1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU: BẢO HỘ VỢ YÊU - Tịch Mộng (188 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 146: Muốn Trao Đổi



      Tề Hiên phát ra Ngãi Giai Giai kinh ngạc lúc, nhưng mà cũng rất nhanh trấn tĩnh lại.


      nên đoán được là Ngãi Giai Giai đến, cho cùng bé này vĩnh viễn đều đặt người khác ở vị thứ nhất, mà người khác chính là , trước kia chỉ có mà thôi, nhưng mà bây giờ lại có thêm đứa con trai.


      Tề Hiên đột nhiên hơi ghen, ăn dấm với con trai mình, bởi vì nó phần trong lòng của Ngãi Giai Giai, điểm này khiến có phần vui, nhưng mà suy cho cùng nó cũng là con , dù cho ghen thế nào cũng thể để ý đến con trai.


      "Giai Giai, phải bảo em ở trong nhà chờ ư, sao lại tới hả?"


      "Thiếu chủ, em yên lòng, em hiểu mình tới cũng giúp được gì, có thể còn là gánh nặng của , nhưng em lại thể làm ình an tâm mà ở trong nhà chờ đợi, em muốn cùng đối mặt với mọi chuyện, cùng nhau cứu Tiểu Hiên trở về."


      Loại mùi vị sợ hãi trong chờ đợi này rất khó chịu, muốn chờ đợi như vậy.


      "Em, bé ngốc này, có biện pháp với em." Tề Hiên vươn tay đưa tới khuôn mặt của Ngãi Giai Giai, nhàng chạm tới , dùng đôi mắt thâm tình, nhét vào trong cánh chim của .


      bé ngốc , khiến vĩnh viễn cũng bỏ được.


      "Tề Hiên, đủ chưa, là lúc nào rồi mà bọn mày còn có thể chuyện đương, tình chàng ý thiếp, xe tao muốn đâu?" Tề Triển đối với chuyện Tề Hiên và Ngãi Giai Giai thâm tình nhìn thẳng vào mắt cũng có chút cảm giác, chỉ muốn trốn.


      "Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai dùng đôi mắt khát vọng nhìn Tề Hiên, hi vọng có thể cứu con trai về.


      "Yên tâm , có chuyện gì." Tề Hiên khẽ mỉm cười với , sau đó nhìn Tề Triển.


      Lúc này ngừơi đựơc Tề Hiên phái chuẩn bị xe trở lại, sau đó ở bên tai Tề Hiên lặng lẽ vài lời.


      "Tề Hiên, mày giở trò gì, mày cũng đừng làm bậy, nếu tao cho con trai của mày trả giá lớn." Tề Triển thấy Tề Hiên cùng với thuộc hạ của mình thầm, lo lắng bọn họ có mưu gì, vì vậy cảnh cáo lần nữa.


      Tề Hiên nhất định dễ dàng để cho ông như vậy, cho nên ông nhất định phải xốc tinh thần lên mới được, thể mắc bẫy của nó.


      "Chú hai, xe chuẩn bị xong, chính là đại lộ bên cạnh, bây giờ chú muốn thế nào?" Tề Hiên sợ cảnh cáo của Tề Triển, bộ dạng ra vẻ thoải mái.


      "Đựơc, cho tao ——" Tề Triển muốn tránh ra cho tao, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, chỉ có của ông vang lên, mà điện thoại của Tề Hiên cũng vang lên.


      Tề Hiên gì lấy điện thoại di động ra nghe, mà Tề Triển lại do dự lát, có hơi sợ hãi nhìn Tề Hiên, tay run rẩy lấy điện thoại di động ra, nhìn biểu điện thoại tới mặt, mãi mà nhận điện thoại.


      Cú điện thoại này là Tề Hùng gọi tới, lúc này Tề Hùng gọi điện thoại cho ông là có ý gì?


      Tề Triển nghĩ ra, biết có nên nhận hay , nhưng mà ông còn chưa nhận Tề Hiên cúp điện thoại, bất đắc dĩ, ông cũng đành phải nhận.


      "Thiếu chủ, ai gọi điện thoại tới?" Ngãi Giai Giai thấp giọng hỏi.


      "Là mẹ Lâm gọi tới, mẹ Lâm ba đến đây, hơn nữa còn mang theo hai tin mừng cho ông ta." Tề Hiên dùng mắt khiêu khích Tề Triển nghe điện thoại.


      "Tề Hùng, ông là tên khốn kiếp, chuyện như vậy mà ông cũng làm được sao." Tề Triển mắng to ở trong điện thoại, sau đó liền cúp điện thoại.


      "Chú hai, chú ba tôi cái gì mà cũng có thể làm được hả?" Tề Hiên đắc ý hỏi, trong lòng biết là chuyện gì rồi.


      "Mày với ba mày đều phải là người tốt, lại dùng con tao tới uy hiếp tao, đừng tưởng rằng như vậy tao thỏa hiệp, tao sợ bọn mày." Tề Triển tức giận mắng to.


      "Buồn cười, ba tôi bắt con chú tới uy hiếp chú phải là người tốt, vậy chú lấy con trai tôi tới uy hiếp tôi chính là người tốt ư, chú câu này có nhớ đến hành động việc làm của mình bây giờ hay đây?" Tề Hiên châm chọc.


      "Tao nhảm với mày, tránh ra." Tề Triển mang Ngãi Tiểu Hiên về phía đại lộ, tính bộ, mặc kệ Tề Ngữ Ti.


      Ông đánh cuộc phen, đánh cuộc Tề Hùng làm như thế với Tề Ngữ Ti, dù sao trước kia Tề Hùng cũng rất cưng chìu Tề Ngữ Ti, thể bán nó đến Châu Phi.


      "Ông mặc kệ con ông sao?" Tề Hiên nhíu mày hỏi.


      Cái này Tề Triển đúng là bị ích lợi làm ù quáng, bị ma quỷ ám rồi, thậm chí con của mình cũng quan tâm, phải là người rồi.


      "Chuyện của tao cần mày quan tâm." Tề Triển để ý tới khiêu khích của Tề Hiên, mang Ngãi Tiểu Hiên từ từ về phía đại lộ, quả nhiên thấy chiếc xe đậu ở chỗ đó, trong lòng mừng thầm.


      "Tiểu Hiên ——" Ngãi Giai Giai nhìn Tề Triển kèm Ngãi Tiểu Hiên, từ từ về phía xe, trong lòng vô cùng lo lắng.


      Chẳng lẽ để cho nhìn con trai bị người mang như thế ư, được, lần này tuyệt đối thể để cho Tề Triển mang Ngãi Tiểu Hiên .


      "Tôi van cầu ông thả Tiểu Hiên , để tôi làm con tin của ông."


      "Giai Giai, em điên rồi." Tề Hiên đối với những lời này của Ngãi Giai Giai rất vui, vội khiển trách .


      "Thiếu chủ, mấy ngày nay Tiểu Hiên nhất định rất khổ sở, em thể trơ mắt nhìn con chịu khổ, lần này em tuyệt đối để cho con bị người xấu mang , tuyệt đối ." Giọng của Ngãi Giai Giai mang theo khẳng định cùng cầu khẩn, ý muốn được đồng ý của Tề Hiên.


      "Giai Giai em yên tâm, nhất định làm cho Tiểu Hiên bình an trở về."


      "Em sao có thể yên tâm được, em xem tiểu Hiên cũng gầy đến như vậy rồi, còn bị trói chặt như vậy, cũng đựơc, con là đứa thích chuyện, mà bây giờ lại thể chuyện, đây là chuyện đau khổ dường nào, biết ?" Ngãi Giai Giai khóc lóc kể lể .


      " biết, biết, đều biết, đừng khóc, tất cả đều yên tâm mà giao cho được ?" Tề Hiên lau nước mắt cho Ngãi Giai Giai, an ủi .


      " xin lỗi Thiếu chủ." Ngãi Giai Giai dùng sức đẩy Tề Hiên ra, sau đó chạy đến trước mặt Tề Triển.


      "Giai Giai ——" Tề Hiên kinh ngạc hô to, lập tức kéo Ngãi Giai Giai trở về, để cho làm chuyện điên rồ.


      "Thiếu chủ, hãy cho em đổi tiểu Hiên , để cho em ." Ngãi Giai Giai cố gắng giãy ra, muốn chạy về phía Tề Triển, đổi Ngãi Tiểu Hiên về.


      "Giai Giai, em hãy nghe !" Tề Hiên cố gắng ổn định , nhưng lại dám dùng sức quá mức, lo lắng làm thương tổn tới .


      "Em nghe, cái gì em cũng muốn nghe, em muốn đổi Tiểu Hiên trở về, Thiếu chủ buông em ra được ?" Thái độ của Ngãi Giai Giai vô cùng mãnh liệt, đây là lần đầu tiên mãnh liệt phản kháng Tề Hiên như thế.


      Tề Hiên rất bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng sức ngăn chặn , thế nhưng kiểu áp chế như vậy, nhất định làm tổn thương đến , nên làm gì bây giờ?


      lúc Tề Hiên còn kế sách nào Ngãi Giai Giai đột nhiên nhắm mắt, ngã vào trong ngực Tề Hiên.


      "Giai Giai ——" Tề Hiên cảm thấy lo lắng nhìn Ngãi Giai Giai ở trong ngực, sau đó nhìn ngừơi đứng ở phía sau , lúc này mới an tâm phần nào.


      Chương 147: Điều Kiện Mê Người



      Lúc Trần Tiểu Ngoạn chạy tới trường liền nhìn thấy Ngãi Giai Giai kích động, nghe bọn họ chuyện mới biết ấy muốn dùng chính mình để đổi Ngãi Tiểu Hiên, bất đắc dĩ đành phải đánh cho ấy ngất xỉu.


      "Ông chủ, xin lỗi, tôi đây cũng là còn cách nào khác, chớ trách chớ trách!" Trần Tiểu Ngoạn sau khi đánh Ngãi Giai Giai ngất xỉu, hơi chột dạ nhìn Tề Hiên.


      có được đồng ý của Tề Hiên mà đánh Ngãi Giai Giai bất tỉnh, có phần chột dạ là bình thường .


      "Giai Giai trước tiên giao cho rồi, chăm sóc ấy tốt." Tề Hiên giao Ngãi Giai Giai cho Trần Tiểu Ngoạn, giống như cũng có ý trách tội ấy, sau đó về phía Tề Triển.


      "Yên tâm, Giai Giai hãy giao cho tôi, mau cứu con nuôi của tôi trở về là tốt rồi." Trần Tiểu Ngoạn đỡ Ngãi Giai Giai, ý bảo để cho Tề Hiên yên tâm.


      "Đừng tới đây, đứng lại." Tề Triển cảnh cáo Tề Hiên, sau đó đẩy Ngãi Tiểu Hiên tới chỗ cạnh tài xế, tiếp theo mình cũng lên xe, lập tức khởi động xe, bằng tốc độ nhanh nhất mà chạy trốn.


      Tề Triển mới vừa lái xe , Tề Hùng chở Tề Ngữ Ti cùng Lữ Lỵ Liên tới.


      "Tề Triển kia mang cháu của ba đâu?" Tề Hùng vừa xuống xe liền hỏi Tề Hiên chuẩn bị muốn lên xe.


      "Mới vừa về phía bên kia rồi, bọn con lập tức đuổi theo." Tề Hiên lên cái xe khác, theo phía sau đuôi Tề Triển, theo ông ta.


      "Cùng lên." Tề Hùng thấy thế, ngồi xong, ra lệnh cho tài xế theo phía sau Tề Hiên, cùng đuổi theo Tề Triển.


      Trần Tiểu Ngoạn đỡ Ngãi Giai Giai bị đánh ngất xỉu, bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, sau đó mang Ngãi Giai Giai rời .


      Mọi người hết rồi, vậy cũng nên .


      Tề Triển tăng ga đến mức tối đa, vẫn lo lắng xe đuổi theo phía sau, nhưng mà lái được bao lâu, hình như xe có vấn đề, thanh hình như đúng, hơn nữa cảm thấy bánh xe là lạ.


      Tề Hiên phải chuẩn bị cho ông chiếc xe hư chứ?


      Trước khi Tề Triển đoán được đáp án, xe cũng hết xăng, hơn nữa hình như bánh xe cũng còn hơi, tốc độ xe dần dần chậm lại, cuối cùng dừng ở giữa đại lộ.


      Vậy mà xe mới vừa dừng lại, đột nhiên bốn phía có rất nhiều xe bao quanh xe của Tề Triển, lúc này Tề Triển mới ý thức được tại sao Tề Hiên lại dễ dàng để cho ông lái xe như thế, ra là nó chuẩn bị kỹ càng từ đầu, chỉ xe có vấn đề, ngay cả người chặn lại ông cũng sắp xếp xong xuôi, hỗ là tổng tài của Tề thị, làm việc đều chu đáo như thế.


      "Khả ố." Tề Triển vỗ tay lái mà trong lòng tức giận, tiếp theo kéo Ngãi Tiểu Hiên xuống xe, dùng dao găm kèm hai bên của cậu nhóc, sau đó mở miệng mắng.


      "Tề Hiên, mày là thằng khốn kiếp, lại dám xếp đặt ông, hôm nay ông để cho con trai mày trả giá lớn."


      Lúc này xe Tề hiên cùng với Tề Hùng vừa đến, nghe rất lời vừa rồi của Tề Triển.


      "Mày dám đụng đến cháu nội của tao, vậy tao đòi lại ở người con mày." Tề Hùng xuống xe, tức giận nhìn Tề Triển, sau đó làm dấu tay, bảo người mang Tề Ngữ Ti cùng Lữ Lỵ Liên từ trong xe tới đây.


      "Ba, cứu con!" Tề Ngữ Ti vừa xuống xe liền lập tức cầu cứu với Tề Triển.


      "Tề Hùng, Ngữ Ti là cháu ông, ông dám ra tay với nó sao?" Tề Triển gian ác hỏi.


      "Mày cũng dám ra tay với cháu nội tao, tao sao lại dám ra tay với con mày, nhà họ Tề luôn luôn kiêng kị đấu đá trong nhà, Tề Triển, lần này chính là mày khơi lên trước, nếu như phải là bắt Tiểu Hiên, tao cũng dùng chiêu này để đối phó mày." Tề Hùng đối với khiêu khích của Tề Triển tuyệt đối để ở trong lòng.


      sai, trước kia ông rất cưng chìu Tề Ngữ Ti, nhưng là cái loại cưng chìu đó cũng đại biểu là nó muốn làm gì làm, có lẽ Tề Ngữ Ti có lúc rất biết chuyện, dụ dỗ làm cho ông vui vẻ, ông mới cưng chìu nó, thế nhưng lúc này ông tuyệt đối vui.


      "Bác, chuyện ba cháu cưỡng ép cháu nội của bác cháu tuyệt biết, chuyện này liên quan đến cháu, cháu có phạm kiêng kị của nhà họ Tề!" Tề Ngữ Ti cầu khẩn Tề Hùng, hi vọng ông có thể mềm lòng mà thả .


      "Sao chuyện lại liên quan đến , chẳng lẽ chưa nghe qua cha nợ con trả ư, Tề Triển làm chuyện như vậy, đừng có mơ tưởng đẩy sạch trách nhiệm, dù sao cha con các người cũng phải là người tốt gì." Lữ Lỵ Liên châm chọc Tề Ngữ Ti.


      "Chúng tôi phải người tốt, chẳng lẽ bà cũng coi như là người tốt ư, nhưng mà bà chịu ở dưới ba tôi hơn mười năm, đừng cho là tôi biết, chỉ có ba tôi, bà ở bên ngoài cũng có câu kết với vài người đàn ông, còn biết bà cùng mấy người đàn ông ngủ qua rồi, tôi cảm thấy để cho ba tôi ở chung chỗ với loại đàn bà như bà là mất thể diện." Tề Ngữ Ti cũng thua kém, trái lại châm chọc Lữ Lỵ Liên chút.


      "Mày —— tao đánh chết cái đứa con đáng ghét như mày." Lữ Lỵ Liên tức giận, muốn xông tới đánh Tề Ngữ Ti.


      "Tôi sợ bà làm được." Tề Ngữ Ti làm bộ muốn đánh với Lữ Lỵ Liên


      Đáng tiếc hai người còn chưa có đụng phải bị người kéo lại, để cho họ đánh.


      "Hai người mà tranh cãi lại tôi dán miệng các người lại." Tề Hùng vui cảnh cáo họ.


      Tề Ngữ Ti cùng Lữ Lỵ Liên bị Tề Hùng cảnh cáo như thế, cái gì cũng dám , chỉ căm tức nhìn đối phương.


      "Tề Triển, tao đáp ứng mày, nếu như mày thả cháu nội của tao ra, hai tay dâng lên vạn cộng thêm con của mày." Tề Hùng đưa ra điều kiện trao đổi.


      "Cha, mau đáp ứng ." Tề Ngữ Ti nghe được điều kiện như thế, lập tức khuyên Tề Triển đáp ứng.


      "Mày câm miệng ." Tề Triển hét lớn với Tề Ngữ Ti.


      "Thế nào, muốn ư, tao chỉ ày cơ hội duy nhất, bỏ lỡ cơ hội lần này cái gì mày cũng bị mất, Tiểu Hiên tao nghĩ biện pháp khác để cứu, nhưng mà nửa đời sau của mày có lẽ cũng có cuộc sống sung sướng, nếu như phải là nể tình em, mày cho rằng tao lui bước như thế sao?" Trong giọng của Tề Hùng có chút tình cảm.


      Tề Triển gì cũng là em trai của ông, ông muốn dùng phương pháp năm đó của trai ông đối với ông mà đối phó nó.


      "Ông phải làm thế nào để tôi tin tưởng là ông đổi ý , ngộ nhỡ tôi thả người, ông liền đổi ý, vậy tôi chẳng phải là có gì cả sao, thậm chí bị người của Tề hội đuổi giết." Tề Triển cảnh giác hỏi.


      Cái điều kiện này là rất tốt, vạn so với Tề thị ông muốn còn tốt hơn, dù sao Tề thị cần suy nghĩ để kinh doanh, mà trùng hợp là ông có ý định đó.


      "Nơi này có thư thoả hiệp, tao ký tên ở phía , ày." Tề Hùng lấy ra lá thư thoả hiệp, ném cho Tề Triển, đó là ông vừa mới chuẩn bị xong.


      Tề Triển nhận lấy thư thoả hiệp, tùy ý lật xem chút, đối với nội dung viết bên trong vừa lòng cực kỳ, mặt từ từ lộ ra nụ cười, sau đó ném dao trong tay, lật xem kỹ càng hơn.


      Phía thoả hiệp quả nhiên viết cho ông vạn, hơn nữa người của Tề hội làm gì với ông, có cái thoả hiệp này, ông cầm vạn cũng sợ.


      Tề Hiên thấy Tề Triển đều đặt cả tâm tư lên thoả hiệp, vì vậy lặng lẽ đến gần ông, lúc cách ông ta còn có mấy bước, đột nhiên đưa tay đoạt lại Ngãi Tiểu Hiên, sau đó ôm đến bên cạnh Tề Hùng, lập tức xé xuống băng dính bên ngoài miệng của cậu bé, rồi mở trói cho cậu bé.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 148: Nam Tử Hán Đại Trượng Phu



      Tề Triển lòng chỉ nghĩ tới chuyện thư thoả hiệp, nên đối với chuyện Tề Hiên mang Ngãi Tiểu Hiên , chỉ kinh ngạc lúc thôi, rồi sau đó lại có dáng vẻ sao cả, mà tiếp tục xem thoả hiệp. Dù sao chuyện cũng thoả hiệp xong rồi, có trả lại đứa bé cho bọn họ cũng có vấn đề gì.


      Tề Hiên sau khi đoạt lại Ngãi Tiểu Hiên, lập tức mở trói cho cậu, lấy băng dính miệng cậu xuống, kích động mà ôm cậu.


      “Tiểu Hiên, để cho ba xem có bị thương chỗ nào ?”


      “Ba —— con sao.” Ngãi Tiểu Hiên nhào vào trong ngực Tề Hiên, nhịn cố gắng khóc mà ôm chặt.


      Mấy ngày nay cuộc sống của cậu vất vả, mỗi ngày cũng bị trói lại, ăn đủ no ngủ ngon, đây quả thực phải là cuộc sống mà con người trải qua.


      “Tiểu Hiên ngoan, con rất kiên cường, ba cảm thấy vẻ vang vì con, về sau ba nhất định bảo vệ con tốt, để cho người khác bắt nạt con nữa.” Tề Hiên cũng ôm Ngãi Tiểu Hiên mà cam đoan.


      Đứa này rất kiên cường, gặp phải chuyện như vậy lại khóc, nên cảm thấy cao hứng. Nhưng mà đến con trai kiên cường, cũng bảo vệ Tiểu Hiên tốt. Bị Tề Triển bắt là thất trách của người làm cha như .


      “Vâng, ba nam tử hán đại trượng phu nhất định phải lời giữ lời nha.”


      “Ừ, phải giữ lời.”


      Hai cha con Tề Hiên và Ngãi Tiểu Hiên ở chỗ đó ôm chặt, khiến người khác hâm mộ tình cha con của bọn họ.


      “Tiểu Hiên ngoan, tới đây để cho ông nội ôm có được hay ?” Trái tim Tề Hùng ngứa chút, rất muốn ôm cháu của ông cái, giống như ông còn chưa từng được ôm đứa cháu này vậy.


      “Ba”—— Ngãi Tiểu Hiên có chút do dự biết có nên hay , thể làm gì khác hơn là hướng Tề Hiên nhờ giúp đỡ.


      Trước đó ông nội này cùng ba mẹ cãi nhau, còn phản đối bọn họ ở chung chỗ, ông nội này hình như thích mẹ của cậu, vậy cậu có nên qua hay đây. Nhưng mà ông ấy là ông nội nha.


      , mau gọi ông nội , ông ấy là ông nội của con đó.” Tề Hiên buông Ngãi Tiểu Hiên ra, nhàng đẩy cậu bé về phía Tề Hùng.


      Mâu thuẫn giữa và cha hóa giải, hơn nữa Tề Hùng cũng đón nhận Ngãi Giai Giai, cái kết quả này ngoài suy nghĩ và dự đoán của . Còn tưởng rằng cả đời này Tề Hùng đồng ý cho cưới Ngãi Giai Giai, nghĩ tới chuyện này lại thay đổi nhanh như vậy.


      “Ông nội” —— Ngãi Tiểu Hiên nghe Tề Hiên thế, chạy về phía lồng ngực của Tề Hùng mà ôm ông ấy chặt. Thêm người ba rồi lại thêm ông nội, có thể thêm bà nội đây. Ngãi Tiểu Hiên ôm Tề Hùng trong lòng thầm ảo tưởng cực kỳ hưng phấn.


      “Ngoan, là cháu nội ngoan của ông nội, lại cho ông nội ôm cái.” Tề Hùng bế Ngãi Tiểu Hiên lên. phát thể trọng của cháu hơi rất vui.


      “Cháu nội ngoan, sao con như vậy.”


      “Ông nội, mấy ngày nay con chưa ăn được bữa cơm no. Mỗi ngày đều là ăn bánh bao cứng nguội lạnh, con muốn ăn đùi gà, con muốn ăn cá, con muốn ăn xong nhiều đồ ăn ngon.” Ngãi Tiểu Hiên uất ức .


      “Tề Triển mày đáng chết, lại ngược đãi cháu của tao như vậy!” Tề Hùng nghe được câu này, cực kỳ tức giận mà chửi ầm lên với Tề Triển.


      “Được rồi, cháu tôi cũng trả lại cho các người, lúc này các người nên tuân thủ hứa hẹn , dù sao cũng như vậy rồi, ông muốn như thế nào.” Tề Triển quan tâm nhún nhún vai, thèm để ý đến tức giận của Tề Hùng.


      Muốn ông đối với Ngãi Tiểu Hiên như vậy, ông đối đãi như vậy rồi, còn cái gì nữa. Dù sao chỉ cần nắm được tiền, chuyện gì ông cũng để ý.


      “Thả Tề Ngữ Ti.” Tề Hùng lạnh lùng ra lệnh , nhịn lửa giận ở trong lòng, nếu như Tề Triển phải là em trai của ông, nhất định ông cho nó trả giá lớn.


      Người áp tải Tề Ngữ Ti, nghe lời của Tề Hùng, mở trói cho ấy. Tề Ngữ Ti hưng phấn chạy đến bên cạnh Tề Triển, để lại mình Lữ Lỵ Liên ở nơi đó tức giận.


      “Ba cũng là người hiểu con nhất.” Tề Ngữ Ti kéo cánh tay Tề Triển làm nũng.


      “Ba làm sao mà đau lòng đứa con như con chứ!”


      “Tề Triển, cái tên có lương tâm, tôi thiệt thòi theo ông nhiều năm như vậy, vì ông làm nhiều chuyện như vậy, ông lại đối với tôi như vậy.


      “Ông phải là người.” Lữ Lỵ Liên thấy Tề Triển chỉ để ý đến con của mình, quan tâm đến bà, nên bà tức giận phẫn nộ mà chửi ầm lên.


      “Lỵ Liên, phải là tôi bà nha, người phụ nữ như bà cũng biết xấu hổ, gì mà theo tôi nhiều năm như vậy. Đừng quên bà là phụ nữ của trai tôi, phải phụ nữ của tôi. Cái này mọi người đều biết bà phải là phụ nữ của tôi. Tôi xong rồi sao phải xen vào chuyện của bà.” Tề Triển rũ sạch quan hệ của ông và Lữ Lỵ Liên. Bọn họ vẫn luôn lợi dụng lẫn nhau mà thôi, làm gì có tình cảm.


      “Tề Triển tôi nguyền rủa ông, người như ông chết được tử tế, nhất định có kết quả tốt.” Lữ Lỵ Liên rất bất đắc dĩ chỉ có thể mắng chửi người. Nếu như Tề Triển mặc kệ bà. Tề Hùng lại muốn đối phó với bà. Vậy là kết quả của bà là rất thê thảm, nếu sớm biết như vậy, nên an phận chút, quá tham , tối thiểu bà còn có cuộc sống tốt, nhưng mà bây giờ mất hết.


      “Bà cứ việc mắng .” Tề Triển bị Lữ Lỵ Liên mắng như thế, vẫn thèm quan tâm.


      “Ba, dù sao bây giờ bà ta cũng chỉ có thể mắng mà thôi. Đợi bà ta bị bán sang Châu Phi , xem sau đó bà ta còn có thể chửi chúng ta thế nào.”


      Tề Ngữ Ti đắc ý mà phụ họa.


      Lữ Lỵ Liên người đàn bà này, nhìn thuận mắt từ lâu. Nếu như phải là bà ta vẫn cùng với ba , muốn vạch mặt bà ta từ lâu.


      “Đúng rồi, các người cũng đừng quên vạn nha. Ngày mai tôi mà thấy tiền ở trong tài khoản, ông phải biết tôi làm ra chuyện gì rồi đó?” Tề Triển cầm thoả hiệp lắc lắc ở trước mặt của Tề Hùng nhắc nhở ông.


      “Yên tâm, vạn có thể làm ày từ đó biến mất ở trước mặt tao, còn nguy hại tới con trai cùng cháu trai của tao đáng giá.” Tề Hùng rất vui mà nhìn Tề Triển.


      “Được, tôi liền tin ông lần. Ngữ Ti chúng ta thôi.” Tề Triển kéo tay Tề Ngữ Ti tới ven đường, sau đó chặn chiếc xe rồi rời .


      Lữ Lỵ Liên nhìn Tề Triển ngồi xe, mà cắn răng nghiến lợi hận thể chặt tên Tề Triển này thành trăm mảnh. Bà vì Tề Triển làm nhiều như vậy, quay đầu lại cái gì cũng còn, cái gì cũng có, tại sao bà lại có kết quả như vậy.


      “Bà , tôi cho bà khoản tiền coi như tôi bồi thường, làm phí tuổi thanh xuân của bà.” Tề Hùng có chút áy náy với Lữ Lỵ Liên, bất đắc dĩ câu, rồi sau đó liền ôm Ngãi Tiểu Hiên lên xe.


      Sau khi Tề Hùng lên xe, người áp chế Lữ Lỵ Liên cũng mở trói, ném bà ở chỗ rồi cũng rời .


      Lữ Lỵ Liên nhìn xe Tề Hùng xa, mà chảy nước mắt thương tâm, tràn đầy hối hận. Mấy năm nay rốt cuộc bà làm được gì, Tề Hùng căn bản cũng có bạc đãi bà, bà muốn cái gì có cái đó, xài bao nhiêu tiền Tề Hùng cũng bà, mà bà lại cùng người đàn ông khác hợp mưu muốn hại ông, rốt cuộc bà có phải là người !


      Tề Triển, tuyệt đối bà bỏ qua cho tên đàn ông đáng ghét này, tuyệt đối .


      Chương 149: Lo Lắng



      Trần Tiểu Ngoạn mang Ngãi Giai Giai bị đánh ngất xỉu về nhà, đưa ấy đến phòng của ấy, sau đó cùng theo bà Lâm ra phòng khách chờ Tề Hiên trở về. Vậy mà Tề Hiên chưa về Diệp Tầm Phương lại tới.


      Diệp Tầm Phương gõ cửa, mà trực tiếp xông vào cửa đựơc bà Lâm và Trần Tiểu Ngoạn mở ra. Vì là muốn chờ Tề Hiên trở về, lại ngờ tiện nghi cho Diệp Tầm Phương, để cho ta vọt vào mà hề bị ngăn trở.


      tới làm gì?” Trần Tiểu Ngoạn rất thân thiện mà hỏi Diệp Tầm Phương.


      “Cũng phải tới tìm , Tề Hiên đâu, gọi ta ra đây gặp tôi. Nếu như ta có ở đây, bảo Tề hùng ra gặp tôi cũng được.”


      Diệp Tầm Phương vô cùng kiêu ngạo căn bản thèm để ý đến bà Lâm và Trần Tiểu Ngoạn.


      “Bọn họ đều có ở đây. Hôm khác trở lại , thong thả tiễn.” Dáng vẻ của Trần Tiểu Ngoạn ra vẻ thân thiện mà đuổi người, hoan nghênh Diệp Tầm Phương.


      là gì ở đây, có tư cách chuyện, lại càng có tư cách đuổi tôi .” Diệp Tầm Phương chanh chua mà phản bác Trần Tiểu Ngoạn.


      ấy có tư cách, tôi có tư cách vậy. Nơi này hoan nghênh , cho tôi.” Bà Lâm đứng dậy chỉ vào cửa để cho Diệp Tầm Phương cút xéo .


      “Bà cũng còn tư cách chuyện, nếu Tề Hiên và Tề hùng đều có ở đây, vậy tôi chờ bọn họ về là đựơc.” Bộ dạng của Diệp Tầm Phương ra vẻ nữ chủ nhân, tới bên sofa mà ngồi xuống, kiêu ngạo nhìn Trần Tiểu Ngoạn và bà Lâm.


      “Tôi ngừơi phụ nữ như sao lại biết xấu hổ như vậy chứ. Người ta cũng bảo cút , mà còn mặt dày mày dạn chịu , có biết xấu hổ vậy”. Trần Tiểu Ngoạn mắng Diệp Tầm Phương


      Diệp Tầm Phương này cậy vào chính mình có mấy đồng tiền dơ bẩn, mà phách lối như vậy. Nếu như có ngày ta còn tiền, biết hình dáng ta thế nào đây.


      “Bởi vì các ngừơi có tư cách đuổi tôi , cho nên tôi , cũng mất thể diện, muốn cũng chờ chủ nhân của nơi này đuổi tôi mới được, mấy ngừơi cũng chỉ là người làm, ngừơi hèn mọn chỉ lau giày cho tôi cũng xứng.” Diệp Tầm Phương thèm để ý Trần Tiểu Ngoạn, xem ta như cái rắm.


      ”—— Trần Tiểu Ngoạn tức chết, biết nên gì mới đựơc, dù sao da mặt của Diệp Tầm Phương này rất dầy.


      “Tiểu Ngoạn, bỏ , ta muốn đợi để cho ta đợi. Đàng nào lát nữa hội chủ và Thiếu chủ trở về, cũng đuổi ta , chúng ta đây coi ta như là khí đựơc rồi.” Bà Lâm an ủi Trần Tiểu Ngoạn bốc lửa.


      “Này, cũng nhất định, nếu như làm cho tôi khó chịu, tôi liền lấy con trai ta ra khai đao.” Diệp Tầm Phương dùng giọng tà ác mà uy hiếp.


      “Ngu ngốc.” Trần Tiểu Ngoạn nghe những lời này của ta, rất khinh thường thầm mắng câu.


      Lúc này Ngãi Giai Giai lại vừa lúc từ lầu cuống quít xuống, vọt tới trước mặt Trần Tiểu Ngoạn, cầm bả vai của ấy liều mạng mà lắc hỏi. “Tiểu Ngoạn, Thiếu chủ đâu, Tiểu Hiên đâu, sao mình lại ở nhà?”


      “Giai Giai, trước tiên cậu hãy tỉnh táo lại, nghe mình được ?” Trần Tiểu Ngoạn bị Ngãi Giai Giai lay mà đầu óc choáng váng, lần đầu tiên phát Ngãi Giai Giai có lực đạo lớn như vậy.


      Diệp Tầm Phương vẫn ngồi yên ở ghế sa lon, vậy mà Ngãi Giai giai cũng để ý đến tồn tại của , làm cho rất vui, sắc mặt khó coi vô cùng. Sao có người bự ngồi ở đây như vậy, mà ta cũng để ý , đáng ghét


      “Giai Giai, trước tiên con đừng kích động, yên lặng nghe Tiểu Ngoạn hết .” Bà Lâm vịn Ngãi Giai Giai để cho ấy lay Trần Tiểu Ngoạn nữa, trấn an tâm tình của ấy chút.


      “Tiểu Ngoạn, cậu nhanh , bây giờ tình hình như thế nào? Thiếu chủ đâu? Sao Thiếu chủ còn chưa trở về.” Ngãi Giai Giai bình tĩnh lại, chờ Trần Tiểu Ngoạn tình hình.


      biết sao đột nhiên mình bị hôn mê, lúc tỉnh lại phát thân thể hơi đau, nhưng mà mặc kệ đau đớn thế nào, cũng có để ý. “Rốt cuộc bây giờ là Thiếu chủ và Tiểu Hiên như thế nào?”


      “Yên tâm , Tề Hiên có bản lãnh như thế, nhất định có sao, huống chi Tề Hùng cũng , cậu đợi ở trong nhà là được rồi. Chờ tin tức tốt của bọn họ , đừng chạy ra ngoài nữa, bằng bọn họ còn phải lo lắng cho cậu mà làm tốt, mọi chuyện bị cậu làm hỏng. Bây giờ chuyện cậu có thể làm, chính là ngoan ngoãn chờ.” Trần Tiểu Ngoạn cực lực khuyên Ngãi Giai giai


      “Nhưng mà , bây giờ họ còn chưa có trở về, mình rất lo lắng!”


      “Giai Giai yên tâm , bọn họ bình an trở về, bây giờ chuyện con cần làm, chính là an tâm mà chờ, tin chúng ta, chẳng lẽ cũng tin hội chủ và Thiếu chủ sao!” Bà Lâm nắm tay Ngãi Giai Giai, để cho ấy yên tĩnh chút, đáng tiếc hình như là vô dụng, vì bộ dạng Ngãi Giai Giai còn có vẻ rất lo lắng.


      Diệp Tầm Phương nghe cả buổi, cũng biết họ cái gì, hơn nữa còn ai để ý đến , cực kỳ bực bội. “Các ngừơi im lặng cho tôi.”


      Ngãi Giai Giai đột nhiên nghe thấy giọng của Diệp Tầm Phương, mà sợ hết hồn tức trấn tĩnh, nhìn lại ta. Diệp Tầm Phương tới lúc nào sao biết.


      ” ——


      “Tôi sao, mắt bị mù à, lại làm như tôi tồn tại.” Diệp Tầm Phương đứng lên giận dữ nhìn Ngãi Giai Giai, mở miệng mắng.


      “Tôi biết ở đây!” Ngãi Giai Giai cúi đầu, dám mở mắt nhìn Diệp Tầm Phương, muốn lui về phía sau. Mặc dù biết Tiểu Hiên có ở trong tay Diệp Tầm Phương, nhưng mà vẫn rất sợ hung hãn này.


      “Ít nhảm , lời vừa là có ý gì? Tề Hiên và Tề Hùng đâu?” Diệp Tầm Phương dùng giọng ra lệnh hỏi.


      “Bọn họ đâu!” Ngãi Giai Giai cà lăm mà dối. Vậy mà vừa Diệp Tầm Phương cũng biết dối.


      “Mau , nếu đừng trách tôi khách khí với con trai .” Diệp Tầm Phương cảnh cáo Ngãi Giai Giai


      “Diệp Tầm Phương, kiêu ngạo đủ chưa, cũng nên phách lối đủ rồi đó. Tiểu Hiên căn bản cũng tay , vẫn còn ở đây khoác lác giống như bà điên vậy.” Trần Tiểu Ngoạn che Ngãi Giai Giai ở phía sau, sau đó mắng Diệp Tầm Phương.


      Diệp Tầm Phương là có tiền, có tiền ngon sao, dù sao cũng phải là tiền của ta, ta cũng cho phân tiền, cần gì phải nhìn sắc mặt của ta chứ.


      có chứng cớ gì đứa có ở tay tôi. Có tin ngay bây giờ tôi gọi điện thoại, bảo người ta quật nó trận hay !” Diệp Tầm Phương phô trương thanh thế hù dọa Trần Tiểu Ngoạn.


      “Đựơc, vậy gọi ngay bây giờ , tôi xem còn có thể diễn trò bao lâu.” Trần Tiểu Ngoạn khiêu khích Diệp Tầm Phương.


      “Trần Tiểu Ngoạn, tôi chuyện với , tránh ra cho tôi.” Diệp Tầm Phương lại Trần Tiểu Ngoạn, muốn nhảm với ấy, chỉ muốn lừa gạt Ngãi Giai Giai kia.


      lại tôi mới như vậy. Giai Giai chúng ta đừng để ý tới ta.” Trần Tiểu Ngoạn kéo Ngãi Giai giai , để cho Diệp Tầm Phương đến gần ấy.


      “Đựơc, để tôi xem các ngừơi có thể phách lối đến đâu, bây giờ tôi cho ngừơi ra sức đánh con trai của .” Diệp Tầm Phương nhịn xuống lửa giận trong lòng, lấy điện thoại di động ra giả bộ muốn gọi điện thoại. cho rằng Ngãi Giai Giai khuất phục lập tức, nhưng mà cũng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị quay số điện thoại, tại sao Ngãi Giai Giai vẫn có động tĩnh gì, chẳng lẽ ta mặc kệ sống chết của con trai mình sao.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 150: Ấm Áp



      Ngãi Giai Giai biết Ngãi tiểu Hiên có ở trong tay Diệp Tầm Phương, cho nên mặc kệ ta lấy điện thoại ra, cũng thèm để ý.


      “Ngãi Giai Giai, để ý sống chết của con trai sao?” Diệp Tầm Phương có quay số điện thoại, dùng giọng nhấn mạnh hỏi Ngãi Giai Giai lần nữa.


      Trước kia Ngãi Giai Giai vẫn luôn khổ sở, mà cầu khẩn đừng nên thương tổn con trai của mình, sao hôm nay lại tuyệt đối quan tâm. Chẳng lẽ bọn họ biết người có ở tay của sao.


      “Diệp tiểu thư, đừng giả bộ nữa, Tiểu Hiên căn bản cũng có ở tay .” Ngãi Giai Giai khẽ mỉm cười, giọng rất bình thản. Vậy mà nụ cười của Ngãi Giai Giai , ở trong mắt của Diệp Tầm Phương chính là cười nhạo.


      “Lời này của là có ý gì, tôi giả bộ sao. tin nếu như làm tôi phát bực, tôi nhất định cho con của trả giá lớn.”


      “Người đàn bà có thuốc nào cứu được.” Trần Tiểu Ngoạn nghe những lời này của Diệp Tầm Phương châm chọc ta lúc.


      Người ở đây đều biết Ngãi Tiểu Hiên ở trong tay Tề Triển, có thể Diệp Tầm Phương biết, nên đến đây diễn trò.


      “Trần Tiểu Ngoạn, nếu dám trêu tôi, tôi khiến cho chịu nổi.” Diệp Tầm Phương cảnh cáo Trần Tiểu Ngoạn.


      “Được đựơc được, tôi nữa, muốn gọi điện thoại sao, vậy gọi , tôi sao cả, Giai Giai cũng vậy.” Trần Tiểu Ngoạn giả vờ cái mặt quỷ với Diệp Tầm Phương, sau đó kéo Ngãi Giai Giai đến bên kia ngồi xuống. Diệp Tầm Phương này đúng là biết diễn trò, làm diễn viên là đáng tiếc.


      “Gọi gọi, ai sợ ai chứ, đến lúc đó xem là ai khóc.” Diệp Tầm Phương muốn thua trận, cầm điện thoại di động bắt đầu quay số điện thoại, sau đó để ở bên tai tính vài lời để người ta đối phó Ngãi Tiểu Hiên, vậy mà lời còn chưa xong, nhìn đến đứa bé chạy vào, khiến cho kinh ngạc, càng làm cho giật mình, là đứa bé này gọi Ngãi Giai Giai.


      “Mẹ” —— Ngãi Tiểu Hiên vừa về tới nhà , tự mình xuống xe trước, sau đó vọt vào trong nhà, thấy Ngãi Giai Giai ngồi ở trong phòng khách, nhào vào trong ngực của .


      “Tiểu Hiên, là con sao? Con ngoan của mẹ, con trở về, tốt quá.” Đôi tay của Ngãi Giai giai cầm mặt của Ngãi Tiểu Hiên, vô cùng kích động thiếu chút nữa khóc lên, sau đó ôm chặt.


      “Mẹ , con trở về, là ba và ông nội dẫn con trở về, được ông nội ôm ở trong ngực là ấm. Ông nội ông phản đối mẹ và ba ở cùng chỗ nữa. Con vui vẻ nha, mấy ngày ngắn ngủi có ba, lại có ông nội, con cảm thấy mình là ngừơi hạnh phúc nhất thế giới. Nếu để cho con khổ sở mấy ngày, mà có thể đổi đựơc hạnh phúc của mẹ và ba, con rất vui lòng.” Ngãi Tiểu Hiên hưng phấn mà tràng. Ngãi Tiểu Hiên bị bắt, rất khổ sở, sau đó được cứu trở về gia đình hạnh phúc, chút khổ sở này cậu cảm thấy rất đáng giá.


      “Ha ha” —— Tề Hùng ở ngoài cửa nghe được đoạn này của Ngãi Tiểu Hiên, mà hưng phấn cười to tới, Tề Hiên theo phía sau ông.


      “Thiếu chủ” —— Ngãi Giai Giai buông Ngãi Tiểu Hiên ra, tới trước mặt của Tề Hiên, kích động nhìn .


      “Giai Giai sao, đều sao.” Tề Hiên nắm tay Ngãi Giai Giai bộ dáng có vẻ hạnh phúc.


      “Ai có chuyện gì?” Ngãi Tiểu Hiên đột nhiên ầm ĩ tràng.


      “Tiểu Hiên , ẹ biết, con có bị thương chỗ nào, có chỗ nào thoải mái hay ?” Ngãi Giai Giai lo lắng nhìn Ngãi Tiểu Hiên, sau đó kiểm tra cậu mấy lần


      “Mẹ, con rất khỏe, con sao, chỉ là bụng của con quá đói, nếu cho con món ăn ngon này nọ, con có thể ngã xuống đó!” Bộ dạng Ngãi Tiểu Hiên giả vờ ra vẻ rất buồn cười, khiến mọi người cười ha ha.


      Ha ha ——


      Nhưng duy chỉ có người cười nổi, đó chính là Diệp Tầm Phương


      còn muốn bắt đứa , để ép buộc Tề Hiên và Ngãi Giai Giai. ngờ bọn họ sớm bước tìm được người, khó trách vừa rồi Ngãi Giai Giai tuyệt đối lo, gọi điện thoại để cho người dạy dỗ con trai của ta, ra ta biết người có ở trong tay . tới như vậy, mới vừa rồi là mình ở đây diễn vai hề sao. Diệp Tầm Phương càng nghĩ càng nổi giận, cảm thấy sĩ diện của mình đều mất hết, trong lòng chỉ muốn đưa cái sĩ diện này trở về.


      “Lại đây, để cho bà Lâm nhìn chút. Bé ngoan này, bụng của con rất đói có phải hay ? Bà Lâm làm thức ăn ngon cho con nha.” Bà Lâm ôm Ngãi Tiểu Hiên từ trong tay Ngãi Giai Giai, rất thích đứa bé này.


      “Chào bà Lâm.” Ngãi Tiểu Hiên cảm thấy bà Lâm thân thiện, cho nên cũng rất thân thiện đối với bà.


      “Tiểu Hiên, con nên gọi là bà ngoại Lâm mới đúng, đợi lát nữa còn có ông ngoại Lâm, bọn họ nhất định cũng rất thích con.” Tề Hiên bóp khuôn mặt của Ngãi Tiểu Hiên, ý bảo cậu đổi xưng hô.


      sao, vậy con chẳng phải là có thêm ông ngoại, bà ngoại thương con sao. Wow , con là quá hạnh phúc. Mẹ nuôi, mẹ có phải là con rất hạnh phúc hay ?” Ngãi Tiểu Hiên vui mừng hỏi Trần Tiểu Ngoạn đứng gần bà Lâm.


      “Ừ, con rất hạnh phúc, cực kỳ hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi làm ẹ nuôi đố kỵ luôn.” Trần Tiểu Ngoạn giỡn.


      “Tiểu Hiên ngoan nha, trước tiên ở cùng ba mẹ của con, bà ngoại Lâm làm thức ăn ngon ngay bây giờ cho con. Chờ nha, rất nhanh.” Bà Lâm để Ngãi Tiểu Hiên xuống, giao cho Trần Tiểu Ngoạn, sau đó tới phòng bếp.


      “Cám ơn bà ngoại Lâm.” Ngãi Tiểu Hiên vùi vào trong ngực Trần Tiểu Ngoạn, cảm kích bà Lâm.


      “Đứa này, rất hiểu chuyện, rất lễ phép , khiến cho người ta thích.” Tề Hùng ngừng tán dương cháu của mình.


      màn ấm áp của nhà họ Tề, ngừng trình diễn ở trước mắt Diệp Tầm Phương, làm cho thể nhịn được nữa. “Các người quá ghê tởm.”


      xem có thể , như vậy cũng cảm thấy ghê tởm.” Tề Hiên rất khinh thường mà rồi liếc Diệp Tầm Phương cái, sau đó lại đem tầm mắt chuyển lên người của Ngãi Giai Giai và Ngãi Tiểu Hiên.


      “Tề Hiên, ” —— Diệp Tầm Phương chỉ vào Tề Hiên, nửa ngày cũng ra đựơc câu nào, chẳng qua là cơn giận càng lúc càng lớn.


      “Tầm Phương, , nhà họ Tề thích hợp với .” Tề Hùng dịu dàng nhã nhặn .


      Trước kia ông vẫn ép Tề Hiên cưới Diệp Tầm Phương, cũng từng cam đoan với Diệp Tầm Phương, nhất định đựơc gả vào nhà họ Tề. Bây giờ xem ra là thể đựơc, ông cũng muốn chia rẽ Tề Hiên và Ngãi Giai Giai, bọn họ đối phương sâu như vậy, lại có đứa con trai đáng như thế. Những thứ này ông cũng rất thích, tuyệt đối muốn đánh phá vớ loại gia đình ấm áp này. Vậy ông đành làm ngừơi tuân thủ chữ tín .


      cũng phải , nhà họ Tề dung cho ngừơi đàn bà này.” Giọng của Tề Hiên vô cùng mãnh liệt, đem Diệp Tầm Phương vốn giận đến bốc lửa, lại càng tăng thêm tức giận.


      “Các ngừơi —— Tề Hiên, hối hận với những lới của ngày hôm nay.” Diệp Tầm Phương mở miệng thở dốc, lửa giận trong lòng giống như đốt được. phải là nơi có thể làm cho nó bớt , chỉ có thể tức giận quét nhìn người trước mặt. “Tôi để yên đâu, tôi cho các ngừơi phải trả giá lớn, hừ” —— Diệp Tầm Phương hung ác , tức giận đùng đùng mà ra ngoài.


      Chương 151: Đổi Họ Tề



      Diệp Tầm Phương rời , giọng cười vô cùng hưng phấn của mọi người, làm cho Diệp Tầm Phương mới vừa tới phía ngoài, nghe được thậm chí là rất chói tai, nhưng mà lại thể làm gì, chỉ có thể rời . Trong lòng thầm thề nhất định bỏ qua những người sỉ nhục .


      “Mẹ, dì vừa rồi hung hăng giống như là sắp nổ tung vậy, ha ha” Ngãi Tiểu Hiên kéo tay Ngãi Giai giai lớn tiếng cười, giống như là vì cảm thấy bộ dạng bỏ của Diệp Tầm Phương mà vô cùng cao hứng.


      “Bây giờ chúng ta vui vẻ, ba lo lắng Diệp Tầm Phương nghĩ biện pháp trả thù, người như ta dễ dàng tha thứ cho chuyện mình bị thiệt thòi, xem ra chúng ta sắp gặp phải trận đánh ác liệt rồi.” Tề Hùng hơi lo lắng, thế lực sau lưng Diệp Tầm Phương , nếu quả có làm, chỉ sợ nhà họ Tề cũng bị tổn thương nặng nề.


      “Ba, ba yên tâm , chuyện này cứ giao cho con làm , con để cho Diệp Tầm Phương làm hại tới mọi người,” Tề Hiên vô cùng tự tin. Những năm gần đây, vẫn thầm chú ý đến phát triển của Diệp Thị, thỉnh thoảng cũng cho Diệp Thị vài đả kích, làm cho bọn họ sợ hãi, và trong việc vượt qua khủng hoảng, sắp xếp người của mình vào bên trong, vì chính là muốn chờ đợi khoảnh khắc đó mà ra tay phá huỷ Diệp Thị.


      “Bây giờ cũng chỉ mong được như vậy, ba già rồi nên lực bất tòng tâm. Bây giờ chỉ muốn an hưởng lúc tuổi già, huống chi bây giờ ba có cháu trai, ba chỉ muốn ở trong cuộc sống sau này, chơi đùa và chăm sóc cháu của ba tốt thôi.” Tề Hùng ôm Ngãi Tiểu Hiên qua, cưng chìu cậu nhóc.


      “Bác trai, trẻ con thể quá cưng chìu, bằng làm nó hư.” Vẻ mặt Ngãi Giai Giai hạnh phúc .


      “Ba muốn cưng chìu cháu trai của ba, ba tin tưởng tuyệt đối vì được sủng mà kiêu, nó nhất định là đứa trẻ ngoan. Ba còn chờ các con sinh cho ba cháu nữa!” Tề Hùng đột nhiên trở nên vô cùng trẻ con. Ông cùng cháu của mình mất thời gian năm năm, thể để mất lần nữa.


      Lời của Tề Hùng làm cho Ngãi Giai Giai đỏ mặt mà cúi đầu xuống. Sinh con hình như tồi, nhưng mà phải mình muốn sinh có thể sinh ra được!


      “Có gì mà xấu hổ, hai vợ chồng sinh đứa bé đó là chuyện bình thường.” Tề Hiên cố ý ra lớn tiếng.


      “Thiếu chủ” —— Ngãi Giai Giai được tự nhiên liên tục cúi đầu. Bọn họ còn chưa phải là vợ chồng chính thức, những cái này thẹn mới là lạ.


      “Mẹ, mẹ yên tâm , Ngãi Tiểu Hiên con là loại người này sao, con chính là đứa trẻ ngoan, tuyệt đối bị làm hư.” Bộ dáng Ngãi Tiểu Hiên ra vẻ người lớn, chuyển hướng chủ đề để cho Ngãi Giai Giai có cơ hội thoát ra.


      Tề Hùng nghe xong những lời này của Ngãi Tiểu Hiên, khuôn mặt đột nhiên sa sầm, nhưng tất cả mọi người đều có phát , vẫn nhìn Ngãi Tiểu Hiên cười.


      “Giai Giai, có phải là nên đổi họ cho Tiểu Hiên hay ? Dù sao nó cũng là cháu nội của nhà họ Tề, nên mang họ Tề.”


      “Con cũng đồng ý với đề nghị của ba. Giai Giai, em cảm thấy thế nào? Có nên để cho Tiểu Hiên mang họ Tề ? Chẳng lẽ em muốn cho nó mang họ mẹ sao?” Tề Hiên rất nghiêm túc.


      “Cái này có vấn đề gì đâu, Tiểu Hiên vốn là con trai của thiếu chủ, phải cùng họ với thiếu chủ thôi.” Ngãi Giai Giai quan tâm đến vấn đề này, bởi vì chủ đề được chuyển hướng, nên mới dám ngẩng đầu chuyện. Tiểu Hiên vốn là nên mang họ Tề, chỉ là năm đó có quá nhiều nguyên nhân, nên đành phải để cho con mang họ Ngãi của mà thôi. Bây giờ vấn đề đều được giải quyết, Tiểu Hiên là nên họ Tề


      “Ý của mọi người là sau này con gọi là Tề Tiểu Hiên.” Ngãi Tiểu Hiên nghe những người lớn này chuyện, trong lòng cũng có chút để ý.


      “Ừ, Tiểu Hiên thông minh, từ nay về sau con được gọi là Tề Tiểu Hiên, gọi Ngãi Tiểu Hiên. Từ nay về sau con và ông nội cùng mang họ.” mặt Tề Hùng lộ ra vui vẻ.


      “Mẹ, từ nay về sau con được gọi là Tề Tiểu Hiên. Ngày mai đến trường, con liền cho từng bạn học biết, bọn họ phải gọi con là Tề Tiểu Hiên, gọi Ngãi Tiểu Hiên.” Tề Tiểu Hiên vô cùng hưng phấn, còn cố ý nhấn mạnh với Ngãi Giai Giai.


      “Được, từ nay về sau con được gọi là Tề Tiểu Hiên.” Ngãi GiaiGiai với tình thương của người mẹ, mà cười phụ họa Tề Tiểu Hiên.


      “Xem ra các người đoàn tụ nhà, tôi rất vui vẻ. Giai Giai có chuyện này mình biết có nên hay , mình sợ ra cậu tức giận. Nhưng mà mình lại e rằng còn cơ hội để .” Trần Tiểu Ngoạn đột nhiên có chút lo lắng. Nhìn thấy cả nhà bọn họ có vẻ hạnh phúc, làm cho đột nhiên nghĩ tới, mình còn có người ba, chỉ là biết ở góc nào thế giới mà thôi.


      “Tiểu Ngoạn, chúng ta đều làm chị em nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà vẫn thể chứ, mình nhất định tức giận.” Ngãi Giai Giai rất bình tĩnh, trong lòng cũng chuẩn bị điều xấu nhất, nhưng tin tưởng Trần Tiểu Ngoạn làm chuyện gì có lỗi với .


      “Kỳ từ mười năm trước chúng mình gặp mặt rồi, lúc đầu mình chính là cận vệ của cậu, Tề Hiên cam đoan mỗi tháng gởi ình mười vạn để thuê mình bảo vệ cậu. Về sau ta du học ở nước ngoài, mình cứ như vậy làm bạn học với cậu bốn năm. Mỗi tháng đều cầm mười vạn tiền thù lao, nhưng mà chuyện gì cũng làm, nhưng tình bạn giữa mình với cậu là chân , mình xem cậu như chị em. Sau đó cậu cùng Diệp Tầm Phương giao dịch, buộc phải rời khỏi Tề Hiên, sau việc đó mình rất lo lắng, sợ cậu xảy ra chuyện, cho nên vẫn theo cậu ở cùng nhau sáu năm.” Trần Tiểu Ngoạn chủ động ra chuyện của mình.


      Ngãi Giai Giai đối với lời của Trần Tiểu Ngoạn mà hơi có chút giật mình, kinh ngạc nhìn Tề Hiên.


      Tề Hiên bất đắc dĩ mà liếc nhìn Ngãi Giai Giai, sau đó gật đầu tỏ vẻ Trần Tiểu Ngoạn toàn bộ đều là .


      ra Trần Tiểu Ngoạn và Tề Hiên vẫn luôn có bí mật, chỉ là biết mà thôi, tuy Trần Tiểu Ngoạn theo mười năm, nhưng mười năm nay ấy là tình chân với , em như em mà chăm sóc, cũng bởi vì điểm ấy mà thể phủ định toàn bộ những chuyện của Trần Tiểu Ngoạn làm.


      “Giai Giai vốn là mình muốn với cậu, nhưng mình lo lắng cậu vì chuyện lừa gạt này mà tức giận, cho nên mới kéo dài tới bây giờ, hi vọng cậu đừng giận mình, phải bởi vì tiền mới đối với cậu tốt. Mình tâm chân thành xem cậu như chị em.” Trần Tiểu Ngoạn nhấn mạnh lần nữa, hơn nữa có chút sốt ruột, bởi vì Ngãi Giai Giai nghe xong những lời , vẫn luôn là vẻ mặt biểu tình.


      “Tiểu Ngoạn, cậu đừng sốt ruột, mình có giận, cậu vì mình mà trả giá nhiều như vậy, sao mình lại giận chứ. Mấy năm nay cậu đối với mình tốt thế nào, mình làm sao có thể biết chứ, chuyện đó thể đo đựơc bằng tiền.” Ngãi Giai Giai mỉm cười , cũng có cảm giác tức giận.


      “Vậy mình yên tâm rồi.” Trần Tiểu Ngoạn thở dài hơi


      “Tiểu Ngoạn, cậu vừa mới cái gì mà sợ sau này có cơ hội , những lời này là có ý gì?” Ngãi Giai Giai đột nhiên nghĩ tới lời vừa rồi của Trần Tiểu Ngoạn mà cảm thấy là lạ.


      Khuôn mặt Trần Tiểu Ngoạn đột nhiên trầm xuống, bộ dạng có vẻ buồn bã giống như trong lòng cất giấu chuyện gì.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 152: Hoa Nhẫn Em Cũng Quan Tâm.



      Ngãi Giai Giai cảm thấy Trần Tiểu Ngoạn là lạ, hình như có tâm . Đột nhiên cảm thấy chính mình gần đây hình như rất ít để ý tới Trần Tiểu Ngoạn


      “Mẹ nuôi, mẹ làm sao vậy.” Tề Tiểu Hiên đến bên cạnh Trần Tiểu Ngoạn rồi nắm tay của .


      “Mình muốn tìm ba của mình. Tuy ông ấy rất đáng hận, rất có trách nhiệm. Nhưng mà dù sao ông ấy vẫn là ba của mình, mấy năm nay mình tích lũy rất nhiều tiền , cũng đủ để mình tìm ba. Vừa rồi nhìn thấy người nhà của cậu hạnh phúc như thế, mình đột nhiên cũng rất muốn có gia đình hạnh phúc như vậy. Cho nên mình tính tìm ba về, để chăm sóc ông ấy tốt.” Trần Tiểu Ngoạn cảm giác rất nghiêm túc, cũng giống như đùa. đời này có cha mẹ làm sai, Tề Hiên hận cha của mình như thế, ta cũng có thể tha thứ, vì sao lại thể.


      cách khác là cậu muốn ?” Ngãi Giai Giai vô cùng kinh ngạc mà cầm tay Trần Tiểu Ngoạn, muốn để cho ấy .


      “Thay vì chính tìm, bằng để cho người của Tề hội giúp . Hiệu suất tìm tuyệt đối tốt hơn so với tự tìm.” Tề Hùng khoe khoang .


      “Cái này tốt lắm đâu, dù sao đây là chuyện của cá nhân tôi, làm phiền các vị, tôi cảm thấy rất xấu hổ.” Trần Tiểu Ngoạn hơi xấu hổ, uyển chuyển cự tuyệt. và nhà họ Tề thực cũng có nhiều giao tình. Tề Hiên mời cận vệ tới mà thôi, hơn nữa còn cầm tiền của bọn họ mà làm việc, sao biết xấu hổ mà làm phiền bọn họ chứ.


      là mẹ nuôi của Tểu Hiên, chuyện của chính là chuyện của chúng tôi, có cái gì mà xin lỗi chứ. Để tôi gọi bà Lâm dọn dẹp phòng ở nhà họ Tề cho . Từ nay về sau, hãy ở nhà họ Tề, nhiều người cũng náo nhiệt hơn, huống chi tôi thích thân thủ của nhóc con như , người lại thẳng thắn, tôi rất thích.” Tề Hùng cực lực giữ Trần Tiểu Ngoạn lại, tuyệt đối cảm thấy ở lại nhà họ Tề có gì tốt.


      “Trần Tiểu Ngoạn, nếu như nguyện ý, nhà họ Tề tiếp tục mướn làm cận vệ, tiền thù lao có thể bàn bạc lại, hơn nữa tôi cho người của Tề hội cố hết sức tìm kiếm ba của . cảm thấy như thế nào?” Tề Hiên vẫn có mở miệng, cuối cùng mở miệng. Trần Tiểu Ngoan bảo vệ Ngãi Giai Giai mười năm, đột nhiên có nên cũng hiểu được có chút quen.


      “Cái này” —— Trần Tiểu Ngoạn có chút do dự. Đúng vậy, nếu như mình tìm ba, khả năng tìm mấy chục năm cũng được, nhưng mà để cho ngừơi của Tề hội hỗ trợ tìm có lẽ rất nhanh tìm được.


      “Tiểu Ngoạn đừng do dự nữa, cậu hãy ở lại đây , mình cũng muốn mất ngừơi chị em tốt như cậu, hơn nữa mấy năm nay có cậu ở bên làm bạn thành thói quen, đột nhiên để ình vĩnh viễn đựơc gặp cậu, mình cam lòng.” Ngãi Giai Giai nắm tay Trần Tiểu Ngoạn giữ lại.


      “Giai Giai, mình cũng là phụ nữ nha, đời này cũng lập gia đình. Chẳng lẽ cậu lại muốn mình lập gia đình sao.” Trần Tiểu Ngoạn trêu chọc.


      “Mẹ nuôi, mẹ phải lập gia đình cũng phải có người chịu cưới mẹ mới được. Có muốn con trai giúp mẹ xem xét đối tượng, tìm người đàn ông tốt để gả hay ?” Tề Tiểu Hiên rất buồn cười , ý muốn chọc ọi người cười.


      “Con đó, thẳng quỷ cẩn thận đó, sau này mẹ tìm ột vợ lợi hại để quản con cho tốt.” Trần Tiểu Ngoạn nắm khuôn mặt của Tề Tiểu Hiên mà đùa với cậu.


      “Mẹ cần phải cẩn thận tìm nha, lợi hại con cần đâu.” Lời của Tề Tiểu Hiên khiến ọi người cười ha ha, nhưng vui vẻ nhất chính là Nghiêm Chính Phong đứng ở ngoài cửa.


      vừa trở về chợt nghe thấy Trần Tiểu Ngoạn muốn rời , đột nhiên cảm thấy lòng hơi đau, thực muốn rời . Sau khi nghe đựơc ở lại, lúc này mới thở dài hơi, hơn nữa tâm tình cũng rất tốt. đây làm sao vậy, ràng là đội trời chung với kia, thấy , hẳn là nên vui mừng mới đúng, tại sao lại buồn bực như thế , chẳng lẽ thích ngừơi con điên này sao. có khả năng, sao có thể mến loại phụ nữ này chứ, nhất định là ảo giác thôi. Nghiêm Chính Phong cố gắng thuyết phục chính mình, sau đó tính ra ngoài chút để làm ý nghĩ của mình.


      “Ăn cơm.” Lúc này trong tay bà Lâm bưng rất nhiều thức ăn ngon, đặt ở mặt bàn rồi hô to tiếng.


      “Có thức ăn, tốt quá.” Tề Tiểu Hiên vọt tới bên cạnh bàn, bộ dạng ra vẻ sắp chảy nước miếng nhìn thức ăn bàn. Đúng là mấy ngày rồi cậu có đựơc ăn thịt, nên thể trách sao lại chảy nứơc miếng nha!


      “Ăn , nhìn con cũng đói bụng lắm rồi đó.” Bà Lâm ôm Tề Tiểu Hiên lên ghế, sau đó gắp cho cậu thiệt nhiều thức ăn.


      “Ông nội, ba mẹ, mẹ nuôi ăn cơm .” Tề Tiểu Hiên mở miệng ăn, với lại gọi mọi người cùng nhau ăn


      “Đựơc, mọi ngừơi cùng nhau ăn cơm , Tiểu Ngoạn cũng ăn , từ nay về sau con hãy cùng chúng ta ăn cơm nha.” Tề Hùng rất thân thiện với Trần Tiểu Ngoạn


      “Cám ơn bác!” Trần Tiểu Ngoạn cực kỳ cảm động, giống như chính mình là phần tử của nhà họ Tề vậy, cảm thấy rất hạnh phúc.


      “Hiên, Giai Giai, các con tính lúc nào kết hôn.” Tề Hùng ngồi vào ghế, còn chưa ăn gì, hỏi vấn đề này trước tiên.


      “Ba, con tính trong tháng này cùng Giai Giai kết hôn, càng nhanh càng tốt miễn cho lại có vấn đề gì xảy ra.” Tề Hiên nóng vội rồi nhìn Ngãi Giai Giai. Mấy năm trước, hứa hẹn với Ngãi Giai Giai, nhất định lấy , mà cũng là vợ của . Nếu như phải là Diệp Tầm Phương phá hư, bọn họ sớm thành vợ chồng rồi.


      cần vội như vậy đâu.” Ngãi Giai Giai xấu hổ cúi đầu xuống


      “Đứa cũng lớn như thế rồi còn gấp sao. Bà Lâm hãy xem gần nhất có ngày nào tốt . Nhà họ Tề lâu có náo nhiệt rồi. bằng mở buổi tiệc náo nhiệt chút.” Tề Hùng hỏi bà Lâm.


      “Hội chủ, gần nhất chỉ sợ là có ngày tốt, phải chờ tới tháng sau mới có ngày tốt.”


      “Để ý ngày tốt hay tốt làm gì, ngay ngày mai con cùng Giai Giai đăng ký, đăng ký xong bọn con chính là vợ chồng hợp pháp. Về phần buổi tiệc mọi ngừơi thích cái gì bày cái đó, con sao cả.” Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai tuyên bố quyết định của mình.


      “Thiếu chủ” —— Ngãi Giai Giai ngượng ngùng mà cúi đầu xuống, có chút thẹn thùng.


      “Đừng thẹn thùng như vậy được , con của chúng ta cũng lớn như vậy rồi, còn có cái gì mà xấu hổ nữa chứ. Ngày mai với đăng ký , sau chờ đến ngày tốt, bù lại cho em cuộc hôn lễ lớn và lãng mạn.” Tề Hiên mang theo giọng điệu thâm tình mà cầu khẩn nhìn Ngãi Giai Giai.


      “Tề Hiên, đây là cầu hôn với Giai Giai?” Trần Tiểu Ngoạn khinh khỉnh hỏi


      “Ừ.” Tề Hiên chút do dự trả lời


      hoa nhẫn mà cũng dám cầu hôn sao, biết xấu hổ.” Trần Tiểu Ngoạn quên trách mắng Tề Hiên chút.


      “Tôi đây mua ngay, mua hoa mua nhẫn như vậy cũng có thể được chứ, Trần Tiểu Ngoạn tiểu thư.” Tề Hiên bực Trần Tiểu Ngoạn, rồi đứng lên tính mua hoa cùng nhẫn, nhưng bị Ngãi Giai Giai kéo lại.


      “Thiếu chủ, em đáp ứng , chỉ cần có thể ở cùng chỗ với , hoa nhẫn em cũng quan tâm.”


      “Vẫn là Giai Giai tốt nhất.” Tề Hiên đắc ý nhìn Trần Tiểu Ngoạn, bộ dáng ra vẻ người thắng


      “Ông nội, chúng ta ăn để cho bọn họ từ từ cầu hôn .” Tề Tiểu Hiên ăn rất ngon miệng, căn bản để ý tới chuyện ba mẹ mình.


      “Đựơc, chúng ta ăn, ha ha.” Tề Hùng vốn nhìn Tề Hiên và Ngãi Giai Giai, bị Tề Tiểu Hiên như thế, nên toàn bộ chú ý bị chuyển qua đây, sau đó cùng với cháu của mình ăn.


      Ngãi Giai Giai hơi xấu hổ, cảm thấy bọn họ sao lại ở trước bàn cơm mà những lời buồn nôn này, vì vậy mà ngậm miệng nữa, chỉ chú ý đến thức ăn của mình. Đây là lần đầu tiên có cảm giác người nhà ăn cơm, mà loại cảm giác này rất hạnh phúc, hi vọng hạnh phúc như vậy có thể kéo dài lâu.


      Chương 153: Kết Hôn Như Tia Chớp



      Ngày hôm sau, Tề Hiên kéo Ngãi Giai Giai đăng ký kết hôn, rồi hai người lãnh giấy hôn thú, trở thành vợ chồng hợp pháp, bây giờ chỉ kém công bố thiên hạ thôi.


      “Thiếu chủ, như vậy chúng ta đã được xem như là vợ chồng. Đây phải gọi là kết hôn như tia chớp sao?” Ngãi Giai Giai cầm giấy hôn thú mà có điểm thể tin.


      Cảm giác kết hôn chính là như vậy sao. Sao lại có một chút cảm giác vui mừng nào. Hay là trong lòng muốn có áo cưới màu trắng, giống như những người ở TV mới được. Và trong tay cầm bó hoa, vào lễ đường ở trước mặt cha xứ, rồi hứa hẹn ưng thuận với nhau, nhưng mà những cái này chỉ là hình thức mà thôi, nên quan tâm.


      “Đúng vậy, từ hôm nay trở Ngãi Giai Giai em chính là vợ chính thức của Tề Hiên . Tề Hiên chính là chồng chính thức của em. Chúng ta cùng nhau xây dựng một gia ̀nh tốt đẹp.” Hay tay Tề Hiên nắm hai vai của Ngãi Giai Giai, hạnh phúc nhìn .


      “Nhưng mà, thiếu chủ sao mà em có cảm giác hình như thiếu cái gì đó.” Khuôn mặt Ngãi Giai Giai hơi khổ sở, mà ra ý nghĩ ở trong lòng. Kỳ muốn , nhưng mà trong lòng lại có loại khát vọng khó hiểu càng ngày càng mãnh liệt, làm cho nhịn được mà ra.


      “Giai Giai, biết, nợ em cái hôn lễ, nhưng em yên tâm, nhất định đền bù cho em cái hôn lễ đúng thời điểm. Hôm nay chúng ta chỉ là đăng ký mà thôi, chắc chắn sẽ cho em được làm dâu.” Tề Hiên rất chân thành hứa hẹn với Ngãi Giai Giai.


      Nghe xong lời hứa của Tề Hiên, trong lòng Ngãi Giai Giai liền thoải mái, còn trống rỗng nữa mà được lấp đầy hạnh phúc


      Thì ra phụ nữ muốn chỉ là phong phú tinh thần, mà cũng cần phải có hình thức. Mỗi người phụ nữ đều khát vọng được . Hi vọng tình của mình được thông báo với thế giới. Mà cũng là phụ nữ, cũng muốn để cho người thế giới được biết, có người đàn ông thương .


      “Thiếu chủ tốt.” Ngãi Giai Giai ôm eo của Tề Hiên, cong người ở trong ngực của mà cười hạnh phúc.


      “Có câu rất đúng ‘ sau lưng người đàn ông thành công đều có tốt ’, bởi vì có em cho nên mới cảm thấy mình thành công.” Tề Hiên biểu đạt thâm tình với người của mình, nhưng mà vừa mới xong, lại nghe thấy tiếng vỗ tay. Ngãi Giai Giai nghe được tiếng vỗ tay thanh thì buông Tề Hiên ra, im lặng nhìn người tới.


      Diệp Tầm Phương vỗ tay rồi từ từ đến trước mặt Tề Hiên và Ngãi Giai Giai, châm chọc nói : “Chúc mừng hai vị đã kết hôn.”


      “Giai Giai, chúng ta .” Tề Hiên nắm tay Ngãi Giai Giai hướng về phía bên kia rời .


      “Tề Hiên, ở trong mắt của tôi đáng giá như vậy sao? Ngay cả nhìn cũng thèm liếc mắt nhìn.” Diệp Tầm Phương kích động hỏi. làm nhiều như vậy, là vì cái gì, chỉ là muốn cho Tề Hiên để mắt đến một lần mà thôi, vì sao lại khó như vậy.


      ở trong mắt tôi phải là đáng giá, mà là hề có giá trị. Mặc kệ ở mặt nào cũng chút giá trị. Ngay cả một chút tình cảm cũng có. Vì sao tôi phải nhìn .” Tề Hiên dừng bước lại, quay người lại châm chọc Diệp Tầm Phương.


      ” —— Diệp Tầm Phương bị lời nói của Tề Hiên mà tức giận đến sắp tắt thở, nhưng lập tức điều hoà mình cho tốt, cố gắng làm ình bình tĩnh lại rồi nói: “Tôi làm nhiều như vậy còn phải là vì muốn có được sao. phụ nữ muốn hạnh phúc, nhất định phải cố gắng giành được chiến thắng mà từ thủ đoạn, chính là người đó tìm được hạnh phúc. Nhưng trận chiến này của tôi và Ngãi Giai Giai đánh tới bây giờ. Lúc này tôi tạm thời là người thất bại, nhưng mà tôi tin tưởng thế giới này có người thắng vĩnh viễn, hôm nay có lẽ là thắng nhưng mà ngày mai nhất định.”


      đời này mọi chuyện đều luôn luôn thay đổi, ai cũng biết trước ngày mai phát sinh chuyện gì, có lẽ ngày mai Ngãi Giai Giai và Tề Hiên đột nhiên phản bội nhau trở thành kẻ thù cũng chừng.


      “Đúng vậy, thế giới này có rất nhiều chuyện đều thay đổi, nhưng mà có thứ vĩnh viễn thay đổi, biết là cái gì ?” Tề Hiên nhíu mày hỏi Diệp Tầm Phương


      “Cái gì?” Diệp Tầm Phương kinh ngạc hỏi lại


      “Chân tình, chân tình sẽ chỉ là thay đổi, hơn nữa tiền tài cũng mua được, giống như vậy, mặc kệ cố gắng thế nào cũng được tôi . Nếu như sáu năm trước tôi khuất phục dưới uy hiếp của mà cưới , thì tôi đây đối với cũng có bất cứ cảm tình nào, càng có chân tình, có cũng chỉ là thể xác mà thôi.”


      “Thiếu chủ mặc kệ phát sinh chuyện gì, tim của em đối với vĩnh viễn thay đổi. Dù cho chúng ta thể ở cùng nhau, nhưng mà lòng của em vẫn luôn như vậy.” Ngãi Giai Giai cười hạnh phúc, lúc này rất nhiều chuyện đã rõ ràng rồi, còn hi vọng quá nhiều về hình thức gì đó. Có lúc hai người nhau, có thể ở gần nhau, so với cái khác cũng quan trọng, có lẽ bọn họ có hôn lễ lãng mạn mà long trọng, thậm chí là được người khác chúc phúc, nhưng mà bọn họ là thương lẫn nhau, như vậy là đủ rồi.


      “Được, tôi muốn nhìn chân tình của hai người có giá trị bao nhiêu tiền. Sáu năm trước, Ngãi Giai Giai dùng năm ngàn vạn bán tình giữa hai người. Sáu năm sau, tôi muốn xem ta sẽ bán bao nhiêu tiền. Tề Hiên, tôi chứng minh cho thấy, thế giới này có vĩnh hằng bất biến đâu, chân tình gì đó cũng thay đổi.” Diệp Tầm Phương giống như hạ chiến thư với Tề Hiên. tin thế giới này có tình vĩnh hằng bất biến, rất nhiều cái gọi là tình đều bởi vì người khác mà thay đổi. muốn chứng minh cho Tề Hiên thấy, cái ta gọi là tình , sự là loại rất buồn cười.


      “Diệp tiểu thư, bây giờ mặc kệ ra bao nhiêu tiền, tôi cũng giao dịch với nữa.” Thái độ của Ngãi Giai Giai rất nghiêm túc, cũng rất khẳng định.


      “Diệp Tầm Phương, hình như đã lầm, sáu năm trước thứ Giai Giai bán phải là tình giữa chúng tôi, mà là chứng minh ấy rất tôi. đến nỗi cái gì cũng nguyện ý làm, nguyện ý trả giá. Nếu như ấy thương tôi, thì làm nhiều như vậy. Cũng bởi vì có ấy mới có tôi ngày hôm nay. Nếu như có ấy, tôi cũng có được năm ngàn vạn, để làm cho Tề thị được cải tử hồi sinh, càng cần phải cưới , người phụ nữ đáng ghét này.” Tề Hiên tiếp tục châm chọc Diệp Tầm Phương.


      Nhưng mà Ngãi Giai Giai lại vì những lời nói của Tề Hiên mà cảm thấy vui vẻ, cảm thấy đối với Diệp Tầm Phương như vậy là được tốt. Dù sao mọi người đều có lòng tự trọng, hôm nay bọn họ đối xử với Diệp Tầm Phương như thế. Sau này ấy cũng trả thù bọn họ như vậy.


      “Diệp tiểu thư thực xin lỗi, xin tha thứ cho, và cũng xin thành toàn cho tôi và thiếu chủ được ?”


      Diệp Tầm Phương bởi vì lời nói của Ngãi Giai Giai mà giật mình chấn động, rất kinh ngạc với lời nói của ấy. Lời nói như vậy trong lòng đột nhiên cảm thấy rất tốt, hình như thể tức giận.


      “Giai Giai, em làm gì thế, với ta những lời khách khí như vậy làm gì, đừng để ý tới ta, chúng ta .” Tề Hiên kéo Ngãi Giai Giai lên phía trước, để cho ấy nói chuyện với Diệp Tầm Phương như vậy. Diệp Tầm Phương làm hại bọn họ còn chưa đủ thảm sao. Dựa vào cái gì mà phải ăn khép nép.


      Diệp Tầm Phương đã có vẻ hết giận, nhưng mà lời nói của Tề Hiên như thế, thì toàn bộ trở lại liều chết với bóng lưng của hai người bọn họ.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 154: Tình Địch Hạ Chiến Thư



      Tề Hiên kéo chặt tay Ngãi Giai Giai rất nhanh, làm cho Ngãi Giai Giai cũng phải cố hết sức.


      “Thiếu chủ, làm sao vậy?” Thiếu chủ tức giận, vừa làm gì mà chọc thiếu chủ tức giận. Trong lòng Ngãi Giai Giai tự trách mình, cảm thấy mình luôn luôn chọc cho Tề Hiên mất hứng.


      Tề Hiên trả lời, chỉ là ́ sức kéo Ngãi Giai Giai , sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn thì biết tức giận. Giai Giai ràng lại cùng người đàn bà kia thỏa hiệp, lại còn cầu xin ta nữa. Chuyện này làm cho rất mất hứng, bởi vì ý nghĩa này là Ngãi Giai Giai muốn cầu cạnh Diệp Tầm Phương. Như vậy Diệp Tầm Phương có lý do đả kích bọn họ, thậm chí phát sinh giống như chuyện của sáu năm trước. để cho chuyện như vậy tái diễn nữa, tuyệt đối .


      “Thiếu chủ, chậm chút .” Tề Hiên liều mạng mà về phía trước, chỉ lo tốc độ bước chân của mình, căn bản có chú ý Ngãi Giai Giai, đã bị buông lỏng vài phần, làm ngã mặt đất.


      Tề Hiên có chú ý, nhưng mà Tăng Hải Lâm vừa vặn dừng xe ở ven đường lại phát , thấy màn như vậy nên cực kỳ tức giận.


      Tên đàn ông đáng ghét này lại bắt nạt Ngãi Giai Giai, là làm mất hết mặt mũi của đàn ông.


      Tăng Hải Lâm xuống xe vọt tới bên cạnh Tề Hiên cùng Ngãi Giai Giai, hai lời liền đưa tay kéo bọn họ ra, sau đó đem Ngãi Giai Giai che chở ở trong ngực của mình.


      Tề Hiên bị tình huống này đột nhiên hơi kinh hãi thể tin, đầu đuôi lại bị người kéo ra rất vui. Tên Tăng Hải Lâm này đúng là quá to gan, ràng là đoạt vợ của .


      Ngãi Giai Giai còn biết là tình huống gì, bị Tăng Hải Lâm ôm chặt, trừng to mắt nhìn trước mắt lúc, nhưng mà sắc mặt của Tề Hiên hình như càng lúc càng khó coi, làm cho có chút sợ hãi, sợ hãi nên lập tức giãy khỏi cái ôm của Tăng Hải Lâm. Nhưng mà Tăng Hải Lâm ôm quá chặt làm thoát ra đựơc!


      Tăng Hải Lâm này rốt cuộc lại phát bệnh gì đây, xông lại liền ôm tha. Bây giờ chính là phụ nữ có chồng nha!


      “Tăng Hải Lâm, buông ấy ra.” Tề Hiên ra lệnh.


      “Tôi biết là tổng giám đốc của Tề thị có quyền có thế, nhưng mà cũng đươc bắt nạt Giai Giai. Giai Giai là ngừơi mà tôi biết , ấy rất nhưng mà thể bởi vì ấy , nên biết quý trọng và bảo vệ ấy.” Tăng Hải Lâm chỉ trích Tề Hiên.


      “Tôi sao lại biết quý trọng và bảo vệ ấy.” Tề Hiên lạnh lùng cười, muốn cướp Ngãi Giai Giai về, nhưng mà bị Tăng Hải Lâm che, làm cho thể đoạt lại cứng rắn được, lo lắng làm Ngãi Giai Giai bị thương.


      “Trước kia làm cho Giai Giai thương tâm gần chết, để cho ấy dầm mưa, bây giờ lại để ý tới cảm thụ của Giai Giai, mà kéo ấy , có biết vừa rồi thiếu chút nữa là Giai Giai ngã xuống đất hay . đây gọi là quý trọng và bảo vệ ấy sao. Trước kia tôi còn nghĩ có nên buông tha, thành toàn cho các người hay , nhưng mà bây giờ tôi tuyệt đối buông tha, bởi vì phải ngừơi đàn ông đáng để Giai Giai phó thác.” Tăng Hải Lâm khiển trách Tề Hiên phen, sau đó muốn kéo Ngãi Giai Giai , nhưng mà Ngãi Giai Giai cũng nguyện ý.


      “Xin thả tôi ra được ?”


      “Giai Giai, ta đối với em như thế, em còn biết. Toàn bộ chuyện vừa rồi đều nhìn thấy, em mảnh mai như thế chẳng lẽ ta biết sao, lôi kéo em như vậy, làm em bị thương, em đừng có lại si mê người đàn ông này. ta đáng để em .” Tăng Hải Lâm nắm chặt bả vai Ngãi Giai Giai mà oán trách. Kể từ khi biết thân phận của Tề Hiên, từng rất nhiều lần nghĩ tới phải buông tha Giai Giai, dù sao Giai Giai theo Tề Hiên hạnh phúc hơn nhiều. Nhưng mà tình như tưởng tượng. Tề Hiên này hiểu được quý trọng ấy. Vậy hãy để cho đựơc quý trọng và bảo vệ ấy . tin tưởng chân thành nhất định có thể đả động đựơc tim của Ngãi Giai Giai.


      hiểu lầm rồi, chuyện phải như thế.” Ngãi Giai Giai cực lực biện hộ cho Tề Hiên. biết thiếu chủ tức giận, tức giận ăn dịu dàng với Diệp Tầm Phương, nếu như có làm như thế thiếu chủ tuyệt đối tức giận, cho nên người sai chính là .


      “Mặc kệ chuyện như thế nào. Nhưng mà ngừơi đàn ông chân chính làm như thế với phụ nữ, nếu vừa rồi Giai Giai té ngã sao đây, chẳng lẽ cảm thấy xin lỗi cái là được rồi sao.” Tăng Hải Lâm liếc Tề Hiên, tiếp tục chỉ trích là phải.


      Tề Hiên nghe Tăng Hải Lâm như thế, mới ý thức được chính mình vừa rồi lại phát sinh sai lầm giống vậy. nên đem tâm tình của mình lên ngừơi Ngãi Giai Giai. Kinh nghiệm lần trước bài học, nhưng mà lúc này lại tái phạm nữa, thể tha thứ.


      “Giai Giai thực xin lỗi, xin em tha thứ cho , lần sau bao giờ như vậy nữa.” Tề Hiên đầy áy náy mà xin lỗi với Ngãi Giai Giai.


      phải như thế đâu thiếu chủ, kỳ em sao, em đây nên chọc làm cho thiếu chủ tức giận, em thực xin lỗi.” Ngãi Giai Giai dùng sức bỏ Tăng Hải Lâm ra, chạy đến trước mặt Tề Hiên cũng xin lỗi với . Mặc kệ thế nào chọc cho thiếu chủ tức giận, chính là đúng.


      “Giai Giai em đừng ngốc, nếu như ta em, vừa rồi cũng đối xử với em như thế, sau đó lại xin lỗi được gì. Đừng bị lời ngọt ngào của ta lừa dối.” Tăng Hải Lâm sốt ruột mà khuyên Ngãi Giai Giai. ngốc này, sao lại u mê như vậy.


      “Giai Giai, em sao lại ngốc như vậy, ràng là lỗi của , em còn chính là lỗi của mình, em làm cho thấy rất hổ thẹn.” Tề Hiên duỗi tay ra ôm lấy Ngãi Giai Giai, khuôn mặt rất lấy làm tiếc mà nhìn .


      “Thiếu chủ vĩnh viễn cũng sai, chỉ có em sai, ha ha.” Ngãi Giai Giai ngây ngốc cười. người là phải bao dung hết tất cả của , mà thiếu chủ, cho nên nguyện ý bao dung hết mọi chuyện của .


      Tăng Hải Lâm nhìn thấy màn ấm áp của bọn họ mà lại ghen tị, mà lại là tức giận ân ái của bọn họ, tức giận Ngãi Giai Giai ngu ngốc. Tề Hiên đối với ấy như thế, mà còn lòng ta, câu oán hận cũng có. này quá ngu ngốc, ngốc đến nỗi làm cho người ta đau lòng.


      “Giai Giai từ hôm nay trở triển khai truy đuổi em, Tề Hiên hãy đợi để tiếp chiêu .” Tăng Hải Lâm hạ chiến thư với Tề Hiên.


      “Tăng Hải Lâm, quên cho biết, Giai Giai và tôi đã kết hôn rồi, bây giờ chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, nếu phá hư hạnh phúc của gia đình người ta, chính là phạm pháp. Cẩn thận tôi tố cáo lên toà án.” Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai, bộ dạng ra vẻ tham muốn giữ lấy, nhìn Tăng Hải Lâm, để chứng minh với ta rằng Ngãi Giai Giai là của .


      “Kết hôn có thể ly hôn, bây giờ tỉ lệ ly hôn rất cao. Thời đại kết hôn rồi ly hôn là chuyện rất bình thường. Chỉ cần đối phương có ai là đựơc rồi. Giai Giai, trước, nếu như Tề Hiên bắt nạt em, nhớ hãy tới tìm , ngực của lúc nào cũng hoan nghênh em.” Tăng Hải Lâm rất mập mờ, sau đó về xe của mình, phát ra cái hôn gió với Ngãi Giai Giai.


      Cái hôn gió của Tăng Hải Lâm, làm cho toàn thân Ngãi Giai Giai đựơc thoải mái, chỉ có nổi da gà, mà ngay cả trong lòng cũng nhảy dựng lên. Tăng Hải Lâm này và Diệp Tầm Phương giống nhau, khó chơi cực kỳ, biết sau này ta làm ra chuyện gì.


      Chương 155: Về Nhà



      Tề Hiên thấy Tăng Hải Lâm phát hôn gió với Ngãi Giai Giai, trong lòng ghen tuông tăng cao, hận thể xông lên hung hăng dạy dỗ Tăng Hải Lâm chút. Nhưng mà vẫn làm gì cả, cho dù làm gì lý do ra tay trước, khiến cho Tăng Hải Lâm có cơ hội phản bác, cho nên ngốc đến mức ở trước công chúng mà ra tay đánh người.


      “Tề Hiên, cạnh tranh của chúng ta bắt đầu. Tôi cứơp Giai Giai từ bên cạnh của , chờ tiếp chiêu .” Tăng Hải Lâm nhấn mạnh lần nữa với cái quyết định của mình, sau đó lái xe rời .


      “Khốn kiếp, ngay cả phụ nữ của tôi, cũng dám có chủ ý, đừng mơ tưởng.” Tề Hiên tức giận nhìn hướng Tăng Hải Lâm rời mở miệng mắng to. Tề Hiên có hình tượng mà mắng to ở đường cái, dẫn đến rất nhiều ánh mắt quái dị của quần chúng, nhưng mà cũng thèm để ý.


      “Thiếu chủ đừng nóng giận, tức giận đối với thân thể tốt.” Ngãi Giai giai an ủi. Tăng Hải Lâm biết có ý gì, xem ra sau này thể có ngày yên lành rồi.


      “Giai Giai, em đừng để ý đến , cũng được rời khỏi . biết mới vừa rồi là mình đúng, nên đem tâm tình của mình lên người của em, tha thứ cho được ?” Tề Hiên rất căm giận, tại sao mình luôn thể khống chế tâm tình cực kỳ buồn bực của mình,.


      “Thiếu chủ, xin hãy tin em, mặc kệ dưới tình huống nào, em cũng rời .” Tăng Hải Lâm muốn làm gì để cho ta làm , thèm để ý là đựơc rồi


      tin, vì để cho Tăng Hải Lâm đó quấy rầy chúng ta, quyết định ngày mai trở về nhà lúc đầu của chúng ta.”


      “Thiếu chủ là chỗ em ở lúc sao, chính là cái biệt thự xinh xắn kia.” Ngãi Giai Giai rất vui. Chỗ đó ở bốn năm, rất thích nơi đó.


      “Đúng vậy, em nguyện ý trở về cùng ?” Lần này Tề Hiên trưng cầu ý kiến của Ngãi Giai Giai, muốn cố chấp để ý đến ý nguyện của nữa.


      “Dĩ nhiên là nguyện ý, có điều bọn em mới vừa mở tiệm bán hoa, cứ như vậy mà đóng cửa có chút muốn. Tới nơi này mở tiệm bán hoa, vốn cho rằng kinh doanh rất tốt, ngờ cái tiệm bán hoa này, ngày khai trương đầu tiên liền đóng cửa hơi buồn cười.”


      “Em rất muốn mở cửa hàng bán hoa sao?” Tề Hiên nghiêm túc hỏi. phải mỗi người đều thích đợi ở trong nhà, chuyện gì cũng làm, có người muốn có công việc ổn định để làm, để ình cảm thấy mình còn có giá trị, nên tôn trọng lựa chọn của Ngãi Giai Giai.


      “Vâng, em rất muốn có tiệm hoa của riêng mình, mỗi ngày sắp xếp những thứ hoa tươi xinh đẹp kia, gói chúng nó lại để cho người ta mua, trong lòng em cũng vui vẻ theo.”


      “Sau khi trở về mở tiệm bán hoa, để cho em làm bà chủ thế nào.” Bắt đầu từ bây giờ phải học tôn trọng ý nguyện của người phụ nữ mình chút, nếu , cho dù có thương nữa, cũng bởi vì bá đạo của mà chán ghét.


      “Có ? Em có thể có đựơc tiệm hoa của riêng mình sao?” Vẻ mặt Ngãi Giai Giai thể tin, vui vẻ đến nỗi cũng biết biểu đạt vui sướng trong mình như thế nào.


      , sau này em chính là bà chủ của ông chủ nha.” Tề Hiên đùa với Ngãi Giai Giai.


      “Thiếu chủ, cũng đừng có chế nhạo em nữa. Lúc nào chúng ta mở cửa hàng bán hoa vậy?” Ngãi Giai Giai chỉ muốn tự mình lo tiệm bán hoa cho tốt. Bây giờ có thể thể chờ đợi.


      hi vọng là ngày hôm nay .” Nên rời khỏi đây sớm chút, như vậy Tăng Hải Lâm cũng thể tới làm phiền bọn họ, cũng có thể thoát khỏi dây dưa của ta.


      “Hôm nay có thể ? Chỉ là biết bác trai và Tiểu Hiên chuẩn bị sẵn sàng chưa, ngộ nhỡ bọn họ muốn hôm nay.” Ngãi Giai Giai hơi băn khoăn. là muốn trở về nhanh chút, sau đó mở cửa hàng bán hoa. Nhưng cũng biết có nhiều việc thể gấp, cũng gấp được.


      “Đơn giản thôi, gọi điện thoại hỏi biết ngay, nếu như bọn họ nguyện ý bây giờ chúng ta đặt vé máy bay.” Tề Hiên lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại hỏi Tề hùng.


      Ngãi Giai Giai đứng ở bên cạnh , nghe điện thoại, rồi nhìn Tề Hiên ngừng gật đầu, trong lòng cực kỳ vui vẻ. cách khác, hôm nay bọn họ có thể trở về. Ngày mai mà có thể bắt tay vào chuyện chuẩn bị tiệm bán hoa.


      Tề Hiên cúp điện thoại, rồi sau đó kéo tay Ngãi Giai Giai về phía trước, chỉ là lần này khống chế tốc độ của mình, để cho Ngãi Giai Giai phải cố hết sức nữa.


      “Thiếu chủ. Bây giờ chúng ta đâu vậy?”


      “Book vé máy bay, sau đó về nhà thu dọn đồ đạc. Kế tiếp chúng ta liền bay về. Em có được hay ?” Tề Hiên cưng chìu nhìn Ngãi Giai Giai, hai người là đôi vô cùng ngọt ngào, làm cho người ta hâm mộ, những cặp tình nhân ngang qua cũng nhịn được mà nhìn lại mấy lần.


      “Đựơc được được, tốt quá. Vậy chúng ta nhanh chút .” Ngãi Giai Giai vui vẻ kéo Tề Hiên về phía trước, hận bây giờ thể bay trở về được.


      Rời khỏi nơi đó sáu năm, nơi mà từng cho rằng là nhà, cho cảm giác rất quen thuộc. Bây giờ cuối cùng cũng đựơc về, nhưng chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống của , là người quan tâm nhất cũng ở bên cạnh .


      máy bay ——


      “Ông nội, sao chúng ta vội vàng vậy, phải đâu ạ.” Tiểu Hiên ngồi ở bên cạnh Tề hùng rất vui vẻ, nhưng mà trong lòng cảm thấy là lạ. Ngày mai cậu còn muốn đến trường học, để với các bạn học là cậu đổi họ Tề, ngờ lại vội vội vàng vàng mà rời .


      “Trở về nhà chính thức của chúng ta!” Tề Hùng ôm Tiểu Hiên cưng chìu cậu.


      “Nhà chính thức nhất định rất xinh đẹp phải ạ, phòng có lớn hay ? Con muốn ngủ phòng to.” Tiểu Hiên ôm Tề hùng vui vẻ hô to.


      “Lớn, con muốn bao nhiêu có lớn bấy nhiêu.”


      “Ông nội con ông.”


      “Cháu nội ngoan, ông nội thích nghe nhiều lần câu này của con nha!”


      “Ông nội con ông, ông nội con ông.”


      Tề Hiên và Ngãi Giai Giai ngồi chung chỗ tựa sát vào nhau, vui vẻ nhìn già trẻ bên cạnh chơi đùa, mà Trần Tiểu Ngoạn lại vẫn trừng Nghiêm Chính Phong, giống như người ở trước mắt có thù đội trời chung với ấy vậy.


      Nghiêm Chính Phong bị Trần Tiểu Ngoạn nhìn chằm chằm như thế, cảm thấy cả người rét run, nhưng trong lòng cũng muốn ầm ĩ với ấy, lại càng muốn đấu với ấy. thể làm gì khác hơn là quay đầu , nhìn thẳng vào mắt của ấy, nhắm mắt làm ngơ.


      “Thiếu chủ, em cảm thấy Tiểu Ngoạn và Chính Phong rất xứng đôi.” Ngãi Giai Giai thấy Trần Tiểu Ngoạn vẫn nhìn chằm chằm Nghiêm Chính Phong như thế, đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi, trong lòng sinh ra ý niệm muốn ghép bọn họ thành đôi.


      cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa dám khẳng định tương lai bọn họ nhất định đôi.”


      “Thiếu chủ, tại sao lại khẳng định như thế?” Trong lòng Ngãi Giai Giai cũng muốn khẳng định, dù sao rất nhiều việc đều là biết đựơc.


      phải oan gia đụng đầu, chúng ta từ từ chờ xem bọn họ phát ra tia lửa tình .” Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Nghiêm Chính Phong, tưởng tượng bộ dạng của cậu ấy và Trần Tiểu Ngoạn vào lễ đường, cảm thấy rất buồn cười.


      Nghiêm Chính Phong đột nhiên cảm thấy có rất nhiều đôi mắt nhìn , cả người được tự nhiên, vì vậy giả vờ giữ chặt tìm tư thế ngồi thoải mái mà tựa vào nơi đó, nhắm mắt lại cái gì cũng nhìn. Tốt nhất cái gì cũng nhìn, bằng tức chết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :