1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 268: Cường hôn trước mặt mọi người
      Editor: Trâm Trần

      Chiêm Mỗ Tư rồi, Lãnh Khinh Cuồng cùng với con vườn thú, Lạc Tích Tuyết bây giờ có tâm tình ra cửa, người núp ở trongphòng nghỉ ngơi.

      cơn gió lạnh thổi qua, thổi lên mái tóc cóchút rối của , tâm giờ phút này quá mệt mỏi.

      Trong tay kẹp điếu thuốc, nhàng gõ khói cháy vụ tràn ngập bên trong, nhớ lạigiây phút ở cùng với Chiêm Mỗ Tư, vui vẻ có, bi thương có, mọi thứ như chạy xẹt qua bộ não.

      Mấy năm gặp, đối với tâm vẫnnóng bỏng như vậy, nhưng thể đối vớihắn như chưa có chuyện gì xảy ra được.

      Nhất là khi chính mắt thấy TốngKhuynh Vũ mây mưa giường, hai người ôm nhau triền miên, đoạn ký ức này là cơn ác mộng mà cả đời này thể nào quên được.

      tình nguyện chọn Lãnh Khinh Cuồng, cùng bắt đầu lần nữa, có lẽ bây giờ đối với chưa có tình cảm sâu đậm, nhưng ở lâu sinhtình, tin tưởng ngày nào đó hoàn toàn .

      Nhưng với Chiêm Mỗ Tư giống nhau, cùng quá khứ có quá nhiều vết thương, hai người cũng đối với đối phương hoàn toàn thấtvọng, đau lòng, mặc dù từng khắc cốt ghi tâm, nhưng vết thương chồng chất trong quá khứ làm đối với mất lòng tin.

      chỉ nghĩ bắt đầu lần nữa, có tổn thương mà chỉ có tình cùng hôn nhân đầy tin tưởng lẫn nhau.

      Chiêm Mỗ Tư, chỉ có thể là chuyện trước kia mà thôi.

      Đợi đến khi điếu thuốc cháy gần hết, Lạc Tích Tuyết mệt mỏi ngã xuống ghế sa lon, từ từ ngủ say

      biết là từ khi nào biết hút thuốc, có lẽ là sau khi rời khỏi Chiêm Mỗ Tư, luôn ở trong khói ảnh mà tìm .

      Sáng sớm ngày thứ hai, Lãnh Khinh Cuồng liền thức dậy dọn dẹp hành lý.

      "Cuồng, phải sao?" Lạc Tích Tuyết vuốtvuốt đôi mắt buồn ngủ, từ giường lười biếngbò dậy.

      Lãnh Khinh Cuồng hạ xuống môi nụ hôn: "Ngoan, ngủ them lát! vừa nhận được tin tức, hang bên châu Úc có vấn đề nênanh muốn mau chóng qua đó giải quyết tìnhhình."

      "Phải mấy ngày?" Lạc Tích Tuyết có chút lưuluyến rời, vừa mới quyết định muốn cùng hảo hảo ở cùng nhau, muốnnhanh như vậy liền tách ra.

      " tận lực trong vòng ba ngày trở về, chỉ làmấy ngày nay công ty trong nước làm phiền em chăm lo chút!" Lãnh Khinh Cuồng dịu dàng vuốt ve cái trán của , lưu luyến .

      Lạc Tích Tuyết chui vào trong ngực của :"Ừm, yên tâm ."

      Lãnh Khinh Cuồng hôn lên trán , nhàng nâng tay của lên: "Tích Tuyết, ta lần này sau khi trở về, chúng ta liền kết hôn , có được hay ?"

      "Ừ." Lạc Tích Tuyết mắt đẹp cụp xuống, xấu hổ gật đầu.

      Trong long Lãnh Khinh Cuồng mừng như điên, thiết tha ôm , hôn lâu mới buông tay.

      " đường cẩn thận!" tiễn tới cửa lớn.

      Chỉ cần chờ trở về, cả nhà bọn họ ba ngườicó thể danh chính ngôn thuận ở cùng chỗ,đến lúc đó cho dù là Chiêm Mỗ Tư cũng thể tách bọn họ ra.

      Lại qua ngày, bầu trời bắt đầu những cơn mưa , Lạc Tích Tuyết bắt đầu cảm thấy nhớ .

      Nhớ tới Lãnh Khinh Cuồng lúc gần có giaophó, lo cho công ty ở đây chút.

      Tình huống coi như bình thường, giúp tay xử lý mấy vụ án, đến lúc tan việc.

      ra khỏi cửa chính công ty, hồi hơi lạnhthổi qua , Lạc Tích Tuyết khỏi kéo chặt cổ áo, buổi sáng thời tiết dự báo có giólớn, đoán chừng là chuẩn bị có!

      Chỉ là đồng ý với con , hôm nay chocô bé ăn bánh ngọt, Lạc Tích Tuyết có trực tiếp đến bãi đổ xe, mà xuyên qua quốclộ, tới tiệm bánh mì ở đối diện.

      tỉ mỉ chọn loại bánh hợp với khẩu vị củacon , sau lưng đột nhiên truyền đến cỗ hơi thở đàn ông quen thuộc, trong lòng run lên, đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên, nhìn thấy tuấn nhan vô cùng lãnh ngạo của người đàn ông trước mắt.

      "Chiêm Mỗ Tư? Tại sao ở đây?" Lạc TíchTuyết kinh ngạc mở miệng, cho là lần trước với rất ràng.

      "Tại sao tôi lại thể ở đây? Chẳng lẽ en đợi người khác?" gương mặt tuấn tú của Chiêm Mỗ Tư lập tức đông lạnh thành lớpbăng mỏng, trong giọng nồng đậm mùi thuốc súng.

      Lạc Tích Tuyết nhíu nhíu mày, tận lực để cho mình bình tĩnh lại: " tìm tôi có việc sao?"

      Chiêm Mỗ Tư tay nhấc cánh tay của lên, để ý ý nguyện của : " theo tôi, tôi có chuyện muốn !"

      "Đau!" Lạc Tích Tuyết đau đến nước mắt cũngmuốn chảy xuống, lần trước ở cửa nhà , hắnbởi vì quá đáng kích động, làm cho cánh tay củacô vẫn còn máu ứ đọng chưa tan, lần này lại bịhắn nắm cùng chỗ, khỏi đau đếnhít sâu hơi lãnh khí.

      Chiêm Mỗ Tư nghe kêu đau, cảm thấy lo lắng, lập tức buông tay ra, dung giọng điệukhông cho cự tuyệt ra lệnh:

      "Đưa tay cho tôi ——"

      " cần! !" Lạc Tích Tuyết cảm kíchchút nào đem tay giấu ở phía sau, mới cần trừ Lãnh Khinh Cuồng ra còn phải tiếp xúcvới người đàn ông khác, cho dù người này là chồng trước của cũng được.

      Chiêm Mỗ Tư nổi nóng, thô bạo vươn tay, từphía sau nắm lấy cánh tay Lạc Tích Tuyế, khihắn thấy ràng cổ tay mảnh khảnh, có vết thương màu tím sậm, làm nhíu chặt longmày.

      "Là tôi làm em bị thương?" nhàng vuốtve vết thương, sắc mặt nặng nề.

      Lạc Tích Tuyết quay mặt qua chỗ khác, khôngđể ý tới .

      biết Chiêm Mỗ Tư là người dễ kích động, muốn ở tại nơi công cộng cùng gây gổ.

      Chiêm Mỗ Tư sâu thở dài, chấp nhất nângcánh tay của lên, từ vết thương còn ứ máu nhàng đặt lên nụ hôn ấm áp nhưngcũng vô cùng cẩn thận như sợ làm đau vậy.

      "" Lạc Tích Tuyết cứng người lại, nghĩ tới thế nhưng to gan ở trước mặt bao nhiêu người làm như vậy với .

      " xin lỗi! !" Chiêm Mỗ Tư đau lòng tự mình lẩm bẩm, lần nữa giương đôi mắt tĩnh mịch khổ sở, trong con ngươi tràn đầy đau thương cùng bi thống.

      Lạc Tích Tuyết kinh hãi, trong nhân viên phụcvụ trong tiệm cũng kinh hãi, họ chưa từng gặpqua người đàn ông nào tuấn mỹ thâm tình nhưvậy.

      Nhưng lạc Tích Tuyết vẫn lạnh lùng hất cánhtay của ra: "Chiêm Mỗ Tư, tôi vớianh rất nhiều lần rồi, cần dây dưa với tôi nữa, giữa chúng ta kết thúc!"

      xong, sợ mình lại bị đầu độc, tâmhoảng ý loạn đẩy cửa tiệm chạy ra ngoài.

      Ai biết bởi vì quá mau, dưới chân biết bị cái gì vấp phải, thân thể tự chủ được ngửa về phía sau.

      Chiêm Mỗ Tư tay mắt lanh lẹ kéo cổ tay lại.

      "Tích Tuyết, em có sao ?" Chiêm Mỗ Tư khẩn trương lại lo lắng hỏi, ở người Lạc Tích Tuyết kiểm tra khắp nơi.

      Lạc Tích Tuyết kinh hoảng hô to, muốn bị Chiêm Mỗ Tư chiếm tiện nghi: "Lạc Thiên Uy, mau buông tôi ra!”

      Lại nghĩ rằng Chiêm Mỗ Tư chẳng những có buông ra, ngược lại ôm chặthơn, ánh mắt si mê.

      "Tích Tuyết, rất nhớ em ——" nhỏgiọng nỉ non, ánh mắt mê ly.

      Mấy năm thấy, mặc dù gầy , nhưngvì sanh con nên càng them hương vị của người phụ nữ trưởng thành, vóc người càngthêm hoàn mỹ.

      ưu nhã cao quý, thành thục mà mấtxinh đẹp, thanh thuần mà mất kiều diễm, người đẹp như thế, nên bị giấu ở trong phòng đểthương , bỏ lỡ mấy năm này, để cho tên Lãnh Khinh Cuồng kia chiếm tiện nghi, hôm nay thừa dịp công tác, len lén đến gần Tích Tuyết, làm sao có thể dễ dàng buông tay?

      Lạc Tích Tuyết thấy Chiêm Mỗ Tư si mê như thế nhìn mình chằm chằm, trong tròng mắt còn có ngọn lửa khát vọng cùng ánh sáng mãnh liệtđoạt lấy, khiếp sợ lập tức đẩy ra.

      Trước mặt mọi người, còn muốn dùng mưuma chước quỷ gì ?

      Chỉ là căn bản tính buông ra, côvừa mới chạy trốn, lại đuổi sát theo, trướcmặt mọi người nâng mặt của lên.

      Lòng Lạc Tích Tuyết trở nên vô cùng kinh hoảng, trời ạ, phải muốn ở chỗ này hôn chứ? tuyệt đối tin tưởng Chiêm Mỗ Tư ấy là người loại chuyện nào cũng có thể làm được.

      Mắt thấy càng ngày càng đến gần khuônmặt mình, sợ hãi sâu bao phủ , Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy nhịp tim của mình sắpkhông thể chịu nổi nữa rồi.

      "Chờ chút!" Rốt cuộc, bị bức vội vã ngăn cản,thời điểm môi của gần chạm vào môi của , nhịn được mở miệng:"Lạc Thiên Uy, phải là muốn cùng tôi chuyện chút sao? Được rồi, tôi đồng ý với , chúng ta bây giờ phải tìm chỗ ngồi chút!"

      Mặc dù muốn đối mặt với , nhưng so với bị cưỡng hôn ở nơi công cộng như thế này, thà chọn chuyện!

      "Làm? Làm cái gì?" Chiêm Mỗ Tư trong lỗ mũi phát ra tiếng khinh thường hừ lạnh, người đẹp tới tay rồi mà còn muốn bỏ qua sao: "Tôi muốn làm cái gì, em còn biết sao!"

      Đại não Lạc Tích Tuyết dừng lại trong vàigiây, ngạc nhiên nhìn , tâm hoảng ý loạnhiểu : "Lạc Thiên Uy, tại nơi công cộngnày, đừng hòng là loạn——"

      Chiêm Mỗ Tư híp híp mắt, xấu bụng lại gầngương mặt của : "Vậy chúng ta, liền đổi địa phương —— tôi lại tiếp tục làm loạn, như thế nào?"

      Lạc Tích Tuyết thiếu chút nữa ra lời: " Lạc Thiên Uy, đừng quá phận! ! Buông tôi ra"

      kháng cự , bị Chiêm Mỗ Tư cườngngạnh chặn miệng lại!

      khó kìm lòng nổi hôn , đầu lưỡi tinh xảo,cường thế xông vào trong miệng của .

      Lạc Tích Tuyết thân thể từng trận run rẩy, thiếu chút nữa cũng nhanh muốn hít thở khôngthông, tên đàn ông đáng chết này cư nhiên ở trước mặt mọi người hôn ?

      Quá mất mặt a!

      Những người ngang đường hiểu chuyện dung ánh mắt cười trộm, trong mắt người ngoài xemra, đây căn bản là đôi tình nhân giận hờn nhau.

      Gò má Lạc Tích Tuyết đỏ hơn, nụ hôn nóng bỏng lần nữa sâu hơn, đầu óc của trở nên dần dần mất ý thức, giống như tất cả chung quanhđều tồn tại nữa, trong trời đất này cũngchỉ có hai người bọn họ, thân thể cũng theo đó nóng lên.

      đối với phản ứng của mình mà giật mình, côlàm sao còn đối với có phản ứng, ngày hôm qua đồng ý gả cho Lãnh Khinh Cuồng rồi, thể cùng Lạc Thiên Uy có bất kỳ dínhdấp nào nữa.

      Ý thức hơi chậm lại, Lạc Tích Tuyết bắt đầu dung đại lực giằng co.

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư lại đem hai tay bé lộn xộn của bắt ở phía sau, chặn ngang ômlấy , đem trực tiếp đưa vào xe của mình.

      Lạc Tích Tuyết vô lực nhúc nhích, đầu tóc đen dài óng ả phiêu tán ở ghế xe càng them phong tình quyến rũ.

      Chiêm Mỗ Tư nhịn được cúi đầu tiếp tục hôn , đối với tài xế ra lệnh: "Lái xe! !"


      Chương 269: Chúng ta đều bẩn thỉu chịu nổi
      Editor: Trâm Trần

      Chiêm Mỗ Tư tay giữ chặt hai cổ tay , tay khác buông lỏng chống đỡ tại thânxe, động tác nhàn nhã mà thành thạo, giống như thưởng thức tiểu bạch thỏ vừa mới sănđược, vẻ mặt tự nhiên mà chắc chắn.

      Lạc Tích Tuyết xấu hổ chịu nổi, cố gắng nhìn chỗ khác, nhìn ánh mắt mập mờ của người đàn ông trước mặt này, nhưng gươngmặt sớm nhiễm hồng.

      Mà càng làm xấu hổ hơn là cư nhiên đối với nụ hôn cùng vuốt ve của có cảm giác? quả thể tha thứ cho mình.

      ràng là muốn cự tuyệt, nhưng gò má ửnghồng, vẻ mặt ngượng ngùng, cùng với càng ngày càng than thể càng ngày càng nóng bán đứng .

      Chiêm Mỗ Tư đùa giỡn thưởng thức vẻ mặt thiên biến vạn hóa của Lạc Tích Tuyết, tronglúc lơ đãng giơ ngón trỏ nâng cằm của lên.

      "Tích Tuyết, đến bây giờ em còn nguyện ý thừa nhận, em đối với tôi có cảm giác sao? Tôi cũng chỉ tùy ý hôn em mấy cái, em liền thay đổithành ra như vậy rồi hả ? Có phải là em cũng rất khát vọng tôi ?" nhàng ởbên tai , thanh trầm thấp.

      Lạc Tích Tuyết vội vàng kháng cự: ", tôi có"

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư căn bản cho có cơ hội kháng nghị, lè lưỡi cực kỳ mị hoặckhẽ liếm dưới vành tai của , trong nháy mắt, cỗ khó lên lời giống như điện giật làm tê dại giác quan của , trận lại trận nhanh chóng truyền khắp toàn thân.

      Lạc Tích Tuyết nhịn được cật lực ngấcđầu lên, nhàng than tiếng kiểu mị "Ừm"

      Chiêm Mỗ Tư trong miệng tràn ra nhất mạt vuivẻ cười : "Như thế nào? Khát vọng tôi sao?Chúng ta lâu cũng có làm? bằng hẹn ở địa phương được ?"

      Lạc Tích Tuyết xấu hổ cắn môi, vừa định mởmiệng cự tuyệt, nhưng Chiêm Mỗ Tư thế nhưng thừa dịp chú ý, len lén đem khí nóng thổi lỗ tai .

      Chiêm Mỗ Tư quen thuộc từng bộ phận nhạy cảm thân thể Lạc Tích Tuyết, vành tai là bộ phận nhạy cảm nhất của , chỉ cần nhàng cái, thân thể lo lắng run rẩy .

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, muốn tránh ra,lại bị Chiêm Mỗ Tư dọc theo cổ của đường hôn xuống, che giấu lâu kích - tình,rốt cuộc bị trêu chọc - đạo càng thêm rõràng .

      Đáng chết, người đàn ông này thủ đoạn tán tỉnh càng ngày càng cao rồi.

      Lạc Tích Tuyết khó nhịn giãy dụa thân thể, tránh né dây dưa, nhưng là, trốn thoát,vô luận làm thế nào, đều có biện pháp,hôn !

      "Khốn kiếp, Chiêm Mỗ Tư, buông tôi ra! !" tức giận cực kỳ hô to, thanh nức nởnghẹn ngào ngừng.

      Chỉ là Chiêm Mỗ Tư nơi nào chịu dễ dàngbuông tha như vậy, vất vả mới bắt được , đương nhiên muốn hôn cũng đủ.

      cúi người, dễ dàng bắt được đôi môi đỏ mọng, giơ tay lên nắm được cằm của , làm vạn bất đắc dĩ hé miệng, đầu lưỡi của liền tiến quân thần tốc.

      "Ưmh" Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy hô hấp đột nhiên bị cướp , trong đầu kích thích hồi trống rỗng, đầu căng lên.

      theo bản năng nghiêng đầu tránh né, lại bị Chiêm Mỗ Tư dùng sức vặn đầu qua, chocô có mảy may cơ hội trốn tránh.

      Trong miệng hương thơm hơi thở mê người,tư vị ngọt ngào mềm mại, làm cho kiềm hãm được sâu luân hãm vào trong đó, càng giãy giụa càng khơi lên hứng thú của .

      Trong thân thể phản ứng nguyên thủy nhất càngngày càng rang, Chiêm Mỗ Tư chỉ cảm thấymột dòng điện khuếch chuyển toàn thân, rót vào cốt tủy.

      Dần dần, dịu dàng triền miên hôn, trở nên cuồng mãnh mà rừng rực , môi mỏng ướt át xuống cổ của .

      Đầu tiên là mái tóc, nữa là trán, khóe mắt, chópmũi, cuối cùng rơi vào đôi môi đỏ mọng.Những nơi qua, hết sức triền miên, lại bọc vôhạn quyến luyến, khó có thể tan ra; vừa tựa nhưlà loại hương liệu, kiên nhẫn mà tỉ mỉ, mềm mại làm cho người ta như bị thôi miên, hít thởkhông thông.

      Đầu óc Lạc Tích Tuyết trong nháy mắt như bị thôi mien, bị hôn như vậy hít thở thông, ý thức cũng từ từ mà trở nên mơ hồ, căn bản có dũng khí phản kháng.

      Ngực của rộng rãi bền chắc, loại cảm giác dựa dẫm này lâu thấy, để cho giốngnhư lại trở về ban đầu!

      Cứ như vậy bị động hồi lâu, mới tìm lại vềchút ý thức, cố gắng thanh tỉnh.

      Lạc Tích Tuyết giùng giằng muốn đẩy Chiêm Mỗ Tư ra, hơi sức của lớn kinh người, lồng ngực như tường đồng vách sắt, đè ở người của , khó có thể đẩy ra.

      cong chân lên, muốn mạnh mẽ cho cước, cái ý niệm lại đột nhiên tùy tâm đáyxông ra.

      thể làm như vậy, hiển nhiên, làm như vậy chỉ càng thêm chọc giận , từ đó kíchthích dục vọng của hơn, biết người đànông này thích nhất chính là chinh phục phụ nữhay phản kháng , làm như vậy chỉ làm rơi vào miệng cọp.

      Nhưng là, phải làm sao đây?

      đồng ý làm vợ Lãnh Khinh Cuồng, tuyệtkhông thể khi công tác lại phản bội ,cùng người đàn ông khác xảy ra chuyện nên xảy ra, nhưng thời điểm này muốn ChiêmMỗ Tư dừng lại là có thể!

      Trong mắt Chiêm Mỗ Tư lửa nóng càng ngày càng sâu, mặt đỏ thắm sắc, càng giống như là chất xúc tác, để cho phía dưới càng ngừng kêu gào.

      vội vàng hôn, đòi lấy, tất cả xúc giác kéodài, nguyên thủy nhất, kích động nhất lại chân nhất, đường lên trước, có trói buộc, có chướng ngại.

      "Tích Tuyết" thở hổn hển than , trong mắt phúc mãn chỉ chứa mình thâm tình: "Tôirất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ em"

      vươn tay, thuần thục cởi từng nút áo của ra, tất cả đều tới vội vàng kịp chuẩn bị, tay ấm áp rồi tự nhiên đưa vào váy của , phủở bên hông.

      Ngược lại , than thể lạnh lẽo của Lạc Tích Tuyết thời điểm tiếp xúc với bàn tay ấm áp của , nhất thời run rẩy. vô lực cảm thụ xúc giácnhư có như khôn, biết nên né ra như thế nào.

      chạm tới vừa êm ái, vừa mê người như vậy,sâu trong đáy lòng giờ phút này chỉ toàn lửa nóng. Nhưng là, nên như vậy, côkhông nên say mê, nên luân hãm, cắn chặt môi, muốn bảo vệ tia lý trí cuối cùng.

      Thời điểm tay của Chiêm Mỗ Tư hướng lên, dụcvọng hóa làm mảnh lửa nóng, ủi da thịt của .

      "Thiên Uy, cần"

      Lạc Tích Tuyết vô lực giọng hô, nhưng tất cả cầu khẩn ở trong mắt Chiêm Mỗ Tư cũng hóa thành kiểu nghĩ đằng nẻo.

      hôn càng thêm bá đạo, đôi tay kia cũng bá đạo đặt lên ngực cao vút của , tùy ý xoa nắn.

      " cần, cần" Lạc Tích Tuyết muốn ra sức phản kháng kích động, chỉ có thể chống lại than thể có phản ứng này.

      "Muốn! !" bá đạo xong, lại lần nữađem lấy nức nở nghẹn ngào của nuốt vàotrong miệng.

      Lạc Tích Tuyết quay đầu , liền truy đuổi mà đến, lần nữa quay đầu, lại càng theotới, cố gắng lắc trái lắc phải, liền tìm khe hở tập kích cổ của , cuối cùng tránh thoát đụng chạm, đánh lại trí mạng dịudàng này.

      Chợt, mở mắt, nhìn vẻ mặt mê loạn củaChiêm Mỗ Tư, nghĩ tới phương pháp hữu hiệu.

      Lạc Tích Tuyết khóe miệng cười cười, thoáng qua trong mắt nhất mạt sáng loáng, ngay sau đónhắm hai mắt lại, tìm hôn lên bờ môi của .

      Lấy được đáp lại, Chiêm Mỗ Tư càng thêm hưng phấn, hôn càng thêm mãnh liệt, bàn tay an phận chu du khắp than thể của .

      Lạc Tích Tuyết nhận lấy nụ hôn của , thậm chí giọng thân ngâm lên , vậy mà, từ trong miệng lại là cái tên khác.

      "Lãnh Khinh Cuồng"

      Chiêm Mỗ Tư bỗng chốc dừng lại chiếm đoạt, đột nhiên mở con ngươi đỏ thắm ra, khó cóthể tin quát:

      "Người nào? Em ở đây kêu tên người nào?"

      Lạc Tích Tuyết nhắm mắt , nhưng ánhmắt Chiêm Mỗ Tư quá mức rừng rực, làm cảm thấy như gánh nặng.

      "Lạc Tích Tuyết, em lại dám ở dưới người củatôi, kêu tên người đàn ông khác?" Chiêm Mỗ Tư giận kềm được, tay nắm được cằm của , chất vấn.

      Lạc Tích Tuyết trả lời, chỉ là hận nhìn chằm chằm .

      khí ở thời điểm này ngưng kết xuống âmđộ, mới vừa nãy khí mập mờ rõgiờ phút này đều tiêu tán hết, thay vào đó là lạnh lung đến nghẹt thở.

      "Em mới vừa rồi kêu ai?" Chiêm Mỗ Tư dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, tức giận đằng đằngnói,"Tôi cho em cơ hội, nghĩ xong lại ."

      Lạc Tích Tuyết cười nhạt : " mới vừa rồi phải nghe rất ràng sao? Tôi gọi là LãnhKhinh Cuồng, phải !"

      Chiêm Mỗ Tư chợt cảm thấy vô cùng đau đớn, nắm chặt hai vai của : "Tại sao? Em tạisao lại gọi tên của ta? Chẳng lẽ những năm này em cùng "

      " sai, tôi vài năm này vẫn luôn cùng Lãnh Khinh Cuồng ở giương làm loạichuyện này, đáp án này hài lòng chưa?" Lạc Tích Tuyết sợ nhìn thẳng .

      "Các ngươi" Chiêm Mỗ Tư tức giận cặp mắt bốclửa, hận được cho bạt tai, thếnhưng hoàn toàn phản bội .

      Nếu như lần đầu tiên là trả thù, vậy sau này nhiều lần như vậy là cái gì? Chẳng lẽ yêuLãnh Khinh Cuồng sao?

      giơ tay lên, cái tát muốn đánh xuống,nhưng cuối cùng, có nhẫn tâm.

      Lạc Tích Tuyết mặt là mảnh lạnh nhạt: "Thiên Uy, tôi sớm với , giữa tôi và thể nào!"

      là người phụ nữ của Lãnh Khinh Cuồng,Lạc Thiên Uy đối với chẳng qua là quá khứ.

      Thấy Chiêm Mỗ Tư , Lạc Tích Tuyếtbiết hơn phân nửa là bỏ qua, đàn ông mà, vĩnh viễn đều cho rằng mình chạm qua bao nhiêu người phụ nữ cũng có việc gì,nhưng người phụ nữ cua phải đối với trước sau chung thủy.

      Giống như bây giờ bị đàn ông khác chạm qua, cần, như vậy cũng tốt, tránh khỏi bọn họ tiếp tục dây dưa.

      Lạc Tích Tuyết chuẩn bị xuống xe, Chiêm MỗTư lại phát bắt được cánh tay của , sức lực to lớn cơ hồ muốn đem nó bẻ gảy: "Tại sao? Tại sao lại đối với tôi tàn nhẫn như vậy? Tôi vẫn cho là, em vĩnh viễn chỉ thuộc về tôi, tại sao lạiđể cho đụng em? Tại sao muốn cùng ở chung chỗ? Tại sao?"

      Lạc Tích Tuyết chỉ là châm chọc nhìn : "LạcThiên Uy, hai chúng ta hai năm gặp mặt rồi, dám với tôi trong hai năm qua vẫnvì tôi thủ thân như ngọc, người phụ nữ cũngkhông có chạm qua sao? Cho nên tôi cùng Lãnh Khinh Cuồng ở chung chỗ, tất cả đều là bởivì cưới Tống Khuynh Vũ, có phải là đãthật kết hôn hay , tôi còn muốn đợianh,đợi đến với tôi là hai người kết hôn là giả, nhưng kết cục sao chứ?"





      Chương 270: Lợi dụng con , buộc vào khuôn khổ.
      edit: Fannie93


      Chiêm Mỗ Tư giật mình, trong lúc nhất thời cũng biết nên trả lời như thế nào.

      đòi hỏi mà thủ thân như ngọc, nhưng hai năm qua mình thế nào đây? Hoang dâm vô độ! ! !

      Nhưng cho dù là như vậy, trong lòng vẫnhi vọng người phụ nữ của mình trong sạch.

      Lạc Tích Tuyết than thở lắc đầu, đẩy cửa xe ra, hề lưu luyên nữa, rời .

      Mà lần này Chiêm Mỗ Tư đuổi theo nữa.

      Bóng đêm càng tối, vài chiếc đèn đường ở bên cạnh, kéo dài bóng dáng đơn của Lạc Tích Tuyết.

      thích Lãnh Khinh Cuồng, sai, thực ngưỡng mộ , mà cũng có quan điểm của mình, nhưng Lãnh Khinh Cuồngchưa bao giờ để ý rằng trước kia từng có người đàn ông khác.

      Mặc dù phải là của , đối vớiLãnh Khinh Cuồng mà chính xác là sựtiếc nuối, nhưng chưa từng vì thế mà ghétbỏ .

      thế giới này có nhiều người như vậy, aicó thể bảo đảm rằng lần đầu tiên của mìnhcho người đàn ông mình , ai có thể bảo đảm rằng người đàn ông đoạt lần đầu tiên của mình, nhất định lòng dạ yêumình cả đời đây.

      Ai cũng thể bảo đảm, bởi vì đời người nhiều biến hóa, 1 giây trước còn đối với bạnkhăng khăng mực, sau khắc có thể cùng người phụ nữ khác ở trêngiường hô mưa gọi gió.

      từng tin tưởng Chiêm Mỗ Tư, nhưngkết quả cuối cùng sao? Luôn có đốnglý do và lấy cớ, cùng với người phụ nữ khác.

      Có lẽ cũng có vấn đề, nhưng chứng minh cùng Chiêm Mỗ Tư thích hợp,cùng với có gánh nặng, nhưng Lãnh Khinh Cuồng có.

      Mặc dù trong lòng người là Chiêm MỗTư, nhưng , phải nhất định ở cùng cả đời sao?


      còn là nữa, đối với tình thuần khiết hướng tới mấy nămtrước tan vỡ rồi, bây giờ đối với , gia đình đầy đủ yên ấm, còn thực tế hơn tình thể chạm tới.

      Khi về đến nhà, Băng Băng chat webcam với Lãnh Khinh Cuồng, nhìn bộdạng hai bố con họ vui vẻ như vậy, Lạc Tích Tuyết lại thấy vui, ít nhất chứng minh lựa chọn của sai.

      Mặc dù đối với Lãnh Khinh Cuồng cảm giác mãnh liệt bằng lúc với Chiêm MỗTư, nhưng có thể cho mẹ con cuộc sống yên bình nhất, như vậy là đủ rồi.
      Sống qua ngày cần phải ồ ạt, yên bình mới là .

      “Băng Băng, chào tạm biệt với bố , đãmuộn rồi, phải sớm lên ngủ biết ?” Lạc Tích Tuyết tới, sờ đầu con .

      “Vâng, bố ngủ ngon!”. Tiểu Băng Băng phấttay với Lãnh Khinh Cuồng cái, đượcngười giúp việc đưa ra ngoài.

      Lạc Tích Tuyết ngồi ở trước bàn, hàn huyênvới Lãnh Khinh Cuồng.

      chừng nào quay về?” cười hỏi.

      Lãnh Khinh Cuồng nháy mắt: “Vợ, nhớ ?”

      , em còn chưa đồng ý làm vợ ! “. Lạc Tích Tuyết trừng mắt liếc cái.

      “Chờ quay về, chúng ta làm thủ tụcđược ?”. Lãnh Khinh Cuồng trêu chọc , trong lòng vừa mong đợi vừa khẩn trương.

      Lạc Tích Tuyết nghiêm túc gật đầu: “Được, trở về, chúng ta cùng rời khỏi nơi này.”

      Hai người nhìn nhau cười tiếng, lại lưuluyến muốn dừng chuyện, lại chuyển sang chủ đề khác, lúc này mới tắt .

      Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Lạc Tích Tuyết vừa mở ra cửa chính, chiếc xe Mercedes sang trọng phách lối dừng ở đầu đường.

      Chiêm Mỗ Tư mặc tây trang, nở nụ cười mêhoặc lòng người với :
      “Sớm -------“


      Lạc Tích Tuyết ngơ ngẩn, ngờ nhìn người đàn ông trước mắt, hôm qua khôngphải ràng với sao? đãlàm người phụ nũ của Lãnh Khinh Cuồng,duyên phận giữa bọn họ hết rồi, hôm nay thế nào còn tìm tới cửa?
      Nhìn thấy , vốn muốn ra cửa,nhưng công ty bên kia đột nhiên gọi điện thoại có tình huống khẩn cấp, muốn tớixử lý.

      Lạc Tích Tuyết lời đóng cửalại, chuẩn bị chờ xe riêng tới đón , ai ngờlúc này Chiêm Mỗ Tư lái xe đến trước mặtcô.
      “Lên xe! !”

      ra lệnh với , giống như vị vua ai bì nổi.

      ! !”

      Lạc Tích Tuyết cau mày trừng mắt liếc cái, tiếp tục chờ xe.

      “Tôi bảo em lên xe!”. Chiêm Mỗ Tư tức giận quát.

      Mặt Lạc Tích Tuyết vẫn thay đổi: “Tôinói chẳng lẽ nghe thấysao?”

      Ý thức được, tức giận, Chiêm Mỗ Tư chậm lại: “Rốt cuộc như thế nào em mớinguyện ý lên xe?”

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, sắc mắt bìnhtĩnh mà lạnh nhạt: “Chiêm Mỗ Tư, tôi nhớngày hôm qua chúng ta ràng, tôi cần nữa, chúng ta sớm có cuộcsống của mỗi người, cần gì phải ép buộctôi tha?”

      Chiêm Mỗ Tư nghe như vậy, chỉ châm chọc cười lạnh: “Em cho rằng tôi đến tìm em sao? Lạc Tích Tuyết, em đánh giá mình cao rồi sao? Em sớm là người đàn bà hư hỏngrồi, bên Chiêm Mỗ Tư tôi đây có cả đống phụ nữ, còn khá hơn em! !”

      “Rốt cuộc có ý gì?”. Lạc Tích Tuyết cóchút khó chịu cau mày.

      Chiêm Mỗ Tư nâng khóe môi lên, lãnh khốc : “Nếu chúng ta ly hôn, em ở cùng vớingười đàn ông kia, tôi phản bối, nhưng con tôi nhất định phải về với tôi! !”

      Lòng của Lạc Tích Tuyết chợt run lên, sắcmắt trắng bệch: “Con gì? Tôi biết cái gì?”

      biết sao? Vậy em cố tình giấu diếm à?”. Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng nhìn , trong mắt nổi gió bùng lên dữ dội: “ ra Băng Băng là con ruột của tôi đúng ?”

      phải! !”. Lạc Tích Tuyết vội vàng phủnhận: “Băng Băng là con của tôi và LãnhKhinh Cuồng, hai năm trước cho rồi! Với hề có quan hệ, khôngcần phải tự mình đa tình ! !”


      sao?”. Chiêm Mỗ Tư khinh thườngcười cái, đem tài liệu ném tới tay LạcTích Tuyết: “Thế nhưng báo cáo giámđịnh DNA này, cũng viết như vậy!”

      , phái người điều tra tôi?”. Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn bản báo cáo trướcmắt, toàn thân phát run., sớm biết ngày nay, nhưng ngờ nhanh như vậy.

      Chiêm Mỗ Tư tức giận, : “Lạc Tích Tuyết, chẳng lẽ em cho rằng tôi dễ dàng tha thứ, con tôi gọi người đàn ông xa lạ làm bố sao? Ha ha, em quá ngây thơ rồi ---“

      Lạc Tích Tuyết run rẩy: “Rốt cuộc muốn thế nào?”

      Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng, theo lẽ thường:“Tôi muốn gặp con tôi, dẫn con bé ! !”

      Lạc Tích Tuyết bị chọc giận, liền phủ nhận: “ thể, thể mang BăngBăng ! Con bé còn , tại sao có thể tiếp nhận đột nhiên có người bố đây? Huốngchi lúc trước với con bé chỉ làcậu của nó sao?”

      “Trước là tôi biết thân thế của con bé, cho là con bé là con của Lãnh Khinh Cuồng, bây giờ tôi biết Băng Băng là con tôi, lý do gì để cho bé ở bên ngoài.”Trong mắt Chiêm Mỗ Tư thoáng qua tia quỷquyệt, giọng càng lạnh.

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết chợt lạnh, có chútlo lắng cắn móng tay: “ như vậy, lần nàyanh tới tìm tôi là để giành con với tôi sao?”

      “Cũng hoàn toàn là như vậy, rathì tôi nhất định phải đưa Băng Băng bây giờ, nhưng em phải đồng ý với tôi điều!”. Chiêm Mỗ Tư ngẩng đầu lên, ánh mắtsáng nhìn .

      “Điều kiện gì?”. Lạc Tích Tuyết run run hỏi.

      “Lên xe trước!”. Chiêm Mỗ Tư nghiêng đầu ýbảo lên trước.

      Lạc Tích Tuyết vạn lần muốn, nhưng bây giờ vì quyền nuôi dưỡng ocn , chỉ có thể lên đàm phán với người đàn ông này.

      “Cuối cùng là như thế nào, mới khôngmang Băng Băng đây? Con bé còn , thể rời khỏi tôi!”. Lạc Tích Tuyết caumày, tức giận .

      Chiêm Mỗ Tư ý bảo tài xế lái xe, vừa rót ly rượu đỏ cho mình, vừa thưởng thức lại chậm rãi mở miệng: “Em với Lãnh KhinhCuồng rằng, em có chút cảm giác nào với ta, quyết định hợp lại với tôi, về sau cũng cùng ta dây dưa nữa!”

      “Cái gì?”. Lạc Tích Tuyết trong lòng chấn động, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      vốn cho là trải qua cả đêm, nghĩ ràng, ngờ còn dùng phương pháphèn hạ này đến ép buộc , thậm chí lợi dụng con của bọn họ.


      Vì muốn đạt được mục đích, chừa thủđoạn nào, nhiều năm như vậy, thay đổi chút nào! Hoặc căn bản làngười như vậy, cho tới bây giờ chỉ quan tâmcảm xúc của mình, cũng quan tâm với con có thể tiếp nhận hay .

      cho rằng, như trước mặc cho định đoạt sao? , , bao giờ nữa, mơ mộng hão huyền cóthể tiến vào cuộc sống của rồi.

      “Chiêm Mỗ Tư, có tư cách gì cầu tôi như vậy? quên rồi sao, ban đầu là mẹ ép và tôi ly hôn đấy sao? chớpmắt liền cưới người khác! ! Tất cả mọi thứ của tôi bây giờ có quan hệ gì với , hi vọng có thể hiểu điểm này, nếu như dùng con tới uy hiếp tôi, như vậy,tôisẽ theo đến cùng! cũng hi vọng con mình còn hận chứ?”


      Chiêm Mỗ Tư khiếp sợ nhìn , thể thừa nhận, người phụ nữ này trở nênkhó thuần phục hơn trước kia, quyết tâm muốn vạch giới hạn với sao? Thậm chí ngay cả con của cũng muốn mang ,vì người đàn ông nào? cứ như vậy khôngbỏ được ta sao, cùng với ta?

      “Người phụ nữ đáng chết này, em coi trọng Lãnh Khinh Cuồng sao? ta có cái gì tốt, công phu giường của ta tốt hơn tôi sao?” Dưới cơn tức giận, Chiêm MỗTư nhéo chặt cằm , trái tim giống như có ngàn vạn con kiến cắn vào trái tim .

      “Chiêm Mỗ Tư, vô sỉ -----“ Lạc Tích Tuyết bị bức quả muốn nổi điên, côchìa tay muốn cho cái tất.

      Lại bị Chiêm Mỗ Tư cản lại, sắc mặt trầm đáng sợ: “Thế nào, tôi trúng rồi sao?”

      Chỉ vừa nghĩ tới cùng người đàn ông khác làm chuyện thân mật, cảm thấy máutrong người muốn đọng lại, để ý chuyện cùng người đàn ông khác lên giường, chỉ quan tâm, theo Lãnh Khinh Cuồng rồi, thái độ lạnh lùng lại kiênquyết đối với , rốt cuộc Lãnh KhinhCuồng cho ăn cái gì, mà lại chung thủy với ta đến thế.

      Thấy gì, đồng nghĩa với chấpnhận, Chiêm Mỗ Tư khổ sở nhắm mắt lại, lúc lâu, mới khàn giọng mở miệng : “Được rồi, em cùng ta làm gì tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn con tôi! Em để cho tôi mang Băng Băng , như vậy, tôi thểlàm gì khác hơn là thông qua luật pháp rồi,tới giành lấy quyền lợi của chính mình rồi!”

      Lạc Tích Tuyết khiếp sợ há to mồm, chỉ cảmthấy cổ họng bị cái gì chặn lại, câu khôngnói ra được.

      Lần này xuất , chính là muốn giành con với ? Gương mặt ngày đêmnhung nhớ, nhưng lúc này lại lạnh lùng, tuyệt tình cùng phản bội, kinh ngạc nhìn ,nhìn người đàn ông có thuốc chữa này, rốt cuộc muốn lợi dụng con , buộc tới mức nào, mới hài lòng đây? !

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 271: Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, gặp lại người dưng.
      Edit: Fannie93


      Hai ngày nay giá cổ phiếu trong nước củaLãnh thị ổn định tí nào, Lạc Tích Tuyết nhiều phen thăm dò, mới biết Chiêm Mỗ Tư làm trò quỷ.

      Xem ra chỉ có dùng con bắt ép , còn vụng trộm đánh lén Lãnh thị, ép rời khỏi Lãnh Khinh Cuồng.

      Thư kí vào phòng làm việc, thấy Lạc TíchTuyết đưa lên tập tài liệu, báo cáo:“Phu nhân, vừa rồi người phụ trách củaAdisehong gọi điện tới, trước khi đơn đặthàng này từ bỏ, tiền hủy bỏ hợp đồng là 10% hợp đồng dự tính trả cho chúng ta.”

      “Cái gì?”. Lạc Tích Tuyết bỗng chốc từ chỗngồi đứng lên: “Bọn họ có tại sao phảihủy bỏ đơn phương hay ?”

      Thư ký vẻ mặt đau khổ, lắc đầu cái.

      Lạc Tích Tuyết than tiếng, phất tay mộtcái: “ xuống làm việc trước , tôi sẽnghĩ biện pháp giải quyết.”

      Thư ký tới cửa, lại vòng trở lại, lolắng ưu sầu : “Phu nhân, gần đây làhọa đến dồn dập, cứ theo đà này, Lãnh thịcho dù có nền móng vững chắc, cũng khôngchịu nổi a.”

      Lạc Tích Tuyết vuốt mi tâm, thanh lộ ra vẻ mệt mỏi: “Tôi biết rồi, tôi nghĩ biệnpháp.”


      Vì để bù đắp lại tổn thất, tự mình mang theo thư kí chuyến xuống xem nhà máy, sau lại tìm người phụ trách của Adisehong, tuy nhiên lại thất bại, rốt cuộc tạisao bọn họ lại từ bỏ hợp đồng, đến nay có ai chính xác.

      Nhưng tất cả mọi người biết , Lạc Thiên Uy cứng, muốn Lãnh thị chết, còn ai dám cùng Lãnh thị hợp tác nữa, đắc tội tổchức hắc đạo là đắc tội lớn nhất.

      Lạc Tích Tuyết ở trong công ty bận tới sáugiờ tối, nhưng còn đống vấn đề lớn chờxử lý, chờ giải quyết.

      về trước thôi, trễ thế này.” Nhìn thư ký trẻ tuổi, Lạc Tích Tuyết đànhlòng, để cho ấy về nhà trước.

      Thư ký lại lắc đầu cái, đưa lên số liệuthống kê bên ngoài mới nhất: “Phu nhân, tôi tới Lãnh thị là nhờ có ân huệ của thiếu gia, tại Lãnh thị xảy ra chuyện, tôi nhất định muốn cùng công ty sống chết, phần này là tôithống kê tình huống tổn hại trước mắt của công ty, công ty hao tổn gần 10 tỷ, trừ phi có người đầu tư, nếu phải gặp nguyhiểm tới mức đóng cửa.”


      “Phải tìm người đầu tư sao?”. Lạc Tích Tuyếtcau mày cái, lại thở dài: “ tại tìnhhuống này, chỉ sợ có ai nguyện ý tới đây đầu tư.”

      “Thiếu gia ra nước ngoài, nghĩ biện pháp rồi, công ty nhất định vượt qua cửa ải khó khăn này.” Thư ký rót cho cốc cà phê nóng, tốt bụng khuyên can.

      Lạc Tích Tuyết cười với , lại vùi đầu vào làm việc thêm, cho đến khi bạn trai thư ký tớiđón ấy, mới để cho ấy rời .

      Đợi đến lúc Lạc Tích Tuyết từ công ty ra, gần 12 giờ.

      gọi điện thoại cho người giúp việc, BăngBăng ngủ rồi.

      Ban đêm, mình Lạc Tích Tuyết lái xe vềnhà.

      đường có nhiều xe lắm, chạy xe đường cao tốc, đoạn dướiđường xe tốc hành cỡ 10 phút lối vào hơihỗn loạn, bèn kiên nhẫn chờ đợi.

      chiếc xe xám bạc đột nhiên tiến nhanhtới, cho dù Lạc Tích Tuyết với tốc độchậm như vậy, vẫn tránh kịp.

      Chỉ nghe thấy tiếng “ Ầm”, chiếc xe đó đụngvào bên trái xe của .

      Lạc Tích Tuyết mở cửa xuống xe.

      Người lái xe đó là chàng tria trẻ, vộivàng hấp tấp xuống xe, luôn miệng : “Thậtxin lỗi a, xin lỗi, hôm nay quá muộn tôi thấy đường, xe bên trái đột nhiênvọt lên, tôi muốn tránh xe đó liền đụng vàocô.”

      Lạc Tích Tuyết cúi đầu kiểm tra, trừ đèn xe bị đụng vào nên hỏng, khác cũng có gì: “A, cũng may, cố .”


      Tài xế thấy so đo, cũng thở phàonhẹ nhõm: “Tiểu thư, xe tôi còn có ông chủ, có thời gian, giải quyết riêng được ?”

      Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, trễ thế này chỉ muốn nhanh về nhà.

      Chàng trai trẻ cúi đầu xem xe của , từtrong túi móc ra mấy tờ 100 đưa ra: “Tiền bù cho đèn xe này biết đủ hay , tôi mang nhiều tiền như vậy. Hoặc là, tôiđưa cho số điện thoại, đủ tìm thêm với tôi.”

      Lạc Tích Tuyết chỉ cười : “Thôi! Lần saucẩn thận chút.”

      Chàng trai trẻ sửng sốt chút, sờ gáy:“Cám ơn !”

      Đúng lúc xe, cửa sổ xe nhàng xuống, giọng nữ trong trẻo : “Tiểu Trương,thế nào rồi? đủ tiền sao? ta muốn bao nhiêu, tôi đưa cho .”

      Lạc Tích Tuyết quay đầu nhìn, trong cửa sổxe lộ ra khuôn mặt mỹ lệ, tóc ngắn, sắc mặtvui tươi.

      vội vã liếc mắt cái, liền nhanh chóng quay đầu trở lại, với chàng trai trẻ: “Cứ như vậy , lùi ra phía sau chút, để cho tôi trước.”

      Người tài xế đồng ý chuẩn bị mở cửa xe, đột nhiên trong xe lại truyền đến thanh khác: “Từ từ .”


      Lạc Tích Tuyết nhất thời liền ngây dại, khôngdám quay đầu lại, cả người nháy mắt lạnh lẽo.

      Cửa xe bên kia mở ra, có người xuống xe, tới phía sau .

      Nhưng Lạc Tích Tuyết khẩn trương khôngnhúc nhích.

      “Tích Tuyết?”. thanh quen thuộc dịudàng, gọi tên .

      Lạc Tích Tuyết trong lòng đau xốt, có cái gìnóng xông lên hốc mắt.

      nhiều năm như vậy, ngờ còn gặplại .


      Trong lúc nhất thời, nhiều chuyện xưa trước kia xông tơi, Lạc Tích Tuyết nhớ lại như cuốn phim cũ nhanh chóng xẹt qua.

      từng cho là, đời này ngoài ra thìkhông gả cho ai, nhưng nghĩ rằng, lúcgặp mặt, bọn họ còn như xưa.

      Tiếu Vũ Trạch ---------

      Giữa có nhiều điều tốt đẹp nhớ lại, cũng có nhiều điều bỏ qua cùng hiểu lầm, cuối cùng bọn họ chỉ có thể lệch khỏi quỹ đạo, càng ngày càng xa.

      Đúng, sớm biết, năm đó Lisa cho xem đoạn cli p là giả, đó là khích bác hận chiêm Mỗ Tư.

      Nhưng thực tế, Chiêm Mỗ Tư phái Tống Khuynh Vũ mê hoặc Tiếu Vũ Trạch, chỉ là ta giết , mà là đểcho bị trọng thương, trờ thành người sống đời sống thực vật.

      Những năm này, Lạc Tích Tuyết cũng biết vẫn còn sống, chỉ là dám quấy rầy . phải là muốn, màkhông muốn vì mà liên lụy tới .

      biết Vũ Trạch thuộc về ánh sáng, mà rơi vào bóng tối, bọn họ là hai thế giới khác nhau, nhất định còn gặp lại.


      Lạc Tích Tuyết cứng ngắc, lại cảm nhận đượcánh mắt sáng của sau lưng .

      Có lẽ chỉ qua mấy giây, nhưng đối với Lạc Tích Tuyết mà , nhưng qua thế kỷrất dài vậy.

      Cho đến khi nghe được thanh vui mừngcủa : “Tích Tuyết! là em!”

      Tiếu Vũ Trạch tới gần, Lạc Tích Tuyếtkhông thể trầm mặc nữa, chỉ xoay người,dùng thanh bình tĩnh nhất để chào hỏi: “Xin chào, cục trưởng Tiếu.”

      Mấy năm gặp, Tiếu Vũ Trạch làmchức vụ cao, là nhân viên quan trọng trongchính phủ, là đảng viên bồi dưỡng cán bộ trẻtuổi.

      Kể từ sau khi hoạt động nằm vùng của anhkết thúc, liền làm cảnh sát, sau đó dọc theo đường mà làm, cho đến hôm nay được chức vụ lãnh đạo lớn lao như vậy.

      đứng ở trước mặt , mặc dù so vớitrước kia gầy yếu, giờ tráng kiện kiên cường.

      mặt cũng ra vẻ cương nghị.

      Ngày trước nam sinh tuấn dịu dàngkhoan khoái, thành người đàn ông tuấn thành thục.

      Duy nhất thay đổi, chính là ánh mắtnhìn , tỏa sáng như cũ.

      Chỉ là hôm nay, cùng , bất kể từ thân phận đến quan hệ, cũng là gần nhau tronggang tấc mà biển trời cách mặt.

      Tiếu Vũ Trạch hơi sững sờ, vì Lạc Tích Tuyết gọi xa cách như thế, sau đó lại cười cười:“Xin chào, Tích Tuyết! !”

      nhúc nhích nhìn chăm chú vào mặt của , mà Lạc Tích Tuyết phải cố gắng mỉm cười, để cho mình lộ ra sơ hở, chỉ trong lòng sớm còn như trước.

      Tiếu Vũ Trạch quan sát cẩn thận, thở phào nhõm: “Em chút cũng thay đổi.”

      Lạc Tích Tuyết thở dài lắc đầu: “Làm sao lại thay đổi.”

      Lúc biết Tiếu Vũ Trạch, còn là thiếu nữ trẻ tuổi thuần khiết, hôm nay là người mẹ,người phụ nữ thành thục sa đọa,làm sao lại thay đổi đây?

      Tiếu Vũ Trạch cười nhìn : “Em trong trínhớ của vẫn giống như thế.”

      Thân thể Lạc Tích Tuyết cứng đờ, có chútđau khổ, tại cùng còn lại chỉ là ký ức mà thôi.

      lúc này, giầy lau vô cùng sáng, quầy tay thẳng lì, áo sơ mi trắng có đường vân xanhdương nhạt, là nhân viên chính phủ caocấp.

      Trong trí nhớ, người thiếu niên mặc đồng phục cùng , tay nắm tay cười trong gió, là hoàn toàn khác nhau.

      Mấy năm qua như vậy, bọn họ cũng thayđổi, trẻ trung như vậy, bắt được,chỉcó thể nhớ lại.

      Lúc này, người phụ nữ trong xe cũng xuống, tới bên người Tiếu Vũ Trạch, thân mật kéo tay của .

      “Tiếu Vũ Trạch, giới thiệu chút sao?”. Người phụ nữ mặt cười như hoa .

      Lạc Tích Tuyết bấm vào đùi của mình, épbuộc mình cười tự nhiên chút, nhưngtrong lòng lại đau khổ.

      Người phụ nữ này, ấy và phải lần đầu gặp nhau.

      Trước kia lúc học đại học, và Tiếu Vũ Trạch nhau, người phụ nữ này từng theođuổi Vũ Trạch nhưng lại bị từ chối.

      ấy là con cán bộ, bố là tướng quân, người trong nhà cũng nắm giữ chức vụ trongcơ quan chính phủ.

      Chắc hẳn Vũ Trạch làm xong chuyện, có thể chuyển công tác chính thức, quan hệ nhàcô ấy cũng có tác dụng .

      Tiếu Vũ Trạch do dự chút,: “Tích Tuyết, đây là bạn của – Điền Điềm. Điền Điềm, đây là Lạc Tích Tuyết.”

      Nụ cười mặt Điền Điềm hơi chậm lại, cố gắng ưu nhã mỉm cười: “Xin chào Lạc Tích Tuyết, tôi thường nghe Vũ Trạch nhà tôinhắc tới !”

      ta cố ý dùng hai chứ ‘ nhà tôi’, ám chỉTiếu Vũ Trạch cùng ta trước mắt có mối quan hệ tầm thường.

      Lạc Tích Tuyết thà cười, viện cớ rời .

      Điền Điềm so với trước kia đẹp hơn, khôngchỉ có ngũ quan tinh xảo, cả người cũng sôinổi hơn trước nhiều.

      thấy được, có người phụ nữ mến mới có vẻ mặt nhưu thế, Vũ Trạch nhất định đối xử với ấy rất tốt, dù sao VũTrạch là người săn sóc như thế.

      Nghĩ đến quá khứ cùng , Lạc TíchTuyết lái xe tới nơi vắng vẻ, lại hút thuốc.

      Người đầu làm quan, là nhân viên chính phủ, bên cạnh có vợ trẻ xinh đẹp, sao? Những năm này lại làm cái gì?

      Vốn có tiền đồ sáng lạng, nhưng năm nàyvì Chiêm Mỗ Tư mà sinh , lại cùng người khác ở chung lâu như vậy.

      ở giữa hai người đàn ông nhu vậy, càng ngày càng rơi xuống, giống mình nữa.

      bây giờ, cùng quả tưởng như hai người, nếu như có thể, hi vọng cả đời cần gặp lại Tiếu Vũ Trạch.

      Ít nhất hi vọng trong trí nhớ của , vĩnh viễn tốt đẹp nhu thế, phải như bây giờ, cơ hồ thành người đứng đầu như thế.

      Chương 272: Đem mạnh mẽ bắt .
      edit: Fannie93


      Lạc Tích Tuyết mình ở bên ngoài cả đêm,lúc quay về biệt thự là sáng sớm rồi.

      Con vẫn còn ngủ, Lạc Tích Tuyết ở trong phòng tắm rửa sạch , bỏ mùi thuốclá người.

      Lúc ra trùm khăn tắm, ngoài cửa lại vanglên tiếng gõ cửa dồn dập.

      “Mở cửa, mở cửa! !”. Lại thanh phách lốiquen thuộc.

      Lạc Tích Tuyết nhíu mày, sáng sớm như vậy, tới làm cái gì?

      Người giúp việc trong nhà dĩ nhiên chống đỡ được, mặc áo ngủ, nhìn về phíađiện thoại có màn hình kia.

      “Chiêm Mỗ Tư, sớm như vậy có chuyện gì?”.Giọng của lạnh lẽo, mặt có vẻ hoan nghênh.

      Chiêm Mỗ Tư thẳng ý: “Mở cửa, tôi muốn gặp con tôi!”

      Lạc Tích Tuyết bị lời xúc động của ,sợ hết hồn, vội : “Lớn tiếng như vậy làm gì? Băng Băng còn ngủ, như vậy dọađến nó! !”

      ra chuyện lo lắng hơn chính là, giảithích chuyện Chiêm Mỗ Tư là cha ruột conbé như thế nào đây.

      Phải biết con còn , lại cực kỳ lệ thuộcvào Lãnh Khinh Cuồng, để cho bé tiếp nhận ân oán đời trước của bọn họ, quá tàn nhẫn.

      “Tôi mặc kệ, em gặp tôi, tôi thấy con ruột của mình cũng có thể chứ? Còn nữa,em phải chuẩn bị tiếp nhận tin của luật sư tôi sao?”. Lạc Tích Tuyết bày ra sắc mặt vô lại, mặc dù mình cũng là khinh thường, nhưng cũng bị buộc bắt đắc dĩ,ai bảo chịu cho cơ hội?

      Thấy bộ dạng Chiêm Mỗ Tư gây , người đến có ý tốt gì, Lạc Tích Tuyết sửng sốt chút, lúc này mới tỉnh ngộ lại, xem ra nhịn được nữa rồi, chuẩn bị đấu với sao?

      Nhưng, Băng Băng là con của , tại sao có thể tàn nhẫn tổn thương bé như vậy?

      Đè nén tức giận, tận lực bình tâm vớianh: “Chiêm Mỗ Tư, Băng Băng vẫn như thế, tùy tiện xông tới, cho bé biết anhlà bố của bé, muốn nó tiếp nhận thế nào đây?Trong lòng con bé tổn thương bao nhiêu, nghĩ qua chưa?

      “Tôi nghĩ nhiều như vậy, em cần tôi nữa, tôi quan tâm cái gì? Là em buộc tôi, tôi chỉ làm gậy ông đập lưng ông mà thôi!”. Lạc Thiên Uy lộ vẻ cái gì cũng bất cứgiá nào.

      ra sớm đoán chắc, Tích Tuyết đối xử ác độc với như thế, cũng đối vớicon bọn họ như vậy, vì con , đoán chừng thẳng mấy lên cầu gì,cũng nhất định đồng ý.

      , rốt cuộc muốn như thế nào?”. Qủa nhiên, giọng Lạc Tích Tuyết mềm xuống.

      tia xảo quyệt nhanh chóng thoáng qua tròng mắt đen nhánh thăm thẳm của Lạc Thiên Uy, cũng có hớn hở ra mặt,mà làm bộ dáng vẻ phớt tỉnh, giọng điệu trịnh trọng :
      “Bây giờ em ra,tôi muốn cùng em nóichuyện --- “

      “Tôi với còn cái gì để đây?”. Lạc Tích Tuyết liếc cái, theo bản năngcắn môi, bởi vì dùng sức quá độ, môihiện lên dấu răng lưỡi liềm.

      Đáng chết, quyến rũ sao? Chẳng lẽ biết, động tác này mê người với thế nào sao? Lạc Thiên Uy chỉ cảm thấy nơi nào đó ở thân thể bắt đầu kích động bốc cháy.

      muốn, vọt vào, trực tiếp vác ,hai năm qua, giờ phút nào cũng nhớ nhung , giọng và dáng điệu, cả nụ cườicủa , thân thể mềm mại mà mê người của .

      Nhưng càng ngoan cố như vậy, đụng cũngkhông muốn cho chạm thử, khăng khăng mực cùng với Lãnh Khinh Cuồng.

      có thể nóng nảy, nhưng có thểkhông nghĩ chút thủ đoạn sao?

      Phải biết mỗi lần gặp mặt, nhớ nhung người phụ nữ ở trước mắt nhiều năm như vậy, đốivới người đàn ông bình thường mà , là khó khăn đau khổ cỡ nào ? muốn như vậy, có chút suy nghĩ nào!

      Mặc dù biết bị Lãnh Khinh Cuồngchạm qua rồi, lòng đau, nhưng suy nghĩ suốt cả đêm, cảm giác mình cũng cótrách nhiệm, nếu phải lúc sơ hởcho Tống Khuynh Vũ cơ hội, thế nào lạirời khỏi được?

      Mặc kệ ngày trước như thế nào, chỉ quan tâm về sau, tương lai bọn họ có thể ở cùngnhau hay .

      Mặt Chiêm Mỗ Tư lập tức lạnh dần, sau đó tức giận hô về phía người áo đen phía sau: “Người tới, phá cửa chính cho tôi – “

      Lập tức, đám người cầm công cụ bắt đầu phá cửa chính, tiếng kim loại va chạm, lengkeng leng keng, hỏng.

      Lạc Tích Tuyết vốn có 1 đêm khôn gngur, bịChiêm Mỗ Tư làm như vậy liền giật mình, sắc mắt càng thêm trắng bệch.

      vội vã quát, bất đắc dĩ giọng kêu: “Được rồi được rồi, tôi đồng ý với , xuống ngay là được! !”

      Tiện tay cầm lấy cái quần ngoài mặc lên người, qua với người giúp việc mấy câu, bấc đắc dĩ ra.

      Bất kể như thế nào, phải bảo vệ con bị tổn thương, chuyện cùng ChiêmMỗ Tư phải chờ Băng Băng lón chút nữa rồi cho bé biết, tại bé còn , chịu nổi những thứ kích động này.

      Mở cửa chính ra, Lạc Tích Tuyết mặc bộ trắng ra, gió thổi mái tóc của , cả người nhìn thanh nhã lại linh động.

      Lạc Tích Tuyết như tìm về cảm giác năm đó, lúc này mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, đưa tay chậm rãi đưa ra cho Lạc Tích Tuyết, nhưlúc đầu vậy, thói quen ôm vào lòng.
      Lạc Tích Tuyết ngẩn người, lập tức đề phòngnhìn chằm chằm, giọng lạnh lẽo: “Có lời gì ở chỗ này , tôi có nhiềuthời gian!”

      “Xem ra em hiểu tình hình!”. Sắc mắt Chiêm Mỗ Tư trở nên khó coi, lại vẫn cự tuyệt mình sao?

      Băng Mộng cũng là con của , tại saongay cả quyền nhìn con cũng bị cướp đoạt hết?

      Có lẽ có kiên nhẫn hao tổn với cônữa, Chiêm Mỗ Tư nắm tay của : “Lên xe! !”

      “Tôi muốn!” Lạc Tích Tuyết tránhkhỏi .

      “Vậy tôi lập tức lên cho Băng Băng tấtcả!”. Chiêm Mỗ Tư lập tức muốn cắn chếtLạc Tích Tuyết!.

      Lạc Tích Tuyết hận nghiến răng: “Chiêm Mỗ Tư! !”

      biết , thể nào khiến BăngBăng bị tổn thương chút nào, như bắtđược nhược điểm, càng kiêng kị uy hiếp .

      giận nhìn chằm chằm, trong miệng lạinghĩ đằng nẻo : “ đâu? thể quá lâu, biết Băng Băng – “

      tốn quá nhiều thời gian của em,yên tâm, Băng Băng cũng là con của tôi!”.Chiêm Mỗ Tư kéo tay Lạc Tích Tuyết, mởcửa xe, gì nhét vào.

      Uy Mục sớm thức thời bảo thủ hạ rời ,cậu làm vị trí tài xế, mặt trầm, đạp ga xe, xe nhanh như điện chớp nhanh ra ngoài.

      biết chạy với tốc độ bao lâu, tốc độ xe mới chậm lại. Dọc đường, Chiêm Mỗ Tư vẫn mặt lạnh, gì, cũng nhìnqua Lạc Tích Tuyết, Lạc Tích Tuyết thận trọng quan sát sắc mặt của , trong lòng cảm thấy thấp thỏm lo âu, rốt cuộc muốn đưa đâu?

      Cho đến khi nghe được tiếng thắng xe, bánhxe bộc phát ra đầy mùi cao su nồng nặc,Chiêm Mỗ Tư lúc này mới tháo dây an toàn,lạnh giọng :

      “Xuống xe – “

      Lạc Tích Tuyết lúc này mới phục hồi tinhthần lại, chưa tỉnh hồn nhìn xung quanh chút, kinh ngạc hỏi:

      “Đây là đâu?”

      cả đêm ngủ, có sức lực cùng hao tổn, càng muốn gâygổ với .

      theo tôi, em biết!”. Chiêm Mỗ Tư trựctiếp kéo tiến vào.

      Lạc Tích Tuyết có chút sợ hãi nhìn , tại chút cò kè mặc cả nữa, thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn theo phía sau . giương mắt nhìn lên, phát mình đứng trong vườn hoa củabiệt thự cổ!

      Đây mang phong cách kiến trúc châu Âu, tường gạch màu xám tro thấp thoáng dướiánh mắt trời, cây thường xuân, tùy ý mọc tràn bao vay cả biệt thự, trừ cửa chính cùngcửa sổ.

      Mặc dù có vẻ xuân ý dào dạt, nhưng biết tại sao, ánh mắt trời mùa thù, Lạc Tích Tuyết vẫn thấy lá xanh thâm u, mang theođiểm lạnh lẽo.

      Trong sân, có ông lão tầm 60 tuổi tưới hoa trong vườn, nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư cùng Lạc Tích Tuyết, lập tức lộ ra nụ cườithân thiết:

      “Chủ nhân, phu nhân, hoan nghênh trở lại! ! vừa đúng lúc tôi mới hái quả sung, tôi đưa cho 2 người nếm thử chút!”

      Lạc Tích Tuyết ngớ ra, ông lão này khôngphải là quản gia biệt thự nước Pháp trước kiacô ở sao? Sao Lạc Thiên Uy trở về nước, quảngia cũng mang về theo sao?

      lúc sau, quản gia cầm đĩa trắng tuyếtlên, bên trong có mấy quả sung, bưng lên.
      Lạc Tích Tuyết nhíu mày, màu sắc thanh nhuvậy, sao có thể ăn đây?

      Nhìn thấy nghi ngờ trong lòng , quản giacười cười, dù tay đầy nếp nhăn cầm lên quả, chia làm hai nửa, đưa cho Lạc TíchTuyết, khẽ gật đầu bảo với , Lạc TíchTuyết chần chừ đem trái cây bỏ vào trong miệng.

      Nhập khẩu vào mới biết được hương vị ngọtngào mỹ vị, vui vẻ chịu đựng, nhịnđược bỏ vào trong miệng, nhai chậm, ở trong miệng từ từ thưởng thức hương vị của nó.

      Đem nửa còn lại đưa cho , Lạc Tích Tuyếtkhông chút khách khí bỏ vào trong miệng,quả sung này quả ngon phản đối.

      đặt ở trong miệng, cẩn thận nhai lại, vừa nhấc mắt, phát Chiêm Mỗ Tư nửa hí mắt, ý vị sâu xa ngắm nhìn , trái tim Lạc Tích Tuyết run lên, trong miệng có vị quảsung, lập tức thay đổi, cũng ăn trôi nữa.

      tự nhiên hỏi, “ dẫn tôi tới đây rốt cuộc có chuyện gì? phải chỉ mờitôi ăn trái cây đơn giản như vậy chứ?”

      Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư tĩnh mịch nhìn chốc lát, chợt tay ôm chặt: “Tích Tuyết, em xem con chúng ta thíchnơi này sao?”

      , có ý gì?”. Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, trong lòng căng nhanh.

      “Tôi muốn đem Băng Băng tới đây, cùng ởvới tôi!”. Trong mắt Chiêm Mỗ Tư có dụng ý khác cười, biết thẳng muốn đưa tới đây ở, chắc chắn đồng ý, nhưng đem Băng Băng tới đây, còn có thể sao?

      Trước kia biết thân thế Băng Băng coinhư xong, tại biết, muốn làm cho con của mình, gọi Lãnh Khinh Cuồng là bố, khắc cũng chờ được rồi.

      được, Băng Băng còn , thểrời khỏi tôi!”. Lạc Tích Tuyết muốn tìm lý dothuyết phục , lại trúng ngay bẫy củaChiêm Mỗ Tư.

      bằng em cũng qua đây, ở cùng vớibé?”. Chiêm Mỗ Tư cố làm cho người ta nhìn được thấu vẻ mặt của mình, nângcằm của lên, để cho đối mặt mình.

      cần – “ Lạc Tích Tuyết theo bảnnăng cự tuyệt, cần trúng bẫy của .

      Chiêm Mỗ Tư nheo lại con ngươi, thoáng qua trong mắt tia tính toán: “Có phải em khôngmuốn? vậy tôi chỉ có thể tìm người phụ nữkhác tới ở với con tôi!”

      Sắc mặt Lạc Tích Tuyết lập tức thay đổi, thận trọng nhìn Chiêm Mỗ Tư: “ phải tìm mẹ kế cho con của tôi chứ?”


      Chương 273: THÂN THỂ PHẢN BỘI





      "Trong vòng hai năm tìm!" Chiêm MỗTư nghĩa chánh ngôn từ .

      Lạc Tích Tuyết thiếu chút nữa xỉu vì tức, "Vậyhai năm sau đây? Có phải tìm ?"

      "Tích Tuyết, nếu như em nghĩ đến biện pháp dẫn theo con trốn , biện pháp tốt nhất chính là ở lại bên cạnh em, cùng với con!!"Chiêm Mỗ Tư ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn mắt của .

      Lạc Tích Tuyết ngẩn người lên, lập tức ý thứcđược bức bách , nhưng cũng chẳng biết cái gì?

      Lấy trình độ phong lưu của Chiêm Mỗ Tư, tìm tới phụ nữ là bất thường, dù sau thìlấy địa vị của tại, coi như khôngchủ động tìm phụ nữ, họ cũng tự động tìm đến .

      "Tích Tuyết, ruốt cuộc là cha ruột của BăngBăng, chẳng lẽ em biết chuyện đứa béphải sống cạnh cha ruột mình mới tốt sao?"Chiêm Mỗ Tư thấy Lạc Tích Tuyết bắt đầu daođộng, tiếp tục đầu độc .

      Lạc Tích Tuyết cắn chặt cánh môi, tâm tình có chút phức tạp. Có lẽ Băng Băng nên ở bên cạnhChiêm Mỗ Tư, dù sao Lãnh Khinh Cuồng cũngđối đãi rất tốt với bé, cũng phải là cha ruột, ngộ nhỡ sau này bọn họ có thêm đứacon nữ, đối với Băng Băng mà có thể làkhông công bằng.

      Nhưng bên cạnh Chiêm Mỗ Tư lại thểkhông có phụ nữ khác, chẳng lẽ nên vì đứabé mà tha thứ cho sao? tự nhận là mìnhkhông có vĩ đại như vậy, nhưng đứa bé quả cần mái nhà.

      "Tích Tuyết, đồng ý với !"

      Chiêm Mỗ Tư si mê khẽ gọi cái tên mà nhớ nhung hai năm qua, trong lúc nhất thời,trăm mối cảm xúc ngổn ngang, dùng đôi môinóng bỏng của mình hôn lên cánh môi , trongmơ hồ khẽ gọi tên .

      thừa nhận, lợi dụng con , thủ đoạn của có chút hèn hạ, nhưng làm như vậy, làm sao Lạc Tích Tuyết có thể đồng ý ? Bọnhọ bỏ lỡ hai năm, thể tiếp tụcbỏ lỡ nhau thêm nữa.

      Nhiệt độ cơ thể từ từ hạ xuống, trungdâng lên nhiệt độ nguy hiểm, Lạc Tích Tuyết cảm giác vai áo từ từ bị hạ xuống, giờ phút này, người của chỉ còn chiếc áo lót trắng tin, cả kinh, lại bị ChiêmMỗ Tư nhẫn tâm đè xuống.

      phả hơi thở mềm mại qua người , đầu lưỡi nóng bỏng chạm vào da thịt , khẽ lướt qua bờ vai êm ái, sau đó dọc theo bả vai mộtđường trợt xuống, rốt cuộc dừng lại tại nơi nào đấy, bắt đầu nhàng gặm cắn.

      loại cảm giác cực hạn đánh tới, kèm theo chút đau đớn, rồi lại có cảm giác thoải mái nên lời, Lạc Tích Tuyết xụi lơ nằm trênngười của Chiêm Mỗ Tư, cơ hồ quên phảnkháng.

      Trong đầu ý thức đột nhiên trở nên ngốc trệ, cũng muốn phản kháng, chỉ biết thở dốc,dùng chút ý thức còn lại, vô lực lẩm bẩm :

      "... được”

      Chiêm Mỗ Tư chỉ cười , nhàng dùng cánh tay chạm vào cơ thể Lạc Tích Tuyết, thừa dịp hãm sâu đôi tay vào động tư mật của , đẩy những bụi cỏ ra.

      Chẳng biết cởi sạch quần áo người bằng cách nào, váy dây Lạc Tích Tuyết tuột xuống, thân thể ngạo nghễ vươn cao,Chiêm Mỗ Tư hếch mày, tà ác cúi người xuống.

      Lạc Tích Tuyết như người say chẳng có cảmgiác, giống như bị đầu độc rồi, hãm sâu bên trong, cách nào tự kềm chế, rất muốnanh, cố gắng hướng mình về phía vuốt ve của , cơ hồ quên loại cảm giác này,hôm nay lần nữa chạm vào thân thể , vô lực chống đỡ, ràng trong lòng sớmcó khát vọng, môi lại cắn chặt hàm răng, khôngchịu thừa nhận.

      Nhưng thân thể của lại phản bội mình, lạibị dễ dàng liền nâng lên kích tình đè nén lâu, bị khơi dậy những kích tình đè nén lâu, Chiêm Mỗ Tư lần nữa trao cho cơn mưa nụ hôn, dọc theo cái trán của , mãicho đến ngực, bụng, chừa đường lui, đềucho những nụ hôn xâm chiếm lấy .

      muốn ở thân thể của , ủi lên dấu vết quen thuộc của mình, là của , ai cũngkhông thể có ngăn cách.

      Lạc Tích Tuyết nức nở, ngừng run rẩy.Từ trong miệng phát ra tiếng rên rỉ, nhưngcô vô lực kháng cự.

      Tay của vén chiếc quần dài của lên, lặng lẽ thăm dò vào bên trong.

      Lạc Tích Tuyết nhịn được toàn thân run rẩy, vừa định mở miệng, lại bị Chiêm Mỗ Tư báđạo gặm cắn cánh môi.

      Sau đó, đưa chân của mình lên, chống đỡ hạ thân của , dùng sức lực nhàng,nâng cơ thể lên.

      Lạc Tích Tuyết khẩn trương bắt được cánh taycủa , sắc mặt chợt tái nhợt, dùng răng cắn chặt môi, thân thể lập tức trở nên cứng ngắc.

      "Tích Tuyết, buông lỏng! !"

      "Tôi... tôi được! ! !"

      Lạc Tích Tuyết đè lo lắng xuống, hốt hoảng khiến lời mạch lạc, trong tiềm thức,lại có loại mong đợi, loại cảm xúc mâuthuẫn này, để cho do dự, mờ mịt và luốngcuống.

      biết, muốn gì, cũng biết, cái muốn, cái cần, nếu có được khôngchịu dừng ta.

      Nhìn vẻ mong đợi trong mắt , cùng vẻ khẩn cầu, lòng của đột nhiên mền .

      Đúng là vẫn thể kháng cự lại , kháng cự được nụ hôn nóng bỏng của , cũng cự tuyệt được hấp dẫn của , ràng tại ở bên cạnh Lãnh Khinh Cuồng, nhưng chỉ cần ánh mắt củaChiêm Mỗ Tư, vẫn khiến cho động lòng dứt.

      Đây chính là ma lực của ái tình, ràng trong lòng hạ quyết tâm vạch ranh giới của haingười, nhưng đến lúc mấu chốt, tất cả dè dặtcùng cố kỵ đều hóa thành hư .

      , cho nên muốn cấp cho tất cả khát vọng, cho dù là tội ác, cũng luyến tiếc

      Chậm rãi, Lạc Tích Tuyết rốt cuộc buông lỏngra tay của mình, tia vui vẻ thoáng qua tròng mắt say mê của Chiêm Mỗ Tư.

      này suy nghĩ thông, phen dịudàng kích động ? quản được nhiềuchuyện như vậy, giờ phút này, chỉ muốn hưởng thụ , bọn họ chia tay quá lâu rồi.

      Trầm luân lúc lâu, toàn thân giống như dòng điện trào lên, từng đợt từng đợt đánh tới, làm cho người ta chỉ muốn bị lạc giữa u mê.

      rất lâu rồi có cảm giác như vậy, haingười hình như cũng quên nhau mất rồi.

      Loại linh hồn kết hợp như thế, có cảm giác nào thay thế, bao lâu rồi mới được như thế.

      Có lẽ thân thể quả khiến cho người ta tê dại, nhưng tâm chắc là láo, cùng người mình làm loại chuyện như thế,cảm giác hoàn thuộc về tự nhiên.

      Đây chính là chuyện tuyệt vời nhất ở thế gian, cũng là nguyên nhân bao đôi nam nữ thà chịu sứt đầu mẻ trán chỉ vì để có được tình , có chút tình cảm cách nào thay thế được, tựa như những điều chôn giấu trong suynghĩ của ta, mặc dù cố ý quên lãng, nhưng nóvẫn ở trong lòng ta, dù ai đến cũng chẳng cócách nào thay đổi được.

      "Tích Tuyết, em!"

      quá tha thiết, Chiêm Mỗ Tư nhắm mắt lại,thở dài cái rồi lời tự đáy lòng mình.

      " tôi?"

      loại đau đớn chẳng thể nào hình dungđược, bên trong cơ thể của Lạc Tích Tuyết,những ràng trong lòng từ từ tràn ra, quaymặt qua chỗ khác, biết nên đối mặt nhưthế nào với , giọng khàn khàn, rất .

      " em, nguyện ý làm tất cả mọichuyện vì em."

      Chiêm Mỗ Tư mở đôi mắt mê ly ra, đau lòngcười cười, hôn cái trán của .

      hồi đau đớn qua , hồi vui vẻ cùnghạnh phúc chảy tràn, Lạc Tích Tuyết khôngkiềm hãm được tiếng rên rỉ, thân thể cũng khẽrun rẩy.

      Đầu óc hỗn loạn ngẩng đầu lên, đầu óc sắphỏng mất rồi, chẳng thể nào thoát ra được, nên như vậy, đây phải là ước nguyện ban đầu của , lại nghĩ rằng, còn khiến cho Chiêm Mỗ Tư dần vui vẻ.

      "Nếu như, rằng hãy buông tha tôi?"

      thể nào ngăn được những đòn côngkích mãnh liệt của , tiếng rên rỉ say lòngngười truyền ra khỏi miệng, giùng giằng, thanh mờ mịt giữa hư vô.

      Giờ phút này, tất cả lý trí đứt dây, biết, , Chiêm Mỗ Tư, sớm nghe được.

      bầu trời chẳng biết lúc nào rơi xuống người Lạc Tích Tuyết trận cuồng phong, liên miên bất tận, lâu dài ngừng,giống như giờ phút này Chiêm Mỗ Tư đối với Lạc Tích Tuyết là đòi hỏi cả đời, là lưu luyếnkhông rời.

      Tâm tình của từ từ cuồng loại, dần dầnngẩng đầu lên, si mê quan sát , thân thể mềmmại,lặng yên tiếng động tựa đầu vào ngực , hiểu đều thuộc về vui vẻ, mặc dù biết, phần này vui vẻ, ngắn ngủi như thếnào.

      Nhưng lúc vui vẻ này, cũng khiến cho hai ngườitrở nên thân thiết và say mê, mặc kệ tương lainhư thế nào, cũng biết phía trước bọn họcó bao nhiêu trở ngại, chỉ muốn vào thời khắc trầm luân này, mãi mãi trầm luân.

      cuộc kích tình kết thúc, Chiêm Mỗ Tư vẫn tưởng rằng Lạc Tích Tuyết tiếp nhận rồi, ngờ Lạc Tích Tuyết vẫn kiên trì chịu trở lại bên , chỉ có thể lần nữa đưa trở về.

      Xe dừng trước của biệt thự, nhìn những vết hôn cổ của , tia ngọt ngào lướt qua trongđầu của Chiêm Mỗ Tư, qua nhiều năm như vậy, lần đầu, lại bị loại mê sủng này làm cảmđộng.

      Đây là khởi đầu tốt, ít nhất Tích Tuyết đãkhông bài xích , để thua Lãnh Khinh Cuồng, theo đuổi lại , mang trở về bên .

      "Lần sau, hy vọng có thể nhìn thấy Băng Băng!"Trước khi Lạc Tích Tuyết xuống xe, Chiêm Mỗ Tư nắm lất tay của .

      Lạc Tích Tuyết gì, chỉ gật đầu cái, tâm tình nặng nề.

      biết có số chuyện trốn được, chỉ có thể kéo dài, liền tận lực đợi thời gian.

      "Băng Băng, hơn hai tuổi cũng nên cho bé đến nhà trẻ rồi, tìm cho con trườngquốc tế tốt" Chiêm Mỗ Tư tiếp tục , con của tuyệt đối phải tiếp nhận nền giáodục tốt nhất.

      Lạc Tích Tuyết vẫn gật đầu, nóng lòng muốn rời khỏi xe , tại trong đầu rất loạn, vô cùng hỗn loạn, căn bản nghe lọt bất kỳ lờinói nào của .

      Chiêm Mỗ Tư chỉ có thể buông tha , hẹn thời gian bọn họ gặp nhau.

      Cho đến nhìn đến nhìn thấy xe biến mất khỏi tầm mắt, Lạc Tích Tuyết mới thở phào nhõm, chỉ là cả thân thể cơ hồ tê liệtngồi phịch xuống mặt đất.

      Mệt quá, phía trước tối mờ mịt, biết phải làm như thế nào?

      lên lên giường Chiêm Mỗ Tư với, có nghĩa là phản bội Lãnh Khinh Cuồng, vốn là mẹ con các thiếu quá nhiều, hôm nay còn phảnbội , còn mặt mũi nào để ở lại bên cạnh ?

      Có lẽ nên rời , học cách sống độc lập, nên tiếp tục lệ thuộc vào Lãnh KhinhCuồng, tiếp tục liên lụy nữa.

      Chờ những chuyện của Lãnh Thị chuyển biến tốt chút, mang theo con rời , đâyđều là Chiêm Mỗ Tư buộc , nếu để cho cuộc sống bình yên, chỉ có thểlựa chọn cái rời xa .

      Mang theo thân mệt mỏi trở về nhà, vốn tưởng rằng con ra nghênh tiếp , nghĩ tới hôm nay bé lại có ở sân chạynhảy, đợi mang theo nghi ngờ vào phòngkhách, mới nhìn thấy bóng dáng quen thuộc,Băng Băng ngồi salon đọc truyện cổ tích.

      ? trong bụng Lạc Tích Tuyết run lên, ngờ lại tìm đến chỗ này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 274: MANG THEO CON RỜI


      " Vũ Trạch?" Lạc Tích Tuyết gian nan thốtlên cái tên, mặt là vạn tâm tình phức tạp.

      cho là sau lần vội vã lời từ biệt, bọn họkhông có cơ hội gặp mặt lại rồi, ngờ chỉcách ngày, lại tìm đến nhà .

      "Tích Tuyết, em trở lại!" Tiếu Vũ Trạch nở nụ cười, đem Băng Băng đùi để xuống đất.

      Tiểu Băng Băng vừa thấy là mẹ trở lại, lập tức vui vẻ nhảy qua: "Mẹ, ẵm ẵm!"

      "Băng Băng, ở nhà có ngoan ?" Lạc TíchTuyết ôm con , dịu dàng hỏi.

      "Băng Băng rất ngoan, cậu có thể làm chứngcho con!" Tiểu Băng Băng vui vẻ chỉ chỉ TiếuVũ Trạch.

      Lạc Tích Tuyết hướng lời cảm tạ: "Làmphiền chăm sóc Băng Băng rồi."

      "Chúng ta là bạn bè mà!" Tiếu Vũ Trạch tới, sờ sờ đầu của Băng Băng, do dự lâu mới hỏi: "Đứa bé này là của em và Lãnh KhinhCuồng à?"

      Thân thể Lạc Tích Tuyết cứng lại, nhưng nhìnmặt của con , lại muốn giải thíchnhiều, chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Dạ."

      Tiếu Vũ Trạch cảm khái thở dài tiếng: "Chỉmới vài năm gặp nhau, cho là em gả cho Lạc Thiên Uy, ngờ cuối cùng em lại lựa chọn Lãnh Khinh Cuồng!"

      Lạc Tích Tuyết có chút đơn, đúng vậy, chính cũng ngờ đến, tốt nhất nên chọn ở bên cạnh Lãnh Khinh Cuồng. Nhưng thời gianngắn nữa dẫn con rời .

      "Băng Băng, đánh răng rửa mặt trước , chút mẹ tới!" Lạc Tích Tuyết gọi giúp việcđến bảo đưa con .

      Lúc xa con vẫn ngoắc đầu lại nhìn Tiếu Vũ Trạch, hình như vẫn bỏ được truyện cổ tích.

      "Con em đáng !" Tiếu Vũ Trạch xoay lại nhìn Băng Băng, sau đó lại nhìn đôi mắt sáng quắc của Lạc Tích Tuyết: "Em vẫn giốngnhư năm xưa"

      "Em sớm phải là năm đó rồi"Lạc Tích Tuyết có chút xấu hổ vuốt mặt, mộtđêm ngủ, mới vừa cùng Chiêm Mỗ Tư đạichiến, tại sắc mặt của nhất định rất khó coi.

      Dù sao cũng là người tình, coi như có cảm giác năm đó, cũng hi vọng được là bạn bè với .

      "Tích Tuyết, trong lòng , ai có thểthay thế được em, vẫn tươi trẻ như thế, xinh đẹp như vậy!" Tiếu Vũ Trạch đột nhiên nắm lên tay của .

      Lạc Tích Tuyết lập tức kinh hoảng tránh ra,cười sang chuyện khác: " Vũ Trạch,hôm nay đến chắc phải chỉ vì muốn gặp em thôi? Có chuyện gì ?"

      " chỉ muốn nhìn em chút, được sao!" Tiếu Vũ Trạch thở dài cái, xem ra Tích Tuyết thể tiếp nhận lại .

      "Em vô cùng tốt, Vũ Trạch cũng mau kết hôn chứ?" Lạc Tích Tuyết lơ đãng bật thốt lên,nhưng vừa ra liền hối hận, ra nên quan tâm, từ lâu có tư cáchhỏi.

      Tiếu Vũ Trạch giống như thấy được tia hi vọngcuối cùng, lấy hết dũng khí hỏi: "TíchTuyết, nếu như cưới khác, em đổi ý sao?"

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết khổ sở, cũng chỉ biết lắc đầu: "Em chúc mừng , chúc ngươi tân hôn hạnh phúc!"

      " biết rồi!" Tiếu Vũ Trạch thở dài, gật đầu, quanh biệt thự của : " thấy Lãnh Khinh Cuồng đối xử tệ với em nhỉ, bây giờ cuộc sống của em có vẻ rất tốt, cũng an tâm. Về sau chúng ta vẫn là bạn bè?"

      "Dạ!" Lạc Tích Tuyết cười nhạt.

      Tiếu Vũ Trạch thở dài, trầm mặc lâu mới : "Tích Tuyết, sắc trời còn sớm, quấy rầy em nghĩ ngơi nữa, đây là số điện thoại riêng của em, về sau có chuyện gì cứtìm !"

      Lạc Tích Tuyết lần nữa gật đầu, tự mình đưa ra cửa.

      Cho đến khi đứng ở cửa chính, thấy xe Tiếu VũTrạch biến mất trong bóng đêm, Lạc Tích Tuyết mới thở dài tiếng, trở lại trong biệt thự.

      và anhVũ Trạch thủy chung là hữu duyên vô phận, từng cho là đời này gả cho ai khác ngoài , ngờ cuối cùng hai ngườichỉ đủ duyên phận để làm bạn bè bình thường.

      Như vậy cũng tốt, ít nhất cũng chẳng nợ gì nhau nữa, tại kéo Lãnh Khinh Cuồng xuống nước, bây giờ có lý do để cho Vũ Trạch gánh thêm phiền toái, huống chi hôm nay thân thể bẩn thỉu như thế, như thế chẳng có xứng đáng với ?

      Thở dài tiếng, Lạc Tích Tuyết dựa vào ghế sa lon ngủ thiếp , cho đến khi vang lên tràng tiếng gõ cửa.

      nghi ngờ xoa đôi mắt buồn ngủ, nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa.

      "Ngẩn người ra làm cái gì đó, tôi được hoan nghênh ở chỗ này sao?" Bà nhìn thấy bộdáng kinh ngạc của Lạc Tích Tuyết, khỏi mỉa mai đôi câu.

      Lạc Tích Tuyết lập tức hoàn hồn, cung kính : "Bà Lãnh, chào bà"

      Người đứng trước mặt chính là mẹ của Lãnh Khinh Cuồng, chỉ là trừ sinh nhật Lãnh KhinhCuồng ra, hàng năm vẫn làm ăn bên ngoài, cùng con trai trò chuyện.

      Duy nhất chỉ gặp Lạc Tích Tuyết lần, chính là lúc sinh Băng Băng, và khi mừng đầy tháng của bé.

      , bà Lãnh thích , cóngười mẹ nào chịu tiếp nhận đứa con dâu lại mang thai với người khác, huống chi mấynăm này Lạc Tích Tuyết cũng có cho Lãnh Khinh Cuồng thêm đứa con nào nữa,mặc dù bà lạnh nhạt con trai, nhưng vẫn cho là mình con trai của bà, tự nhiên hết sức chán ghét Lạc Tích Tuyết.

      Nếu như phải là Phương Tiêu Thần dặndò trước lúc lâm chung, tin rằng bà Lãnh đuổi ra khỏi nhà, bà làm như vậy là xem như nể mặt ba rồi.

      Bà Lãnh trực tiếp tới ghế sa lon, thẳngvào vấn đề: "Tôi nghe Lãnh Thị xảy ra chuyện, vô cớ bị tuột rất nhiều đơn đặt hàng,Khinh Cuồng phải bôn ba bên ngoài, phảitôi là bà lão nhiều chuyện, tại cục diệnLãnh Thị rối rắm như vậy, cũng ở chung với Khinh Cuồng, sớm muộn các người cũng kếthôn, cũng nên chú ý đến chuyện của Lãnh Thị chút mới đúng."

      Lạc Tích Tuyết nghi ngờ ngước mắt lên, khôngbiết tại sao bà Lãnh lại đột nhiên với cônhững lời này, đưa mắt nhìn xuống những dấu vết bên dưới ngực mình.

      Trái tim nhất thời rối loạn

      người vẫn còn những vết hôn củaChiêm Mỗ Tư, da của vốn là rất trắng, ánhđèn trong phòng khách rất sáng, nhìn thoángqua cái là thấy những dấu vết xanh tímngay.

      Mà mới vừa Vũ Trạch rời , nếu như bà Lãnh vừa vặn gặp lúc đưa Vũ Trạch ra cửa, khó bảo toàn việc bà ấy có thể hiểu sai hay .

      "Con biết rồi!" Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết cứng đờ.

      " biết? vậy còn cố đeo theo con tôi làm gì?"Bà Lãnh cất cao giọng , ánh mắt nhìn thậtchặt vào những dấu vết cổ , trong mắt cơ hồ nhóm lửa: "Sớm biết tôi đồng ýcho các người đến với nhau, mangtheo con lập gia đình, nghĩ cũng biết phải là hàng tốt gì, còn chưa kết hôn, đivụn trộm bên ngoài, nếu kết hôn, định cho con tôi bao nhiêu đòn đây?! À?!"

      Lạc Tích Tuyết trầm mặc cắn môi, cãi lại.

      thực tế quả cũng chẳng đáng giá gì,có lẽ còn lưu luyến Chiêm Mỗ Tư hoặc quả như lời bà Lãnh "Vượt tường”, làm cũng làm rồi, biết phải giải thích thế nào nữa.

      Chỉ có thể xin lỗi Lãnh KhinhCuồng, Chiêm Mỗ Tư mang cho vui thích phút chốc, mới hiểu được, có tình cảmchẳng thể thay thế.

      thể tiếp tục dối mình và dối người, uất ức cùng liên lụy Lãnh Khinh Cuồng, nên nóirõ ràng với ấy.

      " rời khỏi đây !" đợi Lạc Tích Tuyết mở miệng, bà Lãnh chủ động đề nghị.

      Bà có thể chấp nhận đứa con dâu mang đứa con của người đàn ông khác, nhưng bàtuyệt thể tha thứ cho việc phản bội,cùng thất thân nữa, bà biết đen đủi nhất là khi phải người phụ nữ mang tâm phản bội,con trai của bà sao lại biết cao thấp này, có bỏ ra nhiều thời gian hơn nữa để đợi chờ cũng uổng công.

      "Con biết rồi ạ!" Lạc Tích Tuyết cũng cựtuyệt, trực tiếp đồng ý, ra sớm suy nghĩ đến chuyện này.

      "Ừ, mong biến mất trước khi Khinh Cuồng trở lại, chuyện và Chiêm Mỗ Tư tạm thời đừng cho nó biết, tôi hy vọng con trai mình bị tổn thương, hiểu chưa?" Bà Lãnhtrầm giọng giao phó với .

      "Con hiểu ạ!" Lạc Tích Tuyết đè nén trong lòng chua xót đồng ý.

      Bà Lãnh thêm gì nữa, nếu mọi người là người biết chuyện, đương nhiên nên nóichuyện tốt.

      Bà để lại tờ chi phiếu và địa chỉ, cho Lạc Tích Tuyết biết nếu đến nơi này ở ai đến quấy rầy , có thể an tâm mà sống, điều kiện tiên quyết là về sau đừng đến tìm con trai bà nữa.

      Lạc Tích Tuyết đồng ý, chỉ là lấy tấmchi phiếu kia, mà chỉ nhận cái địa chỉ đó.

      Bà Lãnh đá cánh cửa rời , cả đêm hôm đó Lạc Tích Tuyết liền bắt đầu dọn dẹp hành lý.

      Nhìn căn phòng sống bao năm qua, có chút lưu luyến muốn rời , nhưng đếnbây giờ thể tự quyết định được nữa.

      "Mẹ …. chúng ta phải sao?" Tiểu Băng băng biết vào đây từ lúc nào, bé thận trọngđứng bên, yên lặng nhìn Lạc Tích Tuyết, đưa đôi mắt khó hiểu hỏi .

      Lạc Tích Tuyết cuống quít lau nước mắt, dùng sức hít mũi cái, cố gắng nặn ra nụ cười tủm tỉm: "Đúng, con bỏ được sao?"

      "Ba cùng chúng ta sao? Con rất nhớba!" Tiểu Băng Băng chu miệng lên, có chútmong đợi hỏi.

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết dâng lên chút khổsở, rồi lại thể trực tiếp cho bé, chỉ có thể lừa gạt bé: "Chờ chúng ta đến nhà mới, ba đến đấy ở với chúng ta!"

      Tiểu Băng Băng vui vẻ đập thẳng tay: "Được ạ, Băng Băng muốn sang nhà mới, nhà mới rất tốt!!"

      Lạc Tích Tuyết ôm lấy thân thể của bé, nước mắt nhịn được rớt xuống.

      xin lỗi Băng Băng, phải là người mẹ tốt, làm hại con cũng phải chịu khổ cùng .

      Chỉ là sau này sao rồi, nhất định sẽcố gắng dàn xếp mọi chuyện, cho con cuộc sống ổn định.

      "Mẹ, chúng ta cần lời tạm biệt với cậu ?" Tiểu Băng Băng đột nhiên lên tiếng, từtrong ngực Lạc Tích Tuyết chui ra.

      Lạc Tích Tuyết chua xót cười, khẽ vuốt ve đầu con , giọng hỏi: "Băng Băng rất thích cậusao?"

      "Dạ, cậu mua cho con rất nhiều thức ăn ngon!"Tiểu Băng Băng thà .

      "Vậy giữa cậu và ba, Băng Băng thích người nào hơn?" Lạc Tích Tuyết ngồi xổm xuống, thử dò xét.

      "Ba!" Tiểu Băng Băng chút do dự bật thốt lên.

      Lòng của Lạc Tích Tuyết lập tức lạnh lẽo, cũng biết con có thói quen lệ thuộc vàoLãnh Khinh Cuồng, tiếp tục như vậy khôngđược, bọn họ nhất định phải rời khỏi LãnhKhinh Cuồng.

      Dắt tay con , cả đêm Lạc Tích Tuyết dọn dẹp hành lý hai người, con ngồi bên cạnh say giấc nồng, lặng lẽ mang theo con rời khỏinhà họ Lãnh.

      Chương 275: thấy Băng Băng

      Editor: Trâm Trần

      Ban đêm lạnh lẽo, Chiêm Mỗ Tư thân mặc mộtchiếc áo mỏng manh ngồi ở ghế sa lon, ánhmắt đờ đẫn.

      Trong tay của cầm chai rượu đỏ, vốn là để ăn mừng khi cùng Lạc Tích Tuyết gặp lại , nghĩ tới hôm nay thời điểm đón , thế nhưng phát mang theo con rời .

      quá ngu sao? Cho là trải qua nhiềuchuyện như vậy, bọn họ còn có thể ở chung chỗ? Hôm nay Lạc Tích Tuyết sớm phải là của như lúc ban đầu rồi.

      Đồng ý trước mặt , nhưng sau lưng lại len lén rời , tự tay cho hi vọng, rồi lại chính tay làm cho hi vọng này tan biến! !

      Lạc Tích Tuyết, em nhẫn tâm, cứ như vậy mang theo con rời , ngờ em vôtình như vậy?

      Hướng về phía ngoài cửa sổ loáng thoáng ánhtrăng, Chiêm Mỗ Tư cười lạnh, ngẩng đầu lên,say lảo đảo đem trọn bình rượu toàn bộ rót vào trong miệng.

      Uống xong giọt cuối cùng, tiện tay ném , chỉ nghe “choang” tiếng, chai rượu nện vàonền nhà trơn bóng, ở trước mặt , cứ như vậy mà nát tan, tựa như trái tim của giờ phútnày vậy.

      Khi ngây thơ cho là, rốt cuộc có thể thoát khỏi những ngày ác mộng kia, cùng người phụnữ mình nhất bắt đầu cuộc sống mới, nhưngcô lại phá hủy tất cả hy vọng của , thậm chíngay cả tia bù đắp cơ hội cũng chịu cho .

      lần đầu tiên nếm được tư vị này, mấy nămkhông thấy, Tích Tuyết cũng ngày càng thànhthục, học được cách lừa gạt người khác.

      sàn nhà trước mặt, vỏ chai rượu ngổnngang, Chiêm Mỗ Tư giống như lại trở về mấy năm trước, cuộc sống vừa mới mất .

      Khi đó đúng là lấy rượu sống qua ngày, cảngày uống say mèm, cho là như vậy mà có thểquên được .

      Hôm nay lại lần nữa đẩy tiến vực sâu, biến mất ngay cả tí dấu vết cũng đểlại, chẳng lẽ tính toán đoạn tuyệt quan hệ vớihắn, gả cho Lãnh Khinh Cuồng rồi sao?

      Chiêm Mỗ Tư đau lòng cau mày, thoáng qua trong mắt là nhất mạt băng hàn chí.

      lúc ấy , điện thoại đột nhiên vang lên.

      Đầu của hỗn loạn , nghiêng người dựa vào ghế sa lon, lục lọi nửa ngày, lúc này mới nhắm mắt lại, alo tiếng.

      Đầu điện thoại bên kia lập tức truyền tới tiếng lo lắng hỏi thăm của người phụ nữ: "Uy, có sao ? Có phải hay lại uống rấtnhiều rượu?"

      " chết được!" Chiêm Mỗ Tư cắn răng ,muốn cúp điện thoại.

      " bây giờ có phải tự làm khổ mình haykhông?" Nhược Trì Huân còn muốn them mấy câu nữa, nghĩ tới Chiêm Mỗ Tư đãcúp điện thoại.

      Người đàn bà này càng ngày càng biếtđúng mực rồi, chuyện của cùng Tích Tuyết, còn chưa tới phiên người ngoài như ta hỏitới.

      Lãnh Khinh Cuồng cho là đem Tích Tuyết mang tới nơi tìm được là sẽkhông tìm được họ sao? Mười phần sai rồi !

      Người phụ nữ của làm sao có thể dễ dàng tặng cho người khác được, ngay từ mấy nămtrước sắp xếp xong hết mọi chuyện rồi.

      Chiêm Mỗ Tư vứt điện thoại, tia giảo hoạtcười lạnh xẹt qua đáy mắt của .

      Lạc Tích Tuyết mang theo con cả đêm rờiđi, bởi vì quá mau, đêm đó lại vừa gặp mưa to, Băng Băng ở đường liền bắt đầu hokhan, cho đến khi con bé bị cảm lạnh.

      Tại phòng bệnh của bệnh viện, tiểu Băngbăng sắc mặt tiều tụy, dù sao cũng chỉ là đứa bé, cả đêm dầm mưa, thân thể chịu nổi là chuyện hiển nhiên.

      "Mẹ ——" Tiểu Băng Băng ngủ lúc, cảm nhận được mẹ ngồi ở cạnh giường bệnh, yếu đuối mở hai mắt ra.

      "Băng Băng ngoan, thân thể còn chỗ nào khóchịu ?" Lạc Tích Tuyết dịu dàng nhìn bé, lo lắng vuốt ve trán con .

      " còn đau nữa." Tiểu Băng băng khéoléo lắc đầu cái.

      "Mẹ mua chút gì cho con ăn, con ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại ngủ thêm chút có được hay ?" Lạc Tích Tuyết ru con ,trong mắt đầy đau lòng.

      "Dạ”Tiểu Băng băng hai mắt nhắm lại, đột nhiênlại giống như là nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên mở mắt ra, kéo ống tay áo của Lạc Tích Tuyết, mởmiệng : "Mẹ, ba tại sao đến thăm con,con là nhớ ba?"

      Lạc Tích Tuyết sắc mặt hơi chậm lại, trong mắt dấy lên vẻ phức tạp, giọng trấn an : "Băng Băng ngoan, ba bên ngoài có công việc, tạm thời thể tới nhìn Băng Băng, chỉ là ba có với mẹ, Băng Băng nếu ngoan ngoãndưỡng bệnh, ba sớm chút trở lại."

      " sao? Nếu như Băng Băng ngoan ngoãn, basẽ sớm chút đến xem Băng Băng?" Tiểu Băng băng chớp mắt to, vô cùng chờ mong hỏi.

      "Ừ, ba đến, Băng Băng ngủ trước ." Lạc Tích Tuyết mỉm cười gật đầu cái.

      đứng dậy thở dài cái. Ra khỏi phòng bệnh, Lạc Tích Tuyết nóng nảy liên lạc với bệnh viện, hỏi thăm bệnh tình của con .

      "Lạc tiểu thư, con của tạm thời có gì đáng ngại, chờ báo cáo xét nghiệm có, tôi báo với ." Bác sĩ hướng Lạc Tích Tuyết gậtđầu cái, tự mình đưa ra khỏi phòng bệnh.

      "Dạ, sức khỏe của con tôi xin trông cậy vào bác sĩ." Lạc Tích Tuyết cười nhạt, lễ phép cùng bác sĩ bắt tay cáo biệt.

      Trong phòng bệnh Băng Băng ngủ say, mua chén cháo đặt ở bên cạnh, đột nhiên nhớ mình chưa có lấy thuốc cho Băng Băng nên vội vàng bước ra khỏi phòng để lấy thuốc.

      Chỉ là thời điểm Lạc Tích Tuyết vừa rời phòng bệnh, sau khắc, người đàn ông cao lớn rắn rỏi, lặng yên tiếng động xuất tại phòng bệnh của Băng Băng.

      Lạc Tích Tuyết ở dưới lầu lấy thuốc, vào thang máy, vòng qua hành lang bệnh viện, địnhđi tới cửa chính, đột nhiên hai bóng dáng quen thuộc chiếm cứ tầm mắt của .

      Chỉ thấy cách đó xa trong đại sảnh bệnhviện, Lãnh Khinh Cuồng cùng Cầm TưLiên ở phòng VI P chờ khám bệnh, bởi vì cửaphòng rộng mở, từ góc độ này của Lạc TíchTuyết vừa lúc có thể nhìn thấy hai người ngồi bên trong.

      Bọn họ chuyện tương đối thân mật, LãnhKhinh Cuồng còn chủ động cởi áo khoác của mình xuống, săn sóc khoác lên người CầmTư Liên.
      Lạc Tích Tuyết suy đoán quan hệ của hai người đơn giản.

      Mặc dù cũng quá hoài nghi gì, nhưngLãnh Khinh Cuồng công tác rất nhiều ngàyrồi, chuyện của công ty xử lý như thế nàocô biết, nhưng trực giác cho biết từ khi điện thoại điện cho càng ngày càng ít, nhất định có chuyện ổn.

      Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân mà muốn công tác?

      Lạc Tích Tuyết trong lòng có chút chột dạ, tại đột nhiên cảm thấy Lãnh phu nhân cho địa chỉ, chỉ sợ phải tùy tiện, mà là có dụng ý khác.

      Mặc dù đối với Lãnh Khinh Cuồng chưa thậtsự là , nhưng khi cùng ở chung chỗlâu như vậy, cũng cảm nhận được ít nhiều quan tâm của dành cho , nếu như khôngphải là Chiêm Mỗ Tư xuất , tuyệt đối thành tâm cùng .

      Mặc dù cách khoảng cách, nhưng vẫn tinh tường nhìn thấy phòng bệnh đó là khoa phụ sản.

      người đàn ông cùng với người phụ nữ khoa phụ sản, điều này đại biểu cái gì? Lạc Tích Tuyết quả dám nghĩ tiếprồi.

      Đúng lúc này, bạn tốt Trần Tiểu Mạt gọi điện thoại tới, là số điện thoại di động, cũng chỉcho Trần Tiểu Mạt biết số của .

      "Tích Tuyết, cậu lại đâu mất tiêu? cũng tiếng?" Điện thoại bên kia truyềnđến thanh chất vấn của Trần Tiểu Mạt.

      Lạc Tích Tuyết hít sâu hơi, nhìn hai người cách đó xa, giọng của có chút chua chát: "Tiểu Mạt, cậu có biết Tư Liên cùng LãnhKhinh Cuồng là quan hệ như thế nào ?"

      Trần Tiểu Mạt lập tức ý thức được chuyệnkhông đúng, liền vội vàng hỏi: "Tích Tuyết, cậuđi Băng Cốc sao?"

      Lạc Tích Tuyết nghĩ tới bạn tốt lập tức liền đoán được, cười khổ cái: "Làm sao cậubiết? Có phải là bọn họ thường xuyên đến nơi này ước hẹn?"

      Trần Tiểu Mạt ở bên kia đầu điện thoại trầmmặc hồi, đột nhiên : "Tích Tuyết, mìnhnghĩ cậu nên ở cùng Lãnh Khinh Cuồng!"

      "Tại sao? Chẳng lẽ hai người bọn họ có cái gì?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, hoàn toàn nghĩ tới Tiểu Mạt như vậy.

      " —— cậu đừng hiểu lầm, giữa bọn họkhông có quan hệ gì đặc biệt, nếu như có cũnglà do Tư Liên thích Lãnh Khinh Cuòng, màtrong long ấy chỉ có cậu, làm sao có thể tiếpnhận người phụ nữ khác." Trần Tiểu Mạt lập tức đính chính, lúc chợt lại : "Mình cậu nên nhường Lãnh Khinh Cuồng cho Cầm Tư Liên, làbởi vì —— đây là cậu thiếu nợ ấy! !"

      "Mình nợ ta sao? Mình nợ ta cái gì?" Lạc Tích Tuyết hiểu cau mày, tại sao Trần tiểu Mạt lại với những lời như vậy?

      Trần Tiểu Mạt bên kia thở dài: " qua điện thoại được, cậu địa chỉ của cậucho mình biết mình qua chỗ cậu."

      "Được rồi, cậu mau qua đây !" Lạc TíchTuyết xong địa chỉ liền cúp điện thoại.

      Trong phòng khám còn thấy Lãnh Khình Cuồng và Cầm Tư Liên nữa, lạc Tích Tuyết vốn định đuổi theo để hỏi chuyện gì xảy ra nhưng lại thôi.

      Huống chi Trần Tiểu Mạt cho biết, đâytất cả đều là thiếu Tư Liên , đến tột cùng trong đó có bí mật gì?

      Lạc Tích Tuyết vẫn còn trầm tư, bên kia y tá đột nhiên chạy tới cho biết: "Khôngxong, Lạc tiểu thư, có người đan ông mặcquần áo màu đen mag con của rồi! !"

      "Cái gì?" Lạc Tích Tuyết kinh hãi, liền vội laora bệnh viện, ngăn lại chiếc xe ta-xi, mộtđường tìm kiếm tung tích của con .

      Người đầu tiên nghĩ tới là Lãnh KhinhCuồng, dù sao vừa mới ở trong bệnh viện gặpqua cùng Cầm Tư Liên, Băng Băng lại khăng khăng đòi muốn gặp , mang con của cũng phải là được.

      Chỉ là Lãnh Khinh Cuồng phải luôn luôn thương con của sao? Tại sao lại đột nhiên bắt Băng Băng ? Tư Liên cùng với xuất tại bệnh viện, thực ra là có ý gì?

      Lạc Tích Tuyết lòng như lửa đốt, trong đầu càng thêm loạn như ma.

      " , nếu như tìm được người, chi bằng báo cảnh sát thôi." Tài xế thấy lâu như vậycũng có nhìn thấy người muốn tìm, khỏi tốt bụng khuyên .

      Chương 276: cùng ký đơn ly hôn.
      Editor: Trâm Trần

      "Tạm thời cần, nhờ chú lái xe chở cháuđi xung quanh nơi này tìm chút!" Lạc TíchTuyết cố đè xuống nội tâm lo lắng cùng sợ hãi,trấn tĩnh hướng tài xế phân phó.

      muốn gọi điện thoại cho Lãnh Khinh Cuồng, hỏi có phải mang Băng Băng ,nhưng liên tiếp mấy cú điện thoại cũng cóngười bắt máy.

      Lạc Tích Tuyết cắn ngón tay, vẻ lo lắng hiệnđầy mặt.

      Thời điểm long nóng nảy lo lắng, cuộc điện thoại vang lên, cho là Lãnh KhinhCuồng gọi nên vội vàng nhận.

      "A lô ——" Lạc Tích Tuyết nhấn nút trả lời.

      "Em ở đâu?" Điện thoại bên kia truyền đến thanh trầm thấp của Lạc Thiên Uy.

      "Tại sao lại là ?" Lạc Tích Tuyết nóng như lửa, nhíu nhíu mày hỏi: " tìm tôi có chuyệngì?"

      "Tôi muốn gặp em." Chiêm Mỗ Tư bá đạo .

      "Tôi rãnh." Lạc Tích Tuyết phiền não rống lên, trực tiếp nhấn điện thoại, người đànông ghê tởm này, cũng biết làm sao có được số , lúc này còn tới phiền .

      Thấy sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối xuống, Lạc Tích Tuyết biết thể đợi thêm nữa, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát, lại thấy Chiêm Mỗ Tư lần nữa gọi tới.

      " rốt cuộc muốn như thế nào?" Lạc TíchTuyết hết sức áp chế muốn nổi giận.

      "Tôi muốn gặp em." Vẫn là câu kia, giọngnói bá đạo, tia thương lượng.

      "Tôi tôi rãnh." Lạc Tích Tuyết lầnnữa kiên nhẫn quát, muốn tắt điện thoại, lại nghe thấy tiếng kinh người củaChiêm Mỗ Tư.

      " muốn gặp con của em sao ?" lười biếng hỏi, thoáng qua trong mắt tiachắc chắn.

      "Là mang Băng Băng ?" Lạc Tích Tuyết giận kềm được, nắm chặt điện thoại, chỉ muốn mắng chửi người.

      Nào có người cha ruột nào bắt cóc con của mình, dù gì cũng là mẹ của Băng Băng, thế nào cũng phải báo cho biết tiếng! !

      Chiêm Mỗ Tư' giống như đoán trúng cótâm tư gì, chỉ cười lạnh : "Em lại lần nữa cùng con chúng ta chạy trốn, có trưng cầu ý kiến của người cha là tôi ?"

      Lạc Tích Tuyết giật mình, bị câu làm á khẩu thể nào mở miệng được.

      hít sâu hơi, tận lực để cho mình tỉnh táo: " rốt cuộc muốn thế nào?"

      "Muốn gặp con , tới Hoàng Gia Tửu Điếmphòng 1805 gặp tôi." Chiêm Mỗ Tư rất vui vẻ , xong cúp điện thoại.

      "Này, này, Chiêm Mỗ Tư, lại muốn dùngcon uy hiếp tôi sao?!" Lạc Tích Tuyết tứcgiận mặt cũng tái xanh, mặc dù biết Chiêm MỗTư cúp điện thoại, nhưng vẫn là nhịn được mắng thêm mấy câu.

      cho tài xế địa chỉ, Lạc Tích Tuyết lập tức chạy tới khách sạn mà Chiêm Mỗ Tư .

      Lạc Tích Tuyết tức giận đằng đằng vào, nghĩ tới trong phòng thấy con càng them gấp gáp.

      Cũng nhịn được nữa, tức giận đối vớingười ngồi hai chân bắt chéo ghế sa lon Chiêm Mỗ Tư quát: "Chiêm Mỗ Tư, có ýgì? phải Băng Băng ở chỗ này sao?Người đâu?"

      Chiêm Mỗ Tư khí định thần nhàn thưởng thức ngụm rượu, giương mắt buồn cười nhìn :"Tôi chỉ là em đến nơi này, cũng cónói Băng Băng ở chỗ này a."

      " ——" Lạc Tích Tuyết nổi đóa, nhẫn bụng lửa giận sắp bộc phát: " rốt cuộcmuốn như thế nào?"

      Chiêm Mỗ Tư cũng có để ý bất mãn của Lạc Tích Tuyết, mà là nhàn tản tựa vào ghế sa lon, hai mắt nóng rực nhìn chằmchằm khuôn mặt nhắn tức giận của ,tựa hồ rất hưởng thụ dáng vẻ này.

      Lạc Tích Tuyết bị nhìn đến tê dại da đầu, đôi mắt đẹp đầy tràn oán hận," rốt cuộcmuốn thế nào? ! Tự mình mang con là tôi đúng, nhưng nếu phải do cưỡng ép, tôi cũng lựa chọn làm như vậy! !"

      "Tôi muốn kết hôn với em!" Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằm mắt của , thẳng thắn .

      "Tuyệt đối thể nào!" Lạc Tích Tuyết sửng sốt cái, chút do dự cự tuyệt.

      "Nếu như em gả cho tôi, vĩnh viễn thấy được con của em đâu”

      Lạc Tích Tuyết ngẩn người, mặt mũi tái nhợt," hèn hạ!"

      "Nếu như dở chút thủ đoạn hèn hạ mà có thể lấy được em, tôi ngại vĩnh viễn hènhạ như vậy!" Chiêm Mỗ Tư hoàn toàn để ý, chỉ rất là bình tĩnh nhíu mày, muốnbiết là Lạc Tích Tuyết có thể hay trở lại bên cạnh , những thứ khác tất cả đều quan tâm.

      Lạc Tích Tuyết cắn cắn môi, mắt hờ hững ngó ra ngoài cửa sổ, có thể cảm thấy tim củamình đều run rẩy,"Tôi , mời bỏ qua cho tôi ."

      Chiêm Mỗ Tư tròng mắt phai nhạt xuống, tự giễu : "Em trước kia cũng tôi,vẫn là tôi tự mình đa tình, cưỡng bách em”.

      Lạc Tích Tuyết hít sâu hơi, muốngiải thích nhiều, hạ tâm sắc đá nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của ," gặp người so với tôi thích hợp hơn."

      "Mà tôi vĩnh viễn chỉ thích mình em."Chiêm Mỗ Tư cười khổ, dùng giọng nghiêm túc trả lời , trong lòng sớm bị lời lạnh lung của đả thương.

      "Nhưng lại cưới người phụ nữ khác." Lạc Tích Tuyết ngại nhắc nhở câu,đối với chuyện của Tống Khuynh Vũ, vẫn là cái dằm trong lòng , cho tới hôm nay vẫn cònđau ỉ.

      Chiêm Mỗ Tư trong mắt nụ cười sâu hơn: "Emghen?"

      Lạc Tích Tuyết sửng sốt, ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng quay lưng : "Tôi có!"

      "Em có!" Chiêm Mỗ Tư cười vui vẻ, bàn tay khơi lên cằm của , tròng mắt nhìn thẳng : "Nếu như mà tôi cho em biết, tôi chưa từngcưới Tống Khuỵnh Vũ, em có tin ?"

      "Điều này sao có thể!" Lạc Tích Tuyết dĩ nhiên tin tưởng.

      Đôi mắt Chiêm Mỗ Tư sắc thâm thúy: " sai, tôi cùng Tống Khuynh Vũ quả có cử hành hôn lễ, tôi cũng để cho ta danh nghĩa thiếu phu nhân Lạc gia qua nhiều năm như vậy, chẳng qua tôi cùng ta kết hôn là giả , tôi cănbản có cưới ta, mà em cùng tôi cũng chưa từng ly dị."

      " cái gì?" Lạc Tích Tuyết khó có thể tin nhìn , nhịp tim cơ hồ ở đồng thời mất tầnsố.

      "Đây là em năm đó gởi cho tôi giấy thỏa thuận li hôn, chẳng qua tôi chưa bao giờ ký lên, về mặtpháp luật có hiệu lực, chúng ta còn là vợchồng!" Chiêm Mỗ Tư chặt ôm vào lòng,ở bên tai nỉ non.

      Lạc Tích Tuyết nhận lấy thỏa thuận li hôn, tayđều run rẩy, chỉ là, đích xác là gởi cho , chẳng lẽ bọn họ chưa bao giờ ly dị?

      "Tại sao?" thình lình liền từ trong miệng toátra câu, rối rắm mi tâm, thần sắc xám xịt.

      Chiêm Mỗ Tư nắm chặt hai quả đấm, đem chuyện cũ ra: " lúc ấy làm như vậy, vốnlà muốn lợi dụng trận hôn kia để làm em bộc lộ tình cảm với , ai biết em độc ác như vậy, thế nhưng bỏ ! nhiều phen dò thăm cũng có tin gì, cuối cùng tương kế tựu kế, khiến Tống Khuynh Vũ giả làm Lạc thiếu phunhân, lại tìm cơ hội giết Bối Dạ Xức, trả thù cho năm đó hại chúng ta chia lìa!”

      Lạc Tích Tuyết sắc mặt trắng bệch, chỉ cảmthấy trong đầu hỗn loạn mảnh, tại sao cùng Chiêm Mỗ Tư có ly hôn, tại sao có thể như vậy?

      "Nếu như tất cả những gì đều là , vậy tại sao lần đầu tiên thấy tôi lại ?" Lạc Tích Tuyết nhướng chân mày hỏi.

      "Bởi vì hi vọng em là lòng muốn cùng ở chung chỗ, tha thứ cho !" Chiêm Mỗ Tư tĩnh mịch con ngươi nhìn chằm chằmcô, nhàng nâng tay của lên "Cho thêm cơ hội, nếu như em vẫn yêuanh, dây dưa với em nữa!"

      Lạc Tích Tuyết thở dài: "Chiêm Mỗ Tư, chúng ta chia tay hai năm rồi? tại trở lại nóinhững lời này còn có ý nghĩa sao? Tại sao để cho chúng ta cuộc sống yên tĩnh?”

      Nếu bọn họ chân chính tách ra hai năm, tờ giấy chứng minh có nghĩa gì đây?

      "Chẳng lẽ em bây giờ, lại đối với chút cảm giác sao?" Chiêm MỗTư cam lòng ra tiếng, trong giọng ẩnnhẫn lấy tức giận.

      " có, có!" Lạc Tích Tuyết quaymặt qua chỗ khác, muốn làm cho hắnphát trong mắt rối rắm khổ sở.

      "Tại sao dám nhìn thẳng vào mắt của ?" Gương mặt tuấn mỹ của Chiêm Mỗ Tư lộ ra ưu thương, lòng đau xót chất vấn.

      Lạc Tích Tuyết đè nén tức giận ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có tia bất đắc dĩ: "Tại sao? Tạisao nhiều năm như vậy, thủy chungkhông chịu buông tha cho tôi? Tôi vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn cùng con có cuộcsống yên tĩnh sau này, phải lại muốndây dưa với chúng tôi chứ! !"

      "Em muốn cuộc sống yên tĩnh, đều có thể cho em, chẳng lẽ em tin tưởng thế lựcbây giờ của sao?" Chiêm Mỗ Tư lắc lắc bảvai của , nóng lòng nghĩ tỏ cõi lòng.

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu đẩy ra : ", hiểu, cuộc sống tôi muốn hoàn toànkhông cho nổi!"

      cho nổi, chẳng lẽ Lãnh Khinh Cuồng cho được sao? Lạc Tích Tuyết, em cự tuyệt tôi như vậy, đến tột cùng là tôi và em khó có thể tiếp hay trong long em sớm ?"

      Lạc Tích Tuyết vẫn lắc đầu, cũng cho biết quyết định muốn cùng LãnhKhinh Cuồng chia tay.

      Chiêm Mỗ Tư thủy chung hiểu, sợ phải cùng đồng cam cộng khổ, mà là muốn hai người lại trở lại trước kia, càng quan tâm nhau, lại càng hành hạ nhau, muốn như vậy nữa.

      Thấy lạc Tích Tuyết lời nào, lửa giận trong lòngChiêm Mỗ Tư càng sâu, vững vàng kiềm chế chắc than thể Lạc Tích Tuyết, đợi phản ứng, cúi người, hung hăng bắt được cái miệng nhắn của .

      Hôn, nóng bỏng mà mãnh liệt, điên cuồng có thể thiêu đốt tất cả chung quanh.

      Mang theo trừng phạt gặm cắn cánh môi của , cho bất kỳ cơ hội thở dốc nào.

      "Vợ , tôi hành hạ mình hai năm, chỉ hy vọngcó thể làm cho em cam tâm tình nguyện cùngtôi bắt đầu lại, nếu như vô luận như thế nào cũng đánh động được em, tôi ngại đối với em sử dụng chút thủ đoạn, chỉ cần bảo đảm em thể rời bỏ tôi, vô luận phương pháp gì tôi đều nguyện ý nếm thử, bao gồm để cho em còn được gặp lại Băng Băng! !" Chiêm Mỗ Tư đem Lạc Tích Tuyết chống đỡ vách tường đối điện với chính mình, tàvọng trong ánh mắt lộ ra cuồng tứ lửa giận.

      "Làm sao có thể như vậy?" Lạc Tích Tuyết kinh hãi, thanh sợ hãi cũng thay đổi, vộivàng kháng nghị.

      Chiêm Mỗ Tư hả hê ở môi rơi xuống nụhôn: "Ngoan, nếu như muốn chọc giậnanh, liền ngoan ngoãn thuận theo , ngày mai liền dẫn em gặp Băng Băng, chúng ta nhà ba người chia lìa lâu như vậy, cũng nên đoàn tụ! !"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 277: nhà ba người chung đụng.
      Edit: Fannie93


      Đến giữa trưa, mặt trời lên cao rực rỡ.

      Lạc Tích Tuyết cùng Chiêm Mỗ Tư ở trong phòng khách sạn vượt qua đêm, mặc dù kiên trì ngủ cùng , nhưng saunửa đêm còn vô sỉ bò lên giường .

      Hai người cùng nhau dùng qua bữa trưa, Lạc Tích Tuyết để bát đũa xuống, bắt đầu nóinghiêm túc với Chiêm Mỗ Tư.

      “Băng Băng ở nơi nào? Tôi muốn thấy con!. yên lòng để con mộtmình.

      Chiêm Mỗ Tư nhìn cái, tiếp tục dùng bữa: “Yên tâm , con bé tại rất an toàn.”

      “Nhưng.” Lạc Tích Tuyết nhíu mày, con còn , bé và Lãnh Khinh Cuồng chưa bao giờ tách ra.

      “Tôi muốn em ở đây bên cạnh tôi!”. Chiêm Mỗ Tư cắt đứt lời , chợt cầm tay : “Chúng ta nên cùng nhau chăm sóc con ,về phần cuộc sống và tự do của em, tôi sẽlàm giống như trước kia nữa.” Đây là quyền hạn lớn nhất có thể cho .

      Sắc mặt Lạc Tích Tuyết đau buồn, tựa nhưđang do dự.

      phải về bên cạnh Chiêm Mỗ Tư sao? Côtrốn thoát khỏi .

      “Em nên biết tính khí của tôi tốt lắm, nếu như em ở lại bên cạnh tôi và congái, tôi khó bảo toàn lúc tức giận đánhđập con bé trận!”. Chiêm Mỗ Tư thấyLạc Tích Tuyết do dự, chợt lấn đến gần ngườicô, cười lạnh.

      Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn : “ dám đánh trẻ con sao?”

      “Ai biết được? nhưng có em, chuyện gì tôi cũng làm ra được, ngay cả chuyện ngượcđãi con em.” Nụ cười trong mắt Chiêm Mỗ Tư càng đậm.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, mặc dùtrong lòng ràng Chiêm Mỗ Tư 98%như vậy là cố ý uy hiếp , nhưng vừa nghĩtới bộ dạng đáng thương của con , lòng của mềm nhũn ra.

      Dù sao lúc mẹ mất sớm, sống cùng với bố, thiếu hụt tình thương củamẹ được, bất kể thế nào cũng thể bỏ con mình.

      “Được rồi, tôi đồng ý với .” Lạc TíchTuyết hít sâu hơi, cuối cùng gật đầu đồngý.

      Khóe miệng Chiêm Mỗ Tư nâng lên: “Nhưvậy là được rồi, tôi phái người đem hành lý của em sang biệt thự của tôi.”

      Lạc Tích Tuyết yên lặng gật đầu, tiếp tụcdùng bữa.

      Tầm mắt Chiêm Mỗ Tư vẫn ngắm nhìn khuôn mặt quyến rũ của , nghĩ đến nhiều chuyện trải qua như vậy, cuối cùng bọn họ có thể ở chung chỗ, khỏi thấy vui vẻ lên.

      Dùng bữa xong, Chiêm Mỗ Tư trực tiếp bếLạc Tích Tuyết lên.

      “A! làm gì đấy?”. Lạc Tích Tuyết mắc cỡ đỏ mặt, vỗ lưng của . Trước mặt mọingười, lại muốn làm gì?

      Chiêm Mỗ Tư hôn vào đôi môi đỏ mọngcủa , cúi đầu cảnh cáo: “ muốn anhở nơi này hôn em, chớ lộn xộn.”

      Lạc Tích Tuyết ngơ ngẩn, cự tuyệt thânmật, nhưng mình lại giãy giụa được,chỉ có thể cắn môi kháng cự nữa.

      Chiêm Mỗ Tư ôm vào vị trí kế bên tài xế, tự mình thắt dây an toàn cho .

      Xe lái ra ngoài, Lạc Tích Tuyết nóigì thêm gì nữa, cho đến khi xe tới biệt thự vùng ngoại thành dừng lại.

      “Đây là biệt thự tôi mới mua, dù sao trongkhoảng thời gian này tôi có chuyệnkhác, chúng ta nhà ba người ở chỗ này nghỉ ngơi, bồi dưỡng tình cảm.” Chiêm MỗTư cởi dây an toàn ra, tựa như có lẽ quyếtđịnh xong.

      Lạc Tích Tuyết chỉ nhìn cái, khôngnói thêm gì, tựa hồ tự hỏi giải thích thế nào với Băng Băng, Chiêm Mỗ Tư mới là bố ruột của bé.

      Chiêm Mỗ Tư ôm Lạc Tích Tuyết vào phòng khách, vừa định đặt lên ghế sofa, lại phát mái tóc dài của dính vào kẹp cà vạtcủa .

      suy nghĩ nên bỏ ra như thế nào,chợt cửa phòng lúc này mở ra, bóng dángnho bật ra.

      “Mẹ!”. Tiểu Băng Băng vui vẻ vẫy tay với Lạc Tích Tuyết, nhưng thấy tư thế thân mật củahai người lớn, bé e sợ, ngây ngô đứng tạichỗ, dám tới gần.

      Lạc Tích Tuyết đỏ mặt, hề nghĩ ngợi,dùng quả đấm đấm vào : “Mau buông tôi xuống!”

      vừa mới muốn giải thích cùng con như thế nào, quan hệ của và Chiêm Mỗ Tư, còn chưa kịp mở miệng, lại để cho con thấy màn thân mật như vậy, con bé nghĩsao?

      “Đừng động, tóc dính rồi!”. Chiêm Mỗ Tư ngăn lại, kiên nhẫn bỏ tóc ra.

      Hai người lớn vất vả mới tách ra, Băng Băng mắt sáng ngời mở to, chợt nâng lên cánh tay, che kín hai mắt của mình: “Con cái gì cũng thấy!”

      xong, còn cười khanh khách.

      Lạc Tích Tuyết với Chiêm Mỗ Tư nhìn nhau, khóc thể cười.

      Đối với Chiêm Mỗ Tư mà , trước mắt congái là đáng như thế, nhưng mẹ bé lại đối với thái độ tốt, xem ra muốn có được trái tim của Lạc Tích Tuyết, cũng nên học Lãnh Khinh Cuồng, nên lấy được trái tim của bé .

      Chiêm Mỗ Tư về phía Băng Băng, kéo tay bé xuống: “Bảo bối, ở chỗ này quen ?”

      Tiểu Băng Băng nhìn Chiêm Mỗ Tư chút, bỗng nhiên lại chạy tới bên cạnh Lạc TíchTuyết, làm nũng : “Mẹ, lúc nào chúng ta về nhà?”

      Lạc Tích Tuyết hoảng sợ, vuốt ve mặt congái: “Băng Băng nhớ nhà?”

      “Vâng ạ.” Tiểu Băng Băng gật đầu cái:“Con nhớ bố!”

      Chiêm Mỗ Tư vừa nghe thấy con mình gọi người khác là bố, trong lòng thấy khó chịu.

      “Về sau, nơi này chính là nhà con!”. nhịn được nhấn mạnh với con .

      Tiểu Băng Băng nghiên đầu nhìn Lạc Tích Tuyết, lộ vẻ hiểu: “Tại sao chúng ta lại ở đây?”

      “Băng Băng thích sao?”. Lạc TíchTuyết cười khổ .

      Tiểu Băng Băng lắc đầu cái, chỉ vào mũi của Chiêm Mỗ Tư, : “Mẹ thích cậu sao?”

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, ngờ con lại như vậy: “Băng Băng?”

      Tiểu Băng Băng đùa giỡn đầu ngón tay, quẹtmồm: “Bố bố thích mẹ, mới cùng mẹ ôm,vừa rồi con thấy mẹ ôm cậu, mẹ cũng thích cậu sao?”

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, nụ cười lộ vẻ bất đắc dĩ.

      phải cho con thế nào đây, cậu ra mới là ba ruột?

      Quan hệ của cùng Lạc Thiên Uy phức tạp, con như vậy, làm sao có thể hiểu?

      “Mẹ thích cậu nên cần bố nữa sao?”.Tiểu Băng Băng lại lời ngược lại trúng….,nghiêm túc suy tư lâu, mở to hai mắtnhìn 2 người lớn.

      Lạc Tích Tuyết nhíu mày, trực giác congái cũng hiểu nhiều như vậy mới đúng: “Băng Băng, những lời này là ai cho con?”

      “Chú Uy !”. Tiểu Băng Băng cũng giấu diếm, thẳng.

      Vừa vặn Uy Mục vào cửa, nghe Tích Tuyết chuyện với con , vội vàng vào giảithích: “Phu nhân, xin lỗi a, tối hôm qua tôi ôm tiểu thư về, tiểu thư đòi về nhà, tôi thể làm gì khác hơn là với tiểu thư như vậy.”

      Lạc Tích Tuyết thở dài cái, cũng khôngtrách cứ: “Này Mục, làm phiền đưa Băng Băng xuống trước, tôi muốn chuyện riêng với Chiêm Mỗ Tư.”

      Uy Mục nhìn Chiêm Mỗ Tư cái, thấy phản đối, dụ dỗ tiểu Băng Băng rời .

      Cho đến khi bóng lưng của Băng Băng biếnmất, Lạc Tích Tuyết mới tức giận chất vấn: “Chiêm Mỗ Tư, rốt cuộc muốn thế nào?Con vừa trở về, để cho thủ hạ nóicho bé những thứ này, con bé còn , khôngtiếp thu nổi! !”

      Chiêm Mỗ Tư nhìn bộ dạng tức giận của ,trầm mặc hồi, mở miệng: “Tôi chỉ muốn con tôi vui vẻ!”



      Chương 278: Tối nay, mang đứa bé ngủ.
      Edit: Fannie93


      “Nếu như hi vọng con bé được hạnh phúc, cũng cần để thủ hạ với con bé những lời giải thích được nhưvậy!”. Lạc Tích Tuyết tức giận gầm .

      Chiêm Mỗ Tư cũng cảm thấy quá mức, bình tĩnh trả lời: “ chỉ dùng phương phápanh cho là đúng dạy cho con , cảmthấy có vấn đề gì.”

      Vẫn là thái độ ai bì nổi như vậy, LạcTích Tuyết bất đắc dĩ nghĩ lại, người đàn ông này luôn tự cho là đúng, cho là có thể điềukhiển tất cả sao?

      làm như vậy, khiến Băng Băng tổn thương rất lớn, biết ?” cau màynhắc nhở.

      Nhìn Lạc Tích Tuyết như vậy giơ cánh lênbảo vệ Băng Băng, Chiêm Mỗ Tư hừ lạnh tiếng, “Là em đưa Lãnh Khinh Cuồng liên lụy vào, phải tại ! Con bé có quyềnbiết cha ruột của nó là ai! !”

      Chiêm Mỗ Tư cũng rất phiền não, sựkhông thể chịu được, con của mình gọingười đàn ông khác là bố, còn thân mậtthế nào, là khiến tức chết!

      Lạc Tích Tuyết nhìn thẳng mắt của : “Người đem tất cả làm cho phức tạp chính là . người tự đại cuồng, cuộc sống của người nào đó cũng muốn nhúng tayvào, cả Băng Băng cũng vậy.”

      vất vả sắp thành công thoát khỏi lòng bàn tay của , nhưng chỉ nhõmkéo cái, lại khống chế lần nữa.

      Chiêm Mỗ Tư hí mắt dựa dẫm vào , LạcTích Tuyết biết nghĩ cái gì, chưa kịp phản ứng, cằm bị người đàn ông nắm.

      “Con của , thể gọi người đànông khác là bố!”. bức tới góc tường,nhìn chằm chằm mắt của .

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn , ấn đường nhéo lại: “ Tôi chỉ hi vọng có thểcho con bé thời gian tiếp nhận .”

      biết rồi, nhưng em cũng phải đồng ý với , trước khi Băng Băng tiếp nhận , em thể ép buộc con bé tiếp nhận người khác làm bố!”. Lời của rơi vào bên tai Lạc Tích Tuyết.

      tay đẩy lên đường, Chiêm Mỗ Tư cúi đầu góc độ hoàn mỹ khớp với lúc nângcằm lên, lòng hai người run lên.

      Mùi hương dành riêng người quanh quẩn ở chóp mũi , Lạc Tích Tuyết khẽ cau lại, cảm nhận được rằng, tim của đập nhanh.

      vừa định giãy giụa, liền nghe thấy âmthanh Chiêm Mỗ Tư ở bên tai mập mờ vanglên: “Đừng động!”

      Lạc Tích Tuyết cảm giác tê trong bụng: “Băng Băng thấy.”

      “Yên tâm, chú ý!”. Chiêm Mỗ Tư đèmôi lên.

      Lạc Tích Tuyết muốn giãy giụa, lại tránh được khí tức bá đạo của . tay nâng gáy của , lưỡi mềm dạo vào trong, mùi hương nam tính theo nụ hôn sâuvào trong miệng .

      Ngực dần dần nóng lên, tay Chiêm Mỗ Tư lại đặt vào ngực bên trái của , cảm nhận được nhịp tim dồn dập của , bắt đầu tăng nhanh hơn: “Tới phòng chứ, hửm?”
      Lạc Tích Tuyết ra lời, trong miệngchỉ kịch liệt thở dốc.

      Chiêm Mỗ Tư chặn ngang ôm lên, lúc còn kịp phản ứng, ôm đặt trêngiường lớn.

      Ga giường trắng làm nổi bật làn da trắnghồng của , váy ren bị Chiêm Mỗ Tư vén đến ngang hông, lộ ra hai chân dài.

      Tay Chiêm Mỗ Tư chạm vào da thịt tinh tếcủa , da thịt Lạc Tích Tuyết phơi bày ra ngoài từ từ đỏ lên, đôi mắt đen nhánh mâu thuẫn vừa ngượng ngùng nhìn , mê người vô cùng.

      Bụng dưới Chiêm Mỗ Tư nóng lên, cúi người đặt lên thân thể của .

      Cứ như vậy đè lên, hôn nóng bỏng như thế.

      Lạc Tích Tuyết mở to mắt, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, khoảng thời gian ngắn thế mà quên mất phản ứng.

      Đúng lúc mất hồn, đầu lưỡi tron trợt củaChiêm Mỗ Tư xông vào trong miệng , dụ hoặc cái lưỡi thom tho ngọt mềm của sau đó cùng nhau dây dưa. Hơi thở nam tínhkhổng lồ phút chốc tràn ngập xung quanh, từ từ tiếng thở dốc nặng nề của trong gian yên tĩnh có vẻ cực kì mị hoặc.

      Lạc Tích Tuyết cảm giác mình bị mê hoặcrồi, thể thừa nhận, mình đối với là có cảm giác, là cảm giác hận đan xen. Có nhiều phần hận , cũng có nhiều phần thương .

      Chỉ có cái hôn đơn giản mà thôi, để mất khống chế.

      Dần dần, mắt đen Lạc Tích Tuyết bắt đầu mờ mịt ướt át, mở mắt nhìn ngũ quan gần trong gang tấc, thân thiết như vậy.

      Ngu sao? Lần nữa bị đầu độc, giống như toàn bộ quyết định của chính mình ởtrước mặt , cũng trở nên bất đồng.

      Từ kháng cứ đến nhắm mắt lại, chuyên tâmcảm thụ nụ hôn này, sau đó bắt đầu nhè đáp lại .

      Chiêm Mỗ Tư như được khích lệ, nụ hôn nàytừ từ sâu hơn, sau đó bàn tay tới trước bộngực mềm mại của , cách vải ren tùy ý vuốtve luồng mềm mại của .

      tiếng ưm từ miệng Lạc Tích Tuyết bậtra, có cảm giác mãnh liệt sung sướng khôngnén được, tự chủ ôm cổ , để chomình gần sát chặt hơn.

      Trong khi hôn hít hai người lâm vào trời đấtmù mịt, cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếnggõ cửa của người giúp việc, mới cắt đứt haingười lâm vào kích tình.

      “Chuyện gì xảy ra?”. Chiêm Mỗ Tư khôngvui hướng về phía cửa hỏi.

      Giọng kinh hoảng của người giúp việc: “Tiểu thư nháo phải về nhà, mấy người chúngtôi ngăn được!”

      Lạc Tích Tuyết nghe được, vội vàng sửa sangquần áo đứng lên: “Tôi xem Băng Băng chút!”

      cần!”. Chiêm Mỗ Tư ngăn cản .

      “Hả?”. Lông mày Lạc Tích Tuyết cau lại, ý của .

      Chiêm Mỗ Tư kiên nhẫn nhìn : “Để cho chuyện với con bé chút.”

      “Nhưng….” Lạc Tích Tuyết có chút do dự.

      Chiêm Mỗ Tư cười kéo tay của , đặt ở bên môi hôn cái: “Em phải cho cơ hội, để cho chuyện với con bé!”

      Lạc Tích Tuyết nhìn , gì.

      Chiêm Mỗ Tư lựa : “Dù sao với con bé là máu mủ, tại tuổi con bé còn ,muốn cho con bé từ từ tiếp nhận , yên tâmđi, giao cho !”

      Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, nên chobọn họ cơ hội.

      Chiêm Mỗ Tư cùng con ở chung mộtngày, con có tiếp nhận hay ,Lạc Tích Tuyết cũng biết, nhưng BăngBăng nháo đòi về nữa, cũng biết dùng phương pháp gì.

      Ban đêm, Chiêm Mỗ Tư cầm laptop làm việc, kiểm tra thủ hạ báo cáo công việc, tiểu Băng Băng vùi trong ngực ăn kẹo hoa quả.

      Rốt cuộc là trẻ con, cho bé đồ ngọt, mấy viên kẹo ngọt là dụ được, huống chi Chiêm Mỗ Tư còn sai người mua cho bé đồ ăn vặt khôngcùng loại, bé vô cùng vui vẻ, còn nhớ phải về nhà nữa.

      bé vui vẻ ăn, bên tay cầm giấy lau vếtbẩn người của Chiêm Mỗ Tư.

      Chiêm Mỗ Tư cũng trách cứ bé, con vẫn người gây , cho đến khi làm việc xong tất, mới bế Băng Băng từtrong lồng ngực lên.

      “Làm sao lại bẩn thế này?” cau mày nhìn bé, bé hình như thích sạch ,kẹo ném loạn, mặt cũng bẩn.

      “Ô ô!”. Tiểu Băng Băng bế lên trênkhông, đá chân lung tung.

      Chiêm Mỗ Tư nhìn bé chằm chằm là biết, phát dáng dấp bé rất giống Lạc TíchTuyết, với chính mình cũng có điểm giống.

      Nhưng tất xấu thích sạch này, lạigiống mình, còn bé cũng thích ăn ngọt,lại thích dọn dẹp.

      “Tối nay, con theo chú ngủ!”. Chiêm Mỗ Tư gì ôm lấy bé.

      được, mẹ con thể tùytiện ngủ cùng với con trai.” Tiểu Băng Băng giùng giằng.


      Chương 279: Chung giường chung gối.
      Edit: Fannie93


      “Chú là ngoại lệ!”. Chiêm Mỗ Tư gì ôm con vào phòng tắm.

      Lần đầu tiên cùng bé như vậychung đụng, theo kinh nghiệm xưa của , đứa trẻ như vậy, bình thường rất sợ , nhưng tiểu Băng Băng là ngoại lệ.

      Đối với sợ hãi chút nào, còn cùng đùa giỡn, rất bình thường cũng rất tự nhiên, chút xa lạ nào, mặc dù bọn họ cũng mới gặp nhau vài lần, nhưng loại máu mủ tình thâm này thay đổi.

      Sau khi tắm xong, Chiêm Mỗ Tư cũng dễdàng đưa vật mềm nhũn ôm lên giường.

      Tiểu Băng Băng ngủ thẳng, bắt đầu nhìn ga giường, thấy sợi vun mảnh ga giườnghoa, nhàm chán kéo ra.

      “Bảo bối, ngủ!”. Chiêm Mỗ Tư dùng đôi taykhép lại ánh mắt bé.

      Ai ngờ tiểu Băng Băng lại mở mắt ra, hai đôimắt to sáng ngời nhìn , chút buồn ngủ cũng có.

      “Sao rồi?”. Chiêm Mỗ Tư dự cảm có chuyện hỏi .


      Tiểu Băng Băng mở trừng hai mắt, nghi hoặcnhìn : “Chuyện trước lúc ngủ đâu?”

      “Hả?”. Chiêm Mỗ Tư ngẩn ra, còn có kể chuyện cổ tích trước lúc ngủ sao? Hồi anhcòn bé cũng có.

      Tiểu Băng Băng từ giường ngồi dậy, bò lên người Chiêm Mỗ Tư: “Mỗi lần trước khi ngủ bố và mẹ con kể chuyện cho con, chẳng lẽ cậu sao?”

      Chiêm Mỗ Tư bật cười, xem ra bọn họ đối vớicon tồi, nhưng kể chuyện trước khi ngủ nên do người bố là mớiđúng.

      “Con muốn nghe chuyện gì?”. cúi đầunhìn con .

      Tiểu Băng Băng nghiêng đầu: “Bạch Tuyết và7 chú lùn hoặc là chuyện bé lọ lem cùng hoàng tử.”

      Chiêm Mỗ Tư nghĩ lát : “Nhữngchuyện cổ tích này bọn họ đều kể cho con cảrồi, hôm nay cậu kể cho con chuyện khác”

      “Khác?”. Tiểu Băng Băng kinh ngạc nhìnanh, bình thường muốn nghechuyện cổ tích, Lãnh Khinh Cuồng cũng sẽchiều theo bé, cậu này kì quái a, lại muốn kể chuyện khác sao?

      Chiêm Mỗ Tư bắt đầu : “Có hoàng tửyêu công chúa, toàn tâm toàn ý với công chúa đó, cho ấy kẹo, cho ấy tòa thành,cũng dành tình cho ấy. Nhưng côngchúa của ta lại chạy theo hoàng tử nước khác, chỉ để lại cho ta tiểu công chúa, nhưng tiểu công chúa đó biết hoàng tử này chính là bố của bé đó.”

      Câu chuyện này ra bắt nguồn từ kiện cùng Lạc Tích Tuyết, vừa xongthì trong mắt chớt động vẻ sức quyến rũ mê hoặc lòng người, tiểu Băng Băng cũng nghe say sưa, đòi phải nghe kết cục.

      bé vội vã muốn biết hoàng tử cuối cùng cóở chung với công chúa hay , nhưngChiêm Mỗ Tư lại cho bé biết, chuyện này vẫn phát triển, kết cục thế nào là quyềnquyết định thuộc về tiểu công chúa kia.

      Tiểu Băng Băng nháy mắt, lắng nghe, dần dần ngủ say.

      Chiêm Mỗ Tư vì con đắp kín chăn, nhàng đặt lên khuôn mặt nhắn mộtnụ hôn, lúc này mới khép cửa ra ngoài.

      Phòng ngủ chính, Lạc Tích Tuyết nằm ởtrên giường, đêm khuya, vẫn chưa ngủ.

      Trong lòng lo âu tình huống Băng Băng cùng Chiêm Mỗ Tư chung đụng, biết tính khí Chiêm Mỗ Tư tốt, những năm nàycàng ngày càng lạnh, biết rốt cuộc có thể dỗ được con bé .

      suy nghĩ, eo liền bị đôi tay vòng chắc, hô hấp nóng rực của người đàn ôngphun ở cổ của .

      “Tích Tuyết” Chiêm Mỗ Tư khẽ cắn vành tai của , ngữ điệu đầu đốc giộng nhu ám chỉ cái gì.

      Lạc Tích Tuyết xoay người, lông mi khẽ run nhè : “Băng Băng ngủ chưa?”

      “Ừ, ngủ say rồi.” Chiêm Mỗ Tư hôn lên môi , tay dò vào trong váy của , dịu dàng vuốt ve: “Bây giờ là thời gian của hai chúng ta.”

      “Từ từ.” Lạc Tích Tuyết né tránh nụ hôn của : “Chúng ta cũng nên nghỉ sớm chút,động tới con bé tốt đâu.”

      Chiêm Mỗ Tư trả lời , mà lè lưỡi, liếm cổ cái: “Tuyết Nhi, em là thơm!”

      Sắc mặt Lạc Tích Tuyết ửng hồng, nhịp timnhanh.

      Hình như dự cảm sắp xảy ra cái gì, kéochăn lên, ngã xuống giường, nhưng ChiêmMỗ Tư lại nhanh hơn bước, vòng qua eo , hôn cổ của , cảm giác tê tê lan tràn ra sau lưng.

      “Tối nay, cho chứ?”. Con mắt thấp củaanh ngắm nhìn, giống như hỏi ý của .
      Lạc Tích Tuyết nhìn , lúc chợt cười gậtđầu cái.

      Dục vọng vào giờ phút này như mở cổng thả mãnh thú ra vậy, Chiêm Mỗ Tư cảm thấy thân thể mình như muốn nổ tung. dùngtốc độ nhanh nhất cởi váy của , nhưng áongực bên trong như theo đối nghịch, vẫn mở được.


      Cuối cùng dứt khoát xé rách, trực tiếptháo ra.

      Cả người Lạc Tích Tuyết da trắng nõn bị nhuộm thành màu hồng nhạt, hơn nữa mái tóc đen nhánh như thác nước mềm mại đượcthả ga giường cùng với thân thể của ,cảm giác như thiên sứ vậy khiến tim Chiêm Mỗ Tư nhảy lên nhanh chóng kì dị.

      Phương diện nhu cầu của luôn rất mạnh,nhất là lúc đối mặt với , luôn kiềm chếkhông được, chỉ ánh mắt của , khiến cả người rung động.

      # che giấu #

      “Ưmh.” Lạc Tích Tuyết khó có thể kiềm chếliền kêu lên, bản năng nâng cổ xinh xắn lên,đầu ngón chân cũng co rúc lên.

      Chiêm Mỗ Tư thuận thế hôn lên hôn của ,tiếng đùa giỡn trầm thấp : “Có cảm giác rồi, sao?”

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, ngượng ngùng quaymặt qua chỗ khác: “ có!”

      có sao? Vậy đây sao?”. ChiêmMỗ Tư cười tà tiếng, # che giấu #, “Như vậy còn có sao?”

      “Ưmh.” Lạc Tích Tuyết run rẩy, gương mặt đỏ bừng.

      “Muốn sao? Tuyết Nhi?”. Bàn tay ChiêmMỗ Tư vững vàng nắm trước ngực mềm mạicủa , đè xuống, ánh mắt như có lửa nhìn :“Có muốn hay muốn? trả lời ?”

      Lạc Tích Tuyết như bị mê hoặc, giọng trả lời: “Muốn!”

      Chiêm Mỗ Tư trong lòng vui mừng, tiếngcười trầm thấp từ môi mỏng của tràn ra:“Được, nhất định thỏa mãn em!”

      Rất nhanh, cùng kết hợp với nhau.

      luồng sóng mãnh liệt đánh tới, Lạc TíchTuyết vì chạm vào mà run rẩy, trongđiên cuồng cơ hồ quên mất lý trí.

      Suốt đêm, muốn lâu, muốn mộtlần rồi lại lần, cho đến khi chịu nổi ngất , vẫn còn người cày cấy.

      Chiêm Mỗ Tử để trần dựa vào đầu giường,ngắm nhìn người phụ nữ khát vọng lâu trong ngực, bên môi nâng lên nụ cười thỏamãn.

      đốt điếu thuốc, thở khẽ ra khói trắng, ôm trong ngực chặt hơn chút.

      Cảm giác rung động lâu, lòng mình hìnhnhư lại bốc cháy lên rồi, tất cả vì người phụ nữ bên cạnh này, để rời , thương , cưng chiều cả đời.

      Điện thoại bên tay vang lên, là giọng phụ nữ,Chiêm Mỗ Tư cau mày, thích lúc nàybị người khác quấy nhiễu.

      Nhưng đối phương lại , con dẫn tới----


      Chương 280: TRAI CỦA BĂNG BĂNG



      Khi Lạc Tích Tuyết tỉnh lại, Chiêm Mỗ Tư đãkhông có ở bên người nữa rồi, vuốt vegương mặt buồn ngủ của mình để giúp nó tỉnh táo hơn, sau đó mới ngồi dậy.

      Ngoài cửa truyền đến trận ồn ào, vộivàng xuống giường, rồi nhìn xuống lầu.

      ngờ nhìn thấy bộ phim tình cảm lãngmạn.

      Chiêm Mỗ Tư cởi áo khoác tây trang đắc giá ra, đem áo sơ mi vén đến khuỷu tay, sau đó chỉnh lại tạp dề ngang hông, phía ngực có hai con thỏ khá to, nhưng thấy có vấn đề,vẫn nở nụ cười rực rỡ.

      Bình thường nhìn chững chạc rất nhiều, bộ dáng lạnh lẽo và tàn khốc, tại chứng khiến cảnh thay đổi như thế, Lạc Tích Tuyết thậtsự sửng sốt, cơ hồ còn kịp thích ứng,nhưng đột nhiên liền bật ra tiếng cười hìhì.

      Nghe được giọng của , bóng dáng nho chui ra khỏi phòng bếp, ôm bắp đùi LạcTích Tuyết .

      "Mẹ, tới !" Tiểu Băng Băng giơ cái đầu khảái lên, hưng phấn .

      Lạc Tích Tuyết ngẩn ra: "?"

      " Băng Băng rất đẹp trai, còn có thể cho Băng Băng người máy, mẹ, mẹ xem !" Tiểu Băng băng hả hê lấy lấy từ trong ngực ra người máy bằng cao su, đưa cho Lạc Tích Tuyếtxem.

      Lạc Tích Tuyết quét mắt nhìn người máy mộtcái, lại nghi hoặc nhìn con mình, trai Băng Băng? Chẳng lẽ là?

      Khi còn chìm trong nghi ngờ, chợt cómột bé trai từ sau lưng Băng Băng tới, lễ phépgọi tiếng: "Dì!"

      Giọng quen thuộc, khiến thân thể Lạc TíchTuyết chấn động, ngẩng đầu lên, quả nhiên là đứa bé nam kia — Bùi Địch.

      "Là cha đưa con đến đây!" Bùi Địch giống nhưnhìn thấu nghi ngờ của Lạc Tích Tuyết , vội vàng giải thích.

      Lạc Tích Tuyết hướng về gật đầu cái, biết Bùi Địch là con trai danh nghĩa của Chiêm Mỗ Tư, nghiêm khắc mà , tại cũng coi như là con trai của .

      Chỉ là Chiêm Mỗ Tư bình thường rất ít mang bé đâu, lần này lại bảo bé đến đây, hơn phân nửa là muốn tìm đứa bé chơi cùng với Băng Băng.

      "Băng Băng rất nghịch ngợm, làm phiền con trông chừng bé!" Lạc Tích Tuyết khách khí mỉmcười với bé.

      "Em ấy là em của con, đương nhiên con phải chăm sóc em ấy." Bùi Địch vuốt ót của mình và .

      Lúc này, Chiêm Mỗ Tư trong phòng bếp đira, để tạp dề xuống, người giúp việc nhìn thấy thức ăn làm hoàn thành vì thế lập tức bưng ra.

      Nhìn đầy bàn thơm ngào ngạt sắc - hương - vị, Lạc Tích Tuyết khỏi hoài nghi, đây đều là do làm sao? người đàn ông như lạicó thể nấu nhiều món thế, chuyện này khôngbiết à nha.

      Chiêm Mỗ Tư tới bên người Lạc Tích Tuyết,hình như nhìn thấu tâm tư của , cười tiếng: " có mấy thứ này, làm sao có thể khiến em tiếp nhận đây?"

      Lạc Tích Tuyết cười nhìn của , khóe mắtliếc thấy Băng Băng leo lên bàn, dùng đôi mắt sáng nhìn món thịt kho tàu mà bé thích nhất

      vừa định ngăn cản, ngờ Bùi Địch lên trước ôm bé xuống.

      "Em chưa có rửa tay, thể ăn cơm!" Bùi Địch giống như người trao, dạy dỗ em .

      Băng Băng phồng má phấn lên, con ngươi tròn trịa lấy lòng: "Vậy đút em "

      "Trước, đưa em rửa tay, rửa tay xong,có thể ăn cơm!" Bùi Địch khiên quyết đem Băng Băng đưa vào nhà vệ sinh.

      Lạc Tích Tuyết nhìn hai đứa bé, ngờ đứa trẻ này, lại có thể trị được con nghịch ngợm của .

      Về tính khí của Băng Băng, từ bị LãnhKhinh Cuồng làm hư rồi, ham mê rất nhiều đồbất lương, rầu biết về làm cáchnào để giúp bé cải chính, thế nhưng Bùi Địchtới, ngược lại có thể làm mẫu cho con .

      " báo với em, liền đem Bùi Địch đến đây, em có tức giận ?" Chiêm Mỗ Tư canh chừng ánh mắt , thử dò xét.

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu cái, cười nhạt: "CóBùi Địch làm bạn với Băng Băng, em rất yên tâm!" Nhìn ra được Bùi Địch là người anhtrai rất hiểu chuyện.

      Chiêm Mỗ Tư cũng cười, ít nhất chuyện này làm sai.

      Hai người đứa bé rửa tay xong, liền ngồi xuống tại bàn cơm, Bùi Địch rất hiểu lễ phép, người lớn chưa đến vẫn chưa được cầm đũa, bé dù có đói cũng dám ăn trước.

      Chiêm Mỗ Tư bảo nhóm người giúp việc lui xuống, trong phòng chỉ còn lại bốn người nhàbọn họ, giống như bao gia đình bình thườngkhác, khí hết sức ấm áp.

      ", em muốn ăn cá!"

      ", em muốn uống canh!"

      ", em muốn ăn cái món rau màu xanh lá cây đó."

      ", đút em viên thuốc đii."

      Băng Băng cứ bảo Bùi Địch gắp món này, món kia cho bé, làm cho bé chẳng ăn được là bao.

      "Băng Băng, muốn ăn cái gì tự mình gắp, khôngcần phiền như thế!" Lạc Tích Tuyết khôngnhịn được mở miệng khiển trách con .

      Đứa này trước kia lệ thuộc vào Lãnh Khinh Cuồng quá nhiều, tại Lãnh Khinh Cuồng có ở đây, bé lại lệ thuộc vào Bùi Địch.

      Băng Băng nghe được lời của mẹ, chỉ có thểle lưỡi cái, tự mình gắp đồ ăn, nhưng lát sau, bé lại nhịn được quấy rầy BùiĐịch.

      "Ánh mắt của có màu Lam này, là đẹp nha." Băng Băng hâm mộ nhìn chằm chằm BùiĐịch.

      Bùi Địch bị bé canh chừng có chút ngượngngùng, buông chén đũa xuống, để cho bé nhìnđủ.

      Tiểu Băng Băng được voi đòi tiên, đưa tay sờ ánh mắt xanh như ngọc thạch của Bùi Địch,thiếu chút nữa đâm chọt vào mặt bé.

      "Băng Băng, thể có lễ phép như vậy!" Lạc Tích Tuyết vội vàng quát con , gắp mấy miếng thức ăn cho vào chén Bùi Địch, thân thiết : "Bùi Địch, con ăn , cần để ý đến nó."

      "Cám ơn dì!" Bùi Địch gật đầu.

      Băng Băng kỳ quái nhìn Bùi Địch, lại nghi hoặc nhìn Lạc Tích Tuyết: "Mẹ, tại sao phải gọi mẹ là dì, phải là của con cũngphải gọi là mẹ sao?"

      câu hỏi ra, mấy người cũng dừng đũa lại, ai động đến cơm nữa.

      Cái vấn đề này có chút khó giải quyết, nhưnglàm như thế nào cũng chưa giải thích được vớibé?

      Bùi Địch đúng là con của Chiêm Mỗ Tư, chỉ là tại Chiêm Mỗ Tư nhận đứa bé này,mà người Lạc Thiên Uy sinh đôi với Chiêm Mỗ Tư , sau khi Chiêm Mỗ Tư qua đời, ThẩmTâm Lam vì muốn ảnh hưởng đến tậpđoàn, Lạc Thiên Uy lại vừa gặp tai nạn xe cộ,mới để cho thay thế Chiêm Mỗ Tư nhiềunăm như vậy.

      ra , nếu tính toán đúng danh sách,Bùi Địch cùng với Lạc Thiên Uy cũng coi như có quan hệ máu mủ, những năm này Lạc ThiênUy cũng mực nuôi dưỡng bé, đặc biệt là đứa này xuất thân khá đáng thương, chuẩn bị nhận bé làm con nuôi mình rồi.

      "Đúng vậy, Bùi Địch, lâu gặp, thế nào lại quên xưng hô? Còn mau gọi mẹ ?" Lạc Tích Tuyết chợt dịu dàng với Bùi Địch.

      Bùi Địch ngớ ngẩn, khó có thể tin nhìn Lạc TíchTuyết.

      Lạc Tích Tuyết thấy đứa bé ngây cả người, đến trước mặt bé, nhìn bé: "Bùi Địch, dì rất thích con, về sau để dì làm mẹ con, đượckhông?"

      Bùi Địch khẩn trương nhìn Chiêm Mỗ Tư mộtcái, thấy khẽ gật đầu, bé lập tức nhào vào trong ngực Lạc Tích Tuyết: "Mẹ!!"

      tốt quá, rốt cuộc bé có mẹ rồi, trong ấn tượng của bé, cha thèm để ý đến bé, nênbé rất muốn có người mẹ, nghĩ tớihôm nay mơ ước lại thành .

      Lạc Tích Tuyết nguyện ý làm mẹ bé, bé lại còn có thêm em .

      "Ngoan! !" Lạc Tích Tuyết vuốt cái đầu của Bùi Địch, trong mắt đầy tràn dịu dàng và nhân hậu.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 281: THIẾU CÂU TRẢ LỜI


      Editor: Tịnh Yên


      Gió mát thổi nhè , rèm cửa sổ khẽ tung bay,trong phòng ngủ to lớn, lẳng lặng nhìn trời đêm như xuyên qua cửa sổ sát đất.

      Lạc Tích Tuyết đứng trước cửa sổ, ngắm bầutrời đêm, ánh mắt lên những tia phức tạp.

      Sau khi cho hai đứa bé ăn cơm nước xong, thìhai đứa ngồi salon xem Anime.

      Thân thể của bị nhốt chặt trong lồng ngựcmột người đàn ông, dưới ánh trăng, hai bóng dáng kéo dài đến vô tận.

      "Tích Tuyết, cám ơn em!" Chiêm Mỗ Tư cúi xuống thầm bên tai .

      "Hả?" Lạc Tích Tuyết hơi nghiêng đầu, nhíu mày nhìn .

      "Cám ơn em nguyện ý tiếp nhận Bùi Địch!"Chiêm Mỗ Tư nắm lấy bả vai của , canhchừng những phản ứng của .

      Lạc Tích Tuyết chỉ cười: "Bé là trai của Băng Băng, em phải tiếp nhận nó chứ! Về sau Băng Băng cũng có bạn để chơi cùng."

      "Băng Băng rất thích Bùi Địch." Chiêm Mỗ Tư cũng cười.

      ghế sa lon, hai đứa trẻ đọc Anime xong,Lạc Tích Tuyết liền dặn dò bọn họ nên ngủrồi.

      Bùi Địch rất ngoan ngoãn rửa mặt, BăngBăng liền lôi kéo cánh ta tay Chiêm Mỗ Tư, bắtanh phải đọc truyện cổ tích cho bé bé mớichịu ngủ.

      Chiêm Mỗ Tư bị quấy đến hết cách rồi, chỉ có thể bỏ Lạc Tích Tuyết lại, đưa cục cưng đingủ.

      Lạc Tích Tuyết tắm xong, ngược lại phải đẩyBùi Địch ra cửa phòng.

      Đứa bé trai này cũng chịu ngủ, cứ mở to đôi mắt ra nhìn .

      Lạc Tích Tuyết mỉm cười đến gần đầu giường:"Là mẹ đánh thức con hả?"

      Bùi Địch lắc đầu cái: " phải, là con vừa nằm mơ."

      "Nằm mơ? Nằm mơ thấy cái gì?" Lạc TíchTuyết ngồi ở mép giường của bé, sau đó nhẹnhàng lau mồ hôi ở lưng bé.

      Bùi Địch nhướng mày: "Nằm mơ thấy con chỉcó mình, cứ ngoài đường, về nhà được, cũng có ai bên cạnh con, nên con liền tỉnh, cũng ngủ được nữa."

      Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, nhịn được đưatay đem Bùi Địch ôm vào trong ngực.

      "Về sau nơi này chính là nhà của con, mẹ chính là mẹ của con, con mãi mãi ở nơi đây, phải ở mình!" nhàng an ủi bé.

      Bùi Địch ra là con riêng của Chiêm Mỗ Tư, ra đời bao lâu mẹ bé liền bị Lisa hại chết,ngay sau đó Chiêm Mỗ Tư cũng bị tai nạn xe cộ.

      Cho nên trong ấn tượng của bé, nhà là nơi lạnh lùng và đáng sợ, Lisa đối với bé chẳng cóchút tình cảm nào cả, Lạc Thiên Uy cũng từnglạnh lẽo với bé như thế.

      Còn về tiếng Mẹ trong tâm tưởng của bé cũng rất mơ hồ, ngược lại Lạc Tích Tuyết lại mếnnhất Lạc Thiên Uy, nên mỗi lần nhìn thấy bacười tươi với , theo bản năng bé liền muốn coi như mẹ của bé.

      Bé còn tuổi, biết, chỉ cần khiến cho LạcTích Tuyết vui vẻ, khiến cho Lạc Thiên Uy – người cha danh nghĩa của bé vui vẻ, như thế ba bỏ bé.

      "Ừ." Bé nặng nề gật đầu, đem đầu chôn vàotrong lồng ngực Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết nâng lên nụ cười ấm áp: "Khôngngủ được, có muốn mẹ ngủ cùng con ?"

      "Có thể ?" Bùi Địch có chút mong đợi, có chút khiếp đảm hỏi. Từ đến lớn, bé chưa khinào được ôm người lớn ngủ cả.

      "Dĩ nhiên có thể, con là cục cưng ngoan ngoãn của mẹ mà." Lạc Tích Tuyết sờ sờ khuôn mặt nhắn của bé, vén chăn lên, chui vào.

      Lần trước trải qua trận khổ sở, biếtđứa bé này phải chịu rất nhiều đau đớn, mặc dù Chiêm Mỗ Tư rất muốn cho đứa con trai, theo ý là để cho con của và anhthừa kế sản nghiệp của , nhưng Lạc Tích Tuyết lại cho để cho toại nguyện.

      Huống chi bọn họ có Bùi Địch rồi, tin tưởng Bùi Địch trưởng thành nhất định là đứatrẻ thông minh, nhất định coi bé là con ruột của mình mà chăm sóc.

      "Bùi Địch, mẹ ôm con ngủ!" Lạc Tích Tuyết bảo bé lên khủy tay của mình, muốn đem BùiĐịch kéo vào trong ngực .

      Bùi Địch do dự chút, từ từ hướng cơ thểmình đến gần Lạc Tích Tuyết, sau đó cả thân thể nho làm ổ vào trong ngực của .

      Cảm giác có mẹ, tốt!!

      Mỗi buổi tối đều ngủ cùng Bùi Địch, người đàn ông nào đó chưa thỏa mãn dục vọng hiển nhiên mất hứng, nhanh chóng dàn xếp tốtcon Băng Băng đầy phiền toái, vốn định tiến là phòng, cùng Lạc Tích Tuyết hưởng thụ thếgiới hai người, ai biết thế nhưng lại ngủ cùngBùi Địch.

      Có con chính là phiền toái, chia sẻ cưng chiều của , hận được đem Bùi Địch từ lòng thích ném ra ngoài, nhưng vừa nghĩ tới Bùi Địch rốt cuộc cũng là con trai của mình, chỉ có thể miễn cưỡng nén lửa giận xuống, trở về phòng ngủ mộtmình.

      Sáng sớm ngày thứ hai, hai đứa bé đều ngồi dậyăn điểm tâm, Lạc Tích Tuyết mới vừa trở lại phòng ngủ, còn chưa kịp phản ứng, liền bị Chiêm Mỗ Tư ném lên giường.

      Quần áo bị xé nát bấy, người đàn ông nàyvĩnh viễn hiểu như thế nào là thươnghương tiếc ngọc, vật nóng mạnh mẽ của đẩyvào cơ thể .

      "Ưmh" Lạc Tích Tuyết hít vào hơi, khôngngờ mới sáng sớm liền bị giày vò đau đớnnhư thế nào.

      "Buông lỏng, ngoan nào, em phải đem bẻgãy mới chịu sao, em muốn ở cùng anhphải ?" Chiêm Mỗ Tư cắn lỗ tai của , thở hổn hển hỏi.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, ôm lấy , có chút sợ: " chút nha, coi chừng bị hai đứa bé nghe được, bọn họ ở bên ngoài."

      Chiêm Mỗ Tư cúi đầu, hung hăng hôn môi củacô, cười : " muốn bọn họ nghe,liền ngoan ngoãn nghênh hợp với , biếtkhông?"

      Lạc Tích Tuyết thẹn thùng đến giận , cũngkhông kháng cự nữa, nghênh đón nụ hôn của , dần hôn trả lại , chủ động đưa đầu lưỡivào khoang miệng , còn liếm lám môi , lại bị ngậm lấy cái miệng

      Hai người từ giường lăn xuống đất, ômnhau dây dưa mãi dứt.

      Chiêm Mỗ Tư đem thú tính phải nhẫn nhịn cảđêm bộc phát ra ngoài, Lạc Tích Tuyết suýt chống đỡ nổi nữa.

      "A" đưa vào lối động , rồi lại hung hăngmột xông vào trong, hai người nhịn được mà phát ra tiếng rên rĩ

      Nhưng lại sợ bị hai đứa bé nghe được, dùng nụhôn ngăn cản môi nhanh, kích thích như vậy, đểcho thân thể bọn họ càng thêm nhạy cảm, mộtbuổi sáng làm bốn năm lần.

      Kích tình qua, Chiêm Mỗ Tư tắm. LạcTích Tuyết đói bụng, mới nhớ đến chuyện cảngày hôm nay mình chưa ăn uống gì cả, cộngthêm việc vận động kịch liệt như thế, cơ hồ khiến đói đến chóng mặt

      Nhặt áo sơ mi rơi vãi đầy đất lên, tùy ý mặc vàocơ thể.

      Mặc dù toàn thân đau nhức, nhưng lại muốn cho ăn no bụng.

      đành phải tới phòng bếp phiên Liễu Phiên, tìm hộp sửa tươi rót vào trong chén.

      Mới vừa uống hớp, điện thoại di động chợt vang lên.

      có suy nghĩ nhiều, cầm điện thoại lên nghe.

      "Xin chào!"

      Đối phương trầm mặc lúc, sau đó giọng quen thuộc vang lên: "Tích Tuyết! !"

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run rẫy, vẻ mặt trong nháy mắt đông cứng lại, tay cầm sữa tươi cũng trở nên cứng ngắc.

      Lãnh Khinh Cuồng! !

      Mấy ngày nay đều đây cùng với Chiêm Mỗ Tư, cơ hồ quên mình còn thiếu cái công đạo, thậm chí gì, liền rời khỏi biệtthự của bọn họ.

      Lạc Tích Tuyết nhanh chóng bình ổn tâm tình,hít sâu, tận lực dùng giọng bình tĩnh: "KhinhCuồng, có chuyện gì sao?"

      " nghĩ chúng ta nên chuyện chút! Bây giờ em có rãnh ?" Lãnh Khinh Cuồng có chút khàn khàn hỏi.

      Lạc Tích Tuyết nhìn về phía Chiêm Mỗ Tư vẫnđang ở trong phòng tắm, do dự chút, nhẹnhàng gật đầu: "Được rồi, chúng ta gặp mặt lát."

      thiếu công đạo, ban đầu là quyếtđịnh ở cùng , bây giờ muốn rời khỏi, phải cho lý do mới đúng.

      Hai người hẹn địa điểm gặp mặt, Lạc Tích Tuyết thừa dịp Chiêm Mỗ Tư tắm, thay quần áo,rồi chạy đến nơi Lãnh Khinh Cuồng đợi.

      Chương 282: Mất khống chế, cường bạo !

      Editor: Trâm Trần

      "Em cái gì? Em muốn chia tay với tôi?"

      Lãnh Khinh Cuồng quả thể tin nhữnggì mình nghe được, chỉ rời mấy ngày mà thôi, dĩ nhiên cùng Lạc Thiên Uy nối lạitình xưa rồi.

      "Đúng vậy, Khinh Cuồng, xin lỗi, về sau emkhông thể sống cùng nữa." Lạc Tích Tuyết có chút khó khăn mở miệng, cùng LãnhKhinh Cuồng ít nhiều cũng ở bên nhau nhiều năm như vậy, đối với chỉ biết tổn thương thôi.

      Lãnh Khinh Cuồng lời nhìn chằmchằm Lạc Tích Tuyết, ánh mắt từ từ mà trở nên thâm thúy, sắc bén, cỗ tức giận vô hình dâng lên đỉnh đầu.

      Lạc Tích Tuyết xoay mặt dám đối diện với , biết là mình đúng, cùng hắnbắt đầu là , bây giờ trò chơi dừng lại cũng là ..

      tận lực để cho mình bình tĩnh cùng từ từ : "Em với vừa bắt đầu là giận dỗi, mặcdù sau đối với em rất tốt, nhưng em phát mình căn bản , cho nên chia tay là cách tốt nhất đối với cả hai chúngta."

      Lãnh Khinh Cuồng phát bắt được cổ tay của , hận cắn răng nghiến lợi : "Em muốn chia tay?"

      "Đúng vậy!" Lạc Tích Tuyết .

      "Lợi dụng tôi xong rồi, em muốn chia tay sao?!!" Lãnh Khinh Cồng nội tâm sóng lớn mãnh liệt,tức giận khó tiêu hét lớn.

      Lạc Tích Tuyết bị nắm tay làm cho đauđớn, đại lực giãy giụa thoát khỏi kiềm chếcủa , nhưng lại thể: "Đúng vậy! Emmuốn chia tay! Em muốn cùng ở chung chỗ nữa!"

      Chuyện cho tới bây giờ, hai người có cách nào để tiếp tục làm bạn,chi bằng vạch mặt, về sau lui tới nữa. biết Lãnh Khinh Cuồngnhất định hận cả đời.

      "Em!" Quả nhiên, Lãnh Khinh Cuồng giận đỏ cảmắt, lần nữa níu cánh tay Tích Tuyết: "Làm sao em có thể dễ dàng ra hai chữ này như vậy! Chẳng lẽ em có tâm sao! Tại sao, giữa tôivà , em lai chọn ? Vô luận tôi đối tốt với em như thế nào, chỉ cần câu của thôi, em sẵn sang bỏ rơi tôi để trở về bên cạnh , có đúng hay ? Lạc Tích Tuyết, em sao cóthể làm như vậy được?"

      như vậy quý trọng , quan tâm , vìcô bỏ ra nhiều như vậy, tại bắt đầuhoài nghi, tình cảm của , rốt cuộc có đánggiá hay ?

      khí lâm vào hồi trầm mặc, Lạc Tích Tuyết biết mình hổ thẹn trong lòng, dámcầu xin Lãnh Khinh Cuồng tha thứ, nhưng ràng thương thế nhưng lại lừa mìnhdối người cùng ở chung chỗ, khônglàm được.

      Lạc Tích Tuyết hít sâu cái, thả lỏng tâm tình : "Em biết những năm này đối với em rất tốt, em đối với thậm chí có chút lệ thuộc vào, chúng ta ở chung chỗ chung đụng cũng rất ấm áp, thế nhưng chút cảm giác đó phải là tình , là em đơn phươngcho là có thể như vậy lừa mình dối người yêuanh, tạo nên sai lầm giữa chúng ta, chúngta nên sớm kết thúc, ít nhất mang đến tổn thương lớn hơn cho đối phương. bây giờ tiếp thu được, em có thể hiểu. Nhưngthời gian sau bỏ xuống tất cả, quên được thôi."

      Lãnh Khinh Cuồng đè nén tức giận trong long,trong đầu lên đủ hình ảnh: "Tôi và em sốngvới nhau lâu như vậy, nhưng chỉ câu nóicủa em là em muốn bỏ liền bỏ sao! Tại sao em có thể liền , liềnkhông . Chẳng lẽ tình trong mắt em cũng chỉ để giải bày lúc đơn thôi sao?"

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, bỏ rơi cánh tay của ra: " xin lỗi, Lãnh Khinh Cuồng, emchưa từng qua , người em là Lạc Thiên Uy. Em bắt đầu với , là bởi vì khi đólà khoảng thời gian khó khăn nhất với em, cứ coi như là em lợi dụng tình cảm của cũng được. tại hiều lầm giữa em và Thiên Uy làm sang tỏ, em quyết định trở lại bên cạnh anhấy, chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu mà."

      Có lúc rất nhiều việc, là muốn trải qua mới cóthể hiểu, trước kia cũng thể khẳng định mình đối với Lạc Thiên Uy có phải là tìnhyêu hay , nhưng ở bên Lãnh Khinh Cuồngmột thời gian, mới phát chỉ có LạcThiên Uy mới mang cho những cảm xúc kia, đó là những cảm xúc mà phải bất kỳ mộtngười đàn ông nào cũng có thể cho !

      thừa nhận tình là ích kỷ , mà chính cũng là người phụ nữ ích kỷ, năm đó nhất thời bị kích thích muốn cùng Lãnh KhinhCuồng ở chung chỗ, rời xa khỏi người đànông mà , có Lạc Thiên Uy cảmthấy an lòng, cứ có cảm giác mất mác trong lòng, cho đến cùng Lạc Thiên Uy tình cảmmất mà được lại, mới lại tìm về loại cảm giácnày !

      Lạc Tích Tuyết muốn tổn thương Lãnh Khinh Cuồng, cũng muốn tổn thương bất luận kẻ nào, nhưng con đường tình yêunày, nếu lựa chọn , liền tránh đượcsẽ bị thương, ai cũng thể may mắn thoátkhỏi.

      “Tôi dùng hết cả đời này để em, quay đầu lại, nhưng trong long em tôi góc cũng khôngbằng Lạc Thiên Uy"khuôn mặt Lãnh Khinh Cuồng tái nhợt, đột nhiên biến sắc, kíchđộng giữ chặt bả vai của Lạc Tích Tuyết, tuyệtvọng quát um lên:

      " cho tôi biết, đây phải là , cho tôi biết ——"

      Lạc Tích Tuyết dùng sức cắn môi, chịulên tiếng.

      Qua lâu mới sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên: " xin lỗi, là em vừa bắt đầu nên trêu chọc nhưng bây giờ, trừ xin lỗi, em biết nên những gì rồi. Về sau chúng ta coi như quen biết, hãy quênem ."

      Dứt lời, lạnh lùng đẩy cánh tay đặt trênvai của xuống, xoay người rời .

      Nào biết Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên giống như nổi cơn điên, từ phía sau lưng ôm lấyLạc Tích Tuyết ném tới ghế sa lon, cả thân thể nhanh chóng đè lên.

      Lạc Tích Tuyết nhịn được vạn phần hoảng sợ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy cặp mắt đen đầy lạnh lẽo kia, như ngọn núi lủa sắp phun trào, lãnh khốc, hiển thị sát khí kinh người.

      sợ thét chói tai, dụng hết toàn lực giãy giụa,nhưng cũng vô ích. chưa từng có ý thức được Lãnh Khinh Cuồng hơi sức lại lớnnhư vậy, phản kháng của dễ dàng liền bị nhất nhất hóa giải.

      Trong lòng xúc động cùng phẫn nộ, cúi đầu mãnh liệt gặm cắn cánh môi của Lạc TíchTuyết, chỉ trong giây lát giữa răng môi hai ngườitràn đầy máu tươi.

      Bất luận Lạc Tích Tuyết né tránh thế nào, Lãnh Khinh Cuồng đều có biện pháp chận miệng củacô lại, nảy sinh ác độc liếm mút môi của .

      Lãnh Khinh Cuồng hung hăng xé váy , cặp mắt đỏ lên: "Em em thương ? Đối với tôi có cảm giác đúng ? Tôi ngược lại muốn xem thử em có phải hay đốivới tôi có cảm giác!"

      "Buông ra Lãnh Khinh Cuồng ưmh" Lạc TíchTuyết bị bộ dạng của hù dọa, giống như ý thức được chuyện sắp xảy ra, dùng sức đấmvào ngực .
      Chỉ là sức lực như vậy đối với người đànông mất hết lý trí mà chỉ giống như tăng them kích thích cho họ mà thôi.

      "Tôi cho em biết! phải em muốn chia tay là có thể chia tay! Tôi muốn lấy được em, liền nhất định phải lấy được!" Lãnh KhinhCuồng căn ngụm ngay cổ của , hung hăngnhìn chăm chú vào mắt của .

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy hồi khó thở, nỗ lực thở hổn hển: " cần"

      Lãnh Khinh Cuồng thấy vẫn buông tay,chỉ biết kháng cự mình, buông tay hai chữkhông ngừng kích thích , để cho càng thêm nổi giận, mất khống chế tát vào mặt cômột cái mạnh.

      "Em a, Lạc Thiên Uy đến tột cùng so với tôi có cái gì tốt? Em lựa chọn , phải là vì địa vị của ngày hôm nay sao? Em thấy tôi sắp phá sản, cho nên muốn vứt bỏ tôi, cùng bỏ trốn phải ? cho cùng em chính là người đàn bà tham danh vị!”

      Lãnh Khinh Cuồng cảm giác mình nên đánh tỉnhcô, tới chỗ này, nội tâm khó giữ được bình tĩnh, lại liên tiếp tát vào mặt , mỗi lầnđều dùng hết toàn lực, chút lưu tình.

      " buông ra! Cứu mạng" Lạc Tích Tuyết bịhắn đánh cho đầu váng mắt hoa, suýt nữa muốnngất xỉu. biết người đàn ông này hoàn toànđiên rồi, chỉ là nghĩ tới phát điên lên đáng sợ như vậy.

      "Thả em ra? Để em trở về bên cạnh ta sao?Em là người phụ nữ đê tiện, nhớem rồi, em còn quấn quýt lấy khôngbuông!" Lãnh Khinh Cuồng gần như rơi vàotrạng thái điên cuồng, lien tục cho mấy cái bạt tai, tức miệng mắng to.

      Lạc Tích Tuyết nghe được hai chữ ‘ đê tiện’này, cũng có chút tức giận, dù là đúngtrước, cũng thể vũ nhục như vậy.

      “Tôi ấy, cho nên muốn cùng ấy ở chung chỗ, cho rằng có thể ngăn cản sao?" có ý định khuất phục cầu xin tha thứ, càng them đổ dầu vào lửa.

      "! em! Tôi mới là người yêuem!" Lãnh Khinh Cuồng nảy sinh ác độc cách y phục gặm cắn , tia máu tràn đầy trong mắt.

      Cái bộ dáng này của Lãnh Khinh Cuồng LạcTích Tuyết chưa bao giờ gặp, rất sợ, nổi điên phát tiết tâm tình của mình.

      Lạc Thiên Uy dù có tức giận như thế nào cũng đánh , thế nhưng người đàn ôngtrước mặt này ngừng dung vũ lực với .

      Lạc Tích Tuyết càng giãy dụa, Lãnh Khinh Cuồng càng dung sức, giống như kìm sắt tự đắc làm cho đau

      tay áp chế hai tay của Lạc Tích Tuyết, cái tay khác cởi áo của ra. nhẫn tâmxé rách quần áo của , căn bản quan tâm sức lực mạnh như thế này làm bịthương. Kèm theo tiếng vải bị xé rách là tiếngkêu cứu của Lạc Tích Tuyết.

      Ánh mắt nóng bỏng Lãnh Khinh Cuồng nhìn chăm chú vào thân thể mê người của ngườitrước mặt, đẹp như thế, chỉ tiếc còn thuộc về mình.

      Nghĩ tới đây, càng thêm giận dữ .

      tay trực tiếp dò xuống váy của Lạc Tích Tuyết, đẩy hai chân ngừng đạp loạn củacô ra.

      Lạc Tích Tuyết hoảng sợ nhịn được nữakhóc rống lên.

      Lãnh Khinh Cuồng tí ti chút nào để ý đếnkháng nghị của , tiếp tục thi bạo, hung hănglên tiếng: " lát nữa em thấy thích"

      " cần, đừng để cho tôi hận !" Lạc Tích Tuyết khóc thầm hô to.

      Lãnh Khinh Cuồng cuồng tiếu ra ngoài, hai mắtđỏ bừng, gương mặt vặn vẹo chịu nổi, như dã thú: "Hận tôi? Ha ha, Lạc Thiên Uy năm đó phải cũng đối với em như vậy sao, em cuối cùng phải sao? Tôi như bây giờ đối với em, lát em cũng chếttôi đấy!"

      xong, kéo xuống khóa kéo quần, đemlấy chính mình hướng trong cơ thể .


      Chương 283: Đời sống thực vật
      Editor: Trâm Trần

      Lúc này Lãnh Khinh Cuồng hoàn toàn rơivào trạng thái mất lý trí, căn bản nghe lọt bất cứ lời nào của , chỉ muốn hoàn toàn đoạt lấy người con trước mặt này.

      trong cơ thể ra sức chạy nước rút,hoàn toàn chút thương tiếc nào.

      Lạc Tích Tuyết chịu được kêu to: "A đau quá dừng tay! dừng tay!"

      tâm lý e ngại cộng thêm thân thể đau đớn, đồng thời đả kích đánh thẳng vào suy nghĩ củacô, quả bị ép điên rồi.

      "Thế nào, bây giờ đối với tôi còn lạnh nhạt nhưvậy ? Hướng về phía Lạc Thiên Uy, em liền nhiệt tình như lửa phải sao?”

      Lạc Tích Tuyết sợ giùng giằng, cố gắng muốn cùng giữ vững khoảng cách an toàn, vội vàng gào lên: "Buông tôi ra, Lãnh Khinh Cuồngkhông cần"

      " tới phiên em cần! ! !" Lãnh Khinh Cuồng lãnh cắt đứt tiếng cầu xin của , trong con ngươi mảnh thô bạo.

      vươn tay, nắm lấy cằm của , hung hăng hôn lên khóe môi ngừng cầu xin của .

      chút thương tiếc Đại dung lực cắn cánh môi đào của , cho đến khi nơi đóvừa đỏ vừa sưng, Lạc Tích Tuyết khổ sở rên rỉ, cũng còn sức để tránh né.

      càng giãy giụa càng khiến trái tim như có cây kim đâm vào, bàn tay to của theo xương quai xanh xinh đẹp của chậm rãitrượt xuống, dừng lại ở trước ngực, dùng lực vuốt ve, muốn có được chút phản ứng của .

      Nhưng là, thất vọng, Lạc Tích Tuyết cắn chặt môi, chết cũng chịu để cho xâmphạm hạ nhục .

      cách nào khống chế thân thể củamình, ít nhất còn có tia lý trí cuối cùng, biết, mình có thể kiên trì tới khi nào, nước mắt rốt cuộc khống chế được rơixuống ——

      Lãnh Khinh Cuồng, tại sao đối với như thế? dịu dàng chăm sóc trước kia giờ nơi nào? bây giờ trở nên tàn nhẫn vô tình, đâylà sao? Lãnh Khinh Cuồng như vậy đáng sợ!

      Lòng của lạnh dần, từ từ phản kháng nữa, cứng ngắc duỗi thẳng thân thể, mặc cho tay của tùy ý chiếm đoạt cùng xâm nhập.

      "Em ở dưới người , cũng cứng ngắc như vậy sao, chút phản ứng cũng có, như cái xác chết? Tôi đối với em đủ thỏa mãn để nâng lên nhiệt tình của em sao?"

      Hô hấp nóng rực của vang lên ở bên tai .

      Vừa xong, bàn tay to của nắm trước ngực mềm mại của , dùng sức đè xuống. Lạc Tích Tuyết bị đau khẽ hô, lại kiên cường chịu nghênh hợp , căn bản là coi như thứ đồ chơi, phát tiết công cụ!

      Lạc Tích Tuyết lời nào, đôi môi cắn đến chảy máu, bị Lãnh Khinh Cuồng trong lúcvô tình liếm đến.

      hung ác ở người gặm cắn, ở vaicô, để lại ấn ký thuộc về mình——

      "Cầu xin tôi, tôi chút! !" Lãnh KhinhCuồng giọng chậm lại, nhưng hơi thở lạnh lẽo lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

      " —— ngươi chết cái ý niệm này ,Lãnh Khinh Cuồng, tôi chưa bao giờ biết kẻ biến thái như vậy! !"

      "Cái em biết vẫn còn rất nhiều —— tôi từ từ để cho em biết, em chủ động, thể làm gì khác hơn là tôi tự tới vậy"

      nâng thân thể của lên, từ phía sau hung hăng đâm vào, hồi như tê liệt đau nhức truyền đến, Lạc Tích Tuyết thanh run rẩy sợ hãi kêu, nhưng mà lại làm nên chuyện gì.

      Cơn ác mộng y hệt trong quá khứ xẹt qua trong đầu , hiểu tại sao đàn ông luôn thích sử dụng sức mạnh, ràng muốn,nhưng tại sao có ai chịu nghe ý kiến của .

      Trước kia Lạc Thiên Uy là như thế này, tại Lãnh Khinh Cuồng cũng như vậy, cực kỳchán ghét loại cảm giác này.

      Chẳng lẽ đàn ông trời sanh chỉ biết lợi dụng thân thể của mình, cưỡng bách phụ nữ sao?

      Đàn ông ra đều giống nhau , trong xương trời sanh tính thích chinh phục phụ nữ, cho dù bềngoài ngụy trang rất tốt, nội tâm vẫn như vậy .

      Đau đớn làm cách nào hô hấp, Lạc Tích Tuyết chỉ có thể cố nén phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào rên rỉ, muốn trốn tránh, nhưng là, thế nào cũng tránh thoát được .

      Mỗi cái tiến quân thần tốc đều làm đauđến tê tâm liệt phế, bị vững vàng kiềm chế dưới thân gì đều thể đẩy ra, cường ngạnh tiến công thân thể.

      Lệ, chảy khô, Lạc Tích Tuyết, thanh khànkhàn, đau đến chút hơi sức nào,nhưng Lãnh Khinh Cuồng như cũ chịu buông tha , cơ ngực bền chắc chảy xuống vàigiọt mồ hôi trong suốt.

      Lạc Tích Tuyết tuyệt vọng thở ra hơi, trước mắt mảnh tối đen, hận được cứ như vậy chết .

      Ý thức của dần dần mơ hồ, trong đầu hỗnloạn chịu nổi.

      lúc này, đạo bóng người vọt vào chỗ bọn họ, nhặt vật nặng dưới đất lên hung hăng đánh vào người Lãnh Khinh Cuồng.

      Lãnh Khinh Cuồng té xuống , bị buộc buông Lạc Tích Tuyết ra.

      "Tích Tuyết, Tích Tuyết, em sao chứ?"Cầm Tư Liên lo lắng chạy tới, cởi xuống áo khoác phủ lên người của Lạc Tích Tuyết.

      cho là bao giờ tổn thương LạcTích Tuyết, nghĩ tới thế nhưng lại dùng cái phương pháp ngu xuẩn này để giữ ấy lại.

      "Lãnh Khinh Cuồng, là quá đáng, làm sao có thể như vậy đối với Tích Tuyết?"Cầm Tư Liên nhịn được trách cứ té ta.

      Lãnh khinh cuồng chỉ là lạnh lùng liếc cái, khuôn mặt khinh thường: "Biến, nơi nàykhông có chuyện của ! !"

      nghĩ qua, muốn đem Tích Tuyếtmang , tuyệt đối để cho rời , càng thể nào đồng ý chuyện muốn chia tay.

      xong, lần nữa đến gần Tích Tuyết, Lạc Tích Tuyết mới vừa rồi bị kinh sợ, đối vớiLãnh Khinh Cuồng theo bản năng kháng cự,thấy đến gần mình, lại tự chủ khẩn trương, toàn thân phát run.

      " được qua đây! ! !" run rẩy thanh .

      "Tích Tuyết, cùng tôi về nhà, về sau tôi khôngđể cho em rời tôi mà !" Lãnh Khinh Cuồng đem ôm chặt lấy.

      Cầm Tư Liên bây giờ nhìn nổi nữa, qua kéo Lãnh Khinh Cuồng ra, đem Lạc Tích Tuyết bảo hộ ở phía sau: "Khinh Cuồng, cầu xin thành thục chút được ? ấy đãnói rồi, cũng trả thù ấy rồi, còn muốn như thế nào nữa, buông tay !"

      "Buông tay? tôi buông tay?" Trong mắtLãnh Khinh Cuồng lên tia điên cuồng, bàn tay to của hung hăng nhéo bóp lấy cổ củaCầm Tư Liên," tính làm gì? Lạc Tích Tuyếtlà người phụ nữ của tôi, tôi để cho ấy rời , nếu như dám tiết lộ hành tung củacô ấy cho Chiêm Mỗ Tư biết, tôi tại liềngiết chết ."

      "Khụ khụ ——" Cầm Tư Liên lập tức cảm thấy khó thở, sắc mặt nhanh chóng chuyển qua xanh mét, Lãnh Khinh Cuồng càng gia tăng sức lực, độc ác muốn giết chết .

      " muốn giết tôi?" Trong mắt của đầy nước mắt, tâm càng thêm đau tê tâm liệt phế, vì có thể cùng Tích Tuyết ở chung chỗ, hắnnhư thế này mà độc ác muốn mạng của .

      "Tư Liên! !" Lạc Tích Tuyết nhìn thấy Cầm Tư Liên đau đớn, từ hoảng hốt tỉnh táo lại, xông tới kéo lấy cánh tay bóp cổ Cầm Tư Liên ra: "Lãnh Khinh Cuồng, buông tay, như vậy côấy chết mất!"

      "Tôi chính là muốn ta chết! !" Lãnh Khinh Cuồng trong mắt khắc nghiệt, ý lạnh lan tràn, bóp cổ của Cầm Tư Liên, cái tay khác đẩy Lạc Tích Tuyết ra.

      Lạc Tích Tuyết vốn thân thể hết sức lực, cănbản là đứng vững, bị Lãnh Khinh Cuồng như vậy đẩy ngã, cả người nặng nề ngã xuống, nện đầu vào đất lập tức ngất .

      "Tích Tuyết! !" Hai người đều chấn động, vộivàng chạy đến bên người Lạc Tích Tuyết.

      Cầm Tư Liên đỡ Lạc Tích Tuyết dâyk, cẩn thận kiểm tra.

      Lãnh Khinh Cuồng khẩn trương hỏi: " ấy thếnào rồi?"

      " hôn mê, trước đưa ấy bệnh viện! !" Cầm Tư Liên nóng nảy .

      Khi Lạc Thiên Uy nhận được tin tức chạy tới bệnh viện, các bác sĩ làm cấp cứu cho lạc Tích Tuyết.

      "Xin hỏi vị nào là người thân bệnh nhân?" Bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra ngoài.

      Lạc Thiên Uy Lập tức bước lên: "Là tôi, ấy như thế nào rồi?"

      "Tiên sinh, tình hình của bệnh nhân mấykhả quan." Bác sĩ thở dài .

      ra là, trải qua kiểm tra phát Lạc Tích Tuyết vì đập đầu xuống nền đất cho nên dẫnđến hôn mê bất tỉnh. tại trong óc của bắt đầu tạo thành khối máu, lấy khối máu ra sẽphải làm giải phẩu, nhưng khối máu hiên tại lạiđang chèn lên dây thần kinh quan trọng, nếu phẫu thuật thành công dẫn đến cáichết.

      Cho nên tại biện pháp duy nhất, chỉ có thểdựa vào dược vật ổn định khối máu khuếch tán,chờ máu bầm tự tản .

      Nhưng là máu bầm khi nào tan ra, có ai biết, có lẽ mấy ngày nữa tản , có lẽ mười mấy năm sau, thậm chí vĩnh viễn đều tỉnh.

      Nghe lời này, Lạc Thiên Uy cầm cự nổi ngã ngồi ở ghế, lâu thể .

      Mà Lãnh Khinh Cuồng cũng từ mới vừa rồi mất trí liền tỉnh táo lại, trong lòng áy náy, ảo nãokhông thôi.

      "Phanh! !"

      Nặng nề quyền nên thẳng lên khuôn mặtcủa Lãnh Khinh Cuồng.

      Lãnh Khinh Cuồng có né tránh, cứng rắnnhận quyền của Lạc Thiên Uy

      "Nếu như ấy vĩnh viễn tỉnh lại, tôi khiến cho cả Lãnh thị chôn theo! !" Cặp mắtLạc Thiên Uy đỏ lên, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tức giận, như dã thú, tùy thờisẽ bộc phát.

      Lãnh Khinh Cuồng bị đánh vào đất, câu đều ra.

      ngu, bối rối, thậm chí hi vọng Lạc ThiênUy có thể như vậy đánh chết ! !
      biết mình đáng chết, làm tổn thương .

      có thể vĩnh viễn tỉnh lại —— bác sĩ như vậy, thể nghi ngờ là tuyênbố Lạc Tích Tuyết có thể trở thành người sốngđời sống thực vật.

      làm hại ! !

      "Sớm biết, tôi nên để cho ấy đơn độc tìm ngươi! !" Lạc Thiên Uy sắc mặt tối đen,ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Lãnh Khinh Cuồng, chậm rãi từ trong lòng ngực móc ra mộtcây súng lục.

      Ánh mắt của Lãnh Khinh Cuồng trống rỗng nhìnhắn, nhúc nhích, câu.

      "Ngươi lại dám làm tổn thương ấy như vậy?"Lạc Thiên Uy đề cao giọng , chỉ cảm thấy lửagiận trong nháy mắt bị đốt lên, trong lòng có cái gì muốn nổ tung.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :