1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ-Sắc] Cẩm Tú Đỉnh - Thần Vụ Quang (Hoàn ~~~~)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Paru

      Paru Well-Known Member

      Bài viết:
      197
      Được thích:
      251
      Chào mừng nàng trở về! :yoyo19::yoyo19: Mình cũng ấn tượng với chị NS, biết sau còn đất diễn cho NS . Thích hai ng rồi là bạn tốt. Nhưng mà công nhận Thích chua qua, nếu chị TD rồi gặp đẹp trai nào chắc đau dạ dày luôn quá :4:
      Haruka.Me0 thích bài này.

    2. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Nhật ký ăn dằm nằm dề trong hậu cung
      Ngày tàn, tháng héo, năm khô...
      Ta đây. Ta là Thái Phi đây. Những chuỗi ngày hưởng trợ cấp thương tật xã hội thấm thoắt nửa năm rồi ư? Ta nhớ, mới ngày nào chương trước ta bị trụng nước sôi móng giò, mà qua chương này ta lăn lộ trong cái động hoàng cung chẵn nửa năm rồi. , bởi mới , thời gian trôi nhanh như chó nhảy hàng rào.
      Ta vốn định hôm nay cuốn gói về tổ, ai dè mẹ chồng ghẻ của ta vô động thăm nuôi ta, còn mang theo tin tức, cháu nội ghẻ cháu ngoại ghẻ, từ xuống dưới họ hàng thân thích ghẻ của ta, tức là nhà chồng ta đấy, bị cắt mất lương hưu, danh hiệu hùng có công với cách mạng cũng bị thu hồi, từ nay nhà chồng ta chắc phải tuyên bố phá sản. Ôi, quặng ruột, ta còn chư hưởng đủ mà? Thế nên, ta quyết định ở lại cái động này ôm đùi Quàng Hậu. Vì sao ôm ông trùm kia ư? Ta đâu có ngu, chưa kịp ôm ta bị chấm hết xí quách dòi, đợi khi nào bà chị tác giả cho hưởng mới được hưởng, ta đâu phải đồ chùa, hưởng sớm tổn thọ a.
      Mà khi ta quyết tâm ở lại, ta buồn lắm chớ, trong động này có gì mà ta lưu luyến đâu, được cái, ở đây nhiều đẹp lắm mấy đứa ơi, thôi, thiết nghĩ như dậy cũng an ủi tâm hồn thương tổn của ta phần nào.
      Chu choa, phải giờ nhìn kỹ, động này toàn mỹ nữ. Hôm nay ta chấm được em. Ngon phải biết. Ta quyết định lôi kéo tình cảm, thử tưởng tượng sau này, ban ngày rủ em đó bắt bớm, tối mở party ngủ, đúng là tươi trẻ bên trong thanh mát bên ngoài mà. Ai dè, ta chưa táy máy được gì, ông Thừa hóc môn nhảy xon xỏn ra, mặt co quắp lại như bị trĩ ấy. Bắt ta về ổ, còn hằm hè ta các cái. Cái đồ bủn xỉn nhà ngươi. Ngươi có biết, đẹp là tài nguyên, mà đẹp đống ngươi xài hông hết là lãng phí tài nguyên hông hở. Đồ dở hơi cám lợn. Ta ghim ngươi thêm tội rồi nhé...
      Tái bút: hưa hưa hưa hưa. Ta cười nham hiểm đó.

    3. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Dấm chua bay đầy trời rồi, hờn giận vu vơ quá .
      Ghen tuông tạp nham thế này sao Thái phi có thể chịu được cơ chứ.
      Đề nghị cần họp đại gia đình quán triệt luật chơi để khỏi đánh ghen nhầm đối tượng.
      tart_trungHaruka.Me0 thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 12
      Nàng cũng phải nam nhân, nhìn Ô thục nghi nhiều chút có gì được? Đối với câu hỏi của Tần Thừa Thích, đây là ý nghĩ đầu tiên của Mục Thư Du, ngay sau đó nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ sâu xa hơn chút, chẳng lẽ Tần Thừa Thích muốn để cho nàng và hậu cung cấu kết? Nàng lại có mưu đồ chuyện lớn gì, bất quá cũng chỉ có nghĩ cho Mục Thư Yến mà thôi, lại nàng làm quen với Ô thục nghi đơn giản là vì cảm thấy nàng ta giống những người khác thôi, về phần Tần Thừa Thích là vì chuyện này mà vui sao?

      “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp chỉ vì thấy Ô Thục nghi có vẻ đẹp thế gian hiếm có, nên mới thất lễ nhìn lâu hơn chút, hơn nữa thần thiếp cũng nghe Ô Thục nghi chỉ có tướng mạo đẹp mà còn biết nhiều thi thư, tinh thông kim cổ, tất nhiên là có lòng muốn kết giao, có chỗ nào phải mong Hoàng thượng chớ trách.” Mục Thư Du cảm giác nàng đến mức hết lời, tán dương nữ nhân của Tần Thừa Thích xinh đẹp còn muốn thỉnh tội, đây còn phải là quá phải đạo rồi sao.

      “Vẻ đẹp của Thái phi còn ai có thể so sánh sao? Còn có thể để mắt đến người khác sao? Tinh thông kim cổ sao, thứ đó đơn giản cũng chỉ là lý luận suông, sao có thể vượt qua cơ trí của Thái phi suy ra ba, biết cách người có chủ tâm lợi dụng cơ hội gây bất lợi cho mình nên cảnh báo Ngọc Thục nghi, còn tranh thủ được cảm thông của trẫm, là nhất cử lưỡng tiện, cần gì phải hâm mộ Ô Thục nghi?” Tần Thừa Thích nhìn Mục Thư Du đứng trước mặt mình lạnh nhạt .

      Đúng là nàng cũng có vài phần nhan sắc, nhưng so với nữ nhân trong hậu cung này có gì hơn người chứ?! Dù phong cách có hơi lãnh đạm, Ô thục nghi so với nàng chỉ hơn chứ có kém. Tần Thừa Thích này mắt mù nhìn ra được sao, còn khen dung mạo của nàng làm có cảm giác như bị châm chọc. Còn Thư Yến nữa, sao lại đem chuyện tập thơ của Hoàng hậu với Tần Thừa Thích, về sau làm sao nàng có thể giao chuyện cho muội ấy chứ, ít tâm kế cũng có.

      “Thần thiếp cũng chỉ là có chút mưu mẹo, thực ngờ lại có người có chủ ý muốn nhắm vào tập thơ, thần thiếp ngu dốt làm đại vậy thôi, Hoàng thượng quá lời rồi.”

      Tần Thừa Thích cũng muốn tiếp tục so đo vấn đề này, nếu quả có chuyện gì chỉ cần để cho hai tỳ nữ bên cạnh Mục Thư Du lưu ý là được, vừa nghĩ như thế mặt liền lộ ra nụ cười, vẫy tay về phía Mục Thư Du: “Trẫm nhìn người sai đâu, Thái phi thực nhạy bén hơn người, mấy chuyện này nữa. Lại đây, có thể để cho trẫm nhìn xem vết thương chân ?”

      Đây phải là muốn giở trò lưu manh sao, hơn nữa còn hề kiêng kỵ, miệng vết thương của nàng vừa thoa thuốc quấn lớp vải dày có thể nhìn thấy cái gì chứ? Vậy mà Tần Thừa Thích hai mắt sáng sáng quắc lại muốn xem chân nàng! Mục Thư Du thấy Vu Trung mím môi khom người tiếng cũng lui ra ngoài, sau đó đóng kín cửa lại, khỏi cảm thán: Tên nô tài kia đúng là hiểu chuyện mà!!

      “Thái phi?” Tần Thừa Thích kêu tiếng.

      Nếu là bình thường Mục Thư Du thuận theo ý của Tần Thừa Thích, nhưng ngày mai sau khi Hoàng hậu gặp con cháu của Bình Khánh vương xong, nàng còn có chuyện muốn nhờ, mà chuyện phong hào tước vị người cuối cùng có thể quyết định lại là nam nhân này, vì sống còn của vương phủ, nàng bị ăn chút đậu hủ cũng hề gì, phải chỉ là sờ vài cái thôi sao, dù sao Tần Thừa Thích cũng đồng ý với nàng manh động, nàng cứ coi như bị kẻ ngốc sờ soạng vậy, vào lúc này nàng muốn chọc giận Tần Thừa Thích, vì vậy chỉ có thể đến đâu hay đến đó.

      Tần Thừa Thích đợi Mục Thư Du đến bên cạnh dùng tay kéo cánh tay của nàng lại chỉ cần hơi dùng chút lực có thể kéo nàng vào trong lòng, đặt nàng ngồi đùi mình.

      “Hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối được!” Mục Thư Du sợ hết hồn, nàng làm sao dám ngồi người Hoàng thượng, vì vậy lập tức muốn đứng lên.

      “Có gì thể? Trẫm sớm muốn ôm Thái phi vào lòng như vậy, trước tiên để trẫm nhìn vết thương của nàng chút.” Tần Thừa Thích xong liền vén quần lụa của Mục Thư Du lên, thận trọng kéo kẽ hở ở miếng vải băng quan sát vết thương.

      “Quả nhiên là khá hơn nhiều, hôm nay trẫm đốc thúc sai người đem thuốc liền sẹo tốt nhất đến, đây là thuốc mỡ của Thái Y Viện, tên rất rườm rà trẫm cũng nhớ, nhưng hiệu quả thái y bảo đảm, trẫm giúp Thái phi thoa.”

      “Hoàng thượng, thần thiếp thoa thuốc rồi, chờ khi vết thương đỡ chút rồi thoa lên cũng muộn.”


      Tần Thừa Thích cười : “Thái y cái này ngày thường thoa lên cũng có thể làm da trơn mịn, dùng trước chút cũng sao.”

      Thấy Tần Thừa Thích kiên quyết với ý đồ giở trò lưu manh như thế, Mục Thư Du còn cách nào, đành phải lặng lẽ nắm chặt nắm tay cố gắng sống sót qua cửa ải này.


      Tần Thừa Thích quệt thuốc mỡ ra, từ lòng bàn chân của Mục Thư Du tỉ mỉ xoa bóp lên .

      “Trẫm chưa bao giờ hầu hạ người khác như vậy đấy, Thái phi có vui ?” Tần Thừa Thích nheo mắt mang theo ý cười giống như còn hưởng thụ hơn cả người được hầu hạ.


      “Thần thiếp thấy sợ hãi.” Nam nhân này lúc vui vẻ sao cũng được, vui chuyện cũng có thể xử tội chết, nếu có thể Mục Thư Du muốn nhận được ưu ái này, còn nữa, ràng người thua thiệt là nàng, nhưng theo cách của Tần Thừa Thích cứ như nàng là người được lợi vậy.

      “Sợ cái gì, trẫm thích là được. Đúng rồi, trẫm trấn an Ngọc Thục nghi, Thái phi có hài lòng ? Trẫm là vì Thái phi mới đến Hòa Ninh điện, cũng là vì để Thái phi có thể thoải mái trong lòng nên tấn phong nàng ấy, Thái phi cần phải thưởng cho trẫm.”

      Mục Thư Du nghe như vậy sao có thể vui được, nếu như lỡ như ngày nào đó Thư Yến biết được chân tướng mọi chuyện còn hận nàng thấu xương sao, Tần Thừa Thích chỉ vui vẻ nhất thời, nhưng hậu quả phải là khiến tỷ muội nàng trở mặt sao. Nhưng dù nàng nghĩ như vậy cũng dám quá mức tức giận, nhưng nét mặt lại hơi căng thẳng chút.

      “Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, muốn cái gì mà có, thần thiếp làm sao có thể khiến cho Hoàng thượng để mắt.”

      “Đương nhiên là có, toàn thân Thái phi đều là bảo vật, có chỗ nào trẫm thích, nhưng trước hết nên để cho trẫm nếm thử chút ngon ngọt mới phải.” Tần Thừa Thích vừa dứt lời liền nghiêng người hôn miệng Mục Thư Du, sau đó khẽ cắn môi nàng vài cái.


      Mục Thư Du nhắm hai mắt lại để Tần Thừa Thích hôn môi mình, trong lòng còn thầm thôi miên bản thân “mình bị tên ngốc cắn”.

      “Thái phi trước khi đến Hòa Hi, trong cung của Ngọc Phù quốc có người nào với Thái phi chuyện động phòng hoa chúc chưa? Dù có chắc cũng chỉ chút ít, sợ rằng cũng che giấu tới trọng điểm. Lúc trước trẫm với Thái phi chỉ cho Thái phi biết kỳ diệu của quan hệ nam nữ, hôm nay vừa vặn rỗi rảnh, hay là để trẫm dạy cho Thái phi biết vài thứ trước .”

      Dóc tổ! Cái gì mà nàng biết, còn cần tên tiểu tử này dạy dỗ sao?! Nàng biết rất nhiều đấy, Mục Thư Du bị lý do biết xấu hổ của Tần Thừa Thích làm cho tức giận tức đến mức mí mắt run run.

      Lúc này lại nghe Tần Thừa Thích dán môi của mình : “Lưỡi của Thái phi bị thương chưa lành trẫm cũng tiện làm việc, chi bằng trước hết Thái phi cứ hôn trẫm .” Tần Thừa Thích sớm phê duyệt tất cả tấu chương, chính là vì có thể sớm đến thân mật với Mục Thư Du, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ.

      Mục Thư Du cảm nhận được cái lưỡi trơn ướt của Tần Thừa Thích trượt vào trong miệng nàng, còn thỉnh thoảng chạm đầu lưỡi của nàng, nên nàng đành phải nín thở bất động.
      Tần Thừa Thích giải tỏa chút ham muốn rồi buông Mục Thư Du ra, sợ vết thương ở lưỡi nàng chưa tốt lại bị mình làm đau, chỉ là tay của từ đùi của Mục Thư Du dò vào trong khố của nàng, giọng mập mờ: “Thái phi có biết nơi này tên gì?”

      Mục Thư Du vốn càm thấy may mắn vì Tần Thừa Thích có tiếp tục hôn sâu, nhưng nàng nghĩ tới lại có thể ra lời vô sỉ như vậy, loại vấn đề kiếp trước nàng còn chưa thấy ai có thể hỏi ra chuyện như vậy, vì vậy chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt .

      “Thái phi nên thẹn thùng như vậy, nếu Thái phi còn mở mắt trẫm tiếp tục tiếp, tới lúc đó Thái phi đừng trách trẫm lỡ lời.”

      Mục Thư Du bị dọa lập tức mở mắt ra nhìn thẳng Tần Thừa Thích, Tần Thừa Thích bị đôi mắt sáng trong ướt át này nhìn khiến lòng mềm cả ra, nhịn được hôn lên phía nó: “ đẹp! Thái phi nhớ kỹ, nơi này gọi là nơi tương tư, là chỗ tuyệt vời thể tả, cũng hại trẫm phải tương tư đây.”

      Lưu manh mà còn giả vờ có văn hóa, may mắn là dùng từ đàng hoàng chút, nàng còn chịu đựng được, Mục Thư Du thầm thở phào nhõm, nhưng chỉ lát sao cả người nàng cứng đờ, chỉ vì Tần Thừa Thích kéo tay nàng đến chỗ giữa hai chân , tiếp xúc với thứ cứng rắn kia khiến cho Mục Thư Du đỏ mặt.

      “Đây là long căn của trẫm, Thái phi sờ chút trước , nữ nhân đều thích cái này.” Giọng của Tần Thừa Thích rất là tự đắc, dù sao chỉ có cái này làm vốn liếng.

      Mục Thư Du bị động để Tần Thừa Thích lôi kéo tay nàng trượt động ở nơi đó, trong lòng nàng tức giận thôi, nếu phải nàng có cách phản kháng, còn tới lượt nam nhân này ức hiếp nàng sao? Chỉ là chuyện vẫn chưa dừng ở đó, Tần Thừa Thích dẫn dắt Mục Thư Du duy trì động tác tay, bàn tay còn lại rảnh rỗi của mình dời đến “nơi tương tư” của nàng, đôi lúc còn ở cọ cọ vài cái tại điểm mẫn cảm.

      Đây phải là muốn mạng người sao? Bị sờ mó lung tung như vậy, dù nàng có thích hay đều phải phát sinh phản ứng sinh lý, sắc mặt Mục Thư Du càng lúc càng đỏ hơn.

      Quả nhiên lâu sau Tần Thừa Thích liền cảm thấy tay có hơi ướt, hơi thở cũng trở nên dồn dập: “Thái phi có cảm thấy , nước này gọi là ngọc thủy, có thể khiến long căn của trẫm hòa tan. Chỉ là bây giờ long căn này của trẫm thể hòa tan, mà trẫm lại muốn rời khỏi Hòa An điện của Thái phi, Thái phi thông minh cơ trí lần này có thể suy ra ba nữa hay , nếu long căn này của trẫm cũng chỉ có thể lưu lại chỗ tương tư này của Thái phi thôi.”
      Lần này Mục Thư Du bị vô lại của Tần Thừa Thích chọc giận đến bật cười, người này đúng là nghĩ hết mọi biện pháp để thỏa mãn dục vọng của bản thân, nghĩ nàng chỉ có thể bó tay chịu trói sao.

      Tần Thừa Thích bị nụ cười rạng rỡ của Mục Thư Du làm cho thất thần, miệng lại : “Thái phi cười cái gì?”

      “Thần thiếp chỉ là nghĩ ra biện pháp để Hoàng thượng cần phải rời khỏi Hòa An điện.”

      “Vậy ư? Thái phi nghĩ ra cách gì mau ra rồi còn áp dụng.” Mắt Tần Thừa Thích sáng rỡ, dùng tay cởi quần của mình ra.

      Mục Thư Du thu lại nụ cười đem thuốc mỡ bên cạnh cầm tới, cũng quệt ra chút, thầm hít sâu cái cắn răng cúi đầu đem thuốc bôi lên long căn của , mặc dù mặt nàng đỏ tới mức thể đỏ hơn, nhưng giọng điệu của nàng vẫn hết sức bình tĩnh: “Long căn của Hoàng thượng cũng nên bảo dưỡng tốt mới phải.”

      Tần Thừa Thích hít hơi: “Thái phi quả nhiên khéo hiểu lòng người, trẫm thoải mái cực kỳ.”

      Mục Thư Du vì có thể mau chóng mời Tần Thừa Thích nên cố gắng thẹn thùng, nắm cái vật dọa người đầy thuốc mỡ kia lúc nhanh lúc chậm xoa bóp, thỉnh thoảng còn xoa chút lên đỉnh long căn.

      Tần Thừa Thích tay giật xuống áo lót của Mục Thư Du nắm lấy bên đầy đặn trắng mịn của nàng, giọng khẩn trương : “ đúng là bảo bối, ham học hỏi như thế, trẫm làm sao có thể buông tha cho Thái phi.”

      “Hoàng thượng thoải mái chứ?” Mục Thư Du tựa đầu ở vai Tần Thừa Thích, lúc chuyện hơi thở thơm tho đều phun bên lỗ tai .

      Tay của Tần Thừa Thích càng dùng sức, cười đến mức hết sức đứng đắn: “Thoải mái, cả tâm hồn của trẫm đều như vậy, theo trẫm thấy Thái phi thông thạo rất nhanh.”

      “Tạ Hoàng thượng khen ngợi, chỉ là tay thần thiếp mỏi nhừ rồi, Hoàng thượng để cho thần thiếp nghỉ ngơi chút .”

      Tần Thừa Thích cúi đầu xuống hôn lên trán Mục Thư Du: “Nàng ngốc , lúc này sao có thể dừng lại, nghe lời , làm trẫm thoải mái thêm lát nữa là được.”

      Tay của Mục Thư Du đành phải tiếp tục thay đổi sức lực xoa bóp đa dạng.

      Tần Thừa Thích lại ôm rồi lại hôn Mục Thư Du cho ghiền, đến khi Mục Thư Du mệt mỏi khẽ cau mày mới chịu phóng thích, Mục Thư Du nhìn bốn phía cũng tìm thấy khăn lụa, đành phải cầm lấy đồ lót của mình lau cho Tần Thừa Thích.

      “Đừng dùng cái này, cái này trẫm muốn giữ lại coi như vật đính ước Thái phi tặng cho trẫm.” Tần Thừa Thích lại giở trò đem quần áo của Mục Thư Du bỏ vào trong túi áo ngực mình.
      Mục Thư Du đành phải đứng lên, dùng tà áo che lấy thân thể tới tủ quần áo lấy khăn.
      “Để trẫm.” Tần Thừa Thích đoạt lấy khăn lụa sợ xấu hổ đứng lên, trước tiên lau sạch thân thể cho Mục Thư Du, sau đó lau lung tung cho chính mình rồi xong việc, thấy Mục Thư Du lại tìm quần áo, vội vàng tiếng lên giúp nàng mặc vào.
      “Thái phi đến chỗ Hoàng hậu tâm những chuyện gì ?” Tần Thừa Thích vừa tận hưởng niềm vui thích khi phục vụ mỹ nhân vừa cùng Mục Thư Du tán gẫu.
      Chỉ là lần này vừa hỏi lại hỏi tới chuyện trong lòng của Mục Thư Du: “Cũng có chuyện gì lớn, chỉ là bọn trong vương phủ biết thần thiếp bị thương, vẫn luôn muốn đến thỉnh an thần thiếp, thần thiếp đem chuyện này cho Hoàng hậu nghe, Hoàng hậu thiện tâm cho phép bọn họ ngày mai cùng đến Vĩnh Hoa cung gặp thần thiếp.”
      Ánh mắt Tần Thừa Thích trong nháy mắt lóe sáng, động tác tay vẫn ngừng, cười : “Con trai của Bình Khánh vương ngày mai tiến cung sao? có người gì đó với Thái phi sao?”
      “Hồi bẩm Hoàng thượng, là lúc Trần mẫu tiến cung thăm thần thiếp chuyện này.”
      “Cũng đúng, chuyện vương phủ Thái phi cũng cần phải quản lí, trẫm cũng nhớ đến tình nghĩa nối khố, bằng ngày mai trẫm cũng đến chỗ Hoàng hậu cùng Thái phi gặp bọn họ .” Tay của Tần Thừa Thích nhàng đặt lên vai Mục Thư Du, giống như vô tình .
      Đây là chuyện thể tốt hơn, gặp mặt chuyện, nếu con cháu Bình Khánh vương có thể khiến Tần Thừa Thích thương hại, khi nàng cầu tình hi vọng lớn hơn.
      “Thần thiếp thay mặt bọn tạ ơn Hoàng thượng, có thể dùng thân phận áo vải diện thánh là vận may của bọn họ.” Mục Thư Du cố ý nhấn vào hai chữ “Áo vải”.
      Tần Thừa Thích để tay xuống, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thái phi là Thái phi, bọn họ là bọn họ, theo lời Thái phi bọn họ chỉ là thường dân áo vải sao có thể khiến Thái phi thay mặt tạ ơn, ngày mai trẫm tới chỗ của Thái phi trước, đến lúc đó Thái phi và trẫm cùng Vĩnh Hoa cung.”
      Nhìn bóng lưng của Tần Thừa Thích, Mục Thư Du sâu sắc cảm thấy thế nào mới là hoàng đế, Tần Thừa Thích đem bốn chữ “hỉ nộ vô thường” thể vô cùng tinh tế. Mới vừa rồi còn chẳng biết xấu hổ nhiệt tình như lửa, lúc này biết vì sao lại mất hứng.
      Tần Thừa Thích ngồi bộ liễn, lát sau lại Vu Trung ở bên cạnh: “Về sau phàm là người của Bình Khánh vương phủ muốn vào cung gặp Thái phi hết thảy đều cho phép, chuyện này chỉ cho mình Hoàng hậu được phép để người ngoài biết được.”
      “Nô tài tuân chỉ, sau khi hầu hạ Hoàng thượng trở về Trường Tuyên điện, nô tài lập tức đến chỗ Hoàng hậu nương nương.” Vu Trung khom lưng đáp ứng, có chút hiểu nổi, chuyện Hoàng thượng để cho Thái phi gặp người Bình Khánh vương phủ cũng phải là kế hoạch lâu dài đâu, dù sao người ta cũng là người nhà, Thái phi lại thể sống mãi trong cung, rốt cuộc là Hoàng thượng dự định như thế nào đây?

      Last edited by a moderator: 26/12/19

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      đúng là lưu manh giả danh trí thức:027: nơi riêng tư biến hóa thành nơi tương tư được cũng hay. Editor cạn lời với độ vô sỉ của ....:03:
      gió đông bắc, Ly Vũ, taisinh11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :