1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU: BẢO HỘ VỢ YÊU - Tịch Mộng (188 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 183: Ngủ Ở Giữa Đường



      Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên hơn nửa ngày, cũng thấy chiếc xe nào, mệt mỏi ngồi ở giữa đường lớn mà thở.


      “Mẹ nuôi, con nổi nữa, rất đói cũng rất mệt!” Tề Tiểu Hiên nằm cả người mặt đất, lên chữ đại.


      “Mẹ nuôi cũng vậy, nổi, cũng rất đói bụng, đây rốt cuộc là nơi nào vậy, chiếc xe cũng có, ngay cả bóng người cũng thấy là tức mà.” Trần Tiểu Ngoạn cũng nằm xuống, nằm đụng đầu với Tề tiểu Hiên, ngừng thở dốc.


      “Mẹ nuôi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ. Tiếp tục như vậy nữa, chúng ta phải mệt chết, chính là đói chết đó. Con muốn chết như vậy, con muốn trở về gặp ba mẹ.”


      “Mẹ cũng biết, là nhớ thức ăn ngon, càng muốn thoải mái nằm ngủ giấc .” Trần Tiểu Ngoạn hai mắt nhắm nghiền, đôi mắt ảo tưởng, mình nằm ngủ ở nơi mềm mại mà thoải mái, bất tri bất giác nằm mặt đất ngủ thiếp .


      “Mẹ nuôi” —— Tề Tiểu Hiên yếu ớt hô tiếng, kết quả Trần Tiểu Ngoạn có phản ứng. Vì vậy kêu tiếng nữa “Mẹ nuôi” —— vẫn là có phản ứng. Tề Tiểu Hiên sốt ruột lo lắng, sợ Trần Tiểu Ngoạn ngã xuống. Vì vậy cố gắng đứng dậy, liều mạng lay .


      “Mẹ nuôi, mẹ làm sao vậy, tỉnh mẹ nuôi!”


      “Đừng quấy rầy, để cho ta ngủ giấc .” Trần Tiểu Ngoạn nhắm mắt lại, vui mà , xong lại tiếp tục thở to mà ngủ.


      “Nơi này là giữa đại lộ nha, thể ngủ.” Tề Tiểu Hiên buông tha, tiếp tục lắc lắc .


      “Dù sao cũng có xe sợ cái gì, để cho ta ngủ giấc rồi hãy .” Trần Tiểu Ngoạn muốn mở mắt ra, càng muốn di chuyển thân thể. Cứ như vậy mà nằm mặt đất ngủ ngon lành.


      “Mấy ngày nay bị trói, thân thể cũng sắp mệt chết được, bây giờ phải ngủ giấc rồi hãy .”


      “Nhưng mà” —— Tề Tiểu Hiên vẫn lo lắng, dù sao nơi này cũng là quốc lộ, bây giờ mặc dù có xe, nhưng cũng đại biểu là có xe nha, ngộ nhỡ lại có chiếc xe lao tới đụng bọn họ làm sao.


      “Mẹ nuôi, chúng ta đến bên cạnh chút xíu nhé!” Tề Tiểu Hiên buông tha dùng sức kéo Trần Tiểu Ngoạn di chuyển vào ven đường. Kết quả mới kéo chút xíu, mà cậu cũng mệt mỏi , cũng còn hơi sức, trực tiếp nằm mặt đất.


      “Tiểu Hiên, đừng ầm ĩ, ta muốn ngủ.” Trần Tiểu Ngoạn uể oải câu cuối cùng, sau đó im lặng ngủ.


      “Con muốn ầm ĩ cũng còn hơi sức để ầm ĩ, con mệt chết rồi.” Tề Tiểu Hiên nằm mặt đất oán trách, sau đó cũng ngủ .


      Cứ như vậy lớn ngủ thiếp ở giữa đại lộ, ngay cả bị người vác lên xe cũng biết.


      Lúc Trần Tiểu Ngoạn tỉnh lại, phát mình ngủ ở nơi rất thoải mái, có phần tin, vì vậy lấy tay của mình đụng lên đầu, thấy đầu hơi đau, khiến cho tin là ngủ ở đây, mà phải ngủ ở con đường lớn. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, mình làm sao lại ngủ ở nơi này chứ. Trần Tiểu Ngoạn lầm bầm lầu bầu, sau đó xuống giường tính ra, xem đây là nơi nào, thuận tiện tìm Tề Tiểu Hiên.


      Đẩy cửa ra, xuống lầu phát Tề Tiểu Hiên ở trước bàn ăn, ăn say sưa ngon lành, bên cạnh cậu nhóc còn có ngừơi đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên kia, gặp qua, phải là người đàn ông đó tìm đòi tiền sao.


      “Tiểu Hiên” —— Trần Tiểu Ngoạn xuống lầu, vội tới bên cạnh bàn ăn, cảnh giác nhìn Hác Cừơng


      “Mẹ nuôi, mẹ tỉnh rồi, thiệt là ngủ còn hơn con, mau ăn cái gì . Mẹ nhất định đói bụng rồi phải , những thứ kia ăn rất ngon.


      “A” Tề Tiểu Hiên kéo Trần Tiểu Ngoạn ngồi xuống, sau đó đem thức ăn đẩy tới phía trước .


      “Tiểu Hiên, đồ của người khác sao con tự tiện ăn chứ.” Trần Tiểu Ngoạn lo lắng nhìn Tề Tiểu Hiên. Người đàn ông này bọn họ lại biết, tại sao ông ta lại đối với bọn họ tốt như vậy chứ, nhất định là có mục đích gì rồi.


      “Yên tâm , ông bác này có ác ý, nếu như phải là ông ấy dẫn chúng ta trở về, e là chúng ta còn ngủ ở đường lớn đó.”


      “Ông bác con đường lớn kia rất ít người, mấy ngày mới nhìn thấy chiếc xe, nếu phải là đúng lúc ông ấy qua, sợ là chúng ta còn ngủ ở đừơng bộ đấy. Thậm chí là chết đói cũng ai biết.” Tề Tiểu Hiên tuyệt sợ, tiếp tục mở miệng ăn.


      Trần Tiểu Ngoạn nhìn thức ăn ngon trước mắt, bụng kêu rột rột nhưng lại dám ăn, chỉ có thể nuốt nước miếng.


      “Tiểu Hiên đừng ăn.”


      “Mẹ nuôi, có chuyện gì đâu, mẹ cũng ăn .” Tề Tiểu Hiên cười nhìn .


      “Tiểu Hiên, con phải cảm thấy chuyện này quá kỳ quái sao? Nếu con đường kia vài ngày mới có chiếc xe, vậy tại sao người này lại tới đó. Bình thường mẹ dạy con thế nào, sao lại cảnh giác thấp như vậy chứ.” Trần Tiểu Ngoạn kéo tay Tề Tiểu Hiên, để cho cậu ăn nữa.


      “Tiểu Ngoạn, ta làm thương tổn các con, mau ăn chút , đói bụng rồi đó.” Hác Cường thấy Trần Tiểu Ngoạn chịu ăn cái gì, chỉ đứng ở đó nuốt nước miếng mà cực kỳ đau lòng. Người ba như ông ở trong mắt con , chẳng lẽ là người xấu sao.


      “Tôi làm sao biết những thứ đồ này có vệ sinh hay ? Có thể ít gì đó ràng.” Dáng vẻ của Trần Tiểu Ngoạn ra vẻ rất thân thiện.


      “Nếu như mà ta muốn hại các con, trhì trước đó cũng tha cho các con , càng mang các con từ đường lớn trở về. Tiểu Hiên, con đúng ?” Hác Cường vuốt đầu Tề Tiểu Hiên, mỉm cười hỏi cậu bé.


      “Đúng vậy đó, mẹ nuôi mẹ yên tâm . Ông bác này tuyệt đối ác ý, nếu mẹ ăn , cho dù ông bác có ác ý cũng tự mình ra tay đối phó mẹ, bởi vì mẹ chết đói rồi.” Tề Tiểu Hiên đối với những hành động vô cùng cảnh giác kia của Trần Tiểu Ngoạn biết gì, nếu như ông bác này gây bất lợi với bọn họ, sớm ra tay rồi, cần phiền phức như vậy, cứu bọn họ về rồi lại đối phó với bọn họ.


      “Con có biết trong lòng ngừơi ta nghĩ gì , nếu như những người này cố ý muốn làm chuyện gì đó, nhất định trực tiếp, chuyện đường vòng cũng có thể làm.” Trần Tiểu Ngoạn châm chọc.


      “Mẹ nuôi, nếu như làm người đều nghi thần nghi quỷ giống như mẹ vậy, sống rất mệt mỏi nha, coi như ông bác này có mục đích gì khác, nhưng tối thiểu bây giờ hại chúng ta, mẹ cần gì phải để ình đói bụng!” Tề Tiểu Hiên ra sức cãi lại.


      “Tiểu Ngoạn, mau ăn chút , coi chừng đói bụng đó.” Hác Cường quan tâm, xong kích động nhìn Trần Tiểu Ngoạn, rất muốn ông chính là ba của , hại , nhưng mà ra miệng đựơc, ông sợ Trần Tiểu Ngoạn nhận người ba như ông.


      “Ông làm gì mà đối với tôi tốt như vậy, tôi với ông quen biết.” Trong lòng Trần Tiểu Ngoạn vẫn có cảnh giác đối với Hác Cường.


      “Ta” —— Hác Cường biết nên tìm cớ gì để .


      “Thế nào, càng nhìn ông càng thấy quen, chúng ta có quen biết sao?” Trần Tiểu Ngoạn đem mặt đến trước mặt Hác Cường, cố gắng nhìn ông, ngũ quan càng nhìn càng quen.


      Lúc này Hác Cường vẫn đeo mắt kính, vậy mà gò má của Trần Tiểu Ngoạn tới, khiến cho ông có chút hốt hoảng.


      cảm thấy nhìn quen , có phải bày tỏ còn có ấn tượng với người ba như ông hay , hay có thể nhận ra ông.

      Chương 184: Khuôn Mặt Quen Thuộc.



      Tề Tiểu Hiên để ý tới Trần Tiểu Ngoạn và Hác Cường làm gì, chỉ lo ăn đồ của mình.


      Trần Tiểu Ngoạn đến trước mặt Hác Cường, sau đó vươn tay lấy mắt kính của ông xuống, sau đó cẩn thận nhìn khuôn mặt quen thuộc ở trước mắt.


      Gương mặt này sao lại quen thuộc như vậy nhỉ, trứơc đây hình như thấy qua rồi.


      “Trước kia chúng ta gặp mặt có đúng ? Nhất định chúng ta gặp qua.”


      “Mẹ nuôi, phải mẹ ông ấy là chủ nợ sao, nên đương nhiên cảm thấy quen thôi, có gì mà ngạc nhiên.” Tề Tiểu Hiên vừa ăn vừa toát ra câu .


      “Ăn đồ của con , đừng lắm mồm.” Trần Tiểu Ngoạn khiển trách, sau đó tiếp tục nghiên cứu ngũ quan của Hác Cường, càng nhìn càng quen thuộc, càng nhìn càng thấy giống bất kỳ chủ nợ nào, giống như ba —Người này rất giống ba của .


      Trần Tiểu Ngoạn nghĩ tới việc này kinh ngạc đứng thẳng lên, thể tin mà nhìn Hác Cường


      “Ông” ——


      Đúng vậy người này chính là người ba vứt bỏ mười năm.


      “Tiểu Ngoạn, con làm sao vậy?” Hác Cường thấy sắc mặt Trần Tiểu Ngoạn thay đổi, lo lắng cũng đứng lên nhìn


      “Ông là —— Trần” —— Trần Tiểu Ngoạn cắn chặt răng, ra tên của ba mình.


      Người này chính là Trần Cường ba của , ba của , ba của trở về, ở trước mặt , nhưng tại sao. rất tức giận, đây chẳng lẽ là vì ba vô duyên vô cớ vứt bỏ mười năm sao.


      “Mẹ nuôi, Trần cái gì?” Tề Tiểu Hiên thấy Trần Tiểu Ngoạn kinh ngạc như vậy, nhìn .


      “Tại sao? Tại sao?” Tâm tình Trần Tiểu Ngoạn vô cùng kích động mà khóc lên.


      “Mẹ nuôi, mẹ làm sao vậy?” Tề Tiểu Hiên lo lắng hỏi.


      “Tiểu Ngoạn, con nhận ra ta có đúng ” Hác Cường gượng cười, biết nên làm sao đối mặt với đứa con này.


      “Tôi biết ông, Tiểu Hiên chúng ta .” Trần Tiểu Ngoạn lạnh lùng , sau đó kéo Tề Tiểu Hiên ra ngoài.


      “Mẹ nuôi, con còn chưa ăn no!” Tề Tiểu Hiên cầm bát đũa trong tay, cứ như vậy bị Trần Tiểu Ngoạn kéo , cảm thấy quái lạ.


      “Tiểu Ngoạn, đừng .” Hác Cường kéo tay Trần Tiểu Ngoạn, giữ lại.


      “Buông tay, vị tiên sinh này, tôi biết ông, xin ông buông tay.” Thái độ của Trần Tiểu Ngoạn vô cùng lạnh lùng, hình như mang theo oán hận.


      “Mẹ nuôi, ông bác này đối với chúng ta rất tốt, mẹ đừng có tốt như vậy!” Tề Tiểu Hiên khuyên Trần Tiểu Ngoạn tức giận.


      “Người lớn chuyện, trẻ con đừng lắm mồm.” Trần Tiểu Ngoạn vui mà khiển trách Tề Tiểu Hiên.


      Tề Tiểu Hiên bị mắng như thế, cũng dám gì nữa, vì cậu biết mẹ nuôi nổi nóng, thể ngược lại với .


      “Tiểu Ngoạn, con tha thứ cho ba có được ? Năm đó ba phải là cố ý bỏ con lại.” Hác Cường van xin Trần Tiểu Ngoạn tha thứ.


      “Cái gì gọi là phải cố ý. Chuyện như vậy có thể phải cố ý sao? Ông cho rằng là do còn nên đường cái lạc đường sao, phải là ông ném tôi ở nhà mình, sau đó trở về nhà, để ột mình tôi đối mặt với đám chủ nợ kia, cái này gọi là cố ý sao?” Trần Tiểu Ngoạn giống như thuốc súng bùng nổ tất cả vậy.


      “Tiểu Ngoạn xin lỗi, ba biết sai rồi, ba nên bỏ con mình, mấy năm nay ba đều rất tự trách, con cho ba cơ hội để bồi thường cho con đựơc ?”


      đựơc.” Thái độ của Trần Tiểu Ngoạn vô cùng mãnh liệt


      “A, ra ông bác là ba của mẹ nuôi. Vậy cũng coi như là ông ngoại của con.” Tề Tiểu Hiên cực kỳ cao hứng, hận thể nhào vào trong ngực Hác Cường, gọi ông ngoại. Chỉ tiếc bị Trần Tiểu Ngoạn nắm chặt, thể nhào qua.


      “Cái gì ông ngoại, con được kêu loạn.” Trần Tiểu Ngoạn khiển trách Tề Tiểu Hiên lần nữa.


      “Mẹ nuôi, mẹ đừng tức giận có được hay ? Có chuyện gì từ từ ngồi xuống , có lẽ đây đều chỉ là hiểu lầm ! Có ba rất tốt, tựa như con vậy đó, làm con là đựơc giận ba nha!”


      có hiểu lầm, có hiểu lầm. Tiểu Hiên chúng ta .” Trần Tiểu Ngoạn dùng sức kéo Tề Tiểu Hiên ra ngoài, Hác Cường đuổi kịp tới cửa cũng đuổi theo, chỉ là đau lòng nhìn bọn họ lên tắc xi. Con của ông vẫn có tha thứ cho ông.


      Tề Tiểu Hiên cứ cầm bát đũa như vậy, mà bị Trần Tiểu Ngoạn kéo lên xe, câu cũng , bởi vì cậu dám . Thấy vẻ mặt Trần Tiểu Ngoạn tức giận, cậu có hơi sợ bắt lấy cậu cho hả giận.


      “Đáng ghét, vứt bỏ mình mười năm còn phải cố ý, có người ba như vậy sao, tức chết mình mà.” Trần Tiểu Ngoạn ngồi xe mắng to, tài xế bị hù có hơi sợ.


      “Mình tuyệt đối tha thứ ông ấy, .” Trần Tiểu Ngoạn ở xe lẫy, ai để ý tới , Tề Tiểu Hiên chỉ là vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở chỗ đó.


      “Tiểu thư, định đâu đây.” Tài xế chịu nổi muốn mau chóng đưa Trần Tiểu Ngoạn đến đích, bởi vì này thoạt nhìn vô cùng hung hãn, có loại kích động muốn đánh người.


      “Tiểu Hiên. Bây giờ chúng ta đâu đây.” Trần Tiểu Ngoạn giận đến mức hồ đồ, biết kế tiếp bọn họ phải đâu.


      “Đương nhiên là về nhà, còn có thể đâu, ba mẹ nhất định lo lắng cho chúng ta, cho nên bây giờ chúng ta trở về báo bình an với bọn họ.”


      “Cũng đúng, chúng ta mất tích lâu như vậy rồi. Giai Giai và Tề Hiên nhất định lo lắng gần chết.”


      Tài xế muốn hỏi địa chỉ nhà của Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên, kết quả ở lối bộ đột nhiên có chạy ra, làm hại ông thắng xe ngay lập tức.


      “A” ——


      Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên ngồi vững nghiêng tới trước, may mắn có đụng bị thương.


      “Tài xế, ông làm cái gì vậy? Có biết lái xe hay vậy Như vậy xảy ra án mạng đó.” Trần Tiểu Ngoạn che trán của mình, oán trách.


      xin lỗi, đột nhiên có vượt đèn đỏ, cho nên mới phải thắng xe gấp.” Tài xế xin lỗi.


      Trần Tiểu Ngoạn vừa nhìn về phía trước, thấy Diệp Tầm Phương giống như người điên, chạy loạn ở đường cái, cảm thấy rất kỳ quái.


      “Tiểu Hiên, đó có phải là người đàn bà họ Diệp hay vậy?”


      “Đúng rồi!” Tề Tiểu Hiên nhìn Diệp Tầm Phương ngơ ngác ở giữa đường cái.


      “Sao ta cảm thấy hình như ta bị điên rồi đấy.”


      “Tám phần là điên rồi, bà ta là giết người đó nha, nếu điên chính là ma đầu giết người chớp mắt.” Tề Tiểu Hiên vừa xong, tài xế lập tức xuống xe , mở cửa xe phía sau ra đuổi người.


      “Mấy người xuống xe , tôi lấy tiền của mấy người.”


      “Tại sao? Chúng tôi còn chưa tới đích mà, ông thể nửa đường vứt chúng tôi.” Trần Tiểu Ngoạn ngồi mà xuống xe.


      “Bà ơi, tôi sợ là mấy người, muốn chọc đến, làm phiền mấy người xuống xe, tìm chiếc xe khác.” Chuyện giết người ông muốn đụng đến, điểm ấy làm ăn cần.


      “Cái ông này. Sao ông lại như vậy, chúng tôi cũng lên xe ông rồi.” —— Trần Tiểu Ngoạn muốn mắng, đáng tiếc tài xế bắt đầu kéo người.


      “Xuống xe , tôi chở mấy ngừơi.”


      “Ông” ——


      Cứ như vậy Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên xuống xe, im lặng đứng ở bên lề đường, chỉ là giữa đường Diệp Tầm Phương ngược lại. Khiến cho bọn họ cảm thấy rất kỳ quái.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 185: Nguỵ Biện



      Vẻ mặt Diệp Tầm Phương bối rối, loạn ở đường cái, mấy lần thiếu chút nữa là bị xe đụng vào, nhưng ta cũng vào ven đường, mà ở giữa đường trong miệng luôn thầm:


      “Tôi có giết người, tôi có giết người, người phải là tôi giết.” Giết người là phải ngồi tù, thậm chí cũng sẽ bị bắn chết, muốn kết cục như vậy , phải giết là bọn họ bức làm như thế.


      Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên đứng như thế ở ven đường, nhìn Diệp Tầm Phương loạn, nghe huyên thuyên.


      “Mẹ nuôi, bộ dạng bà ta hình như rất hoảng hốt.” Tề Tiểu Hiên kéo tay Trần Tiểu Ngoạn, nhìn chăm chú vào Diệp Tầm Phương.


      “Bởi vì ta làm rất nhiều chuyện xấu, lại còn giết người, cho nên mới phải hoảng hốt như vậy. Cho nên người được làm chuyện xấu, bằng gặp báo ứng, kết cục rất rất thảm.” Trần Tiểu Ngoạn châm chọc.


      “Đúng, cho nên ngàn vạn thể làm chuyện xấu. Mẹ nuôi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ, cứ để cho bà ta như vậy sao.” Tề Tiểu Hiên có phần muốn để cho Diệp Tầm Phương như thế, rất muốn báo cảnh sát, để cảnh sát bắt người đàn bà xấu xa này cho ngồi tù.


      “Chúng ta báo cảnh sát .” Trần Tiểu Ngoạn vừa xong, thì lúc này đột nhiên có mấy chiếc xe cảnh sát đến bao vây Diệp Tầm Phương.


      Tiếng xe của cảnh sát khiến Diệp Tầm Phương càng hoảng loạn muốn bỏ chạy hơn, nhưng biết chạy đâu


      “Chính người đàn bà này giết em trai của tôi, chính là ta.” người đàn ông từ trong xe cảnh sát ra, sau đó chỉ vào Diệp Tầm Phương căm phẫn .


      “Tiểu thư, có người giết người, xin theo chúng tôi chuyến.” Cảnh sát đến trước mặt Diệp Tầm Phương, bộ dáng có vẻ muốn bắt ta.


      , tôi có giết người, người phải tôi giết, phải tôi!” Diệp Tầm Phương kích động mà phản bác, nhưng sắc mặt lại vô cùng hoảng sợ. Thân thể phát run, hình như rất sợ hãi.


      “Tôi tận mắt thấy, còn muốn nguỵ biện, bây giờ thi thể của em trai tôi ở đồn cảnh sát, hơn nữa mặt lưỡi dao sắc bén sát hại nó có dấu vân tay, mà nó chính là của , còn dám nguỵ biện.” Người đàn ông tức giận chỉ vào Diệp Tầm Phương.


      phải tôi, phải tôi, chuyện liên quan đến tôi, người phải tôi giết, phải tôi.” Diệp Tầm Phương vẫn lắc đầu phủ nhận, mấy lần muốn chạy trốn, nhưng cảnh sát vây lại, chạy được!


      “Cảnh sát tiên sinh, người đàn bà này chẳng những giết em trai của tôi mà còn bắt cóc, người ta bắt cóc chính là con trai của tổng tài Tề thị. ta mua tôi, bảo tôi làm như thế, về sau tôi muốn, nên ta giết em trai của tôi.” Người đàn ông vừa tăng thêm một tội danh cho Diệp Tầm Phương, đem phạm tội của mình đổ toàn bộ lên người Diệp Tầm Phương.


      phải như thế, phải. Bắt cóc người là ông phải tôi, phải tôi, tôi có giết người, tôi có biết là ông bắt cóc bọn họ tới, ông vu oan cho tôi.” Diệp Tầm Phương điên cuồng phản bác, muốn xông tới đánh người, nhưng đã bị cảnh sát kéo lại.


      “Là , muốn chúng tôi bắt người, chúng tôi muốn, kết quả lại giết em trai của tôi. cảnh sát, người đàn bà này cực xấu xa, các nhất định phải để cho ta bị luật pháp chế tài.”


      cảnh sát, người này vu oan tôi, tôi có bắt cóc người, cũng có giết người, tôi sự có.” Diệp Tầm Phương còn ý đồ xoá hết thảy. muốn ngồi tù, tất cả tội đều được nhận, tuyệt đối được nhận, nhận thì khẳng định sẽ ngồi tù, làm tốt còn bị bắn chết muốn.


      “Những điều này là do tôi tận mắt nhìn thấy, còn có con dao sát hại em tôi, đó tất cả đều là vân tay của ta.” Người đàn ông cứ như vậy tranh cãi ở giữa đường lớn với Diệp Tầm Phương.


      “Có vân tay nhất định là tôi làm, là ta, ta sau khi giết em mình lau vân tay đó , sau đó dùng tay của tôi cầm dao, là giết người phải tôi.”


      Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên đứng ở bên, nghe Diệp Tầm Phương xuyên tạc như vậy, thì rất tức giận.


      “Mẹ nuôi, người đàn bà họ Diệp này đúng là có thể dối nha!” Tề Tiểu Hiên thấy được.


      “Mặc kệ ta, dù dối thế nào, chỉ cần chúng ta ra mặt, thì ta xong đời.”


      “Chúng ta đây vì sao phải ra mặt chứ.” Chỉ cần nghĩ đến bà ta làm hại mẹ, phá hư tình cảm giữa ba và mẹ. Tề Tiểu Hiên kịp đợi để hận, bây giờ chợt nghe thấy tin tức Diệp Tầm Phương phải ngồi tù.


      “Nhìn , nhìn xem Diệp Tầm Phương này có thể dối tới trình độ nào.”


      “Tôi làm sao có thể giết em tôi, ràng là giết, người đàn bà này là quá ghê tởm.” Người đàn ông nóng nảy mở miệng mắng, muốn lên đánh Diệp Tầm Phương, đáng tiếc đã bị cảnh sát kéo lại.


      miệng bằng chứng, có chứng cớ.” Diệp Tầm Phương đắc ý khiêu khích.


      “Vân tay con dao chính là chứng cớ.”


      “Tôi đó là giết em của , sau đó cầm tay của tôi cầm dao, người chết phải do tôi giết.”


      láo, em của tôi, chính là giết, là tôi tận mắt nhìn thấy. ràng là giết. Kẻ ác mà còn tố cáo trước.”


      Đám cảnh sát cứ như vậy mà nghe Diệp Tầm Phương và người đàn ông này tranh cãi, cực kỳ im lặng.


      “Mấy người đừng cãi nữa, về đồn cảnh sát rồi sau, tất cả đều phải có chứng cớ, chỉ cần các người có đầy đủ căn cứ chính xác theo pháp luật, nhất định theo luật mà xử trí,


      “Diệp Tầm Phương đừng quên, lúc đó còn có người ở đó làm chứng, hai người bị bắt cóc cũng đều tận mắt thấy giết người, tôi mời bọn họ đến làm chứng. đừng mơ tưởng đổi trắng thay đen.” Người đàn ông rất tự tin, chỉ vào Diệp Tầm Phương căm tức nhìn ta.


      Diệp Tầm Phương nghe ta như thế thì nóng nảy, vô cùng bối rối. Đúng vậy lúc đó Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên đều ở chỗ đó, bọn họ nhất định chỉ chứng , nên làm cái gì bây giờ, muốn ngồi tù.


      “Vị tiên sinh này, mời tìm nhân chứng để chứng minh hết thảy.” Cảnh sát áp giải Diệp Tầm Phương, định áp ta lên xe, nhưng Diệp Tầm Phương lại cố gắng tránh ra.


      “Thả tôi ra, bây giờ mấy người vẫn chưa có đủ căn cứ chính xác để chứng minh tôi giết người, được bắt tôi.”


      “Là tôi tận mắt thấy.” Người đàn ông nhấn mạnh lần nữa.


      “Chỉ dựa vào lời từ phía của , thì có thể chứng minh cái gì. Nếu như lời từ phía của người cũng có thể tin, thì tôi đây muốn ai giết người chẳng phải là cũng có thể sao.” Diệp Tầm Phương đắc ý khiêu khích, chính là bây giờ bắt người cũng đủ căn cứ chính xác. thể cùng cảnh sát, nếu như vào đồn cảnh sát cơ hội trở mình, chỉ cần người này tìm được Tề Tiểu Hiên và Trần Tiểu Ngoạn, như vậy xong rồi.


      “Diệp Tầm Phương người giống như , nhất định bị báo ứng. Tôi đây chỉ cần tìm Tề Hiên tổng tài Tề thị, bảo con của ta ra làm chứng, xong đời.” Người đàn ông nhìn thấy Diệp Tầm Phương còn đắc ý như vậy, thì cực kỳ tức giận. Trước kia cảm thấy mình là người xấu, nghĩ tới còn người tệ hơn .


      “Chờ tìm được người, thì mang cảnh sát tới bắt tôi .” Sau đó sẽ chạy trốn tới nước ngoài, còn sợ đám cảnh sát này sao.


      chờ đó, tôi sẽ khiến ngồi tù cả đời. Ngay bây giờ tôi sẽ tìm nhân chứng.” Người đàn ông muốn rời , tính tìm nhân chứng. Thì đột nhiên có người nói ra câu, khiến ta dừng bước.


      cần tìm.”



      Chương 186: Chỉ Chứng



      Trần Tiểu Ngoạn kéo Tề Tiểu Hiên đến giữa đường, lạnh lùng nhìn Diệp Tầm Phương, sau đó với cảnh sát:


      “Chúng tôi chính là người bị hại, người đàn bà này chẳng những bắt cóc chúng tôi, còn giết người. Đây đều là chúng tôi tận mắt thấy.”


      bậy tôi có, người đàn bà này bậy, mấy người được tin ta, ta bậy.” Diệp Tầm Phương nhìn thấy Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên tới, thì vô cùng hoảng loạn, bắt lấy từng cánh tay của cảnh sát điên cuồng biện giải ình.


      “Là bọn họ. Cảnh sát tiên sinh, hai người kia chính là người bị hại, bọn họ cũng là người chứng kiến.” Người đàn ông nhìn thấy Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên thì vô cùng hưng phấn, cần tìm nhân chứng, bọn họ đã tìm tới.


      “Cảnh sát, bây giờ mấy người này là cùng một bọn, đừng tin bọn họ, bọn họ đều gạt người, tình phải như thế, phải tôi. Tôi bị oan.”


      “Diệp Tầm Phương, đúng là biết xấu hổ, giết người còn dám dối, chẳng lẽ sợ nửa đêm ngủ mà người bị hại chết biến thành quỷ hồn, tới tìm tính sổ.” Trần Tiểu Ngoạn dùng giọng nói trầm hù dọa Diệp Tầm Phương.


      , đừng tới tìm tôi, đừng, phải lỗi của tôi, tôi cố ý muốn giết người, tôi phải cố ý.” Diệp Tầm Phương bị doạ sợ, lo lắng nhìn bốn phía, giống như có quỷ hồn ở bên người, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngôn hành cử chỉ của ta chứng minh hết thảy rồi, ta chính là tội phạm giết người.


      “Tiểu thư theo chúng tôi.” Cảnh sát lên muốn bắt Diệp Tầm Phương.


      , tôi muốn ngồi tù, tôi muốn.” Diệp Tầm Phương nhìn thấy có dư phản bác, vì vậy chạy , muốn chạy trốn chỉ tiếc động tác có nhanh hơn cảnh sát, còn chưa có chạy bị chế phục.


      “Diệp Tầm Phương, làm chuyện xấu, thì kiếp sau sống ở trong phòng giam .” Trần Tiểu Ngoạn đắc ý mà nhìn Diệp Tầm Phương, tuyệt đối đồng tình với ta.


      Nực cười, chính là chờ giờ khắc này lâu rồi, làm sao có thể đồng tình với ta, cũng phải là thiện lương như Ngãi Giai Giai, ai cũng đồng tình.


      "Tôi muốn ngồi tù, tôi quan tâm, tôi có giết người, tôi có , đều là do mấy người bức tôi làm như thế, đều là mấy người. Nếu như mấy người bức tôi, tôi cũng làm như thế, đều là do mấy người, tôi giết mấy người” —— Diệp Tầm Phương điên cuồng hô to ngừng giãy dụa, duỗi tay ra muốn túm Trần Tiểu Ngoạn, đáng tiếc bị cảnh sát nắm chặc, căn bản là thể tránh được.


      ” Cảnh sát áp Diệp Tầm Phương lên xe cảnh sát, nhưng mà ta vẫn còn giãy dụa.


      “Thả tôi ra, tôi muốn ngồi tù, thả tôi ra.” ——


      Cảnh sát cảm thấy Diệp Tầm Phương là quá điên cuồng, vì vậy lấy còng tay khoá ta lại.


      , được, mấy người thể làm thế với tôi, thể.” Diệp Tầm Phương cố gắng giãy còng tay ở tay, đáng tiếc làm cho cổ tay đều sưng đỏ, nhưng giãy ra. Vì sao kết quả của lại là như vậy. chỉ là theo đuổi vật mình muốn, chẳng lẽ cái này cũng là sai sao, chỉ hơi xúc động mà giết người, phải cố ý.


      ” Cảnh sát dùng sức đẩy Diệp Tầm Phương lên xe.


      cảnh sát, xin hỏi người đàn bà này sẽ bị phán hình phạt gì?” Trần Tiểu Ngoạn hỏi thăm người cảnh sát


      “Vừa giết người lại bắt cóc, ít cũng phải ngồi mười năm tù.” Cảnh sát cho Trần Tiểu Ngoạn đáp án xác định, sau đó lên xe rời .


      “Mẹ nuôi, người đàn bà xấu xa kia phải ngồi mười năm tù. Xem ra sau này chúng ta sẽ có ngày tốt lành rồi, ha ha.” Tề Tiểu Hiên vui vẻ . Người đàn bà xấu xa này đã bị bắt. Như vậy mẹ và ba có thể hạnh phúc ở bên nhau, bao giờ lại có người tới phá hư bọn họ nữa, sự quá tốt.


      “Đúng vậy , từ nay về sau có thể sống yên ổn, sự quá tốt.” Trần Tiểu Ngoạn vô cùng cao hứng, sau đó kéo Tề Tiểu Hiên . Dù sao nơi này là giữa đại lộ, vẫn là đứng ở đây tốt.


      “Vì sao với cảnh sát, là tôi bắt cóc các người.” Sau khi Diệp Tầm Phương bị cảnh sát mang , thì người đàn ông hỏi Trần Tiểu Ngoạn. Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên sự là do bọn họ bắt tới, mặc dù là mệnh lệnh của Diệp Tầm Phương, nhưng mà ra tay lại chính là bọn họ. Vì sao gái này mọi chuyện với cảnh sát, nếu như thì nhất định bị bắt.


      vẫn xem là quá xấu, hơn nữa cũng tính cứu bọn tôi. Nếu như phải là các cứu bọn tôi. Em trai của cũng bị Diệp Tầm Phương giết, xem như huề nhau , hi vọng từ nay về sau làm người tốt, cần phải tiếp tục làm loại chuyện xấu này, tìm việc khác làm .” Trần Tiểu Ngoạn mỉm cười nhìn vẻ mặt râu ria của người đàn ông trước mắt, sau đó xoay người rời


      “Chú à, hãy làm người tốt , bằng sẽ giống như người đàn bà xấu xa kia, bị cảnh sát bắt ngồi tù đó.” Tề Tiểu Hiên nhắc nhở người đàn ông.


      “Tôi biết, cám ơn các người cho tôi một cơ hội, cám ơn. Từ nay về sau tôi sẽ làm người thật tốt.” Người đàn ông rất thành tâm , sau đó hướng về phía bên kia rời .


      tốt, thế giới này lại thêm người tốt, ha ha.” Tề Tiểu Hiên hồn nhiên cười, tay vẫn nắm tay Trần Tiểu Ngoạn.


      thôi, thôi” Nhưng mà có người vẫn .


      “Mẹ nuôi làm sao vậy? Mẹ mà ngồi xổm xuống làm gì?”


      Trần Tiểu Ngoạn tới ven đường , thì ngồi chồm hổm xuống nữa.


      “Ta đói quá, còn sức để .” Vẻ mặt Trần Tiểu Ngoạn khổ sở nhìn Tề Tiểu Hiên. Vừa rồi bởi vì tức giận chuyện ba , sự là ăn, là chết đói rồi.


      “Đáng đời, vừa rồi có nhiều thức ăn như vậy mà mẹ ăn, bây giờ chịu tội , chuyện này thể trách người khác, hãy trách chính mình .” Tề Tiểu Hiên cũng ngồi xổm xuống với Trần Tiểu Ngoạn, trách .


      “Được rồi, mau trở về , trở về có thức ăn.” Trần Tiểu Ngoạn ỉu xìu cố gắng đứng lên, nhưng tính chặn đón chiếc xe, thì lúc vươn tay mới nghĩ đến người phân tiền cũng có. Vì vậy thu tay trở về.


      “Mẹ nuôi, phải là gọi xe sao? Tại sao gọi?”


      “Tiểu Hiên người của con có tiền ? người của mẹ phân tiền cũng có.” Trần Tiểu Ngoạn gượng cười nhìn Tề Tiểu Hiên.


      “Con cũng có tiền.” Tề Tiểu Hiên bất đắc dĩ nhìn .


      “Làm sao bây giờ, hai chúng ta đều tiền, làm sao nhờ xe trở về chứ, mẹ đói đến nỗi chịu được rồi.” Trần Tiểu Ngoạn giận dữ . Sớm biết như vậy, vừa rồi lại đừng bực bội, ăn trước đồ rồi sau, đáng tiếc thế giới này có sớm biết như vậy gì đó.


      “Mẹ nuôi, sao mẹ ngốc như vậy nhỉ? Chúng ta có thể bảo lái xe đưa chúng ta trở về, sau đó sẽ cho tiền, tùy tiện tìm một người ở trong nhà có thể trả tiền, mẹ lo lắng cái gì.”


      “Đúng nha, mau đón xe trở về , ta sắp chết đói rồi.” Trần Tiểu Ngoạn nghe Tề Tiểu Hiên như thế, thì tinh thần tỉnh táo còn chưa có đưa tay đón xe, thì đột nhiên có chiếc xe đứng ở trước mặt , sau đó người chạy đến trực tiếp bổ nhào vào người , ôm chặc.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 187: Nghiêm Chính Phong Cầu Hôn



      Nghiêm Chính Phong nhận được điện thoại của cảnh sát gọi tới, vì vậy lập tức chạy tới. Nhìn thấy Trần Tiểu Ngoạn đứng ở ven đường mà vô cùng hưng phấn. Vừa xuống xe lập tức xông lên ôm lấy .


      “Này, ” —— Trần Tiểu Ngoạn bị Nghiêm Chính Phong ôm như thế, cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng rất thích cảm giác như thế. Từ đến lớn vẫn có người đàn ông nào ôm nhiệt tình như vậy, rất vui.


      “Em làm sợ muốn chết, em có biết . rất lo lắng cho em, lo lắng em bị tổn thương, về sau cũng để em xảy ra chuyện nữa.” Nghiêm Chính Phong cứ ôm Trần Tiểu Ngoạn như thế, thâm tình ra lời ở trong lòng mình.


      “Trời sắp đổ hồng vũ á!” Trần Tiểu Ngoạn cảm thấy những lời này , hình như giống như lời của Nghiêm Chính Phong, cảm thấy rất kinh ngạc.


      “Đúng, trời sắp đổ Hồng Vũ. Cũng vì như vậy, nên mới biết, quan tâm em thế nào, sợ mất em thế nào. Tiểu Ngoạn, em có nguyện ý tiếp nhận ?” Nghiêm Chính Phong nhàng buông Trần Tiểu Ngoạn ra, thâm tình mà nhìn chăm chú vào .


      “Tiếp nhận cái gì? Điên quá đấy!” Trần Tiểu Ngoạn xấu hổ cúi đầu. Ngừơi đàn ông cọc gỗ này có phải cầu hôn với nhỉ? Có phải hỏi có nguyện ý tiếp nhận cầu hôn của ta . Nếu như vậy tốt.


      “Mẹ nuôi, chú Nghiêm hỏi mẹ có nguyện ý gả cho chú ấy hay đó?” Tề Tiểu Hiên đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ, thuận tiện chen vào câu .


      “Nghiêm Chính Phong, cầu hôn với tôi sao?” Trần Tiểu Ngoạn giả bộ ra dáng vẻ vui, ra trong lòng cực kỳ sung sướng.


      “Đúng.” Nghiêm Chính Phong chút do dự mà trả lời.


      “Nếu là cầu hôn, tại sao ngay cả chiếc nhẫn cũng có, có thành ý, tôi cầu giống như Tề Hiên có hoa tươi, có chiếc nhẫn kim cương, nhưng mà chiếc nhẫn bạc chắc cũng nên có chứ!” Trần Tiểu Ngoạn oán trách. Rất nhiều phụ nữ đều hi vọng có bạch mã hoàng tử tuấn nhiều tiền, giống như Tề Hiên vậy. Thế nhưng thế giới này làm sao mà có nhiều bạch mã hoàng tử chứ, nhìn thấy khá hơn chút vẫn là nhanh chóng bắt lấy, tỷ như Nghiêm Chính Phong này.


      “Ai có, em xem.” Nghiêm Chính Phong từ trong túi lấy ra cái hộp tinh xảo, sau đó mở ra ở trước mặt Tần Tiểu Ngoạn.


      “Oa, chiếc nhẫn kim cương, ai, tiếc hả!” Trần Tiểu Ngoạn cực kỳ kinh ngạc, muốn cầm lấy chiếc nhẫn, nhưng mà lại ngượng ngùng. Loại nhẫn cầu hôn này, phải là nhà trai đeo lên cho đàn mới được, bản thân thể đeo lên.


      “Cái này là mua từ lâu rồi, vì chính là đợi khắc này, ra thích em từ lâu, chỉ là ra thôi. lo lắng em cự tuyệt , cho nên dám mở miệng. Trải qua chuyện này, hiểu là trong cuộc sống này, với em quan trọng cỡ nào, thể có em. Tiểu Ngoạn gả cho có được hay ?” Nghiêm Chính Phong gối quỳ xuống đưa chiếc nhẫn kim cương lên


      phải là người ta có ngực, có mông, chút hương vị phụ nữ cũng có sao?” Trần Tiểu Ngoạn bĩu môi trách, những lời đó là ban đầu Nghiêm Chính Phong tổn hại .


      thích người như em, có ngực, có mông, chút hương vị phụ nữ cũng có.”


      “Có ?” Trong lòng Trần Tiểu Ngoạn ngọt ngào, mặt tất cả đều đỏ hồng.


      . Tiểu Ngoạn gả cho được ?” Nghiêm Chính Phong cầu hôn lần nữa.


      “Mẹ nuôi, mẹ đáp ứng , mẹ xem chú Nghiêm ưu tú như thế, nếu như mẹ muốn chú ấy, ngộ nhỡ bị phụ nữ khác đoạt , đến lúc đó thua thiệt là mẹ nha.” Tề Tiểu Hiên ở bên phụ họa khích lệ Trần Tiểu Ngoạn tiếp nhận Nghiêm Chính Phong.


      “Ai dám, ai dám giành người của ta. Ta liều mạng với ta.” Trần Tiểu Ngoạn cảnh cáo.


      “Tiểu Ngoạn, như thế là em đáp ứng có phải hay ?” Nghiêm Chính Phong hưng phấn , sau đó đứng lên cầm lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra.


      “Lúc này tạm đáp ứng trước, nếu để cho em biết cùng phụ nữ khác câu tam đáp tứ, em nhất định bỏ qua cho .” Trần Tiểu Ngoạn vươn tay ra, nhưng vẫn quên cảnh cáo Nghiêm Chính Phong.


      “Biết rồi bà xã đại nhân.” Nghiêm Chính Phong cười rất hạnh phúc, sau đó đem chiếc nhẫn đeo lên tay Trần Tiểu Ngoạn, sau đó ở ven đừơng đại lộ ôm lấy , hưng phấn xoay tròn.


      làm gì đấy. Thả em xuống, sắp xỉu rồi.” Bây giờ rất đói, bị Nghiêm Chính Phong ôm xoay tròn như thế, đầu càng choáng váng hơn.


      vui mừng, xin lỗi. có làm em bị thương chứ.” Nghiêm Chính Phong để Trần Tiểu Ngoạn xuống quan tâm hỏi.


      “Em phải thủy tinh, dễ dàng bị thương như vậy. Tiểu Hiên con có đúng hả?” Trần Tiểu Ngoạn quá cao hứng, nên ngay cả chuyện đói bụng cũng quên, chỉ muốn tìm người chia sẻ vui vẻ.


      “Dạ, dạ, dạ, mẹ dễ dàng bị thương như vậy. Chúng ta có thể về . Con rất nhớ ba mẹ.” Vẻ mặt Tề Tiểu Hiên khổ sở. Nếu ba mẹ ở bên cạnh cậu, tốt biết bao, nhất định cậu càng hạnh phúc hơn. Tề Tiểu Hiên vừa mới xong, đột nhiên giọng quen thuộc, làm cho cậu quay đầu lập tức.


      “Tiểu Hiên” —— Ngãi Giai Giai từ sau lưng Tề Tểu Hiên chạy tới, sau đó ôm cậu bé chặt


      “Tiểu Hiên, con ngoan của mẹ.”


      “Mẹ, con rất nhớ mẹ!” Tề Tiểu Hiên cũng ôm Ngãi Giai Giai, rất kích động.


      “Mẹ cũng rất nhớ, để mẹ nhìn xem con có bị thương .” Ngãi Giai Giai nhìn Tề Tiểu Hiên mấy lần, phát có bị thương. Lúc này mới yên tâm, vậy mà cũng gầy chút, lại làm cho rất đau lòng


      “Đứa con đáng thương của mẹ, con cũng gầy thành ra như vậy, nhất định chịu ít khổ sở rồi.”


      “Mẹ, sao đâu, nam tử hán đại trượng phu chịu chút khổ coi là gì chứ, phải ba.” Tề Tiểu Hiên cười nhìn Tề Hiên đứng ở sau lưng Ngãi Giai Giai.


      Tề Hiên vẫn luôn im lặng nhìn hai mẹ con. Nếu phải là Tề Tiểu Hiên gọi , vẫn muốn phá rách cái cảnh ấm áp này. Mọi người trông mong giờ khắc này cũng lâu rồi, cũng vậy.


      “Đúng, nam tử hán đại trượng phu chịu chút khổ có gì phải sợ.” Tề Hiên ngồi chồm hổm xuống ôm Tề Tiểu Hiên, cưng chìu nhìn cậu bé. Quan trọng là người nhà đoàn viên, về sau ở chung chỗ hạnh phúc, cao hứng.


      “Ba mẹ, mẹ nuôi đáp ứng cầu hôn của chú Nghiêm rồi. Như vậy về sau chú Nghiêm có phải là cha nuôi của con .” Tề Tiểu Hiên hài hước , hai tay đều kéo tay của Ngãi Giai Giai và Tề Hiên.


      “Đúng, về sau Tiểu Hiên lại thêm ba, có vui vậy!” Trần Tiểu Ngoạn đùa với cậu.


      “Đương nhiên vui vẻ, con lại thêm ba. Vậy phải là con có hai ba, hai mẹ, hai ông nội, bà nội, còn có ông ngoại. Oa, con là quá hạnh phúc.”


      “Tiểu Hiên, sao lại thêm ông ngoại vậy, là ai thế,” Ngãi Giai Giai hiểu Tề Tiểu Hiên ông ngoại là ai.


      Vậy mà những lời này của Tề Tiểu Hiên, lại khiến cho Trần Tiểu Ngoạn cực kỳ đau buồn. biết Tề Tiểu Hiên ông ngoại là ai, là ba của . Trước đó phải vẫn muốn tìm ba của mình về sao. Bây giờ người xuất ở trước mặt , tại sao lại tha thứ cho ông, làm như vậy có phải quá đáng hay , dù sao ông ấy vẫn là ba của mà!

      Chương 188: Hạnh Phúc Cả Đời (Kết Thúc)



      Sắc mặt của Trần Tiểu Ngoạn đột nhiên thay đổi, khiến tất cả mọi người cảm thấy rất kỳ quái.


      “Tiểu Ngoạn, em làm sao vậy? vui sao?” Nghiêm Chính Phong nắm tay của quan tâm hỏi


      có —— có, em rất vui vẻ mà” —— Trần Tiểu Ngoạn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cà lăm


      “Mẹ nuôi gạt người, mẹ căn bản vui vẻ. Mẹ, con ông ngoại đó chính là ba của mẹ nuôi, bọn con mới vừa rồi gặp ông, nhưng mà mẹ nuôi muốn tha thứ cho ông, còn cãi nhau với ông.” Tề tiểu Hiên ra tất cả.


      “Tiểu Ngoạn, cậu tìm được ba của mình sao?” Ngãi Giai Giai vui mừng hỏi.


      phải mẹ nuôi tìm, mà chính là ông ngoại tự mình tìm bọn con, con cảm thấy ông ngoại là người rất tốt, nếu như có ông, có thể bọn con chết đói ở ven đường.” Tề Tiểu Hiên rất khoa trương.


      “Tiểu Ngoạn, mặc kệ là cha mẹ làm chuyện gì, cho dù là làm sai, chúng ta là con đều thể tha thứ cho bọn họ, bởi vì thiên hạ có cha mẹ sai đúng .” Ngãi Giai Giai nắm tay Trần Tiểu Ngoạn cố gắng khuyên ấy.


      “Mẹ nuôi, ra con cảm thấy ông ấy rất tốt, xem bộ dạng ông ấy rất khổ sở cùng đau lòng, mẹ có đau lòng sao.” Tề Tiểu Hiên cũng khuyên Trần Tiểu Ngoạn


      ra trong lòng mình còn tức giận ba từ lâu rồi, nhưng biết vì sao, khi mình gặp ông ấy, cảm thấy tức giận, ra mấy câu mà căn bản mình muốn . Lại nghĩ tới năm đó, ông ấy bỏ mình ở lại, hơn nữa lần này liền mười năm, trong lòng mình rất thoải mái. Mình là con của ông ấy, sao ông ấy lại nhẫn tâm, cứ như vậy mà bỏ mình ở lại, để ình mình đối mặt những chủ nợ kia. Sao ông ấy lại nhẫn tâm như vậy.” Trần Tiểu Ngoạn càng càng kích động, cuối cùng khóc lên.


      “Cõi lòng của bây giờ, cũng giống tôi trước kia vậy, trong lòng ràng là tha thứ cho ba của mình, nhưng ngoài miệng lại tha thứ. Như vậy có phải muốn giống như tôi, đợi ba mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mới có thể tha thứ cho ông ấy phải ?” Tề Hiên lạnh lùng hỏi câu. là người từng trải nên biết, trong lòng Trần Tiểu Ngoạn nghĩ như thế nào.


      “Ba tôi mạnh khoẻ, sao lại xảy ra ngoài ý muốn chứ, đừng lung tung!” Trần Tiểu Ngoạn vui cảnh cáo Tề Hiên. Ngoài miệng mặc dù là như thế, nhưng trong lòng bắt đầu lo lắng, lo lắng có thể bị Tề Hiên trúng, ba xảy ra chuyện ngoài ý muốn.


      “Nếu lo lắng như vậy, cần gì mà tha thứ cho ông ấy chứ, có lẽ năm đó ba em có khổ tâm gì đó, bất đắc dĩ còn cách nào khác.” Nghiêm Chính Phong mỉm cười nhìn Trần Tiểu Ngoạn, trong lòng cũng hi vọng có thể tha thứ cho ba của mình, dù cho thế nào ông ấy cũng là ba ruột của !


      “Em biết, chỉ là lúc đó em vừa tức giận vừa sợ, em tức giận năm đó ông ấy cứ như vậy mà vứt bỏ em, sợ ông ấy cần em. Em rất sợ.” Trần Tiểu Ngoạn ôm Nghiêm Chính Phong khóc mà bày tỏ.


      lúc mọi người muốn an ủi Trần Tiểu Ngoạn, giọng đột nhiên vang lên, khiến mọi người dời tầm mắt cùng nhau nhìn ông ta.


      phải ba cần con.” Hác Cường từ từ tới, cố gắng nặn ra nụ cười nhìn Trần Tiểu Ngoạn.


      “Ông, ông tới rồi, chẳng qua con muốn gọi ông là ông ngoại.” Tề tiểu Hiên chạy lên kéo tay Hác Cường.


      “Đứa bé ngoan, muốn gọi gọi !” Hác Cường sờ sờ đầu Tề Tiểu Hiên, vui vẻ mà cười.


      “Dạ, ông ngoại.”


      “Ừ, cháu ngoại.”


      già trẻ này ở trước mặt mọi người mà ôm nhau, Trần Tiểu Ngoạn thấy màn như vậy, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng cũng muốn biểu lộ ra.


      “Tiểu Ngoạn, mau !” Ngãi Giai Giai đẩy Trần Tiểu Ngoạn, để cho đến trước mặt Hác Cường.


      “Tiểu Ngoạn, ba biết con vẫn còn giận ba, giận ba năm đó cứ như vậy mà vứt bỏ con, tha thứ cho ích kỷ của ba được . Mấy năm nay ba vẫn luôn đau lòng, đặc biệt là khi ba biết con trả tất cả các món nợ, ba càng hận mình hơn. Năm đó ba cho rằng mình trốn , để cho người khác tìm được có chuyện gì, chờ kiếm được tiền trở về, nhưng mà ba sai lầm rồi. Ba cho rằng những người đó làm gì với đứa bé. Tiểu Ngoạn tha thứ cho ba được ?” Hác Cường cầu khẩn.


      “Tiểu Ngoạn, bác trai biết sai rồi, cậu hãy tha thứ cho ông ấy , cậu muốn cả đời này cần người ba như vậy nữa sao.” Ngãi Giai Giai hết sức khuyên nhủ


      “Tiểu Ngoạn, đừng để ình phải tiếc nuối.” Nghiêm Chính Phong lên trước nhìn .


      “Mẹ nuôi, đứa bé cần ba, phải là đứa bé ngoan.”


      “Tôi cũng có thể tha thứ cho ba tôi, sao lại thể chứ, thiệt là.” Tề Hiên khinh thường .


      Mọi người câu, tôi câu, làm cho Trần Tiểu Ngoạn đau cả đầu.


      “Đựơc rồi, mấy người đừng nữa, tôi có tha thứ sao.”


      “Tiểu Ngoạn, như vậy là con tha thứ cho ba sao.” Hác Cường kích động vừa vừa cười cực kỳ vui vẻ


      “Con chỉ là tức giận lúc mà thôi, lại tha thứ.” Trần Tiểu Ngoạn bĩu môi làm nũng .


      “Tiểu Ngoạn, con ngoan của ba.” Hác Cường kích động ôm Trần Tiểu Ngoạn mà khóc.


      “Ba” —— Trần Tiểu Ngoạn cũng ôm ông chặt.


      “Ừ, ba thích nghe những lời này.”


      tốt quá, cuối cùng cũng Đại Đoàn Viên, vạn tuế.” Tề Tiểu Hiên hô to.


      “Nhạc phụ đại nhân, Tiểu Ngoạn đáp ứng gả cho con, con gọi người tiếng nhạc phụ, chắc quá đáng chứ.” Nghiêm Chính Phong có chút lúng túng mà .


      “Đương nhiên quá đáng!” Tề Tiểu Hiên tuỳ tiện trả lời


      “Con rể ngoan, hi vọng con có thể chăm sóc con của ta tốt, nếu để cho ta biết con bắt nạt con bé, ta nhất định bỏ qua cho con.” Hác Cường cảnh cáo Nghiêm Chính Phong


      “Ba, ba hãy yên tâm , ba chưa ra tay dạy dỗ ấy, con bắt ấy giết rồi.” Trần Tiểu Ngoạn đùa giỡn , khiến mọi người cười ha ha, duy chỉ có Nghiêm Chính Phong là cười khổ. Ai bảo thích phụ nữ như vậy chứ.


      “Các con tính lúc nào kết hôn.” Hác Cường vui vẻ hỏi.


      “Cũng biết, nhưng con hi vọng càng nhanh càng tốt.” Nghiêm Chính Phong hạnh phúc cười nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Trần Tiểu Ngoạn


      bằng cùng làm với chúng tôi .” Ngãi Giai Giai đột nhiên đề nghị.


      “Giai Giai, cái gì cùng làm chứ.” Tề Hiên buồn bực hỏi.


      “Thiếu chủ, phải là muốn bổ sung hôn lễ sao, hơn nữa ngày cũng chọn xong, bằng hôn lễ cuả chúng ta, cùng làm chung với Tiểu Ngoạn , thế nào.” Ngãi Giai Giai cười


      “Này đựơc ?” Trần Tiểu Ngoạn nghi hoặc


      “Sao lại được, hai dâu hai chú rể, còn náo nhiệt hơn đấy chứ. Thiếu chủ làm như thế có được ?” Ngãi Giai Giai rất hi vọng cùng nhau cử hành hôn lễ với Trần Tiểu Ngoạn, vì vậy hết sức cầu khẩn Tề Hiên.


      “Em vui là đựơc rồi, dù sao mục đích của chính là cưới em về nhà. Về phần quá trình thế nào em thích theo ý của em mà làm . biết những người này có nguyện ý hay mà thôi.” Tề Hiên cố ý châm chọc.


      “Ai nguyện ý chứ, có ai muốn sao?” Ngãi Giai Giai hỏi mọi người, kết quả có ai gì.


      có ai phản đối, chính là toàn bộ đều nguyện ý. Tiểu Ngoạn, Chính Phong, hai người phản đối sao?” Ngãi Giai Giai hỏi bọn họ lần nữa.


      “Tôi sao cả.” Nghiêm Chính Phong đem quyền quyết định ném cho Trần Tiểu Ngoạn


      “Vậy em cũng có ý kiến, chỉ cần có thể ở người của , mang bộ gông xiềng ‘ chồng tôi ’ là được.” Bộ dạng của Trần Tiểu Ngoạn ra vẻ muốn giữ lấy mà nhìn Nghiêm Chính Phong, dáng vẻ kia nhìn cái cũng biết sau khi kết hôn nhất định là ngừơi bị vợ quản nghiêm.


      “Đựơc, quyết định như thế nhé, hôn lễ cuả chúng ta cùng nhau cử hành, mình vui. Trong cuộc sống của mình, người quan trọng nhất đều tụ tập với nhau, thấy tất cả mọi người hạnh phúc như vậy, mình cũng rất hạnh phúc.” Dáng vẻ của Ngãi Giai Giai có vẻ ngây thơ, nhìn khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.


      “Giai Giai, sao mình cảm giác, hôm nay cậu là lạ so với bình thường còn ngốc hơn đấy.” Trần Tiểu Ngoạn đùa giỡn.


      “Mình vui vẻ, mình chưa từng ngày nào vui vẻ như hôm nay.”


      “Cậu vui, nhưng mà mình lại được.” Trần Tiểu Ngoạn yếu ớt xong, sau đó gục xuống, may mắn có Nghiêm Chính Phong đỡ đựơc .


      “Tiểu Ngoạn, em làm sao vậy?”


      “Tiểu Ngoạn, đừng hù ba. Con làm sao vậy?” Hác Cường khẩn trương hỏi


      “Mọi ngừơi đừng lo lắng nữa, mẹ nuôi đói đó. Đáng đời, ai bảo vừa rồi mẹ ăn!” Tề Tiểu Hiên châm chọc.


      “Tề Tiểu Hiên, đây là thái độ chuyện của con với mẹ sao?” Trần Tiểu Ngoạn cố gắng khiển trách Tề Tiểu Hiên.


      “Con bé ngốc, mau tìm thức ăn , nếu đói mà ngã bệnh đó.” Hác Cường vội vàng .


      Nghiêm Chính Phong bế Trần Tiểu Ngoạn lên xe, đặt lên, rồi sau đó mọi người cũng cùng lên xe, mặc dù hơi chật, nhưng mọi người cực kỳ vui vẻ.


      “Ba lần sau chúng ta chơi, phải lái xe lớn chút, bằng hai ông nội cùng bà nội của con ngồi ở đâu!” Tề Tiểu Hiên hài hước


      “Đựơc, lần sau nhất định chúng ta phải lái xe to cùng chơi.”


      xe người tử khởi điểm của hạnh phúc, mà bắt đầu lên đường, con đừơng hạnh phúc của bọn họ khá dài.


      Mấy ngày sau Ngãi Giai Giai và Trần Tiểu Ngoạn cùng mặc áo cưới, qua thảm đỏ, từ lối vào đến lễ đường, tới trước mặt người mình .


      Tề Hùng dắt Ngãi Giai Giai, Hác Cường dắt Trần Tiểu Ngoạn, mang hai dâu này từ từ về phía hạnh phúc của các ấy, để cho cha xứ làm chứng bọn họ mãi mãi bên nhau.


      Lúc này Trần Tiểu Ngoạn đột nhiên châu lông mày lại, làm cho Ngãi Giai Giai phát , lúc hai người vừa từ từ thảm đỏ.


      “Tiểu Ngoạn, cậu làm sao vậy?”


      “Mình. Ông trời ơi, đây là lần đầu tiên mình mang giày cao gót, là khó chịu quá, mình lo lắng còn chưa đến trước mặt của Chính Phong, mình ngã xuống rồi.” Trần Tiểu Ngoạn thấp giọng oán trách. Đôi giày chết tiệt này làm cho khó chịu muốn chết.


      “Cố gắng chống đỡ , cả đời xinh đẹp nhất của phụ nữ, chính là khắc này, cậu cũng muốn bêu xấu mình chứ.”


      “Biết rồi, mình cố gắng chống đỡ, nhịn được còn có ba.” Trần Tiểu Ngoạn đắc ý mà cười, tiếp tục về phía trước. nhất định phải cố gắng hết thảm đỏ này, mới có nghĩa là con đừơng hạnh phúc có thể cùng cả đời với Nghiêm Chính Phong.


      Trong tay Ngãi Giai Giai cầm hoa cười hạnh phúc, tầm mắt vẫn dừng ở người của Tề Hiên. trông đợi giờ khắc này lâu, bây giờ cuối cùng cũng để cho đợi đựơc. Thiếu chủ, người đàn ông thương chờ đợi cả đời, mà cũng như cũ thương cả đời.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :