1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 181: mẹ của Bùi Địch là Lạc TíchTuyết.

      Nhìn lên người phụ nữ quyến rũ trước mặtđối với mình tràn đầy chất vấn, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhìn ấyý tứ ràng là người đến có ý gì tốt, khỏi thầm lấy làm kinh hãi, theo bản năng mở miệng hỏi:

      là ai?”

      “Tôi là ai?”. Người phụ nữ trước mặt quyến rũ vô cùng, cắn răng nghiến lợi : “Hỏirất hay! Chẳng lẽ quyến rũ chồng người khác,cũng biết ta có người vợ tồn tại sao?”

      chính là vợ của Chiêm Mỗ Tư?”. LạcTích Tuyết thầm cảm thấy kinh ngạc.

      Người phụ nữ cao ngạo ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kỳ khinh miệt cho biết: “Tôi làLisa. Khải Đặc Lạp Tư, Chiêm Mỗ Tư làchồng hợp pháp của tôi”.

      Lạc Tích Tuyết sững sờ, trong lòng khỏi có chút chua xót. Vợ của tìm tới cửarồi, thất vọng cái gì? Lại đau lòng cái gì chứ?

      ngờ vợ của Chiêm Mỗ Tư, lại mê người như vậy, vóc người đầy đặn, nétmặt xinh đẹp, nhất định so với càng hấpdẫn Chiêm Mỗ Tư hơn chứ sao?

      tại vợ của xuất , tin tưởngmình rất nhanh có thể thoát khỏi .

      “Ừ”. nhàn nhạt đáp tiếng, cóquá nhiều vẻ mặt.

      Trong ánh mắt người phụ nữ này ý hận thậtsâu khiên khiếp sợ, ta ràng là hậnkhông ăn được mình! Đoạt chỗ của ta sao? Nhưng ông trời làm chứng, đó cũng phải lòng muốn thế! cũng vì bất đắc dĩ!

      đừng cho rằng có thể cướp ấy, côchẳng qua chỉ là hồ ly tinh thôi! nên hiểu mình, Chiêm Mỗ Tư thể nàothích , sớm buông tay mà rời khỏi lúc này thôi”. Lisa thấy phản ứng bình thản của LạcTích Tuyết, có chút bất mãn, trực tiếp dứt khoát làm với .

      “Tốt”. Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, trênmặt vẫn bình tĩnh.

      “Nếu biết rồi, tại sao biết xấu hổ mà ở lại đây?”. Lisa tức giận bắt đầu tới đây, côghét thấy bộ dạng bình tĩnh của người phụ nữnày.

      ta chẳng qua là có điểm giống mình, những thứ khác phương diện của ta cũng chẳng có gì ghê gớm.

      “Chuyện này chỉ sợ nên hỏi chồng củacô! Chỉ cần ấy chịu gật đầu, tôi có vấn đề, lúc nào cũng có thể rời !”. Lạc TíchTuyết khẽ nhíu lên lông mày nhắn, ta thấy sợi dây dưới chân sao? ràng là muốn , chồng của đểcho có được hay ? Tại sao cứ trách cứ ?

      Chỉ nghe tiếng “bốp” tiếng, cái tát lạnh lẽo hung hắng đánh vào khuôn mặt nhỏnhắn tái nhợt của .

      “Người phụ nữ thối tha này, sao còn phải giả bộ thanh khiết? Mang theo cái vẻ vô tội thanh thuần bên ngoài, lại làm chuyện khiến người ta khinh miệt, chuyện tình hoang dâm! Người phụ nữ hèn hạ này, nhất định là quyến rũ ấy!”. Lisa trợn mắt nhìn, mặt tràn đầy khinh bỉ.

      Lạc Tích Tuyết che má phải bị đánh, khóe miệng ra nụ cười lạnh khổ sở.

      tại, ở trong mắt tất cả mọi người, chỉlà điếm đáng xu sao? trở thành tình nhân của , như thế nào lại hi vọng có thể được người khác tôn trọng chứ?

      Từ được giáo dục, là muốn giữ mình trong sạch, nhất định thể cùng người đàn ông kết hôn có quan hệ mậpmờ , càng thể làm người thứ ba phá hư gia đình người khác.

      tại lại làm cái chuyện khiến cho mọi người khinh thường, rốt cuộc nếm được khổ đau, người cần phải tự nhục rồi sau đó bị người khác vũ nhục lại! chút cũng sai!

      Trong miệng trở nên mặn mặn, cỗ mùimáu tanh tràn đầy, theo bản năng giơ tay lên, khẽ vuốt qua khóe miệng chậm rãichảy máu, cái tát này, là tự khi ra đời nay là lần thứ hai, lần đầu tiên là vì Lạc Thiên Uy, lần thứ hai là vì Chiêm Mỗ Tư, đều do đàn ông gây họa.

      “Con người tiện nhân này? Lại dám quyến rũanh ấy?”. Lisa tức giận thét lên, hận thù đánhvề phía , đôi tay gắt gao chạm vào cổ của Lạc Tích Tuyết, hưng tợn :

      “Từ lần đầu tiên tôi bắt đầu nhìn thấy ấy,liền sâu , nhưng chưa bao giờ quý trọng tôi, tại sao, với lại có thể? phải là dáng dấp giống ấy sao? Tôi cam lòng! Tôi có cái gì kém vớicác người! Tại sao, các người có thể tận hưởng ân sủng của ? Tôi tại muốnphá hủy xem, xem còn có thể quyến rũ thế nào?”

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nghe lời củaLisa, ấy dáng dấp giống với ấy? Đây là ý gì? Chẳng lẽ Chiêm Mỗ Tư thích 1 người phụ nữ, dáng dấp rất giống với sao?

      lâm vào trong trầm tư, phản ứng khôngkịp, nhưng Lisa dĩ nhiên điên cuồng.

      bất chấp hậu quả bóp cổ Lạc Tích Tuyết, càng ngày càng gấp, Lạc Tích Tuyết cảm thấyhô hấp càng ngày càng khó khăn, cảm thấy muốn sống khiến bản năng muốn phản kháng.

      Đúng lúc này, bóng dáng nho khôngbiết từ nơi nào chui ra, cầm tay trong tay mộtkhẩu súng bắn nước, vẫn ngừng bắnvào Lisa.

      “Người phụ nữ xấu, bắt nạt mẹ tôi, tôi muốn cho bố để cho bố giáo huấn ”. Bùi Đíchkhông ngừng lấy súng nước bắn Lisa, trongmiệng tức giận kêu.

      “Bùi Địch,a, đứa trẻ hư này, dám lấy súng nước phun ta”. Y phục của Lisa ướt, chỉ cóthể tạm thời buông tha Lạc Tích Tuyết,nhưng Bùi Địch vẫn như cũ ngừng bắn .

      “Khụ khụ -----“. Lạc Tích Tuyết liền thở liên tục, vừa định qua bảo vệ Bùi Địch, đồng thờilại có nghi vấn ập vào lòng.

      Nếu như Lisa là vợ của Chiêm Mỗ Tư, Bùi Địch phải là con trai của ta sao? Tạisao Bùi Địch có thích mẹ cậu chút nào, ngược lại giúp đỡ , dùng súng nước bắnLisa?

      “Bùi Địch, người phụ nữ này phải mẹcon, con xem , ta là con hồ ly tinh, là người phụ nữ xấu quyến rũ cha con”. Lúc này, Lisa cũng bắt được Bùi Địch, nghiêmtúc cho đứa bé.

      Nhưng Bùi Địch căn bản nghe lời cônói, cậu vẫn lắc đầu, “ dối, ấy khôngphải người phụ nữ xấu, ràng mới là phụ nữ xấu, thường quyến rũ bố”.

      Đối mặt với chỉ trích của đứa bé, sắc mặt Lisalạnh xuống: “Bùi Địch, bây giờ mẹ là ngườimẹ mới của con, con lại dám với mẹ mình như vậy sao?”

      phải vậy, chị ấy mới là mẹ mới của tôi, phải!”. Bùi Địch cau mày khángcự.

      “Ni Mã!”. Lisa cũng lười cãi cọ cùng với đứa bé, gọi người giúp việc: “Dẫn nó xuống, nếu để cho nó chạy đông chạy tây, tôihỏi tội ”.

      “Vâng, thưa phu nhân!”. Ni Mã khẩn trương gật đầu, đem Bùi Địch xuống.

      Lisa xoay người, nụ cười lạnh quan sát vẻmặt vô cùng nghi hoặc của Lạc Tích Tuyết, chẳng thèm ngó tới mở miệng: “ vừa rồicũng nghe được chứ? Người phụ nữ ChiêmMỗ Tư căn bản cũng phải là chẳng qua là dáng dấp có điểm giống với người phụ nữ ấy thôi, vật thay thế, cho nên Chiêm Mỗ Tư mới có thểcho làm tình nhân của , Bùi Địch còn , mới có thể coi lầm là mẹ ”.

      “Mẹ của Bùi Địch là ai? Mẹ nó rốt cuộc là người nào?”. Lạc Tích Tuyết cũng tứcgiận, chỉ muốn biết quan hệ này, nghi ngờ mở miệng hỏi.

      “Thế nào, cho rằng có thể là mẹ Bùi Địch sao?”. Lisa khinh thường ngoắc khóemôi, cất bước tới trước mặt Lạc Tích Tuyết, ánh mắt khinh bỉ nhìn vào : “MẹBùi Địch gọi là Lạc Tích Tuyết, là mối tìnhđầu của Chiêm Mỗ Tư, Chiêm Mỗ Tư ta nhiều năm rồi, người nào có thểthay thế địa vị của ta trong mắt ấy, cả người thay thế như thể nào!”

      “Cái gì? cái gì?”. Lạc Tích Tuyết khiếp sợ, khó có tin nhìn người phụ nữ lạnhlùng cao ngạo trước mặt này, mắt trừng to.

      ta mẹ ruột của Bùi Địch là Lạc Tích Tuyết? Làm sao có thể chứ? căn bản cũng có sinh em bé ra? Mặc dù với Lạc Thiên Uy từng có đứa bé, nếu như sinh ra được, tại đứa bé kia cùng Bùi Địch quả khác nhiều lắm, nhưng chuyện kia tuyệt đối là thểnào, bởi vì đứa bé kia sớm mất rồi.

      “Sao phải giật mình làm gì? Chẳng lẽ biết Lạc Tích Tuyết? Chiêm Mỗ Tư dẫn gặp qua ta sao?”. Lisa hiểu nhìn vềphía , ngược lại có chút nghi ngờ rồi.

      Lạc Tích Tuyết chần chờ ngẩng đầu hỏi: “Tôichưa từng thấy qua mẹ của Bùi Địch, từngthấy ấy sao?”

      “Tôi đương nhiên từng thấy, cũng ta quả rất giống nhau, khó trách Chiêm MỗTư để làm người tình của ”. Lisatrong mắt lộ ra tia phức tạp, khinh miệt : “Chỉ là, nếu phải ba năm trước ấy bị tai nạn xe cộ, tại vẫn nằm giườngbệnh chưa tỉnh, Chiêm Mỗ Tư cũng cần tìm làm người thế thân”.

      ấy vẫn luôn nằm ở giườngbệnh?”.Lòng Lạc Tích Tuyết ràng rung hạ xuống, vẻ mặt trở nên phức tạp.

      thế giới này có chuyện tình trùnghợp thế sao? Chiêm Mỗ Tư Lạc TíchTuyết trùng tên với , gắn bó giống nhau, mà người đúng là tồn tại sao? Sao lại có thểnhư thế nhỉ?

      Chú ý tới vẻ mắt biến hóa của Lạc TíchTuyết, khóe mắt nụ cười Lisa ngày càng đậm, cho là mình bắt được đau đớn của Lạc Tích Tuyết, liền hung hăng công kích : “Thế nào? Trợn tròn mắt, nghe được Chiêm Mỗ Tư đối tốt với phụ nữ, cảm thấy đau đớnsao? Trong lòng Chiêm Mỗ Tư cho tới giờ chỉ có mình Lạc Tích Tuyết, từng vì ta, cái gì cũng có thể làm, gặp qua ấy vì ai mà điên cuồng chưa? có sao, nhưng lại vì ta mà điên cuồng, làngười đàn ông bởi vì người phụ nữ điên cuồng”.

      tới chỗ này, ánh mắt Lisa cũng mờ .

      tới Lạc Tích Tuyết, là vợ bây giờ củaChiêm Mỗ Tư sao? Vậy là ai?”. Lạc TíchTuyết nghiêm túc hỏi, chẳng biết tại sao, đột nhiên nghĩ rằng nên làm mối quan hệphức tạp này.

      Nhưng sắc mặt của Lisa ràng trở nên lúng túng, khó chịu : “Tôi là ai tới phiên hỏi, muốn rời , tại tôiliền có thể thả !”

      Lạc Tích Tuyết do dự cái chớp mắt, gậtđầu cái, bất kể thế nào nên rời khỏi đây rồi tính sau.

      Sắc trời dần tối, chiếc xe hơi sang trọng phát ra hơi dừng ở cửa biệt thự.

      Chiêm Mỗ Tư xuống xe, ánh mắt tựchủ hướng về phía cửa sổ của biệt thự.

      Nơi đó có bóng dáng của , thu hồi ánh mắt, trực tiếp tới đại sảnh.

      Vừa vào đại sảnh, Lisa chỉ mặc áo ngủ, liền khéo léo tiến lên đón: “Chiêm Mỗ Tư, trở lại? Hôm nay em cố ý tự mình chuẩn bịmột bàn thức ăn cho , đến nếm thử trước được ?”

      “Làm sao ở chỗ này”. James vui cau mày, liền hiểu ra, bước nhanh tới phòngcủa Lạc Tích Tuyết tới.

      Trong phòng chỉ có mảnh mờ mịt, chỉ có thanh gió biển thổi vào cửa.

      Chiêm Mỗ Tư mang theo ánh mắt lo lắngnhanh chóng liếc quanh phòng, ghế sa lon, giường, bàn sách, thậm chí trong phòng tắm đều cẩn thận tìm, tất cả cũng có bóng dáng của .

      Cảm giác bất an mãnh liệt liền nhanh chóng đánh tới, sốt ruột xuống lầu, đứng ở trước mặt quản gia khẩn trương lớn tiếng hỏi: “ ấy đâu?”

      Chương 182: Theo dõi, giám thị

      Editor: lovelygirl
      Xe đông nghịt đường phố, xuyên qua dòngngười, Lạc Tích Tuyết mình đứng phố,ngơ ngác nhìn xe cộ qua lại, khỏi cảmthấy mờ mịt.

      Muốn đâu đây? biết, mới từ nơi đó ra ngoài, dường như có chỗ nào để .

      Với Lãnh Khinh Cuồng rất ràng cựtuyệt , Tiếu Vũ Trạch bây giờ biết thihành nhiệm vụ ở nơi nào, giống như bị bỏrơi, chỉ có thể lang thang mình đường.

      Lúc này, ký hiệu của quán bar rơi vào tầmmắt , chút do dự đẩy cửa vào, tại cần chính là ly rượu ấm để làm ấm dạ dày của , càng cần bầu khí nhộnnhịp để thức tỉnh mình, ra còn sống.

      Tìm chỗ ngồi xuống, Lạc Tích Tuyết chuyển sang nhìn người pha chế rượu cười nhạt,sảng khoát mở miệng : "Cho tôi ly Whisky."

      " , đừng uống rượu mạnh như vậy, cho ấy ly nước cam được rồi." giọng đàn ông nhàng truyền đến.

      "Ai cần lo..."

      Lạc Tích Tuyết vừa quay đầu lại, nhìn thấydung mạo người kia, có chút sững sờ, lại làHàn Diệp Thần.

      " tại sao lại ở đây?" Lạc Tích Tuyết giậtmình hỏi.

      "Uống rượu, tự chuốc say!" Hàn Diệp Thần lắclư chai rượu trong tay, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết tức khắc hiểu là có ý gì, nhưng đối với tình cảm của , giống nhau gánh vác nổi.

      "Tích Tuyết, trong khoảng thời gian này em đâu? Tại sao tôi tìm rất nhiều nơi, cũng thấy em?" Hàn Diệp Thần hỏi tiếp, khuôn mặt tuấn tú có chút nghi hoặc.

      "Tôi đến nhà người bạn." Lạc Tích Tuyết dám nhìn vào mắt , trả lời ấp úng.

      "Bạn nào?" Hàn Diệp Thần cam lòng truy hỏi lần nữa.

      "Người bạn kia biết." Lạc Tích Tuyết lời lẽ trốn tránh.

      "Em có bạn nào mà tôi biết?" Hàn DiệpThần muốn vạch trần , nhưng khi nhìn ở trước mặt mình dối, nhịn được lo lắng: "Tích Tuyết, cho tôi biết có phải trong khoảng thời gian này em cùng Lãnh Khinh Cuồng ở chung chỗ? Các ngườidự định kết hôn?"

      " có, có." Lạc Tích Tuyết vội vàng lắc đầu, : "Lãnh Khinh Cuồng, tôi cũngđã rất lâu nhìn thấy ta."

      Trong khoảng thời gian này vẫn bị Chiêm Mỗ Tư giam cầm, làm sao có cơ hội gặp mặt LãnhKhinh Cuồng?

      "Vậy người nào? Em là vì người đàn ông nào mà gặp tôi?" Hàn Diệp Thần nắm lấy tay Lạc Tích Tuyết, có chút đau lòng chất vấn.

      Cổ tay Lạc Tích Tuyết bị nắm đau, cũng biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ muốn cho biết, biến mất trongkhoảng thời gian này thực ra là bị người đànông khác giam cầm? , nên lời.

      "Ngại quá, tôi muốn đến phòng vệ sinh." xong, quay người chạy về hướng phòng vệsinh.

      Chuyện ở cùng Chiêm Mỗ Tư tuyệt đối thể để người khác biết, giai đoạn u ám này coi như là cơn ác mộng, bây giờ muốn nhắc lại.

      Lúc Lạc Tích Tuyết vừa rời khỏi, trong quánbar lộn xộn đột nhiên vang lên hồi thanh ồn ào náo động, những bar-girl diêm dúa cùng khách nữ chợt phấn khởi thét chói tai, còn lại lànhững người đàn ông kinh sợ lui sang bên, nhường lại lối rộng rãi, sau đó bóng dángcao lớn xuất ở cửa quán rượu. (Ba-girl=nữtiếp viên)

      đứng thẳng tắp ở nơi đó, thân thể mang theo luồng sáng, cả người toả ra khí thế làmngười ta thể khinh thường.

      Bởi vì đột nhiên xuất , nhiệt độ trong quán bar lập tức đóng băng, tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía , lẽ ra ồn ào náo độngnhưng lúc này lại yên lặng thôi.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết hơi căng thẳng, là Hàn Chấn Hiên, thế nhưng tìm đến nơi này.

      vừa từ nơi đó trốn ra, tại sao dễ dàng tìm đến như vậy? Hơn nữa quán bar này cònvắng vẻ như thế.

      Chiêm Mỗ Tư ở phía xa chớp mắt nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, nhấc chân, từng bước về phía .(mình cũng k biết tại saongười nữ9 thấy là HCH nhưng lúc này lại làCMT. Mình định sửa lại khúc nhưng thôi.)

      mặc bộ Âu phục màu đen, bên trong là cổ áo sơ mi màu trắng lật ra, càng ngàycàng đến gần , giống như ma quỷ đến gần conmồi, dưới chân phát ra tiếng va chạm .

      Những người phụ nữ hưng phấn cùng kích độngkhông ngừng thét chói tai, thân phận cao quý, tướng mạo tuấn, hết thảy đều có khí chấtquý tộc đó, cần nhất định làngười đàn ông có thân phận cùng địa vị.

      Lạc Tích Tuyết có chút nhụt chí nhìn , đợi đến trước mặt mình, lông mày chứa chút tức giận, bị tức giận xâm chiếm thân thể.

      muốn gặp lại , nhưng ngườiđàn ông này tại sao lại muốn dây dưa chặt với tha?

      "Thế nào? nhìn thấy tôi? Em vui?" Chiêm Mỗ Tư cúi đầu đối diện với ánh mắt , dùng tay vén lên những sợi tóc đen bóng mềm mại rủxuống của , ngẩng lên rất ung dung hỏi.

      Lạc Tích Tuyết giận dữ nhìn về phía , ánh mắt sáng quắc lên, giận dữ hỏi: " phái người theo dõi tôi?"

      Môi Chiêm Mỗ Tư nâng lên nụ cười, giống như đắc ý : "Đúng vậy. Người của tôi sớmđể mắt đến em, hơn nữa còn chỉ mộtnhóm, công khai, ngấm ngầm, em thểtượng tưởng nổi đâu."

      là thủ lỉnh của hắc đạo, có chuyện gìmà biết. sớm đoán được LạcTích Tuyết ngoan ngoãn đợi ở trong biệt thự như vậy, cho nên trước đó căndặn vệ sĩ phải trông chừng kỹ, nhữngngười này ở trong bóng tối giám thị và theo dõicô, phải dễ dàng có thể nhận ra được.

      "Hừ, hèn hạ, nên theo dõi việc riêng tư của người khác." Lạc Tích Tuyết tức giận trừng mắt về phía , mức độ bị giám thị nhưthế này, làm cho nội tâm khỏi cảmthấy hỗn loạn, giống như mình là thú săn bị bắt,vĩnh viễn trốn khỏi bàn tay của .

      "Tôi chỉ muốn bảo đảm an toàn của em, muốnbiết em sống có được hay , được sao?" Con ngươi Chiêm Mỗ Tư sâu lắng trong nháy mắt nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết .

      phái người theo dõi , giám thị nhất cử nhất động của , phải là tin , mà ra vẻ kháng cự đối với càng ngày càng ràng.

      "Có ở đây tôi mới càng an toàn." Lạc Tích Tuyết lạnh lùng châm chọc , bảo đảman toàn của , buồn cười! Ở chỗ này nguyhiểm nhất chính là !

      Mắt Chiêm Mỗ Tư híp lại, cho cự tuyệt, tay mang ôm vào lòng, mùirượu nồng nặc toả ra, nhíu mày cái,theo bản năng ôm sát .

      Người phụ nữ của ở quán bar tự chuốc say, có gì vui sao?

      Lúc này, Hàn Diệp Thần xông đến, đẩy tayChiêm Mỗ Tư ôm Lạc Tích Tuyết ra.

      "Tích Tuyết, là người em quen biết sao? Nếu em muốn gặp , có thể trốn bên cạnh tôi ở nơi này." có thể nhìn ra vẻ mặtcứng nhắc của Lạc Tích Tuyết, mặc dù biết người đàn ông ngoại quốc này có lailịch gì, nhưng mà được phép ép buộc .

      " tức giận nhìn chằm chằm tôi như vậy, là bởi vì coi trọng ấy?" Chiêm Mỗ Tư liếc cái, nụ cười môi sâu hơn: "Bất quá, anhthật là có mắt nhìn, nhưng mà người phụ nữ này là bảo bối tôi mến nhất, cũng chỉ có người đàn ông ưu tú nhất mới xứng với ấy, cho rằng có đủ tư cách có được ấy sao?"


      Chương 183: Lần nữa rơi vào tay của ác ma.

      Chiêm Mỗ Tư nhếch môi cười nhạt, đầu ngón tay thon dài chạy dọc theo gò má nõn nà của ,lại bị lạnh lùng quay đầu , đầu ngón tay đẹpđẽ chỉ có thể rơi vào khoảng vô ích.

      Nhưng mà cũng thèm để ý, bên môinhanh chóng lên nụ cười , Lạc TíchTuyết như vậy mới là người mà quen.

      càng kháng cự đối với càng có nhiềuhứng thú hơn.

      rốt cuộc là ai?” Khi nhìn khuôn mặt giống người kia như đúc của Chiêm Mỗ Tư, ánh mắtcủa Hàn Diệp Thần càng trở nên thâm thúy phức tạp.

      ra muốn hỏi ta có phải là Lạc Thiên Uy hay , nhưng lời đến khóe miệng, lại đổi lại thành câu hỏi khác, bởi vì ánh mắt của người đàn ông trước mắt này là màuxanh còn ánh mắt của Lạc Thiên Uy ràng là màu đen.

      Chiêm Mỗ Tư khẽ mỉm cười, đốt điếu thuốclên, hết sức ưu nhã :” Tôi là Chiêm Mỗ Tư”.
      “Chiêm Mỗ Tư?” Ánh mắt của Hàn Diệp Thầnngẩn ra, gương mặt tuấn tú nhanh chóng tái , giật mình nhìn chằm chằm Chiêm Mỗ Tư, trong mắt của lên tia thể tin.

      Chẳng lẽ ta là tên tỷ phú đó, sau lưng là thế lực hắc đạo khổng lồ, cả Á Âu ai khiếp sợ, Chiêm Mỗ Tư?!

      Tích Tuyết làm sao có thể quen với nhân vậtnhư vậy, mà người đứng đầu tổ chức Mafia quốc tế kia sao lại giống Lạc Thiên Uy đến thế?

      Đây tất cả chỉ đơn thuần là trùng hợp hay chưa mưu to lớn nào nữa.

      tựa hồ đoán được rồi”
      Khóe miệng Chiêm Mỗ Tư chứa đựng tia cười lạnh, nhìn ánh mắt khiếp sợ của Hàn Diệp Thần, ta có lẽ đoán được thân phận thực của .

      , là Chiêm Mỗ Tư?” vẻ mặt khiếp sợ của Hàn Diệp Thần nhìn thẳng Chiêm MỗTư, hai tay tự chủ nắm chặt lại thành đấm.

      Trong khoảng thời gian này cổ phiếu Lạc thị có người ác ý nâng cao, phái người điều traxác thực có người động đến Lạc thị mà người đó có thế lực thể khinh thường, chính làngười trước mặt này Chiêm Mỗ Tư.

      buồn bực tại sao nhân vật có ảnh hưởng đến quốc tế như Chiêm Mỗ Tư lại hứng thú với Lạc thị như vậy, bây giờ lại phát ta cư nhiên ở cùng với Tích Tuyết, chẳng lẽ Chiêm Mỗ Tư có hứng thú vớiLạc thị là vì Tích Tuyết?

      Môi mỏng của Chiêm Mỗ Tư vẫn như cũ ưu nhã nhếch lên:”Đúng vậy, đoán sai”.
      Hàn Diệp Thần trầm mặc, khó có thể tin nhìnngười đàn ông trước mắt.

      Ánh mắt sâu thẳm của Chiêm Mỗ Tư liếc nhìn Hàn Diệp Thần, khóe miệng chứa đựng tiacười lạnh:” phải để ý người con của tôi sao? Thế nào, ngay cả người con củatôi mà cũng muốn mang sao?”

      Sắc mặt Hàn Diệp Thần dừng lại, trong mắt lóe lên ánh nhìn phức tạp. biết TíchTuyết khi nào lại biến thành người con củaChiêm Mỗ Tư rồi, đoán chừng Chiêm Mỗ Tư dễ dàng bỏ qua cho .

      Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư trầm, ánh mắt liếcnhìn , khí xung quanh lạnh đến cực điểm.
      Lạc Tích Tuyết lo lắng đứng ở bên, nhanh nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư có biểu tìnhmuốn giết người, nụ cười khỏi cứng đờ.

      Mà mấy thủ hạ của bắt đầu móc súng lục trong túi ra, chỉ cần Chiêm Mỗ Tư ra lệnh mộttiếng Hàn Diệp Thần nhất định chết ngay tạichỗ.

      Trong quán rượu an tĩnh hẳn , mấy người đànông vừa kinh vừa sợ nhìn về phía Chiêm MỗTư, sau đó kinh hãi ngồi ở bên, thở thôicũng cảm thấy khó khăn, ai dám có tiếng động mạnh nào chỉ sợ sơ ý chút chọc giận tới .

      Mà mấy người phụ nữ lại như vậy, họ càng kéo cỗ áo trễ xuống hơn làm lộ hơn nửangực trắng ngần, quần cực ngắn khácquần trong lắm là mấy, con ngươi lóe sang nhìn chằm chằm Chiêm Mỗ Tư thân cao quý lạnh lùng.

      Ưng mâu của Chiêm Mỗ Tư nheo lại, lạnh lùngtrải khắp bốn phía, nhìn chằm chằm Hàn Diệp Thần, giọng làm cho người khác nổi cả da gà:”Người phụ nữ của Chiêm Mỗ Tư này mà cũng dám theo đuổi sao? Các người giải quyết....”

      “Mỗ Tư, chai rượu này tệ, cũng uống chút .” Lạc Tích Tuyết để cho hết câu xông lên trước, nắm lấy cánh taycủa tùy tiện tìm lý do.

      Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằm hồi lâu,lại quay đầu nhìn Hàn Diệp Thần chút, trong mắt lóe lên tia tinh quang.

      Trầm mặc trong chốc lát, vươn tay giữ chặt cổ tay của Lạc Tích Tuyết:”Em ra ngoài quá lâu rồi, cùng tôi trở về thôi”.

      Lạc Tích Tuyết cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, vốn tưởng rằng lần này có thể thành công chạy trốn, nhưng bây giờ việc lại thành ra thế này, thể để ý đến mạng củaHàn Diệp Thần.

      ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của ChiêmMỗ Tư, do dự hỏi:”Được, tôi về với , nhưng mà …”
      Chiêm Mỗ Tư để cho hết lời, đãôm ngang lên:”Về sau nếu có lệnh củatôi mà em còn dám chạy loạn tôi nhất định sẽgiết ta”.

      thêm gì nữa, gương mặt tuấn tú thèm liếc nhìn người nào trong quán nữa,nhanh chóng đem Lạc Tích Tuyết ra ngoài.

      Lạc Tích Tuyết biết lần này bỏ qua cho HànDiệp Thần, có truy cứu nữa trong lòng khỏi cảm thấy bớt gánh nặng, Chủ độngvòng hai tay lên cổ của , hai mắt nhìn vềhướng của Hàn Diệp Thần, trong lòng khôngbiết có tư vị gì.

      phụ , lần này dùng tự do của mình để đổi mạng cho , coi như báo đápnhững năm qua hết lòng chăm sóc .
      chiếc Rolls- Royce dài chạy băng đường, hai người ngồi yên lặng trong xe.
      Bên trong xe là mảnh trầm mặc, mỗi ngườiđều theo đuổi tâm tư riêng ai với ai câu nào.

      Lạc Tích Tuyết khẽ nhướng chân mày, tay nhỏbé tự chủ được nắm áo của mình, ánhmắt ngó ra ngoài cửa sổ.

      “Thế nào, gặp lại bạn lâu năm có phải cướp luônhồn vía của em ?” Chiêm Mỗ Tư nhìnvề phía , thấy chìm trong suy nghĩhắn liền nổi giận.

      Lạc Tích Tuyết có lên tiếng chỉ liếc chiêm Mỗ Tư cái, cũng muốn phản bác làm gì, cũng muốn cùng tranh chấp, chỉ lạnh lùng xoay đầu .

      trúng người trong lòng nên giả bộ câm phải ?” Chiêm Mỗ Tư kéo tay của Lạc Tích Tuyết qua, để cho cả người bị buộc ngã vàongười của , cắn răng nghiến lợi quát.

      Chương 184: Ly hôn ly hôn.

      là đau!” Lạc Tích Tuyết bị đau kêu lên tiếng, thô bạo làm theo bản năngmuốn trốn thoát nhưng lại bị Chiêm Mỗ Tư cầm chặt hơn.

      “Ưm, buông ra, tôi cùng Hàn Diệp Thần khônggiống như nghĩ”khuôn mặt nhắn của nhanh chóng nhăn lại thành đoàn, đưa tay bé hung hăng đập xuống lồng ngực của ,tức giận .

      Chiêm Mỗ Tư nâng cằm của lên, ánh mắt sắcbén như dao như muốn lăng trì :”Tại sao lại muốn trốn? Em cho rằng ta có thể giúp em sao? Hôm nay, thiếu chút nữa ta vì em mà mất mạng rồi, em thể an phận ở bên cạnhtôi được à?”

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, dám nhìn thẳngvào mắt người đàn ông trước mặt.

      biết là người được làm được, làm như vậy, tính chiếm hữu của rất mãnh liệt.

      ! Tại sao lại muốn trốn?” Chiêm Mỗ Tư cường ngạnh quay đầu của sang, nâng cằmcủa lên. Nhất định phải thấy được cặp mắtđang hoảng sợ kia của mới bỏ qua.

      Hốc mắt của Lạc Tích Tuyết dần dần trở nên ướt át hơn, bị bức đến phải bật thốt lên:”Tôi muốn làm người thứ ba, lại càngkhông muốn làm người phụ nữ thế thân”.

      Chiêm Mỗ Tư biến sắc, trong mắt lóe lên ánhsáng làm người ta phải bức người:”Em nghe được những gì?”

      “Tất cả, ấy đều tất cả với tôi” Lạc Tích Tuyết thể nào che giấu bình tĩnh được nữa, kể cả thanh cũng run run mà ra.

      ta có vợ môn đăng hộ đối, khônghiểu sao còn phải dây dưa với làm gì?

      có hứng thú phá hư gia đình củangười khác, cũng có hứng thú làm người phụ nữ thay thế, cuộc sông của là do quyết định ai có thể quyết định vận mệnhcủa .

      Trong xe lại lâm vào khoảng trầm mặc, Chiêm Mỗ Tư nghe xong lời của Lạc Tích Tuyếtnói liền thêm gì nữa, chỉ là vẫn nắm tay như vậy chịu buông ra.

      Ước chừng qua nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cổng biệt thự, mấy tên hộ vệ cao lớn đứng ở bên.

      Chiêm Mỗ Tư mở cửa xe đường vòng quabên kia, sau đó ôm Lạc Tích Tuyết ra ngoài.

      Vừa đến cửa chợt nghe được thanh hết sức dịu dàng từ phòng khách truyền ra “Mỗ Tư, về!”

      Lisa mặc chiếc đầm dạ hội mỹ lệ, vừa nghetiếng xe Chiêm Mỗ Tư trở về liền lập tức vui mừng chạy ra cửa nghênh đón .

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng đến mức ngaycả cái liếc mắt cũng có ban cho ta, chỉlà ôm Lạc Tích Tuyết hướng phía phòng kháchđi vào.

      Lisa cam lòng đuổi theo, chỉ vào ngườicon trong ngực , tức giận chất vấn:”Người phụ nữ này tại sao lại ở đây?”

      Chiêm Mỗ Tư dừng bước lại, nhàn nhạt liếc cái:” ấy là vợ của tôi!”

      Nghe được câu này, Lạc Tích Tuyết thiếu chútnữa bị sặc, ngay cả Lisa cũng ngoại lệ.

      Lisa nhất thời tối mặt, khó có thể tin nhìn “Em mới là vợ của , sao có thể nhưvậy? Em muốn đuổi ta ra khỏi đây, lậptức!”

      Chiêm Mỗ Tư cười lạnh, đối với lời của ta vẫn thờ ơ như cũ:” có thể về Pháp được rồi đấy!”

      Lisa giận, giận đến mức nhào đến ngực của , đưa tay đánh người ta ngừng.
      đuổi ta ngay nếu tôi đem chuyện này cho mẹ biết, nhất định ly hôn với !” Lisa tức giận uy hiếp.

      mặt Chiêm Mỗ Tư mang theo vài phần kiên nhẫn, đẩy ta ra, thèmđể ý :”Ly hôn ly hôn!”

      …” Lisa tức đến xanh mặt, thấy giọng củaChiêm Mỗ Tư cương quyết, nhất thời đem vô vàn tức giận chuyển đến người của Lạc Tích Tuyết:”Đều là do con hồ ly này gây ra đúng ? Tốt thôi, phải rất quan tâm ta sao?”

      phải chính cũng sớm biết điều đósao?” Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng :”Mẹ cùng chacủa đưa ra hôn này, cho là tôi nguyện ý sao?”

      Khuôn mặt của Lisa nhất thời chuyển sang màuđỏ rồi xanh, tròng mắt rưng rưng, dậm chân mộtcái xoay người chạy .

      Trước khi vẫn quên quăng cho Tích Tuyết ánh mắt phẫn hận.

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy mình như ngồi trênđống lửa, cảm thấy hầu hết tất cả mọi người trong phòng đểu dùng ánh mặt oán hận nhìn , giống như là tiểu tam cướp hạnh phúc của người khác vậy.

      Nhưng vô tội mà, cũng là thân bất do kỷ mà thôi, người đàn ông cao lớn này chỉlàm theo ý của chút quan tâm đến suy nghĩ của ?

      Lúc này, quản gia lên đón tiếp:”Chủ nhân, bữatối ngài còn chưa có ăn, để tôi bảo phòng bếpchuẩn bị vài món hy vọng ngài hài lòng”.

      “Cùng ăn chút!” Chiêm Mỗ Tư gật đầu, ôm sát thân thể của Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết vừa định cự tuyệt, nhưng vừarồi uống rất nhiều rượu nên dạ dày có chútkhó chịu, giờ dùng chút đồ nóng cũng tốt.

      Chỉ là chuyện làm kinh ngạc đó là trễ như thế này rồi tại sao người đàn ông này còn chưacó dùng cơm, ta phải là mọt ngườisinh hoạt đúng giờ giấc sao?

      chưa dùng bữa tối sao?” trừng mắtnhìn, kinh ngạc hỏi.

      Chiêm Mỗ Tư nhàn nhạt gật đầu:”Vừa trở về phải tìm em rồi”

      Lạc Tích Tuyết lẳng lặng rũ đầu xuống, khôngnói gì nữa để mặc cho ôm đến phòng ăn.

      Căn phòng ăn hết sức hoa lệ, đèn thủy tinh treotrên cao tỏa ra ánh sáng phủ xuống khắp bàn ăn,bữa ăn khuya của người giàu cũng hết sức phong phú.

      Tất cả các món ăn đều được chế biến theophong cách phương Tây.

      cắn phần bít tết ưu nhã bỏ vào trong miệng, ánh mắt nhìn ở phía đối diện, bởi vì uống quá nhiều rượu, trong dạ dày nóng đến lợi hại, ăn thịt bò chỉ chọn ít rau để ăn.

      “Sao, hợp khẩu vị?” ngừng động tác cắt thịt bò trong tay, ánh mắt ân cần nhìn về phía . Dù sao cũng là người Trung Quốckhông quen những món ăn như thế này cũngkhông có gì quá khó hiểu.

      phải” Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt đáp lại câu, có quá nhiều lời.

      “Quản gia, đưa cháo làm cho ấy lên đây”Chiêm Mỗ Tư nhíu mày, đối với quản gia phânphó.

      “Vâng” quản gia gật đầu cái.

      Chỉ chốc lát sau, chén cháo thơm ngát đượctrình lên, đây là khẩu vị mà Lạc Tích Tuyếtthích nhất, có cảm giác thèm ăn, dạ dày cũngcó chút ấm áp hơn.


      Chương 185: Thế thân Lạc Tích Tuyết.

      Edit : babynhox

      Chiêm Mỗ Tư lẳng lặng nhìn , khóe miệng tự giác thoáng ý cười.

      Dùng xong bữa tối, Chiêm Mỗ Tư trực tiếp ômLạc Tích Tuyết đưa đến cửa phòng, Lạc Tích Tuyết kéo cửa muốn vào. Bỗngnhiên Chiêm Mỗ Tư lại nắm chặt cổ tay , đôi gò má kiên nghị đôi má tại nhàn nhạt dưới ánh đèn hình vuông, tuấn mà rất có sức quyến rũ.

      Lạc Tích Tuyết nghiêng mặt tránh ánh mắt nóngbỏng của , thử dùng sức hất tay ra,nhưng vẫn nắm gắt gao.

      ", buông ra" nóng lòng muốn tránhthoát.

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư lại bá đạo ôm vào trong lòng, con ngươi u ám của lóe ra ánh sángkhác thường : "Tích Tuyết, đàn ông thích em đúng là nhiều như sao trời. Em , tôi làm sao mới có thể có được em trọn vẹn đây?"

      Lạc Tích Tuyết giật mình, theo bản năng nhíumày, biết là người đàn ông kết hôn như bây giờ còn có tư cách gì những lời này.

      "Tôi mệt mỏi, ." có chút mệt mỏinói.

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư lại ôm chặt, khôngchịu buông tay: "Em là người phụ nữ của tôi,nếu em còn dám ở sau lưng tôi, qua lại với đànông khác, tôi nhất định giết bọn họ."

      Tim của Lạc Tích Tuyết giống như bị cái búa nặng gõ vào, đôi mắt xinh đẹp trong suốt nhảylên đám lửa giận: "Rốt cuộc muốn thếnào? Tôi phải là đồ chơi của , đây là Trung Quốc là xã hội pháp luật, phải muốn thế nào có thể thế đó, tôi quen biết ai,quan hệ với ai, cũng cần quản, anhcàng có tư cách hỏi đến! !"

      Dứt lời giận hờn, xoay người vào phòng, muốn thêm câu nào với Chiêm Mỗ Tư nửa.

      Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư lạnh lẽo, theo vàophòng, nắm cổ tay Lạc Tích Tuyết, dùng sức mạnh mẽ kéo vào trong ngực mình.

      "Em trách tôi?" ôm chặt eo nhắn của , bàn tay lớn nắm cằm , hai mắt nheo lại, con mắt chăm chú nhìn .

      Lạc Tích Tuyết ngầm điều chỉnh hơi thở, cườilạnh hỏi lại: " dùng bạn của tôi uy hiếp tôi, chẳng lẽ tôi phải cảm kích sao?"

      Chiêm Mỗ Tư nắm chặt cằm của , ôm lạigần mình hơn ba phần: "Tôi em là người củatôi, chỉ có thể ở bên cạnh tôi, nhưng em khôngan phận muốn chạy trốn, lại còn cùng uống rượuvới người đàn ông kia ở quán bar."

      Con ngươi đọng nước của Lạc Tích Tuyết chống lại , có chút hổn hển: "Tôi chưa từngđồng ý là người của , kết hôn, có vợ và con, vì sao vẫn còn dây dưa rời với tôi?"

      Ánh mắt thâm thúy của Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằm rất lâu, đột nhiên kề sát vào bên tai của , hơi thở nóng rực phun vào bên tai , ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu lòng của : "Em đố kỵ rồi hả?"

      Mặt Lạc Tích Tuyết cứng đờ, lạnh lùng mởmiệng: "Có gì mà tôi phải đố kỵ, chuyện của căn bản chẳng quan hệ tới tôi!"

      Chiêm Mỗ Tư nữa, mà là rũ con ngươi xuống nhìn , như là muốn từ ánh mắt nhìn ra chỗ sâu nhất trong tâm hồn của .

      Lạc Tích Tuyết luôn giữ tư thế thản nhiênnhưng khi nhìn chằm chằm mình, khônghiểu sao tim lại đập rất nhanh, con ngươi đen kia của , nóng bỏng gần như có thể ăn tươi tại chỗ.

      Chỉ là đêm nay cũng có làm gì, cũng thêm cái gì, thậm chí chưa ra câu bắt buộc , liếc nhìn kỹ hồi lâu, lúc tiếng chuông gõ vang lên mười hai giờ đêm, liền xoay người cất bước rời .

      Lạc Tích Tuyết thở dốc hời mạnh, thần kinh căng thẳng toàn thân rốt cục cũngbuông lỏng, nhưng vạt áo sau lưng bị mồ hôi làm ẩm ướt rồi.

      May mắy rời , cuối cùng cũng làm gì , nếu đề xuất cầu cái gì quá phận với , mà nếu từ chối, rất sợ có thể giống như trước kia bắt buộc hay .

      yên lặng của bóng đêm, tất cả biệt thự đều yên tĩnh trở lại, Lạc Tích Tuyết nằm ở trong chăn, hai mắt lẳng lặng ngóng nhìn trần nhà đến ngẩn người.

      Màn đêm, chiếc xe thể thao mới ở trong thành thị chạy , hướng về khu biệt thự sa hoa.

      Vùng này vốn nổi tiếng là khu biệt thự, cũng là chút danh nhân giàu có ở địa phương, cho nên vùng này luôn luôn là ô tô hàng hiệu chạytrên đường.

      Xe của Chiêm Mỗ Tư có rèm che ngừng trước biệt thự có phong cách La Mã, xe mới vừa dừng ổn định, dưới ban công lầu hai biệt thự, người phụ nữ mặc váy dài tơ tằm cổ áo chữ V rộng ra.

      Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, da thịt trắng nõn bóng loáng như tuyết, tóc dài sáng mềm, toàn bộ đều áp sát trước ngực, che khuất mảnh cảnh đẹp.

      Váy dài bay theo gió, tạo nên tầng tầng sóng gợn, như cái đuôi của người cá xinh đẹp sâuở trong biển.

      Chiêm Mỗ Tư hơi hơi khom người, chân thẳng tấp bước ra, trở tay đóng cửa xe lại, cất bướcđón lấy người phụ nữ mới ra.

      Tống Khuynh Vũ —— người phụ nữ xinh đẹpnày, gần như là cùng khuôn mặt với Lạc Tích Tuyết, ngay cả mỗi động tác cử chỉ tao nhã cũng tương tự lạ thường.

      ta kinh ngạc nhìn người đàn ông có khuônmặt lãnh khốc bá đạo trước mắt, xa cách lâunhư vậy, mỗi ngày ta đều ở trong dày vò tương tư, nghĩ tới hôm nay lại chủđộng đến tìm mình, tim của ta gần muốn nhảy nhót ra ngoài.

      "Thiên Uy, em rất nhớ !" Tống Khuynh Vũ đong đưa váy dài, ánh mắt nhìn vào Lạc Thiên Uy, trong lòng nhịn được mà rung động.

      Chỉ là ta vừa muốn tới gần , lại bị ánh mắt hung hăng của Lạc Thiên Uy dọa lui về.

      Lòng của ta lập tức lạnh lẽo, ngày xưa bọn họ nhiệt tình triền miên vẫn rành rành trướcmắt, giờ Lạc Tích Tuyết trở lại,trong đôi mắt câu hồn của dđã còn tình cảm dịu dàng của bọn họ lúc mới gặp nửa, tại chẳng muốn liếc mắt nhìn ta cái, ra ta sớm biết kết quả như vậy.

      Nếu lúc trước phải ta phẫu thuật thẫmmỹ thành bộ dáng của Lạc Tích Tuyết, căn bảnlà chú ý đến ta, càng khỏi ở cùng với ta ròng rã ba năm.

      Nhưng giấy gói được lửa, lúc Lạc ThiênUy chân chính tìm lại được đoạn trí nhớ bị mất,cũng phát ta căn bản phải là Tuyết nhi của , phút chốc ta bị đánh nhốt vào địa ngục.

      ta biết hận ta, nếu phải ta giả thành bộ dáng Lạc Tích Tuyết, sao hắnvà Lạc Tích Tuyết có thể tách ra ba năm lâunhư vậy?

      tại Lạc Thiên Uy phát toàn bộ sựthật, muốn mình, ta biết, chỉ làcô ta ngờ còn có thể tìm đếnmình.

      "Chuyện tôi dặn dò, em đều làm tốt chứ?"Lạc Thiên Uy lập tức vào trong phòng kháchngồi xuống, mặt chút thay đổi hỏi.

      Tống Khuynh Vũ học bộ dáng của Lạc TíchTuyết, rót cho Lạc Thiên Uy cốc cà phê,bưng đến trước mặt : "Tôn chủ xin yên tâm,chi tiết liên quan đến tất cả sinh hoạt của Lạc Tích Tuyết, em đều thuộc lòng rồi."

      Tự tin và thông mình của ta, ở bên cạnh Lạc Thiên Uy giả thành Lạc Tích Tuyết lâu như vậy,khiến cho mẹ ruột của Lạc Thiên Uy nhìn thấy,cũng phát ra, vì thế ta cũng từng đắc chí.

      Nhưng rất nhanh liền phát , mình chẳng qualà thế thân Lạc Tích Tuyết, cho dù ta dùng các loại phương pháp mê hoặc , nhưngmỗi khi phát sinh kích tình với , trongmiệng đều say mê thầm, kêu gọi tên củangười phụ nữ khác.

      Lạc Tích Tuyết, vĩnh viễn thoát bóngmờ của , mà ta cũng thế.

      ngày quên , ta liền tiếp tục đóng vai của , vĩnh viễn tuân theo. . . . .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 186: Lên giường bọn họ, còn cóthể muốn em ?

      Edit : babynhox

      "Tốt tốt, qua thời gian ngắn, em có thể hành động rồi." Giọng của Lạc Thiên Uy lạnhnhạt, giải quyết việc chung .

      Bên miệng Tống Khuynh Vũ thoáng cười khổ số mạng, cuối cùng quyết định mang ta tặng cho người khác sao? Đêm nay, ngoạilệ đến tìm mình, chính là mục đích này sao.

      "Thiên Uy, nếu em lên giường bọn họ, còn có thể muốn em ?" Tống Khuynh Vũ dùng ánh mắt đau đớn hỏi.

      Vẻ mặt Lạc Thiên Uy liền nặng nề , nguyhiểm nheo đôi mắt hút hồn người khác lại, dùngtay gắt gao nắm cằm của Tống Khuynh Vũ, lạnhlùng : "Em đùa giỡn với tôi sao? Em biết tính tình của tôi, nếu em muốn, bấtcứ lúc nào cũng có thể rời khỏi!"

      Tống Khuynh Vũ cúi đầu, miễn cưỡng ép nướcmắt mình lại. Dù cho bị làm tổn thươngtan nát, nhưng chỉ cần là muốn, ta sẽlàm, cho dù là vĩnh viễn mất .

      "Em , vì , cái gì em cũng đồng ý!" ta cắn môi, hít sâu hơi, ngẩng đầu lênnói.

      Môi mỏng của Lạc Thiên Uy thoáng độcong : "Bất luận dùng cách gì, nhất định phải làm cho bọn họ tin tưởng, em chính là Lạc Tích Tuyết, lấy được tin tưởng của bọn họ, lấy được thứ tôi muốn."

      “Dạ!" Tống Khuynh Vũ cúi đầu trả lời, trong lòng sa sút.

      Theo lâu như vậy, cuối cũng trốn thoát vận mệnh bị tặng cho người khác. Chính là vì ta phẩu thuật khuôn mặt giốngLạc Tích Tuyết, Lạc Thiên Uy mới muốn ta quyến rũ Tiếu Vũ Trạch, trộm tài liệu phạmtội trong tay ta, còn muốn ta quyến rũHàn Diệp Thần, lấy lại Lạc thị vốn thuốc vềhắn, thậm chí muốn ta mê hoặc Lãnh Khinh Cuồng. . . . . .

      Tóm lại bên cạnh Lạc Tích Tuyết có bao nhiêungười đàn ông, ta cũng phải hấp dẫn chú ý của những người đàn ông này, ta phải làm cho họ tin ta chính là Lạc Tích Tuyết, màLạc Tích Tuyết hoàn toàn thuộc về LạcThiên Uy.

      Người đàn ông này điên rồi, vì muốn hoàn toàn giữ lấy Lạc Tích Tuyết, tiếc bất cứ giánào.

      Đợi sau khi ta quyến rũ được những ngườiđàn ông kia, đưa Lạc Tích Tuyết rời khỏi Trung Quốc, đến nơi ai biết, hai người cùng sinh hoạt với nhau, mà ta nhất định trở thành vật hi sinh tình của bọn họ.

      "Tôi muốn trong mắt Lạc Tích Tuyết vĩnh viễn chỉ có tôi, tại trong lòng ấy vẫn còn cảmthấy áy náy với Hàn Diệp Thần và Lãnh khinhcuồng, còn Tiếu Vũ Trạch càng là tình cũ chưadứt, đây cũng phải việc tốt, tôi muốn côấy hoàn toàn kết thúc với bọn họ, cái này cần nhờ em diễn xuất trò hay rồi, trong lòngngười phụ nữ của tôi tuyệt đối thế cónhững người khác ngoài tôi ." Lạc Thiên Uy dùng ánh mắt ngang bướng , đôi má tuấn mỹkhác thường lộ ra lòng ham muốn chiếm hữumạnh mẽ.

      Nhưng lòng ham muốn chiếm hữu chỉ đối vớimột mình Lạc Tích Tuyết, đối với Tống Khuynh Vũ, người thế thân Lạc Tích Tuyết, chodù ta là người phụ nữ của , cũng có thể chút do dự vì mục đích của mình, hai tay đưa ta cho người đàn ông khác.

      Với , ta chỉ là đồ vật lợi dụng, lợi dụng xong liền vứt bỏ, chút do dự.

      ta bi ai cười nhạo mình ngu xuẩn, biết rõngười đàn ông này có cảm tình với mình, ta vẫn mê muội , cam tâm tình nguyện trảmọi giá vì .

      "Nếu tôn chủ muốn chứng cớ phạm tội trong tay Tiếu Vũ Trạch, còn có tại liệu Lạc thị, để cho Lạc Tích Tuyết trộm, phải càngtốt sao?" ta bỗng nhiên cười lạnh .

      "Tôi thể lợi dụng Tích Tuyết." Lạc ThiênUy nhíu mày, trong mắt thoáng ẫn nhẫn, tuyệt đối thể để cho Lạc Tích Tuyếttự mình .

      bỗng nhiên kéo lấy cổ tay Tống Khuynh Vũ, kéo ta đến trước mặt mình, ánh mắt như đao nhọn sắc bén lạnh lẽo: " được so sánh với Lạc Tích Tuyết, cố ấy chính là ấy, chẳng qua là thế thân của ấy, đừng cho là tôi lên giường với , chính là ấy, ở tronglòng tôi, căn bản thể so sánh được vớicô ấy!"

      Lòng Tống Khuynh Vũ rỉ máu, khôngthể lợi dụng ấy, có thể lợi dụng ta sao? Côta như vậy, bò lên giường người đànông khác, việc này đối với ta mà tàn nhẫn ra sao, Tống Khuynh Vũ chỉ cảm thấy cả người mình lạnh lẽo, thân thể cứng ngắc.

      ta miễn cưỡng cười vui hỏi: " có đóibụng ? Em nấu ít thức ăn khuya cho !"

      "Cho tôi ly rượu!" Lạc Thiên Uy nhìn như bình tĩnh vô ba, nhưng con ngươi thâm sâu cósóng lớn mãnh liệt.

      " ấy lại chọc giận sao?" ta chú ý vẻ mặt của , có thể làm cho Lạc Thiên Uyngười đàn ông mạnh mẽ như vậy phiền lòng nóng nảy, ngoài Lạc Tích Tuyết còn có thể là ai.

      Lạc Thiên Uy uống ngụm rượu, đặt ly rượu xuống, đưa tay kéo cổ tay ta, thoáng dùnglực, ôm cả người ta vào lòng

      Ôm thân thể mềm mại ấm áp, cánh tay bao bọc ta ngừng co rút , cắn lỗ tai ta, tàn ác trêu chọc : "Trong khoảng thời gian này, có phải rất muốn tôi ?"

      gương mặt xinh đẹp động lòng người củaTống Khuynh Vũ lộ ra thâm tình chôn giấu lâu, ta nhịn được vươn tay ra ôm lấyeo , khát vọng ôm ấp như vậy, rốt cục lạithuộc về mình rồi.

      Có đôi khi, ta muốn hoàn toàn thay thế Lạc Tích Tuyết, bởi vì biến mất, thìngười đàn ông này có thể hoàn toàn thuộc về ta.

      "Ừm." tựa vào trong lòng , ngượng ngùng gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, ta gắtgiọng: "Có ấy, còn có thể nghĩ đến emsao?"

      ta yên lặng tựa vào ngực của , ngón tay nhàng đùa bỡn cúc áo của , từng nút từng nút.

      Lạc Thiên Uy ngăn cản hành động trêuchọc của Tống Khuynh Vũ, rót ly rượucho mình, uống hơi cạn sạch, ly rượu liền trống , chỉ là hương vị chua xót từ từkhuếch tán theo bờ môi , thấm vào trong lòng.

      nâng cằmTống Khuynh Vũ lên, bắt đầu nghẹn ngào cười ngạo, tiếng say mê: "Em theo tôi cùng giống vậy, biết người trong lòng của chúng ta vĩnh viễn cũng thíchchúng ta, vẫn còn cố chấp tiếp tục thích."

      "Thiên Uy" LòngTống Khuynh Vũ kéo căng,buồn bả ôm lưng của Lạc Thiên Uy, con ngươixinh đẹp lóe ra ánh sáng si mê: "Thiên Uy, đừng đau lòng, ấy thích , còn có em, em là toàn tâm toàn ý ! !"

      Đột nhiên Lạc Thiên Uy nắm tay ta lên, ánh mắt mê mang chống lại mắt ta, giọng đauthương khàn khàn: "Khuynh Vũ, em cho tôi biết, tôi phải làm như thế nào mới có thể cóđược ấy? Rốt cuộc phải làm thế nào, ấy mới có thể tôi? Vĩnh viễn cũng rời xa tôi?"

      Chỉ cần suy nghĩ đến, lại lần nửa chạykhỏi mình, lòng của đều đau xót thôi,vì cái gì thể an lòng ở bên cạnh chứ? rất thích , chỉ cần là muốn , đều dồn hết tất cả để làm hàilòng, chỉ cần đồng ý ở bên cạnh mình.

      "Thiên Uy, em biết" Vẻ mặt Tống Khuynh Vũ có chút khó xử, trong lúc này mà lại biết phải an ủi như thế nào, nếu có thể, ta cũng muốn biết nên làm như thế nào để giành được lòng người mình , nếu vậy,hôm nay ta và cũng đau khổ như vậy.

      "Em thích tôi?" Lạc Thiên Uy khẽ xoa gương mặt ta, khuôn mặt giống y như Lạc Tích Tuyết, an ủi vào mỗi đêm tịch mịch.

      Những năm tháng đau khổ nhất, nếu khôngcó khuôn mặt này, gần như cũng khó có khảnăng chống đỡ tiếp.

      Tai nạn xe cộ kia, toàn thân gần như đều têliệt, tất cả khung xương đều vỡ thành mảnh ,bác sĩ kết luận, tàn phế suốt đời, hắnkhông có mặt mũi gặp lại Lạc Tích Tuyết.

      Ngay sau đó, Tống Khuynh Vũ xuất , là ta cổ vũ đứng lên lần nửa, dùng nghị lực kinh người, ròng rã ba năm phấn chấn lại lần nửa, thân thể gần như hợp dài lại lần nửa, trong lúc này chịu bao nhiêu đau khổ, chảy bao nhiêu nước mắt, nhớ rồi.

      Lòng tin và ý chí duy nhất của , chính làmuốn có được người phụ nữ nhất, hắnkhông thể ngừng nhớ về , cho nên nhất định hoàn toàn giữ lấy, làm cho vĩnh viễn thể tách rời , giống như thể tách rời .

      "Thiên Uy, em !" Tống Khuynh Vũ vươn ngón tay ngọc ra, vẽ quanh đường cong tinh tế tuấn mặt , mang theo trànđầy quý trọng và say đắm.

      Nếu có thể ít Lạc Tích Tuyết chút,có lẽ ta còn có thể ít chút,nhưng lại si mê người phụ nữ kia như vậy, cho dù ta là thế thân của , lại có thể bị tình của làm cảm động, cảm giác như vậy làm cho ta cảm thấy được hạnh phúc, cho dù hạnh phúc như thế là chân .

      Lạc Thiên Uy lại uống vào mấy bình rượu, muốn mất cảm giác của mình, nếu cách nào nghe trong miệng Lạc Tích Tuyết , thương , vậy nghe từ trong miệng thếthân này, thổ lộ với , ít đau lòng, hoặc ra chút an ủi.

      nửa tỉnh nửa say, con ngươi nhìn chằmchằm Tống Khuynh Vũ, bỗng nhiên cười khổ:"Em rất giống ấy!" Đáng tiếc phải ấy!

      Tống Khuynh Vũ thở dài hơi, đứng dậymuốn nâng dậy: "Uy, say, em đỡ anhtrở về phòng nghỉ ngơi."

      Nhưng con ngươi Lạc Thiên Uy nóng rực , đồngthời bắt được cánh tay của takéo Tống Khuynh Vũ trở lại sofa, xoay người áp sát ta.

      "Uy" Tống Khuynh Vũ hoảng sợ, còn kịpphản ứng, thấy thân thể người đàn ông tới gần từng chút, muốn phủ lên môi đỏ mọng của ta, hàng rào trong lòng ta sập ầm ầm, vốn muốn từ chối lại bị ta cứng rắn nuốt trởvề.

      tay Lạc Thiên Uy nhanh chóng sáp nhậpvào mái tóc nâng mặt ta lên, bàn tay ômchặt eo ta kéo vào ngực mình, bá đạo hônlên môi mềm mại của ta, trằn trọc mút hương thơm trong miệng ta, hút gặm từng chút, lưỡicuốn lại khuấy đảo trong miệng ta.

      Hơi thở ấm áp của lao thẳng cổ TốngKhuynh Vũ, làm cho da thịt ta tê dại, hình như có dòng điện lướt qua, bao nhiêu lâu có loại cảm giác này, ta nhớ , ta chỉ biết ta người đàn ông này, khát vọng , ôm mình, cho dù xem mìnhlà người phụ nữ khác.

      "Ừm" ta hoàn toàn chìm đắm trong nụ hônnồng nhiệt của , phát xuất tiếng rên rĩ khó nhịn

      Nghe được tiếng rên ẫn nhẩn của ta, dướingười Lạc Thiên Uy liền có phản ứng, nhẹnắm vòng eo ta, tách hai chân ta ra, để ta ngồi người mình.

      Tống Khuynh Vũ bị cái cách ngồi xấu hổ làm cho sắc mặt đỏ bừng, ta biết tiếp theo muốn làm cái gì, nhưng theo bản năng ta muốn đẩy người đàn ông này ra.

      ta cắn môi đỏ mọng, cánh tay mảnh khảnhvòng qua cổ , bật hơi cỏ lan với :"Uy, muốn em, tối hôm nay, muốn em ."


      Chương 187: xin lỗi, phải là ấy!

      khát vọng như thế, hy vọng ôm, nụ hôn nóng bỏng của , thậm chí dù chỉ có đêm chăm sóc, chỉ cần thuộc về , toànbộ đều mơ tưởng.

      Ra lâu như vậy, trời mới biết cỡ nàomuốn , thèm nghĩ ngày mai nhưthế nào, chỉ nghĩ bây giờ bị đè ở dướicưng chiều, cầu, đấy mới là chân thựcnhất.

      Thấy Lạc Thiên Uy chậm chạp cóhành động, Tống Khuynh Vũ cảm thấy có chút hốt hoảng, biết trước kia mỗi lần Lạc Thiên Uy muốn , đều coi như Lạc Tích Tuyết, nhưng lần này, Lạc Tích Tuyết sựđã quay về, còn cần người thế thân là để tìm kiếm an ủi sao?

      “Này, muốn em, muốn em được ?”. chủ động kéo xuống váy ngủ của mình, vươn tay ngọc kéo bàn tay của chạm vào ngựcmình.

      biết, lập tức để cho hành động, phục vụ những thứ kia cho người đàn ông , mà cũng mang theo Lạc Tích Tuyết chân chính cao chạy xa bay. còn được gặp lại , chỉ muốn cùng người đàn ông mình nhất trong đời đêm xuân cuối cùng, với tưcách mãi mãi muốn rời.

      “Khuynh Vũ, muốn sao?”

      Nhìn lên người phụ nữ mặt đỏ trước mắt, tay của dừng lại nụ hoa nhô ra của , ép vuốt ve, ngực của rất đẹp, vừa thích hợp với bàn tay của , tới lui ở nơi đó vuốt ve, tựa như suy nghĩ đấutranh, lại khiến Tống Khuynh Vũ cảm thấytừng trận mê người.

      “Ưmh, Uy muốn em, em là muốn”.

      Hô hấp của Tống Khuynh Vũ càng ngày cànggấp rút, tròng mắt xinh đẹp bắt đầu thay đổimê ly lóe lên, xụi lơ, mặt dán sát gươngmặt của Lạc Thiên Uy gần trong gang tấc,thở dốc khẩn cầu.

      “Đấy chính là thái độ em cầu xin sao? Nếunhư em thành khẩn hơn chút, tôi có thểsuy nghĩ cho em lần cuối cùng”.

      Lạc Thiên Uy tà ác nheo lại tròng mắt, bàn tay chậm rãi trượt xuống, dừng lại chỗ ởthân thể Tống Khuynh Vũ, lập tức run rẩy.

      “A, Uy, cầu xin , xin an hem chịu nổi, cho em , cầu xin ”. Trong mắt côbắt đầu có nước mắt, # che giấu #

      Lạc Thiên Uy trong mắt cũng bắt đầu dậysóng, động tác của ưu nhã từng món cởira quần áo của , cho đến khi thân thể trắngnõn bóng loáng mê người của hoàn toàn ra trước mặt , vóc người hoàn mỹcủa Tống Khuynh Vũ thể bắt bẻ, hô hấp của trở nên dồn dập….

      cởi ra nút áo của mình, toàn bộ quần áo hai người rơi xuống, như lửa nhiệt tình thiêu đốt cả biệt thự.

      ghế salon, người phụ nữ bị đè xuống, dưới ở cổ người đàn ông môi mỏng của chạm vào da thịt, hôn tỉ mỉ, tràn đầy thiết tha khát vọng.

      Cảm xúc mãnh liệt cơ hồ rất căng thẳng.

      Mắt đẹp của Tống Khuynh Vũ nửa khép vào,môi đỏ mọng quyến rũ như lửa, tay thon càngkhông nhàn rỗi, dồn dập cởi quần của người đàn ông.

      Khi làn da trắng như ngọc của chạm vàothân thể nóng rực kia, nhịn đượckêu ra tiếng, chỉ muốn được giải thoát.

      Vậy mà, hai tay của chạm vào thândưới của người đàn ông, Lạc Thiên Uy đột nhiên dừng lại tất cả động tác, tự người của ngồi dậy, đẩy ra trong ngực.

      “Em phải là ấy!”. lạnh lùng đẩy ra, khó chịu đốt lên điếu thuốc,sắc mặt có chút khó coi.

      Lúc có thể biết là thế thân thìcó thể, coi như Lạc Tích Tuyết, nhưng bây giờ ràng biết người phụ nữ trước mắt phải Tích Tuyết, lại muốn khiến phản bội người .

      Mặc dù có thể bị thu hút khiến nhất thời hôn mê, cởi áo ra, nhưng lúc cuối cùng, lý trí của vẫn chiếm hữu.

      “Này? !”. Tống Khuynh Vũ từ phía sau hắnngồi dậy, mắt sớm có tia đau lòng cùng lo lắng, dán phía sau lưng của chặt: “ liền coi em như là ấy , em ngại, chỉ cần muốn em, mỗi lần coi như đều gọi tên của ấy, em cũng quan tâm”.

      “Nhưng tại chính tôi!”. Lạc Thiên Uy cắt đứtlời, tròng mắt thâm thúy có lưu lạichút dấu vết của kích tình vừa rồi.

      Nếu để cho Tích Tuyết biết, chạm vàonhững người phụ nữ khác, nhất định ghét , thể để cho ghét bỏ , càng thể để cho chán ghét mình.

      “Này, em với ở chung chỗ phải hai ngày, nếu để cho Lạc Tích Tuyết bị ba năm nay ôm những người phụ nữ khác ngủ, ấy nghĩ sao?”. Tống Khuynh Vũ trong mắt ra vẻ oán giận, côđã chịu nổi chỉ muốn , thế nhưng lại vì người phụ nữ khác mà cho , chỉ có chiêu này uy hiếp .

      “Im miệng!”. Lạc Thiên Uy tức giận cắt đứtcô, sắc mặt lập tức trầm xuống, tay nắmcổ mảnh khảnh của chặt, trong mắt lóe lên tia lãnh lẹo sát thương: “Nếu nhưcô dám quan hệ của tôi với , tiết lộ nửa câu cho ấy, tôi liền lập tức muốn mạng của ! !”

      Tống Khuynh Vũ cảm thấy đau khổ, tròng mắt rưng rưng : “ quan tâm cảmnhận của ấy như thế, tại sao ban đầu còn chạm vào em? Dù sao em với khôngphải hai lần, em ngại cùng LạcTích Tuyết chia sẻ người đàn ông, có thể ấy, nhưng thể cho em đêm cuối nhớ lại sao?”

      “Ban đầu phải cố ý chỉnh cho mìnhgiống bộ dạng của ấy, tôi làm sao để ý ? Chuyện này tôi còn chưa tính sổ với , nghĩ tới lấy nó ra uy hiếp tôi rồi hả?”.Lạc Thiên Uy chớp mắt, sức lực thủ hạ càngkhông ngừng tăng thêm: “Nếu như Lạc TíchTuyết biết tồn tại của , chỉ có phải chết, cả nhà tôi đều giết, tốt nhất hiểu hậu quả ràng!”

      Sắc mặt Tống Khuynh Vũ chợt thay đổi, nướcmắt rơi xuống.

      Nếu như từng, còn hy vọng LạcThiên Uy có chút thích , như vậy tại, hi vọng này bị hoàn toàn làm cho phai mờ.

      ra chỉ là thế thân, hèn mọn, thế thân nực cười, trong mắt chưa từng có tồn tại của . chân chính, khôngmuốn , chẳng những đá cước văngra, thậm chí vì hoàn toàn có được Lạc Tích Tuyết, còn đưa cho người đàn ông khác.

      với Lạc Tích Tuyết, đều là người phụ nữ của , mặt giống nhau như thế, nhưng tạisao đối với hai người lại khác biệt đếnvậy?

      Thấy sắc mặt đầy nước mắt, lông mày Lạc Thiên Uy tự chủ liền nhíu lại.

      Dù sao trong lúc cuộc đời của xuống thấp nhất, ngày đen tối nhất, là cùng vượtqua.

      xoay người ra chỗ khác, nhặt y phụctrên đất của và Tống Khuynh Vũ, sau đó ôm lấy , từng bước tới gian phòng phía .

      “Hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, em đượctự do”. Lạc Thiên Uy nhàn nhạt hôn trán trơn bóng của , giọng hứa hẹn.

      xong, liền mang theo bất kỳvật nào liền rời .

      Tống Khuynh Vũ tiếp tục đuổi theo, cũng giữ lại nữa, kinh ngạc nhìn người đàn ông rời , nước mắt nơi khóe mắt lặng lẽ chảy xuống.

      tự do? Ngụ ý, hề cần nữa sao? đáng buồn cỡ nào, muốn rời khỏi , nhưng thể nào rời bỏhắn.

      chiếc xe hơi đen bóng loáng ở bên khubiệt thự, bỏ qua con đường tối, theo tiếngdừng lại, tất cả như đột nhiên dừng lại.

      Đêm tối, yên tĩnh lạ thường.

      mình Lạc Thiên Uy đơn ngồi ở trong xe, tay tiếp tục uống rượu, tay lấy ra tấm hình cùng Lạc Tích Tuyết hồi xưa,đưa tay chạm vào nụ cười điềm tĩnh của ,mang đến cho lòng tia an ủi.

      Cho đến khi đường chân trời, mặt trời mọc sắp lên, ánh mắt ửng hồng xuyên qua sươngmù chiếu vào trong xe, mới mở ra con mắt mông lung buồn ngủ, quay đầu xe lái .

      Trong biệt thự, Lạc Tích Tuyết cũng dậy rấtsớm, chính xác hơn đêm ngủ, buổi sáng soi gương, quầng thâm mắt của cũng lên ràng.

      Chỉ là thừa nhận mình vì ChiêmMỗ Tư đêm quay về mà ngủ được, an ủi mình cho rằng lo lắng bao giờ mình mới có thể rời .

      Xoa đầu chóng mặt chút rồi ngồi vàotrước bàn ăn, người giúp việc lập tức bưng lên bữa ăn sáng.

      Lạc Tích Tuyết mặc dù xuất thân cao sang,nhưng bình thường cũng so đo chuyệnăn uống, nhưng thứ trước mắt này khiến cách nào nhịn được.

      Bữa ăn sáng của , tự nhiên là chút rauquả thối nát?

      Cả đêm Chiêm Mỗ Tư có trở về, ngườigiúp việc này đại khái cho là thất sủng rồi,hơn nữa ta là người hầu trung thành của Lisa, cho nên mới ác ý trả thù .

      “Tiểu thư, mời dùng bữa”. Người giúp việc bưng lên, dùng ngữ điệu kì quái ra.

      Lạc Tích Tuyết bản năng cau mày: “ xin lỗi, tôi chỉ ăn thứ mà mọi người ăn”.

      tại ở đây chỉ có cái này”. Người giúpviệc có vẻ mặt gì, ngụ ý ăn cũng phải ăn, ăn cũng phải ăn.

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu, : “Được, hôm nay tôi cũng đói bụng, vật này bỏ xuốngđi”.

      Người giúp việc nhìn cái, mang theovài phần hả hê xoay người rời .

      cũng chỉ là người giúp việc, lại dám bắt nạt như vậy sao? Chẳng lẽ ở lại chỗ này bị chọc đến chán ghét sao?

      Lạc Tích Tuyết thở dài, trong phòng còn bóng người.

      nghĩ lâu, còn quyết định tìm ChiêmMỗ Tư chuyện chút, dù sao nhốt như vậy, cũng phải là biện pháp,vấn đề giữa bọn họ sớm muộn cũng phải đốimặt giải quyết.

      Gần tới trưa, cả tòa biệt thự rất yên tĩnh, người giúp việc cũng thấy ai.

      Lạc Tích Tuyết tới gian phòng của ChiêmMỗ Tư, gõ cửa vài cái, bên trong có ai đáp lại.

      vừa định xoay người rời , điện thoạitrong phòng đột nhiên vang lên.

      thấy người giúp việc có ở đây, đẩy cửa vào, chuẩn bị nghe.

      Nhưng điện thoại hình như là tự động nhắn lại, cảm nhận được người sau khi vào thìliền có tiếng vang lên.

      “Ông chủ, người của chúng ta theo dõi đến Tiếu Vũ Trạch, tất cả đều ở kế hoạchtrong tiến hành”.

      Lạc Tích Tuyết kinh sợ, vội vàng chạy đến cầm điện thoại lên nghe.

      ra, Chiêm Mỗ Tư sớm biết Tiếu VũTrạch nằm vùng thân phận!

      Lòng của lập tức vọt tới cổ họng, như vậyxem ra, nhốt , cũng hoàn toànbởi vì đối với có hứng thú, có thể nghĩ nhốt lại, dẫn Tiếu Vũ Trạch tự động đưa tới cửa.

      Dù sao vật này cũng là chứng cớ phạm tội Mafia của bọn họ, bây giờ có Vũ Trạchtrong tay, Chiêm Mỗ Tư nghĩ nếu muốn có được, lợi dụng tới uy hiếp Tiếu Vũ Trạch cũng phải là được.

      nên làm gì bây giờ? thể để Vũ Trạch chịu chết.

      Lạc Tích Tuyết khẩn trương ở trong phòng, có chút sợ, lúc chợt cúi dầu, thấy bàn có tờ giấy.

      Chương 188: Hoàn toàn, triệt để… đoạt lấy ! !

      “Tôi muốn đoạt lấy em, hoàn toàn, triệt đểcho em thuộc về mình tôi, trong lòng của em chỉ có thể có tôi, cùng với em có liên quannhững người khác, bao gồm người thân cùngbạn bè, tất cả đều phải là đối tượng tiêu diệt, nhất là Tiếu Vũ Trạch, bởi vì, vậy là phân tán tình của ”.

      Lạc Tích Tuyết nhất thời mơ hồ.

      Ông trời, muốn làm gì?

      vì hoàn toàn đoạt lấy , tổn thương người của đấy chứ? Nếu quả thậtlà như thế, tha thứ cho .

      Cả người Lạc Tích Tuyết lạnh lẽo, nhanhchóng xoay người, phải chạy khỏi ra. Bấtkể như thế nào, muốn thông báo trước choTiếu Vũ Trạch, thân phận của bại lộ.

      Ngay tại lúc xuống cầu thang, cửa độtnhiên nghênh đón vị khách mờimà đến.

      “Con tiện nhân kia đâu?”. Lisa vào cửa, hỏi người giúp việc.

      Người giúp việc vừa rồi phục vụ Lạc TíchTuyết, lập tức thay đổi thái độ cung kính: “Tiểu thư Lisa, ta còn ở trong phòng, điểmtâm còn chưa ăn”.

      “Hừ, ta đói chết rồi, vừa đúng lúc tôi có thứ cho ta xem”. Lisa khinh thường hừ tiếng, hướng cầu thang tới.

      Lạc Tích Tuyết do dự chớp mắt, vội vàng chuivào phòng của mình.

      Qủa nhiên, vừa ngồi vào sofa ở phòng ngủ, thấy Lisa từ phía tới.

      có vẻ mạnh khỏe nhỉ!”. Lisa cười hí hí chào hỏi với , nhưng trong nụ cười ràng mang theo lòng căm thù.

      có chuyện gì ?”. Lạc Tích Tuyết bình tĩnh hỏi. Người phụ nữ vôduyên vô cớ xuất ra đây.

      “Hôm nay tôi tìm phải tới gây gổ,mà là đem đồ tốt đến cho xem, nơi này có người đàn ông đây”. Lisa nheo mắt, bụng xấu đem mở máy tính ra.

      Bên trong lên cli p ràng.

      Vừa mới bắt đầu, nhìn thấy hai ống kính quay nam nữ, hai người ở trêngiường kịch liệt triền miên.

      Bóng lưng của người đàn ông ấy sao mà quen thuộc, nhìn kỹ, đây là Vũ Trạch sao? !

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy cổ họng bị nghẹn,trong lúc nhất thời ra lời, Vũ Trạch làm sao cùng những người phụ nữ khác lên giường?

      Nhưng khi hình ảnh hướng về phía ta, nétmặt của càng thêm khiếp sợ.

      Người phụ nữ ở giường cùng Vũ Trạch dây dưa, phải là người khác, lạilà chính ?

      Lạc Tích Tuyết khó tin che miệng lại, điều này sao có thể?

      cùng Vũ Trạch mặc dù có ở chungmột chỗ, nhưng vẫn luôn trong sạch, tuyệt đối giường cùng làm chuyện như thế, vậy người phụ nữ kia là?

      Lạc Tích Tuyết vẫn còn nghi ngờ, lại khôngnghĩ rằng kế tiếp màn cực kỳ bi thảm xảy ra.

      nhìn thấy lúc hai người dây dưa, Vũ Trạch sây mê nhắm hai mắt mà có diệnmạo giống , lại lặng lẽ từ phía sau lấy ra con dao sắc bén, hung hăng đâm vào người Tiếu Vũ Trạch xuống ----

      ----“. Lạc Tích Tuyết sợ hét ầm lên,nhưng động tác trong tay của khôngdừng lại, gia tăng tốc độ lại đâm tiếp mấylần.

      Tiếu Vũ Trạch hề có phòng bị, tựnhiên cứ bị ta đâm chết như thế, ngã xuống trong vũng máu.

      Vũ Trạch? !”. Lạc Tích Tuyết che miệng lại, hoảng sợ quát to lên, nhào tới máyvi tính trước mặt.

      , cái này thể nào!

      Nhưng, tấm hình mông lung này, người phụ nữ có dáng dấp giống y hệt , cư nhiên đem trái tim Tiếu Vũ Trạch lấy ra.

      “Đây chính là kết quả của người làm nộiứng!”. Người phụ nữ lưu lại câu lạnh lẽo sau cùng, xoay người rời khỏi phòng.

      Hình ảnh dừng lại, Lạc Tích Tuyết chỉ cảmthấy đầu óc trống rỗng, như bị điên chạyvội trước máy vi tính.

      “Tại sao? Tại sao có thể như vậy? Vũ Trạch!”

      tin, nhanh chóng khóc rống lên.

      Lisa sau lưng thấy bộ dạng Lạc Tích Tuyếtđau lòng, cười càng thêm thâm hiểm.

      Muốn cùng dành lấy người đàn ông, khôngcó cửa đâu?

      “Nhìn thấy ? Là tự tay giết chết, người bạn trai nhiều năm nay!” Lisa ác ý tiến tới gần, cố ý trúng chỗ đau của Lạc Tích Tuyết.

      “Tôi có, tôi có”. Lạc Tích Tuyếtliều mạng lắc đầu, thanh nức nở nghẹn ngào: “Tôi có giết ấy!”. làm sao độc ác như thế, giết Tiếu Vũ Trạch,nhưng tấm hình dáng dấp người phụ nữ lại giống quá, khó trách Tiếu Vũ Trạch coi ta như , đề phòng sơ suất.

      phải ?”. Lisa khẽ cau mày, nhìn lơđãng : “Chẳng lẽ là ta?”

      “Là ai? biết ta là ai sao?”. Lạc TíchTuyết vội vàng bắt được váy của Lisa, nóng nảy hỏi.

      Lisa liếc cái: “ biết thế giới này có phương pháp khiến hai người có thểgiống y chang nhau, ví dụ như chỉnh hìnhvậy?”

      là, ta chỉnh hình giống hình dángcủa tôi, lừa gạt Tiếu Vũ Trạch?”. Lạc TíchTuyết kinh ngạc, nước mắt khống chếchảy xuống, chẳng lẽ do mà liên lụy tới Vũ Trạch.

      sai, tôi giải thích, chồng của tôi, ấy vì muốn gặp lại người, có thểkhông tiếc bất cứ giá nào, dùng đủ các thủđoạn, nếu như khiến nữ sát thú chỉnhhình giống bộ dạng của , lại mê hoặc bạn trai , tùy thời rồi giết ta, điều này cũngkhông phải là có khả năng”. Lisa mặtkhông có vẻ gì xong, thấy Lạc Tích Tuyết có mấy phần tin, trong lòng càng thêm hàilòng.

      Lạc Tích Tuyết che đầu, than thở khóc lóc.

      , tin, Vũ Trạch cứ nhu vậy mà chết sao?

      Nhưng, nhớ tới vừa thấy tờ giấy bàn của , phía ràng viết: “Tôi muốn toàndiện đoạt lấy em, chiếm cứ toàn bộ của em,người xung quanh em đều phải chết! !”

      Đó là bút tích với giọng của , ràng viết, muốn Tiếu Vũ Trạch chết!
      Huống chi Vũ Trạch vốn là nằm vùng, trong tay nắm giữ chứng cứ phạm tội củaChiêm Mỗ Tư, tại sao có thể dễ dàng tha cho ấy sống chứ?

      Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy trời đất mù mịt, vừa mới thấy hình ảnh Tiếu Vũ Trạch hết , ở trước mặt xẹt qua.

      ! !”. thê lương gào thét.

      Từng trận lôi đình nổ vang trong lòng, LạcTích Tuyết trước mặt bỗng tối sầm, ngất .
      Lisa nhìn ngất , hừ lạnh tiếng: “Còn muốn đấu với tôi? Hừ, nhìn xem mình có tài nghệ gì . đoạt người đàn ông củatôi, tôi liền cho người đàn ông của chết”.

      “A, Lisa tiểu thư, ta sao lại ngất rồi?”.Người giúp việc đẩy cửa vào, vừa nhìn thấyLạc Tích Tuyết ngã ở mặt đất, nhất thờisợ hết hồn.

      “Là ta xem cli p rồi hoảng sợ”. Lisa khinhthường liếc Lạc Tích Tuyết cái.

      “Lisa tiểu thư, cli p này là ?”. Người giúpviệc nhìn hình ảnh, khỏi giật mình, nhớ Lạc Tích Tuyết rangoài lêu lổng cùng đàn ông nha.

      “Là tôi tìm người làm. Tôi muốn cho tabiết, đắc tội Lisa tôi, ta cũng cóngày nào sống dễ chịu”. Lisa trong mắt lóelên tia ác độc, nhổ phát: “Dẫu gì tôi cũngthuộc thế hệ hắc đạo, sợ gì con hồ ly tinh như ta chứ?”

      “Nhưng, ngộ nhỡ ta tố cáo với chủ nhân làm thế nào?”. Người giúp việc khôngkhỏi lo lắng.

      “Sợ cái gì? ta bây giờ hận chết Chiêm Mỗ Tư rồi, tôi chính muốn ấy trở mặt thành thù!”. Lisa lạnh lùng cười tiếng,trong lòng sớm có tính toán.

      Người giúp việc vội vàng gật đầu: “Lisa tiểuthư, chủ ý này tệ!”

      Chương 189: Sau khi say rượu...

      Editor: lovelygirl262

      Lúc Lạc Tích Tuyết từ hôn mê tỉnh lại, trongphòng bóng người.

      Chỉ có mình nằm nền nhà lạnh nhưbăng, tất cả đều tốt tựa như có gì thayđổi, nhưng lại giống như xảy ra biến đổi lớn.

      Hình ảnh kinh khủng của Tiếu Vũ Trạch trước khi chết, nhất thời làm cho cả người đều co rúm run rẩy.

      ", tại sao? Tại sao phải như vậy?" lảo đảo đứng lên, cả người đau đớn giống như bị lửađốt.

      Nếu phải vì , muốn chứng minh Chiêm Mỗ Tư đến tột cùng có phải là Lạc Thiên Uy,Vũ Trạch ca cũng mang đến yến tiệc lần đó, cũng gặp gỡ Chiêm MỗTư, như vậy thân phận của Vũ Trạch ca cũng sẽkhông bại lộ.

      Đều là hại , nghĩ như vậy, trong lòng lại nóng lên, nước mắt rơi như mưa.

      tiếng vọng ngừng vang lên bên tai : "Giết , giết !"

      muốn giết tên khốn kia!

      Chiêm Mỗ Tư, lại phái người dùng phương pháp như thế giết Vũ Trạch ca của , nhất định phải thay trả thù!

      Nếu , làm thế nào có thể...xứng đáng với đây?

      Lạc Tích Tuyết giống như điên xông về phía phòng Chiêm Mỗ Tư, ở đây, tìm được thanh dao găm sắc bén.

      nhận ra cái dao găm này, là vũ khí thống nhất đặt chế của thuộc hạ Chiêm Mỗ Tư, người phụ nữ vừa rồi kia, nhất định là dùng dao găm giống thế này, giết chết Vũ Trạch ca.

      Tay Lạc Tích Tuyết run lên.

      Vì đoạt lấy , lại có thể làm ra loại chuyện như thế!

      Chiêm Mỗ Tư, quả thực chính là người điên, và Lạc Thiên Uy làm sao có thể giống nhau đây?

      tin em trai vốn là người tốt và thanh khiết,cho dù ép bức , nhưng giết người liênquan đến pháp luật, tin chắc làm.

      Huống chi giết chết Tiếu Vũ Trạch, chính là trựctiếp làm tổn thương , Lạc Thiên Uy làm sao có thể làm tổn thương đây? Cho nên ChiêmMỗ Tư và Lạc Thiên Uy nhất định là hai người khác nhau.

      Lạc Tích Tuyết giấu kỹ dao găm, chuẩn bị hỏi thăm người giúp việc chỗ của Chiêm Mỗ Tư.

      Lúc này, cửa lớn ở dưới lầu đột nhiên truyền đến thanh, ngay sau đó liền nghe thấy giọngngười giúp việc quét dọn phòng khách kinh hãi kêu to: "Chủ nhân trở lại, chào chủnhân?!"

      "Cút ngay, tất cả đều cút!" Chiêm Mỗ Tư che đầu bị choáng do uống rượu, nhìn người giúpviệc trước mắt lúc lúc đếm hết, nhịn được gào thét.

      Suốt đêm mình ở trong xe uống rượu giải sầu, cho dù tửu lượng khá hơn nữa, lúc nàycũng chống đỡ được say.

      Tất cả người giúp việc đều bị hù doạ tản quamột bên, nhìn bộ dạng Chiêm Mỗ Tư lảo đảo chênh vênh rời , muốn tiến lên dìu, lại dám.

      Bước của Chiêm Mỗ Tư xiêu vẹo, kèm theo là tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ tan, còn có tiếnghắn rống to, cùng với thanh người giúp việcở ngoài cửa hỗn loạn, cũng làm cho Lạc Tích Tuyết còn ở trong phòng của nhanhchóng bước ra ngoài, kinh ngạc tiêu soái ra phòng ăn.

      "Xảy ra chuyện gì?" Nhìn phòng khách lộn xộn, Lạc Tích Tuyết nhất thời cũng hiểu đến cùng là xảy ra chuyện gì.

      "Tiểu thư, chủ nhân uống nhiều quá!" Mấy nữgiúp việc vừa định đỡ Chiêm Mỗ Tư ngồi vào ghế xô-pha, lại đổi lấy tiếng gào thét của .

      " được đụng vào ta, cút ngay, tất cả đềucút ngay." muốn bởi vì nhất thời sayrượu, tuỳ ý kéo những người phụ nữ bên cạnh qua coi là , cái loại đạt được lại mất mùi vịđó, nếm lần là đủ rồi.

      "Tiểu thư, nên làm sao bây giờ?" Mấy nữ giúp việc nhất thời biết làm sao, chuyện xảy ra hôm nay đúng là kỳ quái, mặc dù chủ nhân thường xuyên uống rượu, nhưng say mèm nhưngthế này vẫn là lần đầu tiên.

      Lạc Tích Tuyết nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Chiêm Mỗ Tư say mèm ởtrước mắt, đây là lần đầu tiên ứng phó với loại đàn ông uống rượu say như thế này, còn là người đàn ông mà thù hận, nhất thời tronglòng đan xen nhiều cảm xúc.

      ràng trong đầu muốn tìm báo thù, nhưngnhìn say thành ra như vậy, oán thù gì cũng có tâm tư để báo.

      "Các người nhanh nấu chút canh giải rượu."Tự suy nghĩ chốc lát, hướng về phía nữ giúpviệc căn dặn.

      Mấy nữ giúp việc sau khi nghe Lạc Tích Tuyết căn dặn xong, lập tức xuống phòng bếp chuẩn bị, mà Chiêm Mỗ Tư từ lúc nghe được giọng của , càng gấp gáp tìm kiếm bóng dáng .

      " có sao ?" Lạc Tích Tuyết đứng cách Chiêm Mỗ Tư khoảng, đưa tay ra trước mặt quơ quơ, cũng dám lại gần quá, sợ sau khi say rượu, làm hành động khiến côlo lắng.

      Chiêm Mỗ Tư nâng cặp mắt say mông lung lên,nhìn thấy Lạc Tích Tuyết, ngây ngốc cười:"Tích Tuyết, em tại sao lại lảo đảo lắc lư trướcmặt tôi như vậy, đừng nhúc nhích."

      Lạc Tích Tuyết có chút bất đắc dĩ thở dài, tại sao lại uống nhiều rượu như vậy, đoán chừng tại ngay cả là ai cũng nhận ra.

      vốn còn muốn chất vấn chuyện Vũ Trạch ca bị giết, đến cùng có phải là làm, bây giờ nhìn uống say như vậy, cầnnói nhất định làm chuyện trái với lươngtâm, nên mượn rượu giải sầu.

      "Các người cũng xuống ." Trong đầu Lạc Tích Tuyết thoáng qua ý niệm, trước tiênbảo người làm trong phòng khách rời .

      Thấy Chiêm Mỗ Tư ngã bên cạnh bậc cầu thang nhúc nhích, Lạc Tích Tuyết nắm chặt dao găm trong ngực, tại say như vậynên có phòng bị chút nào, đây là thời cơ tốt nhất để lấy mạng , nhưng mà có tâm trí để đưa ra bất kỳ quyết định nào, nhấtđịnh phải xác nhận ràng Vũ Trạch ca là dohắn phái người giết, mới có thể ra tay.

      Suy nghĩ lại, Lạc Tích Tuyết quyết định chờ sau khi Chiêm Mỗ Tư tỉnh lại, hỏi ràng,nhưng vừa muốn rời khỏi, đột nhiên bịhắn ôm lại chân.

      "A" Lạc Tích Tuyết hoảng sợ kêu lên , hồi hộp lo lắng quát to: " muốn làm gì?"

      "Ha ha, cuối cùng cũng đạt được em." Chiêm Mỗ Tư vui vẻ giống như đứa bé, từ từ đứnglên, muốn nhào qua ôm Lạc Tích Tuyết, lại bịcô kịp thời trốn .

      "Tôi mệt mỏi, gọi người giúp việc đỡ về phòng được ?" Lạc Tích Tuyết giữ khoảng cách với , đàn ông uống rượu say bất kể chuyện gì cũng làm được.

      "Tôi muốn họ đỡ, tôi muốn em đỡ, chỉ muốn em." Chiêm Mỗ Tư đứng lảo đảo, chỉ vàomũi Lạc Tích Tuyết .

      Lạc Tích Tuyết biết làm sao, nhưng nhìn bộ dạng tại của Chiêm Mỗ Tư, cũngkhông nổi giận, cho dù có ý muốn tranh luận cùng , cũng chưa chắc hiểu nóigì.

      "Vậy cũng được, tôi đỡ lên lầu." cuốicùng cũng quyết định.

      Người ta khi say đều có thể ra , tại say, có thể từ trong miệng hắnhỏi ra tất cả chân tướng?

      Lạc Tích Tuyết cố gắng đỡ Chiêm Mỗ Tư lên lầu, lại nghe được trong miệng lẩm bẩm tên của , khẽ cau mày, vất vả lắm mới đưađược người đàn ông có thân hình cao lớn nàytrở về phòng của , thở hồng hộc.

      Sau khi vào phòng, tưởng là Chiêm Mỗ Tư uống say mèm ngã xuống giường ngủ, ai ngờ họ vừa vào cửa, lại đột nhiên dùng sức ômcô, hôn điên cuồng.

      " là em sao Tích Tuyết?"

      mơ hồ gọi tôi , tay nhanh chóng xen vào những sợi tóc của , ép buộc thừa nhận nụ hôn khát khao của mình.


      Chương 190: Hận , chân tướng tàn nhẫn

      Nụ hôn này gần như là đoạt lấy, điên cuồng nhưng rất tuyệt vọng.

      Kèm theo đó là tiếng cọ sát giữa răng môi, gặm cắn lẫn nhau, còn có mùi rượu nồng nặc trênngười Chiêm Mỗ Tư, tất cả đều xuyên qua đôi môi của Lạc Tích Tuyết xông thẳng vào trongmiệng.

      Lạc Tích Tuyết theo bản năng cau mày đẹp, côkhông thích loại cảm giác này, càng thích mùi vị này, vươn tay bắt đầu khước từ , nhưng Chiêm Mỗ Tư lại càng siết chặt thân thểcủa .

      Nụ hôn càng ngày càng kịch liệt, càng ngàycàng khẩn cầu, dịu dàng mà bá đạo, tràn đầyđoạt lấy, cũng tràn đầy ưu thương, cưỡngbách mà cậy mạnh buộc hôn trả lại , lấp đầy nội tâm bi thương cần chữa lành của .

      Lạc Tích Tuyết bị bức bách cách nào tránh được, chỉ có thể chìu theo ý , môi lưỡidây dưa.

      Chiêm Mỗ Tư ôm chầm lấy , đẩy về phíavách tường, nụ hôn như cuồng phong hạ xuống ngày càng mãnh liệt hơn, chút kiêng kỵhoành hành, đoạt lấy.

      Khóe mắt của dần ướt đẫm, nhớ tớitrường hợp của Tiếu Vũ Trạch vừa rồi, mà lạinằm dưới thân của tại làm cảm thấy vô cùng áy náy.

      “Tích Tuyết, Tích Tuyết” Chiêm Mỗ Tư trongmiệng ngừng gọi tên của , mê say ngay tại môi mà gặm cắn, trong mắt chứa ánh sang hưng phấn “Tôi biết em là Tích Tuyết, em là Tuyết nhi của tôi”.

      “Buông tôi ra, Chiêm Mỗ Tư, say rồi!” Lạc Tích Tuyết cố gắng tránh thoát, bây giờ thể nào dây dưa cùng người đàn ông nồng nặc mùi rượu người nhưvậy.

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư lại dùng hết toàn lực ôm chặt lấy , giống như muốn hòa nhập vào trong cơ thể vậy “Tích Tuyết, em yêutôi, mau, hãy là em tôi ”.

      “Tôi , đừng ở đây nổi điênlên nữa, mau buông tôi ra , tôi muốn ra ngoài” Lạc Tích Tuyết lắc đầu, hết sức khướctừ, lại bị Chiêm Mỗ Tư kéo lại.

      giây kế tiếp, đôi môi ấm ấp lại đèxuống môi , Chiêm Mỗ Tư lúc này chỉ cảm thấy giữa cổ họng trận khô khốc, có dòng chảy nóng rực chảy qua cơ thể của , khống chế được muốn hôn ,…

      Môi của mềm mại như vậy lại thơm ngon nhưvậy, máu tóc xõa đầu vai đụng chạm vào da thịthắn làm cảm thấy ngứa ngáy, kích thích cực độ. Mùi hương thơm ngát đó như có như , chậm rãi tỏa ra bốn phía, làm cho hắnmuốn ngừng mà được.

      kìm hãm được ôm chặt , lật người đè sàn nhà, dùng môi bao trùm lấy môicô, hấp thụ hương thơm trong miệng của , mút cái lưỡi trơn bóng vào, vị ngọt của làm cho trầm mê, bao giờ buông ra nữa.

      “Em là của tôi, tôi muốn hoàn toàn đoạt lấy em, có người nào có thể cướp em khỏi tôi!” Chiêm Mỗ Tư trong miệng nỉ non, ngừng cố gắng mút lấy môi của .

      Áo khoác người của biết lạc đinơi nào, lại ngừng giãy dụa lam cho thân thể của lập tức dấy lên ngọn đuốcsáng rực.

      nhịn được nữa liền cởi quần áo của ra, thân thể hoàn mỹ tỳ vết ra trước mặt của , trong nháy mắt đó, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, hầu kết lên xuống.

      “Em đẹp quá!” tròng mắt Chiêm Mỗ Tư nóngrực, vụn vặt liếm hôn, dọc theo vai bóng loáng của đường xuống.

      Lạc Tích Tuyết nhịn được trêu đùacủa , dâng lên cảm giác, cắn chặt đôimôi đỏ mọng, run giọng kháng cự “ cần!”

      Chiêm Mỗ Tư há miệng ngậm vành tai trắng nõn của , mơ hồ :”Ngoan, nhắm mắt lại, khiến em thoải mái!”.

      “Phải như thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho tôi?” Thân thể của ngừng run rẩy, tuyệt đối thể để cho chiếm thân thể của lúc này.

      “Phải là như thế nào em mới thôi giày vòtôi, Tuyết nhi của tôi” giọng của vô cùngquyến rũ, mang theo ý trêu chọc, nhưng bên trong là bá đạo thể nào bỏ qua.

      Trong phòng nhiệt độ càng ngày càng cao, thờiđiểm hai người như dầu sôi lửa bỏng, bỗng cómột tiếng đồ rơi xuống đất vỡ vụn, phá vỡkhông khí có.

      “A tiểu thư, tôi nghe lời chủ nhân mang canh giải rượu đến!” người làm nữ hoang mang sợ hãi nhìn màng trước mắt này, vẻ mặt cơ hồ dùng từ khiếp sợ để hình dung.

      ra ngoài!” Chiêm Mỗ Tư nhíu mày, vô cùng vui quát.
      “Vâng vâng…” người làm nữ vội vàng gật đầu, có thâm ý nhìn Lạc Tích Tuyết cái lúc này mới hoảng hốt ra khỏi phòng.

      Kích tình bị gián đoạn, ý thức Lạc Tích Tuyết thanh tỉnh hơn rất nhiều, dùng sức đẩyChiêm Mỗ Tư ra, nhặt quần áo rơi đầy đấtlên, nhanh chóng mặc vào.

      “Tích Tuyết, chúng ta làm tiếp chuyện vừa rồi !” Chiêm Mỗ Tư nâng lên khóe môi, nhào tới lần nữa muốn bắt được .

      Nhưng Lạc Tích Tuyết lại tránh né được, sắc mặt khó coi vô cùng, tìm đại lý do:”Ưm, người nồng nặc mùi rượu quá, tắm trước , tôi thích mùi này”.

      Chiêm Mỗ Tư sợ run lên, vốn là thân thể của chờ bộc phát, chỉ đợi phóng ra, nhưng người con thích mùi rượunày người , làm sao có thể chìu theo ý của , dù sao chỉ cần cam tâmtình nguyện cho là được rồi.

      đặt nụ hôn sâu lên trán của , mập mờ cười :”Ở giường chờ !” xong xoay người bước về phía phòng tắm.

      Lòng khẩn trương của Lạc Tích Tuyết rốt cuộc cũng được để xuống, muốn ông ngay ra cửa nhưng chợt tiếng di động trong âu phục củaChiêm Mỗ Tư mặt đất vang lên.

      dừng bước chân lại, ngồi xổm xuống đất, lấy điện thoại di động trong túi của ra, phía trênghi dòng tin nhắn:”Lao bản, tôi thành công đến gần Tiếu Vũ Trạch rồi!”

      “Rầm!” cả y thức của Lạc Tích Tuyết nhất thờisụp đổ, vừa rồi còn tưởng cái MV đó phái là , nghĩ tới Chiêm Mỗ Tư lạicho người làm như vậy!

      phái người giết Vũ Trạch sao!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 191: Khi chủy thủ đâm vào thân thể của .

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, nhiệt liệt chiếu vào trong phòng, bên trong có rèm cửa sổ chốngđỡ nên ánh sáng cũng chiếu vào là bao.

      Chiêm Mỗ Tư từ trong phòng tắm ra ngoài, nhìn thấy Lạc Tích Tuyết mặc chiếc váyngủ mỏng bằng tơ tắm ngủ giường lớn.

      Chiêm Mỗ Tư vén chăn lên, tay từ phía sau ôm lấy hông của , dịu dàng cầm hai vú mềm mại của , lại cúi đầu hôn hai vai và lưng của .

      “Đừng, tôi buồn ngủ lắm!” Lạc Tích Tuyết nétránh, nhưng thân thể lại ngừng dịch gần về phía .

      “Vật , muốn có phải ?” Chiêm Mỗ Tư nhìn nghĩ đằng nhưng lại làm nẻo, nặng nề thở dốc, thanh khan khan trêu đùa .

      Sắc mặt của Lạc Tích Tuyết đỏ lên, dùng sức giằng co:” bậy, tôi mới có!!”

      Chiêm Mỗ Tư cười cười, lật người đè ở dưới,con ngươi càn rỡ nhìn chằm chằm thân thể bạchngọc của , tay hướng khắp thân thể của mà chu du:”Em muốn sao?”

      …” Cả người Lạc Tích Tuyết trong nháy mắt căng thẳng, vô thức bấu víu thân thể của , bao giờ muốn buông ra nữa.

      Chiêm Mỗ Tư mở miệng ngậm vành tai của ,khẽ :”Ngoan, nhắm mắt lại, khiến em thoải mái”

      Lạc Tích Tuyết khéo léo nhắm mắt lại, bị trêu chọc có chút chịu nổi thân thể bắt đầu nóng lên

      Ngón tay của linh hoạt dao động khắpthân thể của , đẩy áo ngực của ra.

      Hai gò má của Lạc Tích Tuyết đỏ lên, cắn môi cho mình phát ra thanh dụ hoặcngười như vậy.

      Chiêm Mỗ Tư mạnh mẽ kéo hai tay của lên đầu, từ từ tiến lại gần khuôn mặt của ,đem tuấn nhan tinh xảo lại gần hơn, làm cho người ta hít thở thông, mê hoặc lòng người.

      Thân thể của chịu nổi lửa tình mãnh liệt như vậy nữa, cùng chút lý trí cuối cùng ngăn cản lồng ngực của , lại bị dùng mộttay nắm chặt lại, cúi người hôn khẽ lên môi của , đem mùi rượu còn đọng lại đôi chút chuyển qua cho , hơi thở nóng bỏng phun gò má của .

      “Ưm!” khó có thể kìm chế tiếng rên rỉ, nụ hôn của càng làm cho ngổn ngang hơn,muốn giãy dụa nhưng thể nào động được.

      Bờ môi xinh đẹp của Chiêm Mỗ Tư ra chút ý cười, nâng đầu của lên, cuối cùng ngừng hạ những nụ hôn nóng bỏng xuốngkhắp nơi, chút cũng chừa.

      Người đàn ông này mang lại vui vẻ cho thân thể của , vượt xa so với những gì nghĩ, làm trầm mê trong đó muốn buông tay.

      Nhưng chưa từng quên chuyện của Vũ Trạch!

      Mặc dù làm cho cảm thấy cực kỳ vui thích nhưng vui thích đó tồn tại cùng với khổ sở, càng cảm thấy vui vẻ lại càng cảm thấy áy náy và đau khổ hơn.

      Rốt cuộc, Lạc Tích Tuyết chịu nổi nữamột bên cùng nghênh hợp, bên kia lạilặng lẽ đưa tay xuống gối lấy chủy thủ mà chuẩn bị trước đó.

      Hai thân thể nhiệt tình giao chung với nhau,động tác của càng ngày càng mãnh liệt, côkhông tự chủ được bắt đầu nghênh hợp, Chiêm Mỗ Tư cực ky thích loại cảm giác này.

      Người con dưới thân mang cho vui thích trước nay chưa từng có, làm cho cơ hồ quên tất cả.

      Thân thể của rất đẹp, mỗi lân ở trênngười của cảm thấy cảm giác khoáilạc, trừ , có người con nào làm cho cảm thấy như vậy, muốn buôngcô ra vì sợ nếu buông ra cảm giác tốt đẹp đó cũng biến mất.

      Nhìn khuôn mặt trướng hồng của , thân thể tự chủ được nghênh hợp , trong lòngcó thỏa mãn trước nay chưa từng có.

      “Tích Tuyết, chúng ta kết hôn !” động tác củahắn càng ngày càng nhanh, những dấu hônkhông ngừng trải rộng ngực của .

      Tâm của Lạc Tích Tuyết chìm xuống, thân thểmột lần nữa lại căng đầy, cái cảm giác đó làm cho nhịn được muốn có nhiều hơn.

      Nhưng vừa nghĩ tới Tiếu Vũ Trạch lòng của liền lạnh xuống.

      tại sao có thể cùng nhất thời vui thíchmà quên mất người đàn ông này gây thươngtổn cho biết bao nhiêu lần?

      ngậm chặt miệng, cũng trả lời vấn để của , muốn gả cho sao? Đó căn bản làchuyên thể nào.

      Cặp mắt của Chiêm Mỗ Tư đỏ ngầu, tròng mắt đầy dục vọng hỗn tạp cùng ngọn lửa tình, nâng cao eo nhắn của lên, giống như muốn trừng phạt phớt lờ câu hỏi của sâu vào.

      “Gọi ông xã Tuyết nhi!” hít thở nặng nề.

      Lạc Tích Tuyết đỏ bừng mặt, quay đâu chỗ khác:” cần!”

      Chiêm Mỗ Tư đột nhiên gầm , thối lui khỏithân thể của , nhẫn giọt mồ hôi, lần nữa khàn giọng mở miệng:”Gọi là ông xã!”

      !” Lạc Tích Tuyết bị hành hạ sắp khôngchịu nổi, người đàn ông này tại sao có thể dùng phương thức này ép buộc như vậy.

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư muốn bỏ qua cho , cho hưởng thụ, trong miệng lầnnữa kiên trì:”Ngoan, gọi là ông xã liền cho em!”

      Lạc Tích Tuyết đầu óc choáng váng, thân thểcăng đau, chịu được nữa rồi, theo ý của mà gọi lên:”Ừm, ông xã!”

      Nghe được tiếng gọi ngọt ngào như vậy truyền ra từ đôi môi đỏ thắm của làm Chiêm Mỗ Tư quả điên cuồng.

      Lạc Tích Tuyết hét lên tiếng, mười ngón tay trắng xanh bám lấy ga trải giường, ngửa đầu ra sau nghênh hợp với .

      Chiêm Mỗ Tư được lần đầu các lần sau khôngngừng ép gọi ra hai tiếng ông xã, chỉ cần dừng lại liền hung hăng trừng phạt , cho đến khi cầu xin tha thứ mới thôi.

      Hơi sức của Lạc Tích Tuyết hoàn toàn bị rút hết, thân thể giống như con búp bê vô lực.

      vẫn cầu hoàn toàn có ý dịnhbuông tha cho .

      Giờ phút này, cái gì cũng muốn suy nghĩ, chỉ muốn tốt thương người congái dưới than này.

      “Ông xã!” Lạc Tích Tuyết lần cuối cùng gọi tên của , đôi tay leo lên cổ của .
      Cả người Chiêm Mỗ Tư run rẩy, toàn lực chạynước rút, chặt chống đỡ thân thể của ,hận được hòa vào trong thân thể của .

      Vượt qua cơn mê tình, khoái cảm cực hạn, thở hổn hển nằm đè người , chú ý tới tay của Lạc Tích Tuyết thanh chủy thủdần dần hạ xuống, hung hăng đâm tới…

      Chương 192: Gả cho tôi, hay là chết! !

      Edit : babynhox

      Chiêm Mỗ Tư chợt ngẩn ra, như bị điện giựt,nhiệt tình như lửa ở trong người, vào lúc này biến thành lạnh lẽo.

      Người phụ nữ này, vậy mà muốn mạng của ? Đây là tự nguyện lên giường với mình, lànguyên nhân gọi là ông xã sao?

      "Em lừa tôi?" Chiêm Mỗ Tư mất hết hi vọng nhắm hai mắt lại, thất vọng .

      Lạc Tích Tuyết lạnh lùng đẩy ra, tuy tronglòng vẫn run run, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

      "Tôi chỉ dùng cách giống đối phó màthôi." dùng vẻ mặt nhàn nhạt nhìn .

      Chiêm Mỗ Tư liền khó hiểu: "Cách gì? Vì saoem lại đối phó tôi?"

      Lạc Tích Tuyết nắm chặt hai quả đấm, ngẩngđầu đón nhận con ngươi của : " dám , có tìm người giết Tiếu Vũ Trạch?"

      Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư trở nên trắng xanh, độtnhiên sống lưng cứng đờ theo phản xạ có điềukiện, trong mắt thoáng cảm nhận phức tạp.

      lại biết như vậy? Là ai cho biết?

      Nhìn nét mặt Chiêm Mỗ Tư như ngầm thừa nhận, trái tim Lạc Tích Tuyết liền co rút.

      Đến lúc vừa nãy, vẫn luôn ôm chút hi vọng, tàn nhẫn như thế, Vũ Trạch chết phải là làm. Cho nên côchỉ đâm trúng ngực của , có đâm vàochỗ yếu của .

      Nhưng mà như thế, lại làm cho đón nhận kích thích đau xót, phái người giết Vũ Trạch.

      "Vì sao phải giết ấy? biết thân phậnnằm vùng của ấy lâu rồi phải ? Anhcố ý muốn lợi dụng tôi, phải hay ?" Lạc Tích Tuyết hỏi tới, nước mắt cũng chảy ra.

      phút trước bọn họ còn ở giường liều mình dây dưa, bây giờ lại đối chọi gay gắt, loạibiến hóa này phải là rất buồn cười sao?Thậm chí, thân thể , còn sót lại hương vị của , chỉ là ngoài hơi của , biết, giây sau, lại xảy ra chuyện gì làm cho đau lòng!

      Vẻ mặt Chiêm Mỗ Tư khẽ biến nặng nề, khóemắt đảo qua thân thể trần trụi ở bên ngoài của , vùng hôn ngân lớn có đậm có nhạt thịt làm cho người nhìn cảm thấy đau lòng.

      nhịn được mà nhăn mày lại, chínhmình vừa mới mơ hồ ngôn ngân ở ngườicô , rên rỉ say mê còn vang bên tai ràng,cái thân thể mềm mại này từng dịu dàng dán sát ở dưới thân , trằn trọc đòi hỏi, lúc này, lại để cho có cảm giác xa lạ cách xa như vậy!

      Toàn bộ chuyện xảy ra vừa rồi đều là mơ sao?Nhưng mà, vì sao lại cảm thấy chân như vậy?

      Cổ họng khàn khàn, giọng khô khốc, có câu, muốn hỏi từ lâu, nhưng mà, chính tai nghe , rất cam lòng.

      "Mỗi lần em ở giường với tôi, có lần nào là xuất phát từ trong lòng hay ?" Nhìn đôi mắt của khiến người ta bị cuốn hút, vẻmặt lạnh lẽo, Chiêm Mỗ Tư gian nan nhúc nhích cổ họng, sau lúc lâu, cắn răng mộtcâu .

      Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc, nghĩ tớinhững hình ảnh triền miên nhiệt tình, nhìn được mặt đỏ tim đập, nhưng mà, tại những thứ này, cần thiết sao? Từ đầuđến cuối đều xem kia, cần gìphải làm bộ bị thương chứ?

      Đột nhiên trong lòng nổi lên ngọn lửa tên, vấn đề phải là hỏi mới đúng, phải Lisa giống y như sao? Vậy mội lần lên giường, cũng coi như thế thân sao?

      Lạc Tích Tuyết dùng vẻ mặt gat gắt nhìn , giọng căm hận trả lời: " có, lần cũngkhông có, tôi hận còn kịp, làm sao có thể lòng với ."

      Chiêm Mỗ Tư phẫn nộ muốn điên, kiềm chế được cao giọng quát to : "Em lại dám gạt tôi? Chính là vì Tiếu Vũ Trạch, em có thể trở mặt thành thù với tôi có phải ? Cuối cùng trong lòng em vẫn thích ta?"

      "Tôi thích ai, thích ai, đó là chuyện củatôi, quan hệ gì tới !" Lạc Tích Tuyết nhíu mày đẩy ra, muốn tránh cái đề tài này.

      Lại đoán được, thân thể cao lớn củaChiêm Mỗ Tư, bị đẩy như vậy, lại ngã mặt đất.

      Lúc này mới ý thức được, mình vừa mới làmhắn bị thương, mà người đàn ông này, lại chịu đựng đau đớn có phản ứng lâu như vậy.

      Lúc này máu chảy thẳng theo miệng vết thươngcủa , mặt của cũng đầy mồ hôi lạnh, cả người trắng xanh suy yếu.

      bắt được vạt áo của , kéo đến bên cạnh mình: " được !"

      " muốn thế nào?" Lạc Tích Tuyết vốnkhông muốn rời khỏi, làm bị thương, làm sao còn có khả năng trốn ra ngoài?

      Tay của Chiêm Mỗ Tư dính đầy máu tươi, ômchặt vào lòng, đầu để ở cằm của : "Tôimuốn em gả cho tôi!"

      " điên rồi?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, phải kết hôn rồi sao?

      "Lisa, ta phải ——" Lúc Chiêm Mỗ Tư nặng nề mở miệng chuẩn bị giải thích.

      Lúc này, đột nhiên đám bảo vệ từ ngoài cửaùa vào, nhìn thấy tình hình này, ào ào rút súnglục ra nhắm ngay to gan lớn mật này, lại dám làm hại ông chủ của bọn họ, trong lúc này, khí trở nên căng thẳng.

      Tình hình trước mắt, làm cho Lạc Tích Tuyết có chút phản ứng kịp, ngơ ngẩn nhìn máuchảy, vẻ mặt trắng bệch của Chiêm Mỗ Tư, con dao trong tay,"Leng keng" tiếng rơi xuống sàn nhà đá cẩm thạch, phát ra tiếng động thâmthúy.

      Chiêm Mỗ Tư cắn răng, chống đỡ thân thể, hắnnâng cằm Lạc Tích Tuyết lên, đôi mắt sáng quắcđến gần : "Cho em hai lựa chọn, gả cho tôi hay là —— chết! ! !"

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, thầm nắm chặt tay. Người đàn ông này muốn dùng mạng của ép sao? Nếu đồng ý, có phải sẽgiao cho những người đàn ông này xử lý ?

      "Ông chủ!" Đám bảo vệ trong phòng kinh ngạc, ràng người phụ nữ này làm ông chủ bị thương, vậy mà ông chủ giết , ngượclại ép buộc gả cho , chẳng lẽ ông chủ rất lòng với ?

      "Ngậm miệng!" Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng quát, trán vẫn ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫnkiên trì thở hổn hển, muốn nghe đáp án của Lạc Tích Tuyết: "Gả cho tôi, hả?"

      "Tôi cần!" Lạc Tích Tuyết cắn môi, quaymặt qua chỗ khác, nhưng mà nước mắt nhịn được mà chảy xuống. Nào có người nào cầu hôn như ? !

      "Em thà chết cũng muốn ở bên cạnh tôi?"Chiêm Mỗ Tư hổn hển rống to, mặt rất thất vọng, đột nhiên cảm xúc trở nên gắt gỏng, hắnkhông chút thương tiếc bóp chặt cổ của Lạc Tích Tuyết, nếu quý trọng sinh mạngcủa mình chút nào, sao bản thân mình phải đatình?

      Hô hấp của Lạc Tích Tuyết càng ngày càngmỏng manh, tùy ý để bàn tay to của đẩy côcận kề cái chết, trong đầu lại ràng lạ thường—— nếu giết được , vậy chết ởtrong tay , xem như cũng làm... thất vọng, làm ... Vũ Trạch thất vọng, vì thế vứt bỏ vùng vẫy.

      ngờ, bỗng nhiên Chiêm Mỗ Tư lại buông lỏng tay ra, đẩy qua bên, lạnh lùng :" biến, biến càng xa càng tốt, tôi baogiờ muốn gặp lại nửa ——"

      " đồng ý thả tôi ?" Lạc Tích Tuyết có chút kinh ngạc mở to đôi mắt mê người.

      Vẻ mặt Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng, từng từngchữ giống như mũi đao : " cho rằng là ai?Đừng đánh giá mình quá cao, tôi cần giữlại người phụ nữ thích tôi ở bên cạnh, dùsao chỉ là người đàn bà dâm đãn mà thôi,tôi chán từ lâu rồi!"





      Chương 193: hèn hạ, còn quỳ xuống?

      Edit : babynhox

      ra chơi chán từ lâu, lại còn giả mù sa mưa cầu hôn với ? Làm hại suýt chút xem là rồi!

      Cả người Lạc Tích Tuyết phát run, phẫn nộ theo dõi , cắn nát môi!

      "Xác thực là tôi tốt như tưởng tượng, xem như là tôi xứng với , thực xinlỗi, tôi !" yên lặng cúi đầu, xoay người rời .

      Trái tim Chiêm Mỗ Tư hoàn toàn nguội lạnh, vừa nảy cố ý như vậy, chính là muốn kích thích , chờ đáp lại , ở sâu tronglòng vẫn ôm hi vọng, hi vọng nghe được phản bác của , nghĩ tới ngheđược câu thực xin lỗi của .

      hổn hển đạp đổ ghế dựa xa xỉ, xoay người sang chỗ khác, để lại cho mọi người cái bóng lưng thất bại.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi đến cạnh cửa, tay cũng sắp chạm đến tay nắm cửa, lúc này, bỗng nhiên sau lưng lại truyền đến tiếng kêu củaChiêm Mỗ Tư.

      "Đứng lại! !" vẫn thể tha được.

      Cho dù liên tiếp tổn thương , nhưng chỉcần nghĩ đến phải rời khỏi, từ nay về sau thấy được nửa, trái tim của đềurỉ máu.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, có chút căng thẳng quay đầu lại, chẳng lẽ muốn đổi ý rồi sao ?

      lo lắng nghĩ, kinh ngạc hỏi: ", còn có chuyện gì?"

      Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn chạy trốn của , Chiêm Mỗ Tư vốn muốn giữ lại, lại mộtlần nữa bị nuốt trở vào.

      trừng mắt nhìn đầy hận ý: "Thuận tiện cho em chút, em cho tôi cảm là tệ hết biết, em và những đứng bên đườngkhông có gì khác nhau, đàn ông sau này của em nhất định cũng ghét bỏ em như vậy!"

      Chiêm Mỗ Tư cố ý ra lời ác liệt làm tổn thương , ra từ sâu trong đáy lòng , là hi vọng Lạc Tích Tuyết rời khỏi , sau này tìm người đàn ông khác.

      Lạc Tích Tuyết chỉ cắn môi , cũngkhông trả lời lại. Chỉ là nắm chặt hai quả đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, lại hoàn toàn có đau đớn.

      Nếu cảm thấy giườngkhông có ý nghĩa gì, cần gì phải giảm giữ lâu như vậy, mỗi đêm đều đòi hỏi ? Người đàn ông này có chứng ép buộc phải ?

      nhíu mày nhìn , hai ba giây cuối cùng, lựa chọn xoay người rời .

      Nhưng mà, bảo vệ trong phòng lại cản lại, cho Lạc Tích Tuyết .

      Cái này, làm bị thương trái tim của ôngchủ, còn làm bị thương thân thể của ông chủ,sao bọn họ có thể dể dàng để cho chạy như vậy?

      "Tất cả các người, tất cả được đụng đếnmột sợi tóc của ấy, ai làm trái giết khôngtha!" Chiêm Mỗ Tư cắn răng, dùng khuỷu taychống đỡ thân thể, tựa vào bên cạnh sô pha, uy nghiêm .

      "Nhưng mà ông chủ, ta đâm ngài bị thương ——" Uy Mục bảo vệ đứng đầu vội vàng ,làm cận vệ của Chiêm Mỗ Tư, đêm nay, bọnhắn tròn bổn phận, vậy mà để cho gáiyếu ớt như vậy, làm ông chủ bọn họ bị thương.

      " nghe thấy lời của tôi sao? Thả ấy !"Chiêm Mỗ Tư nổi giận rống to, biếtbản thân mình có thể kiên trì bao lâu, nếu côkhông rời khỏi, chỉ sợ kiềm chế đượcsẽ tiến lên ôm vào trong ngực, cũng đểcho rời khỏi.

      Dường như Uy Mục nhìn ra vùng vẫy trong mắt Chiêm Mỗ Tư, ta kéo bả vai Lạc Tích Tuyếtmột cái, quát: " còn mau —— đừng chờ ông chủ thay đổi chủ ý, đến lúc đó, hối hận trễ"

      Lạc Tích Tuyết bị động đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp nhìn mắt sắp hôn mê của Chiêm MỗTư, cắn chặt răng, liền dẫm chân, rốt cục cũngkhông quay đầu lại.

      biết mình ra khỏi chỗ đó như thếnào, chỉ hai chân bước từng bước chân của côđã vô cảm.

      Bị người đàn ông Chiêm Mỗ Tư kia nhốt nhiềungày như vậy, lòng của của có vết thương chồng chất rồi. Vốn định đao giết trả thù cho Vũ Trạch, nhưng cuối cùng cũngkhông có dũng khí như thế, chỉ đâm bịthương mà thôi.

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời sáng rực làm cho người ta mở mắt ra được, tia sáng lấp lạnh, cho dù lúc này lạnh như thế nào, phátlạnh từ đáy lòng, nhưng thời tiết lại sáng sủa như cũ.

      Lạc Tích Tuyết có chút thơ thẩn mất hồn bước đến cửa nhà, lấy cái chìa khóa ra , cắm chìa khóa vào khoảng bên cửa.

      "Xin hỏi, có phải Lạc Tích Tuyết tiểu thưkhông?"

      Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, quay đầu lại, ở sau lưngcô là người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen.

      Người đàn ông này da trắng mắt xanh là ngườingoại quốc, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn giống nhưlà cận vệ của nhân vật nổi tiếng.

      cảm thấy nặng nề, vừa rồi người đàn ông kia còn muốn thả , đổi ý nhanh vậy chứ?

      "Đúng, là tôi!" biết cách nào giấudiếm, chỉ có thể thừa nhận. Dù sao thế lực củabọn họ cũng rất lớn, có thể tìm tới , đoán rằngđã chuẩn bị tốt từ sớm.

      Vẻ mặt của người đàn ông áo đen bình tĩnh, lúc tới quả thực là xác nhận tư liệu của .

      "Lạc tiểu thư, có người muốn gặp !" chỉvào chiếc xe màu đen có rèm che ở bên đường .

      Lạc Tích Tuyết giật mình, nghi hoặc nhìn vềchiếc cao cấp xa xỉ có rèm che, có chút phòng bị hỏi: "Là ai muốn gặp tôi?"

      " theo chúng tôi qua đó liền biết." Người đànông nhanh chậm . Nếu muốn kháng cự, cũng mạnh mẽ đưa .

      "Được rồi, tôi theo ." Lạc Tích Tuyết hiểurõ ý của ta, lại bỏ chìa khóa vào túi tiền, theo ta lên xe.

      Xe chậm rãi chạy, dừng lại ở trước cửa ngôi biệtthự bí ở sườn núi.

      Lạc Tích Tuyết xuống xe, theo người đàn ôngđến trước cửa phòng lầu của biệt thự.

      "Phu nhân, ở bên trong." Người đàn ông nhìn chỉ chỉ cửa phòng, khom người lui xuống.

      Lạc Tích Tuyết thay đổi hơi thở, tự cổ vũ mình nhàng gõ cửa phòng ba cái, bên trong truyền đến giọng già nua uy nghiêm của mộtngười phụ nữ:

      "Vào !"

      Lạc Tích Tuyết chỉnh lại vạt áo, đẩy cửa vào.

      người phụ nữ trung niên ngồi ngay ngắn trước bàn dài trong phòng. Từ quần áo của bàcó thể thấy được cao quý bất phàm, da thịt củabà bảo dưỡng rất khá, nhìn ra tuổi ởtrên mặt, chỉ là cặp con ngươi sắc bén kia nhìnLạc Tích Tuyết, lại làm cho loại cảmgiác giống như từng quen biết.

      Cái ánh mắt này nhớ , là Lạc Thiên Uycùng Chiêm Mỗ Tư đều có, mà người phụ nữnày cũng có, quan trọng hơn là, khuôn mặt củangười phụ nữ này có vài phần tương tự bọn họ, cần bà tự giới thiệu, trong lòng Lạc Tích Tuyết cũng đoán ra.

      Có lẽ bà là mẹ của Chiêm Mỗ Tư.

      ngẩng đầu nhìn bà, trong lòng đoánnguyên nhân bà tìm , chẳng lẽ là bởi vì ChiêmMỗ Tư sao? Dù sao khoảng thời gian trước, còn cùng giường, là tình nhân củahắn, cho dù muốn thừa nhận, nhưng lại đúng như vậy.

      Chỉ là Lạc Tích Tuyết vừa định mở miệng hỏi, lại bị giọng phẫn nộ của người phụ nữ ngăn cản:

      " hèn hạ, nhìn thấy tôi, còn quỳ xuống! Mẹ của dạy thế nào, lễ phép cơbản nhất cũng biết, loại phụ nữ có xuấtthân giáo dục thế này, mẹ của cũngkhông cao quý bao nhiêu! !"

      Lời chửi bới bén nhọn của người phụ nữ kia,thù hận trong mắt gần như là muốn bắn chết Lạc Tích Tuyết, lòng của nhịn được nhảylên cái.

      vốn định lễ phép chào hỏi, bà ta vừa mởmiệng lại nhục mạ mẹ của mình, cho dù có sai, có quan hệ gì với mẹ của , trong lòng Lạc Tích Tuyết bắt đầu nổi lên tức giận bất bình.



      Chương 194: ra bọn họ là sinh đôi.
      Edit: Fanni93


      “Xin bà nên xấu mẹ tôi như vậy, tôi quan tâm bà thế nào, nhưng mẹ tôi có liên quan gì tới chuyện này, xin vuilòng bà tôn trọng bà ấy!”. Lạc Tích Tuyết chịu nổi việc người phụ nữ này vu oan cho mẹ như thế, ngẩng đầu lên, ánh mắtnghiêm nghị.

      “Tôn trọng? ta xứng sao? Ở trong mắt tôi, cũng như ta, đều là người phụ nữ đê tiện, hôm nay tôi tìm tới đây, là ban ơn cho rồi, cái loại phụ nữ thấp hèn như , căn bản xứng sống ở cõi đời này!”. Khóe miệng người phụ nữ vểnh lên, càng thêm khinh thường trách cứ.

      Lạc Tích Tuyết nhíu mày: “Tôi với mẹ tôi đắc tội bà sao? Tại sao bà cứ phải dùng giọng nóiác độc để chúng tôi như thế?”. Nếu nhưbà ấy hận phá hư gia đình của con trai bà ý, chuyện này có liên quan gì tới mẹ ?

      đoạt con trai của tôi, mẹ của đoạt người đàn ông của tôi, tôi chẳng lẽ nên hận các người sao?”.Hai mắt Thẩm Tâm Lam bốc hỏa nhìn con của Tống ThángNhư trước mắt, hận đem lấy có dáng dấp y chăng khác gì mẹ mình ra xé thành mảnh.

      “Mẹ tôi đoạt người đàn ông của bà?”. LạcTích Tuyết kinh ngạc, cẩn thận suy nghĩ chút, hai mắt trợn to: “Chẳng lẽ bà là?”

      sai, tôi chính là mẹ ruột của LạcThiên Uy, Thẩm Tâm Lam!”. Thẩm Tâm Lam cao ngạo hất đầu, xác định suy nghĩ của .

      Lạc Tích Tuyết khó tin, nghi ngờ hỏi: “Làmsao có thể chứ? Bà phải là chết rồi sao?”

      Thâm Tâm Lam phải là người phụ nữ mà Lạc Chấn Long cưng chiều sao? Năm đó bố vì cần mẹ nữa, mẹ cuốicùng cũng buồn bực mà chết , mà bà ta cũng qua đời, cho nên bố mới đưa Lạc ThiênUy về Lạc gia.

      Bà ta, làm sao có thể chết đây?

      “Tôi chết?”. Thẩm Tâm Lam cười lạnh: “Đóchỉ là lý do mà Lạc Chấn Long dùng để an ủimẹ con các người thôi! Tôi căn bản chưa chết, mà bị ông ta vứt bỏ, người phụ nữ ông ta thương nhất là mẹ , phải tôi!”

      “Cho nên, bà vì sinh hận, con trai cũng cần sao?”. Lạc Tích Tuyết nghe được lời củabà ta tiếp tục suy đoán, cho là người phụ nữnày tràn đầy hận thù, độc ác đem con trai ruột Lạc Thiên Uy cho Lạc Chấn Long nuôi dưỡng, làm hại Thiên Uy từ có mẹ.

      sai rồi, Thiên Uy tôi vẫn luôn chăm sóc, là bố Lạc Chấn Long nghe được tin, biếttôi sinh ra đứa bé của ông ta, mới quyết đemcon trai tôi . Ông ta quan tâm tới tôi,nhưng ông ta muốn có con trai, bởi vì Lạc Thiên Uy là con trai, có thể thừa kế tài sản của ông!”. Thẩm Tâm Lam mặt thoángqua ánh lửa ghen ghét.

      Lạc Tích Tuyết sáng tỏ rồi, khó trách lúcThiên Uy được sáu bảy tuổi Lạc Chấn Long mới đưa về, ra là Lạc Chấn Longtrước đó cũng biết ông có con trai.

      “Bà hôm nay tìm tôi tới đây, phải chỉcùng tôi tán gẫu chuyện cũ đơn giản như vậychứ? Rốt cuộc có chuyện gì?”. Lạc TíchTuyết ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi.

      “Rời khỏi con trai Chiêm Mỗ Tư của tôi, côcó thể có bất cứ điều kiện gì, tôi đều có thểđáp ứng, chỉ cần rời khỏi nó!”. Thẩm TâmLam đem chi phiếu ném ra trước mặt LạcTích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết cầm lấy chi phiếu, trong mắtlóe lên tia phức tạp.

      “Bà có ý gì?”. cảm thấy mình bị sỉ nhục, muốn dùng tiền để mua tình của sao?

      Thẩm Tâm Lam khinh thường liếc nhìn , thanh lành lạnh: “Tôi hiểu khôngthiếu tiền, chẳng qua tôi cầu chỉrời khỏi Chiêm Mỗ Tư, tới thành phố xa lạ đơn giản như vậy, tôi muốn cướingười đàn ông khác, bất kể là ai, chỉ cần phải con trai tôi là được, bởi vì như vậy, nó mới chịu từ bỏ !”.

      Lạc Tích Tuyết nắm chặt chi phiếu trong tay,dùng sức nắm, phát ra tiếng xào xạc nhẹtừ tờ giấy. Nhưng giây kế tiếp, dùng đôitay uốn nếp lên, cẩn thận, sau đó đặt ở trướcmặt Thẩm Tâm Lam khay trà.

      Thẩm Tâm Lam nhíu mày: “Có phải côkhông muốn rời khỏi Chiêm Mỗ Tư?”

      Lạc Tích Tuyết lắc đầu cái, “Tôi khôngmuốn tiền, tôi chỉ muốn biết chuyện thôi”.

      “Chuyện gì?”. Thẩm Tâm Lam kiên nhẫn hỏi.

      Lạc Tích Tuyết quyết định, liền hỏi: “Tôi muốn biết Chiêm Mỗ Tư có phải chính là LạcThiên Uy hay ?”

      Thẩm Tâm Lam sững sờ, cảm thấy run rẩy. Ánh mắt thâm thúy của bà nhìn Lạc TíchTuyết, hai lòng bàn tay bắt đầu có mồ hôi.

      phải!”. Bà tới cửa sổ, quay lưng , chỉ để cho Lạc Tích Tuyết bóng lưng ảm đạm.

      phải sao?”. Lạc Tích Tuyết khẽ cau mày, nhưng tại sao cứ có cảm giác họchính là người chứ? Ngay cả lúc làm cáichuyện đó, bọn họ cho cảm giác giốngnhau.

      “Vậy tại sao, dáng dấp bọn họ giống nhaunhư đúc?”. Lạc Tích Tuyết chưa từ bỏ ý định,tiếp tục hỏi.

      Thẩm Tâm Lam trầm mặc, qua hồi lâu, bà mới quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết.

      “Lạc tiểu thư, chẳng lẽ chưa nghĩ tớiChiêm Mỗ Tư cùng Lạc Thiên Uy có thể là em sinh đôi sao?”

      “Bà cái gì?” Lạc Tích Tuyết khiếp sợ, sắc mặt lập tức trắng xanh.

      Thẩm Tâm Lam nhàn nhạt mở miệng: “Chacủa tôi là người Pháp, mẹ là người Trung Quốc, tôi có nửa là lai, cho nên đôi mắtcủa tôi là màu xanh dương. Năm đó tôi sinh 2 đứa, ánh mắt Chiêm Mỗ Tư là theo tôi nênmàu mắt xanh dương, mà ánh mắt Lạc ThiênUy là di truyền từ Lạc Chấn Long nên có màu đen, cho nên hai người bọn họ dù là sinh đôi, nhưng khác biệt duy nhất là màu mắtkhác nhau”.

      “Bọn họ là hai người?”. Thân thể Lạc Tích Tuyết như bị cái gì đánh vào vậy, cứng đờ tại chỗ, thể động đậy.

      thế nhưng cùng trai của Lạc ThiênUy, lại xảy ra quan hệ, cho nên Thẩm Tâm Lam mới có thể hận như thế, nhất địnhlàm cho rời khỏi con trai của bà ta chứ?

      “Nếu bọn họ là sinh đôi, tại sao chỉ có Lạc Thiên Uy ở Lạc gia?”.Lạc Tích Tuyết nghi ngờ, sợ rằng Lạc Chấn Long cũng biếtcó đứa con trai Chiêm Mỗ Tư của mình cótồn tại .

      “Năm đó lúc Lạc Chấn Long biết tin, cũngkhông biết tôi sinh đôi, ông ta phái người trực tiếp dẫn Lạc Thiên Uy , mà vừa vặnlúc đó Chiêm Mỗ Tư ở trong sân bị phát , cho nên Lạc Chấn Long chỉ đem Lạc Thiên Uy, mà con trai Chiêm Mỗ Tư củatôi vẫn luôn ở lại nước Pháp, cùng với tôi”.

      Thẩm Tâm Lam có chút ưu buồn , ánh mắtđau khổ.

      “Lạc Chấn Long vẫn cho phép tôi thấyThiên Uy, còn cho ông ta biết tôi qua đời, những năm này tôi thấy con trai mình, nhớ nhung thành điên, mới lấy tên tiếng trung của Chiêm Mỗ Tư thành Lạc Thiên Uy, hi vọng có ngày 2 em chúng nó có thể biết nhau, ai ngờ còn chưa cócơ hội nhìn thấy Thiên Uy, nó mất rồi!”

      Lạc Tích Tuyết thở dài cái, ngờ lại như vậy, trong lòng nhất thời có nhiều cảm xúc ngổn ngang, nhìn người phụ nữ cao ngạoThẩm Tâm Lam mà cũng thế này, trong mắtcũng có phần đồng tình.

      Dù sao để con trai ruột tách ra khỏi mẹ mình,Lạc Chấn Long làm vậy cũng hơi quá đáng.

      bây giờ biết, tôi vì cái gì mà hận rồi hả? hại chết đứa con trai củatôi, bây giờ còn trở lại hại đứa nữa sao? Nếu như phải vì mẹ của , Chấn Long năm đó cũng vứt bỏ tôi…. Tôi cùngThiên Uy tách ra, nếu như phải vì , Thiên Uy lại bị tai nạn xe cộ, côvới mẹ thiếu nợ của tôi, cả đời này trả xong, tại tôi chỉ hi vọng rời khỏi con tôi, cầu này cũng quá đáng chứ?” Thẩm Tâm Lam vừa ghét vừagiận trừng mắt về phía .

      Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc, cũng phản bác được. Nếu như chuyện quảthật giống lời của Thẩm Tâm Lam, đúng là thiếu bà ấy quá nhiều.

      Ba năm trước đây Lạc Thiên Uy bị tai nạn xe cộ, vẫn tự trách mình, nếu như khôngphải vì tới gặp , cũng phải bỏ mạng.

      Hôm nay nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư, còn tưởng rằng có thể cùng Lạc Thiên Uy đoàn tụ, thể phụ nhận, cũng ôm lấy hi vọng với Chiêm Mỗ Tư, mong đợi chínhlà Lạc Thiên Uy, hoặc là trong lòng tựcho là vậy rồi.

      Nhưng hôm nay Thẩm Tâm Lam tìm được , cho biết chân tướng, khiếp sợ khôngthể tiếp nhận nổi!

      “Mấy năm trước Chiêm Mỗ Tư kết hôn, Lisa là vợ chính thức của nó, gia tộc của ta có ảnh hưởng lớn tại Pháp, Chiêm Mỗ Tư nếuvì mà ly hôn, nhất định gây sóng to gió lớn, tôi để nó làm vậy, cho nên xin mau sớm cưới người khác , bất kể là kếthôn , kết hôn giả, chỉ có thuộc về ngườiđàn ông khác, nó mới từ bỏ ”. Thẩm TâmLam tới đây, giọng điệu như là làm ơnkhẩn cầu.

      Lạc Tích Tuyết trầm mặc chốc lát, lúc chợtlay con mắt, khóe miệng chậm rãi ra vẻ chuachát : “Chiêm Mỗ Tư quả cầu tôilàm người tình của ấy, nhưng tôi cũng đồng ý, tại tôi ra khỏi biệt thựcủa ta rồi!”

      Thẩm Tâm Lam kinh ngạc nhìn : “Ý của côlà, 2 người ?”

      “Đúng, chúng tôi chia tay rồi”. Lạc TíchTuyết gật đầu cái.

      Thẩm Tâm Lam chẳng những thoải mái, ánh mắt càng thêm nặng nề.

      Tính khí con trai bà sao bà biết, từ nhỏđến lớn, nó thích gì nhất định phải thu vào tay, làm sao có thể buông tay?

      Bà nhiều lần cảnh cáo cho phép conmình quan hệ với Lạc Tích Tuyết, bà biết nósẽ đồng ý, cho nên mới tìm Lạc Tích Tuyết chuyện.

      nghĩ tới, nó thả ta ra sao? Sao lại có thể như thế? Con trai của bà rốt cuộc suy nghĩ gì?

      “Nếu tôi với Chiêm Mỗ Tư còn quan hệ gì, bà cũng cần phải lo lắng nữa, vậy bây giờ, tôi có thể được rồi chứ?”.Lạc Tích Tuyết đứng lên, muốn rời khỏi.

      “Để cho Chiêm Mỗ Tư hoàn toàn từ bỏ , nên mau sớm lập gia đình thôi”. Thẩm TâmLam uy nghiêm mở miệng, giọng cầuhơn.

      Trong con ngươi Lạc Tích Tuyết xẹt qua tia khổ sở, chỉ có thể : “Tôi suy nghĩ tới đềnghị của bà”.

      “Tốt lắm, có thể !”. Thẩm Tâm Lam phấttay cái, phân phó vệ sĩ dẫn Lạc TíchTuyết , trước khi , bà vẫn chưa yên tâm, dặn dò tiếp: “Nhớ lời hôm nay, về sau cần có quan hệ gì với Chiêm Mỗ Tư. Còn nữa, nhỡ về sau nhìn thấy nó, khôngcần cho nó chuyện hôm nay”.

      “Tôi biết rồi, bà yên tâm ”. Lạc Tích Tuyếtgật đầu, quên lễ phép cúi đầu, sau đó mới rời .

      Từ nay về sau, cùng người đàn ông tên chiêm Mỗ Tư này, là người xa lạ .

      Nếu như bắt đầu bởi vì có dáng dấp như Thiên Uy mà đến gần , vậy bây giờ đãrõ ràng rồi, quan hệ của bọn họ cũng nên ràng rồi, vĩnh biệt, Chiêm Mỗ Tư!


      Chương 195: Say rượu, tuyệt thực, tương tư thành tật.
      edit: Fannie93


      Màn đêm buông xuống, tổng giám đốc bên trong tầng cao nhất của tòa nhà buôn bánnày tràn đầy mụi rượu nồng nặc.

      Uy Mục nhíu mày, đẩy cửa vào, ngăn lạiChiêm Mỗ Tư ngừng uống rượu, đoạtlấy ly rượu, để ở bên, khuyên bảo: “Ông chủ, ngài say”.

      “Say, say là tốt!”. ánh mắt Chiêm Mỗ Tư mê ly, cầm ly rượu, lảo đảo vài bước, nhếch nhác ngã ở ghế salon.

      Say, mà có thể khiến quên , tìnhnguyện để mình say, nhưng tại sao uốngrượu mấy ngày,sao trong đầu vẫn nghĩđến ?

      Uy Mục bất đắc dĩ lắc đầu, rót ly trà nóng, đặt ở trước mặt người đàn ông: “Ôngchủ, trước uống trà ”.

      Còn có rất nhiều chuyện, chờ ông chủ hạquyết định, liên tiếp hai tuần lễ của đềusay mèm, lo thân thể ông chủ có thểsụp đổ mất rồi.

      Trong mắt Uy Mục xẹt qua tia phức tạp,thở dài cái, thể nhắc nhở : “Ông chủ, Lạc tiểu thư rời rồi, chúng ta phải nên trở về nước Phápsao?”

      Nghe thấy vậy khiến đau lòng, Chiêm MỗTư bỗng chốc mở mắt, vốn men say rút , thay vào đó là đau đớn, bị người phụ nữ mình vứt bỏ, vết thương sâu lưu lại trênngười.

      Đột nhiên, Chiêm Mỗ Tư phát bắt được cổ áo của Uy Mục, cặp mắt mang theo tổn thương như đứa bé bất lực, trầm trầmgầm : “Tại sao? Tại sao ấy rời khỏi tôi? Là tôi đối với ấy chưa đủ tốt sao? Hay ấy vẫn tin tôi thích ấy?tại sao tôi có thể vì mà buông tha tất cả,nhưng ấy đối với tôi lại như gần như xa? !”

      “Ông chủ”. Uy Mục trong nội tâm run lên,đây là lần đầu tiên thấy Chiêm Mỗ Tư che giấu chút cảm giác khổ sở nào.

      Từ ngày đầu tiên biết ông chủ, ngài mang đến cho cảm giác lạnh lùng, cao ngạo, xacách, chưa từng có tia tình cảm nào có thể ảnh hưởng tới ngài, bước của ngài luôn có mưu tinh sâu xa, ngài để ý, đặc biệt là lúc làm quyết định quan trọng.

      Nhưng hôm nay, ngài lại vì người phụ nữ nào đó tên Lạc Tích Tuyết mất lí trí, thậm chísau khi ta rời , ngài vẫn ngừngkhiến mình uống say, mười phần như ngườiđàn ông bị tình gây tổn thương.

      Chẳng lẽ tình hãm sâu, liền nhất định mất trí, mất lòng sao?

      Chiêm Mỗ Tư bắt được tay Uy Mục thậtchặt, khổ sở lắc đầu: “Tôi quyết tâm muốnquên ấy, tôi cũng nghĩ quay về nước ,nhưng vừa nghĩ đến nơi đó ấy,tôi tình nguyện chết ngay bây giờ, tôi rất nhớcô ấy a, dù là gặp lại ấy lần, tôi cũng thỏa mãn rồi”.

      “Ông chủ”. Uy Mục còn muốn nữa, nhưng Chiêm Mỗ Tư nhắm hai mắt lại.
      Lời của ông chủ, từng chữ từng câu của ngài đều ghi nhớ trong lòng, biết ông chủ thích kia, nếu như rời ngàithật, sợ rằng vết thương này, cũng khôngphải cần thời gian có thể hàn gắn được.

      Để cho ông chủ lần nữa tỉnh lại, Uy Mục quyết định tự mình tìm Lạc Tích Tuyết chuyện chút.

      Chỉ có ấy nguyện ý chấp nhận ông chủ lần nữa, ông chủ mới có thể khôi phục lại bộ dạng minh trước kia.
      ================

      “Lạc Tích Tuyết, hoa của cậu này!”.

      Chợt, từ phía cửa truyền tới tiếng của nhânviên bưu kiện, quấy rầy gian làm việc bên trong.

      Lạc Tích Tuyết buồn tẻ trong công việc ngẩng đầu lên, nhận lấy hoa tươi, ký nhận.

      Cầm Tư Liên cười bên cạnh trêu ghẹo: “Ai, ta đúng là si tình a, từ lúc cậu vừa làm lại, mỗi ngày bó hoa hồng to, gió mặcgió!”

      Lạc Tích Tuyết nhìn thẻ bên hoa hồng,tên tuổi của Hàn Diệp Thần, trong mắt của côthoáng qua tia áy náy.

      Kể từ lúc tới đây làm việc, Hàn Diệp Thầnvẫn tặng hoa cho , sau khi bị Chiêm Mỗ Tư nhốt, vốn cho là để ý tới cônữa, ngờ mới vừa hỏi được tung tích của , liền mỗi ngày có bó hoa hồngto như vậy đưa tới.

      Tâm ý của , trong lòng nắm chắc, chỉtiếc bây giờ, làm sao có thể xứng với anhđây?

      chẳng những cùng Lạc Thiên Uy lên giường, còn cùng với Chiêm Mỗ Tư, cảm thấy mình bẩn thỉu chịu nổi, xứng với .

      “Thế nào rồi? Tích Tuyết, rốt cuộc cậu đãcân nhắc kỹ chưa?”. Cầm Tư Liên tới bànbên xử lý của Lạc Tích Tuyết, giọng nhẹnhàng trêu đùa.

      “Tớ chấp nhận ấy!”. Ngược lạiLạc Tích Tuyết trả lời rất dứt khoát, ngay cảchỗ thương lượng cũng có.

      Cầm Tư Liên kinh ngạc: “ phải chứ?Người đàn ông tốt như vậy cậu cần sao?”

      “Tư Liên, tớ có ý kiến riêng của mình”. Lạc Tích Tuyết khẽ biến sắc, cười đáp.

      “Mặc kệ cậu có ý kiến gì, phụ nữ nha, tóm lạimuốn lập gia đình, hơn nữa gần đây đồng nghiệp trong công ty đối với cậu chưa từngxuất lời đồn đại nào trong lúc này, cậusớm nên tìm người nào đó để ổn định lại,cũng chặn lại miệng của bọn họ!”. Cầm TưLiên than tiếng, dịu dàng khuyênbảo.

      Lạc Tích Tuyết chỉ cười lạnh nhạt, trải quanhiều chuyện như vậy, sớm quen vớiviệc mọi người bàn tán thế nào về mình, côchỉ phải làm cho chính mình tốt là được rồi.

      Lisa đối với vẫn ghi hận trong lòng, kể từcô cùng James chia tay, ta vẫn tí dùng các loại thủ đoạn độc ác trước mặt , tại người trong công ty đồn chuyện cướp chồng người khác, nếu là lúc trước nhất định tức mà khóc, nhưng bây giờ,tâm tư để cãi lại cũng có.

      sao, người ta thế nào, quan trọng nhất là mình thẹn với lương tâm là tốtrồi.

      hòi khúc dương cầm êm ái chậm rãi vang lên, là chuông điện thoại di động mớinhất của Lạc Tích Tuyết, nhấn nút trả lời.

      “Xin chào, Lạc Tích Tuyết đây!”

      “Tích Tuyết, em nhận được hoa chưa?”. Bên kia điện thoại truyền tới thanh của Hàn Diệp Thần.

      Lạc Tích Tuyết nhìn bó hoa hồng trước mắt,tự đáy lòng mà : “Ừ, rất đẹp!”

      Chỉ là vừa định mở miệng, muốn HànDiệp Thần về sau đừng tặng nữa, lại nghethấy tiếng hỏi: “Tích Tuyết, ngày mai em có rảnh ?”

      Lông mi Lạc Tích Tuyết chớp chớp: “Em có việc rồi, ngày mai em phải họp”.

      “Ngày mai là Chủ Nhật, đứa ngốc!”. Cầm TưLiên ở bên chen vào, ngược lại hi vọngLạc Tích Tuyết có thể cùng Hàn Diệp Thần ởchung chỗ.

      Phụ nữ nha, phải có tình lâu dài đơngiản và ổn định, còn cái loại kích tình oanhliệt, chơi lần là đủ rồi.

      Mặc dù Lạc Tích Tuyết cho côbiết, trong thời gian này đâu? NhưngCầm Tư Liên thông minh, sớm nghe thấy đồng nghiệp bàn chuyện cũng đoán được đại khái.

      Trước kia cũng vậy, nhưng tình huống của với Lạc Tích Tuyết giống nhau, côlà quá người đàn ông kia, mới cần danh phận để bên cạnh người đó, nhưng ngược lại sao? Bất kể hai người lúc đó nhau thế nào, cuối cùng bù được thờigian với việc ra ngoài xã hội, đời nàykhông có người nào thể rời bỏ người nào, người phụ nữ cần phải hiểu đối với mình khá hơn chút.

      Lạc Tích Tuyết giận cái, trách cứmiệng Cầm Tư Liên, biết ràng kiếmcớ để từ chối Hàn Diệp Thần.

      “Ngày mai tới tìm em!”. Hàn Diệp Thần ở bên kia cố chấp .

      Lạc Tích Tuyết thở dài: “Được rồi, ngày mai chúng ta gặp!”. Đúng lúc nên tìm chuyện thôi.

      Sau khi tan việc, Lạc Tích Tuyết cùng Cầm Tư Liên ăn tối, vốn là Cầm Tư Liên cònmuốn dẫn uống rượu, nhưng có tâm tình gì cả.

      Tạm biệt bạn tốt, mình gọi xe về nhà.

      Vừa đến cửa chung cư, chợt dưới đèn đườngcó bóng dáng quen thuộc, hấp dẫn chúý của .

      Người này phải chính là Uy Mục, phụ tá của Chiêm Mỗ Tư sao? ta làm sao tìm tới ? Chẳng lẽ Chiêm Mỗ Tư đổi ý rồi,muốn dẫn về sao?

      Trong lòng thấp thỏm lo lắng, Lạc Tích Tuyếtđi tới bên Uy Mục.

      “Lạc tiểu thư!”

      Uy Mục đứng tại đây mấy giờ rồi, chỉ sợthấy có người đàn ông đưa Lạc Tích Tuyết trở về, nhìn thấy mình từ taxi xuống, lòng của mới an tâm chút.

      Ông chủ của bọn họ vẫn còn cơ hội!

      “Xin chào, xin hỏi tìm tôi có chuyện gì ?”. Lạc Tích Tuyết khách khí lại xa cách hỏi.

      “Lạc tiểu thư, xin cùng tôi trở về xem ôngchủ chút thôi”. Uy Mục tuấn dật trênmặt giấu được vẻ nóng nảy.

      Lạc Tích Tuyết trong bùng trầm xuống, ta quả nhiên vì chuyện này tìm đến .

      xin lỗi, tôi với ông chủ của nóirõ, chúng ta bây giờ hoàn toàn có quan hệ gì. thay vì khuyên tôi gặp ấy, bằng khuyên ấy buông tha ”.Mặt vẻ gì qua.

      Sắc mặt Uy Mục có chút khó coi: “Nhưng ông chủ, ngài thể a. Coi như Lạc tiểu thư hận ông chủ, cũng nên cho ngàimột cơ hội bù đắp!”

      “Giữa tôi và ấy có cái gì tốt để nữa, mời cho”. Lạc Tích Tuyết lạnh lùng tránh qua ta, chuẩn bị lên lầu.

      Uy Mục hướng về phía bóng lưng Lạc TíchTuyết rời , quát: “Chẳng lẽ ông chủ chỉ vì , cũng đau đến muốn chết rồi, cũng quan tâm sao?”

      cái gì?”. Nhịp tim Lạc Tích Tuyếtlỡ nhịp, cứng đờ, quay đầu: “ ấy, thếnào?”

      “Kể từ sau khi rời , ông chủ vẫn say rượu, ăn uống, kết quả nôn ra máu vào bệnh viện, ngài chịu uống thuốc của bệnh viện, sốt cao giảm, cònvẫn nôn ra máu, mỗi lần ngất xỉu là phải bácsĩ cấp cứu mới tỉnh lại, bác sĩ tại ông chủ thiếu chất dinh dưỡng lắm rồi, phảitruyền dịch, nghe rất đau, mấy người thủ hạ như chúng tôi phải đè ngài mới được”. Uy Mục sinh động kể lại, thiếu gì khiến Lạc Tích Tuyết đau lòng.

      Lòng của Lạc Tích Tuyết cũng vọt lên tới cổ họng, sắc mặt trực tiếp tái nhợt, đanglàm gì đây? phải tự làm khổ mìnhsao?

      “Lisa đâu mà có chăm sóc ta sao?Còn có người tình của ấy, phải có rất nhiều sao?”. Trong lòng lộ vẻ xúc động, nhưng vẫn nghĩ tới thân phận bây giờcủa mình, cảm thấy phươngdiện ra mặt.

      “Lạc tiểu thư, ra có rất nhiều chuyện,ông chủ cho biết, xin tin rằng, ngài , ngài cho bởi vì lý do của mình, nhưng ngàn vạnđừng buông tha ngài a”. Uy Mục thở dài cái, phải lão phu nhân tìm LạcTích Tuyết, chỉ là nhiều chuyện ông chủ chưa , cũng dễ dàng tiết lộ.

      Nội tâm Lạc Tích Tuyết nóng nảy dứt,nhưng vừa nghĩ tới chuyện Chiêm Mỗ Tư phái người ám sát Tiếu Vũ Trạch, lại dễ dàng quyết tâm.

      Mặt lạnh xuống, lòng dạ cứng rắn :“Sống chết do số, đời người làm ác quánhiều, cho dù ai trả thù tới ấy, trờicũng đến thu ta về”.

      Nghe được lòi của …, Uy Mục giật mình kinh ngạc trợn to mắt, nhìn hồi lâu, rốt cuộc bất đắc dĩ ra câu: “Coi như có tình với ông chủ , thân tình sao? Ngài là em trai của , cũngkhông thể mặc kệ sống chết của ngài chứ?”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 196: Chăm sóc, hai người ngủ chung giường bệnh!

      Editor: lovelygirl262

      Nghe xong thân thể Lạc Tích Tuyết ngớ ra, em trai? Làm thế nào làm ngơ! tưởng rằngLạc Thiên Uy là em trai của , đó là lý do tại sao bỏ lỡ, tại Chiêm Mỗ Tư này quá giống em trai lại ngã bệnh, có thể khoanh tay đứng nhìn sao?

      Uy Mục nhìn ra được vẻ xúc động của Lạc Tích Tuyết, tiếp: "Lạc tiểu thư, tôi tin ôngchủ phải hoàn toàn có tình cảmvới , ngài ấy bây giờ ở bệnh viện chờ ,ngài ấy cần , cho dù muốn rời khỏi ngài ấy, có thể chờ ngài ấy qua khỏi thời gian này rồihãy được ?"

      Lạc Tích Tuyết im lặng, ánh mắt phức tạp, lôngmi dài nhàng run rẩy.

      " ta bị bệnh rất nghiêm trọng sao?"Đôi mắt của phủ tầng sương mù, lẩmbẩm hỏi.

      Uy Mục vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, mấy ngày nay ông chủ đều buồn phiền, cả ngày ăn uống, mỗi lần bác sĩ muốn tiêm thuốc đều phải mất hơn phân nửa sức lực mới tiêm vào được?"

      "Đừng nữa." Bây giờ Lạc Tích Tuyết khôngnghe nổi nữa, vô lực dựa vào tường, gục đầuxuống.

      phái người giết Vũ Trạch ca, căm thù đến tận xương tuỷ phải hay sao? Nhưng mà tại sao tim mình lại giống như bị kim đâm đau nhói? Vừa nghĩ đến vì mình mà tuyệt thực, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi.

      theo , tuy rằng có bất kỳ quanhệ gì, Thẩm Tâm Lam cũng cảnh cáo lầnnữa, cho phép đến gần con trai của . Nhưng lúc này, nghe Uy Mục về tình hìnhcủa Chiêm Mỗ Tư gần đây, lại cấp bách muốn biết tình trạng của rốt cuộc bây giờ như thế nào?

      Vừa nghĩ đến dáng vẻ Chiêm Mỗ Tư nằm giường bệnh, lòng đều tan nát, biết lúc nào nước mắt rơi đầy mặt.

      "Được, tôi với đến gặp ta!" Cuối cùng, Lạc Tích Tuyết nâng đôi mắt ngập nướclên, quyết định : "Có điều chuyện tôi gặpanh ta, được cho người khác biết."

      "Tôi đồng ý với !" Uy Mục cảm kích gật đầu, vốn là có chút phóng đại hơn, nhưngtình hình bên kia của ông chủ quả thực lạc quan, mà Lạc Tích Tuyết bất cứ lúc nào cũng có thể làm thay đổi chủ kiến của chủ nhân, có lẽ nên dẫn người đến là tốt nhất.

      đến cửa phòng chuyên biệt của Chiêm MỗTư, cửa khép hờ, bên trong truyền đến tiếng thétgiận dữ của .

      " ra ngoài, tất cả đều cút hết cho tôi!"

      thanh gào thét hoàn toàn có sức, nhưng vẫn còn hơi, tất cả những người bên trong đều bị dù doạ dám thở mạnh,ngượng ngùng rời khỏi, trong nháy mắt cả tầngbệnh viện cũng bởi vì tức giận mà nhiệt độ giảm mạnh.

      Chiêm Mỗ Tư hơi dựa vào giường, áo sơ mi màu trắng vàng, cúc áo cũng rớt vài cái, người dường như vẫn mặc quần áo lúc từ chỗ LạcTích Tuyết rời khỏi. Cằm hơi xanh, phía dưới đôi mắt là quầng thâm, chưa bao giờ tiều tuỳ đến thế này.

      Lạc Tích Tuyết chậm rãi vào phòng bệnh, lúc nhìn thấy lòng trầm xuống, trong đầu từng tưởng tượng ra bộ dạng suy sụp tinh thần của , lại nghĩ rằng dễ bị tổn thương như vậy, hoàn toàn còn ngang ngược lạnh lùng như trước kia.

      Đầu giường của chất đầy văn kiện, Lạc Tích Tuyết ôm lấy đống văn kiện, tìm chỗ ngồi xuống.

      Chiêm Mỗ Tư cảm giác được nệm bị lúng xuống, vui mở mắt ra. Nhìn thấy , vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, thể tin, kinh ngạc, mừng như điên, do dự, sau cùng là chuyển sang lạnh lùng.

      "Em đến làm gì?" Giọng lạnh lẽo, nghe ra có bất kỳ vui sướng nào.

      "Nghe Uy Mục sắp chết, tôi đến xemanh cuối cùng chết hay chưa!" Giọng của Lạc Tích Tuyết cũng dịu dàng.

      Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư phức tạp nhìn , độtnhiên giữ chặt tay , gắt gao nắm chặt tronglòng bàn tay .

      Đúng lúc này, Uy Mục gõ cửa vào, trong tay cầm cái khay, đưa cho Lạc Tích Tuyết: "Bác sĩ ông chủ tuyệt thực lâu quá, chỉ có thể húp cái này."

      Lạc Tích Tuyết im lặng gật đầu.

      "Mang ." Chiêm Mỗ Tư chán ghét nhìn thoáng qua cháo trắng khay, lại nhắm hai mắt.

      "Có đường ?" Lạc Tích Tuyết để ý đến kháng nghị của , hướng về phía Uy Mụchỏi.

      Uy Mục sửng sốt, lập tức : "Để tôi tìm."

      lát sau, tìm đường trắng đến,Lạc Tích Tuyết nhận lấy, tỉ mỉ trộn vào trongcháo trắng.

      Sau khi khuấy đều, dùng thìa múc mộtmuỗng, dùng miệng thổi hơi nóng, chờ bớt nóng, mới đưa đến bên môi Chiêm Mỗ Tư.

      "Há miệng:" đương nhiên ra lệnh.

      Chiêm Mỗ Tư nửa ngồi, lạnh lùng liếc mắt nhìnLạc Tích Tuyết. Lạc Tích Tuyết cũng khôngtrốn tránh, ý tứ là ăn mau!

      lúc lâu, người đàn ông giường hừ lạnhmột tiếng, khó chịu quay mặt : "Tôi ănngọt."

      Uy Mục khó khăn nuốt nước miếng, cái này?....hả? Ông chủ cuối cùng chịu ăn, sựquá tốt!

      phản ứng kịp, hưng phấn : "Tôi cho người làm đồ mặn đến. Ông chủ, ngài đợi chút." xong liền chuẩn bị muốn ra khỏi phòng bệnh.

      "Chọn cái gì mà chọn, mau ăn !" Lạc TíchTuyết kiên nhẫn hối thúc, nhưng màmuỗng trong tay lại kiên nhẫn đưa đến bên môiChiêm Mỗ Tư: "Há miệng...à...."

      liên tiếp nhiều ngày chưa ăn, ăn nhiềuđường chút bổ sung chất đường, mới có hơi sức.

      Chiêm Mỗ Tư lại hừ lạnh tiếng, sốnglưng Uy Mục lập tức đổ mồ hôi lạnh, ông chủ tức giận nữa chứ? Ít có người phụ nữ nào giống như Lạc Tích Tuyết vậy, quá dịudàng với ông chủ.

      Lo ngại của cũng rất nhanh liền tan biến, Chiêm Mỗ Tư dưới ánh mắt chất vấn của LạcTích Tuyết, ngoan ngoãn há miệng, nuốt xuốngmuỗng cháo bên môi.

      Ánh mắt của Uy Mục chỉ có thể dùng kinh sợ để hình dung, ông chủ quả nhiên vẫn quênđược Lạc tiểu thư, chỉ cần Lạc tiểu thư vừa ra tay, ông chủ liền ngoan ngoãn nghe theo.

      lắc đầu cười, hùng khó qua ảimỹ nhân, cả đời này ông chủ xem như thua bởi tay của người phụ nữ này rồi.

      Im lặng ra khỏi phòng bệnh, Uy Mục đóng cửa phòng lại.

      Lạc Tích Tuyết ngồi bên giường, cầm chén cháo trong tay, muỗng lại muỗng đưa đếnmiệng Chiêm Mỗ Tư, nhìn thấy ăn hếtchén cháo, mới mỉm cười hài lòng, tiện tayrút khăn giấy ra lau miệng cho .

      " nghỉ ngơi chút ." rút cái gối ởsau lưng để nằm ngang, câu nàokéo nằm xuống: "Ngủ ."

      Sau khi thấy an ổn nằm xuống, trong lòngLạc Tích Tuyết cảm thấy chua xót, chuẩn bị xoay người .

      Đột nhiên, cánh tay của bị người phía saukéo lấy, Chiêm Mỗ Tư trừng mắt nhìn , tuy rằng gì, nhưng Lạc Tích Tuyết dĩnhiên hiểu ý tứ của , muốn ở lạicùng .

      "Tôi ra ngoài tìm bác sĩ hỏi tình trạng của anhmột chút, trở lại với !" khẽ giọng dỗdành.

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư cũng tin, vẫn kéolấy áo như cũ.

      " dù sao vẫn nên để tôi với Uy Mục, ăn xong và có việc gì rồi." Lạc Tích Tuyết muốn kéo tay ra, là, ngườiđã lớn như vậy rồi còn chơi trò tuyệt thực, làm hại thuộc hạ theo lo lắng.

      Chiêm Mỗ Tư vẫn cho, dứt khoát ôm lên giường.

      Lúc đầu Lạc Tích Tuyết muốn kháng nghị,nhưng nghe được khi Chiêm Mỗ Tư ôm , rất nhanh truyền đến tiếng hít thở đều đều, tronglòng lại nỡ.

      Ơ kìa, người đàn ông này tuy rằng thường ngày cứng cỏi cố chấp, nhưng khi sinh bệnh lại yếu ớt giống ngày thường chút nào, cần người khác chăm sóc, quan tâm đến .

      giãy giụa nữa, mà tuỳ ý để ômmình.

      Hai người dựa sát vào nhau giường bệnh, lâu sau đều ngủ say.

      Chờ đến lúc Chiêm Mô Tư tỉnh lại, qua mườihai giờ, cảm giác ngủ được rất lâu và rất an ổn, thậm chí ngay cả nằm mộng cũng có,thỉnh thoảng có chút ý thức, ôm chặt người trong lòng, lại mê man ngủ tiếp.

      Cuối cùng vui lòng tỉnh lại, mở mắt ra, thương nhìn vẻ mặt nhu hoà của người phụ nữ, mỉm cười.

      Khoảnh khắc kia, trong lòng cảm thấy ấm áp trước nay chưa từng có.

      " tỉnh?" Lạc Tích Tuyết giọng hỏi, lúc đầu ôm toàn thân đều mỏi nhừ, có hơi tức giận, nhưng ngẩng đầu, trông thấy bộ dạnghắn vừa tỉnh ngủ, đúng là hiếm thấy ngớ ngẩnnhư vậy, lại đành lòng .

      Khó có thể tin, người đàn ông bá đạo như , cũng có mặt đáng như vậy.

      "Hừ." Chiêm Mỗ Tư đỏ mặt, bị nhìn thấy bộdạng nhếch nhác của mình, có chút lúng túng.

      "Ngồi dậy , phải uống thuốc rồi." Lạc TíchTuyết cười dịu dàng, giống như chỉ làm chuyện này vì . Chuyện cho đến bây giờ, chỉthấy giữa hai người bọn họ, thể ai nợ ai, chỉ có thể trách số phận trêu đùa con người.

      từng trong ngực vùng ra, khom người,định đỡ Chiêm Mỗ Tư rời giường.

      Nhưng eo lại bị ôm chặt, tay làm saocũng thể rút ra được. Lạc Tích Tuyết bấtđắc dĩ trừng mắt nhìn , Chiêm Mỗ Tư lại ra vẻ oan ức giống như đứa bé, nhịn được cười tiếng, đưa tay nhấn chuông ở đầu giường.

      Y tá mang thuốc vào, thấy hai người ômnhau nằm giường, sắc mặt y tá vô cùng xấuhổ, vội vã mang thuốc đưa cho Lạc Tích Tuyết, cũng rất nhanh lui ra ngoài.

      "Dậy , đánh răng rửa mặt, tôi chờ !" Lạc Tích Tuyết điều phối lại thuốc, khẽ với .

      Chiêm Mỗ Tư nằm bên cạnh , hôn cái, lúc này mới nghe lời rửa mặt.

      đứng ở bồn rửa mặt cạo râu, sau đó tắmrửa, thay quần áo sạch , Chiêm Mỗ Tư đẹptrai tự tin và mạnh mẽ trở lại.

      "Bây giờ có phải tốt ." Mắt Lạc Tích Tuyết vì cười mà cong lên. "Ừ, rất đẹp trai."

      Chiêm Mỗ Tư cài xong nút áo sau cùng, đến trước mặt , thắm thiết nhìn .

      Khôi phục sức khỏe, đầu óc cũng tỉnh táo, côbằng lòng trở về chăm sóc , giữa bọn họkhông phải thể xoay chuyển, sau khi hắnlàm chuyện tàn nhẫn như thế, vẫn còn quan tâm đến sống chết của , biết điều này có ý nghĩa gì.

      "Xin lỗi." vô cùng nghiêm túc : "Tích Tuyết, xin lỗi. Tôi nghĩ muốnlàm tổn thương em, chuyện của Tiếu Vũ Trạch tôi xin lỗi."

      " xin lỗi, có thể coi như xảy ra chuyệngì sao?" Khóe môi Lạc Tích Tuyết cứng đờ, rấtnhiều chuyện căn bản có cách gì bù đắplại, bọn họ chỉ có khả năng, chính là nhìn về phía trước mà thôi.

      " thể!" Chiêm Mỗ Tư hiểu ý của .

      "Tôi cũng vậy!" Lạc Tích Tuyết mang thuốc trộn lại với nhau, đưa cho .

      Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của , giọng bìnhtĩnh, Chiêm Mỗ Tư đột nhiên cảm thấy tuyệtvọng.

      " cần lại tổn thương chính mình, ăn uốngđi ngủ cho tốt, được chứ?"Lạc Tích Tuyết hối thúc ăn, lúc này giọng mới dịu dàng mộtchút.

      Nghe xong thân thể Lạc Tích Tuyết ngớ ra, em trai? Làm thế nào làm ngơ! tưởng rằng Lạc Thiên Uy là em trai của , đó là lý do tại sao bỏ lỡ, tại Chiêm Mỗ Tư này quá giống em trai lại ngã bệnh, có thể khoanh tayđứng nhìn sao?

      Uy Mục nhìn ra được vẻ xúc động của Lạc TíchTuyết, tiếp: "Lạc tiểu thư, tôi tin ôngchủ phải hoàn toàn có tình cảm với , ngài ấy bây giờ ở bệnh viện chờ , ngài ấy cần , cho dù muốn rời khỏi ngài ấy,có thể chờ ngài ấy qua khỏi thời gian này rồihãy được ?"

      Lạc Tích Tuyết im lặng, ánh mắt phức tạp, lôngmi dài nhàng run rẩy.

      " ta bị bệnh rất nghiêm trọng sao?"Đôi mắt của phủ tầng sương mù, lẩmbẩm hỏi.

      Uy Mục vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, mấy ngày nay ông chủ đều buồn phiền, cả ngày ăn uống, mỗi lần bác sĩ muốn tiêm thuốc đều phải mất hơn phân nửa sức lực mới tiêm vào được?"

      "Đừng nữa." Bây giờ Lạc Tích Tuyết khôngnghe nổi nữa, vô lực dựa vào tường, gục đầuxuống.

      phái người giết Vũ Trạch ca, căm thù đến tận xương tuỷ phải hay sao? Nhưng mà tại sao tim mình lại giống như bị kim đâm đau nhói? Vừa nghĩ đến vì mình mà tuyệt thực, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi.

      theo , tuy rằng có bất kỳ quanhệ gì, Thẩm Tâm Lam cũng cảnh cáo lầnnữa, cho phép đến gần con trai của . Nhưng lúc này, nghe Uy Mục về tình hìnhcủa Chiêm Mỗ Tư gần đây, lại cấp bách muốn biết tình trạng của rốt cuộc bây giờ như thế nào?

      Vừa nghĩ đến dáng vẻ Chiêm Mỗ Tư nằm giường bệnh, lòng đều tan nát, biết lúc nào nước mắt rơi đầy mặt.

      "Được, tôi với đến gặp ta!" Cuối cùng, Lạc Tích Tuyết nâng đôi mắt ngập nướclên, quyết định : "Có điều chuyện tôi gặpanh ta, được cho người khác biết."

      "Tôi đồng ý với !" Uy Mục cảm kích gật đầu, vốn là có chút phóng đại hơn, nhưngtình hình bên kia của ông chủ quả thực lạc quan, mà Lạc Tích Tuyết bất cứ lúc nào cũng có thể làm thay đổi chủ kiến của chủ nhân, có lẽ nên dẫn người đến là tốt nhất.

      đến cửa phòng chuyên biệt của Chiêm MỗTư, cửa khép hờ, bên trong truyền đến tiếng thétgiận dữ của .

      " ra ngoài, tất cả đều cút hết cho tôi!"

      thanh gào thét hoàn toàn có sức, nhưng vẫn còn hơi, tất cả những người bên trong đều bị dù doạ dám thở mạnh,ngượng ngùng rời khỏi, trong nháy mắt cả tầngbệnh viện cũng bởi vì tức giận mà nhiệt độ giảm mạnh.

      Chiêm Mỗ Tư hơi dựa vào giường, áo sơ mi màu trắng vàng, cúc áo cũng rớt vài cái, người dường như vẫn mặc quần áo lúc từ chỗ LạcTích Tuyết rời khỏi. Cằm hơi xanh, phía dưới đôi mắt là quầng thâm, chưa bao giờ tiều tuỳ đến thế này.

      Lạc Tích Tuyết chậm rãi vào phòng bệnh, lúc nhìn thấy lòng trầm xuống, trong đầu từng tưởng tượng ra bộ dạng suy sụp tinh thần của , lại nghĩ rằng dễ bị tổn thương như vậy, hoàn toàn còn ngang ngược lạnh lùng như trước kia.

      Đầu giường của chất đầy văn kiện, Lạc Tích Tuyết ôm lấy đống văn kiện, tìm chỗ ngồi xuống.

      Chiêm Mỗ Tư cảm giác được nệm bị lúng xuống, vui mở mắt ra. Nhìn thấy , vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, thể tin, kinh ngạc, mừng như điên, do dự, sau cùng là chuyển sang lạnh lùng.

      "Em đến làm gì?" Giọng lạnh lẽo, nghe ra có bất kỳ vui sướng nào.

      "Nghe Uy Mục sắp chết, tôi đến xemanh cuối cùng chết hay chưa!" Giọng của Lạc Tích Tuyết cũng dịu dàng.

      Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư phức tạp nhìn , độtnhiên giữ chặt tay , gắt gao nắm chặt tronglòng bàn tay .

      Đúng lúc này, Uy Mục gõ cửa vào, trong tay cầm cái khay, đưa cho Lạc Tích Tuyết: "Bác sĩ ông chủ tuyệt thực lâu quá, chỉ có thể húp cái này."

      Lạc Tích Tuyết im lặng gật đầu.

      "Mang ." Chiêm Mỗ Tư chán ghét nhìn thoáng qua cháo trắng khay, lại nhắm hai mắt.

      "Có đường ?" Lạc Tích Tuyết để ý đến kháng nghị của , hướng về phía Uy Mụchỏi.

      Uy Mục sửng sốt, lập tức : "Để tôi tìm."

      lát sau, tìm đường trắng đến,Lạc Tích Tuyết nhận lấy, tỉ mỉ trộn vào trongcháo trắng.

      Sau khi khuấy đều, dùng thìa múc mộtmuỗng, dùng miệng thổi hơi nóng, chờ bớt nóng, mới đưa đến bên môi Chiêm Mỗ Tư.

      "Há miệng:" đương nhiên ra lệnh.

      Chiêm Mỗ Tư nửa ngồi, lạnh lùng liếc mắt nhìnLạc Tích Tuyết. Lạc Tích Tuyết cũng khôngtrốn tránh, ý tứ là ăn mau!

      lúc lâu, người đàn ông giường hừ lạnhmột tiếng, khó chịu quay mặt : "Tôi ănngọt."

      Uy Mục khó khăn nuốt nước miếng, cái này?....hả? Ông chủ cuối cùng chịu ăn, sựquá tốt!

      phản ứng kịp, hưng phấn : "Tôi cho người làm đồ mặn đến. Ông chủ, ngài đợi chút." xong liền chuẩn bị muốn ra khỏi phòng bệnh.

      "Chọn cái gì mà chọn, mau ăn !" Lạc TíchTuyết kiên nhẫn hối thúc, nhưng màmuỗng trong tay lại kiên nhẫn đưa đến bên môiChiêm Mỗ Tư: "Há miệng...à...."

      liên tiếp nhiều ngày chưa ăn, ăn nhiềuđường chút bổ sung chất đường, mới có hơi sức.

      Chiêm Mỗ Tư lại hừ lạnh tiếng, sốnglưng Uy Mục lập tức đổ mồ hôi lạnh, ông chủ tức giận nữa chứ? Ít có người phụ nữ nào giống như Lạc Tích Tuyết vậy, quá dịudàng với ông chủ.

      Lo ngại của cũng rất nhanh liền tan biến, Chiêm Mỗ Tư dưới ánh mắt chất vấn của LạcTích Tuyết, ngoan ngoãn há miệng, nuốt xuốngmuỗng cháo bên môi.

      Ánh mắt của Uy Mục chỉ có thể dùng kinh sợ để hình dung, ông chủ quả nhiên vẫn quênđược Lạc tiểu thư, chỉ cần Lạc tiểu thư vừa ra tay, ông chủ liền ngoan ngoãn nghe theo.

      lắc đầu cười, hùng khó qua ảimỹ nhân, cả đời này ông chủ xem như thua bởi tay của người phụ nữ này rồi.

      Im lặng ra khỏi phòng bệnh, Uy Mục đóng cửa phòng lại.

      Lạc Tích Tuyết ngồi bên giường, cầm chén cháo trong tay, muỗng lại muỗng đưa đếnmiệng Chiêm Mỗ Tư, nhìn thấy ăn hếtchén cháo, mới mỉm cười hài lòng, tiện tayrút khăn giấy ra lau miệng cho .

      " nghỉ ngơi chút ." rút cái gối ởsau lưng để nằm ngang, câu nàokéo nằm xuống: "Ngủ ."

      Sau khi thấy an ổn nằm xuống, trong lòngLạc Tích Tuyết cảm thấy chua xót, chuẩn bị xoay người .

      Đột nhiên, cánh tay của bị người phía saukéo lấy, Chiêm Mỗ Tư trừng mắt nhìn , tuy rằng gì, nhưng Lạc Tích Tuyết dĩnhiên hiểu ý tứ của , muốn ở lạicùng .

      "Tôi ra ngoài tìm bác sĩ hỏi tình trạng của anhmột chút, trở lại với !" khẽ giọng dỗdành.

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư cũng tin, vẫn kéolấy áo như cũ.

      " dù sao vẫn nên để tôi với Uy Mục, ăn xong và có việc gì rồi." Lạc Tích Tuyết muốn kéo tay ra, là, ngườiđã lớn như vậy rồi còn chơi trò tuyệt thực, làm hại thuộc hạ theo lo lắng.

      Chiêm Mỗ Tư vẫn cho, dứt khoát ôm lên giường.

      Lúc đầu Lạc Tích Tuyết muốn kháng nghị,nhưng nghe được khi Chiêm Mỗ Tư ôm , rất nhanh truyền đến tiếng hít thở đều đều, tronglòng lại nỡ.

      Ơ kìa, người đàn ông này tuy rằng thường ngày cứng cỏi cố chấp, nhưng khi sinh bệnh lại yếu ớt giống ngày thường chút nào, cần người khác chăm sóc, quan tâm đến .

      giãy giụa nữa, mà tuỳ ý để ômmình.

      Hai người dựa sát vào nhau giường bệnh, lâu sau đều ngủ say.

      Chờ đến lúc Chiêm Mô Tư tỉnh lại, qua mườihai giờ, cảm giác ngủ được rất lâu và rất an ổn, thậm chí ngay cả nằm mộng cũng có,thỉnh thoảng có chút ý thức, ôm chặt người trong lòng, lại mê man ngủ tiếp.

      Cuối cùng vui lòng tỉnh lại, mở mắt ra, thương nhìn vẻ mặt nhu hoà của người phụ nữ, mỉm cười.

      Khoảnh khắc kia, trong lòng cảm thấy ấm áp trước nay chưa từng có.

      " tỉnh?" Lạc Tích Tuyết giọng hỏi, lúc đầu ôm toàn thân đều mỏi nhừ, có hơi tức giận, nhưng ngẩng đầu, trông thấy bộ dạnghắn vừa tỉnh ngủ, đúng là hiếm thấy ngớ ngẩnnhư vậy, lại đành lòng .

      Khó có thể tin, người đàn ông bá đạo như , cũng có mặt đáng như vậy.

      "Hừ." Chiêm Mỗ Tư đỏ mặt, bị nhìn thấy bộdạng nhếch nhác của mình, có chút lúng túng.

      "Ngồi dậy , phải uống thuốc rồi." Lạc TíchTuyết cười dịu dàng, giống như chỉ làm chuyện này vì . Chuyện cho đến bây giờ, chỉthấy giữa hai người bọn họ, thể ai nợ ai, chỉ có thể trách số phận trêu đùa con người.

      từng trong ngực vùng ra, khom người,định đỡ Chiêm Mỗ Tư rời giường.

      Nhưng eo lại bị ôm chặt, tay làm saocũng thể rút ra được. Lạc Tích Tuyết bấtđắc dĩ trừng mắt nhìn , Chiêm Mỗ Tư lại ra vẻ oan ức giống như đứa bé, nhịn được cười tiếng, đưa tay nhấn chuông ở đầu giường.

      Y tá mang thuốc vào, thấy hai người ômnhau nằm giường, sắc mặt y tá vô cùng xấuhổ, vội vã mang thuốc đưa cho Lạc Tích Tuyết, cũng rất nhanh lui ra ngoài.

      "Dậy , đánh răng rửa mặt, tôi chờ !" Lạc Tích Tuyết điều phối lại thuốc, khẽ với .

      Chiêm Mỗ Tư nằm bên cạnh , hôn cái, lúc này mới nghe lời rửa mặt.

      đứng ở bồn rửa mặt cạo râu, sau đó tắmrửa, thay quần áo sạch , Chiêm Mỗ Tư đẹptrai tự tin và mạnh mẽ trở lại.

      "Bây giờ có phải tốt ." Mắt Lạc Tích Tuyết vì cười mà cong lên. "Ừ, rất đẹp trai."

      Chiêm Mỗ Tư cài xong nút áo sau cùng, đến trước mặt , thắm thiết nhìn .

      Khôi phục sức khỏe, đầu óc cũng tỉnh táo, côbằng lòng trở về chăm sóc , giữa bọn họkhông phải thể xoay chuyển, sau khi hắnlàm chuyện tàn nhẫn như thế, vẫn còn quan tâm đến sống chết của , biết điều này có ý nghĩa gì.

      "Xin lỗi." vô cùng nghiêm túc : "Tích Tuyết, xin lỗi. Tôi nghĩ muốnlàm tổn thương em, chuyện của Tiếu Vũ Trạch tôi xin lỗi."

      " xin lỗi, có thể coi như xảy ra chuyệngì sao?" Khóe môi Lạc Tích Tuyết cứng đờ, rấtnhiều chuyện căn bản có cách gì bù đắplại, bọn họ chỉ có khả năng, chính là nhìn về phía trước mà thôi.

      " thể!" Chiêm Mỗ Tư hiểu ý của .

      "Tôi cũng vậy!" Lạc Tích Tuyết mang thuốc trộn lại với nhau, đưa cho .

      Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của , giọng bìnhtĩnh, Chiêm Mỗ Tư đột nhiên cảm thấy tuyệtvọng.

      " cần lại tổn thương chính mình, ăn uốngđi ngủ cho tốt, được chứ?"Lạc Tích Tuyết hối thúc ăn, lúc này giọng mới dịu dàng mộtchút.

      Chiêm Mỗ Tư nhếch môi, biết gì, sắcmặt càng ngày càng u ám. , trở thành quá khứ của sao?

      Làm sao có thể!

      "Chúng ta cũng phải trẻ con, đừng có tùy ý giận dỗi hoài, tôi biết rất thích tôi, nhưngmà tôi cũng cần có gian riêng của mình, nếu vì chiếm lấy tôi, mà làm ra những chuyện tổn thương đến bạn bè bên cạnh tôi, tôisẽ tha thứ cho !" Lạc Tích Tuyết nghiêm túc nhìn , bình tĩnh .
      Chiêm Mỗ Tư nhếch môi, biết gì, sắcmặt càng ngày càng u ám. , trở thành quá khứ của sao?

      Làm sao có thể!

      "Chúng ta cũng phải trẻ con, đừng có tùy ý giận dỗi hoài, tôi biết rất thích tôi, nhưngmà tôi cũng cần có gian riêng của mình, nếu vì chiếm lấy tôi, mà làm ra những chuyện tổn thương đến bạn bè bên cạnh tôi, tôisẽ tha thứ cho !" Lạc Tích Tuyết nghiêm túc nhìn , bình tĩnh .

      Chương 197: Đáng chết, em thế nhưng dám xem mắt.

      “Giữa chúng ta như vậy, còn có cơ hội ?” Chiêm Mỗ Tư trầm mặc, chợt ngẩng đầu lên, giọng hỏi .

      biết” trong mắt Lạc Tích Tuyết thoáng qua tia phức tạp. Tình giữa có liên quan đến quá nhiều người, thể chỉnghĩ đến mình được.

      Ánh mắt của Chiêm Mỗ Tư chợt lóe:”Nếu như tiếp tục theo đuổi em, em có thể suy nghĩ đến việc tiếp nhận hay ?”

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc sửng sốt chút, rất khó tưởng tượng được lại là người đàn ông sẵn sàng bỏ xuống lòng kiêu ngạo để theo đuổicô.

      Nhưng có thể tiếp nhận sao? Sợ rằng khôngđược.

      trở về nữa, thoát ra khỏi lồng giam này tự mình sống nhờ đến bất cứ sựtrợ giúp của ai.

      Chiêm Mỗ Tư nhìn ra do dự của , nghiêm túc cầm tay của đặt lên lồng ngực của mình“Tích Tuyết tiểu thư, rất em”.

      Lạc Tích Tuyết xì cười, đấm lên ngực của :”Nếu như em, xin tạm thời cho em chút tự do”.

      Chiêm Mỗ Tư trầm mặc, thểnào nhìn hằng ngày được, nhưng làanh vẫn muốn tôn trọng ý kiến của .

      Sáng sớm ngày thứ hai Lạc Tích Tuyết vừa mới vào phòng làm việc có hoa đưa tới, 99 đóa hồng đỏ tươi, là phô trương mà.

      Cầm Tư Liên vội cầm tấm thiệp được gửi kèm đọc to lên “ em là hạnh phúc lớn nhât đờinày của , nhớ em là mật ngọt nhưng cũng làkhổ sở nhất của , chỉ mình em thôi!”

      Cầm Tư Liên ngưỡng mộ ”Tích Tuyết, ngườiđàn ông của rất lãng mạn nha! Xem ra rất nhanh được gả cho người ta thôi!”

      Lãng mạn? Lạc Tích Tuyết nhướng mày, mới vừa rời khỏi mấy tiếng đồng hồ, vậy mà làm phô trương như vậy rồi, người đàn ông này làm cho có chút đau đầu.

      Sợ rằng Thẩm Tâm Lam rất nhanh lại tìm đến cho xem, ràng đồng ý gặp Chiêm Mỗ Tư nữa nhưng vừa nghe tin ngã bệnh mềm lòng lại.

      “Tử Liên, buổi tối có tham gia tiệc quan hệ hữu nghị gì đó đúng ?” Lạc Tích Tuyết chợt nghĩ đến cái gì, liền hỏi Cầm Tư Liên.

      “Đúng vậy” Cầm Tử Liên .

      có thể dẫn tôi cùng được chứ?” Lạc TíchTuyết suy nghĩ chút .

      Cầm Tư Liên xoay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn :” muốn đến đó sao?”

      mỗi đêm tham gia tiệc hữu nghị gì đó cốt yếu là chỉ để tìm người đàn ông hợp đời mìnhmà kết hôn thôi, trắng ra đó là buổi xem mắt.

      cho rằng chỉ có những người chưa có bạn trai mới tham gia những buổi gặp mặt như vậy, nghĩ rằng Lạc Tích Tuyết cũng muốn tham gia, phải có bạn trai rồisao?

      “Thôi , cái địa phương đó có thích hợp với đâu” Cầm Tư Liên nghiêm túc .

      Nhưng Lạc Tích Tuyết lại càng thêm kiên trì:”Tư Liên, tôi muốn nghĩ tìm mộtngười đàn ông bình thường để gả cho ấy,những năm gần đây tôi mệt mỏi quá rồi!”

      “Thế nào? Có chuyện gì xảy ra với à?” Cầm Tư Liên nhìn vẻ mặt của Lạc Tích Tuyết như sắp khóc, tâm nhất thời hơi căng thẳng.

      Lạc Tích Tuyết cầm tay của :”TưLiên, giúp mình chút

      “Nhưng còn bạn trai của sao?” Cầm TưLiên chỉ vào bó hoa hồng bàn.

      Sắc mặt của Lạc Tích Tuyết khẽ cứng lại, con ngươi ảm đạm:” ấy kết hôn rồi!”

      Cầm Tư Liên chợt hiểu, khó trách! Người đànông dù có hoàn mỹ đến đâu nhưng nếu ta đãcó gia đình rồi họ cũng chỉ rước thêmđau khổ mà thôi.

      “Vậy còn Hàn Diệp Thần sao?” chợt nghĩ đến người.

      “Cũng bởi vì ấy đối với tôi quá tốt nên tôimới phát giác tôi xứng với ấy” LạcTích Tuyết có chút ủ dột .

      Cuộc sống hào môn chán ghét vô cùng, côchỉ muốn sống cuộc sống của người bình thường mà thôi, đó mới là điều quan trọng nhất đối với .

      “Tôi cầu cao, chỉ cần đó là người đàn ông có công việc ổn định, tuổi tác tương xứng với tôi là được rồi” bày tỏ ý kiến đơn giản của bản than.

      Ánh mắt tĩnh mịch của Cầm Tư Liên nhìn , chợt thở dài:”Được rồi, chuyện nay tôi giúp , chỉ là những cuộc gặp mắt như thế này đềuhết sức bình thường, xung quanh toàn những người đẹp trai như vậy sợ rằng khôngthích ứng được”.

      “Ha ha” Lạc Tích Tuyết cười, đẹp trai có lợiích gì, cũng chẳng ăn được.

      Buổi tối được sắp xếp gặp mặt và chuyệnvới hai mươi người, đến người thứ hai mươi thìcô cảm thấy mệt chịu nổi, định đứngdậy rời người đàn ông mặc trênngười bộ âu phục chỉnh tê ngồi xuống trước mặtcô.

      Ngẩng đầu lên, muốn mở miệng chào hỏi,nhưng khi thấy gương mặt của người trước mặt sợ hết hồn.

      “Tại sao lại là ?” Lạc Tích Tuyết trợn to cặp mắt, dám tin hỏi.

      “Sao lại thể là ?” Hàn Diệp Thầnbuồn cười nhìn .

      Lạc Tích Tuyết chỉnh chỉnh váy áo, nghiêm túcnói:”Tôi tới đây là để xem mắt”.

      Hàn Diệp Thần cũng đùa, lạnh nhạt khẳng định :” cũng đến đây để xem mắt”.

      “A? …” Lạc Tích Tuyết liền giật mình,trong lúc nhất thời lại biết phải làm sao.

      “Thế nào? Chẳng lẽ thích hợp sao? rất có thành ý nha!” Hàn Diệp Thần hí mắt cười cái, đem bó hoa hồng lớn đưa đến trước mặt Lạc Tích Tuyết.

      “Sợ rằng chúng ta thích hợp rồi” LạcTích Tuyết cắn môi dưới, khổ sở , sớmuyển chuyển cự tuyệt rồi mà.

      “Có cái gì thích hợp? Em tới đây xem mắt, cũng tới đây để xem mắt, biết có vinh hạnh để chính thức được hẹn hò với em đây?” Hàn Diệp Thần làm ra tư thếmời, trong mắt lóe lên thần thái mong đợi, anhrất hy vọng Lạc Tích Tuyết có thể làm bạn gáicủa .

      “A? Cái này…” Lạc Tích Tuyết do dự, biết tấm long của Hàn Diệp Thần nhưng còn cóthể được nữa sao?

      “Nếu em theo , miễn cưỡngem cái gì, em muốn làm cái gì cũng cho em tự do lớn nhất” Hàn Diệp Thần nắm chặt taycủa , ánh mắt nóng rực .

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, suy nghĩ chốc lát rồi ngẩng đầu lên :” để em suy nghĩ mộtđêm, ngày mai em có câu trả lời cho ”.

      “Ừm, chờ em” Hàn Diệp Thần mừng rỡ cực kỳ.

      Lạc Tích Tuyết đứng lên, tới chỗ Cầm Tư Liên ngồi cách đó xa chào hỏi tiếng rồi ra về.

      “Để đưa em về!” Hàn Diệp Thần liền vội vàng đuổi theo.

      Ngồi ở trong xe Lạc Tích Tuyết chỉ đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ban đêm yên tĩnh luôn làmcho người ta nhớ lại chuyên xưa.

      làm theo lời của Thẩm Tâm Lam thử cùng các đàn ông khác lui tới, nếu Chiêm Mỗ Tư biếtđược nhất định buông tha cho thôi.

      là người đàn ông chuyên chế, bá đạo cho phép ai phản bội .

      Xe tới chung cư ngừng lại, Lạc Tích Tuyết vừa định bước xuống xe, Hàn Diệp Thần đột nhiên giữ lại.

      có thể hôn em ?” Dưới ánh trăng, côthật là đẹp nhịn được muốn đến gần hơn.

      Lạc Tích Tuyết lui về sau bước, theo bảnnăng tránh :”Tạm biệt!”

      đẩy cửa xe ra, vội vã chạy vào trong thang máy, nhanh chóng bấm số lên lầu.

      Cho đến khi tới cửa phòng, tim của vẫn ngừng đập, ngờ Hàn Diệp Thầnlại đề ra cầu lớn mật như vậy.

      Nhưng nếu chấp nhận ở chung với chỗ giữa hai người hôn môi cũng là chuyện bình thường, lẽ ra nên sớm thích ứng mới đúng.

      “Em xem mắt?” sau lưng hơi thở nguyhiểm đến gần.

      Lạc Tích Tuyết sợ hết hồn, quay đầu lại, người tới là Chiêm Mỗ Tư!

      “Sao lại ở đây?” vất vả bình phục lạinhịp tim, kinh ngạc hỏi.

      “Tại sao lại muốn xem mắt?”tuấn nhan củaChiêm Mỗ Tư vô cùng lạnh lung, than thể cao lớn mang theo cảm giác áp bức nặng nề.

      “Em, ra …”Lạc Tích Tuyết khó khănnói, nửa ngày cũng ra được câuhoàn chỉnh, muốn cho biết bọn họ chia tay rồi có tư cách xen vào chuyện riêng của .

      Chiêm Mỗ Tư đến gần , nâng cằm của lên nhìn thẳng vào mắt của :”Em nghe đây, về sau bất cứ cuộc xem mắt nào cũng đượctham gia, ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ”.

      “Tại sao?” Lạc Tích Tuyết mở to hai mắt xinhđẹp, vô tội hỏi. Chẳng lẽ có chia taycô cũng thể tự do lập gia đình được sao?

      “Bởi vì… em là của tôi!” than thể của Chiêm Mỗ Tư vây lấy , bá đạo .

      bị vây bên trong, nhìn gương mặt tuấn tú của càng ngày càng lại gần, hơi thở bao lấycô, ánh mắt của từ từ nhắm lại.

      nhàng nhấm nháp vị ngọt đôi môi của , dịu dàng mút lấy, đầu lưỡi đánh vòng từng chút , Lạc Tích Tuyết bị hơi thở cực nóng ùn ùn kéo đến kết hợp với nụ hôn dịu dàng nhưvậy làm cảm thấy toàn than như nhũn ra, cho đến khi buông ra mới từ từ lấy lại hơithở.

      Chiêm Mỗ Tư kề trán mình lên trán của , trầm thấp cười ”Tuyết nhi, em ràng đối với tôicó cảm giác”.

      “Tôi mới có!” Lạc Tích Tuyết đỏ mặt,quay lưng , bắt đầu lấy cái chìa khóa mở cửa phòng ra.

      Đây là lần đầu tiên Chiêm Mỗ Tư đến nhàtrọ tư nhân như vậy.

      Cái gì cũng mà than hình của cao lớn nên có cảm giác hơi lung túng.

      “Ở đây có cà phê, chỉ có nước thôi, có muốn dùng ?” Lạc Tích Tuyết đưa cho ly nước, nhận lấy, ngồi xuống ghếsofa gần đó.

      Nhìn khuôn mặt tuấn lãng của , dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi, lạc Tích Tuyết ngồi vào bên cạnh khẽ hỏi:”Mệt lắm sao? uống thuốc chưa?”

      Chiêm Mỗ Tư ừ tiếng, bàn tay kéo vào trong ngực, thấy thoáng giãy giụa, hai tay nhanh chóng vòng qua người :”Đừng động, để ôm em chút”.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 198: Lisa phải là vợ của .

      Lạc Tích Tuyết lại động.

      Hồi lâu, đưa tay vuốt đỉnh đầu của , vuốt suối tóc mềm mại làm khôngnỡ buông tay, nhàng :”Muốn ăn khuyakhông? Tôi mua”.

      Lạc Tích Tuyết dựa vào ngực của Chiêm MỗTư, tay ôm lấy hông săn chắc của , ngửi mùihương quen thuộc, chợt ngẩng đầu lên, cườinhìn :” bằng tôi tự mình xuống bếplàm cho ăn được ?”

      Chiêm Mỗ Tư nghiêng người, chạm trán mìnhlên trán của , cười nhạo :”Em tay chân vụng về như vậy xuống bếp được sao?”

      “Hừ, tin tôi làm cho xem!” Lạc TíchTuyết bĩu môi, nghe chê bài tài nấu nướng của , tức giận trừng mắt liếc cái, xoay người về phía phòng bếp.

      Chiêm Mỗ Tư nhìn bóng lưng tức giận bỏ củacô, bóng dáng ngập trong căn phòng đầy ánh sáng ấm áp làm cho có cảm giác như vợ chuẩn bị cơm cho chồng vậy, ánhmắt của dần ấm áp hơn, giờ khắc này nếucó thể tồn tại mãi tốt biết mấy.

      Loay hoay trong bếp thời gian, cuối cùng cũng chuẩn bị xong vài món ăn đơn giản, côxoay người gọi với ra ngoài bảo vào dùngcơm.

      cảm thấy hơi ngượng, đều là những món ăn gia đình, đơn sơ biết người có thói quenhay dùng những món ăn trong nhà hàng như có dùng được cơm nấu .

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư ngược lại cũng ghétbỏ, cầm đôi đũa lên, cũng lâu rồi chưa ăn món ăn Trung Quốc.

      Lạc Tích Tuyết nhìn gấp thức ăn cho vàomiệng, có chút mong đợi hỏi:”Ngon ?”

      “Ừm” Chiêm Mỗ Tư gật đầu, lại gấp thêm món khác.

      ?”tròng mắt của Lạc Tích Tuyết sáng lên.

      ”. Chiêm Mỗ Tư gật đầu như dã tỏi. “Sau này ngày nào em cũng nấu cơm chờ tôi làmvề rồi cùng ăn được ?”

      “Tôi mới cần cùng người đàn ông có gia đình ở chung với nhau!” Lạc Tích Tuyết cóchút tức giận , vừa mới thoát khỏi nhà tù của , cũng muốn quay lại đó đâu.

      Chiêm Mỗ Tư cưng chìu vuốt chiếc mũi xinh của :”Tôi muốn ở chung với em là ,và tôi cũng chưa từng kết hôn cũng là ”.

      có kết hôn?” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc“Vậy Lisa là sao? đừng với tôi chútquan hệ với ta cũng có nha?” Cômới dễ dàng bị gạt như vậy.

      ta chỉ là vợ danh nghĩa của tôi mà thôi,tôi có chân chính cưới ta” Chiêm MỗTư vô cùng nghiêm túc.

      Nhưng Lạc Tích Tuyết cũng nửa tin nửa ngờ:”Nếu như ấy chỉ là vợ danh nghĩa,vì cái gì phải tới tìm tôi gây phiền toái nhưvậy?”

      “Cũng bởi vì mẹ của tôi” Chiêm Mỗ Tư thở dài hơi, ánh mắt có chút u buồn”Mẹ tôi cho rằng ta là con dâu phù hợp nhất, gia tộc của ấy có giá trị lợi dụng với chúng tôi, nên tôicần phải lấy ấy danh nghĩa”.

      Lạc Tích Tuyết nhìn đem chén canh uốngxong, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tất cả có đúng như lời của Chiêm Mỗ Tư ? Nhưng tại sao Thẩm Tâm Lam lại cho biết Chiêm Mỗ Tư cùng Lisa kết hônnhiều năm rồi? Rốt cuộc bọn họ ai mới là ngườinói ?

      sớm muộn gì cũng cưới ấy!” hồi lâu, ra câu như vậy. Nếu bây giờ chỉ là danh nghĩa vợ chồng sớm muộn gì cũng sẽhóa thành thôi.

      “Người tôi muốn cưới là em!” Chiêm Mỗ Tư độtnhiên cầm tay , ánh mắt sáng quắc:”TíchTuyết, tôi chuẩn bị phải về Pháp rồi, em cùngtôi được ?”

      chúng ta cùng Pháp?” Lạc TíchTuyết kinh ngạc, ở đây dây dưa với chưa đủ giờ còn muốn đưa về Pháp sao? mới cần đâu!
      “Ừ, Tích Tuyết, chúng ta đến Pháp kết hônđược ?” Chiêm Mỗ Tư duỗi cánh tay ra ôm vào trong ngực, ghé bên tai lẩm bẩm.

      Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn , thấy ánhmắt nóng bỏng của nhìn , giống như dối, lòng của run rẩy.
      buông tôi ra trước” giùng giằng muốn thoát ra khỏi ngực của , chạm vào ánh mắtnóng rực của , giống như cái động đáy, muốn đem thu nạp vào trong đó.

      thả, trừ phi em đồng ý với tôi trước!”Chiêm Mỗ Tư ôm chặt hơn, kiên trì .

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, đẩy ra:”Chiêm Mỗ Tư, như vậy là cầu hôn với tôi sao? Nào có người cầu hôn mà đồng ý ngay lập tức chứ, phải cho đối phương thời gian suy nghĩ chứ”

      “Cái gì?” Chiêm Mỗ Tư sửng sốt, thấy Lạc TíchTuyết như vậy, có chút chần chừ, ép như vậy làm có chút chần chừ.

      “Được rồi, cho em tuần để suy nghĩ” Anhsuy nghĩ chút rồi cuối cùng hạ quyết tâmnói.

      “Ừm” Lạc Tích Tuyết buông lỏng thở ra hơi.

      Nhìn đem bàn thức ăn ăn hết, trong lòng có cảm giác thỏa mãn nên lời. biết người khá kén chọn, thế nhưng ở trước mặt dùng hết thức ăn như vậyđủ để chứng minh đối với vô cùng tin tưởng.

      Sau khi ăn xong, Lạc Tích Tuyết dọn dẹp bátđũa, còn Chiêm Mỗ Tư vào phòng tắm.

      Nhìn bận rộn trong phòng bếp, cảnh đẹp như vậy làm cho lòng của ngứa ngáy chút. kiềm hãm được, Chiêm Mỗ Tư tới, từ phía sau ôm lấy Lạc Tích Tuyết.

      “Để tôi giúp em” tay nhận lấy chén bát, giúp tay. thế nào nhẫn tâm để cho làm việc nhiều như vậy.

      “Cái gì?” Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, tựa nhưkhông nghĩ tới người đàn ông này giúp rửa chén, lòng của nhất thời cảm thấy ấm áp vô cùng.

      Hai người hợp tác cuối cùng cũng đem bát đũa rửa sạch.

      Lạc Tích Tuyết vừa định rời , Chiêm Mỗ Tư liền níu kéo lại.

      tỉ mỉ đem lỗ tai cùng cổ của hôn lầnlượt, hơi thở càng ngày càng nóng, ở cần cổ của tỉ mỉ để lại từng ấn ký màu đỏ, tay cũngkhông để yên đưa vào trong quần áo của , đường vuốt ve.

      Bị thành thục khơi lến lửa dục như vậy làmLạc Tích Tuyết trong long rất nhanh xụi lơ,dục vọng nóng rực cứng rắn của chống đỡ ở bắp đùi của , cách tầng vải mỏng có thể cảm nhận được nó nóng đến mức nào, thân thể nhịn được cũng nóng lên theo.

      Chiêm Mỗ Tư đưa tay dò xét vào trong, hơi dùng lực hạ xuống, liền nghe được tiếng hừ từ trong miệng nhắn của ” Đừngđụng vào nơi đó”.

      “Ngoan, nhịn được nữa, cho hạ thấp giọng dụ dỗ , dịu dàng ngậm cánh môi của , trằn trọc mút.

      Tối nay Lạc Tích Tuyết cũng đặc biệt nhạy cảm, có lẽ do nghe cùng Lisa cóquan hệ nên thả lỏng rất nhiều.

      Thân thể của được dạy dỗ, dễ dàng phátlửa nóng, nội tâm cũng khát vọng vô cùng.

      Vì vậy, có cự tuyệt.

      Dưới ánh đèn lờ mờ, từ phía sau dùng sức vào.

      chặt,lập tức đem bao lấy, cảm giácđó khít khao đến nỗi làm cho nổi điên.

      giữ chặt hông của , nhanh chóng co rúm lại.

      Gương mặt của Lạc Tích Tuyết đỏ thắm, ánhmắt dần dần mê ly, tất cả ở trong mắt tựa như có gì tồn tại , chỉ cảm thấy sau lưng có lực mạnh kinh khủng, lần lượt chạm vào , như muốn dẫn đến giới hạn kích thích nhất.

      còn dè dặt nữa ngược lại còn phối hợp với , Chiêm Mỗ Tư lật ngược thân thể của lại, để cho tay chống lên phía trước.

      Tư thế như vậy làm cho dễ dàng vào hơn.
      “A, Chiêm Mỗ Tư” Lạc Tích Tuyết bấu chặt hai vai của , mê loạn hô to.

      Chiêm Mỗ Tư ghé vào ngực của thấp giọngcười, thích nhìn dáng vẻ điên cuồng của côkhi ở dưới than của , tại hậnkhông thể đem nhập vào trong ngực củamình.

      thực tế, cũng quả làm như vậy, haingười ở trong bếp, gian nho , ánh đènmập mờ, tựa hồ theo bản năng mà phát ra sựnhiệt tình.

      biết qua bao lâu, Chiêm Mỗ Tư mới dừng lại, lúc này hai người nhớ họ làm bao nhiêu lần rồi.

      Lạc Tích Tuyết xụi lơ ở trong ngực của , như con mèo .
      Chiêm Mỗ Tư nhịn được động lòng, hôn say đắm, xem như tâm can bảo bối củamình vậy.

      ôm vào phòng tắm, dịu dàng lau than thể mềm mại của .

      Lạc Tích Tuyết bị ôm ngồi ở đùi, rất nhanh cũng cảm nhận được vật mềm mại cứngrắn hẳn lên, chống đỡ phía sau làm cảmthấy có chút đau.

      ” Lạc Tích Tuyết xấu hổ nhìn về phía , người đàn ông này khi nãy mới cùng làm nhiều lần như vậy, thế nào bây giờ còn muốn? tinh lực của có phải quá dư thừa rồi ?

      “Ngoan, đối với em, thế nào cũng muốn đủ” Chiêm Mỗ Tư nhàng hạ xuống cánh môi của , giọng nhưng dễ dàng nhận ra trong giọng đó tràn đầy hương vịtình dục, mà bàn tay bôi đầy sữa tắm đánh úp về phía .

      “Gả cho Tích Tuyết, về sau mỗi ngày chúng ta đều được gần nhau, có được haykhông?” bên trêu chọc nhiệt tình củacô, bên êm ái vuốt bộ ngực sữa của ..

      “Ừm” Lạc Tích Tuyết như bị nhiệt tình của hòa tan, khó có thể tự chủ phát ra thanh rên rỉ mê người.

      Chương 199: Ở chung, hai trái tim đến gần nhau.

      Edit : babynhox

      Lạc Tích Tuyết vùi vào trong lòng , vẫn tùy vỗ về chơi đùa mình, dần dần ngủ say,cái gì cũng biết.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, phát bên gối đãkhông có bóng dáng của Chiêm Mỗ Tư, nhưngmà bàn cơm, có bữa sáng chính tay làm vì .

      Khoảnh khắc này, trong lòng tràn đầy ấm áp.

      Từ đó về sau, Chiêm Mỗ Tư làm gì tới nhà trọ của , căn cứ vào khẩu vị mà suy xét, phần lớn thời gian đều là xuống bếp, ănxong rồi hai người ôm nhau ngồi sô phaxem TV chuyện phiếm, giống như đôi vợchồng bình thường.

      Có đôi khi tới, nhưng Lạc Tích Tuyết có ở nhà. ở trong xe chờ , cho đến khi trở về, lấy cái chìa khóa mở cửa, hai người cùng vào, tiếp tục triền miên.

      Lúc đầu hàng xóm ở đây còn chưa hiểu , cho rằng Chiêm Mỗ Tư là kẻ trộm đồ vặt, sao lại nhìn chằm chằm khu nhà trọ này của bọn họcả ngày chứ, dần dần bọn họ cũng biết , làbạn trai của Lạc Tích Tuyết, bắt đầu nhiệt tìnhvới

      Lạc Tích Tuyết ngại làm phiền hàng xóm, hơnnửa thấy mỗi ngày Chiêm Mỗ Tư chạy tới chạylui cũng vất vả, cảm thấy mềm nhũn, liền lấy chiếc chìa khóa còn lại của nhà mình đưa cho , xem như ngầm thừa nhận là bạn trai của .

      "Mệt mỏi quá!" Hôm nay Chiêm Mỗ Tư vừa về đến, hai tay hai chân liền ngửa ra ngồi phịchxuống sô pha, thở hơi dài nhõm.

      Lạc Tích Tuyết rót cho ly nước, đeo tạp dề lên: " nghỉ ngơi lát, hôm nay đểem nấu cơm."

      Dường như mỗi ngày đều tới chỗ của , mỗi đêm cũng lăn qua lăn lại cùng lúc,ban ngày còn làm, mệt là chuyện sớm muộn.

      Nhưng mà tinh lực người đàn ông này phải tốt bình thường, chỉ cần nghỉ ngơi mộtchút, lập tức có thể khôi phục thể lực.

      Lạc Tích Tuyết vào phòng bếp nấu đồ ăn,Chiêm Mỗ Tư liền nằm ở sô pha chợp mắt lúc.

      Trứng chiên cà chua, rau dấm chua, pha trộn lại chính là măm thức ăn ngon miệng. (Đoạn đồ ăn này ta chém nha mấy ~.~)

      làm đồ ăn quá phức tạp, muốn học nhưng Chiêm Mỗ Tư lại cần, làmcho ăn là được.

      Nhìn lại ăn sạch bách những món ăn làm, trong đáy lòng chưa bao giờ có cảm giác thỏamãn như bây giờ, được xem là quan trọng, rất tốt.

      Chiêm Mỗ Tư ngủ lát, lại ăn chén mì, tinh lực liền nhanh chóng khôi phục.

      chủ động giúp thu dọn bát đũa, còn LạcTích Tuyết tới ban công phơi quần áo, từ sau khi ở đây, mỗi ngày ban công của cũng treo quần lót đàn ông, là người đều đoánđược trong nhà có đàn ông ở.

      Sau khi Chiêm Mỗ Tư rửa bát xong , liền ra ban công, ôm lấy từ sau lưng, vùi vài cái cổ gặm rỉa.

      " thích quần lót màu đen sao?" cầmquần lót của vắt khô, vừa kinh ngạc hỏi. nhớ Lạc Thiên Uy cũng thích loại quần màu này, hơn nửa chính là mặc màu sắc này.

      "Ừm." ngậm vành tai , bàn tay dần dần thăm dò vào đồ lót của .

      "Đừng như vậy, ở sân thượng." Lạc TíchTuyết kháng cự né tránh, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

      Chiêm Mỗ Tư cười , đầu lưỡi liếm vào lỗ tai , hơi thở nóng bỏng phun vào lỗ tai : "Muốnsao? càng muốn nhìn bộ dáng em cùng anhở bên ngoài này"

      "Chán ghét a!" Lạc Tích Tuyết xấu hổ đẩy , vừa muốn kháng cự, bàn tay to của Chiêm MỗTư vén vạt áo dò xét vào bên trong.

      trực tiếp phủ lên nơi đầy đặn của , dùng sức buộc chặt vuốt ve, bị đau kêu lên mộttiếng, lưỡi dao động bên môi lập tức chuivào, dây dưa cùng lưỡi của , nhiệt liệt quấyđộng.

      là người phụ nữ của , thân thể đượchắn dạy dỗ biết bao nhiêu thứ, đương nhiên nhanh chóng tìm tới chỗ mẫn cảm của , ngựa quen đường cũ, Lạc Tích Ttuyết mềm nhũn thành như nước trong đầm.

      ôm lên lan can, xé nát áo ngủ cổ chữ V ra, miệng mạnh mẽ ngậm lấy nơi đầy đặn đangbại lộ ra, cắn từng ngụm từng ngụm.

      Lạc Tích Tuyết vừa định kêu lên đau đớn, lại bịhắn ngăn chặn trong miệng, cùng với nụ hôn mãnh liệt.

      Hai người rơi vào giữa lửa nóng nồng nhiệt,Chiêm Mỗ Tư nhanh kéo quần nóng của xuống, đáy mắt nhuộm lửa đỏ, tay ôm eo , tay vội vàng cởi bỏ khóa kéo quần của mình, dùng sức vào.

      Hai người đều là thoải mái khẽ ngâm nga tiếng.

      Cảm giác lửa nóng căng quen thuộc, khiến chotay chân của Lạc Tích Tuyết cũng thoải mái tung tay.

      Chỉ là giờ bọn họ ban công, làm loại chuyện này bại lộ bên ngoài như vậy, trong lòng rất lo lắng.

      cắn răng quăng vung tóc, cũng dámkêu ra tiếng.

      càng chịu đựng lại càng căng thẳng, càngcăng thẳng lại càng khít khao, Chiêm Mỗ Tư sắpbị hành hạ điên mất rồi, này đúng làkhắc tinh của .

      "Ngoan, thả lỏng, em như vậy là muốn mạng của sao?" cắn lên vành tai của , thởphì phò ở bên tai của .

      "Chiêm Mỗ Tư, chúng ta vào trong phòng cóđược hay ? Bên này cách tốt lắm " Lạc Tích Tuyết vừa xấu hổ vừa vội, ngộnhỡ bị hàng xóm phát , sau này còn mặtmũi nào gặp người khác.

      chưa dứt lời, Chiêm Mỗ Tư lại trực tiếpcăng thêm vài phần, động tác sau đó cũng bắt đầu thô lỗ.

      "A làm gì a ừ cần" Lạc Tích Tuyết khẩn trương chống đẩy, vẻ mặt chịu đựng kíchthích càng sôi trào nhiệt huyết hơn của Chiêm Mỗ Tư, động tác dưới thân từng chút từng chút mất khống chế, làm sao có tâm trạng đổi chỗ nửa.

      "Ngoan, ở ngay đây, thích để cho tất cả mọi người nhìn muốn em, kêu ra tiếng, nhanh lên!" càng thêm ra sức muốn , dường nhưbị này biến thành thể khống chế được nửa rồi.

      "Ưm, cần a! ! !" Lạc Tích Tuyết ngừngthở, đè nén cầu xin , lại kích thích ý xấu củahắn, rốt cuộc nhịn được kêu to lên.

      Chiêm Mỗ Tư cười tặc tặc, còn dày vò , mãiđến khi chịu nổi mê man.

      Sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng, Lạc Tích Tuyết mơ mơ màng màng, phát Chiêm Mỗ Tư vẫnngủ ở bên cạnh .

      " cần làm sao?" đưa tay đẩyđẩy .

      Người đàn ông ăn no ngủ đủ nét mặt tỏa sáng, lười biếng giống như con báo xinh đẹp,"Nghỉngơi."

      "Hả? Nghĩ bao lâu?" có chút ngoài ý muốn.

      "Nghĩ đến lúc chúng ta làm đủ mới thôi." xoay người cái đè ở dưới thân, lại mút vào da thịt .

      "Đừng như vậy, em còn phải làm?" Lạc TíchTuyết đẩy ra, liền muốn đứng dậy.

      Chiêm Mỗ Tư kéo trở về: "Đừng , ở nhàvới !"

      "Em phải ông chủ, có thểkhông , em làm đúng giờ, bị trừtiền lương ." Lạc Tích Tuyết trợn trừng mắt, hắnlà tổng giám đốc, phải.

      "Chỉ cần em thích, có thể mua công ty cho em." Chiêm Mỗ Tư mổ hôn lên khuôn mặt ,thân mật .

      "Chính là cần!" Lạc Tích Tuyết lập tức lắc đầu, cũng muốn toạc ra như vậy, chỉ có thể thỏa hiệp với : "Em gọi TưLiên xin phép giúp em là được."

      "Như vậy mới ngoan!" Chiêm Mỗ Tư hài lònggật đầu, nhịn được lại vây ở dưới thân.

      Sau lúc tình cảm mãnh liệt, bắt đầu tựmình làm bữa sáng cho , Lạc Tích Tuyết uống sữa, trong đầu vẫn lượn cùng vấn đề.

      "Chiêm Mỗ Tư, em có vấn đề muốn hỏi ." bỗng nhiên có chút ấp úng.

      "Chuyện gì? Thân ái." Chiêm Mỗ Tư đưa mặt đến gần, cười đùa hỏi .

      Lạc Tích Tuyết nhìn , bỗng nhiên lấy hếtcan đảm hỏi: "Lạc Thiên Uy, có phải em trai củaanh hay ?"

      Chiêm Mỗ Tư còn cầm dao nĩa quấn mì, chỉ thoáng liền dừng lại.

      Vẻ mặt của lập tức trở nên phức tạp khónhìn, đôi mắt sâu thấy đáy, nhìn ra cảm xúc của .

      "Phải ?" Lạc Tích Tuyết thấy vẫnkhông gì, lại giọng hỏi câu.

      Chiêm Mỗ Tư nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm , trầm giọng : "Ai với em?"

      "A? Là" Nét mặt Lạc Tích Tuyết cứng đờ, cúiđầu. thể khai ra Thẩm Tâm Lam, càng thể để cho Chiêm Mỗ Tư biết gặpmẹ của rồi.

      "Là Uy Mục?" Chiêm Mỗ Tư kéo cánh tay LạcTích Tuyết qua, đôi mắt tinh nhuệ phỏng đoán .

      "Ách!" Lạc Tích Tuyết há miệng thở dốc, muốn cãi lại, nhưng cuối cùng có mở miệng.

      "Cậu ta với em, cùng Lạc Thiên Uy là bào thai song sinh sao?" Chiêm Mỗ Tư hỏi tiếp, trong mắt càng thêm thâm thúy.

      "Hành vi thói quen của và Lạc Thiên Uythật rất giống nhau!" Lạc Tích Tuyết .

      Ngoại trừ hình dáng bên ngoài , vẻmặt và sở thích của và Lạc Thiên uy, ngay cả ánh mắt nhìn , cũng gần như là giống như đúc.

      "Vậy em thích , hay là thích cậu ta?" Chiêm Mỗ Tư bỗng nhiên mở miệng hỏi , ném vấn đềnày cho Lạc Tích Tuyết.

      "Cái này" Đương nhiên Lạc Tích Tuyết khôngngờ hỏi vấn đề này, có chút ấp úng.

      ra ở trong lòng xem bọn họ là ,càng giải thích thích người nào hơn. Nhưng mà phải phân ràng mà , chỉ cóthể Chiêm Mỗ Tư trước mắt này, thành thụchơn Lạc Thiên Uy rất nhiều.

      "Em cần so sánh và cậu ta, cho dùem coi là cậu ta, cũng để , chỉcần em đồng ý ở bên cạnh , cái khác đềukhông để ý." Chiêm Mỗ Tư thở dài hơi, kéoLạc Tích Tuyết lại gắt gao ôm vào trong lòng.

      Lạc Tích Tuyết có đẩy ra, giữa tiếng thở dồn dập của đàn ông, có thể cảm nhậnđược bất an của , chỉ muốn an ủi , chủ động ôm , mang ấm áp đến cho .

      tuần, Chiêm Mỗ Tư ở trong nhà trọ trọn vẹn bảy ngày.

      ngày ba bữa của tất cả đều là tựxuống bếp nấu .

      Mỗi ngày bọn họ cùng dạo siêu thị, cùngtản bộ, cùng xem tivi, khác gì là đôi vợ chồng bình thường.

      Quần áo của rất nhiều, tủ áo của căn bản là chưa hết, cho nên áo vét tắm rửa mỗi ngày của đều do nữ giúp việc đưa tới, dù sao cũng là giặt, giúp được gì.

      Còn như quần lót, đều là dồn lại cùng đồ của giặt, có đôi khi giặt, có đôi khi giặt, còn có lúc hai người cùng giặt, bên cạnh đùa giỡn.

      Đôi dép lê màu đen của đặt bên cạnh đôi dép lê màu đỏ của ở cửa lớn, nước cạo râucủa đặt bên cạnh sữa rửa mặt của trong phòng tắm, hai cái bàn chải đánh răng rất thân thiết ở chung cái ly, hai người bọn họ cùng siêu thị mua khăn mặt, dùng màu hồng, dùng màu xanh nhạt.

      Căn nhà trọ này, trở thành gia đình nhỏhạnh phúc của họ, hai người bọn họ cùng sinhhoạt ở đây, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng ấm áp.

      Có đôi khi Lạc Tích Tuyết dựa sát vào ban công suy nghĩ, nếu có thể tiếp tục như vậy, là có bao nhiêu tốt.

      Đáng tiếc, thời gian hạnh phúc luôn luôn ngắnngủi , bao lâu, suy nghĩ thương của liền mất tin tức, Ngay sau đó là tin đồn ác ý nâng cao giá cổ phiếu của Lạc thị , đám bạn bè bên cạnh gặp chuyện may. . . . . .

      Mãi đến khi người thao túng phía sau, tự gọi điện thoại cho .



      Chương 200: Đe dọa cám dỗ, ép rời khỏi.

      Edit : babynhox

      " đúng là rất biết xấu hổ!"

      Lúc Thẩm Tâm Lam thấy Lạc Tích Tuyết, câunói đầu tiên chính là lời ác ý vu khống xemthường .

      Bọn họ gặp nhau ở quán cà phê bí , hômnay Chiêm Mỗ Tư phải Châu Úc dự cuộc hội nghị quan trọng, có lẽ là phải tuần, Lạc Tích Tuyết liền thừa dịp gặp Thẩm Tâm Lam trong khoảng thời gian này.

      "Thực xin lỗi, phu nhân!" Lạc Tích Tuyết mặt lộ vẻ vẻ xấu hổ, cầu của bà chẳng những là làm được, ngược lại còn cùng ở chungvới Chiêm Mỗ Tư.

      Thẩm Tâm Lam lạnh lùng liếc cái, hơithở phát run: "Tôi cần giải thích của ,tôi chỉ muốn biết, cuối cùng có chuẩn bị rờixa con tôi hay ?"

      "Tôi" Lạc Tích Tuyết ngừng lúc, hai tay nắm lại chặt, trong lòng bàn tay có mồ hôi lạnh chảy ra.

      Thẩm Tâm Lam khinh miệt nhếch khóe môi:" thích Chiêm Mỗ Tư chứ? thậtsự là người phụ nữ thấp hèn, để ý luân lý thường tình quấn lấy con trai của tôi, lại còn vọng tưởng tới của nó!"

      "Tôi, tôi có!" Lạc Tích Tuyết lắc đầu, muốn giải thich , lại bị Thẩm Tâm Lam phẫnnộ ngắt lời.

      "Đừng cho là tôi biết mấy ngày nay nó ởnhà của , mỗi đêm cùng nó làm cái gì,chỉ có chính các người hiểu ."

      mặt bà kinh ngạc tức giận, Lạc Tích Tuyết tự biết xấu hổ cúi đầu, đúng là phản bácđược.

      Quả thực, cùng Chiêm Mỗ Tư phá phòngtuyến cuối cùng, cũng biết hai người lên giường bao nhiêu lần, còn tư cách gì xin ai tha thứ chứ? Nếu từ đầu là bị ép, vậy sau này là thế nào, ràng là cam tâm tình nguyện sa đọa.

      "Tôi qua với , Chiêm Mỗ Tư có gia đình, vợ của nó là Lisa ở Pháp chờ nó trởvề, chẳng lẽ côi muốn bắt nó ở Trung Quốc cảđời sao?" Thẩm Tâm Lam dùng lời sắc bénhỏi

      Lạc Tích Tuyết thoáng chấn động, trái tim cũngđau, rốt cuộc là có kết hôn hay ? với có, nhưng Thẩm Tâm Lam lạinói kết hôn, trong bọn họ ai là người lừa gạt ?

      Thấy Lạc Tích Tuyết có gì để , ThẩmTâm Lam cười cười u ám, biết mục đích đả kíchcô của mình đạt được.

      "Ở đây có vé máy bay, cái thân phậnmới, còn có khoản tiền." Bà đưa ra tất cảnhững thứ chuẩn bị trước đó, đưa cho LạcTích Tuyết : " biết nên làm như thế nàochứ?"

      "Bà muốn tôi rời khỏi ấy?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc sửng sốt, nhưng mặt nhanh chóngkhôi phục bình tĩnh, biết giờ khắc này là sớmmuộn.

      "Đúng vậy, nhất định phải rời khỏi, lập tức biến mất khỏi trước mắt con tôi. Vợ của con tôi tuyệt đối phải là , ngay cả tư cách làm tình nhân của nó cũng có, căn bản là xứng ở cùng chỗ với nó." Thẩm TâmLam rất ràng.

      Lạc Tích Tuyết cắn môi, cánh hoa môi dưới bị cắn thành vết ứ đọng, đột nhiên ngẩng đầu lên, lấy hết can đảm hỏi: "Nếu tôi sao?"

      Cuộc đời của tại sao phải để người khác nắmtrong tay?

      Thẩm Tâm Lam biến sắc, trong con ngươi phun ra ngọn lửa nóng, gằn từng chữ: "Nếu khôngrời khỏi nó, như thế tất cả mọi người xungquanh phải gặp tai họa. Chắc là nhậnđược tin tức, bạn tốt của mất tích rồi? Còn có những bạn bè khác trong công ty cũng xảy ra chuyện, đây mới chỉ là bắt đầu."

      Thân thể Lạc Tích Tuyết giống như bị va đập,bà ta lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy ép rời khỏi Chiêm Mỗ Tư.

      " cần dùng loại ánh mắt căm hận này nhìn tôi, chưa từng làm mẹ, hiểu tấm lòng người mẹ, đứa con của tôi bịhủy, còn đứa tuyệt đối thể, cho nên mặc kệ có đồng ý hay , mặc kệ tôi phảisử dụng bao nhiêu thủ đoạn hung ác, và Chiêm Mỗ Tư nhất định phải phân giới hạn."Thẩm Tâm Lam cao ngạo ngẩng đầu, con ngươiđanh lại, giọng uy nghiêm.

      Bàn tay của Lạc Tích Tuyết, gắt gao nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, cũng có cảmgiác đau.

      hiểu ý của Thẩm Tâm Lam, bà nhất định phải ép rời khỏi, chấp nhận có dịnghị gì.

      "Đừng tưởng mình là ai, muốn làm con dâu của tôi, kiếp sau ! Đời này tôi tuyệt đối khôngtiếp nhận , bây giờ lập tức biến mất trước mặt tôi, có bao xa cút bao xa, cầm tiền va vé máybay rời , đừng để tôi lại nhìn thấy !" Thẩm Tâm Lam giận dữ đánh vào tâm lý.

      Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, yên lặng cầm lấy chi phiếu, đau lòng muốn chết xoay người rời .

      mình chạy như điên ở đường phố ầm ĩ mà có mục đích, biết chạy bao lâu,bước chân của bắt đầu thong thả chậm lại,chân giống như đeo chì nặng, thấp giọng thởhổn hển, căn bản để ý tới bộ dáng nhếchnhác bây giờ của mình!

      Nước mắt mơ hồ trong hai mắt , lúc này đãkhông nhìn thấy gì, cũng nghe được, chỉ biết là mẹ của Chiêm Mỗ Tư tiếp nhận , hơn nữa nhất định rời khỏi.

      Loại mùi vị phiền chàn này dễ chịu, giống như toàn bộ đều là sai, nhưng ràng làcon trai của bà ta quấn lấy , bây giờ lại chỉtrích quyến rũ , chẳng lẽ khôngxứng với sao?

      Lúc này, ven đường có tảng đá làm chân vấp phải, Lạc Tích Tuyết mất trọng tâmn, thân thểhung hăng ngã về phía trước.

      Đầu gối chấm đất, toàn thân đều đau đớn,a tiếng, bị đau la to lên.
      Nước mắt tràn mi giuồng như trân châu thưathớt im lặng rơi xuống, rơi xuống mặt đất, vỡthành mảnh , giống như trái tim mình lúc này bị xé nát thành từng mảnh !

      "Tích Tuyết, em làm sao vậy? Đầu gối bị thương?" Đúng lúc Hàn Diệp Thần lái xe ngang khẩn trương đẩy cửa xe xuống, tới bên cạnh Lạc Tích Tuyết, ngồi xổm người xuống giúp kiểm tra miệng vết thương.

      "Diệp Thần? Là ?" Lạc Tích Tuyết ngẩngđầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc.

      Ánh mắt Hàn Diệp Thần chứa lo lắng nhìn chằm chằm vào đầu gối bị thương của Lạc TíchTuyết, giọng mềm , giống như lo lắng dọa : "Rất đau, phải hay ?"

      Lạc Tích Tuyết nháy động con ngươi chứa nướcmắt, nhìn Hàn Diệp Thần, giữa con ngươi của chứa đầy đau lòng và sốt ruột.

      Vì sao người trong lòng phải là ? Nếu là , vậy vừa rồi bị khi dễ, chỉ tiếc là bây giờ mình xứng với rồi.

      Hàn Diệp Thần cong nửa người, xem kỹ miệngvết thương của , chỉ nghe "Xoạt" tiếng,kèm theo tiếng động là kéo mảnh vải quần áo xuống, cẩn thận băng bómiệng vết thương chảy máu.

      Khi tay chạm vào thân thể , thân thể lạc Tích Tuyết run lên, ở trong lòng loại cảm giác cách nào diễn tả từ từ nhộn nhạo lên.

      Giờ phút này, gương mặt hoàn mĩ tinh xảo,khuôn mặt ràng chiếu ngay trước mắt , được người đàn ông trong sạch tuấn tú như vậyche chở, dường như đáy lòng có thứ mềm mại gì đó bị kích thích!

      Nước mắt nhanh chóng rơi xuống, làm cho lòng của Hàn Diệp Thần liền mềm nhũn, khôngnói được lời trách móc, vội vả lau nướcmắt cho , nhưng tốn công vô ích.

      "Đừng khóc, Tích Tuyết, đừng làm cho lòng đau, được ?" Trái tim của bị xoắn lại, mỗi giọt nước mắt rơi xuống,trong lòng giống như bị cháy đau đớn.

      Hàn Diệp Thần càng dịu dàng hơn với , trong lòng Lạc Tích Tuyết lại càng cảm thấy áy náy, càng khóc dữ dội hơn.

      Mãi đến khi ôm lên xe, còn đangkhóc, nước mắt này cũng là uất ức hay là cảm động nửa.

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính xe chiếu vào, lúc này Lạc Tích Tuyết xinh đẹp lạ thường,nước mắt chảy hai bên gò má, lại làm cho cóvẻ điềm đạm đáng , càng làm động lòng người.

      Hàn Diệp Thần khẽ động, tâm trí lại càng say mê, bỗng nhiên lấy tay nâng khuôn mặt nhỏnhắn của lên, Lạc Tích Tuyết động lông mi,con ngươi thấm ướt khó hiểu nhìn .

      Chỉ thấy, khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc của Hàn Diệp Thần càng ngày càng đến gần .

      Phút chốc, dùng môi phủ lên cánh môi tươi đẹp của .

      cẩn thận mềm hôn , động tác rất nhỏnhặt dịu dàng, như là đối với bảo vật quý giá nhất thế giới, cảm xúc mềm mại ngọt ngào, làm cho gần như là bị mê hoặc.

      nhàng liếm láp , sợ đụng đến miệng vết thương của , có vẻ đặc biệt cẩn thận, cẩn thận khống chế chính mình, khống chếcảm tình của mình bừng bừng bùng nổ, xem như búp bê dễ vỡ.

      Lạc Tích Tuyết rung động, nụ hôn dịu dàng che chở như vậy, chưa từng có, đành lòngđẩy ra, hai người cứ ôm nhau hôn như vậy,mãi đến lúc cả hai đều thở hồng hộc, bọn họ mới lưu luyến tha rời khỏi cánh môi đối phương.

      Lạc Tích Tuyết xấu hổ cúi đầu, vành tai cũng chậm rãi nhuộm hồng. cắn môi dưới củamình, nhưng cũng nếm hương vị của Hàn Diệp Thần, trong lòng có loại xin lỗi cùng khẩn trương nên lời, nháy mắt, ửng đỏ tr6en mặt còn chưa biến mất càng đỏ hơn.

      Hàn Diệp Thần ôm cả eo của , để sát vào bên tai của : "Tích Tuyết, đưa em bệnh viện, miệng vết thương của em xử lý sẽnhiễm trùng."

      Lạc Tích Tuyết có cự tuyệt, chỉ nhànnhạt gật gật đầu.

      Băng bó tốt ở bệnh viện, lúc rời khỏi, khôngđể cho Hàn Diệp Thần đưa về, mà tự mình đón xe về nhà trọ.

      Vừa mới chuẩn bị lên, lại nghĩ đến tủ lạnh trong nhà có thứ g, lại vòng vào siêuthị, mua chút rau dưa cùng hoa quả tươi mới.

      Cầm bao lớn bao đường, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy vết thương đầu gối lại nứt ra, đau đến nhíu mày, rất dễ dàng kiên trìđến lầu nhà trọ, muốn bỏ xuống nghỉngơi chút, tay liền , túi lớn đượcngười khác xách giúp.

      Suýt chút nửa đụng vào người kia, giữa mũi ngửi được mùi hương nước hoa quen thuộc,ngẩng đầu thấy, đúng là Chiêm Mỗ Tư.

      " phải tuần sau mới về sao?" Cợ cảmthấy vui vẻ, cao hứng ôm .

      Đêm qua ra cửa, mới cho biết có việcgấp công tác, thời gian tuần, nghĩtới hôm nay liền thấy người rồi.

      Chiêm Mỗ Tư có trả lời , chỉ mặc cho ôm, thân thể có phần cứng ngắc, cái tay kiacũng có ôm , từ trong ngực hắnngẩng đầu lên nhìn , phát nét mặt củahắn tốt lắm.

      "Làm sao vậy? Công việc thuận lợi?" Lạc Tích Tuyết bị ánh nhìn chăm chú của làm cho da đầu run lên, quan tâm hỏi.

      Chiêm Mỗ Tư chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằmcô, cũng gì, ánh mắt phức tạp.

      lâu sau, mở mắt, tiếng giống như thở dài," có gì, hơi mệt. thôi." xách túi đồ lên phía trước.

      Lạc Tích Tuyết có chút khó hiểu theo ở phía sau, mở cửa, vừa muốn khom lưng đổi giày,lại bị ôm lấy từ phía sau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :