1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 251: Em rời , chết.
      edit: Fannie93


      Mưa, giọt giọt tí tách rơi xuống, như màuxám, bao phủ cả thành phố.

      Lạc Tích Tuyết che dù, mình trongmưa.

      Chiêm Mỗ Tư mờ mịt phía sau , nhưngkhông có áp sát quá gần, sợ nhích tới gần, liền biến mất thấy.

      biết lúc này muốn gặp lại ,cho nên cảm thấy nên cùng giữ mộtkhoảng cách, đợi tỉnh táo lại, có lẽ bọnhọ có thể dễ dàng chuyện.

      chậm rãi, si ngốc theo Lạc Tích Tuyết tới đường cái.

      Chợt Lạc Tích Tuyết dừng bước lại, gọi xe taxi, nhanh chóng lên xe rời .

      Chiêm Mỗ Tư hoảng hốt, lập tức tới bên xe taxi gõ cửa, nhưng xe chỉ trước mặt lóe lên, liền luôn.

      vẫn từ bỏ, điên cuồng chạy theochiếc xe taxi, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng mông lung trong chiếc xe đó.

      cứ như thế đuổi theo xe taxi, trong miệng ngừng kêu tên Lạc Tích Tuyết.

      Nhưng ác độc dừng lại.

      chạy theo con đường, dừng lại, tiếp tục chạy, vẫn dừng lại.

      Tim của bắt đầu luống cuống, sợ sẽbiến mất như vậy thấy nữa.

      Xe chạy càng nhanh, cách càng xa, bóng lưngcủa càng , cho đến khi mơ hồ, thấy .

      Thể lực kịch liệt tiêu hao, khiến Chiêm mỗTư thở gấp gáp, hai chân đau ngã xuống mặtđất.

      “Tích Tuyết, tại sao em muốn rời khỏi ?”. Trong đầu tự lầm bẩm mấy câu.

      Có tia chớp phá vỡ bầu trời, tiếng sấm vang ầm ầm lên, mưa như trút nước, như đánh vào người mọi người, chọc da thịt người, như châm gai.

      Chiêm Mỗ Tư ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, như mất tri giác, mưa to vẫn hugn hăng cọ rửa thân thể .

      Toàn thân có chỗ nào khô, trongvà ngoài y phục đều bị mưa dính ướt.

      Nhưng để ý, như pho tượng vậy, ngắm nhìn hướng Lạc Tích Tuyết rời , đểmưa cọ rửa mình.

      “Ôi, người kia phải chết rồi chứ?”.Người đường bên cạnh kêu lên.

      Chiêm Mỗ Tư trong mưa nhúc nhích,mặt mũi trắng bệnh, cặp mắt vô hồn, sựdọa người.

      “Có nên báo cảnh sát a! !”. Mấy người điđường định bấm điện thoại.

      Chợt chiếc xe taxi lái tới, khóclóc sướt mướt, che dù đến gần Chiêm Mỗ Tư.

      “Chiêm Mỗ Tư? mình ở dưới mưa này làm gì?”. Lạc Tích Tuyết sốt ruột ngồixổm bên cạnh , đưa tay lau thân thể , phát toàn thân lạnh lẽo.

      Chiêm Mỗ Tư sững sờ nhìn Lạc Tích Tuyết, đột nhiên có ý thức đến gần , kéo vào trong ngực, ôm chặt lấy , vùiđầu vào trong cổ của .

      Đây là nhiệt độ của , cũng là mùi thơm người , nhu đắm chìm vào trong đó,vĩnh viễn buông ra.

      Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, đưa tay muốn đẩyhắn ra, nhưng hai cánh tay Chiêm Mỗ Tư như đá, ôm chặt .

      “Chiêm Mỗ Tư, ở đây làm gì? Buông tôira, làm đau tôi! !”. Lạc Tích Tuyết khó thở giãy giụa.

      Bây giờ còn đường, bọn họ để ý tới ánh mắt của người khác, ôm trongmưa, ngại quá, cũng phải đóng phim.

      Chiêm Mỗ Tư hơi buông ra chút,trong lòng đau đớn, nhưng tròng mắt xuấthiện tia sáng.

      “Tích Tuyết, là em sao? biết ngay là em, em bỏ được đấy, đúng ?”

      lần nữa ôm chặt , giống như là bảo bối nhất đời, rốt cuộc làmmất mà có được lại rồi.

      Lạc Tích Tuyết biết nên trả lời thế nào, đưa tay vuốt ve mặt lạnh lẽo của : “Chiêm Mỗ Tư, tôi đưa về nhà, dínhmưa lâu như vậy, cảm đấy! !”

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư nguyện ý rời , siết chặt bả vai của , nhìn vào mắt , thanh giọng: “Tích Tuyết, chúng tabỏ hết tất cả khổ sở và thù hận, cho cơ hội, để cho theo đuổi em lầnnữa, coi như cho bồi thường được ?”

      Lạc Tích Tuyết trong nội tâm run lên, mang theo tia luống cuống cùng mờ mịt, mất hồn cắn môi dưới.

      “Chiêm Mỗ Tư, thể bỏ tôi sao?”. hít sâu hơi.

      Lòng của Chiêm Mỗ Tư như bị cái gì đánh, đè nén đau đớn, biểu lộ đau đớn mặt.

      thể”. Chiêm Mỗ Tư trong mắt lóe lên tia ảm đam: “ cũng từng nghĩ buông tha em, nhưng làm được, em, coi em như tính mạng của mình, nếunhư em rời khỏi …. chết mất, thậtsẽ chết mất! !”

      Lạc Tích Tuyết quay đầu, tránh khỏi ánh mắtcủa , tại ánh mắt của làđáng sợ, dọa người, đỏ thắm, như tuyệt vọng trống vắng, như giây kế tiếp phá hủy ai đó.

      Lòng của cứ nhảy lên, nếu như rời khỏi , giết chứ?

      kịp phản ứng nữa, Chiêm Mỗ Tư đột nhiên vươn tay, cố định đầu của , hôn xuống.

      “Chiêm Mỗ Tư làm cái gì? Ưmh”. Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, vội vàng muốn quay mặt sang, để cho hôn.

      Trời mới biết bây giờ muốn làm gì? Bây giờ bọn họ đường cái, bị hôn nhưvậy, cần, cũng muốn.

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư hiển nhiên có nghe thấy kháng nghị của Lạc Tích Tuyết, sắp giãy giụa, đem đầu lưỡi sâuđưa vào trong miệng bay lượn.

      hôn sâu, đem đầu của hướngvề phía mình, cho động đậy.

      Lạc Tích Tuyết giãy giụa, gào thét, như vậy lại dám trước mặt mọi người vuốt ve thân thể của .

      độc ác, nổi giận cắn vào đầu lưỡi củaanh.

      Máu tràn ngập, Chiêm Mỗ Tư rốt cuộc buông ra, chỉ trong mắt đầy dục vọng,để cho kinh hãi

      “Chiêm Mỗ Tư, chúng ta tìm chỗ nóichuyện chút , nơi này là đường! !”. LạcTích Tuyết nhanh sửa sang quần áo, nổi giận trừng mắt về phía an.

      Chiêm Mỗ Tư dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhắn của : “ xin lỗi, Tích Tuyết, thể khống chế được, em làm choanh điến cuồng, để cho kiềm chếđược! !”

      Lạc Tích Tuyết ngước mắt, nhìn cái:“ thôi, tôi mời uống cà phê!”

      Chiêm Mỗ Tư lúc này toàn bộ chú ý người , dắt đâu, liền theo , chỉ cần có thể ở nơi đó thấy là được rồi.

      tại hai người cũng ướt, Lạc Tích Tuyếtvốn muốn đưa Chiêm Mỗ Tư về nhà, nhưngnghĩ tới trong nhà còn có Tống Khuynh Vũkia, trong lòng của thoải mái, đưa Chiêm Mỗ Tư tới phòng trong kháchsạn.

      Suy nghĩ chút cũng thấy đáng buồn, bọnhọ là chủ ngôi nhà mà ở khách sạn, ra khiến người ngoài như Tống Khuynh Vũ tiến dần từng bước.

      Nơi này là khách sạn gần biển, hơi biểnxông vào mũi, làm cho người ta cảm giácthoải mái.

      Chiêm Mỗ Tư dọc đường cũng hỗn loạn, vừa rồi ở trong mưa lâu như vậy, dù cơ thểlàm bằng sát, cũng khó tránh khỏi bị bệnh.


      Chương 252: TỰ HỦY HOẠI, ĐỂ Ở LẠI! !



      Nhưng muốn để cho Lạc Tích Tuyết lo lắng, vẫn kiên trì như cũ.

      Cho đến khi tới phòng, cũng nhịn được ngã xuống mặt đất.

      "Chiêm Mỗ Tư?" Lạc Tích Tuyết kêu lên mộttiếng, kịp chạm đến mặt , cơ thể nóng đến dọa người.

      sốt rồi?! theo bản năng muốn mua chút thuốc cho .

      Nhưng vừa quay người lại, Chiêm Mỗ Tư lại nắm chặt váy , để cho .

      " cho !!" dùng chút sức lực còn lại, ánh mắt cố chấp như cũ.

      Lạc Tích Tuyết thở dài, ngồi xổm người xuống, giọng an ủi: "Chiêm Mỗ Tư, bệnh rồi, em chỉ muốn xuống dưới, mua thuốc cho !"

      "Em đừng rời khỏi , gọi những người khác mua!" Chiêm Mỗ Tư ôm chặt, đểcho rời khỏi .

      Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ, chỉ có thể cho tiềnboa, bảo phục vụ mua thay.

      cũng bảo người mang theo cháo loãng, dụChiêm Mỗ Tư ăn, giúp thay bộ quần áo ướt, rồi đưa cho người ta làm sạch bộ quần áo củaanh.

      vất vả làm xong loạt công việc, mệtmỏi thở ra.

      Chiêm Mỗ Tư cũng nằm ở giường ngủ thiếpđi, chỉ là dù ngủ vẫn rất lo lắng, tayvẫn ôm chặt eo của , cả người giống như đứa bé nép ở trong ngực , tựa như sợ biến mất.

      Lạc Tích Tuyết chỉ có thể cùng ngủ với , chỉlà thể ngủ được, ngờ Lạc Thiên Uy mặc dù trưởng thành, vẫn còn lệ thuộc như thế.

      cho là sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, nhất định rất thất vọng về , nhưng anhvẫn nắm chặt tay muốn buông.

      Chẳng lẽ phải bất chấp tất cả, ở lại bên cạnhanh sao?

      làm được, chờ tỉnh dậy, cùng mọi chuyện.

      Ngủ mấy giờ, lại uống thuốc, Chiêm Mỗ Tư dầnhạ sốt.

      Lạc Tích Tuyết dẫn xuống lầu ăn cơm, sau khi ăn xong, cả người lấy lại tinh thần như bình thường.

      "Thiên Uy, lần này em muốn ly hôn!" hít hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt .

      Tay Chiêm Mỗ Tư cầm dao nĩa lập tức dừng lại, cõi lòng đau thắt lần nữa ùa tới.

      "Em muốn rời khỏi ? Tại sao cho thêm cơ hội?" nhìn chằm chằm vào mắt : " chưa từng Tống Khuynh Vũ,chỉ là ta đơn phương , lần kia là ta hạ xuân dược, nếu như em bởi vì chuyện này mà muốn ở bên cạnh , có thể đigiết ta ngay lập tức!!"

      Lạc Tích Tuyết lập tức khẩn trương lắc đầu:" cần, Thiên Uy, làm sao lại giết người!" Coi như Tống Khuynh Vũ cố ý tínhtoán, giết cũng thể giải quyết vấn đề,huống chi giữa bọn họ cũng phải chỉ cóvấn đề của Tống Khuynh Vũ.

      Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư phiếm hồng: "Chỉ cần cóthể cùng với em, cho dù muốn giết ngườiai, đều nguyện ý vì em! !"

      "Nhưng chúng ta thủy chung là chị em ruột."Lạc Tích Tuyết thở dài, trong con ngươi ảm đạm ánh sáng.

      Nhớ tới đứa trong bụng, về sau chào đời sẽkhông thấy mặt cha, đành lòng.

      ràng là lỗi lầm của người lớn, tại sao khiếnđứa bé chịu đựng, huống chi đoạn tình cảm nàycủa bọn họ là nghiệt duyên, cũng chẳng thể đến cùng.

      " sớm với em rồi, quan tâm, chỉ cần chúng ta lòng nhau, cần gìso đo những thứ kia? Huống chi với thân phận Chiêm Mỗ Tư của bây giờ, ai dám hoài nghi em và thích hợp ở bên nhau!!" Chiêm Mỗ Tư nắm chặt tay của ,nóng nảy muốn cõi lòng với Lạc Tích Tuyết.

      "Tích Tuyết, lòng em, từ đầu đến cuối chỉ mình em, em hãy tin tưởng , cho thêm cơ hội nữa được haykhông? Những chuyện như lần trước, đảmbảo cho nó xảy ra lần nữa!"

      "Nhưng tôi cùng Lãnh Khinh Cuồng lên giường, còn mang thai đứa bé của ta, anhkhông ngại sao?" Lạc Tích Tuyết có chút mờmịt trừng mắt nhìn Chiêm Mỗ Tư thử dò xét hỏi

      Lòng của Chiêm Mỗ Tư hung hăng bị đánh mộtphát, đau đớn : " là đàn ông, chuyệnnhư vậy ngại, chỉ cần em đồng ý ly hôn với , về sau ở lại bên cạnh , có thể so đo chuyện em cùng LãnhKhinh Cuồng, bao gồm tiếp nhận con của ta!"

      Lạc Tích Tuyết trầm mặc, trong mắt dâng lên chuỗi chua xót

      ngẩng đầu nhìn , gương mặt tuấnnhư thế, tác phong nhanh nhẹn của người đàn ông xinh đẹp, tiền cũng có rất nhiều, lo gì tìm được tốt hơn ?

      có chút hiểu, chẳng những cùngLãnh Khinh Cuồng léng phéng, nhưng cũngtha thứ. hiểu vì sao chấpnhận chịu uất ức vì như thế.

      càng như vậy, trong lòng của lại càng sợ, ràng xứng với , lại chẳng chịu buông tay .

      "Tiếp tục như vậy nữa, chúng ta chỉ biết càng thêm khổ sở." Lạc Tích Tuyết hít sâu cái, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, "Lạc Thiên Uy, hãy buông tay em ra, xem như em cầu xinanh."

      Chiêm Mỗ Tư nghe xong, chợt chấn động,khuôn mặt bỗng chốc trắng xanh.

      Lạc Tích Tuyết tránh khỏi kiềm chế của , nhìn nữa, xoay người, yên lặng rời .

      Trong lòng đau đớn đến tuyệt vọng, hàng loạtđau đớn xâm nhập trái tim Chiêm Mỗ Tư.

      quyết tuyệt tình như thế, vô tình rời khỏi

      muốn cùng ly hôn, cùng người đàn ôngkhác rời khỏi đây, về sau xuất trong cuộc đời .

      Nhìn bóng lưng Lạc Tích Tuyết, từ từ biến mất ở trong mắt của , lòng của Chiêm Mỗ Tư giống như bị đào lên, ngực trống rỗng, chỉ cócon mắt đen như mực là khẽ động đẩy.

      , cho phép rời khỏi , khôngcho phép cần , cam lòng, thể, cho phép

      "Lạc Tích Tuyết!!!" Chợt thét gào gọi tên .

      Thân thể Lạc Tích Tuyết chấn động mạnh, đôimắt sớm ướt đẫm lệ, giật mình đứng tại chỗ.

      Chiêm Mỗ Tư liền nhảy mấy bước, tới trướcmặt .

      "Muốn thế nào mới có thể chứng minh yêuem là chân ?" Đôi mắt đỏ bừng, nội tâm đau như bị ai xé rách.

      Lạc Tích Tuyết trừng mắt nhìn , hiểuanh

      chứng minh cho em thấy, để cho em biết tâm tình của đối với em, tột cùng làkiên định bao nhiêu!!!” - Chiêm Mỗ Tư chầm .

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt chứa tình điên cuồng cùng thống khổ cựcđộ.

      ác độc của vừa ngoan vừa khéo, giống như là có dự cảm xảy ra cái gì tốt chuyện, nhanh chóng nhào qua Lạc Thiên Uy.

      Chỉ là kịp

      Lạc Thiên Uy cầm cầm con gao găm,chợt cắt đường dài cổ tay mình

      Máu tươi vẩy ra ngoài, văng đến mặt Lạc Tích Tuyết, nhiễm đỏ bộ quần áo trắng như tuyết của , cả áo sơ mi màu trắng tất cả đều biến thành máu đỏ tươi.

      “A!!!” Lạc Tích Tuyết nghẹn ngào gào lên, cơhồ còn sức để hít thở.

      Làm thế nào cũng nghĩ đến, Lạc Thiên Uy dùng phương thức cực đoan và tàn nhẫnnhư vậy.

      " điên rồi? có phải bị điên hay ?" vọt tới bên cạnh , kéo lấy cánh tay của , dùng sức gầm thét.

      Thế nhưng tàn nhẫn này vẫn ngừng lại, ngược lại vẫn còn tiếp tục.

      Chiêm Mỗ Tư cứ như vậy cầm dao đâm vào tay mình, chút do dự trợt mũi dao khắp nơi.


      Chương 253: LY HÔN, PHẢI LÀ ẤY




      Máu tươi văng khắp nơi, tất cả mọi người đều kinh hãi, ngơ ngác nhìn hai người.

      giọt, giọt chất lỏng màu đỏ xuống mặt Lạc Tích Tuyết, người, tóc,khiến bụng đau thắt, tâm như có ai chia nămxẻ bảy.

      lập tức ngăn cản Lạc Thiên Uy tiếp tụcthương tổn tới mình, nước mắt chảy ròng ròng: " điên rồi? có biết mình làm gì ?"

      " phải em để ý đến quan hệ chị em của chúng ta sao? tại liền đổ máu, máu chạy hết rồi, em với còn quan hệ!"Lạc Thiên Uy hề chớp mắt chăm chúnhìn vào .

      Lạc Tích Tuyết điên cuồng lắc đầu, sắc mặt tái nhợt khó coi: "... nên làm như vậy, em cho phép tổn thương mình!!"

      Lạc Thiên Uy rung động tay, cầm dao găm lên, chút do dự cắt thêm đường nữa tay mình.

      " làm như vậy, em quan tâm sao?" Lạc Thiên Uy cười khổ, bóng dáng của đung đưa trước mặt , nhưng lại bắt được:"Lạc Tích Tuyết, em còn quan tâm sao?"

      Lạc Tích Tuyết kinh hoảng ôm lấy Lạc ThiênUy: "Thiên Uy, nên tổn thương mình như vậy, van , còn như vậy, lòng của em sẽđau chết đấy!!"

      "A . . . ." Lạc Thiên Uy đột nhiên phát ra tiếng tiếng kêu khổ sở, mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, đỉnh đầu lại nặng nề đau đớn, trời đấtquay cuồng, mọi vật chung quanh đều ràng.

      Lạc Tích Tuyết nóng nảy ôm , biết anhnhất định bị khí huyết tấn công, lập tức quay đầu kêu to: "Mau gọi xe cứu thương, gọi xe cứuthương !!"

      Trong phòng cấp cứu của bệnh viện, Lạc TíchTuyết nóng nảy đứng ngoài cửa.

      Lòng của nhảy lên tới cổ họng, Thiên Uy,nhất định thể có việc gì, nhất địnhkhông thể!!

      bắt đầu có chút hối hận, chẳng lẽ làmsai sao, hại Thiên Uy, cũng hại chính .

      Chỉ là ngờ, Lạc Thiên Uy dùngphương thức cực đoan như vậy để giải quyết vấn đề, nếu như biết, nhất định kích thích nữa.

      "À, Bác sĩ, y tá, chồng tôi như thế nào?" Tống Khuynh Vũ nhận được tin tức cũng chạy tớibệnh viện, nóng nảy chạy đến hỏi bác sĩ.

      "Chồng , vậy vị này tiểu thư là?" Mới từ trong phòng cấp cứu ra, bác sĩ khỏi kinhngạc: "Hai người, đến tột cùng ai là vợ của cậu ta?"

      "Là tôi!" Hai đồng thời trả lời.

      Bác sĩ chần chờ nhìn hai người, chậm rãi mở miệng: "Bệnh nhân bị kích thích rất lớn, những vết dao tay chảy máu rất nhiều, chỉ là mộtcánh tay coi như tạm ổn, từ nay về sau, xin hai người ngàn vạn lần đừng khiến ấy kích động nữa."

      "Tôi hiểu rồi." Lạc Tích Tuyết bận tâm gật đầu.

      "Tốt lắm, bây giờ có thể vào thăm cậu ta rồi!"Bác sĩ nhường đường.

      Lạc Tích Tuyết vừa định cất bước vào, Tống Khuynh Vũ đứng sau lưng hung hăng đẩy cômột cái: "Lạc Tích Tuyết, đều là do hại Thiên Uy ra thế này, có mặt mũi gặp ấy sao?"

      "Chúng tôi còn chưa ly hôn, tôi là vợ của anhấy, thăm ấy có cái gì đúng!" Lạc Tích Tuyết ngước mắt, khách khí đáp lễmấy câu.

      Nhìn thấy Tống Khuynh Vũ tức giận dậm chân,muốn vào, Lạc Tích Tuyết lại ngăn cản ta: "Chồng tôi cần nghỉ ngơi, vào khiến anhấy tức giận, mời rời !!"

      "Tôi ?" Tống Khuynh Vũ trợn mắt, thể tin nhìn .

      " sai, tôi tin tưởng Lạc Thiên Uy muốngặp tôi hơn là gặp !" Lạc Tích Tuyết sử dụng ánh mắt ý bảo Uy Mục kéo Tống Khuynh Vũ ra, xoay người vào phòng bệnh.

      giường bệnh Lạc Thiên Uy vẫn còn ngủ mêman, đến đêm khuya mới tỉnh lại, córên rỉ, chỉ có những giọt mồ hôi trán ngừng rơi xuống.

      "Rất đau sao?" Lạc Tích Tuyết bắt tay lại,tay của lạnh quá, chút cũng cógiống nhiệt độ người bình thường.

      Lạc Thiên Uy mở to miệng, phát ra chút âmthanh yếu ớt, Lạc Tích Tuyết nghe , nhưng đoán được gì.

      " hãy yên tâm , em ở đây với !" lời cam kết.

      Lạc Thiên Uy vui mừng vẻ ra nụ cười, giốngnhư đứa bé, lấy được kẹo ngọt vậy.

      Lạc Tích Tuyết dụ uống thuốc, rồi còn ngồibên cạnh gọt táo cho ăn.

      Lạc Thiên Uy lẳng lặng nhìn , thâm tình : "Tích Tuyết, em là người phụ nữ nhất,cũng là người phụ nữ duy nhất quan tâm đến , coi như em , cũng ở bên cạnh , đừng bỏ rơi , tựa như ngày trước"

      Lạc Tích Tuyết câu, nhưng tiếpthu tất cả lời cho , nước mắt lặng lẽ rơi thấm ướt chiếc giường đơn.

      cũng , chẳng ít hơn

      Chỉ là lúc hai người ở chung chỗ, khôngphải chỉ cần là được.

      có thể so đo với ánh mắt của ngườingoài, nhưng nhất định phải đè nén khát vọngcủa mình, chữ cũng thể !

      Bởi vì là chị, nhất định phải lý trí, phảitỉnh táo, thể tiếp tục theo con đường sai lầm của em trai.

      để lại đứa bé trong bụng, chính là việc duynhất có thể làm cho .

      xong, Lạc Thiên Uy chìm vào giấc ngủ, Lạc Tích Tuyết đem chăn đắp kín cơ thể , xoay người ra khỏi phòng bệnh.

      Bóng đêm tràn ngập, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nhìn thấy đường ra của mình.

      Đến tột cùng phải làm sao? Mới có thể làm cho tất cả mọi người chịu đến tổn thương? biết.

      muốn gọi điện thoại cho Lãnh Khinh Cuồng,nhưng tắt máy.

      có chút ngoài ý muốn, đây là điện thoại diđộng riêng của , cho tới bây giờ chỉ mở vì , hôm nay làm sao tắt máy?

      Lòng có chút mơ hồ lo lắng, còn tự an ủi mình, có thể là Lãnh Khinh Cuồng bận chuyệngì đó.

      Sáng sớm thức dậy, Uy Mục mang đến cho ý đồ dùng hằng ngày, Lạc Tích Tuyết ở trong bệnh viện chăm sóc Lạc Thiên Uy.

      Nghe ý tứ trong lời của Uy Mục, Tống Khuynh Vũ vốn định nương nhờ nhà bọn họkhông , tại Lạc Thiên Uy lại mới vừa vàoviện, thể để cho kích động.

      Có Lạc Tích Tuyết ở bên người , tinh thần Lạc Thiên Uy tốt hơn rất nhiều.

      Mỗi ngày đều đúc ăn, giúp rửa mặt, đọc báo cho nghe, có lúc còn giúp thay quần áo, thuận tiện dùng khăn lông ấm lau mồhôi cho .

      Da thịt của màu đồng sáng loáng, cơ bắp đẩy đà lại khoa trương, chứng tỏ người đàn ông cường tráng.

      người có rất nhiều vết thương, nhưng để cho người ta cảm thấy khó coi,ngược lại càng khiến cho có thêm nhiều sức quyến rũ.

      Lạc Tích Tuyết tỉ mỉ giúp lau thân thể, khilau đến cánh tay bị thương của , nhìn thấyanh cắn răng, chân mày nhíu chặt.

      "Làm cho đau hả?" Lạc Tích Tuyết nhẹgiọng hỏi, cảm thấy lực tay mình hết mức có thể.

      Lạc Thiên Uy gì, nhưng đột nhiên kéo qua Lạc Tích Tuyết lại, khiến kịp phảnứng, liền bị hôn lên hai bả vai, sau đó chiếm đoạt đôi môi .

      Lạc Tích Tuyết vừa muốn tránh thoát, nhưng nghĩ tới cánh tay đầy thương tích của , sợ làm đau, liền để cho hôn, tùy ý liếmmôi , mang theo những chơi đùa.

      Hôn… hôn, cũng bắt đầu hôn mê, bị nụ hôn triền miên của làm cho tinh thần suy yếu, cẩn thận từng li từng tí đáp trả nụ hôn của , càng ngày càng kịch liệt, cho tới khi đem tay vò vào tóc của , theo những sợi tóc chạmvào gương mặt mê người của , da thịt của bóng loáng, nhàng và khoan khoái

      Mùi nước sát trùng biến thành mùi hương hoangái, hai người đều lọt vào nơi thiếu dưỡng khí khiến cơ thể hít thở thông, ôm lấy nhau chặt, xa rời.

      Cho đến khi những cảm xúc giải thíchđược bị kẻ khác xông vào cắt đứt!

      Lạc Tích Tuyết vội vã đứng dậy, sửa sang lại quần áo xốc xếch, lại phát nút áo ngayngực mình chẳng biết từ lúc nào bị Lạc Thiên Uy cởi ra, chỗ đó cao đến chết người, cài lạiáo ngực của mình.

      Rồi trừng mắt nhìn cái, Lạc Thiên Uy lại cười xấu xa, khiến bất giác hổ thẹn.

      "Hai người …. các người….?" Tống Khuynh Vũ đứng ở cửa, nhìn bộ dáng thân mật của hai người, giống như là người ngoài cuộc.

      Vẻ mặt của chẳng như người có lỗi, có tứcgiận, hơn nữa là nồng nặc cam lòng.

      "Các người là chị em ruột mà! !" Rốt cuộc ta rống lên, giống như đồ đạc của mình bị người talấy , ta căm hận nhìn chằm chằm Lạc TíchTuyết.

      Lạc Tích Tuyết gì, thậm chí ngay cả nhìn cũng nhìn ta cái, xoay ngườiđi vào phòng vệ sinh chỉnh sửa lại quần áo.

      Nhưng khi từ phòng vệ sinh ra, thế nhưngthấy Tống Khuynh Vũ nằm ở người của Lạc Thiên Uy, dùng phương thức mới vừa rồihôn , hôn lên môi Lạc Thiên Uy.

      "Rầm!!" Lạc Tích Tuyết như bị sét đánh, tâmgiống như là xoắn vào bể đau thương.

      Mới vừa rồi Lạc Thiên Uy hôn , rồi lại hôn Tống Khuynh Vũ, coi mình là Hoàng đế sao, có thể nuôi mỹ nhân thành tam cung lụcviện?

      tức giận đẩy cửa bước ra, liều mạng bỏ qua tiếng gào thét sau lưng Lạc Thiên Uy, sao đó đá cửa bỏ .

      Dù là Tống Khuynh Vũ ép buộc thế nào, hai người nhau lại có thêm người, chịu nổi.

      Muốn mỗi ngày đều nhìn thấy người phụ nữ khác đuổi theo chồng của mình? Còn được nhắc nhở người phụ nữ đó, bọn họ là chị - em, có nên ở chung chỗ ?, kia mới thích hợp bên cạnh Lạc Thiên Uy nhất.

      Tiếp tục như vậy, hỏng mất .

      tới hành lang bệnh viện, Lạc Tích Tuyết cảm giác tâm tình buồn bực, lại gọi điện thoại được cho Lãnh Khinh Cuồng, dứt khoát châm điếu thuốc.

      Vừa định hít hơi, khói đột nhiên bị người rút .

      " mang thai, thể hút thuốc lá!!" giọng của Thẩm Tâm Lam cơ hồ là mệnh lệnh .

      "Mẹ" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn người tới, biết tại sao ta lại quan tâm đứa bétrong bụng .

      Thẩm Tâm Lam có vòng vo, trực tiếp thuyết minh chủ ý của mình: “Lần này là tôi cốý đến bệnh viện tìm , tại Thiên Uy khôi phục hoàn toàn, tôi hi vọng cùng nó ly hôn!"

      Mặt Lạc Tích Tuyết liền biến sắc, tâm giốngnhư bị dao găm.

      Thẩm Tâm Lam lạnh lẽo : "Tống Khuynh Vũmới là đứa con dâu tôi muốn, ấy cũng buông tay Thiên Uy, mà gia tộc của ấy cùng có thế lực, trong tương lai có thể trợ giúpcho Thiên Uy. Nhưng sao? cho nóđược cái gì? Trừ tổn thương, chính là liên lụy,nếu để cho người ngoài biết là chị ruột củanó, vậy cơ nghiệp mà nó cực khổ tạo dựng baonăm nay, bị hủy trong chốc lát rồi !"

      " xin lỗi, con hiểu con mang đến rất nhiềutổn thương cho Thiên Uy, cho nên con càngkhông muốn rời ấy, nếu thế càng làm ThiênUy tổn thương nhiều hơn!!" Tròng mắt Lạc TíchTuyết u ám.

      " sai rồi, chỉ khi rời khỏi nó, tổn thươngkia mới có thể biến mất!" ánh mắt Thẩm TâmLam lạnh lùng: "Bối Dạ Xức gửi thông điệp cuốicùng cho , nếu như ngươi phải cùng Lạc Thiên Uy ly hôn, ông ta đem quan hệ chị em của và nó ra ánh sáng, đến lúc đó khôngchỉ phá hủy tương lai của Thiên Uy, mà cònphá hủy tương lai đứa trẻ trong bụng ."

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, .

      Thẩm Tâm Lam lại : " còn người đànông tên là Lãnh Khinh Cuồng đúng , ta bị Bối Dạ Xức bắt , chỉ khi nào vàLạc Thiên Uy chính thức ly dị, mới có thể chuộc Lãnh Khinh Cuồng về, cũng phải hyvọng và Thiên Uy ở chung chỗ, mà hạichết người khác chứ?"


      Chương 254: Lạc Tích Tuyết mất tích
      Editor: Trâm Trần

      "Cái gì? thấy Tích Tuyết?"

      Chiêm Mỗ Tư cực kỳ tức giận quát. mới từ trong phòng bệnh ra ngoài, nghe được mấy tên thủ hạ cùng Uy Mục bẩm báo.

      Mấy ngày nay Tống Khuynh Vũ mãi quấn lấy , phiền muốn chết, vốn tưởng rằngTích Tuyết chỉ là tức giận cho nên tạm thời rờiđi, nghĩ tới thế nhưng thấy.

      "Chủ nhân" Uy Mục nghe được giọng củaChiêm Mỗ Tư, lập tức quay đầu , vẻ mặt trở nên khó coi.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Còn mau ! !" Ánh mắt lạnh lẽo của Chiêm Mỗ Tư nhìnmấy người bọn họ, gấp gáp hỏi.

      Ánh mắt Uy Mục né tránh, lời ra khỏi miệng: "Chủ nhân, ra phu nhân mấy ngày trướcđã thấy rồi, chỉ là lão phu nhân cùng Tốngtiểu thư cho tôi cho chủ nhân biết!"

      "Tích Tuyết thấy, ấy nơi nào rồi hả ? Các người có tìm ấy hay ?" Đáy long Chiêm Mỗ Tư giờ chỉ còn lo lắng,trong đầu nhất thời trống rỗng, nắm chặt áocủa Uy Mục hỏi.

      "Chủ nhân, chủ nhân người trước hãy bình tĩnhmột chút! !" Uy Mục khuyên: "Ngài bây giờ còn bị thương, bác sĩ ngài thể tứcgiận, thể bị kích thích!"

      Chiêm Mỗ Tư tận lực khiến cho mình tỉnh táolại, ánh mắt tĩnh mịch dần trở nên ảm đạmxuống: "Tích Tuyết, ấy rời khỏi tôi! Trước khi ấy có gì hay , hoặc là để lạicho tôi cái gì đó?"

      Uy Mục cùng mấy tên thủ hạ nhìn chăm chú mộtcái, từ trong lòng ngực chậm rãi móc ra phong thư, đưa tới tay Chiêm Mỗ Tư: "Phu nhân trước khi , để lại cái này, đưa cho ngài ——"

      dám nhìn mặt của Chiêm Mỗ Tư lúcnày, chỉ là cúi đầu đem phong thư đưa về phíahắn, Chiêm Mỗ Tư cuống quít nhận lấy, mở ra vừa nhìn thấy, là giấy thỏa thuận li hôn.

      Bên trong còn kèm theo tờ giấy, nét chữ xinh đẹp đập vào mắt :

      "Thiên Uy, em , cần tìm em nữa, giấy thỏa thuận li hôn, em ký rồi, về sau chúng ta ràng! mình em cũng sống tốt, tin tưởng em, tự em chăm sóc tốt cho bản thân, em chúc hạnh phúc! ! Bảo trọng, Tích Tuyết!"

      trận gió thổi tới, giấy viết thư phiêu lạc trênmặt đất, sắc mặt Chiêm Mỗ Tư tái nhợt, chút do dự xoay người, vọt ra khỏi phòng bệnh.

      Uy Mục ngẩn ra, thấy động tác của Chiêm Mỗ Tư, cuống quít kêu to: "Chủ nhân, người bây giờkhông thể ra ngoài ——"

      Chiêm Mỗ Tư vẫn ngừng chạy, điên cuồng nung đỏ ánh mắt của : "Tôi phải tìm ấy! !"

      Uy Mục vội vàng ngăn trở, theo bản năngkhuyên nhủ: "Chủ nhân, người căn bản biết phu nhân nơi nào, biển người mênh môngnhư vậy, giống như mò kim đáy biển, làm sao ngươi tìm được phu nhân?"

      "Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải tìm được co ấy, tôi tuyệt đối để cho ấy rời khỏi tôi, tuyệt đối thể! !" Chiêm Mỗ Tư bất chấp tất cả lao ra cửa, tròng mắt đen nhánh nay nhuốm màu tuyệt vọng.

      Lúc này bác sĩ cùng y tá nghe được thanh, cũng chạy tới, nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư lướt qua bọn họ chạy ra ngoài, bọn họ lập tức thét tiếngthét chói tai: "Mau mau ngăn ta lại, ta bây giờ thể ra ngoài"

      Mấy tên thủ hạ rất nhanh liền đuổi theo, bác sĩ cùng y tá vây quanh, muốn đem kéo vềphòng bệnh.

      Chiêm Mỗ Tư mất lý trí, chỉ biết điên cuồng la hét: "Buông tôi ra, mau buông tôi ra! Các người muốn nhốt tôi sao? Buông tôi ra a —— tôi muốn tìm vợ của tôi, tìm vợ của tôi!!"

      Bác sĩ hết sức bình tĩnh, bệnh nhân như vậy, họđã thấy nhiều rồi, ôn hòa : "Cậu bây giờkhông thể ra ngoài, cậu mất máu quá nhiều, vẫn còn rất yếu, nếu như còn làm động tác kịchliệt như vậy nữa, hủy toàn bộ cánh tay của cậu, cậu bây giờ cần nhất là nghỉ ngơi đầy đủcùng bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể. "

      "Câm miệng!" hai mắt Chiêm Mỗ Tư hằn đầy tơ máu, thân thể yếu ớt rung động dứt, còn ngừng thở hổn hển: "Thân thể là của tôi, cần các người quan tâm, mau buôngtôi ra, mau — buông — tôi — ra ——"

      " xin lỗi Chiêm Mỗ Tư tiên sinh, tôi có tráchnhiệm với than thể của ngài!" Bác sĩ mặt chút thay đổi : "Y tá, dìu lên giường"

      Mấy y tá dìu lấy thân thể hư mềm của Chiêm Mỗ Tư lên giường, Chiêm Mỗ Tư chia lìa giùng giằng, tiện tay liền cầm lên bình hoa, liền đem nó hướng khung sắt cuối giường gõ .

      Chỉ nghe"Bùm" tiếng, bình hoa vỡ thànhtừng mảnh văng khắp nơi. Bác sĩ cùng y tá cũngbị dọa sợ ngây người, sững sờ nhìn hoàn cảnh trước mắt.

      "Uy Mục, chuẩn bị xe, tôi muốn tự mình tìm Tích Tuyết!" Chiêm Mỗ Tư mặt lạnh hướng uy mục phân phó.

      Uy Mục mặc dù gật đầu, cũng là có thâm ý khác,ánh mắt quét qua mấy tên thủ hạ bên cạnh.

      Mấy tên thủ hạ đồng loạt xông lên, rối rít vâyquanh Chiêm Mỗ Tư, ba chân bốn cẳng kéo .

      Chiêm Mỗ Tư dùng sức giãy giụa kêu lên: "Cácngười muốn thế nào? Tất cả phản rồi sao? Mau thả tôi ra! Buông ra ——"

      " xin lỗi chủ nhân, lão phu nhân giao phó,ngài tuyệt đối được bước ra cửa phòngbệnh bước! !" Uy Mục vừa cúi đầu xuống trước mặt Chiêm Mỗ Tư, vừa áy náy .

      Chiêm Mỗ Tư dung sức vươn ra tay ra: "Tôi mới là chủ nhân của các người? Các người dám làmtrái lời tôi, có tin tôi có thể phát súng giết chết các ngươi? Tránh ra!"

      Uy Mục cúi đầu, bất đắc dĩ : " xin lỗi chủ nhân, tôi buộc phải làm như vậy, Bối Dạ Xức đãphái người đem cả bệnh viện bao vây, nếu nhưngài ra ngoài tìm phu nhân, bọn họ lấymạng của ngài , ngài sống ở chỗ này nghỉ ngơithật tốt, thuộc hạ nhất định đem phu nhân tìm trở về đấy! !"

      " —— tôi muốn ở trong bệnh viện,tôi muốn tìm Tích Tuyết, Tích Tuyết, em hãy trở lại! ! thể có em a! !"

      Chiêm Mỗ Tư cả người rơi vào trạng thái điên cuồng, có cách nào ức chế đau đớn đangkhông ngừng nuốt , để cho mặt trởnên tái nhợt vặn vẹo khổ sở, khóe miệng còn tuôn chảy ra dòng máu tươi.

      biết bộ dáng tại của có bao nhiêu dọa người, người ở chỗ này tất cả đều ngây dại.

      Rốt cuộc bác sĩ dẫn đầu phản ứng kịp, kinh sợ thét chói tai: "Nhanh dùng thuốc mê , tâm tình bệnh nhân quá kích động, khốngchế nổi"

      bác sĩ khác lập tức sáng tỏ, nhanh chóngchích thuốc mê vào người trong nháy mắt,hai chân Chiêm Mỗ Tư mềm nhũn vô lực ngồichồm hỗm mặt đất. Những bac sĩ kia đem bế lên giường bệnh.

      " cần! nên đụng tôi Tích Tuyết Tích Tuyết" ý thức Chiêm Mỗ Tư bắt đầu mơhồ, trong miệng cũng ngừng lẩm bẩm tên của người con mà mình thương, cặp mắtđen nhánh trống rỗng kia giờ phút này tất cả đều là hình ảnh của Lạc Tích Tuyết.

      Thanh càng ngày càng , hơi sức giãy giụa cũng càng ngày càng .

      Trong mắt của là cái bóng của , đột nhiêngiống như mảnh sương trắng mông lung , nước mắt chậm rãi từ trong mắt chảy xuống, ánh mắt kia tuyệt vọng mang theo tử khí.

      "Tích Tuyết, đừng rời khỏi !"

      Sau câu ấy, Chiêm Mỗ Tư hoàn toàn khôngcòn ý thức, cũng động đậy được nữa.

      Đêm, nhàng, từ từ đến.

      Chiêm Mỗ Tư từ trong khổ sở tỉnh lại, đôi con ngươi ảm đạm còn sức sống, bóngdáng lạnh lẽo thon dài giống như là tới từ địangục trong, toàn thân lệ khí giống như có thểđem mọi thứ chung quanh phá hủy hết.

      Bác sĩ cùng y tá ai dám đến gần .

      Ngay cả hai ngày trước người mà mỗi ngày đềutới bệnh viện quấn lấy Tống Khuynh Vũ, cũng biến mất.

      ta biết Chiêm Mỗ Tư biết Lạc Tích Tuyết đãbiến mất rồi, ta khổ sở nghĩ ra nhiều chiêu như vậy bỏ ra nhiều tinh lực như vậy, cuối cùngcũng đem người phụ nữ kia ép bỏ , về sau Chiêm Mỗ Tư chỉ là của mình .

      Chỉ là cần phải có thời gian để chiếm được long của Chiêm Mỗ Tư, cần phải có thời gian để quên người phụ nữ kia, lúc này nếu nhưbuộc quá chặt, nhất định kết quả hoàn toàn ngược lại.

      Những ngày gần đây, có gần thêm nữa, cũng phân phó những người khác nên quấy rầy .

      Vì vậy Chiêm Mỗ Tư rất tự nhiên ra khỏi bệnh viện, chẳng có mục đích đường.

      Bởi vì Lạc Tích Tuyết rời đả kích đến ,mấy ngày nay cũng chịu uống thuốc, cũng theo lời thầy thuốc trị liệu, thân thể ngày càng sa sút.

      Sắc mặt tái nhợt, lảo đảo đường, người còn mặc áo bệnh nhân.

      đường người đường cũng đối với chỉ chỉ chõ chõ, rối rít nghị luận phải là từ bệnh viên tâm thần ra đấy chứ, thậm chí có người còn trực tiếp bấm số của cảnh sát báo cáotình hình.

      Trong mắt Chiêm Mỗ Tư chỉ còn phiến trotàn hắc tịch, để ý tới ánh mắt nhòmngó của những người đường, cũng nghe tới những tiếng tiếng cười kia, tiếng xe ồn ào, chỉ sống ở trong thế giới của , khôngmục đích gi, chút cảm giác nào về phíatrước .

      có nhận biết phương hướng, cũng khôngcó mục tiêu, mất , cuộc đời của còn có cái gì ý nghĩa đây?

      biết, tình nguyện tìm cái chết.

      Tiếng cười ngọt ngào của Lạc Tích Tuyết vẫn còn bên tai , gương mặt thanh lệ của ngừng xuất trước mặt .

      "Tích Tuyết" chợt nhìn thấy trong đámngười hình bong rất rất giống , liềnvọt tới, ôm chặt lấy .

      "Tích Tuyết, Tích Tuyết, em chưa rời khỏi , biết là em cam lòng rời khỏi ! !"hai cánh tay Chiêm Mỗ Tư nhốt chặt lấy , hítthở thông, để cho cách nàotránh thoát.

      "À? Ưmh buông tôi ra! !" Người phụ nữ ra sứcgiùng giằng, vừa giận vừa sợ.

      Bạn trai của ta vọt tới, níu lại cánh tay ChiêmMỗ Tư, đẩy ra: "Này,mày là ai? Sao dám ôm bạn tao?"

      "Tích Tuyết, Tích Tuyết" Chiêm Mỗ Tư khôngđể ý đến người đàn ông này, mà là lần nữa vươn tay về phía của người phụ nữ đó lần nữa.

      Người phụ nữ kinh ngạc kêu to, người bạn traibực mình quyền đánh xuống: "Làm gì? Muốn bị đánh có phải ? Dám trước mặtmọi người ôm bạn của tao? Có phải muốn ănđòn hay ?"

      Chiêm Mỗ Tư có bất kỳ phản ứng nào,cặp mắt đen nhánh trống rỗng có tiêu điểm nhìn .

      Người đàn ông bị chọc giận, tức giận mắng lên tiếng: "Tao xem mày những là người mù,còn là người điếc, càng là kẻ ngốc dám đùabỡn bạn tao? cho mày chút mùivị, mày còn tưởng rằng lão tử tao dễ bắt nạt!"

      xong người đàn ông quyền muốn đánhxuống tiếp nhưng bạn liền vội vàng kéohắn.

      "Thôi, xem người này thần trí bình thường, đoán chừng là nhận lầm người, chúng tađừng để ý đến ..., ngộ nhỡ điên lên, sẽgiết người, chúng ta thôi”.

      Người đàn ông híp híp mắt, cảm thấy bạn nóicó đạo lý, nhưng vẫn là cam lòng mắngmột câu: "Mẹ nó, bị đàn bà đá, thành ra bộ dạngnày sao!"

      "Mày ai bị đàn bà đá? !" đôi mắt Chiêm MỗTư chợt tối , hung hăng đứng dậy đem ngườiđàn ông quật xuống đất.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 255: Hôn lễ của Lạc Thiên uy cùng Tống Khuynh Vũ
      Editor: Trâm Trần

      Mưa, chẳng biết từ lúc nào, nhàng rơi xuống.

      Cơn mưa tháng sáu, xen lẫn những tia chớp, càng rơi xuống càng lớn.

      Người đường rối rít tránh né, về nhà, dọn quán, loạn thành đoàn.

      Lạc Thiên Uy vẫn như người có ý thức,giống như cái xác hồn, ánh mắt trốngrỗng.

      Trong mắt chỉ thấy nụ cười ngọt ngào rạng rỡ của Lạc Tích Tuyết, đôi mắt to sáng ngời vẫn hướng nháy vài cái, cảm giác tất cả ý chí của mình theo rồi.

      người tài xế mắng to: "Bệnh thần kinh!Băng qua đường liều mạng như vậy, muốn chếtsao? Nếu như phải là tôi lái xe tốt nếu là người khác đụng chết ngươi mới là lạ,ngươi muốn chết cũng được nhưng cầnlàm lien lụy tôi!"

      Lạc Thiên Uy để ý, vấn tiếp tục .

      Ban đêm tịch mịch, chỉ có mình , có người nào làm bạn.

      Mưa càng xuống càng lớn, đâm vào da thịt,nện vào trong lòng, là đau đớn thấu xương.

      Nước mưa hòa cùng nước mắt, long của LạcThiên Uy lại càng trống rỗng hơn.

      đạo đen xe xoẹt qua, chiếu được khuôn mặt tái nhợt của , giống như cảm giác, cũng có ý thức, vẫn đề nước mưa cọ rửachính mình.

      Chợt, ngực hồi đau đớn, ho khan rangoài bụm máu.

      Máu bị nước mưa rửa sạch, nhưng vạt áo lạinhuộm mảnh màu đỏ như tươi.

      “Chủ nhân, tôi rốt cuộc cũng tìm được ngài" Uy Mục đem xe dừng lại, nóng nảy chạy đến bên cạnh Lạc Thiên Uy.

      vừa đến gần nhìn, chỉ thấy Lạc Thiên Uy toàn thân ướt đẫm, tóc ướt dán chặt vàomặt của , đầu tóc rũ rượi, áo trước là mộtmảng màu đỏ.

      Uy Mục thất kinh, vội kêu lên: "Chủ nhân, saongài lại thành ra bộ dáng này? Ngài mắc mưa, lại hộc máu, phải là viêm phổi lại phát tác chứ?"

      Uy Mục đầy đầu mồ hôi lạnh, cầm bàn tay lạnhlẽo thấu xương của Lạc Thiên uy.

      Tim của lập tức liền trầm xuống, hốc mắt đều đỏ: "Chủ nhân, làm sao ngươi có thể thương tiếc bản than như vậy? được, được! Tôi lập tức đưa ngài bệnh viện"

      " cần, tôi bệnh viện, trực tiếpđưa tôi về nhà!" Lạc Thiên Uy đột nhiên hét lớn tiếng, tiến thẳng vào trong ghế xe.

      "Nhưng là, thiếu gia, cậu bây giờ bộ dáng như vậy nhất định phải bệnh viện mới được a" UyMục lo lắng quan tâm .

      Lạc Thiên Uy lắc đầu, nằm xuống đệm xe:"Đừng nữa, tôi mệt quá, đưa tôi về nhà."

      Lúc về đến nhà, Tống Khuynh Vũ nhiệt tìnhchào đón.

      Lạc Thiên Uy để ý tới ta, chỉ là vòngqua thẳng đến phòng tắm,sau khi tắm xong nước nóng liền nằm ở giường nhúcnhích.

      cứ như vậy ngủ ngày đêm.

      Chờ đến khi tỉnh lại, là râu ria tóc rối nùi.

      mơ mơ màng màng mở mắt, ngồi dậy, đè lại ngực ho .

      có kêu người làm, mà vô lực nằm ở giường, cầm remote điều khiển từ xa nhấnnút cái, giá rượu hoa lệ ra .

      lảo đảo tới, giật mạnh mấy ly rượu, hi vọng mượn say có thể ức áp chế cảm giác khổ sở trong tim này.

      Chai rượu đổ đầy mặt đất, càng say lại càngnghĩ Lạc Tích Tuyết, rốt cuộc chịu đựng nổi loại tư niệm đau khổ này nữa.

      "Xoảng" tiếng đem chai rượu đập bể. khổ sở, lại phát thủy tinh ở người làm giảm bớt cảm giác đâu dớn trong long ngực kia.

      Vì vậy tiếp tục đâm, cũng để ý máu nhuộm đầy tay.

      "Thiếu gia làm cái gì ở bên trong? Thế nào ngày đêm còn ra?" Thẩm TâmLam nhìn người làm nữ bưng thức ăn , bàta tức giận hỏi.

      "Phu nhân, thiếu gia khóa trái cửa phòng nên tôi vào được, những thứ này là bữa ăn sángngày hôm qua ." Người làm nữ cúi đầu, nhỏgiọng trả lời.

      "Cái gì? Ngày hôm qua?" Thẩm Tâm Lam trongbụng chấn động, chẳng lẽ đứa con trai này từ hôm qua tới hôm nay cũng có ăn cơm sao?

      Nó nghĩ muốn làm gì? Định tuyệt thực sao?

      Nó bây giờ hành hạ mình như vậy, chính là muốn ép bà vị trí của Lạc Tích Tuyết ra sao?

      Đáng tiếc bà , nhất định phải cưới Tống Khuynh Vũ.

      Quản gia mang chiếc chìa khóa dự bị, thờiđiểm mở cửa phòng, Thẩm Tâm Lam sợ ngâyngười.

      Con trai của bà nằm ở đống thủy tinh củachai rượu, sắc mặt tái nhợt, ngừng dung miếng thủy tinh đâm từng nhát vào trong ngực.

      "Lạc Thiên Uy, con điên rồi?" Thẩm Tâm Lam vừa nóng vừa giận xông lên, ngăn cản tiếp tục tự tàn hành động.

      Nhưng Lạc Thiên Uy giống như là nghe thấy, tiếp tục làm hành động điên cuồng đó.

      Cho đến khi Thẩm Tâm Lam gọi xe cứu thươngtới, lại lần nữa bị mấy hộ vệ đưa đếnbệnh viện.

      "Lão phu nhân, ngươi trước trở về thôi, mấy ngày nay trắng đêm coi chừng thiếu gia ngườicũng mệt mỏi rồi." Uy Mục lập tức đỡ Thẩm Tâm Lam già rất nhiều, giọng khuyênbảo.

      Thẩm Tâm Lam sâu thở dài cái: "UyMục, ngươi thử có phải tôi làm sai rồi ?"

      Thấy con trai bị đưa vào trong bàn than đứng bên ngoài, thấy trước ngực con trai khắc chữ “Tuyết” kia, bà khỏi rung động.

      Lần đầu tiên trong đời bà cảm thấy , có lẽ con trai bà là thể rời bỏ Lạc Tích Tuyết, ta, đứa con trai quý của bà chết sao?

      "Phu nhân, ra " Uy Mục vốn định thaythiếu gia vài lời trong lòng, lúc này, y tá đột nhiên xuất .

      "Bệnh nhân muốn gặp người thân!" Y tá ra cho biết, Thẩm Tâm Lam lập tức liền chạy vào.

      giường bệnh, con trai hôn mê ba ngày ba đêm tỉnh lại.

      Lạc Thiên Uy nhìn thấy Thẩm Tâm Lam, câuđầu tiên mở miệng là: "Tôi đồng ý cưới TốngKhuynh Vũ, hôn lễ tổ chức càng sớm càng tốt!!"

      Thẩm Tâm Lam chấn kinh, nghĩ tới con trai tỉnh dậy, lại có biến chuyển như thế, bàthiếu chút nữa kịp phản ứng, người đàn ông trước mắt này là con trai của bà Lạc Thiên Uy.

      Mặc kệ như thế nào, tin tức này đối với ThẩmTâm Lam cùng Tống Khuynh Vũ mà , đều làmột tin tức đáng chúc mừng.

      Ngày thứ hai, bọn họ cũng bắt đầu thu xếp chuẩn bị, mà Bối Dạ Xức cũng đắm chìm trong ngày vui sướng của con .

      Bọn họ cũng biết, Lạc Thiên Uy ngày nào đó nghĩ thông , cái thế giới này cóngười nào thể rời bỏ người nào ? ! Dù tình cảm sâu đến thế nào cũng bị quên lãng.

      Tựa như Lạc Thiên Uy đối với Lạc Tích Tuyết vậy, trước khắc vẫn còn vì ta mà muốnsống muốn chết , sau khắc bình yên vô cưới người đàn bà khác.

      LMấy tuần sau, vẫn có tin tức của lạcTích Tuyết, nhưng Lạc Thiên Uy cùng TốngKhuynh Vũ vấn đúng dịp cử hành.

      Con lão đại trong giới hắc đạo cưới chồng, Bối Dạ Xức dĩ nhiên là muốn làm hoành tráng nhất, cơ hồ toàn giới truyền thông cũng tranh nhau bàn về hôn lễ thế kỷ này..

      Trong lúc nhất thời, hôn lễ này được giới truyển thông ưu ái đưa lên trang đầu của các bài bào, Lạc Thiên Uy cưới vợ là Tống Khuynh Vũ có thể ai biết.

      Đây chính là điều mà Lạc Thiên Uy muốn, chính là muốn tất cả mọi người đều biết, như vậy —— cũng nhất định biết.

      "Tích Tuyết, ngày mai cùng Tống KhuynhVũ kết hôn, em đến ?" ngẩng đầu nhìn lên tấm hình chụp chung với , lầm bẩm .

      Đúng vậy, đánh cuộc, đánh cuộc TíchTuyết đối với long hay , nếu như là như vậy ngày mai nhất định sẽđến.

      Chỉ cần đến , nhất định tại chỗ tuyênbố hủy bỏ hôn lễ, cùng chạy đến vùng đất khác để sinh sống.

      Trong khoảng thời gian này, thừa dịp Bối DạXức vội vàng lo chuyện hôn lễ cho con , để Uy Mục thầm an bài tốt tất cả, tùy thời chuẩn bị cùng Bối Dạ Xức tử chiến.

      Đối với Tống Khuynh Vũ mà , Lạc Thiên Uy rốt cuộc chịu cưới mình, quả so nằm mơcòn khó tin hơn.

      Nhưng mà bây giờ truyền thông cũng ra báo hết rồi, lại có chabảo giá hộ tống, còn cần lo lắng cái gì? Chỉ cần làm dâu hạnh phúc là được rồi.

      Đáng tiếc ngày hôn lễ lại làm cho ta phải thấtvọng.

      Bởi vì căn bản tìm được chú rễ, mà Lạc Tích Tuyết thủy chung cũng có xuấthiện.

      "Cha, làm thế nào? Thiên Uy có thể hay khôngkhông quan tâm đến con rồi?" Tống Khuynh Vũ lo lắng ở trong lễ đường lại, tân khách cũng đãđến đầy đủ, chú rễ vẫn có xuất .

      "Đừng lo lắng, dù sao hôn lễ cử hành, cótới hay con cũng là vợ !" Bối DạXức thử an ủi con , trong lòng cũng nóng nảysốt ruột kém.

      Chưa từng có người dám đùa bỡn như vậy, nếu phải là giữ mặt mũi cho con , sớm đem tiểu tử kia bẻ gãy cổ rồi.

      Tống Khuynh Vũ lo lắng: "Uy có khi nào tìm Lạc Tích Tuyết rồi ? ấy còn ta?"

      " thể nào! tuyệt đối tìm đượcLạc Tích Tuyết!" Bối Dạ Xức trong mắt thoángqua nhất mạt chí, làm việc chưa từng có thất thủ qua.

      Tống Khuynh Vũ nghe cha như vậy, cảm thấy an tâm hẳn, Thẩm Tâm Lam lại lên trướckhuyên nhủ mấy câu.

      Biệt thự bên cạnh biền phong cảnh vô cùng xinh đẹp.

      Nhưng Tống Khuynh Vũ lúc này lại hoàn toàn có tâm tình thưởng thức, nhìn ngoài cửasổ bóng đêm dày đặc, khuôn mặt đầy nétkhổ sở cùng cam long.

      Hôm nay hôn lễ mà ta mong đợi cả đời,nhưng Lạc Thiên Uy vẫn có xuất , tạitrước mặt bao nhiêu khách trở thành trò cườicho thiện hạ, ngày mai chuyện của lên đầy các mặt báo.

      "Ai!" sâu thở dài cái, thay áo cướitrên người ra.

      Vốn tưởng rằng mặc áo cưới này có thể gả ngườiđàn ông mình nhất, nghĩ tới ngaycả liếc nhìn lần mặc áo cưới cũng có.

      "Thiếu phu nhân, có muốn gọi điện cho thiếu gia ạ?" Người làm nữ ở bên tốt bụng nhắc nhở.

      Tống Khuynh Vũ lắc đầu cái: " cần, ngươi lui xuống ."

      Thiên Uy ở trong hôn lễ có xuất ,đoán chừng đêm tân hôn cũng trở lại, nhất định là ở phòng mình trong đêm tân hôn của mình.

      Nằm ở ghế sa lon, dần chìm vào giấc ngủ

      Chợt ngoài cửa truyền đến tiếng cửa mở, Tống Khuynh Vũ dụi đôi mắt buồn ngủ,hướng cạnh cửa nhìn ——

      Chỉ thấy Lạc Thiên Uy toàn than mặc âu phục của chú rể, nhưng mà mình, trong ngực của còn có them người phụ nữ! !

      Chương 256: Rơi xuống cuộc sống thối nát.
      Edit: Fannie93



      Hai người hiển nhiên uống nhiều rượu, ánh mắt Lạc Thiên Uy say mê ly, giảm phong độ, mê hoặc lòng người.

      Áo mở rộng ra ba nút cài, lộ ra xương quai xanh cùng yết hầu tuyết đẹp khiến tất cả phụnữ thèm thuồng, mắt giống như bị rượu cồn xông qua, phát ra ánh sáng lười biếng, khóe miệng nâng lên nụ cười mê người tà ác, nhìn qua xa lạ lại cao ngạo, lực hút người trímạng.

      đợi tôi?” say híp mắt lại nhìn tống Khuynh Vũ, tùy ý vung áo lên ghế salon.

      Cả người thiếu chút nữa đứng vững, may bên người còn có người phụ nữ cao gầy đỡ lấy.

      Người phụ nữ có ánh mắt quyến rũ câu hồn,khinh thường lại khiêu khích nhìn Tống Khuynh Vũ.

      Sắc mặt Tống Khuynh Vũ trắng xanh, thanh run rẩy: “ ta là ai?”

      còn tưởng rằng Lạc Thiên Uy biến mất cả ngày, tìm nữ thần Lạc Tích Tuyết của , ngờ lại mang về người phụ nữlẳng lơ, mấy ngày nay đều cùng với ta sao?

      “A” Người phụ nữ nở nụ cười, chủ động vươn tay quơ quơ cùng Tống Khuynh Vũ: “Hi, tôitên là Trì Nhược Huân.”

      nghiêng đầu, cười khinh thường với TốngKhuynh Vũ, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú khiến hàng vạn thiếu nữ mê của Lạc Thiên Uy, chu lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm: “Này, xem em là gì ?”

      “Người – Tình!”. Lạc Tích Tuyết chút do dự trong miệng khạc ra hai chữ, cúi đầuhôn cổ ấy giống như ngọc thạch mềm mại trơn mịn.

      Trì Nhược Huân nhanh chóng tháo ra cà vạt của Lạc Thiên Uy, tay bé dò vào trong lồng ngực vuốt ve.

      Lạc Thiên Uy cười, cũng chịu yếu thế,xé ra cổ áo của , đường hôn .

      Hai người vừa hôn nhiệt tình, vừa nổi điên cởi quần áo của nhau, dây dưa lên lầu.

      Ban đêm yên tĩnh, tiếng cười khanh khách phóng đãng của người phụ nữ vang lên liên tiếp.
      Tống Khuynh Vũ sững sờ đứng yên tại chỗ,toàn thân lạnh băng.

      Đêm tân hôn, ảo tưởng bao nhiêu, nhưng Lạc Thiên Uy tự nhiên dẫn người phụ nữkhác về nhà, cố ý nhục nhã .

      Yên lặng nhặt lên quần áo xốc xếch, nếu như sáng mai người hầu đến, nhất định lại cườinhạo .

      Đứng ở trước cửa phòng tân hôn của , lúc này thanh nam nữ trêu chọc ngừng truyền đến, cả người Tống Khuynh Vũ run rẩy, chịu nhịn được nữa, xoay người vào phòng ngủ sát vách.

      Phòng ngủ chính bố trí lãng mạn mà xa hoa,cả phòng trang trí màu hồng ý nghĩa, cơ hồ hấp dẫn mắt Trì Nhược Huân.

      nằm mơ cũng nghĩ đến, tối nay Lạc Thiên Uy lại tìm đến mình, còn mang vào phòng cưới của .

      Giờ phút này có chút lung lay, nghĩ đếnvừa khiến Tống Khuynh Vũ vênh váo ta đâytức giận mặt lạnh, cũng thấy sảng khoái nên lời.

      Đây chính là ngao cò tranh nhau, ngư ôngđắc lợi rồi.

      Nghĩ tới việc Tống Khuynh Vũ bày trămphương nghìn kế đuổi Lạc Tích TUyết , còn phải cho áo cưới sao? Nghĩ đến tốinay mới là dâu chân chính của LạcThiên Uy, cả người muốn tê dại rồi, có thể cùng Uy thiếu giao hợp, nằm mơ cũngkhông dám tưởng tượng, nhưng hôm nay lạithành .

      Mặc dù nhìn Lạc Thiên Uy có vài phần khôngyên lòng, nhưng lòng tin nhiệt tình với .

      Trì Nhược Huân giờ phút này, cả người giốngnhư bị lửa đốt lên vậy mà nóng ran, nửa là bởi vì rượu cồn, nửa là vì người đàn ông tuấn trước mắt.

      chuẩn bị đầy đủ, xé ra lá chắn cuối cùng trước ngực, hai luồng phấn hồng ở trước lồng ngực ép vào trêu chọc, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át vội vàng đè lên.

      “Đừng đụng vào môi tôi!” Lạc Thiên Uy tức giận, cảnh cáo .

      Trì Nhược Huân ngơ ngác, lập tức lại nở nụ cười xinh đẹp, đổi thành hôn lên lồng ngực của người đàn ông to lớn.

      quỳ gối trước mặt của Lạc Thiên Uy, cởi hết quần áo của mình, cánh môi ướt át mềm mại dọc theo cơ thể kiện tráng của , đường hôn xuống.

      Bụng dưới của Lạc Thiên Uy căng thẳng, thể phủ nhận khởi lên lửa dục của .

      Ôm ngang Trì Nhược Huân lên giường, thân thể che kín lên, mặc dù dục vọng trong cơ thể kêu gào, nhưng lại cảm giác thiếu hụt cái gì đó.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rời ,xem ra Tống Khuynh Vĩ tức giận bỏ .

      đứng dậy, chút khách khí đem người phụ nữ nằm giường, lạnh lùngném xuống đất.

      “À? Uy -----“ Trì Nhược Huân ngã xuống đấy, bị đau cau mày lại, ánh mắt buồn bã mê ly, mi hoặc lại bò lên giường.

      “Cút!”. Lạc Thiên Uy nhịn được quát, còn nếu Trì Nhược Huân đithì ném xuống.

      Gương mặt Trì Nhược Huân phàn nàn, cực kỳ cam lòng ra khỏi.

      Cho đến khi rời , Lạc Thiên Uy mới từđầu giường lấy ra tấm hình.

      vươn tay, nhàng vuốt ve người tronghình, trong mắt hận xen kẽ.

      “Tích Tuyết, em, chỉ mình em, họ đều bằng em!”

      Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu tím bắn vào trongphòng.

      Tống Khuynh Vũ tỉnh lại, rửa mặt xong, đitới phòng cưới vốn thuộc về mình.

      sàn nhà có quần áo ngổn ngang vứt bừa ra đó, còn có áo ngực ren đen làm cho ngườitưởng tượng, giường bị vò thành nắm, cùng với khí mập mờ như có nhưkhông, kích thích tới .

      Chiêm Mỗ Tư, lấy em, chính là muốnhành hạ em đúng ?

      Bắt đầu từ hôm nay, Lạc Thiên Uy cả ngườitrầm mê ở các quán bar và club, bắt đầu cuộc sống xa hoa lãng phí của .

      Hàng đêm cùng những người phụ nữ khác nhau uống rượu mua vui, rượu cồn tê dại quên mất khổ sở, mặc dù là ngắn ngủi, nhưngcũng được nhõm ngắn ngủi, cũng là cách giảm bớt khổ sở.

      Tỉnh táo qua, gặp phải thực tế khổ sở tàn khốc, chỉ có ở đó sống mơ màng bên trong, mới cứu lại được, chỉ có say,ở trongmơ Tích Tuyết mới có thể là của , cóthể tưởng tượng người phụ nữ bên cạnhthành .

      Cả ngày đắm chìm trong rượu cồn tê dại bên trong, ngây ngô dại dột, nhưng trong đầuvẫn luôn có bóng dáng của Lạc Tích Tuyết.

      Thẩm Tâm Lam hoàn toàn thất vọng, bà cho rằng con trai cưới Tống Khuynh Vũ về, có tiền đồ sáng lạng hơn, ngờ khi mất Lạc Tích Tuyết, Uy của bà cũng quên mất cả cách sống tốt rồi.

      Tống Khuynh Vũ mỗi ngày lấy nước mắt ra rửa mặt, Lạc Thiên Uy cả đêm về,trong vòng tháng bọn họ cũng khó thấy được mặt nhau lần, thỉnh thoảng đêm khuya yên tĩnh, cũng về nhà, nhưngnhất định là uống say mèm, trong tay ôm người phụ nữ, kêu to tên Lạc TíchTuyết.

      chưa từng nghĩ rằng, lấy được người đànông mình , lại có được cuộc hôn nhân mĩ mãn.

      Cuộc hôn nhân này càng ngày càng biến thành xiềng xích của .

      Từ biệt thự của bố về đây, Tống Khuynh Vũ 12 giờ đêm mới về nhà.

      Trong đêm khuya vẫn nhớ Lạc Thiên Uy,gọi điện thoại cho , luôn được rằng đối phương bận, cách nào nghe. Đây là phương thức xa lánh , tiếng đọng cự tuyệt.

      Ánh đèn sáng ngời lóe lên, lò sưởi ấm áp, mình đứng trong biệt thự đẹp đẽ, nhưngtrái tim lại thấy trống rỗng. Cảm giác mình ngừng biến mất, cảm giác mình sắp chết rồi.

      Cứ như vậy ngủ ghế salon, lúc tỉnh dậy sáng sớm.

      Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả người giúpviệc trong biệt thự đứng lên bận rộn.

      Tống Khuynh Vũ vuốt vuốt mắt buồn ngủ, cơhồ kinh ngạc: “Sao vậy?”

      “Phu nhân, thiếu gia trở lại rồi!”. ngườigiúp việc hưng phấn chạy tới cho biết.

      Tống Khuynh Vũ ngờ, nằm mơ sao? Thiên Uy giờ lại sẵn sàng về nhàsao? chưa bao giờ về nhà ngủ qua đêm cả.

      tới thư phòng, Lạc Thiên Uy quả nhiênđang bận rộn trước máy vi tính.

      Râu mọc mấy tháng này của cạo sạch rồi, mặc áo sơ mi trắng, tắm rửa sáng sớm, càng lộ vẻ tuấn rồi.

      “Chào buổi sáng.” Tống Khuynh Vũ mỉmcười tới.

      “Chào buổi sáng.” Lạc Thiên Uy mặc dù phản ứng, cũng ngẩng đầu lên, giọng lạnh lùng.

      Tống Khuynh Vũ có chút xấu hổ, vẫn nở nụ cười :“Này, trở lại sao gọi em?”

      Lạc Thiên Uy vẫn cúi đầu làm việc, khôngthèm nhìn .

      Trầm mặc lúc, mới nhàn nhạt :“Thấy em ngủ, muốn đánh thức.”

      “Đúng, đúng ?” Tống Khuynh Vũ dừngmột chút, đè nén mất mác trong lùng, nỗ lựcnặn ra nụ cười: “Thời tiết tốt, chúng ta cùng ăn sáng được khong?”

      Lạc Thiên Uy giọng lạnh lẽo: “ xin lỗi,bây giờ tôi rất bận.”

      ở đây vội cái gì, cần em giúp tay ?” Tống Khuynh Vũ cố ý lại gần, nghĩ thầm nếu như có thể dung nhập vào trongcuộc sống của , có lẽ gần nhau hơn.

      Lạc Thiên Uy cuối cùng cũng ngẩng đầu lênnhìn , lạnh lùng cười tiếng: “Tôi nhớ em giúp được tôi.”

      Tống Khuynh Vũ trầm mặc, cảm xúc chua xót nghẹn ở cổ họng, ra được.

      Đây chính là phương thức chung sống sau khi cưới của bọn họ sao? Nếu như thế tình nguyện muốn kết hôn với nữa.

      Lạc Thiên Uy cau mày lần nữa: “Tôi có lúctìm tới em, giúp tôi đóng cửa được ?”

      ấy ràng muốn đuổi , Tống Khuynh Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể ra ngoài.

      Rửa mặt để cho mình tỉnh táo. vừa vào phòng bếp, nghe thấy tiếng giày cao gót.

      Lại là Trì Nhược Huân! biết ta là thủhạ của Lạc Thiên Uy, nhưng chỉ là thủhạ, bao gồm quan hệ bạn giường của .

      Trì Nhược Huân trang điểm đậm, ưỡn ngực liền đẩy cửa vào thư phòng của Lạc ThiênUy, sau đó bên trong truyền đến tiếng thởgấp mập mờ của nam nữ.

      Chồng của với rất bận, ra chính là vội cùng phụ nữ lên giường.

      Tống Khuynh Vũ thở dài sâu, bắt đầu hâm mộ Trì Nhược Huân rồi, ít nhất ta cònđược lên giường với Thiên Uy, bây giờanh nhìn cũng thèm nhìn cái.

      Trước kia muốn thay thế được Lạc Tích Tuyết, làm người phụ nữ chân chính của LạcThiên Uy ---- trở thành vợ , nhưng bây giờmới phát , vợ còn kém xa.

      Sớm biết an phận làm, ít nhất trầm luân cho tới tình trạng hôm nay.

      “Nếu như tôi mà là , ly hôn với ấy!”.Truyền đến tiếng đùa cợt phía sau của Trì Nhược Huân.

      Tống Khuynh Vũ tay nắm quyền, quay đầu lại: “Đây là chuyện của tôi và chồng tôi, tới lượt xen vào.”

      “Chồng?”. Trì Nhược Huân giống như ngheđược chuyện buồn cười nhất đời: “Côcoi ấy là chồng mình sao? Đáng tiếc ấy chưa bao giờ coi là vợ, trong lòng anhấy vĩnh viễn chỉ có mình Lạc Tích Tuyếtmà thôi, người nào muốn thay thế được vị trícủa Lạc Tích Tuyết, kết quả cũng giống như mà thôi! !”

      cười nhạo tôi sao?”. Tống Khuynh Vũ tức giận.

      Trì Nhược Huân chẳng quan tâm: “Chẳng lẽ buồn cười sao? Tràm phương ngànkế đuổi Lạc Tích Tuyết , cuối cùng cũng đểtôi chiếm tiện nghi, tôi muốn cảm tạngười phụ nữ ngốc là giúp tôi loại bỏLạc Tích Tuyết, bằng tôi sao có cơ hội lên giường với Thiên Uy chứ? ! Ha Ha -----“


      Chương 257: Bình an sinh hạ đứa bé khỏe mạnh.
      “Tích Tuyết, chúng ta đến, chuẩn bịthuyền ròi.” Lãnh Khinh Cuồng xem cảnh biển cách đó xa, hương về phía LạcTích Tuyết bụng bự .

      “Ừ.” Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, trán có mồ hôi.

      Lãnh Khinh Cuồng dịu dàng cầm khăn giấy lau mồ hôi giúp , sau đó dịu dàng ôm xuống giường.

      Đây là bầu khí đầy nắng tại thànhphố biển ở bờ biển Nam Phi, nước biển xanhlam trong suốt, bờ cát vàng, biệt thự Điền Nhã đẹp đẽ, tràn ngập khí của biển.

      Phương Tiêu Thần từng ở tại nơi này mộtthời gian, cũng ở chỗ này ông gặp Lãnh Khinh Cuồng, cái thành phố này,mặc dù thu hút, cũng là trụ sở bí mậtcủa Lãnh Khinh Cuồng.

      bí mật đưa Lạc Tích Tuyết tới nơi này, chỉ là hi vọng cho khung cảnh an toàn thư thái, để cho có thể bình an sinh hạ đứa bé.

      “Thiếu gia, gian phòng sắp xếp xong xuôi,ngài cùng phu nhân có thể vào được rồi”. quản gia cung kính khom lưng hành lễvới Lãnh Khinh Cuồng.

      Lãnh Khinh Cuồng gật đầu, ôm sát Lạc Tích Tuyết: “Dẫn chúng ta qua .”

      Bọn họ lên chiếc xe hơi đen sang trọng,xe hơi chạy tầm hai giờ, tới biệt thự hoàn toàn mới ở trước mặt ngừng lại.

      Lạc Tích Tuyết nhìn biệt thự trước mặt, LâmHải xây lên, hình như có thể nghe được tiếng sóng biển vỗ vào, trang trí tươi mát khôngtheo kiểu cũ, mà tường thạch cao màu trắngkết hợp với màu đỏ, trời xanh mây trắng tônlên, biểu vẻ thanh lịch.

      Lãnh Khinh Cuồng ôm xuống xe, thấy từ nơi này đến cửa biệt thự có hai hàng người giúp việc cung kính đứng đây, khom người nghênh đón chào hỏi.

      “Thả em xuống thôi.” Lạc Tích Tuyết thấynhiều người như vậy, cũng muốn LãnhKhinh Cuồng ôm nữa.

      Lãnh Khinh Cuồng theo ý của , đặt xuống, nắm bả vai của , cùng vào.

      Trước biệt thự có trồng mấy cây dừa, cây rất cao, nhìn lên có chút chói mắt.

      Ngay phía trước là sân cỏ xanh mát, mấy người giúp việc ở phía làm cỏ,thanh khiết, hết sức chuyên chú làm việc,cũng vì chuyến thăm mà gián đoạn công việc của họ.

      Lạc Tích Tuyết cùng Lãnh Khinh Cuồng tới phòng khách, đại sảnh trang hoàng cao nhã đại, đen to lơn tinh mỹ treo trần nhà, ghế salon xa hoa bằng da phản raánh sáng, sàn nhà đá cẩm thạch trong suốt cóthể thấy được người, tường đầy các bức bích hoa phong tình của các nước khác.

      “Thiếu gia, phu nhân, gian phòng của haingười ở lầu hai!”. Quản gia xong, bảo người giúp việc tới tặng quà.

      “Khinh Cuồng”. Lạc Tích Tuyết do dự, kéotay Lãnh Khinh Cuồng.

      Lãnh Khinh Cuồng đoán được muốn gì, thở dài, với quản gia: “Chuẩn bị cho phu nhân gian phòng khác.”

      “À? Thiếu gia?”. Quản gia kinh ngạc, khó tin nhìn hai người. Bọn họ phải là ngườiyêu sao? Tại sao muốn chia phòng ngủ?

      “Theo ý của tôi mà làm, chuẩn bị gian phòngcủa phu nhân ở sát vách của tôi.” thanhtrầm ổn của Lãnh Khinh Cuồng ra lệnh.

      “Vâng!”. Quản gia lập tức sắp xếp.

      Dùng cơm xong, Lãnh Khinh Cuồng còn có chuyện phải làm, phải rời .

      “Tích Tuyết, có việc phải ra ngoài, tối quay lại gặp em.” ở bên tai vừaêm ái vừa hôn, khóe môi nâng lên nụ cười.

      “Ừ, .” Lạc Tích Tuyết cười nhạt.

      xong, xoay người sang chỗ khác, sảibước rời khỏi biệt thự.

      “Phu nhân, tôi đưa người vào phòng .” Quản gia khom mình hành lễ, cũng kính dẫn đường.

      Ngớ ngẩn, tầm mắt Lạc Tích Tuyết từ cửa trở lại, “Được.”

      Gian phòng bố trí trang nhã tươi mát, làphong cách thích, quản gia đơn giản khai báo mấy câu, liền lui xuống.

      Ánh mắt Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt quét mộtvòng, tới bên giường nằm xuống.

      Về sau đây chính là cuộc sống của , có lựa chọn nào khác, có chỗ an nhàn thế này, nên cám ơn ông trời rồi.

      Hôm đó ở trong bệnh viện, bị hai người mang tới hòn đảo.

      đảo rất đẹp và tĩnh mịch, cũng khôngcách nào liên lạc được với bên ngoài, nhất làbên người cũng thiêu người giúpviệc cùng hộ vệ giám sát , cuộc sốngkhông tự do chút nào.

      Khi đó biết khóc bao nhiêu, thờiđiểm mà sống ngày như năm, mớimang thai có tháng, bên cạnh có người thân thiết nào chăm sóc, trừ khi phảnứng kịch liệt có thai, còn phải chịu đơn.

      thời gian, thậm chí muốn có đứa bé trong bụng, nếu như có đứa bé còn có thể nghĩ biện pháp chạy trốn, giờlại có đứa bé, mọi phương diện bị trói buộcrất nhiều.

      Nhưng vừa nghĩ lại, đứa bé này là huyết mạch duy nhất của cùng Lạc Thiên Uy, có lẽ nó phải là đứa bé khỏe mạnh, bởi vì bố mẹ của nó là có họ hàng gần mà kết hôn, nhưng lại là kết tinh tình của bọn họ, bấtkể hao tổn bao nhiêu tâm huyết cùng dũngkhí, đều muốn đem đứa bé của mình vàLạc Thiên Uy sinh ra được.

      Cho nên chịu nhục, mỗi ngày ăn cơm đúnghạn, ngủ đúng giờ, hề trách móc gì nữa.

      Rốt cuộc, lúc mang thai được 3 tháng, những người đó rốt cuộc đưa rời đảo.

      Chỉ là vừa ra đảo, nhận được tin tứcđau lòng, Lạc Thiên Uy cùng Tống Khuynh Vũ kết hôn.

      Khi đó đối với Lạc Tích Tuyết mà , quả chấn động, bọn họ mới tách ra ba thángngắn ngủi, liền cưới người phụ nữ khác làm vợ.

      Uổng công đảo khổ cực như vậy, vìgiữ máu mủ của trong bụng mà ngậm đắng bao nhiêu, cư nhiên cưới người phụnữ khác.

      hận , hận đến chết, cư nhiên cứ đùa bỡn như thế.

      Vì vậy quyết định, bệnh viện phá thai, coi như về sau cũng thể sinh con thìthế nào? đứa bé có gia đình đơn thân, vềsau nhất định cũng hạnh phúc. Huốngchi bố của đứa bé này, còn là người đàn ôngvứt bỏ , cần cuộc sống sau này có bóng dáng của Lạc Thiên Uy nữa.

      Nằm ở bàn mổ, Lạc Tích Tuyết cảm giác như rơi vào trong vực sâu, chợt có thanhquen thuộc ở bên tai vang lên, ngay sau đó có vòng ôm ấm áp đưa vào trong ngực.

      “Tích Tuyết, nên bỏ đứa bé, về sau anhsẽ ở bên cạnh em.” Lãnh Khinh Cuồng kịpthời chạy tới, ôm chặt.

      cũng bị người Bối Nặc Tát theo dõi, toàn bộ ba tháng tìm vị trí của Lạc Tích Tuyết, rốt cuộc lúc tra được tin tức củacô, cũng là bàn mổ bệnh viện, kịp thời cứu .

      Lạc Tích Tuyết phút kia bất lực, vùi chặt vào trong ngực Lãnh Khinh Cuồng, ngừng rơi lệ: “ ta kết hôn rồi, anhta cưới người phụ nữ khác, em còn muốn đứa bé này làm gì?”

      “Tích Tuyết, phải em chủ động ly hôn với ta sao?”. Lãnh Khinh Cuồng ôm , vì mà vén tóc lên.

      Lạc Tích Tuyết nghẹn ngào, trong mắt dâng lên tầng sương mù: “Đúng, chính em chủ động ly hôn cùng ta, nhưng em cho làanh ta đồng ý, càng thể nàocưới Tống Khuynh Vũ, ngờ --- “

      Lạc Tích Tuyết được nữa, tất cảđều từ trực giác đáng sợ của phụ nữ.

      cho là , ra phải, cưới Tống Khuynh Vũ, cái này sao côcó thể hận ? !

      “Nghe , Tích Tuyết, coi như ta, cũng cần loại bỏ đứa bé, em còn có , với em cùng nhau nuôi dưỡng đứa bé lớn lên, con của em là con của , như ruột thịt mà đối với đứa bé.” Lãnh Khinh Cuồng ở bên tai ngừngkhuyên nhủ.

      Lạc Tích Tuyết rốt cuộc nhịn lệ, đau lòng gật đầu cái.

      còn có lựa chọn sao? Đứa bé cần ngôi nhà hoàn chỉnh, cũng cần người đànông để dựa vào, coi như có tình , Lãnh Khinh Cuồng cũng coi là trai của , ở bên cạnh là kết cục tốt nhất của rồi.

      Vì vậy mang bụng mang thai ba tháng,cùng Lãnh Khinh Cuồng tới nơi này,dưỡng thai và sinh đứa bé ra.

      Lãnh Khinh Cuồng thẳng than tuyên bố, bọn họ là quan hệ người , cũng nhanh chóng chuẩn bị kết hôn, nên quản gia cùng ngườigiúp việc mới gọi là phu nhân.

      Lạc Tích Tuyết cũng phản bác, ngược lại trong lòng rất cảm kích Lãnh Khinh Cuồng.
      Ít nhất đây đối với , bị người ta xem thường, đứa bé của cũng bị người ta kỳ thị, là đứa bé có bố.

      Chỉ là muốn cùng Lãnh Khinh Cuồng chung giường chung gối, hay hoàn toàn tiếpnhận , sợ rằng vẫn cần thời gian.

      Từ trong hồi ức nhớ lại, Lạc Tích Tuyết khóc, có chút đau lòng cùng đả kích trí mạng, có lẽ thời gian có thể xóa tất cả, nhưng tin chắc mình tha thứ .

      Bất giác, dần dần ngủ, khi tỉnh lại mànđêm buông xuống.

      “Tích Tuyết!”. Ngoài cửa có tiếng gõ cửa của Lãnh Khinh Cuồng.

      Lạc Tích Tuyết lau đôi mắt đẫm lệ, mở cửa: “Hả? em mới vừa ngủ thiếp .”

      “Tinh thần xem ra tốt hơn nhiều, có đói bụngkhông? Chúng ta xuống ăn cơm .” Lãnh Khinh Cuồng vuốt ve gương mặt của .

      “Được.” Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, khéo léo theo xuống lầu.

      Lãnh Khinh Cuồng cố ý sai người làm bàn ăn thích hợp với phụ nữ có thai, nhưng Lạc Tích Tuyết có khẩu vị gì, nhưng lại ngượng ngùng ăn chút nào, chỉ gắpmấy miếng, chỉ là trong dạ dày phản ứng rõràng, nhưng cũng nhịn được.

      Dù sao đứa bé phải Lãnh Khinh Cuồng, muốn phiền toái quá nhiều, cũng dám ở trước mặt càn làm nũng, chỉ có thể mình kiên nhẫnnén chịu, có cảm giác cái gì cũng giấu ở trong lòng.

      “Tích Tuyết! cái này rất thơm, ăn thử !”.Lãnh Khinh Cuồng thủ thỉ đưa cái muống tào phớ đưa trước mặt .

      “Nôn – “ Lạc Tích Tuyết cũng nhịn được nữa, lung lay đứng lên, vội vàng đitới phòng vệ sinh.

      “Tích Tuyết!”. Lãnh Khinh Cuồng lo lắng đitheo , nhưng khi chạy đến cửa toilet, Lạc Tích Tuyết lại đóng lại cửa phòng vệsinh.

      đừng vào!”. Lạc Tích Tuyết nôn, yếu đuối cảnh cáo .

      Lãnh Khinh Cuồng bất đắc dĩ cười khổ, chỉcó thể vỗ cửa nhè , nóng nảy lo lắng mà : “Tích Tuyết, em có khỏe ? Mở cửa được ? Để xem xem.”

      cần, , tránh ra! !”. LạcTích Tuyết cắn chặt môi, muốn người ngoài thấy bộ dạng khó coi củacô như vậy.

      “Tích Tuyết, cho vào xem em thế nào được ? chỉ muốn nhìn em chút có sao ! !”. Lãnh Khinh Cuồng gõ cửa,lòng như lửa đốt.

      hỏi bác sĩ, phụ nữ có thai lúc này tâmtình rất ổn định, Tích Tuyết lại bị đảkích, làm chuyện gì xấu.

      Bên trong đáp lại là hoàn toàn yên tĩnh.

      Trong lòng chợt lạnh hồi, sau đó đập cửa kêu lên.

      Nhưng bên trong vẫn im ắng mảnh.

      Kinh hoảng cùng lo lắng lập tức xông lênđầu, Lãnh Khinh Cuồng chút nghĩ ngợi tìm chìa khóa phòng vệ sinh, khi muốn cắm vào ổ khóa cửa phòng mở ra.

      “Tại sao đối tốt với em như vậy? tại saomuốn quan tâm em? Em biết đứa bé này phải của , sao lại để ý như vậy?”. Lạc Tích Tuyết ai oán nhìn , nướcmắt cứ thể khống chế chảy xuống.

      muốn thiếu quá nhiều,nhưng tại cũng biết đâu, nhưng càng thế này, trong lòng càng dễ chịu.

      Lãnh Khinh Cuồng ôm cổ , dịu dàng dụ dỗ: “Tích Tuyết, sớm qua vớiem rồi, coi đứa bé trong bụng em thành máu mủ của , em phải tin nhấtđịnh đối xử tốt, được ?”

      nó sao?”. Lạc Tích Tuyết nháy mắt.

      “Biết, đương nhiên rồi.” Lãnh Khinh Cuồng hôn nước mắt của , ôm về ghế sofa.

      Tay Lạc Tích Tuyết vỗ vỗ bụng, vẫn khôngnhịn được lo lắng: “Vậy nếu như em sinh đứa bé ra, mà sinh lý thiếu sót sao?”

      “Tích Tuyết, ý của em là sao?”. Lãnh Khinh Cuồng ngớ ngẩn.

      Lạc Tích Tuyết thở dài, lo lắng trừng trừng:“ biết em và Thiên Uy ra là chị em ruột, đứa bé này em lo có thể bị bệnh bẩm sinh, em hi vọng ghét bỏ nó.”

      “Yên Tâm , tuyệt đối .” Lãnh Khinh Cuồng hôn lên trán , lời thề son sắt : “Chỉ cần là em sinh, đều thích.”

      Khóe miệng Lạc Tích Tuyết khổ sở, hai hàngnước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

      Ngày sinh dự tính ngày càng gần, ràngcảm thấy thân thể mình biến hóa, đứa bé trong bụng cũng quá an phận, có lúc ởtrong bụng rất tích cực, Lãnh KhinhCuồng cũng ra ngoài vội vàng làmchuyện công ty nữa, bây giờ chỉ ở nhà coichừng Lạc Tích Tuyết, giây cũng khôngdám lười biếng.

      Bụng nổi lên, có thai, phản ứng trở nên mãnh liệt rất nhiều, Lãnh Khinh Cuồng ngày nào cũng hỏi thăm ân cần với Lạc Tích Tuyết, che chở đầy đủ, chỉ sợ có điểm sơ xuất, chỉ cần nôn nghén chút hoặc có phản ứngkhác, liền khẩn trương vội vàng chămsóc.

      Bọn họ còn chưa có làm bố mẹ, đứa bé này đến cùng rất hồi hộp, đồng thời cũng cảmthấy vô cùng mong đợi, nhất là với Lãnh Khinh Cuồng, Lạc Tích Tuyết vừa bắt đầu lolắng tiếp nhận đứa bé này, lại nghĩ rằng còn tỉ mỉ hơn , hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui làm bố, điều này làm cho Lạc Tích Tuyết vui mừng, ít nhấtbọn họ chưa để ý.

      Qua hết năm, khởi đầu mới, đòng thờingày sinh dự tính của Lạc Tích Tuyết ngày càng gần, Lãnh Khinh Cuồng rời tấc để bảo vệ , mời bác sĩ cùng y tá tới nhà để cùng chăm sóc, nếu có phản ứng, Lạc Tích Tuyết có thể sinh hạ đứa bé tại nhà.

      Chiều hôm đó, Lạc Tích Tuyết cùng Lãnh Khinh Cuồng dạo trong hoa viên, độtnhiên cảm thấy bụng hồi đau ngấmngầm, sau đó truyền đến hàng loạt cơn đau, hơn nữa đau nhức được hồi, khôngnhịn được ưỡn người, sắc mặt chợt tái nhợt như tờ giấy.

      “A là đau” Lạc Tích Tuyết gắt gao níu lấy áo Lãnh Khinh Cuồng, toàn thân run rẩy, mà phía dưới của , cũng có máu đỏchảy ra.

      “Tuyết, em làm sao vậy?”. Lãnh KhinhCuồng lo sợ, đau lòng vội vàng vịn Lạc TíchTuyết, lo lắng hỏi.

      “Bụng của em là đau a, sợ là em bé sắpra đời a”. trán đầy mồ hôi hột, hồi đau nhức đánh tới, Lạc Tích Tuyết nhịn được kêu to ra tiếng.

      “Tuyết, chớ khẩn trương, dẫn em trở vềphòng.” Lãnh Khinh Cuồng lo lắng đưa Lạc Tích Tuyết về phòng.

      Vội vàng kêu bác sĩ và y tá tới đây.

      Trong miệng mặc dù an ủi Lạc Tích Tuyết chớ khẩn trương, mình cũng khẩn trương được, cách ngày sinh dự tính 5 ngày, ngờ lại sinh trước, mặc dù tất cảđều chuẩn bị sẵn sang, nhưng vẫn lo lắng.

      tiếng đồng hồ, Lạc Tích Tuyết đau cảngười vô lực, cơ hồ xụi lơ nằm giường,Lãnh Khinh Cuồng đau lòng ôm vào trongngực, hận thay chịu tất cả khổ sở.

      “Thiếu gia, ngài ra ngoài trước, nơi nàygiao cho chúng tôi là được rồi.” Ba bác sĩ phụ khoa chạy tới, muốn đưa Lãnh Khinh Cuồng ra ngoài.

      được, tôi muốn ở lại dây nhìn ấy,tôi yên lòng.” Lãnh Khinh Cuồng kiênđịnh cự tuyệt, tại sao vào lúc này có thể rời khỏi đây.

      “Khinh Cuồng ở ngoài chờ em thôi.” Lạc Tích Tuyết cố nén đau đớn, yếu đuối vô lực xong, cùng Lãnh Khinh Cuồng mặc dùlấy danh nghĩa vợ chồng chung đụng, cũngrất lâu có chung giường gối, muốn thấy bộ dạng khổ sở thét chói tai của , sẽthẹn thùng.

      Lạc Tích Tuyết kiên trì, Lãnh Khinh Cuồng chỉ có thể yên lòng dặn dò mấy tiếng, lo lắng đứng ở ngoài cửa.

      vừa ra cửa, Lạc Tích Tuyết nhanh chóng bị mấy cơn đau đớn khó có thể chịu được,hành hạ hô to lên, Lãnh Khinh Cuồng cũngrun rẩy, thiếu chút nữa nhịn đượcmuốn xông vào.

      Lạc Tích Tuyết khổ sở gào thét, cùng bác sĩ trấn an hướng dẫn, Lãnh Khinh Cuồng vượt qua thời gian an tâm nhất.

      Phụ nữ sinh con dĩ nhiên là nỗi hành hạthống khổ nhất, những mỗi người phụ nữcũng phải trải qua như vậy lần, ai cũng thể tránh được, nhất là mang thai lần đầu, khổ sở nhất.

      Lãnh Khinh Cuồng lo lắng đứng ở ngoài cửabồi hồi, mỗi lần nghe tiếng gào của Lạc TíchTuyết, có mấy lần kích động muốn xông vào, nếu có quản gia và người giúp việcngăn cản, nhất định phá cửa mà vào rồi.

      Vốn còn định cho Lạc Tích Tuyết về sau cũng sinh con cho , nhưng bây giờ nhìn côđau như vậy, còn quyết định bỏ qua, tộinhu vậy, lần là đủ rồi, dù sao về sau cũng coi đứa bé của xem như con ruột của mình.

      Rốt cuộc, đúng lúc mọi người lo lắng vì chờ đợi, tiếng khóc vang lên, bỗng dưng ởtrong phòng vang lên, “Oa oa oa”

      Cửa phòng được mở ra, bác sĩ nữ ra, vui mừng , “Chúc mừng, là , mẹ tròn con vuông!”

      Lãnh Khinh Cuồng ngay vào, tới bên giường Lạc Tích Tuyết, nhìn mệt mỏi, timcủa khỏi đau, hôn trán , trong mắt tràn đầy thương tiếc, bác sĩ cũng thấy hâm mộ với Lạc Tích Tuyết.

      “Em muốn nhìn con chút.” Lạc TíchTuyết yếu đuối nhếch khóe miệng, vô cùngchờ mong . mang thai mười tháng để đứa bé tới đời này, rất muốn xem con thế nào.

      Lãnh Khinh Cuồng nhận lấy em bé, ru ôm lấy, lại thận trọng đưa nó đặt trong ngựcLạc Tích Tuyết.

      “Con bé khỏe mạnh sao?”. Lạc Tích Tuyết trêu chọc con trong ngực, nhịn được khóe, câu đầu tiên hỏi bác sĩ.

      Bác sĩ ngớ ngẩn, hiểu Lạc Tích Tuyếtvì sao lại hỏi thế, chỉ thành trả lời: “Chúc mừng Lãnh phu nhân, đó là nhỏkhỏe mạnh!”

      Khỏe mạnh? Lạc Tích Tuyết giật mình, nếu như đứa bé khỏe mạnh, với Lạc Thiên Uy còn có thể là chị em ruột sao?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 258: Đứa bé cần bố.
      edit: Fannie93


      Trong ngực em bé là vòng ngọc màu hồng chạm khắc tinh xảo, thân thể đangco ro, ngũ quan xinh xắn nét, khuôn mặt nhắn hồng hào mê người đáng ,trưởng thành nhất định là đại mỹ nhân.

      “Dáng mấp đứa bé cùng xinh đẹp giống bố mẹ”. Bác sĩ nữ tự đáy lòng tán dương, côkhông biết đứa bé phải con ruột của Lãnh Khinh Cuồng, dù sao Lãnh Khinh Cuồng cùng Lạc Thiên Uy đẹp trai giốngnhau, người ở bên ngoài nhìn căn bản khôngkhác nhau mấy.

      Lãnh Khinh Cuồng cười đùa trêu chọc em bé, nghiêm nhiên coi như con ruột của mình, “Tuyết, cho con mình cái tên chứ?”

      Lạc Tích Tuyết kiệt sức giơ tay lên, chạm vàogò má mềm mại của đứa bé, cười : “Gọi làBăng Mộng , em là Tuyết, con là Băng,Tuyết ngưng kết thành Băng.”

      “Được, tiểu Băng Mộng, cho bố bế nào.” Lãnh Khinh Cuồng cười ôm em bé trongngực mình trêu chọc, đứa bé tên là gì quan tâm, chỉ cần mẹ của bé là thuộcvề , cái này đủ rồi.

      Lạc Tích Tuyết ở cữ, ngồi xuống cũng hơnhai tháng, bởi vì Lãnh Khinh Cuồng lúc sinh xong sinh lực của bị tổn thương nặng nề, cho nên phải nhanh chóng bổ sungcho , cái gì mà Linh Dược đặc sản miềnnúi, đồ ăn bổ, tất cả đều là mua, phânphố đầu bếp, mỗi ngày làm đồ ăn bồ dưỡngcho Lạc Tích Tuyết ăn.

      Ngay cả lúc ra khỏi phòng lại, cũng phải có mấy người giúp việc theo, quả coi như bệnh nhân nguy hiểm tới chăm sóc.

      Đối với Lãnh Khinh Cuồng săn sóc cùng tỉmỉ, Lạc Tích Tuyết nhìn trong mắt, cảm động trong lòng.

      Dần dần sinh hoạt cùng cũng cótrở ngại, trò chuyện với nhau còn có thể đùa chút, giống như người nhà tự do nhưvậy, chỉ là độ cao tình , với còn chưa tới độ cao kia, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, lúc em bé ngủ, nhìn em bé, còn nhịn được nghĩ tới Lạc Thiên Uy.

      Dù sao mới là bố ruột của con, nhất làsau khi em bé sinh ra, xác nhận cùng Lạc Thiên Uy căn bản có liên hệ máu mủ,trng lòng của vẫn tràn dầy nghi ngờ cùngkhông cam lòng.

      Nhưng mỗi khi tới lúc muốn tìm , vẫn bỏ qua. Dù sao bây giờ Lạc Thiên Uy cùng Tống Khuynh Vũ kết hôn, muốn phức tạp nữa, đánh vỡ cuộc sống yên tĩnh của hai người, huống chi Lãnh KhinhCuồng đối với hai mẹ chăm sóc rất cẩn thận, muốn tổn thương nữa.

      đời này có bao nhiêu người có thể chân chính cùng ở với người mình chỗ cảđời đây? Chỉ sợ là cực kỳ ít , tin mình là người may mắn đó, chỉ cần có phần tình cảm bình thường, hoàn cảnh ấm áp, để cho có thể nuôi dưỡng con lớnlên, đủ hài lòng.

      Có lẽ trong lòng bỏ được Lạc Thiên Uy, nhưng thế sao chứ? Người đàn ông sớm cưới người khác, sợ rằng bây giờ con cái cũng có, đối phần này, côchỉ có thể lựa chọn giữ trong lòng.

      Thời gian dần dần troi qua, chỉ chớp mắt, hai năm trôi qua rồi.

      Tiểu Băng Mộng trưởng thành xinh đẹp, chỉ học được, còn có thể chuyện .

      Đứa này, vẫn là Lạc Tích Tuyết niềm tin và niềm tự hào.

      Ngũ quan của bé đặc biệt tinh xảo mà xinh đẹp, lông mi dài, gò má mềm mại, tựanhư búp bê vậy, khiến người ta thích.

      Lãnh Khinh Cuồng đối với tiểu Băng Mộng cũng thương đến tận xương tủy, mỗi lầnnuông chiều bé, công tác về là phải mang cho con món đồ chơi thích cùngquà tặng, tiểu Băng Mộng bị nuôi béo núc ních, hồng hào như quả bóng vậy,người giúp việc cũng nhịn được dụ dỗ trêu chọc bé.

      Ngày này, Lạc Tích Tuyết mới vừa lái xe đưacon chơi, lúc trở lại, thấy xe Lãnh Khinh Cuồng để trong nhà để xe ròi.

      Tiểu Băng băng nhìn thấy xe của , vui vẻ quay đầu,: “Mẹ nhìn xem, xe của bố!”

      Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, hai ngàytrước Lãnh Khinh Cuồng mới , cho làanh về lâu hơn, ngờ chưa được hai ngày về rồi.

      Kể từ khi bọn họ ở chung chỗ, Lãnh Khinh Cuồng trừ chuyện công ty muốn xử lý bên ngoài, cơ hồ tấc cũng rờiở bên cạnh mẹ con các , xa giao cũngkhông có scandal, trong lòng Lạc TíchTuyết vĩnh viễn là số 1, bất kể cần gì, cũng xuất đầu tiên.

      Lạc Tích Tuyết dừng xe xong, lấy được túiđồ, tiểu Băng Băng chạy vào biệt thự, kêulên: “Bố, con về!”

      Băng Băng còn , đối với sinh thế cũngkhông ràng, nghiễm nhiên coi Lãnh KhinhCuồng là bố ruột của mình, sinh hoạt hay tâm lý lệ thuộc rất mạnh vào , vì vậy, Lạc TíchTuyết cũng chấp nhận ở chung chỗ với Lãnh Khinh Cuồng.

      Đứa bé cần người bố, có lúc tình thương của bố là gì có thể thay thế được.
      Lúc Lạc Tích Tuyết vào phòng khách, Lãnh Khinh Cuồng cưng chiều ôm Băng Băng, hai người vừa vừa cười.

      Thấy Lạc Tích Tuyết tiến vào, Băng Băng lạinhào vào trong ngực , “Mẹ xem này, đây làđồ chơi bố mua cho con.”

      lại mua quà cho con bé rồi!”. Lạc TíchTuyết nhìn búp bé trong tay con , nhớ lần trước Băng Băng thấy trong phim hoạt hìnhcó, ngờ Lãnh Khinh Cuồng tìm mộtcon y hệt mua cho con bé.

      “Băng Băng thích chứ sao.” Lãnh KhinhCuồng ôm tiểu Băng Băng ngồi đùi của , bảo người giúp việc lấy kem con bé thíchnhất cho bé ăn.

      Lạc Tích Tuyết thở dài, Lãnh Khinh Cuồng luôn cưng chiều bé như vậy, hận đem sao trời cũng hái xuống cho Băng Băng.

      “Băng Băng, nhanh rửa tay chuẩn bị ăn cơm, trước khi ăn cơm thể ăn kem nha.” Lạc Tích Tuyết có thói quen dạy bảocon, kéo tay của bé ra phòng vệ sinh rửasạch.

      Tiểu Băng Băng nhanh chóng rửa tay xong, lại đầy sức sống vào trong ngực LãnhKhinh Cuồng.

      “Bố, con muốn ăn loại dâu tây.” Bé lay mắt,thấy Lạc Tích Tuyết có ở đây, nhân cơhội bảo với Lãnh Khinh Cuồng.

      Lãnh Khinh Cuồng thấy Lạc Tích Tuyếtkhông để ý, liền đút cho bé hai cái, sau đó ômbé tới bàn ăn.

      “Bố đưa Băng Băng ăn cơm được ?”. đưa con lên cao, tại nguyên chỗ xoay quanh.

      Băng Băng vui mừng cười khanh kháchkhông ngừng.

      bàn ăn, Băng Băng ngồi người Lãnh Khinh Cuồng, ý bảo gắp cho bé, cũng tiện ăn ngon cơm.

      Lạc Tích Tuyết nhịn nổi rồi, chỉ có thể mặt tái giận tới vai trò mẹ nghiêm nghị:“Băng Băng, quấn bố nữa, ăn cơm ngoan nào, ngày mai mẹ đưa con vườn trẻ học nha?”

      cần, con muốn ở chung với bố, conkhông muốn học!”. Băng Băng quẹt mồm,trốn vào trong ngực Lãnh Khinh Cuồng.

      Lãnh Khinh Cuồng lập tức theo khônggiúp: “Tích Tuyết, Băng Băng còn , chuyện học có thể trễ hơn chút, lúc khác lại được ?”

      chiều con bé quá, em hi vọng con bé từnhỏ học cái tốt, mà phải về sau lớn thành đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng!”. Lạc Tích Tuyết buồn bã cảm thannói.

      Lãnh Khinh Cuồng hiểu gật đầu, mặc dù phải bố ruột Băng Băng, đối với chuyện của bé có quyền , nhưng rất thương bé a, quen với việc bé như vậy liền rời khỏi .

      “Nếu vì Băng Băng đặc biệt bảothầy giáo đến dạy kèm ở nhà,dạy con bé đượckhông?”. Lãnh Khinh Cuồng chợt đề nghị,lúc còn bé cũng làm vậy.

      Chương 250: CẦU HÔN, GẢCHO


      buổi chiều cuối tuần, gió thổi, nướcnhẹ trôi, bầu trời trong xanh và sáng sủa.

      Lãnh Khinh Cuồng đưa Băng Băng chơi, tối hôm qua tốn thời gian suốt đêm, rốtcuộc cũng thành công thuyết phục Lạc TíchTuyết, chớ đưa bé đến trường học, bé còn quá mà, nên giờ lại có nhiều cơ hội để ở bên cạnh Băng Băng.

      "Ba, con muốn thuyền hải tặc!" Tiểu BăngBăng đưa đôi mắt đầy hy vọng nhìn Lãnh KhinhCuồng.

      Lãnh Khinh Cuồng đem con cõng lên cổ mình: " phải mẹ chủ nhật này cả nhà chúng ta cùng sao?"

      Tiểu Băng Băng quệt mồm: "Nhưng tại con muốn liền."

      "Băng Băng muốn ba len lén dẫn con sao? Như vậy ba bị mắng nha." Lãnh Khinh Cuồng có chút bận tâm , bị Lạc Tích Tuyết lại la rằng chiều con quá nhiều

      "Nhưng tại Băng Băng rất muốn , ba dẫn con !!" Tiểu Băng Băng nắm ống tay áo Lãnh Khinh Cuồng, ngừng dùng sức lay động.

      Lãnh Khinh Cuồng bị con dùng mỹ nhân kế, có biện pháp từ chối: "Được, được, được, tại ba liền dẫn con , có được hay ?"

      "Dạ." Tiểu Băng Băng lập tức lộ ra gương mặt tươi cười.

      Lãnh Khinh Cuồng lên tiếng chào hỏi người hầuxong, sau đó dẫn Tiểu Băng Băng ra ngoài, ai ngờ mới vừa đến nhà xe, nhìn thấy mộtbóng dáng quen thuộc tới.

      "Dì Cầm!!" Tiểu Băng Băng nhận ra người tới, lập tức từ trong ngực Lãnh Khinh Cuồngmuốn nhảy xuống, vui vẻ chạy tới bên cạnh Cầm Tư Liên.

      "Tiểu Băng Băng!!" Cầm Tư Liên đưa tay ra, ôm bé vào trong ngực mình, hôn lên má TiểuBăng Băng cái: "Tiểu Băng Băng ở nhà ngoan à? Lại khi dễ ba sao?"

      "Ba muốn đưa Băng Băng khu vui chơi."Tiểu Băng Băng tự hào cười .

      Cầm Tư Liên nhướng mày, " khu vui chơi à, vui vẻ như vậy? Dì Cầm cũng muốn cùng có được ?"

      "Được, được ạ, dì Cầm có thể cùng ba và con" Tiểu Băng Băng lập tức vỗ tay vui mừng.

      mặt Lãnh Khinh Cuồng xẹt qua tiakhác thường, nhưng chỉ cần con vui vẻ, đều có thể làm được.

      Trong khu trò chơi có nhiều người, tayTiểu Băng Băng nắm tay Lãnh Khinh Cuồng, cái tay khác nắm tay Cầm Tư Liên, giốngnhư những đứa bé khác, vô cùng vui vẻ.

      Lãnh Khinh Cuồng hết cho bé ngồi thuyềnhải tặc, lại cho bé ngồi xe cáp treo, mặc dù đứa bé này mới hơn hai tuổi rưỡi, nhưng lá gan đặcbiệt lớn, rất thích chơi các trò chơi mạo hiểm.

      Cuối cùng cũng được lên đu quay ngựa gỗ, TiểuBăng Băng chơi chán, chịu xuống.

      "Đứa này là vừa đáng vừa xinh đẹp, giống với cha mẹ của bé." Cầm TưLiên nhìn về phía Băng Băng, đẩy cánh tay Lãnh Khinh Cuồng .

      Lãnh Khinh Cuồng híp mắt, ánh mắt có chútthâm trầm: " gì?"

      Cầm Tư Liên cười nhạt: " bây giờ ngồi hưởng cuộc sống hạnh phúc, nhà ba người,vui vẻ, hòa thuận, em nên chúc mừng mới đúng, tuy nhiên…."

      "Tuy nhiên cái gì?" Lãnh Khinh Cuồng phòng bị hỏi.

      Cầm Tư Liên xoay ánh mắt qua, cười lạnh : "Tuy nhiên Lạc Thiên Uy mới là cha của Băng Băng? Nếu như ta biết, cảm thấy ta có thể để con mình lưu lạc bên ngoài sao?"

      " dám cho ta biết, tôi bỏ qua cho đâu!!" Lãnh Khinh Cuồng níu chặt cánh tay Cầm Tư Liên, đáy mắt hàm ý cơn thịnh nộ.

      " đừng khẩn trương như thế chứ?" Cầm TưLiên chảy mồ hôi ở sống lưng, nhìn thẳng vàoanh: "Bé phải là con ruột của , vềsau Băng Băng trưởng thành hiểu được thân phận của mình, khi đó nó hiểu rằng khôngphải cha ruột của nó, nó cảm thấy như thếnào?"

      Lãnh Khinh Cuồng lôi đến gần, từngchữ lời cảnh cáo: " nghe cho kỹ đây, bấtluận ai là ba ruột của đứa bé này, tôi chỉ biết nólà con của Tích Tuyết, là máu mủ của TíchTuyết tôi xem nó là con ruột của mình, đừng tưởng rằng như thế làm tôi và TíchTuyết xa nhau."

      Cầm Tư Liên cắn môi của mình, móng tay ngắt vào thịt: "Tại sao trong mắt của chỉ có LạcTích Tuyết? Chẳng lẽ để ý tới em sao? tình nguyện nuôi đứa con máu mủ, cũng nguyện ý tiếp nhận em?Đến tột cùng em thua ấy ở điểm nào?"

      Đôi mắt Lãnh Khinh Cuồng léo sáng, gương mặthiện lên biểu cảm ràng, ánh mắt si mê lại nóng bỏng: "Đó là cảm giác, hiểu, loại cảm giác này tôi chỉ có thể choTích Tuyết... tôi quan tâm Băng Băng có phải là con ruột mình , chỉ cần Tích Tuyếtchịu ở lại bên cạnh tôi, tôi thương Băng Băng như con ruột của mình."

      Cầm Tư Liên tức cười, nước mắt bất ngờ chảy xuống. thực Lãnh Khinh Cuồng, từnhững ngày còn , thực rất , nhưng trong lòng chỉ có Lạc Tích Tuyết,cho tới bây giờ đều nhìn tới , mỗi lần đều phải mượn quan hệ với Lạc Tích Tuyết, để đến gần .

      Chỉ là buông tha , nếu khôngchịu buông tay Lạc Tích Tuyết, như vậy chỉ cóthể khiến Lạc Tích Tuyết rời khỏi , xem ra nên tìm Lạc Thiên Uy chuyến, cho biết Băng Băng – con vẫn tồn tại trong đời.

      Từ sân chơi lúc trở lại, Băng Băng đùa giỡn với Lãnh Khinh Cuồng, Lãnh Khinh Cuồng mọi việc đều tùy bé, nhưng vẫn khôngcưỡng được mà hôn lên khuôn mặt của bé, ôm rồi lại ôm, Cầm Tư Liên ngồi bên cạnh thiếu chút nữa đố kỵ với đứa bé này.

      Khi gần đến lúc ăn cơm tối, Lạc Tích Tuyết trở lại, nhìn bạn tốt Cầm Tư Liên từ Trung Quốc xaxôi chạy đến thăm bọn họ, lập tức nhiệt tình mời bạn tốt dùng cơm.

      Bốn người ngồi vây quanh bàn ăn, Lãnh KhinhCuồng ôm Băng Băng, ngừng dụ dỗ bé ăn cơm, Lạc Tích Tuyết là thỉnh thoảng cùng bọnhọ chuyện phiếm.

      "Tích Tuyết, Khinh Cuồng, chúc mừng nhà ba người hạnh phúc, cả đời mãi mãi bên nhau!"Cầm Tư Liên giơ ly rượu lên, lời chúc phúc trái với lương tâm.

      "Cám ơn Tư Liên." Lạc Tích Tuyết dịu dàng cười tiếng, rót ly rượu đỏ cho mình: "Nếucậu qua đây tìm mình, sao tìm thêm mộtngười bạn đời ."

      Cầm Tư Liên khổ sở cười cười, cố ý nhìn Lãnh Khinh Cuồng cái, thấy lộ vẻ gì, lòng càng chua xót.

      "Tớ được may mắn như bạn!" ta lắcđầu cái, tâm nhéo đau. Người đàn ông duy nhất lại người phụ nữ khác.

      Lạc Tích Tuyết khẽ lo lắng, thức thời tiếptục cái đề tài này.

      Ai ngờ lời của Cầm Tư Liên xoay chuyển,đột nhiên : "Tích Tuyết, chừng nào cậu vềnước? Lạc Thiên Uy trở về nước, chẳng lẽcậu muốn để cho con mình gặp LạcThiên Uy sao?"

      câu ra, ly thủy tinh trong tay LãnhKhinh Cuồng lập tức bị bóp nát, Lạc Tích Tuyết mới vừa uống hớp rượu đỏ vào cổ, cũng bị những lời này làm cho nghẹn.

      Tiểu Băng Băng vỗ lưng của Lạc Tích Tuyết,khẩn trương cầm lấy ly nước, đưa đến môi , gấp giọng hỏi

      "Mẹ, mẹ có sao ?"

      Nhận lấy chén nước, Lạc Tích Tuyết uống hơnphân nửa, rốt cuộc bình tĩnh lại, hạnh phúcsờ đầu con , giọng :

      "Mẹ có việc gì…"

      Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lãnh KhinhCuồng, Cầm Tư Liên lập tức ý thức biết mìnhnói sai, vội vã xin lỗi: " xin lỗi, Tích Tuyết."

      Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, chỉ là đôi mắt nhíu lại chặt.

      Muốn mang Băng Băng trở về nước gặp LạcThiên Uy, phải chưa nghĩ tới, nhưng trong mắt người ngoài, Thiên Uy là cậu của Băng Băng, nên làm như thế nào để quan hệcủa họ rối loạn?

      Lãnh Khinh Cuồng nắm lấy bàn tay ấm áp củacô, Lạc Tích Tuyết chán nản ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đầy vẻ an ủi của , trong lòng dâng lên cỗ ấm áp.

      "Mọi người từ từ ăn, em xuống phòng bếp lát, còn chút canh vẫn chưa xong." Lạc TíchTuyết muốn để lộ tâm tư củamình ở chỗ này, thở dài, ra khỏi phòng ăn.

      Lãnh Khinh Cuồng đem Băng Băng giao cho người giúp việc, rồi đuổi theo .

      Lạc Tích Tuyết biết lo lắng cho mình, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụcười trấn an, tính cho Lãnh Khinh Cuồngbiết rằng sao.

      Lãnh Khinh Cuồng nhìn dáng vẻ kiên cường củacô, trong lòng xuất tia đành lòng, đem ôm vào ngực.

      "Tích Tuyết, bất luận xảy ra ra chuyện gì, đều ở bên cạnh em, đừng lo lắng, tất cả hãy giaocho !" Tròng mắt thâm tình như nước, giống như muốn chia sẻ nỗi khổ với .

      "Ừ." Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, sắc mặt tái nhợt. cho là mình che giấu rất tốt, mấy năm nay, mình mang theo con cốgắng kiếm sống, điều đó khiến trở nên mạnhmẽ hơn nhiều, thế nhưng cuối cùng vẫn để chongười ta dễ dàng nhìn thấu, đột nhiên cảmthấy mình rất vô dụng.

      Lãnh Khinh Cuồng buông ra, nhìn bộ dángđầy ưu thương của , lúc này Tích Tuyết càngyếu đuối hơn, hoàn mỹ, tinh sảo giống như mónđồ pha lê dễ vỡ, càng khiến cho đàn ông muốnđược bảo vệ trong lồng ngực vững chải của họ.

      Tự nhiên vì kết hôn với người đàn ông mà khiến rơi lệ. , cái thế giới nàykhông ai có thể khiến tổn thương, aiđược phép khiến tan nát cõi lòng? Đơn giản đó là tội phạm!

      "Tích Tuyết, quên ta , cùng bắt đầulại lần nữa; thề, đời này cũng để cho em rơi nửa giọt nước mắt."

      Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên quỳ chân xuống đất, nâng bàn tay Lạc Tích Tuyếtlên, ra lời thề son sắt.

      "Bây giờ phải chúng ta vẫn ở chung mộtchỗ sao?" Lạc Tích Tuyết trốn tránh ánh mắt nóng bỏng của , chột dạ cúi đầu.

      Lãnh Khinh Cuồng khẽ nâng cằm lên, nhìn thẳng vào đôi mắt động lòng người của : "Tích Tuyết, em biết cái gì mà? Anhmuốn quang minh chính đại ở bên cạnh em, làm chồng của em."

      "" Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết trở nên cứng đờ, nghĩ tới lại ra lời như thế.

      "Chẳng lẽ ngại em…. sao? ra có thể chọn tốt hơn em." Lạc Tích Tuyết rũ mắt xuống, tròng mắt nhàn nhạttia ưu thương.

      Lãnh Khinh Cuồng đưa đôi mắt thâm tình nhìn , "Em chính là lựa chọn tốt nhất của , có gì quan trọng hơn chuyện cướiđược mình nhất, càng có ai cóthể khiến động lòng, trừ phi em bỏ được Lạc Thiên Uy, như vậy , tiếp tục chờ em."

      "Để em suy nghĩ mấy ngày được ." Lạc Tích Tuyết thở dài, mặt có chút hoảng hốt.

      và Băng Băng đều cần mái nhà, Lãnh Khinh Cuồng là lựa chọn tốt nhất của , hy vọng con mình sau này đến trường, lại bị mọi người chọc là đứa bé cha.

      hy vọng con mình được phát triển nhưmọi đứa bé bình thường, có gia đình bình thường, có cả cha lẫn mẹ, chuyện ngày xưa đãlà vết thương trong tim , nên vì quá khứ mà tiếp tục rối rắm nữa, có lẽ nên cho Lãnh Khinh Cuồng cơ hội, cũng là cho chính mình cơ hội, lựa chọn cuộc đời mới.

      "Linh linh…" điện thoại di động trong túi vang lên, là tin nhắn do bạn tốt Trần Tiểu Mạt gởi tới, muốn kết hôn, hi vọng Tích Tuyết có thể trở về nước tham gia hôn lễ của .

      "Lãnh Khinh Cuồng, chúng ta cùng nhau trở vềTrung Quốc , phải là có chuyện cần giải quyết sao, chờ sau khi chúng ta về nướcem cho câu trả lời!" Lạc Tích Tuyết hít sâu hơi, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định của mình.

      Chương 260: NGƯỜI VÀ VẬTCŨNG THAY ĐỔI



      Tại phi trường tư nhân lớn

      Bầu trời xanh thăm thẳm, vạn dặm cóbóng mây, ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp muônnơi, mang đến ánh sáng dễ chịu, khiến lòngngười trở nên ấm áp.

      Khi máy bay hạ xuống, do gọi điện thoạitrước cho nên vừa ra ngoài có quản lý và đoàn xe đến đón.

      Mặc dù phong tỏa tin tức với giới truyền thông, nhưng vẫn có ít phóng viên chạyđến trường, để mong có những bước ảnhđặc biệt cho tòa soạn của mình.

      Sau mấy tiếng, chỉ thấy người phụ nữ mặc chiếc áo đầm màu vàng nhạt và người đàn ông mặc âu phục màu nâu xám sóng vai bước ra, bên cạnh của bọn họ còn có , vừa nhìn vào liền cảm nhận được hình ảnh nhà ba người vô cùng ngọt ngào.

      Mấy ký giả núp trong bóng tối, len lén chụpđuợc vài tấm hình.

      "Mẹ, khi nào chúng ta mới được gặp dì Mạt ạ?"Tiểu Băng Băng nhớ kỹ cái tên Trần MạtLỵ thường hay trêu chọc mình, nên khi xuống sân bay liền hỏi.

      Tích Tuyết cọ xát khuôn mặt bé của con : "Dì Mạt kết hôn, làm dâu, Băng Băngnhìn thấy dì Mạt phải lời chúc mừng dì được ?"

      "Được ạ." hiểu chuyện đó nên vôi vã gật đầu cái.

      chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước mặt bọn họ, Lạc Tích Tuyết ôm con , cùng LãnhKhinh Cuồng bước lên xe.

      Xe hơi chạy đến trước cửa khách sạn cao cấp, Lãnh Khinh Cuồng đặt gian phòng sang trọng nhất tại đây cho nhà mình, đây là lần đầu tiên Tiểu Băng Băng tới Trung Quốc, có vẻ xa lạ với hoàn cảnh xung quanh, nên đông xemmột chút, tây ngắm chút, căn bản muốn ngồi trong khách sạn.

      Lạc Tích Tuyết có chút mệt mỏi, đúng lúc Cầm Tư Liên muốn gặp người bạn, liền đem Tiểu Băng Băng ra ngoài chơi.

      Trong phòng hoa lệ, các thảm màu hoa gạo dày bày khắp phòng ngủ, cửa sổ sát đất chiếu ánh sáng nhạt, có thể nhìn thấy cả phố phường phồn hoa.

      Đèn thủy tinh mập mờ chuyển màu, ánh trăngngoài cửa sổ trở nên dịu dàng và xinh đẹp lạ thường.

      Lạc Tích Tuyết tới cửa sổ, ngắm cái thành phố xinh đẹp, suy nghĩ xa xôi.

      nhiều năm rồi về nước, ban đầu rờiđi, chỉ là lai lịch, hômnay làm mẹ rồi.

      Cho nên việc đời nhiều thay đổi, mấy năm về sau chẳng còn người và vật cũ.

      " suy nghĩ gì?" Lãnh Khinh Cuồng lườibiếng dựa vào cửa, hai cánh tay vòng qua ôm chặt lấy thân thể , giọng trầm thấp đầy mêhoặc.

      Lạc Tích Tuyết khẽ mở mắt, gương mặttuyệt mỹ mang theo ưu sầu.

      " có gì." cong khóe môi lên, cố tránhkhỏi lồng ngực của Lãnh Khinh Cuồng, vềgiường nghỉ ngơi: "Khinh Cuồng, em mệt mỏirồi, ngủ trước nha."

      Lãnh Khinh Cuồng bá đạo ôm , đem hơi thởnóng hổi phả vào tai : "Tích Tuyết, chớ , đểcho ôm em chút."

      Lạc Tích Tuyết có giãy giụa, tư thế mập mờ này khiến lo lắng, mặt đỏ gất, vật nam bên dưới nhất thời thẳng đứng lên.

      "Khinh Cuồng?" giọng nhắc nhở ,nằm trước ngực của , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của .

      Lãnh Khinh Cuồng nâng mặt lên, để cho đối mặt với mình, đôi mắt tuấn trở nên nóngrực, đầy ý chiếm đoạt: "Tích Tuyết, chúng ta vài ngày làm chuyện tốt rồi?"

      Trong bụng Lạc Tích Tuyết run lên, đôi mắttrừng lớn.

      Lãnh Khinh Cuồng nhìn đầy si mê, khôngkiềm hãm được, cúi người hôn lên môi , khi còn chưa phản ứng kịp, đem môi dờiđến ngực , cảm giác tê dại như bão tố đến, giống như bị điện giật, toàn thân tê gần.

      "Ừ" Lạc Tích Tuyết thể ngăn chặn, khẽrên tiếng, gương mặt bởi vì khẩn trương càng thêm đỏ.

      "Em , em đẹp!" Lãnh Khinh Cuồng nâng gương mặt tuyệt đẹp của lên, ngón tay mở dây buộc áo của ra, giúp cởi áo xuống.

      Hai người cùng nhau lăn xuống giường lớn, Lãnh Khinh Cuồng lật người đè lên người .

      đặt nụ hôn nóng bỏng lên đôi của ,môi đỏ mọng, cổ, bụng, cả vùng da thịt non mềm rậm rạp và chằng chịt của , mỗi tấcđều bỏ qua.

      "Đừng, Băng Băng vẫn chưa về" Lạc TíchTuyết có chút kinh hoảng luống cuống, muốnkhước từ thân thể Lãnh Khinh Cuồng, lại bị ép chặt hơn.

      "Yên tâm , cửa phòng khóa kỹ rồi, con vào được đâu!!" Lãnh Khinh Cuồng thấpgiọng an ủi, đôi tay đặt người .

      cúi người xuống, vô cùng thương tiếc hônđôi môi của , động tác từ từ trở nên êm ái.

      Lạc Tích Tuyết dần dần phản kháng nữa,trầm luân cùng người đàn ông dịu dàng, đáp lạinụ hôn của .

      Lãnh Khinh Cuồng linh xảo vạch môi đàocủa ra, lưỡi nhuần nhuyễn vào trongkhoang miệng , kích tình lâu càng như thủy triều tăng, thể ngăn cản.

      Hai người quấn chặt lấy nhau, hai thân thể cởi mở nên dễ dàng nghe được tiếng tim đập nhanh của đối phương, cái loại cảm giác ấy khiến cho Lạc Tích Tuyết mang lòng say mê.

      Cho đến khi tiếng chuông điện thoại dồn dậpvang lên, thân thể hai dán chặt với nhau mới tách rời.

      "Alo" Lạc Tích Tuyết thở hổn hển, còn đangđắm chìm trong kích tình, chưa hoàn hồn kịp.

      "Tích Tuyết, xong rồi, tớ và Băng Băng bị lạc rồi!!" Cầm Tư Liên hướng về phía điện thoại, lo lắng hô to.

      sấm sét giữa trời quang, nhất thời liền đem Lạc Tích Tuyết chấn tỉnh.

      "Cậu cái gì?" Lạc Tích Tuyết quả khôngthể tin được, tâm lập tức lên.

      Cầm Tư Liên vội vàng xin lỗi: "Tích Tuyết, xin lỗi, tớ và bạn bè cùng uống cà phê,Băng Băng vốn là ngồi bên cạnh tớ, chỉ là tớ quên chú ý chút, thấy bé đâu rồi."

      Đôi tay Lạc Tích Tuyết run rẩy, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, con mới hai tuổi rưỡi, lạc rồi ra chuyện gì chứ?

      "Tích Tuyết, thế nào?" Lãnh Khinh Cuồng quấnkhăn tắm, từ phía sau ôm , phát cả ngườicô trở nên lạnh lẽo, lòng kinh hãi hỏi.

      Lạc Tích Tuyết quay đầu lại, nước mắt đầy mặt: "Khinh Cuồng, Băng Băng lạc rồi!"

      Nghe tin tức ấy, cả Lãnh Khinh Cuồng cảmnhận được vẻ khẩn trương của Lạc Tích Tuyết, vội vã gọi điện bảo thủ hạ tìm kiếm khắpnơi.

      Nhưng giờ qua , vẫn có tin tức của Băng Băng, rốt cuộc hai người lớn nhẫnnại được, bắt đầu chia nhau ra tìm kiếm.

      Lạc Tích Tuyết lái xe tìm con , độtnhiên lại nhận được cú điện thoại, người ởđầu dây bên kia ở trong bệnh viên,còn con của gặp tai nạn giao thôngngoài ý muốn.

      Trái tim Lạc Tích Tuyết chấn động, chạy xe như người điên, đường thiếu chút nữa gặp tainạn xe cộ.

      lái cách nhanh nhất có thể, vòng qua hai quảng trường mới tới bệnh viện.

      Lúc này Băng Băng ngủ, đứa bé bị thương ở bắp chân, vết thương nặng, ngược lại cáitrán của lại đầy máu tươi, thế mà chẳng còn cảm giác đau.

      Con của ở phòng cấp cứu, người đưa bé đến thanh toán tất cả chi phí, Lạc Tích Tuyết xoa xoa mồ hôi trán, cuối cùngcũng thoát khỏi nguy hiểm.

      Nhưng cũng biết ai thanh toán hết viện phí, hơn nữa còn cho bé nằm ở phòng bệnh cao cấp với đầy đủ tiện nghi như thế, muốn hỏibác sĩ, người tốt bụng còn chưa , rất muốn trả tiền lại cho người kia.

      Lạc Tích Tuyết bảo bác sĩ dẫn mình gặp ânnhân, đó là người gầy gò, đứng ở cửa.

      Lạc Tích Tuyết tới, vừa đúng lúc người phụ nữ ấy quay đầu lại nhìn .

      "Chào !" đó tươi cười nhìn Lạc Tích Tuyết đến.

      Lạc Tích Tuyết có chút chần chờ hoàn hồn,người phụ nữ này ai khác, mà chính làngôi sao lớn Tô Mỹ Kỳ, làm sao con lạicó quan hệ với đại minh tinh?

      Tô Mỹ Kỳ tươi cười, bình tĩnh : "Con là dì của bé rất mê phim của tôi, cho nên quấn tôi muốn xin chữ ký, làm quà kếthôn cho dì ấy, nhưng ngờ ký giả đột nhiên lại giành chụp hình trước, con bị xô nên có chút vết thương , sao."

      Lạc Tích Tuyết nhất thời hiểu toàn bộ câuchuyện, Tô Mỹ Kỳ là thần tượng của Trần TiểuMạt, nhất định là Băng Băng biết Trần Tiểu Mạtmuốn kết hôn, cho nên mới muốn xin chữ kýlàm quà cưới cho Tiểu Mạt.

      "Cám ơn !" Lạc Tích Tuyết cảm kích cườimột tiếng, móc bóp tiền ra: "Làm phiền đưa con tôi đến bệnh viện, tiền xe và tiền thuốc là bao nhiêu, tôi thanh toán lại cho ."

      " cần, đều là bạn trai tôi thanh toán cả."Tô Mỹ Kỳ lắc đầu cái, ánh mắt tĩnh mịch.

      Lạc Tích Tuyết cũng có suy nghĩ nhiều, chỉ nhân tiện hỏi: "Vậy tôi trả lại cho bạn trai , ấy ở đâu?"

      "Bạn trai tôi thiếu tiền, chẳng qua tôi cũng cảm thấy ấy rất muốn gặp ." Tô Mỹ Kỳ nhìn với đôi mắt đầy thâm ý.

      Lạc Tích Tuyết nhíu mày, bạn trai ngôi sao lớn muốn gặp làm gì? có thói quen tìmbạn trai lung tung, bạn trai minh tinh càng khôngmuốn làm quen.

      Vừa định cự tuyệt, con tỉnh, vừa tỉnh gọi ba.

      Lạc Tích Tuyết lập tức gọi điện thoại cho Lãnh Khinh Cuồng, cho biết địa chỉ bệnh việnnày, sau đó về bên giường của con .

      "Băng Băng, đau, mẹ ở chỗ này!" nhẹnhàng dỗ dành con .

      Tiểu Băng Băng cau mày mở mắt ra, tay bé khẽ xoa cái trán của : "Mẹ, mẹ có đaukhông?"

      "Đau? Mẹ có bị thương, làm sao đau đây?" Lạc Tích Tuyết lắc đầu cười cười.

      Tiểu Băng băng quệt mồm: "Nhưng mẹ cũngchảy máu nha."

      Lạc Tích Tuyết đưa tay sờ lên trán của mình, lúc này mới phát ra nơi đó ươn ướt, xenlẫn là mủ và máu tươi, đoán chừng đườngcô chạy tới, thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộkhiến đụng đầu vào kính xe.

      " Lạc, nên xử lý vết thương của mình , tôi đây cũng vội, có thể giúp chămcon chút?" Tô Mỹ Kỳ đề nghị.

      "Cám ơn!" Lạc Tích Tuyết do dự, cảm kích cười cười, mặc dù nghĩ phiền toái người khác, nhưng bộ dáng tại của , đoán chừng dọa con mình.

      " cần!" Tô Mỹ Kỳ lắc đầu cái, nhìn gương mặt Tiểu Băng Băng, lập tức rơi vào trầm tư.

      Lạc Tích Tuyết dùng tay che cái trán bị thươnglại, cố gắng điền đầy đủ thông tin vào thủ tục nhập viện cho con , thuận tiện cũng ghi số cho mình.

      vẫn cúi đầu và bước , mới vừa rồi bởi vì lo lắng cho con chú ý đến bản thân,bây giờ tâm bình ổn hơn, vết thương cũng cảmthấy hơi đau.

      cố che vết thương lại, bước chân trở nênnặng nề, cũng có nhìn đường.

      Chợt tới nơi, vốn phải là đường thẳng,nhưng hiểu sao mình lại đụng phải người ta.

      " xin lỗi, xin lỗi!"

      Lạc Tích Tuyết vội vàng xin lỗi, nhưng bước chân hơi lảo đảo, trọng tâm yên, rồi lậptức ngã vào ngực người đàn ông kia.

      "Em sao chứ?" Giọng của người đàn ông kia trở nên trầm và căng thẳng, hình như do dự lâu mới mở miệng.

      Chỉ là giọng , nhưng lại khiến cho Lạc Tích Tuyết phải ngỡ ngàng vì quen thuộc củanó.

      hoảng hốt mở mắt ra, nhìn bóng dáng mông lung trước mặt.

      Nhìn về phía gương mặt tuấn, khiến baocảm xúc trong trở nên hoang mang, liềumạng lắc đầu: ", đây phải là "

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 261: Cướp con của
      Editor: Trâm Trần

      Ảo giác, nhất định là ảo giác.

      Lạc Tích Tuyết ở trong lòng ngừng nhắcnhở mình.

      Ánh đèn đỉnh đầu phi thường chói mắt, nhưngtheo đó là mảnh hắc ám, nhanh chóng bao phủ .

      Thời điểm Lạc Tích Tuyết tỉnh lại mới biết mình ra khỏi phòng cấp cứu, vết thương đượckhâu lại, nhưng chung quanh có ai.

      từ giường bệnh ngồi dậy, vuốt trán,trong đầu mảnh mờ mịt.

      Mới vừa rồi nhìn thấy cái gì? —— thể nào, nhất định là ảo giác.

      " y tá, con của tôi đâu? Làm phiền đem con của tôi tới phòng này giúp tôi được ?" Lạc Tích Tuyết chịu đựng đau đớn đixuống giường, nhìn thấy y tá đẩy cửa đivào liền hỏi.

      "Con của phải do người quen của đưa rồi sao?" y tá buồn bực hỏi.

      "Người quen của tôi?" Lạc Tích Tuyết ngẩnngười, nhớ tới việc gì đó liền gọi điện thoại choLãnh Khinh Cuồng, đoán chừng là đón Băng Băng .

      Nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy đúng, LãnhKhinh Cuồng đón Băng Băng thể nào vớicô, cũng để mình ở trong bệnh viện.

      suy nghĩ, chợt người mang giày tâyđẩy cửa phòng vào: "Lạc tiểu thư, tôi là trợ lý của tiên sinh Chiêm Mỗ Tư tên Lý Hiển, muốn cùng chuyện chút con của ."

      Cái gì? Chiêm Mỗ Tư'?

      Lạc Tích Tuyết cả người cứng đờ, giống như bị cái gì đánh trúng, nhất thời câu cũng nên lời.

      Lý Hiển cho biết, con của BăngBăng bị Chiêm Mỗ Tư mang , muốn gặp con , nhất định phải tự mình tìm ChiêmMỗ Tư.

      Sắc mặt trắng bệch Lạc Tích Tuyết, cảm thấytim cũng như muốn ngừng đập.

      phải là có nghĩ tới gặp lạiLạc Thiên Uy, chỉ là có nghĩ đến bọn họ gặp nhau với phương thức như thế này.

      cướp con của , phái người trợ lý tớinói với , muốn thấy , đến tột cùng muốn làm cái gì?

      Lạc Tích Tuyết cả người như muốn hỏng mất,suýt chút nữa đứng vững.

      "Lạc tiểu thư, sao chứ?" y tá thấy sắc mặt khó coi, khỏi lo lắng hỏi.

      " sao, tôi sao." Lạc Tích Tuyết dùng hết toàn lực lắc đầu cái.

      Khuôn mặt nhắn, vô lực nhắm mắt lại, giọng : "Lý tiên sinh, làm phiền dẫn tôi gặp lão bản của các người."

      Ngồi vào trong xe riêng, khuôn mặt nhắn tái nhợt tia huyết sắc, giống như tùy thời có thể bị ngất .

      xuất của quá đột ngột, chútcũng có chuẩn bị, cứ như vậy lần nữa tham gia cuộc sống của , còn mang con của .

      Lạc Thiên Uy, rốt cuộc muốn thế nào đây? muốn làm gì con tôi? Lạc Tích Tuyết ở đáy lòng vô lực gào thét.

      hồi kinh hãi, hoàn toàn tỉnh táo lại, BăngBăng là máu mủ của , là sinh mệnh của , tuyệt đối để cho nó gặp chuyện gì.

      Đây là căn biệt thự vô cùng hào hoa, tọa lạc tại giữa sườn núi, thời điểm đến căn biệt thựcnày là lúc chạng vạng.

      nhắn tin nhắn cho Lãnh Khinh Cuồn để phải lo lắng.

      Lạc Tích Tuyết lấy hết dũng khí vào phòngkhách căn biệt thự, ý thức của có chút mơ hồ, lo lắng, hồi hộp, mỗi giây đều làm cho cảm thấy khổ sở vô cùng.

      trở lại, lại muốn đánh vỡ cuộc sống yên tĩnh của lần nữa sao.

      Người giúp việc dẫn đến lầu hai của gianphòng bên ngoài, ý bảo vào.

      Lạc Tích Tuyết hít sâu hơi, vì con của , dù có là hố lửa cũng sẵn sang nhảy xuống.

      Vừa mới chuẩn bị gõ cửa bên trong có người mở cửa ra, nhưng phải là ngườiđàn ông làm cảm thấy sợ hãi mà đó là Uy Mục.

      "Phu nhân, lâu gặp!" Uy Mục vẫn như vậy ôn hòa cung kính chào hỏi , thậm chíngay cả cách xưng hô cũng có thay đổi.

      Lạc Tích Tuyết muốn nở nụ cười với như từtrước tới nay có chuyện gì xảy ra nhưngcô cười nổi, chỉ có thể gượng cười màhỏi: "Chiêm Mỗ Tư ở đâu? ta đem con của tôi đâu rồi?"

      Uy Mục chỉ chỉ sau lưng phòng ngủ, mỉm cười : "Lão bản ở bên trong!"

      Lạc Tích Tuyết nhanh chóng vọt vào, Uy Mục nhìn vẻ mặt hoang mang sợ hãi của Lạc Tích Tuyết lắc đầu cười cười, liền đẩy cửa ra ngoài.

      Lão bản rốt cuộc tìm được phu nhân, hi vọng lão bản lần này đừng buông tay nữa.

      Cửa phòng ngủ mở he hé , bước chân của Lạc Tích Tuyết vô cùng gấp gáp, giày cao gót giẫmtrên sàn nhà phát ra tiếng vang, chútcố kỵ vươn tay đẩy cửa vào nhưng cảnh tượngbên trong làm cảm thấy tin vào mắtmình.

      Chỉ thấy lớn hai người ngồi mặt thảm long trắng, tay cầm máy chơi game, tập trung hạ gục đối phương.

      Bọn họ chơi rất chuyên chú, nghiêm túc, thậmchí ngay cả đẩy cửa vào cũng có pháthiện.

      Tư thái lười biếng giống nhau, khuôn mặt hưngphấn tươi cười, mặc dù Băng Băng dáng dấp giống , nhưng hình dáng bây giờ có phầngiống với Lạc Thiên Uy.

      Máu mủ tình thâm, vô luận như thế nào cũng ngăn được khoảng cách này.

      "Chú là lợi hại! Chúng ta qua cửa rồi!"

      Thanh vui vẻ của Tiểu Băng Băng truyền đến, long Lạc Tích Tuyết cũng đồng thời lộpbộp trầm xuống.

      "Mẹ! !" Tiểu Băng Băng Nhãn theo cảm giácquay đầu lại nhìn thấy Lạc Tích Tuyết, lập tứcvui vẻ chạy qua.

      Lạc Tích Tuyết bế con lên, khẩn trương giúpbé kiểm tra toàn thân: "Con có bị thương ở đâukhông?"

      " hết đau!" Tiểu Băng Băng chớp chớp đôimắt to sáng ngời.

      "Lần sau được chạy loạn, nghe ?"Lạc Tích Tuyết chỉ lo dạy dỗ con , cóchú ý tới bóng dáng cao lớn về phíacô.

      "Dạ." Tiểu Băng Băng phồng má phấn lên gậtđầu cái, chợt nhớ tới cái gì, bé kéo Lạc Thiên Uy đến bên người Lạc Tích Tuyết: "Mẹ,chú này cứu con, chú còn chơi điện tử với con, chú rất lợi hại a, chúng ta thuận lợi qua cửa khác rồi?"

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy Lạc ThiênUy, trong lúc nhất thời sửng sốt, hàng trăm tư vị xông lên đầu, cơ hồ ngẩn người tại chỗ.

      Con cái gì, nghe rồi,chỉ cảm thấy người đàn ông ở trước mắt cho rung động quá mạnh mẽ.

      cứ như vậy hề báo động đứng trước mặt , chút chuẩn bị cũng có.

      Hơn hai năm gặp, vẫn phong trần tuấn lãng như vậy, lãnh mị mê người, đôimắt tĩnh mịch, gương mặt cương nghị có lực, trước sau như tư thái lãnh khốc, làm cho giống như vương giả.


      Nhớ nhung giống như độc dược, mặc dù khônglàm cho con người ta có vết thương trí mạng nhưng nó để lại vết thương dần dần ngấm sâu, muốn sống cũng cảm thấy khó khăn.

      Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy tâm hồi đauđớn, đè nén kích động cùng rung động của nộitâm, buộc bản than phải tỉnh táo lại.

      "Cám ơn cứu con của tôi!" dùnggiọng bình tĩnh nhất cảm ơn , vẻ mặt xa cách lại lạnh lùng, giống như bọn họ chỉ làhai người xa lạ có chút quan hệ nào.

      Chương 262: Cha của đứa bé là sao?

      Sau đó, ngồi xổm xuống, đối diện với con mình : "Băng Băng ngoan, cùng mẹ về nhà!"

      Tiểu Băng băng khẽ chu môi, lưu luyến liếc nhìn máy chơi game bên kia nhưng vẫn gật đầu.

      Lạc Tích Tuyết ôm lấy con , vừa định như có chuyện gì xảy ra mà rời , ai ngờChiêm Mỗ Tư lại bước từng bước lớn bước tớitrước mặt mẹ con bọn họ.

      "Nó là con của em?" Lạc Thiên uy ánh mắtphức tạp nhìn , mặt chút thay đổi, nộitâm lại sóng lớn dữ dội.

      Lâu như vậy gặp mặt rồi, nhìn thấy lại còn có thể bình tĩnh như thế, thậm chícòn xem như người xa lạ, cứ như vậy tránh ra.

      "Ừ." Lạc Tích Tuyết cứng đờ gật đầu, tầm mắt có chút bối rối rơi vào người , lại vộivàng tránh được.

      Chiêm Mỗ Tư sử dụng ánh mắt ý bảo người làmnữ ôm đứa bé trở lại ghế sa lon, bước từngbước đến gần Lạc Tích Tuyết.

      Tay cợt nhã nâng chiếc cằm thon gọn của lên, giọng : "Lạc tiểu thư, tôi nghĩchúng ta có chuyện cần chút."

      Lạc Tích Tuyết vốn muốn cự tuyệt, có thể thấy được con bây giờ ở trong tay của , căn bản có quyền .

      theo đến thư phòng.

      Nội tâm giãy giụa theo phía sau người đàn ông này, Lạc Tích Tuyết cảm thấy ngay cả tiếng bước chân của đối với cũng là cựchình.

      đến tột cùng muốn làm gì? Xa cách nhiềunăm như vậy, cũng kết hôn, còn muốnnhư thế nào nữa?

      Vào thư phòng, đóng cửa.

      Chiêm Mỗ Tư đưa lưng về phía , đứng chắptay, lâu lời nào.

      Lạc Tích Tuyết biết nghĩ cái gì, chỉ là cau mày hướng tới bóng lưng của .

      Hai năm, tiếng đem con của ôm , thậm chí cả câu trước cũng với , đây coi như là cái gì?Uy hiếp , đe dọa sao?

      " muốn chuyện gì? đem con củatôi mang đến nhà , có mục đích gì?"

      rốt cuộc thiếu kiên nhẫn chất vấn, chỉ là Chiêm Mỗ Tư cũng trả lời .

      hướng ghế sa lon ngồi, ánh mắt thâmthúy, tựa hồ cũng tính toán cùng gây gổ, mà là muốn cùng đàm phán trong hoàbình .

      đốt điếu thuốc, con ngươi đen như mực nâng lên, thẳng tắp nhìn chăm chú khuôn mặtnhỏ nhắn vẫn xinh đẹp như vậy, chăm chú nhìn , phát cũng có thay đổi gì lớn,điều thay đổi duy nhất là giờ trở thành người mẹ trẻ, và mang người mộthương vị hoàn toàn khác.

      " rốt cuộc muốn cái gì?" Lạc Tích Tuyết thấy Chiêm Mỗ Tư lời nào, chỉ chăm chú nhìn , trong lòng càng thêm kinhhoảng gấp gáp," tại chúng ta đều có cuộcsống riêng, nếu như cho rằng còn có thể giống như trước nắm trong tay cuộc sống củatôi, vậy sai lầm rồi, tôi với cómột chút quan hệ nào cả! Mời lập tức để tôi cùng con của tôi ! !"

      Chiêm Mỗ Tư vẫn như cũ lời nào, thếnhưng đôi mắt, lại truyền ra ý tứ của ——chiếm đoạt, như cũ nghĩ đoạt lấy .

      Lạc Tích Tuyết trong bụng run lên, nhìn tròngmắt tĩnh mịch của dần thay đổi, từ trongđáy lòng dâng lên thấy lạnh cả người, , muốn trả thù sao?

      "Giữa chúng ta chút quan hệ cũng khôngcó?" Rốt cuộc, Chiêm Mỗ Tư chậm rãi lên tiếng, trong thanh tức giận.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi dưới, quật cường quaymặt qua chỗ khác: " sai, quan hệ giữachúng ta, hai năm trước kết thúc rồi!"

      Chiêm Mỗ Tư cười hiểu, thanh vẫn như cũ trầm thấp có lực: "Em dám nhìn vào mắttôi lặp lại lần nữa?"

      Lạc Tích Tuyết chấn động, khuôn mặt nhắnhuyết sắc dần rút , mảnh trắng bệch: "Cáigì? Tôi sao phải nhìn vào mắt chứ?!!”

      Mặc dù ngoài mặt cố gắng trấn định, nhưng nội tâm lại chột dạ dứt! khí thế làkhông đủ, khiến Lạc Tích Tuyết siết chặt đôi tay, có chút run rẩy.

      "Băng Băng phải con của tôi sao?" khuôn mặt của Chiêm Mỗ Tư là mảnh lửa giận và khẳng định.

      Nhìn gò má tái nhợt, trong lòng hồi co rút đau đớn, nhưng nghĩ đến việc tuyệt tình của , trong lòng hận ý lại ùa về.

      Đúng vậy, hận ! !

      Nhớ ngày đó như thế nào bỏ tôn nghiêm, thậm chí tự sát, để ý sỉ nhục, hèn mọn cầu xin, chỉ hy vọng có thể ở lại bên cạnhhắn.

      Nhưng sao? Tàn khốc đem long tự tôn của giẫm ở dưới lòng bàn chân, vô tình cùng người đàn ông khác bỏ .

      Người phụ nữ tuyệt tình như vậy, xứngđể thương tiếc.

      tại chỉ muốn biết, Băng Băng có phải là con cua hay thôi, tự nhủ, chỉ muốn con , về phần người phụ nữ này, cũng phải mục đích của .

      Đôi mắt đẹp của Lạc Tích Tuyết trợn tròn, mồ hôi lạnh lần nữa thấm xuống, hỏi câu này là có ý gì? Chẳng lẽ biết?

      có chút bị tức giận nhìn , cười lạnh :"Hai năm trước tôi với rồi, Băng Băng là con của tôi cùng Lãnh Khinh Cuồng,tôi chính vì mang thai đứa bé của , mới rờiđi? còn có gì mà nghi vấn chứ!"

      "Em láo!" Chiêm Mỗ Tư phát bắt được hai vai của , sắc mặt tái xanh hướng gầmnhẹ: "Đứa bé đó là con của Lãnh Khinh Cuồng sao? Tại sao nó dáng dấp cùng Lãnh KhinhCuồng giống nhau?”

      Lạc Tích Tuyết siết chặt tay, có chút tức giậnđem Chiêm Mỗ Tư đẩy ra: "Chuyện này có cái gì kỳ quái, bởi vì Băng Băng dáng dấp giống tôi nhiều hơn, con dáng dấp giống mẹ là chuyện rất bình thường a."

      "Chỉ là giống như em thôi sao? Tôi thấy ràng dáng dấp cũng giống tôi?” Chiêm Mỗ Tư hai mắtsắc bén nhìn chăm chú, nhất quyết thalần nữa ép hỏi.

      Lạc Tích Tuyết cả người run lên, bị lửa giận củahắn làm ngơ ngẩn, lòng rối loạn.

      "Ha ha!" Chợt cười lạnh ra tiếng, ràngnhìn , chút do dự châm chọc: "Nódáng dấp dĩ nhiên giống rồi, quên chúngta là quan hệ như thế nào rồi hả ? Là chị em ruộtđó, là chú ruột của Băng Băng, dáng dấp nógiống có gì đúng sao?"

      Chiêm Mỗ Tư sắc mặt hơi chậm lại, lui về sauhai bước.

      chẳng lẽ là suy nghĩ quá nhiều? Đứa bénày phải là con của cùng Tích Tuyết, là con của Lãnh Khinh Cuồng sao?

      như vậy dù hai năm trước hay hai năm saunày, cùng cũng có duyên? nhưvậy, trời cao tại sao muốn an bài bọn họ gặpnhau lần này đây?

      Lạc Tích Tuyết hít sâu hơi, hai mắt chăm chú nhìn : "Chiêm Mỗ Tư, tôi hiểu hận tôi, nhưng đứa bé là vô tội, xin khôngnên đem hận ý đối với tôi đặt lên người con của tôi, sắc trời muộn rồi, tôi muốn dẫn congái tôi rời , hi vọng về sau cần quấy rầy cuộc sống của chúng tôi!"

      "Nếu như tôi thả em sao?" Chiêm Mỗ Tư vẻ mặt mảnh thống hận, bàn tay nắm lại chặt.

      " muốn làm gì?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, hướng phòng bị.

      Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng cười, thanh vô cùnglạnh: "Em cùng Lãnh Khinh Cuồng ban đầu dám phản bội tôi, hôm nay em cùng nghiệt chủng của rơi vào tay tôi, em cho rằng tôi còn có thể nhân từ nương tay bỏ qua cho các ngườisao?"

      Lạc Tích Tuyết cả người run lên, khuôn mặt nhắn mảnh tro tàn: ", đừng làm tổn thương con của tôi, nó vô tội, cầu xinanh——"




      Chương 263: Ở dưới người tôi mà cứng ngắc như vậy sao?
      edit: Fannie93


      Trong mắt của Chiêm Mỗ Tư chỉ có phẫn nộtrả thù: “Từ lúc em phản bội tôi, cần phải hiểu rằng tôi bỏ qua cho em, huốngchi là con của em! !”

      Khóe miệng Lạc Tích Tuyết nâng lên tia cười khổ, đôi mắt long lanh chậm rãi nâng lên, bởivì dính vào tầng ẩm ướt mà có vẻ đẹp động lòng người, mái tóc đen dính vào gò má tái nhợt của , tăng thêm độ xinh đẹp quyến rũ.

      Chiêm Mỗ Tư híp mắt nhìn , trong lòng tựnói với mình nên bị người phụ nữ nhu nhược này giả vờ che , nhưng tầm mắt tạisao thể dời khỏi .

      “Chiêm Mỗ Tư, tôi với ân oán cầnphải chuyển sang đời kế tiếp, có thể lựa chọn cách thức khác báo thù tôi, nhưng xinanh nên hại con tôi.” thanh của Lạc Tích Tuyết chua xót, giọng gần nhưtuyệt vọng cầu khẩn.

      Nhìn bộ dạng đau lòng muốn chết, lòng của Chiêm Mỗ Tư trầm xuống.

      Con mắt biến sắc trầm xuống, có chútphiền muộn móc thuốc lá trong túi ra, bộpmột tiếng mở ra cái bật lửa, sau đó chậm rãi nhìn môi mình thổi ra khói, gương mặt củaanh càng thấy có vẻ ma mị.

      “Em , cái gì cũng đồng ý sao?”. Anhlạnh giọng chất vấn, ánh mắt lạnh lẽo mà tuyệt tình.

      Lạc Tích Tuyết trước sau cúi xuống, lệ khôngngừng nuốt vào bụng, bả vai rung lên gật đầu cái.

      Con ngươi bình tĩnh của Chiêm Mỗ Tư nhanhchóng thoáng qua tia vui mừng, xác định hỏi lại câu: “Em cái gì cũng nguyện ý sao?”

      Lạc Tích Tuyết nhịn được nghẹn ngào, ngước mắt nhìn thẳng vào : “Rốt cuộc có điều kiện gì?”

      Đôi mắt màu xanh dương của Chiêm Mỗ Tư nheo lại, chứa nguy hiểm vô tận, từng bước tới gần , cực kì chậm chạp, trầm thấp : “Tôi muốn em ở lại, làm củatôi! ! Bất kể tôi cần lúc nào, em đều thểcự tuyệt.”

      “Đây tuyệt đối thể nào!”. Sắc mặt Lạc Tích Tuyết trắng nhợt, thẳng thắn cự tuyệt.

      thể cứ tiếp tục xin lỗi Lãnh Khinh Cuồng, cùng Chiêm Mỗ Tư dây dưa 2 nămtrước kết thúc rồi, nên tiếp tục nữamới đúng.

      Trong mắt của Chiêm Mỗ Tư lên mảnhthống hận, chớp mắt nhìn : “Nếu như em muốn, tôi liền mang con của em .”

      có ý gì?”. Sắc mắt Lạc Tích Tuyết trắng bệch, tất cả hơi sức trong nháymắt biến mất, mắt đẹp nhìn chằm chằm, ngờ gầm .

      “Tôi muốn mang con của em !”. Chiêm Mỗ Tư lại lần nữa kiên định ra.

      thể, làm sao có thể mang con của tôi , Chiêm Mỗ Tư là quá đáng! !”. Lạc Tích Tuyết điên rồi, lắc đầu kêu to, khàn cả giọng.

      Chiêm Mỗ Tư chậm rãi nhích tới gần , tròng mắt đen nhánh tản ra tia sáng nguy hiểm, cả người nằm người , khínóng thổi vào lỗ tai nhạy cảm của , LạcTích Tuyết chỉ có cảm giác lòng mình kích động, cho là muốn hôn , theo bảnnăng người co rúc lại.

      Biết thân thể lạnh cứng, vẻ thất vọng xẹt qua trong mắt, môi của cách chút rồi lại ngưng!

      “Lạc Tích Tuyết, tôi sớm với em, tôi em, phút cũng thể cóem, em muốn theo tôi, vậy tôi chỉ có tìm con em để thay thế em!”. nhìn thẳng vào mắt , trong mắt mang theo ánh lạnh lập lòe bất định, mỗi câu cũng đâm vào lòng Lạc Tích Tuyết.

      chỉ cảm giác mình sắp sụp đổ mất, trời ạ,Chiêm Mỗ Tư với cái gì? anhmuốn con của bọn họ sao?

      Bọn họ là cha con ruột a, tại sao có thể làm loạn! ! ? Coi như chưa cho biết, tuổi của Băng Băng vẫn còn , bị mang chà đạp, quả thể tinđược trong đầu người đàn ông này lại có thểnghĩ ra những điều biến thái như vậy.

      “Lạc Thiên Uy, bị điên rồi phải ?”.Lạc Tích Tuyết căm hận nhìn chằmchằm, nước mắt từ khuôn mặt trắng nõn của chảy xuống, tuyệt tình, để cho đaulòng.

      “Từ lúc em rời khỏi tôi 2 năm trước, tôi đãđiên rồi! !”. Chiêm Mỗ Tư nhìn thẳng vào , tim của cũng đau lòng: “Nếu như mà tôi để cho em cùng Băng Băng ở chung chỗ, so đo với em chuyện trước kia, em có nguyện ý tôi hay ?”

      Lạc Tích Tuyết giật mình, cố gắng để mìnhtỉnh táo lại, hiểu, trong lòng Chiêm Mỗ Tư vẫn tức giận bất bình vì từng chủ động ly hôn với , trong lòng sớm coi làngười phụ nữ phản bội , bất kể gì,cầu xin như thế nào, đều chỉ trêucợt cười nhạo .

      Nghĩ tới đây, Lạc Tích Tuyết hít sâu hơi, mặt thành khẩn : “Lạc Thiên Uy, xinlỗi! Nếu như tôi từng khiến tổn thương, bây giờ tôi xin lỗi với .”

      “Bây giờ xin lỗi với tôi, có phải quámuộn hay ?”. Chiêm Mỗ Tư cười lạnh, nhắm mắt làm ngơ với áy náy của .

      Lạc Tích Tuyết vô lực nhìn , nhìn thẳngvào tròng mắt đen phức tạp kia, có chút buồn rầu : “Vậy muốn tôi làm như thế nào? Tôi phải làm sao mới hận tôi?”

      Lòng của Chiêm Mỗ Tư trong nháy mắt liền đau đớn, nhìn chằm chằm , dường nhưmuốn kéo mặt xuống, dùng sức như vậy, lại tham lam như thế, cầu xin tìnhyêu, tựa như cầu xin thả ra vậy,khổ sở như vậy, rồi lại chiếm được.

      “Lạc Tích Tuyết, em biết tôi trôi qua mấynăm nay thế nào ?” Chiêm Mỗ Tư ánh mắt trầm , mất độ sáng: “Tại sao các người có thể yên tâm thoải mái hưởng thụcuộc sống yên tĩnh đật như vậy, mà tôi mộtthân mình rơi vào địa ngục lạnh lẽo khổsở giãy giụa, tại sao, em cùng ta có thể đẩy người ta vào khổ sở còn đâu mình hưởng thụ thành quả thắng lợi của mình?”

      Lạc Tích Tuyết ngây ngẩn cả người, lời nóihung ác bén nhọn để cho đau đến mức khó hít thở, những năm nay trôi qua yên bìnhsao? , cũng dễ vượt qua,nhưng lại cố gắng để cho mình để ý tới.

      Nếu như giãy giụa trong địa ngục lạnh lẽo, vậy cũng là lựa chọn của chính , lựa chọn Tống Khuynh Vũ, lựa chọn phản bộicô, bây giờ còn có tư cách gì tới cầu ?

      Coi như hận cùng Lãnh Khinh Cuồng ở chung chỗ nhiều năm như vậy, đó cũng là do lúc trước kết hôn cùng Tống Khuynh Vũ, nếu nhu cùng ta kết hôn, thế nào lại cùng Lãnh Khinh Cuồng biến mất thấy gì nữa đây.

      “Nhưng cái này cũng phải cái đáng hận nhất ----“. Mắt Chiêm Mỗ Tư đỏ lên, dùng sức lắc bả vai Lạc Tích Tuyết: “Đánghận nhất chính là, ta đoạt lấy em, tối mỗingày ta có thể ôm em ngủ, mà tôi chỉ có thể ôm những người phụ nữ khác, coi nhữngngười đó là em? Tôi hận Lãnh Khinh Cuồngđoạt em , hận người phụ nữ có lươngtâm là em, em xem, làm sao tôi có thể để cho 2 người có tương lai tốt đẹp chứ? Tôi muốn em cho tôi, cảm giác tối tăm ánhmặt trời kia, em đừng mơ tưởng có thể cùng Lãnh Khinh Cuồng kết hôn, cả đời cũng đừngnghĩ! !”

      Lạc Tích Tuyết cười lạnh, trong nháy mắt nản lòng thoái chí: “Tôi vừa bắt đầu cho rằng đối với tôi tình chưa dứt, bây giờ nhìn lạicũng chỉ là do chính chịu thua mà thôi, tôi với , căn bản cũng có gì đểcho tôi lưu luyến nữa rồi! !”

      “Em thử lặp lại lần nữa xem! ! !”

      Tròng mắt nguy hiểm của Chiêm Mỗ Tư híp lại, sắc mặt cứng ngắc như sắt, câu sau cùng của Lạc Tích Tuyết, đâm sâu vàolòng , giữa bọn họ, cái gì cũng cósao? Hay là, sớm quên? Như vậy, để cho nhớ tới ---- sử dụng phương thức của !

      nguy hiểm nhích tới gần , ngoài ýmuốn xé áo của , lộ ra da thịt tuyết trắngmềm mại.

      “Lạc Thiên Uy, muốn làm gì?” Lạc TíchTuyết tay ôm ngực, cảnh giác nhìn , liền bước vui về phía sau.

      Chiêm Mỗ Tư ôm eo của , môi mỏng lấn áp lên, hôn lấy đôi môi đỏ mọng của .

      “Làm chuyện em với Lãnh Khinh Cuồngthường làm!”

      cho phản kháng, dùng sức quay mặt lại, hung hăng hôn lên.

      “Buông tôi ra, được đụng vào tôi! !”. Lạc Tích Tuyết giống như chim sợ cành non,ở trong ngực giãy giụa.

      Hai tay cách nào rút ra, chỉ có cố gắng giãy giụa, liều mạng tránh né.

      Môi như có lửa nóng, nhiệt độ quen thuộc, côthật sợ hãi thiêu đốt lý trí của mình, côkhông thể trầm luân nữa, lần này có kết quả tình nữa, muốn lựa chọn lập trường của mình, cùng đứng ở hai bên,mà phải trở lại bên cạnh , tiếp tụctrải qua cuộc sống bị ép buộc.

      càng giãy giụa khiến Chiêm Mỗ Tư càngtức giận hơn, bàn tay to của chậm rãi trượt xuống theo xương quai xanh tuyệt đẹp của , vẫn dừng lực ở nơi nào đó trước ngực, dùng lực vuốt ve, muốn có được chút phản ứng của .

      Nhưng, thất vọng rồi, Lạc Tích Tuyết cắn chặt môi, chịu để cho mình thỏa hiệp dưới cưỡng bức dụ dỗ của , khôngcách nào khống chế thân thể của mình, ít nhất còn có tia lý trí cuối cùng, khôngbiết, mình có thể kiên trì tới khi nào, nướcmắt cuối cùng khống chế được rơixuống -----.

      Tại sao lại đối xử với như thế? Trước kia phải phản bội , cần sao? Bây giờ trở nên cực kì hung ác, tàn nhẫn vô tình, còn luôn miệng hận ? có tư cách gì hận ? Lạc Thiên Uy như vậythật là đáng sợ, đáng hận hơn!

      thế nhưng sử dụng con của và côđến ép buộc , cho tới bây giờ cũng biết ra cũng hèn hạ như vậy, trướckia ít nhất cũng đối với như vậy, nhưng bây giờ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ với , bởi vì hận ! !

      Lòng Lạc Tích Tuyết lạnh , từ từ khôngphản kháng nữa, cứng ngắn duỗi thẳng người, nhắm hai mắt lại, mặc cho tay tiếnlên thân thể của mình chiếm đoạt cùng xâm nhập.

      Chiêm Mỗ Tư dùng sức vuốt ve da thịt của , dùng lực cắn vào luồng đầy đặn của , muốn khơi lên dục vọng của , nhưng thân thể của cũng cho chút phản ứngnào, giống như thi thể lạnh băng, khiến toàn thân cũng phát rét.

      nhắm mắt lại, hô hấp nóng rực ở bên tai, cắn vành tai của , mơ hồ :
      “Em ở dưới người ta, cũng cứng ngắcnhư vậy sao, chút phản ứng cũng có, như tử thi sao? Hay là, tôi xuống tay lưu tình với em, đủ để nâng lên nhiệt tình của em sao?”

      xong, bàn tay to của vững vằng nắmluồng mềm mại trước ngực , dùng sức đè xuống, cho đến khi Lạc Tích Tuyết chịu đựngkhông nổi, bị đau khẽ hô, vẫn kiên cường chịu nghênh hợp , căn bản coi như đồ chơi, công cụ để phát tiết!

      Lạc Tích Tuyết kiên trì lời nào, đôi môi cắn nát, chảy ra máu, bị Chiêm mỗ Tư trong lúc vô tình liếm vào, lập tức nổigiận.

      hung hăng bỏ áo lót còn sót lại người , hung ác gặm cắn da thịt trắng nõn của , ở vai , để lại ấn ký thuộcvề mình ----

      “Cầu xin tôi , cầu xin tôi muốn em -----“


      Chương 264: là cha, còn là cậu sao?
      edit: Fannie93


      chết ! Lạc Thiên Uy, hai năm qua thay đổi gì, vẫn vô sỉ như vậy, vẫn ép buộc phụ nữ - “

      Hai mắt Lạc Tích Tuyết nhắm lại, nước mắtkhông kiềm được mà tuôn rơi, thân thể của càng cứng ngắc, càng run rẩy hơn.

      Những thứ từng kia như cơn ác mộng lạihiện trong đầu, trong miệng của thể nghe thấy, bật ra tiếng nức nởnghẹn ngào.

      Qua hồi, đau đớn cùng thô bạo đoạt lấy trong ký ức xuất . chậm rãi mở mắt ướt ra, nghi ngờ nhìn về phía .

      Chiêm Mỗ Tư ngồi thân thể , hung ác thâm hiểm nhìn . Phía dưới vẫnvực cao như cũ, nhưng thái độ của lạingược lại, khác thường lạnh lẽo.

      ngắm nhìn , cút chút tự giễu, cườilạnh, muốn cho sờ thân thể của , đây phải thể , căn bản là cự tuyệt , chưa từng .

      “Cái dáng vẻ này, như tôi mạnh mẽ. Em dữ dội như vậy. khiến người ta cảm thấythú vị.”

      người , lại quay về ngồi ghế salon, tùy ý vén tóc rơi trước trán, lại đốt điếu thuốc.

      Muốn nhịn phần nóng bỏng vận sức chờ vậnđộng, phải người đàn ông bình thườngnào cũng làm được. Nhưng ngờ,đồng thời đoạt lấy , còn nhớ lại tới côkhông muốn, chỉ vì con uất ức thừa hoan dưới thân , đây đối với , là mộtloại vũ nhục.

      nay với quyền thế và địa vị của , muốn phụ nữ thiếu gì, Lạc Tích Tuyếtchẳng qua chỉ là quá khứ, mà xưa từng phát điên mà muốn, nhưng vẫn cách nàocó được , có lẽ đúng, đàn ông thườngmuốn chinh phục, càng có được lạicàng muốn lấy được, ra cùngnhững người phụ nữ khác nhau ở chỗ nào, cũng chỉ là lúc bắt đầu liền kháng cự ,mới khơi dậy chinh phục của mà thôi.

      thừa nhận , hoàn toàn thể rời bỏ , tuyệt đối khôngphải vậy.

      “Cút.” hút điếu, thở ra khói trắngkhông gương mặt lạnh của người đàn ông.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên cái, đứng dậy từ dưới đất, hai mắt tin nhìn Chiêm Mỗ Tư dùng tay hoàn mỹ tỉ mỉ đưathuốc lá đến khóe miệng.

      cứ như vậy bỏ qua cho sao? Hình như phải phong cách của ? Trước kia phải thế này, chỉ muốn lấy được,chẳng lẽ tại hoàn toàn có cảmgiác với rồi sao?

      Giống như có thể đoán được suy nghĩ của LạcTích Tuyết trong nội tâm, Chiêm Mỗ Tư bỗngchốc đem tầm mắt người của , tầm mắttinh nhuệ lẫm liệt như có thể xuyên thấu da thịt của , xé rách lòng .

      “Đừng cho là tôi dễ dàng bỏ qua cho em như vậy, chỉ là hôm nay tôi có hứng thú gì, em trở về suy nghĩ về đề nghị của tôi, mấyngày nữa tôi phái người tới tìm em! Bây giờ, cút! !”

      Lạc Tích Tuyết nhìn người đàn ông cái,nhanh chóng nhặt quần áo đất mặc vào, sau đó như bay rời khỏi phòng.

      Sau khi rời khỏi, tầm mắt Chiêm Mỗ Tư mới từ bóng lưng của chuyển qua phầndưới của mình, vẫn có chuyện đixuống, kinh ngạc vì người phụ nữ ảnh hưởng tới .

      Nhưng mà bây giờ, phụ nữ của chất đốngnhư núi, mới lạ gì nguyện ý cho mình, chỉ cần móc ngoéo, có mộtđám đàn bà nguyện ý liếm đầu ngón chân củaanh, huống chi là leo lên giường của .

      “Này Mục, Đem Tô Mỹ Kỳ tới đây! !”. Anhgọi điện thoại cho thủ hạ, thanh trầm thấp dễ nghe.

      Lạc Tích Tuyết từ trong thư phòng của Chiêm Mỗ Tư ra ngoài, tinh thần yên, dưới chân phát run, nhờ vịn vào thành cầu thang kim loại lạnh lẽo mới được xuống.

      Con ngồi ở trong phòng, chơi xongtrò chơi, mấy người giúp việc vây quanh đứa bé, bàn đầy các món điểm tâm ngọt.

      Tiểu Băng Băng nhìn hoa cả mắt, mắt sángngời mang theo nụ cười, đúng là nhà chú đó có nhiều đồ ăn vặt .

      Ăn bánh cookie hay là ăn mousse?

      Vị hạnh nhân hay là vị dâu tây đây? Hìnhnhư chocolate tồi.

      do dự, đắn đo chú ý, Lạc Tích Tuyết tới: “Băng Băng ngoan, cùng mẹ về nhà!”

      Tiểu Băng Băng chọn thức ăn ngon, saocó thể chịu rời , quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Tích Tuyết, chỉ cóthể khẽ bất mãn nhảy xuống ghế salon, kéo làn váy của .

      Lạc Tích Tuyết nhìn con mềm mại dịudàng đưa vào lòng bàn tay, lại nhìn thấy bélưu luyến rời, quay đầu liếc mắt nhìn, sau đó nâng đầu lên, rụt rè hỏi: “Con có thểmang ít bánh ngọt về nhà ?”

      Lạc Tích Tuyết cúi xuống, cau mày nhìn : “Băng Băng, phải tủ lạnh ở nhà cònbánh ngọt dâu tây chưa ăn xong sao? Chờ ănxong rồi, mẹ mua cho con vị chocolatenhé?”

      Trẻ con vẫn là trẻ con, luốn thích đồ mới mẻ, ràng trong nhà cũng có, bé lại thích nơinày.

      Băng Băng lời nào, ở trong lòngyên lặng cân nhắc, nửa ngày vẫn chưa chắc chắn được.

      Mặc dù bánh ngọt ở nhà ăn rất ngon, nhưngkhông có nơi xinh đẹp như này a, bé thích làmàu sắc rực rỡ thế này đây, người lớn làmsao hiểu đây?

      Lạc Thiên Uy chẳng biết lúc nào xuấthiện, liền đứng ở phía sau hai người, trầm mặc nhìn tất cả xảy ra.

      như có thể thấu hiểu tâm tư của Băng Băng, đợi Lạc Tích Tuyết mở miệng, chủ động ra lệnh với người giúp việc: “Đem toàn bộ những đồ ăn vặt này gói lại, đưa lên xe, gọi xe riêng đưa họ trở về.”

      “Này?”. Sắc mặt Lạc Tích Tuyết đông cứng, có chút ngượng ngùng, làm sao có thể mang đồ như vậy?

      Nhưng tiểu Băng Băng lại vui mừng kéo ốngquần Lạc Thiên Uy, nở nụ cười với : “Cám ơn chú!”

      Ánh mắt Lạc Thiên Uy hơi ngừng lại, anhnhìn chằm chằm Băng Băng cái, chợtngồi xổm người xuống, ôm tiểu Băng Bănglên: “Băng Băng, chú phải chú a, chúlà – “

      “Lạc Thiên Uy! !”. Lạc Tích Tuyết vội vàngcắt đứt , đứa bé vẫn thế, tại sao có thểchịu đả kích cùng kích động như vậy.

      Con ngươi Lạc Thiên Uy quay vòng, chợt xoay chuyển lời : “Chú là cậu của BăngBăng, là người nhà đây nè.”

      “Cậu?”. con ngươi của tiểu Băng Băng quay quay, quay đầu nhìn về phía Lạc Tích Tuyết,thấy gật đầu, bé mới vui vẻ vỗ tay: “A,Băng Băng có cậu rồi, Băng Băng có cậu rồi!”

      “Ngoan, về sau Băng Băng muốn ăn bánhngọt, lúc nào cũng có thể tới nhà cậu ăn, được ?”. Lạc Thiên Uy vén tóc rơi mặt cho bé, ru con .

      “Vâng.” Tiểu Băng Băng khẽ gật đầu, tay dính bánh ngọt, thấy chạm âu phục caocấp của Lạc Thiên Uy, Lạc Thiên Uy để ý, chỉ có thâm ý khác nhìn Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết giật mình tại chỗ, cảm xúcngổn ngang. Dù sao Lạc Thiên Uy mới là cha ruột của Băng Băng, thân tình máu mủ tìnhthâm thể ngăn cách.

      Ánh mắt Lạc Thiên Uy nhìn Băng Băng, đóchính là dịu dàng, cưng chiều, tựa như lòng thương của bố dành cho con vậy.

      Trong nháy mắt, thậm chí muốn xông tớinói cho bọn họ biết, ra bọn họ chínhlà 2 cha con.

      Chỉ là giấc mộng như vậy, lại bị giọng nữlanh lảnh cắt đứt.

      “Chiêm Mỗ Tư!”. Tô Mỹ Kỳ vừa thấy có điện thoại của Uy Mục gọi tới, hưng phấn chạyđến.

      là tình nhân gần đây của Chiêm Mỗ Tư, dĩ nhiên cũng chỉ là bên trong nhiều ngườimà thôi, nhưng mà có thể được gọi tớibiệt thự của , đây là lần đầu.

      nghĩ, nhất định là lần đó cứu bé này,đúng lúc bị đụng vào, bé này ra vốn định mặc kệ bé, nhưng nhìn thấy gòmá bé thấy giống Chiêm Mỗ Tư điểm nào đấy.

      Chiêm Mỗ Tư nhiều tình nhân như vậy, chắc chắn có 1- 2 người lọt lưới len lén mangthai con của , ôm tia hi vọng ta dẫn đứa bé cho Chiêm Mỗ Tư nhìn, quả nhiên thấy rung động.

      Nhìn xem tối hôm nay, nghĩ tới côsao?

      Lạc Tích Tuyết thấy hai người trước mặt trẻcon vừa ôm vừa hôn, là thân thiết, cũngkhông nhìn được nữa rồi, che ánh mắt của Băng Băng, xoay người ra khỏi biệt thự.

      “Mẹ, có phải kia cùng cậu đùa thân thiết ?”. Tiểu Băng Băng ngồi lên xe, kéo ống tay áo của Lạc Tích Tuyết.

      Đùa thân thiết? Lạc Tích Tuyết cười khổ: “Băng Băng con học ở đâu từ đó thế?”

      “Bố .” Tiểu Băng Băng chơi ngón tay, cườitrộm : “Mỗi lần con thấy bố ôm mẹ, bố đều bố cùng mẹ đùa thân thiết.”

      Lạc Tích Tuyết liếc mắt, Lãnh Khinh Cuồng này, trẻ con như vậy lại dám dạy bé cái này sao?

      “Mẹ, bố bố với mẹ đùa thân thiết, là vì mẹ, vậy cậu cùng kia đùa thân thiết, có phải cũng kia ?”. Tiểu BăngBăng suy ra hỏi.

      Lạc Tích Tuyết lập tức liền cứng lại, thấy có chút chua xót, Lạc Thiên Uy ta sao? Minh tinh điện ảnh đó?

      ta so với mình trẻ tuổi hơn sao? vốn là lớn tuổi hơn Lạc Thiên Uy, mấy năm qua, lại đẻ con, phụ nữ luôn lộ vẻ già yếu, nhưng đànông trưởng thành càng lộ vẻ ý vị.

      Nghĩ như vậy, cảm giác được mình cùngLạc Thiên Uy càng lúc chênh lệch càng lớn,có lẽ Lãnh Khinh Cuồng thích hợp với côhơn, ít nhất so với lớn hơn, giống như là phi công trẻ lái máy bay bà già,hơn nữa đàn ông lớn hơn phụ nữ, đều sẽthương người phụ nữ hơn chút.

      Đây chính là nỗi buồn đau của chị em yêunhau , có lẽ trước kia cảm thấy,nhưng thời gian trôi qua, phụ nữ vĩnh viễn phải chấp nhận chuyện thanh xuân của mình còn, người đàn ông có thể duy trì yêunữa ?

      Sau khi Lạc Tích Tuyết ôm Băng Băng rời , người giúp việc trong biệt thự cũng tự độnglui xuống.

      Chiêm Mỗ Tư đưa Tô Mỹ Kỳ trở về phòng, Tô Mỹ Kỳ đường giắt người ,vừa vừa lột bỏ quần áo hai người, cực kỳnhiệt tình.

      hé miệng muốn hôn môi của , nhưnglại bị Chiêm Mỗ Tư quay mặt, hai cánh tay hơi lạc, hung hăng bỏ eo của ra.

      “Quy định của tôi, cho hôn môi, những chỗ khác tùy tiện làm!”

      cầm lấy gáy của , khiến thân thể Tô Mỹ Kỳ bị buộc ngửa ra sau, hai luồng mượt mà cứ nhu vậy ra trước mặt người đànông.

      Chiêm Mỗ Tư khách khí, đưa tay dùng sức xé ra, mấy tiếng “Bịch Bịch”, là thanhcủa nút cài áo rơi xuống đất, áo ngực của TôMỹ Kỳ bị xé ra, luồng đầy đặn trắng nõn cứnhư vậy lộ ra.

      Chiêm Mỗ Tư hớp ngậm lấy luồng mềm yếu của , tay kia dùng luồng còn lại vuốt ve, bắt đầu mạnh mẽ gặm cắn.

      “Ừ --- “ Tô Mỹ Kỳ tự chủ được phản ứng kháng đau, giống như sột soát co rút, cảngười khẽ co rúc lại, nhưng đúng là trí mạng,lan khắp toàn thân .

      thích đàn ông thô bạo như vậy, phươngthức chinh phục dã man của mình, càng mạnh, càng hưng phấn.

      “Chiêm Mỗ Tư, em muốn! ! Cho em, mau cho em”. Mắt đẹp mê ly của Tô Mỹ Kỳ, bắt đượcthân thể của Chiêm Mỗ Tư chặt, lần nữa đem mình đưa tay tới hướng thân dưới củangười đàn ông.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 265: ly hôn! (kết cục của Tống)
      edit: Fannie93


      Tay của lướt qua lồng ngực của , dời xuống phía dưới.

      Khuôn mặt chờ đợi cùng khẩn cầu.

      Chiêm Mỗ Tư cúi thấp đầu, nở nụ cười, nhìn vẻ mặt quyến rũ cùng thân thể trần trụi, đưa ra ngón tay thon dài, thẳng vàonơi bí mật của người phụ nữ, mang theo bất kỳ ôn tồn nào.

      “ A – “ Thân thể Tô Mỹ Kỳ chợt co rụt lại, điên cuồng hét lên.

      Tròng mắt Chiêm Mỗ Tư tối đen, banh chân ra, cả người cao ôm chặt eo của ,cho làm tư thế tiến công.

      Tô Mỹ Kỳ có chút nào giữ lại, nghênh hợp, tận tình thét chói tai, hai luồng trắng trước ngực nhảy loạn lên.

      Thân thể Chiêm Mỗ Tư hơi cúi, lại cắn mộtcái vào luồng mềm mại của .

      Cả phòng kiều diễm, kèm theo tiếng rên chóitai chút nào buông thả.

      Lúc kết thúc vất vả, toàn thân Tô Mỹ Kỳtoàn là vết thương, da thịt đầy vết đỏ cùngmáu ứ động lại, có thể thấy .

      trách được có vài người đồn đại,Chiêm Mỗ Tư ở phương diện này vượt quangười thường, phục vụ cho đều bị hành hạ thương tích đầy mình.
      Ở đâu mà hưởng thụ phụ nữ mang đến cho , ràng trả thù phụnữ, phá hủy họ.

      Trong lòng ngọn lửa lớn, chính là muốn trả thù cùng hành hạ phụ nữ.

      Có thể phục vụ cho chính là may mắn,nhưng mỗi lần đại chiến xong, đều cần nghỉ ngơi tuần lễ, tinh lực người đàn ông này phải bình thường.

      Cõi đời này ai có thể làm cho lòngdịu dàng đối xử đây? Sợ rằng chỉ có người phụ nũ chủ động hôn, trừ lần đó ra, họđều là công cụ của .

      có thể , tiền tới trong thẻ củacô”. Chiêm Mỗ Tư có chút khó chịu, rửa sách ngón tay của mình, thanh nhàn nhạt lạnhlẽo.

      Tô Mỹ Kỳ chấn động, từ từ quỳ gối sànnhà, xoa nắn thân thể Chiêm Mỗ Tư.

      ngước đầu, cười híp mắt mở miệng: “Chiêm Mỗ Tư, để cho em phục vụ lầnnữa, được ?”

      Chiêm Mỗ Tư đứng thẳng người, lạnh lẽotrong mắt ra: “Tôi , có thể , vềsau cần trở lại.”

      Tô Mỹ kỳ chợt cảm thấy run sợ: “Chiêm Mỗ Tư, theo hiệp định của chúng ta, phải tháng sau mới ngưng hẳn quan hệ người tình của chúng ta.”

      Chiêm Mỗ Tư chợt nhíu mày, tiện tay bưng ly rượu bàn, uống hơi cạn sạch, giươngmắt, cười hoa mỹ mà vô tình.

      “Yên Tâm, cam kết đưa cho tiền cùng biệtthự, còn có bộ phim truyền hình với đạodiễn nổi tiếng, tôi nuốt lời!”

      Tô Mỹ Kỳ lập tức cười rộ lên.

      chưa từng nghĩ tới có thể dính vào người đàn ông như Chiêm Mỗ Tư được bao lâu, có đầy người tình, có thể duy trì sủng áicủa bao lâu? bằng người lấy chút ích lợi, cảm thấy có lời.

      “Chiêm Mỗ Tư em trước, sau này trở lại quấy rầy !”

      Tô Mỹ Kỳ thức thời , khom lưng, nhặtquần áo đất, lười biếng mặc vào.

      Nhưng, lúc vừa mới mở cửa ra, đón lấy cái tát bén nhọn.

      “Chát!”. tiếng, vang dội lại vừa kích thích.

      Tô Mỹ Kỳ hiểu ngẩng đầu lên, bắt gặp chính là gương mặt tức giận của Tống Khuynh Vũ.

      “Cái đồ tiện nhân này, lại dám quyến rũchồng tôi?”. Cặp mắt bộc lửa trừng mắt của Tống Khuynh Vũ lại nhìn người phụ nữ trướcmắt: “Còn dám tới đây, còn tin tôi cắt đứthai chân của , vĩnh viễn bò dậy nổi! !”

      Tô Mỹ Kỳ che khuôn mặt của mình, rất muốn tát lại ta, nhưng ở trước mặt Chiêm Mỗ Tư, muốn mình gây ra lỗi nào, dùsao tiền và nghiệp rộng mở của ta còn chưa tới tay.

      “Chát!”. Nhưng đợi Tô Mỹ Kỳ động thủ, người khác tạt vào mặt Tống KhuynhVũ, người này phải Chiêm Mỗ Tư, mà là Trì Nhược Huân suốt đêm tới đây.

      cho rằng là thân phận gì, lại dámđánh tôi? Đừng quên, tôi mới là người vợ chính thức của Uy, các nhiều nhất chỉ làtình nhân mà thôi.”

      Tống Khuynh Vũ tức giận nhìn chằm chằm, khuôn mặt sưng đỏ khiến càng dữ tợn hơn, ban đầu ngay cả Lạc Tích Tuyết cũng khiến ba phần, trước mắt hai người phụ nữ này cũng chỉ là công cụ của chồng mà thôi, lại dám để vào trong mắt.

      Vẻ mặt Trì Nhược Huân mang theo vài phầnkiêu căng, để ý tới bên cạnh Chiêm Mỗ Tư, đưa tài liệu trong tay cho ,phất tay ý bảo Tô Mỹ Kỳ rời trước, chỗ tốtcủa phải cho ta.

      Trong phòng chỉ cón lại Trì Nhược Huân vàTống Khuynh Vũ giằng co.

      “Coi như là vợ của Chiêm Mỗ Tư sao?Hai năm qua, có chạm vào lần sao? Tôi mặc dù là thủ hạ của ấy, nhưng ở với ấy lâu rồi, nơi này thế nào là do tôi như thế nào.!”. Trì Nhược Huân cao ngạo ngẩng đầu lên, bộ mặt giễu cợt cùng khinhthường.

      Tống Khuynh Vũ bị đến chỗ đau, sắc mắt càng thêm khó coi, nổi đóa quát: “ có tư cách gì phách lối trước mặt tôi? Coi như Uykhông tôi, ấy sao? ấy từđầu đến cuối chỉ coi là công cụ mà thôi, có tư cách ở trước mặt tôi khoe khoang.”

      , Hừ!”. ánh mắt Trì Nhược Huân runlên, mặt sát khi nồng nặc.

      Càng thêm đùa cợt : “Tôi mặc dù là thủ hạ của Chiêm Mỗ Tư, nhưng còn biết mình, những năm này tôi có giẫm đường lên, cho là có thể có được vị trí phu nhân của , ngược lại, Chiêm Mỗ Tư ràng khôngthương …. lại cưỡng ép ấy cưới , kết quả của chỉ bi thảm mà thôi!”

      Tống Khuynh Vũ quay đầu, cười lạnh,:“Chiêm Mỗ Tư coi như tôi, nhưng cũng lợi dụng tôi, nếu như ấy cưới tôi, tại sao có thể tiếp nhận thế lực phát triển ranh giới của ? Tôi đối với ấy còn có giá trị tồn tại, mà lúc nào cũng có thể bị thay thế!”

      Trì Nhược Huân nâng lên khóe môi: “Thậtsao? cho là như vậy sao? Nếu nhưmà tôi cho biết, bố của Bối Nặc Tátvừa mới trúng đạn mà chết, cảm giác mìnhcòn núi dựa sao?”

      có ý gì?”. Sắc mặt Tống Khuynh Vũ trắng nhợt, thanh run rẩy: “ bố tôi chết? làm sao có thể? thể nào! !”

      “Chiêm Mỗ Tư ghét nhất là bị người ta uy hiếp, ban dầu với bố lừa gạt ấy, làmhại cùng Lạc Tích Tuyết tách ra nhiềunăm như vậy, cảm thấy ấy dễ dàng bỏqua cho các người sao?”. Ánh mắt Trì NhượcHuân sắc bén.

      Tống Khuynh Vũ đau khổ, nước mắt lập tứcrơi xuống: “ Uy giết bố tôi? , làm sao Uy đối với tôi như vậy? Tôi là vợ của ấy a, tại sao ấy muốn đốivới tôi như vậy?”

      Trì Nhược Huân hừ lạnh: “Cho tới bây giờanh ấy chưa coi là vợ của ấy, nếu hai năm qua sao lại động vào người lạ,thậm chí ở bên ngoài vẫn có.”

      Tống Khuynh Vũ sắp tan nát, lúc này ChiêmMỗ Tư mở cửa từ trong thư phòng ra, trong tay của cầm phần tài liệu.

      “Này, cho em biết đây phải làthật ? Bố của em có chuyện gì, có tìm người đối phó với ông, đúng ?”. Tống Khuynh Vũ chạy nhanh tớitrước mặt , níu lấy áo , kích động hỏitới.

      Chiêm Mỗ Tư đẩy ra, lạnh lùng ngồi ghế salon, đưa tờ giấy thỏa thuận li hôn némtới trước mặt Tống Khuynh Vũ, trầm ổn mở miệng: “Tôi ký tên, mau sớm ký xong rồi đưa cho luật của tôi!”

      Hai tay Tống Khuynh Vũ run rẩy cầm giấythỏa thuận li hôn, tin nhìn Chiêm MỗTư, “ , muốn ly hôn với em?”

      Chiêm Mỗ Tư lạnh lẽo liếc Tống Khuynh Vũ cái, sắc mặt rét lạnh như băng, “Chúngta ở riêng hai năm rồi, liền coi như tôi chính thức đề nghị ly hôn với , cũngcó thể tự do giải trừ mối quan hệ hôn nhânvới .”

      “Em chấp nhận!”. Tống Khuynh Vũ oán giận, tức giận xé tờ giấy, đè nénđược phẫn nộ quát: “Chiêm Mỗ Tư, quảthật là vong ân bội nghĩa, những năm nàykhông có em cùng bố em trợ giúp, có thểngồi lên vị trí hôm nay ? tại lợi dụng xong hai người bọn em, liền giết bố em, còn đuổi em ra khỏi cửa sao?”

      Trong mắt Chiêm Mỗ Tư tràn đầy ác độc cùng thô bạo, hai mắt sắc bén làm cho ngườita nghĩ ra: “ tệ, làm con rể củabố , chính xác là cái cơ hội, cũng chỉ là cơ hội, cũng thể cái gì khác. Bố đúng là người cẩn thận mà chặt chẽ, bất kỳ chuyện cơ mật nào cũng để cho tôi nhúng tay, hôm tay tôi toàn từ tôi thành rathế này, mà phải dựa vào quan hệ củabố .”

      thế nào bố em cũng có ân với , nếukhông phải nể mặt mũi của bố em, cho rằng những vị ông chú kia nể mặt sao? Bây giờ lợi dụng hết bọn em, giết chết bọn em, cảm thấy mình rất hèn hạsao?”. Tống Khuynh Vũ lạnh lùng nhìn thẳngmắt của , chịu đựng nổi mở miệng.

      “Là tôi hèn hạ, hay các người hèn hạ hơn đây?”. Chiêm Mỗ Tư hung hăng nhéo cằmcủa , trong mắt lóe lên tia sát khi nghiêm nghị: “Ban đầu ý mang thai con củatôi đến đe dọa tôi, sau đó lại diễn trò mất điđứa bé, ra phải nhẫn tâmbóp chết con của mình, mà căn bản cũng biết đứa bé kia cũng phải của tôi, là ở bên ngoài vụng trộm với người khác, tìm tôi nhận nợ, còn khiến Tích Tuyết tức , món nợ này tôi nhẫn nhịn hai năm rồi, bây giờ là lúc thanh toán!”

      định như thế nào?”. Tống Khuynh Vũ cắn môi, cam lòng hỏi.

      “Bố của vừa mới bị người của tôi giải quyết xong, bây giờ tới lượt !” Chiêm MỗTư tuấn, từ từ ra vẻ mặt kinh người, thanh lạnh lẽo mang theo tia nhiệtđộ:
      “Nhược Huân, dẫn ta , đánh gãy gân tay chân, sau đó đưa về Phili ppines, làm – gáimại dâm ! !”

      Nghe vậy, thân thể hai người phụ nữ cũngkhông khỏi tự chủ run lên, mặc dù họ cũngbiết thủ đoạn tàn nhẫn của Chiêm Mỗ Tư, cũng lần đầu tiên lĩnh giáo.

      Trì Nhược Huân có chút đồng cảm nhìn TốngKhuynh Vũ cái, muốn đưa ta .

      Ai ngờ đột nhiên Tống Khuynh Vũ phá lên cười, tóc tai bù xù phát điên.

      “Ha ha, Chiêm Mỗ Tư, ra đời này người có lòng thâm nhất chính là rồi, lại muốn lợi dùng tôi cùng thế lực ổn định của bố tôi để ổn định lãnh thổ của , lại muốn mất Lạc Tích Tuyết, có biế đời nào có chuyện tốt như vậy, người phụ nữ sớm ở cùng với người đànông khác, vẫn còn vì ta vì sinh con, coi như tìm ta, ta cũng thể nào lại tiếp nhận …. còn thảm hơn tôi.”

      Mặc dù Chiêm Mỗ Tư thích thế nào, cũng làm vợ hai năm, dù sao côcũng biết, nhưng Lạc Tích Tuyết có ngườiđàn ông khác, đối với hận tới tận xươngtủy, ta còn có thể quay đầu lựa chọn hắnsao? Cho nên đời rất công bằng, muốn ích lợi đều có, đời cóchuyện dễ dàng như vậy.

      “Tôi có thể có được người phụ nữ tôi , cần phí tâm, liền tận tình Phili ppines phục vụ đàn ông !”. Chiêm Mỗ Tư kiên nhẫn phất tay, xua đuổi ta rời .

      Chương 266: CHUYỆN TỐT BỊ PHÁ HƯ




      Lạc Tích Tuyết về đến nhà, là mười hai giờnửa đêm, đưa con ngủ thiếp trở về phòng, sau đó vào phòng tắm.

      Mở vòi sen, Lạc Tích Tuyết bắt đầu cọ rửa thân thể, tắm gần nửa giờ sau, mới đổi bộ quần áo sạch ra ngoài

      Nhìn mình trước gương, sắc môi tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra lo lắng, dường như khí chấtnhàn nhạt trong người chẳng tương xứng với .

      Lạc Thiên Uy, rốt cuộc lại xuất , thiếu chút nữa đè Băng Băng, lần nữa buộc phải đivào khuôn khổ.

      Hai năm trôi qua rồi, phải nhớ , chỉ là có chút bỏ lỡ, cho dù là ba ruộtcủa Băng Băng thế nào, chẳng muốn táihợp lần nữa với

      Huống chi bây giờ Lạc Thiên Uy, thế lực so vớilúc trước còn to lớn hơn, toàn thế giới hắc đạo sản nghiệp từ 10% lên đến 70%, bên cạnh cũng có đẹp tựa tiên nữ, như thế vì sao rời bỏ từ đầu?

      Nghĩ tới đây, Lạc Tích Tuyết khỏi thởdài.

      "Em và Băng Băng đều có việc chứ?"Lãnh Khinh Cuồng đổi chiếc áo ngủ màu nâu, tới bên người Lạc Tích Tuyết, ôm vào trong ngực.

      "Ừ." Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, nằm ở trong ngực của .

      Tròng mắt Lãnh Khinh Cuồng trở nên tĩnh mịch, vịn bả vai Lạc Tích Tuyết: " biếtanh ta cũng ở toà nhà này, chỉ nghe kể từsau khi Lạc Thiên Uy cưới Tống Khuynh Vũ,vẫn rất phóng túng, ta từng vì em màbất chấp tất cả, tại ta rất hận em, đối với em có thành kiến, em cùng ấy phảicẩn thận chút."

      "Em hiểu ạ!" Con mắt Lạc Tích Tuyết trở nên ảm đạm, gật đầu cái, chuyện Thiên Uyphóng túng, nhìn ra được.

      Lãnh Khinh Cuồng thêm gì nữa, chỉôm vào lòng, để cho tựa vào bả vai .

      đêm qua, ngày thứ hai bão tố lại đến.

      Hôm nay trong giới thương gia xảy ra chuyệnlớn, tập đoàn Hen ry trứ danh ở nước Mĩ trongmột đêm thế nhưng tuyên bố phá sản.

      Chuyện này khiến cho giới kinh doanh lo lắngkhông ít. Tập đoàn Hen ry là tập đoàn cólịch sử lâu đời ở nước Mĩ, có tiền bạc hùng hậu, cùng công ty đó hợp tác khiến cho công ty phát triển, tại sao chỉ trong đêm lạituyên bố phá sản.

      Điều này làm cho những công ty khác thấp thỏmlo lắng, người người cảm thấy hồi hợp. Ai có thểdùng thời gian đêm khiến tập đoàn Hen ry phá sản, đây có phải là người bình tĩnh , có thể thấy được tập đoànđứng phía sau vụ này còn lớn hơn cả tập đoànHen ry.

      Mà lần này tập đoàn Hen ry đột nhiên tuyên bố phá sản, người trực tiếp bị hại là Lãnh Kinh Cuồng.

      Lãnh Khinh Cuồng vẫn làm buôn bán với giớihắc đạo, chỉ là năm nay vì Lạc Tích Tuyết vàBăng Băng mới dần dần sắp tẩy trắng công ty của mình, nhưng trong làm ăn vẫn dùng rấtnhiều mánh khóe.

      Lần này tập đoàn Hen ry phá sản, đưa đến cho Lãnh Khinh Cuồng tổn thất rất lớn, nếu như xử lý tốt, rất có thể cũng phải đóng cửa.

      Những ngày qua Lãnh Khinh Cuồng mực bận rộn... Chuyện này, bị giới truyền thông theodõi gắt gao, còn phải tránh cảnh sát, cục diện rối rắm cần dọn dẹp gấp, vội đến sứt đầu bểtrán, cơ hồ cả ngày chỉ vùi mình trong công ty hay thư phòng.

      Ban đêm, Lạc Tích Tuyết ngang qua thư phòng của , thấy vẫn có ánh đèn len lọi qua khe cửa, nhíu mày, sau đó trở về phòng bếp vì rót ly sữa nóng.

      Lạc Tích Tuyết gõ hai cái lên cửa phòng,chậm rãi đẩy cửa thư phòng, bước vào.

      Lãnh Khinh Cuồng xem tài liệu ngẩngđầu lên, nhìn thấy Lạc Tích Tuyết đứng ở cửathì mày nhíu bỗng giãn ra, đóng tài liệu lại, vươn tay ra: "Tích Tuyết, tới đây."

      Lạc Tích Tuyết bưng ly sữa tươi tới, Lãnh Khinh Cuồng vươn tay, ôm lấy vào trongtrong ngực, để ngồi ở đùi

      Lạc Tích Tuyết kinh hô tiếng: "A, cẩn thậnsữa tươi!"

      Lãnh Khinh Cuồng đối với tư thế của , giọng : "Băng Băng ngủ chưa?"

      Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, giọng : "Con ngủ rồi."

      Hai cánh tay Lãnh Khinh Cuồng ôm chặt lấy , ngửi mùi thơm cơ thể , giọng che giấu được mệt mỏi: "Em sao? Sao lại chưa ngủ? Nhớ ?"

      "Em ngủ, nhưng lúc tỉnh, xem phòng vẫn sáng đèn, nên mang tới cho ly sữa tươi!"Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, đem sữa tươi đẩytới trước mặt của Lãnh Khinh Cuồng.

      Lãnh Khinh Cuồng tà mị nhìn sâu vào mắt :"Coi như là quan tâm ?"

      Lạc Tích Tuyết cười cười, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Khinh Cuồng, lượng công việc hằng ngàycủa lớn như vậy sao, buổi tối cũng có ăn no, uống ly sữa tươi này , dạ dày ấmlên."

      "Tích Tuyết, xin lỗi, mấy ngày nay bậnvề việc.. Quên chăm sóc Băng Băng giúp em rồi!" Lãnh Khinh Cuồng có chút áy náy xin lỗi, trong mắt đầy tia máu.

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu cái, đưa tay lau gương mặt của : "Băng Băng có em, anhhãy yên tâm , ngược lại phải chú ý nghỉngơi, nên quá cực khổ."

      Mặc dù Lãnh Khinh Cuồng , nhưng mấy ngày nay gió bên ngoài rất lớn, khó tránh được việc nghe được những tin đồn.

      Chuyện lần này, chắc là Lạc Thiên Uy làm ra, là ta muốn hãm hại Lãnh Khinh Cuồng.

      Mặc dù bây giờ thực lực Lãnh Khinh Cuồng có biện pháp so sánh với Thiên Uy, nhưng dầu gì cũng tận tâm chăm sóc mẹ con các những năm qua, bằng tâm mà , muốn vì chuyện của mình mà liênlụy đến .

      Nhìn Lạc Tích Tuyết mất hồn, Lãnh Khinh Cuồng chợt cầm lên ly, đem sữa tươi bên tronguống hơi cạn sạch.

      Chỉ là nóng lòng đặt nó xuống, mànhanh chóng nâng mặt của Lạc Tích Tuyết lên, che kín môi .

      nhàng nâng cằm , Lạc Tích Tuyết bị buộc mở to miệng, bỗng chốc, cỗ chất lỏngấm áp chậm rãi tiến sâu vào miệng .

      Cứ như vậy, từng hớp, từng hớp , đem sữa tươi chia sẻ sạch.

      Lạc Tích Tuyết vừa định đẩy ra, LãnhKhinh Cuồng chợt dùng đầu lưỡi cạy hàm răng ra, dò vào bên trong khoang miệng , đầulưỡi liếm mọi tất trong khoang miệng .

      Lạc Tích Tuyết tránh được, chỉ có thể dần dần bắt đầu đáp lại .

      Nụ hôn của Lãnh Khinh Cuồng càng ngày càng sâu, hô hấp Lạc Tích Tuyết cũng càng ngày càng dồn dập.

      Thân thể mềm mại, cơ hồ muốn ngồi phịchtrong ngực Lãnh Khinh Cuồng .

      Bàn tay Lãnh Khinh Cuồng kéo bên eo củacô qua, tách chân của ra, để cho giạngchân người của , bắt đầu xé rách quầnáo của hai người.

      Hình như là ý thức được việc muốn làm,Lạc Tích Tuyết mặt đỏ lên, khước từ của :"Đừng, Cuồng… "

      bởi vì chuyện làm ăn, mấy ngày có chợp mắt, muốn làm mệt mỏi hơn.

      "Cũng mấy ngày có em, bảo bối!"Lãnh Khinh Cuồng chống đỡ trán Lạc Tích Tuyết, đưa tay vào quần áo của , vuốt ve bờ ngực tròn trịa của .

      Lạc Tích Tuyết khó có thể kìm chế, phát ra mộttiếng rên , thở hổn hển, ánh mắt mê ly.

      Bụng dưới Lãnh Khinh Cuồng truyền đến hồi nóng rực, ôm sát eo của , đemthân thể hai người chặt dính vào nhau.

      Trong thư phòng, khí lập tức trở thànhngọn lửa nóng, tiếng rên mập mờ áp đảo gian.

      Lãnh Khinh Cuồng cởi áo Lạc Tích Tuyết ra, nụ hôn nóng bỏng dọc theo mi tâm của , môiđỏ mọng, cổ, cho đến trước ngực, tận tình mútlấy.

      Lạc Tích Tuyết suýt nữa lớn tiếng kêu la, lúcnày ngoài cửa đột nhiên phát ra giọng trẻ con non nớt.

      "Ô ô cha, mẹ" là giọng của Băng Băng, bé tỉnh lại từ trong mộng, phát thấy ba mẹ, khóc lóc, tìm kiếm khắp nơi.

      Lạc Tích Tuyết vội vàng đẩy Lãnh Khinh Cuồng ra, nhặt quần áo dưới đất lên, mặc vào cho .

      "Băng Băng tỉnh ngủ?" sửa sang xong áo, mởcửa, bế con lên

      "Ai nha, tiểu tổ tông của tôi, làm sao con lại chạy đến đây vậy?" Người làm vội vã chạy đếnđây, nhìn gương mặt xấu hổ của Lãnh Khinh Cuồng và Lạc Tích Tuyết, lần này cũng biết đứa bé ngoan, phá hư chuyện tốt của cậu chủ và chủ, khẳng định trận trách mắng

      " xuống trước ." Lạc Tích Tuyết phất t tay, bảo người làm xuống.

      "Dạ! Ba ba!" Băng Băng liếc mắt liền thấy sau lưng Lạc Tích Tuyết là Lãnh Khinh Cuồng, vộivàng lùi ra khỏi lồng ngực Lạc Tích Tuyết, vuivẻ chạy đến bên cạnh Lãnh Khinh Cuồng.

      Lãnh Khinh Cuồng vất vả mới hạ lửa dục xuống, thấy chuyện tốt bị bảo bối phá hư, cũng chỉ biết nhận nhịn, quay đầu thâm tìnhnhìn Lạc Tích Tuyết cái, sau đó lại ôm con lên.

      "Băng Băng, ba đưa con ngủ có đượckhông?" Lãnh Khinh Cuồng cười đến vui vẻ, giữa đôi mắt lộ ra tia hạnh phúc, con có dáng dấp rất giống Lạc Tích Tuyết, thấy bé liền nghĩ về người phụ nữ mà , tại sao có thể cưng chiều .

      "Dạ, được ạ, Ba ngủ với con, con rất thích ngủ chung với ba ba." Tiểu Băng Băng hưngphấn, đôi mắt to trong veo như nước nháy nháymấy cái, bé rất Lãnh Kinh Cuồng.

      "Băng Băng, con ngoan ngoãn ngủ với mẹ,đừng quấy rầy ba, tối nay ba con còn rất nhiềuviệc phải làm!" Lạc Tích Tuyết giận tái mặt,định đem con kéo về.

      Ai ngờ Tiểu Băng băng vẫn vùi đầu trong lồng ngực Lãnh Khinh Cuồng, chết cũng muốn ra ngoài.

      " cần ồ … ồ, con muốn ngủ với ba" mẹ hung dữ, vẫn là ba tốt nhất!

      "Tới đây, nghe lời mẹ." Lạc Tích Tuyết chậm lại ngữ điệu, tận lực đúng đứa bé phát giận, nhưng Băng Băng cứ quấn lấy Lãnh Khinh Cuồng, làm cho ngại, dù sao cũng phải ruột thịt.

      " cần, con muốn ba" Tiểu Băng Băng cong môi đỏ mọng lên, kiên trì nương nhờ trong lồng ngực Lãnh Khinh Cuồng chịu ra ngoài.

      "Tích Tuyết, tối nay để cho Băng Băng ngủ với ." Lãnh Khinh Cuồng thương vỗ lưng Băng Băng, đối với Lạc Tích Tuyết dịu dàngnói.

      Lạc Tích Tuyết có chút chần chờ cau mày:"Như vậy tốt lắm đâu? còn phải làm việc?"

      " sao, những tài liệu kia nhìn xong hết rồi, lại dẫu có chuyện lớn hơn nữa, cũngkhông quan trọng bằng Băng Băng!" Lãnh Khinh Cuồng vuốt ve khuôn mặt bé xinh đẹp của Băng Băng, nhu tình tựa dòng nước cười .

      Lạc Tích Tuyết thở dài tiếng: "Haizzz, đứa này chính là bị làm hư rồi !"

      "Băng Băng còn nha, thích đỗ thừa làchuyện của người lớn." Lãnh Khinh Cuồng khoác vai của , ru .

      Lạc Tích Tuyết rốt cuộc gật đầu: "Được rồi, Băng Băng, để cho con ngủ với ba đêm, chỉ lần thôi đó, lần sau thể chiếu theolệ này nữa."

      "Dạ, được ạ, ba ngủ với con nhé." Tiểu BăngBăng cười vui vẻ cầu Lãnh Khinh Cuồng.

      Mà từ trước đến giờ Lãnh Khinh Cuồng yêuthương Băng Băng vô hạn, cho nên đêm này đối với đó là chuyện .

      Chương 267: CHO PHÉP EM GẢ CHO TA!!



      Hôm nay là Chủ nhật, Lãnh Khinh Cuồng bỏ tấtcả công việc ra, đồng ý ở bên cạnh mẹ con BăngBăng trọn ngày.

      "Con muốn vườn thú!" Sáng sớm Băng Băngmang theo vẻ hưng phấn, khuôn mặt mềm mạimang theo vẻ mong đợi nhìn Lãnh Khinh Cuồng.

      "Ăn bữa sáng trước " Lạc Tích Tuyết tức thời cắt đứt của con , kiên trì bắt dưỡng thành thói quen biết nghe lời.

      Băng Băng chu mỏ cái, kéo ghế ngồi xuốngbàn, bắt đầu ăn bữa sáng của mình.

      Lãnh Khinh Cuồng từ trong hồ bơi ra, khoácmột cái khăn tắm, thương tới bên cạnhBăng Băng đút cho con.

      Lạc Tích Tuyết cau mày ngăn cản: "KhinhCuồng, để cho con tự ăn."

      Hai cha con liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể tiếc nuối buông ra

      Lạc Tích Tuyết uống ly nước chanh, LãnhKhinh Cuồng thỉnh thoảng đưa tới trước mặt miếng bánh mì trét bơ, nhà ba ngườicùng ăn bữa sáng ngon lành.

      "Tích Tuyết, Chiêm Mỗ Tư biết thân phận của Băng Băng sao?" Lãnh Khinh Cuồng độtnhiên hỏi.

      Lạc Tích Tuyết thiếu chút nữa bị sặc, ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi: "Tại sao như vậy?"

      "Nếu như phải ta biết thân phận của Băng Băng, cũng cho người theo dõi nhà nghỉ của chúng ta?" khóe miệng Lãnh Khinh Cuồng giơ lên nụ cười ưu nhã.

      Lạc Tích Tuyết càng thêm nghi ngờ: "Theo dõi nhà? Từ sau khi gặp nhau ở nhà nghỉ, chúng tađã gặp nhau hai tuần rồi?"

      Lãnh Khinh Cuồng nhìn chằm chằm , sử dụngánh mắt ý bảo: " ta lại tới, Tuyết, em nhìn ra cửa lớn gặp ngay!"

      Cửa? trong bụng Lạc Tích Tuyết trầm xuống, nên đến đây mới đúng?

      nhanh chóng quay đầu nhìn ra cửa lớn, quảnhiên, xuyên qua những hàng cây, nhìn thấy bóng người cao lớn, đứng ở ngoài cửa sắt và nhìn vào bên trong.

      Cho dù là khoảng cách xa như vậy, cũng cóthể cảm nhận được, cặp mắt kia lạnh lùng giốngnhư khối băng cứng, toát ra độ lạnh đến bứcngười.

      Lạc Tích Tuyết tự chủ được rùng mìnhmột cái, giống như là nghĩ tới điều gì, lập tức hỏi người giúp việc.

      "Băng Băng, theo dì Ngô vào phòng ăn !" thể để cho Chiêm Mỗ Tư mang con mình .

      Băng Băng lắc đầu muốn: " đâu, con chỉ muốn ăn với ba thôi!"

      "Nhanh , nghe lời mẹ!" Giọng Lạc Tích Tuyếttrầm xuống.

      Lúc này Tiểu Băng băng mới bất đắc dĩ rời .

      "Tích Tuyết, em sợ ta giành con vớiem sao?" Lãnh Khinh Cuồng dùng giọng nghingờ hỏi.

      Đôi tay Lạc Tích Tuyết ôm lấy bả vai, giọng nóimang theo khẩn trương: "Em hiểu thế lực tại của Chiêm Mỗ Tư, muốn biết thân phận của Băng Băng cũng khó, nhưng congái là sinh mạng của em, em để cho ta dắt Băng Băng ."

      Lãnh Khinh Cuồng thở dài, dịu dàng khuyên lơn: " cũng hy vọng Băng Băng ở bên cạnh chúng ta, nhưng cứ mãi trốn tránh phải là biện pháp, dù sao Băng Băng cũng là con ruột của ta, sớm muộn ta cũng đến cửa để đòi, đến lúc đó em phải công bằng mà giải quyết."

      "Em hiểu rồi, nhưng…" Lạc Tích Tuyết thở dài, lắc đầu cái, cùng Chiêm Mỗ Tư chuyện của Băng Băng, mọi ý nghĩ đều bị nhìn thấy, ra bọn họ cũng phải chị em ruột, như vậy buông tay sao?

      "Khinh Cuồng, dẫn em và Băng Băng , chúng ta nghĩ biện pháp chạy trốn, đến mộtnơi ta thể tìm thấy chúng ta!" Lạc Tích Tuyết đột nhiên bắt lấy tay Lãnh KhinhCuồng, cầu khẩn.

      "Tích Tuyết, em hãy nghe " Lãnh KhinhCuồng ôm lấy hai vai Lạc Tích Tuyết, để cho đối mặt thực tế: "Em thể trốn tránh ta cả đời được, chuyện sớm muộn cũng phải giảiquyết, huống chi lấy thể lực của ta ở tại, dù em có trốn đâu thế giới này, ta đều có năng lực để tìm ra chúng ta, thay vìnhư vậy, bằng em hãy đối mặt lần, cùng ta chuyện ràng."

      " ràng?" Lạc Tích Tuyết ngẩn người,trong mắt đầy tràn tia phức tạp.

      Lãnh Khinh Cuồng cầm tay của : "Khôngphải sợ, cùng em!"

      "Nhưng…" Lạc Tích Tuyết có chút do dự, mặc dù có Lãnh Khinh Cuồng ở bên cạnh, đối với đó là khích lệ, nhưng bây giờ ChiêmMỗ Tư khiến vô cùng sợ hãi.

      "Đừng lo lắng, có ở đây, ta chẳng thể làm gì em đâu, nhất định em phải ràngmọi chuyện với ta, mới có thể để cho em sống bình yên!" Lãnh khinh Cuồng khích lệ ,chăm chú nhìn mắt của .

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, chần chờ lúc mới gật đầu cái.

      Có lẽ nên dùng giọng ôn hòa chuyện vớiChiêm Mỗ Tư lần, chỉ hi vọng tại ta thành hơn, cần cố chấp nhưtrước kia nữa.

      Nếu có cách nào trốn tránh, chỉ có thểcứng đầu cùng Lãnh Khinh Cuồng ra cửa nóichuyện với mà thôi.

      Cho đến khi đứng trước mặt Chiêm Mỗ Tư, ràng Lạc Tích Tuyết cảm thấy cơ thể tỏa ra cỗ hàn băng, ngừng đưa nó vào cơthể , để rung động, để sợ hãi!

      vô ý thức liền buông lỏng tay Lãnh KhinhCuồng ra, sợ hãi nhìn ánh mắt giết người củaChiêm Mỗ Tư.

      Lãnh Khinh Cuồng cũng có vẻ nhõm, nếuLạc Tích Tuyết nắm tay , trựctiếp ôm lấy eo như thế tốt hơn, càng thân mật hơn.

      Chỉ là sắc mặt Chiêm Mỗ Tư chuyển từ xanhmét sang trầm, tại sao người phụ nữ của lại bị người đàn ông khác ôm lấy, khôngdễ dàng tha thứ cho chuyện này. Nhưng vào giờphút này, chỉ muốn đoạt lại Tuyết Nhi củaanh mà thôi.

      " tới đây có chuyện gì sao?" Lạc Tích Tuyết tận lực dùng giọng bình tĩnh nhất để hỏi.

      Chiêm Mỗ Tư gian nan ngọa nguậy hầu kết, khôkhốc mà : "Mở cửa ra, muốn có mộtcuộc chuyện đàng hoàng với em!"

      Lạc Tích Tuyết có chút kháng cự: " tất cả ở chỗ này."

      Chiêm Mỗ Tư nheo đôi mắt nguy hiểm lại, cườilạnh : "Tích Tuyết, em cho rằng, cánhcửa có thể làm khó sao? Em có tin đập nát cánh cửa này ?"

      "Chiêm Mỗ Tư, có tôi ở đây, để cho làm tổn thương Tích Tuyết đâu!" Lãnh Khinh Cuồng lập tức ôm sát bả vai Lạc Tích Tuyết, tạo ra tư thế bảo vệ.

      "Cút!!" Chiêm Mỗ Tư kiên nhẫn rống to:"Đây là chuyện của tôi và Lạc Tích Tuyết,người ngoài có tư cách nhúng tay vào!!"

      Lãnh Khinh Cuồng liếc nhìn : "Tôi là ngườingoài? Vậy được tính là gì? chỉ là chồng trước của ấy mà thôi, tôi theo TíchTuyết nhiều năm như thế, chờ làm xong thủtục kết hôn nữa, xem tôi có tư cách đứng đây chuyện hay ?"

      "Chồng chưa cưới, cái người…" Chiêm Mỗ Tư đột nhiên giật mình, đầu óc trống rỗng!

      Nhìn Lạc Tích Tuyết dựa vào lồng ngực củaLãnh Khinh Cuồng, bộ dáng thân mật của hai người, tim của giống như trống rỗng

      hy vọng Lạc Tích Tuyết có thể đứng ra, cho biết đó phải là , đó cũngchỉ là ý muốn đơn phương của Lãnh Khinh Cuồng.

      Nhưng cứ thuận thế im lặng, căn bản có ý muốn phủ nhận.

      ra giữa bọn họ sớm thân mật như thế rồi, ra chỉ có là đứa ngốc cho đến bây giờ vẫn chưa biết gì

      Trong mắt của Tích Tuyết , cho tớibây giờ cũng .

      Chỉ là thể đánh mất , cũng khôngthể , muốn trở lại tháng ngày mình vượt qua đêm dài đăng đẵng,đau đến muốn sống.

      "Tích Tuyết, ly hôn rồi, tại và Tống Khuynh Vũ hề có chút quan hệ nào, em theo trở về, chúng ta lần nữa bắt đầu lại được chứ?" cách cánh cửa, Chiêm Mỗ Tư chợt cầm tay Lạc Tích Tuyết, khẩn trương nhìn .

      Lạc Tích Tuyết lấy làm kinh hãi, tâm, lập tức hốt hoảng cuồng loạn dứt.

      , ly hôn? Là bởi vì sao?

      Chẳng lẽ hôm nay tới tìm , phảimuốn đưa Băng Băng, mà là cùng tái hợpsao?

      Nội tâm của ngừng giằng co, ngẩngđầu lên, thấy ràng ánh mắt u ám của ChiêmMỗ Tư, cái loại gần như tuyệt vọng, bi ai cầuxin, lòng dạ, như cây kim bén nhọn đâm vào tim .

      Ban đầu nếu như phải là và TốngKhuynh Vũ duy trì quan hệ mập mờ, hôn nhân của bọn họ cũng chẳng phải đến tan vỡ nhưhôm nay, là cho khác cơ hội, muốn lần nữa tin , có thể sao?

      Tâm co thắt lại, Lạc Tích Tuyết ép buộc mình để cho thấy vẻ mặt đau lòng của , nợ , nếu như có giờ khắcgặp nhau, như vậy, cuộc sống vôcùng bình yên. Tại sao, mỗi lần xuất ,đều là phá hỏng cuộc sống tĩnh lặng của ?

      nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, giống như là đưa ra quyết định trọng đại: "Chiêm Mỗ Tư, từ hai năm trước chúng ta kết thúc rồi,xin đừng dây dưa với em nữa... tại em có người đàn ông khác, Lãnh Khinh Cuồng chính là chồng chưa cưới của em, chúng emmuốn kết hôn, xin đừng quấy rầy cuộc sốngcủa em nữa!"

      xong, Lạc Tích Tuyết ngẩng mặt lên, xoayngười, hướng về phía Lãnh Khinh Cuồng nở ra nụ cười quỷ dị tràn đầy tin tưởng, Lãnh Khinh Cuồng thân mật ôm lấy bả vai , haingười cứ đứng ôm nhau như thế.

      Xinh đẹp lại mang theo nụ cười siêu thoát, từ trong lòng lộ ra sức quyến rũ gọi hồn đoạt phách người đối diện, khiến lòng Lãnh Khinh Cuồng trong nháy mắt bị hòa tan, cũng làm cho lòngChiêm Mỗ Tư như chìm dưới đáy cốc.

      Khi và người đàn ông kia cùng đứng trướcmặt , lại lựa chọn người đàn ông kia.

      Vào giờ phút này, muốn chạy đến bóp chết đôi cẩu nam nữ kia!

      Cho tới bây giờ người phản bội chẳng ai nhận được kết quả tốt, nhưng Lạc Tích Tuyết là ngoại lệ.

      Mặc dù lần nữa lại làm tổn thương , cần , nhưng vẫn chẳng mong bị tổn thương, có lẽ đây là số mệnh suốt kiếpnày của , từ ngày bé khắc !

      Nhìn cử chỉ thân mật của hai người, những bắpthịt của Chiêm Mỗ Tư trở nên cứng ngắc, sắcmặt lạnh lẽo, lòng đố kỵ nổi điên!! Tay đangnắm tay Lạc Tích Tuyết nhịn được mà gia tăng thêm sức lực.

      "Đau quá, Chiêm Mỗ Tư, buông tay ra!"Lạc Tích Tuyết vì đau mà cau mày, nỗ lực muốn tránh ra, nhưng Chiêm Mỗ Tư lại tóm chặtlấy tay của thả.

      "Chiêm Mỗ Tư, làm ấy đau, maubuông tay!!" Lãnh Khinh Cuồng đau lòng quát.

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư lại như kẻ bắt được Lạc Tích Tuyết thả, hai con mắt đầy máu tươi nhìn chằm chằm vào , nhìn sựhoảng hốt trong lòng Lạc Tích Tuyết.

      "Chiêm Mỗ Tư, rốt cuộc muốn như thế nào? Chúng tôi kết thúc!" dùng vẻ mặt bất đắcdĩ nhìn chằm chằm vào .

      Chiêm Mỗ Tư nắm chặt tay Lạc Tích Tuyết, đem cơ thể mảnh khảnh trong vòm ngực của Lãnh Khinh Cuồng, kéo lại trước mặt mình: "Tích Tuyết, cho phép em gả cho ta, em chỉ có thể gả cho , em là của !!"

      Mắt Lạc Tích Tuyết chớp theo dõi ,tâm cũng có cảm giác mờ ảo, chỉ nghegiọng bình tĩnh khác thường của : "Chiêm Mỗ Tư, phát điên như thế đủ chưa? Tôi chẳng thể nào ở cùng với nữa, mời rời !!"

      xong, hung hăng đẩy ra, tuyệt nhiên rời .

      Mặt mũi Chiêm Mỗ Tư ảm đạm, nhìn tay bất lực chẳng cầm được tay người con mình , trơmắt nhìn nằm trong lồng ngực người đàn ôngkhác, tim của trở nên tan nát.

      Mất hồn nhìn hai người ôm nhau rời , thể khắc chế được lửa giận, trong nháymắt tất cả đều bộc phát, điên cuồng đánh vàolan can sắt, dốc cạn đáy lòng, rít gào đứng lên:"Lạc Tích Tuyết, đừng tưởng rằng có thểbuông tha em, quay lại tìm . Em chờ đó mà xem!!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :