1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU: BẢO HỘ VỢ YÊU - Tịch Mộng (188 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 173: Muốn Vào



      Ngãi Giai Giai ở nhà đứng ngồi yên, vì muốn để cho bà Lâm và Tề Hùng phát khác thường của , nên nhốt mình ở trong phòng, trong tay cầm điện thoại di động tới lui, nhưng ngồi được.


      Diệp Tầm Phương phải nghe lời của Tăng Hải Lâm, nhưng tại sao Tăng Hải Lâm còn chưa có liên lạc với , lúc này cũng lo lắng thiếu chủ nhìn ra sơ hở. Nếu Thiếu chủ hỏi xảy ra chuyện gì, dối cũng ai tin.


      Đột nhiên điện thoại ở trong tay của Ngãi Giai Giai vang lên, dọa giật mình, sau đó run rẩy nghe điện thoại


      “A lô.” ——


      “Giai Giai, chờ ở bên ngoài cách chỗ em xa, em phải biết làm sao rồi chứ.” Giọng của Tăng Hải Lâm rất bình thản, cũng chút uy hiếp, giống như là người bạn muốn mời chơi vậy, nhưng Ngãi Giai Giai nghe lại cảm thấy sợ. Tăng Hải Lâm điện thoại tới lại mong đợi, bây giờ điện thoại tới lại sợ như thế.


      “Đựơc, tôi biết rồi.” Ngãi Giai Giai khẩn trương , sau đó cúp điện thoại ra khỏi cửa phòng, nhìn chung quanh xem có ai mới xuống lầu, cố gắng bước ra cửa.


      Tăng Hải Lâm ta ở bên ngoài đợi , người đâu.


      Ngãi Giai Giai ở cửa chờ sốt ruột, nhưng lại phát ra Tăng Hải Lâm, lo lắng nếu Tăng Hải Lâm xuất , mà bà Lâm xuất , đến lúc đó làm thế nào mà giải thích đây.


      Tề Hiên núp ở bên nhìn thấy Ngãi Giai Giai ra, vì vậy che dấu mình tốt, sau đó thầm quan sát tất cả.


      Lúc này chiếc xe màu đen lái đến trước mặt Ngãi Giai Giai, rồi mở cửa xe ra ý bảo lên.


      Ngãi Giai Giai thấy người ngồi trong xe là Tăng Hải Lâm, nên chút do dự lên xe. còn lựa chọn nào khác, vì Trần Tiểu Ngoạn và con trai mình nên nhất định phải lên xe.


      “Giai Giai đây là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta sao?” Tăng Hải Lâm mang theo nụ cười châm chọc hỏi.


      “Mau lái xe , làm chuyện các người muốn làm , tôi chỉ muốn đảm bảo Tiểu Ngoạn và Tiểu Hiên đựơc bình an.” Thái độ của Ngãi Giai Giai với Tăng Hải Lâm rất lạnh lùng, ngồi vào xe sau đó cũng thèm nhìn ta cái.


      “Giai Giai ra những chuyện này đều phải là muốn làm, cũng là bị bất đắc dĩ, hi vọng em có thể tha thứ.” Vẻ mặt Tăng Hải Lâm bất đắc dĩ nhìn Ngãi Giai Giai. Bây giờ tất cả những chuyện làm đều phải nguyện ý làm, bị ép với bất đắc dĩ, nên chỉ có thể làm vậy, Bây giờ điều duy nhất có thể làm để trợ giúp Ngãi Giai Giai chính là làm tổn thương tới .


      “Tôi muốn với , mời theo kế hoạch của các người mà làm , nhưng nếu để tôi biết các ngừơi làm hại Tiểu Ngoạn và Tiểu Hiên, tôi nhất định tha thứ cho các người.” Địch ý của Ngãi Giai Giai với Tăng Hải Lâm rất mạnh.


      Tăng Hải Lâm bất đắc dĩ mà lắc đầu, sau đó lái xe gì nữa. Bởi vì biết, mặc kệ gì cũng vô dụng, Ngãi Giai Giai chắc tin .


      Tề Hiên ở trong góc nhìn Ngãi Giai Giai lên xe của Tăng Hải Lâm, sau đó theo phía sau bọn họ, giữ vững khoảng cách nhất định để cho Tăng Hải Lâm phát .


      Lúc này hơn sáu giờ chiều, sắc trời hơi tối lâu nữa chính là ban đêm, Tề Hiên vừa lái xe vừa suy nghĩ, nên ở thời điểm nào xuất ở trứơc mặt Tăng Hải Lâm cho tương đối thỏa đáng


      Tề Hiên theo Tăng Hải Lâm, Nghiêm Chính Phong theo Tề Hiên, ba chiếc xe cứ như vậy mà duy trì khoảng cách nhất định chạy con đường lớn.


      Tăng Hải Lâm dừng xe đến cửa khách sạn năm sao, sau đó mở cửa cho Ngãi Giai Giai, dáng vẻ của Ngãi Giai Giai chút cảm kích, mà có vẻ oán hận.


      tới chưa.” Ngãi Giai Giai lạnh lùng hỏi, nhìn khách sạn trước mặt lúc, trong lòng có loại dự cảm bất thường.


      “Giai Giai, đối với em như vậy, chẳng qua là Diệp Tầm Phương muốn tình cảm giữa em và Tề Hiên bị phá hư. Đợi lát nữa chúng ta vào, rồi có ký giả đuổi theo tới đây bắt chúng ta tại trận. Ngày mai ở tờ báo và tạp chí nhìn thấy vụ tai tiếng của tổng tài Tề thị.” Tăng Hải Lâm đem tất cả cho Ngãi Giai Giai biết.


      “Diệp Tầm Phương cho rằng Thiếu chủ thấy những tờ báo và tạp chí này, hận tôi thậm chí cần tôi có đúng hay .” Ngãi Giai Giai tiếp tục phỏng đoán. Diệp Tầm Phương chính là muốn kết quả chia tay của và thiếu chủ, mà lại thể giải thích.


      “Giai Giai, nên em trở nên thông minh, hay Diệp Tầm Phương trở nên ngốc. Mục đích của kế hoạch này, người tùy tiện đều có thể nhìn ra đựơc.” Tăng Hải Lâm cười khổ nhìn Ngãi Giai Giai


      “Hừ” —— Ngãi Giai Giai hừ lạnh tiếng, sau đó xuống xe tức giận nhìn khách sạn năm sao trước mắt.


      Cái chỗ này làm cho có vết nhơ, thậm chí mang đến ảnh hưởng tốt cho Thiếu chủ, muốn vào, nhưng lại thể vào. Bây giờ chỉ có thể bước tính bước.


      Tăng Hải Lâm nghe Ngãi Giai Giai hừ lạnh, cũng theo xuống xe nhưng trong lòng từ từ chết tâm. Cho dù nghĩ đến Ngãi Giai Giai biết giữa bọn họ cũng có hiểu lầm, chỉ sợ ta tiếp nhận , huống chi ấy Tề Hiên như thế, chút cơ hội cũng có, nên buông tay tốt hơn.


      thôi, chúng ta vào phòng Diệp Tầm Phương đặt.” Tăng Hải Lâm vươn tay muốn dắt tay Ngãi Giai Giai vào, nhưng Ngãi Giai Giai cũng để cho dắt tay.


      “Tự tôi vào.”


      được, Diệp Tầm Phương nhất định chúng ta phải tay trong tay vào, em cũng muốn Trần Tiểu Ngoạn và con trai của em gặp chuyện may .” Tăng Hải Lâm bắt được cánh tay của Ngãi Giai Giai, sau đó kéo vào khách sạn.


      Ngãi Giai Giai nghe lời của Tăng Hải Lâm, bỏ giãy giụa mặc cho Tăng Hải Lâm kéo vào khách sạn, đến phòng Diệp Tầm Phương đặt.


      Lúc này chung quanh khách sạn xuất đầy ký giả, bọn họ đều thầm quan sát, bởi vì có người cho bọn họ tin tức, phu nhân tổng tài Tề thị gặp tình nhân ở chỗ này, tin mới như vậy đến sao được !


      Lúc Tăng Hải Lâm vào khách sạn, nhìn thấy rất nhiều người lạ đứng ở gần đó, nhìn cái cũng biết bọn họ là ký giả tới đầy đủ rồi, trong lòng rất tức giận cũng rất lo lắng lại càng bất đắc dĩ. muốn làm như vậy, nhưng lại thể làm.


      Tăng Hải Lâm tới lui thấy đám ký giả kia rục rịch ngóc đầu lên chuẩn bị tới chụp ảnh, lúc này Tề Hiên đột nhiên xuất ở trứơc mặt , từ từ về phía Ngãi Giai Giai. Tăng Hải Lâm rất ngạc nhiên đối với xuất của Tề Hiên, cảm thấy thể tưởng tượng nổi mà dừng bước kinh ngạc nhìn ta. Tề Hiên sao lại tới, chẳng lẽ Ngãi Giai Giai tất cả cho Tề Hiên sao, nếu quả là như thế, vậy đại ổn.


      “Giai Giai, có phải em cho Tề Hiên biết ?”


      “Tôi có.” Ngãi Giai Giai vội thấp giọng phản bác. gì, tại sao Tề Hiên xuất ở nơi này biết.


      Ngãi Giai Giai thấy Tề Hiên xuất cũng kinh ngạc thôi, biết nên làm sao mà đối mặt, hơn nữa Tăng Hải Lâm còn nắm chặt tay của , làm thế nào cũng bỏ ra được.


      muốn bị Tề Hiên hiểu lầm, cũng muốn Tiểu Ngoạn và Tiểu Hiên có chuyện, biết nên làm thế nào đây.


      Chương 174: Tuyên Bố Trước Mặt Mọi Người



      Tề Hiên vừa xuất thì tất cả phóng viên lập tức vây quanh, ngừng hỏi và chụp ảnh, thậm chí là chen lấn làm cho Tăng Hải Lâm có chút chống đỡ được.


      “Tề tổng tài, xin hỏi vị tiểu thư này là có phải phu nhân của ngài ?”


      “Tề tổng tài, xin hỏi phu nhân của ngài tại sao lại xuất cùng người đàn ông khác ở khách sạn vậy?”


      “Tề tổng tài, xin hỏi phu nhân của ngài có phải là ngoại tình ?”


      Tác giả của tất cả những này câu hỏi đều rất trực tiếp, rất lạnh thấu xương, căn bản cũng để ý đến cảm thụ của người trong cuộc, làm cho người ta cảm thấy chán ghét.


      Ngãi Giai Giai nghe câu hỏi của đám ký giả kia, thì vô cùng khẩn trương, thậm chí là sợ hãi muốn bỏ tay Tăng Hải Lâm ra, trở về bên cạnh Tề Hiên, nhưng Tăng Hải Lâm vẫn buông tay mà lại thể .


      tình phải như những ký giả kia , thực sự là có lỗi, có biện pháp, có ngoại tình. Ngãi Giai Giai trong lòng vẫn hò hét, nhưng đúng là nói được, dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Tề Hiên.


      mặt Tề Hiên vẫn mang theo nụ cười so đo đám ký giả kia chụp ảnh, sau đó đến trước mặt Ngãi Giai Giai, từ trong tay Tăng Hải Lâm đoạt lại.


      Tăng Hải Lâm lúc đầu buông tay, nhưng Tề Hiên trừng mắt liếc cái, sau đó đoạt người lại, Tăng Hải Lâm đành chịu mà buông tay. Tình huống rất bất ngờ, biết là tiếp tục tiến hành theo kế hoạch, hay là buông tha, nhưng bây giờ nghĩ vấn đề này cũng còn ý nghĩa, bởi vì Ngãi Giai Giai ở tay của .


      “Giai Giai, sao em biết hôm nay đến đây gặp người khách quan trọng vậy, hơn nữa còn vừa đúng lúc với người khách kia, em sẽ tới đón về nhà. Có người vợ như em, thực hạnh phúc.” Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai đối với truyền thông đại chúng lộ ra nụ cười hạnh phúc, cố ý đề cao lượng để cho tất cả mọi người nghe thấy.


      “A” —— Ngãi Giai Giai nghe mà hiểu ra sao.


      “Giai Giai em thật tri kỷ, có người vợ tốt như em, là vinh hạnh lớn nhất đời này của .” Tề Hiên tiếp tục ở trước mặt mọi người thâm tình nhìn Ngãi Giai Giai.


      “A” —— Ngãi Giai Giai biết nên là vui mừng, hay là kinh ngạc, hoặc là bất an


      Thiếu chủ xuất như vậy, Diệp Tầm Phương có thể cho rằng đã mật báo hay . Nếu như cho là như vậy, thì chẳng phải là hỏng bét sao. Diệp Tầm Phương nhất định lấy Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên làm cho hả giận.


      Tăng Hải Lâm nghe những lời này của Tề Hiên càng thấy khác. Tề Hiên sao có thể đến, phải Ngãi Giai Giai cho Tề Hiên biết sao, huống chi Ngãi Giai Giai vốn biết sẽ mang ấy tới nơi này, lúc này chỉ là trùng hợp thôi sao.


      “Thiếu chủ, em” —— Ngãi Giai Giai tùy ý để Tề Hiên dắt tới trước mặt truyền thông đại chúng, có phần tò mò hiểu. có cố ý tới đón về nhà nha, vì sao thiếu chủ lại như thế chứ, hơn nữa thiếu chủ căn bản biết đến đây. tình tại sao lại có thể như vậy, chẳng lẽ là do Tăng Hải Lâm an bài.


      ra Tề phu nhân là người tri kỷ như thế, nhưng tại sao lại nắm tay người đàn ông khác.” Phóng viên buông tha mà truy vấn.


      “Đúng vậy, nếu là đến đón chồng mình, vì sao nắm tay người đàn ông khác.”


      Phóng viên lại bắt đầu ngừng đặt câu hỏi, quả thực là làm cho người ta rất phản cảm.


      “Vừa rồi mọi người có thấy phu nhân của tôi giãy dụa hay ? Có lẽ người đàn ông này có ý đồ gây rối cũng chừng. Tôi căn bản biết ta, mà ta lại cầm lấy tay của phu nhân tôi thả, có nhiều khả năng là bọn bắt cóc.” Tề Hiên nhẫn nại chết cũng biểu ra với đám phóng viên, chỉ vào Tăng Hải Lâm căm tức nhìn ta.


      “Tề Hiên, ” —— Tăng Hải Lâm thể tưởng được là Tề Hiên sử dùng chiêu này, kết quả tất cả phóng viên lập tức vây quanh Tăng Hải Lâm hỏi ngừng.


      “Xin hỏi vị tiên sinh này, vì sao nắm tay Tề phu nhân đến khách sạn, hơn nữa Tề phu nhân lại giãy dụa, chẳng lẽ sự có ý đồ bất chính.”


      “Xin hỏi vị tiên sinh này, có phải mến Tề phu nhân hay ?”


      Tăng Hải Lâm muốn trả lời câu hỏi của phóng viên, cố gắng chen ra ngoài cửa, sau đó lên xe của mình nhanh chóng rời .


      Tề Hiên đắc ý nhìn Tăng Hải Lâm rời , nhìn đám ký giả kia đuổi theo ta tha, sau đó định mang Ngãi Giai Giai , ai ngờ còn chưa thì phóng viên đã vây trở lại.


      “Tề tổng tài, xin hỏi tình cảm giữa ngài và phu nhân tốt ?”


      “Tề tổng tài, vì sao thấy ngài và phu nhân cử hành hôn lễ.”


      Đám ký giả kia vẫn hỏi ngừng, giống như chiếm được tin tốt thì thề bỏ qua.


      “Mọi người hãy im lặng nghe tôi .” Tề Hiên rất bình tĩnh đối với mấy phóng viên chen lấn đến trước mặt.


      Lúc này tất cả phóng viên đều yên lặng, vội vàng cầm lấy notebook và bút giống như ghi nhớ lời Tề Hiên .


      “Phu nhân của tôi, ấy rất tôi, đến nỗi nguyện ý vì tôi trả giá hết thảy, kể cả tánh mạng của ấy, đương nhiên tôi cũng rất phu nhân của tôi. Về phần chuyện hôn lễ của chúng tôi, thì vào khoảng tuần sau sẽ cử hành cuộc hôn lễ lớn, mời người của mọi tầng lớp tham gia. Tôi dùng cả đời của mình để che chở cho người tôi . Tên của ấy rất đẹp, gọi là Ngãi Giai Giai.” Tề Hiên ở trước mặt đám phóng viên thâm tình nhìn Ngãi Giai Giai, công khai chuyện của bọn họ trước mọi người.


      “Thiếu chủ, em” —— Giờ khắc này Ngãi Giai Giai căn bản cũng biết gì, cũng biết tại sao tình lại biến thành như vậy. căn bản biết rằng khó có trùng hợp, đúng lúc thiếu chủ tới nơi này gặp khách hàng. Nhưng lời của thiếu chủ làm cho rất cảm động. Đây là lần đầu tiên thiếu chủ ở trước mặt mọi người, công khai thân phận của . Đây là điều mà chờ mong lâu.


      “Giai Giai, cái gì em cũng cần , từ nay về sau có ở bên cạnh em, cái gì em cũng cần sợ, em chỉ cần an tâm làm dâu của là đựơc rồi.” Tề Hiên kéo tay của Ngãi Giai Giai, trước mặt mọi người , đám phóng viên, nhàng hôn, để ọi người chứng kiến tình của bọn họ.


      Tề Hiên vừa hôn xuống, tất cả phóng viên đều vỗ tay chúc phúc bọn họ, nhưng mà ở trong góc có đôi mắt tức giận. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ngãi Giai Giai và Tề Hiên.


      Diệp Tầm Phương muốn đến nhìn xem tình huống như thế nào, ai ngờ kết quả lại như vậy. Vì sao trùng hợp đụng phải Tề Hiên gặp khách hàng ở đây, đáng ghét.


      Quên . Bọn họ gặp may mắn thôi, lúc này thành công, còn có thể lại lần nữa, cũng tin mỗi lần đều trùng hợp như vậy. Diệp Tầm Phương mang kính râm, tà ác cười đắc ý rời .


      Tề Hiên chỉ lo kéo Ngãi Giai Giai , căn bản có phát Diệp Tầm Phương ở bên cạnh, nhưng cũng để ở trong lòng. Nếu Diệp Tầm Phương có xuất ở đây cũng bình thường thôi.


      “Thiếu chủ, chúng ta” —— Ngãi Giai Giai bị Tề Hiên kéo lên xe, mà vẫn hiểu gì cả.


      “Đừng gì nữa, chúng ta về nhà phóng viên nhiều lắm.” Tề Hiên cài chặt dây an toàn cho Ngãi Giai Giai, rồi lập tức lái xe .


      Câu hỏi của đám ký giả kia, nhất định là hỏi hết. Trả lời vài câu hỏi quan trọng đại cáo thành công, chắc hẳn Diệp Tầm Phương biết là kết quả như vậy, nhất định tức chết . tình hoàn thành rất thuận lợi, Tề Hiên rất hưng phấn vừa lái xe vừa cười. Nhưng mà trong lòng Ngãi Giai Giai lại cười nổi lo lắng cho Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 175: Chỉ Là Trùng Hợp.



      Diệp Tầm Phương rời khỏi khách sạn, sau đó trong bụng tức giận tới trước mặt Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên, căm tức nhìn bọn họ được lời nào. Tề Hiên xuất ở khách sạn chỉ là trùng hợp thôi, tuyệt đối còn có lần thứ hai.


      “Diệp Tầm Phương, có chuyện mau, có rắm mau thả , thả xong rồi bước , đừng làm người ta chướng mắt.” Trần Tiểu Ngoạn rất khinh thường liếc nhìn Diệp Tầm Phương, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại làm bộ ngủ.


      Tề Tiểu Hiên ngay cả nhìn cũng nhìn Diệp Tầm Phương, tựa vào ngừơi Trần Tiểu Ngoạn, ngủ rất ngon.


      “Tôi là bội phục các ngừơi đó, ở hoàn cảnh này cũng có thể ngủ được, quả nhiên là mạng khổ, cũng chỉ có những ngừơi mạng khổ mới ở hoàn cảnh này mà ngủ.” Diệp Tầm Phương ngại hai người bọn họ mở mắt nhìn, chỉ cần bọn họ có thể nghe được lời của là được rồi.


      có nghe qua chưa, nếm trải khổ đau mới là ngừơi, chúng tôi có thể chịu được cực khổ như vậy, nhất định là người mọi ngừơi. Ngược lại là , chút khổ sở nhở cũng thể chịu đựơc, chính là ngừơi dưới mọi người.” Trần Tiểu Ngoạn lần nữa mở to mắt châm chọc Diệp Tầm Phương.


      .” —— Diệp Tầm Phương bởi vì những lời này của Trần Tiểu Ngoạn mà tức trận.


      cái gì mà , có việc gì đừng cản trở giấc ngủ của tôi.” Trần Tiểu Ngoạn trừng Diệp Tầm Phương, sau đó quay đầu tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.


      “Mẹ nuôi, mẹ nhiều như vậy làm gì chứ, làm phiền đến giấc ngủ của con.” Tề Tiểu Hiên vui oán trách câu. Tề thị thầm toan tính làm hại Diệp Tầm Phương, ý bảo là người đáng để bọn họ quá nhiều.


      “Đựơc, mẹ nuôi cũng nhiều với ta, chúng ta tiếp tục ngủ . Nhưng có vấn đề tôi muốn hỏi. Diệp Tầm Phương ở đây là nơi nào mà mùi xăng nồng nặc như vậy.” Trần Tiểu Ngoạn cố ý bày ra bộ dạng có vẻ chán ghét, ý đồ muốn từ lời của Diệp Tầm Phương, mà biết nơi này là nơi nào. Nếu đựơc vậy tốt rồi, có thể báo với Tề Hiên để trực tiếp tới cứu bọn họ.


      “Tôi ngốc như vậy, mà cho các ngừơi biết nơi này là nơi nào.” Diệp Tầm Phương rất đắc ý mà câu.


      “Vậy cho chúng tôi biết kế hoạch của ngốc, dù sao chúng tôi cũng trốn thoát được, cũng có khả năng cho biết Tề Hiên bất cứ chuyện gì. Chỉ là muốn biết nơi này là nơi quỷ quái nào mà thôi, tôi ngủ.” Trần Tiểu Ngoạn tìm chỗ thoải mái, thèm để ý tới Diệp Tầm Phương.


      “Tôi cao hứng quản được sao, tôi thích đem kế hoạch cho các ngừơi biết, cho các ngừơi nhìn thấy thành quả của tôi. Nhưng hôm nay kế hoạch bị thất bại, Ngãi Giai Giai và Tề Hiên ràng là may mắn, lại trùng hợp như vậy. Nhưng lúc này tôi tuyệt đối để cho có chuyện trùng hợp phát sinh.” Diệp Tầm Phương ngồi chồm hổm xuống nắm cái cằm của Tề Tiểu Hiên, kéo khuôn mặt của cậu đến trước mặt , để cho cậu đối diện với .


      “Người đàn bà xấu, bà muốn làm gì?” Tề Tiểu Hiên trừng mắt Diệp Tầm Phương tức giận hỏi, tuyệt đối sợ ta, tuy cái cằm rất đau nhưng cậu tuyệt đối kêu đau.


      “Diệp Tầm Phương đừng cứ mãi đối phó với đứa bé, hãy hứơng về phía tôi .” Trần Tiểu Ngoạn thấy Diệp Tầm Phương véo cái cằm của Tề Tiểu Hiên, nên lo lắng Diệp Tầm Phương làm tổn thương Tề Tiểu Hiên. Ngừơi đàn bà này đúng là đáng ghét, chuyên bắt nạt đứa .


      đứa bé so với đối phó người lớn dễ dàng hơn, tôi cho các ngừơi biết, ngày mai tôi bảo Tăng Hải Lâm cầu hôn Ngãi Giai Giai trước mặt mọi người cầu hôn, xem lúc này Tề Hiên còn có thể trùng hợp mà xuất , làm sao giải thích cùng với đám phóng viên truyền thông kia, hừ.” Diệp Tầm Phương dùng sức vung cái cằm của Tề Tiểu Hiên, sau đó đứng lên kiêu ngạo rời .


      “Trước mặt mọi người cầu hôn, để xem Tề Hiên còn dối thế nào, nhưng Tề Hiên hẳn là chưa biết ngày mai Tăng Hải Lâm cầu hôn nha, có khi cũng phải đợi đến lúc báo chí phát ra mới biết được chừng.


      “Ôi, cái ngừơi đàn bà xấu xa này sao luôn gây khó dễ với cái cằm của tôi vậy, lỡ cằm của tôi bị biến dạng làm sao bây giờ, là.” Tề Tiểu Hiên oán trách chịu đựng cái cằm đau đớn.


      “Tiểu Hiên có sao chứ, đến mẹ nuôi thổi cho con chút.” Trần Tiểu Ngoạn dùng miệng thổi hơi lên càm của Tề Tiểu Hiên.


      “Mẹ nuôi, con sao, nghe lời vừa rồi của ngừơi đàn bà xấu, hẳn là ba thực hành kế hoạch A thành công, con đây an tâm rồi. Cuối cùng cũng qua cửa.” Tề Tiểu Hiên thở dài hơi.


      “Con đừng có cao hứng, vừa rồi Diệp Tầm Phương kia phải , muốn Tăng Hải Lâm ngày mai cầu hôn với mẹ con sao, sau đó trước nhiều truyền thông như vậy, mặc kệ ba của con như thế nào, cũng vô dụng, mau nghĩ biện pháp .” Diệp Tầm Phương này đúng là quá nhàm chán rồi, có việc gì ăn no rỗi việc lại chuyên làm ngừơi phá hư gia đình nhà người ta. Đối với người như vậy có gì để .


      “Đúng nha, cầu hôn trước mặt mọi người , cái này so với khách sạn còn khó hơn, mặc kệ thế nào, truyền thông cũng xôn xao, làm thế nào đây.” Tề Tiểu Hiên bắt đầu rầu rĩ, ngừng nghĩ biện pháp, hy vọng có thể nghĩ ra biện pháp tốt, trợ giúp ba mẹ của mình.


      “Đầu ta dùng được, nghĩ ra biện pháp tốt gì, con nghĩ .” Trần Tiểu Ngoạn bất đắc dĩ , sau đó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Cảm thấy nên cầu nguyện cho Ngãi Giai Giai và Tề Hiên có thể vượt qua cửa ải này tốt hơn.


      Tề Hiên chở Ngãi Giai Giai trở về, thấy bà Lâm ở cửa ra vào lo lắng, thấy Ngãi Giai Giai trở về mới yên tâm.


      “Giai Giai, rốt cuộc con đâu, làm ta lo lắng muốn chết.”


      “Mẹ Lâm thực xin lỗi, con” —— Ngãi Giai Giai biết nên giải thích thế nào, nên bất đắc dĩ hứơng ánh mắt về phía Tề Hiên. dối biết, mà mượn cớ càng , cái gì cũng tốt hơn.


      “Mẹ Lâm có việc gì đâu, Giai Giai cố ý đón con đó, thôi chúng ta vào.” Tề Hiên nắm tay Ngãi Giai Giai, dắt vào.


      “Thiếu chủ, hôm nay em” —— Ngãi Giai Giai muốn giải thích chút, nhưng lại biết giải thích thế nào.


      biết, biết là do Chính Phong với em, hôm nay phải khách sạn gặp khách hàng, sau đó em cố ý đến đón . Nếu như phải kịp thời xuất , chắc hẳn Tăng Hải Lâm kia, nhất định quấn quít em buông.” Tề Hiên vì Ngãi Giai Giai mà viện cớ để giải vây cho . Để cho bé ngốc này suy nghĩ hồi, thậm chí có thể nghĩ ra cái gì để giải thích hợp lý, vẫn là dứt khoát chút kiếm cớ cho thôi.


      “Ha ha” —— Ngãi Giai Giai gượng cười xem như cam chịu lý do này, bởi vì nghĩ ra lý do gì tốt hơn. Nhưng vì sao luôn cảm thấy tình này có vẻ là lạ.


      “Giai Giai, em hãy nghỉ ngơi chút, thay quần áo.” Tề Hiên tìm cớ lên lầu, kỳ là muốn để cho Ngãi Giai Giai đựơc yên tĩnh mình, tâm tình từ từ thoải mái, miễn cho quá bối rối.


      Tề Hiên rồi, Ngãi Giai Giai mới thở dài hơi, nhưng lại thực biết làm sao. Thiếu chủ chỉ là vừa vặn đến khách sạn gặp khách hàng, hay là thiếu chủ biết chuyện gì, nhưng cái gì cũng chưa mà, làm sao có thể biết đựơc. Nhất định chỉ là trùng hợp mà thôi, suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là trùng hợp, tuyệt đối trùng hợp, thể tự mình dọa mình.

      Chương 176: Kế Hoạch B



      Tề Hiên trở về phòng tùy tiện tìm bộ quần áo thoải mái để thay, nhưng vẫn quên đem điện thoại của mình cất kỹ, bởi vì bây giờ điện thoại này là cách liên lạc duy nhất của với con. Điện thoại vừa mới đặt lên mặt bàn, đột nhiên vang lên.


      Tề Hiên lúc này cỡi quần áo nửa, nghe điện thoại vang lên, để ý tới bây giờ là mình ở trong tình trạng nào, lập tức cầm lấy điện thoại xem màn hình hiển thị, thấy là dãy số của Trần Tiểu Ngoạn, lập tức tiếp nghe rất vui mừng.


      “Con trai có khỏe .”


      “Ba, con rất khỏe, kế hoạch A ba thực hành rất khá, cố gắng lên, Diệp Tầm Phương kia quả thực sắp tức chết rồi.” Tề Tiểu Hiên điện thoại cho Tề Hiên để động viên.


      “Bây giờ ba cho người xung quanh tìm, phàm là nơi nào có mùi xăng, đều tìm cẩn thận. Yên tâm , lâu nữa ba nhất định cứu con trở về.” Tề Hiên vì nhận được điện thoại của Tề Tiểu Hiên mà vô cùng kích động. Tìm khắp nơi có xăng ở trong thành phố, cũng tin tìm được người.


      “Ba, ngày mai có người cầu hôn với mẹ, thực hành kế hoạch B của chúng ta.”


      “Con trai cái gì kế hoạch B, chi tiết lần để ba biết mà làm.” Tề Hiên vô cùng tin tưởng con trai mình. Kế hoạch A thành công, chắc hẳn kế hoạch B cũng nhất định thành công, Diệp Tầm Phương kia sau khi biết toàn bộ càng tức hơn.


      “Ngày mai Tăng Hải Lâm kia cầu hôn với mẹ, hơn nữa là cầu hôn trước mặt mọi người. Hôm nay tốt nhất là ba nên vụng trộm trang bị cái máy theo dõi người mẹ, như vậy mới có thể biết được bọn họ cầu hôn ở nơi nào. Sau kinh nghiệm lần này bọn họ nhất định cho ba biết địa điểm, cho nên phải đặt ở người mẹ cái máy theo dõi. Ba nhất định phải trước khi Tăng Hải Lâm còn chưa bắt đầu cầu hôn, mà xuất ở trước mặt mẹ, trong tay nhất định phải có hoa hồng, nhẫn kim cương, đem Tăng Hải Lâm cầu hôn, biến thành ba cầu hôn với mẹ, nếu như truyền thông hỏi Tăng Hải Lâm là ai, ba trực tiếp là người bán hoa đưa hoa đến.”


      “Con trai, con là rất thông minh, ba nhất định thực kế hoạch B này, chỉ có thành công được thất bại.” Tề Hiên rất tự tin hứa hẹn với Tề Tiểu Hiên. Khá lắm Tăng Hải Lâm, đúng phải là Diệp Tầm Phương và Tăng Hải Lâm, hai người đúng là đáng ghét, ràng cái chiêu quỷ gì cũng dám lấy ra.


      “Ba, nữa, có việc con lại liên lạc điện thoại với ba, pin chỉ còn lại có gạch, thêm nữa còn điện. Bye bye.” Tề Tiểu Hiên xong, cúp điện thoại sau đó đem điện thoại cất kỹ.


      Tề Hiên sau khi cúp điện thoại, ngay lập tức thay quần áo, lo lâu nữa Ngãi Giai Giai lên đây, nhưng trước hết phải kêu người đưa cái máy theo dõi siêu cấp đến. Quả nhiên Tề Hiên lề mề quá lâu, Ngãi Giai Giai liền lên lầu tìm .


      “Thiếu chủ làm sao vậy, chuẩn bị có thể ăn rồi.” Ngãi Giai Giai ở ngoài cửa kêu.


      “Được rồi, tới liền.” Tề Hiên sửa sang lại quần áo, rồi mở cửa, sau đó ôm Ngãi Giai Giai cùng xuống lầu. Lúc này Tề Hùng cũng vừa ra, vẻ mặt đau buồn.


      “Ba, ba làm sao vậy.” Tề Hiên quan tâm hỏi.


      “Cũng hai ngày rồi, mà còn chưa tìm được Tiểu Hiên, trong lòng của ba lo lắng, aiz —— Cháu của ba rốt cuộc là bị ai bắt , nếu như để cho ba biết được, ba nhất định bỏ qua nó.” Tề Hùng thở dài, tiếp theo phẫn nộ mắng to, sau đó xuống dưới lầu. Cháu trai thấy, ông ăn cái gì cũng cảm thấy có mùi vị, cũng ngủ ngon. Hai ngày nay cảm giác thân thể tệ rất nhiều.


      “Ba, ba yên tâm . Tiểu Hiên nhất định có chuyện gì, con mang nó về bình an, tin tưởng con .” Tề Hiên an ủi Tề Hùng. Bây giờ vẫn là được để cho ba của mình biết Tiểu Hiên ở trong tay Diệp Tầm Phương, bằng nhất định ông huy động nhân lực cứu người, như vậy khiến cho Diệp Tầm Phương chó cùng bứt giậu.


      “Bác trai, bác cũng đừng quá lo lắng, Tiểu Hiên có chuyện gì đâu, thôi chúng ta ăn cơm .” Ngãi Giai Giai vịn cánh tay của Tề Hùng, dắt ông vào bàn ăn cơm.


      “Giai Giai, con nên đổi cách xưng hô , gọi ba , cũng sắp làm con dâu của nhà họ Tề rồi, sao còn gọi bác trai.” Tề Hùng cố gắng bày ra nụ cười, sau đó ngồi xuống.


      “Đúng vậy Giai Giai, con nên gọi hội chủ là ba, dù sao con và thiếu chủ cũng đăng ký rồi, chính là vợ chồng hợp pháp nên gọi hội chủ là ba.” Bà Lâm vừa vặn bưng thức ăn lên, cũng vui vẻ câu.


      “Cái này” —— Ngãi Giai Giai hơi ngượng ngùng mở miệng.


      “Như thế nào, con muốn gả cho con ba, làm con dâu của nhà họ Tề ba sao, nếu như muốn mau gọi .” Tề Hùng cố ý hỏi lại.


      phải” —— Ngãi Giai Giai cuống cuồng mà phản bác


      “Mau kêu ba , dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn.” Tề Hiên nắm tay Ngãi Giai Giai, cổ vũ .


      “Ba” —— Ngãi Giai Giai khó khăn kêu, nhưng trong lòng cũng rất khổ sở. và thiếu chủ có thể ở cùng nhau hay , cũng được. Diệp Tầm Phương và Tăng Hải Lâm nhất định phá hư tiếng ba này. Kêu ba có hơi sớm, nhưng rất muốn gọi Tề Hùng tiếng ba.


      “Giai Giai đừng suy nghĩ quá nhiều, hết thảy đều giao cho , dùng cơm thôi.” Tề Hiên đem chiếc đũa đặt vào trong tay Ngãi Giai Giai, sau đó gắp rau cho . bé ngốc này, nhất định là trong lòng rất mâu thuẫn.


      “Vâng.” Ngãi Giai Giai cầm chiếc đũa, nhưng ăn chút vị giác gì.


      Lúc này Nghiêm Chính Phong cầm cái cái hộp tinh sảo vào, giao cái hộp cho Tề Hiên rồi .


      “Thiếu chủ đây là cái gì?” Ngãi Giai Giai nhìn cái cái hộp tinh sảo kia, thắc mắc.


      “Nhất định là cái hộp trang sức dây chuyền hay nhẫn gì đó, có gì mà ngạc nhiên, ba đây đoán nhất định là muốn tặng cho Giai Giai.” Tề Hùng rất khinh thường , nhưng ăn cũng chút vị giác, song vẫn nhìn chỗ bên cạnh ông, đó là chỗ cháu trai ngồi.


      “Giai Giai đây là dây chuyền tặng cho em, bay giờ mang cho em nhé.” Tề Hiên từ trong cái hộp tinh sảo, cầm dây chuyền đưa lên cổ Ngãi Giai Giai.


      “Thiếu chủ, vật trân quý như thế, vẫn là nên cất .” Từ sau năm đó bị mẹ kế đoạt dây chuyền, cũng dám mang theo, vẫn đem dây chuyền kia cất , lo lắng lại bị người đoạt .


      “Dây chuyền chính là để lấy ra đeo, nếu mua để làm gì chứ. Giai Giai dây chuyền này là tự mình làm, em mang . đồng ý của , em được tùy tiện lấy xuống nhé.” Tề Hiên cưng chìu , cố gắng nhấn mạnh để cho lấy xuống.


      “Vâng.” Ngãi Giai Giai mỉm cười, vô ý thức đáp ứng Tề Hiên. Kỳ muốn quá nhiều, lo sợ nếu quá nhiều càng bối rối hơn. Do đó nên ra, thậm chí nếu để cho thiếu chủ nhìn ra khác thường, như vậy hỏng bét. Lỡ bị Diệp Tầm Phương biết được, Tiểu Ngoạn và Tiểu Hiên khẳng định có nguy hiểm.


      Tề Hiên thấy Ngãi Giai Giai miễn cưỡng nở nụ cười, gì nữa mà chuyên tâm ăn cơm. bé ngốc này quá khẩn trương rồi, nếu với ấy nữa, có thể ấy chịu được.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 177: Chấn Động



      Ngày hôm sau, Tề Hiên làm giống như thường ngày, Ngãi Giai Giai tiễn ra cửa, rồi buồn rầu vào nhà ngồi, trong tay vẫn cầm điện thoại và đợi điện thoại của Tăng Hải Lâm.


      Nhưng mà lần này Tăng Hải Lâm gọi điện thoại cho , mà là gởi cái tin nhắn, hẹn thời gian địa điểm. Ngãi Giai Giai nhận được tin nhắn lặng lẽ rời , cho Tề Hùng và bà Lâm biết hành tung của , vụng trộm ra bên ngoài, bắt taxi đến nơi Tăng Hải Lâm .


      Tề Hiên ở đường bên kia, căn cứ theo máy theo dõi mà lặng lẽ theo. Ngày hôm qua dây chuyền tặng cho Ngãi Giai Giai, chính là máy theo dõi, chỉ là này biết mà thôi.


      Lúc này điện thoại của Tề Hiên đột nhiên vang lên, tưởng là điện thoại của Tề Tiểu Hiên, nên lập tức nhận, đến lúc nhìn màn hình có hơi thất vọng, nhưng vẫn là rất nhanh nhận điện thoại.


      “Thiếu chủ , căn cứ theo tin tức đáng tin, trước đó vài ngày có người nhìn thấy phụ nữ và đứa bé bị trói đến ngoại ô, căn nhà có khí đốt bị bỏ hoang, có lẽ đứa bé kia chính là tiểu thiếu chủ.


      “Lập tức phái người thầm điều tra, nếu quả là tiểu thiếu chủ, nhất định phải bảo đảm nó được bình an dưới tình huống cứu người ra.” Tề Hiên vừa lái xe vừa ra lệnh.


      Sau khi Tề Hiên cúp điện thoại cười tà ác, trong lòng suy nghĩ làm thế nào xử trí Diệp Tầm Phương kia.


      Ngãi Giai Giai đến quảng trường rất nhiều người, sau đó xuống xe tìm kiếm thân ảnh Tăng Hải Lâm khắp nơi, nhưng biết có rất nhiều người thầm nhìn .


      Từ lúc Ngãi Giai Giai vừa xuống xe, cũng có người thầm nhìn chằm chằm vào , nhất cử nhất động của đều rơi vào mắt của người khác.


      Tăng Hải Lâm hẹn đến nơi nhiều người như thế làm gì, chẳng lẽ là muốn làm vài chuyện tổn hại đến Tề Hiên, sau đó để cho công chúng biết sao. Ngãi Giai Giai bất đắc dĩ thở dài lắc đầu, trong lòng có đáp án thấp giọng thầm tự . “Rốt cuộc mình nên làm thế nào mới tốt đây.”


      Tăng Hải Lâm cầm bó hoa hồng to từ xa thấy thân ảnh Ngãi Giai Giai, sau đó vẻ mặt ưu sầu về phía . Bây giờ mọi chuyện làm đều phải chủ ý của bản thân, tất cả đều là chủ ý của Diệp Tầm Phương, nhưng thể nghe theo. Thực rất bất đắc dĩ, nếu như có thể ình lựa chọn, chắc chắn cầu hôn với Ngãi Giai Giai, bởi vì biết người Ngãi Giai Giai là Tề Hiên.


      Ngãi Giai Giai từ xa nhìn thấy Tăng Hải Lâm cầm hoa hồng tới, trong lòng thực hồi hộp, đứng ở tại chỗ mà trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Giờ khắc này đến có phải là ý nghĩa giữa và thiếu chủ chia rẽ, thậm chí từ nay về sau đều khó có khả năng ở chung chỗ. Mặc kệ là đúng hay sai đều phải đối mặt.


      Tăng Hải Lâm cầm bó hoa hồng to, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt ở quảng trường, mọi người đều đứng ở tại chỗ nhìn , muốn biết tặng hoa cho ai.


      Song khi Tăng Hải Lâm đến còn cách Ngãi Giai Giai có vài bước, sau đó đám người đùa giỡn ầm ĩ lao đến đụng vào Tăng Hải Lâm, thiếu chút nữa làm rơi hoa của , tiếp theo vây quanh Tăng Hải Lâm đùa giỡn, đếm xỉa đến hữu của .


      “Các người làm gì?” Tăng Hải Lâm vui hỏi.


      “Ha ha” —— đám lưu manh vây quanh Tăng Hải Lâm đùa giỡn, chạy vòng mấy vòng, sau đó bỏ chạy.


      “Đáng ghét.” —— Tăng Hải Lâm chỉ vào đám người đùa giỡn kia muốn mắng, nhưng lại cảm thấy thích hợp, vì vậy nhịn xuống tiếp tục cầm hoa về phía Ngãi Giai Giai, mặt miễn cưỡng nở nụ cười hình như là xấu hổ.


      Tăng Hải Lâm chưa được mấy bước, lại bị đám người đùa giỡn vừa rồi đụng phải, lúc này cực kỳ nổi giận. “Mấy người kia, các người muốn chơi chỗ khác chơi, tốt nhất đừng chọc tôi.”


      “Tiên sinh, nơi này là quảng trường tất cả mọi người đều có thể chơi ở đây, ngài dựa vào cái gì bảo chúng tôi chứ!” người hơi giống lưu manh, hai tay vây quanh khiêu khích nhìn Tăng Hải Lâm.


      “Nhưng các người cũng nên luôn đụng đến người của tôi, tôi muốn mọi chuyện ầm ĩ, nhưng tôi cũng sợ có chuyện. Tôi cảnh cáo các người, tốt nhất đừng có chọc tôi.” Tăng Hải Lâm muốn ầm ĩ, giọng điệu hơi hoà nhã chút, nhưng hình như đối phương muốn nhượng bộ, bắt đầu đẩy Tăng Hải Lâm mắng to.


      “Ông mày muốn nghĩ đụng ai đụng, mày quản được sao?” Tên lưu manh dùng sức đẩy Tăng Hải Lâm, tràn đầy khiêu khích


      “Bỏ , tôi muốn so đo với các người.” Tăng Hải Lâm cầm hoa tính vượt qua mấy người này, tiếp tục làm chuyện của mình, nhưng lại bị người chặn.


      tính toán với chúng tôi, còn tôi muốn tính toán với . Mấy chúng tôi chơi đùa vui vẻ, kết quả lại bị làm còn hào hứng, chúng tôi có nên tính toán với hay .”


      “Đúng vậy, nhất định phải tính.” Tên lưu manh khác phụ họa, lúc đó cũng thỉnh thoảng cho người bên cạnh ánh mắt.


      “Vậy các muốn thế nào?” Tăng Hải Lâm căm tức nhìn mấy người này, bắt đầu nhịn được, cũng còn chú ý tới đám tên lưu manh này thầm truyền ánh mắt. Nếu như phải vì còn có chuyện quan trọng muốn làm, khẳng định dạy dỗ đám người này tốt.


      “Quỳ xuống xin lỗi em chúng tôi, chúng tôi tính toán với .” kẻ lưu manh chỉ vào mặt đất ý bảo Tăng Hải Lâm quỳ ở đây.


      thể nào.” Tăng Hải Lâm do dự mà trả lời.


      “Vậy cũng đừng trách chúng tôi khách khí.” Tên lưu manh vén tay áo lên tính ra tay đánh người.


      Tăng Hải Lâm thấy thế mở miệng cười khinh thường, nhìn đám côn đồ còn chưa đủ lông đủ cánh ở trước mắt, sau đó câu: “ sợ ngồi tù cứ việc ra tay”


      phải doạ mấy em chúng tao, đánh.” Nhưng mà tên lưu manh cầm đầu vừa hô xong , bên cạnh đột nhiên chạy ra rất nhiều người vây mấy tên lưu manh. Khí thế hung hãn vô cùng, nhưng mà lại có hù được bọn họ.


      “Các người” ——


      “Lão đại, đám người này có phải quấy rầy ? Yên tâm làm chính của , hãy giao bọn họ cho chúng em xử lý.” thuộc hạ của Tăng Hải Lâm rất hào khí mà vỗ vỗ lồng ngực.


      “Khó trách kiêu ngạo như vậy, ra là có trợ thủ!” Tên lưu manh châm chọc Tăng Hải Lâm và khiêu khích nhìn người chung quanh.


      “Dám phá hư chuyện tốt của lão đại chúng tao, đợi lát nữa cho xương cốt tụi bây tiêu luôn.” Chính là thuộc hạ của Tăng Hải Lâm cảnh cáo mấy tên lưu manh.


      “Được, tao lại muốn xem thử xương cốt của tụi bây có tốt .” kẻ lưu manh xong, tất cả lưu manh theo đều cười to.


      “Ha ha” ——


      “Vậy làm phiền các người.” Tăng Hải Lâm nghe tiếng cười vô vị của đám người kia, cầm hoa hồng mỉm cười sau đó xoay người . Tính cầu hôn với Ngãi Giai Giai, song khi xoay người sang chỗ khác, sau đó lại có chấn động lớn hơn.


      người đàn ông mặc âu phục màu đen, quỳ gối xuống ở trước mặt Ngãi Giai Giai, trong tay ta cũng cầm lấy hoa hồng. Cái cảnh tượng này cùng với cầu hôn quả thực là giống nhau.


      Rốt cuộc ai ở nơi này cầu hôn với Ngãi Giai Giai, chẳng lẽ là Tề Hiên, nhưng ta căn bản biết Ngãi Giai Giai ở đây, trừ phi Ngãi Giai Giai hết mọi chuyện với ta.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 179: Hấp Dẫn



      Tề Tiểu Hiên định kế tiếp Tề Hiên nên làm như thế nào, nhưng cửa sắt đột nhiên bị người đụng vỡ, sợ tới mức Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên giật mình, kế hoạch AB còn chưa ra. sợ Diệp Tầm Phương phát bọn họ có điện thoại di động, muốn vội vàng giấu điện thoại di động , nhưng kịp.


      Diệp Tầm Phương căm tức nhìn Tề Tiểu Hiên, sau đó tới từng bước dùng chân đá điện thoại di động xuống đất.


      “Tôi Tề Hiên làm sao lại nhiều lần xuất trùng hợp như vậy, ra nguyên nhân là do các ngừơi, đúng là lợi hại. Cũng bị trói thành như vậy rồi, còn có thể liên lạc với bên ngoài, để tôi xem các ngừơi về sau làm thế nào mà liên lạc.” Diệp Tầm Phương tới vị trí điện thoại di động, sau đó giẫm hư di động, hơn nữa còn dùng sức mà đạp.


      “Biết sao, dù sao kế hoạch của cũng thất bại, xì.” Trần Tiểu Ngoạn châm chọc Diệp Tầm Phương. Tuy trong lòng rất đau cho điện thoại của , nhưng suy nghĩ chút về sau bảo Tề Hiên bồi thừơng cần phải đau lòng.


      “Trần Tiểu Ngoạn, chút giá trị nào đối với tôi, có tin bây giờ tôi giết hay ?” Diệp Tầm Phương hung tợn nhìn Trần Tiểu Ngoạn, có loại kích động muốn giết người, gần như muốn điên.


      “Diệp Tầm Phương, giết người là phạm pháp đó.” Trần Tiểu Ngoạn bắt đầu hơi sợ Diệp Tầm Phương, nhưng bộ dạng giả vờ sợ hãi. Ông trời, Diệp Tầm Phương này phải muốn giết chết chứ, hình như người phụ nữ này quá khủng bố.


      “Người cản trở chuyện tốt của tôi, tôi tuyệt đối bỏ qua đâu.”


      “Tôi cũng có cản trở chuyện tốt của .” Trần Tiểu Ngoạn cãi lại.


      “Kéo con đàn bà này ra ngoài đánh cho tôi.” Diệp Tầm Phương để ý tới Trần Tiểu Ngoạn, chỉ muốn tìm người trút giận, bây giờ vẫn thể động đến con trai của Ngãi Giai Giai, nhưng Trần Tiểu Ngoạn này cũng có chút giá trị lợi nào với , đánh chết ta cũng sao.


      Giọng điệu Diệp Tầm Phương cứng rắn, xong có hai người đứng ở phía sau , tới trước mặt Trần Tiểu Ngoạn, khuôn mặt chút thay đổi nhìn ấy.


      “Làm gì vậy? Mấy ngừơi đừng làm loạn nha.” Trần Tiểu Ngoạn ngừng lui về phía sau, sợ hãi nhìn bọn họ.


      “Mấy người đựơc đụng đến mẹ nuôi của tôi.” Tề Tiểu Hiên cảnh cáo hai người đứng đó.


      “Bây giờ mấy người có tư cách chữ ‘ ’, hai người còn đứng ở đây làm gì, mau đem ngừơi đàn bà này lôi ra đánh cho tôi. Đánh chết rồi trở về cho tôi biết.” Diệp Tầm Phương thấy hai người kia chỉ đứng yên bất động, nên tiếp tục ra lệnh, giọng rất cương quyết.


      Thế nhưng ra lệnh lần nữa hai người kia còn động đậy. Diệp Tầm Phương càng tức giận hơn.


      “Mấy ngừơi làm ăn kiểu gì biết, cầm tiền lại nghe lời của tôi. Có tin phân tiền tôi cũng ấy người hay .”


      “Hai vị đại ca, người phụ nữ này cho bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi so với ta, thả tôi có được hay ?” Trần Tiểu Ngoạn . Dù sao Tề Hiên có tiền, nếu như đủ tiền, vậy bảo Tề Hiên đưa.


      “Hai vị đại ca ca, tôi trả gấp năm lần, mấy giúp tôi bắt người đàn bà kia lại.” Tề Tiểu Hiên tăng thêm cho hai người kia.


      “Đừng nghe bọn họ bậy, lời của đứa bé sao có thể tin được. Mấy người mau làm cho tôi.” Diệp Tầm Phương nóng nảy dùng sức đẩy hai người kia lên, để cho bọn họ bắt Trần Tiểu Ngoạn.


      “Diệp tiểu thư, em chúng tôi nhìn tiền làm việc, làm cho nhiều như vậy. Bây giờ phân tiền cũng chưa đưa, nếu như có ông chủ chúng tôi sẵn sàng thay đổi.” Hai người đàn ông này xoay người tà ác nhìn Diệp Tầm Phương, ra ý nghĩ của mình. Bọn họ đều chỉ vì tiền mà thôi, nếu như có tiền ai mà muốn làm chuyện xấu, bọn họ chẳng qua là bất đắc dĩ thôi.


      “Tôi ấy người biết Diệp Thị sụp đổ rồi, ta căn bản có tiền ấy người. Xem ra mấy người bị ta lừa, bây giờ trước mắt mấy người chính là Tề Hiên con trai của tổng tài Tề thị. Nếu như mấy ngừơi cứu cậu ấy, Tề Hiên nhất định ấy người rất nhiều tiền.” Trần Tiểu Ngoạn nghe lời của hai người kia, nên tăng thêm cho bọn họ. Nếu như với hai người kia có tiền là có thể giải quyết, vậy rất tốt.


      “Hai vị đại ca ca, chỉ cần thả chúng tôi, sau đó bắt ngừơi đàn ba kia, tôi nhất định bảo ba tôi tạ ơn mấy người tốt.” Tề Tiểu Hiên cũng gia nhập hàng ngũ, hy vọng có thể tới hai người này.


      Nghe Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên như thế, hai người kia bắt đầu thảo luận.


      , cảm thấy thế nào?”


      “Vì người đàn bà này mà làm nhiều chuyện như vậy. Bây giờ phân tiền cũng chưa nắm được, muốn làm công. Nếu bây giờ chúng ta thay ông chủ.”


      , em cũng cảm thấy thế. Nếu chúng ta cứu hai người kia , chừng còn có thể phát tài đó, cho dù bọn họ dối, nhưng lúc này đối với chúng ta cũng có tổn thất gì. Chúng ta giúp người đàn bà họ Diệp này làm việc cũng chưa cầm được phân tiền, còn liều mạng như thế!”


      “Đựơc, xử lý thế , cởi dây giúp bọn họ.”


      “Đựơc, em lập tức cởi dây cho bọn họ.” người xoay người, muốn cởi dây cho Trần Tiểu Ngoạn, nhưng mà bị Diệp Tầm Phương kéo lại.


      “Mấy người thể làm như thế, tôi rồi ấy người tiền nhất định cho.” Diệp Thị sụp đổ, ba giận đến nỗi bị bệnh ở bệnh viện, ngay cả tiền thuốc thang cũng là vấn đề, làm sao có thể có tiền mà cho đám người này, chẳng qua là kéo dài mà thôi.


      “Tôi ra tiền gấp mười lần mời các cứu chúng tôi. Hai vị đại ca ca, các cảm thấy như thế nào. Nếu như các tin tôi, có thể gọi điện thoại cho ba tôi, để bọn họ cho các biết.” Tề Tiểu Hiên rất hào khí, xong nhíu mày nhìn Diệp Tầm Phương.


      cái chủ ý này tệ, lần này chúng ta có tiền.”


      “Vậy mau cởi dây cho bọn họ .”


      “Đựơc.” người hưng phấn trả lời, sau đó lập tức cởi dây cho Trần Tiểu Ngoạn.


      Vậy mà sợi dây người Trần Tiểu Ngoạn mới đựơc mở nửa, Diệp Tầm Phương đột nhiên vọt lên, trong tay có thêm cái dao . Hung hăng đâm về phía người cởi dây cho Trần Tiểu Ngoạn, động tác quá nhanh ai có thể kịp thời ngăn cản, chỉ có thể trợn mắt nhìn Diệp Tầm Phương đâm dao vào đầu người kia.


      A ——Tiếng kêu thảm thiết tới mức người ở chỗ này chấn động.


      “Em” —— người đàn ông khác điên cuồng hô to, sau đó ôm em trai của mình, hô to “em” ——


      A —— Diệp Tầm Phương run rẩy vứt con dao khẽ kêu tiếng, sau đó hốt hoảng chạy ra ngoài.


      “Đàn bà thúi trả mạng cho em trai tao” người đàn ông khác đau khổ hô to, sau đó đuổi theo.


      “Mẹ nuôi bọn họ đều rồi, aiz” —— Tề Tiểu Hiên hưng phấn .


      , bọn họ chúng ta cũng .” Trần Tiểu Ngoạn cố gắng vùng vẫy chút mở đựơc sợi dây, mà người kia mới vừa rồi cũng mở ra cho , chỉ cần cố gắng chút là được rồi.


      “Oa mẹ nuôi, mẹ lợi hại nha!” Tề Tiểu Hiên thấy Trần Tiểu Ngoạn cởi sợi dây ra, rất hưng phấn.


      “Đừng nữa, trước tiên chạy trốn rồi hãy .” Trần Tiểu Ngoạn vội vàng cởi dây giúp Tề Tiểu Hiên, sau đó kéo cậu bé chạy, kết quả mới đến cửa bị người cản lại.


      Chương 180: Thiếu Nợ Trả Tiền, Đạo Lý Hiển Nhiên.



      Trần Tiểu Ngoạn kéo tay Tề Tiểu Hiên định rời , ở cửa lại xuất ngừơi đàn ông trung niên lạ, mang kính đen dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Tiểu Ngoạn, khiến cho người ta có chút quái lạ.


      “Tránh ra, nếu tôi cho ông đẹp mặt.” Trần Tiểu Ngoạn bày ra tư thế muốn đánh nhau, cảnh cáo người đàn ông trước mặt. Sao lại cảm thấy người đàn ông ở trước mắt nhìn hơi quen mắt nha, kỳ quái.


      “Mẹ nuôi, con tới giúp mẹ.” Tề Tiểu Hiên cũng bày ra tư thế tính cùng với Trần Tiểu Ngoạn liên thủ đánh bại người ở trước mặt.


      “Đựơc, lâu rồi chúng ta có liên thủ, xem phối hợp còn ăn ý .” Nhưng Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên bày tư thế lâu mà người đàn ông trước mặt cũng ra tay, cũng câu nào, mà ngơ ngác nhìn Trần Tiểu Ngoạn.


      “Mẹ nuôi, người này hình như có ý với mẹ nha.” Tề Tiểu Hiên thu hồi tư thế, hoài nghi nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó to gan về phía trước, muốn tới chạm vào ông ta, kết quả còn chưa có đụng bị Trần Tiểu Ngoạn kéo về.


      “Tiểu Hiên, con làm gì đấy? Người này là ai con cũng biết, sao lại tùy tiện đến gần ông ta chứ.”


      “Mẹ nuôi, con cảm thấy người này có ác ý đâu, ông ấy có ý với mẹ. Mẹ nuôi, số đào hoa của mẹ tới rồi.” Tề Tiểu Hiên giỡn.


      “Cái tên nhóc này, chuyện hoang đường gì đấy, đây là thái độ của con chuyện với mẹ nuôi sao.” Trần Tiểu Ngoạn vui khiển trách. Cái gì chứ, Trần Tiểu Ngoạn dù tệ thế nào, cũng tìm ngừơi có thể làm đựơc ba của để kết giao chứ, tuyệt đối .


      “Mẹ nuôi, con có sai mà, hì hì.” Tề Tiểu Hiên cười hì hì, xong tới bên cạnh Trần Tiểu Ngoạn.


      “Chút nữa tính sổ với con.” Trần Tiểu Ngoạn khinh thường nhìn Tề Tiểu Hiên, sau đó cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt.


      Người đứng ở trước mặt Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên, phải ai khác chính là Hác Cường


      tên là Trần Tiểu Ngoạn.” Hác Cường kích động hỏi Trần Tiểu Ngoạn, nhưng mà vẫn cởi mắt kính ra.


      Cũng do hôm qua ông mới vừa nghe Tăng Hải Lâm , Diệp Tầm Phương bắt đứa bé. Tên của gọi là Trần Tiểu Ngoạn, cho nên mới dốc sức tìm kiếm tung tích của bọn họ.


      “Đúng sao? Ông muốn làm gì? Tôi cho ông biết, tôi phải là dễ bắt nạt.” Trần Tiểu Ngoạn càng cảnh giác cao hơn. Người này biết tên là Trần Tiểu Ngoạn tuyệt kỳ quái, có lẽ người này chính là người của Diệp Tầm Phương, nên đương nhiên biết tên Trần Tiểu Ngoạn.


      là Trần Tiểu Ngoạn, Trần Tiểu Ngoạn của võ quán Trần gia.” Hác Cường nhấn mạnh lần nữa.


      “Làm sao ông biết tôi là Trần Tiểu Ngoạn của võ quán Trần gia. Chẳng lẽ ông là chủ nợ của ba tôi, khoản nợ sáu năm trước tôi trả xong rồi, thể còn thiếu nợ ông, nhất định là lường gạt. Tôi cho ông biết, Trần Tiểu Ngoạn tôi phải dễ bắt nạt đâu.” Trần Tiểu Ngoạn thu lại tư thế, ngược lại trở nên tức giận. Vừa nghĩ tới năm đó, ba vì mắc nợ mà vứt bỏ thân mình rời , nổi giận nhưng mà lại muốn tìm ba mình trở về, là mâu thuẫn.


      Có lẽ năm đó ba vì tránh né nợ nần mới trốn , nhưng mà khoản nợ được trả sạch. Tại sao ông ấy còn chưa xuất , để gặp đứa con đây. Chẳng lẽ cần sao. Trần Tiểu Ngoạn vừa nghĩ tới ba của mình cần mình, trong lòng khổ sở châu chặt chân mày.


      “Mẹ nuôi, người này là chủ nợ sao? Mẹ còn thiếu người ta bao nhiêu tiền vậy? Con nghe ba con rất nhiều tiền, con kêu ba con giúp mẹ trả được ?” Tề Tiểu Hiên quan tâm kéo tay Trần Tiểu Ngoạn. Cậu tuyệt đối biết mẹ nuôi còn thiếu tiền người ta. Nếu như mà biết đựơc , cậu nhất định bảo ba giúp mẹ.


      “Tám phần là chủ nợ, nhìn cái dạng kia của ông ta biết. Ba của mẹ nuôi thiếu tiền rất nhiều người, có thể năm đó còn thiếu tiền của người này.” Trần Tiểu Ngoạn vẫn nhìn chằm chằm Hác Cường, rất thân thiện. Năm đó những ngừơi kia đòi nợ đều là rất hung hãn, có tiền nên ra tay đánh người. Cũng chính vì cái dạng này, mới nỗ lực tập luyện, để ình trở nên có năng lực như vậy, mới có thể bảo vệ mình.


      “Mẹ nuôi, nếu là chủ nợ tốt thôi. Mẹ lấy tiền trả cho ông ấy là đựơc, còn đánh làm gì, đừng có đánh.” Tề Tiểu Hiên kéo tư thế của Trần Tiểu Ngoạn xuống.


      “Đúng, thiếu nợ trả tiền là chuyện hiển nhiên. Nếu ba tôi nợ tiền của ông, tôi trả tiền cho ông. thiếu bao nhiêu, tôi nhất định trả, nhưng phải bây giờ, bởi vì bây giờ tôi có tiền.” Vẻ mặt Trần Tiểu Ngoạn bất đắc dĩ , căn bản để ý đến Hác Cường. Nếu là đến đòi nợ, trả tiền là được, có gì phải sợ.


      “Tiểu Ngoạn, tôi” —— Hác Cường muốn lại thôi, càng lúc càng kích động muốn đưa tay ra đụng vào khuôn mặt của Trần Tiểu Ngoạn, nhưng lại có cái dũng khí đó. Con của ông, con mà ông tìm sáu năm, lại là ở trường hợp như vậy mà gặp được nó, mà nó chính là bị Diệp Tầm Phương bắt cóc chừng mấy ngày. Người của ông tại sao tới sớm chút. Nếu như tới sớm chút, nó cũng khổ sở nhiều như vậy.


      “Dừng lại, đừng có gọi thân thiết như vậy. Tôi với ông quen, sau khi trả tiền cho ông, sau đó chúng ta đều thiếu nợ nhau, ông đừơng quan đạo của ông, tôi cầu độc mộc của tôi.” Trần Tiểu Ngoạn nghe Hác Cường gọi thân mật như vậy, có chút quái lạ.


      “Tiểu Ngoạn ra tôi” —— Hác Cường muốn ra ông là ba của , nhưng lại nên lời. Năm đó ông vứt bỏ con , biết đứa con này còn nhận người ba như ông hay .


      ông đừng có gọi thân mật, mà ông còn nữa. Yên tâm ba tôi nợ tiền ông, tôi nhất định trả lại cho ông, cần bộ dạng nôn nóng lo lắng như tôi trả tiền lại vậy.” Trần Tiểu Ngoạn cố gắng nhấn mạnh, mình trả tiền.


      Nhưng càng như thế, Hác Cường lại càng nên lời, cho biết ông là ba của .


      “Mẹ nuôi chúng ta thôi. Ông bác này, nếu như mà mẹ nuôi tôi nợ tiền ông, vậy ông đến Tề thị tìm ba tôi. Tôi cho ông biết, ba tôi gọi là Tề Hiên.” Tề Tiểu Hiên kéo tay Trần Tiểu Ngoạn ra khỏi cửa, nhưng Hác Cường lại có cản bọn họ lại, mà lưu luyến nhìn bóng lưng của Trần Tiểu Ngoạn.


      Con của ông lại nhận ra ông, là cố ý nhận ông hay là quên ông đây. Hác Cường nhìn Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên biến mất, sau đó mang theo đau buồn ở trong lòng rời . Mặc kệ như thế nào cuối cùng cũng tìm được con , ngày sau cũng nên bồi thường cho đứa con này tốt.


      Trần Tiểu Ngoạn quay đầu lại liếc mắt nhìn Hác Cường, cảm thấy người này rất quen thuộc, có loại cảm giác rất thân thiết, nhưng vẫn ra đựơc là cảm thấy giống ai. Tại sao người này lại giống như người ba kia, là ba của sao. , nếu như ba có trở lại tìm , sớm trở lại.


      Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên mới vừa , Nghiêm Chính Phong mang theo đám người vọt vào, tìm kiếm khắp nơi thấy người chết. Thấy còn có ai ở trong này, vì vậy khẩn trương lo lắng, trong lòng tức giận đến nơi khác tìm, gần như tìm khắp nơi có xăng của thành phố.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 181: Bị Bắt



      Tề Tiểu Hiên đột nhiên cúp điện thoại, chỉ đựơc mấy chữ ‘hoạch kế AB’, khiến cho Tề Hiên vô cùng lo lắng, biết rốt cuộc Nghiêm Chính Phong có tìm được bọn họ , hay là lúc bọn họ gọi điện thoại bị Diệp Tầm Phương phát .


      “Thiếu chủ, mới vừa rồi là chuyện với Tiểu Hiên phải ? cho em biết có được hay ?” Ngãi Giai Giai thấy Tề Hiên đột nhiên cúp điện thoại rất kích động mà hỏi .


      Mới vừa rồi ràng nghe được tiếng của Tề Tiểu Hiên trong điện thoại, tại sao đột nhiên lại cúp điện thoại chứ.


      “Giai Giai, ra sớm biết Tiểu Hiên và Tiểu Ngoạn ở trong tay Diệp Tầm Phương, cũng biết Diệp Tầm Phương lấy bọn họ để uy hiếp em. Nếu như vậy trình diễn xem Tăng Hải Lâm muốn làm cái gì. Tiểu Hiên cũng gọi điện thoại cho biết, cho nên mới có thể trùng hợp như vậy mà xuất ở trước mặt em, đều giải quyết tất cả.”


      ra là sớm biết, ha ha” —— Ngãi Giai Giai gượng cười. ra vẫn luôn lo lắng vô ích, bởi vì chuyện gì Thiếu chủ cũng biết, thậm chí biết bước kế tiếp Tăng Hải Lâm làm cái gì, mà còn ngây ngốc cái gì cũng biết.


      “Giai Giai có chuyện gì đâu, để cho Diệp Tầm Phương và Tăng Hải Lâm động tới sợi lông của em.” Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai mà hứa hẹn.


      “Nhưng Tiểu Hiên và Tiểu Ngoạn vẫn còn ở tay bọn họ. Nếu như mọi người đều biết chuyện này, Diệp Tầm Phương nhất định làm hại bọn họ. Bọn chúng nhất định làm như vậy.” Ngãi Giai Giai vùi vào trong ngực của Tề Hiên mà đau lòng khóc. Lúc này mà Diệp Tầm Phương cũng biết, có phải gây bất lợi với Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên hay đây?


      “Yên tâm , phái người tìm bọn họ. Tin rằng bao lâu tìm được bọn họ. Nơi có xăng của thành phố này nhiều lắm, đều tìm từng cái cũng khó.”


      “Thiếu chủ, có phải biết đựơc chỗ Diệp Tầm Phương bắt bọn họ đúng ?” Ngãi Giai Giai rất kích động kéo tay Tề Hiên hỏi.


      chỉ biết bọn họ bị giam ở nơi có xăng, về phần là nơi nào bây giờ vẫn tìm, nhưng tin rằng rất nhanh có tin tức, em đừng lo lắng.”


      “Có , vậy tốt rồi, Tiểu Hiên cũng sắp về nhà, Tiểu Ngoạn cũng vậy, là quá tốt.” Ngãi Giai Giai cao hứng lấy tay lau nước mắt.


      trông mong giờ khắc này lâu rồi, mặc dù chỉ là mấy ngày ngắn ngủn, nhưng lại cảm thấy như là mấy năm, cuối cùng lại để cho hi vọng.


      thôi, chúng ta về nhà chờ tin tức của Tăng Hải Lâm có được ?” Tề Hiên cưng chìu ôm Ngãi Giai Giai.


      “Được, chừng bọn họ ở trong nhà chờ chúng ta, chúng ta nhanh chút.” Ngãi Giai Giai giống như kịp chờ đợi muốn về nhà, giống như Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên ở trong nhà chờ đợi vậy.


      “Đựơc, đừng có gấp, chậm chút nếu ngã đấy.” Tề Hiên thấy Ngãi Giai Giai vui vẻ như thế cũng cao hứng theo. Hi vọng Trần Tiểu Ngoạn và Tiểu Hiên ở nhà chờ bọn họ, bằng Ngãi Giai Giai nhất định thất vọng đau lòng.


      Ngãi Giai Giai kéo tay Tề Hiên bước nhanh, đột nhiên có đám ngừơi chạy tới bao vây bọn họ.


      Tề Hiên lập tức che chở Ngãi Giai Giai, cảnh giác nhìn những người đó.


      “Mấy người là ai, muốn làm gì?”


      “Thiếu chủ, sao lại nhiều người như vậy, là đáng sợ!” Ngãi Giai Giai sợ hãi nhìn đám ngừơi cao to ở xung quanh, rất sợ.


      “Đừng sợ, có ở đây.” Tề Hiên an ủi Ngãi Giai Giai, sau đó căm tức nhìn đám người ở trước mắt.


      Những người này hẳn là người của Tăng Hải Lâm chứ, bây giờ cũng chỉ có Tăng Hải Lâm mới có năng lực gọi nhiều người như vậy đến đối phó với . Diệp Tầm Phương có Diệp Thị dựa vào, hoàn toàn là con cọp giấy, căn bản có năng lực gọi nhiều người như vậy.


      “Các em lên.” Đám người để ý tới Tề Hiên gì, mà xông lên ra tay đánh người.


      Tề Hiên cố hết sức mình đối phó mấy chục người, thậm chí cẩn thận mà bị mấy quyền, dù sao đối phương là quá nhiều ngừơi.


      “Thiếu chủ cẩn thận đó!” Ngãi Giai Giai đứng ở bên cạnh lo lắng nhìn Tề Hiên, muốn giúp nhưng lại biết làm như thế nào để giúp.


      Xem ra đám người này đều hung hãn như vậy, thấy chỉ sợ cho dù xông lên, cũng chưa chắc giúp được chỉ có thể tăng thêm gánh nặng cho Tề Hiên, trở thành phiền toái của mà thôi.


      Ngãi Giai Giai chỉ lo lắng cho Tề Hiên, mà phát có hai người đến gần, cứ như vậy bị người kéo chạy .


      “Mấy người làm gì, buông tôi ra” —— Ngãi Giai Giai giùng giằng nhưng vẫn bị người kéo .


      Tề Hiên nghe thấy tiếng gào của Ngãi Giai Giai, quay đầu lại nhìn phát Ngãi Giai Giai bị hai người kéo lên xe, vội muốn cứu , nhưng chính là xông qua được, mỗi bước đều có người ngăn lại, đều là mấy người sợ chết, cứ quần lấy .


      “Giai Giai” ——


      “Thiếu chủ, cứu em” —— Ngãi Giai Giai bị người ta kéo lên xe, khắc cuối cùng vẫn còn hô to, cuối cùng cũng còn cơ hội kêu, bởi vì bị người ta dùng băng dính dán miệng lại, sau đó lại bị trói.


      “Giai Giai” —— Tề Hiên muốn xông qua, nhưng tới kịp, xe rời rồi. Cho dù muốn đuổi theo cũng được, bởi vì vẫn có người quấn .


      Mới vừa rồi để cho đám người của Tề hội , lúc này đúng là gọi được người giúp tay, tính sai, nghĩ tới Tăng Hải Lâm lại dùng phương thức như vậy mà bắt người . Chẳng lẽ ta chú ý đến sinh tử của đám em này sao. Làm như vậy có thể phạm pháp, hoặc có lẽ chính là Tăng Hải Lâm có lương tâm, nên có người chú ý tới sinh tử của đám em mình!


      Đáng ghét. Tôi bỏ qua ấy người. Tăng Hải Lâm, tôi khiến cho phải hối hận vì những việc làm hôm nay. Tề Hiên muốn đánh đám ngừơi mới vừa quấn , làm thể cứu Ngãi Giai Giai. Vậy mà lúc này đột nhiên có cảnh sát chạy tới, thể dừng tay.


      Đám người quấn lấy Tề Hiên thấy cảnh sát tới, rối rít chạy trốn, nhưng mà vẫn là có mấy tên bị bắt. Cảnh sát tới bên người Tề Hiên, hỏi thăm : “Tiên sinh xin hỏi chuyện gì xảy ra?”


      “Vợ tôi bị mấy người đó bắt , là đồng bọn bọn họ.” Tề Hiên vô cùng tức giận mà chỉ vào mấy tên bị bắt.


      “Yên tâm, cảnh sát chúng tôi giúp ngài.”


      “Vợ tôi cũng bị người ta bắt rồi, bảo tôi làm sao mà yên tâm đựơc. Tôi tuyệt đối bỏ qua cho Tăng Hải Lâm, tuyệt đối.” Tề Hiên tức giận rống to, sau đó cũng để ý cảnh sát, tức giận trợn mắt nhìn đám ngừơi bị bắt kia, sau đó rời .


      Tề Tiểu Hiên mới vừa rồi câu, có người định mang Ngãi Giai Giai . Vậy đám người này khẳng định là có liên quan đến Diệp Tầm Phương và Tăng Hải Lâm, xem ra Ngãi Giai Giai lúc này rơi vào trong tay Diệp Tầm Phương.


      “Tiên sinh” —— Cảnh sát kêu Tề Hiên lần nữa, nhưng Tề Hiên vẫn để ý tới ta, lên xe mình lái xe .


      Diệp Tầm Phương đáng chết, lần này tuyệt đối để cho ta có năng lực phản kích.


      Tề Hiên vừa lái xe vừa vỗ đánh tay lái vô cùng tức giận, giận chính mình có năng lực bảo vệ Ngãi Giai Giai cho tốt.


      Chương 182: Cảnh Giới Cao Nhất Của .



      Ngãi Giai Giai bị người ta trói, mang đến nơi đầy mùi xăng, vừa tới lâu, Tăng Hải Lâm đến.


      Ngãi Giai Giai vừa nhìn thấy Tăng Hải Lâm, trong lòng cực kỳ tức giận, rất ghét ta, nếu phải miệng của bị dán, muốn mắng.


      Tăng Hải Lâm tràn đầy áy náy, đến trước mặt của Ngãi Giai Giai, sau đó xé miếng băng keo dán miệng của ra.


      “Giai Giai tủi thân chút, bảo đảm để cho Diệp Tầm Phương động tới em.” Bắt Ngãi Giai Giai như vậy, rất muốn, nhưng lại thể làm.


      “Tăng Hải Lâm, tại sao lại cùng Diệp Tầm Phương làm nhiều chuyện xấu như vậy, chẳng lẽ sợ báo ứng sao?” Miệng Ngãi Giai Giai đựơc tự do, sau đó chửi mắng Tăng Hải Lâm, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn ta chằm chằm.


      “Giai Giai, làm như vậy cũng là có nổi khổ tâm, hi vọng em có thể tha thứ.” Tăng Hải Lâm bất đắc dĩ .


      “Nếu như có khó khăn gì, có thể với tôi, tôi nhờ Thiếu chủ giúp cho , nên ở cùng chỗ với Diệp Tầm Phương làm chuyện xấu. Làm chuyện như vậy, chẳng qua là hại người hại mình.” ra cảm thấy Tăng Hải Lâm cũng xấu, mỗi lần thấy đều là bộ dáng có vẻ bất đắc dĩ, có lẽ ta có nổi khổ tâm. Ai trong chúng ta cũng đều có nổi khổ tâm.


      “Giai Giai yên tâm , để cho Diệp Tầm Phương làm hại em.” Tăng Hải Lâm biết nên những gì, chỉ là cho Ngãi Giai Giai lời hứa. Có lẽ Tề Hiên có thể giúp , nhưng mà có ai lại hào phóng như vậy, mà giúp tình địch đây, , nhất là Tề Hiên. tin Tề Hiên nhất định trợ giúp cho .


      mở miệng ra đều làm hại tôi, bây giờ tổn thương tôi, phải cảm thấy lời của mình rất đáng xấu hổ sao. Bây giờ tôi cực kỳ tức giận.” Ngãi Giai Giai thấy Tăng Hải Lâm muốn ra nổi khổ tâm với . Vì vậy lại bắt đầu tức giận. Vốn cho rằng ôn tồn chút, Tăng Hải Lâm ra tất cả, nghĩ tới phí công.


      “Xin lỗi, hi vọng em có thể tha thứ.” Tăng Hải Lâm gật đầu xin lỗi.


      Ngãi Giai Giai quay đầu , chấp nhận lời xin lỗi của Tăng Hải Lâm, trong lòng cực kỳ tức giận. còn vội trở về gặp Trần Tiểu Ngoạn và con trai của mình. Ai ngờ lại bị Tăng Hải Lâm trói đến nơi quỷ quái này, nghĩ tức giận cũng khó.


      Lúc này người chạy tới, vội với Tăng Hải Lâm: “Lão đại, Diệp Tầm Phương thấy, cả hai người bị trói cũng thấy, bên trong chỉ có người chết, có điều phải là em của chúng ta, là ngừơi của phe Diệp Tầm Phương.”


      Ngãi Giai Giai mơ hồ nghe được người này , đặc biệt là câu ‘ hai người kia cũng thấy ’ kia, cảm thấy vô cùng vui vẻ.


      Hai người kia, có phải là chỉ Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên hay , cách khác chính là bọn họ trốn rồi, tốt quá.


      “Cái gì? Diệp Tầm Phương mang Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên đâu.” Tăng Hải Lâm vội vàng hỏi. Mất tin tức của Diệp Tầm Phương, lo lắng ta làm ra chuyện tổn thương đến đám em của , chuyện vậy mà lại thể đúng lúc ngăn cản.


      ràng lắm, tụi em tìm vùng gần đó, cũng phát tung tích của bọn họ.”


      “Phái các em tìm, nhất định phải tìm được Diệp Tầm Phương, được để cho người đàn bà này, cứ như vậy mà biến mất.” Tăng Hải Lâm ra lệnh xong, rồi với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Ngãi Giai Giai, sau đó mở sợi dây giúp .


      “Tại sao thả tôi.” Ngãi Giai Giai nghi ngờ hiểu. Chẳng lẽ chỉ vì Diệp Tầm Phương chạy, nên Tăng Hải Lâm để lại sao. Sao cảm thấy hình như giữa Tăng Hải Lâm và Diệp Tầm Phương có cừu hận gì đó.


      “Bắt em là ý của Diệp Tầm Phương, bây giờ biết ta đâu, nên cần thiết bắt em.” Tăng Hải Lâm giải thích.


      “Tôi hiểu, vì sao lại phải nghe lời của Diệp Tầm Phương?” Giữa Tăng Hải Lâm và Diệp Tầm Phương rốt cuộc là quan hệ gì. Tại sao ta lại nghe lời của Diệp Tầm Phương như vậy, kỳ quái .


      “Vốn là ta có bất kỳ quan hệ nào, chỉ là trước kia, lúc người em của cẩn thận đẩy ngã ông lão, kết quả ông lão kia chết, mà Diệp Tầm Phương đúng lúc nhìn thấy, sau đó ta biết người kia là thuộc hạ của . Vì vậy dùng chuyện này để uy hiếp , vì em của , phải nghe lời của Diệp Tầm Phương, bằng em của phải ngồi tù, mà nó mới có mười tám tuổi thôi.” Tăng Hải Lâm càng càng tức và phẫn nộ.


      “Vậy có nghĩ tới Diệp Tầm Phương bảo làm nhiều chuyện phạm pháp hơn hay , lúc đó làm thế nào để mà kết thúc. lo lắng cho em của ngồi tù, chẳng lẽ lo lắng mình cũng ngồi tù sao.”


      “Giai Giai, đây là em quan tâm , lo lắng ngồi tù sao?” Tăng Hải Lâm ngây thơ hỏi. Đến khắc này, cũng dám xa vời hy vọng nữa, có thể được Ngãi Giai Giai, lại có thể được quan tâm chút xíu, cũng rất vui.


      “Tôi có, tôi chỉ là” —— Ngãi Giai Giai biết nên gì, lo lắng vài lời ngọt ngào, Tăng Hải Lâm lại dây dưa tha.


      “Giai Giai, ngay cả quan tâm chút, em cũng muốn sao.” Tăng Hải Lâm mang theo tia cầu khẩn nhìn Ngãi Giai Giai, hy vọng có thể nhận được chút trìu mến của , cho dù là câu quan tâm.


      xin lỗi, tôi biết nên làm như thế nào? Tôi biết nếu trực tiếp cự tuyệt , rất buồn, nhưng mà tôi lại còn cách nào khác. Tôi muốn có chút dây dưa với , vì ở trong lòng của tôi tràn đầy thiếu chủ. Xin tha thứ cho.” Ngãi Giai Giai bất đắc dĩ nhìn Tăng Hải Lâm, rất cố gắng lời ở trong tim ra.


      “Giai Giai, em yên tâm , chuyện này qua , rời khỏi nơi này, từ đó trở lại quấy rầy cuộc sống của em và Tề Hiên. Em có thể yên tâm.” Tăng Hải Lâm thấy dáng vẻ Ngãi Giai Giai do dự, tâm càng lạnh hơn càng bỏ qua theo đuổi .


      ra bên cạnh tôi vẫn người bạn để thổ lộ tâm tình, ngoại trừ Tiểu Ngoạn, cũng chưa từng có người khác, tôi chỉ là muốn làm bạn với mà thôi, chỉ là bạn mà thôi. Người tôi vĩnh viễn đều là Thiếu chủ, cả đời đều thể thay đổi, tôi chỉ là đứng ở vị trí bạn bè mà quan tâm chút thôi.” Ngãi Giai Giai chuyện rất ràng, tuyệt đối muốn để cho Tăng Hải Lâm hiểu lầm.


      hiểu, Giai Giai bạn của em cả đời. Bây giờ em phải về , hay là ở lại chỗ này chờ bọn tìm được Diệp Tầm Phương, sau đó cứu Trần Tiểu Ngoạn và con trai của em ra, để cho bọn họ cùng với em trở về.” Tăng Hải Lâm mỉm cười nhìn Ngãi Giai Giai, trong lòng nghĩ thông suốt rất nhiều. Cảnh giới cao nhất của người, phải là lấy được hoàn toàn, mà là để cho hoàn toàn vui vẻ.


      “Tôi muốn trở về, có lẽ Tiểu Ngoạn và Tiểu Hiên về nhà.”


      “Đựơc, bây giờ lập tức đưa em trở về, hi vọng Tề Hiên có thể tha thứ cho hành động việc làm của , cũng là thân bất do kỷ.” Tăng Hải Lâm tự trách rồi cầu khẩn Ngãi Giai Giai.


      “Tôi biết rồi, tôi hi vọng phải nghe lời của Diệp Tầm Phương nữa, nếu phá hủy chính mình.” Ngãi Giai Giai mỉm cười khuyên Tăng Hải Lâm.


      “Yên tâm, có chừng mực, thôi. Bây giờ đưa em về.” Tăng Hải Lâm ở phía trước dẫn đường, tính tự mình lái xe đưa Ngãi Giai Giai về.


      Ngãi Giai Giai đuổi theo, trong lòng rất vui mừng bởi vì có thêm người bạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :