, vẫn bảo là thân thể bây giờ của Lạc Tích Tuyết hoàn toàn có vấn đề gì.

      “Khối máu trong não của ấy tự độngtản rồi, các chức năng khác cũng hết sứcbình thường.” Cơ hồ tất cả bác sĩ cũng như vậy.

      “Nhưng – trước khi bệnh nhân hôn mê từng chịu bạo lực ngược đãi, điều đó có thểkích
      động ký ức của ấy nhớ lại, cho nên theo bản năng nhớ lại, đây là ngườiđang bị kích thích, phản ứng tiếp viện.” Đây là bác sĩ của khoa thần kinh đưa ra ý kiến.

      Chân mày Lạc Thiên Uy cau chặt: “Lúcnào ấy có thể khôi phục bình thường?”

      như vậy, người cố ý trốn tránh trí nhớ, trừ phi chính nội tâm của ấy đón nhận đoạn ký ức mang tới tổn thương, nếu khôngthì có thể vẫn như vậy, đề nghị ngài đưa phunhân tới bác sĩ tâm lý!”

      Tròng mắt Lạc Thiên Uy nheo lại, sắc mắtkhó coi. trốn tránh ký ức? trừ Lãnh Khinh Cuồng tổn thương tới , còn có .

      Bọn họ cũng như vậy với , cho nên trongtiềm thức bài xích bọn họ, quên bọn họ , chỉ nhớ Tiếu Vũ Trạch?


      Chương 286: nửa đêm, vào phòng .
      Edit: Fannie93


      Biệt thự nhà họ Lạc.

      Lạc Tích Tuyết ngồi ghế salon xem tivi,ánh nắng ấm áp chiếu lên người , sáng chói, tâm tình của cũng vui vẻ.

      Bây giờ có quá nhiều ý định, cũng có nhiều phiền não, mỗi ngày chỉ đắmchìm trong thế giới của mình, tự đùa tựvui.

      Bác sĩ có thể khôi phục trí nhớ, mẫuchốt ở chỗ có muốn hay .

      Bùi Địch học tiểu học, mà tiểu BăngBăng cũng đến vườn trẻ rồi.

      Mỗi ngày Lạc Thiên Uy cũng tự mình đón haiđứa bé học về, nhưng tiểu Băng Băng thíchBùi Địch đến đón bé hơn, được tự do, hơn nữa trong lòng bé còn chưa mình với Lạc Thiên Uy rốt cuộc là quan hệ gì.

      Chuông cửa vang lên, sau đó là bóng dáng đầy sức sống của hai đứa trẻ.

      Tiểu Băng Băng chút nghĩ ngợi liền chạy tới Lạc Tích Tuyết: “Mẹ ----“

      Nhưng đáp lại bé vẫn chỉ trầm mặc.

      Lạc Tích Tuyết chăm chú xem tivi, cũng nghe tiếng của đứa bé.

      Tiểu Băng Băng có vẻ thất vọng, lâu mẹkhông chuyện với bé, cũng rất lâu ôm bé.

      Bùi Địch tới, làm bộ trai: “Băng Băng,mẹ mệt, em cần quấy rầy mẹ, anhdẫn em chơi!”

      xong bé dắt tay tiểu Băng Băng , nhưnglại bị Băng Băng bỏ ra.

      “Em muốn, em muốn được mẹ ôm!”. Tiểu Băng Băng bĩu môi.

      “Bố rồi, nên quấy rầy mẹ!”. Bùi Địch lắc đầu cho bé biết, ngồi xổm ngườixuống, bất đắc dĩ : “Thôi, ôm em!”

      Tiểu Băng Băng tránh ra, muốn tới chỗ LạcTích Tuyết: “Mẹ, mẹ nhớ ra con sao?Con là Băng Băng a, mẹ.”

      Lạc Tích Tuyết chần chừ quay đầu lại, ánhmắt mơ mang nhìn chằm chằm tiểu BăngBăng.

      bé này rất xinh, hơn nữa rất giống lúc còn bé, muốn gần gũi với bé, nhưng vẫn sợ, cuối cùng lại trốn tránh.

      “Mẹ?”. Băng Băng thất vọng dứt, chỉ có thể khóc chạy ra.

      Chờ tới lúc Lạc Thiên Uy hết bận trở lại,thấy khung cảnh như vậy.

      Người lớn sợ, đứa bé khóc, người giúpviệc bị hù dọa hết.

      “Dẫn hai đứa trước .” Lạc Thiên Uy với Uy Mục bên cạnh.

      Uy Mục gật đầu cái, dẫn hai đứa bé .

      tới bên cạnh Lạc Tích Tuyết, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của , thanhtrầm : “Tích Tuyết, sao, em cùng tiếp tục xem tv được ?”

      “Em trai, tại sao vẫn muốn chị đợi trong nhà này? Sao thấy bố đâu?”. Lạc TíchTuyết nhút nhát kéo tay Lạc Thiên Uy hỏi.

      Sắc mặt Lạc Thiên Uy cứng lại, chỉ có thể nóidối với : “Bố ra nước ngoài rồi, lần nàobố cũng rất lâu.”

      “A……” Lạc Tích Tuyết có vẻ tin tưởng gật đầu cái, lát sau, lại ngẩng đầu lên: “Vậy chúng ta cần học sao? VũTrạch cũng lâu rồi tới tìm chị!.”

      Lạc Thiên Uy trong lòng đau nhói, lúc nàyLạc Tích Tuyết vẫn còn mối tình đầu, người trong tim phải là .

      Ngày trước, có lẽ còn dùng sức mạnhcùng thủ đoạn cho biết, người đàn ông của , phải là ai khác.

      Nhưng bây giờ bệnh ra như vậy, khiến anhnhẫn tâm thế nào được đây?

      tại được nghỉ học, Tiếu Vũ Trạchcũng có việc, chờ khi nào học, em có thểnhìn thấy ta.” Lạc Thiên Uy chỉ có thể an ủi như vậy.

      Lạc Tích Tuyết rốt cuộc mong đợi cười: “Ừ,mong tới lúc học nha.”

      Lạc Thiên Uy nhìn dáng vẻ hưng phấn của , chỉ có thể thở dài, tiếp tục ôm .

      Sau khi ăn tối xong, Bùi Địch kéo Băng Băngđi tới phòng chơi game, hai bé vui đùa lúc,chờ tới lúc chơi mệt rồi, mới ngoan ngoãnlên giường ngủ.

      Lạc Thiên Uy tấc cũng rời khỏiLạc Tích Tuyết, xem cần gì , có thể thỏa mãn cho .

      “Em trai, chị tắm, ngủ sớm chút!”.Lạc Tích Tuyết xoa cổ, vừa tạm biệt với LạcThiên Uy.

      Nhìn trực tiếp khỏi như thế, mình lại về gian phòng của , trong lòng LạcThiên Uy khổ sở.

      Có vợ cứ như có vậy.

      tại Tích Tuyết coi là em trai, khôngcho đụng, ngay cả chung giường chung gối cũng xa xỉ.

      Bây giờ mỗi ngày bọn họ chung sống, đối với chỉ có thể kính trọng nhưng gần gũi, thỉnh thoảng thân mật đụng vào, đềuphòng bị theo dõi , cứ cho hoạtđộng thân mật với nhau.

      Lạc Tích Tuyết vào phòng, cởi quần áo ngoàicủa mình, treo áo lót tới tủ quần áo, lấy ra cái váy ngủ, chuẩn bị vào phòng tắm.

      Vừa mới xoay người, liền có bóng dáng quỷ dị, vào tầm mắt .

      kêu lên tiếng, nhanh chóng tìm đượcđèn, bật lên.

      Trong phút chốc, đèn sáng lên.

      Người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, ánh mắt sáng nhìn Lạc Tích Tuyết.

      Lãnh Khinh Cuồng! !

      Nhưng Lạc Tích Tuyết giờ biết , hơn nữa chỉ muốn né ra theo bản năng.

      Khuôn mặt đẹp của , có nét mặt gì, mắt trong suốt, cũng gợn sóng gì, giống như có liên hệ gì mà là người xa lạ, muốn dựa vào, cũng muốn để ý tới.

      “Tích Tuyết!”. Lãnh Khinh Cuồng tiến lên bước, liền lùi phía sau bước.

      lạnh lùng xa cách, khiến càng đauđớn hơn.

      “Tích Tuyết, biết sai rồi, tha thứ cho được khong?”. Lãnh Khinh Cuồng nhíchlại gần , Lạc Tích Tuyết sợ lại trốn vàotrong tủ.

      có chút chán ghét nhìn chằm chằm,giống như là đồ bẩn thỉu gì, muốn đụng lấy .

      Lãnh Khinh Cuồng thoáng qua tia bi thương,chỉ có thể cách khoảng để .

      “Tích Tuyết, biết lần đó, là làmem tổn thương! Nhưng em biết ? Từ sớm mất , kể từ sau khi bố mẹ ly hôn, bọn họ cũng muốn , đểcho có bóng ma trong lòng, cho đến khianh gặp được cha nuôi. Nhưng năm này vẫn sợ bị người khác vứt bỏ, cho nên anhkhông dám động lòng với người phụ nữ nào, cho rằng nếu rung động là cả đời! Cho nên thể tiếp nhận chuyện em chia tay với , mới có thể làm chuyệnkhông thể tha thứ nhu thế.”

      Lạc Tích Tuyết lẳng lặng nghe, ít phòng bịvới hơn chút, thân thể cũng run rẩy nữa, nhưng vẫn muốn gần .

      “Tích Tuyết, muốn rời khỏi đây, trở vềNam Phi, em nguyện ý cùng với anhkhông?”. Lãnh Khinh Cuồng đưa tay với , ánh mắt si mê nhìn chăm chú vào .

      Lạc Tích Tuyết mơ hồ nhìn , như nghe hiểu có ý gì.

      thể có em, Tích Tuyết.”ánh mắt Lãnh Khinh Cuồng sâu, giốngnhư tỏ tình, càng giống như giữ lại: “Đừng rời khỏi , lựa chọn , được ?”

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu cái, dùng y phụctrong tủ che kín mặt mình, bày tỏ cự tuyệt

      Lãnh Khinh Cuồng lập tức đau lòng, đau buồn nhìn , trái tim bỗng dựng xẹt qua tia bi thương, cuốn lấy toàn thân.

      vươn tay, muốn bắt được , lại chỉ có thể có được đám khí.

      Cuối cùng phải người phụ nữ thuộcvề , cho dù cố gắng thế nào, cũng bắtkhông được.

      Tay của dừng trong trung, hai người cứ giằng co như vậy, cho đến khi thân thể Lạc Tích Tuyết yên, từ trong tủ ngã xuống.

      Lãnh Khinh Cuồng vừa vặn vươn ra hai tay, tiếp được -------

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 287: HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG QUYẾT ĐẤU



      Lãnh Khinh Cuồng thuận thế ôm lấy , còn chưa kịp buông tay.

      Lại nghe tiếng rống giận trầm thấp: "Cácngười làm gì thế?"

      Trong mắt Lạc Thiên Uy như kết hơi sương, anhđi tới, ngăn trước mặt của Lãnh Khinh Cuồng, đem Lạc Tích Tuyết kéo vào thân thể mình.

      Lạc Tích Tuyết khẩn trương lôi vạt áo LạcThiên Uy, đôi đôi mắt hoảng hốt.

      " ấy sao thế?" Lãnh Khinh Cuồng hình như nhìn ra khác thường trong mắt Lạc Tích Tuyết, lo lắng cau mày.

      "Cậu còn dám hỏi?" Lạc Thiên Uy giận khôngkềm được, dùng tay còn lại níu lấy cổ áo củaLãnh Khinh Cuồng "Đều là do cậu ban tặng, cậu còn mặt mũi đến tìm ấy sao?"

      "Tôi chỉ là muốn biết, tại ấy có có hạnhphúc hay , nếu như thể mangcho hạnh phúc, tô nhất định mang ấyđi!" Lãnh Khinh Cuồng cắn răng, trong mắt mộtmảnh băng lạnh.

      "Cậu có tư cách xen vào việc của ấy, càng có tư cách lời như vậy, ấy làvợ của tôi, tôi tự nhiên chăm sóc cho ấy như thế nào, về phần cậu, tôi nể mặt của BăngBăng nên truy cứu, xem như nhân từ nhất rồi!" Lạc Thiên Uy khí thế mạnh mẽ, nhận tột độ

      Lãnh Khinh Cuồng chỉ cười lạnh, yếu thếchút nào, nhìn chằm chằm Lạc Thiên Uy: "Có lẽ tôi làm ấy thương tổn, nên chẳng có tư cáchyêu ấy nữa, nhưng Lạc Thiên Uy, tự hỏi lòng mình xem, có tư cách sao? So với tôichỉ khiến ấy chịu chút tổn thương, hơn tôi à, khiến ấy chịu vô vàng tổn thương?"

      Sắc mặt Lạc Thiên Uy hơi chậm lại, giọng lạnh lùng, lại lộ ra tia khinh thường rất cóuy lực: "Người phụ nữ của tôi phải do tôi chămsóc, Tích Tuyết là người của tôi, dĩ nhiên cùng với tôi là hạnh phúc nhất, cậu đừng nghĩ đến việc tranh giành người phụ nữ của tôi, cậu quá non nớt rồi! Tôi cảnh cáo cậu, cút ngay nơi khác, đừng để cho tôi phải động thủ! !"

      "Lạc Thiên Uy, đừng quá càn rỡ, cho cùng chút thủ đoạn là có thể che trời, hô mưa gọi gió sao, nhưng phải suy nghĩ mộtchút, bây giờ thế lực của tôi cũng yếu,huống chi cho tới bây giờ tôi đều sợ uy hiếp của , tôi có thể dễ dàng tha thứ cho việcLạc Tích Tuyết chọn , nhưng nếu còn dám đối với ấy như thế, tôi nhất định đem hết toàn lực, lưu tình mà đoạt ấy về! Tôi được là làm được! Trừ phi Lạc TíchTuyết tâm cam tình nguyện tiếp nhận , nếu , cũng buông tay!" Lãnh KhinhCuồng nắm lấy cổ áo của Lạc Thiên Uy, kiênđịnh mà cố chấp ra.

      "Cậu dám!! Lãnh Khinh Cuồng, chú ý lời của cậu, ấy là vợ của tôi, đứa bé là con củatôi, tôi tự có cách đối xử tốt với bọn họ, về điểmnày, cần cậu quan tâm!" Lạc Thiên Uy khinh thường liếc nhìn Lãnh Khinh Cuồng mộtcái, cau mày lại. chưa tìm ra lối , talại chạy tới dạy dỗ ? ta cho rằng ta là ai?

      Lãnh Khinh Cuồng lạnh lùng cắt đứt : "LạcThiên Uy, muốn tôi an tâm mà dễ dàng như thếsao? Tôi cấp cho kỳ hạn, nếu như vẫn có cách nào để cho Lạc Tích Tuyết cam tâm tình nguyện tiếp nhận , như vậy, từ đó, đừng bao giờ xuất trước mặt ấy nữa! Vô luận là Tích Tuyết hay Băng Băng, còn bất cứ quan hệ gì với , tôi dẫnbọn họ rời khỏi đây!"

      "Đáng chết, Cậu dám đặt cầu cho tôi?Người kia là vợ của tôi, cậu hại ấy tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu lại đến đây dạy dỗ tôi là sao?" Lạc Thiên Uy nhất thời nổi đóa, hướngvề phía Lãnh Khinh Cuồng mà ra quyền, ngay sau đó lại đá thêm cước.

      Lỗ mũi Lãnh Khinh Cuồng chảy máu, nhưnganh dũng chịu thua, hung hăng đánh cú vào người của Lạc Thiên Uy.

      Hai người đàn ông đánh lẫn nhau tạo thành trận hỗn chiến.

      Lạc Thiên Uy đỡ lấy quyền của Lãnh KhinhCuồng, đảo mắt đem quyền kia của Lãnh Khinh Cuồng ném .

      Lãnh Khinh Cuồng lui về phía sau hai bước, còn chưa đứng vững, Lạc Thiên Uy giơ chân lên,đá cước vào ngực của Lãnh Khinh Cuồng.

      Chỉ nghe "Cạch" tiếng, Lãnh Khinh Cuồng ngã về phía sau, đụng ngay cái ghế.

      Lạc Thiên Uy tiến lên, nhấc chân dừng lại đá mạnh vào người .

      Lãnh Khinh Cuồng bị đá cái, chợt sờ tới tayghế, lập tức chộp lấy cái ghế, bắt đầu phản kích Lạc Thiên Uy.

      vung ghế lên, Lạc Thiên Uy lui về phía sau bước.

      Lãnh Khinh Cuồng chợt đem cái ghế hướng vềphía Lạc Thiên Uy đập cái.

      Lạc Tích Tuyết sợ hãi thét lên "A" tiếng kêu rồi chạy vọt ra ngoài, sững sờ ngay tại chỗ.

      Nhưng tiếng thét của chẳng che giấu đượctiếng vụng vỡ.

      Hai người đàn ông đánh nhau, cũng khôngcó quan tâm đến .

      Chỉ trong nháy mắt, Lạc Thiên Uy lưu loát bay lên đá cước, khiến chiếc ghế văng ra xa

      ghế nện nện vào tường, “rầm rầm….” bể tan nát.

      Mảnh vụn đầy đất, hai người đánh nhau khiếnvô số mảnh vụn vỡ ra

      Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy đầu mình trở nên hỗn loạn, vô số hình ảnh thoáng qua, níu chặt lòng của , chưa từng nghĩ đến chuyện này, những mảnh vụn kia như đầu của tét ra.

      Cuối cùng, hỏng mất! ! !

      thể nhịn được nữa, thét lên: "A, cứumạng, cứu mạng!"

      Nghe được tiếng thét của , hai người đàn ôngnày cũng dừng động tác lại, bọn họ đồng thờihướng phía Lạc Tích Tuyết, nhất thời bị dọa đến đến hồn bay phách tán.

      Chỉ thấy Lạc Tích Tuyết chẳng biết chạy đến bệ cửa sổ từ khi nào, mở cửa sổ ra, bước chân ra ngoài

      "Đừng!"

      "Đừng!"

      Hai giọng đồng loạt thét lên.

      Lạc Tích Tuyết đưa đôi mắt hoảng sợ nhìn hai người, trong lòng run rẩy: "Các người đừng tới! Cứu mạng!"

      "Tích Tuyết, em xuống đây , đứng ở chỗ đó rất nguy hiểm!" Lãnh khinh Cuồng nóng nảy nhìn , rồi lại đưa tay ra.

      Nhưng Lạc Tích Tuyết lại lùi về sau.

      Mắt thấy phải thối lui khỏi bể cửa sổ, Lạc Thiên Uy hít vào hơi, vội vàng : "TíchTuyết, tụi đánh nữa, trở lại , tụi chăm sóc em!"

      xong, chủ động dắt tay Lãnh KhinhCuồng, biểu diễn cho Lạc Tích Tuyết nhìn.

      Lãnh Khinh Cuồng cũng phản ứng kịp, nhất định là điều bọn họ làm hù dọa Tích Tuyếtrồi, lập tức phối hợp với Lạc Thiên Uy.

      Nhìn hai người đàn ông này hề nữa đánh nhau, giống như là vui vẻ làm bạn, lòng của Lạc Tích Tuyết từ từ ấm lên.

      Chỉ là vẫn thèm đến, chỉ là thận trọng quan sát hai người.

      "Tích Tuyết, tới đây, tới bên cạnh !"

      Hai người đàn ông này đồng thời đưa tay ra trước mặt .

      Nhưng lại biết nên dắt tay người nào.

      đối với cả hai người là có có hận, bọn họcũng tổn thương , trong lòng biết mình chẳng thể tin tưởng bất cứ ai.

      có cảm giác an toàn, như thế đứabé chẳng có chút lực kháng cự.

      từng cho là Lạc Thiên Uy phản bội mình, Lãnh Khinh Cuồng cho cảm giác an toàn,nhưng cuối cùng phát , cũng là ácma giống Lạc Thiên Uy.

      Đàn ông đều giống nhau, chiếm được, phá hủy nó!

      Lựa chọn người nào, cũng đều là địa ngục.

      Cho nên khẩn trương, sợ, run rẩy và kháng cự

      Nhưng bọn họ lại ép sát, đến gần, lo lắng, gấpgáp

      Cho đến khi đứa bé khóc ngất lên: "Mẹ, hu hu, cha"

      Là Băng Băng, bé đứng phía sau lưng Bùi Địch, hai đứa bé sợ đến choáng váng đầu óc.

      Mới vừa rồi Lạc Thiên Uy và Lãnh Khinh Cuồng đánh nhau vô cùng điên cuồng, vốn làLạc Tích Tuyết có bệnh dễ bị sợ hãi, hai đứa bécũng bị khiếp sợ.

      Băng Băng bất chấp tất cả vọt tới bên người LạcTích Tuyết, mẹ sợ, bé cũng rất sợ hãi. Ồ ồ, ba là đáng sợ! Như thể hung thần muốn ăn thịt người vậy!

      "Băng Băng, em về đây!" Bùi Địch vội vàngxông tới, chỉ sợ em xảy ra chuyện ngoài ýmuốn.

      Băng Băng biết làm sao, đột nhiên bị Lạc Tích Tuyết bắt lấy, hai mẹ con cùng nhau rơixuống …..

      Chương 288: CON LẦN ĐẦU GỌI BA


      Trong thời khắc mành treo chuông , Lạc ThiênUy quên mình xông ra, đưa tay kéo hai mẹ con vào lồng mình.

      nhà ba người cứ như vậy cùng nhau rơi xuống đất.

      Chỉ nghe "rắc rắc" tiếng, xương cốt đứt gãy.

      Lạc Thiên Uy té gảy chân, nhưng vợ và conđang nằm trong ngực vẫn bình yên vô .

      Máu theo khóe miệng của mà chảy xuống, dưới chân chết lặng.

      Khi Băng băng nhìn thấy những vệt máu tươiđầm đìa quanh người , bị dọa sợ, bé chẳngthể ngờ lại chiến đầu quên mình, cứ thểnhảy xuống để bảo vệ bé và mẹ.

      "Ba!!" Chẳng biết tại sao, tại bé chỉ muốn trốn vào trong ngực Lạc Thiên Uy, để bảo vệ bé.

      Thân thể Lạc Thiên Uy chấn động, đem tia khó tin nhìn con : "Con kêu ba là gì?"

      "Ba, con rất sợ hãi!" Băng băng chưa tỉnh hồn ôm lấy Lạc Thiên Uy, mới vừa rồi khi bọn họcùng rơi xuống, trái tim bé của bé nhảy bùm bùm.

      Tuy chỉ cách hai tầng lầu, nhưng với đứa béchưa đầy ba tuổi đây chính là cơn ác mộng

      "Có ba ở đây, phải sợ…" Lạc Thiên Uy ôm chặt lấy con , lần đầu tiên con gọimình là ba, mặc dù câu này gọi hơi muộn, nhưng đối với cũng là hạnh phúc vô chừng.

      Vì câu này của con , có hy sinh nhưthế nào cũng đáng giá!

      Băng Băng co rúc trong ngực Lạc Thiên Uy, chợt ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Thiên Uy bị thương đùi, vết thương chảy ròng ròng, nhịn được mà khóc lên:

      "Ba chảy máu, ồ ồ ba, con sợ"

      "Đừng khóc, đừng khóc, con ngoan, ba có việc gì, bị thương , sao cả, ngoan, đừng khóc!"

      Lạc Thiên Uy ôm Băng Băng, vỗ nhè vào bả vai bé, giọng cực kỳ dịu dàng.

      Thấy con lo lắng cho mình, trái timtrào lên tia ấm áp, cha con tình thâm, huyếtmạch tương phùng, gì có thể ngăn cảnđược.

      Lãnh Khinh Cuồng đứng chỗ cách đó xa, nhìn màn này, tâm chợt đau thắt.

      Băng Băng rốt cuộc cũng biết Lạc Thiên Uy là ai, hai người bọn họ thủy chung là cha con, hiểulầm sớm muộn gì cũng được tháo gỡ.

      "Lạc Thiên Uy, sao chứ? Có muốn tôi đưa vào bệnh viện hay !" tới, đỡ Lạc Thiên Uy dậy.

      Lạc Thiên Uy dùng chân chống đỡ, cắn răng lắc đầu cái: "Tôi còn chống đỡ được,cậu xem Tích Tuyết thế nào ."

      Lãnh Khinh Cuồng gật đầu cái, tới cỏ thăm dò xét hơi thở của Lạc Tích Tuyết.

      " ấy hôn mê, tôi lấy xe đưa các người đến bệnh viện." Lãnh Khinh Cuồng vội vàng giúp tay.

      Trong bệnh viện, các bác sĩ lập tức tiến hành sơcứu cho Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Thiên Uy cũng bị mang đến ngoại khoa,băng bó vết thương.

      Khi xử lý xong đùi của mình, được Uy Mục đẩy đến gặp Lạc Tích Tuyết, Lãnh Khinh Cuồng đợi trước cửa phòng bệnh.

      Bác sĩ ra, hướng về phía hai người đàn ông tỏvẻ giận dữ: "Các người xem xảy ra chuyện gì? Chơi cái gì chơi, học người chơi nhảy lầu? !"

      Lạc Thiên Uy cùng Lãnh Khinh Cuồng nhìn nhau cái, cũng có chút cảm thấy ngượngngùng.

      Bác sĩ đẩy mắt kính lên, tiếp tục : "Vị tiểu thư này, ấy chỉ bị kích thích, khôi phục rất khó khăn, các người còn khiến ấy kích thích thêm? Lần này coi như các người vận khí tốtkhông có việc gì, lần sau cũng biết có thể cứu được hay ."

      " xin lỗi bác sĩ, khiến ông phiền toái rồi, vềsau chúng tôi chú ý!" Lãnh Khinh Cuồng vộinhận lỗi với bác sĩ, trong lòng cũng cảmthấy có lỗi, nếu phải tự dưng tìm đếnLạc Tích Tuyết, chẳng xảy ra chuyện này.

      Chủ ý của để cho Lạc Tích Tuyết bị thương, lại ngờ tới, kết quả lại để cho bị tổn thương nặng hơn.

      Bác sĩ trợn mắt nhìn hai người đàn ông này mộtcái," tại bệnh nhân sao, chỉ cần nghỉngơi tốt, hai người các , ai là chồng cócô ấy theo tôi lấy toa thuốc?"

      "Bọn họ đều là ba cháu!" Lạc Thiên Uy còn chưa kịp mở miệng, Băng Băng phía sau lưnganh lên tiếng trả lời trước.

      Bác sĩ ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt, bày ra vẻ mặt như xem kịch vui, haingười chồng, mới nghe lần đầu, khó trách khiến kia phải nhảy lần? Đàn ông còn ghennhiều hơn phụ nữ nữa

      Lãnh Khinh Cuồng chủ động theo bác sĩ đểlấy thuốc, Lạc Thiên Uy mang theo con cùng vào phòng thăm Lạc Tích Tuyết

      Lạc Tích Tuyết nằm giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, giống như thiên sứ khiến người ta đau lòng.

      " xảy ra chuyện gì?" Tỉnh dậy, cảm thấy nhức đầu khinh khủng.

      Lạc Thiên Uy đưa đôi mắt sáng rực, vội vàng ôm lấy : "Tích Tuyết, em tỉnh rồi sao?"

      "Thiên Uy, em cái gì thế? Em là em trai chị,đương nhiên phải nhận ra em trai mình!" Lạc Tích Tuyết cười sờ sờ đầu của , giống như chị em thân mật vậy, nhưng lại thiếu thứ gọi là tình .

      Lòng của Lạc Thiên Uy co rút đau đớn, lại thể thêm cái gì, chỉ dặn dò phảinghỉ ngơi tốt

      nhau, giống như là chuyệnkiếp trước, chẳng lẽ đời này bọn họ nhất địnhchỉ có thể làm chị em?

      Sau ngày đêm, Lạc Tích Tuyết ổn định lại bệnh tình, chân của Lạc Thiên Uy cũng đãkhép lại.

      Qua giữa trưa, ánh nắng mặt trời rực rỡ, hai đứabé nô đùa thảm cỏ.

      "Ba, chúng ta chơi bóng !" Băng Băng và Bùi Địch lôi kéo Lạc Thiên Uy chơi cùng hai bé.

      Bởi vì chân thương, Lạc Thiên Uy thể xuống đất, chỉ có thể dùng ta chơi đùa với con.

      Hai đứa bé vây lượn bên cạnh , nhà ba người vui vẻ và hòa thuận.

      Trong phòng bệnh, Lạc Tích Tuyết ngủ say.

      Lãnh Khinh Cuồng lặng lẽ đến bên giường , nhàng ôm lấy , ở bên tai nỉ non: "TíchTuyết, muốn , em nghĩ ra là ai chưa?"

      Đáp lại câu hỏi của chỉ là khí yên tĩnh, biết trả lời .

      vươn tay ra vuốt ve mái tóc dịu dàng của , trong mắt toát ra vẻ buông được:"Tích Tuyết, em biết ? cứ nghĩ ôm lấy em như thế này, mãi mãi cho đến răng longđầu bạc!! Đáng tiếc, người có thể cho em hạnhphúc, thủy chung phải là "

      "Nếu như ngày nào đó em nhớ ra tất cả, hi vọng em chỉ nhớ Lạc Thiên Uy là tốt rồi, khôngcần nhớ là ai, nếu như mà ở trong lòngem chỉ là vết nhơ, tình nguyện để em vĩnh viễn quên ... vĩnh viễn biến mất khỏicuộc sống của em!"

      xong câu này, Lãnh Khinh Cuồng nângtay Lạc Tích Tuyết lên, đặt nụ hôn lên đó, rồi an nhiên rời

      bầu trời hạ xuống trận mưa to, LãnhKhinh Cuồng mặc chiếc áo sơ mi đen, bước trong cơn mưa.

      nhìn về phía Băng Băng, đứa con củaanh.

      Đứa con nuôi từ bé đến lớn, camlòng rời khỏi bé? Nhưng em phải làcon ruột của , thể ở bên cạnh bé vĩnh viễn.

      Từ khi nhìn Lạc Thiên Uy phấn đấu quên mình nhảy xuống lầu, bảo vệ mẹ con họ, rốt cuộc cũng hiểu , trong chuyện gia đình bọn họ, chỉ là người ngoài cuộc.

      Cho nên, sau này gặp Băng Băng nữa, lần này cha nuôi muốn rời khỏi mẹ con bé.

      Hi vọng lần sau gặp lại, mẹ con các vẫn sẽkhỏe mạnh và xinh đẹp!!

      Lãnh Khinh Cuồng thu hồi cái ô, trong con ngươi thâm thúy thoáng qua tia ưu thươngmà ai cũng nhìn thấy.

      nghiêng người ngồi vào chiếc xe hơi màuđen, kiên quyết rời .

      Chương 289: Thân thế Lạc Thiên Uy

      "Đinh ——"

      tiếng chuông bén nhọn vang lên, đem LạcTích Tuyết từ trong giấc mộng tỉnh dậy.

      chậm rãi mở mắt ra, thấy đó là điện thoại của Trần Tiểu Mạt.

      Mấy năm gặp, Trần Tiểu Mạt càng trởnên thành thục xinh đẹp, chỉ là ở trong mắt củaLạc Tích Tuyết, vẫn là năm đó vớichiếc ba lô vai cùng đến trường.

      "Tích Tuyết, có làm phiền đến cậu ? Ngạiquá, là chồng mình gọi đến!" Trần Tiểu Mạt nghe điện thoại xong, chỉ thấy Lạc Tích Tuyếtvẫn ngắm nhìn mình, mở miệng cười.

      "Chồng?" Lạc Tích Tuyết giật mình, Trần Tiểu Mạt lúc nào kết hôn vậy? ấy chưa từng cho biết!

      "Oh!" Trần Tiểu Mạt lúc này mới phản ứng kịp, ý thức được mình lỡ lời, vội vàng sữa: "Khôngphải chồng, là ông ngoại, ông ngoại, cậu nghenhầm rồi." cười hì hì le lưỡi cái.

      "Vậy sao?." Lạc Tích Tuyết cái hiểu cái gật đầu, suy nghĩ chút lại : "Tiểu Mạt, mấy ngày gần đây mình toàn ở trong bệnh viện, biết bài vở như thế nào rồi, nếu được thìcậu đem sách vở qua cho mình chep đượckhông!"

      "À?" Trần Tiểu Mạt kinh ngạc, đâu tìm sách vở cho Tích Tuyết chép đây a, sau khi kếthôn những thứ đó đều bị ném .

      "Có vấn đề gì ?" Tích Tuyết nhìn bộ mặt dần chuyển biến sang khổ sở cửa bạn tốt, liền quan tâm hỏi thăm.

      " có, thành vấn đề!" Trần Tiểu Mạt liền vội vàng lắc đầu, trực tiếp đưa ra chủ ý: "Chỉ là tại chúng ta bước qua thời gian thực tập rồi, chờ cậu tốt hơn chúng mình kiếm công ty thực tập”.

      " tại thực tập rồi sao?" Lạc Tích Tuyết híp híp mắt, ngay sau đó cười cười

      Mấy ngày sau bác sĩ Lạc Tích Tuyết có thể xuất viện, mặc dù thân thể còn đáng ngại, thế nhưng đoạn trí nhớ thể kiếm lại được.

      "Tích Tuyết, cậu xem chồng cậu kìa!" Sau khi tan việc, Trần Tiểu Mạt đẩy cánh tay Lạc Tích Tuyết cái, mặt hâm mộ .

      Lạc Tích Tuyết chỉ là bình tĩnh cười cười, cảm thấy đối với chăm sóc quả tỉ mỉ,trong lòng liền cảm thấy ấm áp.

      Bên lề đường đậu ba chiếc xe màu đen, sáng loáng. Hai hộ vệ thẳng tắp hướng Lạc Tích Tuyết tới, Trần Tiểu Mạt lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như thế, tự chủ được lui về phía sau bước.

      Hộ vệ bong dáng cao lớn ở trước mặt của LạcTích Tuyết, cúi đầu chào cung kính, người qua đườn ngừng nhìn về phía họ mà bàn tán,hầu hết đều là những ánh mắt ngưỡng mộ.

      "Tiểu thư, lão bản tự mình đến đón , mời côlên xe thôi." Hộ vệ vươn tay, làm ra tư thếxin mời.

      Lạc Tích Tuyết còn chưa kịp gì, chỉ thấy chiếc xe ở giữa, cửa xe được mở ra, Lạc Thiên Uy từ trong xe bước ra, người đàn ông lãnh khốc mà lôi cuốn, khí phách.

      thân âu phục màu đen đắt giá, khóe miệng nâng lên nhàn nhạt, khi nhìn ánh mắt thoáng chốc nhu hòa hẳn .

      chậm rãi hướng về phía Lạc Tích Tuyết tới, từng bước chân trầm ổn có lực, khi giơ taynhấc chân đều rất ưu nhã.

      Sau vài giây, tới trước mặt họ, ôm Lạc Tích Tuyết vào trong ngực, hướng về phía TiếuMạt bên cạnh : "Trần tiểu thư, Tích Tuyếtlàm phiền chăm sóc."

      " phiền, chúng tôi là bạn bè nên quan tâm nhau là điều hiển nhiên!" Trần Tiểu Mạt vộivàng lắc đầu, hướng về phía Lạc Thiên Uy, nét mặt của cũng mang theo tia cung kính.

      biết người đàn ông trước mắt này, bao giờ là tiểu hài tử năm đó nữa, mặc dù ở trong trí nhớ của Lạc Tích Tuyết, là đứa trẻ như vậy,nhưng thực tế sớm trở thành Đếvương của giới hắc đạo.

      Lạc Thiên Uy hạ nụ cười xuống, ý bảo ngườibên cạnh đem phần quà đưa cho Trần TiểuMạt, mình ôm Lạc Tích Tuyết lên xe hơi.

      Trần Tiểu Mạt chờ sau khi bọn họ , mới mởmón quà đó ra.

      Giờ khắc này vô cùng bối rối, cùng chồng chỉ làm công ăn lương, sợ rằng làm cả đời cũngkhông kiếm được khoản tiền lớn như vậy.

      Muốn đem tiền trả lại cho Lạc Thiên Uy, lại thấy chiếc xe hơi dần mất hút, chỉ có thể chờ tới ngày mai giao lại cho Tích Tuyết thôi.

      Ngồi ở trong xe, Lạc Tích Tuyết tay dắt vạt áo,ánh mắt mê mang ngó ra ngoài cửa sổ.

      Lạc Thiên Uy ngang nhiên ôm , đem bàn tay bé lạnh buốt nắm chặt vào lòng bàn tay: "Ngày đầu tiên làm, công việc có thuận lợi ?"

      "Ừm." Lạc Tích Tuyết hướng khẽ mỉm cười, nụ cười kia tựa như thiên sứ tinh khiết, chút bụi trần.

      Lạc Thiên Uy là cỡ nào muốn giam cầm vào trong ngực, hảo hảo thương phen, trước kia có ở đây, ở trong tầm mắtcủa , tại vất vả tiếp nhận , lạichỉ coi như em trai, tại sao định mệnh lạitrêu đùa họ như vậy.

      ràng chính là người phụ nữ nhất,lại muốn xem như chị ruột!

      Xe hơi dừng trước cổng trường của Bùi Địch vàBăng Băng.

      Hai tiểu tử kia lên xe, khí trong xe càngthêm sinh động hẳn lên.

      Chỉ là Lạc Tích Tuyết vẫn như cũ lờinào, mím môi ngồi, biết suy nghĩ gì.

      Cho đến khi về đến nhà, mới khẽ buông lỏngchút, Lạc Thiên Uy biết, vẫn là có thói quen cùng bọn chung đụng.

      Phòng ăn hoa lệ, đèn thủy tinh chiếu sang cảcăn phòng, màu vàng nhạt càng làm bật lên khíchất hoàng gia.

      ", em muốn ăn đùi gà!" Tiểu Băng băng ánhmắt thèm thuồng, nhìn chằm chằm cái đùi gàtrong chén của Bùi Địch.

      "Băng Băng, cái đó là của , con phải vừa mới ăn cái đùi gà rồi sao?" đợi Lạc Thiên Uy mở miệng, Lạc Tích Tuyết đột nhiên .

      Mấy người đồng thời sửng sốt, khó có thể tin Lạc Tích Tuyết thế nhưng mở miệng cùng đứabé chuyện.

      " sao, con cho em." Tiểu Bùi Địch ngượclại rất là hiểu chuyện, chủ động đem đùi gà bỏ vào trong chén của Băng Băng.

      "Em cùng cùng nhau ăn nha." Tiểu BăngBăng cười hì hì , hai đứa bé lại vừa ăn vừa chuyên, như bức tranh được thu lại.

      Kết thúc bữa ăn tối, người giúp việc đưa 2 đứa bé về phòng.

      "Bệnh của Lạc phu nhân vốn là tâm bệnh, khối máu trong đầu của phu nhân vốn tan hết, chỉ là phu nhân tình nguyện nhớ lại mọichuyện trước kia, nên đoạn ký ức trong quá khứcứ như vậy được nhớ lại!" Bác sĩ nghiêmtúc .

      "Tốt." Lạc Thiên Uy mừng rỡ, tự mình đưa bác sĩ ra cửa.

      Uy Mục vội vã từ bên ngoài chạy tới, sắc mặt cóchút lo lắng trùng trùng.

      "Chuyện gì?" Lạc Thiên Uy thanh trầm thấphỏi.

      "Lão bản, lão phu nhân được rồi!" Uy Mục bẩm báo , thận trọng quan sát thần sắcLạc Thiên Uy.

      Trong ánh mắt tĩnh mịch của Lạc Thiên Uy lóe lên nhất mạt sóng lớn, mặc dù người đàn bà kia mang đến cho ít trắc trở, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột, nghe được tin bà tốt, tim của cũng có chút xót xa.

      "Lão bản, có muốn tôi giúp cậu đặt vé máy bay hay ạ? Lão phu nhân rất muốn gặp cậu lần cuối!" Uy Mục đề nghị hỏi.

      Lạc Thiên Uy gì, chỉ là xoay người tới gian phòng.

      Trong phòng giường lớn, Lạc Tích Tuyết uống thuốc nên an tĩnh ngủ.

      tới bên giường của , lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt của , cứ như vậy nhìn suốtcả đêm.

      Ngày hôm sau Lạc Tích Tuyết tỉnh lại, Lạc Thiên Uy có ở đây. Uy Mục cho biết, lão bản phải công tác ở nước ngoài, mấy ngày sau trở lại, ra Lạc Thiên Uysáng sớm lên máy bay Pháp.

      Dù sao nữa, vẫn là Chiêm Mỗ Tư, lần nàyhắn đem Bùi Địch cùng nhau , dù sao Bùi Địch là tôn tử mà Thẩm Tâm Lam mong ngóng nhất.

      Nhưng là, khi bọn họ chạy tới nước Pháp, vẫn là chậm bước, Thẩm Tâm Lam qua đời.

      Chỉ chừa phong thư cho Lạc Thiên Uy, là vài dòng ăn năn cùng xin lỗi và than thế của LạcThiên Uy.

      ra Lạc Thiên Uy phải là con traicủa bà cùng Lạc Chấn Long.

      Năm đó Lạc Chấn Long từ bỏ Thẩm Tâm Lam, lựa chọn mẹ Lạc Tích Tuyết, khi đó trong bụng của bà mang thai Chiêm Mỗ Tư.

      Bà ôm bụng, gả cho cha đẻ của Lạc Thiên Uy ở Pháp, sau khi cưới bà sinh Chiêm Mỗ Tư, thời gian sau bà lại sinh Lạc Thiên Uy.

      cách khác Chiêm Mỗ Tư mới là đứa bé củabà cùng Lạc Chấn Long, Lạc Thiên Uy là đứacon của bà cùng người đàn ông mà bà cưới khiqua Pháp.

      Nhưng khi Lạc Chấn Long phái người tới cướpđứa trẻ, trong vườn hoa thấy Lạc Thiên Uy chơi đùa, liền đem mang .

      Thẩm Tâm Lam vốn muốn cứu con trai về,nhưng vừa nghĩ tới Lạc Chấn Long năm đó nhưvậy đối với mình, liền nghĩ ra kế hoạch trảthù.

      Đâm lao phải theo lao, khiến Lạc Thiên Uy tiến vào Lạc gia, tùy thời phá hoại, thôn tính gia sảnLạc gia.

      Ai ngờ Lạc Thiên Uy tiến vào Lạc gia, lại yêuLạc Tích Tuyết, còn chọc phải Phương TiêuThần, hậu quả ngoài ý muốn kia, bà thể đem con trai trở về, mà vừa vặn khi đó Chiêm Mỗ Tư lại bị tai nạn xe cộ qua đời, haiđứa con trai vốn là sai chỗ , bây giờ là ai về nhà nấy rồi.

      Vốn tưởng rằng có thể để Lạc Thiên Uy lần nữalàm Chiêm Mỗ Tư, cùng Lisa ở chung chỗ,tất cả cứ như vậy bình yên mà trôi qua.

      Nhưng nghĩ tới, Lạc Tích Tuyết vài nămsau lần nữa xuất , làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của bà.

      Con lần nữa ta, thậm chí cưới ta làm vợ.

      Mẹ Lạc Tích Tuyết là năm đó cướp người bàyêu nhất, sao bà có thể dễ dàng buông tha như vậy.

      Cho nên trăm phương ngàn kế phá hư, cho đếnkhi Lạc Tích Tuyết cùng Lạc Thiên Uy ly hôn, lựa chọn Lãnh Khinh Cuồng từ đó biến mất.

      Thẩm Tâm Lam cho là như vậy, con trai sẽkhông có chút quan hệ nào với Lạc gia nữa, cả đời yên ổn làm Lạc Thiên Uy.

      Ai ngờ đứa con trai này tàn bạo, lạnh lùng, độc, thậm chí tự sát, có Lạc Tích Tuyết, cuộc sống thối nát chịu nổi.

      Từ đó trở , bà rốt cuộc hiểu .

      Con trai đối với Lạc Tích Tuyết là tình chân thành, tựa như năm đó bà đối với Lạc Chấn Long là dạng chấp nhất như vậy, có lẽ đó là món nợ mà cả đời này bà trả hết, đời bàyêu Lạc Chấn Long, đời sau con trai bà lại điyêu con của người đàn ông bạc tình đó.

      Chương 290: cho khi dễ mẹ tôi

      Lạc Thiên Uy mang theo Bùi Địch Pháp, để mẹ con Lạc Tích Tuyết ở lại trong nước, cố ý dặn dò Uy Mục cẩn thận chăm sóc họ.

      Mới tách ra buổi tối, Lạc Tích Tuyết bắt đầu có chút nhớ nhung .

      biết tại sao, trong lòng cứ có cảm giáctrống rỗng, đứng ngồi yên.

      biết mình tại sao phải có cảm giác này nữa, Thiên Uy ràng là em trai của à? tại sao có thể đối với em trai mình có cảm giác đóchứ?

      suy nghĩ bóng dáng nho thò đầu ra, là Băng Băng.

      Xem ra tối nay người tịch mịch chỉ cómình .

      Đứa này trước kia đều là Bùi Địch dỗ ngủ,hôm nay trai có ở đây, nhóc mộtngười ngủ được, thừa dịp người làm nữ chú ý, len lén chạy tới phòng Lạc TíchTuyết nhìn mẹ chút.

      Lạc Tích Tuyết mê mang con ngươi nhìn , trong lòng có loại cảm giác than thiếtkhông ra được.

      "Tại sao còn ngủ?" hỏi tiểu Băngbăng, trong mắt lộ ra ân cần.

      "Con đói bụng!" Tiểu Băng băng che bụng củamình, cong miệng cười.

      Lạc Tích Tuyết gật đầu, giật mình kinh ngạctrong chốc lát, dắt tay tiểu Băng băng: ", ta dẫn con xuống lầu ăn chút gì đó!"

      Tiểu Băng băng ngẩng mặt lên, mỉm cười vui vẻ.

      Hai mẹ con mới ra cửa, chỉ nghe thấy lầu dưới truyền đến giọng nữ bén nhọn.

      Tiểu Băng băng lập tức kéo kéo vạt áo Lạc TíchTuyết, nhíu lại lông mày nhắn: "Mẹ, dì tới,con thích dì kia!"

      "Dì? Dì nào?" Lạc Tích Tuyết nghi ngờ nhìn về phía con , lôi kéo tay bé của nhóc xuống lầu dưới.

      Tiểu Băng băng chu cái miệng nhắn ba, nhắc tới dì trong mắt liền mảnh chán ghét: "Dì là thư ký của ba, mỗi ngày đều quấn ba, dì thích Băng Băng, Băng Băng cũng ưa thích dì, ngay cả cũng rất ghét dì đấy."

      "Thư ký?" Lạc Tích Tuyết nhíu nhíu mày,chẳng lẽ Lạc Thiên Uy cùng thư ký còn có quan hệ mập mở sao?

      "Quản gia, Uy đâu? Tôi ngày thấyanh ấy, nơi này còn có mấy phần tài liệu chờanh ấy thẩm phê đấy." Trì Nhược Huân tô màu son đỏ chói, đôi giày cao gót màu đen, quần cực ngắn, mặt kiên nhẫn đứng ở trong phòngkhách hỏi.

      Quản gia chỉ có thể qua loa: "Chủ nhân ra ngoài làm việc, ở trong nhà!"

      "Làm việc? Làm chuyện gì?" Trì Nhược Huân hoài nghi hỏi: "Tôi chính là phụ tá kiêm thư ký của ấy, ấy có chuyện gì mà tôi khôngbiết?"

      "Này" Quản gia có chút khó xử, lão bản phânphó thể tùy tiện tiết lộ hành tung.

      lúc ấy Lạc Tích Tuyết dắt Băng Băng tới,"Quản gia, xảy ra chuyện gì?"

      "Đại tiểu thư, vị tiểu thư này muốn tìm thiếu gia!" Quản gia dựa theo Lạc Thiên Uy lúc có phân phó, kêu Lạc Tích Tuyết tiểu thư.

      Lạc Tích Tuyết hướng quản gia mỉm cười gậtđầu, xoay người đối với Trì Nhược Huân : "Xin chào, em trai của tôi có thể ra ngoài làm việc, bằng ngày mai trở lại xem chút."

      "Em trai?" Trì Nhược Huân khó có thể tin: "Côtại sao gọi Lạc Thiên Uy là em trai?"

      " phải là em trai của tôi sao?" Lạc Tích Tuyết hiểu buồn bực .

      Trì Nhược Huân cười lạnh: "Các ngươi sớm phải quan hệ chị em? Giả bộ cái gì?"

      " phải quan hệ chị em?" Lạc Tích Tuyết trong mắt ra nhất mạt nghi ngờ, tâm giống như bị cái gì đánh xuống, trong đầu thoáng qua đoạn ký ức rời rạc.

      "Đúng vậy a, nếu phải là biết thẹn, quyến rũ em trai của mình, tôi làm sao sẽchỉ làm thư ký của Uy đơn giản như vậy? Tôi và ấy từ cùng nhau lớn lên, nhiều nămnhư vậy vẫn chỉ có tôi ở bên cạnh ấy, nếu , ấy sớm là của tôi! !" TrìNhược Huân tức giận bất bình, đem đè nén ở đáy long bấy lâu nay ra hết.

      Lạc Tích Tuyết khiếp sợ, sắc mặt chỉ mộtthoáng trở nên tương đối khó nhìn: ", ở đây gì? Tôi quyến rũ em trai của mình?"

      sao, Lạc Tích Tuyết? Dám làm còn khôngdám thừa nhận, cùng Lạc Thiên Uy cũng biết lên giường bao nhiêu lần rồi, đứa nhỏnày chính là nghiệt chủng của cùng ấy!!" Trì Nhược Huân ánh mắt oán hận trừng hướng Lạc Tích Tuyết, hết sức đùa cợt.

      Nghe được cái từ nghiệt chủng này, Lạc TíchTuyết cảm thấy tâm đau vô cùng, co quay đầunhìn Băng Băng bên cạnh, trong đầu xẹt qua màn Chiêm Mỗ Tư ở người , nhấtthời chỉ cảm thấy máu cả người cũng đọng lại.

      ", phải vậy, phải như vậy ——" đau rống, gương mặt trắng bệch như tờgiấy, ôm chặt lấy đầu, nhức đầu dứt.

      Thấy vẻ mặt khổ sở của Lạc Tích Tuyết, khóe mắt Trì Nhược Huân nụ cười càng đậm, tacho là mình bắt được điểm chí mạng của LạcTích Tuyết, liền hung hăng tấn công .

      " người đàn bà đê tiện tán tận lương tâm, là quyến rũ Thiên Uy, sinh ra nghiệt chủng, là ! !" Trì Nhược Huân cố ý bức bách hướng phía quát.

      xong, sợ Uy Mục đuổi tới đây, phát cố ý kích thích Lạc Tích Tuyết, xoayngười liền chuẩn bị rời , nhưng có ngờtới tiểu Băng băng biết từ nơi nào tìm đến cây súng nước, đối với Trì Nhược Huânkhông ngừng xạ kích.

      "Phụ nữ xấu, khi dễ mẹ tôi, tôi muốn cho ba, để ba cho nghỉ việc." Băng Băng ngừng lấy súng nước bắn ả, trong miệng tứcgiận kêu.

      "Băng Băng, a, đửa trẻ hư, thế nhưng lấy nước phun ta." Trì Nhược Huân vừa né tránh , vừa kêu to, Băng Băng lại theo sát nghỉ.

      Quản gia còn kịp nữa ngăn cản, hai người bọn họ đuổi theo chạy đến trong sân rồi, hắngọi tới nhóm người, lớp chăm sóc Lạc Tích Tuyết, tốp khác theo đứa bé.

      Chờ Uy Mục nhận được thông báo chạy tới, TrìNhược Huân bị Băng Băng phun thân nước, ở trong sân kêu to. Chỉ là Băng Băng cũnglà con của Lạc Thiên Uy, ta cũng dám trừng phạt nhóc.

      Nhưng điều làm bọn họ lo lắng nhất là —— LạcTích Tuyết mất tích!

      "A, đồ đàn bà đê tiện đó, tốt hơn là hãy biến đithật xa!!" Nhìn người trong phòng nóngnảy tìm kiếm, Trì Nhược Huân khinh thườngnói.

      "Trì Nhược Huân, có phải hay điên rồi? Muốn cho lão bản biết, là cố ý kích thíchLạc Tích Tuyết, phải muốn chết chứ?"Uy Mục tay kéo lấy Trì Nhược Huân, lòngnhư lửa đốt quát.

      "Tôi sai!" Trì Nhược Huân lơđễnh, ngoan hạ tâm lai: "Bọn họ vốn chính làquan hệ chị em, tôi chỉ để cho ta biết điềunày hơn thôi, huống chi tôi vất vả mới đợiđến cơ hội này, Lạc Tích Tuyết , tôiđây cả đời cũng có cơ hội!"

      "Trì Nhược Huân, chừng nào mới có thể thanh tỉnh chút, lão bản đối với phu nhân códụng tâm, nhiều năm như vậy phảilà nhìn ra, tại sao còn phải chui vào cái rừng sâu chết tiệt này? Tôi hy vọng trở thành Tống Khuynh Vũ thứ hai!" Uy Mục thành tâm thực lòng khuyên nhủ ta, cố gắngthuyết phục ta từ bỏ suy nghĩ này!

      Nhưng Trì Nhược Huân lại cứng rắn hất tay của ra, oán độc : "Uy Mục, tôi hiểu biết vẫn thầm mến tôi, nhưng mà khôngphải là người đàn ông tôi muốn, Trì Nhược Huân tôi tự nhận là thể so với bất kỳ nữnhân nào kém hơn, ngay cả Tống Khuynh Vũ năm đó cũng có thể cùng Tôn chủ ở chung chỗ hai năm, tôi tại sao lại thể? Tôi khôngkỳ vọng Tôn chủ lấy tôi, tôi chỉ là hy vọng có thể ở bên cạnh ấy, dù có danh phận tôi cũng nguyện ý!"

      "Nếu như là nghĩ như vậy, nên kích thích Lạc Tích Tuyết, biết ấy cóbệnh, tại lại mất tích, hậu quả này có baonhiêu nghiêm trọng biết ?" Uy Mục dùng sức lắc lắc bả vai của ta, ý đồ kêu tỉnh người phụ nữ cố chấp này.

      "Tôi chính là biết ta có bệnh, mới cố ý như vậy!" Trì Nhược Huân rống lên, thoáng qua trong mắt nhất mạt khắc sâu cam lòng:" ta ra ngoài, bị xe đụng chết, hay bị bọnbuôn người bắt cóc đều tốt, tóm lại ta khôngcần xuất trước mặt Tôn chủ nữa, đây mớilà kết quả tôi muốn nhin thấy nhất!"

      "Nhược Huân, nếu để cho Tôn chủ biết là hạiLạc Tích Tuyết, Tôn chủ giết ! !" Uy Mục quả thể tin được, ta có ý nghĩnhư vậy, đối với ta vừa là tức giận, vừa là lo lắng.

      "Tôn chủ biết, chỉ cần cho ấy biết, ấy cũng biết!" Trì Nhược Huân trong đầu thoáng qua ý niệmđiên cuồng, ánh mắt van xin nhìn về Uy Mục:"Uy Mục, đây là cơ hội cuối cùng của tôi, cầu xin , giúp tôi! Tôi hiểu biết những người giúp việc kia tất cả nghe theo , chỉ cần anhkhông , Tôn chủ cũng biết!"

      Uy Mục lắc đầu cái, nhìn Trì Nhược Huân trong mắt là mảnh bi ai: "Nhược Huân, côquá ngây thơ rồi, dù tôi nguyện ý giúp , mới vừa rồi ở đây trong phòng khách , toàn bộđều được lưu ở màn hình giám sát, mà các mànhình giám sát chỉ có phòng của lão bản mới thấy được, chúng ta vào được! tại cách duy nhất có thể giúp , chính là mau tìm Lạc Tích Tuyết về, đồng thời đem len lén đưa , chuyện khác phải si tâm vọng tưởng,tôi hy vọng có chuyện! !"

      Trì Nhược Huân thân thể run lên, ta tuyệtvọng nhắm mắt lại, nghĩ tới Lạc Thiên Uyđối với người phụ nữ kia bảo vệ đến tình trạngnày.

      Chỉ là cam lòng, rất camlong.

      Vì vậy, thừa dịp Uy Mục chú ý, ta len lén gọi điện thoại cho người.

      "Mặc Cảnh, Lạc Tích Tuyết từ Lạc gia chạy ra ngoài, có thể hay tìm được ta, nhờvào đó!"

      xong, cúp điện thoại.

      biết Mặc Cảnh mực thầm dò thăm vịtrí Llạc Tích Tuyết, nếu như Mặc Cảnh có thểtrước bước tìm được Lạc Tích Tuyết, mặc dù ra tay, cũng có thể để cho bọn họtách ra.

      Lạc Thiên Uy sau khi trở lại, liền chạy thẳng tới phòng ngủ của Lạc Tích Tuyết, lo lắng ánh mắt nhanh chóng ở trong phòng liếc nhìn mộtvòng, ghế sa lon, giường, bàn sách, thậm chí trong phòng tắm cũng cẩn thận tìm, tất cả cũng có bóng dáng của .

      "Phu nhân đâu?" Trong lòng bất an mãnh liệt, hướng quản gia rống to.

      Trong biệt thự tất cả mọi người đểu rất lo lắng,nhất là nhưng người phụ trách chăm sóc Lac Tích Tuyết, chân cũng hù dọa mềm nhũn.

      Tiểu Băng băng biết từ nơi nào chạy tới, nhào vào trong ngực cha: "Ô ô, cha, ta ép mẹ bỏ !"

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 291: Bỗng nhiên quay đầu, là !
      Edit: Fannie93


      Sao sáng bầu trời đêm, ánh trăng lạnhlẽo, chiếu sáng xuống mặt đất.

      Điền Điềm bưng bát canh nóng hổi, tới cửa phòng Tiếu Vũ Trạch, gõ cửa, thấy bên trong có người trả lời, lúc này mới mở cửa vào.

      Tiểu Vũ Trạch bận rộn đánh máy vi tính, những năm này vẫn luôn gắn bó tình cảm với công việc, mong muốn nhờphương thức như thế để tê dại bản thân, cần phải suy nghĩ tới số người, haymột việc.

      “Trạch, em nấu cho canh, nênăn lúc còn nóng!”. Điền Điềm lắc lắc eo nhắn tới trước mặt , vẻ mặt lấy lòng.

      “Ừ, cứ để đấy.” Tiếu Vũ Trạch chỉ nhàn nhạttrả lời tiếng, cũng ngẩng đầu lên.

      Điền Điềm thấy chỉ trả lời qua loa, tronglòng khỏi tức giận, cứng rắn để canh ngay trước mặt Tiếu Vũ Trạch.

      “Trạch, uống xong bát canh này , xongrồi làm việc tiếp được mà!”. đẩy bát canhtới trước.

      với em rồi, tí uống!”. Tiếu VũTrạch kiên nhẫn đưa tay vừa đỡ, bát canh bị trào ra, tất cả đều bị đổ xuống đất.

      Điền Điềm thấy đau lòng, tức giận trừng mắtvề phía : “Có phải vẫn còn nhớ tớiLạc Tích Tuyết đúng ? Nếu nhu tối nay là ấy bưng canh cho , cũng có dùng thái độ này ?”

      “Em ở đây cái gì vậy? chuyện của vớicô ấy trước kia em cũng biết sao?”. Tiếu VũTrạch gãi đầu, có chút mệt mỏi mà .

      Điền Điềm giận tái mặt, vô cùng căm tức:“Hừ, em làm sao biết những chuyện quan hệbừa bãi của các người! Em chỉ biết kể từ lần trước gặp ta đường, cả ngày trở nên mất hồn mất vía, hãy thành ,mấy ngày vừa rồi có nghĩ tới ta hay ?”

      “Điền Điềm, em cũng biết vừa tăng chức,gần đây lại có nhiều chuyện trong cục, mới có thời gian cùng em, làm sao em lại lôi Tích Tuyết vào đây!” Tiếu Vũ Trạch cảmthấy rất đau đầu, vị hôn thê luông tinanh.

      thực tế, cũng tin tưởng bản thân, từ trước đến giờ vẫn chưa quên được Lạc Tích Tuyết,từ lần trước gặp được , như vậy – cảm thấy càng mãnh liệt.

      vốn thuộc về , bọn họ mới đúng là mộtđôi, tại sao chiếm được , ngượclại để cho người khác chiếm.

      “Tiếu Vũ Trạch, còn dám khôngnghĩ tới ta sao? Mỗi lần chuyệnvới em, thời điểm mất thần đều toát ra ánh mắt này, cuộc sống này cách nào vượtqua rồi, căn bản cho tới bây giờ chưa cóquên ta!”. Điền Điềm đau lòng khóc chạy ra ngoài.

      Cứ cãi vã nhu vậy, chỉ lần, TiếuVũ Trạch biết cùng Điền Điềm có vấn đề,nhưng vấn đề lớn nhất là ở chưa bao giờyêu .

      Ban đầu thấy nên tiến tới cùng ĐiềnĐiềm là bởi vì bố của Điền Điềm, Điền TươngQuân lót đường cho những năm này, có thể được vào vị trí cục trưởng này, là nhờ công lớn của bố .

      Khi đó, có tin nào của Lạc Tích Tuyếtmấy năm rồi, cho là về sau thấy được nữa, đúng lúc thiếu nợ Điền tương Quân cái nhân tình, lúc này mới đồng ý chăm sóc con của ông.

      Những năm này sau khi về nước, vẫn hề rời bỏ Điền Điềm, chủ yếu là vì trách nhiệm, người đàn ông hếtlòng tuân thủ lời hứa, đồng ý với Điền tương Quân như vậy, thể có lỗi vớicon của ông, nhưng lòng của sao?

      Trái tim vì Lạc Tích Tuyết rời , sớm chết rồi.

      Cho đến lần đó ngờ ở đường gặp lại , cuộc sống của mới lần nữa cótia hi vọng.

      Nhưng khi tràn đầy hi vọng tìm được ,chuẩn bị cùng nối lại tình xưa, lại cho biết lập gia đình, còn có mộtđứa con hơn 2 tuổi.

      Từ giây phút đó, biết đời này khôngthể được nữa, người phụ nữ nhất gả cho người khác, biết mình đời nàykhông cách nào những người phụ nữkhác trừ Lạc Tích Tuyết.

      Cho nên tiếp tục duy trì mối quan hệ với Điền Điềm, là trách nhiệm chăm sóc cho , thú hai là Điền Điềm , cũngkhông muốn đau lòng.

      Giống như là tình cảm bị thương tổn, luôn có thể cảm nhận được khổ sở của người khác, mất chỗ người, muốn những người khác cũng khổ sở giống vậy.

      Cho nên lựa chọn bản thân khôngthương, lại thương người phụ nữ của . Vốn cho là mình có thể chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, nhưng lúc sinh hoạt, đối với ĐiềnĐiềm vẫn luôn kém hơn so với lúc che chởcho Lạc Tích Tuyết.

      Ví dụ là bát canh tối nay, có lẽ như Điền Điềm , nếu như Tích Tuyết bưng cho , hớn hở tiếp nhận, chừng sẽngừng tay làm việc, theo lúc, nhưng nếu là người phụ nữ khác đưa tới, cảm thấy chán ghét.

      biết mình rất có lỗi với Điền Điềm, tuy nhiên lại biết nên làm thế nào, mới có thể bù đắp cho nhiều hơn chút.

      Tiếu Vũ Trạch cứ như vậy ngồi trong thưphòng suốt cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, chỉ tựa vào ghế salon nhắm mắt tới tiếng, lại làm.

      Hôm nay trong cục có cuộc họp quan trọng, là về dự án mở rộng mảnh đất ở khu Tây Thành kia, chuẩn bị tư liệu thời gian rất dài.

      Mặc dù cả đêm chợp mắt, nhưng rửa mặt xong, mặc vào bộ tây trang đen trắng theo đường cong cơ thể , vẫn có vẻ phong thần tuấn lãng, tinh thần phấn chấn.

      Điền Điềm vẫn như bình thương đem cặp công văn cho , hướng về phía bóng lưng của : đường cẩn thận! Tựa nhưngười vợ bình thường, dặn dò người chồngyêu của mình.

      thương , từ lần đầu tiên nhìn thấy , cũng biết, là người đàn ông muốn.

      Khi đó bên cạnh Tiếu Vũ Trạch còn có LạcTích Tuyết, trong mắt căn bản , nhưng lựa chọn chờ đợi, tin chắc ngày nào đó Tiếu Vũ Trạch coi trọng , !

      Thế nhưng sao nhiều năm rồi, thậm chíLạc Tích Tuyết cũng kết hôn sinh con, tại saotrong mắt của Tiếu Vũ Trạch vẫn ?

      Điền Điềm thấy chua xót thất bại vào trongphòng, chuẩn bị thức ăn.

      Đường phố sầm uất, Lạc Tích Tuyết mộtmình có mục đích, sau khi ra khỏi biệt thự nhà họ Lạc, giống như đứa bé lạcđường, biết mình muốn tới đâu.

      cảm giác người đường ở đây đều quaylại nhìn mình, sờ sờ mặt bẩn thỉu củamình, cảm thấy mình có phần nào đẹp cả.

      tới chỗ bán đồ ăn sáng trước, bánh bao nóng hổi mới ra lò, mùi thơm xông vàomũi, Lạc Tích Tuyết nuốt nước bọt, từ chiều hôm qua ra ngoài, cả ngày cũng chưaăn gì.

      Nhìn bánh bao, thèm dãi, nhưng sờtúi, đồng cũng có.

      chỉ có thể lau miệng, tay ôm bụng, tiếp tụcđi về phía trước.

      biết bao lâu, tòa nhà cao lớnđứng vững ngay trước mặt, Lạc Tích Tuyếtthấy rất quen thuộc, đến gần.

      chiếc xe Mercedes màu đen dừng ở trước tòa nhà, người đàn ông cao lớn tuấn ra từ bên trong, ngũ quan của anhnhư được gọt dũa, ánh mắt dịu dàng, bóng lưng cao lớn, cũng làm cho Lạc Tích Tuyết có cảm giác quen thuộc.

      Chợt, cái tên từ trong đáy lòng xuấthiện: “ Vũ Trạch! !”

      Vũ Trạch! !”. Lạc Tích Tuyết chạy nhanh tới, người đàn ông kia phải chính là Vũ Trạch của sao? Còn có tòa nhà này, từng là văn phòng tòa nhà công ty của , tất cả đều thay đổi! !.


      Chương 292: đánh mất !
      Edit: Fannie93


      Vũ Trạch, Vũ Trạch” Lạc TíchTuyết hướng bóng dáng kia vẫy tay, chạynhanh tới.

      Mọi người nghe được tiếng la, tất cả kinh ngạc quay đầu lại, người phụ nữ mặc váy trắng, sắc mặt trắng bệch, tóc tai bù xù, đangđứng cách 10 mét kêu tên cục trưởng của bọn họ.

      Ở đâu ra người phụ nữ điên này vậy? Cácđồng nghiệp nhao nhao bàn luận lên, duy chỉ có người quay đầu lại.

      Tiếu Vũ Trạch nghe được thanh quen thuộc, sợ tất cả chỉ là ảo giác của mình, chỉ sợlúc quay đầu, nháy mắt biến mất.

      Cho nên dám quay lại, đứng tại chỗ, sống lưng cứng ngắc.

      Vũ Trạch”, Lạc Tích Tuyết thấy Tiếu Vũ Trạch để ý tới , cảm giác buồnbực, vọt lên, kéo lấy ống tay áo của , lắc lắc cánh tay .

      Vũ Trạch, Vũ Trạch.” thân mật gọi .

      bao lâu rồi được nghe gọianh như vậy, cũng quá lâu rồi dắt cánh tay nũng nịu như thế, tất cả đềunhư nằm mơ vậy, thực tế quá mức tốtđẹp, khiến Tiếu Vũ Trạch dám tin đâylà .

      Lạc Tích Tuyết lay quay lại, ngửa đầu nhìn mặt , phát hốc mắt của Tiếu Vũ Trạch ướt át rồi.

      Vũ Trạch” tin được nhìn , hiểu tại sao đột nhiên lại khóc.

      Đáp lại , là cái ôm rất lớn, chặt tới mức thể nữa, dường như muốn bẻ nátcô.

      Tiếp đó là nụ hôn sâu, trước mặt mọi người,Tiếu Vũ Trạch nâng mặt Lạc Tích Tuyết lên, hôn xuống môi ----

      Lạc Tích Tuyết nhón chân lên đáp lại ,hai người hôn nhau.

      Đây là nụ hôn gặp lại sau khi ly biệt, là nụ hôn ngọt ngào với tình say đắm, vừa triềnmiên lại chua xót.

      từng quyến luyến mùi vị của Tiếu VũTrạch nơi đáy lòng, giống như ‘ nằm mơ em’, căn bản muốn dừng lại.

      Hai người cứ hôn lâu như vậy, có ai buông khỏi ai, giống như mọi người bên cạnhkhông tồn tại vậy.

      Bên trong biệt thự Lạc gia.

      Lạc Thiên Uy biết được Lạc Tích Tuyết mấttích, tròng mắt đen chặt, tim đập nhanh, như bị điên tìm kiếm trong biệt thự, khônghề thấy đâu.

      “Tích Tuyết, Lạc Tích Tuyết”. tìm kiếmgọi tên , ánh mắt có cảm giác chết đau đớn.

      thở hồng hộc, đột nhiên túm lấy ngườigiúp việc thường ngày của Lạc Tích Tuyết, thanh lúc có lúc vang vọng ở bên tai, thế nhưng lại nghe cáigì, chỉ là bản năng phản ứng khiến điênloạn lên gầm rống.

      Rốt cuộc, mất tất cả hơi sức, người giúp việc mở miệng , nhưng cái gì nghe được.

      ngã lảo đão hành lang, ra lệnh bảo mọi người tìm, trong mắt thậm chí có chútươn ướt, nhưng quan tâm, chỉ cần tìm được .

      sợ giống như lần trước vậy, lại thêm 2 năm nữa, muốn tách ra khỏi , giây cũng muốn.

      Vì vậy, Lạc Thiên Uy tự mình lái xe ra ngoài, chẳng có mục đích ở đường tìm kiếm.

      biết người Lạc Tích Tuyết mang tiền, cho nên nhất định xa.

      lo lắng chính là phía đối phương củamình, nếu biết được tin này, bất lợi với Lạc Tích Tuyết.

      “Tích Tuyết! !”. Xa xa, Lạc Thiên Uy thấy tóc dài, vóc người gầy gò, bónglưng yếu đuối, bóng lưng của khác gì với Lạc Tích Tuyết.

      hưng phấn dừng xe, tới vỗ bả vai củacô, nhưng người phụ nữ quay mặt lại, đáp ánlại làm cho thất vọng.

      “Tích Tuyết, em rốt cuộc ở nơi nào?”. Lạc Thiên Uy ngồi sững đất, cặp mắt mê ly phương hướng.

      Nếu có người có thể cho biết, bây giờ Lạc Tích Tuyết ở đâu, nguyện ý dùng tấtcả trao đổi.

      Người đường rối rít bàn luận về người đàn ông có cử chí kì quái này, dung mạo của rất đẹp, nhưng vẻ mặt rất bi thương, hình như thất lạc người của mình, khổ sở, ảo não, oán hận đều viết ở mặt.

      “Có phải da ấy rất trắng, mặc váy trắng,dung mạo rất xinh đẹp .” Trong đámngười biết có người đột nhiên chen tới hỏi câu.

      Vẻ mặt Lạc Thiên Uy thất vọng trong nháymắt khôi phục ánh sáng, trong nháy mắt đứng lên, tìm kiếm hướng thanh vừa kêulên.

      “Đúng, đúng, ai thấy ấy vậy? người nàothấy ấy vậy?”. hướng về phía đông người vây xem, kêu gọi điên cuồng.

      Có vài người bị bộ dạng hù dọa, hét lên rồi chạy ra.

      Cuối cùng chỉ còn lại đứa bé, đứng ở trước mặt của Lạc Thiên Uy.

      “Em thấy được ấy, sao?”. Lạc ThiênUy phát nắm vào bả vai đứa bé, nóng nảy hỏi thăm.

      Tuyết Nhi của giờ mất trí nhớ, người lại tiền, tại sao có thể để mất, vừa nghĩ tới ngày mộtđêm chưa ăn gì, trong lòng đau đớn.

      còn thời gian, phải mau tìm được .

      “Em biết mỹ nhân kia có phải người muốn tìm ”. Đứa trẻ nhìn LạcThiên Uy , mắt chớp chớp, sợ hãi .

      Bé chỉ theo trực giác, người đàn ông trướcmắt này với người phụ nữ kia rất xứng đôi,bọn họ đều chói mắt như vậy, làm cho ngườita chú ý, nhưng vẻ mặt lại bi thương như thế.

      Nếu như hai người đứng chung chỗ, hẳn là hình ảnh tuyệt mỹ nhất, đứa bé ngây thơ nghĩ lại, ghép lại hình ảnh Lạc Thiên Uy cùng Lạc Tích Tuyết với nhau.

      “Em vừa rồi thấy chị ấy, theo hướng tòa nhà chính quyền thành phố.” Đứa trẻ chỉ vàotòa nhà cao vút .

      Thân thể Lạc Thiên Uy chợt rung động, tòanhà chính quyền thành phố? Tiếu Vũ Trạch! !

      biết Tiếu Vũ Trạch làm thị trưởng, làm trong tòa nhà chính quyền đó, mà quan trọng hơn là, tòa nhà này từng là tòa nhànơi công ty Tiếu thị xử lý công việc.

      Lúc Lạc Tích Tuyết đương với Tiếu VũTrạch, thường tới tòa nhà đấy tìmanh ta ! !

      Đáp án trong lòng lên, nhưng Lạc ThiênUy muốn suy nghĩ, hơn nữa khôngmuốn thừa nhận.

      tới hướng tòa nhà chính quyền,mà hướng ngược lại.

      trốn tránh vấn đề, cũng trốn tránh chính .

      cam lòng, cam tâm, bỏ ra nhiều như vậy, vất vả mới cùng Lạc Tích Tuyết tiến tới với nhau.

      Tại sao tất cả lại trở về điểm ban đầu?

      , chấp nhận nổi, Lạc Tích Tuyết là vợ , khoogn nên dây dưa lại với mối tình đầu.

      Nhưng mất trí nhớ, ràng là vợ , lại nhớ mối tình đầu của .

      Điều này làm cho đố kỵ, oán hận, nổiđiên.

      Rốt cuộc, Lạc Thiên Uy gào lên tiếng đau đớn, chạy ra ngoài.

      Đường phố bận rộn, nhiều chiếc xe trênđường dứt, giao thông nhìn hoa cả mắt, Lạc Thiên Uy rất đau lòng.

      ràng trong tiềm thức biết ở đâu, nhưng dám tìm , sợ, sợ màn muốn thấy, trải qua nhiều chuyệnnhư vậy, trong lòng của có trăm ngàn vết thương, chịu nổi thêm vếtthương nào nữa.

      Nhưng thân thể Tích Tuyết suy yếu khác thường, nếu mà là người phụ nữ bỏ nhà ra , bỏ qua -------.

      Chương 293: Mất mà được lại.
      Edit: Fannie93


      giường, hai mắt Lạc Tích Tuyết nhắmchặt lại, nhưng chân mày hơi nhíu lên, cho thấy lo lắng của .

      Sắc mặt tái nhợt, tay thon níu chặt lấy chăn, hình như ngủ rất lo sợ.

      Tiếu Vũ Trạch ngồi bên giường , đưa taynhẹ nhàng chạm vào mặt , từ từ xoa bóp giúp , cho đến khi lông mày giãn ra,trong mộng hề sợ hãi nữa, mớingừng tay.

      vẫn như trước đây, là đứa bé dễ khóc thế, biết người bên cạnh chăm sóc thế nào, lúc Lạc Tích Tuyết với hônnhau xong liền ngất xỉu, dẫn đến biệt thự ngoài của , đặc biệt mời bác sĩ tới chữa trị cho .

      Lần này phát thân thể của suy nhượcnhư vậy,hình như bị thương nặng, bác sĩ kiểmtra các chức năng của cơ thể đều rất bình thường, nhưng thân thể lại lạnh khác thường, giống nhiệt độ của người bình thường.

      Bác sĩ có thể bị kích thích chút, bảo phải cố gắng chú ý tới , thể kích thích .

      Tiếu Vũ Trạch gật đầu cái, đưa bác sĩ , ở trong phòng tắm rửa sạch , sau đó ngồi bên giường Lạc Tích Tuyết, cứ như vậycoi chừng .

      Trời chiều ngả về tây, ánh sáng mặt trời theo góc cửa sổ điêu khắc tinh xảo chiếu vào.

      Lạc Tích Tuyết ưm tiếng, lông mi chớp,đôi mắt đẹp như vậy cứ chậm rãi mở ra, hoang mang nhìn trần nhà.

      Nhưng thấy đồ trước mắt, liền cảmthấy đau đầu choáng váng, vừa nhấc tay lên, chạm vào mảnh da thịt ấm áp.

      nghi ngờ quay đầu , lại bị gương mặttuấn tú gần trong gang tấc hù dọa.

      Vũ Trạch? !”. Lạc Tích Tuyết hô lên tiếng, nhanh chóng nhìn bốn phía.Khung cảnh xa lạ, phải nhà Tiếu VũTrạch, cũng giống nhà , lại càngkhông giống như trong bệnh viện, nơi này rốt cuộc là nơi nào?

      Lạc Tích Tuyết mắt mở to, thanh mang theo tia khàn khàn: “Đây là nơi nào? Làm sao em tới được đây?”

      Tiếu Vũ Trạch thả tay ở trong chăn, cườiấm áp: “Đây là biệt thự vùng ngoại ô của ,em vừa tới tòa nhà chính phủ tìm , xong ngất , em nhớ ra sao?”

      “Ừ, có chút ấn tượng!”. Lạc Tích Tuyết nhớlại chốc lát, gật đầu cái.

      Tiếu Vũ Trạch đắp chăn kín cho , dịu dànghỏi: “Tích Tuyết, sao đột nhiên tìm tới ? Có phải xảy ra chuyện gì ?”

      “Em lâu gặp rồi, có chút nhớ !”. Lạc Tích Tuyết ngượng ngùng ,thân mật khoác tay Tiếu Vũ Trạch.

      “Nhớ tới ?”. Thân thể Tiếu Vũ Trạch runlên, có chút khó tin, lại dám đây là .

      Lần trước tìm , phải nóichính mình sống rất hạnh phúc sao, hy vọng quấy rầy sao? Sao bây giờ lại chạy tới, với nhớ hả?

      “Đúng vậy a, Vũ Trạch nghỉ dài như vậycũng tới gặp em đây? Số điện thoại cũng đổi, em tìm được !”. Lạc TíchTuyết trống miệng, như làm nũng với anhtrước đây.

      Tiếu Vũ Trạch bị mê hoặc, “Nghỉ? Phương thức liên lạc của đổi, lần trướcanh viết danh thức đưa cho em.”

      “Em được nghỉ hè dài như vậy, tại sao khônggặp ? Công việc của bận rộn như vậysao? Cũng tới tìm em? Đưa danh thiếpgì cho em vậy, em biết?” Lạc TíchTuyết cau mày oán trách, giọng như là bạn của vậy.

      Tiếu Vũ Trạch cơ hồ kinh ngạc, bọn họ nhưtrở lại mấy năm trước, lúc còn là học sinh đương với .

      chợt hiểu lời của bác sĩ, bị kích thích, có khả năng có di chứng sau này, ví dụnhư: mất trí nhớ.

      “Tích Tuyết, bây giờ em bao tuổi?”. Tiếu VũTrạch xác địch nhìn mặt Lạc TíchTuyết, chần chừ hỏi.

      Lạc Tích Tuyết trừng mắt: “Ah, Vũ Trạch sao giống với em trai vậy, hỏi em vấn đề giống vậy?”

      “Lạc Thiên Uy cũng hỏi em như vậy sao?” Tiếu Vũ Trạch kinh ngạc, nhhuw có thể hiểuđược cái gì.

      Lông mi Lạc Tích Tuyết cong cong: “Đúngvậy, mấy ngày trước em trai cũng hỏi em….Năm nay em 20 tuổi a, hai người phảiđịnh đùa em đấy chứ?”

      Tiếu Vũ Trạch khiếp sợ, vẻ mặt có chút phức tạp, con ngươi thâm thúy vãn nhìn người LạcTích Tuyết.

      mình mới có 20 tuổi? mấttrí nhớ! Mặc dù quên mất ít chuyện,cũng có quên !

      quên lúc từ tách ra, lại nhớ lúc họ chung với nhau. Đây phải chứng minh rằng, trong lòng vẫn luôn có sao? Đốivới , thời gian với chính là ký ức đẹp nhất trong cuộc đời , cho nên mặc dù mất trí nhớ, cũng đơn đậu cất giữ đoạn ký ức này.

      Nghĩ tới đây, Tiếu Vũ Trạch khỏi hứngphấn lên.

      đột nhiên giang hai cánh tay, để ý Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, giam cầm trong ngực mình.

      Mấy năm thấy, thân thể mảnh khảnh của có chút gầy yếu nhắn, lại hấp dẫn, có thể cảm thấy ràng đường cong uyển chuyển của . Ôm trong ngực, Tiếu VũTrạch cảm thấy mình trong nháy mắt nhưmuốn được lấp đầy.

      xin lỗi Tích Tuyết, nên tìm em, sau này nữa!”. thanh khàn khàn, cúi ở bên tai , bảođảm .

      Lạc Tích Tuyết để ôm , tựa như nóiđùa: “Cái người này lâu rồi gặp em, nên phạt, xem đây!”

      xong, giống như trước, tiện tay cầm lấy gối ở giường, đập tới người Tiếu Vũ Trạch.

      “Ai nha, trúng chiêu, là đau a! !”. TiếuVũ Trạch giống như trước đây, phối hợp với , làm ra nét mặt bị đau.

      “Hừ, xem sau này còn dám gọi choem nữa !”. Lạc Tích Tuyết nhíu mày.

      Tiếu Vũ Trạch lập tức ra vẻ cầu xin tha thứ:“ dám, dám nữa, TíchTuyết đại nhân tha mạng!”

      “Ha ha!”. Lạc Tích Tuyết rốt cuộc cười, nghịch ngợm lè lưỡi cái: “Lần này tạmbỏ qua cho , phạt dẫn em ăn ngon, em đói a!”

      Tiếu Vũ Trạch lúc này mới nhớ tới, trước mà đói chóng mặt, mặc dù truyền nước biển, nhưng bỗng rộng vẫn nên ăn chút đồ dinh dưỡng chất lượng hơn.

      “Đồ ở ngoài dinh dưỡng, em chờ, tự mình nấu cho em!”. Tiếu Vũ Trạch có sở trường là nấu nướng, trước kia lúc chungvới Lạc Tích Tuyết, biết hay ăn cơm đúng hạn, liền học nấu nướng tự mình nấucho ăn.

      Mỗi lần Lạc Tích Tuyết ăn thức ăn làm,cũng ăn say sưa ngon lành, nhiều năm như vậy, cũng chỉ làm thức ăn cho , nhữngngười khác cũng làm.

      “Được, em muốn ăn món sườn kho sở trườngcủa !”. Lạc Tích Tuyết vòng cổ , cười dịu dàng.

      Tiếu Vũ Trạch nhìn cười, giống như lúcbọn họ nhau, thân thể bị thêu đốt,hơn nữa cho tới bây giờ chỉ vì mình mà được đốt lên.

      “Em ngủ trước lát, bây giờ nấu, khi nào xong bảo em!”. dịu dàng dụ dỗcô, ôm Lạc Tích Tuyết về trong chăn.

      “Được.” Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, thân thể còn rất yếu, mệt mỏi ngáp cái.

      Chương 294: NHỮNG NỤ HÔN CỰC NÓNG NGƯỜI


      Thức ăn đầy bàn, thơm ngào ngạt , Lạc TíchTuyết cách vài mét vẫn có thể ngửi thấy.

      khoanh tay, tới cạnh bàn ăn, Tiếu Vũ Trạch giúp kéo ghế, đưa bát đũa đến cho .

      "Đói bụng lắm sao?, mau ăn !" Tiếu Vũ Trạch gắp cho vài món ăn thích, lại đem bao lớn bao những thứ mua được ở siêu thị nhétvào trong tủ lạnh.

      " cũng đến đây ăn chung ." Lạc TíchTuyết mỉm cười, chủ động tới giúp .

      "Uh, được." Tiếu Vũ Trạch làm xong, vào phòng vệ sinh rữa tay, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lạc Tích Tuyết: "Tích Tuyết, ăn , chớ đói bụng."

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết cảm thấy ấm áp, gật đầu cái, rồi bắt đầu ăn thức ăn, Tiếu Vũ Trạch có động đũa, chỉ vội vàng gắp thức ăn cho Lạc Tích Tuyết, cố gắng để cho ăn nhiều.

      Lạc Tích Tuyết vừa định mở miệng khuyên anhcũng ăn chút, chợt, thấy bàn tràn đầynhững món ăn đặt ở trước mặt .

      Tiếu Vũ Trạch chống lại ánh mắt của , giọng che giấu được quan tâm, lại mangtheo mập mờ: "Những thứ này nếu để ăn hết, em phải rất ốm sao? Thế ôm làm sao cũng chỉ là đống xương."

      Mặt của Lạc Tích Tuyết chợt cháy rực, từ lúc nào Vũ Trạch cũng học được người tacách giỡn, trước kia bản thân luôn im lặng, bọn họ chỉ cố gắng mà ăn, tại cứ nhìn ăn, từ lúc nào ham mê những thứ kia rồi?

      Tiếu Vũ Trạch nhìn chằm chằm gò má của Lạc Tích Tuyết, tràn ra ánh hồng mê người, xem ra hết sức ngon miệng, tròng mắt thâm thúy bỗngdưng lóe sáng, có chút gấp gấp nóng nảy dờitầm mắt.

      đối với bỏ được, thậm chí so với trước kia còn mê luyến nhiều hơn, chỉ cócái nhìn đơn giản như thế, mà bụng dưới củaanh lại thêm nhiều phản ứng.

      Chợt lúc này, điện thoại di động vang lên, phá vỡ khí quỷ dị và trầm mặc giữa hai người.

      Tiếu Vũ Trạch cầm điện thoại di động lên, nhấn nút trả lời: "Này, chào!"

      "Này, A Trạch, hôm nay trễ rồi sao vẫn chưa về?" Điện thoại bên kia truyền giọngnói ngọt ngào

      Lòng Tiếu Vũ Trạch liền căng thẳng, là vị hôn thê của gọi điện thoại tới.

      Ngày trước khi làm, lúc này về nhà, Điền Điềm cũng làm xong thức ăn đợi về.

      Nhưng là hôm nay gặp được Lạc Tích Tuyết, nên muốn về ngay, ngay cả thức suốt mất đêm xem tài liệu, chuẩn bị cho cuộc họp hôm nay, những cũng giao cho cấp dưới mở

      Trừ Lạc Tích Tuyết, người nào có thể để cho phóng túng như thế! Nhưng đối vớiĐiền Điềm cũng thể dối.

      phải là muốn cho , tại chỉ là Tích Tuyết ngã bệnh, lo lắngĐiền Điềm nháo lên tổn thương đến

      Mặt Tiếu Vũ Trạch biến sắc ngẩng đầulên nhìn Lạc Tích Tuyết cái, thấy đangdùng bữa, có hoài nghi gì, mới an tâm mở miệng: " có việc, tạm thời trởvề, gần đây có chuyện khác, đừng gọi điện cho !"

      Đầu dây điện thoại bên kia, tim Điền Điềm đauxót, Tiếu Vũ Trạch chưa từng dùng giọng lạnh lùng như thế để chuyện với , loại dựcảm xấu nổi lên trong lòng.

      muốn mở miệng hỏi gì đó, ngờđiện thoại bên kia, Tiếu Vũ Trạch lạnh lùngtắt máy.

      "Là ai gọi tới vậy? Có phải mấy nữ sinh theo đuổi ?" Lạc Tích Tuyết nhìn Tiếu VũTrạch mang vẻ mặt khó coi mà cúp điện thoại, liền muốn giỡn trêu ghẹo .

      Ai ngờ sau khi Tiếu Vũ Trạch nghe xong, liền vội vã hướng về giải thích: " phải vậy,Tích Tuyết, em hãy nghe , cho tới bây giờ chỉ thích mình em! ấy…."

      " có phụ nữ khác à?" Lạc Tích Tuyết chu miệng lên, mất hứng. Là ai muốn cướp Vũ Trạch của !

      "Tích Tuyết, làm sao em biết chứ? Tâm ý của đối với em chẳng lẽ em biết sao?" Tiếu Vũ Trạch lập tức tới, ôm lấy ,thấp giọng dụ dỗ: "Chỉ là người bạn bè bìnhthường, là lo lắng em hiểu lầm!"

      " đúng như thế phải ?" Lạc TíchTuyết có chút tin.

      "Dĩ nhiên!" Tiếu Vũ Trạch quá tự nhiên mà trả lời, trước kia muốn lừa gạt Tích Tuyết, nhưng bây giờ thể khônggiấu giếm những việc kia.

      Mặc dù trí nhớ của dần trở lại, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ cũng thay đổi.

      phải là chàng trai ngày đó, đối với côthành , che chở đầy đủ như chàng traimới biết

      hiểu được làm thế nào mới là tốt nhất chocô, có lẽ tháng năm cùng kinh nghiệm, cho người ta cách cư xử khéo.

      "Tích Tuyết, em tin tưởng sao?" ánh mắtTiếu Vũ Trạch có chút ủ dột hỏi: "Nếu như có ngày, em phát lừa em, đối với em che giấu chuyện, em có hận ?"

      Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, lúc sao chợtđứng lên, vỗ vỗ bả vai sợ hãi của Tiếu Vũ Trạch: "Em tin tưởng Vũ Trạch cố ý gạt em, nếu quả như có việc khẩn cấp nên phải lừa gạt , lời có ý tốt bởi hyvọng em có tổn thương lớn hơn em xemxét lại!"

      "Tích Tuyết" Tiếu Vũ Trạch nhìn , trong tròng mắt đen nâng lên tầng cảm kích, ngờ trong lòng lại tin tưởng đến thế.

      Bóng đèn vàng vẩy vào khuôn mặt xinh đẹp của , giống như thiên sứ thoát trần. Lạc Tích Tuyết khẽ chớp chớp đôi mắt, như cánh bướmkhẽ vũ những rung động nhè , đôi môi khẽthở ra chút hương hoa, giống như dẫn dụ người khác tiến vào khu vườn trong veo của .

      Khẳng định chẳng thể nào biết được đến tột cùng là mình đẹp bao nhiêu, nhưng Tiếu VũTrạch lại biết, tầm mắt của cách nào dời khỏi đôi môi của .

      Hô hấp càng phát nóng rực, dục vọng có bởi côđã phá kém bay ra, khi xảy ra khôngthể ngăn cản lại được.

      đè nén được nữa, ánh mắt tối sầm lại,khát vọng đàn ông chậm rãi đặt lên đôi môi đỏ mọng của

      Khi Lạc Tích Tuyết tỉnh hồn lại, chỉ cảm thấy môi bị vật ấm áp bao trùm, ẩm ướt, tê tê. kinh ngạc mở mắt ra, thấy gương mặt tuấn của Tiếu Vũ Trạch chạm vào mình. giống như dùng nhu tình đè lên nhữngcảm giác, nhưng nó vẫn nghiêm nghi chẳng có quá nhiều cảm xúc.

      “Ưmh” Lạc Tích Tuyết bị nụ hôn nóng rực của khiến mê loạn, căn bản phản ứng kịp.

      đè ép thân thể của , chậm rãi hướng về ghế sô-pha mà ngã xuống, thân thể cao lớn che ngang người , cho bất cứ khe hởnào.

      Răng môi giao hòa, đầu lưỡi của chui vàocái miệng đinh hương của , mang theo từng trận tê dại. Lạc Tích Tuyết vươn tay chống đỡ trước ngực Tiếu Vũ Trạch, nhưng chẳng cósức lực để giãy giụa, ngược lại làm cho ngườiđàn ông kia càng dán chặt người hơn.

      Trằn trọc dây dưa, đủ để lửa cháy lan ra đồng cỏ nóng, kéo người đàn ông kia sâu vào nụ hôn nóng bỏng của .

      Tiếu Vũ Trạch rất muốn ở chỗ này trực tiếp muốn , nhưng lại muốn thương tổn đến , chỉ có thể nhẫn mà bộc phát dục vọng, cốgắng buông ra.

      "Tích Tuyết, em." Kết thúc nụ hôn dài, vùi đầu vào hõm cổ của Lạc Tích Tuyết màthở dốc, thanh mang theo hổn hển và gấp gáp.

      Hai gò má Lạc Tích Tuyết thẹn thùng đến đỏbừng, trí nhớ của dừng lại ở thời điểm trung học, khi đó Vũ Trạch có hôn triềnmiên như vậy, mỗi lần bọn họ hôn chỉ lướt qua rồi dừng lại, gò má hai người mang theothẹn thùng đầy lưu luyến!

      Nhưng buổi tối hôm nay Vũ Trạch với bềngoài tuấn dật, lại mang theo cỗ nóinên lời, đối với lại có nụ hôn nóng bỏng như thế, thậm chí hàm chứa cỗ dục vọng nồng nặc.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 295: Vì , giết thêm tánh mạng!




      Tiếu Vũ Trạch buông Tích Tuyết ra, thương tiếcnhìn cánh môi bị hôn trở nên căng mọng, dịu dàng vươn tay vuốt ve, đáy mắt có thêm tiaáy náy nồng đậm.

      "Tích Tuyết, xin lỗi, mới vừa rồi hù dọa em rồi." giọng thầm, sâu trong tròngmắt lên tia sâu thấy đáy, nhưng sợ hù dọa mà cố nén.

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu cái, muốnanh quá mức tự trách, cảm giác như vậy "AnhVũ Trạch của dường như vẫn nhất”.

      Giống như là lời thề, Tiếu Vũ Trạch cúi người lại gần cánh môi Lạc Tích Tuyết, ánh mắt kiên định : "Tích Tuyết, từ nay về sau, để cho em chịu bất cứ tổn thương nào nữa."

      Lời của giống như viên đạn nặng ký đâm vào trong lòng Lạc Tích Tuyết, nhất thờidâng lên gợn sóng, đáy mắt mơ hồ biểuhiện tình cảm khắc sâu, đầy tràn khát vọngcùng thâm tình đối với , thông minh như ,như thế nào lại hiểu?

      Chỉ là biết tại sao, trong lòng của chợtcó tia hiểu nổi, trong đầu giống nhưthoáng qua bóng người, để cho muốn bắt lại bắt được, cuối cùng bị tâmtình này khuấy phiền muộn.

      cau mày, dùng sức đẩy người đàn ông người mình ra, nhanh chóng thoát khỏi ghế.

      Tròng mắt đen của Tiếu Vũ Trạch thoáng quamột tia kinh ngạc, đưa đôi mắt hiểu nhìn . ràng mới vừa rồi cũng rất tốt kia mà, sao đột nhiên lại như thế?

      Lạc Tích Tuyết cúi thấp đầu, nhìn tới ánh mắt đau lòng kia, giọng bao hàm áy náy:" Vũ Trạch, em ăn no rồi, về nghỉ trước ."

      xong, liền chạy về phòng của mình, sau lưng là đôi mắt thủy chung ngưng lại người , cho đến khi trốn vào phòng, đóng cửaphòng lại.

      Đoạn đường ngắn ngủi như thể tiêu hao hết sứclực của , thân thể mảnh khảnh của Lạc TíchTuyết ngồi bịch xuống đất. ôm lấy mình, trênngười tràn đầy hương vị đàn ông, môi cònlưu lại nụ hôn nồng cháy kia.

      biết, mới vừa rồi chính là lời tâm huyếtcủa Vũ Trạch, thương che đẩy tình cảm của mình, nhưng tạisao trong lòng của lại có cảm giác thê lương đến thế?

      Thế nhưng đối với ánh mắt sâu thẳm của , dịu dàng che chở, chẳng có chút phản ứng nào? nên như vậy mới đúng!

      Ban đêm, gió lạnh thấu xương, thổi tới da thịtmỗi người đều giống như cây đao ngực,cắm thẳng tắp vào trái tim của mỗi người.

      Hai ngày, hai đêm nay đối với Lạc Thiên Uy mà , càng đúng như thế.

      biết ở nơi này, tuy nhiên có dũng khí tìm . sợ khốngchế được mình, lại làm thương tổn .

      Biết từng thích Tiếu Vũ Trạch, là bấtchấp tất cả đem về bên mình, nhấtđịnh cưng chiều , lại nghĩ rằng những năm này càng khiến tổn thương nhiềuhơn!

      Đúng, nếu như , có lẽ sớmkết hôn cùng Tiếu Vũ Trạch rồi. Nếu như khôngcó , cuộc sống của cũng có nhiều khổ nạn và bất hạnh, tại mất trínhớ cũng là do số phận an bày.

      Những tai nạn gặp phải đều là do làm, bây giờ có dũng khí để đoạt lại, sợ cấp được cho hạnh phúc.

      Chỉ là suy nghĩ chút về Bùi Địch và Băng Băng, hai đứa đều còn , còn cần mẹ chăm sóc, nên thể để mặc rời khỏi ?

      nên làm gì để đừng rời khỏi .

      Nhưng, hôm nay Lạc Tích Tuyết quên cùng tất cả những gì hai người trải qua, trongmắt của chỉ là Tiếu Vũ Trạch người từng hơn cả mạng mình, nếu như khôngnhanh chóng tìm ra phương pháp đoạt lại , làm sao cam tâm tình nguyện ở lại bên ? lại sao?

      biết, Lạc Thiên Uy chỉ cảm thấy đau đầu dứt, muốn mất , lại khôngđành lòng khiến tổn thương, làm sao làmcũng rất khó khăn!

      "Ông chủ, tôi đem Trì Nhược Huân trở lại rồi!" Ngoài cửa vang lên hồi tiếng gõ cửa, Lạc Thiên Uy bày mưu tìm kế, Uy Mục chầm chậm vào.

      khí trong phòng lập tức trở nên quỷ dị và lạnh lẽo, Lạc Thiên Uy còn chưa mở lời, nhưng trong mắt là cỗ tức giận mà người ta vừa nhìn qua thấy lạnh sống lưng, người dâng lên hơi thở nguy hiểm kinh người.

      Trì Nhược Huân hoảng sợ nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Lạc Thiên Uy, run rẩy thể nênlời.

      Lạc Thiên Uy vươn tay ra, giữ cổ họng của côlại, ác độc :

      "Dám động đến người phụ nữ của Lạc ThiênUy, quả thực là tìm cái chết! dám làm như thế, cũng nên nghĩ đến cái kết của mình rồinhỉ!"

      " - - tôi nhất thời bị ma quỷ ámảnh, mới dám ra loại chuyện như thế, Tôn chủ tha mạng, Tôn chủ tha mạng ạ!"

      Trì Nhược Huân kinh hãi lảo đảo bò đến đầu gốicủa Lạc Thiên Uy, ôm lấy hai chân của ,quanh người toát ra sợ hãi cực độ, để cho dập đầu như băm tỏi, chẳng thèm để ý đến sỉ diện nữa.

      cũng muốn có kết cuộc giống TốngKhuynh Vũ, bị đánh gãy tay trải qua trận đấu oanh liệt, chọc cho mù mắt, đưa Phili ppineslàm kỹ nữ.

      nên như vậy, hối hận, lúc ấy cũng chỉ vì ghen tỵ nhất thời, nghĩ đến người mình mến lại sủng ái khác, liền nổicơn điên, phải cố ý, những năm này đều làm đúng khuôn phép, nên mới ở bên cạnhTôn chủ thời gian dài như thế, sợ tia hy vọng cuối cùng của mình cũng còn nữa.

      Vì vậy Trì Nhược Huân liều mạng dập đầu,muốn đổi lấy tha thứ của Lạc Thiên Uy, trán chạy máu, bầm tím thành mảng lớn,cơ hồ vỡ toang ra.

      "Lão bản"

      Uy Mục nhìn nổi rồi, dù sao Trì NhượcHuân cũng là người do cất công huấn luyện, còn là người len lén thầm mến. Mặc dù lần này ác ý kích thích Lạc Tích Tuyết là có lỗi,nhưng dùng cái thủ pháp gậy ông đập lưng ôngđối với , quá mức tàn nhẫn.

      Chỉ là vừa mới mở miệng, liền bị ánh mắt thô bạo và ác độc của Lạc Thiên Uy làm cho imlặng, biết Uy Mục muốn cái gì, hiểutâm tư của ta! Nhưng muốn bỏ qua chongười cãi lời của , cho tới bây giờ còn chưacó tiền lệ, có ý định vì này mà phá tiền lệ, huống chi người ta tổn thương là Tích Tuyết mà quý!

      Cho nên tâm địa độc ác, quyết định cho Trì Nhược Huân bài dạy dỗ khắc sâu cả đời.

      Ai ngờ Uy Mục nhìn thấu tâm tư đó, đột nhiên chắn trước mặt của Trì Nhược Huân, rasức bảo vệ : "Đừng, Tôn chủ! Cầu xin bỏ qua cho Trì Nhược Huân!"

      "Uy Mục, nơi này có chuyện của cậu,cậu có thể đem ta về đây, tôi rất hài lòng, chẳng lẽ tại cậu cũng muốn cãi lời tôi?"

      Lạc Thiên Uy nheo lại hai mắt, trong giọng mang theo cỗ tức giận khó nhịn, nếu như chuyện này có thể dễ dàng tha thứ, thế phụ lòng mến? Tại sao có thể dễ dàng tha thứ cho người khiến tổn thương!

      Hôm nay Lạc Tích Tuyết vẫn còn bên cạnh Tiếu Vũ Trạch, mặc dù có nguy hiểm gì, nhưng đối với đau đớn khi chia lìa, tất cả đều là do này ban tặng!

      "Lão bản, nếu như ngài nhất định phải xử phạt Nhược Huân, xin để cho tôi thay ấy chịuphạt , chỉ cần lão bản có thể hết giận, tôi có chết cũng hối tiếc!" Uy Mục đột nhiên quỳ xuống, gương mặt hiên ngang lẫm liệt.

      Chương 296: Cùng nhau nhìn mặt trời mọc

      Nghe vậy, Trì Nhược Huân tâm trung động, hoạn nạn mới có thể nhìn thấy chân tình, đáng tiếc, quá muộn! cùng Uy Mục khôngcó cơ hội nữa rồi!

      "Uy Mục, tôi cần ý tốt của , tôi chính là đố kỵ, bởi vì Tôn chủ chỉ sủng ái mình ta nên tôi hận ả! người, nhưng ai hiểu cho tình đó, ai biết được tôiđau như thế nào!"

      "Tôi hiểu! !" Uy Mục lập tức nghiêm túc nhìn , bình tĩnh

      "Em cho rằng, những năm này cũng chỉ có mộtmình em khổ sở thôi sao? Tôi —— em, quan tâm em nhiều năm như vậy, em chưa từngphát sao? Còn nữa, biết rất ràng, lại làm bộ thèm để ý, Nhược Huân, tôi cầu xin em hãy tỉnh lại , tôi ở chỗ này, tôi mực chờ em! Vì em tôi có thể hy sinh tất cả!"

      tới đây, Uy Mục kích động khuôn mặt anhtuấn đỏ dần lên, lần này là quyết tâm vì cômà hy sinh.

      "Uy Mục, coi như có chết, tôi cũng bỏ qua cho ta, nếu như cho là làm như vậy đáng giá, như vậy, chờ tôi giải quyết ta xong, đến lượt !" Lạc Thiên Uy giận tái mặt, thô bạo trong con ngươi tràn đầy lạnh lẽo vô tình.

      "Lão bản" Uy Mục tuyệt vọng nhìn Lạc ThiênUy, biết có dễ dàng như vậy thay TrìNhược Huân chịu phạt, lão bản vô tình lạnh lẽo như vậy, huống chi, lần này là Nhược Huân chọc tới người lão bản nhất!

      Lạc Thiên Uy chậm rãi lấy ra con dao ,ném tới trước mặt Trì Nhược Huân, lãnh khốc vô tình : " biết nên làm như thế nào rồi chứ! !"

      Trì Nhược Huân hai tay run run nhặt con dao lên, khuôn mặt trắng bệch có tia huyết sắc, thân thể run lẩy bẩy.

      Bồi bạn nhiều năm như vậy, Tôn chủ lãnhhuyết thích giết chóc, bạo ngược, sâu in vào trong đầu, hiểu mình phản kháng là có ý nghĩa gì, xem ra, lần này là chạy trời khôngkhỏi nắng rồi !

      Đây chính là người đàn ông mà khắc cốt ghi tâm sao? khắc trước vẫn còn ở giườngquyến luyến triền miên, giờ khắc này thế nhưng lại trở mặt vô tình, thể tin được, lại đối đãi mình như thế?

      Nhưng khuôn mặt tuyệt tình này, ràng muốnnói nực cười! căn bản quan tâm sống chết của , trong mắt cho tới bâygiờ chỉ có Lạc Tích Tuyết!

      Mang theo cực kỳ bi ai cùng tuyệt vọng, TrìNhược Huân cam lòng nhìn Lạc ThiênUy lần cuối cùng, khổ sở nhắm hai mắt lại, taycô run rẩy cầm dao lên.

      " —— Nhược Huân, cần! !" Uy Mục bất chấp tất cả nhào qua, đoạt lấy con dao trong tay .

      Trì Nhược Huân giùng giằng muốn cướp về: "Uy Mục, chuyện liên quan tới !"

      "Em chết, làm sao là chuyện liên quan đến !" Uy Mục đau lòng nhìn .

      Chợt đứng dậy, rút ra con dao bên hông, nặng nề hướng cánh tay trái chém xuống——

      Trong nhất thời, máu tươi chảy ròng.

      Theo cánh tay trái chém đứt mặt đất, Uy Mục cả người ngã xuống trong vũng máu.

      dùng đến ngụm hơi thở cuối cùng, nhìn Lạc Thiên Uy: "Tôn chủ, cánh tay này à tôi vì ấy chịu , xin Tôn chủ tha cho ấy mạng!"

      "Uy Mục! !" Trì Nhược Huân nhào qua, cảmđộng chặt ôm .

      Lạc Thiên Uy thấy màn như vậy, trong con ngươi tĩnh mịch, ra cỗ sóng lớn.

      "Uy Mục, cậu theo tôi nhiều năm như vậy,hôm nay dùng cánh tay đổi mạng của ta, tôi có thể giết ta, chỉ là tộichết có thể miễn, tội sống khó tha, tôi thể chỉ vì mà phá hư quy tắc!" Lạc Thiên Uy quay lưng , mặt có vẻ gì .

      "Lão bản, tôi biết làm thế nào, tôi dẫn NhượcHuân lãnh phạt!" Uy Mục cảm kích gật đầu.

      Lạc Thiên Uy tròng mắt ánh lạnh lẫm liệt, chăm chú nhìn chằm chằm Trì Nhược Huân: "Nhược Huân, ở Xích Diễm cũng phảilà ít, hình phạt của Xích Diễm phải biết, nơi này về sau cần nữa!"

      Trì Nhược Huân chấn động, hiểu Lạc ThiênUy như vậy, là muốn đuổi ra khỏi Xích Diễm.

      Trước kia, có lẽ rất cam tâm, rất đau lòng, nhưng là tại ngược lại . Bởi vì tìm được thứ quý giá hơn.

      "Tạ Tôn chủ thành toàn!" Trì Nhược Huân quỳmột chân đất, cung kính cúi đầu trước LạcThiên Uy, xoay người lại đến bên cạnh Uy Mục,đở lên : "Uy Mục, về sau em là người phụ nữ của , vô luận xảy ra bất cứ chuyện gì, em sẽkhông rời khỏi !"

      Uy Mục sắc mặt trắng bệch, rốt cuộc cười, dùng cánh tay đổi lấy tình của ấy, rấtđáng giá! !

      Nhìn hai người đỡ nhau rời , Lạc Thiên Uy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Tích Tuyết, em ở đâu?

      Bên giường sa mỏng nhàng vũ động,thờiđiểm Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, phát trờicòn mờ tối, ánh sáng yếu ớt hạ lên khuôn mặt của , thời gian vẫn còn sớm vô cùng.

      vừa muốn ngủ tiếp, ngoài cửa sổ có mộttiếng vang , giống như thanh của cục đáđập vào thủy tinh.

      Lạc Tích Tuyết nghi ngờ tới ban công nhìn, phía dưới tất cả như thường, chẳng lẽ là nghe nhầm?

      muốn xoay người, chợt phát cây ngô đồng trong bóng ma lóe ra thân hình quen thuộc, Tiếu Vũ Trạch hướng ngoắc ngoắctay: " xem mặt trời mọc!"

      Tình cảnh này, cực kỳ giống nhiều năm trước,khi đó ở trong phòng của trường mà ngủ, Vũ Trạch mỗi lần muốn hẹn chơi, sửdụng cục đá ném vào bệ cửa sổ.

      từng nhất mạc xẹt qua trước mắt, giống như là Lạc Tích Tuyết năm đó, mà Tiếu Vũ Trạch vẫn là người thiếu niên nhiệt tình khi đó.

      Lạc Tích Tuyết hạ thấp giọng hỏi : "Sớmnhư vậy, thức dậy?"

      Tiếu Vũ Trạch cười trả lời: "Ngủ được, dẫn em xem mặt trời mọc!"

      Lạc Tích Tuyết do dự chút, vui vẻ gật đầu cái.

      Tiếu Vũ Trạch thúc giục : "Nhanh lên mộtchút ,mặc quần áo , mặt trời lặnmất!"

      Lạc Tích Tuyết hướng phía đông nhìn sang, mớivừa rồi còn là mảnh tối, nay bầu trời đãsáng dần lên, chân trời thậm chí xuất hànquang.

      "Tốt, em tới ngay!" quyết định, trở về phòngđổi cái áo khoác.

      "Nhảy xuống, tiếp được em!" Tiếu VũTrạch cười đối với giang hai cánh tay.

      Lạc Tích Tuyết sợ lắc đầu cái: "Khôngđược, em sợ té!" sợ độ cao.

      Tiếu Vũ Trạch đến gần bước, lại lần nữa vươn tay: "Nhảy , khẳng định tiếpđược em."

      "Yên tâm, nhất định có thể tiếp được em, thế nào đành lòng lại để cho em bịthương!" Tiếu Vũ Trạch an ủi , bảo đảm .

      Lạc Tích Tuyết suy nghĩ chút, từ từ ngồi chồm hổm xuống.

      Câu kia của Tiếu Vũ Trạch làm cho an tâm nên tin tưởng .

      nhắm mắt lại, nhảy xuống, khi thân thể rơi vào trong ngực Tiếu Vũ Trạch, trong đầu của lại thoáng qua bóng người khác.

      Là bong dáng vô cùng quen thuộc.

      từng có người đàn ông, vì , để ý đến mạng sống của mình, cùng rơi xuốnglầu.

      Lạc Tích Tuyết hô hấp có chút gấp gáp, cho đếnkhi thanh Tiếu Vũ Trạch ở bên tai vang lên:", biết có chỗ nhìn mặt trời mọc rấtđẹp!"

      Lạc Tích Tuyết gì, chỉ là vẫn để chohắn kéo tay của , hướng phương hướng chạy như điên.

      Rốt cuộc ở tại chỗ trống trải dừng lại ——

      Lạc Tích Tuyết cùng Tiếu Vũ Trạch sóng vaingồi ở bờ cát, nhìn trời lẫn biển, cảm thụ tựnhiên thần kỳ.

      Cho đến mặt trời dần ra, chỉ chớp mắt, liềnnhảy ra khỏi mặt biển, tỏa sáng trọn vùng trời,khắp biển nhuộm thành màu vàng kim, sóngnước trong veo đón mặt trời sôi trào toát ra.

      Sinh mạng tốt đẹp như thế, nhìn cảnh đẹp trước mắt, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy cuộc sống, đẹp! !

      số việc, có vài người, nên buông xuống.

      Hãy để cho nó qua .

      Trong lòng quyết định

      Trong lúc vô tình, Tiếu Vũ Trạch tay cùng taycô đan lại với nhau.

      Khuôn mặt tuấn của bị ánh mặt trời khảm lên bên, trong đôi mắt kia hàm chứabao nhiêu thâm tình thể bày tỏ.

      Chỉ là trong nháy mắt, nhàng hôn xuống .

      Nhưng, lúc chuẩn bị chạm vào môi , Lạc Tích Tuyết chợt tránh ra.

      Môi của lướt qua gương mặt của , bởivì né tránh, Tiếu Vũ Trạch có chút xấu hổ lui về phía sau.

      " xin lỗi, nhất thời động tình"

      biết nên cho thời gian, chỉ là biết, bọn họ sớm còn là chínhbọn họ như ngày trước nữa rồi !

      phải là Lạc Tích Tuyết năm đó, cũng còn là Vũ trạch của , trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ cũng thay đổi.

      thực tế có rất nhiều việc, dứt bỏ được, mà trốn tránh cũng xong!

      Lạc Tích Tuyết hít sâu hơi, nhìn ánh mắt quen thuộc có chút đau long trước mặt, nhưngcô lại thể ngoan hạ quyết tâm nóicho biết: " Vũ trạch, ra "

      Lời của mới được nửa, chỉ nghe thấy giọng nữ đầy tức giận đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ:

      "Các ngươi làm gì?"

      Điền Điềm tức giận đằng đằng chạy tới, hunghăng quạt tát Tiếu Vũ Trạch bạt tai: "Mộtmình buổi tối về nhà, chính là vì cùng cái tiện nhân này ở chung chỗ? Tiếu Vũ Trạch, chừng nào cũng học được cách giâu kim ốc tàng kiều rồi?"

      Chương 297: phải về bên cạnh chồng của .

      luồng ánh mặt trời chiếu ở bờ cát, ba bóng người đan vào chung chỗ.

      "Điền Điềm, em trở về trước !" Tiếu Vũ Trạch có ngờ tới, vị hôn thê lại đột nhiên tìmđến nơi này, lo lắng bệnh tình của Lạc TíchTuyết, lập tức kéo vị hôn thê ra .

      "Tại sao muốn tôi ? Người nên phải là ta!" Điền Điềm đẩy Tiếu Vũ Trạch ra, đến trước mặt Lạc Tích Tuyết, tay chỉ thẳng hướng .

      Tiếu Vũ Trạch cau mày, thanh trầm xuống: "Điền Điềm, em về trước!"

      Tiếu Vũ Trạch lần nữa kéo ta ra, tận lực bìnhtĩnh hạ giọng : " muốn làm mọichuyện trở nên rắc rối nên mới cố ý cho em biết , chuyện của chúng ta trở về rồi hãy , em cần náo loạn ở đây!"

      "Em náo loạn? Tiếu Vũ Trạch, em chỉ muốn hỏi , có phải hay muốn quay lại vớicô ta, quan tâm em rồi hả ?" Điền Điềm kích động thiếu chút nữa muốn khóc ra ngoài.

      Lạc Tích Tuyết lúc này đột nhiên lên tiếng:" Vũ Trạch, trước đưa ấy trở về ,tự em có thể lo được!"

      "Như vậy sao được chứ?" Tiếu Vũ Trạch hất tay Điền Điềm ra, tới trước mặt Lạc Tích Tuyết: " sao có thể yên tâm để em mình ởđây?"

      "Yên tâm , em sao, cùng ấy chuyện chút , em về biệt thự trước!"Lạc Tích Tuyết đối với lạnh nhạt cười, lạiquay đầu nhìn Điền Điềm cái, xoay người rời .

      Tiếu Vũ Trạch vốn định đuổi theo , nhưng ĐiềnĐiềm bên kia lại níu lấy thả, ba của Điền lão tướng quân ngã bệnh nhập viện rồi, nhất định phải găp Tiếu Vũ Trạch lát.

      Điền tướng quân đối với Tiếu Vũ trạch có ơn tri ngộ, mặc dù thương con của , nhưng có nghĩa người vong ân phụ nghĩa.

      Cho nên Tiếu Vũ Trạch quyết định đến bệnhviện trước, cũng là cùng Điền Điềm chuyện cho rang.

      Nhưng nghĩ tới chính là, Điền Điềm lạithừa dịp trong khoảng thời gian này tự mình tìmlạc Tích Tuyết.

      "Tại sao lại trở lại đây? phải là kết hôn rồi sao? Tại sao còn phải trở lại phá hư quan hệ của chúng tôi?" Điền Điềm vừa nhìn thấy Lạc Tích Tuyết liền hỏi.

      Lạc Tích Tuyết trả lời , chỉ là ánh mắtnhìn ngoài cửa sổ: "Điền Điềm, những năm nàycám ơn chăm sóc Vũ Trạch!"

      " ấy là vị hôn phu của tôi, tôi chăm sóc ấy là chuyện thường tình!" Điền Điềm nổi giậnnói..

      Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt kéo môi: " Vũ Trạch, ra là người đàn ông rất tốt, tôi tháyđược ra rất quan tâm , về sau có chăm sóc ấy, tôi rất yên tâm!"

      Điền Điềm ngớ ngẩn, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lạc Tích Tuyết: " rốt cuộc có ý tứ gì? Nếu như phải là đột nhiên xuất , tôi với ấy chuẩn bị kết hôn, kết quả trở lại, ấy liền tới tìm ! Tại sao, tôi cảm thấy tôi có nơi nào so ra kém hơn ! !"

      "Đúng như lời , tôi kết hôn, tôi trở lại bên cạnh chồng tôi, cùng Vũ Trạch về sau cũng chỉ là bạn bè bình thường!" Lạc TíchTuyết xoay người nhìn thẳng hướng , cườinói.

      " phải muốn phá hoại chúng ta?" Điền Điềm kinh ngạc, thể tin được.

      Lạc Tích Tuyết gật đầu cái: "Tôi cùng anhVũ Trạch là quá khứ rồi, tôi rangvới ấy!"

      Điền Điềm nhìn Lạc Tích Tuyết, lâu khôngnói lời nào.

      Lạc Tích Tuyết tới bệ cửa sổ trước, nhìn cảnhsắc bên ngoài, trong đôi mắt đổ xuống điểmsáng.

      Nếu như có thể, cũng muốn thời gian quaylại, cũng muốn trở lại quá khứ, nhưng hôm nay,tất cả đều thay đổi .

      nên tỉnh lại, con đường phía trước vẫn còn rất dài, còn có con , thể vĩnh viễnđắm chìm trong khổ sở, chậm chạp tìm thấy lối ra .

      Ban đầu, là rời Vũ Trạch.

      tự mình lựa chọn, cùng Lạc Thiên Uy chung với nhau.

      Sai lầm qua, có lẽ có cách nào đềnbù, nhưng tương lai có phải hay sai lầm, quyết định ở lựa chọn của vào giờ phút này.

      Điền Điềm biết lúc nào rời , hiểulà Lạc Tích Tuyết cùng tranh giànhhạnh phúc nữa.

      Nhưng đồng thời Lạc Tích Tuyết trong lòng mình cũng ràng, chỉ cần nhìn thấy Tiếu VũTrạch, khống chế được muốn lệ thuộc vào , đây là loại thói quen, từ đếnlớn dưỡng thành bản năng.

      Khi Tiếu Vũ Trạch lúc trở lại, Lạc Tích Tuyết hoàn toàn nghĩ thông suốt.

      ngẩng đầu lên nhìn , quyết định: "AnhVũ Trạch, chúng ta sau này hãy là bạn bè bìnhthường thôi."

      "Tại sao? Có phải Điền Điềm theo cái gì vớiem hay ?" Tiếu Vũ Trạch nóng nảy hỏitới.

      Lạc Tích Tuyết chỉ là nhàn nhạt lắc đầu:" liên quan đến ấy, là em quyết định muốn làm như vậy!"

      "Vậy tại sao? Chẳng lẽ em " Tiếu Vũ Trạch mở to mắt, khó có thể tin nhìn .

      "Em nhớ ra mọi chuyện rồi !" Lạc TíchTuyết thản nhiên

      "Tích Tuyết, em" Tiếu Vũ Trạch nhìn , tronglúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, biết nên những gì.

      có thể khôi phục như cũ dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng hy vọng vì vậy mà rờiđi a.

      "Cám ơn , Vũ Trạch!" Lạc Tích Tuyết tự đáy lòng mà : "Nếu như có cái anhmấy ngày này vẫn ở bên cạnh em, em thể tỉnh táo lại để hiểu ràng, mới vừa rồi dẫn em ra bờ biển, để cho em nghĩ thông suốt rấtnhiều việc, em với qua, những năm này bên người chúng ta cũng xuất những người khác, nếu như chúng ta ở cùng nhau, thương tổn đến bọn họ! Em có chồng cùng con , cũng có vị hôn thê, chúng ta đều phải là chúng ta lúc ban đầu rồi !"

      "Nhưng vẫn như cũ em, như cũ muốn mất em" Tiếu Vũ Trạch trong mắt ra nhất mạt ưu thương nhàn nhạt , mặc dù biết Lạc Tích Tuyết ra lời này, là hạquyết tâm , nhưng vẫn còn muốn giữ láy cơ hội cuối cùng này.

      " nên nữa, tại cái gì nữa cũng có ý nghĩa. Vũ trạch, em muốn về nhà, Băng Băng ở nhà chờ em, em khôngmuốn cùng con tách ra, hiểu ý của emkhông?" Lạc Tích Tuyết lui về sau bước, cùng giữ khoảng cách.

      Tiếu Vũ Trạch chuẩn bị đưa tới tay, cứ như vậyrơi vào giữa trung ——

      Lạc Tích Tuyết nén lệ, xoay người độc ác rời .

      Tiếu Vũ Trạch đuổi theo, vẫn theo phía sau , cho đến khi thấy gọi taxi, chạy theo mấy bước, mới đứng tại chỗ vẫn nhìn phươnghướng rời khỏi.

      Lạc Tích Tuyết khóc, biết Vũ Trạch khổ sở, nhưng ngay cả câu trấn an cũng thể được.

      Mặc dù vô số lần thề cần lại khóc, nhưng là vẫn nhịn được lệ.

      Thời điểm mất trí nhớ, chủ động tớitìm , lợi dụng , sau đó lại tàn nhẫnném qua bên.

      Chính cũng cảm giác mình có phần hèn hạ, lợi dụng tình cảm của đối với , lại khôngthể đáp lại .

      Tiếu Vũ Trạch làm quá nhiều chuyện,nhưng điều có thể làm cho là rời khỏi .

      Có lẽ đây chính là vận mạng tàn khốc nhất củahai người.

      Bọn họ lần lượt chống lại số mạng, nhưng lần nào cũng that bại

      Nếu như bọn họ có gặp lại, là tốt bao nhiêu! có vị hôn thê, lại bị phá hư!

      Quá khứ vui tất cả đều muốn kết thúc, tương lai mới là quan trọng nhất, cùng congái, con trai, nhà bốn người hạnh phúc sinhhoạt chung chỗ.

      Xe taxi ở cửa vườn trẻ Băng Băng ngừng lại.

      Lúc này, thời gian vẫn còn rất sớm, chưa đến giờ tan học, cửa chính trường học còn chưa mở.

      Lạc Tích Tuyết tới ghế ngồi dưới tàng câu, đem áo khoác kéo cao cổ, cản trở gió, chuẩn bị ở chỗ này chờ con .

      Qua mấy tiếng, nghe được tiếng chuông tan học vang lên.

      đám trẻ đeo bọc sách, ùa chạy ra ngoài.

      Trong đám nhóc đó, liếc mắt cái liền nhận ra con , đỉnh đầu đội cái mũ màu vàng,hai cái bím tóc rũ xuống bả vai, nhìn qua đáng lại dí dỏm.

      "Băng Băng! !" đợi Lạc Tích Tuyết mởmiệng, phía sau cách đó xa Bùi Địchđã cùng Băng Băng ngoắc rồi.

      Trường của Bùi Địch cách vườn trẻ xa,mỗi ngày tan giờ học cũng tới đón BăngBăng, cùng bé ngồi xe riêng về nhà.

      Lạc Tích Tuyết vốn là tính toán đón con sau đó tìm Bùi Địch , nghĩ tới hai đứa béđều tới.

      "Mẹ!" Bùi Địch phát Lạc Tích Tuyết trướctiên, lập tức vui vẻ chạy tới, kêu tiếng.

      Lạc Tích Tuyết dịu dàng sờ sờ đầu của bé: "Caohơn rồi?"

      Bùi Địch đối với cười cười.

      "Mẹ, !" Tiểu Băng băng cười hì hì hướngbọn họ bên này chạy tới, hai bím tóc vung vung, vô cùng dễ thương.

      Ngay lúc này, biết từ chỗ nào người đàn ông xông tới, chợt xông lại ôm lấy Băng Băng bỏ chạy.

      Bọn họ cự ly tuy chỉ có mấy bước, nhưng động tác người này rất nhanh, Lạc Tích Tuyết cănbản ngăn cản kịp.

      "Mẹ, , cứu em ——" tiểu Băng băng lớn tiếng kêu gào.

      Chương 298: Bị tai kiếp.
      Edit: Fannie93


      chiếc xe hơi màu đen dừng ở trước cổng vườn trẻ tư nhân, lúc này là lúc tan giờ học của các em.

      Người đàn ông biết con Lạc Tích Tuyếtvới Lạc Thiên Uy, học ở trường này.

      vốn định sai người bắt cóc đứa bé, lại ngờ rằng ở cửa trường học thấy được Lạc Tích Tuyết.

      Dáng người xinh đẹp đứng ở dưới cây ngô đồng, khóe miệng nở nụ cười nhạt, đôi má đỏ ửng, nhìn dáng dấp giống như người mẹ sinh con, ngọt ngào giống như thiếunữ.

      hồi, liền thấy đứa bé trai tới bên người , Lạc Tích Tuyết dịu dàng vuốtve đầu bé trai, thấy màn như vậy, cảmgiác chua xót ở trong lòng người đàn ông, nếu như tất cả đều là của tốt biết bao? !

      Suy nghĩ đồng nhất thoáng qua, người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào mẹ con LạcTích Tuyết và Bùi Địch, cho đến khi BăngBăng chạy tới chỗ bọn họ.

      lập tức ra lệnh cho thủ hạ, bắt bé nhỏvới mẹ của bé mang .

      “Mẹ, trai cứu con! !”. Tiểu Băng Băng bịngười ta bắt , khóc lên.

      do dự gì, Lạc Tích Tuyết bảo Bùi Địchgọi điện thoại cho Lạc Thiên Uy, mình như điên đuổi theo người đàn ông kia.

      Trong nháy mắt, người đàn ông ôm BăngBăng vào hẽm .

      Ánh sáng mờ mờ trong hẻm , Lạc TíchTuyết hoảng hốt thấy chiếc mũ đỏ của con , giống như ngọn lửa trong bóng đêmbùng cháy lên.

      đột nhiên đuổi theo, cho là đưa tay có thểbắt được con, nhưng lại hụt.

      Cuối con hẻm quanh co, xuất ngườiđột nhiên thay đổi, bóng dáng bọn họ biến mất ở chỗ đó.

      Lạc Tích Tuyết đuổi theo, làm sao có ai?

      Vừa rồi nhìn thấy bọn họ quay tới đây rõràng!

      Ngõ hẻm trống rỗng, chỉ có mình LạcTích Tuyết.

      Vì vậy sau khi bắt đầu lui, dựa vào trí nhớ,đẩy ra từng cánh cửa .

      cánh cửa gỗ cũ, kẽo kẹt mở ra.

      Lạc Tích Tuyết vào.

      sàn nhà cũ rách đầy bụi bậm, nóng nảy nhìn xung quanh, la lên tên con .

      Cửa sau lưng chậm rãi khép lại, vừa muốn lui về phía sau, đột nhiên, cây súnglục chĩa vào đầu .

      là vợ Lạc Thiên Uy?”. thanh trầm thấp hỏi.

      thanh này rất xa lạ, trong giọng lộ ra có ý tốt nào, Lạc Tích Tuyết cố gắngnói với mình là nên hốt hoảng, tỉnh táotrả lời : “Đúng.”

      biết tôi là người như thế nào sao?”.Giọng người đàn ông hung ác nham hiểm vài phần.

      quay người Lạc Tích Tuyết lại, để cho nhìn ràng.

      Lạc Tích Tuyết nhìn mặt của , ngẩn ra, giống như trong tưởng tưởng bọn cướptướng mạo xấu xí, ngược lại ngũ quan của thanh tú, hình dáng ràng.

      Nhìn dáng vẻ của rất giống thư sinh hào hoa phong nhã, nên từ chuyện bác sĩ, phương diện công việc nghiên cứu khoa học, mà phải như bọn cướp bóc phụ nữ nhi đồng dùng súng bây giờ.

      Nhưng khuôn mặt tuấn tú của lại có râu xanh có vẻ nghèo túng, ánh mắt của thâm độc nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, dáng vẻ rất đáng sợ.

      Trong mắt lộ vẻ điên cuồng, máu tanh,cùng bạo ngược.

      Lạc Tích Tuyết hoảng sợ lui về phía sau mấybước: “ rốt cuộc là ai? Tôi với thù oán, tại sao lại muốn bắt con tôi?”

      thù oán? cảm thấy chúng ta thù oán sao?”. Người đàn ôngnói tới đây, bắt đầu kích động.

      Lạc Tích Tuyết đề phòng nhìn , trong mắtlộ vẻ lo lắng: “Chúng ta quen biết với nhausao?”

      “Ha ha ha! !”. Người đàn ông nở nụ cườilạnh, “ biết tôi, nhưng tôi biết , Lạc Tích Tuyết ! !”

      biết tên tôi?”. Lạc Tích Tuyết kinhngạc, trong lòng tăng thêm bất ổn.

      “Tên của người phụ nữ giết chết em tôi,như thế nào quên được?”. Người đàn ông hung ác , đọt nhiên phát bắt được bả vai của Lạc Tích Tuyết, lời bên tai : “Tôi là trai của Tống Khuynh Vũ– Robert, tên tiếng Trung Vĩnh Chí!”

      Lạc Tích Tuyết tự dưng cảm thấy run lên mộtcái.

      Vừa nghe có quan hệ với Tống Khuynh Vũ, lập tức hiểu, tìm mình đểtrả thù.

      Người đàn ông gọi là Vĩnh Chí dùng súng dí vào đầu Lạc Tích Tuyết, xoay người 1 vòng, ánh mắt lập lòe bất định ở ngườiLạc Tích Tuyết quan sát: “ xem có cái gì tốt? Tại sao bọn họ toàn thích ?Chẳng lẽ công phu phục vụ đàn ông giường của khá lợi hại sao?”

      “Tôi nghe hiểu gì?”. Lạc TíchTuyết có chút chán ghét cau mày, ánh mắt của người đàn ông nhìn rất ghê tởm.

      Vĩnh Chí chợt ôm eo của Lạc Tích Tuyết, cười bỉ ổi: “Để tôi thử xem.”

      xong, tay của bắt đầu vào trongvạt áo của Lạc Tích Tuyết, Lạc Tích Tuyết hoảng sợ giãy giụa tới múc thét chói tai, hoàn toàn để ý có súng dí vào đầu mình.

      tình nguyện để cho bắn súng giếtmình, tuyệt đối để cho chạm vào mình.

      Nhưng Băng Băng làm thế nào?

      Lạc Thiên Uy, ở đâu? !

      Cửa gỗ “Bang” tiếng, mở ra, Uy Mục đivào.

      “Buông ấy ra!”. Mặc dù tay Uy Mục có súng, nhưng thấy súng của Vĩnh Chí trênđầu Lạc Tích Tuyết, nhất thời dám lên.

      Vĩnh Chí hình như biết Uy Mục, khinhthường cười lạnh: “Này Mục, ngờ mày vẫn còn là thủ hạ cho Lạc Thiên Uy? Xem ta đối với mày thế nào, để cho mày đứtmột cánh tay rồi, đưa người phụ nữ dùngxong cho mày, ông chủ như vậy mà mày vẫn theo sao?”

      “Bớt nhảm !”. Uy Mục chĩa súng vềphía , uy hiếp : “Robert mày đànghoàng chút , ông chủ lập tức chạy tới, màykhông thoát đâu!”

      Vĩnh Chí thong thả ung dung chút hoang mang mà : “ sao? Vậy tao còn chờ cái gì đây? Bây giờ liền làm ta khôngphải tốt hơn sao?”. Vừa , vừa cầm họng súng chĩa vào trán Lạc Tích Tuyết.

      “Mày dám động vào ấy, ông chủ nhất địnhsẽ làm cho mày chết toàn thây!”. Mắt Uy Mục lạnh lẽo.

      “Hừ, biến em tao thành như vậy, taochỉ giết với vợ là quá lợi cho rồi, để cho nếm thử mùi vị mất vợ con,tao cũng phụ lòng em chết! !”. Vĩnh Chí thương xót gào to.

      Lạc Tích Tuyết biết, Tống Khuynh Vũ trước kia sống nương tựa với cùng với em , năm đó hai chị em họ thích cùng mộtngười, chính là Vĩnh Chí, Vĩnh Chí thích Tống Khuynh Vũ hơn, chuẩn bị chọn làm bạn , nhưng Tống Khuynh Vũ lại tặng người đàn ông này cho em mình, tương xứng với em mình, nhưng trong lòng Vĩnh Chí vẫn luôn thích Tống Khuynh Vũ.

      Biết được Tống Khuynh Vũ bị Lạc Thiên Uylàm hại, cái chết thê thảm, làm sao có thểkhông vì người phụ nữ mình , báo thù bằng máu này? Lạc Thiên Uy cho mấtđi người phụ nữ mình , cũng muốn cho nếm thử chút mùi vi đau khổ.

      “Robert, ông chủ cũng chạy tới rồi, màythả ấy ra!”. Uy Mục nhận được cú điện thoại, quát lên.

      Sắc mặt Vĩnh Chí bình thường, lớn tiếngquát: “Mày cho rằng tao sợ Lạc Thiên Sao?Bây giờ mày cút ra ngoài cho tao, đóng cửa lại, nhanh lên chút! !”

      Uy Mục do dự nhìn Lạc Tích Tuyết chút,thấy vết cắt cổ của Lạc Tích Tuyếtbị Vĩnh Chí hại, ông chủ nhìn nhất định sẽđau lòng muốn chết.

      “Ngơ ra đó làm gì? Nhanh lên chút!”.Vĩnh Chí lại hô lên tiếng.

      Cuối cùng Uy Mục lùi ra ngoài, đóng lại cửa gỗ.

      Vĩnh Chí nới lỏng tay, xiên lên cửa, kéo Lạc Tích Tuyết vào trong căn phòng tối tăm.

      muốn làm gì?”. Lạc Tích Tuyết hoảng sợ trốn về sau.

      Chỉ lui hai bước, liền bị Vĩnh Chí kéo lấy tóc, lại kéo trở lại.

      chạy chỗ nào? Tiến đến cho tôi.” Hắndùng lực quăng Lạc Tích Tuyết vào.

      Bên trong căn phòng tối đen như mực, cái gì cũng nhìn thấy.

      Dưới chân Lạc Tích Tuyết bị vấp, là thân thể mềm nhũn.

      lập tức phản ứng kịp, vội vàng quỳ xuống lục lọi: “Băng Băng! Băng Băng!”

      vật vả mò tới tay bé của con ,Lạc Tích Tuyết vội vàng ôm bé.

      Nhưng bé lại tiếng nào.

      “Băng Băng, Băng Băng! Con làm sao vậy?”.Lạc Tích Tuyết vuốt ve mặt con hỏi.

      Sau lưng con chiếc bật lửa in chữ“Sát”, nhờ ánh lửa mà Lạc Tích Tuyết nhìn khuôn mặt nhắn của Băng Băng, sắc mặt tái nhợt, cặp mắt nhắm chặt.

      làm gì tới nó?”. Lạc Tích Tuyếttrầm xuống, quát với Vĩnh Chí.

      Vĩnh Chí cười lạnh lùng, vô tội : “ ngoan! Tôi để cho nó ‘yên tĩnh’ mộtchút!”

      dám để Băng Băng bất tỉnh, đứa bé như vậy, người đàn ông này xuống nặngtay như thế sao? !

      !”. Lạc Tích Tuyết trong lòng bùng lên ngọn lửa tức giận, muốn xông lên liều mạng với .

      Vĩnh Chí đốt điếu thuốc, ngồi chổm xuống, cầm súng trước mắt sáng của Lạc Tích Tuyết, vẻ bề ngoài cười nhưng tronglòng cười mà : “ muốn để cho đứa trẻ bé này sống sót sao? Vậy phảinghe lời! nghe lời của tôi! Chỉ cần phốihợp với tôi… tôi đối đãi các người ‘tốt’ !”

      Lúc câu này, trong mắt lóe lên ánh lửa, như là dã thú.

      Lạc Tích Tuyết cảnh giác, nhưng cósự lựa chọn nào khác.

      Vĩnh Chí tới mặt tường, cước đá cho văng ra cánh cửa khác, ra nơinày nối thẳng với hẻm ra.

      Lạc Tích Tuyết ôm Băng Băng, theo bên cạnh , mà khẩu súng kia, liền đè ở bên eocô.

      đường có ai, chỉ quẹo chỗ, đãđến bãi đỗ xe cũ rách.

      Trong bãi đỗ có mấy chiếc xe tầm thường,Vĩnh Chí kéo Lạc Tích Tuyết tới chiếcxe.

      nhét Lạc Tích Tuyết với Băng Băng vàochỗ ngồi phía sau, dùng sợi dây thô trói lạitay của 2 mẹ con.

      “Nếu như ngoan ngoãn, tôi liền cho biết tới hối hận, để cho Lạc Thiên Uy tận mặt nhìn, vợ của ta lên giường với tôi thế nào!”. Vĩnh Chí cười điên cuồng, lửa giận trảthù ở trong đáy lòng lan tràn.

      ngồi vào chỗ tài xế, khởi động xe, nụ cười trong mắt vẫn thế.

      Lạc Tích Tuyết thế này mới hiểu được, người đàn ông này căn bản điên rồi.

      Nhưng rốt cuộc muốn làm gì? khôngthể nào biết, nhưng tương lại nhất định là nguy hiểm khác thường.

      Trời hoàn toàn tối.

      Mượn bóng đêm, xe của Vĩnh Chí từ từ qua hẻm.

      Lạc Tích Tuyết từ trong xe nhìn thấy loáng thoáng, xe của Lạc Thiên Uy từ đườngbên kia xuất , mà giờ phút này đangyên vị ngồi trong xe.

      muốn liều mạng hô hào, nhưng căn bản thấy cùng Băng Băng.

      Cuối cùng, Lạc Tích Tuyết chỉ có thể thấtvọng nhìn chằm chằm bóng dáng ngày càngnhỏ kia, cho đến khi nhìn thấy nữa.

      rốt cuộc muốn mang tôi nơi nào?”.Lạc Tích Tuyết tức giận gầm thét.

      phải muốn trả thù Lạc Thiên Uysao? Tại sao lại tới, đưa mẹ con ?

      “Tôi muốn đối phó với ta, nhưng mà có người bạn cũ của rất muốn gặp , tôimuốn dẫn gặp ta trước!”. Vĩnh Chícười quỷ dị.

      Bạn cũ? Lạc Tích Tuyết kinh ngạc mở to mắt, làm gì có bạn cũ nào? Mà người đó vớiVĩnh Chí có quan hệ gì?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 299: thế nhưng chưa chết?

      Xe mịt mờ trong đêm tối, Lạc Tích Tuyết thấy phương hướng.

      Nhưng chắc chắn là sớm ra khỏi thànhphố, đèn dọc theo đường càng ngày càng ít,cuối cùng đèn đường cũng biến thành mờ mờ .

      mặt đường gập gềnh, thỉnh thoảng lắc lư, khiến Lạc Tích Tuyết cảm thấy khó chịu,cảm giác say xe đánh tới, chỉ có thể cố gắng nhịn , ôm con sát mình.

      Vĩnh Chí hình như rất thích dáng vẻ khó chịucủa Lạc Tích Tuyết, ở kính chiếu hậu liếc mắt nhìn , nâng lên khóe miệng co quắp.

      Lạc Tích Tuyết trừng mắt liếc cái,rất muốn buột miệng mắng mấy câu.

      Lúc này, người trong ngực đột nhiên nhúc nhích.

      “Mẹ!”. Tiểu Băng Băng giọng lẩm bẩm kêu tiếng.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, lập tức cúi người ôm lấy con : “Mẹ ở nơi này, mẹ ở đây, Băng Băng!”

      Băng Băng mở mắt ra, nhìn xung quanh hỏi,“Mẹ, chúng ta ở đâu? trai đâu? Bố đâu?”

      Lạc Tích Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng biết xe lái đâu, hoàn toàn khôngnhận ra đường.

      “Mẹ cũng biết.” Lạc Tích Tuyết chỉ có thể trả lời như vậy.

      Khuôn mặt nhắn của Băng Băng gần sátlại: “Bố ở đâu ạ? Con muốn về nhà.”

      Lạc Tích Tuyết đau lòng ôm con , trong mắt có cảm giác bi ai.

      Lạc Thiên Uy lúc nào có thể tìm được 2 ngườiđây? Khi mà Vĩnh Chí đưa bọn họ ra khỏithành phố!

      Vĩnh Chí lái xe, chợt nghiêng đầu lại, hù dọa Băng Băng : “Người bạn ,muốn gặp bố mày sao? Đợi đời sau ! Chờ bố mày tới tìm các người, tao nhất định giết !”
      Băng Băng lập tức bị dọa đến khóc.

      “Ô ô, bố chết, bố chết! !”. Tiểu Băng Băng nức nở khóc lóc kể lể.

      Lạc Tích Tuyết vội vàng ôm bé, vỗ nhè :“Băng Băng đừng sợ, bố đến cứu chúng ta,nhất định !”

      Tiếng cười của Vĩnh Chí ngừng lại, lạnh lùngnói: “Tao sợ còn mạng.”

      Trong kính chiếu hậu, mặt biến sắc xanh, vặnvẹo.

      “Tao sớm ở trong gian phòng kia đặt xongbom hẹn giờ, lúc xe Lạc Thiên Uy vừa tới,chắc chắn nổ tung! ! Ha ha ha!”

      !”. Lạc Tích Tuyết thống hận nhìn chằm chằm.

      Nhưng Vĩnh Chí vẫn cười vui sướng như vậy,nụ cười tim phổi.

      Rốt cuộc, xe ngừng lại, Vĩnh Chí kéo hai người các xuống xe.

      Nơi này là thôn trại, bốn phai đều là núi cao, chỉ có mảnh đất trống để xây nhà lên.

      Vĩnh Chí đẩy Lạc Tích Tuyết về phíatrước, qua cây cầu đá, phía trước mặt có lướisắt trước cửa chính dừng lại.

      Lạc Tích Tuyết ngước mắt nhìn ------

      Cửa chính có mấy người đàn ông mặc áo đen, cầm súng tuần trá, có tòa nhà cao, có người ở bên trong nhìn bọn họ.

      Trong lòng lo lắng càng lớn, tiểu BăngBăng càng sợ núp trong lòng .

      Nơi này giống như thôn làng bình thường, nếu như đoán sai, đây làmột trụ sở tổ chức bí mật, nhìn bọn họ đều cósúng, dáng vẻ mặt lạnh trầm, chắc đây làthuộc tập đoàn phần tử có vũ trang.

      cùng con bị ép buộc tới đây, hi vọngtrốn chạy cơ hồ mong manh.

      Vĩnh Chí cùng người đàn ông giữ cửa khôngbiết gì, người đàn ông cho , Lạc Tích Tuyết cùng con bị mang tới nhà treo, cửa nặng nề khép lại, có thanh xiềng xíchquăng xuống.

      Ánh sáng nhà treo mờ mờ, chỉ có cái giường lớn, cùng cái quạt máy cũ, dùngđể giải tỏa khí nóng.

      Sắc trời tối, Lạc Tích Tuyết dỗ con gáingủ.

      Chốc lát sau, nghe thấy tiếng xe hơi truyền tới, tiếp theo là thanh xiềng xích mở ra.

      Cho đến khi hai chân cường tráng mạnh mẽ,bước vào trong nhà treo của , tướng mạo người đàn ông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ,khiến Lạc Tích Tuyết tin được, đây làsự .

      mặc bộ tây trang màu đen, thân thể to lớn cường tráng mạnh mẽ, tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ, gò má hoàn mỹ xung quanh vẻ cương nghị lạnh lùng.

      “Là ? !”. Lạc Tích Tuyết kêu lên, quả thể tin được, đây là .

      “Là ! Hàn Diệp Thần!”. Người đàn ông khẽ vuốt cằm, trong mắt thoáng qua vẻ tâmtình phức tạp.

      Lạc Tích Tuyết kho tin, trong lòng kịch liệt co lại, tâm tình khó tả xông lên đầu.

      chưa chết sao?”. nhìn chớp mắt vào .

      Hàn Diệp Thân chợt nâng khóe miệng, tỏng mắt xẹt qua vẻ giễu cợt: “Chẳng lẽ em hivọng tôi chết sao?”

      , em có ý này!”. Lạc TíchTuyết lắc đầu, muốn chọc giận , chỉ là ngoài ý muốn, thế mà chưa chết!

      Hàn Diệp Thần từng bước tới gần ,ánh mắt oán hận: “Tôi chưa chết, nhưng em lại gả cho người đàn ông muốn giết tôi! !”

      Lạc Tích Tuyết cứng lại, sắc mặt tái nhợt:“ xin lỗi.”

      Đối với quá khứ, cùng Hàn Diệp Thần rối rắm, rất xin lỗi.

      muốn liên lụy tới , tuy nhiên lại hại , bị trúng phát súng.

      Gương mặt Hàn Diệp Thần căng lại, quả đấmbên tay nắm chặt, khớp xương tay phiếm xámtrắng, mắt lạnh: “Con bé là nghiệt chủng ( tội ác) của em và Lạc Thiên Uy?”

      chỉ vào tiểu Băng Băng, giọng lạnhvô cùng.

      “Băng Băng là con tôi, con bé vô tội!”. Lạc Tích Tuết thích người khác dùng hai chữ “ nghiệt chủng” gọi con như vậy.

      Con ngươi của Hàn Diệp Thần nhìn , nhếchmiệng có tia miệt thị: “Nhưng bố con bé, là người tự tay chia rẽ tôi và em!”

      Lạc Tích Tuyết hít sâu hơi, cáchnào phản bác, biết cùng Lạc Thiên Uythiếu Hàn Diệp Thần rất nhiều, tại sao, ngược lại trong lòng cũng nhẹnhõm hơn nhiều.

      phái người bắt chúng tôi tới đây, rốtcuộc có chuyện gì?”. ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt thâm thúy mà người ta thểnhìn .

      Hàn Diệp Thần nắm eo nhắn của Lạc Tích Tuyết, đem thân thể của dán lênngười , cúi đầu ở bên tai : “Tôi chỉmuốn em trở lại bên cạnh tôi!”

      thể nào!”. Lạc Tích Tuyết khôngchút suy nghĩ nào, cũng chút do dự mở miệng cự tuyệt.

      quyết định muốn ở cùng chỗ với Lạc Thiên Uy, cho dù Hàn Diệp Thần chết, sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, bọn họ là thể!

      “Tại sao? Chẳng lẽ em ta?”. Hàn Diệp Thần tức giận trừng mắt về phía , sắc mặt tái xanh, gân xanh trán nổi lên:“Đáng chết! Người em muốn gả, vốn là tôi!”

      Lạc Tích Tuyết tránh khỏi ngực , trong lòng hỗn loạn: “ nhiều năm như vậy, có rất nhiều chuyện xảy ra! có thể bỏ qua thù hận trước kia, lần nữa bắt đầu ?”

      thể!”. Hàn Diệp Thần quả quyết cự tuyệt, trong con người lên tia lửa, cau mày chặt: “Tích Tuyết, em biết những nămnày tôi thế nào ? Là vì muốn gặp lạiem, mới khiến tôi chống đỡ tới bây giờ! Nếunhư có em, vậy tôi sống tới bây giờ còný nghĩa gì nữa!”

      Lạc Tích Tuyết : “Diệp Thần, vì mình là sống, phải vì tôi! Bây giờ tôi đãkết hôn, cùng Lạc Thiên Uy có con, đừng lãng phí tình cảm với tôi nữa, nếu như ban đầu chúng ta có gì thiếu, chỉ cần ra,tôi cố gắng bồi thường lại cho !”

      “Tôi chỉ muốn em, nếu như em phải bồi thường, liền rời khỏi , cùng với tôi!”.Hàn Diệp Thần cố chấp dồn Lạc Tích Tuyết tới góc tường, nâng lên chiếc cằm thon củacô, cẩn thận với , gằn từng chữ.

      Vài năm thấy, lại trở nên đẹp hơn, ánh sáng trong mắt mịt mờ cùng quật cường,trong lúc vô hình lại kiên cường mỹ lệ, từng khiên tim đập thình thịch, đặcbiệt xinh đẹp như vậy, muốn cùng với bất kì kẻ nào chia sẻ, tại sao Lạc Thiên Uy lại có ?

      được, tôi thể đồng ý với ,Lạc Thiên Uy là bố của Băng Băng, tôi để gia đình ba người chúng tôi táchra!”. Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết lành lạnh cự tuyệt, bất kể thế nào rời chồng cùng con .

      Sắc mặt tức giận của Hàn Diệp Thần chợtbiến đổi, ánh mắt tróng nháy mắt lạnh tới cựcđiểm, giữ chặt cằm Lạc Tích Tuyết, tà ác với : “Lạc Tích Tuyết, đây là em thiếunợ tôi, kể cả em muốn, cũng nhất địnhphải rời khỏi !”

      , tôi muốn! !”. Lạc Tích Tuyết cau mày cự tuyệt, chỉ cảm thấy đau lòng, hốt hoảng.

      Tại sao Hàn Diệp Thần lại biến thành bộ dạng này, cũng học được cách bức ép sao? Người ôn tồn nho nhã, đâu rồi?

      phụ thuộc vào em, bắt đầu từ bây giờ, em phải ở bên cạnh tôi, nơi này cũngđừng nghĩ tới!”. Hàn Diệp Thần nhìn chăm chú vào , cương nghị mặt thoáng quavẻ bá đạo lạnh lùng.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run rẩy, giận khôngkiềm được: “Tại sao phải nghe lời ?”

      “Em muốn con em xảy ra chuyện,tốt nhất nên chọc giận tôi!” Hàn Diệp Thần đột nhiên uy hiếp , lòng Lạc TíchTuyết níu lên.

      thế mà dùng con uy hiếp tới ?

      “Hàn Diệp Thần, từ lúc nào trở nênhèn hạ như vậy hả?”. Lạc Tích Tuyết cườilạnh tiếng, tin rằng người trướcmặt và người từng quen, là cùng mộtngười.

      “Con người luôn thay đổi, huống chi phải em cũng thích đàn ông mạnh như vậy Lạc Thiên Uy đó sao? Tôi dịu dàng với em, em lại thích!”. Hàn Diệp Thần xẹt qua tia chua xót, hờ hững thở dài .

      Lạc Tích Tuyết đè nén khó chịu, nhìn chằm chằm .

      Tình cảm của và Lạc Thiên Uy, người ngoài thể hiểu, ngay cả chính cũngkhông biết, bọn họ đối phương như thế nào.

      Có lúc người cần có lý do, chỉ là hấp dẫn . Bất kể bá đạo như vậy, dịu dàng cũng tốt, cũng thích.

      Nhưng người từ dịu dàng sang vẻ ác độcvậy, đối với cảm giác sẽbiến mất.

      chính là người đó, mà chẳng phải ưu điểm của nhiều người, cho dù người LạcThiên Uy đều là khuyết điểm, là người cótội ác tày trời, cũng thích . Đây chínhlà điểm khác nhau!

      thần thờ, chợt đôi tay đè xuống bả vai ,sau đó, Lạc Tích Tuyết cỏ cảm giác mìnhbị sức mạnh kéo , lúc phản ứng được, bị Hàn Diệp Thần đặt giường lớn, màcon Băng Băng của ngủ bên cạnh hai người.

      , cần ---- “ Lạc Tích Tuyết kháng cự, thanh chỉ có mình nghe được, sợ đánh thức con , để cho bé nhìn thấy mẹ mình bị người đàn ông khác đè xuống dưới.

      Nhưng Hàn Diệp Thần cũng theo suy nghĩ của , môi mỏng đè lại, điên cuồng mút lấy cánh môi đỏ thẫm của , cảm giác lại nổi lên, để cho buông tay được.

      Lạc Tích Tuyết trợn tròn hai mắt, trong đầunháy mắt trống rỗng.

      Chương 300: giết , lấy mạng đổi mạng.
      “Bốp!”

      Lạc Tích Tuyết hưng hăng tát , trong lồngngực phập phòng tức giận.

      Cặp mắt Hàn Diệp Thần bốc lửa, nhìn chằm chằm vào sắc mặt tức giận của , con mắt đen trầm xuống như vũ trụ, từng chữtừng câu hỏi: “Tôi cuối cùng hỏi em lần nữa, em muốn trở lại bên cạnhtôi?”

      muốn!”. Lạc Tích Tuyết lần nữa ràng cho biết.

      “Được, em cứ như vậy Lạc Thiên Uy đúng ? Vậy xem người đàn ông kia em tới mức nào, còn thương con bảobối của ra sao!”. Sắc mặt Hàn Diệp Thần trầm xuống, trong con ngươi thoáng qua tia lạnh.

      Câu của , như gậy đánh vào ngườiLạc Tích Tuyết, chấn động, trong lòngcảm thấy cay đắng cùng đau nhức diễn tả được!.

      định làm gì?”. có dự cảm mãnh liệt,người đàn ông này làm chuyện tưởng tượng nổi.

      Khóe miệng Hàn Diệp Thần dâng lên nụ cườilạnh: “Đến lúc đó em biết!”

      xong, rời .

      Đêm, dài đằng đẵng.

      Trong bóng tối, có nước, có ánh sáng, cũng thanh, tất cả đều yên tĩnh.

      Băng Băng như mơ thấy ác mộng, sợ hãi giãy dụa, vô lực quơ múa, trong miệng ngừng kêu: “Bố, cứu con, bố.”

      Lạc Tích Tuyết vội vàng cầm tay con , ở bên tai bé an ủi: “Băng Băng đừng sợ, bố sẽđến cứu chúng ta, đừng sợ! !”

      Cảm nhận được ấm áp của mẹ, Băng Băng sợ nữa, bé ổn định lại, từ từ thức tỉnh.

      “Mẹ, chú đó là người xấu sao?”. bé hỏi.

      Ánh mắt Lạc Tích Tuyết phức tạp, “ừ” tiếng.

      biết Hàn Diệp Thần có tính làngười xấu hay , như bây giờ lại bịbọn họ ép, nhưng bây giờ lại ép con bọn họ.

      biết ràng muốn thế nào,nhưng chắc chắn rằng, bỏ qua cho Lạc Thiên Uy.

      Cho dù đồng ý làm người phụ nữ của , cũng từ bỏ ý định, cho nên vậykhông cảm thấy cần thiết phải đồng ý với .

      Lạc Tích Tuyết cúi đầu,hôn trán Băng Băng.

      xin lỗi, Băng Băng.

      Mẹ bảo vệ con tốt.

      Băng Băng như nhìn ra mẹ lo lắng, an ủi mẹ:“Mẹ, đừng sợ, bố nhất định tới cứu chúngta. Mẹ yên tâm .”

      Lạc Tích Tuyết mỉm cười vuốt ve đầu con , biết Lạc Thiên Uy đến, nhất định tới, vẫn biết.

      Chỉ là lo lắng, cả 3 người bọn họ có thểcòn sống mà rời hay .

      Lần này Hàn Diệp Thần đến là báo thù, biết, nhưng Lạc Thiên Uy gặp nguy hiểm.
      Nhưng tới, Hàn Diệp Thần cũng bỏ qua cho Băng Băng.

      Lạc Tích Tuyết lúc này, tâm tình mâu thuẫn,con cùng chồng muốn mất ai.

      Đột nhiên đứa bé trong ngực thanh, Lạc Tích Tuyết cảm thấy kinh ngạc, đưa tay chạm vào trán bé, lại nóng kinhngười!

      “Băng Băng, Băng Băng!”. Lạc Tích Tuyết lolắng gọi con .

      Băng Băng khẽ nhúc nhích, có chút phản ứng: “Mẹ, con rất lạnh!”

      Lạc Tích Tuyết lập tức luống cuống, từ chiềutới giờ, bọn họ chưa ăn gì, nơi này ban ngaythì nóng bức, ban đêm rét lạnh, nóng lạnh thay đổi, người lớn còn chịu được, nhưng trẻcon chịu nổi.

      “Băng Băng, đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ khôngđể cho con có chuyện!”. Lạc Tích Tuyết vộivàng cởi áo khoác người, bao lấy con .

      Nhưng thế vẫn chưa đủ, Băng Băng như cũ phát run.

      “Mở cửa, Mở Cửa ! !”. Lạc Tích Tuyết khôngnhịn được xông ra, lớn tiếng gào thét.

      “Ầm ĩ cái gì?”. thanh kiên nhẫn của thủ vệ truyền tới.

      Lạc Tích Tuyết lo lắng : “Con tôi bị sốt, làm phiền kêu người tới, đưa bé bệnh viện!”

      “Con ngã bệnh, mắc mớ gì tới chúng tao?”. Thủ vệ lạnh lùng cười nhạo.

      Sau đó, mặc cho Lạc Tích Tuyết gõ cửa thế nào, những thủ vệ kia giúp , cho đếnkhi giọng khàn lại, còn ai tới đây.

      Thân thể con càng lúc càng nóng, LạcTích Tuyết sắp phát điên, đứa bé vẫn nhưvậy, lần này chữa trị kịp thời, thìlưu lại mềm bệnh, nặng chắc đợi được Lạc Thiên Uy tới đây, tới nhà tang rồi.

      Băng Băng kêu tiếng rên rỉ, khẳng định rấtkhó chịu.

      Lạc Tích Tuyết vừa đau lòng, vừa gấp gáp, thể chờ đợi ngồi chết, nhất định phải ra ngoài.

      Vì thế, lấy đồ trong nhà treo, tất cả đều để cười.

      muốn ồn ào, để cho bọn họ thể coi nơi này có chuyện.

      Quả nhiên, lúc đập tan tất cả đồ vật, cóngười đàn ông tiến vào.

      Lạc Tích Tuyết vội vàng chạy tới, nhưng khinhìn mặt người đàn ông này, sắc mặt côliền thay đổi.

      Vĩnh Chí vào, nụ cười giả tạo: “Thế nào? đơn sao?”

      Lạc Tích Tuyết vội muốn chết, hét lớn:“Con tôi bị bệnh, làm phiền thông báo cho Hàn Diệp Thần, đưa bé bệnhviện!”

      Vĩnh Chí giả mù ngồi chổm xuống, sờ mặtBăng Băng : “ a, sốt rồi. Đáng thươngđáng thương!”

      “Van xin , đưa tôi tới cửa bệnh viện thôi. Tôi đảm bảo chạy trốn, cho bé chút thuốc là được!”. Lạc Tích Tuyết chỉcó thể khẩn cầu , kỳ vọng có chútlòng trắc .

      Vĩnh Chí mực vuốt ve khuôn mặt nhỏnhắn của Băng Băng, ngoảnh mặt làm ngơvới Lạc Tích Tuyết.

      “Đưa chúng tôi tới bệnh viện !”. Lạc TíchTuyết lại lần nữa khẩn cầu .

      Vĩnh Chí phá lên cười ha ha.

      !”. Lạc Tích Tuyết cực kì tức giận, hưnghăng trừng mắt liếc cái, ôm Băng Băng trong lồng ngực mình.

      Vĩnh Chí đưa tay, tay kéo Lạc Tích Tuyết tới đây: “ bảo tôi tìm người đưa con bé tới bệnh viện, vậy tai sao tôi phải cứu nóđây? Bố con bé giết chết em tôi, tôi sao muốn dẫn con khám bệnh đây? cho là tôi ngu lắm sao?”

      vừa , vừa vuốt mặt với tóc Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết chán ghét lui về phía sau, né tránh.

      “Mặc kệ như thế nào đứa bé vô tội, là tôi cùng Lạc Thiên Uy xin lỗi , tôi ở lạicho xử trí, nhưng hãy đưa con bé bệnh viện!”. Lạc Tích Tuyết nhược bộ tới cực độ,mặc kệ như thế nào, thể để con có chuyện.

      Vĩnh Chí cười phá lên, có vẻ đùa cợt!

      Chợt xé quần áo của , để ngã trêngiường, “Mẹ, còn cho rằng là ai? Dám cùng bố đây điều kiện?”

      Lạc Tích Tuyết liều mạng giãy dụa: “Buôngtôi ra, dám đụng tôi ngã xuống, LạcThiên Uy bao giờ bỏ qua cho !”

      Nét mặt Vĩnh Chí càng dữ tợn hơn: “ vẫn lo rằng tôi bỏ qua cho thôi.”

      Cả người gần tới Lạc Tích Tuyết, vội vàng né tránh, ngừng lui về phíasau, hét to: “ cần tới đây!”

      Vĩnh Chí cười: “Kêu lên, lớn tiếng vào! Xemai dám tới cứu .”

      xong, tát Lạc Tích Tuyết cái,chớp mắt áp người .

      Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy buồn nôn, ngườiđàn ông này quả khiến thấy hoảng sợ,đó là loại sợ hãi trước nay chưa từng .

      vừa giùng giằng, vừa đưa tay bên eo hắnlẻn .

      Nhưng lại mò được khẩu súng lục! !

      Vĩnh Chí càn rỡ thưởng thức thân thể của Lạc Tích Tuyết, trong đầu nghĩ tới muốndùng tư thế gì đoạt lấy ------

      Ai ngờ chú ý, Lạc Tích Tuyết rútkhẩu súng bên eo ra.

      “Cút ngay! !”. rống lên với , khẩu súng thẳng đầu .

      Mặt Vĩnh Chí liền biến sắc, lập tức nhíu mày, nở nụ cười: “Đừng kích động, mỹ nhân, tôi chỉ đùa với chút thôi!”

      “Đừng tới đây! !”. Lạc Tích Tuyết lớn tiếngquát lớn, ngăn cản đến gần.

      “Được được, tôi tới, cần kíchđộng, cẩn thận nổ sung a!”. Vĩnh Chí hoảng hốt nhìn khẩu súng, giọng ràng dịuđi.

      ra trong lòng Lạc Tích Tuyết rất hoảng sợ, tay cầm khẩu súng cũng run, mặc dù đây phải lần đầu cầm súng, nhưng bâygiờ biết tình cảnh của mình, căn bảnkhông thoát được, bên ngoài nhiều người như vậy, mình khẩu súng, còn mangtheo con , trốn thế nào được?

      Hôm nay nghĩ biện pháp cứu con , mới là điều quan trọng nhất.

      đứng ở cửa, gọi bọn họ kêu bác sĩ tớiđây, cần nhảm, nếu tôi giết !”. Lạc Tích Tuyết ra lệnh.

      Vĩnh Chí nhìn cười: “Nơi này là vùnghoang vu, làm gì có bác sĩ?”

      Lạc Tích Tuyết hung hăng nhìn chằm chằm: “ mời được bác sĩ, mua chútthuốc hạ sốt gì cũng được, nếu chết! !”

      Những lời này từ đáy lòng hét ra, nếu như phải người đàn ông này, và con gáicũng bị ép tới đây, ngộ nhỡ Băng Băng gặp chuyện may, chừng bắn chết người đàn ông này.

      Vĩnh Chí biết Lạc Tích Tuyết chỉ uy hiếp , bắn, người phụ nữ LạcThiên Uy coi trọng, chắc hẳn gan dạ sáng suốt như vậy.

      Nhưng sao có thể để được như ý muốnđây?

      “Được, tôi mang con bé ra ngoài gặp bácsĩ, ôm đứa bé cho tôi!”. Vĩnh Chí nhìn rấtnhiệt tâm mà .

      Lạc Tích Tuyết do dự nhìn , hoài nghi : “ thực đưa con bé bác sĩ chứ?”

      “Dĩ nhiên, tin cùng tôi, cầm súngchỉa vào sau lưng tôi.” Vĩnh Chí cười hì hì .

      Lạc Tích Tuyết hơi suy tính, biết bệnh của con thể kéo dài được nữa, khẽ nghiêng người sang, tay ôm chầm Băng Băng, tay khác cầm súng.

      “Trước tiên mua thuốc cho con bé trước, hay bệnh viện trước?”. Vĩnh Chí cố tình chuyện cho Lạc Tích Tuyết phân tâm.

      Lạc Tích Tuyết nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên ở phía sau lấy ra con dao, némtới hướng mẹ con Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết giật mình, theo bản năng nghiêng người qua, bảo vệ con .

      Dao xẹt qua tay , rơi xuống đất, kêu ra tiếng vang.

      Lạc Tích Tuyết kêu đau tiếng, đưa tayche vết thương, súng trong tay cũng rơi xuống.
      Vĩnh Chí nhanh như chớp nhặt khẩu súng mặt đất, chạm vào gáy Lạc Tích Tuyết.

      hổ là người phụ nữ của Lạc Thiên Uy, có chút gan dạ sáng suốt, nhưng bằng tôi!”. cười hả hê.

      Lạc Tích Tuyết ôm chặt con , nhắm mắtlại, : “ giết tôi . Bởi vì tôi, Lạc Thiên Uy mới cần em , giết tôi báo thù , chỉ cần có thể bỏ qua cho con tôi!”

      tình nguyện chết, cũng muốn chịu người đàn ông này làm nhục , huống chibệnh tình con nguy kịch, tình hình bâygiờ cũng được phép suy nghĩ nhiều! !

      Nếu như có thể cứu mạng con mình, có thểgiải trừ thù hận của Vĩnh Chí với Lạc ThiênUy, cứu được con , cũng coi là đáng giá!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :