Chương 5: Bắt kẻ thông dâm cưỡng bức[ nhị ] Ánh mặt trời xuyên qua đám lá cây, mảnh kim quang đầy nhu hòa, đem nam nhân thân quần áo tử y càng trở nên trang nhã thanh tú. Làn gió thổi , phiêu phiêu lướt qua người nam tử, mang theo mùi hương thản nhiên. Đối lập với thần tiên nam tử phong hoa tuyệt đại, Phượng hồ ly tại, dưới lớp quần áo màu trắng mỏng manh, là hai cái điểm kiều diễm, đôi mắt phượng mông lung che kín lớp sươngmù mê người, mái tóc đen nhánh phiêu dật, ở trong gió bay, vài sợi tóc nhàng phất qua xương quai xanh trơn bóng trắng nõn của . Vốn là ngày thường so với Hoa còn xinh đẹp hơn, lúc này phượng mâu lại nhiễm lên tia dục vọng làm cho khuôn mặt trở lên tuyệt diễm động lòng người, có cảm giác quyến rũ nên lời…… Tuy rằng thân hình hơn phân nửa lõa lồ , dục vọng còn chôn ở đáy mắt, bất quá tên Phượng Vô Trần ôm ta, lại có cái biểu nào gọi là xấu hổ khi bị người bắt gặp khi thông dâm. “Đậu Đỏ Đậu, ngoan ngoãn đừng có lộn xộn, thân hình của ngươi, cũng thể để cho người khác nhìn được.” Tinh tế kiểm tra ta có lộ cảnh xuân nào , hai bàn tay nhiệm hạt bụi, gắt gao sửa sang lại quần áo của ta, che lại da thịt tuyết trắng cơ hồ rơi vào trong mắt của nam nhân tuấn dật . Đem ta che lại ở phía sau, đôi phượng mắt chậm rãi trở nên lạnh như băng, chống lại thân hình tử y thon dài đứng trong gió. Nhìn ánh mắt vừa rồi còn mê ly, Phượng hồ ly bây giờ chợt biến thành người khác, có lẽ, bộ dáng lãnh, mới là bộ mặt của . Hai nam nhân, bốn mắt nhìn nhau, diễm lệ, tuấn dật. Phượng Vô Trần chuyện , trong ngữ khí mang chút khiêu khích. “Khi Vũ Hiên, phá hủy chuyện tốt của người khác, cũng là hành vi của người quân tử sao?” Nghe lời của Phượng hồ ly, trong lòng ta khẽ run lên. Khi Vũ Hiên? Chẳng lẽ chính là tân khoa Trạng Nguyên do chính hoàng thượng khâm điểm sao? Cảm nhận được ánh mắt thăm dò của ta, nam tử khinh thường nhíu nhíu mày. Ngẩng đầu nhìn xem Phượng Vô Trần đem ta hộ ở trong ngực, nam tử sâu kín . “Phượng công tử, tại hạ cũng phải là cố ý quấy rầy hưng trí của ngươi, ta trước, thỉnh tiếp tục……” Tuy rằng chính là câu đơn giản, nhưng thanh của nam nhân, lại như tiếng đàn tuyệt diệu, sâu lắng, quanh quẩn trong đáy lòng của ta…… Mắt lạnh nhìn nam nhân tính xoay người rời , trong đôi mắt đẹp tia gợn sóng kia giờ đây lại lên tia trào phúng, ta nhưng là thấy ràng. Trước lúc Khi Vũ Hiên xoay người rời khắc, bên tai lại vang lên trận làm càn tiếng cười. “Đậu Đỏ Đậu, tên chướng mắt rồi, chúng ta tiếp tục .” Ta trừng mắt Phượng hồ ly khuôn mặt diễm lệ, cái đồ bại hoại này đúng là biết cảm thấy thẹn mà…… Ta cắn môi, loại khuất nhục cùng phẫn hận nảy lên trong lòng, Này nam nhân, có thể nào đối với ta như vậy! Trừ bỏ bộ dáng so với nữ tử còn mĩ, dáng người có chút đẹp mẳt, tài học so với nam tử tầm thường mạnh hơn chút ra,tên Phượng hồ ly này, căn bản là có chỗ đáng giá để cho ta tán thưởng! Ta tuyệt đối muốn đem thân mình cho ! Tuyệt đối thể! Đầu óc mảnh hỗn loạn, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng xấu hổ. Nếu là ép ta, như vậy, ta cũng cần hạ thủ lưu tình. Cười lạnh, thái độ cao ngạo, trong mắt lộ ra khinh thường. “Phượng Vô Trần, ta cho ngươi, ta cũng phải là tiểu tình nhân của ngươi, nếu ngươi còn dám chọc ta, ta cũng ngại hủy cái khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú này đâu……” “Đậu Đỏ Đậu, ngươi luyến tiếc ta……” Hồng nhuận khuôn mặt tuấn tú, trong mắt phượng nổi lên tầng liễm diễm thủy quang, đầu ngón tay lúc nhanh lúc chậm hướng về phía giữa hai chân của ta, ánh mắt từ phức tạp biến thành cực nóng, sau đó lại biến thành mê ly mị…… “Đến đây , cơ hội tốt như vậy, chúng ta cũng thể lãng phí được……” Nam nhân trước mặt, giống như hồ ly tinh diễm mị hoặc. Lúc thời điểm vươn đầu lưỡi khẽ liếm cái miệng nhắn của ta, xúc cảm ẩm ướt mềm mại, mang theo hơi thở nóng hổi. Vẫn nén giận, tuy rằng thân hình tử y nam nhân còn có biến mất, bất quá, ta cũng tính lại tiếp tục nhịn nữa! Nhìn Phượng hồ ly vẻ mặt say mê hướng cái miệng nhắn của ta hôn xuống, tay vừa nhấc, ta dùng sức bổ xuống. Lực đạo như vậy, tráng hán bình thương đều chịu nổi, huống chi là này chỉ là cái suốt ngày tìm hoa vấn liễu hồ ly công tử. Đem người té xỉu nằm người ta chút nào thương tiếc ném xuống, ta chậm rãi đứng dậy. Liếc mắt cái nhìn khuôn ngực như ngọc nửa kín nửa hở, cái đùi đẹp như như của Phượng hồ ly, nghĩ vẫn là đành lòng, tùy tay đem cái áo bào thanh trúc tuyết trắng ném tới người . nghĩ tới nghênh ngang mà , vô tình cảm giác được ở chóp mũi lại quanh quẩn mùi hương thản nhiên khi nãy. Nam nhân kia, thế nhưng đứng ở xa xa, lẳng lặng nhìn ta. Lúc qua bên người khắc, ta hơi hơi dừng lại. “Khi Trạng Nguyên…… Hôm nay chuyện mà ngươi nhìn thấy, tốt nhất nên ra ngoài, bằng , ta cho ngươi bị chết rất khó xem……” môi mang theo cái mỉm cười bình tĩnh tự nhiên, giọng nam trầm thấp, ở gần ta bên tai ta vang lên. “Đậu Khấu quận chúa, ngươi như vậy là đe dọa ta sao……” Nam nhân này, thế nhưng biết ta là ai! Cảnh giác nhìn . “Là đe dọa thế nào, thức thời mới là trang tuấn kiệt, điểm này, ngươi hẳn là rất ràng……”