1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 236: Cùng người tình của gặp mặt.
      edit: Fannie93


      Trong đầu Lạc Tích Tuyết vốn là mảnhhỗn độn, phía dưới Chiêm Mỗ Tư khó nhịngiãy dụa, hai chân vòng vèo eo tinh tráng thậtchặt của mè nheo, cũng còn nghe gì, chỉ ngây ngốc cười: “Khôngbiết, em rời bỏ !”.

      Chiêm Mỗ Tư đạt được ước muốn, ở môiđỏ mọng của hôn mấy cái, sau đó cái, vùi sâu vào ---

      “A! !”. Lạc Tích Tuyết dồn dập kêu, độtnhiên xông vào làm cách nào thíchứng.

      cho trốn!”. Chiêm Mỗ Tư nắm cổ tay kéo xuống dưới, ngăn trở động tác kháng cự của .

      Lạc Tích Tuyết nức nở, khi phía dưới anhmuốn co rúc mình, đưa đẩy ra ngoài.

      Nhưng phản ứng vô ý của , phải cựtuyệt sao? ràng muốn mời mọc.

      Phía dưới cũng động, dần dầnkhông hề kháng cự nữa. đợi vùi lấp trong khi hôn hít vô tri vô thức, mới chậm rãi bắt đầu động.

      hôn trán , “Buông lỏng chút, cứnhư vậy”.

      thanh của dịu dàng lưu luyến, từngđiểm từng điểm dụ dỗ, thân thể co liền mất đisức lực chống đỡ, mê ly nghênh hợp, hai cánh tay dàn dần bám chặt gáy của , hai chân cũng có ý thức của mình, quấn lên hông .

      Chiêm Mỗ Tư bắt đầu tăng nhanh tốc độ, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, Lạc TíchTuyết tiếng hừ, da chạm vào nhau, ngừng rung động.

      Đến lúc trời sáng mới thỏa mãn, ôm chặt đạt tới cực hạn.

      Lạc Tích Tuyết bị hành hạ, mắt mở ra được, chỉ nghe bên tai từng lầnmột dịu dàng gọi .

      “Biết biết, rời khỏi ”. khôngcòn hơi sức, chỉ mong nhanh lên để cho ngủ.

      Sáng ngày hôm sau Lạc Tích Tuyết tỉnh, sayrượu khiến đầu đau, đẩy cánh tay đểngang ngực ra, thoáng động, phíadưới liền đau nhức cảm thấy như phải thân thể mình.

      “Hửm?”. Chiêm Mỗ Tư cũng tỉnh, ôm chặt côtrong ngực, xấu bụng sáng sớm bộc phát đè xuống.

      Lạc Tích Tuyết đỏ mặt, đẩy ra muốn rửa mắt. Chiêm Mỗ Tư nhớ lại tối qua muốn bao nhiêu lần, ôm vào trong ngực hôn rồi lại hôn, vẫn nhịn được.

      Bữa sáng là Chiêm Mỗ Tư tự mình làm, nhưng Lạc Tích Tuyết lại suy nghĩ chuyện khác.

      Say rượu tỉnh lại, ngay sau đó lên vấn đề chính là tại sao tối qua muốn say rượu? có chút vấn đề đặt ở đâu đó, phải chỉ sayrượu thèm nghĩ nữa là có thể giải quyết.

      Ví như: chuyện Tống Khuynh Vũ mang thai,đứa bé kia có đúng là của Chiêm Mỗ Tư ? biết sao? Tính toán giấu diếm ?

      “Nghĩ gì vậy?”. Chiêm Mỗ Tư nhìn ăn mộthớp cháo để xuống, ánh mắt bình tĩnh phát ra ngây ngô.

      Lạc Tích Tuyết trầm mặc, lúc sau mớingẩng đầu lên nhìn .

      Vừa định hỏi , chuyện cùng Tống Khuynh Vũ, ngờ Chiêm Mỗ Tư mở miệng trước rồi.

      có gì, muốn cùng giải thíchsao?”. nhấp mootjngumj cà phê, chút để ý hỏi. Áo sơ mi màu trắng có ba nútáo mở ra, cảm giác có ánh nắng mặt trờichiếu lên, tôn lên lông mày của , tuấn túbất phàm.

      “Giải thích?” Lạc Tích Tuyết theo dõi ,đầu óc xoay kịp, muốn giải thích cáigì?

      Chiêm Mỗ Tư như nhìn ra nghi ngờ của , ánh mắt của nhìn chằm chằm : “Tốihôm qua, là từ tay Lãnh KhinhCuồng, đón em tới được”.

      “Cho nên?”. Lạc Tích Tuyết nhíu nhíu mày,biểu lộ lạnh nhạt.

      “Em cùng ta, chưa từng xảy ra cái gìsao?”. Chiêm Mỗ Tư thử hỏi dò xét, tới, giam cầm cùng cái ghế giữa: “Là quá lâu có đụng vào em, cho nên em”.

      Lạc Tích Tuyết cũng biết dũng khí từđâu tới, cần suy nghĩ, liền cho Chiêm Mỗ Tư cái tát.

      “Bốp! !”

      thanh thanh thúy to, khiến người giúpviệc chấn động.

      Chiêm Mỗ Tư tâm tình tốt, khắc bịphá hư, khó tin nhìn : “Lạc TíchTuyết, em lại dám đánh ?”

      lạnh lùng nhìn , ánh mắt thay đổi liên tục, nổi lên tức giận đáng sợ.

      “Tiên sinh,điện thoại của ngài”.

      xuống!”. thanh Chiêm Mỗ Tư lạnhlẽo, người giúp việc sợ vội vàng lảo đảo ra ngoài.

      “Tại sao đánh ? Tối hôm qua em tiếng biến mất ở bữa tiệc, trốn cùng người đàn ông khác uống rượu, chẳng lẽ thân thể của vì là chồng em, dẫn em về nhà, còn có cái gì đúng?”. Khóe mắt đuôi mày của Chiêm Mỗ Tư đều là khí lạnh, thanh lạnh lẽo.

      Lạc Tích Tuyết gì, chỉ chứa đựngnước mắt, nhìn chòng chọc vào .

      “Có phải muốn cùng người tình cũ lần nữabắt đầu phải ? Em chán rồi hả?muốn rời khỏi , đúng ?”. Chiêm mỗTư nắm góc bàn, khớp xương trắng bệch,nhìn chòng chọc vào , gân xanh nổi lên, điên cuồng dọc theo.

      phải ! !”. Lạc Tích Tuyết tức giận phản bác, vừa tức vừa khó chịu: “ tìmngười phụ nữ khác thế nào? có thể tìm Tống Khuynh Vũ, em là cái gì khôngthể tìm Lãnh khinh Cuồng! !”

      Lạc Tích Tuyết hừ lạnh tiếng, mặt trànđầy châm chọc.

      ghét vẻ mặt bá đạo của , tại sao làmcó chút xíu chuyện quá quắt liền nổi trậnlôi đình, mình cùng người phụ nữ khác có con, cũng phải giả bộ cái gì cũng biết, chịu nổi như vậy.

      Chiêm Mỗ Tư nheo mắt lại, theo bản năng phủ nhận: “ lúc nào mà tìm Tống Khuynh Vũ rồi hả?”

      dám cùng Tống Khuynh Vũ chút quan hệ ?”. Lạc Tích Tuyết hàm chứa nước mắt nhìn chằm chằm, tròng mắt ảm đạm.

      Đáy lòng Chiêm Mỗ Tư nơi nào đó bị xúcđộng rồi.

      ra là vì Khuynh Vũ nên vui , nên vui mừng sao? Ít nhất , đangquan tâm tới , đúng sao?

      Nhưng vừa nghĩ tới, tối hôm qua thế màkhiến Lãnh Khinh Cuồng hôn , trong lònganh còn dâng lên lửa giận.

      muốn cùng tiếp tục cãi vã có ý nghĩa, đứng dậy cầm áo khoác lên, rời khỏi.

      cầng yên tĩnh tốt chút, muốn nhưthế nào mới có thể phá ngăn cách của với trong lòng.

      Lạc Tích Tuyết khóc, lúc Chiêm Mỗ Tư rờiđi, liền nhịn được liền lệ rơi xuống.

      cứ như vậy , thậm chí ngay cả lờigiải thích cũng cho ?

      cói đây như là cam chịu, quan hệ củaanh cùng Tống Khuynh Vũ sao? Muốn biết, nếu như muốn làm vợ , nên dễ dàng tha thứ quá khứ từng có phụ nữ.

      Đứa bé kia làm thế nào? là vợ còn mang thai, vội vã phải tiếp nhận người phụ nữ khác sinh con cho chồng mình sao?

      Lạc Tích Tuyết chỉ có cảm giác muốn chết .

      Toàn bộ buổi sang, ngồi trong phòngăn ngẩn người, cũng nhúc nhích.

      Cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên.

      Là Tống Khuynh Vũ gọi đến! ! ta muốn cùng gặp mặt.

      Lạc Tích Tuyết cau mày, ta muốn cùng côngả bài ra sao?

      Lạc Tích Tuyết có kinh nghiệm về phương diện này nên cũng suy nghĩ nhiều, chỉ muốn thông qua Tống Khuynh Vũ tự miệng mình xác nhận, cha của đứa bé, rốt cuộc là người nào?

      Nhưng lần này Tống Khuynh Vũ hẹn Lạc Tích Tuyết ra ngoài, hiển nhiên có mục đíchkhác, ta tiếc bất kì giá nào trở lạibên cạnh Chiêm Mỗ Tư, đánh bại Lạc Tích Tuyết phải trước bước.

      Hai người phụ nữ hẹn nhau ở quán cà phê,Tống Khuynh Vũ nhiệt tình cùng chào hỏi, điều này làm cho Lạc Tích Tuyết bất ngờ,giống như hai bọn họ phải tình địch vậ,mà là bạn bè biết nhau lâu rồi.

      Ngồi xuống, Tống Khuynh Vũ cùng Lạc Tích Tuyết chút chuyện về chủ đề cả hai hứngthú, thấy đối với mình có phòng bịgì, ta mới bắt đầu thẳng vào chủ đề.

      ta có lập tức nhắc tới Chiêm Mỗ Tư, mà trước cùng Lạc Tích Tuyết thân thế của mình, sau đó nhắc tới cùngChiêm Mỗ Tư biết nhau thế nào.

      Cả quá trình, ta hề nhắc tới mộtchữ muốn Lạc Tích Tuyết rời khỏi, hoặcmuốn rời . Phần lớn nội dung cuộc nóichuyện, đều khen Chiêm Mỗ Tư là người đàn ông ưu tú cỡ nào, nghiệp lớn của , từ hắc đạo cho đến công việc tổng giám đốc ởngoài, bảo vệ chăm sóc cây cối nhưthế nào, ngay cả cuộc sống riêng của cũng được Tống Khuynh Vũ mang nụ cười hạnh phúc tới.

      Phương diện này Lạc Tích Tuyết sao có thể là đối thủ của ta, nghe được ta nhưthế, sắc mặt trở nên ngày càng khó coi.

      từng nghĩ tới Chiêm Mỗ Tư cùng Tống Khuynh Vũ có quan hệ như thế nào, nhưng nghĩ tới ra giữa bọn họ thân mật đến mức chỉ thiếu danh phận.

      tính là gì? Thằng hề tu hú chiếm tổkhách hay sao?

      ra Lạc Tích Tuyết cũng ràng, mục đích Tống Khuynh Vũ với những lời này, thể nghi ngờ là cho biết, ra người Chiêm Mỗ Tư vốn nên cướilà ta, người trở thành vợ cũng là ta,chỉ là bị bao biện làm thay chiếm vị trí của ta.

      ta muốn cho biết, ta mang thai con chồng , cũng là chuyện đương nhiên, dù sao bọn họ có thời gian qua lại với nhau nhiều như vậy, mang thai con của , cũng quá đáng.

      Ngược lại Lạc Tích Tuyết, phá hư tình cảm của bọn họ, đoạt người đàn ông của người khác, có tư cách chất vấn bọn họ.

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy có chút nặng nề,hơn nữa khổ sở, Chiêm Mỗ Tư là người đàn ông của , tuy nhiên người phụ nữ khác biệt với là vợ càng hiểu hơn, thế nào mà suy nghĩ lung tung đây?

      Thấy Lạc Tích Tuyết buồn bã, Tống Khuynh Vũ cũng biết mình thành công chiến thắngvới trận này.

      Vì vậy thừa thấy sắt còn nóng, liền diễn trò, khóc sướt mướt.

      “Tích Tuyết, tôi muốn phá hư gia đình các người, tôi sớm chuẩn bị rời . Nhưnglúc tôi rời khỏi, mới phát trong bụng đãcó con của ấy, làm thế nào? Tôi Chiêm Mỗ Tư như vậy, tôi muốnkhông cần đứa bé này, tôi dám cho biết, cũng dám cho Chiêm Mỗ Tư, tôi sợ quan tâm tôi cầu xin bảo Chiêm Mỗ Tư được ? Cầu xin ấy muốn tôi, hay muốn đứa bé này cũngđược, tôi muốn cầu xin làm vợ, làm người tình cũng được, chỉ cần có thể dễ dàng sinh đứa bé này là được rồi”.

      Toàn thân Lạc Tích Tuyết như bị điện giậtđánh, ta quả nhiên mang thai con củachồng ? !

      Buồn cười nhất chính là, ta lại muốn côgiúp ta cầu xin Chiêm Mỗ Tư?

      đời này có vợ cầu chồng mình,cầu xin giữ lại con của người tình sao?

      phải là thánh, dĩ nhiên thểnào làm được.

      “Là sao?”. hít sâu hơi, nội tâmtràn đầy cay đắng khó tả, xác nhận hỏi: “Côthật mang thai con của chồng tôi?”

      “Là , tôi làm sao dám lừa , lại khôngdám lừa gạt Chiêm Mỗ Tư, tôi chỉ có mộtngười đàn ông là Chiêm Mỗ Tư mà thôi”

      Gương mặt Tống Khuynh Vũ đầy nước mắt, tròng mắt tròn xinh đẹp, vẫn minh động nhưthế.

      Lạc Tích Tuyết nhìn , đột nhiên cảm thấycô ta cùng bản thân có điểm gì đó giống nhau, có lẽ Chiêm Mỗ Tư cũng thích , cũng phải là thích ta, mà liền thíchloại người phụ nữ này.


      Chương 237: Muốn chịu trách nhiệm với đứa bé.
      Edit: Fannie93


      Lạc Tích Tuyết chậm rãi tựa vào ghế salonphía sau, ánh mắt lạnh nhạt mà trống rỗng, “ với ấy, chỉ cần ấy đồng ý, tôi phản đối sinh hạ đứa bénày”.

      quyền quyết định sinh mạng người khác, cho dù là đứa bé chưa thành hình. phải là bố mẹ đứa bé, có tự cách gì, quyết định đứa bé hay ở?

      Chỉ là ra câu này, trong lòng của đaunhức tới mức nào.

      Nhưng cố nén nước mắt, giọt cũng rơi xuống trước mặt Tống Khuynh Vũ.

      xong câu đó, Lạc Tích Tuyết đứng dậy,bỏ lại tiền cà phê, xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng đơn mất mác của , Tống Khuynh Vũ trong tròng mắt xẹt qua tia quỷquyệt cười lạnh, khóe môi kìm đượcnâng lên tia quỷ kế, được như ý hài lòng.

      Ngoài cửa sổ ràng là trời đẹp, nhưng trong lòng Lạc Tích Tuyết mà , là cực kỳ lạnh lẽo.

      Thân thể của xuất ở phòng ăn đãngất xỉu, cuối cùng còn khó thừa nhận đả kích như vậy.

      Phòng làm việc của tổng giám đốc Chiêm MỗTư.

      Cửa chính xa hoa bị đẩy ra, kèm theo giọng nữ mềm mại, “Chiêm Mỗ Tư, có nhớ em hay ?”

      Chiêm Mỗ Tư ngồi ở trước bàn làm việcxem văn kiện, nghe được thanh quen thuộc, cau mày ngẩng đầu lên.

      “Sao lại tới đây?”. thanh lạnh lẽo, lộ ra tia chán ghét.

      Người phụ nũ này ba lần bốn lượt anbài cho rời , nhưng ta thấy được, ba lần bốn lượt lại quay về tìm , biết, ta rốt cuộc còn muốn làm gì?

      đợi Chiêm Mỗ Tư đuổi , TốngKhuynh Vũ tiến trước bước, ôm lấy cổ .

      “Chiêm Mỗ Tư, em rất nhớ a!”

      xinh đẹp hấp dẫn, vóc người đầy đặn dính lên , thân thể xinh đẹp mềm yếu chỉ cách lớp vải mỏng, tràn đầy ám hiệu mờ ám.

      “Buông ra, tôi còn có chuyện!”. Chiêm MỗTư cau mày, lạnh giọng cảnh cáo.

      sao!”. Tống Khuynh Vũ eo thon ,như có xương vậy, tất cả dính vào trênngười Chiêm Mỗ Tư: “Nghe , sáng nayanh cãi nhau với vợ ?”

      thử hỏi dò xét, lúc người đàn ông này cùng vợ cãi nhau, thường thường tâm tìnhphiền muộn, vào lúc này, dễ dàng đánh vào tình cảm của bọn họ.

      Mặc dù trong lòng biết, Chiêm Mỗ Tư muốn gặp lại , nhưng mà cãi nhau cùng Lạc Tích Tuyết, đúng lúc xuấthiện, nếu như có thể quyến rũ lên giườngvới lần nữa, như vậy chuyện sau này, cũngdễ dàng hơn rồi.

      tư cách hỏi chuyện của tôi với ấy phải?”. Chiêm Mỗ Tư nhéo cằm ,hung hăng cảnh cáo.

      Tống Khuynh Vũ hơi trầm xuống, rất nhanh thay bằng vẻ mặt đau thương: “Em biết rồi, ấy rồi, cũng muốn emnữa!”.

      Chiêm Mỗ Tư nhìn bộ dạng của , nóigì.

      Tống Khuynh Vũ nặn ra hai giọt nước mắt, lo sợ nhìn : “Chiêm Mỗ Tư, ra em sớm rời rồi, chỉ là em mang thai, đứa bélà của , ba tháng rồi!”

      Chiêm Mỗ Tư cau mày, tròng mắt đen lạnh lẽo có cảm xúc biết tên chảy xuôi.

      bậy, lúc nào tôi chạm qua ?”. giận dữ quát, ba tháng tính thế nào, đứa bé kia thể là của ! !

      “Chiêm Mỗ Tư, quên rồi sao? Ba thángtrước, tìm được Lạc Tích Tuyết, uống rượu pirimidin, liền lại cùng em”. Tống Khuynh Vũ đau thương nhìn , đôi mắt to như nước trong vẹo lóe nước mắt, khuôn mặt đẫm lệ.

      “Bỏ ! !”. đợi Tống Khuynh Vũ xong, Chiêm Mỗ Tư ác độc tuyệt tình cắtđứt lời .

      Ba tháng trước, lúc Lạc Tích Tuyết rời khỏihắn, quả còn hy vọng, cả ngàysay rượu sống qua ngày, nhưng trong trí nhớ cũng đụng phụ nữ, nhưng đúng như Tống Khuynh Vũ , uốngpirimidin say mèm, rốt cuộc xảy ra chuyệngì, chính cũng nhớ ra.

      Có lẽ sau khi say rượu, biến TốngKhuynh Vũ thành Lạc Tích Tuyết cũng nhất định, nhưng đây phải mấu chốt vấn đề, bất kể như thế nào, đứa bé này tuyệt đối muốn.

      Tống Khuynh Vũ ngơ ngẩn, vẻ mặt hoảng sợ.

      “Đừng, Chiêm Mỗ Tư, nên bỏ nó!”. Côcầu khẩn, đứa bé là tất cả của , mặc dù sớm đoán được Chiêm Mỗ Tư cần đứabé này, nhưng ngờ kiên quyết để cho tia hy vọng cũng có.

      cho rằng là ai? Tôi chưa bao giờkhiến phụ nữ mang thai con tôi, người có tư cách nghi ngờ con tôi, ngoại trừvợ tôi ra. Mặc dù đứa bé trong bụng là củaai, tóm lại, người nào có thể ở trướcmặt tôi uy hiệp tôi!”. Chiêm Mỗ Tư giận dữ, cái tay thiếu chút nữa phát lực đánh tớibụng Tống Khuynh Vũ.

      cùng Lạc Tích Tuyết hạnh phúc, làđiều dễ dàng để đánh đổi, tuyệt đối cho đứa bé này phá hư.

      “Chiêm mỗ Tư, làm sao có thể tàn nhẫnnhư vậy? đứa bé này máu mủ ruột thịt củaanh! Em biết có vợ, nhưng cứ cho emsinh hạ đứa bé này, em yên tâm em yên lặng sinh ra đứa bé này rồi rời , đểcho ấy phát !”. Tống Khuynh Vũ trênmặt đầy ưu thương, tức giận quát.

      thể nào! Trừ Tích Tuyết ra, tôi sẽkhông để bất kỳ người phụ nữ nào, vì tôi sinhcon!”. Gương mặt tuấn tú của Chiêm Mỗ Tư nhu đóng băng lạnh lẽo.

      Tống Khuynh Vũ nhất thời rơi nước mắt: “Chiêm Mỗ Tư, coi như em, nhưng đứa bé này là vô tội ạ, sinh mạng, đành lòng vứt bỏ nó sao?”

      Chiêm Mỗ Tư cau mày, thích chọc loại phiền toái này, ai biết về sau TốngKhuynh Vũ có đứa bé này, có thể gặp nhữngthứ phiền toái khác hay .

      Quan trọng hơn, lo lắng cho Tích Tuyết, nếu như biết chuyện đứa bé này, phản ứng như thế nào?

      Đau dài bằng đau ngắn, quyết định, lạnh lùng mở miệng: “Bỏ , cuối tuầnnày, tôi phái người cùng !”

      Tròng mắt Tống Khuynh Vũ chấn động,trong lòng thầm tức giận.

      vốn tưởng rằng Chiêm Mỗ Tư thấy khẩn cầu của mà đồng ý, lưu lại đứa bénày, hơn nữa thông tư tưởng Lạc TíchTuyết, chỉ cần đứa bé này tồn tại, Lạc Tích Tuyết nhất định cùng Chiêm Mỗ Tư ly hôn, đến lúc đó có thể thay thế rồi.

      Nhưng ai biết, Chiêm Mỗ Tư tuyệt tình, thân tình có, lòng chỉ muốn bóp chết đứa bé này.

      được, nhất định phải giữ được đứa bé này, đây chính là lợi thế duy nhất có thểthay thế Lạc Tích Tuyết, người phụ nữ có thểđi hết cả đời với Chiêm Mỗ Tư, chỉ có thể làcô!

      “Chiêm Mỗ Tư, em có thể mang đứa bé, sẽkhông liên lụy tới , em bảo đảm! !” Tống Khuynh Vũ cố gắng lần cuối.

      Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng ngồi trước bàn làm việc, nhìn cũng thèm nhìn ta cái, chỉ tuyệt tình : “ còn như vậy, cút ra ngoài ngay! !”

      tuyệt để hôn nhân của và Lạc Tích Tuyết, có tia nguy cơ.

      “Được, được rồi!”. Tống Khuynh Vũ miễn cưỡng trả lời, trong lòng mất mác cực kỳ, tròng mắt nhắm xuống.

      nghĩ tới, Chiêm Mỗ Tư lại khó trị thế này, đều nghĩ rằng người có đứa bé, có người đàn ông còn có thể ngây ngốc rời bỏ máu mủ của mình? Xem ra, anhthật như ma quỷ tàn nhẫn tuyệt tình.

      Tống Khuynh Vũ thở dài hơi, trong lòngkhông có vị gì, muốn dùng đứa bé tới ChiêmMỗ Tư, có khả năng rồi, nếu muốnđánh bại Lạc Tích Tuyết, phải dùng chút thủ đoạn.

      ví dụ như, có thể đưa chuyện mình mang thai, cho mẹ Chiêm Mỗ Tư, Thẩm Tâm Lam.

      Bà phu nhân kia mặc dù chỉ thích Lisa làm con dâu mình, chỉ là thể tha cho Lạc Tích Tuyết, tin rằng cho bà biết có đứa bé này tồn tại, nhất định ngăn cản chiêm Mỗ Tư loại bỏ đứa bé này, đến lúc có thể ung dung, làm vợ Chiêm Mỗ Tư.

      “Chiêm Mỗ Tư, có thể tự mình theo em loại bỏ đứa bé này ? Em sợ, ở bên cạnh em, nhất định tốt hơn rất nhiều!”. Tống Khuynh Vũ thành khẩn nhìnanh, làm ra biểu lộ đáng thương.

      Chiêm Mỗ Tư ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy rơi vào người , tròng mắt xẹt qua tia do dự.

      Nhìn bộ dạng Tống Khuynh Vũ khóc lóc, thể trong lòng cũng cóchút xúc động, dù sao lần đầu tiên của là cho , cũng làm cho đợi ở bên cạnhhắn ba nắm, tại có Tích Tuyết, đávang ta ra, đúng là phụ bạc .

      Nhưng, vấn đề đứa bé này, phải là chuyện hai người bọn họ, tại cướiTích Tuyết, như giữ lại đứa bé này, chính làcó lỗi với , như là phụ người phụnữ, muốn có người phụ nữ nào khác.

      Theo ta cùng phá bỏ đứa bé, là ranhgiới cuối cùng của . Hi vọng chuyện nàyqua , Tống Khuynh Vũ có thể hiểu, khôngcần cầu cái gì nữa, nên rời thôi.

      “Được, tôi cùng !”. Chiêm Mỗ Tư rốtcuộc gật đầu đồng ý, đây là điều cuối cùnganh có thể làm vì .

      Tống Khuynh Vũ cười, như vậy có thờigian liên lạc với Thẩm Tâm Lam, cùng nhau diễn ra kịch hay.

      Chiêm Mỗ Tư dẫn bệnh viên tư nhân, nơi này thiết bị là đầu tư, trongbệnh viện này người nào dám truyềnđi tin dẫn người phụ nữ phá bỏ đứabé.

      Chỉ là thiên hạ có tường nào mà giókhông lọt qua, Thẩm Tâm Lam vẫn biệt, bànhanh chóng tiến tới bệnh viện.

      vào thôi, bác sĩ sắp xếp xong, tôi ở nơi này chờ !”. Chiêm Mỗ Tư ý bảo Tống Khuynh Vũ vào phòng bệnh, thanhnhàn nhạt, có bất kỳ ân cần, chỉ đơn thuần muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này.

      “Chiêm Mỗ Tư?”. Tống Khuynh Vũ khẽ cắn răng, còn quyệt định cố gắng lần cuối: “Đứabé này? muốn sao?”

      Con ngươi Chiêm Mỗ Tư co rụt lại, nắm chặthai vai Tống Khuynh Vũ: “Đừng hy vọng sinh con cho tôi, bỏ , cho phép chuyệnnày cho Tích Tuyết biết, nếu –“

      “Đứa bé cho phép bỏ! !”. Chiêm MỗTư chưa hết, Thâm Tâm Lam trầm muộn, giận đùng đùng từ bên kia tới đây.

      Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư thẳng băng: “Mẹ, sao người lại tới đây? Đây là chuyện của con, mẹ tốt nhất đừng động tới!”

      Thẩm Tâm lam cau mày, lạnh giọng quát:“Con cùng phụ nữ nào quan hệ, mẹ cóhứng hỏi, chỉ là hôm nay, ai dám đụng tới cháu mẹ, chính là được!”

      “Mẹ, đứa bé này, chỉ là ngoài ý muốn! chừng, đây còn phải là con của con! !”.Chiêm Mỗ Tư quả cảm thấy mẹ mình thể lý.

      Sắc mặt Thẩm Tâm lam chìm đến cực điểm: “Cái gì ngoài ý muốn? nếu như con khôngthích, còn có ai ép buộc con sao? Mẹ cũng làphụ nữ, chuyện như vậy cây làm chẳng lên non, mặc kệ con có nguyện ý hay , ta mang thai con của , con phải phụ trách với ta! !”

      “Mẹ, con có Tích Tuyết rồi, mẹ muốn conphụ trách với đứa bé của ta, chẳng lẽ muốn phá hủy hạnh phúc của con sao?”. Chiêm Mỗ Tư tức giận nhìn Thẩm Tâm Lam, tức giận nảy lên, mẹ của vì cái gì mà đứng ở bên ?

      mình nghĩ đứa bé trong bụng Tống Khuynh Vũ cần Lạc Thiên Uy đụng tay tới sớm muộn cũng sảy thôi... nghĩ thế nhưng mà tội nghiệp đứa bé quá ... cầu chúa cho nó lên thiên đàng




      Chương 238: ẤY CĂN BẢN SINH ĐƯỢC
      Edit: Tịnh Yên


      "Chiêm Mỗ Tư, con rất nhiều lần vì con tiệnnhân ấy mà khiêu khích ta rồi, con rốt cuộc có có coi mẹ là mẹ của con ? Hả?" ánh mắtThẩm Tâm Lam sắc bén, giống nhau tức giậnquát con trai của mình.

      Chiêm Mỗ Tư nắm chặt bàn tay lại, trong mắthiện ra ánh lửa nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.

      Thẩm Tâm Lam tới đỡ Tống Khuynh Vũ lên, Tống Khuynh Vũ giống như bắt được gốc cây cứu mạng, nhào vào trong ngực của bà mà khóc.

      "Lão phu nhân, đều là con sai lầm, con khôngnên mang thai đứa bé này, nên phá hư hạnh phúc của bọn họ."

      Thẩm Tâm Lam thay lau nước mắt: "Đứanhỏ ngốc, con mang thai đứa bé của con mẹ, mẹvui mừng còn kịp đây? Mặc kệ thếnào, đứa bé này là mẹ rất muốn."

      "Lão phu nhân!!" Tống Khuynh Vũ kích động núp ở trong ngực Thẩm Tâm Lam, uất ức khóc lớn lên.

      Lồng ngực Chiêm Mỗ Tư đập phập phồng, còn náo như vậy, Tích Tuyết sớm muộn biết.

      "Mang ta giải phẫu !" mang vẻ mặt âmtrầm, hướng đến thuộc hạ ra lệnh.

      Thẩm Tâm Lam cau mày, khàn cả giọng hô lên:"Cái tên bất hiếu này, muốn bức chết mẹ phải ? Con muốn giết đứa trong bụng TiểuVũ trước hết nên giết mẹ !"

      Mắt Chiêm Mỗ Tư lạnh lẽo nhìn thẳng về phía trước, chút lưu tình: "Mẹ, xin mẹ khôngnên làm khó con, trừ Tích Tuyết vì con sanh đứa bé ra, những đứa trẻ được sinh từ bất cứ người nào khác con đều cần!"

      "Cái con hồ ly tinh kia có gì tốt? Con vì con đó, lại muốn bóp chết máu mủ ruột thịt của mình à?" Thẩm Tâm Lam quả khó có thểtin, cả người tức giận đến phát run.

      Chiêm Mỗ Tư giận tái mặt , bất giác có lỗi: "Mẹ,đứa bé trong bụng Khuynh Vũ phải là máu mủ gì cả con cả, đợi còn chứng , mẹđừng mực chắc chắn có được hay ?"

      " ra là vẫn tin đứa này là củaanh!" Tống Khuynh Vũ hoảng sợ mở to mắt, sắc mặt trắng bệch, " căn bản tin em phải ?"

      "Khuynh Vũ, tỉnh táo chút, vô luận đứabé này là của ai, cũng thể lưu lại!" giọng của Chiêm Mỗ Tư kiên quyết cho ai mộtcơ hội.

      Tống Khuynh Vũ thấy thái độ Chiêm Mỗ Tư cứng rắn như thế, biết tiếp theo cho liều thuốc mạnh được rồi, vì vậy cầm cây kéo bên cạnh lên, thanh run rẩy: "Được, cần đứa bé này, em tự taygiải quyết nó!"

      xong, lấy cây kéo chợt hướng bụng dưới của mình đâm tới.

      Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư chấn động, lập tức nhảyvọt đến trước mặt , nắm lấy kéo trong tay : " điên rồi?"

      Coi như cần đứa bé này, nhưng dùsao bọn họ trước kia cũng ở cùng nhau, khônglàm được người tình, chẳng lẽ còn phải làm kẻthù hay sao?

      cho phép hồ đồ làm thương tổn tới mình như vậy!

      "Dù sao quan tâm mẹ con em, vậythì em cùng đứa bé trong bụng, hai ngườichết chung tốt thôi chứ sao!!" Tống KhuynhVũ khổ sở nhếch môi, kêu gào .

      " nên nháo!" thái độ Chiêm Mỗ Tư kiênquyết, tóm chặt lấy lưỡi dao thả.

      Máu tươi từ giữa ngón tay của chảy ra, tí tách rơi mặt đất, mở ra đóa máu Mẫu Đan, xinh đẹp chói mắt.

      Tống Khuynh Vũ nhân cơ hội cầu: "Chỉ cần cho phép em sinh hạ đứa bé này, nhất định em làm ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân của ."

      Chiêm Mỗ Tư nghe vậy, tròng mắt bỗng dưng co rụt lại.

      nên tin tưởng sao? ảnhhưởng đến cuộc sống của và Tích Tuyết, cônói chỉ muốn có đứa con, chỉ muốn cómột thứ liên quan đến mà thôi.

      Nhưng đây là do nhất thời giải thích, chờ đứa bé được sinh ra, cũng hội tụ nhiều lợi thế hơn.

      "phu nhân Chiêm Mỗ Tư, phu nhân Chiêm MỗTư, làm sao vậy?" lúc mọi người im lặng tiếng thét kinh hoảng truyền tới.

      Chiêm Mỗ Tư theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấyLạc Tích Tuyết té xỉu ở nền đất bệnh viện lạnh lẽo, đoạn chuyện vừa rồi có thể ngheđược.

      "Tuyết Nhi!!" hô to tiếng, lập tức chạy tới bên cạnh Lạc Tích Tuyết, khẩn trương ômlấy : "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, xin lỗi! !"

      Lạc Tích Tuyết nằm ở giường, mi mắt đauthương vòng quanh, sắc mặt tái nhợt như tuyết, còn sức sống.

      Chiêm Mỗ Tư ngồi ở bên giường, nắm chặt tay lạnh lẽo của , đáng chết, đáng chết!!! nên bầm thây thành trăm mảnh, thế nhưng nào lại để cho bị thương tổn vậy, làm sao còn tư cách để làm chồng ?

      đem tay Tích Tuyết đặt ở bên môi, tâm co quắp trận, giọng nức nở: "TíchTuyết, xin lỗi, là làm em tổn thương! xin lỗi!!"

      Giọng uất ức, tròng mắt đen đầy đau đớn, nếu như phải đụng vào TốngKhuynh Vũ, cũng có nhiều chuyệnphiền phức như vậy, Chiêm Mỗ Tư thở dài mộthơi, đầy bụng đầy phiền muộn.

      phụ , cũng phụ của Tống KhuynhVũ, tất cả đều là lỗi của !

      đứng ở phía trước cửa sổ, dưới màn đêm, bóng dáng cao lớn cắt bóng dáng ra, bónglưng cũng vừa tịch mịch vừa đơn.

      Chẳng biết lúc nào, Tống Khuynh Vũ tới phía sau , nhìn thấy bộ dáng ưu thương vàkhổ sợ của , trong lòng băn khoăn và trànđầy lo lắng.

      nhíu mày, lên trước hỏi "Chiêm Mỗ Tư,Lạc Tích Tuyết sao chứ?"

      " ấy vẫn mạnh khỏe, chỉ là thân thể quá yếuđuối thôi, lại bị kích thích lớn như vậy, nhất thời vẫn chưa tỉnh lại!" Chiêm Mỗ Tư nhìn cảnh đêmxa xa .

      Thoáng qua trong mắt Tống Khuynh Vũ tiaphức tạp, muốn làm thương tổn hại bất luận kẻ nào, nhưng Chiêm Mỗ Tư, người đàn ông này chắc chắn phải có được, người nào giành với , chỉ có thể nghĩ hết tất cảbiện pháp, đuổi người đó .

      Chiêm Mỗ Tư hơi nheo mắt, tâm bình khí tĩnhlại hỏi: "Khuynh Vũ, biết tôi ở phương diện này vô cùng chú ý, hãy thành cho tôi biết, đây tất cả có phải là do cố ý an bài hay sao? muốn hãm hại ấy sao?"

      Tâm Tống Khuynh Vũ như chìm xuống, trênmặt chớp động biết làm sao, Chiêm Mỗ Tư vào lúc này liền quay đầu lại, mặt thâm thúy nhìn vào bóng tối.

      Tâm Tống Khuynh Vũ lo lắng nhìn vào mắt Chiêm Mỗ Tư, vội vàng cúi đầu xuống: "ChiêmMỗ Tư, em ròng rã bên cạnh ba năm, tại em chỉ muốn có người là kết tinh của chúng ta thôi, chẳng lẽ như vậy cũng khôngđược sao?"

      "Nhưng con người đều là ích kỷ, bây giờ muốn đứa bé, về sau có lẽ muốn nhiều hơn! Dục vọng ngừng nghỉ, ai cũng khôngkhống chế được dục vọng của mình!" Chiêm Mỗ Tư trúng tim đen của .

      Tựa như chính , ràng xứng vớiTích Tuyết rồi, nhưng lúc trước vừa nhìn thấy , liền mực muốn được ở bên cạnhcô, đối mặt với người mình , tất cả đều có lòng tham, rất dễ đánh mất khống chế.

      Tống Khuynh Vũ vội vàng lắc đầu: " , Chiêm Mỗ Tư, sau khi em sinh đứa bé xong, mang theo nó rời khỏi chỗ này! Tuyệt quấy rầy đến cuộc sống của hai người!"

      "Tôi nên tin tưởng lần nữa sao?" ánh mắtChiêm Mỗ Tư lạnh lẽo nhìn chăm chú vào TốngKhuynh Vũ, tựa như muốn nhìn thấu tâm tư củacô: "Trước đây lâu mới đồng ý với tôi, vĩnh viễn rời , biến mất ở trước mặt của tôi,nhưng lại xuất , còn mang theo đứabé cùng xuất !! ba lần bốn lượt quấy rầyđến cuộc sống hôn nhân của tôi và Tích Tuyết, tôi còn có thể tin tưởng được sao?"

      "Chiêm Mỗ Tư?" Tống Khuynh Vũ ngước mắt, đưa hai mắt đẫm lệ nhìn Chiêm Mỗ Tư, " ấy hoàn toàn có được , em chỉ muốn cóđược thứ của hai chúng ta, chẳng lẽ cònkhông được sao, coi như bố thí cho em ?"

      Con ngươi Chiêm Mỗ Tư co rụt lại: "Vũ Nhi, để cho tôi hận "

      Tống Khuynh Vũ cắn môi dưới, huyết sắc trànngập, lòng của hồi đau đớn.

      , cho nên mới dùng trăm phương ngàn kế giữ lại đứa bé, muốn thay thế vị trí Lạc Tích Tuyết, nhưng cũng dường như hiểu, .

      đối với Lạc Tích Tuyết là , cũng giống như là đối với .

      Tâm trở nên rối loạn, bị câu củaChiêm Mỗ Tư, nó càng thêm rối loạn.

      " rốt cuộc nghĩ em nên làm thế nào?" Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.

      Trong mắt Chiêm Mỗ Tư' óe lên thâm ý, như băng lãnh như người vô tình: "Bỏ đứa bé!!"

      "Cái gì?" mặt Tống Khuynh Vũ liền biến sắc, khóc thút thít: "Tại sao?"

      "Bởi vì người phụ nữ tôi , chỉ có Tích Tuyết.Khuynh Vũ, kiếp này nhất định tôi phụ ,lấy đứa bé ra cũng vì muốn tốt cho , về sau vẫn có thể cùng người đàn ông khác sinh con." Chiêm Mỗ Tư hướng dẫn, đời này chỉhạnh phúc khi có Tích Tuyết.

      Tống Khuynh Vũ cảm thấy trong đầu trống rỗng, trăm phương ngàn kế như thế, tại sao vẫn có kết cục này?

      "Kiếp này trừ ra, em muốn bất kỳngười đàn ông nào!" Hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài, mặc dù bỏ, mặc dù đau lòng, nhưng lại muốn buông xuống người đàn ông : " là người đàn ông duy nhấtmà em , em đồng ý với , hủy đứa bé này!"

      Rốt cuộc cũng thỏa hiệp, ngược lại chưa nhẫn tâm buông bỏ, vì , nguyện ý làm mọi chuyện vì .

      Chiêm Mỗ Tư cảm xúc rốt cuộc chậm rãi buôngxuống, thở ra hơi: "Cám ơn!"

      Tống Khuynh Vũ khổ sở cười tiếng: "Đây là việc em phải làm!"

      lúc hai người đạt được nhận thức chung, Thẩm Tâm Lam đột nhiên là hồn bất tánxuất .

      " cho phép phá thai!"

      Chiêm Mỗ Tư cùng Tống Khuynh Vũ đều sững sờ, quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy mặt Thẩm Tâm Lam thịnh nộ chạy tới.

      Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư chán ghét, cực kỳ tứcgiận: "Mẹ, con nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi, vì sao mẹ cứ cản trở con thế?"

      "Dạ!" Thẩm Tâm Lam rất kiên quyết trả lời, lập trường kiên định: "Đứa trong bụng KhuynhVũ, là huyết mạch nhà chúng ta, làm sao con có thể nhẫn tâm phá nó? Tóm lại ngày mẹ cònở đây, cho phép con nghĩ đến chuyện pháthai!"

      Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư căng thẳng hơn, trầmgiọng : "Mẹ, mẹ biết Tích Tuyết căn bản làkhông thể dễ dàng tha thứ cho đứa bé này, mẹ nhất định muốn để nó lại sao, là cố ý đúng ? Chẳng lẽ mẹ muốn ấy rời xa con, mẹliền vui vẻ, liền hài lòng?"

      "Tích Tuyết, Tích Tuyết, trong đầu con chỉ cócon hồ ly tinh đó, con xem ấy có gì tốt?Tốt, nếu nó có thể sinh cho mẹ đứa cháu đích tôn, đứa bé này con muốn xử lý thế nào cũngđược!" Thẩm Tâm Lam hừ lạnh tiếng, sắc mặt tương đối kiên nhẫn.

      Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư cứng ngắc, cố gắng khuyên bảo: "Con thấy Tích Tuyết còn trẻ, chúng con muốn để tự nhiên, sớm muộn mẹcũng có bồng cháu, nên gấp như thế?"

      " sao? Trẻ tuổi? Chỉ vì ấy còn trẻ thôi sao, căn bản là nó sinh được con?" Thẩm Tâm Lam liếc con trai cái, cố ý hỏi.

      Chiêm Mỗ Tư bị câu của bà, nhất thời trả lời được, nhưng vẫn là hết sức bảo vệ Tuyết Nhi: " sai, bác sĩ , tỷ lệ mang thai của ấy rất , nhưng phải hoàn toàn có thể"

      "Con cũng , tỷ lệ mang thai của nó , nếunhư chửa, có phải sản nghiệp lớn nhà chúng ta, chẳng có ai kế thừa cả?" Thẩm TâmLam cắt đứt lời của con trai, gằn từng chữ: "Con và ấy kết hôn lâu như thế, bụng nó vẫnkhông có gì? Rất ràng, nó căn bản sinhđược con, tại có tốt bụng giúpnó mang thai đứa con của con, con vẫn muốn nghe lời con hồ ly tinh kia bảo người ta phá thai,về sau con phải hối hận!"

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 239: HẬN , MUỐN GẶP !
      Editor: Tịnh Yên




      Khi Lạc Tích Tuyết từ trong hôn mê tỉnh lại, đãđến buổi tối.

      Gian phòng an tĩnh cực kỳ, chỉ nghe gió lay động truyền đến từ cửa sổ.

      tỉnh nhưng mở mắt, coi như mở ra bốn phía cũng chỉ là trống rỗng tịch nhưmuốn nuốt vào, muốn đối mặt với thực tế đó.

      từng thề non hẹn biển! từng dịu dàngtriền miên cũng chả là gì!

      Chỉ cần vừa nghĩ tới trong bụng người phụ nữ khác mang thai máu mủ của chồng , tự nhiênsẽ khiến cảm thấy tất cả đều là giả dối .

      Người đàn ông này chính là biết lừa gạt phụ nữ,mà chồng của cố tình làm ra chuyện đó. Dù lừa gạt, cũng có rất nhiều dùng trăm phương ngàn kế muốn leo lên giườngcủa ..., có thể khó lòng phòng bị.

      Có lẽ gả cho Chiêm Mỗ Tư, liền nhất định sẽkhiến đau lòng.

      Lạc Tích Tuyết nằm ở giường nhúcnhích, mí mắt khẽ run, dùng hết hơi sức nhưngcũng để khóe miệng vẽ thành đườngcong, ngược lại khép chặt hai mắt chậm rãi đểnhững viên linh châu chảy xuống, gió đêm thổi lất phất, rốt cuộc lạnh đến thấu tâm can.

      Lúc này, cửa chợt mở ra, chỉ tiếng bước chân của người, giọng nam trầm thấp vang lên, mang theo mùi vị nguy hiểm và tà mị, giọng kia khắc sâu vào lòng .

      "Lúc nào ấy mới có thể tỉnh lại?" giọng nóicủa Chiêm Mỗ Tư vang lên.

      vị bác sĩ nghiêm túc bẩm báo: "Mới vừa rồitôi kiểm tra cho ấy, có bệnh gì lớn.Chỉ là áp lực tinh thần quá lớn, thân thể gánh nặng được, cộng thêm bản thân suy nhược,chỉ cần chuyện khiến ấy kíchthích, khiến ấy bất tỉnh hoặc phát sốt."

      "Bị kích thích?" tầm mắt Chiêm Mỗ Tư dừng lại ở giường, da thịt mịn màng trắng nõn của giờ phút này trắng bệch như tờ giấy, nó làm cõi lòng đau đớn. Đều là hại đau lòng! !

      Bác sĩ lại : "Trong khoảng thời gian này tôi nghĩ nên để phu nhân điều dưỡng tốt. Nếu như lâu dài tiếp tục như vậy, thân thể ấy sẽkhông chịu đựng được ."

      Trầm ngâm chốc lát, Chiêm Mỗ Tư gật đầu mộtcái: "Được, tôi biết rồi."

      Cửa được mở ra sau đó lại khép lại, cả người Lạc Tích Tuyết cứng ngắc, đề phòng. tạicô muốn gặp người đàn ông này, càng muốn chuyện với , hận đến chết!

      Bên cạnh giường lớn bỗng chốc lõm xuống, hương thơm nam tính của người đàn ông bao vây lấy .

      Chiêm Mỗ Tư vươn tay vòng qua người , tựađầu đặt ở cổ của , lỗ mũi ngừng vuốtve xương quai xanh nhẵn nhụi và da thịt nhạy cảm, giọng trầm thấp ở bên tai vang lên: "TíchTuyết, nên làm sao với em bây giờ? muốn làm tổn thương em!"

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết chìm xuống, tuy muốn thương tổn , nhưng nếu như muốn tổn thương vì sao lại khiến tống Khuynh Vũ mang thai? Ghê tởm nhất chính là, tại chống đỡ cái gì? Đến lúcnày, còn nghĩ tới chuyện như vậy!?

      Tay của tới bờ môi , phác hoạ hìnhdáng đẹp đẽ của môi , thấy từ đầu đến cuối Lạc Tích Tuyết có phản ứng, bắt đầu cắn dái tai của , dùng đầu lưỡi lách vòng lên, chậm rãi cởi nút áo ngực ra .

      Trước ngực đánh tới hồi gió lạnh, Lạc Tích Tuyết tự chủ được mà khẽ run, khôngbiết từ lúc nào lại bị người đàn ông kia cởi ra, khẽ hôn lên, ban đêm yên tĩnh chỉ nghe tiếng hơithở gấp gáp của .

      "À? Cút ——" Lạc Tích Tuyết quả giậnkhông kềm được, là ai đem hại thành bộ dáng này? lại còn nghĩ đến chuyện đụng vào ?

      Chiêm Mỗ Tư giống như phát Lạc Tích Tuyết tỉnh lại, vội vã dừng tay, giọngkhàn khàn: "Tích Tuyết, em bị rồi ?"

      Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, lạnh lùng lấy bàn tay ôm eo mình ra, mặc quần áo tử tế, quay lưng .

      " , tôi muốn gặp !" thanhcủa lộ ra hận ý.

      Chiêm Mỗ Tư tan nát cõi lòng, biết giận , để cho người phụ nữ khác mang thai đứa con của , có thể bực sao được? !

      Quay đầu nhìn bàn đầy thức ăn, lại ăn chút gì, suy nghĩ chút liền khiếnanh đau lòng.

      Trong lòng thở dài tiếng, tự mình xới chén thức ăn, bưng đến trước mặt của Lạc Tích Tuyết, ngồi bên giường, dùng cái muỗng múc chút cơm, đưa tới bờ môi : "Tích Tuyết, emăn chút , ít nhiều cũng nên ăn!"

      "Tôi ăn vô!" Lạc Tích Tuyết rưng rưng quay đầu , chuyện thành ra như thế, hỏi côlàm sao có khẩu vị mà ăn uống.

      Chiêm Mỗ Tư yên lặng hồi lâu, chợt nắm thậtchặt tay của : "Đều là sai lầm!"

      Khiến Tống Khuynh Vũ mang thai là lỗi của , dù lý do gì, nguyên nhân gì, đều là đúng!

      biết mình có tư cách van xin tha thứ của , muốn thấy tự hành hạ mình như vậy, sợ bị tổn thương, vô luậngiải thích như thế nào, kết quả cũng giống nhau,cuối cùng chỉ đả thương .

      Trái tim Lạc Tích Tuyết đau xót, chỉ biết nghe lời xin lỗi, thậm chí ngay cả câu giảithích cũng có, trong lòng càng thêm căm tức.

      thế nào cũng là vợ cưới chính thức, chẳng lẽ thể giải thích với chuyện tống Khuynh Vũ mang thai, cho câu trảlời hợp lý đâu? Hay trong lòng , cảmthấy đó là chuyện đương nhiên? Ở bên ngoàianh có như thế nào đó cũng phải bao dung bỏ qua cho , đó mới là sao?

      Chiêm Mỗ Tư đưa mắt nhìn nằm giường, trong lòng hồi đau lòng.

      Tuyết Nhi, em, em có biết nhìn em như thế lòng đau thế nào , lòng của ra còn đau đớn hơn em nhiều.

      Lạc Tích Tuyết nhắm mắt lại, lời.

      Hầu kết Chiêm Mỗ Tư lăn động, vẻ mặt lên tia ưu thương: "Em muốn gặp , vậy em nên nghỉ ngơi ! Chờ lúc nào em muốngặp , lại tới thăm em!"

      Lời của giống như thanh kiếm sắt, trực tiếp đâm vào lòng của Lạc Tích Tuyết! !

      cứ như thế rời , ngay cả câu lời giải thích cũng có? Đến tột cùng là ai khôngmuốn gặp ai? ở cùng như thế, bây giờchán rồi đúng ?

      Thay đổi, tất cả đều thay đổi .

      chưa bao giờ che chở cho , cam kếtmuốn chăm sóc đời!

      Dù sao cũng là , lại bắt đầu vì máu mủ của mình mà lo lắng, giữa bọn họ trước kia cũng phải là hoàn toàn có quan hệ,tại sao lại thờ ơ với như thế?

      Mấy ngày kế tiếp, Lạc Tích Tuyết cũng khôngnhìn thấy Chiêm Mỗ Tư, lòng của càng ngàycàng đau thắt.

      sợ Chiêm Mỗ Tư đồng ý cầu cưới Tống Khuynh Vũ của mẹ mình, để cho TốngKhuynh Vũ lưu lại đứa bé kia.

      muốn rời xa , muốn rờibỏ , nhưng nếu đứa bé kia lưu lại, là vợcủa cũng chẳng còn mặt mũi nào để ở trong nhà?

      Trong mắt Lạc Tích Tuyết hơi nước tràn ngập,nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, lòng dânglên chua sót, chỉ có cảm giác lòng mình bị xé thành trăm ngàn mảnh, đau như vậy, nhưvậy, vô dụng lại bàng hoàng, sống vấtvả!

      Những ngày này Chiêm Mỗ Tư đều nơi nàođó? Có phải ở cùng Tống Khuynh Vũ hay ? Có phải bọn họ cùng hy vọng đứa béchào đời đúng ? có quyền được đaulòng ?

      Sáng sớm tới nay chưa từng chợp mắt, mặt trời đỏ từ từ lên đỉnh núi, bầu trời xanh lam lững lờ từng đám mấy trắng, khí lộ ra hơi thở ủ dột, giống như cơn bão táp sắp tới.

      "Cốc cốc cốc" cửa phòng gõ , sau đó quảngia vào phòng của , đối với khom người lễđộ với :

      "Phu nhân, có người muốn gặp ạ!"

      Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn.

      Có người muốn gặp , lại là ba của TốngKhuynh Vũ, càng ngoài ý chính là ba của Tống Khuynh Vũ lại là ông chủ tổ chức hắc đạo lớn nhất Âu châu, toàn thế giới nghe được danh tiếng ông liền biến sắc.

      Tống Khuynh Vũ là con riêng của ông, nămxưa lưu lạc bên ngoài, khi ông và Chiêm Mỗ Tư đối đầu cùng nhau, liền phát này .

      Khi đó, dáng vẻ của Tống Khuynh Vũ và LạcTích Tuyết chỉ có chút tương tự mà thôi, ông ta cho điều tra thân thế Tống Khuynh Vũ, cuốicùng xác bọn họ có quan hệ máu mũ.

      Thời điểm Lạc Tích Tuyết nghe được, đại danhBối Dạ Xức, hơi sững sờ kinh hãi chừng10 mấy giây.

      Thấy bộ dạng xã hội đen của ông ta ràng rấtnguy hiểm, nhưng lại thể .

      rất nhanh được người ta hướng dẫn để ngồi lên chiếc máy bay được chuẩn bị từtrước, ước chừng qua nửa canh giờ, máy bay trực thăng ngừng lại trước tòa thành cổ. Người bên trong tòa thành cung kính chào đón, mang vẻ mờ mịt bước xuống máy bay.

      "Lão gia ở bên trong chờ , tiểu thư Lạc, mời bên này."

      quản gia trước dẫn đường, lễ phép ý bảo theo ông ta.

      Hành lang kéo dài lịch tao nhã có mười bậc thang lên, những thứ bày trí trong nhà cũng vô cùng ưu nhã, xem ra Bối Dạ Xức tuy là lão đại trong giới xã hội đen nhưng cũng là người biết thưởng thức.

      Được quản gia chỉ dẫn, vào phòng kháchrộng rãi lầu hai. Trong phòng khách được bố trí vô cùng hoa lệ nhưng cũng rất thanh tao,mấy bức tranh vẽ khổng lồ đắt giá được treo ở vách tường bên cạnh, nóc nhà được treo nhữngchùm đèn tinh xảo.

      Bên trong phòng có người đàn ông trungniên chừng hơn năm mươi tuổi đứng,người ông ta phát ra cỗ khí hiên ngang, góc cạnh ràng, đôi mắt sắc bén đánh về phía .

      " chính là Lạc Tích Tuyết?"

      Bối Dạ Xức dùng giọng trầm hỏi, ông tỉ mỉquan sát phen.

      Cái Phương Đông nhắn vóc người mảnh mai, như đôi mắt trong suốt như viên Trân Châu đen, tuyệt mỹ tô điểm cho dung nhanh lạnh lùng, chính là tình địch của con ông sao?

      "Đúng vậy."

      Nhìn thấy chủ nhân căn phòng, trong lòng LạcTích Tuyết hơi kinh hãi.

      Trước mắt của người kia phát tản ra tia bá đạo và lãnh ngạo, hơi thở nam tính. Ông ta chính là Bối Dạ Xức - người nắm quyền cao nhất trong gia tộc Bối Dạ, cũng là thủ lĩnh tiếngtăm lừng lẫy trong giới hắc đạo, càng đến gầnông càng làm cho cảm thấy kinh hãi, bởi vìông đại biểu cho nguy hiểm cực độ, mà chưa bao giờ tiếp xúc qua người nào như thế.

      "Dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, khó trách Chiêm Mỗ Tư lại chọn làm vợ của cậu ta!" Bối DạXức chợt mở miệng, tròng mắt hề chớp nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết gắng gượng nở nụ cười, khôngbiết nên giận hay nên vui, nhưng cảm giác lo lắng trong lòng tăng lên, cảm giác ngườiđàn ông này gọi tới đây, đơn giản như vậy.

      "Nhưng con của ta là Khuynh Vũ, mang thai đứa bé của chồng !" Bối Dạ Xức ra trọng điểm.

      "Tôi biết." Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt liếc về môi, tròng mắt u ám rũ xuống.

      "Chỉ biết mà thôi, chẳng lẽ muốn làm thứ gì sao?" Bối Dạ Xức cười, cơ hồ nhìn thấu tất cả trong lòng Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết như đứng trong đống lửa, ngẩngđầu nhìn thẳng vào ông ta: "Tôi tin tưởng chồng của mình, tiếp nhận đứa bé này!!"

      Chương 240: Các người ly hôn

      " đối với chồng quả rất có lòng tin,nhưng đáng tiếc chính là cùng Chiêm Mỗ Tư cũng thể làm vợ chồng được nữa rồi!"Bối Dạ Xức có tức giận, ngược lại còn than tiếng.

      Thân thể của Lạc Tích Tuyết cương cứng lại, hiểu ngẩng đầu nhìn ông: "Ông rốt cuộcmuốn cái gì?"

      Bối Dạ Xức nheo tròng mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn : "Ta muốn các ngươi ly hôn, vĩnhviễn đừng xuất trước mặt Chiêm Mỗ Tư."

      "Ông cảm thấy có khả năng sao?" Lạc TíchTuyết trực tiếp cắt đứt lời ông ta.

      Bối Dạ Xức ra điều kiện vô cùng hấp dẫn: "Nếu như nguyện ý rời xa Chiêm Mỗ Tư, tôisẽ đem thế giới hắc đạo giao cho ta - con rểtương lai của tôi!"

      "Rất cảm tạ ông coi trọng chồng tôi, chẳng qua nữa tôi cũng rời khỏianh ấy!" Lạc Tích Tuyết nắm chặt hai quả đấm,giọng điệu kiên định dời.

      có chuyện gì có thể làm cho rời khỏingười đàn ông mà , trong khoảng thờigian này đối với sủng ái làm cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tin tưởng Tống KhuynhVũ nhất định là ngoài ý muốn, coi như khôngphải ngoài ý muốn, cũng xem như ngoài ýmuốn, điều kiện tiên quyết là rời khỏi người đàn ông mà .

      Ánh mắt Bối Dạ Xức dần trở nên lạnh lẽo, nhưng trong lòng cũng đối với kiên trì của côdâng lên nhất mạt tán thưởng, ánh mắt sắc bénnhìn chằm chằm : "Bất cứ việc gì, cũng rời khỏi ta sao? Nếu như tôi ,chồng của Chiêm Mỗ Tư ra chính là LạcThiên Uy sao?"

      Tâm Lạc Tích Tuyết rung động, sắc mặt có chút khẽ biến, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ trấn định ban đầu: "Tôi biết! Tôi cũng rời khỏi ấy!"

      " biết?" Lần này đổi lại là Bối Dạ Xức giật mình, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm : " sớm biết, Chiêm Mỗ Tư chính là LạcThiên Uy?"

      "Đó là loại trực giác, chỉ có hai người nhau mới có thể hiểu!" Lạc Tích Tuyết e dè mở miệng: "Tôi sớm cũng cảm thấy, ấy cùng Lạc Thiên Uy ra là cùng người,coi như hai người họ phải là cùng người tôi vẫn ấy, vô luận xảy ra cái gì cũng rời ấy , cái này cũng đủ rồi!"

      "Chẳng lẽ để ý lừa gạt sao? Nếu như chính là Lạc Thiên Uy, nhưng vẫn giấu giếm , phải nên hoài nghi có dụng ý khác sao?" Bối Dạ Xức ánh mắt chứađựng tia ý lạnh nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, từng chữ từng câu ràng hỏi.

      Ông là người nắm giữ hắc đạo, am hiểu nhất chính là mặt nạ của người đời, nhất là những người yếu đuối ngụy trang, ông làm cho bọnhọ ở trước mặt ông lộ ra nguyên hình.

      "Nếu như ấy che giấu tôi cái gì, cũng nhất định là có nỗi khổ tâm đấy! !" Lạc TíchTuyết cắn môi, cưỡng ép mình phải tỉnh táo.

      "Vậy sao?" Bối Dạ Xức cười lạnh tiếng, ánhmắt như là lưỡi đao bén nhọn lạnh lẽo: "Chegiấu việc các người có quan hệ chị em ruột có tính là có nỗi khổ tâm ?"

      "Ông cái gì?" Thân thể Lạc Tích Tuyết chấnđộng mạnh, nhất thời sắc mặt trắng bệch hoàn toàn.

      Lời của Bối Dạ Xức giống như là cây búa nện vào đáy lòng của , ông ta mới vừa nóicái gì? Dám bọn họ là chị em ruột, chuyện này, làm sao có thể?

      "Thế nào? Mới vừa rồi phải còn trấnđịnh lắm sao? tại sao sắc mặt lại khó nhìn như vậy?" Bối Dạ Xức keo kiệt chút nàocười to.

      Lạc Tích Tuyết cau mày, kháng cự lắc đầu:" thể nào, tôi tin, ông đừng monggạt được tôi! !"

      Bối Dạ Xức hếch mày: "Chẳng lẽ chưa từng hoài nghi tới, năm đó Phương Tiêu Thần tại sao sau khi trả thù Lạc Chấn Long, lại lựa chọn tựsát? Bởi vì ta biết rồi, căn bản là con của Lạc Chấn Long cùng Tống Như, ngườiđàn bà mến nhất lừa gạt hơn hai mươi năm, tiếp thu nổi, cho nên mới phải lựa chọn tự kết thúc vận mệnh của mình!"

      " —— đây phải là !" Lạc Tích Tuyết liều mạng lắc đầu, cả người cứngngắc ngay tại chỗ.

      Bối Dạ Xức càng thêm sắc bén : " tại biết, tại sao Chiêm Mỗ Tư vẫn chịuthừa nhận chính là Lạc Thiên Uy chứ? Hắnlà sợ, sợ biết thân thế của sẽrời ! Cho nên mới cố ý dẫn tới pháp, dùng cái thân phận này để kết hônvới , các người là chị em ruột, có quan hệmáu mủ như vậy, tưởng đổi thân phậnmới là có thể quên sao?”

      "Tôi tin, tôi thế nào lại là con của Lạc chấn Long? Chúng tôi phải chị em ruột,nhất định là ông gạt tôi? Là ông có dụng ýkhác, cố ý cho tôi biết những thứ này, đểcho tôi tự động buông ấy ra có đúng hay ?" Lạc Tích Tuyết thở khẽ tức, cơ hồ thở được.

      Bối Dạ Xức cười cười: "Đúng là tôi có dụng ýkhác, chỉ là phải là có dụng ý đó mà láo thân phận của ! Lòng tôi vì con của mình, nó muốn gả cho Chiêm Mỗ Tư, tôi phảigiúp nó dẹp nhanh các chướng ngại vật, mới phái người điều tra kỹ những chuyện này, vôluận tin hay tôi, các người là chị em ruột chuyện này mãi mãi cũng thayđổi, nếu như tin tưởng chính mình cóthể làm DNA giám định, đáp án cho câu trả lời ngay thôi!"

      Lạc Tích Tuyết khiếp sợ nhìn Bối Dạ Xức bằng ánh mắt băng hàn lạnh thấu xương, lòng trongphút chốc rơi xuống đáy cốc.

      biết Bối Dạ Xức là lão đại giới hắc đạo đức cao vọng trọng ông ta đùa với , cố ý lừa gạt bằng những lời này.

      Nhưng muốn tiếp nhận Chiêm Mỗ Tư chínhlà Lạc Thiên Uy, mà lại là con ruột củaLạc Chấn Long, cần có thời gian để tiếpnhận.

      Trong lòng của giờ phút này giống như có tảng đá nặng ngàn cân lớn đè ép, thở nổi.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cho đếnkhi lòng bàn tay dần trở nên tê dại.

      Lạc Tích Tuyết mới chậm rãi ngẩng đầu lên:"Ông với tôi những lời này, tôi cũng cần thời gian chứng !"

      Bối Dạ Xức để lại dấu vết gật đầu.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run rẩy, móng tay đâm vào lòng bàn tay nhưng có chút đau đớn nào, chết lặng.

      Mặt của tái nhợt có chút huyết sắc, gian nan ngọa nguậy khóe môi: "Ngượng ngùng, tôi có chút thoải mái, tôi về trước."

      Bối Dạ Xức nhìn như có điều suy nghĩ.

      Ông cũng có ngăn trở rời , chỉ là khi tới cửa lại dừng bước chân lại.

      "Bối Dạ Xức tiên sinh, nếu như tôi cùng Chiêm Mỗ Tư là chị em ruột, chúng tôi có duyên phận ở chung chỗ, nhưng con ông cưới người đàn ông có chút tình cảm nào với ta ta cũng hạnh phúc sao?"

      xong, hờ hững cười tiếng, xoayngười rời .

      Bên trong cửa hai mắt Bối Dạ Xức chấn động,mắt màu xanh dương lộ ra tia tán thưởng, phương Đông này đúng là hiếm thấy. Lạnh lùng,kiêu ngạo, kiên cường, tựa như đóa hoa sen sinh trong đầm lầy, cho dù bên cạnh đều là đầm lầy hôi tanh nhưng vẫn nở rộ đến mỹ lệ.

      Đây là kẻ thù của con ông, cũng là người con mà Chiêm Mỗ Tư , ông biết tách bọnhọ ra hề dễ dàng, nhưng là vì con , vôluận muốn ông làm cái gì ông cũng nguyện ý.

      Từ trong biệt thự ra ngoài, Lạc Tích Tuyết để cho bọn họ trực tiếp đưa về nhà.

      Sắc trời dần ngả màu đen, gió lạnh như những thanh kiếm lợi hại đánh vào thân thể của .

      Gió đêm lạnh, rưới vào thân thể của kíchthích da của , toàn thân phát run, dùng hai cánh tay ôm lấy thân mình.

      Thân thể lạnh tới cực điểm, tâm càng thêm lạnh lẽo, nước mắt tự chủ liền mơ hồ tầm mắt.

      cùng Chiêm Mỗ Tư là chị em sao? ta chính là Lạc Thiên Uy? Mà lại là con của Lạc Chấn Long?

      Cỡ nào hoang đường! Quanh quẩn lại thế nhưng lại quay về điểm ban đầu.

      Bên cạnh ngừng có người với , chồng của Chiêm Mỗ Tư chính là Lạc Thiên Uy, Mực Cảnh từng với , Tống KhuynhVũ cũng từng với , trước kia Tiếu VũTrạch cũng từng với .

      phải là tin tưởng lời bọn họ ,chỉ là muốn Chiêm Mỗ Tư chính miệng nóicho biết chân tướng.

      Nhưng vẫn , nhưng ràngđã cảm thấy, chính là ấy!

      có vạch trần , lựa chọn giữ trầm mặc, cảm giác nhất định là có điều khổ tâmbất đắc dĩ cùng lý do.

      Ngày cứ như vậy trôi qua, cho đến khi Bối Dạ Xức vì con của ông ta mà cho biếtchân tướng này.

      Co muốn tin, nhưng nếu như Bối Dạ Xức phải làm sao đây?

      Tất cả tựa hồ cũng hỗn loạn, tất cả hoặc như là có gì thay đổi, vấn đề này từng xảy ra và bây giờ lặp lại.

      Lạc Tích Tuyết trong lòng rối rắm, mâu thuẫn,chợt, bụng dưới truyền đến hồi mãnh liệt corút .Lập tức, cũng chỉ có thể ưỡn người dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.

      tay ôm bụng, mồ hôi lạnh cơ hồ là trong nháy mắt liền xông ra.

      Vốn là sắc mặt trắng bệch chỉ thoángcàng trở nên có chút huyết sắc nào.

      Từng tiếng đè nén mà khổ sở rên rỉ từ trong miệng tràn ra, nhưng là bây giờ rốt cuộc ở đâu cũng biết.

      Ngẩng đầu cố gắng nhìn khắp nơi, thành thị xa lạ, đường xa lạ, trước mắt dần dần mơ hồ thành ảo ảnh.

      "Tích Tuyết, em làm sao vậy?" Đột nhiên thanh quen thuộc, ở bên tai vang lên.

      Lạc Tích Tuyết cắn răng nhìn sang, lại là Lãnh Khinh Cuồng.

      "Bụng của tôi là đau!" thở nổimột hơi, cảm giác đau thiếu chút nữa làm cho côngất .

      Lãnh Khinh Cuồng lập tức xuống xe, chạy tớiđỡ lấy .

      "Tích Tuyết, em sao chứ? Tôi đưa em đibệnh viện!" ôm ngang lên, đặt vào trong xe của mình.

      Đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, Lạc TíchTuyết chỉ có thể gắt gao kéo cánh tay buông ra, tay nhéo ở bắp đùi của .

      bên vừa lái xe, vừa ngừng lo lắng nhìn , cả người cứng ngắc, ngay cả Lạc Tích Tuyết nhéo bắp đùi của cũngkhông có cảm giác đau là gì.

      Thanh Lãnh Khinh Cuồng tràn đầy lo lắng:"Em chịu đựng chút, chúng ta lập tức đến bệnh viện ngay."

      "Ưm." Lạc Tích Tuyết mờ mịt gật đầu, thấy chảy mồ hôi lạnh so với mình còn nhiều hơn, thế này mới ý thức được nhéo da thit .

      "À? xin lỗi!" vội vã buông ra, vẻ mặtlúng túng thôi.

      Lãnh Khinh Cuồng đối với sao cả cườicười: " có việc gì, như vậy có thể giúp em giảm bớt khổ sở, em cứ nhéo thôi."

      Lạc Tích Tuyết trong lòng hồi cảm động, tất cả khổ sở đều hóa thành nụ cười, chỉ là nụ cười này chỉ thoáng qua thôi, sau khắc rồi lập tức biến thành khổ sở rên rỉ.

      Chương 241: Mang thai hai tuần
      Editor: Trâm Trần

      Trước khi hôn mê, ấn tượng cuối cùng của Lạc Tích Tuyết là vẻ mặt cực kỳ lo lắng của LãnhKhinh Cuồng.

      Mặt trời chậm rãi mọc lên, luồng ánh sáng chậm rãi chiếu vào.

      giường Lạc Tích Tuyết chậm rãi mở mắt,sau đó chờ đón chính là bụng truyền tới đauđớn, giống như bị xé rách cùng dạng.

      "Tỉnh chưa? Có chỗ nào thoải mái hay ?" Lãnh Khinh Cuồng tới bên giường ân cần hỏi.

      Lạc Tích Tuyết liền giật mình, chậm rãi ngồidậy, trước khi hôn mê trí nhớ dần dần xông tới.

      nhớ bụng của mình đau đơn, là Lãnh Khinh Cuồng cứu !

      Lạc Tích Tuyết nhìn khắp mọi nơi, thanh âmsuy yếu mà khàn khàn: "Đây là bệnh viện sao?Tôi bị sao vậy?"

      Lãnh Khinh Cuồng nhăn đầu lông mày, thở dài,muốn lại thôi.

      Lạc Tích Tuyết mơ hồ cảm thấy có cái gì đókhông đúng, nắm lấy tay áo của Lãnh KhinhCuồng: "Rốt cuộc là thế nào? Bụng của tôi tạisao lại đau như vậy?”

      Ánh mắt nghiêm túc nhìn : "Tích Tuyết, em có biết hay em có thai hai tuần rồi”.

      "Cái gì? !" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc ngồi dậy, nhưng bụng dưới lại truyền đến đau đớn, lại vội vàng nằm xuống giường lại.

      Lãnh Khinh Cuồng đỡ nằm xuống, nghiêm túc : "Bác sĩ , thân thể của em rất suy yếu,thai nhi tạm thời cũng ổn định. Chỉ cần tâm tình có chấn động lớn, ảnh hưởng đến thai nhi. may là lần này đưa tới bệnh viện sớm, mới có chuyện gì."

      Lạc Tích Tuyết giật mình nhìn , bất tri bất giác gật đầu cái: "Cám ơn ."

      Tay của chậm rãi phủ xuống bụng. Nơi đó, tồn tại tiểu sinh mệnh rồi sao?

      Tại sao trời cao lại thích trêu cợt như vậy?Mới vừa rồi biết thân thế của mình, bây giờ lại biết mình mang thai?

      Đứa bé này, mặc dù là con của cùng Chiêm Mỗ Tư trong giá thú , tuy nhiên nó là kết quả của việc trái với luân thường, nó đứatrẻ khỏe mạnh sao?

      "Chiêm Mỗ Tư còn biết, có cần tôi thongbáo cho ta tiếng hay ?" Lãnh Khinh Cuồng chợt ở bên người hỏi.

      " cần, tạm thời đừng cho ấy biết!” Lạc Tích Tuyết theo bản năng lắc đầu.

      "Tại sao?" Lãnh Khinh Cuồng kinh ngạc, ánhmắt phức tạp nhìn Lạc Tích Tuyết: "Các người cãi nhau?"

      " phải, tóm lại là đừng hỏi!" Lạc TíchTuyết lắc đầu cái, ánh mắt né tránh: "Anhcòn cho người nào ? Còn có người nào biết tôi mang thai ?"

      " có, chỉ mình biết thôi!" Lãnh Khinh Cuồng đưa cho cái ánh mắt, ý bảo an tâm.

      "Vậy tốt!" Lạc Tích Tuyết cảm kích nhìnhắn, nằm xuống giường, nghỉ ngơi chút.

      Đợi đến khi bác sĩ kiểm tra lại cho lần nữa, mới cùng Lãnh Khinh Cuồng ra khỏibệnh viện.

      Ngồi ở trong xe, Lạc Tích Tuyết lời, an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Lãnh khinh Cuồng lái xe, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn , trong mắt đầy sư lo lắng.

      tại sao muốn cho Chiêm Mỗ Tư biết chuyện mang thai? vẫn nghĩ khôngthông, bọn họ kết hôn rồi phải sao,chẳng lẽ cũng bởi vì chuyện đứa của TốngKhuynh Vũ, liền mực phủ nhận Chiêm Mỗ Tư?

      "Em có ý định cho Chiêm Mỗ Tư biết tồn tại của đứa bé này sao?" Rốt cuộckhông nhịn được, Lãnh Khinh Cuồng mở miệng hỏi.

      Toàn than run rẩy, qua lâu mới từ trong suy nghĩ của mình rút ra.

      Giống như là muốn đối mặt với cái vấnđề này, có chút trốn tránh nhìn , đáy mắtcó loại yếu ớt cùng mê mang.

      "Lãnh Khinh Cuồng, tôi hi vọng giúp tôi giữbí mật này!" ánh mắt Lạc Tích Tuyết thànhkhẩn nhìn .

      "Tốt, tôi biết rồi." Lãnh Khinh Cuồng giống như là bị tâm tình của lây sang, vội vàng gật đầu.

      "Còn có việc!” Lạc Tích Tuyết trầm mặc lâu, bỗng nhiên : "Tôi hi vọng có thểgiúp tôi điều tra thân thế của tôi."

      Lãnh Khinh Cuồng kinh ngạc: "Em cái gì?Chẳng lẽ em hoài nghi em phải là con ruột của cha nuôi?”

      " giúp tôi tra chút , tại tôi chỉ có thể tin tưởng thôi." Lạc Tích Tuyết thở dài, tay đặt lên bụng của mình, trong lòng mảnh hốt hoảng.

      Chính cũng biết, nếu như điều tra ra được kết quả, nếu là con Lạc Chấn Long, nên làm cái gì bây giờ?

      Đứa bé này là kết tinh tình của cùng Chiêm Mỗ Tư.

      "Ừ, chờ tin tức của tôi!" Lãnh Khinh Cuồng tròng mắt thâm thúy đồng ý.

      đưa Lạc Tích Tuyết về biệt thự, rồi rời .

      Lạc Tích Tuyết vốn là mệt mỏi ngày, về đến nhà, chứng kiến trong phòng khách có hìnhbong của người đàn ông, xung quanh tản mát hơi thở lạnh lung trong long tràn đầy khiếp sợ.

      thế nhưng về nhà?

      "Em đâu? Hộ vệ ngày cũng nhìn thấy em!" ánh mắt Chiêm Mỗ Tư tịch mịch nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, trong giọng lộ ra vui.

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, sắc mặt khôngtốt lắm: “Em mệt quá, để cho em trở về phòngnghỉ ngơi trước được ."

      Chiêm Mỗ Tư nhìn vẻ mặt tiều tụy của , tâm chợt căng thẳng, tới ôm lấy , đưa trở về phòng.

      Trong phòng, cửa sổ sát đất, than thể cao lớn của Chiêm Mỗ Tư ở dưới ánh trăng, che khuấtmột tầng ánh sáng.

      Lạc Tích Tuyết nhìn bóng lưng của , nhịn được liền tiến lên, từ phía sau ôm eo của .

      " xin lỗi, trễ như thế mới trở về." Đem mặtcô dính chặt sống lưng của người đàn ông,giọng dịu dàng.

      Thân thể Chiêm Mỗ Tư run lên, cảm thấy mìnhbị than thể mềm mại thơm tho vòng chắc, cúi đầu, nhìn bên hông của mình có đôitay bé ôm lấy chặt.

      thế nhưng chủ động ôm ? Hành động nàylàm cho Chiêm Mỗ Tư vốn tức giận, vào giờ khắc này tất cả đều tan thành mây khói.

      xoay người, bàn tay vuốt mặt của :" sao, lần sau đừng về nhà muộn như vậy nữa."

      "Ừm." Lạc Tích Tuyết nhàng gật đầu, dựavào vào trong bộ ngực của .

      Chiêm Mỗ Tư thuận thế ôm , thanh lộ rakhông vui: "Mới vừa rồi là Lãnh Khinh Cuồngđưa em về đúng ?"

      Lạc Tích Tuyết vội vàng giải thích: "Em có chút thoải mái, ấy vừa đúng lúc ngangqua nên đưa em bệnh viện."

      "Em phải thoải mái sao?" Chiêm Mỗ Tư nhăn hai đầu lông mày lại, tròng mắt nhất thời tối xuống: "Tại sao? Nơi nào thoải mái?"

      Lạc Tích Tuyết tắt tiếng, lỗ mũi có chút vị chua.

      làm như thế nào cho biết? Mang thai sao? Nhưng tương lai, tại sao cách xa nhưvậy?

      Chiêm Mỗ Tư thấy lời nào, càngthêm gấp gáp: "Tại sao thoải mái? cho biết, nơi nào thoải mái?"

      Lạc Tích Tuyết thấy cố chấp truy vấn ngọn nguồn, chỉ có thể láo lừa gạt : "Bệnhcũ, đau bụng!"

      Chiêm Mỗ Tư mặc dù có chút hoài nghi, nhưng vẫn là săn sóc đến cầm thuốc bao tử, nhìn côuống mới hơi an tâm.

      "Lần sau ra ngoài nhớ mang theo hộ vệ, thân thể em tốt, yên lòng." dịudàng giúp vuốt ngực.

      Lạc Tích Tuyết khéo léo gật đầu cái, rũ mắt, như đứa bé làm sai việc.

      Chiêm Mỗ Tư nhìn bộ dạng này của , khôngnhịn được vươn tay kéo vào trong ngực.

      Lạc Tích Tuyết dựa vào trong ngực , ánhmắt thâm thúy xẹt qua tia phức tạp.

      giây kế tiếp, than thể cao lớn của Chiêm Mỗ Tư dán sát vào , nụ hôn cứ như vậy rơi xuống.

      Lạc Tích Tuyết còn kịp giãy giụa, liền bị bắt được đôi tay cố định lên đỉnh đầu.

      Hơi thở nồng đậm của phái nam, rót đầy khoang miệng , cơ hồ muốn đem bao phủ.

      Lạc Tích Tuyết hai mắt nhắm lại, gương mặtphiếm hồng, thân thể nhàng run rẩy.

      Qua lâu, Chiêm Mỗ Tư mới rốt cuộc buông ra, hai người tranh thủ hít lấy hơi thở bên ngoài.

      "Sớm nghỉ ngơi chút!" Chiêm Mỗ Tư đẩynhẹ ra.

      Mặc dù rất muốn , nhưng mới vừabệnh bao tử phát tác, thân thể còn rất yếu, thể nhìn cùng những thứ này, sợđả thương .

      Lạc Tích Tuyết chớp chớp con ngươi, có chútkinh ngạc Chiêm Mỗ Tư thế nhưng lại bỏ qua cho , chẳng lẽ muốn?

      Cái suy nghĩ này làm cho cảm thấy sợ, sợ buông tay ra.

      Lạc Tích Tuyết chân mày hơi nhíu lại, chợt vòng đôi tay ôm lấy cổ Chiêm Mỗ Tư, ngẩng đầu lên hôn .

      Nụ hôn của phải rất thành thạo, chỉ hiểu được đơn thuần môi cùng lưỡi dây dưa, côdung đôi tay ngừng run rẩycời từng nút áo sơ mi của , lòng ngón tay nhàng trêu chọc bắp thịt trước ngực .

      "Tuyết Nhi, em biết mình làm gì ?"tròng mắt híp lại, hơi thở hổn hển, nhạy cảm cảm thấy bộ vị nào đó than thể đangkhông ngừng trướng lên.

      Mặc dù người con trong ngực true đùa cửđộng mang theo khẩn trương và lo lắng, nhưng đối với chủ động hiếm có này của làm choanh thể nào phát sinh sinh lý bìnhthường của người đàn ông được.

      "Đây chẳng phải là cái muốn sao?" thân thểmềm mại của Lạc Tích Tuyết dán chặt ở người của Chiêm Mỗ Tư, khuôn mặt nhỏnhắn mê người là nụ cười tuyệt mỹ.

      "Đây là em cam tâm tình nguyện sao?" cánh taycường tráng của Chiêm Mỗ Tư có chút do dự đem ôm vào trong ngực, ngón tay thon dài vê lên đường cong đẹp đẽ cằm của , đôi con người tràn đầy dục vọng mãnh liệt nhìn .

      "Ừm." Lạc Tích Tuyết nhàng gật đầu đápmột tiếng,bàn tay bé nõn nà chạm vào lồng ngực của , mập mờ lòng vòng vòng, lầnđầu tiên làm như vậy, lại làm Chiêm Mỗ Tư cócảm giác khác thường trước nay chưa từng có.

      Tròng mắt đen trầm xuống, cỗ dục vọngnhất thời đánh úp tới lồng ngực của , cơ hồlà mang theo do dự, bàn tay của đè xuống đầu của , hạ xuống nụ hôn sâu hơn.

      Lửa nóng thân thể đòi hỏi, khiến Chiêm Mỗ Tư cơ hồ quên mất tất cả, cũng để ý việc tại sao lại đột nhiên chủ động, chỉ biết anhmuốn , loại ý niệm này vận sức chờ phát động rồi.

      nhanh chóng cởi ra trói buộc của mình, lầnnữa cúi người đề lên .

      Lạc Tích Tuyết trong lòng mặc dù còn có ngăn cách, nhưng vừa nghĩ tới Tống Khuynh Vũ có khả năng cướp người đàn ông của , lậptức nhắm hai mắt lại, thừa nhận nụ hôn của .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 242: Là hại ta sinh non đấy!
      edit: Fannie93


      Cả đêm triền miên, bọn họ thiêu đốt lẫnnhau.

      Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Chiêm Mỗ Tư rời rồi, để lại tờ giấy cho , xử lý tốt chuyện đứa bé cùng với Tống Khuynh Vũ, muốn phải lo lắng.

      Lạc Tích Tuyết cố gắng khiến cho mình thèm nghĩ đến vấn đề kia nữa, nhưngmột chuyện khác thể quan tâm, Lãnh Khinh Cuồng thông báo cho , có kết quả điều tra của .

      Bọn họ hẹn gặp ở quán cà phê, Lạc TíchTuyết ở tầng chờ đợi, nhưng chờ cả ngàycũng thấy Lãnh Khinh Cuồng.

      lo lắng, xuống dưới tầng, vừa vặngặp được Tống Khuynh Vũ tới đây.

      “Chào .” Nhìn thấy người phụ nữ mang thai con của chồng minh, Lạc Tích Tuyết nẩysinh cảm giác ngoài ý muốn, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi ta.

      Tống Khuynh Vũ lại kinh ngạc lắm, giống như sớm chuẩn bị muốn tới thấy Lạc Tích Tuyết.

      “Tôi ở đây hẹn bác sĩ, chuẩn bị chuyện phá đứa bé.” Vẻ mặt Tống Khuynh Vũ đưađám, mặt tràn đầy đau thương.

      “Ừ.” Lạc Tích Tuyết gật đầu, cũngkhông biết nên cái gì, chuẩn bị xoay người rời .

      Ai ngờ Tống Khuynh Vũ cũng định rời khỏi, mà đột nhien đứng ở trước mặt , trước mắt bao người, quỳ xuống trước LạcTích Tuyết.

      “Tích Tuyết, van xin , nhường Chiêm MỗTư cho tôi.” ta giả bộ đáng thương nhìn , kéo ống tay áo của Lạc Tích Tuyết khẩn cầu.

      Lạc Tích Tuyết hiển nhiên ngờ tới Tống Khuynh Vũ làm như vậy, lại ở trước mặt nhiều người như vậy, lập tức có chút luống cuống.

      “Tống tiểu thư, đứng dậy , đứng lên trước .” chạy nhanh qua dìu ta.

      Nhưng Tống Khuynh Vũ kiên trì chịu, trong miệng ngừng khẩn cầu: “TíchTuyết, cầu xin đưa Chiêm Mỗ Tư cho tôi,tôi muốn phá bỏ đứa bé này,cầu xin thành toàn cho chúng tôi , để cho chúng tôi nhà ba người đoàn tụ.”

      Xung quanh ít người tới, bọn họ đem Tống Khuynh Vũ cùng Lạc Tích Tuyết thành đoàn, chỉ chỉ chỏ chỏ với các , trong đó có mấy người còn là phóng viên, nhận ra là phu nhân của Chiêm Mỗ Tư,lập tức cầm máy chụp hình vào.

      Nhờ vào lần này Lạc Tích Tuyết ra gặpLãnh Khinh Cuồng, là len lén chạy ra ngoài, cũng mang theo vệ sĩ, cũng ngăn cản được những phóng viên chụp kia.

      Nhưng những người vây xem, giống nhu cho rằng bắt nạt Tống Khuynh Vũ, ngôn luận nghiên về phía Tống Khuynh Vũ.

      nên đồng ý với ấy thôi.”

      “Nhìn xem, người ta mang thai con của chồng .”

      “Làm sao lòng dạ cứng như vậy.”

      “Đàn ông mà, tìm thêm là được, tại sao muốn cùng người con nhu nhược lương thiệnnày dành?”

      thể vì người khác lo lắng nhiều chút sao?”

      “Ly hôn, cũng chết; nhưng các người ly hôn, người ta làm bà mẹ đơn thân rồi !”

      Lạc Tích Tuyết vốn ngại lời đồn đại,nhưng nhìn, cũng có nghĩa là có thể ngăn cản tổn thương.

      Lần đầu tiên bị mọi người chỉ trích, đứng ở trước sóng gió.

      Cảm giác đó rất kinh khủng, đáng sợ, cảmgiác bị thế giới vứt bỏ.

      Hoảng hốt lo sợ.

      ràng liên quan tới bọn họ, nhưnglại nghiêm nghị như thế.

      ràng mới là vợ, lại buộc từ bỏ danh phận.

      ràng sai, chẳng lẽ người phụ nữ mang thai đứa con của chồng , khôngtặng chồng cho người phụ nữ này, chính là đối địch với thế giới này sao?

      Tại sao tất cả mọi người chỉ trích ? là vợ chính thức, làm gì sai?

      Nhưng hoảng sợ, cũng đồng tình vớinhững người này, họ ngược lại còn tệ hại hơn.

      Bởi vì cãi lại, nhưng người đó chỉtrích càng kiêng kị chút nào, giốngnhư cố tình bêu xấu .

      “Loại phụ nữ ghê tởm như , chiếm đoạtchồng người khác, sao lại chết ?”

      Chỉ là đồng ý ly hôn mà thôi, cần chết sao?

      Cả người Lạc Tích Tuyết lạnh lẽo, ngôn ngữác độc, để cho rơi vào vực sâu đáy.
      thậm chí ngay cả sức lực đánh trả cũng có.

      lúc đấy , tay chạm vào vai ,tiếng khiển trách tức giận ở bên tai vang lên.

      “Các người là ai? Tại sao chỉ vì mấy câu nóicủa các người, Lạc Tích Tuyết phải đồng ý ly hôn hả?”

      Là Lãnh Khinh Cuồng!

      kịp thời chạy tới, vịn vào thân thể chỉ chút nữa là ngã xuống của Lạc Tích Tuyết,đứng bên cạnh , khóe miệng chứa đựng nụ cười như có như .

      Những người gọi là người chính nghĩa này, lập tức mở miệng phản bác: “Cái gì, là người phụ nữ này được! Bắt nạt người ta! xem Tống Khuynh Vũ có con, còn bị đànông vứt bỏ, đáng thương nhường nào! !”

      thanh của Lãnh Khinh Cuồng càng thêm lạnh lẽo: “ chịu từ bỏ hôn nhân củamình, là bắt nạt người ta sao? là buộn cười, phụ nữ các người cho đây là logic gìvậy? Vì tốt cho ta, chỉ suy tính vì ta, cho nên ấy phải quyết định buông tha hạnh phúc của ấy sao. Các người ngu ngốc sao? Chỉ có ngu ngốc mới chịu đồng ý loại cầu này hả?”

      là ai? Nhưng người phụ nữ này, cùng ta có quan hệ gì?” Những người coilà chính nghĩa này lại bắt đầu chĩa mũi n họnvào Lãnh Khinh Cuồng.

      “Tôi chỉ là người đường nhìnnổi, ràng các người khi dễ Lạc Tích Tuyết, dám Tích Tuyết bắt nạt ta sao?Các người nhìn bộ dạng dối trá của ta ,nhìn cái cũng biết là giả bộ! !”. LãnhKhinh Cuồng khinh thường nhìn TốngKhuynh Vũ.

      Tống Khuynh Vũ lập tức khóc, làm ra vẻ mặtđau thương thê thảm: “Tích Tuyết, tôi khôngmuốn phá hỏng hôn nhân của hai người,nhưng tôi rất Chiêm Mỗ Tư, tôi thể ấy, ấy tôi chết! !”

      xem người ta , khóc thành cái dạng gìrồi hả? Các người nhẫn tâm sao? Thành toàn cho ấy chứ?” Đám phụ nữ xung quanh kia,lại bắt đầu .

      Lãnh Khinh Cuồng tức giận bất bình kêu gàocùng đám người đó.

      Lạc Tích Tuyết chỉ kinh ngạc nhìn màn biểudiễn của Tống Khuynh Vũ, hít sâu hơi, ràng cho ta biết: “ xin lỗi, Tống tiểu thư, Chiêm Mỗ Tư là chồng tôi, tôi yêuanh ấy, tuyệt rời khỏi ấy!”

      “Chẳng lẽ thể thành toàn cho tôi sao?Tôi chắc chắn, tôi ấy, tuyệt đối sâu nặng hơn !” Tống Khuynh Vũ phen kéo bả vai , khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

      Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ nhìn ta, cố gắng tránh ra: “Tống tiểu thư, đây phải làvấn đề sâu đậm hay .”

      Nhưng Tống Khuynh Vũ lại mất khống chế bắt được hai vai , còn dùng sức.

      “Tại sao? Tại sao thể nhường ấy cho tôi, tôi ấy chỉ thương ấy”.Tống Khuynh Vũ bắt càng chặt, tiếng khóc càng lớn dần.

      Lạc Tích Tuyết nhăn mày, cố gắng hất taycủa ta ra: “Tống tiểu thư, bình tĩnh mộtchút, đừng như vậy, đau tôi!”

      chỉ chú ý, nhưng ngờ Tống Khuynh Vũ lại đứng yên, cả người ngãxuống bậc thang.

      Ầm!

      Tiếng vang lớn tận mây xanh.

      Tất cả mọi người ghé đầu nhìn sang ----.

      Chỉ thấy Tống Khuynh Vũ đưa tay che bụng,nơi đó co quắp trận, máu tươi từ ngườicô ta chảy ra, màu đỏ xinh đẹp, màu đỏnhiễm khắp váy.

      “A -----“ Tống Khuynh Vũ kêu lên, cơ hồ muốn ngất .

      Ánh mắt của Tống Khuynh Vũ trầm xuống, lập tức ý thức có gì đúng, lần này phiền toái rồi!

      lập tức xông lên trước, ôm lấy Tống Khuynh Vũ tới bệnh viên, người xungquanh sớm xôn xao, tất cả đều sôi trào lên.

      “Thế nào lại chảy nhiều màu như vậy a, phải sảy thai rồi đấy chứ?”

      “Làm sao độc ác như vậy, tự nhiên đẩy côấy xuống lầu?”

      “Đúng vậy, người phụ nữ ác độc,có biết như vậy xảy ra án mạng hay ?”

      Mọi người lại bắt đầu dùng mũi nhọn chỉtrích Lạc Tích Tuyết,dù sao mạng người quan trọng, lại bắt đầu xôn xao náo nhiệt.

      giờ sau, trong phòng cấp cứu bệnh viện.

      Lãnh Khinh Cuồng cùng với Lạc Tích Tuyết lo lắng đợi.

      Bác sĩ vừa , Tống Khuynh Vũ ngã chỗđó,vừa vặn ở chỗ ấy yếu nhất, nếu quả thậtxảy ra chuyện gì, về sau có khảnăng sinh con nữa.

      nắm tay ngón tay, ánh mắt lạnh lùng.

      biết, Lạc Tích Tuyết ác độc tớimức đẩy Tống Khuynh Vũ, hôm nay căn bảnlà vở kịch, bao giờ cả những người vâyxem, rất có thể là Tống Khuynh Vũ mời tới,cố ý gây ra hỗn loạn.

      Mục đích của ta chính là muốn ép LạcTích Tuyết, khiến xã hội đồng tình với Tống Khuynh Vũ, nếu để Tống Khuynh Vũ ngã nhưu vậy, tất cả lao về Tích Tuyết.

      Đáng ghét, luôn để đầu óc minh mẫn, thế nào lần này chỉ lo cùng những người phụ nữkia gây gổ, ngờ tới Tống Khuynh Vũcòn có chiêu ác độc như vậy.

      Nhưng khi nhìn những người đó khi dễ Tích Tuyết, lại thể thờ ơ, Tống KhuynhVũ thế lại động vào tâm tư của , hơn nửa côta được người bố xã hội đen của ta dạychiêu này.

      Giờ phút này, bên ngoài bệnh viên có nhiều phóng viên vây quanh, Bối Nặc Tát cùng thủ hạ rối rít chạy tới, bọn họ nhao nhao ầm ĩ chạy vào bệnh viên, mặc dù bị bácsĩ ý ta lấy lý do “Bệnh nhân phẫu thuậtkhông được làm phiền” ngăn ở ngoài cửa,nhưng đôi mắt muốn ăn thịt người của ta, đều nhìn vào Lạc Tích Tuyết.

      Lãnh Khinh Cuồng thấy có chuyện ổn, Bối Nặc Tát có thể nhận cơ hồi mượn đề tàiđể chuyện của mình động thủ với Lạc Tích Tuyết, ông ta lập tức gọi điện thoại choChiêm Mỗ Tư, Chiêm Mỗ Tư sớm nhậnđược tin, ở đường chạy tới rồi.

      Lạc Tích Tuyết mình ngồi ghế dàingoài phòng cấp cứu, suy nghĩ lại tình cảnh vừa xảy ra, chưa tỉnh hồn lại.

      Vừa rồi chỉ nhàng tránh ra khỏi Tống Khuynh Vũ, ngờ ta dùng lực giữ chặt bả vai , nhưng tay lơ đãng nâng lênnhư vậy, kết quả lại đẩy ngã Tống Khuynh Vũ.

      ràng đẩy ta, nhưng sức lực đó căn bản đủ để cho ta ngã xuống, trừ phi, ta cố ý.

      Nhưng tại sao ta muốn làm như vậy? Rõràng là ruột thịt máu mủ, vì muốn để cùng Chiêm Mỗ Tư ly hôn, cho nên hy sinh con củamình cũng tiếc, khỏi cảmthấy lạnh, thủ đoạn của người phụ nữ này kinh khủng.

      Sau hồi, giống như trải qua thế kỷ khá dài vậy.

      Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, sắc mặt Tống Khuynh Vũ trắng bệnh nằm giườngbệnh, bị y tá từ trong phòng cấp cứu đẩy ra.

      Chiêm Mỗ Tư cùng lúc đó cũng chạy đến, thấy Tống Khuynh Vũ nằm giường bệnh, chạy nhanh tới, thậm chí chào hỏigì với Lạc Tích Tuyết.

      Lòng Lạc Tích Tuyết trầm xuống, rốt cuộc nghi ngờ Tống Khuynh Vũ mang thaicon , bây giờ đứa bé còn, chắc rất đau lòng.

      Lãnh Khinh Cuồng vỗ vỗ bả vai phía sau, ý bảo cần khổ sở.

      Nhưng làm sao có thể khó chịu đây? ràng bị uất ức, thế nhưng nhìn thấy chồng mình, tự mình ôm người phụ nữ khácvào phòng bệnh.

      Tống Khuynh Vũ bởi vì hành động của Chiêm Mỗ Tư, mặt nổi lên nụ cười như ý.


      Chương 243: cho ta danh phận.
      Edit: Fannie93


      “Đứa bé giữ được”

      Bác sĩ trưởng gõ ra cửa phòng bệnh, đemChiêm Mỗ Tư trở thành người thân của bệnh nhân, giao phó.

      tại thân thể của ấy rất yếu, chảyquá nhiều máu, mỗi ngày chúng tôi đúnggiờ truyền máu cho ấy, chỉ là tâm tình phụ nữ sinh non rất dễ kích động, thể chịukích thích quá lớn”

      “Ừ”. Chiêm Mỗ Tư gật đầu cái, tâm tìnhnhìn ra mặt, để cho thủ hạ theo bác sĩ tiến hành thủ tục nhập viện.

      Tống Khuynh Vũ nhìn phản ứng của Chiêm Mỗ Tư, trong lòng rất hả hê, xem ra bố dạy mình chiêu này,quả nhiên rất hữu dụng.

      giả bộ lo lắng: “Con của em”

      “Đứa bé còn!”. Chiêm Mỗ Tư trực tiếp cho biết.

      Tống Khuynh Vũ liền khóc lên: “Đứa bé? Đứa bé còn?!”

      Mặt Chiêm Mỗ Tư chút thay đổi nào,nhìn người phụ nữ này khóc nức nở, chútý tứ an ủi của cũng có.

      Tống Khuynh Vũ vẫn còn suy đoán, Chiêm Mỗ Tư như thế nào mà tới an ủi , lúcnày, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Bối Nặc Tátmang theo đội ngũ vệ sĩ vọt vào.

      “Tiểu Vũ!”. Bối Nặc Tát chạy tới phòng bệnh,đau lòng ôm lấy con .

      “Ba, ô ô đứa bé còn! !”. Tống KhuynhVũ lệ rơi đầy mặt, đau lòng muốn chết.

      “Bảo bối khóc, có bố làm chủ chocon!”. Bối Nặc Tát vừa an ủi con , con ngươi tức giận nhìn Lạc Tích Tuyết ngoài cửa.

      “Đem người phụ nữ kia vào cho ta!”. hung hăng ra lệnh.

      Lập tức có người ra ngoài bắt người, mặc dùLãnh Khinh Cuồng hết sức duy trì, nhưng kết quả vẫn là cùng Lạc Tích Tuyết đồngthời bị trói vào.

      Làm liên lụy tới Lãnh Khinh Cuồng, Lạc Tích Tuyết cảm thấy áy náy, nhưng thấy chồng đứng ở trước mặt mình, làm như thấy, trong lòng của càng thêm đauđớn.

      “Chính là đẩy con ta xuống!”. Bối NặcTát tiến gần tới Lạc Tích Tuyết, hai mắt đỏthẫm giống như muốn đem ra mà ăn vậy.

      “Tôi có!”. Lạc Tích Tuyết trả lời rấtbình tĩnh, ràng phải làm, tuyệt thừa nhận.

      Bối Nặc Tát cười: “ ? Chẳng lẽ con ta tự mình té xuống hay sao? Ngay cả con của mình cũng cần?”

      Lạc Tích Tuyết bị hỏi khó, chỉ có thể nắm quyền chặt, móng tay bấm đến trong lòng bàn tay.

      Lãnh Khinh Cuồng đành lòng để chịu uất ức, vội vàng giúp : “Bối Nặc Tát tiên sinh, chính tôi làm, Tích Tuyết côấy”

      “Nơi này có đến phần ?”. Sắc mặt Bối Nặc Tát khiển tránh: “Người trẻ bâygiờ, càng ngày càng hiểu quy củ, người đâu, dạy dỗ nó tốt!”

      Mấy người áo đen lên, xốc Lãnh Khinh Cuồng lên chuẩn bị đánh.

      Lạc Tích Tuyết thấy thế, vội vàng nhào quabảo vệ cho : “Đừng đánh, đừng đánh anhấy, Bối Nặc Tát tiên sinh, chuyện này liên quan tới ấy, ông muốn trách thìtrách mình tôi!”

      muốn cứu ta?”. Trong mắt Bối NặcTát xẹt qua tia quỷ quyệt, cố ý liếc Chiêm MỗTư, nụ cười sâu hơn: “Đánh cả hai!”

      Lời còn chưa dứt, có người áo đen chuẩnbị quyền đánh Lạc Tích Tuyết, Lãnh KhinhCuồng giúp cản quyền, đồng thời cũng truyền tới tiếng rống giận dữ của Chiêm MỗTư.

      “Đủ rồi! !”

      Chiêm Mỗ Tư trầm mặc lâu rốt cuộc bộcphát, gương mặt trầm, mặt đầy mây đen bao phủ.

      “Chiêm Mỗ Tư, ta chỉ dạy dỗ hai người hại con tôi sinh non, chuyện quy củ này phải là nhất sao?”. Bối Nặc Táttrong mắt có khinh thường, mạch kéo Lạc Tích Tuyết, trong mắt lóe ra tia khiêu khích.

      “Ông đừng đụng ấy!”. Chiêm Mỗ Tư lậptức quát, nhưng Bối Nặc Tát ràng để lời vào trong mắt, hung hăng tát vào Lạc Tích Tuyết.

      “Dám đẩy con ta xuống lầu, cái tát nàycoi như đền lại!”. Bối Nặc Tát phách lối nhìnLạc Tích Tuyết chằm chằm.

      Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy choáng váng trước mặt, đầu bị sưng huyết, mặt nónghừng hực, vốn thân thể yếu đuối thiếu chút nữa là bất tỉnh, cũng may Lãnh Khinh Cuồngkịp thời vịn vào.

      “Bối Nặc Tát, ông dám chạm vào ấy thêmlần nữa, đừng trách tôi trở mặt vô tình!”.Chiêm Mỗ Tư tức giận đứng lên, mặc dù từ khi có gia tộc Lisa chống đỡ, thế lực của bằng Bối Nặc Tát, nhưng nếuchân chính so tài, cũng là vấn đề khiến Bối Nặc Tát đau đầu.

      “Được, tôi động tới ta nữa, chỉ làchuyện con tôi, cậu định xử lý thế nào?”.Bối Nặc Tát bảo thủ hạ thả người, thẳngvào vấn đề.

      Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi ngườiđều nhìn sang Chiêm Mỗ Tư, chờ đợi đáp án của .

      Chiêm Mỗ Tư cau chặt lông mày, con ngươi uám thâm thúy lưu chuyển biết tâmtình.

      Thấy Chiêm Mỗ Tư nửa ngày tỏ tháiđộ gì, Tống Khuynh Vũ lần nữa khóc, căn răng, hướng tới ban công vọt tới.

      Bối Nặc Tát vội vàng bảo vệ con , vươn taymuốn kéo , đáng tiếc là chậm bước.

      “Đừng tới đây!”. Tống Khuynh Vũ mất khống chế với mọi người: “Tôi sống có ý nghĩa, Chiêm Mỗ Tư, có con ,cũng có người của cùng tâm, em tình nguyện chết”

      Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư lạnh lẽo, khóa chặt chân mày, tựa như suy tư cái gì.

      “Đứa này, đừng làm việc ngốc, con xuốngtrước rồi !”. Bối Nặc Tát hoảng hồn,con vội vã muốn nhảy lầu, hoàn toàn khác với kế hoạch của bọn họ.

      “Bố, thể ở cùng với người đàn ông con , con sống còn có ý nghĩa gì nữa, ơn bố sinh con ra, đời sau con báo! !”

      Tống Khuynh Vũ rất kích động, chân của ra ngoài ban công, biết, đây là cơ hội cuối cùng của , nhất định phảiđánh cược lần, bởi nửa người của phá hủy, nhất định có thể đuổi Lạc Tích Tuyết, gả cho Chiêm Mỗ Tư!

      “Đứa này, con xuống trước, có lời gì !”. Bối Nặc Tát mặt khuyên can con , mặt nhờ giúp đỡ với ánh mắt uy hiếp, nhìn về Chiêm Mỗ Tư.

      tại chỉ có Chiêm Mỗ Tư mở miệng, mớicứu mạng được con .

      Tròng mắt Chiêm Mỗ Tư u ám híp lại, khóe mắt sáng nhìn Lạc Tích Tuyết qua, con ngươihắc ám như đem trong làm cho người ta suy ra tia sáng lạnh.

      “Xuống, tôi cho danh phận!”. rốtcuộc mở miệng.

      “Có ?”. Tống Khuynh Vũ khó tinnhìn Chiêm Mỗ Tư, quả cho là mìnhđang nằm mơ.

      thanh trầm thấp của Chiêm Mỗ Tư tronggió tung bay: “Chỉ cần xuống, tôi vứt bỏ !”

      Tống Khuynh Vũ vui mừng thiếu chút nữa quên tất cả, mới vừa nhảy xuống, nhào vào lồng ngực Chiêm Mỗ Tư, lại nghĩ tới Lạc Tích Tuyết bên kia.

      “Này, ta làm thế nào?”. Ánh mắt của nhìn về phía Lạc Tích Tuyết.

      Chiêm Mỗ Tư có theo ánh mắt của ta nhìn sang, cũng trả lời vấn đề của ta, lặp lại như cũ: “ xuống, tôi cho lời giải thích”

      Bối Nặc Tát dùng ánh mắt bảo con khôngnên náo loạn nữa, người đàn ông như Chiêm Mỗ Tư, nếu mở miệng, nhất định làm theo, mặc dù thế nào trước hết để phụtrách, người phụ nữ kia còn có biện phápkhác để đuổi .

      Tống Khuynh Vũ hiểu được ám hiệu của bố,hai chân nhảy trở lại, tới trước mặt ChiêmMỗ Tư, vui mừng ôm lấy .

      “Chiêm Mỗ Tư, cám ơn, cám ơn ! Em biếtanh vứt bỏ em! !”. ôm chặt, bao giờ muốn buông tay nữa.

      Trong mắt Chiêm Mỗ Tư ra tia tĩnhmịch lạnh lẽo, có trở về ôm lấy , nhưng cũng đẩy ra.

      Lạc Tích Tuyết nhìn thấy màn trước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh đến tộtcùng.
      Chiêm Mỗ Tư ở trước mặt nhiều người như vậy, cam kết vứt bỏ TốngKhuynh Vũ, như vậy muốn vứt bỏ sao?

      Cùng ly hôn? Tái giá với người phụ nữnày, cho ta danh phận?

      sao? phải làm sao? Đứa bé trong bụng làm thế nào?

      Tim Lạc Tích Tuyết như bị dao cắt, cũng nhìn được nữa, yên lặng ra ngoài.

      Chỉ là mỗi bước , đều như thể cố hết sức, cả thân thể lảo đảo muốn ngã, ánh mắt tan , trống rỗng thấy ánh sáng.

      Khóe môi nâng lên nụ cười tự giễu, tính là gì? bà vợ bị ném bỏ? cứ như vậy đểcho người phụ nữ đoạt chồng của ?

      Giống như có ai chú ý tới bi thươngcủa , tất cả mọi người chúc phúc với ngườimới, chồng của cam kết muốn người phụ nữ khác, thế nhưng khắp thế giới đều chúcphúc?

      Cái thế giới này thế nào vậy? điên đảo hết rồihay sao? Cũng bởi vì bố Tống Khuynh Vũ là ông chủ xã hội đen sao, tất cả mọi người sợ quyền uy của ta, cho ta bộ mặt sao?

      Nếu như, bố của có chết, có phải hôm nay cục diện thay đổi ?

      người đơn ra khỏi bệnh viện,nhưng thứ thanh chói tai cách càng xa.
      chỉ cảm thấy trước nay chưa đau lòng, ngờ Chiêm Mỗ Tư thường ngày si tình,cuối cùng vẫn vì người phụ nữ khác, từ bỏ !

      Bây giờ phải là muốn cùng ly hôn, mà là cần nữa.

      là khổ sở, đau lòng, đặc biệt bây giờcô có thai, bị kích thích lớn như vậy,bụng dưới cũng bắt đầu đau.

      Lạc Tích Tuyết thở mạnh, chậm rãi ngồi xổmngười xuống, khó chịu che tim, vẫn khóc.

      Chợt giọng tà mị ở bên tai vang lên, kèmtheo vòng ôm ấm ấp.

      “Tích Tuyết, sao, em còn có !”

      Lãnh Khinh Cuồng thương tiếc ôm lấy , ôm chặt vào ngực.

      Lạc Tích Tuyết cũng nhịn được nữa, nằm trong ngực lớn tiếng khóc: “Lãnh Khinh Cuồng, ấy vứt bỏ em, ấy cần em nữa! !”

      Lãnh Khinh Cuồng biết nên an ủi thế nào, chỉ là ngừng vỗ sau lưng Lạc Tích Tuyết, giọng an ủi.

      ở bên cạnh em, Chiêm Mỗ Tư có lẽcó nỗi khổ tâm đấy”. Mặc dù Chiêm Mỗ Tư là tình địch của , nhưng bây giờ cảm xúc của Lạc Tích Tuyết, thể an ủi .

      Đối với Lạc Tích Tuyết mà , Lãnh KhinhCuồng như cây cỏ cứu mạng, giống như ánh sáng cuối cùng trong thế giới hắc ám, ít nhấtánh sáng cứu .

      núp ở trong ngực lớn tiếng khóc, ngực của ấm áp, để cho sức mạnh, để cho dũng khí đối mặt với tất cả.

      Chiêm Mỗ Tư trần an cảm xúc của TốngKhuynh Vũ, lại đưa Bối Nặc Tát ra bệnhviện, tất cả giải quyết xong, lại phát thấy Lạc Tích Tuyết ! !

      “Em đâu rồi? Tích Tuyết nơi nào?”. vội vàng mọi nơi tìm kiếm, tâm tình phiền muộn mà lo lắng.

      “À? Lạc tiểu thư?”. Uy Mục ngớ ngẩn, khôngngờ ông chủ còn hỏi vị trí của Lạc TíchTuyết.

      “Phu nhân ở nơi nào? Tôi phải bảo cậu nhất định phải canh chừng ấy sao?”.Chiêm Mỗ Tư đề cao giọng , ánh mắt thẳng trừng về phía Uy Mục, trách cứ.

      Chương 244: Bỏ thuốc cho .
      edit: Fannie93


      khí toàn trường rất yên lặng.

      Qua thời gian, thủ hạ của Chiêm Mỗ Tư mới run rẩy bẩm báo: “Tôi thấy mình Lạc tiểu thư , lên xe Lãnh Khinh Cuồng”.

      “Cái gì?”. Chiêm Mỗ Tư nhướng mày, cỗ tức giận xông lên đầu: “Tôi tìm ấy! !”

      Vợ của , tại sao có thể cùng người đànông khác ở chung chỗ?

      xong, xoay người rời khỏi.

      Nhưng Tống Khuynh Vũ đột nhiên từ trong phòng bệnh đẩy ra, cam lòng gọi lại.

      “Chiêm Mỗ Tư”

      mặt Tống Khuynh Vũ đầy nước mắt, vẻmặt đáng thương, thôi nhìn Chiêm Mỗ Tư.

      Nhưng ra ta cam lòng, rõràng đồng ý cho mình danh phận, tại sao còn có thể tìm Lạc Tích Tuyết? về sau phảilà vợ của mới đúng.

      Chiêm Mỗ Tư ngừng bước chân, trần mặcnhìn .

      biết tại Lạc Tích Tuyết đau lòngmuốn chết rồi, bằng tuyệt tiếng mà , luôn tự hỏi mọi việc đều vì suy nghĩ, tuyệt để uất ức, nhưng lần này sợ là hận chết .

      Nhưng, nếu làm như vậy người của Bối Nặc Tát nhất định tại chỗ muốnmạng , để cho hận , còn hơn để cho mất mạng.

      “Chiêm Mỗ Tư?”. Tống Khuynh Vũ thấyChiêm Mỗ Tư trả lời mình, trong lòng sợ vô cùng, do dự hồi lâu, hỏi lần nữa.

      Chiêm Mỗ Tư thoáng qua tia phiền não, xoayngười với Uy Mục: “ tiếp phu nhân trở về!”

      “Ông chủ, phải ngài tự sao?”. Uy Mục chần chừ nhìn Chiêm Mỗ Tư, cho là vừa rồi ông chủ cũng chỉ qua loa, chẳng lẽ ông chủ muốn đem người phụ nữ này về nhà?

      Chiêm Mỗ Tư trong mắt chuyển vẻ thô bạo: “Còn mau !”

      “Vâng!”. Uy Mục lập tức nhận lệnh rời .

      Chiêm Mỗ Tư cuồi cùng vẫn quyết định ở lạibên cạnh Tống Khuynh Vũ, ôm trở về phòng bệnh, dáng vẻ rất thân mật.

      Tống Khuynh Vũ thực được cười, Lạc Tích Tuyết sao có thể là đối thủ của , về sau có thể tận tình đoạt lấy người đàn ông này rồi.

      Mấy ngày liên tiếp, Uy Mục cũng tìmđược Lạc Tích Tuyết, cứ việc tìm lần những nơi có thể , nhưng có tin tức gì.

      Lãnh Khinh Cuồng ở vùng ngoại ô lấy danhnghĩa của người khác, mua cái biệt thự, làm chỗ giấu tạm thời của và Lạc Tích Tuyết.

      biết bây giờ Lạc Tích Tuyết cần chính là tỉnh táo, tâm cơ của người phụ nữ TốngKhuynh Vũ kia quá nặng, chưa chắc là đối thủ của ta.

      Cái chỗ này như thế giới thần tiên vậy, khung cảnh thanh tịnh và đẹp dễ, me người, cách xa khu thành phố ồn ào, là nơi điều dưỡng thân thể tốt nhất.

      Lạc Tích Tuyết tỉnh dậy, phát mình ngủ ở chỗ hoàn toàn xa lạ.

      từ giường ngồi dậy, Lãnh KhinhCuồng đẩy cửa ra, tự mình đem bữa ăn sángcho .

      “Tối hôm qua ngủ có ngon ?”. Lãnh Khinh Cuồng nở nụ cười hỏi.

      “Ừ, em ngủ bao lâu ròi?”. Lạc Tích Tuyết gậtđầu cái, ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy nhức đầu vô cùng.

      “Ba ngày hai đêm”. Lãnh Khinh Cuồng thậtlòng , thanh mơ hồ lộ ra mấy phần mệt mỏi.

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc trợn mắt, lúc nàymới phát mặt Lãnh Khinh Cuồng,cò quầng thâm mắt.

      mực ở bên giường với em?”. có chút cảm động hỏi.

      “Ừ”. Lãnh Khinh Cuồng gật đầu, cầm viên thuốc tới: “Bác sĩ thân thể của em rất yếu, lại bị kích thích rất lớn, yên lòng để em mình ngủ ở đây, uống nướcthôi”

      “Được!”. Lạc Tích Tuyết nhận lấy thuốc,uống xuống.

      “Về sau, tạm thời em ở nơi này thôi”. Đợi côuống xong, Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên mởmiệng.

      Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết biểu gay gắt:“Như vậy có vẻ tiện lắm phải?”

      “Em còn coi như người ngoài sao?”. Sắc mặt Lãnh Khinh Cuồng có chút bi thương, tà mị nháy mắt: “Bố nuôi trước khi mất, cũng định gả em cho sao? Chuyện của em,chính là chuyện của !”

      Nghe được Lãnh Khinh Cuồng nhắc tới phương Tiêu Thần, Lạc Tích Tuyết suy nghĩmột chút rồi lại .

      “Khinh Cuồng, lần trước em xin giúpkiểm tra chuyện này, có kết quả sao?”. Lạc Tích Tuyết nhàng hỏi.

      Con mắt Lãnh Khinh Cuồng thoáng qua tia khác thường: “Ừ”.

      “Như vậy kết quả là?”. Lạc Tích Tuyết nónglòng muốn biết.

      Lãnh Khinh Cuồng lại giúp dịch ga giường, dịu dàng an ủi: “Bây giờ thân thể em rất yếu, chờ thân thể em khôi phục mọt chút, cho em biết”

      Lạc Tích Tuyết cười nhạt: “Được”. khôngvì mình suy nghĩ, cũng phải vì đứa bé trongbụng mình mà suy nghĩ.

      khí trong phòng trầm tĩnh.

      Trầm mặc hồi lâu.

      Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên đứng lên: “Tích Tuyết, em yên tâm ở lại đây, tạm thời ChiêmMỗ Tư tìm được em, ra ban cônghút điếu thuốc trước”.

      “Hút thuốc lá đối với thân thể tốtđâu”. Lạc Tích Tuyết giọng khuen can.
      Lãnh Khinh Cuồng xoay người, cười giỡn với tiếng, cố ý trêu đùa : “Như thế nào, bắt đầu quan tâm tới sao?”

      Lạc Tích Tuyết dừng lại, đối với thực có chán ghét như trước kia.

      Có lẽ trong thời gian này khiến thay đổicái nhìn, dù sao mỗi lần bị tổn thương doChiêm Mỗ Tư, đều là Lãnh Khinh Cuồnggiúp .

      lòng giúp đỡ , có thể cảm thấy được, có lẽ là vì lời trăn trối trước khi mất của Phương Tiêu Thần, có lẽ vì cái khác, tómlại rất cảm kích .

      “Nôn –“ Lạc Tích Tuyết đột nhiên cảm thấybuồn nôn khó chịu, nôn mửa ra tiếng.

      “Sao rồi?”. Lãnh Khinh Cuồng nóng nảy chạy tới bên giường của , quan tâm hỏi.

      Lạc Tích Tuyết cau mày, che bụng: “Khôngcó việc gì, phản ứng bình thướng lúc mangthai ý mà”.

      Nhưng khó chịu, chỉ muốn óitới ghê tởm, cả người cũng choáng váng, da thịt số gần như trong suốt, cánh môi cũng có chút huyết sắc nào.

      “Nhưng sắc mặt của em nhìn qua tốt, có muốn bệnh viện ?” Lãnh KhinhCuồng lấn đến gần thân thể của , bộ mặt lo lắng hỏi.

      cần, em ngủ giấc là tốt rồi!”. Lạc Tích Tuyết vội vàng lắc đầu, tại ở bệnh viện là trong lòng đau xót, chỉ cần nghĩ tớiChiêm Mỗ Tư ở đó đồng ý cho Tống Khuynh Vũ danh phận, lòng của như bị kim châm vào, rất khó chịu.

      Lãnh Khinh Cuồng chỉ có thể buông ra, vìcô mà đắp kín chăn, lần nữa ở bên coi chừng .

      Lạc Tích Tuyết mặc dù rất buồn ngủ, nhưngvẫn muốn làm phiền như vậy, dùng sức kéo ông tay Lãnh Khinh Cuồng:“ làm việc , cần lo cho em đâu!”

      có việc gì, ở chỗ này, em ngủ ”.Lãnh Khinh Cuồng hôn vào trán , ru ngủ.

      Lạc Tích Tuyết vốn định thêm gì nữa,nhưng thời kì mới mang thai, vốn thích ngủ, hơn nữa đả kích liên tiếp, căn bản mở mắtkhông ra…..

      Chiêm Mỗ Tư trong biệt thự.

      Nơi này còn bóng dáng của LạcTích Tuyết, thay vào đó là bóng dáng củaTống Khuynh Vũ.

      Tống Khuynh Vũ hả hê cười , mặc dù ở trước mặt Chiêm Mỗ Tư, còn giảdạng dáng vẻ nhu nhược, nhưng chỉ cần Chiêm Mỗ Tư có ở đây, bắt đầu lấytư thái của nữ chủ nhân, ở trong nhà nàyphát huy.

      Lạc Tích Tuyết gì đó cũng bị ném ra, mặcdù Chiêm mỗ Tư lần nữa cảnh cáo cho đụng, chỉ là nghe chút nào.

      Tại sao muốn giữ lại người phụ nữ kia? làm thế thân của ta ba năm, còn đủsao? tại nhà này phải là của , chỉthuộc về , cùng người phụ nữ hề có chút quan hệ nào.

      Chỉ càng làm cho vui vẻ, Lạc Tích Tuyếtkể từ kiện bệnh viên kia, liền hoàn toànbiến mất khỏi thế giới của Chiêm Mỗ Tư, mặc dù Chiêm Mỗ Tư phái ít người tìm ta, nhưng cũng thấy bóng dáng.

      Như vậy rất tốt, tránh khỏi cùng bố tự thân động thụ, Bối Nặc Tát là người đỡ đầucủa giới hắc đạo, tự nhiên hiểu được đạo lýnhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Lạc Tích Tuyết thể ở lại, như vậy con của Tống Khuynh Vũ mới có thể lấy được trái tim của chồng ta.

      Cũng may Lạc Tích Tuyết vẫn còn Lãnh Khinh Cuồng bảo vệ, cho nên mới bình an vôsự.
      Cửa chính bị đẩy ra.

      Chiêm Mỗ Tư có chút say về đến nhà, mấyngày cũng thấy Tích Tuyết, cả ngườihắn tiều tụy.

      “Này, về rồi!”. Tống Khuynh Vũ lậptức như người vợ ngọt ngào, đến bên cạnh.

      “Ừ”. Thái độ của Chiêm Mỗ Tư đối với rất lạnh nhạt, hơn nữa là chán ghét, chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ này có ý định khiến TíchTuyết tức giận bỏ , hận c bópchết ta.

      Cho ta ở đây là ranh giới cuối cùng của , nếu phải là vì lão già Bối Nặc Tát kia, mới bỏ rơi Tích Tuyết.

      Nhưng mà rất nhanh giải quyết lão ta, đến lúc đó Tống Khuynh Vũ cũng chả là gì.

      tại khó giải thích nhất là Tích Tuyết, tiếng nào liền biến mất, chẳng lẽtác thành cho cùng Tống Khuynh Vũ?

      được, tuyệt thể để cho buông tha !

      Tống Khuynh Vũ tuyệt để ý Chiêm Mỗ Tư đối với lạnh nhạt, nhón chân lên,hônnhẹ lên cánh môi : “Em nấu cơm nha”

      Người đàn ông này sớm muộn là của , chờ từ từ lấy được trái tim !

      Chiêm Mỗ Tư vẫn như cũ thầm gật đầu, thẳng tới thư phòng, gọi điện thoại cho Uy Mục: “Thế nào rồi? vẫn tìm được TíchTuyết sao?”

      “Ông chủ, xin lỗi, vẫn có tin tức của phu nhân”. Uy Mục khổ sở truyền đến thanh.

      “Cho cậu tuần lễ, tìm được ngườithì cậu vĩnh viễn đừng trở lại!”. Chiêm MỗTư tức giận ném điện thoại xuống.

      Tống Khuynh Vũ ngoài cửa, nghe được chiêm Mỗ Tư còn nghĩ tới Lạc TíchTuyết, tay nắm thành quyền, ngờ anhcòn chưa quên Lạc Tích Tuyết? vậy thể trách , xem ra bố dạy cho chiêu kia, phải thực hành nhanh chút mới được.

      Lúc tới bữa tối, Tống Khuynh Vũ tự tay bànđầy thức ăn, đợi Chiêm Mỗ Tư.

      Chiêm Mỗ Tư có vẻ mặt gì xuống lầu, ăn món ít, chưa muốn rời .

      Tống Khuynh Vũ vội vàng kéo lại, dùng ánh mắt cầu xin nhìn : “Chiêm Mỗ Tư xin nên được ? Ăn chút, nếu ăn ngon, cũng chưa muộn lắm mà?”

      Chiêm Mỗ Tư cau mày liếc mắt nhìn Tống Khuynh Vũ nắm chặt tay của , hơi suy nghĩ hồi lại xoay người ngồi ở bên cạnhbàn ăn.

      ra quả đói bụng, chỉ là người phụ nữ này nấu, bản năng khángcự.

      Nhìn thấy ăn, mới bắt đầu cầm đũa,nhưng mùi vị cực ngon.

      Tống Khuynh Vũ thấy hài lòng, vội vàngkhông mất cơ hội nâng chén lên: “Chiêm Mỗ Tư, chúng ta làm ly chứ?”

      Chiêm Mỗ Tư có lên tiếng, mặt khôngthay đổi nâng lên ly rượu trước mặt mình, sau đó uống hơi cạn sạch.

      Tống Khuynh Vũ nhìn ly rượu tay , vô ích , mặt nụ cười càng sáng lạn hơn.

      Bố có qua cho biết, ông cho loại xuân dược này, trong vòng năm phút là có thểphát tác, chỉ cần cùng Chiêm Mỗ Tư lên giường lần, nghĩ đổ thừa , khôngcưới được.

      Mới vừa lúc uống ly rượu kia, trước đó cho xuân dược vào, bay thoát khỏi lòng bàn tay của .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 245: Cảnh tượng khiến tâm đau đớn
      Edit: Tịnh Yên


      , hai, ba, bốn . . . Tống Khuynh Vũ lặng lẽđếm ngược, chỉ chờ xuân dược có tác dụng người Chiêm Mỗ Tư, nhào tới.

      Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua,thế nhưng Chiêm Mỗ Tư bình yên vô ngồi ở trước mặt .

      Tống Khuynh Vũ lòng nóng như lửa đốt, làm sao có thể chứ? như vô có việc gì? Là thuốc của có vấn đề, hay là có bản lĩnhkháng thuốc?

      lúc nghi ngờ hiểu chuyện gì, Chiêm Mỗ Tư buông chén đũa xuống, lạnh lùng lên lầu, hoàn toàn nhìn ra cóbất kỳ tia khác thường nào.

      "Chiêm Mỗ Tư, có sao ?" Tống Khuynh Vũ đuổi theo, thử dò xét hỏi. Nhưng Chiêm Mỗ Tư căn bản để ý tới , chỉ thẳng về phòng ngủ của mình.

      Tống Khuynh Vũ hồ nghi theo sau, muốn tìmhiểu ngọn ngành, nếu bỏ qua!

      trán Chiêm Mỗ Tư toát ra mồ hôi nóng, ra biết mình bị hạ dược, chỉlà nhẫn nại của mạnh hơn người thường,mặc dù ý thức được thân thể có dị dạng, vẫn kiên trì dùng xong bữa tối, dùng ý chí áp đè nén dục vọng thân thể, muốn cứ như vậy trúng vào tính toán của Tống Khuynh Vũ.

      Nhưng dù sao cũng có khó chịu, ăn xong bữa ăn tối, nhẫn nại đến mức cực hạn, cả người nóng ran, phía dưới phản ứng vô cùng mãnh liệt.

      liều mạng áp chế, trong đầu chỉ có ý niệm, thể có lỗi với Tích Tuyết.

      Nhưng Tống Khuynh Vũ cố tình chưa từ bỏ ý định theo , khi vào phòng, như con nai xông vào phòng .

      "Uy, sao vậy?" Tống Khuynh Vũ vọt vào phòng, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của ChiêmMỗ Tư, trong lòng dâng lên tia vui vẻ.

      " ra ngoài!" Chiêm Mỗ Tư rống giận, trựctiếp ném ra ngoài, sợ mình khống chế nổi, cảm giác thân thể càng ngàycàng nóng lên.

      "Làm sao rồi? Uy, thân thể của thoải mái sao? Có muốn em giúp tìm bác sĩ ?" Tống Khuynh Vũ mang bộ dáng vô tội .

      " biết chuyện gì xảy ra sao?" Chiêm Mỗ Tư tức giận níu lấy váy của , liền muốnhung hăng cho bạt tai, nhưng giơ tay lên lại biến thành ôm vào lòng.

      Trong thân thể của tựa như có đốm lửamuốn phun ra, phía dưới dựng lên thành tòanúi .

      Tâm Tống Khuynh Vũ trở nên kích động, côbiết Chiêm Mỗ Tư trúng chiêu, tại chỉ chờ cỡi dây áo . Chiêm Mỗ Tư cố gắngáp chế dục vọng, ra sức đẩy ra ngoài.

      "Cút!!" lần nữa hướng đến gào lên đau đớn.

      Nhưng Tống Khuynh Vũ làm sao có thể ra? vất vả mới chờ tới cơ hội, dĩ nhiênkhông thể nào bỏ qua cho .

      "Chiêm Mỗ Tư, nhìn em , em là TíchTuyết mà, nhìn sao" Tống KhuynhVũ cởi áo khoác xuống, thân thể mềm mại lậptức ôm chặt lấy Chiêm Mỗ Tư.

      "Tích Tuyết?" Chiêm Mỗ Tư nhìn Tống KhuynhVũ, do dự xuân dược phát tác, trước mắt của mơ hồ thành mảnh, chỉ là ảo ảnh cùng bóng dáng luôn trùng điệp trong lòng.

      "Tích Tuyết, là em Tích Tuyết" vui vẻ ôm , môi mỏng nhanh chóng hôn lên môicủa , trong miệng ngừng nỉ non: "TíchTuyết, em về, biết em rời anhmà!"

      Tống Khuynh Vũ nghe thấy kêu tên Lạc Tích Tuyết, trong lòng buồn giận dứt, nhưng vừa nghĩ tới cũng có thể giả vờ thànhLạc Tích Tuyết để có được , cũng miễn cưỡng đè nén vui trong lòng, phối hợp hô:

      "Chiêm Mỗ Tư, là em, em là Tích Tuyết, muốnanh, muốn Tuyết Nhi"

      Chiêm Mỗ Tư nghe được như vậy, cũngkhông nhẫn nại, lòng khẽ rung động, đầu lưỡi hai người rất nhanh giống như hai gặp nước xoắn lấy nhau.

      "Được, muốn Tuyết Nhi, muốn"

      Trong miệng Chiêm Mỗ Tư lẩm bẩm, chỉnghe"Bá" tiếng, quần áo người Tống Khuynh Vũ bị xé nát, giây cũng rờira, bờ ngực cao ngạo như như .

      Chiêm Mỗ Tư điên cuồng hôn , nụ hôn nóngbỏng từ đôi môi dời xuống cổ, sau đó dời tới trước ngực đầy đặn.

      ngậm lấy bờ ngực ấy, ra sức bú liếm, Tống Khuynh Vũ ra sức phối hợp, trêu chọc , vừaliều mạng kéo quần của .

      Hai người chặt quấn lấy nhau, giống nhưmột đoàn lửa hừng hực, thiêu cháy hai người.

      "Tiểu thư, đến . . . ."

      Tài xế tốt bụng nhắc nhở Lạc Tích Tuyết, Lạc Tích Tuyết vô lực gật đầu cái, im lặngkhông lên tiếng mở cửa xe ra.

      Lại lần nữa đứng nhìn nơi xa quen, ánh sáng mặt trời chiếu ấm áp chiếu lên người , chút nào xua tan cái lạnh giátrong cơ thể.

      Lạc Tích Tuyết muốn trở về vào lúc này, nhưng có chút hành lý trong nhà này, dùmuốn cùng Chiêm Mỗ Tư tách ra, cũng phải trở về lấy nó.

      Lãnh Khinh Cuồng mấy ngày nay luôn coi chừng , rất mệt mỏi, thừa dịp ngủgật, mới lặng lẽ chạy đến.

      Cho tới bây giờ, trong lòng vẫn lừa gạt mình,trừ phi tận mắt thấy, nếu , có chết cũng cam lòng! tại, phải tìm ChiêmMỗ Tư hỏi ràng, có phải khôngcần nữa !

      bất đắc dĩ thở dài, ở trong lòng cười nhạomình ngốc nghếch, máy móc cất bước, hai chânnặng nề giống như bị đổ chì.

      Người làm trong biệt thư, nhìn thấy Lạc TíchTuyết trở lại, tất cả đều dùng ánh mắt kinh ngạc và cổ quái nhìn .

      Trong lòng xẹt qua tia lo lắng, mí mắtliên tục nhảy, trực giác có chuyện gì khôngtốt xảy ra.

      qua phòng ngủ, Lạc Tích Tuyết lặng yênkhông tiếng động vào.

      Trong phòng khách mờ tối, mơ hồ có vài tia ánhsáng, đột nhiên bị đẩy phát, hung hăng té xuống đất!

      Cái trán đập vào khay trà, lập tức rỉ ra máu, LạcTích Tuyết để ý đau đớn, giùng giằngđứng dậy, đợi nhìn ràng đồ dưới chân, tâmlập tức lạnh.



      Đây là đôi giày cao gót màu đỏ, đôi giày này biết đó là của , cái ngày TốngKhuynh Vũ nhảy lầu mang nó vào chân.

      ngờ mới rời nhà có mấy ngày, Chiêm Mỗ Tư đem phụ nữ kia về nhà.

      Trong lòng vô cùng có cảm giác, vẻ mặt lạnh lẽo đem giầy ném xuống đấy, lúc này, loáng thoáng nghe trong phòng truyền đến tiếng gào thét và rên rỉ của hai người.

      Tiếng thở gấp cùng than , như si như say,hưng phấn khác thường, Lạc Tích Tuyết cật lực đỡ khay trà đứng lên, run rẩy đẩy cửa bước vào, cả phòng ra cảnh xuân kiều diễm khiến thở nổi.

      Ánh đèn vàng nhạt u ám, nhìn thấy chồngcủa mình là Chiêm Mỗ Tư cùng Tống KhuynhVũ dán ở nơi, trong khí tràn ngập mùi vị mập mờ, loáng thoáng xen lẫn cỗ nước hoa nhàn nhạt.

      Tống Khuynh Vũ trầm mê, giương mắt liếc nhìn , trong mắt tia khiêu khích và hài lòng. biết, thành công!

      Bắt đầu từ hôm nay, là thế thân nữa, mà là phu nhân Chiêm Mỗ Tư.

      Lạc Tích Tuyết nhìn thấy màn này, nhấtđịnh quyết liệt ly hôn với Chiêm Mỗ Tư, nhấtđịnh như thế! ! !

      Lạc Tích Tuyết lòng dạ ác độc nhưng khôn kéo, quả có thể dùng đau đớn muốn chết để hìnhdung.

      bi thảm cười , hai người bọn họ vẫn tránh khỏi phải lâm vào kết thúc này,đúng hay ?

      Cái người đàn ông luôn miệng đời bên cạnh , giờ phút này, giường cưới củabọn họ, cùng khác ân ái triền miên, nghĩđến những thứ này, cảm thấy giống như có người dùng dao găm, hung hăng khoét lỗ to trong lòng của .

      Bây giờ mỗi câu ra, hề ấm áp nữa, cũng khiến cảm động. Thậm chí, cảm thấy rất buồn cười, rốt cuộc vẫn phải tới bước này, như vậy cần gì ban đầu phải đaukhổ day dưa?

      Lạc Tích Tuyết cố nén nước mắt xuống, chậmrãi tới bên giường, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đó, trong mắt là tia phức tạp khó dò.

      Ngoài dựa đoán tới, vươn tay ra, mân mêgò má tuấn khiến bao người say mê, khóemôi khô ráo nhàng vẽ ra nụ cười, nụ cườivô cùng dịu dàng, sau đó khàn khàn giọng , giọng nặng :

      "Lạc Thiên Uy, chúng ta xong rồi!"

      xong, sắc mặt trắng bệch trở nên lạnh lẽo, xoay người muốn rời khỏi.

      Ý thức của Chiêm Mỗ Tư lâm vào hỗn độn,nghe được Lạc Tích Tuyết những lời này, lập tức liền tỉnh táo lại.

      đột nhiên bắt được cánh tay của , tâm vô cùng kinh hoảng: "Tích Tuyết, em hãy nghe "

      " có gì đáng !" Lạc Tích Tuyết chánghét hất tay của ra, thanh lạnh quả thậtgiống như khối băng.

      Chiêm Mỗ Tư bận tâm nhìn , lòng dạ ác độc co rút trận đau đớn, lắc lắc cái đầu hôn mê, dùng sức kéo để cho rời : "Tích Tuyết, muốn thế nào em mới chịu nghe giải thích?"

      " có gì để giải thích cả, đây là phản bội, trần truồng phản bội? Chẳng lẽ cùng phụ nữkhác leo lên giường, còn có tư cách cầu xin tôi tha thứ sao? Chúng ta thể nào!!" Lạc Tích Tuyết cau mày nhìn chằm chằm , giọngnói như người gây , muốn có thể làm cho mọi người trong đây bất tỉnh.

      Sắc mặt của Chiêm Mỗ Tư lập tức thay đổi, trong lòng khủng hoảng vô hạn phóng lớn, anhsợ hãi hôn lên môi của : "Tích Tuyết, ...đừng rời khỏi , cho thêm cơ hội!"

      Lạc Tích Tuyết hung hăng cau mày, hềnghĩ ngợi tất cả cho bạt tay, thanhtrong trẻo vang dội, mặc dù trong đêm tối dướiánh đèn vẫn dấu năm bàn tay.

      phải muốn cho cơ hội,mà là mà là thể tha thứ cho người phản bội, chuyện cho tới bây giờ, trễ rồi.

      Hai mắt khép lại, nước mắt của rơi xuống:"Tôi với ly hôn, ngày mai luật sư của tôisẽ tìm đến chuyện!!"

      xong, tuyệt vọng xoay người , nội tâm sớm là còn hy vọng.

      Lạc Tích Tuyết thất hồn lạc phách chạy ra cửa, chần chờ chút, nhưng cố khắc chế để mình xoay người lại, căm thù đến tận xươngtuỷ nhìn đôi nam nữ giường, cuối cùngbước chân lảo đảo chạy ra ngoài.

      hi vọng tất cả chỉ là cơn ác mộng, nhưng lầnnữa quay đầu lại, chỉ thấy kẻ phản bội ngôngcuồng trước mắt, muốn tin tưởng cũng được.

      Cuối cùng, Lạc Tích Tuyết hay là Chiêm Mỗ Tư, đối với bọn họ đều là đoạn hôn nhân sailầm, thất vọng!!

      Lúc đóng cửa, nước mắt Chiêm Mỗ Tư rốtcuộc nhịn được nữa rơi xuống, giọt giọt rơi xuống cái mền len, trong mắt của ngập tràn huyết sắc, hai quả đấm nắm chặt nổi gân xanh.

      đau như dao cắm, vừa nghĩ tới để cho thấy màn nên thấy, hận đến thấu xương.

      có lỗi với , là để cho bị thương,mặc kệ lấy bất kỳ cớ gì, đúng là phản bội !!
      Chương 246: TỐI NAY, EM LÀCỦA !



      Mưa phùn tung bay, khí nhàn nhạt, mưarơi xuống da.

      Lạnh! !

      Lạc Tích Tuyết rời khỏi tòa biệt thự quen thuộc liền giống như người tìm được phương hướng, con đường trước mặt tối sầm.

      giống như người mất hồn, mưa dầm ướt tóc, mặc kệ tất cả bắt đầu chạy.

      Nghĩ, chạy đến mệt lả, mồ hôi toàn thân ướtđẫm da thịt, như vậy mới có sức lựckhiến nước mắt rơi.

      chạy điên cuồng, giống như đứa bé lạc đường, tìm được điểm để trở về.

      Nhưng khi dừng lại, trái tim rỉ máu vẫnnhảy kịch liệt, vẫn hít thở được những tia đau thắt trong khí, ngẩng đầu nhìn mộttầng mây xa mờ.

      Quanh quẩn lại, còn nơi đâu để trở về?

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu ngây ngô nhìn mộtlúc lâu, đột nhiên cười ra tiếng.

      Ở gian phòng kia, và Chiêm Mỗ Tư nảy sinh tình cảm?

      biết, cũng có sức lực để suy nghĩ.

      Lạc Tích Tuyết kiên quyết bỏ qua cái hy vọngcuối cùng trong đầu, bắt đầu khôi phục lý trí,bắt đầu suy tư, bây giờ nên làm sao?

      Trong túi có tiền để gọi xe, ôm lấy cánh tay, cả người đều lạnh giá. Điện thoại di động lúc này lại bắt đầu reo, lục lọi lấy điện thoạira, trực tiếp bấm phím kết thúc.

      Nếu như, tình nhất định chỉ có thể ở trongtrí nhớ chết , như vậy bằng quyết tuyệttình chút, hướng tình lời tạm biệt! !

      ở chỗ này, hướng về ánh đèn cửa sổ đanglóe sáng, trong lòng yên lặng : Tạm biệt, Chiêm Mỗ Tư

      người đơn ngồi ở ven đường, nhìn trênđường từng dòng xe qua lại, vẻ mặt ngốc trệ,nước mắt sớm rơi, gió quất vào da thịt tái nhợt và khuôn mặt tiều tụy của , giống như dao găm cắt da thịt làm trăm mảnh, vô cùng đauđớn!

      Đột nhiên cảm thấy người hề rét lạnh nữa, tấm áo choàng khoác người ,Lạc Tích Tuyết mờ mịt quay đầu lại, đối mặt với gương mặt tuấn tú quen thuộc.

      "Vì sao nhận điện thoại của ?" Lãnh Khinh Cuồng cầm điện thoại di động, trong tiếngnói lộ ra nóng nảy.

      Lạc Tích Tuyết dừng chút, đối với nở nụ cười.

      Chỉ là nụ cười này chẳng có chút sức sống nào, giống như là tượng gỗ, chỉ còn dư con đốimắt rối rắm ngừng thay đổi biểu cảm.

      mới vừa còn tưởng rằng là Chiêm Mỗ Tư liều mạng gọi điện thoại cho , muốn giải thíchvà xin lỗi với , thể nghĩ đến là Lãnh Khinh Cuồng?

      còn kỳ vọng cái gì chứ? đoạn hôn nhânđã chết, có thể si tâm vọng tưởng những thứ gì?

      ràng là mưa bụi, lại giống như nước mắt côrơi, kết nối thân thể với tượng gỗ. Mưa bụi đứt. Nước mắt dừng, tượng gỗ cũng chết .

      Lãnh Khinh Cuồng thấy như thế, trong lòngníu chặt bi thương, nhưng vừa nghĩ tới chẳngnói lời biến mất, lại khó tránh khỏi chất vấn: "Cả ngày hôm nay xảy ra chuyện gì, vì saoem lại ra ngoài"

      thanh chất vất đứt ——

      Thân thể Lãnh Khinh Cuồng cứng lại ——

      Bởi vì Lạc Tích Tuyết đột nhiên nhào vào trong ngực của .

      "Khinh Cuồng! !"

      gọi tên , liền nhào vào trong ngực , nghẹn ngào nên lời. Nức nở khôngtiếng động, khóc đến tê tâm liệt phổi.

      "Em? sao, Tích Tuyết?"

      Lãnh Khinh Cuồng cúi đầu, gần sát mặt của Lạc Tích Tuyết, thử dò xét.

      Lạc Tích Tuyết lời nào, chỉ là tựa vàotrong ngực , lặng lẽ khóc.

      Lãnh Khinh Cuồng cũng ép hỏi nữa, chỉlà đôi tay vòng qua ôm lấy eo , vỗ nhè nhẹphía sau lưng .

      " sao, sao!" Lòng đau đớn giúp lau nước mắt ràn rụa, chua cay dứt:

      "Chúng ta rời khỏi nơi này trước, thời tiết lạnh như vậy, em lạnh đó"

      Lạc Tích Tuyết khóc mệt, liền cùng lên xe.

      Nhìn màn đêm bên ngoài cửa, mắt lành lạnh: "Tôi muốn mình"

      "…" Lãnh Khinh Cuồng nhìn , gì.

      "Tối nay, ở bên cạnh em được ?" Lạc Tích Tuyết chợt quay đầu lại.

      Lãnh Khinh Cuồng ôm vào lòng, ngón tay dỗ dành sống lưng ướt đẫm của ,muốn truyền nhiệt độ ấm áp của mình qua cho .

      biết chắn chắn bị tổn thương rất lớn,bằng yếu ớt như vậy, khôngbiết thừa dịp gặp đau lòng, nhưng càng khôngmuốn bỏ mình.

      biết, tại là người duy nhất bên cạnh .

      Vì vậy, hỏi: "Em suy xét kỹ?"

      Lạc Tích Tuyết có gật đầu.

      " hối hận?" tiếp tục truy vấn.

      cũng có lắc đầu.

      Lúc này tâm Lạc Tích Tuyết trống rỗng, cômuốn kích thích dục vọng của mình, muốn đốt chết mình.

      "Dẫn em trở về ." ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào : "Tối nay em là của !"

      Lãnh Khinh Cuồng thở dài, hôn cái trán đặt hõm vai của , "Về sau, bả vai của cho em mượn khóc. Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu."

      Xe vọt giữa bóng đêm.

      đường điên cuồng, bằng tốc độ nhanh nhất lái đến biệt thự ngoài ngoại ô của Lãnh Khinh Cuồng.

      Lãnh Khinh Cuồng dừng xe lại, ôm Lạc TíchTuyết xuống xe, thủy chung mộtlời, yên lặng để Lãnh Khinh Cuồng ôm mình.

      Cho đến khi vào phòng của , Lãnh KhinhCuồng tìm khăn bông giúp lau tóc, lại đemquần áo mới đến giúp , dặn dò nhớ thay đồ, lúc này mới đặt lên trán nụ hôn:"Phải cố gắng ngủ giấc ngon."

      Sau đó thay đóng cửa phòng lại .

      Tay vẫn cầm chặt nắm cửa, đầu Lãnh KhinhCuồng trong nháy mắt trở nên trống ,quay người lại, đứng bên vách tường, nhắm mắt lại, hít sâu hơi

      Cho tới bây giờ, đối với phụ nữ vô cùngthành thạo, còn chưa từng cùng phụ nữ nào chung đụng mà khiến lo sợ đến thế, nhưngtối nay Lạc Tích Tuyết, dọa sợ chếtđứng.

      Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Chiêm Mỗ Tư có lỗi với ? Nếu như là vậy, nhất định ngồi mà nhìn được.

      Ít nhất, là vì lời dặn của ba Tích Tuyết trước khilâm chung, mặc kệ là vì lời dặn ấy, hay bởi vì có tình cảm với , đều muốn thay đòi lại công đạo.

      Cửa phòng cùng lúc này bị mở ra.

      Lạc Tích Tuyết xuất lần nữa trước mặtLãnh Khinh Cuồng.

      Lãnh Khinh Cuồng ngớ ngẩn, ngờ rằng lại như vậy, nhưng khi hoàn hồn lại, chủ động hôn lên cánh môi .

      Trong não Lãnh Khinh Cuồng trong nháy mắt trống , vẻ mặt càng thêm kinh ngạc, anhgiật mình đứng nguyên tại chỗ, vẫn do chủ động hôn, Lạc Tích Tuyết cà mạnh lên đôi môi , dán chặt nhưng ngậm sâu, giống nhưđang giận lẩy, hoặc như là tức giận, qua đoạn thời gian, liền buông ra

      " muốn em sao?" thất vọng nhìnanh, thấy trả lời, xoay người rời khỏi.

      Lãnh Khinh Cuồng níu tay của lại, tayđè lên tường, bắt đầu dùng lực lớn đến cánh môi .

      Nụ hôn của mang theo tức giận, lại hóathành chiếm đoạt, tay nắm lấy tóc , mộttay ôm chặt hông của , để cho thể động đậy.

      trằn trọc nút lấy cánh môi mềm mại đầy thương của , lưỡi nóng bỏng và linh xảokiên nhẫn dùng đường cạy hàm răng trắngcủa ra, nháy mắt sau đó hoàn toàn tiến công, làm ngừng rên rỉ.

      Bụng Lạc Tích Tuyết chấn động, mãnh liệt đểlòng xấu hổ tràn vào buồng tim, cố gắng tránh khỏi lồng ngực Lãnh Khinh Cuồng, lực mạnh đến độ thiếu chút nữa làm mình bị thường.

      "Em phải là phụ nữ như vậy!" Con ngươità mị của Lãnh Khinh Cuồng nhanh chóng thoáng ra, thở dài cái, đem Lạc Tích Tuyết ôm trở về phòng.

      "Nghỉ ngơi tốt, cái gì cũng đùng nghĩ!" ôm mệt lã lần nữa trở về phòng.

      Nước mắt Lạc Tích Tuyết thầm rơi xuống,chẳng lẽ đến Lãnh Khinh Cuồng cũng ghét bỏ sao?

      cầm quần áo lên, phòng tắm, để cho nướcmắt rơi loạn.

      Lãnh Khinh Cuồng ở sát vách phòng tắm, đổi bộ quần áo ở nhà, dựa vào thành ghế hút thuốc lá.

      Tro thuốc lá rớt lên thảm, dần dần bóc ra mùi khét, mới từ trong mộng hồi phục tinh thần

      Lại mất thần

      Đem điếu thuốc dập tức, sát vách đột nhiên truyền đến tiếng "Phanh".

      Lãnh Khinh Cuồng theo phản xạ có điều kiện đứng lên, ném điếu thuốc ra ngoài cửa, trêngiường ai, lòng căng thẳng, về sau mới nghe chuỗi động tĩnh trong nhà phòng vệsinh, men theo thanh ấy vào

      Chỉ thấy Lạc Tích Tuyết núp ở trongphòng vệ sinh khóc lớn.

      "Tích Tuyết?" Lãnh Khinh Cuồng đứng ở bên cạnh , dùng khăn tắm đem lấy lau nướcmắt.

      Lạc Tích Tuyết nghẹn ngào, mắt rưng rưng nhìn chăm chú vào : "Tại sao quan tâm tôi? tôi sao?"

      cảm thấy như toàn thế giới vứt bỏ .

      "! Tôi thích em!" Lãnh Khinh Cuồng theobản năng phản bác, lần đầu tiên trong lòng thậtsự muốn biểu lộ cảm xúc với người, cũng lo sợ dứt: "Chỉ là muốn làm tổn thương em, muốn em hối hận!"

      biết trong lòng , còn mang đứa bé của người đàn ông khác, tại sao có thể thừa dịp này để hôi của?

      để ý đến chuyện em mang đứa bé của ta, cho nên ghét bỏ em!" Lạc Tích Tuyết nhưđọc lên được suy nghĩ trong lòng .

      ", có để ý, khôngmuốn thương tổn em!" Lãnh Khinh Cuồng vộivàng lắc đầu, nghĩ đến lần trước thiếu chútnữa đả thương , ảo não thôi.

      " như vậy" Lạc Tích Tuyết hít sâu hơi, quyết định, ôm từ phía sau: "Vậy em làcủa !!"

      Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, xinh đẹp thấm sâu vào cơ thể , Lãnh Khinh Cuồngvốn là cố gắng đè nén dục vọng, lập tức đẩy côra.

      "Tích Tuyết, đừng như vậy." trán Lãnh Khinh Cuồng nhẫn những giọt mồ hôi, cơ bắp toàn thân ngừng co thắt, nhưng thểgây tổn thương cho ý thức của , hãy để cho mình chịu đựng mà thôi.

      "Cuồng" Lạc Tích Tuyết chợt ai oán gọi tiếng, đưa đôi tay kiên định vòng qua cổ Lãnh Khinh Cuồng, cúi đầu hôn lên cánh môianh.

      Trong bụng Lãnh Khinh Cuồng ngừngcăng thẳng, dùng lực nâng thân thể mềm mại của lên, gương mặt tuấn tú bỗng dưng thay đổi, tránh thoát bờ môi , có chút chật vậtnói: "Tích Tuyết, em nghĩ thông? Emkhông muốn hối hận phải ?"

      Lạc Tích Tuyết khổ sở cười cười, con ngươi ảm đạm khép hờ, tay thon chạm lên mặt , ấn lên cánh môi của .

      Đại não Lãnh Khinh Cuồng như trở nên mê hoặc, nằm mơ cũng dám mơ đến chuyện có được , bàn tay ôm eo vừacăng thẳng vừa hưng phấn, rốt cuộc thể nhịn được mà cúi xuống hôn lên môi .

      dùng lực nút lấy đôi môi ấy, đầu lưỡi trongmiệng của tự do qua lại, lật khuấy, cùng nhaudây dưa, lập lại hết lần này đến lần khác, dấy lên những điểm tê dại, có chút cố gắng vào sâu bên trong.

      Lạc Tích Tuyết đinh tiếng, đôi tay vòng qua cổ của , Lãnh Khinh cuồng hôn đườngdài xuống, đưa tay giải thoát chiếc khăn tắm người , Lạc Tích Tuyết chỉ khẽ nhìnxuống, chấp nhận buông xuôi tất cả.

      Cứ như vậy

      Cứ như vậy , miễn cưỡng chấp nhận.

      Chương 247: Cùng phóng túng lần
      Editor: Trâm Trần

      Trong phòng ấnh đèn mờ mờ, ngoài cửa sổ ánh trăng nhàng dâng lên, ánh trăng nhàn nhạtxuyên thấu qua cửa sổ, rọi lên người của hai người hôn nhau.

      Môi lưỡi tương giao dịu dàng triền miên, nhưngkhông kém phần tà mị, hương vị nhàn nhạt đầytình ý lưu chuyển giữa hai người, dễ dàng khiến người khác say mê.

      Trong bóng tối có chút thanh nào, chút cũng có.

      Lãnh Khinh Cuồng hôn , mặc dù nụ hôn này trầm mê là vậy nhưng vẫn giữ chút tỉnh táo cho mình, giống như là cực lực đè nén cái gì đó, cách nào sáng tỏ, chỉ biết trầm mặc của làm cảm thấy khó chịu.

      buông ra môi ra, mùi máu tanh liền bắt đầu ở đầu lưỡi lan tràn. Nhìn lại môi của , đỏ tươi như máu. Lãnh Khinh Cuồng cúi đầu, liếmmất vết tích đó, tiếp tục hung hăng hôn .

      Vẫn đủ, còn phải nặng nề vuốt ve thân thể thơm ngát của .

      Lãnh Khinh Cuồng chút tiến sát lại, LạcTích Tuyết liền chút lui về phía sau.

      Thân thể mềm mại hoàn toàn lộ trong khôngkhí, da thịt đều dần run rẩy.

      như vậy làm cho cảm thấy sợ hãi.

      Rốt cuộc, Lạc Tích Tuyết lui về phía sau, muốnné tránh của nụ hôn của .

      Lãnh Khinh Cuồng ở phương diện này là cao thủ, hiểu được cách như thế nào khiếnngười phụ nữ lộ vẻ xúc động.

      đem cách thức tiến công, đổi thành nhẹnhàng, hết sức dịu dàng hôn , để cho từ từ thích ứng, muốn nở rộ vì mình, quên hết mọi thứ.

      Ánh mắt của Lạc Tích Tuyết bắt đầu thay đổi thành mê ly, nắm chặt ngón tay dần tái nhợt, eo bị nắm lấy, ôm tới cạnh bàn,chen vào giữa hai chân , toàn than khôngngừng run rẩy.

      Thân thể của vẫn lạnh như vậy, sao, làm cho nóng lên.

      đem ôm sát trước ngực mình, cúi đầuchiếm lấy môi của . Môi của nóng bỏngdây dưa.

      " nên ở chỗ này" Lạc Tích Tuyết toàn thân cứng đờ, nghiêng đầu, trán tựa vào bả vai .

      Lãnh Khinh Cuồng hơi ngạc nhiên, trong lúc bấtchợt ôm lên, nâng chặt mông của .

      Lãnh Khinh Cuồng đặt giường, thân thể hề có khe hở dính sát.

      Nụ hôn của rơi vào mỗi chỗ da thịt của ,theo đôi môi đỏ mọng dần xuống, tới trướcngực, rồi xuống giữa hai chân.

      "Tất cả đều giao cho !" Cảm thấy run rẩy, giọng an ủi .

      Lạc Tích Tuyết mở to mắt, nhìn trần nhà, chỉ là biết vì sao, nước mắt cứ như vậy khống chế được chảy xuống.

      vốn cho là mình rơi lệ, nhưng ởthời điểm mấu chốt này, vẫn chịu được, tuyệt tình giống như Chiêm MỗTư được.

      Có lẽ cần loại dũng khí, mà tại côđang thiếu loại dũng khí này.

      Cảm thấy khóc thút thít, Lãnh Khinh Cuồngdừng động tác lại, bất đắc dĩ mà than .

      "Đừng khóc! !"

      giọng an ủi, nhưng làm tiếp chuyện gì nữa, nước mắt của rơi như mưa.

      Lãnh Khinh Cuồng kéo chăn mỏng ra, giúp côche kín: " xin lỗi!"

      Lạc Tích Tuyết gì, bên khóc càng lợi hại hơn, bên lắc đầu.

      tại làm cái gì vậy? ràng là mìnhcầu xin muốn , nhưng thời khắc mấu chốt, lại bỏ qua!

      xem thường mình, cũng lúc này, vẫn còn ảo tưởng cùng Chiêm Mỗ Tư có cơ hội.

      có, có nữa rồi, nên tỉnh táo lại mới đúng.

      Chợt, đạo ánh sang xoẹt qua bầu trời phát ra tiếng nổ lớn làm cả phòng ốc cũng rung động.

      "A!" Lạc Tích Tuyết kinh hô tiếng, theobản năng rụt thân thể lại, đưa tay che lấy hai lỗ tai của mình lại.

      "Sao vậy? Tích Tuyết?" Lãnh Khinh Cuồng cúiđầu nhìn về phía , trong mắt lộ ra vẻ ân cần.

      "Có sét, tôi sợ!" Lạc Tích Tuyết cau mày, sợrun rẩy.

      Lãnh Khinh Cuồng đưa tay lau mồ hôi trán , ôm vào trong ngực của mình," phải sợ, chỉ là sét mà thôi, có chuyện gì ."

      "Nhưng tôi sợ!" Lạc Tích Tuyết sợ hãi nhìn Lãnh Khinh Cuồng, hai tay của lo lắngníu chặt lấy vạt áo của , gắt gao muốn buông ra.

      Lãnh Khinh Cuồng khẽ thở dài, đành vén tấmchăn mỏng lên ôm cùng nằm xuống.

      "Như vậy có đỡ hơn ?" ôm chặt ,sử dụng thân thể nóng rực của mình để sưởi ấm cho .

      "Ừm." Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, hướngtrong ngực cọ cọ.

      Hai người khoảng cách gần như vậy tựa vàonhau, hô hấp cơ hồ giao dung, Lãnh Khinh Cuồng máu lại bắt đầu dồn lên, nhưng Lạc TíchTuyết trong ngực lại an phận mà giãydụa.

      "Tích Tuyết, em đừng cử động nữa"

      Cổ họng Lãnh Khinh Cuồng căng thẳng, lập tứclên tiếng ngăn Lạc Tích Tuyết lại, tự tay đèlại bắp chân đá lung tung của , thân thể của hai người quấn lấy nhau.

      Lạc Tích Tuyết nghe lời của , khéo léokhông có lộn xộn nữa, nhưng tay lại ôm thậtchặt eo của , muốn từ người nhậnđược nhiều ấm áp hơn.

      "Ưm" Lãnh Khinh Cuồng lần nữa gầm mộttiếng, cả người nhất thời nóng lên như lửa đốt .

      Lạc Tích Tuyết lại biết lúc này hành động của có baon nhiêu nguy hiểm, đột nhiênngẩng đầu lên, mê man nhìn về gương mặt củahắn

      Lãnh Khinh Cuồng còn chưa có kịp phản ứng đến tột cùng muốn làm gì, chỉ thấy Lạc Tích Tuyết đột nhiên ngồi dậy, chủ động tới trước đùi , chân tách ra ngồi ở người củahắn, đôi tay vòng quanh hông của .

      Hầu kết của Lãnh Khinh Cuồng chuyển động lên xuống, trong lòng mâu thuẫn giùng giằng, cũng là người đàn ông bình thường, đối mặt với người con mình mến, cũng thể nào nhịn được nữa.

      Nhưng ràng tình nguyện, thậtkhông muốn tổn thương , hi vọng là tâm cam tình nguyện cho .

      Vì vậy, hai tròng mắt trầm xuống, ngón tay sờ tới gáy của Lạc Tích Tuyết, tính toán đánh vào đó để bất tỉnh.

      "Muốn tôi , cho tôi thêm cơ hội nữa!" Lạc Tích Tuyết đột nhiên cúi đầu xuống bên tai hắnnói.

      Lãnh Khinh Cuồng thân thể cứng đờ, ràng có chút do dự.

      "Tựa như đối với những người phụ nữ khácvậy!" Ý của là chỉ muốn cùng xảy ra tình đêm.

      Lãnh Khinh Cuồng trong mắt lóe lên tiaphức tạp: "Lần này em suy nghĩ kỹ rồi?"

      Lạc Tích Tuyết trực tiếp sử dụng nụ hôn nóng bỏng trả lời vấn đề của .

      ngồi ở người của , hai chân đặt ở hai bên eo .

      Tóc đen theo gương mặt của đổ xuống người của Lãnh Khinh Cuồng, dây dưa, triền miên, mà đầu lưỡi của lại cảm thụ hương vị ngọt ngào của .
      \
      Hơi thở của người đàn ông càng ngày càngmãnh liệt, thời điểm hôn đến hít thở thong, Lãnh Khinh Cuồng rốt cuộc buông môi Lạc Tích Tuyết ra.

      bên dồn dập hô hấp, vừa dùng môi lưỡichậm rãi bị bắt được quả đào cao vút trướcngực của , dùng lưỡi nhàng trêu đùa.

      dòng điện truyền tới, làm Lạc Tích Tuyếttrong nháy mắt hoàn toàn có tri giác!

      thích loại cảm giác này, quên mình, quên hết tất cả. Giống như mình căn bản tồn tại, hoặc như là hôn mê lâu rồi vậy.

      Hình ảnh Chiêm Mỗ Tư cùng Tống Khuynh Vũ dây dưa, cứ ở trong đầu , xua được, chỉ có thể dùng loại phương thức thổ lộ ra ngoài.

      "A! A" Lạc Tích Tuyết ý loạn tình mê thét chóitai, tự chủ nâng hai chân lên, cuốn lấyhông của .

      Lãnh Khinh Cuồng ôm chặt , nụ hôn nóngbỏng lưu lại khắp nơi cơ thể của , từ cằmtới cổ, xương quai xanh sau đó lại dời xuống ngực.

      Thân thể trở nên trống , Lạc Tích Tuyết hồi tâm phiền ý loạn, loại cảm giácnày khó chịu, tựa như muốn cái gì đó,nhưng cách nào lấy được.

      "Cho tôi !" khẩn cầu , tại chỉnghĩ làm sao để quên hết mọi thứ, bao gồmchính .

      " suy nghĩ kỹ sao?" Lãnh Khinh Cuồng khàn khàn giọng hỏi lần cuối cùng.

      Lạc Tích Tuyết kiên quyết gật đầu, cũng khôngbiết vì sao nước mắt cũng trong hốc mắtđảo quanh, lại bị nuốt xuống.

      cần cho mình thêm bất kỳ ảo tưởng nào nữa, thể trở về được nữa, vĩnh viễn đều trở về được!

      Thân thể trong phút chốc bị lấp đầy kia làm cho đột nhiên cảm thấy tất cả như được giải thoát.

      "Chiêm Mỗ Tư, tôi hận "

      bị người đàn ông khác đoạt lấy nhưng lại gọi tên của người đàn ông khác.

      Nghe được trong miệng vẫn ngừng kêuChiêm Mỗ Tư, long của Lãnh Khinh Cuồng đau đớn vô cùng.

      gia tăng sức lực hung hăng muốn , muốn để cho biết, người đàn ông đoạt lấy côlúc này là ai?

      "A! ! !" Lạc Tích Tuyết thê thảm kêu to, cái loại đau đớn tê tâm liệt phế đó như lăng trì lòngcủa , mười ngón tay báu chặt vào thắt lưng của .
      Thân thể bẩn thỉu này của được giải thoátsớm thôi.

      còn tin tưởng vào tình nữa rồi, chỉ tin tưởng vào cảm giác của mình mà thôi.

      tại rốt cuộc cũng hiểu , tại sao nhiềungười lại thích dạo hộp đêm, quầy rượu, họmuốn giải thoát cho mình theo cách thức khác.

      Hư hỏng, mê tình.

      Tâm chết rồi!

      Xe của Chiêm Mỗ Tư trong đêm mưa chạy vớitốc độ cực nhanh, Uy Mục nắm chặt dây an toàn. Cố gắng “Chủ nhân, người sao vậy?”

      "Câm miệng." Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng buong ra câu, tròng mắt đỏ hồng.

      Từ khi Uy Mục báo với , Lạc Tích Tuyết lên xe của Lãnh Khinh Cuồng , mí mắt liềngiật ngừng, cả người cũng yên.

      dự cảm nhất định có chuyện tốt xảy ra.

      Chiêm Mỗ Tư chợt thắng gấp cái, xe dừngở trước biệt thự của Lãnh Khinh Cuồng , đácánh cửa xuống xe, sắc mặt trầm tĩnh đáng sợ.

      Uy Mục lòng vẫn còn sợ hãi nhấn chuông cửa, nhưng chậm chạp có ai mở, lòng nhảy như sấm, nhìn trộm sang Chiêm Mỗ Tư,tiếp tục nhấn chuông cửa.

      "Phanh!" Chiêm Mỗ Tư thấy vẫn là cóngười đến mở cửa, dứt khoát cước đạpcửa mà vào.

      Uy Mục cũng muốn theo vào, lại bị quátngưng lại: "Chờ tôi ở đây! !"

      Uy Mục chỉ có thể chần chờ lui về phía sau, nhưng trán cũng ngừng có mồ hôilạnh ứa ra, ngàn vạn lần được xảy ra chuyện gì, nếu chủ nhân của bọn họ nhất định giết người.

      Chiêm Mỗ Tư bước vào, càng vào bên trong phòng khách, chân mày nhíu càng chặt.

      Cho đến khi tới lầu hai, tựa hồ nghe có người gọi tên của , là giọng của Tích Tuyết? !

      phản ứng kịp, vội vàng theo tiếng chạy tới, ai biết vừa đẩy cửa ra, đạp vào mắt là hình ảnh đâm mù mắt của .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 248: Buông tay , tôi muốnanh!
      Editor: Trâm Trần

      Vợ của cùng người đàn ông khác, ở giường liều chết triền miên ——

      Chiêm Mỗ Tư quả thể tin vào mắt , máu mặt dần rút , trái tim như bịngười hung hăng đánh trận, co rút đau đớn.

      "Lạc Tích Tuyết! ! !"

      cắn răng từ giữa kẽ răng hô lên ba chữ, lậptức giống như dã thú bị điên, xông lên phíatrước, hung hăng đem Lạc Tích Tuyết từ trong ngực Lãnh Khinh Cuồng kéo ra , đáy mắt trànngập tức giận.

      Nhìn thấy người tới, than thể Lạc Tích Tuyếtkhông tự chủ run rẩy, thoáng qua trong mắt nhấtmạt khiếp sợ, nhưng lại khôi phục rất nhanh.

      " đến rồi!" lạnh nhạt cười tiếng,thanh cực kỳ bình tĩnh.

      Chiêm Mỗ Tư khống chế được rít gào, ánh mắt như muốn giết người: "Em phải nên cho tôi lời giải thích sao? Em cùng ta, mới vừa rồi làm cái gì?"

      "Làm chuyện mà cùng Tống Khuynh Vũ từng làm !" Lạc Tích Tuyết sao cả nhúnvai, giãy giụa trở về trong ngực của Lãnh KhinhCuồng, ấn môi nụ hôn: "Nhưng mà kỹ thuật của ấy so với tốt hơn nhiều, tôi thích làm cùng ấy!"

      "Em? Em cái gì?" Chiêm Mỗ Tư tức giận cảngười run rẩy, hai tay nắm chặt vai của Lạc Tích Tuyết, lắc lư thân thể của , cặp mắt đỏbừng: "Em dám phản bội tôi? Người phụ nữ nàythật to gan, lại dám phản bội tôi? Em tin haykhông tôi phát bắn chết ?"

      Lạc Tích Tuyết lạnh lùng cười, thanh lạnhlẽo: "Vậy giết ! !"

      câu vừa ra, hai người đàn ông có mặttại đây cũng khiếp sợ.

      hơi cong môi cái, khinh miệt nhìn : " thích giết người như vây cứ giết , dù sao bên cạnh những người đàn ông bên cạnh tôi phải chưa từng giết qua! ! Giết hắnđi, tôi có vấn đề , dù sao đời này lại chỉ có hai người đàn ông là các người, giết , tôi còn có thể tiếp tục tìm người khác! !"

      "Pằng!" bạt tai hung hăng rơi xuống mặt của .

      Chiêm Mỗ Tư biểu tình chợt trở nên bi ai tuyệtvọng , đau đến muốn sống quát:"Lạc Tích Tuyết, coi như em có trả thù tôi, cũng cần chọn lựa phương pháp ngu xuẩn nhưvậy! Tại sao muốn đắm mình? Tại sao muốn như vậy phá hủy chính em? Tôi tình nguyện đểem giết tôi, oán trách tôi, hận tôi, cũng hi vọng em dùng phương pháp này trừng phạtchính mình! !"

      "Tôi trừng phạt chính mình sao?" Lạc TíchTuyết chợt cười nhạo , tiếng cười thê lương, tráitim băng giá run rẩy.

      Chợt dừng lại tiếng cười, mặt đùa cợt nhìn chằm chằm Chiêm Mỗ Tư: "Tôi tìm người đàn ông khác phát sinh quan hệ cho là tôi hànhhạ chính mình? Vậy tôi cùng em trai ruột của mình quan hệ nhiều năm như vậy, có tính hay cùng là hành hạ chính tôi? Lạc -Thiên- Uy! ! ?"

      "Tích Tuyết em?" Chiêm Mỗ Tư thân thể chợtrun lên, lập tức quay đầu tránh ánh mắt của Lạc Tích Tuyết.

      Trong phút chốc, chỉ cảm giác tay chân lạnh lẽo, thân thể run rẩy, trong lòng giống như là bị áp bức dạng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

      "Chiêm Mỗ Tư, phản bội tôi sao?Còn lừa gạt tôi nữa? Lừa tôi suốt 13 năm, anhhiện tại còn có lời gì có thể ?" Lạc TíchTuyết trong mắt tóe ra căm hận lửa giận, từng bước ép sát , môi mỏng nâng lênnụ cười lạnh lẽo, cơ hồ muốn đem đọng lại.

      Lòng của Chiêm Mỗ Tư run lên, thân thể căngthẳng, chân tướng che giấu nhiều năm cứ như vậy bị vạch trần, tâm tình của trở nên nóngnảy lo lắng.

      "Có phải là ta cho em có đúng ?Nhất định là , là cố ý khích bác quan hệ của chúng ta! ! !" Chiêm Mỗ Tư móc súng lục ra, trong mắt che lên tầng lạnh lẽo làm người ta sợ hãi, thẳng đến đỉnh đầu của Lãnh Khinh Cuồng .

      "Chuyện này cùng có quan hệ! !" Lạc Tích Tuyết cố tự trấn định, trái tim co rút đau đớn, co rút nhanh đến chết lặng, hai mắt cônhắm lại, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống"Đến bây giờ còn thừa nhận, từ vừa mới bắt đầu gạt tôi? ! ! dám thừa nhận, chính là Lạc ThiênUy sao?"

      Chiêm Mỗ Tư cau mày, lòng trầm xuống: "TíchTuyết, em hãy nghe giải thích ——"

      Lạc Tích Tuyết lạnh lùng hất tay của ra: "Giải thích cái gì? Giải thích nhiều năm như vậy tiến vào Lạc gia chính là vì trả thù ba, cướptài sản của ? Năm đó cố ý tới tìm tôi, cốý tiết lộ cho Phương Tiêu Thần hành tung củaba, đây tất cả đều là tỉ mỉ bày ra, mà tôi —— chẳng qua là con cờ trong kế hoạch đó! !"

      Thân thể Chiêm Mỗ Tư ngừng run rẩy, ánh mắt của như muốn ra máu, nháymắt cũng nháy mắt nhìn chăm chú vào Lạc Tích Tuyết: "Tích Tuyết, thừa nhận từng nghĩ tới việc trả thù Lạc Chấn Long, vì mẹ của em mà từ bỏ cùng mẹ , để cho trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ.Nhưng kể từ khi gặp em, bỏ cái ý nghĩ này, là em để cho hiểu , Lạc Chấn Longtại sao năm đó chọn mẹ của em? Nếu như đổi lạilà , cũng vậy làm như vậy! !"

      Lạc Tích Tuyết chỉ là vô lực nhìn : " như vậy, rốt cuộc cũng chịu thừa nhận, anhchính là Lạc Thiên Uy rồi sao ?"

      Chiêm Mỗ Tư dừng lại, thân thể lần nữa cứngngắc, tròng mắt ảm đạm xuống.

      Lạc Tích Tuyết biểu tình trong nháy mắt trở nên khó chịu vô cùng, gãi đầu: " biết ràng mình chính là em trai ruột của tôi, còn lừa gạt tôi nhiều năm như vậy? thấy thẹnvới tôi sao? Thậm chí, chúng ta lại nhiều lần phát sinh quan hệ như vậy? Chúng ta là chị em ruột, tại sao có thể lên giường? Tại sao có thểkết hôn?"

      "Tại sao thể? Tích Tuyết, tôi chỉ biết tôi em, coi như em là chị của tôi, tôi cũngkhông quan tâm, tôi nhất định phải lấy được em!Em phải là vẫn để ý tôi là Lạc Thiên Uy sao? Vậy tôi liền đổi cái thân phận với em ở chung chỗ, tại tôi tên là Chiêm Mỗ Tư,là người ngoại quốc, cùng Lạc Thiên Uy có quan hệ, em về sau cũng cầnphải nghĩ tới nữa! ! ?" Chiêm Mỗ Tư bất giác cólỗi, lửa ghen nhiễm đỏ hai mắt của .

      "Lạc Thiên Uy, tỉnh lại , tôi thể nàođi chung với được, ngày hôm qua tôi ràng với rồi, chúng ta xong rồi, ly hôn tôi giao cho luật sư xử lý, mặc kệ hận tôi cũng tốt, oán giận tôi cũng được, đây là quyết định của tôi! !" Lạc Tích Tuyết cắn răng từ trong miệng ra lời tuyệt tình.

      Máu trong người Chiêm Mỗ Tư trong nháy mắtsôi trào, tức giận taykéo từ trongngười của Lãnh Khinh Cuồng ra, thanh run rẩy mà hỏi: "Tại sao đồng ý của tôi,em liền tàn nhẫn đem tôi cước đá ra khỏicửa? công bằng! Vì người đàn ông này sao? Em thích ta có đúng hay ?"

      Ánh mắt Lạc Tích Tuyết sắc bén: "Lạc Thiên Uy, tốt nhất ràng chuyện, chỉ là em trai của tôi, cho rằng che giấu thân phận, quan hệ giữa tôi với có thể thay đổisao? Xin nên ngây thơ như vậy, trong thân thể chúng ta chảy cùng dòng máu, vô luận chuyện gì xảy ra cũng thay đổi được chúng ta là chị em ruột thịt, lừa gạt tôi nhiều năm như vậy, nên biết nếu như có ngày tôi biết chân tướng, tôi tuyệt đối tiếp nhận , tôi tiếp nhận Lãnh Khinh Cuồng, phải muốn trả thù , chỉ là muốn đểcho hiểu, tôi với bao giờ có khảnăng nữa, ! !"

      Cặp mắt Chiêm Mỗ Tư đỏ bừng, cơ hồ muốnnhỏ ra máu, khóa chặt ở hai mắt của : "Em muốn tôi ? Em muốn cùng tôi ly hôn lựa chọn ?"

      Lạc Tích Tuyết cắn răng gật đầu: " sai, tôi là người của ấy, mới vừa rồi phải cái gì cũng thấy rồi sao?"

      "Tôi cho phép! !" quả đấm của ChiêmMỗ Tư nặng nề nện vào bên cạnh bàn gỗ.

      Mặt bàn nhất thời xuất đạo vết nứt rõràn, sau đó pằng tiếng nguyên cái cái bàn gảy lìa thành hai nửa, mà tay phải của ChiêmMỗ Tư cũng bởi vì dùng sức quá mạnh, chỉ có nổi gân xanh, hơn nữa máu tươi theo bàn tay , chút xíu xuống, mặt đấttạo thành vết máu.

      "Tốt, tốt, Lạc Tích Tuyết em quả nhiênngoan độc”.

      đột nhiên lạnh lùng cười tiếng, lửaghen trong nháy mắt nhiễm đỏ hai mắt của ,giống như loại khát máu loại kinh người,muốn đem quanh mình tất cả hủy diệt.

      Lạc Tích Tuyết có chút kinh hoảng lui về phíasau mấy bước, vẻ mặt như cũ kiên trì.

      Chiêm Mỗ Tư ánh mắt chí, lửa ghen nơi đáy mắt nâng lên cao: "Nếu như hôm nay giữa tôi và , chỉ có thể có người có thể lưu lại, em cho tôi biết, em muốn ai sống?"

      Tim Lạc Tích Tuyết cứng lại, quay đầu : "Tôi biết!"

      " được, nhất định phải ! !" Chiêm Mỗ Tư phát bắt được bả vai của , lôi đếngần trong ngực của mình, cúi đầu ngưng mắt nhìn , chóp mũi cơ hồ muốn đụng phải gươngmặt của .

      "Tôi biết, biết!" Lạc TíchTuyết đôi môi tím bầm, dùng sức giùng giằng.

      Chiêm Mỗ Tư ánh mắt mang theo ngoan tuyệt, lần nữa đem súng giơ ra ngoài, Lạc Tích Tuyết càng thêm căm ghét, luôn thích dùng phương thức này để giải quyết vấn đề.

      "Chiêm Mỗ Tư, nên ép ấy. NếuTích Tuyết muốn ly hôn với , tộigì ép ấy? Là người đàn ông, nên biết khó mà lui!" Lãnh Khinh Cuồng ở bên khuyên, chắn trước mặt Lạc Tích Tuyết.

      Chiêm Mỗ Tư hỏa khí vọt cái chạy lên trước, thanh níu lấy cổ áo của Lãnh Khinh Cuồng, cực kỳ tức giận chỉ trích :"Tên cầm thú này lại dám đụng tới người phụ nữcủa tôi? Hèn hạ, vô sỉ ——"

      rống giận xông lên phía trước, hung hănghướng về phía Lãnh Khinh Cuồng gươngmặt tuấn tú tà mị nện xuống quyền, lập tứcmáu theo môi mím chặt chảy xuống.

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư còn chưa hả giận, tiếp tụcmột quyền lại quyền nặng nề đập xuống, càng ngày cơ hồ là quyền cước sử dụng càngmạnh hơn, tựa hồ muốn đánh chết Lãnh Khinh Cuồng mới hả giận.

      Lạc Tích Tuyết thấy thế, hét lên tiếng, lo lắng chạy tới trước mặt hai người, gắt gao kéo Chiêm Mỗ Tư nổi điên ra, quỳ xuống trướcmặt khóc hô: "Lạc Thiên Uy, van cầu , bỏ qua cho tôi ! ! Buông tay, cần tổn thương ấy, tôi thương , cho nênmuốn cùng ly hôn, cùng những người kháckhông có quan hệ, nếu như muốn cho tôi íthận chút, như vậy, mời , tại liền , tôi muốn nhìn thấy ngươi ——"

      "Tích Tuyết em muốn lựa chọn ? Tôi tin, tôi hiểu em đối với tôi có cảmgiác, em lừa tôi ——"

      Chiêm Mỗ Tư ngừng tay, tuyệt vọng gầm hét lên, phát bắt được bả vai của Lạc TíchTuyết, liều mạng muốn làm tỉnh lại, nhưng là, nhìn ánh mắt kiên quyết như vậy, sợ ngây người, tay vô lực tuột xuống

      quyết định, cần ! ! !




      Chương 249: mang thai?
      edit: Fannie93


      Trong lòng có cảm giác hít thở thông,đau đớn khiến thở được.

      phải vậy! tin! Em lừaanh, Tích Tuyết phải vậy, biết em vẫn còn , em lừa đúngkhông?” Hai mắt Chiêm Mỗ Tư đỏ lên, nắmchặt vai Lạc Tích Tuyết, dùng sức lay động.

      Cả người Lạc Tích Tuyết cứng ngắc đứng đó, dám lấy phần đau đớn và run rẩytrong lòng tiết lộ ra ngoài chút nào, vẫn cúi thấp đầu, chân mày nhíu chặt: “Tôi lừa , tôi , buông tayđi, Lạc Thiên Uy!”

      Để cho khổ sở , hiểu lầm , dù thế nào nữa nhìn thấy ràng, tất cả đềuđã xảy ra, tại sao còn phải cho và cho cả hy vọng đây?

      “Tích Tuyết, em cần nữasao? Nếu như quan tâm chuyện em lên giường với ta nữa sao? Em vẫnkhông sao?” giống như muốn dùnghết sức lực toàn thân, ánh mắt sắc nhọn chống lại mắt của , cuối cùng cam lòng hỏi lại lần nữa.

      Lạc Tích Tuyết khẽ cắn răng, con ngươi rungđộng nhìn chằm chằm Lạc Thiên Uy hồi,sau đó nở nụ cười , “Đúng, tôi cần nữa.”

      thanh của , lành lạnh khó có thể kiềm chế, đáy mắt có chút hận ý xông tới, từ lấm tấm nhiều điểm thành biển lớn mênh mông, cuối cùng hóa thành nụ cười lạnh môicô.

      Đúng, cười lạnh, nhưng trong lòng lại đau đớn dứt.

      tự nhủ, đây là tạm thời, có ai chia tay khổ sở chứ? Chỉ cần chịu đựng quathời gian này là tốt rồi.

      “Được, Lạc Tích Tuyết, rất tốt. ra đây lànhững gì trong lòng em nghĩ, ra tronglòng em vẫn chút nào”. ChiêmMỗ Tư ngưng mắt nhìn , khóe miệng cườitàn nhẫn mà thê lương, bước chân từ từ lui về phía sau.

      “Em khinh thường tình của tôi như vậy, vậy tôi liền thu nó lại, vĩnh viễn cũng cho em!”. cười châm chọc, giọng lạnh lùng, từng câu từng chữ giống nhưtừ trong đáy lòng hét ra: “Muốn làm người phụ nữ của Lạc Thiên Uy tôi đây, khắp nơiđều muốn, có rất nhiều người muốn.”

      Chiêm Mỗ Tư khổ sở che ngực, lảo đảo về phía cửa, bóng lưng thê lương như thế.

      Giờ phút này, cảm giác mình là ngu! !

      Trước khi ra cửa, ra câu lạnh:

      “Tôi điên ròi mới có thể người phụ nữ liêm sỉ như , yên tâm, sau này sẽkhông, bởi vì với ta là người mộtđường, hai người sớm muộn cũng có báo ứng!”

      Mặt Lạc Tích Tuyết tái nhợt, cắn môi, trờimới biết, cố gắng nhiều như thế nào mới cố nên để mình khóc thành tiếngtrước mặt , đột nhiên cảm thấy trongmiệng màn mặn, phần tanh chất lỏngchảy ra ngoài miệng.

      Nghe được tiếng đóng cửa lạnh lẽo, khôngnhịn được nữa, nước mắt lẫn vào máu, thấm ướt lòng .

      “Tích Tuyết, nếu như em bỏ được ta, theo đuổi , còn chưa muộn! !” Lãnh Khinh Cuồng đành lòng nhìn bộ dạng đau lòng muốn chết của , thở dài khuyênbảo.

      Lạc Tích Tuyết nghẹn ngào, lau nước mắt: “ cần, đây là kết cục tốt nhất giữa em và ấy rồi!”

      “Em quyết định rồi?” mắt Lãnh Khinh Cuồng sắc, hỏi.

      “Tin rằng về sau có ngày, ấy hiểu nỗi khổ tâm của em”. Lạc Tích Tuyết mệt lả ngã xuống đất, xoay đầu nhìn chăm chú:“Cám ơn , theo em diễn màn kịch hay! !”

      Lãnh Khinh Cuồng thở dài cái: “ nóirồi, mực ở bên ủng hộ em, chỉ là làm như vậy, về sau em hối hận là tốtrồi! !”

      “Em hối hận, ngày mai em rời khỏi đây!” Lạc Tích Tuyết hạ quyết tâm.

      Lãnh Khinh Cuồng kinh ngạc: “Nhanh nhưvậy sao?”

      “Em với ấy rối rắm nhiều năm như vậy, em rất mệt mỏi, muốn tiếp tục nữa. Ngày mai em bệnh viện pháthai, sau đó vĩnh viễn rời khỏi đây! !” LạcTích Tuyết mệt mỏi .

      “Em phải phá bỏ đứa bé sao?” Lãnh KhinhCuồng khiếp sợ nhìn .

      “Ừ.” Lạc Tích Tuyết yên lặng gật đầu, trongmắt chứa đầy nước mắt: “ ra hômqua em bệnh viện làm kiểm tra, em với Lạc Thiên Uy là chị em ruột, đứa bé sinh ra nhấtđịnh bị khuyết tật bẩm sinh.”

      “Nhưng Tích Tuyết, em suy nghĩ kĩ , bỏ đứa bé này, về sau em có thể đẻ con được sao? Vốn tỷ lệ thụ thai của em vô cùng thấp!”Lãnh Khinh Cuồng khó tránh khỏi sầu lo.

      “Em biết”. Lạc Tích Tuyết phiền não vò đầu: “Chẳng lẽ sinh ra sao? Nếu như bé bị khuyết tật bẩm sinh, về sau đứa bé hận em sao? Huống chi để cho đứa bébiết, bố mẹ nó là chị em ruột, quan hệ như thế, về sau còn có tương lai ?”

      , thể làm như vậy, đây là phá bỏ đứa bé, cũng là phá hủy .

      tình nguyện cả đời sinh con, cũngkhông cần đứa hoàn chỉnh.

      “Tích Tuyết, nên phá, sinh con ! !” Lãnh Khinh Cuồng cầm chặt tay , ánh mắt kiên định: “ giúp em nuôi dưỡng nó!

      “Như vậy làm sao có thể? Em với , cũng chỉ là diễn trò, chúng ta cũng phải ”. Lạc Tích Tuyết có chút mạch lạc, muốn lợi dụng LãnhKhinh Cuồng nữa.

      Lãnh Khinh Cuồng chỉ cười khổ: “Em cảm thấy với em, bây giờ còn có thể tách ra sao? Lấy Chiêm Mỗ Tư làm ví dụ , ta biết đoạt người phụ nữ của ta, ta nhất định hạ lệnh truy sát với , đâu cũng thoát! !”

      “Khinh Cuồng, xin lỗi, là em quá ích kỉ!!”. Lạc Tích Tuyết buồn bã khép hờ mắt, làcô nóng lòng muốn cùng Chiêm Mỗ Tư vạchrõ giới hạn, ép , cũng ép chính , quan trọng nhất là còn liên lụy tới Lãnh KhinhCuồng.

      “Nếu như em cảm thấy có lỗi với , nên đồng ý với là sinh con ra!” LãnhKhinh Cuồng nhìn chằm chằm, ôm thân thể lạnh lẽo của vào trong ngực.

      Lạc Tích Tuyết thở dài, ôm lại .

      Tất cả đây đối với Lạc Thiên Uy mà ,giống như cơn ác mộng, bị người phụ nữ tính kế, lại bị người phụ nữ kháctừ bỏ.

      Trong mắt toát ra vẻ trống rỗng, giống như đứa bé bị người vứt bỏ chỗ nương tựa, mờ mịt đứng thẳng bất động.

      Khổ sở giống như con rắn độc hung hăng cắnvào tim thả, cảm giác đau đớn từ tim ngừng trào ra, cam lòng mất như vậy, chỉ có thể như tượng, đơn nhu vậy ngây người ở đó nhìn con đườngyên tĩnh tối tăm.

      buổi tối này, thời gian trôi qua dài đằngđẵng, mặc dù là mùa xuân, nhưng gió lạnh đêm khuya vẫn khiến người ta run rẩy.

      Gió lạnh vô tình ngừng thổi vào LạcThiên Uy, nhưng đau khổ trong lòng lại ngừng nóng lên, thiêu đốt, ánh mắt trỗng rỗng.

      Cho đến vòng, lần nữa trở lại nơi này ----- trước biệt thự của Lạc Tích Tuyết.

      Ánh mắt trời xuyên thấu qua lá cây, những mảnh ánh sánh nhạt vỡ tan, chiếu xạ vào biệt thự.

      Lạc Tích Tuyết hẹn xong với Lãnh Khinh Cuồng, hôm nay cùng tới bệnh viện.

      Bọn họ ăn sáng xong, chuẩn bị ra cửa.

      Lãnh Khinh Cuồng vừa mới mở cửa ra, liềnnhìn thấy Lạc Thiên Uy như bức tượng đứngở trước cửa biệt thự của .

      Trải qua đêm thức trắng, sắc mặt củaLạc Thiên Uy có vẻ tiều tụy khác thường, bờ môi của xanh trắng, cả người lạnh run dứt, mắt thầm quầng, khổ sở, ghen ghét, giống như hai mũi tên nhọn, hung hăng bắn thủng vào người Lãnh Khinh Cuồng.

      Lãnh Khinh Cuồng gì, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Thiên Uy cái,bình tĩnh đứng ở bên, hơi thở quỷ dịtrong khí.

      “Cuồng, chúng ta thôi.” Cuối cùng Lạc Tích Tuyết cũng ra, cầm trong tay giấy xétnhận kiểm tra của bệnh viện cùng ví da, nhìn thấy Lạc Thiên Uy ở đó, sợ hết hồn.

      “Làm sao lại ở đây?” cho là đêm quatuyệt tình như vậy, trở lại nữa.

      Lạc Thiên Uy giống như nghe hiểu lờinói của , ngơ ngác nhìn .

      Lạc Tích Tuyết nhíu mày, muốn tránh khỏi , rời !

      Nhưng Lạc Thiên Uy tay bắt được tay , mạnh mẽ kéo lên xe: “ theo ! !”

      cần, đưa tôi sao?” Lạc TíchTuyết giùng giằng, chịu rời với .

      Chiêm Mỗ Tư cố chấp nhìn chăm chú vào mắt : “Em là vợ , đương nhiên cùng anhvề nhà! !”

      Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ thở dài: “Tối hôm qua tôi ràng với , tôi muốn ly hôn với , chúng ta thể nào!”

      Chiêm Mỗ Tư nhịn được hét lên: “Em ly hôn là liền ly hôn sao? còn chưađồng ý!”

      “Chiêm Mỗ Tư, xin đừng dây dưa với tôinữa! Tối hôm qua cũng nhìn thấy, tôi có người đàn ông khác, tôi muốn , nghe chưa! !” Lạc Tích Tuyết chống lạiánh mắt của , từng chữ từng câu ràng.

      “Em thay lòng? --- Mặc kệ em thay lòng hay , em đều phải thuộc về ! !”. Chiêm Mỗ Tư tức giận quỳ quáng.

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu cái: “Lạc ThiênUy, tại sao đến bây giờ vẫn chưa hiểu?Tôi chưa từng , vừa bắt đầu người tôiyêu là Tiếu Vũ Trạch, sau lại là Hàn DiệpThần, bây giờ là Lãnh Khinh Cuồng, cho tới bây giờ tôi , tất cả đều chỉ mình đơn phương mà thôi, ép buộctôi tiếp nhận , cũng nghĩ tôi có chấp nhận hay , dù sao bây giờ cũng có Tống Khuynh Vũ, còn tới dây dưa với tôi làm cái gì? Tôi với ly hôn, phải là có thể thành toán cho cùngcô ta sao?”

      Mắt Chiêm Mỗ Tư đỏ lên, gấp đến độ trong mắt toát ra sương mù, nắm chặt bả vai : “, ta, Tích Tuyết,em phải tin được ? yêucô ta chút nào, chỉ em, em phải thế nào mới tin ? Rốt cuộc em muốn như thế nào?”

      “Tôi chỉ muốn phủi sạch quan hệ giữa , chỉ là em trai của tôi, xin đừng làm phiền tôi nữa! tại tôi muốn cùnganh có bất kì quan hệ gì nữa! !” Lạc Tích Tuyết kéo tay ra, chuẩn bị lên xe của Lãnh Khinh Cuồng.

      Chiêm Mỗ Tư cũng buông tha, túmchặt thân thể của cho , Lãnh Khinh Cuồng thấy thế, lo lắng Chiêm Mỗ Tư làm vậy ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng Lạc Tích Tuyết, vội vàng lên ngăn cản.

      “Chiêm Mỗ Tư, buông ấy ra! !” LãnhKhinh Cuồng vọt lên.

      Chiêm Mỗ Tư lần nữa cho quyền: “Cút! ! Chuyện vợ chồng chúng tôi, tớilượt người ngoài như nhúng tay vào! !”

      Hai người thiếu chút nữa lại muốn đánh nhau, Lạc Tích Tuyết vội vàng chạy tới giữabọn họ.

      “Chiêm Mỗ Tư, trước , về sau chúngta tìm thời gian chuyện!”. quay đầunhìn về phía Chiêm Mỗ Tư, nhưng tờ xét nghiệm trong tay cũng rơi xuống trong lúc lôi kéo.

      “A!” Lạc Tích Tuyết kêu khẽ tiếng, vộivàng ngồi xổm xuống nhặt, tuy nhiên cóngười nhanh hơn bước.

      Chiêm Mỗ Tư nhặt lên tờ xét nghiêm, ngẩng đầu tin nhìn về phía Lạc Tích Tuyết:“Em mang thai?”

      Chương 250: Nghĩ tới việc ly hôn với ? đừng có nằm mơ!
      edit: Fannie93


      Chiêm Mỗ Tư nheo lại tròng mắt, nhìn chăm chú vào Lạc Tích Tuyết, tròng mắt đen u ámnhư vực thảm có thể nhìn thấu linh hồn, trựctiếp chỗ sâu nhất trong lòng.

      “Em mang thai?”

      như bắt được tia hy vọng, dùng sức giữ chặt hai vai Lạc Tích Tuyết.

      Trái tim Lạc Tích Tuyết chợt ngừng, sắc mặt thoáng chống tái nhợt.

      Khóe môi Chiêm Mỗ Tư nâng lên nụ cười : “Em mang thai con của , đúng ? Em có cốt nhục của đúng ?”

      Lạc Tích Tuyết rũ mắt xuống, che giấu hốthoảng trong mắt, liều mạng thở gấp để mình trấn định lại.

      ràng an bài tốt tiết mục, hề nghĩ tới bị Chiêm Mỗ Tư phát tờ xét nghiệm bệnh viện của .

      “Tích Tuyết, em theo , biết em trốnkhông thoát khỏi đâu, em có cốt nhục củaanh, còn muốn rời sao?”. Chiêm Mỗ Tư vui thích cười , tâm tình lập tức thả lỏng rất nhiều.

      kéo tay Lạc Tích Tuyết, muốn đưa tớixe của , Lạc Tích Tuyết vẫn để cho dắt tay, đến lúc tới cửa xe, đột nhiên rúttay về, tránh khỏi .

      “Sao vậy, Tích Tuyết? cùng em bệnh viện, được ?”. Chiêm Mỗ Tư khônghiểu sao lại làm vậy, thanh nhàng.

      “Chiêm Mỗ Tư”. Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía , hai tay nắm thành quyền chặt, như lấy toàn bộ hơi sức, rốt cuộcnói ra mấy chữ: “Đứa bé này, phải của ! !”

      “Em cái gì?”. Chiêm Mỗ Tư như bị sétđánh, khiến người ta khiếp sợ ngay tại chỗ phản ứng kịp.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi dưới, sắc mặt táinhợt tới cực điểm, hết sức lấy lại nướcmắt, trở về bên người Lãnh Khinh Cuồng, nắm cánh tay của : “Đứa bé là của ấy! !”

      “Em, các người”

      Chiêm Mỗ Tư nhìn Lạc Tích Tuyết, nhìn lại Lãnh Khinh Cuồng chút, lửa ghen tràn ngập hốc mắt .

      thở gấp, cảm giác mình muốn nhanh thởkhông được, như bị ai đó dùng sức bóp cổ, sắc mặt xanh trắng.

      tin, nhất định là em lại gạt anhđúng ? Ngày ngày em cùng với ,làm sao có thể mang thai con của ta, nhấtđịnh là em lừa ! !”. gào thét lên, hoàn toàn thể tin.

      Lạc Tích Tuyết đè nén tâm tư của mình, khóachặt tròng mắt của , cười lạnh :“Đúng, Chiêm Mỗ Tư tôi lừa , đứa bé này chính xác phải của , còn nhớ rõbữa tiệc đếm đó tôi đột nhiên biến mất rồisao? Lần đó tôi liền cùng Lãnh Khinh Cuồng ở cùng chỗ, lúc đó là thời điểm mang thai đứa bé này.”

      Lần đó nghe được chính miệng TốngKhuynh Vũ mang thai con của Chiêm MỗTư, mình tới quầy bar, vừa vặn gặpLãnh Khinh Cuồng, mặc dù bọn họ có gì xảy ra, nhưng Chiêm Mỗ Tư đưa về,đứa bé này là lúc cùng Chiêm Mỗ Tư triềnmiên mà có, chỉ là lừa gạt Chiêm Mỗ Tư, là của với Lãnh Khinh Cuồng, ChiêmMỗ Tư có cách nào nghi ngờ được rồi.

      “Em mang thai con ta?”. Chiêm Mỗ Tư chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, đầu của như muốn nổ tung, đau xót tràn đầy.

      “Đúng, tôi mang thai con của ấy, nhưng ra là tôi phản bội , tôi phải tốt”. Lạc Tích Tuyết thừa nhận, hai vai khẽ run, thanh nghẹn ngào: “Cho nên,quên tôi .”

      Chẳng biết lúc nào, bầu trời bắt đầu có mưa , khí u tĩnh xen lẫn tiếngkhóc của Lạc Tích Tuyết, khí nhưngưng lại.

      Chiêm Mỗ Tư năm chặt tay, hai mắt đầy đaukhổ cùng hận ý, cắn răng : “Coi như em mang thai con của ta, vậy sao? Em cũng định bỏ rơi sao? Em phải làm thế nào với , muốn biến thành đồ bỏ rồi vứt luôn sao? Vì đứa bé này?”

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, che lại nước mắt:“ xin lỗi.”

      Chiêm Mỗ Tư đau đớn, đau đến mức chạm vào ngực ho .

      Tuyệt vọng hung hăng bóp chặt , dườngnhư muốn xé thành từng mảnh rồi cắnnuốt.

      Con ngươi co rút nhanh, thể tiếp nhận hô to: “ xin lỗi? muốn lời xinlỗi của em làm cái gì? Em cùng ngườiđàn ông khác có đứa bé, vứt bỏ chồng mình,Lạc Tích Tuyết, chưa bao giờ biết em là người phụ nữ ác độc như vậy! !”

      mặt Lạc Tích Tuyết bắt đầu có nướcmắt, lần này sao có thể kiềm được, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.

      xin lỗi, xin lỗi”. lần nữa xin lỗi, kiên trì : “ quên tôi .”

      Bọn họ đều cần khởi đầu mới, có lẽ việc Tống Khuynh Vũ xuất , chính là trời cao cho biết, tình của bọn họ tới đâu.

      giao mình cho Lãnh Khinh Cuồng, chính là muốn cho biết, giữa bọn họ thể nào quay lại xưa, cần cho mình hi vọng, cũng cần cho Lạc ThiênUy hi vọng.

      Giữ lại đứa bé này, là giới hạn lớn nhất của , khiến cho bọn họ chia lìa, đế chobọn họ trôi qua bình thường chút.

      “Quên em?”. Cổ họng Chiêm Mỗ Tư rútchặt, tức giận trợn mắt nhìn , đáy mắt mang theo hận ý : “Lạc Tích Tuyết, em cho rằng tùy tiện mấy câu xin lỗi này, chảyvài giọt nước mắt, liền đuổi được dễ dàng sao? chấp nhận, chết cũngkhông chấp nhận, em cùng kết hôn, cũng chỉ có thể sinh con cho , tại sao vì con người đàn ông khác, em lại rời khỏi …. đồng ý, đồng ý! ! !”

      Thân thể như bị rơi xuống hầm băng vậy, lạnh lẽo cứng ngắc ghê tởm, chỉ cần vừa nghĩ tới Lạc Tích Tuyết cùng ly hôn, mang theo con của người khác, đến nơi thể gặp lại nữa, tim của như bị rơi xuống vực sâu.

      thể mất , nhưng tuyệt đối lấy, có bất kì chuyện nào có thểkhiến bọn họ chia lìa! !

      Lạc Tích Tuyết chỉ khóc, trong lòng cũng rấtkhổ sở, nhưng lại lựa chọn nào khác.

      cách nào làm cho con của mình, vềsau ra đời đối mặt với người khác, biết bố mẹmình là chị em ruột, muốn con mình bị đối xử ác độc, muốn bị chỉ trỏ.

      cùng Chiêm Mỗ Tư sai lầm nhiều nămnhư vậy, chẳng lẽ lại tiếp tục sai lầm sao?Lan tràn tới đời sau, để cho bọn họ đeo tội ác của hai người?

      Cái này gọi là nhẫn tâm sao?

      Tất cả sai lầm, tội ác, liền biến khỏi , chịu nổi, muốn tiệp tục nữa.

      “Lạc Thiên Uy, nếu như tôi, quên tôi thôi! ! coi như là thành toàn chotôi! !”. Lạc Tích Tuyết rưng rưng ngẩng đầu lên.

      “Thành toàn cho em?”. Chiêm Mỗ Tư lạnhlùng cười tiếng, kéo ra nụ cười giễu cợt:
      “Vậy có thể quan tâm tới sao?”

      Tay trái dùng sức bấm chặt cằm của , dường như muốn bấm bể cằm : “, em có ý định muốn rời khỏi đúng ? Em có đứa bé này, quan tâm tới nữa?đúng ! ?”

      “Đau!”. Lạc Tích Tuyết bị đau cau mày, đưa tay dùng sức giãy giụa.

      Đột nhiên, Chiêm Mỗ Tư buông cằm ra, dùng sức kéo vào trong lòng ôm chặt lấy,đưa trán chạm vào , mặt đối mặt nhìn chằmchằm vào , trầm êm ái : “Em định ly hôn với ? Đừng nằm mơ, cả đời cũng thể”

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc đẩy an ra: “ChiêmMỗ Tư, điên rồi sao? Tôi đây là con của Lãnh Khinh Cuồng.”

      “Đứa bé này là của ! !”. Sắc mặt tái nhợt của Chiêm Mỗ Tư điên lên, cắn răng, mắt đỏ nhìn chằm chằm vào : “ rồi, em là của , vĩnh viễn là của ! ! ! bất kể xảyra chuyện gì, em đừng nghĩ tới chuyện bỏ ra! ! coi như em mang thai con người khác, đó cũng là của ! !”

      Lòng của đau, đau đến mức muốn nổ tung.

      Chỉ cần nghĩ tới người phụ nữ nhất,lại mang thai con người đàn ông khác, timcủa như bị xé rách ra, máu đầm đìa chảyra.

      Chỉ là đau như vậy, so với việc mất , vẫn còn trong phạm vị chấp nhận được.

      tuyệt đối thể mất , dù là cômang thai con người khác, cũng nhận,chỉ cần cam tâm tình nguyện về sau ở cùng với .

      Chiêm Mỗ Tư chợt ho khan mãnh liệt, hokhan hồi, giống như muốn đem phổi ra ngoài vậy, từ khóe môi trắng bắt đầu có máu tươi.

      “Chiêm Mỗ Tư, sao vậy hả?”. Lạc TíchTuyết trong lòng vừa kéo, nhất thời khẩn trương, lập tức vịn thân thể yên củahắn.

      Chiêm Mỗ Tư trong lòng vui mừng, lao vào ôm lấy : “Tích Tuyết, biết ngay, em vẫn thích đấy! ! em để ý tới đúng ?”

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, còn kịp trảlời, chỉ thấy Chiêm Mỗ Tư ho kịch liệt.

      Máu từ khóe môi chảy ra, chảy xuống cằm tái nhợt, mắt đỏ thẫm, chảy xuống áo sơ mi của .

      Lạc Tích Tuyết nhịn được khóc, trong lòng bất chợt níu chặt, phải quá tàn nhẫn với sao?

      Cũng vì đề nghị muốn ly hôn với , ho ra máu sao?

      Có lẽ nghĩ rằng có thể thừa nhận ranh giới cuối cùng, có lẽ sựyêu rất nhiều, thể rời bỏ , có lẽ cũng có nỗi khổ tâm.

      Đủ mọi ý nghĩ trong đầu Lạc Tích Tuyết xẹtqua, trong lòng của kinh hoàng, ảo não, tự trách rồi đến gấp gáp.

      Vậy mà, quyết định, chuẩn bị chân tướng của đứa bé cho Chiêm Mỗ Tư, chợt giọng nữ lanh lảnh ở phía sau vang lên.

      “A! Chiêm Mỗ Tư, làm sao vậy?”. Là Tống Khuynh Vũ, giày cao gót tới,nghiễm nhiên coi mình là phu nhân của Chiêm Mỗ Tư, tới trong ngực Chiêm Mỗ Tư, vừa gấp gáp vừa ân cần.

      “Chiêm Mỗ Tư, làm sao lại ho ra máu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”. Tống Khuynh Vũ đẩy Lạc Tích Tuyết ra, ôm Chiêm Mỗ Tư,ánh mắt chất vấn dừng người của Lạc Tích Tuyết cùng Lãnh Khinh Cuồng: “Nhấtđịnh do hai người hãm hại chồng tôi, tôi cảnhcáo các người, tránh chồng tôi xa chút! !”

      Lạc Tích Tuyết khỏi tức cười, sắc mặttái nhợt, tức giận quay đầu .

      Chiêm Mỗ Tư muốn đuổi theo , lại bị TốngKhuynh Vũ ngăn lại, mềm mại ômanh: “Chiêm Mỗ Tư, cái loại đàn bà bẩn thỉuđó đáng để thích, theo em về nhà , em làm nhiều món thích đấy.”

      Lãnh Khinh Cuồng ở bên kia nhìn nổi nữa, tốt bụng đẩy bả vai Tống Khuynh Vũ:“ cần mở miệng gọi chồng ngọt như thế, người ta còn chưa ly hôn đấy? coi như muốn cướp chồng người khác, cũng phải chờ bọn họ làm xong thủ tục rồi ! !”

      là ai? Nơi này đến phần sao?Chồng tôi còn chưa tôi, làm cái gì?”. Tống Khuynh Vũ trừng mắt, giận dữ mắng mỏ.

      Nhưng khi quay đầu tìm Chiêm Mỗ Tư,lại phát thấy ? bốn phía tìm kiếm, Lạc Tích Tuyết cũng thấy đâu?

      Hai người bọn họ cùng nhau biến mất?!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :