1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 201: Chia tay, hay là phản bội?
      Edit: Fannie93


      “A! Chiêm Mỗ Tư”.

      Lạc Tích Tuyết sợ hết hồn, kêu lên tên củahắn.

      Chiêm Mỗ Tư vẫn lời nào, chỉ mộttay giữ chặt , cái tay xuống phía dướiváy của dò xét.

      “Chiêm Mỗ Tư, bây giờ là ban ngày!”. Lạc Tích Tuyết hoảng sợ giãy giụa.

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư cũng chú ý tới phản kháng của , mạnh mẽ giữ chặt thân thể của , bàn tay dùng sức, cả quần lót của cũng bị xé thành mảnh vụn.

      “A!” Lạc Tích Tuyết kêu khẽ tiếng, cònkhông né tránh kịp, bên tai nghe được thanh kéo khóa chói tai.

      “Chiêm Mỗ Tư, a----“ luống cuống.

      Nhưng quan tâm cự tuyệt, cứ như vậy vào, khô khốc ngẳn trở lửa nóng của bộc phát, liền thẳng lưngcậy mạnh, dám chen vào, lao vào chiếm lấy .

      Đau ! ! !

      Lạc Tích Tuyết chưa bao giờ có cảm giácbỏng rát, đau xót thế này, tựa như cảm giáclần đầu tiên bị chiếm giữ, muốn khóc cũng được, hô hấp thở gấp chút, của khỏe miệng cũng an phận thổi mạnh đau đớn của .

      “Đau, ô ô!”. nhịn được nức nởnghẹn ngào ra tiếng, trong trí nhớ, chưa từng thô bạo như vậy với .

      luôn làm đủ bước dạo đầu, đợi đủ ươnướt, chậm rãi mới vào, nhưng lần nay, lại mạnh mẽ đâm vào như muốn ăn vậy.

      Người đàn ông này rốt cuộc là thế nào đây?

      “Đau ?”. Nhìn Lạc Tích Tuyết bởi vìnhịn đau, vặn vẹo khuôn mặt nhắn, thanh của Chiêm Mỗ Tư lập tức dịu xuống.

      cũng co rúm nữa, mà duy trì tư thế này, cái tay chạm vào chỗ hai người kết hợp mà từ từ xoa nắn, kìm bó chặt lủanóng bên ngoài, cho nên khi vành tai tái nhợt của cũng đỏ rực.

      Lạc Tích Tuyết dần dần ướt át, phía dưới như vừa bị cắn, vừa nhột vừa tê, nhưng Chiêm Mỗ Tư vẫn thong thả ung dung đùa giỡn , cái tay khác của kéo khóa sau lưng , cảbộ quần áo của kéo xuống dưới, xuống đến thắt lưng, chỗ bọn họ kết hợp chặt.

      Chiêm Mỗ Tư nhàn nhạt lui chút ra ngoài, hung hăng chạm vào chỗ sâu nhất, ởchỗ duyên dáng của lấy chính mình rút ra, quần áo của cứ như vậy theo thân thểđường cong ôn nhu của rơi xuống mặt đất.

      “Chiêm Mỗ Tư, em muốn tắm trước”. Thân thể mềm nhũn của Lạc Tích Tuyết tựa vàotrên cửa, còn hơi sức cầu.

      mới từ bệnh viện ra, thích mùithuốc khử trùng của bệnh viện, đợi hồi khiến cả người khó chịu.

      “Ừ”. Chiêm Mỗ Tư tới, hình như có chútkhông yên lòng. Đáp phía sau nhưng cũng thả , ngước lại tay bế lên, cái tay vòng qua phía sau , sau lại đivào trong thân thể ấm áp của .

      “A!”. Lạc Tích Tuyết hét lên tiếng, thân thể vẫn tự chủ được mềm nhũn ra, hai cái tay tự giác vòng qua cổ , đem lấychính mình treo ngược người .

      Chiêm Mỗ Tư điều chỉnh tư thế, đem chống ở cửa, hung hăng đụng vào.

      Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy thân thể bị trêu chọc hỗn độn thành mảnh, động tác của tăng nhanh, trước nay chưa từng thế này, chạm vào , chỉ muốnđánh vào chỗ sâu nhất trong lòng .

      Lạc Tích Tuyết khó nhịn tạo vết xước tấm lưng nở nang của , cảm giác mê loạn,trừ giác quan kích thích, ý thức gì cũng có.

      “Tích Tuyết, em có phải vĩnh viễn khôngrời ? Em gả cho đấy,đúng ?”. hôn , ở bên tai thậtthấp chuyện.

      Đầu Lạc Tích Tuyết mềm nhũn tựa vào trênvai , thái độ lúc này thấy, chỉ mơ hồ nghe được lời hỏi , liên lung tung gật đầu đồng ý .

      Chiêm Mỗ Tư gắt gao nắm hông của , đemcô áp sát vào ngực mình, đem cố địnhthành chỗ mặc cho người ta giằng xé, sau đó toàn lực từng cái đụng vào, mãnh liệtmuốn xé ra ăn cho vào bụng . Giày cao gót màu bạc chân Lạc Tích Tuyết còn chưa có bỏ ra, theo thân thể của trước sau lay động ở giữa trung.

      “Đừng! A! Chiêm Mỗ Tư, là đau khôngcần”. Lạc Tích Tuyết bị làm thô lỗ đến mức chết sống lại, khóc lóc cầu xin, nhưng Chiêm Mỗ Tư cũng chú ý tới khẩn cầu của , tiếp tực nặng nề đâm vào.

      dùng lực vào, phía sau lưng từng cái đụng vào cửa, đau đớn sau lưng cộngthêm thân thể xé rách, cảm giác đau phức tạpdung hợp thành mãnh liệt hơn, Lạc TíchTuyết ngay cả hít thở cũng khó khăn.

      Chiêm Mỗ Tư như phát điện hành hạ đếnđêm khuya, cuối cùng kết thúc, cả người Lạc Tích Tuyết nằm lỳ ở giường, cơ hồ khôngthể động đậy.

      “Chiêm Mỗ Tư cần! Van xin ! Vanxin !”. buồn từ trong chăn còn hơi sức phát ra thanh cầu xin .

      Chiêm Mỗ Tư lau lưng tuyết trắng của côđể xuống, thân trọng ôm lấy , ở giườngnằm ngang.

      rốt cuộc sao vậy?”. Lạc Tích Tuyết vôlực nằm ở ngực , giọng hỏi .

      có việc gì, nhớ em”. Chiêm Mỗ Tư nhàn nhạt mở miệng.

      “Nghĩ đến mức ngay cả làm cũng muốn liền chạy về sao?”. chống đầu nhìnhắn, hiển nhiên tin.

      nhớ tối hôm qua muốn công tác muốn, nếu phải hội nghị quan trọng, làm sao nhịn mình bỏ lạicô chứ, tự nhiên bây giờ trở lại nhanh nhưthế, nhất định có vấn đề.

      Mắt Chiêm Mỗ Tư nhìn thẳng vào nơi nàotrên trần nhà, gượng ép giật khóe miệng.
      vẫn ở nước ngoài họp, chỉ nghe thấy Uy Mục báo cáo với , Lạc Tích Tuyết lên xe người đàn ông, mà người đàn ông đókhông phải ai khác, chính là Hàn Diệp Thần.

      Uy Mục còn truyền tới thanh bọn họ ở trong xe hôn nhau, Chiêm Mỗ Tư kệ giấy tờ, tìm phụ tá thay mình, lập tức ngồi máy bay ngược lại.

      Lạc Tích Tuyết, ở trong đáy lònggọi tên , lần kêu trong lòng là máu chảy ra.

      ôm chặt Lạc Tích Tuyết vào trong ngực,đợi hô hấp dần vững vằng, mới đứngdậy ôm vào phòng tắm tắm rửa.

      “Khàn”. Bị ôm vào trong ngực tắm rửa, có chú ý, nước nóng xối lên đầu gối , Lạc Tích Tuyết đau hít sâu hơi.

      “Sao vậy?”. Chiêm Mỗ Tư vội vàng kéo qua khăn lông, thận trọng đem vết thương chung quanh chỗ nước hút khô.

      Lạc Tích Tuyết run sợ, trong mắt chợt dânglên tầng hơi nước, cảm giác chua xót đènén ở trong cổ, chỉ là bị nuốt xuống.

      “Mới vừa rồi lúc vào siêu thị, cẩn thận nên bị xước----“. tùy tiện tìm lý dokhác.

      Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư phai nhạt xuống. Bây giờ học được cách dối sao?

      “Rất đau?”. cười lạnh tanh.

      “Cũng may, xức thuốc rồi, cũng băng bó ---- Chiêm Mỗ Tư, làm sao vậy?” Lạc TíchTuyết trả lời đơn giản, lúc chợt ngẩng đầu lênnhìn thấy ánh mắt có vẻ quỷ dị, vẻ mặt của cùng giọng khác thường,xác định nhất định xảy ra chuyện gì.

      Chiêm Mỗ Tư trả lời, cẩn thận tránh vết thương ra, cho tắm rửa sạch . Tắtnước, lấy ra khăn tắm bọc lấy , bế ngang đira ngoài.

      đem Lạc Tích Tuyết dịu dàng đặt lêngiường, xoay người tìm khăn lông lau khô mình.

      Cả người Lạc Tích Tuyết bủn rủn ngã xuốnggiường, mở túi ra mới tìm thấy viên thuốc chống viêm lúc này bác sĩ cho , “Chiêm Mỗ Tư, em muốn uống nước!”

      Chiêm Mỗ Tư để khăn lông xuống tới phòng khách, vội lấy chén nước đưa tới .

      nhìn cau mày uống viên thuốc, biết thích uống thuốc, lập tức cầmmột khay hoa quả cho .

      “Đói bụng sao?”. sờ đầu của , dịu dànghỏi.

      Lạc Tích Tuyết cuốn chăn nằm xuống, phờ phạc rã rượi gật đầu: “Ừ, em muốn ăn cơm chiên”.

      “Ừ”. Chiêm Mỗ Tư hôn trán , “Nằm xuống , làm xong bảo em”.

      Lạc Tích Tuyết híp mắt, buồn ngủ ngáp mộtcái, khéo léo gật đầu.

      Chiêm Mỗ Tư rón rén ra ngoài, sợ quầy rầy nghỉ ngơi.

      Lạc Tích Tuyết thở hơi, quá mệt, dần dần tiến vào mộng đẹp, cho đến khi thanh truyền đến ---

      Bùm! Ầm!

      Lạc Tích Tuyết bị tiếng vang đánh thức, vàigiây mới phản ứng ra, là thanh trongphòng bếp.

      “Chiêm Mỗ Tư?”. lập tức mặc thêm áongủ, ra ngoài nhìn .

      Chiêm Mỗ Tư ngồi mặt đất, tay phải chetay trái.

      “Sao vậy”. vội vàng qua, bắt lấy tay xem.

      “Đau”. Chiêm Mỗ Tư .

      “Nơi nào? Bị phỏng quẹt vào sao? Hả?”. Lạc Tích Tuyết lo lắng, lật xem tay của .
      Nồi đất, cơm chiên nửa chín,rơi vãi đầyra mặt đất.

      “Nơi này”. Chiêm Mỗ Tư kéo qua tay ,chạm vào trước ngực .

      Lạc Tích Tuyết sợ, nhanh chóng hoảng hốt, chẳng lẽ là bệnh tim?

      đừng cử động! Em gọi bệnh viện!”. vội vã đứng dậy, lại bị Chiêm Mỗ Tư kéotrở về.

      cần”. lôi tay , chạm vào ngựcmình, gắt gao đè lại, hơi sức lớn như muốn đem cái tay này vào trái tim mình, “Thầythuốc ở trước mặt , nhưng ấy khôngmuốn cứu ”.

      “Chiêm Mỗ Tư!”. Lạc Tích Tuyết sững sờ, lấytay ra, có chút tức giận mắng đứng lên, “ phải hù chết em sao! Rốt cuộc có nơi nào tổn thương ?”

      “Có”. mặt Chiêm Mỗ Tư lộ vẻ mệt mỏi,tròng mắt bi thương của : “Đau lòng!”

      Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, sững sờ ở trước mặt hồi lâu lên tiếng.

      “Lạc Tích Tuyết, rốt cuộc em có muốn gả cho hay ? Hay là trong lòng em, quan trọng chút nào? Chỉ là đối tượngđể em lúc nhàm chán lấy ra đùa giỡn sao?”.Thấy Lạc Tích Tuyết gì, Chiêm Mỗ Tư quát gấp.

      Mới vừa xào cơm, trong đầu tất cả đều làhình ảnh cùng Hàn Diệp Thần hôn, ràng ở cùng chỗ với , còn cùngngười đàn ông khác hôn môi, rốt cuộc cóthừa nhận là người đàn ông của hay ? Nếu , làm sao tùy tiện đểcho đàn ông chạm vào !

      nhịn được, rốt cuộc muốn bộcphát.

      Có lúc người đàn ông cũng cần phụ nữ cam kết, dù đợi ở bên cạnh , mộtcâu , như vậy là đủ rồi.

      Ai ngờ Lạc Tích Tuyết nhìn , trầm mặchồi lâu, lời người nào ra ngoài, cơ hồ khiến Chiêm Mỗ Tư tan vỡ.

      “Nếu như muốn cùng em tiếp nữa, chúng ta --- liền chia tay thôi”. mặt bình tĩnh xong, trong giọng có chútthay đổi nào.

      Chiêm Mỗ Tư im lặng, tim nhất thời như bịdao cắt.

      “Em biết chính mình cái gì hay ?”. mực kéo hai vai của , tròng mắt sắc bén nhìn thẳng vào .

      Lạc Tích Tuyết cúi đầu, dám nhìn mắtcủa , giọng cúi đầu: “Tôi đương nhiên biết”.

      “Lý do!”. Chiêm Mỗ Tư trong miệng ra hai chữ.

      Lạc Tích Tuyết quay đầu chỗ khác, tronglòng chua xót hồi, chậm chạp ra: “Bởi vì ---- tôi người khác!”.

      Chương 202: kết hôn, chú rể phải !
      Edit: Fannie93


      Trong lòng Chiêm Mỗ Tư nhất thời đau xót.

      ở trước mặt thế, tràn đầy sức mạnh cho biết, người đàn ông khác. Thế cái đoạn thời gian bọn họ chung sống tính là gì, chỉ là theo vui đùa chút là thôi sao?

      “Người đàn ông kia là ai?”. cúi xuống, hai cánh tay vây ở giữa ghế salon, phẫn nộhỏi.

      “Cái gì?”. Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, ngờ còn hỏi câu này.

      Chiêm Mỗ Tư nắm được cằm của , phía dưới bị sức lực ép chặt, bi thương quát: “Cóphải là Hàn Diệp Thần , em ta sao? Em đáng chết dám ta sao?”

      Lạc Tích Tuyết ngẩng cằm, lạnh lừng theo dõi con mắt cuồng loạn của , nhịp timbình thường, mặt chút thay đổi: “Là ai dính dáng tới !”

      “Chuyện liên quan tới sao? Vậychúng ta ở chung lâu như vậy, quan hệ là sao? đối với em cái gì cũng cònsao?”. Lòng Chiêm Mỗ Tư bị mấy câu nóingắn ngủi của mà xé thành mảnh .

      Lạc Tích Tuyết nhìn , cổ họng chua xót, đè nén tâm tình bi thương, ngược lại sao cười tiếng: “Ở chung chính là ở chung a, chỉ vì lên giường mà thôi, cho rằng lên giường phải kết hôn sao?”

      Con mắt Chiêm Mỗ Tư cấp tốc co rút lại, hắnnhìn Lạc Tích Tuyết nét mặt xa lạ, saumột lúc tất cả tức giận như núi lửa bộc phát lên.

      “Em quả nhiên gả cho tôi!”. Đột nhiên đứng lên ,cười lạnh.

      Lạc Tích Tuyết cầm quần áo mặc xong, chỉ sợ người đàn ông này lại bùng phát, vừa giốngnhư thế đối đãi .

      rót cho mình ly nước lạnh, quát mạnh cái, chợt cười hì hì nhìn về phía : “Chiêm Mỗ Tư, tôi muốn kết hôn, chúc phúc cho tôi ”.

      Cho lẽ Thẩm Tâm Lam đúng, ngày côkhông kết hôn, Chiêm Mỗ Tư ngày đó sẽkhông từ bỏ, như vậy, chỉ có thể như thế.

      Bi thương trong mắt Chiêm Mỗ Tư lập tức đặc đến mức thể tản ra nổi, hô hấpnhất thời khó khăn.

      “Tích Tuyết, em , gả cho tôi đấy!”. thanh chất vấn thấp trầm của , giọng uất ức vô hạn.

      Lạc Tích Tuyết nhướng mày, ánh mắt xa xăm: “Tôi cũng thường nghĩ như vậy, nếunhư tôi gả cho , là dáng vẻ gì. quảthật có thể cho tôi rất nhiều thứ, những sẽlàm tôi yên tâm, tôi cần người chồng tương lai xuất sắc tới cỡ nào, tôi chỉ muốn người bình thường tôi là tốt”. Những lời này lòng của .

      Chiêm Mỗ Tư nghe vẫn cúi đầu, hồi lâu nâng lên, gian nan thở phào hơi: “Em cảm thấy tôi làm được sao?”. Côchẳng lẽ biết, có thể vì bỏ xuống tất cả sao?

      Ánh mắt Lạc Tích Tuyết phức tạp cười mộttiếng: “ phải, tôi chỉ muốn cógánh nặng cùng với tình , như vậy quámệt mỏi”.

      Chiêm Mỗ Tư trầm mặc, trong lòng đau đớn đơn, đồng nhất trong nháy mắt, có cảm giác mất toàn bộ thế giới.

      ràng trước bước phải là người đàn ông của , những cuối cùng theo côđến hết đời, cũng phải .

      “Em nghĩ ràng rồi?”. Chiêm Mỗ Tư đốtmột điếu thuốc, tâm vạch ra vết thương.

      “Tôi hy vọng tin tức tôi muốn kết hôn là người khác cho , tôi muốn có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, tôi hi vọng cũng hạnh phúc, cho nên quan hệ giữa chúng ta, kết thúc thôi”. Lúc lời này, cổ họngLạc Tích Tuyết khô nứt, vẫn còn phải làm bộdạng cái gì cũng quên được, chủ động đua tay ra trước mặt Chiêm Mỗ Tư.

      Tròng mắt đen thâm thúy của Chiêm Mỗ Tư nhất thời trở nên phức tạp khó dò, hút xong điếu thuốc, nhìn thẳng vào lâu, rốt cuộc buông ra, từng bước lui về phía sau, cái gì cũng , xoay ngườisải bước rời .

      thanh cánh cửa đóng lại rung trời, LạcTích Tuyết sững sờ tựa vào ghế salon, nhìn chằm chằm vào trần nhà, chợt phát hiệnmột giọt nước mắt cũng chảy ra, tất cảđều chảy vào trong lòng.

      Chiêm Mỗ Tư cũng có trở lại nữa.

      Nhưng ngày nào Lạc Tích Tuyết có thể thấyhắn.

      Qua báo chí, TV, mỗi ngày đều là hình ảnh cùng phụ nữ ở cùng nhau.

      Có lúc ăn mỳ, nhìn cùng phụ nữ khác công khai trong TV tán tỉnh, sửng sốt, sau đó nghĩ, phải qua lại với .

      người có thể nhanh như vậy mà rút mộtđoạn tình cảm ra, sao? Hay là cũng chỉ vui đùa chút màthôi?

      Thẩm Tâm Lam tương đối hài lòng, bà phái người theo dõi ở nhà trọ Lạc Tích Tuyết, Chiêm Mỗ Tư liên tục 2 tuần có tìm ta.

      Như vậy rất tốt, ít nhất Thẩm Tâm Lam cholà như thế này, con trai bà tuyệt đối khôngthể cùng Lạc Tích Tuyết ở chung chỗ, đây là ranh giới cuối cùng của bà.

      Nhưng bà cũng hiểu con mình, nó khôngphải cái dạng dễ dàng buông tha người.

      Bây giờ buông tay, rốt cuộc là nó nghĩthông suốt sao? Hay cố ý làm vậy, muốn lừagạt bà!

      Vì vậy, bà nhanh chóng bức ép Lạc TíchTuyết, nhất định phải thấy cùng người đàn ông khác kết hôn, bà mới bằng lòng bỏ qua.

      Hai tháng sau, Lạc Tích Tuyết thành công rờixa chỗ thành thị này, nơi nào, .

      *

      hòn đảo , người ở thưa thớt, cũng là người dần thuần phác.

      Lạc Tích Tuyết đến nơi này được 3 tháng, thuê phòng ở gia đình.

      Sau đó lâu, Hàn Diệp Thần cũng mangtheo hành lý tới đây theo , đảo mở quán ăn, chuyện trong công ty cũng giao cho phụ tá xử lý.

      Lạc Tích Tuyết biết, Hàn Diệp Thần có thểtìm tơí đây, tất cả đều là ý tứ của Thẩm Tâm Lam.

      tới nơi này chỉ có mình Thẩm Tâm Lam biết, tại bà đem vị trí của cho Hàn Diệp Thần, ràng hy vọng cùngHàn Diệp Thần ở chung chỗ.

      Thân thể Hàn Diệp Thần mệt mỏi, có chứngthiếu máu, đây là lúc chung sống cùng mới biết.

      làm lâu bị choáng váng, cho nên đa số thời gian, đều là giúp đỡ chăm sóc quánăn.

      vốn thuộc về ánh sáng mặt trời, như mỗi ngày là tổng giám đốc mặc quần áo màu trắng vậy, như là thiên sứ.

      hy vọng cuộc sống bình thường, người yêuthương, gia đình ấm áp và những thứ này, đều có thể cho .

      Cho nên, cùng chung đụng chẳng mệt mỏi, cũng có gánh nặng, bất kể chi tiếtcuộc sống nào, luốn có thể trước giúpcô nghĩ kỹ, chăm sóc cẩn thận.

      “Tích Tuyết, gả cho , nguyện ý cùng em cả đời ở đây, mai danh tích, làmmột đôi vợ chồng bình thường”.

      mảnh vàng bờ cát, tròng mắt Hàn Diệp Thần thâm tinh fnhinf chăm chú vào , chân quỳ xuống, đem chiếc nhẫn kimcương chuẩn bị xong đưa tới trước mặt Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết sững sờ, trong lòng đột nhiênnhéo đau, muốn tổn thương .

      “Tích Tuyết, xin cho chăm sóc em, choanh cơ hội, để cho có thể làm ngườiở bên cạnh em”. Tròng mắt Hàn Diệp Thần thâm thúy, như là tình cảm biển thâm trầmkhông có chút nào cất giữ đưa cho người anhyêu, nâng ngón tay dài xinh của Lạc Tích Tuyết, đặt ở bên môi, hôn khẽ lên đó.

      Lạc Tích Tuyết lấy ra ngón tay, chỉ cảm thấyđối với áy náy dứt.

      Đúng, lợi dụng , lợi dụng tình của , để cho ở lại chỗ này cùng với ,làm Chiêm Mỗ Tư từ bỏ.

      hành động trơ trẽn, lại có tư cách gì có được người đàn ông hoàn mỹ như ?

      “Diệp thần, là người tốt nhất đời,em căn bản xứng với ”. Lạc TíchTuyết uyển chuyển cự tuyệt, quay mặt ra chỗkhác, ánh mắt lúng túng thôi.

      Nhìn thấy lui bước, Hàn Diệp Thần tìnhthế cấp bách lôi kéo cổ tay mảnh khảnh củacô, vội vàng :

      “Tích Tuyết, cần trốn tránh , được ? Em biết, nghiêm túc, hi vọng có thể chăm sóc em cả đời, chỉ cần em nguyệný”.

      nhiệt tình cùng lòng này,chỉ cần cho cơ hội chăm sóc, tận tâm để được hạnh phúc.

      ngàn dặm xa xôi, buông tha tất cả tìmkiếm , cứu ,toàn bộ vì , đáng giá tất cả tốt nhất đời!

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt khẩn trương cùng mong đợi của , lòng khẽ động. Nếu như hoàn toàn muốn thoát khỏi ngày trước, cùng Hàn Diệp Thần ở chung chỗ, thểnghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, nhưng thậtsự quên được sao?

      “Em biết lúc nào động lòng với người đàn ông khác, bây giờ em xứng với nên cưới người vợ yêuanh, mà phải em như thế”. Con ngươiLạc Tích Tuyết ảm đạm, nghĩ lẳng lặng tìm chỗ, trải qua cuộc sống yên bình, như vậy đủ rồi.

      sao, ngại, chỉ cần em nguyện ý gả cho , cho cơ hội, coinhư em cũng liên quan, chỉ cần thích em là được”.

      Hàn Diệp Thần thâm tình nhìn , đây là cam kết cho , chỉ muốn cùng ở chung chỗ.

      Thấy Lạc Tích Tuyết mở miệng lại muốn cựtuyệt, tiếp tục : “ biết Thẩm Tâm Lam vẫn còn theo dõi em, chẳng lẽ em nghĩ cả đời sống ở trong mắt bà ta sao? Tích Tuyết, em là tự do, em có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, nên vì bất kì ai mà buông tha chứ? Gả cho ,cuộc sống chúng ta buồn lo, có bấtcứ ai liên quan, chỉ có hai người chúng ta”.

      cuối cùng , đả động đến Lạc TíchTuyết, dung, nên theo đuổi hạnh phúc củamình, mà phải sống dưới bóng ChiêmMỗ Tư hoặc Lạc Thiên Uy, vì tác thành choanh, phải né tránh sao? cần, người tự do, có quyền lựa chọn cuộc sống thuộc về .

      Cho nên dứt khoát kiên quyết ngẩng đầu lên, tay bé mềm mại của nhàng nắm vào tay của , lòng :“Được,Diệp Thần, em nguyện ý gả cho , trởthành vợ của ,bắt đầu lần nữa!”

      Trong nháy mắt mắt của Hàn Diệp Thần sánglên, hề chớp mắt nhìn chăm chú, kích động hỏi:“Tích Tuyết, đây là thậtsao?”

      khó dám tin tai của mình, điều mong đợi cả đời cũng xa thể chạm, rốt cuộcthành .

      “Đúng, Diệp Thần, em là của rồi, có lẽ,đây chính là vận mệnh an bài”.

      Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, hềtrốn tránh nữa, nếu nội tâm mong đợi người như vậy, cuộc sống như thế, tại saokhông cho mình cơ hội, để cho mình quyền lựa chọn hạnh phúc.

      “Cám ơn em, Tích Tuyết, cho em hạnh phúc, cố gắng nhát, cho em hạnh phúc cùng vui vẻ!”

      kích động ôm vào trong ngực, khát vọng lâu, sâu ái mộ, rốt cuộc đồng ý gả cho !

      Vui sướng trong trái tim, cúi đầu, hôn đôi môi đỏ mộng của lâu kỳ vọng, mềm mại như tuyết, như thủy tinh dễ vỡ, mangtheo hơi nóng, thâm tình lại nhu thuận hôn .

      Lạc Tích Tuyết nhắm mắt lại, yên lặng thừanhận nụ hôn của , từ nay về sau, cõi đờinày có Lạc Tích Tuyết trước kia, muốn từ bỏ quá khứ.

      Chương 203: TRONG HÔN LỄXUẤT NGƯỜI ĐÀN ÔNG TỪ TRỜI GIÁNG XUỐNG (Thượng)

      Edit: Tịnh Yên

      ---



      Hàn Diệp Thần vốn là muốn cho Lạc TíchTuyết hôn lễ long trọng nhưng Lạc TíchTuyết thích khí đơn giản, phong cách trang nhã, muốn đặt nặng vấn đề longtrọng, liền làm theo ý của , những gì chuẩn bị trước đây giản lược bớt!

      đảo có bán nhiều phụ kiện hay trang sức, bọn họ phải qua đảo khác để có thể muacác đồ dùng cần cho hôn lễ, tuy là giản lược,nhưng thể cái gì cũng chuẩn bị,nào là lễ hỏi, phòng cưới, cái gì cũng thểthiếu.

      Người dân đảo nhiệt tình giúp họ tay, phòng ở mới bao lâu được lắp kín, nhưng còn phải trang trí nhà cửa, mua dụng cụ gia đình, mua đồ cần thiết cho kết hôn, phải tổ chức cẩn thận, thời gian gần hai tháng dườngnhư có chút hơi nhanh.

      Hàn Diệp Thần nắm tay Lạc Tích Tuyết, nhẹgiọng hỏi : “Hai tuần lễ sau kết hôn có quávội ?”

      Lạc Tích Tuyết cười nhạt tiếng, sau đó nóinói: " sao, chỉ cần lòng chúng ta ở cùngnhau, lúc nào kết hôn cũng được cả."

      chân thành nhìn , lần này quyết định muốn mở ra cho mình cuộc sống mới. Loạicuộc sống vừa an tĩnh vừa ấm áp như hằng mong muốn, toàn tâm toàn ý tập trung xây dựng cuộc sống ấy, là người vợ tốt, làm tròn trách nhiệm làm mẹ, làm con dâu hiền.

      "Cám ơn em, Tích Tuyết." Hàn Diệp Thần vuisướng nhìn , nhìn ra chân thành trong mắt của , trong lòng nổi lên trận rung động.

      lòng muốn gả cho , trở thành vợ của .

      xúc động ôm lấy vào ngực, ở bên tai như ra lời thề y nho :

      "Tích Tuyết, xin tin tưởng ... cho emhạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc."

      Khi Lạc Tích Tuyết ở trong lồng ngực ấm áp và khoan dung của , nhàng gật đầu,hốc mắt dâng lên luồng nhiệt nóng, dần dầnđem ẩm ướt len ra khắp cơ thể .

      Hai tuần lễ nhanh chóng trôi qua, ngày mai là ngày cùng Hàn Diệp Thần kết hôn.

      Phòng cưới của bọn họ chuẩn bị tốt, Lạc Tích Tuyết cầm chậu cây đặt ở bệcửa sổ, thích màu xanh của lá cây, đặt cây bệ cửa sổ, ngày ngày có thể nhìn bọn chúnglớn lên, biểu thị phồn thịnh và hy vọng.

      "Tích Tuyết, ngày mai là ngày cậu kết hôn rồi,chúc mừng cậu nhé!" Cầm Tư Liên mang theo món quà tặng tinh xảo đẩy cửa bước vào.

      "Cám ơn!" Lạc Tích Tuyết nhận lấy lời chúc phúc của , khẽ mỉm cười: "Ngồi xuống ."

      chỉ chiếc ghế salon, lại vào trong góc mang ra chậu cây khác, thực vật gặp ánhnắng mặt trời, trải qua mưa gió mới có thể hơn khỏe mạnh lớn lên, nó cũng giống như con người, gieo xuống đây ít hoa nhất định sau này nó xinh đẹp hơn các loài hoa khác

      " nghĩ tới, sao cậu lại quyết định gả cho Hàn Diệp Thần cơ chứ?" Cầm Tư Liên cảmkhái câu, cuộc sống là có rất nhiều chuyện thể đoán được.

      Lạc Tích Tuyết lạnh nhạt cười tiếng, cẩn thận đem chậu hoa tới bên cửa sổ. muốn đặt lên, chẳng biết tại sao bồn sứ độtnhiên gãy lìa, mảnh sứ bén nhọn gãy xuống,làm ngón tay trắng mịn của bị thương. Tất cảchậu hoa đều đồng loạt rơi xuống đất “loảngxoảng” tiếng, tất cả đều tan xương nát thịt!

      "A, đau quá!" vội vã bụm ngón tay bị thươnglại, thét thành tiếng.

      Cầm Tư Liên lập tức chạy tới, nhìn thấy ngón tay ngừng chảy máu, vội vàng giúpcô băng bó: "Tích Tuyết, chảy máu, làm sao cậulại cẩn thận như vậy?"

      "Tớ chỉ muốn đem chúng lại đặt lên bệ cửasổ mà thôi." Lạc Tích Tuyết chỉ vào các chậu hoa ở dưới đất.

      "Làm ơn , đại tiểu thư, ngày mai kết hôn rồi đó, còn lo mấy chuyện này làm gì, phải biết trước hôn lễ mà thấy máu, là điềm xấu đó ạ!"Cầm Tư Liên nhăn mặt nhíu mày ngầm lo lắng, nhịn được oán trách vài câu.

      Lạc Tích Tuyết ngẩn người, nhìn máu ngón taycứ chảy ra, trong lòng chợt có loại dự cảm vô cùng xấu.

      Hàn Diệp Thần nghe được tin tức lập tức chạy về, Cầm Tư Liên băng bó vết thương cho Tích Tuyết, thấy chú rễ ngày mai tới, biếtđiều, lập tức lui ra ngoài.

      "Tích Tuyết, em có sao ? Làm sao lại cẩn thận như vậy?" Hàn Diệp Thần nóngnảy ngồi xuống, lo lắng kiểm tra vết thương trênngón tay của , nó được dùng vải màu trắngbăng bó chặt, máu cũng còn chảy ra.

      "Đừng lo lắng, em sao, chỉ là vết thương mà thôi." Lạc Tích Tuyết nở ra nụ cười nhạt.

      Hàn Diệp Thần thở dài, ôm vào trong ngực:"Ngày mai chúng ta phải kết hôn, em trởthành vợ của ,vậy mà vẫn làm lo lắng đến thế này là sao đây?"

      Đôi môi của chậm rãi dời xuống, dịu dàng mà thâm tình hôn Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết nằm trong lồng ngực ấm áp, hai mắt lành lạnh vô tình nhìn những mảnh vở của bệ cửa sổ, trong lòng nhịn được nghi ngờ.

      Tại sao cái bồn hoa vô cùng chắc chắn kia lại tự dưng vỡ được? Trái tim của đập liên hồi, mộttia lo lắng trong lòng lại bắt đầu khởi động. Chẳng lẽ tất cả chuyện này là điềm báo trước cho chuyện gì đó sao?

      Chương 203: TRONG HÔN LỄXUẤT NGƯỜI ĐÀN ÔNG TỪ TRỜI GIÁNG XUỐNG (Hạ)

      Edit: Tịnh Yên
      ------------


      Ngày thứ hai, bầu trời trong xanh, mộtgợn mây u, tỏa ánh nắng rực rỡ khắp muônnơi, sóng mặt biển khẽ đong đưa. Áng mâyđưa xuống mảng màu hồng, từ từ khuếchtán tới cả bầu trời, tất cả thay đổi khôn lường giống như vầng đỏ kia.

      Ánh hào quang như ngọn lửa, ngọn sóng dậpdờn, cả hòn đảo cũng bao phủ bởi khí vui vẻ.

      Cơ hồ tất cả cư dân đảo đứng chật cảgiáo đường và tân phòng, nơi tổ chức hôn lễ củaHàn Diệp Thần và Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết mặc chiếc áo cưới màutrắng, làm bằng chất liệu tơ lụa mỏng, ở cổ áocùng làn váy được may bằng chất liệu ren, có vẻvừa đoan trang lại cao quý, phối hợp với da thịttrắng nõn và ngũ quan(*) ngọt ngào của , dướiánh mặt trời sáng lạng quả tựa như mộtthiên sứ trời vừa giáng xuống nhân gian, xinh đẹp đến có phần chân .

      (Ngũ quan*: Gồn Tai, mắt, mũi, miệng và thân hình)

      Lạc Tích Tuyết được Cầm Tư Liên dìu ra khỏicửa, khom lưng tiến vào xe cưới chuẩn bị từtrước.

      Chiếc xe sang trọng chậm rãi tiến về giáo đườngtrên đảo, ngoài cửa giáo đường chật ních cư dân đảo. Nhưng lối giữa – con đường vào lễđường vẫn rộng rãi, hai bên được trang tríbằng hoa tươi và dây ruy bằng nhiều màu sắc, chiếc thảm đỏ sang trọng được trải nối liền giữa đải sảnh vào trung tâm lễ đường, mặt thảm còn có những đóa hoa tươi chúc mừng.

      Chân nhàng bước chiếc thảm đỏ, LạcTích Tuyết cất bước chậm rãi vào lễ đườngtrong khi đoạn nhạc hôn lễ ngừng vang lên.

      Hàn Diệp Thần đứng nghiêm trang trước mặt cha xứ, đôi mắt thâm tình chăm chú nhìn theo từng bước chân của .

      Hôm nay mặc bộ âu phục trắng, giốngnhư vị thần đứng ở trước mặt , như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, tản mát ra mộtkhông khí vui sướng và hạnh phúc. lạnh lùng lại rất cao quý, giống như hoàng tử đầymê hoặc, nụ cười thủy chung nơi khóe miệng, làm cho người ta tự chủ muốn tiếp cận , rồi lại kiêng kỵ khí chất cao quý tỏa ra từ mà lùi bước.

      Lạc Tích Tuyết mỉm cười đem cổ tay mình giao cho , Hàn Diệp Thần dắt tay quý, nhìn sâu vào mắt , khẽ cười mộttiếng, hai đáy mắt chạm nhau cho người ta cảm nhận ngọt ngào.

      Kinh nghiệm nhiều như vậy, cho tới giờ phútnày mới hiểu được, điều phụ nữ chân chính cần, cũng chỉ là người đàn ông cùng hết đoạn đường đời, tình cảm giường phải chân tình, chỉ có người đàn ông nguyện ý dắt tay tiến vào giáo đường, mới là người chocô tương lai .

      Từ nay về sau, chỉ người tên Hàn Diệp Thần, là chồng của , là vợ của , bọn họ cuộc sống mỹ mãn,răng long đầu bạc.

      Cha xứ nghiêm trang dùng giọng to rõlại đủ sức vang ra khắp lễ đường để hỏi

      "Hàn Diệp Thần, con có nguyện ý cưới Lạc Tích Tuyết làm vợ, vô luận tương lai giàu sang hay nghèo khổ, thuận cảnh hoặc nghịch cảnh,khỏe mạnh hoặc tật bệnh, con đều tôn trọng côấy, trợ giúp ấy, quan tâm ấy, lòngthương ấy ?"

      Cha xứ nghiêm nghị hỏi .

      Hàn Diệp Thần xoay mặt, thâm tình nhìn LạcTích Tuyết, ở trước mặt thánh Jesus, chân thành thề:

      "Vâng, con nguyện ý."

      Cha xứ lại dùng giọng trầm thấp nhưng có thể vang ra khắp lễ đường:

      "Lạc Tích Tuyết, con nguyện ý làm vợ Hàn Diệp Thần , vô luận tương lai giàu sanghay nghèo khổ, thuận cảnh hoặc nghịch cảnh,khỏe mạnh hoặc tật bệnh, con đều tôn trọng anhấy, trợ giúp ấy, quan tâm ấy, lòngthương ấy ?”

      Lạc Tích Tuyết đứng thẳng, trong chiếc áo cướitrắng như tuyết, giống như ánh hào quang sáng đến chói mắt người nhìn, như mộtthiên sứ thuần khiết.

      khẽ mở môi đỏ mọng, trong ánh mắt phát ra chân thành, : "Con nguyện . . . . "

      Lời của vẫn chưa hết, tiếng súng chói tay vang lên trong nháy mắt phá vỡ cáihạnh phúc này.

      Chỉ nghe "Phanh" tiếng súng vang lên, thân thể Hàn Diệp Thân đứng bên cạnh Lạc Tích Tuyết liền ngã xuống.

      Máu, lửa đỏ máu, như ánh bình minh xinh đẹp của mọi ngày, rồi lại chói mắt khiến người ta khinh sợ.

      "Diệp Thần. . . . . , làm sao vậy, Thần" Lạc Tích Tuyết nghẹn ngào gào lên, trong nháy mắtsắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hoa tươi đangcầm trong tay bỗng nhiên rơi xuống đất.

      hoảng sợ nhìn thân thể tuấn của Hàn Diệp Thần ngã xuống, âu phục trắng tinhgiờ nhuộm đầy máu tươi, như hoa Bạch Vân nởrộ người Mạn Đà La, đẹp đẻ đến khiến cholòng người sợ hãi!

      "Tích Tuyết, thể chăm sóc em nữa rồi, có lỗi vì hẹn thề chăm sóc em suốtđời, nhưng . . . . "

      Hàn Diệp Thần phun ra ngụm máu lớn, khóe miệng của được bôi trơn bằng dòngmáu đỏ tươi, con ngươi đen nháy trong chốc látlại tràn đầy nước mắt, ngắm nhìn yếuđuối mà mình vô cùng quý, tại sao muốn ở cùng , lại khó như vậy?

      “Diệp Thần, đừng! cần như thế! phải muốn cùng em hết quãng đời cònlại sao? Vĩnh viễn chia cách sao? Đừng như thế! Em cầu xin , cầu xin "

      Lạc Tích Tuyết đau đớn, nước mắt ngừngchảy ra, hốc mắt đỏ hoe.

      Ngực trái của trúng đạn, là có người cố ý muốn đẩy vào chỗ chết! Chỉ thấy ngực dòng máu đỏ tươi ngừng chảy ra, con ngươi dần dần lớn lên, nhưng tay lạnh lẽo nắm chặt tay , dường như ngay cả chếtcũng muốn chia lìa.

      "Tích Tuyết xin lỗi, tha thứ cho , anhkhông có cách nào chăm sóc tốt cho em"

      Hàn Diệp Thần chậm rãi cúi đầu, ngã vàotrong ngực Lạc Tích Tuyết, giờ khắc này, lòng của chợt dân lên cỗ đau đớn.

      Tất cả mọi người sợ ngây người, hôn lễ hạnh phúc cứ như vậy đột nhiên lại như từ trời té xuống địa ngục.

      Toàn thân Lạc Tích Tuyết y hệt như ngâm ở hố băng rét lạnh, nước mắt rơi khắp mặt, thân thể ngừng run rẫy.

      lúc này, cửa giáo đường bị đẩy ra, kèm theo là thứ ánh sáng chói mắt từ bên ngoài chiếuvào, người đàn ông chầm chậm bước vào giáo đường, thân hình cao lớn với tỷ lệ hoànmỹ, cơ thể được bao phủ bới ánh sáng của thần Apollon, nhàng đong đưa, vóc dáng tuấn giống như bảng điêu khắc, đôi mắtthâm thúy, ngũ quan như ma vương Satan, conngươi tản ra tia sắc bén làm cho người khác nổida gà.


      . . . . . Chiêm Mỗ Tư?! ! !

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 204: Đổi chú rể, hôn lễ vẫn tiếp tục.
      Editor: Trâm Trần

      Trong mắt Lạc Tích Tuyết đột nhiên vọt lênngọn lửa tức giận, tay nắm chặt lại thành đấm,nhìn thẳng Chiêm Mỗ Tư như nhìn vào ác quỷ.

      Chính giết chết vị hôn phu của , ngườiđàn ông đáng sợ này.
      Chiêm Mỗ Tư bước từng bước vững vàng về phía trước, trực tiếp tới trước mặt của Lạc Tích Tuyết, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía , trong mắt lóe lên ngọn lửa.

      rồi, ngoại trừ ra người đàn ông nào được quyền cưới em! Nếu như có người muốn cưới em, nhất địnhphải…. chết!”

      tại trong hôn lễ ra mấy chữ, khuôn mặt tuấn lãng lạnh lung như vị thần, sâu trong con ngươi tĩnh mịch là nồng đậm sát khí.

      Mới vừa rồi từ chỗ tối quan sát , thấy ánhmắt của rất chân thành cùng kiên định, khôngnhìn ra bất kỳ ép buộc nào, longmuốn gả cho người đàn ông kia, điều này làmcho tức giận trong long càng thêm tăngvọt.

      đời này có bất kỳ người đàn ông nàocó thể có được , vĩnh viễn cũng thuộc vềanh mà thôi!

      “Chiêm Mỗ Tư! ác ma!”

      Lạc Tích Tuyết tức giận quát, trăm phươngngàn kế trốn ở chỗ này, chính là muốn tránhanh! Nhưng lại như ma quỷ bám lấy tha, còn tàn nhẫn giết chết vị hôn phu củacô!

      “Tích Tuyết, kiếp này định sẵn em là người phụ nữ của Chiêm Mỗ Tư này, vô luậnem có giãy giụa như thế nào, có chạy trốn đếnđâu cũng thể thay đổi được vận mệnh như vậy”.

      Người con trước mặt là người mà cả đờinày muốn có, trừ , có người nào có thểlàm động lòng! tuyệt đối để cho gả cho người khác, nhất định phải lấyđược , dù để cho phải hủy diệt cả thế giới này người con này nhất định cũng phải là của !

      , phải! Tôi phải! Tôi chẳng qua chỉ muốn cuộc sống bình thường, nhưng lại hủy diệt tất cả của tôi. Tôi hận ! Tôi muốn giết chết , như vậy mới có thể báothù cho Diệp Thần, mới có thể đổi được tựdo của tôi!”

      Lạc Tích Tuyết biết từ nơi nào lấy ra con dao gọt trái cây, ánh mắt đầy hận thù hướngvề phía của Chiêm Mỗ Tư hạ xuống.

      Chiêm Mỗ Tư có né tránh mà để mặc chocô đem con dao bén nhọn đó cắm ngực của mình, máu tươi theo vết đâm mà trào ra, từng giọt từng giọt xuống sàn nhà, mặt đất dần dần tạo thành vũng máu.

      “Tốt, tốt, em vì ta, ngay cả giết tôi cũng tiếc gì, là quá tốt”.

      đột nhiên lạnh lung cười tiếng, lửaghen trong nháy mắt nhiễm đỏ hai mắt, giống như La Sát khát máu, tùy thời mà giết người bất cứ lúc nào.

      Lạc Tích Tuyết kinh hoảng khỏi lui về sau mấy bước, nhìn máu đỏ tươi xuôi theo vết thương người của chảy xuống, long củacô hung hăng run lên.

      tại sao lại tránh?” Chống lại đôi mắt chim wung cảm thấy nhịp tim của đập càng lúc càng nhanh.

      mới rồi như phát điên lên, mới dám làm ra hành động này, nhưng lấy bản lĩnh của có thể tránh được mới đúng chứ.

      Chiêm Mỗ Tư để ý đến vết thương của mình, nơi đó có nghiêm trọng như thế nào nữa cũng đau bằng vết thương trong longcủa tại.

      Người phụ nữ này chỉ phản bội cùng người đàn ông khác kết hôn, còn vì ta mà đâm dao, chẳng lẽ trong mắt của chỉnhìn thấy Hàn Diệp Thần, chút cũng nhìn thấy sao?

      Hai mắt đỏ bừng, cơ hồ muốn ra máu,khóa chặt ở hai mắt của :”Tại sao ở trong lòng em người quan trọng nhất vĩnh viễn phải là tôi?” (thương Uy nhà ta quá! Huhu)

      Long của Lạc Tích Tuyết lập tức treo lên cao, biết trả lời như thế nào, càngkhông biết ứng phó tình cảnh tại ra sao, trong đầu chỉ có ý niệm, muốn Hàn Diệp Thần chết, thể để Chiêm MỗTư đả thương , càng muốn làm lien lụy tới .

      “Chiêm Mỗ Tư” hướng tới gọi tiếng.

      Trong mắt của Chiêm Mỗ Tư giờ phút này chỉ toàn lửa giận, từng bước tiến lại gần chỗ ,môi mỏng giơ lên nụ cười lạnh lẽo”Nếu như tôi nhớ lầm, đây là lần thứ hai em muốnmạng của tôi rồi, em cứ như vậy mà muốn tôichết sao? Tôi làm em chán ghét như vậy sao?”

      , phải vậy, Chiêm Mỗ Tư” Lạc Tích Tuyết rơi nước mắt, đau long vô cùng. cũng muốn tổn thương nhưng lạilàm hại những người xung quanh , thiếu họ phần ân tình rồi chẳng lẽ còn muốn trênlưng đeo theo mạng người nữa sao?

      “Mặc lệ có phải hay phải, dù sao em trốn cũng thoát khỏi tôi, đời này kiếp này em chỉ có thể là người phụ nữ của Chiêm Mỗ Tư này” Chiêm Mỗ Tư vươn tay kéo giữ chặt ở trong ngực .

      Lạc Tích Tuyết vừa định kháng cự giãy giụa,chợt Chiêm Mỗ Tư nâng cao cánh tay, đám người mặc áo giáp dày, trong tay cầm sung trường xếp thành vòng bao vây cả giáo đường.

      Cả người Lạc Tích Tuyết rung động, nụ cườichợt thất sắc, nhìn Chiêm Mỗ Tư đáy mắt lộ sát khí lạnh lẽo, hiểu điều này đại biểu cho cái gì, muốn giết hết những người có mặt ở đây!

      , Chiêm Mỗ Tư cần!” Lạc TíchTuyết bắt được cánh tay của Chiêm Mỗ Tư, mặt mảnh bi ai:”Cầu xin , khôngnên tổn thương bọn họ, bọn họ có lien quan gì đến chuyện này, bọn họ vô tội mà”.

      Chiêm Mỗ Tư tay bắt lấy tay của kéo vào trong ngực, lãnh :”Hừ, những ngườinày dám tham gia hôn lễ của em cùng với người đàn ông khác, cho nên tất cả bọn họ đều đáng chết”.

      cần, Chiêm Mỗ Tư, nên thương tổn bọn họ, van !” Lạc Tích Tuyết kinh hãi, trong long bỗng dâng lên lo lắng tột cùng, vộivàng tránh khỏi , đứng ngay trước mặt của những người trong giáo đường, ngừngquát lên:”Tư Liên, mang mọi người ra khỏi đây nhanh lên, nhanh lên!”

      Cầm Tư Liên sớm đờ đẫn nhìn hoàn cảnh trước mắt, khó có thể tin lại có người đànông bá đạo như vậy, ta hoàn toàn muốnnắm Lạc Tích Tuyết trong tay!

      Ánh mắt của Chiêm Mỗ Tư hoàn toàn trở nên sắc bén cùng tĩnh mịch, khớp xương run lên:”Tích Tuyết, vốn tôi có ý tốt muốn bỏ qua cho bọn họ ngờ em lại quan tâm đến họ như vậy, có phải tôi nên đối xử với họ tốt chút ?”

      Lạc Tích Tuyết nhanh chóng cầm con dạo lênđể ngay cổ họng, quyết tuyệt :”Chiêm Mỗ Tư, nếu như giết bọn họ tôi liền chết trướcmặt ”.

      cắn răng nhìn , khuôn mặt thường ngày ôn hòa giờ trở nên tỉnh táo mà lạnh lung.

      Tiếu Vũ Trạch chết là vì , Hàn Diệp Thần chết cũng là do , chẳng lẽ là hồng nhan họathủy sao? , thể để cho mà giết hại những người vô tội được.

      Ánh mắt của Chiêm Mỗ Tư thoáng qua tia khác thường, đôi môi dày khẽ giơ lên vẽ ra đường cong lạnh lẽo.
      “Tích Tuyết, em là uy hiếp tôi sao?”

      Nội tâm của Lạc Tích Tuyết run lên, biết giờphút này Chiêm Mỗ Tư cực kỳ nguy hiểm, đáymắt tràn đầy lửa giận, khóe môi cười như khôngcười của cho biết điều đó. cố ý tới nơi này là để bắt , thậm chí giết DiệpThần, hẳn là muốn trả thù cho việc trốnkhỏi và lựa chọn cùng người đàn ông kháckết hôn.

      “Được rồi, Chiêm Mỗ Tư” Lạc Tích Tuyết hítsâu hơi, vô lực bỏ con dao xuống:”Tôi với , tùy muốn xử trí tôi thế nào chỉ cần thả bọn họ ra, được ?”

      đau long cầu khẩn , đau đớn ghim trênngười như cái này cũng chẳng đại biểu đượcgì.

      Chiêm Mỗ Tư nhìn thấu tâm tư của , phấtphất tay, tất cả các hộ vệ đều lui ra ngoài.

      lên trước, đem siết chặt tại trong ngựcmình, ngón tay thon dài vuốt chiếc cằm tỉ mỉ của :”Tích Tuyết, đây là do em , tùytiện tôi xử trí em thế nào cũng được”.

      Đôi đồng tử liếc về hướng của cha xứ, giọng nóimang theo tia uy hiếp :”Cha xứ, ông qua đây!”

      Than thể của cha xứ run lên, hoảng sợ nhìn chiêm Mỗ Tư cái, người đàn ông này nhưma quỷ gọi ông qua làm gì đây? Chẳng lẽ muốn giết ông? Nhưng ông lại thể làm trái lại mệnh lệnh của ta chỉ có thể run run màbước từng bước lại gần.

      “Cha xứ ông hãy thay chúng tôi chủ trì hôn lễ”.

      Chiêm Mỗ Tư ôm bả vai của Lạc Tích Tuyết, đối với cha xứ .

      Lạc Tích Tuyết hoàn toàn chấn động, đột nhiênngẩng đầu nhìn .

      Cha xứ cũng kinh ngạc giật mình nhìn ChiêmMỗ Tư, tại hoàn cảnh này, chủ trì hôn lễ?

      ta vừa mới giết chú rễ, chẳng lẽ giờ phút này muốn thay thế vị trí kia?

      Chiêm Mỗ Tư nắm lấy bàn tay mịn màng củalạc Tích Tuyết, đôi mắt đen thâm thúy mang theo cỗ tình cảm nồng đậm:”Em muốnkết hôn vậy gả cho tôi ”.

      Chỉ có cưới mới có thể vĩnh viễn thuộc vềanh, như vậy mới làm cho màn đau long vừa rồi tái diễn lại nữa.

      Con ngươi của Lạc Tích Tuyết bỗng nhiên trợnlớn hơn, thoáng qua tia tức giận nhưng chỉgắt gao cắn môi dưới quay đầu .

      …”
      “Cha, có thể bắt đầu!”

      vẫn ỉ chưa hết câu, Chiêm Mỗ Tư đãcắt đứt lời , bắt được tay của , ánh mắt sắcbén hướng về phía cha xứ.

      “Cha xứ, nhớ tên của tôi là Chiêm Mỗ Tư!”

      Sắc mặt cha xứ tái nhợt, ra người đàn ôngnày là người chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ làmcho giới hắc đạo chạy mất mật, trách được ta tàn nhẫn như vậy, đột nhiên ông có chút đồng tình với Lạc Tích Tuyết, bị người đàn ông như vậy coi trọng biết là phúc hay là họa.

      Ông nuốt vài ngụm nước bọt, lấy hết dũng khí mấy câu dạo đầu, mới bắt đầu thanh run rẩy hỏi:” Chiêm Mỗ Tư tiên sinh, con có nguyệný cưới Lạc Tích Tuyết tiểu thư làm vợ,vô luận tương lai giàu có hay nghèo khó, thuận cảnh haynghịch cảnh, khỏe mạnh hay ốm đau, con cũngtôn trọng ấy, trợ giúp ấy, quan tâm và mộtlòng ấy hay ?”

      Chiêm Mỗ Tư mắt lóe tia sang hạnh phúc và kiên định, hướng thâm tình :”Con đồng ý”

      Cha xứ lại tiếp tục nuốt vài ngụm nước bọt sauđó lại hỏi Lạc Tích Tuyết câu giống như vậy.

      Lạc Tích Tuyết rung động, cắn môi dưới, nửangày sau ra chữ.

      muốn gả cho sao?
      Chương 205: Bức hôn: em là vợ của tôi.
      Editor: Trâm Trần

      cúi đầu, cánh môi đỏ thẫm rịn chút máutươi, nội tâm càng thêm giãy giụa hơn.

      Trong lòng Chiêm Mỗ Tư dấy lên tia tức giận, nắm cổ tay của , sức lực đột nhiên tăng mạnh, gầm :

      chuyện!”

      Tim Lạc Tích Tuyết cứng lại, ngẩng đầu,nhìn trong ánh mắt tràn đầy uy hiếp của . Lại bồn chồn nhìn về đám người ở phía dưới, cắn cắn môi, :

      “Tôi đồng ý”

      “Vậy tôi tuyên bố hai con chinh thức trở thànhvợ chồng”.

      Cha xứ đầu đầy mồ hôi lạnh, toàn thân cũng mệtlả, xong những lời này làm ông cũng đứngko vững nữa toàn thân xụi lơ dựa vào tượng đá sau lưng, chúa nhất định tha thứ choông.

      Trong lòng Chiêm Mỗ Tư hồi vui sướng,ánh mắt khác thường, quay mặt sang ngưngmắt nhìn Lạc Tích Tuyết sâu :

      “Như vậy, tôi có thể hôn em rồi sao?”

      đợi mở miệng, cúi người, dùng bàn tay có lực nắm chặt cái ót của , đặt đôi môi mỏng cường thế lên cánh môi mềm mại của , nhiệt liệt hôn .

      “Bắt đầu từ hôm nay em chính là vợ của tôi”.

      Chiêm Mỗ Tư bá đạo nhưng lại hưng phấn tuyên cáo, ôm lấy trực tiếp hướng cửa giáo đườngđi ra ngoài.

      Những người trong giáo đường co rúm lại run rẩy ngừng, máu tanh khắp nơi, cũng ngăn được quyết tâm muốn có được côcủa !

      cúi đầu nhìn người trong ngực thủy chungkhông lời nào, ánh mắt của lạnhlung, tâm cũng lạnh lẽo, nhưng chiếc áo cưới trắng thuần khiết lại soi sang khuôn mặt mỹ lệ của , ánh mắt của càng ngày càng thâm thúy, toát ra khát vọng càng ngày càng rang.

      Từ nay về sau, chân chính thuộc về rồi.

      Nghĩ đến việc này, tim của có chút loạn nhịp, ai có thể tách bọn họ ra được nữa!

      Lạc Tích Tuyết được đưa tới đảo khá vắng vẻ, tại Chiêm Mỗ Tư cưới nên chỉ việc đâu theo đó.

      Thuyền sớm chuẩn bị xong, là chiếcthuyền lớn, nhìn vào cũng đủ biết nó xa xỉ cỡnào. Chiêm Mỗ Tư trực tiếp ôm Lạc Tích Tuyết lên boong thuyền, thuyền chậm rãi khởi động

      như cũ vẫn ôm chặt lấy , nhìn nước biển xanh thẳm, gió biển thổi bay mái tóc mềm mượtcủa , chậm rãi mở miệng:”Tích Tuyết, nếu như có giết Tiếu Vũ Trạch cũngkhông có giết Hàn Diệp Thần em có đồng ýgả cho tôi ?”

      có chút khẩn trương lẫn mong đợi nhìn , đáy mắt mơ hồ có chút ánh sang nhạt lưu động.

      biết” Lạc Tích Tuyết xoay mặt qua,lạnh lung đáp. Coi như dù có giết Tiếu VũTrạch hay Hàn Diệp Thần hay cũng chưa từng có ý định gả cho .

      Bàn tay ấm áp của Chiêm Mỗ Tư khẽ nắm chặtlại, trong mắt thoáng qua tia lửa giận, hơi thở cường thế của càng ngày càng nặng.

      Quả nhiên nếu sử dụng phương thức épbuộc như vậy, có cách nào có được .

      cúi đầu nhìn , trong mắt đen thâm thúy ánh lên tia lửa giận.

      “Cho nên, tôi chỉ có thể dùng phương thức này mới có được em!” bên môi dâng lên tia khổ sở, nhưng ánh mắt vẫn cứ chấp nhất như vậy:”Tốinay là đêm tân hôn của chúng ta, tôi nhất định làm em trọn đời này quên được!”

      Than thể của chợt run rẩy, cắn cánh môi, quay đầu nhìn thẳng vào mắt .

      “Tích Tuyết, mặc kệ em có bao nhiêu hận tôi,đối xử với tôi lạnh lung như thế nào chăngnữa nhưng kể từ giây phút tôi gặp em kia, tôi sớm em, tôi sớm muốn cùng em ở chung chỗ, tôi muốn triệt để có được em! Để choem trở thành vợ của tôi, trở thành người phụ nữduy nhất của của đời tôi, để cho em vĩnh viễn cũng đừng mong thoát khỏi tôi thêm giây phút nào nữa”.

      Chiêm Mỗ Tư gắt gao nhìn chằm chằm tròng mắt của Lạc Tích Tuyết, lời thiết tha nhưng có ai biết trong tâm của giờ phút này vô cùng đau đớn.

      bất chấp tất cả đoạt về bên cạnh ,để cho hít thở thông mà giam cầm bên cạnh .

      Nhưng vĩnh viễn biết, có LạcTích Tuyết long của Chiêm Mỗ Tư khủng hoảng cùng vô dụng cỡ nào!

      chỉ , cho tới bây giờ cũng chỉ mình , định sẵn là người phụ nữ duy nhất kiếp này của , thể tiếpnhận bất kỳ ai, thế giới này có bất kỳ người con nào có thể thay thế vị trí của côtrong long .

      Cho nên, thời điểm rời , tìm khắp nơi, mọi ngóc ngách của thế giới này.

      rồi, tim của cũng bị xé ra thành từngmảnh.

      cho là hôm đó bọn họ cãi vã chỉ là giậnlẫy mà thôi, nghĩ tới ân ái bênngười phụ nữ khác cũng có ý ghen tuông hay xin lỗi , ngược lại còn bỏ trốn cùng người đàn ông khác.

      sao có thể chịu được, bỏ lựa chọnngười đàn ông khác?

      Chẳng lẽ quên mất khoảng thời gian bọn họ ở với nhau có biết bao vui vẻ, nhưng tại sao lạiác tâm như vậy gả cho người đàn ông khác?

      quá tức giận nên mới làm ra những hành động như vậy!

      có người đàn ông nào, so với , có tưcách có !

      “Chủ nhân, gian phòng chuẩn bị tốt” Uy Mục lúc này ra cúi đầu đứng ở bên .

      Chiêm Mỗ Tư lần nữa cúi đầu, ánh mắt thâmtrầm nhìn Lạc Tích Tuyết, vẫn lạnh nhạt nhưcũ, nhưng đầu ngón tay cũng khẽ run.

      sợ, sợ phải đối mặt với than phậnmới mẻ này, nội tâm của lại càng rối loạn hơn.

      biết hôn lễ thành trở thành vợ của .

      Nhưng là, chồng của vì muốn lấy được tiếc giết nhiều người như vậy, bảo sau này làm sao đối mặt với đây? Là nhưngcũng là hận, có cũng được.

      Chiêm Mỗ Tư nghiêng đầu nhìn về phía Uy Mục, phân phó :”Trước chuẩn bị bữa ăn tối, còn có nước tắm, phu nhân mệt mỏi rồi”.

      “Vâng, chủ nhân” Uy Mục cung kính đáp.

      Chiêm Mỗ Tư ôm Lạc Tích Tuyết vào khoangthuyển, tới gian phòng rộng rãi và xa hoa nhất.

      chiếc đèn thủy tinh khổng lồ chiếusang cả căn phòng, cửa sổ thủy tinh bên ngoài khái quát phần nào mặt biển rộng lớn, cả cănphòng sang rỡ mà thoải mái.

      Chiêm Mỗ Tư ôm thả xuống giường, ngay sau đó có hai người làm nữ trẻ tuổi tới, lễ phép :

      “Phu nhân, xin cho chúng tôi vì mà tháotrang sức xuống”.

      người Lạc Tích Tuyết còn khoác chiếc áo cưới trắng tinh, da thịt mềm mại, mắt đẹp trong suốt như sao, nhưng đáy mắt lạnh vô cùng, làm cho người đối diện có cảm giác khôngthể nào tiếp cận được.

      Chiêm Mỗ Tư nhìn xinh đẹp như vậy, tuy thần sắc xa cách, nhưng lại làm giảm sứcquyến rũ của chút nào, ngược lại càng tăngthêm vài phần lãnh mị, quả thực là tuyệt thế giai nhân!

      tại tuyệt thế giai nhân này thuộc vềanh, là vợ của , cũng trốn khỏi nữa, nghĩ tới đây bên môi của Chiêm Mỗ Tư tràn đầy nụ cười.

      ở bên ngoài chờ em, chuẩn bị xong sẽdẫn em ăn tối”.

      Chiêm Mỗ Tư than mật đặt nụ hôn gò má của , lẳng lặng đưa mắt nhìn lát, mới xoay người ra khỏi phòng.

      Hai người làm nữ hâm mộ tới bên cạnh , vừa giúp tháo trang sức xuống vừa sợ hãi mởmiệng:”Phu nhân, chủ nhân đối với dịudàng!”

      Họ chưa bao giờ thấy chủ nhân đối với người phụ nữ nào dịu dàng như vậy, cái loại dịu dàngđó bao hàm cả tình thương , chủ nhân nhất định rất vị tiểu thư Trung Quốc này mới cóthể cưới ấy làm vợ.

      Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt bĩu môi, vô lực thở dài, phủ nhận việc Chiêm Mỗ tư rấtyêu , tất cả dịu dàng của là dành cho , cũng bởi vì như thế nên ngoài ra anhkhông đối tốt với bất cứ ai.

      Tình của là bá đạo như vậy, muốn làm tổn thương , nhưng hiểurằng, làm tổn thương những người bên cạnh cũng làm cho chịu ít khổ sở.

      Người giúp việc nữ cởi chiếc áo cưới trắng tinh người của rat hay vào đó là chiếc váy quay màu hồng nhạt, làm cho gương mặt vàthần thái của càng giống tiên nữ lạc hồngtrần, chính là tuyệt sắc giai nhân.

      “Phu nhân, rất đẹp!” bên cạnh hai người giúp việc nữ vừa giúp chải đầu vừa cầm lòng được mà cảm thán.

      Lạc Tích Tuyết nhàng ngẩng đầu lên, songmắt ngừng lưu chuyển, ánh mắt phức tạpnhìn mình trong gương, hồi lâu lấy lại tinhthần, xoay người đối với hai người làm nữ phânphó:”Các ra ngoài trước , tôi tự mìnhlàm là được rồi”.

      có thói quen để người khác phục vụ như vậy, quan trọng hơn là có chút kháng cự cách xưng hô của bọn họ.

      Sau khi chuẩn bị hoàn tất, bước ra khỏi phòng đến phòng ăn. Bữa ăn tối hết sức phong phú, chiếc bàn ăn to như vậy bày đủ các loại thức ăn, hải sản có, thịt bò có, rau dưa có,…

      Lạc Tích Tuyết lướt qua cái, hương vị quen thuộc kích thích vị giác của , làm khôngkhỏi muốn động đũa.

      Chiêm Mỗ Tư ưu nhã ngồi ghế bên cạnh cắt thịt bò bít tết, ánh mắt nóng rực dừng lại ngườicủa :”Tuyết nhi, em là vợ cảu rồi, dẫn em đến chỗ ở của chúng ta, em là chủnhân của nơi đó!”

      “Ừ” Lạc Tích Tuyết chỉ ừ tiếng, gì thêm nữa, rủ mí mắt xuống, nhàn nhạt gật đầu cái, biết mình có quyền lợi phải sao.

      Chương 206: Làm nhục : hận đan xen vào đêm tân hôn.

      Edit : babynhox

      Nước biển như vỏ sắt mềm mỏng màu đen bập bềnh trong sóng biển, dưới ánh trăng sáng nhuộm đầy ánh sáng rạng rỡ.

      Sau khi Lạc Tích Tuyết dùng xong bữa tối, liềnđi đến boong tàu dựa vào tay vịn, yên lặng nhìn sóng lớn mặt biển, bóng đen mềm mại của tung bay trong gió biển ẩm ướt.

      " tìm em ở trong kia, ra em ra đâyrồi."

      Tiếng bước chân trầm ổn, tiếng từ tínhtrầm thấp chuyên thuộc về vang lên từ phía sau, bàn tay ấm áp của Chiêm Mỗ Tư từ sauvươn ra vòng quanh eo nhắn của , đôi tayáp sát chặt chẽ, tấm lưng mảnh khảnh của dính sát vào trong ngực dày rộng nóng bỏng của .

      "Suy nghĩ cái gì?"

      cúi đầu vùi vào trong cổ thơm dịu mềm mịn của Lạc Tích Tuyết, vươn đầu lưỡi trắng mịn non mềm ra khẽ liếm lên da thịt trắng nõn cổ .

      Lạc Tích Tuyết nhíu mày muốn đẩy ra,nhưng cánh tay lại càng áp sát chặt chẽ hơn,ôm thân thể chuyển qua đối mặt với .

      Con ngươi đen bóng của lộ ra ánh lửa nóng bỏng ràng, cúi đầu hôn sâu vào cổ thơm dịubên trái của , làm cho thân thể mềm mại mẫn cảm của nhanh chóng có từng đợt dòng điện rung động tê dại.

      Lạc Tích Tuyết cắn răng, trong lòng dâng lên cảm xúc kháng cự, đưa tay đẩy ra.

      Con ngươi đen nhánh của Chiêm Mỗ Tư liềndấy lên đám lửa giận chăm chú nhìn ,nheo mắt :

      "Sao hả? Em hối hận sao? Hối hận gả cho tôi?"

      Lạc Tích Tuyết dựa lưng vào bên cạnh song sắt lạnh lẽo, có chút mệt mỏi yếu ớt nhìn .

      Con ngươi Chiêm Mỗ Tư bướng bỉnh tới gần: "Lạc Tích Tuyết, em là vợ của tôi, tôi có chút cử chỉ thân thiết với em, em cũng khôngchịu sao?"

      Trong con ngươi đen của lộ ra lửa giận ngập trời, vươn tay nâng cằm dưới đẹp đẽ của ,trầm thấp hỏi.

      Mặt Lạc Tích Tuyết trắng nhợt, đường nhiên côbiết làm gì , đêm nay xem như là đêmtân hôn của bọn họ, nhưng muốn nhưvậy sao?

      khó khăn nhúc nhích môi, lại biếtmình muốn gì, nên từ chối thế nào?

      Khuôn mặt tuấn tú của Chiêm Mỗ Tư căngcứng, khom người ôm lấy , trực tiếp vào khoang tàu.

      Chỉ chốc lát sau, bọn vào trong phòng rộng rãi lộng lẫy, Chiêm Mỗ Tư ôm tới phòng ngủ.

      "Thình thịch" tiếng cửa mở ra, tim Lạc Tích Tuyết cũng giật giật theo.

      Chiêm Mỗ Tư đặt lên giường lớn mềmmại, Lạc Tích Tuyết quay đầu, ngón tay gắt gaonắm lấy khăn trải giường.

      Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằm mỗi phản ứng của , cởi bỏ từng chiếc cúc áo người mình, sau đó cỡi áo khoác ra.

      tới bên giường, cúi người, bắt đầu cởi quần áo của .

      "Đừng, được như vậy!" Mặt Lạc Tích Tuyết tái mét, tay bắt lấy tay , mặtchứa đầy nhục nhã nhìn thẳng .

      " đuọc? Đừng quên em là vợ của tôi, người chồng làm loại chuyện này với vợ mình, có gì là thể!" Chiêm Mỗ Tư dùng sức như là bao vây thú vật thoát khỏi nhà giam,gắt gao bao vây Lạc Tích Tuyết, môi mỏng gợi cảm lướt qua vành tai của , ở trong thoáng độ cong vừa nguy hiểm vừa tà mị.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết khẽ run, nước mắtchảy xuống.

      Con ngươi đen của Chiêm Mỗ Tư sâu như hốbiển chớp mắt nhìn thẳng , chậm rãi buông lỏng tay ra, ngay lúc Lạc Tích Tuyết cholà bỏ qua cho mình, đột nhiên thô bạoxé áo khoác người , lộ ra da thịt trắng mịn trơn bóng, vùi đầu xuống, môi nóngbỏng in lên xương quai xanh trắng vai .

      "A, được!" Lạc Tích Tuyết sợ hãi quátto, vươn tay đánh vào đường nét ràng mặt ," buông."

      Bàn tay to của Chiêm Mỗ kiềm chặt hai tay vung lên của Lạc Tích Tuyết, xoay vặn ra phíasau, dùng sức nâng cằm lên, che lại môi đỏ mọng run rẩy của , lưỡi nóng đánh thẳng vào, vừa tham lam vừa đói khát.

      "Ưm" Nước mắt Lạc Tích Tuyết chảyxuống, miệng tìm cách phát ra vài tiếng bịnghiền nát, nụ hôn của chỗ nào có, đầu lưỡi ngừng dây dưa ,dường như muốn hút tới cổ họng, bị hành hạ sắp thể thở rồi.

      "Tích Tuyết" nhàng gọi tên , giọng khàn khàn trầm thấp, mang theo sức quyến rũ trí mạng thể kháng cự, đốm lửa trong cặp con ngươi đen nhánh kia, giống như tronglửa sáng đốt cháy trong đêm tối.

      hôn lên mội tấc da thịt thân thể mềmmịn của , từ lông mi lá liễu, mí mắt non mịn, cái mũi xinh xắn, rồi cổ hương dịu, lại đến bụngdưới bằng phẳng tròn trịa non mềm, đôi môi nóng bỏng hôn xuống đường

      Ngón tay thon dài của Lạc Tích Tuyết gắt gaonắm chặt chăn đơn, thân thể của dấy lênluồng hơi nóng bỏng, làm cho thểkhống chế toàn thân ửng đỏ lên.

      Đúng lúc này, Chiêm Mỗ Tư bắt đầu dùng sức gặm cắn, như là dã thú mấy ngày chưa ăn cơm, điên cuồng gặm cắn da thịt người , như là muốn gia tăng trừng phạt với , răng nanh dùng thô bạo, da thịt trắng nõn xuất từng dấu hôn ngân ràng , tươi đẹp đến loámắt, lưu lại ấn ký chỉ thuộc về cơ da thịt của .

      Lạc Tích Tuyết chịu được liều mạng lắcđầu, mang theo giọng khóc nức nở, giống như là búp bê sứ dễ vỡ,"Đừng, đau quá, đừng!"

      Nhìn vẻ mặt đau đớn khó chịu của Lạc Tích Tuyết, đột nhiên trong lòng Chiêm Mỗ Tư hiệnlên chút do dự và đành lòng, muốn ôm vào che chở , nhưng mà nghĩ tới mặc áo cưới xinh đẹp như vậy lại muốn gãcho người khác làm vợ, tim của đều baophủ đau đớn.

      , cũng dám gạt gả cho người đàn ôngkhác, còn vì người đàn ông khác đâm mộtdao, chỉ dẫm đạp lên tự tôn của , càng mạ sát tình của đối với , hắnnhất định phải trừng phạt tốt, bằng vĩnh viễn cụng hiểu , mình là người phụ nữ của ai, rốt cuộc chỉ có thể thuộcvề ai!

      Nghĩ như vậy, trong mắt Chiêm Mỗ Tư lại bắt đầu lên phẫn nộ và khát máu, kéo áo lót viền tơ của Lạc Tích Tuyết ra, môi miệng tàn sát bừa bãi từng bộ phận thân thể .

      "Đừng, đau quá, đau quá." Từ sức gặm cắn càng ngày càng lớn của , Lạc Tích Tuyết đau đớn kêu ra tiếng, là dã thú sao? Vì sao có loại cảm giác bị tháo dỡ ra nuốtsống vào bụng chứ?

      Ánh mắt quá đáng sợ, có loại lạnh lẽo muốnphá hủy tất cả, bỗng dưng làm cho liên tiếprùng mình vài cái.

      Chiêm Mỗ Tư cảm thấy máu sôi tràotrong cơ thể mình, dường như Lạc Tích Tuyết càng giãy dụa phản kháng dữ dội, lại càng cảm thấy hưng phấn.

      Ma chưởng của lướt qua eo , cúi đầu kềsát bên tai , cắn lên vành tai , cười lạnh : "Đau ? Ở phía sau càng đau hơn, em kêu , càng kêu tôi lại càng thích!"

      " đúng là biến thái, là ma quỷ, tôi hận , tôi hận nhất!" Lạc Tích Tuyết giận kềm được, trở tay muốn cho Chiêm Mỗ Tư mộtbạt tai, lại bị chặn đứng ở giữa , thân thể của càng dính sát vào chặt chẽ hơn.

      "Hận , nếu em có cách tôi, vậy thìhận tôi , ít nhất hận cũng là loại tình cảm, có thể cho cả đời em đều nhớ kỹ tôi, có cách nào thoát khỏi tôi." Đôi mắt Chiêm Mỗ Tư thâm trầm như đêm tối, giọng tà ác lại vang bên tai Lạc Tích Tuyết, mang theo nhiệt độ lạnh lẽo, còn ngừng ma sát sau lưng .

      Lạc Tích Tuyết biết vậy nên biết theo ai, tính của quá tàn nhẫn, quá bá đạo, tình kia sắp làm cho thở nổi nửa.

      Thân thể nóng rực của kề sát , cảmnhận đượ dục vọng mãnh liệt của gắtgao chống đỡ .

      ôm vừa căng thẳng vừa sợ hãi, đôi má cũng ửng đỏ, đôi con ngươi đen nhánh chứa hai ngọn lửa sáng nhìn chớp mắt, :

      "Tích Tuyết, từ lúc bắt đầu em chính là củatôi, em chỉ có thể là của tôi!"

      dồn sức áp thân thể xuống, đột nhiên ép chặt thân thể , đầu gối như thanh kiếm sắc bén, ngang ngạnh tách hai chân ra —

      Dồn sức xỏ xuyên qua, thân thể Lạc Tích Tuyết chặt chẽ, đáy lòng càng cảm thấy bi thương.

      Cách nhiều ngày như vậy, vẫn thể né tránh, vẫn luôn thể thoát khỏi bóng mờ và dâydưa của .

      "Thoải mái!" Cảm nhận được của chặt chẽ, phun hơi nóng ở bên tai , ngón tay thon dài trêu chọc vùng mẫn cảm thân thể .

      Lạc Tích Tuyết cắn chặt đôi môi, dưới đáy mắt lóe ra chút sương mù như nước, dù thân thể thể khống chế rơi vào tay giặc, nhưng lýtrí duy nhất của còn kháng nghị côtuyệt đối tâm phục khẩu phục dưới nanh vuốt của ác ma.

      "Kêu ra tiếng!" Chiêm Mỗ Tư gắt gao đè đầu vai lại, cho có giây phút trốn tránh, mêhoặc lại mang theo mệnh lệnh, con ngươi đennhìn chằm chằm vào .

      "!" Lạc Tích Tuyết gắt gao cắn môi, cúiđầu nức nở , cho bản thân mình phát ra tiếng thầm xấu hổ.

      "Kêu lên!" Mày kiếm lạnh lẽo của Chiêm Mỗ Tư nhếch lên, trong lòng liền trướng đầy tứcgiận, cố ý thả chậm nhịp điệu, trêuchọc vùng mẫn cảm của , liên tục tăng thêmkích thích tình cảm mãnh liệt trong lòng , từtừ ăn mòn ý thức và lý trí của .

      "A" Cảm giác vừa đau vừa nóng, làm cho LạcTích Tuyết nhịn được khẽ ngâm ra tiếng,trong lòng giống như bị mắc kẹt hơi thở,nước mắt xấu hổ chảy xuống, thân thể của côđúng là mẫn cảm và khao khát như vậy.

      "Ha ha, lúc này mới giống người phụ nữ củatôi." Chiêm Mỗ Tư vừa lòng cười, bàn tay todạo chơi da thịt , bắt đầu đòi hỏi hơnnửa.

      Trình diễn màn hận dây dưa trêngiường lớn, cùng tiếng thở dốc người đàn ông,tiếng rên rĩ mềm mại của phụ nữ, vang vọngtrong cả căn phòng, chính là nghe ràng như vậy.

      bầu trời loạt tia chớp xẹt qua, mưa bãoxuyên thấu cọ rửa cửa kính, mơ hồ nhìn thấy hai thân thể quấn quanh, nhìn thấy ghê người.

      "Vì sao thể buông tha tôi?" Lúc trải qua lần tỉnh cảm mãnh liệt, Chiêm Mỗ Tư cònkhông rút khỏi thân thể , mặt Lạc TíchTuyết đầy nước mặt, giữa lúc bị làm nhục,phát ra tiếng khóc nức nỡ.

      Chiêm Mỗ Tư gắt gao ôm , cảm nhận được côlà chân , cho dù tình nguyện xảy ra chuyện này, nhưng mỗi lần có được , đều cảm thấy thỏa mãn và hưng phấn trước nay chưa từng có, dường như bây giờ vẫn muốn rút ra.

      "Ai kêu em mê người như vậy chứ? Em chỉ cóthể là của tôi." cúi đầu hôn lên gương mặt , hút sạch nước mắt khóe mặt của ,môi mỏng cọ vào cánh môi của : "Đây là trừng phạt em, em luôn nhớ mình là người phụ nữ của ai, cho nên tôi nhất định phải nghĩ mọi cách, cho em nhớ kỹ tôi."

      Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết rất khó coi, nhưng suy nghĩ đến tình cảnh tại của mình, chỉ cóthể ăn khép nép xin : "Bây giờ vừa lòng rồi , tôi muốn ra nước ngoài, thả tôi ?"

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 207: Bà xã, mặc quần áo cho !

      Edit : babynhox

      "Em ngoan, còn muốn rời khỏianh, xem ra vừa rồi còn chưa dùng sức, em còn chưa chịu đựng đau khổ, có phải nên làm cho em mệt hơn chút, trong mắt em mớicó thể có mình , ngoan ngoãn ở bên cạnhanh hay ?"

      Chiêm Mỗ Tư híp híp mắt, khóe miệng thoáng ý cười, nhưng là cười lạnh tới đáy mắt.

      gầm tiếng, lại bắt đầu chậm rãi tấn công, chỉ là bây giờ bất luận là tốc độ hay là sứclực đều nhanh hơn rất nhiều so với lần trước.

      như là dã thú ăn no, ngừng đòi hỏi , giống như chỉ có gắt gao dính sát như vậy, mới rời khỏi , mới có thể mở mắt liền thấy .

      "Hu" Lạc Tích Tuyết yếu ớt khóc nức nở, cảm thấy mình sắp đến bên bờ điên cuồng rồi.

      Sao lại trêu chọc tới ác ma chứ, rấtcố gắng muốn thoát khỏi , vì sao ông trời vẫn hành hạ , chính là cho trốn khỏi chứ?

      Hai mắt trợn to hết hi võng, móng tay Lạc Tích Tuyết bấu chặt vào da thịt phía sau lưng củaChiêm Mỗ Tư, theo rung động của , đónghai mắt lại, cố gắng cho mình phát ra tiếng kêu mất hồn.

      Nhiệt độ trong phòng tăng cao, Lạc Tích Tuyếtchỉ có thể gắt gao bắt lấy Chiêm Mỗ Tư khôngbuông tay, trong lòng đau đớn, hơn nữa khoái cảm trong thân thể, từng đợt từng đợt dần dần xâm nhập vào toàn thân .

      Trong đêm tân hôn bị áp bức và lăng nhục, côtùy y dùng các loại tư thế, lần lại lần đòi hỏi mình, mặc cho nước mắt tung bay khô cạn.

      Ánh mặt trời sáng sớm men theo khe hở từ màn che lụa trắng ở cửa sổ tiến vào, khí nóng bỏng kiều diễm trong cả phồng từ từ tản ra ngoàitheo ánh mặt trời mờ mịt.

      Nhờ tia sáng trong phòng, Lạc Tích Tuyếtthấy phần eo của mình, trước ngực, đùi đều có vết bầm tím lớn, hình như là trước đó đãbị người ta hung hăng đánh đập trận, tình hình khá thảm thiết.

      hơi hơi dịch chuyển thân dưới, cảm giác xérách đau nhức từ thân dưới truyền tới, khiến chocô nhịn được hít vào hơi, trong chốclát khóe mắt phủ đầy sương mù, ngày hôm qua Chiêm Mỗ Tư trừng phạt quá mạnh bạo, cănbản là có chút thương tiếc.

      Lạc Tích Tuyết nhíu mày, định xoay ngườixuống giường, đột nhiên bên hông có sức mạnh, kinh ngạc quay đầu, đôi con ngươi thâm thúy nóng rực rơi vào tầm mắt của .

      "Thức dậy?" Chiêm Mỗ Tư nằm ở bên người , thấy sau khi thức dậy vẫn mê mang nhìn trái nhìn phải, cũng quấy rầy , mãi đến khi chuẩn bị xuống giường mới chặn ngangôm vào chăn.

      "Ừm." Lạc Tích Tuyết nhục nhã nghiêng đầu sang chỗ khác, tình nguyện lên tiếng. Cóphải từ hôm nay trở , đều phải nằm cạnh người đàn ông này, bởi vì bọn họ là vợ chồng, nhất định phải cùng giường chung gối,liên tục như thế!

      "Tuyết nhi" Hai tay khỏe mạnh của Chiêm MỗTư vươn vào vòng quanh eo của , lồng ngực dày rộng nóng bỏng của kề sát phầnlưng bé xinh đẹp của , giọng khàn khàn cùng chút từ tính vui mừng vang lên bên tai :

      "Thực xin lỗi, tối qua làm em bị thương,nhưng đây là đêm tân hôn của chúng ta, thể lãng phí. Hơn nửa, có tình cảm với em, có chút khống chế nổi, anhđã kêu người mở nước nóng tắm, ngâm nước ấmsẽ thoải mái chút."

      xoay người ngồi dậy, xốc chăn đơn che thân thể Lạc Tích Tuyết lên, ôm lấy toàn bộ thân thể mảnh vải của lên, lập tức đivào phòng tắm.

      Phòng tắm rất lớn, trang trí rất sạch gọn gàng,bên trái có cái bể rất lớn, mở đầy nước,nước trong suốt bốc lên hơi nóng dày đặc.

      Chiêm Mỗ Tư lập tức ôm Lạc Tích Tuyết vào trong bồn tắm, da thịt trắng nõn ngâm ở trong ánh nước sáng mờ, khiến cho ấn ký tình tối qua lưu lại người càng đỏ hồng chóilọi.

      Con ngươi đen bóng của càng ngày càng sâu.

      "Tích Tuyết" ôm vào lòng, cảm xúc tuôn trào như sóng biển. Càng gần vào , tình cảm trong lòng liền càng tăng thêm phần,bây giờ sâu đậm đến mức thểtưởng tượng.

      "Vĩnh viễn cũng được rời khỏi , em làcủa , vĩnh viễn chỉ là của ."

      cúi đầu nhiệt tình hôn lên cánh môi mềm mại có chút sưng, đối với khống chế được, tình càng sâu, tổn thương cũng càng sâu.

      Lạc Tích Tuyết lạnh lùng, con ngươi giống nhưđã có tiêu cự, đau đớn cánh môitruyền đến khoan tim, tất cả da thịt thân thể đều đau đớn, trái tim của hình như dầndần vô cảm rồi.

      "Mặc kệ em hận , hay là lạnh nhạt với , đều hoàn toàn triệt để muốn em, để em vĩnhviển cũng đừng mong chạy trốn khỏi "

      Nhìn nét mặt của lạnh nhạt như vậy, tim củaChiêm Mỗ Tư giống như bị kim châm, tay hắnvòng qua lưng , nhịn được càng hôn sâu hơn, bàn tay to cũng an phận khidễ phần đầy đặn của , vuốt ve nơi mềm mại đó.

      "Ưm" khó chịu thở vài tiếng, vươn taychống đẩy trong ngực .

      Nhưng đột nhiên Chiêm Mỗ Tư bắt lấy bàn tay chống đỡ của , càng hôn cuồngdã hơn: "Tích Tuyết, em là của , chỉ thuộc về mình , ai có thể cướp em từ tay , biết em cũng là thích , giống như thích em."

      Nụ hôn nhặt tỉ mỉ của che môi lại,đưa hơi thở đặc trưng của từ từ vàomiệng của , đồng thời cũng cướp đoạt hơi thởcủa .

      Hai hàng nước mắt nóng chảy ra từ khóe mắt Lạc Tích Tuyết, thân thể yếu ớt của run rẩykhó nên lời, chỉ là trái tim lại nhịn được run run.

      Chiêm Mỗ Tư nhấm nháp nước mắt ướt mặn của , nụ hôn nhiệt tình cũng ngừng lại. Đôi con ngươi đen thâm thúy của dừng con ngươi lạnh nhạt của , tim giống như bị kim đâm.

      lẳng lặng dùng khăn mềm lau chùi thân thể cho , thậm chí ngay cả nơi kín đáo của cũng e dè, đôi mắt vẫn lạnh nhạtkhông có tiêu cự, như tượng gỗ cómạng sống.

      Trời sáng hẳn nảy lên áng sáng bạc, màu vàng rãi đầy mặt biển.

      Sau khi Chiêm Mỗ Tư lau khô thân thể của , lại ôm lấy Lạc Tích Tuyết, bước ra phòngtắm, vào phòng ngủ.

      Phòng được người hầu thu dọn sạch ,giường trắng tinh mềm mại, Lạc Tích Tuyết thuận theo ngã xuống giường trắng tinh,như thiên sứ trong suốt cao quý, nhưng con ngươi trong suốt , lại trong veo mà lạnh lùng nhưbăng tuyết mua đông làm cho người ta có nghĩthương xót.

      Chiêm Mỗ Tư nhàng che phủ chăn bông vảiấm áp lên người , nhàng nhắmmắt lại, đứng ở bên giường nhìn lúc,lại xoay người ra ngoài.

      Đợi lúc Lạc Tích Tuyết cảm thấy ngủ đủ, sắc trời gần hoàng hôn, đêm qua làm cho thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vừa lúc có giấc ngủ ai quấy rầy, dường như ngủ rất lâu rất sâu.

      "Thân ái, cảm thấy tốt rất nhiều sao?" Chiêm Mỗ Tư quấn chiếc khăn ra từ trongphòng tắm, dường như vừa mới tắm rửa xong.

      tới bên giường, vô cùng thân thiết cúi đầu nhìn .

      Lạc Tích Tuyết lạnh lùng gì, cóchút kháng cự đối với xưng hô của .

      Chiêm Mỗ Tư ôm thân thể thơm dịu của , đôi mắt đen thâm thúy giống như biển lớn.

      Bỗng nhiên, kéo cái chăn người LạcTích Tuyết, từ cao nhìn xuống mệnh lệnh :

      "Nhanh lên, mặc quần áo cho !"

      Mặt Lạc Tích Tuyết, hai tay vội vàng ôm ngực của mình, bất mãn trừng mắt nhìn : "Sao lấy chăn của tôi ra?"

      Chiêm Mỗ Tư mạnh mẽ nghiêng người về phía Lạc Tích Tuyết, xấu xa kéo cánh tay ra, cho che khuất thân thể của mình, trong miệng làm trò : "Che cái gì? ngườiem có chỗ nào mà chưa thấy qua!"

      "" Mặt Lạc Tích Tuyết càng đỏ hơn, giốngnhư táo đỏ chín, Chiêm Mỗ Tư nhịn đượchôn cái, lại bắt đầu cởi áo tắm của mình.

      " muốn làm gì?" Lạc Tích Tuyết bối rối đẩyhắn ra, khuôn mặt nhắn lập tức bị dọa trắng xanh, cuộn thân thể lại, trốn qua bên giường, như thế nào cũng chịu qua.

      cũng muốn lại bị người đàn ông này xâm phãm, tuy vừa mới ngủ nghỉ ngơi, nhưngmà tối qua muốn quá kịch liệt, tại thân thể chỗ nào cũng đau đớn, nếu lại muốn mộtlần chẳng phải là muốn mạng của sao, thân thể người đàn ông này là làm bằng sắt à? Sao lại biết mệt chứ?

      Dường như Chiêm Mỗ Tư được chuyện rất vui vẻ, tiếng cười sang sảng vang vọng ở trong phòng.

      rất tự nhiên cởi bỏ áo tắm của mình, thân thể trần trụi đứng trước mặt Lạc Tích Tuyết, lộ ra thân hình cường tráng rắn chắc, chẳng những chút cảm giác xấu hổ, ngược lại còn cực kỳ hưởng thụ cùng chỗ với như vậy.

      Ánh sáng bên trong chiếu da thịt của ,làm cho quanh dáng người cao to của mộtlớp viền vàng, biết vì sao, Lạc Tích Tuyếtlại ngu ngốc ảm thấy hình ảnh lỏa lồ như vậy rất đẹp mắt, có phần giống tác phẩm điêu khắc nghệ thuật hoàn mỹ.

      Đột nhiên bị chính cách nghĩ này của mình làm sợ ngây người, ác ma này làm sao có thể làtác phẩm nghệ thuật chứ? Nhiều nhất chỉ là tác phẩm phá hủy.

      " nhanh mặc quần áo vào, cần lỏa lồ loạn, rất khó coi." Lạc Tích Tuyết có chút xấu hổ mở to mắt, tim đập nhanh khống chế được, tức giận lên tiếng . người mặc thứ gì, còn tiếp tục như vậy, biết mình có thể khống chế chảymáu mũi hay nửa.

      Chiêm Mỗ Tư cười mị hoặc, nghiêng người tới bên cạnh Lạc Tích Tuyết, lại tà ác dựa vào thân thể của , ép mở mắt ra nhìn :"Dáng người của thể cho em hài lòngnhư vậy sao? Nhìn nhiều hai mắt liền chịu nổi rồi sao?"

      "Tôi mới có." Lạc Tích Tuyết nổi giận phản bác, mặt đỏ bừng, trong miệng than thở thúc giục : " nhanh mặc quần áo vào !"

      "Bà xã, đợi em mặc cho !" Bên môi Chiêm Mỗ Tư gợi lên độ cong đẹp đẽ,mặt dày mày dạn che ở trước mặt Lạc Tích Tuyết, muốn .

      "Cái gì?" Lạc Tích Tuyết trừng to mắt, nhìn , đôi má xấu hổ càng đỏ hơn.

      "Tích Tuyết, bây giờ em là bà xã của , đương nhiên là do em tự mình mặc quần áo cho ông xã đây!" Chiêm Mỗ Tư nhất quyết kềsát tha, hai tay ôm quyền, bộ dáng đương nhiên.

      Dù trong lòng Lạc Tích Tuyết có bực tức, nhưng mà đúng là ông xã của mình, mặc dù còn chưa đồng ý thừa nhận, nhưng là ông xã của kêu mặc quần áo cho , cũng khôngphải quá phận!

      Chương 208: Nhốt em cả đời, cho rời
      Edit: Fannie93


      Đột nhiên lồng ngực to lớn của đập vào mắt, hai chần thon dài vững chắc càng nhìnkhông sót gì, còn có…

      Lạc Tích Tuyết quả dám nhìn xuống, lúc nào lại biến thành như vậy đây, nhìn thấy vóc người của lại ảo tưởngmột chút thực tế.

      ảo não lắc đầu cái, hất ra những suy nghĩ quấy nhiễu này, nuốt nước miếng, đểmình cố gắng bình tĩnh nhìn vào mắt : “ muốn để em mặc cho ?”

      “Dĩ nhiên!”. Chiêm Mỗ Tư nhíu mày, chắc chắn trả lời .

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, đến tủ quần áo, tìm đồ cho mình thay trước, lại thấy có chiếc váy, đều là kiểu dáng bình thường thíchvới màu sắc, đoán chừng là trước đó Chiêm Mỗ Tư cũng bảo người ta chuẩn bị cho.

      suy nghĩ nhiều, tiếp tục mở ngănkéo bên cạnh tìm kiếm, trong tủ quần áo to lớn này chất đầy y phục so với người phụ nữcòn nhiều hơn, hơn nữa đồ nào cũng là hànghiệu xa xỉ, chất liệu vải sa hoa, mỗi bộđều được thiết kế tỉ mỉ, thể ra chủ nhân của nó cao quý cùng hiển hách.

      là, phải là ở trong khoang thuyềnư, còn mang nhiều y phục như vậy, người đàn ông này là xa xỉ.

      Lạc Tích Tuyết tìm áo sơ mi Chiêm Mỗ Tư bình thường thích mặc cùng quần tây, tránhcho lại tìm đề tài để chuyện của mình, tránh khỏi dài dòng.

      Chiêm Mỗ Tư lặng yên lên tiếng, vẫn tựa vào bệ cửa sổ sau lưng Lạc Tích Tuyết, lẳng lặng ngắm nhìn , nụ cười nơi khóe mắt ngừng sâu hơn.

      Lạc Tích Tuyết tìm xong quần áo, liền khoatay múa chân bắt đầu mặc vào cho Chiêm Mỗ Tư, trải qua màn tổn thương lẫn nhau của ngày hôm qua, có thể có màn yên tĩnh lại thú vị hài hôm nay, đúng là khó cóđược, hai người lẳng lặng hưởng thụ thời gian ấm áp này.

      Cài xong cái cúc áo cuối cùng của Chiêm MỗTư, Lạc Tích Tuyết xoay người sang chỗkhác, bắt đầu tự hỏi phải chọn cà vạt màunào được.

      lúc ấy, Chiêm Mỗ Tư đột nhiên lạiôm từ phía sau, thân thể tinh tráng đem thân thể mềm mại của vào trong ngực, cựly miêu tả thân thể uyển chuyển của .

      “Tích Tuyết, đồng ý với , về sau bao giờ rời khỏi nữa”. hơi thở cương nghị bao trùm hoàn toàn , để cho khôngcó chỗ nào trốn được.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, người đànông này tự nhiên ôm như thế, có chút quen, giãy giụa đẩy ra: “Đừng như vậy”.

      Cánh tay Chiêm Mỗ Tư buộc chặt, bá đạo vòng chắc , tha lại yên cầu lần nữa: “Tích Tuyết, em rời khỏi , em vĩnh viễn ở bên cạnh , nóimau!”.

      Đôi tay Lạc Tích Tuyết đặt trước ngực ChiêmMỗ Tư, toàn lực muốn mở ra khoảng cách giữa hai người, gắt gao cắn môi, muốn trả lời .

      muốn như thế nào đây, đồng ý cả đời đều bỏ sao? Nhưng, Tiếu Vũ Trạch cùng Hàn Diệp Thần tha thứ cho sao? Đều là vì , bọn họ mới bỏ mạng,chẳng lẽ có thể chịu trách nhiệm về sinh mệnh của bọn họ, người ích kỉ sống hạnh phúc tiếp ? làm được!

      Vẻ mặt Chiêm Mỗ Tư nhất thời trầm xuống,nhìn kiên trì ngậm miệng khôngnói, cắn răng lần nữa ra lệnh: “Tích Tuyết, em bao giờ rời khỏi , nhanh chút, em vĩnh viễn ở cùng với ”.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, trầm mặc như cũ.

      Nhất thời, con mắt hung ác của Chiêm Mỗ Tư híp lại, đột nhiên cúi đầu, nặng nề cắn cổ của .

      Dùng sức như muốn ăn thịt , uống máu . Lạc Tích Tuyết cắn chặt hàm răng, đè nén tiếng kêu, nhưng sức lực hàm răng khép lại của người đàn ông này ngày càng mạnh, taycũng bắt đầu ở thân thể dao động.

      khiến em thể rời bỏ ! Bất kể biện pháp gì, đều để em rời khỏi ”.

      người tản ra hơi thở lẫm liệt cuồngdã, khiến Lạc Tích Tuyết cảm thấy kinh sợ, chẳng biết tại sao, như vậy luôn có thểlàm cho cảm thấy sợ hãi, muốn tránh ra.

      hiểu rốt cuộc quấn quýt cái gì, chấp nhất việc gì. gả cho anhrồi, chỉ cần cho phép, tuyệt đối có năng lực như vậy rời khỏi phạm vịcủa . Tại sao vừa, nhất định phải lấyđược lời hứa của vậy? vẻ mặt bây giờ của , giống như con thú bị thương, dã thú giãychết vùng vẫy.

      “Tích Tuyết, đồng ý với , vĩnh viễn rời xa , bất kể xảy ra chuyện gì, đều phải ở lại bên cạnh ”. Chiêm Mỗ Tư giữ chặt thân thể của Lạc Tích Tuyết, tròng mắt đen chăm chú nhìn chằm chằm, trong mắt hình như chứa rất nhiều thâm thúy đến cũngkhông hiểu .

      Chiêm Mỗ Tư như vậy Lạc Tích Tuyết chưa từng thấy, người cảm nhậnđược sợ hãi, ngược lại hơi thở chiếm đoạt củangày hôm qua, như vậy lại có thể cảm thấyanh sợ.

      Nhưng sợ hãi cái gì vậy? Rốt cuộclo lắng cái gì vậy? Có chuyện gì, tại anhkhông đủ sức, hiểu, nhìn hiểu . Người đàn ông này phải cứng rắn ra lệnh vậy sao, tùy ý chiếm đoạt, mà phải tại như vậy, lộ ra nét mặt làm cho người ta tan nát cõi lòng vậy chứ.

      cứ có cảm giác có chuyện gì giấu , nhưng còn ra chuyện gì, rốt cuộc che giấu cái gì chứ?

      bây giờ, có nhiều chuyện vẫn .Cho đến nhiều năm về sau, mỗi lần nghĩ đếnngười đàn ông hôm nay lại vô tình lộ ra ánhmắt tuyệt vọng, trong nháy mắt mới hiểu, ra người đàn ông cũng có thể yếu ớt chịu nổi cú đá. ra gạt việc của , quá nhiều.

      Nhưng đợi đến lúc hiểu, cũng biếtđược. Bọn họ, rốt cuộc cũng thể quayvề ngày trước….

      Tuyệt vọng đáng sợ, mất lòng cũngkhông đáng sợ. ra điều đáng sợ , là thời gian, cũng thể xoay chuyển số mạng.

      *

      bàn ăn, có ít là món Chiêm MỗTư thích, như là thịt dê nướng sơ, gà quaytiêu đen, đồ ăn nhật, còn có mấy món ăn Trung Quốc mỹ vị mà quen thuộc, mùi vịchính gốc, đầu bếp nấu nướng tài ba hạngnhất thế giới ở thuyền.

      Lạc Tích Tuyết vào phòng ăn, ngồi đối diệnvới Chiêm Mỗ Tư.

      nghĩ gì vậy?”. Chiêm Mỗ Tư lẳng lặng đưa mắt nhìn hỏi.

      nhìn mặt bàn bày nhiều loại thức ăn, đặc biệt phân phó cho bếp lấy món ăn Trung Quốc thích. Đặc biệt rất thíchgắp thức ăn cho , tất cả đều là lúc cùng ở phòng trọ , tỉ mỉ quan sát, bởi vì thích luôn quá ràng.

      , có gì”.

      Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu cái, cúi đầu lẳng lặng ăn cơm, ăn được nhiều lắm, mỗi lần chỉ lướt qua, mặc dù biết những đồ ăn này đều do các đầu bếp hạng nhất công phu tỉ mỉ chế biến, nhưng khẩu vị có.

      “Ăn nhiều chút, sắc mặt em tốt lắm, thân thể vô cùng yếu”. Chiêm Mỗ Tư cau mày, quan tâm .

      nháy mắt cho Uy Mục bên cạnh, ngay sau đó Uy Mục cũng lui xuống, lát sau, chén canh bổ dưỡng nóng hỏi mùi hươngliền bưng lên.

      “Em uống vào trước , về sau mỗi ngày đềuuống canh bổ đều đặn, còn lại thức ăn sẽvì em mà điều chỉnh”.

      Mắt đen tĩnh mịch của Chiêm Mỗ Tư có chútlo lắng nhìn chăm chú, là vợ của , tuyệt thể cho chút tổn thương, muốn khăng khăng ở bên cạnh , như vậy mới có thể mang thai con .

      Mặc dù hi vọng Lạc Tích Tuyết tâmở lại bên người , nhưng phụ nữ bình thường cũng thích em bé, nếu như bọn họ có con của chính họ, vậy cũng rời khỏi đúng ?

      Ít nhất Chiêm Mỗ Tư cho là như thế, cho nên bảo bác sĩ lén cho thuốc có thai vàotrong canh, nếu như bọn họ làm mấy lần nhiều hơn, chừng chờ đến Paris, có tin vui.

      Lạc Tích Tuyết có cự tuyệt, nhíu lại đôi mày thanh tú uống xong bát canh, ngẩngđầu nhàn nhạt hỏi:

      “Chúng ta bây giờ là đâu?”

      Chiêm Mỗ Tư nhàng cười tiếng , ánh mắt thâm thúy như biển: “Paris”.

      Lạc Tích Tuyết hơi kinh hãi, rất nhanh cũngkhôi phục bình thường. quả nhiên muốn đưa ra nước ngoài, như vậy cơ hội chạytrốn của càng .

      Chiêm Mỗ Tư tiếp tục tao nhã ăn bít tết: “ cần lo lắng, thuyền của chúng ta lái rất nhanh, đại khái chừng mười ngày, sẽđến Mexico, đến đó chúng ta vĩnh viễn ở chung chỗ”.

      Chân mày Lạc Tích Tuyết lơ đãng nhíu chặt,nhưng Chiêm Mỗ Tư có nhận thấy.

      Tiếp sau hai người lẳng lặng ăn cơm, trong phòng ăn chỉ nghe tiếng dao muỗng khẽ chạmvào đĩa sứ, còn có tiếng sóng biển vỗ đánh bên ngoài, còn lại nghe được gì.

      *

      thuyền mấy ngày, mỗi đêm Chiêm MỗTư đều ôm chặt Lạc Tích Tuyết, cánh tay khỏe mạnh của cuốn chặt vòng eo thon của , hô hấp nặng nề thở dốc ở bên cổcô.

      có thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của vẫn lưu luyến ở mặt , hai mắt nhắm nghiêm mặt sang bên kia giường, đôi môi khe khẽ cắn lấy.

      Bởi vì buổi chiều đầu tiên của đêm tân hôm, muốn quá kịch liệt, cho nên hai ngàysau, đều cố gắng chịu đựng, săn sóckhông tiếp tục chạm vào , nhưng đến ngày thứ ba, tự chủ của có chút tan rã.

      Hai cái tay của như có ý thức vậy, tựđộng chạm vào thân thể mềm mại của , cách quần ngủ mỏng manh, du tẩu toàn thân cao thấp của Lạc Tích Tuyết, vuốt ve.

      Xúc cảm phía dưới quen thuộc mềm mại, khiến thẩn thể Chiêm Mỗ Tư nhất thời bốclên ngọn lửa, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của , kèm theo hô hấp của , xâm nhấptừng tế bào trong thân thể của .

      “Chiêm Mỗ Tư”. Cảm nhận được sức lực cùng nhiệt độ dưới tay , thân thể Lạc Tích Tuyết khỏi run rẩy, cố gắng thức tỉnhlý trí của .

      Bàn tay ấm áp của chạy thân thể , Chiêm Mỗ Tư khó có thể tự chủ cúi ngườixuống, vừa hôn vào da thịt nơi cổ mịn màng của , vừa đưa ra cái tay kháctháo nút cài trước ngực .

      Hơi thở nam tính nồng đậm bao quanh ,Lạc Tích Tuyết cảm thấy toàn thân mìnhđang run rẩy, giống như có dòng điện chạm vào người, lướt qua trái tim .

      cực kỳ cố gắng kiềm chế cảm giác này, khẽ nâng cổ lên, mặc cho môi mỏng của Chiêm Mỗ Tư gặm nhấm cổ của , trong môiđỏ phát ra tiếng giọng khàn vô lực:“Chiêm Mỗ Tư”.

      “Hả?”. Cả người đặt người , bàn tay ôm chặt eo của , chút nào suy nghĩ ngừng động tác tay, trong ngực mềm mại làm cho càng thêm căng thẳng khó nhịn.

      Lạc Tích Tuyết trong lòng rung động, thân thể từ từ bị trêu chọc có chút khó nhịn, muốn dời chú ý của , càng khôngmuốn để cho mình bị chìm đắm, “Em mệt, muốn ngủ rồi”.


      Chương 209: Buộc ký tên giấy đăng ký kêt hôn.
      Edit: Fannie93


      “Ừ, cùng em”. Chiêm Mỗ Tư nhàng lên tiếng, nhưng có buông ra, ngượclại dùng môi cởi ra vạt áo của , đườnghôn xuống da thịt trắng noãn của .

      Lưỡi ấm ấp cuốn lấy da thịt lạnh lẽo của , Lạc Tích Tuyết khó kiềm chế liền run rẩy, tiếng kêu từ trong môi tràn ra.

      Tiếng kêu lập tức châm lên tất cả nhiệt tình của Chiêm Mỗ Tư, hôn biến thành tìm tòi sâu hơn, có chút do dự nào, hoàn toàn thuận theo ý của mình, hôn sâu.

      “Chiêm…” Lạc Tích Tuyết hé mở môi đỏ mọng, muốn mở miệng, nhưng cử động này, lại khiến cho đầu lưỡi dịu dàng của ChiêmMỗ Tư trượt vào trong miệng , tiếp nhận chất mật ngọt ngào trong miệng .

      Cảm giác tê liệt kích thích toàn thân LạcTích Tuyết, bị hôn hơi choáng rồi, cả người mềm nhũn, chỉ có thể nằm giường,mặc cho Chiêm Mỗ Tư chiếm đoạt.

      Hình như cảm nhận được Lạc Tích Tuyết mềm mại, động tác của Chiêm Mỗ Tư thay đổi càng thêm mạnh bạo, lưỡi lửa nóng, dùng sức hôn, đuổi theo cái lưỡi thơm tho của .

      Phía dưới cũng dọc theo quần ngủ dò xétđi vào, lui xuống nội y của , chạm vào phầnđầy đặn kiên đĩnh của .

      Hô hấp của hai người ngừng tăng thêm, xunh quanh thoáng qua ngọn lửa, tựa như bão tố thâm trầm, muốn đem hai ngườicắn nuốt.

      Đôi mắt đen của Chiêm Mỗ Tư thâm thúy lộra ngọn lửa nhìn , khàn giọng :
      “Tích Tuyết, muốn em, có thể ?”

      Lạc Tích Tuyết chợt cứng lại, định quay mặtlại rồi lại bị nắm chặt, để cho ánh mắtđen xẩu hổ của nhìn vào đôi mắt đen nóng bỏng của .

      đợi Lạc Tích Tuyết trả lời, khuôn mắttuấn tú như tượng điêu khắc hướng tới ,môi nóng của hôn sâu vào đôi môi đỏthắm của , nhiệt tình như cuồng phong cắn nuốt trong mùi thơm của miệng .

      “Ưmh”.

      Lạc Tích Tuyết theo bản năng muốn đẩy anhra, tay mịn màng của chạm vào thân thể tráng kiến nóng bỏng của , mới biết timđập của rất nhanh, thể vô cùngkhẩn trương với câu trả lời của .

      Đúng lúc Lạc Tích Tuyết còn mông lunganh cởi ra vạt áo trước y phục của , xương quai xanh trắng nõn nà của cùngđường cong trước ngực nhu mỹ xuất trước mắt , lên ngọn lửa sáng ngờitrong mắt .

      Mép môi ấm áp của đường hôn đường cong hoàn mỹ trước ngực , đến mức,khiến người ta run sợ tê dại cùng nóng rực.

      cần, Chiêm Mỗ Tư”.

      Lạc Tích Tuyết cau mày, có chút sợ giãy giụa, hai tay của đẩy , lần trước mãnh liệt như thế vẫn khiến trong lòng sợ hãi.

      “Gọi là ông xã, là chồng của em,về sau chỉ cho gọi là ông xã. Yên tâm, tổn thương em nữa, xin em tinanh”.

      ngẩng đầu lên lộ con ngươi đen bóng lửa nóng sâu nhìn sâu, cúi mặtxuống, đôi môi nóng rực trơn bóng thặt chặt chạm vào môi , nụ hôn của nhiệt liệt như thường ngày.

      Nhưng Lạc Tích Tuyết còn rất hồi hộp, côkháng cự đụng vào, toàn thân căng thẳng lên.

      Chợt, Chiêm Mỗ Tư buông lỏng ra, giữacổ họng phát ra tiếng gầm kiềm chế, trán có vài giọt mồ hôi, nắm eo côthật chặt, khàn giọng ra lệnh: “Ngủ!”.

      “Ngủ?”. Lạc Tích Tuyết nhất thời cảm thấy mờ mịt, tin liền trừng mắt nhìn,quay đầu nhìn .

      Vẫn bàn tay ấy rất nhanh đè lại chuyển độngđầu của ,sau đó cưỡng chế che lại mi mắt , trước mắt nhất thời là vùng tăm tối.

      “Ngủ!”. lần nữa phát ra tiếng kiềm chế ra lệnh, toàn thân bắp thịt đều căng đến khó chịu.

      Kể từ lần gặp lại Tích Tuyết, vẫn luôn tựchủ, luôn ở trước mặt chịu được hấp dẫn, cần tốn nhiều sức, liền nhẹnhõm tan ra.

      Trong khoảng thời gian này, mỗi đem chờ ngủ thiếp , mới dám ôm ngủ, nếu chỉ cần thấy nháy mắt , khó có thể ức chế ham muốn, ngay cả chính cũnggiật mình cảm thấy, khát vọng như thếnhưng lại rơi vào tình trạng thể quay lại rồi.

      “Ồ!”. Lạc Tích Tuyết thở dốc hơi, vùitrong ngực Chiêm Mỗ Tư lật người, sau đó đưa lưng về phía , nhắm hai mắt lại. muốn , lòng của hơi yên tâm.

      Bàn tay Chiêm Mỗ Tư có chút phiền não chạm vào mái tóc sau lưng Lạc Tích Tuyết, nhìn thân cuộn tròn như mèo con vùi trongngực , dưới ánh trắng lộ ra da thịt trắng nõn mê người của , thân thể cao lớn của nhịn được lại căng lần nữa.

      Đáng chết, thở dốc hơi, mặc dù hết sức kiềm chế, nhưng thân thể mềm mạitrong ngực cảm thấy cả người nóng ran khó nhịn.

      Mà lúc này, Lạc Tích Tuyết đột nhiên mởmắt, thân thể giãy giụa mấy cái, quay người cái: “Có thể ôm chặt như vậyđược ?”

      Lý trí của Chiêm Mỗ Tư thiếu chút nữa là tan vỡ rồi, nếu phải nghĩ đến làvợ của rồi, sau này vẫn còn nhiều cơhội danh chính ngôn thuận lấy được , đoán chừng khống chế được liền đèở người muốn lúc này.

      “Nếu như theo lời em muốn ngủ,chúng ta có thể làm những chuyện khác!”. đè thấp giọng , con ngươi lấp lánhnhư đuốc khóa chặt , trong mắt có ngọn lửanóng bỏng thiêu đốt.

      Cảm nhận được vật cứng sau lưng, nét mặtLạc Tích Tuyết cứng đờ, lập tức thức thời nhắm hai mắt lại, “Em mơ!”.

      Chiêm Mỗ Tư chau mày, lời nào nhìn gò má ửng đỏ hồi lâu, trong mắt lóe lên ý cười nhạt, đầu hướng phía nhíchlại gần. Cảm nhận được hơi thở thơm như hoa lan của Lạc Tích Tuyết, mới nhắm hai mắt lại.

      Mấy ngày liên tiếp, Lạc Tích Tuyết đều ởtrong lồng ngực Chiêm Mỗ Tư tỉnh lại, bị hơi thở cưỡng chế của chặt chẽ bao vây.

      tận tâm kiềm chế cố lấy lòng , mấy ngày nay vì chiếm được thiện cảm của , đều kiếm chế muốn .

      Mặc dù ngoài mặt Lạc Tích Tuyết thái độ đối với là lãnh thanh như thế, nhưng trong lòng vẫn cảm động, đặc biệt nhìn mỗi lần kiềm chế rất vất vả, rất muốn cứtính thế , theo có lẽ cũng tốt vô cùng.

      Đến lúc ngày cuối cùng, thuyền của bọn họrốt cuộc tới cảng khẩu Châu Âu, phảichuyển tàu ra cảng Paris.

      Sắc trời xanh thẳm, biển rộng bao la, mặttrời vàng treo cao ở phía chân trời, ánh sáng lấp lành rì rì rơi xuống, vẩy vào gơn sóng lấp loáng mặt biển.

      Lạc Tích Tuyết đứng sát ở cửa sổ, con mắt cóchút đờ đẫn chậm rãi chuyển động, suy nghĩ càng thêm phiền muộn, cứ như vậy theo người đàn ông này đến đất nước của sao?

      cảm thấy tất cả như là giấc mơ, cùngChiêm Mỗ Tư kết hôn càng thêm giấc mộng, thành lại mộng mê man.

      Ngoài cửa, chợt có tiếng động vang lên, LạcTích Tuyết lập tức ưỡn thẳng sống lưng, nín thở nhìn qua.

      Vài giây sau, bóng dáng to lớn cao ngạo củaChiêm Mỗ Tư vào, phía sau có hai ngườiđàn ông ngoại quốc tây trang thẳng theo , bọn họ cầm tài liệu trong tay cùng túi giấy, giống như là làm công vụ vậy.

      Lạc Tích Tuyết có chút kinh ngạc, chẳng lẽChiêm Mỗ Tư phải tới đón xuống thuyền sao?

      “Chiêm Mỗ Tư tiên sinh, phu nhân, chúc hai người tân hôn hạnh phúc!”. Người đàn ông ngoại quốc đưa taì liệu trong túi xách củaông đưa ra tờ giấy đăng ký kết hôn, baogồm hai phần, đưa tới tay của Chiêm Mỗ Tư cùng Lạc Tích Tuyết.

      Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết căng thẳng, trong lòng như có vết rách, màu chảy đầm đìa.

      Khó trách mấy đêm liền, đều nhẫn nại đụng vào , cũng chỉ là muốn lừa côký tên vào tờ giấy thỏa thuận kết hôn này mà thôi.

      Có tờ giấy đăng ký kết hôn, hôn nhân của haingười hợp pháp rồi, được phép sẽkhông tùy ý rời , càng có quyền lợi.

      Chiêm Mỗ Tư móc ra bút máy chuyên dụngmàu vàng trong ngực , nhanh kýxuống tên của trong giấy đăng ký kết hôn.

      Lạc Tích Tuyết trong lòng tuy có mâu thuẫn, nhưng nhìn thấy ký ba chữ sau, nhấtthời ngây ngẩn cả người.

      Lạc Thiên Uy ! !

      hẳn dùng tên của em trai cùng kếthôn hay sao? Tại sao muốn dùng tên tiếng Trung ký vào giấy kết hôn của bọn họ chứ?

      “Lạc tiểu thư, tới phiên !”. Người đàn ôngngoại quốc gấp rút thúc giục.

      Lạc Tích Tuyết cầm bút máy trong tay, lạichậm chap rơi xuống nổi, muốnký sao? Đồng nghĩa đám cưới này, cả đời trói buộc, muốn giao nửa đời sau của mình cho sao?

      “Bà xã, chẳng lẽ em muốn gả cho sao?”. Chiêm Mỗ Tư tới bên người , cườiôm eo của , ở bên thầm: “Vậy em nghĩ tới việc đưa toàn bộ bạn bè của em, tất cả đều mời lên thuyền, chứng kiến hôn lễcủa chúng ta!”

      Sống lưng của Lạc Tích Tuyết nhất thời cứnglại, cảm giác khổng lồ bị bức ép đánh tới,trong khí phiêu tán nước mắt của vẩy ra tư vị.

      uy hiếp , nếu như đồng ý, xuống tay với các bạn của .

      hổ là con trai của Thẩm Tâm Lam, thủ đoạn của cùng mẹ giống nhau ác liệt.

      Chỉ là có chút bất đồng, người buộc côrời , người bắt ở lại.

      Bất kể như thế nào, quyền lựa chọn đềukhông ở tay , cũng chỉ là đối tượngbị bức bách.

      Nước mắt kèm theo uất ức xông ra hốc mắt,theo khóe mắt lướt qua khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ, Lạc Tích Tuyết hạ quyết tâm, nhanh chóng nhìn vào tờ kết hôn, ký vào đó.

      “Cho ông!”. ký xong liền đưa cho ngườiđàn ông ngoại quốc, sau đó quay lưng , lặng lẽ lau lệ.

      Người đàn ông ngoại quốc lại mấy câuchúc mừng rồi rời , trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Xuyên thấu qua cửa số thủy tinh sát đất, Lạc Tích Tuyết nhìn thấy nước mắt của mình, bất kể thuyết phục mình thế nào, nhưng trong lòng tình nguyện cũngkhông phải giả.

      Chiêm Mỗ Tư bước lười biếng, tới phía sâucô, đáy mắt thâm thúy có ánh sáng quỷ quyệtnhạt.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, kháng cự quay mặt,trong mắt còn lưu lại tầng hơi nước mông lung, lại khiến càng thêm duyên dáng.

      Hai người cứ đứng giằng co như vậy, biết qua bao lâu.

      Đột nhiên, Lạc Tích Tuyết cảm thấy cổchợt lạnh, theo bản năng cúi đầu nhìn,chỉthấy dây chuyền màu bác ngọc bích cổ của .

      “Đây là?”. Lạc Tích Tuyết quay mặt sang, giật mình ngước mắt nhìn về phía Chiêm MỗTư.

      “Cho em, là quà tặng kết hôn của chúng ta”.Chiêm Mỗ Tư nâng lên môi mỏng, đôi mắt tĩnh mịch sâu thấy đáy, từ phía sau ôm eo , thanh thấp : “Cám ơn em, TíchTuyết, cám ơn nguyện ý gả cho !”

      Tim của Lạc Tích Tuyết đột nhiên lỡ mộtnhịp, con ngươi trong suốt có tâm tư phứctạm chuyển động,

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 213: Mới cưới ngủ cùnggiường, chống cự

      Edit : babynhox

      "Chiêm Mỗ Tư, vì người phụ nữ này mà conngỗ nghịch với ta như vậy, sớm muộn gì con cũng hối hận !"

      Thẩm Tâm Lam trợn mắt nhìn, hơi thở trong người suýt ổn định, may mắn có Lisa đứng bên cạnh đỡ lấy bà: "Ta còn quay trở lại, hi vọng con nghĩ ràng, ai mới là người con nên vứt bỏ! Lisa, chúng ta !"

      Nhìn mẹ nổi giận đùng đùng rời , Chiêm Mỗ Tư cũng quay đầu lại, chỉ có ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, đaulòng thôi.

      "Kêu bác sĩ tới!" ra kệnh cho Uy Mục bên cạnh, ôm lấy Lạc Tích Tuyết yếu ớt, nhanh vào phòng ngủ

      Ngồi ở giường lớn mềm, cảm giác đau đớn gò má càng lúc trở nên càng ràng, Lạc Tích Tuyết nhịn được khẽ ngâm .

      Lòng Chiêm Mỗ Tư càng xoắn chặt, thân thiết : "Vẫn tốt chứ? gọi bác sĩ đến rồi! Em chờ chút!"

      "Tôi đau chết chẳng phải càng tốt sao? Mẹ đúng, nên vứt bỏ tôi! Căn bản cần vì tôi mà xích mích với bà! Chúng ta nên ở chung chỗ, tránh ra —— để cho tôi mình thế này!"

      Chiêm Mỗ Tư tức giận—— phải là biết mình coi trọng và thương sao, vìsao mỗi lần có chuyện xảy ra, luôn luôn làm cho đáy lòng mình bị dẫm nát chứ? Có liền như vậyđể hồi báo tình đầy ngập của sao?

      Nhìn gò má sưng đỏ hoàn toàn thay đổi, tức giận của tiêu tan hơn phân nửa, thôi, bây giờkhông phải lúc so đo với , cho dù mình nổi giận như thế nào, đến cuối cùng cũng ngoanngoãn giao vũ khí đầu hàng với ? là bịcô ăn sạch rồi !

      Ài, chịu đựng gật đầu, để ý tới cố ý gây hấn, gọi bác sĩ tới kiểm tra vết thương của , mãi đến khi bác sĩ đưa thuốc xong, mới cầm bình thuốc trở về.

      Chiêm Mỗ Tư mở nắp bình, lập tức, mùithơm ngát nhàn nhạt truyền vào lỗ mũi, đột nhiên Lạc Tích Tuyết cảm thấy gương mặt mìnhmát lạnh, đau đớn như thiêu cháy gò má liền còn nửa, nhịn được thấpgiọng hỏi:

      "Đây là cái gì?"

      "Là thuốc làm tan lưu thông máu ứ đọng, bên trong còn thêm cánh hoa tuyết liên và long não,có thể làm giảm đau!" Chiêm Mỗ Tư vừa bôi thuốc cho , vừa nhàn nhạt mở miệng giải thích.

      “A...!" Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, bỗng nhiênnở nụ cười tự giễu: "Thứ tốt như vậy, cho tôi cũng uổng phí thôi!"

      Chiêm Mỗ Tư kiềm chế, biết vừa mới bị uất ức, chỉ là cố ý như vậy để chọc giận mình,bỗng nhiên trong ánh mắt tối đen của hiệnlên ánh sáng thông hiểu ràng.

      "Tuyết nhi, nếu em cho rằng chống cự như vậy, là có thể đạt được mục đích, để cho hài lòng em, cuối cùng buông tha em, emnhư thế đặc biệt sai rồi! , cho dù em đối với như thế nào, cũng rời khỏi em, nếu chỉ có làm như vậy, trong lòng em mới cảm thấy dễ chịu chút, để ý! Nhưng em đừng nghĩ đến rời khỏi , em cũng biết có khả năngnày! Nếu biết, cần phản kháng và vùng vẫy vô nghĩa nửa, em nhất định trốn thoát lòng bàn tay !

      Trong mắt lóe lên tia sáng u thèmmuốn. giống như Lạc Tích Tuyết là con mồicủa , nhất định trốn thoát lòng bàn tay của , lần nửa Lạc Tích Tuyết lại cảm thấy nghẹt thở và bất lực.

      Bàn tay to của chống đỡ lưng bé của , dễ dàng giam cầm vững chắc ở trong lòng , gắt gao nhìn , giọng từ tính:

      "Tích Tuyết, đồng ý cho em chút tự do, nhưng mà em đừng quên, chúng ta là vợ chồng, em là thuộc loại của , vĩnh viễn cũng đừng tính toán chạy trốn ."

      Đầu ngón tay thon dài của nâng cằm mềm mỏng của lên, cúi đầu dùng cánh môi dày gợicảm ma sát lên môi đào của , sau đó đivào sâu, cẩn thận nhấm nháp mỗi tấcngọt ngào của nó.

      để ý tới kháng nghị của Lạc Tích Tuyết, dùng bàn tay to giữ chặt ót của , từngchút từng chút hơi thở nóng bỏng ngấm vào thân thể , như cơn bão mà mạnh mẽ hônmôi đào của , giống như là trừng phạt côvừa mới cố ý chọc giận .

      Trước đó ở phòng làm việc, trong lòng vẫn cũng rất phiền chán. Cho dù là vợ củahắn, bất cứ lúc nào cũng có người đến báo cáo hành tung của cho , làm cái gì, đâu. Nhưng mà, trong lòng vẫn rất buồnbực, ở thuyền hơn mười ngày, ngày đêm côvẫn làm bạn ở bên cạnh , có hơi thởcủa , có mùi hương dịu thuộc về quay quanh bên người, liền có cảm giác rấtkhó nên lời.

      Rốt cuộc cũng đối phó xong công việc phức tạp, lại nghe được Uy Mục báo tin tới, mẹ lại tìm gây phiền phức.

      biết mẹ thích Tích Tuyết, từ trướcđến nay cũng nghe theo mẹ, nhưng bây giờ,vì thương này, tuyệt đối khôngthỏa hiệp. là người phụ nữ mà cả đời ước mong, thấy được , sợ hãi, gặp được , lòng của mới có thể thoáng yên ổn xuống, thuộc về , luôn muốn có được như vậy.

      Chiêm Mỗ Tư càng ôm càng chặt, nụ hôn cũngcàng ngày càng mãnh liệt, Lạc Tích Tuyết có chút thở nổi, cái loại hơi thở bá đạo mãnhliệt này của cắn nuốt tất cả của .

      Cánh môi gợi cảm nóng bỏng của trượtxuống đường cong cái gáy thẳng tới cái cổ thơm dịu, hút da thịt non mịn non mềm, từ vạt áo trượt xuống, tới bộ ngực duyên dáng núp của con người đen củaChiêm Mỗ Tư càng thêm nóng rực, thoáng ánh lửa nặng nề u làm cho trái tim tắcnghẽn.

      Lạc Tích Tuyết nhìn thấy tia lửa quen thuộctrong mắt , hơiđoán được muốn làm cái gì, hoảng sợ vùng vẫy kêu lên:

      ", cần! Chiêm Mỗ Tư, đồng ý với tôi!"

      Chiêm Mỗ Tư ôm lên giường trắng tinhmềm mại, cúi đầu nhìn vẻ mặt xinh đẹphuyền ảo cùng mái tóc đen dài như thác rãi rác ở giường, ngọn lửa trong mắt càng bốc cháy mãnh liệt.

      giọng thỉnh cầu :

      "Tích Tuyết, cho , muốn em"

      Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết trắng nhợt.

      ", được!" nắm chặt áo lui về đầu giường, hoảng sợ nhìn : " đồng ý với tôi là đến cuối tuần này đụng tới tôi."

      Con ngươi tối đen thâm thúy của Chiêm Mỗ Tư vẫn thoáng ánh lửa như cũ, : " hối hận, ngày cũng thể rời khỏi em, Tích Tuyết, chỉ có em bên cạnh , trái tim của mới có thể yên ổn lại. thể choem rời khỏi em, chút cũng được."

      kéo qua, khống chế dưới thân thể của . Hai tay cường tráng của chống đỡ haibên má của , chịu đựng mồ hôi nóng dọctheo cái trán tuấn trượt xuống đôi má.

      ", đồng ý với tôi ít nhất cho tôithời gian thích ứng!"

      Lạc Tích Tuyết khóc ròng, tay nắm chặt vạt áo phía trước, cánh tay kia dùng sức đẩy ra. Nhưng mà thân thể của như giống như tường đồng vách sắt, cho dù cóđẩy như thế nào cũng đẩy ra.

      "Tích Tuyết, chúng ta là vợ chồng, làm loạichuyện này rất bình thường, cần từ chốianh."

      Chiêm Mỗ Tư bắt đầu xé rách quần áo của , ngọn lửa trong con ngươi cháy mạnhmẽ, có thể cảm giác được nóng bỏngmãnh liệt của gắt gao chống đỡ , mạnh mẽ muốn , mà , lại chỉ cảm thấysợ hãi.

      " cần, nếu để ý đến ý nghĩ củatôi, tôi hận , tôi nhất định hận "

      Lạc Tích Tuyết khóc lên, nước mặt sáng trongrơi gương mặt non mịn tinh xảo. khôngmuốn như vậy, cảm giác mình giống như là công cụ để đàn ông thư giãn, dùng hôn nhân baolấy , là có thể muốn làm gì làm sao?

      vừa mới bị mẹ trạch phạt trận, bâygiờ lại tàn nhẫn đòi hỏi như vậy, ở đây còn có cái g tôn nghiêm gì đáng ?

      Thân thể Chiêm Mỗ Tư bỗng chấn động, giật mình nhìn , hận sao? Trái tim đột nhiên đau xót.

      chậm rãi vươn người lên, hôn lên nước mắt sáng trong gương mặt tinh xảo của ,thương tiếc :

      "Tích Tuyết, đừng khóc, đụng em, được ?"

      Chiêm Mỗ Tư cắn răng, cố nén đau đớn mãnhliệt trong thân thể mãnh liệt , cổ họng khàn khànmờ mịt nhẽ dỗ .

      Có thể chịu đựng đối với phụ nữ, lại thểgiải trừ, đời này, cũng chỉ có mà thôi.

      Nhưng mà, có thể có cách nào? Ai kêu để ý đến cảm nhận đáng ghét của , mẹ củahắn vừa mới khi dễ trận, làm sao có thể lại bỏ qua ý nghĩ của của mà khi dể chứ?

      còn kịp, cho dù hề cảm kích.

      Mặt Lạc Tích Tuyết sưng phù, ba ngày sau giảm bớt, lại thêm bác sĩ điều dưỡng, còn gì đáng ngại.

      Mấy ngày nay Chiêm Mỗ Tư' đều chú ý đến vết thương của , tôn trọng ý nguyện của có gặp , nhưng trong lòng lại rất khát vọng , nhưng Lạc Tích Tuyết luôn luôn tìm lý do gì đó để né tránh thân cận với .

      Bữa sáng bàn cơm, hai người lẳng lặng , đều chuyện.

      Tất cả bọn người hầu lại càng dám thở mạnh, quản gia cao tuổi dễ dàng nhìn sắc mặt, sáng sớm liền phát khí giữa haingười có chút đúng.

      Phu nhân vừa về đến liền muốn xin chủ nhân ởriêg, mình ngủ ở gian phòng, ngay cảtân phòng bọn họ chuẩn bị tỉ mỉ cũng khôngmuốn ở, chủ nhân đương nhiên mất hứng, nhưng chủ nhân lại rất đau lòng phu nhân, lại đồng ýyêu cầu của phu nhân.

      Vốn ngẫu nhiên hai ngày còn chưa tính, ai ngờ lão phu nhân lại tới đây dạy bảo phụ nhân trận, phu nhân dựa vào người có vết thương, lại càng đồng ý cho chủ nhân chạm vào.

      Phải biết rằng bọn họ là vợ chồng, ông sớm phát trong mắt chủ nhân nhìn phu nhân so với những người phụ nữ khác rất khác nhau, cáiloại quá mức chiếm hữu ham muốn và bá đạonày, chủ nhân chưa từng có đối với bất cứ người phụ nữ nào, nhưng mà phu nhân cũng để cho chủ nhân chạm vào, vậy chủ nhân chịu đựng rất vất vả rồi.

      “Tôi ăn no rồi."

      Lạc Tích Tuyết lạnh nhạt , ngừng dùngcơm, dùng khăn ăn trắng lau khóe miệng, đứng lên.

      "Chờ chút!" Chiêm Mỗ Tư gọi thân thểmuốn chạy của lại, cũng buông đồ ăn xuốngđứng lên, con ngươi đen lộ ra tia thâm ý : " sắp xếp bác sáng hôm nay em phải tới bệnh viện kiểm tra thân thể chút, phái người lái xe đưa em ."

      Lạc Tích Tuyết hơi giật mình quay đầu, đối mặt với . Kiểm tra thân thể? Chẳng lẽ biết, thể sinh con, cho nên mới đưa xem bác sĩ?

      cắn môi, trong lòng có loại mùi vị nên lời. Vốn là phụ nữ mà sinh được con, nên cảm thấy rất khổ sở mới đúng, đángtiếc trong lòng lúc này trái lại rất bình tĩnh, giống như sinh được có gì đángngại .

      Chẳng biết từ lúc nào mà Chiêm Mỗ Tư lên phía trước, hai cánh tay cường tráng vươn ra gắt gao ôm thân thể mềm mại thơm dịu của Lạc Tích Tuyết, ở bên tai thơm mềm của :

      " nhất định làm cho em sinh con củachúng ta, là con của hai chúng ta."

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, vẫn từ bỏ muốn mang thai con của ! !



      Chương 214: Lấy tư cách là vợ tham dự yến tiệc.
      Edit : babynhox

      Chiêm Mỗ Tư phái người lái xe có rèm che đưaLạc Tích Tuyết đến bệnh viện xong.

      Viện trưởng bệnh viện nhận được lệnh trướcđứng ở cửa bệnh viện nghênh đón, ông đưa theovài vị bác sĩ phụ sản mời từ các nước tới đểkiểm tra cho Lạc Tích Tuyết, từ mỗi bộ phận thân thể cho đến các tế bào máu, kiểmtra tỉ mỉ bỏ sót chỗ nào.

      Lạc Tích Tuyết nhu thuận phối hợp tất cả các kiểm tra của bọn họ, nhìn màu tóc, và tròng mắt khác nhau của bọn họ, biết đây là các bác sĩ ngoại khoa đứng đầu thế giới mà Chiêm Mỗ Tư tìm đến điều liệu cho .

      ra trong tiềm thức, cũng hi vọng mình có thể khôi phục khả năng sinh con, cho dù là phải sinh con vì Chiêm Mỗ Tư, vẫn tốt hơn là sinh con được.

      Sau khi các bác sĩ kiểm tra nhanh chóng tiềnhành chuyên gia hội chẩn, nghiên cứu kế hoạch và cách điều trị cho .

      Đợi trong bệnh viện suốt cả ngày, lúc trở vềtòa thành, là màn đêm rồi.

      Mấy ngày nay, mỗi đêm Chiêm Mỗ Tư đều phải ôm ngủ, trong đêm tối, đôi con ngươi đen thâm thúy trầm tĩnh luôn nhìn , yên lặngnhàn nhạt , lại ngủ rất say, xem ra đối vớihắn cũng phải hoàn toàn chống đối, ít nhất trong giấc mộng, còn là tin .

      Chiêm Mỗ Tư nhàng đặt lên giườngthoải mái ấm áp, cúi người ôm chặt thân thểthơm mát của , hôn sâu lên đôi môi đỏ mọng thơm ngọt của .

      nhất định làm cho mang thai con củacủa , chỉ có như vậy, mới có thể hoàn toàn thuộc về , ai có thể cướp từ bên cạnh !

      Ở trong mông Lạc Tích Tuyết nhăn đôi mi thanhtú lại, cảm giác có sợi dây thừng thô to gắt gao buộc chặt thân thể của lại, hơn nữa, sứclúc càng lúc càng lớn. muốn tránh thoát dâythừng nhưng ngược lại càng bị kéo căng đè chặthơn, làm cho thở nổi.

      Theo bản năng vùng vẫy , lại cảm giác cánh môi của mình bị Chiêm Mỗ Tư hôn sâu, hơi thở của giống như sợi dây thừng to lớn chắc chắn, làm cho hít thở thông.

      Nụ hôn của càng ngày càng mãnh liệt, hơi thở của càng ngày càng nặng, cảm giác lồng ngực thở nổi, sau đó dần dần chìmvào hôn mê.

      Sáng sớm ngày hôm sau, mùi thơm của cây cối xanh tươi trong veo từ ngoài cửa sổ lan vào,theo từng cơn gió , theo màn che cửa sổ màu hồng nhạt thổi vào.

      Lạc Tích Tuyết chậm rãi mở mắt ra, giấc mơ hít thở thông, vậy mà lại mơ thấy mình vìnụ hôn mãnh liệt của Chiêm Mỗ Tư mà hôn mê.

      Khi con ngươi của nhìn vào ánh mắt sâu sắcdịu dàng, mới tỉnh lại, ra tối hômqua phải là nằm mơ, khuôn mặt trắngnõn tinh xảo của liền ửng hồng lên.

      Con ngươi thâm trầm của Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằm đôi môi son sưng đỏ của , tối hôm qua có chút để ý đến ngủ saymà điên cuồng hôn , càng ngày càng khống chế nổi muốn , đợi bác sĩ điềudưỡng thân thể của tốt, về sau nhất định phải đòi hỏi hằng đêm.

      Ánh mắt thâm trầm của làm đôi má của LạcTích Tuyết đỏ lên vì xấu hổ, muốn đứng dậy, lại bị Chiêm Mỗ Tư đè thân thể lại, :

      " cần vội vàng, hôm nay cần đếnbệnh viện điều trị, em có thể ngủ thêm chút."

      " cần điều trị nửa sao?" Lạc Tích Tuyết ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn , kết thúc điều trị sao?

      "Kết quả là gì?" Đột nhiên rất muốn biết tình hình thân thể của mình.

      " có vấn đề gì. Em vẫn khỏe mạnh có thể mang thai, sau đó sinh con của chúng ta, cố gắng thực nguyện vọng này."Chiêm Mỗ Tư ôm vào trong ngực, mỉm cười an ủi .

      Khuôn mặt lạnh lẽo của Lạc Tích Tuyết dán vào lòng ngực cực nóng của , ánh mắt có chút phức tạp, nếu có thể khỏe mạnh mang thai,vậy có phải bọn họ phải ngủ chung phòng rồihay ?

      Từ trong ngực vùng vẫy ra, Lạc Tích Tuyết thản nhiên : "Tôi muốn ra ngoài chút."

      Thời gian sáng sớm rất ấm áp tốt đẹp, muốn lãng phí nghỉ ngơi vào nghỉ ngơi.

      " cùng em

      Trong lòng Chiêm Mỗ Tư có thân thể mềm mại, bỗng nhiên cảm giác thấy chútmất mác, kéo cổ tay .

      " cần, việc của ." Lạc TíchTuyết từ chối, có ở bên người, ngược lại được tự nhiên.

      "Vậy được rồi, nhưng mà được quá xa,tối hôm nay trong nhà có yến tiệc, em phải cùngtheo tham dự."

      Đôi mắt đen thâm thúy của Chiêm Mỗ Tư chămchú nhìn , cuối cùng buông ra, đồng ý cho tự do, cho dù muốn ngày đêm làm bạnbên cạnh , nhưng chỉ có thể tạm thời nhẫnnại .

      "Yến tiệc?" Lạc Tích Tuyết sợ run lên, có chútkháng cự: "Tôi có thể ?"

      " được! Yến tiệc hôm nay là đặc biệt sắp xếp vì em, muốn giới thiệu em với mọingười, em là vợ của Chiêm Mỗ Tư !" Chiêm Mỗ Tư oai phong , làm thân phận của Lạc Tích Tuyết, có thể làm mẹ của im lặng, đây là cách tốt nhất.

      "Được rồi." Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, sau khi ăn mặc gọn gàng liền ra phòng.

      Từ lâu Chiêm Mỗ Tư chuyên ra ngoàibằng xe có rèm che.

      Bóng đêm sâu lắng,trời đêm đầy sao chiếu sáng, lúc này trong tòa biệt thự lại càng có đèn đuốcsáng trưng.

      Tiếng suối phun ngừng thả phối hợpvới tiếng nhạc êm dịu, biệt thự trang trí tỉ mỉ, mỗi chỗ đều treo đèn bảy màu lóe sáng đểtrang trí, làm cho nơi này sáng rực giống như ban ngày.

      Lạc Tích Tuyết mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen,đường cắt may quần áo làm lên đườngcong hoàn mỹ của , làn váy có mấy viên đáquý lóng lánh, ở dưới ánh đèn thủy tinh, có vẻ chói mắt.

      đầu tóc dài đen tuyền, dùng kẹp tóc do Chiêm Mỗ Tư phái người đưa tới xoắn thành búi tóc, bộ lễ phục dạ hội màu đen, chỗ cổ áo lộ ra hình chữ V sâu, bao trùm trước ngực tròn trịa của , giống như lười biếng lại gợi cảm, hơn nữa da thịt lại trắng nõn nổi bậtnhư ngọc thạch, càng trong suốt như bạch ngọc.

      Lúc Lạc Tích Tuyết xinh đẹp mê người đứng ở trước mặt Chiêm Mỗ Tư, đôi mắt thâm thúy của ngoài ra, cuối cùng cũng chứađược những người khác, gắt gao nắm lấy tay của , trong lòng nghĩ có nên đểcô xinh đẹp như vậy mà đưa ra ngoài để chongười khác nhìn thấy hay .

      " ra sao? Yến tiệc sắp bắt đầu?" Lạc Tích Tuyết trừng mắt nhìn, khó hiểu chống lạiđôi mắt của , rút rút bàn tay của mình đangbị cầm chặt, nhưng rút ra được.

      "Để cho tiếp tục nhìn em." Chiêm Mỗ Tư hơi hơi nghiêng thân thể Lạc Tích Tuyết, trong mắt lóe ra sáng bóng rực cháy, dường như muốnxem xuyên linh hồn của .

      Lạc Tích Tuyết quay đầu chỗ khác, như là nhận thấy được ý đồ của Chiêm Mỗ Tư, côđẩy : "Đừng như vậy, chúng ta ra ngoài ."

      Đôi mắt Chiêm Mỗ Tư chớp lóe, thu bàn chuẩnbị cởi áo lại, muốn, muốn ép , giọng mang theo nhành : " theo là được."

      "Ừm." Lạc Tích Tuyết nhíu mi, cúi đầu lên tiếng, tùy ý để Chiêm Mỗ Tư nắm tay mình vào yến tiệc.

      Bốn phía đều là tiếng tiếng cười, nhân viên tạp vụ mặc đồng phục bưng mâm trái cây và rượu nhạt, trong khí bay lượn đủ các loại mùi nước hoa hàng hiệu, thầm mềm mạigiống như tình nhân, làm cho người ta say lòngkhông thôi.

      Lạc Tích Tuyết kéo cánh tay của Chiêm Mỗ Tư, lần đầu tiên công khai lấy tư cách vợ của tham gia trường hợp như vậy, tay trái bưng cao ly sâm banh, theo tới giữa phòngkhách, tiếp nhận bọn họ chúc phúc tân hôn và thảo luận công việc nhàm chán .

      Chiêm Mỗ Tư giống như là quốc vương caongạo, mỗi đường cong người đều lộ ra cao quý cùng tao nhã, ngoại hình tuấn tú, khuôn mặt thâm thúy, tới chỗ nào cũng là tiêuđiểm của mọi người.

      Trong bữa tiệc thỉnh thoảng có vài tới bày tỏ với , hoặc là mang theo ý chúc phúc tân hôn phong phú, Chiêm Mỗ Tư đều lạnh nhạt gật đầu, bên môi mang theo ý cười lười biếng, nhìn ra bất cứ chờ mong gì, cũng có bất cứ ngạc nhiên mừng rỡ gì, chỉ là nhàn nhạt qualoa.

      có người phụ nữ nhất làm vợ, những thứ tầm thường như thế sao có thể vào mắt của , đương nhiên cần để ý tới, chỉ cần mình là được rồi.

      Lúc bữa tiệc cưới vào chính đề, Chiêm Mỗ Tư' nắm tay Lạc Tích Tuyết lên đài, tiếp nhận chúc phúc của mọi người.

      Lạc Tích Tuyết vẫn do đưa theo bên mình,xấu hổ ứng phó toàn bộ, thể khôngthích ứng, chỉ là quan hệ chuyển biến như vậythật có phần nhanh.

      Chiêm Mỗ Tư bị đám khách bao vây lấytham thảo đề tài thương mại, Lạc Tích Tuyết có hứng thú, cho dù Chiêm Mỗ Tư vẫn ôm eo , cho rời khỏi, nhưngđứng lâu eo mỏi lưng đau, rốt cục vẫn tránh né trói buộc của , mình chạy ra.

      ngừng lại trước bàn dài đầy những món điểm tâm ngọt tinh xảo, cong khóe môi cái, nhấm nháp món điểm tâm ngọt mà thích.

      Đột nhiên giọng quen thuộc truyền vàobên tai của : "Lạc tiểu thư, chúc tân hônvui vẻ!"

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu, giơ ly lên cùngchạm vào ly ta, lúc nhìn thấy khuôn mặt củangười này, ngây ngẩn cả người.

      này, lại có sáu bảy phần tương tự , tuy phải hoàn toàn giống nhau, nhưng trực giác cho , ta chính là sát thủ giả thànhbộ dàng giống .

      Tống Khuynh Vũ híp mắt nhìn Lạc Tích Tuyết,trong mắt lên đau thương dễ phát , có thể gả cho Chiêm Mỗ Tư là ước mơ của ta, nhưng mà là thế thân của khác,bây giờ Chiêm Mỗ Tư đạt được ước nguyện cưới Lạc Tích Tuyết, người thế thân liền bị đá cái văng sao?

      ", là?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìnngười trước mặt, gần như là khiếp sợ ra lời.

      Tống Khuynh Vũ cong khóe môi, tiến bên tai Lạc Tích Tuyết: "Tôi là Tống Khuynh Vũ, làm thế thân của ba năm, cũng làm bạn Chiêm Mỗ Tư ba năm, đương nhiên bao gồm—— giường!"

      " cái gì?" Thoáng cái vẻ mặt Lạc TíchTuyết liền trắng bệch. Thế thân? Có ý gì? Sao ta phải làm thế thân của ?

      Tống khuynh Vũ cười có thâm ý khác, lạnh lùngnói: "Nhìn dáng vẻ của có lẽ còn chưa biết, ra Chiêm Mỗ Tư chính là——"

      "sao ở trong này?" Tiếng u lạnh lẽo Chiêm Mỗ Tự đột nhiên chen vào, nhănmày lại, rất vui khi nhìn thấy TốngKhuynh Vũ xuất ở đây.

      Lòng Tống Khuynh Vũ liền kéo căng, có chúthoảng hốt, ta tự tin có thể đối phó với bất cứ ai, trừ bỏ Chiêm Mỗ Tư, là người đàn ông ta , ở trước mặt ta luôn luôn dễ dàng tự loạn trận tuyến.

      ta suy yếu ngẩng đầu, con ngươi lập tức trở nên ảm đạm, miễn cưỡng : "Em tới chúc hai người tân hôn vui vẻ."

      khuôn mặt tuấn tú của Chiêm Mỗ Tư thoáng lạnh băng, ôm sát Lạc Tích Tuyết, với Tống Khuynh Vũ: "Ừm, còn chuyện gì khác, có thể !"

      Vừa nảy tới chậm bước, biết ta gì với Lạc Tích Tuyết, trong lòngChiêm Mỗ Tư khẩn trương lo lắng, dù sao cũngkhông thể để Lạc Tích Tuyết phát cái gì!

      Bất luận như thế nào, tuyệt đối thể để Lạc Tích Tuyết biết quan hệ của bọn họ, sẽkhông để cho người phụ nữ này lại đây lâu, bao lâu nửa tống ta !



      Chương 215: lừa người, chính là Lạc Thiên Uy!
      Edit: Fannie93


      Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư cảnh cáo nhìn Tống Khuynh Vũ cái, nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của Lạc Tích Tuyết, coi ai ra gìngạo nghễ rời .

      Tống Khuynh Vũ bên môi dâng lên tia khổsở, trong lòng đau như bị kim đâm, lúc bóng dáng hai người ôm nhau dần dần xa, côcũng chống đỡ nổi nữa, thân thểnghiêng cái, ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.

      Lạc Tích Tuyết bị Chiêm Mỗ Tư nắm eo, tiếptục cùng khách chuyện, chỉ là trong đầucủa lúc này chính là lời Tống KhuynhVũ với , cảm thấy yên lòng.

      Người phụ nữ kia, là bạn giường quan hệ với chồng ba năm sao? Chẳng biết tại sao, trong lòng được gì, mặc dù ấy ấy là thế thân của , nhưng tronglòng vẫn có cảm giác.

      Còn nghi ngờ, tại sao ta phải làm thế thân của ? Chẳng lẽ Chiêm Mỗ Tư sớm biếtcô sao? đúng, phải là trai của Lạc Thiên Uy sao? Căn bản cùng trước kia chưa từng gặp mặt, làm sao lạicó cả thế thân vậy?

      “Chiêm Mỗ Tư, em muốn trang điểm lại!”.Lạc Tích Tuyết kéo ống tay áo người đàn ôngbên mình, thản nhiên .

      Chiêm Mỗ Tư chần chừ chút, buông lỏng ra: “ ra bên kia cùng bạn bè chào hỏi, tí nữa tìm em!”

      “Ừ”. Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, hướngcăn phòng lầu tới.

      Chính mình mệt mỏi trở về phòng, ngồi trướcbàn trang điểm, Lạc Tích Tuyết thở ra hơi, thay bộ váy đen, tùy ý tìm bộ váy màu hồng nhạt mặc vào.

      Lúc đối diện vào gương, hơi thở quen thuộctừ phía sau truyền tới, Lạc Tích Tuyết giật mình, chậm rãi xoay người, khóe miệng nụ cười ngọt ngào lập tức đọng lại ở môi ánh đào trơn bóng.

      ta, Mặc Cảnh?!

      Bọn họ ba năm thấy mặt rồi, cơ hồmuốn quên lãng người này trong đời, khôngngờ ở tiệc cưới của cùng Chiêm Mỗ Tư, ta lại xuát ! !

      rất muốn nở nụ cười tươi tắn với ta, nhưng vẻ mặt lại có vẻ miễn cưỡng, nhìn thấyanh ta, cũng nhớ tới Lạc Thiên Uy, vậy màhôm nay lại gả cho trai của .

      “Tích Tuyết, hôm nay đẹp”. Mặc Cảnh si mê nhìn , tự đáy lòng khen.

      Ba năm trước đây, biết xinh đẹp, chỉ là khi đó còn là tiểu nương trong sáng,hôm nay biết thành đại mỹ nhân rồi.

      “Cám ơn! Mặc Cảnh, lâu gặp, ngờ hôm nay đến!”. Lạc TíchTuyết vặn ngón tay của mình, có chút băn khoăn lo lắng .

      “Hôm nay là ngày cử hành tiệc cưới của côcùng Lạc Thiên Uy, tôi đương nhiên muốn tới!”.

      Mặc Cảnh chậm rãi khom người xuống,nhích tới gần thân thể của Lạc Tích Tuyết, mặt tuấn tú vô cùng, lộ ra nụ cười dịu dàng khi lúc đối mặt , lời lại câu hai nghĩa!

      “Lạc Thiên Uy? Mặc Cảnh, ở đây cáigì vậy?” Lạc Tích Tuyết hơi ngẩn ra, thân thểkhông tự chủ được trốn ra sau, lẩm bẩm hỏi.

      Mặc Cảnh đột nhiên thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên vắng lặng, mặt bí bỗng nhiên thành tối tăm khó hiểu: “Chẳng lẽ khôngbiết, người đàn ông cưới chính là Lạc Thiên Uy sao?”

      “Cái gì? cái gì?”. Lạc Tích Tuyết chợt cảm thấy sấm sét giữa trời quang, cơ hồ khó tin cứng tại chỗ.

      Mặc Cảnh đột nhiên thanh kéo dài, giọngnói cũng biến thành quỷ dị: “Nếu như tôi nóicho biết Lạc Thiên Uy năm đó căn bảnkhông có chết, ta mất trí nhớ là giả bộ,hoặc là , ta có lẽ từng mất trí nhớ, nhưng, tại ta sớm nhớ lại tất cả, nhưng lại cho biết, còn phảitrước mặt giả vờ là trai sinh đôi Chiêm Mỗ Tư, lấy thân phận khác lừagạt cùng ta kết hôn, tin ?”

      Lạc Tích Tuyết giật mình nhìn ta, tronglòng kịch liệt phập phòng, thiếu chútnữa nhảy ra cổ họng.

      Lạc Thiên Uy có chết? Chiêm Mỗ Tư chính là Lạc Thiên Uy sao?”. Phản ứng hồi lâu, Lạc Tích Tuyết mới làmtheo suy nghĩ, khiếp sợ nghi vấn.

      Mặc Cảnh điểm đầu, con mắt sắc xa xa: “Đúng, năm đó tai nạn xe cộ kia, Lạc ThiênUy chỉ là người bị thương nặng, là Phong Dạ cứu ta, người chết là Phong Dạ, Lạc Thiên Uy chỉ bị rơi vách núi, đầu bị thươngnặng, tứ chi cũng biến thành tàn tật”.

      “Nếu như Thiên Uy có chết , tạisao ấy tìm tôi, tại sao lại muốndùng thân phận của Chiêm Mỗ Tư gặp mặt với tôi?”. Lạc Tích Tuyết nửa tin nửa ngờ, trong đầu có nhiều nghi vấn.

      “Bởi vì quả ta là Chiêm Mỗ Tư ròngrã ba năm”. Ánh mắt Mặc Cảnh sắc bén, ánh mắt lập lòe bất định: “Năm đó Lạc Thiên Uy gặp chuyện may, là mẹ ruột của ta Thẩm Tâm Lam cứu, Thẩm Tâm lam đưa ấy về nước Pháp chữa trị, cho ấy có thânphận mới là Chiêm Mỗ Tư. ra ChiêmMỗ Tư có tồn tại, ta thực trai sinh đôi của Lạc Thiên Uy, chỉ là ngoài ý muốn, Chiêm Mỗ Tư mấy năm trước qua đời, Thẩm Tâm Lam vì muốn ổn định tập đoàn Kỳ Hạ của Chiêm Mỗ Tư, cũng khôngcó đưa tin tức Chiêm Mỗ Tư qua đời ra ngoài, mà là tìm đến Lạc Thiên Uy, để choanh ấy thay thế Chiêm Mỗ Tư”.

      , sao lại có thể như thế? Nếu nhưChiêm Mỗ Tư chính là Lạc Thiên Uy, vậy tạisao ấy lúc đầu cho tôi biết, còn phải giấu diếm tôi đến tận bây giờ, tại sao?”. Lạc Thiên Uy hiểu lắc đầu, khôngmuốn tin đây là .

      “Tích Tuyết, quá đơn thuần, mánh khóe Lạc Thiên Uy thâm độc thế nào, chẳng lẽ quên ấy trước kia đối với thế nào rồi sao? suy nghĩ chút , lúc ấy chỉvì muốn có , chừa thủ đoạn nào hả? Mặc dù tôi biết tại sao ấy cho ấy chính là Lạc Thiên Uy,nhưng đoán cũng biết ấy nhất định có bí mật muốn cho ai biết, ta mất trí nhớ mấy ngày đó xảy ra cái gì, hiểu ? Ba năm trước đây ta cũng khôngphải trẻ con gì nữa, ba nắm sau ta càngthêm nham hiểm, ngày ngày ở bên cạnhanh ta, có chắc chắc là nhìn thấu ta sao?”
      Mặc Cảnh kích động giữ chặt hai vai LạcTích Tuyết, khẩn trương lo lắng nhắc nhở . từng ở bên cạnh làm phụ tá LạcThiên Uy lâu như vậy, Lạc Thiên Uy là ngườinhư thế nào, ràng nhất, sựkhông muốn Lạc Tích Tuyết lần lượt bị ta lừa gạt, tốt, Lạc Thiên Uykhông xứng với ! !

      Lạc Tích Tuyết lạnh sống lưng, vẻ mặt rốirắm đẩy ra, nhắm mắt : “Mặc Cảnh,tôi với ba năm gặp, biến thành hình dáng gì tại tôi biết, đột nhiên chạy tới cho tôi biết chuyên kinh thiên động địa như thế, tôi cũng cần thời gian hiểu ”.

      Mặc Cảnh gì , cảm giác vô hình mất mác tựnhiên sinh ra, gương mặt tuấn tú khỏi gượng cười, giọng mở miệng: “Tích Tuyết, ngờ chịu tin tưởng tôi,nhưng, Chiêm Mỗ Tư chính xác là Lạc Thiên Uy, tôi lừa , thậm chí tôi có thể thề với trời ---- người lừa gạt ta!”.

      Lạc Tích Tuyết chấn động, trong mắt ravẻ khổ sở, vẻ mặt phức tạp há miệng, câu .

      , tại thân phận của là vợ của Chiêm Mỗ Tư, chẳng lẽ nên tin người đàn ông khác, tin chồng của mình sao?

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư chính là Lạc Thiên Uy, mình Mặc Cảnh ngừng nhắc nhởcô như vậy, chính cũng mơ hồ cảm thấy, bọn họ ra là người.

      Nếu như tất cả đều là , tại sao Thiên Uylại muốn lừa gạt ? Tại sao ràng biếtlà , lại chịu quen biết với , còn phải dùng thân phận mới, cùng kếthôn chứ?

      Lúc bữa tiệc kết thúc, gần tới đêm khuya, Chiêm Mỗ Tư là người chủ tới tạm biệtvới khách, mà Lạc Tích Tuyết sớm trở lạitrong phòng, ngồi ở bệ cửa sổ, vẻ mặt hờ hững nhìn phương xa.

      Mới vừa xã giao sớm khiến mệt mỏi chịu nổi, nhưng chỉ là ngủ được. càng ngừng nghĩ tới việc Mặc Cảnh với , trong lòng cũng bắt đầu từ từu cảm thấy thấp thỏm yên.

      Gió đêm thổi qua thân thể , có chút hơi lạnh, nhưng lạnh hơn chính là trong lòng…..

      Lạc Thiên Uy lừa gạt mình sao? Trong lòngcô hoàn toàn chắc chắn, thở dài tiếng, tới giường lớn nằm, trong đầuóc kiềm chế được tưởng tượng lungtung.

      Bóng dáng cao lớn của Chiêm Mỗ Tư chậmrãi đến gần, tối nay, vô cùng thỏa mãn, cùng lấy thân phận vợ chồng đứngchung chỗ, nghênh đón mỗi vị khách chúc mừng bọn họ, đây là ước mơ tha thiếtcủa .

      Rượu ắt là thể thiếu, tối nay uốngkhông ít, mấy vòng cũng có chút men say mông lung rồi.

      Rốt cuộc mò tới mép giường, thân thể nghiêng cái, trọng lực cũng đè lên thân thể của Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết khẽ gọi tiếng, muốn tránh ra, lại Chiêm Mỗ Tư từ phía sau ôm phía sau eo , tỉ mỉ hôn lên vành tai của .

      Hơi nóng xen lẫn mùi rượu, đánh úp tớigương mặt của , theo bản năng đẩy ra, lại bị ôm càng chặt.

      Chiêm Mỗ Tư bắt được hai tay của cố địnhlên đỉnh đầu, cặp môi đói khát rất nhanh khóa lại môi , dũng mãnh mà lực mạnh bú liếm, đầu lưỡi càng thêm bá đạo tiến quân thần tốc, hoàn toàn lắp đầy trong miệng của , buông tha từng chút nào.

      “Chiêm Mỗ Tư, Chiêm Mỗ Tư cần, đừng như vậy!”. gò má Lạc Tích Tuyết đỏ lên,ra sức né tránh đụng vào, trong miệng nỉ non mơ hồ lời cự tuyệt.

      “Hả?”. Chiêm Mỗ Tư căn bản dừng lại được, ngay từ lúc bữa tiệc bắt đầu, rấtmuốn , chỉ là hết sức kiềm chế, lúc này nơi nào còn khống chế được, chỉ muốnôm thân thể mềm mại trong ngực này thân mật phen.

      cần, buông em ra, em có việc muốn hỏi ”. Lạc Tích Tuyết nhàng run rẩy, vẻ mặt lúng túng lại co quắp.

      “Muốn hỏi cái gì? Lúc này em còn có thểnghĩ khác --- phải , dùng phươngthức này quá dịu dàng với em, em chán ghét sao?”. Cảm giác lòng của ở đây, sắc mặt Chiêm Mỗ Tư thâm trầm xuống.

      phải -----“. Lạc Tích Tuyết cắn môi lắc đầu, khước từ sức lực dưới tay .

      Chiêm Mỗ Tư thấy phản ứng của , rốt cuộcgầm tiếng, buồn buồn từ người xuống, tùy ý lôi kéo cà vạt xuống, rốt cuộc động tác chậm rãi đốt điếu thuốc, ánhmắt rời khỏi, ngó ra ngoài cửa sổ, hồi lâukhông gì.

      “Rốt cuộc có chuyện gì?”. thanh khàn khàn, lộ ra cảm xúc nồng đậm, hai mắtđỏ, ra khát vọng thắm thiết.

      quá lâu đụng đến , khát vọngkhiến toàn thân căng đau, khó chịukhông thôi, nhưng toàn tìm các loại lý do để cho đụng.

      Chiêm Mỗ Tư đưa lưng về phía , sợ thấyhình dáng mê người của Lạc Tích Tuyết, chịu đưng nổi.

      Lạc Tích Tuyết thấy thái độ củaanh, trầm ngầm hồi lâu, hít sâu hơi,lấy hết dũng khí hỏi.

      có phải là Lạc Thiên Uy hay ?”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 216: Hiếm khi cùng giường cả đêm.
      edit: Fannie93


      có phải là Lạc Thiên Uy hay ?”

      Nghe xong những lời này, tay cầm thuốc lácủa Chiêm Mỗ Tư run lên, tro thuốc lá nóng bỏng rơi vào bên trong áo màu xám tro, lậptức xuất lỗ hình tròn.

      Ánh mắt của nhìn kỹ quay đầu trở lạinhìn Lạc Tính Tuyết: “Là có người với em những gì hay ?”

      nhớ ở trong bữa tiệc, Tống Khuynh Vũ cùng Lạc Tích Tuyết gặp qua lần, chẳnglẽ ta với cái gì sao?

      phải, em chỉ bằng trực giác, anhchính là Thiên Uy, phải ?”. Lạc TíchTuyết lắc đầu, vội vàng văn bờ vai của nhìn về .

      phải!”. Chiêm Mỗ Tư khẳngđịnh trả lời , trong thanh còn kèm theotức giận.

      Lạc Tích Tuyết trong lòng chợt lạnh, cánh tay từ từ người buông xuống, ngơ ngắc nhìn , thể tin: “ sựkhông phải sao?”

      “Tích Tuyết, rốt cuộc có ai với em cái gìhả?”. mặt Chiêm Mỗ Tư thâm trầm, trongánh mắt bình thường có ít oán giận.

      Lạc Tích Tuyết trừng mắt nhìn , mặt thấtvọng: “Chẳng lẽ chính là traisinh đôi của Lạc Thiên Uy?”

      “Em cái gì?”. Chiêm Mỗ Tư càng thêm kinh ngạc, trong lòng run lên ba phần.

      “Nếu như phải là Lạc Thiên Uy, vậy là chính là trai sinh đôi Chiêm Mỗ Tư hả? Đây là mẹ Thẩm Tâm Lam cho em biết”. Lạc Tích Tuyết hề kiêng dè nữa mà .

      Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư cứng ngắc, đột nhiên bắt được cánh tay Lạc Tích Tuyết, mặthiện ra vẻ lãnh khốc cùng ác độc, tràn đầytàn ác: “Nghe đây, phải Lạc Thiên Uy, cùng với ta có chút quan hệnào, cũng phải trai sinh đôi gì, với ta hoàn toàn hai người độc lập, emkhông cần suy nghĩ lung tung nữa, có hiểu ?”

      mặt có nét kinh người, hù sợ ,Lạc Tích Tuyết thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, may là Chiêm Mỗ Tư kịp thời phảnxạ, vịn lấy .

      ra ấy chết rồi!”. Lạc TíchTuyết khổ sở nhắm hai mắt lại, nước mắt tiếng động chảy xuống, thanhxuống thấp.

      Chiêm Mỗ Tư trong mắt nhanh chóng xẹtqua tia kinh dị, nhưng chỉ mấy giây mà thôi.

      tay của khơi lên cằm của , bức bách nhìn thẳng vào con ngươi thâm thúycủa , than , như thầm: “ phải ở bên cạnh em sao? cần suynghĩ tiếp những thứ kia có quan hệ, em chỉ cần nhớ là chồng của em, chỉ cầnnghĩ tới là được rồi”.

      Lạc Tích Tuyết lẳng lặng nhìn , nước mắtkhông ngừng chảy xuống, còn thất vọng.

      “Tích Tuyết, gần tháng cóchạm vào em!”. Chiêm Mỗ Tư hôn vào nướcmắt của , bàn tay dò vào trong áo ngủ củacô, nhàng phác họa đường công nổi bật của .

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, chỉ có cảm giác toàn thân mình và tóc gáy đều bị dựng lên, sắc mặt hồng phác, cứng đờ tại cực điểm, phải biết trong lòng suy nghĩ cái gì, chỉ là bản năng bài xích, muốn đáp ứng .

      Bàn tay ấm áp của Chiêm Mỗ Tư như có như chạm vào da thịt của , ghê tởm hơn chính là, cư nhiên đem hai chân của côra, lao lao ép hai chân Lạc Tích Tuyết, khôngđể cho thân thể động đậy, chỉ có thể ở trong ngực .

      Khoảng cách giữa hai người thân mật như thế, phương thức mập mờ, khiến Lạc Tích Tuyết thế nào cũng tránh khỏi ánh mắtnóng bỏng của , còn có cái cứng rắn thẳng đứng nóng chống đỡ ở thân thể của .

      Chiêm Mỗ Tư gần với khuôn mặt của Lạc Tích Tuyết, hơi thở nhàn nhạt chạm vào sợitóc bên tai , thanh trầm mà tràn đầy đầu độc: “Tích Tuyết, em nên biết, ở phương diện này, luôn luôn rất mạnh,tuynhiên nó chỉ vì em mà kiềm chế gần tháng, em có phải nên báo đáp lại cho ?”

      “A em”. Lạc Tích Tuyết cắn môi, tránh né, càng đụng vào , trong đầu có chút hỗnloạn, nhưng khẩn trương hơn nữa.

      Chiêm Mỗ Tư cúi người, đôi mắt sắc bén nhìn vào , tròng mắt đen nhất thời u ám vài phần: “ sao, em đồng ý sao? Chẳnglẽ em biết chúng ta kết hôn rồi sao? Giữa vợ chồng làm chuyện như vậy, là bìnhthường mà, em có phải nên thực nghĩa vụ làm vợ hay ?”

      “Nghĩa vụ?”. Lòng Lạc Tích Tuyết trầm xuống, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , hơi co quắp: “ có, em chỉ có chút mệt mỏi!”

      Nhìn bộ dạng khẩn trương, Chiêm Mỗ Tư thở dài, giọng cực kỳ trầm , hơi thở ấm áp thổi lất phất sợi tóc của , kiềudiễm mà cuồng điên.

      “Yên tâm , để cho em quá cựckhổ, dịu dàng!”

      Hai cánh tay của khóa lại Lạc TíchTuyết, bàn tay nắm lỏng eo của , còn chưa kịp phản ưng lời của , giây kế tiếp, hơi thở nóng bỏng của đè lại, che lại môi của , sử dụng hơi thở nam tínhvây quanh .

      Lạc Tích Tuyết nhất thời luống cuống, muốn đẩy ra, lực cũng đủ, chỉ có khôngnhúc nhích ngẩn người lại đó, mặc cho đòi lấy.

      Chiêm Mỗ Tư trong lòng mừng rỡ như điên, liên tục tháng có hôn , trong nháy mắt hôn tiêu hao hết nỗi nhớ nhung cùng tình cảm của , lưỡi của dò vàotrong miệng , dụ hoặc lấy cái lưỡi thơm củacô cùng mình nhàng tung bay.

      Dần dần, nụ hôn dịu dàng biên thành đòi hỏi nóng bỏng, bước chuyển hóa thành hoàn toàn chiếm đoạt, bàn tay lửa nóng của , cũng bắt đầu dò vào nội y bên trong của ,miêu tả đường cong thân thể của .

      thể!”. Lạc Tích Tuyết bỗng tỉnh táo,tay thon đè lại bàn tay bao trùm ở trước ngực .

      Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư thâm trầm xuống, hai mắt thiêu đốt rừng rực chống lại cố, bá đạo lại cuồng tứ : “Em là vợ của Chiêm Mỗ Tư đây, có gì là thể” .

      xong, đem thân thể Lạc Tích Tuyếtnằm ngang ở giường, thân thể cao ngạoto lớn đè lên.

      Trong phút chốc, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy xấu hổ áp đảo tới , ép cách nào hít thở.

      thích bộ dạng này, ưa thíchbị ép buộc, mặc dù biết thân phận của mình bây giờ, là vợ của rồi, nhưngmuốn thuận theo cầu xin vẫn được.

      bị bức còn đường lui, chỉ có thể đưa ra đôi tay ngăn cản, muốn làmcho thân thể hai người nóng lên, dán quá gấp, sợ mình cách nào ngăn cản đượcnhịp tim cuồng liệt của , hô hấp nặng nề.

      cho cơ hội né tránh, môi mỏng nóng bỏng cua Chiêm Mỗ Tư hôn lên cổ củacô, bá đạo lưu lại ấn ký thuộc về .

      cần”. Lạc Tích Tuyết lần nữa bắt lại bả vai của , giọng khẩn cầu.

      Chẳng biết tại sao, Chiêm Mỗ Tư lần này nghe được tiếng kêu của , tiếp tục chạm vào , mà là ngưng động tác, hai tay chống hai bên đầu của , híp mắt quan sátcô.

      “Em rất mệt mỏi”. Lạc Tích Tuyết bị nhìn chăm chú như vậy có chút run sợ, thể làm gì khác hơn là tùy ý tìm những lý do khác.

      Con mắt sắc của Chiêm Mỗ Tư thâm trầm, chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt khẩn trương lại lo lắng của Lạc Tích Tuyết,quamột hồi lâu, mới ở bên cạnh nằmxuống, bàn tay như cũ dừng lại thân thể mềm mại của , chỉ là tròng mắt đen khép hờ, hình như có bước kế tiếp xâmphạm theo tính toán của .

      ”. Lạc Tích Tuyết nhíu lại lông mày, trong mắt lại tia nhàn nhạt nghi ngờ,anht hế dùng sức mạnh với , ngược lại chút khó thích ứng.

      “Em phải là mệt mỏi sao? Ngủ ”.Chiêm Mỗ Tư đem thân thể của gần mình hơn, lại kéo chăn đắp lên hai người, cằm chống đỡ phía mềm mại của .

      Lạc Tích Tuyết có chút chần chừ, run run nhắm hai mắt, có phát ra bất kỳ thanh gì, nhưng khóe mắt lại liếc về phía bàn tay eo .

      có ý định muốn sao? Bọnhọ tháng làm chuyện đó, tối nay khó được cùng giường lần, lại vì cự tuyệt, cũng chưa có làm thế, việc giống tác phong của trước kia a.

      khỏi suy nghĩ, người đàn ôngcó thể khống chế dục vọng cần phụ nữ, hoặc là chính giải quyết xongvấn đề sinh lý, chạm qua người phụ nữ khác?Hoặc là , cho nên hiểu vàtôn trọng , chẳng lẽ là người sau? Còn là người trước đây?

      Nhớ tới lời người phụ nữ có dáng dấp giống , ta ta là thế thân của , bao gồm cùng lên giường với chồng .

      Nghĩ tới đây, Lòng Lạc Tích Tuyết lập tứchốt hoảng, để cho đụng, nhưng cũng hi vọng chạm vào người phụ nữ à? !

      Mặc dù biết đây là tâm trạng mâu thuẫn,lòng người luôn có tham muốn giữ lấy, Chiêm Mỗ Tư dù sao cũng là người kết hôn với , bất kể thế nào cũng thuyết phục được mình, thản nhiên tiếp nhận cùng những người phụ nữ khác quan hệ.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết vặn vẹo uốn éo ở trong ngực Chiêm Mỗ Tư, đầu nỗ lực nânglên, muốn từ trong mắt tìm ra tia tâm tình, tuy nhiên cũng thấy.

      “Đừng nhìn như vậy”. Chiêm Mỗ Tư tuấn tú tràn lên ba phần tà khí, đem thân thể Lạc Tích Tuyết càng dán chặt vào thân thể mình, thanh khàn khàn có chút lườibiếng.

      “Ách?”. Lạc Tích Tuyết sửng sốt chút, hai mắt chớp chợp mê man, để ý đến ý tứ chuyện của Chiêm Mỗ Tư.

      ra chỉ muốn tìm thấy, thái độ của anhvới có thay đổi gì hay ? Dù sao dạngngười với thân phận địa vị như , bên cạnhsẽ thiếu phụ nữ.

      “Tuyết Nhi, em đừng nhìn như vậy nữa… khống chế được muốn em”. Chiêm Mỗ Tư môi mỏng nâng lên đường cong đùa giỡn, đưa tay cơi ra nút cài áo ngực của Lạc Tích Tuyết, đầu tựa vào trước ngực ,thâm lam ngửi người hương thơmnhàn nhạt.

      Lạc Tích Tuyết vội hắng giọng cái, lậtngười đưa lưng về phía : “Em mệt rồi, ngủ trước đây”.

      Động tác phía dưới của Chiêm Mỗ Tư khôngthể đột nhiên ngừng lại, cánh tay hơi gấp, thay điều chỉnh tư thế thoải mái, cầm chăn đắp kín cho , con ngươi tĩnh mịch khong che giấu được tia nhu tình thoáng qua.

      “Ngủ ”. vỗ phía sau lưng của , giọng dịu dàng mà mềm mại, tròng mắtvẫn ngắm nhìn sau lưng của Lạc Tích Tuyết, lâu có lấy ra tầm mắt.

      biết qua bao lâu, Lạc Tích Tuyết rốtcuộc ngủ mơ màng, Chiêm Mỗ Tư tới bên cửa sổ, đốt điếu thuốc, lặng yên khôngtiếng động hít hơi.

      Còn như vậy kìm nén xuống, biếtnổi có gây bệnh hay , ràng có vợ trong ngực, nhưng cách nào hoàn toàn có .

      Lúc này, tiếng điện thoại thanh thúy vang lên, Chiêm Mỗ Tư cầm điện thoại di động lên nhìn, là Tống Khuynh Vũ gọi tới.

      trễ thế này, ta tìm mình có chuyện gì? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

      Chương 217: Phản bội , hẹn hòvới người phụ nữ khác

      Editor: Tịnh Yên



      Chiêm Mỗ Tư nheo mắt, thẳng tới ngoài cửa,nhận điện thoại.

      "Chuyện gì?" Giọng lạnh lẽo vang lên.

      Ở đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi truyền đến Tống Khuynh Vũhạ thấp thanh báo qua tình hình.

      Nghe xong nội dung sơ bộ, sắc mặt của ChiêmMỗ Tư lập tức trầm, đứng lên: " như tôi thất thủ sao. ở đâu, tôi muốn gặpcô ngay lập tức! hai mươi phút nữa, gặp nhau ở chỗ cũ!"

      Tắt điện thoại, Chiêm Mỗ Tư yên lòngquay đầu lại tìm hiểu xem Lạc Tích Tuyết cònngủ hay , suy tư mấy giây, cầm lên áo khoác, bước nhanh ra ngoài

      Nhìn bóng lưng cao lớn vội vã biến mất trước mặt mình, Lạc Tích Tuyết có chút bận tâm, lại có chút nghi ngờ. trễ thế này, gọi điện cho ai? Tại sao trễ như thế mà vẫn ra ngoài? tìm ai?

      Lạc Tích Tuyết sớm tỉnh lại, cũng ngủ lại được, lăn qua lộn trong đầu đều xuất cùng vấn đề.

      Thân thể tự chủ, khoác vội chiếc áo khoác, tại cổng biệt thự gọi chiếc taxi, lặng lẽ theo phía sau xe của Chiêm Mỗ Tư.

      Dọc theo đường , vừa thấp thỏm, vừa khẩn trương, biết làm như thế này là đúnghay sai, nhưng lòng hiếu kỳ bị đánh thức, để chocô khống chế được mình, xe chạy nhanh như tia chớp, chỉ sợ theo kịp, càng ngừng thúc giục tài xế:

      "Nhanh lên chút, chạy nhanh lên chútđi"

      Tài xế nhịn được lườm cái, bất mãn :

      "Tiểu thư à, làm ơn, tôi rất nhanh rồi, cảnh sát tịch thu giấy phép tôi mất, sao gấp vậy, chẳng lẽ muốn theo dõi chồng hẹn hò với ai hả?"

      Lạc Tích Tuyết đột nhiên giật thót mình, đúng,nếu quả bị người tài xế này trúng, như vậy, làm sao chịu nổi?

      Mặc dù cùng Chiêm Mỗ Tư kết hôn cũng phải là tình nguyện, nhưng đối với , phải là hoàn toàn có cảm giác. Nếu như dối , có tình nhân bên ngoài, côsẽ phải làm như thế nào?

      Bên ngoài miệng vẫn cứ , mới dùng mọi cách để có được , thế nhưng bây giờ lạimuốn phản bội sao?

      Đứng xa xa nhìn xe Chiêm Mỗ Tư dừng lại trước cửa tòa biệt thự, lạnh lùng ném cho người tài xế ít tiền, trầm mặc quayngười rời .

      " vô dụng!"

      Trong biệt thự, mặt Chiêm Mỗ Tư lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tống Khuynh Vũ, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ đầy bất mãn.

      Tống Khuynh Vũ nhìn thái độ của trái tim đau nhói như bị ai đó chặt đứt, biết cho đếnbây giờ mình đối với chỉ là công cụ thu lợi mà thôi. Nhưng khi thấy như thế khỏi đau lòng.

      "…. Ukm … xin lỗi!" áy náy cúi đầu.

      "Bây giờ những thứ này, có tác dụng gì? Thôi, tôi tính toán kế hoạch khác, vì kế hoạch hôm nay, có thể trông cậy cũng chỉ thế thôi!" Chiêm Mỗ Tư trầm, chút nào thương tiếc đẩy bàn tay thon dài của ra

      Tống Khuynh Vũ sửng sốt chút, ngẫu nhiêngượng cười, chán ghét như vậy sao? Lâunhư vậy gặp, chỉ muốn ôm cái mà thôi, thế mà cũng chấp nhận?

      "Chuyện kết hôn của viên mãn chứ?" đột nhiên khổ sở hỏi, cũng mơ ước được trởthành Lạc Tịch Tuyệt, được ở bên .

      "Đây phải là vấn đề nên hỏi!" Chiêm Mỗ Tư vô tình cắt đứt vấn đề của , đưa taycợt nhã gợi lên cằm của , chút để ý hỏi "nhưng mà, ngược lại tôi thấy rất kỳ quái nhé, kế hoạch của bị bại lộ, nếu Tiếu Vũ Trạch đãkhám phá ra thân phận của , tại sao ta lạichịu bỏ qua cho , đem giao nộp cho cảnh sát, cùng xảy ra chuyện gì?"

      "Chuyện cho tới bây giờ, còn để ý đến em sao? Em đối với chẳng còn giá trị gì nữa rồi!" Tống Khuynh Vũ chịu nổi, xoay mặtđi nơi khác, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt, cố nén để nước mắt chảy rangoài, lòng của bị làm cho tổn thương.

      " lên giường với ta?" ánh mắt Chiêm MỗTư sắc bén chất vấn.

      Tống Khuynh Vũ cười lạnh: "Đây phải là điều vẫn hy vọng sao?" lên giường với Tiếu Vũ Trạch, để cho quyến rũ Tiếu Vũ Trạch, như vậy có thể mang theo Lạc TíchTuyết cao bay xa chạy rồi.

      "Mà tôi cho phép ta!" Chiêm Mỗ Tư nén lửa giận, nhéo cằm Tống Khuynh Vũ, cảnh cáo .

      "Lạc Thiên Uy, đừng quá ích kỷ như thế, làanh buộc tôi bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy được thứ muốn, tại tôi làm được,mặc dù tôi chưa thành công trong việc quyến rũTiếu Vũ Trạch, nhưng tôi nghĩ thông suốt mọichuyện. Mặc kệ thành công hay thất bại, ra kết quả cuối cùng đều là giống nhau. Sớm muộnanh cũng vứt bỏ tôi mà thôi!"

      Tống Khuynh Vũ bị tức giận nên liền đem tất cảđau khổ trong lòng phun ra ngoài, ,nhưng lại xem như vật phẩm, chưa bao giờ coi như người của , chớ chi đến chuyện , làm thế nào lại đau lòng đây.

      "Cho nên cố ý khiến Tiếu Vũ Trạch phát có đúng hay ? Từ đầu tới đuôi cũng có tính toán quyến rũ ta, phải hay ?"

      Ngón tay thon dài và trắng noãn của Chiêm MỗTư nhịn được gia tăng sức lực, gò má củaTống Khuynh Vũ đau nên bắt đầu vặn vẹo, đôi mắt đẹp nhíu chặt lại

      "Tại sao phải bắt em quyến rũ Tiếu Vũ Trạch? cũng biết em , em ngại chiasẻ với Lạc Tích Tuyết, coi như chỉ xem em là người tình, em cũng vậy quan tâm!" Tống Khuynh Vũ gào lên đau đớn, trong mắt chứa đầy nước mắt.

      "Rốt cuộc muốn cái gì?" Con mắt hung dữ của Chiêm Mỗ Tư bắt thẳng vào , trongmắt lóe lên tia nguy hiểm.

      "Trừ phi đáp ứng với em, nếu em lên giườngvới Tiếu Vũ Trạch, vứt bỏ em, nếukhông em giúp đối phó với ta!" Tống Khuynh Vũ tiếp cận thân thể ,chặt ôm Lạc Thiên Uy.

      Chiêm Mỗ Tư cắn răng, dùng sức giữ chặt cằmcủa : " dám ra điều kiện với tôi? Đừngquên, em của cũng ở Mỹ, mạng của tay cũng tay tôi!"

      ", , đừng, em cố ý thất bại, lúc em chạy trốn, đâm Tiếu Vũ Trạch bị thương rồi, về sau tôi ngoan ngoãn trở về bên cạnh ta!"

      Tống Khuynh Vũ kinh hãi kêu lên, em củacô chết, thuở hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, muốn làmem mình bị liên lụy.

      Mặc dù sớm biết, Chiêm Mỗ Tư đối với mìnhlà lợi dụng, nhưng vẫn cắm đầu cắm cổ , chờ đợi phần tình căn bản có kết quả, nếu , tại như thế nào lạirơi vào kết quả như vậy?

      Mặt mày Tống Khuynh Vũ trắng bệch, sợ hãigiải thích, chỉ sợ Lạc Thiên Uy giết chết emgái .

      Chiêm Mỗ Tư nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằmvào lúc lâu mới từ từ buông ra, TốngKhuynh Vũ mệt lả tựa vào bên tường, thở ra hơi dài.

      "Vũ Trạch, ấy chưa chết?" Đột nhiên, phía sau lưng truyền đến giọng vừa tức giận vừa đau thương.

      Nghe được giọng cực kỳ quen thuộc kia, cả người Chiêm Mỗ Tư toát đầy mồ hôi lạnh, máy móc xoay người lại, phát Lạc Tích Tuyết mang bộ mặt bi thương đứng trước mặt .

      Giờ phút này Lạc Tích Tuyết chỉ khoác cái áo khoác màu vàng nhạt, bị gió lạnh thổi quakhiến tóc dài tung bay, xốc xếch xõa xuống bờvai, mang vẻ mặt khổ sở, hồn bay pháchlạc, Chiêm Mỗ Tư tự chủ tới, có chútbối rối cầm bàn tay lạnh buốt của , mất tự nhiên :

      "Thời tiết lạnh như thế, làm sao em mặc ít áo như thế?"

      Lạc Tích Tuyết tránh ra tay của , cặp mắt lạnh lẽo nhìn như nhìn người xa lạ, trong lòng bi ai dứt.

      Rốt cuộc người đàn ông như thế nào?Luôn miệng , sau khi bọn họ kết hônkhông bao lâu, lại hẹn hò với người khác,loại chuyển biến này chẳng phải rất buồn cười sao? Nhưng mà nghĩ nhất định thuậnbuồm xuôi gió, hấp dẫn này, từ trước đến giờ đều bá đạo!

      Nhớ ngày đó có Lisa, cũng bức bách trở thành người tình của ? tại chẳng qua là có thay đổi chút thôi.

      Chỉ là, thể chịu nổi, giờ phút này, ở trước mặt người tình của , lại giả mùsa mưa làm bộ quan tâm đến , đột nhiên trongcổ họng xông lên cảm giác buồn nôn, tận mắtthấy những hành động xấu xa của , làm cho muốn ói!

      Người đàn ông này, có thể như vậy thành thạo hoán đổi ngôi vị vợ và người tình, biết tròchơi vụng trộm rất mệt mỏi; đem ra làm tròtiêu khiển.

      Bi thương đến chết tâm, mặt Lạc Tích Tuyếtkhông lộ ra vẻ gì nhìn , mặt lộ ra nụcười châm chọc.

      liếc nhìn Tống Khuynh Vũ được tựnhiên đứng bên cạnh , lại nhìn chút vẻmặt nóng lòng giải thích của ta, và sắc mặttrắng bệch của Chiêm Mỗ Tư, sâu kín :

      " ấy chính là người khiến phải ra ngoài giữa đêm khuya sao?"

      "Tích Tuyết, chuyện phải như em nghĩ,ngàn vạn lần mong em đừng hiểu lầm!"

      Chiêm Mỗ Tư vội vàng giải thích, vô luận nhưthế nào, đều thể mất Tích Tuyết,nhưng tại nhìn ánh mắt lạnh lùng khi nhìn , càng sợ hãi khi ý thức được côcàng lúc càng muốn xa .

      Lạc Tích Tuyết lạnh lùng cười, cho tới bây giờ vẫn muốn gạt sao? Bởi vì chưa thỏa mãn , kết hôn tháng cũng để cho đụng vào, cho nên tìm khác?

      đợi được rồi sao? Đói khát thế này? Ngay cả chút kiên nhẫn cũng khôngcó, làm sao đây?

      Phải biết, giết Hàn Diệp Thần, lại đem từ hôn lễ trói về đây, tất cả chuyển biến khiến kịp thích ứng.

      Nhưng sao, thế nhưng bởi vì cự tuyệt,mà tìm đến khác sao!!

      "Hiểu lầm? sao? Tôi có hứng thúcũng muốn nghe”

      Lạc Tích Tuyết cười, chỉ là ôm đauthương vào lòng, đau lòng tới cực điểm, ôm hận mở miệng:

      " ước hẹn ôm ai lên giường, đối với tôi mà căn bản quan trọng, điều tôi quan tâm chỉ là Tiêu Vũ Trạch, tại sao ta khôngchết? Là lừa gạt tôi đúng ?"

      "Em nghĩ như vậy?"

      Vẻ mặt áy náy ngay lập tức kết lại, khiến gươngmặt trở nên cứng đờ, Chiêm Mỗ Tư ngâydại, có chút bị thương hỏi

      "Trong mắt em, quan trọng bằng TiêuVũ Trạch, đúng ?"

      " có tư cách để điều đó sao?" Lạc TíchTuyết khinh thường liếc nhìn , người đàn ông này phản bội , có tư cách cùng thảo luận cái vấn đề này.

      " có, đương nhiên có, là chồng của em,chúng ta cử hành hôn lễ, là vợ chồng chính thức!"

      Mặt Chiêm Mỗ Tư trắng bệch, thểnào tiếp thu được thái độ bây giờ Lạc TịchTuyệt đối với mình, nhất mỗi lần nhắc đến cái tên Tiếu Vũ Trạch này, càng thêm cựckỳ tức giận, nhịn được nắm lấy haivai gầy của , luống cuống bối rối rống giận.

      "Haizzz…. Tôi biết ai là chồng của mình sao.Chúng ta vừa mới kết hôn chừng tháng, liềnkhông kịp chờ đợi chạy tới nơi này hẹn hò với khác? Chiêm Mỗ Tư, vô sỉ!"

      Lạc Tích Tuyết cười lạnh châm chọc, đầu óc bị dao động đến u mê, nhưng vẫn cố gắnggiữ tinh thần của mình, lời vẫn chua ngoanhư cũ.

      Chương 218: Tôi muốn ly hôn với
      Editor: Trâm Trần

      phải vậy, Tích Tuyết, em hãy nghe …” Chiêm Mỗ Tư giờ phút này rối như tơ vò, hoảng loạn lo lắng giải thích.

      cần nữa!” Lạc Tích Tuyết tránh taycủa , còn tin tưởng người này được nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Khuynh Vũ, nhàng hỏi:” với tôi dáng dấp rất giống nhau, vừa mới gặp qua Vũ Trạch vậy ấy giờ ở đâu?”

      Sắc mặt Tống Khuynh Vũ cứng đờ, khiếpđảm cẩn trọng nhìn sắc mắt có chút trầm củaChiêm Mỗ Tư, biết nên gì bâygiờ, lại nghe được lời dịu dàng của Lạc Tích Tuyết lần nữa:” Vũ Trạch rốt cuộc như thếnào rồi? tại sao ? Là Chiêm Mỗ Tư bức có đúng hay ?”

      Tống Khuynh Vũ trầm mặc, cắn chặt môi dưới,long bàn tay toát đầy mồ hôi.
      Lạc Tích Tuyết lại hỏi:” cùng Chiêm Mỗ Tư là quan hệ tình nhân sao? Các người ở chung chỗ bao lâu rồi? Tại sao hôm nay mới xuất ?”

      Tống Khuynh Vũ lạnh cả sống lưng, sắc mặt của Chiêm Mỗ Tư dần chuyển sang xanh mét, côhoảng sợ nhìn , lại nhìn khuôn mặt hờ hữngcủa Lạc Tích Tuyết, biết nên trảlời hay !

      “Đủ rồi, Tích Tuyết, phải bao nhiêu lần em mới tin , cùng ta có quan hệ gì hết! Em đừng cố tình gây được haykhông?”

      Khuôn mặt Chiêm Mỗ Tư ngày càng trầm, buồn buồn câu.

      Lạc Tích Tuyết tức giận nhìn , châm chọc cười :”Tôi có tư cách gì mà cố tình gây đây?”

      “Em hoàn toàn có tư cách, em là vợ của !”Chiêm Mỗ Tư lớn tiếng quát.

      Loại suy nghĩ như hai người dưng này của côquả ép đến điên rồi!
      Lạc Tích Tuyết lạnh lung nhíu mày:” còn biết tôi là vợ sao? Vậy ấy là ai?”

      Đề tài lại lần nữa kéo về mối quan hệ của Chiêm Mỗ Tư và Tống Khuynh Vũ, Chiêm Mỗ Tư khẽcau mày, lập tức che giấu :” giống nhưem cũng từ bữa tiệc mới biết được ta, bởi vì dáng dấp của ta rất giống em nên mới chú ý đến ta, ta tìm là vì Tiếu Vũ Trạch bị thương nên ta nhờ giúp đỡ của !”

      Lạc Tích Tuyết cười lạnh trong lòng, Chiêm MỗTư, còn muốn gạt tôi đến khi nào đây?

      cùng ấy mới vừa vặn biết nhau? Chiêm Mỗ Tư, lời dối như thế này mà cũng nóira được sao? Huống chi chuyện xảy ra như vậy, ta tại sao lại tới tìm người mới quen như để nhận giúp đỡ? cho rằng tôi tin những lời này sao?”

      Lạc Tích Tuyết đối với lời giải thích của xem thường! cho là dễ bị lừa như vậy sao?

      “Bởi vì ta cho là muốn hại Tiếu VũTrạch nên mới cầu !”

      Chiêm Mỗ Tư đột nhiên cảm thấy bản thân cóchút vô sỉ, lợi dụng ta để chia lìa Lạc Tích Tuyết cùng Tiếu Vũ Trạch, cư nhiên bây giờ lại coi ta là cái đệm lưng,, nhưng ý niệm này cũng chỉ chợt lóe lên mà thôi.

      ta tại sao lại muốn cầu xin ? ta cùng Vũ Trạch là quan hệ gì? Còn có muốnhại Vũ Trạch đến cùng đúng ?” Lạc Tích Tuyết hừ lạnh tiếng .

      “Tôi Chiêm Mỗ Tư xin thề với trời đất, tôi tuyệt đối đối với Tiếu Vũ Trạch làm ra chuyệngì cả!” Chiêm Mỗ Tư lập tức làm thái độ, lạinói:” ra Tiếu Vũ Trạch có chết, chỉ là ta có người đàn bà khác, chính là TốngKhuynh Vũ, chỉ là sợ em thương tâm nên mới cho em biết”.

      xong, Chiêm Mỗ Tư lập tức đem Tống Khuynh Vũ đẩy tới trước mặt của Lạc TíchTuyết.
      Tống Khuynh Vũ sửng sốt chút, ngẫu nhiênlập tức gật đầu:”Đúng vậy, Lạc tiểu thư, đúng phải là Chiêm phu nhân, tôi có quan hệ gì với Chiêm tiên sinh, tôi là bạn của Tiếu Vũ Trạch, chúng tôi ở chung với nhaurất lâu rồi, ấy sợ thương tâm nên đến tôi cho biết thôi”.

      “Là thế sao?” Lạc Tích Tuyết ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm hai người.
      “Đúng, chính là như vậy!” Hai người đồng thanh mở lời.

      “Các người dối!” Lạc Tích Tuyết mặt lạnh xuống, quả thất vọng cực điểm:”Chiêm Mỗ Tư, cho đến mới vừa rồi tôi tự nhủ, tôi nên tin tưởng , nên cho cơ hội nữa nhưng nghĩ đến cho đến bây giờ vẫn cứ lừa gạt tôi như vậy!”

      Chiêm Mỗ Tư luống cuống, vội vàng vươn tay muốn ôm :”Tích Tuyết, em hãy nghe giảithích!”

      Lạc Tích Tuyết lạnh lung đẩy ra, nhìn với ánh mắt cực kỳ xa lạ.

      Đúng vậy, người đàn ông này quá mức xa lạ,quá đáng sợ.

      “Chiêm Mỗ Tư, tôi hỏi câu cuối cùng, cùng ta rốt cuộc là quan hệ gì? rốtcuộc có cùng ta lên giường chưa?”

      “Tích Tuyết, …” Con ngươi của Chiêm Mỗ Tư co rụt lại, nhất thời phản bác được.

      là trong ba năm qua, cùngTống Khuynh Vũ xảy ra quan hệ nhưng đó là lúc bị mất trí nhớ, vẫn coi ta như Lạc Tích Tuyết, vậy làm sao có thể trách đây?

      “Chiêm Mỗ Tư, ra từ lúc bữa tiệc ta sớm với tôi quan hệ của hai người, còn muốn gạt tôi?” Lạc Tích Tuyết vô cùng đau đớn nhìn , nước mắt nhịn đượcnữa chảy xuống, chỉ là thừa nhậnnhững giọt lệ này lại vì mà rơi.

      Chiêm Mỗ Tư kinh ngạc, lập tức xoay người níulấy Tống Khuynh Vũ, vẻ mặt giống như muốn giết người, rống to:” với ấy cái gì?”

      Tống Khuynh Vũ thức thời cúi đầu “ xin lỗi, Chiêm Mỗ Tư”

      Trong long dâng lên cỗ lửa hận, hunghăng giơ tay lên hướng mặt của Tống KhuynhVũ hạ xuống:”Tiện nhân!”

      Tống Khuynh Vũ che má phải ngã nhào xuống đất.

      Lạc Tích Tuyết thấy thế, vội vàng đỡ ta dậy.

      “Chiêm Mỗ Tư, quá đáng, ấy tất cả đều là , tại sao lại muốn đánh ấy? Đều là bức ấy còn dám đánh côấy?” đối với người đàn ông trước mặt nàythật rất thất vọng.

      “Lạc Tích Tuyết, đáng chết, em tới đây cho !” Chiêm Mỗ Tư tức giân cắn răng nghiếnlợi, là người phụ nữ của , đến tột cùngcó hiểu hay nên tin vào ai.

      Coi như biết ở cùng với người đàn bàkhác, cũng nên đến tát Tống Khuynh Vũ mộtbạt tai, tại làm giúp ngược lại còn chỉ trích ?

      Mắt đen của Chiêm Mỗ Tư lóe u quang, hướngLạc Tích Tuyết đưa tay ra :

      “Tới đây, Tích Tuyết!”

      Lạc Tích Tuyết hơi lui về sau, thanh chứađựng tia cứng rắn :

      , Chiêm Mỗ Tư, tôi ở bên cạnhanh nữa!”

      ở bên cạnh tôi nữa?” tròng mắt Chiêm Mỗ Tư đột nhiên biến đổi, gắt gao nhìn chằm chằm :”Tích Tuyết, em cái gì?”

      “Chiêm Mỗ Tư, tôi muốn tham gia vào mối quan hẹ của hai người, các người ở cùngnhau lâu như vậy, tôi nghĩ, tôi phải làngười muốn!” Lạc Tích Tuyết bình tĩnh nhìn .

      muốn cuộc sống rất đơn giản, hai người bình an ở cùng nhau.

      “Chiêm Mỗ Tư, chúng ta ly hôn !” tựa như được giải thoát mà .

      “Em cái gì?” Chiêm Mỗ Tư tiến lên độtnhiên bắt được cổ tay của , đôi con ngươi chớp mà nhìn chằm chằm :”Emmuốn ly hôn với tôi!?”

      Đồng mâu cùng hơi thở của chứa đầy bão táp, Tống Khuynh Vũ đứng ở bên cũng sợ ngây người, vạn vạn cũng nghĩ tới LạcTích Tuyết cư nhiên đến việc ly hôn.

      “Đúng vậy, tôi muốn ly hôn!” Lạc Tích Tuyếtcắn chặt hàm răng, lại lần nữa.

      Chiêm Mỗ Tư chậm rãi đến gần , tròng mắttĩnh mịch dần dần trở nên lạnh lẽo.

      Thân thể to lớn của cách càng ngày càng gần, Lạc Tích Tuyết cảm thấy vẻ mặt quen thuộc và hơi thở cường đại này.

      tức giận, lửa giận ngập trời quanhthan tản ra khắp nơi.

      Lạc Tích Tuyết như muốn nhũn ra. Cả ngườicảm thấy vô lực, đầu trong nháy mắt đều trốngrỗng, nhưng vẫn cắn răng ưỡn thẳng song lưng, thể để cho bản than mềm yếu, càng thể để cho nắm giữ trong tay cả đời được.

      Chiêm Mỗ Tư giờ phút này giống như condã báo nguy hiểm, tới trước mặt , đáylong trần đầy tức giận nhưng vẫn dịu dàng :

      “Tuyết nhi, nên đùa như thế nữa, chúngta ở trước mặt Chúa tuyên thệ trở thành vợ chồng , làm bạn đời của nhau. Tại sao có thể tùy tiện ra hai chữ kia chứ?”

      Ngón tay thon dài của nhàng chạm tới khuôn mặt nõn nà của , da thịt trắng mịnkhông tì vết, để cho thương khôngbuông tay, hơn nữa, càng ngày càng thích.

      “Chiêm Mỗ Tư!” Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên,khiến Chiêm Mỗ Tư nhìn thấy đôi mắt lạnh lung mà kiên định :”Đó đều là lời dối, Tôi thương , tôi muo sn, đây mới là lời của tôi”

      Sắc mặt của Chiêm Mỗ Tư chợt đại biến, cánh tay nâng lên muốn cho bạt tai.

      Lạc Tích Tuyết nhắm mắt lại, thấy chết sờn, sớm biết lời này chọc giận , nhưng sớm chuẩn bị tâm lý rồi, nếu có thể rời khỏi bạt tai cũng sao cả. Dù sao người đàn ông này cũng có thói quen hay đánh phụ nữ.

      Nhưng tay của Chiêm Mỗ Tư dừng lại giữakhông trung, thủy chung có rơi xuống.

      Lạc Tích Tuyết chần chờ mở mắt ra, chỉ thấy con ngươi của tràn đầy tức giận, hận ý còn có bi thương cùng đau long.

      Bi thương sao? có chút dám tin.

      Nhưng giây kế tiếp, Chiêm Mỗ Tư thutay lại ôm chằm lấy .

      “Tích Tuyết, đừng làm rộn nữa, chúng ta về nhàcó được hay ? Thanh của vô cùngdịu dàng xen lẫn chút cầu xin, làm sao nhẫn tâm làm đau đây? chỉ sợ mất quá màthôi.

      cần, Chiêm Mỗ Tư, tôi trở về cùng , mang ta trở về ” Lạc TíchTuyết kháng cự đụng chạm của , ngược lại đem Tống Khuynh Vũ đẩy tới trong ngực của .

      Lửa giận trong long Chiem Mỗ Tư lần nữa được khơi mào, ôm hận nhìn quát:”LạcTích Tuyết, em nhất định phải chọc tôi tức giậnnhư vậy sao? Tôi đối với em như thế nào chẳnglẽ em lại biết? Em muốn đáp lại tôi nhưvậy sao?”

      có biết hay mà làm biết bao nhiêu chuyện, muốn cùng ở chung giường bọn họ cưới nhau cũng hơnmột tháng cũng nhẫn có đụng chạm đến , chỉ vì muốn tôn trọng , muốn đợi đến khi can tâm tình nguyện tiếp nhậnanh.

      Nhưng cái mà đợi được chính là cái gì đây?Lời muốn ly hôn cùng sao?

      rốt cuộc có tâm hay , đối với như thế nào chưa từng nghĩ tơi sao? Tình nguyện tin tưởng người phụ nữ này cũng khôngnguyện ý tin tưởng ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :