1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU: BẢO HỘ VỢ YÊU - Tịch Mộng (188 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Cảm Giác Quen Thuộc Lâu

      Ngãi Giai Giai biết mình ngủ bao lâu, chỉ là cảm thấy vô cùng thoải mái, thoải mái làm muốn tỉnh lại, lo lắng đây chỉ là cơn mộng, hạnh phúc trong mộng, cho nên muốn tỉnh lại, bởi vì biết , vừa tỉnh lại, gặp phải chính là đau khổ và tra tấn vô hạn.


      Nhưng mà hai mắt biết chuyện gì xảy ra, vẫn phải mở ra.


      Mở to mắt, rồi ngồi dậy nhìn thấy căn phòng ấm áp, tràn đầy nghi hoặc, nhìn lại bộ đồ ngủ mềm mại ở người mình, lại càng nghi ngờ hơn, và trong đầu đều đầy dấu chấm hỏi.


      phải là nằm mơ, nếu như là nằm mơ, hy vọng là vĩnh viễn phải tỉnh lại, nhưng cảm thấy những vết thương cũ ở người đau đớn, biết , những chuyện này cũng phải là mộng, mà là tồn tại chân .


      chỉ nhớ chính mình cong người ở trong ngực người gọi là mẹ Lâm mà khóc lớn, cuối cùng cũng biết chuyện gì xảy ra, hình như là ngủ thiếp .


      Duỗi chân ra, muốn xuống giường, lại nhìn thấy đôi dép lê bông vải vô cùng xinh đẹp, làm cho cảm giác dám đụng vào mà , chỉ có thể quơ hai cái chân bó, sau đó nhìn đôi dép ở dưới giường kia.


      Đôi dép này là cho mang sao?


      Khi Ngãi Giai Giai còn nghi hoặc, cửa đựơc đẩy ra, mặt bà Lâm tràn đầy nụ cười và tiến đến.


      "Con , con tỉnh rồi, mẹ Lâm vừa vặn làm rất nhiều thức ăn ngon, con đánh răng xong là có thể ăn."


      "Mẹ Lâm?" Ngãi Giai Giai tràn ngập nghi vấn .


      Bà Lâm này nhớ , chính là ngực của người cho ấm áp, chẳng lẽ nơi này là nhà của bà sao?


      "Ai —— từ nay về sau con cứ gọi ta như thế , ta gọi con là Giai Giai được ?" Bà Lâm hiền lành , sau đó ngồi vào chỗ ở giường cùng với .


      "Vâng, mẹ Lâm, nơi này là chỗ nào, còn có quần áo người con, những chuyện này đến tột cùng là thế nào?"


      "Nơi này là nhà mẹ Lâm, quần áo người của con là ta thay giúp con, mau mang dép vào, mẹ Lâm dẫn con đánh răng rửa mặt, sau đó là có thể ăn được rồi."


      "Thức ăn ngon?" Ngãi Giai Giai đáng thương đau đớn lặp lại lời mà bà Lâm ..., sau đó vuốt đến bụng đói meo, mà nuốt nước miếng.


      lâu có được ăn cơm no rồi, rất muốn có bữa cơm no đủ, nhưng mẹ qua, thể tùy tiện cầm đồ của người khác, thức ăn cũng giống vậy.


      "Đúng vậy, thức ăn ngon, đến đây ." Bà Lâm chủ động giúp mang dép, sau đó ôm xuống giường.


      Ngãi Giai Giai nhìn đôi dép bông vải đáng kia của mình mà ấm áp, rất tin, đôi dép này là cho mang, hơn nữa bên người còn có ngừơi là mẹ Lâm giống như mẹ mà thương , phải là chết rồi, tới Thiên đường rồi chứ?


      "Giai Giai, đừng phát ngốc, chúng ta thôi." Bà Lâm nắm bàn tay nho của Ngãi Giai Giai, ra ngoài cửa, mang đánh răng rửa mặt.


      "Mẹ Lâm, con ——" Ngãi Giai Giai nhìn bàn chải đánh răng trong tay, biết làm sao.


      Lúc mẹ còn sống, mới có cơ hội dùng những vật này, nhưng mà sau khi mẹ chết, thấy cũng có cơ hội dùng bàn chải đánh răng để đánh răng rồi, mỗi ngày chỉ là dùng nước suối để rửa mà thôi.


      "Giai Giai làm sao vậy, có cái gì hiểu, hỏi mẹ Lâm nha." Bà Lâm hòa ái .


      "Những thứ này là cho con dùng sao?" Ngãi Giai Giai xác định lần nữa.


      "Những thứ này là chuẩn bị cho con, phải cho con dùng, cho ai sử dụng đây!"


      "A." Ngãi Giai Giai nghe bà Lâm như thế, vì thế nhàng bắt đầu xoạt nâng hàm răng của mình, cảm thấy quen thuộc trước kia, lại lần nữa xông lên đầu.


      Loại cảm giác này, hình như là ở năm năm trước kia a.



      Chương 7: Mẹ Nuôi



      Bà Lâm ở bên nhìn Ngãi Giai Giai đánh răng rửa mặt, đợi xong, chải tóc cho , sau đó mang đến bên bàn ăn.


      Ngãi Giai Giai nhìn cả bàn thức ăn ngon, ngừng nuốt nước miếng, nhưng vẫn dám ngồi xuống.


      Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện xấu rồi, cách nào tiếp nhận, thể tin được, trong nháy mắt thế giới hoàn toàn biến dạng rồi, nếu như có thể vẫn cứ như vậy, là tốt biết bao a!


      "Giai Giai, sao còn đứng đó, mau ngồi xuống, hồi bác Lâm trở lại, ông ấy mua thức ăn rồi." Bà Lâm khuyên.


      "Mẹ Lâm, những thức ăn này là cho con ăn sao?" Ngãi Giai Giai đối với thức ăn bàn tràn đầy khát vọng, nhưng vẫn dám tùy tiện ăn.


      "Đương nhiên, những thức ăn này là do mẹ Lâm đặc biệt làm cho con, con nếm thử xem ăn được , nếu như ăn được, mẹ Lâm chỉ có thể lại tiếp tục cố gắng." Bộ dáng bà Lâm làm ra vẻ bi thương .


      ", con nhìn thấy là biết thức ăn ngon rồi, nhưng con có thể ăn sao? Nếu mà ăn con có tiền trả cho ngừơi đâu, mẹ con qua, thể tùy tiện mà muốn đồ của người khác." Ngãi Giai Giai cúi đầu .


      biết , ăn được gì đó khẳng định phải dùng tiền, nhưng mà có tiền.


      " cần tiền, đây là mẹ Lâm đặc biệt làm cho con, con cứ nhiệt tình ăn là được rồi." Bà Lâm xong, sau đó giúp ngồi xuống, đem chiếc đũa đưa tới tay của , mình cũng ngồi ở bên cạnh, ngừng gắp thức ăn cho .


      "Mẹ Lâm, tại sao ngừơi phải đối với con tốt như vậy?" Ngãi Giai Giai dám động vào thức ăn, hơn nữa lại cảm động hỏi.


      "Bởi vì mẹ Lâm mến Giai Giai, cho nên muốn đối tốt với Giai Giai, mẹ Lâm có con , cũng luôn muốn có đứa con , Giai Giai có nguyện ý làm con nuôi của mẹ Lâm !"


      bé này quá bướng bỉnh rồi, cũng đói đến mức chịu được, vẫn chỉ nhìn thức ăn mà chảy nước miếng, cũng muốn động đũa, xem ra nên cho mối quan hệ, bằng bé có thể ăn những thức ăn mà bà làm, nếu như vậy, bà làm sao mà báo cáo cùng thiếu chủ a!


      "Nguyện ý, con nguyện ý làm con nuôi của mẹ Lâm." Ngãi Giai Giai hưng phấn .


      mẹ nuôi thương như thế, cầu còn được.


      " nguyện ý, như vậy mẹ Lâm làm thức ăn cho con mình, có phải là rất hợp lý ?"


      "Dạ ——" Ngãi Giai Giai mỉm cười, hài lòng gật gật đầu, sau đó bắt đầu ăn nhiệt tình.


      Dưới khuôn mặt ngây thơ, căn bản biết mọi chuyện đều có người an bài.


      "Ăn rất ngon nha, lâu rồi con chưa từng được ăn thức ăn ngon như thế." Ngãi Giai Giai vừa ăn vừa tán thưởng.


      Năm năm rồi, từ năm năm nay đều là ăn khoai lang cùng bánh bao cứng, có lẽ chỉ có nước là có thể được uống, những thức ăn này chỉ có ở trong mộng mới có, nghĩ tới mộng đẹp của hôm nay trở thành .


      "Ăn từ từ, coi chừng nghẹn." Bà Lâm ở bên cạnh khuyên.


      Ngãi Giai Giai ngừng gật đầu, nhưng vẫn là ăn nhiệt tình, đến khi bụng quá no mới dừng lại .


      "Quá no ạ, lâu rồi con được no như vậy, ha ha."


      "Từ nay về sau mỗi ngày con có thể ăn no bụng như vậy, bởi vì có mẹ Lâm!" Bà Lâm dọn dẹp bát đũa, hiền lành .


      "Cám ơn mẹ Lâm, mẹ tốt, con tới giúp người rửa chén nha." Ngãi Giai Giai đứng lên, muốn ra tay hỗ trợ, lại bị bà Lâm ngăn lại.


      "Giai Giai ngoan, trước tiên con đến phòng khách ngồi lát, mẹ Lâm làm cho con chút hoa quả."


      "Còn có hoa quả a, mẹ Lâm tốt." Ngãi Giai Giai hạnh phúc , trong lòng còn có loại cảm giác như nằm mơ.


      Nếu như là mộng, như vậy để cho đựơc hạnh phúc chút cũng tốt.


      Ngãi Giai Giai đến phòng khách, nhàng ngồi ở ghế sa lon mềm mại, nhắm mắt lại, hít sâu, loại cảm giác hạnh phúc từ đáy tâm ngừng bốc lên.


      Nhưng mà lúc này, giọng kinh khủng lập tức kéo về thực tế.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Lòng Của Đau Quá



      Bà mẹ kế của Ngãi Giai Giai sáng sớm ra chỗ đất trồng rau, thấy làm việc, sau khi nghe mới biết được là ở chỗ hai người ngày hôm qua, vì vậy chạy tới đòi ngừơi.


      "Ngãi Giai Giai, mày ra cho tao, bằng từ nay về sau mày đừng nghĩ về nhà."


      Sau khi Ngãi Giai Giai nghe thấy giọng của mẹ kế, nhanh chóng chạy ra, sợ hãi nhìn mẹ kế ở trước mắt.


      nghĩ trực tiếp đối mặt với mẹ kế, nhưng mẹ kế thỉnh thoảng cũng tìm đến gây phiền phức cho , thậm chí là quật , nhưng mà tất cả những điều đó, chỉ có thể nhịn và chịu đựng.


      "Tao còn tưởng rằng mày chết đâu rồi, ràng làm việc, mày muốn bị đánh có phải ." Bà mẹ kế nhìn thấy Ngãi Giai Giai chạy đến, vì thế mắng to.


      "Mẹ hai, bây giờ con lập tức làm việc, lập tức liền." Ngãi Giai Giai xong, tức chạy đến đất trồng rau.


      Tỉnh mộng, nên tiếp nhận thực tế, hoàn toàn nên trở lại bộ dáng lúc trước thôi, nên hy vọng quá xa vời, hạnh phúc của ngày hôm qua đủ rồi.


      Bà mẹ kế nhìn thấy Ngãi Giai Giai chạy , vì thế cũng nhanh chóng đuổi kịp, bà vội đến xem cái con này có chuyên tâm làm việc .


      Ngãi Giai Giai chạy đến đất trồng rau, lập tức cầm lấy thùng gỗ múc nước, bởi vì quá khẩn trương, nên kết quả là cẩn thận ném vào bên trong khe suối, quần áo người đều ướt đẫm, vì thế khi đứng ở bên trong khe suối, đau lòng nhìn những món quần áo người mình.


      Bộ quần áo này là buổi sáng mẹ Lâm mới thay cho , đây là quần áo mới mà từ năm năm qua lần đầu tiên được mặc, nghĩ tới lại bị biến thành ra như vậy, lòng của đau quá.


      Đột nhiên —— tiếng “ba”, cây roi trúc hung hăng đánh vào thân thể nhắn xinh xắn của .


      "A ——" Ngãi Giai Giai bị đau mà kêu tiếng, thùng trong tay rớt xuống bên trong khe suối, nếu cầm về kịp thời, chỉ sợ bị khe suối cuốn .


      "Con nhóc thối tha, lại phát ngốc, tao cắt đứt chân của mày." Bà mẹ kế đứng ở bờ, cầm roi trong tay, rồi dùng roi chỉ vào Ngãi Giai Giai, và rống to cảnh cáo.


      "Con lập tức làm việc, lập tức làm việc." Ngãi Giai Giai nhịn xuống đau đớn ở người, trong lòng chịu đau với quần áo, cố gắng gánh cho nửa thùng nước, đến bên cạnh bờ.


      Cũng may buổi sáng ăn no, có chút sức lực, bằng lúc này khẳng định ngã xuống đất .


      "Đừng có lại trông cậy vào có ai đó đến giúp mày, làm tốt cho tao sống, bằng đừng nghĩ ăn cơm." Bà mẹ kế đứng ở bên, ngừng cảnh cáo, rất giống là địa chủ bóc lột nô lệ vậy.


      Loại con khắc mệnh này, nếu như là bà, bà bóp chết từ lâu rồi, bà hận thể ngược chết cái sao chổi này, miễn cho sau này nó khắc chết bà.


      Ngãi Giai Giai chỉ có thể cúi đầu làm việc, tuyệt dám lười biếng, bởi vì biết hậu quả của lười biếng, chính là gặp phải trận đòn hiểm độc.


      Bà Lâm rửa chén ở trong phòng bếp, sau khi xong liền cắt hoa quả ra, muốn lấy ra cho Ngãi Giai Giai ăn, song khi bà vào phòng khách, lại thấy người, lập tức tìm kiếm mà vô cùng sốt ruột.


      "Giai Giai, con ở đâu?"


      Kết quả tìm khắp cả phòng ở, cũng thấy bóng dáng Ngãi Giai Giai, lúc này ông Lâm vừa vặn mua thức ăn trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy bà Lâm bối rối, vì vậy kỳ quái hỏi.


      "Bạn già, bà vội cái gì a?"


      "Ông già, Giai Giai thấy, làm sao bây giờ, nếu để cho thiếu chủ biết đựơc, khẳng định là chúng ta liền xong đời."


      "Đừng có vội, trước tiên chúng ta tìm bốn phía xem, bà qua vùng gần đó tìm thử, còn tôi đến đất trồng rau ngày hôm qua mà tìm xem sao." Ông Lâm ràng mạch lạc, sau đó ra khỏi cửa nhà.


      bé này mỗi ngày đều làm việc trong đất, chắc hẳn bây giờ trở lại trong đất .

      Chương 9: Người Quan Tâm Mình



      Quả nhiên, lúc ông Lâm đuổi tới chỗ đất trồng rau, nhìn thấy Ngãi Giai Giai toàn thân ướt sũng làm việc ở chỗ đó, bên cạnh còn có con cọp mẹ đứng, tức tức giận chạy đến, đem thùng gỗ ở trong tay đoạt , ném lên người bà mẹ kế đứng ở bên cạnh.


      "Ôi ——" Bà mẹ kế đứng bị thùng gỗ đập cho ngã xuống đất, đau đớn kêu tiếng, quần áo ở người cũng bị ướt, vì vậy vui mà chửi ầm lên.


      "Ai a, ràng là muốn cùng tôi đánh nhau, muốn sống phải ?"


      "Giai Giai, bộ dạng con làm sao vậy, bà ta có đánh con hay , bị thương ở đâu sao?" Ông Lâm để ý tới bà mẹ kế ở bên cạnh, quan tâm hỏi Ngãi Giai Giai, mặt đầy sốt ruột, thấy cả người ướt sủng, vì vậy cỡi áo khoác của mình ra, phủ lên người .


      bé này như thế, lại có người có thể nhẫn tâm tra tấn bé như vậy, người kia phải là người.


      "Bác Lâm, con sao." Ngãi Giai Giai cảm động , nước mắt ngăn được mà chảy xuống.


      mẹ Lâm, vừa lòng, tại lại thêm bác Lâm, làm cho cảm giác giống như có ba mẹ, hạnh phúc.


      "Lại là ông, các người nghỉ phép nghỉ phép , sao lại quản chuyện của tôi." Bà mẹ kế cố gắng đứng lên, nhìn thấy cả người của mình đều là bùn, nên rất tức giận, sau đó rống to với ông Lâm.


      "Ông lại dám đánh tôi, tôi nhất định làm cho ông xem."


      Ở cái thôn này bà coi như cũng là người có chút mặt mũi, gia cảnh trong thôn giàu có nhất, còn có ai dám đối đãi với bà như vậy!


      "Chuyện này tôi muốn quản sao, nếu như bà còn dám bắt nạt Giai Giai, tôi cho bà sau này có được ngày tốt lành." Ông Lâm tức giận cảnh cáo bà ta.


      "Tôi nhổ vào, còn dám nhiều chuyện nữa, tôi ấy người suy nghĩ kỹ đó." Bà mẹ kế thèm để ý đến cảnh cáo của ông Lâm, vẫn là kiểu của người đàn bà chanh chua mà mắng to.


      "Bác Lâm, con sao, bác trở về , đừng động vào con." Ngãi Giai Giai đáng thương khẩn cầu.


      muốn người quan tâm đến mình bị thương tổn, nếu như có thể, rất muốn bảo vệ người quan tâm , nhưng bây giờ giống như chút sức lực nào, đầu cháng váng mà chìm vào hôn mê, tầm mắt cũng rất mơ hồ.


      Mỗi khi xuất loại bệnh này, đều nghĩ đến là gặp mẹ, có thể cùng mẹ gặp nhau ở trời.


      "Bác Lâm tới nơi này nghỉ phép mục đích chính là chăm sóc con, làm sao mà có thể mặc kệ con chứ, Giai Giai yên tâm, có chuyện gì." Ông Lâm kích động , trong lòng rất là đau lòng cho bé đáng thương này. đứa bé hiểu chuyện như vậy, vì cái gì mà lại có người thương !


      "Bác Lâm, con ——" Ngãi Giai Giai kích động khóc lên, nhưng mà muốn có chút cảm động, ai ngờ trước mắt tối sầm, té xỉu ở trong ngực của ông Lâm.


      "Giai Giai —— Giai Giai ——" Ông Lâm lo lắng hô to, thân hình nhắn xinh xắn ngừng loạng choạng ở trong ngực, trong lòng có chút bối rối.


      Hỏng bét, ngày đầu tiên bọn họ chăm sóc bé này khiến cho bé té xỉu, nếu thiếu chủ biết đựơc, lột da ông mới là lạ.


      "Con nhóc thối tha, giả chết phải , đứng lên làm việc cho tao." Bà mẹ kế thấy thế, muốn giơ roi lên quất Ngãi Giai Giai ở trong ngực ông Lâm, nhưng mà ông Lâm lại tay cầm roi, đoạt roi , hung hăng quất vài roi vào bà mẹ kế.


      "A —— ông làm gì?" Bà mẹ kế đau đớn gọi.


      "Đánh chết cái người đàn bà có lương tâm này." Cuối cùng ông Lâm hung hăng trước hết là quất, sau đó ném roi , rồi ôm Ngãi Giai Giai hôn mê mà rời rất nhanh.


      Bà mẹ kế chật vật ngồi dưới đất, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, trong lòng rất là cam lòng, cái miệng ác khí này của bà xuất ra cho tốt.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Quan Tâm



      Bà Lâm nhìn thấy ông Lâm ôm Ngãi Giai Giai hôn mê chạy về, cũng bắt đầu thấy bối rối.


      "Buổi sáng hôm nay khá tốt mà, làm sao lại có thể té xỉu rồi?" Bà Lâm lo lắng nhìn thấy Ngãi Giai Giai ở trong ngực ông Lâm, bối rối .


      "Đừng gì cả, bà lập tức thay quần áo sạch cho con bé, tôi chuẩn bị xe, lập tức bệnh viện." Ông Lâm đem người ở trong ngực giao cho bà Lâm, hoả tốc chạy ra ngoài.


      Bà Lâm cũng dám chậm trễ, lập tức ôm Ngãi Giai Giai hôn mê trở về phòng, thay quần áo cho xong, trong lòng vẫn luôn cầu nguyện.


      Hi vọng đứa bé này có xảy ra chuyện xấu gì, bằng bọn họ làm sao mà báo cáo cùng thiếu chủ đây!


      Bà Lâm thay quần áo cho Ngãi Giai Giai xong, lúc này ông Lâm cũng chuẩn bị xe xong, hai người đưa Ngãi Giai Giai đến bệnh viện gần nhất.


      "Bác sĩ, cuối cùng là bé bị sao vậy?" Bà Lâm sốt ruột hỏi bác sĩ bên cạnh.


      "Gặp lạnh, lại thêm xương cốt thân thể của suy yếu, thời gian dài có đầy đủ dinh dưỡng, thiếu máu cực độ. Còn có, tôi hỏi các người việc, có phải các người thường ngược đãi con của mình hay , để bé cả ngày mệt nhọc chịu khổ, lại còn sử dụng bạo lực." Bác sĩ chất vấn ông Lâm cùng bà Lâm, coi Ngãi Giai Giai như là con của hai nguời bọn họ.


      "Bác sĩ, ngài hiểu lầm rồi, phải là con của chúng tôi." Bà Lâm nhợt nhạt , rất là đau lòng.


      ra bé con, lại khổ sở nhiều như vậy, nhìn thấy là lo lắng.


      "Tốt nhất là trước tiên để cho bé nằm viện vài ngày, trị liệu cho tốt, chờ hết cảm mạo, các người lại đón bé về nhé." Bác sĩ đề nghị.


      Lúc tiếp nhận sơn thôn này, ít người vì cảm mạo như vậy mà nguyện ý nằm viện, cho nên ông chỉ là đề nghị, cũng phải là cầu mãnh liệt.


      "Được được, nằm viện nằm viện, lấy phòng bệnh tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất, bạn già, bà ở đây chăm sóc, tôi trở về lấy quần áo." Ông Lâm kích động .


      "Ừ ——" Bà Lâm gật gật đầu, sau đó cũng nhìn Ngãi Giai Giai ở giường bệnh.


      Nhưng hành vi của vợ chồng trung niên này, lại làm cho Bác sĩ ở bên cạnh cũng sợ tới mức sững sờ.


      Phòng bệnh tốt nhất, thuốc tốt nhất, đây chính là rất nhiều tiền, trong thôn có gia đình giàu có như thế sao?


      "Bà là người nhà của người bệnh ư, làm phiền bà trước tiên nên làm thủ tục nằm viện chút." Bác sĩ nhắc nhở.


      "Vâng, tôi làm thủ tục, ông giúp tôi chăm sóc bé tốt chút." Bà Lâm lưu luyến muốn rời .


      Bác sĩ càng thêm chấn kinh rồi, phải là con thân sinh của bọn họ, lại có thể thương như thế, thiên hạ còn có hạng người như vậy sao?


      Bà Lâm làm xong các thủ tục, giao nộp tất cả phí tổn nằm viện ràng, Bác sĩ kia mới thể tin tưởng, thế giới có tồn tại người như vậy.


      Ông Lâm lái xe, cuống quít về nhà lấy quần áo, ai ngờ lúc này điện thoại ở trong túi vang lên, nhìn hiển thị điện thoại, là thiếu chủ điện thoại tới, khiến cho ông có loại cảm giác dám nhận, nhưng thể tiếp nha.


      "Thiếu chủ ——"


      " có việc gì, bé bị cảm mạo, Bác sĩ đề nghị nằm viện vài ngày, cho nên ——" Ông Lâm còn chưa xong, đối phương liền rống to.


      "Cảm mạo, ràng là các người khiến cho bé cảm mạo, các người chăm sóc người như thế hả."


      "Thiếu chủ, lần này là lỗi của tôi, tôi tuyệt đối cam đoan có chuyện như vậy phát sinh nữa."


      " biết, tôi cẩn thận, có tình huống gì mới báo cáo với cậu."


      Đối phương cúp điện thoại, ông Lâm mới thở dài hơi to. Khá tốt thiếu chủ chỉ là ông vài câu, bằng ông có thể xong đời, xem ra bé này đối với thiếu chủ của bọn họ mà là vô cùng quan trọng.


      Chương 11: Tôi Muốn Nằm Viện



      Ngãi Giai Giai trăn trở tỉnh lại, từ từ mở mắt và nhìn bốn phía, thấy được quang cảnh quen thuộc, vị thuốc quen thuộc, biết rằng, nơi này là bệnh viện, nhất thời bị dọa sợ tới mức phải ngồi dậy. Ngồi dậy mới phát , tay từng giọt nước biển truyền dịch rơi, vì vậy lập tức rút châm lưng bàn tay ra, để ý mu bàn tay có vết máu chảy ra, vội nhảy xuống giường bệnh, vô cùng sợ hãi, lại bởi vì hai chân có lực, mà ngồi xuống mặt đất, bị choáng đầu rồi.


      "Ô ô ——"


      có cách nào rời , chỉ có thể ngồi ở dưới giường, ôm đầu gối nức nở.


      Lúc trước mẹ chính là vì như vậy mà chết , muốn phải đối mặt tại nơi kinh khủng này, chán ghét mùi vị như vậy, chán ghét mọi thứ ở trong bệnh viện, thậm chí vượt ra khỏi chán ghét, mà là sợ hãi. Bệnh viện ở trong lòng của chẳng khác nào là điện Diêm Vương, muốn đối mặt ở trong điện Diêm Vương. Ở trong bệnh viện, tất cả các mùi vị đều là hắc ám, vô cùng khủng bố.


      Bà Lâm vừa đến cửa, chợt nghe thấy bên trong có tiếng khóc, khẩn trương đẩy cửa ra, nhìn thấy Ngãi Giai Giai ngồi ở dưới đất khóc, vì vậy tiến lên ôm vào trong ngực, sốt ruột hỏi, "Giai Giai, sao mà khóc vậy, sao lại ngồi dưới đất ?"


      Trời ạ, bà mới rời chút, qua toilet, khi trở về toàn bộ đều thay đổi. Trong khoảng thời gian bà rời khỏi nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


      "Mẹ Lâm, con muốn ở lại chỗ này, con muốn ở trong bệnh viện, con muốn rời —— ô ô ——" Ngãi Giai Giai ôm bà Lâm khóc lớn, ngừng run rẩy.


      chỉ có ghé qua bệnh viện lần duy nhất, mà lần đó, chính là đến xem mẹ tắt thở, cho nên nơi này mang mẹ của , muốn.


      "Giai Giai sao đâu, con ngã bệnh, đương nhiên phải nằm viện, đừng sợ." Bà Lâm cứ ôm như vậy, ngừng dụ dỗ.


      "Con muốn nằm viện, mẹ Lâm con muốn." Ngãi Giai Giai nắm lấy quần áo của bà Lâm, sợ hãi mà cầu khẩn.


      "Giai Giai ngoan, nằm viện vài ngày thôi, như vậy bệnh của con mới khỏe hơn a!" Bà Lâm ôm , an ủi.


      "Con muốn nằm viện, con muốn ——" Ngãi Giai Giai điên cuồng mà hô to, biết sức lực ở đâu đến, lập tức đứng lên, rồi chạy ra ngoài.


      "Giai Giai ——" Bà Lâm chỉ có thể tranh thủ mà đuổi theo cho kịp.


      Ngãi Giai Giai liều mạng chạy ngừng, nhưng mà mặc kệ chạy như thế nào, cảm giác đều là chạy ra khỏi cái bệnh viện này, trong lòng cực kỳ sợ hãi, lại biết là chạy sai hướng rồi.


      "Giai Giai, cẩn thận chút ——" Bà Lâm ở phía sau đuổi theo, vẫn là đuổi kịp.


      bé thân thể suy yếu, tại sao lại có thể có sức lực mà chạy nhanh như vậy ?


      Lúc này ông Lâm vừa vặn tới, đụng phải bà Lâm, vì vậy kỳ quái hỏi, "Bạn già, làm sao vậy, bà vội vàng chạy đâu?"


      "Giai Giai biết xảy ra chuyện gì, giống như nổi điên mà chạy loạn."


      "Tranh thủ thời gian đuổi theo nó mang trở về a!" Ông Lâm nghe xong lời bà Lâm , tức cũng nóng nảy, lập tức đuổi theo phía trước.


      "Ai ——" Bà Lâm thở dài hơi to, vì vậy cũng chạy theo.


      "Giai Giai, cẩn thận chút, đừng chạy ." Ông Lâm thấy Ngãi Giai Giai, vì vậy hô to.


      Mọi người ở bệnh viện thấy kỳ quái nhìn mấy người này chạy trốn, thậm chí còn đứng qua bên nhường đường.


      "Con muốn nằm viện, con muốn nằm viện ——" Ngãi Giai Giai vừa chạy vừa lẩm bẩm, đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người ngã mặt đất, thanh ngã phát ra nặng nề, ông Lâm ở đằng sau sợ tới mức thân mồ hôi lạnh.


      Ông Lâm xông lên trước, ôm lấy Ngãi Giai Giai hôn mê, lập tức chạy tìm bác sĩ.


      Ngày hôm qua ông mới cam đoan với thiếu chủ phát sinh chuyện như vậy lần nữa, hôm nay ông lại nuốt lời rồi, điều này bảo ông làm sao mà báo cáo với thiếu chủ đây!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Chứng Sợ Hãi



      Ngãi Giai Giai bị ngã như thế nào, mà ở người cũng có mấy miếng da bị trầy, may mắn là có gì đáng ngại, làm cho ông Lâm và bà Lâm thở dài hơi to.


      Nhưng bởi vì kiện này, ông Lâm và bà Lâm cũng sợ tới mức bọn họ phải vội vàng mang từ bệnh viện về nhà, miễn cho lần nữa sợ tới mức chạy loạn.


      "Con muốn nằm viện —— con muốn nằm viện ——" Ở trong hôn mê Ngãi Giai Giai còn hô ngừng.


      "Được được, nằm viện, chúng ta nằm viện." Bà Lâm ở bên ngừng an ủi .


      Sớm biết có chứng sợ hãi với bệnh viện như vậy, bà cũng cho nhập viện rồi, cũng phát sinh chuyện ngã sấp xuống này, nếu để cho thiếu chủ biết được, khẳng định bọn họ bị phạt.


      " nằm viện, con nằm viện ——" Ngãi Giai Giai nghe được lời bà Lâm , còn kích động như vậy nữa, giọng , sau đó lại thanh.


      "Chúng ta ở bệnh viện, Giai Giai yên tâm."


      Bà Lâm vừa dụ dỗ , vừa trầm tư, kế tiếp nên làm như thế nào.


      "Mẹ Lâm ——"


      giữa lúc bà Lâm như vào cõi thần tiên người giường tỉnh, nhàng gọi bà trở về.


      "Giai Giai con tỉnh, thấy thế nào?"


      "Mẹ Lâm, thực xin lỗi, con làm cho hai người lo lắng."


      Khi tỉnh lại phát mình còn ở tại bệnh viện, cho nên rất an tâm, nhớ lại hành vi của mình ở bệnh viện, cảm thấy đau lòng, nhất định là mang đến nhiều phiền toái cho bác Lâm và mẹ Lâm, bây giờ làm như thế nào mà đối mặt với bọn họ đây?


      "Con bé này, còn khách khí với mẹ Lâm như vậy sao, đói bụng chưa, mẹ Lâm làm thức ăn cho con." Bà Lâm giống như người mẹ, thương .


      "Mẹ Lâm, mẹ tốt." Ngãi Giai Giai kích động ngồi dậy, ôm lấy bà Lâm, cảm thụ phần tình thương của mẹ mất lâu.


      Nếu như có thể, hy vọng cứ như vậy, có người thương , là chuyện vô cùng hạnh phúc.


      "Mới có chút xíu như vậy mà cảm thấy mẹ Lâm tốt à, vậy sau này con phát có người đối với con còn tốt hơn." Bà Lâm lơ đãng .


      Bọn họ chỉ là phụng mệnh mà đến, chính thức quan tâm , nhưng ra thiếu chủ của bọn họ mới là người thương , thế nhưng bà cũng thương bé này.


      "Ai?" Ngãi Giai Giai kỳ quái hỏi.


      "Bé ngốc, mẹ Lâm là chuyện sau này, chuyện sau này ai biết được chứ!" Bà Lâm uyển chuyển trả lời.


      Thiếu chút nữa là ra chuyện của thiếu chủ rồi, nguy hiểm .


      "Con cảm thấy có ai đối với con tốt hơn cả, mẹ Lâm cùng bác Lâm là tốt nhất rồi." Ngãi Giai Giai ngây thơ , mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, ngây ngốc mà bị bà Lâm lừa dối.


      Có lẽ là lâu được thương, cho nên rất quý trọng việc mẹ Lâm và bác Lâm thương , tuy biết thương như vậy được bao lâu, nhưng mà trước mắt cố gắng nắm bắt tất cả, cũng có lẽ là cầu của cao, thương nhiều chút liền thỏa mãn, cho nên mới có thể vui vẻ như thế.


      "Giai Giai, con nhớ kỹ, người so với chúng ta càng thương con hơn xuất , con trước nghỉ ngơi , mẹ Lâm làm thức ăn cho con." Bà Lâm xong, đỡ nằm xuống, còn cẩn thận đắp kín mền cho .


      "Vâng, cám ơn mẹ Lâm."


      Bà Lâm cười cho cái an tâm, sau đó rời .


      Ngãi Giai Giai nằm ở giường mềm mại, nhớ đến phòng cỏ tranh của mình, trong lòng thể tin tràn ngập. Mới vài ngày ngắn ngủn, liền từ Địa Ngục tới Thiên đường, giống như là giấc mộng, nhưng mà đây cũng phải là mộng, mà là chân , đều làm cho hồ đồ.


      lúc Ngãi Giai Giai lặng yên muốn nghỉ ngơi chút ngoài cửa sổ truyền đến thanh ầm ĩ, vì vậy đứng dậy mà đến cửa sổ nhìn xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?



      Chương 13: Nỗi Niềm Khó



      Ngãi Giai Giai xốc cái rèm lên, thấy mẹ kế của cầm cái cuốc đến gây náo loạn, còn ông Lâm mà đối kháng.


      "Hỏng bét ——" Ngãi Giai Giai kinh ngạc hô to, vì vậy liền vội vàng xông ra ngoài, muốn ra giúp ông Lâm, kết quả ở đầu bậc thang bị bà Lâm cản được.


      "Giai Giai, sao con vội vàng vậy, muốn đâu à?"


      "Mẹ Lâm, mẹ hai con đến đây, nhưng lại cầm cái cuốc, bà ấy làm cho bác Lâm bị thương, con phải ra ngoài giúp bác Lâm."


      Trong lòng lo lắng cho bác Lâm, sợ ông bị mẹ hai cầm cái cuốc đả thương, nếu như bác Lâm bị thương, rất đau lòng , bởi vì mẹ hai là vì tìm mới đến phiền toái bác Lâm, cho nên phải ra ngoài.


      "Yên tâm , mẹ hai của con là người đàn bà chanh chua có lương tâm, đả thương được bác Lâm của con đâu, con ở trong nhà cho khỏe, đợi lát nữa bác Lâm bình yên vô mà trở lại." Bà Lâm an ủi , sau đó kéo bàn tay bé của , đến sô pha bên cạnh, cho ngồi xuống.


      "Mẹ Lâm, con vẫn còn rất lo lắng!" Loại lo lắng này phải hai câu là có thể được.


      "Chúng ta im lặng mà nghe, nghe xem bác Lâm của con là làm như thế nào?" Bà Lâm ôm , khẽ .


      Ngãi Giai Giai nghe bà Lâm như thế, vì vậy cũng lẳng lặng nghe tiếng chuyện ở ngoài cửa .


      "Mau đem cái con thối tha kia giao ra đây cho tôi, bằng tôi đập phá nhà của ông." Bà mẹ kế cầm cái cuốc, hung hãn đứng ở cửa nhà ông Lâm đe dọa.


      Lúc này nhiều quần chúng vây chung quanh xem, đều là chờ xem kịch vui.


      "Tôi đếm tới ba, nếu bà , tôi cho bà đẹp mắt." Ông Lâm cũng đe dọa lại bà như vậy.


      "Nực cười, tôi là người ở nơi này, ông có thể làm gì tôi, mau giao người ra đây cho tôi." Bà mẹ kế giống như cái đầu rắn vậy, rất là đắc ý.


      Ông Lâm gì mà lắc đầu, sau đó từ trong túi lấy ra đống tiền, giơ lên cao, lớn tiếng , "Ai đuổi được người đàn bà này , tôi cho người đó ngàn đồng tiền."


      ngàn đồng tiền, ở thôn này mà , cũng tính là .


      Ông Lâm ở trong lòng cân nhắc, nhưng mà lời ra, có ai hành động, ông tưởng là tiền cho ít, vì vậy lại hô, "Ai đuổi được người đàn bà này , tôi cho người đó vạn đồng tiền."


      Lời vừa mới rơi xuống, đám người từ xuống, đem bà mẹ kế kia lôi , mà ngay cả cái cuốc trong tay bà cũng đều bị đoạt , ném ra xa.


      "Các người —— ai nha ——" Bà mẹ kế ngừng giãy dụa, cả người chật vật chịu nổi, đáng tiếc là mặc kệ bà giãy dụa như thế nào, vẫn là bị người kéo rất xa.


      lâu sau, có nhiều gã đàn ông chạy tới đòi tiền ông Lâm, ông Lâm phát tiền cho từng người, sau khi phát xong tiếp tục , "Nếu như người đàn bà này còn gây chuyện, ai ra mặt đuổi bà ta , tôi đều đáp tạ người đó."


      Ngãi Giai Giai ngồi ở trong nhà, nghe toàn bộ chuyện ở phía ngoài, trong lòng rất nặng nề.


      vạn đồng, vạn đồng nhất định rất nhiều a, bác Lâm vì mà lãng phí cả vạn đồng như vậy, làm thế nào mà đáp tạ bác Lâm đây?


      "Giai Giai, xem , ta bác Lâm có chuyện gì." Bà Lâm nghe ở bên ngoài còn tiềng ồn ào vì vậy vui vẻ .


      "Nhưng mà bác Lâm vì con mà lãng phí quá nhiều tiền."


      Nhiều tiền như vậy, hẳn là đủ cho học nhiều năm, đáng tiếc lại được như vậy.


      "Giai Giai, con nhớ kỹ, mỗi phân tiền tốn ở người con, đều phải là bác Lâm và mẹ Lâm, là tiền cuả người quan tâm đến con." Bà Lâm nghiêm túc .


      Tuy thiếu chủ muốn lộ ra thân phận của cậu ấy, nhưng bà cảm thấy hãy để cho bé này biết chút, như vậy mới có thể đối với thiếu chủ của bọn họ mà sinh ra cảm kích.


      " Người quan tâm đến con, người kia là ai vậy?" Bây giờ quan tâm phải là bác Lâm và mẹ Lâm ư, còn có ai?


      "Cái này sau này con biết, còn bây giờ chỉ cần nhớ kỹ, thế giới này có người vô cùng vô cùng quan tâm con."


      Người vô cùng vô cùng quan tâm , có người như vậy tồn tại sao?


      Ngãi Giai Giai tràn ngập nghi hoặc, nhưng muốn hỏi nhiều hơn nữa, bởi vì mặt bà Lâm viết lên nỗi niềm khó , có chút khổ sở, muốn nhìn thấy bà Lâm khổ sở, cho nên hỏi bà nữa.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Quà Sinh Nhật

      Từ sau ngày đó, Ngãi Giai Giai đều ở trong nhà dưỡng bệnh với bà Lâm và ông Lâm, có bước ra cửa chính bước, bà mẹ kế kia cũng dám đến tìm phiền toái, bởi vì chỉ cần bà ta vừa xuất , lập tức có người lôi bà ta , thậm chí là khiêng , sau đó lại tìm đến ông Lâm lấy tiền thưởng, cho nên bà mẹ kế cũng có trở lại nữa.


      Hôm nay là sinh nhật mười bốn tuổi của , nhưng mà biết vì sao, sáng sớm bà Lâm cho mặc đồ xinh đẹp , còn với ‘ sinh nhật vui vẻ ’, nhớ là mình chưa từng qua cho bà Lâm và ông Lâm biết hôm nay là sinh nhật của mà!


      "Mẹ Lâm, làm sao người biết hôm nay là sinh nhật của con?"


      " người quan tâm con ẹ Lâm biết, người đó còn chuẩn bị lễ vật, bảo mẹ Lâm thay mặt tặng cho con." Bà Lâm vui vẻ , sau đó lấy ra cái hộp nho tinh xảo, nhàng nhét vào trong tay của .


      "Người quan tâm con?" Hai tay của Ngãi Giai Giai bưng lấy cái hộp , nghi vấn .


      Bà Lâm cứ luôn người quan tâm , rốt cuộc là ai, tuyệt đối biết , nhưng mà bà Lâm lại muốn .


      "Đúng vậy, người quan tâm con, Giai Giai mau mở lễ vật ra , nhìn xem bên trong là cái gì?" Bà Lâm cười tủm tỉm , kỳ bà biết bên trong là cái gì.


      "Dạ." Ngãi Giai Giai từ từ cởi bỏ nơ con bướm cái hộp, nhàng mở ra, hai mắt lập tức tỏa sáng, mắt trừng to nhìn vào trong hộp, tán thưởng, "Oa —— xinh đẹp!"


      Bên trong là dây chuyện bạch kim, chính giữa có vài viên kim cương gắn thành hình trái tim treo lủng lẳng, tỏa sáng lấp lánh, thủ công vô cùng tinh xảo.


      Đáng tiếc Ngãi Giai Giai cũng biết những thứ này, chỉ biết là rất đẹp.


      "Lại đây, mẹ Lâm đeo cho con, đây là quà sinh nhật của người quan tâm con tặng cho con." Bà Lâm tiếp nhận dây chuyền và đeo cho .


      Sợi dây chuyền này chính là thiếu chủ của bọn họ đặc biệt sai người làm ra, toàn bộ thế giới chỉ có cái, độc nhất vô nhị. Bọn họ cũng chưa từng thấy thiếu chủ tốn tâm tư ở người con nhiều như vậy, duy chỉ có bé này, xem ra đúng là độc nhất vô nhị.


      Ngãi Giai Giai nhìn dây chuyền cổ, hai tay nắm lấy hình tim treo lủng lẳng kia, thích đến mức muốn buông tay, trong lòng vẫn nghĩ đến người tặng lễ vật cho .


      Tuy biết người đó là ai, nhưng mà người này sâu trong lòng của , đợi cho đến khi biết người đó là ai, nhất định dùng bản thân mà quan tâm người đó, bảo vệ người đó.


      "Giai Giai, sinh nhật vui vẻ." Ông Lâm hưng phấn đem bánh ngọt tới.


      "Oa, đẹp quá." Ngãi Giai Giai nhìn bánh ngọt xinh xắn, phát ra thanh tán thưởng.


      Từ sau khi mẹ qua đời, cũng chưa từng có ai làm sinh nhật cho , cũng có ai tặng lễ vật cho , người thần bí này rốt cuộc là ai?


      "Giai Giai, cho phép nguyện vọng, rồi sau đó thổi nến." Bà Lâm ra.


      "Dạ." Ngãi Giai Giai xong, rồi hai mắt nhắm lại, hai tay nắm lại, yên lặng mà ước nguyện, sau đó mở to mắt, và thổi tắt ngọn nến.


      "Giai Giai, ẹ Lâm biết, con ước nguyện cái gì?"


      "Con hi vọng người tặng lễ vật cho con rồi còn có bác Lâm và mẹ Lâm, các người mỗi ngày đều vui vẻ, mạnh khỏe."


      tại chỉ có nguyện vọng này mà thôi, có những thứ khác, mấy ngày nay, có cuộc sống vô cùng hạnh phúc, thỏa mãn rồi.


      "Giai Giai ngoan, con là đứa bé thiện lương tốt bụng." Bà Lâm kích động .


      Ông Lâm tay đưa vào trong túi áo, lấy điện thoại di động trong túi ra, rồi cắt đứt điện thoại.


      Trong điện thoại Tề Hiên nghe thấy rất lời của Ngãi Giai Giai, hài lòng cười, rồi sau đó để điện thoại xuống.


      ràng đối bé sinh ra hảo cảm, thể tưởng tượng nổi, nhưng mà cũng bài xích loại cảm giác này, như vầy, đem nhét vào cánh chim của mình nha.


      Chương 15: Giống Tượng Gỗ



      Rạng sáng ngày thứ hai, lúc trời còn chưa sáng, Ngãi Giai Giai sờ soạng mà rời giường, tư mình mặc quần áo.


      Ngày hôm qua rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ, bà Lâm và ông Lâm cho căn nhà ấm áp, còn cho trải qua sinh nhật vô cùng khó quên, còn có người thần bí, người quan tâm , tặng cho dây chuyền rất đẹp, bây giờ rất muốn về phòng cỏ tranh nhìn chút, nơi đó có hương vị của mẹ, muốn ẹ biết, ngày hôm qua rất vui vẻ, rất hạnh phúc.


      muốn để cho ông Lâm và bà Lâm thương tâm, nên tính lúc rồi trở lại, trở về phòng cỏ tranh nhìn chút, rồi thuận tiện lấy ít đồ, trước khi bà Lâm rời giường trở về, như vậy bọn họ cũng lo lắng.


      Ngãi Giai Giai lặng lẽ xuống cầu thang, ra trước cửa lớn, rồi nhàng mở cửa, sau đó ra ngoài, chạy như bay về phía phòng cỏ tranh.


      nhiều ngày chưa có trở lại phòng cỏ tranh của mình rồi, biết bây giờ phòng cỏ tranh của thế nào?


      Lúc Ngãi Giai Giai trở về phòng cỏ tranh, lúc này mới phát , nhà cỏ sụp đổ, hơn nữa hình như bị người ta hung hăng giẫm qua, cành cây khắp nơi đều là bị đạp gãy.


      Ngãi Giai Giai thấy thế, đột nhiên giống như phát cuồng mà xông lên, lấy tay vẹt đám rơm rạ ra, ngừng tìm kiếm điên cuồng ở trong đống cỏ, nước mắt nhịn được mà chảy xuống, cả người thoạt nhìn vô cùng sốt ruột, vừa tìm vừa nức nở .


      "Mẹ —— tượng gỗ của con đâu rồi, tượng gỗ của con ở nơi nào?"


      Tự tay điêu khắc tượng gỗ giống như mẹ để ở trong phòng cỏ tranh, bây giờ có ở phòng cỏ tranh, vậy tượng gỗ giống mẹ đâu rồi, nhất định phải tìm cho được tượng gỗ.


      Ngãi Giai Giai ngừng đào ở trong đống cỏ, cho dù ngón tay bị mảnh gỗ vụn đâm quẹt làm cho bị thương, cũng buông tha, vẫn ngừng tìm kiếm, cuối cùng đem phòng cỏ tranh sụp đổ dở lần ra, vẫn chưa có tìm được tượng gỗ của , vì vậy ngồi dưới đất khóc.


      lúc Ngãi Giai Giai khóc thương tâm đột nhiên có người , "Mày có phải tìm cái này hay hả?"


      Bà mẹ kế đung đưa tượng gỗ trong tay, rất là đắc ý.


      Phòng cỏ tranh là do bà dỡ xuống, nhưng cũng dùng sức mà đạp cả nửa ngày, dùng cái này để phát tiết phẫn nộ ở trong lòng bà. Bởi vì con nhóc này, quả thực làm cho bà mất hết thể diện, khi người trong thôn thấy bà, thậm chí còn muốn khiêng bà ném , cơn tức này bà làm thế nào mà nuốt trôi đựơc, cho nên mới phải phá phòng cỏ tranh cho hả giận.


      "Đưa cho con." Ngãi Giai Giai nhìn thấy tượng gỗ ở trong tay mẹ kế, xông lên muốn đoạt lấy tượng gỗ, đáng tiếc mặc kệ đoạt như thế nào cũng đều đoạt được, bởi vì mẹ kế giơ tượng gỗ lên cao , căn bản là với tới.


      "Nhóc con, đừng tưởng rằng có hai người bên ngoài chống ày, tao có biện pháp bắt mày, chờ sau khi bọn họ , tao xem mày làm sao mà sống đây." Bà mẹ kế cắn răng nghiến lợi , cố gắng giơ tượng gỗ lên cao hơn, bằng Ngãi Giai Giai bắt được.


      Hai người kia chỉ là khách du lịch, cho nên bọn họ ở đây lâu, chờ sau khi bọn họ , bà nhất định đem tất cả sổ sách tính lên đầu cái con này.


      "Mau đưa tượng gỗ cho con." Ngãi Giai Giai nghe bà mẹ kế nhảm, chỉ lòng muốn cầm lại tượng gỗ, vì vậy ngừng nhảy lên ở trước mặt Bà mẹ kế, mặc kệ nhảy như thế nào, vẫn là lấy được.


      Nhưng mà bởi vì nhảy, nên cái dây chuyền kim cương kia ở cổ ra, thế là con mắt của bà mẹ kế lập tức sáng rỡ, con mắt nhìn chằm chằm vào cái viên kim cương to, vẻ mặt kinh ngạc.


      Cái con này tại sao lại có dây chuyền kim cương?

      Mặc kệ nó làm thế nào mà có, dù sao hôm nay nó là của bà.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :