1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU: BẢO HỘ VỢ YÊU - Tịch Mộng (188 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 66: Mưu (3)



      Trần Tiểu Ngoạn nghe được những lời này Tề Hiên, lại im lặng.


      giải thích ràng như thế, ta vẫn như thế nào a, bỏ , có lẽ đầu của những người này chính là có chút chậm chạp, cần cực kỳ ràng mới được.


      "Tôi là, phải đem quán bar gọi là Hắc ba ở phố A bao hết rồi sao, sau đó ở bên trong làm cái trò quỷ gì để cho Giai Giai vào, Giai Giai tại tiến vào, nhưng điện thoại di động của ấy lại đánh rơi xe."


      "Tôi có đem quán bar gọi là Hắc ba ở phố A bao hết mà, tôi bây giờ ở Tề thị —— xong, Giai Giai gặp nguy hiểm, Trần Tiểu Ngoạn, lập tức bảo vệ Giai Giai, tôi lập tức chạy tới." Tề Hiên ở bên kia điện thoại, điên cuồng ra lệnh, sau đó cúp điện thoại, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét chạy ra ngoài.


      Xem ra là có người liều lĩnh dùng danh nghĩa của lừa gạt Ngãi Giai Giai , chết tiệt, Giai Giai của tốt nhất có việc gì, bằng cho dù là sinh mạng trả cái giá lớn, cũng phải đem kẻ chủ mưu phía sau màn kia bầm thây vạn đoạn.


      Tề Hiên sợ cực kỳ, đem xe lái tốc độ lên cao nhất, thậm chí vượt đèn đỏ, sợ mình trễ, Giai Giai của liền xảy ra chuyện.


      " xong —— tôi ngay lập tức." Trần Tiểu Ngoạn cũng hiểu được tình đúng, sau đó cúp điện thoại, muốn đẩy cửa xe ra muốn xuống xe. Chính là mặc kệ đẩy như thế nào chính là đẩy ra, xem ra cửa xe bị khóa .


      "Tiểu thư, thiếu chủ thể để cho vào." Tài xế nhìn thấy Trần Tiểu Ngoạn dùng sức đẩy cửa, vì vậy nhắc nhở.


      "Tôi mót quá ——" Trần Tiểu Ngoạn dối.


      Nực cười, người này hiển nhiên là giám thị , nếu như cho ta biết, muốn cứu Ngãi Giai Giai, vậy còn có cái gì đùa giỡn nữa a, Trần Tiểu Ngoạn cũng phải là ngu ngốc.


      "Vậy giải quyết xe." Tài xế để ý mà .


      "Này —— ông , tới đây chút ——" Trần Tiểu Ngoạn đem xe cửa sổ mở ra, vẫy tay với tài xế.


      Tài xế cảm thấy có gì, vì vậy tới để ý mà hỏi, "Chuyện gì?"


      "Đem tay vươn ra cho tôi xem xem." Trần Tiểu Ngoạn .


      Tài xế cũng để ý, ngoan ngoãn vươn tay, kết quả tay vừa mới vươn ra, bị Trần Tiểu Ngoạn nắm cổ tay, sau đó vặn bốn mươi lăm độ, lập tức ta đau đến oa oa kêu to.


      "A ——"


      "Ông chết ." Trần Tiểu Ngoạn thấy thế, sau đó dùng tay kia giữ chặt tóc tài xế, dùng sức đem đầu ta đụng vào cửa sổ xe, trực tiếp đụng cho tài xế hôn mê.


      "Quá ngu ngốc, có chút bản lãnh ấy mà cũng muốn ra giang hồ." Trần Tiểu Ngoạn khinh bỉ , đẩy tài xế ra, sau đó từ cửa sổ xe bò lên ra ngoài, sau đó xông ào vào quán bar .


      vào liền nhìn thấy Ngãi Giai Giai bị mấy tên con trai kéo hướng vào bên trong, lập tức nóng nảy mà hô to, "Này, mấy người buông ấy ra."


      Trần Tiểu Ngoạn la to như thế, lập tức có mấy tên con trai ra, thế là đánh nhau.


      "Giai Giai ——" Trần Tiểu Ngoạn vừa đánh, vừa hô to, nhưng mà người của đối phương quá nhiều, đánh ngã vài tên, lại tới vài tên, có vẻ giống như chơi, còn đánh tiếp như vậy, Ngãi Giai Giai khẳng định xảy ra chuyện.


      Ngãi Giai Giai biết mình xảy ra chuyện gì, toàn thân vô lực, trước mắt mơ mơ hồ hồ, chỉ biết là có người buông lỏng .


      Sau khi vừa vào quán bar, nhân viên phục vụ cầm ly rất đẹp đưa cho , rượu bên trong là tự tay Tề Hiên pha chế, để cho uống. nghe được tự tay Tề Hiên pha chế, chút suy nghĩ liền uống. Kết quả mới uống xong, liền chóng mặt , đồ vật trước mắt bắt đầu lắc lư, thậm chí người có mấy cái đầu.


      Nhưng rượu này đúng là uống tốt, cay chết.


      Chương 67: Mưu (4)



      Ngãi Giai Giai bị mấy tên con trai kéo đến lô ghế tối mờ của quán bar, sau đó đem ném ở ghế sa lon.


      "A, là khó chịu ——" Ngãi Giai Giai bị người ném cái như thế, rất thoải mái, kết quả rất bất nhã mà ói ra ở bên cạnh.


      rất ít đụng rượu gì đó, trước kia cũng chỉ là uống chút rượu nho, căn bản cũng có cái gì, chính là uống rượu này quá mạnh rồi, ly say.


      Nhưng mà rượu uống, vì sao còn chưa thấy thiếu chủ ?


      Ngãi Giai Giai cố gắng giữ cho đầu óc thanh tỉnh, như vậy mới có thể gặp được thiếu chủ của , bằng liền vô ích.


      " em, chúng ta ai lên trước a?" Ba tên con trai lôi Ngãi Giai Giai vào do dự .


      "Mày lên trước ." tên đàn em từ chối.


      "Cũng là mày trước ."


      " , cũng là mày trước."


      Ba tên con trai cứ đẩy tới đẩy lui như vậy.


      Bọn họ biết nằm ghế sa lon là ai, ấy chính là người phụ nữ của tổng tài Tề thị, động đến ấy, cuộc sống về sau của bọn họ có thể khó qua. Nhưng mà ấy bất động, bọn họ tại cũng có ngày tốt lành, dù sao Diệp Tầm Phương cũng phải người dễ đối phó.


      " bằng chúng ta chơi oẳn tù xì, ai thua người đó lên trước." tên đề nghị.


      "Được, chơi oẳn tù xì."


      Ba tên con trai cứ như vậy ở trong ghế lô tối mờ nắm tay nâng lên, kết quả tên con trai có cây kéo bại bởi búa của hai tên khác, cho nên ta đành phải lên trước.


      "Người em, mau nhanh lên, xong việc liền lấy tiền rời ." Hai tên khác thúc.


      "Biết rồi, tao đây phải chuẩn bị bắt đầu rồi sao?" Tên con trai run rẩy , sau đó vươn tay, tính thoát quần áo Ngãi Giai Giai.


      Ông trời, phong lưu khoái hoạt vốn chính là việc hưởng thụ, vì sao lúc này lại cảm thấy có hương vị của địa ngục ?


      "Nhanh lên, đừng lằng nhằng, miễn cho tí nữa xảy ra chuyện rắc rối nào đó."


      "Đừng thúc nữa, bằng mày lên trước." Tên con trai chơi oẳn tù xì thua từ chối, sau đó lui về sau bước, dám thoát quần áo của Ngãi Giai Giai.


      Ngừơi phụ nữ của Tề Hiên, nếu mà đụng phải ta, vậy chết chắc rồi.


      "Ít lải nhải, nhanh lên, bằng chúng ta đều xong đời." Mặt khác hai tên con trai bắt ta kéo lại, đổ lên người Ngãi Giai Giai.


      "Giai Giai ——" Trần Tiểu Ngoạn ở bên ngoài vừa đánh vừa gọi tên Ngãi Giai Giai.


      "Hỏng bét, người của bọn họ đến đây, chúng ta vẫn là nhanh lên thôi, miễn cho Tề Hiên đến đây, mạng cũng bị mất." tên con trai bối rối .


      "Tốt đừng nữa, vài phút đem cái thân của này phá , sau đó rời , nhanh a!" tên con trai thúc.


      Nhưng mà ta chẳng qua chỉ là thúc giục, chính mình căn bản lại có động thủ.


      "Thiếu chủ, thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai say nên gào thét.


      Thân thể xảy ra chuyện gì vậy, sao lại nong nóng như thế, vì sao mình nằm đây.


      " ta sắp tỉnh lại, chúng ta cùng tiến lên." Ba tên do dự nữa, xông tới, bắt đầu thoát quần áo Ngãi Giai Giai.


      "Các người là ai, sao lại thoát quần áo của tôi vậy?" Ngãi Giai Giai mơ mơ màng màng hỏi, nhưng vẫn còn có ý thức để ngăn cản bọn họ thoát quần áo của mình.


      " ấy phải uống thuốc ư, sao còn thanh tỉnh như vậy." tên con trai nghi vấn .


      "Đừng để ý, hai đứa mày ngăn chận ta, tao tới xử lý ta." tên con trai khác dùng ngữ khí bất cứ giá nào .


      Chính là lần cọ xát này, đợi bọn họ xong việc, Tề Hiên tìm đến đây.


      "Các người làm gì vậy, thả tôi ra." Ngãi Giai Giai cố gắng giữ đầu óc thanh tỉnh, biết tình đúng vì vậy liều mạng mà giãy dụa.


      Thiếu chủ tại sao lại để cho ba người này đè nặng , vì sao?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68: Khắc Nguy Cơ



      Tề Hiên bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến, ở bên ngoài quán bar liền nhìn thấy tên tài xế té xỉu đất, nhưng mà cũng có thời gian để ý tới chuyện khác, trực tiếp vọt vào trong quán rượu.


      Mới vào đến trong quán rượu liền nhìn thấy Trần Tiểu Ngoạn cùng rất nhiều người đánh nhau, nhưng mà nhìn cả quán bar tối mờ lần, cũng thấy được Ngãi Giai Giai, trong nội tâm càng nóng nảy hơn.


      Trần Tiểu Ngoạn phải Giai Giai trong này đấy sao, người đâu?


      "Trần Tiểu Ngoạn, Giai Giai ?" Tề Hiên vừa vội vừa tức hỏi, có ý định ra tay giúp Trần Tiểu Ngoạn.


      tại có thời gian cứu những người khác, chỉ muốn cứu Giai Giai của mình trở về .


      Bọn người cùng Trần Tiểu Ngoạn đánh nhau thấy Tề Hiên đến đây, đều có chút run rẩy, thần sắc có chút bối rối.


      "Bị mấy người kéo vào bên trong rồi, nhanh cứu ấy !" Lời của Trần Tiểu Ngoạn vừa mới dứt, Tề Hiên tựa như trận gió mà vọt tới bên trong, làm cho người ta muốn ngăn cũng kịp ngăn đón.


      "Chết tiệt, việc làm ăn tốt đều bị con nhóc mày làm hỏng, dù sao cũng là chết, hôm nay bố mày muốn mày trả giá nhiều." kẻ lưu manh nhìn thấy Tề Hiên vọt vào, vô cùng nổi giận, sau đó đem tất cả giận dữ phát tiết ở người Trần Tiểu Ngoạn.


      "Chuyện tốt của bố hư rồi, bổn tiểu thư vui vẻ, tại bổn tiểu thư muốn chạy trước, có bản lĩnh các người liền đuổi theo, bye bye ——" Trần Tiểu Ngoạn cợt nhả , sau đó chạy ra ngoài.


      Toàn bộ người trong quán rượu đều đuổi theo, giống như muốn đem Trần Tiểu Ngoạn bầm thây vạn đoạn vậy.


      Tề Hiên chạy đến ghế lô trong quán bar, tìm từng cái từng cái ghế lô, những cửa ghế lô kia đều là trực tiếp bị đá văng ra , tìm nhiều gian cũng thấy Ngãi Giai Giai, cảm giác mình sắp điên.


      Nếu như Giai Giai của xảy ra chuyện gì, ọi người trả cái giá vô cùng thê thảm.


      Phanh —— tiếng, Tề Hiên đạp cái cửa của ghế lô ra, ba tên lưu manh kia ở bên trong bị dọa tới mức khiếp sợ thôi, đều dừng lại động tác trong tay, cùng nhìn Tề Hiên ở cửa, Tề Hiên giống như con quỷ vậy, toàn thân Tề Hiên đều là lửa.


      Tề Hiên, tổng tài Tề thị, người so với ma quỷ còn ma quỷ hơn, xem ra lần này bọn họ xong đời. tình còn kém chút như vậy liền hoàn thành, vậy mà lúc này, Tề Hiên đến đây.


      Tề Hiên đá văng cửa, liền nhìn thấy ba tên con trai cùng nhìn , sau đó nhìn kỹ, phát Ngãi Giai Giai nằm ghế sa lon, quần áo người bị thoát khỏi hơn phân nửa, phẫn nộ thôi, xông lên, tên cái đấm đánh ba tên kia ngã ở mặt đất.


      "A ——"


      Ba tên kia có cơ hội đánh trả, trực tiếp bị quyền của Tề Hiên đánh ngã mặt đất, đau đớn gọi. Sau đó té chạy ra ngoài.


      Tề Hiên vốn muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng là bàn tay nho lại đem kéo lại.


      bàn tay này có chút sức lực, có thể trực tiếp xem , sau đó đuổi theo ba tên lưu manh kia, nhưng mà bàn tay bé quen thuộc làm cho muốn hất ra.


      "Thiếu chủ ——" Khuôn mặt Ngãi Giai Giai đỏ ửng, bật hơi kêu Tề Hiên.


      "Giai Giai, sao chứ, tại ." Tề Hiên cởi áo khoác của mình ra, che ở người Ngãi Giai Giai, thương .


      Thiếu chút nữa, Giai Giai của bị người cưỡng bức, nguy hiểm .


      "Thiếu chủ, vì sao để cho ba người kia đụng đến em chứ, em thích, ô ô ——" Ngãi Giai Giai đóng chặt hai mắt lại, khóc lóc kể lể .


      Bây giờ ý thức của Ngãi Giai Giai rất là mơ hồ, chỉ nhớ có ba gã đàn ông động tay động chân với , hơn nữa còn cho rằng là Tề Hiên phái tới . Cũng bởi vì cái nhận thức này, cho nên mới có chống cự mãnh liệt.



      Chương 69: Hoa Bách Hợp Nở Rộ



      Tề Hiên nghe xong những lời này của Ngãi Giai Giai, ngốc lặng.


      khi nào để cho ba tên kia đụng đến , mà ngay cả chính cũng nỡ đụng , sao có thể để cho người khác đụng ?


      "Giai Giai, em làm sao vậy, tỉnh." Tề Hiên nhàng vỗ mặt Ngãi Giai Giai, cố gắng đánh thức .


      "Thiếu chủ, làm sao còn chưa ra gặp em, em cũng uống ly rượu kia." Ngãi Giai Giai say khướt , ngừng kéo quần áo người Tề Hiên.


      nóng quá, từ trong trong nội tâm phát ra nóng, giống như sắp đem thiêu chết, tại cần băng, cần khối băng rất lớn.


      "Giai Giai, em làm sao vậy?" Tề Hiên để ý tới Ngãi Giai Giai giở trò với , lòng chỉ muốn biết rốt cuộc làm sao vậy.


      "Em nóng quá, ách ——" Ngãi Giai Giai mơ mơ màng màng trả lời, còn bất nhã mà đánh cái nấc, lập tức mùi rượu từ trong miệng của phát ra, thổi tới mặt Tề Hiên.


      "Ông trời, ai cho em uống rượu mạnh." Tề Hiên nghe được mùi rượu này, tức giận hỏi.


      biết Ngãi Giai Giai chưa bao giờ đụng đến rượu, muốn uống chỉ là uống chút rượu nho có độ tinh khiết rất thấp, hơn nữa cũng cho phép uống rượu.


      "Em nóng quá, khối băng, em muốn khối băng." Ngãi Giai Giai xem Tề Hiên như khối băng, ôm chặc, cảm giác lấy tay ôm đủ, còn dùng chân kẹp lấy Tề Hiên, càng kẹp càng chặt.


      "Chết tiệt, bọn họ ràng hạ dược với em." Phản ứng của Ngãi Giai Giai như vậy, Tề Hiên liền biết nguyên nhân, vì vậy tức giận mắng chửi.


      luôn đem Ngãi Giai Giai trở thành đóa hoa giống như đợi nụ hoa nở ra mà che chở, đóa hoa chỉ được mở ra, đóa hoa chờ tách ra, xem ra hôm nay phải biến thành đóa hoa tươi nở rộ.


      "Nóng quá, khối băng, em muốn." Ngãi Giai Giai bắt đầu chỉ là ôm Tề Hiên, chính là về sau cảm giác lại được, bắt đầu thoát quần áo Tề Hiên, thậm chí lật lại tình hình, đem mặt áp đến.


      Tại sao nóng như thế, loại nóng này là khó chịu, thân thể giống như bị hỏa thiêu.


      "Giai Giai, em xác định chuẩn bị tốt làm người đàn bà của sao?" Tề Hiên nhịn xuống dục vọng mãnh liệt này, hỏi lần nữa.


      Phụ nữ thích giở trò với , có khả năng có phản ứng, biết Ngãi Giai Giai tại ở vào cái trạng thái gì, nhưng mà vẫn là nhịn được muốn hỏi, trưng cầu ý kiến của , nhưng cũng biết, lúc này Ngãi Giai Giai cho đáp án phải là chủ ý của .


      "Em muốn, em muốn ——"Toàn thân Ngãi Giai Giai nóng bỏng, bộ dạng ra vẻ đói khát bám vào người Tề Hiên, mặt càng thêm đỏ bừng.


      "Cho em ——" Lực ý chí của Tề Hiên hoàn toàn hỏng mất, phảng phất mình cũng bị người hạ độc, vô cùng điên cuồng.


      "Ừ ——." Trong cơ thể Ngãi Giai Giai nóng bỏng từ từ chiếm lấy, phát ra rên rỉ thoải mái, nhưng mà lại mơ mơ màng màng nhớ chính mình giống như đem gã đàn ông vừa lạ lẫm vừa quen thuộc ăn vậy, ngừng người của cắn tới cắn lui.


      Tại sao phải làm những điều này, đối với gã đàn ông làm những tình này là đúng, nhưng mà nóng quá a, làm những chuyện này thoải mái.


      Nhưng mà Tề Hiên thấy việc này hoàn thành, đương nhiên hưởng thụ lấy mỹ nhân thương nhung nhớ, nhất là Giai Giai của .


      Kích tình qua , Ngãi Giai Giai mệt mỏi bất tỉnh nhân , ngủ say. Tề Hiên giúp mặc quần áo tử tế, nhìn thấy ghế sa lon máu đỏ tươi của xử nữ, rất là cao hứng.


      Giai Giai chân chính trở thành người đàn bà của , có bị tên con trai khác chạm qua, vẫn là hoa bách hợp trong suy nghĩ của , vẫn là tinh khiết trắng noãn như vậy, bởi vì chỉ thuộc về mình .


      Sau đó Tề Hiên giúp Ngãi Giai Giai mặc quần áo tử tế, rồi ôm ra ngoài, tự mình đưa về biệt thự.


      Ngãi Giai Giai vẫn ngủ say, còn mơ tới chính mình cùng Tề Hiên chỗ, ở trong rừng hoa dắt tay bước chậm rãi, làm cho vô cùng cao hứng, căn bản biết xảy ra chuyện gì.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70: Em Phải Cố Ý



      Sau khi Tề Hiên đưa Ngãi Giai Giai đến gian phòng của , thương trán của hôn cái, sau đó ra ngoài, lấy điện thoại di động ra, gọi dãy số, vừa kết nối câu rất giống băng tuyết ngập trời mà cảnh cáo.


      "Diệp Tầm Phương, nghe cho tôi, nếu như còn dám ra tay với Giai Giai, tôi tuyệt đối buông tha , ngọc nát đá tan, kết quả này phải muốn nhìn thấy chứ." Sau khi xong Tề Hiên cúp điện thoại liền lập tức tắt máy, mới muốn cùng Diệp Tầm Phương kia cãi nhau, miễn ột bụng tức giận.


      "Tề Hiên, ——" Diệp Tầm Phương muốn phản bác, nhưng mà Tề Hiên lại cúp máy, tức giận khiến lập tức gẩy lại số điện thoại của Tề Hiên.


      Diệp Tầm Phương nghe được câu kia ‘điện thoại bạn gọi máy đóng’, tức giận đến lấy di động đập phá.


      "Đáng giận, cho tới bây giờ ai dám đối tao như vậy, Ngãi Giai Giai, tao muốn nhìn tình của mày cùng Tề Hiên có bao nhiêu chắc chắn, hừ." Toàn thân Diệp Tầm Phương tràn đầy tức giận, sau đó cầm lấy túi xách chạy, bước nhanh ra ngoài.


      Sau khi Tề Hiên cúp điện thoại, trở về cùng Ngãi Giai Giai, ngồi ở đầu giường, nhìn bộ dạng ngủ say, càng nhìn càng có hương vị, đặc biệt dấu vết cổ , rất thích.


      Khi Ngãi Giai Giai tỉnh lại phát nằm ở trong phòng của mình, cảm thấy rất kỳ quái, nhưng đầu có chút đau, thân thể hình như cũng ê ẩm đau đớn, vì sao?


      Kỳ quái, phải quán bar tìm thiếu chủ sao, làm sao có thể trở lại trong gian phòng của mình rồi?


      Đợi chút, tình đúng.


      Trong đầu Ngãi Giai Giai đột nhiên thoáng hình ảnh gã đàn ông từng bước ngăn chận , còn thoát quần áo của ta, còn giống như ngừng gặm ta, ôm ta, gắt gao quấn ở cùng chỗ.


      Ông trời, phải đem cái kia ột gã đàn ông a?


      Ngãi Giai Giai sốt ruột, lập tức vén chăn lên, kiểm tra. thấy quần áo người hoàn hảo, lập tức thở dài hơi, nhưng mà trong lúc lơ đãng phát dấu hôn cánh tay, chỉ có là cánh tay, khắp nơi đều có, hơn nữa lau lau thế nào cũng được.


      người tại sao có thể có những thứ này?


      " thể nào, mình làm sao có thể đối gã đàn ông làm chuyện như vậy, có khả năng ——" Ngãi Giai Giai nóng nảy, gấp đến độ khóc lên, ngừng lấy tay lau dấu hôn người, lau đến độ làn da hịên ra chấm đỏ , thậm chí xuất tơ máu, cũng có dừng tay.


      tuy hơi đần chút, nhưng mà phải ngu ngốc, sống mười tám năm, làm sao có thể chuyện giữa nam nữ, dù cho có người cho biết, tạp chí cùng TV cũng có. Các loại dấu hiệu , cùng đàn ông xảy ra quan hệ.


      "Mình làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, mình làm sao có thể có lỗi với thiếu chủ, , cái này nhất định là mộng, phải là ." Ngãi Giai Giai dùng sức lau, kết quả làn da cánh tay bị lau đến xuất huyết rồi.


      Nhưng mà thân thể đau đớn cho biết, đây hết thảy đều là , thất thân, hơn nữa còn biết mất cho người đàn ông nào, lần đầu tiên của ột người đàn ông xa lạ. Nhưng mà vì sao cảm thấy người đàn ông kia có chút quen thuộc ?


      "Ô ô ——" Ngãi Giai Giai ngừng tra tấn cánh tay của mình, ôm đầu gối, ngồi ở giường khóc.


      làm sao có thể tùy tiện đem chính mình cho người đàn ông khác chứ, đúng, hẳn là tùy tiện cho người đàn ông khác cái kia, biết xấu hổ, tại sao lại trở nên vô sỉ như thế?


      "Thực xin lỗi, em phải cố ý, em phải là cố ý." Ngãi Giai Giai ngừng tự , nhận lỗi.


      Thiếu chủ đợi lớn lên làm vợ của , lại làm ra chuyện như vậy, từ nay về sau làm như thế nào đối mặt thiếu chủ?



      Chương 71: Mất Mặt



      Ngãi Giai Giai ngừng đau khổ ở trong thế giới của mình, thấp giọng nức nở, khóc đến độ con mắt đều sưng đỏ, trong nội tâm sớm đem mình mắng trăm ngàn lần.


      Tề Hiên trông chừng Ngãi Giai Giai cả buổi chiều, vì thế ra ngoài tìm chút gì đó ăn, sau khi ăn xong rất nhanh trở về gian phòng Ngãi Giai Giai. Nhưng mà mới tới cửa, chợt nghe thấy tiếng khóc bên trong, thế là đẩy cửa vào.


      "Giai Giai tại sao khóc?" Tề Hiên ngồi ở bên giường, nhàng hỏi.


      "Thiếu chủ, thực xin lỗi, em thực xin lỗi ." Ngãi Giai Giai nhìn thấy người đến là Tề Hiên, vì vậy khóc và , vẻ mặt hối hận, có loại cảm giác dám đối mặt với .


      "Làm sao em thực xin lỗi ." Tề Hiên cưng chìu mà hỏi, còn sờ sờ đầu Ngãi Giai Giai.


      "Em bị người đàn ông ấy, đúng, là em đem người người đàn ông ấy." Ngãi Giai Giai giống như đứa làm sai chuyện, chột dạ .


      "Cái gì?" Bộ dạng của Tề Hiên ra vẻ cố ý giả bộ như cái gì cũng biết, cùng Ngãi Giai Giai giỡn.


      ngu ngốc nhận ra dáng vẻ của Giai Giai đúng là rất đáng , cũng rất hợp khẩu vị, giờ giống như con dã thú đói bụng, muốn ăn .


      "Chính là —— chính là cùng đàn ông làm cái kia."


      Muốn như thế nào a, quá mất mặt, vì chuyện là khó , loại tình này, ra miệng như thế nào.


      "Cùng đàn ông làm gì?" Bộ dáng của Tề Hiên vẫn ra vẻ hiểu.


      "Chính là ô ô ——" Ngãi Giai Giai nên lời, mà khóc lên.


      "Ngoan ngoãn, đừng khóc, kỳ cũng bị ấy, đúng, là cũng đem ấy." Tề Hiên đê tiện tà ác .


      Giai Giai của chính là đáng , ngay cả nhận sai bộ dạng cũng ngây thơ như vậy.


      "Cái gì?" Ngãi Giai Giai ngừng khóc, kinh ngạc hỏi, ngây ngốc dùng ánh mắt nhìn Tề Hiên.


      "Giai Giai, em cũng bởi vì chuyện này mà khóc ư, đừng thương tâm nữa, người đàn ông trong miệng em chính là , mà trong miệng chính là em." Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai, cười hì hì giải thích.


      vẫn còn muốn trêu chọc bé ngốc này, nhưng mà tiếng khóc của làm cho đành lòng tiếp tục trêu chọc .


      "A ——" Ngãi Giai Giai bị vây trong khiếp sợ, trong óc ngừng hình ảnh to gan cởi quần áo của Tề Hiên, cuối cùng xấu hổ mà trốn vào trong chăn.


      Ông trời, ràng đem thiếu chủ làm cái kia, mất mặt a!


      "Giai Giai, trễ rồi, cũng muốn ngủ." Tề Hiên đê tiện cười cười, cũng chui vào trong chăn.


      " nha, chỗ khác ngủ, mắc cở chết được." Ngãi Giai Giai được tự nhiên mà cự tuyệt.


      Ngãi Giai Giai biết người đàn ông kia là Tề Hiên, cho nên tâm tình cực kỳ dễ chịu, tại hề thương tâm nữa, chỉ là xấu hổ.


      "Em nhất định muốn ư, đó." Bộ dạng của Tề Hiên ra vẻ trêu đùa, hù dọa Ngãi Giai Giai.


      " được, được ." Ngãi Giai Giai lập tức vén chăn lên, ôm , ngây thơ mà cầu khẩn, " cần rời khỏi em được ?"


      "Ngốc, em ngốc như thế, làm sao mà cam lòng vứt bỏ em lại mình, vạn nhất em lại bị người lừa gạt quán bar, sau đó uống rượu, lại gặm đàn ông khác làm sao bây giờ?" Tề Hiên lấy tay điểm cái mũi Ngãi Giai Giai, vui vẻ .


      "Em đây về sau thông minh chút, tùy tiện tin tưởng người khác được rồi, mắc cở chết được." Ngãi Giai Giai lần nữa che kín đầu, thái độ xấu hổ của con đều lộ ra toàn bộ.


      "Em hoàn toàn có thể tin tưởng , mặc dù em bây giờ rất giống tiểu hồng mạo[1], mà rất giống con sói kia." Tề Hiên nháy mắt mấy cái liền, đê tiện tà ác .


      [1] bé đội mũ đỏ


      "Vì sao?" Ngãi Giai Giai .


      "Bởi vì ——" Tề Hiên còn muốn tiếp tục cùng Ngãi Giai Giai chơi đùa, nhưng mà điện thoại đột nhiên vang lên, hơn nữa là điện thoại riêng của , chính là bởi vì như thế, thể tiếp.


      Số điện thoại di động riêng của chỉ có vài người biết, Ngãi Giai Giai, em họ Nghiêm, bà Lâm cùng ông Lâm, mà ngay cả ba cũng biết.


      Tề Hiên nhận nghe điện thoại, nghe em họ Nghiêm báo cáo tin tức, sau khi nghe xong liền cúp điện thoại.


      "Giai Giai, công ty có việc gấp, phải xử lý, em nghỉ ngơi cho khỏe, ngoan a!" Tề Hiên dụ dỗ Ngãi Giai Giai, sau đó hôn cái, liền đứng lên.


      Ngãi Giai Giai ngoan ngoãn gật gật đầu, tuy rất muốn theo trợ giúp , nhưng mà thiếu chủ kêu nghỉ ngơi tốt, vẫn là ngoan ngoãn ở lại nhà, miễn cho làm vướng bận thêm.


      Tề Hiên lần nữa lưu luyến liếc nhìn Ngãi Giai Giai, sau đó rời .


      Diệp Tầm Phương ngưng hẳn giúp đỡ kinh tế đối với Tề thị, tại Tề thị gặp phải vấn đề tài vụ nghiêm trọng, có tài chính quay vòng, phải Tề thị xem chút.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72: Đứng Ngồi Yên



      Tề Hiên rồi, Ngãi Giai Giai đứng ngồi yên, vì vậy rời giường, thay quần áo xong, đến phòng khách ngồi.


      "Giai Giai, vết thương ở chân con còn chưa khỏe, sao lại nghỉ ngơi ?" Bà Lâm quan tâm hỏi.


      "Mẹ Lâm, con ngủ đủ rồi. Đúng rồi mẹ Lâm, người biết Tề thị xảy ra chuyện gì ư, thiếu chủ hình như rất vội nha."


      Trước chỉ nghe thiếu chủ qua, Tề thị cần tiền, hơn nữa là rất nhiều tiền, cho nên mới phải cùng Diệp Tầm Phương đính hôn.


      Nếu có năm ngàn vạn, như vậy thiếu chủ cũng cần cùng Diệp Tầm Phương đính hôn, như vậy hẳn là tốt a!


      Ngãi Giai Giai tưởng tượng chính mình có được năm ngàn vạn, sau đó cầm lấy đổi tự do cho Tề Hiên.


      "Có lẽ là vấn đề tiền bạc thôi, thiếu chủ nghĩ biện pháp giải quyết, vẫn là con mau đem vết thương ở chân của con dưỡng cho tốt a, miễn cho thiếu chủ lo lắng." Bà Lâm ngồi vào bên người Ngãi Giai Giai, giống như quan tâm con của mình.


      "Con nên làm cái gì bây giờ mới có thể trợ giúp thiếu chủ đây, ấy giống như rất nguyện ý cùng Diệp Tầm Phương đính hôn." Khuôn mặt Ngãi Giai Giai khổ sở ra.


      Năm ngàn vạn rất nhiều, nơi nào lấy năm ngàn vạn a?


      " bé ngốc, thiếu chủ hy vọng khuôn mặt con khổ sở, đừng suy nghĩ, ta nấu cơm." Bà Lâm cười an ủi Ngãi Giai Giai, sau đó đến phòng bếp.


      "A ——" Ngãi Giai Giai ngây ngốc trả lời, chính là trong nội tâm vẫn muốn giúp Tề Hiên, nhưng mà lại bất lực, cực kỳ bất đắc dĩ.


      Ngãi Giai Giai ngồi ở trong đại sảnh phát sầu, nghĩ làm sao bây giờ mới có thể gom đủ năm ngàn vạn, nhưng mà mặc kệ nghĩ thế nào, đều gom góp đủ.


      Diệp Tầm Phương vào biệt thự Ngãi Giai Giai ở, dùng danh nghĩa vị hôn thê của Tề Hiên mà trực tiếp xông vào, bảo vệ cửa cũng dám ngăn cản, cứ như vậy để cho ta tiến vào.


      Ngãi Giai Giai nhìn thấy Diệp Tầm Phương đến, rất là kinh ngạc, cũng có chút sợ hãi, run rẩy đứng lên, sợ hãi nhìn ta, sợ tới mức lời cũng dám .


      "Tề Hiên đâu?" Diệp Tầm Phương kiêu ngạo hỏi.


      "Thiếu chủ Tề thị ." Ngãi Giai Giai giống như con cừu non , ngoan ngoãn trả lời.


      này giống như cái mồi lửa, tùy thời đốt cháy người.


      " a có ở đây, hừ, mặc kệ ta cố gắng thế nào, nếu như có Diệp Tầm Phương tao, như vậy Tề thị nhất định phá sản, đây chính là kết quả ta đắc tội với tao." Diệp Tầm Phương đắc ý mà lại kiêu ngạo , sau đó tự động ngồi xuống, bộ dạng ra vẻ nữ chủ nhân.


      Tề Hiên dám đối với như vậy, cho ta chút giáo huấn sao được, cùng lắm cũng cần phải đính hôn, loại đàn ông này nhìn cũng chướng mắt !


      Nhưng mà chuyện xong rồi, giống như rất có ý nghĩa , phải làm tiếp chút chuyện mới được.


      "Tề thị xảy ra chuyện, có phải là làm?" Ngãi Giai Giai nóng nảy, có chút xúc động, lập tức chất vấn Diệp Tầm Phương.


      "Mày đây là thái độ gì, nếu như có Tề Hiên, mày chỉ là Ma Tước có ý nghĩa, chớ ở trước mặt tao hô to gọi , mày có tư cách." Diệp Tầm Phương ra dáng vẻ của đại tiểu thư, thèm để ý Ngãi Giai Giai.


      Theo biết, Ngãi Giai Giai chỉ là bé mồ côi ở vùng quê nào đó, nếu như phải Tề Hiên, ta chỉ sợ sớm chết rồi.


      "Tôi biết, thiếu chủ ở đây, mời trở về ." Ngãi Giai Giai cúi đầu xuống, khúm núm .


      Diệp Tầm Phương này quá dữ tợn, đáng sợ, muốn gặp lại này.


      " ta ở đây rất tốt, tao tới tìm mày là được rồi." Ánh mắt Diệp Tầm Phương lên khôn khéo, tà ác cười.


      muốn đến nhìn chút, tình của Tề Hiên và Ngãi Giai Giai có giá trị bao nhiêu tiền.


      "Tìm tôi làm gì?" Ngãi Giai Giai hít sâu, sợ hãi hỏi.


      Diệp Tầm Phương tìm , chắc chắn có chuyện tốt.


      "Bàn chuyện giao dịch." mặt Diệp Tầm Phương vẫn luôn là nụ cười gian trá, nhìn sơ qua cũng biết là con sói lớn ăn tiểu bạch thỏ.



      Chương 73: Bàn Chuyện Giao Dịch



      Ngãi Giai Giai nghe xong những lời này của Diệp Tầm Phương, con mắt trừng càng lớn, càng thêm kinh ngạc.


      Bàn chuyện giao dịch, cái Diệp Tầm Phương này muốn cùng chuyện giao dịch gì, có đồ vật gì đó có thể cùng ấy giao dịch ?


      "Như thế nào, choáng váng sao?" Diệp Tầm Phương khinh thường hỏi.


      , Tề Hiên người đàn ông ưu tú như thế, làm sao có thể thích ngốc?


      " muốn cùng tôi chuyện giao dịch gì?" Ngãi Giai Giai hỏi.


      " ra cái giá, sau đó cầm tiền, vĩnh viễn rời khỏi Tề Hiên, là chuyện giao dịch này." Diệp Tầm Phương khinh thường , tựa hồ đem tiền cùng Tề Hiên làm chuyện.


      "Cái gì?" Ngãi Giai Giai kinh ngạc .


      Muốn rời khỏi thiếu chủ, hơn nữa là rời khỏi vĩnh viễn, , làm được, thể có thiếu chủ.


      " muốn bao nhiêu tiền cũng có thể, chỉ cần mở miệng ra, tôi cam đoan thỏa mãn , chỉ cần rời khỏi Tề Hiên, như thế nào, rất nhiều tiền." Diệp Tầm Phương tiếp tục dụ hoặc Ngãi Giai Giai.


      ", tôi muốn rời khỏi thiếu chủ, tôi muốn ——" Ngãi Giai Giai cự tuyệt, thần sắc có chút bối rối.


      muốn rời khỏi thiếu chủ, tuyệt muốn, mặc kệ lấy cái đồ gì đổi, cũng muốn.


      "Nghĩ cho kỹ, con nhóc, có lẽ cả đời này mày cũng kiếm ra nhiều tiền như vậy, bỏ qua cái thôn này cửa hiệu khác."


      " ——" Ngãi Giai Giai điên cuồng hô to tiếng, khiến bà Lâm ở phòng bếp cũng bị dọa ra.


      "Giai Giai, con làm sao vậy?" Bà Lâm mặc tạp dề vội vàng ra chính là vì lo lắng, nhưng mà vừa đến đại sảnh liền nhìn thấy Diệp Tầm Phương, vì vậy khuôn mặt vui mà .


      "Sao lại tới đây?"


      "Tôi tới xem Giai Giai chút, cái này quá đáng , bà Lâm." Diệp Tầm Phương khiêu khích .


      " ra ngoài, trong này chào đón , ra ngoài cho tôi." Bà Lâm tức giận đuổi người.


      "Bà Lâm, nhưng mà trong này tôi là nữ chủ nhân tương lai, bà có thể suy nghĩ cho kỹ, đắc tội tôi, đối với bà có gì hay. Ngược lại, bà chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời của tôi, tôi cam đoan cuộc sống của bà có thể trải qua rất tốt." Ngữ khí của Diệp Tầm Phương mang theo chút cảnh cáo.


      " bây giờ còn chưa phải là nữ chủ nhân trong này, chờ trở thành nữ chủ nhân rồi hãy , cút ." Bà Lâm sợ sệt Diệp Tầm Phương, tiếp tục đuổi người.


      Người phụ nữ này nhìn khiến cho người chán ghét, nếu như phải ta có mấy đồng tiền dơ bẩn, chỉ sợ sớm bị người vì xem thuận mắt mà đánh trận.


      "Bà già, muốn đối mặt với xấu hổ." Diệp Tầm Phương tức giận , sau đó đứng lên, đến trước mặt bà Lâm, giơ tay lên, muốn quạt bà Lâm cái tát.


      Bà Lâm đứng yên, chờ Diệp Tầm Phương, cũng sợ hãi bàn tay của ta.


      phải là cái tát mà thôi sao, đánh bà, bà có lý do đánh trả.


      Diệp Tầm Phương ở trước mặt bà Lâm giơ bàn tay lên, tính tát bà cái, nhưng mà Ngãi Giai Giai cũng rất lo lắng, bối rối , "Mẹ Lâm ——"


      Chính là lời vừa mới dứt, đột nhiên bên tai ba —— tiếng, vô cùng vang dội, trong tai còn có thanh ong ong.


      Diệp Tầm Phương làm bộ muốn đánh bà Lâm, nhưng ra là đánh Ngãi Giai Giai đứng ở bên cạnh bà Lâm.


      Ngãi Giai Giai bị Diệp Tầm Phương đánh ột cái tát, năm ngón tay lập tức in ở mặt của , cũng trong nháy mắt đau rát truyền ra.


      "Diệp Tầm Phương, dám đánh Giai Giai?" Bà Lâm đỡ lấy thân thể Ngãi Giai Giai ổn định, tức giận chất vấn Diệp Tầm Phương.


      "Như thế nào dám, tôi còn dám đánh nữa đây?" Diệp Tầm Phương xong, giơ tay lên, tính quạt Ngãi Giai Giai bạt tai nữa, nhưng mà bàn tay ra, lại đánh nổi nữa, bởi vì có người ở sau lưng gắt gao vặn cổ tay ta.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74: Điều Kiện



      Tề Hiên nhận được điện thoại của ông Lâm, Diệp Tầm Phương chạy đến biệt thự tìm Ngãi Giai Giai gây phiền toái, vì vậy vội vàng chạy về, vừa vặn bắt gặp màn này. .


      "Diệp Tầm Phương, tôi cảnh cáo , được phép lại ra tay với Ngãi Giai Giai, nếu tôi tuyệt đối bỏ qua cho ." Tề Hiên lãnh mạc mà trừng mắt Diệp Tầm Phương, lực đạo trong tay ngừng tăng thêm, toàn thân tản ra sát khí, rất giống như muốn đem Diệp Tầm Phương bóp chết.


      Khi thấy năm ngón tay mặt Ngãi Giai Giai lòng của liền bị nhéo đau. Vết thương ở chân Giai Giai còn chưa khỏe, mặt lại bị thương nữa rồi, đáng giận.


      "A —— buông tay, đau quá." Diệp Tầm Phương o o kêu đau và , cố gắng giãy, nhưng mà giãy được, vì lực đạo của Tề Hiên là rất lớn.


      " cũng biết đau, vậy lúc đánh người sao suy nghĩ, người khác cũng đau?" Tề Hiên cười lạnh , lực đạo lại tăng lên chút.


      "A ——" Diệp Tầm Phương đau kêu to, nhịn đau đớn ở cổ tay, rống to với Tề Hiên, " dám đối với tôi như vậy, phải biết có kết cục thế nào."


      Tề thị còn cần , cho nên dám cam đoan, Tề Hiên dám đối với như thế.


      "Cái dạng gì, tại phải là cái dạng này ư, đình chỉ chi trợ cho Tề thị, cho nên đối với tôi mà còn bất luận uy hiếp gì, Tề thị mất mất, tôi có thể lập trở lại, nhưng mà nếu dám bắt nạt Giai Giai, tôi tại khiến cho trả giá nhiều." Tề Hiên dùng sức bóp tay Diệp Tầm Phương, cảnh cáo.


      "Tề Hiên, tôi có thể chi trợ Tề thị lần nữa, để cho Tề thị khỏi phải phá sản, nhưng mà điều kiện chính là phải lấy tôi." Diệp Tầm Phương cười lạnh , nhịn xuống cơn đau kịch liệt ở cổ tay.


      Tề Hiên Ngãi Giai Giai như vậy, liền cố tình muốn chia rẽ bọn họ, làm cho bọn họ vĩnh viễn thể cùng chỗ. Đây chính là kết cục mà bọn họ đắc tội với .


      Hai người nhau thể cùng chỗ, loại cảm giác này nhất định vô cùng thống khổ a.


      "Nằm mơ, cưới loại phụ nữ như về, nhất định hàng đêm tôi có cơn ác mộng." Tề Hiên châm chọc , sau đó dụng lực hất lên, vung Diệp Tầm Phương lên ghế sa lon.


      "A ——" Diệp Tầm Phương kinh hoảng mà kêu tiếng.


      "Thiếu chủ, sao chớ." Sau khi Tề Hiên hất Diệp Tầm Phương ra, Ngãi Giai Giai lên, kiểm tra tay Tề Hiên, xem có bị thương .


      "Yên tâm, sao, nhưng mà mặt của em ——"


      Dấu tay mặt Ngãi Giai Giai làm thấy rất đau lòng, thực hận thể để lại dấu tay mặt .


      " có việc gì, đau lúc tốt rồi." Ngãi Giai Giai cười và , để cho Tề Hiên an tâm.


      "Tề Hiên, đối với tôi như vậy, nhất định hối hận, tôi khiến trở về cầu xin tôi." Diệp Tầm Phương tức giận rống to với Tề Hiên.


      Đáng giận, tại sao những người này thể thuận ý của , nên đối nghịch với .


      "Cút ." Tề Hiên để ý tới Diệp Tầm Phương, thái độ đối với ta vô cùng ác liệt.


      Đối với con đàn bà này, thái độ của chính là thể chịu nổi.


      "Hừ, có thể suy nghĩ cho kỹ, nếu như Tề thị ngã, cha Tề Hùng có thể tức chết , mà chú của Tề Triển càng có cơ hội đem diệt trừ, đến lúc đó gặp phải cái cục diện gì." Diệp Tầm Phương đắc ý .


      chính là biết Tề Hiên, biết nhược điểm của Tề Hiên ở nơi nào, là Ngãi Giai Giai, là Tề thị, đụng được Ngãi Giai Giai, như vậy phải động Tề thị, xem Tề Hiên lựa chọn như thế nào.


      Tề thị là mẹ của Tề Hiên dùng tánh mạng đổi lấy, nó thực là rất quý đây!


      "Cút ——" Tề Hiên tức giận rống to, cũng có nguyện ý tiếp nhận điều kiện Diệp Tầm Phương đưa ra hay .


      Vốn chỉ là muốn cùng người đàn bà này đính hôn mà thôi, mà bây giờ ràng phát triển đến phải kết hôn với người đàn bà này, ghê tởm.


      Ngãi Giai Giai nhìn thấy mặt Tề Hiên tất cả đều là bất đắc dĩ, tâm cũng đau theo.


      Thiếu chủ gặp phải khó khăn, hơn nữa là khó khăn vô cùng lớn, biết thiếu chủ muốn Diệp Tầm Phương, nhưng mà Tề thị lại cần Diệp Tầm Phương, cho nên thiếu chủ khó khăn, nên làm cái gì bây giờ cho phải đây?


      "Tề Hiên, tôi cho thời gian ngày suy nghĩ kỹ càng, đem thời gian chúng ta đính hôn đổi thành thời gian kết hôn, tôi tính xem, hình như chỉ có hai ngày. Nghĩ cho kỹ rồi gọi điện thoại cho tôi, tôi mở máy hai mươi bốn tiếng đồng hồ chờ , ha ha ——" Diệp Tầm Phương điên cuồng cười to, sau đó ra ngoài cửa, tới cửa lại ngừng lại, quay người lại, nhìn Ngãi Giai Giai, nhíu mày , "Ngãi Giai Giai, nếu như cũng suy nghĩ kỹ, nhớ liên lạc với tôi đó!"


      Diệp Tầm Phương xong, lại là trận cười thoải mái, chính là cười ha hả ra ngoài.


      "Giai Giai, Diệp Tầm Phương vì sao muốn em nghĩ cho kỹ, ta rốt cuộc cái gì với em?" Tề Hiên sốt ruột hỏi.


      Ngãi Giai Giai đầu óc trì độn, người ngốc, người khác vài câu có thể đem lừa gạt , lo lắng Diệp Tầm Phương bậy gì đó với Ngãi Giai Giai?


      " gì, đúng là vài lời dễ nghe..., em là Ma Tước gì đó." Ngãi Giai Giai xấu hổ .


      thể để cho thiếu chủ biết Diệp Tầm Phương vừa rồi giao dịch với , tại thiếu chủ đủ phiền toái rồi, muốn tăng thêm cho phiền toái lần nữa.


      "Chỉ là như vậy thôi sao?" Tề Hiên nghi vấn .


      "Chỉ là như vậy mà thôi, Diệp Tầm Phương ấy chỉ là em là con Ma Tước, xứng với thiếu chủ, đả kích em mà thôi. Chính là mặc kệ xứng hay xứng, em cũng rời khỏi thiếu chủ ." Ngãi Giai Giai ngây thơ , cố gắng đem tâm tình của mình bởi vì dối nên chột dạ mà che dấu .


      "Lúc này em lại trở nên thông minh, nhưng thích Giai Giai như vậy." Tề Hiên cưng chìu , nhưng mà lúc này mới chú ý tới năm ngón tay mặt , hơn nữa so với vừa rồi càng sưng hơn.


      "Giai Giai, mặt của em còn đau ?"


      Diệp Tầm Phương chết tiệt, ràng ra tay nặng như thế, đánh ặt Ngãi Giai Giai đều xuất vết máu .


      Tề Hiên bởi vì năm ngón tay mặt Ngãi Giai Giai mà vô cùng tức giận, hận thể đem cái Diệp Tầm Phương kia tháo thành tám miếng.


      "Thiếu chủ, có chuyện gì, em đau." Ngãi Giai Giai cố gắng cười, dùng cái này để dỗ dành Tề Hiên, để cho khổ sở quá.


      " đau mới là lạ, ngoan ngoãn ngồi yên, lấy thuốc rượu thoa cho em." Tề Hiên lôi kéo tay Ngãi Giai Giai, để cho ngồi vào ghế sa lon, sau đó chính mình tìm rượu thuốc cùng vải bông.


      Bà Lâm nhìn đến hai người bọn họ thân mật như thế, muốn quấy rầy bọn họ, vì vậy lui xuống.


      Diệp Tầm Phương bực tức vội vàng ra cửa chính của biệt thự, còn quay đầu lại hung tợn trừng mắt liếc. Trong mắt lộ vẻ hận ý cùng tức giận.


      "Tề Hiên, Ngãi Giai Giai, các người chờ đó cho tôi, tôi xem các người có thể cười đến khi nào."


      Tề Hiên, người đàn ông này còn rất có khí phách, như bọn đàn ông khác, chỉ biết vây quanh , nếu như thu phục được người đàn ông này, hình như tồi.


      Diệp Tầm Phương cười đắc ý, ảo tưởng chính mình mặc áo cưới màu trắng, nắm tay Tề Hiên vào lễ đường, kết thành vợ chồng.


      "Tề Hiên, là người đàn ông của tôi, nhất định như vậy." Diệp Tầm Phương rất có tự tin mà cười tiếng, mới xoay người rời .


      Tề Hiên là định rồi, cho nên Ngãi Giai Giai bắt buộc phải rời khỏi Tề Hiên, như vậy mới có cơ hội.



      Chương 75: Nội Tâm Giãy Dụa



      Tề Hiên rửa sạch vết thương mặt cho Ngãi Giai Giai, sau đó bôi rượu thuốc. .


      "A ——" Ngãi Giai Giai nhịn đau được kêu tiếng.


      Mới vừa rồi còn biết đau, sao lúc này lại trở nên đau đớn như vậy, xem ra bạt tai này dễ chịu.


      "Có phải là rất đau, giúp em thổi chút." Tề Hiên thương , sau đó dùng miệng nhàng hướng vết thương mặt Ngãi Giai Giai thổi, dùng cái này để giảm bớt đau đớn của .


      Đối cho này, lúc nào tâm tính cũng phải ở vào loại bảo vệ cùng quý, nhưng vì sao lại có thể làm cho bị thương ?


      Tề Hiên bởi vì chính mình có thể bảo vệ Ngãi Giai Giai được tốt, rất là tự trách, nụ cười mặt biến mất thấy gì nữa, thay vào đó là tức giận.


      "Thiếu chủ , làm sao vậy, tức giận ư, có phải là Giai Giai làm sai chỗ nào, chọc tức giận?" Ngãi Giai Giai nhìn thấy vẻ mặt Tề Hiên tức giận, cũng nâng khuôn mặt khổ sở và hỏi.


      thích thiếu chủ vui, cũng thích tức giận .


      "Giai Giai, em là quá thiện lương, là giận chính mình, vì sao thể bảo vệ em cho tốt, để cho em bị thương." Tề Hiên nhàng chạm đến vết thương mặt Ngãi Giai Giai, vẻ mặt rất tiếc.


      "Thiếu chủ, đừng tức giận, em đây phải rất tốt đấy sao, thân thể bị chọc tức, em cũng biết đau lòng." Ngãi Giai Giai làm nũng , ý đồ trêu chọc cho Tề Hiên vui vẻ.


      "Quay mắt về phía em, bực tức của vĩnh viễn cũng quá dài." Tề Hiên vui vẻ cười, bất đắc dĩ .


      Chỉ cần Ngãi Giai Giai cười cái, bực tức của có thể trong nháy mắt tan thành mây khói, là thần kỳ a!


      "Có số việc phát sinh, tức giận nữa có làm được gì đâu, cho nên có được tức giận, ha ha." Ngãi Giai Giai ngây ngốc .


      Tất cả mọi người ngốc, liền thiếu chủ cũng ngốc, nhưng mà cũng cho là như vậy, có thể dụ cho thiếu chủ vui vẻ, ngu ngốc chút, cũng là đáng . Ngốc có thể đổi lấy nụ cười của thiếu chủ, nguyện ý chính mình ngốc.


      "Đúng, tức giận, có em ở bên cạnh đây, tức giận cái gì cũng bị mất." Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai, thỏa mãn .


      "Thiếu chủ, nếu có ngày em rời khỏi , có thể nhớ tới em hay , có thể quên em hay ?" Ngãi Giai Giai đột nhiên hỏi.


      biết vì sao, trong đầu vẫn nhớ giao dịch Diệp Tầm Phương mới vừa . Thiếu chủ tại gặp phải khó khăn, cần tiền gấp, mà lại muốn cùng Diệp Tầm Phương kết hôn, nhưng mà lúc này Diệp Tầm Phương tìm tới, có nên đáp ứng giao dịch của Diệp Tầm Phương hay , cùng ta cầu năm ngàn vạn trợ giúp thiếu chủ ?


      Chính là bởi như vậy, nhất định phải rời khỏi thiếu chủ, nhưng mà tuyệt muốn rời khỏi thiếu chủ a!


      "Giai Giai, vì sao đột nhiên hỏi cái vấn đề này?" Tề Hiên có chút vui hỏi.


      thích Ngãi Giai Giai hỏi cái loại vấn đề này, càng muốn bàn luận loại vấn đề này.


      " có gì, chỉ là đột nhiên muốn hỏi chút. Cuộc sống thế vô thường, em chỉ là muốn biết chút chuyện có phát sinh ." Ngãi Giai Giai uyển chuyển .


      thể để cho thiếu chủ biết chuyện này, nếu nhất định tức giận.


      "Giai Giai, thích em hỏi cái vấn đề này chút nào, nhưng mà mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng cho em rời khỏi , tuyệt đối cho." Tề Hên ôm lấy Ngãi Giai Giai, kiên định , giống như muốn ôm chặt, giống như cho .


      Giai Giai tại sao phải hỏi cái loại vấn đề này, phải là ấy muốn rời khỏi chứ.


      Tề Hiên nghĩ đến Ngãi Giai Giai có khả năng muốn rời khỏi , rất là vui, vì vậy càng dùng sức ôm , giống như sợ biến mất.


      "Thiếu chủ, ôm em sắp thể thở được." Ngãi Giai Giai kháng nghị.


      Thiếu chủ làm sao vậy, vì sao trở nên khẩn trương như vậy, hơn nữa giống như sợ cái gì, chẳng lẽ là bởi vì Tề thị ư, Tề thị sắp phá sản, lại bị Diệp Tầm Phương uy hiếp, chắc hẳn tâm tình nhất định tốt a.


      "Thực xin lỗi Giai Giai, làm đau em sao?" Tề Hiên buông Ngãi Giai Giai ra, đau lòng hỏi.


      dùng quá sức, Giai Giai như đóa hoa bách hợp, cũng dễ dàng bị gãy cành, cho nên phải bảo vệ tốt.


      " đau, thiếu chủ, có phải phiền não chuyện Tề thị hay ?" Ngãi Giai Giai hỏi thăm.


      "Xem ra chỉ có thể buông tha cho Tề thị rồi, theo Diệp Tầm Phương kết hôn, tuyệt đối . Nhưng mà tâm huyết của mẹ cứ như vậy có, ha ha ——" Tề Hiên cười khổ.


      Ngãi Giai Giai nhìn loại nụ cười vô cùng thống khổ của Tề Hiên, rốt cục hiểu được miễn cưỡng cười vui là cái dạng gì rồi, xem ra thiếu chủ rất quan tâm Tề thị, bằng đau lòng như thế.


      "Giai Giai, em nghỉ ngơi cho tốt, Tề thị xem chút, buổi tối trở về cùng ăn cơm với em." Tề Hiên cố gắng bày ra nụ cười, bộ dạng ra vẻ tự nhiên.


      "Được ——" Ngãi Giai Giai mỉm cười, gật gật đầu, sau đó nhìn Tề Hiên ra cửa ra vào.


      Thiếu chủ rất thống khổ, nhìn ra, vô cùng thống khổ, có nên đáp ứng giao dịch của Diệp Tầm Phương hay , nhưng mà như vậy nhất định phải rời khỏi thiếu chủ, muốn.


      Ngãi Giai Giai ở vào trong mâu thuẫn cực độ, biết nên làm thế nào mới tốt. Muốn giúp Tề Hiên, nhưng lại muốn rời khỏi , vì vậy vẫn ngồi ở ghế sa lon, thống khổ giãy dụa.


      Bà Lâm làm xong đồ ăn, bưng ra, lúc này mới nhìn thấy Ngãi Giai Giai như vào trong cõi thần tiên, muốn hỏi làm sao vậy, lúc này điện thoại nhà vang lên, vì vậy nghe.


      "Như vậy a, tôi đây với Giai Giai chút, được." Bà Lâm xong, cúp điện thoại, sau đó trở về bên người Ngãi Giai Giai, ngồi xuống.


      "Mẹ Lâm, ai gọi điện thoại tới." Ngãi Giai Giai hoàn hồn, miễn cưỡng cười.


      "Là thiếu chủ gọi tới, công ty xảy ra chút tình huống, thể trở về ăn cơm, bảo con ăn trước, nào, chúng ta ăn cơm ." Bà Lâm kéo Ngãi Giai Giai vào bên bàn ngồi xuống, sau đó xới cơm cho .


      Thiếu chủ trở lại ăn cơm, bởi vì công ty có việc, chẳng lẽ Diệp Tầm Phương làm cái gì với Tề thị rồi, Tề thị có phải là gặp vấn đề lớn rồi , Diệp Tầm Phương có phải lại uy hiếp thiếu chủ rồi ?


      Ngãi Giai Giai càng nghĩ càng nóng lòng, càng ngày càng lo lắng, hận bây giờ thể lập tức nhìn thấy Tề Hiên, nhưng mà biết , xuất của đối Tề Hiên chút tác dụng cũng có, chỗ hữu dụng duy nhất chính là tiền của Diệp Tầm Phương.


      "Mẹ Lâm, nếu như có Tề thị, thiếu chủ như thế nào ?" Ngãi Giai Giai nghiêm túc hỏi.


      "Giai Giai, tại sao con phải hỏi cái loại vấn đề này?" Bà Lâm nghi vấn.


      "Con chỉ muốn biết sau này biến thành bộ dáng gì, ha ha!" Ngãi Giai Giai cười ngây ngô .


      "Kỳ cũng còn cái gì, có Tề thị mà ..., phải là giống như người bình thường sao, chỉ là có cuộc sống giàu có, có lẽ còn có thể gặp phải chút ——" Bà Lâm phân nửa, ngừng lại, sau đó dời chủ đề , "Giai Giai, có chuyện gì, nhanh ăn cơm ."


      "A ——" Ngãi Giai Giai tâm nặng nề bới cơm tẻ vào trong chén, cũng có gắp thức ăn.


      Nếu như có Tề thị, thiếu chủ gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ là chú của trả thù sao?


      Nhất định là như vậy, bốn năm trước chỉ biết chú của thiếu chủ muốn giết , nhưng mà biết vì sao, bốn năm nay chút tin tức cũng có, nếu như có Tề thị, như vậy thế lực của thiếu chủ liền trở nên bạc nhược yếu kém, đến lúc đó có nguy hiểm tánh mạng .


      Ngãi Giai Giai hồi tưởng cảnh bốn năm trước toàn thân Tề Hiên có hàng ngàn vết đao, trong nội tâm chấn động.


      thể để cho chuyện như vậy phát sinh lần nữa, tuyệt đối thể.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :