1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 219: Cả đời đừng hòng tránh tôi.
      Editor: Trâm Trần

      Lạc Tích Tuyết ngẩng mặt nhìn , bi phẫnnói:”Vậy còn ? thiết kế hãm hại tôicùng Vũ Trạch, lại giết Hàn Diệp Thần, tôi nên hận sao? Tôi sao long nguyện ý gả cho người máu lạnh tuyệt tình tànkhốc như đây?”

      Lạc Tích Tuyết đem bi thương tích tụ trong longthổ lộ hết ra ngoài.

      Khi nhận được tin tức về cái chết của VũTrạch, rất đau long, bây giờ xác nhận lại phải Chiêm Mỗ Tư làm nhưng cũngkhông thoát khỏi liên quan.

      có cách nào giết để báo thù cho Vũ Trạch, thể làm gì khác hơn là đểcho mình thoát khỏi , nhưng năm lần bảy lượt đều bị bắt trở về, cũng bức trở thành vợ của .

      “Tích Tuyết, tôi từng hỏi em, nếu như bọn họkhông có chết, em gả cho tôi sao? Đáp án đó em còn nhở ?”

      Chiêm Mỗ Tư nắm lấy cổ tay mịn màng của kéo đến bên cạnh mình, nguy hiểm híp mắt hỏi.

      Mặt Lạc Tích Tuyết liền biến sắc.

      “Tích Tuyết, nếu như tôi có giết Tiếu Vũ Trạch cũng có giết Hàn DiệpThần em đồng ý gả cho tôi sao?”

      Ngày đó gió biển thổi phất phơ, ôm bước lên boong tàu, cúi đầu hỏi , đáy mắt lóe chútlệ quang.

      biết” lạnh lung thản nhiên trả lời.

      Coi như có giết Hàn Diệp Thần cũngkhông có giết Tiếu Vu Trạch, cũng cónghĩ đến việc cùng kết hôn, cùng căn bản là người của hai thế giới.

      Chiêm Mỗ Tư dùng sức nắm lấy cằm của , để cho nhìn thẳng vào mắt tức giận :

      “Coi như bọn họ chết, cũng đếnphiên em . Tích Tuyết, tôi rồi, cuộc đời này của em định sẵn là người phụ nữ của tôi, mặc kệ em có hận tôi hay , cư xử với tôi lạnh lung thế nào chăng nữa, em chỉ cóthể cả đời ở lại bên cạnh tôi, nơi nào cũng thể !”

      muốn ly hôn!” ánh mắt Lạc TíchTuyết thoáng qua nhất mạt đau đớn.

      “Cả đời cũng đừng nghĩ đến!” cắn chặt hàmrăng kiên định .

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy còn hy vọng,trong long hồi co rút đau đớn, thiếu chútnữa ngã nhào đất.

      Ai ngờ Chiêm Mỗ Tư tiến lên tay nắm lấy eo của đem vác vai ném vào trong ghế xe của .

      vô lực giãy giụa, cảm thấy ở cổ có chút đauxot, trước mắt tối mảnh cái gì cũng biết.

      Thởi điểm Lạc Tích Tuyết mở mắt lần nữa, thấy mình ở trong căn phòng quen thuộc, chỉlà than lạnh lẽo vô cùng, làm cho cảmthấy rất thoải mái, cúi đầu mà xem xét, khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt.

      cả người trần truồng nằm ở giường, người chút quần áo che đậy, từ cổđến chân, cơ hồ mỗi tấc da thịt, cũng đầy những dấu hôn lớn , máu ứ đọng sưng đỏ.

      Lạc Tích Tuyết cau mày nỗ lực chống đỡ thân thể ngồi dậy, mới vừa hoạt động chút côliền cảm thấy cảm giác đau đớn truyền đến,mãnh liệt như vậy, cần phải cũng biếtlà kiệt tác của ai rồi.

      "Em tỉnh rôi?” Bên cạnh giọng băng hàn thấu xương đột nhiên vang lên, Lạc Tích Tuyếtkhông có nghe gì, chỉ cảm thấymột cỗ dòng nước lạnh thổi vào cổ .

      "Ừm." Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, theo bản năng sờ sờ phần cổ của mình, nơi đó đau nhứckịch liệt, làm cảm thấy trận hôn mê: " đánh tôi bất tỉnh?"

      "Oán trách tôi sao?" Chiêm Mỗ Tư ở bên cạnh ngồi xuống, đột nhiên vươn tay đem LạcTích Tuyết ôm ở trong lòng ngực mình.

      Lạc Tích Tuyết đối với Chiêm Mỗ Tư' như vậy, cảm thấy có chút bi ai, oán hận? có thểkhông oán hận sao? phải lại bị mang về nhà tù sao!

      Chiêm Mỗ Tư tức thời cúi người, chiếc lưỡi cực kỳ thân mật liếm qua vành tai của Lạc Tích Tuyết, lại đem chúng ngậm vào trong miệng, thanh mang theo trầm thấp giọng : "Tích Tuyết, thân thể của em rất thơm, tôi nhẫn nhịn ngừng muốn em nhiều lân hơn!Em phải trách tôi chứ?"

      tháng có muốn , khó tránh khỏi có chút khống chế được, nhất là mới vừa rồi muốn cùng ly hôn, càng làm cho ngừng tức giận, kịp chờ đợi muốn phải có .

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run rẩy, đôi môi bắt đầu trắng bệch, nhưng vẫn nỗ lực điều chỉnh hô hấp của mình, cười lạnh : " muốn thìcứ làm , dù sao cũng là lần cuối cùng, tôi nhất định có cách thoát khỏi "

      Lời của còn chưa kịp xong, cảm thấy bàn tay Chiêm Mỗ Tư từ phía sau nắm trước ngực đẫy đà của , thởi điểm kịp kêu lên tiếng, cố ý dùng móng tay tà ác cọ xát đỉnh ngực chút, than thể LạcTích Tuyết lập tức theo bản năng kinh hãi mộtchút.

      Đôi mắt ngày càng sâu hơn, như dưới màn đêm mênh mông bát ngát tĩnh mịch, đặt lên tầng tà ác mờ mịt sương mù, khí nóng phun lên vành tai của , giống như Satan từ địa ngục đến: "Tích Tuyết, làm thế nào bây giờ? Tôi muốn trừng phạt em, mới có thể làm cho emvĩnh viễn nhớ, em là thê tử của tôi rồi, từ nay về sau cả đời cũng thể thoát khỏi tôi?"

      "Tôi muốn, Chiêm Mỗ Tư, bỏ qua cho tôi ." Lạc Tích Tuyết kháng cự, sau lưng dính sát vào lồng ngực nóng rực của người đàn ông cơ hồ phải bốc cháy lên.

      biết lần này giận , mỗi lần càng tức giận liền biểu được lãnh mị, đây làdấu hiệu trước cơn giận dữ, ý nghĩa cũng sắp có cuộc bão tố.


      Chiêm Mỗ Tư than tiếng, tay nắmlấy cằm của , buộc phải nhìn vào mắt của : "Tích Tuyết, em là người phụ nữ duy nhấtcủa cuộc đời tôi, tôi khát vọng em rất lâu rồi, vất vả mới làm cho em gả cho tôi, em cảm thấy tôi bỏ qua cho em sao?"

      Lạc Tích Tuyết cố nén cằm bị bóp đến đau đớn, bi ai kêu lên: "Vậy muốn như thế nào, rốt cuộc muốn như thế nào, mới bằng lòng bỏ qua cho tôi?"

      "Mặc kệ như thế nào, tôi đều thể nào bỏqua cho em, càng thể nào ly hôn với em, em đừng vọng tưởng tôi đồng ý! !" câu của Chiêm Mỗ Tư, phá vỡ tất cả hy vọngcủa .

      Lạc Tích Tuyết còn kịp đau lòng, ChiêmMỗ Tư' lời gì đè giường,bàn tay lạnh lẽo vuốt ve gương mặt của , giống như hết sức tiếc hận : "Tích Tuyết, emđã là vợ của tôi rồi, vốn là tôi có ý địnhdùng cái loại phương thức này đối đãi với em,nhưng tôi phát trí nhớ của em tốt, tôi ngày nhắc nhở em, em liền quên mất mình là thuộc về của ai, lại vẫnnghĩ tới rời khỏi tôi? Như vậy hôm nay, tôi liền để cho em nhớ tới, nhớ em là người phụ nữ của ai."

      " cần, Chiêm Mỗ Tư, thể đốixử với tôi như vậy!" sắc mặt của Lạc Tích Tuyết tái nhợt, nước mắt từng chuỗi lăn xuống,trong lòng càng bị thấp thỏm lo âu đan vào.

      Lúc này Chiêm Mỗ Tư, giống như là con mãnhthú có chút tình cảm nào, cúi ngườingăn chặn môi , ánh mắt như băng, hận khôngđược đem xé nát ra.
      " cần? ràng, là em tự mình lựa chọnkhông cần dịu dàng." Đôi mắt Chiêm Mỗ Tư đầy lệ khí, giữa hai lông mày càng thêm nổilên bão táp, cắn răng nghiến lợi chống lại khuôn mặt nhắn hoàn toàn mất huyết sắc của , cười lạnh : "Tuyết Nhi, vì để cho em nhớ sâu hơn, hôm nay chúng ta chơi điểm giống nhau thôi."

      " muốn làm gì?" Lạc Tích Tuyết sợ hàm răng đều run lên, sợ hãi giống như là cây dây leo, chặt quấn quanh toàn than , cách nào nhúc nhích cũng cách nào thoát khỏi.

      "Bảo bối, em thử ?" Chiêm Mỗ Tư hướngcô nâng lên nụ cười mị hoặc như Satan,khát máu ý lạnh ngưng tụ ở đáy mắt của .

      nhàng cởi dây lưng bên hông ra, kéo qua tay giơ lên đầu giường, sau đó dùng dây lưng gắt gao đem lấy hai tay của cột vào hướng đỉnh đầu giường

      Lạc Tích Tuyết chợt lắc đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người run rẩy càng thêm lợi hại : " cần, Chiêm Mỗ Tư, nênnhư vậy."

      quả thể tin được, thế nhưng dùng cái phương pháp bạo ngược này đối đãicô? ràng là có người phụ nữ khác, muốn cùng ly hôn có cái gì đúng? Tạisao còn chịu buông tay? Nếu có người phụ nữ kia, ly hôn, thành toàn bọn họ phải tốt hơn sao?

      Chiêm Mỗ Tư kéo khóa kéo xuống, bắt đầu thoát quần áo của mình.

      Lạc Tích Tuyết càng thêm giằng co, giờ phútnày thân thể của bởi vì khẩn trương mà nổi lên phần mê người, bộ ngực rất tròn bởi vìhô hấp dồn dập mà đứng sừng sững bất khuất , khẽ dính tóc đen dính ướt vào thân thể, ánh mắt hoảng sợ như con nai con nhìn , nhưng biết dạng này của chính mình lạicàng làm tăng thêm thú tính của người đàn ông.


      Rất nhanh, Chiêm Mỗ Tư' cởi hết quần áo của mình, bò lên giường, tay chống đỡlấy thân thể, ngón tay thon dài mà tinh xảo hơi lạnh, chậm rãi lau bên mặt của Lạc Tích Tuyết, lúc sau từ mặt chạy đến cổ của , xương quai xanh, trước ngực, bắp đùi, đến mức khôngkhỏi đưa tới cho Lạc Tích Tuyết hồi nổi da gà run sợ.

      "Tích Tuyết, thân thể của em là hoàn mỹ, chỉ cần nhìn em, tôi liền nhịn được đốivới em nổi phản ứng rồi." liếm khóe môimột cái, mắt phượng nguy hiểm nheo lại, giọng đầu độc rồi lại trầm ở bên tai thổi khí nóng.

      "Chiêm Mỗ Tư', buông tôi ra, nên nhưvậy, buông tôi ra, chúng tahãy chuyện!"Lạc Tích Tuyết liều mạng lắc đầu, lòng run rẩy, vẻ mặt vô cùng yếu ớt và hoảng sợ

      Con ngươi che giấu chút đau thươngnào, khóe miệng nâng lên nhất mạt chua chát: " tốt ? Còn phải là muốn cùng tôi ly hôn?"

      Trong mắt của dấy lên ngọn lửa hừng hực, bỗng dưng, cúi đầu, hôn lên cổ trắng nõn của , lại bắt đầu hướng xương quai xanh tiến công, long của Lạc Tích Tuyết đột nhiên vôcùng hoảng loạn, cần, cần cái bộ dáng này, thích cảm giác như thế

      Bị chống cự của , Chiêm Mỗ Tư' thả tayxuống, ôm chặt lấy Lạc Tích Tuyết. chôn đầu vào cổ , hai cánh tay chặt vòngquanh , tròng mắt rơi khuôn mặt sợ hãicủa .

      "Tích Tuyết, đồng ý cả đời ở lại bên cạnh . em, người phụ nữ nhiều chuyện kia nhất định xử lý tốt, được ?"

      " cần, Chiêm Mỗ Tư, chúng ta thểnào!" Lạc Tích Tuyết lắc đầu quay mặt qua chỗ khác, tín nhiệm của đối với biến mất hoàn toàn ngay lúc vừa rồi rồi.

      Trong mắt Chiêm Mỗ Tư tóe ra tia bén nhọn cùng hận ý, lửa giận, chỉ trong nháy mắt bị đốtlên!

      "Em chịu đồng ý, cũng đừng trách tôi đối với em vô tình!" cơ hồ gầm thét ra tiếng, ánh mắt tức giận, tựa hồ giây kế tiếpsẽ phải đem lạc Tích Tuyết xé cá nát bấy.

      Chương 220: Vợ chồng thân mật, là đạo lý hiển nhiên!

      Edit : babynhox

      Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo sắc nhọn như dao của bắn thẳng vào thân thể , LạcTích Tuyết có loại cảm giác hiểu, vừa định há mồm cái gì đó, lại bị Chiêm Mỗ Tư hung hăng chiếm lấy đôi môi đỏ mọng.

      Đầu lưỡi nhanh nhẹn đưa vào thăm dò, để lại chút đường sống, làm cho gần như cách nào thở được.

      có dây dưa ướt át ngày xửa, càng khôngcó chút nhàng an ủi, nụ hôn thô thổgặm nhắm, lửa nóng mãnh liệt.

      Có luồng hơi lạnh lẽo lóe ra từ trong mắt người đàn ông, mà nụ hôn này càng sâu vào hơn, gần như là đánh thẳng tiến vào như vậy, đầulưỡi nóng bỏng ngừng xoay quanh dâydưa , tất cả mùi đàn hương của riêng .

      "Ưm cần" Lạc Tích Tuyết vùng vẫy, lạilàm cho càng đoạt lấy dã man hơn, trong lúc há mồm, gần như la cắn nát môi của .

      môi truyền đến cảm giác đau đớn, vốn là vùng vẫy yếu ớt lại trở nên chịu nổi, thân thể Lạc Tích Tuyết bị Chiêm Mỗ Tư ôm chặt vào trong ngực, lại càng run rẩy dữ dội hơn, chỉcó thể bị ép tiếp nhận người đàn ông tùy ý gặmcắn thấm hút.

      giống như cương thi hút máu, giống như mùi máu tươi của con người mới chính là thứ thích nhất, ngừng cắn nát vết thương đầu lưỡi của , mãi đến khi đầu lưỡi dần dần mất cảm giác, trước mặt bỗng tối sầm, cũng sắp vì thở được mà chết ngất, lúc này Chiêm Mỗ Tư mới buông ra.

      Lúc này đầu óc Lạc Tích Tuyết trống rỗng, sức lực trong cơ thể gần như là bị hút cạn, cảngười mềm nhũn như lá vàng rơi rụng ngã xuốnggiường, ánh mắt trống rỗng có tiêu cự,gần như trong phút chốc như thế, thểxác định mình có còn sống hay .

      Chỉ là còn chưa kịp thở dốc, Bàn tay ma quỷ của Chiêm Mỗ Tư vuốt ve hai chân trắng nõn nhảy cảm của , lực động tác tay lớn đến dọa người, dục vọng trong mắt càng làm cho lòng người hoảng sợ

      " cần, Chiêm Mỗ Tư, đừng đụng tôi!" Lạc Tích Tuyết có chút hoảng sợ muốn kéo bàn tay dao động giữa đùi , tiếc là hai tay của mình bị dây lưng của trói chặt, càng vùng vẫythì chỗ cổ tay càng bị cắt đứt đau đớn, hơn nửa sức của lớn đến dọa người, căn bản là thể nào phản kháng.

      "Chết tiệt, em cứ như vậy kháng cư tôi đụng em sao? Tôi là chồng của em, tôi đụng vào em, làđạo lý hiển nhiên! ! Sao em có thể thích, có thể với tôi ‘ cần ’?" Chiêm Mỗ Tư ôm nỗi hận trừng mắt nhìn , ngón tay văn vêđỉnh mềm mại của , ác ý gây kích thích, lại từ từ dẫn đốt nhiệt tình của .

      "Chiêm Mỗ Tư, được đối với tôi như vậy, ——" Lạc Tích Tuyết kêu khàn cảgiọng, sợ mất lý trí làm ra chuyệnquá phận, nhưng ánh mắt chán ghét và nét mặtkháng cự của , lại càng làm tổn thươnghơn.

      Rốt cục Chiêm Mỗ Tư quyết định thương tiếc nửa, hạ quyết tâm, ngón tay thon dài chút lưu tình nào đâm sâu vào thân thểcủa , động tác ác liệt, khiến cho từng đợt sợ hãi.

      " được, Chiêm Mỗ Tư, được nhưvậy!" Lạc Tích Tuyết đau đớn cắn môi, ngẩngcổ, gào thét ra tiếng: " còn đụng vào tôi như vậy, tôi hận !"

      chán ghét bộ dạng này của , tuy trước kialàm chuyện này hơn phân nửa cũng là épbuộc, nhưng chưa bao giờ làm nhục như vậy, bây giờ bọn họ là quan hệ vợ chồng, còn đối với như vậy, chỉ làm cho càng thêm nhục nhã.

      "Tích Tuyết, chỉ cần có thể giữ em lại, cho dù làhận , cũng có vấn đề gì! Nếu em muốn trả thù! đợi!" Chiêm Mỗ Tư dời ánh mắt nhìn bộ ngực ngừng phập phồngthở gấp của ,chợt sáng chợt tối, miệng phát ra lời hung ác, vô tình, gần như là muốn đâm bị thương.

      Ngay sau đó, đè ép lên, giường lớn bởi vì hai người đè lên nhau mà lõm xuống, ngược lại làm cho thân thể hai người bọn họ càng dính sátchặt chẽ hơn.

      Gần như là thô bạo, cúi người cắn môi của , đầu lưỡi nóng bỏng chui vào trong miệng , lửa nóng xâm nhập vào trong mỗi tấc hươngthơm trong miệng , hơi thở ngông cuồng của người đàn ông liền xông vào tất cả cơ quan cảm giác của Lạc Tích Tuyết.

      Bây giờ chính là dã thú hung dữ khátmáu, toàn thân đều tản ra hơi thở tàn khốcnguy hiểm, tùy thời đều có thể ăn tươi nuốt sống , ăn đến xương cốt cũng còn.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết bất giác run rẩy, việc này đối với còn khó chịu hơn cực hình, cách nào chịu đựng được cách đoạt lấyđiên cuồng như vậy, cũng thể đè nén được kích thích mang tới, đối với thân thể quá mức quen thuộc, mỗi lần đều dễ dàng trêu chọc, có thể kéo dậy nhiệt tình của , mà phản ứng này cũng làm cho càng xấu hổ hơn.

      mệt mỏi nhắm mắt lại, môi lộ ra màu trắng tím, cả người giống như là phải nghênh đón trận tuyết lạnh rơi xuống đột ngột, thân thểkhông thể khống chế được càng ngày càng lạnh.

      Chiêm Mỗ Tư bắt lấy bờ vai , gắt gao nắmchặt, trong lồng ngực tích trữ lửa giận, gần nhưxông lên đến cực điểm nh, nắm lấy cằm của , ra lệnh: " , bảo đảm sau này sẽkhông rời xa , cùng chung sống tốt!"

      Lạc Tích Tuyết gắt gao cắn môi, cho dù sức nắm bả vai và cằm của , gần như có thể vò nát cả người của , nhưng vẫn cố gắng kiên trì , chịu đựng phát ra tiếng nào.

      cho rằng dùng thủ đoạn cứng rắn như vậy, có thể ép khuất phục sao? , tuyệt đối thỏa hiệp với .

      Môi mỏng của Chiêm Mỗ Tư vẽ ra đô cong lạnh lùng, có khó có thể kiềm chế phẫn nộ trong mắt, con ngươi thâm sâu của phát ra này lạnh lẽo, gần như muốn đông cứng cả người Lạc Tích Tuyết.

      "Cho em cơ hội cuối cùng, em tôi, em ly hôn, chỉ cần em đồng ý thu lại lời trước đó, lần này tôi bỏ qua choem." cúi khuôn mặt tuấn tú xuống, cái bóng lớn bao trùm mặt của , vẻ mặt độtnhiên biến thành như ma quỷ làm cho người ta sợ hãi.

      "Tôi , muốn làm?" Lạc Tích Tuyết quật cường, né tránh đụng chạm của ,ngay lúc vừa định cự tuyệt, phát ChiêmMỗ Tư cúi người hôn môi lên vành tai củacô.

      Nụ hôn thô bạo, nhặt rơi lên khắp toàn thân của , muốn ở người , tạo ra tất cả dấu vết thuộc vệ .

      hối hận trước kia mình quá tự tin, quá tin tưởng , căn bản là chưa bao giờ đặt ở trong lòng, nếu còn tiếp tục dung túng như vậy, vô tình né tránh ở bên cạnhhắn!

      nắm hai chân mảnh khảnh của tách ra hai bên, đem nóng bỏng của mình. Cúi đầu xuống, đồng thơi môi mỏng gặm cắn cánh môicủa .

      "A! Đau" Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, haitròng mắt chứa đầy hơi nước, miệng hoảng sợ thở dốc.

      Thân thể của , giống bị cây kim đâmnhập, đau đớn sợ hãi!

      "Xin , thả tôi!" Thân thể nam nữ cách xa chênh lệch, vùng vẫy cuối cùng cũng biến thànhphí công, chỉ có thể nghẹn ngào cầu xin

      "Vì sao khóc? Tôi là chồng của em, chúng talàm loại chuyện này là đạo lý hiển nhiên, vì sao em lại tình nguyện? Vì sao?" Tay của Chiêm Mỗ Tư xoa gương mặt , ngón tay dính nước mắt của , ánh mắt nặng nề u ám.

      Chương 221: dùng thân thể trao đổi tự do.

      Edit : babynhox

      Nước mắt trong mắt Lạc Tích Tuyết như sóngtrào mãnh liệt, gần như là giữ được, nước mắt run rẩy rơi xuống, giọt, hai giọt, lên ngón tay bóp chặt cằm dưới của Chiêm Mỗ Tư .

      Con ngươi Chiêm Mỗ Tư vừa sâu vừa tối, môinóng lập tức đè xuống, hút mạnh lên nước mắtcủa , loại dịu dàng mang theo kiềm chế nhưcó như , từ từ an ủi từng chút .

      Trong phút chốc Lạc Tích Tuyết liền mê mang, dịu dàng như vậy, cùng với người đàn ông hung hãn tàn bạo kia hoàn toàn là hai người,nhưng chóp mũi ngữi được mùi hương ràng lại nhắc nhớ , đó là mùi của , chính làhắn, cho tới bây giờ cũng có thay đổi.

      "Thả tôi." nghẹn ngào ngừng, giọngnói mang theo sợ hãi căng thẳng.

      "Chúng ta cũng phải lần đầu tiên làm, cần căng thẳng như thế, thoải mái!"Chiêm Mỗ Tư cúi đầu, hôn môi lên tóc ngang trán của , ánh mắt sắc bén do dự ở ngườicô, hô hấp trong veo ràng lượn lờ tới, từngtiếng hít thở giống như biến thành sợi rấtmềm dẻo, thực tế da thịt và thần kinh của lạibị tách rời tàn nhẫn.

      Mười ngón tay thon dài trắng nõn của Lạc Tích Tuyết nắm chặt góc giường, vì dùng sức mà đầu ngón tay trở nên trắng bệch, chỗ cổ tay bị trói mà hình thành vòng tròn màu tím, đau đớn khó nhịn, thân thể càng trở nên nóng bỏng hơn.

      cau chặt hai hàng lông mày, thân thể trải quađau đớn bị xé rách lần nửa. Nhưng mà, khác với trước kia, cho dù dùng sức đụngchạm thế nào, cũng phát ra tiếng nào.

      Cách trừng phạt như địa ngục này, khiến cho trải qua chuyện đời tới nay, đau đớn giườngnhư vậy là lần đầu, thậm chí so với lần đầu tiên còn đau hơn gấp mấy lần, thân thể bị cấu xénhiều lần, sau đó lại bị đụng chạm xé mở, mộtlần lại lần xé mở, cả đêm là động tác lặp lại như vậy.

      Nhưng vẫn cắn chặt môi, rên mộttiếng, giống như tượng gỗ cảm giác, lòng chỉ hy vọng nhanh chóng kết thúc cơnác mộng này.

      Kết thúc , coi như là hoàn thành xong, trướckhi rời khỏi , nhất định phải trải qua lần đau đớn.

      Chỉ cần vượt qua, có thể thoát khỏi rồi.

      103, 104, 105 Ở trong lòng ngừng đếm từng con số.

      Tối tâm trong đáy mắt Chiêm Mỗ Tư càng ngày càng đậm, gần như là thể khống chếra sức sâu hơn, rơi vào mềm mại của .

      "Tích Tuyết, em, đời này em đừng mơ rời khỏi !" dựa vào bên tai , hơi thở thô gấp, giọng khàn khàn gợi cảm xa hoa,mê hoặc lòng người.

      Ngay sau đó, đột nhiên rút nóng bỏng ra khỏi người , lật chuyện thân thể lại, vào từ phía sau .

      Rốt cuộc Lạc Tích Tuyết nhịn được ngẩng đầu lên, tóc đẹp tung bay về phía sau,thân thể cũng cong lên về phía sau, lộ ra cáicổ nõn, mắt sáng nửa mở, càng thêm quyến rũ,Xinh đẹp động lòng người, loại mềm mạiđáng tên khiến cho Chiêm Mỗ Tư càng thêm điên cuồng.

      Mùi hương trong căn phong xa hoa rất lâu cũngkhông tan ra.

      Suốt cả đêm, Chiêm Mỗ Tư thay đổi các tư thế khác nhau, gần như là ngừng đòi hỏi Lạc Tích Tuyết, mãi đến khi mệt mỏi ngất , vẫn ngừng tấn công, đôi mắt xinhđẹp của luôn luôn tuyệt vọng và trống rỗng,nước mắt ngừng chảy xuống.

      biết người phía vận động đáng sợ này ngừng lại lúc nào, chỉ biết lúc Chiêm Mỗ Tư rút ra khỏi thân thể , đột nhiên Lạc Tích Tuyết có cảm giác giải thoát.

      Như là trải qua cực hình tàn ác nhất thếgiới này, chịu đựng qua, rốt cục cũng giảithoát rồi.

      Chỉ là thân thể của giống như bị xe tải nghiềnnát, toàn thân chỗ nào là khôngđau, muốn ngồi dậy, mặc quần áo vào, nhưngcăn bản là bây giờ ngay cả ngón tay cũng động đậy được, dù hai cổ tay được tự do, nhưng vẫn đọng lại vết ứ vòng tròn kịch liệt vừa rồi.

      Toàn thân chỗ da thịt xanhtím, cũng chỗ nào đau buốtthấu xương, nhất là nơi vườn hoa mềm mại, gầnnhư là đau đến tay chân của sắp rời ra rồi.

      Từng hình ảnh phóng túng vừa rồi trình diễn trong đầu, của cường tráng của yếu ớt,của thô to gào thét của khóc ròng, củahắn dũng mãnh của cầu xin tha thứ, có mộtlúc khác gần như cho là ý thức của mình hỗn độn, phải qua hồi lâu linh hồn tách rờimới có thể trở về lại vào thể xác.

      Chiêm Mỗ Tư chậm rãi cài quần dài, lạnh lùngkhông có quay đầu nhìn lại thân thể mềm mạitrên giường, chỉ có trong con ngươi đen sâu thoáng căng thẳng ỷ của , đúng vậy căng thẳng, bởi vì sợ khi quay đầunhìn thấy ánh mắt căm ghét của Lạc Tích Tuyết, làm cho rơi vào vực sâu đời đời kiếp kiếp cũng trở ra được.

      "Chiêm Mỗ Tư" Lạc Tích Tuyết vẫn giữ tư thế chiếm đoạt vừa rồi, toàn thân cảm giác cuộn thành vòng tròn, tóc dài như tơ lụa mềm mại nghiêng đầu vai , da thịt trắng noãn có ửng hồng tự nhiên, con ngươi lạnhnhạt tĩnh lặng giống như nước biển chút gợn sóng.

      Nghe được tiếng gọi yếu ớt của , Chiêm Mỗ Tư vốn muốn rời khỏi nhưng lại dừng bước, hắnkhông có xoay người, chỉ lạnh lùng đứng ở đó,vẻ mặt u ám phức tạp.

      "Thả tôi rời khỏi ." Hai giọt nước mắt rơi xuống, ánh mắt trống rỗng mà bất lực, nhưnggiọng lại kiên quyết khác thường.

      dùng thân thể trao đổi tự do, biết đêm này, nhất định phải tiếp nhận, cho nên có phản kháng, chỉ vì vẫn hi vọngcầu xin .

      muốn ly hôn, cái ý nghĩ lượn vòng lâu ở trong đâu rồi. Hôn nhân có tìnhyêu hạnh phúc , hơn nửa còn có những người phụ nữ khác, muốn cùng những người phụ nữ khác chia sẻ mộtngười đàn ông, cho dù người đàn ông này , nhưng cũng thể bởi vì vậy mà tiếp nhận .

      Tình trước sau là chuyện của hai người,trong hôn nhân càng thể xuất thêm người khác.

      phải rời khỏi , tiếc toàn bộ giá lớn thế nào cũng phải rời khỏi .

      Thân thể Chiêm Mỗ Tư chấn động, ngực như là bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, ngón tay buônglỏng bên người dần dần nắm chặt, trái tim giốngnhư bị đóng băng, sau đó bị lửa giận làm phun ra, từ từ tan vỡ.

      "Em cái gì?" gần như thể màquay đầu , vẻ mặt cứng ngắc , rất lâu mớinhúc nhíchi cánh môi vài cái.

      Trừng phạt vừa rồi còn chưa chịu đủ có phải ? Vậy mà vẫn với những lời này?Rốt cuộc có hiểu hay , cho dù chết,cũng có khả năng bỏ qua cho ! !

      "Thả tôi rời khỏi , chúng ta ly hôn." Trong mắtLạc Tích Tuyết chưa bao giờ trong suốt, lạnhnhạt nhìn , giọng bình tĩnh.

      mệt mỏi quá, xảy ra nhiều chuyện như vậy, muốn lại cùng tiếp tục lănqua lăn lại nửa.

      Nếu tận mắt nhìn thấy cùng TốngKhuynh Vũ ở cùng chỗ, còn có thể lừamình dối người, lừa gạt mình tiếp tục sốngchung với , mà lúc này biết trong hônnhân của bọn họ còn xuất thêm người, cách nào làm bộ như biết, càngkhông thể dễ dàng tha thứ bội phản trong hônnhân.

      " có khả năng." Chiêm Mỗ Tư cố gắng đè nén lửa giận trong ngực để nó bùng nổ, nhưng lửa giận vẫn lại cuồn cuộn phun ra từtrong mũi của , cắn chặt răng, đểđường lui .

      "Chiêm Mỗ Tư, coi như tôi cầu xin , đượckhông? Thả tôi , chúng ta hơp."Lạc Tích Tuyết hít sâu mấy hơi thở, nhìn hắnbằng ánh mắt ai oán.






      Chương 222: ly hôn được, liền ở riêng !
      Edit: Fannie93


      “Lạc Tích Tuyết, với em rất nhiều lần rồi, em là vợ của rồi, đời này đều từ bỏ em, nếu chết cũng muốn kéo em xuống địa ngục cùng, em trốnkhông thoát đâu, cho nên chuyện em với anhly hôn, tuyệt đối thể nào”.

      Chiêm Mỗ Tư hơi nghiêng, trong mắt có ngọnlửa tức giận khác thường, cái cảm giác bi aithê lương, cơ hồ muốn đem cả người Lạc Tích Tuyết đốt cháy.

      Muốn thả ra, tuyệt đối thể nào,từ cái lúc bắt đầu cùng tuyên thệ trong hôn lễ, cả đời nhất định trốn thoát.

      Lạc Tích Tuyết chợt cảm thấy khó thở, ngực có cảm giác thở thông, khiến khó chịu, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, tầm mắtche hơi nước nhìn về phía , “Tại sao? Tại sao nhất định phải là tôi? có bao nhiêungười phụ nữ, tùy tiệm tìm ai với cũngcó thể,tại sao nhất định phải chọn tôi?”

      Cả người Chiêm Mỗ Tư căng thẳng, chợt đôi môi nở ra nụ cười nhạt, tựa như khổ sở, vừa như tự giễu.

      Tại sao? Tại sao nhất định phải là ? Ngaycả chính cũng biết tại sao? Chẳng lẽ chỉ vì khi còn bé cứu , như thế màthôi, tại sao giờ phút này tim đau nhưvậy?

      cố nén nhìn tới , để cho mình mềm lòng chút nào, xoay người sải bướcđi tới cửa phòng ngủ tới.

      “Chiêm Mỗ Tư, thả tôi ! !”. Lạc Tích Tuyết biết dũng khí từ đâu tới, đột nhiên từ giường nhảy xuống, lảo đạo nằm rạpbên người Chiêm Mỗ Tư, thanh níu lại áo của , lệ rơi đầy mặt mặt đất bò tới khẩn cầu : “Van cầu , đồng ý , Chiêm Mỗ Tư, coi như tôi van ”.

      Chiêm Mỗ Tư mím chặt môi, cảm thấy thân thể rét lạnh từ trước đến nay chưa từng có, thân thể cứng ngắc như được điêu khắc,muốn mở miệng cười to, lại phát căn bảnmình có hơi sức để động vào khóe môi.

      thế mà dám khẩn cầu , chỉ vì muốn làm vợ của , muốn cảđời cùng với .

      Tim, theo động tác của , lần nữa hung hăng vỡ ra thêm vết thương.

      “Tích Tuyết,em tốt nhất nên biết ràng chuyện, thả em, vĩnh viễn ! ! bất kể xảy ra chuyện gì, đềumuốn em biết, đời này, muốn chỉ em”. chợt cúi người, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc chống lại mắt , thanh có chút chậm rãi,nhưng uy nghiêm vẫn như cũ lộ ra.

      Lạc Tích Tuyết khóc như mưa, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, mãnh liệt lắc đầu,đem môi cắn nát, trong miệng mảnh mùi tanh.

      Muốn giãy dụa né ra, thân thể lại khôngcó chút hơi sức nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chiêm Mỗ Tư ôm từ mặt đất lên, đitừng bước hướng phía giường lớn nớibọn họ hoan ái vô số lần.

      ôm trở lại giường, săn sóc kéo chăn cho , động tác êm ái như là vợ chồng ân ái duy nhất đời này.

      Với những động tác này, Lạc Tích Tuyết có lực phản kháng, chỉ là cặp mặt trợn to hoảng sợ nhìn , theo ngón tay mỗilần đến gần, thaan t hể của cũng khỏi run rẩy lần.

      chịu nổi, bị người đàn ông này làm đồ chơi, còn phải đối với chuyện anhcùng người tình làm thế mà phải thờ ơ, , người có máu thịt, tại sao có thể thờ ờ nhìn chồng mình với phụ nữ ở ngoàinhư thế, dối trá như thế, làm được!

      Sắc mặt Lạc Tích Tuyết trắng bệch, thân thểcứng ngắc mặc loay hoay, rồi lại mở miệng được: “Tôi khôngthể tiếp tục như vậy nữa rồi, cưới người phụ nữ khác ”.

      Chiêm Mỗ Tư chậm rãi xuống hàng lôngmày, tự chủ lại nếp uốn lên, toétmiệng, gương mặt lộ ra tia lạnh: “ khuyên em sớm cắt đứt ý nghĩ này , ChiêmMỗ Tư đời này, chỉ biết có 1 người đó, đóchính là em!”

      xong câu cuối cùng này, Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng đứng lên, cũng quay đầu rờiđi khỏi phòng ngủ.

      “Ầm!”. Cửa phòng bị đóng nặng nề, thân thểLạc Tích Tuyết chậm rãi co rúc, đôi tay ôm chặt hai chân, cả người chôn dưới chăn đen như mực.

      Đôi mắt đẫm lệ khóc khô, thân thể cũng đãđau chết lặng, nhưng cảm giác đau lòng cũng tăng lên chút xíu, còn có tia uất ức cùng tuyệt vọng ở đáy lòng từ từ lên.

      thủy chung chịu buông ra, cho dù hạ thấp mình cầu xin , cònkhông muốn thả ra, chẳng lẽ thậtmuốn hành hạ cả đời mới cam tâm sao?

      hoài niệm những ngày ở Trung Quốc,rất nhớ người thân cùng bạn bè của , ở chỗnày đơn mình, người nào cũngkhông nhận ra, cho dù bị uất ức, cũng chỗ nương thân.

      Lúc nào mới có thể có tự do chân chính,giống như , có hạnh phúc bình thường của mình, theo đuổi tình cùng hôn nhân của , mà phải áp đặt lênngười .

      Chờ khi Lạc Tích Tuyết khóc mệt, ngủ,lần nữa mơ mang tỉnh lại, tròn ngày.

      tỉnh rồi sao?”. Chiêm Mỗ Tư ngồi ở bên giường , thấy tỉnh lại cúi người, đến gần .

      Lạc Tích Tuyết yên lặng gật đầu, bản năngtránh khỏi, có chút thích ứng vừa tỉnh lại nhìn thấy .

      “Nghỉ ngơi tốt rồi sao?”. Chiêm Mỗ Tư vì cômà pha chè, đỡ thân thể dậy, để uốngxong.

      “Ừ”. Lạc Tích Tuyết đáp tiếng, nhìn thấyánh mắt nóng bỏng của Chiêm Mỗ Tư rồinhảy xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt.

      Lúc trở lại phòng ngủ, bàn ăn bày đầy đủ các món ăn.

      “Em ngủ ngày đêm, đói bụng rồi hử, tới đây ăn chút !”. Chiêm Mỗ Tư kêucô ở bên mình ngồi xuống.

      Lạc Tích Tuyết có kháng cự, có chút đói bụng, ngồi ở trước bàn ăn, thanh ăn buồn bực.

      Chiêm Mỗ Tư vẫn ngừng vì mà gắp thức ăn cho , phân phó cho ngườigiúp việc, đối với Lạc Tích Tuyết ăn uống bình thường phải chú ý phối hợp điều dưỡng,tuyệt đối thể xảy ra cái gì may!

      muốn mang thai con của bọn họ, sinh hạ đứa con của bọn họ.

      “Chờ em ăn xong, dẫn em ra ngoài dạo, em muốn đâu?”

      Ngón tay ấm áp của Chiêm Mỗ Tư vuốt ve gò má mềm mại của , cảm xúc thích buông tay, dịu dàng dụ dỗ .

      Thấy Lạc Tích Tuyết lâu trả lời ,đầu ngón tay dời xuống cằm dưới của nâng , để cho con người trong suốt lộ vẻsáng ngời của nhìn thẳng tròng mắt lành lạnh lại kiên cường, để cho hiểu toàn thế giới vẫn kiềm hãm được cứ trầm mê.

      Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt cắn môi, rốt cuộclấy dũng khí :

      “Tôi muốn trở về Trung Quốc, có thể ?”

      Nếu đồng ý cùng ly hôn, nhưvậy, để cho cách xa cũng được, chỉ cầnđừng cho tận mắt nhìn thấy cùng những người phụ nữ khác ở chung chỗ, tiếp thu nổi.

      Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư đột nhiên cứng đờ, thay đổi dịu dàng véo vào cằm dưới của , hơi híp mắt :

      “Em cái gì?”

      Lòng bàn tay Lạc Tích Tuyết nắm quyền,ngước mắt nhìn thẳng mắt : “ được sao? Tôi chỉ muốn trở về Trung Quốc, gặpbạn bè trước đây của tôi, thế này cũng khôngđược sao?”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 223: Giao dịch vô sỉ, cuối cùng cho tôi lần.
      Edit: Fannie93


      được. Bây giờ còn đúng lúc”.

      Mắt đen thâm trầm của Chiêm Mỗ Tư nhìn , lòng còn có định xuống, khi rời rất khó để tiến hành khống chế. Cho nên, căn bản phải thời điểm này.

      Mặt Lạc Tích Tuyết như mặt đưa đám cúithấp, biết nên đề cập với , ra cũng chỉ đau lòng thêm phần mà thôi.

      “Em cũng mệt mỏi ròi, nghỉ ngơi tốt !”

      Chiêm Mỗ Tư bế trở lại giường, giúp đắp chăn, lẳng lặng nhìn chăm chú vào .

      Lạc Tích Tuyết nghiêng mặt sang bên, giọt nước mắt nhớ nhung lặng lẽ rơi xuốngbên quai hàm.

      muốn về.

      Hai người lẳng lặng cũng gì nữa,Chiêm Mỗ Tư nhìn chăm chú vào ánh mắt cóchút thất vọng của Lạc Tích Tuyết, tay bốc lên.

      Thứ muốn chính là trái tim , trái tim cũng người , cho dù bây giờanh là chồng , là người thân cận nhất củacô, tim của cũng có cho .

      Lòng chợt đau, chỉ cần ngày côkhông đem trái tim giao cho , cũngđừng nghĩ đến việc rời khỏi !

      bỗng chốc đứng lên, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

      tiếng xe kẽo kẹt, dừng ở bên đường, cửa sổ theo xe hơi từ từ hạ xuống, trong xe có hai người.

      là Chiêm Mỗ Tư, là Tống KhuynhVũ.

      Chiêm Mỗ Tư lúc này câu cũng , vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía trước, đôi tay nắm chặt tay lái, cỗ tức giận từ trongmắt tản ra.

      Tống Khuynh Vũ biết tức vì chuyện gì, lo lắng thỉnh thoảng liếc nhìn qua , lòng ngừng trầm xuống.

      khí trong xe rất nặng nề, cho đến khilái tới khách sạc, hai người thuê phòng đivào.

      Tống Khuynh Vũ từ phía sau ôm eo của Chiêm Mỗ Tư, ngón tay thon dài vòng chắcanh, mặt xinh đẹp dán chặt sau lưng .

      “Này, xin lỗi!”. nhàng lời xinlỗi.

      Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng cười, “Bây giờ xin lỗi còn có tác dụng gì ? ấy đãbiết! biết điều cấm kỵ nhất của tôi, chínhlà để cho ấy biết tồn tại của ! !”

      “Này, xin lỗi, em bảo đảm, lần sau tuyệt đối !”. Tống Khuynh Vũ lập tức xin lỗi , gương mặt tuyệt mỹ lên tia bi ai.

      Lần đó ở tiệc cưới, nhịn được tìm Lạc Tích Tuyết, hoàn toàn là do uống rượu, lòng quá đau quá tức giận! !

      người đàn ông kết hôn, nhưng dâu cũng phải , nhìn thấy bọn họ tìnhcảm giao tiếp với khách, khiến sao khôngghen tỵ chứ.

      Vốn tất cả đều là thuộc về , là LạcThiên Uy ròng rã ba năm, cùng vượt qua thời gian u tối nhất trong cuộc đời , tạisao Lạc Tích Tuyết vừa xuất , phảitừ bỏ? !

      Người phụ nữ kia, ta căn bản cũng khônglàm gì, tại sao có thể được Chiêm Mỗ Tư sủngái như vậy? phục, mới có thể tìm ấy, nhưng nghĩ tới chuyện, đêm đóLạc Tích Tuyết lại theo dõi Chiêm Mỗ Tư, nhìn thấy bọn họ chung với nhau, cũng vìthế mà đưa ra ly hôn.

      “Lần sau? còn dám lần sau sao!”. Chiêm Mỗ Tư thanh nắm lấy váy Tống Khuynh Vũ, ánh mắt tức giận nhìn thẳng: “Cũng là vì , Tích Tuyết để ý tớitôi tuần liền, xem muốn tôi xử trícô thế nào?”

      Tống Khuynh Vũ kinh ngạc: “ ấy muốn cùng ly hôn sao?”. phải là bắt gặp cùng Chiêm Mỗ Tư ở cùng mộtchỗ sao? Có gì ghê gớm đâu, người đàn ông ưu tú như Chiêm Mỗ Tư, tự nhiên thểnào có người phụ nữ, cư nhiện như vậy kêu ly hôn, rất cảm thấyđược rồi.

      “Hừ! Đều là bởi vì !”. Chiêm Mỗ Tư lạnhlùng liếc mắt, buông váy ra, quay đầu , đốt điếu thuốc: “Tôi thể giữ lại nữa”

      “Này, cái gì? cần em?”.Tống Khuynh Vũ sững sờ, mặt mày nhất thời mất sắc.

      Mặt Chiêm Mỗ Tư vẻ gì : “Tiếp tục giữ ở bên cạnh tôi, chỉ làm Tích Tuyết càng thêm hận tôi, biện pháp duy nhất, ! !”

      thể nào để Tích Tuyết , như vậy chỉ có thể để người thế thân ba năm của , mặc dù làm như vậy đối với có chút tàn nhẫn, nhưng mãi chỉ là thế thân mà thôi, từ ngày đầu tiên làm thế thân Tích Tuyết, nên có chuẩn bị, lúc nào cũng bị thay thế.

      “Chiêm Mỗ Tư? Làm sao có thể đối vớiem như vậy?”. Sắc mặt Tống Khuynh Vũ trắng xanh, đôi môi run rẩy: “Nhữngnăm nay có em, có thể chống đượchiện tại sao? rất nhiều nhiệm vụ, khôngphải là em giúp hoàn thành sao? Chẳnglẽ trong mắt , em chỉ là công cụ lợidụng sao?”

      “Vũ Nhi”. Chiêm Mỗ Tư bị xong, nội tâm áy náy dứt, nhưng dù vậy, cũng thay đổi được quyết tâm kết thúc quanhệ với : “Tôi hiểu là tôi phụ em, nơi nàycó khoản tiền cùng giấy thông hành, đủ cho nửa đời sau của em, em nơi nào cũng được, chỉ hi vọng rời , cần xuấthiện trước mặt Tích Tuyết nữa”.

      “Em muốn số tiền này, em chỉ muốn ! !”. Tống Khuynh Vũ vô cùng đau đớn,khóc nhào tới trong ngực Chiêm Mỗ Tư, lệ rơi đầy mặt.

      Nếu như , nửa đời sau của côcòn có ý nghĩa gì nữa? số tiền này cùng giấythông hành, đối với chẳng qua chỉ là tờ giấy vụn, chỉ cần có thể ở chung chỗ với Chiêm Mỗ Tư, coi như có tiền, sinhhoạt bình thường, cũng chấp nhận.

      “Chiêm Mỗ Tư, đừng đuổi em , em chỉ muốn ở bên cạnh , em quan tâmdanh phận, em chỉ cần đợi ở bên cạnh , đểcho em có thể nhìn thấy , như vậy là đủrồi! !”. ôm chặt, chỉ sợ giâykế tiếp biến mất .

      xin lỗi, Vũ Nhi, quan hệ của chúng tatừ nay chấm dứt!”. ánh mắt Chiêm Mỗ Tư tĩnh mịch, đẩy ra vòng tay của , giữ khoảng cách.

      Tống Khuynh Vũ nhìn thấy động tác của ,ở trong lòng cười lạnh, có Lạc Tích Tuyết chân chính, quả nhiên liền cần cônữa, nhưng làm sao có thể cam tâm cứ bị cước đá văng ra như vậy.

      đuổi em , Tiếu Vũ Trạch làm thế nào? phải sợ ta xuất lầnnữa ở trước mặt của Lạc Tích Tuyết sao?”. có ý cùng đàm phán, để cho nhìnđến giá trị bản thân.

      Đáng tiếc Chiêm Mỗ Tư sớm có tính toán: “Chuyện Tiếu Vũ Trạch, Trì Nhược Huân tiến vào, chỉ phụ trách biến mất là tôt!”

      Tống Khuynh Vũ hít sâu hơi, lần cuối cùng khẩn cầu hỏi: “Này, thậtkhông cần em nữa?”

      Chiêm Mỗ Tư cực kỳ xác định cho biết: “ nên rời thôi”

      Tống Khuynh Vũ nâng lên khóe môi, vẻ mặtcô đơn tràn đầy đau thương, chỉ là giâykế tiếp, vẻ mặt của lại khôi phục sáng lên.

      “Được, em đồng ý với biến mất trướcmặt Lạc Tích Tuyết, chỉ là cũng phải đồng ý với em điều kiện”. lạnh lùng nhìn , khóe mắt khẽ hếch lên.

      “Điều kiện gì?”. Chiêm Mỗ Tư nhíu mày, âmthanh lộ ra tia vui

      “Em muốn , cho em thêm lần cuối cùng! !”. Tống Khuynh Vũ lần nữa từ phía sau nằm ở người Chiêm Mỗ Tư, thân mật bên tai .

      Chiêm Mỗ Tư theo bản năng đẩy ra, thẳngthắn cự tuyệt: “ được! !”

      Nếu lại chạm vào , thể nào phụ lòng Lạc Tích Tuyết. Muốn , thể nghi ngờ đối với Tích Tuyết bị phản bội.

      “Chỉ là lần cuối cùng, cũng khôngcho em sao?”. Tống Khuynh Vũ mặt ra đau thương.

      “Bất kể điều kiện nào, tùy tiện , ví dụ nhu tiền, phòng ở, cuộc sống tương lai bảo đảm. chỉ với điều kiện này, được!”.Chiêm Mỗ Tư ngồi ở ghế sa lon, thanh cứng rắn lạnh lùng mở miệng.

      Tống Khuynh Vũ cùng ngồi theo , cánhtay mảnh khảnh nắm lấy , tựa vào khuỷu tay của : “Điều kiện khác em quan tâm, cho em tiền em cũng cần, emchỉ muốn ! ! Trừ ra, cái gì em cũngkhông muốn! !”

      biết, tôi với Tích Tuyết kết hôn rồi! !”.Chiêm Mỗ Tư nhăn mày lại, lời nhấn mạnh.

      “Vậy thế nào? Chiêm Mỗ Tư, trước kiachúng ta cũng làm rất bao nhiêu lần rồi,cũng phải là lần đầu tiên, sao có thểtính là phản bội ta đây?”. Tống KhuynhVũ dần dần dụ dỗ, nâng lên ngón tay ngọcthon dài, từng bước cởi nút áo sơ mi của , cảm giác bắp thịt rắn chắc lộ ra ngoài.

      Vuốt ve thân thể hoàn mỹ khít khao của ,mặt của đỏ lên, môi đỏ mọng xinh đẹptừng điểm hôn mỗi tấc da thịt của , đến mức, đều để lại dấu vết, chính là muốn ở trênngười đều có dấu ấn của .

      Chiêm Mỗ Tư có chút chán ghét cau mày, biến sắc nhìn , mặc dù dung mạo của giống với Tích Tuyết, nhưng dù sao cũng phải Tuyết Nhi, còn Tuyết Nhi chân chính là vợ rồi, có chút bản năng bài xích đụng vào, hoàn toàn khôngcảm giác từng có.

      Tống Khuynh Vũ thấy có đẩy côra, càng thêm càn rỡ, thân hình giãy dụa nhưthủy xà, khi thân thể của lộ ra, liếm lặpđi lặp lại , muốn đốt lửa tình của .

      Chỉ có thể làm với Thiên Uy lần cuối cùng, côcó lòng tin cầm lợi thế này, đánh bại Lạc Tích Tuyết, cho nên nhất định phải tận tình hấp dẫn , sử dụng tất cả chiêu của phụ nữ, lừagạt lên giường.

      Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng nhìn , mặt chút thay đổi, chút hăng hái cungkhông có, thân thể căn bản đối với người phụnữ dụ hoặc này có bất kỳ phản ứngnào.

      “Đủ rồi! !”. nhịn được lạnh giọngquát: “ phải ấy, làm như vậy, sẽchỉ làm tôi càng thêm chán ghét ! !”

      Thân thể Tống Khuynh Vũ run lên, tâm nhấtthời rơi xuống vài phần, nếu như ngay cả lêngiường cũng quyến rũ được người đàn ông, chỉ có thể người đàn ông này cần nữa.

      Trong lòng hồi bi thương, nhưng côtuyệt cam tâm buông tha như vậy.

      Tối nay, nhất định làm cho hưởng thụ tốt! ! người đàn ông phải là cùngmột dạng sao, chỉ cần phục vụ bọn họ tốt,trong miệng muốn, ra vẫn muốn cùng phụ nữ như vậy. Mặc dù làChiêm Mỗ Tư cao quý sao? Là đàn ông có nhược điểm!

      oán hận cắn môi dưới, tay ngọc chậm rãi kéo ra khóa kéo quần của .

      nhịn được vuốt ve trêu chọc của ,quả nhiên, Chiêm Mỗ Tư tự dưng kêu đaumột tiếng, thân dưới từ từ bắt đầu có phảnứng, vô cùng uy dũng hùng tráng nam tínhđặc biệt cao lên, từ trong quần lót từ từchống lên.

      Khuôn mặt Tống Khuynh Vũ ửng hồng, biết cơ hội của mình tới, kịp trút quần áo của mình.

      Nóng lòng an vị lên, mà lấy tay thâm tiến cầm lấy dâng trào của , êm ái dướihoạt động.

      # che giấu #

      Chương 224: HẾT NGỦ VỚI KHÁC, LẠI NGỦ VỚI


      Editor: Tịnh Yên


      Sáng sớm lại lần nữa khi tỉnh lại, cửa sổ sát đất vẫn chíêu thứ ánh sáng mờ nhạt, bài biện trong phòng ngủ cũng thay đổi, nhìn qua giống như là tâm tư nặng trĩu.

      Lạc Tích Tuyết chống thân thể lên, ngồi chết dí giường, cảm giác trống rỗng chỉ đến từ căn phòng rộng lớn, mà còn có cảm giác vắng vẻ khiến cho tâm như bị ai đó áp bức.

      đây là lần thứ mấy tỉnh lại, lần thứ mấy nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư rồi, tóm lại kể từ sau hôm đó, rất ít về nhà, rất hạn chế xuất trước mặt , giống như mấy ngày ăn trúng thứ gì đó.

      biết là bởi vì sợ hay trốn tránh, tóm lại trong khoảng thời gian này tận lực tránh xuất trước mặt , chỉ có ban đêm,mới có thể trở về biệt thự, hơn nữa toàn thân còn truyền đến mùi hương của phụ nữ.

      Mùi vị này, nhớ rất , đến tên Tống Khuynh Vũ cũng dùng loại nước hoa loại này.

      Mùi hương kia thấm vào ruột gan , thậm chí cũng cảm thấy nó rất hợp với kia, kết hợp hoàn mỹ! Nhưng vì sao mùi hươngkia lại có người chồng của , điều này lên cái gì?

      Lạc Tích Tuyết quả dám tưởng tượng, chỉ cần vừa nghĩ tới những thứ hình ảnh khó coi kia, lòng của níu chặt, tâm đau.

      muốn hoài nghi , càng muốn thừa nhận bị chuỗi tình ái kia làmu mê, nhưng gần đây Chiêm Mỗ Tư có rất nhiều biểu lạ, làm cảm thấy thay đổi.

      hề giống như trước đây nữa, thườngxuyên quấn lấy , hạn chế tự do của , mà thường cả đêm về, đối với rất lạnh nhạt, thậm chí cũng muốn chuyện vớicô.

      Lòng của bắt đầu thay đổi, đầu óc thấp thỏm,chẳng lẽ kia, quyết định buông tha cho ?

      Đây phải là điều vẫn hy vọng sao? Tạisao lòng của lại đau như vậy?

      muốn chuyện của mình lặp lại lầnnữa, như vậy sợ mình chịu đựng khôngnổi, nhưng lần lại lần chứng kiến mọichuyện trước mặt, thể tin!

      Mấy ngày nay, cảm thấy thân thể càng thêm khó chịu, ăn vô, cũng ngủ được,thỉnh thoảng ăn gì đó, cũng nghẹn ở cổ, mặckệ cơ thể rất khó chịu, vẫn cố nén, khôngmuốn hỏi chuyện .

      Nhưng càng đè nén, lại càng thấy chịu nổi, Chiêm Mỗ Tư càng thêm tệ hại hơn, cảmthấy mình tựa như món đồ chơi, bị chơi, chán rồi lại bỏ.

      Gió đêm từ cửa sổ sát đất thổi tới, ánh trăngmỏng manh, chiếu vào cả vùng đất có vài tia sáng .

      Vừa lúc đó, chiếc xe hơi thời thượng, chậm rãi lái vào bên trong biệt thự.

      Lạc Tích Tuyết thông qua cửa sổ thấy ChiêmMỗ Tư bước từ xe xuống, mặc bộâu phục của Italy, thân thể cao lớn và rắn chắc, con mắt to và đen huyền, kể cả phong cách từ đầu đến chân của cũng chẳng rét lạnh.

      hai giờ đêm, mới về, biết nhấtđịnh về thẳng phòng của mình, tớithăm .

      Cho nên, chỉ là thở dài, ngó lên bầu trời đêm trống rỗng, mặt vẽ thêm nhiều mệt mỏi.

      Cho đến khi nghe được tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, Lạc Tích Tuyết mới luốngcuống trở về phòng ngủ của mình, rón rén mởđèn.

      Đèn đột nhiên sáng, thình lình chíu vào mắt của Chiêm Mộ Tư, dùng tay ngăn che mắt lại, ngăn nó với ánh sáng kia.

      " cho mở đèn!"

      tức giận, giọng quát.

      " có chuyện gì mà phải muốn tìm tôi? Anhsợ cái gì chứ?"

      Sắc mặt Lạc Tích Tuyết tái nhợt, tiếngđộng, cười lạnh .

      Lòng Chiêm Mỗ Tư se lại, vẻ mặt phức tạp nhìn cái, làm bộ lạnh nhạt :

      "Cùng bạn bè uống chút rượu chuyện phiếmmà thôi, em lo lắng cái gì?"

      đột nhiên vươn tay ôm thân thể của , hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào .

      Lạc Tích Tuyết ngửi được mùi rượu cơ thể , đôi mắt lại hồng hồng đường chỉ máu, khỏi sợ hết hồn, hốt hoảng đẩy ra, chỉ sợ nếu ở cùng trong cự ly gần bị lây nhiễm.

      "Người nào rãnh rỗi lo lắng cho ? Tôi muốn tắm." dám trái ý như thế,nhất là lúc uống rượu, đầu óc tỉnh táo, trong ấn tượng của mọi khi uốngrượu tức tìm người làm chuyện ấy, cho dù muốn chuyện với , cũng phải đợi anhtỉnh táo trở lại.

      Chiêm Mỗ Tư thêm gì nữa, chỉ buônglỏng Lạc Tích Tuyết, nằm ngửa ở giường.

      Lạc Tích Tuyết thấy buông ra mình, bướcnhanh chạy đến trong phòng tắm, giây kế tiếp, đóng chặt cửa phòng tắm, hìnhnhư là muốn dùng cánh cửa này để tách và Chiêm Mỗ Tư ra.

      nằm ở trong bồn tắm lâu, ra cũng phải bởi vì người có nhiều vết bẩn, mà Chiêm Mỗ Tư vẫn ở bên ngoài, lạicòn tắm rửa, mới vừa rồi chẳng qua là tìm cái cớ thoát khỏi , tại đứng trong phòng tắm suy nghĩ, liền muốn thời gian trôi qua nhanh chút, tốt nhất chờ Chiêm Mỗ Tư ngủ thiếp mới ra khỏi phòng tắm, như vậy khôngphải đối mặt với nữa.

      cảm thấy mình rất mâu thuẫn, cũng rất kỳ quái, lúc , liều mạng muốn gặpanh; lúc nhìn thấy , lại biết nên đốimặt với như thế nào. cảm thấy mình nhất định là điên rồi, nếu tại sao có thể có kỳ quái như thế.

      Hồi lâu sau, Lạc Tích Tuyết mới mở cửa phòng tắm ra, đổi chiếc áo ngủ sạch .

      Trong phòng ngủ có mở đèn, dưới ánhtrăng nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư nằm đưalưng về phía .

      hít hơi sâu, chẳng lẽ tối nay muốn ngủ chung giường với sao? Suy nghĩmột chút có phụ nữ khác bên ngoài, LạcTích Tuyết cũng cảm giác mình chịu đủ bi ai,tại sao giống như phi tần ở trong tẩm cung, chờ đợi Hoàng đế ân sủng, loại cảm giác này kinh khủng.

      cắn môi do dự nửa ngày, sau mấy giây suy tư, mới lấy hết dũng khí tới.

      Thấy Chiêm Mỗ Tư giường khép mắt lại,theo Lạc Tích Tuyết suy đoán, cũng ngủ, đến bên giường, chuẩn bị kéo gối của mìnhlên, sau đó ôm gối qua phòng khách ngủ.

      mới cần ngủ với , mới vừa cùng ngủ với phụ nữ khác, lại tới ngủ với ! cảm thấy rất bẩn.

      Thế nhưng có cái gối quen thuộc của , ngủ được, cho nên phải vào đây để lấy nó.

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư giống như biết đếnđây, nên dùng đầu mình đè ép chặt chiếcgối thân của , Lạc Tích Tuyết rút nửangày cũng rút gối ra được, chỉ có thể tứcgiận chuẩn bị tay ra cửa.

      "Em đâu vậy?" lúc Lạc Tích Tuyết chuẩn bước , còn chưa xoay người, Chiêm MỗTư chợt mở miệng ra, giọng lạnh lẽo giốngnhư vừa từ trong địa ngục lên.

      "Em" Lạc Tích Tuyết khép hờ đôi mắt, khôngdám nhìn vào mắt của nữa, chỉ lúng túngchẳng biết phải giải thích với thế nào.

      "Tới đây ngủ." Chiêm Mỗ Tư vẫn nằm như cũ, đường nét giương mặt ràng dưới chiếu rọi của ánh trăng càng tuấn, chỉ là giọng điệu của khi chuyện, vẫn như ra lệnh.

      "Hả?." Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ gật đầu cái, bò lên giường, ngủ ở bên cạnh.

      Chiêm Mỗ Tư vươn cánh tay, đem Lạc Tích Tuyết ôm vào lồng ngực của mình, ôm chặthông của từ phía sau.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết mềm mại giật giật,kháng cự muốn tiếp xúc với trong khoảng cách gần như thế: ", đừng"

      "Đừng động, để cho ôm em cái." thấp giọng nỉn non bên tay , bọn họ hai tháng thân mật như vậy, trời mới biết nhớ mùi hương của đến như thế nào.

      Lạc Tích Tuyết chỉ có thể nhíu mày, vẫn cho ôm mình, tự điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, chuẩn bị vào giấc ngủ.

      Lúc này, Chiêm Mỗ Tư lại đưa cái tay ra, từ từ vuốt ve cơ thể Lạc Tích Tuyết, dẫu cách mộtlớp quần áo ngủ, vẫn cảm nhận được mềmmại khiến cho quyến luyến dứt, nhấtlà trong thân thể Lạc Tích Tuyết tản ra mùithơm lạ, càng thêm thấm vào từng tế bàotrong cơ thể , khiến cho tâm trí cứ muốnday dưa.

      "Chiêm Mỗ Tư?" Cảm nhận được bàn tay chạy đến chỗ nào cơ thể liền khiến chonhiệt độ nơi đó nóng lên, Lạc Tích Tuyết khôngmở miệng, nhắc nhở , trong mắt xuất vài tia kháng cự, nhưng thân thể lại vì vuốt ve của mà có phản ứng .

      Chiêm Mỗ Tư bởi vì Lạc Tích Tuyết phản kháng, bàn tay ngừng chạy cơ thểcô, ngược lại càn rỡ tham tiến vào bên trong làn váy của , theo da thịt mềm màng nhẵn mịn của , trực tiếp vuốt ve nơi gò cao.

      "Chiêm Mỗ Tư?!" Lạc Tích Tuyết mở miệng thể ngăn lại, môi đỏ mọng của hé mở, vừa định mở miệng, lại bị đầu lưỡi ấm áp của Chiêm Mỗ Tư thuận thế trượt vào trongmiệng , hấp thụ hương thơm từ mật dịch.

      Lưỡi mang theo lửa nóng, điên cuồng triền miênhôn , ngừng tham luyến chiếc lưỡithơm tho, càng ra sức thăm dò, dây dưa khuấy động.

      Cảm giác tê dại mãnh liệt kích thích toàn thân Lạc Tích Tuyết, bị hôn đến gần như kiệt sức, xụi lơ trong ngực .

      Nhưng chỉ vừa nghĩ đến chuyện vừa làmchuyện đó với khác, trong lòng của mang ý hận nên lời, ngón tay khẽ bấu chặt, móng tay đau nhói ngắt vào lòng bàn tay, thể bị lừa gạt, mới khôngcần cùng những người phụ nữ khác chia sẻ chung người đàn ông.

      đột nhiên đẩy ra, trong ánh mắt lênmột tia kháng cự: "Em muốn ngủ ở phòng khác!"

      xong, Lạc Tích Tuyết liền đứng lên, đếnngối cũng cầm theo, liền vội vã muốn rờiđi.

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư để né tránh, lần nữa ôm lên giường, đặt thân thể mình lên thân thể .

      "Tuyết Nhi, em lại ngoan rồi...!" than tiếng, giọng lại vô cùng dịu dàng: "Em là vợ của , tại sao có thể ngủ riêngđây?"

      Lạc Tích Tuyết nhíu mày, ở trong lòng cườilạnh: vợ ư? là vợ sao? Nếu như tôn trọng , như thế nào lại len lút sau lưng , lêu lổng cùng những khác?

      cỗ tức giận xông thẳng lên tim, hunghăng kéo áo Chiêm Mỗ Tư, trợn mắt nhìn: "Phíatrên còn có dấu môi son, là chuyện gì xảy ra? đừng với tôi, có phụ nữ dùng son môi vẽ loạn áo nhé?"

      chiếc máu lót màu trắng của , thậm chí còn có dấu son môi ướt át, Lạc Tích Tuyếtxác định phải là của , như vậy có ai in vào hay sao? Có thể hôn lên áo trong của ,dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng biết bọnhọ làm cái gì?!!

      Chiêm Mỗ Tư sửng sốt chút, sau đó hời hợt qua loa :

      "Phụ nữ chủ động ôm ấp thương, đối vớianh mà , là chuyện vô cùng bình thường,em đặt mình vào thân phận của , gặp chuyệnnày tám đến mười lần thấy nó chẳng quan trọng gì."

      "Bát!" cái tát, nặng nề buông xuống mộtbên má của Chiêm Mỗ Tư.

      Lạc Tích Tuyết bi phẫn nhìn : "Chiêm Mỗ Tư, đừng quá đáng như thế!!"


      Chương 225: Lần sau nhớ mang mũ
      Editor: Trâm Trần

      "Tôi quá đáng? Tôi có vợ cũng giống như khôngcó, em từ đầu đến cuối đều cho tôi đụngvào, tôi đụng vào người phụ nữ khác em có quyền có ý kiến sao? Vậy trong lòng em có hìnhbong người đàn ông khác, sao lại nghĩ tớicảm nhận của tôi?"

      Chiêm Mỗ Tư từ cao nhìn xuống , giọng khàn khàn giống như từ địa ngục phát ra vọng tới.

      Lạc Tích Tuyết nghe như vậy, nước mắtlập tức liền trào ra, quả nhiên chạm quangười phụ nữ khác rồi.

      từng tự tin cho là, trừ ra, tuyệt đốisẽ đụng vào người phụ nữ khác. Bây giờnhìn lại, đây là suy nghĩ buồn cười của mình , người đàn ông như Chiêm Mỗ Tư làm sao có thểchỉ có mình , quá ngây thơ rồi.

      " như vậy, chúng ta ly hôn thôi." cắn răng, nhẫn nước mắt, lạnh lùng đẩy ra.

      Tình như vậy, hôn nhân như vậy còn có ý nghĩa gì nữa đây? cũng chỉ là vợ danh nghĩa của , thể xác và tinh thần mệt mỏi rồi, nếu thíchTống Khuynh Vũ như vậy, thành toàn cho bọn họ.

      "Đáng chết! Em lại muốn ly hôn với tôi? Lạimuốn rời tôi có phải ?" Chiêm Mỗ Tư gầm thét tiếng, động tác ngang ngược màđem ôm lấy, cánh tay to lớn để ngang dưới nách , tay cố chặt vòng eo của .

      "Chiêm Mỗ Tư, buông tôi ra, buông ra!"Lạc Tích Tuyết dùng sức đẩy ra, bực tức gắt giọng .

      Chiêm Mỗ Tư nheo tròng mắt lại, đôi con ngươichăm chú nhìn động tácgiãy giụa của , bàn tay lực độ càng ngày càng gấp, đau đến mức khỏi hút ngụm khí lạnh.

      "Lạc Tích Tuyết, em còn dám với tôi ly hôn? Lại muốn rời tôi sao?" khuôn mặt tuấn dật như bậc đế vương của Chiêm Mỗ Tư giờ phút này tràn đầy lạnh lùng, giọng nóingoan tuyệt, giống như là thanh ma quỷ đến từ địa ngục.

      "Buông tôi ra, Chiêm Mỗ Tư!"nước mắt LạcTích Tuyết ngừng chảy, giọng lại cực kỳ kiên định, giơ quả đấm nặng nề nện trước ngực của Chiêm Mỗ Tư, chỉ là sức lực này đốivới , cũng là hời hợt ,"Tôi muốn ở chung với nữa! Tôi muốn ly hôn vớianh, ly hôn với !"

      " cho phép! Em là vợ của tôi, cả đời vĩnh viễn đều phải ở bên cạnh tôi, đừng nghĩ rời khỏi tôi, trừ phi tôi chết! !”đôi con ngươi sắc lạnh, vẻ mặt chợt như ma quỷ kinh người, trong lồngngực lửa giận ngừng thiêu đốt.
      Lời của chọc giận đến , làm cho đau lòng khó chịu muốn nổi điên muốn giếtngười, bàn tay lạnh lẽo của đem thân thể của nặng nề đẩy vào tường, lồng ngực to lớn cứ như vậy đè lên.

      " muốn làm gì?" khuôn mặt nhắn trong suốt của lộ ra tái nhợt, nước mắt làm mờ hai mắt của , thân thể càng thêm sợ hãi run rẩy.

      Lời vừa ra lại phát Chiêm Mỗ Tư cúi đầu hôn vành tai của , lòng của bỗng căngthẳng, lại muốn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy tới hành hạ !

      vừa mới cùng Tống Khuynh Vũ mây mưaxong, tại liền tới cưỡng bách , cần, tuyệt đối muốn, ác ma.

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư căn bản để ý tới kháng cự của , cũng để ý tới nước mắt của , cậy mạnh đem chân của giơ lên cao, vòng qua hông của , nâng hai tay của quấn lấy cổ , để cho toàn than phải cong cong quẹo quẹo giống như con tôm .

      Bàn tay dã man kiêng dè gì thẳng thừng xé rách y phục mỏng manh người , chẳngmấy chốc y phục vương đầy đất.

      " cần, Chiêm Mỗ Tư, tôi muốn! !"Lạc Tích Tuyết co rút nhanh, thủy mâu sương mù nồng nặc, tiếng giãy dụa cuồng loạn giốngnhư bệnh nhân tâm thần: " thểđối với tôi như vậy! !"

      " cần? Tôi là chồng em, em có quyền cự tuyệt tôi đối với em làm bất kỳ hành động thân mật nào." Chiêm Mỗ Tư bỗng cúi xuống, môi mỏng nâng lên nhất mạt cười lạnh,đáy mắt đen như mực chứa đầy ánh sang chiếmđoạt.

      Sắc mặt trắng xanh, trong lồng ngực tất cả hơi sức giống như vào giờ khắc này toàn bộ bịrút khô, ngực của truyền đến hít thở khôngthông, áp bức ở trong long làm cơ hồkhông thở nổi.

      Chồng sao? người chồng mà có thể đối xử với vợ của mình như thế này sao?

      Lúc này thanh của Chiêm Mỗ Tư tựa như thanh của ma quỷ dưới địa ngục chiếm đoạtlăng trì lòng của .

      cởi ra quần của mình ra, tuột đến đầu gối.

      có khúc dạo đầu cứ như vậy vàotrongcơ thể .

      Bàn tay nắm chặt bắp đùi của , thẳng lưng động.

      "A, là đau, cần, Chiêm Mỗ Tư, bỏ qua cho tôi , buôn tha cho tôi !"

      Hạ thể đau đớn, khiến toàn than lại lầnnữa giống như xé rách, trán của rỉ ra tầng mồ hôi lạnh, khi càng lúc càng động thìcô lại giọng nức nở nghẹn ngào cầu xin.

      Đôi mắt Chiêm Mỗ Tư chứa đầy lệ khí, xen lẫn lửa giận, căn bản dừng lại được,ngược lại đưa tay cầm bên ngực của , ác liệt cúi đầu ở bên tai đùa cợt : " cần sao? Em ràng muốn tôi rất chặt như thế?"

      Lạc Tích Tuyết cắn chặt môi, bỗng nhiên dùnglực mạnh đẩy lồng ngực Chiêm Mỗ Tư: "Tránh ra, được dùng than thể chạmqua người phụ nữ khác rồi lại đến chạm vàotôi!”

      "Lạc Tích Tuyết, em dám ghét bỏ tôi? !" trongnháy mắt sắc mặt của càng thêm lãnh, trán nổi đầy gân xanh, cắn răng hung hănguy hiếp : "Tôi đụng vào người phụ nữ khác,cũng là do em ép tôi, cõi đời này người khôngcó tư cách ghét bỏ tôi nhất chính là em!"

      Lạc Tích Tuyết trợn tròn đôi mắt trống rỗng, bi phẫn trừng mắt nhìn , trong đêm tối, khóe miệng có khát máu cùng cười lạnh, như Satan ở địa ngục trầm đáng sợ.

      Ma quỷ

      căn bản là ma quỷ!

      Lạc Tích Tuyết hai mắt trống rỗng nhìn ngườiđàn ông trước mắt, bị động thừa nhận ở trênngười ngừng đòi lấy.

      Giãy giụa cùng phản kháng đều là phí công, chỉ có thể hờ hững thừa nhận chiếm đoạt, lòng chỉ hi vọng có thể kết thúc nhanh lênmột chút mà thôi.

      "Tích Tuyết, cần làm ra nét mặt hận tôinhư thế này, chẳng lẽ em muốn cùng tôi đồng quy vu tận? Như vầy phải ?"

      Ngón tay thon dài của nâng cằm của lên, cánh tay dùng lực mạnh vỗ lên mông của , đem lấy nóng bỏng của chính mình sâu hơn vào trong cơ thể .

      "A, ưmh" Lạc Tích Tuyết bị động tác đột ngộtcủa kích thích kìm được ưm lên mộttiếng nhưng sau đó là cảm giác xấu hổ.

      Co hung hăng khinh bỉ chính mình, tại sao duới tình huống như thế, đối với thân thể vẫn có phản ứng, chẳng lẽ cứ hạ tiện như vậy sao?Còn phải thích ?

      Chiêm Mỗ Tư nhìn toàn than phiếm hồng, nhiều hứng thú hơi cong môi cái: "Ha ha, Tích Tuyết, mấy ngày nay có đụng vàoem, em cũng nhớ phải ? Yên tâm , tối nay nhất định thỏa mãn em? !"

      Lạc Tích Tuyết cắn chặt hàm răng, tận lựckhông để cho mình phát ra thanh mắc cỡ, nhưng trong lòng đối với là cảm giác thốnghận sâu tận xương tủy: "Kẻ điên!"

      Chiêm Mỗ Tư lơ đễnh, nắm hai tay chế trụ ở tường, thân thể ác ý lại giật giật, cười :"Tích Tuyết, so với em còn quen thuộc thân thể của em hơn, ngoại trừ ra, có người đàn ông nào có thể thỏa mãn em? Mấyngày nay muốn em, em nhất định giận rồi? Về sau nhất định mỗi ngày đều ở giường để em."

      Lạc Tích Tuyết tức giận đến mức lồng ngực khẽ phậ phồng kịch liệt, mắt đỏ ngầu tràn đầy tứcgiận kềm được, nhưng mỗi khi lớn tiếng tức giận mắng luôn dùng lựcđụng chạm , chỉ có thể cắn môi, đểbản thân hưởng ứng hành động của .

      "Tích Tuyết, em cả đời này nhất định là người phụ nữ của , ai bảo em xinh đẹp như vậy,làm cho động lòng đây? nghĩ buông tay, vĩnh viễn đều buông tay!" Chiêm Mỗ Tư phát ra tiếng si mê thở gấp.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi tức giận nhìn chằmchằm , trong lòng sớm đem xem như cầm thú.

      Trong mắt thấy tình , chỉ có điên cuồng đòi hỏi, vô độ đoạt lấy, cùng với ngừng nghỉ dây dưa.

      Đếm hết làm bao nhiêu lần, kéo dài suốt đêm, Lạc Tích Tuyết vô dụng rên rỉ, lại bị tùy ý đùa bỡn, trừng phạt, đoạt lấy, đủ cácloại tư thế, cầu phải hoàn toàn thuầnphục .

      Khi từ mê man tỉnh lại, cả người giống như con búp bê vải, chết lặng mà trốngrỗng, nhưng trước mắt ác ma mang cho côcảm giá đau đớn trí mạng đó vấn nhớ hơnnữa vĩnh viễn bao giờ quên.

      Chiêm Mỗ Tư ôm trở lại giường, mặc xong quần áo, chuẩn bị xoay người rời , LạcTích Tuyết đột nhiên lên tiếng, bình tĩnh nhìn bóng lưng của : "Tôi muốn thuốc tránh thai,cho tôi uống thuốc! Hoặc là làm phiền về sau nhớ mang mũ."

      biết thân thể của , ở phía trước đoạn thời gian bác sĩ điều dưỡng , từ từ bình phục. Nhưvậy cầu cả đêm, lo lắng có thể haykhông ngoài ý muốn mang thai.

      Chiêm Mỗ Tư quay đầu lại nhìn , mặt hơi thở lạnh lẽo ngưng tụ phức tạp, đầu ngón tay dần dần buộc chặt: "Tích Tuyết, tôi chưa với em sao? Đối với em, tôi dùng bất kỳbiện pháp ngừa thai nào cả, mặc kệ là lần này, hay lần sau, hay sau nữa mỗi lần tôi đều dùng mũ, cũng cho em dùng thuốc tránh thai, ngươi là vợ của tôi có nghĩa vụ giúp tôi sinh con của chúng ta."

      " nằm mơ , coi như tất cả đàn ông thế giớinày đều chết sạch, tôi cũng vậy thể nàogiúp sanh con! !" Lạc Tích Tuyết phẫn hậnnhìn chằm chằm , trong giọng mang theo nồng nặc chán ghét cùng căm thù.

      Gương mặt tuấn tú của Chiêm Mỗ Tư trầm,trong tròng mắt đen dần dần dính màu đỏ nhưmáu, đến trước mặt , đôi tràn đầy lửa giận gắt gao chống lại .

      "Em phải nghĩ sinh cho tôi đứa bé sao? Lạc Tích Tuyết, em là vợ của tôi, em dám sinh đứa bé của tôi?"

      Vợ? Lạc Tích Tuyết giống như là nghe được chuyện vô cùng buồn cười.

      " sai, tôi là vợ của , nhưng tôi khôngphải la người phụ nữ duy nhất của , muốn đứa bé, được thôi, hãy gọi những người phụ nữ kia giúp sinh con, dù sao tinh lực của nhiều như vậy, tin tưởng họ cũng rất thích vì mà dựng dục con cháu đấy! !"

      Lạc Tích Tuyết cắn môi dưới, mệt mỏi tựa vào bên giường, thanh mạnh mẽ mà yếu ớt.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 226: Trừ em ra, em cho rằng tôi còn có thể đụng vào người nào nữa sao?
      Editor: Trâm Trần

      "Lạc Tích Tuyết! !" Chiêm Mỗ Tư cuồng nộ hétlớn tiếng, phát bắt được bả vai của ,gào thét lay động: "Là tôi lúc bình thường quádung túng em phải ? Em là vợ của tôi, muốn sinh con cho tôi vậy em muốn sinhcho ai?"

      "Tôi chưa bao giờ thừa nhận là của vợ của ,là do cưỡng bách tôi, tôi tuyệt tình nguyện, tôi tuyệt muốn làm vợ , kết hôn với , dĩ nhiên cũng sinh con cho ." Lạc Tích Tuyết gắt gao nhìn chằmchằm Chiêm Mỗ Tư, giọng mang theo nồng nặc chán ghét cùng căm thù.

      "Vậy em muốn cùng ai sinh con? Có phải Tiếu Vũ Trạch hay là Hàn Diệp Thần, theo bọn họ kết hôn, em liền cam tâm tình nguyện vìbọn họ sanh con sao? Còn tôi lại được?"trong hai tròng mắt của tràn đầy lửa giận,thanh cành lãnh, cơ hồ muốn đem ngườicon trước mặt này đốt cháy còn.

      "Những điều này có liên quan gì đến chúng ta, tóm lại, đời này tôi chỉ sinh con chongười đàn ông mà tôi , tôi chán ghét , hận còn kịp, làm sao mà sinh đứa trẻ đây?" Lạc Tích Tuyết quay lưng ,để lại cho bóng lưng lạnh lùng.

      Đôi tay Chiêm Mỗ Tư nắm chặt quyền, tránnổi đầy gân xanh, đột nhiên phát bắt đượcbả vai của , ánh mắt bắn tán loạn ra lạnh lùng cùng hàn quang: "Lạc Tích Tuyết, em tốt nhấtnhớ cho tôi, mặc kệ em chán ghét tôi cũng được, căm hận tôi cũng sao, đời này em chỉ biết có người đàn ông duy nhất, chính làChiêm Mỗ Tư tôi, em cũng chỉ có thể vì tôi màsinh đứa bé, hơn nữa nhất định phải sinh hạ con của chúng ta."

      Sắc mặt trắng bệch, đôi tay trung ngừng đánh loạn: "Tôi muốn, tôi muốn, Chiêm Mỗ Tư, có quyền ép tôi?"

      "Tôi đương nhiên là có, bởi vì tôi là chồng củaem." Chiêm Mỗ Tư ngẩng đầu lên, mặthoàn toàn là lạnh lẽo, giọng kiên quyết cảnh cáo : "Em tốt nhất nhớ lời của tôi!"

      xong, lạnh lùng xoay người, cũng khôngquay đầu lại rời khỏi phòng ngủ.

      Kể từ hôm đó, gần hơn 2 tuần , Lạc Tích Tuyết còn thấy bóng dáng Chiêm Mỗ Tư.

      mỗi ngày thân mình ở trong biệt thựngây ngô, thỉnh thoảng đọc sách, lên mạng chút, trừ lúc ra cửa nhất định có hộ vệ giám thị,những thời điểm khác cũng tùy ý làm.

      Có lẽ như vậy cũng tốt, Chiêm Mỗ Tư có nhiều phụ nữ như vậy, chừng đối với chỉ mong muốn chiếm đoạt thời gian, qua khoảng thời gian này cũng buông tha thôi,khi đó việc ly hôn cũng có thể thuận lợi chút.

      Ngày này gần tối, màn đêm mới vừa phủ xuống, Lạc Tích Tuyết ăn chút cơm, sau đó đếnban công vẫn nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.

      Chợt cảm thấy tầm mắt nóng rực dừng lại ở người của .

      Chậm rãi quay đầu, thấy bong dáng người đànông cao lơn ở cạnh cửa Lạc Tích Tuyết khẽngơ ngẩn.

      Ánh sang của ngọn đèn treo chiếu sang dángngười cao lớn rắn rỏi của , mà gương mặt cương nghị, lúc sáng lúc tối, tựa hồ lộ ra tái nhợt, đôi mắt thâm thúy làm cho người ta khôngdám nhìn trộm.

      vẫn tà mị tuấn lãng như vậy, chừng mấy ngày thấy, nhìn có vẻ cũng tốtlắm? Có loại cảm giác tang thương , khi đáy mắt đổ xuống.

      " lâu gặp!" Lạc Tích Tuyết hờ hững đứng ở nơi đó, qua 1 hồi lâu, mới cứng ngắc khạc ra mấy chữ.

      Liền chính cũng cảm thấy, câu cùnggiọng như vậy có vẻ cùng phân chiaranh giới rất nhiều, Chiêm Mỗ Tư như thế nào lại nhìn ra được đây?

      lẳng lặng đưa mắt nhìn Lạc Tích Tuyết hồi lâu, vẻ mặt có chút bí : "Em có phải haykhông vẫn muốn trở về Trung Quốc?"

      " nguyện ý thả tôi về sao?" Lạc Tích Tuyết như nhìn thấy hi vọng, đôi mắt tỏa sáng hỏi.

      Chiêm Mỗ Tư giật giật mày kiếm, tới bênngười , tựa như thở dài, lại như thầm : "Em cứ như vậy muốn trở về sao? Tôi đồng ývới em, chờ em sanh ra con của chúng ta, tôi cùng với em có được hay ?"

      "" Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, cả người nhất thời cứng còng, còn có buông tha , muốn sinh con cho sao?

      Chiêm Mỗ Tư vươn cánh tay nắm bên hông ,bàn tay nóng bỏng ở thân thể của , vừavuốt ve đôi chân dài mảnh khảnh của , vừacực kỳ mị hoặc nhìn , thanh lộ ra nhẫn khàn khàn: "Tôi ở giường chờ em!"

      xong, đối với Lạc Tích Tuyết mập mờ trừng mắt nhìn, xoay người hướng phòng tắm đitới.

      Nghe được trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, Lạc Tích Tuyết có chút oán hận cau mày, nhiều ngày như vậy chưa có trở về, trở lạichính là muốn cùng làm loại chuyện đó, coi là cái gì đây?

      Trong lòng hiểu nổi có tư vị gì, có chútchua xót, có chút khẩn trương, thậm chí còn có chút mong đợi.

      Mong đợi? bị chính cái suy nghĩ này củamình làm sợ hết hồn, thế nào lại là mong đợi?

      Chẳng lẽ hình thành thói quen bị chiếm hữu, thói quen hư hỏng sao? Thân thể bẩn thỉu này, biết bị giày vò bao nhiêulần, hẳn là tiềm thức cũng hướng về phía anhrồi đúng ?

      thời gian dài như vậy có về nhà, bên ngoài biết cùng bao nhiêu người phụ nữqua lại, chẳng lẽ muốn cùng những người phụnữ kia chia sẻ cùng người đàn ông sao?

      lúc tự giễu, Chiêm Mỗ Tư chẳng biết lúc nào từ trong phòng tắm ra, từ phía sauvòng ra trước ôm lấy eo của , tỉ mỉ hôn vànhtai của .

      "Tích Tuyết, thời gian dài như vậy thấyem, rất nhớ em, em có nhớ tôi ?"

      Thanh khàn khàn, khạc khí nóng, vang ở bên tai .

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy trong thân thể cỗ sóng nhiệt, đánh úp tới gương mặt của , muốn đẩy ra, lại bị ôm càng chặt hơn.

      "Tích Tuyết, chúng ta nên náo loạn nữa,cùng nhau sống tốt có được hay ?"

      Lúc này khuôn mặt tuấn của ChiêmMỗ Tư có vẻ cực kỳ mê người, than trần truồng, vân da ràng, nửa người dưới chỉ bọcmột chiếc khăn tắm màu trắng, tròng mắt tĩnh mịch nhìn thẳng giống như là muốn xuyên thấu linh hồn của .

      Lạc Tích Tuyết cuống quít muốn tránh thoát , muốn bị ánh mắt của hút vào, cảm thấy ánh mắt của giống như là có điện, chạm được da thịt của , làm cả người côtê ngứa .

      Vừa mới chuẩn bị đẩy ra, hồi trời đất quay cuồng, cả người bị Chiêm Mỗ Tư ôm lên , đặt ở giường lớn, thân thể của đè lên , mà tim của đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài.

      Ánh mắt của quá mức nóng bỏng, hơi thởnam tính cơ hồ muốn đem che mất.

      Lạc Tích Tuyết đưa hai tay ra đẩy , nhưnganh càng ngày càng đến gần, lại bị bắt được đôi tay cố định lên đỉnh đầu, đôi môi đói khát rấtnhanh liền khóa lại môi của , cường hãn mà dùng lực bú liếm , đầu lưỡi càng thêm bá đạo tiến quân thần tốc, hoàn toàn lắp đầy trongmiệng của , buông tha bất kỳ địaphương nào.

      "Chiêm Mỗ Tư, Chiêm Mỗ Tư đừng giống nhưlần trước được !" Gò má Lạc Tích Tuyếtđỏ lên, ra sức né tránh đụng vào, trong miệng nỉ non mơ hồ lời cự tuyệt.

      "Hả?" Chiêm Mỗ Tư căn bản dừng lại được, hết sức nhẫn dòng nhiệt lưu đốt cháy lồng ngực , phát ra tiếng trầmthấp thanh khàn khàn.

      " cần, buông tôi ra, tôi muốn, bẩn" thân thể nhàng run rẩy, vẻ mặt lúng túng lại co quắp, chỉ cần vừa nghĩ tới anhcũng như vậy chạm qua những người phụ nữ khác, đều cảm thấy ghê tởm muốn ói.

      "Bẩn?" câu của , kích thích mãnh liệt đến lòng tự ái của Chiêm Mỗ Tư, dừng động tác lại , hai mắt lóe ra tình bất định, ánhsáng lạnh nhìn : "Cùng tôi làm, em cảm thấybẩn?"

      " xin lỗi, tôi thói quen cùng những người phụ nữ khác dùng chung ngườiđàn ông, mời bỏ qua cho tôi ." Lạc TíchTuyết lòng vẫn còn sợ hãi nhìn , vẻ mặt vô cùng cứng ngắc.

      Mặc dù vừa mới tắm, cũng xóa mùi củanhững người phụ nữ khác, nhưng làm sao có thể xóa sạch hết đây? ghét người lưu lạimùi nước hoa của những người phụ nữ khác, càng chán ghét hơn việc làm với nhữngngười khác còn tới tìm !

      Ánh mắt phức tạp, con ngươi tĩnh mịchtrong thoáng qua tia xúc động, đè thấp giọng nhàng dụ dỗ : "Tích Tuyết, dịudàng, giống như lần trước nữa?"

      Kể từ khi cùng tách ra, lâu có đụng vào người đàn bà khác, rất nhớcô, nếu như phải là cố kỵ đến ý nguyện của , sớm muốn .

      "Đừng, cần, tôi muốn!" Lạc TíchTuyết có chút tuyệt vọng nhìn , sợ hãi từ nội tâm cùng đối với càng thêm phẫn hận, để cho gần như nghẹn ngào la lên tiếng.

      "Em muốn?" Chiêm Mỗ Tư hơi buông ra, con ngươi tĩnh mịch vững vàng khóa lại dung nhan tuyệt mỹ của , tròng mắt thâm thúy nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ có thể đem mái tóc của đặt ở chóp mũi ngửi , cái động tác lơ đãng này, toát ra từ nội tâm khát vọng của .

      "Ừ." Lạc Tích Tuyết đơn gật đầu, trong lòng nghĩ đến mình phải như thế nào vượt qua cửa ảinày.

      "Tích Tuyết!" Chiêm Mỗ Tư đột nhiên gọi tên của , con ngươi như cũ khóa chặt thả, chỉ dùng giọng nối hết sức dịu dàng để an ủicô.

      "Hả?" Lạc Tích Tuyết thắm giọng khô khốc cổhọng, trong lòng bất ổn, Chiêm Mỗ Tư' nhìn côlàm cho có loại cảm giác kỳ quái.

      " có người phụ nữ khác!" thở dài hơi, vì đắp kín mền, cách chăn mỏng ômlấy .

      Được rồi, thừa nhận thua, chỉ vì quá mà thôi.

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc ngước mắt nhìn :" cái gì?"

      "Trừ em ra, em cho rằng tôi còn có thể đụng vàongười nào nữa sao?" tròng mắt bắt đầu khởiđộng ra nhất mạt thâm ý, cũng là vô cùng chân thành nhìn "Tôi cùng Tống Khuynh Vũ là trong sạch, ta phải là người tình của tôi, tôi cũng có bất kỳ người tình nào khác, tôi chỉ có mình em như vậy đủ rồi!"

      " gạt người, cùng ta như thế nào lại là trong sạch?" Lạc Tích Tuyết bĩu môi, hiểnnhiên tin.

      Chiêm Mỗ Tư thở dài, lâm vào trong ký ức,cùng giải thích: "Được rồi, thừa nhận, ta từng là người phụ nữ của nhưng mà sau khi gặp được em vẫn luôn có chạm qua ta nữa. Đoạn thời gian trước emphát tồn tại của ta, cho ta khoản tiền để ấy rời . ta ngày đócũng muốn cùng lần nữa lên giường, chỉ là vì em, từ chối”

      Ngày đó, Tống Khuynh Vũ dùng miệng lấy lònganh, thể thừa nhận, kỹ thuật của ta rất tốt, anhthiếu chút nữa mất khống chế.

      Nhưng vừa nghĩ tới ta phải là , chán ghét cau mày, lạnh giọng quát: "Buông ra! !"

      Chỉ là Tống Khuynh Vũ dĩ nhiên có dễ dàng buông tha như vậy, ta hiểu đàn ông, biết họ thích cái gì nhất, ta buông lỏng tay ra, đổi dùng ngực của mình xoa nắn.

      Trong miệng còn vừa phun ra nuốt vào, vừahàm hồ mị thanh gọi: "Ừm thoải mái ừm em muốn "


      Chương 227: Trói giường, trừng phạt quyến rũ.

      Edit : babynhox

      Bỗng dưng, cằm của ta, bị bàn tay thô to mạnh mẽ nắm chặt.

      Bàn tay to có đốt ngón tay ràng, nắm cằm ta đến đau, miệng ta khỏỉ mở lớn, đauđến ta nhíu chặt mày.

      "Tôi buông tôi ra!" Giọng của ChiêmMỗ Tư, lạnh đến thể lạnh hơn nửa.

      lấy mấy tấm khăn giấy ra, cau mày lau chùi nước bọt trong suốt dục vọng của mình.

      Tuy Tống Khuynh Vũ trãi qua huấn luyện, kỹxảo xem như là hạng nhất , nhưng phảicô, phải , cần.

      Tống Khuynh Vũ uất ức nhìn Chiêm Mỗ Tư,trong mắt che đầy đau buồn: "Uy"

      "Cầm tiền , thừa lúc tôi còn chưa nổi giận, cút! !" Tức giận đẩy cửa ra, Chiêm Mỗ Tư chạy như bay.

      "Tuyết nhi, ta có xảy ra chuyệngì như em tưởng tượng." Chiêm Mỗ Tư nở nụcười lưu manh, đưa tay kéo Lạc Tích Tuyết,nhìn vui ở trong mắt , trong lòng lại như là ngọt ngào như mật đường," có chạm vào ta, cây ngón tay cũngkhông có."

      Lạc Tích Tuyết ngẩn người, trước mắt lại hiệnlên khuôn mặt điềm đạm đáng xinh đẹp, lửagiận trong lòng càng cháy càng mạnh " ngón tay cũng chạm vào, đều để cho ấy hầu hạ , cần gì động ngón tay! Lợn giống! Cút ngay cho tôi!"

      "Tích Tuyết, oan uổng a, bị tadụ dỗ chút nào, em cũng thể khen ngợi chút sao?" Chiêm Mỗ Tư ôm chặt , vươn đầu lưỡi ra liếm liếm mặt :" Anhmuốn có giống cũng muốn giống của mình em?"

      "Lưu manh!" Lạc Tích Tuyết bị ôm, lời nóive vãn và hơi thở nóng bỏng bên tai, làm cho khuôn mặt nhắn đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng lại nghĩ đến người có mùi hướng của phũ nữ, lại nhíu mày: "Được rồi, cho dù chuyện của Tống Khuynh Vũ qua được, vậy vết môi son đỏ và mùi nước hoa quần áocủa , là chuyện gì xảy ra?"

      "Tích Tuyết, em biết ông xã của em làm nghề gì sao? Bình thường xã giao chút, luônluôn thể tránh được, nhưng mà có thểthề, chưa từng chạm những người phụ nữ khác, đều là khách hàng và người bán tìm tới chơi đùa, có chạm qua bọn họ!"Chiêm Mỗ Tư cười hì hì nhìn , trong lòng mơ hồ, cho dù vùng vẫy ở trong ngực cũng có hiệu quả.

      " gạt người, dấu môi son đồ lót, cũng làxã giao có thể in lại sao?" Lạc Tích Tuyết chumiệng lên, căm hận trừng mắt nhìn .

      Chiêm Mỗ Tư cẩn thận quan sát thay đổi trênmặt của , biết tin.

      "Tuyết nhi, đây là lần đầu tiên em ăn dấmchua." cười càng ngày càng kiêu ngạo, lénhôn lên môi thơm mát của . ra cũng có mặt như vậy, còn tưởng rằng thờơ với , nghĩ tới phụ nữ bình thườngghen, cũng ghen.

      Lạc Tích Tuyết nhìn tươi cười đắc ý bắtđầu bối rối, mình làm sao vậy? Chẳng lẽ sựlà vì ghen? !

      cuống quít bỏ chạy về phòng, lúc gần lại còn đạp cái, người đàn ông này tươi cười đến rất lưu manh, khiến hốt hoảng.

      Ý cười khóe môi Chiêm Mỗ Tư càng sâu hơn, biết hơn phân nửa là sâu vào vấn đề muốn hỏi, cũng muốngiống như trước kia hung hăng cưỡng ép như vậy, muốn nghĩ cách để cho nhìn đáy lóng mình, phải càng tốt sao?

      Chỉ cần đồng ý về phía nửa bước, cònlại 99 bước rưỡi, cũng vui vẻ chịu đựng chạy như điên tới.

      mà ghen, khóe miệng Chiêm Mộ Tư lla6ucong lên.

      Sáng sớm hôm sau, tinh thần Chiêm Mỗ Tư sang sảng, dậy rất sớm.

      "Chào buổi sáng!" buông bữa sáng xuống, tràn đầy tinh lực chào hỏi với người phụ nữ nàođó ràng là khó chịu.

      Lạc Tích Tuyết tức giận hừ tiếng.

      Ngày hôm qua ép hỏi Uy Mục mới biết được, ra mấy ngày này Chiêm Mỗ Tư đều có về nhà,chỉ là biết mà thôi.

      đều đợi đến nửa đêm ngủ thiếp mớitrở về, trộm hôn lên môi , sáng sớm hôm sau thức dậy lại tới.

      Mỗi ngày đều có người ghi chép lại nét mặt buồn bã của báo cáo cho , mà Chiêm Mỗ Tư nhìn mặt càng ngày càng đen, tâm trạngrất tốt.

      Còn về dấu môi đỏ và mùi nước hoa quần áo của , tất cả đều là Chiêm Mỗ Tư cố ý tạo ra, để cho nghi ngờ .

      muốn gợi lên lòng ghen tỵ của , để chocô để ý, để cho lo lắng. Nếu làm như vậy, mỗi ngày gặp đều lạnh nhạt , kết hôn lâu như vậy cũng chịu cho chạm vào chút, làm sao chịu đựng được.

      Tống Khuynh Vũ xuất là ngoài ý muốn, có trong dự tính của Chiêm Mỗ Tư, nhưng chính vì như vậy, càng làm cho Lạc Tích Tuyết nghi ngờ có người phụ khác ở bên ngoài.

      Phụ nữ đều là như vậy, lúc bạn còn truy đuổi côấy, ấy lại có cảm giác với bạn, đột nhiên có ngày bạn truy đuổi ấy nửa, lại còn vui vẻ bên người khác, ngược lại ấy lại chú ý đến bạn.

      Lạc Tích Tuyết chính là người phụ nữ như thế, mà Chiêm Mỗ Tư cũng rất chú ý tới điểm này của , càng lợi dụng, càng có trò cười.

      Nhưng mà suy nghĩ cả buổi tối, ràng là Lạc Tích Tuyết nghĩ thông suốt, nhưng Chiêm Mỗ Tư lừa lâu như vậy, ở trong lòngcô cực kỳ khó chịu, vậy cũng cần có vẻ mặt vui vẻ với .

      Bữa sáng của , trước kia lúc ở Trung Quốc,đều là tự tay Chiêm Mỗ Tư làm cho .

      Dạ dày của tốt, mà ăn lại cómùi vị, tuần bảy ngày phải đổi bảy mùi vị.

      Chiêm Mỗ Tư cho người hầu xử lý, bữasáng của vẫn kiên trì tự tay nấu nướng cho , cho dù thỉnh thoảng có nhà, cũng tự mình làm xong, để cho người hầu lấy về.

      "Nóng?" Nhìn cau mày ăn, Chiêm Mỗ Tư cười, nghiêng nửa người lên, khoa trươngthổi thổi cháo.

      Lạc Tích Tuyết nhìn đầu của gần như là dán sát vào ngực mình, tức giận mở miệng,"Sáng sớm ăn đậu hủ no sao?"

      Chiêm Mỗ Tư ngẩng đầu hôn lên môi mềm mạicủa ,"Đói bụng lâu, có được đậu hủ lótbụng. Bây giờ, muốn gấp gáp ăn bữa ăn chính, có thể ?"

      Trời mới biết trong khoảng thời gian này, chịu đựng có bao nhiêu vất vả. Vì làm đủ trò, đoán chừng bị cấm dục mấy tháng a, bây giờ tìm bồi thường, làm sao được?

      Bàn tay xấu xa của sờ soạng lên theo vạtváy của Lạc Tích Tuyết, sáng sớm vừa mới tắmrửa xong, da thịt mềm mại thơm ngát, bàn tay tocủa càng tăng thêm sức, lòng bàn tay nóngbỏng, mang theo hơi thở tình dục, Lạc Tích Tuyết có thể nghe thấy được trong tiếng nuốtđói khát phát ra từ cổ họng .

      có chống cự như trước, Lạc Tích Tuyết bỗng quay đầu, tươi cười ngọt ngào với .

      Nhịp tim của Chiêm Mỗ Tư liền rơi rớt nửa nhịp, đương nhiên là cầu gì cũng đồng ý.

      Lạc Tích Tuyết hôn lên môi của , chủ động dùng hơi thở lâu dài hôn nông nhiệt theo tiêu chuẩn, làm cho khí bàn ăn nóng lên.

      Chiêm Mỗ Tư vôi vàng đè xuống thảm trảisàn, mắt thấy muốn mình ngay tại chỗ, độtnhiên Lạc Tích Tuyết lại xoay người đứng lên, quần áo ngay ngắn, cười cười với người đàn ôngvẫn còn ở trang thái ngu ngơ mặt đất,"Đitắm , em chờ giường."

      Vì thế, Chiêm Mỗ Tư căng lên lập tức tắm nước nóng, người vẫn còn mùi nước hoanam tính đặc biệt tỏa ra.

      Lần đầu tiên, người phụ nữ mình chủ động nhào vào ngực mình, đương nhiên muốn làm đủ tất cả.

      Nhưng sau khi lên giường, Lạc Tích Tuyết cũngkhông gì, chỉ lấy mấy cái cravat của ,trói hai cánh tay Chiêm Mỗ Tư lại ở đầu giường.Còn chặt hơn so với trói trước kia,phải biết rằng người đàn ông này có sức rất lớn,cũng thể để cho chạy thoát.

      "Tuyết nhi?" Hai tay Chiêm Mỗ Tư bị ít nhất là năm cái cravat quấn cột vào đầu giường, nghi ngờ cũng dám vùng vẫy, rất khôngdễ dàng mới chủ động để ý đến .

      Lạc Tích Tuyết cười dịu dàng, xác định hắnkhông thể nhúc nhích, bắt đầu thong thả cỡi quần áo, từng món từng món, quyến rũ mà cótiết tấu.

      "Đừng nóng vội, chờ xem." cười như khôngnhìn , trong mắt thoáng lên gian xảo.

      Chỉ chốc lát, cả người chỉ còn cái quần lụamỏng trong suốt màu trắng, cũng mặc cái gì ở bên trong, nhánh tóc dài đen như thác nước choàng người ,ngọn đen chiếu lên thân thể trắng nõn trần trụi, lồi lõm, mảnh thíchhợp, giống như là có lớp ánh sáng óng ánhdi chuyển toàn thân.

      đứng ở đó, tóc đen tôn lên thân thể mềm mại xinh đẹp, mỗi nơi đều tản ra mùi vị quyến rũ, thấy Chiêm Mỗ Tư miệng đắng lưỡi khô, haimắt bốc lửa.

      nhoẻn miệng cười, từng bước , chậm màtràn ngập sức kéo dãn, học mèo hoang trèo lêngiường.

      Ngón tay linh hoạt cởi bỏ áo sơ mi và quần củaChiêm Mỗ Tư, từ từ chậm chạp lên thân thể của , tiếp xúc vào khí chính là búp hoa chậm chạp nở rộ, lướt qua hai khối tròn thô cứng, thân thể của Chiêm Mỗ Tư từ từ nóng lên, đường lên , hai đốn nỏngbỏng nhanh chóng giống như đám lửa lan ra đồng cỏ .

      cố ý vặn vẹo mà thở gấp, chếttiệt này, từ đâu mà học được những chiêu quyến rũ đàn ông như vậy, lại còn cột lại, để chohắn thể thỏa thích, quả thực là muốn hành hạ chết ! !

      Lạc Tích Tuyết học theo bộ dáng bình thườngcủa , chân thon dài chen vào giữa hai chân chân của , dùng mềm mại của từng chúttừng chút chen vào dục vọng căng cứng của .

      Thân thể hai người thân mật kết hợp quá quen thuộc , động tình vuốt ve thân thể , nhìn cái cằm gợi cảm của dương lên vì chịu đựng nổi nhiệt tình này.

      nhịn được bò lên cao chút, kề sát bên lỗ tai của , phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ,"Có cảm giác hay , ưm Chiêm Mỗ Tư có muốn em hay ?"

      đương nhiên cảm giác được rồi ! Mà còn là đau nhức muốn nổ tung rồi đây!

      Khuôn mặt tuấn tú của ửng hồng, môi mỏng nhịn được bật ra tiếng than .

      Lúc này Lạc Tích Tuyết bắt đầu lay động, hai tay ôm cổ của , dùng nơi mềm mại mẫn cảm của mình gắt gao chống đỡ , hộc theo tiếttấu của muốn , từ xuống dưới đè ép dục vọng khỏe mạnh của , thân thểmềm mại vặn vẹo thân thể nóng bỏng kéocăng của , miệng ghé vào lỗ tai phả ra hơi thở nóng bỏng và tiếng rên rĩ ,"Chiêm Mỗ Tư thích ? Ừm?"

      Chiêm Mỗ Tư đâu chỉ là thích, quả thực là nhiệt tình đến kinh khủng, chỉ là Lạc Tích Tuyết cứ chạm tới xung quanh, chịu đưa vào cho , vậy làm cho nôn nóng.

      Nhưng càng là vùng vẫy, tay lại càng bị siết chặt, rốt cục bây giờ hiễu tại sao trói rồi.

      Xem ra hôm này là người phụ nữ này cố ý, cố ýlàm như vậy để hành hạ , trả thù .

      giận a, người đẹp ở trong ngực, muốn lại muốn được, Chiêm Mỗ Tư chỉ cảm thấytoàn thân khô nóng khó nhịn rồi.

      "Tích Tuyết, mau giúp cởi bỏ dây!" vộivàng nôn nóng , ánh mắt đỏ lên.

      " gấp cái gì chứ? Em còn chưa chơi đủ!"Lạc Tích Tuyết Kiều hờn dõi liếc mắt cái,tiếp tục vỗ về chơi đùa thân thể .

      Quả thực là Chiêm Mỗ Tư bị hành hạ sắp điên rồi, nhìn hai gò má ửng hồng của , còn có bộ dáng lười biếng đỏ mặt ru rú ở trong lồng ngực mình, đáng chết! sắp vì thỏamãn dục vọng mà chết rồi! !

      Chương 228: Hậu quả chủ động quyến rũ .

      Edit : babynhox

      "Tối hôm qua , ấy KJ cho ?" Đột nhiên Lạc Tích Tuyết đột ngẩng đầu lên, hai mắtsương mù nhìn .

      Cuối cùng vẫn ngượng ngùng, suy nghĩ mộtchút, chỉ ra hai chữ cái đầu.

      Nhưng thân thể Chiêm Mỗ Tư lại vò những lờinày của mà cứng ngắc, có thể đoán được, rốt cuộc là muốn làm cái gì rồi.

      Dục vọng mãnh liệt như thủy triều vọt tới, mỗi dây thần kinh của gần như là đau nhói, thậm chí Chiêm Mỗ Tư cảm thấy vật ở trongquần lót mình vừa nhảy dựng sưng to lên.

      Đúng vậy, quá kích động, kích động đếnkhó có thể tin.

      "Ừm, Tuyết nhi" Hai tròng mắt đầy tơ máu nhìn , giọng khàn khàn,"Em muốn làm như vậysao?"

      "Hừ." Lạc Tích Tuyết trợn mắt nhìn , đánhmạnh quyền lên ngực .

      Đàn ông luôn luôn tự chủ, nghe được cônói như vậy, bên dưới của đều căng lên như lều trại rồi.

      Chiêm Mỗ Tư khó chịu kêu đau, trong lòng LạcTích Tuyết hơi cân nhắc chút.

      Thân thể như rắn từ từ lui xuống, cởi quần lót của ra, kìm nén được dâng trảo nhảy ra, đập vào gương mặt .

      khuôn mặt đỏ ửng quyến rũ của Lạc TíchTuyết rơi xuống vài sợi tóc dài, miệng đàonhỏ nhắn bởi vì giật mình khi nhìn thấy cảnhtrước mắt, hơi hơi hé mở, lửa nóng khổng lồsáng cao thấp bên mép miệng nho .

      , chưa từng làm loại chuyện này cho đàn ông, trước kia cũng nghe qua, chỉ là nghĩđến cũng cảm thấy rất ngượng ngùng.

      Nhưng mà hôm nay biết như thế nào , chỉcần nghĩ đến Tống Khuynh Vũ kia cũng giúp Chiêm Mỗ Tư làm như vậy, giống như dỗi cũngđược, phục cũng được, cũng muốn thửmột lần.

      như thế nào, cũng là chồng của , muốn hầu hạ cũng là người vợ như đâyhầu hạ, lúc nào tới phiên người phụ nữ bên ngoài can thiệp vào?

      "tê" Cằm dưới của Chiêm Mỗ Tư giương cao, gầm tiếng.

      Đây là người phụ nữ , lần đầu tiên đồngý giọng mềm mại làm chuyện này vì ,tâm lý cùng thân thể của cảm thấy rất thỏamãn, quả thực khiến cho giống như bay lượn mây, rơi xuống thấp.

      Lạc Tích Tuyết hơi hơi chống đầu lưỡi, sau đó dùng sức khẽ mút cái, giữa răng môi phát ra tiếng mút mơ hồ.

      Chiêm Mỗ Tư chỉ cảm thấy bên dưới nóng lên,trong đầu là tiếng pháo hoa nở rộ, vui thích dời núi lấp biển mà đến —— vậy mà trong tấn côngnửa phút ngắn ngủi của lại kiềmchế được!

      "A khụ khụ khụ" Lạc Tích Tuyệt khôngngờ xong việc nhanh như vậy, thiếu chút nữa bị sặc cổ họng, tay đỡ chân của ,vội vàng lui ra ngoài.

      Nhưng thứ sềnh sệch của , vẫn phun lên tócvà mặt của , chỗ nào cũng có.

      Chiêm Mỗ Tư thở phì phò, nhìn vẻ mặt giậtmình của người phụ nữ nằm sấp người mình, khuôn mặt nhắn xinh tươi của côngửa lên , loáng thoáng nhìn thấy chất dính sềnh sệch màu trắng ngà bên miệng , sợi tóc đen dính chất sềnh sệch trắng ngà, thậm chí trênlông mi cũng có, mặt xuống tí tách, rơilên trước ngực mềm mại.

      Ngực Chiêm Mỗ Tư cứng lại, chỉ nghĩ đến lập tứđặt giường, thương tốt .

      "Tích Tuyết, cởi trói cho ! Nhanh!" Hai mắthắn đỏ đậm, vội vàng nôn nóng kêu.

      "Khụ khụ cần." Lạc Tích Tuyết còn ho khan , dùng khăn tay lau khóe miệng, khuônmặt nhắn vo thành nắm.

      có có cần vui thích như vậy ? Chẳngqua là tự mình hầu hạ lần, liền gấp gáp như vậy, quả nhiên đàn ông đều là độngvật nửa người dưới.

      "Tích Tuyết, nhanh, cởi trói cho !" Chiêm Mỗ Tư liều mạng vùng vẫy, chịu đựng nổi, mặt căng đỏ bừng .

      "Vừa với trải qua lần rồi, lại muốn làm gì?" Lạc Tích Tuyết liếc mắt nhìn cái, nhíu nhíu mày. Có phải là nhu cầu của ngườiđàn ông này hơi lớn chút ?

      "Ngoan, cởi trói cho !" Giọng của ChiêmMỗ Tư khàn đục, muốn với tới khuôn mặt nhắn xinh đẹp của nhưng lại với khôngtới, khỏi phải trong lòng có bao nhiêubuồn phiền rồi.

      Lạc Tích Tuyết lau sạch mặt xong, quay đầulại, tĩnh nhạt nhìn .

      Thấy Chiêm Mỗ Tư chẳng những dập lửađược, ngược lại dục vọng còn càng ngày càngdâng trào, cười quyến rũ cái, vỗ vỗ bờvai của hán: "Ngoan ngoãn ở trong này nhớ lạidư vị, đánh giá xem em và người phụ nữ kia chính là mỗi người mỗi vẻ hay ?"

      Thắng lợi nho và thích thú khi trả thù làmcho Lạc Tích Tuyết rất hớn hở, trước khi cònkhông quên kích thích , nâng thân thể của lên, mạnh mẹ hôn lên ngực rắn chắc của .

      Làm sao Chiêm Mỗ Tư chịu được trêu chọc nhưvậy, phía dưới đau đớn từ lâu, dòng máu toàn thân gần như là chảy ngược.

      "LẠC, TÍCH, TUYẾT! !" khàn khàn gào tên của , trái cổ mạnh mẽ nuốt nhả nước miếng.

      Đùa giỡn như vậy, lại cho đụngtới, muốn mạng của phải hay ?

      Lạc Tich Tuyết ngẩng đầu, đáp lại mỉm cười sâu, nhìn vẻ mặt hận thể ăn củahắn, càng hớn hở hơn, nhặt áo rũ rời mặtđất lên, tính tới phòng khách ngủ bù.

      Cột như vậy ở đây ngày đêm, chậc chậc, có bao nhiêu hành hạ nha!

      Ai bảo lừa gạt lâu như vậy, còn động mộttí liền muốn tàn nhẫn như vậy, là ngườixương cốt thân thể đều chịu nổi, lần nàyđể cho cũng nếm thử mùi vị bị ngược đãi.

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết hơi đắc ý nhớ lại, lạ quên người đàn ông bị trói vào giường là Chiêm Mỗ Tư, phải người khác, làChiêm Mỗ Tư a, chỉ có chuyện muốn làm, có chuyện làm được.

      "Roẹt ——" Tiếng xé rách chói tai vang lên.

      Lạc Tích Tuyết thể tin trừng mắt to,những cái cravat này là làm bằng giấy sao?

      ngạc nhiên quay đầu lại theo bản năng, thấy Chiêm Mỗ Tư ở ngay trước mắt có chúthung dữ,vậy mà lại dễ dàng xé rách caravatđi xuống giường, vậy giả thành bộ dáng đau đớn khi bị trói lại để làm gì? Chết tiệt, người đànông đáng ghét này lại lừa gạt ? !

      "A " Lạc Tích Tuyết phản ứng kịp, lấy áoquấn chặt mình trước, nhanh chóng chạy tớicửa. cũng muốn bị bắt.

      Làm sao Chiêm Mỗ Tư có thể để cho thựchiện được, sài vài bước dài liền đuổi theo, chặnngang thắt lưng ômcô trở về.

      Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy đến hồi trời đất đảo lộn, bị ném lên giường, đè ở dướithân.

      "Muốn chạy trốn? Hử?" Ngón trỏ to của ngườiđàn ông cọ sát lên khuôn mặt trắng mịn của , phun hơi thở nóng bỏng lên mặt , trong giọng đều là dục vọng chặt chẽ.

      "Hừ! Sao em lại chạy trốn nha, phải làngười ta mới vừa hầu hạ rất thỏa mãn sao?"Dù sao cũng bị bắt được, Lạc Tích Tuyết cũngkhông sợ , cười duyên khẽ liếm lên mặthắn.

      " cần đắc ý, lập tức muốn em khó chịu!" Chiêm Mỗ Tư nghe ra cười nhạo trong lờinói của , căm giận cúi đầu cắn .

      muốn ôm lăn qua lộn lại làm nhữngchuyện kia, để liên tục cầu xin tha thứ mới tạm tha cho .

      Người phụ nữ đáng ghét này, vừa nãy hành hạ nhất từ trước đến nay, đáng giận a, giậna! !

      " phải sao? vừa mới" Lạc Tích Tuyết trêu đùa , lại bị động tác kế tiếp cảu cắtngang.

      Hai tay của nắm chặt vòng eo của , giây sau, nóng bỏng kiêu ngạo đè ép xuống,hoàn mỹ che lại môi đỏ mọng của , dùng hơi thở nam tính của riêng vây quanh .

      Lạc Tích Tuyết nghĩ tới nhanhnhư vậy, trong phút chốc từ bỏ, muốn đẩy ra, nhưng đủ sức, chỉ có thể ngẩnngười nhúc nhích, tùy ý đòi lấy .

      Trong lòng Chiêm Mỗ Tư mừng như điên , liên tục nhiều ngày như vậy có chạm vào , nụ hôn này gần như làm tiêu tan hết tất cả tình cảm nồng đậm và nhớ nhung của , lưỡi nóng bỏng của tham lam tiến vào trongmiệng , lôi cuốn cái lưỡi thơm tho của côcùng mình nhảy múa.

      Dần dần, nụ hôn dịu dàng êm đềm biến thành đòi hỏi nồng nhiệt, càng tiến bước thay đổi thành đoạt lấy hoàn toàn, bàn tay to nóng rực của , cũng bắt đầu tham lam tiến vào trongđồ lót của , vuốt ve đường cong cơ thể .

      Trong phút chốc, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấyhơi thở của vọt tới phía mình, áp sát đến gần như thể thở được.

      bị ép hề có đường lui, chỉ có thểvươn hai tay ra ngăn cản , muốn để cho thân thể nóng bỏng của hai người càng dính sát chặt, sợ mình có cách nào kháng cự lại hơi thở nặng nề và nhịp tim mãnh liệt củahắn.

      Chiêm Mỗ Tư cho có cơ hội né tránh,môi mỏng nóng rực hôn lên cổ của , bá đạo để lại chuỗi dấu vết của riêng .

      "Tích Tuyết, sau này chúng ta cùng sống chung tốt có được hay ?" vừa nhiệt tìnhhôn , vừa hỏi.

      "Ừ." Ý thức của Lạc Tích Tuyết mờ mịt, con ngươi mơ màng gật đầu.

      "Em được rời khỏi có được hay ?" gắt gao ôm chặt eo , nâng cằm dưới của lên, ép đối diện với mình.

      "Được." Dù sao cũng kết hôn, chuyện quá khứ, bằng để nó qua .

      "Vậy em sinh cho đứa con, có đượchay ?" Chiêm Mỗ Tư đưa ra thỉnh cầu cuối cùng.

      Lạc Tích Tuyết do dự chút, lại thần kỳ đồng ý : "Ừm."

      Trong lòng Chiêm Mỗ Tư tràn đầy kinh ngạc vuimừng, liền biết Tuyết nhi của cũng thích , chỉ là trước kia quá đè nén cảm giác mình đối , chịu thừa nhận màthôi.

      Thân thể nóng bỏng đòi hỏi, làm cho cách nào suy nghĩ cái khác nửa, muốn ,loại ý nghĩ này tích lũy nảy mầm rồi.

      Chiêm Mỗ Tư chịu đựng lâu, kịp cởiquần áo của hai người ra, ngửa thân thể ra ngấu nghiến như hổ đói.

      Cứng rắn mãnh mẽ xuyên qua ——

      "A, Chiêm Mỗ Tư, đau quá! !" Lạc Tích Tuyết ngờ rằng vội vàng như vậy, phải trước kia đều phải làm đủ dạo đầu sao,hôm nay lại vội vàng liền vào như vậy, côcó chút chịu nổi thô bạo của .

      Chiêm Mỗ Tư liền ngậm chặt miệng đào nhắn của , ngừng hôn làm nóngcho .

      "Ngoan, hôm nay để cho thương emthật tốt!" vừa hôn môi vừa .

      Miệng của Lạc Tích Tuyết bị che lại gắt gao, lời kháng cự, lại nuốt hết vào trong nụhôn mãnh liệt, cuối cùng hóa thành tiếng rên rĩ mềm nhũn.

      Chiêm Mỗ Tư cố ý giày vò , tốc độ mạnh yếu đều nhanh hơn so với trước kia, trời mới biếtmấy ngày mà bị cấm dục, chịu đựng có bao nhiêu vất vả, rất dễ dàng rút ngắnkhoảng cách với , làm sao cũng phải ăn đủ ănno mới được!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 229: tôi càng muốn ăn em.
      Edit: Fannie93


      “Chiêm Mỗ Tư chút nha”

      Hơi sức giãy giụa của Lạc Tích Tuyết giảmdần, cũng chỉ kêu rên với .

      ra sức mới có thể phụ lòng lúc trước em ‘ hầu hạ’ ”. Chiêm Mỗ Tư cườixấu xa, cái so với cái đụng vào sâu hơn.

      Lạc Tích Tuyết trong mê muội bắt đầu tuyệt vọng, chủ ý này xấu, sớm biết đùa lớn như vậy, tại ngược nhưthế càng thêm kích thích dục vọng của .

      cho nghĩ tới chuyện khác! !”. ChiêmMỗ Tư hiển nhiên bất mãn ngẩn người, đụng mạnh vào, khiến Lạc Tích Tuyết thể hồi hồn.

      “Đừng nha, chút!”. Lạc TíchTuyết đứt quãng mang theo tiếng làm nũng,càng làm cho Chiêm Mỗ Tư thể khốngchế.

      biết trải qua mười mấy lần, sức của Lạc Tích Tuyết thở gấp cũng có, thân thể mềm nhũn bị vây ở phía dưới.

      Nhưng tóc ướt bám mồ hôi của Chiêm Mỗ Tư bám vào đường cong gương mặt tuấn tú củaanh, cũng càng đánh càng mạnh, nhiều ngàynhu vậy có đụng , là đạn dược đầy đủ đấy.

      Trong mắt của có tia sáng khiến Lạc Tích Tuyết sợ, “Chiêm Mỗ Tư, khôngmệt quá cần lui ra ngoài cái sao”.

      Chiêm Mỗ Tư chậm rãi lui khỏi, lại lùi lại nữa, cứ như vậy quay lại, ôm chặt lấy .
      Chỉ nghỉ ngơi chút --- hồi biết, tinh lực gấp trăm lần lại bắt đầu.

      Lạc Tích Tuyết bị hành hạ nên cứ khócmãi, toàn thân như bị sụp đổ khó chịu, nhưngngười đàn ông vẫn nhiệt huyết sôi trào như cũ.

      Cuối cùng kêu lên, vừa khóc vừa hét lên run rẩy, ở trong cực độ sung sướng liền hônmê bất tỉnh.

      Kích tình qua, là đêm khuya.

      Bóng đêm lành lạnh bao phủ cả căn phòng,ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua bệ cửasổ, chiếu rọi 2 người nam nữ ôm nhau.

      Chiêm Mỗ Tư còn đắm chìm trong khoái cảm mới, bàn tay ôm Lạc Tích Tuyết, trong lồng ngực lại có cảm xúc rung động, rục rich ngóc đầu dậy.

      Có bao nhiêu ngày có muốn , nhớ , cái loại cảm giác muốn , cũng lấy được phía sau là thỏamãn, cũng vẫn luôn đổi, chỉ cần có , dù chỉ có 1 phút, cũng đủ làm cho cảmđộng.

      Từ nay về sau, chính là vợ của rồi, vợ chính thức, còn là cùng nhà khác ngõ nữa, đồng ý cho chạm vào, về sau như vậy cần đè nén, có thể mỗi ngày có .

      Mang theo cảm giác thỏa mãn cực độ, ChiêmMỗ Tư cũng dần dần ngủ.

      Ngày thứ hai, ánh mắt trời chói sáng rải vào trong phòng ngủ, lông mi Lạc Tích Tuyết khẽ run, mở ra tròng mắt chua xót.

      Cả ngày hôm qua buông thả dục vọng, ngủmười mấy giờ, vẫn cảm thấy thể lực mệtmỏi.

      Lạc Tích Tuyết ửng đỏ mặt lộ ra vẻ uể oải, tối hôm qua biết Chiêm Mỗ Tư ở người muốn bao lâu, chỉ biết toàn thân chính mình mềm mại, chút hơi sức cũng

      tỉnh rồi hả?”. thanh quen thuộctruyền tới bên tai, là Chiêm Mỗ Tư, cũngcùng ngủ với tới tận bây giờ.

      “Ừ”. Lạc Tích Tuyết khẽ hoạt động dưới thân thể, úp sấp vào trong bả vai rộng rãi của , thoải mái dựa vào.

      Chiêm Mỗ Tư vì động tác theo bản năng củacô, trong lòng có kích động nho .

      “Ba giờ. Đói bụng sao? Ăn cái gì ?”. thanh dịu dàng của Chiêm Mỗ Tư cơ hồ có thể chảy ra nước.

      “Ừ”. Lạc Tích Tuyết quẹt mồm, cẩn thận suynghĩ chút, tự dưng cảm thấy cổ họng khôkhốc: “Muốn ăn kem”.

      Chiêm Mỗ Tư nhíu mày: “Mới vừa dậy ăn kem, đối với dạ dày tốt!”.

      nha, em muốn ăn kem!”. Lạc TíchTuyết trút giận tính tiểu thư với , thầmkéo áo ngủ Chiêm Mỗ Tư vừa mới thay lắc qua lại.

      Khóe mắt đuôi mày của Chiêm Mỗ Tư đều là sắc màu ấm, cưng chiều ôm , vấn để làm nhàu áo , nơi nào còn có chút bìnhthường dáng vẻ lãnh khốc nắm quyến sinh sáttrong tay.

      “Được được được, chúng ta liền ăn kem, chỉlà trước đó em phải ăn hết bát cháo nóng này”. Chiêm Mỗ Tư thỏa hiệp với , cầmđiện thoại giao phó đem thức ăn lên.

      Người giúp việc rất nhanh chuẩn bị, bưng vàotrong phòng, Chiêm Mỗ Tư phất tay cái, ý bảo tất cả bọn họ đều xuống.

      Lạc Tích Tuyết nhìn chằm chằm vào phần kem dâu tây này, muốn sang phía đó, ChiêmMỗ Tư chợt kéo trở lại, ôm ngồi người .

      “Ăn chút cháo trước ”. thở dài, múcthìa cháo đưa tới bờ môi .

      Lạc Tích Tuyết khéo léo ăn xong, hài lòng sờ đầu .

      cũng muốn ăn miếng sao?”. Lạc Tích Tuyết cảm thấy có thứ nào đột nhiênphát lên giữa hai chân mình, thô sáp chỉa vàocô, kinh hoàng vội vàng sang chuyệnkhác.

      tương đối muốn ăn em”. Giọng Chiêm Mỗ Tư giọng bắt đầu nguy hiểm.
      Tuy rằng như thế, còn tiến tới môi , hớp hôn , liếm sạch cháo bên môi , muốn buông ra.

      Tối hôm qua quá kịch liệt, chừng mấyngày muốn , tự dưng lại muốn mạnh như hổ. Trước bình minh kết thúcôm rửa mắt mới phát chảy máu,bên cạnh hơi xé rách, bên trong cũng có vết thương. Lần này chừng mấy ngày tới cũng thể đụng .

      “Làm sao làm? phải là rất bận sao?”. Lạc Tích Tuyết vừa ăn cháo, vừa ngạc nhiên hỏi.

      “Có em ở bên cạnh, còn lên đó làm gì nữa, muốn ở nhà với em làm thêm giờ, cho đến khi em mang thai con chúng ta mới thôi!”. Chiêm Mỗ Tư hướng cười xấu xa, nhịn được lại cúi đầu, hung hăng hôn hai cái.

      “Ghét!”. Lạc Tích Tuyết nũng nịu cái, nhìn phần kem xa kia, đưa tay tới: “Emmuốn ăn!”

      Chiêm Mỗ Tư đành phải đem kem tới đây, mặc dù ăn vặt thế này có dinh dưỡng,lại rất lạnh, nhưng mà người phụ nữ của anhvui lòng, ăn lần cung xkhong óc gì, liền cho .

      Lạc Tích Tuyết nghiêng đầu, ngồi ăn kem, liếm cái muỗng kem, Chiêm Mỗ Tư thấy, phía dưới lập tức liền đau.

      “Em biết muốn biết thương em sao?”. níu lấy eo thon của , thanh khàn khàn nhắc nhở.

      “Ưmh”. Lạc Tích Tuyết lại ăn thêm kem.

      “Ăn ngon, cần dụ dỗ , hửm?”.Chiêm Mỗ Tư cắn vành tai của , kiềm chếcảnh cáo lần cuối cùng.

      Lạc Tích Tuyết rất muốn trợn mắt lên, chínhmình rắp tâm còn nghi ngờ .

      Nhưng vừa định mở miệng trách cứ, chợt trong bụng thấy đau, sắc mắt của lập tức trắng bệch.

      “Ưmh!”. Tay che bụng, khó chịu cau mày.

      “Sao vậy?”. Nhận thấy khác thường của , Chiêm Mỗ Tư vội cúi đầu, lo lắng nhìn .

      Lạc Tích Tuyết trước mắt là mảnh mờ,trong day dày chợt có vị chua dâng lên, đẩy ra người đàn ông bên cạnh, nằm ở bên giường kêu đau.

      Chiêm Mỗ Tư kinh ngạc nhìn , vuốt ve phía sau lưng của , giúp đỡ đau.

      Bàn tay kiên cố ôm , để cho tựa vào trong ngực , nhìn người trong ngực mặt trắng bệch, môi cũng có hồng hào,còn cắn môi dưới, trong trắng phiếm xanh,Chiêm Mỗ Tư cau mày, vội vàng gọi cho bác sĩ.

      “Khá hơn chút nào ?”. Thấy , vội vã ôm chặt .

      bàn tay dưỡi vào, bỏ ra y phục của ,đặt lên bụng . Lòng bàn tay ấm áp xuyên thấu qua làn da hơi lạnh của , xông vào,vuốt ve giống như đánh vào nội tạng, từng điểm từng điểm, ấm á plan tràn, cho đến timcủa .

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy thoải mãn, thân thểcũng đỡ hơn, gồi đầu cọ xát, tựa vào trongngực , nhắm hai mắt dưỡng thần.

      “Em biết, trong khoảng thời gian này dạ dày được tốt, cứ ăn chút gì kích thích là buồn nôn, chuyện kinh nguyệtcũng bình thường”. Lạc Tích Tuyết còn hơi sức qua.

      câu sau cùng, hai người chấn động.

      Kinh nguyệt? !

      Lạc Tích Tuyết đột nhiên như bị điệt giật vậy, chẳng lẽ mang thai?

      Chiêm Mỗ Tư cũng hiểu được cái gì, mắt đenanh chợt nhảy lên tia sáng kỳ dị.

      tay lôi kéo , từ bên cạnh tủ áo lấyra bộ quần áo với : “Thay quần áoxong, chúng ta bệnh viện”

      Nếu như mang thai, cũng thể để chobác sĩ xem loa qua như vậy, phải mang kiểm tra toàn diện.

      ! Em

      Lạc Tích Tuyết đột nhiên lùi vào trong chăn,giống như có dự cảm xấu, sợ đối mặt sựthật.

      được! Nhất định phải ”.

      Chiêm Mỗ Tư cầm y phục giúp mặc vào, Lạc Tích Tuyết từ chối lâu mới khôngthể mặc quần áo chỉnh tề, mặc cho lôi kéo ra khỏi phòng.

      Đến bệnh viện, Lạc Tích Tuyết làm cuộckiểm tra, Chiêm Mỗ Tư tự mình lấy kết quả giúp .

      Tinh thần thấp thỏm ngồi ngay ngắn ghếdài, trái tim Lạc Tích Tuyết cũng treo nơi cổhọng, nắm đầu ngón tay có chút lạnh lẽo,tâm tình phức tạp dứt.

      Triệu chứng của , cũng rất giống với lần trước mang thai, hơn nữa tính toán thời gian, cũng là lúc lần trước cùng giường với Chiêm Mỗ Tư.

      Nếu quả mang thai, nên làm cái gì?

      Sinh hạ đứa bé này, có nghĩa liền phải ở lạinơi này ở bên cạnh người đàn ông này vĩnh viễn sao, quyết định rồi sao?

      Lạc Tích Tuyết lo lắng suy nghĩ, chợt ngẩngđầu, nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư cầm kết quảxét nghiệm cùng đơn thuốc bác sĩ kê, hướngbên tới.

      “Như thế nào?”. Chẳng biết tại sao, Lạc TíchTuyết có chút mong đợi kết quả.

      Chiêm Mỗ Tư kéo môi, nụ cười nhạt nhòa: “ phải mang thai, yên tâm, bác sĩ em ăn đồ hại, tạo thành dạ dày co rút, lần sauchớ vừa mới dậy ăn kem rồi”

      Mặc dù nhàng, lông mày tuấn dật cũng đối với thương , nhưngLạc Tích Tuyết cũng đọc được u buồn trênmặt .

      biết, vẫn muốn giúp sinh embé, đứa con thuộc về bọn họ.

      vốn cho là, lần này có tin vui, khôngnghĩ tới ăn sai đồ, nhất định thấtvọng thôi.

      xin lỗi!”. Lạc Tích Tuyết cũng biết nên gì, chỉ có thể tự đáy lòng câu.

      có gì phải xin lỗi, chỉ cần em cam tâm tình nguyện cùng với , rấtthỏa mãn rồi”. Chiêm Mỗ Tư rung động ôm chặt , hít sâu hương thơm người :“Chúng ta còn trẻ, chuyện em bé,có thể từ từđi, sớm muộn có!”

      “Ừ”. Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, theotrong ngực .

      Chiêm Mỗ Tư ôm chặt , biết ngàykiểm tra thân thể chắc cũng mệt rồi, ôm lái xe về biệt thự.

      Vừa đến phòng khách, thân thể bé nhỏđã ôm lấy Chiêm Mỗ Tư.

      “Bố! !”. Bùi Địch vui vẻ chạy tới, kéo lấy ốngquần Chiêm Mỗ Tư, giơ lên khuôn mặt tươi cười nhìn .

      Lòng Lạc Tích Tuyết chợt đau, chuyện đứa bé này là gì đây? Đó là con trai của Chiêm Mỗ Tư sao?

      Chương 230: phút cũng thể rời bỏ .
      edit: Fannie93


      Nhưng ánh mắt Chiêm Mỗ Tư nhin bé cũng tia ấm áp, có đưa tay ôm Bùi Địch, mà là lạnh lùng đẩy ra, quét mắt nhàn nhạt nhìn bé cái, sau tiếptục ôm Lạc Tích Tuyết lên lầu.

      Tiểu Bùi Địch có chút thất vọng, nước mắt cũng mau muốn chảy ra, bố bình thường đốivới bé cũng rất lạnh lùng, chỉ có ở trước mặt Thẩm Tâm lam, bố mới ra vẻ thương với bé, lúc này Thẩm Tâm Lam có ở đây,bố cũng lười nhìn bé cái.

      “Chiêm Mỗ Tư?”. Lạc Tích Tuyết nhìn Bùi Địch theo sau bọn họ, đứa bé điềm đạmđáng , lòng của có chút đau.

      Chuyện như thế nào chăng nữa, đứa bé đều vô tội. Thái độ của Chiêm Mỗ Tư đối với Bùi Địch, có phải quá mức hay ?

      “Em để ý tới nó?”. Chiêm Mỗ Tư chưa có trởvề quá mức, chỉ là bên tai Lạc Tích Tuyết, giọng hỏi.

      Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, bất đắc dĩ thở dài: “Đó vẫn còn là trẻ con!”

      “Vậy nếu như, đó là con của người phụ nữkhác sinh cho ? Em còn có thể ngại ?”. Chiêm Mỗ Tư dừng bước lại, đỡ bảvai , mặt mày tĩnh mịch ngắm nhìn .

      Lạc Tích Tuyết nhìn chút tiểu Bùi Địch,lại nhìn Chiêm Mỗ Tư chút, thấy thế nàocũng cso cảm giác, hai người bọn họ rất giống, cũng có thể là hai bố con khôngchừng.

      “Bé là con trai của ?”. Hai mắt nhìn thẳng Chiêm Mỗ Tư.

      “Em ghen?”. Trong tròng mắt đen Chiêm MỗTư chuyển động có tia tình cảm.

      “Em”. Lạc Tích Tuyết cắn răng, thể rằng trong lòng cũng cảm thấykhông tốt. Chồng của mình, cùng người phụnữ khác có đứa con, với ai cũng dễchịu.

      “Em quả nhiên ghen”. Chiêm Mỗ Tư hàihước nhìn , khóe môi cười như cười từ từ biến thành nụ cười sâu, người phụ nữ của hình như càng ngày ghen vì ,điều này càng ngày càng quan tâmanh.

      “Vậy rốt cuộc phải hay ?”. Lạc TíchTuyết nóng lóng chứng thực thân thế BùiĐịch.
      Ngược lại Chiêm Mỗ Tư thẳng,mà là vặn đầu qua, cường thế mà thâm tình hôn vào môi .

      Kết thúc hôn, giọng điệu của cương quyết mà cuồng ngạo, “Nhớ, người phụ nữ của chỉ có mình em, có tư cách sinh con vì , cũng chỉ có mình em!”

      Lạc Tích Tuyết bỗng nhiên có cảm giác, tâmbị cái gì đó quất cái.

      Rất cảm động, nhưng chuyện Bùi Địch rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thế nhưng lại chưa .

      cũng lười tìm hiểu kỹ, dù sao chỉ cần phải con Chiêm Mỗ Tư là tốt rồi, có lẽ chỉ đúng lúc dáng dấp có điểm giống.

      Mấy ngày liên tiếp, Chiêm Mỗ Tư cũngkhông có làm, chỉ là ở bên cạnh Lạc TíchTuyết, làm gì đều cùng với .

      phải làm sao?”. Lạc TíchTuyết tò mò hỏi, rất ít khi thấy có lúc anhrãnh rỗi như vậy.

      giúp em phải tốt hơn sao?”.Chiêm Mỗ Tư vui vẻ cười, muốn mỗingày tấc cũng rời ở bên cạnh .

      Lạc Tích Tuyết khỏi liếc mắt: “Nào cóngười cả ngày cũng dính vào nhau hay sao?”

      “Được rồi, ngày mai làm”. Chiêm Mỗ Tư suy nghĩ chút, kéo tay Lạc Tích Tuyết, : “Nhưng em phải cùng với

      Lạc Tích Tuyết nhìn , nghĩ thầm: lôi kéo làm cái gì?

      Xe hơi tới tòa nhà cao vút, lập tức có người tiến tới mở cửa xe Chiêm Mỗ Tư, mà lúc này ngồi nghiêm chỉnh, lau giày da cho đến khi sáng lên, vào cửa chính côngty.

      Lạc Tích Tuyết theo sát phía sau , tay bịanh giữ lại trong lòng bàn tay, qua đại sảnh trước mặt mọi người.

      Mặt đá cẩm thạch đen sáng, vách tường có chút bụi nào, trong suốt như mộtchiếc gương, có thể soi được bóng dáng người nơi này.

      Người trong đại sảnh bước chân vội vã, cácnhân viên vội vàng tới làm, chỉ sợ đến muộn.
      Theo chuyển động cửa xoay, tất cả mọi người tự chủ đưa mắt nhìn ra cửa, chứng kiến gương mặt người sau cửa, lập tức dừngbước, cung kính nhìn người tới.

      Chiêm Mỗ Tư nắm chặt tay Lạc Tích Tuyết, chỉ gật đầu với người xung quanh, liền sảibước thẳng bước về thang máy chuyên dụngcho tổng giám đốc.

      Ánh mắt mọi người, đều ngoại lệ cũng tập trung người của Lạc Tích Tuyết, mang theo vài phần tìm hiểu cùng tò mò.

      Đây chính là người vợ tổng giám đốc mới lấy, quả nhiên vẻ đẹp trời sinh, mỹ nhân tựa như tiên nữ, khó trách khiến tổng giám đốc củachính bọn họ say mê lại nghỉ vài ngày, liền chiều chuộng .

      Lạc Tích Tuyết có chút ngượng ngùng vớiánh mắt những người này nhìn , tự chủ thẳng sống lưng, theo bản năng muốn rúttay về, lại bị Chiêm Mỗ Tư nắm chặt hơn.

      “Có thể bỏ tay em được ?”. Lạc TíchTuyết khó chịu nhìn Chiêm Mỗ Tư.

      Ai ngờ Chiêm Mỗ Tư chẳng những có bỏ tay ra, trước mặt mọi người ôm vào trong ngực, lại hôn lên trán , thân mật : “Vợ , sao rồi? có phải mệt mỏi haykhông?”

      có”. Lạc Tích Tuyết lập tức yên tĩnh, giãy giụa, ngoan ngoãn theo bênngười Chiêm Mỗ Tư.

      dám chắc, Chiêm Mỗ Tư cố ý! Chỉ là hiểu , nếu như tiếp tục giãy giụa, cũng có thể hôn mãnh liệt, người đàn ông này chính là thích khoe khoang tình cảmgiữa bọn họ, cho nên vẫn nên chọc giận .

      Thang máy trực tiếp tới tầng cùng, lúc bước ra thang máy kia, khung cảnh trướcmắt, khiến Lạc Tích Tuyết trong nháy mắtngây người.

      Cả tầng, tất cả đều là phòng làm việc của Chiêm Mỗ Tư, mặt đá cẩm thạch màu đen có thể thấy được người, vách tường cũng là trắng tinh khiết, trong phòng trang trí rất đơn giản, bàn làm việc rỗng rãi, ghế to, bộ ghế salon bằng da , khay trà trong suốt, cái két sắt chứa đựng tài liệu quan trọng.

      Cả gian phòng làm việc toàn màu trắng đen,nhìn qua trầm ổn yên tĩnh, tựa như phong cách bản thân của Chiêm Mỗ Tư, lại xa hoakhiến người ta ra được, quyết đoánvà độc toán.

      vào phòng làm việc,Chiêm Mỗ Tư trựctiếp kéo Lạc Tích Tuyết ngồi vào ghế salon bên kia.

      “Em, ngồi ở đây”. buông tay ra, ý bảo ngồi lên.

      Lạc Tích Tuyết chỉ có thể ngơ ngác dựa theo giao phó của , động tác cứng ngắc như thí nghiệm cái sofa này có đạn hay , quyết định có mua hay .

      Đúng lúc ấy, Uy Mục cũng đáp thang máy vào phòng làm việc, chứng kiến Lạc Tích Tuyết cũng ở đây, khẽ kinh ngạc, nhưngtrên mặt rất nhanh khôi phục bình thường,đưa trong tay cầm tư liệu tiếng Nhật, đưa ra trước bàn làm việc của Chiêm Mỗ Tư.

      “ Em muốn làm cái gì làm , nếu muốn đivệ sinh, phòng vệ sinh ở bên kia”. Chiêm Mỗ Tư chỉ phương hương, khai báo đơn giản mấy câu với Lạc Tích Tuyết, xoay người tới bàn làm việc rộng rãi của mình, bắt đầu làm việc.

      Lạc Tích Tuyết sững sờ nhìn bối cảnh củaanh, nửa ngày chưa tỉnh hồn lại, cho là muốn tới công ty của là có chuyệnquan trọng gì, thương lượng chuyện đại sựhay gì đó, nhưng xem ra, hình như chỉtính cho ngồi ở đây, đấy là có ý gì?

      “Cái đó, em muốn hỏi chút, dẫn em tới đây là muốn em làm gì?”. nhịn được đứng lên, tới, thể hỏi.

      “Theo !”. Chiêm Mỗ Tư cúi đầu làm việc, bận rộn xử lý công việc, môi mỏng tựnhiên bật ra hai chữ.

      “Cái gì?”. Lạc Tích Tuyết kinh ngạc khó có thể tiếp thu, vừa mới gì,chỉ là muốn tới công ty cùng sao?

      tức giận nhíu mày, vừa định tới kháng nghị, lại thấy Uy Mục cầm đồ tớitrước mặt .

      “Đây là ông chủ bảo tôi chuẩn bị”. Uy Mục đem đồ ăn vặt trong tay, VCD, còn có laptop,mấy quyển tạp chí đặt ở trước mặt Lạc TíchTuyết, giống như là đặc biệt chuẩn bị cho côgiải trí.

      “Toàn bộ tất cả đều cho tôi?”. Lạc TíchTuyết xác định nhìn tới Uy Mục trướcmặt mình, hai mắt mở to.

      Uy Mục cam chịu gật đầu, bổ sung: “Đúng,phu nhân xem có muốn gì nữa, cho tôi biết”.

      cần, làm phiền rồi!”. Lạc TíchTuyết khách khí .

      Uy Mục thấy Lạc Tích Tuyết cũng có ý kiến gì, khẽ vuốt cằm, gì nữa,xoay người rời .

      Lạc Tích Tuyết tiện tay cầm chai sữa tươitrong túi, vừa uống vừa ngắm nhìn ra hướngChiêm Mỗ Tư, nhúc nhích nhìn chằm chằm vào máy tính, hình như rất chuyên tâm.

      Đây phải là lần đầu thấy bộ dạng làm việc của , trước kia cũng gặp mấylần, mỗi lần thấy, lúc làm việc hết sức chuyên chú, toàn thân toàn ý nhập vào, bảo sao lúc người đàn ông làm việc là mê ngườinhất, Chiêm Mỗ Tư cũng ngoại lệ.

      vừa bắt đầu muốn đưa tới công ty , còn tưởng rằng có chuyện gì, ra cũng là công ty bình thường khác biệt gì, lúc này còn thoáng thở phào nhõm.

      Lạc Tích Tuyết lẳng lặng ngắm nhìn chốclát, thấy có phản ứng gì, cũngkhông đành lòng vào lúc này quấy rầy , thu hồi ánh mắt, nhanh chóng mở ra laptoptrước mắt, nghe nhạc.

      Suốt cả ngày, bọn họ cứ ngồi như vậy, trong lúc Lạc Tích Tuyết mệt mỏi, đứng dậy lại lại trong phòng làm việc, nhưng chỉ cần rời khỏi phòng làm việc, Chiêm Mỗ Tư cũng nghiêm túc xử lý công việc, khi muốn ra cửa, ánh mắt của theo sát , chỉ có thể lần nữa ngồi trở lại ghế sofa.

      Chồng của có phải là thể rời bỏ , cho nên ngay cả làm cũng muốnmang theo , hoài nghi khongphải bỏ được !

      Chỉ nghe “bốp” tiếng, Chiêm Mỗ Tư đóng máy tính của mình.

      Lạc Tích Tuyết ngước mắt nhìn về phía ,thuận miệng hỏi: “ xong việc rồi sao?”

      Chiêm Mỗ Tư nhàn nhạt nhíu mày, tới ômcô vào lòng: “Ừ, đói bụng sao?”

      “Có chút”. Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, duỗi lưng cái: “Chúng ta đâu ăn?”

      “Buổi tối có tiệc mừng, em phải tham dự với !”. Chiêm Mỗ Tư ôm chầm bả vai , lưu luyến nhìn gương mặt .

      Nếu như có thể, muốn giấu đếnmột nơi ai thấy, chỉ có mình anhchạm đến. Nhưng là vợ của Chiêm Mỗ Tư, phải để cho sớm thích ứng với thânphận này, nhu vậy mới có thể càng thêmtiếp nhận .

      “Được rồi”. Lạc Tích Tuyết do dự chút, trả lời có chút miễn cưỡng.

      Nhìn vẻ mặt cố gắng duy trì, gương mặttuấn tú của Chiêm Mỗ Tư hơi trầm xuống, ôm hai vai , dụ dỗ : “TíchTuyết, biết em thích việc như vậy, nhưng bây giờ em là vợ rồi, chỉnhớ em làm bạn , em cũng hivọng chồng em đứng bên cạnh những người phụ nữ khác chứ?”

      Chương 231: TA MANG THAI ĐỨA BÉ CỦA CHỒNG

      Edit: Tịnh Yên




      Tại tiệm quần áo sang trọng, khí vô cùng khẩn trương, quản lý trưởng và nhân viên của cửa hàng cùng cố gắng, vẫn lo lắng nhìn xinh đẹp đứng đó.

      "Phu nhân Chiêm Mỗ Tư thấy cái thứ mười đẹphơn hay thứ chín đẹp hơn??"

      Lạc Tích Tuyết yên lòng, tinh thần đãsớm dao động.

      thích những bữa tiệc này cho lắm, nhất là nó còn là bữa tiệc của người nước ngoài, những người kia toàn là người da trắng mắt xanh, mưu ma chước quỷ hơn rất nhiều so với người Trung Quốc.

      Nhưng tựa như lời Chiêm Mỗ Tư , bây giờchính là vợ của Chiêm Mỗ Tư, nếu tựmình chăm sóc ăn, chẳng lẽ còn muốn khác làm thay sao?

      Chiêm Mỗ Tư vẫn ngồi sofa nhìn tài liệucùng , thỉnh thoảng thấy người nào đó mệt mỏi và khát, tự mình đến rót ly nước đưa cho .

      Lạc Tích Tuyết uống nước, rồi ở trong lòng làm nũng ầm ĩ , Chiêm Mỗ Tư vui vẻ ôm , vẫnđể chô bộc phát chút tính tiểu thư của mình.

      Tất cả người trong phòng nhìn cảnh tưởng đómà đầu óc choáng váng, cái người đàn ông trầm và độc ác này, từ khi nào chiều chuộng phụ nữ như thế.

      "Còn hai giờ nữa là bắt đầu, tóc của em nếu để cho người ta làm chút, lát nữachúng ta đến muộn." Chiêm Mỗ Tư ôm eonhỏ của , trong ý cười chứa đựng nhắcnhở.

      Lạc Tích Tuyết đá vào gót chân của , đẩy ra, quay sang người trang điểm "Làmphiền ông đem quần áo đất nhặt lên, tôi chọn lại lần nữa."

      Cuối cùng chọn chiếc váy dài màu hồng của Thạch Lựu, thiết kế vai có thể tôn lênđường cong đẹp đẽ của , phía trước còn có những nếp nhăn phức tạp, bên hông còn có mộtcái hoa bằng nắm tay, vải rũ xuống theo thân hình của , dài xuống đến mắt cá chân, chân ngọc lộ ra đôi giày cao hơn mười tất, lànváy phía sau trải dài rất sang trọng.

      Lạc Tích Tuyết còn đặc biệt cầu nhà tạo mẫu tóc phải giúp kiểu tóc vừa caoquý lại vừa lịch , tôn được vẻ đẹp của mình, và động lòng người khác khi ngắm nhìn, nhà tạo mẫu tóc Trung Văn Âu sợ tới mức chỉ có thể đứng sững sờ tại .

      Người trong phòng bị Lạc Tích Tuyết chơi đùađến toát mồ hôi lạnh, Chiêm Mỗ Tư vừa nhìn, mỉm cười ôm vai , giúp kéo váy áo.

      Nhìn thời gian còn lại cũng nhiều lắm, mới tới bảo người tạo mẫu tóc làm cho ,đối với lạc Tích Tuyết giọng dụ dỗ: "TuyếtNhi, đừng gây nữa trễ giờ rồi."

      tự mình cầm lược chải mái tóc uốn của LạcTuyết Nhi, trải qua ba lần rồi đặt lược lên bàn,nắm bàn tay lại chà xát vài lần, ở bên tóc làm trò tiểu xảo lấy ra chiếc hộp rồi mở nó ra, là chiếc trâm cài tóc.

      Lạc Tích Tuyết thích đồ trang sức,nhưng nhìn mọi người đứng quanh phòng khẽ rú lên, cũng biết cái trâm kia vô cùng quý giá.

      Chiêm Mỗ Tư mở chiếc trâm ra, kẹp nó tóc của , cố gắng kẹp nó cách cẩn thận nhất.

      "Như vậy có được hay ?" đỡ bả vai của , cúi thấp thân thể hôn cái lênmặt .

      Lạc Tích Tuyết rất thích những chiếc trâm càitóc có xõa xuống vài viên kim cương màu hồng nhạt, đơn giản nhưng rất hợp với bộ trang phục màu hồng hôm nay mặc. Vì thế miễn cưỡng gật đầu cái.

      Tài xế lái xe đưa bọn họ đưa đến cửa khách sạn,mới vừa dừng xe, phía ngoài đèn flash liền liên tục nhấp nháy.

      Chiêm Mỗ Tư dắt tay Lạc Tích Tuyết, hai ngườithân mật cùng nhau vào, lập tức hấp dẫn chú ý của ký giả.

      Bữa tiệc tối nay là do tập đoàn của Chiêm Mỗ Tư mở, cực kỳ xa hoa và long trọng. Quản lý bộ phận PR tự mình bố trí, người đứng thứ hai tự mình chủ trì, có thể là hoành tráng chưatừng có.

      Lạc Tích Tuyết am hiểu xã giao, bịChiêm Mỗ Tư cứng rắn lôi vòng, có chút mệt mỏi, trực tiếp tìm nơi vắng vẻ đểnghỉ ngơi.

      "Phu nhân." Uy Mục bưng ly rượu chủ động tới để chào hỏi, Lạc Tích Tuyết hé miệng uống ngụm.

      Uy Mục lại chủ động kính ly: "Phu nhân, ông chủ lần này mà hy sinh lớn."

      "Vì ta? Hy sinh?" Lạc Tích Tuyết ngẩn người,chợt cảm thấy hiểu.

      Uy Mục có thâm ý khác nhìn "Phu nhân cònkhông biết à, bữa tiệc hôm nay là do ông chủmuốn tuyên bố, ông muốn rời khỏi cái vòng luẩnquẩn này, về sau chỉ có cuộc sống đơn giảnnhư người bình thường."

      "Cái gì?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, trợn to mắt.

      "Phu nhân biết sao?, Việc làm của ôngchủ ấy là thử thách lớn, chúng ta để vào được đây vô cùng dễ dàng nhưng rút ra lại vô cùng khó khăn, thế mà ông chủ vẫn quyết định rờibỏ." Trong mắt Uy Mục ra tia sáng.

      Lạc Tích Tuyết kéo môi, ý định phức tạp.

      Chẳng lẽ Chiêm Mỗ Tư sao,buông ta địa vị đế vương trong giới Hắc đạo, trải qua cuộc sống bình thường?

      Điều này có thể sao? nhiều kẻ thù như vậy,làm như vậy có phải rất nguy hiểm hay ?

      "Chiêm Mỗ Tư ở đâu?" muốn tìm ,chuyện lớn như thế sao thương lượngtrước với .

      "Mới vừa rồi thấy ông chủ còn đứng chuyện với nhóm người, phu nhân yên tâm, tất cảđều chuẩn bị xong cả rồi, lần này nếu ông chủ muốn uy cũng có vấn đề gì." Uy Mục giống như nhìn ra được ý định của Lạc Tịch Tuyết, cười khuyên .

      Nhưng Lạc Tích Tuyết vẫn là yên lòng,vừa định tìm Chiêm Mỗ Tư, chợt có bóngdáng xuất tại trước mặt .

      "Nghe Chiêm Mỗ Tư vì mà quy rồi,chúc mừng !" Khóe môi Tống Khuynh Vũ hé ra nụ cười lạnh lùng.

      Lạc Tích Tuyết chấn động, làm sao lại xuấthiện ở đây? phải Chiêm Mỗ Tư đưa rồi sao?

      " đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn đến đây chúc mừng và Chiêm Mỗ Tư, lần cuối cùng.”Tống Khuynh Vũ chủ động chạm cốc với , cầm ly rượu trong tay uống sạch.

      Uy Mục đè ly rượu chạm đến môi lại,"Uống ít chút."

      Tống Khuynh Vũ hơi sững sờ, mặt lộ ra vẻ uể oải, gì gật đầu cái.

      Lạc Tích Tuyết thấy hai người bọn họ có qua có lại, cũng có suy nghĩ nhiều, nếu làtới lần cuối cùng, cũng thể gâykhó khăn cho ấy, dù sao cũng là chồng phụ bạc ấy.

      Chủ động chạm ly với Tống Khuynh Vũ, đem rượu trong chén uống sạch trong hơi: "Cámơn!"

      Lúc này, bên cạnh ngừng có người lên kính rượu cho Tống Khuynh Vũ, nhưng Uy Mục lại ngăn cản cho uống.

      "Tống tiểu thư cho tôi chút mặt mũi nào sao!" người tóc vàng hài lòng khángnghị, Tống Khuynh Vũ lại cười thêm miễn cưỡng.

      Uy Mục phụ trách giúp xã giao, Lạc TíchTuyết quay đầu lại vừa nhìn thấy sắc mặt trắngbệch của Tống Khuynh Vũ.

      "Thế nào? thoải mái à?" ân cầnhỏi.

      Tống Khuynh Vũ cười cười, lắc đầu cái.

      Lúc này, Uy Mục mới vừa chuyện với đámngười kia xong, cũng xoay người vỗ vỗ bả vai Tống Khuynh Vũ, ân cần hỏi,"Vẫn khỏe chứ?"

      Đôi mắt Tống Khuynh Vũ khẽ ửng hồng, cắn răng, nghẹn ngào : "Có thể có chuyện gì."

      Uy Mục cau mày quan sát ,"Làm sao mang giày cao như vầy? Ngộ nhỡ ngã làm thế nào? phải tại thai nhi còn ổn sao? như vậy, em phải cố gắng tự giữ mình"

      Hình như ý thức được mình vừa lỡ lời, lập tức dừng lại, ánh mắt lo lắng nhìn về phía LạcTích Tuyết, vẻ mặt đầy sợ hãi.

      Lạc Tích Tuyết lập tức phản ứng khi nhìn thấy vài chuyện thích hợp, ánh mắt mang theo hoài nghi nhìn về phía Tống Khuynh Vũ:" mang thai?"

      Tống Khuynh Vũ nhàn nhạt gật đầu: "Ừ."

      "Người đàn ông nào lại hạnh phúc như thế?Chừng nào tổ chức hôn lễ?" Lạc Tích Tuyết cười hỏi, tâm lại thót lên tới cổ họng.

      Sắc mặt Tống Khuynh Vũ lập tức lắng xuống, tự giễu cợt mình: "Người đàn ông kia cần tôi nữa, ấy có vợ rồi, muốn dẫn vợ mình vềquê có cuộc sống bình yên."

      mang theo ánh mắt mất mác nhìn về phía Lạc Tịch Tuyết, mặt xinh đẹp lên vẻ quật cường, yếu ớt làm người ta khẽ đau lòng.

      Lòng của Lạc Tích Tuyết nhất thời liền trầmxuống, ràng là ấy người đàn ông kia đãcó vợ, còn muốn mang vợ về quê sống cuộcsống bình yên, nghĩ như thế nào cũng nghĩngười đàn ông trong miệng ta chính là ngườichồng của – Chiêm Mộ Tư

      Uy Mục sợ Tống Khuynh Vũ nhiều chuyện nên với Lạc Tích Tuyết, vội vàng gọi nhân viên tới, dẫn về, vẫn quên dặn dònhân viên chăm sóc cẩn thận.

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết còn đau nhức, vội vã kéo ống tay áo của Uy Mục lại: "Lờicô ấy vừa là sao?"

      "Khuynh Vũ cũng nghĩ tới, ấy chính là ngu xuẩn, người đàn ông kia ràng vìđứa bé mà giữ , ta cố tình tự mình hiểu." Uy Mục thở dài, mắt thấy mặt củaLạc Tích Tuyết nhắm lại, trong lòng cậu cũng đau thắt .

      số việc, mặc cho bọn họ giấu giếm thếnào, nhưng trong thế giới chẳng vách tường nào có thể chắn gió hoàn toàn.

      "Uy Mục, cậu với tôi ." Lạc TíchTuyết kéo tay Uy Mục lại, vẻ mặt nghiêm túc.

      Uy Mục trầm tư hồi, đè nén lại tiếc hận, dịu dàng với : "Phu nhân, đừng nghĩ nhiều, đứa bé của Khuynh Vũ hãy để ấy tự giải quyết."

      "Đứa bé của ấy là của ai?" trái tim Lạc TíchTuyết hoang mang và đập mạnh, nhịn được lớn tiếng chất vấn.

      "Cứ coi như là người nào đó của Lạc Tích Tuyết ." Uy Mục mang bộ dạng giống như bị làm khó.

      "Cái gì gọi là"Coi như" ? Tại sao muốn tôi"Coinhư" ?! Tôi hỏi lại cậu lần nữa, đứa bé trongbụng của ấy là của ai?" Lạc Tích Tuyết lêngiọng, khiến mọi người chung quanh đều quaylại nhìn .

      Uy Mục lập tức mỉm cười trấn an, nhỏgiọng,"Phu nhân, tại đứa bé có, lại ,Tống Khuynh Vũ muốn dùng đứa bé để giữ chân ai. ấy cũng giống như , tất cả chỉlà vì cùng người đàn ông."

      Nếu người đàn ông? Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy đầu óc muốn nổ tung! ấy yêungười nào?

      "Ông chủ ông chủ xử lý tốt chuyện này, và Tống Khunh Vũ có trò chuyện lần,Tống Khuynh Vũ cũng đồng ý. an tâm." Uy Mục vỗ vỗ bả vai an ủi Lạc Tích Tuyết , bên kia có người gọi , lập tức bỏ .

      Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy đầu óc như bị ai đó oanh tạc, trong đại não trống rỗng, liền nắmly rượu trong tay lên, cũng có lực quăngxuống đất.

      Tống Khuynh Vũ, ấy mang đưa bé của chồngcô? ! Chiêm Mỗ Tư phải , chưatừng làm chuyện xấu phía sau , cũng có chạm qua ta sao? Vậy làm sao có đứa bé trong bụng?

      Nước mắt tự chủ tràn ngập hai khóe mắt, Chiêm Mỗ Tư lại lừa gạt ư, làmchuyện đó với Tống Khuynh Vũ.

      chân đứng hai thuyền, ở bên nàylại ở bên kia, hận !

      "Vợ , làm sao lại ngồi ở đây” Chiêm Mỗ Tư chợt ôm từ phía sau, cười thân mật với .

      Nhưng Lạc Tích Tuyết lại xem động tác của rất châm chọc

      nâng váy lên hung hăng đá vào chân , cười tương đối khó coi, "Trong lòng tôi rấtbực bội, tôi muốn ra ngoài hóng mát chút."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 232: nên làm cái gì đây?
      Editor: Trâm Trần

      "Ừ." Chiêm Mỗ Tư thêm gì, vuốt khuôn mặt , nhàng ở bên tai : "Cóphải em chuẩn bị tiết mục đặc biệt."

      Lạc Tích Tuyết căn bản nghe lọt, ràng là muốn ứng phó với người đàn ông này,nếu như bọn họ giờ phút này phải ở trong bữa tiệc, chắc chắn người đàn ông này khống chế được mà bộc phát.

      vội gật đầu nâng váy ra ngoài.

      Người gác cổng ân cần hỏi có muốn gọi xe hay , Lạc Tích Tuyết thà lắc đầu mộtcái, từng bước từng bước ra ngoài.

      Giày cao gót thỉnh thoảng dẫm lên bên lànváy, mấy lần lảo đảo sắp ngã khiến cảm thấy phiền, dứt khoát ngồi xổm người xuống, xé làn váy. Nhưng ngờ vải lại chắc như vậy làm cố xé mấy lần nhưng cũng đượcđành đứng dậy nhấc làn váy tiếp tục về phíatrước.

      Gió đêm thổi qua, bắp chân hơi lạnh, nhấc làn váy trong như cánh bướm xinh đẹp lượn quanh, có người đường cởi xe đạpchạy qua, chạy xa mà còn nghiêng đầu quan sát mỹ lệ này.

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy tủi thân, nhanhchóng lau khô nước mắt đưa tay kêu chiếc xe taxi.

      người có tiền cũng có điện thoại di động, suy nghĩ chút cũng biết đâu, dứt khoát dùng trang sức người để thanh toán cho tài xế, khiến tài xế tùy tiện đưacô đến quán rượu.

      tại cái gì cũng muốn nghĩ, chỉmuốn uống rượu, giờ phút này cũng chỉ có rượumới có thể làm bản thân tê dại.

      Những thứ khác đợi tỉnh rượu lại rồi .

      Bên trong quầy rượu, tiếng nhạc đinh tai nhứcóc cứ như vậy mà vang lên.

      Lãnh Khinh Cuồng vừa vặn ở chỗ này uốngrượu, trong ngực ôm mỹ nữ, làmột ngoại quốc rất xinh đẹp, vừa quyến rũ lại vừa dịu dàng.

      "Lãnh Khinh Cuồng, mới vừa rồi mình ở quầyrượu, cậu đoán thử mình thấy ai?" ngườibằng hữu của hưng phấn tới, vỗ vỗ bờ vai của .

      "Ai?” Lãnh Khinh Cuồng lười biếng nâng con ngươi lên, nở nụ cười tà mị: "Đừng quấy rầy mình cùng dar¬ling nhà mình ân ái."

      Người bằng hữu thấy ôm ngoại quốc nóng bỏng, bộ dáng thân mật vôcùng, khỏi hếch môi lên: " ra cậu cũngcó những lúc như thế này à, mình còn tưởngtrong mắt cậu chỉ có Lạc Tích Tuyết thôi chứ,còn có thể giống như trước đây bỏ được đấy."

      "Cậu vừa ai?” Lãnh Khinh Cuồng ngừng động tác lại, mặt liền biến sắc.

      "Lạc Tích Tuyết a, người tình cũ của cậu, ấy ở đó bên uống rượu giải sầu !" ta xấu xacười tiếng, nâng ly rượu uống.

      Ánh mắt Lãnh khinh Cuồng trở nên phức tạpkhó dò, ấy tại sao lại ở loại địa phương này? Mặc dù phái người dò hỏi qua, sau khi Lạc Tích Tuyết gả cho Chiêm Mỗ Tư, cùng ta Pháp, làm vợ của người ta, mặc dùtrong lòng bỏ được , nhưng thể tìm , hôm nay lại xuất trướcmặt , có thể nào động đây?

      Lãnh Khinh Cuồng buông mỹ nhân trong ngực ra, ở trán nụ hôn êm ái: "Lầnsau tôi tới tìm em, tiền tôi chuyển qua thẻ choem”.

      khí ban đêm lành lạnh tịch mịch, Lạc Tích Tuyết thân mình ở trong quán bar uống rượu giải sầu.

      "Đừng uống rượu nữa, uống ly sữa cho ấm dạdày!" Lãnh Khinh Cuồng tới, lấy ly rượutrong tay của xuống, đem ly sữa nóng hổi đặt tay của .

      Mắt Lạc Tích Tuyết khóc có chút sưng đỏ, lễ phục người xốc xếch, lại lộ ra vóc người mỹ lệ.

      Kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, nhấtthời nghẹn ngào, Lãnh Khinh Cuồng, bọn họ lâu gặp.

      "Em làm sao vậy?" Lãnh Khinh Cuồng trầmthấp mị hoặc , đầy nhu tình.

      sững sờ nhìn , nước mắt liền nhịn được rơi xuống, tận lực dùng giọng bình tĩnh đem tình chân tướng kể xong, Lãnh KhinhCuồng nghe xong cảm thấy rợn cả tóc gáy.

      Lạc Tích Tuyết xong đầu đuôi, cầm tay ly sữa nóng còn mở miệng nữa.

      Chợt gặp người bạn trong hoàn cảnh này,đem đau khổ trong lòng ra.

      Lãnh Khinh Cuồng có thể thấy từ trong đôi mắt của kiên định quật cường, nhìn ra côlạnh nhạt cao ngạo, cũng như thời điểm lầnđầu tiên nhìn thấy .

      "Nếu như còn chuyện gì nữa, tôi bây giờ có thể ." Lạc Tích Tuyết lau khô nước mắt, chợt rất lạnh nhạt đứng dậy rời .

      phải ghét , chỉ là tâm tình của côbây giờ rất phiền não, muốn đem mặtyếu ớt của mình cho những người khác thấy, côkhông cần ánh mắt đồng tình.

      "Này, em có ý gì?" Lãnh Khinh Cuồng đuổitheo, phát bắt được tay của : "Lợi dụng toi xong, liền đem tôi cước đá văng ra sao? Em cứ như vậy đối đãi người quan tâm em sao?"

      "Quan tâm tôi?" Lạc Tích Tuyết ngước mắt, mắtsáng trong bây giờ khoảng gian chìm ám, trống rỗng nhìn thấy chút ánhsáng nào.

      "Đúng vậy a, có phải hay rất cảm động?"Lãnh Khinh Cuồng nửa đùa nửa , tà mị nâng lên nhất mạt nụ cười, lại gần mặt của .

      Lòng của Lạc Tích Tuyết khỏi rung rẩy, như vậy , quả có chút cảm động.

      Dù sao ở thành phố xa lạ này, đêm khuya yên tĩn, biết mình phải mình bi thươngkhóc thút thít.

      Ít nhất còn có người quan tâm .

      rút tay của mình về, lạnh nhạt : "Tôi cần!"

      xong, xoay người rời .

      Bóng tối trong ánh sáng.

      Đôi con ngươi của Lãnh Khinh Cuồng chăm chúnhìn vào bóng lưng của , kéo kéo khóe môi:"Em cứ như vậy mà sao?"

      ?

      Lạc Tích Tuyết chấn động, trong con ngươi mơhồ nổi lên sương mù.

      " cái gì?" xoay người, con ngươibỗng dưng thu lại.

      "Tôi em cứ như vậy Chiêm Mỗ Tư sao?Cho dù ở bên ngoài có người đàn bà khác, người đàn bà kia thậm chí còn có đứa bé củahắn, em cũng chấp nhận hợp tác cho họ sao? muốn rời sao?"

      Lãnh Khinh Cuồng híp đôi con ngươi tuyệt mỹlại, nâng lên khóe môi, tà mị mặt đều là châm chọc.

      "Tôi biết!" Lạc Tích Tuyết bị , bi thương vây lấy , ánh trăng chiếu rọi xuống,cực kỳ thê mỹ.

      Lãnh Khinh Cuồng đau lòng nhìn , trong mắtít phần tà khí, nhiều phần ảm đạm.

      "Em định làm gì?" hít sâu hơi hỏi , chuyện như vậy luôn phải có cá biện pháp giảiquyết .

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu cái, nước mắtkhông hề báo trước chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi quần áo của thỉnh thoảng có vài giọt rơi thẳng xuống đất.

      cho người đàn ông kia đứa con, nhưng người phụ nữ kia lại mang thai, biếtChiêm Mỗ Tư vẫn muốn đứa bé, chẳng lẽ muốn cùng ly hôn, thành toàn bọn họ?

      Nhưng là, tại sao chỉ cần nghĩ đến phải rời khỏianh lòng của đau thế này đây?

      "Tích Tuyết, em đừng vội, trước khóc lát, có khó khăn như vậy, để tôi giúp em nghĩbiện pháp." Lãnh Khinh Cuồng đưa cho côhộp khăn giấy tử, dịu dàng an ủi.

      Chương 233: Cùng người đàn ông khác
      Editor: Trâm Trần

      Lạc Tích Tuyết tìm chỗ hẻo lánh ngồi xuống, nhịn được thất thanh khóc rống lên, gặp những hoàn cảnh khó khăn như thế này tốt nhất chính là tùy ý khốc rống lên, tất cả đều phát tiếtra ngoài tốt hơn nhiều.

      Lạc Tích Tuyết khóc lúc lâu, nước mắtkhông hề thao thao bất tuyệt nữa, trong lòngcũng cảm thấy thoải mái hơn chút.

      Nhưng là, nụ cười của Tống Khuynh Vũ cùng ánh mắt tiếc hận của Uy Mục lúc lúc trước mặt , đôi tay ôm lấy đầu, chiếc nhẫn kim cương lành lạnh mu bàn tay, làm lòngcô cũng cảm thấy lạnh lẽo, khuôn mặt ấm áp của Chiêm Mỗ Tư lại giống như gần trong gang tấc.

      Người đàn ông kia —— chồng của , luônmiệng , nhưng sau lưng lại làmchuyện tổn thương như vậy.

      Chỉ cần vừa nghĩ tới cùng người phụ nữ khác có con, lòng của cũng đau tảđược, giống như bị cắt xén dạng.

      Lãnh Khinh Cuồng đứng ở bên cùng với , cho đến khi khóc mệt, mới rút chiếc khăn giấy cho lau nước mắt: "Có dễ chịu hơn chútnào ?"

      Giọng của Lạc Tích Tuyết vì khóc mà ách rồi, mắt sưng đỏ lên, nức nở, dựa bả vai của Lãnh Khinh Cuồng: "Tôi nên làm như thếnào đây?"

      Lãnh Khinh Cuồng đau lòng nhìn , nhàngôm lấy thân thể mềm mại của , khách quan cùng phân tích: "Hoặc là em rời ta ,tìm người đàn ông khác tốt hơn; hoặc là cái gìcũng có xảy ra, tiếp tục ở cùng với ."

      chỉ có thể an ủi như vậy thôi, tình cho tới bây giờ đều là chuyện hai người, khi nào đến phiên người khác quơ tay múa chân đây.

      " có, Khinh Cuồng, đời này cóngười đàn ông nào so với Chiêm Mỗ Tư tốt hơn. Cho dù có tôi cũng cần." Lạc Tích Tuyết cau chặt lông mày nhắn, thanh nhẹnhàng run rẩy.

      muốn thừa nhận mình người nào,chỉ là vào giờ khắc này, trong đầu chỉ có mộtý niệm, muốn rời xa Chiêm Mỗ Tư.

      Mặc dù đứa bé kia là cái gai trong tim , nhưngmuốn từ bỏ hôn nhân của , từ bỏ chồng của , làm được.

      "Tôi cũng biết làm thế nào —— chuyệnnhư vậy, tôi sao có thể làm như có gì xảyra? Nhưng là, nếu như ly hôn tôi làm được tôi làm sao có thể rời xa ấy?"

      Lạc Tích Tuyết ôm lấy đầu, uống hớp rượu lớn, nhưng càng say ngược lại càng thanhtỉnh hơn

      " bỏ được? Em ta như vậy sao?"Lãnh Khinh Cuồng nhìn , chợt dùng lực rất lớn ôm lấy , dường như muốn đem dungnhập vào trong cơ thể .

      Bờ vai của rất rộng, cũng rất ấm áp, chỉ là bằng Chiêm Mỗ Tư .

      Lạc Tích Tuyết đẩy ra, buồn bực : "Tôimới ta, tôi chỉ là đối với anhta có chút ngưỡng mộ mà thôi!"

      Ngưỡng mộ? Lãnh Khinh Cuồng đau xót, sợ rằng chỉ là ngưỡng mộ chứ? Nếu khônghắn ta cùng người phụ nữ khác có con, lấy tính cách của nên sớm rời ta mới đúng.

      Nhưng là hôm nay, nhìn thấy chỉ là Lạc Tích Tuyết khổ sở, lại nghe được câu ly hôn của .

      "Tích Tuyết, em nên nhớ. Mặc kệ gặp phải bất cứ chuyện gì, tôi đều ở sau lưng em, cho nên về sau gặp phải chuyện gì, đều có thể tới tìm tôi, hiểu chưa?" vuốt ve mái tóc mềm mượt của , ngửi mùi hương thuộc về .

      "Ừ." Lạc Tích Tuyết nhàng gật đầu, tại Lãnh Khinh Cuồng là người duy nhất có thể để giải bày tâm .

      "Tôi cùng em uống rượu, uống say, cái gì cũngkhông biết!" Lãnh Khinh Cuồng cầm lên mộtbình rượu, tối nay rốt cuộc cũng biết, tronglòng của có người khác, hai người họ có nợ mà có duyên.

      Chỉ là còn xem như người bạn để giải bày tâm , nhưng bị thương, người nàoquan tâm ?

      Lạc Tích Tuyết tiếp tục uống rượu, Lãnh KhinhCuồng thỉnh thoảng cũng thay uống chén, hai người đầu óc cũng có chút hỗn độn.

      Uống nhiều quá, Lạc Tích Tuyết cũng náo nữa, chỉ là nhứ nhứ thao thao qua ít lời, giống như là lầm bầm lầu bầu, hoặc như là muốn kể chuyện.

      Hốc mắt lại ướt" tại phải làm sao? Tôi thể tiếp nhận đứa bé kia, tuyệt đối khôngthể! Nhưng là phải rời ấy, tôi chỉ sợ mìnhlàm được. Nếu như, khi đó tôi náocùng ấy, ấy cũng cùng TốngKhuynh Vũ phát sinh chuyện gì, toi cũng có lỗi,rốt cuộc phải làm thế nào đây?"

      "Em bây giờ duy nhất phải làm là chờ đợi, tin tưởng tôi, nếu như Chiêm Mỗ Tư tâm yêuem, nhất định biết phải làm thế nào!" Lãnh Khinh Cuồng như người từng trải.

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu, dùng sức dao động, dao động đầu óc choáng váng có chút khó chịu, chờ đợi? Chờ trời sáng phát đây là giấc mộng sao? Nhưng làm được, khôngcó bất kỳ thời điểm nào so với tại thanhtỉnh hơn, khắc cũng muốn chờ, chỉ cần vừa nghĩ tới đứa bé kia tồn tại, lòng của liền níu chặt lại.

      phiền não, bưng ly rượu lên lại phát rượu hết, cỗ hỏa khí chui lên, vung tay cái làm cái ly rơi xuống đất nát tan tành.
      Tiếng thủy tinh rơi vỡ vụn kích thích các dây thần kinh càng thêm hưng phấn, chú nữa ngã xuống đất, may là Lãnh Khinh Cuồnglanh tay lẹ mắt đỡ , mới để cho bịthương.

      Lạc Tích Tuyết té thể té, níu lấy khăn trảibàn ở trong tay, nức nở nghẹn ngào.

      Lãnh Khinh Cuồng thở dài cái, cũng khôngbiết nên làm sao an ủi , chỉ có thể lôi kéo tới bên kia ghế sa lon, tiếp tục bồi côuống rượu.

      Cảm giác say rã rời, Lãnh Khinh Cuồng cảmgiác mình cũng có chút say, hành động chậm lại, ánh mắt có tiêu cự, chỉ là mơ hồ cảmthấy có chuông điện thoại di động ngừng vang lên, phiền nhiễu bọn họ đanguống rượu hăng say.

      "Hel¬lo?" Điện thoại di động vang lên lâu,tựa hồ có ai nhận bỏ qua, Lãnh Khinh Cuồng rốt cuộc cầm điện thoại lên.

      Đầu dây bên kia là hồi trầm mặc, sau đó là thanh lạnh như băng vang lên: " ấy đangở bên cạnh ?"

      Lãnh Khinh Cuồng có chút hiểu, giơ điện thoại ra xem mới biết mình cầm nhầm điện thoạicủa .

      Đẩy cái thân thể mềm mại ấm áp trongngực, dùng giọng ngọt ngào với : "Emyêu, điện thoại của em."

      Lạc Tích Tuyết nhăn nhăn lỗ mũi, vung tay lên,đem điện thoại trong tay Lãnh Khinh Cuồngném xa, hé miệng muốn hô hấp, cúi thấp đầu xuống, vừa vặn đụng phải môi của .

      Hai người té ở ghế sa lon, men say mơ hồ.

      "Hai người ở đâu?" Điện thoại bên kia Chiêm Mỗ Tư tức giận chất vấn, cắt đứt nụ hôn của hai người.

      Ở đâu? Bọn họ nhìn bốn phía cái, say quên mất.

      Lãnh Khinh Cuồng giơ tay lên, ở giữa trung đánh búng tay, ngay lập tức có nhân viên phục vụ tới.

      " cho ta biết, đây là nơi nào" đưađiện thoại di động ném cho nhân viên tạp vụ.

      Chiêm Mỗ Tư rất lâu có có lái xe thể thao rồi tại vừa đúng lúc dùng đến.

      Nghe trong điện thoại giọng của người đànông kia, hình như là Lãnh Khinh Cuồng, đáng chết, người đàn ông này chưa từ bỏ ý định, đuổi theo vợ tới tận Pháp sao? Nếu như để hắnbắt được hai người có chuyện gì, Lạc Tích Tuyết, em nhất định phải chết! ! !


      Chương 234: làm gì vợ tôi?

      Edit : babynhox

      Chiêm Mỗ Tư trực tiếp chạy chiếc xe Ferrari rakhỏi nhà xe, chạy dọc theo đường núi uốnlượn,thân xe đỏ tươi giống như trong lòng lửa, lao nhanh ở trong đem.

      Tìm kiếm dựa theo địa chỉ nhân viên đưa, còn chưa tới cửa, liền nhìn thấy đôi nam nữ cùng ra cửa quán bar. Đèn nê on lập lòe chiếu lên mặt của ta.

      Xa xa Chiêm Mỗ Tư nhìn thấy cái lúm đồng tiền như hoa có rượu của Lạc Tích Tuyết, khôngtrong lòng có mùi vị ra sao.

      Lãnh Khinh Cuồng kéo ôm vào lòng, từ từ , đáng tiếc bản thân khó giữ, thiếu chút nữa là kéo cùng ngã xuống, may mà lúc này được đôi tay có sức kéo qua, đỡ lấy ta.

      "Cám ơn."

      Lãnh Khinh Cuồng vỗ vỗ này vai người tốt bụng, vai của đối phương xoay chuyển, Lãnh Khinh Cuồng còn chưa chớp mắt, ở tronglòng biến mất.

      Người này dễ dàng ôm Lạc Tích Tuyết ra từ trong lòng , Lãnh Khinh Cuồng khó khăn ngắm nhìn, nhìn rồi lại nhìn: ""

      quá say, mà cứ mở miệng gọi như vậy.Nhưng mà gió lạnh khẽ thổi, ta cũng tỉnh táo chút, có chút ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ phẫn nộ sâu sắc hề che giấu.

      Lãnh Kinh Cuồng muốn mở miệng chuyện,Chiêm Mỗ Tư ôm Lạc Tích Tuyết xoayngười liền .

      ta buột miệng câu: "Đợi chút!"

      ngờ Chiêm Mỗ Tư lại dừng .

      Dừng lại, cũng phải bởi vì Lãnh KhinhCuồng ngăn cản, mà là bởi vì Chiêm Mỗ Tư thấy , đôi môi đỏ của Lạc Tích Tuyết hơisưng lên.

      Làn da nõn nà, đỏ ửng mê người, môi hồng như máu ——

      Chiêm Mỗ Tư đầy hung ác quay đầu nhìn Lãnh Khinh Cuồng: " làm gì ấy?"

      Lãnh Khinh Cuồng nghe được lắm, chỉbiết là muốn dẫn : "Cậu thể ép buộc ấy "

      Chiêm Mỗ Tư cắn răng mạnh cái, trong cơn tức giận xẹt ngang, đánh quyền lên xương gò má của Lãnh Khinh Cuồng.

      Khung xương va chạm phát ra tiếng răng rắc,Lãnh Khinh Cuồng chưa hết lời bị trúngchiêu ngã xuống.

      Chiêm Mỗ Tư' nhúc nhích khớp ngón tay đau đớn, cúi đầu nhìn về phía Lãnh Khinh Cuồng,cảnh cáo : " ấy là người phụ nữ của tôi, tốt nhất là cách xa ấy chút!"

      Chiêm Mỗ Tư mất chút sức mới đưa Lạc TíchTuyết náo loạn lên xe, buông thắng xe, kéo hộp số, dẫn mạnh chân ga, rẽ ngoặt cực nhanh,rời .

      Tốc độ xe nhanh, xe run rẩy, Lạc Tích Tuyết lạiôm dây an toàn ngủ, thân thể vừa lệch gối đầulên vai của Chiêm Mô Tư.

      Chiêm Mỗ Tư nhìn qua kính chiếu hậu, đúng là biết gì, với người đàn ông xa lạ cũng biết. Nếu phải xuấthiện lúc.

      Hậu quả gì cũng dám tưởng tượng.

      Lạc Tích Tuyết uống say, nào biết được chiêm Mỗ Tư đưa lên xe, chỉ chốc lát côliền đưa tay ôm người lại xe, áo sơ mi vải dệtngăn cách, môi nóng bỏng của cọ sát vào da ," biết "

      mơ mơ hồ hồ ghé vào lỗ tai câu lời say, Chiêm Mỗ Tư muốn nghe mà lại khôngnghe được , vừa phiền vừa vội hỏi: "Cái gì?"

      Lạc Tích Tuyết lại cau mày lắc đầu,"Tôi , vừa , lại lắp miệng của tôi"

      chữ "lại" như cây gai, nằm ngang ởtrong tim , xemihắn như người nào? LãnhKhinh Cuồng?

      Tâm trạng của Chiêm Mỗ Tư nặng xuống đáynguồn, lại hết cách với , cho dù có sức chịuđựng tốt cũng tác dụng, hận thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng cứ ở đó, vây quanh cánh tay , càng ngừng khiêu chiến cực hạn của .

      Chiêm Mỗ Tư' cố gắng kiềm nén tức giận, mười phần là tác dụng của rượu châm, lúc này đãsay biết , thể chấp nhặt với .

      Rất dễ dàng mới trở về biệt thự, ômLạc Tích Tuyết trở về phòng khách, ngã vào sofa lại cảm thấy cực kỳ mệt.

      Người phụ nữ này cũng biết sai, trongyến tiệc thương nghiệp kia, còn đặc biệt chuẩn bị tiết mục vì , ai ngờ chỉ ra hóng, nhưng lại tới nơi đó uống rượu với Lãnh Khinh Cuồng, nghĩ lại liền tức giận.

      "A!" Lạc Tích Tuyết hoàn toàn để ý tớitức giận của , còn trêu chọc , ngón taytrắng nõn vẽ vòng tròn áo sơ mi của ,"Khinh Cuồng, phải mặc áo sơ mi trắng à?"

      ra vẫn coi là Lãnh Khinh Cuồng,Chiêm Mỗ Tư càng nghĩ lại càng tức giận, gọingười hầu rửa mặt chải đầu cho , hôm nay quá mệt mỏi rồi.

      Lạc Tích Tuyết chịu buông tay, dựa vàotrong lòng , kéo lấy áo sơ mi của màcười ngây ngô.

      Chiêm Mỗ Tư mệt mỏi nhìn náo loạn lúc, thở dài, vẫn ôm lên lầu.

      Từ vị trí của nhìn lên, đường cong cái cằm tuấn gợi cảm của giống điêu khắc, trái cổ thỉnh thoảng chuyển động lên xuống , lồng ngực ấm áp rắn chắc khỏe mạnh, người đàn ôngnày, rất tuấn tú.

      Nhưng mà, cũng làm mình tổn thương rấtsâu, đều người tuấn tú đáng tin,quả nhiên sai . mặt đối với mìnhrất tốt, mặt lại lên giường với người phụ nữkhác.

      Nghĩ như vậy, Lạc Tích Tuyết lại khóc.

      Chiêm Mỗ Tư thấy khóc, khỏi luống cuống, vội vàng đè thấp tiếng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào thoải mái hay ?"

      Lạc Tích Tuyết có trả lời , chỉ là ra sức khóc.

      Chiêm Mỗ Tư cũng biết mình làm gì đắc tội với , khẽ vươn tay ôm vào lòng, cúiđầu hôn môi của .

      Lạc Tích Tuyết vùng vẫy kháng cự, trong lòngchứa căm tức cắn bờ môi của đổ máu,miệng của hai người đều gỉ sắt vị ngọt.

      Chiêm Mỗ Tư mạnh mẽ vội vàng, hoàn toàn mặc kệ phản ứng của , dùng sức hôn sâu, dường như muốn phá vỡ ra nuốt sống vàobụng, cánh tay Lạc Tích Tuyết bị đè chặtgiống như muốn rời ra, thế giới nho của tràn đầy mùi vị của , làm sao cũng trốn được.

      "Đừng khóc" khóc càng ngày càng nhiềucuối cùng cũng ngăn cản gặm cắn, liếmtừng giọt nước mắt mặt , dịu dàng nóinhỏ, dỗ dành bảo bối quý báu nhất của thế giới này.

      Lạc Tích Tuyết có quá nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng được câu nào, khóc đến trời đất mù mịt , Chiêm Mỗ Tư đau lòng chau mày.

      " cho biết, có phải vừa nảy Lãnh KhinhCuồng khi dễ em hay ?" rất lo lắnghỏi, rốt cuộc là ai chọc tới người phụ nữ thương.

      Lạc Tích Tuyết liều mạng lắc đầu, cũng khôngnói lời nào, Chiêm Mỗ Tư càng gấp.

      "Vậy sao em khóc?" Chiêm Mỗ Tư vội vàng hỏi,nước mắt của chảy vào trong lòng , từnggiọt từng giọt cắt rách lòng .

      Lạc Tích Tuyết nghẹn ngào, ra vừa rồi bị cắn như vậy, ý thức cũng tỉnh táo mộtchút, có thể nhìn người đàn ông trước mắt, tình nguyện mình là tỉnh táo, còn tốt hơn đối mặt với vấn đề của bọn họ.

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn hắnmột hồi, nghẹn ngào : "Chiêm Mỗ Tư, em biết em, cho dù có lúc em muốn thừa nhận, nhưng đối vơi em mà , là người rất quan trọng."

      Chiêm Mỗ Tư nghe được những lời này của ,liền nhanh chóng ôm , gần như là muốn ấn vào trong thân thể của mình.

      nghĩ tới có thể đối , là người rất quan trọng.

      Vì những lời này của , cho dù muốn vào nước sôi lửa bỏng, cũng sẵn lòng.

      Lạc Tích Tuyết bị ôm chặt toàn thân đều đau nhức, chỉ có thể vùng vẫy: "Chiêm Mỗ Tư, làm em đau."

      Chiêm Mỗ Tư thoáng buông lỏng ra chút,nhưng vẫn ôm vào trong ngực lời, chỉ là trong lòng tràn đầy cảm động, gầnnhư là sắp lan tràn ra.



      Chương 235: , em rời khỏi !

      Edit : babynhox

      Dưới ánh trăng, Lạc Tích Tuyết nghiêng thân thể, nằm ở giường lớn mềm mại.

      Đường cong dáng người hoàn mỹ, chân mảnh khảnh khép lại, lộ ra làn da tơ lụa dưới váyngắn, vòng eo nhắn, áo choàng có chút trượt xuống bờ vai, nhấp nhô trước ngực, tiếnghít thở nhè , nhưng người đứng đứng nhìn đãmơ mơ màng màng.

      Chiêm Mỗ Tư lắc lắc đầu theo bản năng, cònnhìn xuống như vậy, biết mình làm ra chuyện thế nào nửa.

      Cho dù trong lòng còn có rất nhiều nghi hoặc, nhưng tất cả cũng phải đợi ngày mai tỉnhrượu mới có thể có đáp án.

      người dính mùi rượu từ người , Chiêm Mỗ Tư cầm quần áo sạch , ra phòngtắm bên ngoài tắm gội.

      lúc tắm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng"ầm" ở cách vách.

      Chiêm Mỗ Tư đứng lên theo phản xạ có điềukiện, lao ra phòng tắm, giường phòng ngủchính có ai, lòng căng thẳng, sau đó mới nghe có tiếng động trong nhà vệ sinh, theo tiếng động ——

      Lạc Tích Tuyết dựa vào bên cạnh bồn cầu nôn.

      đau lòng thôi liền bước qua đỡ lên, nếu biết ai làm cho đau lòng như vậy, nhất định bỏ qua.

      Toàn thân Lạc Tích Tuyết vô cùng nhếch nhác, vết ố dính vào quần áo của , Chiêm MỗTư đỡ lên, cũng thể may mắn thoátkhỏi. vừa buông tay, liền trượt xuốngmặt đất.

      "Tích Tuyết! !" vỗ vỗ mặt , có phản ứng.

      gỡ vòi sen xuống, mở nước ấm, rửa sạch trường, nhìn mặt dính ẩm ướt, cầm quần áo từ bên ngoài vào.

      Chiêm Mỗ Tư tự mình cởi quần áo ẩm ướt cho , rồi khoác áo sơ mi của lên, ép hámồm, dùng nước súc miệng cho , mới bế rangoài.

      Áo quá lớn, thông thấu khắp nơi, Lạc TíchTuyết vừa động, hô hấp của Chiêm Mỗ Tư liềnkhông ổn định, say rượu vẫn chưatỉnh hoàn toàn có bao nhiêu nguy hiểm, dáng vẻ cọ sát của người Chiêm Mỗ Tư, như là làm nũng với vậy.

      "Đừng nháo!" Chiêm Mỗ Tư đặt ở trêngiường, xoay người muốn phòng tắm.

      Lạc Tích Tuyết cười hì hì ôm lấy cổ nhất định rời. hơi dựa vào người , chạm đến thân thể mềm mai thơm mát, luônluôn có sức chống cự với , thân dướilập tức có phản ứng.

      Chiêm Mỗ Tư cực kì căm tức mình tốt, lại còn dây dưa với .

      Lạc Tích Tuyết mơ màng giữa men say, chỉ cảm thấy, đôi tay nóng cháy dạo chơi thân thể của .

      Đầu lưỡi nóng bỏng hơi xúc động mà liếm mút,từ bụng tới tay chân đề tê liệt, từng tiếng thở dốc kiềm nén truyền vào bên tai, là hơi thở ai lại dụ dỗ rơi vào vòng xoáy dục vọng? Trongđầu hỗn loạn, thân thể bị nhét vào trong bộngực rắn chắc.

      Là tiếng tim đập của ai, đè ép ngực non mềm yếu đuối của làm hít thở thông?

      còn chịu buông tha , đôi môi nóngbỏng tới ngực , há mồm ngậm chặt đỉnh cao, kiên nhẫn khiêu khích, muốn nở rộ,muốn quên chính mình.

      Được người khác thương quý trọng, loại cảm giác dễ chịu này, cho dù hít thở khôngthông, cũng hi vọng vĩnh viễn đừng ngừng.Thân thể bắt đầu đổ mồ hôi, mặt nóng bỏng dán vào khuôn ngực của đối phương, nóng, lạnh, nhịn được rên rĩ tiếng.

      Trong cơ thể nóng bỏng của Chiêm Mỗ Tư đangkêu gào, dục vọng vượt khỏi tầm tay củahắn, triền miên giữa nụ hôn nóng bỏng, bỗng dưng nghĩ tới cái gì, thoáng dùng sức kéo mặt qua, nhìn chằm chằm ánh mắt đầy mensay của ,"! là ai?"

      Lạc Tích Tuyết nở nụ cười ha ha,"Còn em uống say, Chiêm Mỗ Tư, mới say, say đến tên của mình cũng quên sao?"

      Chiêm Mỗ Tư hừ lạnh tiếng, biết là ai tốt, nếu gọi sai tên, khó bảo đảm bóp chết .

      Mùi rượu hòa với mùi hương của , nụ hôn củahắn càng sâu, hôn đến hơi thở của ổn định, meo meo nức nở .

      Đầu lưỡi quấn quanh mềm mại dây dưa, mặc kệ thanh kích thích trong miệng trơn bóng của , đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập sâu thẳngvào miệng .

      Nửa kéo nửa ôm hôn, hai tay Lạc Tích Tuyết bị đẩy lên vai , mềm yếu dựa vào ,lại bị Chiêm Mỗ Tư ngừng đẩy ra, khôngcho tới gần, nhanh chóng cởi sạch quần áo của .

      đẩy ngã giường lớn, nhìn nét mặtmơ màng và thân thể xinh đẹp mềm mại của , phía dưới của Chiêm Mỗ Tư liền đau đớn.

      Áo sơmi bị bàn tay lớn của vôi vàng xé rách, khắp nơi đều là cúc áo. Chiêm Mỗ Tư dùng tốc độ nhanh nhất cởi sạch quần áo của mình, xoay người đè lên thân thể Lạc TíchTuyết.

      Bàn tay lớn của dùng sức xoa nắn nơi mềmmại của , hai ngón tay thỉnh thoảng kẹp lên đỉnh đỏ tươi, cảm giác đau đớn và tê dại hòa vào nhau làm cho Lạc Tích Tuyết muốn vươn tay ra muốn ngăn cản bàn tay của .

      Nhưng lại bắt lấy bàn tay của , đè lênđỉnh núi cao ngất mềm mại của , liên tục dùng sức——

      Lạc Tích Tuyết bị dùng tay của mình tự vuốt ve mình, thân thể lập tức nóng lên, khó chịu vặn vẹo , chậm chạp chen vào , nhưngchính là nguyện vào nơi riêng tư của , nhưng lại chịu tiến vào.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, ánh mắt mơ màng, saohôm nay người đàn ông này lại kì kè mè nheo như vậy, làm khó chịu như vậy, nhưng cũngkhông cho ?

      Chẳng lẽ chán ghét , người phụ nữ Tống Khuynh Vũ như vậy?

      thừa nhận về phương diện giường, quả trước kia có chút bị động, có lẽ khôngquyến rũ lẳng lơ giống Tống Khuynh Vũ, biết làm thế nào lấy lòng đàn ông. Có lẽ là chậmchạp, làm cho chán ghét, mới có thể tìm người phụ nữ khác.

      Nghĩ như vậy, trong lòng Lạc Tích Tuyết có bao nhiêu chua xót.

      hạ quyết tâm, đem vứt toàn bộ kiêu ngạo rasau đầu, ngược lại khẽ lên tiếng quyến rũ,"Chiêm Mỗ Tư, cho em, em rất khó chịu"

      Đây giống trước kia, loại thanh mờigọi quyến rũ này, làm sao Lạc Tích Tuyết cũng ra miệng được , nhưng bây giờ côuống rượu, vốn là gan dạ hơn, lại nghĩ tớichồng của mình dây dưa với người phụ nữ khác,trong lòng càng thêm phục.

      Ai ở phương diện này bằng TốngKhuynh Vũ kia, cũng tin, chỉ cần muốn làm, Chiêm Mỗ Tư còn có thể thích người phụ nữ kia sao.

      Vì thế Lạc Tích Tuyết để ý rụt rè, trực tiếp hôn lên môi Chiêm Mỗ Tư, tay lưu loát trêu chọc ngực của .

      Chiêm Mỗ Tư nhìn bộ dáng vội vàng xao độngcủa , trong lòng mừng như điên, dùng sức lớnhơn hôn , bắt lấy mắt cá chân của , để cả người kề sát chính mình.

      "Muốn ? Bảo bối?" nhàng mút hôn môi đỏ mọng của , giống như là búp bê sứ dễ vỡ, giống như sợ làm đau.

      "Ừm, muốn." Lạc Tích Tuyết giấu diếm,mà trực tiếp gật đầu, hai tay siết chặt cổ của .

      " cũng muốn em!" Chiêm Mỗ Tư cười , nghiêng người đè dưới thân, hôn từ cổ xuống đường "Rất muốn em."

      Trong lúc đó Lạc Tích Tuyết nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy dưới thân bị hơi nóng vây quanh, đầu lưỡi mềm mại dạo chơi, thường thường há to miệng hút chút, cũng hút tới lòng của .

      "Tuyết nhi, em rời khỏi !"Chiêm Mỗ Tư đè lên người , hung hăng hôn , đầu lưỡi dây dưa với cái lưỡi của , vừa nhiệt tình hôn, vừa bướng bỉnh cầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :