1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ-Sắc] Cẩm Tú Đỉnh - Thần Vụ Quang (Hoàn ~~~~)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 51


      Giữa cuồng phong mưa rào, Mục Thư Du đột nhiên cảm thấy thân xe chấn động, lúc này làm sao có thể gấp rút lên đường chứ, nhất định phải dừng lại mới được.


      Lúc này Như Lan Như Ý cũng cảm thấy thích hợp, ba người nhìn nhau cái, Như Ý cẩn thận vén rèm cửa sổ lên tạo kẽ hở, mặc dù là như thế nhưng trong xe cũng ướt mảng lớn, gió thổi vào làm cho ba người run lẩy bẩy, Như Ý hắng giọng gọi Lý thị vệ, thanh trong nháy mắt bị dông tố lấn át hết, đúng lúc này ngoài cửa sổ xuất khuôn mặt làm cho cả ba cùng giật nảy mình.


      “Thái phi, vừa rồi chúng ta dừng xe ở chỗ địa thế thấp, đất quá xốp, thuộc hạ sợ ngộ nhỡ sạt lở đổ sụp lên xe ngựa ổn, chỉ có thể tiếp về phía trước, người phía sau cũng tìm kiếm, chắc hẳn tìm ra chỗ trú ngụ.” Lý Bác Kiến như gầm lên.


      Mục Thư Du lúc này mới yên tâm gật đầu, Lý Bác Kiến liền lui ra.


      Mục Thư Du chủ tớ ba người ngồi ở trong xe, chỉ cảm thấy càng ngày càng lắc lư, cuối cùng xe cũng từ từ ngừng lại.


      Lý Bác Kiến xuất lần nữa nhưng lại đem cửa xe mở ra: “Thái phi, phía trước có núi đá bị sạt lở, kính xin Thái phi chịu chút ủy khuất chút thay áo vải này để tiện hành tẩu.”


      Y phục này sớm chuẩn bị xong, nếu đội ngũ hơn trăm người đều mặc trang phục hộ vệ khỏi vô cùng chói mắt.


      Chuyện cho tới bây giờ, Mục Thư Du cũng có biện pháp mà bắt bẻ, để Như Lan nhận y phục, ba người ở trong xe thay quần áo, chỉ là vừa ra ngoài bị nước mưa xối cho lạnh run cầm cập, nước mưa đánh vào người đau rát, con mắt căn bản mở ra được.


      Bởi vì con đường hẹp, Lý Bác Kiến cùng thị vệ khác trước sau hộ tống Mục Thư Du ở giữa, Như Lan Như Ý theo sát phía sau, các thị vệ khác chia làm hai đội, đội ở phía trước mở đường, đội phòng vệ phía sau, đoàn người gian nan về phía trước.


      “Thái phi coi chừng!” Dưới chân Mục Thư Du trơn trợt thiếu chút nữa ngã xuống, được Lý Bác Kiến kéo lại.


      Mục Thư Du chật vật túm lấy Lý Bác Kiến, vừa thở phào nhõm lại cảm giác dưới chân trượt xuống, đợi kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra cả người rơi xuống, sau đó mất ý thức.


      “Thái phi, Thái phi, ngài tỉnh!”


      Mục Thư Du hoảng hốt nghe được có người gọi mình, mở mắt ra muốn nhìn chút xem là ai, kết quả lại bị ánh sáng của mặt trời lão ca đâm chói mắt lập tức lại nhắm lại, khi thích ứng được phát Như Lan Như Ý ngồi bên cạnh mình.


      Mở lớn hai mắt, từ từ nhớ tới chuyện trước, muốn xoay người ngồi dậy kết quả toàn thân đau nhức, đành phải mở miệng hỏi: “Chúng ta từ bên rớt xuống?”


      “Vâng, có mấy người té xuống, chỉ là biết tất cả rơi xuống nơi nào, Thái phi cảm thấy đau ở đâu, bị thương gân cốt mới tốt.”


      Mục Thư Du nhàng hoạt động tứ chi vài cái, may mắn là có thể động đậy, vì vậy để cho Như Lan Như Ý đỡ nàng đứng lên, sau khi ngồi dậy mới phát khó trách vừa rồi nàng thể tự mình ngồi dậy, ra là nằm trong đống bùn nhão.


      Ba người chật vật từ mặt đất đứng dậy, người dính đầy bùn, lại thể rửa sạch, bất lực nhìn bốn phía, nửa ngày cũng phát ra những người khác.


      “Thái phi, tại làm sao bây giờ?”


      “Gặp phải thời tiết này quả xúi quẩy!” May mà ngã xuống chỗ bùn nhão, nếu phải ngã gẫy xương cũng là vỡ đầu, Mục Thư Du tức giận lầm bầm câu, giữ được mạng lo có lối thoát.


      Kết quả bên này mới vừa oán giận xong, trận mưa lại rơi làm cho ba người ướt sũng, Mục Thư Du cười khổ đùa với Như Lan Như Ý, là được tắm rửa rồi.


      Sau đó ba người lại phơi dưới ánh mặt trời, đợi y phục người khô chút, Mục Thư Du bằng cảm giác chọn phương hướng về phía trước, trong lòng suy nghĩ chỉ cần đừng nhầm vào rừng rậm đoán chừng có chuyện gì đâu.


      hơn nửa ngày, vận khí bọn họ coi như tệ, Như Ý mắt sắc phát phía trước có ngôi miếu đổ nát, Mục Thư Du thoáng lấy lại tinh thần : “Nhìn thấy miếu kia có thể phân biệt phương hướng rang rồi.”


      Như Lan Như Ý hiểu hỏi: “Miếu kia làm sao có thể phân biệt được phương hướng?”


      “Cửa miếu theo lệ hướng về phía nam, chúng ta về hướng bắc cách Hòa Hi xa.”


      “Thái phi quả nhiên học vấn cao siêu.” Như Lan Như Ý đều bội phục.


      Mục Thư Du cũng tự đắc: “Chỉ nhìn nhiều thêm chút sách, chúng ta vào nhìn chút, ngộ nhỡ có thể dùng thứ gì thuận tay dẫn theo.”


      Ba người tăng nhanh cước bộ đến trước miếu, muốn vào lại có người từ bên trong ra, giật nảy mình, người nọ đồng thời cũng sững sờ giống như có chút dám tin ở nới này lại có thể gặp được ba nương.


      Mục Thư Du lập tức sinh lòng cảnh giác, bên mình đều là nữ lưu, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu vậy cũng ứng phó được.


      “Ba vị nương tại sao lại đến nơi này?” Nam nhân đối diện phản ứng nhanh nhất thi lễ cái sau đó mới mở miệng hỏi thăm.


      Mục Thư Du thấy bộ dạng người này hào hoa phong nhã lại hữu lễ nên cảm thấy yên tâm, vì vậy cũng đáp lễ lại : “Chúng ta theo người nhà hồi hương, may đường gặp mưa lớn, bởi vì đường núi sụp lở nên rơi xuống đây, loạn nửa ngày mới đến nơi này.”


      Người nọ nghe xong, suy nghĩ chút cười : “Đây cũng là đúng dịp, chúng ta cũng bị cơn mưa to vừa rồi làm cho mất hành lý và xe ngựa, ba vị nếu ghét bỏ hãy đồng hành cùng tại hạ, nếu phải thuận đường cũng có thể cùng mấy người đoạn đường, nếu ba người là ba nương làm sao có thể khỏi nơi này.”


      “Vậy đa tạ công tử, xin hỏi công tử họ gì muốn nơi nào?”


      “Tại hạ họ Kỷ, tên chỉ có chữ Văn, lần này muốn Hòa Hi làm ăn, nương cần sợ hãi, Kỷ mỗ dám phú giáp phương nhưng coi như là có chút danh tiếng, theo lý tại hạ nên tránh mặt ba vị nương mới đúng, nhưng hôm nay như vậy cũng chỉ có thể ủy khuất các người, mạo muội hỏi câu tại hạ nên xưng hô với nương như thế nào?”


      “Tiểu nữ họ Hà, các nàng là nha hoàn nhà ta tên Như Lan Như Ý.”


      Mục Thư Du chắc chắn ra thân phận của mình trong tình huống này, nhưng người này đúng là tới Hòa Hi vậy thể tốt hơn, chỉ là biết trong miếu còn có những người nào.


      nghĩ ngợi, bên trong lại ra mấy người, nữ có nam có, vị nương ăn mặc theo kiểu nha hoàn hỏi:


      “Công tử cùng ai vậy?”


      “Vị này là Hà tiểu thư bởi vì trận mưa kia nên thất lạc người nhà, đúng lúc có thể đồng hành cùng chúng ta.”


      Những người kia nghe vậy đều nhìn ba người Mục Thư Du, cẩn thận dò xét chút rồi quay ra nhìn nhau, sau đó đều nhìn về Kỷ Văn.


      Kỷ Văn cũng để ý chỉ : “ gọi mấy người bên trong ra đây, trong miếu chỉ chừa nữ quyến, Văn Thúy ngươi cùng Văn Trúc giúp đỡ hai vị nương này chiếu cố Hà tiểu thư.”


      xong hướng Mục Thư Du cười : “Bởi vì hành lý của chúng ta bị thất lạc, nương hay là cứ mặc y y phục của mình trước .”


      Vừa nghe có nữ quyến tâm tư Mục Thư Du hơn chút, cám ơn xong cùng Văn Thúy vào trong miếu, những người còn lại đều ngoài miếu nghỉ ngơi.


      Như Lan Như Ý cũng biết Mục Thư Du cố ý ra tên họ , vì vậy sửa lại cách chuyện, Như Ý cố làm ra vẻ vô tâm tán gẫu: “Văn thúy tỷ, công tử nhà các ngươi là làm ăn gì vậy, ta xem còn rất trẻ vì sao lại phải vất vả bôn ba như vậy, lão gia phu nhân nhà các người lại có thể yên tâm?”


      “Công tử nhà chúng ta kinh doanh vàng bạc, công tử cũng ba mươi, nha đầu ngươi miệng ngọt nhưng đáng tiếc công tử nhà ta nghe được.” Văn Trúc nhanh miệng đáp.


      Văn Thúy liếc nhìn Văn Trúc rồi : “Ngươi lắm miệng, ngươi cùng ta ra ngoài nhìn xem công tử chút rồi trở về hầu hạ Hà tiểu thư.”


      Văn Trúc hề nhiều thêm, cùng Văn Thúy hành lễ với Mục Thư Du rồi ra ngoài.


      “Thái…, tiểu thư, ngài xem những người này có thể tin?” Như Lan thiếu chút nữa lỡ miệng, lập tức sửa lại.


      đáng tin cũng có biện pháp, các ngươi nhìn xem bốn phía có nến hay cái gì có thể phòng thân, giấu ở người ngộ nhỡ có việc gì cũng có thể dùng tới.”


      Như Lan Như Ý vâng lệnh nhanh chóng tìm, chưa tìm thấy nến ngược lại thấy mấy đoạn trúc bén nhọn.


      “Cái này tốt rồi, so với nến hơn cũng dễ dàng dẫn theo.” Mục Thư Du giấu trong người hai đoạn, còn lại để cho Như Lan Như Ý hai người cũng giấu , trong lòng an ổn ít.


      lát sau, Văn Thúy Văn Trúc lại quay lại, cầm theo mấy khối lương khô cho ba người Mục Thư Du ăn.


      “Chờ ăn xong lại nghỉ lát phải lên đường. “ Văn Thúy vừa cười vừa .


      Mục Thư Du hỏi: “Nhanh như vậy?”


      “Vâng, công tử nơi này cách thành trấn rất xa, chúng ta cũng chỉ mang chút lương khô, nếu thể sớm tìm được nơi có người ở sợ là phải nhịn đói.”


      ra là như vậy.” Mục Thư Du mau chóng ăn khối lương khô ở trong tay, đứng dậy với Văn Thúy là nàng có thể rồi.


      Đoàn người chuẩn bị xong ra khỏi ngôi miếu đổ nát, chỉ là bao xa tâm tư Mục Thư Du liền trầm xuống: Cửa miếu ở hướng nam, những người này tại căn bản phải về phía Hòa Hi!


      Lặng lẽ nhìn nhìn Như Lan Như Ý, phát hai nha đầu này cũng khẩn trương nhìn mình, vì vậy bất động thanh sắc lắc đầu, ra hiệu các nàng tự nhiên chút, được lộ ra chân tướng lại sờ sờ ống trúc trong quần áo tạo thêm can đảm cho bản thân, loại tình huống này muốn chạy trốn cũng thể chạy thoát được, bằng phối hợp chút.


      Cứ thế được hai ngày đến con đường , đường vị Kỷ công tử này cũng chưa biểu ra ác ý gì, mà cùng Mục Thư Du chút kiến thức mà được trải nghiệm vào nam ra bắc, Mục Thư Du nghe cũng cảm thấy mới mẻ, nhưng biết người này vì sao lại lừa gạt mình.


      “Ai, ta vốn muốn Xuyên Khúc mở tiệm vàng bạc, chưa từng nghĩ tới lại phát sinh chiến , về sau ngẫm lại hay là Hòa Hi nên mới thay đổi chủ ý.” Kỷ Văn than thở.


      Mục Thư Du cũng cảm thán: “Nhắc tới Xuyên Khúc cũng là chuyện lạ, thừa tướng Kỷ quốc mưu phản cần phải giao cho Kỷ quốc xử trí, vì sao lại muốn thu lưu, tại khổ phải dân chúng bổn quốc hay sao, cũng là làm cho người ta khó hiểu.”


      Kỷ Văn cười ha ha ngừng: “Chuyện của họ, phải bình dân như chúng ta có thể hiểu được, nhưng mà tại hạ quanh năm du tẩu qua các nước cũng nghe qua chút tin đồn, biết tiểu thư có muốn nghe giải buồn ?”


      “Đương nhiên là được, công tử mời .”


      Kỷ Văn dừng lại trong chốc lát mới : “Tại hạ nghe Hòa Hi quốc quân Thống Đức đế xuất binh đánh Xuyên Khúc là có thâm ý khác, cũng phải là muốn cùng Xuyên Khúc khai chiến, đương nhiên Xuyên Khúc xác thực làm cho nhiều người tức giận, nhưng quan trọng là Thống Đức đế ra là muốn bắt được thừa tướng Kỷ quốc Liêu Tử Bân, nghe trong tay Liêu Tử Bân nắm giữ chứng cớ quan trọng.”


      “Chứng cớ gì vậy, vật gì có thể quan trọng đến mức đấy nổ ra chiến tranh cơ chứ?”


      Kỷ Văn nhìn Mục Thư Du đáp mà hỏi ngược lại: “Hà tiểu thư đối với chính rất là quan tâm?”


      “Ta cảm thấy rất thú vị, mỗi ngày chỉ đường khí rất trầm lặng, chút niềm vui cũng có, ngài nếu hãy kể hết cho ta đỡ tò mò.” Mục Thư Du giọng có chút tức giận.


      “Là tại hạ lắm mồm, ta ta , ra có người Liêu Tử Bân nắm trong tay chứng cứ chứng minh Kỷ quốc mưu toan mưu phản Hòa Hi!”


      Đây bậy rồi, lần này chiến vốn là do Kỷ quốc bị mưu phản mà nổ dậy, làm sao có thể thành Kỷ quốc mưu phản Hòa Hi? Có thể thấy đay là chuyển đồn nhảm, thiệt thòi nàng vừa rồi còn hoài nghi Kỷ Văn này, tại đúng là giải thích, người này cũng chỉ nghe được tin đồn nhảm rồi thổi phồng lên thôi.


      “Ngươi tin?”


      Mục Thư Du lắc đầu: “Tất nhiên là tin, người nào biết Hòa Hi xuất binh là vì Kỷ quốc mà đòi công đạo, có thể thấy được tin tức này của người là tin bịa đặt.”


      Kỷ Văn Trường thở hắt ra, nhìn nhìn bong dáng mơ hồ phía trước, dừng bước khẽ mỉm cười với Mục Thư Du hỏi: “Bình Khánh vương Triệu Huy rốt cuộc là chết như thế nào, Thái phi muốn biết tình hình thực tế sao?”

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 52


      “Ngươi là người phương nào?” Mục Thư Du kinh hãi nhìn Kỷ Văn.


      “Nghe Thái phi cơ trí hơn người, chẳng lẽ lúc này còn đoán ra thân phận tại hạ?”


      Mục Thư Du rũ mắt suy nghĩ hồi, lại ngẩng đầu lên giọng cao hơn: “Ngươi là người Xuyên Khúc phái tới? Ngươi những lời này với ta có mục đích gì, ta trung quân nhật nguyệt có thể chứng giám, Hoàng thượng đối đãi với ta cũng rất coi trọng, ngươi tốt nhất mau mau đem ta trở về Hòa Hi, nếu các ngươi chắc chắn khó tránh khỏi tử tội!”


      Lúc này những người khác cũng đều vây quanh, nghe thấy lời của Mục Thư Du tất cả đều lộ vẻ cười nhạo, nữ nhân này điên rồi sao, rơi vào taykẻ địch còn ồn ào chuyện Hòa Hi quốc quân coi trọng mình ra sao, chả nhẽ sợ người khác chịu làm khó dễ nàng ta hay sao.


      “Lời đồn đại từ trước đến nay khó tránh khỏi quá, người người đều Thái phi huệ chất lan tâm, Thái phi vừa rồi suy đoán lại làm cho kẻ khác thất vọng, chung quy kiến thức của phụ nữ thâm cung đều hạn hẹp.” Kỷ Văn cảm thấy Mục Thư Du gặp mà vẫn có thể tỉnh táo che dấu thân phận xác thực rất khôn khéo, nghĩ tới cũng hơn gì người khác.


      Mục Thư Du khỏi tức giận: “Ngươi rốt cuộc là ai mau ra, cần gì che che giấu giấu. “


      “Tại hạ Liêu Tử Bân, Thái phi lúc này nghe ràng?”


      Mục Thư Du nghẹn họng nhìn trân trối ra lời, hồi lâu mới lấy lại tinh thần lập tức hoảng sợ, giọng cũng ổn định: “Ngươi, ngươi muốn giết ta phải hay ?”


      Như Lan Như Ý vội vàng tiến lên đỡ Mục Thư Du, tất cả đều là vẻ mặt sợ hãi.


      Liêu Tử Bân thấy thế nhíu mày: “Khi nào muốn giết ngươi chứ? Chỉ cần ngươi an phận gây khó khăn ta đối xử tử tế với ngươi.”


      Mục Thư Du thân thể mềm nhũn, nếu phải có Như Lan Như Ý đỡ phỏng chừng sớm ngồi bệt dưới đất, hồi lâu sau lại đột nhiên cả giận : “Ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ, vốn sớm nhận ra ta còn giả bộ làm Kỷ công tử gì gì đó, khó trách phải rơi vào kết cục chạy trốn bốn phía, lừa gạt bản Thái phi là tử tội, ngươi bây giờ nếu chịu hối cải, bản Thái phi tự có thể ở trước mặt Hoàng thượng thay ngươi cầu tình, ban thưởng cho ngươi chết toàn thây, như thế nào?”


      “Thái phi cũng lừa gạt bản tướng? Thái phi đừng suy nghĩ loạn gì nữa.” Liêu Tử Bân xong để ý Mục Thư Du mà thẳng về phía trước.


      Mục Thư Du tức giận tới mức thở gấp, nghỉ trong chốc lát dưới thúc giục của Văn Thúy Văn Trúc mới mè nheo lên đường.


      Sau đường lại bắt đầu bắt bẻ mọi thứ, chốc lát ngại lương khô khó nuốt trôi, chốc lát lại ngại áo vải người thô ráp, có xe ngựa nên chân nổi bọng nước nổi, mà ngay cả uống nước cũng đòi trà thượng hạng, khiến cho đám người Liêu Tử Bân đối với nàng chán ghét đến mức muốn vứt bỏ.


      “Ngươi tưởng mình còn ở trong cung hay sao, nếu thích ăn uống nữa!” Liêu Tử Bân tức giận .


      Mục Thư Du trừng mắt: “Là ngươi muốn đối xử tử tế ta.”


      đánh mắng tức là đối xử tử tế, ngươi còn muốn như thế nào, còn tưởng rằng có cẩm y hoa phục cung phụng ngươi?”


      Mục Thư Du cũng bướng bỉnh: “ ăn ăn, bản Thái phi chẳng lẽ còn chịu nhận lấy nhục nhã của kẻ phản quốc như ngươi sao?”


      Sau đó cả ngày Mục Thư Du ăn uống, Liêu Tử Bân cũng để ý mặc nàng hồ nháo, kết quả qua hai ngày Mục Thư Du vẫn như thế, ngoại trừ Như Lan Như Ý ngẫu nhiên rót chút ít nước, nàng tuyệt thực.


      “Công tử, Thái phi quen chiều chuộng, trong cung Hoàng thượng cũng có biện pháp nào, Trường Tuyên điện đập là đập, ngài đại nhân đại lượng đừng so đo, nếu Thái phi chịu đựng nổi nữa!” Như Ý khóc quỳ trước mặt Liêu Tử Bân cuống quít dập đầu.


      Liêu Tử Bân cũng phiền lòng, vốn hoài nghi thái độ bỗng chốc thay đổi của Mục Thư Du sau khi biết được thân phận của mình là giả bộ để lừa gạt , đúng là ba ngày nay thấy nàng yên lặng, nháo, vì hưởng thụ mà ngay cả mệnh cũng có thể cần, nghe Trường Tuyên điện nàng cũng dám đập có thể thấy được nàng được Tần Thừa Thích rất coi trọng, Tần Thừa Thích lần này cũng là vì Mục Thư Du mà cố ý đường vòng đến Ngọc Phù, kỳ như thế đối với lại càng có lợi, chỉ là đồng thời cũng hoài nghi Tần Thừa Thích rốt cuộc vừa ý Mục Thư Du cái gì, kiêu ngạo tùy hứng đến vậy đúng là ngạo mạn thành thói.


      Ngẫm lại tác dụng của Mục Thư Du, Liêu Tử Bân thở dài đến bên cạnh Mục Thư Du nhìn nàng nằm mặt đất hai mắt nhắm nghiền, người cũng tiều tụy ít, vì vậy : “Ngươi trước ăn chút gì , chờ đến thành trấn phía trước cho ngươi đặt mua thêm chút đồ.”


      Mục Thư Du chậm rãi mở mắt ra: “Tất cả đồ trang sức đeo tay đều muốn mua.”


      “Ngươi muốn nhiều đồ như vậy làm cái gì, đeo cho ai xem?”


      “Những ngày này ta còn ra cái dạng gì, ngươi bắt ta nhất định là muốn uy hiếp Hoàng thượng, bản Thái phi đến lúc đó tất nhiên là thể để dung nhan xấu xí như vậy mà diện thánh, phải mau chóng sửa soạn mới được.” Mục Thư Du hữu khí vô lực mà .


      Liêu Tử Bân chỉ cảm thấy Mục Thư Du quả thực là ngu ai bằng, nhưng vì để cho nàng có thể có khí lực gấp rút lên đường, nên đáp ứng, Mục Thư Du lúc này mới chịu uống nước ăn vài miếng lương khô.


      Chờ vào thành trấn , đám người Liêu Tử Bân tìm gian khách điếm ở lại sau đó cho người mua đồ cho Mục Thư Du, Mục Thư Du thấy phấn son và trâm vàng trang sức lập tức cao hứng, thể chờ đợi được để Như Lan Như Ý ôm đồ vào phòng giúp nàng thay.


      “Các ngươi có thể thấy được lấy bạc từ đâu?” Đóng cửa phòng, Mục Thư Du giọng hỏi, nàng đương nhiên đoán được người này là Liêu Tử Bân, nhưng phải cố ý giả ngu tận lực làm cho đối phương mất lòng cảnh giác, hơn nữa Liêu Tử Bân tại khẳng định thể để nàng chết, cho nên nàng mới dám làm chuyện nguy hiểm như vậy.


      người ai cũng có bạc, nhưng mà mua đồ trang sức này là do Liêu Tử Bân lấy ngân phiếu ra mua.”


      Mục Thư Du gật đầu, nàng có thể khẳng định vàng bạc Triệu gia lưu giữ ở Kỷ quốc đều là do Liêu Tử Bân nuốt hết, chỉ là số tiền lớn như vậy cũng thể mang tất cả người, rốt cuộc giấu ở nơi nào đây?


      Trời tối lúc Văn Trúc Văn Thúy bưng cơm tới, lát sau Liêu Tử Bân cũng đến, Mục Thư Du vênh váo hung hăng ngước mặt lên nhìn cái : “Nơi này xíu đồ đạc rẻ tiền, chờ khi ngang qua thành trấn lớn hơn lại mua thứ tốt hơn mới được.”


      “Trong mắt ta ngươi cũng mang thân phận là Thái phi, hãy ngon ngoãn chút, nếu tự người tìm lấy phiền phức.” Liêu Tử Bân thấy khuôn mặt Mục Thư Du trắng như là hận thể trát hết hộp son phấn lên mặt cảm thấy được mở rộng tầm mắt.


      “Ngươi tưởng ta biết, nếu phải Hoàng thượng sủng ái ta, ngươi chịu để ta dung tiền, đương nhiên cũng bắt ta như vậy, ngươi muốn cầu cạnh ta tất nhiên đối đãi với ta như bề , chờ đến khi ngươi bị bắt ta cũng có thể thay ngươi vài câu có ích giúp ngươi.”


      Liêu Tử Bân càng nhìn Mục Thư Du cuồng vọng càng tức giận, hơn nữa nàng ta còn luôn mở miệng kêu bị bắt rồi lại bị bắt, vì vậy cười lạnh: “Bắt ngươi cũng là do ta trong vô tình gặp được, ta đến Ngọc Phù vốn là trốn tránh đuổi bắt, chưa từng nghĩ tới Tần Thừa Thích cũng có thể tới đây, hơn nữa còn là vì ngươi, là có tâm mà. Ngươi biết hôm đó khi phụ hoàng ngươi nghênh đón Tần Thừa Thích ta cũng ở trong đám người đấy, nếu làm sao có thể biết dung mạo của ngươi? Chờ ngươi lên đường ta cũng dẫn người xa xa theo đằng sau, chỉ là nghĩ tới trận mưa xối xả kia mà mất dấu, càng chưa từng nghĩ sau đó ngươi lại tự mình đưa tới cửa, có thể thấy số mạng ngươi có kiếp nạn này.”


      “Ta biết là kiếp nạn của ta, ta chỉ chờ Hoàng thượng tới cứu ta thôi.”


      Liêu Tử Bân nghe tới đây đột nhiên có ý tốt nở nụ cười: “Ngươi nghĩ Tần Thừa Thích coi ngươi như trân bảo sao, ngươi có biết tính kế ngươi như thế nào ?”


      Mục Thư Du lắc đầu: “Ta muốn nghe, ta chỉ biết Hoàng thượng đối đãi với ta rất tốt.”


      Liêu Tử Bân cũng mong Mục Thư Du có nguyện ý nghe hay , tự : “Phu quân của người Bình Khánh vương Triệu Huy kỳ phải là bị bệnh chết, mà là bị Tần Thừa Thích phái người thầm sát hại.”


      Mục Thư Du nghe vậy lập tức cãi lại: “Ngươi bậy! Hoàng thượng cố ý gả ta làm chính phi của Vương gia, làm sao có thể giết hại Vương gia!”


      “Ta vì sao phải bậy, chuyện này lại có lợi với ta. Tần Thừa Thích sớm biết Triệu Huy có ý mưu nghịch, cũng biết mượn danh du ngoạn bốn phía để cùng Kỷ quốc thương nghị chuyện này, lại càng biết vàng bạc của Triệu gia bị chuyển đến Kỷ quốc, chỉ là có chứng cớ mà vây cánh của Triệu gia quá lớn thể xử lý ngay được, Tần Thừa Thích vốn mượn hôn để lừa gạt Triệu Huy về Hòa Hi, đáng tiếc Triệu Huy cực kỳ cẩn thận nên mắc mưu, cho nên Tần Thừa Thích cũng hung ác quyết tâm phái người giết . Sau đó muốn đợi người của Triệu gia lấy vàng bạc ra, chưa từng nghĩ rằng ta lại đoạt trước bước đem đồ lấy hết , ngươi chỉ là con cờ nho trong tay Tần Thừa Thích, nhất thời lại hợp nhãn, chẳng lẽ còn trông mong cùng kẻ giết chồng mình tiêu dao khoái hoạt?”


      “Triệu Huy cùng Đoạn Chấn Hạo hợp mưu ?” Mục Thư Du có chút tin.


      “Làm sao có thể, là cùng tiên hoàng Kỷ quốc, tiên hoàng biết được Triệu Huy bị giết hoảng sợ đến mức bệnh dậy nổi, chỉ là già nên hồ đồ, ràng đồng ý nâng con của Lương phi lên làm thái tử, sau lại đổi ý đưa Đoạn Chấn Hạo lên ngôi, Đoạn Chấn Hạo đối với chuyện của Triệu Huy phải là hoàn toàn biết gì cả, cho nên mới tìm cớ hại ta để diệt khẩu, tại sợ rằng cũng rất sợ hãi đấy!”


      Mục Thư Du luôn cảm thấy Liêu Tử Bân kể hết tình hình thực tế, mặc dù tại cũng là vì kích thích nàng thôi.


      ra bạc của Triệu gia ta đều bị tiểu nhân ngươi nuốt, ngươi trả tiền cho ta!”


      Liêu Tử Bân ha ha cười : “Chung quy cũng chỉ là nữ nhân, ngươi cảm thấy ta đem bạc trả lại cho ngươi sao? Ngươi thử ngẫm lại xem Tần Thừa Thích rốt cuộc có thể lấy ngươi làm trọng , nghe ta xong ngươi còn muốn cuồng vọng đòi tiền sao? Mỗi việc Tần Thừa Thích làm đều có ý đồ của , ngươi chỉ là thú vui nhất thời mà thôi! Thay vì ở chỗ này nghĩ viển vông bằng ngoan ngoãn hợp tác với ta, đến lúc đó ta đạt thành tâm nguyện tất nhiên cũng thả ngươi, mà ngươi coi như là báo được mối thù giết phu.”


      Mục Thư Du nhìn chằm chằm Liêu Tử Bân rồi đột nhiên khóc lớn, cảm thấy ngày như muốn sụp đổ.


      Liêu Tử Bân lúc này mới nhổ ra được cục tức trong người, mặt mỉm cười ra ngoài.


      Mục Thư Du chờ Liêu Tử Bân rời khỏi đây dừng khóc, như thế Liêu Tử Bân bắt nàng nhất định là muốn đòi Tần Thừa Thích trả giá nhiều bạc, nàng cũng dám hy vọng xa vời Tần Thừa Thích vì nàng mà thay đổi ván cờ dày công bố trí, nào có thể để ý tới sinh tử của nàng, cho nên khi đàm phán thành đoán chừng nàng cũng thể sống sót, cần phải mau chóng nghĩ biện pháp thoát thân mới được, chỉ là Liêu Tử Bân đối với nàng phòng thủ nghiêm ngặt, nhất thời cũng nghĩ ra biện pháp.


      Mục Thư Du ngồi ở trước cửa sổ suy nghĩ, đồng thời cũng khiếp sợ nguyên nhân cái chết của Triệu Huy, Tần Thừa Thích liên tục giấu diếm nàng có thể thấy được chỉ coi nàng là món đồ chơi.


      “Thái phi, Thái phi.” Mục Thư Du thấy Như Lan Như Ý đều ngồi trước bàn dùng cơm cũng có gọi mình nên chỉ cho là nàng nghe lầm.


      “Thái phi!” Lại là tiếng gọi khẽ giống như từ ngoài cửa sổ truyền tới, vì vậy thoáng thò đầu ra ngoài nhìn quanh dưới lầu.


      Phía dưới xác thực có người nhưng là ăn mày, người này sao lại nhận ra nàng!


      “Thái phi, thuộc hạ là Lý Bác Kiến luôn lặng lẽ theo phía sau ngài.”


      Lý Bác Kiến theo lâu, mấy ngày qua cuối cùng cũng tìm được cơ hội với Mục Thư Du, rất kích động, ngày đó cũng ngã xuống, sau khi tỉnh lại theo dấu mặt đất bùn tìm Mục Thư Du, kết quả lại phát Mục Thư Du bị Liêu Tử Bân bắt được, với khả năng của mình chắc chắn đấu lại, chỉ có thể theo phía xa, người có lương thực cũng có tiền, dọc theo đường chỉ có thể dựa vào quả dại cỏ dại để lót dạ, có lần vào thành ngồi ở ven đường có người qua ném tiền cho , lúc này mới sống thoải mái hơn chút ít.


      Cái gì? Là thị vệ trưởng Lý Bác Kiến!


      Mục Thư Du lại nhìn kỹ thêm lần nhưng vẫn nhận ra, xem bộ dạng này của cũng biết chịu ít khổ, vì vậy gỡ đồ trang sức đeo tay người ném xuống, vì muốn bị phát nên chỉ ném món đồ khóc phát .


      “Ngươi bán đổi lấy chút tiền để tiện làm việc, tốt nhất kiếm chút thuốc hại người đưa tới cho ta, càng nhanh càng tốt, ngày mai bọn họ phải lên đường rồi.” Mục Thư Du cũng biết miêu tả những thứ thuốc kia như thế nào, chỉ có thể thẳng ra dụng ý của mình.


      Lý Bác Kiến nhặt đồ lên nhanh chóng chạy , tìm heo hút bật tường , Mục Thư Du bảo Như Lan Như Ý chú ý động tĩnh ngoài cửa, còn nàng liên tục canh giữ ở cửa sổ.


      đến nửa canh giờ Lý Bác Kiến trở lại, vẫn bộ dạng tên ăn mày kia, quan sát bốn phía lần mới ném mấy bọc giấy vào trong cửa sổ.


      “Thái phi, thuộc hạ tiếp tục theo sau, chờ đến chỗ bọn họ muốn tới thuộc hạ nghĩ biện pháp báo tin, Thái phi phải bảo trọng.”


      Mục Thư Du gật gật đầu, nhìn Lý Bác Kiến lần nữa mới nhanh chóng nhìn đơn thuốc trong tay cái, từ độc dược đến thuốc tiêu chảy đều ghi nhớ cho kĩ, Lý Bác Kiến người này làm việc quả nhiên chu đáo, sau đó giấu kỹ mấy gói thuốc.


      Tần Thừa Thích ở trong quân trướng cùng Phạm Thành Trí nghị , thủ vệ báo rằng ở bên ngoài thị vệ hộ tống Thái phi có việc gấp muốn bẩm báo.


      Tần Thừa Thích trong lòng lập tức có dự cảm xấu, vội vàng cho người vào.


      “Ngươi Thái phi bị rơi xuống núi?” Tần Thừa Thích bình tĩnh hỏi lại.


      “Hồi bẩm Hoàng thượng, là thuộc hạ vô năng, khi đó mưa rơi quá lớn nhất thời có cách nào xuống dưới tìm người, thuộc hạ mau chóng tới đây báo tin, những người khác sau khi mưa tạnh mau chóng tìm Thái phi. “


      “Thái phi rơi xuống núi mấy ngày rồi?”


      “Hồi bẩm Hoàng thượng, từ khi Thái phi rơi xuống núi, thuộc hạ nhanh chóng tới đây qua gần chín ngày. “


      “Các ngươi đều xuống .” Tần Thừa Thích nghe xong hồi lâu , cuối cùng phất phất tay.


      Chín ngày, cho dù ngã xuống nguy hiểm đến tính mạng nhưng chuyện ăn uống sao, nữ nhân mảnh mai yếu đuối tại nới hoang sơn sinh tồn thế nào đây.


      Tần Thừa Thích dám nghĩ, đứng ngồi yên ở trong trướng qua lại, cuối cùng gọi người vào: “Mau gọi Bạch Quảng Thanh tới gặp trẫm.”


      “Thảo dân gặp qua Hoàng thượng.” Bạch Quảng Thanh sau khi vào quỳ xuống hành lễ.


      Tần Thừa Thích : “Ngươi đứng lên , trẫm có chuyện muốn ngươi nhanh chóng làm.”


      “Tuân chỉ, thảo dân đem toàn lực thực .”


      Tần Thừa Thích nhìn Bạch Quảng Thanh bằng ánh mắt phức tạp, lát sau mới mở miệng: “ đường Thái phi trở về Hòa Hi gặp mưa lớn, bởi vì con đường qua núi bị sụp lở, hôm nay qua chín ngày vẫn tìm được người, trẫm lúc này thể rời khỏi đây, chỉ có đem việc này giao cho ngươi mới có thể yên tâm, trẫm biết ngươi chắc chắn dùng hết khả năng tìm kiếm tung tích của Thái phi, ngươi lập tức mang năm trăm người xuất phát, ngàn vạn lần đừng để trẫm thất vọng.”


      Bạch Quảng Thanh nghe vậy lòng cũng nóng như lửa đốt, đồng thời cũng hiểu Tần Thừa Thích biết tâm ý của đối với Mục Thư Du, biết buông tha việc tìm kiếm dù chỉ là tia hi vọng nên mới tìm tới, có thể thấy được ngài cũng rất để ý tới Mục Thư Du, vì vậy vâng lệnh, ra khỏi doanh trướng dẫn theo nhân mã chút trễ nãi mà rời .


      Tần Thừa Thích ngồi mình ở trong trướng, lúc này mới cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, lần trước Mục Thư Du bị lừa đến Ngọc Phù tính trước được Mục Thư Du có việc gì bởi vì Nham Chích nữ nhân mà đắc tội với .


      Nhưng lần này khác, lúc này đây mặc cho quyền thế có lớn hơn nữa cũng thể nắm chắc bất cứ chuyện gì, nếu Bạch Quảng Thanh dẫn theo thi thể trở lại, nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ lần gặp mặt ngắn ngủi ở Ngọc Phù lại thành vĩnh biệt?


      Lúc này trong đầu Tần Thừa Thích đầy dẫy hình ảnh của Mục Thư Du, nàng vui cười nàng tức giận nàng mắng mỏ, ngực có chút đau nhói làm cho nhịn được giơ tay ôm lấy, trong lòng mặc niệm: Nếu Mục Thư Du có thể bình yên vô , đồng ý cho nàng cơ hội lựa chọn lại lần nữa!


      Đoàn người Liêu Tử Bân gấp rút rời khỏi trấn bằng con đường vắng người, lần này Mục Thư Du lại tỏ vẻ khí thế như trước mà yên lặng , thỉnh thoảng lau nước mắt, mặt mày ủ dột mất nụ cười.


      “Vẫn là công tử có bản lĩnh, chỉ mấy câu trị được nữ nhân đó, lúc này nàng ta còn dám ngạo mạn thế nào?”


      Mục Thư Du ở trong bụi cỏ vệ sinh, thấy ở chỗ xa Văn Trúc đứng trông nàng .


      “Ngươi giọng chút, coi chừng nàng ta nghe thấy.” Văn Thúy thấp giọng nhắc nhở.


      “Sợ cái gì, những ngày này nàng ta đâu dám sai sử chúng ta, cái mặt suốt ngày than khóc cũng thành ít, vẫn tự coi mình là Thái phi Hòa Hi cơ đấy, cũng chỉ là người sắp chết thôi. Ta nghe công tử và mưu sĩ nghị luận, chờ đến khi trở về Kỷ quốc giết chết nữ nhân này, đến lúc đó Thống Đức đế Hòa Hi cho là do quốc quân Kỷ quốc gây nên, cộng thêm chuyện trước đó Kỷ gặp nạn, chờ lấy được vàng bạc, công tử dẫn theo phu nhân và thiếu gia sống cuộc sống tự tại đây đó.”


      Văn Thúy tin: “Công tử cần công danh lợi lộc nữa?”


      “Làm sao còn muốn chứ? Hòa Hi và Kỷ quốc tranh nhau đuổi giết công tử tứ phía, hôm nay bắt đại công chúa của Ngọc Phù, lại mắc tội thêm quốc gia, hơn nữa còn có Nham Chích, ngay cả các nước khác đều nghe theo Hòa Hi, đại sợ là thành được. Công tử chắc hẳn cũng thấy , dù sao có núi vàng núi bạc trong người, thiên hạ rộng lớn như vậy tìm nơi yên ổn mua đất dựng nhà, mai danh tích sống cuộc sống của thần tiên chẳng phải là tốt hơn?”


      “Đừng nữa, nữ nhân kia nhất định là nghe thấy đó.” Văn Thúy có chút nóng nảy.


      “Ta là muốn để cho nàng ta nghe thấy đấy, dù sao cũng sắp thành người chết, bản nương để cho nàng ta tùy tiện lăn qua lăn lại hưởng phúc thêm vài ngày.”


      Mục Thư Du nghĩ tới, Liêu Tử Bân lại có chủ ý như vậy, đây căn bản là vò mẻ lại sứt, chính mưu phản thành lại thể ra mặt chứng minh Kỷ quốc từng cùng Triệu Huy cấu kết mưu đoạt ngôi vị hoàng đế của Hòa Hi, muốn lợi dụng nàng để Hòa Hi có lý do làm khó Kỷ quốc, người này đúng là ác độc, nàng cũng phải lo nghĩ Kỷ quốc như thế nào, chỉ là mệnh của nàng lại quan trọng với Kỷ quốc.


      Như thế rất tốt, nàng cũng cần do dự nữa, nàng vốn có lòng hại người, chỉ là đến bước đường cùng hại người chính là tự vệ, thuốc xổ nên thay bằng độc dược rồi.


      “Lại ăn cá, thể đổi món khác à, hơn nữa con cá này vừa lại khó ăn, hấp cách thủy cũng được tốt.” Mục Thư Du sau khi trở về mắt liếc nhìn con cá trong nồi rất mất hứng.


      Tất cả mọi người nghe thấy cũng để ý tới nàng, Văn Trúc tức giận : “ đường dọc theo bờ sông, có thịt cá ăn là tốt rồi, ngươi còn bắt bẻ cái gì, cho thêm muối là may mắn lắm rồi.” Hoang sơn dã địa có chút đồ ăn nấu chín ai mà chấp nhận ăn cơ chứ.


      “Ngươi là tiện tỳ lại dám cùng bản Thái phi như vậy, bản Thái phi ăn ngươi có thể thế nào!” Mục Thư Du giận dữ, nhấc chân đá ngã nồi thức ăn.


      Động tác này làm cho sắc mặt tất cả mọi người đều giận dữ, Liêu Tử Bân nhíu mày trầm giọng : “Cho nàng ta mấy con cá sống, để nàng ta tự mình làm !”


      Mục Thư Du oa tiếng khóc lớn, Liêu Tử Bân căn bản để ý tới, chỉ bảo người đem cá rửa sạch , lần nữa bỏ vào trong nồi hấp tiếp, có người ném cho Mục Thư Du ba con cá sống, Văn Trúc còn vỗ tay khen hay.


      Mục Thư Du mượn đồ đánh lửa, gọi Như Ý Như Lan biết làm thế nào đến bên cạnh giúp nướng cá, các nàng có nồi nên chỉ có thể nướng, loay hoay đầu đầy mồ hôi, cá bị cháy đen sì lại chưa chin nhưng đành phải chấp nhận ăn.


      Lúc này Văn Trúc tới, nhìn ba người Mục Thư Du chật vật mà đắc ý : “Lúc này ăn ngon rồi? nướng chín cá chắc hẳn mùi có chút khó nuốt chăng.”


      Mục Thư Du lời nào, chọn chỗ ngồi ăn.


      Văn Trúc cũng nguyện thêm nữa, xoay người vừa định , đột nhiên giống như ngửi thấy mùi gì đó, dùng sức hít mũi cái, sau đó nhìn Mục Thư Du : “Ngươi dùng tỏi!”


      “Đầu óc ngươi hỏng sao, ta lấy tỏi ở đâu?” Mục Thư Du mỉa mai Văn Trúc.


      đúng, ta ngửi thấy mà, ngươi mau giao ra đây, nhất định là lúc ở khách sạn dấu riêng. “


      Mục Thư Du nhất định thừa nhận, Văn Trúc vừa muốn tranh cãi lại đột nhiên ngừng , lời đến bên Liêu Tử Bân.


      Sau vài bữa cơm, bởi vì bọn người Liêu Tử Bân phiền chán Mục Thư Du, hơn nữa Văn Trúc tận lực khó xử cho nên đều mặc kệ ba người các nàng ở bên kia nướng cháy đồ ăn.


      “Ha! Còn để cho ta bắt được, đây là cái gì?” Văn Trúc nắm cổ tay Như Ý chất vấn, nàng ta liên tiếp mấy lần đều len lén quan sát động tĩnh bên này của Mục Thư Du, chỉ là ngửi thấy mùi tỏi nữa, vừa rồi cũng ôm hi vọng gì, nghĩ tới lại trông thấy Như Ý rắc gì đó lên thân cá.


      “Đây, đây phải là cái gì, chỉ là, chỉ là...” Như Ý quanh co ra lời.


      Văn Trúc nghiêng người sang bên cạnh ngửi cái, quả nhiên có mùi tỏi, lập tức mặt mày hớn hở cười : “Còn muốn lừa gạt ta nữa, đây là gia vị gì, mau!”


      Như Ý thấy lừa gạt được mới lên tiếng: “Đây là bột tỏi Thái phi dùng chuỗi hạt châu đổi với chưởng quỹ, mặc dù phải là tỏi nhưng có vị tỏi, chúng ta cũng chỉ có chút như vậy, ngươi ngàn vạn lần đừng lấy .”


      “Hừ, các ngươi vẫn luôn lén lút lừa chúng ta trộm thêm gia vị, còn dám chỉ có chút như vậy, đưa ta! mau đưa ta, ta cho công tử!”


      Văn Trúc bất chấp Như Lan Như Ý dung mọi cách ngăn trở cầm bột tỏi mất, đến bên cạnh lò cũng dám bỏ nhiều, chỉ bỏ thêm chút vào trong nồi, nghĩ tới lúc ăn cơm, tất cả mọi người biết nàng ta lợi hại thế nào.


      Quả nhiên lúc dùng cơm, có người nhấp ngụm súp liền khen: “A, hôm nay con cá này lại có mùi vị ngon, ai làm vậy?”


      “Là nô tỳ làm, ăn rất ngon sao?”


      Người nọ gật đầu: “So với lúc trước khác hoàn toàn.”


      “Ta chỉ là sửa lại cách làm chút mà thôi.” Văn Trúc vẫn còn khiêm tốn.


      Những người khác nghe vậy cũng vội nếm thử miếng, cũng ngừng khen hương vị ngon, Văn Trúc cười đến híp cả mắt rồi bưng cho Liêu Tử Bân chén.


      “Nha đầu ngươi lại giở trò quỷ gì đây?” Văn Thúy cười hỏi.


      Văn Trúc chỉ cười , cúi đầu ăn cá, bí mật này thể tùy ý ra, chờ đến khi vào thành trấn mình cũng đổi chút bột tỏi để dẫn theo.


      Mọi người ăn ngon lành, cũng biết ai hô tiếng: “Bụng đau quá!” Ngay sau đó tựa như bị lây bệnh liên tiếp có người đau đến lăn lộn đất.


      Liêu Tử Bân thấy thế, vội nhổ nước súp vừa uống trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống ra, vẫn chưa yên tâm nên dùng tay móc họng nôn mửa liên tục, dù ói đến như vậy những vẫn cảm thấy bụng đau đớn khó nhịn, hơi thở cũng bắt đầu khó khăn, khó chịu lại thấy chủ tớ ba người Mục Thư Du tới, nhanh chóng hiểu ra vấn đề: “Là ngươi động tay chân?”


      Mục Thư Du cười khẽ: “Thạch tín, nếu đun nóng có mùi tỏi, miệng nếm phải trúng kịch độc. Liêu Tử Bân, ngươi rất bận rộn đây!”

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Tớ vẫn hiểu lắm? Rốt cuộc tiền của triệu gia là do tên Tử Bân này dấu ở đâu? Ở kỷ quốc à?
      Haruka.Me0 thích bài này.

    4. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Khinh địch là cái tội. Hazzz đường đường là Thừa tướng muốn mưu phản đấu mưu dương mưu với Thích dâm dê mà lại phạm 1 sai lầm cấp thấp như thế này. Thôi dù sao hành động của bạn cũng làm tăng thêm tốc độ bước tới con đường thê nô k lối về của bạn Thích. Vỗ tay....
      Haruka.Me0 thích bài này.

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 53


      Liêu Tử Bân vạn lần nghĩ tới bản thân lại thua tay nữ nhân, tại chỉ hận mình quá chủ quan, coi thường vị Bình Khánh vương Thái phi thanh danh tàn tạ này, nhưng lại cam lòng bị bắt như vậy, chịu đựng đau đớn : “Tần Thừa Thích từ lúc bắt đầu tính kế ngươi, ngươi mới gả thủ tiết chắc hẳn nằm trong dự liệu của , đối đãi với ngươi tốt chẳng qua là nhất thời cao hứng, thù giết phu ngươi để ý chút nào sao?”


      “Ngươi sai, nhưng Bình Khánh vương và ta chưa từng gặp mặt, thù giết phu này so với mưu nghịch soán vị cũng được coi là cái gì, lần này bắt được ngươi bản Thái phi có công lớn, giữ vững vinh hoa phú quý mới là chuyện quan trọng, ngươi cần thêm nữa, vô dụng thôi.”


      Liêu Tử Bân trong lòng vừa vội vừa hận, khỏi mắng: “Ngươi là đồ ác phụ, vì bản thân mà hạ độc thủ như vậy, trong nháy mắt hại chết hơn mười mấy mạng người, ta có chết cũng bỏ qua cho ngươi, hãy chờ xem ngươi gặp báo ứng !”


      Mục Thư Du nhìn nhìn những người khác đau đớn lăn lộn mặt đất, thấy có người phun ra máu, vì vậy xoay đầu về phía Liêu Tử Bân cười cười: “Ngươi nếu có lòng hại người, bọn họ cũng bởi vì ngươi mà chết. cho ngươi biết, địa ngục nhân gian ta chỉ gặp qua mà còn từng ở nơi đó, chính ta cũng chết qua lần, chờ sau khi ngươi chết cứ việc tới tìm ta, đến lúc đó ta giúp ngươi hồn phi phách tán ngay cả quỷ cũng thể làm!”


      Liêu Tử Bân cảm thấy ngay cả trước khi trúng độc cũng nhìn diện mục của Mục Thư Du, hôm nay nhìn lại người trang điểm kĩ càng trước mắt này có cảm giác như khuôn mặt đó mang đầy vẻ ngoan lệ lạnh lẽo, lúc này mới hiểu được tâm địa của người phụ nữ sâu xa cứng rắn đến thế nào, người như vậy lại manh thân là nữ nhi quả rất đáng tiếc.


      Mục Thư Du cũng muốn cùng Liêu Tử Bân dong dài nữa, vì vậy để Như Lan Như Ý lấy hết số bạc người mọi người ra, cuối cùng lại lấy ngân phiếu trong người Liêu Tử Bân ra.


      Trói chặt hai tay của Liêu Tử Bân, bóp miệng đổ nước sạch vào như thế mấy lần cho đến khi non ra chỉ có nước trong mới dừng tay, ba người cùng nhau lôi lên xe ngựa, Mục Thư Du suy nghĩ chút để cho Như Lan và Như Ý canh ở nơi này, nàng tự mình men theo con đường qua tìm Lý Bác Kiến, nếu cũng có ai đánh xe ngựa.


      Vừa vừa hô tên của Lý Bác Kiến, lâu sau nghe thấy có người đáp lời, chờ chút thấy Lý Bác Kiến từ trong bụi cỏ chạy ra.


      Chờ khi trở lại bờ sông, Lý Bác Kiến nhìn mọi người hôn mê vừa khiếp sợ lại vừa kỳ quái, nghĩ ra vị Thái phi làm sao có thể hạ độc khi mà bị canh giữ nghiêm mật như vậy, hơn nữa Thái phi và tỳ nữ của ngài lại bình yên vô , nhưng bây giờ cũng phải là thời điểm đặt câu hỏi, rời khỏi nơi này mới quan trọng.


      Sau đó Mục Thư Du và Như Lan Như Ý tìm nơi thay lại trang phục bằng vải thô, Lý Bác Kiến cũng lần nữa thay đổi bản thân, bốn người ngồi xe ngựa do Lý Bác Kiến đánh ngựa cùng tìm Tần Thừa Thích.


      đường thân thể Liêu Tử Bân có chút khôi phục, bắt đầu nghĩ hết biện pháp để khuyên Mục Thư Du thả , sau đó lại hứa hẹn đem vàng bạc của mình đưa cho Mục Thư Du.


      “Vàng bạc châu báu đó ta biết ngươi giấu ở nơi nào, nếu muốn tự mình lấy, đâu cần phải dùng tới ngươi an bài.” Mục Thư Du kéo cửa xe mở hơn phân nửa, đối mặt với dụ dỗ hấp dẫn của Liêu Tử Bânn động tâm chút nào.


      “Ngươi căn bản chỉ bậy, ta giấu nơi ta giấu bạc cực kỳ bí , ngươi làm sao có thể biết được.” Liêu Tử Bân tin, chỉ nghĩ Mục Thư Du muốn lừa gạt thôi.


      Mục Thư Du lại cười : “Kỷ quốc có hoàng tử dòng chính, ngươi chỉ vì tiên hoàng đưa con trai của Lương phi lên ngôi mà huy động nhân lực làm phản, nghe Lương phi vốn là công chúa Xuyên Khúc, cho nên Xuyên Khúc mới che chở cho ngươi như vậy, như vậy nếu ngươi cùng Lương phi kia có mờ ám chút nào, ta tuyệt đối tin, ngươi hết lần này lại đến lần khác muốn vượt qua hiểm trở quay về Kỷ quốc đón con trai và phu nhân, chả nhẽ là Lương phi và hoàng tử kia nha, bởi vậy có thể thấy được bạc tất nhiên là ở Kỷ quốc, cái này còn khó đoán hay sao?”


      Liêu Tử Bân lần nữa bị Mục Thư Du cho á khẩu, cuối cùng chút tiền cắc đặt cược cũng có, Liêu Tử Bân khỏi thẹn quá hoá giận lần nữa tức miệng chửi ầm lên.


      “Ngươi nếu ngoan ngoãn, ta cho ngươi nếm thử mùi vị bột thạch tín, tin ngươi lại chửi tiếp xem.”


      Liêu Tử Bân biết ác độc của Mục Thư Du, sợ thống khổ đó nên dám mở miệng nữa, chỉ hung dữ nhìn chằm chằm Mục Thư Du.


      Mục Thư Du đóng cửa xe, mắt thấy tâm phiền, được làm vua thua làm giặc, nàng cũng phải liều mạng mới có cơ hội, muốn làm chuyện lớn đừng có sợ chết, Liêu Tử Bân phải biết, đoán chừng là trong lòng uất ức nên mới như thế.


      Nhưng hành trình này cũng vẫn là màn trời chiếu đất, nắng nóng mưa xối rất khổ cực, chờ ngang qua đoạn đường núi bị sụt lở vì ngày hôm đó mưa lớn, bốn người ngồi ở xe ngựa xa xa nhìn lại chỗ đất sụt lở, khỏi thổn thức thôi.


      “Thái phi, bên kia giống như có người.” Lý Bác Kiến tay chắn bớt tầm mắt nheo mặt nhìn nơi đó.


      Mục Thư Du lập tức sinh lòng cảnh giác: “Có thể nhận ra là ai ?”


      Lý Bác Kiến lắc đầu: “Chỉ biết là ít người, giống như là dựng cả lều trại, có phải là Hoàng thượng phái người tới tìm Thái phi hay ?”


      Mục Thư Du trầm ngâm: “Đúng là có khả năng này, nhưng chừng là tới tìm Liêu Tử Bân cũng chưa biết chừng.”


      Chỉ là nàng vừa dứt lời vách xe ngựa kêu lên bang bang, Liêu Tử Bân cũng bắt đầu la to, ở trong xe nghe được đối thoại của hai người mới làm việc như thế, để gây chú ý của người khác.


      mau, đừng để họ trông thấy chúng ta!” Mục Thư Du bị dọa chảy tầng mồ hôi lạnh, Như Ý Như Lan cũng lập tức chui vào trong xe, đồng loạt đè Liêu Tử Bân và đem vải nhét vào mồm , Lý Bác Kiến nhanh chóng chạy xe ngựa theo đường vòng.


      “Bạch công tử, ngài làm sao vậy?” hộ vệ thấy Bạch Quảng Thanh đứng bất động hỏi câu.


      Bạch Quảng Thanh than thở lắc đầu: “ có gì, chỉ là chiếc xe ngựa qua, hôm nay có manh mối gì ?”


      Hộ vệ kia cũng lắc đầu: “ có bất kỳ manh mối nào, chúng tại hạ lục soát gần hết khu rừng rồi mà vẫn có phát tung tích Thái phi, Bạch công tử tại hạ cả gan , Thái phi chỉ sợ là cửu tử nhất sinh.”


      Bạch Quảng Thanh làm sao biết này, trong rừng có dã thú , độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày lại lớn, Mục Thư Du mặc dù chưa chết đói chết khát, nhưng có cái gì bảo vệ cũng bị chết rét, càng có thể bị mãnh thú tập kích mà bỏ mạng.


      Mặc dù là như thế, cũng muốn tiếp tục tìm kiếm, sống phải thấy người chết phải thấy xác, nếu trong lòng thể yên ổn, cũng thể có câu trả lời cho Tần Thừa Thích!


      “Mọi người cố gắng lên, ngày mai bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm, có lệnh quyết thu binh!” Bạch Quảng Thanh ngữ khí kiên định ra lệnh.


      Trải qua tình hình nguy hiểm lần này, Mục Thư Du càng thêm cẩn thận, trừ uống nước ăn cơm thời gian còn lại dù đường có người nàng cũng vẫn bịt miệng Liêu Tử Bân lại, sau lại đột nhiên nhớ tới người mình có dẫn theo thuốc an thần, vì vậy cho uống, Liêu Tử Bân cũng chỉ có thể suốt ngày mơ mơ màng màng nằm trong xe ngủ say, có rất ít thời gian thanh tỉnh, Mục Thư Du cũng quan tâm, nàng chỉ cần người chết là được.


      Bởi vì sợ gặp chuyện may, Lý Bác Kiến mấy lần đường vòng và tìm những con đường hẻo lánh, bởi vậy so với con đường bình thường nhiều hơn sáu ngày lộ trình mới tới biên giới Xuyên Khúc.


      Chỉ là càng tới gần nơi Hòa Hi đóng quân, Mục Thư Du càng cảm thấy khẩn trương cũng có chút kích động, chỉ muốn mau tới nơi gặp Tần Thừa Thích, nàng cũng phải nhớ thương mà là nơi này có quân của Kỷ quốc và cả Nham Chích nữa, ngộ nhỡ nàng dẫn theo Liêu Tử Bân bị phát cực kì nguy hiểm, vừa nghĩ tới nàng thần dũng cơ trí bắt được Liêu Tử Bân trở về, trong lòng nàng cũng đầy hào khí, khỏi tự bội phục bản thân.


      “Lý thị vệ, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi, ngươi đến doanh địa chính mắt thấy được Hoàng thượng được ra chuyện gì.”


      Lý Bác Kiến dùng sức gật đầu: “Thuộc hạ hiểu, Thái phi yên tâm.” xong chạy nhanh về phía doanh trại Hòa Hi.


      Tần Thừa Thích những ngày này cũng an tâm chút nào, Liêu Tử Bân tìm thấy, Mục Thư Du cũng tung tích , bắt được Liêu Tử Bân kế hoạch của cũng chỉ có thể tạm hoãn, mà tìm ra Mục Thư Du làm cho cuộc sống của khó an, mấy ngày nay hàng đêm đều mơ tới Mục Thư Du cầu cứu , mà lại thúc thủ vô sách, mỗi lần bừng tỉnh trong lòng đều là vắng lặng, Mục Thư Du lành ít dữ nhiều trong lòng đều biết, chỉ là đến cuối cùng muốn thừa nhận thôi.


      Tần Thừa Thích nghĩ tới đây, trong lòng tức giận tăng lên, vừa oán hận Nham Chích lại giận lây sang Ngọc Phù, nếu phải hai nước này làm loạn, Mục Thư Du bây giờ phải an toàn ở trong cung chờ ?


      “Hoàng thượng, thị vệ trưởng Lý Bác Kiến trở lại.” Tưởng Học Kiên tiến vào .


      “Kẻ nào là Lý Bác Kiến?” Tần Thừa Thích có vẻ bực bội.


      “Chính là đội trưởng thị vệ hộ tống Thái phi trở về, thị vệ của Hòa Hi Lý Bác Kiến.”


      Tần Thừa Thích nghe xong cười lạnh: “ còn mặt mũi trở về gặp trẫm, ngươi cho biết người hộ tống trẫm đều bỏ qua cho ai, trước giam lại chờ xử trí .”


      “Hồi bẩm Hoàng thượng, Lý Bác Kiến có chuyện quan trọng nhất định phải tự mình với Hoàng thượng, chờ sau khi thấy được Hoàng thượng cam nguyện nhận lấy cái chết.”


      Tần Thừa Thích nhíu mày: “Thái phi mất tích, thân là thị vệ trưởng lại lông tóc tổn hao gì, trẫm cũng muốn nghe chút có cái gì để đây, để cho vào.”


      Lý Bác Kiến sau khi vào lập tức quỳ mặt đất cuống quít dập đầu.


      Tần Thừa Thích liếc nhìn Lý Bác Kiến thân toàn bùn đất, lạnh lùng : “Bộ dạng này của ngươi mà dám tới gặp trẫm? Nếu là thỉnh tội, trẫm chuẩn.”


      Lý Bác Kiến vẫn quỳ ở nơi đó, nửa ngày mới run giọng mở lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái phi trở lại!”


      Tần Thừa Thích giống như nghe hiểu, ngẩn người lặp lại lời của Lý Bác Kiến: “Thái phi trở lại?”


      Lý Bác Kiến hung hăng lau mặt, dùng sức gật đầu: “Vâng, Thái phi trở lại.”


      “Nàng, nàng có tốt ?” Tần Thừa Thích do dự chút lại hỏi.


      “Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái phi bình yên vô ! Kính xin Hoàng thượng phái người theo thuộc hạ đón Thái phi trở lại.” Lý Bác Kiến cao giọng đáp.


      “Tưởng Học Kiên, ngươi dẫn theo thân binh của trẫm đón Thái phi trở về đây, trẫm ở ngoài trướng chờ. Nhớ kỹ, cho phép xảy ra sai sót!” Tần Thừa Thích sau khi phân phó xong ngồi yên, vội cho người dẫn theo hộ vệ tùy thân ra ngoài nghênh đón, chờ đám người Tưởng Học Kiên rời đứng ngồi yên, qua lại trong trứng, thỉnh thoảng lại nìn ra ngoài.


      Chỉ là lần này bước thong thả quá gấp gáp, Đại tướng quân Phạm Thành Trí được báo tin biết xảy ra chuyện gì vội vàng dẫn theo người chạy tới, hỏi hộ vệ bên cạnh mới biết là tìm được Thái phi lúc này mới thở phào nhõm, nhưng mà cũng có cái đạo lý Hoàng thượng đứng ở bên ngoài, mà là thuộc hạ lại quay vào trong trướng ngồi ngốc, vì vậy cũng chỉ có thể cũng đứng chờ, cái tướng lãnh binh lính khác thấy Hoàng thượng, Đại tướng quân đều đứng thủ ở ngoài trướng nên cũng đều tự giác cả đội đứng vững, chờ lệnh.


      Bầu khí yên tĩnh ai gì, bên ngoài có chút xôn xao nho , sau đó đội ngũ dần dần tách ra hai bên để lộ con đường.


      lâu sau thân ảnh xinh nhưng bụi đất bám đầy chật vật chịu nổi xuất trước mắt mọi người, chỉ thấy người nọ từng bước đến trước mặt Tần Thừa Thích, lập tức quỳ xuống dập đầu thỉnh an.


      Tần Thừa Thích hít sâu hơi, đỡ Mục Thư Du quỳ ở trước mặt mình lên, giọng hỏi: “Nàng đâu vậy? Trẫm cho người tìm nàng bao lâu nàng có biết , nàng mới lăn lộn mặt đất hay sao vậy?”


      Mục Thư Du cười : “Bộ dạng thần thiếp là bị gió thổi mưa xối lên vậy, quân tiền thất nghi mong Hoàng thượng thứ tội.”


      “Đồ có lương tâm nàng còn biết trở lại sao?” Tần Thừa Thích nhịn được véo lên mặt Mục Thư Du cái.


      Phạm Thành Trí đứng bên cạnh nhìn nổi, chuyện của Hoàng thượng và Thái phi tuy người người đều biết, nhưng cũng thể quan tâm mà làm mất lễ nghi như vậy, đây chính là quân doanh, tướng sĩ tam quân tất cả ở đây làm như vậy còn thể thống gì nữa!


      Vì vậy ho tiếng muốn nhắc nhở vài câu, lại bị Mục Thư Du đoạt trước: “Hoàng thượng, thần thiếp có vô lương tâm, thần thiếp có mang lễ tiến dâng cho Hoàng thượng. Lý Bác Kiến!”


      Lý Bác Kiến lập tức đáp: “Vâng!”


      Vì vậy mọi người lại nhìn Lý Bác Kiến lôi thứ ở trong xe ngựa ra khiêng đến trước mặt Tần Thừa Thích, Mục Thư Du tới hất người, ánh mắt mọi người nhìn thấy kẻ đó hai tay bị trói, trong miệng đút vải, phải thừa tướng Kỷ quốc Liêu Tử Bân hay sao?


      Tần Thừa Thích , mắt nhìn Liêu Tử Bân lại chuyển qua người Mục Thư Du, Phạm Thành Trí nhịn được, trực tiếp vọt tới trước mắt nháy xác nhận lần, lập tức kích động thôi: “Hoàng thượng, là Liêu Tử Bân! Là Liêu Tử Bân a!”


      sai, đúng là Liêu Tử Bân, trẫm và Thái phi muốn trò chuyện, người này giao cho tướng quân sắp xếp.” Tần Thừa Thích xong kéo tay Mục Thư Du vào doanh trướng.


      Phạm Thành Trí lúc này đâu còn trông nom lễ nghi thể thống cái gì nữa, chỉ lo cùng các tướng sĩ vui vẻ cười , áp giải Liêu Tử Bân vui vẻ rời .


      Tần Thừa Thích vừa vào trướng ôm chặt Mục Thư Du vào trong lòng, như thể tin người mình ngày nhớ đêm mong đột nhiên xuất trước mặt: “Nàng trở lại?”


      Hành động này của Tần Thừa Thích làm cho lòng Mục Thư Du ấm áp, tựa ở trước ngực gật đầu : “Thực trở lại, thần thiếp làm cho Hoàng thượng lo lắng.”


      “Là trẫm chăm sóc nàng tốt, để nàng phải chịu khổ rồi.” Tần Thừa Thích đến đây nhịn được lui về sau, cúi đầu hôn Mục Thư Du, nhất định phải làm chút ít đó sâu sắc để cảm nhận ràng Mục Thư Du vẫn bình yên vô trở về bên cạnh .


      hồi lâu hai người thở hồng hộc tách ra chút, Tần Thừa Thích lại ngừng hôn lên mặt Mục Thư Du, lúc này mới thấp giọng cười : “Nàng rốt cuộc chạy đâu, mặt đều nhìn ra da thịt, miệng trẫm bây giờ toàn là cát bụi.”


      “Thần thiếp gần tháng đều ở nơi hoang dã lại, sao có thể bẩn, Hoàng thượng lại ghét bỏ, thần thiếp ra ngoài ngay.”


      “Trẫm chê, trẫm chỉ là rất cao hứng lại nên lời.” Tần Thừa Thích càng thêm dùng sức ôm chặt Mục Thư Du.


      “Hoàng thượng cao hứng, thần thiếp còn được thoải mái như vậy, kính xin Hoàng thượng để thần thiếp tắm trước lát.”


      Tần Thừa Thích cũng buông tay, chỉ cho người đưa nước đến, mọi thứ chuẩn bị xong mới để cho Mục Thư Du lui vào trong tắm rửa, hăn ở bên ngoài chuyện với Mục Thư Du, chờ Mục Thư Du mặc đồ xong cùng nàng ngồi giường : “Ăn trước chút, rồi cho trẫm làm thế nào mà nàng có thể gặp và bắt được Liêu Tử Bân ?”


      Mục Thư Du cũng khách khí, cũng rất đói bụng, cầm điểm tâm nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa ngừng khen ngon, thấy Tần Thừa hí mắt cười ngừng.


      Ăn uống no đủ, Mục Thư Du đem chuyện của mình gặp phải tự thuật lần.


      Tần Thừa Thích càng nghe càng cảm giác ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Mục Thư Du cũng thay đổi, cuối cùng ôm nàng : “ nghĩ tới Thái phi của trẫm tâm cơ mưu tính đúng là thua nam tử, chỉ sợ nam tử cũng gan dạ sáng suốt này của nàng, nàng vì trẫm lập công lớn, trẫm vui mừng cực kỳ, nàng có thể nghĩ ra thủ đoạn như thế trẫm ngoài kinh ngạc còn có cả ngưỡng mộ, người là đại phải như nàng mới được.”


      “Hoàng thượng đúng là giấu diếm thần thiếp nguyên nhân cái chết của Triệu Huy, ra việc thần thiếp thủ tiết là do Hoàng thượng tay thúc đẩy.” Mục Thư Du nhịn được oán giận.


      Tần Thừa Thích nở nụ cười: “Trẫm cảm thấy may mắn vì Triệu Huy kháng chỉ về, nếu trẫm làm sao có thể có được Thái phi làm bạn, chuyện Triệu Huy liên quan đến xã tắc, nàng phải thông cảm cho trẫm.”


      “Vậy Hoàng thượng muốn xử trí Liêu Tử Bân như thế nào?” Mục Thư Du đối với lời của Tần Thừa Thích chẳng đúng hay sai.


      “Tất nhiên là ép giao chứng cứ tiên hoàng của Kỷ quốc và Triệu Huy mưu đồ làm phản, Đoạn Chấn Hạo sợ là cũng sạch !” Tần Thừa Thích hừ lạnh.


      Mục Thư Du lại cảm thấy chuyện này có chút khó xử: “Lúc này giao chiến với Xuyên Khúc, làm sao có thể cùng Kỷ quốc thanh toán nợ này?”


      Tần Thừa Thích vuốt tóc Mục Thư Du, hôn lên trán nàng ngữ điệu trầm thấp: “Trẫm vốn muốn xử lý Kỷ quốc, Thái phi cứ chờ xem kịch vui .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :