1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU: BẢO HỘ VỢ YÊU - Tịch Mộng (188 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 116: Ngã Bệnh



      Bà Lâm cho rằng Tề Hiên chỉ trở về phòng thay quần áo mà thôi, hoàn toàn cũng có tới nhìn xem, vẫn ở lại gian phòng Ngãi Giai Giai, chăm sóc . .


      Nhưng mà lâu sau, liền quên chuyện này .


      Mấy tiếng đồng hồ sau.


      "Mẹ Lâm ——" Ngãi Giai Giai cố gắng mở mắt, ánh sáng mãnh liệt đâm vào trong mắt của , làm cho hơi khó chịu, nhưng mà cũng khiến cho biết, bây giờ trời sáng.


      Nhất định ngủ rất lâu rồi, trời sáng, biết bây giờ thiếu chủ ở đâu, có còn tức giận ?


      "Giai Giai con tỉnh, cảm thấy như thế nào?" Bà Lâm thả cái gối ôm sau lưng Ngãi Giai Giai, vịn .


      "Tốt hơn nhiều, còn choáng đầu, thân thể cũng có sức lực, đúng rồi Mẹ Lâm, thiếu chủ trở về chưa?" ngủ giấc rồi, có thể lúc này Trần Tiểu Ngoạn tìm được thiếu chủ rồi, như vậy có lẽ thiếu chủ cũng theo Trần Tiểu Ngoạn đến đây, nhưng mà vì sao lúc tỉnh lại thấy ?


      " trở lại rồi! " Bộ dáng Bà Lâm có vẻ tự nhiên đáp lại Ngãi Giai Giai, mới trả lời xong vẻ mặt kinh ngạc, tự trách mình, "Ôi chao, sao ta lại quên thiếu chủ?"


      Thiếu chủ đổi quần áo lại đổi mấy giờ rồi, còn chưa trở lại, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.


      "Mẹ Lâm, thiếu chủ làm sao vậy?" Ngãi Giai Giai nhìn bà Lâm kinh hoảng như vậy, mình cũng kinh hoảng theo.


      "Nữa đêm hôm qua thiếu chủ trở lại rồi, ta thấy cả người cậu ấy ướt đẫm, vì vậy bảo cậu ấy trở về phòng thay quần áo, nhưng mà cũng qua mấy giờ rồi, còn chưa có thấy cậu ấy ra, buổi sáng này bận quá, ta quên luôn chuyện thiếu chủ, bây giờ ta lập tức phòng của cậu ấy xem sao." Bà Lâm vội vàng chạy ra ngoài.


      Thông thường bà cần chăm sóc thiếu chủ như vậy, nhưng mà lần này giống vậy, bởi vì ngày hôm qua bà cũng cảm thấy thiếu chủ có chuyện, hình như cũng ngã bệnh.


      Xem ra bà già rồi, trí nhớ hơi kém, chuyện quan trọng như thế sao có thể quên.


      "Mẹ Lâm, con cũng ." Ngãi Giai Giai mặc đồ ngủ, cứ như vậy xông ra ngoài, theo đằng sau bà Lâm.


      "Thiếu chủ, cậu có ở bên trong , mở cửa ra !" Bà Lâm đến trước cửa phòng Tề Hiên, dùng sức gõ cửa phòng, còn la lớn tiếng.


      "Mẹ Lâm, thiếu chủ ở phòng này sao?" Ngãi Giai Giai nhìn cửa phòng đóng chặc, trong lòng rất khẩn trương, cũng có chút xíu hưng phấn.


      Đợi lát nữa cửa mở ra có thể nhìn thấy thiếu chủ rồi, đầu tiên nhìn thấy , nhất định xin lỗi với , mặc kệ làm sai điều gì, có phải là lỗi hay , trước tiên cứ xin lỗi vậy, chỉ cần thiếu chủ có thể tha thứ là được rồi.


      "Ừ." Bà Lâm gật gật đầu, sau đó tiếp tục gõ cửa.


      Gõ rất nhiều lần, cũng có nhìn thấy bất kỳ động tĩnh nào.


      "Thiếu chủ, cậu ở bên trong chứ, mở cửa ra ." Bà Lâm mụ xoay vặn khóa ngoài cửa, nhưng mà vặn thế nào cũng mở, xem ra là khóa trái từ bên trong rồi.


      "Làm sao vậy, mẹ Lâm?" Ngãi Giai Giai đứng ở bên, sốt ruột nhìn tay bà Lâm, hi vọng tay của bà có thể mở cửa nhanh lên.


      "Hình như thiếu chủ khóa trái mình ở bên trong, làm thế nào cũng mở cửa được." Bà Lâm càng nóng nảy hơn, hai tay cùng dùng sức, nhưng mà bất kể dùng sức thế nào, vẫn là vô dụng.


      "Nhất định thiếu chủ còn giận con, cho nên có ý định mở cửa gặp con, ấy vẫn tha thứ cho con." Ngãi Giai Giai cho rằng Tề Hiên cố ý làm như thế, mục đích chính là muốn nhìn thấy , vì vậy đau lòng mà khóc.


      "Giai Giai, thể nào, đêm qua thiếu chủ còn muốn canh giữ ở bên giường của con, bảo là muốn chờ con tỉnh lại, ta thấy cậu ấy lo lắng sức khoẻ của con, giống như là tức giận, giống như là tức giận mình, nếu như phải ta khuyên cậu ấy thay quần áo, cậu ấy còn tính cả người ướt sũng ngồi ở bên giường con, chờ con tỉnh lại !" Bà Lâm lấy tay lau nước mắt ở khóe mắt Ngãi Giai Giai, an ủi .


      " vậy sao, có phải là thiếu chủ tha thứ cho con, nhưng mà vì sao thiếu chủ mở cửa gặp con?"


      " xong, có thể là ở bên trong bị bệnh, ngày hôm qua ta cảm thấy sắc mặt thiếu chủ tốt, trước mắt cũng có chú ý, được, ta phải gọi người phá cái cửa này ra. Giai Giai, con ở chỗ này cố gắng kêu, hi vọng như thế có chút tác dụng, ta tìm người phá cửa." Vẻ mặt bà Lâm bối rối, sau đó vội vàng tìm người.


      "Thiếu chủ, mau mở cửa ra, thiếu chủ." Bà Lâm rồi, Ngãi Giai Giai nghe lời của bà, vẫn kêu gọi, còn ngừng đập cửa.


      "Thiếu chủ, em là Giai Giai, mở cửa được ?"


      Tiếng gào thêm tiếng đập cửa, vang dội cả tòa nhà, chắc hẳn động vật ngủ đông có thể tỉnh lại rồi.


      "Giai Giai, mới sáng sớm con la to như thế, xảy ra chuyện gì sao?" Tề Hùng từ phòng xa tới, còn ngáp tựa hồ còn chưa ngủ tỉnh.


      Vốn ông ngủ ngon giấc, nhưng mà nghe được Ngãi Giai Giai hô to gọi như vậy, ông muốn ngủ cũng ngủ được nữa. Ngày hôm qua mở cánh cửa lòng chuyện với Ngãi Giai Giai, khiến cho ông có cảm giác ngủ ngon, còn có mộng đẹp, nếu như phải là bị đánh thức, ông còn muốn dậy?


      "Bác trai, thiếu chủ tự giam mình ở trong phòng, muốn ra, con lo lắng!"


      Mẹ Lâm thiếu chủ có thể là sinh bệnh, nhưng lúc này tình nguyện là vì thiếu chủ tức giận mới mở cửa, cũng muốn nhìn thấy bộ dạng sinh bệnh của .


      "Nó trở về chưa?" Vẻ mặt Tề Hùng nghi vấn.


      Đêm qua lúc ông ngủ hình như Tề Hiên còn chưa trở lại.


      "Mẹ Lâm thiếu chủ trở lại, ở trong phòng này, nhưng mà ấy chịu mở cửa." Bộ dạng Ngãi Giai Giai có vẻ vội, con mắt bắt đầu ửng hồng .


      Thiếu chủ chịu mở cửa, rốt cuộc là bởi vì tức giận hay là sinh bệnh đây, sốt ruột muốn chết.


      "Có lẽ là quá sớm, nó còn nghỉ ngơi, các người mới sáng sớm kêu người rời giường, ai muốn dậy chứ, nếu bác, bác cũng muốn, bây giờ bác còn muốn trở về ngủ!" Tề Hùng ngáp cái lớn.


      " là như vậy sao?" Ngãi Giai Giai cảm thấy Tề Hùng có lý, nhưng mà lại có nhiều điểm hoài nghi.


      Thiếu chủ giống người lười như thế!


      "Vậy con nghĩ thế nào?" Bộ dáng Tề Hùng ra vẻ sao cả.


      "Mẹ Lâm có khả năng thiếu chủ bị bệnh ở bên trong, con rất lo lắng, cho nên mới gọi lớn tiếng như vậy."


      Ngãi Giai Giai vừa giải thích xong, bà Lâm mang Nghiêm Chính Phong đến.


      "Chính Phong, phá cửa ra."


      "Bà Lâm, mới sáng sớm các người phá cửa làm gì chứ?" Tề Hùng có chút vui chất vấn.


      "Hội chủ, thiếu chủ có khả năng bị bệnh ở bên trong, cho nên chúng tôi đành phải làm như thế này, hi vọng phải giống như tôi nghĩ." Bà Lâm hơi cúi đầu, hành lễ với Tề Hùng.


      "Sinh bệnh?" Tề Hùng có chút tin.


      Thân thể Tề Hiên tốt như vậy, làm sao có thể dễ dàng sinh bệnh chứ, nhưng mà vì an lòng, vẫn là vào xem chút.


      "Bác trai, bác ọi người phá cửa, nhìn thấy thiếu chủ bình an, con cảm thấy rất sợ hãi." Ngãi Giai Giai cầu khẩn Tề Hùng.


      Bộ dạng Tề Hùng có vẻ bất đắc dĩ, sau đó dùng chân mang dép lê đạp, đạp cửa ra.


      Phanh —— tiếng, cửa bị đá hỏng, dọa mọi người giật mình.


      "Thiếu chủ ——" Trong nháy mắt cửa mở ra, Ngãi Giai Giai liền nhìn thấy Tề Hiên nằm nhúc nhích, trái tim đau trận, sau đó khóc chạy bổ nhào vào, lấy tay ôm lấy mặt Tề Hiên, lo lắng, nôn nóng, sợ hãi nhìn .


      Sau đó bà Lâm, Tề Hùng, Nghiêm Chính Phong cũng tiến vào theo, nhìn người đóng chặt hai mắt lại, khiến cho bọn họ thể tin, người hơn mười năm có sinh bệnh, lúc này đột nhiên ngã bệnh.


      "Thiếu chủ, làm sao vậy, sao nóng như vậy?" Ngãi Giai Giai vươn tay, đưa tới trán Tề Hiên, suy đoán nhiệt độ cơ thể của , phát rất nóng.


      "Để ta xem." Bà Lâm lên, cũng thăm nhiệt độ của Tề Hiên, phát nóng hơn Ngãi Giai Giai trước kia, bà lo lắng thuốc hạ sốt cũng có tác dụng.


      "Mẹ Lâm, thiếu chủ thế nào, người mau lấy thuốc hạ sốt cho ấy uống, để cho ấy hạ sốt." Ngãi Giai giai cầu khẩn bà Lâm.


      " tại thuốc hạ sốt có thể dùng được rồi, phải đưa bệnh viện mới được, Chính Phong, cậu cõng thiếu chủ xuống dưới , tôi bảo ông Lâm chuẩn bị xe, Giai Giai, con sợ bệnh viện, ở nhà ." Bà Lâm dặn dò từng việc gọn gàng ngăn nắp.


      "Tôi trở về phòng đổi bộ quần áo, cùng các người." Tề Hùng cũng nhanh chóng trở về thay quần áo .


      Nghiêm Chính Phong cõng Tề Hiên lên, bà Lâm đỡ từ từ xuống lầu.


      Tất cả mọi người , chỉ để lại Ngãi Giai Giai đầy ngạc nhiên .


      Bệnh viện, là nơi sợ nhất, nhưng mà lại muốn ở bên cạnh thiếu chủ, nên làm cái gì bây giờ mới được?


      Lần đầu tiên thấy thiếu chủ ngã bệnh, lần đầu tiên cảm giác được thiếu chủ cũng là người cần được người ta chăm sóc, nhưng mà lại thể ở bên cạnh , có phải là rất bình thường hay . như vậy, chồng ngã bệnh, vợ phải là nên bên cạnh , chiếu cố sao, thiếu chủ là vợ của , cho nên hẳn là nên ở bên cạnh , chăm sóc .


      Ngãi Giai Giai vừa sợ hãi tự hỏi, vừa trở về phòng của mình, còn chưa nghĩ ra cũng thay xong quần áo hàng ngày rồi, sau đó ra phòng của mình, tới ngoài cửa, nhìn mọi người đưa Tề Hiên vào xe.


      "Giai Giai, con ở nhà, thiếu chủ có chuyện gì ta gọi điện thoại báo cho con." Bà Lâm ở trong xe, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ khuyên Ngãi Giai Giai.


      Bà biết Giai Giai có chứng sợ bệnh viện, bệnh viện còn đáng sợ hơn so với muốn mạng của , cho nên bà mới cho cùng.


      "Con ——" Ngãi Giai Giai biết nên cái gì cho phải, chỉ là chằm chằm vào Tề Hiên ở trong ngực Nghiêm Chính Phong, nhìn hề tức giận nhắm mắt lại.


      Giờ khắc này, thực rất chán ghét chính mình, hận tại sao mình lại có chứng sợ hãi đối với bệnh viện, nếu như có, lúc này có thể cùng thiếu chủ.


      "Giai Giai, về nghỉ ngơi , chốc nữa chúng ta trở lại ." Lúc này Tề Hùng cũng thay quần áo xong ra ngoài, an ủi Ngãi Giai Giai câu, cũng lên xe .


      Sau khi Tề Hùng lên xe, ông Lâm liền khởi động xe.


      Ngãi Giai Giai nhìn xe dần dần xa, trong lòng cực kỳ đau, nước mắt chảy ra ngăn được, lau thế nào cũng lau hết.


      Vì sao vô dụng như vậy, lúc nào cũng muốn dựa vào người khác, nếu như phải , thiếu chủ cũng sinh bệnh, nếu như có thể có ích chút, cũng ngay cả bệnh viện cũng dám , rất vô dụng.


      Ngãi Giai Giai càng nghĩ càng đau khổ, cuối cùng ngồi ở mặt đất, khóc ồ lên.


      Chương 117: Phải Trở Nên Kiên Cường



      Ngãi Giai Giai ngồi ở cửa ra vào khóc hơn nữa ngày, khóc đến nỗi con mắt cũng sưng đỏ cũng chưa ngừng, Trần Tiểu Ngoạn cũng bị tiếng khóc của đánh thức. .


      "Giai Giai, sao cậu ngồi khóc mình ở đây?" Trần Tiểu Ngoạn tới ngoài cửa ngồi xổm xuống, vịn Ngãi Giai Giai quan tâm hỏi.


      Đêm qua bởi vì tìm Tề Hiên, đến ba giờ sáng mới tìm được, mệt mỏi tùy tiện tìm phòng rồi ngủ say, sáng sớm vốn biết chuyện gì xảy ra, nếu phải là tiếng khóc của Ngãi Giai Giai quá lợi hại, chỉ sợ vẫn còn ngủ !


      "Tiểu Ngoạn." Ngãi Giai Giai bổ nhào vào trong ngực Trần Tiểu Ngoạn, càng khóc lớn tiếng hơn, khóc đến nỗi tê tâm liệt phế, như thể đem tất cả các giọt nước mắt khóc hết.


      Bây giờ chỉ có thể làm là khóc và lo lắng, Tiểu Hiên bị bắt rồi, thiếu chủ ngã bệnh, hết thảy đều là sai, tại sao lại vô dụng như thế.


      "Giai Giai, có phải Tề Hiên lại bắt nạt cậu, đừng khóc, mình giúp cậu giáo huấn ta, thay cậu trút giận, báo thù cho cậu, cậu được ?" Trần Tiểu Ngoạn lấy ra quả đấm, dụ dỗ Ngãi Giai Giai.


      " phải như thế, Tiểu Ngoạn, ngàn vạn lần cậu được đánh thiếu chủ, chuyện liên quan đến ấy." Ngãi Giai Giai vừa nghe Trần Tiểu Ngoạn như thế, cố gắng lắc đầu.


      "Cho dù là như vậy, cậu cũng phải, mình còn biết cậu sao, cậu lòng hướng về Tề Hiên, mặc kệ ta làm cái gì, cái gì, cậu đều cảm thấy đúng, cho dù bị ta bắt nạt, cũng cảm thấy đúng. Như ngày hôm qua, ta tùy tiện vứt bỏ cậu, cậu còn là mình sai, trong đầu của cậu rốt cuộc là nghĩ thế nào, bị oan ức cũng ." Trần Tiểu Ngoạn rất bất mãn đối với việc Ngãi Giai Giai đều luôn nghĩ tới Tề Hiên.


      Chuyện ngày hôm qua còn chưa có tha thứ cho Tề Hiên đâu, hôm nay lại biết xảy ra chuyện gì, thiệt là. Xem ra cần phải tìm cơ hội, giáo huấn Tề Hiên mới được, xem ta sau này còn dám bắt nạt Giai Giai hay .


      "Tiểu Ngoạn, chuyện phải như thế, thiếu chủ phải như thế, ấy có ăn hiếp mình, là lỗi của mình, mình vô dụng, ngay cả bệnh viện mình cũng dám , mình rất vô dụng." Ngãi Giai Giai tiếp tục vùi vào trong ngực Trần Tiểu Ngoạn, khóc lớn .


      "Cái gì với cái gì, tại sao lại kéo đến bệnh viện rồi?" Vẻ mặt Trần Tiểu Ngoạn khó hiểu.


      Tề Hiên sau khi trở về phát sinh chuyện gì biết, bởi vì lúc đó ngủ say.


      "Thiếu chủ ngã bệnh, mọi người đưa thiếu chủ đến bệnh viện rồi, mà mình lại ——" Ngãi Giai Giai hổ thẹn tiếp tục khóc.


      Mà bởi vì lại có chứng sợ hãi với bệnh viện, cho nên theo mọi người, chỉ có thể mình ở nơi này mình đau lòng.


      Nếu như có chứng sợ hãi bệnh viện, có lẽ lúc này hẳn là ở lại bên người thiếu chủ, chăm sóc .


      "Ngoan, đừng khóc, đây phải là lỗi của cậu." Trần Tiểu Ngoạn an ủi Ngãi Giai Giai.


      ra Tề Hiên sinh bệnh, xem ra ngày hôm qua ngâm mưa quá nhiều rồi, thực hiểu nổi, ràng hai người rất nhau, lại khiến cho đối phương mình đầy thương tích, làm cho nhau đau lòng khổ sở, đây phải tự tìm khổ sở ư, tình như vậy, có lý thú gì chứ?


      Nếu như tình đều là như vậy, thế tình nguyện muốn, chỉ cần có tình là tốt rồi, tất nhiên cũng rất muốn có tình thân, nhưng mà người thân cũng có, đâu mà tìm tình thân chứ?


      " phải, đây là mình sai, đều là lỗi của mình, nếu như phải mình, thiếu chủ cũng tức giận, cũng sinh bệnh, nếu như phải mình bất lực như vậy, cũng khiến thiếu chủ tức giận." Ngãi Giai Giai ngừng tự trách ở trong ngực Trần Tiểu Ngoạn.


      "Giai Giai, thế giới này có người thập toàn thập mỹ, cho dù là có, loại người như vậy chưa chắc là tốt nhất, bởi vì có chỗ thiếu hụt, đó mới là đẹp . Người quá hoàn mỹ, cậu cho rằng người ta là thần, dám đến gần."


      "Tiểu Ngoạn, bệnh viện cùng mình được , mình muốn ở bên thiếu chủ, muốn tự mình chăm sóc ấy, cậu bệnh viện với mình được ?" Ngãi Giai Giai đột nhiên rời khỏi ngực Trần Tiểu Ngoạn, cố gắng ngừng khóc, cầu khẩn .


      "Cậu nhất định phải bệnh viện ư, nhưng mà cậu ——" Trần Tiểu Ngoạn hơi lo lắng.


      biết Ngãi Giai Giai rất sợ bệnh viện, cho nên lúc sinh Tiểu Hiên cũng dám đưa ấy đến bệnh viện, lo lắng quá sợ hãi, tình huống bết bát hơn.


      "Từ giờ trở , mình phải vượt qua loại cảm giác sợ hãi này, mình muốn mình trở nên kiên cường hơn, thể chuyện gì cũng dựa vào người khác." Ngãi Giai Giai nổi giận với mình.


      "Được, cậu muốn thay đổi chính mình như vậy, mình đây giúp cậu, , chúng ta bây giờ phải đến bệnh viện." Trần Tiểu Ngoạn nắm tay Ngãi Giai Giai, sau đó ra ngoài.


      Ngãi Giai Giai vừa , trong lòng vẫn tự với mình, bệnh viện cũng chỉ là nơi mà thôi, cũng phải là điện Diêm Vương gì, cho nên cần sợ nó.


      Lúc Ngãi Giai Giai và Trần Tiểu Ngoạn tới cửa lại gặp phải Diệp Tầm Phương vừa vặn nhấn chuông cửa.


      "Ơ, là đúng dịp nha, tôi còn chưa có nhấn chuông cửa mà, các người nghênh đón tôi, vinh hạnh đó." Bộ dạng Diệp Tầm Phương ra vẻ rất kiêu ngạo, châm chọc Ngãi Giai Giai và Trần Tiểu Ngoạn, trong mắt lộ vẻ khinh bỉ. Khi thấy hai mắt Ngãi Giai Giai sưng đỏ càng thêm cao hứng.


      với Tề Hùng, Tề Hiên phải lấy , bằng Diệp Thị ngừng đả kích Tề thị kinh tế, chắc hẳn Ngãi Giai Giai nhất định nghe được tin tức Tề Hiên phải kết hôn với , nên mới đau lòng khóc đến như vậy.


      "Xin lỗi, chúng tôi phải tới đón tiếp , chúng tôi phải ra ngoài, xin cứ tự nhiên." Trần Tiểu Ngoạn kéo Ngãi Giai Giai , tiếp tục ra ngoài cửa.


      "Đứng lại." Diệp Tầm Phương dùng giọng ra lệnh, gọi bọn họ lại.


      Trần Tiểu Ngoạn lập tức xoay người, nhưng mà Ngãi Giai Giai từ từ xoay người, hơi run rẩy, gần như rất sợ hãi Diệp Tầm Phương này.


      "Nhìn cái dạng này của , chắc là khóc chứ gì, hơn nữa là rất đau lòng mà khóc , có phải là Tề Hiên muốn nữa, cho nên mới đau lòng khóc đến như vậy, sớm biết đau lòng như vậy, giành với tôi làm gì!" Diệp Tầm Phương đắc ý nhìn Ngãi Giai Giai, cười rất tà ác.


      "Diệp Tầm Phương, muốn làm gì, đừng tưởng rằng ngực lớn ngon lắm, chưa nghe những lời ngực to mà có não này sao?" Trần Tiểu Ngoạn nhìn Diệp Tầm Phương mặc quần áo thấp ngực kia, hai quả đào to trước ngực đều muốn nhảy ra rồi, vì vậy cũng châm chọc phen.


      Diệp Tầm Phương này chỉ biết dựa vào sắc đẹp, hoặc là dùng tiền mua người, nếu như ta có tiền có sắc đẹp, có lẽ là sống nổi nữa.


      "Tôi xem là ăn được bồ đào bảo bồ đào chua nha, làm sao vậy, tôi chính là ngực lớn, có bản lĩnh cũng lớn cho tôi xem !" Diệp Tầm Phương ưỡn chính mình tới trước mặt Trần Tiểu Ngoạn, rất cao ngạo.


      "Thôi quên , tôi nhưng muốn nâng cao hai cái túi nước nặng nề sống qua ngày, chậm rãi hưởng thụ , Giai Giai chúng ta ." Trần Tiểu Ngoạn kéo tay Ngãi Giai Giai, tính về phía trước, nhưng mà Ngãi Giai Giai cũng muốn , mà buông tay ra, đến phía trước Diệp Tầm Phương, trong mắt có chút cầu khẩn nhìn ấy.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 118: Chịu Uy Hiếp



      Trần Tiểu Ngoạn cảm thấy kỳ quái, nhìn thấy Ngãi Giai Giai muốn về phía Diệp Tầm Phương, vì vậy lập tức kéo ấy lại, cảnh giác nhìn Diệp Tầm Phương, tràn đầy địch ý. .


      "Giai Giai, đừng qua, người con này rất kinh khủng, chúng ta vẫn là cách ta càng xa càng tốt, để tránh bị ta giết."


      Ngãi Giai Giai có giãy dụa, mà vẫn để cho Trần Tiểu Ngoạn kéo lại, nhưng vẫn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Diệp Tầm Phương, "Diệp tiểu thư, con của tôi có phải là bắt , nếu như vậy, xin trả nó cho tôi được ?"


      Thiếu chủ , bắt Tiểu Hiên chỉ có thể có hai người, người chính là bác trai, còn người chính là Diệp Tầm Phương, tại có thể chứng phải là bác trai, như vậy chính là Diệp Tầm Phương.


      "Giai Giai, ý của cậu là, Tiểu Hiên là bị người phụ nữ đáng ghét này bắt ?" Trần Tiểu Ngoạn vô cùng kinh ngạc, sau đó trừng mắt Diệp Tầm Phương.


      "Con của , Tiểu Hiên?" Diệp Tầm Phương cảm thấy khó hiểu đối với mấy chữ này, nhưng dùng đầu óc ngẫm lại có thể nghĩ ra được, tên nhóc gọi là Tiểu Hiên nhất định là con trai của Ngãi Giai Giai và Tề Hiên.


      Chết tiệt, bọn họ cũng có con, chờ sau khi Tề Hiên cưới , phải thành mẹ kế người khác sao?


      "Diệp tiểu thư, nếu quả chính bắt Tiểu Hiên , tôi van cầu trả nó lại cho tôi được ?" Ngãi Giai Giai tiếp tục cầu khẩn.


      " được, chờ sai khi tôi và Tề Hiên kết hôn, con của tôi đương nhiên trả lại cho , cho đến lúc này, nếu như thông minh mang con của mình cao chạy xa bay, bằng , tôi dám cam đoan mẹ con các có kết cục gì." Diệp Tầm Phương cảnh cáo Ngãi Giai Giai.


      Bọn họ cũng có con, nhưng lúc này con của bọn họ thấy, đây phải là ông trời giúp ư, vậy đành phải thuận theo an bài của ông trời.


      " như vậy Tiểu Hiên bắt , là người độc ác quá mà." Trần Tiểu Ngoạn nắm chặt hai đấm, hận thể lên cho Diệp Tầm Phương vài quyền.


      "Trần Tiểu Ngoạn, tôi biết có thể đánh, nếu dám đánh tôi quyền, tôi liền cho con trai của Ngãi Giai Giai hai quyền, xem ai chịu thiệt." Diệp Tầm Phương kiêng kỵ địch ý của Trần Tiểu Ngoạn, nhìn ấy khiêu khích.


      Xem ra trong tay có lá bài chủ rất tốt, hãy nhanh chóng nắm tên nhóc gọi là Tiểu Hiên vào tay, con ách chủ bài này có uy hiếp còn lớn hơn với việc dùng Diệp Thị để đả kích Tề thị, Tề Hiên tuyệt đối thỏa hiệp.


      "Với đứa bé cũng nhẫn tâm ra tay, lòng của rốt cuộc làm bằng gì?" Trần Tiểu Ngoạn nhịn xuống tức giận trong lòng, tức giận mắng to.


      "Diệp tiểu thư, tôi van cầu , trả con tôi ." Ngãi Giai Giai đột nhiên quỳ xuống, khóc cầu khẩn Diệp Tầm Phương.


      "Giai Giai, cậu làm gì, sao lại quỳ với loại người này, mau đứng lên." Trần Tiểu Ngoạn dùng sức kéo Ngãi Giai Giai lên.


      Nhưng mà Ngãi Giai Giai muốn đứng lên, vẫn quỳ với Diệp Tầm Phương.


      "Tiểu Ngoạn, cậu để ình quỳ , nếu như vậy có thể làm cho ấy thả Tiểu Hiên, đáng giá." Ngãi Giai Giai lắc đầu với Trần Tiểu Ngoạn, ý bảo ấy nên ngăn cản quỳ xuống.


      Nếu như chỉ có thể quỳ gối để đổi về con của mình, nguyện ý.


      "Đừng uổng phí thời gian, muốn tôi thả người có thể, chỉ có điều kiện, chính là trong vòng mười ngày Tề Hiên phải thành hôn với tôi, trở thành vợ chồng hợp pháp pháp luật, nếu như , mười ngày sau, tôi dám cam đoan tên nhóc con đó biến thành cái dạng gì, ha ha ——" Diệp Tầm Phương điên cuồng cười to, có ý định tiến vào, lại xoay người rời .


      Mục đích tới nơi này của chỉ là muốn uy hiếp Tề Hiên lần nữa, để cho ta ngoan ngoãn lấy , tại có con ách chủ bài tốt, cần làm gì nữa! Trong vòng mười ngày, nhất định phải nắm tên nhóc tên Tiểu Hiên vào tay, ra muốn ngày mai Tề Hiên đăng ký với , nhưng mà tại tay còn chưa có con ách chủ bài, cho nên chỉ có thể hoãn chút, đợi lúc nắm người trong tay, xử lý tất cả.


      Vì Tề Hiên, lãng phí quá nhiều thời gian và tinh lực, thậm chí là thanh xuân của mình, tuyệt đối rời như vậy, phải rời khỏi người đàn ông này, trước đó phải trừng phạt ta tốt rồi mới , để cho ta nhìn thấy ràng, Diệp Tầm Phương phải người phụ nữ dễ trêu.


      "Người phụ nữ đáng ghét, phụ nữ như vậy nhất định có kết cục gì tốt, hừ." Trần Tiểu Ngoạn giả làm cái cái mặt quỷ với hướng rời của Diệp Tầm Phương, chửi ta.


      Phụ nữ như vậy, ai cưới người đó xui xẻo, nếu Tề Hiên cưới , Tề Hiên xui xẻo.


      Diệp Tầm Phương cười to sau đó rời , Ngãi Giai Giai vẫn quỳ, vẻ mặt mờ mịt, nước mắt từ từ bùng lên lần nữa.


      Tiểu Hiên tại ở trong tay Diệp Tầm Phương, hoặc là mất con trai, hoặc là mất người , điều này làm thế nào mà lựa chọn được, hai người đều là sinh mệnh quan trọng nhất của , người cũng thể mất , nên làm cái gì bây giờ?


      "Giai Giai, đứng lên ." Trần Tiểu Ngoạn dùng sức đở Ngãi Giai Giai lên.


      "Tiểu Ngoạn, cậu mình nên làm cái gì bây giờ?" Ngãi Giai Giai ôm Trần Tiểu Ngoạn khóc rống.


      "Giai Giai, chúng ta còn thời gian, chúng ta có thể ở trong vòng mười ngày cướp Tiểu Hiên từ trong tay Diệp Tầm Phương về, nhưng bây giờ chúng ta giết người hay là bệnh viện thăm người, cậu quyết định ."


      Nếu như Ngãi Giai Giai tại muốn giết người, như vậy bắt Diệp Tầm Phương lại, bức ta giao người, nhưng mà nếu như Ngãi Giai Giai lựa chọn bệnh viện , cũng cùng ấy, thời gian còn mười ngày.


      Nhưng mà kỳ quái, Diệp Tầm Phương vì sao là mười ngày sau, mà phải hôm nay hoặc là ngày mai chứ, chẳng lẽ mười ngày sau là thời gian được tốt. Theo , người phụ nữ Diệp Tầm Phương này rất nóng nảy, làm chuyện gì cũng rất nóng vội, tuyệt đối kéo lâu như vậy. ta bắt cóc Tiểu Hiên, chính là vì bức Tề Hiên kết hôn với ta, loại tình này phải càng nhanh càng tốt ư, thời gian kéo dài xảy ra rất nhiều vấn đề, chẳng lẽ Diệp Tầm Phương này quá ngu ngốc à.


      Trần Tiểu Ngoạn làm thế nào cũng nghĩ thông Diệp Tầm Phương tại sao phải chọn mười ngày sau.


      "Hay là trước xem thiếu chủ , tối thiểu nhất bây giờ Tiểu Hiên an toàn, Diệp Tầm Phương chưa đạt được mục đích, chắc là thương tổn Tiểu Hiên ."


      Diệp Tầm Phương muốn mười ngày sau, cho nên trong mười ngày này, Tiểu Hiên rất an toàn, bây giờ là lo lắng cho bệnh tình của Tề Hiên. Có lẽ chờ sau khi thiếu chủ khoẻ lại, tìm biện pháp cứu Tiểu Hiên từ trong tay Diệp Tầm Phương về ?


      "Được, thôi, nắm tay của mình, như vậy cậu quá sợ hãi, trong lòng nghĩ bệnh viện kỳ cũng là nơi bình thường thôi, có lẽ cũng quá sợ hãi." Trần Tiểu Ngoạn nắm tay Ngãi Giai Giai, đến ven đường, chặn chiếc xe, sau đó hai người ngồi lên .


      Bệnh viện chỉ là nơi bình thường mà thôi, có gì đáng sợ —— Ngãi Giai Giai ngồi ở trong xe, trong lòng vẫn lập lập lại những lời này, động viên ình, hi vọng lúc đến bệnh viện sợ như vậy. Tuy trong lòng tự với mình như thế, nhưng vẫn hoang mang rối loạn .


      Vì có thể nhìn thấy thiếu chủ, vì muốn thiếu chủ tha thứ cho sớm chút, vì muốn thiếu chủ khoẻ sớm chút, sau đó cứu con của bọn họ, phải dũng cảm, chỉ là bệnh viện mà thôi, có gì phải sợ.



      Chương 119: Sợ Hãi Nữa



      Ngãi Giai Giai vào cửa bệnh viện , nắm chặt tay Trần Tiểu Ngoạn, dám lên phía trước, thân thể run rẩy ngừng. .


      rất cố gắng tự với mình, được sợ, nhưng mà vì sao lại còn sợ như vậy chứ, chân cũng nghe lời, muốn lên phía trước.


      thể lại sợ hãi nữa, tuyệt đối thể, thiếu chủ còn chờ ở bên trong!


      "Giai Giai, đừng sợ, thực ra bệnh viện cũng có gì, cũng chỉ là địa phương mà thôi." Trần Tiểu Ngoạn tiếp tục cổ vũ ấy, sau đó buông tay của ấy ra, để cho ấy tự mình .


      "Đúng, chỉ là địa phương mà thôi, mình cũng phải đến điện Diêm Vương, có gì phải sợ, mình sợ." Ngãi Giai Giai ngừng động viên mình, sau đó từng bước về phía cửa chính bệnh viện, từng bước .


      Vì thiếu chủ, phải dũng cảm tới bệnh viện, như vậy mới có thể chăm sóc tốt, mình phải dũng cảm chút, vượt qua chứng sợ hãi bệnh viện.


      "Cố gắng lên, Giai Giai, cậu có thể làm được, tin tưởng mình." Trần Tiểu Ngoạn ở đằng sau ấy ngừng cổ vũ cho ấy, theo ấy từng bước .


      bước, hai bước, ba bước, Ngãi Giai Giai lên bậc thang trước cửa, dũng khí càng lúc càng lớn, cuối cùng đứng ở trước cửa, cố gắng hít sâu.


      lên trước bước nữa, bước vào bệnh viện, cảm thấy tim của mình bị nhéo rất căng.


      "Giai Giai, vào cậu thành công ."


      "Mình thành công." Ngãi Giai Giai cố gắng hít sâu lần nữa, sau đó bước phía trước bước, vào trong bệnh viện, thân thể có chút ổn, nhưng lại cố gắng làm ình đứng vững.


      Mọi người ngang qua dùng ánh mắt khác nhau nhìn hành động quái dị của Ngãi Giai Giai, có y tá tới, lễ phép hỏi, "Tiểu thư, làm sao vậy?"


      Y tá vừa hỏi như thế, Ngãi Giai Giai vừa mới đứng vững sợ tới mức ngồi xuống mặt đất.


      "A ——"


      "Tiểu thư , sao chớ." Y tá thấy Ngãi Giai Giai hoảng sợ như thế, muốn đỡ dậy, nhưng mà tay vừa đụng đến Ngãi Giai Giai, bị gạt ra.


      " nên đụng tôi, tránh ra."


      Y tá bị Ngãi Giai Giai dùng sức đẩy ra, có chút vui, nhưng mà dựa vào lễ nghi nghề nghiệp, thể mỉm cười nhìn ấy, ôn tồn hỏi, "Tiểu thư, có phải ngã bệnh hay , có muốn tôi dẫn gặp bác sĩ hay ."


      " cần, chúng tôi là đến thăm người." Trần Tiểu Ngoạn nâng Ngãi Giai Giai dậy, cự tuyệt y tá, sau đó kéo ấy, từ từ vào bên trong.


      Y tá cảm thấy bẽ mặt, vì thế cũng rời , dù sao tận chức, phát sinh chuyện gì liên quan tới .


      "Tiểu Ngoạn, làm sao bây giờ, mình vẫn còn rất sợ hãi." Khuôn mặt Ngãi Giai Giai vàng vọt, vẻ mặt bối rối, cơ thể run rẩy, càng run mạnh mẽ hơn, vừa nhìn cũng biết là sợ.


      rất cố gắng để ình được sợ rồi, nhưng mà vẫn rất sợ.


      "Giai Giai, chỉ cần cậu nghĩ Tề Hiên ở đây, nghĩ tới mục đích cậu đến đây là chăm sóc ấy, có lẽ sợ hãi như vậy, cậu thử xem."


      Trần Tiểu Ngoạn cũng để ý đến ánh mắt khác của người bên ngoài, lòng chỉ muốn giúp Ngãi Giai Giai.


      "Được." Ngãi Giai Giai cố gắng nghĩ tới phương diện này, tuy vẫn rất sợ hãi, nhưng lại có sợ hãi như vừa rồi.


      Nhìn người ta lui tới trong bệnh viện, ngoại trừ những bác sĩ và y tá kia mặc áo choàng màu trắng, những người khác cũng như những người mà thường thấy có gì khác biệt, có lẽ bệnh viện cũng có đáng sợ như trong tưởng tượng của , chẳng qua là tự ảo giác mà thôi.


      Đúng, những cảm giác sợ hãi này chỉ là do ảo giác của sinh ra thôi, ảo giác mà thôi, ảo giác cũng đáng sợ, chỉ cần nghĩ, có gì.


      "Có phải là thoải mái hơn , thực ra bệnh viện vốn là có gì, chỉ cần xem như là nơi bình thường được rồi. Mỗi người đều có đau bệnh , do đó, bệnh viện tách rời cuộc sống của chúng ta, cậu phải kiên cường mà thích ứng nó."


      "Cám ơn cậu Tiểu Ngoạn, mình còn sợ hãi như vậy nữa, chúng ta tìm thiếu chủ ." Ngãi Giai Giai luôn ình dũng khí, làm ình kiên cường.


      Vì thiếu chủ, tuyệt đối được sợ hãi mà lui về phía sau, phải về phía trước.


      Bà Lâm cầm ấm nước ra ngoài lấy nước, nhìn thấy chính xác là Ngãi Giai Giai và Trần Tiểu Ngoạn đến, giật mình, sau đó tới.


      "Giai Giai, sao con lại tới đây?"


      Giai Giai phải có chứng sợ hãi bệnh viện ư, sao lại tới nơi này?


      "Mẹ Lâm, thiếu chủ đâu rồi, thiếu chủ thế nào?" Ngãi Giai Giai nắm tay bà Lâm chặc, rất kích động, vẻ mặt lo lắng. Thế mà lại giống như sợ hãi ít nhiều.


      "Bệnh viện mới vừa tiêm cho thiếu chủ, bớt nóng, nhưng mà người vẫn chưa tỉnh. Giai Giai, sao con lại vào bệnh viện, chẳng lẽ con sợ sao?" Bà Lâm nắm tay Ngãi Giai Giai, kích động nhìn .


      Bà biết Giai Giai rất sợ bệnh viện, mà bây giờ lại dũng cảm đứng ở nơi này, khiến người ta vui mừng, xem ra Giai Giai nhất định là vì thiếu chủ mới trở nên kiên cường như vậy.


      "Mẹ Lâm, từ nay về sau con bao giờ sợ bệnh viện nữa, con phải kiên cường, khiến ình trở nên mạnh mẽ hơn, thiếu chủ ở phòng bệnh nào, con nhìn ấy."


      phải làm ình trở nên mạnh mẽ hơn, bằng về sau có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có thể khóc hoặc dựa vào người khác, muốn làm người bất lực như vậy nữa.


      "Chính là phòng bệnh số 8 phía trước, ông Lâm và Nghiêm Chính Phong cũng ở trong đó chăm sóc cậu ấy." Bà Lâm chỉ vào phòng bệnh phía trước.


      "Cám ơn mẹ Lâm." Ngãi Giai Giai lời cảm tạ sau đó liền chạy , Trần Tiểu Ngoạn vốn muốn cùng , nhưng lại bị bà Lâm kéo lại.


      "Bác Lâm, bác kéo con làm gì?" Trần Tiểu Ngoạn nghi ngờ nhìn bà Lâm.


      "Tiểu Ngoạn, Giai Giai có chuyện gì sao, con bé dám đến bệnh viện sao?" Bà Lâm vẫn là bộ dáng có vẻ thể tin.


      " ấy có thể rất cố gắng mới dám vào bệnh viện , nhưng con tin tưởng Giai Giai, ấy nhất định làm được, à , bây giờ phải là ấy làm được à. Bác đừng thấy ngoài mặt Giai Giai nhu nhược yếu ớt , giống như chuyện gì cũng ỷ lại người khác, kỳ , trong lòng của ấy đều kiên cường hơn người, chỉ cần chuyện ấy muốn làm, ấy nhất định cố gắng làm kiên trì tới cùng." Trần Tiểu Ngoạn ca ngợi.


      Trong lòng kiên cường so với kiên cường bên ngoài càng khiến cho người ta bội phục, Giai Giai chính là người như vậy.


      "Đúng vậy, Giai Giai chính là đứa bé như vậy." Bà Lâm gật gật đầu, sau đó về phía bên kia, tiếp tục lấy nước của mình.


      Trần Tiểu Ngoạn nhìn bà Lâm rời , do dự có nên đến phòng bệnh , hay là dạo chung quanh, giờ này khắc này hẳn là nên để cho Giai Giai và Tề Hiên ở chỗ, vẫn là xung quanh chút.


      Ngãi Giai Giai vọt tới 8 số phòng bệnh , ông Lâm và Nghiêm Chính Phong ngồi ở bên trong đều kinh ngạc rồi đứng lên.


      "Giai Giai, sao con lại tới đây?" Ông Lâm đến trước mặt , trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.


      "Bác Lâm, thiếu chủ thế nào?" Ngãi Giai Giai trả lời vấn đề của ông Lâm, sau đó chạy đến bên giường, kích động nhìn người hôn mê.


      Ông Lâm nháy mắt với Nghiêm Chính Phong, sau đó hai người ra ngoài, đóng cửa lại.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 120: Phản Đối Nữa



      Ngãi Giai Giai biết ông Lâm và Nghiêm Chính Phong rời khỏi, nhưng tại có nhiều tâm tư để ý đến chuyện khác, chỉ muốn ở bên cạnh Tề Hiên, tấc cũng rời. .


      Tề Hùng toilet trở về, vừa định vào phòng bệnh, bị ông Lâm kéo lại.


      "Hội chủ, Giai Giai tiểu thư ở bên trong, để cho bọn họ ở chỗ ."


      Giai Giai?


      Tề Hùng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn gật gật đầu, tới bên cạnh.


      Bọn họ phải Ngãi Giai Giai có chứng sợ bệnh viện đấy sao, sao lúc này lại tới?


      Có lẽ là Tề Hiên khiến cho con bé khắc phục sợ hãi, cho con bé dũng cảm.


      Tất cả mọi người biết Ngãi Giai Giai ở trong phòng bệnh cùng Tề Hiên, vì vậy cũng rất thức thời quấy rầy bọn họ, đến hoa viên trong bệnh viện.


      "Bác trai, cháu có thể gọi bác như vậy ?" Trần Tiểu Ngoạn đến trước mặt Tề Hùng, cung kính hỏi.


      Nghiêm Chính Phong vẫn gương mặt nghiêm túc nhìn , Trần Tiểu Ngoạn cũng thỉnh thoảng liếc mắt trừng .


      "Có thể, bác thích những đứa trẻ như con gọi bác như vậy, con tên là Trần Tiểu Ngoạn à, cám ơn con chăm sóc Giai Giai nhiều năm như vậy, còn có cháu trai của bác."


      Ông biết Trần Tiểu Ngoạn theo Ngãi Giai Giai mười năm rồi, rời, làm bạn bè đến mức này như con bé, là ít lại càng ít !


      "Đâu có, Tiểu Hiên xem như là con của cháu nha, mỗi ngày nghe thằng bé gọi con là mẹ, con cũng rất vui vẻ."


      "Dối trá ." Nghiêm Chính Phong thấp giọng câu.


      Nếu phải mỗi tháng thiếu chủ cho ta mười vạn, ta nguyện ý làm như thế ư, ra thực dối trá.


      "Họ Nghiêm kia, cái gì, lập lại lần nữa cho tôi." Trần Tiểu Ngoạn rất giống con cọp mẹ cảnh cáo Nghiêm Chính Phong.


      "Tôi cái gì cũng chưa ." Nghiêm Chính Phong sợ vẻ hung hãn này của , đành phải phủ nhận, sau đó chuyển tầm mắt qua nơi khác, nhìn Trần Tiểu Ngoạn.


      thêm gì nữa cũng chỉ là cãi nhau mà thôi, hơn nữa kết quả đều là bị thua.


      "Hai đứa bây thực đôi oan gia, nhưng cũng rất xứng đôi đó." Tề Hùng nhìn Trần Tiểu Ngoạn và Nghiêm Chính Phong, càng nhìn càng cảm thấy bọn họ rất xứng.


      "Ai xứng đôi với ta chứ, hừ ——" Trần Tiểu Ngoạn khinh thường hừ tiếng, cũng dời tầm mắt , nhìn Nghiêm Chính Phong.


      " nghĩ xứng đôi, tôi đây muốn đâu!" Nghiêm Chính Phong thấp giọng phản bác.


      " cái gì?" Trần Tiểu Ngoạn thính tai nghe được, hai tay chống nạnh, rống to chất vấn.


      "Được rồi, hai đứa đừng ầm ĩ nữa, có phải là xứng đôi hay , về sau biết." Tề Hùng ra mặt hoà giải.


      Ông có dự cảm, hai đứa kia sau này nhất định là đôi, ông đợi đến để uống rượu mừng của bọn họ a.


      "Bỏ , tôi so đo với . Đúng rồi bác trai, có chuyện cháu muốn nhờ bác hỗ trợ." Trần Tiểu Ngoạn khôi phục bộ dáng nghiêm túc, cầu khẩn Tề Hùng.


      " , chuyện gì?"


      "Tiểu Hiên bị Diệp Tầm Phương bắt , ta tính dùng Tiểu Hiên để uy hiếp Tề Hiên, để mười ngày sau Tề Hiên lấy ta. Bác già kiến thức rộng rãi, khá nhiều thuộc hạ là người tài giỏi, cháu hi vọng bác có thể lén tìm Tiểu Hiên trở về, đừng để cho kế hoạch của Diệp Tầm Phương được thực ."


      Tề Hùng xem ra phải là nhân vật đơn giản, để cho ông ấy ra tay có lẽ có giúp đỡ được chút.


      "Cháu dám khẳng định cháu của bác ở trong tay Diệp Tầm Phương ư, xác định trăm phần trăm?" Tề Hùng hỏi nhấn mạnh lần nữa.


      Diệp Tầm Phương đứa con này quả nhiên rất ác độc, loại chuyện bắt Tiểu Hiên này nó cũng có thể làm được, nhưng mà tin tức của nó sao có thể nhanh như vậy, trong ngày hôm ấy khi ông vừa mới biết mình có cháu trai là có thể bắt người , nếu như nó sớm biết tồn tại của Ngãi Tiểu Hiên, vì sao ra tay sớm chút?


      Tề Hùng đối với chuyện Diệp Tầm Phương bắt Ngãi tiểu Hiên còn có chút hoài nghi.


      "Chính miệng của ta thừa nhận , cái này có thể giả bộ sao?"


      Trần Tiểu Ngoạn vừa nghĩ tới bộ dáng kiêu ngạo đáng ghét vừa rồi của Diệp Tầm Phương, hận đến nghiến răng nghiến lợi.


      "Chính Phong, cậu thầm điều tra phen, xem Tiểu Hiên có phải là ở trong tay Diệp Tầm Phương , nếu quả là như thế, vậy có trò hay rồi." Trong mắt Tề Hùng lên tia khôn khéo.


      Những năm gần đây, ông vẫn hơi sợ Diệp Thị, chính là sợ thế lực của bọn họ, sáu năm trước bởi vì Tề thị sắp sụp đổ, khiến cho ông thể lui bước, vì giữ lại Tề thị, đối với người của Diệp gia luôn cung kính, tại, ông biết thế cục rồi, Diệp Thị thể uy hiếp được ông, cho nên ông cần sợ nữa.


      Tề Hiên đúng, thực lực của Tề thị vượt qua Diệp Thị, vì sao còn phải e ngại bọn họ?


      "Vâng" Nghiêm Chính Phong cố gắng khom người chào, sau đó ra ngoài.


      Trần Tiểu Ngoạn nhìn thân ảnh Nghiêm Chính Phong dần dần rời , đột nhiên có chút đành lòng.


      Kỳ quái, tại sao lại cảm thấy đành lòng chứ, phải muốn người này biến mất ở trước mắt sớm chút sao!


      "Đừng lo, nó chỉ là ra ngoài làm việc mà thôi, lại phải chết." Tề Hùng liếc Trần Tiểu Ngoạn.


      "Ai đành lòng cho ta, cháu muốn ta biến còn kịp! Bác trai, nếu như Diệp Tầm Phương dùng Tiểu Hiên bức Tề Hiên lấy ta, chúng ta nên làm gì bây giờ, cũng thể để cho Tề Hiên lấy người phụ nữ kia, nếu quả như vậy, Giai Giai nhất định đau lòng đến chết." Trần Tiểu Ngoạn sang chuyện khác.


      muốn nghe người khác về Nghiêm Chính Phong nữa, vừa đến ta cả người khó chịu.


      "Diệp Tầm Phương đứa con này làm việc vĩnh viễn thông qua đại não, chỉ thích trổ tài nhất thời, nếu như là nó bắt Tiểu Hiên , uy hiếp Tề Hiên lấy nó, vậy làm sao chứ, chờ Tề Hiên cưới nó, nó vẫn phải thả Tiểu Hiên, cho đến lúc này, Tề Hiên lại dùng lý do bức hôn rồi đưa ra pháp viện xin ly hôn, cho dù Diệp Tầm Phương ký tên thỏa thuận ly hôn, phần thỏa thuận ly hôn này vẫn có hiệu lực. Chỉ cần Tề Hiên ly hôn với nó, Tiểu Hiên trở về, Giai Giai và Tề Hiên có thể ở cùng chỗ rồi. Diệp Tầm Phương quân cờ này là sai lầm lớn rồi."


      Bộ dạng Tề Hùng có vẻ rất nhàng, tuyệt lo lắng.


      "Có đạo lý." Trần Tiểu Ngoạn bội phục nhìn Tề Hùng.


      hỗ là nhân vật lợi hại, có thể đem kiện nghĩ đến xa như vậy, xem ra lần này Diệp Tầm Phương là dời tảng đá lên đập bể chân của mình .


      "Nếu như bác nhất định muốn Tề Hiên lấy Diệp Tầm Phương, sáu năm trước cũng làm cho Tề Hiên lấy nó, chẳng qua là tốn chút công sức, nhưng bây giờ công sức này cần làm."


      Ngày hôm qua ông mới biết , Tề thị dưới quản lý của Tề Hiên phát triển tốt như vậy, thực lực vượt xa Diệp Thị, bây giờ Diệp Thị chính là Tề thị của sáu năm trước, chịu nổi kích, có gì đáng sợ .


      "Vậy có phải Giai Giai và Tề Hiên có thể ở cùng chỗ hay , bác cũng phản đối bọn họ nữa?" Trần Tiểu Ngoạn vô cùng hưng phấn.


      " phản đối, có đứa con dâu tốt như Giai Giai vậy bác cầu còn được, cháu còn tưởng rằng bác muốn đứa con dâu như Diệp Tầm Phương ư, ghê tởm chết." Bộ dạng Tề Hùng ra vẻ tính trẻ con.


      Trần Tiểu Ngoạn cùng bà Lâm ông Lâm nhìn đối phương, bật cười.


      Chỉ cần Tề Hùng phản đối Tề Hiên và Giai Giai ở cùng chỗ, như vậy hết thảy mọi chuyện đều rất tốt, Diệp Tầm Phương kia càng là vấn đề .



      Chương 121: Em Là Vợ Của .



      Ngãi Giai Giai mình canh giữ ở bên giường Tề Hiên, nắm tay của , nhìn ngay cả ánh mắt cũng nháy cái, mong đợi sớm tỉnh lại. .


      Trước kia sinh bệnh nằm viện , thiếu chủ cũng như vậy với , tại thiếu chủ sinh bệnh nhập viện , cũng phải ở cùng như vậy.


      Bây giờ chuyện Ngãi Giai Giai sợ bệnh viện nghiêm trọng như vậy nữa, bây giờ toàn tâm muốn chăm sóc Tề Hiên tốt.


      "Thiếu chủ, đừng có giận Giai Giai nữa được , từ nay về sau em nhất định chọc giận nữa." Ngãi Giai Giai nắm tay Tề Hiên, áp vào mặt mình, từng giọt nước mắt thương xót lên lưng bàn tay của Tề Hiên.


      "Thiếu chủ, chỉ cần giận em, muốn em làm gì em cũng chấp nhận."


      Ngãi Giai Giai liên tục hứa hẹn với Tề Hiên, chỉ hy vọng có thể tha thứ cho , sớm tỉnh lại.


      Tề Hiên cảm thấy mình ngủ quá lâu, nhưng lại cảm thấy mình còn chuyện rất quan trọng chưa làm, dù cho thân thể mệt mỏi, cũng làm ình tỉnh lại, chính là ý thức vừa mới khôi phục lại nghe được giọng của Ngãi Giai Giai, mùi thuốc nồng nặc biết, nơi này là bệnh viện.


      Bệnh viện?


      Tề Hiên nhớ lại mọi chuyện, biết mình ngã bệnh, xem ra là mọi người đưa đến bệnh viện , nhưng sao Giai Giai lại ở bệnh viện chứ, phải có chứng sợ bệnh viện sao?


      "Giai Giai, sao em lại tới bệnh viện?" Tề Hiên nghe thấy tiếng của Ngãi Giai Giai, suy nghĩ lúc, sau đó mở mắt, giọng hỏi .


      Ngãi Giai Giai nghe giọng của Tề Hiên, hưng phấn ngẩng đầu lên lau nước mắt, và cười rất vui vẻ.


      "Thiếu chủ, tỉnh, tốt."


      "Giai Giai, trong này hẳn là bệnh viện, sao em lại ở trong bệnh viện, chẳng lẽ em sợ sao?" Tề Hiên cố gắng ngồi dậy, hơi lo lắng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Ngãi Giai Giai.


      Nhưng tận mắt thấy qua bộ dạng phát điên của Ngãi Giai Giai ở bệnh viện, nhớ lại cũng có chút sợ, nhưng mà bây giờ lại ở trong bệnh viện, canh giữ ở bên giường của , làm thế nào giải thích đây?


      "Sợ." Ngãi Giai Giai do dự mà trả lời.


      Mặc dù vượt qua nỗi sợ lớn nhất, nhưng bây giờ vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng mà chút sợ hãi ấy có thể gắng gượng qua được, bởi vì bên cạnh có người quan tâm nhất.


      ", bây giờ dẫn em rời khỏi nơi này." Tề Hiên mặc quần áo bệnh nhân, tính xuống giường, nhưng bị Ngãi Giai Giai ngăn cản.


      "Thiếu chủ, vừa mới tỉnh, vẫn là nghỉ ngơi chút nữa ."


      "Nhưng mà em sợ nơi này nha!"


      Tề Hiên lo lắng nhìn , thậm chí muốn xuống giường ôm ra.


      "Em đúng là sợ nơi này, nhưng mà mức sợ hãi này em có thể chịu được, mà bây giờ cũng còn sợ như vậy nữa, tin tưởng qua thời gian nữa em còn cảm thấy sợ bệnh viện nữa, em muốn cố gắng vượt qua loại sợ hãi này." Ngãi Giai Giai vừa giải thích, vừa đắp mền giúp Tề Hiên, để nằm nghỉ cho khỏe.


      "Ừ ——" Tề Hiên cảm thấy rất kinh ngạc về thay đổi của Ngãi Giai Giai, cảm thấy có loại từ định lượng thay đổi đến biến đổi về chất.


      "Thiếu chủ, còn giận em sao?"


      Ngãi Giai Giai cúi đầu, bộ dáng có vẻ bi thương, trong câu gần như hàm chứa nghẹn ngào.


      Thiếu chủ giống như còn tức giận, nhưng mà vẫn là hỏi chút, như vậy an tâm hơn.


      "Ngốc, em giận là tốt rồi, có tư cách gì mà giận dữ với em!" Tề Hiên kéo Ngãi Giai Giai vào trong ngực, cả hai cùng nằm giường bệnh.


      "Thiếu chủ, cho tới bây giờ em cũng chưa từng giận , em sợ tức giận thôi, em rất sợ quan tâm em." Ngãi Giai Giai cong người ở trong ngực Tề Hiên khóc rống lên, ôm chặc.


      Trong khoảng thời gian thiếu chủ tức giận, rất khó chịu, rất sợ luôn luôn như vậy.


      "Đừng khóc, nếu lại khóc giận đó." Hai tay Tề Hiên nâng Ngãi Giai Giai dậy, sau đó lau nước mắt cho , lúc này mới phát cổ tay bị băng vải dày bao lấy, vì vậy nắm tay của , kinh hoảng hỏi, " xảy ra chuyện gì, ngày hôm qua phải em cảm mạo phát sốt thôi ư, làm sao tay có thể bị thương?"


      "Em thực ngốc, cũng rất xui xẻo, liên tục trong vòng vài ngày bị cướp hai lần, ngày hôm qua sau khi , em nghĩ gọi điện thoại để cho Tiểu Ngoạn tới đón em, nhưng còn chưa gọi được, điện thoại bị người cướp rồi, cho nên tay bị thương." Ngãi Giai Giai hổ thẹn cúi đầu xuống.


      chính là người xui xẻo như thế, tới chỗ nào cũng xui xẻo, cũng khiến cho người khác xui xẻo theo, nếu như phải do , thiếu chủ cũng sinh bệnh mà nằm ở trong bệnh viện.


      "Chết tiệt, nhất định bỏ qua cho tên đó." Tề Hiên tức giận mắng.


      "Bỏ thiếu chủ, dù sao cũng chỉ là vết thương , mấy ngày nữa khỏe rồi, lại thấy giận em nữa, em rất vui."


      Ngãi Giai Giai rất thỏa mãn nhìn Tề Hiên.


      "Thực có biện pháp làm khó em." Tề Hiên vươn tay, chạm đến mặt , lại là đành chịu lại là thương nhìn , sau đó kéo đến bên cạnh mình, từ từ đưa lên môi mình mài lên miệng của .


      "Thiếu chủ, nơi này là bệnh viện." Ngãi Giai Giai thẹn thùng .


      "Bệnh viện sao, dù sao cũng có người, ngoan ngoãn để cho hôn." Tề Hiên mặc kệ hôn Ngãi Giai Giai mãnh liệt phen, nhưng mà lúc cao hứng cửa đột nhiên bị người ta mở ra.


      y tá cầm thuốc vào, nhìn thấy Tề Hiên và hôn nồng nhiệt, nhíu mày lát, cũng vì quấy rầy chuyện tốt của bọn họ mà cảm thấy xấu hổ.


      " đến giờ uống thuốc." Y tá trực tiếp vào, trừng mắt Ngãi Giai Giai.


      " có ai với tiến vào gõ cửa là việc rất lễ phép sao?" Tề Hiên vui chất vấn y tá.


      "Tôi đây cũng là vì người bệnh thôi, đến thời gian nên uống thuốc, mau uống thuốc." Y tá rất dịu dàng với Tề Hiên, còn tự mình chuẩn bị thuốc, kéo Ngãi Giai Giai ra, đến trước mặt Tề Hiên.


      "A —— ——" Ngãi Giai Giai bị y tá kéo ra, thiếu chút nữa ổn định mà ngã xuống.


      Tề Hiên thấy rất động tác của y tá, nếu như Ngãi Giai Giai ngã sấp xuống, khẳng định cho y tá chó má này trả giá nhiều.


      "Tiên sinh, đây là thuốc của , mau uống ." Y tá tay cầm nước, tay cầm thuốc, dụ dỗ nhìn Tề Hiên.


      Người đàn ông này vào bệnh viện, liền vừa ý, mất ít thời gian mới có thể đưa thuốc đến cho , nếu như có thể làm người đàn ông của tốt biết mấy!


      "Đưa thuốc cho vợ tôi là được rồi, tôi thích những người phụ nữ khác bưng trà đưa nước cho tôi." Tề Hiên lạnh lùng câu, sau đó đẩy ánh mắt cho Ngãi Giai Giai.


      "Y tá tiểu thư, đưa thuốc cho tôi ." Ngãi Giai Giai nhận được ánh mắt của Tề Hiên, sau đó nâng lên dũng khí, đến bên người y tá, run rẩy vươn tay, để cho ấy giao thuốc và nước cho .


      " ấy là vợ của ?" Y tá vẻ mặt thể tin.


      Người con này thoạt nhìn tuyệt xứng với người đàn ông này, tại sao có thể là vợ chồng?
      xixon thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 122: Ngây Ngốc Thương



      Tề Hiên nhìn thấy bộ dạng y tá tin, trong lòng liền đốt lửa, chán ghét ta tới cực điểm. .


      Mục đích của y tá này cũng biểu quá ràng, mặt đều viết ta muốn , Tề Hiên là người dễ dàng lấy được như vậy sao, nếu như vậy, Diệp Tầm Phương cũng quấn quít lấy nhiều năm như vậy.


      " ấy phải vợ của tôi chẳng lẽ là ư, mang thứ đó giao cho vợ tôi, sau đó ra ngoài cho tôi." Tề Hiên thái độ rất lạnh lùng, bắt đầu đuổi người.


      "Y tá tiểu thư, đưa cho tôi ." Ngãi Giai Giai chặn lại nỗi sợ hãi trong lòng, thở hào hển.


      mới vừa khắc phục chứng sợ bệnh viện, nhưng là vẫn là rất sợ y tá và bác sĩ, nếu như phải vì thiếu chủ, có thể bị dọa chạy từ sớm rồi.


      được sợ, y tá cũng là người, khác gì người bình thường, chỉ là mặc quần áo giống thôi, cỡi quần áo, bọn họ vẫn giống nhau.


      Ngãi Giai Giai ở trong lòng luôn tự với mình như vậy, nhưng mà sắc mặt vẫn là rất khó coi, vẻ mặt lộ vẻ bối rối.


      "Tôi lo lắng ấy phải người chuyên nghiệp, làm tốt, nào, ngoan ngoãn uống thuốc ." Y tá muốn giao thuốc và nước cho Ngãi Giai Giai, cũng muốn vẫn quấn quít lấy Tề Hiên.


      " nghe thấy lời tôi sao, tôi bảo là ." Tề Hiên nổi trận lôi đình, tức giận ra lệnh cho y tá, cũng ta là phụ nữ mà có chút phong độ đàn ông với ta.


      Ngãi Giai Giai vốn ở trong sợ hãi, bị loại tiếng hô như sư tử của Tề Hiên, chân nhũn ra ngồi xuống mặt đất, đầu đầy mồ hôi lạnh.


      "Giai Giai, em làm sao vậy?" Tề Hiên nhìn thấy mặt Ngãi Giai Giai tái nhợt ngồi xuống mặt đất, lập tức xuống giường, đỡ lên, đếm xỉa y tá kia bị làm cho tức giận đến sắp tắt thở.


      Ngãi Giai Giai cong người ở trong ngực Tề Hiên, dồn dập thở dốc, đem nỗi sợ hãi trong lòng thở ra đường hô hấp.


      "Giai Giai, sắc mặt của em là khó nhìn, sao vậy?" Tề Hiên lo lắng hỏi.


      Mới vừa rồi còn rất tốt, từ khi y tá này vào, Giai Giai của liền biến dạng, chẳng lẽ y tá này trước đó bắt nạt Giai Giai sao?


      Tề Hiên suy đoán lung tung trong lòng, càng đoán càng chán ghét y tá kia càng lớn. Khi thấy sắc mặt sợ hãi của Ngãi Giai Giai biết là có chuyện rồi.


      Giai Giai sợ bệnh viện, đồng thời cũng sợ y tá và bác sĩ.


      " ——" Y tá căm tức nhìn Tề Hiên và Ngãi Giai Giai ôm nhau thân mật, rất tức giận, nhưng mà lại biết nên gì.


      "Bỏ thuốc xuống, cút ra ngoài cho tôi." Tề Hiên đoán được Ngãi Giai Giai là vì nhìn thấy y tá mới sợ hãi bối rối như thế, vì vậy đuổi người lần nữa.


      "Tôi muốn tận mắt thấy uống thuốc, miễn cho viện trưởng tôi chuyên nghiệp." Y tá vẫn vô lại chịu .


      Hạnh phúc cần chủ động và cố gắng, người đàn ông này vừa ý phải cố gắng tranh thủ, có tranh thủ mà buông tha, đời này của có hạnh phúc.


      "Đáng ghét." Tề Hiên đoạt lấy thuốc từ trong tay y tá, ném vào trong miệng, nước cũng uống trực tiếp nuốt xuống, tiếp theo trừng mắt y tá, chỉ tay ra cửa, "Được rồi, thuốc tôi uống, có thể lăn rồi."


      "Chuyện này —— hừ ——" Y tá á khẩu trả lời được, dùng sức đặt chén nước lên mặt bàn, sau đó trừng liếc Ngãi Giai Giai, mới bằng lòng rời .


      "Giai Giai, sao chứ, ta rồi, đừng sợ." Tề Hiên nhìn y tá sau khi ra ngoài, mới như dỗ Ngãi Giai Giai như dỗ đứa trẻ.


      "Thực xin lỗi thiếu chủ, em phải cố ý sợ hãi , chỉ là ——" Ngãi Giai Giai muốn tìm lý do, ình thoát ra, nhưng mà lại tìm thấy lý do hợp lý.


      ràng hay lắm được sợ, vì sao còn sợ như vậy chứ, chỉ là y tá thôi mà.


      "Em rất kiên cường rồi, cần phải xin lỗi, thôi." Tề Hiên kéo tay Ngãi Giai Giai, tính ra ngoài.


      " đâu vậy?"


      Theo biết, người còn nằm viện là thể tùy tiện , như vậy thân thể tốt.


      "Đương nhiên là rời khỏi nơi này rồi, cũng rất ghét ở trong bệnh viện, cho nên chúng ta nên ."


      Kỳ cũng phải nghĩ như vậy, mà là vì Giai Giai sợ chỗ này, cho nên muốn ở chỗ này, dù sao cũng có chuyện gì, vậy ở trong bệnh viện phải lãng phí thời gian sao?


      " được, bác sĩ còn chưa cho phép xuất viện, thể tùy tiện xuất viện, như vậy thân thể của tốt, ngoan ngoãn nằm xuống." Ngãi Giai Giai kéo Tề Hiên về.


      "Nhưng mà em ——"


      "Đừng lo cho em, em sao, em rất tốt." Ngãi Giai Giai vui vẻ cười, có sợ như vừa rồi, sắc mặt cũng tái nhợt , thoạt nhìn cũng rất bình thường có gì khác.


      " ?" Tề Hiên vẫn hoài nghi.


      Mới vừa rồi còn sợ tới mức hồn cũng bị mất, lúc này lại như có chuyện gì, thay đổi rất nhanh .


      "Thiếu chủ, chẳng lẽ nghĩ em có việc mới vui vẻ sao?" Ngãi Giai Giai chu miệng lên, bộ dáng giả vờ vui, làm nũng hỏi.


      "Đương nhiên phải." Tề Hiên xấu hổ cười, bị dạng đáng như vậy của đánh bại.


      Quên , chỉ cần ấy có việc gì, ấy muốn thế nào được thế đó !


      "Thiếu chủ, từ nay về sau em mà làm sai chuyện gì, liền trực tiếp mắng em được rồi, ngàn vạn đừng tức giận được , bằng tim của em rất đau." Ngãi Giai Giai nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, cảm thấy rất đau lòng, rất thoải mái.


      ra làm cho thiếu chủ tức giận hậu quả nghiêm trọng như vậy, từ nay về sau tuyệt đối tái phạm .


      "Em ngốc này, tất cả phải là lỗi của em, là lỗi của , nên cứ như vậy ném em ra, vốn là lỗi của , em còn dám mình sai, em để mặt ở đâu đây, chẳng lẽ đào cái động chui vào sao?" Tề Hiên có chút hổ thẹn.


      Chuyện này vốn là đúng, nên vì chuyện như vậy mà phát hỏa lớn như thế, hơn nữa còn là phát đến người vô tội, người hoàn toàn vô tội này lại là người thương nhất, nhưng bé ngốc này lại là lỗi của mình, làm cho xấu hổ vô cùng.


      "Thiếu chủ có sai, thiếu chủ vĩnh viễn sai, muốn sai cũng là em sai." Ngãi Giai Giai thái độ rất kiên định, là lỗi của mình được.


      biết lòng tự trọng của đàn ông rất lớn, bình thường đều sĩ diện hơn so với phụ nữ, là phụ nữ của người đàn ông, cho chồng của mình thể diện, như vậy có thể ngẩng đầu đối mặt với người ngoài, cho nên mặc kệ chuyện là như thế nào, cái sai này nhất định là .


      "Được rồi, chúng ta mặc kệ là sai của ai được , để cho chuyện này qua , từ nay về sau tuyệt đối tái phạm." Tề Hiên lay chuyển được , đành phải giảng hòa .


      Trái tim của người con này, chỉ cần người quyết lòng, tuy phương pháp có chút ngu ngốc, đến ngây ngốc, nhưng lại chân thành, làm cho người ta từ trong ngốc của cảm nhận được ấm ấp vô hạn.


      Chương 123: Tha Thứ Được



      Ngãi Giai Giai gật đầu, mỉm cười. .


      Chuyện qua hãy để cho nó qua , đề cập tới làm gì, làm tổn thương tình cảm.


      "Thiếu chủ, chúng ta đều quên chuyện này được , từ nay về sau cũng cho phép ai nhắc lại."


      "Được." Tề Hiên ôm , cười hạnh phúc.


      Ngãi Giai Giai cong người ở trong ngực Tề Hiên, cảm thấy cực kỳ ấm áp, thực muốn rời , nhưng mà đột nhiên nghĩ đến Ngãi Tiểu Hiên, vì vậy rời khỏi cái ôm của Tề Hiên, hoảng sợ nhìn .


      "Giai Giai em làm sao vậy?" Tề Hiên lo lắng hỏi.


      tốt đẹp vậy, sao lại hoảng sợ chứ?


      "Thiếu chủ, Tiểu Hiên bị Diệp Tầm Phương bắt , ấy muốn mười ngày sau lấy ấy, bằng ấy gây bất lợi với Tiểu Hiên, thiếu chủ, em muốn lấy người con khác, nhưng mà em cũng muốn Tiểu Hiên gặp chuyện may, làm sao bây giờ?"


      Thiếu chủ rất quan trọng với , nhưng mà con trai cũng rất quan trọng với , hai người đều quan trọng như vậy làm cho biết lựa chọn như thế nào!


      "Lại người đàn bà nhiều chuyện này, sao ta lại đáng ghét như vậy!" Tề Hiên thực rất chán ghét người đàn bà Diệp Tầm Phương này.


      Người phụ nữ này bắt đầu từ mười năm trước quấn quít lấy , quấn đến bây giờ cũng buông tay, thực chán ghét mà.


      "Thiếu chủ, em lo lắng cho Tiểu Hiên, em rất sợ Diệp Tầm Phương đối với con ——"


      Suy đoán phía sau Ngãi Giai Giai dám , rất sợ Diệp Tầm Phương ngược đãi Ngãi Tiểu Hiên, sợ đến nỗi cũng dám .


      "Đừng lo lắng, cứu Tiểu Hiên trở về, bây giờ chỉ muốn cứu Tiểu Hiên trở về, còn phải khiến cho ta trả cái giá lớn." Tề Hiên nắm chặt hai đấm, ánh mắt phát ra tức giận rất giống như muốn ăn thịt người.


      Diệp Tầm Phương dựa vào chính là Diệp Thị, nếu như có Diệp Thị, ta dựa vào cái gì?


      Tề Hiên tà ác cười, bộ dạng có vẻ có tính toán trước.


      "Thiếu chủ, có phải có biện pháp cứu Tiểu Hiên rồi hay ?"


      Bộ dạng thiếu chủ có vẻ tự tin, nhất định là có biện pháp cứu Tiểu Hiên rồi, nhưng mà có biện pháp rồi, vẫn rất lo lắng.


      "Giai Giai em yên tâm, mang Tiểu Hiên bình an trở về bên cạnh chúng ta, nhưng bây giờ còn phải làm chuyện." Tề Hiên đến đây, sắc mặt tốt, lại có chút xấu hổ.


      Muốn lật đổ Diệp Thị, tất phải trở về Tề Thị mới được, nhưng mà hôm qua mới nộp toàn bộ Tề thị, tại muốn trở về khiến cho có chút khó chịu.


      "Thiếu chủ, chuyện gì khiến cảm thấy vui như vậy?" Ngãi Giai Giai nhìn khuôn mặt Tề Hiên khổ sở, vì thế quan tâm hỏi câu.


      "Bởi vì phải trở về cầu người ba đủ tư cách kia, nghĩ đến ông ấy trong bụng liền nổi giận."


      "Thiếu chủ, kỳ tình giống như tưởng tượng đâu, bác trai ——" Ngãi Giai Giai còn chưa xong, bị Tề Hiên rống tiếng.


      "Đừng ở trước mặt gọi ông ta thân thiện như thế, thích."


      Người như vậy xứng được người khác tôn trọng, thích người bên cạnh mình tôn trọng người như vậy.


      "Thiếu chủ, đừng tức giận, em gọi." Ngãi Giai Giai cho rằng Tề Hiên tức giận, rất lúng túng giải thích.


      vốn còn muốn cho Tề Hiên nghe chuyện của Tề Hùng ngày hôm qua cho biết, nhưng mà mới gọi câu ‘ bác trai ’, tức giận, vậy chuyện kế tiếp làm sao dám đây! Nhưng mà , giữa cha con bọn họ liền vĩnh viễn tồn tại ngăn cách, khiến cho khó xử.


      "Giai Giai thực xin lỗi, nên đem bực tức người khác vung lên người của em, ——" Tề Hiên cố gắng đem tư tưởng trong lòng áp chế lại, ra sức giải thích, nhưng mà lại biết giải thích như thế nào.


      cũng vì chuyện này mà cơn tức rời đầu, hai người ầm ĩ cũng vui vẻ, lại hại Giai Giai, cho nên thể sai phạm lần thứ hai.


      "Thiếu chủ, phải lỗi của , là lỗi của em, em khiến cho vui, thực xin lỗi." Ngãi Giai Giai đều đem tất cả trách nhiệm lên người mình.


      ra thiếu chủ tức giận là do gọi Tề Hùng là bác trai, nhưng mà gọi bác trai, nên gọi tên gì?


      "Giai Giai, phải như vậy, phải giận em, là tức giận mình, tức sao lại vô dụng như vậy, vì sao lại mọn như vậy, nên đem nỗi hận của minh với cha mình tung lên người em." Tề Hiên nắm hai vai Ngãi Giai Giai, kích động giải thích.


      Vừa mới hòa thuận, vì chuyện giống vậy mà cãi nhau nha.


      "Thiếu chủ, cho em biết, hận ba của mình nhiều ?"


      Mặc kệ như thế nào, vẫn ràng mọi chuyện, nếu như thiếu chủ muốn tha thứ cho cha mình, vậy từ nay về sau hơn nữa miễn cho tức giận .


      " người vì lợi ích mà muốn mạng vợ mình, quả thực là đáng hận tới cực điểm, hận ông ấy."


      Tề Hiên lại nhớ chuyện năm đó, trong lòng tức giận và hận liên tục tỏa ra.


      Vì sao ba của thể như những người ba khác, có lòng thương, với người vợ mình chứ, cho dù là chút cũng được, nhưng mà chút ông cũng có, cha như vậy muốn.


      "Thiếu chủ, kỳ tình phải như thế, ngày hôm qua em có chuyện với ba lúc, em hỏi ông năm đó tại sao lại nhẫn tâm như vậy, ông chuyện ban đầu phải là như vậy, lúc ấy ông nghĩ đến bác cả chỉ bắt mẹ của mà thôi, ông cũng biết ở trong tay bác cả, cho nên tính toán đọ sức với bác cả , ngăn chặn ông ấy, nhưng mà nghĩ tới ——"


      "Mặc kệ tình là dạng như thế nào, tóm lại, ông ấy chính là người để ý mạng vợ mình, vì lợi ích, ông ấy tiếc hy sinh hết thảy." Tề Hiên chính là nhận định điểm này, mặc kệ các chi tiết, dù sao chính là như thế, sai chính là sai, mặc kệ như thế nào cũng biến thành đúng.


      "Thiếu chủ, đừng tức giận, bây giờ thân thể còn chưa khỏe, đừng nóng giận được , em nữa."


      mới vài điểm , thiếu chủ cũng tức thành như vậy, xem ra thể nữa, miễn cho chọc tức thiếu chủ.


      "Giai Giai, biết mình hơi nóng, nhưng mà tha thứ cho ba của được, mỗi đêm lúc nhắm mắt lại, thấy cảnh tượng mẹ chết thê thảm năm đó, nhìn thấy những chuyện này, càng hận ba của hơn, hận ông ấy bị lợi ích làm ù quáng, hận ông ấy vô tình vô nghĩa." Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai, tất cả đau khổ.


      cũng thử tha thứ cho ba của mình, nhưng làm được, vừa thấy ông ấy nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia.


      "Thiếu chủ, từ nay về sau em là được, cũng đừng suy nghĩ, như vậy khá hơn chút." Ngãi Giai Giai dụ dỗ .


      Xem ra ngăn cách giữa cha con bọn họ là vấn đề rất khó giải quyết.


      Tề Hùng ở ngoài cửa, nghe đối thoại của Tề Hiên và Ngãi Giai Giai, tâm lạnh lẽo, sau đó bước .


      Xem ra Tề Hiên hận ông đến mức này, loại tình trạng này ông tưởng được, kế tiếp ông nên làm như thế nào cho phải đây?


      người sắp bước vào quan tài, muốn thứ kỳ rất đơn giản, đó chính là tình thân, nhưng mà cái này với ông mà lại khó khăn như vậy.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 124: Y Tá Dây Dưa



      Tề Hiên thay quần áo xong định rời bệnh viện, nhưng mà vừa mới mở cửa, y tá kia lại đến, tay còn cầm kim và nước thuốc. .


      Ngãi Giai Giai nhìn thấy y tá lại đến nữa, mặc dù có sợ hãi như vừa rồi, nhưng vẫn hơi sợ chút, nhưng vẫn có thể chịu đựng đựơc.


      " tới đây làm gì?" Tề Hiên kiên nhẫn chất vấn.


      "Chích cho , mau nằm sấp xuống, cởi quần ra, cho phép nhúc nhích." Y tá vào giữa Ngãi Giai Giai và Tề Hiên, tách hai người ra, sau đó thả kim và nước thuốc trong tay lên mặt bàn, chuẩn bị chích cho Tề Hiên.


      Y tá bảo Tề Hiên cởi quần ra những lời này mà hơi thở gấp mặt đỏ, tuyệt rụt rè, giống như quản gia lo cơm nước vậy.


      Ngãi Giai Giai và Tề Hiên bị ép tách ra, đều rất kinh ngạc nhìn y tá này, mặt Tề Hiên cực kỳ lãnh, bộ dạng có vẻ muốn nổi giận, Ngãi Giai Giai bên cạnh có phần biết chuyện gì xảy ra.


      người con trực tiếp bảo người đàn ông cởi quần, hình như quá lớn mật nha. Nhưng nơi này là bệnh viện, y tá bảo người cởi quần là chuyện thường, nhưng cảm thấy được tự nhiên. Hơn nữa cũng thích thiếu chủ cởi quần trước mặt những khác.


      "Nếu tôi cởi, có thể làm gì tôi?" Tề Hiên xoay người, mắt lạnh nhìn y tá trước mắt.


      Đây là bệnh viện gì, chất lượng phục vụ kém như vậy, lại còn có loại y tá có đạo đức nghề nghiệp.


      "Tôi đây là vì muốn tốt cho , là người bệnh, nên nghe lời." Y tá cầm kim, loay hoay trước mặt Ngãi Giai Giai và Tề Hiên.


      Cái này chính là kim, thấy qua y tá từng chích ẹ rất nhiều, vì sao những y tá kia đâm kim vào tay mẹ mẹ lại kêu lên đau đớn ?


      Ngãi Giai Giai nhớ lại tình cảnh năm đó mẹ của bị chích ở bệnh viện, trong lòng đối cái kim kia từ từ sinh ra cảm giác sợ hãi.


      "Tôi chẳng muốn để ý , Giai Giai, chúng ta ." Tề Hiên kéo tay Ngãi Giai Giai lần nữa, tới cửa.


      "Chờ chút, nếu như chích, bệnh tốt hoặc là chuyển biến xấu cũng đừng là lỗi của bệnh viện chúng tôi, trách nhiệm này tôi gánh nổi." Y tá ý đồ dùng lý do này để ngăn cản Tề Hiên rời .


      cũng chưa tìm được phương thức liên lạc của người đàn ông này, phục.


      "Thiếu chủ, hay là chích , bằng bệnh tốt." Ngãi Giai Giai vừa nghe y tá như thế, trong lòng còn cảm thấy sợ hãi, lại biến thành lo lắng.


      Nếu như thiếu chủ có chích cái này mà bệnh tình chuyển biến xấu, vậy hỏng bét.


      "Em nghe ta mò, chừng chích thuốc độc cho , để cho ta chích ngược lại sau đó chết. Yên tâm , Mai Tử Thành tới nơi này, trở về để cho ông ấy xem bệnh còn tốt hơn là ở chỗ này cho y tá xấu xa này chích." Tề Hiên dùng ngữ khí rất châm chọc chuyện với y tá, kết quả chọc giận y tá.


      " sao lại như thế, tôi là vì tốt cho , ràng năng lỗ mãng, cẩn thận tôi tố cáo phỉ báng."


      chỉ là người đàn ông hơi đẹp mắt thôi sao, lạ gì.


      "Tôi là người sử dụng dịch vụ bệnh viện các , tôi có quyền chọn phục vụ làm tôi hài lòng, tôi bây giờ rất hài lòng , tôi ra điểm này, cho nên chưa tính là phỉ báng."


      Tề Hiên phục phản bác lại.


      y tá lại dám kiêu ngạo như thế, cho dù phía sau ta có lớn hơn nữa cũng thể coi ai ra gì, xem ra bệnh viện này có tố chất.


      " ——" y tá phản bác được, chỉ có thể trừng người.


      "Thiếu chủ, xảy ra chuyện gì?" Lúc này Mai Tử Thành đẩy cửa vào, liền nhìn thấy ba người giằng co bên trong, vì thế đánh vỡ yên lặng.


      "Chú Mai ——" Ngãi Giai Giai nhìn thấy người bác sĩ gia đình làm cho bốn năm, rất hưng phấn.


      "Cháu là Giai Giai, ông trời, là cháu sao, sáu năm gặp, làm chú nhớ muốn chết ." Mai Tử Thành cũng rất hưng phấn.


      "Chú Mai, cháu cũng nhớ chú, chú mau nhìn xem thiếu chủ, y tá này thiếu chủ nhất định phải chích, bằng bệnh tốt, nhưng mà ấy muốn thiếu chủ cởi quần cho ấy tiêm, cái này thực có tốt ." Ngãi Giai Giai rất ngây thơ cầu khẩn Mai Tử Thành.


      "Sáng nay tôi mới chạy tới nơi này, nhưng đầu tiên là nghe các người đều đến bệnh viện, cho nên mới tới nhìn xem, thiếu chủ ngã bệnh ư, lè lưỡi tôi xem chút." Mai Tử Thành đến trước mặt Tề Hiên, bảo lè lưỡi cho ông xem.


      Tề Hiên hai lời le lưỡi ra.


      " có bệnh gì lớn, cần chích, nghỉ ngơi tốt được rồi, thân thể thiếu chủ tốt lắm, chích cái gì chứ!" Mai Tử Thành nhìn Tề Hiên, sau đó bộ dáng có vẻ sao cả.


      Y tá nghe Mai Tử Thành như thế, trong lòng hơi căm tức.


      Đúng vậy, vốn người bệnh ở phòng này cần chích, nhưng vì muốn lấy cớ này, cho nên mới dùng tiếng là chích, tới xem chút. Nhưng vì mặt mũi, cũng thể như vậy. vốn là muốn dịu dàng mà chuyện, nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông trong mộng của mình cưng chìu khác, cũng biết tức giận của ở đâu xuất . Tuy người đàn ông này phải là của , nhưng rất nhiều chuyện cũng phải qua tiến trình cố gắng mới biết được kết quả, còn chưa cố gắng mà, sao biết người đàn ông này phải là của ?


      "Ông là ai vậy, ông cần chích cần chích ư, xảy ra vấn đề gì ông đảm đương được hay sao hả?" Y tá chất vấn Mai Tử Thành.


      "Tôi đảm đương được, là y tá mà tôi thấy có đạo đức nghề nghiệp và tố chất nhất, nếu như nơi này là bệnh viện chính quy, xem ra tôi phải khiếu nại với viện trưởng các mới được." Mai Tử Thành khiển trách y tá.


      "Ông ——" Y tá bị Mai Tử Thành như thế hơi sợ, vì thế vui thu dọn kim và thuốc, trừng liếc Ngãi Giai Giai, sau đó ra ngoài.


      Ngãi Giai Giai bị y tá trừng như thế, sợ tới mức ngã lên người Tề Hiên.


      "Giai Giai, em làm sao vậy?" Tề Hiên vịn lấy , lo lắng.


      "Xem ra là bị hù rồi, Giai Giai vốn là sợ bệnh viện, lại càng sợ những y tá và bác sĩ kia, vừa rồi y tá kia dữ như vậy, chắc hẳn là hù Giai Giai đáng của chúng ta rồi." Mai Tử Thành cười , mặt khác dùng cái này để thay đổi khí nặng nề, muốn Ngãi Giai Giai cần sợ hãi như vậy.


      "Mai Tử Thành, chuyện bệnh viện này giao cho ông xử lý, Giai Giai chúng ta ." Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai ra ngoài cửa.


      Lúc này đây mặc kệ như thế nào, nhất định phải mang Giai Giai rời khỏi bệnh viện xấu xa này.


      "Thiếu chủ, chúng ta cứ như vậy, hình như tốt lắm đâu, mẹ Lâm và bác Lâm vẫn còn ở chỗ này?" Ngãi Giai Giai ra cửa chính bệnh viện, sau khi sợ hãi nữa, mới nhớ tới những người khác.


      "Yên tâm , Mai Tử Thành cho bọn họ biết, đói bụng, tìm chỗ ăn gì ." Tề Hiên cảm thấy quan trọng, sau đó mang Ngãi Giai Giai ăn.


      Diệp Tầm Phương nghe Tề Hiên vào bệnh viện, vì vậy tính đến xem, kết quả mới tới cửa liền nhìn thấy và Ngãi Giai Giai tay trong tay rời , nhất thời cơn tức bùng nổ.


      phải với Ngãi Giai Giai muốn ta rời khỏi Tề Hiên đấy sao, bằng mượn Ngãi Tiểu Hiên khai đao, chẳng lẽ người phụ nữ này ngay cả con trai mình cũng muốn, chỉ cần đàn ông?



      Chương 125: Tha Thứ Cho Ích Kỷ Của



      Diệp Tầm Phương nhìn thấy Tề Hiên và Ngãi Giai Giai nắm tay nhau bước chậm rãi, cười cười , cơn tức trong lòng càng lúc càng lớn, vì thế đến trước mặt bọn họ, chặn đường của bọn họ. .


      Ngãi Giai Giai vừa nhìn thấy Diệp Tầm Phương, lập tức nhớ tới con của mình còn trong tay ấy, sắc mặt trở nên lo sợ, đầy lo lắng.


      Vừa rồi cho rằng sợ hãi bệnh viện còn có y tá kia, khiến thiếu chút nữa quên con của mình còn ở tay người con này, tại ta tự tìm tới mình, rốt cuộc muốn làm gì đây, có lẽ là muốn lập tức rời khỏi Tề Hiên.


      “Diệp tiểu thư, tôi ——”


      Bây giờ nên làm gì mới tốt, mới chỉ trong chốc lát, Diệp Tầm Phương này lại tới nữa, có phải Tiểu Hiên xảy ra chuyện gì ?


      “Ngãi Giai Giai, có vẻ quên chuyện vừa rồi tôi với .” Diệp Tầm Phương khiêu khích Ngãi Giai Giai.


      phải như vậy, đừng làm hại Tiểu Hiên được , tôi ——” Ngãi Giai Giai muốn đáp ứng rời khỏi Tề Hiên, nhưng mà nên lời.


      Sáu năm trước là hạ quyết tâm rất lớn mới ép mình rời khỏi thiếu chủ, sáu năm sau biết mình còn có thể làm được hay , nhưng bây giờ xem ra, hình như là làm được, bởi vì rất thiếu chủ rồi, nhưng rời khỏi thiếu chủ, Tiểu Hiên bị làm hại, lựa chọn thế nào đây, hai người đều muốn có, chẳng lẽ cái này rất ích kỷ sao?


      Ông trời, hãy thông cảm cho ích kỷ của , vừa muốn con trai cũng muốn người .


      “Giai Giai, đừng sợ, có ở đây, để cho ứng phó với mụ đàn bà ác độc này.” Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai, dùng ngôn ngữ châm chọc Diệp Tầm Phương.


      Diệp Tầm Phương này da mặt là quá dày, cũng châm chọc ta mười năm rồi, ta còn chưa chịu buông tha, là khiến người chán ghét quá.


      Diệp Tầm Phương bởi vì lời của Tề Hiên mà tức giận lúc, nhưng rất nhanh liền tức giận, cười đắc ý, “Tề Hiên, miệng lưỡi có vẻ rất bén, tôi tranh cãi với , nhưng tôi tính tóan với con của .”


      “Đừng.” Ngãi Giai Giai đẩy Tề Hiên ra, kích động hô to, “Van cầu đừng làm hại Tiểu Hiên, tôi van .”


      đáp ứng cầu của tôi, tôi cần gì phải nghe lời .” Diệp Tầm Phương cực kỳ kiêu ngạo.


      “Tôi — —” Ngãi Giai Giai nhìn nhìn Tề Hiên, lại nhìn Diệp Tầm Phương lúc, rất khó lựa chọn.


      Vì sao ông trời đều bảo lựa chọn chứ, sáu năm trước lựa chọn rời , sáu năm sau chẳng lẽ còn muốn rời ư, nhưng nếu rời , Tiểu Hiên bị làm hại, rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào?


      “Giai Giai, chuyện này để xử lý, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh là được rồi.” Tề Hiên kéo Ngãi Giai Giai lại, đứng ở trước mặt , sau đó mặt thay đổi nhìn Diệp Tầm Phương.


      “Tề Hiên, chắc hẳn cũng biết đại khái tình , muốn con của bình an, vậy nhất định phải lấy tôi, thời gian định vào mười ngày sau, nếu trễ tôi dám cam đoan con của đựơc an toàn.” Diệp Tầm Phương vẫn phô trương thanh thế hù dọa Tề Hiên.


      Dù sao cũng có ai biết con của bọn họ có phải tay của hay , sợ cái gì, chỉ cần ra người ở đâu, nên chuyện gì cũng sợ.


      dám thề, con của tôi chính xác là bị bắt sao?” Tề Hiên nhấn mạnh lần nữa hỏi.


      “Như thế nào, nghi ngờ sao?” Bộ dạng Diệp Tầm Phương giả vờ ra vẻ trấn tĩnh, để cho lòng mình biểu ra bất an.


      Đúng vậy, con của bọn họ xác thực tay của , nhưng bí mật phái người tìm, tin tưởng bao lâu đến tay .


      “Chỉ cần dám thừa nhận, Tiểu Hiên là do bắt , chúng tôi trao đổi tòan bộ.” Tề Hiên nắm điện thoại di động trong tay mình, mở tính năng ghi ra.


      Diệp Tầm Phương này có đầu óc, thấy lần này như thế hòan toàn trở mình được.


      “Ừ, người là tôi bắt , nhưng tôi đây luôn lời giữ lời, chỉ cần đáp ứng kết hôn với tôi, tôi liền thả người, tôi tuyệt đối như những người khác, cầm tiền rồi đổi ý.” Diệp Tầm Phương châm chọc Ngãi Giai Giai. Lúc trước Ngãi Giai Giai cầm năm ngàn vạn của , đáp ứng rời khỏi Tề Hiên, nhưng bây giờ trở về, tuy bọn họ có ký hiệp nghị, nhưng cơ bản làm người uy tín vẫn phải có.


      Diệp Tầm Phương xong câu đó, Tề Hiên đóng tính năng ghi của điện thoại, cất kỹ thứ ghi vừa rồi, sau đó kéo tay Ngãi Giai Giai.


      “Giai Giai, chúng ta thôi.”


      “A ——” Ngãi Giai Giai giật mình.


      Cứ như vậy mà sao, nhưng tình hình như là chưa có giải quyết nha!


      “Tề Hiên, đứng lại đó cho tôi.” Diệp Tầm Phương nhìn thấy Tề Hiên kéo tay Ngãi Giai Giai xoay người rời , vì vậy rống to gọi bọn họ lại.


      Tề Hiên muốn dừng bước lại, vẫn về phía trước.


      toạc mọi chuyện cùng Diệp Tầm Phương kia cũng vô dụng, còn bằng dùng hành động giải quyết mọi chuyện cho tốt hơn.


      “Thiếu chủ, chúng ta cứ như vậy, Tiểu Hiên sao, Tiểu Hiên làm sao bây giờ?” Ngãi Giai Giai lo lắng hỏi, có phần muốn .


      muốn ở lại tiếp tục cầu Diệp Tầm Phương, biết chỉ cần thành tâm nhất định có thể làm được .


      “Yên tâm , cứu Tiểu Hiên bình an trở về, tin tưởng .” Tề Hiên rất tự tin.


      Diệp Tầm Phương ở phía sau nghe những lời này của Tề Hiên, trong lòng có chút hoang mang rối loạn, nhưng cũng biểu ra, đến trước mặt Tề Hiên và Ngãi Giai Giai lần nữa, chặn đường của bọn họ.


      “Các người đứng lại cho tôi.”


      Tề Hiên thấy Ngãi Giai Giai lại muốn cầu Diệp Tầm Phương rồi, vì vậy kéo lại, cho cầu người đàn bà này.


      “Thiếu chủ, em thể để ý đến tiểu Hiên, em ——”


      “Giai Giai ngoan ngõan, mang Tiểu Hiên bình an trở về bên cạnh của chúng ta, bây giờ chuyện em cần làm chính là cần để ý người đàn bà này, hiểu chưa, bằng có biện pháp cứu Tiểu Hiên trở về.” Tề Hiên lừa gạt Ngãi Giai Giai.


      sợ, sợ Ngãi Giai Giai lần nữa bị Diệp Tầm Phương lừa gạt mà rời khỏi , chuyện như vậy tuyệt đối cho phép phát sinh nữa.


      “Thiếu chủ, em biết.”


      chuyện với Diệp Tầm Phương này, bằng làm hỏng chuyện của thiếu chủ.


      “Tề Hiên, lời này của là có ý gì?” Diệp Tầm Phương nhìn thấy bộ dạng Tề Hiên như tính tóan trước mọi việc, cảm thấy cũng hơi sợ, nhưng vẫn thể hù .


      “Diệp Tầm Phương, hôm nay tôi đây, là người đàn bà đáng ghét, từ đầu đến chân đều khiến người chán ghét, nếu để cho Tề Hiên tôi cưới , còn bằng tôi tìm cái chết, vì hạnh phúc của tôi và an toàn của người nhà tôi, tôi tuyệt đối phá hủy tòan bộ của , kể cả Diệp Thị, hãy đợi xem kết quả , người đàn bà ngu xuẩn và khiến cho người chán ghét.” Tề Hiên đầy khinh bỉ và chán ghét Diệp Tầm Phương, khinh thường nhìn cái, tiếp tục kéo tay Ngãi Giai Giai về phía trước.


      “Tề Hiên, đừng tưởng rằng là thần, tôi nhìn xem có bản lĩnh gì.” Diệp Tầm Phương ở phía sau hô to.


      tin chắc Tề Hiên thể phá đổ Diệp Thị , vì sao tâm lại hoang mang rối loạn, sợ ư, sợ cái gì chứ?


      Tề Hiên để ý tới Diệp Tầm Phương ở đằng sau, vẫn nắm tay Ngãi Giai Giai về phía trước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :