1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU: BẢO HỘ VỢ YÊU - Tịch Mộng (188 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Vị Hôn Thê



      Tề Hiên cùng Tề Hùng bốn mắt nhìn nhau, hai người đều tràn ngập tức giận, Tề Ngữ Ti ngồi ở bên đắc ý, chờ xem kịch vui.


      "Vì sao lại đem Ngữ Ti ngâm ở trong ao ngày đêm?" Tề Hùng phá yên lặng trước, chất vấn.


      "Nếu như phải ông đem nó lên, có lẽ tôi còn ngâm nó lâu hơn nữa, thậm chí ngâm cho đến khi toàn thân nó thối rữa mới thôi." Tề Hiên lạnh lùng , dường như đối với việc sống chết của Tề Ngữ Ti tuyệt đối quan tâm.


      " họ, làm sao có thể đối với em như vậy, em là em họ của a!" Tề Ngữ Ti nghe được những lời này của Tề Hiên, kích động đứng dậy vui .


      Tề gia kiêng kỵ nhất chính là thân nhân tàn sát lẫn nhau, Tề Hiên làm như vậy là phạm vào tối kỵ của Tề gia, cho nên ông có đầy đủ lý do, đem tất cả sai lầm đều chỉ vào , cho nên ông có gan mà chất vấn Tề Hiên.


      "Vậy cho tôi biết, vì sao ném Giai Giai vào trong nước?" Tề Hiên căm tức nhìn Tề Ngữ Ti và hỏi lại.


      "Em ——" Tề Ngữ Ti chột dạ, biết phải trả lời như thế nào.


      "Đợi chút, Ngữ Ti đem ai ném vào trong nước chứ?" Tề Hùng nghi vấn.


      Tề Ngữ Ti chỉ với ông, Tề Hiên làm vậy là vì mắng người hầu, cho nên đem ngâm trong nước, có vẻ tình đúng.


      "Chẳng lẽ Tề Ngữ Ti cho ông biết, nó ở trong này tác uy tác phúc (làm mưa làm gió), xem người hầu là người, thậm chí còn đem mạng người làm món đồ chơi sao?" Tề Hiên chờ Tề Ngữ Ti và hỏi lại.


      Nếu như phải là ba mình quá cưng chìu Tề Ngữ Ti này, tuyệt đối cho ta xuất ở trong này.


      " tình có nghiêm trọng như vậy , Ngữ Ti chỉ là hơi tùy hứng, hơi có tính tình của đại tiểu thư thôi, nhưng mà dù sao cái tên Giai Giai gì đó chỉ là người hầu, nếu quả là lỗi của Ngữ Ti, con với nó vài câu được rồi, vì sao mà dùng hình phạt nghiêm trọng với nó như vậy." Ngữ khí của Tề Hùng ôn hòa rất nhiều, chỉ là khẽ trách cứ. Bởi vì ông biết , chuyện này có chút kỳ quặc, tám phần là Tề Ngữ Ti phạm lỗi rất nghiêm trọng, nhưng mà vì bảo toàn cho Tề Ngữ Ti, ông chỉ có thể kéo tính khí xuống, hòa thuận với Tề Hiên.


      " tình nghiêm trọng như vậy phải , người sống sờ sờ, bị nó ném vào trong nước, thiếu chút nữa là chết đuối, cái này còn gọi là nghiêm trọng ư, ông có phải cảm thấy xảy ra mạng người mới gọi nghiêm trọng hay , hoặc là ông cho rằng, dù cho xảy ra mạng người ông cũng thấy nghiêm trọng, bởi vì mạng người ở trong mắt của ông, căn bản cũng đáng giá." Tề Hiên nổi giận mà quát.


      Nghe thấy tiếng hô của Tề Hiên, Tề Ngữ Ti có chút sợ hãi, có chút lui về phía sau, bắt đầu hối hận vì nhờ Tề Hùng đến trút giận vì , chuyện này nếu như chuẩn bị tốt, có lẽ Tề gia náo loạn ra.


      " cái thế giới này, tiền tài chính là vương đạo, thân là ngừơi hầu, có làm trâu làm ngựa nên chuẩn bị tư tưởng, Ngữ Ti là đại tiểu thư, xử phạt người làm, đó là đương nhiên." Tề Hùng che chở cho Tề Ngữ Ti và .


      "Tôi đây cho ông biết, người bị nó ném vào trong nước phải là người hầu gì cả, mà là vị hôn thê của Tề Hiên tôi." Tề Hiên nghiêm túc .


      "Mày cái gì, mày lại lần nữa cho tao xem." Tề Hùng nghe được câu này, kích động mà xông lên, nắm chặt quần áo trước ngực Tề Hiên và chất vấn.


      " bao nhiêu lần cũng giống nhau, tôi , ấy là vị hôn thê của tôi." Tề Hiên mặt đổi sắc , nếu như người trước mắt này phải ba , sớm ném ông qua vai, cho ông ngã mặt đất .


      "Nó dựa vào cái gì mà làm con dâu tương lai của Tề gia ta, nó có bối cảnh xuất thân gì sao?" Tề Hùng khinh bỉ .


      Theo ông biết, bé này là nhóc hề có bất kỳ bối cảnh gì cả, chút giá trị căn bản cũng có.


      "Chỉ bằng tôi thích ấy, cái này là đủ rồi." Tề Hiên nhíu mày nhìn Tề Hùng, nghiêm túc .


      "Con dâu tương lai của Tề gia tao chọn rồi, mày lập tức đem cái kia đuổi cho tao." Tề Hùng tức giận ra lệnh.


      "Con dâu tương lai của Tề gia do chính ông chọn tự mình lấy , cùng lắm tôi sửa họ mẹ, cho ấy làm con dâu của Lâm gia." Tề Hiên quay đầu , nhìn Tề Hùng, bộ dạng ra vẻ muốn cùng ông ta đối kháng.


      Chương 37: Danh Tự Thiếu Chủ



      Tề Hùng nghe thấy những lời này của Tề Hiên, lập tức nổi trận lôi đình, đẩy ra và đem cái bàn bên cạnh đá ngã lăn mặt đất.


      Loảng xoảng ——


      Tề Ngữ Ti sợ tới mức có chút phát run, vội vàng lui về phía sau, thối lui đến ngoài cửa.


      Nếu như Tề Hiên cùng Tề Hùng đánh nhau, như vậy cũng gặp nguy hiểm, dù sao tại Tề Hiên cũng căm ghét , nhất định tóm để trút giận, cho nên tốt hơn vẫn là nên trốn .


      Ngãi Giai Giai ở trong phòng lầu, nghe được tiếng vang muốn xuống nhìn xem chuyện gì xảy ra, nhưng đột nhiên nghĩ đến, thiếu chủ còn chưa có cho ra ngoài, cho nên đành phải ngoan ngoãn dừng lại.


      Những người kia ở dưới lầu thoạt nhìn đều rất hung dữ, bọn họ có thể thương tổn đến thiếu chủ hay ?


      Ngãi Giai Giai lo lắng an nguy cho Tề Hiên, sợ vạn nhất có chuyện gì, nhưng mà lại thể ra ngoài nhìn, là nôn nóng muốn chết.


      Đợi chút, Tề Hiên? Vừa rồi hình như nghe được người ông trung niên kia gọi thiếu chủ là Tề Hiên, chẳng lẽ thiếu chủ tên là Tề Hiên?


      Ngãi Giai Giai nghĩ đến thiếu chủ có khả năng tên là Tề Hiên, lập tức bối rối, bất chấp tất cả mà xông ra ngoài.


      muốn cho thiếu chủ biết, có người muốn hại , hơn nữa người kia chính là chú của .


      Ngãi Giai Giai vừa lao ra gian phòng, bị bà Lâm đẩy trở về.


      "Giai Giai, được đâu vào mau lên." Bà Lâm đẩy Ngãi Giai Giai trở vào trong phòng, và sau đó đóng cửa lại.


      "Mẹ Lâm, con muốn cho thiếu chủ biết, chú của ấy muốn hại ấy." Ngãi Giai Giai sốt ruột .


      "Giai Giai, làm sao con biết chuyện này?" Bà Lâm kỳ quái hỏi.


      "Thời điểm chính là vừa mới ở bệnh viện a, lúc ấy con biết nơi đó là bệnh viện, vì thế chạy loạn, kết quả là tránh ở mặt dưới bậc thang, chợt nghe thấy mặt có người chuyện, là người đàn ông cùng đàn bà, bọn họ muốn giết Tề Hiên."


      Bà Lâm nghe thấy những lời này của Ngãi Giai Giai, như có điều suy nghĩ mà nhìn , và sau đó nhắc nhở , "Giai Giai, con có nhớ hình dáng của người đàn bà kia trông thế nào hay ?"


      "Nhớ , nếu như con lại nhìn thấy bà ta, nhất định nhận ra bà ta, bà ta là người đàn bà rất xinh đẹp mê hoặc lẳng lơ."


      "Giai Giai, chờ ta chút, ta lấy đồ cho con xem." Bà Lâm xong, cũng vội vàng chạy ra ngoài, nhưng mà bao lâu trở lại.


      Bà Lâm lấy tấm ảnh ra đặt ở trước mặt Ngãi Giai Giai, cho nhận diện, "Giai Giai, có phải là người đàn bà này ?"


      Ngãi Giai Giai đem ảnh chụp tới và cẩn thận xem, " Bà ấy, chính là bà ấy, con nhận ra bà ấy."


      "Ta đây , Giai Giai, lần này con giúp thiếu chủ đại ân, con là phúc tinh của thiếu chủ." Bà Lâm hưng phấn .


      "Mẹ Lâm, bọn họ có thể thương tổn thiếu chủ hay , thiếu chủ có thể bị nguy hiểm hay ?" Ngãi Giai Giai lo lắng hỏi.


      "Chỉ cần Giai Giai ngoan ngoãn sống ở chỗ này, thiếu chủ chuyện gì cũng có, con hiểu chưa?" Bà Lâm ôm Ngãi Giai Giai, loại tình thương của mẹ mà .


      "Dạ, con ngoan ngoãn sống ở chỗ này." Ngãi Giai Giai ngây thơ tin lời của bà Lâm, yên tĩnh đợi ở trong phòng.


      Bà Lâm hài lòng gật gật đầu, ra gian phòng và nhàng đóng cửa lại, sau đó nhìn Tề Hiên cùng Tề Hùng giằng co trong phòng khách.


      Xem ra thiếu chủ bọn họ cùng lão gia lại bắt đầu đấu rồi, tiết mục như vậy thường xuyên trình diễn, bọn họ thấy nhưng cũng thể trách . tình đáng sợ nhất cũng phải là cái này, mà là Tề Triển kia, nhị gia của Tề gia.


      Tề Hiên cũng có vì Tề Hùng tức giận mà sợ hãi, vẫn là mặt biểu tình nhìn ông ấy, bộ dạng ra vẻ muốn cùng ông đối kháng.


      Nhìn thấy con mình lại đem ông người làm cha này để vào mắt như thế, Tề Hùng càng thêm tức điên, giơ lên tay muốn tát Tề Hiên cái, nhưng mà tay ở giữa trung bị Tề Hiên chặn lại được.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Cha Con Khắc Khẩu



      Tay của Tề Hùng bị Tề Hiên chặn lại, rất vui.


      "Mày lại dám phản kháng, trong mắt mày còn có xem tao đây là cha hay ?"


      "Nếu như tôi xem ông là cha, ông có thể ở trước mặt tôi mà rống to kêu gào đấy sao?" Tề Hiên bỏ tay Tề Hùng ra, lạnh lùng .


      "Tao làm sao có thể sinh ra mày đứa con bất hiếu này ——" Tề Hùng cắn răng nghiến lợi .


      "Tôi tại sao có thể có loại người cha hề có nhân tính như ông ——" Tề Hiên đồng dạng cắn răng nghiến lợi .


      "Mày cái gì, mày lại lần nữa cho tao xem ——" Tề Hùng nổi giận , giống như chịu nổi đả kích.


      "Tôi quên Tề gia có ngày hôm nay, là ông dùng mạng mẹ tôi đổi lấy, ông vì phú quý, thậm chí ngay cả tánh mạng vợ mình cũng có thể để ý, người cha nhẫn tâm như vậy, tôi cũng cần." Tề Hiên mạnh mẽ lên án, lòng đổ máu, bởi vì mẹ chết mà chảy máu.


      "Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chẳng lẽ cái ngoài ý muốn mà mày muốn lưng tao đeo tất cả trách nhiệm sao?" Tề Hùng phản bác.


      "Ông hôm nay đến chính là muốn cãi nhau với tôi ư, nếu vậy xin mời về, tôi muốn cãi nhau với ông." Tề Hiên sang chuyện khác.


      muốn nhớ lại cái chết của mẹ, càng muốn cùng cha của mình biện luận quá nhiều, gia tăng thêm oán hận của mà thôi.


      "Tao hôm nay tới là vì chuyện của Ngữ Ti, phải đến cãi nhau với mày ." Tề Hùng cũng dời chủ đề.


      Mỗi lần cha con cãi nhau, đều là bởi vì kiện này, thời điểm tất cả thói quen của bọn họ lại làm cho túi bụi, rồi sang chuyện khác.


      "Ông tốt nhất nên nhắc nhở nó, đừng ở chỗ này mà gây chuyện, nhưng sau này nó cũng có cơ hội, nếu để cho tôi phát nó lại đến đây, tôi kêu người cắt đứt chân của nó. Nơi này là nơi ở của mẹ tôi khi còn sống, tôi cho phép bất luận là kẻ nào làm bẩn nó, các người tốt nhất nghe cho ." Tề Hiên trừng mắt Tề Ngữ Ti ngoài cửa, cảnh cáo .


      Bị Tề Hiên trừng như thế, Tề Ngữ Ti bị dọa thân ra mồ hôi lạnh, rất là sợ hãi.


      cho rằng Tề Hùng có thể đối phó được Tề Hiên, xem ra cha là ép con trai được, nhưng mà còn chưa có giáo huấn Ngãi Giai Giai kia, đúng là phục.


      sao, tại giáo huấn được nó, còn có sau này, ngày nào đó, cho con quê mùa kia trả giá nhiều.


      "Mặc kệ như thế nào, tao cũng cho con bé quê mùa kia tiến vào cửa chính của Tề gia, mày cũng nghe cho tao, hừ ——" Tề Hùng cũng cảnh cáo, căm tức nhìn Tề Hiên, rồi sau đó mới xoay người rời .


      Lấy người phụ nữ do gia đình sắp xếp chút trợ giúp cũng có, tuyệt đối đáp ứng.


      Tề Ngữ Ti nhìn thấy Tề Hùng ra ngoài, lập tức tiến lên, tay vịn cánh tay Tề Hùng, cùng với ông hướng cửa chính ra.


      "Bác cả, con dâu tương lai mà bác chọn là ai a?" Tề Ngữ Ti nghi vấn.


      "Chính là thiên kim Diệp gia." Tề Hùng rất hài lòng .


      " phải là con Diệp Thiên Diệp Tầm Phương chứ?" Tề Ngữ Ti kinh ngạc .


      Diệp Thiên chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, Diệp Tầm Phương chính là hòn ngọc quý tay của ông ta, vô cùng cưng chìu a, nếu như có thể cưới được Diệp Tầm Phương, chẳng khác nào có nửa cái tập đoàn Diệp Thị.


      Tề thị cùng Diệp Thị đều là đại gia tộc buôn bán, năng lực của Diệp Thị có lẽ mạnh hơn chút, nếu như Tề gia cùng Diệp gia thông gia, thế lực đó mạnh đến nổi thể đo lường a!


      "Con thông minh, chính là Diệp Tầm Phương, ta nhất định làm cho Tề Hiên lấy Diệp Tầm Phương." Tề Hùng rất khẳng định, sau đó lên xe.


      Tề Ngữ Ti buông tay Tề Hùng ra, đến bên kia cũng lên xe, trong nội tâm suy nghĩ làm như thế nào để cùng Diệp Tầm Phương kia trở thành bạn tốt, do đó có thể đối phó với cố gắng bảo vệ Ngãi Giai Giai của Tề Hiên.


      tìm được biện pháp tốt đối phó Ngãi Giai Giai rồi, trước hết nhịn xuống cơn tức này và sau này đòi lại, Tề Ngữ Ti cũng phải là người nén giận.


      Chương 39: Cận Vệ



      Tề Hùng cùng với Tề Ngữ Ti rồi, bà Lâm mới đem tất cả lời của Ngãi Giai Giai cho Tề Hiên biết.


      "Trước đừng đánh cỏ kinh xà, nhìn xem kế tiếp Lữ Lỵ Liên làm như thế nào, tôi nhìn Giai Giai." Tề Hiên nhàn nhạt .


      Mẹ kế của ràng cùng với chú hai của có tư tình, cái tin tức này tệ, nhưng bây giờ còn chưa muốn đưa chuyện này ra ánh sáng, dù sao còn chưa tới thời điểm cuối cùng.


      Bà Lâm hiểu gật gật đầu, sau đó đem ảnh chụp của Lữ Lỵ Liên cất kỹ.


      Tề Hiên vừa tới cửa, Ngãi Giai Giai liền xông ra, đứng trước mặt của , lo lắng hỏi, "Thiếu chủ, những người kia có làm gì hay , bây giờ em mới biết tên là Tề Hiên, có người muốn hại , hơn nữa ——"


      "Giai Giai, yên tâm có chuyện gì, chỉ cần em ngoan ngoãn, chuyện gì cũng sao, em hiểu chưa?" Tề Hiên cắt đứt lời của , lừa gạt .


      hy vọng bé thuần khiết này cuốn vào trong sóng gió phong ba của nhà giàu có, hi vọng có thể bảo trì loại thuần khiết này của mình.


      "Em biết, em nhất định ngoan ngoãn, mẹ làm người ngoan ngoãn, như vậy mới có người thương." Ngãi Giai Giai ngây thơ .


      Nếu thiếu chủ cái gì cũng muốn , như vậy hỏi.


      "Có số việc, biết đến tốt hơn nhiều." Tề Hiên cười chút, vuốt đầu Ngãi Giai Giai.


      " Đợi đến lúc thiếu chủ nguyện ý cho em biết, em lại biết , ha ha." Ngãi Giai Giai ngây ngốc cười


      " Giai Giai tại nghỉ ngơi cho tốt, ngày mốt bác Lâm dẫn em đến trường học, biết nhiều thứ hơn." Tề Hiên đỡ Ngãi Giai Giai nằm xuống.


      " vậy sao, tốt quá, em có thể được ra ngoài học." Ngãi Giai Giai bị vây trong hưng phấn, bởi vì chính mình có thể đến trường mà hưng phấn.


      " , ngoan ngoãn ngủ , dưỡng thân thể cho tốt, như vậy mới có thể học a!" Tề Hiên đắp kín mền cho , quan tâm .


      Ngãi Giai Giai gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.


      Tề Hiên cứ như vậy mà nhìn , như có điều suy nghĩ .


      Cha tìm ai để làm vị hôn thê của , trong lòng của biết rồi, lúc này đây có chút khó khăn, nếu như chống cự đến cùng, như vậy đổi lấy khả năng chính là bản thân Ngãi Giai Giai bị nguy hiểm, đối với cha chính mình hiểu rất , chuyện giết người diệt khẩu như vậy, biết làm được.


      Mặc kệ như thế nào, để cho bất luận kẻ nào thương tổn Ngãi Giai Giai, tuyệt đối .


      Tề Hiên thầm thề , sau đó nhàng ra khỏi gian phòng, rồi ra cửa, và lái xe tới đến cái phòng trong kho hàng.


      Phòng trong kho hàng, bé khoảng mười bốn mười lăm tuổi, bị người ta cột chặc vào ghế, trong miệng còn đút vải bố, đứng bên cạnh còn có hai người mặc quần áo màu đen mang theo kính râm, rất giống như xã hội đen.


      Tề Hiên đến trước mặt bé, ngồi xuống và mặt biểu tình nhìn .


      Lúc này Nghiêm Chính Phong lấy vải bố trong miệng bé xuống, thuận tiện tháo dây thừng cho .


      "Này, tại sao các người phải bắt cóc tôi, tôi nghèo lắm có tiền đâu." bé vừa được tự do, liền điên cuồng hô loạn.


      vốn đường, kết quả vô duyên vô cớ bị người ta bắt đến trong này, động tác rất nhanh, làm cho muốn đánh trả cũng được.


      "Trần Tiểu Ngoạn, mười lăm tuổi, con của võ quán Trần gia, tinh thông các loại võ thuật." Tề Hiên lạnh lùng số tư liệu cơ bản về .


      "A, tôi biết, các người là đến đòi nợ, tôi có tiền." Bộ dáng của Trần Tiểu Ngoạn làm bộ ra quan hệ.


      Sau khi ba của đóng cửa võ quán, ham bài bạc thành thói quen biết ba trốn nơi nào, để lại mình, mình đối mặt với nợ nần lớn .


      "Tôi phải đến đòi nợ, tôi tới thuê ." Tề Hiên nhíu mày .


      "Thuê tôi, tôi mới mười lăm tuổi, có thể giúp ông làm cái gì?" Trần Tiểu Ngoạn nghi vấn.


      "Cận vệ."


      "Cận vệ, vị tiên sinh này, bên cạnh ông có hai người thân thủ đều tốt hơn tôi mấy lần, ông cần mời tôi làm cận vệ ư, thiệt là." Trần Tiểu Ngoạn tức giận .


      Người có thể bắt cóc , khẳng định bản lãnh , nhưng mà có người lợi hại như thế, mời làm cái gì, bình hoa sao?


      Trần Tiểu Ngoạn nghĩ đến chính mình có thể bị người ta mời làm bình hoa, vì vậy sờ sờ mặt của mình.


      đúng, hình như có tư cách làm bình hoa a?


      "Ngày mai lớp học của bạn học mới vào, ấy tên là Ngãi Giai Giai, phụ trách an toàn cho ấy ở trong trường học, tiền thuê tháng cho mười vạn. Còn có điều này, chuyện này tuyệt đối giữ bí mật, được với bất kỳ người nào kể cả Ngãi Giai Giai, bằng phân tiền cũng lấy được." Tề Hiên xong, đứng dậy và nhanh chóng rời .


      điều tra, Trần Tiểu Ngoạn này mặc dù tuổi , nhưng mà thân thủ cũng tệ lắm, hơn nữa còn là bé, cùng tuổi với Ngãi Giai Giai, cho bảo vệ Ngãi Giai Giai, là thích hợp nhất.


      Trần Tiểu Ngoạn trong lúc khiếp sợ, dùng mười con ngón tay đếm tiền, căn bản có chú ý Tề Hiên rồi.


      Mười vạn, tháng mười vạn, như vậy chỉ cần làm mười tháng là có thể thanh toán nợ nần rồi, khoản mua bán này đúng là có lời a!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Hoa Hậu Giảng Đường Diệp Tầm Phương



      Hôm nay, Ngãi Giai Giai ngồi xe ông Lâm, tâm tình mang hưng phấn khẩn trương, theo giáo viên tới phòng học.


      Hôm nay là ngày khát vọng lâu, nhưng mà lúc vào phòng học nhìn thấy vài chục ánh mắt nhìn , lại cảm thấy sợ hãi.


      Từ đến lớn, có bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, khẩn trương a!


      "Các học sinh, đây là bạn học mới chuyển tới lớp học chúng ta, tên Ngãi Giai Giai, mọi người hoan nghênh bạn ấy." Giáo viên đứng ở bục giảng , sau đó vỗ tay, bạn học phía dưới cũng vỗ tay theo, nhưng mà có người càng khoa trương hơn, vỗ bàn hô lớn, "Bạn học Ngãi Giai Giai, ngồi cùng bàn với mình a."


      Người này phải ai khác, chính là Trần Tiểu Ngoạn.


      "A ——" Ngãi Giai Giai biết làm sao.


      "Giai Giai thôi, ngồi xong rồi bắt đầu học." Giáo viên cười .


      "Dạ." Ngãi Giai Giai khẽ gật đầu, sau đó đến vị trí của Trần Tiểu Ngoạn, cùng trở thành người ngồi cùng bàn.


      "Bạn học Giai Giai, chào bạn, mình tên là Trần Tiểu Ngoạn, từ nay về sau chúng ta ngồi cùng bàn." Trần Tiểu Ngoạn nhiệt tình .


      có thể nhiệt tình ư, mười vạn a, tháng mười vạn a, oa ken két, đây đúng là rất nhiều tiền.


      "Cám ơn bạn, mình tên là Ngãi Giai Giai, rất hân hạnh được biết bạn." Ngãi Giai Giai cũng thân mật .


      Bởi vì bây giờ là thời gian lên lớp, cho nên bọn họ dám trò chuyện quá nhiều, chỉ có thể thu lại để trò chuyện sau.


      Trần Tiểu Ngoạn vô cùng nhiệt tình, dẫn Ngãi Giai Giai làm quen tất cả hoàn cảnh trong trường học, cùng như hình với bóng, mà ngay cả Ngãi Giai Giai toilet, cũng theo.


      tại hiểu được người kia sao lại phải ra giá cao như vậy mà mướn , vì chính là cái này, ở trường học có thể như hình với bóng mà bảo vệ Ngãi Giai Giai, kể cả toilet, ha ha, thông minh.


      Ngãi Giai Giai bởi vì Trần Tiểu Ngoạn nhiệt tình, rất nhanh mà cùng ấy trở thành bạn tốt, đâu cũng là hai người.


      Ngãi Giai Giai cùng Trần Tiểu Ngoạn mới từ toilet ra, bị đám người chặn lại, cho các ra phòng rửa tay.


      "Mấy ngừơi làm gì vậy, tránh ra." Trần Tiểu Ngoạn che chở Ngãi Giai Giai, hung ác mà rống to.


      "Trần Tiểu Ngoạn, chuyện này liên hệ gì tới mày, mày tránh ra cho tao." Lúc này người giống như nữ vương, cao ngạo tới .


      "Hoa hậu giảng đường Diệp Tầm Phương?" Trần Tiểu Ngoạn kinh ngạc .


      " biết là tao, còn chưa tránh ra." Diệp Tầm Phương ra lệnh.


      "Được, bọn này , cả toilet đều cho bạn, Giai Giai chúng ta ." Trần Tiểu Ngoạn lôi tay Ngãi Giai Giai, tính tìm cách ra cửa phòng vệ sinh, nhưng mà có người ngăn lại để cho các ra ngoài.


      "Mày có thể , nhưng mà nó được." Diệp Tầm Phương chỉ vào Ngãi Giai Giai .


      "Mình?" Ngãi Giai Giai chỉ mình, khuôn mặt nghi vấn.


      mới đến trường học này, hình như có kết thù với người nào a.


      "Đúng, chính là mày."


      "Diệp Tầm Phương, Giai Giai hôm nay là học sinh mới chuyển tới, hình như chưa từng có đắc tội với bạn, bạn cần gây khó dễ cho bạn ấy." Trần Tiểu Ngoạn híp mắt .


      Đắc tội hoa hậu giảng đường thể nào tốt, đặc biệt là Diệp Tầm Phương hoa hậu giảng đường này, nổi danh bạo lực.


      "Nó cướp vị hôn phu của tao, mày nó có đắc tội đến tao ?" Diệp Tầm Phương tàn bạo trừng mắt Ngãi Giai Giai.


      Nếu như phải Tề Ngữ Ti vụng trộm đến cho biết, Tề Hiên muốn mà là muốn con quê mùa tên là Ngãi Giai Giai, là làm tức giận chết mà. Diệp Tầm Phương là ai, là hòn ngọc quý tay chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, người người đều nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ có Tề Hiên chết tiệt kia dám muốn .


      Tề Hiên nên chết, dù sao còn muốn làm vị hôn phu của mà, như vậy chính là Ngãi Giai Giai này là người đáng chết.


      Chương 41: Thể Hoài Nghi



      Trần Tiểu Ngoạn nghe lời của Diệp Tầm Phương xong ..., vẻ mặt co giựt.


      Có lầm hay a, Diệp Tầm Phương khi nào có vị hôn phu, như thế nào lại biết. Người nào mà biết người theo đuổi ta rất nhiều, nhưng mà ánh mắt ta vô cùng cao, người cũng thấy chướng mắt.


      "Tôi biết bạn ở đây cái gì, tôi căn bản biết bạn." Ngãi Giai Giai thấp giọng .


      bé này thoạt nhìn hung dữ, đáng sợ.


      "Tề Hiên mày biết a, ấy chính là vị hôn phu của tao, ấy lại để ày biết tao, hôm nay tao giáo huấn mày cho tốt được." Diệp Tầm Phương hung ác , sau đó làm ra dấu tay, để cho những nữ sinh chặn ở cửa kia ra tay đánh người.


      Trần Tiểu Ngoạn thấy thế, xuất ra bản lãnh sở trường, hai ba lần đem những thiếu nữ bất lương kia giải quyết .


      "Ôi ——"


      Trong nhà vệ sinh truyền đến từng đợt thanh kêu đau, Diệp Tầm Phương tức giận nhìn Ngãi Giai Giai cùng Trần Tiểu Ngoạn, rồi nổi giận , "Bọn mày chờ đó cho tao, tao quên chuyện này đâu."


      Người dám cùng Diệp Tầm Phương đối nghịch, kết cục có chỗ tốt hơn đâu, Ngãi Giai Giai này nhất định bỏ qua. Vốn còn khinh thường làm vị hôn thê của Tề Hiên, nhưng mà nghe được Tề Hiên cần , làm cho tức muốn chết. Từ đến lớn, chỉ có cần, ai dám cần .


      Những người mặt đất kia nhìn thấy Diệp Tầm Phương , vì vậy cũng lập tức đứng lên và đuổi theo.


      "Tiểu Ngoạn, thực xin lỗi, mình làm liên lụy đến bạn." Ngãi Giai Giai xin lỗi .


      Ngày đầu tiên đến trường học liền gặp chuyện như vậy, nếu như có Tiểu Ngoạn, như vậy chắc chắb bị những người kia đánh gần chết.


      Tề Hiên, vì sao kia Tề Hiên là vị hôn phu của ấy ?


      " có việc gì, nhà của mình chính là mở võ quán, bạn cũng chớ xem thường mình à, từ nay về sau nếu ai bắt nạt bạn, mình nhất định cùng nó liều mạng."


      Xem ra mười vạn này buôn bán thuận lợi a, ngày đầu tiên đối đầu cùng hoa hậu giảng đường Diệp Tầm Phương, còn biết sau này còn có chuyện gì nữa ?


      "Mặc kệ thế nào, vẫn là cám ơn bạn, ngày mai mình kêu mẹ Lâm làm hai phần cặp lồng đựng cơm ngon, bạn phần mình phần, để đáp tạ ơn cứu mạng của bạn." Ngãi Giai Giai ngây thơ cười.


      "Được, như thế là định rồi nha, ha ha." Trần Tiểu Ngoạn rất là hưng phấn.


      Ngày mai lại có thể tiết kiệm tiền bữa cơm tiếp theo rồi, tốt quá.


      "Nhất định, thôi, mau lên lớp, chúng ta trở về học bài a." Ngãi Giai Giai lôi tay Trần Tiểu Ngoạn về tới phòng học.


      Hết tiết học, Ngãi Giai Giai cũng nghe được gì, trong lòng vẫn muốn gặp Diệp Tầm Phương chuyện.


      Tề Hiên phải là thiếu chủ ư, vì cái gì ấy đoạt thiếu chủ, có đoạt a?


      Chính là vừa nghĩ tới Tề Hiên là của người khác, trong lòng cũng vui.


      Sau khi tan học, Trần Tiểu Ngoạn nhìn thấy Ngãi Giai Giai lên xe, rồi mới rời , sau đó tìm trạm điện thoại, báo cáo chuyện ngày hôm nay cho Tề Hiên.


      Tề Hiên để điện thoại xuống, như có điều suy nghĩ, sau đó bấm chuỗi số điện thoại, điện thoại vừa thông, liền lãnh mạc .


      "Tôi tiếp nhận đề nghị của ông, lập tức an bài, tại liền ra nước ngoài, nếu như chậm, đừng trách tôi thay đổi chủ ý, nhớ kỹ." xong, lập tức cúp điện thoại.


      muốn đem Diệp Tầm Phương gạt đến nước ngoài, xem ta còn có thể làm gì Giai Giai của , ngày đầu tiên muốn bắt nạt Giai Giai của , này đúng là quá đáng ghét.


      Tề Hùng nghe được những lời này Tề Hiên, khó tin lúc, nhưng mà rất nhanh liền lộ ra nụ cười.


      Mặc kệ thế nào, chỉ cần Tề Hiên nguyện ý cùng Diệp Tầm Phương ra nước ngoài học, từ từ bồi dưỡng cảm tình, đây là chuyện tốt.


      Ngãi Giai Giai về đến nhà, nhận được tin tức Tề Hiên xuất ngoại du học, rất là thương tâm.


      , câu tạm biệt cũng với .


      Bà Lâm thấy thương tâm như thế, an ủi, "Giai Giai, thiếu chủ hơi vội, chưa kịp tạm biệt với con, nhưng mà cậu ấy có chuyện muốn ta chuyển lời cho con."


      " cái gì." Ngãi Giai Giai lau nước mắt, kích động hỏi.


      "Thiếu chủ , tuy cậu ấy ở bên người con, nhưng mà mỗi kiện con làm cậu ấy đều biết , cho nên con phải cố gắng, biểu tốt, sinh nhật mười tám tuổi của con, cậu ấy nhất định trở về ở cùng chỗ với con."


      Mười tám tuổi, được, đợi.


      Giờ khắc này, Ngãi Giai Giai đột nhiên rất muốn mình có thể lớn nhanh lên, hận thể tại lập tức mười tám tuổi, như vậy có thể nhìn thấy thiếu chủ .


      "Mẹ Lâm, con biết nên làm như thế nào rồi, thiếu chủ là xuất ngoại học tập, mà con ở trong này học tập, kỳ chúng con đều học tập, cho nên con nhất định phải cố gắng, bằng làm cho thiếu chủ vui ." Ngãi Giai Giai cổ vũ chính mình, ình tràn ngập ý chí chiến đấu.


      Ngày hôm sau, Ngãi Giai Giai cứ theo bình thường mà đến trường học học, chính là quá kỳ quái, Diệp Tầm Phương kia lại có đến tìm , ngày thứ ba cũng có, ngày thứ tư, ngày thứ năm cũng có, về sau mới biết được, Diệp Tầm Phương kia cũng xuất ngoại.


      phải là thiếu chủ theo chân Diệp Tầm Phương xuất ngoại a?


      Trong đầu Ngãi Giai Giai đột nhiên lên ý nghĩ như vậy, về sau lập tức đem loại ý nghĩ này vứt bỏ.


      thể hoài nghi thiếu chủ bất cứ chuyện gì, tuyệt đối thể.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Bốn Năm Sau

      Bốn năm sau.


      Bốn năm sau, Ngãi Giai Giai còn là nhóc quê mùa khô cằn năm đó, mà là thiếu nữ duyên dáng kiều, sau thời kỳ điều dưỡng, làm ặt có chút hồng nhuận, ánh mắt động lòng người, cái miệng đào nhắn, ràng là mỹ nhân.


      Trong bốn năm nay, mỗi đêm, đem nhớ nhung Tề Hiên viết xuống thành nhật ký, nhưng mà biết là, nội dung trong nhật ký của đều bị ông Lâm cùng bà Lâm cho Tề Hiên nghe chữ cũng lọt.


      Còn mười ngày, còn mười ngày nữa chính là sinh nhật mười tám tuổi của rồi, lúc đó thiếu chủ trở lại .


      Ngãi Giai Giai nhìn lịch, ngừng đếm ngược, mong đợi ngày sinh nhật mười tám tuổi của mình đến.


      Sáng sớm, Trần Tiểu Ngoạn chạy đến gõ cửa, cùng theo Ngãi Giai Giai học, hai người trong bốn năm này bồi dưỡng tình bạn thân thiết.


      "Bạn học Giai Giai, đến trường thôi, bằng muộn đó!" Trần Tiểu Ngoạn ở trong phòng khách vừa ăn bữa sáng bà Lâm làm, vừa hô lớn.


      thành thói quen như vậy, hơn nữa bà Lâm và ông Lâm thấy nhưng cũng thể trách, dù sao Trần Tiểu Ngoạn cũng là bạn tốt duy nhất của Ngãi Giai Giai.


      "Đến đây." Ngãi Giai Giai thùy mị mặc váy, tao nhã từ lầu xuống .


      "Oa, mình Giai Giai tiểu thư, cách ăn mặc của bạn xinh đẹp như vậy, có phải là muốn hẹn hò ?" Trần Tiểu Ngoạn mặc trang phục thoải mái, hiển nhiên giống với Ngãi Giai Giai.


      " có, mình chỉ là tùy ý mặc chút, hôm nay vận may của mình là màu trắng, cho nên mình mới mặc kiểu này." Ngãi Giai Giai nhàn nhạt .


      " ra bạn mặc quần áo còn xem màu sắc may mắn, bội phục bội phục."


      "Tiểu Ngoạn, cậu còn nữa đến muộn đó." Ngãi Giai Giai sang chuyện khác, sau đó ra cửa chính.


      "Đến đây, chờ mình chút a!" Trần Tiểu Ngoạn quên ăn miệng lớn Hamburg nữa ở bàn, lúc này mới đuổi theo.


      Bà Lâm ở phía sau nhìn hai thiếu nữ này, bất đắc dĩ mà lắc đầu.


      Bà biết thiếu chủ trở lại, nhưng mà cũng có ở thời khắc này cùng Ngãi Giai Giai chạm mặt, chính là vì an toàn của Giai Giai .


      Ngãi Giai Giai có thể trong hoàn cảnh này mà trưởng thành thuần khiết, cũng bảo trì tâm hồn đơn thuần của , nhưng mà cái này chưa chắc là chuyện tốt, đơn thuần quá mức, căn bản là đấu lại những người kia tâm cơ thâm trầm.


      Bà Lâm tại bắt đầu lo lắng tình cảnh về sau cho Ngãi Giai Giai rồi, Diệp Tầm Phương trở lại, Tề Ngữ Ti cũng trở về đây, theo bà biết, Diệp Tầm Phương bốn năm nay vẫn thể nào bắt được tim của thiếu chủ bọn họ, xem ra ta đem nỗi hận này tính ở người Ngãi Giai Giai.


      Ngãi Giai Giai biết hôm nay chuyện gì xảy ra, mí mắt cứ nhảy hoài, lại cảm giác có chuyện tốt xảy ra, cho đến thời điểm ăn cơm trưa, vẫn còn hoảng hốt.


      "Giai Giai, cậu làm sao vậy, học mà như vào cõi thần tiên a! Cái này giống cậu a, cậu chính là trong ba học sinh giỏi được trường học công nhận, học tập trung, phải tác phong của cậu." Trần Tiểu Ngoạn chọc ghẹo.


      "Tiểu Ngoạn, biết vì sao hôm nay mí mắt của mình cứ nhảy hoài, giống như có chuyện tốt xảy ra, mình có chút sợ hãi." Ngãi Giai Giai lo lắng và .


      Mỗi lần mí mắt nhảy đều xảy ra chuyện tốt, lần này nhảy mãnh liệt như vậy, làm cho rất sợ hãi.


      "Cách mê tín như thế mà cậu cũng tin, thiệt là, có chuyện gì còn có mình chống đỡ mà, mau ăn cơm ." Trần Tiểu Ngoạn khuyên.


      "Ừ." Ngãi Giai Giai mỉm cười, gật gật đầu, sau đó bắt đầu ăn cơm.


      Lúc này, người mặc áo cổ thấp liền váy, cái rãnh nóng bỏng mê người ra trước mặt tất cả mọi người ở trong này. Dưới chân mang đôi giày cao gót siêu cao, tiếng bước chân giẫm thanh thúy, tới phía Ngãi Giai Giai cùng Trần Tiểu Ngoạn.


      Nơi này là trường học, người có cách ăn mặc giống như vậy cực ít, gần như có ai, cho nên này quả thực là hấp dẫn trăm phần trăm.


      Chương 43: Thiếp Mời



      Trần Tiểu Ngoạn ăn thức ăn miệng lớn, ngẩng đầu liền nhìn thấy nàng tới, bộ ngực của ta cứ ở trước mắt của mà lay động như vậy.


      Mẹ của tôi ơi, bộ ngực đúng là quá lớn, có thể làm bò sữa .


      Trong lòng Trần Tiểu Ngoạn suy nghĩ, sau đó lại ngẩng lên nhìn, lại thấy được khuôn mặt có chút quen thuộc, vì vậy trong đầu tìm kiếm người này.


      Ngãi Giai Giai cũng có chú ý tới người này, mà là yên lòng ăn cơm của mình. Lúc này đột nhiên có móng vuốt khoát lên vai của , làm cho phải ngẩng đầu lên,


      "Xin hỏi là ai?" Ngãi Giai Giai di chuyển thân thể của mình, để cho đụng phải tay có móng tay được sơn của ta, nghi hoặc.


      "Ngãi Giai Giai, quên tôi mau đến như thế chứ." Diệp Tầm Phương cao ngạo .


      " là Diệp Tầm Phương." Trần Tiểu Ngoạn hô to .


      "Vài năm gặp, bạn học Trần Tiểu Ngoạn còn nhớ tôi, là bội phục." Diệp Tầm Phương tìm vị trí, ngồi xuống.


      Thời gian bốn năm, Diệp Tầm Phương biến thành mỹ nữ, dáng người có lồi có lõm, đặc biệt cái bộ ngực kia của ta, là đàn ông đều thích.


      Trần Tiểu Ngoạn nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Diệp Tầm Phương, nghiên cứu hai cái quả đào to của ta là do kỹ thuật hay là trời sinh .


      Nếu như là do kỹ thuật, khẳng định ta trở về dán quảng cáo với quần chúng, nếu như là trời sinh, ta cũng cần làm quảng cáo .


      " tới làm gì?" Ngãi Giai Giai kỳ quái hỏi, rất muốn gặp người này. loại trực giác, này mang vận rủi đến cho . (trực giác chính xác)


      "Tôi là tới đưa cho thiếp mời ." Diệp Tầm Phương , từ trong túi của mình lấy ra tờ thiếp mời màu đỏ tinh xảo, phóng tới trước mặt Ngãi Giai Giai, đắc ý , "Năm ngày sau là ngày tôi và Tề Hiên đính hôn, hoan nghênh tới tham gia."


      Nghe được những lời này của Diệp Tầm Phương, Ngãi Giai Giai hoảng hốt, đánh đổ cả cà mèn mặt đất.


      Thiếu chủ muốn cùng này đính hôn, vậy có phải ý là thiếu chủ cần nữa ?


      "Điều đó có khả năng, tôi tin." Ngãi Giai Giai đem thiếp mời đẩy ra, dùng ngữ khí khẳng định .


      Thiếu chủ thể cần , ấy qua, đợi trưởng thành làm vợ của , nhớ , nhớ rất ràng.


      "Tề Hiên tuần trước trở về nước, xin hỏi ta có tìm sao?" Diệp Tầm Phương cao ngạo .


      đương nhiên biết Tề Hiên tìm Ngãi Giai Giai, bởi vì nếu như ta dám tìm, như vậy tập đoàn Tề thị tuyên cáo phá sản, ta dám ư, ai bảo tập đoàn Diệp Thị bọn họ mạnh hơn so với Tề thị!


      Diệp Tầm Phương bởi vì khống chế được Tề Hiên mà đắc ý, trong lòng nắm chắc mười phần, Tề Hiên nhất định là chồng của , nhưng cũng có ngoại lệ, tỷ như từ bỏ người đàn ông này.


      "Thiếu chủ trở lại, thiếu chủ trở lại, tốt quá." Ngãi Giai Giai bởi vì Tề Hiên trở lại, vô cùng hưng phấn, đem lời của Diệp Tầm Phương ném ra sau ót.


      " người ngu ngốc, chớ vọng tưởng Ma Tước biến Phượng Hoàng, chính là Ma Tước vĩnh viễn trèo lên đến mặt đài, căn bản là xứng với Tề Hiên, theo Tề Hiên, chỉ là vết nhơ của ta, hiểu chưa, Ma Tước tiểu thư." Diệp Tầm Phương châm chọc , sau đó đứng lên, đem thiếp mời lần nữa đẩy tới trước mặt Ngãi Giai Giai, cao ngạo , "Tuy chỉ là Ma Tước, nhưng mà tôi ngại tại bữa tiệc đính hôn của tôi xuất Ma Tước đến giúp chim phượng hoàng tôi đây."


      Ngãi Giai Giai nghe xong lời của Diệp Tầm Phương..., thân thể chấn động, mặt hoàn toàn bối rối cùng sợ hãi.


      cùng Tề Hiên ở cùng chỗ, trở thành vết nhơ của Tề Hiên, vì sao, vì sao là vết nhơ của Tề Hiên?


      "Được rồi, tôi , con người của tôi rất rộng rãi, nếu như muốn gặp Tề Hiên, như vậy đến Tề thị tìm ta , chính là cái địa chỉ này." Diệp Tầm Phương đứng lên, đem danh thiếp cá nhân của Tề Hiên phóng tới thiếp mời cho Ngãi Giai Giai, sau đó xoay người, mị bước như mèo mà rời .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Tin



      Diệp Tầm Phương rồi, Ngãi Giai Giai lập tức cầm lấy thiếp mời cùng danh thiếp, chạy xông ra bên ngoài.


      "Giai Giai ——" Trần Tiểu Ngoạn sau đó theo, giữ lại.


      "Giai Giai, cậu muốn đâu vậy?"


      "Mình muốn tìm thiếu chủ." Ngãi Giai Giai khẳng định , sau đó hất tay Trần Tiểu Ngoạn ra, hướng phía ngoài cửa trường chạy .


      đợi bốn năm mới đợi được tin tức của thiếu chủ, tuy tin này phải tin tốt, nhưng mà vẫn rất kích động, rất khát vọng nhìn thấy thiếu chủ, cho nên mặc kệ như thế nào, thể .


      Trần Tiểu Ngoạn muốn cùng, nhưng lại bị giáo viên bắt gặp.


      "Bạn học Trần Tiểu Ngoạn, mau lên lớp, trò còn ở nơi này làm cái gì, còn mau trở về phòng học."


      "Dạ, con lập tức trở lại."


      Giáo viên cũng ra mặt, có thể ư, xem ra chỉ có thể để cho Ngãi Giai Giai mình.


      Ngãi Giai Giai ra cửa trường, lập tức chặn chiếc xe, cho lái xe biết địa chỉ danh thiếp.


      muốn tìm thiếu chủ của , thiếu chủ kia để cho đợi bốn năm, thiếu chủ tự mình cho biết, muốn cùng Diệp Tầm Phương kia đính hôn, tin. Vì sao trở lại mà có tới gặp , chẳng lẽ thiếu chủ cần sao?


      Ngãi Giai Giai mang tâm bất an yên, tới Tề thị, nhìn thấy trước mắt là nhà cao tầng, loại cảm giác sợ hãi, nhưng mà mặc kệ sợ hãi, vẫn muốn vào.


      Trong bốn năm, cuộc sống của giống như là ba điểm đường thẳng đồng dạng, rất đơn điệu, chưa từng qua nơi khác, ngoan ngoãn đợi ở nhà, chờ thiếu chủ trở về.


      "Hoan nghênh đến tập đoàn Tề thị, xin hỏi tiểu thư có gì cần giúp sao?" tiếp tân nhìn thấy Ngãi Giai Giai tới, mỉm cười chuyên nghiệp.


      "Tôi ——" Ngãi Giai Giai rất khẩn trương, biết nên như thế nào, nơi này vẫn là lần đầu tiên tới.


      "Tiểu thư mời ." tiếp tân vẫn lễ phép hỏi.


      "Tôi muốn gặp Tề Hiên." Ngãi Giai Giai thấp giọng .


      tiếp tân nghe được những lời này của Ngãi Giai Giai, lập tức trở mặt, biến thành người đàn bà chanh chua hung hãn, " bé, mà muốn đến quyến rũ tổng tài, mau , tổng tài đối với con khêu gợi mới có hứng thú, những người khác ta đều thấy chướng mắt."


      "Tôi tìm chính là Tề Hiên, phải là tổng tài các ." Ngãi Giai Giai ngây thơ giải thích.


      "Tề Hiên chính là tân nhậm tổng tài của Tề thị chúng tôi, chuyện lớn như thế, phải biết chứ." tiếp tân châm chọc.


      Tề thị nổi danh như vậy, gió thổi cỏ lay cái gì rất nhanh cũng bị truyền thông truyền khắp nơi, mà bé này ràng biết.


      "A, tôi đây tìm tổng tài các , phiền toái cho tôi gặp ấy chút." Ngãi Giai Giai cúi đầu .


      " phải tôi cho gặp ấy, mà căn bản là gặp được ấy, đừng quá vọng tưởng, trở về , đừng vọng tưởng Ma Tước biến Phượng Hoàng, tổng tài chúng tôi rất nhanh cùng con chủ tịch Diệp Thị đính hôn, dù cho gặp ấy, cũng có bất kỳ cơ hội nào, tuy bộ dáng tệ, đáng tiếc vẫn còn so sánh được với Diệp Tầm Phương xinh đẹp, thêm vào đó càng có gợi cảm hơn ấy, hết hy vọng bé." tiếp tân châm chọc Ngãi Giai Giai phen.


      "Tôi tin, tôi nhất định phải gặp ấy, van cầu để cho tôi gặp ấy ." Ngãi Giai Giai cầu khẩn.


      " cho rằng tổng tài là có thể tùy tiện gặp đấy sao, mau , còn , tôi gọi bảo vệ đó." tiếp tân cảnh cáo.


      "Tôi , tôi nhất định phải gặp ấy, tôi nhất định phải gặp ấy, tôi phải hỏi cho ràng, ấy có quan tâm tôi hay ." Ngãi Giai Giai cương quyết .


      tiếp tân bất đắc dĩ mà lắc đầu, gọi điện thoại, kêu bảo vệ tới.


      bảo vệ tới hai lời, đuổi Ngãi Giai Giai ra ngoài, hơn nữa canh giữ ở cửa ra vào, cho vào nữa.


      Ngãi Giai Giai chật vật bị đuổi ra khỏi cửa Tề thị, giống như con mèo đáng thương, đứng ở ngoài cửa.


      cho vào, như vậy chờ ở cửa, đợi tới khi Tề Hiên ra mới thôi.



      Chương 45: Chờ Đợi



      Ngãi Giai Giai từ giữa trưa đợi cho đến buổi chiều, lại từ buổi chiều đợi cho đến tối, đợi đến khi mọi người ở Tề thị tan tầm, mà vẫn gặp được Tề Hiên.


      Bởi vì gặp được Tề Hiên, trong lòng vừa vui vẻ vừa khổ sở.


      Bởi vì có gặp được Tề Hiên mà khổ sở, nhưng mà cũng bởi vì có gặp Tề Hiên mà vui vẻ, cũng là bởi vì có nhìn thấy , cho nên mới có thể tuyệt đối phải khẳng định, thiếu chủ có cần hay . Chính là cái đáp án này, chống đỡ đến bây giờ.


      "Thiếu chủ nhất định quan tâm mình, nhất định ." Ngãi Giai Giai thấp giọng .


      Thiếu chủ qua, nhất định trở về gặp , mặc kệ bao lâu, nhất định đợi.


      Ngãi Giai Giai chờ đợi, chờ đến nửa đêm, vẫn là đợi được, kết quả ngồi ở trước cửa lớn của Tề thị, ngủ thiếp .


      Nửa đêm gió lạnh, thổi lướt qua thân thể gầy của , gió lạnh làm run rẩy.


      Thân thể rất lạnh, nhưng mà lòng của có lạnh, lòng của còn có hi vọng, cho nên lạnh.


      Bà Lâm và ông Lâm ở trong nhà sốt ruột chờ Ngãi Giai Giai, gọi điện thoại di động cho rất nhiều lần đều có người nhận, cũng thấy trở về, lo muốn chết. Tìm đến nơi gần trường học, cũng có tìm thấy . Cuối cùng hỏi Trần Tiểu Ngoạn mới biết được, Ngãi Giai Giai chạy tìm Tề Hiên .


      Bởi vì Trần Tiểu Ngoạn căn bản thấy được địa chỉ danh thiếp, cũng biết Ngãi Giai Giai nơi nào, chỉ biết là ấy tìm người tên là Tề Hiên, cho nên ra về tự mình về nhà trước.


      Tề Hiên mình ở Tề thị làm việc đến nửa đêm, cơm tối cũng chưa ăn, vẫn làm việc.


      Nếu như phải cha muốn buông tay, bảo chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quản lý Tề thị, Tề thị cũng rơi xuống tình trạng phải phá sản, hơn nữa còn sử dụng hôn nhân của để duy trì tánh mạng của Tề thị, làm cho nó tiếp tục phát triển thêm.


      Tề Hiên vừa xử lý công việc, vừa nghĩ cha mình bảo thủ, rất là tức giận.


      Nếu như phải bởi vì Tề thị là tâm huyết của mẹ , mới liều mạng như thế mà muốn cứu sống Tề thị ? Tề thị sắp phá sản, nên Tề Hùng mới đem tất cả quyền lợi của tập đoàn Tề thị giao cho , làm cho sửa chữa cái cục diện rối rắm này, cứ như vậy cha làm cho cảm thấy tức giận.


      " chuyện khác, nếu như cái kế hoạch này thành công, như vậy dù cho cần Diệp Thị hỗ trợ, Tề thị cũng có thể tiếp tục trữ hàng thêm, thậm chí tốt hơn." Tề Hiên nhìn bản kế hoạch trong tài liệu, tính toán cần phải hết sức cẩn thận, nên làm như thế nào mới được.


      Nếu như cái kế hoạch này thành công, như vậy cũng cần cùng Diệp Tầm Phương đính hôn, càng cần lấy đáng ghét kia.


      Tề Hiên vì bản kế hoạch, bận đến nửa đêm, vươn lưng mỏi để ình chậm rãi thong thả chút, sau đó lại tiếp tục. Làm như vậy tuy vất vả chút, nhưng mà tuyệt hối hận, hơn nữa vô cùng cam tâm tình nguyện khổ cực như vậy.


      Nếu như cái kế hoạch này thành công, như vậy Tề thị được cứu, cần phải lấy Diệp Tầm Phương kia, nghĩ đến kết quả này, liền cực kỳ có động lực.


      Lúc này, điện thoại bàn vang lên, là ông Lâm gọi tới.


      Tề Hiên nhìn nhìn số điện thoại, thấy là ông Lâm, vì vậy lập tức tiếp nhận nghe, bởi vì biết , phàm là ông Lâm gọi điện thoại tới, đều có liên quan với Giai Giai, phàm là chuyện liên quan đến Ngãi Giai Giai, đều để ở trong lòng.


      Tề Hiên vừa tiếp điện thoại, liền nhận được tin tức Ngãi Giai Giai đến Tề thị tìm , chấn động rồi lập tức cúp điện thoại, chạy ra cửa chính tìm người.


      Ai cho Ngãi Giai Giai biết trở về nước, là ai cho biết, ở tại Tề thị .


      Tề Hiên rất là phẫn nộ, tuyệt đối buông tha người nào cho Ngãi Giai Giai biết tin tức này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :