@phuongnhat : Có lẽ đến trưa mai mình mới có thể post truyện được nha. Nhưng mình cố gắng bonus thêm cho mọi người
Chương 6: bắt kẻ thông dâm ở đây cưỡng bức [ tam ] Ánh mắt tinh tế xem xét thân hình thon thả của ta, thân thể thướt tha mềm mại, còn có tóc đen sỏa trước ngực, con ngươi đen híp lại, cuối cùng chống lại đôi mắt lạnh như băng của ta. Nam nhân mắt ngọc mày ngài, thân hình cao lớn thon dài, đứng trong gió giốngnhư tiên nhân, thần thái cao quý lại thanh lịch. Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng nhưng khi nghe lại vẫn dịu êm tai, bất quá lời ra, lại mang theo tia trào phúng cùng khinh thường. “Đậu Khấu quận chúa, ngươi có bản lĩnh có thể làm cho nam nhân vì ngươi mà điên cuồng, bất quá, lại ở ban ngày ban mặt cùng nam nhân đương vụng trộm, tính tình lả lơi ong bướm như vậy, ngươi nếu làm cho Trung Liệt Tiểu Hầu gia biết…… nghĩ như thế nào đây……” Trong con ngươi đen mênh mông sâu thẳm, nồng đậm lông mi vừa dài lại đậm, nhưng mà, đôi mắt nguyên bản mênh mông khi nhìn đến ta, trong mắt lại có vẻ như kiểu có thể thấu hiểu hết thảy mọi thứ, tất cả đều nhìn ràng…… Xiết chặt bàn tay bé, nam nhân này, ở phía sau, vì cái gì lại muốn nhắc đến cái đại ca độc tài luyến muội kia chứ. Xem ra, tuyệt đối giống với vẻ dịu ngoan như cừu mà vẫn biểu ra ngoài. Hơn nữa, đối với ta, tuyệt đối có nửa phần ý tốt nào. Càng nhìn , lại càng vừa mắt. Đồng dạng, ánh mắt nhìn về phía ta, cũng thấy có lấy điểm thưởng thức. Nhìn trong ánh mắt càng ngày càng thêm thâm trầm, ta chính là thầm đề phòng cân nhắc muốn hay tiên hạ thủ vi cường, trước khi ta có thêm bước hành động, nam nhân lại chậm rãi chuyển qua đôi mắt. “Cảnh sắc này rất đẹp…… Đúng hay ……” Theo ánh mắt nhìn lại, xa xa địa phương, là sơn cốc hùng tráng xinh đẹp tuyệt trần, con sông quanh co khúc khuỷu,hồ nước lóng lánh, bên là vườn hoa dâm bụt màu tím trải dài, giống như mảnh hải dương màu tím. Dưới trời xanh, gió nhàng thổi qua, bốn phía truyền đến mảnh thanh sàn sạt của cỏ cây, xinh đẹp làm cho người ta lưu luyến quên. “Là rất đẹp…… Đáng tiếc…… phải là thời điểm tốt để thưởng thức……” Con ngươi đen xẹt qua tia gợn sóng, ánh mắt như mặt hồ tăm tối nhìn ta, mang theo nghiên cứu tìm tòi, còn có chút suy nghĩ cùng nghiền ngẫm…… “Vì cái gì lại như vậy……” Ta dời ánh mắt, chậm rãi đem ánh mắt chuyển đến thân nam nhân trước mặt, tà tà nhìn liếc mắt cái, lời tràn đầy xa cách cùng lạnh lùng. “Bởi vì đứng ở bên người ta bây giờ là ngươi, là nam nhân mà ta cực chán ghét.” “Đậu Khấu quận chúa, hôm nay chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, vì cái gì ngươi liền như vậy khẳng định, ngươi chán ghét ta……” Lời bí hiểm, ta quyết định để ý đến , chính là nhàng lại câu. “Trực giác của nữ nhân cho ta biết…… Khi Vũ Hiên, ngươi cũng như mặt ngoài của ngươi mềm mỏng ôn nhuận, cái ngươi dự định muốn có được là quyền lực, có lẽ so với bất luận kẻ nào, có lẽ đều muốn mãnh liệt hơn……” Con ngươi đen nhìn ta…… Sau đó trầm mặc…… Khi Vũ Hiên mặt, giờ phút này có loại thần sắc ta nắm được, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, mơ hồ có thể thấy được tà khí. “Phải ……” Ánh mắt như ngọc…… Mát lạnh …… Như suối nước…… Như trời xanh…… Đáng tiếc, trong sâu thẳm của đôi mắt lại là hắc ám, ta lại thấy ràng ràng. Bất giác , trong lòng dâng lên trận lạnh lẽo, nam nhân này, ta cũng muốn cùng có quá nhiều tiếp xúc. Xoay người rời , lại bị người nhàng chắn trước người. Dừng lại bên cạnh ta, nhìn ta, bên môi tràn ra cái mỉm cười như hoa làm mê đắm lòng người. “Đậu Khấu quận chúa, từ giã như vậy…… việc tốt của ngươi cùng Phượng công tử, sợ ta ra sao?” ràng là lời uy hiếp trong, ta thể ngừng lại. Gió thổi qua, vừa rồi cùng phượng hồ ly phen ngươi cởi ta che, sợi tóc mềm mại, có vài cái hỗn độn rớt đến trước mắt. Thân thủ muổn đẩy ra chúng nó, nhưng cái tay bóng loáng nhẵn nhụi lại ôn nhu tiến lại đây, thay ta đem vài sợi tóc loạn vuốt lại cẩn thận. Khuôn mặt tuấn tú, con ngươi đen trong sáng nhìn kỹ ta, vốn đầu ngón tay nên lập tức rời , lại nhàng vuốt ve mi mắt của ta. “Đậu Khấu Nhi, ánh mắt của ngươi, đẹp quá, làm cho ta nhịn được, muốn hôn lên cái……” ràng là tán tỉnh khinh bạc, qua miệng nam nhân phong độ lại thành phong đạm vân khinh. Trước khi ta nghĩ phản kháng, nụ hôn muốn rơi xuống , ôn nhu , giống như cái lông chim phớt , như nước vờn quanh…… Ngón tay vừa vươn ra, lại bị nhàng bắt lấy. Khi Vũ Hiên đối ta nở nụ cười, như mai trắng nở sau tuyết. “Ta phải Phượng Vô Trần, bị ngươi mê hoặc ……” Ta thu hồi tay, đôi môi hồng nhạt như cánh hoa hé mở, hướng lộ ra nụ cười sáng lạn đáng vô hại. “Khi Vũ Hiên, tuy rằng võ công của ngươi là sâu lường được, bất quá có vài thời điểm, cũng thể đối chính mình quá tự tin ……” Tươi cười dần dần trở nên mị hoặc, móng tay nhàng bắn ra,mê hương rất khó nhận ra, theo gió, dừng ở người , tóc cùng mặt…… Trước khi té xỉu khắc, ta đem đá đến bên người Phượng hồ ly. Hai cái đại nam nhân ái muội kề sát ngủ bên nhau, để cho người khác phát nghĩ gì về bọn ta cũng quan tâm, bất quá nếu bọn họ còn dám gặp lại ta, ta ngại ở ngày nào đó cởi sạch quần áo của bọn họ, sau đó cho bọn uống xuân dược…… Phượng Tể Tướng cùng Khi Trạng Nguyên thích đoạn tụ chi phích ( boylove đó mọi người ), nếu đồn đãi này tản ra ngoài, ta cũng tin, kiêu ngạo như bọn họ, lại chút nào để ý…..
Chương 7: Nam nhân độc tài bá đạo, luyến muội [ nhất ] Ngày kế tiếp, ta bị mẫu thân bắt phải học lễ nghi tam tòng tứ đức ép buộc ở nhà, ta chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở đình viện cùng nàng học thêu hoa, học làm thục nữ. Mẫu thân ta là người hiểu lễ nghĩa, lại là nữ nhân đoan trang tiêu chuẩn thấu tình đạt lý, thế cho nên nàng đối với lão cha cổ hủ thâm tình theo đúng nghĩa xuất giá phải tòng phu, cứ lần nào nàng nhìn thấy lão cha là đều tỏ vẻ xấu hổ ngượng ngùng như mười tám tuổi vậy. Có đôi khi ta suy nghĩ, mẫu thân luôn luôn im lặng mà tôn thờ nam nhân có thê thiếp thành đàn như vậy, đối với nàng rốt cuộc là hạnh phúc hay là bất hạnh đây. Tuy rằng ta chưa từng ló mặt ra ngoài cổng, bất quá, nghe Tiểu Hoa , tại đường phố lớn và trong ngõ , đều thảo luận kiện nổi tiếng của Nam Xương Quốc đó là vị Phượng Tể Tướng đáng kính trọng cùng tài tử tựa thần tiên Khi Trạng Nguyên ở trong hội thi từ ca phú kìm lòng được mà lén hẹn hò với nhau. cái là là tình nhân trong mộng của các thiên kim tiểu thư như hoa như ngọc, cái là tài tử tuấn dật phi phàm lại thoát tục lại dính vào cái quan hệ mà đạo đức thế tục khó dung, cho nên nam tử thở dài lắc đầu, nữ tử tiếc hận mà lấy lệ rửa mặt. Đối với tin đồn của bọn họ, ta cũng cảm thấy áy náy,những kẻ dám đắc tội với ta, ta chưa bao giờ để cho bọn họ được sống thoải mái. Tại trong cái phủ Trung Liệt Hầu này, từ lão cha cổ hủ, cho tới mấy người làm công nho thử hỏi xem có ai biết đến lợi hại của ta chứ. Người nào kính ta thước, ta kính người đó trượng; Bất quá, nếu dám chọc ta, kết cục của những người đó, cực kỳ thê thảm. Những chuyện mà ta làm từ trước tới nay bao giờ để cho mẫu thân ta biết, ở trước mặt nàng, ta vĩnh viễn là đứa con xinh đẹp và dịu dàng, luôn là nữ nhi tốt. đời này, người duy nhất làm ta sợ hãi, có lẽ là cái nam nhân kia, kẻ ta vĩnh viên có thể nhìn thấu tâm tư của . Ở trước mặt , ta chỉ có thể giả ngốc nghếch, giả nhu thuận, làm cái muội muội hiểu đời của , bởi vì chỉ có làm như vậy, ta mới có thể trốn tránh được cái ánh mắt lạnh như băng cùng với dục vọng mãnh liệt trong mắt . Sợ nhìn thấy , càng sợ ánh mắt mà nhìn ta, ta cũng từng nghĩ chạy trốn, mang theo mẫu thân, cao chạy xa bay. Bất quá, bây giờ còn chưa đúng thời điểm, bị dám sát cho dù ta nghĩ trốn, cũng trốn được bao xa. Bị bắt trở về, trừng phạt của so với xuống địa ngục còn đáng sợ hơn. Ta là hối hận năm đó ta mới có ba tuổi vì cái gì lại cùng mẫu thân chơi trốn tìm, đường còn nổi liền va phải lúc ấy mới có mười tuổi, lại khổ nỗi là ta đem đặt ở dưới thân còn đoạt nụ hôn đầu quý giá của từ đó về sau, trong mười ba năm nay cuộc sống của ta đều phải dưới quyền của . Tuy rằng biết rất tốt với ta, nhưng mà đại đa số thời điểm, ta đều sợ hãi khi nhìn thấy , bởi vì trong mắt , ánh mắt đó, giống như là nhìn muội muội ruột của mình, mà là ánh mắt của nam nhân nhìn nữ nhân mà thương. Ta hiểu rốt cuộc muốn đối với ta như thế nào, cái cảm giác run sợ mỗi khi nhìn thấy , theo tuổi của ta cũng lớn dần, năm so với năm lại càng ràng, năm so với năm lại càng mãnh liệt hơn. ============================================================= Vương của Tây Vực xâm chiếm, thân là hộ quốc Tướng Quân, đại ca đương nhiên phải xuất chinh ra chiến trường, xa nhà mấy tháng. Thiết mặt Tướng Quân gặp gỡ Vương giảo hoạt, tiền tuyến truyền về tin tức, có tin vui cũng có cả tin buồn. để ý hỏi han đến quốc gia đại , ta chỉ là hy vọng, trận chiến này có thể vĩnh viễn đánh tiếp cần dừng lại, cái nam nhân làm cho ta vừa kính vừa sợ vĩnh viễn cũng cần xuất trước mặt ta. Đêm khuya, nhìn mẫu thân ta ngủ xong, ta kêu Tiểu Hoa chú ý đến nàng, rồi mình trở lại trong phòng. Buổi tối cuối mùa thu, có điểm lạnh, nằm ở giường, dùng áo ngủ bằng gấm bao chặt lại thân mình nhưng vẫn cảm thấy lạnh. biết vì sao, trằn trọc, tài nào mà ngủ được an ổn. Thanh nhàng mở cửa vang lên, vốn tưởng ràng là Tiểu Hoa, nhưng ta lại cảm giác được trong khí tràn đầy hơi thở tà ác, ta nghiêng người nằm ngủ tay khống chế được mà túm chặt cái gối đầu. Người kia đáng lý phải dũng chiến trường, sao lại trở về sớm thế làm gì cơ chứ? “Tiểu Khấu Nhi, chưa ngủ sao?” Tiếng khàn khàn gợi cảm vừa cất lên, thân ảnh màu đen muốn đến bên cạnh giường. Nghe cái thanh lạnh như băng kia, tâm ta bỗng nhiên chấn động chút, ngẩng đầu lên nhìn hắc y nam nhân bên người, khuôn mặt của ràng thực tuấn mỹ nhưng lại có đôi con ngươi đen tối sâu thẳm lạnh như băng. Chỉ có ánh trăng thản nhiên, ta nhìn ràng lắm biểu tình khuôn mặt của đại ca, có lẽ là cười, cười thực ôn hòa, cũng thực vui vẻ, ta lại vô duyên vô cớ cảm thấy lạnh sống lưng. Đại ca ngồi xuống bên giường, cánh tay ôm qua thắt lưng của ta, đầu ngón tay vuốt những sợi tóc hỗn độn rũ xuống mặt ta. Đôi mắt lạnh bình tĩnh nhìn ta, trong mắt biết là cái gì đó làm ta hiểu, đen tối mà sâu thẳm. “Thấy ta trở về, vì sao lại lời nào?” Trong mắt của đại ca chỉ có tia sắc bén, thâm trầm, kiên nghị và lãnh đạm…… Trước mặt người khác, vĩnh viễn là thiết mặt Tướng Quân lãnh khốc vô tình, nhưng thời điểm đối mặt với ta, lại như cái ma quỷ tà ác nhất. Tay bé kiều vòng qua cổ , tâm lại là run sợ , nhưng biểu mặt, lại như trước mỉm cười như hoa như ngọc. “Đại ca, ngươi trở lại?” Ôm thân hình mềm mại của ta, con ngươi lạnh lẽo như băng nhìn ta, trong mắt lóe ra tia tà quang khó hiểu. “Có thấy nhớ ta hay ?” Cái eo nhắn bị ôm chặt, vừa nóng vừa đau, lại thể ức chế cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chậm rãi lan truyền đến toàn thân, thân mình hơi cứng lại, ta cúi đầu thấp xuống trả lời . “Nhớ…… Ta rất nhớ đại ca…… Mỗi ngày mỗi đêm đều mong nhớ……” “Phải ……” Ánh mắt thăm dò theo dõi khuôn mặt của ta, đầu ngón tay tựa như băng khẽ vuốt đôi môi hồng nhạt của ta, nhìn thấy được mềm mại trong mắt ta, đại ca bá đạo mà ôm chặt lấy vòng eo nhắn, thân hình nhàng đè lên ta, trong thanh tựa hàn băng lại có thêm tia tà mị……. “Tiểu Khấu Nhi, chuyện mà ngươi làm ở hội thi từ, ta truy cứu…… Bất quá, ngươi phải nhớ , đừng nên suy nghĩ đến chuyện mà ngươi nên nghĩ, cũng đừng trêu chọc người mà ngươi nên dây vào…… Biết ……”
Mong mọi người đọc truyện zui zẻ nha @eloite : Mình post nhiều hơn so với dự định nha bạn nhớ thưởng ruby cho mình nha
Woa...oak....khấu nhi hảo giỏi....ko phải là tiểu bạch thỏ a.....mới đọc 1 chương lại thèm thuồng chưa sau rồi....đam mỹ trá hình xuất hiện nhờ vào tay nghề của khấu nhi a...thanks nàng @My Lovely Boys quẩy nào quẩy nào....nàng hảo nhanh tay ak......ca ca được ăn đậu hũ mà còn ra vẻ chiếm hữu nữa cơ....yeu nàng mất rồi...giựt tem nhak