1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU: BẢO HỘ VỢ YÊU - Tịch Mộng (188 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Tố Khổ



      Tề Ngữ Ti nghe Tề Hiên trở lại, vì vậy đến đại sảnh chờ , nhất định phải những điều chán ghét vừa rồi ra, bằng trong lòng có thoải mái.


      Đường đường là tiểu thư mà lại bị người hầu mắng, nếu truyền ra, còn có mặt mũi nào chứ, cho nên cơn giận này nhất định phải đòi lại, cũng tin đối phó được ông Lâm và bà Lâm, sao bọn họ cũng chỉ là người hầu, mà chính là tiểu thư.


      " họ, những người này đều bắt nạt em, giúp em giáo huấn bọn họ chút ." Tề Ngữ Ti làm nũng chỉ vào ông Lâm bà Lâm ở phía sau, căn bản là thấy tay của Tề Hiên vuốt ve cái gì.


      Bởi vì Ngãi Giai Giai đắp áo da màu đen của Tề Hiên, nên Tề Ngữ Ti tự nhiên thấy lắm trong lòng ngực của là vật gì, nhưng mà cũng có để ý, lòng chỉ nghĩ muốn đòi công đạo ình.


      "Bọn họ vì cái gì mà bắt nạt ?" Tề Hiên liếc Tề Ngữ Ti, lạnh lùng hỏi, giọng kia lạnh đến làm cho người nghe ra là tức giận.


      biết là Tề Ngữ Ti đem Ngãi Giai Giai ném vào trong nước, khoản này nhất định phải tính, hơn nữa là tính gấp bội, làm cho ta biết được đắc tội với có kết quả gì.


      "Ông Lâm và bà Lâm ràng có mưu đồ cá nhân, ột người vô dụng đến Tề gia ở, tuy nhiên trong này chỉ là biệt thự nho của Tề gia, nhưng mà cũng thể vì vậy mà mưu đồ cá nhân, bọn họ cũng vì cái con bé vô dụng kia mà mắng em, họ, phải xử phạt bọn họ cho tốt, thay em xả giận." Tề Ngữ Ti làm nũng , vốn muốn cầm cánh tay của Tề Hiên làm nũng , nhưng lại sợ hãi cái khí thế bức người kia, cho nên chỉ ở trước mặt , bộ dạng làm bộ tủi thân mà tố khổ.


      Tuy người họ này của bình thường đều là lạnh như băng , nhưng mà mình là người thân lại bị ngừơi hầu bắt nạt, ra mặt làm chút gì đó a.


      Ông Lâm và bà Lâm chỉ lặng yên đứng ở sau lưng Tề Hiên, lặng lẽ, chờ xem kịch vui.


      "Vậy vì sao mà ném ấy vào trong ao?" Tề Hiên tiếp tục lạnh lùng hỏi, cơn giận trong lòng càng lớn hơn.


      Lại còn Giai Giai của là người vô dụng, muốn chết.


      "Em kêu nó làm cho em ly nước trái cây, nó lại còn biết, thế phải người vô dụng sao, em đương nhiên kêu nó cút , chính là nó lại làm bộ cháng váng đầu, ngồi ở dưới đất, chịu , đây phải công nhiên đối kháng với em sao?" Bộ dạng của Tề Ngữ Ti ra vẻ rất có lý, căn bản biết là bão tố tới.


      "Cũng bởi vì như vậy, nên mới đem ấy ném vào trong nước đấy sao?" Tề Hiên dùng hai mắt lạnh lùng nhìn Tề Ngữ Ti cũng biết là mình làm chuyện sai.


      " Người vô dụng như thế, sống chỉ lãng phí lương thực, nó tại có chết đuối a?" Bộ dạng của Tề Ngữ Ti ra vẻ chán ghét, tựa hồ mạng người ở trong mắt của căn bản đáng giá.


      Tề Ngữ Ti vừa tố khổ cùng Tề Hiên, vừa đắc ý nhìn ông Lâm bà Lâm, dùng hai con mắt cho bọn họ biết, đợi lát nữa cho bọn họ hưởng thụ . có lòng tin, Tề Hiên nhất định đứng ở bên , cho nên liền đợi để xem kịch vui a!


      " đáng tiếc mà cho biết, tôi để cho ấy chết. Ông Lâm, đem nó cột lại, sau đó ném vào trong ao ngâm, ngâm đến khi nào tôi hài lòng mới thôi, nếu như Giai Giai vạn nhất có chuyện gì, đem ngâm nó đến chết mới thôi." Tề Hiên lạnh lùng xong, sau đó tiếp tục ôm Ngãi Giai Giai rất nhanh mà về phía trước.


      con nhóc biết trời cao đất rộng, dám ở địa bàn của mà cáo mượn oai hùm, biết lượng sức. Cái quan hệ em họ này, còn đáng để ở trong lòng , huống chi là ba của nó còn muốn chết !


      Mai Tử Thành cùng bà Lâm theo Tề Hiên ra ngoài, ông Lâm ở lại, đắc ý nhìn Tề Ngữ Ti.


      Chương 27: Trừng Phạt



      Lời của Tề Hiên, làm cho Tề Ngữ Ti sửng sốt chút, căn bản hiểu được đó là ý gì. Nhưng mà Tề Hiên có trừng trị ông Lâm và bà Lâm, chính là phục, trong lòng siêu cấp vui.


      " họ ——" Tề Ngữ Ti còn muốn tiếp tục tố khổ với , vì vậy đuổi theo, nhưng ở cửa ra vào lại xuất hai người mặc tây trang màu đen, ngăn cản đường của .


      "Mấy ngừơi mở cửa ra." Tề Ngữ Ti dùng đến ngữ khí của đại tiểu thư mà ra lệnh.


      Mặc kệ như thế nào, hai người kia vẫn bình tĩnh mà đứng yên ở nơi đó, vẫn nhúc nhích.


      "Tôi kêu mấy ngừơi mở ra, có nghe hay , bằng đợi lát nữa tôi ấy ngừơi đẹp mặt." Tề Ngữ Ti cảnh cáo.


      "Tiểu thư, vừa rồi thiếu chủ ra lệnh, chúng tôi đành phải làm theo." Ông Lâm khinh thường .


      "Lời này của ông là có ý gì?" Tề Ngữ Ti nóng nảy, nhớ lại lời vừa rồi của Tề Hiên.


      cho rằng câu kia là kêu ông Lâm đem con kia ngâm ở trong ao, nhưng bây giờ xem ra, hình như những lời này là với .


      Khuôn mặt của Tề Ngữ Ti kinh ngạc, sợ hãi lui về phía sau, bởi vì cảm thấy khí bất thường, đó chính là khủng bố.


      "Mấy người trói ta lại, thả cho cá bơi lội vòng quanh người ta, sau đó ném vào trong ao ngâm." Ông Lâm ra lệnh.


      "Dạ" hai người đứng ở cửa, nghe ông Lâm xong, lập tức tiến lên bắt Tề Ngữ Ti.


      "Này, mấy ngừơi làm gì, ông Lâm, ông dám đối với tôi như vậy, họ tôi nhất định bỏ qua cho ông." Tề Ngữ Ti cực lực giãy dụa, nhưng mà mặc kệ giãy dụa thế nào, người vẫn bị hai người kia trói lại.


      Ông Lâm vào bên trong, lấy ra cái phao bơi, cười đắc ý, và lấy phao bơi tròng vào cổ của .


      "Ông Lâm, ông là có ý gì đây, tôi là em họ tiểu thư của Tề gia, ông ——"


      " chỉ là em họ tiểu thư của Tề gia, nhưng phải đại tiểu thư của Tề gia, tôi chỉ biết thiếu chủ và lão gia là chủ nhân của Tề gia, những người khác đều phải. Còn có, đem ném vào trong ao, là mệnh lệnh của thiếu chủ." Ông Lâm khinh thường nhìn Tề Ngữ Ti, tuyệt đem để vào mắt.


      Thiếu chủ của bọn họ có mở miệng xử trí Tề Ngữ Ti này như thế nào, ông còn có thể làm mà chừa cho ta ba phần, tại mở miệng ra, ông mới đem ta để vào mắt.


      " có khả năng, họ ta đối với tôi như vậy , ông Lâm, tôi nhất định khiến cho họ tôi giết ông." Tề Ngữ Ti tức giận .


      "Đem ta ném vào trong ao ." Ông Lâm úy kỵ cảnh cáo của Tề Ngữ Ti, áp cho hai người kia rồi hạ mệnh lệnh.


      "Dạ"


      "Mấy ngừơi —— thả tôi ra." Tề Ngữ Ti cố gắng giãy dụa, nhưng vẫn làm được chuyện gì, bị người ta ném lên cái ao bên cạnh.


      Ông Lâm cũng có tới xem, mà ra cửa chính, quẹo qua, tìm chiếc xe khác, lái đến bệnh viện.


      "Ông Lâm, ông dám đối với tôi như vậy, thiếu chủ bỏ qua cho ông." Tề Ngữ Ti nhìn thấy ông Lâm lái xe , điên cuồng hô to, vừa mới hô xong, bị người ta ném vào trong nước.


      "A ——"


      Bùm —— tiếng, bọt nước văng khắp nơi, cá trong nước bị dọa chạy. Đem Tề Ngữ Ti ném vào trong ao sau đó hai người kia cũng rời .


      "Khụ khụ ——" Tề Ngữ Ti uống nhiều nước, sau khi tương đối ổn định, liền mừng mắng to, "Mấy ngừơi chờ đó cho tôi, tôi nhất định bỏ qua ấy người."


      "Hỗn đản, dám đối đãi tôi như vậy, tôi muốn tất cả các ngừơi đều phải chết, các ngừơi chờ đó cho tôi."


      Tề Ngữ Ti ngừng chửi bới, nhưng mà vẫn có ai để ý tới , có cũng chỉ là nước lạnh buốt vây quanh .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: Là Thiếu Chủ



      Ngãi Giai Giai biết mình ngủ mê man bao lâu, mê man tỉnh lại, trước mắt là mảnh đen kịt, làm cho là mình ngủ ở nơi nào, nhưng mà có thể khẳng định, mình phải là ở bệnh viện, bởi vì ngửi thấy vị thuốc dược của bệnh viện.


      nhớ là mình bị người ta đẩy xuống nước, nhưng mà tại sao mình lại ở chỗ này, chắc là bác Lâm và mẹ Lâm mang tới đây a.


      Từ từ thích ứng bóng tối, làm cho ở trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy tia ánh sáng, nhưng mà thấy có khác biệt chính là, tay của giống như có người nắm chặc, nhìn kỹ, lúc này mới phát người ngồi ở đầu giường, lấy tay chống đầu của mình, ngủ thiếp , mà tay kia của lại nắm chặc tay của .


      Người này lại cho loại cảm giác quen thuộc, đặc biệt là cảm giác nắm tay của , hơn nữa giống như gặp nhau ở đâu rồi, chuyện này nghĩ ra.


      Ngãi Giai Giai khẽ chuyển động thân thể, muốn rời giường, nhưng mà động tác rất lại đánh thức Tề Hiên ngồi ở bên giường.


      "Giai Giai, em tỉnh lại, vết thương còn đau ?" Tề Hiên quan tâm hỏi.


      " là ai?" Ngãi Giai Giai giọng hỏi, hai mắt tò mò nhìn. Trong bóng tối, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy ngũ quan của .


      "Người quan tâm em." Tề Hiên cố ý chuyển hướng mà .


      bây giờ còn chưa muốn cho Ngãi Giai Giai biết thân phận của , muốn buồn lo mà trưởng thành trong thế giới này, tiếp tục bảo hộ tâm hồn trong sáng của cũng giống như hoa bách hợp, chính là thích tinh khiết, muốn bởi vì những thứ thấp hèn mà phá hủy .


      "Người quan tâm em?" Ngãi Giai Giai lẩm bẩm lặp lại, kinh ngạc ngồi xuống, hô to, " là Thiếu chủ."


      Tề Hiên nghe thấy Ngãi Giai Giai gọi mình là thiếu chủ, trong nội tâm chấn động, châu chặc lông mày, rất là vui.


      biết là thiếu chủ, vậy nghĩa là có phải hay biết thân phận của , rốt cuộc là ai to gan như vậy, ràng cãi lại mệnh lệnh của , cho biết, thân phận của .


      "Mẹ Lâm người quan tâm em gọi là Thiếu chủ, mà quan tâm em, như vậy cái người gọi là thiếu chủ kia chính là , hì hì!" Ngãi Giai Giai rất ngây thơ.


      " ra là thế." Tề Hiên thở dài hơi to.


      Nghe Ngãi Giai Giai như thế, biết , lý giải sai lầm, cho rằng thiếu chủ là cái tên, bé con thuần khiết.


      "Cái gì ra là thế?" Ngãi Giai Giai hưng phấn hỏi, đem con mắt chuyển qua Tề Hiên phía trước, mắt trừng to ở trong bóng đêm mà nhìn ngũ quan của .


      " có gì, nghỉ ngơi chút nữa a, bây giờ còn chưa có hừng sáng." Tề Hiên đỡ Ngãi Giai Giai nằm xuống.


      "Nhưng mà ——"


      " có nhưng mà, ngoan ngoãn mà ngủ, như vậy thân thể mới khỏe nhanh hơn, hiểu chưa?" Tề Hiên vuốt đầu của .


      "A, em đây liền ngoan ngoãn." Ngãi Giai Giai ngây thơ mang theo chút ngẩn ngơ . vốn muốn biết về người quan tâm là ai, nhưng mà muốn làm người nghe lời, cho nên liền buông tha .


      Mẹ qua, bé ngoan nghe lời mới có người thương, cho nên phải ngoan ngoãn, làm đứa trẻ ngoan nghe lời.


      "Lúc này mới ngoan, nghỉ ngơi tốt." Tề Hiên thương mà đắp kín mền cho .


      "Được, chờ em nghỉ ngơi xong, lại chơi đùa với nha." Ngãi Giai Giai ngây thơ , sau đó nhắm mắt lại, chỉ chốc lát liền tiến vào mộng đẹp.


      Tề Hiên bất đắc dĩ mà lắc đầu cười cười, bé ngây thơ như thế, cái thế giới này ngoại trừ ra, khả năng có ai.


      Lần nữa liếc nhìn người ở giường, sau đó đứng lên rồi xoay người rời .



      Chương 29: Đó Là Ảo Giác



      Lúc này Ngãi Giai Giai lại dậy nữa, chuyện thứ nhất muốn làm chính là nhìn xem người ngồi ở bên giường, nhưng mà lúc này đây, bên giường của , người cũng có, ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía, bóng người cũng có.


      "Người đâu?"


      Lúc thời điểm Ngãi Giai Giai nghi vấn, bà Lâm đẩy cửa vào và quan tâm hỏi: "Giai Giai, con tỉnh a, cảm giác còn có chỗ nào thoải mái sao?"


      "Mẹ Lâm, con sao rồi, người gặp qua thiếu chủ chưa?" Ngãi Giai Giai có chút sốt ruột hỏi.


      Đêm qua ràng có người ngồi ở đầu giường của , lại cùng chuyện phiếm, buổi sáng hôm nay làm sao lại có, chẳng lẽ lúc ngủ mà rồi sao?


      "Ta chưa thấy qua thiếu chủ a, thiếu chủ căn bản chưa từng tới." Bà Lâm dối.


      Điều này cũng có thể trách bà, thiếu chủ ra lệnh, cho Ngãi Giai Giai biết cậu ấy xuất , bà cũng là nghe theo mà thôi.


      "A, vậy có thể là do cảm giác của con sai rồi." Ngãi Giai Giai cúi đầu xuống, có chút mất mát .


      Có lẽ muốn biết cái người quan tâm là ai, cho nên mới phải sinh ra ảo giác, đây gọi là ngày có chút suy nghĩ đêm phát sinh mộng a, tới khi nào mới có thể biết thiếu chủ này là ai ?


      "Mẹ Lâm, nơi này là chỗ nào a?" Ngãi Giai Giai nặn ra nụ cười, mà hỏi thăm bà Lâm.


      biết mẹ Lâm muốn về chuyện của thiếu chủ, cho nên hỏi mẹ Lâm, mà sang chuyện khác.


      "Nơi này là khách sạn, chúng ta tạm thời ở chỗ này, chờ thân thể con khỏe hẳn, chúng ta trở về." Bà Lâm lại tiếp tục dối.


      Kỳ nơi này là bệnh viện, bởi vì Ngãi Giai Giai có chứng sợ hãi với bệnh viện, cho nên Tề Hiên sai người bố trí phòng bệnh thành phòng ấm áp, trừ khử mùi thuốc của bệnh viện, trong phòng chính xác là có đặt bất luận cái phương tiện chữa bệnh nào, thậm chí bác sĩ, y tá ở trong này cũng được mặc quần áo màu trắng, làm cho người ta có cảm giác nơi này chính là bệnh viện. Chỉ cần Ngãi Giai Giai ra khỏi gian phòng này, cũng biết nơi này là bệnh viện, bọn họ thừa dịp lúc ngủ, đưa về nhà mới.


      "A, mẹ Lâm, kia là ai, ta là chủ nhân của căn nhà xinh đẹp kia sao?" Ngãi Giai Giai sững sờ hỏi, trong đầu đột nhiên lên người, chính là đẩy vào trong nước.


      Chẳng lẽ đó làm vậy là vì ấy thích , cho nên ấy mới có thể đuổi đấy sao? Nếu nguyên nhân là như vậy, cũng chỉ có thể dọn thôi, dù sao chỗ đó cũng phải là nhà của .


      " phải, thiếu chủ mới là chủ nhân chỗ đó, ta gọi Tề Ngữ Ti, là em họ của thiếu chủ. Con đừng xem ta là em họ của thiếu chủ, kỳ thiếu chủ tuyệt đối thích ta, bởi vì chuyện ta đẩy con rơi vào trong nước, nên thiếu chủ phạt ta rồi, từ nay về sau cũng cho ta đến biệt thự nữa." Bà Lâm ôm Ngãi Giai Giai, là loại tình thương của mẹ .


      "Oa, vậy chăng, thiếu chủ quá tốt nha." Ngãi Giai Giai kích động mà ôm bà Lâm, vô cùng vui vẻ, trong nội tâm càng xem thiếu chủ như là thần.


      Thiếu chủ này đối với tốt như thế, có phải là có chút khoa trương, cùng ta thân chẳng quen, ta đáng vì mà cùng em họ của mình bất hòa a, tại sao phải đối với tốt như vậy chứ?


      "Còn chỉ có như thế này đâu, thiếu chủ có rồi, cho con đến trường học tốt nhất để học, còn tìm giáo viên tốt nhất để phụ đạo cho con, cho con mau chóng đuổi kịp chương trình dạy học, có vui a!"


      " vậy sao, con có thể học ư, con phải nằm mơ a." Ngãi Giai Giai ở giường đứng lên, rất là kích động.


      nằm mơ cũng có nghĩ tới, mình có thể như những đứa trẻ khác được đến trường học, nghĩ tới khi thiếu chủ này xuất , thay đổi hết thảy tất cảc của . Mặc kệ thiếu chủ này vì sao lại đối với tốt như vậy, tóm lại có thể cho đến trường là tốt rồi.


      "Giai Giai, con trước nghỉ ngơi , mẹ Lâm lấy thức ăn cho con." Bà Lâm đỡ xuống, để cho nằm xuống.


      "Dạ." Ngãi Giai Giai giống như là con chim mà vui sướng, chuyện cũng rất hăng hái.


      Bà Lâm vui vẻ cười, sau đó ra ngoài.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30: Trong Này Phải Khách Sạn



      Bà Lâm rồi, Ngãi Giai Giai nằm ở giường, trong đầu vẫn bình tĩnh được, luôn hồi tưởng đến hình ảnh ngày hôm qua, nhớ lại hình dạng của thiếu chủ kia, nhưng mà mặc kệ nghĩ như thế nào, trong đầu vẫn là khuôn mặt xem ra vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc kia, làm cho căn bản nghĩ ra thiếu chủ rốt cuộc hình dạng trông thế nào.


      Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh của nam nữ chuyện với nhau, còn kèm theo thanh rên rỉ dồn dập.


      Ngãi Giai Giai rất hiếu kỳ, vì vậy xuống giường tới cửa, nhàng mở cửa đủ cho đầu của thò ra.


      Ngoài cửa là cặp nam nữ, phía sau lưng người nữ kề sát vào vách tường, thân thể người nam dán chặt lấy người nữ, hai người ôm nhau, ngừng sờ tới sờ lui ở người của đối phương, hơn nữa áo người đàn bà bị thoát khỏi nửa, hai người ngừng thở dốc rên rỉ. (trời đầu độc trẻ con kìa)


      Loại hình ảnh này, Ngãi Giai Giai vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, rất hiếu kỳ xem bọn họ làm cái gì, vì thế nhìn chằm chằm vào bọn họ.


      Người đàn ba kia rất xinh đẹp, chân nâng lên, treo đùi người đàn ông, ngừng ma sát.


      "Bảo bối, có nhớ , nhớ em muốn chết." Người đàn ông hung hăng ôm ngừơi đàn bà .


      "Dĩ nhiên nhớ, thời thời khắc khắc đều nhớ." Người đàn bà cũng ôm người đàn ông, ngừng đem thân thể mình áp lên người của ông ta, quần áo nửa thân trần, dây nội y trượt xuống cánh tay, bộ ngực của bà ta đầy đặn bị lồng ngực cứng rắn của người đàn ông chen lấn đến biến dạng.


      "Như vậy tại nên để cho em." Người đàn ông xong, muốn kéo váy người đàn bà lên, nhưng bị người đàn bà ngăn trở.


      "Có người."


      Người đàn ông nghe được lời của người đàn bà, buông váy bà ta ra, vẫn ôm bà ta chặc, quay đầu nhìn Ngãi Giai Giai từ trong cửa phòng thò đầu ra, phát bé, vì thể vui mà rống to.


      "Nhìn cái gì, nếu nhìn nữa tao móc hai tròng mắt của mày ra."


      Người đàn bà cũng hòa vào cùng, dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo Ngãi Giai Giai, "Chạy trở về phòng bệnh của mày ."


      Phòng bệnh —— trong này phải là khách sạn ư, sao lại có phòng bệnh?


      Ngãi Giai Giai tràn đầy nghi vấn, con mắt nhìn chằm chằm vào hai người kia, nhưng mà trong đầu tự hỏi trong này rốt cuộc là khách sạn hay là bệnh viện.


      "Còn xem, tại tao đem hai tròng mắt của mày móc ra." Người đàn ông rất vui buông ngừơi đàn bà ra, muốn giáo huấn Ngãi Giai Giai, nhưng bị bà ta kéo lại.


      "Chúng ta đổi chỗ khác a." Bà ta vừa , vừa đem quần áo của mình sửa sang lại cho chỉnh tề.


      "Đựơc, cần cùng loại nhóc con này tốn thời gian, chúng ta tìm nơi khác vui vẻ." Người đàn ông ôm người đàn bà , nhưng mà tâm Ngãi Giai Giai lâu vẫn chưa thể bình tĩnh, phải vì nhìn thấy màn tình cảm mãnh liệt vừa rồi, chính là sợ nơi này là bệnh viện.


      Lúc này người mặc quần áo y tá đẩy xe thuốc hàng ngày đến, tới hướng của .


      Ngãi Giai Giai thấy được cái xe quen thuộc kia, lập tức luống cuống, trừng to mắt nhìn y tá mặc quần áo hàng ngày kia.


      Loại xe này gặp qua, chính là lúc mẹ ở bệnh viện, y tá thường xuyên đẩy xe thuốc tới, trong này nhất định là bệnh viện.


      "Em , em làm sao vậy?" Y tá ngừng lại ở trước mặt Ngãi Giai Giai, phát bé trợn mắt há hốc mồm mà nhìn , vì vậy kỳ quái hỏi.


      "Nơi này là chỗ nào?" Ngãi Giai Giai run rẩy hỏi, trong nội tâm còn có chút kỳ vọng nơi này là khách sạn.


      "Nơi này là bệnh viện a, nhưng rất kỳ quái nha, viện trưởng muốn bọn chị mấy ngày nay đều phải mặc quần áo hàng ngày làm, ha ha." Y tá có phát giác được khác thường, nên hòa nhã với Ngãi Giai Giai.


      "Bệnh viện, nơi này là bệnh viện ——" Ngãi Giai Giai như con cừu non bị kinh hãi, ngừng run rẩy, mặt chút máu nào, tràn đầy sợ hãi.


      "Em , làm sao vậy?"


      "Em muốn ở trong bệnh viện, em muốn ——" Ngãi Giai Giai đột nhiên điên cuồng kêu to, sau đó liền xông ra ngoài chạy lung tung.



      Chương 31: Tề Hiên Là Ai



      Y tá nhìn thấy Ngãi Giai Giai giống như nổi điên chạy loạn, sợ có chuyện gì xảy ra nên đuổi theo, nhưng mà đuổi chưa được bao lâu, thấy mất bóng dáng của , bất đắc dĩ đành phải tìm người hỗ trợ tìm kiếm.


      "Ta muốn nằm viện —— ta muốn nằm viện ——" Ngãi Giai Giai có phương hướng mà chạy loạn, chạy đến cái góc đầu bậc thang, chung quanh có cửa, cũng có cửa sổ làm sao trèo qua, quá kinh hoảng liền chui xuống mặt dưới bậc thang, thân thể co lại run rẩy, lấy tay đặt vào trong miệng của mình cắn chặt, trong nội tâm vẫn tự với mình —— phải sợ phải sợ. Nhưng mà mặc kệ cố gắng như thế nào, cái cảm giác sợ hãi này vẫn tồn tại.


      Song từ đó cảm thấy sợ hãi lại tăng thêm, từ khóe mắt chảy xuống, thân thể nhắn xinh xắn ngừng hướng trong góc chen vào, nhưng mà mặc kệ chen như thế nào, cảm giác toàn bộ thân thể của mình vẫn thể núp hoàn toàn.


      Nếu như đem thân thể của mình núp , như vậy quỷ sai đến đem mang .


      Thời gian trôi qua từng chút từng chút, toàn thân Ngãi Giai Giai run lên, rất mỏi mệt, nước mắt giống như khô lại, trong khóe mắt còn chảy xuống nữa, cuối cùng mệt mỏi mà ngồi xuống đất, hai tay ôm đầu gối của mình, khẽ chìm vào giấc ngủ.


      lúc sắp ngủ đột nhiên cảm giác đầu của mình có người chuyện.


      Kỳ hai người kia sớm ở chỗ này, chỉ là Ngãi Giai Giai quá mức sợ hãi, căn bản có phát mà thôi.


      Tại góc mặt thang lầu, nam nữ sửa sang lại quần áo mất trật tự, vừa sửa sang lại vừa chuyện với nhau.


      "Bảo bối, Tề Hùng có gây cho em cảm giác lớn hay ?" Người đàn ông vẻ mặt thỏa mãn .


      "Ông ta?" Người đàn bà khinh thường , "Ông ta quả thực chính là người biến thái, cưới em lâu như vậy mà cũng chưa từng đụng qua, em bây giờ hoài nghi, mục đích ông ta lấy em chính là vì ở thời điểm xã giao, muốn có bạn bên người, khó nghe chút, ông ta chỉ là đem em làm bình hoa."


      " thể nào, năm năm trước ấy cũng cưới em rồi, lần cũng chạm qua em?" Người đàn ông thể tin hỏi.


      "Lừa em được cái gì, thôi, chúng ta trò chuyện về lão già đó nữa, về Tề Hiên , kế hoạch lần trước của thất bại, chắc hẳn từ nay về sau dễ dàng thuận lợi như vậy." Người đàn bà sau khi sửa sang lại quần áo chỉnh tề, cao ngạo hỏi.


      " đến cái tên tiểu tử thúi kia liền tức giận, chém nhiều đao như vậy, nó lại chết, ngược lại còn cắn cái, làm cho đám hàng kia của bị cảnh sát kiểm tra và thu, nếu như phải thông minh tìm kẻ chết thay, chỉ sợ lúc này ngồi tù chính là ." Người đàn ông nổi giận .


      Vốn có thể phát tiền của phi nghĩa, đem thuốc phiện nội địa đưa ra ngoài, ai biết Tề Hiên nó lại chuyện này cho cảnh sát, nếu ông kéo đàn em làm đệm lưng, sau đó làm chính mình bị thương, chắc là chạy khỏi lưới pháp luật .


      Nghĩ lại Tề Triển ông cũng là phần tử của Tề gia, vì cái gì mà phân tiền của Tề gia cũng được, ông phục.


      " khó nghe như vậy, nhưng nó là cháu ." Người đàn bà châm chọc ra, ngữ khí tràn đầy khinh bỉ.


      "Cháu, xem nó là cháu, nó cũng có cho làm chú, ngoài mặt hoàn hảo, nhưng sau lưng mọi ngừơi chính là cừu nhân (kẻ thù), ngày nào đó, lột da nó." Tề Triển nắm chặt nắm tay, tức giận quát.


      "Được rồi, chờ lột da nó rồi hãy ." Người đàn bà xong, liền muốn xoay người rời , nhưng lại bị người ta kéo lại.


      "Lỵ Liên, chúng ta vất vả mới có thể gặp nhau, đừng mau như vậy chứ!" Tề Triển giữ chặt người đàn bà, ôm bà ta vào trong ngực, tràn ngập dục vọng .


      "Tề Triển, Lữ Lỵ Liên em là hạng người gì nên hiểu , làm việc phải có mức độ, nếu , em nghĩ người của Tề Hiên đến đây, nếu như bị nó phát em với cùng chỗ, em liền xong đời, biết ?" Lữ Lỵ Liên nghiêm túc , sau đó giày cao gót giẫm vang dội, xuống cầu thang.


      Ngãi Giai Giai ở dưới mặt bậc thang, thấy được bóng lưng của người đàn bà, nhận ra chính là người vừa rồi ở cửa ra vào cùng người đàn ông chen tới chen lui.


      Nếu là người đàn bà này, như vậy người đàn ông phía kia chính là người đàn ông ban nãy.


      Bọn họ rốt cuộc muốn hại ai, Tề Hiên là ai?


      rất muốn cho cái người tên Tề Hiên biết, có người muốn hại ta, nhưng mà lại biết người đó, cho nên đành bất lực .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Cảm Thấy Tự Ti



      Lữ Lỵ Liên rồi, Tề Triển ở bậc thang mới từ từ xuống.


      Ông ta cố ý cho Lữ Lỵ Liên trước, sau đó mình mới , như vậy cũng có người phát được bọn họ ở cùng chỗ, bị người ta phát , như vậy ông có nhược điểm ở trong tay Tề Hiên, Tề Hiên tự nhiên cũng thể làm cái gì để gây khó dễ cho ông.


      Ngãi Giai Giai nghe được tiếng bước chân của người đàn ông kia, vì vậy sợ tới mức mà co thân thể lại, cố gắng chen vào bên trong.


      Người đàn ông này rất khủng bố, vừa hung ác vừa tàn nhẫn, ngay cả thân nhân của mình cũng muốn giết, nhất định là người xấu, muốn cùng người xấu ở cùng chỗ.


      Tề Triển xuống thang lầu, vừa định rời đột nhiên cảm giác có chút là lạ, giống như có tiếng gì đó, vì thế nhìn chung quanh mấy lần.


      Ngãi Giai Giai nhìn thấy ông ta dừng lại, hai chân Tề Triển ngay dưới mắt của , nên lập tức ngừng thở, lấy tay của mình che ở miệng, để cho bất kỳ thanh nào của mình phát ra.


      Người này là người xấu, thể bị người xấu phát ở trong này.


      Tề Triển tùy ý nhìn mấy lần, phát có người, vì thế liền rời .


      Ngãi Giai Giai nhìn thấy ông ta , lúc này mới thở dài hơi to.


      Vừa rồi bởi vì hai người này, làm cho gần như quên trong này chính là bệnh viện, sau khi hai người kia , mới ý thức tới điểm này, vì vậy sợ hãi mà nuốt nước miếng, trừng to mắt nhìn phía trước.


      nhớ có người qua, chỉ cần cố gắng mở to mắt, quỷ sai cũng dám tới tìm người, cho nên phải mở mắt to.


      Nhưng mà con mắt trừng được bao lâu, cảm giác có hơi đau thoải mái, quá mệt mỏi rất muốn ngủ, nhưng mà lại dám ngủ.


      Ngãi Giai Giai cũng biết chuyện của mình sao lại thế này, đột nhiên nhớ tới người đêm qua, thiếu chủ quan tâm , tại rất muốn ở lại ở bên người của , biết vì sao, có ở bên người, cảm thấy rất an toàn.


      "Giai Giai, con ở đâu?"


      Lúc này ở bên ngoài truyền đến tiếng gào của bà Lâm.


      "Giai Giai, mau ra !" Thanh của ông Lâm ngay sau đó cũng truyền vào trong tai .


      "Mẹ Lâm bác Lâm, con ở trong này." Ngãi Giai Giai thấp giọng .


      dám lớn tiếng, lo sợ quỷ sai nghe được tiếng của , sau đó xuất ở trước mặt của .


      Trong đầu Ngãi Giai Giai nhịn được mà tưởng tượng bộ dáng của quỷ sai, rất là khủng bố, cuối cùng sợ tới mức khóc lên, nhưng lại dám khóc lớn tiếng.


      "Mẹ ơi, con sợ —— ô ô ——"


      Trong đầu Ngãi Giai Giai nghĩ về mẹ chết, đột nhiên lại nghĩ tới thiếu chủ, vì vậy nức nở thào tự , "Thiếu chủ, em sợ quá, thiếu chủ, ở đâu, thiếu chủ, dẫn em , van cầu dẫn em , ô ô ——"


      Nhưng quá bất lực, nên mới dùng ngôn ngữ để xin trợ giúp, dùng chuyện này để dỗ dành chính mình, căn bản chưa nghĩ qua, trong suy nghĩ của thiếu chủ xuất .


      Thiếu chủ ở trong lòng của , chính là người thần bí, cách nào biết về người thần bí, mẹ Lâm và bác Lâm muốn cho biết, mà thiếu chủ lại rất ít xuất ở trước mặt của . Mặc dù như thế, trong nội tâm vẫn là đối với thiếu chủ này có cảm giác ỷ lại mãnh liệt, phảng phất thế giới này, chỉ có có thể cho cảm giác an toàn.


      "Thiếu chủ, quan tâm tới Giai Giai ư, nhưng mà vì sao cũng tới gặp Giai Giai ?" Ngãi Giai Giai bởi vì thấy Tề Hiên, trong nội tâm cực kỳ mất mát.


      Mẹ Lâm , thiếu chủ chính là người quan tâm , nhưng mà nếu như quan tâm , vì sao chịu gặp , chẳng lẽ bộ dạng rất xấu sao?


      Ngãi Giai Giai vừa nghĩ tới khả năng này, vươn tay ra chạm vào khuôn mặt khô khốc gầy teo của mình, cảm giác tự ti tự nhiên sinh ra, vì thế lấy dây chuyền cổ ra nắm ở trong tay và ngừng rơi lệ.


      đẹp, có khuôn mặt trắng trắng mềm mềm như những đứa trẻ khác, lá gan lại , cũng sợ bệnh viện, có bối cảnh gia đình, gần như khác với nhi lắm, ai thích ?


      Ngãi Giai Giai càng nghĩ càng tự ti, cuối cùng lấy tay ôm mặt của mình, bi thương mà khóc.



      Chương 33: Chú Cháu Bất Hòa



      Tề Hiên vừa nghe tin Ngãi Giai Giai chạy loạn ở bệnh viện chạy đến, khi đuổi tới bà Lâm và ông Lâm vẫn chưa tìm được Ngãi Giai Giai, Tề Hiên tức phẫn nộ, quyền đánh lên tường, làm thạch cao vách tường rớt xuống ít, sau khi đánh xong rống to.


      "Mấy ngừơi làm việc thế nào vậy, chút chuyện này cũng làm xong, vì sao nhiều lần làm cho ấy gặp chuyện may như thế?"


      "Thiếu chủ, chúng tôi ——" Bà Lâm chột dạ muốn nhận sai, nhưng mà còn chưa bị chặt đứt.


      "Đủ rồi, cũng vô dụng tôi muốn nghe, mau tìm người , Chính Phong Chính Khí, các cậu đến bên kia tìm." Tề Hiên ra lệnh cho hai người theo phía sau .


      "Dạ, thiếu chủ." Chính Phong Chính Khí nghe lệnh, lập tức tìm người.


      Bà Lâm ông Lâm cần chờ Tề Hiên hạ mệnh lệnh, tự mình hướng bên kia tìm, Tề Hiên thân mình lại bên kia tìm.


      Sau khi những người này , trong bệnh viện nhiều người thở dài hơi, hướng phòng bệnh của mình trở về.


      Tề Hiên chưa được mấy bước, nhìn thấy Tề Triển từ bên trong tới, vì thế dừng bước lại, mặt biểu tình nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén xen lẫn chút tức giận, nhưng mà lại bị che dấu rất khá, người khác căn bản nhìn ra.


      Tề Triển nhìn thấy Tề Hiên vô cùng bối rối, nhưng mà ông ta cực lực ngăn chặn khủng hoảng trong lòng, mỉm cười với , làm bộ thân thiện : "Ơ, đây phải Tề Hiên ư, cháu tới bệnh viện làm gì, phải giống như chú chứ, bị thương à."


      "Chú hai, lúc tôi còn tôn trọng xưng hô ông là chú hai, tranh thủ thời gian mà biến mất trước mặt tôi." Tề Hiên cảnh cáo.


      cùng chú hai từ trước đến nay đều bất hòa, ông ta là chú hai mà bất hòa với vì tài sản Tề thị, là buồn cười.


      Cho tới bây giờ cũng nghĩ tới kế thừa tài sản của Tề thị, nhưng cũng khiến cho Tề thị tập đoàn lớn như vậy rơi xuống tay của chú hai .


      "Chú dầu gì cũng là chú hai của mày, là trưởng bối của mày, mày tối thiểu nhất ——" Tề Triển còn chưa xong, Tề Hiên lập tức cắt đứt lời của ông ta.


      "Nếu như ông phải là chú hai của tôi, như vậy bây giờ ông phải làm là vượt qua trước mặt tôi, hiểu chưa?" Tề Hiên nhíu mày , dùng ánh mắt đe dọa Tề Triển.


      "Ha ha, biết, chú đây lập tức biến mất." Bộ dạng Tề Triển giả bộ như có chuyện gì, gượng cười sau đó tiếp tục về phía trước.


      ngày nào đó, ông phải cho tên Tề Hiên này quỳ xuống, cung kính dập đầu với ông. Hôm nay nếu vì ông và Lữ Lỵ Liên hẹn hò trong này, ông mới như vậy mà rồi, nhất định tìm hiểu căn nguyên, biết cho Tề Hiên đến bệnh viện làm gì?


      Tề Triển vừa , vừa cắn răng nghiến lợi thầm nghĩ, trong nội tâm cực kỳ khó chịu. Tuy nhiên tại ông thể biết , nhưng mà sau khi có thể biết , chừng từ nơi này ra tay, ông có thể bắt lấy nhược điểm của Tề Hiên ở trong tay!


      Tề Hiên để ý tới ông ta, mà con đường của mình, tiếp tục tìm Ngãi Giai Giai, nhưng mà đại khái đoán ra Tề Triển suy nghĩ cái gì.


      Tề Triển muốn giết , phải là chuyện ngày ngày hai rồi, nếu như cái này cũng thể đoán được, chỉ sợ sớm chết tay ông ta rồi.


      Tề Hiên buông chuyện của Tề Triển, chuyên tâm tìm Ngãi Giai Giai, tới phát phía trước là đầu bậc thang, còn bất kỳ đường nào nữa, trong lòng nghĩ Ngãi Giai Giai ở trong này, vì vậy xoay người, muốn quay đầu đến nơi khác tìm.


      Nhưng mà mới xoay người, chợt nghe thấy tiếng khóc rất , lại cẩn thận nghe phát đó là tiếng của Ngãi Giai Giai, vì vậy vội quay người trở lại, từng bước tới gần nơi phát ra tiếng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Đính Ước Với Nhau



      Ngãi Giai Giai lấy tay che mặt của mình tự ti khóc, trong lòng nghĩ đến thiếu chủ bởi vì xinh đẹp mà mến , vô cùng thương tâm, thậm chí cảm thấy mình sống còn có ý nghĩa gì nữa.


      Từ thiếu dinh dưỡng trầm trọng, lại làm nhiều việc của osin nữa, sao có thể xinh đẹp được. biết , các bé trai đều thích bé xinh đẹp, trách thiếu chủ thích , chỉ tự trách bộ dạng xấu xí của mình.


      "Thiếu chủ, đừng thích em được ?" Ngãi Giai Giai đột nhiên nức nở cầu khẩn.


      Tề Hiên tới, chưa kịp khom người nhìn vào bên trong, chợt nghe thấy những lời này, lập tức lông mày hơi nhíu lại.


      khi nào qua thích , nếu như thích , mà làm nhiều như vậy sao, bé ngốc.


      "Ô ô, thiếu chủ thích mình, mình nên làm cái gì bây giờ?" Ngãi Giai Giai biết Tề Hiên đứng ở bên ngoài, nên thương tâm khóc lóc.


      Tề Hiên chịu được bị bịa đặt lên án, vì vậy lạnh lùng hỏi, "Ai cho em biết, thích em?"


      Ngãi Giai Giai biết là mình lầm bầm lầu bầu mình, căn bản là có người trả lời vấn đề của , chính lúc này đột nhiên lại có người trả lời vấn đề của , rất là kinh ngạc, thân thể ngừng co vào bên trong.


      phải là quỷ sai đến đây a, quỷ sai tới bắt , muốn.


      "Quỷ sai đại ca, van cầu ngài cần mang ta được ?" Ngãi Giai Giai vừa trốn vừa cầu khẩn.


      Tề Hiên vốn muốn ngồi xổm xuống nhìn xem người phía dưới, nhưng mà đột nhiên nghe được những lời này của , càng im lặng hơn.


      khi nào thành quỷ sai rồi?


      Xem ra sức tưởng tượng của bé này là phong phú, Thiên Mã Hành (???) gì đó cũng nghĩ tới.


      Tề Hiên cảm thấy rất thú vị, mỉm cười rồi sau đó ngồi chồm hổm xuống, nhìn bé con ở bên trong, nhìn xem rốt cuộc bị dọa thành dạng gì?


      " muốn, tránh ra, được bắt ta, thiếu chủ cứu em." Ngãi Giai Giai hai tay ôm đầu gối, cái đầu cong ở trong đầu gối, và trong miệng ngừng, căn bản cũng nhìn xem người ở bên ngoài là ai.


      Vừa kêu tránh ra, vừa muốn cứu , bé con này, đúng là quá mâu thuẫn rồi.


      "Em nhất định muốn sao?" Tề Hiên ôn hòa hỏi, trong giọng tràn đầy mến.


      Nếu như lên tiếng, bé con này chắc bị trí tưởng tượng của mình hù chết.


      Ngãi Giai Giai sợ tới mức toàn thân phát run, song khi nghe được giọng quen thuộc tất cả sợ hãi đều để qua bên, trong nội tâm lộ vẻ nghi vấn.


      Cái giọng này rất quen thuộc, giống như nghe qua ở đâu rồi?


      Ngãi Giai Giai cố gắng hồi tưởng, cuối cùng hưng phấn ngước lên, kích động mà hô to, "Thiếu chủ."


      nhớ cái giọng này, cái giọng này chính là cái giọng đêm qua với , cái giọng này là của thiếu chủ, lúc này nhớ rất ràng.


      "Giai Giai, thân thể em còn chưa khỏe, chớ ở bên trong nữa mau ra bằng lạnh đó." Tề Hiên cởi áo khoác của mình, sau đó phủ lên cho , tiếp theo ôm ra .


      "Thiếu chủ, em muốn ở trong bệnh viện, dẫn em được ?" Ngãi Giai Giai cong người ở trong ngực Tề Hiên và cầu khẩn.


      "Được, từ nay về sau mời thầy thuốc gia đình cho em, như vậy em cũng cần phải đến bệnh viện." Tề Hiên cưng chìu , ôm hướng cửa chính bệnh viện mà .


      "Thiếu chủ, em xinh đẹp, còn quan tâm đến em ?" Ngãi Giai Giai ngây ngốc hỏi.


      "Giai Giai, sau này trưởng thành em làm vợ của được ?" Tề Hiên .


      "Làm vợ của , vậy có phải vĩnh viễn quan tâm em?" Ngãi Giai Giai nghiêm túc hỏi.


      lúc này, còn hiểu ý nghĩa làm vợ là gì, chỉ biết là, muốn cùng gã đàn ông ở cùng chỗ, cực kỳ lâu, có thể là cả đời như vậy. Cùng ở bên nhau cả đời, nguyện ý.


      "Phải." Tề Hiên khẳng định trả lời.


      "Được, em đây trưởng thành làm vợ của , như thế là quyết định rồi nha." Ngãi Giai Giai cong người trong ngực Tề Hiên và ngây thơ , căn bản biết ý gì. chỉ cần thiếu chủ vẫn quan tâm là đủ rồi, về phần là ai, cái đó quan trọng.


      Tề Hiên cười nhạt tiếng, câu, ôm Ngãi Giai Giai ra bệnh viện và lên xe.


      Cứ như vậy, vô cùng đơn giản như vậy, bọn họ đính ước với nhau.


      Xa xa, có đôi mắt đố kỵ cộng thêm tức giận nhìn bọn họ.


      Tề Ngữ Ti ngồi ở trong xe, nhìn Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai ra, rất là tức giận.


      bị ngâm mình ở trong ao ngày đêm, nỗi nhục này nhất định tính lại gấp bội.



      Chương 35: Cha Con Gặp Nhau



      Ngãi Giai Giai cong tại trong ngực Tề Hiên, bao lâu liền ngủ mất, căn bản biết trở lại biệt thự lúc nào.


      Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai ngủ, vừa mới tiến vào cửa chính biệt thự, cảm thấy bất thường, nhưng cũng có dừng bước lại, mà vẫn lên phía trước, ôm Ngãi Giai Giai vào phòng khách và định ôm trở về phòng.


      Bộ dạng Tề Ngữ Ti với vẻ mặt uất ức ngồi ở ghế sa lon, ngồi nghiêm túc bên cạnh còn có người đàn ông, người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, vô cùng cao ngạo ngồi ở chỗ đó.


      "Bác cả, nhất định bác phải làm chủ cho con, họ lại vì người hầu, đem con ngâm ở trong ao ngày đêm, bác ơi, con ô ô ——" Tề Ngữ Ti nhìn thấy Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai vào, kể lể khóc lóc với người đàn ông bên cạnh.


      Ông ta gọi là Tề Hùng, là cha của Tề Hiên, là người rất nghiêm túc.


      "Ngữ Ti con yên tâm, người trong nhà tuyệt đối giúp người trong nhà, bác nhất định giúp con lấy lại công bằng." Tề Hùng nhìn Tề Hiên, mang theo chút tức giận .


      Tề gia bọn họ từ trước đến nay đều là người trong nhà giúp người trong nhà, lúc này đây, Tề Hiên ràng bởi vì người ngoài mà đối đãi em họ của mình như thế, quả thực chính là xúc phạm cấm kỵ của Tề gia, ông phải ra mặt quản giáo (giáo dục) đứa con tuân thủ gia pháp này cho tốt chút.


      Tề Hiên nghe bọn họ chuyện, cước bộ ngừng lại chút, sau đó lại tiếp tục bước lên phía trước, mà để ý tới bọn họ.


      "Đứng lại cho ta." Tề Hùng vui quát.


      Cha ở ngay trước mặt của nó, làm con cái ràng cái gì cũng , chính là bất hiếu.


      "Xin hỏi ông có chuyện gì?" Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai dừng bước lại lạnh lùng hỏi, hình như tuyệt đối để ý đến người cha ở trước mắt.


      "Đây là ngữ khí mày chuyện cùng với ba của mình sao?" Tề Hùng đứng lên, và chỉ vào Tề Hiên mắng to.


      Tiếng mắng của Tề Hùng, đánh thức Ngãi Giai Giai ở trong ngực Tề Hiền.


      "Thiếu chủ, sao vậy, sao ầm ĩ như vậy?" Ngãi Giai Giai xoa xoa con mắt, buồn ngủ hỏi vì sao.


      " có việc gì, đám người nhàm chán kiếm chuyện. " Tề Hiên khinh thường .


      "Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai còn muốn nhiều câu đùa, nhưng mà lời bị người ta làm cho ngừng lại.


      "Tề Hiên, tại tao ra lệnh mày đem con nhóc ở trong ngực buông xuống." Tề Hùng tức giận ra lệnh.


      "Tôi ôm vợ của mình, có gì đúng?" Tề Hiên tiếp tục lạnh lùng trả lời.


      "Thiếu chủ, ông ta ——" Ngãi Giai Giai muốn hỏi cái người đàn ông trung niên kia là ai, nhưng bị Tề Hiên làm cho ngừng lại.


      "Giai Giai, yên tâm trở về phòng cùng bà Lâm, trong này để cho xử lý, ngoan ngoãn nghe lời, chưa bảo em ra, em đừng ra, nghe lời nha! Nếu như em nghe lời, tức giận." Tề Hiên buông Ngãi Giai Giai xuống, giao vào tay bà Lâm, vuốt đầu của và cưng chìu .


      "Được, em nhất định nghe lời thiếu chủ ." Ngãi Giai Giai mỉm cười gật đầu, lưu luyến rời liếc nhìn Tề Hiên, sau đó trở về phòng cùng với bà Lâm.


      Ánh mắt Tề Hiên cho chút an tâm, sau đó xoay người, và mặt biểu tình nghiêm túc nhìn người trước mắt, cha của chút cảm giác cũng có.


      Ngãi Giai Giai ngoan ngoãn nghe lời, lên lầu cùng bà Lâm.


      Tuy rất muốn biết, vì sao trong này xuất nhiều người lạ như vậy, vì sao những người này đều hung dữ như vậy, còn có kia đẩy vào trong nước, vì sao ta chán ghét như vậy, nhưng mà mặc kệ muốn biết, đều phải nghe lời thiếu chủ , cũng chỉ nghe lời của thiếu chủ thôi.


      Tề Ngữ Ti nhìn thấy Ngãi Giai Giai theo bà Lâm lên lầu hai, cười đắc ý.


      cũng tin, đem người lớn nhất của Tề gia cũng chuyển được, vẫn thể đem cái người vô dụng kia đá văng ra, nhưng trước khi đem nó đá văng ra, nhất định cho nó ở trong ao ngâm ba ngày ba đêm, để trút cái hận này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :