1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯNG CHIỀU: BẢO HỘ VỢ YÊU - Tịch Mộng (188 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 106: Tiểu Hiên Bị Bắt



      Tề Hiên vốn đứng ở bên, muốn chờ Ngãi Giai Giai điện thoại, nhưng mà đột nhiên nghe tiếng kêu sợ hãi của , cũng khẩn trương theo. .


      "Cái gì?" Ngãi Giai Giai nghe Trần Tiểu Ngoạn xong, vẫn còn khiếp sợ, run rẩy cầm lấy di động từ bên tai ra, trong mắt lộ vẻ bối rối.


      "Giai Giai làm sao vậy?" Tề Hiên lo lắng nhìn .


      Chuyện gì làm cho kinh hoảng sợ hãi như thế?


      "Tiểu Hiên bị người bắt , Tiểu Ngoạn vừa rồi đột nhiên có rất nhiều người vọt vào trong nhà, bắt Tiểu Hiên , làm sao bây giờ?" Ngãi Giai Giai gấp đến độ khóc lên.


      Những người kia tại sao phải bắt con của , chẳng lẽ là bắt cóc sao? duyên cớ như thế, ai bắt con của đây, nếu như là vì tiền, bọn cướp cũng nên biết , các mới tới, vốn có tiền!


      "Giai Giai, , chúng ta lập tức trở về nhìn xem, đừng lo lắng, tìm Tiểu Hiên trở về." Tề Hiên kéo tay Ngãi Giai Giai, rất nhanh mà trở về.


      Nhìn thấy Ngãi Giai Giai sốt ruột cùng đau lòng như thế, trong lòng của càng sốt ruột gấp trăm lần. Con trai mất tích, cũng rất lo lắng, nhưng mà Giai Giai đau lòng, cũng khiến cho đau lòng.


      Chỉ có hai người bắt Ngãi Tiểu Hiên , người chính là Tề Hùng, còn có người chính là Diệp Tầm Phương, nếu như phải hai người bọn họ, nghĩ ra được còn có ai bắt Ngãi Tiểu Hiên , hơn nữa còn là công khai xông vào trong nhà trói người , đây cũng quá lớn mật rồi.


      Ngãi Giai Giai nhiều, bằng tốc độ nhanh nhất theo bước chân của Tề Hiên, vọt vào trong nhà.


      Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Trần Tiểu Ngoạn ngồi ở ghế sa lon, cúi đầu, bộ dạng có vẻ đau lòng khổ sở, cánh tay của ràng có vết thương, đây cũng là bị vật cứng đánh vào.


      "Tiểu Ngoạn, cậu làm sao vậy ?"


      Ngãi Giai Giai vừa xông vào cửa liền muốn hỏi chuyện của Ngãi Tiểu Hiên, nhưng nhìn thấy cả người Trần Tiểu Ngoạn bị thương, cố gắng nhịn xuống nóng ruột vào trong lòng, quan tâm nhìn Trần Tiểu Ngoạn.


      Trần Tiểu Ngoạn từ từ ngẩng đầu, vệt nước mắt mặt, vừa nhìn cũng biết khóc.


      "Trời ạ, Tiểu Ngoạn, ai đánh cậu thành như vậy." Ngãi Giai Giai kinh hoảng ngồi vào bên cạnh Trần Tiểu Ngoạn, dám đụng vào thân thể của ấy, lo sợ làm ấy đau.


      Trần Tiểu Ngoạn vừa ngẩng đầu lên, Ngãi Giai Giai liền thấy mặt ấy xưng phù lên, khóe miệng còn có vết máu.


      "Giai Giai, xin lỗi." Trần Tiểu Ngoạn ôm Ngãi Giai Giai khóc rống.


      vô dụng, có thể ngăn cản những người mang Ngãi Tiểu Hiên .


      "Tiểu Ngoạn, đừng khóc, ình biết chuyện gì xảy ra?" Ngãi Giai Giai cũng dịu dàng ôm , vừa dụ dỗ vừa hỏi.


      Có thể đánh Tiểu Ngoạn thành như vậy, chắc hẳn thực lực đối phương nhất định rất mạnh.


      "Sau khi các người lâu, có người tới nhấn chuông cửa, vì vậy mình mở cửa, kết quả cửa vừa mở ra, liền vọt vào đến năm sáu tên đàn ông cao to, trong tay còn cầm côn (côn dùng để luyện võ), cái gì cũng mà bắt đầu đánh người, mỗi tên đều là trải qua huấn luyện đặc biệt, mình đánh lại bọn họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đánh Tiểu Hiên ngất xỉu mang ." Trần Tiểu Ngoạn vì chính mình thể bảo vệ tốt cho Ngãi Tiểu Hiên mà hổ thẹn.


      "Tiểu Ngoạn, đây phải lỗi của cậu, cậu đừng tự trách, thương thế của cậu cũng , nếu trước tiên bệnh viện ." Ngãi Giai Giai an ủi .


      Tiểu Hiên bị bắt , Trần Tiểu Ngoạn cũng biết nơi nào, hỏi nhiều cũng vô dụng, hơn nữa người Trần Tiểu Ngoạn đều là vết thương, khiến cho rất đau lòng. Tuy con trai bị bắt cũng rất nóng ruột, nhưng mà người chị em này theo mười năm cũng thể mặc kệ!


      "Chút vết thương ấy có đáng ngại, các người vẫn là ngẫm lại kế tiếp nên làm như thế nào cứu Tiểu Hiên , đối phương hình như có lai lịch tệ." Trần Tiểu Ngoạn nhịn xuống đau đớn thân thể, cố gắng nặn ra nụ cười.


      là người luyện võ, bị thương là rất bình thường, có gì lớn , nghỉ ngơi hai ngày là khỏe rồi.


      Tề Hiên vẫn có lên tiếng, lấy điện thoại di động ra, sau đó gẩy số điện thoại của Nghiêm Chính Phong, "Lập tức chạy tới." xong liền cúp điện thoại.


      "Thiếu chủ, gọi cho ai vậy, là tìm người cứu Tiểu Hiên sao?" Ngãi Giai Giai nghi vấn.


      "Gọi người đưa Trần Tiểu Ngoạn bệnh viện, em có chứng sợ bệnh viện, tự nhiên để cho em , cũng lo lắng."


      Tề Hiên vừa mới xong, Trần Tiểu Ngoạn liền lập tức đứng lên, cự tuyệt, " cần, cần, tôi chỉ bị vết thương mà thôi, cần bệnh viện."


      "Chẳng lẽ cũng có chứng sợ bệnh viện ư, người bị thương nên nghe lời." Tề Hiên dùng giọng điệu ra lệnh với Trần Tiểu Ngoạn, gần như là ra lệnh bệnh viện.


      Trần Tiểu Ngoạn bị khí thế của Tề Hiên sợ tới mức dám tiếp nữa, chỉ có thể cúi đầu đáp ứng.


      Ông trời, tại rốt cuộc biết cái gì gọi là khí phách vương giả rồi, nhìn qua TV tất cả những cái đó đều là giả dối, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng mà khí phách vương giả ở trước mặt mình, lại sợ tới mức cái rắm cũng dám thả cái.


      "Thiếu chủ, vậy còn , muuốn nơi nào?" Ngãi Giai Giai lo lắng nhìn Tề Hiên.


      Với tính cách của thiếu chủ, nhất định là liều mạng, phải theo .


      " trở về chuyến, nếu như Tiểu Hiên là bị ba của bắt ..., vậy có gì nguy hiểm, dù sao Tiểu Hiên là cháu của ông ấy, nếu như là bị Diệp Tầm Phương bắt , chuyện hơi phiền toái."


      Diệp Tầm Phương người đàn bà này, tâm ngoan độc, ra tay rất độc ác, nếu như Tiểu Hiên tay ta, vậy phiền toái.


      "Em với ." Ngãi Giai Giai dùng loại ánh mắt kiên cường nhìn Tề Hiên, biểu lộ quyết định của mình.


      Trước kia luôn ngoan ngoãn nghe lời của thiếu chủ, lúc này, mặc kệ như thế nào nhất định phải cùng .


      "Giai Giai, em nên ở nhà ——" Tề Hiên vừa mới nửa bị Trần Tiểu Ngoạn cắt đứt.


      "Tốt nhất nên mang ấy cùng, miễn cho lát nữa lại có đám người bắt Giai Giai ."


      Những người này xem ra cũng phải là người tốt, vốn cũng cố kỵ quá nhiều, tự tiện xông vào nhà dân với bọn họ mà chỉ là việc mà thôi.


      Lời của Trần Tiểu Ngoạn nhắc nhở Tề Hiên, nơi này cũng an toàn, cho nên thể để Giai Giai ở chỗ này mình.


      "Được, Giai Giai em theo ."


      Lúc này Nghiêm Chính Phong vừa vặn đuổi tới, gõ cửa bước vào.


      Trần Tiểu Ngoạn nhìn thấy Nghiêm Chính Phong tới, cơn tức có lại từ đâu bốc lên, căm ghét nhìn .


      "Thiếu chủ, xảy ra chuyện gì, sao loạn như vậy?" Nghiêm Chính Phong nhìn thấy lộn xộn trong phòng, giống như có dấu vết đánh nhau.


      "Cậu đưa Trần Tiểu Ngoạn bệnh viện, giao ấy cho cậu, Giai Giai, chúng ta ." Tề Hiên nhìn thấy Nghiêm Chính Phong đến, lập tức ra lệnh, sau đó kéo Ngãi Giai Giai ra ngoài.


      "Ai ——" Trần Tiểu Ngoạn muốn gọi Tề Hiên và Ngãi Giai Giai trở về, đuổi Nghiêm Chính Phong , đáng tiếc hai người bọn họ quá nhanh, dù cho nghe được tiếng la của cũng có quay đầu lại.


      Nghiêm Chính Phong nhìn Trần Tiểu Ngoạn bị thương, trong lòng rất buồn bực, hận thể đem những tên đánh ấy bị thương ra sức đánh lại.


      là kì quái, cùng này là kẻ thù đội trời chung, làm sao lại vì tức giận bất bình?


      " thôi, bệnh viện." Thái độ Nghiêm Chính Phong rất lạnh lùng, sau đó tới cửa.


      "Tôi mới cần với !" Trần Tiểu Ngoạn ngồi trở lại ghế sa lon, muốn cùng Nghiêm Chính Phong.


      Nghiêm Chính Phong dừng bước lại, mặt biểu tình nhìn Trần Tiểu Ngoạn lát, sau đó trực tiếp qua, ôm ngang .


      Tính tình của này còn biết sao, cho dù chết ấy cũng cùng bệnh viện, cho nên đành phải trực tiếp ôm người , như vậy bớt việc lại tốn ít thời gian.


      "A —— , cho tôi xuống." Trần Tiểu Ngoạn vẫn thoá mạ Nghiêm Chính Phong, chỉ tiếc mặc kệ mắng như thế nào, vẫn bị người nào đó ẵm ra xe, đưa bệnh viện.



      Chương 107: Nguyên Nhân Đè Nén



      Tề Hiên mang theo Ngãi Giai Giai trực tiếp vọt tới chỗ ở của Tề Hùng, đạp cửa mà vào. .


      Phanh —— tiếng, khiến mọi người ở trong phòng sợ hết hồn, Ngãi Giai Giai cũng bị khí thế kinh khủng này của Tề Hiên hù.


      Tề Hùng dùng cơm, nghe tiếng đạp cửa, lập tức ngẩng đầu, nhìn xem là ai vô lễ như thế, khi thấy người trước cửa là Tề Hiên bộ dạng có vẻ quan tâm tiếp tục ăn cơm của mình.


      Tề Hiên kéo tay Ngãi Giai Giai, chính là nhanh vào, trực tiếp đến trước mặt Tề Hùng, giận dữ nhìn ông ta, "Tiểu Hiên đâu rồi, có phải là ông bắt thằng bé ?"


      Bộ dạng Tề Hùng vốn là ra vẻ quan tâm, nhưng nghe những lời này của Tề Hiên cũng sốt ruột theo, thả dao nĩa trong tay ra, đứng lên, sốt ruột nhìn Tề Hiên, "Cháu của ba làm sao vậy?"


      Ngãi Giai Giai nhìn thấy bộ dạng Tề Hùng sốt ruột, trong nội tâm có chút xuyên qua, hơn nữa có loại cảm giác, Tiểu Hiên phải là ông ấy bắt .


      Tề Hùng khẩn trương vì Tiểu Hiên như thế, chắc hẳn là rất quan tâm nó, tốt, Tiểu Hiên có ông nội thương.


      "Ông , có phải là ông cho người bắt Tiểu Hiên ?" Bộ dạng Tề Hiên ra vẻ chất vấn, vốn để vào mắt khẩn trương của Tề Hùng.


      "Ba là người như vậy sao, ba lại kêu người bắt cháu của mình sao?" Tề Hùng cũng tức giận đến điên rồi, cùng Tề Hiên ầm ĩ.


      "Thiếu chủ, em tin tưởng, phải ba của bắt Tiểu Hiên ." Ngãi Giai Giai cố lấy dũng khí, kéo Tề Hiên lại.


      muốn nhìn thấy thiếu chủ cùng cha của mình lại cãi nhau, mỗi lần nhìn cha con bọn họ cãi nhau, lòng của liền đau, cảm thấy bọn họ là bởi vì mới cãi nhau, muốn tiếp tục phá hư cảm tình giữa cha con họ.


      "Giai Giai, em biết ông ta đâu, ông ta là người vì đạt được mục đích mà từ thủ đoạn." Trong mắt Tề Hiên lóe lên tia đau buồn, nhưng mà thu trở về rất nhanh.


      "Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai đau lòng nhìn , biết nên như thế nào.


      biết thiếu chủ lại nhớ tới chuyện cũ trước kia rồi, bởi vì mẹ chết , hận cha mình mấy chục năm nay, loại đau khổ này người ngoài thể hiểu được.


      "Tề Hiên, chẳng lẽ cha con chúng ta thể ngồi xuống chuyện chút cho tốt ư, con muốn mỗi lần đều phải cãi nhau với ba mới vui có phải ?"


      Năm đó vì chút sơ sẩy, tạo thành bi kịch hôm nay, ông trách Tề Hiên, nhưng mà lại rất đau lòng.


      "Tôi với ông có gì để , ông mau giao Tiểu Hiên ra đây, nếu tôi cho Tề thị sụp đổ." Tề Hiên uy hiếp Tề Hùng.


      biết ba mình rất quan tâm Tề thị, vì Tề thị, ông ấy tình nguyện hy sinh vợ con của mình, hy sinh hạnh phúc của con ông.


      Tề Hùng bởi vì những lời này của Tề Hiên, nổi giận mà vỗ bàn.


      Phanh —— tiếng, Ngãi Giai Giai sợ tới mức nhảy dựng, sau đó sợ hãi nhìn , tiếp theo lại nhìn thấy Tề Hiên vẫn còn phẫn nộ, cảm thấy hình như mình dư thừa ở trong này, chút tác dụng cũng có, thể ngăn cản cha con bọn họ cãi nhau.


      "Tề Hiên, ba là ba của con, đây là thái độ con trả lời đối với ba mình sao?"


      Cơn tức của Tề Hùng cũng hơn Tề Hiên, hai người đều nổi trận lôi đình.


      "Vậy ông phải tự hỏi mình trước, ông có phải là người cha đáng cho tôi tôn kính hay , ông có phải người chồng đúng nghĩa hay ?"


      Vì Tề thị, ông ấy có thể hy sinh vợ con của mình, vì Tề thị, ông buộc lấy Diệp Tầm Phương, cho tới bây giờ, Tề thị phát triển vững chắc, ông dùng cái gọi là dòng dõi ấy, buộc lấy Diệp Tầm Phương, người cha như vậy, làm sao có thể tôn kính .


      " lại, cũng bởi vì chuyện năm đó mà con trách ba." Bộ dạng Tề Hùng có vẻ rất tiếc, cơn tức giảm ít.


      Kỳ tính cách của Tề Hiên và ông đều bướng bỉnh như vậy, hỗ là cha con.


      "Chẳng lẽ tôi nên tức giận ư, đừng đến chuyện này, hôm nay tôi đến phải cãi với ông chuyện năm đó, Tiểu Hiên đâu?" Tề Hiên lúc này mới cảm thấy bọn họ đều dời vấn đề chính.


      "Ba rồi, Tiểu Hiên phải ba bắt , con tin cũng được, tin cũng được, ba có là có." Tề Hùng ném những lời này, đến ghế sa lon, nghiêm chỉnh mà ngồi xuống.


      "Ông ——" Tề Hiên rất tức giận, muốn xông qua tiếp tục ầm ĩ với Tề Hùng, nhưng bị Ngãi Giai Giai kéo lại.


      "Thiếu chủ, trước tiên đừng tức giận, có lẽ Tiểu Hiên phải là bác Tề mang đâu, đừng để cho chính mình lại tiếc nuối."


      Nếu như Tiểu Hiên phải do Tề Hùng buộc , mà thiếu chủ vẫn oan Tề Hùng như thế, chờ sau khi hiểu tình, thiếu chủ làm như thế nào đối mặt với cha của mình ?


      " bé, tôi biết tồn tại mười năm, nhưng mà hôm nay lần đầu tiên lại nghe được gọi tôi bác trai, cảm giác cũng tệ lắm." Tề Hùng mỉm cười với Ngãi Giai Giai.


      Cho tới bây giờ ông chưa qua bé này tốt, chỉ là Tề Hiên vẫn cho là như vậy mà thôi.


      "Bác trai, nếu như ông có tin tức của Tiểu Hiên, xin cho chúng tôi biết được ?" Ngãi Giai Giai hơi cúi đầu với Tề Hùng, rất lễ phép mà khẽ cười, như là hành lễ với người bậc vậy.


      "Em cần lễ phép đối với loại người như ông ta làm gì, hừ ——" Tề Hiên bởi vì thái độ rất khiếm tốn của Ngãi Giai Giai với Tề Hùng, lại sinh ra tức giận ngọn nguồn, sau đó buông tay Ngãi Giai Giai ra, trực tiếp ra ngoài cửa.


      "Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai kinh hoảng mà hô tiếng, muốn đuổi theo, nhưng mà lại cảm thấy như vậy rất lễ phép, vì vậy quay người lại, hơi cúi đầu với Tề Hùng, lúc này mới đuổi theo.


      Tề Hùng mỉm cười, hài lòng gật gật đầu.


      Lúc Ngãi Giai Giai đuổi theo ra ngoài cửa, Tề Hiên chạy xuống lầu, hơn nữa lên xe, trực tiếp đóng cửa xe lại, ở bên trong tức giận .


      Giai Giai vẫn luôn đứng ở bên , vì sao hôm nay cảm thấy Giai Giai đứng ở bên cha chứ, tình nguyện lên tiếng, lời nào, cũng nguyện ý thấy bộ dáng mực cung kính với Tề Hùng như vậy, bởi vì người đó đáng để người khác tôn kính như thế.


      "Thiếu chủ, mở cửa ra ." Ngãi Giai Giai vỗ cửa sổ xe, rất vội mà gào thét.


      Tề Hiên liếc nhìn , sau đó dời tầm mắt .


      cưng chìu như vậy, vì sao muốn đứng ở bên Tề Hùng, chuyện giúp ông ta, chỉ cần ngoan ngoãn ở bên người là được rồi, vì sao lại thay đổi lập trường, vì sao?


      Bởi vì Ngãi Giai Giai cung kính với Tề Hùng, khiến cho cảm thấy giống như mình bị người ta phản bội.


      Tề Hiên càng nghĩ càng giận, liều mạng đánh lên vô lăng xe.


      "Thiếu chủ, đừng đối đãi chính mình như vậy được ?" Ngãi Giai Giai vừa đau lòng vừa sốt ruột, ra sức hô, nhưng mà biết Tề Hiên ngồi ở bên trong có nghe được lời hay .


      Thiếu chủ tức giận, nên làm như thế nào thiếu chủ mới có thể tiêu cơn tức, đúng là ngốc, làm chuyện gì cũng phạm sai lầm.


      Tề Hiên vốn định mở cửa xe, để cho Ngãi Giai Giai vào, nhưng mà biết vì sao, cơn tức trong lòng càng lúc càng lớn, vốn muốn mở cửa xe, trong lòng lại nghĩ thế nào, thế là chân của lại nhấn ga, kết quả mình lái xe .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 108: Vì Sao Tức Giận



      Sau khi xe khởi động, Tề Hiên theo bản năng khống chế tốc độ xe tốt, xe từ từ phía trước, trong lòng gào thét mau dừng lại, nhưng lại vẫn có làm như thế nào. .


      Ngãi Giai Giai vuốt cửa sổ xe, chạy theo xe, ngừng hô.


      "Thiếu chủ —— thiếu chủ ——"


      Chính là sau khi chạy đoạn đường ngắn, cũng chạy hết nổi rồi, mệt mỏi ngồi lên mặt đất, vừa thở, vừa khóc.


      "Thiếu chủ ——"


      Trước kia cũng chỉ nhìn thấy thiếu chủ tức giận người khác, nhưng mà lúc này đây, thiếu chủ tức giận , lòng của đau quá, biết mình làm sai điều gì, khiến cho thiếu chủ tức giận như vậy, biết mình ngốc, nhưng mà lại biết mình ngốc như vậy, thiếu chủ tức giận cái gì cũng biết.


      Tề Hiên lái xe về phía trước, lái xe đến đường cái, vừa lái xe vừa nổi giận mà đánh tay lái.


      "Đáng giận, ngốc này tại sao phải chuyện giúp Tề Hùng, vì sao?"


      Giai Giai luôn rất ngoan ngoãn, ở bên cạnh đều rất nghe lời, vì sao hôm nay lại chuyện giúp Tề Hùng, vì sao, mặc kệ gì, chỉ cần là giúp Tề Hùng, rất thích.


      "Shift——" Trong lòng Tề Hiên vùng vẫy lúc, ngay lúc đó đột nhiên phanh lại, dừng xe ở ven đường, ngồi ở ghế lái, ngừng nổi giận, nhớ lại bộ dáng mực cung kính vừa rồi của Ngãi Giai Giai với Tề Hùng, cơn tức chút cũng có giảm bớt, ngược lại gia tăng lên.


      Nhưng mà như thế, Giai Giai làm sao?


      hồi tức giận, hồi lo âu, làm cho bực bội vô cùng, chỉ có thể ra sức mà đánh tay lái.


      Ngãi Giai Giai ngồi dưới đất, khóc lúc, cũng có người để ý tới , người đường tới lui, tuy đều liếc nhìn , nhưng lại có bất kỳ ai dừng bước lại, quan tâm câu.


      Đối với cái loại tình huống này, Ngãi Giai Giai cũng thèm để ý, trong lòng chỉ nhớ Tề Hiên, suy nghĩ tại sao lại tức giận ?


      "Thiếu chủ ——"


      nên làm sao mới có thể khiến cho thiếu chủ tức giận?


      Ngãi Giai Giai ngẩng đầu, nhìn ánh sao lấp lánh trong đêm đường phố, rất xa vời.


      người mù đường, vốn biết đường về nhà, hơn nữa người cũng có tiền, nên làm cái gì bây giờ a, tại chỉ có gọi điện thoại cho Trần Tiểu Ngoạn, bảo ấy tới đón .


      Mỗi lần gặp phải khó khăn, tìm Trần Tiểu Ngoạn hỗ trợ, nhưng mà biết , Tiểu Ngoạn cũng là phụ nữ, ngày nào đó ấy cùng người đàn ông mến mình rời khỏi , cho đến lúc đó, tìm ai giúp đỡ?


      Ngãi Giai Giai lấy điện thoại di động trong túi ra, ngẩn người với điện thoại lúc, cuối cùng quyết định vẫn là gọi điện thoại cho Trần Tiểu Ngoạn. Khi tìm dãy số của Trần Tiểu Ngoạn kết quả đột nhiên người vọt ra, hung hăng đẩy phen, sau đó đoạt điện thoại .


      "A ——" Ngãi Giai Giai bị đẩy ngã mặt đất, đau đớn mà kêu tiếng, cục đá mặt đất cứa vào bàn tay của nhiều vết thương, vết thương tuy lớn, nhưng mà rất đau, những vết máu từ từ xông ra.


      Ngãi Giai Giai cố gắng đưa tay lên tới bên miệng, thổi hơi chút, dùng cái này để giảm bớt đau đớn.


      ra chỉ là người ngu ngốc, còn là người xui xẻo, đến vài ngày, liên tục bị đoạt hai lần, lần đầu tiên có con của lấy lại được đồ, lần thứ hai sao, chỉ sợ có ai giúp .


      người vốn là có tiền, liền điện thoại duy nhất cũng bị đoạt, thiếu chủ cũng cần , Tiểu Hiên cũng thấy, bây giờ rốt cuộc còn có thể làm cái gì, còn có cái gì?


      Ngãi Giai Giai lạnh lùng cười, bất đắc dĩ mà lắc đầu, ngồi dưới đất, ánh mắt trống rỗng biết nhìn cái gì, nước mắt ràn rụa, hai mắt sưng đỏ, ánh mắt đờ đẫn, rất giống búp bê bằng sứ biết tức giận.


      Ầm ầm —— lúc này bầu trời sấm vang hồi, tiếng vang này, làm cho người đường bước nhanh hơn, tìm nơi trốn , vốn đường cái náo nhiệt, đến hồi trở nên rất vắng lạnh.


      Ầm ầm —— lại trận nổ, lâu chính là mưa to tầm tã.


      Trời mưa, ông trời vào lúc này mà mưa, vì sao? Ông trời tại sao muốn ở thời điểm bất lực như thế lại đổ mưa, chẳng lẽ là vì khóc sao?


      Ngãi Giai Giai có tránh mưa, vẫn ngồi dưới đất, nhìn lên bầu trời, để ưa đánh lên mặt của , hai mắt nhắm lại, cảm thụ mưa lạnh như băng.


      Nhưng cho dù nước mưa lạnh, cũng bằng lòng giờ này khắc này lạnh, mất hết ý chí, hình dung đúng loại cảm giác tại này của .


      Ngãi Giai Giai mặc mưa xối ở người , ở trong mưa cười khổ, nước mắt theo cùng mưa, ngừng chảy xuống từ mặt, khiến cho phân ra đâu là nước mắt, đâu là mưa?


      Đột nhiên, mưa đánh tới người của nữa, cho rằng hết mưa rồi, nhưng mà cách đó xa, vẫn còn có giọt mưa lớn như hạt đậu ngừng từ phía rơi xuống, vì vậy ngẩng đầu lên nhìn.


      ra đầu xuất cái ô lớn màu đen, mà chủ nhân của cái ô lại tự xưng là bạn học của Tăng Hải Lâm.


      "Giai Giai, làm sao mình em ở nơi này, mưa lớn như vậy, xối em như vậy, sinh bệnh đó." Tăng Hải Lâm vừa che dù, vừa ngồi xổm xuống, muốn nâng Ngãi Giai Giai dậy.


      Ngãi Giai Giai đứng dậy, vươn tay gỡ tay ta đặt ở cánh tay ra.


      "Xin thả tôi ra."


      Thiếu chủ thích người này, cho nên muốn cùng người này có bất kỳ giao du nào.


      "Giai Giai, bạn trai em đâu rồi, ta làm sao có thể để em mình ở nơi này, mau theo , cơn mưa này rất lâu mới ngừng." Tăng Hải Lâm buông, tay bị lấy ra rồi, nhưng mà lại trả về.


      "Tôi bảo là thả tôi ra." Ngãi Giai Giai rất mãnh liệt rống to với Tăng Hải Lâm, lần nữa lấy tay ta ra.


      " mặc kệ tha em, em bị xối như vậy, nhất định sinh bệnh, , mau theo ." Tăng Hải Lâm dùng sức, chỉ muốn kéo Ngãi Giai Giai lên.


      " thả tôi ra, tôi bảo là thả tôi ra, cho phép đụng tới tôi." Ngãi Giai Giai bị kéo lên, cố gắng hất Tăng Hải Lâm ra, sau đó ra khỏi cây dù của ta, tiếp tục để ưa xối đánh .


      "Giai Giai, nhà của em ở đâu, đưa em trở về." Tăng Hải Lâm đuổi kịp , bung dù che cho .


      " cần lo, cho phép theo tôi." Ngãi Giai Giai dùng giọng ra lệnh Tăng Hải Lâm, sau đó lung tung ở đường cái, cũng biết chính mình tới đâu.


      Tăng Hải Lâm rất bất đắc dĩ, chỉ có thể theo , cùng bảo trì khoảng cách xa ba bước.


      Người tránh mưa ở bên nhìn màn Ngãi Giai Giai và Tăng Hải Lâm ở trong mắt, tất cả mọi người cho bọn họ là đôi tình nhân, cãi nhau !


      Tề Hiên ngồi ở trong xe, nhìn mưa bên ngoài, trong lòng rất lo lắng, cũng rất sốt ruột.


      Thời tiết vừa rồi khá tốt, như thế nào có mưa xuống, Giai Giai mình ở bên ngoài, biết tại ấy thế nào, có thể tìm nơi tránh mưa hay ?


      "Đáng ghét ——" Tề Hiên tức giận nửa ngày, cuối cùng đánh lại nỗi lo lắng và bất an ở trong lòng, vì vậy lái xe trở về, trở về tìm Ngãi Giai Giai.


      Cái ngốc này, có lẽ bây giờ còn nghĩ ra tại sao tức giận rồi, nhưng mà vì chút chuyện ấy mà giận dỗi , hình như là hơi quá đáng.



      Chương 109: Có Chút Áy Náy



      Lúc Tề Hiên lái xe trở về nhìn thấy bóng dáng Ngãi Giai Giai, tại còn tâm tư để tức giận, chỉ có lo lắng thôi. .


      sao có thể đáng ghét như vậy, cứ như vậy mà vứt bỏ lại, nếu như Giai Giai xảy ra chuyện gì, nhất định căm hận mình cả đời.


      Lại nghĩ tới Ngãi Giai Giai là người mù đường, người lại tiền, trong lòng Tề Hiên càng nóng nảy hơn, vừa rồi bởi vì tức giận, lại suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà bây giờ mới nghĩ đến, quá muộn.


      Tề Hiên trở lại chỗ ở của Tề Hùng, vẫn là trực tiếp vọt vào, đến trước mặt Tề Hùng, chất vấn, "Giai Giai có ở chỗ của ông hay ?"


      Giai Giai và tách ra cách nơi này xa, cho nên rất có thể ấy trở lại nơi này.


      "Tề Hiên, hôm nay ba rất hài lòng hành vi của con, đầu tiên là đến chỗ của ba tìm con trai con, tại lại chạy đến chỗ của ba tìm người phụ nữ của con, hoài nghi ba bắt Tiểu Hiên cũng còn có lý, nhưng mà Ngãi Giai Giai, ba có lý do gì bắt ta ." Tề Hùng nổi giận mà bắt bẻ lại Tề Hiên.


      Cơn tức vừa mới tiêu tan được lúc, đứa con bất hiếu này lại chọc tức ông, nó rốt cuộc muốn thế nào?


      "Nhưng mà ——" Tề Hiên dừng lại, vốn biết cãi lại thế nào.


      Đúng vậy, bắt tiểu hiên, cha là đáng nghi nhất, nhưng mà Giai Giai, có khả năng.


      "Tôi là muốn hỏi, Giai Giai mới rồi có trở về tìm ông hay ?" Tề Hiên xấu hổ hỏi, muốn nhìn thẳng Tề Hùng.


      Nhiều năm tức giận như thế, đây là lần thứ nhất chuyện cùng cha của mình như thế, cho nên cảm thấy rất xấu hổ.


      " có, sau khi con nó cũng chạy ra ngoài theo con, con phải vì con bé gọi ba tiếng bác trai mà cùng nó cãi nhau chứ?" Bộ dạng Tề Hùng ra vẻ chất vấn, nhìn Tề Hiên.


      Tề Hiên hận ông đến tận xương như vậy ư, ngay cả người phụ nữ của mình gọi ông tiếng bác trai cũng cho?


      "Chuyện liên quan đến ông." Giọng của Tề Hiên rất lạnh lùng, sau đó xoay người, tính ra ngoài.


      "Tề Hiên, nếu ba đáp ứng cho con được lấy Ngãi Giai Giai, điều kiện tiên quyết chính là nó phải thông qua khảo hạch của ba, nhưng trước khi chưa có thông qua khảo hạch, các con mà gây náo loạn, đến lúc đó đừng trách ba lại bức con lấy Diệp Tầm Phương." Tề Hùng cảnh cáo Tề Hiên.


      Ngay lúc nãy Ngãi Giai Giai gọi ông tiếng bác trai, khiến cho ông cảm thấy ấm áp, giọng của nó tốt, điệu bộ như Tề Ngữ Ti, càng nghe càng khiến cho người thoải mái.


      Tề Hiên nghe những lời này của Tề Hùng, đứng ở tại chỗ, đứng yên hồi, sau đó lại tiếp tục tới cửa.


      Khảo hạch, quỷ biết khảo hạch của ông ta là cái gì, nếu như là loại vấn đề làm khó dễ người, thần tiên cũng thông qua khảo hạch của ông ta.


      Tề Hiên để những lời này của Tề Hùng ở trong lòng, bởi vì tuyệt đối tin tưởng Tề Hùng cho Ngãi Giai Giai cơ hội, như vậy đến lúc đó lấy cớ đá Ngãi Giai Giai văng ra mà thôi.


      Tề Hiên rồi, Tề Hùng vẫy tay với hai người sau lưng.


      "Hội chủ, có gì dặn dò?"


      "Các người phái ít em ra ngoài, lén tìm Ngãi Giai Giai, tìm được rồi hãy đưa nó về nơi này."


      Người già, lúc nhớ lại việc năm đó cảm thấy mình làm sai, nhưng mà lúc muốn đền bù, lại chút cơ hội cũng có, có lẽ ông nên ngẫm lại, con đường sau này nên như thế nào.


      "Vâng" Hai người nghe xong mệnh lệnh của Tề Hùng, để ý mưa to phía ngoài, vẫn thi hành mệnh lệnh.


      Tề Hiên mạo hiểm mưa to, loạn đường cái, cái ô cũng dùng, vừa vừa nhìn chung quanh, tìm kiếm bóng người quen thuộc, tìm cũng lâu, vẫn tìm thấy.


      Ngãi Giai Giai biết Tăng Hải Lâm vẫn theo , vì vậy bước nhanh hơn, trông thấy đường bước , cũng biết mình tới nơi nào, lòng chỉ muốn bỏ qua theo đuôi đằng sau, nhưng mà mệt rồi, vẫn vứt bỏ được ta, hơn nữa đầu của cũng bắt đầu mơ màng, thân thể quá lạnh, vừa rồi da tay trầy bị mưa giội, cảm thấy đau, nhưng mà lúc này, đột nhiên trở nên quá đau.


      "Giai Giai, em đừng như vậy nữa." Tăng Hải Lâm là nhịn được, chạy đến phía trước Ngãi Giai Giai, ngăn cản đường của .


      "Tránh ra." Ngãi Giai Giai cố gắng khiến ình thanh tỉnh, ra lệnh cho Tăng Hải Lâm.


      thể ngã xuống ở trước mặt Tăng Hải Lâm, nếu như bị thiếu chủ biết được, thiếu chủ càng tức giận hơn, cho nên tuyệt đối được ngã xuống.


      "Em làm gì vậy, tra tấn chính mình sao?" Tăng Hải Lâm tức giận vứt cái ô , cũng để ưa đánh lên người của .


      "Chuyện của tôi cần lo, hãy về nhà mình ." Ngãi Giai Giai nhìn thấy vứt cái ô , trong lòng chấn động, cảm giác hơi áy náy.


      Nếu như Tăng Hải Lâm vì vậy mà ngã bệnh, như thế là do làm hại. Nhưng mà muốn quan tâm ta quá nhiều, miễn cho tạo thành quá nhiều hiểu lầm.


      "Giai Giai, với người hoặc là đồ mà thích, chưa bao giờ lại mở miệng, thích em, sáu năm trước thích em rồi, bây giờ vẫn còn thích em như vậy, lại gặp em tra tấn mình như vậy, lòng của rất đau. biết em và bạn trai của mình có chuyện gì, có lẽ là cãi nhau, nhưng mà cho dù cãi nhau, em cũng nên thương tổn mình như vậy." Tăng Hải Lâm nắm hai vai Ngãi Giai Giai, thổ lộ rất thâm tình, còn lên án mạnh mẽ thương tổn chính mình như vậy.


      "Tôi có người mình thích, buông ra." Ngãi Giai Giai rất lạnh nhạt, vung hai tay lên, bỏ tay Tăng Hải Lâm ra, tiếp tục về phía trước.


      Nhưng mà quay người lại, thân thể liền hơi run rẩy, vốn giữ được vững vàng, mắt thấy muốn ngã xuống đất, Tăng Hải Lâm xông tới, tiếp được thân thể ngã xuống, rất tự nhiên rơi vào trong lòng của .


      "Giai Giai, em làm sao vậy, sắc mặt rất khó coi." Tay Tăng Hải Lâm đưa tới trán Ngãi Giai Giai, đoán nhiệt độ của .


      "Nóng như vậy, em sốt, , mau tránh mưa với , tiếp tục như vậy được ." Tăng Hải Lâm muốn lôi kéo Ngãi Giai Giai , nhưng mà thực muốn .


      " thả tôi ra, bằng tôi kêu vô lễ."


      muốn cùng người đàn ông khác, tuyệt đối muốn.


      "Em cũng ngã bệnh, còn nghe lời như thế." Tăng Hải Lâm khiển trách , sau đó mặc kệ Ngãi Giai Giai phản đối, trực tiếp ôm ngang lên, bước chạy nhanh trốn mưa, tính tìm nơi tránh mưa.


      " thả tôi ra, thả tôi ra, cứu mạng!" Ngãi Giai Giai liều mạng đánh lồng ngực của Tăng Hải Lâm, rơi vào đường cùng đành phải cầu cứu.


      Người đàn ông này rốt cuộc muốn mang nơi nào, chẳng lẽ?


      Ngãi Giai Giai nhớ lại hình ảnh sáu năm trước mình từng bị bỏ thuốc, sau đó suýt nữa bị mấy người đàn ông cưỡng hiếp, may mà thiếu chủ xuất , tuy giao mình cho thiếu chủ, nhưng mà tuyệt hối hận, nhưng mà, người đàn ông khác muốn đụng , tuyệt đối muốn.


      Ngãi Giai Giai mới kêu tiếng, đột nhiên xuất hai người, trực tiếp cho Tăng Hải Lâm quyền.


      Tăng Hải Lâm vì bị tập kích, tay trợt, có ôm chắc Ngãi Giai Giai, hai người cùng ngã mặt đất, hơn nữa còn đặt Ngãi Giai Giai ở phía dưới.


      "A ——" Ngãi Giai Giai đau đớn kêu tiếng, cảm giác eo mình giống như bị chặt đứt vậy.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 110: Đau Đớn Tức Giận



      Ngãi Giai Giai đau đớn kêu tiếng, Tăng Hải Lâm lập tức bò dậy, vốn định xem thế nào, ai biết vừa đứng vững, lại bị người đánh quyền tới phần bụng, sau đó lại ngã xuống đất lần nữa, lúc này có ngã vào người Ngãi Giai Giai, mà là ngã vào bên cạnh . .


      "Các người là ai, vì sao đánh tôi?" Tăng Hải Lâm quỳ rạp mặt đất, tức giận nhìn hai người đàn ông mang kính mát trước mắt.


      "Loại đàn ông ngang nhiên vô lễ với phụ nữ nên đánh sao?" người đàn ông mang kính mát, đứng ở trong mưa, giọng lạnh như băng.


      người đàn ông mang kính mát khác nâng Ngãi Giai Giai dậy.


      "Các người là ai?" Ngãi Giai Giai sợ hãi nhìn người trước mắt, nhưng mà đối với bọn họ lại cảm thấy lạ lẫm, hình như gặp nhau ở đâu rồi.


      Suy nghĩ cẩn thận, lúc này mới nhớ tới bọn họ chính là hai người theo bên cạnh Tề Hùng, "Các là người của bác trai."


      "Giai Giai tiểu thư còn nhớ chúng tôi, hội chủ muốn gặp , có thể mời theo chúng tôi ."


      "Bác trai muốn gặp tôi, có phải là có tin tức của Tiểu Hiên?" Ngãi Giai Giai kinh ngạc nhìn bọn họ, hơi kích động.


      Hai người đàn ông mang kính mát đều im lặng , bọn họ muốn dối, nhưng mà cũng biết nên với nguyên nhân gì, bởi vì bọn họ cũng biết.


      "Giai Giai, em biết bọn họ?" Tăng Hải Lâm cố gắng đứng lên, bộ dáng có vẻ như tin.


      Hai người kia thoạt nhìn giống như là, Ngãi Giai Giai là người phụ nữ bình thường, làm sao có thể quen biết bọn họ ?


      " , tôi muốn theo tôi." Thái độ của Ngãi Giai Giai với Tăng Hải Lâm vẫn lạnh lùng như vậy.


      "Các người biết nhau, đây yên tâm giao em cho bọn họ, tin tưởng bọn họ cũng khiến em còn gặp mưa như vậy." Tăng Hải Lâm rất mất mát, sau đó ôm bụng, từ từ trong màn mưa.


      "Chờ chút." Ngãi Giai Giai nhìn thấy bộ dáng này của Tăng Hải Lâm, hơi áy náy, vì vậy nhặt cái ô lên, giao vào trong tay của , "Mưa lớn như vậy, nên che dù ."


      Tăng Hải Lâm tiếp nhận cây dù, mỉm cười trong lòng ấm áp, sau đó che dù, từng bước lên phía trước.


      "Giai Giai tiểu thư, chúng ta cũng thôi, mưa quá lớn, như vậy sinh bệnh." người đàn ông mang kính mát đến bên người Ngãi Giai Giai, nhắc nhở .


      "Ừ ——" Ngãi Giai Giai gật gật đầu, nhưng mà vừa mới gật đầu, mí mắt giữ quy tắc, người cũng té xuống theo.


      "Giai Giai tiểu thư." Hai người đàn ông mang kính mát vội vàng tiếp Ngãi Giai Giai, sau đó ẵm lên xe.


      Cách đó xa, Tăng Hải Lâm nhìn thấy bọn họ ẵm Ngãi Giai Giai hôn mê lên xe, trong lòng có chút yên, muốn đuổi theo qua, nhưng mà khi muốn cất bước xe lái , muốn đuổi theo cũng đuổi kịp.


      sao lại khinh địch như vậy liền tin tưởng hai người đàn ông đó, nếu như bọn họ làm gì Ngãi Giai Giai, vậy chẳng phải là hại Giai Giai sao, nhưng mà nghĩ những chuyện này có ích lợi gì, người bị bọn họ mang .


      Tăng Hải Lâm đứng yên tại chỗ, bất đắc dĩ mà thở dài, rất ảo não, lâu liền tiếp tục lên phía trước, như cái xác hồn, tới tới, liền bị người đụng ngã mặt đất.


      Tề Hiên đội mưa, tìm Ngãi Giai Giai đường, cũng có nhìn đường, đêm tối ảnh hưởng thị giác của , bởi vì quá mức gấp gáp, thấy phía trước có người, liền trực tiếp đụng phải, còn đụng người ngã, vì vậy dừng bước lại, nhìn người bị mình đụng ngã, rất kinh ngạc.


      Người này phải là Tăng Hải Lâm tự xưng là bạn học của Ngãi Giai Giai ư, tên chán ghét này sao lại cũng trong mưa?


      Tăng Hải Lâm bị đụng ngã, ngồi dưới đất, sau đó ngẩng đầu, nhìn xem là ai đụng ngã, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, liền biến thành tức giận, vì vậy nắm quần áo Tề Hiên, ra sức đánh ấy.


      "Tôi đánh tên bại hoại như ."


      Đột nhiên tình huống tới khiến cho Tề Hiên phản ứng kịp nữa, ăn vài quyền của Tăng Hải Lâm, sau đó cầm quả đấm của ta, lần nữa đẩy ta ngã mặt đất.


      " điên à, tôi chỉ cẩn thận đụng vào mà thôi, cần phải đánh người chứ."


      ra cái tên Tăng Hải Lâm này là kẻ điên, khá tốt Ngãi Giai Giai quen ta.


      "Tôi điên, xem, rốt cuộc làm chuyện gì với Giai Giai, khiến cho ấy đau lòng như thế." Tăng Hải Lâm lại nắm chặt quần áo Tề Hiên, rống to mà chất vấn .


      " gặp qua Giai Giai, cho tôi biết, ấy ở đâu?" Tề Hiên vừa nghe đến Giai Giai, rất kinh ngạc, cũng rất sốt ruột, cũng nắm chặt quần áo Tăng Hải Lâm .


      " người đàn ông, vì sao làm ột phụ nữ đau lòng như thế, may ấy lại như vậy, phải đàn ông." Tăng Hải Lâm rất phẫn nộ, muốn trả lời vấn đề Tề Hiên, thầm muốn đánh người.


      " mau cho tôi biết, Giai Giai ở đâu?" Tề Hiên ngăn trở động tác Tăng Hải Lâm muốn đánh người, điên cuồng ép hỏi ta.


      tìm lâu như vậy, rốt cục có chút tin tức, làm sao có thể buông tha được.


      " cũng lo lắng cho ấy ư, lo lắng cho ấy như thế sao lại để ấy ở đường cái, mặc ấy gặp mưa, bây giờ có tư cách hỏi ấy ở đâu." Tăng Hải Lâm kéo tay Tề Hiên đặt ở trước ngực ra, sau đó đẩy ấy ra.


      ra Giai Giai vì đàn ông mới đau lòng để ưa xối, phụ nữ chỉ có vì đàn ông mới có thể đau lòng tra tấn mình như vậy, cho nên Giai Giai đau lòng như thế, nhất định cùng ta có quan hệ.


      "Giai Giai bị mưa xối, chết tiệt." Tề Hiên vừa nghĩ tới Ngãi Giai Giai đứng ưa xối, mặc ưa vỗ vào, trong lòng liền đau đớn, rất hối hận vừa rồi vì sao mang theo.


      "Đúng vậy, rất đáng chết." Tăng Hải Lâm quyền đánh tới mặt Tề Hiên, để ở mặt ta vết sưng đỏ.


      Tề Hiên bởi vì thất thần nghĩ về Ngãi Giai Giai, nên trúng quyền của Tăng Hải Lâm, sau đó cũng trả quyền lại cho ta.


      ", Giai Giai đâu?" Sau khi Tề Hiên ra sức đánh Tăng Hải Lâm quyền, tay níu lấy quần áo ta, tay nắm tay, to tiếng ở trước mặt ta, ép ta ra tin tức của Ngãi Giai Giai.


      " ấy bị hai người đàn ông mang , trước khi mang , tôi chỉ biết ấy té xỉu rồi, cái đáp án này hài lòng chưa?" Tăng Hải Lâm sợ nắm đấm của Tề Hiên, nên tức giận rống to.


      “Cái gì đàn ông?”


      Hai người đàn ông mang Giai Giai —— Tề Hiên tưởng tượng là hai tên lưu manh, trong lòng càng thêm sốt ruột .


      hỏi tôi, tôi hỏi ai đây, buông tay.” Tăng Hải Lâm kéo tay Tề Hiên ra, sau đó cố gắng về phía trước.


      Tay Tề Hiên sau khi bị kéo ra, có kéo Tăng Hải Lâm trở lại nữa, mà là đứng ở tại chỗ, chịu đựng đau đớn kịch liệt ở trong lòng, ảo não hành động vừa rồi của mình.


      Nếu như Giai Giai xảy ra chuyện gì, đầu sỏ gây nên nhất định là .


      “A ——“ Tề Hiên hô to tiếng với bầu trời, sau đó nửa quỳ đất, dùng quyền đánh mặt đất, trong lòng đau đớn tức giận, đánh cho vài quyền mới dừng lại .


      Mưa khiến cho vết máu để lại mặt đất bỗng chốc tẩy sạch toàn bộ.


      thể ở chỗ này đau lòng, phải cứu Giai Giai trở về.


      Tề Hiên nghĩ tới đây, lập tức đứng lên, tiếp tục ở trong mưa tìm người, còn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Nghiêm Chính Phong, bảo ta cũng tìm.


      Chương 111: Chuyện Nên Làm Nhất



      Lúc Nghiêm Chính Phong nhận được điện thoại của Tề Hiên, vừa vặn từ trong bệnh viện ra, vì vậy bảo Trần Tiểu Ngoạn tự mình trở về, rồi sau đó rời . .


      Song khi tìm được Tề Hiên phát ấy ngồi ở ghế công viên, toàn thân ướt đẫm, vẻ mặt đau thương, bây giờ mưa vẫn còn rơi, nhưng mà ấy lại tránh mưa, cứ ngồi ở chỗ đó như thế, để mặc ưa xối xuống.


      "Thiếu chủ, trước tiên tránh mưa ."


      "Chính Phong, hôm nay tôi làm chuyện rất nên, tôi nên bỏ lại Giai Giai." Tề Hiên cúi đầu có mặt mũi sám hối với Nghiêm Chính Phong.


      Hôm nay chỉ là làm chuyện nên làm, có lẽ là từ lúc chào đời tới nay đây là chuyện nên làm nhất.


      "Thiếu chủ, xảy ra chuyện gì, Giai Giai tiểu thư làm sao vậy?" Nghiêm Chính Phong ngồi vào bên cạnh ấy.


      Trong mắt , thiếu chủ chắc vứt bỏ Ngãi Giai Giai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến cho có thể nhẫn tâm vứt bỏ ấy?


      " tại phải lúc này, cậu mau tìm vài người tìm ấy về, tôi lo lắng tại ấy xảy ra chuyện." Lúc Tề Hiên những lời này tinh thần rất sa sút, sắc mặt rất khó nhìn, vừa sốt ruột vừa hối hận .


      "Thiếu chủ, tại là nửa đêm, quần áo của cậu lại ướt, tôi vẫn là đưa cậu trở về thay quần áo trước , có lẽ Giai Giai tiểu thư trở về?" Nghiêm Chính Phong có vẻ lo lắng cho Tề Hiên.


      Gặp mưa như vậy ngay cả người khỏe mạnh cũng sinh bệnh, bây giờ bọn họ cũng biết Ngãi Giai Giai ở đâu, có lẽ chưa đợi tìm ra người, Tề Hiên cũng ngã xuống rồi.


      "Đúng, Giai Giai có thể trở về rồi, , bây giờ chúng ta trở về xem sao." Tề Hiên bị câu của Nghiêm Chính Phong vạch trần, vì thế đứng lên, bước nhanh về phía trước, tính ghé về nhà chút, hi vọng Ngãi Giai Giai trở về, lúc này ở trong nhà.


      Nghiêm Chính Phong bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, theo Tề Hiên, hơi lo lắng cho ấy.


      Lúc và Trần Tiểu Ngoạn tách ra rồi, nếu như thấy Ngãi Giai Giai về nhà, gọi điện thoại cho , nhưng mà lúc này điện thoại di động của cũng có vang lên, chắc là Ngãi Giai Giai vẫn chưa trở về, nhưng mà vì muốn cho Tề Hiên tìm chỗ tránh mưa, đành phải như thế.


      Tề Hùng nhìn Ngãi Giai Giai hôn mê, vẫn gọi điện thoại cho Tề Hiên, muốn liên lạc với nó, cho nó biết Ngãi Giai Giai ở đây, nhưng mà gọi thế nào cũng là tắt máy.


      Tề Hiên lòng chỉ muốn cứu người, biết điện thoại của mình sau khi gọi cho Nghiêm Chính Phong cũng bị mưa ngâm hư, tự động tắt máy.


      "Các người gọi, ắt phải liên lạc với thiếu chủ." Tề Hùng đưa di động giao cho hai người ở đằng sau, sau đó ngồi ở bên giường, nhìn Ngãi Giai Giai.


      Kỳ ông vẫn luôn muốn có đứa con , cũng bởi vì như vậy mà ông mới cưng chìu Tề Ngữ Ti. Nếu như phải vợ mình chết sớm, có lẽ tại ông có con .


      "Con bé ngốc, chuyện gì khiến cho con tra tấn chính mình như vậy chứ, mới vừa rồi còn rất tốt, sao chốc liền thành cái dạng này rồi, ai ——" Tề Hùng thở dài hơi.


      Ông đại khái đoán được nguyên nhân Ngãi Giai Giai đau lòng, có lẽ chính là con bé gọi ông tiếng bác trai, mực cung kính đối với ông, vì thế, Tề Hiên mới cãi nhau với con bé.


      Tề Hùng vừa nghĩ tới Tề Hiên hận ông như thế, trong lòng liền buồn bực. Cha con họ bế tắc nhiều năm như vậy, biết khi nào mới có thể giải đây?


      "Ai ——" Tề Hùng lại thở dài lớn hơn.


      "Hội chủ, ông đừng quá lo lắng, chúng ta tin tưởng liên lạc được với thiếu chủ." Hai người đằng sau nhìn thấy Tề Hùng vẫn thở dài, vì vậy an ủi ông chút.


      "Các người hiểu, nó hận tôi nhiều năm như vậy, bây giờ oán hận vẫn mãnh liệt như vậy, ai ——" Tề Hùng vẫn như cũ thở dài.


      Năm đó ông đúng là ích kỷ chút, nhưng mà ích kỷ của ông lại khiến cho ông mất rất nhiều thân tình, người già, chí khí còn như năm đó nữa, chỉ muốn ôm cháu trai, nghe chút giọng dễ nghe của bọn , đáng tiếc những điều này với ông mà cũng rất khó.


      Tề Hùng vẫn thở dài, hai người kia ở đằng sau cũng biết nên gì, dù sao vai vế bọn họ khá , kinh nghiệm cũng ít, biết triết lý gì.


      Lúc này ông Lâm đến, đến bên người Tề Hùng, vỗ vỗ bờ vai của ông, an ủi.


      "Hội chủ, ngày nào đó thiếu chủ , ông cũng đừng quá thương tâm."


      "Ông đến rồi, bà Lâm chắc hẳn cũng tới rồi chứ." Tề Hùng thấy ông Lâm đến, mỉm cười.


      Đây là người em chiến đấu cùng với ông năm đó, bây giờ còn chưa an hưởng tuổi già, còn theo ông làm việc, bọn họ tuy là chủ tớ nhưng là em.


      "Nhận được tin tức của ông, thiếu chủ và Giai Giai tiểu thư đều ở chỗ này, cho nên chúng tôi tới."


      Ngãi Giai Giai mất tích sáu năm, bọn họ cũng buồn sáu năm, đồng thời cũng thấy thiếu chủ đau khổ sáu năm, rốt cục cũng đợi đến ngày này, biết thiếu chủ tìm Ngãi Giai Giai trở về rồi, bọn họ cũng rất vui vẻ, nhưng mà ai biết lại phát triển vấn đề mới.


      "Bà Lâm đâu?" Tề Hùng quan tâm hỏi.


      "Bà ấy ở dưới thu dọn đồ đạc, bà ấy à, đều lấy ra tất cả quần áo Giai Giai tiểu thư mặc lúc mười tám tuổi."


      Ông và bà Lâm là vợ chồng già rồi, nhưng mà có con , bà Lâm sớm xem Giai Giai như con của mình, sáu năm nay, bà tưởng nhớ Ngãi Giai Giai, đến phòng của ấy, nhìn chút quần áo Giai Giai mặc, dùng cái này để giải nỗi khổ tưởng nhớ.


      "Ông Lâm, ông hãy câu lòng, ông có từng hận tôi ?" Tề Hùng đột nhiên trở nên rất đa sầu đa cảm, muốn đem nỗi buồn trong lòng ra toàn bộ.


      "Cho tới bây giờ tôi chưa từng hận ông, mà chỉ có tức giận thôi, nhưng mà bây giờ còn tức giận nữa, kỳ Giai Giai tiểu thư rất tốt, hi vọng hội chủ có thể tiếp nhận ấy, để cho thiếu chủ cưới ấy, đừng ngăn trở bọn họ ở cùng nhau nữa, có lẽ như vậy thiếu chủ còn hận ông. Ông cũng biết người như Diệp Tầm Phương, lòng dạ ta ác độc như thế, nếu như có Diệp Thị chống đỡ cho ta, chỉ sợ tên ăn mày cũng muốn lấy người như vậy, con dâu như vậy, ông muốn sao?"


      Ông Lâm ra toàn bộ ý nghĩ trong lòng.


      "Năm đó muốn Tề Hiên lấy Diệp Tầm Phương đều là vì Tề thị, tôi muốn Tề thị sụp đổ như thế."


      "Nhưng mà những năm này thiếu chủ quản lý Tề thị rất khá, tại vượt qua Diệp Thị, cũng cần dựa vào Diệp Tầm Phương nữa. Kỳ những thứ này đều là công lao của Giai Giai tiểu thư, sáu năm trước cũng bởi vì ấy giao dịch với Diệp Tầm Phương, dùng điều kiện rời khỏi thiếu chủ, ấy cầm năm ngàn vạn, năm ngàn vạn này ấy để toàn bộ cho thiếu chủ, mang theo đồng mà rời . Cũng bởi vì như vậy, Tề thị mới có ngày hôm nay, cho nên hội chủ, đừng có bức thiếu chủ nữa." Ông Lâm mang theo tia cầu khẩn.


      "Tôi tự có chừng mực, bây giờ phải lúc để trở mặt với Diệp Thị. thôi, để cho Giai Giai nghỉ ngơi tốt, chúng ta ra ngoài trước, để cho bà Lâm ở lại chăm sóc con bé."


      Tề Hùng xong, đứng lên, ra ngoài cửa, ông Lâm bất đắc dĩ mà lắc đầu, cũng theo ra ngoài. Ông Lâm tới cửa vẫn quên quay đầu lại, lại liếc nhìn Ngãi Giai Giai, trong mắt tràn đầy tình thương của người cha.


      Bà Lâm xem Giai Giai như con , còn ông sao lại chứ!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 112: Bị Mắng



      Tề Hiên về đến nhà, liền đẩy cửa ra vọt vào, sốt ruột hỏi Trần Tiểu Ngoạn, "Giai Giai trở về chưa?" .


      Sau khi Tề Hiên hỏi Trần Tiểu Ngoạn xong nhìn bốn phía, phát thân ảnh của Ngãi Giai Giai, tâm lại từ từ hạ xuống.


      Trần Tiểu Ngoạn vừa nhìn thấy Tề Hiên liền nổi giận, "Tôi còn đợi mang ấy về cho tôi đó, sớm biết vứt bỏ Giai Giai như vậy, lúc ấy tôi nên để cho mang ấy , tối thiểu nhất để ấy ở nhà vẫn còn an toàn hơn theo ra ngoài."


      Có lẽ lúc ấy để Giai Giai ở nhà, mọi chuyện cũng xảy ra, lúc ấy sao hồ đồ như vậy chứ, làm sao lại để cho Giai Giai theo Tề Hiên ra ngoài?


      "Trần Tiểu Ngoạn, nếu lại chuyện với thiếu chủ như vậy, đừng trách tôi khách khí với ." Nghiêm Chính Phong đứng ở trước mặt Trần Tiểu Ngoạn, cảnh cáo .


      "Tôi chuyện với ta như vậy làm sao, đừng tưởng rằng ta là ông chủ của tôi sao, cùng lắm bổn tiểu thư làm, ra đàn ông đều là dạng, ngoài miệng , và trong lòng nghĩ chính là hai chuyện khác nhau, mà ngay cả hành vi cũng giống vậy. Tề Hiên, có thể giải thích cho vì sao vứt bỏ Giai Giai ?" Bộ dạng Trần Tiểu Ngoạn ra vẻ chất vấn.


      Mặc dù nhận tiền của Tề Hiên làm việc, nhưng mà tình cảm chị em nhiều năm với Giai Giai như thế, tiền tài sánh được, vì tiền mà nịnh bợ người tổn thương chị em của .


      "Tôi — —" Tề Hiên biết nên như thế nào, tại sao lại vứt bỏ Giai Giai, hình như cũng có lý do để vứt bỏ Giai Giai lại?


      Tề Hiên khổ sở ảo não nghĩ, vốn nghĩ ra lý do vì sao lúc đó vứt bỏ Ngãi Giai Giai lại.


      Giai Giai chỉ là gọi ba vài tiếng bác trai, lại mấy câu lễ phép với ông ấy mà thôi, tại sao phải tức giận đến nỗi vứt bỏ ấy lại chứ, chuyện này vốn cũng phải là nghiêm trọng, nhưng mà lại nghiêm trọng hóa vấn đề.


      "Tôi tôi cái gì hả, , ra cái lý do để khiến cho tôi hiểu vứt bỏ Giai Giai. ấy vì mà chịu khổ biết bao nhiêu, lại nhẫn tâm ném ấy như vậy, có phải là đàn ông ?" Trần Tiểu Ngoạn dùng tay chỉ lồng ngực của Tề Hiên, thái độ chất vấn vô cùng mãnh liệt.


      "Trần Tiểu Ngoạn, xin tôn trọng chút, thiếu chủ phải là người mà có thể tùy tiện mắng ." Nghiêm Chính Phong kéo tay Trần Tiểu Ngoạn ra, trừng mắt .


      " thể tùy tiện mắng ư, chẳng lẽ ta giết người phóng hỏa cũng thể mắng ư, tôi rất hiểu Giai Giai, ấy thể làm ra chuyện có lỗi với Tề Hiên, ấy luôn nghĩ tới thiếu chủ, vô luận thiếu chủ làm cái gì cũng bênh vực thiếu chủ, quyết lòng thiếu chủ, tôi nghĩ ra người phụ nữ thương ta như vậy, ta có lý do gì mà vứt bỏ ấy, trừ phi —— ta thay lòng."


      Trần Tiểu Ngoạn nổi giận cực lớn rồi, ngừng rống to với Nghiêm Chính Phong.


      Tề Hiên vì cậu chuyện này của Trần Tiểu Ngoạn, lòng càng thêm đau đớn, vì hành vi hôm nay của mình mà càng thêm hối tiếc.


      "Đủ rồi." Nghiêm Chính Phong nóng vội mà tát cái.


      Ba —— tiếng, cả khí càng thêm nặng nề.


      Trần Tiểu Ngoạn bụm lấy mặt bị đánh, sau đó từ từ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Nghiêm Chính Phong tay phát run và vẻ mặt ngỡ ngàng của Tề Hiên.


      "Tôi ——" Nghiêm Chính Phong run rẩy nhìn Trần Tiểu Ngoạn, ánh mắt vô cùng phức tạp, biết nên gì mới được.


      sao có thể ra tay đánh người đây, hơn nữa còn là đánh phụ nữ?


      "Chính Phong." Tề Hiên đứng ở bên cạnh Nghiêm Chính Phong, vỗ vỗ bờ vai của ấy, an ủi ấy.


      "Thực xin lỗi, tôi phải cố ý." Nghiêm Chính Phong run rẩy hồi lâu mới ra những lời này, mà tiếng ra cũng run run.


      "Đàn ông đều là cái dạng này đấy sao, sau khi làm thương tổn phụ nữ dùng những lời ‘ thực xin lỗi, tôi phải cố ý ’ này để lấy cớ, vì muốn che dấu hành vi mình làm đấy sao?" Trần Tiểu Ngoạn đưa tay từ mặt của mình xuống, để cho năm ngón tay mặt ra trước mắt bọn họ, mang theo nụ cười châm chọc.


      "Tôi ——" Nghiêm Chính Phong bị những lời này trách mắng này của Trần Tiểu Ngoạn, phản bác được, mà cúi đầu xuống, dám nhìn dấu tay của mặt, lòng thực bị nhéo đau đớn.


      "Tiểu Ngoạn, tôi thừa nhận, vứt bỏ Giai Giai lại là tôi đúng, yên tâm, tôi nhất định tìm ấy trở về." Tề Hiên hứa với Trần Tiểu Ngoạn, sau đó ra ngoài.


      "Thiếu chủ, bên ngoài trời vẫn còn mưa, hơn nữa quần áo người cậu đều ướt đẫm, hay là trước tiên tắm rửa, thay bộ quần áo ." Nghiêm Chính Phong chạy đến phía trước Tề Hiên, ngăn cản đường của .


      Trần Tiểu Ngoạn nhìn thấy toàn thân Tề Hiên và Nghiêm Chính Phong nhếch nhác, tâm đành lòng mà cúi đầu xuống, có chút bất an.


      Nhìn ra được, Tề Hiên rất hối hận vì vứt bỏ Giai Giai, hơn nữa cũng rất đau lòng, toàn thân đều ướt đẫm, vốn rất ân hận, mà còn mắng như vậy, có phải là hơi quá đáng ?


      " được, tìm người quan trọng hơn." Tề Hiên vượt qua Nghiêm Chính Phong, ra ngoài.


      Nghiêm Chính Phong nhìn Tề Hiên nóng lòng, bất đắc dĩ mà lắc đầu, sau đó quay đầu lại trừng mắt Trần Tiểu Ngoạn, "Cái này hài lòng chưa, tôi rất vất vả mới khuyên thiếu chủ trở về tránh mưa thay quần áo, biết cũng đừng lung tung , người phụ nữ đáng ghét sai, hừ ——"


      Nghiêm Chính Phong khiển trách Trần Tiểu Ngoạn trận, sau đó cũng theo ra ngoài, vẫn theo đằng sau Tề Hiên, che dù cho Tề Hiên.


      Trần Tiểu Ngoạn bị Nghiêm Chính Phong như thế, trong lòng vừa tức giận vừa hối tiếc.


      thừa nhận mình hơi kích động, nhưng mà trúng cái tát rồi, còn dựa vào cái gì mắng như vậy, đáng ghét.


      Trần Tiểu Ngoạn khó thở rồi, cầm lấy gối ôm ghế sa lon, đánh lung tung, dùng cái này để xả tức giận trong lòng, đúng lúc này, điện thoại nhà vang lên.


      Trần Tiểu Ngoạn cố gắng hít sâu, sau đó tiếp điện thoại.


      "Alo, xin chào."


      "Tiểu Ngoạn?" Bà Lâm gọi điện thoại nghe được tiếng Trần Tiểu Ngoạn, rất hưng phấn.


      "Bác là —— bác Lâm?" Trần Tiểu Ngoạn cũng rất kinh ngạc, sáu năm có liên hệ với bác Lâm rồi, như thế nào bà đột nhiên lại có số điện thoại nhà ?


      "Ai, là bác, bác là bác Lâm."


      "Bác Lâm, làm sao bác biết số điện thoại nhà con, con rất nhớ người đó." đúng là nhớ món ăn bác Lâm làm!


      "Bác cầm sổ ghi chép điện thoại cả thành phố A, gọi từng số , gọi cho vài trăm số mới gọi được tới con, con cũng biết bác gọi lộn rất nhiều số điện thoại, thậm chí gọi tới chỗ giới thiệu hôn nhân đó." Bà Lâm ngồi ở điện thoại bên cạnh, đem bản dày đặc số điện thoại đặt ở đùi, gọi từng dãy số , rốt cục cũng gọi điện thoại tới gia đình Ngãi Giai Giai và Trần Tiểu Ngoạn.


      "Bác Lâm, bác tìm con có chuyện gì ?" Trần Tiểu Ngoạn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao bác Lâm phải dùng loại phương pháp mò kim đáy biển này tìm ?


      "Tiểu Ngoạn, Giai Giai ở chỗ của bác, mọi người vẫn liên lạc với thiếu chủ mà liên lạc được, điện thoại của Nghiêm Chính Phong cũng gọi được, cho nên mới tìm con đó."


      " vậy sao, Giai Giai có việc gì là tốt rồi, cho con biết địa chỉ, con tới liền."


      Trần Tiểu Ngoạn cực kỳ hưng phấn, muốn bà Lâm địa chỉ, sau đó cúp điện thoại, choàng tùy tiện cái áo khoác, đem thêm cái ô ra ngoài.


      còn muốn sớm như vậy chuyện này cho Tề Hiên và Nghiêm Chính Phong, tại đuổi theo nhất định có thể tìm được bọn họ, cũng có làm như thế, ai bảo bọn họ vừa rồi đối với như vậy.



      Chương 113: Đều Là Sai



      Sau khi Trần Tiểu Ngoạn đến chỗ ở của bà Lâm, bà Lâm và ông Lâm rất nhiệt tình, ôm chút, sau đó vào phòng Ngãi Giai Giai thăm ấy. .


      "Bác Lâm, Giai Giai làm sao vậy, sao sắc mặt tái nhợt như thế?"


      "Bị mưa xối lên, sốt vừa mới lui, bây giờ vẫn còn hôn mê ?" Bà Lâm đắp kín mền cho Ngãi Giai Giai, đau lòng nhìn .


      Đứa bé này sao mà từ đến lớn đều mạng khổ như vậy chứ, tai nạn ngừng.


      "Tay của bạn ấy làm sao vậy?" Trần Tiểu Ngoạn nhìn đến tay Ngãi Giai Giai đó băng vải bao lấy dày đặc, rất lo lắng, rất nôn nóng.


      Gặp mưa nhiều nhất chỉ là cảm mạo phát sốt mà thôi, tay làm sao lại bị thương ?


      "Khả năng là té bị thương, vết thương bị nhiễm trùng, lại thêm tại con bé sinh bệnh, có thể ảnh hưởng chút đến lành vết thương."


      "Làm sao lại té bị thương chứ, tại sao bạn ấy gặp mưa, tại sao lại ngã xuống, đều là vì Tề Hiên kia, ngay cả người phụ nữ của mình cũng chăm sóc được, ta còn coi là đàn ông sao, Giai Giai vì ta khổ sở bao nhiêu, tại ta thể cho Giai Giai hạnh phúc thôi, lại thương tổn bạn ấy như vậy, con nghĩ có phải là nên đem Giai Giai trốn hay , để cho cả đời ta tìm được." Trần Tiểu Ngoạn đứng ở bên giường, mắng liên tục.


      Mới vừa rồi mắng Tề Hiên vài câu cảm thấy hơi áy náy rồi, bây giờ nhớ lại, chút áy náy cũng có.


      "Nhưng mà thuộc hạ của Hội chủ , bọn họ là cứu Giai Giai từ trong tay người đàn ông trở về, lúc ấy Giai Giai hô cứu mạng, may mắn kịp thời cứu về được, bằng hậu quả biết như thế nào?" Bà Lâm đem tin tức của hai người kia báo ình hiểu, cho rằng người đàn ông ôm Ngãi Giai Giai chính là kẻ lưu manh, bằng Giai Giai cũng hô cứu mạng.


      "Nếu như Tề Hiên vứt Giai Giai lại , bạn ấy gặp được kẻ bắt cóc ư, lại, đều là lỗi của tên Tề Hiên kia. ta có biết hay , Giai Giai vì ta khổ sở biết bao nhiêu, mình nuôi lớn con của ta, ta những tròn trách nhiệm, lại còn tức giận với Giai Giai, đàn ông khốn kiếp, đàn ông có gì tốt, cái tên Nghiêm Chính Phong kia lại càng tốt." Trần Tiểu Ngoạn càng càng tức.


      "Tiểu Ngoạn, trước tiên con đừng tức giận, có lẽ tình cũng phải như vậy, có lẽ lúc đó thiếu chủ và Giai Giai có chút hiểu lầm cũng được." Bà Lâm an ủi Trần Tiểu Ngoạn, để cho nóng nảy như vậy.


      "Hiểu lầm, hiểu lầm gì mà nghiêm trọng như vậy, khiến cho ta ném người phụ nữ yếu ớt như Giai Giai, hơn nữa còn là người phụ nữ lòng thương ta, còn là mẹ của con ta, ta lại nhẫn tâm như thế, ta làm như vậy cảm thấy làm mất mặt người đàn ông sao?" ràng tức giận của Trần Tiểu Ngoạn còn chưa có tan, ngược lại càng ngày càng mạnh.


      "Tiểu Ngoạn ——" Bà Lâm muốn khuyên vài câu nữa, nhưng mà còn chưa , có người vì Tề Hiên mà giải thích trước.


      "Tiểu Ngoạn, thiếu chủ phải như thế." Ngãi Giai Giai mơ mơ màng màng nghe được Trần Tiểu Ngoạn mắng Tề Hiên, vì vậy hơi mở mắt, vì Tề Hiên giải thích.


      "Giai Giai, cậu tỉnh." Trần Tiểu Ngoạn và bà Lâm vui mừng nghiêng người qua, kích động nhìn .


      Ngãi Giai Giai liền cố gắng chớp chớp mắt, giống như nháy mắt hao hết khí lực của vậy. Khi thấy khuôn mặt hiền lành và quen thuộc của bà Lâm kích động mà chảy nước mắt.


      "Mẹ Lâm ——"


      "Giai Giai sao con khóc, có phải là có chỗ thoải mái?" Bà Lâm ngồi vào đầu giường, nâng Ngãi Giai Giai dậy, tựa vào trong ngực của mình.


      "Giai Giai, trước tiên cậu đừng khóc, ình biết chuyện gì xảy ra, nếu như Tề Hiên bắt nạt cậu, mình nhất định đánh ta trận." Trần Tiểu Ngoạn lộ ra nắm đấm, bộ dạng có vẻ hung ác.


      "Tiểu Ngoạn, đừng đánh thiếu chủ, chuyện liên quan đến ấy." Ngãi Giai Giai thực hơi yếu giải thích cho Tề Hiên.


      "Sao lại chuyện liên quan đến ta chứ, ta vô duyên vô cớ vứt bỏ cậu, mặc kệ là nguyên nhân gì, chuyện đều liên quan đến ta, người đàn ông mặc kệ là dưới tình huống nào cũng thể đem người phụ nữ mình ném , cho nên bây giờ ta tội nghiệt nặng nề."


      "Tiểu Ngoạn, tình phải như thế, là do mình đúng trước, là mình khiến thiếu chủ vui, đúng là mình rất ngốc, mình biết mình làm sai cái gì, chọc thiếu chủ vui vẻ như thế, các người giúp mình ngẫm lại được ?" Ngãi Giai Giai dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn bà Lâm và Trần Tiểu Ngoạn.


      Đến bây giờ vẫn biết thiếu chủ tức giận cái gì, rất ngốc, là người phụ nữ ngốc như thế, đáng bị người ném. trách thiếu chủ, chỉ tự trách mình quá ngu ngốc, ngốc đến nỗi đường về nhà cũng biết.


      "Giai Giai, cậu cũng đừng nhận tất cả trách nhiệm lên người mình, chuyện này vốn cũng phải là lỗi của cậu." Trần Tiểu Ngoạn đối với suy nghĩ của Ngãi Giai Giai như vậy thực biết gì.


      biết Giai Giai rất Tề Hiên, đến tận trong tâm khảm, nếu cũng ta mà khổ sở như vậy, mấy năm nay nếu như ở bên cạnh Giai Giai, có lẽ ấy sớm chết rồi.


      "Là mình tốt, mình nên chọc thiếu chủ tức giận, mẹ Lâm Tiểu Ngoạn, là con tốt, biết tại thiếu chủ có tha thứ con , con rất sợ hãi." Ngãi Giai Giai bổ nhào vào trong ngực bà Lâm khóc lớn.


      "Đứa ngốc, thiếu chủ nhất định tha thứ cho con, đừng khóc." Bà Lâm vuốt tóc , an ủi .


      "Mình ——" Trần Tiểu Ngoạn còn muốn tiếp tục nhắc tới nữa, nhưng mà bà Lâm lại ném ánh mắt cảnh cáo cho .


      Giai Giai quyết lòng đối với thiếu chủ rồi, thể nào thiếu chủ là đúng, càng mắng thiếu chủ, nghe người khác về thiếu chủ của như thế, trong lòng của nhất định rất khó chịu. Bà biết Trần Tiểu Ngoạn quan tâm Giai Giai, nhưng mà phương pháp này đúng, làm như vậy ngược lại khiến cho Giai Giai càng đau lòng hơn.


      "Mình ——" Trần Tiểu Ngoạn muốn vài lời oán giận bị bà Lâm trừng như thế, toàn bộ đều cắm ở cổ họng, cũng ra được.


      "Mẹ Lâm, người ư, thiếu chủ tha thứ cho con sao?" Ngãi Giai Giai khát vọng nhìn bà Lâm.


      "Phải, nhất định, thiếu chủ rất quan tâm con, nhất định cậu ấy tha thứ cho con, cho nên bây giờ chuyện quan trọng nhất của con chính là dưỡng thân thể cho khỏe, chờ thiếu chủ đến mới có thể cùng cậu ấy ở chỗ!


      "Vâng, con nhất định dưỡng thân thể tốt, chờ thiếu chủ hết giận rồi, ấy tha thứ cho con." Bộ dạng Ngãi Giai Giai có vẻ ngây thơ.


      Hi vọng thiếu chủ tức quá lâu, bởi vì tức giận, lòng của rất đau.


      "Giai Giai, cậu an tâm dưỡng bệnh , kỳ thiếu chủ của cậu tha thứ cho cậu rồi, mình mới vừa rồi còn gặp ấy, ấy vì tìm cậu, cả đêm đều chạy ở bên ngoài, quần áo ướt đẫm cũng quản, thoạt nhìn vô cùng thương tâm, nếu như ấy có tha thứ cho cậu, cũng mạo hiểm mưa to mà tìm cậu rồi, đúng ." Trần Tiểu Ngoạn bị lòng si mê của Ngãi Giai Giai đánh bại, chỉ có thể vài lời tốt cho Tề Hiên, sợ hãi nếu xấu Tề Hiên, Ngãi Giai Giai ầm ĩ với .


      Ngãi Giai Giai vừa nghe Trần Tiểu Ngoạn như thế, sắc mặt thay đổi, sốt ruột muốn xuống giường, thiếu chút nữa là lăn xuống dưới, nếu bà Lâm kịp thời ôm lấy , chỉ sợ ngã xuống đất.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 114: Trúng Độc Quá Sâu



      Trần Tiểu Ngoạn thấy Ngãi Giai Giai sắp lật xuống giường, vọt tới muốn tiếp , nhưng mà may mắn bà Lâm nhanh bước, để cho té xuống. .


      "Giai Giai, phải mới vừa bảo con dưỡng bệnh cho khỏe ư, tại sao lại nghe lời?" Bà Lâm quan tâm nên mạnh mẽ lên án phen.


      "Quần áo của thiếu chủ ướt đẫm ấy cũng quản, như vậy ấy sinh bệnh, con phải tìm ấy về, trước tiên để cho ấy thay đổi quần áo." Ngãi Giai Giai cố gắng đứng dậy, nhưng mà thân thể chút sức lực, căn bản là dậy nổi.


      vì sao dậy nổi, sao lại vô dụng như vậy chứ, mỗi lần đều như thế.


      "Giai Giai, bây giờ cái dạng này của con làm sao mà tìm cậu ấy chứ, hãy để những người khác tìm, con an tâm nằm ở chỗ này, trước tiên dưỡng thân thể của mình tốt, như vậy mới có thể có sức lực mà chăm sóc thiếu chủ, có phải ?" Bà Lâm đè Ngãi Giai Giai xuống, sau đó đắp kín mền cho .


      "Nhưng mà mẹ Lâm, con rất lo lắng, đều tại con tốt." Ngãi Giai Giai nức nở oán trách mình.


      "Con khỏe mạnh, thiếu chủ cũng rất khỏe, tất cả mọi người khỏe, tốt chính là ông trời, ai bảo ông ấy hạ mưa lâu như vậy, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, hội chủ phái nhiều người tìm thiếu chủ rồi."


      "Giai Giai, cậu hãy nghỉ ngơi cho khỏe , mình giúp cậu tìm người về, đừng có lại muốn tự mình ra ngoài tìm đó! Ngoan ngoãn." Trần Tiểu Ngoạn cũng dụ dỗ Ngãi Giai Giai, sau đó đứng lên, quay về phía bà Lâm, "Bác Lâm, bác hãy chăm sóc Giai Giai tốt, con tìm người về."


      Nếu như Tề Hiên đúng, chắc hẳn Ngãi Giai Giai trở mặt với , Giai Giai vì người đàn ông như vậy, đáng hay ?


      Trần Tiểu Ngoạn hiểu Ngãi Giai Giai vì sao lại khiến ình trải qua đau khổ như vậy, tình là độc dược, ăn vào có thuốc nào cứu được sao? Có lẽ là Giai Giai trúng độc quá sâu rồi.


      "Tiểu Ngoạn, cám ơn cậu." Ngãi Giai Giai cảm kích.


      mắc nợ Tiểu Ngoạn nhiều lắm, khả năng đời này cũng trả hết .


      "Là chị em cũng đừng khách khí với mình, được rồi, mình trước, bye bye." Trần Tiểu Ngoạn phất phất tay với bà Lâm và Ngãi Giai Giai, sau đó ra ngoài.


      Vì có thể khiến cho Giai Giai an tâm, đành phải cố mà tìm hai tên đàn ông đáng giận kia.


      Trần Tiểu Ngoạn vừa nghĩ tới Nghiêm Chính Phong, lửa đầy bụng, hận thể đem ta thành bao cát mà đánh. Nhưng mà tại phải, tại quan trọng nhất chính là tìm được bọn họ.


      Trần Tiểu Ngoạn lấy điện thoại di động ra, gẩy số điện thoại của Nghiêm Chính Phong vài chục lần đều là tắt máy, hai tên đàn ông này sao lại tắt máy ?


      có biện pháp, chỉ có thể tìm lung tung thôi, tìm được ở đâu chính là ở đó, nếu như vận khí tốt, có thể rất nhanh tìm được, nếu vận khí tốt, khả năng đến hừng đông cũng tìm thấy.


      Trần Tiểu Ngoạn cất di động , che dù, ở trong mưa tìm kiếm thân ảnh Tề Hiên và Nghiêm Chính Phong.


      Trần Tiểu Ngoạn rồi, Ngãi Giai Giai cũng thể ngủ được, hình như đợi ấy mang Tề Hiên về vậy.


      "Giai Giai, sao lại nhắm mắt nghỉ ngơi chứ?" Bà Lâm nhìn thấy Ngãi Giai Giai vẫn có nhắm mắt, vì thế hỏi.


      "Mẹ Lâm, con ngủ được, con lo lắng cho thiếu chủ, tại con rất muốn gặp thiếu chủ, biết tại ấy thế nào, bị ngâm mưa, có thể giống con mà ngã bệnh hay , nếu như ấy ngã bệnh, có người bên cạnh chăm sóc ấy hay ?" Ngãi Giai Giai ra tất cả chuyện lo lắng trong lòng mình.


      "Thân thể Thiếu chủ rất tốt, rất khỏe mạnh, dễ dàng sinh bệnh như thế, con đừng lo lắng, nghỉ ngơi cho khỏe, chờ thiếu chủ trở lại, con mới có tinh thần chuyện với cậu ấy, đúng hay ?"


      Bà Lâm chính là giống như người mẹ, ngồi ở bên giường, ngừng an ủi .


      "Con rất cố gắng khiến ình nhắm mắt lại, nhưng mà vừa nhắm mắt lại con liền nghĩ tới thiếu chủ, làm sao cũng ngủ được."


      "Ngủ được hãy theo ông già như bác đây trò chuyện , bà Lâm, bà chuẩn bị chút thức ăn ." Tề Hùng đột nhiên đến, mỉm cười.


      "Vâng." Bà Lâm đứng lên, nhường lại vị trí, sau đó đứng nán lại chút mới ra.


      Ngãi Giai Giai muốn rời giường, muốn tỏ ý với Tề Hùng, nhưng bị ông ngăn lại.


      "Đừng nhúc nhích, thân thể con còn rất yếu, cứ nằm đó, bác ngồi ở chỗ này là được rồi." Tề Hùng ngồi lên vị trí vừa rồi của bà Lâm, nhìn Ngãi Giai giai.


      "Bác trai, nụ cười của bác rất ôn hòa." Ngãi Giai Giai mỉm cười, nhìn Tề Hùng nở nụ cười.


      Nếu như mỗi ngày bác trai có thể cười với thiếu chủ như vậy, có lẽ lúc đó cha con họ cứng ngắc như vậy.


      " ra miệng của con ngọt như vậy, khó trách Tề Hiên lại con như thế, con đứa trẻ khiến người thích." Tề Hùng vì những lời này của Ngãi Giai Giai mà phấn khởi trong lòng.


      biết bao lâu rồi, lâu cũng chưa từng có người khen ngợi ông như vậy, ông rất thích được đứa trẻ khen ngợi như vậy.


      "Bác trai, con là đó, con cũng chưa bao giờ dối với thiếu chủ."


      luôn luôn dối, cũng biết nên dối như thế nào.


      "Trẻ con thành thực là tốt." Tề Hùng hài lòng gật gật đầu, càng thêm thích Ngãi Giai Giai.


      Có lẽ bé này có thể khiến cho cha con bọn họ bỏ ngăn cách nhiều năm, xem ra ông nên bức Tề Hiên lấy Diệp Tầm Phương rồi, ông cũng phải coi trọng dòng dõi gì, mà là sợ hãi Diệp Thị, nhiều năm như thế, ông vẫn dám đối nghịch cùng Diệp Thị, cho dù là thực lực của Tề thị vượt qua Diệp Thị rất xa, cái cảm giác sợ hãi kia vẫn tồn tại, có thể là sợ hãi quá lâu, xóa được.


      Ông nên học phải kiên cường, cũng nhiều tuổi như thế, có ham muốn gì nữa đâu.


      "Bác trai, bác có tâm phải ?" Ngãi Giai Giai nhìn thấy bộ dạng Tề Hùng có vẻ đau thương, vì vậy quan tâm hỏi.


      "Con biết chuyện xưa của bác và Tề Hiên sao?" Tề Hùng vừa nghĩ tới chuyện năm đó, đau lòng thôi.


      "Vâng." Ngãi Giai Giai gật gật đầu.


      "Nó với con như thế nào?"


      " ấy , bác trai vì Tề thị, ngay cả mạng của vợ mình cũng để ý." Lúc Ngãi Giai Giai những lời này có chút kinh hoảng, lo lắng như vậy khiến Tề Hùng vui, dù sao những lời này cũng phải là lời hay gì.


      "Ha ha ——" Tề Hùng cười lạnh.


      "Bác trai, bác đừng tức giận , con phải cố ý muốn chọc bác tức giận." Ngãi Giai Giai nhìn thấy nụ cười lạnh kia của Tề Hùng, hơi sợ.


      "Bác có giận con, bác chính là giận chính mình."


      Xem ra Tề Hiên vì chuyện năm đó mà hận ông như vậy, lại thêm về sau ông thương nó, thầm muốn huấn luyện nó thành người mạnh mẽ, nhưng lại bức nó lấy Diệp Tầm Phương, các điều này cộng lại, đủ để cho Tề Hiên hận người ba như ông thấu xương.


      "Bác trai, kỳ con cảm thấy trong quan hệ cha con có thù hận sâu như vậy, chỉ cần bác và ấy chút, mọi chuyện tốt, đúng hay ?"


      "Nếu như nó chịu chuyện với bác giống như con vậy, tốt rồi, chỉ tiếc chúng ta vừa thấy mặt ầm ĩ, tính tình của bác và tính tình của nó là dạng, cứng đầu đến ghét, cũng muốn lui bước." Giọng Tề Hùng mang theo châm chọc.


      "Bác trai, nếu bác với con, sau đó con lại với thiếu chủ, có lẽ như vậy hữu dụng."


      Nếu như có thể giúp thiếu chủ cùng ba của giải trừ mâu thuẫn giữa bọn họ, có lẽ thiếu chủ hạnh phúc hơn, cho nên nhất định phải thử biện pháp này.


      Chương 115: Năm Đó



      Ngãi Giai Giai thất thần mà suy nghĩ làm thế nào mới có thể xoá bỏ mâu thuẫn giữa Tề Hiên và Tề Hùng.


      "Giai Giai, con suy nghĩ gì đấy, nghĩ đến nhập thần như vậy?" Tề Hùng nhìn thẫy Ngãi Giai Giai thất thần, vì thế kêu tỉnh.


      " có, có gì." Ngãi Giai Giai lấy lại tinh thần, cố gắng cười.


      "Năm đó bác tính toán thế này, trước dùng vợ của mình ngăn chặn trai của bác, chính là bác cả của Tề Hiên, sau đó chờ cảnh sát đến, bác lại dùng quyền thừa kế Tề thị để đổi người với ông ta, bởi vì như thế, trai bác phạm pháp, dù cho có được quyền thừa kế, ông ta cũng thể thừa kế, nhưng mà nghĩ tới ông ta ra tay quá nhanh, khiến cho bác đỡ được, cho nên mới tạo thành bi kịch hôm nay. Bởi vì bác nợ vợ của mình nhiều lắm, từ đó về sau cũng có cưới vợ nữa."


      Tề Hùng nhớ lại chuyện năm đó, tim liền đau đớn, vốn ông cũng có đoán được của mình ra tay nhanh như vậy, cho là ông ấy cùng mình quần nhau phen, nếu như lúc ấy cẩn thận chút, hôm nay mọi chuyện như thế này.


      "Bác trai, vậy bác có biết lúc ấy thiếu chủ ở chỗ nào ?"


      Thiếu chủ qua, lúc ấy bị người trói, đặt ở trong góc , vậy mà Tề Hùng lại có nhắc tới , có chút kỳ quái?


      "Bác nhớ lúc ấy Tề Hiên hẳn là ở trường học, Giai Giai, tại sao con lại hỏi vấn đề này?"


      đến cũng thấy lạ, ngày đó Tề Hiên vừa trở về liền chửi mắng ông người cha này, ông cũng biết Tề Hiên làm sao biết được chuyện này, tin tức nhanh như vậy.


      "Bác trai, con biết vì sao của bác lại ra tay quá nhanh, bởi vì trong tay ông ấy còn có thiếu chủ có thể uy hiếp bác, bởi vì lúc ấy thiếu chủ ở ngay tại trường, ấy bị trói, ném vào trong góc. Con nghĩ bác cả của thiếu chủ lúc ấy bắt được hai người, cho nên ông ấy mới dám xuống tay nhanh như thế."


      Tề Hùng nghe Ngãi Giai Giai như thế, bỗng nhiên tỉnh ngộ.


      Nhiều năm như thế, ông luôn cho rằng Tề Hiên là nghe người khác kể mẹ mình chết như thế nào mà hận ông, ra là nó nhìn thấy tận mắt, chính tai nghe, lúc ấy mỗi câu ông nó đều nghe được, cũng khó trách nó hận ông nhiều năm như thế!


      "Xem ra bác vẫn là tính sai, lúc ấy bác cũng biết Tề Hiên ở đó, nếu biết, bước này."


      Khó trách của ông ra tay nhanh như vậy, ra chỉ là giết gà dọa khỉ, đều do ông, sơ sót an toàn của Tề Hiên, để cho người ta bắt nó , ông lại biết.


      "Bác trai, thiếu chủ có lẽ còn biết bác nghĩ như vậy, nếu như rồi, tin tưởng cảm tình giữa hai cha con tốt thôi."


      "Xem ra là do bác giao tiếp với nó cho tốt, từ sau khi mẹ nó chết, bác chỉ lo dốc sức lập nghiệp, nhưng mà chính mình lại rành việc kinh doanh, huỷ hoại Tề thị." Tề Hùng châm chọc mình.


      "Do Thiếu chủ quá quan tâm bác, cho nên mới bị thương sâu như vậy. Mỗi người đều sợ hãi mất người quan trọng nhất hoặc đồ gì đó của mình."


      ra thiếu chủ rất quan tâm ba của mình, chỉ là chịu đựng chú ý đến ông thôi.


      "Những lời này bác thích nghe, lâu có nghe qua lời xuôi tai như thế rồi, xem ra như con đây có chút bản lãnh dụ dỗ người, khó trách Tề Hiên giống như đem con thành bảo bối mà đối đãi, con đó, đúng là kẻ dở hơi, đồng thời cũng là vận may của nó, nếu như có con, có lẽ tại có nó." Tề Hùng cảm thán .


      Ông biết mười năm trước là Ngãi Giai Giai cứu Tề Hiên, sáu năm trước Ngãi Giai Giai cứu Tề thị, là Tề gia bọn họ thiếu nợ ấy quá nhiều.


      "Bác trai, bây giờ tâm tình bác khá hơn chưa?"


      Ngãi Giai Giai nghe Tề Hùng như thế, chỉ là cười , căn bản để những chuyện kia ở trong lòng.


      "Khá, tại tâm tình bác rất tốt!"


      "Bác trai, có tin tức Tiểu Hiên chưa, nó mất tích ngày, con lo lắng cho nó." Ngãi Giai Giai đột nhiên muốn giận Ngãi Tiểu Hiên.


      Hôm nay vốn là tính tìm con trai, nghĩ tới lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho tới bây giờ còn chưa tìm, biết Tiểu Hiên bị ai bắt , vậy mục đích của người kia là cái gì?


      "Con yên tâm , bác phái người tìm, tin tưởng rất nhanh có tin tức. Trước tiên con nghỉ ngơi cho khoẻ , người sinh bệnh nên có bộ dạng bệnh nhân, bác quấy rầy con."


      Tề Hùng đứng lên, mỉm cười với Ngãi Giai Giai, sau đó xoay người, tới cửa, sau khi ra cửa vẫn quên đóng cửa lại nhàng.


      Ngãi Giai Giai nhìn loạt động tác này của Tề Hùng, cảm thấy ông ấy là người rất cẩn thận, với lại cũng còn tàn bạo như trong tưởng tượng của , tìm cơ hội những chuyện này với thiếu chủ, hi vọng có thể hóa giải mâu thuẫn giữa cha con họ.


      Ngãi Giai Giai nằm, suy nghĩ lung tung rồi ngủ thiếp , ngay cả có người tiến vào cũng biết.


      Trần Tiểu Ngoạn tìm được Tề Hiên, sau đó toàn bộ cho biết, Tề Hiên vừa nghe chuyện của Ngãi Giai Giai vội vàng chạy đến, lúc này là buổi sáng rồi, vậy mà lại vẫn là cả người ướt sũng, về đến nhà cũng muốn thay quần áo, vẫn đứng ở trong phòng Ngãi Giai Giai, nhìn .


      Khá tốt ấy có việc gì, may mắn được Tề hội cứu về, là cám ơn trời đất.


      Nhìn Ngãi Giai Giai ngủ an toàn, thở dài hơi, kết quả so với trong tưởng tượng của tốt hơn nhiều. Sau khi biết Ngãi Giai Giai được người của mình cứu trở về, trong lòng vui vẻ vô cùng.


      "Thiếu chủ, trước tiên cậu đổi quần áo người , bằng ngã bệnh đó." Bà Lâm lặng lẽ tiến đến, bên tai Tề Hiên thấp giọng .


      "Tôi muốn chờ ấy tỉnh lại." Thái độ Tề Hiên rất kiên định, muốn rời giường bước.


      "Thiếu chủ, bộ dạng này của cậu, khi Giai Giai tiểu thư tỉnh lại thấy được, đau lòng , hơn nữa cũng rất lo lắng, cậu nhẫn tâm để cho ấy thấy bộ dạng thương tâm khổ sở của cậu sao?" Bà Lâm tiếp tục khuyên .


      Tề Hiên nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý, vì vậy đứng lên, nhưng vừa mới đứng lên liền cảm thấy đầu hơi choáng váng.


      "Thiếu chủ, cậu làm sao vậy?" Bà Lâm nhìn thấy đứng vững, vì vậy đỡ .


      Tề Hiên cố gắng lắc đầu, nâng cao tinh thần, nặn ra nụ cười, nhìn bà Lâm, "Mẹ Lâm, tôi sao, bây giờ tôi thay quần áo ."


      Bị mưa ngâm ngày, bôn ba ngày, xem ra hơi khó chịu, được trước tìm chút thuốc uống, bằng chờ khi Giai Giai tỉnh lại, lại ngã gục, vậy được.


      Tề Hiên trở lại gian phòng của mình, tùy tiện tìm bộ quần áo sạch thay, sau đó lục tất cả ngăn kéo, cũng tìm được viên thuốc.


      Thân thể của luôn luôn rất tốt, gần như đều sinh bệnh, cho nên trong phòng cũng có chuẩn bị thuốc cần dùng hằng ngày, lúc này muốn dùng có.


      Tề Hiên bất đắc dĩ mà thở dài hơi, ngồi xuống, cảm thấy đầu càng ngày càng lờ mờ, vì vậy tính nằm chút rồi đến phòng Ngãi Giai Giai, nhưng mà mới vừa nằm xuống, đầu óc liền mê man ngủ thiếp , bất tỉnh nhân .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :