1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CƯỚI CÔ VỢ NON NỚT - An Tĩnh (9/9) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương thứ 9 (2)

      Edit: Cẩm Băng Đơn


      Ghi chú: Là chương cuối rồi cuối rồi

      Long Tuyền nhìn Long Tĩnh cái. Lại nhìn về phía Hàn Bích La vẫn luôn hề sợ hãi, "Nếu như có thể giao Trần Hoàng ra, tôi đồng ý với , tha mạng cho Hàn Viêm cùng em bang Viêm Minh."

      Vừa nghe thấy mình có thể bảo toàn được mạng sống. Hàn Viêm mừng rỡ như điên. Vội vàng chạy thẳng về phía cửa. Trước khi , ông ta còn quên quay đầu lại nhìn đứa con vì muốn cứu mình mà tiếc mạng sống, "Bích La, uổng công tao nuôi mày nhiều năm như thế. Cuối cùng mày cũng có chút tác dụng!"

      Đây là loại cha gì thế? Lôi Kỳ Nhi nhìn chằm chằm bóng lưng nghênh ngang rời kia, ông ta cứ thế mà vứt bỏ em trong bang vào sinh ra tử cùng ông ta, cùng với con tiếc lấy mạng đền mạng.

      Sau khi Hàn Bích La cứu Hàn Viêm xong, Hàn Viêm lại có thể để mình đối mặt với cơn giận giữ của Long Tuyền, như vậy ngày thường Hàn Viêm đối với ấy, hẳn là coi ấy như con ruột phải? Lôi Kỳ Nhi khỏi cảm thấy đau lòng cho Hàn Bích La.

      Cho đến khi bóng lưng của ba hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Hàn Bích La thở hắt ra. Chậm rãi thả lỏng kiềm chế với Lôi Kỳ Nhi, mất chống đỡ. giống như con rối mất dây mà ngã về phía sau.

      Lôi Kỳ Nhi kinh hô thành tiếng, xoay người muốn đỡ lấy Hàn Bích La. ngờ bóng người khác lại nhanh hơn, ôm người sắp ngã xuống dưới đất vào trong lòng.

      Lôi Kỳ Nhi có chút kinh ngạc nhìn Long Tĩnh. Chỉ thấy người luôn luôn gần gũi với nữ sắc như chú hai, lại chủ động bế ngang Hàn Bích La lên, gương mặt điển trai lạnh lùng nổi lên nóng nảy hiếm có.

      chậm rãi nhìn về phía Hàn Bích La. Dưới chân của ấy, có vũng máu đỏ tươi.

      "Trần Hoàng. . . . . . Ở đây. . . . . . Ở trong nhà giam, có thể phái người . . . . " câu ngắn ngủn. Nhưng lại gần như lấy hết hơi sức của Hàn Bích La.

      "Đừng chuyện." Long Tỉnh ra lệnh cho trong ngực, thấy cố nén đau, muốn cứ như vậy mà bất tỉnh. cơn tức giận xông lên đầu.

      Bàn tay to vén xiêm áo đen của lên, vết dao dữ tợn rỉ máu chiếm cứ cái bụng trắng, cái tình huống máu me này làm cho Lôi Kỳ Nhi buồn nôn trận.

      bàn tay kéo qua, ấn vào trước lồng ngực, để lại nhìn vết thương đáng sợ như vậy.

      "Mau đưa ta bệnh viện, Uyên chuẩn bị xong rồi." Long Tuyền nhắc nhở người em trai mất lý trí.

      Long Tĩnh ngước mắt, sau khi cảm kích nhìn trai lập tức ôm Hàn Bích La chạy ra bên ngoài.

      " ấy. . . . . . có việc gì, đúng ?" Lôi Kỳ Nhi vùi mặt ở trong ngực Long Tuyền, run giọng hỏi.

      Bởi vì quần áo màu đen người Hàn Bích La, làm cho hoàn toàn thể phát ra ấy bị thương nặng, còn phải ép ấy chống đỡ lâu như vậy.

      " ta có việc gì, Long Tĩnh để cho ta xảy ra chuyện gì." giọng an ủi , Long Tuyền thêm lực ở hai tay. Làm lòng trôi lơ lửng ở giữa trung dần dần hạ xuống.

      vĩnh viễn thể nào quên, khi nhận được tin và Long Hồ bị bắt sốt ruột tới mức nào, tức giận tới mức nào, thề, nếu những kẻ đó đối xử tử tế với họ, nhất định chặt bọn chúng ra làm trăm mảnh. Muốn chết cũng xong.

      may là họ đều bình an.

      Lời của làm yên lòng , cũng làm sợ hãi, đưa hai tay ra, ôm chặt.

      Tất cả những ý nghĩ tự an ủi mình, tất cả những lời an ủi. Đơn giản là muốn làm mình quên nỗi sợ hãi.

      Gặp được , thể đè nén tất cả tình cảm được nữa, sợ hãi, sợ thể được gặp nữa.

      Cả người run rẩy làm Long Tuyền đau lòng thôi, cam đoan, giẫm lên vết xe đổ nữa, để cho phải chịu bất kỳ tổn thương hay sợ sệt gì nữa.

      Nán ở trong ngực lúc lâu, để cho tâm tình vô cùng kích động của mình dần dần bình phục lại, Lôi Kỳ Nhi ngẩng đầu lên, nhìn lên người đàn ông ôm mình quá chặt kia.

      Vào lúc này, mới có thể cảm nhận được, người đàn ông này phải chịu cú sốc và nỗi lo lắng thua gì , thậm chí còn hơn chứ kém.

      "Long Tuyền, em sao." so đo việc ôm chặt làm suýt nữa thở nổi, nở nụ cười nhàng, nâng bàn tay lên áp lên má trái của , "Em tốt lắm, đừng lo."

      Nghe vậy, Long Tuyền càng đau lòng chịu nổi.

      "Là đánh giá thấp lá gan của Hàn Viêm nên mới khiến em phải chịu khổ." Vùi mặt vào cổ của , hít tất cả hương thơm thuộc về , khàn khàn .

      coi trọng như thế, lo lắng cho như thế, Lôi Kỳ Nhi ấm lòng, muốn thấy tự trách bản thân vì chuyện mình bị bắt cóc.

      ". Em hề chịu khổ, chuyện này phải là lỗi của . Long Tuyền, làm sai, sai là Hàn Viêm, sai là Trần Hoàng."

      ngẩng đầu. Nhìn , trong mắt là tình cảm có cách nào .

      ngước mắt. Nhìn lại . Đôi mắt ngập nước chứa chân thành tha thiết vô cùng và tình say đắm với , " sai. Đừng tự trách mình, được ?"

      "Kỳ Nhi. . . . . ."

      Cảm thấy tâm trạng của bắt đầu khôi phục, cũng thở phào nhõm, nở nụ cười dí dỏm, "Nhưng mà, nếu như muốn bồi thường em..., em cũng rất vui lòng nhận."

      "Em muốn bồi thường cái gì?" Nhìn trong mắt của còn sợ hãi nữa, cho dù là trăng trong nước hoa trong gương, cũng lấy cho .

      "Em muốn sinh bé cưng của ." Bỗng dưng, suy nghĩ như thế lại xuất .

      muốn cùng với đứa bé của , đứa giống , cũng có đứa bé đặc biệt giống , thương bé con đến vô pháp vô thiên, cho nên tất cả các vấn đề về giáo dục giao cho toàn quyền phụ trách. Chỉ là có dự cảm, cũng rất chiều đứa bé của bọn họ, hi vọng con của bọn họ ỷ sủng mà kiêu.

      ngây ngẩn cả người.

      chưng từng nghĩ tới, cái muốn bồi thường, lại là sinh cho đứa bé.

      Chỉ khi người phụ nữ rất rất người đàn ông mới có thể bằng lòng vì đối phương sinh con dưỡng cái, mới có thể bằng lòng gánh vác trách nhiệm làm mẹ.

      lại bằng lòng vì mà sinh con dưỡng cái, bằng lòng gánh vác trách nhiệm làm mẹ.

      "Sao thế? muốn ư?" hỏi, mặc dù biết chắc chắn đồng ý, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng tự mình thừa nhận.

      lại vùi mặt vào cổ lần nữa. Long Tuyền hít sâu cái, đè kích động dâng trào cuồn cuộn nơi ngực xuống, sau lúc khá lâu mới từ từ "Cám ơn em, Kỳ Nhi."

      "Cám ơn em làm cái gì? trước. Chí ít em cũng muốn sinh con đấy! Em muốn mỗi ngày đều trang điểm cho con bé xinh xắn đáng , sau đó làm cho đám nam sinh chết mê chết mệt!" Đứa bé của , nhất định rất đẹp, rất đáng .

      Nghe vậy, Long Tuyền khỏi nở nụ cười: "Như vậy. Trước sinh cho bé trai ."

      "Tại sao tại sao, phải thích con ư?" là người trọng nam khinh nữ ư?

      "Bởi vì, trai phải bảo vệ em , để cho em bị nam sinh hư hỏng bắt nạt." Hai tay vững vàng vòng ôm lấy . lại lần nữa kinh ngạc cơ thể nhắn ấm áp mềm mại này, lại có thể mang đến cho hạnh phúc cùng với thỏa mãn lớn như vậy.

      chu cái miệng lên. Cũng đúng, có trai để bảo vệ em , hẳn là vô cùng tốt.

      "Như vậy phải bảo trọng thân thể tốt. Tuyệt đối đừng mệt mỏi nếu thể sinh bé con cùng em được!" Ý của là muốn nghỉ ngơi nhiều chút, cần chịu đựng làm hại thân thể.

      Đáng tiếc, người vô tâm, nhưng nghe người tuyệt đối cố ý.

      "Em nguy rồi Kỳ Nhi." Long Tuyền tựa vào bên tai , khàn khàn : "Những ngày kế tiếp, bảo đảm sớm làm em có đứa bé. Để em chất vấn năng lực của nữa." Nhất là bây giờ tóm được Trần Hoàng, cần tốn thời gian ở người tên phản đồ kia nữa.

      Ô ô, sai rồi! Nháy mắt mấy cái. lấy giọng điệu vô tội nhất, tình thâm nhất, "Long Tuyền, hôm nay em với là em chưa? Em rất đó!"

      "Kỳ Nhi, cho dù bây giờ em cầu xin tha thứ cũng vô ích." Mỗi người đàn ông đều cho phép bị người khác hoài nghi "năng lực" của bọn họ, huống chi người đó còn là vợ của mình." làm em mệt đến mức xuống giường được. Còn làm em cầu xin để thỏa mãn em. . . . . ."

      Lôi Kỳ Nhi chưa từng nghĩ lại ra mấy lời đàng hoàng này, lại tức giận. Tức giận trợn mắt nhìn vài lần. Thấy chẳng phản ứng gì. Vẫn cứ dùng gương mặt đẹp trai với nụ cười xấu xa đó nhìn chằm chằm , vừa xấu hổ lại giận dữ dậm chân, vùi cả gương mặt đỏ bừng vào ngực .

      Được rồi được rồi, mặc dù rất xấu hổ, nhưng nghe thấy đề nghị của , vẫn rất mong đợi, bị dạy hư rồi!

      Nhưng. . . . . . Có thể được ôm vào trong ngực, khuỷa tay có lực này, làm cho cảm thấy vô cùng an toàn và hạnh phúc.

      Cảm tạ ông trời để cho gặp được , càng cảm tạ ông trời làm cho .

      Bởi vì, say đắm như thế.

      --- ------oOo---- -----
      thuyt thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :