1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU: BẢO HỘ VỢ YÊU - Tịch Mộng (188 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 126: Tiệm Mì Bình Thường

      Ngãi Giai Giai theo Tề Hiên, im lặng, bởi vì biết Tề Hiên suy nghĩ chuyện gì, cho nên muốn quấy rầy . .


      Thiếu chủ có thể làm cho Tiểu Hiên bình an trở về nhất định có thể làm được, cần phải làm là ngoan ngoãn nghe lời thiếu chủ là đựơc rồi, miễn mang đến phiền toái cho thiếu chủ.


      “Giai Giai, đáp ứng , mặc kệ Diệp Tầm Phương đưa ra dạng cầu gì, cũng đựơc giống như sáu năm trước, im lặng mà rời khỏi , em ở trong lòng rất quan trọng, muốn em rời khỏi .” Tề Hiên đột nhiên dừng bước, thâm tình nhìn Ngãi Giai Giai, trong giọng mang theo tia cầu khẩn.


      Bây giờ còn thể biết Diệp Tầm Phương dùng phương thức gì dụ dỗ Giai Giai, lừa gạt ấy , lúc chuyện còn chưa có phát sinh, phải chuẩn bị sẵn sàng trước mới được.


      Diệp Tầm Phương tại muốn dùng Ngãi Tiểu Hiên để khiến Ngãi Giai Giai rời khỏi , nhưng chuyện này biết rồi, cho nên Diệp Tầm Phương tuyệt đối thành công, nhưng lần này có thể ngăn cản mưu của Diệp Tầm Phương, tiếp theo sao, biết.


      “Thiếu chủ, lần này em đáp ứng , mặc kệ Diệp Tầm Phương cái gì em cũng đáp ứng, nhưng nhất định phải mang Tiểu Hiên bình an trở về, em rất lo lắng cho Tiểu Hiên, em sợ Diệp Tầm Phương kia gây bất lợi với Tiểu Hiên.”


      luôn tưởng tượng đến hình ảnh Ngãi tiểu Hiên bị Diệp Tầm Phương tra tấn, mặc dù chỉ là tưởng tượng, nhưng vẫn rất sợ hãi.


      “Yên tâm , Tiểu Hiên chưa hẳn ở tay ta, nếu như Tiểu Hiên tay ta, ta muốn mười ngày sau mới kết hôn với ta, mà là lập tức kéo kết hôn với ta, cho nên lời của ta em được tin. Mà ngay cả cũng vừa biết mình có đứa con lớn như thế, Diệp Tầm Phương làm sao có thể biết sớm hơn .”


      Diệp Tầm Phương có bao nhiêu trọng lượng đều biết , phải loại người nghĩ sâu tính kỹ, làm việc luôn có trăm ngàn chỗ hở, chỉ có người con ngu ngốc như Ngãi Giai Giai mới có có thể bị ta lừa gạt mà thôi, đổi lại là người khác, chỉ sợ cũng dễ dàng như vậy .


      “Nhưng phải Tiểu Hiên phải bị ba bắt chính là bị Diệp Tầm Phương bắt ư, nhưng em biết Tiểu Hiên cũng ở trong tay ba , tại cũng ở trong tay Diệp Tầm Phương, vậy nó ở đâu, rốt cuộc là ai bắt Tiểu Hiên .” Ngãi Giai Giai nóng nảy, vốn cơ sở, biết Ngãi Tiểu Hiên ở nơi nào, nhưng bây giờ cơ sở cũng có, loại cảm giác này rất sợ hãi, giống như tận thế tùy thời có thể đến vậy.


      Tiểu Hiên ở trong tay Tề Hùng, cũng ở trong tay Diệp Tầm Phương, vậy còn có ai chứ, là ai có thể gây bất lợi với bọn họ, biết?


      “Giai Giai, trước tiên em đừng nóng vội, mặc kệ là ai bắt Tiểu Hiên , bây giờ Tiểu Hiên nhất định rất an toàn, bởi vì còn chưa có xuất . Người ta bắt Tiểu Hiên nhất định là có mục đích, nhưng đến bây giờ còn chưa thấy có bất kỳ tin tức của người đó, cho nên Tiểu Hiên vẫn còn an toàn, em đừng nóng vội.”


      Trước đó cũng cho rằng chỉ có ba của mình và Diệp Tầm Phương mới bắt Ngãi Tiểu Hiên , bây giờ xem ra đều phải hai người bọn họ, rốt cuộc là ai?


      Tề Hiên cũng nghĩ ra còn có ai lại nhàm chán bắt cóc đứa bé như thế, nếu như bắt cóc là vì tiền, nhưng cũng đúng, Ngãi Giai Giai mang Ngãi Tiểu Hiên vừa mới đến thành phố A, có mấy người biết, hơn nữa các ấy cũng có tiền, những tên cướp kia ngốc đến nỗi bắt người có tiền đâu!


      “Thiếu chủ, em biết, em tin tưởng Tiểu Hiên có chuyện gì. Tiểu Hiên ở trong tay Diệp Tầm Phương, vì sao ấy còn lấy Tiểu Hiên để uy hiếp chúng ta chứ?” Ngãi Giai Giai muốn nhìn Tề Hiên thấy bộ dáng lo lắng của , vì vậy để ình sốt ruột, miễn làm tăng thêm phiền toái cho người ta.


      càng lo lắng, thiếu chủ lại càng vui, Tiểu Hiên có việc gì, vậy cũng nên có bộ dạng lo lắng nữa, miễn làm cho thiếu chủ mệt mỏi.


      ta chỉ là gạt người mà thôi, người đàn bà này hay lừa gạt em, nhớ kỹ, từ nay về sau mỗi câu của ta cũng đựơc tin, hiểu chưa?” Tề Hiên nhấn mạnh lần nữa.


      “Em hiểu rồi, phía trước có tiệm mì, chúng ta vào quán ăn được , lâu em chưa ăn mì.” Ngãi Giai Giai nhìn thấy phía trước có tiệm mì, đột nhiên muốn ăn mì, vì vậy đề nghị. Nhưng mà vừa mới xong, liền biết ý mà cúi đầu xuống, rất xấu hổ.


      biết loại tiệm mì này là nơi người bình thường vào, chi phí tương đối thấp, nhân vật lớn như thiếu chủ chắc là biết đến chỗ đó ăn cái gì .


      “Em muốn ăn, vậy chúng ta ăn thôi.” Bộ dạng Tề Hiên ra vẻ để ý, kéo tay Ngãi Giai Giai về phía trước, nhưng Ngãi Giai Giai cũng muốn .


      “Làm sao vậy, phải em muốn ăn mì ư, sao lại ?” Tề Hiên nghi ngờ.


      “Thiếu chủ, cái nơi đó hình như thích hợp với , chúng ta chỗ khác nha.” Ngãi Giai Giai cười gượng nhìn Tề Hiên, hơi thẹn thùng.


      Rời khỏi thiếu chủ sáu năm, loại tiệm mì này thường , cảm thấy có gì, nhưng biết cho tới bây giờ thiếu chủ cũng chưa qua nơi đó.


      “Vì sao thích hợp với , ý của em là ăn chỗ tiệm mì đó tiêu chảy sao?”


      Tề Hiên đoán ra Ngãi Giai Giai muốn biểu đạt ý tứ gì rồi, nhưng cũng vạch trần.


      biết mình sinh ra chính là quý công tử, chưa bao giờ vào quán mì bình thường, nhưng chỉ cần là ở cùng chỗ với người mình mến, nơi nào ăn cơm cũng đựơc, huống chi đợi Giai Giai sáu năm.


      “Em phải có ý này.” Ngãi Giai Giai biết nên như thế nào.


      “Vậy ý của em có phải là ông chủ tiệm mì kia muốn buôn bán, làm mì cho ăn?” Tề Hiên tiếp tục suy đoán.


      đúng đúng.” Ngãi Giai Giai nghe Tề Hiên càng ngày càng thái quá, hơi sốt ruột.


      “Giai Giai, em nhớ kỹ, cũng phải loại quý công tử sống an nhàn sung sướng, cũng để ý những điều này, thôi, chúng ta ăn mì, muốn nếm thử mì ở chỗ đó có hương vị gì.”


      Tề Hiên lại nắm tay Ngãi Giai Giai, vào tiệm mì, hai người giống như là tình nhân nhau tha thiết, làm cho người ta hâm mộ.


      Tề Hiên kéo Ngãi Giai Giai vào tiệm mì, sau đó phát bên trong rất nhiều người, vất vả mới tìm được chỗ trống, nhưng vừa ngồi xuống, lại biết kế tiếp nên làm như thế nào?


      Nơi này là lần đầu tiên đến, mặc kệ chỗ nào, tiến vào ngồi xuống có sai, nhưng trong này cũng thấy nhân viên phục vụ, làm sao biết kế tiếp nên làm như thế nào chứ?


      “Giai Giai, chúng ta ăn như thế nào vậy, có người để ý chúng ta?” Tề Hiên ở bên tai Ngãi Giai Giai thấp giọng hỏi.


      Ngãi Giai Giai mỉm cười, sau đó mở menu ra đưa cho , “ xem đó có mì gì, muốn ăn cái gì ghi lên giấy, sau đó đem giấy đến chỗ quầy thu ngân, trả tiền, đợi lát nữa tự nhiên có người đưa thức ăn tới.”


      “A, ra là thế, phải trả tiền trước mới có thể ăn!” Tề Hiên hiểu ra, bắt đầu xem menu, tùy tiện tìm mấy thứ ghi lên giấy, sau đó dựa vào Ngãi Giai Giai rồi trả tiền.


      Nhưng khi trả tiền, lúc trở về lại phát vị trí của bọn họ bị người đoạt, hơn nữa là hai tên lưu manh, Ngãi Giai Giai hình như tranh cãi với bọn họ, nổi lên xung đột.

      Chương 127: Đoạt Vị Trí

      Ngãi Giai Giai ngồi ở vị trí tốt, chờ Tề Hiên thanh toán trở về, nhưng Tề Hiên vẫn còn chưa trở lại, có hai tên lưu manh đến, quả thực chỉ muốn đuổi . .


      Bởi vì tiệm mì chật ních, còn chỗ trống, hai tên lưu manh nhìn thấy Ngãi Giai Giai chỉ có mình, hơn nữa bộ dạng nhìn qua có vẻ rất dễ bắt nạt, vì vậy tính chiếm lấy cái bàn của .


      "Tiểu thư, cái bàn này em chúng tôi ngồi rồi, đổi chỗ khác ." Tên lưu manh dùng giọng điệu ra lệnh với Ngãi Giai Giai, đợi Ngãi Giai Giai bác bỏ, bọn họ ngồi xuống, chiếm đoạt cái bàn.


      "Có thể tới trước, nhưng cái bàn này là tôi ngồi trước, phải đổi cũng là các đổi đó?" Ngãi Giai Giai có vẻ sợ sệt phản bác lại, rất sợ hai tên lưu manh trước mắt.


      Nếu còn chỗ đổi, nhưng còn chỗ, thiếu chủ cũng đói bụng, đành phải lấy ra dũng khí mà phản bác.


      "Tôi bảo đổi, đổi , muốn ăn đấm có phải ?" Tên lưu manh duỗi nắm tay ra, đe dọa Ngãi Giai Giai.


      "A ——" Ngãi Giai Giai sợ tới mức lấy tay ôm đầu, rất hoảng sợ.


      Tiếng kêu dẫn tới ánh mắt của mọi người trong quán, nhưng mọi người chỉ xem, cũng có ai dám ra mặt.


      Nguyên tắc bây giờ là, có thể gây chuyện cố gắng nên gây chuyện, tránh cho gặp chuyện phiền toái, chính mình gặp họa.


      "Lá gan thế sao, còn dám tranh giành với chúng tôi, mau biến, bằng thấy." Tên lưu manh vẫn cầm nắm tay hù dọa Ngãi Giai Giai, càng sợ hãi, bọn họ lại càng hưng phấn, cũng càng kiêu ngạo.


      "Được, tôi ——" Ngãi Giai Giai muốn mình , lại nghe thấy tiếng kêu gào như giết heo.


      "A ——"


      Ngãi Giai Giai từ từ ngẩng đầu lên, nhìn xem xảy ra chuyện gì, thế mới biết, ra Tề Hiên vặn tay của tên lưu manh hù dọa , song xoay trật cổ tay, lại khiến cho người ta có thể nghe được tiếng xương cốt phát ra ken két.


      Thấy Tề Hiên đến, Ngãi Giai Giai thở hơi to, còn sợ hãi nữa.


      "Buông tay, bằng em chúng tao ày thấy." Tên lưu manh nhịn xuống đau đớn, cảnh cáo Tề Hiên.


      "Tao xem làm sao mày khiến cho tao đẹp mặt." Tề Hiên gia tăng lực đạo, dùng sức vặn tay tên lưu manh.


      "A —— " Tên lưu manh lần nữa kêu tiếng đau đớn.


      "Mày dám đắc tội với chúng tao, tại vùng này mày cũng đừng nghĩ lăn lộn." Tên lưu manh khác cảnh cáo Tề Hiên.


      "Ít cùng nó nhảm , mau đánh." Tên lưu mạnh bị Tề Hiên vặn tay gọi tên lưu manh khác ra tay đánh Tề Hiên.


      Tên lưu manh kia nghe xong lời của ta, bất chấp cầm lấy ghế đập lên người Tề Hiên.


      Tề Hiên kéo tên lưu manh trong tay đến trước mặt, dùng ta làm tấm chắn, kết quả ghế nện vào người của ta.


      "A ——" Tên lưu manh đau đớn kêu tiếng, sau đó mắng tên lưu manh cầm ghế đập người mình, "Tao muốn mày đánh nó, phải đánh tao."


      "Tao là đánh nó mà, nhưng mày cũng thấy đấy, nó lấy mày ra làm tấm chắn, tao đây cũng phải cố ý muốn đánh mày."


      Cái này có thể trách sao, chỉ trách đối phương phải nhân vật đơn giản.


      "Tên nhóc, bây giờ mày thả tao, tao so đo với mày, nếu từ nay về sau mày sống yên đâu, buông tay." Tên lưu manh dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi Tề Hiên.


      "Tao lại muốn biết làm sao mày khiến cho tao ngày yên lành." Tề Hiên dùng sức vặn tay tên lưu manh lần nữa, sau đó dùng lực đá đầu gối chân trái của ta, để cho ta quỳ gối xuống, để cho ta quỳ xuống trước Ngãi Giai Giai.


      "Mày ——"


      "Xin lỗi." Tề Hiên ra lệnh cho tên lưu manh xin lỗi Ngãi Giai Giai.


      "Thiếu chủ, bỏ , cần." Ngãi Giai Giai muốn gây chuyện, chỉ muốn làm chuyện này.


      Ở bên ngoài có thể gây chuyện cố gắng gây chuyện, dù sao rước lấy phiền toái đối với bọn họ cũng tốt.


      " được, muốn nó xin lỗi, mau xin lỗi." Tề Hiên muốn dừng tay như thế, muốn tên lưu manh xin lỗi.


      Chỉ cầu bọn họ xin lỗi rất tiện lợi cho bọn họ rồi, nếu bình thường, chắc chắn khiến cho tên này trả cái giá lớn hơn nhiều.


      "Muốn ông mày xin lỗi con , làm được." Tên lưu manh chỉ quỳ đầu gối mặt đất, muốn xin lỗi Ngãi Giai Giai.


      Tề Hiên nghe tên lưu manh như thế, đá cái chân còn lại của ta, để cho hai gối ta quỳ xuống, sau đó ép đầu ta xuống, để cho ta dập đầu với Ngãi Giai Giai.


      Tên lưu manh khác nhìn thấy tình huống như vậy, len lén di chuyển ra cửa, sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện thoại xin giúp đỡ.


      "Thiếu chủ, bỏ , chúng ta đổi quán khác ." Ngãi Giai Giai khoác tay lên cánh tay Tề Hiên, tính cùng nhau rời .


      "Có gan bọn mày cũng đừng , chờ em tao đến đây, bọn mày biết." Tên lưu manh phục, cho dù là quỳ vẫn còn rất kiêu ngạo.


      Lúc này khách trong tiệm mì đều rời , bởi vì tất cả mọi người nhìn ra được ở lại phát sinh chuyện tốt, cho nên tốt nhất vẫn là nhanh chóng rời .


      Ông chủ tiệm mì nhìn thấy tình huống đến mức này, thể ra mặt, bằng ông còn buôn bán sao được chứ!


      "Các vị, các người muốn đánh nhau ra bên ngoài đánh , đừng ảnh hưởng tới việc buôn bán của tôi."


      "Ông dài dòng nữa, ngày mai tôi cho quán của ông đóng cửa." Tên lưu manh đe dọa ông chủ tiệm mì.


      Ông chủ tiệm mì bị tên lưu manh đe dọa như thế, cái gì cũng , chỉ thở dài mà vào bên trong.


      Làm chút buôn bán sợ nhất chính là chuyện như vậy, những tên lưu manh này ngày thường thích bắt nạt những người như bọn họ, có đôi khi còn ăn cơm chùa, động chút lại phá tiệm, khiến cho bọn họ có khổ dám !


      "Xem ra bọn mày ngày thường quen thói bắt nạt người ta nhé, hôm nay coi như may cho bọn mày, chọc phải tao." Tề Hiên dùng sức đá tên lưu manh cước, cho hả giận, đối với loại hành vi của bọn họ này tỏ vẻ rất bất mãn.


      "A ——" Tên lưu manh đau đớn kêu tiếng, khiến cho Ngãi Giai Giai nhìn cũng cảm thấy đành lòng.


      "Thiếu chủ, bỏ , chúng ta đừng để ý đến bọn họ."


      " có thời gian chơi với bọn mày." Tề Hiên đá tên lưu manh cước nữa, sau đó kéo Ngãi Giai Giai tính ra ngoài.


      Lúc này tên lưu manh ra ngoài gọi điện thoại trở lại, hơn nữa đằng sau còn dẫn theo vài người.


      "Muốn , dễ như vậy đâu, lão đại của chúng tao tới, xem ấy trừng phạt mày ra sao."


      "Lão đại, được kêu nó ra !" Tề Hiên rất khinh thường tên lưu manh trước mắt, dù cho người bên đối phương khá nhiều cũng sợ, ngược lại là Ngãi Giai Giai sợ tới mức toàn thân phát run.


      Ông trời, đối phương nhiều người như vậy, bọn họ chỉ có hai người, nhưng thực tế đứng lên cũng chỉ có người, bởi vì thể đánh, cũng phải là Trần Tiểu Ngoạn.


      "Thiếu chủ, làm sao bây giờ, người của bọn họ rất nhiều!"


      " sao, an tâm, loại trường hợp này thấy nhiều rồi." Tề Hiên an ủi Ngãi Giai Giai.


      Người có thể ăn sạch hắc bạch lưỡng đạo, trường hợp giống như vậy chưa thấy qua mới là lạ đó!


      "Là ai bắt nạt người của tao." Lúc này sau lưng đám lưu manh truyền đến giọng quen thuộc, tiếp theo mọi người nhường ra con đường, người đàn ông mặc áo da màu đen ra oai đến.


      Tề Hiên và Ngãi Giai Giai nhìn thấy người tới, đôi mắt đều trừng to ra.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 128: Thượng Bất Chính, Hạ Tất Loạn



      Tề Hiên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chính là vẻ mặt khinh thường. .


      ra tên Tăng Hải Lâm kia chính là lão đại của đám lưu manh này, thượng bất chính, hạ tất loạn, xem ra Tăng Hải Lâm này cũng phải là tốt.


      "Là , chính là lão đại của những xấu người này?" Ngãi Giai Giai dùng ngón tay trỏ chỉ vào Tăng Hải Lâm, vẻ mặt thể tin.


      Lần đầu tiên lúc nhìn thấy Tăng Hải Lâm, còn tưởng rằng ta là nhân viên cửa hàng, tối đa cũng chỉ là người quản lý hoặc ta chính là ông chủ cửa hàng, chỉ nghĩ tới ta là lão đại của những người này.


      Ngãi Giai Giai bởi vì Tăng Hải Lâm là lão đại của đám lưu manh này mà cảm thấy chán ghét, càng muốn có có bất kỳ liên quan nào với ta.


      "Sao lại là các người?" Tăng Hải Lâm cũng giật mình, thậm chí hơi sợ.


      vốn muốn cho Ngãi Giai Giai ấn tượng tốt, tại mất ráo, vì sao chuyện luôn thuận theo ý của vậy chứ, luôn để cho nếm mùi thất bại. Nhưng sao, có thể cố gắng bẻ lại tình thế.


      "Lão đại, biết bọn họ sao?" Tên lưu manh quỳ mặt đất nhìn thấy lão đại của mình đến, vì vậy đứng lên đến bên cạnh ta rất đắc ý, cái gọi là ỷ thế hiếp người, chính là cái dạng này của ta.


      "Tăng Hải Lâm, nghĩ tới là lão đại của những người này nha, hạnh ngộ hạnh ngộ." Giọng điệu của Tề Hiên tràn ngập châm chọc, bộ dạng có vẻ chê cười Tăng Hải Lâm.


      còn tưởng rằng người họ Tăng này chính là công dân tuân thủ luật pháp chứ, ra nhìn lầm rồi, đây cũng là lần đầu tiên Tề Hiên nhìn lầm người, chỉ có thể họ Tăng này đóng kịch quá tốt. Nhưng lần đầu như thế, Giai Giai càng thêm chán ghét với người này, mối quan hệ bạn học kia trong lòng dường như biến mất ít nha.


      "Lầm thôi, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm." Tăng Hải Lâm gượng cười.


      "Lão đại, tên này ra tay đánh em, phải hiểu lầm." Tên lưu manh phục, muốn Tăng Hải Lâm xả giận cho ta.


      "Câm miệng." Tăng Hải Lâm tức giận ra lệnh.


      "Thiếu chủ, chúng ta thôi ." Ngãi Giai Giai muốn ở lại chỗ này thêm khắc nào nữa.


      Tề Hiên lần này rất cam tâm tình nguyện để cho Ngãi Giai Giai kéo , đắc ý nhìn Tăng Hải Lâm, trong lòng vô cùng sung sướng.


      Tăng Hải Lâm có thể xem như là tình địch của , tại tình địch bị đánh bại, đương nhiên cao hứng.


      "Giai Giai. " Tăng Hải Lâm chặn Ngãi Giai Giai.


      "Xin tránh ra được ?" Ngãi Giai Giai lạnh nhạt cầu xin.


      thích loại người bắt nạt người yếu, nhất là cái loại lưu manh này, bây giờ nhìn thấy người đứng đầu của bọn họ, cảm thấy chán ghét hơn, khắc cũng muốn ở lại.


      "Giai Giai, em nghe tôi giải thích, tình phải như em nghĩ." Bộ dạng Tăng Hải Lâm thoạt nhìn có vẻ rất sốt ruột.


      Đúng vậy, là lão đại đám lưu manh này, nhưng nếu như có lời của , những tên lưu manh này càng điên cuồng ngang ngược hơn, cũng từng dạy bọn họ, đừng nên làm những chuyện tổn hại đến người khác, chỉ tiếc thế nào bọn họ vẫn là như cũ.


      "Tăng Hải Lâm, có gì để , tránh ra." Tề Hiên kéo tay Ngãi Giai Giai, sau đó đẩy Tăng Hải Lâm sang bên, ra ngoài.


      "Đứng lại." Tăng Hải Lâm gọi lại Tề Hiên và Ngãi Giai Giai tới cửa.


      Tề Hiên dừng bước, quay người lại, mặt biểu tình nhìn Tăng Hải Lâm, " còn có chuyện gì ư, nếu như là muốn ra tay đánh nhau, tùy thời tiếp nhận."


      "Giai Giai, người đàn ông này ngày hôm qua còn khiến cho em thương tâm như vậy, em liền dễ dàng tha thứ cho ta như thế sao?" Tăng Hải Lâm nhớ tới ngày hôm qua Ngãi Giai Giai đau đớn gặp mưa, muốn dùng cái cớ này, chia rẽ bọn họ.


      " sai rồi, là tôi cầu ấy tha thứ, phải ấy muốn tôi tha thứ, thiếu chủ, chúng ta thôi." Lúc này đây Ngãi Giai Giai kéo tay Tề Hiên lên phía trước.


      Trước kia thiếu chủ thích người này, có cảm giác gì, bởi vì thiếu chủ thích, cho nên muốn cách xa người này, mà bây giờ lại thích người này, muốn cách xa ta, vì người này phải là người tốt.


      Tề Hiên rất vui để cho Ngãi Giai Giai kéo , vẫn quên cho Tăng Hải Lâm ánh mắt thắng lợi.


      Tăng Hải Lâm nhìn bóng lưng hai người bọn họ xa, mất mát mà đứng yên tại chỗ.


      cảm giác tương lai của mình và Ngãi Giai Giai rất xa vời, trước cũng rất mong manh, hôm nay xảy ra chuyện này, khiến cảm thấy càng thêm mong manh.


      "Lão đại, có phải mến kia hay , các em giúp giành trở về." Những tên lưu manh đứng ở bên cạnh Tăng Hải Lâm bắt đầu ồn ào.


      "Câm miệng, hừ ——" Tăng Hải Lâm vô cùng tức giận, trừng hai tên lưu manh đắc tội với Ngãi Giai Giai, sau đó mình rời .


      Vốn cũng hy vọng có thể giành được Ngãi Giai Giai, bây giờ ầm ĩ như thế, càng có cơ hội rồi, chẳng lẽ cứ như vậy buông tha sao?


      Con người khi còn sống có thể gặp được vài người trong lòng mà mình thiệt tình, chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha sao? Sáu năm trước có buông tha mất cơ hội, bây giờ cơ hội tới quyết dễ dàng buông tha.


      Tăng Hải Lâm trong lòng vẫn cổ vũ chính mình, tuyệt đối buông tha như thế, nhất định cùng bạn trai của Ngãi Giai Giai tranh giành đến cùng.


      xong, quên hỏi bạn trai của Ngãi Giai Giai tên là gì rồi, biết tên của ta, làm sao thăm dò tư liệu của ta chứ, bây giờ đối với người kia tuyệt hiểu , sao cùng ta tranh được chứ.


      Tăng Hải Lâm càng nghĩ càng tức, vì vậy lấy điện thoại di động ra, gọi cho những tên lưu manh vừa rồi, để cho bọn họ điều tra chuyện về Tề Hiên.


      "Điều tra về người đàn ông vừa rồi cho tao, tao muốn biết tài liệu kỹ càng về ta." Tăng Hải Lâm xong cúp điện thoại.


      Nếu muốn đánh bại người, đầu tiên biết được là ai, tóm lại, mặc kệ ta là ai, trận đầu giữa bọn họ định rồi.


      Tề Hiên bởi vì kiện này, mà cao hứng lâu, cũng còn đói bụng, cười đầy ý vị.


      "Thiếu chủ, cười lâu rồi, rốt cuộc chuyện gì làm cho vui như thế, phải đói bụng sao, sao tìm thức ăn?" Ngãi Giai Giai chậm rãi mà theo Tề Hiên, thỉnh thoảng liếc nhìn , phát cười liên tục, cảm thấy rất kỳ quái.


      Thiếu chủ rất ít khi như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa thấy thiếu chủ cười ngây ngô như thế, vì sao vậy?


      "Em còn quên bây giờ mình đói bụng đấy, thôi, chúng ta chỗ khác ăn." Tề Hiên khôi phục lại bộ dáng bình thường, nắm tay Ngãi Giai Giai lên phía trước, nhưng mặt vẫn còn treo nụ cười.


      "Thiếu chủ, là lạ ."


      "Đó là bởi vì rất vui, thôi, đến nhà hàng phía trước , cảm thấy bây giờ mình có thể ăn đầu bò." Tề Hiên kéo Ngãi Giai Giai đến phía trước.


      Vừa rồi quá hưng phấn, quên chuyện mình đói bụng, bây giờ nghĩ lại mới phát , rất đói .


      Ngãi Giai Giai nhìn phía trước, lúc này mới phát là nhà hàng này trước kia từng được Diệp Tầm Phương bao hết, trong lòng muốn , nhưng lại nghĩ tới Tề Hiên đói bụng, cũng gì.


      Thiếu chủ cũng , Tiểu Hiên chưa hẳn ở trong tay Diệp Tầm Phương, còn sợ ấy làm gì chứ.




      Chương 129: Tim Có Hơi Rung Động



      Tề Hiên và Ngãi Giai Giai chơi cả ngày, đến tối mới về nhà, nhưng vừa về tới nhà cảm thấy khí bất thường, mỗi người đều khuôn mặt cứng nhắc ngồi ở trong phòng khách, khí rất nặng trĩu, làm cho người ta cảm thấy hít thở thông. .


      Ngãi Giai Giai sau khi vào cửa buông tay Tề Hiên ra, mang trái tim lo lắng bất an từ từ đến trước mặt bà Lâm, to gan hỏi, "Mẹ Lâm, xảy ra chuyện gì, vì sao sắc mặt của mọi người đều khó coi như vậy?"


      "Vừa rồi có người lấy ra bộ quần áo , mặt còn có ít vết máu, Tiểu Ngoạn nhìn thấy món quần áo đó, là Tiểu Hiên, nhưng đối phương chỉ thả bộ quần áo ở ngoài cửa, có gì cả, chúng ta căn bản biết là ai, cũng biết kế tiếp bọn họ muốn gì, chỉ có thể rầu rỉ." Bà Lâm bất đắc dĩ giải thích, sau đó đem món quần áo nho dính máu ra, đưa tới trước mắt Ngãi Giai Giai.


      "Cái gì?" Ngãi Giai Giai nhìn thấy món quần áo nho dính máu, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, nếu như phải Tề Hiên đỡ , sớm ngã xuống .


      "Giai Giai, em làm sao thế?"


      "Giai Giai, chỉ là vật quần áo dính máu mà thôi, thể được gì, trước tiên con đừng lo lắng, có lẽ đây là bọn họ hù doạ chúng ta, mục đích là để cho chúng ta sống ở trong kinh hoảng sợ hãi." Bà Lâm thu hồi quần áo dính máu, an ủi Giai Giai.


      "Giai Giai, cậu yên tâm , chuyện còn chưa có ràng, đừng vội." Trần Tiểu Ngoạn cũng khuyên.


      Mọi người đều lo lắng Ngãi Giai Giai chịu nổi đả kích này mà hôn mê bất tỉnh, cho nên an ủi .


      "Nhất định là Diệp Tầm Phương, vừa rồi chúng ta đối với ấy như vậy, nhất định là chọc tức ấy, cho nên ấy mới có thể ra tay với Tiểu Hiên, Tiểu Hiên nhất định ở trong tay Diệp Tầm Phương, thiếu chủ, van cầu cứu Tiểu Hiên ." Ngãi Giai Giai khóc cầu khẩn Tề Hiên.


      Do còn chưa tình huống của Ngãi Tiểu Hiên còn có thể bắt buộc chính mình cần phải lo lắng quá, có lẽ Tiểu Hiên rất an toàn, nhưng bây giờ lại thấy được quần áo dính máu, có thể sốt ruột sao?


      Đây phải là quá ích kỷ, quá tham lam sao, muốn thiếu chủ lại muốn Tiểu Hiên nữa, cho nên ông trời trừng phạt ?


      "Chỉ dựa vào bộ quần áo dính máu thể xác định có phải Diệp Tầm Phương bắt Tiểu Hiên , xem ra đối phương có mục đích khác, bằng cũng chỉ là đưa bộ quần áo dính máu đến mà thôi, bây giờ chuyện chúng ta cần làm chính là tiếp tục tìm kiếm và chờ đợi." Tề Hùng đột nhiên lên tiếng.


      Ông bảo Nghiêm Chính Phong ra ngoài điều tra Diệp Tầm Phương, bây giờ vẫn chưa có tin tức, nhưng có tin tức chính là tin tức tốt nhất, bởi vì việc vẫn còn là số, bọn họ còn có hi vọng.


      " phải, nhất định là Diệp Tầm Phương, vừa rồi ấy , nếu như chúng ta dám đối với ấy như vậy, ấy nhất định đòi lại người Tiểu Hiên, bây giờ chính là ấy trả thù chúng ta, là ấy, chính là ấy." Ngãi Giai Giai bổ nhào vào trong ngực Tề Hiên khóc lớn, khóc đến nỗi trái tim tan nát rồi.


      Đều do tốt, nhất thời vui vẻ, hại Tiểu Hiên, đủ tư cách làm mẹ, nếu như Tiểu Hiên xảy ra chuyện, bảo nên làm gì bây giờ?


      "Giai Giai ngoan, đừng khóc, thích bộ dạng em khóc, Tiểu Hiên thông minh như vậy, nhất định nó có chuyện gì."


      Tề Hiên chỉ có thể ngoài miệng vài lời an ủi, kỳ trong lòng cũng rất lo lắng, cho cùng hoàn toàn biết là ai bắt Tiểu Hiên .


      "Đúng, Tiểu Hiên nhất định có chuyện gì, Tiểu Hiên thông minh như thế, chắc chắn có việc gì." Ngãi Giai Giai an ủi mình.


      Lúc này điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên, dọa mọi người giật mình, có ai dám nhận cú điện thoại kia, đều sợ hãi đây là điện thoại mang đến tin tức xấu .


      "Tôi tới nhận." Trần Tiểu Ngoạn thấy ai nhận, vì vậy chủ động đến nghe.


      "Muốn mạng sống đứa , ngoan ngoãn giao Tề thị ra đây." Trần Tiểu Ngoạn can đảm đem điện thoại lên bên tai, đối phương những lời này xong cúp điện thoại, cũng cho có cơ hội chuyện.


      Trần Tiểu Ngoạn sau khi nghe xong những lời này, đứng lặng tại đó, rất kinh ngạc.


      Ông trời, lòng tham của bọn cướp này cũng quá lớn , muốn cả Tề thị.


      Tất cả mọi người dùng ánh mắt chờ mong nhìn Trần Tiểu Ngoạn, hi vọng ấy ra nội dung người kia trong điện thoại, nhưng mọi người lại sợ hãi, sợ tin tức này làm cho bọn họ vào tuyệt vọng.


      "Tiểu Ngoạn, đối phương gì?" Bà Lâm là người đầu tiên hỏi.


      " , nếu như muốn mạng sống Tiểu Hiên, hãy giao Tề thị ra."


      "Cái gì, cũng quá đáng , muốn toàn bộ Tề thị, rốt cuộc là ai chứ, lòng tham lớn như vậy, tiền bạc cần, nhất định muốn cả Tề thị." Bà Lâm mắng to.


      Tề Hiên cùng Tề Hung liếc nhìn lẫn nhau, trong lòng cùng suy nghĩ về người.


      Người vẫn muốn chiếm Tề thị thành của mình chỉ có , chính là Tề Triển. nghĩ tới mất tích vài năm, lúc này lại gây ra sóng gió, bọn họ tính toán vạn lần, cũng tính đến người này.


      "Tề Hiên, tại ba đều giao hết thảy cho con, con muốn làm như thế nào làm như thế đó, ba phản đối." Tề Hùng rất thoải mái, giống như Tề thị trong mắt ông còn quan trọng vậy.


      "Thiếu chủ, bác trai, hai người gì vậy?" Ngãi Giai Giai nghe hiểu.


      Vừa rồi nghe thấy đối phương muốn Tề thị trao đổi Tiểu Hiên, cảm thấy có hi vọng. Tề Hùng coi trọng Tề thị cỡ nào, làm sao có thể lấy ra đổi, nhưng lần này lời của Tề Hùng lại khiến chấn động, những người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì chứ?


      "Nếu như bác có đoán sai, Tiểu Hiên là bị em trai của bác Tề Triển bắt , người này biết là nguyên nhân gì, biến mất nhiều năm, bây giờ vừa xuất bắt Tiểu Hiên , chỉ có nó mới có lòng tham lớn như vậy, muốn cả Tề thị." Tề Hùng thở dài giải thích.


      Cho tới giờ ông cũng muốn tin dã tâm của Tề Triển, dù sao nó cũng là ba của Tề Ngữ Ti, nhưng bày ra trước mắt, khiên ông thể tin.


      "Tôi xử lý chuyện này trước, có việc ông phải xử lý trước, là phải cho Lữ Lỵ Liên bay. Nếu như tôi đoán sai, sống của Tiểu Hiên chính là từ trong miệng bà ta ra, nhé, ba thân ái của tôi." Bộ dạng Tề Hiên ra vẻ chỉ trích nhìn Tề Hùng, giống như đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người của ông.


      "Khi ba biết mình có đứa cháu rất hưng phấn, rất muốn tìm người để chia xẻ niềm vui của ba, cho nên ngày đó các con vừa , ba liền gọi điện thoại với Lữ Lỵ Liên, ba có cháu trai, gọi là Tiểu Hiên, rất đáng , ba rất mến nó. Ba già rồi, giống như muốn đồ vật năm đó, bây giờ ba thầm nghĩ mỗi ngày cùng người thân của mình ở chỗ sống vui vẻ, còn cầu gì." Tề Hùng thực chân thành, tuyệt phải là giả vờ.


      Ông biết Lữ Lỵ Liên là người đàn bà thể tin tưởng, ông cũng chưa từng tin tưởng bà ta, chỉ là rất vui vẻ, muốn tìm người chia xẻ, lúc tìm được người dưới tình huống đó chỉ có thể tìm bà ta.


      Tề Hiên nhìn bộ dáng Tề Hùng chân thành, trái tim có hơi rung động, rất muốn qua ôm cha mình. Nhưng vừa nghĩ tới mẹ mình, trong lòng của lại hận , làm sao cũng thể tha thứ ông được.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 130: Sai Lầm Chính Là Sai Lầm



      Ngãi Giai Giai thấy Tề Hiên và Tề Hùng nhìn nhau, đột nhiên lại có cơn xúc động, muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hai cha con họ. .


      Kỳ nhìn thấy bọn họ có thể ở chung, cũng rất vui vẻ, nhưng sợ mình mở miệng, khiến thiếu chủ vui.


      "Thiếu chủ ——"


      Nhưng lời vừa mới tới miệng, cũng dám ra.


      "Giai Giai, em muốn cái gì?" Tề Hiên thu hồi tầm mắt, nắm hai vai Ngãi Giai Giai, giống như dùng ánh mắt cho biết, được lời muốn nghe.


      thể nhìn Tề Hùng như vậy nữa, bằng khống chế được mình, muốn hận, nhưng lại hận nổi, muốn tha thứ cho ông, nhưng lại thể, cái này quá mâu thuẫn, khiến biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể trốn tránh.


      Tề Hùng cười khổ, cũng thu hồi tầm mắt.


      Ông còn tưởng rằng con trai mình cảm nhận được thành ý của ông, nghĩ tới ông suy nghĩ quá nhiều. hy vọng có thể lúc này nhận được tha thứ của nó, nhưng bây giờ xem ra rất khó.


      "Em ——" Ngãi Giai Giai ấp a ấp úng , biết nên như thế nào.


      "Giai Giai, con lo lắng bác dám mang Tề thị đổi Tiểu Hiên phải , cái này con yên tâm , trước khi bác bước vào quan tài còn có thể được ôm cháu trai, bác rất vui vẻ rồi, những cái khác cũng quan trọng, quan trọng là cháu của bác bình an." Tề Hùng cho rằng Ngãi Giai Giai lo lắng ông muốn đáp ứng mang Tề thị trao đổi Tiểu Hiên, cho nên giải thích chút.


      Kỳ thực Tề thị là sản nghiệp của nhà họ Tề, chỉ cần là ở trong tay người họ Tề là tốt rồi, cần gì phải so đo nhiều như vậy chứ, Tề Triển muốn, vậy cho ông ta là được rồi, nhưng ông tin tưởng, Tề Triển và ông, phải kẻ quản lý và kẻ kinh doanh tốt, Tề thị ở trong tay ông bao lâu muốn sụp, có lẽ đến lúc đó lại có Tề Hiên ra mặt cứu giúp.


      "Bác trai ——" Ngãi Giai Giai kích động nhìn Tề Hùng, biết nên cái gì cho tốt.


      Trước kia và Tề Hùng có qua, lúc đó chưa đủ tin tưởng Tề Hùng có ý nghĩ như thế, còn như trước kia, trong lòng chỉ có lợi ích, có thân tình, bây giờ xem ra, suy nghĩ quá nhiều, Tề Hùng thay đổi rất nhiều, giống như trước kia đa sầu đa cảm hơn.


      Ngãi Giai Giai nhìn thấy Tề Hùng chân thành như vậy, quyết định lại cố gắng hóa giải mâu thuẫn giữa cha con họ lần nữa.


      "Ông có tình người như vậy tốt rồi, nếu như ông có tình có nghĩa như vậy, năm đó cũng coi thường sống chết của mẹ tôi." Tề Hiên câu rất châm chọc, tuyệt tin tưởng Tề Hùng biến thành người đầy tình người như vậy.


      Nhưng vì sao xong những lời này lại cảm thấy có cảm giác phạm tội, giống như mình làm sai cái gì rồi, trong lòng rất thoải mái.


      "Ha ha ——" Tề Hùng đối với lời của Tề Hiên chỉ là cười nhạt, so đo với .


      Người già rồi, có lẽ là còn tinh lực để so đo nhiều chuyện như thế, ông cũng muốn so đo, thầm nghĩ chính mình trước khi vào quan tài có thể được đứa con trai này tha thứ.


      "Thiếu chủ , kỳ bác trai rất thương ." Ngãi Giai Giai cố lấy dũng khí, ra.


      Lần trước cũng là bởi vì những điều này, thiếu chủ mới tức giận, lúc này đây biết mình nên , nhưng lại thể , dù sao đây là vì muốn tốt cho thiếu chủ, chẳng lẽ để nhìn hai cha con họ cứ ầm ĩ như vậy sao?


      "Giai Giai, em cũng biết, thích nghe những chuyện này, em nên nữa, bằng tức giận." Tề Hiên nghe Ngãi Giai Giai giúp cho Tề Hùng, có chút vui.


      Có kinh nghiệm lần trước, bây giờ mặc kệ như thế nào đều phải cố gắng nhịn cơn tức giận này vào trong lòng, được phát cáu, bằng xúc phạm tới Giai Giai.


      "Thiếu chủ, tĩnh tâm xuống , hãy nghe em được ?" Ngãi Giai Giai nản, quả thực chỉ muốn .


      "Giai Giai, em nên nữa, bằng tức giận." Tề Hiên muốn nghe, thả Ngãi Giai Giai ra, xoay người đưa lưng về phía .


      "Giai Giai, bỏ , bác hy vọng lại nhìn thấy các con bởi vì bác mà ầm ĩ vui, hết thảy thuận theo tự nhiên ." Trong lòng Tề Hùng rất mất mát, nhưng vẫn là ép buộc ra lời giảng hòa.


      Có lẽ đây là ông trời trừng phạt ông, trừng phạt khi còn trẻ ông làm quá nhiều chuyện sai.


      "Thiếu chủ, cậu hãy nghe chút , mỗi lần nhìn hai người vừa thấy mặt cãi nhau, trong lòng của tôi cũng rất khó chịu." Bà Lâm cầu khẩn.


      Bà chỉ biết là Tề Hùng vì Tề thị để ý mạng sống của vợ mình, chính là mẹ của Tề Hiên, nếu quả như là như thế, cũng là chuyện nhiều năm rồi, hận gì cũng đều nên buông xuống, huống chi lại là cha con ruột.


      "Thiếu chủ, cậu hãy nên nghe lúc ." Ông Lâm cũng khuyên.


      "Đúng, ràng là cha con, làm chi khiến cho bế tắc như vậy chứ, ngay cả nghe cũng muốn nghe." Trần Tiểu Ngoạn cũng châm chọc Tề Hiên.


      Tất cả mọi người khuyên Tề Hiên, để cùng Tề Hùng chuyện, nhưng mà những lời khuyên lơn này ở trong tai Tề Hiên lại như có ý răn dạy , răn dạy phải cùng cha của mình chuyện, những điều này khiến vui.


      "Đừng nữa." Tề Hiên xoay người, đối với mọi người hét lớn tiếng, sau đó tức giận nhìn Tề Hùng.


      "Thiếu chủ, năm đó bác trai cũng có xem an nguy mẹ , chỉ là ông biết bị bác cả của bắt ——" Ngãi Giai Giai muốn hơi cho xong, nhưng mới đến nửa bị Tề Hùng ngăn lại.


      "Đủ rồi Giai Giai, đừng nữa, năm đó là lỗi của bác, bác nên vì tư lợi như thế, tự cho là đúng, bác mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước đây. Tề thị các người muốn thế nào làm, cần hỏi qua tôi." Tề Hùng ném xuống những lời này, sau đó lên lầu, đến gian phòng của mình.


      Năm đó sai lầm chính là sai lầm, mặc kệ có nhiều cớ hơn nữa cũng giống nhau, bây giờ ông có thể làm chính là đền bù thiệt thòi cho Tề Hiên.


      Tề Hiên nhìn thấy bộ dạng Tề Hùng có vẻ mất mát thương tâm lên lầu, trong lòng cũng thương tâm theo.


      rất muốn cùng ba mình chuyện, nhưng mà làm được, mỗi khi đối mặt nhớ tới cảnh tượng mẹ chết thảm, có biện pháp tiếp nhận người phạm phải sai lầm lớn như thế. Có lẽ cần nhiều thời gian hơn để mài phẳng vết thương trong lòng, nhưng lúc này lại biết là bao lâu.


      "Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai to gan nhìn Tề Hiên, lo lắng giận .


      "Ai, cần gì chứ, chưa nghe qua ‘ đời có cha mẹ có lỗi, chỉ có con có lỗi ’ ư, có lẽ năm đó ba của sai lầm, nhưng bây giờ ông biết sai rồi, làm thế là cho ông cơ hội, bởi vì cái gọi là ‘biết sai mà có thể sửa, chẳng gì tốt đẹp bằng’, huống chi ông cũng là ba , suy nghĩ cẩn thận , tôi ra ngoài làm ít chuyện!" Trần Tiểu Ngoạn đến bên người Tề Hiên, thở dài hơi, sau đó mới ra ngoài.


      "Tôi nấu cơm." Bà Lâm cũng .


      "Tôi xem Chính Phong trở về chưa." Ông Lâm cũng kiếm cớ .


      Trong phòng khách chỉ còn lại có Ngãi Giai Giai và Tề Hiên, khí rất căng thẳng.



      Chương 131: Khoảnh Khắc Sợ Hãi



      Ngãi Giai Giai từ từ vươn tay, sau đó giữ chặt tay Tề Hiên, bộ dáng nhìn ra vẻ làm sai chuyện cầu khẩn tha thứ. .


      "Thiếu chủ, thực xin lỗi, em phải cố ý chọc cho tức giận, em chỉ muốn hóa giải mâu thuẫn giữa và bác trai, kỳ ông ấy biết mình sai rồi, giữa hai cha con có thâm cừu đại hận gì thể buông chứ?"


      "Giai Giai, đừng những việc này được , muốn nghe." Tề Hiên xoay người, đưa lưng về phía Ngãi Giai Giai, muốn nghe những chuyện nữa.


      "Thực xin lỗi thiếu chủ, đừng tức giận được ?" Ngãi Giai Giai cúi đầu xuống, cầu khẩn.


      muốn , nhưng lại nhịn được mà muốn , vì sao có thể như vậy, được chọc thiếu chủ tức giận, nhưng lại gây ra.


      "Giai Giai, hơi mệt, nghỉ ngơi trước ." Tề Hiên gì, lên lầu, đến gian phòng của mình.


      Ngãi Giai Giai nhìn Tề Hiên vào gian phòng đóng cửa lại, trái tim đau đớn.


      vừa chọc thiếu chủ tức giận, tuy lúc này thiếu chủ biểu như thế, nhưng có thể cảm giác được, thiếu chủ rất vui.


      Ngãi Giai Giai chán nản ngồi lên ghế sa lon, tim rơi lệ, rất đau, rất chán nản, thực hận chính mình, hận tại sao mình luôn chọc thiếu chủ tức giận .


      "Giai Giai, thiếu chủ đâu?" Bà Lâm cầm ít điểm tâm từ trong phòng bếp ra, chỉ thấy Ngãi Giai Giai, thấy Tề Hiên, vì thế hỏi.


      " Mẹ Lâm, thiếu chủ ấy giận con, con vừa chọc thiếu chủ tức giận, sao con lại đáng ghét như vậy." Ngãi Giai Giai bổ nhào vào trong ngực bà Lâm khóc lóc kể lể.


      "Giai Giai , con đừng suy nghĩ nhiều, thiếu chủ có giận dữ với con, cậu ấy chỉ là thương tâm khổ sở mà thôi, con đừng luôn đem trách nhiệm đổ lên người mình, phải kiên cường, như vậy mới có thể chăm sóc chồng và con của mình được tốt."


      Bà Lâm ôm , cho cổ vũ và an ủi.


      "Đúng vậy, sao con vừa gặp phải khó khăn lại khóc chứ, người như vậy hẳn là khiến người chán ghét." Ngãi Giai Giai lau nước mắt, cố gắng để ình lại khóc.


      ", cùng mẹ Lâm mua thức ăn, mua món ăn thiếu chủ thích ăn, sau đó con tự mình xuống bếp, làm cho thiếu chủ ăn, như vậy cậu ấy rất vui."


      " vậy sao?" Ngãi Giai Giai ngây thơ hỏi.


      Đúng rồi, bình thường đàn ông đều thích phụ nữ biết làm món ăn, hình như chưa từng làm món ăn gì cho thiếu chủ nếm qua !


      "Đương nhiên là , lau khô nước mắt, với mẹ Lâm."


      "Vâng. " Ngãi Giai Giai lau nước mắt, cố gắng bày ra nụ cười, sau đó ra ngoài với bà Lâm.


      Tề Hiên lầu từ cửa sổ nhìn xuống, thấy Ngãi Giai Giai và bà Lâm cùng nhau ra ngoài, bất đắc dĩ mà thở dài.


      Tại sao phải kích động như vậy, trước kia lúc Tề Hùng và ầm ĩ mới kích động như thế, nhưng bây giờ giống với lúc trước, hình như Tề Hùng luôn nhượng bộ, rất chân thành nhận sai, ông ấy là cha của , vì sao thể cho cha mình cơ hội chứ, cần phải ầm ĩ thành như vậy, những thứ này muốn sao?


      lúc Tề Hiên lâm vào trầm tư đột nhiên có người lo lắng gõ cửa.


      "Thiếu chủ, mở cửa nhanh !" Ông Lâm ở bên ngoài liều mạng hô to.


      Tề Hiên nhìn thấy ông Lâm sốt ruột như thế, vì vậy mở cửa, bình tĩnh hỏi, "Bác Lâm, xảy ra chuyện gì, làm gì gấp vậy?"


      "Thiếu chủ, bệnh tim của hội chủ đột phát, té xỉu ở trong phòng mình."


      Vừa rồi ông muốn tìm Tề Hùng, an ủi ông ấy vài câu, nhưng mà gõ cửa nhiều lần đều có phản ứng, vì thế ông liền tự mình đẩy cửa vào, vào liền nhìn thấy Tề Hùng cầm thuốc trong tay, ngã mặt đất.


      "Bệnh tim đột phát, thân thể của ông gần đây phải rất tốt sao, tại sao lại đột nhiên có bệnh tim?" Vẻ mặt Tề Hiên kích động, trong lòng đều có mùi vị.


      vốn là hận cha mình, vì sao vừa nghe ông ấy sinh bệnh lại lo lắng sợ hãi như vậy chứ?


      "Kỳ mấy năm trước hội chủ cũng bị như vậy, chỉ là cậu biết mà thôi, đừng nữa, bây giờ tôi lập tức đưa hội chủ bệnh viện, hi vọng Mai tiên sinh còn ở đó." Biểu của ông Lâm rất sốt ruột, sau đó đến cửa phòng Tề Hùng.


      Tề Hiên do dự lát, cuối cùng vẫn là đánh lại vẻ lo lắng ở trong lòng, chạy tới gian phòng Tề Hùng.


      Vừa vào cửa liền nhìn thấy ông lão rét lạnh nằm nhúc nhích, ông Lâm vén chăn lên, dùng sức nâng ông ấy dậy, nhưng ông Lâm cũng lớn tuổi, lực bất tòng tâm .


      "Bác Lâm, để cho tôi, bác chuẩn bị xe ." Tề Hiên dùng dũng khí rất lớn mới ra được những lời này.


      Khi thấy cha mình nằm nhúc nhích, hai mắt nhắm chặc đột nhiên ý thức được, tùy thời có thể mất người thân, tuy đối người thân này tràn đầy hận ý, nhưng dù cho như vậy, vẫn rất sợ, sợ mất ông.


      ra từ đáy lòng vẫn rất quan tâm cha mình, chỉ là muốn ra ngoài miệng mà thôi.


      Tề Hiên mang theo mâu thuẫn trong lòng, vươn tay ra chạm vào thân thể Tề Hùng, có thể nhiều năm có cùng cha mình thân mật tiếp xúc như vậy. Lúc tay đụng phải ông có chút lực đàn hồi càng sợ hơn.


      Đúng vậy, người này phải là người tinh lực dư thừa như mười năm trước kia, bây giờ ông chỉ là ông lão, ông lão sắp đến cuối đời mà thôi, nhưng mà lại đến lúc này mới ý thức được.


      Cha già rồi, còn giống như trước, mà hận ý của với ông lại vẫn mãnh liệt như vậy, có phải là quá đáng giận hay ?


      Tề Hiên nhìn cha mình già nua, hận ý trong lòng đột nhiên biến thành đau lòng, có phần hận mình ngoan cố, vì sao cho ông ấy cơ hội .


      Tề Hiên vừa nghĩ tới cũng còn cơ hội để tha thứ cho cha mình nữa, cảm thấy rất sợ hãi, sợ ông cứ như vậy nhắm mắt lại, vĩnh viễn cũng mở ra.


      Ông Lâm nhìn thấy Tề Hiên cõng Tề Hùng xuống lầu, phóng lên xe, mặt lộ vẻ lo lắng, vì vậy lộ ra nụ cười, rồi mới phát động xe.


      Xem ra thiếu chủ bọn họ vẫn rất quan tâm hội chủ, chỉ ra mà thôi.


      Bà Lâm và Giai Giai vốn mua thức ăn ở siêu thị, đột nhiên nhận được điện thoại của ông Lâm, Tề Hùng bệnh tim đột phát, bệnh viện, cũng lo lắng.


      "Mẹ Lâm, làm sao vậy, là thiếu chủ xảy ra chuyện, hay là Tiểu Hiên xảy ra chuyện gì?" Ngãi Giai Giai nhìn thấy vẻ mặt bà Lâm lo lắng, cũng bối rối theo.


      "Giai Giai, con đừng đoán lung tung, phải thiếu chủ, cũng phải Tiểu Hiên, là hội chủ, bệnh tim của ông ấy đột phát, bệnh viện, có lẽ là chuyện vừa rồi làm cho ông chịu nổi, nên bệnh tim mới đột phát thôi. Giai Giai, món ăn cũng mua đủ, chúng ta mau về thôi, ta muốn hầm vài món đồ bổ đưa cho hội chủ."


      "Vâng."


      Ngãi Giai Giai và bà Lâm nhanh chóng tính tiền, đến cửa chính siêu thị, nhưng bao xa, đột nhiên vài tên lưu manh chạy tới, lôi Ngãi Giai Giai .


      "Mấy người làm gì, thả tôi ra, thả tôi ra." Ngãi Giai Giai liều mạng hô cùng giãy dụa, đáng tiếc chút cũng có.


      "Giai Giai ——" Bà Lâm liều mạng hô, vứt đồ trong tay xuống, muốn đuổi theo, nhưng mấy tên lưu manh kéo quá nhanh, bà căn bản là đuổi kịp, cuối cùng kịp thở ngồi xuống đất, nhìn Ngãi Giai Giai bị người lôi .


      "Giai Giai ——"


      Người qua đường nhìn thấy mấy tên lưu manh kia lôi kéo người chạy, sợ bị đụng phải, đều vọt qua bên.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 132: Ích Kỷ Lần



      Ngãi Giai Giai bị mấy tên lưu manh rất nhanh kéo đến trong hẻm có người, đường , người bên ngoài thấy được cũng mặc kệ.


      "Mấy người là ai, mau thả tôi ra." Ngãi Giai Giai ngừng giãy dụa, kết quả bị người dùng vải bố nhét miệng lại, tiếp theo lại bị cái bao tải đen trùm lên, lúc này muốn hô muốn giãy dụa cũng được.


      Ngãi Giai Giai chỉ cảm thấy mình bị người ta nâng lên, sau đó ném đến chỗ, tiếp theo đó là cảm giác chòng chành, nên biết mình xe.


      Những người này tại sao phải bắt , bọn họ là ai, muốn dẫn nơi nào?


      Ngãi Giai Giai tràn đầy nghi vấn và sợ hãi, sợ tới mức toàn thân phát run, nước mắt chịu thua lại chảy ra.


      Tên lưu manh sau khi dùng túi đen bao Ngãi Giai Giai lại, hai người liền trước sau mà khiêng , sau đó phóng tới bên xe mang người .


      Bà Lâm đuổi theo đằng sau đám lưu manh, kết quả chạy đoạn, là chạy hết nổi rồi mới dừng lại. Nghĩ báo cho Tề Hiên biết, lúc này mới phát vừa rồi lúc ra cửa mang điện thoại, rơi vào đường cùng đành phải thuê xe bệnh viện, muốn bằng tốc độ nhanh nhất báo cáo với Tề Hiên, Ngãi Giai Giai xảy ra chuyện, bà lo lắng chậm trễ kịp.


      Tề Hiên và ông Lâm sau khi đưa Tề Hùng đến bệnh viện, lập tức tiến hành cấp cứu, hai người ở lo lắng chờ trước cửa phòng phẫu thuật.


      Trong thời gian chờ đợi này, Tề Hiên suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng sợ.


      Bây giờ tối thiểu nhất còn có ba, nếu có ngày, người ba này hận hơn mười năm rời , còn có thể cảm thấy hận ông ấy ư, có lẽ lúc đó cảm thấy cái gọi là hận của mình có chút ý nghĩa nào. Nếu như thời gian có thể quay lại, chọn tha thứ cho cha của mình sao?


      Trước kia có lẽ chọn , nhưng bây giờ, chọn có.


      "Thiếu chủ , cậu vẫn rất quan tâm hội chủ, cậu rất lo lắng cho ông ấy đúng ." Ông Lâm ngồi ở bên cạnh Tề Hiên, nhìn và mỉm cười.


      Thiếu chủ ngoài miệng tha thứ cho cha của mình, kỳ trong lòng cậu ấy lại khẩn trương hơn ai khác.


      "Bác Lâm, bác xem nếu như mẹ còn sống, có thể hận ba hay ?" Tề Hiên thâm trầm hỏi.


      " ." Ông Lâm rất quả quyết.


      "Vì sao?"


      "Bởi vì lúc ấy hội chủ cũng phải thiệt tình muốn những lời kia, chỉ là vì muốn đối phó với bác cả của cậu, nhưng hội chủ lại tính sai bước, chính là cậu ở trong tay bác cả của cậu, chính sai bước ở chỗ này, đưa đến hậu quả như vậy. Tôi nghĩ, nếu như lúc ấy hội chủ biết cậu ở trong tay bác cả cậu, tuyệt đối bước cờ nguy hiểm này. Thiếu chủ, bi kịch tạo ra rồi, cậu lại trách tội ai đó cũng thay đổi được này, huống chi hội chủ bởi vì kiện này đau khổ nhiều năm như vậy, cậu hãy tha thứ cho ông ấy ." Ông Lâm rất chân thành với Tề Hiên, hi vọng có thể tiếp nhận.


      "Đúng vậy , bi kịch tạo thành rồi, tôi hận cũng có thể thay đổi được gì !" Tề Hiên cười khổ, cảm thấy những năm qua mình có chút ngu xuẩn.


      Bởi vì chuyện của mẹ, cha cũng rất đau khổ, nhưng mà lại nhìn thấy nỗi đau khổ của ông ấy.


      "Thiếu chủ, cậu hãy tha thứ cho hội chủ , người già rồi, còn nhiều thời gian, hi vọng cậu đừng để cho ông ấy mà còn tiếc nuối."


      Tề Hiên nghe xong những lời này của ông Lâm, trở nên vô cùng lo lắng, thậm chí là sợ hãi.


      Người già, có nhiều thời gian, những lời này của bác Lâm là có ý gì, chẳng lẽ ông ấy biết tình trạng của cha mình.


      "Bác Lâm, lời này của bác là có ý gì, ba của tôi ông ấy làm sao vậy?"


      "Thiếu chủ, cậu đừng vội, tôi cũng chỉ là đoán mò mà thôi, người già, vấn đề về thân thể nhất định cũng rất nhiều, lúc này lại muốn có người quan tâm ông ấy, chăm sóc ông ấy tốt, hội chủ cũng ngoại lệ. Những ngày này cậu cũng phát , hội chủ thay đổi rất nhiều, ông nghĩ muốn cái gì, chẳng lẽ cậu biết sao?"


      Tề Hiên lúc này mới chợt hiểu ra, ba đều biểu toàn bộ ra ngoài cũng phải giả dối.


      Lúc này đèn phòng giải phẫu tắt, bác sĩ cũng ra, Tề Hiên xông lên, sốt ruột hỏi bác sĩ, "Bác sĩ, ba của tôi ông ấy thế nào?"


      " sao, nhưng hi vọng từ nay về sau đừng để cho ông lại bị kích thích quá lớn, nếu nghe lời ——" Bác sĩ lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.


      "Tôi biết." Tề Hiên gật đầu đáp ứng.


      "Có thời gian nên cũng ba của chuyện nhiều chút, kỳ các ông lão đều như thế, làm con cậu nên tìm thời gian ở bên ông ấy nhiều hơn, cho ông ấy ít an ủi tinh thần, còn hơn các lễ vật nhiều."


      Thầy thuốc vừa xong, bà Lâm liền vội vàng chạy tới, kịp thở, lời đều ra được.


      Ông Lâm nhìn thấy bà Lâm chạy như vậy, lo lắng bà đứng vững, vì vậy vịn bà, "Bà chạy nhanh như vậy làm gì, lớn tuổi rồi, thận trọng chút, hội chủ cũng sao rồi."


      Ông Lâm cho rằng bà Lâm là vì chuyện Tề Hùng mới gấp gáp như vậy .


      "Mẹ Lâm, bà sao chớ."Tề Hiên cũng quan tâm hỏi câu.


      "Cậu vào cùng với ba cậu cho tốt , tốt nhất lúc ông ấy tỉnh lại có thể gặp được cậu, đây là trợ giúp cho sức khỏe của ông ấy rất tốt , đối với người tim có vấn đề, hãy làm cho ông ấy vui vẻ là phương pháp trị liệu tốt nhất." Bác sĩ nhắc nhở Tề Hiên lần nữa, sau đó ra.


      Bà Lâm nghe bác sĩ như thế, cũng biết có nên cho Tề Hiên biết Giai Giai xảy ra chuyện hay , nếu như rồi, Tề Hiên lập tức tìm Ngãi Giai Giai, nhưng như thế lúc hội chủ tỉnh lại nhìn thấy thiếu chủ, như vậy ảnh hưởng đến sức khỏe của ông ấy, nhưng mà , Giai Giai làm sao bây giờ chứ, con bé rất nguy hiểm.


      " Mẹ Lâm, bà làm sao vậy?" Tề Hiên nhìn thấy vẻ mặt bà Lâm khổ sở, cảm thấy là lạ .


      Cho tới bây giờ chưa từng thấy bà Lâm gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là vì ba vào bệnh viện sao?


      Tề Hiên đoán như thế, nhưng cảm thấy hình như có khả năng.


      "Thiếu chủ, cậu vào cùng hội chủ , tôi tới an ủi bà ấy vài câu là được rồi." Ông Lâm kéo bà Lâm .


      Bà Lâm bị ông Lâm kéo , cố gắng quay đầu lại nhìn Tề Hiên, phát vào trong phòng bệnh, bà muốn hô to, thế nhưng hô được.


      "Bà làm sao vậy?" Ông Lâm kéo bà Lâm đến góc có người, hỏi thăm bà.


      "Giai Giai bị người ta bắt , tôi vừa rồi muốn cho thiếu chủ , nhưng mà nghe thấy lời của bác sĩ kia, tôi lại biết có nên hay , là chết người mà. Đầu tiên là Tiểu Hiên bị bắt, bây giờ Giai Giai cũng bị bắt, đối phương rốt cuộc muốn thế nào đây?" Bà Lâm rất lo lắng.


      "Giai Giai bị bắt, chuyện khi nào, ở đâu?" Ông Lâm ý vị hỏi.


      "Hôm nay tôi và Giai Giai mua món ăn, kết quả bao xa thấy mấy tên lưu manh tới, bắt Giai Giai , ông bây giờ nên làm gì đây, nên cho thiếu chủ biết hay ?"


      "Bà ở nơi này chăm sóc, tôi tìm Giai Giai, trước đừng cho thiếu chủ biết, đợi lát nữa hội chủ tỉnh lại rồi sau, để chúng ta ích kỷ lần , dù sao Giai Giai cũng bị bắt , bây giờ thiếu chủ ra ngoài tìm cũng biết tìm ở đâu, vẫn là tôi trước xem tình huống chút."


      Tình hình Tề Hùng tốt lắm, cần Tề Hiên cổ vũ cho ông ấy, hãy cho bọn họ ích kỷ lần .


      Bà Lâm khó xử gật đầu, sau đó rời .


      Sau khi bà Lâm , ông Lâm ra bệnh viện, bắt đầu tìm người khắp nơi.



      Chương 133: Lần Đầu Tiên Mắng Chửi Người



      Ngãi Giai Giai bị người ta khiêng đến đâu, cũng biết, cái gì cũng nhìn thấy, bởi vì bao tải có mở ra, nhưng biết mình bị ném vào trong góc, sau lại người đến trông coi .


      Vì sao có người trông coi , những người này bắt lại để ý tới , làm gì đây?


      Nhưng có người trông coi thế nào, vẫn giãy thoát, miệng bao tải bị buộc chặt, mặc kệ cố gắng thế nào cũng đựơc, vẫn bị vây ở trong bao bố.


      Ngãi Giai Giai vùng vẫy lúc lâu, tiêu hao hết sức lực mới buông tha, ngồi liệt mặt đất, cố gắng hít thở. khí trong bao bố làm cho cảm thấy rất khó chịu, giống như sắp hít thở thông.


      Lúc này Ngãi Giai Giai nghe được tiếng mở cửa, vì vậy ngừng thở, và đợi vận rủi đến.


      Ông trời, rốt cuộc là ai tới vậy, bắt tới làm gì, cũng phải là muốn làm gì với chứ? TV phải đều diễn như vậy đấy sao, vài tên lưu manh ở đường tùy tiện bắt phụ nữ lại, sau đó đùa những phụ nữ này cho tới chết thôi, xui xẻo như thế chứ.


      Ngãi Giai Giai có thể cảm giác đựơc tim của mình đập rất nhanh, giống như sắp nhảy ra rồi, rất sợ hãi.


      "Mấy thằng nhãi con tụi bây, lén lén lút lút làm gì vậy ?" Tăng Hải Lâm vốn dùng cơm, nhưng đột nhiên bọn em thuộc hạ kéo tới đây, cũng cho biết chuyện gì, thần thần bí bí .


      "Lão đại, đợi tí nữa biết, đám em muốn cho kinh ngạc."


      "Kinh ngạc cái gì, bọn bây đừng cho tao kinh sợ là đựơc rồi, còn ngạc nhiên ư, xem, chuyện gì, đừng thần thần bí bí, tao có thời gian kéo dài với bọn bây." Tăng Hải Lâm kiên nhẫn , nhưng vẫn là lên phía trước, và cũng bị đám em đẩy mạnh tới.


      "Lão đại , đợi tí nữa biết, xem em bọn em tốt như thế nào, bọn em có gì báo đáp, chỉ có thể làm chút ít chuyện để báo đáp ." Tên lưu manh thân thiện .


      Kể từ khi bọn họ biết lão đại thích là ai, sau đó bọn họ phải dùng rất nhiều phương pháp mới bắt đựơc này, , lão đại bọn họ làm sao có thể mến loại con gầy teo khô khốc như vậy.


      "Bọn bây khi nào trở nên tốt bụng như thế, chớ thừa nứơc đục thả câu, nhanh chút, chuyện gì thần thần bí bí ." Tăng Hải Lâm dừng bước lại, ra lệnh.


      Nhưng mà lúc này Tăng Hải Lâm đứng ở chỗ cách bao tải chứa Ngãi Giai Giai vài bước, vốn có chú ý tới cái bao tải này.


      Trời ạ, giọng này sao quen thuộc như vậy, phải là Tăng Hải Lâm ư, lão đại của đám lưu manh kia, ta bắt tới làm gì?


      Ngãi Giai Giai nghe được giọng của Tăng Hải Lâm, cảm giác sợ hãi trong lòng càng ngày càng mạnh, nhưng mà chán ghét đối với ta cũng càng lúc càng lớn, thực thích người này, nhưng thích có thể làm gì đây, bây giờ ở trong tay của ta!


      "Lão đại, đợi tí nữa khẳng định cho cực kỳ kinh ngạc." tên lưu manh đến bên cạnh bao tải, sau đó cởi bỏ dây thừng ở miệng bao tải, đầu của Ngãi Giai Giai ra.


      mặt Tăng Hải Lâm vốn cười, khi thấy người trong bao bố là Ngãi Giai Giai lập tức sợ tới mức trừng to mắt nhìn , trong lòng hoang mang rối loạn, tay có phần run run, sắc mặt càng ngày càng khó coi.


      Miệng Ngãi Giai Giai lúc này còn bị đút miếng vải bố, thể chửi ầm lên, chỉ có thể tức giận trừng mắt Tăng Hải Lâm.


      "Chuyện gì xảy ra đây?" Tăng Hải Lâm tức giận chất vấn.


      Chuyện ngày hôm qua còn mặt mũi để gặp lại Ngãi Giai Giai rồi, bây giờ lại chuyện nữa, vậy làm sao theo đuổi mình thích, cái này nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch.


      "Lão đại, phải mến này ư, đám em giúp bắt tới, bây giờ ấy là người phụ nữ của ." Tên lưu manh vô cùng hưng phấn, căn bản cảm thấy tức giận của Tăng Hải Lâm, cho là kinh ngạc quá độ.


      "Khốn kiếp." Tăng Hải Lâm trong cơn tức giận mà quạt cái tát cho tên lưu manh kia.


      Ba —— tiếng, tất cả tiếng cười đều biến mất, khí trở nên cực kỳ yên tĩnh, làm cho người ta cảm thấy rất khẩn trương, giống như ông trời muốn đáp xuống vậy.


      "Lão đại, vì sao đánh em?" Tên lưu manh bị đánh phục hỏi.


      "Ai muốn bọn mày làm như thế, khốn kiếp." Tăng Hải Lâm cước đá văng tên lưu manh ra, sau đó đến bên cạnh Ngãi Giai Giai, muốn đỡ từ trong bao bố ra, nhưng vừa mới đụng Ngãi Giai Giai, bị đẩy ra.


      "Tránh ra, đừng đụng vào tôi."


      "Giai Giai, em hãy nghe tôi , phải tôi bảo bọn họ làm như thế, chuyện này liên quan đến tôi." Tăng Hải Lâm sau khi bị Ngãi Giai Giai đẩy ra, cố gắng giải thích.


      Ngãi Giai Giai để ý tới Tăng Hải Lâm, tự mình cố gắng từ trong bao bố ra.


      "Giai Giai ——" Tăng Hải Lâm gọi tên Ngãi Giai Giai lần nữa.


      Ngãi Giai Giai sau khi tìm được tự do, tự mình lấy vải bố trong miệng xuống, cảnh giác mà phẫn nộ nhìn Tăng Hải Lâm, "Họ Tăng kia, nghĩ tới xấu xa đến mức này, là cực kỳ đáng ghét."


      Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay mắng chửi người, thích mắng chửi người, nhưng vì hành động của Tăng Hải Lâm, khiến cho quá tức giận, cho nên liền mắng.


      "Giai Giai, em hiểu lầm rồi, kỳ chuyện phải như thế, tôi cũng biết bọn họ bắt em lại, nếu như tôi biết, tôi tuyệt đối để cho bọn họ làm như thế, Giai Giai em tin tưởng tôi được ?" Thái độ của Tăng Hải Lâm rất kiên định, cầu khẩn Ngãi Giai Giai.


      Giai Giai, nhưng mà muốn dùng loại thủ đoạn này để có được .


      "Người giống như vậy, bảo tôi làm sao tin tưởng , khốn kiếp, từ nay về sau tôi bao giờ muốn gặp nữa." Ngãi Giai Giai tức giận cho Tăng Hải Lâm cái tát.


      Ba —— tiếng, mọi người hết sức kinh hãi.


      "Cái con này, ngay cả lão đại của bon tao cũng dám đánh, muốn chết sao?" tên lưu manh quá tức giận, chỉ vào Ngãi Giai Giai mắng to, muốn xông tới cho Ngãi Giai Giai cái tát, nhưng lại bị Tăng Hải Lâm đẩy về.


      "Mày câm miệng cho tao." Tăng Hải Lâm quát mắng tên lưu manh mắng Ngãi Giai Giai.


      "Lão đại, đứa con này biết tốt xấu như vậy, cần gì che chở cho nó, người vĩ đại như muốn phụ nữ gì mà có, tại sao cố tình chọn người ngu ngốc." Tên lưu manh phục , còn trừng liếc Ngãi Giai Giai.


      Đều là con này làm hại, nếu như phải nó, lão đại cũng đánh , nếu phải nó là phụ nữ lão đại thích, sớm lăng nhục nó.


      "Tao bảo mày câm miệng, mày có nghe hay ." Tăng Hải Lâm ra lệnh lần nữa.


      "Lão đại, tôi ——"


      "Câm miệng." Lúc này Tăng Hải Lâm nhấn mạnh.


      Tên lưu manh bị Tăng Hải Lâm rống như thế, dám thêm nữa, chỉ có thể cúi đầu, đứng ở bên.


      "Đủ rồi, đừng diễn trò nữa, Tăng Hải Lâm, tôi chán ghét , cho tới bây giờ tôi chưa từng chán ghét ai như thế, vì sao thể làm người tốt, đều là làm chuyện khiến cho người ta chán ghét." Ngãi Giai Giai tràn đầy chán ghét với Tăng Hải Lâm, nhìn thấy cảm thấy tức giận.


      "Giai Giai, chuyện này phải là tôi làm, em tin tưởng tôi được ?" Tăng Hải Lâm cầu khẩn .


      Ngãi Giai Giai trừng liếc Tăng Hải Lâm, sau đó ra ngoài cửa.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 134: Cần Làm Bộ Tốt Bụng



      Ngãi Giai Giai còn chưa đến cửa lớn, bị tên lưu manh đẩy ngã lên mặt đất, cho ra ngoài.


      Bị tên lưu manh đẩy như thế, Ngãi Giai Giai đứng vững ngã mặt đất, kinh hô tiếng, thân thể hơi đau, nhưng vẫn có thể nhịn được.


      "A ——"


      Ngãi Giai Giai ngã mặt đất sợ hãi nhìn tên lưu manh trước mặt, lui về sau từng chút , lo lắng tên lưu manh này làm hại .


      biết vì sao, sợ lão đại của đám nhóc lưu manh này, lại sợ bọn họ, có lẽ vì Tăng Hải Lâm từng là bạn học của sao?


      "Mày làm gì vậy?" Tăng Hải Lâm trách mắng tên lưu manh đẩy ngã Ngãi Giai Giai, sau đó tiến lên muốn đỡ Ngãi Giai Giai dậy, nhưng bàn tay đến nửa, lại thu trở về.


      biết Ngãi Giai Giai khẳng định nhận tình của , cho nên vẫn là thức thời chút, nhưng quan tâm hỏi chút cũng tốt.


      "Giai Giai, em sao chớ?"


      " cần làm bộ tốt bụng." Ngãi Giai Giai tức giận với Tăng Hải Lâm, sau đó tự mình đứng lên, nhìn cũng nhìn Tăng Hải Lâm.


      Mặc kệ là nguyên nhân gì khiến cho sợ Tăng Hải Lâm, tóm lại chính là muốn cùng ta có bất kỳ quan hệ gì.


      "Con đàn bà thối tha, mày còn dám quá đáng với lão đại bọn tao, xem tao trị mày như thế nào." Tên lưu manh đẩy ngã Ngãi Giai Giai cảnh cáo, muốn lên dạy dỗ Ngãi Giai Giai, nhưng lại bị Tăng Hải Lâm ngăn cản .


      chính là nghĩ mãi mà , lão đại bọn họ tại sao để ột bắt nạt như vậy, thiệt là.


      "Câm miệng cho tao, còn dám lung tung, tao ày xem, bọn mày từ nay về sau nếu dám làm gì ấy, cũng đừng theo tao, có nghe hay ." Tăng Hải Lâm quát mắng tên lưu manh kia lần nữa, sau đó cảnh cáo đám người ở đây.


      Nếu như lại bị đám nhóc lưu manh này phá hư, vậy có cách nào tiếp tục theo đuổi Ngãi Giai Giai .


      Đám lưu manh ở trong sân vì những lời này của Tăng Hải Lâm, sợ tới mức dám tiếp nữa.


      "Tăng Hải Lâm, xem như tôi cầu xin vậy, bỏ qua cho tôi ." Ngãi Giai Giai bất đắc dĩ mà cầu khẩn Tăng Hải Lâm.


      Có lẽ cái kiện này liên quan với ta, nhưng muốn có bất kỳ quan hệ nào với ta.


      "Giai Giai, từ sáu năm trước chúng ta quen biết nhau phải sao, tôi là bạn học của em, sao có thể hại em." Bộ dáng Tăng Hải Lâm ra vẻ rất chân thành cầu xin Ngãi Giai Giai tha thứ.


      "Bây giờ hại tôi rồi, nếu như muốn tôi hận , vậy bây giờ hãy thả tôi ."


      "Giai Giai, chẳng lẽ chúng ta thể giống như bạn bè, ngồi xuống chút, có lẽ em phát , giữa chúng ta đều là hiểu lầm, kỳ rất nhiều chuyện cũng phải giống như em thấy đâu." Tăng Hải Lâm buông tha, vẫn muốn dùng thiện ý làm cảm động Ngãi Giai Giai.


      phải phụ nữ đều là nứơc đấy sao, vì sao người con lại cứng rắn như thế, làm thế nào cũng làm cảm động được, chẳng lẽ trong lòng của ấy cũng chỉ chứa người đàn ông tổn thương ấy sao?


      Tăng Hải Lâm càng nghĩ càng phục, càng nghĩ càng giận, loại xúc động, muốn bắt Ngãi Giai Giai đến nhà của mình. Nhưng biết , tuyệt đối thể làm như thế nào.


      " có gì để , nếu như muốn chứng minh chuyện này hoàn toàn đều là hiểu lầm, vậy bây giờ để tôi , từ nay về sau đừng làm phiền tôi, để cho cuộc sống của tôi trải qua yên tĩnh được , coi như tôi van ."


      Tiểu Hiên bị bắt rồi, thiếu chủ lại tức giận, đủ rồi phiền rồi, vì sao Tăng Hải Lâm này còn muốn đến phiền chứ, cảm thấy quá mệt mỏi, cho tới bây giờ cũng chưa từng mệt mỏi như thế, sáu năm trước chạy trốn, mình nuôi dưỡng tiểu Hiên cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng bây giờ, quá mệt mỏi, phải thân thể mệt mỏi, mà là trái tim mệt mỏi.


      nên làm như thế nào để thiếu chủ tức giận, lại có thể tha thứ cho bác trai, nên làm như thế nào, mới có thể cứu Tiểu Hiên trở về, nên làm như thế nào, mới có thể vĩnh viễn ở cùng chỗ với thiếu chủ, biết, những chuỵên này cuốn lấy khiến quá mệt mỏi, khiến sắp thở được.


      "Giai Giai, em phải biết rằng, phải tôi trói em đến đây, là bọn họ." Tăng Hải Lâm chỉ vào đám lưu manh bên cạnh.


      "Bọn họ là người của , là lão đại của bọn họ, tuy tôi ngốc, nhưng đạo lý đó tôi vẫn hiểu, tôi còn ngốc đến mức chuyện gì cũng đều hiểu, Tăng Hải Lâm, bỏ qua cho tôi , tôi cảm kích cả đời."


      Thiếu Tăng Hải Lâm làm phiền, con đừơng của và thiếu chủ tốt chút, trong mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, từ lúc chào đời tới nay đều chưa có thấy nhiều chuyện như vậy, quá nhiều chuyện cùng phát sinh chỗ, khiến người ta có chút chịu nổi.


      "Đựơc, tôi thả em , bây giờ tôi để cho em , nhưng tôi dùng phương pháp quang minh chính đại để thắng được lòng của em, em hãy chờ ." Tăng Hải Lâm buông những lời này xong sau đó ra ngoài, tới cửa dừng bước lại, và đưa lưng về phía Ngãi Giai Giai.


      "Trong lòng của tôi người, thể dung nạp người khác, buông tha ."


      Vì sao Tăng Hải Lâm thể hết hy vọng chứ, ta quen biết, đừng là sáu năm sau, cho dù là sáu năm trước cũng quen biết ta, tiếp nhận ta, suy cho cùng sáu năm trước, lòng của thuộc về thiếu chủ .


      "Giai Giai, cho tới bây giờ tôi chưa có lòng mến ai, trừ em ra, cho nên tôi dễ dàng buông tha. Chúng ta ." Tăng Hải Lâm lần nữa cho Ngãi Giai Giai thấy tâm ý của mình, sau đó mang người của mình rời .


      Những tên lưu manh kia phục nhìn liếc Ngãi Giai Giai, rơi vào đường cùng đành phải theo Tăng Hải Lâm.


      Tăng Hải Lâm rồi, Ngãi Giai Giai thở hơi dài, bất đắc dĩ mà lắc đầu, muốn rời , lại phát , vốn biết nơi này là nơi nào, hình như là kho hàng.


      Nhưng lần này khá tốt, người có tiền, có thể thuê xe về nhà. Có kinh nghiệm lần trước, phạm sai lầm lần thứ hai nữa.


      Ngãi Giai Giai loạn vòng trong kho hàng, tính ra ngoài, tìm nơi thuê xe, nhưng mặc kệ thế nào, hình như đều di chuyện tại chỗ, bởi vì kho hàng này có quá nhiều phòng, đổi tới đổi lui đều khiến cho đầu hôn mê.


      "Cái nơi quỷ quái gì vậy, thế nào cũng ra được, đều là cái tên Tăng Hải Lâm kia làm hại, vô duyên vô cớ bắt mình đến nơi đây, bực mình." Ngãi Giai Giai hơi tức giận, tức tên Tăng Hải Lâm kia hại đến nơi này, thế nào cũng ra được.


      Kỳ phòng ở trong kho hàng này đều có chữ, hơi chú ý chút phát bí quyết, rất dễ dàng có thể ra ngoài, nhưng Ngãi Giai Giai quá mức nóng lòng, có chú ý tới điểm này, đều lung tung hồi. Đối với dân mù đường mà , chỉ cần có nơi tương tự như mê cung là có thể vây khốn ấy, Ngãi Giai Giai chính là người như vậy.


      tới lui, đột nhiên nghe được tiếng động kỳ quái, vì vậy thả chậm bước chân, tìm nguồn gốc tiếng động.


      Tiếng gì, kỳ quái như vậy, giống như là tiếng đồ đánh, hoặc như là tiếng liều mạng đánh cửa sắt, nhưng có thể xác định, nhất định là có người bị giam ở đâu đó trong kho hàng, ra được.



      Chương 135: Chạy Trốn Tuyên Cáo Thất Bại



      Giãi Giai Giai nghiêng tai nghe kho hàng, nghe chút xem là cái kho hàng nào phát ra tiếng động, muốn trợ giúp người bị giam, nghe rất nhiều lần, rốt cuộc nghe được động tĩnh ở kho hàng.


      Mặc dù trong lòng hơi sợ, nhưng cảm thấy vẫn là nên trợ giúp người khác chút.


      "Bên trong có ai ?" Ngãi Giai Giai hô to tiếng.


      Ở trong kho hàng, Ngãi Tiểu Hiên bị trói rất chặt, miệng bị dán băng keo, chỉ có thể dùng thân thể liên tục đụng đồ bên cạnh. Đột nhiên nghe được phía ngoài cửa có người kêu, vì vậy càng dùng sức đụng hơn, hy vọng có thể được cứu giúp.


      Nhưng mà giọng này rất quen thuộc, hình như là mẹ .


      Ngãi Tiểu Hiên bỏ rơi ảo tưởng trong đầu, cậu cho là Ngãi Giai Giai thể nào tới địa phương này, đại khái là cậu quá nhớ mẹ.


      Bởi vì trong kho hàng này có vẻ đơn giản, đều là dùng sắt lá mỏng làm thành, chỉ cần đụng chỗ, chỗ khác cũng chịu chấn động, cho nên Ngãi Giai Giai nghe được tiếng va chạm bên trong.


      Ngãi Tiểu Hiên nghe thấy có người đáp lại, hơn nữa còn là giọng cậu quen thuộc, vì vậy dùng sức đụng lần nữa.


      "Bạn đừng vội, bây giờ tôi tìm biện pháp mở cửa ra." Ngãi Giai Giai nghe được tiếng va chạm kịch liệt, vì vậy bắt đầu nghĩ biện pháp, cầm ổ khóa trước mắt, biết nên làm sao mới phải đây.


      Ổ khóa kia lớn vậy, làm thế nào mới có thể mở ra đây?


      Lần này, Ngãi Tiểu Hiên nghe ràng, người bên ngoài chính là mẹ của cậu, vì vậy càng dùng sức đụng.


      "Bạn đừng gấp, tôi nghĩ biện pháp." Ngãi Giai Giai cảm thấy đụng càng kịch liệt hơn, vì vậy lên tiếng, an ủi chút.


      Ngãi Giai Giai suy nghĩ nên mở ổ khóa ra như thế nào, đột nhiên thấy đất có tảng đá, nhanh trí vội nhặt tảng đá lên, liều mạng đập khóa, đập nhiều lần vẫn là có hiệu quả gì, nhưng làm mệt mỏi gần chết, ngồi dưới đất thở.


      "Bạn à, xin lỗi, để cho tôi nghỉ ngơi chút nha." Ngãi Giai Giai hướng về phía cửa đóng chặt lầm bầm lầu bầu, nghỉ ngơi đủ rồi sau lại tiếp tục đập khóa.


      Phanh —— phanh — — phanh —— tiếng vang, cả kho hàng chấn động cũng giống như đung đưa vậy, cuối cùng cũng đập đựơc khóa ra rồi.


      "Cửa mở ra, bạn có thể nha." Ngãi Giai Giai cho rằng có người bị giam ở bên trong, nhưng cửa mở ra là đựơc rồi, vì vậy ném tảng đá sau khi đập cửa ra, cũng còn nhìn tình huống bên trong rồi rời .


      tại có nhiều thời gian để lãng phí, nhất định mau chóng trở về, nếu như thiếu chủ nhìn thấy chưa trở về, nhất định rất lo lắng.


      Ngãi Giai Giai vội vã trở về, cho nên lại loạn tiếp tục, nhưng lần này lại ra ngoài, thấy được đường lớn.


      "Quá tốt rồi, cuối cùng mình cũng ra được." Ngãi Giai Giai rất hưng phấn, tới ven đường, chặn chiếc tắc xi, sau đó địa chỉ nhà, rồi rời .


      Ngãi Tiểu Hiên biết mới vừa rồi đập cửa ra là mẹ ngu ngốc của cậu, nhưng tại sao mẹ lại ở chỗ này chứ, hơn nữa còn đập cửa ra rồi, đập ra cũng vào nhìn chút, tại cả ngừơi cậu đều bị trói, muốn cũng được nha, miệng còn dán băng dính thúi, cậu khó chịu muốn chết.


      Mắt thấy cửa mở, thế nhưng cậu lại thể trốn , buồn bực muốn chết.


      Ngãi Tiểu Hiên cố gắng giãy giụa, sợi dây trói quá chặt, cậu có biện pháp, cho nên thể làm gì khác hơn là buông tha, nhưng mà cậu chỉ là buông tha lột bỏ sợi dây mà thôi, cũng có buông tha trốn .


      Ngãi Tiểu Hiên nỗ lực đứng dậy, để ình ổn định thân thể, sau đó từ từ nhảy về phía ngoài cửa, ý định cứ như vậy mà nhảy ra ngoài, nhảy bước lại tìm chút thời giờ để ổn định thân thể của mình rồi mới tiếp tục nhảy, nhưng cậu có nhiều thời gian lắm, mấy tên bắt cóc kia tùy thời đều có thể xuất , cho nên cậu nhất định phải chạy trốn trước khi bọn bắt cóc trở lại.


      Cố gắng chút, cũng sắp đến rồi.


      Lúc Ngãi Tiểu Hiên sắp nhảy đến cửa, ở trong lòng ngừng động viên mình, khi cậu chuẩn bị nhảy ra bước cuối cùng trước mắt đột nhiên xuất bóng người, cậu sợ tới mức đứng vững mà ngã mặt đất.


      Chạy trốn tuyên cáo thất bại, bởi vì bọn bắt cóc trở lại.


      "Thằng nhóc, lại dám trốn, xem tao thu thập mày như thế nào." Tề Triển tay níu lấy quần áo của Ngãi Tiểu Hiên, sau đó dẫn cậu bé về kho hàng, ngoài miệng vẫn mắng to.


      Ngãi Tiểu Hiên cố gắng giãy giụa, chỉ tiếc chút tác dụng cũng có.


      Bọn bắt cóc này trói cậu tới đây hai ngày rồi, chỉ là đúng giờ cho cậu ăn, có lúc mất hứng còn có thể bắt cậu ra chọc tức, đến bây giờ cậu còn biết mục đích của bọn bắt cóc này là cái gì?


      Tề Triển ném Ngãi Tiểu Hiên lên mặt đất, sau đó tháo băng dính miệng cậu xuống.


      "Thằng nhóc, bản lãnh của mày cũng , cả người bị trói còn có thể mở khoá bên ngoài ra, xem ra tao phải coi chừng mày chặt chút mới được, mau ăn ." Tề Triển vừa mắng vừa cầm bánh bao cứng nhét vào trong miệng Ngãi Tiểu Hiên.


      Thiếu chút để cho tên tiểu quỷ này chạy mất, xem ra ông phải tùy thời nhìn nó mới được.


      Ngãi Tiểu Hiên cố gắng cắn miếng lớn, còn phần bánh bao dư lại cứ như vậy rơi xuống đất, cậu cũng quản nhiều như vậy, liều mạng nuốt, là cậu quá đói rồi, mỗi ngày chỉ ăn chút xíu bánh bao cứng, biết loại cuộc sống này phải chịu đựng bao lâu.


      Nếu mà mới vừa rồi mẹ tới liếc mắt nhìn tốt, cậu có thể được cứu, nhưng mẹ lại cố tình vào, ai ——


      Ngãi Tiểu Hiên vừa ăn như hổ đói, vừa thở dài


      Mẹ của cậu là hạng người gì cậu biết , người phụ nữ ngốc, lá gan lại , mẹ có thể đập cửa ra cũng tệ rồi.


      "Ông chú, rốt cuộc tại sao ông trói tôi chứ, ông cũng trói tôi mấy ngày, cả người tôi cũng có chuyện rồi, nới lỏng cho tôi chút có được hay , tôi ổn rồi, tôi lo lắng tiếp tục như vậy, tôi bởi vì máu thể lưu thông mà chết." Bộ dáng Ngãi Tiểu Hiên ra vẻ ngây thơ cầu khẩn Tề Triển.


      "Tiểu quỷ đầu, đừng giở trò với tao, đợi sau khi chuyện thành công mày liền tự do." Tề Triển rất tự tin.


      Quan sát hai ngày nay, ông biết, Tề Hiên nhất định dùng Tề thị để trao đổi con trai của nó, cho nên bao lâu, ông chính là tổng tài của Tề thị, Tề thị là của ông rồi, đến lúc đó ông chỉnh Tề Hiên cho gần chết, để cho nó sống bằng chết.


      "Vậy nếu như tôi chết, chuyện của ông phải thành ư, bây giờ tôi cảm thấy mình sắp được, a!" Ngãi Tiểu Hiên giả vờ ra bộ dáng có vẻ yếu ớt, từ từ ngã xuống đất.


      Tề Triển thấy Ngãi Tiểu Hiên ngã xuống, nóng nảy, lập tức đến nâng cậu bé lên, liều mạng lay, "Tiểu quỷ, mày tỉnh lại cho tao, có nghe hay ."


      Ngãi Tiểu Hiên mặc Tề Triển lay như thế nào, rống thế nào, thế nào cũng mở mắt.


      Nhưng mà cậu chịu nhịn lay động cũng rất đau khổ a, hình như cậu chịu đựng được rồi.


      Tề Triển kêu nửa ngày, cũng thấy Ngãi Tiểu Hiên mở mắt, càng nóng nảy hơn, vì vậy bắt đầu mở trói cho cậu, cho rằng máu của cậu thể lưu thông mới như vậy .


      Tên tiểu quỷ này bây giờ thể chết, ông còn chưa có làm giao dịch với Tề Hiên mà, nó chết , ông lấy cái gì làm giao dịch đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :