1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNGCỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN (H) (302c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 161: Hoan nghênh đến tham dự hôn lễ của chúng tôi

      Editor: lovelygirl262

      Lạc Thiên Uy hóa dại nhìn , đưa ngón tay run rẩy, xúc động xoa giống như mơ, mộtcô đẹp như tranh vẽ, quen thuộc thoáng qua trong đầu nhanh.

      " muốn em làm người phụ nữ của !" nhấn mạnh lần nữa, ánh mắt vẫn như cũ cuồngvọng bá đạo.

      Lạc Tích Tuyết ra sức muốn tránh khỏi , nhưng Lạc Thiên Uy lại giữ chặt hai vai , cho thoát khỏi ngực .

      " buông tôi ra trước được ?" Lạc TíchTuyết bất đắc dĩ nhìn , vẻ mặt có chút bốirối.

      " thả, em đáp ứng , thả!" Lạc Thiên Uy cố chấp lắc đầu,giống như đứa trẻ có được kẹo.

      Vẻ mặt thế này rất giống trong trí nhớ, làmcho Lạc Tích Tuyết vừa mơ màng vừa nghi hoặc.

      động đậy nhìn , trong lòng khôngngừng suy nghĩ họ rất giống nhau, trong phút chốc, gần như cũng cho rằng họ là cùng người.

      " buông tôi ra, chúng ta chuyện chút ." Hay là cũng hỏi chút vấnđề liên quan.

      "Em đồng ý làm người phụ nữ của trước, chuyện với em." Lạc Thiên Uy chân đáng tin .

      Lạc Tích Tuyết quả thực biết làm sao,sắc mặt bối rối thôi: "Tôi có bạn trai, làm sao làm người phụ nữ của ?"

      "Em có bạn trai?" Chiêm Mỗ Tư mặt liền biếnsắc, con người lập tức ảm đạm.

      "Ừ." Lạc Tích Tuyết gật đầu khẳng định.

      "Chính là người đàn ông hôm nay cùng em đếnyến tiệc?" Chân mày Chiêm Mỗ Tư chau lại,trong mắt lóe lên chút ghen ghét.

      " phải ta." Lạc Tích Tuyết lắc đầu, côtuyệt đối thể mang Vũ Trạch ca liên luỵvào.

      Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư lạnh lẽo tĩnh mịch: "Nóivậy, em ngoại trừ ta ra, còn người đàn ôngkhác?"

      Lạc Tích Tuyết trong lòng thấp thỏm bất an,nhưng cũng thể thẳng cho biết: " ấy xem như là vị hôn phu của tôi."

      "Vị hôn phu? Vậy còn chưa kết hôn?" Chiêm Mỗ Tư khịt mũi khinh bỉ.

      Ánh mắt Lạc Tích Tuyết phức tạp, tiu nghỉu : "Chúng tôi sớm muộn cũng kết hôn."

      "Em được phép gả cho ta, phải gả em chỉ có thể gả cho ?" Chiêm Mỗ Tư đột nhiên giữ hai vai Lạc Tích Tuyết, tức giận nghiến răngnghiến lợi.

      Ngay cả cũng biết, tại sao lại tứcgiận như vậy.

      Mà thời điểm muốn kết hôn với , hai người cùng lúc đều ngẩn ra.

      " cái gì?" Lạc Tích Tuyết khó tin nhìnhắn.

      Chiêm Mỗ Tư nheo mắt lại, ánh mắt phức tạpâm u khó dò.

      lại có thể cùng nhắc đến hôn nhân, hắnnhất định là điên rồi, chỉ gặp mặt lần, liền muốn lấy ? phải là quá nóngvội sao?

      "Em phải chia tay với !" hạ tối hậu thư với.

      Nhưng Lạc Tích Tuyết để ý đến: "Thậtxin lỗi, tôi làm được!"

      Vừa dứt lời, ở cửa liền nghe trận cười truyền đến: " biết vợ của tôi, bỏ tôi!"

      Giọng quen thuộc truyền đến, Lạc Tích Tuyết tức khắc sáng mắt lên.

      Chỉ thấy Lãnh Khinh Cuồng, mặc áo khoác ngoài màu đen, khóe miệng chứa nụ cười cânnhắc, tiêu soái vào.

      Đến bên cạnh Chiêm Mỗ Tư, trêu chọc rút ra điếu thuốc, nhả ra làn khói, ngẩng đầu lên, con ngươi sắc bén dừng mặt Chiêm Mỗ Tư: "Chiêm Mỗ Tư, tôi là vị hôn thê của Jenny,cả đêm hôm nay tôi tìm khắp chỗ thấy côấy, nghe mời ấy làm khách, tôi lập tức đến tìm ấy. Thế nào, ấy làm thêm phiền toái chứ?"

      " là vị hôn phu của ấy?" Chiêm Mỗ Tư thể tưởng tượng nổi nhìn Lãnh Khinh Cuồng, nhìn chăm chú lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, con ngươi tối tăm ảm đạm.

      Lãnh Khinh Cuồng nghiền ngẫm nhìn ,khuôn mặt tự tin: "Dĩ nhiên, tôi cùng vợ tôi mếnnhau rất nhiều năm, sắp đến ngày kết hôn, cóphải , bà xã?"

      Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết lúng túng thôi, cố gắn trấn định: "Phải."

      "Cái gì?" Lạc Thiên Uy sững sờ, thể tinnhìn hai người, trong lòng thoáng qua tia mấtmác ràng.

      có vị hôn phu?

      Lãnh Khinh Cuồng thừa dịp Lạc Thiên Uy ngơ ngác, nhanh chóng kéo Lạc Tích Tuyết qua bên cạnh , mặt cười nhạt, giống như ngườiyêu thân thiết quan tâm : "Bà xã, thế nào, em có chịu khổ hay ?"

      Môi Lạc Tích Tuyết nhàng dãn ra, lắc đầu: " ta làm khó em!"

      Lãnh Khinh Cuồng cười tiếng, vỗ vai LạcThiên Uy, làm như có : "Cảm ơn chiếu cố vợ tôi, chúng tôi kết hôn, lúc đóhoan nghênh đến tham dự hôn lễ của chúngtôi."

      Thân thể Lạc Thiên Uy chấn động, loại mùi vị khổ sở nháy mắt chiếm giữ trong đầu .

      đột nhiên muốn đánh người, người phụ nữ này lúc nào trở thành vị hôn thê của người khác?

      thể tiếp nhận nhìn Lãnh Khinh Cuồng bên cạnh Lạc Tích Tuyết, ánh mắt phứctạp mở miệng: "Em thương ta?"

      Lạc Tích Tuyết có chút bối rối, ánh mắt của tràn đầy nghi ngờ và khiêu khích, ràngkhông tin.

      Nhưng mà cũng đành chịu hỏi ngược lại: "Chuyện này liên quan đến sao?"

      "Đừng quên, vừa rồi chúng ta làm gì!" Lạc Thiên Uy có ý tốt cười tiếng, nhìnsắc mặt Lạc Tích Tuyết trắng bệch, tay chỉ vào Lãnh Khinh Cuồng, căm hận : "Tôimuốn nghe chính miệng em ta, mớicó thể tin."

      Lạc Tích Tuyết kinh hãi, người đàn ông nàykhông chỉ thông minh, mà còn mạnh mẽ hùng hổ doạ người, quả với năm đó chỉ có hơn chứ kém.

      căn bản cũng Lãnh Khinh Cuồng,bọn họ chỉ là diễn trò, lại ép chínhmiệng ra, làm sao có thể .

      "Ơ kìa, bà xã, em đừng xấu hổ được ?Tới...hôn cái!" Lãnh Khinh Cuồng thấy Lạc Tích Tuyết nên lời, nhịnđược cười ôm eo , nửa đùa tựa nhưgiúp dàn xếp.

      Lạc Tích Tuyết né tránh, bởi vì LãnhKhinh Cuồng đem môi rơi vào mặt , khắc kia, Lạc Thiên Uy tức giận chỉ muốngiết người.

      "Chúng ta cần phải , Thân ái." Lãnh KhinhCuồng vô cùng dịu dàng nhìn Lạc Tích Tuyết, nhàng .

      Lạc Tích Tuyết thầm gật đầu cái, dưới ánh mắt giận dữ của Lạc Thiên Uy, theo LãnhKhinh Cuồng cùng nhau rời khỏi.

      "Chủ nhân, có cần ngăn bọn họ lại?" Quản giađẩy cửa vào, trưng cầu ý kiến của Lạc Thiên Uy.

      Lạc Thiên Uy lắc đầu, ánh mắt thâm trầm:" cần!"

      Quản gia mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng cũngkhông thêm gì nữa, chỉ có thể gật đầu tuân lệnh.

      Lạc Thiên Uy bước đến trước cửa sổ, nhìn Lạc Tích Tuyết lên xe Lãnh Khinh Cuồng, bị mang .

      Ánh mắt của tức khắc giống như sa vàohầm băng lạnh giá vạn năm, tâm cũng sa vào thung lũng trước giờ chưa từng có.

      "Điều tra thân phận và lai lịch của ấy, tôimuốn ấy." bỏ lại câu, khoé miệng giương lên độ cong.

      muốn phụ nữ, còn có được sao.

      Quản gia giật mình kinh ngạc, ít thấy trong mắt chủ nhân đối với người phụ nữ nào muốn chiếm giữ vượt mức như vậy, xem ra người phụ nữ kia đối với chủ nhân rất đặc biệt.

      Tầm mắt Lạc Thiên Uy nhìn bóng lưng rời khỏi, cho đến khi bọn họ rời , mới buôngmàn cửa xuống.

      Từ hôm nay trở , trốn thoát! Chỉcó thể thuộc về !

      đến nhặt lấy khăn trải giường đất,phía có mùi của , cười ma mị.

      Chương 162: Bỏ lỡ ba năm, như thế nào tiếp tục được đây?
      Editor: Trâm Trần

      Lãnh Khinh Cuồng dẫn Lạc Tích Tuyết lên xe, phát động động cơ, quan tâm nhìn cái:”Tên kia làm gì em chứ?”

      Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, hỏi lại:”Saoanh lại xuất ở đây?”

      “Còn phải do Tiếu Vũ Trạch sao, vừachuẩn bị lên máy bay Ai Cập, liền bị trênmáy bay kéo xuống, rằng em có chuyện!”Lãnh Khinh Cuồng lái xe ra ngoài.

      Lạc Tích Tuyết nhíu mày, cảm kích nhìn :”Cám ơn !”

      Xem ra Vũ Trạch cũng biết Lãnh Khinh Cuồng có bối cảnh hắc đạo, nên mới tìm đến cứu , quả nhiên Chiêm Mỗ Tư thả người.

      Lãnh Khinh Cuồng cười cười, vỗ vỗ bả vai củacô “ với em, vợ này, em lần sau có ra ngoài nên cẩn thận chút có được hay , loại bữa tiệc phức tạp đó sau này chồng của em là đây dẫn em vẫn tốt hơn”.

      Lạc Tích Tuyết trừng mắt liếc cái:”Lầnsau tôi chú ý, chỉ là lần sau cũng chú ý cho đừng gọi tôi là vợ gì đó nữa”.

      “Tại sao? Vợ phải là muốn vứt bỏ chồng để tìm người khác đấy chứ?” Lãnh Khinh Cuồng che ngực nhìn như rất đau lòngmà .

      Lái xe cẩn thận” Lạc Tích Tuyết thấy chỉ lo trêu thiếu chút nữa tông xầm vào cái xe trước mặt, khỏi vì an nguy cho bản thân mà nhắc nhở .

      “Tuân lệnh!” Lãnh Khinh Cuồng hướng làm hành động vâng lời.

      Lạc Tích Tuyết im lặng bĩu môi, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Tiếu Vũ Trạch.

      Vũ Trạch, em sao rồi ở chỗ nào?” Trong tay của còn giữ đồ của , tất phải trả lại cho .

      Tiếu Vũ Trạch vừa nghe điện thoại của , cả người nhất thời khẩn trương, nghe sao lúc này mới an tâm được chút:” tìm Lãnh Khinh Cuồng bảo tới cứu em, Tích Tuyết giờ em có khỏe ? Bọn họ có gây khó dễ cho em ?”

      “Em sao, Lãnh Khinh Cuồng đến kịp thời, bây giờ em có thể đâu để tìm được ?” Lạc Tích Tuyết an ủi .

      thi hành nhiệm vụ, em về nhà trướcđi, tới nhà chờ em” Tiếu Vũ Trạch suy nghĩmột chút .

      Lạc Tích Tuyết lập tức cúp điện thoại, với Lãnh Khinh Cuồng:”Khinh Cuồng làm phiền đưa tôi về nhà”.

      “Em phải về nhà?” Lãnh Khinh Cuồng giật mình, mặt thoáng qua nhất mạt lo lắng:”Emvừa mới từ nơi đó ra ngoài, em quên nhữngngười kia tìm em gây phiền toái rồi sao?”

      “Nhưng Vũ Trạch gặp tôi ở nơi đó”Lạc Tích Tuyết khổ sở nhíu mày.

      Lãnh Khinh Cuồng xoay đầu lại, để nghị “Gọi đến nhà được sao?”

      “Sợ rằng được” Lạc Tích Tuyết lắc đầu cái, trong tay có thứ cần giao cho Vũ Trạch, thể có người ngoài ở đây.

      “Được rồi, chỉ có thể đóng vai hùng để giúp mỹ nhân thôi” Lãnh Khinh Cuồng thấy côkiên trì như vậy, cũng ngăn trở nữa, anhthay đổi tay lái theo hướng ngược lại.

      Chờ đến khi hai người bọn họ lái xe đến gần chung cư vửa hay nhìn thấy Tiếu Vũ Trạchđang đứng ở đó lo lắng tới lui.

      Lạc Tích Tuyết đẩy cửa sổ xe xuống, vẫy tay về phía :” Vũ Trạch!”

      Tiếu Vũ Trạch vừa nhìn thấy Lạc Tích Tuyếtliền vội vàng nghênh đón, Lạc Tích Tuyết cũng đồng thời xuống xe, vội chạy đến ôm .

      Lãnh Khinh Cuồng nhìn thấy màn này ánhmắt lập tức trầm xuống.

      Tiếu Vũ Trạch cẩn thận tra xét , thấy bình yên vô , mới thở phào nhõm.
      “Hoàn hảo em có chuyện gì hết, khi nhìn thấy bọn bắt em lên xe làm lo lắng muốn chết!’ Tiếu Vũ Trạch thở phào nhõm.

      “Em sao rồi, yên tâm !” Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, khẽ lại gần thân thể của , đem vật trong lòng bàn tay giao choTiếu Vũ Trạch, cẩn thận :”Đây là đồ mà người đồng nghiệp trước khi chết của giao lại cho em”.

      Tiếu Vũ Trạch nhìn thấy vật tay, nhất thời nội tâm vui vẻ:”Tích Tuyết, ra là em giúp giữ chúng”.

      “Chút về lấy xem, tư liệu này biết cóhữu dụng với , nếu đây là chứng cứcủa bọn phạm tội nhiệm vụ lần này của có thể thuận lợi hoàn thành rồi”. Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn suy nghĩ :” Vũ Trạch, làm cảnh sát nằm vùng quá nguy hiểm,sau khi nhiệm vụ kết thúc đừng làm cảnh sát nằm vùng nữa!”

      Ánh mắt sáng quắc của Tiếu Vũ Trạch nhìn chăm chú, dịu dàng :”Tích Tuyết, nếu như làm cảnh sát nằm vùng nữa, nhiệm vụ lần này kết thúc chúng ta cùng rời nơi nàycó được hay ?”

      Lạc Tích Tuyết ngưng lông mày:” với em rời sao? Chúng ta đâu?”

      Tiếu Vũ Trạch đưa tay vuốt ve gương mặt của , thâm tình :” tới nơi nào cũng được miễn là chỉ cần có em bên cạnh là đượcrồi”.

      “Nhưng…” Lạc Tích Tuyết do dự cau mày,năm đó hình ảnh của cùng với Tiếu Vũ Trạch lên trong đầu nhưng rất nhanh lại bị hình ảnh của người khác xẹt qua.

      Lạc Thiên Uy?!

      Nếu cùng với Tiếu Vũ Trạch rời , có phảihay có cơ hội để biết thân phận của Chiêm Mỗ Tư.

      có gì nhưng là” Tiếu Vũ Trạch khẩn trương cầm tay của Lạc Tích Tuyết, sợ nhìn thấy do dự, hạ quyết tâm :”Chờnhiệm vụ lần này kết thúc chúng ta kết hôn”.

      Lạc Tích Tuyết cả kinh trong long, khó có thểđè nén kháng cự.

      “Có sớm quá ?” chỉ có thể nhữnglời như thế này, có cách nào ở trướcmặt ngụy trang chính mình, muốn làm tổn thương .

      Tiếu Vũ Trạch cố chấp nâng cằm của lên, mắt đen bình tĩnh nhìn chăm chú vào dịudàng :” còn sớm nữa đâu. Chúng ta bỏ lỡ ba năm rồi, tại chúng ta cũng quay lại như hồi xưa thôi, Tích Tuyết, rất muốn cùng em ở chung chỗ càng sớm càngtốt”.

      Lạc Tích Tuyết chống lại đôi mắt đen của , tâm vẫn đau như vậy, để cho mặt của cànglúc càng tái nhợt.

      Bỏ lỡ ba năm, còn có thể quay trở lai được như xưa nữa sao?

      Cho dù kết hôn, cự ly giữa bọn họ có thể rút ngắn được nữa sao?

      biết.

      Đối mặt với người thời mình cảmthấy khó đối diện.

      Tiếu Vũ Trạch giật mình vuốt gò má trắng bệch của , nhìn chăm chú:”Em muốnsao?”

      Lạc Tích Tuyết quay đầu , giọt nước mắt theo gò má tái nhợt chảy xuống.

      Vũ Trạch, cho em ba ngày, em cho anhcâu trả lời chắc chắn”.

      “Tốt, chờ em” Tiếu Vũ Trạch kiên nhẫnnói, biết bọn họ ba năm gặp, tại gặp lại cần thời gian là điều tất nhiên.

      “Tích Tuyết, em dọn dẹp đồ , dẫn em nơi khác ở, em ở chỗ này quá nguy hiểm” Tiếu Vũ Trạch bỗng nhiên nhớ tới cái gì, khẩn trương .

      cần, làm chuyện của , có Lãnh Khinh Cuồng ở đây ấy bảo vệ an toàn cho . Chờ chuyện này qua em trởvề” Lạc Tích Tuyết cười trấn an .

      “Em phải muốn ở cùng Lãnh Khinh Cuồng chứ?” Tiếu Vũ Trạch thể tưởngtượng nổi nhìn , trong lòng cực kỳ thoải mái:”Tại sao muốn cùng với ta ởchung chỗ? Em cùng có quan hệ gì?”

      “Chúng em chỉ là bạn bè bình thường, chẳng qua ba em trước khi chết có giao em cho ấy,những năm tháng gần đây chúng em vẫn thườngở chung chỗ, tựa như em trong nhà” Lạc Tích Tuyết nhún nhún vai, cũng đềphòng cười .

      Chương 163: Thoải mái lên giường.

      “Em vẫn ở cùng với ta sao?” Tiếu Vũ Trạch liếc nhìn Lãnh Khinh Cuồng tiêu sái tựa vào xe bên cạnh, trong lòng lo lắng.

      thế nào nữa Lãnh Khinh Cuồng cũng là đại suất ca, Lạc Tích Tuyết ở cùng với chỗ bảo làm sao lo lắng đây?

      Lạc Tích Tuyết vỗ bả vai của , cười an ủi:” yên tâm, còn có em Tử Nhan của em cũng ở chung nhà mà, ba người chúng em ở chung chỗ có việc gì đâu”.

      “Nhưng…” Nhìn Lãnh Khinh Cuồng bộdạng du côn tà khí này Tiếu Vũ Trạch vẫn có cảm giác ổn, Lãnh Khinh Cuồng là cao thủ tán nếu xuống tay với LạcTích Tuyết rất lo lắng.

      Lãnh Khinh Cuồng xa xa nhìn Tiếu Vũ Trạch vẫn phòng bị nhìn mình, liếc mắt cái liền có thể nhìn thấy tâm tư của Tiếu Vũ Trạch, nhíu mày lên phía trước, đùa giỡn cười :”Hắc, đừng lo lắng như vậy, tôi sẽkhông đối với Tích Tuyết làm ra cái gì hơn đâu.Hơn nữa, ấy dữ như vậy tôi đối với cọp mẹ có hứng thú”.

      “Lãnh Khinh Cuồng!” Lạc Tích Tuyết trừngmắt về phía , cảnh cáo quát, người đàn ôngnày dám ở trước mặt của Vũ Trạch vềcô như vậy!

      tức giận hướng về phía Lãnh Khinh Cuồngvung quyên, Lãnh Khinh Cuồng vội vàngné tránh vừa chạy vừa cầu xin tha thứ:”Tôi đúng chứ, em chỉ toàn sử dụng bạo lực với tôithôi”.

      Tiếu Vũ Trạch bĩu môi, có cảm giác khổ sở vâyở trong lòng, ấy thế nhưng lại cùng LãnhKhinh Cuồng thân cận như vậy, ở trước mặt anhcô chưa từng có những biểu như thế này,mãi mãi chỉ là hình ảnh của tiểu thư thục nữrất dè dặt.

      là muốn giữ hình tượng trước mặt hay căn bản còn là người con ?

      “Hừ, Lãnh Khinh Cuồng còn dám bậy,tôi nhất định cùng Tử Nhan hảo hảo huấnluyện !” Lạc Tích Tuyết kéo cánh tay của Lãnh Khinh Cuồng qua, động tác dã man, cũng rất thẳng thắn, có bộ dạng đại tiểu thư lúctrước chỉ là hừ hừ nhắc nhở .

      Lãnh Khinh Cuồng làm động tác phối hợp giảbộ cầu xin , hai người ở trước mặt của TiếuVũ Trạch chơi đùa hoàn toàn chú ý đếnsắc mặt khó coi của .

      “Tích Tuyết, trước có thời gian liên lạcvới em”. Tiếu Vũ Trạch nhìn đồng hồ chút, bây giờ còn có nhiệm vụ thể ởbên ngoài quá lâu.

      “Vâng, Vũ Trạch chúng ta hôm nào gặp lại!” Lạc Tích Tuyết vẫy tay về phía .

      Tiếu Vũ Trạch ôm chầm eo của , đầungón tay nâng cằm của lên, cúi đầu xuốnghôn lên môi của .

      Nụ hôn nhàng, như trân quý bảo vật của mình, cánh tay vòng qua eo của giữ chặt, dể cho áp sát vào khuôn ngực của .Hương cở có tư vị thơm ngát, rồi lại rất nồng,đem ôm lại chặt.

      Rốt cuộc, nụ hôn nóng bỏng dài cũng kêt thúc, mới buông ra, lời từ biệt vớicô.

      Lạc Tích Tuyết nhìn bóng lưng rời của Tiếu Vũ Trạch, trong lúc nhất thời cảm xúc ngổnngang, bọn họ còn có thể trở về sao?

      lên xe, Lãnh Khinh Cuồng cũng lên cùng,phát động xe chạy .

      “Em đồng ý ta? Em thích hình thức đó sao? Cư nhiên để cho ở ngoài đường ngoài phốhôn em!” giọng của Lãnh Khinh Cuồng có chút ê ẩm:”Thế nào mỗi lần tôi hôn trộm em em liền cùng tôi tranh chấp đến nửa ngày, đối với ta em lại cam tâm tình nguyện để hôn”.

      hươu vượn gì vậy, tôi với ấy là bạn từ bé” Lạc Tích Tuyết nhức đầu bĩu môi.

      “Oa, vậy càng thú vị, thanh mai trúc mã, sau đó…” Lãnh Khinh Cuồng hứng thú dồi dào tựnói to lên.

      Lạc Tích Tuyết đối với người nhiều chuyện nhưanh chỉ bày tỏ im lặng, người đàn ông nàylớn như vậy rồi mà còn con nít như thế.

      “Được rồi, cũng đừng dài dòng nữa, tôibuồn ngủ quá, đêm có ngủ nhanhđưa tôi về nhà ” Lạc Tích Tuyết mệt mỏi ngáp cái, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bênngoài.

      Lãnh Khinh Cuồng lại gần , mập mờ nâng lên khóe môi:”Mệt mỏi sao? Có muốn tôi cùng em lên giường cùng nhau ngủ ?”

      Lạc Tích Tuyết đánh cái:”Thôi , đúng đắn lắm rồi đó!”

      Người này trưởng thành như vậy rồi mà còn cóthái độ như vậy nữa, biết ta làmsao lại có thể quảne lý được công ty lớnnhư vật nữa.

      Lãnh Khinh Cuồng trở lại trong nhà, Phương TửNhan trùng hợp lại ra ngoài cùng bạn. Lạc TíchTuyết tới gian phòng của .

      Căn phòng này Lãnh Khinh Cuồng vẫn giữ lạicho , ba qua đời lâu như vậy, cùng TửNhan hai chị em vẫn ở lại nới này, do LãnhKhinh Cuồng chăm sóc cho bọn họ.

      Tắm xong Lạc Tích Tuyết nhanh chóng nằm giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Co duỗi lưng cái, chợt cảm thấy như có mộtđôi mắt trong bong tối nhìn chằm chằm ,hoặc có thể do quá mệt mỏi nên ảo tưởngnhư vậy, chỉ cẩn ngủ giấc là sao rồi, nhưng cái loại cảm giác đó càng ngày càng sâu.

      lật người, mở mắt nhìn thấy Lãnh KhinhCuồng ngồi ở bên giường nháy mắt cáicũng có mà cứ nhìn chằm chằm vào .

      làm sao lại ở giường của tôi?” Lạc Tích Tuyết sợ hết hồn, ngay sau đó cảnh giáckiểm tra lại người mình, phát quần áo hoan hảo vẫn còn, hề có gì khác thường, lúc này mới buồn bực hỏi “ vào đây bằng cách nào? Tôi rang là có khóa cửa”.

      Lãnh Khinh Cuồng cười hì hì lấy ra chuỗichìa khóa:”Tèng teng”.

      Lạc Tích Tuyết thấy vậy mặt liền biến sắc, trợn to hai mắt cả giận :” có chìa khóa? Làmsao lại có chìa khóa phòng tôi?”

      “Thời điểm xây biệt thự len lén đemchúng giấu ” Lãnh Khinh Cuồng nhếch môicười hả hê.

      ” Lạc Tích Tuyết tức giận đến mức muốnnện cho quyền.

      Lãnh Khinh Cuồng vẫn cợt nhả như cũ, lại đột nhiên nhu tình tựa nước, bao hàm thâm tình kêucô tiếng:”Tuyết nhi!”

      Lạc Tích Tuyết vừa nghe cả người đều nổi da gà, xương đến mềm nhũn.

      Người đàn ông này làm gì đột nhiên gọi mậpmở như vậy.

      tới phòng tôi rốt cuộc là có chuyện gì?” trầm mặt rất muốn cước đá taxuống giường.

      “Vợ à, em có biệt là em tàn nhẫn lắm ?”Lãnh Khình Cuồng làm bộ dạng uất ức, thanh nghe cũng đáng thương.

      “Tôi thế nào?” Đầu lưỡi của run run, có dự cảm xấu trong long.

      Ánh mắt Lãnh Khinh Cuồng bình tinh nhìn ,tràn đầy oán giận:”làm sao em lại có thể ở trướcmặt tôi cùng người đàn ông khác tán tỉnh?”

      “Cái gi?” Lạc Tích Tuyết ánh mắt quái dị nhìn .

      “Nhìn dáng vè hai người hôn nhau lại ở trước mặt chồng của em là đây chẳng lẽ em bảoanh được tức giận sao?” Lãnh KhinhCuồng đột nhiên đến gần co, môi cơ hồ muốn ápvào gương mặt của .

      Đối mặt với ép hỏi của , Lạc Tích Tuyết có chút biết phải làm sao, có lầm hay ? cư nhiên chất vấn ?

      Mặc dù trước khi qua đời ba có giao cho anhnhưng bọn họ rang phải là mối quan hệkia, có tư cách gì mà quản chuyện của ?

      đến tột cùng muốn thế nào?” Lạc TíchTuyết nhíu mày, mắt phòng bị nhìn .

      Lãnh Khinh Cuồng vô lại chen lên giường, ngăn khóe miệng, lộ ra nụ cười thể nào xấu xahơn:”Vợ à, dù sao em sớm muộn gì cũng gảcho , bằng em trước giao cho luôn như vậy an tâm hơn!”


      Chương 163: Thoải mái lên giường.

      “Em vẫn ở cùng với ta sao?” Tiếu Vũ Trạch liếc nhìn Lãnh Khinh Cuồng tiêu sái tựa vào xe bên cạnh, trong lòng lo lắng.

      thế nào nữa Lãnh Khinh Cuồng cũng là đại suất ca, Lạc Tích Tuyết ở cùng với hắnmột chỗ bảo làm sao lo lắng đây?

      Lạc Tích Tuyết vỗ bả vai của , cười an ủi:” yên tâm, còn có em Tử Nhan củaem cũng ở chung nhà mà, ba người chúng em ở chung chỗ có việc gì đâu”.

      “Nhưng…” Nhìn Lãnh Khinh Cuồng bộdạng du côn tà khí này Tiếu Vũ Trạch vẫn cócảm giác ổn, Lãnh Khinh Cuồng là cao thủ tán nếu xuống tay với LạcTích Tuyết rất lo lắng.

      Lãnh Khinh Cuồng xa xa nhìn Tiếu Vũ Trạch vẫn phòng bị nhìn mình, liếc mắt cái liền có thể nhìn thấy tâm tư của Tiếu Vũ Trạch, nhíu mày lên phía trước, đùa giỡn cười :”Hắc, đừng lo lắng như vậy, tôi sẽkhông đối với Tích Tuyết làm ra cái gì hơn đâu.Hơn nữa, ấy dữ như vậy tôi đối với cọp mẹ có hứng thú”.

      “Lãnh Khinh Cuồng!” Lạc Tích Tuyết trừngmắt về phía , cảnh cáo quát, người đàn ôngnày dám ở trước mặt của Vũ Trạch vềcô như vậy!

      tức giận hướng về phía Lãnh Khinh Cuồngvung quyên, Lãnh Khinh Cuồng vội vàngné tránh vừa chạy vừa cầu xin tha thứ:”Tôi đúng chứ, em chỉ toàn sử dụng bạo lực với tôithôi”.

      Tiếu Vũ Trạch bĩu môi, có cảm giác khổ sở vâyở trong lòng, ấy thế nhưng lại cùng LãnhKhinh Cuồng thân cận như vậy, ở trước mặt anhcô chưa từng có những biểu như thế này,mãi mãi chỉ là hình ảnh của tiểu thư thục nữrất dè dặt.

      là muốn giữ hình tượng trước mặt hay căn bản còn là người con ?

      “Hừ, Lãnh Khinh Cuồng còn dám bậy,tôi nhất định cùng Tử Nhan hảo hảo huấnluyện !” Lạc Tích Tuyết kéo cánh tay của Lãnh Khinh Cuồng qua, động tác dã man, cũng rất thẳng thắn, có bộ dạng đại tiểu thư lúctrước chỉ là hừ hừ nhắc nhở .

      Lãnh Khinh Cuồng làm động tác phối hợp giảbộ cầu xin , hai người ở trước mặt của TiếuVũ Trạch chơi đùa hoàn toàn chú ý đếnsắc mặt khó coi của .

      “Tích Tuyết, trước có thời gian liên lạcvới em”. Tiếu Vũ Trạch nhìn đồng hồ chút, bây giờ còn có nhiệm vụ thể ởbên ngoài quá lâu.

      “Vâng, Vũ Trạch chúng ta hôm nào gặp lại!” Lạc Tích Tuyết vẫy tay về phía .

      Tiếu Vũ Trạch ôm chầm eo của , đầungón tay nâng cằm của lên, cúi đầu xuốnghôn lên môi của .

      Nụ hôn nhàng, như trân quý bảo vật của mình, cánh tay vòng qua eo của giữ chặt, dể cho áp sát vào khuôn ngực của .Hương cở có tư vị thơm ngát, rồi lại rất nồng,đem ôm lại chặt.

      Rốt cuộc, nụ hôn nóng bỏng dài cũng kêt thúc, mới buông ra, lời từ biệt vớicô.

      Lạc Tích Tuyết nhìn bóng lưng rời của Tiếu Vũ Trạch, trong lúc nhất thời cảm xúc ngổnngang, bọn họ còn có thể trở về sao?

      lên xe, Lãnh Khinh Cuồng cũng lên cùng,phát động xe chạy .

      “Em đồng ý ta? Em thích hình thức đó sao? Cư nhiên để cho ở ngoài đường ngoài phốhôn em!” giọng của Lãnh Khinh Cuồng có chút ê ẩm:”Thế nào mỗi lần tôi hôn trộm em em liền cùng tôi tranh chấp đến nửa ngày, đối với ta em lại cam tâm tình nguyện để hôn”.

      hươu vượn gì vậy, tôi với ấy là bạn từ bé” Lạc Tích Tuyết nhức đầu bĩu môi.

      “Oa, vậy càng thú vị, thanh mai trúc mã, sau đó…” Lãnh Khinh Cuồng hứng thú dồi dào tựnói to lên.

      Lạc Tích Tuyết đối với người nhiều chuyện nhưanh chỉ bày tỏ im lặng, người đàn ông nàylớn như vậy rồi mà còn con nít như thế.

      “Được rồi, cũng đừng dài dòng nữa, tôibuồn ngủ quá, đêm có ngủ nhanhđưa tôi về nhà ” Lạc Tích Tuyết mệt mỏi ngáp cái, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bênngoài.

      Lãnh Khinh Cuồng lại gần , mập mờ nâng lên khóe môi:”Mệt mỏi sao? Có muốn tôi cùng em lên giường cùng nhau ngủ ?”

      Lạc Tích Tuyết đánh cái:”Thôi , đúng đắn lắm rồi đó!”

      Người này trưởng thành như vậy rồi mà còn cóthái độ như vậy nữa, biết ta làmsao lại có thể quảne lý được công ty lớnnhư vật nữa.

      Lãnh Khinh Cuồng trở lại trong nhà, Phương TửNhan trùng hợp lại ra ngoài cùng bạn. Lạc TíchTuyết tới gian phòng của .

      Căn phòng này Lãnh Khinh Cuồng vẫn giữ lạicho , ba qua đời lâu như vậy, cùng TửNhan hai chị em vẫn ở lại nới này, do LãnhKhinh Cuồng chăm sóc cho bọn họ.

      Tắm xong Lạc Tích Tuyết nhanh chóng nằm giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Co duỗi lưng cái, chợt cảm thấy như có mộtđôi mắt trong bong tối nhìn chằm chằm ,hoặc có thể do quá mệt mỏi nên ảo tưởngnhư vậy, chỉ cẩn ngủ giấc là sao rồi, nhưng cái loại cảm giác đó càng ngày càng sâu.

      lật người, mở mắt nhìn thấy Lãnh KhinhCuồng ngồi ở bên giường nháy mắt cáicũng có mà cứ nhìn chằm chằm vào .

      làm sao lại ở giường của tôi?” Lạc Tích Tuyết sợ hết hồn, ngay sau đó cảnh giáckiểm tra lại người mình, phát quần áo hoan hảo vẫn còn, hề có gì khác thường, lúc này mới buồn bực hỏi “ vào đây bằng cách nào? Tôi rang là có khóa cửa”.

      Lãnh Khinh Cuồng cười hì hì lấy ra chuỗichìa khóa:”Tèng teng”.

      Lạc Tích Tuyết thấy vậy mặt liền biến sắc, trợn to hai mắt cả giận :” có chìa khóa? Làmsao lại có chìa khóa phòng tôi?”

      “Thời điểm xây biệt thự len lén đemchúng giấu ” Lãnh Khinh Cuồng nhếch môicười hả hê.

      ” Lạc Tích Tuyết tức giận đến mức muốnnện cho quyền.

      Lãnh Khinh Cuồng vẫn cợt nhả như cũ, lại đột nhiên nhu tình tựa nước, bao hàm thâm tình kêucô tiếng:”Tuyết nhi!”

      Lạc Tích Tuyết vừa nghe cả người đều nổi da gà, xương đến mềm nhũn.

      Người đàn ông này làm gì đột nhiên gọi mậpmở như vậy.

      tới phòng tôi rốt cuộc là có chuyện gì?” trầm mặt rất muốn cước đá taxuống giường.

      “Vợ à, em có biệt là em tàn nhẫn lắm ?”Lãnh Khình Cuồng làm bộ dạng uất ức, thanh nghe cũng đáng thương.

      “Tôi thế nào?” Đầu lưỡi của run run, có dự cảm xấu trong long.

      Ánh mắt Lãnh Khinh Cuồng bình tinh nhìn ,tràn đầy oán giận:”làm sao em lại có thể ở trướcmặt tôi cùng người đàn ông khác tán tỉnh?”

      “Cái gi?” Lạc Tích Tuyết ánh mắt quái dị nhìn .

      “Nhìn dáng vè hai người hôn nhau lại ở trước mặt chồng của em là đây chẳng lẽ em bảoanh được tức giận sao?” Lãnh KhinhCuồng đột nhiên đến gần co, môi cơ hồ muốn ápvào gương mặt của .

      Đối mặt với ép hỏi của , Lạc Tích Tuyết có chút biết phải làm sao, có lầm hay ? cư nhiên chất vấn ?

      Mặc dù trước khi qua đời ba có giao cho anhnhưng bọn họ rang phải là mối quan hệkia, có tư cách gì mà quản chuyện của ?

      đến tột cùng muốn thế nào?” Lạc TíchTuyết nhíu mày, mắt phòng bị nhìn .

      Lãnh Khinh Cuồng vô lại chen lên giường, ngăn khóe miệng, lộ ra nụ cười thể nào xấu xahơn:”Vợ à, dù sao em sớm muộn gì cũng gảcho , bằng em trước giao cho luôn như vậy an tâm hơn!”
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 164: Tiếng thầm trong nhà vệ sinh.

      Edit : babynhox

      "Cút !" Lạc Tích Tuyết giận kềm được quát.

      "Bà xã. . . . . ." Lãnh Khinh Cuồng ủykhuất nhìn .

      "Ra ngoài!" Giọng điệu của Lạc Tích Tuyếtcứng rắn lạnh lẽo, chút chỗ trốngđể bàn bạc.

      "Nhưng mà ba nuôi giao em cho rồi."Lãnh Khinh Cuồng đế ý ra .

      Lạc Tích Tuyết quăng quăng môi: "Nhưng mà tôi đồng ý."

      " mặc kệ, tóm lại em chính là bà xã củaanh." Lãnh Khinh Cuồng bắt đầu đùa giỡn vôlại, chặn ngang gắt gao ôm lấy Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết hoảng sợm vội vàng giãy dụa : "A! thể ôm tôi như vậy!"

      "Nhưng em để Tiếu Vũ Trạch ôm em như vậy." Lãnh Khinh Cuồng cau mày phục, giống như phải chịu rất nhiều thiệt thòi.

      Lạc Tích Tuyết đỏ mặt, mặt tràn ngập bất đắc dĩ : " ấy giống."

      "Sao lại giống?" Lãnh Khinh Cuồng thấtvọng lại bị tổn thương nhìn .

      Trái tim Lạc Lạc Tích Tuyết run rẩy, khó có thểtin người đàn ông nhìn như để ý đến cái gì như Lãnh Khinh Cuồng, lộ ra nét mặt quan tâm như vậy.

      " ấy là" muốn mở miệng, giải thích ràng với , lại phát lời đến bên miệng, làm sao cũng ra miệngđược.

      "Người của mối tình đầu?" Lãnh KhinhCuồng giúp ra lời thể , chỉ làcười đơn, đột nhiên ngẩng đầu, cố chấpchống lại ánh mắt của , quát mạnh: "Nhưngmà là ông xã của em!"

      "A? Ưm" Lạc Tích Tuyết vừa định phản bác, ngay sau đó, lãnh Lãnh Khinh Cuồng cúiđầu, chặt chẽ hôn môi của .

      Nụ hôn của , ngông cuồng mà nóng bỏng,chẳng biết từ lúc nào mà thân thể cao lớn cúi xuống, đè dưới người.

      Lạc Tích Tuyết bị nụ hôn mãnh liệt ngôngcuồng của , thở phì phò, bối rối tránh né.

      "Ưm. . . . . . cần!"

      " muốn ——"

      "Ưm. . . . . . Tay của mò mẫn ở đâu hả?"

      "Em đừng động!"

      " thể đụng vào chỗ này"

      " ——"

      nóng vội cởi vạt áo của ra, bỗng nhiên bàn tay thăm dò xuống dưới. . . . . .

      "A —— thể! ! !"

      "Còn nữa cường bạo em!"

      Lãnh Khinh Cuồng xấu xa uy hiếp, Lạc Tích Tuyết lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đểmặc bàn tay dao động thân thể .

      Bộ dáng vừa thẹn vừa tức, làm cho LãnhKhinh Cuồng cực kỳ thích, cúi đầu, lại ngậm chặt môi đỏ thẵm của , đóng chặt chống cự của vào trong miệng mình.

      say sưa ôm hôn , hung hăng bú mút cánhmôi , mãi đến khi thể hô hấp.

      cảm giác liều chết như vậy, càng ham mê hương vị thuộc về , có các, thứ tình này chính là như vậy, giống như độc dược của cây thuốc phiện, khi tiêm nhiễm, thể cai bỏ được. . . . . .

      Nụ hôn của dần dần trở nên ôn nhu, ma sát vào môi mềm mại của lúc lúc nặng, hơi thở nóng bỏng lướt qua khuôn mặt nóng rực của .

      Bỗng nhiên, lè lưỡi, vừa liếm cánh môi trơn bóng của , vừa ép tự chủ được mởmiệng, cùng quấn quýt chỗ với lưỡi của .

      Ngón tay thon dài của quét qua da thịt trắng noãn như nước của , quanh co về phía bụng dưới của , liền chậm rãi đưa ngón tay vào thăm dò. . . . . .

      Lại bị Lạc Tích Tuyết lo sợ chặn lại.

      đẩy ra, đôi má đỏ lên: " muốn làmgì?"

      "Bảo bối, rất em!" tay Lãnh KhinhCuồng ôm chặt , thở hổn hển bên tai .

      Lạc Tích Tuyết giật mình, lập tức đẩy ra: " thể"

      "Vì cái gì?" Đôi mắt Lãnh Khinh Cuồng tối lại.

      "Tôi thích đàn ông hoa tâm." Lạc TíchTuyết quay đầu chỗ khác.

      "Sau này chỉ hoa tâm với mình em, có được hay ? Bà xã!" Lãnh Khinh Cuồng lạivô lại kề sát, nhàng dỗ dành .

      Lạc Tích Tuyết tức giận trợn mắt nhìn : "Cóquỷ tin ."

      "Nếu làm được, em đồng ý gã cho ?"Lãnh Khinh Cuồng bắt lấy cánh ta , vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

      " sau." Lạc Tích Tuyết kiên nhẫnmeo meo, ngáp cái: "Tôi muốn nghỉ ngơi, mau lăn ra ngoài , , tôi lập tức đingay."

      Lãnh Khinh Cuồng bất đắc dĩ thở dài, luôn luôn tiếp nhận như vậy.

      "Được rồi, ép em, em nghĩ ngơithật tốt, có giấc mơ đẹp." xong, xoay người rời khỏi cửa.

      Lạc Tích Tuyết thấy vừa , lậptức chuyển mấy cái bàn lại, che kín cửa phòng chặt chẽ. Vỗ tay, nhìn tác phẩm của mình, khỏi nhếch miệng cười lên. cũngkhông tin, kín kẽ như vậy, còn có thể vào.
      Nhưng mà, biết sao lời của LãnhKhinh Cuồng lại ảnh hưởng đến , còn bởi vìtrước đó ngủ nhiều, đêm này, lại ngủ được bao nhiêu, mãi đến khi trời sáng.

      Nghe tiếng đồng hồ báo thức bên tai, cuối cùng có thể rời giường rồi.

      Mới vừa duỗi thắt lưng, ngáp cái, mở mắt ra, lại thấy khuôn mặt phóng đại vô số lần của Lãnh Khinh Cuồng.

      Khoảng cách giữa hai người quá gần, có chút mập mờ nên lời, trong lòng Lạc Tích Tuyết căng thẳng, lập tức ra sức chạy trốn,kết quả, bịch tiếng, đụng vào trán của LãnhKhinh Cuồng.

      "Ai ôi, em làm gì vậy?" Lãnh Khinh Cuồng ômđầu, nhe răng nhếch miệng mà hô ra tiếng.

      " đến gần tôi như vậy làm gì?" Vẻ mặtLạc Tích Tuyết cực kì khó coi.

      " chỉ muốn nhìn xem, có phải cổ họng của em bị nhiễm trùng hay ." Lãnh KhinhCuồng bên xoa đầu, bên than thở ,"Làmột , khi ngủ miệng lại mở to, khó nhìn."

      "" Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết có chút khó coi, phát cùng ở chỗ với người đàn ông này, ngày nhịn được nữamuốn bổ nhào đến, xé nát bộ mặt giả dối củahắn.

      "Sao lại tới nửa? phải tôi khóa cửa rồi sao?" nhịn xuống tức giận, buồn bực .

      "Cửa sổ, nhảy vào từ cửa sổ." Lãnh KhinhCuồng cười hắc hắc.

      Lạc Tích Tuyết cúi mặt suy sụp, người đànông này, đúng là nhiều mưu mô.

      Nhưng nếu còn như vậy , mỗi đêm đều tới phòng của , liền thể suynghĩ việc đổi chỗ ở.

      Còn tiếp tục bị quấy rầy như vậy, khôngthể chịu nổi!

      Lãnh Khinh Cuồng tìm kiếm bộ quần áo từ ngăn tủ, ném tới trước mặt Lạc Tích Tuyết : "Thay!"

      "Làm gì ?" Lạc Tích Ttuyết nghi hoặc hỏi.

      " mời em ăn bữa sáng." Khuôn mặt Lãnh Khinh Cuồng lộ ra tươi cười tà mị.

      Lạc Tích Tuyết sửng sốt, vốn muốn từ chối,nhưng bụng của lại chịu thua kém mà kêu lên, cũng bất chấp trước người đàn ông trước mắt có bao nhiêu đáng ghét, lập tức đồng ý: "Được rồi."

      Thay quần áo xong, Lãnh Khinh Cuồng đưa LạcTích Tuyết ra chiếc xe thể thao vừa mới mua của , tới nhà hàng sang trọng.

      Lãnh Khinh Cuồng gọi rất nhiều thức ăn LạcTích Tuyết thích, đều là lén hỏi Phương TửNhan.

      "Ăn bữa sáng mà thôi, cần kêu nhiều như vậy." Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn bàn đầy đồ ăn.

      Lãnh Khinh Cuồng lại gần , cười xấu xa:" nghĩ em ăn nhiều chút, mò mẫnmới có cảm giác."

      Lạc Tích Tuyết hung hăng bấu lên bắp đùi , người đàn ông đáng ghét này, sáng sớm liền trêu chọc !

      "Được được được, coi như sai, đây là mấymón ăn em thích ăn, tự mình cho em ăn,xem như nhận lỗi với em!" Lãnh Khinh Cuồng vội vàng giải thích, gắp ít đồ ăn từ trongmâm, từ tay đưa tới bên miệng .

      Nhìn bộ dáng thâm tình lại tà tứ của , LạcTích Tuyết cảm thấy mình bị mê hoặc, nhưng mà rất nhanh tỉnh táo lại, xấu hổ quayđầu chỗ khác, ăn đồ ăn Lãnh KhinhCuồng đưa tới bên môi .

      Thoáng chốc khí cứng đờ, đột nhiên LạcTích Tuyết đứng lên, vội vàng : "Thực xin lỗi, tôi muốn nhà vệ sinh."

      Tuy lấy cớ kém, nhưng Lạc Tích Tuyết đãkhông quan tâm được nhiều như vậy, sợ nếumình còn ở lại, càng thêm thất thố, chỉ có thểvội vàng bước nhanh rời .

      Lãnh Khinh Cuồng nhìn , là người xấuhổ, trước khi ba nuôi chết nhắc nhở, khiến cho quan hệ giữa bọn họ trở nên rất bé.

      Tuy hề thích , nhưng có thểcảm giác được thích , chỉ là nhiều nămtrải qua tình cảm như vậy, khiến cho lòng cômệt chết rồi.

      Nếu quyết định ai, cần gì phải cho hi vọng chờ đợi?

      Ánh mắt Lãnh Khinh Cuồng, vẫn chặt chẽ dínhvào bóng lưng Lạc Tích Tuyết, mãi đến rẽ vào trong nhà vệ sinh.

      Lạc Tích Tuyết đóng cửa WC lại, vừa đến bên bệ rửa mặt chải đầu, sửa sang tóc chút.

      "Ừm a cần"

      Bỗng nhiên, tiếng động mập mờ truyền đến,vừa kiềm nén vừa đau khổ.

      Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, nhìn qua theo tiếngđộng, chỉ thấy tiếng động này từ trong phòng WC bên cạnh vọng lại.

      Mà bên ngoài phòng, rãi rác vài món đồ lót phụnữ.

      thể nào, lại có người có can đam vào ban ngày ban mặt ở trong nhà vệ sinh làm loại chuyện này?

      " cần sao? Hả?" Giọng khàn khàn mà trầm trầm của người đàn ông, chút để ý mang theo sức quyến rũ.

      "Ừm em muốn, em muốn, cho em, nhanh chút!" đè nén la lên, nghe ra từ giọng nóicủa ta có bao nhiêu vội vàng cùng hưng phấn.

      Mặt Lạc Tích Tuyết đỏ lên, có người to gan muốn làm chuyện này trong nhà vệ sinh nhưvậy?

      nuốt nước miếng, muốn tìm phòng vệsinh cách xa vị trí của bọn họ chút.

      Nhưng mới vừa qua, đột nhiên chiếc đùi trắngtuyết của rơi vào mắt của , phần bắpđùi của ta, lại quấn lấy cái bàn tay to,ngón tay, khớp xương ràng.

      Lạc Tích Tuyết thể kiên trì vòngqua, khóe mắt chú ý liếc qua khe cửaphòng kế bên——

      Chỉ thấy áo của kia lùi tới eo, áo ngực cũng trượt xuống, lộ bộ ngực cao ngất trắng như tuyết.

      Bàn tay của người đàn ông chút thươngtiếc vuốt ve ngực của ta, thân thể mạnh mẽ đè ta ở bồn cầu mặt, cánh tay kia cởi bỏ quần tây của mình, liền muốn xuyên vào người .

      có vẻ mặt say mê, dạng rộng hai chân, hưng phấn muốn nghênh đón người đàn ông. . . . . .

      Từng đợt tiếng thở dốc mập mờ bên tai, nhưng mà bóng lưng của người đàn ông này, Lạc Tích Tuyết nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt?

      Ngay khi vẫy vẫy đầu tránh ra, người đànông chờ phát động sắp rơi vào giữa tình cảmmãnh liệt kia, bỗng nhiên tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc mắt mê hoặc nhìn cái, trong phút chốc, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, bên môi lại lộ ra ý cười xấu xa.

      Lạc Tích Tuyết kinh sợ thôi, ra là —— người đàn ông giống Lạc Thiên Uy, ChiêmMỗ Tư! ! !

      Sao biết xấu hổ như vậy, giữa ban ngày ban mặt, ngang nhiên ở trong nhà vệ sinh nữ cùng quen làm ra chuyệnkhông biết liêm sĩ như vậy?



      Chương 165: A, Cái người lưu manh này!

      Edit : babynhox

      kịp suy nghĩ nhiều, Lạc Tích Tuyết chỉcảm thấy lồng ngực tràn đầy tức giận, gầnnhư là tự chủ buột miệng ra :

      "Tiên sinh, tiểu thư, lầu nhà hàng này có phòng, ban ngày ban mặt làm loại chuyện này ở nơi công cộng, cẩn thận bị cảm!"

      nên lời là loại tâm trạng như thế nào, Lạc Tích Tuyết giấu trong lòng loại lửa giận tên, trút ra được, biết rành rànhquấy rầy chuyện tốt của người khác là có đạo đức, nhưng nhìn người đàn ông Chiêm Mỗ Tư này quá giống Lạc Thiên Uy, ôm ấp côgái kia liền muồn làm chuyện này, trong lòng liền cảm thấy rất thoải mái.

      Chiêm Mỗ Tư nhíu mi, quay ánh mắt thâm thúy mà lại mờ ám dính sát vào Lạc Tích Tuyết.

      Lạc Tích Tuyết bị ánh mắt kỳ quái của nhìn chăm chằm làm cho da đầu run lên, vừa định quay đầu , bỗng nhiên người đàn ông kéo lấy cánh tay , mạnh mẽ kéo vào trong lòng .

      Lạc Tích Tuyết ngờ rằng người đàn ôngnày lại hành động như vậy, dưới chân đứng vững, ngả xuống thân người đàn ông. Vậttượng trưng cho đàn ông e dè dâng cao phơi bày trước mặt .

      "A! !" Lạc Tích Tuyết hoảng sợ, đỏ mặt, dùng sức trốn khỏi người đàn ông.

      Người đàn ông này cũng quá bẩn thỉu, lại còn mặt dày đem vật đó đến gần , lại còn hại nhìn thấy chỗ phía dưới của . . . . . .

      Lạc Tích Tuyết bụm mặt, chỉ cảm thấy mặt nóng rực đỏ bừng.

      Phi lễ chớ nhìn a, xấu hổ! !

      cũng biết mình bị làm sao nửa, quản việc vớ vẩn của bọn họ làm gì ? Nhưng mà vừanhìn thấy người đàn ông kia ôm khác,trong lòng liền cảm thấy khó chịu, thậm chílà ghen tị

      Trời ạ, ghen tị cái gì? Chẳng qua bộ dáng của có phần giống em trai thôi, cũng phải là em trai.

      Khôi phục cảm xúc, Lạc Tích Tuyết nhìn vàogương miễn cưỡng cười cái, ở trong lòng côcàng ngừng cảnh báo mình, mặc kệchuyện của .

      Nhưng mà, vừa mới bước ra đến cửa lớn nhàvệ sinh nữ, ngay sau đó, lại lại bị người đàn ôngnắm chặt cánh tay.

      "A!" hét lên tiếng, lúc nhìn người kia là Chiêm Mỗ Tư, vẻ mặt của càng trở nên khó coi hơn.

      Cái người đàn ông này, phải là cố ý trả thù chứ?

      Người đàn ông nguy hiểm tới gần, vây giữacánh tay mình và vách tường, khóe miệng hơi hơi gợi lên, toàn thân tản mát ra hơi thở mị.

      "Có biết quấy rầy chuyện tốt của người khác, là chuyện có đạo đức hay ?"

      Chiêm Mỗ Tư nheo hai mắt lại, tóc mái hơixoăn, ngũ quan mê người đúng là còn đẹp hơn cả phụ nữ.

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết hoảng sợ, có cảmgiác bối rối khi bị vạch trần suy nghĩ, nhìn trong ánh mắt ràng là trêu đùa, thậm chílà quyến rũ!

      liền cảm thấy lửa giận nên lời, thếnào mới vừa cùng kia làm xong, còn muốn tới trêu chọc sao?

      "Tiên sinh, mời buông! Chúng ta đơn thuầnkhông quen, tôi chấp nhận dùngquyền lợi như vậy đối với gặp mặt lần đầu!"

      Chiêm Mỗ Tư chớp chớp đôi mắt vô cùng mịhoặc , bàn tay nắm chặt eo nhắn của , bàn tay chống đỡ vách tường sau lưng , giống như thợ săn loại nhìn con mồi trong lòng.

      "Gặp mặt lần đầu? Sao tôi lại cảm thấy có ấn tượng rất sâu sắc với tiểu thư?"

      Lạc Tích Tuyết mở to hai mắt nhìn, trái timnhảy tới cổ họng: " cái gì? cần lớn tiếng như vậy!"

      Mặt đỏ bừng, đây chính là nhà vệ sinh nữ,tuy là sáng sớm, nhưng cũng có người vào, đợi lát nữa nếu người xa lạ vào, thấy tưthế bọn mờ ám như vậy, làm cho nghĩrằng cùng với người đàn ông làmchuyện vô liêm sĩ trong nhà vệ sinh!

      Chiêm Mỗ Tư thèm để ý nhướng mày, nhìn bộ dáng tức giận của , càng có ý nghĩ trêu đùa .

      "Em quấy nhiễu phá hỏng chuyện tốt của tôi, phải chịu trách nhiệm tới cùng! Tôi hiểuđược, cảnh tượng vừa rồi có phải làm cho emgấp gáp rồi hay ? Em cố ý muốn quấy rầychúng tôi đúng hay ? Có phải em sớmnhìn trúng tôi rồi hay ?"

      Mặt Lạc Tích Tuyết đỏ lên, vội vàng phản bác: " đừng bậy, tôi có!"

      " có sao?" Chiêm Mỗ Tư nhếch môi cườicười, kề môi lại sát bên tai , hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai mẫn cảm của .

      hơi thở quen thuộc quanh quẩn bênngười , trong lòng Lạc Tích Tuyết sợ thôi, giống như bị mê hoặc.

      Dường như Chiêm Mỗ Tư nhìn ra cảm xúc của , càng lúc càng tà tứ cắn vành tai của , mở miệng hạ giọng : "Tôi biết, em xấu hổ! Nhưng mà có vấn đề gì, chúng ta có thể kháchsạn mướn phòng, tôi bảo đảm như vậy hai người chúng ta bị cảm!"

      cười nhạo .

      Lạc Tích Tuyết cần nghĩ ngợi liền dơ tay lên, đánh cái tát vang dội vào mặt người đàn ông biết xấu hổ này.

      Khuôn mặt cùng tuấn tú của người đàn ông, lập tức xuất năm dấu ngón tay đỏ tươi.

      Tức giận nảy lên trong đấy mắt Chiêm Mỗ Tư, giơ tay lên, hung hăng bóp chặt cằm LạcTích Tuyết, hung tợn mở miệng:

      "Chưa từng có ai dám ra tay với tôi, , em —— rất càn rỡ! ! khi như vậy, em nhất định phải trả giá lớn cho hành vi của mình!"

      Dứt lời, lôi kéo thân thể nhàng của LạcTích Tuyết, ôm vào phòng vệ sinh kế bên, dán chặt ở vách tường.

      Thân thể hai người hề có khoảng cách dán chặt vào nhau, da thịt cọ xát, có loại điện nóng truyền vào thân thể hai người.

      Loại cảm giác tuyệt vời khiến cho người ta khó có thể kiềm chế này, làm cho toàn thân ChiêmMỗ Tư chấn động, loại mùi vị động lòng này, từng tại vô số lần dây dưa qua lại trong mơ, làm bao giờ quên.

      tại lai ôm lấy lần nửa, cái loại cảm giác ghi lòng tạc dạ cũng trở lại.

      , và bóng dáng chồng chéo trong lòng hắngiống nhau.

      Chả trách mỗi lần nhìn thấy , cảm xúc cùng ánh mắt đều tự chủ được bị hấp dẫn, loại cảm giác đến chết đổi này, chỉ có tại người mới có.

      Mà ở trước mặt , đối với bất cứ người phụ nữ nào cũng trở nên tẻ nhạt vô vị.

      "Là em, chính là em, tôi luôn luôn tìm em!" Hơi thở nóng bỏng, ánh mắt trở nên mơ màng,hơi nóng của liên tục phun vào trong cổ Lạc Tích Tuyết.

      Giờ phút này, trong đôi mắt vốn lạnh lùng sắc bén của Chiêm Mỗ Tư , tràn ngập thâm tình nồng đậm.

      Lạc Tích Tuyết gần như ngạc nhiên, ánh mắtgiống như Lạc Thiên Uy lúc trước.

      Nhưng chống lại ánh mắt của , lòng của lại thất vọng.

      Đôi mắt màu xanh thẳm, ta có khảnăng là !

      "Tiên sinh, thực xin lỗi, tôi biết cái gì? Mời buông, bên ngoài còn có bạnđợi tôi, tôi trước !"

      Lạc Tích Tuyết vùng vẫy phải rời khỏi, nhưngChiêm Mỗ Tư lại hung hăng nắm chặt eo nhắn của , cho rời khỏi nửa bước.

      "Quyến rũ tôi, rồi muốn rời khỏi sao? dễ dàng như vậy!"

      gắt gao vây quanh thân thể của , hơi thở đàn ông mạnh mẽ vây quanh người , độtnhiên khiến cho Lạc Tích Tuyết ngẩn ra.

      Vẻ mặt bướng bỉnh này của , cực kỳ giống , giống như chỉ cần là chuyện muốn làm, toàn bộ chướng ngại đều để vào mắt.

      là chị của , muốn , liền nhất định phải đạt được !

      Khuôn mặt này của , làm cho có nhiều cảm xúc đan xen.

      Trong lúc này, Lạc Tích Tuyết bị mê hoặc,giọng nhịn được mà trở nên dịu dàng, giọng hỏi: "Cuối cùng muốn thế nào?"

      "Tôi muốn em! !"

      Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằm mắt của , gằn từng chữ ràng, toàn thân tản ra kiêu ngạo bắtbuộc.

      Người phụ nữ xinh đẹp gì sánh được này, khiến cho nhớ thương, tuyết đối khôngthể buông tha ci6nhất định phải để cho thuộcvề , luôn đứng ở bên cạnh .

      " điên rồi sao? Tôi có vị hôn phu, khôngphải lần trước cũng nhìn thấy ấy rồisao? giờ ấy ở bên ngoài!"

      Bỗng nhiên Lạc Tích Tuyết nhắc nhở , người đàn ông chết tiệt này lại ôm chặt, gần như thở nổi, ở trong lòng hắnvùng vẫy, nhưng càng là vùng vẫy, lại càngôm chặt.

      "Tôi mặc kệ, em nhất định phải chia tay với ta, ở chỗ với tôi!" Người đàn ông kề sát cánh môi của , cưỡng ép lại bá đạo .

      Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết xoắn xuýt, bị vướngmắc phải người đàn ông ngang ngược như vậy, phải làm để thoát khỏi ?

      "Tôi với chỉ là tình cờ gặp nhau, cần gì phải khổ sở bức bách chứ?" thử giảng đạo lý với .

      Lại biết người đàn ông này ngạo mạn,căn bản hề có đạo lý.

      "Tôi chính là nhìn trúng em, tôi muốn em, mặckệ em có đồng ý hay !"

      Chiêm Mỗ Tư cường bạo xoay mặt qua, nhắm ngay môi đỏ mọng của , mạnh mẽ hôn xuống.

      Lạc Tích Tuyết liền cảm thấy đầu óc choángváng, bị người đàn ông bá đạo mạnh mẽ ôm vào trong ngực, nụ hôn của mãnh liệt lại nóng bỏng, hôn đến gần như hít thở thông.

      Lạc Tích Tuyết liều mạng kháng cự, bất đắc dĩ lại làm lại sức lực đàn ông, cuối cùng tiếng kêu sợ hãi biến thành tiếng thầm mờ ám, mỗi tiếng giống như nốt nhạc mê người,từ gian phòng rửa tay phát ra, mà ý thức của cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ.

      Hoảng hốt, giống như cảm thấy, nụ hôn của người đàn ông này phải của người khác, mà chính là người ngày nhớ đêm mongLạc Thiên Uy.

      Sức chống đỡ cánh tay càng ngày càng , cuối cùng cũng kháng cự tiếp, ngược lạichậm rãi đặt lên cổ của .

      cách nào phản bội cảm giác thân thể, biết mình vẫnkhát vọng Lạc Thiên Uy, cho dù làquá khứ hay tại, nụ hôn nóng bỏng của , toàn bộ đều làm cách nào từ chối .

      Lạc Tích Tuyết yên lặng tiếp nhận nụ hôn của , thậm chí còn đáp lại tiếng thở dốc củahắn, trong tiềm thức, hình như hình thành thói quen bị thô bạo , thương,giữ lấy , đoạt lấy , dùng cách thức bão tố kịch liệt như vậy , kích thích khát vọng tình như vậy.

      thoát khỏi , cho dù đây là ác mộng, cũng cách nào cho rằng toàn bộđều là gió thổi mây bây toàn bộ đều xảy ra.

      "Bảo bối, muốn em!" Nụ hôn của ChiêmMỗ Tư nồng nhiệt tràn đầy trời đất, thở gấphổn hển.

      Chưa từng có người phụ nữ nào, có thể cho cảm giác như vậy, chế nổi thậmchí là hoàn toàn khống chế được nửa.

      vội vàng đưa tay xé áo khoác ngăn trở dáng người hoàn mỹ của , áo khoác bị ném lên trênmặt đất, lộ ra đồ lót viền tơ màu đen.

      Bàn tay lớn nóng bỏng của cũng thẳng tớimông của , kéo làn váy của lên, bắt nó ấn về phía dục vọng cao thẳng của , cánh tay kia nhưng lại chụp vào nơi cao ngất của ,đói khát vuốt ve ,môi mỏng quến rũ từ từ rời khỏi đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, hôn dọc theo đường cong hoàn mỹ trắng nõn của .

      "A ừm cần!" Khuôn mặt Lạc Tích Tuyết đỏ bừng, dường như là biết được muốn làmgì, vội vàng lên giọng hô to.

      Chương 166: Tôi biết , em là Tuyết Nhi củatôi.
      Edit: Fannie93


      Lạc Tích Tuyết còn chưa kịp kêu lên, ChiêmMỗ Tư cúi đầu, điên cuồng mút môi phấn hồng của , tinh tế lại kịch liệt gặmcắn, ngăn lại miệng của .

      Lạc Tích Tuyết vừa định mở miệng trách cứ,đầu lưỡi linh hoạt, nhân cơ hội chui vào trong miệng của , đuổi theo cái lưỡi thơm của , cùng với dây dưa nghỉ, tận tình thưởng thức hương thơm trong môi , cảm giác thân thuộc mà tuyệt vời, khiến hắnsay mê sâu.

      “Bảo bối, mùi vị của em mê người”.Chiêm Mỗ Tư kích thích nụ hôn nóng bỏng với Lạc Tích Tuyết, mặt như mất lý trí, lặp lại thầm.

      Lạc Tích Tuyết phân tâm nhìn sợ hãi, sợ làm ra chuyện gì, vội vàng tránh ra khỏi , thử trấn an : “Tôi còn có chuyện, trước”.

      khơi mào như vậy, muốn rồi sao?”. Chiêm Mỗ Tư đột nhiên đưa tay níu lại cánh tay bé của , dùng sức kéo vào, đem cảngười kéo trong ngực cứng rắn.

      Lạc Tích Tuyết trong mắt thoáng qua nét kinh hoàng, lời vội vàng có mạchlạc: “Tiên sinh, tôi biết nhận lầm rồi, mong buông tôi ra”.

      “Tôi biết là em, em là bảo bối của tôi, làTuyết Nhi của tôi”. Chiêm Mỗ Tư ôm chặtLạc Tích Tuyết, bàn tay sờ soạng toàn thân cao thấp của , sau đó nâng mặt lên, nghiêm túc nhìn vào mặt .

      cái gì?”. Lạc Tích Tuyết giật mình,cơ hồ khó tin, làm sao biết tên tiếngtrung của ?

      “Tôi em”. Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằmmắt của Lạc Tích Tuyết, hết sức nghiêm túc lại thâm tình mà .

      “Cái gì?”. Lạc Tích Tuyết nhíu mày, trong lúc nhất thời, có chút khó có thể tiếp nhận, bây giờ nghĩ tới, người đàn ông thổlộ với vào thời điểm này, đây là ý gì củahắn ta? ta nhận ra sao?

      Cả người Lạc Tích Tuyết rơi vào trạng tháimê mang, trong đầu ngừng hồi tưởnglại tất cả xảy ra sau khi gặp người đàn ông này, mà Chiêm Mỗ Tư lại lần nữa cúi đầu,ngăn chặn môi của .

      Lần này hôn càng kịch liệt và tham lamhơn

      # che giấu #

      Mùi thơm ngọt ngào lại nhàng khoan khoái, khiến thể khống chế, dục vọng ngừng thiêu đốt.

      Đôi tay của bắt đầu sờ khắp thân thể củaLạc Tích Tuyết, trước khẽ vuốt ve má ngọc của , chạm tay vào làn da trắng như tuyết,khiến chấn động, đôi tay bất giác dần dần xuống, qua cổ thẳng tắp trắng nõn tuyệt đẹp của Lạc Tích Tuyết, bờ vai mảnhkhảnh của , từ cổ áo thấp chữ v của thăm dò vào thẳng xuống dưới

      # che giấu #

      “Umh”. Gò má Lạc Tích Tuyết đỏ bừng, thân thể run động phát run, thể phủ nhận thân thể của bị Chiêm Mỗ Tư kích động nhu vậy, có phản ứng, chỉ là cố gắng dùng ý chí kiềm lại.

      “Tuyết Nhi, tôi em, rất nhớ em”. Chiêm Mỗ Tư như mộng như thực nỉ non, # chegiấu #

      “A muốn thể vậy!”. Lạc TíchTuyết chịu nổi liền hét lên, đầu lưỡi bịtrêu ghẹo, bị lực hút thế kia, có cảm giác nhưvậy, như có dòng điện lướt qua trái tim vậy, toàn thân đều ở trong trạng thái kích động.

      “Muốn, cho tôi, cần cự tuyệt, ngoan!”.Chiêm Mỗ Tư hưng phấn dụ dỗ , thở hổnhển nặng nề, căn bản dừng lại được.

      # che giấu #

      “Ừ,a, cần mau dừng tay!”. Cảm giác thân thể nóng ran dần dần bay lên, Lạc Tích Tuyết cắn chặt môi dưới, cố nén dụcvọng bắt đầu phát trong người, nỗ lực hô to, nhưng có dũng khí đẩy người đàn ôngtrên người, bị kỹ thuật hôn cao siêu của làm cho ý thức hỗn loạn.

      rốt cuộc là ai?”. Trong sương mù, mơ hồ theo dõi mặt , gương mặt đó và gương mặt trong trí nhớ của là trùng hợp.

      “Tôi là người đàn ông có thể mang đến niềm vui cho em”. Chiêm Mỗ Tư thở hổn hển,trong mắt mảnh lửa nóng.

      # che giấu #

      Lúc này Lạc Tích Tuyết rất mâu thuẫn,giùng giằng, mặc dù trong lý trí thể cùng người đàn ông này có bất kì liên quan nào, nhưng thân thể bị trêu chọc như bị bùng lên ngọn lửa trước nay chưa từng có,toàn thân cũng nóng ran khó chịu, tựa nhưđang mãnh liệt cần cái gì, càng nóng lóng muốn thoát ra, càng kích thích mạnh mẽ và khát vọng càng mãnh liệt hơn.

      là người xa lạ ạ, chỉ gặp qua hai lần mà thôi, cư nhiên ở trong phòng rửatay cùng như vậy với nụ hôn nóng bỏng, bây giờ làm gì vậy? Với người phụ nữ kia có gì khác nhau chứ?

      Lạc Tích Tuyết trong lòng tràn đầy xấu hổcùng tự trách, nhưng hoàn toàn đẩyngười đàn ông mạnh mẽ này, lần lượt mêhoặc , khiến căn bản có chỗ đểtrốn, đường nào để lui.

      bây giờ hi vọng bên ngoài có người nào vào, chặt đứt quan hệ dây dưa nguy hiểm của cùng với Chiêm Mỗ Tư, biết mình bâygiờ cách nào chế được bản thân, nếu như có người thứ ba vào, bọn họ nhấtđịnh có thể giữ vững tỉnh táo, ngóng nhìnnhân viên phục vụ hoặc người khác có thể đivào cái toilet này.

      “Bảo bối, chăm chú chút! tại chỉ chophép em nghĩ tới mình tôi”. Chiêm MỗTư tựa như cảm thấy Lạc Tích Tuyết thất thần, khó chịu nhắc nhở , hành động cũngcàng trở nên điên cuồng hơn.

      # che giấu #

      , là ai?”. Lạc Tích Tuyết thở hổn hển, gương mặt đỏ lên, lại có cảm giác, nhìn chằm chằm vào .

      Nụ hôn của quá mức quen thuộc với , làm chuyện như vậy vào thời điểm này,thủ pháp dùng để trêu chọc cũng quá quen thuộc, bọn họ trước kia biết bao nhiêu lần, nếu như người cố ý thay đổihành vi thông thường, nhưng cảm giác kíchthích này, tất cả cũng xuất phát từ bản năng, sao phải che giấu như vậy đây?

      “Thế nào, bảo bối rất muốn biết tên củatôi sao?”. Chiêm Mỗ Tư mặt vuốt ve da thịt của , môi mỏng lại gần bên tai , căn lên vành tai , “Tôi tên là James(Chiêm Mỗ Tư), tên tiếng trung--- Lạc Thiên Uy!”

      p.s:Đoạn cuối tớ ghi như vậy cho mọi người hiểu nhé, lúc t cho vào QT nó vừa làJames, Chiêm Mỗ Tư mà ở đây ghi tên tiếngtrung nên tớ để tên James như tên nước ngoàinhé.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 167: Bảo bối, có muốn tôi hay ?
      Edit: Fannie93


      “ Rầm ! ! !”

      Cả người Lạc Tích Tuyết như bị sét đánh, dám tên tiếng trung của là Lạc Thiên Uy? chính là Lạc Thiên Uy? Em trai Lạc Thiên Uy của sao?

      là”. Lạc Tích Tuyết khó tin nhìnhắn, thanh ngừng run rẩy.

      Chỉ là thân thể càng run rẩy hơn, Chiêm Mỗ Tư thừa dịp sợ hãi, bàn tay tà ác đem chân tách ra, ngón tay nóng rực thừa dịp dò vào mảnh đất bí sâu hơn.

      “A ----“. Lạc Tích Tuyết kêu lên tiếng, vừa vội vừa xấu hổ, vội vàng muốn thoátkhỏi cảm giác này.

      Trong đầu có hàng loạt nghi vấn, nhưngngười đàn ông này chuyên tâm chỉ muốn cùng làm, hoàn toàn cho có cơ hội mở miệng.

      thể, thể ở chỗ này”. Lạc TíchTuyết vội vàng cự tuyệt, lý trí hai chân khép lại tay phải của .

      # che giấu #

      Lạc Tích Tuyết xinh đẹp, 2 má đào lập tức đỏ bừng như lửa, cả người vô cùng xấu hổ liền xụi lơ, ràng là đằng làm nẻo mà.

      Nhìn gương mặt đỏ bừng cùng bộ dạng lúngtúng biết làm sao của Tích Tuyết,Chiêm Mỗ Tư càng cảm giác vui vẻ.

      “Bảo bối, ra em cũng rất muốn tôiđúng ?”. Chiêm Mỗ Tư mập mờ cườinhẹ, thanh khàn khàn, mang theo cảmgiác mê hoặc lòng người.

      # che giấu #

      “A ừ nên tiếp tục”. Lạc TíchTuyết có nhiều sức lực liền thở hổn hển, gương mặt sớm từ lâu hồng hào bây giờ thành mảnh nắng chiều, trong miệngphun ra hơi thở nóng rực, xen lẫn sâu sắc.

      biết sao, lúc nghe thấy tên tiếng trung là Lạc Thiên Uy, khắc kia như bị đầu độc, cho nền tất cả đề phòngcùng kháng cự đều thất bại, chỉ cảm thấycơ thể ngày càng nóng, cơ hồ thể khống chế, muốn cởi tất cả quần áo phối hợp với .

      cũng khát vọng quá lâu, ba nămqua mực chờ đợi , mặc dù biết hắnđã còn đời này, nhưng trong tiềm thức vẫn nhớ sâu.

      Đối mặt , căn bản có cách nàokhông chế, càng cách nào cự tuyệt.

      Chiêm Mỗ Tư thấy thời cơ chín muồi, tay phải đường tuột xuống vào giữa hai chân , ngón xông thẳng tiến vào, bắt đầu như chơi nhạc công cụ theo quy luật ra vào.

      “A cần”. Lạc Tích Tuyết lo lắng kêu,nhưng có ngăn cản được động tác của Chiêm Mỗ Tư, chỉ cảm giác mình trầm luân vào đó, cảm giác rung động thể tả được, thẳng vào trái tim, lan khắp toàn thân.

      Chiêm Mỗ Tư cười, biết Lạc Tích Tuyết rất hưởng thụ với động tác như thế, khôngkhỏi tăng tốc độ, gia tăng trêu đùa, Lạc TíchTuyết lúc bắt đầu chống đối đến dần dần thích ứng, cảm giác mất phương hướng, thâm chí còn chủ động đáp lại động tác của .

      “Ừ”. Lạc Tích Tuyết tuyệt đẹp lộ ra hai málúm đồng tiền xinh tươi kiều diễm, hơi thở bắt đầu nức nở dần dần uyển chuyển khẽ xầm xì, thân thể xinh đẹp lung linh mềm mại theo từng đợt sung sướng mà ngừng run rẩy.

      “Bảo bối, có muốn tôi hay ?”. Trong mắt Chiêm Mỗ Tư bây giờ mảnh lửa nóng, kịp chờ đợi xé rách sạch y phục của , muốn mau sớm hòa làm mộtthể với .

      được ở chỗ này, xin !”.Lạc Tích Tuyết cắn môi dưới chặt, chút ý chí mâu thuẫn chống lại cảm giác thân thể nóng ran.

      Coi như cũng rất khát vọng , nhưng đạt được trong trường hợp này, nếu ở nơi nàycùng như vậy, vô cùng xấu hổ.

      Chiêm Mỗ Tư nhìn ràng rất khát vọng, lại bộ dạng khổ sở chống đỡ, biết rấtthận trọng, phải người phụ nữ tùy tiện, nhưng cũng thể cầm cự được nữa. ấy mê người như vậy, khiến kháng cự thế nào được.

      Toàn thân cũng sôi trào lên, mặc dù như vậy, lại muốn ép buộc .

      chỉ thở hổn hển, liều mạng kiềm chế, mỗi khối cơ bắp người đều run rẩy, mồ hôi hạt lớn chảy xuống, cùng đổ mồ hôi hòa làm thể.

      Lạc Tích Tuyết cố gắng bình phục lại nhịptim của mình, tình cảm cùng lý trí đấu tranh lẫn nhau, lúc này biết phải đẩy ra như thế nào, nhưng cũng khó để tiếp nhận cùng làm chuyện như vậy ở chỗ này, mặt nháy mắt có vẻ mặt kinh hoàng bất lực.

      lúc này, giọng lo âu từ ngoàicửa nhàng truyền vào:

      “Tích Tuyết, em ở bên trong sao? Tại sao lạilâu như thế?”

      Mặt Lạc Tích Tuyết liền biến sắc, đây là thanh của Lãnh Khinh Cuồng, nhất định là ra ngoài quá lâu, tìm đến .

      Làm thế nào giờ? Bây giờ toàn thân trần truồng núp ở trong lòng người đàn ông này, tạm thời phải như thế nào để ra ngoài gặp ấy đây?

      Cảm nhận được khẩn trương, Chiêm MỗTư khẩn trương, ánh mắt phức tạp: “ talà vị hôn phu của em?”

      “Ừ”. Lạc Tích Tuyết khẩn trương gật đầu, biết làm sao.

      bằng chúng ta biểu diễn đoạn cho ta xem chút?”. Chiêm Mỗ Tư trong mắt có tia sáng thể đoánđược, thấy Lạc Tích Tuyết khẩn trương như vậy, khiến lòng cực kỳ thoải mái.

      Vốn còn muốn thả , nhưng bây giờ chỉ muốn hung hăng trừng phạt .

      “Cái gì? Umh”. Lạc Tích Tuyết còn kịp kinh ngạc, đầu lưỡi của Chiêm Mỗ Tư đãchảy vào trong miệng của , hai lưỡi dây dưa, nhiệt tình mà kịch liệt chuyển động.

      “Đừng!”. tâm của Lạc Tích Tuyết cũng nhảy tới cổ họng, Lãnh Khinh Cuồng vẫn còn ở ngoài cửa, ngộ nhỡ đẩy cửa vào tìm , phát len lén ở trong phòng vệ sinhcùng người đàn ông xa lạ làm chuyện nhưvậy, về sau còn muốn đối mặt thế nàođây.

      cần sao? Nhưng thân thể của em lại khát vọng tôi mãnh liệt đấy”. Hô hấp nóng rực của Chiêm Mỗ Tư ở bên tai , trong mắtbị dục vọng đốt cháy.

      # che giấu #

      “Ừ a”. Lạc Tích Tuyết bị kích thích như vậy, thân thể liền run rẩy, cảm giác tê dại khó hình dung phân tán ra toàn thân, trong môi đỏ nhịn được tràn ra những tiếng rên.

      Nhưng lại dám gọi quá lớn tiếng,Lãnh Khinh Cuồng vẫn còn ở bên ngoài, côkhông thể phát ra thanh để nghe,nhưng người đàn ông tà ác này lại nhìn thấu tâm tư của , # che giấu #

      “Có vị hôn phu ở bên ngoài, em càng nhạycảm hơn phải?”. Chiêm Mỗ Tư cười tà nịnh, khó nhìn gầm tiếng, xoayngười đem Lạc Tích Tuyết chỗng đỡ áp tường, “Nên chủ động lấy lòng tôi, nếu khôngtôi nhất định làm ta biết em bây giờđang làm gì đấy?”

      cần, a”. Lạc Tích Tuyết còn kịp đẩy ra nữa, cảm giác tê liệt lan khắp toàn thân, Chiêm Mỗ Tư đem chay quấn lên bên eo của , sau đó xông vào, hoàn toàn đoạt lấy .

      Chương 168: , làm cho khó mà kiềm chế!

      Editor: lovelygirl262

      Thân thể Lạc Tích Tuyết gần như trong nháymắt liền mềm nhũn, gian nơi này cực kỳnhỏ hẹp,# che giấu #

      cau mày, cắn môi, tiếp nhận tiến vào.

      Toàn thân cao thấp chỉ có hai tay là còn chút sức lực, đành phải sít sao leo lên thân thể của người đàn ông, ôm cổ , ở sau gáy thở hổn hển, ngực xinh xắn mềm mại dưới nhấp nhô ngừng ma sát da thịt người đàn ông.

      Lúc này muốn ra thể nào,nhưng tình huống bọn họ tại như thế này,làm cho nhịn được vừa căng thẳn lại sợ hãi, thân thể cũng càng co rút chặt chẽ hơn.

      Chiêm Mỗ Tư thở ra dồn dập, trán đầy mồhồi, nóng rực, sít chặt, tuyệt vời như vậydung nạp , cơ hồ lúc tiền vào cơ thể trong nháy mắt liền nhịn được muốn pháttiết.

      "Bảo bối, em chặt như vậy, muốn lấy mạng sao?" lè lưỡi liếm tai , giọng khàn khàn có chút vặn vẹo.

      Khuôn mặt Lạc Tích Tuyết đỏ bừng, mang đầu vùi vào trong ngực , cắn răng, khó khăn rồi lại vui vẻ hưởng thụ.

      Chiêm Mỗ Tư cười khẽ tiếng, nắm eo của , bắt đầu điên cuồng va chạm.

      lâu có tiếp nhận thân thể của đàn ông,giờ khắc này hoàn toàn bị lấp đầy, bắt đầu chịu nổi thở gấp, tuyệt vời giống như nốt nhạc thiên đường cảm động, càng kích thích lửanóng của người đàn ông.

      # che giấu #

      Lạc Tích Tuyết thở gấp, cùng cùng nhau lên cao trào.

      Kích tình qua , hai người sớm đổ mồ hôi đầm đìa, cả người Lạc Tích Tuyết càng thêmmệt mỏi bủn rủn.

      " mau ra !" Mặt đỏ bừng.

      Bàn tay Chiêm Mỗ Tư vuốt ve lưng trơn bóng của , trong mắt đầy dục vọng: "Ôi trời, bảobối, em là đẹp, còn muốn cùng em làmmột lần."

      "Lần sau ." Lạc Tích Tuyết ra những lời này liền hối hận, hận thể mang lưỡi mình cắt .

      Nhưng khéo miệng Chiêm Mỗ Tư cười sâu hơn.

      " còn tìm đến em." Chiêm Mỗ Tư cuốiđầu, ở môi in nụ hôn.

      Lạc Tích Tuyết để ý đến , thẳng đến mặt đất nhặt quần áo lên, nhưng mà đồ lót củacô bị xé rách, chỉ có thể mặc váy bênngoài vào, nhưng cảnh xuân bên trong nếukhông nhìn kỹ phát .

      Lúc này, trận ấm áp bọc lại thân thể .Lạc Tích Tuyết quay đầu lại, chỉ thấy Chiêm Mỗ Tư mang áo khoác của khoác lênngười .

      "Cái này?" do dự nhìn , nếu như mặc quần áo này của , nghi ngờ gì chính là cho người khác biết, bọn họ vừa mới xảy ra chuyện gì.

      Chiêm Mỗ Tư hôn lên trán cái: "Ngoanngoãn mặc vào, nếu cảm lạnh."

      Lạc Tích Tuyết nghe cũng có để ý, cự tuyệt nữa, nhưng mà vừa mặc quầnáo tử tế cất bước định rời khỏi, đột nhiên dướichân mềm nhũn, thân thể thiếu chút nữa té nhào, cũng may có Chiêm Mỗ Tư ở phía sau kịp thời ôm lấy .

      "Cùng làm xong, còn muốn xuống bộ, chẳng lẽ cố gắn còn chưa đủ?" Môi cười giễu cợt tiếng, hai tay ôm lấy , sãibước ra ngoài.

      Lúc này, là buổi trưa, bọn họ ở trong đó suốtmột buổi sáng.

      Lạc Tích Tuyết có chút kỳ quái, thế nào lại có người vào làm phiền bọn họ, thực ra biết, Lạc Thiên Uy sớm cho ngườisắp xếp xong xuôi, dĩ nhiên ai dám vào.

      Trừ Lãnh Khinh Cuồng gõ cửa, thấy aiđáp lại, cũng nhanh chóng ra ngoài, đến những chỗ khác tìm Lạc Tích Tuyết.

      "Cùng trở về được ?" Chiêm Mỗ Tư ôm , đột nhiên muốn luôn luôn ôm như vậy, vĩnh viễn buông tay.

      " muốn, tôi muốn về nhà." Lạc TíchTuyết vội vàng từ chối.

      Chiêm Mỗ Tư hơi nhíu mày, do dự chút, vẫn là đồng ý: "Được rồi, đưa em trở về, nhưng mà lần sau lúc hẹn em, em phải đồng ý ra ngoài gặp ."

      Lạc Tích Tuyết im lặng liếc mắt, người đàn ông này làm sao lại nhớ kỹ chuyện như vậy?

      Bọn họ vừa mới đến chỗ khúc cong, liền pháthiện bóng dáng lo lắng coi giữ quanh quẩn ở cửa cầu thang. Nghe được tiếng động, Lãnh Khinh Cuồng cũng ngẩng đầu lên nhìn về phíanày, lúc nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư ôm Lạc Tích Tuyết, con ngươi ràng thoáng qua chúttức giận.

      mặt Lạc Tích Tuyết ràng lúngtúng, nghĩ Lãnh Khinh Cuồng vẫn còn ở đây chờ , tại bị trong thấy và Chiêm Mỗ Tư ở cùng chỗ, phải làm thế nào đối mặt với ?

      Nhưng Chiêm Mỗ Tư có chút do dự nào,nhấc chân thẳng đến trước mặt Lãnh Khinh Cuồng, vòng qua , giống như trước mặt căn bản có người này.

      Lãnh Khinh Cuồng nắm chặt hai quả đấm, cuốicùng nhịn được lên tiếng: " biết Chiêm Mỗ Tư tiên sinh, muốn ôm vị hôn thê củatôi đâu?"

      Chiêm Mỗ Tư dừng lại, mắt nheo lại thoáng quamột chút u ám, Lạc Tích Tuyết cũng cảm giác được hơi thở của , ngẩng đầu lên, cẩn thận xem xét sắc mặt của .

      " ta là vị hôn phu của em?" cúi đầu, hỏiLạc Tích Tuyết.

      Lúc này, ánh mắt Lãnh Khinh Cuồng cũng hướng về phía .

      Hai ánh mắt sắc bén cùng lúc nhìn , Lạc TíchTuyểt chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, trong nhất thời khó mà trả lời.

      "Tôi mệt, làm phiền để tôi xuống!" do dự lâu, với Chiêm Mỗ Tư.

      Chiêm Mỗ Tư nhìn Lãnh Khinh Cuồng cái, ngay trước mặt hôn Lạc Tích Tuyết nụ hôn dài và nóng bỏng, lúc này mới quá tình nguyên mang đặt xuống.

      "Em về trước , liên lạc với em." hướng về phía cam đoan.

      Lạc Tích Tuyết khẽ gật đầu, hơi vùng ra khỏihắn, về phía Lãnh Khinh Cuồng.

      Lãnh Khinh Cuồng rất nhanh tiến lên, ôm thân thể Lạc Tích Tuyết cách tự nhiên, quay đầuvề phía Chiêm Mỗ Tư cau mày : "Chuyện của tôi và vị hôn thê, cần người ngoài chen tay vào!"

      xong, ôm lấy Lạc Tích Tuyết, rời khỏi phòng ăn.

      Sau lưng, Chiêm Mỗ Tư đứng im hề nhúng nhích, chỉ là nhìn về hướng bọn họ biến mất rất lâu, trong mắt bốc lửa.

      Dọc theo đường , Lãnh Khinh Cuồng chuyện, cũng nhìn Lạc Tích Tuyết,nhưng mà sắc mặt u ám nhìn thẳng phía trước,dùng sức ở khớp xương lái xe rất nhanh, từng chỗ từ từ trắng bệch.

      Lạc Tích Tuyết nhìn bộ dạng này của , trong lòng xẹt qua chút áy náy, chỉ có thể cúi đầu, gắt gao cắn môi.

      Cuối cùng, xe dừng lại ở trước cửa biệt thự, tolớn chấn động, làm cho Lạc Tích Tuyết hoảng sợ.

      quay đầu lại nhìn về phía Lãnh KhinhCuồng, phát xuốn xe, vòng qua mở cửa cho , mang từ trong xe ôm ra ngoài.

      Lạc Tích Tuyết kêu lên tiếng, ngạc nhiênnhìn về phía : "Lãnh Khinh Cuồng, muốn làm gì?"

      Lãnh Khinh Cuồng trả lời , chỉ là sắc mặt cứng nhắc, khí thế hơn người.

      lạnh lùng nhìn Lạc Tích Tuyết, sau đó trựctiếp ôm lấy bước vào gian phòng trong biệtthự, mang mạnh mẽ ném lên giường, sau đó phủ cả người lên.

      Chương 169: Em cùng ta lên giường?
      Editor: Trâm Trần

      “Lãnh Khinh Cuồng, muốn làm gì?” Lạc Tích Tuyết giờ phút này vô cùng hoảng sợ.

      Lãnh Khinh Cuồng hướng về phía nhào tới, nâng gương mặt của lên, nhìn thấy cánh môisưng đỏ của ánh mắt của ngay lập tức trởnên đỏ ngầu vô cùng tức giận.

      “Đáng chết, em vậy mà để cho hôn em? Em cùng ta mới gặp mặt lần đầu tiên vậy mà có thể dâng hiến cho ta rồi sao?”

      có cách nào tiếp nhận, trong mắtkhông còn tia bất cần đời quen thuộc mà thay vào đó là thất vọng ê chề.

      “Lãnh Khinh Cuồng, tỉnh táo chút!”
      Lạc Tích Tuyết nhìn thần thái cuồng loạn củaanh chỉ sợ làm ra chuyện hay nên muốn chạy trốn, lại bị Lãnh Khinh Cuồng từphía sau nhanh hơn ôm lấy, hung hăng hôn lênmôi .

      hôn cuồng loạn, hơi thở mãnh liệt, khiếnLạc Tích Tuyết cơ hồ thở thông.

      đưa lưỡi liếm qua đôi môi đào của ,lúc lúc nặng ma sát môi của , hơi thởnóng rực vờn quanh gương mặt , ép Lạc Tích Tuyết thể nào mở miệng ra, lưỡicủa nhân cơ hội linh hoạt trượt vào trong,chiếm hết khoảng ngon ngọt trong khoang miệng của .

      “Ưm, cần…. ưm cầu xin !” khuôn mặt của Lạc Tích Tuyết thất kinh, đôi mắt sáng ngời chẳng mấy chốc nhuốm màu sợ hãi, tâmloạn như ma.

      Nhưng giãy giụa của chỉ càng phí công, sức của Lãnh Khinh Cuồng mạnh hơn gấp nhiều lần, cách nào phản kháng được.

      “Tích Tuyết cho …..” hơi thở của ngày càng trở nên dồn dập, quấn quýt say mê , nụ hôn nóng bỏng như mưa rơi trước khuônngực của , cái trán, gương mặt.

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết là cảm xúc khó nên lời, nụ hôn này cùng nụ hôn với Lạc ThiênUy hoàn toàn giống nhau, nụ hôn củaLãnh Khinh Cuồng làm cho cảm thấy chánghét, có cách nào tự thuyết phục mình, cùng người đàn ông mình yêukhông thể làm ra loại thân mật như thế này.

      cần!” Thân thể của cứng ngắc, nước mắt cũng chút tiếng động rơi xuống.

      “Tại sao lại cự tuyệt? Em biết vẫn luôn khátvọng, nếu như người mà thân thể vàtình cảm thống nhất sao có thể gọi làyêu đây? cho em biết rằng, ở phương diện nào cũng thua ”.

      Ánh mắt của Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên bénnhọn hẳn lên, cường thế tiến tới gần thân thểcủa , Lạc Tích Tuyết cũng cảm giác càng ngày càng thể thở được.

      xin lỗi!” Lạc Tích Tuyết bối rối nhìn , cũng là bất đắc dĩ quay đầu chỗ khác.

      muốn em xin lỗi, chỉ muốn emnói , em !” Lãnh KhinhCuồng thở hổn hến, ánh mắt cố chấp.

      “Tôi..” Lạc Tích Tuyết cắn môi, trong lòng càngthêm tự trách, có thể cảm thấy tình bao dung mà Lãnh Khinh Cuồng dành cho nhưng chính vì như vậy nên mới muốnlàm tổn thương.

      thể lừa gạt lương tâm của chính bản thân, chỉ có thể áy náy cúi đầu:” xin lỗi!”

      “Đủ rồi!”

      Lãnh Khinh Cuồng cắn chặt hàm răng, cặp mắtđỏ ửng, tâm càng bị đả thương nhiều hơn.

      “Tôi thống hận nhất là lời xin lỗi em với tôi,tôi muốn nghe ba chữ này, tôi chỉ muốn biết, vừa rồi ta có làm gì em ?” ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt , từ chỗ sâu nhất trong đói mắt nâng lên ngọn lửa kinh người.

      Lạc Tích Tuyết bị khí thể của hù dọa, tránh né ánh mắt của dám nhìn thẳngvào nó:” muốn gì?”

      Lãnh Khinh Cuồng hí mắt, nguy hiểm nhìn ,toàn thân điên cuồng:”Em và ta có lêngiường hay ?”

      Lạc Tích Tuyết căng thẳng, càng cúi đầu khôngdám đối diện với .

      đoán lầm, cho ta, ở trong gian chật hẹp đấy, cùng với người đàn ông xa lạ chỉ mới gặp qua có lần xảy ra cái loại quan hệ thân mật đó.

      Thấy trầm mặc nghĩ là chấp nhận, Lãnh Khinh Cuồng càng thêm điên lên.

      đối với vốn có hảo cảm, nhìn thấy quanhệ của cùng Tiếu Vũ Trạch vẫn để ý mà vẫn công khai theo đuổi ngần ấy năm.

      Hơn nữa trước khi cha nuôi qua đời đem giao cho , danh nghĩa vốn là vợ chưacưới của , nhưng vì vậy mà giớihạn tự do của , cho tự do để có thểquên người trong lòng sớm muộn cũng tiếp nhận .

      Bây giờ nhìn lại, là tự giữ mình thanh cao quá sao, căn bản ngược lại lại hoàn toàn dành trọn tình của mình cho .

      Mới vừa ở trong phòng ăn thấy mặc quần áocủa Lạc Thiên Uy để mặc ta ôm ra ngoàiđáy lòng của như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua, vừa đau lại vừa rát.

      Trong long của thủy chung vẫn cóanh, nếu nghĩ đến cảm nhận của mà cùng người đàn ông khác làmloại chuyện đó.

      cho tôi biết em rốt cuộc có cùng ta lêngường hay ?” Lãnh Khinh Cuồng ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi tới.

      Lạc Tích Tuyết nhăn đầu lông mày, cùng anhlàm :”Lãnh Khinh Cuồng, mặc dù trước khichết ba có đem tôi giao cho , nhưng kỳ từ đầu đến cuối mối quan hệ của chúng ta khôngphải là hôn thê và hôn phu chân chính, chuyện riêng tư của tôi nhất thiết phải cho biết”.

      “Em cho là chúng ta phải là vợ chồngchưa cưới chân chính, cho nên em mới ở sau lưng tôi cùng với ta lên giường?” Lãnh Khinh Cuồng đem vấn đề trở lại.

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy có chút nhức đầu, tại sao luôn miệng là vợ chưa cưới của , luôn như thể làm chuyện có lỗi với vậy.

      Nhưng thực tế phải như vậy, nhữngnăm qua cùng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường cùng sống chung dưới mái nhà nghĩ ra lý do tại sao lại phải cuốngcuồng lên như thế.

      “Được rồi, tôi thừa nhận!” Cuối cùng Lạc TíchTuyết chi có thể thờ dài gật đầu thừa nhận

      cho ra thẳng ra như vậy quấn ép nữa.

      Ai ngờ những lời vừa mới ra xong làm cho khí trong căn phòng lớn nhất thời chùng xuống.

      Tròng mắt đỏ thẵm bi thương của Lãnh KhinhCuồng nhìn chằm chằm , giây sau, cúi đầu hung hăng hôn lên hai cánh môi hồngnhuận của .
      Lạc Tích Tuyết sợ hãi vội vàng quay đầu , nhưng nhanh chóng nắm lấy cằm của ,sau đó hung hăng nâng lên chút nàothương hương tiếc ngọc.

      được” Lạc Tích Tuyết la lên, ra sức đầy lồng ngực của .

      Nhưng Lãnh Khinh Cuồng làm như nghe thấy lời của , nhất thời bưng lấy khuôn mặt nhắn sợ hãi của lên đèép giường, cường thế bá đạo mà xâm nhập, than thể của hai người gắt gao sát chặtvào nhau.

      “Em còn thuần khiết vậy hãy dùng thân thể của em bồi thường cho tình cảm mà tôi dành cho em bao năm qua ”.

      tức giận giày xéo đôi cánh môi của , trong mắt mang theo cuồng vọng cho cự tuyệt, tận tình liếm mút đôi môi của , nuốt hếthô hấp của , như muốn đem khổ sở trong lòng bộc phát ra ngoài.

      Cảm nhân được liều mạng giãy giụa, động tác của càng thêm điên cuồng, ra sức nắmlấy cằm của , đầu lưỡi đồng thời chui vào,cùng với chiếc lưỡi mềm mại của quấn quýtlấy.

      Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy hồi khó thở, ra sức giãy giụa, lại sớm có hơi sức.
      Vào lúc này mới phát hiên ra Lạc Thiên Uy đối với có bao nhiêu dịu dàng.


      Chương 170: Làm người đàn ông thứ hai.

      “Lãnh Khinh Cuồng, buông tôi ra đừng làm cho tôi hận ! nhất định hối hận!” Lạc Tích Tuyết nhăn mày lại, dùng hết hơi sức toàn thân ra câu đó, hy vọng có thể gọi lý trí của Lãnh Khinh Cuồng quay về.

      Lãnh Khinh Cuồng ngước mắt cười lạnh, hít thởkhông thông, vô cùng đau đớn “Hối hận? Tôi sớm hối hận từ lâu rồi? Hối hận tại sao ba năm qua tôi lại nhẫn đụng tới em, em phải nhìn thấy ta rồi sao, chỉ qua là có dáng dấp giống Lạc Thiên Uy chút mà thôi, em liền giao bản thân cho ta? Nếu như tại tôi đụng đến em có phảingười thứ hai của em cũng tới lượt tôi?”

      Đôi mắt sắc bén lợi hại, tay của anhnắm chặt chiếc cằm trắng nõn của tay còn lạithì đặt đỉnh đầu của , nghiêng người đèlên .

      cần, Lãnh Khinh Cuồng, bình tĩnh chút mau buông tôi ra” Lạc Tích Tuyết kinh hoảng giùng giằng, nước mắt bất lực xuôi theokhóe mắt chảy ra, chưa từng sợ hãi như thế này dù cho năm đó Lạc Thiên Uy có cưỡngbách cũng có sợ hãi như vậy.

      Lãnh Khinh Cuồng sớm mất lý trí, nghe thấy tiếng gào thét của Lạc TíchTuyết, chỉ muốn mau chóng có được , giữchặt hai đầu gối của .

      Lạc Tích Tuyết gắt gao cắn răng để cho tách hai chân của mình ra, nhưng vốnnhỏ yếu, dù có dùng hết sức cũng thể nàokháng lại sức mạnh của , mồ hôi từng hạtnhư hạt đậu chảy dài từ trán xuống dínhvào gương mặt của .

      biết phải làm như thế nào mới có thểkêu cứu, dù có kêu rát cả cổ họng cũngkhông có ai tới cứu , đây là nhà của Lãnh Khinh Cuồng mà người bên ngoài ai cũng chorằng là vị hôn thê của , nếu kêucứu người bên ngoài nghĩ là bọn họ vui đùa giống như những cặp tình nhân khác, sẽkhông vì chuyện này mà chú ý đến.

      phải làm sao? Lạc Tích Tuyết muốn cắn đầu lưỡi của mình, trong mắt đong đầy nước, muốn bị cưỡng bách.

      người quần áo bị xé rách, hai chân của dần dần bị kéo ra giống như từng thời từng khắc xé nát tôn nghiêm của , cơ hồ tuyệt vọng hai mắt nhắm chặt lại.

      lúc này cảm nhận được người đàn ông người dần dần ngồi dậy, sức nặng người thấy đâu nữa, nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn thấy nắm đấm của Lạc Thiên Uy hung hăng đánh mặt của Lãnh KhinhCuồng.

      Máu tươi từ khóe miệng Lãnh Khinh Cuồng chảy ra, kịp chuẩn bị mà nặng nề té xuống bên sàn nhà.

      Lạc Tích Tuyết giật mình run lên, cuống quýtđem quần áo bao bọc thân thể của mình lại, cuộn trong góc tối nhưng thân thể vẫn cứ run như vậy.

      Quay đầu nhìn sang, nhìn thấy thân tà ác của Lạc Thiên Uy, ánh mắt như muốn giết chếtngười nằm dưới đất kia.
      Lạc Thiên Uy tới bên cạnh , thấy trong conngươi của đầy lệ quang, trong mắt của anhthoáng qua tia khát máu.

      ta có làm gì em ?” lo lắng hỏi.
      Lạc Tích Tuyết run rẩy lắc lắc đầu, bản thân còn đắm chìm trong màn nguy hiểmvừa rồi.

      Cũng may tới kịp thời, nếu cũngkhông biết có chuyện gì xảy ra.
      Nghĩ vậy nước mắt của lại rơi càng ngày càng mạnh, điểu này làm cho Lạc Thiên Uy có chút ứng phó kịp.

      Lạc Thiên Uy mâu thuẫn, do dự trong mắt lóelên hàn ý khắc nghiệt chợt đưa bàn tay hướng về hông của mình, sau đó vật lạnhlẽo nhưng có sức hủy diệt lớn được cầmtrong tay.

      Súng?!

      đem họng súng chỉ về hướng của LãnhKhinh Cuồng, bóp cò nhắm ngay lồng ngực củaLãnh Khinh Cuồng mà chuẩn bị ra phátsúng.

      Lạc Tích Tuyết cực kỳ hoảng sợ, kinh ngạcnhìn động tác thuẩn thục của , vội vàng chạytới bên cạnh , mãnh liệt lắc đầu ngăn cảnnói:” định làm gì? ấy có đụng đến tôi!”

      Lạc Thiên Uy dừng chút, nhưng súng trongtay vẫn có ý định buông xuống, hí mắtngoan tuyệt :”Nhưng ta làm cho em khóc, đều đáng chết như nhau!”

      Lãnh Khinh Cuồng cúi thấp đầu, vẫn duy trì tưthế như lúc bị Thiên Uy đánh ngã có hành động phản kháng.

      quyền kia làm cho thanh tỉnh rất nhiều,mới vừa rồi sắp cưỡng bức người con nhất, lúc này đây trong lòng của tràn đầy tự trách, Thiên Uy dạy dỗ là đúng có gì oán trách cả, làm cho khóclà lỗi của .

      Lạc Thiên Uy chậm rãi bớp cò súng lục nhắm ngay đầu của Lãnh Khinh Cuồng, từng câu từngchữ lãnh :” ấy là người con củatao, nếu mày còn đụng đến ấy dù chỉ sợi tóc thôi tao cũng lấy mạng của mày”.

      Sắc mặt của Lạc Tích Tuyết nhất thời trắngbệch như tờ giấy, nhìn động tác trong tay của Lạc Thiên Uy nghi ngờ gì nóiđược làm được.

      nghe Vũ Trạch qua người này là Chiêm Mỗ Tư – đứng đầu tổ chức mafia lớnnhất quốc tế, giết người đối với thậtsự dễ như trở bàn tay.

      Nhưng Lãnh Khinh Cuồng thế nào chăngnữa đối với cũng là có ân, hơn nữa còn là con nuôi của ba, mặc dù mới vừa rồi làm chuyện có lỗi với nhưng từ nội tâm mà côkhông hy vọng gặp chuyện may.

      biết lấy dũng khí từ đâu mà kiênquyết đứng lên bước tới trước mặt của Lạc Thiên Uy, đưa tay cầm cái súng lục lạnh lẽo đó, lắc đầu, lo âu nhìn .

      “Đừng giết ấy, cầu xin , bỏ qua cho anhấy lần này ”.

      Trong mắt Chiêm Mỗ Tư thoáng qua tia bănghàn:”Em cầu xin tôi tha cho ?”
      ấy có làm gì tôi nên tội có đáng chết” Lạc Tích Tuyết phân ân oán rang .

      Con ngươi của Chiêm Mỗ Tư tĩnh mịch nhìn hồi lâu, qua lúc sau, rốt cuộc mớiđem súng tay hạ xuống.

      quay đầu nhìn về phía Lãnh Khinh Cuồng,giọng lạnh lẽo mang theo nghiêm nghị cảnh cáo:”Đừng vọng tưởng đụng vào người con gáicủa tôi, nếu tôi biêt làm gì đâu”.

      Lạc Tích Tuyết rốt cuộc thở ra hơi,nhưng giây tiếp theo lòng của lại khẩn trươngtrở lại, bởi vì thấy người nằm dưới đất Lãnh Khinh Cuồng sau khi nghe lời của LạcThiên Uy đột nhiên đứng lên, tới trướcmặt của .

      “Vậy sao? Nếu như tao sao?” Lãnh Khinh Cuồng ngước mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi của Lạc Thiên Uy, khóe miệngcòn mang theo máu tươi, nâng lên nụ cười khiêukhích, giống như căn bản muốn tìm tới cáichết.

      “Lãnh Khinh Cuồng!” Lạc Tích Tuyết khẩn trương cau mày, dám tin nhìn về phíaanh.
      Nhưng Chiêm Mỗ Tư cũng tà từ cười, nghiễm nhiên đem lời khiêu khích của Lãnh Khinh Cuồng để ở trong mắt.

      “Các người thay tôi dạy dỗ tốt!” ôm chầm bả vai của Lạc Tích Tuyết, dẫn ra khỏi căn phòng, quay đầu đối với vài tên hộ vệ áo đen nhàng ra lệnh.

      muốn làm gì ấy?” Lạc Tích Tuyết ngừng bước chân lại, lo lắng nhìn về phía Lãnh Khinh Cuồng.

      “Yên tâm ta có việc gì đâu”Chiêm Mỗ Tư ôm lên dùng áo ngoài của mình trùm cơ thể của lại, trực tiếp bước rakhỏi biệt thự của Lãnh gia, trầm giọng :” ta dám khi dễ em, dạy dỗ cho chút thể nào nhớ được”.

      Lạc Tích Tuyết gì thêm nữa, biết Chiêm Mỗ Tư giết Lãnh Khinh Cuồng là nhượng bộ lớn nhất của rồi, người đànông này hoàn toàn phải là người thích thỏa hiệp.

      Tối nay có nhiều chuyện xảy ra, mặc dù biết Lãnh Khinh Cuồng chỉ trong khăc mấtđi lý trí mới đối với làm ra những chuyện nhưvậy nhưng tất cả những chuyện xảy ra khôngkhỏi làm khó thở.

      cùng ta cần có thời gian để tỉnh táo, nên lựa chọn lên xe của Chiêm Mỗ Tư, tạmthời muốn theo .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 171: Đứa bé trai giống hệt Lạc Thiên Uy

      Edit : babynhox

      Lạc Tích Tuyết vẫn ngồi im lặng trong xe, vẻ mặt có chút tái nhợt, làm cho Lạc Thiên Uy khỏi cảm thấy đau lòng, càng ôm chặt hơn.

      Đến lúc dừng trước biệt thự, trực tiếp ôm Lạc Tích Tuyết trở về phòng, thấy hai mắt côkhép chặt, cho rằng ngủ, sau khi đắpkín chăn cho , liền xoay người rời khỏi.

      Ai ngờ, ở vạt áo truyền đến sức kéo nho , Lạc Thiên Uy kinh ngạc xoay người, thấy Lạc Tích Tuyết chậm rãi nâng mắt lên, ánhtrăng trút vào quanh đường nét xinh đẹp của , nhưng khuôn mặt lại nhợt nhạt.

      "Cám ơn ." cắn môi, thấp giọng cám ơn .

      Lạc Thiên Uy ngồi lại bên giường, vén mái tóc mềm mại của Lạc Tích Tuyết sang bên,thương tiếc : "Là tôi bảo vệ tốt choem."

      Lạc Tích Tuyết rũ mắt xuống, ôm hai đầu gối của mình cuộn thành vòng .

      "Em bị thương?" Lạc Thiên Uy liếc thấy miệngvết thương xay sát chân , con ngươi củahắn lập tức trở nên sâu xa.

      "Ừm." Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, trong mắtthoáng chua chát.

      Lạc Thiên Uy cúi đầu, ánh mắt ngừng lại ở mấyvết thương người Lạc Tích Tuyết, đó là do lúc nãy vùng vẫy để lại, da thịt ở đó sưng đỏ, thậm chí có mấy chỗ chảy máu, khỏi nhíu mày đau lòng.

      "Tôi bôi thuốc cho em." dịu dàng ôm lấy thân thể Lạc Tích Tuyết, tìm lọ thuốc mỡ trong hộp y tế, nhàng bôi lên vết thương của .

      Lúc đầu Lạc Tích Tuyết cảm thấy ở đùi truyền đến từng đợt đau rát, bây giờ được bôi thuốc mỡ, mát lạnh rất thoải mái, nhắm mắt lại hưởng thụ, tự giác buông lỏng đềphòng với Lạc Thiên Uy.

      "Đêm nay, tôi ở lại với em." Lạc Thiên Uy đóngnắp lọ thuốc mỡ lại, dùng chăn bao bọc LạcTích Tuyết lại, cúi người hôn rất dịu dàng.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết cứng đờ, lắc lắc đầu, có chút buồn ngủ : " cần, để cho tôi mình yên tĩnh chút ."

      "Ừ, có thể, nhưng mà mấy ngày tới em ở lạiđây." Lạc Thiên Uy ấn lên trán nụ hôn, lúc này mới bước tiếp thon dài hai chân ly khai.

      Lạc Tích Tuyết nhìn theo bóng lưng rời , ngây ngốc rất lâu.

      Rốt cuộc có phải là Lạc Thiên Uy hay ? và em trai giống nhau như thế, ngaycả giọng điệu và kiểu cách khi chuyện với cũng giống , bọn họ có thể là hai người sao?

      Nhưng mà vì sao mắt của là màu xanh lam, mắt của em trai ràng là màu đen mới đúng?

      Mang theo nghi ngờ, Lạc Tích Tuyết nặng nề vào giấc ngủ, trong mơ lại mơ thấy hình ảnhcô và Lạc Thiên Cùng cùng ở chỗ, chỉ là lúc tỉnh lại, bên gối vẫn bóng người như cũ.

      Ánh nắng êm dịu ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, Lạc Tích Tuyết ngồi dậy, dẫm xuống tấm thảm mềm mại, nhìn quanh căn phòng to như vậy, bỗng nhiên có cảm giác giống như hóathân vào thế giới cổ tích.

      Phòng này rất lớn, có phòng khách, phòng ngủ,phòng sách, phòng tắm, còn có hai cái ban công,rất nhiều trang sức sang trọng , đặc biệt là bứcmàn viền tơ màu hồng nhạt và màn che giườngviền tơ màu trắng, đó là màu Lạc Tích Tuyết thích nhất.

      Chính xác mà , bày trí của gian phòng này và phòng của ở Lạc gia, gần như khác nhau.

      Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên trừng to đôi mắt, có thể bày trí căn phòng này giống y hệt phòng ở Lạc gia, Chiêm Mỗ Tư này, rốt cuộc là ai?

      kịp nghĩ nhiều, lao ra cửa, ở cửa cầu thang, đúng lúc gặp quản gia đưa vào phòng lần trước.

      "Lạc Thiên Uy đâu? ấy ở đâu?" Lạc TíchTuyết vội vàng hỏi.

      Quản gia cung kính cúi đầu xuống: "Tiểu thư muốn tìm ông chủ sao? Ngài ra ngoài."

      "Khi nào ấy trở về?" Vẻ mặt Lạc TíchTuyết sốt ruột.

      "Mỗi lần ông chủ ra ngoài, có khi hai ngàysẽ trở lại, có khi phải hơn nửa năm." Quản giakhó xử .

      "A?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, phải hơn nửanăm? Vậy thắc mắc trong lòng đến khi nào mới có thể có đáp án?

      "Tiểu thư tìm ông chủ có việc gấp sao? Tôi có thể giúp tiểu thư dùng đường dây riêng để liênlạc với ông chủ." Quản gia cung kính lễ độ .

      Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, khẽ: "Tôi tìm ấy đúng là có chút chuyện, làm phiền ông giúp tôi chuyển lời với ấy, tôi muốn gặp anhấy."

      vội vã muốn xác định, có phải là ThiênUy của hay ?

      "Được, tôi nhất định giúp tiểu thư chuyển lơi."Quản gia thoáng cúi người.

      "Còn có chuyện." Lạc Tích Tuyết hơi hơi nhíu mày, do dự giây lát, hỏi tiếp: "Mắt của ôngchủ các người, luôn là màu xanh lam sao?"

      "Ách?" Quản gia sửng sốt, giống như khôngngờ Lạc Tích Tuyết hỏi chuyện này, ông kinhngạc chút, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, tiểu thư, ông chủ có huyết thống chính gốc châu Âu, từ đến lớn con ngươi của ngài đều là màu xanh lam."

      "À." Lạc Tích Tuyết hiểu gật đầu, chỉ là nghi ngờ ở trong mắt càng sâu hơn.

      Cả ngày, đợi trong biệt thự giống như tòa thành này, Quản gia vẫn chưa đưa tới tin tức của Lạc Thiên Uy, nhưng vẫn yên lặng chờ đợi.

      Đêm dài, toàn bộ đều yên tĩnh trở lại.

      Trong phòng ngủ Lạc Tích Tuyết lăn lộn khóngủ, than tiếng, bước xuống giường,quyết định ra ngoài dạo chút.

      Dựa vào ánh trăng, tới chỗ trong vườnhoa.

      Ánh sáng óng ánh của bầu trời đêm, có những chấm giống như kim cương khảm vào , chiếu sáng khắp màn đêm.

      Bỗng nhiên, bên cạnh suối nước nhân tạo cáchđó xa, có bóng dáng nho hấp dẫn ánhmắt Lạc Tích Tuyết.

      Chỉ thấy đứa bé trai nghịch nước ở dưới suối nước.

      Cậu bé chơi mình, bóng dáng có có chút độc, nhưng chơi đùa cũng rất vui vẻ, chơi đùa coi ai ra gì.

      Gió đêm kéo tới, Lạc Tích Tuyết lo lắng cậu bénhỏ như vậy, mình ở trong sân nghịch nước, cảm lạnh, liền tốt bụng bước qua.

      "Cậu bé , trễ thế này, sao em còn mình chơi ở trong này?" Lạc Tích Tuyết đến bên cạnh cậu bé, bày ra khuôn mặt tươi cười, dịu dàng hỏi.

      Cậu bé xoay người, từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Lạc Tích Tuyết.

      Khi cả khuôn của cậu bé ra trước mắt LạcTích Tuyết, cả người liền ngây dại. . . . . .

      thể phủ nhận bộ dáng của đứa này rất xinh đẹp, lông mi dài dài, da thịt trắng nõnvô cùng mịn màng, đôi má hồng hào, mắt to căng tròn, so với ngôi sao trời còn sáng hơn, lúc này phát ra ánh sáng màu xanhlam, chớp chớp mắt nhìn .

      người cậu bé mặc bộ âu phục rất nổi tiếng, thắt nơ ở cổ áo, vừa nhìn chất liệu vải liềnbiết là hàng tốt, lại thêm thiết kế nổi bật, tuyệt đối là từ nhà thiết kế nổi tiếng, có thể thấy đượcthân phận của cậu bé cũng phải là ngườibình thường.

      Nhưng toàn bộ cũng quan trọng, điều khiến Lạc Tích Tuyết kinh ngạc chính là, bộdáng của đứa này và Lạc Thiên Uy giống hệt nhau.

      Trời ạ, chẵng lẽ cậu bé giống Lạc Thiên Uy này —— là con trai Chiêm Mỗ Tư ?

      Cái này ý nghĩ này liền khiến cho trái tim Lạc Tích Tuyết nguội lạnh, ra người đàn ông kia sớm kết hôn, thậm chí còn có con trai? !

      buồn bực suy nghĩ, bỗng nhiên cậu bé tiến tới ôm chặt lấy , miệng vui sướng la lên: "Mẹ!"

      Khoảnh khắc này, cả người Lạc Tích Tuyết gầnnhư là cứng ngắt.

      Đứa bé trai này, lại kêu là mẹ?



      Chương 172: ấy, kết hôn sao?

      Edit : babynhox

      Lạc Tích Tuyết chớp chớp mắt, ngồi xổm ngườixuống, thân thiết kéo cậu bé ra.

      "Cậu bé, sao em lại ở đây mình, ba mẹ emđâu?" đưa tay xoa xoa khuôn mặt giống Lạc Thiên Uy, trong lòng phức tạp hỏi.

      "Mẹ" Cậu bé dán khuôn mặt hồng hào lên trênđùi Lạc Tích Tuyết, hai tay ôm chặt lấy , còn cố chấp kêu là mẹ.

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng đành lòng trách mắng cậu bé, đành phải kiên nhẫn : "Cậu bé, em nhận lầm người, chị phải mẹ em."

      "Nhưng mẹ ràng là mẹ của con mà? !" Cậu béngẩng đầu chớp đôi mắt to đen nhánh, ủy khuất to.

      Lạc đau tiếc tuyết nghi hoặc rơi vào trầm tư, trong đôi mắt phủ đạo thần sắc lo lắng.

      Cậu bé này cực kỳ giống Lạc Thiên Uy, miệngcòn ngừng kêu là mẹ, điều này khỏi làm cho nhớ tới đứa con của và LạcThiên Uy.

      Tuy đứa con mất, nhưng nếu sinh đứa bé, đoán là cũng bằng tuổi với câu bé này.

      "Mẹ" Cậu bé thấy Lạc Tích Tuyết chỉ sững sờ nhìn cậu, cũng chuyện với cậu, cậubé liền vội vàng nôn nóng, ngừng lắc lưcánh tay của Lạc Tích Tuyết, giống như tìm cách để cho chú ý đến.

      "Cậu bé, em tên là gì?" Lạc Tích Tuyết khôngdễ dàng mới hồi phục tinh thần, ánh mắt phứctạp nhìn bé trai trước mặt.

      Cậu bé vỗ vỗ gò má trắng mịn, hạ đôi mắt to tròn xuống, chu môi : "Hu hu, sao mẹ lại nhận ra Bùi Địch rồi?"

      Lạc Tích Tuyết cười khổ, chỉ có thể dỗ dành cậu: "Em tên Bùi Địch? Bộ dáng của chị rất giống mẹ em sao?"

      Tiểu Bùi Địch cái hiểu cái gật đầu, lại lắcđầu: "Mắt của chị màu đen, mắt của mẹ màuxanh lam, giống!"

      Lạc Tích Tuyết liền cảm thấy nặng nè, cậu bé này màu mắt của và mẹ cậu giốngnhau, chẳng lẽ Lạc Thiên Uy cưới vợngoại quốc?

      "Bùi Địch, chị hỏi em chuyện, em có biếtba của mình tên là gì hay ?" Rốt cục, lấy hết dũng khí, hỏi ra nghi ngờ giữ lâu tronglòng.

      "Ba sao? Ba chính là ba a!" Tiểu Bùi Địch sờ sờ đầu, nhíu mày nghĩ nửa ngày, cuối cùng ràng.

      Lạc Tích Tuyết thở dài hơi sâu, chỉ cóthể hỏi lại: "Vậy năm nay Bùi Địch bao nhiêu tuổi rồi ? Tiểu Bùi Địch có biết tuổi của mình hay ?"

      Tiểu Bùi Địch xoay xoay tròng mắt nghĩ nghĩ,khoa tay múa chân thành động tác: "Ni Mã năm nay Bùi Địch 3 tuổi ."

      "Ni Mã?" Lạc Tích Tuyết nhíu nhíu mày, nghe qua hình như giống tên của ba mẹ.

      "Ni Mã, mẹ! Mẹ xem, Ni Mã tới đón con rồi !"Tiểu Bùi Địch nở ra nụ cười tươi, vẫy tay vớimột nữ giúp việc về phía cậu.

      Cậu bé liền sửa sang lại âu phục nho trênngười, từ trong lòng Lạc Tích Tuyết nhảy ra,chạy tới bên người nữ giúp việc, nhìn ra được,cậu bé này rất thân thiết với nữ giúp việc NiMã.

      "Vị tiểu thư này, ngại, gây phiền phức cho tiểu thư" Ni Mã nắm tay Bùi Địch, tớibên cạnh Lạc Tích Tuyết, vừa định giải thích với , nhưng sau khi thấy khuôn mặt của , ta ngạc nhiên hoảng sợ.

      "Làm sao vậy?" Lạc Tích Tuyết nghi ngờ sờ sờ mặt mình, vì sao nữ giúp việc này lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm mình.

      Nữ giúp việc khó lắm mới hồi phục tinh thần, vội vàng giải thích: " ngại, vị tiểu thư này, bộ dáng của người quá giống thiếu phu nhân nhà chúng tôi, khó trách đứa nhận lầm, ngay cả tôi cũng hoảng sợ?"

      "Tôi và thiếu phu nhân nhà rất giống nhausao?" Lạc Tích Tuyết buồn bực nhíu mày. Côvốn tưởng rằng Bùi Địch quá tuổi, cho nên mới nhận lầm, nghĩ tới nữ giúp việc này lớn như vậy, cũng như vậy.

      liền cảm thấy kỳ quái, sao từ khi gặp Chiêm Mỗ Tư jua, giống như là mọi người giống nhau thế giới này đều tụ họp đến đây.

      Chiêm Mỗ Tư cực kỳ giống Lạc Thiên Uy, cưới người vợ cũng giống , đây làtrùng hợp ngẫu nhiên sao? phải quá kỳ quái sao?

      "Đúng vậy, ngoài đôi mắt của tiểu thư và thiếu phu nhân giống nhau, khuôn mặt vàkhí chất đều gần như giống như đúc." Nữ giúpviệc nhìn chằm chằm mặt Lạc Tích, cẩn thận đánh giá gật gật đầu.

      " như vậy sao?" Lạc Tích Tuyết vuốt ve mặt mình, mặc dù nghe nữ giúp việc nhưvậy, nhưng vẫn khó có thể tin.

      "Thiếu gia của tên gọi là gì?" đột nhiên rất có hứng thú muốn biết.

      "Thiếu gia nhà tôi tên là" Nữ giúp việc giật môi, vừa định mở miệng, liền nghe thấy tiếngkêu của quản gia từ sau lưng.

      "Ni Mã, trễ thế này, sao vẫn chưa đưa tiểuthiếu gia nghĩ ngơi?" Quản gia giận tái mặt, hỏi.

      Ni Mã vội vàng hoảng sợ giải thích: "Thực xin lỗi, tôi đưa tiểu gia trở về ngay

      xong. bế tiểu Bùi Địch lên, gật gật đầuvới Lạc Tích Tuyết, vội vã rời .

      "Cậu bé" Lạc Tích Tuyết dùng ánh mắt nghi ngờ, chuyển qua người quản gia, muốn mởmiệng hỏi chuyện của cậu bé, quản gia lại ngắtlời .

      "Tiểu thư, bây giờ còn sớm, thiếu gia ngày mai tới gặp người, người vẫn nên nghĩsớm chút." xong, quản gia cũng khôngthay đổi vẻ mặt rời .

      Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên giật mình nhìn bóngdáng của ông, cảm thấy quản gia cố gắngné tránh cái gì đó, nhưng là cái gì, lại ra được.

      Xem ra toàn bộ chỉ có đợi đến ngày mai nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư, mới có đáp án.

      Đêm khuya, Lạc Tích Tuyết nằm mình ở giường, trong lòng là trăm ngàn cảm xúc đan xen.

      Cậu bé Bùi Địch xuất , phá vỡ hồ nướctrong lòng , rất muốn biết cậu và Lạc Thiên Uy có quan hệ gì?

      Ngoài cửa sổ vang lên tiếng động, Lạc Tích Tuyết vừa quay đầu, thấy bóng ngườitrèo tường vào.

      hoảng sợ, bình tĩnh lại mới phát , người tới chính là Tiếu Vũ Trạch!

      " Vũ Trạch, sao lại tới đây?" Lạc TíchTuyết kinh ngạc nhìn người tới, phải biết rằng đây chính là căn cứ của mafia, cảnhsát nằm vùng vào, bị phát chứ?

      " hỏi Lãnh Khinh Cuồng mới biết, em bị Chiêm Mỗ Tư đưa , Tích Tuyết, em saochứ?" Tiếu Vũ Trạch khẩn trương nhìn .

      "Em sao, Vũ Trạch, cần lo lắng." Lạc Tích Tuyết trấn an lắc đầu.

      Tiếu Vũ Trạch an tâm, nắm tay Lạc Tích Tuyết:"Vậy là tốt rồi, Tích Tuyết, bây giờ liền đưaem !"

      " được, Vũ Trạch, tạm thời em còn chưa thể rời khỏi." Lạc Tích Tuyết tránh ra khỏitay , từ chối .

      "Vì sao thể? Chẳng lẽ em muốn ở đây sao ? hỏi thăm, Chiêm Mỗ Tư ở Châu Âu từng kết hôn, có người vợ, có khả năng là Lạc Thiên Uy , có thể trùng hợp là bộ dáng của bọn họ giống nhau thôi, mình em ở đây quá nguy hiểm." Tiếu Vũ Trạch lời thành khẩn khuyên bảo.

      Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, trong ngực lan trànđau đớn: " ấy kết hôn sao?"

      Tiếu Vũ Trạch gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, Chiêm Mỗ Tư từ năm năm trước cưới vợ,bọn họ còn có đứa con trai tên Bùi Địch, khoảng chừng ba tuổi rồi."



      Chương 173: Ép buộc làm tình nhân.
      edit: Fannie93


      Bóng đêm sâu, mặt trăng lơ lửng giữa khôngtrung,đám mây mỏng bị bay với gió, có vẻ hơichút bất đắc dĩ.

      bóng dáng to lớn cao ngạo đẩy cửa vào,thân thể cao lớn vẫn còn mặc áo ngủ màu đậm, chỗ cổ áo khẽ hở, bắp thịt cường tráng của lộ ra, ngũ quan kiên quyết như được dao rìu ban thưởng, tốn quý lại thêm mấy phần kiêu ngạo.

      từng bước tới chiếc giường lớn trongphòng ngủ, tĩnh mịch trong mắt như có thểnhìn thấu tất cả, trong mắt phát ra khí thế bức ép khiến người ta khó có thể hít thở.

      Lạc Tích Tuyết ngủ say giường, trong mơ nô nghịch ngợm đạp đạp, cái mềm hơi rơi xuống, lộ ra bả vai trắng noãn mượt mà củacô. Lông mi lại khẽ giật giật, lười biếng lậtngười, đồ ngủ màu trắng như như tròn xoe với hồng mai nhảy vào tầm mắt.

      Lạc Thiên Uy nheo mắt lại, trầm tĩnh khôngcó sóng, trong nội tâm lại xẹt qua ít gợn sóng.

      Tuyết Nhi của càng ngày càng mê ngườirồi, bên cạnh luôn có nhiều người đàn ôngquanh quẩn như vậy, cho phép, là của , tuyệt thể cho người đàn ông khác dòm ngó.

      “Tuyết Nhi, em là của ”. Lạc Thiên Uy vén chăn lên ngồi xuống, dùng sức đem Lạc Tích Tuyết ôm vào trong ngực, bá đạo tuyênbố.

      Ngón tay thon dài của xẹt qua làn da trơn mịn của , hàm răng căn vành tai , dần dần trượt xuống, hôn khắp toàn thân .

      Lạc Tích Tuyết trong mơ, cảm giác như nhiệtđộ trong người nâng lên, khẽ rên mộttiếng, con người trong suốt mở ra.

      “Là ?”. vừa mở mắt ra, liền nhìn Lạc Thiên Uy cúi người hôn .

      Lạc Thiên Uy ngừng hôn, chỉ là đưa tay vuốt ve gương mặt của : “Nghe bọn họ bảo em tìm tôi?”

      “Ừ”. Lạc Tích Tuyết gật đầu cái, chậmrãi đứng dậy, do dự hỏi: “ kết hồirồi?”

      Lạc Thiên Uy hơi chấn động, con ngươi lóe ra tia u ám, sắc mặt hết sức phức tạp. “Em biếtrồi?”

      “Tôi gặp qua con của rồi”. Lạc TíchTuyết thầm buông mắt xuống, nhìn như lơ đãng , nhưng trong lòng mới , lúc ra câu này, trong lòng rất đau.

      Đáy mắt Lạc Thiên Uy ràng có ánh sángtrong nháy mắt, nhưng chỉ vẻn vẹn trongnháy mắt mà thôi, sau khắc như ôngvua cao quý, mắt nhìn xuống .

      “Em để ý sao?”. Đáy mắt lóe lên, tìm tòi nghiên cứu nhìn về , bàn tay ở sau lưng nhàng vuốt ve.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết chấn động, ít cóthể tiếp nhận quá khứ, gắt gao cắn môidưới, để cho mình ở trước mặt tóa ra tia nhu nhược.

      “Tôi có cái gì mà phải chú ý”. từ trong cổ họng khó khăn ra mấy chữ này, nhưng mà tim lại như bị lửa đốt, khó chịu muốn chết.

      Là chính quá ngu, nên cho là dángdấp giống như em trai, liền coi là em trai, nếu là Lạc Thiên Uy, nhất định đối với thế này, nhưng là người đàn ông này, cũng phải .

      cũng ràng lắm về tình trạng này, cùng lên giường. còn có thể trách khôngphải là sao? phải người phụ nữthích chơi nổi, tình đêm mà thôi, coi như mình trong mơ thôi.

      Chiêm Mỗ Tư tiến đến ôm hông của , mậpmờ cắn vành tai của , hạ thấp giọng :“Cho dù tôi kết hôn, quân hệ của chúng tavẫn có thể tiếp tục, em có cái gì cũng lo lắnglà sao?”

      nên chạm vào tôi!”. Lạc Tích Tuyết dùng sức đẩy ra, thái độ mang theo nồng đậm chán ghét, trong lòng càng thêm châm chọc, cười lạnh.

      cho mình là ai? Có vợ rồi, còn muốn ép buộc sao? có ý định tham gia vào hôn nhân của , càng hứng thúlàm người thứ 3.

      xin lỗi, là tôi nhận lầm người, tôi muốn rời ”. Lạc Tích Tuyết cố trấn an tâm tìnhcủa mình, giọng hết sức kiên định, đứng dậy ra ngoài cửa.

      Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư buồn bã, cảm giác kinh hoảng vô cớ xuất trong lòng , nắm chặt cánh tay của Lạc Tích Tuyết, bá đạo ôm bả vai của : “Tôi khôngcho”.

      Lạc Tích Tuyết chút nào lùi bước, khuôn mặt xinh đẹp như lúc ban đầu nhắn tràn đầy kiên định cùng dứt khoát: “Tôimuốn rời , ở lại chỗ này nữa, đây là tự do của tôi, cần phải hỏi tới anhchứ?”

      “Tại sao muốn rời ? Tôi đều bảo đảm vớiem, ta là ta, em là em, quan hệ chúng tasẽ thay đổi, tại sao em còn phải ?”. Chiêm Mỗ Tư có chút nóng nảy, bắt được taycủa Lạc Tích Tuyết ngừng dùng sức,trong mắt có tia sáng khát máu, sợ bỏ lỡ cảmgiác khẩn trương, khiến lòng như bị nhíuchặt vào chỗ.

      “Chiêm Mỗ Tư, buông tôi ra, là đau!”. Cổ tay Lạc Tích Tuyết bị sức lực củahắn làm cho đau đớn dứt, cổ tay mảnhkhảnh như bị chặt đứt, vội vã vuốt cánh taycủa .

      giãy giụa khiến Chiêm Mỗ Tư gần như mất lý trí lại bắt đầu từ từ trở về vị trí cũ,nhìn khuôn mặt nhắn của tái nhợt, sau đó ánh mắt lại rơi vào cổ tay của bị cầm, từ từ buông lỏng sức, nhưng lại chịu buông rời bên cạnh mình.

      “Tôi để em rời , tôi nhìn trúng em, về sau em đều chỉ có thể đợi ở đây, làm tôi vui sướng, cho đến khi tôi chơi chán em thôi”.Tròng mắt của đen thẳng chống lại mắt của , sắc mặt như bị vặn vẹo mà điên cuồng, mà bàn tay sau lưng càng dừng hết sức mà nắm bởi vì khẩn trương.

      cái gì? Người đàn ông khốn kiếpnày!”. Lạc Tích Tuyết tức giận nhìn chằm chằm, hận cho cái bạttai: “Chiêm Mỗ Tư, phải cảm thấy mình ra lời này rất vô sỉ sao? cóvợ, còn phải tìm người tình, phải cảm thấy phải xin lỗi vợ sao?”

      “Vậy như thế nào đây? Người phụ nữ của tôi chỉ mình ta, người tình củatoi cũng chỉ mình em, người nào hấp dẫn tôi, tôi liền muốn!”. Chiêm Mỗ Tư lơ đễnh nhíu mày, ánh mắt nóng rực để mắt tới .

      Lạc Tích Tuyết trong lòng như bị khối đá ép vào, tích tự mau khiến thở cũng cảm thấy khó khăn, cách nàonghĩ ra, người đàn ông trong lòng này nghĩ thế nào, cư nhiên đem phụ nữ thấp kém như thế, người đàn ông tự đai cao ngạo này, côkhông nên trêu chọc ! !

      “Ai muốn làm người tình của , tôi đối với chút hứng thú cũng có! ! anhđã có nhiều phụ nữ, tìm các ấy làmcho sung sướng là tốt rồi, tôi rảnh, tôi muốn !”. dừng sức đẩy ra, chán ghét xoay người rời .

      Chiêm Mỗ Tư bị vẻ mặt chán ghét của côkích thích, tren mặt khỏi thêm mấyphần trầm.

      Bàn tay của lại lần nữa đem trởvề trong ngực của mình, ngon tay thon dàimơn trớn khuôn mặt của , càng thêm kiên trì nhấn mạnh: “Tôi rồi, em là của tôi, từnày về sau em chính là người tình của tôi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều thểrời khỏi tôi, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới”.

      xong, để ý tới Lạc Tích Tuyếtphản kháng, bỗng chốc bế ngang , hunghăng đem ngã giường lớn.

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy trong lồng ngực kịch lay động, trong đầu oanh cái, chớtmắt, cắn răng, đôi tay chống đỡ lấy thân thể vừa định ngồi dậy, chỉ thấy thân thể trángkiện của Chiêm Mỗ Tư hướng đè lên.

      Chương 174: Tù ngược: cho rời .
      Edit: Fannie93


      “A? cần -----“

      Lạc Tích Tuyết bị hù sợ, cố kháng cự, đưa tay đôi tay dùng sức khước từ lồng ngực của , nhưng bởi vì sức lực cách xa, khôngcách nào khiến rung chuyển nửa phần.

      “Tôi đối với em dịu dàng”. cúi người,vừa hôn vào lông mi dài của Lạc Tích Tuyết, nhàng .

      Lạc Tích Tuyết còn kịp hoảng sợ, môimỏng của nhanh chóng áp vào môi , khí thế như hủy diệt, cuốn tới, cuồng liệt đèxuống cánh môi mềm mại của .

      “Ưmh nên như vậy! !”. Lạc Tích Tuyếtkinh hãi, ra sức muốn giãy giụa. # che giấu #

      Lưỡi dài có lửa nóng, vượt qua thẳng vào, vội vàng cầu, tận tình đoạt lấy.

      Trong lòng Lạc Tích Tuyết cũng run rẩy tớicực điểm. Bọn họ làm gì? lại đanghôn ? , thể. thểcùng người đàn ông kết hôn mà hôn mãnh liệt thế này.

      Nếu như lần đầu là do ngu ngốc, vậy lần này tuyệt đối muốn, muốnlàm người tình, lại muốn phá hư giađình người ta, phải cái loại phụ nữ muốn giành chồng của người khác, huống chi cùng với cợ còn có đứa con đáng ,bất kể như thế nào, đều thể làm thế này.

      “Tuyết Nhi, chỉ cần nghĩ tới tại, giờ phút này là tốt rồi! cần nhớ những chuyệnkhác, bất kể thế nào cũng nên nghĩ”.Lạc Thiên Uy ôm chặt Lạc Tích Tuyết, cảmnhận được thân thể của trở nên cứng ngắc, càng hôn mãnh liệt hơn, hướng vềphía bên tai của ngừng thả khí.

      Hôn nhiệt liệt, bên tai cọ sát lẫn nhau, tráitim Lạc Tích Tuyết cuồng loạn ngừng,lại đẩy được người đàn ông này.

      đòi hỏi mà hôn đường quanh co màxuống, # che giấu #, chiếc cổ mảnh khảnh của , nõn nà ngay lập tức có ấn ký màu đỏ mập mờ.

      nên, van , bỏ qua cho tôi !”. Lạc Tích Tuyết hốt hoảng dùng tay békhước từ , trước mắt mảnh mờ mịt, thanh cơ hồ run rẩy.

      “Tuyết Nhi cho ”. Lạc Thiên Uy cúi ngườixuống, đưa tay dò vào bên trong cổ áo củaLạc Tích Tuyết, há mồm ngậm vành tai xinh xắn, nhàng khẽ liếm lấy.

      Cả người Lạc Tích Tuyết luống cuống, mắt của mang theo chút chán ghétnào, quật cường quát: “ nên đụngtôi… đừng!”

      cách nào khuyên mình cùng người đàn ông kết hôn làm loại chuyện đó, có vợ, ghét hôn qua người phụ nữ khác, còn tới hôn , cảm thấy nhưvậy ghê tởm, mình bẩn.

      phải người phụ nữ tùy tiện nhưvậy, là tự nhiên rụt rè, cũng muốn kiên trì gì đó.

      Ít nhất trong lòng rất ràng, nên cùng người đàn ông này giữ khoảng cách, mặc dùdáng dấp giống em trai, nhưng cũng chỉlà giống mà thôi.

      # che giấu #

      Trong lồng ngực khí dần dần mỏng, Lạc Tích Tuyết cảm thấy mình sắp thểthở, nụ hôn kịch liệt nóng bỏng của Chiêm Mỗ Tư, khiến vô lực chịu đựng, trong đầutrống rỗng, choáng váng đến mức ngất .

      Bỗng chốc, áp lực môi biến mất, vội vàng thở hổn hển, ngừng hô hấp, nhưng Chiêm Mỗ Tư muốn thả ra, ngay sau đó, lại ôm hông của , lần nữahôn lên môi .

      buông tôi ra, rốt cuộc muốn thế nào?”. Lạc Tích Tuyết cau mày, từ trong môinặn ra mấy từ.

      “Tôi muốn em đồng ý làm người tình của tôi, ở lại bên cạnh tôi!”. Chiêm Mỗ Tư cố chấpnắm cằm của .

      cần, đây tuyệt đối thể nào!”.Lạc Tích Tuyết dùng sức đẩy Chiêm Mỗ Tư ra, giùng giằng từ giường chạy ra: “Tôi đồng ý với , tốt nhất thả tôi ra!”

      Nhưng, thân thể của chưa kịp đứng vững, cánh tay ôm chặt eo của ,tiếp thân thể bị vứt lên, sau khắc lại rơi vàotrên chiếc giường rộng lớn.

      Chiêm Mỗ Tư ngay sau đó lại đặt lên, kìm hãm hai cánh tay giãy giụa của , sau đó vừa mới cởi xuống áo sơ mi, cài chặt cổ tay của , thắt đầu giường.

      Lạc Tích Tuyết trong lòng hốt hoảng chưa từng , tay của bị chốt lại, khôngthể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy toàn bộ y phục của ra, cho đến khi cơ thểmê người hấp dẫn của hoàn toàn ratrước mặt .

      “Chiêm Mỗ Tư, buông tôi ra, thể đối với tôi như vậy”. thân thể Lạc TíchTuyết run rẩy, trong mắt chứa đầy hơi nước, cảm giác uất ức và sỉ nhực trước nay chưatừng chạm vào tim .

      Hai tay ở hai bên của , thân thể ở phíatrên , hai mắt híp lại nhìn .

      “Đây chỉ là trừng phạt của tôi dành cho em”. Ngón tay của Chiêm Mỗ Tư ở cổ của , cúi người chạm vào trán của : “Em là người phụ nữ đầu tiên tôi coi trọng, tôi có chán trước em, em chỉ có thể thuộc về tôi,đừng nghĩ né tránh tôi… tôi cho em tất cả,bảo bối!”

      “Tôi muốn, cái gì tôi cũng khôngmuốn, tôi muốn rời , buông tôi ra!” Lạc Tích Tuyết phẫn hận nhìn chằm chằm, sắc mặt nóng nảy mà khủng hoảng.

      cần chọc tôi tức giận nữa, tôi rồi em chỉ có thể ở lại đây, làm người tình của tôi!”. Trong mắt của Chiêm Mỗ Tư thoángqua tia lửa, giận dữ hét.

      đem lấy thân thể của dán chặt về mình, môi nhiệt tình, hôn qua môi , vành tai nhạy cảm, cổ bóng loáng, dần dần xuốngphía dưới….

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run rẩy, nụ hônnóng bỏng của Chiêm Mỗ Tư ngừng rơi vào người , tay của lặng lẽ mởhai chân của ra, ngọn lửa nóng liền vọtvào.

      Trong khoảng khắc đó, Lạc Tích Tuyết cảm thấy trong đầu trống rỗng, tâm lạnh đến đỉnhđiểm, trong dạ dày gợn sóng.

      đợi người làm phép, bắt đầu ho khan mãnh liệt.

      Chiêm Mỗ Tư dừng lại động tác, mắt nheo lại, tràn đầy nghi hoặc nhìn : “Em làm sao vậy?”

      “Nhanh giúp tôi cởi ra”. Lạc Tích Tuyết bảohắn cởi áo buộc tay ra, thanh thấp rung động, sắc mặt trắng bệnh: “Tôi khó chịu!”

      Chiêm Mỗ Tư ngồi dậy, cố nén dục vọng dướibụng, # che giấu #, ôm vào trong ngực, thoáng qua tia đau lòng khắc sâu : “Em ngã bệnh? Nơi nào thoải mái?”

      “Tôi muốn ói, bỏ qua cho tôi được ?”. thanh của Lạc Tích Tuyết thấp, cả người như có hơi sức.

      Chiêm Mỗ Tư vội vàng cởi ra áo buộc ở cổ tay , ôm tới phòng vệ sinh.

      Lạc Tích Tuyết bị ôm chặt, hướng vềphía bồn rửa nôn khan vài lần, nhưng cũng nhả ra thứ gì.

      Bàn tay của Chiêm Mỗ Tư ấm áp, ở sau lưngcô nhàng vỗ vỗ, cho đến khi sắc mặt của tốt hơn, mới ôm tới giườnglớn.

      dùng chăn quấn lấy , động tác dịudàng, giống như là đối đãi bảo bối thích, đành lòng để bị tổn thương chútnào.

      “Em tốt nhất nghỉ ngơi ”. có ép buộc nữa, mà là ôm cùng nhau xuống.


      Chương 175: Xiềng xích, biến thái giam cầm

      Editor: lovelygirl262

      Lúc Lạc Tích Tuyết tỉnh, nằm trêngiường lớn của tổng bộ Mafia ở Châu Á.

      Tối qua có vòng ngực ấm áp ôm , vẫnngủ rất ngon.

      Vừa cảm giác trời sáng, nữ người hầu đẩy cửa vào phòng, thấy còn ngủ mê man, cũngkhông đánh thứ .

      ta thu dọn phòng chút, định , thấy Lạc Thiên Uy vào.

      "Chào buổi sáng chủ nhân." Nữ người hầu cúiđầu về phía Lạc Thiên Uy.

      Lạc Thiên Uy gật đầu cái, ánh mắt nhìn về phía giường lớn bên cửa sổ: " ấy cònngủ?"

      "Dạ, tiểu thư còn ngủ." Nữ người hầu nhẹgiọng trả lời.

      Lạc Thiên Uy về phía , chiếc giường to lớn, ngủ say, giống như chú mèo con lười biếng, ngủ say sưa.

      Xem ra tối qua ngủ được tệ, mặc dù thân thể khó chịu, nhưng có chăm sóc, bình phục rất nhiều.

      Lạc Thiên Uy đến bên giường của ngồi xuống, đưa tay lưu luyến vuốt ve khuôn mặt của , mặc dù gò má của trắng bệch, đêm qua cũng quá cấp bách, nhưng hốihận.

      Chỉ cần có thể lấy được , ngại sửdụng bất kỳ thủ đoạn nào.

      lúc sau, Lạc Tích Tuyết cũng chậm rãi mở mắt ra, thấy trần nhà xa lạ trước tiên là ngẩn ra, lại nhìn người bên cạnh, càng kháng cựthêm.

      "Em tỉnh?"

      Hai tròng mắt Lạc Thiên Uy vốn là đông lạnh,trong nháy mắt thấy mở mắt ra, lập tức thayđổi hề lạnh như băng nữa, vô cùngdịu dàng nhìn .

      Lạc Tích Tuyết gì, chỉ chớp chớp hai mắt, đối với làm như thấy.

      làm lơ đối với mình, Lạc Thiên Uy cũng để ý, dù sao chỉ cần ở bên cạnh làđủ.

      Hai tay ôm lấy , lưu luyến vuốt ve mặt : "Đói bụng ? Ngải Khả, chuẩn bị bữa sáng."

      "Ai muốn ăn bữa sáng?" Mặt Lạc Tích Tuyết chấn động lòng người, ra chút tứcgiận. tại chỉ muốn rời khỏi mà thôi!

      Đột nhiên vén chăn lên, Lạc Tích Tuyết muốnxuống giường chạy trốn, lại thiếu chút nữa bị ngã đất.

      Lạc Thiên Uy đỡ , cười : "Cẩn thận dướichân, em xem, tôi gắn dây xích dưới chân em."

      Lạc Tích Tuyết vừa cúi đầu nhìn, lúc này mới phát chân dắt sợi dây xích , côgiống như tiểu Cẩu bị trói lại.

      Nhất thời, tức giận bao phủ ở ngực.

      Lạc Tích Tuyết quả nhật khó có thể tin, ngườiđàn ông này lại dám đối với như vậy?

      "Tại sao lại ở dưới chân tôi dắt sợi dây xích,tôi là người, phải là sủng vật của !"Hai tay nắm chặt thành quyền, lông mày nhíu chặt.

      Lạc Thiên Uy cúi đầu, nâng cằm lên, ánh mắtgiễu cợt tàn bạo: "Nhưng em trong mắt tôi chínhlà động vật , sủng vật biếtnghe lời, nếu như tôi buộc em, ai biết khi nào em chạy trốn đây?"

      " là biến thái!" Lạc Tích Tuyết tức giận vung tay, muốn vỗ vào bàn tay .( là biến thái ... này quá đáng quá, mà vui. hehe)

      Lại bị Lạc Thiên Uy nắm cổ tay, kéo vào trongngực: "Ở địa bàn của tôi, em cũng đừng phát cáu. Biết , lúc em ngủ, tôi cho bác sĩcủa tôi tiêm cho em loại thuốc, khi pháttác nếu em có thuốc giải sống khôngbằng chết. Tốt, tôi có thuốc giải, bất quá thế giới này cũng chỉ có tôi mới có thuốc giải."

      " điên rồi?" Lạc Tích Tuyết khó mà tiếpnhận nhìn , lại có thể hạ độc ? muốn mang cho người nhìn sao? Hay là đối với , vẫn luôn là sủng vật đùabỡn?

      "Nếu em chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, có lẽ này nào đó tôi nghĩ lại, đưa thuốc giảicho em." Lạc Thiên Uy ôm , ánh mắt lưu luyến khuôn mặt xinh đẹp của , tay cũngkhông an phận lướt qua sống lưng , muốn đưavào trong áo lót của .

      Nhưng Lạc Tích Tuyết rất nhanh cảnh giác tránh , chán ghét cau mày.

      " đừng mơ tưởng!" xong, liền kéo dây xích chân muốn rời .

      bây giờ có cách nào bình tĩnh cùng người đàn ông bình thương này chung sống.

      Nhưng mà mới vừa mấy bước, liền pháthiện dây xích này đủ dài.

      Cửa, căn bản được.

      Lại tức giận chạy đến bên cửa sổ, cũng thế.

      Chiều dài của dây xích này, chỉ đủ đến bàn cơm, phòng tắm, ghế xô-pha, phòng khách,những chỗ này và giường.

      bao gồm cửa sổ và cửa.

      Mà dây xích hầu như có thể qua nữa nơi gần của căn phòng, dường như tất cả đều cố ý sắpxếp.

      Lạc Tích Tuyết quay đầu lại, ánh mắt giống như lưỡi dao nhất thời bay thẳng đến nơi ngườimuốn giết: " cho rằng tôi là tù nhân?"

      Lạc Thiên Uy tao nhã ngồi ở bàn ăn thưởngthức cà phê, tâm tình rất tốt mảymay chịu ảnh hưởng bởi chất vấn của .

      hơi nhíu mày, chợp mắt nhìn : "Nếu em đồng ý làm người phụ nữ của tôi, có lẽ tôi còn có thể cân nhắc trả lại tự do cho em, nhưng tại nếu em kiên trì chịu đồng ý, tôi chỉ có thể buộc em, cho đến khi em đồng ý mới thôi!"

      "Ai muốn làm người của ?" Lạc Tích Tuyết kiên quyết nhìn chằm chằm , ánh mắt lạnhnhư băng.

      như thế nào, vẫn còn có thể diện vàphẩm hạnh của mình, tuyệt đối cùng người đàn ông kết hôn dây dưa , làm người tình bí mật của , đây quả thực là sỉ nhục lớn nhất đối với .

      " nhốt tôi như vậy, bạn của tôi nhất định sẽđến cứu tôi!" cam lòng yếu thế cau mày.

      "Bạn của em? bạn của em là người nào?" Lạc Thiên Uy buồn cười, chống hàm dưới, trong mắtloé lên chút mưu tính: "Người đàn ông đó là Lãnh Khinh Cuồng? Em cho rằng sau khi emlàm tổn thương như vậy, còn có thể đến cứu em sao?"

      Lạc Tích Tuyết bừng tỉnh, nghe như thế, nhất thời hiểu ra tất cả.

      "Lần đó trong phòng ăn, là cố ý?" giậndữ nhìn, lòng đột nhiên lạnh xuống: " cố ý muốn ngăn cách tôi và ấy, rồi mang tôi đến nhốt ở nơi này đúng ?"

      Lạc Thiên Uy từng bước đến trước mặt , thân thiết mang kéo vào trong ngực, nhắm mắt lại: "Em tin ? Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, em điên cuồng, bất luận dùng cách gì, đều phải đạt được em."

      " cút ngay!" Lạc Tích Tuyết căm phẫn đẩyhắn ra, trong mắt đầy xa cách: "Tôi thíchanh, cũng đồng ý làm người của , hãy chết tâm ."

      Ánh mắt Lạc Thiên Uy nhắm chặt, vẫn si dại như cũ: "Nếu như em thích ? Lần đó ở phòng ăn tại sao lại phối hợp với như vậy? Nếu phải em cam tâm tình nguyện đem mình giao cho , Lãnh Khinh Cuồng làm sao lại hận em? sai, là tính toán cácngười, nhưng mà điều này cũng làm cho em nhìn lòng mình, kỳ thực là em thích ! Cùng người đàn ông mình thích ở cùng, khôngtốt sao?"

      Lạc Tích Tuyết cười lạnh: " nằm mơ , tôithích khi nào? Lần đó ở phòng ăn, tôi bất quá chỉ mang thành người đàn ông khác mà thôi."

      "Em cái gì?" Ánh mắt Lạc Thiên Uy lập tứclạnh xuống, hai tay nắm vai chặt cùng mặt đối mặt.

      Lạc Tích Tuyết chút do dự ngẩng lên, gằn từng tiếng lạnh như băng : "Tôi còn chưa đủ ràng sao? Bởi vì hình dáng của giốngmột người đàn ông trước kia tôi thích, cho nên tôi mới có thể như vậy với , đó cũng khôngcó nghĩa gì, tôi chỉ mang trở thành ấy, trong lòng tôi từ đầu đến cuối bất quá cũngchỉ là vật thay thế của ấy mà thôi."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 176: Món đồ chơi tim khôngphổi.

      “Em thích người đàn ông khác sao?” Con ngươicủa Chiêm Mỗ Tư trong nháy mắt lạnh xuống,giống như thấy đáy, con ngươi co rút rấtnhanh, hung hăng giữ lấy cằm của Lạc Tích Tuyết.

      !” Lạc Tích Tuyết quay mặt qua chỗ khác, lạnh lùng .

      “Em bây giờ là của tôi, chớ quên thân phận của em!” khuôn mặt của nhiễm vài phần lạnhlẽo, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy lạnh cả sống lưng, có thể cảm nhận được thân thể người đànông này phát ra khí thể áp bức rất nặng nề, hai tay theo bản năng nắm chặt thành quả đấm.

      “Đó là suy nghĩ của mình !” chưa baogiờ đồng ý làm người phụ nữ của .

      Chiêm Mỗ Tư cũng có phản bác , ánhmắt thẳng tắp nhìn chằm chằm , sau đó đứng dậy tới cửa, với người bên ngoài tiếng:”Điều tra cho tôi người đàn ông qua lại với ấy, coi thử xem có phải dáng dấp rất giốngtôi hay ?”

      Lạc Tích Tuyết theo bản năng cau mày, ngườiđàn ông này dục vọng chiếm hữu đối với quá lớn.

      Người giúp việc đem bữa sáng lên, Chiêm Mỗ Tư có ở lại cùng dùng cơm mà phânphó mấy câu rồi rời .

      Trong phòng trừ cùng người giúp việc còn lại có người nào.

      Nhìn ống khóa chân cảm thấy thậtchướng mắt, thức ăn cũng có chút khẩuvị nào.

      nhất định phải nghĩ biện pháp đem ổ khóatrên chân này lấy xuống.

      xoay người với người giúp việc nữ đứng ở bên:” có thể giúp tôi lấy cái này xuống được , có nó tôi ăn cơm có tiện tôi hứa tôi có chạy trốn đâu!”

      Người giúp việc liếc cái sau đó theo quy cũ mà trả lời:” xin lỗi tiểu thư, điều này cần phải có cho phép của chủ nhân, tôi có cách nào gở nó xuống giúp , chỉ cóchủ nhân mới có chìa khóa”

      Lạc Tích Tuyết cau mày thở dài :”Nhưngđeo cái này chân rất khó chịu”.

      Người giúp việc lạnh lùng liếc , trong mắtkhông có chút đồng tình nào, ngược lại là chánghét cùng căm hận.

      Lạc Tích Tuyết đột nhiên cảm thấy lạnh cảngười, này tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn ?

      Xem ra ấy rất thích nên việc nhờ ấy giúp đỡ là chuyện thể nào.

      “Tôi ăn no rồi, phiền đem đồ xuống giúptôi!” Lạc Tích Tuyết đơn giản ăn vài miếngcơm, lạnh nhạt .

      Người nữ giúp việc làm ra vẻ mặt có gì lên phía trước, đem mấy thứ đơn giản dọn dẹp xuống.

      Trong phòng chỉ còn lại mình Lạc TíchTuyết.

      tại toàn bộ lực chú ý của đều dồn vào sợi xích chân này, phải dùng biện pháp nàomới có thể mở nó ra đây? mở được thìcô trốn được.

      ngồi dưới đất nghiên cứu ống khóa chân mình.

      Chất liệu rất đặc biệt, nhàng linh hoạt, cột vào chân thấy mệt mỏi, nhưng lạilàm có cách nào mở ra được.

      Đây là gông xiềng, vây khốn thiên sứ.

      Tên đàn ông ghê tởm này, coi như tội phạm sao?

      Lạc Tích Tuyết phẫn hận cau mày, quay đầuxem chút, tìm kiếm chung quanh thử có chiếc chìa khóa đó .

      Nhưng những thứ có trong phòng cũngkhông nhiều, ngoài cái bàn với chút ít mỹ phẩmthì cũng còn cái gì đặc biệt.

      Ánh mắt của đảo nhanh cái, nghĩ tới từng thấy phương pháp này nên vội vàng chạytới trước bàn trang điểm tìm kiếm.

      bàn trang điểm trưng bày rất nhiều mỹphẩm cùng đồ trang sức, tìm nửa ngày cũngtìm được trâm cài tóc.

      vừa định đem trâm cài mở khóa nhưng chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh mở cửa.

      “Tiểu thư, chủ nhân cho người mang trang sứcvới y phục đến” người giúp việc nữ dẫn đầu đám người phía sau vào.

      Nhìn đống trang sức cùng quần áo xa xỉ côkhông có vẻ gì là xúc động.
      Cho dù có dùng những thứ này cũng muađược lòng của ? phải là món đồ chơi tim phổi, cần bốthí, chi muốn tự do, thuộc về chính .

      “Đem ra , tôi đều thích” khoát tay, tiếp tục nằm dài giường, làm bộ dáng vẻmệt mỏi.

      Sau khi đám người họ ra ngoài lạingồi dậy lấy trâm cài đút vào ổ khóa.

      Vô luận như thế nào cũng phải ra ngoài, nhất định phải rời lúc này.

      Gió đêm, vài chiếc lá từ cây rơi xuống, phiêu đãng mặt đất.

      Lạc Tích Tuyết ngồi bên bệ cửa sổ, mọt ngàyrồi nơi nào cũng chưa qua, chỉ ngồi mộtchỗ nghiên cứu cồng xích chân.

      tin ngoài chìa khóa mà người đàn ông kia giữ mở được ổ khóa này.

      Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, còn chưa hoàn toàn tỉnh, cho đến khi giọng lãnhnhưng vô cùng quen thuộc vang lên mới hoàn hồn từ ban công nhảy xuống.

      “Buổi tối tại sao lại ăn ít như vậy?” tròng mắtđen kiêu ngạo của Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằm , thanh dịu dàng vứt tầng lạnh lẽovốn có hằng ngày.

      trở lại liền nghe người làm là cả ngày hôm nay cái gì cũng có ăn, biết côđang tức giận cái gì, nhưng vì để vui vẻ, có thể tiếc bất cứ giá nào. là của , chỉ cần rời , có cáu kỉnh như thếnào cũng dễ dàng tha thứ.

      Tự mình bưng chén cháo loãng tới gian phòng của , đẩy cửa phòng liền thấy bộ dạng như con mèo ngồi rúc trong gốc của ban công, ngẩn người, đáy lòng cỗ xúc động thôi, buông chén trongtay xuống để bàn bước nhanh về phía .

      “Tôi đói!” Lạc Tích Tuyết cái gậtđầu rồi lại lắc đâu, dáng vẻ nhìn qua rất khẩn trương, ra phải đói, chỉlà hy vọng nhanh chóng mở xong cồng xích này ra nên muốn ăn cơm thôi.

      “Uống chén cháo loãng này !” Chiêm Mỗ Tư tới bên người của , ôm lấy bả vai của , ôm tới bàn ăn, sau đó tự mình múc mộtmuỗng cháo đưa tới miệng của .

      Thân thể cứng ngắc, trong lòng bàn tay ngừng rỉ ra mồ hôi lạnh. kết hôn rồi, còn có vợ danh chính ngôn thuận thểđối với dịu dàng như thế.

      có đối xử với dịu dàng đến đâu di nữa cũng thể nào lưu lại đây.

      “Tôi tự ăn!” Lạc Tích Tuyết cố tránh ánh mắt nóng bỏng của , trực tiếp vươn tay, chuẩn bị nhận lấy cái chén.

      chú ý trong lòng bàn tay chiếc trâm cài tóc kia lộ ra ngoài, vừa đúng lúc bị ánh mắtlanh lẹ của Chiêm Mỗ Tư bắt được.

      “Trong tay em cầm cái gì?” trong nháy mắt sắcmặt của Chiêm Mỗ Tư thâm trầm khó dò, ánhmắt sắc nhọn như dao hướng về phía , thanhâm lại lạnh lùng trở lại.

      Vì Chiêm Mỗ Tư và Lạc Thiên Uy là cùng 1 người nhen bạn, nhưng Tích Tuyết vẫn chưa nhận ra. Trong convert tác giả có khi dùng tên Lạc Thiên Uy có khi lại dùng Chiêm Mỗ Tư nên mình để giống ý tác giả luôn. ^.^

      Chương 177: ép !


      Trong bụng Lạc Tích Tuyết run lên, vẻ mặt thoáng cứng đơ, theo bản năng lùi về sau mộtbước, hốt hoảng lắc đầu :”Cái gì cũng khôngcó.”

      Lạc Thiên Uy hiển nhiên tin, trong mắt lên tia ý lạnh, tới trước mặt của , đưa tay ra đối với ra lệnh:”Lấy ra!”

      Thân thể của ngừng run rẩy, sợ lui về phía sau, vừa vặn đụng phải cửa sổ sát đất. thân thể của người đàn ông tản ra hơi thở ápbách làm thể nào thờ nổi, ngón taython dài có lực trước mắt làm cho thểnào trốn tránh được.

      “Lấy ra!” Lạc Thiên Uy híp mắt nhìn , trong mắt lóe ra ánh sang cường hãn, nhiệt độ trongphòng giảm xuống mức đáng kể.

      Lạc Tích Tuyết gian nan nuốt ngụm nước bọt, chợt rùng mình cái, cắn chặt môi dưới từ từ đem cây trâm cài tóc trong long bàn tay nắm chặt lại.

      thể, thể giao cho được, đây là vật duy nhất giúp thoát khỏi chỗ này, nên thể đem chút hy vọng này đập tan được.

      Con ngươi của Lạc Thiên Uy trong nháy mắt lạnh xuống, sâu thấy đáy, Lạc Tích Tuyếtkhông thể đoán ra nghĩ cái gì, nhưngánh mắt tĩnh mịch của làm cho cảm thấychấn động, lạnh lẽo lập tức lan ra từ lòng bàn chân chạy khắp toàn thân.

      “Em còn muốn chạy trốn sao?” híp hai mắtlại, từng bước tiến tới chỗ , trong mắt lóe ra hàn quang thấu xương.

      Tim của đập nhanh vô cùng, mặt tầng mồ hôi, có thể cảm nhận được cơn tức giận của người đàn ông trước mặt này, thân thể mảnh khảnh khỏi run lợi hại hơn.

      “Tôi chỉ muốn…” Lạc Tích Tuyết muốn gì nhưng lại thấy Lạc Thiên Uy mở cửa sổ ra, nắmlấy tay lấy cái trâm cài tóc liền nhanh ném ra ngoài cửa sổ, động tác nhanh đến mức làm chưa kịp thích ứng chuyện gì xảy ra.

      “Tôi rồi, em là của tôi, có mệnh lệnh của tôi, em đừng mơ tưởng thoát !” Con ngươicủa sắc lạnh tĩnh mịch, giống như muốn đem cắn nuốt hoàn toàn vậy.

      Cả người Lạc Tích Tuyết rung mình cái,nhịp tim đập nhanh như trống, kinh ngạc nhìn , muốn bình tĩnh lại, nhưng tâm tình càngngày càng kích động, cơ hồ kiềm chế được nữa hướng quát:

      tại sao lại như vậy? Đừng quên, có gia đình của , tôi có hứng thú làm người thứ ba, tốt nhất nên thả tôi ra, nếukhông tôi cho vợ biết lúc đó sẽkhó xử hơn đó”

      Mắt hạnh trừng hướng Lạc Thiên Uy, cắn răng nghiến lợi giận dữ hét.

      “Em cho rằng tôi quan tâm điều đó sao?” LạcThiên Uy duỗi chân mây, lơ đễnh híp mắt.

      Hai tay của Lạc Tích Tuyết nắm lại thànhquyền, ngước đầu căm tức nhìn :”Cái người này sao có thể như vậy chứ? Phải biết rằng vợ của vẫn còn ở nhà chờ , lại ở đây qua lại với người phụ nữ khác, tôi sựthấy tiếc cho ấy khi lấy phải

      ghét nhất chính là loại đàn ông như thế này.

      Trong mắt của Lạc Thiên Uy lên tầng sương mù mờ mịt, đôi mắt sắc lạnh nóng bỏng:”Cho dù tôi có lỗi với ấy cũng là do em gây ra đấy, chính em quyến rũ tôi,nên em là đầu sỏ gây ra chuyện này”.

      láo, tôi mới có” Lạc Tích Tuyết vội vàng cãi lại, thân thể tự lui về sau, nhưng Lạc Thiên Uy lại nhanh hơn chỉ trong chớpmắt bắt được tay của , hề báo động trước lôi vào trong ngực.

      “A, muốn làm gì? buông tôi ra!” Lạc Tích Tuyết rất sợ, đáy lòng rấtkinh hoảng.

      Đáy mắt của Lạc Thiên Uy lên tầng dục vọng ràng, ôm chặt, đối với động tác kháng cự của càng thêm lửa giận.

      Bỗng cúi đầu hôn lên môi trằn trọc giàyxéo, mỗi động tác mãnh liệt mà cuồng tứ, nảy sinh ác độc gặm cắn môi chút lưu tình, giống như đó là trừng phạt chứ phải hôn dường như muốn cắn nuốt vào bụng.

      Thân thể của Lạc Tích Tuyết nhất thời cứngngắc, run rẩy, cảm thấy xấu hổ ngừnggiãy giụa.
      Mạnh mẽ khắc chế nụ hôn của đáp lại, nhưng cánh môi lại truyền đến cảm giác đau đớn, cúi đầu xem xét, thấy hung hăngcắn bờ môi của , mùi máu tươi nhất thời tràn ngập giữa làn môi của hai người.

      “Ưm” Lạc Tích Tuyết bị đau trợn tròn mắt,nhìn đôi đồng từ của Chiêm Mỗ Tư, lạnh nhưbăng khí thế như muốn bức người, nhưng lại cất giấu ngọn lửa hừng hực như muốn đốt .

      Trong lòng rung động nhưng vẫn cố dùng sức khước từ , liều mạng giãy giụa nhưng lại bị tay của Lạc Thiên Uy cố định phía sau đầu, môimỏng của ngừng qua lại hai múi môi của , dùng sức liếm chỗ vết thương vừa mới bị cắn, thậm chí còn đem vết thương đókhông ngừng mút vào.

      “Ưm đau quá!” sắc mặt của tái nhợt kêu đau,toàn thân ngừng run rẩy. Tại sao lạiđối xử với như vậy?

      Ngón tay thon dài tinh xảo của chậm rãimơn trớn gò má của , vì lau nước mắt, dịu dàng lên trong đôi mắt sâu thấy đáy ấy.

      Dần dần động tác của được thay bằng chiếc lưỡi của , thận trọng lau máu tươi môi , tự nhiên thương tiếc vuốt lên vết thương của .

      Lạc Tích Tuyết sợ đến mức dám động, biết mình càng kháng cự càng kích thích dụcvọng của mà thôi, cho nên cố gắng bình tâm từ từ bắt đầu thích ứng .

      Hô hấp của càng ngày càng trở nên rối loạn,hơi thở nóng bỏng lấp đầy khoang miệng của ,làm có cách nào hô hấp.

      “Ưm” giữa đôi môi đỏ mọng của bật ra tiếngrên làm say long người, càng làm cho khóemiệng của Lạc Thiên Uy khẽ cong lên độ cong đẹp mắt.

      Ánh mắt của chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của , ngón tay êm ái vuốt ve khóe miệngxinh đẹp của , trong mắt của thoáng hiệnqua tia nhìn phức tạp, nhưng chỉ là do dự trong chốc lát, ôm lấy nhàng đặt chiếc giường lớn, sau đó cúi người đè lên .

      “Em ngoan, thế nhưng lại vọng tưởng nétránh tôi, đây là trừng phạt, em nhớ cho tôi em là người con mà Chiêm Mỗ Tư này coitrọng nhất nên cả đời này trừ khi tôi chết nếukhông tôi buông tay em ra”.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết trong nháy mắt cứngđờ, “Đời này trừ khi tôi chết, nếu tôi tuyệt đối buông tay em ra!” Những lờinày tại sao lại thấy quen thuộc như vậy.

      Đây phải là những lời mà Lạc Thiên Uy với sao? Tại sao người đàn ông này lạicó thể những lời giống Thiên Uy như thế, cái này chỉ là trùng hợp sao? Hay bọn họ là cùng người?



      Chương 178: Dây dưa suốt đêm.

      Edit : babynhox

      "Vì sao thể buông tha tôi?" Trong mắtLạc Tích Tuyết chứa đầy nước mắt, hoảng hốt nhìn , vẻ mặt yếu ớt liền khiến cho ngọnlửa trong con ngươi đen của Chiêm Mỗ Tư trở nên đen tối.

      dịu dàng hôn lên cánh môi của , trànngập quý trọng cùng thương tiếc, lại vừa cẩn thận từng tí cố gắng che chở, ngừng dùng lưỡi châm ngòi nhiệt tình của , dụ dỗ cùng trầm luân với .

      "Tuyết Nhi, em là của tôi, cả đời cũng vậy, em đừng mơ tưởng muốn chạy trốn khỏi tôi." Bàn tay Chiêm Mỗ Tư mang theo nhiệt độ nóng bỏng rơi vào bên eo Lạc Tích Tuyết, giọng ma quỷ trầm ổn mà quỷ mị dán vào bên tai , nhưbùa chú ma quỷ làm cho người ta sợ hãi nhưng cách nào né ra.

      ", tôi phải" Toàn thân Lạc TíchTuyết run lên, khỏi ưỡn thẳng sống lưng, lông mi dài dài run run liên tục như là tiết lộ sợhãi của , giống như cánh ve lạnh run giữa gió thu.

      cố sức vặn vẹo thân thể chống cự, lại càngtăng thêm ma xát thân thể hai người, lúc nàyngọn lửa con ngươi đen thâm thúy của Chiêm Mỗ Tư bốc cháy cuồn cuộn, hơi nóng hừng hực gần như muốn đốt cháy da thịt của .

      Cuối cùng, cởi hết quần áo hai người, nắm chặt cổ tay gần hơn chút, sau đó độtnhiên tiến nhập thân thể của , động tác vừanhanh vừa vội.

      gắt gao kẹp chặt bên eo Lạc Tích Tuyết,thở hổn hển cắn xuống vành tai , sau đó phátra tiếng ma quỷ khàn khàn rất dày đặc ở bên tai :

      "Tôi muốn em ở cùng tôi, cho đến chết, em cũng cách nào trốn thoát!"

      xong, nâng eo lên, bắt đầu chiếmđoạt điên cuồng.

      Suốt cả đêm, Chiêm Mỗ Tư' gần như đòi hỏivô độ, như là con báo đen đói khát mấy chục năm, lúc bắt giữ được con mồi thưởng thức lại thưởng thức mãi biết thỏa mãn, hận thể nuốt vào bụng.

      Trong khi đó, Lạc Tích Tuyết nhiều lần ngất , cho đến ngày hôm sau thân thể của giống như là bị xe tải nghiền, toàn thân cómột chỗ là đau, mà người bên cạnh nhânlại sớm rời khỏi , ra ngoài làm việc.

      Lạc Tích Tuyết chống đỡ thân thể, ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, dưới lông mi dài dài , vành mắt đen thâm sâu, khuôn mặt nhắndính đầy nước mắt, nét mặt của vừa đau khổ mà xoắn xuýt, giống như cố sức chịu đựng cái gì đó.

      Người đàn ông này thực xem như công cụ ấm giường, chỉ nhốt lại lại, còn chiếmđoạt cả đêm, thân thể mềm yếu sao có thểtrải qua được chà đạp như bão tố của .

      Hít sâu hơi, Lạc Tích Tuyết vừa mới chuẩn bị xuống giường tắm, đột nhiên ngoài cửatruyền đến vài tiếng tiếng bước chân rất .

      Ánh mắt dừng ở cửa, chỉ thấy được cáiđầu đưa vào thăm dò, đôi mắt to tròn chớpchớp nhìn qua bên giường , sau khi nhìn thấyLạc Tích Tuyết, lại cúi đầu giống như sợ hãi bị phát .

      Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ nhếch khóemiệng, ngày hôm qua mới vừa đối phó xong ba của cậu, hôm nay cậu lại đến tìm , hai cha con bọn họ giống như đều đặc biệt thích quấn lấy , dường như có loại cảm giác luân phiênnhảy ra.

      Đứng dậy khoác áo lên, vỗ vỗ chỗ trống giường : "Bùi Địch, chị nhìn thấy em, lạiđây ngồi ."

      Bóng dáng nho ở cạnh cửa dừng chút, có thể là biếtmình bị phát có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh, cậu bé lại đứng thẳng,cao hứng mà chạy tới thùng thùng.

      "Chị!" Cậu cố gắng bò lên giường, đôi tay béo mập hồng hào ôm lấy eo nhắn của LạcTích Tuyết.

      "Ha ha." Lạc Tích Tuyết ôm cậu lên ngườicô, vuốt ve đầu của cậu, cười hỏi: "Sao mới sáng sớm tới tìm chị rồi?"

      "Em rất thích chị, rất nhớ chị, nhưng mà ba cho em đến tìm chị, hu hu." Tiểu BùiĐịch ra sức cọ cọ vào người Lạc Tích Tuyết,miệng cong lên, bộ dáng giống như là khôngphục lắm.

      "Bùi Địch phải ngoan ngoãn, sau này ba cho đến tìm chị." Lạc Tích Tuyết vỗ về lưng củacậu, chỉ có thể vừa dỗ lại vừa trấn an cậu nhưvậy thôi.

      Cùng lắm chỉ là tình nhân mà thôi, có người ba mẹ nào muốn cho con của họ cực kỳ gần gũi với tình nhân chứ, cho nên ChiêmMỗ Tư cho con của gần gũi , cũng là theo lý lẽ thường tình phải làm .

      "Mẹ chị là chị, mẹ mới là mẹ." Tiểu BùiĐịch cuốn lông mi chớp chớp, bỗng nhiên ngẩngđầu lên nửa hiểu nửa nhìn về phía .

      Lạc Tích Tuyết giật mình, biết nên nóicái gì, vốn là cậu nhóc kia làm quan hệ giữa bọn họ, nên là cảm thấy vui vẻ mới đúng, chỉlà vì cái gì tại tâm tình của ngược lại làcó chút mất mác chứ.

      Ngay cả tiểu Bùi Địch cũng nhận ra khôngphải mẹ của cậu, chỉ có thể chứng minh mộtchuyện, cậu bé có mẹ ruột của mình, mà người phụ nữ đó đương nhiên chính là vợ củaChiêm Mỗ Tư.

      còn chờ mong cái gì chứ? Chẳng lẽ cho rằng Chiêm Mỗ Tư có kết hôn sao? tự giễu nghĩ.

      "Chị, bộ dáng chị rất giống mẹ em, nhưng mà chị còn xinh đẹp hơn mẹ em." Tiểu Bùi Địch ngửa đầu nhìn Lạc Tích Tuyết, đôimắt trong suốt mà sạch .

      Lạc Tích Tuyết cười khổ cái , trong lòngbỗng có cảm thụ nên lời, giốngnhư là có cái bàn ủi nóng đốt cháy từ cổ họng đến trái tim .

      Đúng lúc này, nữ giúp việc bưng bữa sáng đẩy cửa ra, vừa thấy tiểu Bùi Địch ở chỗ Lạc TíchTuyết, ta kinh hãi kêu lên:

      "Tiểu thiếu gia, sao cậu lại ở chỗ của người phụnữ này thế?"

      Giọng của nữ giúp việc rất xem thường,dường như rất xem thường Lạc Tích Tuyết.

      Tiểu Bùi Địch để ý đến ta, ra sức chuivào trong lòng Lạc Tích Tuyết.

      "Tôi thích chị ấy, tôi muốn ở cùng với chị." Cậu thầm trong miệng .

      "Tiểu thiếu gia, sao cậu có thể ở cùng chỗ vớihồ ly tinh này, mau trở về với tôi, bằng khôngphu nhân tức giận." Nữ giúp việc lên phíatrước, hai kéo tiểu Bùi Địch ra ngoài.

      Lạc Tích Tuyết nghe được xưng hô của ta với mình, khỏi nhíu mày.

      cũng mong muốn làm kẻ thứ ba hồ ly tinh, ràng la chủ nhân của nữ giúp việc bứcép bức , nhưng nghe giọng điệu của ta hìnhnhư là quyến rũ chủ nhân ta?

      "Nếu Bùi Địch thích, để cho cậu bé ở lại chỗ tôi." Lạc Tích Tuyết ôm sát tiểu Bùi Địch, mặt chút thay đổi dặn dò nữ giúp việc.

      Nữ giúp việc nhướng mày, ra vẻ : "Chỉ sợ thích hợp, tiểu thiếu gia là con trai độcnhất của phu nhân"

      "Tôi dẫn cậu bé ăn sáng xong, lại đưa cậubé trở về." Lạc Tích Tuyết trực tiếp cắt ngang ra, nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn cái.

      như thế nào Lạc Tích Tuyết cũng xuất thân từ hào môn, ứng phó những nữ giúp việc cáo mượn oai hùm này, vẫn là có cái khí thếnày.

      "Vâng" Nữ giúp việc chỉ có thể cắn răng, cúi đầu câu, bưng bữa sáng của hai người lên.

      Nhưng vừa xoay người ra khỏi cửa, ta lập tức gọi điện thoại cho vợ Chiêm Mỗ Tư, ta tuyệtđối để cho hồ ly tinh ở trong này kiêu ngạo.

      "Chị hay quá!" Tiểu Bùi Địch vỗ tay khen hay.

      Lạc Tích Tuyết giúp cậu sửa sang mái tóc hỗn độn, mỉm cười nhìn cậu: "Tiểu Bùi Địch đói bụng ? Chị muốn dùng bữa sáng , Bùi Địch muốn cùng dùng với chị hay ?"

      “Ừm." Tiểu Bùi Địch trịnh trọng gật đầu, dườngnhư rất thích Lạc Tích Tuyết, cậu khôngthể tách rời giây phút nào.

      "Ngoan, rửa tay trước." Lạc Tích Tuyết cườidịu dàng với cậu, đưa bé trai trước mắt này,ngoài ánh mắt là màu xanh đậm , nhựng cái khác rất giống Lạc Thiên Uy trước đây, nhìn cậu, trong lòng liền có loại lo lắng nên lời.




      Chương 179: Lại có đứa con của chúngta?

      Edit : babynhox

      Màn đêm che phủ mặt đất, mây trôi mù mịt, bóng cây lắc lư, ánh sao sáng trời tươngkhảm trời đêm, giống từng viên bảo thạch sang quý lại chói mắt.

      Lạc Tích Tuyết đứng ở bên cửa sổ, nhìn lên ánh trăng mờ trời đêm đen tối, nhưng suy nghĩ lại bay xa.

      Tiểu Bùi Địch dường như rất thích , gần như là phút cũng thể tách khỏi , ăn xong bữa sáng lại muốn chơi với cậu, mấy nữ giúp việc khuyên như thế nào cũng kéocậu được, mãi đến lúc trước khi ngủ kể bacâu chuyện xưa mới có thể dỗ được tiểu BùiĐịch ngủ, Ni Mã vào ôm đứa .

      Chẳng lẽ là cha con tâm linh tương thông, ba cậu thích , ngay cả con của cũng thích ?

      Lạc Tích Tuyết xoa xoa thái dương, khỏi cảm thấy có chút đau đầu, ứng phó xong người lớn còn dỗ đứa , cũng phải bảo mẫu bọn họ mời đến a.

      về phòng, lúc này thoáng bóng dáng cao lớn ngồi sô pha trước cửa sổ, ánh trăng trong suốt kéo dài bóng dáng của , nhưng Lạc Tích Tuyết lại nhìn thấy người chút đơn.

      Lúc ngơ ngẩn nhìn người đàn ông Chiêm MỗTư này, khói trắng thuốc lá lượn lờ quanh ngườihắn , còn tinh thần sắc bén của ngày xưa, người lại có loại hương vị đau buồnkhông nên lời.

      Lạc Tích Tuyết kéo kéo khóe môi, muốnđể cho mình càng suy nghĩ càng lún sâu, xoay người vừa mới chuẩn bị rời khỏi, đôi tay mạnh mẽ ôm lại từ phía sau, hơi thở đàn ôngmạnh mẹ mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt vâyquanh người .

      Thân thể Lạc Tích Tuyết cứng đờ, hoảng sợnhìn hành động của lúc này, phòng bị hỏi:" muốn làm gì?"

      Chiêm Mỗ Tư cúi người vòng ôm , mười ngón thon dài mềm xoa da thịt vai , môi mỏng để sát vào cánh môi của : "Tuyếtnhi, Bùi Địch phải là đứa thích bámngười, nó rất khó thích người gần gũi với nó, có thể nó lại đặc biệt thích riêng em, em cóbiết tại sao ?"

      Lạc Tích Tuyết nhíu nhíu mày, cực kỳ tự nhiên tiếp nhận câu hỏi của : "Vì sao? Cũng bởi vìbộ dáng của tôi giống mẹ cậu bé?"

      Chiêm Mỗ Tư trực tiếp trả lời câu hỏi của , mà là ngón tay lại mờ ám vẽ loạn sống lưng của , ngửi hương vị thuộc loại về , tiếng khàn khàn : "Tuyết nhi, em cómuốn có đứa giống Bùi Địch hay ?"

      Lạc Tích Tuyết trả lời câu hỏi của , chỉ cảm thấy cổ họng có cái gì đó ngăn chặn, tấtcả cảm xúc chua xót lập tức dâng lên trái tim.

      Tư cách làm mẹ của , bị tước đoạt từ rất nhiều năm trước rồi, đứa đối với là rất xa vời, cho nên nhìn thấy tiểu Bùi Địch mới có thể thích như thế, cho dù ba của cậu xem như tù nhân nuôi nhốt, nhưng đối vớicon , vẫn cảm thấy chán ghét.

      Giữa con ngươi của Chiêm Mỗ Tư lên độnóng sâu sắc, kề sát da thịt của , thở ra bên cạnh tai của : "Tuyết nhi, hay là chúng tacũng có đứa ?"

      Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết liền trắng bệch, suy nghĩ trong đầu óc hoàn toàn bị ứ đọng, dám tin tưởng những lời này là từ miệng Chiêm Mỗ Tư ra .

      "Tôi muốn em cũng sinh đứa cho tôi, đứa thuộc về hai chúng ta, tôi muốnem là mẹ của con tôi." Chiêm Mỗ Tư cảm giác được thân thể cứng đờ , ôm sát thân thể , lại nhấn mạnh ở bên tai .

      Môi mỏng nóng bỏng của chậm rãi rơi vào lưng của , cổ, từng bước từng bước xuống, mềm quý trọng mà cẩn thận, nhưng vòng tay ôm vẫn thả lỏng chútnào.

      Trước ngực của Lạc Tích Tuyết lên xuống kịchliệt , da thịt cũng vì bàn tay to lớn dao động mànổi lên tầng da gà, hai tay của gắt gao nắm chặt lại, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, bản năng từ trong lòng muốn kháng cự đụng vào.

      Rốt cục, rốt cuộc chịu đựng nổi, cắn môi mạnh mẽ đẩy ra, trong mắt lên mộtchút căm hận: " muốn cùng tôi sinh đứa , vậy vợ của sao? Làm như vậy côngbằng với ấy sao?"

      ghét nhất loại đàn ông thay đổi thất thườngnày, ràng trong nhà người vợ, còn luôn luôn làm bậy với phụ nữ bên ngoài, thậm chí còn mơ tưởng sinh đứa cho .

      Cho dù bị nuôi nhốt, chẳng lẽ cả đời củacon cũng thể lộ ra ngoài ánh sáng sao? , tuyệt đối muốn.

      "Tuyết nhi, ra vợ của tôi là" Mặt màyChiêm Mỗ Tư tĩnh mịch, trong giọng khàn khàn có chút căng thẳng, vừa mới chuẩn bị mở miệng giải thích với Lạc Tích Tuyết, lại bị giận dữ ngắt lời.

      "Đủ rồi, Chiêm Mỗ Tư'! cần nóinửa!" Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lạnh lùng nhìnhắn, trong mắt lộ ra hận ý thấu xương cùng đauđớn.

      Lần đầu tiên trong đời hận người như vậy, hận chính tay hủy cuộc sống bình yên của , giờ lại có ý đồ muốn phá hủyhạnh phúc phụ nữ khác, vì sao có thểtham lam như vậy, vô sỉ như vậy?

      cắn chặt răng, hung hăng trừng : "ChiêmMỗ Tư, biết là mình quá ích kỷ sao? có nghĩ đến cảm nhận của vợ , cảmnhận của tôi, còn có cảm nhận của Bùi Địch hay ? phải tất cả mọi người thếgiời này nhất định phải quay chuyển quanhanh!"

      Giữa trán Chiêm Mỗ Tư vặn thành nếp nhăn nồng đậm, chậm rãi nâng mắt, trong ánhmắt sâu thẳm phản chiếu xuyên qua đôi mắt đenẫn chịu đau xót của Lạc Tích Tuyết.

      Đột nhiên, giơ tay lên.

      Lạc Tích Tuyết cho rằng muốn đánh , dù sao ai dám chuyện với như vậy, dạy bảo trước mặt , nhưng khuôn mặtnhỏ nhắn của vẫn quật cường khẽ nhếch lên,chờ đợi bàn tay hạ xuống.

      Nhưng ngờ, vươn ra bàn tay ra rơi vào mắt , mà là kéo bờ vai qua, ôm vào trong ngực.

      "Tuyết nhi" than sâu tiếng, gắt gao ôm , như là sợ hãi biến mất lần nửa, căng thẳng nâng gương mặt lên, hunghăng hôn.

      Lưu luyến hương vị quen thuộc giữa răng môicủa , làm liền cách nào tự thoát khỏi,đầu lưỡi xâm nhập vài giữa môi và răng của ,tìm đến chiếc lưỡi của Lạc Tích Tuyết, quấn quanh, thấm hút, giống như muốn thông qua đâykết hợp làm .

      "Ưm" Lạc Tích Tuyết giật mình mở to mắt nhìnđộng tác của , liều mạng đưa tay đánh đấmvào trong ngực , hi vọng có thể lay độngthân thể vững vàng như núi Thái Sơn của .

      Nụ hôn của tới quá vội vàng, qúa chuyên chế, như là muốn nắm giữ sâu, hậnkhông thể hút khô máu của , tháo rời ra để vào trong lòng.

      Nụ hôn như vậy, có loại hương vừa quen thuộc vừa xa lạ.

      bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn của Tiếu Vũ Trạch, thâm tình tự nhiên như vậy, giống như là tình nhân gian được loại cảm xúc nào đó cuốn hút, tự nhiên mà xảy ra động tác như vậy, màkhông dã man giống như bây giờ, nhất định phảiđoạt lấy.

      Nụ hôn này chỉ có thể Lạc Thiên Uy , suyxét người khác có thể tiếp nhận hay , chỉlà muốn đoạt lấy và chiếm giữ, nhưng lại đắm chìm vào đợt tấn công thâm tình của , trí nhớ đau khổ ba năm trước mong nhớ lạilại lần nửa lên trong đầu .

      Nước mắt tiếng động cứ như vậy lặng lẽ rơi xuống theo khóe mắt , ướt đẵm khuôn mặt nhắn của .

      Chương 180: Vợ của tìm đến cửa.
      edit: Fannie93


      Nước mắt theo gương mặt , trượt xuống vào miệng , nhàn nhạt cay đắng chạm vàođầu lưỡi quấn vào của họ, sau đó chậm rãi tản ra.

      Chiêm Mỗ Tư hôn lên nước mắt của , cánhtay bao bọc càng chặt hơn, giống như muốn đem vò nát, sau đó in vào máu, khắc vào trong xương tủy.

      Nhưng ngược lại thân thể Lạc Tích Tuyết lạicàng run rẩy hơn, nước mắt như chuỗi ngọcbị đứt, ngừng được, cuối cùng khóc mạnh hơn.

      “Tại sao khóc?”. Rốt cuộc động tác xâm phạm của ngừng, ngón tay dài đụng vào cằm , nhìn thấy vệt nước mắt mặt , lông mày nhíu chặt thể vẻ vui.

      Lạc Tích Tuyết nức nở nghẹn ngào nhìn , trả lời, chỉ ra sức lắc đầu.

      “Em lại nghĩ tới người đàn ông tên Lạc Thiên Uy đúng ?”. Chiêm Mỗ Tư tức giận trừng mắt nhìn , vóc người cao thẳng lộ ra khiến người ta khó hít thở, như bị bức ép.

      phái người điều tra qua, Lạc Tích Tuyết từng có 1 người đàn ông, tên là LạcThiên Uy, hai người họ từng thân mật ở chung chỗ, còn từng có qua 1 đứa bénhưng thành.

      Điều này khiến ghen tỵ phát điên, là người phụ nữ của , chỉ có thể sinh con cho .

      “Trong lòng tôi nghĩ tới ai, liên quan gì tớianh!”. Lạc Tích Tuyết giận tái mặt, nhưmuốn cố ý chọc giận , ánh mắt của kiên định thay đổi mà cố chấp.

      Tròng mắt đen của Chiêm Mỗ Tư nheo lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào : “Em dám ở cùng chỗ với tôi mà còn nghĩ tới người khác?”

      cho rằng là ai chứ? Tôi sớm với , cho dù tôi với ở cùng chỗ, cũng chỉ là vật thay thế của ấy”. Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu cười lạnh nhìn về phíahắn, trong thanh có cảm giác mờ nhạt vềkhoảng cách.

      Chiêm Mỗ Tư bị câu của Lạc Tích Tuyếtmà như bị bế tắc được, khắcsâu khuôn mặt u sầu, nhìn ra bất kỳ vẻ mặt nào, chỉ có cặp tròng mắt đen tĩnh mịch kia, chăm chú nhìn , như giận,tự hận.

      là người nào của ? Ở trong cảm nhận của , với như vậy liền thay đổi xa lạ như vậy sao?

      Vật thay thế? , đây phải là điềuhắn muốn.

      Chiêm Mỗ Tư ủ đột ,sắc mặt rốt cuộc có gợn sóng, vẻ tàn khốc nham hiểm lên ở đáy mắt, bàn tay của như kìm sắt lập tứcđè lại bả vai Lạc Tích Tuyết, thanh xé rách quần áo vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

      “Tôi tại liền cho em biết, tôi là gì của em!”. bá đạo ôm eo của , ôm ngang hướng tới chiếc giường lớn trong phòng đitới.

      “A! định làm gì? Nếu như còn dámđụng tôi, tôi liền báo cảnh sát tới bắt !”.Lạc Tích Tuyết sợ hét lên tiếng, liều mạng dùng sức giãy giụa, cố gắng chút nàocũng thoát được, chỉ có thể tức giận hướng hô to.

      “Báo cảnh sát? Tốt, em cứ báo , tôi liền nóitôi với vợ ở giường duy trì tư thế này,xem ai dám phản đối!”. Chiêm Mỗ Tư nheo lại con ngươi, khóe miệng cười lạnh càng thêm tĩnh mịch.

      Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc nhìn chằm chằm, giận kiềm chế được liềnnói, “ vô sỉ! Tôi căn bản phải là vợ , tại sao có thể như vậy?”

      Đáy mắt Chiêm Mỗ Tư liền nảy lên tiaâm trầm nồng đậm đến mức tan được, nhìn thẳng vào mắt : “Chỉ bằng dáng dấp em giống với vợ của tôi, chỉ cần câunói của Chiêm Mỗ Tư tôi đây, em là vợ tôithì em chính là vậy”.

      Lạc Tích Tuyết hừ lạnh tiếng, tức giậnmở to mắt: “Hừ, nghĩ hay lắm, coi như đàn ông thế giới này chết sạch, tôicũng gả cho ”.

      “Vậy em muốn gả cho ai? Lãnh Khinh Cuồng sao? Hay là người gọi là Tiếu Vũ Trạch haysao?”. Chiêm Mỗ Tư tuấn tú sắc mặt ảm đạm lại buông xuống, cúi người nhìn vào nhìn .

      “Mặc kệ chuyện của ”. Lạc Tích Tuyết căn bản muốn nhiều lời với , xoayngười, đưa lưng về phía .

      Chiêm Mỗ Tư trong lòng khỏi căngthẳng, giống như bị ai dùng tay hung hăngđánh hồi. kháng cự khiến hoảng sợ, chưa từng có người phụ nữ có thể làm cho luống cuống như vậy.

      Bàn tay đưa ra, đem Lạc Tích Tuyết ôm ngang trong lòng, con mắt liếc , sâu sắcnhìn vào mắt : “Tuyết Nhi, tôi phát ra tôi càng ngày càng thích em rồi, tôi khôngthể rời bỏ em, làm thế nào đây?”

      Cả người Lạc Tích Tuyết tự chủ căngthẳng, tai liền đỏ lên, sợ nóirằng với chỉ là vui đùa chút, cũng sợ chơi xong liền cần , sợ nhất chính là khí kiều diễm thế này, biết ngăn cản thế nào, càng muốn làm được, ràng có vợ, vì sao còn buộc phải như vậy.

      “Tôi mệt rồi, muốn ngủ”. Lạc Tích Tuyết hítmột hơi sâu, tránh ra khỏi Chiêm Mỗ Tư, cố gắng khống chế nhịp tim loạn củamình.

      “Tốt!”. Chiêm Mỗ Tư nhíu mày, nằm vào cùng với chăn của , mỉm cười cúi đầunghiêng người với , nhàng hôn lên tai của , kiên nhẫn khiêu khích.

      Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của ,gò má Lạc Tích Tuyết nóng lên như phát sốt, gương mặt tuấn tú của càng ngày cànggần, chỉ còn lại cư lý ngắn.

      Nhiệt độ nóng rực mập mờ phủ gươngmặt , Lạc Tích Tuyết phản ứng kịp nữa, lòng bàn tay của cố định đầu củacô, đầu lưỡi ấm ấp chui vào trong miệng , tỉ mỉ thưởng thức hương thơm ngọt ngào củacô.

      “Ưmh”. Tay thon của Lạc Tích Tuyết nắmchặt ga giường, đôi mắt đẹp trợn to khôngbiết ra sao, ràng hôn có cảm giác,rồi lại thể ép mình loại bỏ cảm giácnày, thể như vậy đối với ngườiđàn ông kết hôn, có suy nghĩ thậtnày với cảm giác sai lầm.

      Lưỡi Chiêm Mỗ Tư linh hoạt cạy ra hàmrăng của , hôn điên cuồng mà tùy ý chạm vào lưỡi mềm mại của , dùng sức mút lấy nước miếng ngọt ngào trong môi , Lạc TíchTuyết dần dần xụi lơ trong ngực , chỉ cóthể mặc làm gì làm.

      Trong nháy mắt, môi lưỡi của dần dần rời xuống, theo cổ trắng nõn của quanh co mà xuống, trêu đùa tới trước ngực , vỗvề chơi đùa, liếm phần mềm mại của , yêuthích buông tay.

      Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, cỏ cảm giác như bị điện giật lan khắp toàn thân, có chút bất lực nhìn Chiêm Mỗ Tư, cũng thấyngọn lựa che giấu chút nào ở đáy mắt , trong lòng căng thẳng, lập tức kêulên: “, muốn làm gì?”

      Chiêm Mỗ Tư mị hoặc cười, đối với Lạc TíchTuyết mập mờ trừng mắt nhìn, buồn cườinói: “Lúc này, em cho là tôi muốn làm gì?”

      Bàn tay như có lửa của trượt vào trongáo , cởi ra núi cài áo lót của , dao động ở da thịt nõn nà của , từ từ xuống.

      Từng khóa cài áo ngủ của được cởi ra, áo khoác rơi xuống, lại bắt đầu tiến côngvào nội y của , trong nháy mắt áo ngực cũng từ tay rơi xuống thảm trải sàn, môi mỏng càn thêm vội vã gặm nhấm thân thể hấp dẫn của .

      mút hôn cổ của , bàn tay vuốt ve mỗi tấc da thịt của , vừa quanh co hôn , giọng của thấp xuống, lười biếng lại mêhoặc lòng người: “Bảo bối, vì mà sinh đứa bé, được ?”

      , tôi muốn, umh!”. Lạc TíchTuyết trong bụng hoảng hốt, thân thể cũngrun rẩy, dùng sức muốn đẩy ra, nhưngChiêm Mỗ Tư nhanh chóng dùng sức cốđịnh đầu , môi mỏng hung hăng đặt lên môiđỏ mọng của .

      Giống như là muốn trừng phạt vậy, thân thể cao lớn của kề sát thân thể mềm mạicủa , vòng tay ở eo của , ác ý cố gắng nụ hôn này sâu hơn, cho có cơ hội chuyện.

      “Ưmh umh umh”. Lạc Tích Tuyết mơ hồ bịmôi lưỡi quấn quít của bọn họ ra được, nhưng lưỡi người đàn ông này lại thừa dịp muốn chuyện, lại đột nhiên xâm nhập vào miệng đào của .

      tùy ý trêu chọc lưỡi thơm mềm mại củacô, dùng sức mút hương thơm ngọt ngào của , khiến chỉ có thể vô lực mê man thầm.

      Lạc Tích Tuyết cảm thấy khó thở hồi, khí trong lồng ngực chỉ chút nữa bị rút khô, đúng lúc lo mình có thể vìthiếu dưỡng khi mà ngất hay , Chiêm Mỗ Tư đột nhiên buông môi ra, chui vàotrong hai luồng đẫy đà của , lửa nóng bắtđầu trêu chọc.

      ----“. Lạc Tích Tuyết gắt gao cắn lấyđôi môi đỏ mọng, ép buộc mình coi thườngcảm giác đem cho , khuôn mặt nhỏnhắn trắng như ngọc lại nổi lên gò má đỏ, thân thể khỏi dấy lên cảm giác khátvọng.

      “Tuyết Nhi, em cự tuyệt được ”. mặt Chiêm Mỗ Tư cương nghị lúc này là tràn đầy say mê, xoa lên thân thể của , trong mắt lóe ra ngọn lửa nóngbỏng, “Thân thể của em còn thành thực hơnem”.

      Gò má Lạc Tích Tuyết đỏ lên cả cổ, hận tại sao mình đối với trêu chọc của lạicó phản ứng, cắn chặt môi, sức lực giãygiụa ngày càng .

      Con mắt Chiêm Mỗ Tư mê ly mà chớp động tình triều, cũng nhịn được nữa, bàn tay chạm vào hai đùi trắng nõn của ,ngay sau đó nhanh chóng, đụng vào .

      có nhiệt tình dự đoán trước, lần này Chiêm Mỗ Tư đối với cực kỳ dịu dàng,mỗi cái đều để ý cẩn thận như vậy, sợđâm vào làm bị thương vậy, mỗi động tác của êm ái đòi lấy .

      Cả đêm bọn họ biến đổi các loại tư thế, khôngbiết làm bao nhiêu lần, cho đến lúc sáng sớm,hai thân thể dây dưa còn khó rời nhau ra, giống như họ nguyên bản là khối.

      Lạc Tích Tuyết xụi lơ ở trong khuỷu tayChiêm Mỗ Tư, môi đỏ mọng yếu đuối thở dốc, mặt đỏ vẫn chưa hết.

      Chiêm Mỗ Tư dịu dàng ôm trong ngực, bàn tay xòe ra vỗ về chơi đùa mái tóc dịu dàng của , lẩm bẩm thở dài bên tai tiếng, nhưng lại nghe hắnđang gì, chỉ là khi dịu dàng vuốt ve, dần dần tiến vào mộng đẹp.

      Gió mát thổi qua rèm cửa sổ mỏng manh, ánhmắt trời xuyên thấu quá màn cửa sổ chiếu vào trong phòng, trong phòng ngủ như là được phủ lớp vàng óng.

      Lạc Tích Tuyết từ trong mở tỉnh lại, bên cạnh có bóng dáng của Chiêm Mỗ Tư, vuốt vuốt mắt tỉnh ngủ, ngồi dậy phát đầu giường có tờ giấy , là Chiêm MỗTư để lại cho , có việc gấp phải ra ngoài, đặc biệt bảo phải chăm sóc mìnhthật tốt.

      Lạc Tích Tuyết có chút khổ sở cười, quan tâm ngay trước mắt, nhưng lại muốn liềumạng đè nén mình thể thương , có chút đáng buồn, nhưng hơn nữa là đau lòng, bởi vì , vốn thuộc về , có cảm giác như đoạt lấy đồ của người khác.

      Ngoài cửa, chợt vang lên thanh huyên náo, ngay sau đó, người phụ nữ ăn mặc cao quý xông vào.

      Người phụ nữ có khuôn mặt mỹ lệ, vóc người bốc lửa, tóc xoăn ở sau lưng trải rộng rathác nước, giày cao gót nổi tiếng giẫm sàn nhà, nhiều tiếng thanh thúy.

      Nhưng giờ phút này cố tình, cặp mắt to xanh thẳm mang theo hàm ý xấu xa, ôm hậnnhìn chăm chú vào Lạc Tích Tuyết.

      chính là người phụ nữ biết xấu hổ sao?”. ta vừa mở miệng chính là chuỗi tiếng lưu loát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :