1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU: BẢO HỘ VỢ YÊU - Tịch Mộng (188 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 156: Người Khác Nữa



      Tăng Hải Lâm biết ngày đó Tề Hiên mang Ngãi Giai Giai rời , kết quả tìm mấy ngày ở thành phố A , cũng tìm được bóng dáng của Ngãi Gia Giai, thậm chí đến nơi bọn họ thường cũng thấy, buồn bực muốn chết, nhưng cũng có buông tha, mà nỗ lực tìm bọn họ.


      Chỉ cần biết thân phận của Tề Hiên, muốn tìm được ta cũng phải là việc khó khăn gì, chỉ cần dùng tâm tất cả đều có thể, huống chi ta còn là nhân vật lớn như thế.


      Sau mấy ngày cố gắng, cuối cùng tiệm bán hoa của Ngãi Giai Giai cũng khai trương, chỉ là mỗi ngày tiệm bán hoa kinh doanh khá ngắn, mỗi ngày chỉ buôn bá có mấy giờ mà thôi. Nguyên nhân là muốn chăm sóc chồng và con của mình, mà Trần Tiểu Ngoạn lòng muốn tìm ba. Cho nên cũng có nhiều thời gian để chăm sóc tiệm bán hoa, nhưng Ngãi Giai Giai lại muốn buông tha giấc mộng của mình, nhất định phải làm cho tốt cái tiệm bán hoa này.


      Tiệm bán hoa cách nhà rất gần, chừng mười phút đồng hồ đến. Mỗi ngày Ngãi Giai Giai đều đóng cửa trở về nhà khi Tề Hiên tan việc. Nếu như Tề Hiên trở về mà thấy vẫn còn ở tiệm bán hoa, nhất định vui. Ngãi Giai Giai muốn Tề Hiên vì chuyện này mà tức giận, cho nên cũng đành phải đóng cửa sớm để về nhà.


      Ngãi Giai Giai cẩn thận sửa sang hoa lại tốt, sau đó cầm để lên bàn, rồi chuẩn bị đóng cửa.


      “Mẹ” —— Tề tiểu Hiên vọt vào tiệm bán hoa, nhào vào trong ngực Ngãi Giai Giai.


      “Tiểu Hiên, hôm nay tan học cũng gây chuyện chứ, chơi cùng với các bạn học có tốt hay ?” Ngãi Giai Giai dọn dẹp tiệm bán hoa, chuẩn bị đóng cửa, Tề tiểu Hiên vọt vào trong ngực của , làm thể thả công việc trong tay ra mà ôm cậu. Cuộc sống bây giờ rất thích, mỗi ngày chăm sóc con và chồng của mình, còn có tiệm hoa cảm giác vô cùng phong phú, cho dù nhạt nhẽo nhưng cảm thấy rất hạnh phúc, hi vọng hạnh phúc như vậy có thể vẫn luôn duy trì.


      “Mẹ, các bạn học đối với con rất tốt, con còn kết giao với rất nhiều bạn tốt đó. Mẹ nên trở về ăn cơm , ba cũng sắp về tới rồi đó. Mẹ cũng muốn thấy ba ghen với tiệm bán hoa chứ, nếu tiệm hoa của mẹ đựơc mở nữa đó.” Tề Tiểu Hiên rời khỏi lồng ngực của Ngãi Giai Giai, giúp thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa.


      “Đựơc, xong ngay đây.” Ngãi Giai Giai tới cửa, muốn dời hoa ngoài cửa vào. Vậy mà mới muốn mang hoa vào, đột nhiên có bóng đen bao phủ lấy , vì vậy từ từ ngẩng đầu lên nhìn xem ai tới, kết quả hoảng sợ tới mức mà lui về phía sau.


      Tăng Hải Lâm mặc âu phục thẳng thớm, mang mắt kính màu đen đứng ở trước mặt của . Bóng ngừơi vừa lúc che lên người , làm cho người ta cảm thấy có chút u ám.


      —— sao lại tới đây.” Thiếu chủ vội vàng mang rời , nguyên nhân chính là muốn để cho Tăng Hải Lâm trở lại quấy rầy bọn họ, ngờ người này tìm tới cửa mình.


      “Giai Giai, cuối cùng cũng để cho tìm đựơc em, là ông trời phụ ngừơi khổ tâm!” Tăng Hải Lâm gỡ kính mát xuống, kích động nhìn Ngãi Giai Giai, hận thể xông lên ôm lấy ấy. Nhưng mà vẫn là nhịn được, dùng rất nhiều phương pháp, tìm nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng để cho cho tìm được Ngãi Giai Giai. Tốt hơn là bây giờ Tề Hiên có ở bên cạnh ấy.


      tìm tôi làm cái gì? Sao biết tôi ở chỗ này?” Ngãi Giai Giai hốt hoảng nhìn Tăng Hải Lâm, thối lui đến bên cạnh Tề Tiểu Hiên, cùng ta kéo ra khoảng cách.


      Tề Tiểu Hiên nhìn Tăng Hải Lâm trước mặt, mới nhìn cũng biết này người này, chính là ngừơi ngày đó ở kho hàng , thấy chết mà cứu. Bởi vì ấn tượng đối với ông ta đặc biệt kém, cho nên bây giờ đối với ông ta cũng còn cảm tình. Cái chú này giống như đánh chủ ý với mẹ, quá ghê tởm.


      “Bởi vì đối với em là tâm chân thành, cho nên nguyện ý dụng tâm tìm em, chỉ cần dụng tâm đương nhiên biết em ở đâu.” Tăng Hải Lâm nở nụ cười, mặc dù là mỉm cười nhưng mà ở trong mắt Ngãi Giai Giai, liền chuyển thành nụ cười hiểm.


      “Tôi cần tìm.” Ngãi Giai Giai tức giận phản bác quay đầu nhìn Tăng Hải Lâm. thích bị đàn ông khác dây dưa, chỉ cần mình Thiếu chủ, tại sao cái tên Tăng Hải Lâm này muốn buông tha chứ.


      “Giai Giai, rồi, bỏ qua, ngờ Tề Hiên lại có chí khí như thế. Ngày đó liền mang em , làm hại tìm lâu mới tìm được nơi này. Nếu như phải biết ta là tổng giám đốc của Tề thị, sợ rằng còn dễ tìm!


      tìm tôi làm gì” Ngãi Giai Giai cà lăm hỏi


      cũng hạ chiến thư với Tề Hiên, em tìm em làm gì, là theo đuổi em đó!” Tăng Hải Lâm lại bước lên trước bứơc, Ngãi Giai Giai lại lui về sau bước, mặt càng lúc càng khó coi, vô cùng khẩn trương.


      “Tôi là vợ của thiếu chủ, đừng dây dưa với tôi nữa có được hay ? Chẳng lẽ thích giành vợ của người khác sao?” Ngãi Giai Giai cầu khẩn.


      chỉ thích mình em, theo được biết hình như Tề Hiên chưa cho em cái hôn lễ. Nếu như các ngừơi đăng ký, tại sao ta muốn cho em cái hôn lễ. người đàn ông ột ngừơi phụ nữ hôn lễ, nguyên nhân chỉ có đó chính là ta coi trọng, thương ngừơi phụ nữ này.”


      bậy, nên lại đây.” Ngãi Giai Giai tức giận cảnh cáo, thực thích những lời này của Tăng Hải Lâm.


      bậy, trong lòng em ràng. Giai Giai đừng lừa mình dối người nữa. Tề Hiên ta thương em.” Tăng Hải Lâm từ từ tiến tới gần.


      Ngãi Giai Giai lùi bước Tăng Hải Lâm liền tiến bước, càng lúc càng kích động.


      “Đựơc rồi, đừng lại nữa, có muốn đứng ở nơi đó là đựơc rồi.” Ngãi Giai Giai lo lắng Tăng Hải Lâm đến gần hơn nữa. Vì vậy bảo ta dừng bước.


      Tăng Hải Lâm nghe Ngãi Giai Giai như thế, dừng bước đứng tại chỗ thâm tình nhìn .


      “Giai Giai, nghe em, em bảo dừng dừng liền, dùng tất cả của mình để chứng minh, lòng của đối với em là vĩnh hằng bất biến.


      “Tôi với rất nhiều lần rồi, tôi chỉ thích mình Thiếu chủ, người đàn ông nào nữa. cút cho tôi.” Ngãi Giai Giai vốn là muốn dùng loại thái độ mãnh liệt này đối với Tăng Hải Lâm. Nhưng Tăng Hải Lâm này là quá dây dưa, khiến thể làm gì khác!


      “Người đàn ông kia đáng để em sao. Nếu như lại có chuyện bất ngờ gì xảy ra, ta vẫn đối với em như trước kia. Giai Giai, em đừng chỉ nhìn bề ngoài thấy đựơc bản chất của người ta.” Tăng Hải Lâm dừng bước lại lúc, rồi lại bắt đầu tới phía trước. Tề Hiên bá đạo như vậy, tại sao Ngãi Giai Giai còn , chẳng lẽ bây giờ phụ nữ như ấy đều thích đàn ông chú ý đến sao.


      “Đừng tới đây.” —— Ngãi Giai Giai thấy Tăng Hải Lâm lại tiến tới gần, cảnh giác mà hô to.


      Tề tiểu Hiên chịu nổi nữa, tới trước mặt của Ngãi Giai Giai, ngăn Tăng Hải Lâm lại để cho ta tiến gần thêm nữa, sau đó căm tức nhìn Tăng Hải Lâm.


      Cái chú này có cứu cậu, cái này phải lỗi của chú ấy, dù sao đối với người xa lạ mà , ra tay cứu giúp là chuyện thường tình. Cậu cũng thể trách cái chú này cứu cậu, nhưng mà cậu thực thích người này.


      Chương 157: Răn Dạy Tăng Hải Lâm



      Tăng Hải Lâm còn muốn đến trước mặt Ngãi Giai Giai, muốn đến gần với hơn để nói chuyện, ngờ tên nhóc con đột nhiên xông vào cản trở hành động của , chắn ngang giữa và Ngãi Giai Giai, bộ dạng còn có vẻ tức giận, hơn nữa tên nhóc này còn nhìn hơi quen, hình như gặp nhau ở đâu rồi. Tên nhóc này ở đâu đến mà khiến người ta chán ghét như thế. Tăng Hải Lâm chỉ là cảm thấy Tề Tiểu Hiên hơi quen, cũng đoán được cậu nhóc là con của Ngãi Giai Giai cùng Tề Hiên.


      “Bạn nhỏ, chuyện của người lớn trẻ con đừng có chen vào, tránh ra .” Tăng Hải Lâm lừa Tề tiểu Hiên, còn trong đầu thì tìm kiếm hình ảnh về tên nhóc con này. Nhưng mặc kệ nó là ai cũng thể ngăn theo đuổi Giai Giai.


      “Đối với người thấy chết mà cứu được, tuy phải lỗi của chú, nhưng mà tôi vẫn thể với chú, chú là người rất đáng ghét. Người giống như chú vậy, người khác thích chú là bình thường.” Bộ dạng Tề Tiểu Hiên ra vẻ người lớn răn dạy Tăng Hải Lâm.


      Tăng Hải Lâm nghe mà hiểu gì cả, đầu đuôi thì bị đứa bé mắng, buồn cười thật.


      “Cái gì thấy chết mà cứu chứ, tôi thấy hình như là cháu học thành ngữ có học giỏi nha, dùng sai thành ngữ mà cũng biết, vẫn là trở về học tập thật tốt , rồi hãy đến giải thích lời nói của cháu bây giờ.” Tăng Hải Lâm châm chọc Tề Tiểu Hiên.


      Chỉ là đứa bé này cảm thấy hơi quen mà thôi, hơn nữa bây giờ trẻ con có bộ dạng như thế rất nhiều, cũng khác nhau lắm, luôn giống hệt nhau. Nên có loại cảm giác hơi quen, đương nhiên cũng phải chuyện kỳ quái gì.


      “Tôi thấy hình như chú đã là già lại ngu ngốc nên có chứng dễ quên, nhưng tôi thì chưa quên, chú đối với tôi thấy chết mà cứu, hừ.” Tề Tiểu Hiên trừng Tăng Hải Lâm, tràn đầy địch ý với .


      “Nhóc con, cũng thể tùy tiện lung tung nhé, hơn nữa trẻ con mà nói với người lớn như vậy, sự là có lễ phép. Như vậy người khác sẽ ba mẹ của cậu có dạy dỗ cậu cho tốt. Bây giờ cháu giống như là đứa trẻ được giáo dưỡng.” Tăng Hải Lâm thèm qua tâm cảnh cáo cùng tức giận của Tề Tiểu Hiên, tiếp tục lừa cậu. tên nhóc con thôi mà, nên cùng nó so đo quá.


      người ngu ngốc lại vừa dễ quên, chú xấu xa chú là người đầu tiên tôi biết lễ phép. Hơn nữa tôi cũng cần phải lễ phép với chú, người có tinh thần trọng nghĩa như vậy, cần lễ phép cùng tôn trọng gì với chú. Tuy thấy chết mà cứu phải là lỗi của chú, nhưng mà chú quả thật là làm cho người ta chán ghét.” Tề Tiểu Hiên hai tay vây lại mang theo giọng điệu khinh thường nói chuyện với Tăng Hải Lâm.


      Tăng Hải Lâm vẫn là hiểu gì cả, sao luôn cảm giác tên nhóc con này có cừu oán với chứ, nhưng mà khẳng định rằng chính mình có lỗi với đứa bé nha.


      “Cậu là con nhà ai, sao cậu hiểu chuyện như vậy. có ai thích trẻ con như cậu, trẻ con nên ngoan ngoãn nghe lời biết ?” Tăng Hải Lâm bắt đầu tức giận. Vốn muốn so đo với đứa trẻ ranh này, nhưng lời của nó là đã quá phận, hơn nữa bộ dáng thoạt nhìn giống như con nít, rất giống người lớn vậy, làm cho muốn tức giận cũng khó.


      “Tôi đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng lại phải là ngoan ngoãn nghe lời chú . Đương nhiên là tôi là đứa trẻ ngoan của ba mẹ tôi nha. Tôi sao lại hiểu chuyện chứ. Tôi rất hiểu chuyện, nhưng cũng bởi vì hiểu chuyện, nên tôi mới biết được có hạng người đàn ông giống như chú vậy. Tuyệt đối phải là người để cho phụ nữ có thể phó thác cả đời.” Tề Tiểu Hiên càng càng hăng, nhưng vẫn quên châm chọc Tăng Hải Lâm.


      Ngãi Giai Giai nghe Tề Tiểu Hiên như vậy, thì trong lòng liền run lên, rất lo lắng cho cậu. Bộ dáng Tăng Hải Lâm ra vẻ ôn hoà thân thiện, nhưng mà sau lưng ta lại là lão đại của đám lưu manh. Người như Tăng Hải Lâm nên chọc vào nha! Làm sao để bảo vệ Tiểu Hiên bây giờ. được tuyệt đối để cho Tăng Hải Lâm làm hại tới con của mình.


      “Vậy ba mẹ cậu là ai, tôi đến muốn biết là kiểu cha mẹ gì, mà dạy dỗ ra loại trẻ con có giáo dưỡng như thế này.” Tăng Hải Lâm tức giận mắng.


      “Ông chú đáng ghét này, nếu như chú biết ba mẹ của tôi là ai, chú sẽ làm như thế nào?” Tề Tiểu Hiên hề sợ hãi Tăng Hải Lâm tức giận nhíu mày nhìn cậu.


      Cái ông chú xấu xa này có vẻ là đánh chủ ý lên mẹ, cậu phải giúp ba trông coi mẹ mới được, nhưng cậu cũng tin tưởng mẹ. Mẹ tuyệt đối theo loại ông chú xấu xa này.


      “Tôi nhất định dạy dỗ bọn họ một chút, để cho say này bọn họ quản giáo cậu cái tên nhóc hiểu chuyện này cho tốt.” Tăng Hải Lâm cười nhạo .


      “Chỉ là giáo dục thôi sao, chú đối với mẹ và ba tôi có cảm tưởng gì. Chú muốn mẹ của tôi, có lẽ chú muốn ba của tôi dạy chú một chút sao.” Tề Tiểu Hiên càng khoa trương hơn hỏi


      “Nhóc con, đầu cậu có phải có vấn đề hay hả, tôi muốn mẹ cậu làm gì, tôi muốn ba của cậu dạy tôi cái gì, buồn cười tránh ra.” Tăng Hải Lâm ngang ngạnh ra lệnh.


      cách khác là chú muốn mẹ tôi, cũng muốn để cho ba tôi dạy chú cái gì đó.”


      “Ừ, tôi có hứng thú đối với ba mẹ cậu, tránh ra.” Tăng Hải Lâm cho rằng tên nhóc trước mắt phải là con của Ngãi Giai Giai. Nhưng mà vừa mới nói xong cảm thấy đúng. Cái tên nhóc con này bộ dạng hình như rất giống Tề hiên. Chẳng lẽ nó là con trai của Tề Hiên.


      “Ông chú xấu xa, là chú có hứng thú với ba mẹ của tôi nha, nên chú hãy , đừng đến quấn quít lấy mẹ tôi, mẹ cũng thích chú đâu.” Tề Tiểu Hiên xoay người bên cạnh Ngãi Giai Giai, nắm tay của mà xua đuổi Tăng Hải Lâm.


      Vừa rồi cậu cố ý hỏi Tăng Hải Lâm những vấn đề này, thêm vào nhân tố ‘ ba ’, chỉ là muốn để cho ông chú này, đoán được Ngãi Giai Giai chính là mẹ của cậu. ngờ cái ông chú này lại ngây ngốc mà lâm vào bẫy rập do cậu thiết lập


      ấy là mẹ...” Tăng Hải Lâm cực kỳ kinh ngạc mà trừng to mắt nhìn Ngãi Giai Giai, Ngãi Giai Giai tại sao lại có đứa con trai lớn như thế, khó trách cảm thấy đứa bé này quen như thế, thì ra bộ dáng của nó và Tề Hiên rất giống nhau.


      Ngãi Giai Giai nhìn thấy vẻ mặt của Tăng Hải Lâm bất thường, thì lập tức ôm Tề Tiểu Hiên vào trong ngực, lo sợ Tăng Hải Lâm sẽ làm hại tới cậu bé.


      “Đúng vậy, bà ấy chính là mẹ của tôi. Chính là chú có hứng thú với mẹ tôi. Chú có hứng thú với mẹ tôi, vậy cũng đừng đến quấn lấy mẹ tôi nữa.”


      “Thì ra vừa rồi cậu dẫn tôi vòng lớn như vậy, là bẫy lời nói của tôi à, nhóc con.” Tăng Hải Lâm rất vui mà trừng mắt với Tề Tiểu Hiên. Thì ra ngay từ đầu bị đứa bé này đùa giỡn, thật đáng giận loại cảm giác này rất vui. sự muốn dạy dỗ tên nhóc con này một chút. Nhưng mà nó là con của Giai Giai, quả thực được động đến nó.


      Ngãi Giai Giai cảm nhận được Tăng Hải Lâm tức giận. Vì vậy che cho Tề Tiểu Hiên càng chặc hơn, lo sợ Tăng Hải Lâm có bất lời với con mình.


      “Chú chỉ là người đần độn dễ quên, mà còn là tên ngu ngốc.” Tề Tiểu Hiên le lưỡi nhát ma với Tăng Hải Lâm.


      Tăng Hải Lâm tức giận đến điên, muốn xông qua dạy dỗ Tề Tiểu Hiên cho tốt. Kết quả Ngãi Giai Giai đã vươn mình ra, cho động đến Tề Tiểu Hiên. Tuy cũng rất sợ cái tên Tăng Hải Lâm này, nhưng mà vì Tiểu Hiên được sợ


      Tăng Hải Lâm nhìn thấy Ngãi Giai Giai đưa người ra, thì dám ra tay. Dù sao muốn tạo ấn tượng xấu lần nữa với Ngãi Giai Giai.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 158: Toàn Bộ Bị Tôi Đặt



      Ngãi Giai Giai vịn Tề Tiểu Hiên, rồi lui về sau chút, cảnh giác nhìn Tăng Hải Lâm: “ muốn làm gì?”


      “Giai Giai em yên tâm, đối với em như vậy!” Tăng Hải Lâm những lời này, rồi sau đó nghiến răng nghiến lợi với Tề tiểu Hiên. Vì sao cái tên nhóc đáng ghét này, lại là con của Ngãi Giai Giai. Nếu như phải thì nhất định dạy dỗ nó một chút. Sao lại trở nên hẹp hòi với một đứa nhóc gây khó dễ với như thế, phải là người như thế mà. Tăng Hải Lâm bởi vì nghĩ mình xấu xa như vậy, mà cảm thấy buồn bực trong lòng, vô cùng mâu thuẫn, vẫn muốn tạo ấn tượng tốt với Ngãi Giai Giai, đáng tiếc mỗi lần đều như mong muốn.


      “Tôi cũng cho phép làm hại con tôi” Ngãi Giai Giai nhấn mạnh. Tăng Hải Lâm làm hại mà thôi. Ai biết ta có thể làm hại con của hay . Người này sự là làm cho người ta nhìn thấy được.


      “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sợ ông chú đó.” Tề Tiểu Hiên khiêu khích nhìn Tăng Hải Lâm. Nếu quả muốn đánh cậu cũng sợ, nếu như đánh lại thì chơi xấu, ai bảo cậu vẫn còn là đứa trẻ.


      “Tiểu Hiên, con biết đâu, ta phải là người dễ chọc, đừng để ý đến ta là được rồi.” Ngãi Giai Giai lo lắng mà nhắc nhở, đắc tội với lưu manh khẳng định là tốt, dù sao chuyện gì bọn họ cũng có thể làm.


      “Nhóc con, tôi so đo với cậu, cậu qua một bên chơi.” Tăng Hải Lâm để ý tới Tề Tiểu Hiên, muốn ầm ĩ cùng đứa bé.


      “Chú so đo với tôi, nhưng tôi còn muốn so đo chú đấy, ông chú xấu xa thấy chết mà cứu, được lại đến dây dưa mẹ tôi, mẹ tôi thuộc về ba của tôi, có nghe hay ?” Tề Tiểu Hiên cảnh cáo Tăng Hải Lâm. Cái ông chú xấu xa này nhìn là biết, đánh chủ ý lên mẹ cậu, cậu nên vì ba mà bảo vệ mẹ thật tốt mới được, miễn cho bị ông chú ấy lừa lấy.


      “Tiểu Hiên, vì sao con luôn ta thấy chết mà cứu vậy.” Ngãi Giai Giai nghi hoặc nhìn Tề Tiểu Hiên.


      “Tôi cũng rất muốn biết nguyên nhân, vì sao luôn tôi thấy chết cứu. Nếu như là bởi vì cậu biết cái ý nghĩa của thành ngữ này, bây giờ tôi có thể giải thích cho cậu nghe.” Tăng Hải Lâm đối với sự vu oán của Tề Tiểu Hiên, mà cực kỳ vui, nếu vì nó là đứa bé. sớm đánh nhau với nó rồi.


      “Tăng Hải Lâm, nếu như dám động đến con tôi, tôi tuyệt đối sẽ liều mạng với .” Ngãi Giai Giai trừng mắt căm thù Tăng Hải Lâm. Tăng Hải Lâm này nhìn là biết thích Tiểu Hiên. Nếu Tiểu Hiên lại chọc ta, sợ Tăng Hải Lâm gây bất lợi với Tiểu Hiên.


      “Vậy hãy để cho con của em nói, chớ nghĩ rằng mấy lời lung tung là muốn gánh trách nhiệm.” Tăng Hải Lâm mặc dù là nói với Ngãi Giai Giai. Nhưng lại dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tề Tiểu Hiên.


      “Tiểu Hiên, từ giờ trở đừng có tìm ta chuyện nữa nhé.” Ngãi Giai Giai nhắc nhở Tề Tiểu Hiên


      “Mẹ, con lung tung, ông chú ấy là thấy chết mà cứu mà, lần trước con bị bắt cóc nhốt ở trong một kho hàng, sau khi mẹ đập cửa ra thì về. Sau con mình chạy trốn, nhưng có trốn thành công, đã bị cái tên bại hoại kia bắt trở về, cái ông chú này thấy được đã cứu con. Đây phải là thấy chết mà cứu sao, hừ” —— Tề Tiểu Hiên xong làm ngáo ộp với Tăng Hải, châm chọc ta. ràng cũng phải là quân tử, còn muốn giả vờ làm quân tử, buồn cười


      “Tiểu Hiên thực xin lỗi, đều là mẹ tốt.” Ngãi Giai Giai nghe Tề Tiểu Hiên lại chuyện bị Tề Triển bắt cóc, thì cảm thấy đau lòng. Rõ ràng có thể cứu Tiểu Hiên ra, lại bởi vì sơ sẩy mà bỏ lỡ cơ hội, rõ ràng đã đập cửa ra lại vào. Nếu như vào, thì có thể cứu được Tề Tiểu Hiên về rồi.


      “Thì ra là cậu, cậu chính là đứa nhỏ kia, nhưng mà” —— Tăng Hải Lâm bừng tỉnh hiểu ra, khó trách cảm thấy cái tên nhóc này quen quen, phải bởi vì bộ dạng nó giống Tề hiên, mà là bọn họ gặp mặt.


      có gì cả, nhưng bây giờ chú còn tôi vu oan cho chú , ràng chính là thấy chết mà cứu, còn chết cũng thừa nhận mình là ngụy quân tử.” Tề Tiểu Hiên châm chọc Tăng Hải Lâm


      “Tôi biết, nếu như lúc đó tôi biết cậu là con của Giai Giai, nhất định tôi sẽ cứu.” Tăng Hải Lâm cực lực giải thích.


      “Chú là bởi vì mẹ tôi mới cứu tôi. Nếu như là những đứa trẻ khác, vậy chú có phải cứu hay ? Nếu là như vậy chú vẫn là người xấu thấy chết mà cứu.”


      “Được rồi, Tiểu Hiên đừng nữa.” Ngãi Giai Giai ngăn cản Tề Tiểu Hiên, lo con quá nhiều chọc Tăng Hải Lâm nổi giận, dù sao có thể làm thủ lĩnh của đám lưu manh, thì phải nhân vật đơn giản.


      “Vâng, con nghe lời mẹ nữa, mẹ chúng ta cần phải trở về, ba sắp trở về rồi đó,” Tiểu Hiên kéo tay Ngãi Giai Giai, để ý tới Tăng Hải Lâm nữa.


      “Giai Giai thực xin lỗi, chuyện này là đúng, lúc đó vội vã trở về tìm em cho nên” —— Tăng Hải Lâm muốn giải thích ình, nhưng lại được tìm lý do nào.


      “Được rồi. tôi muốn đóng cửa.”


      “Ông chú xấu xa có nghe hay , chúng tôi phải đóng cửa. Chú .” Tề Tiểu Hiên giúp Ngãi Giai Giai đuổi người.


      mua hoa.” Tăng Hải Lâm đột nhiên toát ra câu.


      “A” —— Ngãi Giai Giai rất quái dị.


      muốn mua hoa, như vậy chính là khách của em, em phải ngay cả khách cũng đuổi chứ.” Ấn tượng xấu ở trong lòng Ngãi Giai Giai. Bây giờ điều cần phải làm, là cố gắng thay đổi ấn tượng về trong lòng , hi vọng làm chuyện sai làm nào nữa.


      “Cái này” —— Ngãi Giai Giai biết trả lời như thế nào, khó xử.


      “Vị tiên sinh này, cửa hàng bán hoa của chúng tôi hôm nay đóng cửa. Hôm nào ngài lại đến nhé.” Tề Tiểu Hiên giúp đỡ Ngãi Giai Giai. May mà cậu đến đây, bằng mẹ nhất định bị con sói này ăn. Tề Tiểu Hiên tin, với đầu ngốc của Ngãi Giai Giai, nhất định bị Tăng Hải Lâm lừa.


      phải bây giờ các người còn chưa đóng cửa sao? phải mở cửa ra là để buôn bán sao?” Cái tên nhóc này hổ là con trai của Tề hiên rất thông minh, nhưng thích bởi vì nó là con của Tề hiên.


      “Vậy muốn mua hoa gì?” Ngãi Giai Giai đành phải chịu mà hỏi


      muốn mua hết tất cả hoa hồng trong này, để tặng ” —— Tăng Hải Lâm còn chưa xong, thì Tề Tiểu Hiên đã cắt đứt lời của .


      “Thực xin lỗi, toàn bộ hoa ở trong này đã bán hết. Ngài lần sau lại đến nhé.” Mẹ của cậu chính là ngốc như vậy, có thể tùy tiện lý do để từ chối, mà ràng là mẹ biết.


      “Sao có thể, từ lúc tôi tới đến giờ, cũng người khách đến mua hoa, hoa này phải còn ở đây sao.” Tăng Hải Lâm chỉ vào hoa hồng bên cạnh.


      “Toàn bộ đựơc người ta đặt trước.” Cái ông chú đáng ghét này, để xem ông có thể làm gì. Tề Tiểu Hiên vẫn đối nghịch với Tăng Hải Lâm.


      “Được, chỉ cần cậu có thể ra toàn bộ là ai đặt, tôi lập tức ngay.” Cái lý do chó má gì chứ, ràng là đùa giỡn


      “A” —— Ngãi Giai Giai biết Tiểu Hiên dối, đúng là biết nên làm gì bây giờ, căn bản là có ai đặt những hoa này!


      “Bị” —— Tề Tiểu Hiên muốn là toàn bộ đã bị ba cậu đặt, thì đã có người mở miệng trước cậu.


      “Toàn bộ đựơc tôi đặt.”


      Chương 159: Chuyện Gì Đó Là Lạ



      Tề Hiên về đến nhà thì thấy Ngãi Giai Giai. Vì vậy đến cửa hàng bán hoa nhìn xem. Nhưng mà vừa đến ngoài cửa, thì chợt nghe thấy giọng nói của Tăng Hải Lâm. Đột nhiên có loại ý thức nguy cơ.


      “Hoa trong này đều đã bị tôi mua, có thể rồi.” Tăng Hải Lâm nghe giọng nói thì nhìn lại, phát là Tề Hiên, vì vậy nhăn lông mày lại.


      Hiếm khi có nhiều cơ hội ở cùng một chỗ với Ngãi Giai Giai như vậy, nếu như phải do tên nhóc con này ở đây, có lẽ đạt được thiện chí của Ngãi Giai Giai từ lâu, tối thiểu nhất là có thể làm bạn bè trước, nhưng mà giờ Tề Hiên đã đến đây thì đùa được.


      “Đây phải là tổng tài của Tề thị sao. Sao có thời gian rảnh mà tới loại cửa hàng nhỏ như vậy chứ.” Tăng Hải Lâm cố ý châm chọc. tổng tài mà lại để cho người phụ nữ của mình mở tiệm hoa ở bên ngoài, ra sợ bị người ta cười rụng răng sao.


      “Tăng Hải Lâm cách xa người phụ nữ của tôi chút, mặc kệ có mục đích gì, tôi cũng để cho thực được.” Tề Hiên đến bên cạnh Ngãi Giai Giai, ôm rồi cảnh cáo Tăng Hải Lâm. Cái tên này đúng là có năng lực, có thể đuổi tới nơi này, thật làm cho người ra thể bội phục.


      “Tề Hiên, chính là tổng tài của Tề thị, lại để cho Giai Giai ra ngoài mở tiệm hoa kiếm tiền. được coi là đàn ông sao?” Tăng Hải Lâm cho rằng, Tề Hiên để Ngãi Giai Giai mở tiệm hoa là vì kiếm tiền, nên cảm thấy tức giận vô cùng.


      “Cửa hàng bán hoa là tôi tự mình” —— Ngãi Giai Giai muốn giải thích, cửa hàng bán hoa là do chính muốn mở, liên quan đến Tề Hiên, nhưng Tề Hiên lại cắt đứt lời của .


      “Đây là việc nhà của tôi, cần quản nhiều như vậy, hơn nữa cũng được xen vào, bây giờ có thể biến.” Tề Hiên muốn giải thích quá nhiều với Tăng Hải Lâm. Đối người phụ nữ đã kết hôn rồi, mà quấn quít chặt như vậy người này đúng là hiếm thấy, làm cho người ta có chút hiểu.


      “Tề Hiên thể bá đạo như vậy, ngay cả Giai Giai kết giao bạn bè cũng cho à.”


      “Tôi phải là bạn của , hơn nữa tôi với quen, mà tôi cũng muốn làm bạn với .” Ngãi Giai Giai nghe được câu này của Tăng Hải Lâm, lập tức phản bác câu, cuối cùng cúi đầu xuống mà thấp giọng


      biết Tăng Hải Lâm rất ít, có chút ấn tượng nào về bạn học ở trung học, đã biết thì sao có thể làm bạn. Tăng Hải Lâm có viết thư tình cho , nhưng mà nhớ rất , chưa từng xem qua, bởi vì tất cả thư tình của , đều để cho Trần Tiểu Ngoạn xem. Một lá cũng xem.


      “Giai Giai em phải có chủ kiến của mình, phải hiểu được bảo vệ quyền lợi của mình. được để cho Tề Hiên bá đạo, bắt nạt như vậy, cần nghe lời của ta, làm chuyện em muốn làm là được rồi.” Tăng Hải Lâm còn tự cho là đúng mà khuyên Ngãi Giai Giai, cho rằng khuất phục ở dưới uy quyền của Tề Hiên.


      “A” —— Ngãi Giai Giai đối với lời nói của Tăng Hải Lâm, cảm thấy biết nên như thế nào.


      “Tôi với ông chú xấu xa này, chú có biết rõ mọi chuyện thì cũng đừng có lung tung, cẩn thận làm trò cười đó.” Tề Tiểu Hiên nhìn thấy Tề Hiên đến, nên lá gan cũng lớn ít, lại bắt đầu khiêu khích Tăng Hải Lâm, giống như là muốn chê cười ông chú này.


      “Tôi nhóc con nhà cậu biết, nếu như ngày đó tôi cứu cậu, bây giờ cậu sẽ làm gì để giúp tôi theo đuổi mẹ, hay là trực tiếp nhận tôi làm ba.” Tăng Hải Lâm lại châm chọc Tề Tiểu Hiên.


      “Con trai, cái gì ngày đó ta cứu con vậy.” Tề Hiên cũng hiểu gì cả.


      “Ai, xem ra con lại phải lại lần nữa, cái đoạn thời gian mà con bị bắt cóc từng trốn được một lần, sau đó lại bị bắt trở về, kết quả đụng phải cái ông chú thấy chết mà cứu này. Chú ấy ràng cứu con.”


      “Tôi làm sao biết cậu là con của Giai Giai, nếu như tôi biết thì nhất định sẽ cứu.” Tăng Hải Lâm có chút muốn lấy lòng Tề Tiểu Hiên. Cảm thấy nếu như có thể lấy lòng được cái tên nhóc này, thì Giai Giai sẽ có cách nhìn mới với .


      “Ông chú xấu xa, ngàn vàng khó mua, đã biết từ lâu rồi chứ.”


      “Tề Hiên thể đứa con rất thông minh, bội phục. Nhưng tôi dễ dàng buông tha như thế đâu. Con đường phía sau còn dài lắm, chúng ta xem .” Tăng Hải Lâm thể đối mặt với ba miệng nhà bọn họ.


      “Tăng Hải Lâm, rốt cuộc muốn thế nào mới có thể buông tha. phải biết rằng, bây giờ Giai Giai là vợ của tôi, ấy là người đã có chồng.” Tề Hiên dùng giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt, muốn đem mọi chuyện giải quyết sạch . Tăng Hải Lâm sự Ngãi Giai Giai, là chỉ dựa vào quan hệ bạn học sáu năm trước, thì đã khiến cho ta đối với Ngãi Giai Giai nhớ mãi quên như thế, tin.


      “Tôi dễ dàng buông tha, tôi nhất định giành Giai Giai về tay mình, sau đó tôi sẽ nhìn các người ly hôn, tôi trước. Gặp lại sau, bye bye.” Tăng Hải Lâm cười đắc ý cho Ngãi Giai Giai cái hôn gió, sau đó xoay người rời .


      Ngãi Giai Giai đối với lời nói của Tăng Hải Lâm, mà cực kỳ khó xử. chỉ thấy qua đàn ông theo đuổi buông với phụ nữ chưa kết hôn. sự là chưa từng thấy qua đàn ông theo đuổi buông với phụ nữ đã kết hôn có gia đình hạnh phúc.


      “Ba, cái chú này đầu óc có bệnh à, là lạ.” Tề Tiểu Hiên vẻ mặt bất đắc dĩ, biết Tăng Hải Lâm rốt cuộc suy nghĩ gì, hình như có điểm phù hợp logic.


      “Ba cũng cảm thấy vậy, đầu óc ta có chút vấn đề, cảm thấy hơi là lạ.” Tề Hiên cũng cảm thấy quái dị.


      “Hai cha con cái gì mà là lạ vậy, sao em biết hả, chuyện gì là lạ.” Ngãi Giai Giai nhìn biểu hiện của Tề hiên cùng Tề Tiểu Hiên, lại thấy vẻ mặt hai người nghi ngờ giống nhau. cũng nghi ngờ theo, chính là nghi ngờ suy nghĩ của hai cha con.


      “Mẹ, cái ông chú xấu xa kia có phải là lạ ạ.”


      “Lạ, mẹ chỉ cảm thấy ta quá kích động thôi, nhưng nghe hai cha con nói như thế, thì mẹ cũng cảm thấy có điểm quái lạ.” Ngãi Giai Giai đột nhiên cũng hiểu được Tăng Hải Lâm là lạ


      người đàn ông có liên qua đến nhiều lắm, cho dù là sáu năm trước từng viết thư tình cho , nhưng mà cũng có xem. Cái này chẳng phải là cự tuyệt ta rất rõ ràng sao, lại cũng hề có liên lạc mà còn tách ra sáu năm, sao có thể sâu đậm như vậy, quái lạ.


      “Mặc kệ ta, coi như ta là người bị bệnh thần kinh vậy. thôi, chúng ta nên trở về nhà ăn cơm.” Tề Hiên muốn để cho cái tên Tăng Hải Lâm này trở thành đối tượng làm bọn họ buồn bực, trực tiếp để qua bên, mặc kệ ta muốn làm gì, cũng để cho ta được như ý.


      “Dạ ba, con đói quá về nhà ăn cơm thôi.”


      “Được, hỗ trợ đóng cửa, sau đó chúng ta về nhà ăn cơm.”


      Cả nhà Tề Hiên sau khi dọn cửa hàng bán hoa xong, thì đóng cửa. Sau đó nắm tay bước chậm về nhà, nhưng mà lại biết ở xa xa, có đôi con mắt tức giận bọn họ.


      Diệp Tầm Phương mang cái kính râm, đứng ở một góc nhìn Tề hiên, dáng vẻ cả nhà ấm áp hạnh phúc, cơn tức liền nổi lên. Lúc này Tăng Hải Lâm tới cười đắc ý với Diệp Tầm Phương


      “Xem ra biện pháp của hình như có chút hiệu quả, gái kia căn bản đều mặc kệ tôi, dù cho bộ dạng của tôi đẹp trai cũng vô dụng.”


      “Trò hay giờ mới bắt đầu, tiếp tục .” Diệp Tầm Phương kiêu ngạo câu, nhìn cũng nhìn Tăng Hải Lâm mà .


      Tăng Hải Lâm lạnh lùng cười giống như là cười nhạo mình, vì vậy cũng rời

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 158: Toàn Bộ Bị Tôi Đặt



      Ngãi Giai Giai vịn Tề Tiểu Hiên, rồi lui về sau chút, cảnh giác nhìn Tăng Hải Lâm: “ muốn làm gì?”


      “Giai Giai em yên tâm, đối với em như vậy!” Tăng Hải Lâm những lời này, rồi sau đó nghiến răng nghiến lợi với Tề tiểu Hiên. Vì sao cái tên nhóc đáng ghét này, lại là con của Ngãi Giai Giai. Nếu như phải thì nhất định dạy dỗ nó một chút. Sao lại trở nên hẹp hòi với một đứa nhóc gây khó dễ với như thế, phải là người như thế mà. Tăng Hải Lâm bởi vì nghĩ mình xấu xa như vậy, mà cảm thấy buồn bực trong lòng, vô cùng mâu thuẫn, vẫn muốn tạo ấn tượng tốt với Ngãi Giai Giai, đáng tiếc mỗi lần đều như mong muốn.


      “Tôi cũng cho phép làm hại con tôi” Ngãi Giai Giai nhấn mạnh. Tăng Hải Lâm làm hại mà thôi. Ai biết ta có thể làm hại con của hay . Người này sự là làm cho người ta nhìn thấy được.


      “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sợ ông chú đó.” Tề Tiểu Hiên khiêu khích nhìn Tăng Hải Lâm. Nếu quả muốn đánh cậu cũng sợ, nếu như đánh lại thì chơi xấu, ai bảo cậu vẫn còn là đứa trẻ.


      “Tiểu Hiên, con biết đâu, ta phải là người dễ chọc, đừng để ý đến ta là được rồi.” Ngãi Giai Giai lo lắng mà nhắc nhở, đắc tội với lưu manh khẳng định là tốt, dù sao chuyện gì bọn họ cũng có thể làm.


      “Nhóc con, tôi so đo với cậu, cậu qua một bên chơi.” Tăng Hải Lâm để ý tới Tề Tiểu Hiên, muốn ầm ĩ cùng đứa bé.


      “Chú so đo với tôi, nhưng tôi còn muốn so đo chú đấy, ông chú xấu xa thấy chết mà cứu, được lại đến dây dưa mẹ tôi, mẹ tôi thuộc về ba của tôi, có nghe hay ?” Tề Tiểu Hiên cảnh cáo Tăng Hải Lâm. Cái ông chú xấu xa này nhìn là biết, đánh chủ ý lên mẹ cậu, cậu nên vì ba mà bảo vệ mẹ thật tốt mới được, miễn cho bị ông chú ấy lừa lấy.


      “Tiểu Hiên, vì sao con luôn ta thấy chết mà cứu vậy.” Ngãi Giai Giai nghi hoặc nhìn Tề Tiểu Hiên.


      “Tôi cũng rất muốn biết nguyên nhân, vì sao luôn tôi thấy chết cứu. Nếu như là bởi vì cậu biết cái ý nghĩa của thành ngữ này, bây giờ tôi có thể giải thích cho cậu nghe.” Tăng Hải Lâm đối với sự vu oán của Tề Tiểu Hiên, mà cực kỳ vui, nếu vì nó là đứa bé. sớm đánh nhau với nó rồi.


      “Tăng Hải Lâm, nếu như dám động đến con tôi, tôi tuyệt đối sẽ liều mạng với .” Ngãi Giai Giai trừng mắt căm thù Tăng Hải Lâm. Tăng Hải Lâm này nhìn là biết thích Tiểu Hiên. Nếu Tiểu Hiên lại chọc ta, sợ Tăng Hải Lâm gây bất lợi với Tiểu Hiên.


      “Vậy hãy để cho con của em nói, chớ nghĩ rằng mấy lời lung tung là muốn gánh trách nhiệm.” Tăng Hải Lâm mặc dù là nói với Ngãi Giai Giai. Nhưng lại dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tề Tiểu Hiên.


      “Tiểu Hiên, từ giờ trở đừng có tìm ta chuyện nữa nhé.” Ngãi Giai Giai nhắc nhở Tề Tiểu Hiên


      “Mẹ, con lung tung, ông chú ấy là thấy chết mà cứu mà, lần trước con bị bắt cóc nhốt ở trong một kho hàng, sau khi mẹ đập cửa ra thì về. Sau con mình chạy trốn, nhưng có trốn thành công, đã bị cái tên bại hoại kia bắt trở về, cái ông chú này thấy được đã cứu con. Đây phải là thấy chết mà cứu sao, hừ” —— Tề Tiểu Hiên xong làm ngáo ộp với Tăng Hải, châm chọc ta. ràng cũng phải là quân tử, còn muốn giả vờ làm quân tử, buồn cười


      “Tiểu Hiên thực xin lỗi, đều là mẹ tốt.” Ngãi Giai Giai nghe Tề Tiểu Hiên lại chuyện bị Tề Triển bắt cóc, thì cảm thấy đau lòng. Rõ ràng có thể cứu Tiểu Hiên ra, lại bởi vì sơ sẩy mà bỏ lỡ cơ hội, rõ ràng đã đập cửa ra lại vào. Nếu như vào, thì có thể cứu được Tề Tiểu Hiên về rồi.


      “Thì ra là cậu, cậu chính là đứa nhỏ kia, nhưng mà” —— Tăng Hải Lâm bừng tỉnh hiểu ra, khó trách cảm thấy cái tên nhóc này quen quen, phải bởi vì bộ dạng nó giống Tề hiên, mà là bọn họ gặp mặt.


      có gì cả, nhưng bây giờ chú còn tôi vu oan cho chú , ràng chính là thấy chết mà cứu, còn chết cũng thừa nhận mình là ngụy quân tử.” Tề Tiểu Hiên châm chọc Tăng Hải Lâm


      “Tôi biết, nếu như lúc đó tôi biết cậu là con của Giai Giai, nhất định tôi sẽ cứu.” Tăng Hải Lâm cực lực giải thích.


      “Chú là bởi vì mẹ tôi mới cứu tôi. Nếu như là những đứa trẻ khác, vậy chú có phải cứu hay ? Nếu là như vậy chú vẫn là người xấu thấy chết mà cứu.”


      “Được rồi, Tiểu Hiên đừng nữa.” Ngãi Giai Giai ngăn cản Tề Tiểu Hiên, lo con quá nhiều chọc Tăng Hải Lâm nổi giận, dù sao có thể làm thủ lĩnh của đám lưu manh, thì phải nhân vật đơn giản.


      “Vâng, con nghe lời mẹ nữa, mẹ chúng ta cần phải trở về, ba sắp trở về rồi đó,” Tiểu Hiên kéo tay Ngãi Giai Giai, để ý tới Tăng Hải Lâm nữa.


      “Giai Giai thực xin lỗi, chuyện này là đúng, lúc đó vội vã trở về tìm em cho nên” —— Tăng Hải Lâm muốn giải thích ình, nhưng lại được tìm lý do nào.


      “Được rồi. tôi muốn đóng cửa.”


      “Ông chú xấu xa có nghe hay , chúng tôi phải đóng cửa. Chú .” Tề Tiểu Hiên giúp Ngãi Giai Giai đuổi người.


      mua hoa.” Tăng Hải Lâm đột nhiên toát ra câu.


      “A” —— Ngãi Giai Giai rất quái dị.


      muốn mua hoa, như vậy chính là khách của em, em phải ngay cả khách cũng đuổi chứ.” Ấn tượng xấu ở trong lòng Ngãi Giai Giai. Bây giờ điều cần phải làm, là cố gắng thay đổi ấn tượng về trong lòng , hi vọng làm chuyện sai làm nào nữa.


      “Cái này” —— Ngãi Giai Giai biết trả lời như thế nào, khó xử.


      “Vị tiên sinh này, cửa hàng bán hoa của chúng tôi hôm nay đóng cửa. Hôm nào ngài lại đến nhé.” Tề Tiểu Hiên giúp đỡ Ngãi Giai Giai. May mà cậu đến đây, bằng mẹ nhất định bị con sói này ăn. Tề Tiểu Hiên tin, với đầu ngốc của Ngãi Giai Giai, nhất định bị Tăng Hải Lâm lừa.


      phải bây giờ các người còn chưa đóng cửa sao? phải mở cửa ra là để buôn bán sao?” Cái tên nhóc này hổ là con trai của Tề hiên rất thông minh, nhưng thích bởi vì nó là con của Tề hiên.


      “Vậy muốn mua hoa gì?” Ngãi Giai Giai đành phải chịu mà hỏi


      muốn mua hết tất cả hoa hồng trong này, để tặng ” —— Tăng Hải Lâm còn chưa xong, thì Tề Tiểu Hiên đã cắt đứt lời của .


      “Thực xin lỗi, toàn bộ hoa ở trong này đã bán hết. Ngài lần sau lại đến nhé.” Mẹ của cậu chính là ngốc như vậy, có thể tùy tiện lý do để từ chối, mà ràng là mẹ biết.


      “Sao có thể, từ lúc tôi tới đến giờ, cũng người khách đến mua hoa, hoa này phải còn ở đây sao.” Tăng Hải Lâm chỉ vào hoa hồng bên cạnh.


      “Toàn bộ đựơc người ta đặt trước.” Cái ông chú đáng ghét này, để xem ông có thể làm gì. Tề Tiểu Hiên vẫn đối nghịch với Tăng Hải Lâm.


      “Được, chỉ cần cậu có thể ra toàn bộ là ai đặt, tôi lập tức ngay.” Cái lý do chó má gì chứ, ràng là đùa giỡn


      “A” —— Ngãi Giai Giai biết Tiểu Hiên dối, đúng là biết nên làm gì bây giờ, căn bản là có ai đặt những hoa này!


      “Bị” —— Tề Tiểu Hiên muốn là toàn bộ đã bị ba cậu đặt, thì đã có người mở miệng trước cậu.


      “Toàn bộ đựơc tôi đặt.”


      Chương 159: Chuyện Gì Đó Là Lạ



      Tề Hiên về đến nhà thì thấy Ngãi Giai Giai. Vì vậy đến cửa hàng bán hoa nhìn xem. Nhưng mà vừa đến ngoài cửa, thì chợt nghe thấy giọng nói của Tăng Hải Lâm. Đột nhiên có loại ý thức nguy cơ.


      “Hoa trong này đều đã bị tôi mua, có thể rồi.” Tăng Hải Lâm nghe giọng nói thì nhìn lại, phát là Tề Hiên, vì vậy nhăn lông mày lại.


      Hiếm khi có nhiều cơ hội ở cùng một chỗ với Ngãi Giai Giai như vậy, nếu như phải do tên nhóc con này ở đây, có lẽ đạt được thiện chí của Ngãi Giai Giai từ lâu, tối thiểu nhất là có thể làm bạn bè trước, nhưng mà giờ Tề Hiên đã đến đây thì đùa được.


      “Đây phải là tổng tài của Tề thị sao. Sao có thời gian rảnh mà tới loại cửa hàng nhỏ như vậy chứ.” Tăng Hải Lâm cố ý châm chọc. tổng tài mà lại để cho người phụ nữ của mình mở tiệm hoa ở bên ngoài, ra sợ bị người ta cười rụng răng sao.


      “Tăng Hải Lâm cách xa người phụ nữ của tôi chút, mặc kệ có mục đích gì, tôi cũng để cho thực được.” Tề Hiên đến bên cạnh Ngãi Giai Giai, ôm rồi cảnh cáo Tăng Hải Lâm. Cái tên này đúng là có năng lực, có thể đuổi tới nơi này, thật làm cho người ra thể bội phục.


      “Tề Hiên, chính là tổng tài của Tề thị, lại để cho Giai Giai ra ngoài mở tiệm hoa kiếm tiền. được coi là đàn ông sao?” Tăng Hải Lâm cho rằng, Tề Hiên để Ngãi Giai Giai mở tiệm hoa là vì kiếm tiền, nên cảm thấy tức giận vô cùng.


      “Cửa hàng bán hoa là tôi tự mình” —— Ngãi Giai Giai muốn giải thích, cửa hàng bán hoa là do chính muốn mở, liên quan đến Tề Hiên, nhưng Tề Hiên lại cắt đứt lời của .


      “Đây là việc nhà của tôi, cần quản nhiều như vậy, hơn nữa cũng được xen vào, bây giờ có thể biến.” Tề Hiên muốn giải thích quá nhiều với Tăng Hải Lâm. Đối người phụ nữ đã kết hôn rồi, mà quấn quít chặt như vậy người này đúng là hiếm thấy, làm cho người ta có chút hiểu.


      “Tề Hiên thể bá đạo như vậy, ngay cả Giai Giai kết giao bạn bè cũng cho à.”


      “Tôi phải là bạn của , hơn nữa tôi với quen, mà tôi cũng muốn làm bạn với .” Ngãi Giai Giai nghe được câu này của Tăng Hải Lâm, lập tức phản bác câu, cuối cùng cúi đầu xuống mà thấp giọng


      biết Tăng Hải Lâm rất ít, có chút ấn tượng nào về bạn học ở trung học, đã biết thì sao có thể làm bạn. Tăng Hải Lâm có viết thư tình cho , nhưng mà nhớ rất , chưa từng xem qua, bởi vì tất cả thư tình của , đều để cho Trần Tiểu Ngoạn xem. Một lá cũng xem.


      “Giai Giai em phải có chủ kiến của mình, phải hiểu được bảo vệ quyền lợi của mình. được để cho Tề Hiên bá đạo, bắt nạt như vậy, cần nghe lời của ta, làm chuyện em muốn làm là được rồi.” Tăng Hải Lâm còn tự cho là đúng mà khuyên Ngãi Giai Giai, cho rằng khuất phục ở dưới uy quyền của Tề Hiên.


      “A” —— Ngãi Giai Giai đối với lời nói của Tăng Hải Lâm, cảm thấy biết nên như thế nào.


      “Tôi với ông chú xấu xa này, chú có biết rõ mọi chuyện thì cũng đừng có lung tung, cẩn thận làm trò cười đó.” Tề Tiểu Hiên nhìn thấy Tề Hiên đến, nên lá gan cũng lớn ít, lại bắt đầu khiêu khích Tăng Hải Lâm, giống như là muốn chê cười ông chú này.


      “Tôi nhóc con nhà cậu biết, nếu như ngày đó tôi cứu cậu, bây giờ cậu sẽ làm gì để giúp tôi theo đuổi mẹ, hay là trực tiếp nhận tôi làm ba.” Tăng Hải Lâm lại châm chọc Tề Tiểu Hiên.


      “Con trai, cái gì ngày đó ta cứu con vậy.” Tề Hiên cũng hiểu gì cả.


      “Ai, xem ra con lại phải lại lần nữa, cái đoạn thời gian mà con bị bắt cóc từng trốn được một lần, sau đó lại bị bắt trở về, kết quả đụng phải cái ông chú thấy chết mà cứu này. Chú ấy ràng cứu con.”


      “Tôi làm sao biết cậu là con của Giai Giai, nếu như tôi biết thì nhất định sẽ cứu.” Tăng Hải Lâm có chút muốn lấy lòng Tề Tiểu Hiên. Cảm thấy nếu như có thể lấy lòng được cái tên nhóc này, thì Giai Giai sẽ có cách nhìn mới với .


      “Ông chú xấu xa, ngàn vàng khó mua, đã biết từ lâu rồi chứ.”


      “Tề Hiên thể đứa con rất thông minh, bội phục. Nhưng tôi dễ dàng buông tha như thế đâu. Con đường phía sau còn dài lắm, chúng ta xem .” Tăng Hải Lâm thể đối mặt với ba miệng nhà bọn họ.


      “Tăng Hải Lâm, rốt cuộc muốn thế nào mới có thể buông tha. phải biết rằng, bây giờ Giai Giai là vợ của tôi, ấy là người đã có chồng.” Tề Hiên dùng giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt, muốn đem mọi chuyện giải quyết sạch . Tăng Hải Lâm sự Ngãi Giai Giai, là chỉ dựa vào quan hệ bạn học sáu năm trước, thì đã khiến cho ta đối với Ngãi Giai Giai nhớ mãi quên như thế, tin.


      “Tôi dễ dàng buông tha, tôi nhất định giành Giai Giai về tay mình, sau đó tôi sẽ nhìn các người ly hôn, tôi trước. Gặp lại sau, bye bye.” Tăng Hải Lâm cười đắc ý cho Ngãi Giai Giai cái hôn gió, sau đó xoay người rời .


      Ngãi Giai Giai đối với lời nói của Tăng Hải Lâm, mà cực kỳ khó xử. chỉ thấy qua đàn ông theo đuổi buông với phụ nữ chưa kết hôn. sự là chưa từng thấy qua đàn ông theo đuổi buông với phụ nữ đã kết hôn có gia đình hạnh phúc.


      “Ba, cái chú này đầu óc có bệnh à, là lạ.” Tề Tiểu Hiên vẻ mặt bất đắc dĩ, biết Tăng Hải Lâm rốt cuộc suy nghĩ gì, hình như có điểm phù hợp logic.


      “Ba cũng cảm thấy vậy, đầu óc ta có chút vấn đề, cảm thấy hơi là lạ.” Tề Hiên cũng cảm thấy quái dị.


      “Hai cha con cái gì mà là lạ vậy, sao em biết hả, chuyện gì là lạ.” Ngãi Giai Giai nhìn biểu hiện của Tề hiên cùng Tề Tiểu Hiên, lại thấy vẻ mặt hai người nghi ngờ giống nhau. cũng nghi ngờ theo, chính là nghi ngờ suy nghĩ của hai cha con.


      “Mẹ, cái ông chú xấu xa kia có phải là lạ ạ.”


      “Lạ, mẹ chỉ cảm thấy ta quá kích động thôi, nhưng nghe hai cha con nói như thế, thì mẹ cũng cảm thấy có điểm quái lạ.” Ngãi Giai Giai đột nhiên cũng hiểu được Tăng Hải Lâm là lạ


      người đàn ông có liên qua đến nhiều lắm, cho dù là sáu năm trước từng viết thư tình cho , nhưng mà cũng có xem. Cái này chẳng phải là cự tuyệt ta rất rõ ràng sao, lại cũng hề có liên lạc mà còn tách ra sáu năm, sao có thể sâu đậm như vậy, quái lạ.


      “Mặc kệ ta, coi như ta là người bị bệnh thần kinh vậy. thôi, chúng ta nên trở về nhà ăn cơm.” Tề Hiên muốn để cho cái tên Tăng Hải Lâm này trở thành đối tượng làm bọn họ buồn bực, trực tiếp để qua bên, mặc kệ ta muốn làm gì, cũng để cho ta được như ý.


      “Dạ ba, con đói quá về nhà ăn cơm thôi.”


      “Được, hỗ trợ đóng cửa, sau đó chúng ta về nhà ăn cơm.”


      Cả nhà Tề Hiên sau khi dọn cửa hàng bán hoa xong, thì đóng cửa. Sau đó nắm tay bước chậm về nhà, nhưng mà lại biết ở xa xa, có đôi con mắt tức giận bọn họ.


      Diệp Tầm Phương mang cái kính râm, đứng ở một góc nhìn Tề hiên, dáng vẻ cả nhà ấm áp hạnh phúc, cơn tức liền nổi lên. Lúc này Tăng Hải Lâm tới cười đắc ý với Diệp Tầm Phương


      “Xem ra biện pháp của hình như có chút hiệu quả, gái kia căn bản đều mặc kệ tôi, dù cho bộ dạng của tôi đẹp trai cũng vô dụng.”


      “Trò hay giờ mới bắt đầu, tiếp tục .” Diệp Tầm Phương kiêu ngạo câu, nhìn cũng nhìn Tăng Hải Lâm mà .


      Tăng Hải Lâm lạnh lùng cười giống như là cười nhạo mình, vì vậy cũng rời

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 158: Toàn Bộ Bị Tôi Đặt



      Ngãi Giai Giai vịn Tề Tiểu Hiên, rồi lui về sau chút, cảnh giác nhìn Tăng Hải Lâm: “ muốn làm gì?”


      “Giai Giai em yên tâm, đối với em như vậy!” Tăng Hải Lâm những lời này, rồi sau đó nghiến răng nghiến lợi với Tề tiểu Hiên. Vì sao cái tên nhóc đáng ghét này, lại là con của Ngãi Giai Giai. Nếu như phải thì nhất định dạy dỗ nó một chút. Sao lại trở nên hẹp hòi với một đứa nhóc gây khó dễ với như thế, phải là người như thế mà. Tăng Hải Lâm bởi vì nghĩ mình xấu xa như vậy, mà cảm thấy buồn bực trong lòng, vô cùng mâu thuẫn, vẫn muốn tạo ấn tượng tốt với Ngãi Giai Giai, đáng tiếc mỗi lần đều như mong muốn.


      “Tôi cũng cho phép làm hại con tôi” Ngãi Giai Giai nhấn mạnh. Tăng Hải Lâm làm hại mà thôi. Ai biết ta có thể làm hại con của hay . Người này sự là làm cho người ta nhìn thấy được.


      “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sợ ông chú đó.” Tề Tiểu Hiên khiêu khích nhìn Tăng Hải Lâm. Nếu quả muốn đánh cậu cũng sợ, nếu như đánh lại thì chơi xấu, ai bảo cậu vẫn còn là đứa trẻ.


      “Tiểu Hiên, con biết đâu, ta phải là người dễ chọc, đừng để ý đến ta là được rồi.” Ngãi Giai Giai lo lắng mà nhắc nhở, đắc tội với lưu manh khẳng định là tốt, dù sao chuyện gì bọn họ cũng có thể làm.


      “Nhóc con, tôi so đo với cậu, cậu qua một bên chơi.” Tăng Hải Lâm để ý tới Tề Tiểu Hiên, muốn ầm ĩ cùng đứa bé.


      “Chú so đo với tôi, nhưng tôi còn muốn so đo chú đấy, ông chú xấu xa thấy chết mà cứu, được lại đến dây dưa mẹ tôi, mẹ tôi thuộc về ba của tôi, có nghe hay ?” Tề Tiểu Hiên cảnh cáo Tăng Hải Lâm. Cái ông chú xấu xa này nhìn là biết, đánh chủ ý lên mẹ cậu, cậu nên vì ba mà bảo vệ mẹ thật tốt mới được, miễn cho bị ông chú ấy lừa lấy.


      “Tiểu Hiên, vì sao con luôn ta thấy chết mà cứu vậy.” Ngãi Giai Giai nghi hoặc nhìn Tề Tiểu Hiên.


      “Tôi cũng rất muốn biết nguyên nhân, vì sao luôn tôi thấy chết cứu. Nếu như là bởi vì cậu biết cái ý nghĩa của thành ngữ này, bây giờ tôi có thể giải thích cho cậu nghe.” Tăng Hải Lâm đối với sự vu oán của Tề Tiểu Hiên, mà cực kỳ vui, nếu vì nó là đứa bé. sớm đánh nhau với nó rồi.


      “Tăng Hải Lâm, nếu như dám động đến con tôi, tôi tuyệt đối sẽ liều mạng với .” Ngãi Giai Giai trừng mắt căm thù Tăng Hải Lâm. Tăng Hải Lâm này nhìn là biết thích Tiểu Hiên. Nếu Tiểu Hiên lại chọc ta, sợ Tăng Hải Lâm gây bất lợi với Tiểu Hiên.


      “Vậy hãy để cho con của em nói, chớ nghĩ rằng mấy lời lung tung là muốn gánh trách nhiệm.” Tăng Hải Lâm mặc dù là nói với Ngãi Giai Giai. Nhưng lại dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tề Tiểu Hiên.


      “Tiểu Hiên, từ giờ trở đừng có tìm ta chuyện nữa nhé.” Ngãi Giai Giai nhắc nhở Tề Tiểu Hiên


      “Mẹ, con lung tung, ông chú ấy là thấy chết mà cứu mà, lần trước con bị bắt cóc nhốt ở trong một kho hàng, sau khi mẹ đập cửa ra thì về. Sau con mình chạy trốn, nhưng có trốn thành công, đã bị cái tên bại hoại kia bắt trở về, cái ông chú này thấy được đã cứu con. Đây phải là thấy chết mà cứu sao, hừ” —— Tề Tiểu Hiên xong làm ngáo ộp với Tăng Hải, châm chọc ta. ràng cũng phải là quân tử, còn muốn giả vờ làm quân tử, buồn cười


      “Tiểu Hiên thực xin lỗi, đều là mẹ tốt.” Ngãi Giai Giai nghe Tề Tiểu Hiên lại chuyện bị Tề Triển bắt cóc, thì cảm thấy đau lòng. Rõ ràng có thể cứu Tiểu Hiên ra, lại bởi vì sơ sẩy mà bỏ lỡ cơ hội, rõ ràng đã đập cửa ra lại vào. Nếu như vào, thì có thể cứu được Tề Tiểu Hiên về rồi.


      “Thì ra là cậu, cậu chính là đứa nhỏ kia, nhưng mà” —— Tăng Hải Lâm bừng tỉnh hiểu ra, khó trách cảm thấy cái tên nhóc này quen quen, phải bởi vì bộ dạng nó giống Tề hiên, mà là bọn họ gặp mặt.


      có gì cả, nhưng bây giờ chú còn tôi vu oan cho chú , ràng chính là thấy chết mà cứu, còn chết cũng thừa nhận mình là ngụy quân tử.” Tề Tiểu Hiên châm chọc Tăng Hải Lâm


      “Tôi biết, nếu như lúc đó tôi biết cậu là con của Giai Giai, nhất định tôi sẽ cứu.” Tăng Hải Lâm cực lực giải thích.


      “Chú là bởi vì mẹ tôi mới cứu tôi. Nếu như là những đứa trẻ khác, vậy chú có phải cứu hay ? Nếu là như vậy chú vẫn là người xấu thấy chết mà cứu.”


      “Được rồi, Tiểu Hiên đừng nữa.” Ngãi Giai Giai ngăn cản Tề Tiểu Hiên, lo con quá nhiều chọc Tăng Hải Lâm nổi giận, dù sao có thể làm thủ lĩnh của đám lưu manh, thì phải nhân vật đơn giản.


      “Vâng, con nghe lời mẹ nữa, mẹ chúng ta cần phải trở về, ba sắp trở về rồi đó,” Tiểu Hiên kéo tay Ngãi Giai Giai, để ý tới Tăng Hải Lâm nữa.


      “Giai Giai thực xin lỗi, chuyện này là đúng, lúc đó vội vã trở về tìm em cho nên” —— Tăng Hải Lâm muốn giải thích ình, nhưng lại được tìm lý do nào.


      “Được rồi. tôi muốn đóng cửa.”


      “Ông chú xấu xa có nghe hay , chúng tôi phải đóng cửa. Chú .” Tề Tiểu Hiên giúp Ngãi Giai Giai đuổi người.


      mua hoa.” Tăng Hải Lâm đột nhiên toát ra câu.


      “A” —— Ngãi Giai Giai rất quái dị.


      muốn mua hoa, như vậy chính là khách của em, em phải ngay cả khách cũng đuổi chứ.” Ấn tượng xấu ở trong lòng Ngãi Giai Giai. Bây giờ điều cần phải làm, là cố gắng thay đổi ấn tượng về trong lòng , hi vọng làm chuyện sai làm nào nữa.


      “Cái này” —— Ngãi Giai Giai biết trả lời như thế nào, khó xử.


      “Vị tiên sinh này, cửa hàng bán hoa của chúng tôi hôm nay đóng cửa. Hôm nào ngài lại đến nhé.” Tề Tiểu Hiên giúp đỡ Ngãi Giai Giai. May mà cậu đến đây, bằng mẹ nhất định bị con sói này ăn. Tề Tiểu Hiên tin, với đầu ngốc của Ngãi Giai Giai, nhất định bị Tăng Hải Lâm lừa.


      phải bây giờ các người còn chưa đóng cửa sao? phải mở cửa ra là để buôn bán sao?” Cái tên nhóc này hổ là con trai của Tề hiên rất thông minh, nhưng thích bởi vì nó là con của Tề hiên.


      “Vậy muốn mua hoa gì?” Ngãi Giai Giai đành phải chịu mà hỏi


      muốn mua hết tất cả hoa hồng trong này, để tặng ” —— Tăng Hải Lâm còn chưa xong, thì Tề Tiểu Hiên đã cắt đứt lời của .


      “Thực xin lỗi, toàn bộ hoa ở trong này đã bán hết. Ngài lần sau lại đến nhé.” Mẹ của cậu chính là ngốc như vậy, có thể tùy tiện lý do để từ chối, mà ràng là mẹ biết.


      “Sao có thể, từ lúc tôi tới đến giờ, cũng người khách đến mua hoa, hoa này phải còn ở đây sao.” Tăng Hải Lâm chỉ vào hoa hồng bên cạnh.


      “Toàn bộ đựơc người ta đặt trước.” Cái ông chú đáng ghét này, để xem ông có thể làm gì. Tề Tiểu Hiên vẫn đối nghịch với Tăng Hải Lâm.


      “Được, chỉ cần cậu có thể ra toàn bộ là ai đặt, tôi lập tức ngay.” Cái lý do chó má gì chứ, ràng là đùa giỡn


      “A” —— Ngãi Giai Giai biết Tiểu Hiên dối, đúng là biết nên làm gì bây giờ, căn bản là có ai đặt những hoa này!


      “Bị” —— Tề Tiểu Hiên muốn là toàn bộ đã bị ba cậu đặt, thì đã có người mở miệng trước cậu.


      “Toàn bộ đựơc tôi đặt.”


      Chương 159: Chuyện Gì Đó Là Lạ



      Tề Hiên về đến nhà thì thấy Ngãi Giai Giai. Vì vậy đến cửa hàng bán hoa nhìn xem. Nhưng mà vừa đến ngoài cửa, thì chợt nghe thấy giọng nói của Tăng Hải Lâm. Đột nhiên có loại ý thức nguy cơ.


      “Hoa trong này đều đã bị tôi mua, có thể rồi.” Tăng Hải Lâm nghe giọng nói thì nhìn lại, phát là Tề Hiên, vì vậy nhăn lông mày lại.


      Hiếm khi có nhiều cơ hội ở cùng một chỗ với Ngãi Giai Giai như vậy, nếu như phải do tên nhóc con này ở đây, có lẽ đạt được thiện chí của Ngãi Giai Giai từ lâu, tối thiểu nhất là có thể làm bạn bè trước, nhưng mà giờ Tề Hiên đã đến đây thì đùa được.


      “Đây phải là tổng tài của Tề thị sao. Sao có thời gian rảnh mà tới loại cửa hàng nhỏ như vậy chứ.” Tăng Hải Lâm cố ý châm chọc. tổng tài mà lại để cho người phụ nữ của mình mở tiệm hoa ở bên ngoài, ra sợ bị người ta cười rụng răng sao.


      “Tăng Hải Lâm cách xa người phụ nữ của tôi chút, mặc kệ có mục đích gì, tôi cũng để cho thực được.” Tề Hiên đến bên cạnh Ngãi Giai Giai, ôm rồi cảnh cáo Tăng Hải Lâm. Cái tên này đúng là có năng lực, có thể đuổi tới nơi này, thật làm cho người ra thể bội phục.


      “Tề Hiên, chính là tổng tài của Tề thị, lại để cho Giai Giai ra ngoài mở tiệm hoa kiếm tiền. được coi là đàn ông sao?” Tăng Hải Lâm cho rằng, Tề Hiên để Ngãi Giai Giai mở tiệm hoa là vì kiếm tiền, nên cảm thấy tức giận vô cùng.


      “Cửa hàng bán hoa là tôi tự mình” —— Ngãi Giai Giai muốn giải thích, cửa hàng bán hoa là do chính muốn mở, liên quan đến Tề Hiên, nhưng Tề Hiên lại cắt đứt lời của .


      “Đây là việc nhà của tôi, cần quản nhiều như vậy, hơn nữa cũng được xen vào, bây giờ có thể biến.” Tề Hiên muốn giải thích quá nhiều với Tăng Hải Lâm. Đối người phụ nữ đã kết hôn rồi, mà quấn quít chặt như vậy người này đúng là hiếm thấy, làm cho người ta có chút hiểu.


      “Tề Hiên thể bá đạo như vậy, ngay cả Giai Giai kết giao bạn bè cũng cho à.”


      “Tôi phải là bạn của , hơn nữa tôi với quen, mà tôi cũng muốn làm bạn với .” Ngãi Giai Giai nghe được câu này của Tăng Hải Lâm, lập tức phản bác câu, cuối cùng cúi đầu xuống mà thấp giọng


      biết Tăng Hải Lâm rất ít, có chút ấn tượng nào về bạn học ở trung học, đã biết thì sao có thể làm bạn. Tăng Hải Lâm có viết thư tình cho , nhưng mà nhớ rất , chưa từng xem qua, bởi vì tất cả thư tình của , đều để cho Trần Tiểu Ngoạn xem. Một lá cũng xem.


      “Giai Giai em phải có chủ kiến của mình, phải hiểu được bảo vệ quyền lợi của mình. được để cho Tề Hiên bá đạo, bắt nạt như vậy, cần nghe lời của ta, làm chuyện em muốn làm là được rồi.” Tăng Hải Lâm còn tự cho là đúng mà khuyên Ngãi Giai Giai, cho rằng khuất phục ở dưới uy quyền của Tề Hiên.


      “A” —— Ngãi Giai Giai đối với lời nói của Tăng Hải Lâm, cảm thấy biết nên như thế nào.


      “Tôi với ông chú xấu xa này, chú có biết rõ mọi chuyện thì cũng đừng có lung tung, cẩn thận làm trò cười đó.” Tề Tiểu Hiên nhìn thấy Tề Hiên đến, nên lá gan cũng lớn ít, lại bắt đầu khiêu khích Tăng Hải Lâm, giống như là muốn chê cười ông chú này.


      “Tôi nhóc con nhà cậu biết, nếu như ngày đó tôi cứu cậu, bây giờ cậu sẽ làm gì để giúp tôi theo đuổi mẹ, hay là trực tiếp nhận tôi làm ba.” Tăng Hải Lâm lại châm chọc Tề Tiểu Hiên.


      “Con trai, cái gì ngày đó ta cứu con vậy.” Tề Hiên cũng hiểu gì cả.


      “Ai, xem ra con lại phải lại lần nữa, cái đoạn thời gian mà con bị bắt cóc từng trốn được một lần, sau đó lại bị bắt trở về, kết quả đụng phải cái ông chú thấy chết mà cứu này. Chú ấy ràng cứu con.”


      “Tôi làm sao biết cậu là con của Giai Giai, nếu như tôi biết thì nhất định sẽ cứu.” Tăng Hải Lâm có chút muốn lấy lòng Tề Tiểu Hiên. Cảm thấy nếu như có thể lấy lòng được cái tên nhóc này, thì Giai Giai sẽ có cách nhìn mới với .


      “Ông chú xấu xa, ngàn vàng khó mua, đã biết từ lâu rồi chứ.”


      “Tề Hiên thể đứa con rất thông minh, bội phục. Nhưng tôi dễ dàng buông tha như thế đâu. Con đường phía sau còn dài lắm, chúng ta xem .” Tăng Hải Lâm thể đối mặt với ba miệng nhà bọn họ.


      “Tăng Hải Lâm, rốt cuộc muốn thế nào mới có thể buông tha. phải biết rằng, bây giờ Giai Giai là vợ của tôi, ấy là người đã có chồng.” Tề Hiên dùng giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt, muốn đem mọi chuyện giải quyết sạch . Tăng Hải Lâm sự Ngãi Giai Giai, là chỉ dựa vào quan hệ bạn học sáu năm trước, thì đã khiến cho ta đối với Ngãi Giai Giai nhớ mãi quên như thế, tin.


      “Tôi dễ dàng buông tha, tôi nhất định giành Giai Giai về tay mình, sau đó tôi sẽ nhìn các người ly hôn, tôi trước. Gặp lại sau, bye bye.” Tăng Hải Lâm cười đắc ý cho Ngãi Giai Giai cái hôn gió, sau đó xoay người rời .


      Ngãi Giai Giai đối với lời nói của Tăng Hải Lâm, mà cực kỳ khó xử. chỉ thấy qua đàn ông theo đuổi buông với phụ nữ chưa kết hôn. sự là chưa từng thấy qua đàn ông theo đuổi buông với phụ nữ đã kết hôn có gia đình hạnh phúc.


      “Ba, cái chú này đầu óc có bệnh à, là lạ.” Tề Tiểu Hiên vẻ mặt bất đắc dĩ, biết Tăng Hải Lâm rốt cuộc suy nghĩ gì, hình như có điểm phù hợp logic.


      “Ba cũng cảm thấy vậy, đầu óc ta có chút vấn đề, cảm thấy hơi là lạ.” Tề Hiên cũng cảm thấy quái dị.


      “Hai cha con cái gì mà là lạ vậy, sao em biết hả, chuyện gì là lạ.” Ngãi Giai Giai nhìn biểu hiện của Tề hiên cùng Tề Tiểu Hiên, lại thấy vẻ mặt hai người nghi ngờ giống nhau. cũng nghi ngờ theo, chính là nghi ngờ suy nghĩ của hai cha con.


      “Mẹ, cái ông chú xấu xa kia có phải là lạ ạ.”


      “Lạ, mẹ chỉ cảm thấy ta quá kích động thôi, nhưng nghe hai cha con nói như thế, thì mẹ cũng cảm thấy có điểm quái lạ.” Ngãi Giai Giai đột nhiên cũng hiểu được Tăng Hải Lâm là lạ


      người đàn ông có liên qua đến nhiều lắm, cho dù là sáu năm trước từng viết thư tình cho , nhưng mà cũng có xem. Cái này chẳng phải là cự tuyệt ta rất rõ ràng sao, lại cũng hề có liên lạc mà còn tách ra sáu năm, sao có thể sâu đậm như vậy, quái lạ.


      “Mặc kệ ta, coi như ta là người bị bệnh thần kinh vậy. thôi, chúng ta nên trở về nhà ăn cơm.” Tề Hiên muốn để cho cái tên Tăng Hải Lâm này trở thành đối tượng làm bọn họ buồn bực, trực tiếp để qua bên, mặc kệ ta muốn làm gì, cũng để cho ta được như ý.


      “Dạ ba, con đói quá về nhà ăn cơm thôi.”


      “Được, hỗ trợ đóng cửa, sau đó chúng ta về nhà ăn cơm.”


      Cả nhà Tề Hiên sau khi dọn cửa hàng bán hoa xong, thì đóng cửa. Sau đó nắm tay bước chậm về nhà, nhưng mà lại biết ở xa xa, có đôi con mắt tức giận bọn họ.


      Diệp Tầm Phương mang cái kính râm, đứng ở một góc nhìn Tề hiên, dáng vẻ cả nhà ấm áp hạnh phúc, cơn tức liền nổi lên. Lúc này Tăng Hải Lâm tới cười đắc ý với Diệp Tầm Phương


      “Xem ra biện pháp của hình như có chút hiệu quả, gái kia căn bản đều mặc kệ tôi, dù cho bộ dạng của tôi đẹp trai cũng vô dụng.”


      “Trò hay giờ mới bắt đầu, tiếp tục .” Diệp Tầm Phương kiêu ngạo câu, nhìn cũng nhìn Tăng Hải Lâm mà .


      Tăng Hải Lâm lạnh lùng cười giống như là cười nhạo mình, vì vậy cũng rời

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 161: Bất Đắc Dĩ



      Sáng sớm hôm sau Ngãi Giai Giai đến mở cửa tiệm bán hoa rất trễ. Vậy mà vừa mới tới cửa tiệm bán hoa, phát bên ngoài để đầy hoa hồng, lấp kín cửa tiệm bán hoa, làm cho giật mình. Ngày hôm qua phải là thu dọn cửa tiệm rất tốt sao. Sao mà mới sáng sớm lại có nhiều hoa bên ngoài như vậy chứ, nhưng mà đám hoa này hình như phải là của . Trong tiệm của có nhiều hoa hồng như vậy!


      “Giai Giai thích ? Đây là 999 đóa hồng tặng em, cộng thêm đóa này vừa đủ 999 đóa hoa hồng.” Tăng Hải Lâm cầm đóa hoa hồng tay ra, sau đó ra vẻ đàn ông đưa hoa hồng trong tay đến trước mặt của Ngãi Giai Giai.


      “Là .” Ngãi Giai Giai cực kỳ hoảng sợ, nhận lấy hoa hồng Tăng Hải Lâm đưa tới.


      Xem ra đám hoa này nhất định là kiệt tác của Tăng Hải Lâm, người này quả là dây dưa hơn so với Diệp Tầm Phương, làm cho người ta có phần buồn bực. Sao lại đưa nhiều hoa như vậy đến cửa tiệm của làm gì, điều này làm cho rất buồn bực, aiz.


      “Đúng, chính là , rồi bỏ qua. Cho nên tới đây xin em nhận lấy 999 đóa hoa hồng tặng, đựơc ?” Tăng Hải Lâm cúi người lại đưa hoa hồng đến trước mặt của Ngãi Giai Giai, thái độ rất chân thành làm cho người ta khó chống đỡ.


      “Nhưng mà.” Ngãi Giai Giai đối với hành vi của Tăng Hải Lâm, tuyệt đối cảm động, có cũng chỉ là buồn bực và im lặng. căn bản thích người này, hơn nữa rất kiên quyết cự tuyệt ta, mà ta còn quấn chặt như vậy, làm cho ngừơi ta cảm thấy phiền chết.


      “Tôi muốn, mau mang đám hoa này , tôi phải mở cửa làm ăn. Còn nữa, về sau đừng trở lại làm phiền tôi, tôi thích .” Ngãi Giai Giai lạnh lùng cự tuyệt, muốn mở cửa, nhưng mà cửa tiệm bán hoa đều bị 999 đóa hoa hồng chặn, làm cho biết làm sao.


      “Tăng Hải Lâm đưa ra cái gì, tuyệt đối nhận về. Đám hoa này tặng cho em chúng nó là của em, em thích xử trí ra sao xử trí như thế .” Tăng Hải Lâm cầm đoá hồng ở tay thả vào trong bụi hoa.


      đem đám hoa này , tôi làm sao mở cửa làm ăn đây.” Ngãi Giai Giai hơi tức giận. muốn tức giận, nhưng người này là khiến cho người ta tức giận.


      những bông hoa này là của em, làm thế nào là do em xử trí. trước, bye bye.” Tăng Hải Lâm lại cho Ngãi Giai Giai nụ hôn gió, sau đó rời để lại đống hoa hồng, để cho Ngãi Giai Giai mình thu dọn


      Hoa nhiều như vậy, tôi xử lý như thế nào đây. Cửa cũng bị chặn lại. Ngãi Giai Giai oán trách với 999 đóa hoa hồng ở ngoài cửa, biết nên làm gì với hoa đây.


      Ném đựơc nhưng mà ném thế nào, phải ném đâu chứ, chuyển nhưng mà nên chuyển đâu đây.


      lúc Ngãi Giai Giai rầu rỉ, chàng trai trẻ chạy tới, bộ dạng có vẻ vội : “Tiểu thư, tiệm bán hoa còn chưa mở cửa sao? Bây giờ tôi rất muốn mua hoa, nếu như trong vòng mười phút tôi mua được 99 đóa hoa hồng, bạn của tôi phải chia tay với tôi. Nếu như là là chủ tiệm bán hoa, vậy làm phiền mau mở cửa để cho tôi mua hoa .”


      “Ở đây có 999 đóa hoa hồng, cậu cầm hết , phân tiền cũng cần.” Bộ dạng Ngãi Giai Giai vô cùng hài lòng.


      “A” —— Chàng trai trẻ thể tin nhìn Ngãi Giai Giai, sau đó lại nhìn vào đống hoa ở trước mắt.


      “Đừng a nữa, mau cầm để dụ dỗ bạn của cậu , tiệm hoa của tôi mới vừa khai trương lâu, đây là hoạt động tặng cho người đầu tiên đến mua hoa của ngày hôm nay. Cậu là ngừơi đầu tiên đến mua cho nên những bông hoa này đều tặng cho cậu.” Ngãi Giai Giai đột nhiên cảm thấy mình trở nên thông minh, lại có thể nghĩ ra cái cớ tốt như vậy. Nếu như người này cầm hết đống hoa này, vậy liền bớt nhiều việc.


      “Có ? tốt quá, cám ơn tiểu thư. Nhưng tôi chỉ cần 99 đóa là đựơc rồi.” Chàng trai trẻ tuổi bắt đầu cầm hoa đếm đủ 99 đóa rồi thôi,


      lấy thêm sao, còn rất nhiều mà!” Ngãi Giai Giai khích lệ cậu ấy.


      “Cám ơn tiểu thư, tôi chỉ cần 99 đóa là đựơc rồi. trước, bye bye.” Chàng trai rất cảm kích Ngãi Giai Giai, sau đó vội vàng chạy .


      999 đóa hoa hồng, ít 99 đóa vậy còn 900 đóa, bây giờ nên làm gì với 900 đóa hoa hồng này đây. Ngãi Giai Giai biết làm sao, sau đó dời hoa ở trước cửa qua chút, sau đó mở cửa tiệm bán hoa ra.


      Nhưng đống hoa ở trước cửa, vẫn làm cho có biện pháp, cũng thể ném ra ven đường, ngộ nhỡ làm cản trở giao thông, người khác tìm tính sổ, hoặc là xảy ra tai nạn giao thông làm sao. Bây giờ có biện pháp, cứ đặt hoa ở cửa như vậy, nơi bán hoa nhiều chút có ảnh hưởng gì.


      Tề Hiên lo lắng Tăng Hải Lâm lại tới dây dưa với Ngãi Giai Giai. Ở bên trong phòng làm việc cũng an tâm, rất phiền não làm chuyện gì cũng thể làm cho bình tĩnh lại. Vì vậy tính tới tiệm bán hoa xem Ngãi Giai Giai chút.


      ngu ngốc kia rất dễ bị người lừa. Đặc biệt là ở dưới tình huống người ta có dụng ý khác rất dễ bị lừa. Tăng Hải Lâm chính là nhân vật nguy hiểm, thể để cho Giai Giai ở bên ngoài mình, tuỳ lúc bị Tăng Hải Lâm làm phiền.


      Nhưng mà ở cửa tiệm bán hoa, thấy đống hoa hồng hơi khác. Cho dù là nơi bán hoa, hình như cũng chồng chất nhiều hoa hồng như vậy ở cửa. Hơn nữa còn có rất nhiều hoa bị đè hư, Giai Giai đè hoa như vậy, chuyện gì xảy ra. Tề Hiên cảm thấy có chuyện bất thừơng, vì vậy nhanh chóng vọt vào trong tiệm hoa, thấy Ngãi Giai Giai chào hỏi khách hàng, sau đó gói hoa. Lúc này mới thở dài hơi. Tối thiểu ấy vẫn an toàn, hơn nữa Tăng Hải Lâm cũng có làm phiền ấy.


      “Cám ơn quý khách ghé, lần sau lại đến.” Ngãi Giai Giai vui vẻ tiễn vị khách, lúc này mới phát Tề Hiên tới, rất kinh ngạc. “Thiếu chủ, sao lại tới đây, phải là làm sao.”


      lo lắng Tăng Hải Lâm lại tới quấy rầy em, cho nên mới đến xem chút. Những bông hoa hồng ngoài cửa là sao vậy.”


      “Thiếu chủ, đó là 999 đóa hoa hồng do Tăng Hải Lâm đưa tới, mới vừa rồi em tặng người khác 99 đóa còn 900 đóa, biết nên xử lý thế nào.” Ngãi Giai Giai giải thích lại hơi lo lắng sợ Tề Hiên tức giận. Nhận hoa hồng người khác đưa hình như đựơc tốt cho lắm, những thứ này muốn nhận, nhưng trả cũng trả đựơc.


      “Đáng ghét, Tăng Hải Lâm là chưa từ bỏ ý định.” Tề Hiên tức giận mắng.


      “Thiếu chủ đừng tức giận, em có nhận những bông hoa này. Lúc sáng em tới, những bông hoa này ở đây rồi, mà Tăng Hải Lâm lại muốn thu hồi, em cũng biết làm sao nên đành phải cầm những bông hoa này.” Bộ dáng Ngãi Giai Giai có vẻ oan ức giải thích chuyện này ràng hơn chút.


      Tề Hiên trầm tư mặt chút thay đổi, sau đó lộ ra nụ cười giống như rất đắc ý.


      Ngãi Giai Giai thấy Tề Hiên cười, lúc này mới thở phào nhõm bởi vì biết có tức giận.


      Chương 162: Hôm Nay Nghỉ Phép



      Mặc dù Tề Hiên cười, nhưng mà Ngãi Giai Giai lại biết tại sao cười, theo lý thuyết Tề Hiên nên tức giận mới đúng, thế mà lại khác với phỏng đoán của .


      “Thiếu chủ cười cái gì.”


      cười Tăng Hải Lâm đó là tên ngu ngốc, nhất định là đầu ta có vấn đề, mới có thể làm những chuyện nhàm chán này.” Tăng Hải Lâm cho rằng đưa những bông hoa là có thể lừa Ngãi Giai Giai sao, là quá ngây thơ mà.


      “Thiếu chủ, em hiểu, nhưng em bảo đảm mặc kệ ta làm cái gì, em cũng theo ta.” Ngãi Giai Giai giơ tay lên thề.


      “Cái này tuyệt đối tin em, thà rằng tin trời sập, cũng tin em lòng.” Tề Hiên trêu chọc Ngãi Giai Giai lấy tay điểm cái mũi của , giọng điệu rất chắc chắn. bé ngốc này đều chỉ biết lòng , chuyện khác cũng để ở trong lòng, có gì mà phải lo lắng. Mặc kệ Tăng Hải Lâm làm gì, cũng sợ Ngãi Giai Giai thay đổi tình cảm.


      “Thiếu chủ đừng đùa nữa, vẫn là suy nghĩ phải xử lý những bông hoa này như thế nào , cũng thể đặt ở cửa chắn lối .” Ngãi Giai Giai về phía những bông hoa hồng kia ở ngoài cửa mà than thở.


      Đúng là mở cửa hàng bán hoa, thế nhưng hoa cũng phải là của , chúng là của Tăng Hải Lâm. nhận những bông hoa ta đưa, nhưng cũng xem như là phải của .


      “Đơn giản thôi, em ra bên ngoài là chỉ cần mua bó hoa ở bổn tiệm, tặng chín cành hoa hồng, để cho khách hàng lấy toàn bộ những hoa hồng này, hơn nữa còn có thể đem hoa ở trong tiệm bán , chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao. Nếu như ngày mai Tăng Hải Lâm lại đưa hoa tới, em làm theo , xem ta có thể đưa đựơc bao nhiêu.” Tề Hiên cực kỳ nhàng. “Có người đưa hoa tới công, lợi dụng cho tốt chẳng phải là lãng phí sao.”


      “Cái chủ ý này hình như tệ lắm.” Ngãi Giai Giai vẫn có chút tin.


      “Em tới cửa , kêu thử lần, lại tới viết biển quảng cáo để người đường bên ngoài có thế thấy được, đương nhiên động lòng.” Tề Hiên nháy mắt với Ngãi Giai Giai, sau đó tìm giấy, bút viết biển quảng cáo. đường đường là tổng tài của Tề thị, lại có thể đến nơi này viết biển quảng cáo là ly kỳ a.


      “Đựơc, em ngay lập tức.” Ngãi Giai Giai tới ngoài cửa, đứng ở giữa cửa hô to: “Hôm nay chỉ cần mua bất kỳ bó hoa nào của bổn tiệm, tặng miễn phí chín đóa hoa hồng”


      Vậy mà vừa mới hô xong, khách tới liền. Ngãi Giai Giai hướng về phía Tề Hiên viết biển quảng cáo bên trong, vui vẻ cười tiếng. Xem ra đầu óc của Thiếu chủ là rất tốt, khó trách có thể quản lý Tề thị tốt như vậy.


      Tề Hiên viết xong biển quảng cáo, sau đó ra bên ngoài đặt đồ viết lên phía trước hoa hồng, khiến cho Ngãi Giai Giai càng kỳ lạ hơn. “Chỉ cần vào bổn tiệm xem hoa, cho dù có mua hay cũng tặng chín đóa hồng.”


      “Thiếu chủ, phải mua hoa mới tặng sao, tại sao lại là vào tặng, có phải viết sai chữ hay .”


      sai đúng là như vậy. Dù sao những hoa hồng này cũng phải tiền vốn, tặng miễn phí cho người ta như vậy, còn có thể làm cho tiệm bán hoa của em được nổi tiếng.” Dáng vẻ Tề Hiên ra vẻ sao cả, cất biển quảng cáo xong, sau đó xoay người muốn vào trong tiệm, kết quả có mấy người vọt vào vây quanh và Ngãi Giai Giai


      “Tiên sinh, tiểu thư có phải vào là có thể cầm mười đóa hồng hay vậy”


      “Đúng” Tề Hiên mỉm cười gật đầu, rốt cuộc những người đó cũng chạy tới tiệm bán hoa sau đó lại chạy trở lại.


      “Chúng tôi có thể cầm hoa sao?”


      “Hoa hồng ngoài cửa các vị lấy , mỗi người có thể cầm chín đóa.” Tề Hiên ràng, còn dùng tay chỉ hoa hồng ngoài cửa.


      Ngãi Giai Giai thấy mấy người kia vọt tới, lập tức nhường chổ để cho bọn họ cầm hoa, sau đó đứng ở bên cười “Ha ha” ——


      Kết quả bao lâu, toàn bộ hoa hồng ở ngoài cửa chỉ còn lại cánh hoa rơi xuống.


      “Thiếu chủ hết hoa rồi.”


      còn cầm biển quảng cáo vào, nếu lát nữa có người tới lấy hoa nữa, vậy chúng ta hỏng bét.” Tề Hiên thấy hoa hồng trước mắt đều biến hết cũng rất hưng phấn, hơn nữa còn hướng về phía ngoài cửa cười tà ác.


      tiếp xúc qua với Tăng Hải Lâm mấy lần, còn chưa hiểu cách làm người của ta sao. Tặng hoa khẳng định phải tác phong của ta. ta nhất định là núp ở góc xem kịch vui ! Xem nhìn rồi cho tức chết. Muốn đấu, vậy phải xem Tăng Hải Lâm này có bao nhiêu bản lãnh, chiêu tặng hoa này có hiệu quả.


      “Đúng nha, hoa hồng còn, nếu người ta trở lại có để tặng.” Ngãi Giai Giai vội vàng cầm biển quảng cáo ngoài cửa cất .


      “Thiếu chủ, hôm nay Tề thị làm việc sao?” Ngãi Giai Giai cất xong biển quảng cáo, lúc này mới cảm thấy Tề Hiên vẫn còn ở tiệm hoa của , có phần thích hợp Theo lý thuyết lúc này hẳn là ở phòng làm việc của tổng giám đốc, mà phải ở trong tiệm hoa nho này của .


      sao, hôm nay nghỉ phép.” Tề Hiên tùy tiện lấy cái cớ để trả lời Ngãi Giai Giai.


      “À, ra là hôm nay nghỉ phép, ha ha.” Ngãi Giai Giai ngây ngốc cho rằng lúc Tề Hiên nghỉ phép, nên mới đến trông tiệm hoa với . Nhưng mà lại nghĩ rằng, đường đường là tổng tài cũng cần xin nghỉ sao.


      Tăng Hải Lâm ở góc, nhìn hoa của mình tặng cho Ngãi Giai Giai, từng bông từng bông bị người lấy , rất buồn bực. Có ai mà thích nhìn thấy đồ mình tặng cho người khác, lại bị tặng cho người khác chứ. Nhưng mà điều này cũng là chuyện đoán từ đầu, dù sao cũng là kẻ phá hoại, có ai đối với tốt với kẻ phá hoại nhỉ. Tăng Hải Lâm buồn bực lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Diệp Tầm Phương.


      “Diệp tiểu thư, chuyện muốn tôi làm, tôi cũng tận lực rồi. Ngãi Giai Giai này vẫn quyết lòng với Tề Hiên, mặc kệ tôi dùng biện pháp gì, cũng thể nắm được lòng của ấy. Tôi muốn làm tiếp chuyện biết có kết quả, mà còn ngu ngốc làm.”


      Nếu như phải là vì Diệp Tầm Phương, cũng quấn lấy Ngãi Giai Giai lâu như thế. Ban đầu nghe quyết lòng theo Tề Hiên, cũng bỏ qua. Vậy mà Diệp Tầm Phương phát ra, đều làm cho hoàn toàn rối loạn.


      Diệp Tầm Phương người đàn bà này, chỉ có bề ngoài xinh đẹp, kỳ bên trong đều ra gì cả, quá tàn nhẫn.


      “Quên , tôi cũng đoán được thể đoạt Ngãi Giai Giai từ bên người Tề Hiên, ta là người rất cố chấp, so với thuốc dán chó, còn dính người hơn. Nếu xuống tay người của Ngãi Giai Giai, vậy xuống tay từ người khác , chắn phải biết người khác là ai chứ.” Diệp Tầm Phương cười tiếng vô cùng tà ác.


      Ngãi Giai Giai con ngu ngốc kia, chỉ biết Tề Hiên, Tăng Hải Lâm thành công mới là lạ. Ban đầu sao lại đần như vậy, nghĩ tới chủ ý thối này, muốn Tăng Hải Lâm đoạt Ngãi Giai Giai chứ.


      Diệp Tầm Phương cúp điện thoại, ngồi vào ghế sa lon khuôn mặt đều lộ vẻ tức giận.


      Tề Hiên trở về liền bắt đầu đả kích Diệp Thị. Trước kia nghiêm trọng như vậy, bây giờ có thể là đuổi cùng giết tận. Ngay cả kinh doanh cũng giành với Diệp Thị, nếu tiếp tục như vậy nữa, nhất định Diệp Thị xong đời, cho nên nhất định phải phản kích.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :