1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU: BẢO HỘ VỢ YÊU - Tịch Mộng (188 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Che Dây Chuyền



      Bà mẹ kế kinh ngạc đến ngây người nhìn dây chuyền kim cương kia, ném tượng gỗ cầm ở trong tay lên mặt đất, tay muốn lấy dây chuyền .


      tiếng két, tượng gỗ bể thành hai nửa.


      Ngãi Giai Giai sau khi thấy bà mẹ kế vứt tượng gỗ , vội nhặt nó lên, cố gắng đem hai nửa của tượng gỗ dán vào cùng chỗ, nhàng lau chút, sau đó coi như trân bảo mà ôm vào trong ngực. Chính là biết , mặc kệ như thế nào, tượng gỗ bị hủy, tượng gỗ của bị hủy.


      Lúc này, bà mẹ kế đột nhiên cầm dây chuyền cổ , cầm cái treo lủng lẳng kia rồi vẫn nhìn ngừng, trong mắt tràn ngập tham lam.


      Ngãi Giai Giai thấy thế, vội vàng đem dây chuyền cầm trở lại, giấu vào trong áo.


      Đây là quà sinh nhật của người quan tâm tặng cho , tuyệt đối thể để cho bà mẹ kế đoạt . Tượng gỗ bị hủy rồi, dây chuyền tuyệt đối thể để cho bà ta đoạt .


      "Đưa dây chuyền cho tao." Bà mẹ kế ra lệnh.


      " ——" Ngãi Giai Giai tay cầm tượng gỗ, tay còn lại đặt ở ngực, che chở cho dây chuyền.


      luôn luôn phản kháng bà mẹ kế, nhưng mà cái dây chuyền này tuyệt đối cho.


      "Nếu đưa cho tao, tao đuổi mày ra khỏi nhà, ày có nhà để mà về." Bà mẹ kế cảnh cáo.


      " ——" Ngãi Giai Giai vẫn che chở dây chuyền, cự tuyệt cầu của bà mẹ kế.


      "Đừng tưởng rằng có hai người kia chống ày, tao có biện pháp bắt mày, đưa dây chuyền cho tao mau." Bà mẹ kế gào thét lớn, sau đó xông vào cướp đoạt, dùng sức lấy tay Ngãi Giai Giai che ở trước ngực ra.


      ", được đoạt dây chuyền của con, được ——" Ngãi Giai Giai cố gắng phản kháng, chính là có sức lực để mà giành với bà mẹ kế, tay che ở trước ngực bị bà ta bắt được.


      "A —— đau quá ——"


      Bà mẹ kế tay dùng sức bóp cổ tay nho của Ngãi Giai Giai, còn tay kia dùng để giật dây chuyền , kết quả giật lúc, cũng có giật xuống được, vì vậy tăng thêm sức lực, rồi lại kéo lần nữa, cũng có giật xuống được, cuối cùng cực kỳ nổi giận, mà sử dụng toàn bộ khí lực, dùng sức chút nữa, rồi cuối cùng cũng giật dây chuyền xuống được.


      Bởi vì bà mẹ kế dùng hết sức, nên cổ Ngãi Giai Giai xuất vết máu sâu, lập tức làm cho đau đớn mà kêu to.


      "A ——"


      Bà mẹ kế nhìn thấy dây chuyền ở trong tay rồi, vì vậy đẩy Ngãi Giai Giai ngã xuống mặt đất, cầm lấy dây chuyền đeo lên cổ của mình, vẻ mặt vui mừng.


      Ngãi Giai Giai sau khi ngã mặt đất, cũng có để ý đến đau đớn ở cổ, mà lập tức đứng lên, muốn cướp lại dây chuyền, kết quả vừa đứng lên, đầu choáng váng, rồi bị bà mẹ kế quạt ột cái tát.


      Ba —— tiếng, vô cùng vang dội.


      Bởi vì cái tát này, mà Ngãi Giai Giai ngã xuống đất lần nữa, chính là lần này bò như thế nào cũng bò dậy nổi, chỉ có thể nằm mặt đất thở dài, nhìn dây chuyền thuộc về mình kia, cổ của bà mẹ kế, vết máu ở khóe miệng để cho ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, mặt đau rát, chỉ có thể chịu đựng nhịn đau.


      Đó là quà sinh nhật đầu tiên mà sau năm năm có được, rồi lại có như thế, rất vô dụng, ngay cả dây chuyền mà mình cũng bảo vệ được, quá mệt mỏi, rất muốn gặp mẹ, để ẹ tới bảo vệ . (tội nghiệp quá, sao mà địch lại được người đàn bà đó chứ)


      "Nghe đây, từ nay về sau cho phép mày bước vào cửa nhà tao nữa, mày còn thuộc về nơi đó, chỗ đó cũng phải là nhà của mày, mày mau cút ra xa chỗ của tao, muốn chết cũng chết cho xa chút, hừ ——" Bà mẹ kế mang theo dây chuyền, vội rồi sau đó mau chóng rời .


      Mẹ kế đuổi ra khỏi nhà ư, nếu là như vậy, ở chỗ đó cũng có vị trí gì, dù sao chỗ đó vốn có đất dung thân cho .


      Nhưng mà dây chuyền của , đó là dây chuyền mà hôm qua vừa mới nhận được, giờ lại có, tâm tính thiện lương đau xót, mí mắt rất nặng, mặt cũng quá đau đớn, cổ lại càng đau đớn, đau đến nỗi thầm muốn ngủ giấc cho xong.


      Chương 17: Sớm Tối Nguy



      Bà Lâm sớm rời giường, chuyện gì cũng muốn làm mà đến gian phòng của Ngãi Giai Giai nhìn xem, kết quả là phát có người, tìm khắp phòng ở nhiều lần mà cũng thấy người, hơn nữa vô cùng sốt ruột lại tràn ngập bối rối, trong lòng cầu nguyện cho Ngãi Giai Giai được bình an, bằng hậu quả rất nghiêm trọng.


      Hay nhỉ lại thấy người, bà có thể vội sao?


      "Bạn già, mới sáng sớm bà vội cái gì?" Ông Lâm vừa rời giường, xuống thang lầu, và ngáp hỏi.


      Sáng sớm chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, ông còn tưởng rằng xảy ra chuyện đại gì.


      " thấy Giai Giai, tôi tìm nhiều lần mà thấy nó, mau ra ngoài tìm xem sao." Bà Lâm đẩy ông Lâm ra ngoài rồi .


      "Cái gì, lại thấy, phải là ra chỗ đất trồng rau chứ, tôi nhìn xem sao." Ông Lâm cũng luống cuống, nét mặt tùy ý đều có, cuống quít , rồi sau đó chạy ra ngoài.


      Mấy ngày nay Ngãi Giai Giai đều ở cùng chỗ với bọn họ, cũng ra đất trồng rau mà, sao hôm nay đột nhiên lại như thế ?


      Nhưng mà ông Lâm đến đất trồng rau, cũng có phát bóng dáng của Ngãi Giai Giai, vì vậy tìm kiếm khắp nơi, gặp người kéo tới mà hỏi, nhưng mà tất cả mọi người đều thấy Ngãi Giai Giai.


      Bà Lâm nhìn thấy ông Lâm chạy , mình cũng có nhàn rỗi, mà đến vùng phụ cận tìm kiếm, nhưng tìm được bao lâu, nhìn thấy Ngãi Giai Giai nằm ở mặt đất nhúc nhích, yên lặng giống như chết, tim sợ tới mức đều muốn nhảy ra ngoài, vội vàng chạy tới, ôm vào trong ngực, khẩn trương hô.


      "Giai Giai, con làm sao vậy?"


      Ngãi Giai Giai nằm lăn ở mặt đất, bà Lâm ở phía xa nên có phát vết thương ở cổ , nhưng mà sau phen ôm lấy , lúc này bà mới phát , khóe miệng , cổ đều có vết máu, khuôn mặt cực kỳ sưng đỏ, xem xét biết là bị người ta đánh, nhưng mà làm cho bà sợ hãi nhất chính là, vết máu kia ở cổ của , bởi vì vết máu quá sâu, làm cho bà cảm thấy bé trước mắt mất mạng.


      Nếu như chết, như vậy bọn họ cũng đừng mong sống sót.


      "Giai Giai, gắng gượng qua , mẹ Lâm lập tức mang con gặp bác sĩ."


      Bà Lâm lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho ông Lâm, sơ lựơc việc, để ông mau chuẩn bị xe cho tốt, rồi đưa Ngãi Giai Giai bệnh viện.


      Bà biết Ngãi Giai Giai có chứng sợ hãi bệnh viện, nhưng mà bây giờ thể bệnh viện, bằng cũng còn chút hi vọng nào.


      Ông Lâm nhận được điện thoại của bà Lâm, lập tức trở về nhà, chuẩn bị xe sẵn sàng, rồi đưa Ngãi Giai Giai bệnh viện, sau đó hai người ở bên ngoài phòng phẫu thuật mà lo lắng chờ đợi, trong lòng suy nghĩ biết hồi báo với thiếu chủ của bọn họ như thế nào.


      Ông Lâm thở dài hơi to, rồi sau đó lấy điện thoại ra, run rẩy bấm dãy số.


      "Thiếu chủ, Giai Giai tiểu thư bị thương, hơn nữa có thể ——"


      Ông Lâm dám nữa, bởi vì tình huống của Ngãi Giai Giai, rất có thể chết, ông biết nên báo cáo với thiếu chủ như thế nào.


      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tề Hiên vui hỏi.


      Chưa tới mấy ngày, mà bọn họ khiến cho Ngãi Giai Giai liên tiếp xảy ra chuyện, người vô dụng như vậy, hình như thích hợp theo .


      Ông Lâm ở trong điện thoại kể ra tình huống căn bản của Giai Giai, Tề Hiên càng nghe sắc mặt càng khó coi, cuối cùng cái gì cũng mà cúp điện thoại, quan tâm vết thương người, xuống giường rồi lấy quần áo mặc vào.


      muốn đích thân xem người mà quyết định bảo vệ, tuyệt đối buông tha người đả thương , thề.


      Hai em Nghiêm Chính Phong và Nghiêm Chính Khí nhanh tay lẹ mắt chuẩn bị xe sẵn sàng, rồi theo Tề Hiên cùng đến bệnh viện mà Ngãi Giai Giai ở.


      Ông Lâm thấy Tề Hiên cúp điện thoại, biết rằng đến, vì vậy chờ ở cửa ra vào, bà Lâm vào trông nom Ngãi Giai Giai.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Kém Millimet



      Mấy giờ sau, ông Lâm nhìn thấy xe của Tề Hiên dừng ở cửa bệnh viện, vì thế lập tức tiến lên, và cúi đầu chờ người trong xe ra.


      Xe dừng lại, Nghiêm Chính Khí lập tức xuống xe, rồi mở cửa ra.


      "Thiếu chủ, ngài tới." Ông Lâm nhìn người trong xe tới, vì vậy cung kính , giọng hơi run run.


      Tề Hiên ra khỏi cửa xe, mặc bộ tây trang màu đen, thân hình thẳng tắp, có khí chất nghiêm túc, toàn thân tản ra khí phách vương giả, mày kiếm lãnh mạc hạ hai mắt quét nhìn ông Lâm chút, lạnh lùng , "Nếu như ấy có chuyện gì, ông nên biết làm như thế nào?"


      "Dạ, tôi biết, cam đoan có chuyện như vậy phát sinh nữa, mong thiếu chủ cho chúng tôi cơ hội nữa." Ông Lâm cúi đầu cầu xin.


      Tề Hiên lặng lẽ nhìn ông Lâm chút, cam chịu đáp án, rồi tiếp tục sãi bước về phía trước, ông Lâm cùng em họ Nghiêm theo đuôi phía sau.


      Tề Hiên ở phía trước , ba người theo đằng sau, khí thế làm ọi người ở bệnh viện sợ tới mức đứng qua bên, nhường đường cho bọn họ. vài y tá có kinh nghiệm nhìn chằm chằm vào , nhưng mà dám phát ra bất luận ngôn ngữ gì.


      Người đàn ông đẹp trai này quá đẹp trai, nhưng mà khí thế quá mạnh mẽ, làm cho người ta nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi, người ta có loại hơi thở của tử thần, làm cho người ta dám tới gần. Người đàn ông xinh đẹp có vẻ mặt hoà nhã, dáng người tốt, lại tràn đầy sát khí như vậy là đáng tiếc,.


      "Tình huống của ấy thế nào?" Tề Hiên vừa vừa hỏi, coi như người bên ngoài tồn tại, chỉ lo con đường của mình.


      luôn luôn như thế, để ý đến ánh mắt của người ngoài .


      "Bác sĩ tại tạm thời còn nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng vẫn nên tiếp tục quan sát, phòng ngừa tình huống chuyển biến xấu, nếu như vết thương mà sâu hơn millimet, cắt đứt cổ họng ." Ông Lâm vội giải thích.


      Khi ông nghe thấy bác sĩ như vậy thở dài hơi rồi, tối thiểu nhất còn có cơ hội cứu trở về, nếu như chút cơ hội cũng có, vậy ông cũng chỉ có chờ chết .


      Nghe xong lời của ông Lâm, Tề Hiên đột nhiên dừng bước lại, xoay người, rồi vẻ mặt của biểu tình mà nhìn, mặt viết lên tức giận .


      "Vì sao mà ấy lại bị thương, ông cho tôi giải thích hợp lý, nếu như là vì các người thất trách, ông hẳn là phải biết hậu quả."


      "Giai Giai tiểu thư thừa dịp lúc ban đêm chạy đến phòng cỏ tranh, chúng tôi thể phát kịp thời, đây là thất trách của chúng tôi, thỉnh thiếu chủ trị tội." Bộ dạng của ông Lâm ra vẻ thất trách, rất là hổ thẹn.


      "Biết là ai làm ?" Tề Hiên tiếp tục hỏi.


      " Vĩnh hằng chi tâm ở cổ Giai Giai tiểu thư cánh mà bay, chắc là bị người ta đoạt , vết máu cổ nhất định là bị dây chuyền kéo để lại, ngón tay của ấy khắp nơi đều là vết thương, giống như bị mảnh gỗ vụn quẹt làm bị thương vậy, khuôn mặt bị người ta đánh, có thể đối đãi ở người của ấy như vậy, tôi chỉ nghĩ đến người, đó chính là bà mẹ kế của ấy."


      Từ sau khi bọn họ mang Ngãi Giai Giai vào trong nhà của mình, bà mẹ kế kia thường xuyên đến tìm phiền toái, tuy bị người ta lôi , nhưng theo như tính cách mà ông biết, bỏ qua chuyện này.


      "Chính Phong Chính Khí, lấy vĩnh hằng chi tâm về, tay nào của bà ta ra tay với Giai Giai, đem tay đó của bà ta phế ngay lập tức, nếu như là hai tay, vậy phế hai tay của bà ta luôn ." Hai mắt của Tề Hiên tràn đầy phẫn nộ, tà ác mà hạ mệnh lệnh, sau đó tiếp tục về phía trước.


      luôn luôn thích gây chuyện với người ta, nhưng mà người khác tự mình tìm tới cửa, tuyệt đối buông tha. nghĩ tới dây chuyền tặng cho , ràng lại hại .


      em họ Nghiêm tiếp, mà là xoay người, hướng cửa chính của bệnh viện ra, chấp hành lệnh của thiếu chủ bọn họ .


      Chương 19: Gã Đàn Ông Xinh Đẹp



      Tề Hiên nhanh đến cửa phòng bệnh của Ngãi Giai Giai, sau đó dừng lại ở trước cửa, từ trong lồng ngực lấy kính râm đen ra, mang vào rồi vươn tay nhàng đẩy cửa ra, từ từ vào, bước chân tận lực phát ra tiếng.


      Bà Lâm nhìn thấy người vừa tới, lập tức đứng lên muốn chuyện, nhưng mà Tề Hiên làm dấu hiệu yên tĩnh, muốn để cho bà lên tiếng.


      Bà Lâm gật gật đầu, rồi thối lui qua bên đứng yên lặng.


      Tề Hiên đến bên giường ngồi xuống, nhìn Ngãi Giai Giai nhắm chặc hai mắt ở giường, đau lòng mà vươn tay ra, chạm chút vào khuôn mặt sưng đỏ của , trong lòng sớm đem cái người đánh mắng đến trăm ngàn lần.


      Cổ của Ngãi Giai Giai cùng với mười ngón đều bị băng vải băng bó dày đặc, mặt có thể thấy được dấu ấn lờ mờ của năm ngón tay, sắc mặt vô cùng tái nhợt, thân thể gầy teo, xem ra biết thiếu dinh dưỡng quá lâu, hơi thở hơi yếu, làm cho người ta cảm thấy tùy thời đều có thể hương tiêu ngọc tổn.


      "Giai Giai ——" Tề Hiên vuốt ve khuôn mặt của , rồi thương tiếc mà kêu tên .


      Cái dạng đàn bà gì cũng đều gặp qua, nhưng làm cho quan tâm nhất, chỉ có bé này, hơn nữa cái loại cảm giác này sớm vượt qua ranh giới ân tình, biết là cái gì, cho nên nguyện ý bảo vệ , chờ lớn lên, đợi trở thành người con .


      lúc Tề Hiên rơi vào trầm tư người giường đột nhiên giọng la lên.


      " được đoạt dây chuyền của con —— được ——"


      "Giai Giai ——" Tề Hiên lo lắng gọi tiếng, bà Lâm cũng lên, khẩn trương nhìn .


      "Mẹ hai được đoạt dây chuyền của con, con van cầu người ——" Ngãi Giai Giai càng càng kích động, cuối cùng duỗi hai tay ra, và ngừng vung vẩy.


      "Trả dây chuyền lại cho con, trả cho con ——"


      "Giai Giai, em yên tâm, dây chuyền trở về trong tay của em, có chuyện gì nữa rồi." Tề Hiên nhàng nắm cổ tay của , mà an ủi.


      Nghiêm Chính Phong và Nghiêm Chính Khí phụng mệnh lấy dây chuyền trở về, cho nên mới cho biết như vậy.


      Bà Lâm vốn vô cùng lo lắng, nhưng nhìn thấy hành động của Tề Hiên, hai con ngươi cũng nhanh chóng trừng ra.


      Thiếu chủ của bọn họ khi nào mặt dịu dàng tình cảm như thế nhỉ, còn có thể an ủi người, là chuyện lạ.


      "Mẹ hai, người có thể đuổi con ra khỏi nhà, nhưng mà được đoạt dây chuyền của con, được ——" Ngãi Giai Giai hình như nghe lời của Tề Hiên, nên ngừng hô to.


      Bà Lâm thấy Ngãi Giai Giai muốn tỉnh lại, vì thế vội nhắc nhở, "Thiếu chủ, mau mang Giai Giai tiểu thư , ấy có chứng sợ hãi bệnh viện, nếu ấy tỉnh lại phát mình ở bệnh viện, điên cuồng mà làm thương tổn tới mình ."


      Tề Hiên nghe xong lời của bà Lâm, lập tức vén chăn lên, rồi ôm lấy người giường, xông ra bên ngoài. Người qua đường nhìn thấy , cũng nhanh chóng nhường đường, sợ bị đụng ngã.


      "Dây chuyền của con ——" Ngãi Giai Giai mơ mơ màng màng ở trong ngực Tề Hiên, ngừng gọi dây chuyền. biết mình ở đâu, chỉ là có cảm giác chấn động chút, chấn động làm khó chịu.


      Ngãi Giai Giai hé mở đôi mắt ra chút, trước mắt là gã đàn ông mang kính râm, nhìn thấy ánh mắt của như thế nào, nhưng mà cái mũi và miệng của , còn thấy khuôn mặt, bộ dạng nhìn rất được, biết nên dùng từ gì để hình dung, chỉ có thể là xinh đẹp , gã đàn ông xinh đẹp, ngực của cũng rất ấm áp.


      Nhưng mà có dư thừa khí lực để mà nhìn hết diện mạo của , bóng tối ập tới lần nữa, làm cho ngất lần nữa.


      Ông Lâm đứng ở bên cạnh xe, nhìn thấy Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai nhanh chóng chạy tới, cũng lập tức mở cửa xe ra, để cho bọn họ dễ dàng lên xe.


      Sau khi Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai lên xe rồi mới thấy an tâm nhiều, nhìn thấy người trong ngực ngừng châu lông mày, mình cũng muốn châu và nâng lông mày lên.


      Thấy ôm chạy như vậy, xác định hẳn là cũng rất khó chịu.


      "Ông Lâm, trở về."


      "Thiếu chủ, trở về trong thôn, hay là trở về biệt thự?" Ông Lâm ngồi ở vị trí lái xe, cung kính hỏi, lúc này bà Lâm cũng chạy tới, và ngồi ở vị trí kế bên tài xế .


      "Biệt thự, lập tức kêu Mai Tử Thành tới." Tề Hiên lạnh lùng .


      "Vâng" Ông Lâm đáp, sau đó khởi động xe.


      Mức độ quan tâm của Thiếu chủ bọn họ đối với bé này, vượt qua suy đoán của bọn họ, thậm chí ngay cả Bác sĩ nổi tiếng Mai Tử Thành này cũng mời tới.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Đoạt Lại



      Bà mẹ kế ngồi xem ti vi ở trong nhà, hai tay ngừng vuốt vuốt cái dây chuyền mà buổi sáng bà giành được, thích đến mức buông tay. Bà sống đến cái tuổi này, vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy kim cương, cực kỳ xinh đẹp.


      "Đẹp quá, ta là lần đầu tiên thấy dây chuyền xinh đẹp đến như vậy, sau này nó là của ta, của ta."


      Bà mẹ kế ngừng tán thưởng dây chuyền, dù TV mở ở trước mắt của bà, nhưng mà bà cũng thèm liếc nhìn đến, chỉ nhìn chằm chằm vào dây chuyền cổ, và đắc ý.


      con nhóc nghèo kiết xác, thể có dây chuyền đáng giá như vậy, cho nên sợi dây chuyền này nhất định phải là của nó, bà đoạt cũng sao.


      Nhưng mà lúc này, đột nhiên có người đạp cửa vào, bà mẹ kế lại càng hoảng sợ, vội vàng đem dây chuyền dấu vào trong áo. Sau đó đứng lên, bộ dạng ra vẻ hung hãn, tay chống nạnh, và một cánh tay chỉ vào hai người, mà mắng to.


      "Mấy người là ai, sao lại dám xông vào nhà của tôi, muốn chết phải ?"


      Bà mẹ kế nhìn thấy hai tên con trai trẻ tuổi xông vào nhà bà, rồi nhìn lại trang phục của bọn họ, tây trang màu đen, mang kính râm, rất giống nhân vật xã hội đen ở trong TV, lập tức sợ tới mức chân nhũn ra .


      Nghiêm Chính Phong và Nghiêm Chính Khí mang kính râm màu đen, làm cho người ta nhìn được ánh mắt của bọn họ lúc này, hai người liếc nhìn đối phương chút, rồi gật gật đầu, sau đó từng bước về phía bà mẹ kế.


      "Mấy người muốn làm gì." Bà mẹ kế khiếp đảm mà lui về phía sau, sau đó cầm lấy ghế bên cạnh, mà đập tới phía em họ Nghiêm.


      em họ Nghiêm lách mình chút, tránh né khỏi cái ghế, rồi tiếp tục lên phía trước.


      "Mấy người muốn làm gì, mau ra ." Bà mẹ kế thối lui đến góc tường, lúc đường thối lui nữa, chỉ có thể đứng ở tại chỗ.


      "Lấy lại đồ thuộc về bà." Nghiêm Chính Khí xong, rồi vọt tới phía trước, đem bà mẹ kế hung hăng bắt giữ ở mặt đất, còn dùng chân đạp phía sau lưng của bà, làm cho bà có năng lực chống cự.


      "A —— mấy ngừơi muốn làm gì, thả tôi ra ——" Bà mẹ kế ngừng giãy dụa.


      Nghiêm Chính Phong lên trước, dùng sức kéo dây chuyền ở cổ của bà ta xuống, bà mẹ kế lập tức đau đớn mà kêu to tiếng.


      "A ——"


      "Cho bà cũng nếm thử loại khi dây chuyền bị giật xuống, để lại đau đớn ở cổ." Nghiêm Chính Phong cầm dây chuyền, rồi nhíu mày .


      "Mấy người rốt cuộc là ai?" Bà mẹ kế khóc và hỏi.


      Bà đại khái có thể đoán được hai người này là vì Ngãi Giai Giai tới, nhưng mà con nhóc này lúc nào có người lợi hại như thế bảo vệ, bà làm thế nào mà biết, có lẽ hai người này là do người đựơc gọi là ông Lâm và bà Lâm phái tới .


      ", tay của bà ta làm thế nào mà đoạt dây chuyền ?" Nghiêm Chính Khí giẫm lên bà mẹ kế, đắc ý hỏi.


      " biết, dứt khoát đều phế cả hai nha, đỡ cho sau này bà ta lại làm chuyện xấu nữa." Bộ dáng của Nghiêm Chính Phong làm bộ sao cả.


      " thể, mấy người thể làm như thế, làm như vậy là phạm pháp." Bà mẹ kế nghe thấy bọn họ muốn phế tay của bà , sợ hãi , và muốn chạy trốn, nhưng mà lại bị người ta giẫm lên, nên căn bản là thể nhúc nhích.


      "Phạm pháp, vậy bà đối đãi với người khác như vậy, sao mà lại nghĩ tới đây là phạm pháp ." Nghiêm Chính Phong ngồi xổm xuống, vỗ mặt bà mẹ kế, tà ác ra.


      "Có đạo lý." Nghiêm Chính Khí phụ họa, đợi bà mẹ kế có phản ứng, dùng sức đem hai tay của bà ta gập lại, lập tức bẻ gãy hai cánh tay của bà ta. (ôi mẹ ơi, sợ quá)


      Ken két —— tiếng xương cốt đứt gãy.


      "A ——" Bà mẹ kế đau đớn kêu tiếng, rồi cuối cùng ngất .


      em họ Nghiêm thấy thế, cầm vĩnh hằng chi tâm rời , nhìn cũng liếc nhìn người ở mặt đất .


      Chương 21: Thu Nhận Và Giúp Đỡ



      Ngãi Giai Giai khẽ mở mắt, nhìn thấy mình ở trong cái phòng lạ lẫm, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng mà dù sao so với khi tỉnh lại, mà phát mình ở bệnh viện tốt hơn, hơn nữa gian phòng này so với phòng của ở nhà mẹ Lâm đẹp hơn rất nhiều, thoạt nhìn rất ấm áp.


      nhớ hơi , khi dây chuyền bị mẹ kế đoạt lấy, kế tiếp là mắt thấy ở trong lồng ngực gã đàn ông đẹp mắt, mà về sau sao lại ở nơi này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, căn bản cũng ràng.


      Chuyển động cổ của mình, giống như có đau đớn vậy, mười ngón tay lạnh buốt, biết thoa cái gì mà làm cho cảm thấy rất thoải mái.


      Trong trí nhớ mơ hồ, nhớ người đàn ông ôm chạy, hơn nữa giống như vô cùng khẩn trương, chẳng lẽ đây là mộng sao?


      Chính là cảm giác đây phải là mộng, khẳng định có người này tồn tại, rốt cuộc người đó là ai?


      Ngãi Giai Giai nghĩ nửa ngày cũng nghĩ ra, vì vậy muốn xuống giường, mới vén chăn lên, liền phát cổ của đeo dây chuyền bị mẹ kế cướp , lập tức vô cùng vui vẻ mà hô lớn.


      "Dây chuyền của mình trở lại, dây chuyền của mình trở lại."


      Bà Lâm nghe được tiếng hoan hô của , đẩy cửa vào, nhìn mặt cười tràn đầy vui vẻ, sau đó đến, ngồi vào bên cạnh Ngãi Giai Giai, ôm hỏi.


      "Giai Giai, con tỉnh, cổ còn đau , ngón tay sao rồi, có còn đau ?"


      "Mẹ Lâm, người xem, dây chuyền của con trở lại, nó có bị cướp , con vui vẻ nha." Ngãi Giai Giai ở trong ngực bà Lâm, rất là hưng phấn.


      "Giai Giai, sợi dây chuyền này đối với con rất quan trọng sao?" Bà Lâm cố ý hỏi như vậy.


      "Đương nhiên quan trọng, nó là do người quan tâm con tặng, hơn nữa là lần đầu tiên trong năm năm qua có người tặng lễ vật cho con, với con mà rất quan trọng." Ngãi Giai Giai nắm chặc dây chuyền treo lủng lẳng, nghiêm túc .


      "Kỳ dây chuyền là bị mẹ kế của con đoạt , nhưng mà do thiếu chủ phái người lấy trở lại." Bà Lâm mắt nhìn Ngãi Giai Giai ra.


      "Mẹ Lâm, thiếu chủ là ai, chẳng lẽ là người quan tâm con sao?"


      Bà Lâm nghe xong lời Ngãi Giai Giai ..., khẽ gật đầu.


      "Nguyên lai người quan tâm con gọi là thiếu chủ, con vui vẻ a, rốt cuộc biết tên của ông ấy." Ngãi Giai Giai vẻ mặt thỏa mãn .


      Ngãi Giai Giai chưa từng thấy qua khuôn mặt, cho rằng ‘ thiếu chủ ’ là cái tên.


      "Cái này ——" Bà Lâm muốn lại thôi, cuối cùng vẫn là ra.


      Thôi , thiếu chủ muốn cho bé này biết hữu của ngài, bà cũng nên lắm miệng, miễn cho bị phạt, dù bà rất muốn làm như thế.


      "Mẹ Lâm, nơi này là nơi nào, con sao lại ở chỗ này?" Ngãi Giai Giai nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của bà Lâm, vì thế sang chuyện khác.


      biết mẹ Lâm lại gặp chuyện khó rồi, cho nên muốn lại tiếp tục truy vấn vấn đề này nữa, vì vậy sang chuyện khác, để cho người quan tâm ở bên cạnh phải khó xử.


      "Nơi này là ngôi biệt thự riêng của thiếu chủ, mẹ kế con phải đuổi con ra khỏi nhà sao, thiếu chủ quyết định cho con ở lại trong này, do ta cùng ông Lâm chiếu cố con, con được ?" Bà Lâm thân mật hỏi giống như người mẹ.


      "Được, đương nhiên là được, chỉ cần có thể ở chung chỗ với mẹ Lâm và bác Lâm, nơi nào cũng được, còn có thiếu chủ, theo các người, con nhất định rất hạnh phúc." Ngãi Giai Giai ôm eo bà Lâm, hạnh phúc .


      "Tốt, mẹ Lâm tại mặc quần áo đẹp cho con, sau đó dẫn con ăn cái gì, lại dẫn con làm quen với hoàn cảnh nơi này, con có được hay ?" Bà Lâm nắm cái cằm Ngãi Giai Giai, cưng chìu hỏi.


      Thiếu chủ muốn bọn họ xem Ngãi Giai Giai giống như con mà chiếu cố, cho nên bọn họ thể cho biết, bọn họ chỉ là người hầu mà thôi.


      "Dạ."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Nhà Mới



      Bà Lâm vẫn giống như bình thường, mặc quần áo tử tế cho Ngãi Giai Giai, sau đó dẫn rửa mặt, sau đó lại dẫn ăn, giống như người mẹ, cẩn thận mà chăm sóc .


      Ngãi Giai Giai cũng có khách khí như trước, cố gắng ăn thức ăn bà Lâm làm, tuyệt xa lạ.


      Sau khi Ngãi Giai Giai ăn xong, bà Lâm dẫn vòng trong biệt thự, cho quen với hoàn cảnh, còn đưa giới thiệu về các thành viên ở nơi này chút. Nhưng đây chỉ là ngôi biệt thự nho , khoảng vài bước xong rồi, chính là Ngãi Giai Giai lại đối với hoàn cảnh nơi này mà sợ hãi than thôi, giống như Lưu mỗ mỗ tiến vào đại quan viên.


      "Mẹ Lâm, đó là cái gì?" Ngãi Giai Giai tay nắm bà Lâm, một tay chỉ vào suối phun trong hoa viên hỏi.


      "Đó là suối phun."


      "Nguyên lai suối phun là cái dạng này a, xinh đẹp."


      Ngãi Giai Giai cảm thán xong, liền chỉ vào những vật khác hỏi.


      "Vậy cái kia là cái gì?"


      "Cái kia là đèn đường."


      "Cái đèn này xinh đẹp." Ngãi Giai Giai đến dưới bóng đèn, nhìn đèn đường giống như đóa hoa, là thích, liền chỉ vào vật khác tiếp tục hỏi.


      "Mẹ Lâm, vậy cái này là cái gì?"


      "A —— cái đó là thùng rác ——" Bà Lâm có chút lúng túng mà .


      Cũng khó trách hiểu, từ chưa từng gặp qua thế giới ở bên ngoài, đương nhiên biết những vật này.


      "Thùng rác cũng xinh đẹp như vậy sao?" Ngãi Giai Giai đến bên cạnh thùng rác, kỳ quái nhìn nó. (tội nghiệp bé quá)


      "Giai Giai mệt , đến bên kia ngồi xuống ." Bà Lâm quan tâm hỏi.


      "Con mệt, nhưng mà mẹ Lâm mệt , cho nên con và mẹ Lâm cùng nghỉ ngơi a." Ngãi Giai Giai mỉm cười với bà Lâm.


      "Đựơc."


      Bà Lâm kéo tay của Ngãi Giai Giai, dẫn đến chỗ bên cạnh cái ao, cùng ngồi ở mặt ghế.


      "Mẹ Lâm, bên trong có nhiều cá xinh đẹp." Ngãi Giai Giai vừa ngồi xuống, liền chạy đến bên cạnh cái ao xem cá.


      Trong này giống như là tiên cảnh, khả năng so với tiên cảnh còn đẹp hơn, từ nay về sau có thể ở trong này, ý nghĩ nơi này chính là nhà của , là quá tốt,


      "Giai Giai, cẩn thận chút, coi chừng rớt xuống ao ." Bà Lâm nhắc nhở, nhìn thấy Ngãi Giai Giai vui vẻ như vậy, bà cũng cao hứng theo.


      "Mẹ Lâm, người yên tâm , trước kia con mỗi ngày đều tại bên cạnh khe suối múc nước, chưa từng có rơi vào nước a." Ngãi Giai Giai vô cùng tự tin .


      Có lẽ là từ lớn lên cùng nước, làm cho đối với nước có loại cảm giác đặc biệt, có loại cảm giác thân thiết ra được.


      " biết, mẹ Lâm biết Giai Giai rất lợi hại." Bà Lâm mỉm cười mà lắc đầu, giống như loại tình thương của mẹ.


      Kỳ con nghe lời như thế, cũng là loại hạnh phúc, chỉ có những người ngu ngốc kia mới quý trọng .


      Lúc này ông Lâm đứng ở đàng xa vẫy tay với bà Lâm, ý bảo bà qua, Bà Lâm thấy vậy, gật gật đầu, sau đó với Ngãi Giai Giai, "Giai Giai, bác Lâm con tìm ta có việc, ta chút, con ở nơi này chờ ta, được ?"


      "Dạ." Ngãi Giai Giai vẻ mặt ngây thơ, gật gật đầu với bà Lâm, sau đó tiếp tục xem cá ở trong ao.


      Bà Lâm thấy gật đầu đáp ứng rồi, vì vậy hướng phía ông Lâm mà qua, sau đó hai người cùng nhau vào trong phòng.


      Ngãi Giai Giai thấy cá thấy hồn nhiên đến quên mình, thỉnh thoảng vươn tay chơi nước, chơi đùa vô cùng vui vẻ, vừa chơi vừa cười hi hi ha ha .


      "Ha ha ——"


      Lúc này, tuổi xinh đẹp hướng tới, cao ngạo , "Mày ở nơi này làm gì, muốn làm biếng sao?"


      Ngãi Giai Giai nghe được có người chuyện, vì vậy quay đầu lại nhìn bé ấy, trong mắt lộ ra vẻ nghi vấn.


      Chương 23: Biết



      bé khoảng mười bốn mười lăm tuổi, cách ăn mặc giống như công chúa, ra vẻ đến trước mặt của Ngãi Giai Giai, khinh bỉ liếc nhìn , sau đó , "Có phải là mày mới tới hay ."


      Ngãi Giai Giai chút suy nghĩ, giống như người máy, gật gật đầu.


      bé thấy gật đầu, vì vậy ngồi ngay ngắn ở ghế, mệnh lệnh, "Mau làm cho tao ly nước chanh ."


      "Tôi biết." Ngãi Giai Giai từ từ đứng lên, cúi đầu , bộ dạng có vẻ khổ sở.


      biết làm nước trái cây gì, cũng biết nơi nào mà làm nước trái cây. Trước mắt bé này thoạt nhìn giống như là tiểu chủ nhân, chừng ấy là chủ nhân của cái nhà này, nên có chút sợ hãi.


      " biết?" bé kinh ngạc hô to, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.


      Người của Tề gia làm sao lại loại người cố tình biết, tên vô dụng gầy còm làm việc, nhưng lại làm việc, xem ra nên vì Tề gia mà làm chút chuyện mới được.


      "Tôi biết, từ nay về sau tôi nhất định cố gắng học tập." Ngãi Giai Giai dùng ánh sáng của hai mắt, nhìn bé trước mắt, rất chân thành.


      Có lẽ tới nơi này chỉ là làm hạ nhân mà thôi, mặc dù như thế, cũng thỏa mãn .


      "Học tập, mày cho rằng nơi này là trường học , ày học tập sao, cái gì cũng biết cút ngay." bé dùng đến thanh bén nhọn mà rống to.


      "Nhưng mà ——" Ngãi Giai Giai còn chưa xong, bé lại tiếp tục rống.


      "Trong này nuôi người rảnh rỗi, ngay bây giờ mày liền rời khỏi cho tao, miễn cho từ nay về sau tao thấy chướng mắt ."


      "Nhưng mà mẹ Lâm , từ nay về sau tôi có thể ở trong này ." Ngãi Giai Giai tủi thân , lệ trong mắt ra, sắp khóc.


      "Bà Lâm?" bé vừa nghe đến bà Lâm, sắc mặt lên tia bối rối, có chút sợ hãi, nhưng mà liền làm ình bình tĩnh lại, "Bà Lâm cũng chỉ là người hầu, bà ấy có thể có quyết định gì, mày làm nước trái cây mà cũng biết, thiếu chủ tuyệt đối giữ lại người như mày vậy."


      Thiếu chủ —— Ngãi Giai Giai nghe tên quen thuộc xong, trong nội tâm bắt đầu nhộn nhạo.


      Thiếu chủ phải là người quan tâm ư, mà bé còn thiếu chủ giữ lại, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?


      Ngãi Giai Giai dùng đầu nho của chính mình mà cố gắng tự hỏi, nghĩ đến đau đầu cũng nghĩ ra kết quả, cuối cùng đầu cháng váng mà ngồi xuống mặt đất.


      "Này, tao kêu mày cút, mày ràng lại ngồi xuống, làm trái lại ý của tao có phải ?" bé nhìn thấy Ngãi Giai Giai ngồi ở cỏ, rất vui.


      Người hầu trong này ràng là nghe lời của , hơn nữa còn là con bé, là tức chết mà.


      "Thực xin lỗi, tôi phải cố ý muốn ngồi xuống , chỉ là đầu óc của tôi choáng váng, có sức lực." Ngãi Giai Giai yếu ớt giải thích.


      Có thể là vừa rồi ngồi chồm hổm quá lâu, khiến cho đầu tại rất nặng.


      "Ơ, còn chưa làm việc hôn mê, vậy nếu như bảo mày làm việc, mày chẳng phải là muốn chết ư, dùng được, mau rời ." bé đứng lên, tức giận mà ra lệnh.


      Nhưng mà Ngãi Giai Giai vẫn ngồi dưới đất, cố gắng nhịn xuống cảm giác chóng mặt này, thử mấy lần cũng đứng nổi.


      " ràng nghe tao mà..., tao trong này là đại tiểu thư, mày ràng đem tao để vào mắt, xem tao như thế nào mà trừng phạt mày." bé tiến lên, dùng sức bắt lấy tay Ngãi Giai Giai, đem kéo lên.


      "A —— đau quá ——" Mười ngón tay của Ngãi Giai Giai đều là vết thương, bị ấy lôi kéo như thế, tức đau đến căng lông mày, nhịn xuống đau đớn khắp người do mười ngón tay truyền tới.


      "Mày cho rằng mày là công chúa ư, đụng chút liền kêu lên đau đớn, xem tao có đem mày ném vào trong nước cá ăn ." xong, dùng sức kéo Ngãi Giai Giai đến bên cạnh cái ao, sau đó dùng lực hất lên, vứt vào trong ao.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Rơi Xuống Nước



      Ngãi Giai Giai có sức lực chống cự, chỉ có thể mặc cho bé vứt vào trong ao.


      "A ——"


      Bùm —— tiếng, bọt nước văng khắp nơi, cá ở trong ao cũng sợ tới mức bơi mất.


      "Cứu mạng a, tôi biết bơi ." Ngãi Giai Giai ở trong ao mà liều mạng giãy dụa lấy, uống quá nhiều nước, trước kia biết nước êm dịu lại có sức lực như vậy, cuối cùng cũng cảm nhận được, bị dìm nước có mùi vị vô cùng khó chịu.


      Trước kia khi ở tại bên giòng suối múc nước, dù cho rớt xuống nước, cũng có bị nước dìm, bởi vì khe suối sâu, làm cho cảm giác nước có lợi hại.


      "Người vô dụng như thế, chết đuối thôi." bé cười tà nhìn Ngãi Giai Giai ở trong nước, càng giãy dụa, bé kia lại càng vui vẻ.


      "Cứu mạng ——" Thân thể của Ngãi Giai Giai từng chút từng chút chìm xuống dưới, kỳ nước sâu, nhưng là tương đối so với mỗi người lớn nếu so với tương đối thấp bé mà , đủ để bao phủ lấy . giãy dụa hao hết thể lực, cuối cùng vẫn là kháng cự nổi, mà ngất .


      "Chết tiếng, tao gọi người đến nhặt xác giúp mày." bé nhìn thấy người trong ao còn giãy dụa nữa, vì vậy mà hưng phấn , tựa hồ rất để ý sống chết của người khác. (ác như quỷ ấy)


      hôm nay vốn là rất nhàm chán, chỉ là muốn tìm chút chuyện để làm, nghĩ tới lại gặp người vô dụng, tự nhiên cho tiêu khiển, tin tưởng có người trách tội , dù sao c chết hỉ là người vô dụng mà thôi.


      "Giai Giai ——" Bà Lâm ra cửa phòng, ở phía xa liền nhìn thấy thân thể cuả Ngãi Giai Giai từ từ chìm xuống đáy nước, vì vậy bối rối mà hô to, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới.


      Ông Lâm ở trong phòng, nghe thấy bà Lâm bối rối, cũng chạy ra, vừa ra tới nhìn thấy bà Lâm nhảy vào trong ao cứu người, vì vậy cũng vội vàng chạy tới, chút lựa chọn cũng nhảy vào trong ao cứu người.


      Ông Lâm đem Ngãi Giai Giai đưa lên mặt đất, dùng sức đè ép lồng ngực của , để cho nhổ ra nước uống vào trong bụng.


      bé đứng ở bờ, vẻ mặt khó hiểu nhìn ba người trong ao, nhìn bọn họ ẵm Ngãi Giai Giai hôn mê lên bờ, rất là vui.


      tên hầu , cần khẩn trương như vậy a.


      "Bà Lâm, bà biết Tề gia chúng ta nuôi người nhàn rỗi, đừng tưởng rằng bà ở Tề gia làm người hầu mấy thập niên, có thể biến thành chủ nhân."


      Ông Lâm ôm Ngãi Giai Giai hôn mê, bà Lâm theo phía sau của ông, nghĩ rất nhanh phải chạy tìm bác sĩ, nhưng mà Tề Ngữ Ti lại chạy đến trước mặt của bọn họ, giữ chặt cho .


      "Bà Lâm, bà đây là có ý gì, ràng để ý tới tôi."


      "Tiểu thư Tề Ngữ Ti, hình như cũng tính là người của Tề gia a, chờ thiếu chủ lột da của ra ." Bà Lâm vô cùng tức giận , bằng cũng mang tên họ của ta ra gọi. Cũng bởi vì quá tức giận, cho nên mới liều mạng mắng chửi người.


      "Bà Lâm, đừng quên thân phận của bà, tôi dù thế nào cũng là em họ tiểu thư của Tề Gia, cẩn thận thái độ của bà." Bộ dạng của Tề Ngữ Ti ra vẻ chủ nhân cảnh cáo.


      "Đừng cùng ta nhiều lời, cứu người quan trọng hơn." Ông Lâm khẩn trương , sau đó ôm Ngãi Giai Giai vượt qua Tề Ngữ Ti, tiếp tục chạy về phía trước.


      Bà Lâm trừng liếc Tề Ngữ Ti, rồi cũng theo chạy ra.


      "Mấy ngừơi —— tức chết tôi mà, tôi nhất định phải họ của tôi xử phạt mấy người." Tề Ngữ Ti ở phía sau cắn răng nghiến lợi rống to, rất là phẫn nộ.


      chính là em họ của thiếu chủ bọn họ, đợi lát nữa nhất định phải họ của mà làm chủ, trừng trị hai tên hầu này tốt, đúng, hẳn là ba người, con bé chết tiệt coi như là người, cho dù là người chết, cũng khiến cho nó chết an tâm.

      Chương 25: Tề Hiên Giống Như Ma Quỷ



      Bà Lâm ôm Ngãi Giai Giai trở về phòng thay quần áo, ông Lâm vội vàng tìm Mai Tử Thành, kêu ông ta tới cứu người, hai người đều rất bối rối.


      Bà Lâm tự trách, nếu như bà để Ngãi Giai Giai ở mình, như vậy cũng bị Tề Ngữ Ti bắt nạt, cũng bị rơi vào trong nước, cũng hôn mê mà nằm ở giường.


      "Giai Giai, con phải kiên cường sống sót, hiểu chưa?" Bà Lâm khích lệ Ngãi Giai Giai hôn mê nằm ở giường.


      Mai Tử Thành ở bệnh viện mở hội nghị quan trọng, nhận được điện thoại của ông Lâm, hai lời liền chạy ra khỏi cửa chính của phòng họp, làm những người tới nghe ông báo cáo giảng giải y học bị ném lại phòng họp, ông lái xe của mình, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới biệt thự .


      Cấp ra lệnh, chỉ cần là chuyện của Ngãi Giai Giai tiểu thư, chính là chuyện khẩn cấp, ông có thể vội sao?


      Mai Tử Thành đuổi tới biệt thự, lập tức chữa trị cho Ngãi Giai Giai, bà Lâm và ông Lâm ở bên sốt ruột chờ đáp án.


      "Mai tiên sinh, bé thế nào, nghiêm trọng hơn ư, nếu như vạn nhất ấy có chuyện gì, thiếu chủ lột da của chúng tôi đó." Bà Lâm hỏi Mai Tử Thành ở bên cạnh chẩn đoán bệnh cho Ngãi Giai Giai .


      " người ấy vết thương vốn là tốt rồi, tại vết thương lại đụng đến nước, bắt đầu chuyển biến xấu rồi, tình huống so với trước lại càng ổn, nhất định phải đưa đến bệnh viện để tiến hành giải phẫu."


      Mai Tử Thành vừa mới xong, đợi cho bà Lâm , đột nhiên phịch tiếng, cửa bị người ta đá văng.


      Tề Hiên nhận được điện thoại của ông Lâm, tin Ngãi Giai Giai rơi xuống nước, liền lập tức chạy về, mới đuổi tới cửa, chợt nghe thấy lời của Mai Tử Thành..., nhất thời tức giận mà đá văng cửa, căm tức nhìn mỗi người ở bên trong.


      rất muốn chiếu cố bé này cho tốt, thể để cho bị chút thương tổn nào, kết quả bọn họ lại liên tiếp khiến cho gặp chuyện may, như vậy nuôi người hầu để làm gì?


      "Thiếu —— thiếu chủ." Bà Lâm sợ hãi nhìn Tề Hiên, run rẩy , sau đó đau lòng mà cúi đầu, vẫn đứng ở nơi đó dám nhúc nhích.


      Ông Lâm và Mai Tử Thành cũng giống vậy, cùng cúi đầu, dám nhìn Tề Hiên giống như loại ma quỷ đứng ở bên cửa.


      Thiếu chủ này của bọn họ, năm ấy mới hai mươi tuổi, có khí thế rất bức người, làm việc cũng vô cùng giỏi giang, bằng Tề gia cũng đem tất cả trách nhiệm giao hết cho .


      Tề Hiên nện bước chân nặng nề, từng bước đến bên giường, hạ người xuống bên cạnh, nhìn bộ dáng cùng sắc mặt trắng nhợt giống nhau, khí trầm lặng xuống ở giường, trong nội tâm liền bị nhéo đau.


      Cho tới bây giờ đều để ý đến sinh tử của người khác, cho dù là thân nhân cùng có chút liên hệ máu mủ, cũng quan tâm đến, duy chỉ có này cứu , làm cho thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ, nghĩ nên làm thế nào để cho có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, mỗi đêm, đều nhớ tới thời điểm cứu , chít chít nha nha mà những lời kia, rất là ấm áp.


      "Giai Giai ——" Tề Hiên vươn tay, nhàng chạm đến khuôn mặt tái nhợt của , lòng thêm đau.


      "Thiếu chủ, phải lập tức đưa Giai Giai tiểu thư bệnh viện tiến hành giải phẫu, bằng ấy nguy hiểm đến tánh mạng." Mai Tử Thành nhắc nhở.


      "Vậy còn ở đó thất thần làm gì." Tề Hiên vui mà rống to, xốc người Ngãi Giai Giai lên khỏi mền tơ, đem áo khoác của mình cỡi ra, đắp lên người của , sau đó ôm ra ngoài.


      Ông Lâm cùng bà Lâm còn có Mai Tử Thành rất nhanh theo ở phía sau.


      Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai chạy đến phòng khách ở dưới lầu, bị Tề Ngữ Ti cản đường.


      Tề Hiên nhìn thấy Tề Ngữ Ti ngăn ở phía trước, vì thế mà dừng bước lại, mặt biểu tình nhìn cái tên đầu sỏ gây nên này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :