1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ-Sắc] Cẩm Tú Đỉnh - Thần Vụ Quang (Hoàn ~~~~)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ta hóng từ chương này qua chương kia, hí hí
      Haruka.Me0 thích bài này.

    2. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Vu trung đúng kiểu đồng đội mạnh, hỗ trợ Thích ăn giấm quá tốt, ko cần lắng nghe cũng luôn thấu hiểu. :yoyo60:.
      Khủng Long, gió đông bắc, _tata_2 others thích bài này.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      @Chôm chôm comment rất hay ^^
      đọc mấy comt như vậy là Haru chăm chỉ ra chương lắm
      gió đông bắcChôm chôm thích bài này.

    4. Trang4496

      Trang4496 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      80
      Đây là nam9 vô sỉ nhất từng thấy luôn. Ko có Vu tổng quản ko biết chị về đâu??
      saoxoayHaruka.Me0 thích bài này.

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 34


      Nữ nhân kia đột nhiên nghe thấy có người tiếng gọi dường như bị dọa sợ hết hồn, liên tục lui về phía sau mấy bước, mới vội vội vàng vàng quay lại nhìn sang phía Mục Thư Du.


      Mục Thư Du bước nhanh tới hỏi: “Vừa rồi ngươi định làm gì?”


      Nữ nhân kia nhìn Mục Thư Du rồi hành lễ trước, sau đó mới : “Thần thiếp thỉnh an Thái phi, thần thiếp chỉ là nhìn cá chép trong ao.”


      “Ngươi biết ta? Xem cá chép vì sao lại phải đứng gần ao như vậy, vừa rồi nhìn qua còn tưởng ngươi muốn nhảy xuống.”


      Mục Thư Du đánh giá nữ nhân này vài lần, xác nhận bản thân quen biết đối phương, mặc dù người này cũng là mỹ nhân nhưng giống với những người khác ở chỗ này có vẻ đẹp ôn nhu trầm tĩnh, tuy là mặt đầy nước mắt nhưng như vậy càng tôn lên đoan trang, vừa nhìn là biết có xuất thân bất phàm.


      “Thần thiếp tất nhiên là nhận ra Thái phi, nhưng mà bởi vì thân phận thần thiếp thấp kém, thể thường xuyên xuất trước Thái phi, Thái phi tự nhiên là biết thần thiếp, thần thiếp vừa rồi chỉ là nhìn mấy con cá chép kia rất thú vị nên mới tự giác lại gần thêm vài bước, làm cho Thái phi lo lắng.”


      “Ngươi ở cung nào?” Mục Thư Du mở miệng hỏi, nếu như người ta muốn vậy nàng cũng cần thiết tiếp tục hỏi thăm, ở trong cung cấm nhiều chuyện bằng bớt chuyện.


      Nữ nhân kia lúc này chậm lại, đáp lời càng lúc càng bình tĩnh: “Hồi bẩm Thái phi, thần thiếp Hồng Tú Phong, ở tại Cùng Minh điện.”


      Cùng Minh điện, nàng đúng là chưa từng nghe qua, cũng tại vì hoàng cung Hòa Hi quốc vô cùng rộng lớn, nàng cũng chỉ có thể nhớ vài cung điện chính, nhưng mà cái tên Hồng Tú Phong này hình như có nghe qua ai đó nhắc tới, nhất thời lại nghĩ ra.


      “Tỷ tỷ, làm sao tỷ lại ở chỗ này? Làm muội tìm mãi!”


      Mục Thư Yến lúc này từ phía sau tới, khi đến trước mặt mới nhìn người đứng đối diện Mục Thư Du, vì vậy vội vàng đổi giọng: “Thỉnh an Thái phi, thần thiếp nhất thời lỡ lời, kính xin Thái phi đừng trách cứ.”


      “Thỉnh an Ngọc thục nghi, thần thiếp phiền Thái phi và thục nghi chuyện, thần thiếp cáo lui.” Hồng Tú Phong rất thức thời lui về phía sau vài bước mới xoay người rời .


      “Tỷ tỷ làm thế nào lại ở cùng Hồng mỹ nhân?” Mục Thư Yến hỏi.


      “Ta mới vừa thấy nàng ta đứng cạnh bờ ao hình như có gì đó khác thường, liền hỏi nàng đôi câu”. Mục Thư Du bởi vì sau khi bản thân bị đuổi ra khỏi cung, Mục Thư Yến đối với nàng tồi, hơn nữa biết tấu thỉnh tội cũng có quan hệ gì với nàng ta, dù thế nào cũng là tỷ muội nhà mình, lúc này thấy Mục Thư Yến đến nên quan tâm nữa, vẫn giữ thân thiết như trước.



      Mục Thư Yến cười : “Tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, Hồng Tú Phong là công chúa Đông Thịnh quốc, thực lực Đông Thịnh quốc chỉ thua hơn Hòa Hi quốc, Hồng Tú Phong có xuất thân cao như vậy làm sao có thể luẩn quẩn ở trong lòng được, nàng ta chắc là vì mấy ngày nay liên tục bị Thục phi sửa trị, lại quen ở cùng người khác nên khó tránh khỏi chạy đến chỗ người phát tiết chút.”


      “Ta cái tên này sao quen tai như vậy, nhất thời đúng là nhớ ra nổi, thực lực kém hơn Hòa Hi là bao vậy vì sao Hoàng thượng chỉ phong nàng ta làm mỹ nhân, còn để nàng ta bị khinh bỉ như vậy, sợ Đông Thịnh quốc quân vừa lòng hay sao, còn có Thục phi tại sao phải làm khó nàng ta?”


      Mục Thư Yến lôi kéo Mục Thư Du lên phía trước vài bước: “Tỷ tỷ tốt, đừng đứng dưới mặt trời trò chuyện chứ, đến phía trước ngồi chút rồi trở về vương phủ , Hoàng thượng vì sao tấn phong nàng ta ta cũng biết, có thể là nàng ta làm cho Hoàng thượng vui vẻ, cái bộ dạng luôn từ từ trầm tĩnh cũng thú vị gì, nhưng mà Hồng mỹ nhân bị Thục phi sửa trị có thể là bởi vì tỷ tỷ đấy!”


      “Lời này là có ý gì, ta và Hồng mỹ nhân trước đấy cũng chưa từng chuyện qua câu sao có thể chứ.” Mục Thư Du khó hiểu hỏi lại.


      “Tỷ tỷ có nhớ chuỗi hổ phách kia chứ?”


      Thấy Mục Thư Du gật đầu, Mục Thư Yến cười tiếng: “Trong cung người nào biết Thục phi vốn là thích chuỗi hổ phách đó, ai nghĩ rằng Hoàng thượng lại ban cho tỷ tỷ, Thục phi tự nhiên là tức chết được, mà chuỗi hạt châu kia lại do Đông Thịnh quốc tiến cống, vậy nên nàng ta liền dọi Hồng mỹ nhân đến Cùng Dương điện, ý muốn Hồng mỹ nhân báo cho Đông Thịnh quốc lại tiến cống cho nàng chuỗi, chỉ là hổ phách màu lam kia vốn là thứ trân quý, chỉ có chuỗi duy nhất là rất khó khăn, Đông Thịnh quốc kia sao có thể tặng thêm cho nàng ta chuỗi? Hồng mỹ nhân đáp ứng được nên cũng chỉ có thể giằng co với Thục phi, vậy nên ngày ngày đều bị gọi vào Cùng Dương điện, nghe rằng, Thục phi căn bản coi Hồng mỹ nhân là cung nữ mà sai sử đủ việc.”


      Mục Thư Du giờ mới hiểu được duyên cớ, trong lòng cảm thấy Thục phi vô cùng bá đạo.


      “Hoàng hậu biết sao?”


      “Biết như thế nào, người là phi người là mỹ nhân, phẩm cấp thua kém đến vạn dặm đó, Hoàng hậu làm sao có thể để ý loại chuyện nhặt này chứ, Hồng Tú Phong chỉ có thể mặc cho Thục phi xử trí, nếu phải là thực lực của Đông Thịnh quốc quá lớn nên Thục phi dám làm gì quá đáng, nếu sợ rằng là người sớm bị hành hạ tới chết !”


      cũng phải, Thục phi hoàn toàn có quyền lực quyết định vận mệnh của mỹ nhân, nàng mặc dù chán ghét Thục phi nhưng việc liên quan đến nàng, hạt châu kia lại càng phải do nàng muốn, là Tần Thừa Thích nhất định muốn cho, cho nên nàng cũng cần thiết ôm việc vào thân.


      Chờ đến lúc đến Hòa Ninh điện của Mục Thư Yến, Mục Thư Du mới đột nhiên nhớ tới kiện: “Cái đầu ta này, muội muội ngươi về trước , Hoàng hậu bảo ta sau khi gặp qua Hoàng thượng đến Vĩnh Hoa cung gặp Phúc Hân, ta lại quên mất, lúc này phải nhanh chóng qua đó.”


      Mục Thư Yến ngạc nhiên : “Hoàng hậu vì cái gì mà coi trọng tỷ tỷ như thế, biết chuyện mà vẫn đối với tỷ tỷ hiền hòa như vậy, là kỳ quái mà, Hoàng hậu ngày thường dễ dàng để cho Phúc Hân tiếp xúc nhiều với phi tử ở hậu cung hay nữ quyến gia tộc đâu. Vốn định cùng tỷ tỷ tán gẫu phen, thế này biết phải đợi tới khi nào đây.”


      “Vị Hoàng hậu này vì sao làm như thế ta cũng vậy ràng lắm, nhưng mà nếu dám để ta gặp mặt Phúc Hân chắc hẳn có ác ý gì, ta cũng chỉ chơi đùa với Phúc Hân ngay trước mắt Hoàng hậu và người của Vĩnh Hoa cung thôi, đồ ăn có tiếp xúc, với lại từ ngày mai ta tạm thời còn ở trong cung nên ngày mai gặp lại cũng được.”


      “Tỷ tỷ có thể ngủ lại ở trong cung rồi sao? Việc này là quá tốt rồi, xem ra Hoàng thượng đối với tỷ tỷ vẫn là có tình cảm, tỷ tỷ lần này cần phải cẩn thận chút, đừng có chọc giận Hoàng thượng nữa.” Mục Thư Yến nghe thấy tin tức này có vẻ rất vui vẻ.


      lại chọc giận, vì sợ Mục Thư Yến lại dong dài với nàng, Mục Thư Du quyết định kể lại tình huống thực tế cho Mục Thư Yến biết, sau khi chào hỏi về phía Vĩnh Hoa cung.


      Sauk hi đến Vĩnh Hoa cung, Phúc Hân còn chưa tới vì vậy Mục Thư Du liền tán gẫu cùng Hoàng hậu.


      “Nghe người ta , Thái phi lại giận dỗi với Hoàng thượng?”


      “Hồi bẩm Hoàng hậu, thần thiếp cũng phải là cố ý mạo phạm thánh nhan, thần thiếp cũng có chỗ khó xử.” Mục Thư Du hiểu Hoàng hậu nhất định là nghe thấy tiếng gió, nếu cũng thể hỏi nàng như vậy.


      Hoàng hậu khẽ mỉm cười: “Bản cung luôn luôn coi Thái phi là tiểu muội, có mấy lời vốn nên nhiều lời nhưng chỉ là bản cung rất là thích Thái phi, hôm nay đành nhiều lời vậy.”


      “Thần thiếp kính nghe Hoàng hậu nương nương dạy bảo.” Mục Thư Du trong lòng bắt đầu có chút khẩn trương, biết Hoàng hậu có phải muốn làm khó mình hay .


      “Ngươi cần khẩn trương, bản cung phải là muốn giáo huấn ngươi, Thái phi khó xử bản cung hiểu , danh tiết đối với nữ nhân mà là đại , chỉ là ngươi cũng nên biết, Hoàng thượng mới là người đứng đầu Hòa Hi quốc, Thái phi sợ chết mà dám chống đối lại Hoàng thượng, vì sao ngẫm lại xem ngươi càng như vậy Hoàng thượng mới càng muốn buông tay? Nếu phải Hoàng thượng đồng ý, Thái phi sợ là vĩnh viễn có ngày xuất cung, Thái phi sợ chết nhưng cũng thể chết được, vì sao vì cuộc sống an ổn giàu sang sau này của bản thân mà suy nghĩ. Thái phi cho dù là theo Hoàng thượng, đơn giản cũng chỉ là nhẫn nhịn qua lúc khó khăn, tương lai sau này khi việc qua ai lại còn có thể nhớ Thái phi như thế nào! Bản cung chỉ những lời này, còn như thế nào phải xem Thái phi có thể thông suốt hay .”


      Mục Thư Du nghe xong trong lòng phải là có cảm xúc, lời của Hoàng hậu vừa giống như là vì nàng mà lo nghĩ lại vừa như vì Hoàng thượng mà làm thuyết khách, càng giống như muốn nàng nhanh chóng thuận theo ý Hoàng thượng, chờ Hoàng thượng ngán có thể để nàng rời xa hoàng cung.


      câu lại có thể làm cho người ta hiểu ra nhiều tầng hàm nghĩa như vậy, Hoàng hậu xác thực rất lợi hại.


      Bất quá mây lời này của Hoàng hậu quả rất có đạo lý, con người phải đều là như thế này hay sao, chiếm được mới là thứ tốt nhất, lấy được rồi biết quý trọng. Có lẽ Tần Thừa Thích đối với nàng cũng chỉ như vậy, bởi vì nàng giống với những nữ nhân tùy tiện để đốn hạ như vậy, cho nên lòng háo thắng của mới bùng phát như thế.


      Kỳ đạo lý này rất đơn giản, chỉ là có người chỉ ra thôi, hôm nay bị Hoàng hậu như vậy, trong lòng Mục Thư Du coi như là hiểu, chỉ là hiểu là chuyện, nếu phải uốn mình theo người đó, cùng nhiều nữ nhân như vậy dùng chung nam nhân là làm khó nàng, tư tưởng của nàng dù sao vẫn bị đời trước ảnh hưởng, thể nào tiếp thụ được mối quan hệ hỗn loạn như thế.


      Hoàng hậu cũng thêm lời nào, chỉ ở bên cạnh cầm quyển sách lật xem, lâu sau Phúc Hân tới thỉnh an, Mục Thư Du tạm thời đem mấy chuyện phiền lòng này dứt bỏ, dụ dỗ Phúc Hân chơi đùa, cho đến khi dùng qua bữa tối mới trở về Hòa An điện ngủ lại.


      Ban đêm nằm tại giường Mục Thư Du cũng ngủ được, lăn qua lộn lại suy nghĩ về chuyện này.


      “Thái phi, ngài còn chưa ngủ sao?” Như Ý ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh hỏi.


      buồn ngủ, tạm thời muốn nằm ngủ thôi.”


      Như Ý nghe xong liền đẩy cửa vào: “Thái phi có tâm ?”


      “Cũng có gì lớn chuyện, chỉ là chưa có trở về vương phủ cũng chưa phái người trở về báo lại tiếng, ngươi bọn họ tại sao phái người vào cung hỏi thăm chút?”



      Như Ý lập tức : “Thái phi bận chuyện nghĩ ra, chẳng lẽ nô tỳ cùng Như Lan cũng biết nghĩ hay sao, hôm nay khi Thái phi ở chỗ Hoàng hậu, nô tỳ cho người trở về vương phủ thông báo, kết quả thủ vệ kia căn bản cũng thể xuất cũng, chỉ rằng khẩu dụ của Hoàng thượng cho phép xuất cung, khẩu dụ của Hoàng thượng phải chỉ cho Thái phi xuất cung, tại sao ngay cả nô tài bên cạnh Thái phi cũng thể xuất cung rồi? Chỉ là mấy lời này cùng những người kia thể câu thông, đành phải canh ở gần cửa cung chờ người của vương phủ tới rồi báo lại cũng muộn, kết quả đợi chừng canh giờ, mới có người hảo tâm báo cho, Hoàng thượng ra khẩu dụ người của Bình Khánh vương phủ phụng chỉ được phép vào cung, cho nên tại coi như là người trong vương phủ muốn hỏi thăm Thái phi sợ là cũng có cách.”


      ra là chỉ cần mình tiến cung có thể ngăn cách với Triệu gia, vô luận Tần Thừa Thích có chủ ý gì, Mục Thư Du cũng khỏi bội phục suy nghĩ chu đáo của nam nhân này, để cho kẻ khác nhân cơ hội, đến , dù sao người của Triệu gia cũng có thể từ Thu Hà biết tin tức của nàng.


      Nghe vậy, nàng đúng là phải cân nhắc kỹ chuyện tương lai, cũng thể mực ở nơi này dây dưa mãi.


      Cho Như Ý lui xuống, Mục Thư Du lần nữa nằm xuống nhưng vẫn thể ngủ.


      Vu Trung đứng ở trong sân Trường Tuyên điện, Tiểu Lượng Tử xem chỗ Hòa An điện trở về nhíu mày: “Thái phi bên đó có động tĩnh gì ?”


      Tiểu Lượng Tử cũng mặt mày ủ dột lắc đầu: “Thái phi hai ngày nay phải Vĩnh Hoa cung của Hoàng hậu nương nương cũng là Hòa Ninh điện của Ngọc thục nghi, nô tài thấy Thái phi đúng là rất bận rộn.”


      Thái phi có thể vội vàng cái gì chứ, chỉ đơn giản là nữ nhân tán gẫu, vị này cũng lợi hại quá rồi, chẳng lẽ lại dự định cương với Hoàng thượng hay sao, liên tục ở trong cung lại? Đây phải là muốn giết người hay sao, sắc mặt của Hoàng thượng mỗi ngày u ám, thể khi nào phát tác, đến lúc đó có thể ứng phó như thế nào đây?


      Vu Trung ngừng thở dài than thở, lúc biết nên làm như thế nào cho phải ngoài cửa có tiểu thái giám chạy như bay đến.


      “Muốn chết sao, đây là nơi nào mà ngươi dám chạy loạn thế, vô lễ là tử tội ngươi có biết ? có quy củ gì cả!” Vu Trung nhìn thấy tiểu thái giám kia quỳ sụp xuống la mắng trận.


      Tiểu thái giám kia cũng giải thích chỉ cực nhanh: “Đại tổng quản, nô tài có việc quan trọng nên mới như vậy, Tiểu Lượng Tử công công sai nô tài canh giữ ở Hòa An điện, nô tài mới nhìn thấy tại Thái phi về hướng bên này!”


      ? Tiểu tử ngươi nhìn sai chứ, rất nhanh trí, chờ thêm mấy ngày thưởng cho ngươi!” Vu Trung mừng như điên, lập tức cho người đứng ở ngoài cổng chính chờ Mục Thư Du.


      “Thỉnh an Thái phi!” Vu Trung thấy Mục Thư Du đến đây tất nhiên là cao hứng vạn phần.


      “Đại tổng quản khách khí, ta muốn cầu kiến Hoàng thượng, biết Hoàng thượng có rảnh ?”


      “Có..., việc này nô tài bẩm lại với Hoàng thượng là Thái phi cầu kiến, nô tài xin ý chỉ, Thái phi chờ chút.” Vu Trung mới được chữ lại cảm thấy ổn, lập tức sửa lại miệng, xoay người bước vào trong điện.


      lâu sau cười ra: “Nô tài đoán đúng rồi, Hoàng thượng mới vừa xem rất nhiều tấu chương muốn nghỉ ngơi lát, Thái phi mau mời vào thôi.”


      Mục Thư Du cười cám ơn Vu Trung, thân mình tiến vào.


      “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”


      Tần Thừa Thích bưng chén trà uống trà, nghe thấy thanh của Mục Thư Du cũng nhìn tới nàng, chỉ nhàn nhạt : “Ừ, đứng lên .”


      Mục Thư Du tạ ơn xong liền đứng dậy, cũng chuyện.


      Tần Thừa Thích liếc Mục Thư Du rồi cười khẽ: “Thái phi vì sao còn đứng đó, phải có sẵn ghế sao?”


      “Hoàng thượng chưa ban ngồi, thần thiếp dám thất lễ.”


      “Nàng còn phải chờ tới trẫm ban ngồi? Hai chữ thất lễ làm sao có thể dùng người Thái phi, Thái phi ở trước mặt trẫm luôn luôn là nghĩ đứng đứng, muốn ngồi ngồi, nếu hài lòng đạp cho trẫm cước cũng phải là chưa từng xảy ra.”


      Mục Thư Du cực lực nhịn xuống tính tình của mình, mặc kệ Tần Thừa Thích châm chọc, nàng cũng phải là đến để gây gổ, vì vậy chờ xong trực tiếp quỳ xuống: “Thần thiếp sợ hãi, thần thiếp tự biết hôm đó dưới tình thế cấp bách mạo phạm Hoàng thượng, thần thiếp phạm tử tội, thỉnh Hoàng thượng bớt giận.”


      Tần Thừa Thích sững sờ nghĩ tới hôm nay Mục Thư Du có thể tôn trọng như vậy, cũng nặng lời nữa, suy nghĩ chút rồi đứng dậy đỡ Mục Thư Du lên, nhưng lời vẫn có chút ít oán khí: “Nàng nếu cảm thấy ủy khuất tất phải như thế, cứ hồi Hòa An điện tiếp tục ở nơi đó là được.”


      Mục Thư Du ngẩng đầu lên mắt chớp nhìn Tần Thừa Thích lời : “Thần thiếp ủy khuất, thần thiếp hai ngày nay mỗi lần nghĩ đến Hoàng thượng đối với thần thiếp khoan dung nhân đức, trong lòng đều là áy náy vạn phần, mấy lần đó phải là thần thiếp bị ủy khuất, ràng là Hoàng thượng đối với thần thiếp nhẫn nhịn thôi, Hoàng thượng là bậc cửu ngũ mới chân chính là bị ủy khuất, thần thiếp tâm đều đau, cơ hồ đêm thể ngủ, chỉ muốn Hoàng thượng trừng phạt thần thiếp nặng mới tốt! Thần thiếp hôm nay chính là đến thỉnh tội, nếu là bởi vì tội của thần thiếp đả thương tới long thể, thần thiếp là tội đáng chết vạn lần!”


      Tần Thừa Thích chỉ là vì mặt mũi mới tỏ vẻ, lúc này thấy Mục Thư Du ăn khép nép với mình như thế, sớm chẳng quan tâm tới việc khác, ôm chầm lấy Mục Thư Du trong lòng cảm thấy khó chịu: “Nếu như nàng cứ theo trẫm như vậy là tốt rồi, trẫm làm sao lại nhớ nàng, nếu cũng cần lưu nàng lại trong cung. Trẫm qua chỉ cần tình liên quan đến vương triều trẫm có thể bao dung với nàng, nàng tội gì phải khó xử bản thân ăn ngon ngủ yên như thế, nếu để bệnh tim tái phát, trẫm chẳng lẽ đau sao? Vì trẫm, nàng cũng phải bảo trọng thân thể của mình mới đúng, có muốn trẫm xoa cho nàng hay ?”


      “Thần thiếp có tài đức gì đâu, sao có thể để cho Hoàng thượng nhớ thương thần thiếp, thân thiếp lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng đó là thần thiếp cầu còn được ý chứ.”


      Tần Thừa Thích lập tức tươi cười rạng rỡ, Mục Thư Du trả lời như vậy giải thích rằng nàng rốt cục cũng nguyện ý phụng dưỡng . Vì vậy nhàng đỡ Mục Thư Du lên giường mềm, ôm nàng ngồi bên giường, cởi y phục của nàng làm lộ ra cặp tuyết trắng rồi xoa .


      Mục Thư Du nhu thuận tựa trước ngực Tần Thừa Thích lời, cho đến khi tay của Tần Thừa Thích dời vị trí.


      “Hoàng thượng, lòng thần thiếp muốn ở chỗ này.”


      Tần Thừa Thích chỉ xoa nắn Mục Thư Du mà trở nên to thẳng sung mãn, môi ghé vào bên tai nàng cười ngừng: “Trẫm biết , trẫm chỉ là muốn nhớ thương với cặp bạch ngọc này, sợ là bọn nó cũng muốn trẫm thôi, trẫm trấn an tim cho Thái phi môt lát. Cặp bạch ngọc này đặt trong tay càng ngày càng mượt mà? Ngọc là do người dưỡng, mà Thái phi đây so với ngọc lại càng tuyệt thể tả, làm cho trẫm thích muốn buông tay, hận thể ngày ngày nâng niu trong tay, ngậm ở trong miệng để tẩm bổ cho tốt.”


      Tần Thừa Thích này đúng là có bản lãnh a, lời hạ lưu cũng phải ý nhị mười phần, Mục Thư Du tức giận đến tim đạp bùm bụp.


      “Thái phi tim vì sao đập nhanh như vậy, phải cũng gấp gáp muốn trẫm nuôi lớn cặp bảo bối này chứ?” Tần Thừa Thích xong liền đè nặng Mục Thư Du lên giường, con mắt nhìn chằm chặp cặp tuyết trắng kia, vẻ mặt như sói đói gặp thịt vậy.


      Mục Thư Du vội vàng ngăn cản, nhìn Tần Thừa Thích thẹn thùng thôi: “Hoàng thượng trước chờ chút, thần thiếp còn có chuyện muốn nhờ.”


      “Thái phi cái gì trẫm đều đáp ứng, ngọc thơm như vậy đúng là rất hiếm thấy, trước hết để cho trẫm giải nỗi tương tư .” xong cúi đầu mở miệng ngậm lấy đầu vú.


      Mục Thư Du dùng sức nàng đầu Thừa Thích lên, ngữ điệu nhu hòa nhưng cũng kiên định: “Thần thiếp vốn là người của Hoàng thượng, Hoàng thượng cần nóng lòng, Hoàng thượng nếu chịu đáp ứng thỉnh cầu của thần thiếp, thần thiếp mới có thể toàn tâm toàn ý phụng dưỡng Hoàng thượng.”


      Tần Thừa Thích nuốt ngụm nước bọt, vội : “Nàng là như vậy.”


      “Thần thiếp muốn Hoàng thượng đáp ứng việc, Hoàng thượng nếu ưa thích thần thiếp, cũng chỉ có thể sủng hạnh mình thần thiếp, cho phép người thị tẩm bất luận kẻ nào trong hậu cung!
      Dang Du San, Kimanh1257, Khủng Long38 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :