1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU: BẢO HỘ VỢ YÊU - Tịch Mộng (188 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 76: Rời



      Ngãi Giai Giai tùy tiện ăn vài miếng cơm sau đó trở về gian phòng, cầm điện thoại, do dự. .


      rốt cuộc có nên làm như vậy hay , rời khỏi thiếu chủ, cùng Diệp Tầm Phương giao dịch năm ngàn vạn, như vậy có thể giúp thiếu chủ rồi, nhưng mà từ nay về sau cũng gặp được thiếu chủ rồi, nếu như có thiếu chủ, sống cực kỳ đau khổ, vô cùng thống khổ.


      "Làm sao bây giờ, mình rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?"


      , thể bởi vì ích kỷ của mình mà hủy thiếu chủ, có lựa chọn khác, phải làm như thế nào. người, phải có được, mà là dâng hiến. nguyện ý dâng hiến vì thiếu chủ, nhưng chỉ là rời khỏi mà thôi, còn có thể tưởng nhớ. Giữa cùng thiếu chủ có hồi ức tốt đẹp, như vậy là đủ rồi.


      "Thiếu chủ, thực xin lỗi, Giai Giai phải rời khỏi , như vậy mới có thể sống tốt được."


      Ngãi Giai Giai cố gắng thuyết phục chính mình, sau đó gọi điện thoại cho Diệp Tầm Phương.


      Diệp Tầm Phương nhìn đến điện báo tên Ngãi Giai Giai, cười đắc ý mà nhận điện thoại.


      chính là chờ cái điện thoại này!


      "Ngãi Giai Giai, có phải nghĩ thông suốt hay , nguyện ý giao dịch với tôi a?"


      "Ừ, tôi đáp ứng giao dịch của , nhưng tôi muốn năm ngàn vạn, đáp ứng ?" Ngãi Giai Giai chút do dự hỏi.


      thể do dự nữa rồi, cho nên phải quyết đoán, thể để cho chính mình có cơ hội hối hận.


      "Khẩu vị của cũng , mới mở miệng chính là năm ngàn vạn, xem ra khí chất thanh thuần cùng tranh với đời của tất cả đều là giả, so với ai khác đều tham." Diệp Tầm Phương châm chọc .


      on số này tuy , nhưng mà vẫn có thể lấy ra được, nhất định ta có nguyện ý hay mà thôi.


      "Năm ngàn vạn, chỉ cần cho tôi năm ngàn vạn, tôi liền rời khỏi thiếu chủ." Ngãi Giai Giai chịu đựng mà .


      Năm ngàn vạn, thiếu chủ qua, Tề thị cần năm ngàn vạn.


      "Tôi suy nghĩ, tình giữa cùng Tề Hiên giá trị bao nhiêu tiền, tại tôi biết, giá trị năm ngàn vạn, nhưng lại rất đáng giá." Diệp Tầm Phương tiếp tục ở trong điện thoại châm chọc Ngãi Giai Giai.


      " chỉ cần cho tôi biết, có nguyện ý hay ?" Ngãi Giai Giai muốn quá nhiều, thầm nghĩ muốn cái đáp án.


      "Nguyện ý, sao lại muốn, tôi muốn nhìn thấy nhất là tình huống cùng Tề Hiên xa nhau, coi như là cầm năm ngàn vạn mua người đàn ông đẹp mắt trở về thôi. Chẳng qua nếu như Tề Hiên biết dùng năm ngàn vạn đem tình của các người bán , ta phải vô cùng tức giận a." Diệp Tầm Phương dùng ngữ khí rất thờ ơ .


      Tề Hiên ở trong mắt chẳng qua là người đàn ông đẹp mắt mà thôi, nhưng bây giờ là càng nhìn càng thấy có hương vị. Kỳ bên người có đàn ông như Tề Hiên, tồi. Xem ra đối Tề Hiên động tâm rồi, động tâm, như vậy Tề Hiên này thể thiếu được. Khá tốt Ngãi Giai Giai thông minh, tại lúc này lựa chọn đòi tiền, cần Tề Hiên.


      "Chừng nào đem năm ngàn vạn cho tôi." Ngãi Giai Giai muốn nghe Diệp Tầm Phương nhảm, thầm nghĩ hãy nhanh đem chuyện này làm tốt.


      "Bây giờ , ngày mốt chính là ngày tôi cùng Tề Hiên kết hôn, nhưng tôi muốn đến lúc đó xuất đoạt hôn, , gặp mặt ở đâu, địa điểm chọn, miễn cho xảy ra chuyện, Tề Hiên tìm tôi phiền toái."


      Hai ngày sau đó, nhất định làm cho Tề Hiên ở dưới chân của cúi đầu chịu thua.


      " tại thiếu chủ ở đây, mẹ Lâm ra ngoài mua thức ăn, tới chỗ này của tôi ." Ngãi Giai Giai đề nghị.


      Chuyện phát sinh ngày hôm qua được dạy dỗ, tuyệt đối tái phạm lần thứ hai.


      "Được, tôi lập tức đến." Diệp Tầm Phương cúp điện thoại, ra cửa.


      Ngãi Giai Giai cũng cúp điện thoại, đau lòng mà bất đắc dĩ chảy xuống nước mắt, tay run rẩy cầm điện thoại vững, điện thoại rơi xuống đất, mặt của còn có nước mắt.


      Làm sao vậy, có thể giúp được thiếu chủ rồi, mặc dù lòng của đau khổ, nhưng mà khổ cũng là đáng giá.


      Ngãi Giai Giai lau khô nước mắt, đến đại sảnh chờ Diệp Tầm Phương.


      bao lâu, Diệp Tầm Phương tới rồi, vừa vào cửa, hai lời ở chi phiếu viết năm ngàn vạn, xong đưa cho Ngãi Giai Giai.


      Ngãi Giai Giai từ từ vươn tay, vừa vui vẻ vừa thương tâm mà cầm lấy chi phiếu.


      Vui vẻ, là vì cái tấm chi phiếu này có thể hỗ trợ thiếu chủ vượt qua cửa ải khó khăn, thương tâm, là vì từ nay về sau cũng thể ở lại bên người thiếu chủ.


      Chỉ cần thiếu chủ hề bị Diệp Tầm Phương uy hiếp, giữ được Tề thị, thương tâm chút cũng là đáng giá.


      "Tôi rất ngạc nhiên, là nguyên nhân gì khiến cho nguyện ý cầm năm ngàn vạn rời khỏi Tề Hiên?" Diệp Tầm Phương cười tà, hỏi dò Ngãi Giai Giai.


      Năm ngàn vạn, con số , Ngãi Giai Giai cầm nhiều tiền như vậy để làm cái gì?


      "Đây là chuyện của tôi, với có quan hệ gì, hi vọng có thể lần nữa cho tôi thời gian ngày." Ngãi Giai Giai đau thương .


      " được, tôi muốn cầm tiền lập tức cút cho tôi, tôi muốn phải nhìn cùng Tề Hiên thêm khắc nữa, chỗ này của tôi có rất nhiều vé máy bay, đều là máy bay đợi, tùy tiện chọn địa phương, lập tức biến mất." Diệp Tầm Phương đem vài chục vé máy bay phóng tới trước mặt Ngãi Giai Giai, khinh thường .


      Ngay từ lúc trước khi biết Ngãi Giai Giai đáp ứng giao dịch này, cho nên đặc biệt vì ta mà đặt nhiều vé máy bay, khiến ta cút cho xa.


      "Chỉ ngày, tôi cầu để cho tôi ở cùng với thiếu chủ ngày, được ?" Ngãi Giai Giai cầu khẩn Diệp Tầm Phương.


      cùng thiếu chủ tách ra bốn năm, vất vả chờ đến khi trở về, mới gặp nhau mấy ngày, lại phải rời khỏi, loại cảm giác này so với chết còn khó chịu hơn.


      " được, có tư cách theo tôi bất luận cái điều kiện gì, phút đồng hồ tôi cũng muốn cho , những vé máy bay này tất cả đều là trước tám giờ tối, tại là sáu giờ rồi, sau tám giờ nếu như tôi phát còn ở nơi này, như vậy phân tiền cũng có." Diệp Tầm Phương dùng ngữ khí cảnh cáo, sau đó đem những vé máy bay kia toàn bộ ném ở mặt bàn.


      "Diệp Tầm Phương, vì sao chán ghét tôi cùng thiếu chủ như thế?" Ngãi Giai Giai nhịn xuống đau đớn trong nội tâm, khóc và hỏi.


      Diệp Tầm Phương vì sao chán ghét như vậy?


      "Bởi vì tôi chính là chán ghét các người, thấy ngu ngốc khờ dại tôi liền cảm thấy chán ghét, nhìn thấy Tề Hiên người ngu ngốc, tôi liền cảm thấy tức giận, Diệp Tầm Phương tôi điểm nào thể so với , dựa vào cái gì mà có thể được để ý của Tề Hiên, mà tôi được. Tề Hiên dám đem tôi để vào mắt, tôi khiến cho tánh mạng của ta hoàn toàn thuộc về tôi. tại tôi làm được, hơn nữa vô cùng vừa lòng. Tốt lắm, nhiều, tranh thủ thời gian thu dọn chút, ." Bộ dáng của Diệp Tầm Phương ra vẻ kiêu ngạo, khinh bỉ nhìn liếc Ngãi Giai Giai, sau đó ra ngoài.


      Ngãi Giai Giai mở chi phiếu năm ngàn vạn trong tay ra xem, sau đó đem vé máy bay bàn thu thập xong.


      phải ở trong hai giờ biến mất, bằng năm ngàn vạn liền lấy được, như vậy giúp được thiếu chủ, phải .


      Ngãi Giai Giai lưu lại cho Tề Hiên phong thơ, trong thư đặt chi phiếu năm ngàn vạn, cầm hành lý đơn giản, lưu luyến mà rời khỏi nơi ở bốn năm.


      ra cửa chính, dám quay đầu lại, sợ chính mình nếu quay đầu lại, rời được.



      Chương 77: Sáu Năm Sau



      bé trai năm tuổi, người mặc quần áo đơn giản, thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, thời gian chưa bao lâu liền leo lên cây, đào trứng chim. .


      "Oa, nhiều trứng chim thiệt nha, lấy về nấu ẹ và mẹ nuôi ăn, mẹ và mẹ nuôi nhất định rất cao hứng nha." Cậu bé trai hưng phấn , sau đó đem từng cái từng cái trứng chim bỏ vào trong túi áo.


      "Ngãi Tiểu Hiên, con đó làm gì?"


      Cậu bé ở cây bị thanh này làm giật mình, luống cuống chút, đứng vững, kết quả chút cẩn thận rớt từ cây xuống, đau đớn kêu tiếng.


      " ôi ——"


      Ngãi Tiểu Hiên quỳ rạp mặt đất, ngừng kêu đau.


      "A — — Tiểu Hiên, con có bị thương chứ, để ẹ nuôi nhìn xem." Trần Tiểu Ngoàn từ xa liền nhìn thấy cậu bé tàng cây, vì vậy hét lớn tiếng, nhưng mà nghĩ tới lại làm cho cậu bé ấy sợ tới mức ngã rớt xuống, vì vậy xông lên, nhìn xem đứa có thương tích gì .


      "Tiểu Hiên thế nào ——" Ngãi Giai Giai nấu cơm trong nhà, đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết ở phía ngoài, nên chạy ra.


      " Mẹ, mẹ nuôi, con sao, khỏe lắm, nhưng ——" Khuôn mặt Ngãi Tiểu Hiên khổ sở, rất tiếc trứng chim trong túi của mình .


      Vừa rồi cậu rơi từ cây xuống, trứng chim đều bị đập vụn .


      "Nhưng cái gì, Tiểu Hiên, đừng hù dọa mẹ, ẹ, bị thương ở đâu." Ngãi Giai Giai ngồi xổm xuống, lo lắng nhìn con trai của mình.


      "Mẹ, mẹ đừng nghe gió cho là mưa, con sao, chỉ là trứng chim trong túi áo của con mất ráo." Ngãi Tiểu Hiên thở dài.


      Vốn còn muốn lấy những trứng chim này tặng ẹ và mẹ nuôi, toàn bộ nấu canh.


      "Nhóc con, hù chết ta cùng mẹ con, nhanh rửa tay ăn cơm, đợi tí nữa còn phải học !" Trần Tiểu Ngoạn răn dạy.


      "Dạ." Ngãi Tiểu Hiên rất giống cục cưng khoái hoạt, lập tức nhảy lên, chạy vào trong nhà.


      "Tiểu Ngoạn, cuộc sống như vậy, cậu hối hận sao?" Ngãi Giai Giai nhìn con trai mình chạy về, có chút khổ sở miễn cưỡng hỏi.


      Ban đầu lúc rời khỏi, ở ngoài cửa gặp được Trần Tiểu Ngoạn, nghĩ tới người bạn này theo bốn năm, chút lựa chọn theo cùng nhau rời khỏi thành phố lớn phồn hoa, tới nơi sơn thôn [1] này nơi gần như nguyên sơ.


      [1] Sơn thôn: ngôi làng ở vùng núi


      "Giai Giai, vấn đề này cậu hỏi mình sáu năm rồi, cậu có ngán mình nghe cũng phiền. Cậu cũng biết tình huống của mình, lẻ loi mình, chỉ có cậu là bạn tốt, tự nhiên theo cậu. Mình có gì hối hận, nơi này tệ a, có bất kỳ ô nhiễm, rất yên tĩnh, đằng sau còn có ngôi chùa, có thể làm sạch lòng người đây?" Trần Tiểu Ngoạn cười hì hì .


      Khi biết được Ngãi Giai Giai vì Tề Hiên mà rời , ngây ngẩn cả người, rất là bội phục dũng khí của ấy. Nhưng cũng còn thân nhân, nơi nào cũng vậy thôi.


      "Tiểu Ngoạn, cậu vốn có thể ở trong thành phố lớn phát triển tương lai của mình, nhưng mà bây giờ lại theo mình ở nơi lạc hậu này, nhưng những năm này nếu như có cậu, mình biết nên làm thế nào mới tốt, rất cám ơn cậu." Ngãi Giai Giai cảm kích.


      đem tất cả tiền bạc đều để lại cho Tề Hiên, kể cả ba trăm vạn chính mình cất giữ bốn năm, người có tiền. Nhưng mà mới rời lâu liền phát mình mang thai. Đây là con của thiếu chủ, phải sinh hạ đứa này. Những năm gần đây, ăn dùng, đều là tiền của Trần Tiểu Ngoạn, rất băn khoăn, vẫn cố gắng kiếm tiền, trả lại chút cho ấy.


      "Chúng ta là chị em, cám ơn cái gì, huống chi Tiểu Hiên chính là con nuôi của mình mà, thôi, vào ăn cơm ." Trần Tiểu Ngoạn kéo tay Ngãi Giai Giai, tới ngôi nhà giữa sườn núi.


      Ngôi nhà này là các dùng tiền của mình xây, sở dĩ lựa chọn ở nơi vắng vẻ này, vì chính là muốn Tề Hiên tìm được. Sáu năm nay, cuộc sống các trôi qua gần như là loại đoạn tuyệt.


      Ngãi Giai Giai mỉm cười, thảo luận cái đề tài này nữa.


      Bỏ , chuyện cũng là như thế này rồi, lại hỏi những vấn đề hối hận hối hận kia , chút ý nghĩa cũng có.


      Nơi này là sơn thôn , trong thôn chỉ có khu nhà tiểu học, Ngãi Tiểu Hiên năm nay năm tuổi bắt đầu học .


      "Tiểu Hiên, đường chú ý, ra về sớm chút trở về, đừng ham chơi." Ngãi Giai Giai đưa Ngãi Tiểu Hiên ra cửa, dặn dò vài câu.


      "Mẹ, con cũng phải lần đầu tiên đến trường học, hơn nữa mẹ còn chưa tin bản lãnh của con trai mẹ ư, con được mẹ nuôi chân truyền [2], thậm chí là trò giỏi hơn thầy." Ngãi Tiểu Hiên tự tin .


      [2] chân truyền ( phương diện kỹ thuật hoặc học thuật nhận được tinh tuý của người hay phái nào đó truyền lại)


      Từ cậu tập võ với Trần Tiểu Ngoạn, tư chất cậu bé thông minh, học cái gì cũng nhanh. Hơn nữa Ngãi Giai Giai và Trần Tiểu Ngoạn còn tự mình bổ túc thêm cho cậu, đem những điều mình biết đều dạy cho cậu.


      "Tuyên bố trước, cho phép đánh nhau." Ngãi Giai Giai cảnh cáo.


      cũng muốn giáo viên chạy đến nhà mà con của ở trường học đánh nhau. Ngãi Tiểu Hiên khá hiếu động, nhìn chuyện thuận mắt liền vui vẻ mà ra tay. Lần trước bé cùng lớp bị bắt nạt, cậu hai lời, liền duỗi nắm tay ra đánh người, khiến cho giáo viên tìm tới cửa .


      "Mẹ, mẹ lại lải nhải ngừng, con đến muộn, đến lúc đó giáo hỏi con nguyên nhân bị trễ, con có phải nên hay a, nếu như mà , con đây là vì mẹ lải nhải mà bị trễ." Ngãi Tiểu Hiên đùa giỡn hỏi.


      "Được rồi, nhanh , đường cẩn thận đó!" Ngãi Giai Giai liên tục dặn dò.


      May mắn những năm này có Tiểu Hiên cùng , bằng biết nên làm sao. Mỗi khi nhớ tới Tề Hiên, ôm Tiểu Hiên ngẩn người, nén chịu lấy cái loại đau khổ của tương tư.


      Cảm tạ ông trời, cho Tiểu Tề Hiên, để cho như vậy. Tuy sinh Tiểu Hiên thiếu chút nữa muốn mạng của , nhưng mà cũng hối hận.


      Ngãi Tiểu Hiên đeo cặp sách, chính là vui sướng đường, khi chạy khi nhảy, có đôi khi còn trở mình lộn nhào, khiến cho vui vẻ vô cùng.


      Sơn thôn này đều là đường đến trường của đứa trẻ, bởi vì trường học cũng xa lắm, nhưng cũng có xe, nơi này cũng phải là nơi phồn hoa đô thị gì.


      đường đến trường học đều phải trải qua ngôi chùa phía sau núi, mỗi lần ngang qua chỗ đó, đều nhìn thấy rất nhiều du khách, có người đôi khi còn có con ngươi màu lam cái mũi hình móc câu.


      Lúc Ngãi Tiểu Hiên qua ngôi chùa, dừng bước lại, nhìn xem hôm nay có người có con ngươi màu lam cái mũi hình móc câu hay . Nếu như có, liền hiếu kỳ mà nhìn vài lần.


      Nhìn kỹ chút, có.


      có, vậy đến trường thôi.


      Xem—— là cực kỳ giống.


      Nghiêm Chính Phong lơ đãng nhìn thấy bé trai này trước cửa, vô cùng kinh ngạc, tròng mắt đều động đậy, nhìn chằm chằm vào Ngãi Tiểu Hiên xem.


      Ông trời, cậu bé này sao mà giống như bộ dạng thiếu chủ khi còn bé a, là quá giống.


      "Thiếu chủ, cậu bé kia ——" Nghiêm chỉnh giọng ở bên tai Tề Hiên .


      "Cái gì cậu bé?" Tề Hiên đeo kính râm, lãnh mạc mà hỏi.


      "Cậu nhìn cậu bé kia xem ——"


      Tề Hiên nhìn thấy Nghiêm Chính Phong kinh ngạc như vậy, vì vậy theo hướng ta chỉ nhìn lại, cũng trợn tròn mắt giống nhau, lập tức cỡi kính râm ra, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Ngãi Tiểu Hiên ngoài cửa.


      Ông trời, cái cậu bé này nhìn kỹ chính là cùng khuôn mẫu khắc ra, thế giới thực có hai người hề quan hệ mà có hình dáng tương tự như vậy sao?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 78: Trẻ Con Đánh Nhauv



      Tề Hiên nhìn thấy Ngãi Tiểu Hiên , vì thế vội vàng chạy ra ngoài, kết quả đụng phải du khách. .


      "Cái này xảy ra chuyện gì à?" Du khách vui .


      "Vị tiên sinh này thực xin lỗi, chúng tôi phải cố ý." Nghiêm Chính Phong xin lỗi du khách, nhưng mà Tề Hiên vẫn tìm kiếm cậu bé có bộ dáng cực kỳ giống ở trong đám người.


      "Chính Phong, cậu thấy ràng ư, cậu bé kia bộ dạng là quá giống." Tề Hiên thể tin hỏi.


      "Thiếu chủ, tôi cho là mình nhìn hoa mắt, nếu như cậu cũng hiểu được, như vậy tôi liền thấy hoa mắt, cậu bé kia với giống như bộ dạng cậu khi còn bé." Nghiêm Chỉnh Phong rất khẳng định .


      "Dưới cái tình huống gì mà hai người lại có thể có bộ dạng cực kỳ giống nhau?" Vẻ mặt Tề Hiên tràn đầy nghi vấn.


      Dáng dấp hai người giống hệt có gì hơn là có hai loại tình huống, hoặc là cha con, hoặc là em, tình huống khác rất ít khiến cho dáng dấp hai người giống hệt.


      "Thiếu chủ, cậu cái cậu bé kia là con của cậu sao?" Nghiêm Chỉnh Phong đoán được.


      Chỉ có thể là cái dạng suy đoán này rồi, cái cậu bé kia như vậy, có khả năng cùng thiếu chủ là em, chỉ có thể là cha con.


      "Có thể sao ?" Tề Hiên lãnh mạc hỏi.


      Mấy năm qua vẫn tìm Ngãi Giai Giai, gần tìm khắp tất cả địa phương, vẫn là tìm được người. vẫn bận tìm người, nào có thời gian rảnh rỗi mà sinh con trai, hơn nữa sáu năm nay cũng còn chạm qua phụ nữ, tại sao có thể có con trai?


      " có khả năng." Nghiêm Chính Phong trả lời rất khẳng định.


      Sau khi Tề thị ổn định, ở dưới quản lý của Tề Hiên, thế lực phát triển rất mạnh, mạnh hơn Diệp Thị. Những năm gần đây, thiếu chủ bọn họ phải làm việc chính là tìm người, căn bản là có cùng những phụ nữ khác có bất kỳ kết giao, hơn nữa ta cũng theo những phụ nữ khác kết giao, bởi vì trong lòng thiếu chủ bọn họ, có vẫn là Ngãi Giai Giai giống như hoa bách hợp kia.


      "Tôi cũng cảm thấy có khả năng, nhưng mà vì sao bộ dáng nó giống tôi như vậy?" Tề Hiên nghĩ như thế nào cũng nghĩ thông.


      " đời này hình dáng cùng giống như cậu phải là có, có lẽ cậu bé đó chỉ là có hình dáng quá giống mà thôi." Nghiêm Chính Phong ra suy nghĩ trong lòng mình.


      Cậu bé kia tại sao có thể là con trai của thiếu chủ bọn họ, bởi vì căn bản có người phụ nữ nào có cơ hội sinh hạ đứa cho thiếu chủ.


      "Có lẽ. " Tề Hiên lạnh lùng cười, sau đó vào ngôi chùa, lại quan sát lúc.


      Tề Hiên đột nhiên lên loại nghĩ gì đó, cậu bé kia là Giai Giai sinh, nhưng suy đoán này lại bị dập tắt.


      mới cùng Ngãi Giai Giai làm lần, chỉ có lần mà thôi, lần thứ nhất trúng chiêu là tỷ lệ rất thấp, làm sao có thể chuẩn như vậy.


      Có lẽ là quá nhớ Giai Giai . bé ngốc này, luôn luôn đều là ngốc như vậy, ngốc đến nỗi nghe lời Diệp Tầm Phương..., lẩn tránh tốt như vậy, làm cho tìm thế nào cũng thấy.


      Năm năm trước Tề thị cũng đứng vững, bởi vì có năm ngàn vạn Ngãi Giai Giai để lại, đúng, phải là năm nghìn ba trăm vạn, Ngãi Giai Giai bé ngốc này đem tất cả tiền để lại cho , chính mình mang đồng nào. Có số tiền này, tất cả hoạt động của Tề thị đều cần dựa vào Diệp Thị, cũng cần lấy Diệp Tầm Phương người đàn bà này. Nhưng mà Tề thị qua nguy cơ, Giai Giai của vẫn là xa xôi có tin tức, tìm nhiều năm như vậy cũng chưa có tìm được.


      "Giai Giai, rốt cuộc em ở nơi nào vậy, em có biết tìm em rất vất vả hay ." Tề Hiên nhìn tượng Phật, thở dài và .


      "Thiếu chủ, đừng quá thương tâm, tin tưởng Giai Giai tiểu thư cũng hi vọng cậu như vậy." Nghiêm Chính Phong an ủi.


      Ngãi Giai Giai này cũng thiệt là, làm gì mà trốn bí như vậy, Diệp Tầm Phương bảo , là được rồi, còn lẩn trốn làm cho người ta tìm thấy, buồn bực.


      Trong nội tâm Nghiêm Chính Phong oán trách.


      Những năm này bọn họ ít địa phương, nhưng mà đều tìm được người, bây giờ ngay cả sơn thôn cũng đến rồi.


      "Nơi này là nơi rất thanh tịnh, khắp nơi chút ." Tề Hiên sang chuyện khác, sau đó ra ngôi chùa, tính dạo bốn phía chút, giải sầu.


      Luôn sinh hoạt ở trong thành phố lớn sầm uất, thấy được nhà cao tầng, đột nhiên vào cái nơi tách rời đại hoá như thế này, cảm thấy tâm tình đúng là tệ.


      Tề Hiên ở bốn phía vòng, sau đó ngẩn người mấy giờ ở cái ao hoa sen, Nghiêm Chính Phong vẫn theo bên người , bảo vệ .


      "Chính Phong, tại mấy giờ rồi?" Sau khi Tề Hiên ngẩn người mấy giờ với ao hoa sen, đột nhiên hỏi.


      " tại là năm giờ chiều ."


      " thôi, chúng ta trở về." Tề Hiên nhàn nhạt , sau đó xoay người , lại đột nhiên nghe được trận tiếng ồn ào, vì thế dừng bước.


      Nghe thanh hình như là tiếng la của đám nhóc con, hình như là đánh nhau.


      Trẻ con đánh nhau, thú vị, xem thôi.


      Tề Hiên nhớ lại bộ dạng của mình đánh nhau khi còn bé, mỉm cười, đột nhiên đối với mấy chuyện bọn này đánh nhau rất cảm thấy hứng thú.


      "Thiếu chủ?" Nghiêm Chính Phong nghi vấn.


      " xem chút mà thôi." Tề Hiên nhàn nhạt , tiếp tục lên phía trước.


      Mới chưa bao lâu, liền nhìn thấy bốn năm chú nhóc vây quanh cậu bé, tính lấy nhiều đánh ít, mấy người đánh người, những chuyện lấy nhiều đánh ít này cũng cảm thấy kinh ngạc, làm cho kinh ngạc là bị vây vào giữa chính là cái cậu bé kia, khuôn mặt kia quá giống khuôn mặt của .


      Đây phải là cậu bé vừa rồi ở trước ngôi chùa ư, xem ra cùng cậu bé này rất có duyên phận.


      Nghiêm Chính Phong cũng chú ý tới Ngãi Tiểu Hiên xem ra rất giống khuôn mặt Tề Hiên, kinh ngạc nhìn .


      "Thiếu chủ, chúng ta có giúp cậu ấy hay ?"


      "Xem trước chút rồi sau." Tề Hiên giống như cười mà phải cười , sau đó đứng ở bên xem cuộc vui.


      "Ngãi Tiểu Hiên, hôm nay tao đem mày đánh ngã là được." đứa bé trai chỉ vào Ngãi Tiểu Hiên , bộ dạng của lão đại.


      Ngãi Tiểu Hiên —— Tề Hiên nghe cái tên như thế, vô cùng khiếp sợ.


      Ngãi —— Tiểu —— Hiên, lấy họ của Ngãi Giai Giai, dùng tên của , chẳng lẽ đứa bé này là cùng có quan hệ ư, hay là đây chỉ là trùng hợp.


      "Thiếu chủ, cậu bé kia gọi Ngãi Tiểu Hiên, chẳng lẽ cậu ấy là?" Nghiêm Chính Phong cũng rất kinh ngạc.


      Tên của cậu bé này lấy được là quá hợp rồi, làm cho bọn họ thể nghĩ đến Ngãi Giai Giai, hơn nữa dáng dấp của cậu bé còn giống y như thiếu chủ vậy.


      "Chính Phong, cậu lập tức điều tra chút tư liệu về cái cậu bé gọi Ngãi Tiểu Hiên này, càng nhanh càng tốt." Tề Hiên ra lệnh.


      tìm sáu năm rồi, chút manh mối cũng có, tuy cậu bé gọi Ngãi Tiểu Hiên này lại cùng chút quan hệ, nhưng bỏ qua cơ hội này.


      "Đừng nhảm nữa, bọn mày chuyên bắt nạt người yếu, là nên dạy dỗ cho tốt." Ngãi Tiểu Hiên buông túi sách, tính đánh trận tốt.


      Nhưng cậu phải đem chính mình bảo vệ tốt, chút vết thương cũng thể có, miễn cho trở về bị mẹ cùng mẹ nuôi thấy được, cậu lại bị phạt.


      Tề Hiên đứng ở bên, nhìn thân thủ linh hoạt của Ngãi Tiểu Hiên, chiêu thức lại nhanh chuẩn hung ác, nếu như có trải qua huấn luyện chuyên môn, là thể nào có bản lãnh bực này. Xem ra cái cậu bé gọi Ngãi Tiểu Hiên này nhất định tầm thường.


      Chương 79: Chú Lừa Đảo



      Ngãi Tiểu Hiên chưa tới vài chiêu đánh ngã mấy tên nhóc xấu xa, sau đó sửa sang lại quần áo của mình chút, tính về nhà, ai ngờ mới cầm lấy túi sách, trước mắt liền phát ra người thân ảnh cao lớn. .


      "Chú, xin chào." Ngãi Tiểu Hiên cầm lấy túi sách, lễ phép .


      Người lạ xuất ở nơi này bình thường đều là du khách, cậu cũng thấy nhưng thể trách .


      "Cháu tên là Ngãi Tiểu Hiên?" Tề Hiên mỉm cười mà hỏi.


      "Đúng vậy a, chú là nghe thấy mấy đứa kia vừa rồi hô tên của cháu cho nên mới biết phải , nhưng chú à, cháu cảm thấy bộ dạng của chú rất giống cháu." Ngãi Tiểu Hiên đeo túi xách lên lưng, kiễng chân, cẩn thận nhìn mặt Tề Hiên chút.


      Bộ dáng của chú này cùng cậu có điểm giống nhau nha, nhưng thế giới này lớn như vậy, dáng dấp hai người giống nhau tuyệt kỳ quái.


      "Tiểu quỷ, cậu mới bây lớn thôi, phải bộ dáng cậu giống tôi." Tề Hiên cảm thấy đứa bé này rất thú vị, nghe được lời kia, nhịn cười được.


      "Chú à, mẹ cháu câu, người tới là khách, chúng ta nên dùng lễ đối đãi, chớ cùng khách tranh chấp. Chú ‘ bộ dạng cậu giống tôi ’, cháu đây cũng chỉ có thể đồng ý thôi." Ngãi Tiểu Hiên bắt chước bộ dáng người lớn, đạo lý ràng.


      "Mẹ là ai?" Tề Hiên muốn lại cùng cậu biện luận cái vấn đề ai giống ai này, chỉ muốn biết mẹ của cậu bé là ai, có thể là Ngãi Giai Giai hay .


      Nếu như quả chính là Giai Giai, như vậy đứa bé trước mắt này chính là con của .


      Tề Hiên vừa nghĩ tới có khả năng này, vẻ mặt kinh ngạc, trừng to mắt nhìn Ngãi Tiểu Hiên.


      "Chú à, hùng hỏi xuất xứ, chúng ta chỉ là bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau), cáo từ." Ngãi Tiểu Hiên học những nhân vật hiệp khách kia TV chuyện, sau đó xoay người rời .


      Tề Hiên nhìn thấy cậu bé muốn , vì vậy ôm tiểu quỷ này trở về.


      "Nhóc con, cậu học được ở đâu những này từ ."


      Tuổi còn , khẩu khí , nhưng lại rất thông minh, đứa bé này nếu như bồi dưỡng tốt, sau này nhất định là nhân tài.


      "Chú à, TV đống, xem mà học, có ý nghĩa, học cần lãng phí, nhé." Ngãi Tiểu Hiên bị Tề Hiên ôm trở về, cũng có tức giận, mà là cười vui vẻ cùng chuyện.


      Cái thắng cảnh du lịch này, người lạ tới nơi này gần như đều là du khách, bọn họ là khách của thôn, cho nên cậu thể tùy tiện tức giận với khách.


      "Cậu còn có thể học đến nỗi dùng luôn à, cho chú biết, trong nhà cháu còn có ai?" Tề Hiên ngồi xổm xuống, cùng Ngãi Tiểu Hiên hai mắt song song nhìn.


      Nếu quả là con trai của , là tốt biết bao, rất mến đứa bé này.


      "Mẹ cháu cùng mẹ nuôi, chú à chú từ từ ngắm cảnh, cháu phải về nhà, nếu trễ, mẹ cùng mẹ nuôi biết lại lo lắng." Ngãi Tiểu Hiên lưng đeo túi xách, cười với Tề Hiên, sau đó xoay người rời .


      Cậu nhiều nhất chỉ có thể những điều này, có nhiều thứ là thể với người bên ngoài. Cậu cũng phải là ngu ngốc, vạn nhất sai cái gì, mang đến ẹ cùng mẹ nuôi phiền toái làm sao?


      Nhưng mà chưa được mấy bước, lại bị Tề Hiên xách trở về.


      " bạn , chỉ cần cháu cùng chú tình hình của người trong nhà cháu, trăm đồng tiền này là của cháu." Tề Hiên lấy ra trăm đồng, muốn dụ dỗ Ngãi Tiểu Hiên ra tình hình trong nhà.


      Ông trời, bây giờ mấy đứa đều thông minh như vậy ư, sao lại khó lừa gạt thế.


      "Chú à, trăm đồng tiền này có thể mua bao nhiêu quả trứng chim?" Ngãi Tiểu Hiên nhìn tờ tiền trăm đồng giá trị lớn kia trong tay Tề Hiên, kích động mà hỏi.


      "Rất nhiều." Tề Hiên khoa trương .


      lâu có cùng đứa chơi đùa như vậy, rất thú vị. Nhưng mà tại sao cậu phải mua trứng chim a?


      "Rất nhiều rốt cuộc là bao nhiêu?"


      Cái chú này tâm tình rất loạn, muốn biết tình hình trong nhà cậu, nhất định có vấn đề.


      "Cái này ——" Vấn đề này Tề Hiên cũng tắc tị.


      Ngày thường đều mua qua trứng chim gì, làm sao biết trăm đồng có thể mua bao nhiêu cái a?


      "Chú, , cháu phải trở về, chú từ từ nghĩ !" Trong mắt Ngãi tiểu Hiên lên tia khôn khéo, sau đó chạy .


      Lúc này đây cậu phải , mà là chạy, miễn cho lại bị xách trở về. Cái chú này kì quái, cậu cũng thể cho chú ấy biết nhà cậu ở nơi nào?


      Trong nội tâm Ngãi Tiểu Hiên suy nghĩ, sau đó loạn, căn bản cũng phải là trở về nhà.


      Tề Hiên vốn muốn cùng cậu bé đến nhà cậu bé, ai biết cái tiểu quỷ này ràng dẫn loạn trận, đến trời tối cũng còn chưa đến nhà của nó.


      "Chú lừa đảo, chú cần phải theo cháu, cháu mang chú đến nhà của cháu đâu." Ngãi Tiểu Hiên vừa vừa .


      Tề Hiên nghe được những lời này của cậu, gì, dừng bước lại.


      Đứa bé này rất khôn khéo, xem ra chỉ có thể chờ Nghiêm Chính Phong điều tra trở về.


      Tề Hiên nghĩ đến Nghiêm Chính Phong, lúc này mới chú ý tới vấn đề thời gian, vì vậy gọi điện thoại cho Nghiêm Chính Phong, kết quả lại là người tiếp nghe.


      Xem ra Nghiêm Chính Phong gặp được khó khăn, bằng tiếp điện thoại của .


      Tề Hiên cảm thấy tình đúng, vì vậy theo Ngãi Tiểu Hiên nữa, tìm Nghiêm Chính Phong .


      biết Ngãi Tiểu Hiên ở tại nơi thôn này, muốn tra ra tình hình trong nhà của cậu bé còn rất nhiều cơ hội, lúc này tạm thời nên, hơn nữa tiểu quỷ này hình như cực kỳ cảnh giác.


      Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy Tề Hiên theo mình nữa, lúc này mới dám hướng nhà mà đến.


      Muốn cậu tin tưởng cái chú này có ác ý mới là lạ, có ai lại nhàm chán như vậy mà theo cậu lâu như vậy, cho nên người này nhất định là lừa đảo, hơn nữa cái loại người này còn là chuyên môn lừa gạt đứa .


      Ngãi Tiểu Hiên về đến nhà, là khuya lắm rồi, Ngãi Giai Giai rất sốt ruột, đứng ngồi yên, Trần Tiểu Ngoạn ra ngoài tìm lâu như vậy, còn chưa có trở lại, càng sốt ruột. Khi thấy con trai bình an trở về, mới thở dài hơi.


      "Tiểu Hiên, con rốt cuộc nơi nào, sao mà muộn như vậy mới về?" Ngãi Giai Giai ôm Ngãi Tiểu Hiên, kích động .


      "Mẹ, con gặp được chú lừa đảo rồi, sau đó mang chú ấy vài vòng ở cánh rừng, chú ấy mới buông tha cho, sau đó ." Ngãi Tiểu Hiên đắc ý .


      Đổi lại là những đứa trẻ khác, sớm bị chú ấy bắt mất.


      "Tiểu Hiên, cái người lừa đảo kia có làm con bị thương hay , ẹ nhìn xem." Ngãi Giai Giai sốt ruột kiểm tra Ngãi tiểu Hiên mấy lần.


      "Mẹ, con sao, ngược lại là cái chú lừa đảo kia có việc rồi, chú ấy theo con nhiều vòng, nhất định đầu óc choáng váng rồi, chắc hẳn bây giờ còn ở trong rừng chưa được ?" Ngãi Tiểu Hiên ra oai .


      Cái rừng cây kia là khu rừng mê cung, là hạng mục mạo hiểm của thôn bọn họ, du khách tới nơi này du lịch, nếu như muốn nếm thử hương vị bị lạc ở rừng rậm, cũng có thể nơi đó. Nhưng qua ba giờ có nhân viên chuyên nghiệp vào trong rừng cây tìm những người ra được kia, sau đó mang bọn họ ra bình an.


      "Con đem người ta lừa gạt đến bị lạc trong rừng sao?" Ngãi Giai Giai kinh ngạc hỏi.


      "Ai bảo chú ấy muốn gạt con, đáng đời." Ngãi Tiểu Hiên cong ở trong ngực Ngãi Giai Giai, bộ dạng nhìn có chút hả hê.


      "Được rồi, nhanh rửa tay ăn cơm , nhất định con đói bụng lắm." Ngãi Giai Giai vui vẻ .


      Trong thôn thường xuyên có du khách đến từ bên ngoài, lừa đảo cũng thiếu, may mắn Tiểu Hiên của thông minh, có bị lừa gạt .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 80: Mẹ Nuôi Bạo Lực



      Tề Hiên đáng nhẽ muốn tìm Nghiêm Chính Phong, kết quả làm sao cũng ra khỏi cái rừng cây này, lúc này mới nhớ tới, cái thôn này có khu rừng mê cung, du khách đến phiêu lưu nếu ra được, liền đợi cứu viện đến. .


      Xem ra là bị tiểu quỷ gọi là Ngãi Tiểu Hiên kia đùa bỡn, nhưng đứa bé này đúng là thông minh, có thể quay vòng vòng.


      Tề Hiên biết mình bị lạc trong rừng, vì vậy cẩn thận mà tìm lối ra, nhưng mà vẫn là tốn canh giờ mới ra được.


      Ra khu rừng mê cung mới nhận được tin, Nghiêm Chính Phong bị cảnh sát bắt .


      Nghiêm Chính Phong luôn luôn làm việc hết sức cẩn thận, hết sức duy trì bình thản, vì sao đột nhiên bị cảnh sát bắt rồi, Tề Hiên mất nhiều thời gian mới bảo lãnh được Nghiêm Chính Phong từ trong cục cảnh sát ra ngoài.


      "Thiếu chủ ——" Nghiêm Chính Phong bộ dáng hối hận làm sai, dám nhìn thẳng Tề Hiên.


      " , tại sao lại có liên quan đến cục cảnh sát?" Tề Hiên lãnh mạc hỏi.


      "Tôi vừa rời khỏi cậu, muốn điều tra chút tư liệu về đứa gọi là Ngãi Tiểu Hiên kia, kết quả cẩn thận đụng vào , kia liền nhất đinh là tôi cố ý, muốn ăn đậu hũ của ấy, còn gọi cảnh sát, cứ như vậy mà bị bắt đến cục cảnh sát." Vẻ mặt Nghiêm Chính Phong có chút uất ức.


      Là bởi vì đối phương chỉ là người dân bình thường trong thôn, mới có đánh trả, nếu như biết là người của kẻ thù phái tới, sớm đánh cho khỏi luôn.


      Tề Hiên nghe xong lời của Nghiêm Chính Phong, lạnh lùng cười.


      "Thiếu chủ, cậu cười sao?" Nghiêm Chính Phong xấu hổ hỏi.


      Chợt nhớ tới sức lực của người đàn bà chanh chua kia, liền đổ mồ hôi lạnh, trước kia nghe con trong thôn tương đối ngang ngược, nghĩ tới lại ngang ngược như vậy, là mở rộng tầm mắt a!


      "Tôi hôm nay cũng bị tiểu quỷ gọi là Ngãi Tiểu Hiên kia đùa bỡn, thằng bé ràng mang tôi tới khu rừng mê cung, sau đó chính mình bỏ chạy." Tề Hiên nghĩ đến thằng nhóc Ngãi Tiểu Hiên kia, cảm thấy buồn cười, muốn tức giận cũng tức được.


      biết vì sao, liền thích cùng tiểu quỷ nghịch ngợm này ở cùng chỗ, bị cậu bé đùa bỡn như vậy, mà lại vui vẻ.


      "Thực xin lỗi thiếu chủ, tôi còn chưa kịp điều tra tài liệu về cậu bé kia." Nghiêm Chính Phong hổ thẹn mà .


      "Biết nó ở cái thôn này là được rồi, muốn điều tra còn dễ dàng sao?" Tề Hiên tự tin .


      "Thiếu chủ, ngày mai cậu có cuộc hộp quan trọng, bây giờ phải về." Nghiêm Chính Phong nhắc nhở.


      " thôi, chờ bàn xong chuyện làm ăn này rồi , rồi trở về điều tra tiểu quỷ gọi là Ngãi Tiểu Hiên kia." Tề Hiên nhàn nhạt , sau đó ra ngoài.


      Đứa bé này chỉ là có bộ dáng rất giống mà thôi, có lẽ nó với Giai Giai chút quan hệ cũng có, trước mắt vẫn là đem chuyện làm ăn làm xong, rồi trở về cùng chơi vui vẻ với cái tiểu quỷ này.


      Nghiêm Chính Phong gì thêm, theo đằng sau Tề Hiên, tùy thời phòng bị Tề Triển phái sát thủ tới.


      Trần Tiểu Ngoạn ra ngoài tìm Ngãi Tiểu Hiên mà tìm thấy, ngược lại là đụng phải người, tức chết mà. Nhưng người kia nhìn có chút quen mắt, giống như gặp nhau ở đâu, nhưng mà lúc này nhớ .


      Nghiêm Chính Phong chỉ là cẩn thận đụng phải người Trần Tiểu Ngoạn, bị Trần Tiểu Ngoạn là bất kính, là đáng thương a!


      "Thối tha, đừng có để cho tôi gặp lại , nếu nhất định lột da của ra." Trần Tiểu Ngoạn sau khi thấy cảnh sát mang Nghiêm Chính Phong , mới tìm Ngãi Tiểu Hiên, kết quả tìm rất lâu cũng tìm được, vì vậy trở về, trong miệng còn mắng chửi người.


      "Mẹ nuôi, mẹ mắng ai a?" Ngãi Tiểu Hiên làm bài tập, đột nhiên nghe được tiếng mắng của Trần Tiểu Ngoan mới vừa vào cửa, vì vậy hỏi.


      "Mắng người biết xấu hổ, lại cố ý đánh ta, hừ." Trần Tiểu Ngoạn tức giận .


      Cái tên chết tiệt đó ở đâu đụng, lại cố ý đụng , tức chết . Bánh bao của vốn là khá , bị ta va chạm như thế, biết có hơn hay .


      Trần Tiểu Ngoạn sợ của mình bị đụng mà , còn cố ý lấy tay sờ lên.


      "Mẹ nuôi, cuối cùng cái người kia thế nào, có phải là bị mẹ đánh thành đầu heo?" Ngãi Tiểu Hiên khoa trương hỏi. Nhưng lại thấy sờ của mình, cảm thấy rất kỳ quái.


      "Ta có như vậy sao, nhưng mà ta sử dụng phương diện pháp luật đến giữ gìn quyền lợi của ta a! Con trở lại, ta đây an tâm." Trần Tiểu Ngoạn rất tức giận mà , thả nắm đấm ra.


      Mẹ vốn là như thế mà ——trong nội tâm Ngãi Tiểu Hiên thầm, nhưng mà ra.


      Buồn cười, những điều nên , bị mẹ nuôi la ới là lạ, kẻ ngốc mới thế.


      "Nhưng cái tên kia nhìn rất quen mắt , nhưng mà mặc kệ ta có quen mắt thế nào, đáng đời xui xẻo, ai bảo ta đụng ta." Trần Tiểu Ngoạn bộ dạng hung hãn mà ngang ngược, là đàn ông thấy đều sợ a!


      Hôm nay bị người đụng vào, ràng đối với ta có vung tay, mà gọi là cảnh sát tới bắt người, oa, vẫn là lần đầu tiên giả dạng thành yếu đuối, nhưng rất thú vị .


      "Mẹ nuôi, cho con biết nha, cuối cùng cái người kia thế nào?" Ngãi Tiểu Hiên truy vấn.


      "Cuối cùng ta bị cảnh sát bắt , mẹ lợi hại ." Trần Tiểu Ngoạn hưng phấn hoan hô. Quên mất mình bị đụng chỉ là chuyện .


      "Lần sau con cũng tìm cảnh sát là được rồi." Ngãi Tiểu Hiên thấp giọng , sau đó tiếp tục làm bài tập.


      Để cho cậu gặp lại chú lừa đảo lần nữa, trực tiếp lừa chú ấy đến cục cảnh sát .


      "Con tìm cảnh sát làm gì?" Trần Tiểu Ngoạn thắc mắc .


      "Hôm nay con gặp được người lừa đảo, kết quả ông ấy bị dẫn đến lạc trong rừng, lần sau con liền trực tiếp dẫn ông ấy tới cục cảnh sát , ha ha." Ngãi Tiểu Hiên đắc ý , trong đầu tưởng tượng bộ dáng Tề Hiên bị cậu lừa cục cảnh sát.


      "Làm bài tập cho tốt, ta tìm mẹ con." Trần Tiểu Ngoạn nhanh như gió, chạy vào trong phòng tìm Ngãi Giai Giai.


      "Giai Giai, cậu ở đây làm gì a?" Trần Tiểu Ngoạn vừa vào cửa liền hưng phấn mà hỏi.


      " có gì." Ngãi Giai Giai đem tấm ảnh của Tề Hiên cất , nhàn nhạt .


      "Cậu lại nhớ thiếu chủ kia của cậu đúng hay ?" Trần Tiểu Ngoạn nhìn thấy Ngãi Giai Giai cất tấm ảnh, cũng biết chuyện này.


      Mỗi khi ấy nhớ tới Tề Hiên kia, đều nhìn tấm ảnh, ở chung sáu năm, cần nghĩ cũng biết .


      "Được rồi, đừng hỏi mình nữa, cậu cũng phải biết." Ngãi Giai Giai xấu hổ .


      Trần Tiểu Ngoạn đối với chuyện của biết được rất ràng, có đôi khi còn an ủi , miễn cho chịu nhiều nỗi khổ tương tư, về sau có thói quen đem chuyện trong lòng mình toàn bộ với ấy.


      "Được, , chúng ta chuyện khác ." Trần Tiểu Ngoạn lôi kéo tay Ngãi Giai Giai, cười hì hì .


      " cái gì a?"


      "Cậu biết Tiểu Hiên là đứa trẻ rất thông minh ư, nếu như nó có thể tiếp nhận giáo dục tốt hơn, tương lai tất thành người tài."


      Nơi này là sơn thôn , năng lực giáo dục có hạn, giáo dục đối với đứa cũng có hạn .


      "Tiểu Ngoạn, ý của cậu là?" Ngãi Giai Giai thế nào hiểu được.


      "Mình cho rằng đưa Tiểu Hiên đến trường học khá hơn, nó rất thông minh, có thể học được nhiều thứ hơn. Giai Giai, mình biết cậu ở đây là trốn Tề Hiên, nhưng cậu thể bởi vì trốn Tề Hiên mà hại Tiểu Hiên cả đời, cậu nên vì tương lai của nó mà suy nghĩ chút. Mình sớm xem Tiểu Hiên giống như con của mình rồi, cho nên mình phải lo lắng tương lai của nó." Trần Tiểu Ngoạn rất nghiêm túc .


      "Tiểu Ngoạn, cậu sai, chúng ta là nên vì tương lai của Tiểu Hiên mà suy nghĩ cẩn thận, xem kế hoạch của chúng ta, kế tiếp nên làm như thế nào." Ngãi Giai Giai thừa nhận quan điểm của Trần Tiểu Ngoạn, hai người bắt đầu lên kế hoạch , nhìn xem ở đâu mới tốt, nhất định phải tìm địa phương tương đối khá, hơn nữa là địa phương Tề Hiên rất khó tìm đến.


      Trốn trong này sáu năm, cuộc sống trải qua yên bình, biết khi di chuyển nữa là bộ dáng gì nữa đây?


      Chương 81: Sau Khi Tiểu Phải Rửa Tay



      Mấy ngày sau đó, Ngãi Giai Giai sau khi bàn bạc với Trần Tiểu Ngoạn xong, liền mang o Ngãi Tiểu Hiên rời khỏi làng ở sáu năm, tiến về thành phố lớn.


      "Mẹ, tại sao chúng ta phải chuyển chỗ ?" Ngãi Tiểu Hiên sau khi ngồi ở trong phòng chờ máy bay, suy nghĩ mãi mà hiểu được.


      "Mẹ muốn dẫn con đến địa phương có trường tốt hơn, cho con học nhiều kiến thức hơn." Ngãi Giai Giai ôm con, về tình thương của mẹ.


      thể hại con mình cả đời, phải để cho nó có hoàn cảnh học tập tốt hơn, như vậy mới có thể khiến cho tiền đồ của nó phát triển tốt hơn.


      "Con hiểu được, con chắc chắn học cho giỏi, tương lai phải kiếm thiệt nhiều tiền, mua căn phòng lớn ẹ ở." Ngãi Tiểu Hiên ôm Ngãi Giai Giai, ở mặt hôn cái.


      "Tiểu Hiên, con công bằng, mẹ nuôi đâu?" Trần Tiểu Ngoạn chỉ mặt mình, ý bảo Ngãi Tiểu Hiên cũng phải hôn cái.


      "Mẹ nuôi cũng giống vậy, sau mua căn phòng lớn, mẹ nuôi cùng mẹ ở chỗ, như vậy mỗi ngày con có thể chăm sóc lại hai người rồi, ha ha." Ngãi Tiểu Hiên ngây thơ , sau đó ở mặt Trần Tiểu Ngoạn hôn cái.


      "Coi như nhóc con có hiếu thuận, cuối cùng có phí công thương con." Trần Tiểu Ngoạn nhàng nhéo mặt Ngãi tiểu Hiên.


      "Mẹ nuôi, đừng nhéo mà, bằng mặt của con biến hình." Ngãi Tiểu Hiên kéo tay Trần Tiểu Ngoạn ra, vui .


      "Biết khuôn mặt của con lớn lên rất đẹp, từ nay về sau khẳng định ít con mê chết, mẹ nuôi trước nếm chút lợi lộc." Bộ dạng Trần Tiểu Ngoạn ra vẻ, hôn Ngãi tiểu Hiên cái.


      "Mẹ nuôi, tất cả nước miếng của mẹ đều lên mặt con." Ngãi Tiểu Hiên đẩy Trần Tiểu Ngoạn ra, hồn nhiên mà nghịch ngợm , cố ý đùa giỡn.


      "Được rồi, các người đừng đùa nữa, sắp đến giờ lên máy bay, mọi người chú ý chút." Ngãi Giai Giai nhắc nhở.


      Trước mặt là con đường gì, chút cơ sở cũng có, chỉ có thể bước tính bước. rất muốn tìm thiếu chủ, nhưng mà biết được, lo lắng Diệp Tầm Phương thấy xuất , lại uy hiếp thiếu chủ.


      "Mẹ, con mắc tiểu. " Ngãi Tiểu Hiên đột nhiên mót quá mà .


      "Tiểu Ngoạn, mình dẫn nó toilet, cậu ở chỗ này chờ bọn mình chút." Ngãi Giai Giai nắm tay Ngãi Tiểu Hiên, đứng lên.


      "Nhanh mau trở lại, cũng sắp lên máy bay rồi." Trần Tiểu Ngoạn nhắc nhở.


      "Mẹ mẹ, nhanh lên, chúng ta nhanh về nhanh, miễn cho được ngồi máy bay." Ngãi Tiểu Hiên sốt ruột kéo tay Ngãi Giai Giai, hướng phía nhà vệ sinh chạy tới.


      "Tiểu Hiên, chậm chút, vẫn còn thời gian, coi chừng ngã ." Ngãi Giai Giai bất đắc dĩ .


      Đứa bé này chính là bướng bỉnh, làm chuyện gì cũng hấp tấp, giống như phải sử dụng sức lực cho hết. Nhưng cũng bởi vì như vậy, mỗi ngày vô vị của mới có nhiều niềm vui thú, ông trời ban cho món lễ vật như vậy, là đối với quá tốt.


      "Mẹ, nơi này là toilet nam, mẹ ở bên ngoài chờ con chút là xong ngay." Ngãi Tiểu Hiên buông tay Ngãi Giai Giai ra, chạy vào trong toilet.


      "Cẩn thận chút." Ngãi Giai Giai lo lắng kêu, sau đó đứng ở cửa đợi.


      Chính là mọi người từ nhà vệ sinh nam ra nhìn chút, Ngãi Giai Giai cảm thấy xấu hổ, vì vậy xoay người, đưa lưng về phía cửa phòng rửa tay, đứng qua bên, chờ Ngãi tiểu Hiên ra.


      Sau khi Ngãi Tiểu Hiên vào toilet, tính tìm vị trí để ngoài, đột nhiên phát đứng bên cạnh mình là người rất quen mặt, vì vậy ngẩng đầu nhìn.


      "Chú lừa đảo, ra là chú, có phải chú tới nơi này lừa gạt hay vậy?" Ngãi Tiểu Hiên cười hỏi, tuyệt đối sợ mình bị lừa gạt.


      Cậu lừa gạt người khác là tốt rồi, còn sợ người khác lừa gạt sao?


      Tề Hiên muốn ngoài, đột nhiên nhìn thấy Ngãi Tiểu Hiên, rất là kinh ngạc, nhưng mà lời của cậu bé càng làm cho giật mình.


      Ông trời, đường đường là tổng tài sao lại biến thành người lừa gạt, kỳ quặc quá . Nhưng trong này cũng có thể nhìn thấy tên tiểu quỷ này, xem ra bọn họ rất có duyên phận .


      "Tiểu quỷ, cậu đến sân bay làm gì?" Tề Hiên thèm để ý Ngãi Tiểu Hiên gọi là ‘ chú lừa đảo’, dù sao dụ dỗ cậu bé.


      "Vậy chú đến sân bay để làm gì?" Ngãi Tiểu Hiên cảnh giác hỏi.


      Đối với người lừa đảo, tốt nhất cái gì cũng nên với ông ấy, nhưng đùa bỡn chút cũng tệ lắm.


      "Đến sân bay đương nhiên là ngồi máy bay, còn có thể làm gì?" Tề Hiên cười khổ mà .


      Đứa bé này cũng quá thông minh lanh lợi , hỏi cái gì nó đều sang chuyện khác.


      "Đến sân bay nhất định là ngồi máy bay, cũng có thể là tiễn đưa, đối với những người khác mà còn có thể lừa gạt." Ngãi Tiểu Hiên cố ý châm chọc.


      "Cái tên tiểu quỷ này, miệng tha người." Tề Hiên còn muốn chụp vào lời của Ngãi Tiểu Hiên, lúc này điện thoại vang lên, vì vậy nghe.


      Nhưng mà vừa nhận điện thoại liền điên cuồng chạy ra ngoài, cả tay cũng rửa.


      "Chú à, sau khi tiểu phải rửa tay." Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy Tề Hiên xông ra ngoài, vì thế mà kêu to.


      Nhưng Tề Hiên cũng để ý tới, mà là trực tiếp xông ra ngoài, mà qua sát bên người Ngãi Giai Giai đứng ở ngoài cửa.


      Ngãi Giai Giai đưa lưng về phía cửa ra vào, Tề Hiên cầm điện thoại, liền cứ thế mà xông , có chú ý người đứng ở cửa, lướt qua .


      Nếu như là bình thường, nhất định chú ý tới, mà bây giờ, chỉ lòng nghĩ chuyện Nghiêm Chính Phong ở trong điện thoại.


      "Chính Phong, cậu chút, rốt cuộc thấy ấy ở chỗ nào?" Tề Hiên ở trong điện thoại kích động hỏi.


      Nghiêm Chính Phong ở phi trường thấy được Ngãi Giai Giai, vừa nghe đến tin tức này, liền vọt ra.


      "Ở ——" Nghiêm Chính Phong chính là muốn nhìn thấy ở trong phòng chờ máy bay, nhưng mà chỉ mới chớp mắt, phát thấy người.


      vừa rồi ràng nhìn thấy người rất giống Ngãi Giai Giai ngồi chỗ với khác, hơn nữa còn có đứa , sao mà chỉ chớp mắt thấy rồi, hơn nữa tại nhìn kỹ kia, người đàn bà chanh chua này phải là người làm hại bị cảnh sát bắt sao?


      "Ở chỗ nào?" Tề Hiên sốt ruột hỏi, nhưng nhìn thấy Nghiêm Chính Phong rồi, vì vậy cúp điện thoại , trực tiếp đến bên cạnh ấy, "Chính Phong, ở chỗ nào?"


      "Vừa mới ràng ở đó, nhưng mà bây giờ lại thấy ." Nghiêm Chính Phong chỉ vào chỗ ngồi Trần Tiểu Ngoạn.


      Ký ức của đám người Tề Hiên đối với Trần Tiểu Ngoạn là ở mười năm trước, ký ức rất mơ hồ, hơn nữa ở mười năm trước gặp qua lần, tại dù cho Trần Tiểu Ngoạn đứng ở trước mặt , cũng nhận ra được.


      Tề Hiên nhìn vị trí Nghiêm Chính Phong chỉ, nhìn khuôn mặt xa lạ ngồi, mất mát mà thở dài .


      "Chính Phong, cậu hoa mắt, người kia phải, thôi." Tề Hiên trầm thấp , sau đó rời .


      Cao hứng hụt hồi, kết quả có gì cả.


      vừa xuống máy bay, vì chính là tới nơi này điều tra cái cậu bé gọi là Ngãi Tiểu Hiên, chắc hẳn tại cậu bé còn ở phòng rửa tay, đành phải đến thôn tìm người. Manh mối này bỏ qua, cho dù là manh mối chệch hướng cũng muốn .


      Nghiêm Chính Phong ngây ngốc nhìn Trần Tiểu Ngoạn chút, sau đó đuổi theo Tề Hiên.


      mới hơn hai mươi tuổi, có già mà, làm sao có thể nhìn lầm người, gặp quỷ, vừa rồi ràng thấy là ba người, xoay người gọi điện thoại liền biến thành người, nhưng lại biến thành người phụ nữ chanh chua kia, vẫn là nhanh rời khỏi thôi.


      Ngãi Giai Giai người ta mang Ngãi Tiểu Hiên toilet rồi, đương nhiên chỉ thấy người.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 82: Để Vuột Nhau



      Ngãi Giai Giai đứng ở toilet thời gian ngắn, sau đó xoay người trở lại, vừa vặn nhìn thấy Ngãi Tiểu Hiên từ trong toilet ra, vì vậy tiến lên, giữ chặt tay của cậu, cười hỏi. .


      "Tiểu Hiên, rửa tay sao?"


      "Rửa sạch, nhưng cái chú lừa đảo kia rửa tay, vệ sinh, người lớn như vậy, ràng biết sau khi tiểu phải rửa tay." Ngãi Tiểu Hiên hồn nhiên .


      Cậu năm tuổi cũng biết sau khi tiểu phải rửa tay, cái chú lừa đảo kia ràng biết, xấu hổ.


      "Chú lưà đảo nào? " Ngãi Giai Giai thắc mắc .


      Ngãi Tiểu Hiên ở trong toilet rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


      "Chính là chú lừa đảo mấy ngày hôm trước muốn lừa gạt con đó, kết quả bị con lừa gạt đến khu rừng mê cung kia, vừa rồi ở trong toilet con nhìn thấy chú ấy, chú ấy nhìn thấy con ràng rồi xông ra chạy , tay cũng rửa. Mẹ, mẹ chú ấy có phải rất vệ sinh , người lớn như vậy, tiểu xong cũng rửa tay."


      Ngãi Tiểu Hiên cho rằng Tề Hiên chạy ra ngoài là vì nhìn thấy cậu.


      "Ông trời, Tiểu Hiên, từ nay về sau gặp người lạ, con ngàn vạn đừng cùng họ chuyện, họ hỏi cái gì cũng đừng để ý đến họ, bây giờ lừa đảo rất khôn khéo, con là tâm can bảo bối của mẹ, nếu con bị lừa , mẹ rất đau khổ." Ngãi Giai Giai ôm Ngãi Tiểu Hiên chặc, kích động , rất sợ hãi cậu xảy ra chuyện gì.


      Tiểu Hiên là vận mệnh của , nếu như có Tiểu Hiên biết nên sống thế nào. thể để cho Tiểu Hiên xảy ra chuyện gì, cũng để cậu rời khỏi , thể có Tiểu Hiên.


      "Mẹ, mẹ đừng nóng ruột, con bây giờ phải là rất tốt đấy sao, từ nay về sau con cùng người lừa đảo chuyện là được, họ hỏi vấn đề gì cũng trả lời, như vậy họ cũng lừa gạt được con." Ngãi Tiểu Hiên vỗ vỗ bộ ngực của mình, ra oai .


      Muốn lừa gạt cậu còn có dễ dàng như vậy.


      "Tiểu Hiên, thế giới bên ngoài rất phức tạp, thể đơn giản như ở trong thôn, cho nên ngàn vạn nên tin bất luận kẻ nào, hiểu chưa?" Ngãi Giai Giai lo lắng .


      "Mẹ và mẹ nuôi cũng thể tin tưởng sao?" Ngãi Tiểu Hiên trêu đùa .


      Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của mẹ, cậu đều hay giỡn trêu chọc họ vui vẻ, lần này cũng ngoại lệ.


      "Tiểu Hiên, con lại đùa, coi chừng mẹ tức giận đó?" Ngãi Giai Giai giả bộ như có vẻ tức giận.


      Tiểu Hiên mặc dù nghịch ngợm, nhưng mà lại là đứa biết nghe lời.


      "Mẹ tức giận Tiểu Hiên được , Tiểu Hiên chỉ là cùng mẹ giỡn thôi." Ngãi Tiểu Hiên sốt ruột .


      Cậu cái gì cũng sợ, chỉ sợ mẹ tức giận cùng thương tâm, chỉ cần mẹ tức giận hoặc là thương tâm, cậu cũng rất sốt ruột, cũng rất sợ hãi, sợ mẹ cần cậu.


      "Vậy con hôn mẹ cái." Ngãi Giai Giai ngồi chồm hổm xuống, đem mặt của mình đưa tới trước mặt Ngãi Tiểu Hiên.


      "Dạ." Ngãi Tiểu Hiên ra sức hôn Ngãi Giai Giai cái, "Mẹ, con mẹ, mẹ nên tức giận con được ?"


      " là con ngoan của mẹ, nhanh thôi, chúng ta nên lên máy bay." Ngãi Giai Giai xong, nắm bàn tay bé của Ngãi Tiểu Hiên, về phía trước.


      "Mẹ, mẹ còn chưa tức giận ?" Ngãi Tiểu Hiên hỏi tới.


      "Mẹ tức giận, Tiểu Hiên ngoan như thế, mẹ làm sao có thể tức giận chứ, nhanh a, bằng lên máy bay được."


      "Mẹ, chúng ta có thể bay lên trời đúng hay , hưng phấn!" Ngãi Tiểu Hiên nhảy dựng lên, rất là hưng phấn.


      Cậu rốt cục có thể ngồi máy bay nhìn qua TV rồi, nhất định cảm thụ lần tốt.


      "Đúng vậy, thôi, mẹ nuôi con còn chờ chúng ta !" Ngãi Giai Giai kéo Ngãi Tiểu Hiên lên phía trước.


      Nơi xa, Tề Hiên cùng Nghiêm Chính Phong đưa lưng về phía bọn họ, hướng cửa ra vào sân bay mà , lướt qua bên người lần nữa. Hai bên đều vô cùng vội, căn bản là có tâm tư mà nhìn người nào qua bên cạnh.


      Ngãi Tiểu Hiên tùy ý mà nhìn lung tung, nhìn thấy Tề Hiên nơi xa, sau đó đem tầm mắt dời .


      Mẹ được cùng người lừa đảo chuyện, cần phải trả lời vấn đề của người lừa đảo, như vậy tự nhiên cũng cần để ý tới người lừa đảo, thấy cũng coi như thấy.


      Kỳ cậu rất thích chú lừa đảo kia, nhưng mà chú ấy sao làm người tốt mà phải làm lừa đảo chứ, rất là đáng tiếc. Nếu như chú ấy là người tốt, là tốt biết bao!


      Ngãi Tiểu Hiên lần nữa thu về tầm mắt, liếc nhìn Tề Hiên, nhìn ra cửa, cho đến khi người biến mất, cậu mới đem tầm mắt thu về.


      Tề Hiên vào thôn trang, thế mới biết Ngãi Tiểu Hiên cùng trong người nhà của cậu vừa dọn rồi, rất là tức giận. Nhưng mà thôn trưởng lại cho biết, trong này có ai, người nào gọi là Ngãi Giai Giai, ngược lại có người gọi là Trần Giai Giai, chính là mẹ của Ngãi Tiểu Hiên.


      "Thiếu chủ, xem ra đứa gọi là Ngãi Tiểu Hiên có quan hệ gì với người." Nghiêm Chính Phong bất đắc dĩ .


      Tuy bọn họ có ôm bất luận hi vọng gì, nhưng mà nghe tin tức như thế, vẫn là rất mất mát. cái thế giới này người gọi là Giai Giai nhiều như vậy, tên trùng cũng phải là có khả năng.


      " thôi." Tề Hiên chán chường , xoay người rời .


      Nghiêm Chính Phong bất đắc dĩ mà lắc đầu, cũng theo ra ngoài.


      tại tốt nhất cái gì cũng đừng , càng thiếu chủ càng thương tâm, cái này biết là lần thứ mấy bọn họ thành công mà trở về.


      "Ai —— mẹ nuôi Ngãi Tiểu Hiên gọi là Trần Tiểu Ngoạn." Thôn trưởng nhìn thấy Tề Hiên cùng Nghiêm Chính Phong ra, vì vậy gọi to, đáng tiếc bọn họ tựa hồ nghe thấy.


      Thôn trưởng nhìn thấy bộ dạng Tề Hiên thực vội, tựa hồ tìm người, nhưng mà tuổi của ông khá lớn rồi, dễ quên, lúc này mới nhớ đến ít tin tức chưa có cho biết, vội vã muốn , đáng tiếc bọn họ rồi.


      Tề Hiên và Nghiêm Chính Phong đúng là có nghe câu kia của thôn trưởng, chỉ lo rời .


      Giai Giai của rốt cuộc ở đâu rồi, vì sao tìm khắp tất cả địa phương cũng tìm thấy , chẳng lẽ ——


      Tề Hiên nghĩ đến khả năng Ngãi Giai Giai chết, lập tức đem cái ý nghĩ này vứt bỏ, để ình nghĩ như thế.


      Giai Giai của tuyệt đối còn sống, chỉ là tìm thấy mà thôi. ngốc này, vì sao thể thông minh chút chứ, cũng sáu năm rồi, còn trốn. Nhưng mà lại, chính là thích ngốc, mâu thuẫn a!


      "Thiếu chủ, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Nghiêm Chính Phong cắt đứt suy nghĩ của Tề Hiên.


      biết thiếu chủ đau lòng, cố ý cắt đứt, miễn cho ấy càng đau lòng thêm. người là cái cảm giác gì biết, cho nên thể biết được nỗi đau trong lòng của thiếu chủ bọn họ.


      " thôi, đến thành phố A khảo sát tình hình công ty chi nhánh chút." Tề Hiên sau khi đau lòng lúc, thay đổi diện mạo lãnh mạc.


      tin tưởng nhất định có thể tìm được Ngãi Giai Giai, có lẽ là thời cơ chưa tới thôi.


      "Theo tin tức tin cậy, công ty chi nhánh của thành phố A xảy ra chút vấn đề, báo cáo tài vụ làm rất khá, nhưng có điểm phù hợp thực tế, hình như người phụ trách chỗ đó làm giả sổ sách." Nghiêm Chính Phong nghiêm túc .


      "Người phụ trách công ty chi nhánh là ai?" Tề Hiên lãnh mạc hỏi.


      "La Thành."


      ", tự mình trước, đừng để người ở chỗ đó biết, miễn cho lại làm giả, tôi muốn tự mình kiểm tra."


      Dám coi vào đâu mà làm hành động mờ ám, đúng là rất có can đảm, muốn đến nhìn tên La Thành này có năng lực thế nào.



      Chương 83: Truy Đuổi Tên Cướp



      Ngãi Giai Giai cầm cái túi xách trong tay, đứng ở cửa trường học chờ Ngãi Tiểu Hiên tan học. .


      Các tới nơi này quen cuộc sống ở thành phố A, chuyện gì cũng phải làm lại từ đầu, mà ngay cả học phí của Tiểu Hiên đều là Trần Tiểu Ngoạn bỏ ra, sáu năm, chút để dành cũng có, ăn uống đều là dùng tiền của Trần Tiểu Ngoạn, rất là áy náy, nhưng mà lại biện pháp kiếm ra nhiều tiền như vậy để đưa Tiểu Hiên đến trường, mỗi lúc khi nhìn thấy Trần Tiểu Ngoạn đưa tiền ra, lòng của liền bị nhéo đau.


      Ngãi Giai Giai cũng từng hỏi qua Trần Tiểu Ngoạn tiền ở nơi nào đến , sao mà nhiều như vậy, Trần Tiểu Ngoạn đó là tài sản của mẹ ấy để lại cho ấy, cho nên có hỏi nhiều nữa, chẳng qua là cảm thấy thiếu nợ Trần Tiểu Ngoạn quá nhiều.


      "Mẹ." Ngãi Tiểu Hiên đeo túi sách, vô cùng cao hứng từ trong trường học tới, nhìn thấy Ngãi Giai Giai ở ngoài cửa chờ cậu, vì thế chạy tới, bổ nhào vào trong ngực của .


      "Tiểu Hiên, ngày đầu tiên học, cảm giác như thế nào, cùng bạn học đối xử với nhau có tốt hay a?" Ngãi Giai Giai ngồi xổm xuống, ôm Ngãi Tiểu Hiên, nhìn thẳng cậu bé.


      "Mẹ, hôm nay con kết giao rất nhiều bạn bè, bọn họ đều rất tốt a, con rất thích nơi này, người nơi này đều rất có lễ phép."


      "Thế này mới ngoan, thôi, chúng ta về nhà." Ngãi Giai Giai nắm tay Ngãi Tiểu Hiên, sau đó đến ven đường.


      "Mẹ, cái chỗ này so với chỗ ở trước kia của chúng ta xinh đẹp hơn, từ nay về sau chúng ta ở nơi này được ?" Ngãi Tiểu Hiên vừa vừa hưng phấn .


      "Được. " Ngãi Giai Giai trả lời.


      Vì để cho Tiểu Hiên có thể có gian phát triển tốt hơn, thể lại sống ở loại địa phương gần như ngăn cách với thế giới đó.


      lúc hai mẹ con vô cùng cao hứng đến ven đường, chuẩn bị ngoắc gọi tắc xi tên cướp lao đến, đoạt túi xách tay của Ngãi Giai Giai.


      "Ngươi làm gì? " Ngãi Giai Giai kịp phản ứng, gắt gao nắm lấy túi xách.


      "Buông tay." Kẻ côn đồ dùng sức kéo ra, vượt qua Ngãi Giai Giai, co chân bỏ chạy.


      "A ——" Ngãi Giai Giai bị ném qua bên, ngã mặt đất, cánh tay và đầu gối cùng mặt đất chạm vào nhau, trầy da, lập tức ứa ra máu đỏ tươi, đau đớn thôi.


      "Mẹ, mẹ bị làm sao rồi?" Ngãi Tiểu Hiên chạy đến bên người Ngãi Giai Giai, khẩn trương hỏi, trong lòng cực kỳ tức giận.


      "Tiểu Hiên, con có bị thương hay ?" Ngãi Giai Giai để ý cánh tay mình cùng đau đớn đầu gối, kinh hoảng nhìn con của mình, sợ cậu bé bị thương.


      "Mẹ, mẹ ở chỗ này chờ con, đáng ghét ——" Ngãi Tiểu Hiên buông túi sách, sau đó đuổi theo hướng tên cướp chạy trốn.


      "Tiểu Hiên trở về, nên đuổi theo, Tiểu Hiên ——" Ngãi Giai Giai liều mạng mà hô to, sau đó cố gắng đứng lên. Đầu gối truyền đến đau đớn làm cho bộ vô cùng khó khăn, cảm thấy đau đớn, nhưng mà thể tìm con của mình.


      đứa năm tuổi làm sao có thể cùng kẻ côn đồ chống đỡ được, mặc dù Tiểu Hiên học chút công phu của Trần Tiểu Ngoạn, nhưng mà đứa cùng người lớn vẫn có khác biệt, chỉ riêng sức lực cũng thể so được. Vạn nhất tên cướp làm Tiểu Hiên bị thương, tâm của rất đau, thể để cho Tiểu Hiên gặp chuyện may.


      Ngãi Giai Giai cứ như vậy chân thấp chân à chạy đến hướng Ngãi Tiểu Hiên đuổi theo tên cướp, trong lòng cầu nguyện, hi vọng Tiểu Hiên có việc gì.


      Ngãi Tiểu Hiên vẫn đuổi theo đằng sau tên cướp, tuy chân của cậu ngắn, nhưng mà tần suất bước chân vô cùng nhanh, từng chút từng chút kéo gần lại khoảng cách cùng kẻ cướp.


      "Đứng lại, được chạy." Ngãi Tiểu Hiên hô to .


      Tên cướp thấy có người vẫn đuổi theo mình, hơn nữa còn là đứa , rất tức giận, vì vậy mà chạy tới ngõ , định dẫn Ngãi Tiểu Hiên tới bên trong.


      Ngãi Tiểu Hiên cũng có suy nghĩ nhiều, vẫn lòng đuổi theo, lòng chỉ nghĩ muốn dạy dỗ tên cướp này, sau đó đem túi xách cầm về.


      Tề Hiên mình lái xe con đường lớn, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh đứa bé đuổi theo người lớn, lơ đãng nhìn mấy lần, khi thấy dung mạo đứa bé kinh ngạc vô cùng.


      "Ngãi Tiểu Hiên, tại sao cậu bé lại ở chỗ này?" Tề Hiên cảm thấy rất kỳ quái, vì vậy đem xe sang bên lề dừng lại, sau đó ở đằng sau Ngãi Tiểu Hiên.


      cùng tiểu quỷ này cũng có duyên , đến chỗ nào cũng có thể gặp được, có duyên, vậy quen nhau .


      Tên cướp dẫn Ngãi Tiểu Hiên trong hẻm , sau đó dừng bước lại, tà ác nhìn cậu bé.


      "Kẻ xấu, mau trả lại túi xách ẹ ta." Ngãi Tiểu Hiên chạy đến trước mặt tên cướp, cảnh cáo.


      "Tiểu quỷ, chỉ dựa vào mày mà cũng muốn đoạt lại đồ ư, buồn cười." Tên cướp rất khinh thường , căn bản đem đứa trước mắt chỉ tới thắt lưng cho là nghiêm trọng.


      đứa trẻ ranh mà thôi, có thể làm gì?


      "Đáng ghét ——" Ngãi Tiểu Hiên rất phẫn nộ, xông lên trước, hung hăng đánh quyền vào bụng tên cướp.


      "A ——" Tê cướp đau kêu tiếng, sau đó tức giận nhìn Ngãi Tiểu Hiên.


      " nghĩ tới cái thằng tiểu quỷ như mày mà rất có sức lực, chết a." Tên cướp vươn tay, muốn nắm quần áo của Ngãi Tiểu Hiên, nhưng mà lại bổ nhào vào khí.


      Ngãi Tiểu Hiên nhanh nhẹn, vọt đến sau lưng tên cướp, sau đó hướng lưng của ta đạp cái.


      "A ——" Tên cướp bị đạp đến mặt tường, cùng tiếp xúc thân mật với vách tường bên cạnh.


      "Đem túi xách mẹ ta lấy ra." Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy tên cướp áp vào vách tường, vì vậy tiến lên đoạt túi xách.


      "Tên nhóc đáng chết, xem tao làm sao trừng phạt mày." Tên cướp nóng nảy, dùng hết sức lực, đoạt lại túi xách, còn kéo Ngãi tiểu Hiên tới, sau đó dùng cánh tay quấn lấy cổ của cậu bé.


      "Bại hoại —— thả ta ra." Ngãi Tiểu Hiên mắng to, ngừng giãy dụa, chụp lấy tay của tên cướp hung hăng cắn.


      "A ——" Tên cướp bị đau kêu tiếng, sau đó dùng sức lực hất Ngãi Tiểu Hiên ra.


      Ngãi Tiểu Hiên bị ném lên mặt đất, đầu đầy sao, phân Đông Nam Tây Bắc, chỉ nghe được bên tai truyền đến tiếng mắng.


      "Mày ***, hôm nay ông liền phế mày ." Tên cướp cực kỳ tức giận, giơ nắm tay lên, muốn đánh lên ngực Ngãi Tiểu Hiên, kết quả tay còn giữa trung bị người cản được.


      Ngãi Tiểu Hiên cho là mình chết chắc rồi, nghĩ tới đột nhiên xuất người, ngăn cản động tác kế tiếp của tên cướp, nhìn kỹ, vô cùng kinh ngạc.


      "Chú lừa đảo, tại sao là chú?"


      Tề Hiên theo Ngãi Tiểu Hiên tới đây, liền nhìn thấy màn tên cướp muốn đánh Ngãi Tiểu Hiên, nên lập tức ngăn trở ta.


      "Cậu bé, tôi cứu cậu, cậu lại thể dễ nghe chút sao?" Tề Hiên bất đắc dĩ cười, nhưng trong lòng vẫn là vui vẻ .


      Tên tiểu quỷ này mỗi câu đều có thể làm cho tâm tình của vô cùng vui vẻ, cho dù là lời dễ nghe cũng có chút hiệu quả.


      "Nể chú cứu cháu mạng, cháu đem hai chữ ‘ lừa đảo ‘ xóa , bảo chú là chú rất tốt." Bộ dạng của Ngãi Tiểu Hiên ra vẻ bố thí, giống như là làm chuyện tốt.


      "Mày là ai, buông ra, chờ em tao đến đây, ày đẹp mặt." Tên cướp cố gắng giãy dụa, muốn tránh thoát ra, nhưng mà mặc kệ cố gắng thế nào, ta vẫn giãy được, sức lực đối phương quá lớn.


      Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy tên cướp ngừng giãy dụa, hơn nữa mặt viết sốt ruột cùng đau đớn, vì vậy dùng sức từ nắm lấy cái túi xách từ tay tên cướp đoạt trở về.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 84: Cha Con Kề Vai Chiến Đấu



      Ngãi Tiểu Hiên sau khi cướp lại được túi xách về, vẫn quên ở người tên cướp hung hăng đạp cước, căm hận. .


      "Người xấu, xem ông từ nay về sau còn dám làm chuyện xấu hay ."


      "Thả tao ra, em của tao rất nhanh tới, đến lúc đó cho bọn mày đẹp mắt ." Tên cướp tuy bị Tề Hiên tóm lấy, nhưng mà vẫn chịu phục, ngừng đe dọa.


      Tên cướp vừa xong, phía trước ngõ vài tên lưu manh dường như còn trẻ tuổi xuất , chặn đường ra.


      "Ở địa bàn của tao bắt nạt người của tao, tao thấy hai đứa mày vẫn là muốn sống nữa rồi." tên lưu manh bộ dạng ra vẻ đại ca, khinh thường nhìn Tề Hiên cùng Ngãi Tiểu Hiên.


      Bởi vì bọn họ có nhiều người, đối phương chỉ có hai người, hơn nữa còn là người lớn, đứa , bọn họ sao lại phải sợ.


      "Phải , đợi lát nữa bọn mày biết rốt cuộc là ai chán sống." Tề Hiên bỏ tên cướp ra, ném tới bên người đám lưu manh kia, sau đó nhìn Ngãi Tiểu Hiên chút.


      "Cháu bé, nếu sợ hãy trốn , chú bảo vệ cháu."


      "Chú, chú cũng đừng xem thường cháu, cháu phải là bị dọa, lần đầu tiên hợp tác với chú, biết mức độ cháu và chú phối hợp có cùng mẹ nuôi tốt như vậy hay , đến đây ." Ngãi Tiểu Hiên lấy túi xách tay thả lên mặt đất, cùng Tề Hiên sóng đôi đứng chung chỗ, tính cùng chỗ đối phó mấy tên lưu manh này.


      "Cháu bé, cháu đúng là có lòng can đảm." Tề Hiên khích lệ.


      Nếu như phải từng nhìn thấy cậu bé trừng trị mấy đứa kia, hoàn toàn cũng để cho tên tiểu quỷ này cùng đánh nhau chỗ, dù sao cậu bé quá .


      "Mẹ nuôi cháu , đối phó với loại người này, cần sử dụng toàn bộ bản lĩnh, chỉ cần chú đem người trong đó đánh chết khiếp, như vậy những người khác chính là sợ tới mức tè ra quần rồi."


      "Cháu bé, cháu hiểu biết đúng là ít, mẹ nuôi cháu là ai vậy?" Tề Hiên cảm thấy rất hứng thú mà hỏi.


      Nhưng mà đợi Ngãi Tiểu Hiên trả lời vấn đề của Tề Hiên, cái tên lưu manh cầm đầu kia liền tức giận rống to, "Tao xem cha con bọn mày vào quan tài rơi lệ a, hôm nay mấy em chúng tao trừng phạt bọn mày trận, đánh cho bọn mày hoàn toàn thay đổi."


      Cha con?


      Nghe được những lời này của tên lưu manh, Tề Hiên cùng Ngãi tiểu Hiên đều cùng nhìn đối phương lẫn nhau, nhìn đối phương quá giống ngũ quan của mình.


      "Chú, bộ dạng của chú đúng là giống cháu, nếu phải mẹ ba của cháu cũng chết trước khi cháu ra đời, cháu thực hoài nghi chú chính là ba của cháu !" Ngãi Tiểu Hiên cười .


      Có đứa nào mà có ba chứ, cậu cũng có ba, lúc còn lần đầu tiên, cậu hỏi mẹ mình, ba của cậu ở nơi nào, mà mẹ cho cậu biết, ba của cậu cũng chết trước khi cậu ra đời, từ đó về sau cậu bao giờ hỏi mẹ về chuyện ba nữa, bởi vì cậu biết , mỗi khi cậu hỏi về ba, mẹ vụng trộm khóc.


      "Cháu bé, có lẽ đời trước chúng ta chính là cha con." Tề Hiên cũng cười ha ha .


      Nếu như phải điều tra được mẹ Ngãi tiểu Hiên là Trần Giai Giai, khẳng định còn có thể tiếp tục điều tra, cũng bởi vì biết đáp án, cho nên có tiếp tục điều tra nữa, cũng cho rằng Tiểu Hiên là con trai của nữa.


      "Này, bọn mày cũng vô dụng, cũng sắp chết đến nơi rồi, còn cười làm gì, có phải là đem tao để vào mắt ?" Tên lưu manh cầm đầu nhìn thấy Tề Hiên và Ngãi Tiểu Hiên trò chuyện càng nóng giận, căn bản đem bọn họ để vào mắt, vô cùng tức giận.


      "Chú, trong mắt chú hạ được người này ?" Ngãi Tiểu Hiên châm chọc hỏi.


      " hạ được." Tề Hiên trả lời chút ngần ngại.


      "Bọn mày —— đáng giận, để tao dạy dỗ bọn nó cho tốt." Tên lưu manh cầm đầu tức giận hạ lệnh, mấy tên thuộc hạ bên cạnh ta liền vọt tới, đánh người lung tung, có phương pháp gì.


      Tề Hiên quyền , đánh tên lưu manh ngã đất, Ngãi Tiểu Hiên rất khôn khéo, quả đấm của Tề Hiên đánh tới người nào, cậu dùng chân đạp người đó, hai người phối hợp quả thực là chê vào đâu được.


      Sau lát, cả ngõ đều là thanh kêu đau của bọn lưu manh, nhưng còn có tên chưa có ngã xuống, nhưng cũng sợ tới mức hồn bay phách lạc.


      Sau khi đánh ngã bọn lưu manh, Tề Hiên và Ngãi Tiểu Hiên nhìn đối phương lẫn nhau, rất là kinh ngạc.


      nghĩ tới lần đầu phối hợp, bọn họ ràng có thể ăn ý như thế, thể tưởng tượng nổi a!


      "Chú, chú rất khá!" Ngãi Tiểu Hiên đưa ngón cái ra, tán dương.


      "Nhóc con, cháu cũng tệ." Tề Hiên cũng vươn ngón cái ra.


      Nếu đứa con trai như thế, là tốt biết bao. Tuy muốn đứa con trai khó, có thể tùy ý tìm người mang thai hộ, nhưng mà có thể sinh ra đứa thông minh như thế lại cùng ăn ý như thế hay , còn chắc chắn đâu?


      "Chú, vẫn còn tên?" Ngãi Tiểu Hiên hai tay vây quanh, ra oai nhìn tên lưu manh cầm đầu kia.


      "Đúng vậy, vẫn còn tên, chơi ta như thế nào?" Tề Hiên cũng ra oai .


      "Hai vị xin bỏ qua cho tôi , từ nay về sau tôi dám nữa." Tên lưu manh cầm đầu sợ tới mức quỳ mặt đất dập đầu.


      Lưu manh như bọn họ chỉ bắt nạt những người yếu thế kia, loại người có thể đánh lại dám đắc tội, ai biết hôm nay xui xẻo đụng phải, cố tình đắc tội người như vậy.


      "Tiểu Hiên, cháu quyết định ." Tề Hiên quan tâm mà .


      "Chú, cũng là chú đến dọn dẹp đồ bỏ a, cháu phải tìm mẹ." Ngãi Tiểu Hiên đột nhiên nghĩ đến mẹ của mình còn ở bên ngoài, vì vậy cầm lấy túi xách, rất nhanh mà chạy ra ngoài.


      "Tiểu Hiên ——" Tề Hiên hô to tiếng, nhưng mà Ngãi Tiểu Hiên lại có quay đầu lại.


      Tề Hiên nhìn thấy Ngãi Tiểu Hiên vội vàng như vậy, cũng gọi nữa, nhưng tin tưởng, bọn họ vẫn gặp lại.


      "Nếu như các người giúp tôi làm chuyện, tôi liền thả các người, thậm chí cho các người tiền thù lao, hơn nữa con số ít." Tề Hiên đứng ở chính giữa đám lưu manh, lãnh mạc , có chút nhàng, hơi thở hàm chứa vương giả, có thể cho cảm thấy được khí phách của , khí thế bức người làm cho người ta dám cự tuyệt tất cả lời .


      "Chuyện gì, ngài cứ việc phân phó." Lưu manh cầm đầu kích động .


      "Tôi muốn toàn bộ tư liệu của người tên là La Thành, kể cả người của ta. ta là người tổng phụ trách của chi nhánh công ty Tề thị thành phố A, đây là danh thiếp của tôi, tra được tư liệu gì có giá trị liền gọi điện thoại đến cho tôi biết." Tề Hiên đưa danh thiếp thả vào trong tay tên lưu manh cầm đầu, cũng gì, liền trực tiếp .


      Tên lưu manh cầm đầu nhìn nhìn danh thiếp trong tay, ngoại trừ dãy số điện thoại, có gì cả, ngay cả cái tên cũng có. Nhưng mà chuyện này bọn họ thể làm, bởi vì bọn họ cảm giác được, chủ nhân của danh thiếp này tuyệt đối phải người bình thường.


      Ngãi Tiểu Hiên vội vội vàng vàng hướng địa phương vừa rồi bọn họ bị đoạt mà chạy tới, cậu lo lắng để lại mẹ ở đó mình quá lâu xảy ra chuyện gì, dù sao đầu óc mẹ của cậu dùng được, thường xuyên ngây ngốc bị lừa gạt.


      Ông trời, cậu rời lâu như vậy, biết mẹ thế nào, cậu buộc phải tìm mẹ, thể chơi nữa.


      Ngãi Tiểu Hiên rất vội, liều mạng mà chạy về, trở về tìm Ngãi Giai Giai.


      Nhưng mà Ngãi Giai Giai lại chân thấp chân cao tìm Ngãi Tiểu Hiên, tìm tìm, chính mình nhầm phương hướng cũng biết, cuối cùng cũng biết mình tới địa phương nào.



      Chương 85: Phải Ảo Giác



      Ngãi Giai Giai lâu, cũng có nhìn thấy thân ảnh của Ngãi Tiểu Hiên, trong lòng sốt ruột cũng rất lo lắng, lo lắng Tiểu Hiên xảy ra chuyện. .


      "Tiểu Hiên, con ở đâu vậy!" Ngãi Giai Giai đường lớn, nhìn chung quanh, bốn phía đều là nhà cao tầng cùng xe đầy đường, còn có người xa lạ rất nhiều, nhưng mà thấy Ngãi Tiểu Hiên.


      Ngãi Giai Giai bởi vì tìm thấy Ngãi Tiểu Hiên, gấp đến độ cũng khóc lên, đường cũng nhìn đường, nhìn người cũng chỉ nhìn mấy đứa , những thứ khác căn bản là vào được ánh mắt của .


      Sau khi Tề Hiên từ trong ngõ ra, sau đó trở lại xe của mình, tiếp tục lái xe, tính tùy tiện tìm quán ăn ăn chút, vừa lái xe vừa hồi tưởng đến chuyện vừa rồi, nghĩ đến đứa Ngãi Tiểu Hiên kia hoạt bát đáng , hưng phấn.


      Ngãi Giai Giai chân thấp chân à lên phía trước, nước mắt ràn rụa, dù cho đầu gối lại đau, cũng dám dừng lại, thầm nghĩ nhanh lên để tìm con của mình, cuối cùng càng chạy càng mơ hồ, ngay cả vượt đèn đỏ để qua đường cái cũng biết.


      Ngãi Giai Giai yên lặng trong cõi lòng của mình là sốt ruột cùng bi thương, có chú ý tới mình vượt đèn đỏ, nghe thấy tiếng kèn kịch liệt mới lấy lại tinh thần, nhưng mà kịp, chiếc xe con làm thế nào lại hướng về phía lao đến.


      "A ——" Ngãi Giai Giai hô to tiếng, sau đó bị xe con đụng vào bên cạnh, ngất .


      Tề Hiên hưng phấn mà lái xe, trong đầu toàn bộ đều nghĩ thân ảnh nhắn xinh xắn của Ngãi Tiểu Hiên, cũng có chú ý có người nào đó đường cái, nhưng vẫn biết mình có vượt đèn đỏ, mà là có người đường vượt đèn đỏ, kết quả có chuyên tâm lái xe, cho dù cuối cùng cũng phải đem xe thắng lại trước, nhưng mà thân xe vẫn đụng ngã người vượt đèn đỏ, đồng thời kiện tai nạn xe cộ liền xảy ra như thế.


      "Shit —" Sau khi Tề Hiên vội vàng phanh lại, nhìn thấy người ngã bên cạnh, hơn nữa còn là , vui mà rống lên tiếng.


      Lúc này xung quanh toàn bộ quần chúng vây đầy, đều xì xào bàn tán, thảo luận ầm ỉ, Tề Hiên thể xuống xe nhìn xem người bị đụng bị thương làm sao rồi, tuy trách nhiệm phải do , nhưng mà cũng thể mặc kệ.


      "Tiên sinh, mau đưa người bệnh viện , tránh cho tai nạn chết người." cụ già khuyên.


      "Chính ta vượt đèn đỏ, cho dù có chết, tôi cũng có bị bất cứ trách nhiệm luật pháp gì." Tề Hiên khinh thường , tuy miệng như thế, nhưng mà vẫn là ngồi chồm hổm xuống, nhìn xem tình hình của người bị thương.


      nhàng đẩy người nằm, lật ấy qua, nhưng mà khuôn mặt quen thuôc lại làm cho Tề Hiên kinh hãi, kinh ngạc ngơ ngác mà ngồi xổm ở chỗ đó, vẫn nhúc nhích, biết làm sao, thậm chí ngay cả đụng cũng dám đụng Ngãi Giai Giai nằm đất.


      Tề Hiên lo lắng chính mình nhìn đến hoa mắt, vì vậy nhìn lại cẩn thận, nhưng mà bộ dạng này khuôn mặt này khắc ở trong đầu óc khắc sâu đến cỡ nào, tuyệt đối nhớ lầm, càng nhìn lầm, tuy khuôn mặt Ngãi Giai Giai bây giờ so với trước già hơn chút, cũng gầy hơn chút, nhưng mà vẫn có thể nhận ra, chẳng lẽ cái thế giới này còn có người có bộ dáng giống Ngãi Giai Giai như thế sao?


      , Giai Giai có chị em, cho nên cái thế giới này có khả năng có người có bộ dáng giống y như , như vậy người nằm đất này chính là Giai Giai của .


      Giai Giai, Giai Giai của , thế nào lại là Giai Giai của chứ, nằm mơ ư, hay là quá nhớ Giai Giai rồi, cho nên sinh ra ảo giác.


      Tề Hiên dùng lực mà bấm cánh tay của mình cái, cảm giác có đau hay .


      Thấy đau, chứng tỏ là chân , phải nằm mơ, người trước mắt đây bị đụng vào chính là Ngãi Giai Giai tìm sáu năm.


      Tề Hiên thể tin mà nhìn Ngãi Giai Giai nằm mặt đất, trong nội tâm còn hoài nghi liền thấy được vĩnh hằng chi tâm cổ Ngãi Giai Giai, cái kia là quà sinh nhật tặng cho lúc sinh nhật mười bốn tuổi của ,.


      Tuyệt đối có sai, người trước mắt đây chính là Ngãi Giai Giai tìm sáu năm.


      "Tiên sinh, đừng ngẩn người, mau mau cứu người a, chậm chỉ sợ có kịp thôi." Cụ già nhắc nhở Tề Hiên lần nữa.


      "Cứu người, đúng cứu người ——" Tề Hiên luống cuống, cực kỳ hoảng sợ, thậm chí là sợ hãi.


      tìm Ngãi Giai Giai sáu năm, nhưng cũng nghĩ tới lại dùng loại phương thức này mà tìm được ấy, vì sao ấy lại vượt đèn đỏ, vì sao lái xe cẩn thận chút, nếu như cẩn thận chút, cũng đụng vào ấy.


      Tề Hiên cuống quýt ôm lấy Ngãi Giai Giai, phóng tới xe, nhưng cũng quên buộc chặt dây an toàn cho , sau đó lái bệnh viện.


      Tề Hiên lái xe, thỉnh thoảng nhìn Ngãi Giai Giai ghế lái phụ, phút chốc treo ở nơi nào, cực kỳ lo lắng, mà ngay cả điện thoại vang lên cũng tiếp.


      "Giai Giai, em đừng có việc gì nha, cũng để cho em xảy ra chuyện." Tề Hiên kích động , đạp chân ga , tăng tốc độ xe, muốn mau sớm đến bệnh viện.


      Tề Hiên lái xe con đến cửa lớn bệnh viện, lập tức dừng lại, sau đó ôm Ngãi Giai Giai từ trong xe ra, vọt vào trong bệnh viện.


      "Bác sĩ, nhanh lên cứu người." Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai, ở trong bệnh viện điên cuồng hô to, mọi người sợ tới mức tránh ra bên, nhường đường cho .


      Y tá cùng bác sĩ vọt ra, để cho Tề Hiên đặt Ngãi Giai Giai vào, sau đó đẩy vào phòng giải phẫu.


      Tề Hiên vốn muốn vọt vào trong phòng giải phẫu, nhưng lại bị y tá ngăn cản, "Tiên sinh, xin chờ ở bên ngoài."


      "Các người nhất định phải cứu ấy cho tôi, có nghe hay ." Tề Hiên vô cùng sốt ruột, rống to mà ra lệnh.


      "Tiên sinh, chúng tôi hết sức, phiền chờ ở bên ngoài." Y tá xong, đưa tay đóng cửa phòng phẫu thuật lại.


      Cửa phòng giải phẩu đóng lại, Tề Hiên chỉ có thể qua lại ở ngoài cửa, cả người lộ ra thực lo lắng, nội tâm vô cùng kinh hoảng.


      chưa bao giờ tin tưởng quỷ thần gì đó, mà bây giờ lại khẩn cầu trời cao, phù hộ Ngãi Giai Giai bình an vô .


      Lúc Ngãi Tiểu Hiên chạy về tìm Ngãi Giai Giai, lại có gặp , vì thế mà tìm kiếm khắp nơi, tìm nửa ngày cũng tìm được, vì vậy từ trong túi xách lấy ra điện thoại của Ngãi Giai Giai, tìm Trần Tiểu Ngoạn.


      "Mẹ nuôi, thấy mẹ, con rất sợ hãi. Vừa rồi bọn con gặp kẻ cướp, ta đoạt túi xách của mẹ, con liền đuổi theo, nhưng khi con trở lại, mẹ thấy tăm hơi." Ngãi Tiểu Hiên kinh hoảng .


      Tuy mẹ là người lớn, nhưng mà so với cậu rất dễ dàng bị lừa, cậu lo lắng ẹ của mình bị người lừa .


      "Tiểu Hiên, con đứng ở chỗ đó chờ mẹ, mẹ lập tức tới ngay." Trần Tiểu Ngoạn vội , sau đó cúp điện thoại, gấp rút chạy đến gặp Ngãi Tiểu Hiên.


      Ngãi Tiểu Hiên ở tại chỗ chờ Trần Tiểu Ngoạn, bao lâu liền thấy đến đây, vì vậy vọt vào trong ngực của , khóc rống lên, "Mẹ nuôi, đều là con tốt, nếu như con để mẹ ở lại mình, mẹ cũng mất."


      "Tiểu Hiên, đừng nóng vội, chúng ta cùng tìm, mẹ nhất định có chuyện gì." Trần Tiểu Ngoạn an ủi, sau đó cùng Ngãi Tiểu Hiên cùng nhau, tìm kiếm khắp nơi.


      Nếu như sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ còn tìm được người, như vậy bọn họ đành phải báo cảnh sát

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :