1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU: BẢO HỘ VỢ YÊU - Tịch Mộng (188 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Em Muốn Giúp

      Lúc Tề Hiên vọt tới ngoài cửa, liền nhìn thấy bộ dáng nhắn xinh xắn ngồi ở cửa ra vào, có chút phát run, vì vậy cởi áo khoác của mình, đem Ngãi Giai Giai ôm trở về phòng làm việc của mình.


      "Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai vốn là ngủ yên, bị người ôm liền tỉnh. Song khi thời điểm mở to mắt, gương mặt trước mắt có điểm quen thuộc, làm cho vô cùng kích động.


      "Giai Giai, làm sao em lại chạy đến đây?" Tề Hiên lo lắng hỏi.


      bé, nửa đêm ngồi ở bên ngoài, rất dễ dàng phát sinh chuyện nguy hiểm, chẳng lẽ biết sao?


      "Thiếu chủ có phải là hy vọng em tới đây tìm ?" Ngãi Giai Giai mất mát hỏi.


      Thiếu chủ hình như thích đến tìm , vì sao?


      " hy vọng em gặp nguy hiểm, hiểu chưa?" Tề Hiên đặt Ngãi Giai Giai lên ghế sa lon, cưng chìu .


      Bốn năm rồi, trong bốn năm chỉ có thể nhìn Ngãi Giai Giai qua ảnh chụp, biết trưởng thành, trở thành mỹ nữ đáng , tại tận mắt nhìn thấy, quả bé đáng đến mê người. Trong bốn năm này, cũng muốn lén đến nhìn Ngãi Giai Giai, nhưng mà Diệp Tầm Phương quấn rất chặt, gần như tắm rửa giữ ở ngoài cửa, làm cho tìm ra chút khe hở, trở về nhìn , tại rốt cục thấy được.


      "Thiếu chủ, muốn cùng Diệp Tầm Phương đính hôn sao?" Ngãi Giai Giai đáng thương đau đớn hỏi.


      "Giai Giai, mặc kệ làm cái gì, có phải em đều tin tưởng hay ." Tề Hiên ôm , thâm tình .


      "Dạ, chỉ cần thiếu chủ còn cần em, mặc kệ làm cái gì em đều tin tưởng ." Ngãi Giai Giai khẳng định .


      "Đúng vậy, năm ngày sau cùng Diệp Tầm Phương đính hôn, nhưng mà cái này phải nguyện ý ." Tề Hiên bất đắc dĩ .


      " muốn, vậy vì sao còn muốn cùng ta đính hôn ?"


      Ngãi Giai Giai tư tưởng đơn thuần căn bản biết tình quá phức tạp, ở trong nhận thức của , mến ở cùng chỗ, thích cùng chỗ, có nguyện ý hay đều là tự mình tính, còn có cái nguyên nhân miễn cưỡng gì ?


      "Vì Tề thị, tập đoàn Tề thị là mẹ dùng tánh mạng đổi lấy, thể để cho nó bị hủy như thế, tại Tề thị bị ba của làm cho sắp phá sản, cho nên bắt buộc phải cứu sống nó." Tề Hiên hơi giận căm phẫn .


      "Ba của ?" Ngãi Giai Giai trong đầu tìm kiếm người này, giống như chỉ có ấn tượng của bốn năm trước, sau đó liền gặp qua người này.


      "Đúng vậy, ông ta phải nhà xí nghiệp vĩ đại, nhưng mà lại chịu buông tay, mới đưa đến Tề thị gần như phá sản, nhưng mà ông ta lại sĩ diện, cho người ngoài biết Tề thị sắp sụp, vì vậy mà muốn dựa vào Diệp Thị, làm cho Tề thị tiếp tục phát triển." Tề Hiên vừa đến chuyện này, sắc mặt vô cùng khó coi.


      "Cho nên mới cùng Diệp Tầm Phương kết hôn phải ?" Ngãi Giai Giai đau thương .


      "Diệp Thị thực lực rất mạnh, có thực lực kinh tế hùng hậu, hơn nữa làm việc vô cùng linh hoạt, mỗi khoản làm ăn lợi nhuận đều cao hơn rất nhiều so với Tề thị, tại chỉ có Diệp Thị là kinh tế hùng hậu mới có thể trợ giúp Tề thị sống lại." Tề Hiên bất đắc dĩ .


      Ngãi Giai Giai căn bản hiểu được Tề Hiên cái gì, nhưng mà có điều biết , là Tề thị cần tiền, Tề thị cần tiền, ra là Tề Hiên cần tiền.


      "Thiếu chủ, có phải là có tiền có thể cứu Tề thị , em có tiền, cái này là bốn năm nay qua em tích trữ nhiều tiền, có ba trăm vạn nha." Ngãi Giai Giai cao hứng .


      Mỗi tháng mẹ Lâm và ông Lâm đều cho biết, tài khoản của có tiền vào, nhưng mà thích dùng tiền tùy tiện, cho nên số tiền kia vẫn còn đó, càng ngày càng nhiều, cho đến hôm nay, có ba trăm vạn .


      "Những số tiền này em giữ ." Tề Hiên mỉm cười. biết bé đáng này, những năm qua gởi tiền cho đều được giữ lại.


      ", em muốn giúp , như vậy cũng cần cùng Diệp Tầm Phương đính hôn." Ngãi Giai Giai kích động .


      Vừa nghĩ tới thiếu chủ muốn cùng những khác ở cùng chỗ, nhưng lại phải tự nguyện, vô cùng vui.


      " đủ, Tề thị tối thiểu cần năm ngàn vạn, bỏ , chúng ta chuyện này nữa, em ngồi ở bên ngoài lâu như vậy, nhất định đói bụng lắm, chúng ta ăn cái gì ." Tề Hiên sang chuyện khác, sau đó kéo tay Ngãi Giai Giai, ra ngoài.


      Chuyện tiền là chuyện của đàn ông, cho nên để cho Ngãi Giai Giai bởi vì kiện này mà phiền lòng.


      Ngãi Giai Giai yên tĩnh để cho Tề Hiên lôi kéo, thiếu chủ muốn , như vậy hỏi, nhưng nghĩ biện pháp giúp .


      Chương 47: Nụ Hôn Đầu Tiên



      Tề Hiên đem Ngãi Giai Giai đưa đến ghế lái phụ, còn mình ngồi ở ghế lái, cẩn thận lái xe.


      chưa từng có cẩn thận lái xe như vậy, nguyên nhân chỉ là quan tâm đến người xe nhất.


      "Thiếu chủ, bốn năm nay đây là ngày em vui vẻ nhất." Ngãi Giai Giai hưng phấn .


      Mỗi ngày đều mong mỏi giờ khắc này đến, theo bên người thiếu chủ, dù chỉ là lẳng lặng nhìn , cũng thỏa mãn .


      Tề Hiên mỉm cười, vẫn cẩn thận lái xe, chợt thấy Ngãi Giai Giai cài dây an toàn, vì vậy lập tức đem xe sang bên, ngừng lại.


      "Thiếu chủ, như thế nào dừng lại rồi, gần đây đều là đường cái, có cửa hàng ẩm thực a?" Ngãi Giai Giai nghi vấn .


      "Dây an toàn của em cài, đừng nhúc nhích, giúp em cài lại. Nhớ kỹ, bất kể lúc nào, ngồi xe đều phải cài chặt dây an toàn." Tề Hiên vừa cài chặc dây an toàn cho Ngãi Giai Giai, vừa quan tâm nhắc nhở.


      "Dạ ——" Ngãi Giai Giai cười hạnh phúc, gật gật đầu.


      Thiếu chủ vẫn là rất quan tâm , cảm giác được quan tâm rất chân thành.


      Tề Hiên sau khi cài chặt dây an toàn, ngẩng đầu muốn ngồi lại, ai ngờ lúc này Ngãi Giai Giai đột nhiên cúi đầu xuống, đôi môi hai người liền hơi đụng vào nhau chút.


      Tề Hiên trong lúc lơ đãng hôn lên môi Ngãi Giai Giai, nhưng mà lại muốn rời khỏi đôi môi của , vì vậy buông mặt nghiêm ở trước mặt Ngãi Giai Giai, nhìn thâm tình.


      "Thiếu chủ, rất ——" Ngãi Giai Giai muốn ‘ rất xin lỗi ’, đáng tiếc lời còn chưa hết, đôi môi bị phong bế.


      Tề Hiên lúc này xúc động nên nhịn được, chặn lại đôi môi của , thưởng thức hương vị của .


      Giờ khắc này, rốt cục cảm giác được, ông trời cho phải là bé rồi, mà là tràn ngập quyến rũ, có đầy đủ năng lực khiến cho đàn ông ham muốn.


      "Ưm ——" Ngãi Giai Giai bị Tề Hiên hôn, rất là khiếp sợ, hơi thở vô cùng gấp rút.


      biết đây là hôn môi, cũng chỉ là gặp qua, cũng có chân chính thực tế, nhưng cũng muốn thực tế, thầm nghĩ đem hết thảy tất cả của mình để cho thiếu chủ trong suy nghĩ của .


      ra đây là cảm giác hôn, kỳ diệu, làm cho người ta choáng váng, ra được thiếu chủ hôn, là cảm giác như vậy, rất kích động, cũng rất chờ mong, tâm càng thêm vui vẻ.


      Tề Hiên điên cuồng tiến công cái miệng đào nhắn của Ngãi Giai Giai, căn bản muốn dừng lại, nhưng mà lý trí cho biết, phải dừng lại, bằng càng điên cuồng hơn.


      "Giai Giai, đây là nụ hôn đầu của em phải ?" Tề Hiên lưu luyến rời khỏi môi của Ngãi Giai Giai, thâm tình hỏi.


      "Dạ ——" Ngãi Giai Giai ngượng ngùng gật đầu, ý nhị thiếu nữ tràn đầy hoài xuân.


      Nụ hôn đầu tiên, nụ hôn đầu của cho thiếu chủ, bởi vì dạng này, vô cùng hưng phấn.


      "Từ nay về sau nơi này, chỉ có được đụng, cũng chỉ thuộc về ." Tề Hiên lấy tay đặt lên đôi môi của Ngãi Giai Giai, khẳng định .


      Giai Giai của trưởng thành, có thể cùng dắt tay nhau đến con đường tình .


      "Dạ ——" Ngãi Giai Giai mở hai mắt to nhìn Tề Hiên, mặt tất cả đều là hạnh phúc, có chút ý cười.


      "Ngồi yên, phải lái xe ." Tề Hiên ngồi xong, sau đó nhắc nhở Ngãi Giai Giai.


      Ngãi Giai Giai nghe lời của Tề Hiên, vịn ngồi vững vàng.


      Xe chậm rãi chạy ở đường, nhưng mà lòng của lại như là biển rộng, sóng gợn mãnh liệt, bình tĩnh được, nguyên nhân chính là nụ hôn vừa rồi kia.


      Thiếu chủ hôn , hơn nữa có thể cảm giác được thiếu chủ là chân thành, biết rất nhiều đàn ông hôn đàn bà chỉ do loại dục vọng mà phát tiết, nhưng mà thiếu chủ phải, xác định cảm giác rất thực.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Mời Ăn



      Tề Hiên mang Ngãi Giai Giai vào nhà hàng kiểu dáng Âu Tây, tìm phòng trang nhã, hai người ngồi mặt đối mặt.


      "Giai Giai, muốn ăn cái gì?" Tề Hiên cưng chìu hỏi.


      "Cái gì cũng được, em kén ăn ." Ngãi Giai Giai dịu dàng , cử chỉ ăn đều có được loại khí chất thoát tục, như đóa hoa bách hợp, tinh khiết trắng noãn, tranh quyền thế, nhưng mà lại có loại hoa hồng ý vị mê người, có thể dẫn phát tiềm thức dục vọng của đàn ông.


      " kén ăn tốt, như vậy đối với thân thể rất tốt." Tề Hiên mỉm cười, sau đó đem menu khép lại, giao cho người phục vụ, nhàn nhạt : "Như cũ, lấy hai phần."


      "Thiếu chủ, có món ăn gọi là ‘ như cũ ’ sao?" Ngãi Giai Giai ngây thơ hỏi.


      Tuy thường xuất tại loại nhà hàng cao cấp này, nhưng mà cũng phải chưa từng tới, căn bản chưa nghe qua có món ăn ‘ như cũ ’ .


      "Trước kia thường xuyên đến đây ăn, bình thường cũng gọi đồng nhất chỉ có món, cho nên như cũ, bọn họ biết nên đem cho cái gì ." Tề Hiên cười giải thích.


      Tề Hiên bởi vì Ngãi Giai Giai vẫn ngây thơ cùng thuần khiết như vậy mà cảm thấy cao hứng, muốn chính là đáng như vậy, thống hận nhất chính là những người đàn bà kia tràn ngập dơ bẩn dục vọng cùng tâm cơ. Xem ra trong bốn năm này, thành công bảo vệ Giai Giai, để cho bảo trì được thanh thuần lúc đầu.


      " ra là thế, thiếu chủ, vì sao mà nhiều người nhìn chúng ta như vậy ?" Ngãi Giai Giai nghi vấn.


      Từ lúc bọn họ vừa tiến vào, người chung quanh đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn bọn họ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Thử hỏi, ai nguyện ý ăn bữa cơm mà bị người ta nhìn chằm chằm.


      "Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta ăn của chúng ta." Tề Hiên thèm để ý mà , sau đó bắt đầu ăn thức ăn người phục vụ đưa tới.


      Tuấn nam mỹ nữ, ai thích nhìn, Tề Hiên thấy nhưng thể trách rồi, nhưng mà cuộc sống của Ngãi Giai Giai tương đối là đơn thuần, ngoại trừ trường học, qua nơi nào khác, tự nhiên biết đạo lý này.


      "À." Ngãi Giai Giai hiểu gật gật đầu, theo Tề Hiên cầm lấy dao nĩa, lạnh nhạt mà cắt lấy thức ăn trong dĩa.


      rất ít dùng dao nĩa để ăn cơm, cho nên thông thạo lắm, nhưng miễn cưỡng cũng có trở ngại, tối thiểu nhất phải là cái gì cũng biết.


      "Giai Giai, sao lại ăn, ăn ngon sao?" Tề Hiên ăn được nửa, nhìn thấy Ngãi Giai Giai bất động, vì vậy nghi vấn.


      "Thiếu chủ, em đói bụng, phần này của em cho ăn." Ngãi Giai Giai đem của mình đẩy tới trước mặt Tề Hiên, cười .


      vừa rồi nhìn thấy thiếu chủ ăn vô cùng nhanh, bộ dạng giống như rất đói, cho nên nỡ ăn, muốn đem của mình đưa cho thiếu chủ ăn.


      " phải đứa trẻ ba tuổi, lừa gạt được, làm sao em lại đói bụng, mau ăn , đủ gọi thêm." Tề Hiên đem thức ăn đẩy tới trước mặt Ngãi Giai Giai, quan tâm .


      hiểu được tâm tư này của bé này, phải là lo lắng ăn chưa no ư, nhưng đúng là ngốc, tuy Tề thị gặp phải phá sản, nhưng mà tình trạng của còn đến mức luân lạc tới đói bụng .


      "Nhưng mà thiếu chủ còn đói, cũng là ăn ." Ngãi Giai Giai lần nữa mang thức ăn đẩy tới trước mặt Tề Hiên.


      "Ngoan ngoãn nghe lời, ăn no đưa em trở về." Tề Hiên vừa đẩy trở về.


      Ngãi Giai Giai lúc này làm cho tâm ấm đến trong tâm khảm, mặc dù chỉ là kiện nho , nhưng mà có thể thấy được tâm ý của , có thể cảm giác được bé này cho tình mãnh liệt cùng quan tâm.


      "Nhưng mà ——" Ngãi Giai Giai còn muốn cãi lại, đem thức ăn đẩy tới trước mặt Tề Hiên, nhưng mà mới đẩy tới nửa, bàn tay đột nhiên ở trời rơi xuống, đem thức ăn của cùng chén đĩa cầm lên.


      Diệp Tầm Phương nghe thám tử hồi báo, nhìn thấy Tề Hiên cùng Ngãi Giai Giai ăn cơm tại nhà hàng kiểu Âu Tây, vì vậy chạy đến, vừa hay nhìn thấy màn đùa giỡn mời ăn.


      Chương 49: Là Thần Trong Lòng



      Diệp Tầm Phương tóm lấy thức ăn của Ngãi Giai Giai, ngồi xuống, châm chọc , " , như thế nào thấy theo em cùng nhau ăn cơm Tây ?"


      "Diệp Tầm Phương, trong này chào đón ." Tề Hiên lãnh mạc .


      Người đàn bà này quấn bốn năm rồi, vẫn là chết quấn quít lấy tha, mặc kệ đối với ta lạnh nhạt thế nào, ta vẫn như thuốc cao bôi da chó, dính chết người được.


      " , chúng ta cũng sắp đính hôn, cần phải vô tình như vậy chứ, đừng quên, Tề thị vẫn chờ vị hôn thê này của cứu vớt !" Diệp Tầm Phương kiêu ngạo .


      " ——" Tề Hiên rất là tức giận, nhưng mà biết nên phản bác như thế nào.


      Chính xác, tại Tề thị cần Diệp Tầm Phương cứu vớt, vì Tề thị, thể ầm ĩ với Diệp Tầm Phương quá gay gắt.


      "Thiếu chủ, đừng nóng giận, tức giận đối thân thể tốt." Ngãi Giai Giai nhìn thấy Tề Hiên tức giận, vì vậy quan tâm .


      Xem ra thiếu chủ khó khăn, nhưng mà làm như thế nào để giúp ?


      "Thiếu chủ, gọi ta là thiếu chủ?" Diệp Tầm Phương nhíu mày hỏi.


      "Đúng vậy." Ngãi Giai Giai khẳng định trả lời, tuyệt sợ hãi Diệp Tầm Phương.


      Trước kia nhìn thấy người hung hăng sợ, biết vì sao, lại sợ Diệp Tầm Phương này. Có lẽ là vì ta làm cho thiếu chủ vui, cho nên tức giận, bởi vì tức giận, cho nên sợ hãi.


      " ta tại chỉ là con hổ giấy, cần nhờ tôi mới có thể bảo vệ được thân phận thiếu chủ này của ta, hiểu chưa?" Diệp Tầm Phương dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tề Hiên, đắc ý .


      Còn thiếu chủ đâu rồi, Tề Hùng sáng lập Tề hội cũng sắp giải tán, nguyên nhân chính là chèo chống Tề hội nên Tề thị mới mau phá sản.


      Diệp Tầm Phương bởi vì Ngãi Giai Giai còn gọi Tề Hiên là thiếu chủ mà cảm thấy buồn cười, bởi vì Tề Hiên phải là Tề Hiên của trước kia rồi, Tề thị phá sản, làm cho giá trị con người của ta ở trong mắt giảm rất nhiều. Nếu như phải Tề Hùng đối bên ngoài giấu diếm chuyện này, chắc hẳn Tề Hiên bị mọi người chỉ trích.


      "Mặc kệ như thế nào, ấy chính là thiếu chủ trong lòng tôi, cho dù ấy biến thành tên khất cái (ăn mày) đầu đường, ấy vẫn là thiếu chủ của tôi." Ngãi Giai Giai kích động với Diệp Tầm Phương.


      Mặc kệ thiếu chủ của có tiền hay , vĩnh viễn ở trong lòng là thần, đây là thể nghi ngờ .


      "Xem ra đối với Tề Hiên đúng là dụng tâm, nhưng tương lai ta là vị hôn phu của tôi, từ nay về sau là chồng của tôi, người đàn ông của tôi, tôi cho phép những người đàn bà khác ở cùng chỗ với người đàn ông của tôi, nghe cho ." Diệp Tầm Phương cảnh cáo Ngãi Giai Giai.


      "Tôi ——" Ngãi Giai Giai nước mắt tràn ra nhìn Tề Hiên, mặt lộ vẻ đau thương.


      Kêu được cùng thiếu chủ ở chỗ, so với làm cho chết còn khó chịu hơn.


      "Diệp Tầm Phương, tôi bây giờ còn chưa phải là vị hôn phu của , có quyền can thiệp cuộc sống của tôi, cút ." Tề Hiên nhìn thấy Ngãi Giai Giai uất ức muốn khóc, vì vậy rống lên với Diệp Tầm Phương.


      "Đúng vậy, bây giờ còn chưa phải là vị hôn phu của tôi, nhưng cũng chỉ còn có năm ngày, như vậy tôi liền hào phóng chút, cho con Ma Tước này thời gian năm ngày, cho nó với ân ân ái ái vượt qua thời gian." Diệp Tầm Phương đứng lên vỗ bả vai Ngãi Giai Giai, và châm chọc.


      Năm ngày, năm ngày sau phải đem người đàn ông này từ trong tay của người đàn bà kia đoạt lấy, bọn họ càng sâu, giành được càng cao hứng, đây là trả thù đối với Tề Hiên, ai bảo người đàn ông này đem để vào mắt. Người đàn ông bộ dạng đẹp trai phải gặp qua, nhưng mà chỉ có Tề Hiên dám bốn năm đụng , món nợ này tính đủ.


      " xong chưa, xong cút ." Tề Hiên lãnh mạc .


      "Đương nhiên, tôi xong rồi, chúc các người trong vòng năm ngày này vui vẻ, tôi tùy thời tìm cho các người chút gì đó để giúp vui." Diệp Tầm Phương tà ác , trong mắt cất dấu quỷ dị, sau đó đối với Tề Hiên phát ra cái hôn gió, mới xoay người rời .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Tuyệt Đối Tín Nhiệm



      Diệp Tầm Phương rồi, Tề Hiên thu hồi vẻ mặt bất đắc dĩ, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười, nhìn Ngãi Giai Giai.


      "Giai Giai, em vừa rồi chắc là ăn ngon rồi, giúp em lại gọi phần."


      " cần thiếu chủ, em ăn cái này là được rồi." Ngãi Giai Giai lấy lại thức ăn mới vừa rồi bị Diệp Tầm Phương cầm qua, miễn cưỡng nặn ra nụ cười và .


      Vừa rồi lời của Diệp Tầm Phương vẫn xoay tròn bên tai của , làm cho loại dự cảm tốt, phải lo lắng ình gặp chuyện may, mà là lo lắng Tề Hiên gặp chuyện may.


      "Giai Giai, đừng để ý lời kia của Diệp Tầm Phương, chúng ta đừng để ý tới ta, đừng là năm ngày, cho dù là năm năm, năm mươi năm, cũng để cho em rời khỏi ." Tề Hiên thâm tình .


      "Dạ ——" Ngãi Giai Giai hạnh phúc gật đầu, sau đó bắt đầu ăn.


      Cùng với suy nghĩ tương lai kia biết ra sao, còn bằng quý trọng tại, bởi vì tại cùng thiếu chủ ở cùng chỗ.


      Tề Hiên nhìn chằm chằm Ngãi Giai Giai ăn xong thức ăn, sau đó lấy ra khăn tay, tự tay lau miệng cho , cưng chìu nhìn .


      "Ha ha ——" Ngãi Giai Giai ngây ngốc cười.


      " thôi, đưa em trở về trước, ngày mai em còn phải học, thành tích học tập của em vẫn luôn rất tốt, rất vui, hãy tiếp tục duy trì!" Tề Hiên động viên Ngãi Giai Giai.


      Bốn năm nay, chú ý mỗi kiện của Ngãi Giai Giai, mỗi cuộc thi đều biết thành tích của như thế nào.


      "Thiếu chủ, ngày mai em có thể đến Tề thị tìm ?" Ngãi Giai Giai khát vọng hỏi.


      "Có thể, Diệp Tầm Phương biết gặp em, cần phải để ý nhiều như vậy, ngày mai em có rảnh liền trực tiếp đến Tề thị tìm , đây là cái chìa khóa văn phòng của , nếu như ở đó, em trực tiếp vào, ở bên trong chờ ." Tề Hiên rất yên tâm mà đem cái chìa khóa quan trọng ở văn phòng cho Ngãi Giai Giai.


      "Thiếu chủ, trong văn phòng nhất định có gì đó vô cùng quan trọng, như vậy tốt đâu." Ngãi Giai Giai dám nhận cái chìa khóa mà Tề Hiên đưa cho.


      Thiếu chủ tín nhiệm như thế, nhưng mà có chút sợ hãi.


      "Trong phòng làm việc của đều là văn kiện quan trọng, được để cho người khác đụng, càng thể để cho người khác nhìn thấy, nhưng tin em, em là người mà tín nhiệm nhất." Tề Hiên rất khẳng định , sau đó đem cái chìa khóa nhét vào trong tay Ngãi Giai Giai.


      "Nhưng mà tiếp tân kia cho em vào." Ngãi Giai Giai nhớ tới chuyện ngày hôm nay, nên mới phàn nàn chút.


      "Em trực tiếp vào, cần để ý đến tiếp tân đó, vào Tề thị, trực tiếp lên thang máy đến lầu 25, vào trong văn phòng tổng tài được rồi. Nhưng với tiếp tân, ngày mai cam đoan ta dám ngăn cản em." Tề Hiên hưng phấn , giống như vô cùng chờ mong đến ngày mai.


      Gần đây bởi vì chuyện Tề thị, thường xuyên ở phòng làm việc thức đêm, thức ăn là cặp lồng đựng cơm, ngủ chính là sô pha, cùng văn kiện làm bạn, rất là độc, nghĩ có người quan tâm ở bên người , cho dù chỉ là vài câu hỏi han ân cần, cũng thỏa mãn .


      "Được, ngày mai em nhất định , ngày mai sau khi tan học liền đến Chủ nhật rồi, em có thời gian." Ngãi Giai Giai cầm chìa khóa, kích động .


      Ngày mai, ngày mai có thể như vậy mà theo thiếu chủ ở cùng chỗ, tốt.


      "Được, thôi, trước đưa em trở về, bằng bà Lâm và ông Lâm lo lắng chết luôn." Tề Hiên cười hì hì , sau đó đứng lên, tùy ý thả mấy tờ tiền giá trị lớn ở mặt bàn, lôi tay Ngãi Giai Giai ra ngoài.


      "Thiếu chủ, bây giờ phải thiếu tiền sao, như thế nào cho nhiều như vậy, hình như cần nhiều như vậy ." Ngãi Giai Giai vừa vừa đau lòng .


      Bởi vì thiếu chủ cần tiền, cho nên từ giờ trở phải ăn mặc tiết kiệm, tích trữ cho .



      Chương 51: Văn Kiện Phong Ba



      Ngày hôm sau vừa tan học, Ngãi Giai Giai cầm thức ăn do chính mình chuẩn bị cẩn thận, vào trước cửa lớn của Tề thị, bởi vì ngày hôm qua bị giáo huấn, làm cho thấp thỏm bất an, vì vậy khúm núm tới cửa chính của Tề thị.


      "Hắc, xin chào." Ngãi Giai Giai chào hỏi với tiếp tân ngày hôm qua, trong lòng còn có chút sợ hãi tiếp tân này.


      "Xin chào." tiếp tân lễ phép cúi đầu gật đầu tỏ ý với Ngãi Giai Giai.


      "Tôi tìm ——" đợi Ngãi Giai Giai xong, tiếp tân lập tức , "Tổng tài bây giờ mở hội nghị quan trọng, nhưng ngài ấy có báo qua, chỉ cần là Ngãi tiểu thư đến đây, để cho vào trong phòng làm việc của ngài ấy chờ."


      Sáng sớm hôm nay, bị tổng tài khiển trách trận, cũng bởi vì ngày hôm qua ném này ra ngoài, còn báo hôm nay gặp ấy, để cho ấy tiến vào. Xem ra tổng tài cùng tên Ngãi Giai Giai này quan hệ tầm thường, may mắn chưa có bị đuổi .


      "Tôi đây có thể vào tìm ấy ?" Ngãi Giai Giai lễ phép hỏi.


      "Có thể, xin mời." tiếp tân cũng khách khí .


      Ngãi Giai Giai lần nữa gật gật đầu với tiếp tân, mỉm cười, sau đó về phía thang máy, dựa theo chỗ Tề Hiên ngày hôm qua mà đến.


      Ngãi Giai Giai lấy chìa khóa ra, mở cửa văn phòng của tổng tài ra, sau đó vào, khẽ đóng cửa lại, và ngồi ở bên trong chờ.


      Thiếu chủ muốn ở chỗ này chờ , cho nên ngoan ngoãn chờ .


      Ngãi Giai Giai thả thức ăn trong tay xuống, vốn muốn yên lặng ngồi đó, lại phát văn phòng làm việc của Tề Hiên vô cùng lộn xộn, khắp nơi đều là giấy tờ, vì vậy bắt đầu thu dọn chút.


      Nhưng mà trong khi thu dọn, tất cả văn kiện gần như đều là tiếng , hơn nữa có nhiều văn kiện chỉ mới phiên dịch nửa, còn có rất nhiều chưa phiên dịch ra.


      "Mình nên giúp thiếu chủ phiên dịch." Ngãi Giai Giai lấy giấy bút, ngồi ở bàn làm việc, bắt đầu phiên dịch giúp Tề Hiên, tới vài phút phiên dịch xong phần văn kiện rồi.


      Tuy thể hiểu được nội dung bên trong văn kiện, nhưng cái này cũng quan trọng, chỉ cần có thể phiên dịch ra là tốt rồi.


      Ngãi Giai Giai hết sức chăm chú mà phiên dịch, sau đó thanh sắc bén ở bên ngoài làm sợ tới mức lập tức phủ kín tất cả văn kiện lại.


      Bởi vì thiếu chủ từng , văn kiện trong văn phòng đều vô cùng quan trọng, thể để cho người khác nhìn thấy, toàn bộ những văn kiện này phải bảo vệ giúp thiếu chủ.


      "Tề Hiên, ra cho tôi." Diệp Tầm Phương ở bên ngoài phòng làm việc của Tề Hiên hô to, hô xong liền trực tiếp đẩy cửa vào.


      "Tại sao là mày?" Diệp Tầm Phương nhìn thấy Ngãi Giai Giai ngồi ở bàn làm việc của Tề Hiên, rất là kinh ngạc.


      "Thiếu chủ bảo tôi ở chỗ này chờ ấy." Ngãi Giai Giai , tay tự chủ được mà che văn kiện lại.


      "Tề Hiên đâu?" Diệp Tầm Phương có chú ý tới Ngãi Giai Giai cực lực bảo vệ những văn kiện này, lòng chỉ muốn tìm Tề Hiên.


      "Thiếu chủ họp ——" Ngãi Giai Giai khẩn trương trả lời.


      Bởi vì ánh mắt của Diệp Tầm Phương luôn ở người của , làm cho cảm thấy rất sợ hãi, sợ mình bảo vệ được những văn kiện quan trọng này.


      "Mày gọi ta tới cho tao." Diệp Tầm Phương cao ngạo ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh và ra lệnh.


      " ——" Ngãi Giai Giai chút suy nghĩ liền cự tuyệt.


      , như vậy những văn kiện này nhất định bị Diệp Tầm Phương nhìn tới, đều do tốt, quên đóng cửa.


      "Mày cái gì, mày dám với tao là ." Diệp Tầm Phương đứng lên, tức giận nhìn Ngãi Giai Giai, lúc này mới phát hai tay của ấy cố gắng che chở văn kiện ở bàn.


      "Đem văn kiện bàn đưa cho tao xem chút." Diệp Tầm Phương tiếp tục ra lệnh.


      " được ——:" Ngãi Giai Giai càng dùng sức che chở văn kiện, kiên quyết cự tuyệt.


      "Đừng tưởng rằng Tề Hiên cưng mày, tao có biện pháp bắt mày, mày nên hiểu , bây giờ là Tề Hiên muốn cầu cạnh tao, tao mà mất hứng chút, tùy thời có thể làm cho Tề thị phá sản, mày tốt nhất chớ chọc tao. Mau đem văn kiện đưa cho tao xem." Diệp Tầm Phương , đợi Ngãi Giai Giai , trực tiếp đưa tay giật lấy.


      " được, trả lại cho tôi." Ngãi Giai Giai cố gắng đoạt lại văn kiện bị Diệp Tầm Phương cầm lấy nửa.


      Nếu như văn kiện bị Diệp Tầm Phương nhìn thấy, như vậy thiếu chủ nhất định vô cùng tức giận, cho nên cái gì cũng cần phải bảo vệ tốt những văn kiện này.


      "Khẩn trương như vậy, nhất định là bí mật mà thể cho ai biết, tao thể xem, đưa đây." Diệp Tầm Phương đổi lại dùng hai tay cướp đoạt.


      Ngãi Giai Giai cũng yếu thế, trực tiếp dùng thân thể của mình cố gắng ngăn chặn văn kiện, để cho Diệp Tầm Phương cướp .


      "Tiện nhân ——" Diệp Tầm Phương cực kỳ nổi giận, lấy tay ở phía sau lưng Ngãi Giai Giai hung hăng nhéo cái.


      "A ——" Ngãi Giai Giai đau đớn mà kêu to, nhưng vẫn có buông văn kiện ra, thân thể cũng di chuyển, tiếp tục chống lại Diệp Tầm Phương.


      Đau quá, nhưng mà mặc kệ đau thế nào, văn kiện phải bảo vệ tốt.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: Dịp May Thêm Trợ Thủ Đắc Lực



      Tề Hiên vừa mới xong hội nghị, mới đến cửa phòng làm việc cách đó xa, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Ngãi Giai Giai, vì thế nhanh chóng vọt tới văn phòng, nhìn thấy Diệp Tầm Phương lôi kéo Ngãi Giai Giai, còn nhéo phần lưng của ấy, dưới phẫn nộ, đem cả người của Diệp Tầm Phương tóm lên, ném ra bên ngoài.


      "A ——" Diệp Tầm Phương bị ném tới ngoài cửa, đau đớn kêu tiếng, ngã sấp, sau đó tức giận nhìn hai người bên trong.


      "Giai Giai, bị thương ở đâu rồi?" Tề Hiên sau khi đem Diệp Tầm Phương ném ra, liền ôm Ngãi Giai Giai, lo lắng hỏi.


      "Thiếu chủ, em sao, chỉ là văn kiện của ——" Ngãi Giai Giai cầm văn kiện trong tay bị xé thành hai nửa, đau lòng thôi.


      "Em có việc gì là tốt rồi, văn kiện quan trọng." Tề Hiên đem văn kiện bị xé thành hai nửa trong tay để qua bên, sau đó đau lòng mà ôm .


      bé ngốc, vì phần văn kiện quan trọng mà liều mạng cùng Diệp Tầm Phương, quá khờ.


      "Nhưng mà ——" Ngãi Giai Giai còn chưa xong, có người vọt vào, rống to, "Tề Hiên, dám đối với tôi như thế, chẳng lẽ là muốn cho Tề thị phá sản sao?"


      Diệp Tầm Phương lần nữa vọt vào, tức giận rống to, dùng ánh mắt ghen ghét cùng cừu hận mà nhìn Tề Hiên cùng Ngãi Giai Giai.


      Ngãi Giai Giai kia càng điềm đạm đáng , lại càng chán ghét, càng xem càng vừa mắt.


      "Bây giờ có bản lĩnh đem Tề thị phá sản , tôi cũng cần lại đọ sức với người đàn bà đáng ghét." Tề Hiên cũng nổi giận mà bẻ lại.


      Lại dám ra tay với người của , ông trời cũng quản. Tề thị phá sản, cùng lắm bắt đầu lại, đáng hạ thấp khí thế mà cầu người khác như vậy.


      " muốn cho Tề thị phá sản, sau đó cũng cần đính hôn với tôi, như vậy có thể hất tôi ra sao, nằm mơ, tại tôi để cho Tề thị phá sản, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ muốn hất tôi ra, hừ ——" Diệp Tầm Phương đắc ý , nhịn xuống tức giận ở trong lòng, sau đó kiêu ngạo mà ra ngoài.


      thể để cho Tề Hiên tiện lợi như thế, Tề thị phá sản, đối với có gì hay, nhất định phải làm cho Tề Hiên thể lấy .


      "Thiếu chủ, em lại mang đến phiền toái cho ." Diệp Tầm Phương rồi, Ngãi Giai Giai cúi đầu, mất mát mà .


      Nếu như nhớ đóng cửa, chắc hẳn Diệp Tầm Phương cũng trực tiếp xông tới như vậy, sau đó có chuyện phát sinh.


      " có việc gì, đừng quá để ý, thích trông thấy bộ dạng em cười." Tề Hiên nhàng nhéo khuôn mặt Ngãi Giai Giai cái cho đỏ hồng, vui vẻ .


      "Nhưng mà em đem phòng làm việc của biến thành như vậy, còn làm vài văn kiện hỏng rồi ——"


      "Giai Giai, nếu như em muốn được vui vẻ, cười cái cho xem, cũng cần để ý những chuyện tốt kia, nhưng cái này cũng có gì, chỉ cần thu dọn chút được rồi." Tề Hiên ngồi chồm hổm xuống, cầm lấy văn kiện mặt đất bị xé toang, lơ đãng mà xem xét, chấn động.


      Phần văn kiện này giống như chưa từng phiên dịch đến chỗ này a, vì sao phiên dịch đến đoạn sau rồi?


      "Thiếu chủ, làm sao vậy?" Ngãi Giai Giai nhìn thấy biểu lộ kinh ngạc của Tề Hiên, vì vậy nghi vấn.


      "Giai Giai, phần văn kiện này là ai phiên dịch ?" Tề Hiên nghiêm túc mà cẩn thận hỏi.


      Nếu như là người ngoài phiên dịch, vậy hỏng bét, đây chính là văn kiện quan trọng, tuyệt đối cơ mật, thể tiết lộ ra ngoài.


      "Là em phiên dịch , em nhìn thấy phiên dịch nửa, cho nên giúp phiên dịch xong, có phải là phiên dịch sai rồi ?" Ngãi Giai Giai khẩn trương hỏi.


      Sớm biết như vậy động đồ đạc của thiếu chủ rồi, cái này xảy ra vấn đề chứ.


      " phải, em phiên dịch rất khá, Giai Giai, em là vận may của lại thêm trợ thủ đắc lực." Tề Hiên rất là hưng phấn, nhịn được hôn Ngãi Giai Giai cái.


      Văn kiện có tiết lộ ra ngoài, tuyệt đối tín nhiệm Ngãi Giai Giai.



      Chương 53: Lại Thích Em Ngốc



      Nghe Tề Hiên tán dương như vậy, Ngãi Giai Giai tâm hoa nộ phóng (trong lòng vui vẻ, nở gan nở ruột), nghĩ tới mình cũng có khả năng giúp đỡ cho thiếu chủ.


      "Thiếu chủ, đây là thức ăn do em tự mình làm, nhân lúc còn nóng mà ăn , như vậy chúng ta lại có thể tiết kiệm khoản tiền, cần phải ăn thức ăn đắt tiền ở bên ngoài như vậy." Ngãi Giai Giai đem cà mèn của mình lấy ra đặt lên mặt bàn, mở ra, đem món ăn ở bên trong bày ra từng món.


      "Oa, Giai Giai, đây đều là em làm sao?" Tề Hiên bộ dáng ra vẻ sắp chảy nước miếng .


      nghĩ tới Giai Giai của còn có tay nghề bực này, xem ra từ nay về sau có lộc ăn.


      "Đúng vậy a, bình thường nhàm chán đều cùng mẹ Lâm học chút, ăn xem, có thích khẩu vị này hay ?" Ngãi Giai Giai đưa chiếc đũa tới tay Tề Hiên, cười và .


      Món ăn mình làm mà thiếu chủ có thể ăn được, cảm giác cũng rất hạnh phúc.


      " nếm thử." Tề Hiên gắp miếng lớn thịt vào trong miệng của mình, sau đó cố ý biểu lộ ra vẻ khoa trương, tán thưởng, "Giai Giai, tài nghệ của em là quá tuyệt, sợ ăn món ăn em làm, người khác làm ăn được."


      "Thiếu chủ chỉ thích giỡn, mau ăn , chắc đói bụng lắm, mở cuộc họp lâu như vậy, nhất định rất đói rồi, từ từ ăn, em giúp thu dọn văn phòng." Ngãi Giai Giai dịu dàng , sau đó bắt đầu thu thập giấy tờ rơi lả tả mặt đất.


      Tề Hiên vừa ăn vừa nhìn Ngãi Giai Giai cố gắng làm việc, trong lòng vô cùng hạnh phúc.


      Đây chính là hình ảnh mộng tưởng lâu, người lúc nào cũng quan tâm , cùng ở bên người của , quan tâm đến .


      "Thiếu chủ, phần văn kiện này chính là văn kiện vừa rồi em cướp lại từ Diệp Tầm Phương, hỏng thành như vậy, xem chút còn có thể cứu lại nó ?" Ngãi Giai Giai đem đống giấy vụn đưa tới trước mặt Tề Hiên, gương mặt lo lắng hỏi.


      "Phần này phải là văn kiện quá quan trọng, phá hủy phá hủy, chớ để ở trong lòng, văn kiện quan trọng đều ở trong tủ sắt !" Tề Hiên ăn nhiệt tình, nhưng vẫn quên trả lời vấn đề của Ngãi Giai Giai.


      "Vậy là tốt rồi, vừa rồi là làm em sợ muốn chết." Ngãi Giai Giai thở dài hơi to, sau đó tiếp tục thu dọn.


      Xem ra từ nay về sau phải cẩn thận chút mới được, thể mang đến phiền toái cho thiếu chủ lần nữa.


      " ăn no." Tề Hiên ăn sạch thức ăn mà Ngãi Giai Giai mang đến, sau khi ăn xong vẫn an vị tại đó, bộ dáng vẻ mặt thỏa mãn, còn đánh nấc.


      " thiếu chủ thích, lần sau em làm thêm cho ." Ngãi Giai Giai đem thức ăn bàn dọn dẹp, để qua bên.


      "Giai Giai, tới, ngồi vào đùi ." Tề Hiên cưng chìu .


      "Dạ." Ngãi Giai Giai cười hì hì trả lời, sau đó ngoan ngoãn ngồi lên đùi của Tề Hiên.


      tại sao thiếu chủ muốn làm như thế, nhưng cũng thích ở trong ngực thiếu chủ, càng thích hơn khi - hôn.


      "Giai Giai, cảm giác ôm em làm cho thấy ấm áp, cảm giác màu sắc trong cuộc sống nhiều hơn rất nhiều." Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai, thâm tình .


      "Thiếu chủ, em biết những lời này, nhưng em chỉ biết là, cảm giác được ôm, rất thoải mái, em rất thích." Ngãi Giai Giai ngây thơ mà trả lời.


      " bé ngốc, nhưng lại thích em ngốc." Tề Hiên xong, ôm lấy mặt của Ngãi Giai Giai, hôn sâu lên môi của .


      Ngày hôm qua lần đầu tiên phá lệ, liền thích hôn, vô cùng thích hương vị này.


      Ngãi Giai Giai ngoan ngoãn uốn trong người của Tề Hiên, tùy ý hôn , lưu loát mà đáp lại nụ hôn của .


      thích cái cảm giác này, rất tuyệt diệu.


      Tề Hiên lại hôn Ngãi Giai Giai sâu lần nữa, mới lưu luyến mà buông ra, sau đó đưa tới ghế xoay, hào khí , "Được rồi, nên làm việc, Giai Giai có nguyện ý giúp hay đây?"


      "Nguyện ý, vô cùng nguyện ý." Ngãi Giai Giai hưng phấn .


      Nghĩ đến mình có thể trợ giúp thiếu chủ, liền vô cùng kích động.


      "Em giúp đem những văn kiện này phiên dịch ra cho tốt, trình độ văn của em tuyệt đối tệ hơn ." Tề Hiên đem vài phần văn kiện quan trọng đưa tới trước mặt Ngãi Giai Giai .


      "Được, em nhất định cố gắng phiên dịch." Ngãi Giai Giai xong, bắt đầu cố gắng phiên dịch, Tề Hiên mỉm cười, cũng bắt đầu làm việc.


      Có giai nhân làm bạn, làm cho công việc của hiệu suất tốt vô cùng, hơn nữa tâm tình cũng vô cùng tốt, cảm giác cái gì cũng tốt.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54: Thời Khắc Hạnh Phúc



      Ngãi Giai Giai bởi vì mình có thể trợ giúp Tề Hiên, mà vô cùng cao hứng, bắt đầu làm việc cũng rất hăng hái, lâu phiên dịch xong văn kiện mà Tề Hiên đưa cho .


      "Thiếu chủ, em phiên dịch xong rồi, xem chút có được hay ?"


      "Giai Giai, nghĩ tới năng lực phiên dịch của em giỏi như thế, hơn so với năng lực nhân viên những công ty phiên dịch kia, em giỏi quá." Tề Hiên tán dương.


      " cách khác em phiên dịch thứ đó có giúp được hay ." Ngãi Giai Giai vui vẻ .


      Chỉ cần có thể giúp được thiếu chủ, làm cái gì cũng vui.


      "Đương nhiên." Tề Hiên khẳng định, sau đó đem văn kiện Ngãi Giai Giai phiên dịch xong bỏ vào trong tủ bảo hiểm khóa lại.


      Những văn kiện này cơ mật, vốn cho là tự mình phải phiên dịch, nghĩ tới trời phái tới trợ thủ đắc lực, làm cho dễ dàng rất nhiều, tuyệt đối tin tưởng Ngãi Giai Giai, cho nên lo lắng đem văn kiện cơ mật tiết lộ ra ngoài, có lẽ căn bản biết bên trong ghi là cái gì, thuần túy chỉ là phiên dịch mà thôi.


      "Thiếu chủ, còn có văn kiện nào cần em phiên dịch nữa , em tiếp tục giúp phiên dịch." Ngãi Giai Giai chủ động .


      tuy phiên dịch ra chút ít văn kiện này, nhưng lại thế nào hiểu được ý bên trong, bởi vì những thuật ngữ kinh tế đều là rất chuyên nghiệp .


      " cần, chúng ta chơi, bởi vì em đem chuyện ngày cần làm của đều làm xong, cho nên chúng ta chơi." Tề Hiên cưng chìu , sau đó lôi kéo tay Ngãi Giai Giai, ra ngoài.


      "Được." Ngãi Giai Giai hưng phấn , tùy ý Tề Hiên lôi kéo .


      đường , những nhân viên khác trong Tề thị đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tề Hiên lôi kéo tay Ngãi Giai Giai, đặc biệt cái tiếp tân tiểu thư kia.


      "Tổng tài phải cùng Diệp Tầm Phương đính hôn ư, làm sao có thể cùng những khác ở cùng chỗ?" Nhân viên nữ thấp giọng hỏi.


      " biết, nếu tổng tài kéo tay của mình, tốt biết bao a!" Nhân viên nữ khác hâm mộ .


      "Ít nằm mơ, làm việc ."


      Ngãi Giai Giai bị Tề Hiên lôi kéo, cùng nhau ra khỏi Tề thị, ánh mắt mọi người làm cho có chút xấu hổ, nhưng lại thích cảm giác được Tề Hiên lôi chạy, cho nên để ý tới ánh mắt của người khác .


      "Thiếu chủ, chúng ta nên đâu chơi a?" Ngãi Giai Giai ngồi ở ghế kế bên tài xế, vui vẻ hỏi.


      "Trước cài chặt dây an toàn, đừng quên lời lần trước." Tề Hiên nhắc nhở.


      "A." Ngãi Giai Giai ngây ngốc đáp lại, sau đó cài chặt dây an toàn.


      "Chúng ta trước tiên sân chơi chơi chuyến, sau đó công viên chơi, xem cá heo biểu diễn, em được ?" Tề Hiên vui vẻ .


      "Được, em thể chờ được nữa rồi, em thích nhất cưỡi ngựa gỗ ." Ngãi Giai Giai ngây thơ .


      Mẹ Lâm và bác Lâm thường xuyên dẫn sân chơi chơi, mỗi lần , cưỡi ngựa gỗ.


      "Được, bây giờ chúng ta xuất phát, chuẩn bị cưỡi ngựa gỗ." Tề Hiên đồng thời theo Ngãi Giai Giai dùng ngữ khí ngây thơ , sau đó khởi động chân ga, hướng sân chơi xuất phát.


      Góc tối, có đôi mắt tức giận nhìn bọn họ rời .


      Tề Hiên kéo Ngãi Giai Giai vào sân chơi, hai người cùng cưỡi ngựa gỗ, chơi đùa vô cùng vui vẻ, tiếng cười ngừng.


      "Thiếu chủ, em mua kem, chờ em chút." Sau khi xuống ngựa gỗ, Ngãi Giai Giai đột nhiên muốn ăn kem.


      "Chỗ đó có, nhanh về nhanh." Tề Hiên chỉ vào nơi bán kem cách đó xa, quan tâm .


      "Em biết rồi, chờ em chút là xong." Ngãi Giai Giai hưng phấn , sau đó chạy tới nơi bán kem.


      Lúc này chiếc xe đẩy hàng đột nhiên lái tới hướng nhanh, Ngãi Giai Giai trừng to mắt nhìn xe chở hàng hướng về phía người mình đụng, sợ tới mức chân nhũn ra, căn bản biết né tránh.


      "Giai Giai ——" Tề Hiên cũng nhìn thấy xe đẩy hàng, lập tức chạy tới.


      Chương 55: Nguy Cơ



      Tề Hiên bằng tốc độ nhanh nhất, vọt tới bên người Ngãi Giai Giai, đem ôm vào trong ngực, sau đó cước đá xe đẩy hàng văng ra.


      Phanh —— tiếng, xe đẩy hàng bị Tề Hiên đá ngã lật mặt đất.


      khắc vừa rồi, khi nhìn thấy xe đẩy hàng hướng về phía người Ngãi Giai Giai đâm vào, cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ hãi mất người , sợ hãi ai có thể thiệt tình chân thành cùng qua cả đời, sợ hãi trong lòng ngực ôm là người còn hơi thở.


      "Giai Giai, em sao chớ, đừng dọa ." Tề Hiên để ý tới xe đẩy hàng ngã lật đưa tới người xem, mà là khẩn trương nhìn người trong ngực sợ tới mức sắc mặt tái nhợt .


      "Tiên sinh, vì sao phá hư của công?" Lúc này nhân viên bảo vệ tới, nhìn thấy xe đẩy hàng bị ngã lật chất vấn.


      "Tôi còn muốn hỏi các người vì sao đem những thứ nguy hiểm này cất kỹ, ông có biết cái chiếc xe đẩy này thiếu chút nữa đâm người hay ." Tề Hiên tức giận rống to với nhân viên bảo vệ.


      vậy còn dám tới chất vấn , đáng giận.


      Nhân viên bảo vệ nhìn nhìn tình huống chung quanh, lúc này mới phát đúng, theo lý thuyết xe đẩy hàng nên xuất ở chỗ này , mà bây giờ lại xuất , tự biết đuối lý, vì vậy lập tức xin lỗi.


      "Tiên sinh thực xin lỗi, là sơ sẩy của chúng tôi, tôi cam đoan từ nay về sau có chuyện như vậy phát sinh nữa."


      "Giai Giai, em làm sao rồi, có bị thương ?" Tề Hiên để ý tới bảo vệ xin lỗi, lo lắng nhìn người trong ngực.


      "Thiếu chủ, chiếc xe kia đáng sợ." Ngãi Giai Giai kinh hoảng , ôm Tề Hiên chặc, chui vào trong ngực của .


      Nhìn thấy chiếc xe kia lao đến phía , nhưng biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt, chỉ có thể trơ mắt mà đứng ở nơi đó, sợ tới mức toàn thân như nhũn ra, ngay cả hô hấp cũng quên, chỉ biết mình bị xe đẩy đụng vào.


      " sao đâu, có ở đây, có chuyện gì." Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai, hứa hẹn.


      Thiếu chút xíu nữa, thiếu chút xíu Giai Giai của liền bị thương.


      "Tiên sinh, vị tiểu thư này có phải bị thương , có cần gọi xe cứu thương ?" Bảo vệ tiếp tục hỏi.


      "Ông tốt nhất tra ràng cho tôi, xe đẩy tại sao lại chạy đến, chuyện này tôi truy cứu đến cùng." Tề Hiên cảnh cáo, sau đó ôm lấy Ngãi Giai Giai rời .


      Chuyện này phải chuyện ngoài ý muốn, nhất định là do người gây ra, xem ra có người ra tay với Giai Giai của . bảo vệ bốn năm, để cho bình an vượt qua trong bốn năm, song bốn năm sau, cũng cố gắng bảo vệ .


      Nghe xong những lời này của Tề Hiên, bảo vệ chảy mồ hôi lạnh, bị khí thế của Tề Hiên làm cho người ta sợ hãi sợ tới mức có chút phát run.


      người con trai trẻ tuổi tránh trong góc tối, rất là tức giận, sau đó lấy điện thoại ra, gẩy dãy số, "Tiểu thư, kế hoạch thất bại."


      "Phế vật, nhận nhiều tiền như vậy, ngay cả con cũng đối phó được, các người làm ăn cái gì biết." Diệp Tầm Phương ở đầu điện thoại bên kia tức giận rống to.


      chính là nhìn thấy Tề Hiên dẫn Ngãi Giai Giai sân chơi, cho nên mới phái người giáo huấn con Ngãi Giai Giai kia chút, đáng tiếc thất bại.


      Tề Hiên mang danh hiệu vị hôn phu của cùng những con đàn bà khác hẹn hò, cái này mặt để ở đâu, cho nên con Ngãi Giai Giai kia vì thế phải trả giá nhiều.


      "Tiểu thư, xin cho tôi cơ hội nữa, lúc này tôi diệt trừ ta." Gã đàn ông tin tưởng vững chắc mà .


      "Hai ngày, tôi chỉ cho thời gian hai ngày, hai ngày sau đó tôi muốn nghe được tin tức nó tử vong." Diệp Tầm Phương nổi giận .


      "Vâng" Gã đàn ông cúp điện thoại, sau đó nhìn bóng lưng Tề Hiên cùng Ngãi Giai Giai rời , tính toán tìm cơ hội ra tay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :