Chương 4 : Bắt kẻ thông dâm cưỡng bức (nhất) Đôi mắt phượng câu hồn người, mũi cao ngất, hai cánh môi duyên dáng, ta nhìn xem đường xuống dưới, đến gần thắt lưng của dừng lại vội vàng ánh mắt dời . Cái tên tiểu nhân vô sỉ này thế nhưng đểcái ngực như ngọc nửa kín nửa hở, là mê chết người mà. “Phượng Vô Trần… ngươi tại sao lại muốn cởi quần áo…” Ánh mắt xinh đẹp khẽ nâng, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp như hồ ly, bỗng chốc ba đào mãnh liệt mê người. “Đậu Đỏ Đậu, nếu ta cởi quần áo làm sao có thể đến thương ngươi đây” Nhìn ánh mắt của , ta nhíu nhíu mày, ngay cả trái tim cũng run rẩy ngừng. Chẳng lẽ cái tên hồ ly này muốn tại cái nơi địa phương yên tĩnh này đem ta ăn luôn sao! Tâm bang bang nhảy lên , muốn mở mắt ra lại có chút dám, sợ lại nhìn đến cái gì nên nhìn. “Cơ thể của ta, ngươi cũng phải lần đầu tiên mới nhìn thấy, còn sợ hãi cái gì chứ?” Thanh đùa giỡn, cằm bị nâng lên, ánh mắt ta nhìn vào đôi mắt sâu như hồ nước thấy đáy, sâu đến mức nhìn ra hỉ nộ ái ố, có chăng chỉ là dục vọng vô tận. “Đậu Đỏ Đậu, cơ thể của ta, ngươi phải sớm nhìn ngắm từ đầu đến chân thấy ràng ràng rồi sao, tại ta mới chỉ hở ra có chút ngươi liền chịu nổi , xem ra về sau, ta phải để cho ngươi nhìn nhiều hơn mới được……” Tay mạnh mẽ rút ra, lại rút được. Phượng hồ ly là loại người thực đáng sợ, ta hiểu ràng bản tính của , tại có thể hạ mình để lấy lòng ta, nhất định là có ý đồ khác. Giống như là loại nam nhân kiêu ngạo thích lừa gạt nữ nhân, coi nữ nhân như món đồ chơi, cho dù loại này có bề ngoài tốt đẹp đến mấy, ta cũng hiếm lạ. “Đậu Đậu quận chúa, ngươi có chú tâm nha.” Phượng mâu hướng ta phao mị nhãn, tay ôm lấy thắt lưng của ta, cười khẽ rồi lấy tay vói vào trong vạt áo của ta. “Dám để ý đến mị lực của ta, ta có lẽ phải trừng phạt ngươi nha.” Mặt lúc đỏ lúc trắng, ta dùng sức cái, đem bàn tay của đặt lên bộ ngực sữa hất ra. “Phượng Vô Trần, đừng có dùng mấy cái chiêu đó mà đùa giỡn ta, bằng , đừng trách ta khách khí!” “Đối với ta khách khí?” Miệng cười nhàn nhã, Phượng hồ ly vùi đầu vào cần cổ ta cười ra tiếng, thân mình kề sát vào bộ ngực sữa thành cọ cọ . Cúi đầu, liên tiếp khẽ hôn lên trán, mũi, cuối cùng chiếm giữ lấy đôi môi mềm của ta. Thanh nhu tình làm tâm hồn nhộn nhạo, thầm ái muội. “Đậu Đỏ Đậu, ngươi biết , ta rất muốn ngươi, muốn từ rất rất lâu rồi, nếu phải mỗi lần đều để cho ngươi chạy thoát , ta sớm có thể nếm thử hương vị cái miệng nhắn của ngươi rồi, vuốt ve cái eo xinh đẹp, sau đó đem tiểu đệ đệ của ta vùi vào thân thể ngươi, hảo hảo mà thương ngươi…… Cứ như vậy, ôm ngươi, cứ như vậy, rơi vào vực sâu……” chuyện, cái tay háo sắc, hai phiến bạc thần, muốn bắt đầu ở ta người ngoài miệng lưng nơi nơi khẽ hôn. Theo ý nghĩ của ta, nam nữ thân mật trong lúc đó, hẳn là cùng nhau sau đó kìm lòng được làm cho nước chảy thành sông, mà phải là như thế này khuất nhục bị giữ lấy! Nghĩ đến này hai phiến môi, này cái tay, khả năng từng mơn trớn bao nhiêu danh hoa khuê các, trận ghê tởm nảy lên, tay bé giơ lên, liền hướng khuôn mặt tuấn tú của xuân ý nhộn nhạo mà đánh tới…… tay ngừng lại động tác của ta, tay bắt đầu linh hoạt cởi bỏ xiêm y người ta, những cái hôn như mơn trớn, ở cái cổ trắng nõn của ta dạo chơi, ta chỉ thấy cánh tay bên hông cũng dần dần buộc chặt, đầu ngón tay linh hoạt đẩy ra áo của ta, hô hấp ấm áp phả lên đầu vai ta. “Đậu Đỏ Đậu, đánh là tình, mắng là , chờ khi gạo nấu thành cơm, ngươi có muốn chạy trốn, cũng trốn thoát .” Triền miên gắn bó làm cho cơ thể của ta bắt đầu nóng lên, mà Phượng hồ ly lại hơi thở càng ngày càng xong, cúi đầu ở cơ thể của ta tìm kiếm ấm áp. Chung quanh lá cây hồng lòe lòe sáng lên, màn diễm sắc dưới ánh nắng chói chang càng thêm nổi bật, càng thêm diễm tình. người hai loại mùi giao hòa cùng chỗ, những nụ hôn quyến luyến liên tục rơi xuống , đôi môi ở làn da điên cuồng liếm cắn, Phượng hồ ly còn ngừng với ta những nồng tình mật ý. Ôn như trong lời , đủ để mê say hàng ngàn hàng vạn của Nam Xương Quốc. “Đậu Đỏ Đậu…… Ta rất muốn ngươi……” Mặc kệ để cho lải nhải, ta chỉ là lạnh lùng nhìn, căn bản đều có cảm giác. “Phượng Vô Trần…… Buông……” Thấp giọng cầu xin, làm như yếu dập nát cứng rắn trong lòng ta. “Đậu Đậu đừng , đừng rời khỏi ta……” là thể tiếp tục dễ dàng tha thứ nữa , ta thầm vận công, đầu ngón tay tạo thành hình dáng hoa lan, nghĩ tới muốn hay ra chiêu, lại nghe thấy tiếng bước chân thoải mái dẫm lên những lá cây tạo ra thanh trầm ổn ngày càng gần. Cách đó xa, có thân ảnh thon dài, cao quý thoát tục, khí chất phiêu dật, tuyệt thế như tiên giáng trần. Nhìn chúng ta cơ thể quấn quýt cùng chỗ, trong mắt nam nhân có tia kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất ngay lập tức, khuôn mặt tuấn tú màu bạch ngọc hơi hơi nổi lên tia đỏ ửng mê người. Nhanh hơn khắc, mặt lại khôi phục bình tĩnh, đối Phượng hồ ly ôm ta thản nhiên gật gật đầu, sau đứng im ở đó nhìn chúng ta…
aizzz khúc gân cấn, có người tới này ai vậy ta. có phải là này cũng nằm trong danh sách chủ chị nhỉ? hóng chương mới. thanks